Trương Trọng Mưu khẽ nói:”Ta lại cảm thấy Tần Gia Quý nói không sai đâu, tìm được căn phòng này thật là may mắn, nhưng chúng ta cũng không thể quá vội vàng được, đúng không Tô Vũ.”
Tô Vũ đang xoa xoa tóc, nghe vậy ừ một tiếng rồi nói:”Cẩn thận không bao giờ thừa đâu, tuy nhiên chúng ta vẫn phải kiểm tra căn phòng này có gì không đã.”
Mọi người không ai có ý kiến gì, dù sao thì khu rừng này vô cùng nguy hiểm nhưng trong căn phòng trước mắt rất có thể sẽ xuất hiện thực phẩm hoặc thông tin quan trọng nào đó, tất cả nắm chặt vũ khí trong tay, từ từ từng bước một tiến tới.
Đi tới trước cửa căn phòng, cánh cửa sắt này khá lớn nhưng đã gãy mất một nửa, dưới đất đầy các mảnh vụn, Tô Vũ nhặt một mảnh vụn quan sát một lúc, đột nhiên khuôn mặt hắn lộ ra đầy sự kinh ngạc, Tô Vũ vội nhìn lên trên cao, bên trên cánh cửa là một biển hiệu, dù nó đã bị vỡ vụn, chữ viết không còn rõ ràng nhưng Tô Vũ vẫn đọc được những chữ viết đó.
Ngay lập tức, có hai con quái khác nhào tới, Tô Vũ dùng sức ném mạnh cái xác trên tay. “Uỵch” một tiếng, hai con quái vật kia không kịp làm gì đã bị đánh ngã ra sau hơn mười mét.
Hiện giờ, mỗi đòn tấn công của Tô Vũ đều mang theo sức mạnh khủng bố mà lũ quái vật trước mắt không có cách nào ngăn cản.
Ngay bên cảnh, Mã Tử Diệp cũng thể hiện ra một sức mạnh hết sức kinh người. Từng cú đá mang theo sức mạnh khủng khiếp liên tiếp tấn công vào đầu, ngực của lũ quái vật, những luồn ánh sáng đen từ cơ thể lũ quái vật không ngừng dung nhập vào người Mã Tử Diệp.
Triệu Thế Xương, Tần Gia Quý, Hồ Các, Lí Ốc, Lâm Thạch,… cũng đang thể hiện sức mạnh của mình, bọn hắn cũng đã giết được khá nhiều con quái nhỏ, dù không có được sức mạnh biến thái như Tô Vũ nhưng việc chiến đấu với lũ quái vật trước mắt đã trở nên rất nhẹ nhàng.
“Mạnh thật, hình như đây là kĩ năng “Móng vuốt cào xé” thì phải”
Giờ Tô Vũ mới biết, “Móng Vuốt Cào Xé” không phải là năm cái móng vuốt trên ngón tay mà là một kĩ năng có thể kích hoạt.
Trong khi Tô Vũ vẫn đang kinh ngạc vì sức mạnh của kĩ năng này thì từ xung quanh, từng tiếng “sàn sạt” vang lên, ngay sau đó là một đoàn ánh sáng xanh lóe lên, đoàn ánh sáng nhanh chóng bao vây lấy mọi người.
Tuy nhiên, vì đã giết khá nhiều quái vật nên nhiều người có thể bắt kịp tốc độ của luồng sáng này, luồng sáng này thực ra là một con quái vật đang di chuyển với tốc độ cực nhanh. Trương Nhuận Sinh bình tĩnh quan sát rồi vồ tới. Hắn đã ôm được con quái vật.
“Thủ lĩnh Lâm Bố Thú ?” Tô Vũ nhanh chóng nhận ra con quái vật trước mắt, hắn không ngờ ở đây lại xuất hiện con quái vật khủng bố này. Trương Nhuận Sinh cũng đã nhận ra con quái vật đang ghì chặt trong tay, hắn chưa kịp phản ứng gì đã bị nó dùng móng vuốt đâm mạnh vào sườn, tính mạng hắn đang bị đe dọa, tuy nhiên Trương Nhuận Sinh vẫn điên cuồng ôm chặt lấy nó.
Tô Vũ vội vọt lên, ở đây chỉ có hắn đủ thực lực để đối kháng với con quái vật này, từng phiến vảy không ngừng dựng lên, Tô Vũ đã sẵn sàng cho một đòn cực mạnh.
Tuy nhiên ở đây vẫn còn hơn mười con quái nhỏ còn sống sót, bọn chúng nhân cơ hội mọi người đang tập trung nhìn con quái thủ lĩnh kia đã lao tới tấn công, tình thế đột nhiên nghiêng hẳn về lũ quái vật.
Trương Trọng Mưu thấy Ninh Nghiêm đang bị quái vật bao vây, hắn không nghĩ ngợi gì liền lao tới, liên tục vung gậy tấn công quái vật.
Ninh Nghiêm… nàng không chỉ là tình nhân trong mộng của Tô Vũ, nàng cũng là người mà Trương Trọng Mưu đã thầm mến từ lâu.
Tác giả: Hắc Đồng Vương Quyển 1 : Sắt đen Chương 18: Cảm giác khi giết đồng bạn
Nguồn MangaClub.Vn
Sau khi Trương Trọng Mưu dừng lại liền ngẩng đầu lên , dòng máu lục đem đầu hắn nhuộm thành xanh lá lúc này hắn mới phát giác lâm bố thú con sau khi bị sự điên cuồng của mình tiến hành va chạm ở bên trong không ngờ như một khỏa dưa hấu nát triệt để thành cục thịt tương sớm đã mất mạng tại chỗ.
Trương Trọng Mưu ngây ngốc ngơ ngác một lúc mới cười haha như điên , trong tiếng cười tràn ngập hưng phấn.
Hắn rốt cuộc đã tỉnh ngộ rồi , chính mình có dị lực trên đầu nếu dùng đầu va chạm cũng có thể giết chết những con quái vật này .
“Ha Ha ——” Trương Trọng Mưu hưng phấn cười to , sau lưng đột nhiên truyền đến cơn đau đớn kịch liệt hóa ra lại bị một con lâm bố thú con đập một gậy trước mặt.
“Đáng chết ——”Trương Trọng Mưu bay văng ra ngoài đau đến độ mặt lệch luôn , hét to một tiếng quay đầu lại cũng may Tần Gia Quý đã chạy tới một gậy trùng trùng điệp điệp chém ra..
“Phanh” một tiếng , kích này như là một khỏa khí cầu bay lên , một kích này uy lực cực kỳ khủng bố càng đem lâm bố đầu con đánh cho muốn nổ tung ra , máu thịt văng tung téo khắp nơi.
“BA~ BA~” hai tiếng nhẹ vang lên, một bên Ninh Nghiên cũng không cách nào tránh khỏi trên mặt xuất hiện một ít máu thịt nát , khuôn mặt nàng trở nên trắng bệch đột nhiên hét toáng lên một tiếng hung hăng đem máu thịt dính trên mặt xóa đi.
Giờ phút này , tất cả mọi người đang liều mà Trương Nhuận Sinh tru lên càng làm mọi người kinh tâm động phách.
Lâm Bố Thú thủ lĩnh đột nhiên xuất hiện không chỉ là Tô Vũ mà những người khác như Mã Tử Diệp, Triệu Thế Xương, Tần Gia Quý , Hồ Các… cũng đã chú ý tới , Lâm bố thú đại khủng bố cùng hung tàn như là thiểm điện hiện lên trong đầu mọi người , một loại cảm giác sợ hãi , khẩn trương cùng hưng phấn không hiểu sao cùng xuất hiện một lúc .
Có sợ hãi cũng có người hưng phấn như Hồ Các, Tô Vũ đánh chết một con Lâm bố thú thủ lĩnh mà tiến hóa ra một trảo có uy lực vô cùng “ Hắc Lân thằn lằn thú trảo” mà Hồ Các cũng muốn tự tay đánh chết một con Lâm Bố Thú thủ lĩnh để tiến hóa ngày càng lợi hại hơn.
Do đó hắn chỉ chậm hơn so với Tô Vũ một bước liền bỏ lại con Lâm Bố Thú con và quay đầu hướng con Lâm Bố Thú thủ lĩnh mà phóng tới.
Tô Vũ mở ra năm móng vuốt trên năm ngón tay tấn công hướng Lâm Bố Thú thủ lĩnh làm không khí chấn động lọt ra tiếng “Hít – khà –zzz”
Tiến hóa thành “ Hắc thiết chiến sĩ cấp 1” thì bất luận lực lượng , tốc độ, nhãn lực , tộc độ suy nghĩ … tất cả đều tăng lên một cấp bậc, một trảo nhanh hơn gió lập tức rơi xuống.
“Xùy ~~” một tiếng , Lâm Bố Thú đại tru lên một tiếng , thân thể may mắn tránh được một phen tuy nhiên nó xoay người nhanh nhưng trên lưng vẫn như trước bị một trảo của Tô Vũ lấy đi mảng lớn huyết nhục mà Lâm Bố Thú thủ lĩnh đồng dạng phản ứng rất nhanh , cánh tay trái vung lên đem người đang ôm nó là Trương Nhuận Sinh ném lên nên hướng Tô Vũ.
Trương Nhuận Sinh điên cuồng giống như muốn chết lại ôm lấy Lâm Bố Thú thủ lĩnh, cho dù chết hắn cũng muốn kéo theo con quái vật này ở một chỗ đáng tiếc chỉ là một bên tình nguyện với sức mạnh của Lâm Bố Thú thủ lĩnh cùng phản ứng của nó hơn xa so với Trương Nhuận Sinh, chỉ dùng sức vung lên liền đem hắn đập phá ra ngoài.
Lâm Bố Thú đại vung Trương Nhuận Sinh đánh đến trước mặt Tô Vũ, Tô Vũ liền không do dự thu tay lại.
“Xùy~~!”
Lâm Bố Thú thủ lĩnh động tác như gió lốc nhanh tay ném Trương Nhuận Sinh đồng thời nó xoay người mà tiến, đem tay phải duỗi dài đi trước tìm tòi lại một lần nữa và xuyên thủng qua thân thể Trương Nhuận Sinh , cái móng vuốt tay phải ở trong lồng ngực Trương Nhuận Sinh dần lộ ra bắt lấy lồng ngực Tô Vũ liền muốn đem thân thể của hắn xuyên thủng thông qua cánh tay phải này.
“Ah ——” Tô Vũ hét lớn , lồng ngực kịch liệt đau nhức nhưng sống chết trước mắt cánh tay trái thông qua dị lực vận chuyển liền bành chướng , “Xuy~~ Xuy ~~Xuy~~” âm thanh bạo nổ vang lên trong lúc đó Lân phiến liền xuất hiện.
Tô Vũ tay trái nắm chặt trùng trùng điệp điệp tấn công mà mở đường ra ngoài.
Sống chết trước mắt , hắn rốt cuộc bất chấp sinh tử của Trương Nhuận Sinh, một quyền đấm thẳng phát ra , “Móng vuốt cào xé” như là máy khoan điện sinh ra tuyệt đại uy lực ,trảo này đồng dạng xuyên thủng lồng ngực của Trương Nhuận Sinh , uy lực của một trảo thể hiện một cách rõ rệt đem máu tươi cùng thịt nát ở lồng ngực Trương Nhuận Sinh xoắn đến hình dạng lượn vòng mà ra.
Cách thân thể Trương Nhuận Sinh, Lâm Bố Thú thủ lĩnh tay phải xuyên thủng thân thể hắn bắt trúng lồng ngực Tô Vũ, mà tay trái Tô Vũ sử dụng kỹ năng “Móng vuốt cào xé” , tính ra thì Tô Vũ chậm hơn nửa giây cung xuyên thủng thân thể Trương Nhuận Sinh mà tiến công tới bộ ngực Lâm Bố Thú đại.
“Móng vuốt cào xé”, kỹ năng khủng bố này sinh ra lực xoay tròn cùng đè ép lấy phong áp nhưng lại không cần tiếp cận đã làm cho Lâm Bố Thú đại cảm thấy hít thở không thông.
Uy hiếp của tử vong xuất hiện làm Lâm Bố Thú thủ lĩnh cảm thấy sợ hãi , trong giây phú đó nó minh bạch ,mặc dù mình so với nhân loại này nhanh hơn một bước có thể rất dễ dàng xuyên thủng thân thể hắn nhưng chưa hẳn có thể giết chết hắn mà phản kích của nhân loại này thì có thừa giết chết chính mình.
Lâm Bố Thú thủ lĩnh lập tức minh bạch thì năm móng vuốt của Tô Vũ đã tấn công tới trước ngực sau đó xoáy tròn rồi buông ra , hai chân đạp một cái nhanh chóng lùi lại.
“Vút!!” một tiếng , Lâm Bố Thú thủ lĩnh trong nháy mắt lùi lại ba mét , Trương Nhuận Sinh cuối cùng cũng thoát ra lập tức rú thảm ,trong chớp mắt chết ngay tại chỗ.
Bị Lâm Bố Thú đại xuyên thủng thân thể lại bị ăn thêm một kích “Móng vuốt cào xé” nội tạng bên trong lồng ngực đã nát như tương , tự nhiên không có khả năng sống sót , đương nhiên cho dù Tô Vũ không dùng “Móng vuốt cào xé” thì hắn đồng dạng cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Tô Vũ vừa mới đi dạo một vòng ở Quỷ Môn quan trong cơ thể ẩn ẩn có cảm giác thoát lực , sau khi rút hai tay từ người Trương Nhuận Sinh về nhìn lại thấy hai mắt hắn trừng lớn giống như chết không nhắm mắt , thi thể của Trương Nhuận Sinh chậm rãi trượt ngã xuống trên mặt đất , lòng hắn rung động , cúi đầu nhìn tay trái nhuộm đầy máu tươi của Trương Nhuận Sinh vậy mà ngây dại.
Mặc dù biết cái chết của Trương Nhuận Sinh là do Lâm Bố Thú thủ lĩnh gây ra thế nhưng mà cũng không có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi khi tấn công đồng đội của mình.
Trong thoáng chốc , Tô Vũ giống như có thể cảm giác được Trương Nhuận Sinh trước lúc chết trừng lớn con mắt mà oán độc nhìn mình , giống như đang chỉ trích tại sao mình muốn giết hắn, tại sao phải dùng “Móng vuốt cào xé” giết chết hắn.
Tô Vũ ngẩn ngơ , bên kia Hồ Các cũng đã dũng mãnh nhào tới, thừa lúc Lâm Bố Thú thur lĩnh đang lùi nhanh lại thì hắn không nói tiếng nào nhào tới , tập trung lực lượng toàn thân vào cây gỗ trong tay nện hướng đầu Lâm Bố Thú đại.
Chỉ cần một kích này đập trúng, Hồ Các tự tin có thể nổ nát đầu Lâm Bố Thú thủ lĩnh, lấy luốn tính mạng nó , đến lúc đó hắn cũng sẽ được tiến hóa và có lực lượng cường đại như Tô Vũ , hưởng thụ được ánh mắt kính sợ của mọi người.
“Vút!!” Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên , khi lúc Hồ Các đang hưng phấn cùng khẩn trương thì kích tất trúng này đột nhiên đánh vào không khí, vốn là Lâm Bố Thú đại đang lùi lại nhanh chóng vậy mà đột nhiên biến mất.
Hồ Các ngẩn ngơ , do tác hại dùng sức quá độ nên thân thể hướng phía trước cắm xuống, phía sau liền thanh tỉnh cảm thấy hình như có một vật phía sau lưng tiến vào bên trong ngực mình.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Tác giả: Hắc Đồng Vương Quyển 1 : Sắt đen Chương 19: Lại tiến hóa
Nguồn MangaClub.Vn
Quá kì quái, cảm giác rất kì quái ah, trong nháy mắt này , Hồ Các có thể rõ ràng cảm giác được cái theo hắn tiến vào sau lưng hắn là một cái móng vuốt , sau đó cái móng này đứng im trong cơ thể của hắn , bóp nát nội tạng hắn và cuối cùng cái móng này giơ lên , ngay tiếp theo cùng ở một chỗ với thân thể hắn , rồi thân thể hắn bị giơ lên trên bầu trời và lại bị ném ra ngoài.
Hồ Các hai mắt trừng lớn, trong miệng không cách nào ức chế được nên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, chờ hắn hồi phục được tinh thần thì hắn chứng kiến một cảnh đó là ở trước mặt hắn khuôn mặt Tô Vũ lộ ra vẻ ngẩn ngơ , sợ hãi.
Cái trảo tiến vào sau lưng Hồ Các và đem hắn ném đi tự nhiên là do Lâm Bố Thú thủ lĩnh ra tay.
Việc Lâm Bố Thú thủ lĩnh cường đại cùng khủng bố vượt quá sức tưởng tượng của mọi người thậm chí so với con Lâm Bố Thú thủ lĩnh thiếu chút nữa làm mọi người toàn diệt không chỉ cường đại hơn ba phần.
Nó rất dễ dàng liền tránh thoát được đòn đánh lén của Hồ Các, một trảo đánh vào trong người Hồ Các lại đem hắn giơ lên rồi hung hăng nện hướng Tô Vũ.
Vừa mới một phen giao thủ, Lâm Bố Thú thủ lĩnh đối với Tô Vũ sinh ra kiêng kị thật lớn, giờ phút này nhìn Tô Vũ chẳng biết tại sao lại ngây ngốc ở đó liền thử dùng Hồ Các làm vũ khí ném ra thăm dò Tô Vũ, mà thân thể của nó liền bám sát theo sau thân thể Hồ Các, chuẩn bị tập kích đánh chết Tô Vũ.
Tô Vũ bởi vì vừa mới ra tay với Trương Nhuận Sinh và nhìn thấy con mắt trừng lớn của Trương Nhuận Sinh làm người đột nhiên ngẩn ngơ tại chỗ, bây giờ phải nhìn Hồ Các bay tới hắn lại nhớ về việc của Trương Nhuận Sinh , trong nháy mắt hắn sinh ra sợ hãi và sợ hãi, thêm lát nữa có hay chẳng hắn lại bất đắc dĩ sử chiêu “ Móng vuốt cào xé” để giết chết Hồ Các???
Trương Nhuận Sinh, Hồ Các, bọn họ đều là đồng bạn, đều là đồng học của mình ah.
“Không ——”Tô Vũ đột nhiên tru lên , đột nhiên lại né được.
Gặp Tô Vũ quay người né tránh, Lâm Bố Thú thủ lĩnh lập tức dừng hai chân, nghiêng đầu nhìn cho rõ, nó thấy được trên mặt Tô Vũ thể hiện ra sự kinh hoàng , với tình trạng này thì Lâm Bố Thú thủ lĩnh tự tin một kích có thể giết chết được nhân loại làm nó kiêng kỵ này.
Một kích này, Lâm Bố Thú thủ lĩnh dùng hết toàn lực, hai chân đạp đá , một đất ẩn ẩn tạo ra hai cái hố, thân thể như một đạo tia chớp lục sắc nhanh đến nỗi không thể nào tưởng được.
Tô Vũ chết chắc rồi!!
Mọi người cũng chú ý tới tình hình nguy hiểm này, trong đó Trương Trọng Mưu hiểu rõ nhất Tô Vũ , mắt thấy tình huống nguy cấp mà bọn họ căn bản không có khả năng tương trợ Tô Vũ, Trương Trọng Mưu đột nhiên hét lớn : “ĐM, Tô Ngọc còn ở trường học chờ ngươi ——”
Đang khi Tô Vũ kinh hoàng né tránh căn bản không có chú ý tới sự gào thét của Trương Trọng Mưu , chỉ có cái tên “ Tô Ngọc” hai chữ này lại được rành mạch , cái này giống như một loại bản năng , cái tên này từ nhỏ đến trường , thời gian hai mươi năm như dính chặt trong máu thịt, cốt tủy và thân thể hắn trên từng tấc da tấc thịt thậm chí còn sinh ra một loại bản năng phản ứng.
Trong lúc đó ,Tô Vũ dưới tình huống này đột nhiên thanh tỉnh , trở nên bình tĩnh lại, thậm chí buông lỏng hai tay, đứng tại chỗ đó , cả người đều buổng lỏng.
“Ah ——”những người tứ phía , trong đó có Mã Tử Diệp cũng nhịn không được nghẹn ngào kinh hô lên, đơn giản mà chính lúc đó là Tô Vũ đứng im tại đó đưa lưng về phía công kích của Lâm Bố Thú thủ lĩnh, Lâm Bố Thú thủ lĩnh đó thế như tia chớp nhào tới hắn, duỗi hai móng có lẽ muốn xuyên qua ót hắn cùng sau lưng hắn thậm chí móng hắn đã dính vào tóc , quần áo của hắn.
Mắt thấy máu tươi của Tô Vũ sẽ bắn ra , nếu Tô Vũ chết chỉ sợ cơ hội sống của họ sẽ còn rất nhỏ, cái này trong nháy mắt , toàn bộ tràng diện nổi lên một loại hào khí quái dị, tựa như thời gian này đều đỉnh chỉ trôi qua.
Vô thanh vô tức, như gió , như điện, Tô Vũ vẫn trầm tĩnh , hai tay rủ xuống , đứng như bất động đột nhiên tay trợt nhấc, nhìn cũng không nhìn về phía Lâm Bố Thú thủ lĩnh mà cái tay trái lại phản ứng đưa ra ngoài.
Từng mảng Hắc lân xuất hiện, năm móng vuốt khép lại tập trung tại một chỗ , màu đen của thằn lằn thú trảo xoay tròn , dị lực mãnh liệt, “Móng vuốt cào xé” xuất hiện bạo kích.
Thân thể của Lâm Bố Thú đột nhiên đình chỉ, trong miệng “Xì xào” hai tiếng, trong ánh mắt tựa hồ không còn sức sống, sau đó hai con người đột nhiên bạo nộ, nát bấy.
Móng nó vẫn như trước nằm trên tóc Tô Vũ, móng trái vừa mới bắt lấy phía quần áo sau lưng Tô Vũ, mà đầu của nó cũng đã bị chiêu “Móng vuốt cào xé” làm cho vỡ ra như bọt khí, bị xoay tròn thắt cổ , bị “Móng vuốt cào xé” oanh thành nát bấy, xoắn thành thịt vụn, thậm chí ở trên không trung còn xuất hiện vòng xoáy huyết nhục, toàn bộ bị phá vỡ.
Ở đây , mắt mọi người đều nhìn thấy một màn thần kỳ này, nhao nhao mở to hai mắt , mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin, thậm chí cách đó mấy nhóc Lâm Bố Thú con cũng cảm thấy choáng váng, đồng dạng đơ luôn tại chỗ, cầm trong tay cây gỗ mà quên luôn cả công kích.
Một màn này rung động vô cùng.
Lâm Bố Thú thủ lĩnh điên cuồng tấn công, mà Tô Vũ đưa lưng về phía nó , vậy mà nhìn như một trảo tùy ý đánh ra cứ như vậy liên đem Lâm Bố Thú thủ lĩnh kích sát, phải biết rằng Lâm Bố Thú thủ lĩnh đã dùng hai móng cơ hồ xuyên qua đầu cùng thân thể Tô Vũ , điều này quả thật không bút nào có thể diễn tả.
“Quá … Quá con mẹ nó đẹp trai xuất sắc rồi ——” đột nhiên , Trương Trọng Mưu điên cuồng kêu lên, vung tay múa chân : “Cái này … Cái này thật bất khả tư nghị, Tô Vũ tại sao người lại làm được ???”
Tay trái Tô Vũ đã khôi phục lại bình thường, lặng lẽ lau cái trán, có trời mới biết một khắc trước trên trán hắn tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Vừa rồi trong nháy mắt , nghe được tên Tô Ngọc , Tô Vũ bản năng ngừng lại, sau đó một trảo liền xuất hiện , “Móng vuốt cào xé” bộc phát , oanh chết Lâm Bố Thú thủ lĩnh , nhưng sau đó nghĩ lại , toàn thân Tô Vũ đều là mồ hôi lạnh.
Tuy nhiên giết được Lâm Bố Thú thủ lĩnh nhưng mà hắn không biết mình giết như nào , thật sự một kích vừa rồi vận khí chiếm đa số.
Chỉ cần hơi chậm hoặc hơi có độ lệch, đầu nát bấy người, nằm trên mặt đất giờ biến thành chính mình.
Lâm Bố Thú thủ lĩnh chết thảm, thi thể không đầu mới ngã xuống đất, trong cơ thể màu đen, tinh thể biến thành một đạo cầu vồng biến mất vào trong tay Tô Vũ.
Cảm thụ được dị lực một lần nữa bành trướng mãnh liệt , Tô Vũ đột nhiên tru thấp , ánh mắt mọi người khác nhao nhao nhìn tới , mọi người suy nghĩ rất cẩn thận , Tô Vũ lại thu thập được một khỏa tinh thể Lâm Bố Thú thủ lĩnh ,vậy sẽ sinh ra cái dạng tiến hóa gì.
Mọi người nhìn thấy từ tay trái của Tô Vũ lập tập được đắp lên một tầng Hắc Lân, sau đó cái tầng Hắc Lân này theo cổ tay của hắn không ngừng kéo dài lên trên, “Xuy Xuy Xuy~~~” rất nhỏ giòn vang ở bên trong , rốt cuộc Hắc Lân một mực kéo dài lên trên một khoảng ước chừng mười mét rồi mới dừng lại, làm cho hiện tại khi nhìn qua tay trái Tô Vũ làm cho mọi người cảm tương như đeo một cái bao tay làm bằng Hắc Lân khổng lồ trông rất cổ quái.
Mắt thấy biến dị đình chỉ, Tô Vũ thở nhẹ ra một hơi, cánh tay biến dị vung lên không trung tùy ý hai cái , chỉ cảm thấy trong đó dị lực mãnh liệt, đã cường đại đến cảnh giới trước nay chưa có, thậm chí thân thể ở những địa phương khác đều được tăng cường .
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Tác giả: Hắc Đồng Vương Quyển 1 : Sắt đen Chương 20: Siêu thị đồ ăn
Nguồn MangaClub.Vn
Tô Vũ bỗng nhúc nhích tay phải , cánh tay này đã nhiều lần bị thương thậm chí đã gãy nhưng dưới tình huống được dị lực ân cần chăm sóc cuôi cùng cũng triệt để khôi phục hơn nữa so với lúc trước còn cường đại hơn tuy nhiên còn kém xa xa so với cành tay trái khủng bố , nhưng ít ra cường đại hơn trước gấp hai lần là có thừa.
Không tới một phút mà Tô Vũ cảm giác thân thể của mình tốt hơn trước rất nhiều, tất cả đau xót trên người đều biến mất, vừa mới thu nạp dị lực mà cả người như được hưởng thụ cảm giác ân cần chăm sóc , một loại cảm giác không nói nên lời làm cho Tô Vũ có một cảm giác bay bổng như tiên .
Khi Tô Vũ thở ra một hơi, buông tay trái ra , một mảnh Hắc Lân liền biến mất khôi phục trở lại bình thường ,mới phát giác Mã Tử Diệp, Tần Gia Quý cùng Trương Trọng Mưu cả bọn tất cả đều vây quanh mình , có chút choáng váng nhìn mình.
Bốn phía toàn là thi thể của Lâm Bố Thú con, còn dư năm sáu con sau khi nhìn cảnh Tô Vũ đuổi giết Lâm Bố Thú thủ lĩnh đều lựa chọn chạy trốn
“Khá lắm…” Tần Gia Quý có chút hâm mô liếm liếm bờ môi, duỗi ra một tay giống như muốn vỗ vỗ bả vai Tô Vũ, nhưng vừa vươn ra lại từ từ buông xuống.
Trong lúc bất tri bất giác, địa vị của Tô Vũ trong lòng hắn đã lên cao làm hắn có chút không dám để tay mình lên vai Tô Vũ, ngày trước , Tần Gia Quý là người cao lớn đẹp trai thật đúng không để Tô Vũ vào mắt mà giờ…
Chỉ có Trương Trọng Mưu không thèm để ý, đưa tay đập lên vai Tô Vũ , cười hắc hắc : “ta nói Vũ thiếu gia, người rốt cuộc tại sao làm được vậy , lúc trước , con mẹ nó , người đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tùy ý để quái vật tấn công, mắt thấy nguy hiểm ngươi lại tiện tay phản kích liền đêm quái vật đập chết, bà mẹ nó , ngươi quả thực cao thủ võ lâm thâm tàng bất lộ trong truyền thuyết ah, hại ta còn vì ngươi mà chảy ra cả đống mồ hôi lạnh , lại còn phải kêu tên Tô Ngọc để kích thích ngươi.
Vừa nói vừa móc ra một hộp thuốc lá , bỗng nhiên có chút đau lòng mà nói : “ Chỉ còn vài điếu thuốc, rất nhanh sẽ không được hút nữa rồi .” Trong miệng tuy nói như vậy nhưng vẫn lấy ra hai điếu, chính mình ngậm một điếu còn một điếu khác thì kín đáo đưa cho Tô Vũ.
Tô Vũ cùng Trương Trọng Mưu là bằng hữu thỉnh thoảng thịnh tình mời nhau thì không thể chối từ , nhưng hắn không muốn hút, đang muốn cự tuyệt , đột nhiên vô tình thấy trên mặt đất là thi thể Trương Nhuận Sinh, thân thể có chút cứng đờ , liền nhận điếu thuốc.
Trương Trọng Mưu lấy ra bật lửa thay Tô Vũ châm thuốc, sau đó trừng mắt bốn phía nói với mọi người : “ Đừng nói lão tử keo kiệt, không còn mấy điếu thuốc nữa , thật sự không chia được cho các ngươi.”
Tần Gia Quý cười cười lắc đầu nói : “ Ta vốn không hút thuốc lá!!”
Trương Trọng Mưu cười hắc hắc , nói : “ Ta biết mà, người là một học sinh ngoan ngoãn nha .”
Tô Vũ rít một hơi đem khói thuốc trong miệng nuốt xuống, cảm thụ khói thuốc trong dạ dày dạo qua một vòng sau đó chậm rãi thoát ra ngoài, nói ra cũng kỳ quái , khi thở ra khói thuốc hắn cảm giác áp lực trong nội tâm đã giảm bớt một ít.
Mọi người đang vây quanh Tô Vũ đột nhiên trầm mặc, ước chừng đoán được nguyên nhân, kỳ thật Trương Nhuận Sinh chết cũng không trách Tô Vũ được , chỉ là hắn cũng vừa vặn đánh trúng lên người Trương Nhuận Sinh một trảo làm cho nội tâm lưu lại ít bóng ma.
Tuy Mã Tử Diệp, Tần Gia Quý, Triệu Thế Xương… đều có đánh chết không ít Lâm Bố Thú con, thực lực tăng nhiều nhưng Trương Nhuận Sinh, Hồ Các lại chết thảm tại chỗ , ai cũng không vui vẻ nổi.
Tô Vũ đang hút điếu thuốc thứ hai , bỗng nhiên như hạ quyết tâm , đem điếu thuốc ném trên mặt đất, dùng chân giẫm tắt.
Trương Trọng Mưu thấy được rất đau lòng, vội vàng xoay người nhặt lên, xem còn có thể hút được nữa hay không.
Tô Vũ đi tới trước thi thể của Trương Nhuận Sinh, ngồi xổm xuống, nhìn hai mắt trừng lớn có chút chết không nhắm mắt của hắn, bỗng nhiên nói : “ Trương Nhuận Sinh , thực xin lỗi, ta không cố ý … Lúc ấy loại trừ cách đó , ta thật không có cách lựa chọn khác… Mọi người thật là ích kỷ, ta cũng vậy,ta… Ta cũng sợ chết… Thực xin lỗi, nếu như chúng ta thoát khỏi đây được…. Người nha của ngươi… Ta nhất định thay ngươi chiếu cố, chỉ cần ta có đủ khả năng… Hi vọng… Hi vọng ngươi đi thanh thản a…”
Tô Vũ một bên lẩm bẩm, một bên thò tay xoa mặt Trương Nhuận Sinh, dùng tay vuốt mắt hắn , Trương Nhuận Sinh vốn là hai mắt trừng lớn vậy mà thật sự nhắm lại.
Thở ra một hơi dài , Tô Vũ toàn thân có chút hư thoát, nhìn xác của Trương Nhuận Sinh đã nhắm mắt, hắn mới lên tinh thần , thấp giọng nói : “ Lời nói của ta nhất định chắc chắn.” Đứng lên, trong lòng vốn có tâm ma, vậy mà rốt cuộc biến mất.
Mọi người nhìn thấy biểu hiện của Tô Vũ, đều không nói gì , nghĩ thầm nếu là mình có thể hay không tự trách giống Tô Vũ.
Nhìn thấy Tô Vũ đứng lên, Triệu Thế Xương nói: “ Mọi người vào xem một chút đi, bất quá phải cẩn thận một chút, ai cũng không biết còn phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn không.”
Sau mấy gốc đại thụ không xa, một nửa gian phòng ốc lộ ra mấy phần khí tức thần bí, mọi người nghe Triệu Thế Xương nói đều cùng lúc nhìn sang.
Tất cả mọi người đều có tâm hiếu kỳ , giờ bị kích thích , Điều thần bí nằm trong nửa gian phòng ốc đến cùng sẽ là cái gì???
Tô Vũ ánh mắt một lần nữa rơi lên bảng hiệu “ Siêu thị Kim Hoa” , bên dưới bảng hiệu còn có một cỗ thi thể.
Đã gặp nhiều cuộc công kích, tất cả mọi người đều đi nhẹ chân, toàn bộ tinh thần đề phòng rồi chậm rãi tiếp cận.
Rất nhanh, mọi người đã đứng trước cửa nửa gian phòng, cái thi thể nằm trên đất rất nhanh rơi vào trong mắt mọi người.
Cái thi thể này mặc một bộ đồng phục màu đỏ , sau lưng có dấu viết “ Siêu thị Kim Hoa” bốn chữ, đầu hắn đã bị đập nát, xem ra là do Lâm Bố Thú con gây ra.
“Đây là quần áo lao động của siêu thị” Trương Trọng Mưu lập tức kêu lên, sau đó trương mắt nhìn về phía gian phòng.
Một nửa phòng ốc đã sụp đổ, mọi người nhìn thấy rất rõ ở bên trong, sau đó nhìn thoáng qua nhau đều cảm thấy vài phần quái dị,sau đó lại hưng phấn kêu lên.
Giống như bảng hiệu, tình cảnh phòng ốc hoàn toàn xác thực đây chính là một cái siêu thị, các loại vật phẩm vung rơi đầy đất, đó là nguyên nhân mọi người hưng phấn ở chỗ này, thấy được rất nhiều loại thực phẩm cùng đồ uống.
“Tại đây thật là siêu thị??? Chỉ là … Chỉ là một cái siêu thị như thế nào lại bay tới nơi này??”
Bỗng nhiên, Mã Tử Diệp có chút kỳ quái kêu lên, mọi người đã đi vào siêu thị, rất nhanh đã thấy bên trong có hai cỗ thi thể , tất cả đều mặc quần áo lao động của siêu thị, chỉ là đã chết thảm tại chỗ, không cách nào hướng mọi người kể lại chi tiết những tao ngộ của mình.
“ Đích thực là rất kỳ quái, chỉ là nhiều thực phẩm như vậy… Thật tốt quá , ít ra chúng ta đã tìm được đồ ăn…” Trương Trọng Mưu một bên hưng phấn vỗ tay hai cái , một bên Tần Gia Quý trầm giọng nói : “ Vô dụng, những thứ đồ ăn này đã vô dụng!!!”
Trương Trọng Mưu sững sờ, kêu lên : “ không phải đâu, đầu óc người có vấn đề à ???? Cái gì vô dụng??? Người nhìn xem gói mì ăn liền vẫn còn hạn sử dụng nha , không có quá hạn , có thể ăn ahhh.”
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R