Bác sĩ tới kiểm tra sơ bộ cho Cố Kiến Bình, đo huyết áp, nhịp tim. Huyết áp hơi thấp, đó là do thời gian qua tinh thần thể xác mỏi mệt gây ra.
Nhà họ Đường lên gian phòng tầng ba nghỉ ngơi, Trương Khác không tìm được cơ hội ở riêng với Đương Thanh, liền theo cha và Kim Quốc Hải về phòng làm việc tạm thời ở tầng hai.
Dưới sự theo dõi của toàn thể lãnh đạo tỉnh ủy, hiệu suất của tổ chuyên án rất cao, trong một ngày ngắn ngủi, đã lấy hết ra được tài liệu, hồ sơ có liên quan.
Trước đó Trương Khác luôn suy nghĩ, Hứa Tư vì sao cam tâm để Đinh Hướng Sơn khống chế, lợi dụng.
Trương Khác lấy một hồ sơ ra xem, trang đầu có dán ảnh một thiếu nữ, thiếu nữ này khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, cằm thon thon, hàng mi dài , sống mũi cao, đôi mắt như biết nói. Thầm nghĩ :" Cô chị điên đảo chúng sinh, cô em nghiêng nước nghiêng thành thế này, thật không còn lẽ trời nữa rồi."
Đó là hồ sơ của Hứa Duy, em gái Hứa Tư, trong hồ sơ ghi chép, Hứa Duy vào Đại học Đông Hải đã phải nhập quân y viện, tiến hành phẫu thuật hẹp van tim, tài liệu kèm theo là tình hình của Hứa Duy do quân y viện tỉnh khẩn cấp đưa tới sáng nay.
Chi phí phẫu thuật chữa trị cùng ba tháng nằm viện, nhà họ Hứa tổng cộng tiêu tốn hết 11 vạn tệ, tài liệu còn cho thấy nhà họ Hứa cung cấp nhiều thuốc men nhập nhẩu ngoài quy định để chữa trị cho Hứa Duy. Mặc dù không có tư liệu thêm nói giá cả những thứ thuôc nhập khẩu này giá cả thế nào, nhưng chắc hẳn không rẻ.
Đáp án có lẽ là đây?
Thành viên tổ chuyên án có được tài liệu này cũng rất hưng phấn, Khương Minh Thành đưa cho Hứ Tư 27 vạn, rất có khả năng dùng để chữa trị cho Hứa Duy, mà không phải như lời khải trước đó của cô là chuyển cho Đường Học Khiêm.
Chuẩn bị buổi chiều tiến hành dự thẩm với Khương Minh Thành và Hứa Tư, Diệp Tân Minh tạm thời không thể chạm vào, vụ án có vẻ rất nguy hiểm, khả năng liên quan tới án mạng ( Tằng Kiến Hoa mất tích ). Buổi trưa Trương Khác đề nghị muốn gặp riêng Hứa Tư.
Thành viên tổ chuyên án dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Trương Khác, trong thời gian một ngày tiếp xúc, thiếu niên này tỏ ra rất chững chạc, phân tích vụ án rất già đời. Huống chi vụ án có thể tiến triển tới đây đều là do công lao của y, nhưng chắc y cũng biết nhân viên phá án cấm chỉ tiếp xúc riêng với nghi phạm.
Trương Tri Hành cũng đưa mắt bảo con đừng nói lời điên khùng, Trương Khác chỉ cười:
- Tôi chỉ mới 16 tuổi mà, lại chẳng phải nhân viên phá án, tôi chỉ nghĩ có thể có cách thuyết phục Hứa Tư khai nhận sự thực.
Kim Quốc Hải:
- Cậu có cách thuyết phục cô ta chủ động khai nhận.
- Dù sao cũng phải thử một chút.
Trương Khác gật đầu nói:
- Khương Minh Thành ở Hải Châu chủ động khai báo với tổ kiểm tra ở Hải Châu rồi, nếu bên này làm việc quá lâu, liệu Đinh Hướng Sơn có cảnh giác không?
Kim Quốc Hải thầm nhủ :" Thằng nhóc này đã nhìn ra áp lực trên người mình rất lớn. Thời gian cấp bách, nếu giam giữ Khương Minh Thành quá lâu, Đinh Hướng Sơn nhất định sẽ cảnh giác, huống chi mau chóng rửa sạch hiềm nghi cho Đường Học Khiêm, bù đắp sai lầm công tác trước đó, mới có thể ăn nói với tỉnh ủy." Liền đồng ý:
- Được, thử một chút cũng tốt.
Ăn trưa xong, Thẩm Mặc đi vào phòng giam tạm thời, Hứa Tư đang ngồi ngây ra trước cửa sổ, mái tóc mây buông xõa che đi nửa bên mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm nhỏ, cô mặc chiếc áo tơ mỏng, để hở cánh tay trần như ngó xen, đường cong mê đắm lòng người.
- Chị Hứa Tư.
Trương Khác khẽ gọi.
Hứa Tư quay đầu sang, không tin được vào mắt mình:
- Sao cậu lại ở đây ?
Trước cửa sổ có một cái bàn trà và hai cái ghế lim, Trương Khác đi tới ngồi xuống:
- Chị Hứa Tư, thấy em rất bất ngờ phải không?
- Ừ.
Thiếu niên này để lại ấn tượng rất sâu trong cô, Hứa Tư không hề che dấu niềm vui trong mắt:
- Sao cậu lại ở đây?
- Khi nhìn thấy chị Hứa Tư khóc, em nghĩ, chị nhất định có nỗi khổ bất đắc dĩ, chị không muốn làm thế, cho nên mới không kìm được nước mắt.
- Cậu nói gì thế, nhỏ mà ranh, sao cứ học giọng điệu của người lớn thế, tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái gì?
Hứa Tư quay đầu sang nhìn Trương Khác, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
- Chị Hứa Tư có biết Tằng Kiến Hoa không?
- Biết, cậu hỏi hắn làm gì?
Trương Khác thấy Hứa Tư chẳng sợ hãi né tránh, tảng đá lớn nhất trong lòng hạ xuống, xem ra cô ấy không lún sâu lắm.
- Nửa tháng trước Khương Minh Thành tới cục công an Hải Châu báo án, nói Tằng Kiến Hoa thụt két hơn 400 vạn của tập đoàn Tân Phong bỏ trốn, cục công an luôn bí mật điều tra chuyện này, chị có biết không?
- Chuyện này tầng quản lý của tập đoàn Tân Phong đều biết, cậu còn chưa nói vì sao ở đây, vì sao bỗng dưng lại hỏi vấn đề này?
Hứa Tư thắc mắc :
- Chị Hứa Tư, trước kia chị muốn biết chuyện nhà em, em không nói vì em không thể để chị biết cha em là Trương Tri Hành, từng là thư ký của phó thị trưởng Đường Học Khiêm, hiện là phó thư ký trưởng chính phủ. Em không thể để chị biết, hôm đó em nhận ra người tìm chị là Diệp Tân Minh, thư ký hiện nhiệm của thị trưởng Đường.
Trương Khác nhìn niềm vui trên mặt Hứa Tư dần tan biến thay vào đó là hoảng hốt, lòng xót xa:
- Trước khi gặp chị ở công viên, em đã biết chị và thị trưởng Đường không hề có chút quan hệ nào, có quan hệ là Đinh Hướng Sơn. Chị còn nhớ khi đó tay em có cầm máy ảnh không? Trước đó nữa em tới biệt thự sau núi, nhìn Đinh Hướng Sơn lái xe vào, sau đó xe của chị và xe ông ta nối nhau đi ra. Còn nữa, em có lấy một tấm ảnh của chị chụp chung với thị trưởng Đường, chị có thấy lạ khi phát hiện ra thiếu một tấm ảnh không, chắc không nghĩ tới là em lấy? Em còn biết em gái chị khi phẫu thuật tim tốn một khoản tiền lớn, số tiền này là Khương Minh Thành đưa cho chị thay Đinh Hướng Sơn, không phải là để hối lộ thị trưởng Đường như chị khai ...
Nghe Trương Khác nói, hứa tư cảm giác đầu óc kêu ong ong.
- Chị Hứa Tư, em biết trong lòng chịu rất đau khổ, nhưng chị không nên làm công cụ cho Đinh Hướng Sơ, thị trưởng Đường thanh bạch vô tội. Lần này đưa mọi người tới tỉnh thành không phải vụ án thị trưởng Đường tiến vào giai đoạn tiếp theo, mà là triển khai điều tra Khương Minh Thành cùng Đinh Hương Sơn thông đồng chiếm đoạt tài sản quốc gia, em và cha tham gia tổ chuyên án tỉnh, cho nên chị mới thấy em ở đây.
- ...
Hứa Tư há miệng, nhưng không có âm tiết nào phát ra.
- Chị Hứa Tư, em hi vọng chị chủ động khai báo tất cả với tổ chuyên án, vấn đề của chị không nghiêm trọng.
Trương Khác nhẹ giọng nói.
Hứa Tư vùi đầu vào gối khóc lớn, Trương Khác đứng dậy, ôm đầu cô vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Chị Hứa Tư, em đã nói không để ngươi khác làm tổn thương chị, chị phải tim em.
Hứa Tư đưa tay ôm lấy hông Trương Khác, ôm thật chặt, áo Trương Khác nhanh chóng bị nước mắt thấm ướt.
Trương Khác thì thầm bên tai Hứa Tư, đợi cho cô dần dần thu lại tiếng khóc mới buông tay, đi ra ngoài, cha, Kim Quốc Hải, Trần Hiểu Tùng đều đứng đợi ở hành lang.
Trương Khác nói:
- Có thể cho cô ấy một chút thời gian không? Còn có một chuyện con chưa kể cho mọi người, khi gặp Hứa Tư ở công viên Tượng Sơn, con không lập tức lấy ảnh của cô ấy, cô ấy vô tình đổ nước ngọt lên người con, nên rất áy náy đưa con về chỗ ở giúp con giặt áo. Cô ấy bị Đinh Hướng Sơn uy hiếp hãm hại bác Đường chứ không phải do ý muốn, áp lực tâm lý của cô ấy rất lớn, rất khổ sở, coi con là người xa lạ gặp bên đường, kể cho con một số chuyện có liên quan, khi đi con lấy tấm ảnh kia, cô ấy cũng vờ không biết. Cô ấy không có dũng khí chống lại Đinh Hướng Sơn, nhưng rất hi vọng có người vạch trần được âm mưu của ông ta, cho nên con mới mau chóng hiểu ngọn nghành vụ án ... Khi đưa cô ấy ra xét xử, con hi vọng tòa suy xét tới những tình tiết này, con hiểu rõ trạng thái tinh thần của cô ấy, cho nên nắm chắc thuyết phục được cô ấy chủ động khai báo, nếu như cần, đợi cô ấy khai báo xong, con có thể viết một bản lời khai.
Trương Khác đem quá trình gặp gỡ Hứa Tư biên soạn lại, chín phần thật một phần giả kể ra.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trương Tri Hành vẫn rất khó tiêu hóa được việc con trai lấy ngữ khí thành thục như thế nói chuyện này.
Kim Quốc Hải nghĩ một lúc, không hoài nghi lời Trương Khác, đúng là không có chỗ nào đáng hoài nghi, Trương Khác nói thế, hắn càng cảm thấy hợp lý:
- Hứa Tư có thể chủ động khai báo, hiệp trợ chúng tôi mau chóng phá án là rất tốt. Chuyện cậu nói, chúng tôi sẽ xem xét , dù sao về khách quan, cô ấy phòng ngừa trước gây ra án oan.
Buổi chiều tiến hành thẩm vấn Khương Minh Thành, hắn hiềm nghi chiếm đoạt lượng lớn tài sản quốc gia, hãm hại quan viên quốc gia, án mạng, không dễ dàng cậy miệng hắn. Vì thế mọi người đều đem hi vọng đặt lên phía Hứa Tư.
Trừ hai thẩm vấn viên tiêu hao thời gian với Khương Minh Thành, những người khác đều ngồi trong văn phòng, nhả khỏi phun mấy, một tuýt thuốc lá buổi trưa mới đặt lên bàn, mà giờ đã sắp thấy đáy rồi.
Trương Khác dựa lưng vào cửa, liếm môi khô cong, thầm nghĩ :" Mẹ nó, ai nói hút thuốc có hại cho sức khỏe? Ngửi mùi khói thuốc, cảm giác rất thoải mái."
Chẳng có ai còn tâm tư nhắc tới chuyện ăn tối, ánh đèn ở hành lang hơi tối, khuôn mặt Kim Quốc Hải bị bóng mái tóc trên đầu che đi, nhìn không được rõ lắm, chỉ thấy hắn thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía cửa phòng câu lưu.
Đèn ở đầu kia hành lang sáng lên, ánh sáng chiếu ra từ phòng câu lưu, Kim Quốc Hải đứng bật dậy, rồi lại ngồi phích xuống la oai oái:
- Úi cha, úi cha, tê chân quá.
Nhìn thấy Hứa Tư đứng ở cửa phòng câu lưu, điệu đà vén sợi tóc rủ xuống trán ra sau tai, mọi người đều nở nụ cười nhẹ nhõm.
Ghi chép lời khai tới tận 11 giờ, đợi Hứa Tư ký tên lên lời khai, Kim Quốc Hải vội vàng gọi điện cho Từ Học Bình:
- Bí thư Từ, Hứa Tư đã chủ động khai báo, cô ta bị Đinh Hướng Sơn uy hiếp hãm hại thị trưởng Đường. Tháng 10 năm ngoái, em gái cô ta phẫu thuật tim cần khoản tiền lớn, nên phải làm tình nhân của Đinh Hướng Sơn, được Đinh Hướng Sơn giới thiệu vào tập đoàn Tân Phong làm việc ...
Hắn gọi điện rất lâu, gần như đem nội dung lời khai báo cáo lại một lượt, cuối cùng hưng phấn nói:
- Vâng thưa bí thư, chúng tôi có thể báo cho thị trưởng Đường kết quả thẩm tra hiện thời không? Vâng ... Vâng .. Sai lầm trước đó, chúng tôi phải xin lỗi.
Kim Quốc Hải phấn chấn đặt điện thoại xuống, nói:
- Bí thư Từ đi báo tiến triển vụ án cho bí thư Đào Tấn rồi, có nên lập tức có hành động với Đinh Hương Sơn, hay là đợi thường ủy ngày mai nghiên cứu, chúng ta phải chuẩn bị trước ... Còn nữa, Tri Hành, mời anh thông báo cho thị trưởng Đường tin tốt lành này.
Hắn đương nhiên là vui rồi, mới chủ trì tổ chuyên án, vụ án đã có được đột phá, không ai còn truy cứu trách nhiệm trước đó của hắn nữa, dù sao tổ kiểm tra phải tới Hải Châu không phải do hắn đích thân phụ trách.
Trương Tri Hành kích động nắm chặt tay, khoác vai con trai, nói:
- Đi, chúng ta cùng đi.
Trương Khác lại nhìn Hứa Tư bị nữ cảnh sát đưa đi, đuổi theo nói:
- Hiện giờ chị không cần lo lắng gì cả.
Hứa Tư dừng bước, không quay đầu lại:
- Có thể đừng cho em gái tôi biết được không?
- Được.
Trương Khác gật đầu, đứng đó một lúc nhìn Hứa Tư đi theo nữ cảnh sát.
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~
Tới lầu ba, đứng ở ngoài gian phòng của nhà Đường Học Khiêm, Trương Khác thấy cha, Kim Quốc Hải và trợ lý Trần Hiểu Tùng đang nóng lòng ấn chuông cửa.
Đường Thanh ra mở cửa, Đường Học Khiêm ngồi ở ghế sô pha xem TV, quay đầu lại nhìn mọi người, vẻ mặt ung dung đứng dậy, nhưng nắm tay siết chặt bại lộ nội tâm căng thẳng của ông ta.
Trương Tri Hành nói bằng giọng cố kiềm chế:
- Kiểm sát trưởng Kim, anh tuyên bố tin tức tốt lành với thị trưởng Đường đi.
Kim Quốc Hải nghiêm mặt nói:
- Tôi nhận sự ủy thác bí thư Từ Học Bình, biểu thị xin lỗi, đồng thời nội bộ sẽ nghiêm túc xử trí người có trách nhiệm tương quan về sai sót trong công tác trước đó của viện kiểm sát chúng tôi. Qua điều tra tỉ mỉ, tổ chuyên án xác nhận tố cáo đồng chí nhận hối lộ trong thời gian chủ trì cải tạo tập đoàn Tân Phong là vu cáo, bịa đặt ...
Kim Quốc Hải đưa tay ra bắt tay Đường Học Khiêm, Trương Tri Hành cũng đưa tay ra nhưng bị Đường Học Khiêm kéo tới ôm chặt lấy.
Trương Khác và Đường Thanh đứng đằng sau, nói với cô:
- Bây giờ không còn lo nữa chứ?
Mắt Đường Thanh long lánh nước, gật đầu, không nói ra lời, Trương Khác đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, thấy Cố Kiến Bình mặc áo ngủ đi ra, vội vàng buông tay.
Cố Kiến Bình vừa mới tỉnh ngủ, thấy phòng khách chật ních người, thắc mắc:
- Chuyện gì thế?
Đường Học Khiêm ôm lấy vai vợ:
- Chuyện đã qua rồi.
Cố Kiến Bình ngẩn ra một lúc, đưa mắt nhìn mọi người rồi bật khóc.
Đường Thanh sống mũi cay cay, cũng khóc theo, nước mắt lăn tròn trên gò má trắng trỏe, chẳng kịp lau đi, ôm lấy mẹ nói:
- Mẹ à, đừng khóc , đừng khóc...
Kim Quốc Hải đưa mắt, bảo mọi người theo hắn ra khỏi phòng.
Đường Học Khiêm giữ lại:
- Tri Hành, cậu và Tiểu Khác ở lại trò chuyện với chúng tôi.
- Thế cũng tốt, để Tri Hành đem tiến triển vụ án báo cáo toàn diện cho thị trưởng Đường.
Kim Quốc Hải nhìn Đường Học Khiêm nói:
- May mà có anh ấy cùng Tiểu Khác, chúng tôi mới cứu vãn được sai lầm trong công tác trước đó.
Thấy vợ con ôm nhau khóc, Đường Học Khiêm than thở không thôi, siết chặt tay Trương Tri Hành:
- Tri Hành, tới đây ngồi nào, chúng ta quen biết nhau cũng mười lăm năm rồi, từ hồi nào nhỉ .. à tứ cái hồi đó, con gái tôi cào rách mặt thằng nhóc nhà cậu, tôi mang con bé tới nhà cậu xin lỗi, gặp đúng lúc cậu đang uống rượu ở nhà, chúng ta uống chén rượu, chơi ván cờ, thằng bé nhà cậu ôm lấy con bé nhà tôi mà hôn, tôi cũng quên luôn cả việc xin lỗi ...
Trương Khác không hề nhớ khi bé có hành động oanh liệt đó, quay sang nhìn Đường Tư, cô đã ngừng khóc, mặt phủ ráng hồng, không dám nhìn mình, đành quay sang nghe Đường Học Khiêm cảm khái nói:
- Tiểu Khác và Thanh Thanh đã học với nhau mười hai năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, ai hiểu được phẩm tính của tôi, đó là Tri Hành cậu, ai vì tôi mà bôn ba, đó là Tri Hành cậu ...
Đường Học Khiêm nhớ lại mười mấy năm tương giao với Trương Tri Hành, nói mãi nói mãi tới lúc mắt đầy nước.
Trương Khác thấy quá nhàm chán, muốn nhích tới chỗ Đường Thanh, dù có ôm nhau khóc một trận cũng tốt hơn, nhưng Đường Thanh đã ngừng khóc rồi, đang ôm mẹ cô. Mở cửa muốn ra ngoài cho thoáng khí, liền thấy Trần Hiểu Tùng đẩy xe cơm tới.
- Đều chưa ăn tối hả?
Hắn vừa nhắc một cái, Trương Khác liền thấy bụng lép kẹp rồi, từ lúc Hứa Tư rời khỏi phòng thẩm vấn, y hoàn toàn chẳng còn nghĩ tới bữa tôi, chắc Đường Thanh cũng chưa chắc có tâm tư ăn tối, thò đầu vào hỏi:
- Mọi người có đói không? Anh Trần mang bữa ăn khuya tới này.
Trong phòng liền im lặng, Cố Kiến Bình ngừng khóc, mặt hơi hồng, màu hồng che đi sắc mặt nhợt nhạt, đúng là một phụ nữ đẹp, may mà Đường Thanh giống mẹ. Đường Học Khiêm mặt xấu, còn hơi đen.
Đường Học Khiêm đứng dậy nói:
- Tôi ăn cùng mọi người.
Trần Hiểu Tùng nói:
- Vậy để tôi bảo nhà bếp làm thêm vài món, làm bữa tiệc nhỏ, coi như chúng mừng thị Trưởng Đường ...
Hắn đẩy xe ngược lại, vừa đi vừa thông báo trong hành lang, thành viên tổ chuyên án đang ăn cơm hộp trong phòng đều đẩy cửa đi ra hưởng ứng, bọn họ quả thật có lý do vui mừng.
Trương Khác nhớ tới dáng vẻ Hứa Tư lúc rời khỏi phòng thẩm vấn, trong lòng hơi bất an, Hứa Tư cũng chịu nghe lời khuyên, song không biết nghĩ gì. Y rất muốn viết lời khai ngay trong đêm bù đắp lại, điều này rất quan trọng với Hứa Tư.
Mọi người rất hào hứng, Trước Khác liếc thấy Cố Kiến Bình ở trong phòng lau nước mặt cười vui sướng, Đường Thanh thì nhìn trộm y, bắt gặp ánh mắt của y lại quay đầu đi.
Trên bữa cơm, thành viên tổ chuyên án mỗi người một câu, miêu tả nhanh trí lấy được chứng cứ nghi vấn càng thêm thần kỳ, cứ như một thiên tài trinh thám thiếu niên, lúc này Đường Thanh nhìn Trương Khác không né tránh nữa.
P/s: Nhân dịp tái xuất giang hồ...boom 30c
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Ăn cơm sau đã là một giờ sáng, mọi người vẫn rất phấn chấn, Đường Học Khiêm đề nghị muốn gặp Diệp Tân Minh.
Trước đó, Đường Học Khiêm hổi tưởng lại cuốn sổ tối quan trọng đó làm sao tới tay ông.
Nói một cách chuẩn xác là thế này, ngày 24 tháng 6, Khương Minh Thành đột nhiên báo với ông Tằng Kiến Hoa ôm tiền bỏ trốn, yêu cầu công an bí mật điều tra, chỉ hạn chế trong tiểu tổ cải tạo tập đoàn biết.
Đường Học Khiêm cũng cảm thấy chuyện này rất lạ thường, trước khi Tằng Kiến Hoa mất tích, Đường Học Khiêm đã gặp hắn nói chuyện vài lần, định tìm chỗ đột phá trên người hắn, làm rõ vấn đề tập đoàn Tân Phong trước khi cải tạo.
Trong ngày Khương Minh Thành báo án, Đường Học Khiêm và công an cùng lục soát văn phòng làm việc của Tằng Kiến Hoa, sau khi cảnh sát rời đi, Đường Học Khiêm vô tình phát hiện cuốn sổ đó trong khe tủ. Không hiểu Tằng Kiến Hoa cố ý cất giấu hay vô ý để rơi vào.
Mới đầu Đường Học Khiêm cho rằng Tằng Kiến Hoa cố ý cất giấu, chưa xem kỹ đã cho rằng là chứng cứ quan trọng giải đố vấn đề tài vụ của Tân Phong, chỉ nói qua với Diệp Tân Minh.
Tiếp theo đó ông bị tố cáo nhận hối lộ, rồi tổ kiểm tra tới, Đường Học Khiêm cẩn thận cất cuốn sổ vào chỗ sách cổ ông sưu tầm, không ngờ nó thành chứng cứ quan trọng nhất rửa sạch hiềm nghi cho ông.
Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy, sau khi Đường Học Khiêm có được cuốn sổ của Tằng Kiến Hoa, Diệp Tân Minh đã bắn tin cho Khương Minh Thành và Đinh Hướng Sơn.
- Hắn ta theo tôi được hai năm rồi, tôi thấy hắn rất đáng tín nhiệm.
Đường Học Khiêm cau mày, tiếc nuối vì sự phản bội và sa đọa của Diệp Tân Minh.
Trương Tri Hành cảm khái:
- Sau khi hắn theo thị trưởng tham gia công tác cải tạo Tân Phong đã có chút thay đổi so với trước kia rồi, chỉ không ngờ thay đổi lớn đến thế.
Trương Khác nói vào:
- Thư ký Diệp có khả năng không liên can nhiều lắm vào vụ án này, Tằng Kiến Hoa mất tích chắc không liên quan nhiều tới anh ta, như thế dễ dàng đột phá từ chỗ anh ta.
Từ lời phản ứng của Hứa Tư mà xét, hẳn là Diệp Tân Minh sau khi tham gia cải tạo Tân Phong bị Khang Minh Thành kéo xuống bùn, vì thế phải tham dự hãm hại Đường Học Khiêm, ảnh chụp Hứa Tư và Đường Học Khiêm là do hắn sai người chụm trộm.
Lúc này thành viên tổ chuyên án tất nhiên không đi truy cứu vì sao trong mỗi bức ánh, ánh mắt của Đường Học Khiêm lại dán lên người Hứa Tư nữa, vì tất cả đã tận mắt nhìn thấy Hứa Tư, là đàn ông ai cũng hiểu, khó lòng cưỡng lại được một dung nhan như thế.
Đường Học Khiêm xem xong lời khai của Hứa Tư, dù trong phòng bật điều hòa vù vù cũng toát hết mồ hôi lạnh, nếu không có cha con Trương Tri Hành phát hiện nghi vấn, chỉ e mình nhảy xuống Hoàng Hà không rửa sạch được oan khuất.
Trương Khác theo vào phòng câu lưu gặp Diệp Tân Minh, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với hắn ở cự ly gần, trước đó chỉ nghe thấy tiếng, còn lần ở nhà Hứa Tư thì cách quá xa.
Diệp Tân Minh được tổ chuyên án lấy danh nghĩa hiệp trợ điều tra lên tỉnh, hắn còn chưa ý thức được mình đã là tù phạm, thấy Kim Quốc Hải và tổ chuyên án vào, hắn liền lấy thuốc lá ra, tươi cười mời mọc, nhưng khi thấy Đường Học Khiêm, Trương Tri Hành theo đằng sau, nụ cười cứng lại trên môi.
Trước chứng cứ tài liệu tổ chuyên án nắm giữ được, Diệp Tân Minh không chối cãi vô nghĩa, thừa nhận vấn đề Hứa Tư khai báo, mới đầu theo Đường Học Khiêm tham dự cải tạo tập đoàn Tân Phong, hắn nhận không ít quà cáp của Khương Minh Thành, rồi được Khương Minh Thành giới thiệu với Đinh Hướng Sơn, hắn triệt để vứt bỏ Đường Học Khiêm.
Trương Khác thầm nghĩ :" Giữa bí thư thành ủy và thường vụ phó thị trưởng, Diệp Tân Minh lựa chọn như thế chẳng thể nói là sai, trong quan trường có mấy ai giữ được mình trong sạch?"
Vấn đề Diệp Tân Minh khai báo không giúp ích nhiều cho vụ án Tằng Kiến Hoa mất tích hay tài sản quốc hữu thất thoát, nhưng đủ để thường ủy tỉnh có hành động với Đinh Hướng Sơn.
Tổ chuyên án liên tục thẩm vấn Khương Minh Thành, sau khi tới tỉnh, hắn đã phát hiện ra điều khác thường, đòn tâm lý của tổ chuyên án không hề có tác dụng gì với hắn.
Vì giảm nhẹ tội trạng của Hứa Tư xuống mức thấp nhất, Trương Khác viết thêm một bản khai báo, vì không thể đối chất với Hứa Tư, chuyện này tốn khá nhiều tâm tư của y.
Trương Khác cũng không mong đối chất với Hứa Tư, không muốn để lại bất kỳ khúc mắc nào trong lòng cô.
Viết xong lời khai, Trương Khác về phòng mình nghỉ ngơi, tổ chuyên án phải chỉnh lý tài liệu báo cáo lên thường ủy tỉnh, cha thì bị Đường Học Khiêm kéo đi nói chuyện.
Trương Khác ngủ một lèo tỉnh lại thì bên ngoài mặt trời đã lên cao, hơn 10 giờ sáng rồi, lâu lắm mới ngủ thoải mái như thế, vừa mở cửa định ra ngoài thì thấy Đường Thanh đứng bên ngoài, mặt đầy do dự, cô nàng giật nảy mình:
- Đừng có thình lình mở cửa ra, được không hả?
Trương Khác mắt chớp chớp, được nhìn thấy Đường Thanh có dáng vẻ thiếu nữ bình thường này đó là khao khát hơn mười năm của y, niềm vui này không ai chia sẻ được, nhún vai nói như không phải lỗi của mình:
- Xin bạn đó, đừng có đột nhiên đứng ở cửa, được không hả? Có chuyện gì, sao không vào gọi mình?
Đường Thanh bẽn lẽn một lúc, đột nhiên nói:
- Cám ơn bạn.
Nói xong quay đầu chạy ù mất.
Trương Khác đứng ngẩn ngơ ở đó, khi tới phòng làm việc thì thấy Đường Học Khiêm bắt tay Từ Học Bình nói chuyện, thì ra thường ủy tỉnh đã họp xong, Từ Học Bình thay mặt tỉnh ủy tới an ủi Đường Học Khiêm.
Từ Học Binh nhìn thấy Trương Khác, vẫy tay bảo y tới:
- Lại đây nào, nhe nói tối qua cháu lại lập công.
Cuộc họp thường ủy thông qua quyết định áp dụng hành động cần thiết với Đinh Hướng Sơn, đồng thời quyết định Chu Phú Minh tạm thời làm bí thư thành ủy Hải Châu, Đường Học Khiêm khôi phục công tác, cha tham dự công tác thẩm tra xử lý của tổ chuyên án.
Từ hôm đó trở đi, tổ chuyên án đóng quân ở Hải Châu, đi sâu điều tra vụ án chiếm đoạt tài sản quốc gia.
Tỉnh ủy mau chóng ra quyết định như thế là lời khẳng định với công tác của tổ chuyên án.
Theo Trương Khác thấy, trong biệt thự ngói đỏ ở Tượng Sơn, nhất định ẩn chứa vô số tội chứng của Đinh Hương Sơn, lúc này Đinh Hướng Sơn không phát giác ra hành động của trên tỉnh, thành viên tổ chuyên án tựa hồ đều tin rằng chân tướng bị che dấu sẽ mau chóng được phát hiện.
Việc thẩm tra từng thành viên tổ kiểm tra ban đầu cũng phát hiện nghi vấn, tổ phó tổ kiểm tra thừa nhận trong quá trình phá án đều báo cáo tình hình với Đinh Hướng Sơn. Chẳng phải hắn cùng bọn cùng thuyền với Đinh Hướng Sơn, mà ông ta chủ động gặp hắn tìm hiểu tiến triển vụ án, ông ta là người đứng đầu Hải Châu, báo cáo với ông ta cũng không phải là chuyện sai phạm quá lớn.
Từ Học Bình ở lại ăn trưa cùng tổ chuyên án, sau đó tiễn Kim Quốc Hải tới Hải Châu, thành viên khác của tổ chuyên án cùng nghi phạm ở lại, hôm sau mới tới Hải Châu.
Trương Khác không tìm được lý do để gặp Hứa Tư, cứ canh cánh trong lòng, lại lo lời khai của mình chưa chắc đạt được hiệu quả như mong muốn. Nghĩ tới việc về sau Hứa Tư tự sát, Trương Khác thực sự sợ cô không chịu đựng nổi.
Hứa Tư có quan hệ tình nhân với Đinh Hướng Sơn nửa năm, ba lần nhận tiền từ tay Khương Minh Thành, đều viết giấy mượn tiền, chỉ cần tìm được giấy vay tiền, hoặc Khương Minh Thành chịu thừa nhận điều này là mọi việc sẽ ổn. Quan trọng là vấn đề vu khống Đường Học Khiêm dù có thành phần bị uy hiếp song vẫn rất nghiêm trọng, chỉ mong lời khai của mình có thể giúp đỡ được.
Trương Khác chỉ lo cho Hứa Tư, còn chẳng quan tâm tới những vụ án khác của đám người Đinh Hướng Sơn, Khương Minh Thành, thầm nghĩ :" Bác Đường lần này nói không chừng gặp họa hóa phúc, tỉnh ủy chắc rất áy náy với oan uổng mà bác ấy phải chịu."
Vì trong vụ án này Đường Học Khiêm là người bị hại, về nguyên tắc không thể tham gia công tác của tổ chuyên án, trước khi có hành động với đám Đinh Hướng Sơn, ông cũng không thể về Hải Châu, cả nhà tạm thời ở lại tỉnh thành.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Từ Học Bình nói:
- Cứ ở tỉnh thành chơi vài ngày, tỉnh sẽ phái xe tới cho đồng chí.
- Cám ơn bí thư Từ.
Đường Học Khiêm chẳng có tâm tư du ngoạn, chẳng bằng ở lại nhà khách Long Hoa, xem kết cục của Đinh Hướng Sơn:
- Tôi có cái tính xấu, không chịu nổi nhàn rỗi, có Tri Hành ở lại đây với tôi là được rồi.
Liền quay sang hỏi Trần Hiểu Tùng:
- Trong nhà khách có cờ vây không?
- Buổi trưa tôi ở lại đây ăn cơm, hai đồng chí ai có sức cờ tốt hơn chơi với tôi một ván.
Từ Học Bình hỏi Trương Tri Hành:
- Sức cờ của cậu ra sao?
Năm 94, phong trào chơi cờ vây do Nhiếp Vệ Bình, Mã Tiểu Xuân khơi lên vẫn còn chưa tan mất, Trương Khác không biết Từ Học Bình cũng thích chơi cờ vây, chắc vì khi mình quan tâm tới chính trị, làn sóng chơi cờ vây đã tới hổi thoái trào.
- Sức cở bí thư Từ nổi danh toàn tỉnh, tôi không dám bêu xấu.
Trương Tri Hành vội xua tay:
- Bí thư Từ nếu không tìm được đối thủ thì để Tiểu Khác theo bí thư học cờ.
Từ Học Bình nghe thế hứng thú nổi lên, bảo Kim Quốc Hải đi lấy bàn cờ. Kim Quốc Hải cũng không để ý tới thân phận phó kiểm sát trưởng, chạy xuống lầu, một lúc sau đầy đầu mồ hôi mang lên hai bộ cờ, đưa cho Đường Học Khiêm một bộ.
- Chúng ta xem bí thư Từ đánh cờ trước đã.
Đường Học Khiêm đứng một bên xem.
Trương Khác biết Từ Học Bình bận rộn công việc, chẳng có mấy tâm tư nghiên cứu cờ vây, dù không có ý nhường ông ta cũng không thể để ông ta thua quá khó coi, dùng hết tâm tư làm ván cờ chém giết kịch liệt, cuối cùng thắng lợi với ưu thế hai mục, quả nhiên làm Từ Học Bình vui vẻ:
- Tôi học cờ từ tiểu học, cũng được năm chục năm rồi, chưa từng bỏ quãng, vậy mà vẫn thua Tiểu Khác. Tri Hành đúng là có đứa con giỏi, mọi người ai thắng được nó nói với tôi một tiếng.
Trương Khác ngẩng đầu lên, thấy Đường Thanh chẳng biết đứng bên cạnh mình từ khi nào, lau mồ hôi nói:
- Sức cờ của bác Từ lợi hại hơn ba cháu nhiều, ba cháu xưng là kỳ thủ nghiệp dư tam đoạn còn phải cần cháu nhường hai quân, đánh cờ với bác, cháu toát cả mồ hôi, tới khi thu quan còn tưởng mình thua, thiếu chút nữa bỏ cuộc...
Y chỉ vào góc bàn cờ:
- Chỗ này bác cố ý nhường cháu phải không?
- Không phải cố ý nhường, ván cờ này bác thua là đúng, không cần cháu giúp xuống nước, góc đó là do bác không nghĩ tới.
Từ học Bình mỉm cười:
- Với trình độ của cháu không làm kỳ thủ thật là đáng tiếc, có điều nếu cháu làm kỳ thủ càng đáng tiếc hơn.
Trương Tri Hành nghe tới câu cuối cùng của Từ Học Bình thì thầm vui mừng, điều này chẳng phải nói về sau Tiểu Khác sẽ càng có thành tựu lớn hơn sao?
Chuyện tai nạn xe ở Hải Châu không ai dám chủ động nhắc tới, nên Đường Học Khiêm thấy Từ Học Bình và cha con Trương Tri Hành quan hệ thân thiết, trong lòng lấy làm lạ.
Đường Học Khiêm sức cờ tuy kém, nhưng con mắt rất tốt, ông ta nhìn ra, Trương Khác thắng Từ Học Bình 2 mục khó hơn thắng 20 mục nhiều, vậy mà biết ăn khiến người ta vui vẻ như thế, làm kỳ thủ đúng là đáng tiếc.
Buổi trưa khi ăn cơm thì Từ Học Bình có điện thoại, nghe xong mặt mày âm u, mọi người không hiểu lại xảy ra chuyện lớn gì, lòng cứ thấp thỏm. Từ Học Bình tay cầm bát đũa ngồi im, làm không khí bàn ăn như đóng băng.
Lý Giang Nghĩa nháy mắt với Trương Khác, y liều hiểu ngay, hỏi:
- Bác Từ, có phải Chỉ Đồng xảy ra chuyện gì không?
Từ Học Bình buông một tiếng thở dài:
- Chỉ Đồng đang giận dỗi ở nhà, không chịu ăn cơm, đập vỡ cả bát, nó không chịu nói, chẳng ai biết nó muốn cái gì ...
- Để cháu đi thăm Chỉ Đồng.
- Ừ, đang muốn nhờ cháu tới đây, ăn cơm xong bảo Tiểu Lý đưa đi.
Trương Khác đứng ngay dậy:
- Cơm thì đến nhà bác ăn cũng kịp, phiền anh Tiểu Lý chịu đói đưa đi một chuyến vậy.
- Tôi cũng tới nhà bí thư Từ ăn.
Lý Nghĩa Giang không chậm trễ, để xe lại cho Từ Học Bình tới tỉnh ủy, hắn mượn một chiếc xe đưa Trương Khác tới Tân Mai Uyển.
Lý Nghĩa Giang và Trương Khác đi rồi, Từ Học Bình ăn qua loa vài miếng đặt bát xuống:
- Tỉnh ủy còn có chuyện, tôi không ở lại được.
Mọi người đều đứng dậy tiễn chân.
Xe chở Từ Học Bình biến mất khỏi tầm nhìn mọi người mới quay vào, Đường Học Khiêm giữ Trương Tri Hành lại, hai người ngồi ở bậc thềm hút thuốc.
Đường Học Khiêm không hỏi Trương Tri Hành cũng biết ông ta nghĩ gì, chuyện Trương Khác cứu cháu Từ Học Bình không thể lấy ra khoe khoang, nếu không truyền tới tai Từ Học Bình sẽ làm người ta ghét, đương nhiên cũng không cần giấu Từ Học Khiêm.
Trương Tri Hành nhận lấy thuốc lá Đường Học Khiêm đưa tới, châm lửa cho ông ta, nói:
- Thởi gian qua Hải Châu xảy ra không ít chuyện, con trai bí thư Từ gặp tai nạn ở Hải Châu ...
- Hả?
Đường Học Khiêm sững người, ông ta là phó thị trưởng phân quản giao thông, sự cố giao thông nghiêm trọng như thế làm ông ta kinh hãi, miệng há ra, quên cả điếu thuốc đang ngậm trên miệng, làm nó rơi xuống quần, đốt cháy một lỗ. Đường Học Khiêm kệ cơn đau, hỏi:
- Chuyện từ bao giờ?
- Tám ngày trước, tai nạn xảy ra ở Phố Bắc ...
Trương Tri Hành đem sự cố giao thông gây chết người đó kể ra.
- Nghiêm trọng vậy sao?
Đường Học Khiêm hít một hơi khí lạnh, khi tai nạn xảy ra ông ta bị cách lý thẩm tra, nếu không thế nào cũng gặp rắc rối:
- Sau đó có áp dụng biện pháp gì không?
Trương Tri Hành lắc đầu:
- Thời gian qua tin tức của tôi ở thành phố cũng bế tắc, hay là anh gọi điện hỏi thị trưởng Chu xem. Nói ra thật khéo, khi xảy ra tai nạn, Tiểu Khác đang ở Phố Bắc, cứu được cháu gái bí thư Từ.
Đường Học Khiêm vừa nhặt điếu thuốc cho lên miệng, tay khựng lại, quay đầu sang nhìn Trương Tri Hành, bị đầu thuốc dí vào cằm, bỏng rát, vứt luôn nửa điểu thuốc đi:
- Đó là số mệnh, lần này trở về tôi phải chỉnh đốn lại giao thông Hải Châu.
Rồi vịn vai Trương Tri Hành đứng dậy:
- Hôm khác tìm thằng nhóc nhà cậu đánh cờ, thoáng cái đã hơn mười năm, nó thành một chàng trai rồi.
Trương Tri Hành chỉ cười, dập tắt thuốc, theo Đường Học Khiêm vào nhà khách.
~~~~~~~~~~~~
Trương Khác ngồi xe của Lý Nghĩa Giang tới Tân Mai Uyển, đúng lúc xe của Tạ Vãn Tình cũng đi vào cửa chính.
Lái xe cho Tạ Vãn Tình là một phụ nữ ăn mặc kiểu công chức, tuổi chừng ba tư ba lăm, áo sơ mi hoa ngắn tay, váy bó màu xám, cho người ta một cảm giác là người nhanh nhạy.
Hai chiếc xe dừng ở sân, Trương Khác đứng trên bậc thềm đợi Tạ Vãn Tình đi tới.
Tạ Vãn Tình không còn làn da hồng hào mịn màng như lần đầu mới gặp, mặt cô xanh xao hơn, thần thái mỏi mệt, nhìn thấy Trương Khác, thần kinh căng thẳng tựa hồ nới lỏng một chút:
- Tiểu Khác cũng tới à?
- Chỉ Đồng không chịu ăn cơm, em tới ăn với nó.
Chu Thúc Huệ đi ra, thở phào nói:
- Cả hai đều về là tốt rồi, bà cô nhỏ giận dỗi, mẹ lo sốt ruột. Hai đứa ăn cơm chưa?
Nhìn thấy phụ nữ đằng sau Tạ Vãn Tĩnh, nói thêm:
- Phi Quyên đưa Vãn Tình tới đó hả, cũng ở lại ăn cơm rồi hẵng đi.
- Con sợ buổi chiều bị Chỉ Đồng quấn lấy không dứt ra được, liền bảo cả chị Thái tới thảo luận chuyện của công ty.
Tạ Vãn Tình giải thích.
- Cái đống hỗn độn Chí Minh để lại con mà thấy vất vả quá thì rút cổ phần ra, trông nom cho tốt Chỉ Đồng là được rồi.
- Chí Minh yên tâm giao công ty cho đám anh ba, kết quả mấy năm qua công ty quản lý be bét hết cả, lần đó Chí Minh đưa con và Chỉ Đồng tới Hải Châu, định xem xem vấn đề rốt cuộc xảy ra ở đâu, nào ngờ ...
Tạ Vãn Tình cắn môi không nói tiếp được nữa, mắt đỏ hoe, nước mắt chực rơi xuống
Chu Thúc Huệ thở dài:
- Chuyện này chẳng trách được đám thằng ba, ai mà ngờ xảy ra chuyện như thế?
Tạ Vãn Tình không đáp, Chu Thúc Huệ biết con dâu bề ngoài mềm yếu nhưng bên trong tự chủ cứng rắn, có khuyên nữa con dâu cũng không nghe, nghiêng người mời mọi người vào nhà.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Chương 024: Vấn đề xĩ nghiệp gia tộc.
Dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu Tầm Sưu tầm: Trộm cướp
.Trương Khác nghe họ nói chuyện trong lòng thấy kỳ quái, Từ Chí Minh là con trai bí thư chính pháp ủy tỉnh, sao còn kinh doanh trong tỉnh được? Nhìn qua Từ Học Bình đâu có giống lãnh đạo ngang ngược bất chấp luật pháp, sau khi ông ta nghỉ hưu cũng không nghe thấy lời bàn tán xấu về ông ta, đúng là lạ.
Phải biết rằng từ năm 85, TW đã có quy định con cái phối ngẫu cán bộ tránh kinh doanh.
Trương Khác đi vào nhà, thấy Chỉ Đồng đang đi chân đất xuống lần, vừa dẫm xuống nền nhà thì do dự đứng lại, mắt nhìn mình không chớp, như con thú nhỏ bị hoảng sợ, không dám nhúc nhích.
Trương Khác ngồi xuống, nhìn vào mắt Chỉ Đồng, nói:
- Chỉ Đồng quên mất anh Tiểu Khác rồi à?
Chỉ Đồng lúc này mới đi tới, một tay túm góc áo Trương Khác, một tay đưa ra nắm lấy ngón tay của mẹ, khuôn mặt non nớt chẳng có lấy nổi một nụ cười, làm người ta đau lòng.
Trương Khác không hiểu tai nạn đó để lại sự sợ hãi trong lòng cô bé như Chỉ Đồng thế nào, góc áo bị Chỉ Đồng nắm chặt lấy cả chiều, tay của Tạ Vãn Tình cũng bị Chỉ Đồng nắm lấy không buông.
Chẳng làm cách nào được, nên buổi chiều Tạ Vãn Tình cùng Thái Phi Quyên thảo luận chuyện công ti, Trương Khác cũng ở bên cạnh nghe.
Tạ Vãn Tình cùng chồng sáng lập ra công ty mậu dịch Hải Dụ ở tỉnh Đông Hải trước khi Từ Học Bình được điều tới làm bí thư chính pháp ủy.
Gia tộc Tạ Vãn Tình ở tỉnh Đông Hải có cơ sở thương nghiệp rất tốt, Cty Hải dụ sớm có được một số thành tích, sau khi Từ Học Bình tới, Từ Chí Minh giao công ty cho Tạ Chiêm là anh họ của Tạ Vãn Tình, cổ phần công ty hoàn toàn đứng tên Tạ Vãn Tình, để tránh chính sách của TW.
Cty Hải Mậu lấy mua bán sang tay là nghiệp vụ chính, lập nên mạng lưới tiêu thụ dày đặc toàn tỉnh, thập niên 90, hệ thống lưu thông hàng hóa hiện đại còn chưa được gây dựng, nhà xưởng phải dựa vào các đại lý, đưa sản phẩm tới thị trường. Mạng lưới tiêu thụ Cty Hải Dụ gây dựng lên trong toàn tỉnh là vốn liếng quan trọng.
Đương nhiên, cơ cấu chi nhánh của mạng lưới kiểu này rất phức tạp, quản lý được nó cần trình độ quản lý và trình độ tài vụ khá cao, Từ Chí Minh quản lý công ty thông qua Tạ Chiêm, làm công ty liên tục để lộ ra rất nhiều vấn đề về quản lý.
Trương Khác nghe cả buổi chiều, biết vấn đề quản lý của Cty Hải Dụ không bình thường, mà là vấn đề lớn uy hiếp nghiêm trọng tới sự sinh tồn.
Ví như tổng bộ công ty chỉ khảo hạch khoản chi trả của chi nhánh phía dưới, đối với chi tiêu lại không khống chế nghiêm ngặt, các hạng chi phí không có một tiêu chuẩn thống nhất.
Trương Khác nhớ lúc mới tới tập đoàn Long Dụ công tác, quản lý tài vụ của nó cũng rất hỗn loạn, mỗi lần y ra ngoài làm việc, trước tiên là tới bến xe mua liền vài tấm vé về xin thanh toán.
Tập đoàn Long Dụ là xí nghiệp lấy sản xuất làm chủ, thi thoảng có vài con sâu như Trương Khác không làm sập được, Cty Hải Dụ có hơn 500 công nhân viên, chủ yếu là nhân viên nghiệp vụ, nếu không có phương thức khống chế tốt tài vụ, mỗi một nhân viên chấm mút chút ít đủ làm Hải Dụ khốn đốn.
Trương Khác hiểu ra vì sao mình chưa từng nghe tới công ty này, vì một công ty quản lý hỗn loạn như thế, dù nền móng có vững tới đâu cũng không thể tồn tại trong thời đại mới được.
Trương Khác và Từ Chí Minh vội vã lướt qua nhau ở Phố Bắc, thậm chí mặt cũng chưa nhìn kỹ, nhưng chỉ liếc nhìn thôi cũng có ấn tượng Từ Chí Minh là phần tử trí thức, Cty Hải Dụ trong tay hắn việc quản lý hẳn không tệ tới mức đó, xem ra là ông anh họ Tạ Chiêm kia của Tạ Vãn Tình có vấn đề rồi.
Lại là thân thích, thân thích khi hút máu mới khiếp.
Người xuất thân từ gia đình trí thức cán bộ cấp cao như Từ Chí Minh và Tạ Vãn Tình con mắt nhìn người không thể quá kém, nếu Tạ Chiêm không có chút trình độ quản lý, Từ Chí Minh đã chẳng giao công ty cho hắn, nhưng tình hình quản lý hỗn loạn tới mức đó làm người ta thật khó tưởng tượng.
Một công ty quản lý hỗn loạn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, không thể có lợi nhuận, công nhân viên phía dưới tất nhiên không có phúc lợi tốt, nhưng với nhân viên quản lý mà nói, lại là cơ hội kiếm chác lớn.
Đằng sau Hải Dụ có Từ Học Bình, ít nhất có thể khiến nó miễn cưỡng duy trì được, ngày nào nó chưa sụp, ngày đó Tạ Chiêm có thể đục khoét.
Trương Khác thấy ông anh họ này Tạ Vãn Tình đúng là ***, nhưng từ trong thảo luận của Thái Phi Quyên và Tạ Vãn Tình, y nghe ra họ tựa hồ không ý thức được sự hiểm ác của Tạ Chiêm, chỉ không ngừng trách móc hắn quản lý kém, lại cố chấp, không chịu nghe ý kiến người khác.
Thái Phi Quyên là bạn học của Từ Chí Minh, xem như nguyên lão của Cty Hải Dụ, khá có kiến thức về quản lý xĩ nghiệp, đề xuất nhiều kiến nghị nhắm vào vấn đề hiện nay của công ty, bảo Tạ Vãn Tình thúc giục Tạ Chiêm chấp hành.
Trương Khác nghe mà thiếu chút nữa phì cười, không nhịn được nói:
- Chị Vãn Tình, em thì thấy vấn đề lớn nhất của Cty Hải Dụ này là ở vị tổng giám đốc đấy.
Thái Phi Quyên thấy Trương Khác đột nhiên nói xen vào như thế, trong lòng không vui, hơi nhíu mày lại, có điều biết y cứu sống Chỉ Đồng, nên nhịn không nói ra những lời khó nghe.
Tạ Vãn Tình biết vai trò của Trương Khác trong vụ án Đinh Hướng Sơn, nên không coi y như thiếu niên bình thường, đương nhiên quan trọng hơn trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trương Khác lao mình ra cứu Chỉ Đồng, để lại trong cô ấn tượng không thể xóa nhòa, ấn tượng này làm Tạ Vãn Tình sinh ra sự tin cậy gần như bản năng với Trương Khác.
Tạ Vãn Tình ngẩng đầu lên hỏi:
- Em nói thế là sao?
Trương Khác đáp:
- Mặc dù em là học sinh cao trung, nhưng nghe hai chị nói chuyện cả buổi chiều, cũng hiểu một chút về vấn đề của Cty Hải Dụ. Ví như nói, bản địa hóa nhân viên nghiệp vụ cơ sở là một hạng mục quản lý rất quan trọng, không chỉ tiết kiệm chi phí công nhiên viên, còn có lợi triển khai nghiệp vụ ở địa phương. Cty Hải Dụ không phân nặng nhẹ, tất cả nhân viên văn phòng đều do tổng công tí phái tới, riêng chi phí công tác ngoại địa phải bù thêm bao nhiêu? Em còn hiểu đạo lý này, sao tổng giám đốc Hải Dụ lại không hiểu?
Thái Phi Quyên ngẩn ra, không ngờ thiếu niên này hiểu chuyện quản lý thực, nhưng chẳng hề coi trọng, hiện giờ đám nhóc con cái gì cũng đọc, chuyện gì cũng biết nửa vời, chẳng có gì mà lạ.
Tạ Vãn Tình nghĩ một lúc, hơi hiểu ra ý của Trương Khác, nhưng không xác định lắm.
Trương Khác đặt Chỉ Đồng dựa vào người mình, tiếp tục nói:
- Em vừa nghe chị Thái nói giám đốc chi nhánh của Cty Hải Dụ nắm quyền lớn, bao gồm mở rộng thị trường, phân phối hàng hóa, tài vụ v..v..v... Đều do giám đốc chi nhánh phụ trách, công ti tiến hành giám sát về sổ sách. Ba em giúp bác Đường tập hợp con số kinh tế của khu huyện phía dưới, lần nào cũng oán trách, nếu tin con số phía dưới đưa lên thì họa có điên. Cty Hải Dụ lấy nghiệp vụ đại lý tiêu thụ làm chủ, em nghĩ có hai điều tổng bộ phải khống chế trong tay, đó là vật tư lưu thông và tài vụ. Nhưng chị Thái lại nói, chi nhánh phía dưới lại có đội xe riêng của mình, có kho hàng riêng của mình, tổng công ty không kiểm soát được lượng tồn kho phía dưới. Thêm vào tài vụ cũng không thuộc tổng bộ giám sát, ở dưới muốn tạo ra con số đẹp thế nào cũng được, lợi ích thực lại chẳng thế đâu, ba em có tâm đắc về việc tạo con số kiểu này, hai chị có thể đi hỏi ba em thử mà xem.
Thái Phi Quyên mặc dù không hài lòng lắm với quản lý hỗn loạn của công ty, nhưng bị một thiếu niên phê bình, trong lòng khó chấp nhận, phản bác:
- Tổng bộ không phải là không giám sát sổ sách phía dưới, chúng tôi có chỉ thị hạn nghạch hồi khoản, cậu có hiểu hồi khoản là gì không?
*** Hồi khoản là tiêu thụ thương phẩm không kết toán ngay mà viết giấy nợ, tới thời hạn mới trả, nhân viên nghiệp vụ mang tiền về gọi là hồi khoản.
Trương Khác liếc cô ta một cái, trông còn có chút sức hút, chưa quá giả, đáp:
- Đương nhiên là hiểu, em nghĩ chỉ cần hồi khoản của văn phòng phía dưới vượt qua tiêu chuẩn nhất định là được thưởng tương ứng.
Thái Phi Quyên lạnh nhạt nói :
- Đương nhiên, phần thưởng cao nhất cho hồi khoản là một vạn.
- Nếu em là giám đốc chi nhánh, muốn được phần thưởng này là quá đơn giản, trước tiên tiền lương của nhân viên em giữ lại không phát, chi phí quảng cáo lên gấp đôi, chi phí quảng cáo sẽ khấu trừ từ hồi khoản phải không, báo giả phí quảng cáo lên, em lại tạm thời giữ phí quảng cáo lại, thương buôn phía dưới chẳng phải nhập hàng từ tay em sao, trước tiên em bảo bọn họ đưa tiền hàng tới. Bằng vào trình độ quản lý tài vụ của Cty Hải Vụ, chị muốn tỉ lệ hồi khoản cao thế nào, em giúp chị làm ra con số đẹp chừng đó, tiếp tới một vạn nguyên chui vào túi.
Trương Khác nhún vai nói như chuyện hiển nhiên :
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief