Dương Mân thầm muốn nói như vậy nhưng ngoài miệng đành hàm hồ:
"Không có chuyện gì. anh mau kiểm tra đi!"
"Thật sự không có chuyện gì chứ?" Tôi lo lắng hỏi.
"Em nói thật, không có chuyện gì mà!" Dương Mân vội la lên:
"Chỉ cần anh cứ tiến hành kiểm tra là tim em sẽ không đập mạnh như vậy nữa!"
Kiểm tra thì tim không đập mạnh? Tôi sửng sốt. chợt hiểu vì sao lại như vậy! Hóa ra là vì tôi, tôi cười khan nói:
"Mân Mân. em hãy thả lỏng tinh thẩn..."
Xem ra là tôi sơ sót nếu như người trước mặt là Triệu Nhan Nghiên, Trần Vi Nhi. chắc chắn tim sẽ không đập rộn ràng tới như vậy, thế nhưng Dương Mân không lại không giống, chúng tôi còn chưa lằn nào thân mặt tới mức này!
Dương Mân e thẹn trợn mắt nhìn tôi một cái nói: "Em sẽ cố hết sức." Nhưng vẫn vô cùng khẩn trương.
Tôi không có biện pháp khác. đành tiến hành kiểm tra thân thể của nàng, tốc chỉến tốc thắng.
Khi tôi dùng tinh thần lực xuyên thấu qua thân thể của Dương Mân. đi tới gần trái tim thì có thể cảm nhận được nó đã yếu, đang phải nỗ lực hoạt động.
Tôi cẩn thận quan sát kết cấu trái tim của Dương Mân. nhận thấy tâm nhĩ trái hay tâm thất phải đều tắc nghẽn nghiêm trọng, người bình thường bị bệnh tim bẩm sinh chỉ bị tắc một ngăn. nhưng Dương Mân lại bị tới tận hai ngăn!
Loại này tắc nghẽn này ngăn cản sự tuần hoàn máu tới trái tim. chỉ có một số lượng ít máu vào được. rồi được bơm ra động mạch chủ và động mạch phổi!
Thế nhưng nếu chỉ có như vậy lại không nghiêm trọng, mấu chốt của vấn đề là động lực cho trái tim của Dương Mân hoạt động lại không đủ. khi hút máu thì dường như phải rất nỗ lực!
Tôi rốt cục cũng hiểu vì sao Chu Trì Binh không phẫu thuật cho Dương Mân! Lấy tình trạng hiện nay của Dương Mân. cho dù bác sì có giỏi tới mới chỉ trị được chứng tắc nghẽn trái tim của Dương Mân vẫn không đủ lực lượng!
Bỗng nhiên tôi nghĩ ra một cách. Đó là để lại một tia tinh thần lực ở gần trái tim của Dương Mân. có tác dụng trợ giúp trái tim hoạt động, như vậy thì không sợ chứng suy tim nữa!
Sau khi nghĩ ra cách này tôi không dám trêu đùa gì nữa. vội vàng nghiêm túc nói: "Mân Mãn. tình huống của em phúc tạp hơn anh nghĩ!"
"Có hi vọng không?"
Dương Mân lẳng lặng hỏi. trên mặt lại hiện lên sự lo lắng. Bởi vì nàng biết nếu tôi không có cách nào nữa, thì không thể hi vọng gì!
"Có. thế nhưng anh không dám cam đoan." Tôi không dám cam đoan. là vì tôi thiếu kiến thức y học. còn chua rõ nguyên lý làm việc của trái tim. chữa trị cho Dương Mân tôi phải tham khảo nhiều về vấn đề này!
"Hiện giờ có một vẩn đề quan trọng, đó là phim chụp X Quang em để ở đâu? Có mang theo không?" Tôi hỏi
Cho dù Dương Mân không mang theo bên người thì cũng không quan trọng, chỉ cần biết địa điểm. tôi sẽ lấy cho nàng..
Không nghĩ tới Dương Mân lại mang theo cuộn phim!
"Em có mang, cha mẹ em nói họ chưa từ bỏ ý định. muốn nhân cơ hội du lịch. nhờ bác sĩ nước ngoài, xem còn cơ hội nào khác không." Dương Mân nói.
"A? Vậy thì kết quả ra sao? Bệnh viện ờ đây nói thế nào?" Tôi hỏi xong, mới biết mình hỏi một câu vô nghĩ. nếu như bác sĩ có thể chữa thì sao Dương Mân có thể thương cảm như vậy.
"Đã hỏi rồi, nhưng không có kết quả gì." Dương Mân lắc đầu.
"Được. muốn chữa cho em anh phải chuẩn bị một chút, ngày mai em cùng với cha mẹ đi dạo với đôi Phillip. anh phải đi chuẩn bị một số thứ!" Tôi nói.
"Vậy thì thôi. mai em liên hệ với họ là chỉều đi." Dương Mân lắc đầu:
"Anh không đi với em, em không có tâm tình nào để đi chơi."
Tôi nghe Dương Mân nói xong. không khói cười khổ nói: "Vậy nếu như không gặp anh, em cùng không có tâm tình du lịch sao?"
"Không giống như vậy, ai bảo bây giờ anh là bạn trai của em." Dương Mân làm nũng nói: "Nếu không thì em đi cùng với anh?"
Tôi suy nghĩ một chút. buổi sáng ngày mai tôi muốn tới bệnh viện tìm một bác sĩ. hỏi xem trái tim của Dương Mân có khác người bình thường không, dựa vào đó tôi sử dụng dị năng tiến hành cải tạo lại trái tim cho nàng.
Dương Mân cùng đi với tôi cũng được. dù sao nàng cũng là người bị bệnh. bác sĩ có thể nói rõ hơn.
"Được!" Tôi gật đầu.
"Thật tốt quá!" Dương Mân vui vẻ nói.
"Bà cô của anh. em đừng có như vậy được không, trái tim em sẽ không chịu được đấy?"
Tôi lắc đầu nói.
"Trái tim? Được rồi, Lưu Lỗi, có một việc mà em chưa nói với anh!" Dương Mân bỗng nhiên nói:
"Vua rồi, anh còn nhớ khi anh sờ em. trái tim em đập rất nhanh không?"
"Đúng vậy, nhưng tại sao em lại nói chuyện này, chỉ là anh chỉếm tiện nghi một chút thôi. chẳng nhẽ lại nghiêm trọng tới vậy!"
Tôi không rõ vì sao Dương Mân lại nói đến chuyện này.
"A? Không phải vậy! Anh nghĩ gì thẻ!" Dương Mân trợn mắt liếc mắt nhìn tôi nói:
"Ý của em là lúc đó thì đập rất nhanh, nhưng sau đó thì bình thường."
"Ách. bởi vì sau đó em đã quen rồi..." Tôi nói...
"Cái gì! Lưu Lỗi. anh nghiêm túc một chút có được không, cái gì mà thói quen!" Dương Mân tức giận nói:
"Em nói là tim em đập bình thường hơn trước rất nhiều... Nói như thế nào đây, giống như là có một ngoại lực nào đó tác động tới trái tim. làm cho đập nhẹ nhàng hơn..."
Ngoại lực... Chẳng nhẽ là tác dụng của một tia tinh thần lực kia? Rất có thể! Vì vậy tôi cười nói:
"Là như vậy sao. vậy thì anh biết, đó là vì anh thấy trái tim em đập nhanh quá. cho nên mới để lại một tia tinh thần lực hỗ trợ cho nó."
"Thật là thần kỳ, như vậy anh chỉ cẩn tiếp tục duy trì thì em sẽ không việc gì?"
Dương Mân bỗng nhiên hưng phấn hỏi.
"Hiện tại trên lý thuyết là như vậy, nhưng đây là phương pháp trị ngọn không trị được gốc..." Tôi lắc đầu nói.
"Trị phần ngọn cùng tốt, chỉ cần em không phải rời xa anh là được!" Dương Mân đâu có quản nhiều như vậy, chỉ cần được ở với tôi, đó mới là trọng yếu nhất.
Đêm nay, tôi và Dương Mân ôm nhau mà ngủ. bởi vì biết mình nhất định sẽ sống, cho nên Dương Mân ngủ rất ngon. Ngược lại tôi lại trằn trọc mãi mới ngủ được.
Sáng sớm hôm sau. tôi lấy cuộn phim trong tay của Lý Tiểu Hồng, mang Dương Mân tới bệnh viện.
Vốn tôi muốn trở lại Khoa tim mạch tìm Chu Trì Bình. thế nhưng người ta đã biết tôi xuất cảnh. nên cũng có chút phiền thức!
Hiệu suất làm việc của bệnh viện Ý cực chậm. nhung được một cái tốt đó là hầu như phần lớn tiền chạy chữa đều được miễn phí! Bệnh nhân chỉ cằn dùng tiền mua thuốc là được. có khi tiền thuốc cùng được miễn!
Thế nhưng đó chỉ là đối với dân bản xứ tới bệnh viện công. còn đối với những người tới bệnh viện tư nhân. hoặc những bệnh viện tư lớn thì phí chần đoán thực sự cao tới dọa người, không phải ai cùng có thể chịu được.
Tôi hỏi thăm Mark một chút. xem ờ xung quanh đây có bệnh viện về Tim mạch nổi danh nào không, sau đó mang Dương Mân đi.!
Last edited by Minh Huệ; 19-05-2011 at 05:30 PM.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Phí bệnh viện tư cực cao nhưng lại có rất nhiều người tới xem bệnh!
Nhất là bệnh viện tim mạch. có rất nhiều người nhà giàu mập mạp hay bị bệnh tim tiến hành hẹn trước.
Khi tôi và Dương Mân tới đây thì nhận được một cái hẹn. đó là 3 ngày sau hãy quay lại!
Tôi lấy tiền đóng phí là hơn 10 vạn, thế nhưng bệnh viện không bị lay động chút nào.
Bởi vì người tới nơi này đều là người giàu có, bệnh viện cũng không thiếu tiền. danh tự lại chỉ có một. cho nên họ nhất quyết là 3 ngày sau mới được khám.
Không có biện pháp tôi lại phải vận dụng quan hệ của Owens, mà hắn lại thích tôi vận dụng!
Viện trường bệnh viện không thiếu tiền nhưng lại không thích bỏ qua quan hệ! Owens là đầu lĩnh xà hội đen địa phương, tuy không phải thế lực lớn nhất nhưng đắc tội không nổi với hắn!
Qua không bao lâu. có một bác sĩ tươi cười đi đến. hiển nhiên đã biết thân phận của tôi.
"Tiên sinh. xin hỏi ngài cần sự hỗ trợ gì vậy?" Lão bác sĩ tươi cười hỏi.
"Xin chào. Kỳ thực sự tình là như vậy, tôi có một cuộn phim ở đây, muốn biết được tình hình của người bệnh. sau đó ông có thể dựa theo tấm phim này, vẽ lại thành bức tranh hay không."
Tôi lấy ra cuộn phim của Dương Mân, đưa cho lão bác sĩ.
"Như vậy sao. tìm chỗ thiếu hụt của trái tim thì rất dễ, nhưng vẽ lại thì hơi khó khăn. phải tìm họa sĩ!" Lão bác sĩ nói.
"Thời gian nhanh nhất là bao nhiêu lâu?" Tôi hỏi.
"Trước tiên tôi cần một bức tranh phác thảo chuyên môn. sau đó đưa cho lập trình trên vi tính làm!"
"Được. không có vấn đề. đây là số điện thoại của tôi, có vấn đề gi thì cứ thông báo cho tôi một tiếng!"
Tôi đem số điện thoại của mình để lại cho lão bác sĩ.
Buổi chỉều, tôi và Dương Mân cùng với đôi tình lữ Phillip đi dạo phôd. có thể nhận ra cuộc sống của hai người đã quá khó khăn. ngay cả những đồ đáng giá nhất đã bán đi.
Vì vậy tôi chủ động cho Phillip và Sang Lica một cái hóa đơn. trong đó còn có một số y phục và đồ dùng lữ hành. Phillip muốn cụ tuyệt nhưng tôi chỉ nói một câu:
"Chúng ta là bạn bè. cần gì phải khách khí như vậy, đây chỉ là do tôi có năng lực trợ giúp mà thôi."
Philips cũng không phải là người cứng nhắc. do dự một chút rồi chắp nhận. Bởi vì hắn hiểu rõ người phương Đông. sợ cự tuyệt sẽ làm hỏng mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng tôi!
Buổi tối, dưới những lời mời nhiệt tình của tôi và Dương Mân. đỏi tình lữ này đã chuyển sang khách sạn Kỳ Ảo Cát Áo. Đương nhiên, trước đó tôi đã đặt phòng cho họ.
Sáng sớm hôm sau. tôi nhận được điện thoại của lão bác sĩ, nói mọi chuyện đã được an bài thỏa đáng!
Lúc này mới chỉ là hơn 6h sáng, Dương Mân vẫn còn chua tỉnh. Thấy Dương Mân ngon giấc như vậy, tôi không nỡ đánh thức nàng, một mình tới bệnh viện.
"Tôi dựa theo yêu cẩu của ngài. làm suốt đêm mới có bản vẽ này, Lưu tiên sinh mời xem!"
Lão bác sĩ lấy ra một bản vẽ nhìn tôi nói:
"ở đây... Còn có ở đây... đều là những chỗ bị bệnh..."
Lão bác sĩ không chỉ đem những chồ bị bệnh nói lại cho tôi, mà còn nói cả nguyên nhân.
Thái độ của lão bác sĩ cũng vô cùng thoải mái. tôi để lại cho hắn một cái chi phiếu, sau đó mang cuộn phim rời khỏi bệnh viện.
Do đã có được căn cứ, nên tôi muốn lập tức trị bệnh cho Dương Mân. Tôi nói với đôi tình lữ kia là mình hôm nay rất mệt. không thể cùng họ đi ra ngoài dạo được. mà bên Phillip cũng như vậy, bởi Sang lica bị cảm mạo cho nên không thể đi ra ngoài.
Tôi thừa dịp Dương Mân còn chưa tinh ngủ. xem lại bức tranh mà lão bác sĩ đưa cho!
Bởi trước kia tôi đã biết, trái tim của Dương Mân rất thiếu động lực. cho nên nếu tiến hành chữa trị ngay thì không được!
Tôi đặt tay lẻn ngực Dương Mân. muốn kiểm tra tình huống trái tim của nàng một chút. thế nhưng làm cho tôi kinh ngạc là trái tim của Dương Mân vẫn tràn đầy động lực. mà tia tinh thần lực của tôi để lại hôm qua. tiêu hao không đáng bao nhiêu!
Phải biết rằng, ngày hôm qua tôi sợ trái tim Dương Mân không chịu được nên chỉ để lại một tia nhò. nhưng không ngờ lại có tác dụng như vậy.
Như vậy nếu như tôi để lại một lượng tinh thần nhiều hơn thì sao? Có thể tiếp tục duy trì hiện trạng như thế này cho Dương Mân không?
Thế nhưng phương pháp này dù sao cũng là mượn ngoại lực. tôi sợ một ngày nào đó tôi quên chữa trị thì sẽ khiến Dương Mân khổ sở!
"Mới sáng sơm mà đã sờ người ta. Lưu Lỗi, anh thục sự đã biến thành xấu xa rồi!" Dương Mân vẫn ngủ nhưng đã bị tôi sờ tỉnh!
"Ách?"
Lúc này bàn tay của tôi đã loạn động trên ngực của Dương Mân. thảo nào nàng có thể tỉnh ngủ!
Tôi vội vàng thu tay về giải thích: "Chẳng phải anh đang kiểm tra thân thể cho em hay sao!"
"Chỉ có thiên tài mới tin anh. làm gì có ai sáng sớm đã kiểm tra thân thể? Ngày hôm qua vì sao không kiểm tra?"
Dương Mai hiển nhiên không tin lời tôi nói.
"Anh mới đi lầy cuộn phim về, em cũng xem một chút!" Tôi giơ tấm hình trong tay nói: "Không tin em xem đi!"
"A?"
Dương Mai không nghĩ tới tôi đã đi lấy cuộn phim về!"Được rồi, vậy tin tưởng anh một lần!"
"Vốn anh đang kiểm tra thân thể của em!" Tôi có chút oan uổng nói:
"Được rồi, Mân Mân. có một việc quan trọng, muốn trưng cầu ý kiến của em!"
"Chuyện? ý kiến của em?" Dương Mai ngẩn người nhưng thấy tôi nghiêm túc như vậy, cũng đáp: "Có chuyện gì vậy, anh nói nghe một chút?"
Tôi liền đem những gì mình lo lắng, nói lại cho Dương Mân một lẩn.
"Hóa ra là chuyện này, nếu như vậy chẳng phải là tốt hơn hay sao. Trái tim em lúc nào cũng được khỏe mạnh?"
Dương Mân không lo lắng chút nào nói.
"Mân Mân. đây không phải là đã chữa được mà chỉ là duy trì! Em nghĩ xem, tinh thần lực là do anh truyền tới. nếu ngày nào đó anh không ở bên cạnh em. vậy thì làm sao!" Tôi nghiêm túc hỏi.
"Không có vần đề gì, vậy thì chỉ cần em ở cùng với anh là được rồi!" Dương Mân gật đầu. nói:
"Vậy thì anh đưa năng lượng vào cơ thể em nhiều một chút là được rồi?"
"Em nghĩ rằng anh không muốn sao?" Tôi nghe Dương Mân nói xong thì cười khổ nói: "Chỉ là tinh thần lực tồn tại nhiều ở trong người em thì không tốt!"
"Như vậy sao!"
Dương Mân thất vọng thờ dài một hơi nhưng ánh mắt chợt sáng lên nói: "Nếu như vậy, tại sao anh không đem phương pháp sử dụng dạy cho em!"
Đúng vậy! Đem cá tới cho người ăn. Không bằng dạy người bắt cá!
Last edited by Minh Huệ; 19-05-2011 at 05:31 PM.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Ý kiến của Dương Mân bỗng nhiên nhắc nhở tôi! Đúng vậy, nếu như mình có thể sử dụng tinh thần lực thì vì sao không thể dạy cho Dương Mân đây?
Nếu như Dương Mân có tinh thần lực đề cao cơ năng, như vậy thì toàn trái tim cùng được giải quyết!
Thế nhưng sao làm cho Dương Mân có loại năng lực này đây? Đây là một vấn đề khó. tinh thần lực hoàn toàn là do không chế. được sinh ra bởi đại não. mà tôi cũng không hiểu vì sao lại có những thứ này!
Nghĩ tới vẩn đề này, tôi lại nghĩ tới một vấn đề hết sức quan trọng! Đó chính là tôi phát hiện được tin thần lực của tôi không những mạnh hơn người bình thường, mà còn đề cao toàn bộ cơ năng, dường như vĩnh viễn sẽ không già yếu! Trường sinh thì không dám nói nhưng bất lão thì có thể!
Cứ như vậy tôi sẽ phải đối mặt với một vấn đề hết sức trọng yếu, đó là khi các lão bà của tôi từ từ già đi. vậy phải làm sao?
Quả thật nữ nhân 40 có thể bảo trì được như cô gái 20. thế nhưng nếu đã 60 tuổi thì sao? Lúc đó các nàng sẽ nghĩ như thế nào?
Cho nên nếu Dương Mân đã nhắc thì tôi phải sớm tìm một biện pháp!
Vấn đề là dị năng trẽn người tôi không hiểu sao lại có! Duy nhất chỉ có Tiêu Nha Tử biết. chờ sau khi chuyện này qua đi, tôi phải hỏi hắn mới được!
Dương Mân thấy tôi biến sắc còn tưởng rằng tôi có điều gì đó khó nói. không dám đem tinh thần lực truyền cho tôi nên có chút phẫn nộ nói:
"Nếu như có chuyện khó xử thì thôi đi. chỉ cần duy trì là được rồi!"
"Mân Mân. em hiểu lầm rồi! Em cũng hiểu anh là dạng người gì. chỉ cần chữa bệnh được cho em. anh nguyện ý làm tất cả! Nhưng vấn đề là anh không hiểu tại sao dị năng lại xuất hiện trên người của anh. nên khó mà dạy cho người khác được!" Tôi cười khổ lắc đầu.
"Hóa ra là như vậy, vậy thì không sao. Ha hả." Dương Mân thấy tôi giải thích, biết là mình hiểu lẩm. cho nên áy náy cười nói.
"Nhưng có một người biết, sau khi về nước anh sẽ thương lượng chuyện này với hắn một chút" Tôi nói.
Thời gian tiếp theo, tôi làm chuyện quan trọng nhất với Dương Mân đổ mồ hôi, đừng nghĩ sai lệch. là trị bệnh cho nàng!
Sau khi tôi đóng cửa phòng, còn treo bên ngoài một tẩm biển "Miễn làm phiền" sau đó tắt điện thoại. Tôi không muốn có sự việc gì bất ngờ xảy ra, bởi một sai lầm nhỏ cũng làm tôi phải hối hận cả đời!
Sau khi tôi chuẩn bị hoàn tất. thì dựa theo cuộn phim và bức tranh của lão bác sĩ, tiến hành giải phẫu!
Hõm nay tôi không thêm năng lượng vào trái tim cho Dương Mân. vì thấy tinh thần nàng rất thoải mái và động lực vẫn còn đầy.
Vừa mới bắt đầu vô cùng thuận lợi. tinh thần lực của tôi dễ dàng bao vây lấy trái tim của nàng, định vị từng chi tiết một! Sau đó tôi dựa theo bức tranh tiến hành chữa trị những chỗ bị bệnh!
Thế nhưng sự tình quái dị lại xảy ra. Trái tim của Dương Mân không có chút nào biến hóa dưới tác dụng của tinh thần lực! Lúc mới đầu tôi còn tưởng rằng là phương pháp sai. thế nhưng khi tôi dùng cả phương pháp trị liệu cho Hứa Nhược Vân vẫn không được!
Mười phút, nửa giờ qua đi! vẫn không có hiệu quả. trái tim Dương Mân vẫn như cũ!
Chẳng lẽ tinh thần lực không còn tác dụng gì nữa? Không đúng, tôi vẫn thấy nó duy trì động lực cho trái tim Dương Mân!
Vậy chuyện trước mắt giải thích nhu thế nào đây?
Chữa trị? được rồi. chữa trị! Vậy là được rồi!
Tỏi bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề mấu chốt. đó chính là tinh thần lực của tôi chỉ có thể chữa trị. nhưng không thể làm thay đổi kết cấu!
Hiện tại đã có thể chứng minh tinh thần lực của tôi có thể làm cho các bộ vị mạnh lên nhưng không thể thay đổi được kết cấu của nó! Nói cách khác trái tim của Dương Mân không cách nào thay đổi được!
Nghĩ tới điểm này, tôi thất vọng thở dài một hơi. Dương Mân nhìn thấy tôi như vậy, liền vội vàng hỏi:
"Làm sao vậy? Không thành công?"
Tôi bất đắc dĩ gật đầu.
"Vậy... có phải là thất bại hay không? Em phải chết phải không.." Dương Mân có chút thương cảm hỏi.
"Sao lại có thể như vậy! Không thành công nhưng cũng không có nghĩa là thất bại! Tinh thần lực của anh không thay đổi kết cấu của trái tim em! Xem ra phương phép này không thể thực hiện được!" Tôi vội vàng nhìn Dương Mân nói tiếp:
"Nhưng dưới tác dụng của tinh thần lực. Em có thực hiện một số vận động kịch liệt cũng không có vẩn đề gì cả!"
"Thôi. như vậy cũng là tốt rồi!" Dương Mân vừa cười:
"Nếu như em đã có tất cả, thì sẽ không có gì kích động cả."
"Ha hả. em yên tâm. chờ sau khi về nước. anh thương lượng một chút với bạn của mình!"
Tôi nghĩ tới Tiêu Nha Tử chắc là có biện pháp giải quyết?
"Thế cũng được, với kết quả hiện tại đã là rất tốt rồi!" Dương Mân mỉm cười.
"Có một chuyện. Đó là sau khi bác sĩ Chu Trì Bình kia thấy em bình an vô sự. liệu có thất kinh không?"
"Đúng vậy, ha hả. thế sự vô thường, bác sĩ Chu cũng không nghĩ tới, em lại có một bạn trai thần thông quảng đại như vậy... Được rồi, căn cứ theo suy đoán của anh, trái tim em động lực không đủ nên không giải phẫu được. thế nhưng hiện tại em đúng là có thể giải phẫu rồi sao?"
Dương Mân đột nhiên hỏi.
Đúng vậy! Tôi vỗ đùi kinh hô: "Không sai. hiện giờ thì bác sĩ Chu có thể giải phẫu rồi! như vậy kết quả có gì khác nhau đâu!"
"Ha hả. không nghĩ tới em thuận miệng nói một chút. lại có thể mang tới hy vọng!" Dương Mân rất là cao hứng, tuy nàng sẽ đau đớn hơn một chút. nhưng điều đó thì có sao đâu?
"Thật là hi vọng!" Tôi cũng vô cùng vui vẻ: "Vậy thì chúng ta cứ thoải mái đi du lịch đi. sau khi về nước sẽ tính tiếp!"
Khi ăn cơm Lý Tiểu Hồng dùng ánh mắt mập mờ nhìn tôi và Dương Mân. tôi biết cái biển "Miễn làm phiền" kia gây ra hiểu lấm! Nhưng lấy quan hệ của tôi và Dương Mân. hoài nghi thì có sao đâu!
Phillip và Sang Lica thì không có gì, những chuyện như vậy đối với bọn họ chẳng có gì là to tát.
Có một chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh!
Buổi chỉều, tôi và Dương Mân đã chuẩn bị thỏa đáng, đi tới phòng của Phillips nhưng lại nhìn thấy có mấy người mặc áo đen xông vào
Phản ứng đẩu tiên của tôi và Dương Mân là, có cướp. Nên cả hai đồng thời chạy tới vì sợ người trong phòng có nguy hiểm.
Thế nhưng, chuyện trong phòng lại làm cho tôi mở rộng tầm mắt!
Bởi vì chúng tôi nghe được thanh âm của Phillips: "Khả Đốn. tại sao là ông? Hừ. không nghĩ tới. các người có thể tìm tới đây nhanh như vậy!"
"Phillip thiếu gia. lão gia bảo chúng tôi đón người trở lại!" Khả Đốn bình thản nói.
Chỉ hai càu đối thoại này tôi đã hiểu. tên Khả Đốn này chắc chắn là người trong gia tộc Phillip tới đón hắn trở về!
Tuy tôi đồng tình với Phillip nhưng chỉ là bèo nước gặp nhau. không tới tình huống bất đắc dĩ. tôi sẽ không nhúng tay vào.
Last edited by Minh Huệ; 19-05-2011 at 05:31 PM.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
"Tôi không về đâu. Khả Đốn, ông đi nói với ông nội tôi, là hãy buông tha cho tôi đi!" Phillip nghe Khả Đốn nói như vậy thì nhíu mày, có chút không vui.
"Xin lỗi, Phillip thiếu gia, cậu phải trở về thôi!" Khả Đốn bình tĩnh nói:
"Gia chủ cùng lão gia đều đã thông báo. cho dù lẩn này như thế nào cũng phải mời cậu về bằng được."
Ngữ khí của Khả Đồn cung kính nhưng từ "mời" lại nhấn mạnh thêm một chút.
Philips đương nhiên hiểu bản chất vấn đề. không khỏi có chút châm chọc nói: "Khả Đốn quản gia. nếu như ông đã gọi tôi là thiếu gia thì nên biết thân phận của mình chứ! ông chỉ là một quản gia. không có tư cách can thiệp vào công việc của tôi!"
" Đúng vậy, tôi là một quản gia. lệnh của gia chủ đương nhiên tôi phải phục tùng, ý của gia chủ là muốn tôi mời cậu về!" Khả Đốn sắc mặt không thay đổi nói: "Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi đắc tội!"
"Hừ!"
Philips nghe xong cười lạnh nói:
"Tốt. rất tốt! Ông đã nói như vậy thì tôi cũng bất chấp! ông trở về nói với ông nội tôi. là từ nay trở đi tôi không còn quan hệ gì với gia tộc! Tôi đã là người trưởng thành, quyền lợi này tôi chắc chắn có! Pháp luật đã quy định, không ai có thể ép buộc một người khác làm những chuyện mà người đó không muốn!"
"Cậu đừng nói luật pháp với tôi, tôi không hiểu mà cũng không muốn hiểu. nó chỉ có hiệu lực với người bình thường, còn đối với tôi võ hiệu! Cậu sinh ra trong gia tộc Philips, vì vĩnh viễn là người của gia tộc. đây là số mệnh!" Khả Đốn vẫn bất động thanh sắc nói.
"Phillip. đừng giận dữ. Khả Đốn nói đúng, anh vẫn là người của gia tộc Philips!" Sang Lica thấy Phillip kích động vì vậy khuyên giải nói.
"Sang Lica tiểu thư. không cần giả mù sa mưa, tôi biết cô có ý gì!" Khả Đốn nghe Sang Lica nói xong, lập tức trách mắng:
"Cô khuyên Philips thiếu gia trở lại gia tộc là vì cô đúng không? Cô vẫn còn mơ mộng được làm nữ chủ nhân của gia tộc? Mơ mộng chúng tôi đồng ý chuyện của hai người? Chuyện đó chỉ có trong mơ mà thôi!"
"Tôi..."
Sang Lica nghe Khả Đồn nói xong, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Thế nào? Không phản đối nữa à?" Khả Đốn cho là mình nói trúng tâm sự của Sang lica, nên tiếp tục nói: "Tôi đúng là bội phục cô. cô cùng Philips thiếu gia lang bạt kỳ hồ trong thời gian nhiều như vậy mà vẫn còn ẩn nhẫn được! Nhưng tôi nói cho cô biết. cô chỉ cần dây dưa với Philips thiếu gia một ngày thì gia tộc sẽ không để cho cậu ấy yên một ngày! Tôi nghĩ cái này chắc cô cũng hiểu chứ? Tôi đã điều tra qua, gia đình của cô tuy phổ thông nhưng trong bách tính cũng coi như là có tiền! Như vậy đi, tôi cho cô 100 vạn, cô rời khỏi Philips thiếu gia đi, thế nào?"
Sang Lica thấy Khả Đốn nhục mạ mình thì vừa ủy khuất vữa phẫn nộ. nhưng bởi vì Khả Đốn là người của Phillip gia tộc. Nên Sang Lica không muốn bạn trai của mình khó xử. đành phải nén giận.
Thế nhưng Phillip không nhịn được! Chỉ vào Khả Đốn tức giận nói: "Khả Đốn. tôi tôn trọng ông vì ông lớn tuổi, trước giờ không tính toán. Nhưng hôm nay Ông thực sự là quá đáng! Tôi và Sang Lica thật tâm yêu nhau. các người vì sao muốn chỉa rẽ chúng tôi? Lẽ nào tôi chỉ là lợi ích mà gia tộc đem ra đánh bạc? Hôn nhân của tôi có nhiều lợi ích như vậy sao? Một tỷ, hay 50 tỷ? Ha ha, tôi thật không nghĩ tới tôi lại chạy không thoát cái số mệnh này! Khả Đốn. Tôi biết ý của cha tôi và ông nội tôi, ông chuyển cáo lại với họ ngày mai tôi sẽ thoát ly quan hệ với họ!"
"Phillip, anh đừng kích động. Không nên như vậy..." Sang Lica đầy nước mắt cầu khẩn:
"Khả Đốn nói đúng, là em nên rời khỏi anh. anh trở về đi..."
"Sang Lica, em đang nói cái gì vậy, đừng nói lung tung, anh sẽ không trở về!" Phillipnghe thấy SangLica nói thì cắt ngang.
"Phillip. Chúng ta tuy yêu nhau nhưng ở hai thế giới khác nhau"Sang Lica bất đắc dĩ nói.
"Hắc hắc. nói như vậy thì hình như không động tâm với 100 vạn hả?" Khả Đốn bỗng nhiên chen miệng vào nói:
"Không nên nhiều lời. chẳng phải chỉ là nhiều hay ít tiền thỏi sao? Tốt, hai trăm vạn! Lập tức rời đi!"
"Tôi không phải vì tiền. không thèm số tiền của õng!" Sang Lica có chút tức giận nói.
"Thế nào? Ngại ít? Hai trăm vạn còn chua đủ? Vậy cô muốn bao nhiêu? Lùi một bước lại tiến một bước. cô ra giá đi!" Khả Đốn trào phúng nói: "Nhưng cô cũng nên hiểu. đừng có quá. không thì lại thành công dã tràng!"
"Ông thật quá đáng!" Sắc mặt Sang Lica trắng bệch tức giận nói: "Tôi và Phillip thật tâm yêu nhau. Cho dù không có tiền chúng tôi vẫn yêu nhau!"
"Đúng, Khả Đốn. ông không biết cái gì gọi là yêu cả!" Phillip lớn tiếng bác bỏ.
"Tôi không biết cái gì gọi là yêu? Hừ, tôi chỉ biết là gia chủ cưới cho tôi một người vợ, hiện giờ chúng tôi vẫn rất yêu thương nhau!" Khả Đốn nhàn nhạt nói.
"Quên đi, Phillip, anh trở về đi, em không đáng để anh bỏ nhiều như vậy..." Sang Lica có chút buồn bã nói.
Tuy tôi biết Philips bỏ trốn thế nhưng không nghĩ tới chuyện lại tới mức này.
Xem ra Phillip đúng là xuất thân từ trong một đại gia tộc. mở miệng toàn là tiền tỷ!
Mà người quản gia Khả Đốn này thực sự là lắm tiền. mở miệng là mấy trăm vạn.
"Lưu Lỗi, chúng ta không thể giúp bọn họ sao?" Dương Mân không đành lòng. bởi vì nàng đến được với tôi không dễ dàng gì. nên nàng hiểu tâm sự của Sang rica!
Tôi nhìn Dương Mân cười khổ lắc đẩu. không phải tôi không muốn mà là tôi giúp thế nào? Lấy thân phận gì đi giúp?
"Quan trọng là chúng ta giúp thế nào? Đây là chuyện nhà của người ta!" Tôi thờ dài.
"Vậy cũng không thể để Khả Đốn nói như vậy."
Bầu không khí trong phòng vô cùng khấn trương, Phillip cùng Khả Đốn đang đổi chọi gay gắt.
"Gia tộc của chúng ta còn chưa đủ tiền sao? Còn cẩn hôn nhân của tôi mang lại lợi ích nữa hay sao?"
Philips có chút thrr lương nói.
"Biết tiến biết thoái, đạo lý này, thiếu gia chẳng lẽ không hiểu? Hiện tại. những gia tộc khác đang nhìn chằm chằm vào chúng ta!" Khả Đốn nói:
"Vị hôn thê của thiếu gia là con gái của đại cổ đông tập đoàn tài chính Odd. sau khi hôn nhân được tiến hành thì việc làm ăn của gia tộc sẽ tiến thêm một bước. Mà quan trọng nhất sau này khi cậu trở thành gia chủ của gia tộc. vị hôn thê của cậu sẽ trở thành chủ tịch tập đoàn! Hai tập đoàn tài chính liên thủ. nhìn khắp châu Âu có ai bằng được?"
"Tại sao là tôi? Em trai của tôi đâu? Anh trai của tôi đâu?" Phillip có chút kích động:
"Tại sao bọn họ không chịu ước thúc của gia tộc? Vì sao không đem con gái của đại cổ đông kia gả cho họ?"
"Thiếu gia. đạo lý này, tôi nghĩ cậu cũng hiểu. cậu không giống những người khác!" Khả Đốn nói:
"Thân phận của cậu chính là gia chủ tương lai của gia tộc! Mà tập đoàn tài chính Odd cũng do nhìn trúng điểm này mới xúc tiến hôn nhân! Bọn họ sao có thể gả con gái mình cho người khác được?"
"Tôi biết... Kỳ thực tôi biết nhưng, vì sao? năng lực của họ cũng xuất chúng lắm cơ mà?" Phillip cười khổ lắc đầu.
Tôi còn chưa nói gì thì Dương Mân đã vọt vào, chỉ vào Khả Đốn nói: "Tại sao ông lại như vậy? Sang Lica rất tốt. Philips đến với nàng thì sao ông phải ngăn cản? Dựa vào cái gì mà ông ở đây chỉ trở?"
"Tôi dựa vào cái gì? Tôi là quản gia. là quản gia cô rõ chua? Nhưng cô là ai? Cô dựa vào cái gì mà xen vào việc của người khác?"
Khả Đốn thấy Dương Mân đột nhiên xuất hiện thì sửng sốt nhưng tức giận. vì không biết người này là ai? !
"Tôi..."
Dương Mân bị hỏi như vậy thì có chút nghẹn lời. đúng vậy, mình đâu có thân phận gì mà chen ngang công việc người ta?
Last edited by Minh Huệ; 19-05-2011 at 05:32 PM.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Sang Lica cũng biết Dương Mân là vì tốt cho nàng, thấy Dương Mân khó khăn. Sang Lica vội vã giải thích: "Nàng là..."
Dương Mân lúc này mới kịp phản ứng vội và tiếp lời nói: "Tôi là chị của Sang Lica."
Khả Đốn kỳ quái nhìn Dương Mân. không rõ từ lúc nào Sang Lica lại có một người chị phương Đông, nhưng kỳ quái thế nào hắn cũng không có hứng thú để hỏi.
"Được rồi cô nếu như là thân thích của Sang Lica. thì khuyên nhủ nàng một chút đi. các ngươi thương lượng chọn một giá tiền, sau đó rời khỏi thiếu gia nhà chúng tôi."
Khả Đốn phất phất tay nhìn Dương Mân nói.
"Ông nghĩ tôi thiếu tiền sao?" Dương Mân thấy Khả Đốn nói như vậy thì vô cùng khó chịu.
Khả Đốn đánh giá Dương Mân một chút, hừ lạnh một tiếng, nói: "Cô chỉ là trí thức, lương đủ sống cho mình mà thôi."
Tôi nghe Khả Đốn nói xong, không khôi nhíu nhíu mày! Tôi mặc kệ chuyện nội bộ trong gia tộc họ như thế nào. nhưng cũng không được nhục mạ Dương Mân!
Phải biết rằng Dương Mân là nữ nhân của tôi, không ai được phép cười nhạo nàng cả!
Tôi lập tức đứng đậy đi vào phòng, kéo Dương Mân sang một bên nhìn nàng gật đầu. Chuyện này tôi lo không cẩn nói gì nữa.
"Ông xem thường thành phần tri thức sao? Lẽ nào gia tộc các người không có thành phần trí thức, lẽ nào tập đoàn của các người không cần trí thức?" Tôi lạnh lùng nói: "Hơn nữa ông chẳng qua chỉ là một quản gia. lấy tư cách gì mà cười nhạo người khác!"
Tự nhiên sao lại xuất hiện thêm một thằng phương Đông? Đây là ý nghĩ trong đầu của Khả Đốn. đúng là các ngày càng lộn xộn.
"Xin hỏi vị tiên sinh này. ngài là..." Ngữ khí của Khả Đốn vô cùng cung kính. bởi vì hắn đã nhận ra. quần áo tôi mặc trên người không phải ai cũng có thể mặc. hắn biết tôi không đơn giản.
Nếu Dương Mân đã nói nàng là chị của Sang Lica. vậy thì có chuyện để làm rồi!
"Tôi là vị hôn phu của nữ sĩ này, tôi họ Lưu." Nếu hắn không nhận ra tôi thì tôi cũng không cần thiết phải nói tôi là ai.
VỊ hôn phu? Chuyện này đúng là đã làm khó dễ Khả Đốn! Hiện hắn không biết chúng tôi có quan hệ như thế nào với Sang Lica! Nếu như thân thích bình thường thì dễ nhưng nếu họ gần thì lại khó!
Chuyện tới nước này mấu chốt là thái độ của Dương Mân! Nếu như xử lý chuyện này không tốt. chọc tôi tức giận thì hắn sẽ không biết được hậu quả sẽ là gì. có thể mang lại cho gia tộc Philips một cường địch!
Từ cách ăn mặc của tôi biểu hiện thực lực không phải là nhỏ! Cho nên Khả Đốn có chút kinh sợ nhìn tôi cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Tiên sinh. xin hỏi ngài là ờ tập đoàn nào..."
"Tôi là người của Lưu gia." Tôi nói một câu cho có lệ.
Lưu gia? Khả Đốn đương nhiên là chưa từng nghe nói qua! Hắn đâu có biết Lưu gia có thế lực gì ở Châu Á.
Nhưng hắn cũng không dám tiếp tục truy vấn kiên trì nói: "Xin hỏi Tiên sinh tới đây có mục đích gì..."
"Vị hôn thê của tôi không phải đã nói rồi sao? Em gái của nàng muốn kết hôn. chúng tôi tới tham gia hôn lễ!" Tôi nhàn nhạt nói.
Em gái? Chẳng lẽ là Sang Lica? Chuyện còn chưa tới đâu. sao tự dưng lại xuất hiện hôn lễ?
Nhưng Khả Đốn vẫn ôm tâm lý may mắn hỏi:
"Xin hỏi là ai là em gái của ngài. gia tộcPhilips chúng tôi nhất định sẽ đưa hậu lễ!"
"Các người đưa hậu lễ?" Tôi vung tay lên nói:
"Không cẩn. nhà của các người chỉ cần chuẩn bị sính lễ là được rồi!"
"Cái gì? Sính lễ?" Khả Đốn thì ngây ngốc. hắn hiểu em gái ở đây là chỉ Sang Lica.
"Không cần nhiều lắm, chỉ cần tùy tiện chuẩn bị vài tỷ là được!" Tôi tiếp tục ném cho hắn một quả bom. Khả Đốn lập tức hóa đá.
"Vài tỷ?"
Khả Đốn thiếu chút nữa hộc máu, người trước mắt này rốt cuộc là đang làm gì, nói là không nhiều, nhưng phun ngay một câu vài tỷ. gia tộc mình có phải ngân hàng đâu?
Khả Đốn rót cục cũng hiểu cái gì gọi là xuất sư bất lợi. vốn hắn cho rằng. lẩn này tới Venice. chỉ cẩn tùy tiện dùng vài trăm vạn là có thể đuổi được Sang Lica đi. sau đó thuận lợi mang thiếu gia về.
Không nghĩ tới Sang Lica lại không động lòng vì tiền. mà còn không biết ờ đâu xuất hiện một người họ hàng như vậy!
Hơn nữa một người trong bọn họ còn ngạo mạn hon so với gia chủ mình. điều này làm cho Khả Đốn run sợ!
Nhìn sự việc trước mắt. Phillip đã bị chấn kinh! Hắn không nghĩ tới tôi lại ra mặt giúp bọn hắn!
Tuy mấy ngày nay quan hệ của chúng tôi rất tốt nhưng đó là chuyện nhò. còn đây là chuyện của gia tộc!
Philips mặc dù không cỏ kiến thức rộng rãi như Khả Đốn. nhưng cũng đoán được tôi là một người giàu có. nhưng lại không hiểu sao Khả Đốn lại cung kính với tôi như vậy!
Lúc này hắn vô cùng cảm kích tôi nhưng không tiện mở miệng cám ơn. Tôi nhìn hắn gật đầu, ý bảo hắn yên tâm!
Sang Lica lại càng không nghĩ tới, hai người chúng tôi lại là đại nhãn vật!
Chuyện tới nước này, Khả Đốn không còn khả năng làm chủ nữa.
Không có cách nào khác. Khả Đốn đành ngượng ngùng nói: "Lưu tiên sinh. về phần chuyện sính lễ tôi không làm chủ được, tôi phải gọi điện thoại gia chủ một chút... Thật ngại quá. tôi đi ra ngoài một chút."
Khả Đốn bắt buộc phải ra ngoài gọi điện thoại cho gia chủ. vì chuyện phức tạp như vậy hắn không thể tự quyết định được!
"Không thành vấn đề." Tôi đương nhiên là biết Khả Đốn muốn làm gì. thế nhưng tôi không quan tâm. cho dù là lão Philips tới, cũng không thể nào cự tuyệt được!
Đây không phải là vần đề thể diện hay không, mà mấu chốt vần đề là ở tôi!
Nếu như họ cân nhắc các lợi ích làm ăn thì nhất định sẽ ngả về bên tôi!
Last edited by Minh Huệ; 19-05-2011 at 05:32 PM.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết