- Vậy hai người khuyên ta phải làm thế nào bây giờ?
Trần Hạo Minh hỏi nhưng cũng chẳng hi vọng kiếm được lời khuyên gì hữu ích, nếu mà họ có cách thì đã tự áp dụng cho mình rồi.
Quả nhiên Thông Thiên giáo chủ cười nhẹ, “thật thà” trả lời:
- Về chuyện tranh đoạt khí vận trong nhân gian thì bọn ta không giúp được gì nhưng ta tin là Trần lão đệ cũng có thể làm tốt chuyện này. Còn về việc tranh đoạt so khí vận của giáo phái thì phải tùy vào duyên phận thôi.
Trần Hạo Minh nghe xong cười khổ. Duyên phận? Chắc phải đi cưa cẩm nữ thần may mắn để nàng tăng độ “rùa” cho hắn mất.
Cũng không nghĩ thêm về vấn đề này nữa, hắn còn thời gian hai mươi lăm năm chuẩn bị. Hai mươi lăm năm, hắn tin chắc có thể làm cho Huyền Cầm và tên Mộc Diệp lên được đẳng cấp của huyền tiên, trong nhân gian thì hai mươi lăm năm cũng quá đủ để hắn xây dựng được một nhà nước tiến bộ ít nhất cũng so được với kinh tế châu Âu thời kỳ cách mạng khoa học.
Còn vì nền kinh tế phát triển cao như thời hiện đại thì hắn không có ý làm, cũng không đủ tâm huyết. Những việc đó phải để dành cho những kẻ được hắn dạy bảo ra đi mà nghiên cứu lấy.
Về vấn đề khí vận của giáo phái thì đúng là phải nhờ duyên phận phần nào, nhưng quan trọng là phải có nỗ lực đi tìm nhân tài.
Vấn đề bây giờ mà hắn phải nghĩ đó là giải thích về chuyện của Huyền Cầm với Tuyết Nhan.
Về đây đã mấy hôm nhưng hắn vẫn chỉ gặp Tuyết Nhan một lần, sau đó vì quá bận chuyện đại điển nên cũng bỏ bê nàng. Giờ nghĩ lại hắn thấy hối hận. Ít ra thì mỗi ngày cũng phải dành chút thời gian ra thăm nàng chứ.
Không nghĩ linh tinh nữa, hắn hùng dũng hiên ngang như một chiến sĩ cảm tử bước vào trong cung Bình vương.
Nhưng còn chưa kịp gặp Tuyết Nhan thì đã đụng ngay một con mèo nhỏ.
Là Hoa Vĩnh Ái.
Nhìn thấy hắn, đôi mắt của Hoa Vĩnh Ái sáng lên như tìm được chí bảo, chạy tới bên cạnh hắn rồi cất giọng ríu rít:
- Hạo Minh ca ca, huynh đã về rồi nha. Huynh đi một tháng làm muội cứ mòn mỏi chờ huynh trở về nha.
Trần Hạo Minh cũng mở giọng trêu trọc:
- A! Vĩnh Ái thích ca ca rồi hả? Muốn làm tiểu lão bà của ca ca hả? Lại đây ca ca hôn một cái nào.
Hoa Vĩnh Ái lại chu môi:
- Ai nhớ huynh? Chẳng qua là đan dược huynh đưa cho muội hết ngay từ tuần đầu tiên rồi, người đâu mà keo kiệt, chỉ để lại cho người ta một chút như vậy thì tu luyện sao được.
Trần Hạo Minh nghe thế thì choáng váng, con nhóc này cũng không cần làm tổn thương người khác quá thế chứ. Xin đan dược thì cũng phải thật là ngọt ngào ra mà làm nũng bổn hoàng tử chứ có ai như con nhóc này không?
Trần Hạo Minh đồng thời cũng ngạc nhiên về tốc độ tu luyện của Hoa Vĩnh Ái. Số đan dược mà hắn để lại thừa cho mấy kẻ nhập môn tu chân dùng gần hai năm, ước tính con nhóc này có tu luyện nhanh hơn nữa cũng cần hai tháng mới luyện hóa hết, vậy mà chỉ một tuần… lại còn đạt đến tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Điều này làm cho Trần Hạo Minh nhớ lại lúc mình còn là tiểu tu sĩ mất cả vài năm mới luyện đến Trúc Cơ kỳ mà ghen tỵ không thôi.
- Được rồi được rồi, cho muội đan dược, ta cho mà. - Nhìn cặp mắt long lanh như sương mai đang mở to ra chờ đợi nhìn mình, Trần Hạo Minh không thể không thừa nhận là mình đã bị khuất phục hoàn toàn. Nếu mấy thánh nhân khác mà biết một tên không hề ngán bọn họ lại đi khuất phục một tiểu cô nương không biết sẽ có vẻ mặt gì nữa.
Sau khi hoàn thành nghĩa vụ “nộp đan dược”, Trần Hạo Minh bắt đầu hỏi:
- Vĩnh Ái, Tuyết Nhan tỷ tỷ đâu rồi?
Tuyết Nhan tỷ tỷ đang ở trong phòng, vừa nãy Huyền Cầm tỷ tỷ cũng vào trong đó nói chuyện với Tuyết Nhan tỷ tỷ đó.
Trần Hạo Minh nghe thế thì động tâm, hai nàng ở cùng nhau cũng tốt, nói thẳng chuyện này ra sẽ dễ dàng hơn.
Đang định đi vào phòng thì lại nghe Hoa Vĩnh Ái lẩm bẩm một câu làm hắn suýt nữa ngã ngửa:
- Hừ, rõ ràng là cho ta đan dược ít hơn Tuyết Nhan tỷ tỷ, lại còn phải xin mới đưa. Chờ ta làm thịt huynh giống Tuyết Nhan tỷ tỷ thì huynh sẽ làm thế nào.
Nghe mấy lời này, Trần Hạo Minh suýt nữa thì có xung động vỗ cả hai tay hai chân mồm hô khẩu hiệu: “Hoan nghênh quý khách”, nhưng lại cố kiềm lại, loạng choạng đi về phía khuê phòng của Tuyết Nhan. Chuyện của hai nàng kia hắn cũng chưa giải quyết xong thì hắn còn chưa dám đụng chạm gì đến người khác cả.
Khi hắn vào phòng thì hai cô gái đang ngồi rôm rả nói chuyện về chuyến đi của Huyền Cầm, chủ đề thì chắc chắn không thoát khỏi Trần Hạo Minh.
Lúc hắn đi vào thì đúng lúc nghe thấy đoạn Huyền Cầm kể:
- Mọi lần huynh ấy lúc nào cũng hăng hái làm anh hùng cứu mỹ nhân, lần này lại cam tâm làm “anh hùng cứu cặp tình nhân”, không biết có phải là trời cao có mắt hay là huynh ấy bị mất đi hứng thú với phụ nữa.
Trần Hạo Minh thấy nàng dám ngang nhiên nói xấu mình thì trán đã có thêm vài vạch đen, khuôn mặt như vừa nhai phải ruồi. Không thèm nói gì mà túm luôn Huyền Cầm đặt lên đùi, vỗ đen đét vào cặp mông nảy nở của nàng.
Huyền Cầm cũng thất kinh, còn có Tuyết Nhan ở đây mà, hắn dám làm thế sao? Nàng không biết là chuyện thế này trước đây hắn cũng đã làm với Lạc Hoàng Yến một lần và vẫn “bình yên vô sự”.
Sau khi đùa giỡn một hồi, Trần Hạo Minh lộ ra một vẻ mặt áy náy, nói với Tuyết Nhan:
- Tuyết Nhan à, ta đã làm việc có lỗi với nàng nhưng ta cũng mong nàng hiểu cho ta, nàng có trách ta cũng được, giận ta cũng được nhưng đừng làm điều gì dại dột được không?
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:43 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trần Hạo Minh ngẩn ra, cúi xuống nhìn Huyền Cầm ý hỏi: “là nàng nói cho Tuyết Nhan hả?” nhưng chỉ nhận lại được một cái lắc đầu cùng với ánh mắt ngơ ngác “vô số tội”.
Tuyết Nhan nhìn phản ứng của hai người mà phì cười:
- Chàng đó, cái gì cũng giỏi che dấu nhưng việc này sao lại ngốc như vậy, cái vẻ cười đùa của chàng và Huyền Cầm tỷ lúc mới trở về thì ai nhìn mà chẳng biết. Hơn nữa một nữ nhân như thiếp lại càng nhạy cảm với chuyện này, may là chàng cũng rất ngoan ngoãn sớm khai báo, nếu không thì thiếp cũng không tha cho chàng.
Trần Hạo Minh cảm động:
- Nàng không trách ta sao?
- Trách, trách chứ, nhưng từ khi lấy chàng thì ta cũng không có hi vọng gì nhiều. Có được cuộc sống như ngày hôm nay, có tỷ muội để nói chuyện, có phu quân thương yêu, ta cũng mãn nguyện rất nhiều rồi. Ta cũng không phải là một nữ nhân không hiểu chuyện mà tự phá đi hạnh phúc của chính mình.
Lạc Tuyết Nhan chân thành nói.
Trần Hạo Minh cũng đã lường trước phản ứng của nàng, nhưng không ngờ nàng lại rộng lượng như vậy làm hắn lúng túng không biết làm sao, cứ lắp bắp ta… ta.
Lạc Tuyết Nhan còn thấy hắn như vậy lại càng nổi lên hứng thú trêu chọc hắn, ghé sát vào tai của Trần Hạo Minh nói:
- Hơn nữa, chàng cũng rất là dũng mãnh nha, thiếp biết có mấy lần chàng chưa thỏa mãn nhưng vì thương ta mệt mỏi nên cố nhịn, bây giờ thì thiếp có thêm đồng minh rồi, xem chàng còn chịu được bao lâu.
Nhìn dáng vẻ phong tình khả ái của Lạc Tuyết Nhan, Trần Hạo Minh không nhịn được mà ghé vào môi nàng hôn chụt một cái làm cho khuôn mặt nàng đỏ bừng.
Đùa giỡn một lúc, Trần Hạo Minh lại nghiêm túc nói:
- Hai nàng trước đây vẫn gọi nhau là tỷ muội, bây giờ ta vẫn mong các nàng không vì ta mà thay đổi. Hai nàng vẫn là tỷ muội như trước đây.
Ta biết, các nàng sợ ta có nhiều lão bà thì sẽ giống các hoàng thân khác, gây nên xích mích giữa mọi người nhưng đó là do mấy tên đó đều là kẻ ngu đần, nuôi một đống lão bà ở nhà làm bình hoa không biết làm gì thì làm sao mà chả đấu đá lẫn nhau. Ta không nghĩ các nàng giống như thế, ta chưa cần các nàng làm cái gì đại sự mà chỉ riêng việc các nàng cần thời gian để tu luyện đã làm cho không còn thời gian mà nghĩ lung tung rồi. Còn việc tranh sủng? Hắc hắc, ta luôn rất công bằng, mà nếu các nàng muốn tranh nhau thì trước hết hãy vượt qua ta đã, ta sẽ làm đối thủ của các nàng thay vì các nàng làm đối thủ của nhau.
Một câu nói nửa đùa nửa thật cuối cùng của hắn lại đi sâu vào lòng của hai nàng. Xưa nay đàn ông chỉ luôn muốn nếm mùi ôn nhu, vì thế mà nhiều việc trong nhà không để ý mà chỉ để ý biểu hiện của nữ nhân trước mặt mình. Nhiều lúc xích mích trong nhà xảy ra dù biết cũng không để ý, nữ nhân này tự so sánh mình với nữ nhân kia v.v… Nhưng Trần Hạo Minh đã nói rõ ràng, nếu các nàng làm như thế thì chính hắn sẽ làm đối thủ của các nàng, làm đối tượng để các nàng so sánh. Từ đấy mà làm mục tiêu cho các nàng là cùng nhau vượt qua hắn chứ không phải là vượt qua nhau.
Một nam nhân vì muốn duy trì sự hòa thuận mà lại muốn mình làm mục tiêu để lão bà của chính mình vượt qua, điều đó chứng tỏ hắn rất rộng rãi hoặc hắn tự tin rằng không ai có thể vượt qua hắn. Còn đối với Trần Hạo Minh thì là cả hai lý do đó.
Giái quyết xong khúc mắc, Trần Hạo Minh bắt đầu nghĩ bậy bạ:
- Hé hé, Huyền Cầm, Tuyết Nhan tỷ tỷ, mấy ngày nay ta cũng phải “đoạn dục” rồi đó nha. Hai nàng có nghĩ là cả hai cùng đền bù cho ta không.
Hai nàng đều đỏ bừng mặt, Lạc Tuyết Nhan mở miệng gắt:
- Nằm mơ, mà chàng gọi ai là tỷ tỷ, ta không phải tỷ tỷ của chàng.
- Oài! Ta thích gọi nàng là tỷ tỷ nha, nàng không thấy như vậy thì quan hệ giữa chúng ta sẽ rất là vi diệu sao, hắc hắc, vừa là tỷ đệ vừa là phu thê…
Lạc Tuyết Nhan thầm mắng hắn vô sỉ, loại quan hệ như thế mà cũng nói được. Nhạc Huyền Cầm lúc này lại lên tiếng:
- Hạo Minh ca ca, huynh là đệ đệ của Tuyết Nhan muội muội, vậy thì cũng phải là đệ đệ của ta.
Trần Hạo Minh lại đè nàng xuống vỗ mấy cái vào mông rồi nói:
- Đã bảo nàng bỏ ngay cái ý nghĩ gọi ta là đệ đệ đi mà, Hạo Minh ca ca là Hạo Minh ca ca, không có gì thay đổi hết, nàng không thấy chúng ta ba người cứ gọi nhau như vậy làm cho mấy kẻ khác nghe được thì chẳng phải được chứng kiến vẻ mặt ngu ngốc của họ sao.
Hai nàng đều thầm mắng hắn đúng là tên dở người, ra ngoài mà xưng hô loạn cả lên thì có mà bị nhìn với ánh mắt dành cho kẻ ngốc chứ chứng kiến vẻ mặt ngu ngốc nào? Nhưng mà hai nàng đều không dám phản kháng, hai cái mông nhỏ vẫn còn dùng để ngồi, không phải là chỗ trồng hoa a.
Sau đó Trần Hạo Minh tranh thủ túm cả hai nàng lại, bá đạo ném lên giường rồi lột sạch hai chú cừu non. Con sói lao vào tham lam làm thịt cả hai cùng một lúc. Tới tận tối mịt mới buông hai thân thể đang đỏ ửng, rã rời ra, đắp chăn lại, hôn lên môi hai nàng mỗi người một cái, hai tay vòng ra ôm lấy thân thể trắng nõn nà rồi Trần Hạo Minh cũng dần dần chìm vào giấc mộng đẹp.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:43 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Sáng hôm sau, Trần Hạo Minh dậy từ sớm để chuẩn bị hội họp cùng với các vị chưởng giáo, nhằm chính thức quyết định hướng phát triển cho Đông Tiên quốc sau này.
Khẽ đẩy nhẹ hai thân hình trắng nõn bên cạnh mình ra, Trần Hạo Minh rời giường đắp chăn lại cho hai nàng rồi bắt đầu chỉnh trang đầu tóc, quần áo và cải trang thành “Trần tôn giả”.
Khoảng giữa giờ Thìn, Trần Hạo Minh khi bước vào trong thư phòng thì ở đó đã tụ tập đủ tám vị chưởng giáo và ba thủ hạ của hắn.
- Các vị, trước tiên ta xin cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ tất cả những chủ kiến và cách thức mà ta đưa ra.
Chiều hôm qua đã có người báo lại tình hình thương lượng của các vị chưởng giáo cho Trần Hạo Minh và kết quả làm hắn khá vui mừng, tất cả mọi người đều đồng ý.
- Bây giờ ta sẽ tuyên bố cụ thể về đường lối sau này của chúng ta, mọi người có thắc mắc gì thì đợi ta tuyên bố xong sẽ giải đáp lần lượt, được chứ? - Trần Hạo Minh vẫn không hề dùng tư thế người trên để nói chuyện mà lại giống như đang thương lượng vậy. Nhưng tất cả mọi người đều không cho là như thế, hắn nể mặt mọi người thì mọi người đều phải cho hắn mặt mũi chứ nếu không thì ai biết như thế nào?
- Được rồi! Trước hết là tiền đề để thực hiện tất cả những kế hoạch này là phải tạo được hy vọng cho dân chúng, trước hết ta đề nghị miễn thuế cho dân chúng ba năm. Từ trước tới nay muốn cải tổ một nhà nước hay bất cứ một tổ chức nào đều cần phải miễn thuế, đó là một điều không thể thiếu.
Tất cả mọi người cùng gật đầu, nghe hắn nói tiếp.
- Tình hình của các nước trên Tiên Linh đại lục bây giờ là không tồn tại chế độ nông nô nhưng hầu hết nông dân đều không có ruộng mà phải làm thuê trên ruộng của địa chủ, nhằm lấy phần lương thực theo quy định sinh sống. Ta biết ở phía Đông của Đông Tiên quốc có một vùng đất khá rộng, ở đó mưa khá nhiều nhưng đất đai lại khô cằn, lại không có ai dám đi khai hoang, ai có thể cho ta biết tại sao không? Còn ở những vùng còn lại cũng có một số vùng đất khá hoang vu nhưng chưa có người khai phá.
Lần này thì Trần Thiên Đức phải lên tiếng, vùng đất đó trước đây chính là lãnh thổ của Tiên Loan quốc.
- Thưa Trần tôn giả, thực ra trước đây vùng đất ấy cực kỳ màu mỡ, nhưng cách đây khoảng bốn trăm năm, nơi nó xuất hiện một con quái vật, không ai biết nó là con gì, chỉ biết nó phun ra lửa, pháp lực lại cực cao, không ai trong chúng ta thu phục được nó. Ta nghĩ chỉ có các thánh nhân mới có thể thu phục được nhưng họ đều không có ý định đó vì khu vực này không thuộc giáo họ nên thánh nhân theo quy ước cũng không thể đi vào tùy tiện. Hơn nữa họ cũng muốn chúng ta phải đến cầu bọn họ, gia nhập vào giáo họ nên cũng không ai làm gì.
Trần Hạo Minh nghe thế thì mừng rơn, mẹ nó, “duyên” của lão tử đúng là dày a. Đang thiếu nhân lực thì lại lòi đâu ra một con quái vật để mà thu phục.
- Được rồi, vấn đề quái vật đích thân ta sẽ giải quyết, vùng đất này coi như là vùng mà ta có thể đi lại thoải mái mà không ai nói được gì nên các người cứ yên tâm.
Trần Hạo Minh nói tiếp:
- Sau khi thu phục quái vật, ta muốn tổ chức cho nông dân đi khai hoang, người nào chăm chỉ khai hoang được bao nhiêu thì vùng đất đó sẽ là của người đó. Việc khai hoang này phải ưu tiên cho những nông dân không có ruộng đất, công tác khai hoang cũng phải đăng ký trước để nông dân không khai khẩn vào vùng đất mà người khác nhắm trước, xảy ra tranh chấp. Nhưng phải quy định rõ là người nào đăng ký khai hoang bao nhiêu thì phải làm cho bằng hết, nếu mà bỏ dở giữa chừng thì vùng đất đã làm được trước đó chính quyền sẽ tịch thu để phân chia sau.
Tiếp theo là để tránh cho các phú hào địa chủ nhúng tay vào thu mua ruộng đất, ta đề nghị nghiêm cấm chuyển giao ruộng đất đã được khai hoang, ít nhất là trong năm năm vì thời kỳ này ta không muốn xảy ra những chuyện như thế, sẽ làm cho tầng lớp nghèo đói vẫn hoàn nghèo đói, không có tác dụng gì.
Ngẩng đầu lên thấy mọi người đều đồng ý với mình, Trần Hạo Minh lại nói tiếp:
- Sau khi khai hoang xong, ruộng đất đã hình thành chính quyền sẽ cho người dân “mượn” máy cày, cái này cũng chính là để phụ giúp cho việc cày cấy. Nhưng do vì máy cày không thể sản xuất quá nhiều trong thời gian ngắn nên tạm thời để nhiều nhà thay nhau dùng chung một máy, điều khiển thứ này cũng khá đơn giản nên người hướng dẫn dân chúng sẽ do Cơ Quan đảm nhiệm phân phó.
- Tiếp nữa là việc về sản xuất điện, ta biết là xây một cái đập thủy điện nếu do người thường làm phải mất đến vài chục năm nên tốt nhất là do các người dùng thần thông của tiên nhân mà xây dựng, theo ước tính của ta thì việc này cũng chỉ mất khoảng một năm là hoàn thành. Nhưng điện này trong dân thường chỉ được dùng vào sản xuất, nếu dùng không hết thì nên bán cho lũ nhà giàu để kiếm tiền chứ chưa cần cho dân chúng sử dụng vì đồ dùng điện họ chưa chắc đã mua nổi.
- Cũng trong thời gian này, Cơ Quan sẽ chiêu mộ các thợ thủ công có tài để truyền thụ cho họ về máy móc, công tác này nếu nhanh thì cũng phải mất đến hai năm, trong thời gian này cũng để cho họ vừa học vừa sản xuất ra mấy thứ đơn giản hơn như động cơ hơi nước…
- Đó là về nông nghiệp và công nghiệp, còn về thương nghiệp thì ta nghĩ nên tách “quan” và “thương” ra, để tránh cho việc quan lại lợi dụng chức quyền làm cho hàng hóa bị nâng giá hoặc mất giá thất thường. Đồng thời phải chú trọng vào thu mua nguyên liệu, xuất khẩu hàng hóa sang các nước khác, những thứ này tạm thời chưa đánh thuế nhưng sau ba năm thì nguồn thuế của chúng ta chính là kiếm ra từ chỗ này đó.
Thực ra là giữa các nước với nhau không hề cấm thông thương vì thương nhân đi đây đó khắp nơi, rất có thể mang lại nguồn lợi to lớn cho quốc gia. Hơn nữa, thương nhân cũng là một phương tiện truyền bá giáo lý rất tốt, mặc dù rất có thể thương nhân truyền bá giáo lý của giáo khác trong đất nước của mình nhưng họ cũng làm như vậy nên không cần phải so đo nhiều.
- Được rồi, kế hoạch tổng thể của chúng ta trong ba năm tới tạm thời là như thế. Có rất nhiều việc sẽ xảy ra không như dự kiến. Những thứ ta nói cũng đều là lý thuyết chứ không phải là thực tế nên khi làm việc mọi người đều phải cẩn thận, có gì biến động thì phải cùng nhau bàn bạc để giải quyết. Không được giấu diếm vấn đề, nếu ai vì thể diện mà để xảy ra chuyện lớn thì tốt nhất nên lui xuống để cho người khác lên làm thay đi.
Nói xong, Trần Hạo Minh đứng dậy đi ra ngoài để mọi người tiếp tục thảo luận về kế hoạch này.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:44 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Sau khi tuyên bố xong mọi thứ với mọi người, Trần Hạo Minh kích động chạy như bay về phòng mình.
Hắn đang cực kỳ vui mừng khi nghe thấy tin có quái vật ở khu đất hoang phía đông. Hắn bây giờ đang thiếu chính là thủ hạ. Nghe mấy tên kia nói thì bọn họ cũng không đối phó được, mà bọn họ đều có tu vi kim tiên, chẳng phải nói quái vật kia đã có tu vi huyền tiên sao?
Trước đây trong ký ức của lục hoàng tử không hề có thông tin gì vì hắn cũng chẳng thèm để tâm đến mấy việc không liên quan đến mình đó, nếu không Trần Hạo Minh cũng sớm chạy tới đó rồi.
Mà hắn cũng thấy hơi khó hiểu, đây không biết là quái vật gì, nếu là yêu tộc sao lại không trở về Oa Hoàng cung hoặc đầu nhập Bích Du cung mà lại ở vùng đất đó làm loạn?
Không nghĩ nhiều nữa, Trần Hạo Minh quyết định lần này đi sẽ mang theo hai nàng Huyền Cầm và Tuyết Nhan. Vừa bồi dưỡng tình cảm, vừa không phải nhịn… Còn nha đầu Hoa Vĩnh Ái thì cứ ở nhà mà tu luyện, pháp lực của nàng còn quá non kém, hơn nữa cho nàng đi theo cũng chỉ thêm một con “tiểu kỳ đà” cản mất chuyện tốt của hắn mà thôi.
Còn mấy tên thủ hạ bây giờ đều có việc phải làm, Lâm Thành Nhân thì đang đau đầu giải quyết từng việc từng việc một để lên kế hoạch cụ thể, Cơ Quan cũng đang vừa nghiên cứu máy móc, vừa chiêu mộ thêm thợ thủ công lành nghề để đào tạo. Còn tên Mộc Diệp kia thì còn phải huấn luyện mấy tên thủ hạ làm tình báo, hắn có muốn giải quyết mấy tên làm loạn thì cũng cần chứng cớ xác thực nha. Chính thế mà Trần Hạo Minh chuyến này không dẫn họ theo được.
Sáng hôm sau, Trần Hạo Minh trong vai lục hoàng tử đến xin phép phụ thân, nói là sư phụ đem hắn đi tu luyện, đề cao tu vi. Trần Thiên Đức đoán có lẽ là cho hắn đi cùng thu phục quái vật để thêm kiến thức nên không nói gì thêm, chỉ dặn dò hắn mấy thứ linh tinh như nghe lời sư phụ,…
Mọi việc hắn đã nói với hai lão bà từ trước nên cũng đã sớm chuẩn bị, rời thành ngay buổi sáng, đến chiều thì đã đi được năm trăm dặm.
Vì lần này không được chậm trễ đại sự nên Trần Hạo Minh cũng không dám chậm rãi hưởng thụ phong cảnh mà phải nhanh đến Hạn thành. Phải nghe ngóng thêm một chút tin tức về nơi hạ lạc của con quái vật kia. Hơn nữa, Hạn thành này là nơi rất gần vùng đất hoang nên khi vùng này được khai hoang thì Hạn thành sẽ thành nơi tập trung của rất nhiều người buôn lương thực, thương nhân cũng theo đó mà đến. Tình hình trong thành này cũng không thể không để ý đến được.
Còn khoảng hơn sáu mươi dặm nữa là đến Hạn thành thì Trần Hạo Minh chợt dừng lại, hơi nhíu mày. Hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức cực mạnh đang bay cực nhanh về phía Hạn thành, hắn thầm nhủ, trong Đông Tiên quốc này còn có kẻ nào mạnh như vậy chứ.
Nghĩ vậy, hắn đứng ra chặn lại đường của người kia. Xuất hiện trước mặt hắn là một người trung niên râu dài, khuôn mặt của hắn bừng bừng chính khí như một đấng quân tử đích thực, tay không cầm phất trần mà lại cầm một cái bổng giống như cái mà các thầy dạy chữ nho hay cầm để gõ vào đầu mấy thư sinh lười biếng. Cả người hắn nhìn qua thì người khác đều có cảm giác thật đáng kính đáng tôn trọng nhưng Trần Hạo Minh thì lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Mẹ nó, tên này vừa đứng lại thì đã nhìn chằm chặp vào hai nàng Tuyết Nhan, đúng phong cách ngụy quân tử của mấy thằng thư sinh khốn nạn, suốt ngày mở mồm là xã hội thật dơ bẩn mà lúc nào cũng là bọn chúng chạy vào lầu xanh trước nhất, còn nói cái gì mà quân tử không phong lưu thì không thành quân tử. Hắn nhổ vào. Nhưng nghĩ lại thì mấy thằng hủ nho này chính là nguyên nhân căn bản tạo ra đau khổ cho phụ nữ, chính vì thế mà cái công cuộc “cứu rỗi mỹ nữ” của hắn mới có chỗ dùng chứ.
Nhìn cái vị đạo này, Trần Hạo Minh nghĩ tám chín phần là người Tiên Nho quốc nên cũng chẳng có tâm mà niềm nở, cất giọng lạnh nhạt nói:
- Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở vùng đất thuộc Đông Tiên quốc?
Tên kia nghe thế mới thu hồi tâm niệm, nhìn kỹ lại Trần Hạo Minh rồi nói như chuyện đương nhiên:
- Ta là Quân Tử (Tử họ Quân, như kiểu Khổng Tử nhưng mà cũng có thể hiểu đó là người quân tử - chơi chữ), là đại đồ đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Ta nghe nói ở vùng đất này có quái vật lộng hành, gây khổ nạn cho dân chúng nên có tâm tới đây thu phục, tạo nên công đức cho bá tính.
Trần Hạo Minh nghe thế thì chửi ầm lên trong lòng. Trước đây có thằng nào lo cho bá tính không, bây giờ thấy hắn đã lập ra Đông Tiên quốc, chắc chắn đến thu phục quái vật nên muốn ra tay trước, mang quái vật này về rồi thu làm môn hạ hoặc là cho làm thú cưỡi đều được. Mẹ kiếp, thật bẩn thỉu. May là hắn sớm nghe tin nên chạy đến kịp, nếu không thì đã bị mấy tên chó má này nẫng tay trên rồi.
- Nguyên Thủy Thiên Tôn? Xin lỗi, đây là Đông Tiên quốc chứ không phải là Tiên Nho quốc. Còn chưa đến người như ngươi quản chuyện ở đây.
- Hỗn xược, sư phụ của ta là để ngươi gọi như vậy sao? Chỉ riêng việc này đã đủ để ta đánh ngươi hình thần câu diệt rồi. Ta tới đây hoàn toàn là vì an nguy của bách tính, liên quan gì đến việc quốc gia này khác chứ.
- Câm mồm! Quái vật này đã ở đây bao lâu sao không thấy lũ chúng bay tới thu phục? Bây giờ thấy Trần tôn giả sắp ra tay thì lại muốn nẫng tay trên phải không? Loại ngụy quân tử như ngươi ta thấy nhiều rồi, không cần phải nói nhảm, có giỏi thì đánh bại ta rồi đi tiếp.
- Được, ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục. Trần tôn giả không biết tại sao lại có một tên thủ hạ không biết sống chết như ngươi chứ?
Trần Hạo Minh cũng chẳng thèm chấp, lấy từ trong người ra một thanh cương kiếm bình thường để chiến đấu với Quân Tử. Hắn cũng chưa thể lộ ra thân phận bây giờ được, hơn nữa lại không được giết Quân Tử, nếu chỉ vì đại đồ đệ của Nguyên Thủy đi vào địa phận của mình mà giết chết hắn thì sẽ kết đại nhân quả với Nguyên Thủy, sau này hắn sẽ có cớ danh chính ngôn thuận mà gây sự lúc mình vắng mặt. Điều đó không phải là thứ mà Trần Hạo Minh muốn xảy ra.
Chính vì vậy mà cách tốt nhất tạm thời chỉ là đánh bại Quân Tử rồi đuổi hắn đi mà thôi.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:45 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trước đây Trần Hạo Minh đã từng hứa với Hồng Quân Đạo Tổ là sẽ không tùy tiện ra tay, nhưng nếu có con chó nào muốn cắn hắn thì hắn cũng không ngại bẻ sạch răng của nó.
Người ta ra tay trước thì không thể nói hắn tùy tiện được a.
Nhưng vì tránh bị nghi ngờ nên Trần Hạo Minh cũng chỉ biểu lộ ra tu vi kim tiên thượng giai mà thôi. Nên nhớ tuy tu vi chênh lệch ra rất lớn nhưng hắn còn có vài kiện tiên thiên chí bảo, trên đời này cũng không mấy ai chịu nổi uy lực kinh khủng của thứ ấy.
Mà hắn cũng có vài thứ đồ chơi khá hay ho muốn đưa ra thử nghiệm bằng tên này, nếu dùng tốt thì sau này đưa cho mấy nàng Huyền Cầm làm vật phòng thân cũng không tệ chút nào.
Quân Tử tay cầm bổng phi thân đến, gõ xuống bằng tư thế giống như một người thầy gõ đầu đứa học sinh ngỗ nghịch vậy, nhưng Trần Hạo Minh nhìn ra nếu trúng phải đòn này thì một kim tiên chắc chắn sẽ đầu váng mắt hoa, thất khiếu chảy máu, không chết thì cũng thành tật.
Thấy thế hắn nhanh chóng né qua một bên, nhưng vì phải hạn chế tốc độ nên không tránh kịp mà vẫn bị gõ một cái vào vai phải, tuy chỉ hơi ê ẩm nhưng vẫn phải tỏ ra đau đớn, kêu gào thảm thiết.
Trần Hạo Minh bày ra một bộ mặt bi phẫn:
- Mẹ kiếp, Quân Tử gì chứ, loại như ngươi chỉ biết bắt nạt kẻ có tu vi kém như ta, có giỏi thì đi tìm Trần tôn giả mà đánh.
- Trần tôn giả? Ta cũng không phải sợ hắn, người như hắn thì sư phụ ta trước sau cũng giáo hóa được. Bây giờ ta chỉ muốn giáo hóa ngươi, nếu ngươi chịu bỏ tà giáo, bái ta làm chủ thì ta tha mạng cho.
Trần Hạo Minh nghe thế thì cười thầm, thằng ngu này đến lúc này còn không quên đào góc tường, tưởng ta không làm gì được hắn với tu vi này chắc? Nghĩ thế hắn nói:
- Này, chúng ta đánh cuộc nhé.
- Đánh cuộc?
- Phải, ta đếm đến ba thì ra tay, ta tin chắc ngươi chắc chắn sẽ trúng đòn. Nếu ngươi trúng đòn thì phải gọi ta một tiếng ông nội, nếu không thì ta phải gọi ngươi là cháu trai, thế nào?
- Muốn chết! - Nói xong Quân Tử lại xông lên nhằm đập vào đầu Trần Hạo Minh.
Trần Hạo Minh lần này đã có đề phòng, chân đạp bộ pháp tránh ra từ trước, lật tay phi mạnh thanh kiếm về phía Quân Tử. Quân Tử cũng chỉ hừ lạnh mà phất tay một cái đánh bay thanh cương kiếm, nhưng lúc này hắn lại thất kinh khi Trần Hạo Minh đã đứng trước mặt hắn từ khi nào, bàn chân phải tung lên nhằm thẳng vào cái “công cụ hại đàn bà” của hắn.
Một chiêu như thế này nếu nhằm vào chỗ khác thì Quân Tử đã lạnh nhạt mà đỡ rồi, nhưng nhằm vào vị trí hiểm độc thế này thì hắn lại trở nên luống cuống. Tiên nhân thi pháp chiến đấu có ai dùng cái chiêu thế này đâu.
Sau khi chật vật lấy tay chịu thay thằng nhỏ một cước lôi đình, Quân Tử chật vật lùi lại, còn đang mở mồm ra mắng vô sỉ thì đã thấy Trần Hạo Minh lấy từ đâu ra một thanh trường thương đang đập thẳng xuống vai hắn. Quân Tử giơ bổng lên đỡ nhưng bất ngờ là không hề thấy một chút lực lượng nào phản chấn lại.
Ngẩng đầu lên thì đã thấy cây thương kia gãy ra như củi mục, còn đang định cười nhạo thì đột nhiên thấy hai khúc “củi mục” vừa tách ra kia chợt phát ra ánh sáng chói lòa, nổ tung trước mặt Quân Tử, san bằng cả trăm thước xung quanh hắn.
Làn khói tan đi, Quân Tử chật vật hiện ra, hai mắt đỏ ngầu như người điên, đầu tóc rối loạn, trường bào chỗ rách chỗ không, trông qua hắn không khác gì tên khất cái, lại thêm cái bổng trên tay càng giống hình tượng bang chủ cái bang cầm đả cẩu bổng.
Nghĩ đến đó Trần Hạo Minh lại đưa tay tát mình một cái, “đả cẩu bổng” không phải là đang dùng để đánh hắn sao?
- Ta sẽ giết ngươi! - Quân Tử đã lâm vào điên cuồng, không thèm để ý rằng đây là vùng đất của Trần tôn giả mà toàn lực ra tay.
Nhưng khi hắn đang tụ tập lực lượng vào hai tay, song chưởng đang bốc lên thanh khí rừng rực chuẩn bị đánh vào người Trần Hạo Minh thì hai tròng mắt hắn co rút lại.
Không biết khi nào mà trên tay Trần Hạo Minh đã có thêm một cục bạc cổ quái, hai cái lỗ đen ngòm trên cục bạc đang nhắm thẳng vào Quân Tử, bốc lên từng trận uy lực kinh khủng như phá trời rạch đất.
Đoàng!
Tiếng nổ kinh thiên vang lên làm không ít thú rừng và cả người dân ít ỏi trong khu vực mười dặm xung quanh giật mình kinh hoàng. Từ hai cái lỗ đen ngòm trên “cục bạc” kia xuất ra hai luồng ánh sáng màu tím, cùng với đó là hai khối năng lượng kinh khủng bay ra găm thẳng vào hai vai của Quân Tử. Luồng khí tức kinh khủng trực tiếp làm tiên thể của một Huyền Tiên thượng giai bị tổn thương, hai vai đã bị đục thành hai cái lỗ to bằng nắm tay, hai tay thõng xuống tạm thời không thể sử dụng. Lực lượng trong người của Quân Tử lại không trị thương cho hắn mà cứ càng ngày càng mất đi như bị hấp thu đi mất.
- Thế nào? Có phải cảm thấy lực lượng của chính mình bị mất đi không? Yên tâm là chỉ bị phong ấn thôi, trong hai viên đạn kia có hàm chứa hồn lực của sư phụ ta, phong ấn nguyên thần của ngươi không cho phát ra lực lượng cũng không có gì khó.
Quân Tử nghe thế thì thất kinh, phong ấn lực lượng? Không phải là cho hắn thành người thường hay sao?
- Đê tiện, ngươi lại dám dùng cách này để đối phó ta.
Trần Hạo Minh lại nở nụ cười thật nham hiểm, không thèm tức giận hắn vừa chửi mình mà tiến lên áp sát Quân Tử. Trong ánh mắt rối loạn của Quân Tử, Trần Hạo Minh không chút “quân tử” nào mà tát thẳng vào mặt hắn, làm cho hai mắt Quân Tử nổi lên một đàn chim bay qua bay lại.
- Thế nào, ngươi chửi ta một tiếng, ta sẽ tát cho ngươi một cái, chửi thêm một tiếng là hai cái, rồi ba cái. Chửi đi xem nào?
Quân Tử hận tới cắn chặt răng nhưng quả nhiên là không dám mở mồm ra chửi nữa.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:45 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart