Chúng hộ vệ Tiên Loan quốc hôm nay rất lấy làm kỳ lạ.
Sáng sớm lục hoàng tử nói cùng thê tử đi viếng mộ mẫu thân nàng, lại không cho ai đi theo, sau nửa ngày trời đến nghĩa trang thì lại đem về một "thi thể". Chúng hộ vệ đều là võ giả tuyệt đỉnh, có một số còn là tu sĩ cho nên việc cảm nhận "thi thể" kia không còn sinh cơ là rất dễ dàng.
Mặc dù là thi thể của mỹ nữ thì cũng vẫn là thi thể, lập cho nàng một cái mộ là được chứ mang về đây làm gì? Không phải là lục hoàng tử có sở thích đặc biệt với thi thể chứ?
Nghĩ đến đấy chúng hộ vệ toàn thân da gà da vịt nổi lên, trán vã mồ hôi lạnh. Nhưng ngay lập tức đã loại bỏ ngay ý nghĩ này vì thấy Bình vương phi cũng không nói gì.
Sau khi đưa "thi thể" kia vào trong một căn phòng, Trần Hạo Minh đuổi bé con Lạc Hoàng Yến kia ra ngoài. Tính tình con bé này bộp chộp, cũng không quá thân với mình, có một số bí mật không thể cho nàng biết được. Hắn chỉ nói là quá trình chữa bệnh sẽ hơi kinh khủng, chỉ cho Lạc Tuyết Nhan ở lại hỗ trợ, còn nàng thì "còn nhỏ" đi chỗ khác chơi.
Điều này làm Lạc Hoàng Yến không phục, Trần Hạo Minh dù là "anh rể" nhưng cũng kém nàng 2 tuổi, thế mà dám nói nàng còn nhỏ, nếu không phải trên mông nàng đêm qua nở hoa còn chưa hết thì đã nhảy đến lý luận với hắn một phen rồi.
- Chàng không phải nói nàng sinh cơ đã tuyệt sao? Thiếp thấy cũng đúng là như vậy, bây giờ chàng muốn cứu nàng dậy như thế nào?
- Nàng cứ xem ta là được, lát nữa ta làm gì dù có khó hiểu đến đâu, kinh ngạc đến đâu cũng không được làm phiền ta. Có một số việc, ta không muốn dấu d iếm nàng, chúng ta ở bên nhau cần nhất là sự tin tưởng.
Lạc Tuyết Nhan nghe thế thì cảm động vô cùng. Trước đây nàng cũng rất tò mò về năng lực của hắn nhưng cũng không dám hỏi, nhưng nàng biết có một ngày hắn sẽ nói với nàng, ngày này cuối cùng cũng đến làm nàng thấy vô cùng kích động. Nàng nhu thuận gật gật đầu rồi đứng sang một bên, chờ xem hắn làm cách nào cứu cô gái kia.
Trần Hạo Minh cũng chưa cứu cô gái kia ngay lập tức, mà cúi xuống quan sát cơ thể nàng. Muốn cứu bệnh thì trước hết phải khám bệnh, hắn đưa tay cởi áo ngoài đẫm ấu của nàng, bên trong chỉ mặc một cái áo yếm nhỏ màu trắng có thêu hình một cái cổ cầm, hắn cũng chẳng để ý nhiều mà nhìn chằm chằm vào vết thương rộng bằng cái miệng chén nhỏ trên bụng nàng.
Kiếm khí thật sắc bén, người động thủ với nàng ít nhất cũng phải có tu vi kim tiên thượng giai, kiếm khí xuất ra cũng phải tích tụ 10 thành lực lượng của hắn chứ chẳng chơi. Không trách khi kiếm khí nhập thể, kinh mạch của nàng bị kiếm khí làm tổn thương, nội tạng cũng chấn động, nguyên thần bị chấn đến gần tan vỡ, nếu không chết thì một thân tu vi cũng bị phế đi.
Nhưng điều này đối với Trần Hạo Minh thì không là gì, nếu gặp nàng sớm hơn thì hắn có thể đã chữa tốt cho nàng, hồn lực của hắn có thể dẫn động thiên địa linh khí để cải tạo thân thể thì cũng có thể từ đó mà chữa trị cho kinh mạch. Huống chi bây giờ hắn sở hữu hỗn nguyên lực, còn lợi hại hơn hồn lực năm xưa nhiều.
Không hề do dự, Trần Hạo Minh cởi hết quần áo trên người của nàng ra, hay tay tích tụ hỗn nguyên lực lướt khắp cơ thể nàng, linh khí thiên địa cũng theo sự dẫn dắt của hỗn nguyên lực tràn vào kinh mạch, chữa trị lại cho nàng.
Lạc Tuyết Nhan cũng nghi hoặc không thôi, một người sinh cơ đã mất thì việc chữa trị cơ thể như vậy cũng đâu có tác dụng gì, chẳng lẽ hắn có sở thích dị thường... Lắc lắc đầu, nàng bỏ ngay ý tưởng không lành mạnh này ra khỏi đầu, phu quân nàng tuy có chút lưu manh nhưng cũng chưa biến thái đến mức như thế.
Nhưng hành động tiếp theo của hắn làm Lạc Tuyết Nhan thất kinh.
Nàng thấy hắn xuất ra một thanh kiếm, một thanh trường kiếm, chính xác hơn là một thanh cương kiếm sáng ngời. Ánh sáng sắc lạnh mang theo uy áp vô thượng từ thanh kiếm trên tay hắn phát ra làm nàng cảm thấy khó thở, cũng may là uy áp đó chỉ là chút uy áp tản mát ra nên nàng vẫn chịu đựng được. Kiếm trên tay, hắn chẳng hề do dự đâm thẳng vào vết thương trên bụng cô gái, không hề có kiếm khí phát ra mà trên thân mình hình ảnh cô gái có hai cánh trên chuôi kiếm lại xuất ra một vòng xoáy. Vòng xoáy ngày càng mạnh, thiên địa linh khí trong 30 dặm xung quanh dịch quán điên cuồng tích tụ vào vòng xoáy đó, dần dần hình thành một nhân ảnh mờ ảo nhỏ bằng ngón tay cái, sao đó dần dần lớn lên bằng bàn tay, đến khi nhân ảnh lớn bằng một phần ba thân người thì dừng lại.
Trần Hạo Minh sắc mặt nhợt nhạt, trán lấm tấm mồ hôi, rút thanh kiếm ra khỏi thân mình cô gái, nhân ảnh kia cũng theo vết thương trên bụng nàng mà nhập vào thân thể, vết thương cũng theo đó mà liền lại bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được. Khi vết thương lành lại hoàn toàn thì cô gái cũng mờ mịt mở mắt ra.
Trần Hạo Minh cũng không ngờ cứu cô gái này lại tốn sức lực như thế, dùng tiên thiên chí bảo "Thiên sinh" đúng là có thể một lúc cứu mạng cả ngàn người đã chết, nhưng là người thường, cô gái này trước khi chết đi lại mang một thân tu vi kim tiên sơ kỳ, linh hồn, mà không, là nguyên thần của nàng mạnh mẽ vô cùng, hắn dù tổn hao khí lực cũng chỉ làm nguyên thần của nàng hồi phục được 2 phần thực lực, muốn khôi phục lại hoàn toàn thì còn cần thêm thời gian.
Lạc Tuyết Nhan cũng vô cùng kích động, phu quân nàng lại có thể cứu sống người đã chết, đúng là có thể cứu được, điều này làm nàng thấy vô cùng kinh ngạc, lại càng thêm khâm phục hắn, cũng cảm thán vận may mình quá tốt, tưởng đâu số mệnh sẽ bi thảm cả đời nhưng từ khi lấy hắn, nàng cứ dần dần thoát khỏi gánh nặng, cảm nhận được nhiều niềm vui bất ngờ khi biết được phu quân của nàng lợi hại thế nào.
Hắn trong lòng nàng giờ đây đã trở thành một vị thần không gì không làm được.
Thấy việc cứu người đã hoàn thành, Lạc Tuyết Nhan chạy lại bên người phu quân, lấy tay lau mồ hôi cho hắn. Trần Hạo Minh cũng không sao, chỉ bảo nàng để ý cho cô gái kia, đến tối hắn sẽ tới hỏi nàng một số chuyện.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:21 PM.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Đập vào mắt nàng đầu tiên là hình ảnh của một đôi trai gái, cô gái đang dịu dàng lau mồ hôi cho người con trai kia, sau đó họ nói với nhau vài câu rồi người con trai kia bỏ đi mất.
Chỉ còn lại cô gái lãnh nhược băng sương kia, nàng quay người lại nhìn Huyền Cầm một chút, rồi cũng quay người đi ra ngoài.
Huyền Cầm cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đồng thời lại thấy nghi hoặc vô cùng. Nàng chẳng phải đã chết sao? Nguyên thần của nàng lúc đó cũng đã bị tiêu tán gần hết, cơ hội đoạt xá gần như bằng không, nhưng tại sao bây giờ lại ở đây, chẳng nhẽ đi vào luân hồi là như thế này?
Đang nghĩ miên man thì cô gái kia đã quay trở lại, trên tay có thêm một ít quần áo con gái được xếp chồng lên nhau.
Cô gái kia dựng nàng dậy, cũng không nói gì mà cầm lấy một cái yếm nho nhỏ màu đỏ áp lên thân thể nàng. Sau đó lắc lắc đầu lấy ra một cái yếm khác.
Huyền Cầm bây giờ mới nhận ra là từ nãy đến giờ nàng đều không mặc gì.
Vậy vừa nãy, ở đây có một người con trai, chẳng phải là... Nghĩ đến đó mặt nàng cũng nóng lên, tâm hồn hoảng hốt, từ khi lớn lên tới nay thân thể nàng từ trước tới nay chưa có nam nhân nào nhìn thấy cả, thế mà tên kia hắn thấy hết rồi, nếu là trước kia thì nàng đã nổi điên lên mà liều mạng với hắn, nhưng hình như hắn là người cứu nàng nên nàng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Khoác lên người Huyền Cầm một bộ y phục màu tím trang nhã, Lạc Tuyết Nhan cũng đứng dậy rời đi. Vừa ra tới thì đã bị Lạc Hoàng Yến chặn đón tò mò hỏi quá trình chữa bệnh, thỉnh thoảng lại len lén nhìn vào phòng.
Buổi tối, sau khi dẫn Lạc Tuyết Nhan đi dạo, tiện thể khoác lác với nàng mấy câu tình cảm kinh điển, Trần Hạo Minh quyết định về sớm để hỏi chuyện cô gái kia.
Dù sao nhìn thấy nàng hắn cũng thấy thèm thuồng nhưng mà cũng phải biết nàng là ai, ai làm nàng ra như vậy để còn biết mà giúp nàng chứ.
Tiến vào phòng, hắn thấy Huyền Cầm đang nằm trên giường ngẩn người suy nghĩ cái gì đó. Thấy người tiến vào là hắn, nàng muốn vội ngồi dậy nghênh đón.
- Nàng biết rồi đấy, là ta đã cứu nàng. Bây giờ ta muốn biết nàng là ai, người nào đã làm nàng ra như vậy, và tại sao nàng lại nằm bên cái gò đất lớn ở nghĩa trang, cái gò ấy có phải nàng làm hay không, tại sao lại làm thế?
Hắn trực tiếp hỏi luôn mấy vấn đề, không cần vòng vo với nàng, xưa nay tính tình của hắn cũng không thích vòng vo tý nào.
- Xin hỏi công tử là...?
Huyền Cầm rất muốn biết nam tử trước mắt là ai, hắn làm cách nào để cứu nàng.
- À, ta tên là Trần Hạo Minh, là lục hoàng tử của Tiên Loan quốc, được rồi nàng chỉ cần biết vậy thôi, ta muốn nghe câu trả lời của nàng.
- Hoàng Tử? Tiên Loan quốc?
Lắc lắc đầu, Huyền Cầm cũng không nghĩ thêm về việc này nữa, nàng sẽ tìm hiểu sau.
- Công tử, tên ta là Huyền Cầm! Những điều công tử hỏi ta đều có thể trả lời công tử, chỉ là không biết công tử có muốn nghe một câu chuyện xưa không?
- Chuyện xưa? Được, nàng kể đi. - Trần Hạo Minh cũng chẳng có việc gì, ngồi nghe chuyện xưa mà nàng kể cũng tốt, mai kia coi như có thêm một câu chuyện đi khoác lác.
- Trước đây khá lâu, lúc đó Tiên Hạc quốc này chưa được thành lập, tiền thân của nó chính là Tiên Hạc môn, một tu chân phái rất mạnh lúc bấy giờ. - Tiếng kể chuyện bằng thanh âm thánh thót của nàng vang lên, tiên âm như làm người nghe bị hút vào câu chuyện, cả Trần Hạo Minh cũng trở nên chăm chú.
- Lúc ấy ở đây còn có một môn phái khác rất mạnh là Tiên Cầm môn, là một môn phái làm bạn với đàn, lấy tiếng đàn làm vũ khí, lấy bản nhạc để sát thương. Trưởng môn lúc ấy của Tiên Cầm môn là Tuyệt Âm tiên tử (âm là âm thanh nha - không phải âm khí). Nàng lúc đấy là một tiên tử tuyệt sắc, 1000 dặm xung quanh không có ai đẹp hơn nàng, nhiều người thèm muốn nàng nhưng lại không dám mạo phạm vì sau lưng nàng còn có một vị sư phụ có tu vi Huyền Tiên sơ giai, tu vi của nàng cũng đã là kim tiên trung giai.
Thực ra những người đã độ kiếp ở trên Tiên Linh đại lục này chưa chắc đã phải phi thăng lên thiên đình, các môn phái cũng có thể có người dùng thần thông giữ lại, cộng với sự phối hợp của người sắp phi thăng thì có thể thành công ở lại môn phái. Người trong các giáo phái của thánh nhân cũng là như vậy.
- Khi đó sư phụ của Tuyệt Âm tiên tử lại đắc tội với một Huyền Tiên trung giai của Tiên Nho quốc, vì thế mà bị tru diệt. Tiên Hạc môn cũng vì thế mà nổi lên, tấn công Tiên Cầm môn. Môn chủ Tiên Hạc môn lúc ấy có tu vi kim tiên thượng giai cũng rất ham muốn sắc đẹp của nàng nên sau khi diệt tuyệt Tiên Cầm môn thì bắt nàng lại, phế đi tu vi và đem nàng về trở thành một tiểu thiếp của hắn. Tuyệt Âm tiên tử rất muốn tự sát đi cho xong nhưng trưởng môn kia lại đem người thân của nàng, vốn là người trong một tiểu tu chân gia tộc bắt lại, dùng đó để uy hiếp nàng không được tự sát.
Thời gian trôi qua, Tuyệt Âm tiên tử cao ngạo, thiên chi kiêu nữ ngày nào giờ phải sống trong tủi nhục, tu vi bị phế khiến nàng cũng bị già đi, nhanh chóng bị môn chủ kia quên lãng. Những tiểu thiếp khác của môn chủ cũng ghen ghét vẻ đẹp của nàng trước kia lấn át họ nên hợp mưu, đem nàng nhốt vào chuồng lợn ném xuống sông, để nàng chết giống như một dâm phụ, đó là để sỉ nhục nàng.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:21 PM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Đúng lúc nàng tuyệt vọng nhất thì có một người ngư dân bình thường đi đánh cá vớt được. Người ngư dân cảm thông với câu chuyện của nàng, cũng mê luyến sắc đẹp của nàng, Tuyệt Âm tiên tử lúc đó đã chẳng còn lại gì, cảm kích người ngư dân nên đồng ý làm bạn với ông đến cuối đời.
Qua thời gian, Tuyệt Âm mang thai, qua 9 tháng thì sinh ra một bé gái đặt tên là Nhạc Huyền Cầm, sau đó đợi khi cô bé được 5 tuổi thì truyền thụ công pháp tu chân, mong nàng có thể tự bảo vệ mình.
Đến năm Huyền Cầm 8 tuổi, Tuyệt Âm vì thân thể sau khi sinh ốm yếu, bệnh lâu phát ra nên qua đời, người ngư dân họ Nhạc cũng vì thương nhớ mà bệnh chết không lâu sau đó. Chỉ còn mình Huyền Cầm nhỏ bé tự mình lo cho mình.
Nàng dựa vào thân phận tu chân giả của mình, từng nhiều lần làm mấy việc lấy trộm tiền hay lẻn vào tửu quán ăn trộm thức ăn. Cho đến năm Huyền Cầm 16 tuổi, tình cờ nàng nghe được tin một môn phái tu chân nhỏ đã từng cúi đầu xưng thần với Tiên Hạc quốc tuyển môn nhân, nàng cũng tham gia, với tư chất được thừa kế từ Tuyệt Âm tiên tử cùng với căn cơ vững vàng, nàng được tuyển không hề nghi ngờ.
Thời gian trôi qua, Huyền Cầm ở trong môn phái vẫn yên lặng tu luyện, người ta cũng chỉ biết Huyền Cầm tiên tử xinh đẹp chứ không mấy ai nhắc đến tu vi của nàng, không ai biết rằng chỉ trong vòng hơn 200 năm, nàng đã có tu vi độ kiếp kỳ với 2 lần độ kiếp.
Nàng bất ngờ tham gia một lần tỷ thí để tuyển chọn môn hạ của Tiên Thiên môn, vốn là môn phái đại diện của thiên đình tại Tiên Linh đại lục, nhiệm vụ là dạy dỗ môn nhân để họ sau khi phi thăng biết trước quy tắc của thiên đình, đồng thời nắm trước được khả năng của mỗi người. Người trong tiên thiên môn chắc chắn đều sẽ phi thăng, không ở lại đại lục.
Nàng thắng, từ đó nàng là môn hạ của Tiên Thiên môn, không lâu sau đó thì đạt tu vi chân tiên, phi thăng lên thiên đình, trở thành Huyền Cầm tiên tử, phụ trách về việc ca múa, âm nhạc trên thiên đình. Nàng chơi nhạc rất hay, vì thế nên Thánh mẫu rất thích nàng, nhiều lần được phục dụng tiên đan, mặc dù chỉ là tiên đan loại kém nhất nhưng cũng làm Huyền Cầm tăng tiến tu vi rất nhanh.
Vì thế sau 600 năm, nàng từ một cô bé 8 tuổi phải đi ăn trộm vặt sống qua ngày đã trở thành một tiên tử có tu vi kim tiên, cũng không uổng khi mẹ nàng sinh ra nàng năm xưa.
Cũng vì đạt được tu vi kim tiên, nàng càng được Thánh mẫu yêu thích, cho nàng đi theo bên người, thỉnh thoảng sẽ được ra tấu cầm để giúp vui.
Cũng vì thường xuyên xuất hiện bên người của Thánh mẫu, nhiều người cũng chú ý tới nàng hơn, và trong một lần dự hội bàn đào, một tiên nhân gọi là Tuần thiên tiên sứ, là người phụ trách mọi việc về sự ổn định của thiên đình đứng ra xin Thánh mẫu se duyên cho nàng và hắn, trở thành đạo lữ.
Thánh mẫu đồng ý.
Nhưng nàng lại không muốn. Vì người kia chưởng quản việc ổn định của thiên đình, cũng giống như là lực lượng "cơ động", vì vậy có rất nhiều việc hắn lấy việc công trả thù riêng, vu oan giá họa, trên thiên đình cũng có rất nhiều tiên nữ từ chối hắn mà bị đổ oan, chịu hình phạt của Thánh mẫu.
Một người như thế làm cho Huyền Cầm không chịu được.
Nàng kiên quyết từ chối, nhưng Thánh mẫu đã đáp ứng, không thể thu lại. Hơn nữa tên kia lại dùng vị tỷ muội năm xưa cùng nàng phi thăng, cùng trong đội nhạc ra uy hiếp nàng, nếu nàng không đồng ý thì chờ xem vị tỷ muội ấy ra đoạn đầu đài.
Bất đắc dĩ, nàng giả vờ đáp ứng nhưng sau đó lại âm thầm lẻn vào dẫn vị tỷ muội kia bỏ trốn, nhưng giữa đường lại bị phát hiện, vị tỷ muội kia mới có tu vi chân tiên trung giai, không chịu nổi kiếm của hắn mà bỏ mình, còn nàng bị trúng một kiếm nhưng cũng chỉ còn lại nửa cái mạng mà bỏ trốn. Tên kia vu cho 2 nàng tội tự ý bỏ trốn rồi theo đó mà báo lên Thánh mẫu.
Nhớ năm xưa, mẹ nàng vì người thân mà chịu tủi nhục, bây giờ nàng quyết định khác mẹ nàng, nhưng vẫn là một tấn bi kịch mà thôi.
Khi đến được Tiên Hạc quốc, nàng tìm về vị trí năm xưa mà cha chôn cất mẹ nàng. Nhưng bia mộ đã không còn đó nữa. Thời gian trôi đi quá lâu, đã 600 năm, nghĩa trang năm xưa được mở rộng ra, nhiều hài cốt cũ cũng đã mục nát, nơi đây đã không còn mộ mẹ nàng.
Cảnh còn mộ mất, lại đang thương tâm về cái chết của tỷ muội, nàng gạt đổ hết bia mộ, đắp cho mẹ nàng một cái gò đất, ở đó khóc liền 3 ngày rồi tuyệt khí bỏ mình.
Nếu không gặp được Trần Hạo Minh thì nàng bây giờ đang là một xác chết xinh đẹp rồi.
Trần Hạo Minh nghe xong cũng có chút thương cảm. Năm xưa hắn đi vào trần thế cũng gặp không ít chuyện như thế này, chuyện gì giúp được thì hắn cũng giúp, không giúp được thì cũng chỉ cảm thán số mệnh trớ trêu mà thôi.
- Sau này, nàng tính làm gì?
- Sau này sao? - Huyền Cầm cũng ngơ ngác
- Ta cũng không biết phải làm gì bây giờ. - Nàng khẽ đáp.
- Thôi được rồi, nàng hãy cứ ở đây tĩnh dưỡng. Nguyên thần của nàng chưa phục hồi hoàn toàn, hãy cố gắng điều tức đi. Đến khi nàng hồi phục mà cũng không biết làm gì thì hãy đến hỏi ta, ta sẽ cho nàng một câu trả lời. Cũng đừng có nghĩ đi tìm chết, nàng có chết ta lại dựng nàng từ địa ngục lên đấy.
Khẽ cười nói đùa một tiếng, Trần Hạo Minh mở cửa đi ra, nhìn thoáng qua 2 thân ảnh vừa biến mất nơi góc tường, hắn biết, 2 nha đầu kia lại nghe lén rồi. Nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, chuyện như vậy các nàng không nghe hắn cũng nói cho các nàng. Dù sao cuộc cách mạng "giải cứu mỹ nữ" cũng phải được "thê tử tỷ tỷ" chấp nhận thì mới thành công mỹ mãn được.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:22 PM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Kể từ khi 3 người Trần Hạo Minh đưa Huyền Cầm về dịch quán thì cũng đã trôi qua một tuần.
Trong 1 tuần này, có một "sự việc lớn" xảy ra ở Tiên Hạc quốc. Đó là quốc sư Tiên Hạc quốc bỗng dưng mất tích.
Cũng là do tối hôm đó Trần Hạo Minh ra tay hơi quá, trước khi bị Nữ Oa nương nương chặn lại thì đã bị trúng chiêu tan thành tro bụi rồi.
Hoàng đế Tiên Hạc quốc dù sốt ruột nhưng cho hắn nghĩ nát óc cũng không ra cái áp lực kinh khủng tối hôm đó lại là Trần Hạo Minh.
Những hoàng thân quốc thích, đặc biệt là mấy hoàng tử thì đều gửi thiếp mời đến cho Trần Hạo Minh cùng một lúc. Dù sao thì hắn cũng là biểu tượng cho liên kết giữa 2 nước, nếu có hắn ủng hộ tỏ vẻ đôi chút trước mặt phụ hoàng thì cơ hội của họ sẽ lớn hơn, dù sao thì thêm một người bạn cũng tốt hơn rất nhiều là thêm một kẻ thù.
Trần Hạo Minh thì mặc kệ mấy cái đó, những việc này không ảnh hưởng tới cuộc sống của hắn. Việc hắn làm mọi ngày là theo Lạc Tuyết Nhan thăm thú khắp nơi, mặc dù muốn nhìn toàn cảnh nơi này thì chỉ cần bay lên cao là được nhưng mà hắn muốn hưởng thụ cảm giác nắm tay nhau đi dạo với thê tử của mình. Để rồi buổi tối hắn lại chui vào phòng nàng "bồi dưỡng tình cảm" làm vẻ mặt của Lạc Tuyết Nhan càng ngày càng hồng nhuận.
Đến khoảng buổi chiều thì hắn lại tới kiểm tra bệnh tình cho Nhạc Huyền Cầm. Cũng phải nói tên này da mặt đủ dày, kiểm tra chỉ cần bắt mạch, truyền một chút thần thức vào cơ thể để kiểm tra nhưng hắn luôn bịa ra lý do này nọ sờ soạng khắp người nàng, Huyền Cầm cũng chẳng biết làm sao, hắn là người đã cứu nàng, mà theo những gì nàng biết thì hôm đó để trị liệu thân thể cho nàng hắn còn đụng chạm "không ngăn cách" với thân thể nàng rồi.
Cũng may mà thân thể nàng hồi phục cũng rất nhanh, cũng do trước đó Trần Hạo Minh dùng hỗn độn lực để chữa bệnh cho nàng, chính vì thế mà thân thể nàng từ này đầu tiên đã không còn vấn đề, chỉ là nguyên thần của nàng bị tổn hao, chỉ là nhờ "Thiên sinh" tụ lại nên cần thời gian dung nhập hoàn toàn vào thân thể. Bây giờ quá trình đó đã hoàn thành, nhưng lực lượng của nàng cũng vì nguyên thần tổn hao nên chỉ còn 2 phần lực lượng, còn cần thời gian khá dài để hồi phục. Cũng do nàng không phải một kẻ chủ tu linh hồn như Trần Hạo Minh nên quá trình này diễn ra lâu hơn hắn nhiều.
Lúc này đang là buổi chiều, Nhạc Huyền Cầm đang ngồi ngoài sân ngẩn ngơ nhìn mây trắng trên trời.
Nàng rất mờ mịt! Mờ mịt về tương lai của mình, người thân không còn, có một tỷ muội cũng đã mất, thiên đình là nơi ở của nàng mấy trăm năm nay hưng lại không thể về.
Nàng không còn biết đi đâu.
Dù là con người hay là tiên nhân đi nữa thì khi họ mất đi mục đích sống thì cũng là lúc họ muốn chết quách đi cho rồi.
Nhưng nàng không thể chết! Mạng của nàng là do hắn cứu, mà hắn cũng đã nói, nàng có chết hắn cũng cứu nàng sống lại.
Thế thì việc gì phải tự làm mình đau đớn nữa. Mang theo tâm trạng phức tạp, nàng lấy ra một cây cổ cầm và bắt đầu tấu nhạc. Khúc nhạc ưu thương vang lên mang theo tâm trạng nặng nề của cô gái, sự tuyệt vọng khi mất đi người thân, sự tiếc nuối khi sắp rời khỏi cõi đời, và cả sự mờ mịt của nàng về tương lai của mình.
Khúc nhạc vang lên trong dịch quán, những người hộ vệ, người hầu, và cả vài người đi đường nghe thấy cũng say đắm vào trong luồng tiên âm ấy, dường như cảm nhận được tâm sự của người đánh đàn.
Tiếng đàn kết thúc, nhiều người vẫn đang đắm chìm trong dư âm đọng lại thì lại có một âm thanh rất không thích hợp vang lên sau lưng Huyền Cầm. À, âm thanh không thích hợp thì chỉ là tiếng ngáp dài của Trần Hạo Minh mà thôi.
Nhạc Huyền Cầm vội đứng lên chào, sau đó lại cất giọng:
- Công tử, người không thích nghe ta đàn?
Trần Hạo Minh hơi sửng sốt, không nghĩ nàng sẽ hỏi trực tiếp như vậy, nhưng vẫn mỉm cười trả lời nàng:
- Ừm, tiếng đàn của nàng rất hay, rất truyền cảm, làm ta cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của nàng. Nhưng mà thứ âm nhạc này đơn điệu quá, ta nghe không quen mà thôi.
- Đơn điệu? Xin công tử chỉ giáo.
- Ý của ta là ta thích nghe thứ âm nhạc được kết hợp từ nhiều loại nhạc cụ khác nhau. Ý của âm nhạc thì dùng lời để biểu đạt, âm nhạc kết hợp với lời ca, biểu đạt rõ ràng nhất ý nghĩa của một bài nhạc, đó mới là thứ âm nhạc ta thích.
- Kết hợp nhiều nhạc cụ? Xin thứ cho Huyền Cầm ngu muội, trước đây Huyền Cầm cũng đã cùng diễn tấu cùng mấy tỷ muội khác để cho Thánh mẫu nghe nhưng người trước nay vẫn chỉ thích nghe tiếng đàn của Huyền Cầm nhất.
Trần Hạo Minh hiểu, ở cái đại lục này, nhạc cụ chỉ toàn đàn là đàn, nhiều hơn thì có thêm sáo, tiêu chứ mấy thứ âm bass hay tiếng trống, chiêng,... thì lại không có, kiến thức và sở thích của âm nhạc của người ta cũng chỉ dừng lại ở diễn tấu mà thôi, ca hát cũng có nhưng không được nhiều người ưa thích.
- Thôi thì ta hát một bài cho nàng nghe vậy, thế nào?
- Vâng! Huyền Cầm xin được lắng nghe công tử.
Trần Hạo Minh gật đầu, lấy ra cái ấn "Ức biến" chuẩn bị biến hóa ra mấy thứ nhạc cụ hiện đại thử cho cô nàng "thiên tài âm nhạc" này nghe thử xem sao.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:22 PM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trần Hạo Minh đang định bắt đầu thì phía cửa lại có hai người bước vào, đúng là hai tỷ muội Lạc Tuyết Nhan và Lạc Hoàng Yến vì nghe thấy tiếng nhạc mà chạy đến. Khi thấy ở đó có mấy thứ kỳ lạ như trống bass hay với dàn DJ,... thì tò mò nhảy đến bên cạnh Trần Hạo Minh mà hỏi dồn.
Trần Hạo Minh cũng chẳng trả lời nàng, con bé này với hắn không ưa nhau, hắn cũng không thèm để ý đến nàng. Sau khi nghe Huyền Cầm nói Trần Hạo Minh đang định chơi một bài nhạc bằng mấy thứ này thì hai chị em Lạc Tuyết Nhan lại ngẩn ra, Lạc Tuyết Nhan lại càng tò mò, lần trước hắn với nàng định so tài cầm kỳ thi họa, chỉ có phần âm nhạc này là chưa được động đến nên nàng cũng rất muốn nhìn xem khả năng chơi nhạc của hắn có xuất sắc như những thứ khác hay không.
Chuẩn bị hết tất cả nhạc cụ, Trần Hạo Minh bắt đầu phân ra vài luồng lực lượng nhỏ, mỗi luồng lực lượng sẽ phụ trách một nhạc cụ, phối hợp với nhau để tạo thành bản nhạc mà hắn muốn thể hiện.
Âm thanh vang lên, tiếng bass đánh đều đều, sau đó là tiếng của đàn tranh vang lên phối hợp với nhau tạo thành thứ thanh âm kỳ lạ nhưng cũng rất lôi cuốn.
- Vầng trăng dường như đã hao gầy
Và nàng càng lúc càng tiều tụy
Ta nâng ly cạn chén trong đêm giá tuyết
Là ai đã khơi dậy chuyện của kiếp trước?
Khiêu khích lời thị phi
Số mệnh đã sắp xếp, dẫu đầu thai bao lần vẫn thế...
Nàng chau mày khóc than cho tình yêu một ra đi không quay trở lại
Dù lịch sử đã hóa tro tàn, tình yêu của ta vẫn bất diệt
Cuồn cuộn chảy mãi như ba ngàn dòng nước phía Đông kia
Dùng cả tâm hồn chỉ để hiểu và cảm nhận tình yêu này...
(Bài Fa Ru Xue của Châu Kiệt Luân :D)
Giọng hát truyền cảm, nỉ non nghe thương tâm như xé nát ruột gan cùng với lời ca giống như khóc than cho một mối tình ngang trái truyền kiếp. Trần Hạo Minh cũng chỉ là bắt chước chất giọng của Châu Kiệt Luân. Năm xưa hắn nghe nhạc hiện đại thì âm nhạc của Châu Kiệt Luân cũng là thứ hắn cảm thấy hứng thú nhất, nghe rất truyền cảm và đi vào lòng người.
Khi bài hát kết thúc thì ba nàng vẫn đang ngẩn người, mắt của Lạc Hoàng Yến lại long lanh như sắp rơi lệ, thần thái của Nhạc Huyền Cầm thì sáng lên, sự ủ rũ trên mặt giảm đi rất nhiều, chỉ có Lạc Tuyết Nhan là có vẻ chẳng ngạc nhiên gì, chuyện hắn làm nàng ngạc nhiên quá nhiều rồi.
- Công tử! Thứ âm nhạc này là do người nghĩ ra? - Nhạc Huyền Cầm là người cất tiếng, nàng rất tò mò, loại âm nhạc như thế này nàng còn chưa nghe qua bao giờ.
Trần Hạo Minh cũng chỉ cười khổ lắc lắc đầu, giải thích thế quái nào được, chẳng lẽ bảo ta nghe của một tên tên là Châu Kiệt Luân ở một thế giới khác à?
Hành động đó lại càng làm cho Nhạc Huyền Cầm tin tưởng rằng hắn là người nghĩ ra. Con Lạc Hoàng Yến thì đã sớm rơi lệ, trong cái tu chân giới này, chuyện đầu thai chuyển thế là chuyện có thực không thể nghi ngờ, vì vậy nghe thấy có mối tình bi kịch truyền kiếp như thế, nàng thấy thật đồng cảm.
Sau đó mặc kệ ba người con gái đang nghĩ cái gì, Trần Hạo Minh chuồn còn nhanh hơn thỏ, trả lời mấy vấn đề của đàn bà đặt ra luôn luôn làm cho đàn ông đau đầu, hắn cũng không ngoại lệ.
Buổi tối, sau khi hắn dẫn Lạc Tuyết Nhan ra ngoại thành để dạy cho nàng cách sử dụng một số chiêu thức xong, hai người trở về dịch quán. Đang định dẫn Lạc Tuyết Nhan về phòng để tắm uyên ương, sau đó thì làm mấy chuyện "vừa vui vẻ, vừa tăng tu vi" thì lại thấy Nhạc Huyền Cầm đã chờ ở ngoài phòng của hai người từ lúc nào.
Bày tỏ ý muốn được nói chuyện riêng với Trần Hạo Minh và được đồng ý, nàng dẫn Trần Hạo Minh ra cái đình nghỉ mát và ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, nàng cúi đầu như đang do dự cái gì đó thật lâu, sau khi ngẩng đầu, nàng dè dặt hỏi:
- Công tử, ta... có thể đi theo người được không?
- Ặc! - Trần Hạo Minh sửng sốt, nàng có thích mình thì cũng không nhanh như thế chứ?
Biết hắn hiểu lầm ý của mình, Nhạc Huyền Cầm quýnh lên, khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ, nàng lắp bắp giải thích:
- Ý của Huyền Cầm không phải như vậy, ý của ta là... ta muốn theo công tử để học về thứ âm nhạc của công tử. Ta nghĩ kỹ rồi, ta cũng đã mất đi mục đích sống, ta nghĩ... ta có thể cảm thụ nhiều hơn về đàn, về âm thanh của cuộc sống, có thể từ đó tăng tu vi của mình lên, ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ có mạnh hơn ta mới có thể thoát khỏi số phận bi thảm, cũng chỉ có thể mới có thể báo đền ân cứu mạng của công tử.
Hai tay đan vào nhau, Huyền Cầm như lấy hết can đảm nói. Thần thái đáng yêu của nàng lọt vào mắt của Trần Hạo Minh sáng mắt lên, gật đầu như gà mổ thóc. "Hắc hắc, nàng mà đi theo ta thì ta không tin ta không bắt được nàng", Trần Hạo Minh bỉ ổi thầm nghĩ.
Hắn cũng đã suy nghĩ khá lâu về cuộc sống sau này rồi, hắn sẽ gửi thư về Tiên Loan quốc, sau đó lặng lẽ cùng với Tuyết Nhan đi "du lịch" khắp cái Tiên Linh đại lục này, kiếm thêm vài lão bà. Ba năm sau thì về Tiên Loan quốc đóng một vở kịch "vợ chồng sinh tử có nhau" với Tuyết Nhan rồi bỏ đi luôn, hưởng cuộc sống tự do tự tại, thần tiên quyến lữ.
Cũng không phải bây giờ hắn không dám về Tiên Loan quốc, hắn không sợ phiền phức nhưng nếu muốn giải quyết mấy cái phiền phức này thì tốt nhất là giết sạch mấy tên "hoàng huynh" của hắn, nhưng hắn không làm được, muốn bóp chết mấy tên đó thì chỉ như bóp chết mấy con kiến, nhưng hắn cũng không muốn làm cái việc cốt nhục tương tàn này. Việc gì bớt được thì không nên thêm vào.
Vì thế, mấy ngày sau, hai phu thê lục hoàng tử biến mất một cách vô thanh vô tức, chỉ để lại một bức thư cho hộ vệ đội, lệnh cho họ tự quay về. Một bức thư cũng được gửi về Tiên Loan quốc để báo cho "phụ hoàng" của hắn.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:22 PM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart