Sau sự kiện quần lót, đã tròn một tuần, mà Nguyệt Liên nha đầu này lại như bốc hơi khỏi thế giới, không đi chơi, điện thoại không nghe, làm cho người ta rất lo lắng. Tiêu Dực nghĩ tới có phải yêu quái đã nhằm tới Nguyệt Liên, muốn bức mình hay không, mình đã từng đi tới Ngọc Lan quốc tế tìm nàng, nhưng mà huấn luyện viên nói nàng xin nghỉ, một tháng sau mới đi làm trở lại.
Tiêu Dực rất lo lắng, bất quá cũng may Hổ Tử cũng gọi điện tới, nói Nguyệt Liên nói cho hắn là không có việc gì, chỉ là trốn trong nhà mà thôi. Tâm trạng của hắn cũng buông lỏng đi nhiều. Hiện tại chuyện cần làm duy nhất là, bắt yêu quái kia trừ tận gốc ma chủng trong cơ thể Lâm Nhã Chỉ, mà muốn làm được, nhất định phải dụ con yêu quái kia ra. Nhưng mà tựa hồ Lâm Nhã Chỉ đã không thể đợi được. Trong cơ thể nàng ngày càng phát ra nhiều khí tức mị hoặc, hơn nữa thường vào lúc trăng tròn nửa đêm, tinh hoa chi nguyệt lại dung nhập vào trong thân thể của nàng, nếu không phải Tiêu Dực làm phép che dấu giúp nàng, chỉ sợ sớm đã làm dân chúng xung quanh sợ hãi rồi.
Thế nhưng tất cả những điều này Lâm Nhã Chỉ lại không biết. Mà ma chủng trong cơ thể nàng trưởng thành nhanh cũng là do có quan hệ với Phượng Nhãn Linh Địa, lúc trước cũng đã từng lo lắng tới điểm đó, nhưng không nghĩ tới lại không thể vãn hồi. Trước mắt thương thế của mình còn chưa khỏi hẳn, không thể nắm chắc đánh thắng yêu quái, Tiêu Dực tuy rằng liều lĩnh, nhưng tuyệt đối không lỗ mãng. Hiện tại chuyện hắn muốn làm là áp chế yêu khí không ngừng bành trướng của Lâm Nhã Chỉ.
Có hai cách: Một là dùng linh dược để chí dương chí cương khắc chế. Hai là dùng âm dương điều hòa, khiêu khích nàng, gợi ma chủng xuân tình phát tác, lợi dụng lúc đó, bản thân dùng thuần dương linh khí để tiêu trừ uy hiếp của ma chủng, biện pháp này chính là 'Thần giao' trong truyền thuyết, không trực tiếp tiếp xúc, chỉ có thể ma xát thân thể với nhau, một khi khống chế không tốt, mình và nàng sẽ đắm chìm trong nhục dục, không thể kiềm chế, mà tiểu đệ đệ 'đá tảng' của mình một khi liều lĩnh 'thịt' tấm thân xử nữ của nàng, làm cho ma chủng bạo phát, nàng chỉ còn một kết cục: Hương tiêu ngọc vẫn.
Đương nhiên Tiêu Dực cũng muốn thử chút tư vị tiêu hồn đó, chậc chậc, 'Thần giao' nha, nghĩ đến mà lòng rục rịch. Nhưng mà nếu nói điều này trước mặt nàng, chỉ sợ hôm sau cơm có sạn, thịt quay còn có thêm ruồi, vì không muốn mình ăn nhầm phải dao bếp, Tiêu Dực cuối cùng cũng từ bỏ ý nghĩ đó, bắt đầu thường xuyên lên núi hái thuốc.
Chỉ là Tiêu Dực không có chú ý, Lâm Nhã Chỉ có vẻ như bề ngoài kiên cường, nhưng trong lòng đã sớm không còn giận hắn nữa, nàng cũng ý thức được, Tiêu Dực dùng Tiên Thiên Chân Hỏa sắc thuốc cho nàng rất khổ, hơn nữa nhất định phải uống lúc nóng mới có hiệu quả, nàng cũng không nhíu mày một cái nào, chỉ là mỗi ngày nhìn thấy Tiêu Dực sau khi sắc thuốc đều hư thoát, tuy rằng không cùng hắn nói chuyện, nhưng Tiêu Dực lại có thể cảm nhận được nữ nhân này càng ngày càng quan tâm mình hơn.
Xế chiều hôm nay, mới vừa từ bên ngoài hái thuốc trở về, Tiêu Dực từ xa đã có thể ngửi thấy mùi rau xào thơm ngào ngạt, nhãn tình sáng lên, nhanh chóng cất bước về nhà, nói thật, Lâm Nhã Chỉ chẳng những người, hơn nữa còn rất khéo tay, một tay làm rất nhiều thức ăn ngon, Tiêu Dực cảm thấy bản thân rất có diễm phúc, tuy rằng đã qua Tị Cốc kỳ, không cần phải ăn cơm uống nước, nhưng mà từ khi Lâm Nhã Chỉ ở đây nấu nướng, Tiêu Dực đều hưởng qua tư vị mà trước giờ chưa có, nhai nhồm nhoàm, tiểu tử này luôn miệng khen, tuy rằng Lâm Nhã Chỉ không để ý tới hắn, nhưng Tiêu Dực cảm thấy, nếu tiếp tục như vậy, đời này hắn không thể ly khai khỏi nàng, ít nhất là đồ ăn nàng làm.
Nhưng là hôm nay vừa đi vào phòng, Tiêu Dực lại thấy nàng có một tia không vui, bình thường Lâm Nhã Chỉ đều ngồi ở bàn ăn chờ mình, khi nhìn thấy mình thì hơi cười cười. Tiêu Dực nhìn sang, a, còn có mấy chai bia lạnh, trên bàn còn bày ra hai cốc thủy tinh.
"Chậc chậc, lẽ nào nàng đã nghĩ thông suốt, không muốn chiến tranh lạnh nữa?".Ý niệm trong đầu vừa chuyển, Tiêu Dực nở nụ cười hấp dẫn, tặc lưỡi nói:
- Ha ha, hôm nay nhiều đồ ăn ngon ghê, lại còn có bia nữa, chắc là có chuyện vui gì đây.
- Ngồi đi! Ăn cơm nào!
Trong mắt Lâm Nhã Chỉ hiện lên một tia buồn phiền, miễn cưỡng cười một tiếng, mở nắp bia ra rồi rót cho Tiêu Dực một ly, lại rót cho mình một ly.
Trên mặt Tiêu Dực có chút co giật, không rõ Nhã Chỉ muốn làm gì, nhìn thấy nàng nâng cốc, nhanh chóng cười làm lành, cũng nâng cốc lên.
- Cám ơn anh, Tiêu đại ca, mấy ngày qua đa tạ anh đã chiếu cố em, cũng cảm tạ anh đã giúp em thoát khỏi căn nhà đáng sợ kia, cạn chén!
Tiêu Dực nhanh chóng ngồi dậy, dụng một cái vào chén Lâm Nhã Chỉ, thuận tiện muốn giảng hòa với nàng.
- Chuyện đã qua rồi thì qua đi, em cũng đã quên rồi. Tiêu đại ca, dùng bữa đi. Em làm nhiều món anh thích lắm. Sau này không còn cơ hội nữa đâu.
Trong lòng Lâm Nhã Chỉ đau xót, vài giọt lệ lăn dài, uống cạn cốc bia, ngữ khí thương tâm nói.
- Cái gì? Nhã Chỉ em vừa nói gì?
Tiêu Dực vừa nghe xong liền muốn ngất, nữ nhân này làm sao vậy, giống như nói di ngôn vậy, trong lòng bỗng nhảy một cái.
Lau nhanh nước mắt, Lâm Nhã Chỉ nặn ra khuôn mặt tươi cười, nhưng rồi lại cúi đầu xuống. Không chịu nổi đau thương trong lòng mà khóc òa lên, Tiêu Dực muốn an ủi nàng một chút, vươn bàn tay ra được nửa chừng, lại rụt trở về, bởi vì Lâm Nhã Chỉ theo bản năng né tránh.
"Nàng đối với mình vẫn còn khúc mắc!".Tiêu Dực khó chịu nghĩ. Mình làm nhiều như vậy, nữ nhân này làm sao lại không biết tốt xấu vậy?
- Xin lỗi, Tiêu đại ca làm phiền anh đã lâu rồi, trong khoảng thời gian này anh chẳng những đã cứu em, cũng cho em lần đầu tiên cảm thụ được mùi vị của tự do trong năm năm nay, rất cảm ơn anh, có điều là chúng ta nói cho cùng không thân chẳng quen, em ngay cả một cắc cũng đưa cho anh, ở lại nơi này chỉ để cho người khác hiểu lầm, cho nên em định ăn xong bữa cơm này, sẽ lên xe lửa ban đêm rời khỏi nơi đây! Rời khỏi tòa thành thị này!
- Em muốn đi? Một nữ nhân có thể đi chỗ nào hả? Em điên rồi sao? Em không nghĩ tới ma chủng sẽ hại chết em sao?
Tiêu Dực tuy rằng đã biết nhiều ít ý tứ của nàng, nhưng mà không nghĩ tới nàng muốn rời khỏi thành phố, bữa cơm này, chính là một bữa cuối cùng.
Lắc đầu, Lâm Nhã Chỉ cắn môi mỏng không lên tiếng, Tiêu Dực buột miệng nói ra:
- Không được! Em không thể đi!
- Tại sao?
Tiêu Dực yên lặng, Đúng vậy a, vì sao mình không muốn cho người ta đi, một nữ nhân, một nữ nhân vì quá hoảng sợ, muốn rời khỏi cái thành phố này là lẽ thường, địa phương khác nàng có lẽ có được một cuộc sống mới, mà không cần phải lo lắng gì hết, mình là gì với nàng, chỉ là một tên sắc lang, một đạo sĩ ác, một tên biến thái? Ta nhổ vào, nếu như là mình, mình cũng sẽ rời đi.
Trông thấy Tiêu Dực không nói gì, ánh mắt u oán của Lâm Nhã Chỉ càng thêm mông lung, khẽ cắn môi mỏng, lại rót một cốc bia, sau đó một ngụm uống cạn:
- Cám ơn Tiêu đại ca! Mình ăn đi! Ăn xong rồi anh tiễn em được không?
Tình hình là sẽ post 2c hôm nay và 2c ngày mai nữa.
Tiêu Dực nín thinh, không biết phải nói như thế nào, dường như cô ấy đã quyết tâm, ăn thật nhanh, sau đó thì lặng lẽ đứng lên, hiện tại Tiêu Dực mới nhìn ra, có một vali đã để sẵn trên giường, dù nó không lớn, nhưng cũng đủ để nàng mang những thứ cần thiết.
- Đừng đi có được không? Tin anh, anh sẽ giúp em!
Tiêu Dực đứng lên, chặn đường Lâm Nhã Chỉ, nhưng mà Lâm Nhã Chỉ lại kiên quyết lắc đầu. Gương mặt tái nhợt lóe lên một tia cô đơn, đi vòng qua người Tiêu Dực.
Ngay tại khoảnh khắc Lâm Nhã Chỉ bước ra, một tay Tiêu Dực giữ nàng lại, trong lòng không hiểu, dùng sức quát:
- Vì sao? Anh cho em biết là vì sao! Bởi vì anh đã đáp ứng phải bảo vệ em, bởi vì ta anh không muốn em bị thương tổn, bởi vì anh... Anh...!
- Anh cái gì...? Bởi vì anh cái gì?
Thanh âm của Lâm Nhã Chỉ đang run rẩy, lông mi thật dài cụp xuống đôi mắt đang lóe lên vẻ kích động, bàn tay không ý thức được mà giữ chặt lấy tay Tiêu Dực, khẩn trương nhìn lên khuôn mặt lúng túng của nam nhân kia.
- Anh... Bởi vì anh thích...!
Tiêu Dực lắp bắp nói không rõ.
Khuôn mặt Lâm Nhã Chỉ đỏ lên, cắn môi, ngượng ngùng nhìn vào người nam nhân này, hơi thở như lan, nhẹ giọng nói:
- Anh thích... Cái gì? Em hi vọng nghe được lời anh nói!
Quay mặt lại, hơn nữa ngày mới nhụt chí nói một tiếng:
- Anh thích em làm đồ ăn...!
Sắc mặt Lâm Nhã Chỉ nhất thời lóe lên một tia mừng thầm cùng ngượng ngùng, nhẹ nhàng nhích gần vào lòng nam nhân, quyến rũ nói:
- Chỉ thích đồ ăn em làm thôi sao? Không còn cái khác sao?
Tiêu Dực xấu hổ buông tay ra, lui về phía sau, nặn ra một nụ cười khó coi:
- Không có... Không có, thích đồ ăn của em còn chưa đủ sao?
- Vậy em đi đây! Anh thích ăn, thì đi tìm đầu bếp đi!
Lâm Nhã Chỉ vừa nghe xong liền nổi nóng, hiện tại Tiêu Dực rất hoài nghi lời trước đây Nguyệt Liên nói, cái gì mà ôn nhu, thuỳ mị, người làm khó dễ từ đầu đến giờ đều là nàng.
- Đừng! Anh... Còn thích... Thích em...
Lòng quýnh lên, Tiêu Dực lỡ miệng phọt ra một câu, rồi hồi hận không thôi! Khuôn mặt mỹ nhân nháy mắt đỏ bừng, trông mong nhìn vào hắn, làm cho trong lòng Tiêu Dực sợ hãi.
Nữ nhân này phát xuân rồi, muốn chiếm tiện nghi của lão tử sao, đừng hòng! Lão tử đi qua muôn hoa, lá vàng không dính. Sao có thể để em chiếm ưu thế được.
Trong đầu Tiêu Dực vừa chuyển, bỗng nhiên nở nụ cười dâm dật, ngả ngớn nâng cằm mỹ nhân lên, khuôn mặt Lâm Nhã Chỉ đã đỏ bừng, nhưng không cự tuyệt hắn, ngược lại còn hơi ngẩng đầu lên.
- Hắc hắc! Lão tử còn thích trêu chọc em nữa, thích em mặc quần áo gợi cảm đến hấp dẫn anh! Cô bé, cười một cái cho đại gia coi!
Nói xong, bỗng nhiên đưa tay sờ xuồng kiều đồn vểnh cao của nàng, Lâm Nhã Chỉ cả kinh xấu hổ một tiếng, theo bản năng ôm lấy ngực, Tiêu Dực thừa cơ đang vuốt ve mông nàng, thuận tay đem vali trong tay nàng cướp lấy, chạy ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại rồi khóa trái cửa.
Tiêu Dực giống như con thỏ hoảng sợ chạy đi, Lâm Nhã Chỉ tức giận biết mình lại bị hắn trêu đùa, oán hận dậm chân một cái, hờn dỗi hứ một tiếng, nghĩ thầm hỗn đản này, có ý dâm mà không có gan làm, chỉ biết khi dễ người khác, bình thường lớn gan như vậy, vì sao đúng lúc mấu chốt thì lại ẻo lả như vậy.
Ai oán nhìn thoáng qua bóng lưng của Tiêu Dực, trong con ngươi tràn đầy mờ mịt của Lâm Nhã Chỉ hiện lên một chút ngượng ngùng cùng kiên nghị. Cắn cắn môi, nàng ngồi ở đầu giường, si ngốc nhìn ra ánh tà dương buổi xế chiều. Một áng mây hồng lại xuất hiện trên mặt.
Giống như đã quyết định chuẩn bị làm chút gì đó rồi.
***********************
Trong phòng nhỏ, cả người Lâm Nhã Chỉ run rẩy, nét mặt đỏ ửng nhìn vào chính mình trong gương, dung mạo tuyệt mỹ trời sinh, đôi mắt ngập nước, đôi môi mỏng gợi cảm cùng ôn nhu, mái tóc dài như thác nước để xỏa, tỏa ra từng hương thơm quyến rũ, một bộ áo ngủ gợi cảm màu xanh nhạt trong suốt bao phủ lấy cơ thể nàng, làm cho dáng người gợi cảm trước lồ sau lõm của nàng hiển lộ hoàn toàn, họa tiết cánh hoa, càng thêm mơ hồ quyến rũ, hai nụ hồng trên bộ ngực đang phập phồng như ẩn như hiện, nước da trắng như tuyết phối hợp với bộ quần áo hương diễm khêu gợi này, đủ để khiến cho bất kỳ nam nhân nào tim đập thình thịch.
Bộ dạng gơi cảm như vậy, hắn có thích hay không... Có thể bởi vì cảm thấy người ta rất hạ tiện, rất phóng đãng...? Ừ, bại hoại này nhất định sẽ phát điên, lão bản nương trong cửa hàng đã nói, chỉ cần mặc khêu gợi như vậy, nam nhân nhìn thấy chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là "ăn" mình.
Bụm trái tim đang rung động kịch liệt, xấu hổ đến mức hai chân mềm nhuyễn, đứng không vững, đấu tranh tư tưởng kịch liệt, mình có nên làm như vậy hay không, có đáng giá hay không, nhưng mà trong đầu không ngừng hiện ra nụ cười của bại hoại kia, trong lòng liền ấm áp, vừa nghĩ tới hắn vì mình mà không thiết mạng sống, tình cảnh trong miệng liên tục phun máu, lòng nàng liền ngọt ngào, có lẽ trong khoảng khắc đó, trái tim mình đã bị hắn nắm lấy, triệt để quên đi căn nhà kia, muốn rời khỏi tên chồng ma quỷ kia, nhưng mình không thể xúc động, nếu như hắn làm thật, mà lại không có tình cảm với mình thì sao?
Hắn không phải là là người xấu... Cô nàng thiện lương này lại si mê nghĩ đến tình cảnh hai người trần truồng nằm trên giường ôm nhau, nam nhân kia rất cứng rắn, chứng tỏ hắn là là một nam nhân bình thường, nhưng mà hắn đều khắc chế dục vọng, không nhân cơ hội làm ẩu, có thể thấy thái độ làm người Tiêu đại ca rất lương thiện, tuy rằng trong miệng luôn nói ba hoa, nhưng vài ngày nay, hắn làm cho mình thấy, mình vẫn là một nữ nhân, có tình yêu, có dục vọng, không phải một bình hoa, không phải một con rối để người ta đùa bỡn. Khi trong lòng mình bối rối, tịch mịch, sợ hãi nhất, hắn đều đến bên cạnh mình, đưa ánh sáng tới thế giới u ám của mình.
(Trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng sấm, trong một góc âm u ở khu trọ, Tiêu dực đang rình coi hoảng sợ, xoa xoa cái mũi, miệng mắng một câu, như tên trộm ẩn nấp, nước miếng chảy liên tục nhìn lén Vương Tiểu Tam cách vách đang đùa bỡn cặp vếu to lớn của vợ hắn. Trong lòng kêu to dùng sức nắm, bóp chết tiểu dâm phụ này, cẩu nam nữ, trời còn chưa có tối đã muốn làm rồi, con mẹ nó...)
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng xoa nắn hạt châu đỏ, một luồng điện làm nàng ngứa ngáy, kìm lòng không được rên rỉ một tiếng, giữa hai chân ngưa ngứa, dục vọng như Hồng Thủy Mãnh Thú mà trào ra. Nghĩ đến buổi sáng triền miên, nghĩ đến hạ thể cương cứng của nam nhân đang ma xát giữa chân mình, nàng không chịu nổi mà ảo tưởng được điên cuồng "làm" cùng người nam nhân kia.
" Ô...!"
Rốt cục nàng cũng không chịu nổi kích thích, Lâm Nhã Chỉ vuốt ve bản thân, cái gì mà tự trọng, cái gì mà trinh tiết, đều không bằng cảm giác tiêu hồn cùng với Tiêu Dực. Đặt mông ngồi xuống sàn nhà, bàn tay nhỏ run rẩy tay vươn vào váy tơ, chậm rãi luồn vào trong quần chip, ngón tay theo da thịt trắng mịn dần dần ngọ nguậy, Lâm Nhã Chỉ giống như thấy được tên lưu manh kia đang tới gần mình, trong mắt lóe lên từng tia bạo ngực, đem mình áp dưới thân.
- A ---! Từng đợt rồi nhiệt lưu nóng bỏng đem nàng đạt cao trào, khuôn mặt cô nàng càng hồng, ngón tay cũng càng nhanh, ái dịch tí tách chảy ra, mà lục sắc yêu quang trong mắt nàng gợn sóng, không ngừng khuếch tán, mà trong mắt Lâm Nhã Chỉ càng nhiều ham muốn, trong mắt nàng, yêu quang màu xanh đã bao phủ, đúng lúc đó, cánh cửa bị người ta đá một cước văng ra.
Tiêu Dực khẩn trương một cước đá văng cánh cửa ra, hét lớn một tiếng, nhưng lập tức ngẩn ngơ, một màn hương diễm xuất hiện trước mắt hắn, Lâm Nhã Chỉ hai má xuân tình đỏ bừng, quần áo bừa bộn, bộ ngực sữa lộ ra ngoài chiếc áo ngủ tơ tằm, mà mép vép cuộn lên giữa bắp đùi, hai tay nàng còn đang một trên một dưới mà xoa nắn, Lâm Nhã Chỉ sợ ngây người, nổi giận không nói lời nào, ngất xỉu trên mặt đất.
- Mẹ nó... Không còn kịp rồi!
Tiêu Dực hung hăng nuốt nước miếng, thoáng chốc liền ôm lấy nữ nhân ngọt ngào này, thân thể mềm mại, cùng với mùi ngai ngái làm hắn xao động. Nhưng mà tình huống nguy cấp, Tiêu Dực đem nữ nhân ôm dưới nách, thuận tay thu Luyện Yêu Hồ lại, nhảy ra khỏi cửa sổ, chật vật một đường chạy như điên.
Nhưng mà đã quá trễ, lục sắc yêu quang đem khu trọ bao phủ, nguyên bản bầu trời chưa tối hẳn, nay đã sẫm thành màu mực luôn, mơ hồ có tiếng sấm vang rền, làm thần chí người ta run rẩy.
Tiêu Dực cười khổ một tiếng, thuận tay đưa vào trong cơ thể Lâm Nhã Chỉ đang hôn mê một đạo chân khí, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy Thiên Không đã biến thành màu huyết, làm người ta cảm giác áp lực cực điểm, bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, giống như mãnh thú lao ra khỏi ngục tù, nương theo đó là một mùi tanh hôi như làn sóng vọt tới.
"Oành oành oành!"
Khí kình giống như sóng thần cuốn tới, Đao Phong sắc bén quét ngang mặt đất, làm cho bụi đất mịt mù, bỗng nhiên âm phong thổi qua, những hạt mưa tí tách rơi, rồi càng ngày càng nặng hạt, đập xuống mặt đất từng đợt.
- Đồ chó hoang...!
Mặc cho mưa táp vào mặt, Tiêu Dực thần sắc trấn định, nhưng hai tay lại không chịu nổi mà run rẩy, cổ yêu khí này lao tới tràn ngập phẫn nộ cùng bạo ngược, âm phong cùng mưa máu trên không trung, lạnh giá tận xương tủy, Tiêu Dực biết, yêu quái kia rốt cục không nhịn nổi nữa, hơn nữa hắn rất mạnh, không chút cố kỵ nào.
- Tiêu... Tiêu đại ca! Em sợ... Hình như có thứ gì muốn bắt em đi!
Lâm Nhã Chỉ nằm trong lòng hắn đã tỉnh lại, mọi thứ trước mắt đã cho nàng thấy, những gì trong tưởng tượng của nàng còn khủng bố hơn vạn phần, nàng dường như đã quên mất màn hương diễm vừa rồi, gắt gao bám víu lấy Tiêu Dực, chỉ cần hắn ở bên cạnh, mình mới có thể trấn định như vậy.
Tiêu Dực ngạc nhiên, xem ra ma chủng trong cơ thể nàng đã trưởng thành, có thể còn cảm nhận được ý niệm cùng khí tức của yêu quái, nhưng mà đối mặt với khí thế người của yêu khí, trong lòng mình cũng không có để ý, nhưng những người trong xóm trọ sẽ không thể nào chịu nổi, có thể còn thi cố vô tồn(tan xương nát thịt), mình không thể che dấu thân phận được nữa.
- Kiệt kiệt khặc!
Một bóng đen như U Linh từ trong hẻm đi ra, một thân hắc y, hai mắt lóe ra lục sắc quang mang, mang theo ánh mắt cừu hận nhìn về phía hai người, tiếng cười chói tai phát ra đằng sau hắc y.
- A...!
Một đạo sét đánh ngang, tia sáng lóe lên làm Lâm Nhã Chỉ đang sợ tới vỡ mật hét lên một tiếng, chỉ vào cái bóng đen này, thiếu chút nữa ngất đi.
- Làm sao vậy?
Ánh mắt Tiêu Dực vừa nhíu, tay bấm linh quyết huyễn ra một đoàn u quang đem hai người bao phủ lấy.
- Chồng của em...!
Câu nói của Lâm Nhã Chỉ làm cho Tiêu Dực cả kinh, không khỏi đánh giá người nam nhân này, bởi vì hắn đã yêu hóa, trên người đầy lông xanh, răng nanh mọc dài, trong đôi mắt đầy tử khí, nhưng đường nét trên khuôn mặt cũng lờ mờ thấy được, chẳng phải chồng của Lâm Nhã Chỉ đây sao?
Chỉ là nội tâm Tiêu Dực giờ phút này đang vô cùng kinh ngạc, một Yêu Nô thể có khí thế lớn như vậy, dù mới yêu hóa một nửa, nhưng yêu lực của hắn cũng đã đủ đối kháng một Tu Chân giả thông thường rồi, ngay cả mình cũng cảm nhận được yêu lực kia rất áp bách, nhất định phía sau hắn còn có yêu ma cường đại hơn nhiều.
Tên này há to mồm như cái chậu máu, phát tiếng cười ra quái dị, chìa cương trảo dài hơn một thước, cười nói:
- Nhã Chỉ, đừng hồ nháo nữa, theo ta về nhà đi!
Giọng nói âm trầm, Lâm Nhã Chỉ lại càng sợ hãi, gắt gao nắm chặt tay Tiêu Dực, liều mạng lắc đầu, lần này, trời ạ, hắn so với ma quỷ trên TV còn đáng sợ hơn, đây là nam nhân ở cùng mình năm năm, mà tại sao năm năm này mình còn sống được cơ chứ?
- Cô ấy bỏ trốn cùng ta, làm sao có thể để ý tên "cá tính" như ngươi được.
Tiêu Dực cười lạnh một tiếng, con mắt quét lên quét xuống người yêu nô kia.
- Ta giết ngươi!
Trong tiếng rống tức giận, thân thể hắn bỗng phồng to lên mấy lần, vô số lục sắc quang mang bắn ra, hình thành lên một đạo hư ảnh kỳ dị, Tiêu Dực vừa thấy vậy, lập tức thần sắc căng thẳng, nhưng mà không đợi hắn kịp phản ứng, hư ảnh đã bay lên trời, cương trảo vung lên, yêu khí mang theo mùi tanh hôi phía sau giống như dã thú giương nanh múa vuốt đánh về phía Tiêu Dực.
- Oa ngao!
Yêu khí biến ảo thành thú hình, thế lôi đình vạn quân phóng mạnh về Tiêu Dực, khí thế như muốn đánh hắn thành bột mịn, Tiêu Dực gặp nguy không hoảng, thân hình chưa động, tay phải thình lình xuất ra một khối ngọc thạch, chân khí dũng mãnh đưa vào, một thanh kiếm lửa chừng ba thước xuất hiện trong tay, kiếm vung lên, chân khí cuồn cuộn mang theo một đạo hỏa hồng hướng yêu khí, hai cỗ khí kình va chạm giữa không trung, thân hình của yêu nô kia mơ hồ cháy xẹm trong đám khói.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, không nghĩ tới nam nhân đang e sợ trước mặt này lại biết biết pháp thuật, hắn hít một hơi yên vụ màu xanh trên không trung, miệng vết thương trong nháy mắt liền khép lại.
- Không ngờ là Tu Chân giả! Lại dám quản chuyện của ta! Ha ha, vậy bắt ngươi để khai đao đi!
Tiếng cười âm hiểm mang theo lợi trảo, quang mang màu xanh chói mắt làm cho lông tóc người ta dựng đứng. Hắn liếm liếm mép, một lần nữa nhảy vào sương mù màu xanh, biến mất không thấy đâu nữa.
- Hắn đâu rồi?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhã Chỉ đã trắng bệch, run rẩy nắm tay Tiêu Dực, móng tay của nàng đã cắm sâu vào trong tay hắn, có thể thấy nàng sợ hãi tới mức nào.
- Hừ! Chút tài mọn mà cũng dám khoe khoang, gia gia ta mà bị yêu quái cấp thấp như ngươi hành hạ, thì sau này còn lăn lộn thế nào nữa.
Tiêu Dực cười lạnh một tiếng, tên nửa người nửa yêu này hiển nhiên không phải là yêu quái cấp thấp, yêu khí trên người hắn không kém hơn mình, nhưng mà Tu Chân giả trời sinh là khắc tinh của yêu ma, chỉ cần không phải yêu ma đã hình thành yêu đan, thì bất kỳ một Tu Chân giả cấp thấp nào cũng có thể tự bảo vệ mình, bất quá hiển nhiên hôm nay hắn không thể tự bảo vệ mình được. Đối mặt với tên cường đại đang trợ giúp ở đằng sau, tốc chiến tốc thắng là phương thức tốt nhất.
Một tay Tiêu Dực không ngừng oanh ra Âm Thủy Hàn Băng ấn, một tay quơ kiếm xảo diệu đâm hướng yêu tinh, không giống với Huyền Thiên tâm pháp thông thường của Tu Chân giả, chân khí của hắn lại có hàn khí tà ác, một lạnh một nóng, yêu tinh nhất thời bị hắn làm cho luống cuống tay chân, trên người đã xuất hiện sáu lỗ máu, vết thương không ngừng bị hàn khí cùng hỏa khí ăn mòn, hắn chỉ có thể chật vật trốn tránh.
- Sát!
Yêu quái toàn thân bốc khói ngạnh kháng với chân khí kiếm quang của Tiêu Dực, nương theo lực đạo mà trốn vào trong yên vụ màu xanh, móng vuốt hướng lên trời, chỉ thấy lục yên(sương mù màu xanh) đầy trời liên tục tràn vào cơ thể hắn, lục quang đại thịnh, hắn cười dữ tợn, đột nhiên chém ra một lục nhận(mũi tên màu xanh) về phía Tiêu Dực, một kích này phát ra toàn bộ yêu lực cùng phẫn nộ của hắn, khí thế cuồn cuộn, yêu khí cuồn cuộn, không diệt Tiêu Dực không bỏ qua.
Đối mặt với chuyện này, Tiêu Dực lại tiêu sái nhún nhún vai, nghiêng người lướt đến Lâm Nhã Chỉ, chân khí tản ra, nhất thời tầng bảo hộ hai người biến mất, mắt thấy lười dao sắc bén kia đang lướt đến trong nháy mắt biến mất, tên kia tức giận đến phát điên, nhưng không dám làm Lâm Nhã Chỉ bị thương, chỉ có thể toàn lực thu hồi lười dao kia, Tiêu Dực thừa cơ xông tới, hỏa kiếm bổ xuống một phát, kiếm khí lướt qua cánh tay của yêu tinh, chỉ trong nháy mắt đã cắt nó như cắt một miếng đậu phụ vậy.
- Ngươi thật hèn hạ!
Yêu tinh gương mặt vặn vẹo vì đau đớn, thảm rống một tiếng, Tiêu Dực được thế không tha, nhân cơ hội trượt mũi kiếm xuống, chém qua bụng của hắn, chỉ thấp hơn một chút là có thể chém hắn thành hai đoạn.
Yêu quái mắt thấy đang ở thế hạ phong, hắn lại lùi về khí vụ màu xanh đã mờ hơn một ít, Tiêu Dực cười ha ha.
- Tự chịu diệt vong!
Bỗng nhiên phát kiếm trong tay, kiếm khí như cầu vồng, như một con chim gào thét bay lên, đánh loạn về phía khí vụ màu xanh.
- A ---!
Không trung bắn ra một đoàn máu, yêu quái khóc thét một tiếng từ giữa không trung rơi xuống, thân thể bị Liệt Diễm hừng hực bao vây, tiếng kêu thảm thiết thê lương đâm thẳng vào lỗ tai hai người, Tiêu Dực nhanh chóng bấm linh quyết, đánh vào đỉnh đầu Lâm Nhã Chỉ, hỏa hồng quang mang đem lục khí đang ăn mòn trên người nàng đuổi đi.
Cuồng phong gào thét, tên "chồng" của Lâm Nhã Chỉ như bệnh nhân tâm thần đang gào thét, lục khí đầy trời điên cuồng tràn vào cơ thể hắn, mắt thấy vết thương hắn lại sắp khép, Tiêu Dực lại mỉm cười khinh thường, ngón tay biến ảo vô số Thủ Ấn pháp quyết, hỏa kiếm đang không ngừng đâm về phía yêu tinh bỗng nhiên nổ tung thành vô số tinh quang, hiện nguyên hình Ngọc Thạch, nó giống như nam châm mà dán lên người yêu quái, tên này vừa mới xua được chân hỏa chí dương chí cương, lại bị ngọc thạch dính trên vết thương, dồn toàn bộ yêu lực điên cuồng đánh vào ngọc thạch.
Lại thấy Tiêu Dực đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường, hắn cảm thấy bị sỉ nhục quá lớn, điên cuồng hấp thụ khói màu xanh, cơ thể càng phồng lớn, đem yêu khí chữa trị vết thương, nhưng trong mắt hắn lại toát lên tia sợ hãi, cơ thể bành trướng không kiềm được, trên người hắn dần nứt ra, miệng vết thương kia được yêu khí chữa trị cũng không khép miệng lại, mà lại rách toạc ra, máu tươi phun trào.
"Oanh" một tiếng, hắn chưa kịp kêu một tiếng, thân thể đã hóa thành bột mịn, cuồng phong ngừng thổi, làn khí tanh hôi cũng tan biến, tất cả đều trở lại bình yên.
- Tiêu đại ca... Xong rồi sao?... Nó... Nó chết rồi sao?
Cho dù Lâm Nhã Chỉ đã trải qua nhiều sự tình quỷ quái với Tiêu Dực, nhưng lần này thật sự rất kinh khủng, nàng dĩ nhiên lại không ngất đi, mà bình tĩnh chứng kiến tất cả, run rẩy bám lấy Tiêu Dực hỏi.
Tiêu Dực nhẹ nhàng xoay người lại, vuốt ve khuôn mặt đã bị dọa cho sợ hãi của Lâm Nhã Chỉ, người thông mình đều sẽ dùng phương pháp đơn giản nhất để xử lý, vừa rồi mình cũng quá cẩn thận rồi.
Nhưng mà vẻ tươi cười của hắn lại đình trệ, mặt đất chấn động, lông mày nhíu lại, thầm kêu một tiếng không tốt.
Mặt đất bỗng nhiên rạn nứt, từng tiếng bước chân thình thịch hỗn loạn làm tâm hồn người ta cảm thấy bất an. Hồng Liên trong đan điền Tiêu Dực không ngừng truyền chân khí để kháng cự tiếng yêu hoặc này. Nhưng sắc mặt hắn vẫn xanh mét.
Mặt đất run rẩy, từng cột đất chồi lên, bắn ra vô số đất đá, giống như núi lửa phun trào. Chỉ trong khoảng khắc, yêu khí tràn nhập trăm dặm. Tâm tình Tiêu Dực trở nên trầm trọng, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, trong ngực sống như có một quả núi ngàn cân đè xuống vậy.
Mắt thấy yêu khí tràn ngập, một cỗ sát khí cùng huyết tinh từ trong người Tiêu Dực trào ra, hai mắt hắn dần đỏ lên, thu hồi ngọc thạch đang rung động trong tay. Cố gắng thu liễm ma tính trong người, nhưng hai mắt hắn vẫn còn lóe lên những tia sáng yêu dị, hung tợn nhìn mặt đất đang nứt thành một cái khe lớn. Bàn tay mò vào trong ngực tìm kiếm Luyện Yêu Hồ đang rục rịch.
Thời điểm mấu chốt, thứ này rất có thể sẽ cứu mình một mạng.
Tiêu Dực chậm rãi thôi động chân khí, tận lực bình ổn sát khí đang rít gào trong lòng, không nghĩ tới tu vi của yêu quái kia lại vượt xa dự tính của mình.
Ngay cả lão đầu tử cũng không có khí thế không lồ như thế này, đúng là lấy trứng chọi đá. Xem ra mình đã đánh giá thấp về độ hấp dẫn của Yêu Cơ linh thể đối với yêu quái này rồi. Cộng thêm với thương thế chưa khỏi hẳn, tu vi chỉ bằng một nửa trước kia, giờ phút này đối đầu với yêu ma, hậu quả thật khó mà đoán nổi.
"Oanh... Oanh... Oanh!"
Gió lốc nổi lên, trong không trung, từng đạo lục quang chói mắt hội tụ lại với nhau, hóa thành vô số con trùng màu xanh đang lao về phía hai người.
- Lục Huyết Yêu Bướm! Con mẹ nó! Sao mà nhiều vậy trời!
Hai mắt Tiêu Dực suýt lồi ra, điên cuồng hét một tiếng, hai tay hướng lên trời, huy động toàn bộ chân khí trong cơ thể tràn vào hai Kiếm Hình Ngọc trong tay, đan chéo song kiếm, hồng quang nổi lên, bao phủ phạm vi hai mươi mét quanh hai người, nói thì chậm, nhưng làm thì chỉ trong nháy mắt mà thôi. Mà lũ Yêu Bướm thì như mưa nặng hạt va vào tầng hồng quang.
Từng đợt, rồi từng đợt, giống như bọn chúng không sợ chết, tầng hồng quang kịch liệt run rẩy. Một con Yêu Bướm không đáng kể, nhưng ngàn vạn con thì chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Giờ phút này, Tiêu Dực chỉ có thể dùng từ phát điên để hình dung hắn. Lũ súc sanh này chính là do Ma Đan trong cơ thể Yêu Quái nuôi dưỡng ra, lấy việc thôn phệ linh khí để sinh tồn, tuy rằng lực công kích cực yếu,, nhưng mà số lượng đông đúc, một khi đã thấy mục tiêu, bọn chúng sẽ điên cuồng công kích. Cách duy nhất để đối phó là tiên hạ thủ vi cường(ra tay trước), trong thời gian ngắn đánh tan tác chúng ra. Nhưng loại con trùng này rất có linh trí, một khi thấy Tu Chân giả, chúng sẽ tụ tập mà không ngừng công kích, đến khi đối thủ tiêu tán chân khí, rồi hút sạch linh lực của đối thủ.
Nếu mình sớm lôi Luyện Yêu Hồ ra, thì bọn côn trùng này sẽ lập tức bay đi, nhưng bây giờ không còn kịp rồi, mình chỉ cần hơi buông lỏng ra, như vậy lũ súc sinh này sẽ tranh nhau xé xác mình mất.
Liều mạng thôi phát chân khí để chống cự, Tiêu Dực mặt không có chút máu, mà lũ Yêu Bướm vẫn điên cuồng công kích tầng hồng quang, mắt thấy hồng quang dần mờ đi, tay Tiêu Dực cũng bắt đầu run run, chân khí trong cơ thể tán loạn, nhiều lần Hồng Liên bên trong đan điền thiếu chút nữa tan biến.
- Mẹ nó!
Tiêu Dực thấy không thể ngăn nổi, nghiến răng nghiến lợi gầm lên một câu:
- Nhã Chỉ! Mau cởi quần áo ra! Cởi toàn bộ ra!
- Đây là lúc nào rồi mà anh còn đùa được.
Lâm Nhã Chỉ đang ngồi dưới đất hết chỗ nói, tên lưu manh này sao vô sỉ như vậy, đã là lúc nào rồi mà còn đem mình ra làm trò đùa, còn muốn mình cởi hết quần áo nữa, chẳng lẽ còn muốn làm chuyện xấu tại đây sao, nàng mắc cỡ đỏ mặt, theo bản năng giữ chặn quần áo. Mà lại quên vừa nãy ai còn muốn đem thân trao cho tên lưu manh này.
Tiêu Dực vừa thấy bộ dạng này của nàng, trong tâm liền kêu thảm một tiếng, biết là nàng hiểu sai, nhưng mà cũng tại chết ở cái mồm mình cơ, không kịp giải thích nữa, dữ tợn hét lớn một tiếng:
- Còn không mau cởi ra? Chẳng lẽ muốn chết sao? Nhanh cởi ra, rồi ôm anh, khiêu khích anh, tóm lại làm cho anh hưng phấn lên. Mau lên!!
- Tên hỗn đản!
Lâm Nhã Chỉ sợ tới mức hoa dung thất sắc, nước mắt chảy ròng ròng.
- Mau!!
Tiêu Dực nổi giận gầm lên một tiếng, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu lên tầng bảo hộ, miễn cưỡng làm cho nó đỡ ảm đạm một chút.
- Ô... Hạ lưu!
Thấy hắn không phải trêu đùa mình, nàng cắn môi nhắm mắt lại, đưa tay đặt lên áo ngủ, bẽn lẽn một lúc mới cởi ra, lộ ra nội y gợi cảm.
Tiêu Dực không còn thời gian để hét lên với nàng, lũ Yêu Bướm như bão táp va vào tầng bảo hộ. Lâm Nhã Chỉ cắn răng nhắm mắt, mặt rơi đầy lệ, cởi nội y ra, bổ nhào vào giữa hai chân hắn, run rẩy đưa bàn tay bé nhỏ luồn vào đũng quần hắn, nắm chặt cái thứ đang mềm nhũn kia, đột nhiên thân thể run rẩy, ngượng ngùng khuấy động một lúc, cảm thấy "thứ kia" đã cương cứng lên, không khỏi thở gấp một tiếng, mình đi theo tên lưu manh này, đột nhiên biến thành to gan như vậy. Nếu để cho người khác biết, khéo xấu hổ chết mất.
- Em...!
Tiêu Dực không nghĩ đến cái nữ nhân này lớn mật như thế, mình chỉ muốn nàng ôm một chút thôi, sao nàng lại xúc động như vậy.
Nhưng mà hiệu quả rất rõ ràng, Tiêu Dực cảm thấy bàn tay lạnh lẽo đang nắm chặt, trên mặt hiện lên nét cười dâm ô. Chân khí trong đan điền như thác nước ào ào, mà tùy theo động tác của Lâm Nhã Chỉ, Dục Linh Khí càng ngày càng trướng, Tiêu Dực như được uống Redbull, hét lên một tiếng, hào quang vạn trượng, tầng hồng quang đang vô cùng mờ nhạt, lập tức bắn ra vô số kim quang, lũ Yêu Bướm chỉ trong nháy mắt đã bị hóa thành bột mịn.
- Ha ha! Thấy chưa hả? Chọc phải tao hả? Đến đây! Con mẹ nó! Đến đây đi, tao thịt hết lũ chúng mày.
Tiêu Dực dị thường hưng phấn, không khỏi ưỡn phía dưới, mỗi lần Lâm Nhã Chỉ 'sóc' một cái, từng luồng hồng quang uy mãnh bắn về phía Lục Huyết Yêu Bướm, Lâm Nhã Chỉ xấu hổ đỏ mặt, trên đời có ai học công phu kiểu này không, chỉ có mỗi tên đại phôi đản này thôi.
- Mau! Bảo bối... Hư... Dùng sức... Mau... Thoải mái quá, lão tử sắp phun rồi!
Tiện nhân này thiếu chút nữa hô:"dùng mồm mà thổi đi". Nhưng mà đúng lúc đó, bầu trời liền mơ hồ truyền ra tiếng gào thét, Tiêu Dực, Yêu Bướm, Lâm Nhã Chỉ đồng thời ngừng lại, đều nhìn về phía trời cao.
"Ầm... Ầm...!"
Trong nháy mắt, chân trời đội nhiên bắn ra bạch quang vạn trượng, hàn phong sắc bén gào thét. Bạch khí cuồn cuồn đánh về phía Lục Huyết Yêu Bướm đang tụ thành như một đám mây đen, Lục Huyết Yêu Bướm đều bị ngưng kết băng, rồi lộp bộp xơi xuống hóa thành bột mịn.
Lũ Yêu Bướm thấy vậy, liền điên cuồng gào thét muốn chạy trốn, nhưng kiếm khí cuồn cuộn mang theo từng trận hàn phong, không lưu tình mà thổi tới, chém giết lũ Yêu Bướm. Mà chúng như bị kích phát hung tính, bỏ qua Tiêu Dực, nhanh chóng lao đến đoàn bạch quang kia.
- Đây là?
Tiêu Dực sửng sốt, không nghĩ tới thời điểm ngàn cân treo sợi tóc thế này lại có đồng đạo cứu giúp, nhưng mà không đợi hắn hô một tiếng cứu mạng, không trung lại truyền đến giọng nữ lo lắng làm da đầu hắn tê rần.
- Tiểu Dực! Tỷ tỷ đến đây! Ngươi cố gắng nha! Tỷ tỷ sẽ báo thù cho ngươi!
Bạch quang chợt lóe, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện giữa không trung, chỉ là khuôn mặt tuyệt mỹ đang dữ tợn dị thường, cũng bởi vì Tiêu Dực bị thương mà phẫn nộ, nàng cắn răng, huy vũ bảo kiếm, bắn ra một đạo bạch quang trụ vào giữa lũ Yêu Bướm, làm cho chúng đóng băng gần hết, rơi lả tả như lá mùa thu. Chỉ một lát, lũ Yêu Bướm liền không chịu nổi, hốt hoảng mà né tránh.
- Má ơi, tại sao là nàng?
Thanh âm này làm cho Tiêu Dực kêu thảm một tiếng, nhìn khí thế trên không trung đang điên cuồng giết chóc, hắn thình lình kéo quần lên, ôm lấy Lâm Nhã Chỉ đang trần truồng ngơ ngác nhìn lên bầu trời, bấm linh quyết Ẩn Thân, cong mông trốn ở phía sau một cây đại thụ. Trên mặt hắn vẫn còn thần sắc sợ hãi, ngừng thở nhìn vào quang mang đang liên tiếp từ không trung bổ xuống.
Một người mặc bạch sắc huyền bào bào, một mỹ nữ ngực lớn dáng người cực kỳ khêu gợi, sắc mặt lo lắng, đang hạ xuống mặt đất, khẩn trương quét mắt bốn phía.
- Tiểu Dực...! Ngươi ra đây đi, tỷ tỷ đến rồi, ngươi đừng sợ! Yêu Bướm này đã bị tỷ đuổi hết rồi! Ngươi mau ra đây!
Tiêu Dực rùng mình một cái, lẩm bẩm nói:
- Từ Tuyết Nhi, ngươi so với Yêu Bướm kia còn đáng sợ hơn nhiều.
- Tỷ biết ngươi đang ở đây!
Từ Tuyết Nhi quét mắt nhìn thi thể Yêu Bướm đầy trên mặt đất, lại nói:
- Tỷ có thể ngửi thấy mùi của ngươi.
Tiêu Dực nhanh chóng rụt người, liều mạng chui vào lòng Lâm Nhã Chỉ, đầu cọ xát vào bộ ngực cao ngất đầy hương thơm của nàng, như muốn dính một ít mùi vị nữ nhân vậy. Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của hắn, Lâm Nhã Chỉ chủ động ôm lấy đầu hắn, xõa mái tóc dài lên trên mặt hắn, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve.
Tựa hồ như không cam tâm, Từ Tuyết Nhi cẩn thận quan sát, bỗng nhiên sắc mặt lo âu, ngồi xổm xuống, nhìn thấy một nhúm lông xanh, rồi lại nhìn phía trên mặt đất một chút, bùn đất có lẫn máu tươi, bốc một ít đưa lên mũi ngửi, nhất thời tâm hồn thiếu nữ run rẩy. Thanh âm cũng run run kêu lên.
- Tiểu Dực! Ngươi bị thương, mau ra đây đi, tỷ tỷ không đánh ngươi nữa! Ngươi mau ra đây, thương thế của ngươi khẳng định rất nặng, ngươi làm sao vậy, sao lại không để ý đến tỷ tỷ như vậy! Tỷ tỷ biết ngươi trốn tránh tỷ, nhưng lời của tỷ, ngươi nhất định phải nghe. Ngoan nào, đi ra đi!
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Từ Tuyết Nhi ưu thương thở dài một tiếng nói:
- Tiểu Dực, mặc kệ ngươi có đi ra hay không, tỷ tỷ đều phải cảnh báo ngươi cho ngươi biết, rời xa Lâm Nhã Chỉ kia đi, đừng nên sính cường, ngươi không phải là đối thủ của yêu quái kia đâu, buông tha đi! Nữ nhân này sớm muộn cũng sẽ chết! Dù ngươi có ở cùng với ai, tỷ cũng không hỏi, nhưng không thể ở cùng với nữ nhân này!
Lời nói Từ Tuyết Nhi vừa thốt, ngữ khí lập tức lạnh băng cùng cô đơn:
- Chỉ vì muốn tốt cho ngươi mà thôi! Những cái khác... Tỷ không cần!
Tim Tiêu Dực nhảy một cái, thiếu chút nữa lỡ mồm nói ra, nhưng cố gắng nuốt lời vào bụng, hắn biết, Từ Tuyết Nhi đối với Lâm Nhã Chỉ đã có sát ý, nữ nhân điên này mặc dù là danh môn chính phái, nhưng mà Linh Bảo phái nổi tiếng giết người thành tính, chỉ cần bọn họ thứ gì "tà ác", liền không để ý hậu quả mà chém gết, nàng đối với mình như thế nào, trong lòng mình hiểu rõ, nếu vì muốn tốt cho mình, nàng sẽ không lưu tình chút nào mà giết chết Lâm Nhã Chỉ, không cần lý do gì hết.(DG: Có gái theo sướng quá trời! )
- Được rồi! Tỷ biết ngươi có thể nghe thấy, Tiểu Dực, yêu ma kia rất hung hãn, tỷ cũng không phải đối thủ của hắn, nếu ngươi đã nhất định muốn bảo vệ nữ nhân này. Vậy tỷ tỷ chỉ có thể trở về thỉnh sư phụ tới hỗ trợ! Ngoan! Ngươi nhất định phải trốn cho tốt, tối thiểu là một tháng ta sẽ trở lại, khoảng thời gian này ngươi phải bảo trọng lấy. Tỷ tỷ nhất định sẽ trở về cứu ngươi.
Từ Tuyết Nhi chần chừ một chút, dường như đã hết hy vọng, hóa thành đạo bạch quang bay đi xa.
- Hô...!
Tiêu Dực khí lực cạn kiệt gục vào bộ ngực cao vút của Lâm Nhã Chỉ, nàng cả người trần truồng ngơ ngác nhìn băng phấn trên mặt đất, thì thào nói:
- Nữ nhân này là thần tiên sao? Còn có thể bay nữa, vừa rồi mình còn tưởng mình lợi hại như vậy... Chỉ cần cởi hết là có thể hô phong hoán vũ chứ...?
- Ha ha!
Tiêu Dực vừa nghe xong, ôm bụng cười ha hả, Lâm Nhã Chỉ lúc này mới tỉnh ngộ mình đang ôm tên hỗn đản kia, xấu hổ hét lên một tiếng, thình lình đẩy Tiêu Dực xuống đất.
- Ôi!
Đầu Tiêu Dực hung hăng nện vào một tảng đá, đau đến nhếch miệng, bất quá hiện tại không còn thời gian trêu trọc nữ nhân này nữa, vội vàng từ trên mặt đất bò lên, nói với Lâm Nhã Chỉ đang xấu hổi:
- Đi nhanh đi! Nơi này chúng ta không thể tiếp tục ở lại... Cũng không thể ở lại nữa.