Phệ Linh Yêu Hồn Tác giả: Ngự Trạch Truyền Thuyết
Quyển 1: Nam bộ Phong Vân Lục
Chương 66 : Đánh cược
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Nhìn bóng lưng y đã xa dần, Diệp Khôn híp hai mắt lại, bên trong hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa.
Tuy vị đặc sứ của Thất hoàng tử từ đầu đến cuối không liếc nhìn hắn tới một cái, thế nhưng Diệp Khôn lại luôn có một cái cảm giác rằng người này dường như đang giúp hắn.
Chẳng qua, nếu đối phương đã là đặc sứ của Thất hoàng từ, tại sao y lại giúp đỡ một nhân vật nhỏ bé như hắn? Kể cả là linh mạch của Diệp gia, bằng vào thân phận của y há gì lại để ý tới chuyện này?
Hắn lắc đầu, suy tan đi nỗi băn khoăn ở trong lòng. Diệp Khôn quay đầu nhìn đám đệ tử Diệp gia mặt mũi sưng húp cùng Diệp Ưng đang hôn mê, hắn cười gượng nói:
- Đi thôi, trở về chỗ nghỉ.
Nhìn bóng lưng của hai đám người đã đi xa, những người vây quanh tụm năm tụm ba thảo luận một lúc rồi cũng lần lượt bỏ đi. Bên trong đám người, Ngô Huy cũng rất thích thú nhìn bóng lưng của Diệp Khôn, cười hỏi:
- Sao vậy? Nếu đã là người quen, tại sao đệ không lên gặp mặt nói chuyện cũ?
- Bỏ đi. Huy ca, đệ còn không biết huynh có ý định gì nữa. Tuy nhiên... Đệ không ngờ Triệu đại nhân lại xuất hiện đúng lúc này.
Ngô Cương có hơi khó tin, nói.
Ngô Huy nghe vậy, có chút thâm ý cười cười:
- Đi thôi, chuyện hôm nay đệ nhớ nói rõ cho tộc trưởng. Huynh tiếp tục đi dạo tiếp đây.
Nói xong, y duỗi lưng một cái, nhìn về phía ánh chiều nơi xa xa, hai mắt y khẽ nheo lại, dường như đang lẩm bẩm tự nói:
- Có lẽ lần Võ Đấu Hội này sẽ trở nên vô cùng đặc sắc!
...
Xế chiều, nơi viện nhỏ Diệp gia đang nghỉ đã hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Bên trong viện nhỏ, tất cả đệ tử Diệp gia đang tập hợp tại cửa chính ở đại sảnh. Trong số đó có không ít người trên cơ thể còn đang được quấn băng, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ nhục nhã. Họ cúi đầu cắn chặt hai hàm răng, không nói lời nào cả.
Ẩn dấu trong sự yên tĩnh là một ngọn lửa giận đang cháy bừng bừng!
Bên trong đại sảnh, đám người thuộc tầng lớp trên của Diệp gia đi theo đoàn lần này đang ngồi vây quanh một chiếc cáng.
Trên chiếc cáng, Diệp Ưng đang nhỏ giọng kẻ lại chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Cánh tay phải của gã hiện giờ đã được băng bó và treo bằng một sợi vải ở trước ngực.
- Lúc đó, Diệp Phi cùng một tên đệ tử Trần gia đều nhìn trúng một vật. Diệp Phi chỉ nói một câu là "Ta đã mua rồi". Thế nhưng, không ngờ rằng tên đệ tử Trần gia kia lại tức giận tím mặt, lớn giọng nhục mạ nước Vạn Trúc chúng ta. Nghe thấy lời khó lọt tai như vậy, Diệp Phi cùng Diệp Nhạn chỉ nói lý với y mấy câu, ai ngờ tên kia bỗng nhiên động thủ, tát một cái lên mặt Diệp Nhạn. Sau đó...
Những người xung quanh yên lặng lắng nghe, nắm đấm cùng hàm răng kêu lên từng tiếng "Kẽo kẹt, kẽo kẹt". Đủ thấy trong lòng họ lúc này đang phẫn nộ tới mức nào.
Lúc sau, Diệp Ưng đã kể hết ra mọi chuyện, gã nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi tộc trưởng, cháu không kiềm chế được đã ra tay... Đây là lỗi của cháu!
Nói xong, hắn dường như muốn đứng lên để quỳ xuống.
- Thôi...
Diệp Nam Thiên thở mạnh ra một hơi. Ông cắn răng chửi một câu, sau đó quay đầu lại nói:
- Trưởng lão Diệp Thiên Dã, tình trạng vết thương hiện giờ của Diệp Ưng, có thể tham gia Võ Đấu Hội ba ngày nữa...
Diệp Thiên Dã khẽ cau mày. Lão chuẩn bị mở miệng thì Diệp Ưng đang nằm trên cáng bỗng kích động nói:
- Tộc trưởng, cháu không sao đâu. Vết thương của cháu không có gì đáng ngại cả. Ba ngày sau, cháu...
Mới nói được nửa lời, gã bỗng hét thảm lên một tiếng. Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, đã thấy Diệp Khôn đứng bên cạnh bỗng đưa tay nắm lấy cánh tay phải của Diệp Ưng.
- Diệp Khôn, cậu làm gì vậy? !
Diệp Thanh Bình tức giận, đứng dậy quát mắng.
Diệp Khôn cũng gượng cười lắc đầu. Hắn đứng dậy, ánh mắt nhìn quanh những người thuộc tầng lớp trên của Diệp gia, thản nhiên nói:
- Tộc trưởng, lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này hãy để cho Diệp Ưng cùng tám người đệ tử khác của Diệp gia bỏ cuộc đi. Đại biểu Diệp gia xuất chiến lần này, hãy để cho một mình cháu là được!
- Cái gì? Chỉ một mình cậu? !
- Diệp Khôn, cậu nói linh tinh cái gì thế? !
- Quy định của Chư Quốc Võ Đấu Hội...
Đám người tầng lớp trên nghe vậy lập tức kinh hãi. Bọn họ đều nghĩ rằng, cho dù Diệp Khôn có đạt tới Trúc Cơ, thế nhưng cái đề nghị này lại thật sự quá khoa trương rồi!
Diệp Nam Thiên vươn tay ra, chờ cho đám người tầng lớp trên của Diệp gia yên lặng hết, ông ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khôn thật sâu, bình tĩnh nói:
- Hãy nói ra lý do của cháu.
- Thứ nhất, hiện giờ mấy người Diệp Ưng có đứng trên lôi đài, thực lực của bọn họ cũng chỉ phát ra được năm thành là tối đa. Hơn nữa, lần này nước Thiên Phong đã không kiêng nể ra tay với Diệp gia chúng ta. Nếu đã thất bại, sợ rằng làn sóng công kích này sẽ chuyển tới trên Võ Đấu Hội. Đến lúc đó, nếu như mấy người Diệp Ưng gặp phải đệ tử nước Thiên Phong, khó tránh khỏi việc gặp phải độc thủ của bọn chúng.
Diệp Ưng cắn răng, dường như đang muốn nói gì đó. Thế nhưng, sau khi cảm nhận được cơn đau truyền tới từ cánh tay, gã liền cúi đấu.
Nghe lời nói bình tĩnh của Diệp Khôn, đám người tầng lớp trên của Diệp gia bỗng liếc nhìn nhau, trong mắt cùng hiện lên vẻ lo âu.
Theo như lời Diệp Khôn, bọn họ không thể không suy nghĩ lại. Tuy nhiên, nếu cứ bỏ qua như vậy, bọn họ thật sự không cam lòng. Những người khác bỏ qua cũng được, thế nhưng Diệp Ưng cũng phải bỏ qua...
- Chư vị không cảm thấy mọi việc phát sinh hôm nay thật sự quá trùng hợp hay sao?
- Tại sao đệ tử Trần gia lại cùng nhìn trúng một vật như Diệp Phi?
- Tại sao, vì một chuyện nhỏ nhặt, tên đệ tử Trần gia lại mở miệng sỉ nhục Diệp gia, chọc giận Diệp Nhạn cùng Diệp Phi?
- Tại sao tên đệ tử Trần gia lại không động thủ với người cãi lộn với y từ đầu là Diệp Phi mà lại cố ý nhằm về Diệp Nhạn đang đứng cạnh?
- Tại sao Diệp Nhạn lại có thể gặp được cháu ngay giữa đường?
- Tại sao, sau khi cháu vừa đánh bại Trần Phong, Trần Thánh Phu lại trùng hợp xuất hiện trong quán trà bên cạnh?
Diệp Khôn hỏi lên tiếp mấy câu khiến tất cả mọi người đều sửng sốt. Những người ở đây không có ai là kẻ ngu, chỉ bởi vì lo lắng cho Diệp Ưng đang bị thương không thể tham gia Chư Quốc Võ Đấu Hội mà bỏ qua rất nhiều điểm đáng ngờ. Thế nhưng, hiện giờ được Diệp Khôn nhắc nhở, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Hết thảy mọi chuyện đều là do nước Thiên Phong bố trí ra một ván bài. Mà mục đích thật sự của ván bài này chính là nhằm vào hai người có vị trí quan trọng trong lần tham dự Chư Quốc Võ Đấu Hội này của Diệp gia: Diệp Ưng và Diệp Khôn!
Đúng như lời Diệp Khôn nói, mọi chuyện xảy ra thật sự quá trùng hợp. Nhất là sự xuất hiện của Trần Thánh Phu, nếu không phải lúc ấy có đặc sứ của Thất hoàng tử đi qua...
- Đợi đã...
Diệp Nam Thiên ngẩng mạnh đầu, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng:
- Sự xuất hiện của vị đặc sứ này cũng quá trùng hợp.
- Tộc trưởng, về điểm này, bản thân cháu cảm thấy đặc sứ của Thất hoàng tử không phải đứng về phía nước Thiên Phong đâu ạ. Dù sao, lúc vị đặc sứ kia xuất hiện, sắc mặt của Trần Thánh Phu cũng trở nên khó coi. Thế nhưng, thời điểm y xuất hiện lại vô cùng khéo léo, giống như muốn ngăn cản cháu và Trần Thánh Phu đấu với nhau... Vậy nhưng, tại sao vị đặc sứ của Thất hoàng tử lại làm thế?
Diệp Khôn nhíu chặt hai hàng lông mày. Vị đặc sứ này có cấp bậc nào cơ chứ, sao lại ra mặt vì một nhân vật bé nhỏ như hắn? Hay là, đây chẳng qua chỉ là thể hiện ra cái uy nghiêm của Đế quốc Vân Cảnh?
Bên trong đại sảnh, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì. Nhưng đúng vào lúc này, phía bên ngoài bỗng vang lên mấy tiếng ồn ào. Ngay sau đó, cánh cửa chính của đại sảnh trực tiếp được đẩy ra. Một người đệ tử Diệp gia vội vàng chạy tới, khom người nói:
- Tộc trưởng, Trần gia nước Thiên Phong cho người tới bái kiến.
- Cái gì? !
Vừa nghe thấy lời này, cả đại sảnh nhất thời ồn ào như bọt nước sôi trong chảo dầu.
- Đám hỗn tạp nước Thiên Phong còn dám tới nơi này sao? !
Diệp Thanh Bình là người có tính tình nóng nảy nhất, lão đứng vọt dậy, khuôn mặt hiện lên vẻ giận dữ.
Những người thuộc tầng lớp trên của Diệp gia cũng hết sức phẫn nộ. Tin rằng, nếu như không có Diệp Nam Thiên ở đậy, bọn họ sẽ nóng lòng xông ra ngoài xé đám người Trần gia thành từng miếng.
Chỉ có Diệp Khôn khẽ nheo hai mắt lại, cau mày suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói:
- Tộc trưởng, hãy xem y tới đây làm gì.
- Ừm.
Diệp Nam Thiên gật đầu, đứng dậy tức giận nói:
- Còn ra cái thể thống gì nữa đây? Ngồi xuống hết đi!
Chợt, ông quay đầu nhìn về phía người đệ tử Diệp gia vừa chạy tới thông báo, bình thản nói:
- Cho bọn chúng vào.
Ông vừa dứt lời, một tràng tiếng cười to bỗng đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, mắt sáng mày kiếm trực tiếp đi qua cánh cửa tiến vào trong đại sảnh.
- Diệp quốc chủ thật phong độ. Tại hạ là Trần Kính Chân nước Thiên Phong, hôm nay mạo muội tới chơi, mong quốc chủ đừng để bụng.
Trần Kính Chân rất tùy ý chắp tay, cười nói.
- Ngươi vẫn còn mặt mũi tới nơi này sao? Trần Kính Chân, nước Thiên Phong các người còn biết xấu hổ nữa hay không? Trước lúc Chư Quốc Võ Đấu Hội sắp diễn ra còn dám xuất thủ với nước Vạn Trúc chúng ta, đánh bị thương Diệp Ưng cùng tám người dự thi khác, chẳng lẽ các ngươi cho rằng toàn bộ hai mươi nước vùng Nam bộ là của các ngươi hay sao?
Diệp Thanh Bình vốn tức giận đầy bụng. Lão vừa nhìn thấy bộ dáng Trần Kính Chân tùy tiện như vậy thì càng không nhịn nổi nữa, lớn tiếng tức giận nói.
- Chuyện đám tiểu bối cãi vã với nhau làm sao chúng ta biết trước được. Mấy đứa nhóc kia đã bị gia chủ chúng ta trách mắng rồi. Hơn nữa...
- Diệp Khôn của nước Vạn Trúc các người đã phế đi hai cánh tay của Trần Phong nước chúng ta. Khoản nợ này nên tính thế nào đây?
- Ngươi...
Diệp Thanh Bình đang định mở miệng mắng chửi thì đã bị Diệp Nam Thiên ngăn lại. Lão tức giận hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống ghế.
- Trần đạo hữu tới lần này, hẳn không phải chỉ vì mấy lời này thôi chứ?
Diệp Nam Thiên không đổi sắc, hỏi.
Trần Kính Chân không quan tâm tới ánh mắt trợn ngược của đám người Diệp gia xung quanh, y bình tĩnh ngồi xuống một cái ghế trong đại sảnh. Y tự mình rót trà, thong thả uống một hớp, sau đó mới lên tiếng:
- Đúng vậy, lần này Trần mỗ tới, thật ra là muốn cùng Diệp gia đánh cược với nhau.
- Đánh cược?
Con ngươi Diệp Nam Thiên khẽ co lại, lạnh lùng hỏi:
- Đánh cược cái gì?
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Phệ Linh Yêu Hồn Tác giả: Ngự Trạch Truyền Thuyết
Quyển 1: Nam bộ Phong Vân Lục
Chương 67 : Ép bức
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
- Lần đánh cược này có liên quan tới Chư Quốc Võ Đấu Hội. Hẳn là Diệp gia chủ cũng biết rõ, mỗi một lần tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội, mặc dù bề ngoài là cuộc tỷ võ tranh tài giữa đám thanh niên các nước, thế nhưng ở sau nó chính là sự tranh chấp giữa các quốc gia với nhau. Tuy nói chiến tranh chính là phương pháp trực tiếp nhất, thế nhưng dù sao nó vẫn là phương pháp hao tài tốn của. Cho nên, trong Chư Quốc Võ Đấu Hội có một cái quy định bất thành văn chính là đánh cược.
Trần Kính Chân uống một ngụm trà, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua những khuôn mặt đang trở nên khó coi của đám người Diệp gia, khẽ mỉm cười nói:
- Mang tất cả sự tranh chấp đặt vào Chư Quốc Võ Đấu Hội, dùng phương thức đánh cược để hóa giải sự bất hòa. Hẳn là Diệp gia chủ cũng biết rõ.
Diệp Nam Thiên không nói câu nào, mí mắt hạ thấp xuống khiến cho người khác không thể biết được trong ánh mắt của ông hiện giờ đang suy nghĩ cái gì. Trần Kính Chân nhìn ông một cái, mỉm cười nói:
- Lần này, nước Thiên Phong chúng ta muốn đánh cược để hóa giải sự mâu thuẫn lúc trước. Nội dung đánh cược rất đơn giản, chúng ta hãy đánh cược xem ai sẽ trở thành người đứng đầu trong lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này. Nếu Trần Thánh Phu của nước Thiên Phong chúng ta trở thành người đứng thứ nhất, Diệp gia các người sẽ phải đưa toàn bộ linh mạch kia cho nước Thiên Phong chúng ta. Nếu như Diệp Khôn đứng thứ nhất, nước Thiên Phong chúng ta sẽ đưa cho Diệp gia một nghìn viên linh thạch. Còn nếu là tu sĩ của các nước khác đứng thứ nhất, lần đánh cược này sẽ bị xóa bỏ, thế nào?
- Đùa à!
Nghe xong nội dung của câu nói, đám người Diệp gia cùng tức giận đứng bật dậy.
Trong mắt bọn họ, lần đánh cược này chính là một kiểu ăn cướp trắng trợn!
Diệp Nam Thiên vung tay lên, ngăn mọi người tiếp tục nói. Ông quay đầu lại, mặt không biến sắc nói:
- Trần đạo hữu tính toán thật hay. Trần Thánh Phu đã đạt tới Trúc Cơ vào năm hai mươi tuổi, là một trong ba đại cao thủ thuộc lớp trẻ của toàn bộ hai mươi nước vùng Nam bộ này. Hiện giờ đã trải qua bốn năm, hắn ít nhất cũng phải ngưng tụ ra được cái xoáy khí thứ ba rồi. Còn Diệp Khôn chỉ vừa mới đạt tới Trúc Cơ, vụ đánh cược không công bằng thế này, tại sao Diệp gia chúng ta phải đồng ý? !
- Nói vậy, Diệp gia chủ không muốn đồng ý đúng không?
Ánh mắt Trần Kính Chân bỗng trở nên lạnh lẽo.
- Hừ, Trần đạo hữu, nếu như bản quốc chủ không đồng ý lần đánh cược này, có phải đạo hữu muốn uy hiếp chúng ta bằng việc khai chiến?
Diệp Nam Thiên cười lạnh một tiếng. Bộ dáng của ông lúc này đâu còn hiền lành như trước nữa. Trên người ông bỗng dâng lên một luồng linh áp kinh khủng, giống như một trận gió lớn thổi tung ra bên ngoài.
Một số người tầng lớp trên của Diệp gia có tu vi dưới Trúc Cơ bị luồng uy áp này ép chặt xuống ghế. Còn người đang đứng mũi chịu sào là Trần Kính Chân cũng cảm nhận được một luồng áp lực nặng nề!
Diệp Nam Thiên chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Trần Kính Chân, nói ra từng câu từng chữ:
- Nếu như nước Thiên Phong các ngươi muốn khai chiến, ta chỉ có một câu duy nhất: Muốn chiến thì chiến!
- Tuy nhiên...
Diệp Nam Thiên chuyển lời, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn:
- Cho dù nước Vạn Trúc chúng ta không phải là đối thủ của nước Thiên Phong. Thế nhưng, ta dám cam đoan rằng, chỉ cần hai nước khai chiến, cho dù toàn bộ Diệp gia bị tiêu diệt, chúng ta cũng phải giết chết năm tên tu sĩ Trúc Cơ của nước ngươi trở lên. Nếu như không có năm tên tu sĩ Trúc Cơ trấn thủ, không biết những nước thù địch với nước Thiên Phong có nhìn chăm chăm vào vị trí tam đại cường quốc kia không nhỉ? Có hay không Diệp mỗ cũng không biết được!
Tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả Trần Kính Chân cũng phải hơi biến sắc. Thế nhưng, y lại cười, tiếng cười vang dội như một luồng khí thế từ trên người y dâng lên. Vậy mà nó lại không kém hơn là bao so với khí thế của Diệp Nam Thiên.
Dĩ nhiên Trần Kính Chân cũng là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ!
- Diệp gia chủ, những lời ngươi vừa nói, Trần gia chúng ta đều biết.
Khóe miệng Trần Kính Chân hiện lên một nụ cười chế giễu. Bỗng nhiên, y thò tay vào ngực, sau đó móc ra một tờ công văn từ bên trong.
- Bộp!
Y vỗ vào tờ công văn, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Thiên, kiêu ngạo cười nói:
- Nếu thêm cái này nữa thì sao?
Diệp Nam Thiên cau mày, ánh mắt khẽ liếc về tờ công văn. Nhất thời, sắc mặt của ông đã trở nên trắng bệch. Ngay sau đó, luồng khí thế trên người ông cũng biến mất hoàn toàn. Ông giống như một người bệnh, bước lảo đảo về phía sau hai bước, cuối cùng đặt mông ngồi xuống ghế.
- Tộc trưởng!
Mấy người tầng lớp trên của Diệp gia bỗng hoảng sợ, vội vàng tiếng lên phía trước. Nhưng ngay khi bọn họ thấy nội dung ghi lại bên trong công văn, vẻ mặt mỗi người cũng đều xám lại như tro!
- Tam điện hạ Đế quốc Vân Cảnh có chỉ: Bởi vì số lượng và chất lượng Tinh Thiết Trúc hàng năm do Diệp gia dâng lên liên tục giảm xuống nên đặc biệt hạ chỉ ra lệnh cho nước Thiên Phong chính thức tiếp quản khu rừng Tinh Thiết Trúc của Diệp gia. Không ai được làm trái!
Diệp Khôn cũng bước gần lên phía trước. Sau khi đọc được hai hàng chữ ngắn ngủi ghi lại trên công văn, con ngươi của hắn đột nhiên co lại!
Vương chỉ của Tam hoàng tử? !
Sao có thể!
Nếu thật sự nước Thiên Phong có một sợi dây mắc nối với Tam hoàng tử, tại sao bọn họ còn coi trọng một cái linh mạch nho nhỏ này của Diệp gia? !
Sau giây phút thất thần ngắn ngủi, ánh mắt Diệp Khôn tiếp tục nhìn xuống. Khi thấy phía dưới còn có một con dấu thật to ở bên trên, hai con mắt hắn bỗng hơi nheo lại.
Bởi vì... Con dấu trên vương chỉ rõ ràng còn có sáu chữ to là "Giám sát sứ Tam hoàng tử"!
Hóa ra là vậy!
Hai mắt Diệp Khôn hơi nheo lại, chỉ trong nháy mắt đã suy nghĩ ra được điểm mấu chốt bên trong. Nước Thiên Phong này, sợ rằng chỉ có quan hệ cùng với vị Giám sát sứ của Tam hoàng tử mà thôi. Sở dĩ đối phương muốn đánh cược, chỉ sợ cũng vì... cái phong vương chỉ này.
Bởi vì cái phong vương chỉ này rõ ràng là do vị đặc sứ Tam hoàng tử kia mượn danh của Tam hoàng tử để ban bố. Nếu như Diệp gia làm lớn chuyện này lên, đến lúc đó thì cả hai bên đều không được miếng ngon nào.
Tuy nhiên, có lẽ nước Thiên Phong đã đoán được Diệp gia không dám làm lớn chuyện này.
Dù sao, đắc tội với nước Thiên Phong chỉ là chuyện nhỏ, đắc tội với vị đặc sứ của Tam hoàng tử mới là chuyện lớn. Cho dù Diệp gia có thể giữ được linh mạch sau lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này, thế nhưng ngay sau đó bọn họ sẽ gặp phải sự trả thù của vị đặc sứ kia.
Về điểm này, Diệp Khôn biết rõ, Diệp Nam Thiên càng biết rõ hơn. Hiện tại, trước mắt Diệp gia chỉ có một con đường là đồng ý vụ đánh cược này!
Nhưng, vậy thì thế nào? !
Vụ đánh cược này không phải là mười thứ hạng đứng đầu giữa Diệp gia cùng nước Thiên Phong. Đây chính là vị trí thứ nhất!
Thứ nhất, chỉ có duy nhất một người!
Đây chính là trận chiến của hắn!
Diệp Khôn hít sâu một hơi. Hắn ngẩng mạnh đầu lên, bên trong ánh mắt toát lên vẻ kiên nghị, dứt khoát cười một tiếng, cao giọng nói:
- Được! Vụ đánh cược này, Diệp gia chúng ta đồng ý!
Giọng nói bất chợt vang lên khiến tất cả mọi người trong đại sảnh giật mình. Diệp Nam Thiên ngẩng đầu, sững sờ nhìn Diệp Khôn.
- Diệp Khôn...
Diệp Thiên Nhai khẽ nhích môi, thế nhưng lão lại không nói ra được câu nào.
Những người khác của Diệp gia cũng không nói một lời, chăm chú nhìn Diệp Khôn.
Đây là một vụ đánh cược không công bằng. Thế nhưng, hiện giờ Diệp gia không có cách nào để cự tuyệt!
Lâu sau, Diệp Nam Thiên than nhẹ một tiếng:
- Diệp Khôn, cháu có biết cái quyết định này đại biểu cho cái gì không?
- Cháu biết.
Ánh mắt sáng quắc của Diệp Khôn nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Thiên!
Trước đây, mục tiêu của hắn chỉ là đạt được vị trí trong tốp mười thứ hạng đứng đầu!
Thế nhưng hiện tại, trước sự ép bức của nước Thiên Phong, Diệp Khôn phải thay mặt Diệp gia nói ra quyết định. Sau khi nói ra được những lời này, Diệp Khôn cảm giác được trong cơ thể mình đang có một ngọn lửa cháy bừng bừng!
Thứ nhất, đại biểu cho sự đỉnh cao, là người có năng lực đè ép tất cả đám thiên kiêu chi tử của hai mươi nước vùng Nam bộ, đây cũng chính là vị trí cao nhất!
Điều này rất khó. Thế nhưng, mục tiêu thật sự của Diệp Khôn chính là Đế quốc Vân Cảnh!
Nếu ngay cả dũng khí xông lên trở thành nước mạnh nhất của hai mươi nước vùng Nam bộ cũng không có, không tự tin chiến thắng đám thiên kiêu chi tử của hai mươi nước, vậy thì hắn sao có thể đi khiêu chiến những người thiên tài chân chính trong Đế quốc Vân Cảnh kia được!
Ý chí kiên định hóa thành ý chí chiến đấu mãnh liệt. Nó đang cháy bừng bừng trong mắt Diệp Khôn!
Vị trí thứ nhất, nó nhất định là của Diệp Khôn ta rồi!
Dường như nhìn thấy sự quyết tâm vô vàn trong mắt Diệp Khôn, Diệp Nam Thiên bỗng ngây người. Đây là chiến ý chôn sâu trong Diệp Khôn, hay là trong lòng hắn biết không có đường lui phải đáp ứng nên sinh ra chiến ý? Diệp Nam Thiên thở mạnh ra một hơi, sau đó nhìn về phía Trần Kính Chân, lạnh lùng nói:
- Về bẩm lại với gia chủ các người, vụ đánh cược này Diệp gia chúng ta sẽ nhận. Trước khi bắt đầu Võ Đấu Hội, hai bên chúng ta sẽ chính thức xác nhận vụ đánh cược này trước mặt vị Giám sát sứ Đế quốc Vân Cảnh!
- Tốt, đã vậy, ta sẽ không quấy rầy Diệp gia chủ nữa. Cáo từ!
Trần Kính Chân cười lên ha ha. Y đang muốn xoay người bỏ đi thì bỗng phát hiện Diệp Khôn đang ở trước mặt. Y bỗng dừng bước, hai mắt hơi nheo lại nói:
- Mặc dù một tháng trước ta đã từng thấy ngươi ở trong thành Trúc Hải, thế nhưng lúc đó ngươi chỉ có tu vi đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng. Không ngờ chưa tới một tháng, ngươi lại có thể đạt tới Trúc Cơ rồi. Thiên tài như vậy, sinh ra ở Diệp gia thì thật đáng tiếc.
- Nếu ta đoán không sai, mục đích ngươi tới thành Trúc Hải là muốn cứu mấy tên gián điệp lẻn vào Diệp gia đúng không?
Diệp Khôn không ngờ đối phương lại nói ra một tràng như vậy. Tuy nhiên, sau thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, hắn cười lạnh trả lời.
- Thông minh.
Trần Kính Chân mỉm cười khích lệ, nói.
Hiện giờ đã ngả bài, Trần Kính Chân cũng chẳng cần che dấu điều gì!
Con ngươi Diệp Khôn khẽ co lại, cắn răng gằn ra từng câu từng chữ, hỏi:
- Như vậy, rốt cuộc là kẻ nào đã hại chết anh trai ta? !
- Anh trai ngươi?
Trần Kính Chân hơi sửng sốt. Sau đó chợt phản ứng lại, y mỉm cười nói:
- Kẻ mà ngươi nói, có phải là Diệp Kiền, một trong ba đại thiên tài lúc trước của Diệp gia đúng không?
- Là kẻ nào sát hại huynh ấy? !
Diệp Khôn nắm chặt hai đấm, xương cốt phát ra từng tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Trần Kính Chân cười, cười vô cùng vui sướng. Y khinh miệt nhìn lướt qua Diệp Khôn, nói:
- Làm sao, muốn báo thù à? Nói cho ngươi biết cũng không sao. Ngày trước, kẻ chặn đánh đám người Diệp gia các ngươi trên đường tới quận Xích Diễm chính là đội Thú Liệp hành động. Mà người đầu lĩnh lần đó chính Trần Thánh Phu. Chẳng qua, khi anh trai ngươi đấu với y thì hắn chỉ chống được một chiêu đã thua rồi. Ba ngày nữa sẽ diễn ra Chư Quốc Võ Đấu Hội, hy vọng vào thời điểm ngươi đối diện với y sẽ chống được mấy chiêu. Ha ha ha!
Nói xong, Trần Kính Chân cười lên một tiếng điên cuồng rồi bỏ đi. Hắn không thèm quan tâm tới ánh mắt giống như muốn giết người của Diệp Khôn ở bên.
- Trần Thánh Phu...
Diệp Khôn cắn chặt hai hàm răng, cơ thể khẽ run lên từng cơn. Từ trong đôi mắt hắn hiện lên hung quang như một loài dã thú đang khát máu.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Phệ Linh Yêu Hồn Tác giả: Ngự Trạch Truyền Thuyết
Quyển 1: Nam bộ Phong Vân Lục
Chương 68: Linh khí ngũ phẩm
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Theo thời gian sắp sửa diễn ra Chư Quốc Võ Đấu Hội, toàn bộ thành Thiên Phong cũng bắt đầu trở nên vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù Chư Quốc Võ Đấu Hội chỉ là giải đấu do hai mươi nước vùng Nam bộ tham dự, thế nhưng nó vẫn có một sự hấp dẫn không nhỏ với các thế lực khác tới xem. Dù sao, ngoại trừ hai mươi nước vùng Nam bộ ra, bên ngoài cũng có không ít những thế lực tán tu cùng với các gia tộc vừa và nhỏ tồn tại. Mặc dù bọn họ không được tham dự vào Võ Đấu Hội; thế nhưng, đối với những thế lực này cùng với những người tán tu khác mà nói, đại hội được tổ chức ba năm một lần này chính là một cơ hội không thể bỏ qua. Tại đây, bọn họ có thể được quan sát, học tập kĩ năng đối chiến giữa các tu sĩ với nhau. Nếu như bản thân lĩnh ngộ được cái gì đó, thực lực của bọn họ sẽ được tăng thêm.
Trừ những người đó ra, một số thế lực vừa và nhỏ từ quận Xích Diễm cũng bị thu hút tới nơi này. Tuy nói Chư Quốc Võ Đấu Hội do Nam tam tông (1) cử hành, thế nhưng tình hình ở quận Xích Diễm còn phức tạp hơn hai mươi nước vùng Nam bộ này rất nhiều. Một số thế lực nhỏ sẽ quan sát giải đấu này, sau đó chọn lựa một số đệ tử không được Nam tam tông coi trọng đưa về bồi dưỡng.
Mặc dù những thế lực này kém hơn Nam tam tông; thế nhưng, đối với đám đệ tử trẻ tuổi ở hai mươi nước vùng Nam bộ, đây chính là một cơ hội không tồi.
...
Chẳng mấy chốc đã trôi qua ba ngày. Vào sáng sớm ngày thứ ba, lượng người ở cả trong lẫn ngoài thành Thiên Phong đã đông tới nườm nượp. Một số thế lực tán tu đã cầm trước trong tay thiệp mời đứng chờ ở bên ngoài. Sau khi cổng thành được mở ra, những thế lực này bỗng ùa vào bên trong nội thành. Còn phần lớn dân chúng sống trong thành Thiên Phong vẫn đang tập trung phía bên ngoài nội thành. Đối với bọn họ, mặc dù không thể thấy tận mắt tu sĩ đấu phép với nhau; thế nhưng, cứ cách một khoảng thời gian, Trần gia sẽ phái người thông báo tình hình ở trong ra bên ngoài. Điều này đủ cho họ phải hưng phấn ngồi chờ đợi.
Trong lúc biển người ngoài thành đang bắt đầu trở nên cực kỳ náo nhiệt, quảng trường khổng lồ ở trung tâm nội thành lại có vẻ yên tĩnh hơn. Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một cái không khí giương cung bạt kiếm tại đây.
Đứng trong đám người, Diệp Khôn đưa ánh mắt nhìn về những người xung quanh. Nhất là khi nhìn về đám tu sĩ nước Thiên phong đang vênh vênh váo váo, hai mắt của hắn còn hơi hơi nheo lại.
Người đang đứng giữa đám tu sĩ đó chính là Trần Thánh Phu, y có thân hình cao lớn, mái tóc trên đầu được cuộn lên. Dường như cảm nhận được điều gì đó, Trần Thánh Phu đưa ánh mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Khôn.
Hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhau. Dường như cảm nhận được sát ý dầy đặc trong con mắt Diệp Khôn, Trần Thánh Phu nhếch miệng cười một tiếng. Y đưa tay lên làm dấu cắt cổ, điệu bộ vô cùng lớn lối!
Thân là tiêu điểm trên cả quảng trường, Trần Thánh Phu làm dấu tay như vậy đã khiến cho đông đảo mọi người chú ý. Bọn họ đưa mắt nhìn theo hướng Trần Phánh Thu đang nhìn về phía Diệp Khôn, không ít người ở đây đều nở nụ cười.
Sự việc phát sinh ba ngày trước đã được truyền khắp thành Thiên Phong này rồi. Mọi người ở đây đều được biết tường tận mọi chuyện.
Mặc dù bọn họ khá giật mình khi Diệp gia xuất hiện một tu sĩ mới mười bảy tuổi đã đạt tới Trúc Cơ; thế nhưng, trong đầu bọn họ đều nghĩ một điều giống nhau... Diệp gia xong đời rồi!
Nước Vạn Trúc khiêu chiến nước Thiên Phong?
Nói đùa à? !
Đây khác gì kiến càng lay cây!
Ngay cả một số nước hơi giao hảo với nước Vạn Trúc cũng bắt đầu sinh ra bất hòa với nước Vạn Trúc. Dù sao, tất cả bọn họ cũng không có chút niềm tin nào vào việc nước Vạn Trúc có thể chiến thắng nước Thiên Phong.
Nhận thấy sự khinh thường trong ánh mắt Trần Thánh Phu, cùng với những lời châm chọc và từng cái nhìn thương hại, trong lòng Diệp Khôn lại trở nên bình tĩnh hơn. Hắn thản nhiên cười một tiếng, ánh mắt chuyển về phía đài cao trên quảng trường.
Hiện giờ, ở phía trước đài cao là năm cái ghế màu vàng kim trông vô cùng quý phái và sang trọng. Mọi người đều biết năm cái ghế này chính là năm vị trí dành cho hai vị Giám sát sứ đến từ Đế quốc Vân Cảnh cùng ba vị trưởng lão của Nam tam tông. Phía sau năm cái ghế là từng hàng ghế ngồi được bày sẵn. Đây chính là chỗ cho những người tùy tùng đi theo sau bọn họ ngồi.
Lúc này, mọi người còn đang đợi mấy nhân vật lớn cùng với mấy vị quốc chủ của hai mươi nước vùng Nam bộ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Khi ánh dương quang chiếu rọi xuống quảng trường, cánh cổng chính của phòng nghị sự nước Thiên Phong cách đó không xa được ầm ầm mở ra.
- Tới rồi!
Diệp Khôn cũng giống như những người xung quanh, ánh mắt đều tập trung nhìn về hướng cửa chính. Một khắc sau đó, hắn bỗng trông thấy bóng dáng năm người dẫn đầu đi ra.
Trong năm người này, người đi ngoài cùng bên trái chính là vị nho sĩ tuổi trung niên mà Diệp Khôn đã từng thấy mặt. Y chính là Triệu Kinh Luân, đặc sứ của Thất hoàng tử. Tuy nhiên, Diệp Khôn chỉ hơi dừng lại trên người này một lát, sau đó hắn di chuyển ánh mắt về phía bốn người còn lại.
Đi bên cạnh người nho sĩ trung niên là một người thanh niên nhìn không quá ba mươi tuổi. Người thanh niên này tướng mạo anh tuấn, trên người mặc một bộ hoa phục màu vàng nhạt, khuôn mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười khinh khỉnh khiến người ta cảm thấy y là loại quần là áo lụa. Không cần giới thiệu, Diệp Khôn cũng biết đây chính là người đã trợ giúp nước Thiên Phong ép bức nước Vạn Trúc, đặc sứ của Tam hoàng tử. Đồng thời, y cũng là đệ tử của đại gia tộc tu tiên ở quận Xích Diễm, Doãn Thiên Bình.
Còn người đang đi bên cạnh Doãn Thiên Bình chính là một lão già gầy gò, trên người mặc một bộ trường bào mỏng màu xám. Lão già này râu tóc bạc trắng, hai mắt hõm sâu. Bộ dáng của lão khiến cho người ta cảm thấy lão là một người lạnh lùng, nghiêm khắc. Bên hông lão đeo một thanh Tam Xích Thanh Phong. Hiển nhiên, lão già này chính là vị trưởng lão của Thượng Vân Các, Thượng Quan Ngu.
- Có tin đồn Trần Thánh Phu được một vị trưởng lão nhìn trúng rồi thu làm đệ tử, dường như không phải là người này. Tuy nhiên, nếu như Trần Thánh Phu trở thành đệ tử của Thượng Vân Các, lão già này chắc chắn sẽ tìm mọi cách để bảo vệ y. Đến lúc đó phải thật cẩn thận.
Diệp Khôn nhìn vị trưởng lão Thượng Quan Ngu của Thượng Vân Các một cái thật sâu, sau đó hắn nhìn về phía hai người tu sĩ còn lại.
Một người trong số đó lưng hùm vai gấu, râu tóc trên mặt như sư như hổ, trên người khoác một bộ trường bào màu xanh đậm đã căng phồng hết lên. Y chính là trưởng lão của Ngự Thú Tông, Hùng Thiên Quân. Mà người còn lại chính là một vị trung niên mặc áo khoác màu đen. Mặc dù y mới chỉ tầm ba, bốn mươi tuổi, thế nhưng sắc mặt lại tái nhợt, trông giống như một người đang mang bệnh. Đây chính là trưởng lão của Khô Mộc Tông, Mục Hà.
Ánh mắt Diệp Khôn dừng lại trên người Mục Hà một lúc, sau đó nhìn về phía trưởng lão Hùng Thiên Quân của Ngự Thú Tông.
Sau lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này, môn phái hắn muốn gia nhập chính là Ngự Thú Tông. Dù sao, cái am hiểu nhất của môn phái này chính là chiến kỹ Mô Phỏng Thú. Đối với những người tu luyện chiến kỹ Mô Phỏng Thú như Diệp Khôn, đây chính là một sự lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên, trước đó...
Diệp Khôn lại một lần nữa nhìn về phía Trần Thánh Phu, trong mắt hắn hiện lên đầy sát ý.
Trước đó, hắn muốn tự tay mình đâm chết Trần Thánh Phu trên lôi đài để an ủi linh hồn anh trai hắn đang ở trên trời.
Trong lúc Diệp Khôn đang suy tư, phía sau cánh cửa lần lượt đi ra hai mươi người nữa. Đây chính là toàn bộ quốc chủ của hai mươi vùng Nam bộ. Dĩ nhiên, Diệp Nam Thiên cũng ở trong số này.
Tuy nhiên, vẻ mặt lúc này của Diệp Nam Thiên đang rất lạnh lùng, không nhìn ra được ông vui hay buồn. Trái ngược với ông, vị quốc chủ Trần Thượng Long của nước Thiên Phong đang nói cười vui vẻ với một vị quốc chủ giao hảo khá tốt với y. Từ trên mặt y không trông thấy một chút khẩn trương nào. Có lẽ, trong lòng y đã sớm nhận định rằng nước Thiên Phong sẽ ăn đứt nước Vạn Trúc. Diệp gia không biết tự lượng sức mình giống như kiên càng lay cây. Thật đúng là nực cười!
Rất nhanh, năm người Triệu Kinh Luân đã đi tới trước đài cao. Sau khi năm người ngồi xuống, Doãn Thiên Bình bỗng ho khan một tiếng, quay đầu lại nói:
- Trần quốc chủ, lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này do nước Thiên Phong làm chủ nhà, quy tắc sẽ do các người lên tuyên bố.
Trần Thượng Long khom người đáp ứng, thái độ hết sức cung kính. Y chợt đi tới phía trước năm người, ánh mắt nhìn xuống quảng trường đông nghịt bên dưới, lớn tiếng đọc ra quy tắc của Chư Quốc Võ Đấu Hội.
Chư Quốc Võ Đấu Hội sẽ kéo dài ba ngày, quy tắc của nó cũng rất đơn giản.
Hai mươi nước vùng Nam bộ, mỗi nước sẽ phái ra mười người tham dự. Hai trăm người dự thi sẽ bốc thăm ở trên lôi đài chọn ra người đánh với mình. Sau khi tìm ra được một trăm người đi tiếp sẽ lại tiếp tục bốc thăm. Cứ như vậy, đến khi còn lại năm mươi người, ai thắng sẽ trở thành người đứng vào tốp ba mươi người đứng đầu. Còn hai mươi lăm người thua cuộc kia sẽ tiếp tục cử hành thi đấu chọn ra danh sách năm người chiến thẳng để đưa vào tốp ba mươi.
Đây chính là tiến trình của ngày thi đấu đầu tiên.
Sang ngày thi đấu thứ hai, Chư Quốc Võ Đấu Hội sẽ càng trở niên kịch liệt. Ba mươi người đứng đầu sẽ bốc thăm chia thành ba người một tổ tiến hành thi đấu trên lôi đài. Điều này phải xem vào vận may của chính mình. Nếu như bốc phải hai đối thủ kém hơn mình, hai người kia chắc chắn sẽ hợp lại với nhau lấy hai đánh một. Mà phần lớn những người có thể lọt vào tốp ba mười đều là tu sĩ đến từ các nước lớn. Nhất là các tu sĩ đến từ ba nước mạnh nhất trong hai mươi nước vùng Nam bộ là nước Thiên Phong, nước Thiên Kình và nước Tề. Nếu như là tu sĩ thân quen với mình, dĩ nhiên sẽ hợp lại cùng đối địch.
Cho nên, trong vòng đấu này, có rất nhiều tu sĩ đến từ những nước nhỏ phải một mình chiến đấu hăng hái nhưng vẫn bị loại. Cuối cùng sẽ chọn ra danh sách người mười đứng đầu.
Tiến vào tốp mười, ngoại trừ được ban thưởng rất nhiều, bọn họ còn đạt được tư cách trở thành đệ tử nội môn của Nam tam tông. Thế nhưng, đây không phải là điểm dừng cuối cùng của Chư Quốc Võ Đấu Hội. Sau khi lọt vào tốp mười, tu sĩ sẽ phải tiếp tục bốc thăm chiến đấu chọn ra năm người đứng đầu. Năm người đứng đầu sẽ được chia thành hai tổ, một tổ có hai người, còn tổ kia sẽ có ba người. Tổ hai người sẽ đánh với nhau tìm ra một người chiến thắng lọt vào trận chung kết. Về phần tổ ba người kia sẽ tổ chức đấu loại từng người với nhau, ai chiến thắng nhiều lần nhất sẽ trở thành người cuối cùng tham dự vào trận chung kết.
Ba người đánh với nhau tìm ra người chiến thắng có vẻ như bất công. Thế nhưng, đây chính là cách mài giũa cho chính cá nhân họ. Các lần Chư Quốc Võ Đấu Hội trước, người giành chiến thắng cuối cùng phần lớn là những người thuộc tổ ba người đấu với nhau này.
Việc tìm ra hai người cuối cùng vào chung kết cũng chính là đóng lại ngày thi đấu thứ hai. Còn ngày thứ ba, đây chính là màn diễn quan trọng của Chư Quốc Võ Đấu Hội - Trận chung kết.
Hai người có thể vượt qua hai trăm người đến từ hai mươi quốc gia đã có thể coi là những người ưu tú nhất của hai mươi nước vùng Nam bộ có độ tuổi dưới hai mươi lăm. Hai người quyết đấu vào chính ngày thi đấu thứ ba, sau cùng tìm ra người có thể đạt được ví trí thứ nhất.
Đạt được vị trí thứ nhất, ngoài việc được Giám sát sứ Đế quốc Vân Cảnh ban thưởng, người đó còn có quyền được tự mình lựa chọn tông môn cho mình. Đây cũng chính là một điều Diệp Khôn coi trọng nhất.
Sau khi tuyên bố xong quy tắc, Trần Thượng Long xoay người thi lễ với năm người đang ngồi một cái rồi quay về chỗ. Doãn Thiên Bình đang ngồi thẳng trên ghế cũng từ từ đứng dậy.
Ánh mắt của y nhìn quanh, cao giọng nói:
- Lần này, Đế quốc Vân Cảnh phái ta cùng với Triệu huynh tới, ngoại trừ việc giám sát Chư Quốc Võ Đấu Hội ra, chúng ta còn mang theo một vật nữa.
Nói xong, y thò tay vào một chiếc túi nhỏ được làm bằng vàng và ngọc ở bên hông. Trong lúc mọi người còn đang giật mình, y đã móc ra một chiếc kính ngọc màu vàng kim to bằng lòng bàn tay. Doãn Thiên Bình có chút không nỡ sờ sờ chiếc kính ngọc trong tay, sau đó chợt giơ nó lên cao.
- Chiếc Kim Ngọc Hộ Tâm Kính này chính là linh khí ngũ phẩm, giá trí của nó thế nào cũng không cần ta phải nói nữa. Còn đây, nó chính là phần thưởng cho người giành chức quán quân Chư Quốc Võ Đấu Hội!
......o0o......
(1) Nam tam tông: ba tông môn phía Nam
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Phệ Linh Yêu Hồn Tác giả: Ngự Trạch Truyền Thuyết
Quyển 1: Nam bộ Phong Vân Lục
Chương 69: Diệp gia điên cuồng
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Lời của Doãn Thiên Bình khiến cho cả quảng trường trở nên khá yên tĩnh. Bất chợt, từng loại âm thanh pha trộn giữa sự vui mừng, tham lam cùng với những ánh mắt điên cuồng đều dồn về chiếc kính ngọc màu vàng kim ở phía trên.
- Oa!
Cả quảng trường bỗng nổi lên hoàng loạt tiếng hô kinh sợ, đám người bên dưới đã ầm ĩ vang trời!
- Linh khí ngũ phẩm. Ông trời của tôi, đây chính là phần thưởng cho vị trí thứ nhất.
- Trời ạ! Đây là lần đầu tiên ta trông thấy linh khí ngũ phẩm!
- Không hổ danh Đế quốc Vân Cảnh. Chỉ tiện tay đã mang ra linh khí ngũ phẩm!
Đủ các loại âm thanh cùng nhau vang lên ù hai tai. Nhưng, trong lòng mọi người đều biết rõ, bọn họ tuyệt đối không có cơ hội tranh giành kiện linh khí này. Người có năng lực đoạt được vật này chỉ có một: tu sĩ đứng thứ nhất. Mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào chiếc kính ngọc màu vàng kim trong tay Doãn Thiên Bình.
- Linh khí ngũ phẩm...
Giọng nói của Diệp Khôn đã hơi khàn khàn. Hắn nuốt nước bọt một cái, trong mắt đậm vẻ cháy bỏng.
Linh khí mạnh nhất trong tay hắn hiện giờ chỉ là kiện Băng Tằm Giáp chuẩn tam phẩm. Chiếc áo giáp này đã khiến hắn phải bỏ ra toàn bộ gia sản trên người để mua. Như vậy, cái linh khí ngũ phẩm Kim Ngọc Hộ Tâm Kính này phải mạnh đến mức độ nào? !
Không hổ danh Đế quốc Vân Cảnh!
Ở bất cứ nước nào thuộc hai mươi nước vùng Nam bộ, kiện linh khí ngũ phẩm này đều có thể trở thành bảo vật trấn quốc. Thế nhưng, hiện giờ Đế quốc Vân Cảnh chỉ tiện tay coi nó như phần thưởng tặng cho người chiến thắng!
Sau khi hít một hơi thật dài, Diệp Khôn từ từ bình tĩnh lại. Trong lòng hắn biết rõ, hiện giờ không phải là lúc suy nghĩ chuyện này. Việc hắn muốn tranh vị trí thứ nhất, hoàn toàn không liên quan tới linh khí ngũ phẩm, mà nó liên quan tới sinh tử tồn vong của Diệp gia. Còn lý do nữa chính là báo thù cho anh trai Diệp Kiền!
Lúc này, ở phía trên đài cao, Doãn Thiên Bình cảm nhận được từng cái ánh mắt cháy bỏng của mọi người, khóe miệng y hiện lên một nụ cười chế nhạo:
- Đúng là bọn nhà quê.
Dĩ nhiên, lời này của y chỉ là lời nói ở trong lòng. Y cũng không ngu đến mức nói ra trước mặt mọi người ở đây.
Doãn Thiên Bình cất chiếc Kim Ngọc Hộ Tâm Kinh vào túi eo, miệng khẽ mỉm cười, quay đầu lại nói:
- Trần quốc chủ, ta nhớ trước khi tuyên bố bắt đầu còn có một khâu khá thú vị nữa thì phải?
- Dạ đúng. Khiến đặc sứ đại nhân phải chê cười rồi. Trước khi bắt đầu Võ Đấu Hội, các nước sẽ tự mình đánh cược với nhau. Mỗi nước sẽ dùng tuyển thủ tham gia thi đấu của nước mình để đánh cược thứ bậc xếp hạng trong giải đấu. Làm vậy để cho các nước có mâu thuẫn với nhau có thể hòa giải qua lần Chư Quốc Võ Đấu Hội. Người thua dĩ nhiên phải xuất ra một số tiền để trả cho người thắng.
Trần Thượng Long cười nhạt, ánh mắt khẽ liếc về phía Diệp Nam Thiên:
- Nếu như lần này nước Thiên Phong được làm chủ nhà, người thứ nhất đánh cược sẽ do nước Thiên Phong làm trước. Diệp quốc chủ, ngài đọc hay ta đọc đây?
Lời này vừa được nói ra, ngoại trừ tu sĩ hai nước Thiên Phong cùng Vạn Trúc đã biết trước vụ đánh cược này, toàn bộ tu sĩ các quốc gia khác đều ngẩn người.
Dù sao, các quốc gia đánh cược với nhau đều là những quốc gia có thực lực tương đương. Còn những quốc gia nhỏ yếu sẽ không bao giờ đồng ý đánh cược với những quốc gia có thực lực mạnh.
Nhưng điều khiến mọi người ở đây trợn mắt há mồm là Diệp Nam Thiên lại liếc Trần Thượng Long một cái, sau đó lạnh lùng nói:
- Vậy phiền Trần quốc chủ.
Trần Thượng Long khẽ mỉm cười, móc từ trong lồng ngực ra một tờ văn thư, sau đó lớn tiếng đọc. Nội dung vụ đánh cược này không khác gì với nội dung ba ngày trước Trần Kính Chân đã nói. Chẳng qua, chỉ có một chỗ khác duy nhất chính là: Sau khi một bên giành chiến thắng, bên kia phải lập tức giao khế đất cùng linh thạch cho bên kia. Đồng thời, hai bên không ai được lấy cớ tìm cách sai hẹn, không được phát động chiến tranh với nhau.
Sau khi Trần Thượng Long đọc nốt một chữ cuối cùng, cả quảng trường bỗng nổi lên tiếng hô kinh sợ còn lớn hơn cả lần xuất hiện linh khí ngũ phẩm.
- Trời ạ, Diệp gia điên rồi ư? !
- Mẹ nó, cái này khác gì tặng không mỏ linh thạch cho nước Thiên Phong!
- Hóa ra là vậy. Diệp Nam Thiên tính toán cũng giỏi thật. Sợ rằng nước Thiên Phong và nước Vạn Trúc đã có một cái giao dịch nào đó với nhau rồi. Sở dĩ bọn họ dùng lần đánh cược này giao mỏ linh thạch cho nước Thiên Phong, mục đích chính là muốn các quốc gia khác không dám đến dò xét mỏ linh thạch này nữa!
Một người tu sĩ nước Trung Sơn Quận bỗng nhiên giật mình hiểu ra, gào to.
- Như vậy...
- Không hẳn vậy đâu. Nói không chừng Diệp gia bọn họ tin rằng Diệp Khôn có thể đoạt được ví trí thứ nhất cũng nên. Ha ha ha!
Một người tu sĩ nước Ngũ Kiếm nói kiểu âm dương quái khí.
- Đừng nói linh tinh nữa. Nếu như Diệp Khôn có thể đạt được ví trí thứ nhất, ta sẽ ngay tại chỗ ăn hết thùng phân ngựa!
Một người tu sĩ nước Ngũ Kiếm khác vội vàng tiếp lời. Từ sau khi Lưu Dong bị phế, nước Vạn Trúc và nước Ngũ Kiếm đã kết một mối thù rất sâu với nhau. Dĩ nhiên, bọn họ sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào ném đá xuống giếng.
Nghe thấy từng tiếng ồn ào phía bên dưới, Trần Thượng Long thản nhiên cười một tiếng. Y chợt quay đầu lại, đưa tờ chứng nhận đánh cược cho Doãn Thiên Bình, nói:
- Kính xin Giám sát sứ đại nhân làm chứng.
Nhìn Trần Thượng Long không biết xấu hổ đem tờ chứng nhận đưa cho Doãn Thiên Bình ở bên cạnh, vẻ mặt Diệp Nam Thiên đã trở nên âm u đến mức sắp chảy nước. Nhưng ông không còn cách nào khác, chỉ biết trơ mắt nhìn Doãn Thiên Bình cầm lấy tờ chứng nhận.
Nhưng, đúng vào lúc này, một giọng nói bất chợt vang lên:
- Khoan đã!
Mọi người cùng nhìn về hướng phát ra giọng nói. Người vừa mở miệng chính là người không nói một câu nào từ nãy tới giờ, Triệu Kinh Luân.
Nụ cười trên mặt Doãn Thiên Bình hơi ngưng lại:
- Sao vậy, Triệu đại nhân cảm thấy ta không hợp làm người làm chứng ư?
- Dĩ nhiên là không hợp. Chẳng lẽ Doãn huynh không nhớ chức trách của chúng ta là gì sao? Hơn nữa, Doãn huynh cũng đừng quên, ngài là người đại biểu cho Tam hoàng tử chứ không phải bản thân ngài.
Con ngươi Doãn Thiên Bình bỗng nhiên co lại. Y khẽ nheo mắt, bên trong lóe lên vẻ dữ tợn rồi biến mất.
Nhất thời, không khí trên đài cao bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ. Sau khi trôi qua mấy hơi thở, Doãn Thiên Bình bỗng nhoẻn miệng cười nói:
- Còn phải cảm ơn Triệu đại nhân đã nhắc nhở. Tuy nhiên, theo ý Triệu đại nhân, ai là người thích hợp đứng ra làm chứng đây?
Triệu Kinh Luân nho nhã cười một tiếng. Y đưa tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, lạnh nhạt nói:
- Doãn huynh không biết chứ. Mỗi lần trước khi bắt đầu Chư Quốc Võ Đấu Hội, các quốc gia sẽ cùng tham gia đánh cược với nhau. Có thể vì để giải quyết mâu thuẫn, hoặc có thể đặt cược thắng thua để kiếm chút tiền. Mà đánh cược trước mặt bao nhiêu người thế này, chẳng lẽ còn có người dám đổi ý hay sao?
- Hóa ra là vậy.
Khóe miệng Doãn Thiên Bình khẽ giật giật. Tuy nhiên, y cũng biết rõ một điều. Nếu nói về tài ăn nói và học thức, kể cả một trăm người như y cũng không so được với Triệu Kinh Luân. Y trừng mắt nhìn Trần Thượng Long, sau đó đem tờ chứng nhận đánh cược trả lại cho gã.
Trần Thượng Long lúc này cũng khổ không kể siết. Vốn y muốn mượn lần đánh cược này để tạo thế cho mình. Thế nhưng, y không ngờ rằng Triệu Kinh Luân lại đột nhiên chen ngang vào. Lúc này, y tức giận ấn một dấu tay xuống tờ chứng nhận đánh cược. Diệp Nam Thiên biết ơn nhìn qua Triệu Kinh Luân, sau đó giống như Trần Thương Long cũng ấn dấu tay xuống.
Rất nhanh, tờ chứng nhận đánh cược đã được cả hai bên ký kết xong. Bên dưới, mọi người ở đây đã sớm kinh ngạc tới trợn mắt há mồm giữa màn đấu khẩu của hai vị Giám sát sứ Đế quốc Vân Cảnh.
Chờ đến khi Trần Thượng Long lạnh lùng tuyên bố bắt đầu Chư Quốc Võ Đấu Hội, mọi người xung quanh mới kịp tỉnh táo lại. Ngoại trừ hai trăm tuyển thủ tham gia, những người khác đều vội vàng đi tới vòng ngoài quảng trường.
Ở xung quanh quảng trường đã được xây dựng tạm mấy chục cái đài cao. Những cái đài này chỉ cao tầm năm, sáu trượng. Thế nhưng, cao như vậy đã đủ cho mọi người thấy rõ được mọi chuyện xảy ra trên quảng trường rồi. Các thế lực lớn nhỏ đều vội vàng nhìn chằm chằm xuống quảng trường bên dưới, yên lặng đợi kết quả bốc thăm.
Nước Vạn Trúc được sắp xếp ngồi ở một cái đài cao nắm phía bên trái quảng trường. Chẳng biết do vô tình hay cố ý, đài cao bọn họ đang ngồi lại nằm ngay cạnh nước Thiên Kình.
Sau khi Diệp Khôn bốc thăm, trong lúc hắn cầm số thứ tự trở về đài cao của Diệp gia thì lại gặp phải mười người dự thi của Ngô gia.
- Diệp huynh, đã lâu không gặp.
Ngô Cương đứng trong đám người đột nhiên bắt chuyện, tiến lên phía trước chắp tay nói.
- Thì ra là Ngô huynh.
Diệp Khôn hơi sửng sốt, chắp tay cười.
- Không ngờ, chỉ mới ba tháng không gặp, Diệp huynh đã đạt tới Trúc Cơ rồi. Thật đúng là nằm ngoài dự liệu của ta.
Ngô Cương cười nói.
- Gặp may thôi.
Diệp Khôn cười nhạt trả lời. Ánh mắt hắn liếc qua chín người tu sĩ còn lại của Ngô gia thì phát hiện ra trong đó có không ít người nhìn hắn với vẻ thương hại và khinh thường. Đối với điều này, Diệp Khôn không hơi đâu để ý. Rất nhanh, ánh mắt hắn đã dừng lại trước một người thanh niên đang nở nụ cười biếng nhác.
Ngô Huy, một trong ba đại thiên tài của hai mươi nước vùng Nam bộ!
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Khôn, Ngô Huy quay đầu lại, thản nhiên nói:
- Ngươi muốn khiêu chiến Trần Thánh Phu?
- Chuẩn xác mà nói thì không phải là hắn. Cái ta muốn là vị trí thứ nhất.
Diệp Khôn bình tĩnh nói.
Lời này vừa được nói ra, không đợi Ngô Huy đáp lại, đám đệ tử trẻ tuổi của Ngô gia lập tức cười khẩy chế giễu, nói:
- Tinh tướng!
- Thật quá ngạo mạn rồi. Chỉ là một thằng quỷ nhỏ vừa đạt tới Trúc Cơ mà thôi. Hắn tự cho mình là ai chứ?
Ngô Huy cũng khẽ cười, khen ngợi:
- Quả nhiên rất can đảm. Tuy nhiên, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện không gặp phải ta. Nếu không thì ngươi cũng không có cơ hội khiêu chiến với Trần Thánh Phu đâu.
- Cũng không hẳn là vậy.
Diệp Khôn cũng không muốn tranh luận tiếp, hắn cười nhạt một tiếng rồi xoay người đi về phía đài cao của Diệp gia, không thèm quan tâm tới đám tu sĩ Ngô gia phía sau đang chế giễu mình.
Lúc này, Diệp Nam Thiên và các vị quốc chủ khác cũng bước xuống khỏi đài cao ở giữa trung tâm quay về chỗ quốc gia mình đang ngồi. Khi thấy Diệp Khôn đi tới, Diệp Nam Thiên đứng dậy hỏi:
- Cháu có ý kiến gì không?
Trong lòng Diệp Khôn biết Diệp Nam Thiên muốn hỏi về chuyện vị đặc sứ của Thất hoàng tử vừa ra tay giúp đỡ. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn khẽ nói:
- Tuy nói chuyện liên quan tới sự tranh chấp vương quyền của Đế quốc Vân Cảnh là một điều không hay; thế nhưng, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Diệp Nam Thiên khẽ gật đầu. Từ trong ánh mắt của ông, Diệp Khôn có thể nhìn ra được lúc này Diệp Nam Thiên đang nghĩ cách tách mình ra khỏi Triệu Kinh Luân.
Sau khi thở phào một hơi, Diệp Khôn liền ngồi xuống ghế. Hắn híp mắt nhìn về phía trung tâm của quảng trường.
Sau khi xong xuôi mọi việc, mấy người tu sĩ nước Thiên Phong lập tức đi lên trên quảng trường. Đợi khi bọn họ mở cơ quan ra, trên quảng trường bỗng từ từ nhô lên 50 cái lôi đài cao ba thước, dài rộng hai mươi trượng.
Lúc bình thường, nơi đây chính là luyện võ trường của đệ tử Trần gia. Nó trông khác hẳn so với quảng trường luyện võ thiếu thốn của Diệp gia. Quảng trường luyện võ của nước Thiên Phong có thể chứa được cùng lúc một trăm người tỷ thí với nhau. Đây chính là di sản của những quốc gia to lớn.
Diệp Khôn nhìn nhìn quảng trường tới xuất thần. Bỗng nhiên, dường như nhận thấy một ánh mắt đang nhìn mình từ bên phải, hắn quay đầu nhìn về nơi ánh mắt truyền tới.
Nơi đó chính là đài cao của nước Thiên Kình. Ở ngay bên cạnh vị Quốc chủ Ngô Thiên Hùng nước Thiên Kình, một người thiếu nữ nhỏ nhắn, dễ thương đang nhìn hắn bằng ánh mắt hung dữ. Cô gái này chính là Ngô Nam, người ngày trước Diệp Khôn từng gặp mặt trong dãy núi Phong Tuyệt.
Trông thấy Diệp Khôn nhìn về phía bên này, Ngô Nam bỗng hung hăng giơ giơ nắm đấm lên, lè lưỡi với Diệp Khôn. Chẳng qua, thấy nàng làm ra dáng vẻ đáng yêu giống như một tiểu nha đầu đang đùa giỡn, khóe miệng Diệp Khôn khẽ nhếch lên, nghiêng đầu lại không để ý tới nàng nữa.
- Hừ!
Hiển nhiên Ngô Nam đã bị chọc cho tức giận, nàng bĩu môi hừ ra một tiếng, sau đó kéo kéo Ngô Cương đang ngồi phía trước.
- Sao thế?
Ngô Cương kinh ngạc, quay đầu lại hỏi.
- Anh nhìn kìa, tên kia chính là kẻ vừa tham lam vừa đáng ghét!
Ngô Nam bĩu môi chỉ chỉ về phía Diệp Khôn, nói nhỏ.
Ngô Cương gượng cười:
- Kẻ "đáng ghét" này ngày trước đã cứu chúng ta.
- Hứ!
Ngô Nam vừa thấy đám đệ tử Ngô gia kinh ngạc quay đầu lại, nàng liền vội vàng đưa tay làm dấu im lặng. Dù sao, ngày trước gặp phải nguy hiểm trong dãy núi Phong Tuyệt, nàng đã xin Ngô Cương dấu diếm chuyện này đi. Nếu như bị cha biết, nàng chắc chắn sẽ bị chửi chết.
Ngô Cương nhún vai, chuẩn bị mở miệng nói. Bỗng nhiên, ở trên đài cao giữa quảng trường, người tu sĩ Trần gia chịu trách nhiệm thông báo bỗng lớn tiếng nói:
- Chư Quốc Võ Đấu Hội đã bắt đầu, mời tất cả mọi người dự thi bước lên lôi đài...
Năm mươi lôi đài chỉ đủ cho một trăm người cùng thi đấu. Ngô Cương rất may mắn được thi đấu ở vòng thứ hai. Gã đang chuẩn bị quan sát thật tốt Chư Quốc Võ Đấu Hội thì bỗng nghe thấy Ngô Nam ríu rít kêu lên:
- Anh, mau nhìn kìa, tên khốn kia chuẩn bị bước lên lôi đài rồi. Hy vọng hắn sẽ bị loại ở vòng thứ nhất.
Ngô Cương liếc mắt, đang định mở miệng nhắc nhở em gái đây chính là ân nhân cứu mạng mình. Tuy nhiên, sau khi trông thấy đối thủ của Diệp Khôn, sắc mặt gã bỗng nhiên thay đổi.
......o0o......
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Phệ Linh Yêu Hồn Tác giả: Ngự Trạch Truyền Thuyết
Quyển 1: Nam bộ Phong Vân Lục
Chương 70: Đối thủ vòng thứ nhất
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Trong lúc một trăm người dự thi bước lên lôi đài, vô số tiếng hoan hô bỗng vang lên khắp quảng trường. Âm thanh tụ lại lớn đến mức như muốn chọc thủng bầu trời.
Hơn nữa, phần lớn những ánh mắt ở đây đều tập trung về lôi đài số ba. Từng tiếng hô kinh sợ không ngừng vang lên khắp nơi. Trong số đó còn kèm theo không ít những tiếng chửi rủa. Hiển nhiên, chẳng ai ngờ trận đấu tiêu điểm đầu tiên của Chư Quốc Võ Đấu Hội lại tới nhanh đến như vậy!
Diệp Khôn đứng trên lôi đài, ánh mắt bình tĩnh nhìn đối thủ của hắn,
Trần Lâm, cao thủ đứng thứ hai của Trần gia. Mặc dù y vẫn luôn sống dưới cái bóng của Trần Thánh Phu; thế nhưng, không ai ở đây không biết tới thực lực của y.
Hai mươi hai tuổi đạt tới Trúc Cơ. Vào hơn ba năm trước, sau khi lọt vào tốp ba mươi người đứng đầu, y đã một mình chiến đấu với hai huynh đệ đến từ nước Tề là Tề Vân và Tề Dự. Y đã một mình chiến đấu với hai người tu sĩ Trúc Cơ, cuối cùng đánh trả lại khiến cho một người bị thương. Thế nhưng, y vẫn bị loại một cách đáng tiếc!
Thật ra, lúc ấy Thượng Vân Các đã có ý coi trọng Trần Lâm. Thế nhưng, y vẫn kiên trì muốn tiếp tục tham gia thêm một lần Chư Quốc Võ Đấu Hội nữa.
Diệp Khôn không ngờ đối thủ thứ nhất của hắn lại là y!
- Trần gia các người tính toán giỏi thật.
Diệp Khôn nhìn người thanh niên có vẻ mặt lạnh lùng, hà khắc phía trước, mở miệng châm chọc.
- Ngươi không đủ tư cách khiêu chiến tộc huynh!
Trần Lâm dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Diệp Khôn, mặt không chút thay đổi nói.
- Có đủ tư cách hay không, hãy dùng thực lực nói chuyện!
Diệp Khôn cười ha ha. Bất chợt, hắn không quan tâm tới Trần Lâm nữa, quay sang nhìn vị tu sĩ làm trọng tài của Trần gia, lạnh lùng nói:
- Bắt đầu đi.
Vị trọng tài kia ho khan một tiếng, sau đó khẽ nhìn sang xung quanh. Rất nhanh, ở giữa trung tâm quảng trường, một người tu sĩ bỗng giơ cao chiếc cờ nhỏ trong tay lên. Thấy vậy, năm mươi người trọng tài khác trên các lôi đài cũng đồng loạt giơ cao chiếc cờ trong tay mình lên, sau đó cùng phất mạnh xuống.
- Võ đấu, bắt đầu!
Cùng lúc vị trọng tài kia quát to một tiếng, bên trong đan điền Diệp Khôn cũng lập tức trào ra pháp lực tụ về phía hai tay. Pháp lực tuôn ra giống như một đám sương mù quấn quanh hai tay.
- Quả nhiên là tu sĩ Trúc Cơ mười bảy tuổi!
Một số thế lực ở xung quanh được mời đến quan chiến đột nhiên hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn. Tuy nói chuyện xung đột giữa Diệp Khôn cùng Trần Thánh Phu đã được truyền ra khắp thành Thiên Phong. Thế nhưng, đối với bọn họ, chỉ khi được nhìn thấy tận mắt mới tin nó là sự thật!
- Không ngờ hai mươi nước vùng Nam bộ lại xuất hiện một thiên tài như vậy.
Một lão già vuốt vuốt chỏm râu, nói.
- Ha ha, chẳng lẽ Vương huynh đã động tâm rồi sao? Tuy nhiên, cho dù y có thể chiến thắng, Nam tam tông chắc chắn sẽ không bỏ qua y đâu.
- Thế nhưng, phải xem y có thể vượt qua cửa ải Trần Lâm này không đã.
- Đáng tiếc, thiên tài như vậy lại cứ muốn liều mạng với Trần gia. Ba năm trước, ta đã tận mắt thấy Trần Lâm chiến đấu. Thực lực của y rất mạnh, nếu như không phải vận may hơi kém thì y đã có thể lọt vào tốp năm rồi.
Xung quanh lôi đài vang lên từng tiếng ồn ào. Ngay cả ở trên đài cao giữa trung tâm, các vị trưởng lão của Nam tam tông cũng sáng mắt lên. Hiển nhiên, việc Diệp Khôn đạt tới Trúc Cơ khi mới mười bảy tuổi đã khiến cho bọn họ động tâm.
Tuy nhiên, những tiếng ồn ào này cũng không ảnh hưởng tới lôi đài. Trần Lâm không đổi sắc, trên miệng hiện lên nụ cười khẩy khinh thường:
- Xem ra, bọn họ cũng rất xem trọng thiên phú của ngươi đó. Thế nhưng...
Nói đến đây, trên người Trần Lâm bỗng nhiên xuất hiện một luồng pháp lực còn đậm hơn. Pháp lực vừa rời khỏi cơ thể bỗng hóa thành một màn hơi lạnh bao bọc cơ thể y giống như một bức tượng băng. Ngay cả mặt đất xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện sương lạnh!
Một khắc sau đó, Trần Lâm nắm chặt cây đao bên hông, trường đao xuất vỏ kéo theo một vệt đao rét cóng như băng!
- Hôm nay, ngươi sẽ phải chôn thây nơi này! Băng Tinh Trảm!
Một khắc sau, vệt đao chợt hiện lên một lớp băng tuyết khiến nó trông giống như một cây đao băng khổng lồ dài tới chín trượng chém về phía Diệp Khôn!
Băng Phách Đao, chiến kỹ chuẩn tứ phẩm. Đồng thời, đây cũng chính là một trong hai chiến kỹ trấn tộc của nước Thiên Phong. Khi thi triển chiến kỹ sẽ có thanh thế rất lớn, có thể biến khu vực xung quanh mình thành băng thiên tuyết địa khiến đối thủ không thể phát huy được hết hoàn toàn thực lực của bản thân!
Trong đầu Diệp Khôn hiện lên lời giảng giải của Diệp Nam Thiên về chiến kỹ của nước Thiên Phong. Ánh mắt hắn chợt lạnh, pháp lực trên hai tay bỗng hóa thành lửa!
Một khắc sau, Diệp Khôn chợt bước lên một bước. Một luồng khí thế vô cùng bá đạo bỗng dâng lên từ trên người hắn. Toàn thân Diệp Khôn chợt bốc lên một ngọn lửa lớn. Lớp sương lạnh phía dưới mặt đất xung quang hắn đã bị ngọn lửa hòa tan trong nháy mắt!
- Hỏa Hồ Câu Trảo!
Sau khi quát lớn một tiếng, Diệp Khôn xoẹt hai cánh tay lên không trung như hình bán nguyệt bằng lửa va chạm ầm ầm với vệt đao băng khổng lồ!
Đây chính là một màn băng, hỏa giao tranh!
Luồng gió kình khổng lồ quét ra xung quanh. Đao băng bị hòa tan, ngọn lửa bị dập tắt tạo nên một đám hơi nước khổng lồ trên không trung.
- Ồ!
Trần Lâm lao ra khỏi đám hơi nước, trong mắt y hiện lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất ngay lập tức. Y giơ cao trường đao trong tay lên:
- Băng Long Quyển!
Đám hơi nước đầy trời lại bắt đầu ngưng tụ với nhau biến thành một cái vòi rồng bằng bông tuyết. Nó khẽ dừng lại trên không trung, sau đó chợt giống như một con rồng lớn nện thẳng xuống đầu Diệp Khôn!
- Hỏa Hồ Súy Vĩ!
Diệp Khôn gầm lên giận dữ, chân trái chống xuống mặt đất, chân phải nhấc đùi lên như một chiếc roi lửa vung lên cao. Bằng vào thế lôi đình vạn quân, nó giống như một cái đuôi vừa lớn vừa dài quất mạnh vào cái vòi rồng bằng bông tuyết!
- Bụp bụp!
Băng tuyết nổ tung. Nhưng ngay sau đó, Trần Lâm chợt vung ra hơn mười vệt đao. Bông tuyết lẫn lộn giống như cuồng phong bão táp cuốn tới phía Diệp Khôn!
- Chút tài mọn!
Diệp Khôn khinh thường hừ lạnh. Một khắc sau đó, ngọn lửa ngưng tụ trên hai tay chợt hóa thành hơn mười cái bóng trảo kết hợp với nhau tạo thành một bức ngăn hình bán nguyệt cản trở tất cả bông tuyết ở bên ngoài.
- Phanh! Phanh! Phanh!
Âm thanh va chạm vang lên không ngừng. Từ phía xa nhìn lại, cả lôi đài lúc này đang một bên là lửa, một bên là băng. Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người trên quảng trường đều bị thu hút về phía này!
- Hắn... Hẳn trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?
Ngô Nam che miệng, dường như nàng không tin nổi kẻ hèn hạ, máu lạnh, kiêu ngạo và tự đại khiến người ta chán ghét ngày trước lại có thể chiến đấu bất phân cao thấp với cả Trần Lâm!
Phải biết rằng, Trần Lâm đã đạt tới Trúc Cơ từ ba năm trước!
- Mạnh thật! Còn nữa, hắn vẫn chưa sử dụng hết thực lực của mình. Ít nhất, hắn còn chưa thi triển ra cái đuôi bằng lửa lúc đánh nhau với Xích Diễm Hồ lúc trước!
Ngô Cương kinh ngạc nhìn Diệp Khôn. Sau đó, gã chợt nhìn về phía Ngô Huy cách đó không xa.
Mặc dù Ngô Huy phải xuất chiến ở vòng đấu thứ nhất; thế nhưng, đối thủ của y chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới Tiên Thiên. Vì vậy, khi vừa mới bước lên lôi đài, đối thủ của y đã tự động nhận thua.
Hiện tại, Ngô Huy đang đứng dưới chiến đài của Ngô gia, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía lôi đài hai người kia đang chiến đấu.
Ngô Cương khá thân quen với Ngô Huy nên biết rõ. Tuy bề ngoài Ngô Huy không quan tâm tới bất cứ chuyện gì; thế nhưng, sâu trong nội tâm, y chính là một vị tộc huynh rất hiếu chiến. Trong lòng y lúc này đã bị Diệp Khôn gợi lên chiến ý!
Không chỉ có vậy...
Ngô Cương nhìn về đài cao phía trung tâm, nơi ba vị trưởng lão của Nam tam tông đang chăm chú nhìn về phía lôi đài của Diệp Khôn. Thậm chí, vị trưởng lão Hùng Thiên Quân của Ngự Thú Tông còn kích động đứng thẳng lên.
- Qua trận đấu này, bất luận là thắng hay thua, Diệp Khôn đã hoàn toàn nổi danh rồi. Tuy nhiên...
Ngô Cương khẽ nheo mắt nhìn về phía đài cao của nước Thiên Phong cách đó không xa. Tuy nói hai bên ngồi cách nhau cả một cái quảng trường, thế nhưng trong lòng Ngô Cương vẫn có thể cảm nhận được tâm tình lúc này của Trần gia sợ đang kém tới cực điểm.
...
- Đây là chiến kỹ gì? !
Trên đài cao nước Thiên Phong, Trần Thượng Long giật mình nhìn cảnh hai người đang chiến đấu kịch liệt. Sắc mặt của lão đã trở nên vô cùng u ám.
- Không biết, nhìn qua có vẻ giống với Hỏa Hồ chiến kỹ. Thế nhưng, nó lại không hoàn toàn giống nhau. Hơn nữa, y đã nắm giữ rất thuần thục cái chiến kỹ này rồi. Nếu chỉ nói riêng về việc nắm vững chiến kỹ, Trần Lâm đã thua.
Ngồi bên cạnh lão, Trần Kính Chân nhíu chặt hai hàng lông mày, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Chết tiệt, không ngờ Diệp gia vẫn còn cất giữ một quyển chiến kỹ như vậy!
Dù sao Trần Thượng Long vẫn là người đứng đầu một nước, lão chỉ nhỏ giọng mắng chửi một câu, sau đó vẻ mặt dần dần trở lại bình thường. Chỉ là, bên trong mắt lão hiện giờ đã le lói ý muốn giết người.
Cho dù là người trong Trần gia cũng không biết được ý muốn thực sự của lão. Sở dĩ lão tiêu phí hết bao nhiêu tâm lực bắt Diệp gia phải đánh cuộc, ngoại trừ cái linh mạch kia ra thì còn một nguyên nhân trọng yếu hơn chính là Diệp Khôn!
Tư liệu có liên quan tới Diệp Khôn ở trong tay lão đã chất đầy một rương. Cho nên, sự hiểu biết của lão về Diệp Khôn cũng không kém hơn bao nhiêu so với tu sĩ Diệp gia.
Một năm, chi cần một năm, từ tu vi Tiên Thiên đệ tứ tầng Kiện Cốt nhảy thẳng lên Trúc Cơ. Thiên phú như vậy, thật sự quá kinh khủng rồi!
Mà hiện giờ Diệp Khôn lại thể hiện ra thực lực như này càng khiến cho ý muốn giết người trong lòng lão tăng cao!
Kẻ này phải chết!
...
Thật ra Trần Thượng Long cũng không biết, đừng nói lão kinh ngạc mà ngay cả đám người Diệp Nam Thiên trên đài cao nước Vạn Trúc cũng vô cùng ngạc nhiên trước thực lực của Diệp Khôn!
- Đây là Hỏa Hồ chiến kỹ?
Diệp Thiên Nhai nhìn đăm đăm vào cái lôi đài giữa băng và lửa.
- Không biết...
Diệp Nam Thiên cười gượng lắc đầu, ánh mắt ông nhìn Diệp Khôn cũng tràn đầy kỳ vọng. Thậm chí ông còn có muốn xông lên lôi đài thay thế Diệp Khôn chiến đấu.
Bởi vì ông đã phát hiện ra một điều, bất kể là mỏ linh thạch hay cây trúc thần bí kia đều không thể so sánh được với thiên phú của Diệp Khôn!
Tuy nhiên, bởi vì Diệp Nam Thiên hiểu rõ Diệp Khôn. Ông biết tên nhóc này có lòng kiên định vượt quá sự tưởng tượng của mình. Nếu như nó đã quyết định chuyện gì, ông cũng không đủ khả năng ngăn cản được Diệp Khôn.
- Diệp Khôn, cháu cứ thể hiện ra hết năng lực của mình đi. Nếu như có người muốn giở trò, cho dù phải liều cái mạng này của ta, ta chắc chắn sẽ để cho cháu an toàn rời khỏi nơi này.
Diệp Nam Thiên nhìn Diệp Khôn, trong lòng lặng lẽ lập lời thề!
...
Trong lúc mọi người còn đang giật mình vì thực lực mạnh mẽ của Diệp Khôn, phía trên lôi đài đã phát sinh ra biến hóa.
Chỉ trong khoảng thời gian một nén hương, hai bên đã cùng đối chiến với nhau gần trăm chiêu. Mà người đầu tiên cảm thấy không thể chống đỡ được lại chính là Trần Lâm!
Quả thật pháp lực trong cơ thể Diệp Khôn không bằng với người đã ngưng tụ ra được cái xoáy khí thứ hai như Trần Lâm. Thế nhưng, chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ của hắn chính là chiến kỹ chuẩn ngũ phẩm hàng thật giá thật!
Huống chi, cảnh giới hiện giờ của hắn đã đạt tới "Thú Thế" !
Đây cũng chính là chỗ dựa lớn nhất của Diệp Khôn. Hiện giờ đối mặt với Trần Lâm, sở dĩ hắn không muốn giải phóng ra trạng thái một đuôi là vì hắn muốn che dấu thực lực của mình. Hắn muốn để dành nó cho Trần Thánh Phu!
- Ầm!
Ngọn lửa quét qua ngực Trần Lâm khiến luồng pháp lực nóng rực bên trong xâm nhập vào trong gân mạch. Trần Lâm bỗng phun ra một ngụm máu tươi.
- Sao có thể!
Y vung trường đao trong tay lên phá vỡ ngọn lửa trước mặt để lùi nhanh lại phía sau.
- Sao vậy? Muốn chạy à?
Khóe miệng Diệp Khôn hiện lên một nụ cười lạnh băng. Hắn bước ra một bước, toàn lực thi triển ra Hỏa Hồ Thân Pháp tới mức như hình với bóng!
Hơn nữa, mỗi khi hắn bước ra một bước, khí thế trên người cũng tăng thêm một chút. Đến bước cuối cùng, khí thế trên người Diệp Khôn đã đạt tới đỉnh.
- Đây là loại thân pháp gì?
Trong lòng Trần Lâm cảm thấy hoảng sợ. Kinh nghiệm chiến đấu phong phú nói cho y biết: Không tiếp tục được nữa rồi!
Liều mạng!
Cắn răng một cái, bước chân Trần Lâm đột nhiên dừng lại. Bất chợt, toàn bộ pháp lực bên trong đan điền bỗng trào ra dữ dôi.
Sau khi pháp lực tụ lại, trường đao trong tay y giống như đã đóng lại thành băng. Dường như, ngay cả cơ thể của y cũng không chịu đựng được sự lạnh giá này. Một lớp băng dày bắt đầu tràn ra từ trên hai cánh tay của y. Chỉ một thoáng sau, cả người y đã giống như một bức tượng băng!
- Băng Phách Trảm!
Đi kèm với một tiếng gào thét giống như đến từ Cửu U, tầng băng cứng bỗng vỡ vụn, khí lạnh giống như vòi rồng cuốn mạnh ra xung quanh. Mỗi tấc nhấc thanh trường đao lên là mỗi tấc tiêu hao rất nhiều lực lượng.
Cuối cùng, thanh trường đao đã được y nâng lên trên đỉnh đầu, đối mặt với Diệp Khôn đã ở ngay trước mắt y. Trần Lâm cười lạnh một tiếng. Một khắc sau đó, y chuẩn bị chẻ Diệp Khôn ra làm hai!
- Muộn rồi!
Diệp Khôn ngẩng đầu, trong đôi mắt không xuất hiện chút tình cảm nào. Hắn giống như một người thợ săn bình tĩnh nhìn con mồi chui vào bẫy.
Hắn bước lên một bước, khí thế trên người tăng lên tới cực điểm. Hai tay giống như trảo, thân thể mạnh mẽ, ngang ngược như Hỏa Hồ. Hắn tung người lên, hai tay đánh mạnh lên ngực Trần Lâm!
- Ầm!
Ngọn lửa bùng cháy, một tiếng nổ kinh khủng phát ra từ nơi va chạm. Sau đó, thân thể Trần Lâm giống như một cái bao tải bay lên không trung. Bất chợt, cả người y rơi "bụp bụp" xuống mặt đất.
Nhìn Trần Lâm không rõ sống chết cùng Diệp Khôn đang đứng thẳng trên lôi đài, cả quảng trường bỗng chìm vào trong yên lặng!
......o0o......
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin