Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Bởi vì phải đợi làm thuốc viên cho Tạ Thẩm Ngôn, cho nên chúng ta phải lưu tại cái thành trấn lưu luyến thêm hai ngày. Trừ khi có đôi lúc Tiễn Nhãn đả kích ngấm ngầm hay công khai chuyện của ta thì phần còn lại chúng ta chơi đùa rất vui vẻ. Buổi sáng chúng ta cùng nhau đi dạo phố, thời tiết khá là nóng, ta và Hạnh Hoa cùng nhau cải nam trang, đi đường cũng không mang nón, chỉ có Tạ Thẩm Ngôn vẫn y như cũ, lúc nào cũng băng kín mít, trên đường đi, hắn gây 1 sự chú ý đáng kể. Hắn một thân hắc y, lúc nào cũng đội nón có khăn che mặt, trông rất là thần bí.
Chúng ta dừng lại mua lương khô cùng vài thứ vậy dụng cần thiết, sắn đặt thêm người ta may thêm quần áo, mua thêm vài đôi giày, tất và mất thứ đồ vật này nọ. Tiễn Nhãn đại diện chúng ta ra mặt, cùng người bán cò kè mặc cả, thật sự là đã cho ta được mở rộng tầm mắt.
Tới một phố bán tất, tất cả những người bán hàng đều khoảng tầm 50 tuổi, trên mặt luôn nở nụ cười.
Tiễn Nhãn: “Này, tất bán như thế nào?”
Một người bán hàng nói: “Một lượng 3 đôi.”
Tiễn Nhãn: “A? ! Ngươi bán hàng như thế với cướp bóc thì có gì khác nhau đâu? !”
Người bán hàng: “Khách quan, tại sao lại nói ra lời ấy?”
Tiễn Nhãn: “Này nhé, sợi bông mua cũng chỉ tốn của ngươi một ít bạc, sau đó để hoàn thành một đôi tất bất quá cũng chỉ mất 1 buổi trưa, tính thêm tiền công, bất quá cũng mười xu một đôi, một lượng bạc ít nhất cũng phải mua được 8 đôi tất, ngươi lại bán có 3 đôi, thật sự là xem thường ta! Ngươi xem ta giống kẻ coi tiền như rác sao? Bộ dạng ta bộ kém thông minh lắm sao? Ngươi buôn bán với ta mà có thái độ lừa gạt như vậy, làm sao ta có thể tín nhiệm ngươi đây? ! Nếu ngươi chịu giảm giá thì chúng ta cùng nhau thương lượng!”
Người bán hàng: “Chúng ta là kẻ buôn bán nhỏ, khách quan không cần phải cay nghiệt như thế.”
Tiễn Nhãn: “Do ngươi buôn bán không thật thà, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết đừng có mong lừa ta. Chúng ta tính ra. . . . . . 1,2,3,4,5. . . . . . Muốn mua 15 đôi tất, nếu ngươi không cho chúng ta 1 cái giá thấp nhất thì chúng ta sẽ đi qua tiệm đối diện. . . . . .”
Người bán hàng: “Mười lăm đôi? ! Rất tốt rất tốt! Một lượng 4 đôi thì như thế nào?”
Tiễn Nhãn xoay người đối diện với Hạnh Hoa: “Hạnh Hoa nương tử, hôm nay ta cho ngươi biết, ngày sau gặp phải những người như vậy, ngàn vạn lần đừng để ý đến hắn, ta vừa mới nói 1 lượng ít nhất cũng mua được 8 đôi, hắn lại bán cho chúng ta còn chưa đến một nửa, đây là không phải nói chúng ta không hề biết mua bán sao? Muốn đem chúng ta xoay vòng vòng sao?”
Người bán hàng: “Một lượng 5 đôi thì thế nào?”
Tiễn Nhãn trở lại nhìn ta: “Tri âm, ta nguyên lai vẫn còn oán hận ngươi xem thường ta, hiện tại xem ra, ngươi vẫn là có tôn trọng ta. Chúng ta đi thôi! Ta chịu không nổi nữa rồi, thật sự là làm tổn thương tự tôn của ta!” Nói xong rồi ra vẻ chuẩn bị rời đi.
Người bán: “Khách quan! Một lượng 6 đôi thì như thế nào? ! Nhà của chúng ta nghèo lắm, chỉ trông cậy vào cái việc buôn bán này để kiếm tiền mưa thức ăn, trên ta còn có mẹ già 80 tuổi, dưới có còn vợ già vợ trẻ, tổng lại hơn ba mươi nhân khẩu, ngươi thương tình mà cho chúng ta 1 con đường sống đi! . . . . .”
Ta nói với Tiễn Nhãn: “Tiễn Nhãn, đem tiền đưa cho hắn đi, hắn rất đáng thương . . . . .”
Tiễn Nhãn: “Ngươi đúng là phá gia chi tử! Đại đồ đần! Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, đúng là đồ ngốc! Mới nghe hắn nói có mấy câu, ta nói cho ngươi biết, vụ buôn bán này hắn ta lời cũng phải cả lượng bạc! So với ngươi, hắn còn kiếm được nhiều tiền hơn! Hạnh Hoa nương tử, ngươi mỗi ngày đi theo nàng, như thế nào mà không có bị tức chết? !”
Người bán hàng: “Vị tiểu thư này thật hảo tâm. . . . .”
Tiễn Nhãn: “Ta là người cầm tiền, những chuyện nàng nói, không được tính!”
Ta: “Ngươi nói cái gì, ta mới là. . . . .”
Tiễn Nhãn ho khụ khụ 1 tiếng, liếc mắt nhìn sang phía sau, nơi mà Tạ Thẩm Ngôn đang yên lặng đứng đó, sau đó đưa mắt trở về nhìn ta nói: “Muốn ta nói cái gì sao?”
Ta khoát tay chặn lại: “Quên đi, ta với ngươi không chấp nhặt!”
Tiễn Nhãn nhìn sang người bán hàng: “Mười lăm đôi 2 lượng 2! Giá cuối cùng rồi, bán hay không? !”
Ta suy nghĩ một hồi, cuối cùng thật sự là bao nhiêu tiền một đôi? Người bán hàng nghe nói như vậy cũng khẽ gật gật đầu. Tiễn Nhãn thở dài : “Ta đúng là oan khuất tới chết mà , Lý bá, trả tiền! Đi với các ngươi thực uất ức quá! Ôi, tiền ơi là tiền. . . . .”
Tiễn Nhãn mặt đầy vẻ lo lắng đau khổ mà dẫn đám người chúng ta ra ngoài, người bán hàng ở lại vẻ mặt đầy bi thương.
Đi qua góc đường, Tiễn Nhãn nhìn trước nhìn sau không thấy ai, lập tức hoa chân múa tay vui sướng: “Rất đáng giá! Ta lần trước mua cũng mất một lượng cũng chỉ được có 7 đôi! Chúng ta buôn bán rất lời!”
Ta nói: “Tiễn Nhãn, ta sắp bị ngươi bức đến điên rồi, ngươi làm vậy ta cảm thấy như là chúng ta đang cướp bạc của người ta vậy đó”
Tiễn Nhãn trừng hai đôi mắt nhỏ gian tà nhìn ta: “Khó trách ngươi sợ hãi rụt rè như vậy! Đây là sự chuyên nghiệp, ngươi hiểu không? Hại ta suýt chút nữa là…( ta run run, miệng cũng không dám nói) nửa đường đổi ý rồi.” Sau đó hắn quay sang phía Hạnh Hoa nói: “Hạnh Hoa nương tử, phu quân của ngươi chính là người như vậy, ta một khi đã muốn có ngươi, khẳng định là ta nhất quyết sẽ cưới được ngươi!”
Hạnh Hoa mắng: “Ai muốn lấy ngươi? !”
Hắn nói xong, ta nhìn về phía Tạ Thẩm Ngôn, sau đó lại quay sang Tiễn Nhãn, lúc này đối với Tiễn Nhãn ta thật rất là hâm mộ, so với hắn thì tương lai ta đúng là một mảnh tuyệt vọng. Tức giận ta bèn quay mặt về phía Tiễn Nhãn, dùng ánh mắt công kích, nhất quyết ta cũng không mở miệng.
Xế chiều, chúng ta mới đến nhà hàng ăn cơm. Sau đó ta cùng Hạnh Hoa về lữ quán tắm rửa, nam tử bọn hắn thì rủ nhau đi cạo mặt.
Làm xong mọi chuyện thì trời cũng đã tối, ta cùng Hạnh Hoa đi tới phía trước ăn cơm chiều, lúc chúng ta xuống đến nơi thì ở bàn chỉ có Tiễn Nhãn và Lý bá. Ta thật sự ngạc nhiên. Phải biết rằng từ lúc chúng ta ra đi, Tạ Thẩm Ngôn không hề nói năng tiếng nào, lẳng lặng đi theo bọn ta cho nên khiến ta tưởng rằng Lý bá luôn xem hắn bằng thân phận phủ nô, không cho phép một mình hành động. Nhưng sau đó ta lại phát hiện chính là hắn tự nguyện lẳng lặng theo sát Lý bá, không hề có ý định bỏ trốn. Nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn không cùng chúng ta ăn cơm.
Ta mang vẻ mặt nghiêm túc, khẽ ngồi xuống. Lý bá không dám nhìn ta, thấp giọng nói: “Tạ công tử vẫn đang nằm ở trên giường, ta gọi hắn, hắn cũng không nói lời nào, đại khái hình như thân thể không khoẻ, không thể dùng cơm .”
Tiễn Nhãn vừa định đùa giỡn cái gì đó, ta lập tức ngăn hắn lại: “Tiễn Nhãn, ngươi không thể cứ hay nói giỡn như vậy! Ngươi không thương ta nhưng cũng nên thương đến người khác.” Ta khẽ nháy mắt bảo Hạnh Hoa, Hạnh Hoa thấy vậy cũng đại khái nói nói một chút, kể sơ sơ cho hắn nghe về những chuyện lúc trước, chừng đó cũng khiến cho Tiễn Nhãn sợ xanh mặt.
Ta thở dài: “Tiễn Nhãn, ngươi đã rõ chưa? Ta thật sự không muốn làm cho hắn khó xử khi nhìn thấy ta. Hắn mỗi lần nhìn thấy bộ dáng này của ta liền sẽ nhớ tới chuyện trước kia, ai cũng chịu không nổi khi nhìn thấy hắn đau khổ vì sự tra tấn của chính mình.”
Tiễn Nhãn thở dài, nhìn Hạnh Hoa nói: “Hạnh Hoa nương tử, tiểu thư thật sự của ngươi đúng là rất độc ác. Sau này, phu quân ta sẽ cố gắng đem lại hạnh phúc cho ngươi.”
Hạnh Hoa không nói gì, khẽ nhìn hắn một chút, thở dài.
Ta lại nhìn Lý bá nói: “Lý bá, ngươi có biết là ngươi mới là người đứng đầu, từ giờ trở đi, không cần tiếp tục bắt Tạ công tử phải nhất nhất nghe theo lời ta!”
Lý bá nhìn ta liếc mắt một cái, cũng thở dài nói: “Ta nghĩ là Tạ công tử đối với ngươi. . . . . .”
Ta nói: “Ngươi không phải là không biết chuyện của tiểu thư ngươi! Ai có thể chịu nổi sự tra tấn như vậy chứ? Hắn ngày đó lúc ta ở trên ngựa đã không từ nan cứu ta, chỉ chừng đó thôi đối với ta cũng đã là đủ rồi.”
Lý bá không cam lòng thuyết: “Hắn đã sớm biết ngươi không phải tiểu thư a. Ta nhớ lần đầu gặp ngươi, lần đó khi ta sử dụng kiếm chỉ vào ngươi thì hắn từ trên giường đứng dậy, hướng ta lắc lắc đầu, ta thu kiếm lại hắn mới an tâm ngã xuống. Ta sau đó lại phát hiện, khi đó hắn đau đến mức không thể động đậy nhưng lại cứ như thế cố gắng đứng lên một chút, có lẽ lúc đó hắn đã dùng toàn bộ sức lực. . . . . .” Nói xong Lý bá lại thở dài. Đám người chúng ta ngồi đây cùng nhau hit vào thở ra, mất hết nửa ngày.
Cuối cùng, ta cũng thở dài nói: “Tạ công tử là người thiện lương, bằng không cũng sẽ không thay ta kéo lại dây cương ngựa, chỉ là dường như không hợp với những chuyện vui đùa của chúng ta. Hắn làm việc bằng chính lương tâm của mình, nhưng các ngươi cứ nói mãi những chuyện như vậy, sẽ không làm cho hắn chán ngán chứ . . . . . .”
Hạnh Hoa ngẩng đầu, vội ho nhẹ một tiếng, nhìn ra phía sau ta. Ta lập tức ngừng lại, hắn thật sự âm thầm nghe ta nói hình như đã thành thói quen . Lý bá quay đầu lại nói: “Tạ công tử, mời ngồi.”
Tạ Thẩm Ngôn chậm rãi đi đến bên cạnh Lý bá ngồi xuống. Ta lặng lẽ ngắm hắn một chút, hắn lần đầu tiên không mang nón, ánh mặt trời lúc hoàng hôn cùng với ánh nến phản chiếu lên khuôn mặt hắn, thật sự tuấn mỹ vô cùng, khuôn mặt thảm đạm tĩnh mịch, mới được làm sạch, có chút tái nhợt, ánh mắt rũ xuống càng làm cho khuôn mặt hắn thêm phần mỹ lệ, môi khép hờ giống như đang ngủ.
Tiễn Nhãn nhìn hắn say sưa, ta lúc này mới chợt nhớ ra Tiễn Nhãn trước giờ chưa từng thấy qua khuôn mặt của Tạ Thẩm Ngôn. Tiễn Nhãn nhìn ta, trong ánh mắt rất lạnh, không có nét cười. Mọi người chúng ta yên lặng, trầm mặc cùng nhau ăn cơm chiều. Tạ Thẩm Ngôn ăn rất chậm, một chút đồ ăn trong miệng hắn thật lâu sau mới nuốt xuống.
Ngày hôm sau khi gặp lại Tạ Thẩm Ngôn thì đã thấy hắn một lần nữa đội nón. Chúng ta dường như cũng không có hứng thú trò chuyện nữa. Lát sau, khi đi đến ngã tư đường, Tiễn Nhãn vẫn như cũ, chuyên nghiệp bắt đầu cò kè mặc cả, chiến đấu một lúc, không khí mới dịu xuống, chúng ta lại bắt đầu nói nhốn nháo. Tiễn Nhãn một lần nữa lâm vào thế bị động, bởi vì hắn không bao giờ … có thể thấy được cảnh Tạ Thẩm Ngôn vui cười, chỉ có thể nhè vào ta mà xâu xé, chọc ghẹo. Nhưng về phương diện khác, Hạnh Hoa cũng bắt đầu quen dần với cách gọi “Hạnh Hoa nương tử” của Tiễn Nhãn, cũng không có gây sự với hắn nữa. Cho nên, nếu đem hai sự việ lên cùng 1 cái cân, Tiễn Nhãn vẫn là buôn bán lời.
Theo như những gì hôm đó Tiễn Nhãn nói, hắn cùng với Lý bá và Tạ Thẩm Ngôn cùng ở chung, không thuê thêm phòng cho nên tiết kiệm được 1 ít bạc.
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Thời tiết dần dần từ mùa xuân chuyển sang mùa hè, không thể nói ra được là vì sao lại như thế, chỉ biết suốt đoạn đường chúng ta đi tràn ngập lá cây từ màu xanh non cho đến xanh biếc rồi lại đến xanh sẫm, mặt đất cũng được bao trùm màu xanh biếc của cỏ cây, ánh nắng cũng rực rỡ hơn, cho nên quần áo của chúng ta cũng chỉ mặc được có 1 lớp vải mỏng manh.
Ngày ngày, ta thường mặc y phục bằng vải thô màu xám, đầu đội nón, ngực cũng bị quấn lại khiến cho ta cảm thấy rất buồn bực khó chịu. Chúng ta mới sáng sớm liền khởi hành đi cho mát, nhưng đi được một lúc ta đã thấy mệt mỏi. Bình thường là Tiễn Nhãn sẽ cưỡi ngựa đi phía trước, ta cùng Hạnh Hoa sóng vai đi ở phía sau hắn, Lý bá cùng Tạ Thẩm Ngôn đi phía sau cùng. Ta nhìn Tiễn Nhãn đang đi phía trước, nói vọng đến: “Tiễn Nhãn, trời nóng quá, chúng ta dừng lại trong chốc lát để nghỉ ngơi đi.”
Tiễn Nhãn đi chậm lại, đứng ở phía trước chờ chúng ta, sau đó cưỡi ngựa song song với ta, bắt đầu lải nhải: “Tri âm, ngươi như thế nào lại kém như vậy? Hạnh Hoa nói vị tiểu thư kia cũng từng là người luyện võ, ngươi không nên như vậy yếu đuối như vậy chứ”.
Ta nói: “Ngươi không biết tinh thần thống trị thân thể sao? Ý chí mới là yếu tố quyết định sự thành bại. Ta hết ăn lại nằm, sợ khổ sợ mệt cho nên hiện tại chính là thấy rất mệt mỏi, thấy rất khó chịu, hiểu chưa, không phải chỉ là cơ thể mệt mỏi, mà là tinh thần cũng rất mệt mỏi, trong người cực kì mệt!”
Tiễn Nhãn thở dài: “Nữ nhân đúng là khó chiều. Mệt thì là mệt, lại còn phân ra 2 loại mệt tâm lý và mệt cơ thể?”
Ta mắng: “Đương nhiên! Thân thể mệt mỏi, chỉ cần ngủ một giấc thì tốt rồi. Nhưng mà tâm trí ta mệt mỏi, cho nên có ngủ cũng vô ích .”
Tiễn Nhãn nói: “Ngươi chung qui vẫn là nói ra những lời ai oán đó, ta như thế nào cũng sẽ không hiểu được đâu?”
Ta ngạc nhiên nói: “Tiễn Nhãn, ngươi từ nhỏ ăn xin, cũng là chịu rất nhiều khổ cực, thực sự là chưa từng cảm thấy uể oải sao?”
Tiễn Nhãn khẽ nhíu một lát: “Cũng có!”
Hạnh Hoa cũng cảm thấy hứng thú : “Tiễn Nhãn, đừng nói là chuyện đó có liên quan đến tiền nha!”
Tiễn Nhãn phiền muộn thuyết: “Không phải là chuyện về tiền. Trước đây, có một gia đình mở tiệc từ thiện, mời rất nhiều khất cái (người ăn xin) đến dự. Họ không phải chỉ mở tiệc cho có lệ, cho chúng ta ăn chay, thật là có thịt viên! Ta đến nay như cũ vẫn cảm thấy hối hận, hận không gắp được viên thịt cuối cùng!”
Ta ngạc nhiên nói: “Vì sao không gắp được?”
Hắn nói: “Trên đũa ta lúc đó cũng đã gắp 1 viên”
Ta nói: “Vậy đem viên đó cho vào miệng là được.”
Tiền mắt: “Miệng cũng có một viên.”
Ta: “Vậy thì nhanh chóng nuốt xuống họng!
Tiền Nhãn thở dài: “Trong họng cũng có một viên”
Ta: “Vậy thì nuối xuống dạ dày……….”
Tiễn Nhãn: “Từ dạ dày cho đến miệng, tất cả đều là thịt viên . . .”
Ta cười rộ lên nói: “Lòng tham không đãy, cho đến bây giờ còn nhớ đến viên thịt gắp hụt kia?”
Tiễn Nhãn kêu trời nói: “Ta hàng năm đều được đi đến dự tiệc rượu, khách mời toàn là khất cái, món ăn cũng toàn thịt viên, thấy bọn hắn ăn được thoả mãn, hơn nữa ăn cho đến viên thịt cuối cùng, trong ánh mắt bọn họ đều có tia vui sướng, ta ít nhiều cũng cảm thấy được bù đắp đôi chút, nhưng ta không hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu”
Ta không cười, quay mặt nhìn Tiễn Nhãn trong chốc lát, nói: “Tiễn Nhãn, xem ra ta cũng không nhìn nhầm ngươi.”
Tiễn Nhãn cười gian, nói: “Ta biết. Nhưng ta chỉ muốn Hạnh Hoa nương tử không nhìn nhầm ta là được.” Hạnh Hoa nghe vậy nhưng cũng không lên tiếng.
Ta quay đầu nói với Hạnh Hoa: “Hạnh hoa, ta muốn dạy cho hắn chút đạo lý. Về sau, ta cũng sẽ không thu hắn bạc nữa. Chính ngươi tự suy nghĩ đi.”
Hạnh Hoa không thể cố tình không nghe thấy bèn nói lớn: “Ai muốn hắn!”
Tiễn Nhãn lớn tiếng nói: “Hạnh Hoa nương tử, ngươi đang nói cái gì? Ta không có nghe thấy!”
Hạnh Hoa một mình ở bên cạnh ngựa của ta lớn tiếng nói: “Ai muốn ngươi!”
Tiễn Nhãn nói: “Vẫn đề này rất đơn giản! Đương nhiên là ngươi muốn ta!”
Hạnh Hoa: “Ta không cần.”
Tiễn Nhãn: “Ngươi không cần ta nhưng ta lại muốn ngươi!”
Hạnh Hoa: “Ta không cần ngươi muốn ta!”
Tiễn Nhãnt: “Ta muốn ngươi muốn ta muốn ngươi. . . . . .” (BB: đọc câu này xong bị khùng luôn a…. >”<)
Ta ở giữa hai người bọn họ trong lúc đó lớn tiếng cười rộ lên: “Ta chịu không nổi các ngươi nữa rồi….. cứ như vậy hô muốn a….muốn a . . . . .”
Hạnh Hoa khóc lớn lên: “Tiểu thư, ngươi nói cái gì vậy? !
Ta bỗng nhiên nhớ tới phía sau còn Tạ Thẩm Ngôn, biết không nên vui đùa quá trớn, vội dịu lại, cười khẽ nói: “Được rồi, được rồi, Hạnh Hoa, thực xin lỗi, ta không nói nữa là được. . . . . .” Hạnh Hoa sửng sốt, vội nói: “Tiểu thư, ta chỉ là nói cho vui, người đừng như vậy. . . . . .”
Ta cười nói: “Thực xin lỗi, lần sau ta sẽ không nói nữa”
Tiễn Nhãn nói: “Ngươi là tiểu thư, làm sao có thể tùy tiện nói xin lỗi với nàng?”
Ta cười nói: “Tiễn Nhãn, lỡ sau này có chuyện gì, ngươi có dám nói xin lỗi với Hạnh Hoa không?”
Ta nói nói : “Ta cho ngươi biết một tuyệt chiêu, Tiễn Nhãn, hạnh phúc trong hôn nhân được tóm lại trong 9 từ: ta yêu ngươi, thật xin lỗi, hãy yên tâm. Ngươi đem 9 từ này ngày ngày niệm 3 lần, ta bảo đảm với ngươi rằng ngươi sẽ bạch đầu giai lão, khoái hoạt nhân duyên! Ngươi chỉ cần làm được như thế, Hạnh Hoa nhất định sẽ động lòng, sẽ đối xử với ngươi rất tốt, ngươi chỉ cần mở miệng là có được sự vui vẻ của lão bà (vợ), ngươi không phải là buôn bán rất lời sao?”
Hạnh Hoa khóc lóc đứng lên: “Tiểu thư! Ngươi nói cái gì vậy! Đã muốn đem ta trở thành lão bà của hắn sao!”
Tiễn Nhãn hai mắt sáng rỡ ánh hào quang: “Tri âm, ngươi nếu là nam nhân, có lẽ sẽ làm tất cả các nữ tử chết mê chết mệt?”
Ta hừ một tiếng: “Ai muốn làm nam? Ta thích làm nữ .”
Hạnh Hoa nói: “Nữ tử không tốt, có rất nhiều thứ phiền toái, còn bị người ta khi dễ. . . . . .”
Ta nói: “Chỉ nữ tử mới có thể làm mẹ! Nếu được lựa chọn, ta vẫn muốn được là nữ tử, bởi vì ta nếu có thể được làm mẹ, ta sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.” Nói xong ta đột nhiên cảm thấy một trận vạn tiễn xuyên tâm, rất thống khổ, nhíu mày, tay vô thức đưa lên ôm ngực, Hạnh Hoa vội vàng hỏi : “Tiểu thư làm sao vậy?”
Ta thở sâu một chút nói: “Không có gì, chắc là do mệt mỏi.” Ta không thể mở miệng giải thích, cũng không muốn nói (nhắc) lại, khé lắng tai nghe Tiễn Nhãn lại bắt đầu khiêu khích Hạnh Hoa: “Hạnh Hoa nương tử của ta cũng sẽ là một bà mẹ tốt. . . . . .”
Ta chợt nghĩ đến Tạ Thẩm Ngôn, hắn từ nay sẽ không có thể làm cho một nữ tử nào trở thành mẫu thân được rồi, là do ta, ta đoạt mất của hắn tương lai và một gia đình hạnh phúc, cuối cùng cũng chỉ co thể được đi ở trước mặt của hắn.
Lần đầu tiên ta nghĩ đến chuyện này, tự nhiên nước mắt chảy ra. Thật sự là quá tàn nhẫn với hắn……
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 16: Dùng binh khí đánh nhau
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Ta hiện đang buồn bực không vui, vô thanh vô tức ngồi trên lưng ngựa. Không biết từ khi nào, ở phía xa xa hiện ra một đám người, chắc cũng phải trên trăm người, mỗi người đều cầm theo côn bổng đao thương, thậm chí cầm theo cuốc xẻng, xà beng….tất cả các loại nông cụ, vừa đi vừa hò hét. Lý bá nhanh chóng thúc ngựa chạy tới phía trước ta. Những người đó đang tiến đến gần, thì ta lại chợt nghe thấy ở phía sau cũng có tiếng hò hét, ta quay đầu nhìn lại, thì ra lại là một đám người nữa, họ cũng cầm theo đủ loại dụng cụ. Lý bá nói to: “Là dùng binh khí đánh nhau! Mau tránh ra!”, sau đó phóng ngựa rời khỏi đường đi, hướng phía đồng ruộng mà chạy tới, khẽ quay đầu lại nói: “Tiểu thư mau đến đây với ta!” Ta hoảng hốt, theo quán tính tay nhanh chóng cầm lấy cương ngựa, con ngựa cũng đành phải ngoan ngoãn chậm rãi đi tới. Tiễn Nhãn cùng Hạnh Hoa cũng chạy lên phía trước ta, chỉ có Tạ Thẩm Ngôn vẫn như cũ, luôn luôn ở phía sau ta. Ở phía trước có vài người quay đầu lại, thấy ta đang đi thong thả, đều phải quay trở về, thấy thế, ta hô to: “Đừng quay đầu lại, các ngươi đi nhanh lên, ta chỉ có thể thong thả mà đi, đừng có thúc giục ta!” Ta quay đầu hướng Tạ Thẩm Ngôn nói: “Ngươi cũng mau chạy đi!” Hắn đội nón vì thế ta không thấy mặt của hắn, hắn không nói tiếng nào, khẽ nơi lỏng dây cương ngựa, vẫn chậm rãi đi theo phía sau ta.
Hai bên tiến sát đến gần nhau, ta có thể nghe thấy tiếng bọn hắn kêu la: “Báo thù! . . . Nợ máu trả bằng máu. . . . . . . Giết bọn hắn! . . .” Lý bá bỗng quay ngựa trở về, phi đến phía sau ta, nói: “Tạ công tử mau mau đi trước đi! Ta sẽ ở đậy để bảo hộ cho tiểu thư!” Tạ Thẩm Ngôn cũng không nói tiếng nào, cũng không có làm theo lời Lý bá.
Chúng ta vừa cưỡi ngựa, ta đi ở giữa, hai người bọn họ cùng nhau đi song song hai bên ta. Hai nhóm người hung dữ đó đang đánh nhau hăng say thì bỗng nhiên dừng lại, nhìn nhau cãi vã: “Giao ra hung thủ! . . . Báo ứng! . . .” Ta bỗng nhiên cảm thấy bọn hắn bên trong chắc chắn là tràn ngập sợ hãi, bất đắc dĩ nên mới phải đánh nhau, nhưng thật sự trong thâm tâm cũng không muốn gây tổn hại đến đối phương.
Đi được 1 đoạn, ta dừng ngựa, xoay người lại, ở phía sau Lý bá cùng Tạ Thẩm Ngôn cũng dừng lại. Lý bá nói: “Đi nhanh lên! Chúng ta đang ở rất gần bọn họ, bọn hắn đánh nhau mất tâm tính, có thể sẽ tùy tiện giết người!” Ở phía trước, Hạnh Hoa cùng Tiễn Nhãn cũng dừng ngựa lại đứng chờ ta.
Lúc đó ta bỗng nhiên nảy ra một ý niệm trong đầu, đây là chuyện không thể chống cự, ta khẽ xoay đầu ngựa quay lại. Lý bá kinh ngạc nhìn ta, Tạ Thẩm Ngôn yên lặng không tiếng động, chỉ ngồi ở trên ngựa nhìn ta.
Ta sớm muộn gì cũng có một ngày phải rời đi, cho nên trước khi ta rời đi có lẽ là nên làm một vài chuyện tốt, làm cho tất cả những người ở lại có thể nhớ đến ta như một hồi ức đẹp chứ không như bây giờ, làm cho ta cảm thấy thật xấu hổ! Hy vọng ngày sau nếu ai đó có đó nhớ tới ta, sẽ không bao giờ phải nhớ tới những điều bi thương cùng đau khổ, hy vọng hắn sau này cũng sẽ chỉ nhớ đến ta ở thời điểm này, cũng có chút tình cảm lưu luyến đối với ta mặc dù lúc đó ta chẳng thể ở bên hắn!
Ta tháo nón xuống, nhìn Lý bá nói: “Lý bá, ngươi còn nhớ rõ những gì trước đây ta đã nói chứ?” Lý bá có vẻ rất vội vã, nhanh chóng nói: “Nhớ rõ, tiểu thư, chúng ta rời đi trước rồi từ từ nói sau!”
Ta nhìn Lý bá nói: “Ngươi đồng ý ngươi sẽ nghe lời ta, cho nên, hiện tại ta muốn nói với ngươi, các ngươi lập tức rời đi, không cho phép dừng lại chờ ta!”
Lý bá nói: “Không thể! Tiểu thư chớ có nhiều lời, chạy nhanh đi!”
Hạnh Hoa phi ngựa tới bên cạnh ta, vội vàng nói: “Tiểu thư, đi nhanh đi!”
Ta đem nón đưa cho Hạnh Hoa, cười nói: “Đầu của ta có rối hay không?”
Hạnh Hoa sửng sốt: “Không, không, không rối, tiểu thư. . .”
Ta cười hỏi: “Ta có đẹp hay không?”
Hạnh hoa sợ hãi: “Đẹp! Nhưng mà tiểu thư, đây không phải là thời điểm nói chuyện điên rồ, muốn bệnh lại càng không được!”
Ta cười lớn một tiếng: “Lúc này để lộ ra khuôn mặt dễ nhìn sẽ rất là có ích!”
Ta thu lại nụ cười, nhìn Lý bá nói: “Nói không giữ lời là tiểu nhân! Ta muốn đến đó cùng bọn họ nói chuyện, các ngươi không thể đi theo ta! Nói cách khác, các ngươi trên người mang theo kiếm sẽ làm cho bọn hắn càng giận dữ hơn, có khả năng sẽ giết chết ta mất!”
Nói xong, ta khẽ quay đầu bắt giác nhìn Tạ Thẩm Ngôn liếc mắt một cái, sau đó đá mạnh vào ngựa, con ngựa bị hoảng nhanh chóng chạy đi ra ngoài. Lý bá ở đó ngây người nhìn theo, ta lách sang bên cạnh hắn, chạy về phía bọn người kia. Ngựa của Lý bá còn đang bị kẹt lại với ngựa của Tạ Thẩm Ngôn cho nên ta không cần lo lắng hắn có thể kéo ngựa ta lại.
Ta hướng về đám người đanh đánh nhau mà phóng ngựa chạy đến, trong người đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng cùng tin tưởng! Ta dường như nghe được huyết mạch trong người đang chảy rất nhanh, thanh âm nghe như tiếng trống ra trận, ta hiện tại căn bản là nghe không được bất kì thanh âm nào khác! (BB: tỷ quởn quá ha….có máu giang hồ…người ta đánh nhau mà mình sôi sục máu huyết là thế nào?)
Trong mắt ta hiện giờ nhìn thấy những người đó càng ngày càng gần, bọn hắn miệng thì hô lớn, tay thì quơ quơ hung khí. Ta dừng lại cách bọn hắn khoảng vài trượng, khẽ xuống ngựa rồi đi nhanh về phía bọn hắn. Y phục của ta bị gió bụi của cuộc đánh nhau thổi bay bay về phía sau, nhưng ta lại cảm thấy được cảm giác dường như có một bức màn che chắn cho ta, không có gì có thể gây tổn hại cho ta!
Một người vung tay lên hướng ta mà đánh, ta trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ rất mãnh liệt. Ta nhìn hắn, lúc này ánh mắt hắn đã đỏ ngầu, khẽ nói: “Lão bà ngươi đang mang thai, lần này sẽ không đẻ non, vẫn sẽ là con trai!” Hắn sửng sốt, chiếc gậy to chém gió xẹt ngang qua đầu ta. Ta vẫn kiên trì đi tiếp vào khoảng trống giữa hai nhóm người. Các loại vũ khí nhằm hướng ta mà lao đến, ta nhìn mỗi người bọn hắn một lượt, rồi nói, nói xong ta không rõ mình đã nói những gì: