Quyển 1: Tiết Tử
Chương 10: người tu ma tùy tâm sở dục
Dịch : Tkyatkya
Mọi ngừoi đã đi học,Hàn Thạc cùng Kiệt Khắc công việc hôm nay còn không có bắt đầu, khi mọi người lần lượt rời đi, Hàn Thạc cùng Kiệt Khắc, cũng chia ra làm việc của mình.
Hàn Thạc quét dọn tượng đá, cảm giác được trong ngực trầm muộn dần dần biến mất, đi tới một nơi hẻo lánh không người, Hàn Thạc cỡi áo thô vải sam ra , ngay tại ngực, mơ hồ thấy có từng điểm sáng màu xanh nhạt loe lóe ra ngoài, tựa hồ do tại ma nguyên bao vây, Lam quang đấu khí của Khắc Lao Đức, đang từ từ thông qua loại phương thức này từ ngực thoát ra.
Thở nhẹ một hơi, nghĩ rằng tu luyện ma công quả nhiên thần kỳ, từ những gì Hàn Thạc biết được, kỵ sĩ đồng dạng có phân chia cấp bậc, mỗi kỵ sĩ cấp bậc bất đồng, màu sắc đấu khí đều là bất đồng, phân biệt là chuẩn kỵ sĩ đấu khí màu lam nhạt, sơ cấp kỵ sĩ màu lam sẫm, trung cấp kỵ sĩ màu xanh nhạt, cao cấp kỵ sĩ thâm màu xanh sẫm, đại địa kỵ sĩ màu trắng nhạt, thiên không kỵ sĩ thì đấu khí màu bạc, còn thánh kỵ sĩ màu hoàng kim.
Khắc Lao Đức đấu khí màu xanh nhạt, cũng nên nói rằng hắn thực lực chính thức là trung cấp kỵ sĩ. Trung cấp kỵ sĩ dùng đấu khí đánh một người người bình thường, tất nhiên là nhất kích tất sát, tuyệt đối không có may mắn, hắn sở dĩ có thể sống sót, lại không có bị cái gì trọng thương, rõ ràng là bởi vì tu luyện ma công.
Cảm giác ma nguyên gắt gao bao trụ lam sắc đấu khí kia, Hàn Thạc thở dài một hơi, nhưng cũng không dám tái tu luyện ma công. Sợ ma nguyên theo tâm ý hắn, lưu chuyển đến bộ vị khác, vậy kia lam sắc đấu khí kia sẽ không bị trói buộc, sẽ bộc phát phá hư lục phủ ngũ tạng.
Cũng may theo thời gian trôi qua, ma nguyên cũng dần dần trục xuất đấu khí trong người ra ngoài, như thế làm cho Hàn Thạc thở phào nhẹ nhõm.
Bởi mọi người đã đi học, tiểu khô lâu ẩn thân tại bãi rác, cũng không có ai lại đây tìm kiếm. Lần phong ba này có thể sẽ không nhanh chấm dứt, hôm nay trời đã sáng tỏ , Hàn Thạc không dám phát lệnh để cho tiểu khô lâu về nhà kho, miễn cho giữa đường bị người phát hiện.
xế chiều, tại khu thí luyện tràng (*) của Hắc ám hệ.
Ba Na Luân ma võ học viện, mỗi hệ đều có thí luyện tràng độc lập, thí luyện tràng là nơi dành cho đệ tử sử dụng để luyện ma pháp, bên trong có các loại thiết bị dùng cho việc luyện tập ví như trắc thần thạch dùng kiểm tra tinh thần lực, các loại khí tài uy lực dùng để thí nghiệm ma pháp cái gì cần có đều có.Nó khác phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm là dùng để nghiên cứu và thực tập tri thức ma pháp.
Vong linh hệ đồng dạng cũng có mấy gian phòng rộng rãi, cấp đệ tử kiểm tra ma pháp. Hàn Thạc cầm dụng cụ vệ sinh dọn dẹp tại thí luyện tràng, đột nhiên thấy lần lượt từng người đệ tử của vong linh hệ đang đi tới.
Trong đó có Ba Khắc đã lâu chưa tới tìm mình phiền toái, chỉ thấy Ba Khắc sắc mặt xanh tím, vẻ mặt chật vật thê thảm, xem ra đã bị Ngả Lâm và Lỵ Toa sửa trị. Ba Khắc liếc mắt thấy Hàn Thạc đang đây, sắc mặt đột nhiên xanh đen, vốn là đang khó coi cực kỳ, bây giờ càng vặn vẹo biến hình, cơ hồ đã hoàn toàn không nhìn ra chân diện mục của hắn nữa.
Hàn Thạc trong tâm cảm thấy rất thích thú, trên mặt lộ ra vẻ mặt cười ngơ ngơ, trong miệng còn đang thầm thì một ca khúc, trong tay thì cầm dụng cụ vệ sinh dọn đông dọn tây một chút.
“ đáng chết Bố Lai Ân, ngươi khi nào thì thấy tiểu khô lâu kia từ phòng ta chạy ra?” Ba Khắc sắc mặt biến dị có vẻ dữ tợn, nhìn chằm chằm Hàn Thạc rống giận hét lớn.
Vẻ mặt mờ mịt, Hàn Thạc ngẩng đầu nhìn Ba Khắc, hắn cười ngơ ngớ, căn bản là không đáp lời, cầm dụng cụ vệ sinh nhanh bỏ đi.
“ đừng chạy, ta hôm nay tuyệt đối sẽ không tha ngươi!”
“ Ba Khắc, ta đã nói trò bao nhiêu lần rồi, không cho phép trò khi dễ Bố Lai Ân, chẳng lẻ trò ngay cả lời ta nói cũng dám không nghe?” Phạm Ny đang từ cửa đi vào , vừa thấy Ba Khắc muốn đuổi theo Hàn Thạc, lập tức hai tay chống nạnh, nghiêm mặt quát.
“ Phạm Ny sư phụ, người xem mặt ta đi, đều là bởi vì Bố Lai Ân hồ ngôn loạn ngữ , mới làm hại ta bị Lỵ Toa cùng Ngả Lâm đánh, là Bố Lai Ân khi dễ ta mới đúng a!”
“ nga, chuyện buổi sáng hôm nay ta cũng nghe nói rồi, có thể là Bố Lai Ân sáng sớm còn mơ ngủ xem hoa mắt rồi , hắn đã là cái bộ dáng này rồi, ngươi còn cùng hắn so đo cái gì. Hừ, bằng trình độ ma pháp của ngươi, chẳng lẻ gọi không ra tiểu khô lâu cổ quái đó.” nói đến tiểu khô lâu này, Phạm Ny tự nhủ:” rốt cuộc là ai gọi về chứ, hay là do sư phụ khác gọi a! Bây giờ bên ngoài đều đồn đãi, nói vong linh ma pháp của vong linh hệ chúng ta, đã có đại đột phá, nghiên cứu ra phương pháp gọi về hắc ám sinh vật không sợ công kích ma pháp của quang hệ ma pháp.”
Hàn Thạc đi tới cuối phòng , xa xa nhìn Phạm Ny xinh đẹp động lòng người, hôm nay, nàng búi mái tóc dài màu tím nhạt lên, cài một cây tram cũng đồng dạng màu tím, chỉ để lại trên trán phủ phủ vài loạn tóc nhỏ, càng tăng thêm phần quyến rũ cùng minh diễm, Hàn Thạc càng xem trong lòng càng xuýt xa không thôi.
“ Bố Lai Ân, linh hồn chi thống của ngươi cũng đã kết thúc , hôm nay , theo ta tập luyện điều khiển cương thi. Đi đến phòng số 3 của thí luyện tràng.” bên kia, Tiểu ma nữ Lỵ Toa, liếc mắt Hàn Thạc đang ở góc phòng, khí khái nói . (điều khiển cương thi là nàng còn Hàn Thạc thì … hix …)
“ Lỵ Toa, luyện tập là luyện tập, bất quá không thể như lần dụng ’ oán linh’ trực tiếp công kích nga.” Phạm Ny nghe Lỵ Toa vừa nói như vậy, lo lắng cho Hàn Thạc, vội dặn dò.
“ ta biết rồi, Phạm Ny sư phụ!” Lỵ Toa tùy ý đáp một câu, liền hướng thí luyện tràng phòng số 3 đi đến.
Trợ giúp đệ tử luyện tập ma pháp, vốn chính là một trong những bổn phận của tạp dịch, phương diện khác Hàn Thạc cũng muốn trả thù, nên thành thành thật thật buông dụng cụ vệ sinh ra , hướng thí luyện tràng số 3 đi tới.
Đợi được Hàn Thạc vừa vào thí luyện tràng, chỉ nghe” ba tháp” Một tiếng, Lỵ Toa đã đem cửa thí luyện tràng đóng lại, chứng tỏ phòng này chỉ một mình nàng sử dụng, chỉ thấy Lỵ Toa đắc ý dương dương đứng ở phía sau đại môn, nhìn chằm chằm Hàn Thạc nói:” hôm nay ta xem ngươi còn có thể chạy đi đau.”
Lỵ Toa những lời này nói ra, lập tức hai tay giơ lên cao, trong miệng niệm ma pháp chú ngữ:” xuống đây hỡi cương thi chiến sĩ, ứng hắc ám sứ giả gọi về, triển hiện sự tồn tại của ngươi đi .”
Một cương thi chiến sĩ thân hình màu xanh ám, cơ thể cứng rắn, trong tay cầm một cái mộc côn thô cứng, ứng chú ngữ xuất hiện.
Cương thi chiến sĩ so với khô lâu chiến sĩ cao hơn một bậc, cương thi chiến sĩ cũng không phải là thi thể thối rửa, thân thể cơ nhục cứng rắn , hành động so với khô lâu chiến sĩ nhanh hơn, khí lực so với khô lâu chiến sĩ lớn hơn , chỉ có sơ cấp ma pháp sư mới có thể gọi về, ví như Ba Khắc chỉ là ma pháp học đồ căn bản vô năng vi lực.
hắc ám sinh vật được gọi về , căn cứ mệnh lệnh tinh thần của người gọi về, có thể hướng địch nhân phát động công kích. Chỉ bất quá, loại hắc ám sinh vật cấp bậc thấp này, thường thường trí lực phi thường thấp, chỉ biết tiến hành công kích theo hướng đơn giản nhất, ngừoi gọi về nếu muốn phát huy lớn nhất lực công kích phải không ngừng dùng tinh thần lực khống chế hắn, để làm cho hắn dựa theo tâm ýmà tiến hành các loại phức tạp công kích.
Bất quá nếu muốn thông qua tinh thần lực, khống chế tốt hắc ám sinh vật lại công kích địch nhân, phải trải qua luyện tập cho thuần thục, mới có thể tìm được cảm giác tùy tâm sở ý, bởi vậy tạp dịch vong linh hệ, liền dễ trở thành đối tượng thí luyện. Mà trước tới nay, Lỵ Toa và những người khác cũng chỉ là gọi các tạp dịch khác để luyện tập kỷ xảo khống chế khô lâu chiến sĩ công kích, nhưng là này , Lỵ Toa gọi về một cái cương thi chiến sĩ, rõ ràng là phi thường không có ý tốt.
Hàn Thạc vừa thấy Lỵ Toa gọi về không phải khô lâu chiến sĩ, ngược lại là cương thi chiến sĩ có lực lượng lớn hơn 1 bậc, không khỏi trợn tròn mắt, trong lòng đem Lỵ Toa ra nguyền rủa hơn chục lần, lập tức toàn bộ tinh thần chăm chú sau lui ra ra mấy bước.
“ hì hì, Bố Lai Ân, ta xem ngươi gần đây nhất đào rất nhanh, hình như khí lực cũng lớn rất nhiều, nếu còn dùng khô lâu chiến sĩ tìm ngươi luyện tập, cũng quá xem thường ngươi rồi, hôm nay ngươi tựu bồi vong linh đại ma đạo sư tương lai ta, luyện tập một chút như thế nào khống chế cương thi chiến sĩ đi a.”
Lỵ Toa mặt hồng xinh đẹp phác phác, ánh mắt mang theo ý cười không chút hảo ý, đang lúc nói chuyện đã chỉ huy cương thi chiến sĩ hướng Hàn Thạc vọt tới.
Cái cương thi chiến sĩ ý cười cầm một cái mộc côn thô to, chịu khống chế của Lỵ Toa ,” hừ xích hừ xích” hướng Hàn Thạc chạy tới, tốc độ cũng rất nhanh, một chút liền đã chạy tới trước mặt Hàn Thạc, thô côn trong tay hướng đầu Hàn Thạc đập xuống (ặc).
Căn thô côn này so với cánh tay Hàn Thạc còn to hơn, cương thi chiến sĩ khí lực rất lớn, một côn này nếu là đập trúng, Hàn Thạc cho dù không chết cũng phải bồi nửa cái mạng.
Mắt thấy thô côn sắp đập xuống đầu, không biết vì sao, Hàn Thạc trong tâm chẳng những không có gì e ngại, dĩ nhiên còn mơ hồ có một loại hưng phấn, loại cảm giác này làm cho Hàn Thạc thấy rất là kỳ quái, phảng phất tự trong thân tâm rất khát vọng chiến đấu.
Hàn Thạc hai mắt híp lại, vẻ ngơ ngơ nhất thời biến mất, ngược lại từ trong hai tròng mắt triển lộ một tia sắc bén, chân trái đột nhiên dậm mạnh xuống, thân thể tránh về hướng phía bên phải một thước.
”ba” thô côn của cương thi chiến sĩ, nện mạnh lên mặt đất cứng rắn nơi Hàn Thạc vừa mới đứng , phát ra thanh âm trầm hưởng.
“ di!” bên kia, Lỵ Toa đang thao túng cương thi chiến sĩ, đột nhiên kinh hô một tiếng, vừa mới trong chốc lát khí chất Hàn Thạc tựa hồ đại biến, để làm cho Lỵ Toa trong lòng run lên, vừa mới rồi , sắc mặt cùng ánh mắt của hắn cho tới bây giờ Lỵ Toa chưa từng nhìn thấy qua, trong khoảng khắc kinh ngạc đó Lỵ Toa kêu nhẹ ” Di” một tiếng.
Sau đó Lỵ Toa quên tiếp tục cấp lệnh cho cương thi, ngược lại là có chút ngốc lăng, dụi dụi con mắt, lại rồi gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Thạc.
Chỉ thấy lúc này, Hàn Thạc lại là vẻ mặt ngơ ngơ, nhưng tựa hồ đối mặt với cương thi chiến sĩ có bản năng sợ hãi, co chân cúi người phải tránh trái né, nhìn như thế nào cũng là giống người ngu ngốc.
”Ta khẳng định vừa rồi là đã hoa mắt, tên Bố Lai Ân đáng chết này, như thế nào có thể lại..... như thế nào có thể có cái loại khí thế nầy, có cái loại ánh mắt nầy?” Lỵ Toa trong lòng thầm nghĩ, sau đó hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bắt đầu tập trung tinh thần lực, để cho cương thi chiến sĩ đuổi theo Hàn Thạc.
Sau đó Hàn Thạc vẫn như cũ bị cương thi chiến sĩ đuổi theo phía sau, nhưng hắn mặc dù không có tiếp tục lộ ra cái loại khí chất cùng ánh mắt để làm cho Lỵ Toa kinh ngạc, lại luôn có thể tại lúc mấu chốt tránh thoát công kích từ thô côn kia, việc này kích lên lòng háo thắng cùng hưng phấn của Lỵ Toa , càng toàn lực thao túng cương thi chiến sĩ đuổi theo Hàn Thạc, trong lòng mừng thầm tự nhủ:” Bố Lai Ân sau khi biến điên rồi, không nghĩ tới đào nhanh như vậy, tựa hồ thân thể cũng cường tráng hơn rất nhiều.”
Thân là ngừoi bị đuổi theo, Hàn Thạc trong lòng không biết khi nào đột nhiên nổi lên cảm giác muốn trả thù Lỵ Toa, khi có loại cảm giác này, đồng thời lý trí Hàn Thạc lại nói rằng mình không nên làm, muốn mạnh mẽ ngăn chặn cảm giác đó lại, nhưng không biết vì sao, hết lần này tới lần khác không cách nào đem cái ý niệm trong đầu này đè xuống.Hơn nữa, theo cương thi chiến sĩ càng ngày càng linh hoạt, tốc độ cũng càng càng nhanh, Trong tâm Hàn Thạc cảm giác muốn trả thù cũng là càng ngày càng thịnh. “ ma giả tùy tâm sở dục ..”.“ ma giả tùy tâm sở dục....” Một đoạn trí nhớ đột nhiên dũng mãnh hiện lên trong đầu Hàn Thạc , trong chốc lát, Hàn Thạc phảng phất rõ ràng yếu lĩnh của tu luyện ma công phải là “tùy tâm sở dục”, sau đó ” Ma giả tùy tâm sở dục” “ ma giả ..” giống như một chú âm không ngừng vãng vãng phiêu phiêu trong đầu Hàn Thạc.
Rốt cục, Hàn Thạc gầm nhẹ một tiếng, cả người cúi xuống, thân thể uốn thành hình cung, vẫn luôn tránh né, phương hướng chợt biến đổi, thúc về phía Lỵ Toa phóng tới.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
QUyển 1: Tiết Tử
chương 11: lần này lại là “khúc côn ”
Dịch : Tkyatkya
Lúc này, Lỵ Toa còn đang đem tất cả chú ý lực, tập trung thao túng cương thi chiến sĩ . Hàn Thạc đột nhiên biến đổi phương hướng, trực nhằm phía nàng chạy tới, Lỵ Toa có chút ngây người, chợt kinh hoảng thất thố, nhanh thao túng cương thi chiến sĩ đuổi theo Hàn Thạc, nàng thở nhẹ một tiếng, rồi hướng bên cạnh tránh qua.
Hàn Thạc đang cúi đầu, Lỵ Toa nhìn không ra vẻ mặt, chỉ bất quá, Hàn Thạc tuy thân thể sàn nhược, nhưng lúc chạy trốn một cổ khí thế sắc bén như kiếm phong đột nhiên triển hiện, cổ khí thế này và biểu hiện từ trước tới nay của Hàn Thạc hoàn toàn không phù hợp, làm Lỵ Toa cảm thấy kinh hoảng.
Dù cương thi chiến sĩ chặn lại, nhưng hắn tốc độ lại không có đuổi kịp Hàn Thạc, trong khoản thời gian ngắng xem bộ dáng không cách nào trợ giúp Lỵ Toa, Lỵ Toa lúc này khó duy trì thong dong như lúc đầu, vẻ mặt kinh hoảng, trốn trái tránh phải.
Bây giờ, thí luyện tràng liền xuất hiện rồi một tràng cảnh kỳ lạ, cương thi chiến sĩ cầm mộc côn trong tay,” hừ xích hừ xích” đuổi theo Hàn Thạc, Hàn Thạc cũng không nói chuyện, chỉ là cắm đầu cắm cổ đuổi theo Lỵ Toa, Lỵ Toa lại chạy vòng quanh thí luyện tràng , chật vật trốn đông trốn tây, thậm chí quên việc cùng cương thi chiến sĩ hợp lực, đối phó Hàn Thạc.
“ Bố Lai Ân, ngươi điên rồi sao? cũng dám đuổi theo ta?” Lỵ Toa vừa bào vừa hét, thanh âm có chút bối rối.
Thân là ngừoi đuổi theo, lúc này trong đầu Hàn Thạc hồn hồn ngạc ngạc, chỉ có thanh âm ” ..Ma giả tùy tâm sở dục.. ” “..” , tựa hồ “định cư ” luôn trong tâm trong đầu hắn.
Hàn Thạc tự mình biết rõ , vạn vạn lần không thể cùng Lỵ Toa sinh ra đại xung đột, nếu không hắn chẳng những chịu trừng phạt của Ba Na Luân ma võ học viện, thậm chí còn phải bị sự trả thù của gia tộc Lỵ Toa, dĩ Hàn Thạc chỉ là thân phận tạp dịch, dùng là phương nào, đều cũng sẽ làm hắn khó mà sống được.
Chỉ bất quá, lý trí là lý trí, ham muốn là ham muốn, cho dù biết là không nên, nhưng là Hàn Thạc đang bị “quỷ sai thần khiến” , giống như là uống nhầm thuốc, vẫn bám riết Lỵ Toa không tha, chính thức phù hợp ” Ma giả tùy tâm sở dục” .
Đột nhiên, Lỵ Toa kêu ” A” một tiếng, trợt chân té ngã. Lúc này, Hàn Thạc sắp đuổi theo được Lỵ Toa, nhân cơ hội này , dụng thêm lực liền tiến tới bên cạnh Lỵ Toa.
“ a, Bố Lai Ân, ngươi muốn làm gì? Ngươi nếu dám khi dễ ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!” Lỵ Toa còn không kịp đứng dậy, liền thấy Hàn Thạc đã đứng ở bên cạnh của nàng, đang giơ chân trái lến, hướng nàng đá tới, dưới sự kinh hoảng ,không tự chủ được buộc miệng uy hiếp.
Hàn Thạc lúc này, vẻ mặt phi thường kỳ quái, chân mày nhíu chặt, tựa hồ không ngừng do dự cùng cưỡng chế thân thế. Lý trí không cho hắn đá cước này tới Lỵ Toa, nhưng Lỵ Toa một câu” Ta nhất định sẽ giết ngươi”, vẻ mặt hắn đột nhiên thoáng xuất một tia hung lệ, chân trái cũng không dừng lại, hướng kiều đồn mượt mà của Lỵ Toa kích tới.
“bịch” một tiếng này,là âm vang một cước của Hàn Thạc đã trúng mục tiêu, Hàn Thạc cảm giác được chân trái, giống như đá vào một cái “tiểu bì cầu” vô cùng mềm nộn, còn rất co dãn.
“ a......”
Trúng cước này ,Lỵ Toa, không ngoài dự liệu, phát ra một tiếng giống như heo bị giết , trong miệng càng không ngừng mắng Hàn Thạc.
Đồng thời, trên ngực Hàn Thạc, ma nguyên đang bao trụ đấu khí màu xanh nhạt của Khắc Lao Đức, đột nhiên lưu động cấp tốc . Hàn Thạc có thể rõ ràng cảm giác được, màu xanh nhạt đấu khí của Khắc Lao Đức trong lúc ma nguyên cấp tốc lưu chuyển , từng chút hóa thành một tia năng lượng quái dị, dong nhập trong dòng chảy của ma nguyên.
Trong khoảnh khắc đó, đấu khí màu xanh nhạt còn tồn trong cơ thể Hàn Thạc, đã biến mất vô ảnh vô tung, mà ma nguyên, lại lớn mạnh hơn một chút, điều này làm cho Hàn Thạc hiểu được đấu khí kia hảng phất đã bị ma nguyên “tiêu hóa” rồi.
Lúc này, ma nguyên ở ngực lưu động tới khắp nơi trong cơ thể, Hàn Thạc cảm giác được thể lực vừa mới tiêu hao đột nhiên khôi phục, ngay cả tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, giống như ăn phải đại bổ linh dược gì đó.
Tới lúc này, Hàn Thạc phảng phất rõ ràng chính thức ý tứ” Ma giả tùy tâm sở dục” là nghĩa gì, phảng phất chỉ cần hắn dựa theo nội tâm bản ý mà làm việc, ma nguyên tốc độ lưu chuyển sẽ nhanh hơn, càng có thể đem đấu khí còn lại trong cơ thể hấp thu chuyển hóa, trở thành “dinh dưỡng” nuôi ma nguyên ngày càng lớn mạnh.
“ ma giả tùy tâm sở dục, ma giả tổn nhân lợi kỷ, ngay cả tu luyện cũng cần phải như vậy a!” Hàn Thạc vẻ mặt quái dị, trong lòng âm thầm nghĩ.
“ ô ô..a.a.., đau quá a, đáng chết Bố Lai Ân, ta nhất định sẽ giết ngươi, ngươi làm ta đau rồi!” dưới chân Hàn Thạc, Lỵ Toa vừa đang xoa xoa tiểu viên đồn, vừa đang hô to gọi nhỏ, xuất ngôn uy hiếp Hàn Thạc, trong đôi mắt nàng mơ hồ thoáng hiện nước mắt, xem bộ dáng vừa mới bị trúng cước kia của Hàn Thạc, quả nhiên là không nhẹ.
Trong trầm tư bị cắt đứt, Hàn Thạc vừa nhìn xuống Lỵ Toa, thầm kêu một tiếng “nguy rồi “,tính tình Lỵ Toa Hàn Thạc rất rõ ràng, đó là nổi danh ‘có thù tất báo ‘, lần này đá nàng một cước, nàng khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhất là Lỵ Toa lại đang khóc, xem bộ dáng đồn bộ nàng tựa hồ bị thương không nhẹ, chuyện này nếu như bị ban kỷ luật biết, Hàn Thạc là khẳng định là xong rồi.
Ngay lúc này, cương thi chiến sĩ cầm mộc côn trong tay, rốt cục từ xa xa đi tới trước mặt Hàn Thạc, theo Lỵ Toa khống chế, trực tiếp một côn hướng trên đầu Hàn Thạc đập xuống.
Quay đầu lại vừa nhìn thấy mộc côn đang hạ xuống, Hàn Thạc trong lòng cả kinh, nhưng là đột nhiên cảm giác mộc côn đó tốc độ đánh xuống có chút thong thả, Hàn Thạc hai chân vừa động, dễ dàng né qua.
” Di” , Hàn Thạc có chút kinh ngạc, mắt thấy mộc côn kia hạ xuống, thân thể chỉ hơi nghiêng một chút liền dễ dàng thoát được, sau đó, Hàn Thạc hiểu không là cương thi chiến sĩ động tác biến chậm lại , mà là hắn tự mình tốc độ cùng nhãn lực đã tiến triển lên một bậc mới.
“ hắc hắc, đánh không tới!” cười quái dị một tiếng, Hàn Thạc buông lỏng tâm tư, không quá để ý cương thi chiến sĩ tập kích, mỗi lần di chuyển, Hàn Thạc đều cảm giác được thân thể càng ngày càng linh hoạt, dĩ nhiên còn có thời gian xuất ngôn bình luận.
Tiểu ma nữ Lỵ Toa, vốn khống chế cương thi chiến sĩ, muốn thế mình báo thù tuyết hận, nào biết,tên ghê tởm Hàn Thạc đột nhiên linh hoạt như một tiểu hầu tử, né trái tránh phải đều tránh được mộc côn công kích của cương thi chiến sĩ, còn vô sỉ há mồm chê bai nàng vô năng vi lực.
“ đáng chết Bố Lai Ân, ta nhất định sẽ không tha ngươi.” Lỵ Toa mắt thấy cương thi chiến sĩ đối với Hàn Thạc không thể làm gì được, mà kiều đồn nàng còn đang bị đau, tinh thần cũng là có chút quẫn, uy hiếp một chút, liền đem cương thi chiến sĩ triệu về dị thời không.
Hơn thế, đồng thời, Lỵ Toa đứng lên, nào biết cái mông bị Hàn Thạc đá một cước, dĩ nhiên đau đến lợi hại,” ai u” một tiếng, chân mềm nhũn ra lại ngồi xuống đất.
Cương thi chiến sĩ biến mất, Hàn Thạc cũng không còn áp lực, ngược lại là vẻ mặt cười khúc khích , đi tới bên cạnh Lỵ Toa, hề hề vươn tay trái khô gầy, hàm hàm nói:” ta giúp ngươi đi phòng chữa thương nghen.”
“ không cần ngươi quản, ngươi là tên người điên đáng chết.” lệ ngân còn đang chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn Lỵ Toa, cảm giác được trên mông đau đớn, hướng Hàn Thạc hung hăng nói.
Những lời này vừa ra, Hàn Thạc tựa hồ có chút ngốc lăng, sau đó giữa hai tròng mắt xuất một tia quang mang tà ác, vươn tay trái, hướng nhanh tới đồn bộ nộn hoạt căng tròn của Lỵ Toa, ngây ngốc nói:” vậy, ta giúp ngươi xoa xoa một chút nha!”
Tiểu ma nữ Lỵ Toa này, mặc dù tính tình cực xấu, nhưng là một tiểu mỹ nữ thuộc hàng cực phẩm, mặc dù bộ ngực còn không chưa bão mãn , nhưng đồn bộ lại đầy đặn dị thường, Hàn Thạc một tay sờ tới, lập tức trong lòng rung động, cảm giác thấy cực kỳ mềm mại lại săn chắc.
“ a, Bố Lai Ân ngươi đi tìm chết cho ta, không nên tới gần ta!” Lỵ Toa trên mặt còn vươn lệ ngân, cảm giác được đồn bộ bị Hàn Thạc xoa nắn, tức điên kêu to lên, không biết lấy khí lực từ đâu, tay chân loạn đả,” phách lý ba lạp” đánh túi bụi vào người Hàn Thạc.
Lỵ Toa đạp mạnh một cước, trúng cổ chân Hàn Thạc, Hàn Thạc mất đà, hướng chồm tới đối diện Lỵ Toa, nhưng tay trái vẫn còn đặt ở trên đồn bộ Lỵ Toa.
Một cổ mùi thơm thấm nhập vào mũi Hàn Thạc, mùi thơm này đến từ trên người Lỵ Toa, được Hàn Thạc ngữi thấy , trong lòng rất rung động. Tay trái đặt trên đồn bộ mềm mại của Lỵ Toa còn bóp chặt , Hàn Thạc có thể rõ ràng cảm giác được sự mềm ấm từ Lỵ Toa.
Trong lúc này, Lỵ Toa như dính phải một đòn nghiêm trọng, cả người sửng sờ, đối mặt với Hàn Thạc mắt mở to trừng trừng.
Nhưng là, Lỵ Toa chỉ là ngốc lăng một chút, sau đó, cũng không hề hô to gọi nhỏ nữa, hai tay đột nhiên giơ lên cao, vẻ mặt băng hàn, niệm khởi chú ngữ:” vô tận hắc ám a, hóa thành cốt tiễn, theo ý chí của ta, phá hủy......”
Hàn Thạc cả kinh, biết đây là chú ngữ vong linh ma pháp - cốt tiễn, khoảng cách gần như vậy, nếu cốt tiễn phóng tới, Hàn Thạc ngay cả tránh cũng không có biện pháp nào, chỉ không chừng, mỗi địa phương trên thân thể đều bị cốt tiễn xuyên qua, việc này không phải là chuyện có đùa được. Hơn nữa, Lỵ Toa bây giờ vẻ mặt lạnh như băng , rõ ràng không phải nói giỡn, tựa hồ thật sự định đẩy Hàn Thạc tới tử địa.
Trong óc tật quang điện thiểm, không đợi Lỵ Toa đem chú ngữ toàn bộ niệm xong, Hàn Thạc nhấc thân, hai tay đè chặt lại cánh tay ngọc của Lỵ Toa đang hươ hươ trên cao , đem nàng cả người ôm chặc lấy, lập tức, mạnh mẽ hướng Lỵ Toa, cuống quít há mồm hôn chặt lên đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn Lỵ Toa.
“ phá hủy trước mặt...... ô ô......” Lỵ Toa chú ngữ liền bị cắt đứt, rốt cục không có hoàn toàn niệm xuất.
Hai miệng cùng áp , một cổ cảm giác mềm mại, du duyệt, ướt át, nhập vào tâm Hàn Thạc. Hàn Thạc cả người hồn hồn ngạc ngạc, trong nháy mắt như bay cao lên mây, cả người phiêu phiêu đãng đãng, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Cho dù không có mượn xác Bố Lai Ân ,lúc trước Hàn Thạc cũng không có cùng nữ tử nào khác hôn qua, loại này cảm giác môi hôn môi này chỉ là tồn tại trong tưởng tượng của Hắn. Hôm nay chính thức áp dụng rồi, là lần đầu của hắn, thoáng chốc cũng là nhập mộng rồi, chỉ là cảm giác tận trong thâm tâm này tựa hồ so với tưởng tượng còn muốn tuyệt vời hơn.
Lỵ Toa vẻ mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập , hai mắt mê mang, cả người giống như Hàn Thạc đều ngơ ngơ, hồn nhiên chưa phát giác ra mình đang bị Hàn Thạc xâm phạm .
Một hồi sau, Lỵ Toa đột nhiên đẩy Hàn Thạc ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tay chỉ vào Hàn Thạc nói:” bổn đản Bố Lai Ân, tại sao trong quần ngươi luôn cất giấu loạn thất bát tao gì đó, lần trước là hòn đá, lần này cũng là khúc côn.”
Hàn Thạc:”......”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Quyển 1 Chương 12: Chó cắn người tốt- không xen vào việc của người khác
Dịch :Tkyatkya
“Ta ……”
Hàn Thạc há mồm, còn chưa kịp trả lời, ngọc quyền của Lỵ Toa đã như mưa hướng Hàn Thạc đánh tới, một bên đánh một bên chữi:”Đáng chết Bố Lai Ân, a.. a.. !! ngươi đã hôn ta. Trời ạ,nụ hôn đầu của ta lại bị một người điên đoạt đi, thật là đáng sợ, ta muốn giết ngươi!”
Khi hôn Lỵ Toa, trong nhất thời, trong lòng Hàn Thạc cũng rất bối rối, Lỵ Toa là lần đầu tiên, Hàn Thạc cũng chẳng phải là lần đầu sao?
Lỵ Toa trong lúc bối rối, hơn nữa đồn bộ còn có thương tích, ngọc quyền đánh tới căn bản là không có tí lực nào, Hàn Thạc cảm thấy không đau, nên cũng không có phản kháng, trong lòng cấp tốc suy nghĩ, làm cách nào mới có thể để cho Lỵ Toa không truy cứu chuyện này.
Đánh một hồi, Lỵ Toa tựa hồ mệt mỏi, hai mắt có chút sưng đỏ, bất quá, vẫn còn rất hung hăng, hai mắt ánh lên quang mang lòe lòe nhìn chằm chằm Hàn Thạc, nhìn một hồi, Lỵ Toa cau mày, lạnh lung nói:”Bố Lai Ân, chỉ cần ngươi nói cho ta biết một việc, ta đáp ứng bỏ qua ngươi.”
“Gần đây nhất, tại sao khí lực của ngươi càng lúc càng lớn, ngươi trước kia ngay cả khô lâu chiến sĩ cũng tránh không khỏi, bây giờ ngay cả cương thi chiến sĩ cũng đánh không được ngươi rồi. Hơn nữa , lần trước ngay cả Ba Khắc bổn đản kia cũng bị ngươi giáo huấn, lại sáng nay, đấu khí của Khắc Lao Đức rõ ràng đánh vào ngươi, tại sao ngươi không có lập tức chết đi, này là tại sao?” Lỵ Toa gắt gao nhìn Hàn Thạc hỏi.
Trong lòng cả kinh, Hàn Thạc thầm nghĩ “nguy rồi ”, bởi vì tu luyện ma công, thân thể mình không ngừng biến đổi, không nghĩ tới, Lỵ Toa nhanh như vậy đã nhận ra.
Cấp tốc suy nghĩ một chút, Hàn Thạc cười nói: ”ta, ta cũng không biết a. Chỉ là ta gần nhất ăn nhiều hơn một ít, mới cảm giác thân thể càng ngày càng có khí lực.”
lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Thạc thấy hai mắt Lỵ Toa sáng lên. Sau đó Lỵ Toa hăng hái bừng bừng đến trước mặt Hàn Thạc, hai mắt ngưng tụ trên người Hàn Thạc, nói:”ngươi ăn gì vậy, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, chuyện hôm nay ,ta sẽ không truy cứu rồi.”
“Dụng ma lực tề hỗn hợp gồm đuôi tích dịch, răng thổ lang ……, .. rồi pha với nước lạnh, nấu trong một ngày, sau đó uống vào, thể lực sẽ càng ngày càng tốt .” Hàn Thạc cau mày, cẩn thận suy nghĩ một hồi, rồi thành thật đối với Lỵ Toa nói.
Lỵ Toa vẻ mặt thận trọng, tụ tinh hội thần nghe Hàn Thạc nói xong, đem những gì Hàn Thạc nói nhẩm lại một lần, sau đó mới lầm bầm lầu bầu nói:”Di, chẳng lẻ mấy thứ ác tâm gì đó, hỗn cùng một chỗ có tác dụng này ?.”
Hàn Thạc không đáp, chỉ là nhìn Lỵ Toa cười cười.
“Hừ, hôm nay ta trước bỏ qua, lần sau sẽ tìm ngươi luyện tập ma pháp tiếp.” Lỵ Toa suy nghĩ xong, xoay người, sau đó”Ai u” một tiếng, vừa tức mắng:”Đáng chết Bố Lai Ân, đá ta mạnh như vậy, như thế nào mỗi lần gặp ngươi đều xui xẻo!”
Lỵ Toa một bên mắng, một bên lấy tay xoa xoa đồn bộ, hướng bên ngoài đi ra. Lỵ Toa mở cửa rời đi thí luyện tràng, Hàn Thạc lập tức đuổi kịp, thừa dịp không ai chú ý, cũng nhanh rời đi.
Tới buổi tối, đêm khuya an tỉnh, Hàn Thạc quỷ quỷ túy túy đi tới bãi rác, đầu tiên là thử dụng tinh thần lực hướng tiểu khô lâu phát lệnh để cho hắn đi ra, vậy mà tiểu khô lâu lại tiếp thu không được, bất đắc dĩ Hàn Thạc nhịn mùi hôi của bãi rác, xuống dưới tìm kiếm, cuối cùng , đem được tiểu khô lâu ra.
Tiểu khô lâu ngồi ở phía dưới bãi rác, phảng phất đang ngủ ,không có sinh tức, vài rẻ xương ở ngực bị bể nát, một bộ dáng bị trọng thương. Dựa vào cảm ứng cùng tiểu khô lâu, Hàn Thạc biết tiểu khô lâu cũng không có hoàn toàn hư hại, nghĩ đến tiểu khô lâu là tiếp thu mệnh lệnh của mình trả thù Lỵ Toa mới biến thành như vậy, nhìn lại bây giờ tiểu khô lâu bộ dáng thê thảm, Hàn Thạc trong lòng cảm thấy đau xót.
“Khắc Lao Đức a Khắc Lao Đức, ta sớm muộn gì cũng tìm ngươi tính sổ!”
đem tiểu khô lâu ôm lấy, thừa dịp đêm tối , Hàn Thạc lại quỷ quỷ túy túy hướng nhà kho chạy vội đi, vài nhánh xương tán lạc trước ngực tiểu khô lâu, lúc Hàn Thạc chạy nhanh, lắc qua lắc lại chạm vào nhau phát ra mấy tiếng ”Đương đương” làm Hàn Thạc nghe được cảm thấy rất đau lòng.
Trở lại nhà kho, cẩn thận dực dực đem cửa đóng lại, Hàn Thạc suy nghĩ một chút, lại đem tiểu khô lâu đặt ở bên trong thùng gỗ, sau đó tìm đông tìm tây được bảy căn toái cốt, cắm ở bên trong thùng gỗ, tiếp tục đem ma nguyên lực quán chú vào đó, một lần nữa tế ra”Âm ma ngưng nguyên trận”, thử dùng phương thức chữa trị ma bảo chữa trị thân thể tiểu khô lâu.
Lần này, khi Hàn Thạc đem ma nguyên lực rót vào thùng gỗ, phát giác so sánh vứoi lần trước hư thoát vô lực, thân thể cảm giác tựa hồ tốt hơn nhiều lắm. Phảng phất sáng nay sau khi tiêu hóa đấu khí của Khắc Lao Đức, ma nguyên lực đã mạnh hơn rất nhiều, điều này làm cho trong lòng Hàn Thạc cảm thấy cần phải để tâm thêm.
Đem tiểu khô lâu an trí xong , Hàn Thạc từ dưới giường, rút ra quyển ”vong linh ma pháp trụ cột” tiếp tục nghiên cứu. Mấy ngày nay , Hàn Thạc mỗi ngày trở về, đều xem”vong linh ma pháp trụ cột”.
Mặc dù quyển sách này chỉ là ghi lại ma pháp trụ cột, bên trong cũng không có ghi lại cái gì vong linh ma pháp cường đại, nhưng là đối với Hàn Thạc ma pháp một khiếu không thông , quyển sách này vẫn chính là còn quá mức thâm ảo.
Hôm nay,dù một bên tra ma pháp tự điển một bên đọc vong linh ma pháp trụ cột, nhưng Hàn Thạc lại gặp nan đề, lâm vào chổ khó hiểu, đối với một ít thuật ngữ chính bên trong không cách nào giải thích.
Bùi ngùi thở dài một tiếng, Hàn Thạc bỏ hai quyển sách xuống, thầm nghĩ mình dù sao đối với ma pháp hiểu rõ chỉ có mười ngày , nếu như đọc sách mà toàn bộ đều có thể hiểu được vậy Ba Na Luân ma võ học viện cũng không cần phải tồn tại rồi, suy nghĩ một chút, Hàn Thạc quyết định thừa dịp đệ tử vong linh hệ đi học, tới ngoài phòng học nghe lén.
Tĩnh tâm ngưng thần, Hàn Thạc lại lâm vào minh tưởng, nắm bắt hết thảy thời gian dùng minh tưởng đề cao tinh thần lực, bất tri bất giác minh tưởng tới đêm khuya, sau đó thiếp đi.
Ngày hôm sau,khi rửa mặt xong, Hàn Thạc tinh thần chấn hưng, tỉnh táo, cả người hình như tràn đầy năng lượng. Bên giường, tiểu khô lâu bên trong thùng gỗ, lẳng lặng không có sinh tức, bảy xoáy nước quanh bảy căn toái cốt trung thùng gỗ, mơ hồ có hắc quang lưu động.
Nhìn lại trước ngực tiểu khô lâu vài cái tán cốt, bất tri bất giác một lần nữa sắp xếp lại như ban đầu, hơn nữa bên trong hai lổ mắt trống rỗng của tiểu khô lâu, tựa hồ cũng có hắc quang, đang loe lóe, có vẻ quỷ dị.
Hàn Thạc thông qua tinh thần lực lập tức cảm giác được tiểu khô lâu tựa hồ được sống lại mà cảm thấy vui sướng, Hàn Thạc mỉm cười, tự nhủ:”Tiểu khô lâu a tiểu khô lâu, ngươi đi theo ta Hàn Thạc ta toán ngươi mạng lớn, chỉ cần ta ma nguyên lực đủ cường đại, liền có thể không ngừng luyện hóa ngươi, đem ngươi cũng càng luyện càng mạnh, sớm muộn gì có một ngày Khắc Lao Đức tiểu tử kia sẽ trả giá.”
Bởi vì tiểu khô lâu còn đang bên trong bồn gỗ tái luyện , Hàn Thạc đành phải tự rời giường, sáng sớm, đem phế khí ngày hôm qua đến bãi rác.Sau đó, tới bên tượng đá chà lau sạch sẽ, nhiệm vụ làm xong, lĩnh một khối hắc diện bao, mượn một dụng cụ lau dọn, vội vàng hướng phòng học vong linh hệ chạy tới.
“Ma pháp nếu muốn phóng thích ra hoàn mỹ, chú ngữ cùng thủ thế đều rất quan trọng, chú ngữ không chính xác hoặc là thủ thế không đúng đều là không thể thi triển ra ma pháp. Ma pháp là một loại thần bí lực lượng, thông qua tinh thần lực và chú ngữ huyền ảo mượn lực lượng từ các nguyên tố ma pháp trong trời đất, sau đó căn cứ thủ thế để làm cho ma pháp theo ý mà thi triển ……”
vong linh hệ ma pháp đệ tử hoặc là phân tán, hoặc là chú ý nghe sư phụ Cát Ân giảng bài, cách vài cánh cửa sổ, Hàn Thạc tụ tinh hội thần lắng nghe, dụng cụ vệ sinh trong tay làm việc một cách vô thức.
Cát Ân cùng Phạm Ny đều là vong linh hệ cao cấp ma pháp sư, là giáo sư của vong linh hệ ma pháp. Cát Ân chủ yếu giảng giải ma pháp khái quát cùng trụ cột, cũng phụ trách trợ giúp đệ tử giải thích một vài nan điểm trong học tập. Phạm Ny là dạy đệ tử sử dụng ma pháp công kích, phụ trợ vong linh ma pháp, cũng phụ trách hướng dẫn đệ tử luyện tập vong linh ma pháp.
Cả Ba Na Luân ma vũ học viện,ngoài các giáo sư phụ trách truyền đạt học vấn, còn có các giáo sư uyên bác, thực lực kinh người cấp bậc ma đạo sư tọa trấn. Vì đệ tử vong linh hệ quá ít, nên sư phụ chỉ có hai người, và thực lực cũng chỉ là cấp bậc cao cấp ma pháp sư, lý do, một phương diện là bởi vì không cần phải tại một phân viện vong linh hệ nho nhỏ, mà phải tuyển nhập nhiều giáo sư, mặt khác cũng là bởi vì vong linh hệ bị hạ lạc trên lục địa, nên ma đạo sư số lượng cũng cực kì ít ỏi, còn cấp bậc Đại ma đạo sư cao cao tại thượng thuộc về vong linh hệ thì chỉ nghe mà không gặp.
Ba Na Luân ma vũ học viện ,đệ tử các hệ ma pháp chỉ cần thông qua các kì kiểm tra, trở thành cao cấp ma pháp sư liền có thể tất nghiệp, đương nhiên ,nếu đệ tử muốn tiếp tục tại học viện được đào tạo sâu hơn, vẫn như cũ có thể ở lại học viện học tập. Rất nhiều hệ bởi vì đệ tử rất nhiều, nên chia thành nhiều khối lớp như : khối ma pháp học đồ , khối sơ cấp ma pháp sư và khối trung cấp ma pháp sư . Nhưng đệ tử vong linh hệ quá ít, bởi vậy tất cả đệ tử đều cùng một khối.
Hàn Thạc tinh thần vô cùng tập trung, cúi đầu, khóe miệng mang theo một tia mừng rỡ , chỉ ở đây trong chốc lát, từ bài giảng của Cát Ân , Hàn Thạc đã biết rõ vài điều mà trước kia như thế nào cũng không nghĩ ra được đạo lý, giờ khắc này, thanh âm bình thản của Cát Ân, tiến vào trong tai Hàn Thạc quả thực như là tiên âm, Hàn Thạc cả người đều say mê trong đó rồi.
“ bịch” một tiếng, một người mặc ma pháp bào đệ tử, đột nhiên té xuống trước mặt Hàn Thạc, hắn lắc lắc cổ, Sau đó đứng lên, xoay người nhìn Hàn Thạc tức giận nói:”Bố Lai Ân, ngưoi dám ngáng chân ta.”
“A, ta ……ta chỉ là đang quét sàn học !” Hàn Thạc vừa thấy ngừơi đứng lên chính là Phí Kỳ, lập tức kinh hoảng đáp.
Phí Kỳ thân cao một thước bảy sáu, tóc ngắn màu lam, thân thể gầy trơ cả xương ,hơn nữa lại mặc một cái ma pháp bào rộng thùng thình, có vẻ giống như một khúc cây bị bao lại , hắn là đệ tử vong linh hệ cấp bậc trung cấp ma pháp sư, vẫn muốn thông qua kiểm ta tiến giai đến cao cấp ma pháp sư, đáng tiếc nhiều lần kiểm tra cũng không có thông qua được, trước đó vài ngày, nghe nói lại đi kiểm tra, xem bộ dáng, vừa mới đi làm kiểm tra về.
trước đó, Hàn Thạc nghe Cát Ân giảng ma pháp trụ cột nghe mà thành mê mẩn rồi, cây chổi trong tay cũng là trong lúc vô ý quét tới quét lui, vậy mà cũng bị Phí Kỳ vấp phải..
“Di, là Phí Kỳ đã về rồi. A a, có đúng hay không lần này lại không có thông qua kiểm tra a, xem bộ dáng ngươi muốn trở thành cao cấp ma pháp sư, còn cần cố gắng nhiều hơn a, sư phụ rất hoan nghênh ngươi lại trở về, Bố Lai Ân vừa rồi là vô ý, ngươi không nên so đo rồi !” bên trong phòng học Cát Ân khẻ cười một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt, thản nhiên nói.
Bất quá, Hàn Thạc nghe hắn nói giúp mình như vậy, chẳng những một điểm cảm kích cũng không có, trong lòng còn mắng hắn một câu : “ chó tốt không xen vào việc của người khác”
Vốn Phí Kỳ tính tình dù không phải quá tốt, nhưng cũng không tính là quá xấu, cho dù thí luyện kiểm tra cao cấp ma pháp sư thất bại, nhưng đối với vong linh ma pháp lòng yêu thích, vẫn không ngừng cố gắng thí luyện nhiều lần, Phí Kỳ là đàn anh của lớp Ba Khắc, theo như bình thường sẽ không khi dễ Bố Lai Ân .Nhưng là, Phí Kỳ cùng Cát Ân đồng thời thầm yêu Phạm Ny, Phí Kỳ cố gắng tiến giai đến cao cấp ma pháp sư, tuyệt đại bộ phận nguyên nhân là vì một câu nói của Phạm Ny:”Chờ ngươi thành cao cấp ma pháp sư, ta mới có thể suy nghĩ .”
vì vậy, một thầy một trò này luôn nhìn nhau thấy không vừa mắt, nếu không có Cát Ân cầu tình, xin tha cho, Hàn Thạc nói không chừng còn có thể tránh quá một kiếp, nhưng là bây giờ Cát Ân vừa nói, dám chắc là muốn nhìn hí kịch, xem ra Hàn Thạc chịu khổ rồi.
Hết Quyển 1
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Quyển 2 Chương 13: huyền băng ma diễm quyết
Dịch : TKyatkya
Quả nhiên, ngay khi Cát Ân vừa nói xong, Phí Kỳ mặt như bị người dùng giầy bẩn ném cho,trở nên có chút âm u, hướng nhanh tới Hàn Thạc lúc đó vẻ mặt có chút ngơ ngẩn, trong miệng nói với Cát Ân:” Cát Ân sư phụ, tên tạp dịch lớn mật này cũng dám ngáng ta, ta sao lại không giáo huấn hắn một chút !”
Phí Kỳ vừa nói nâng tay áo, cầm ma pháp trượng,hướng cái trán Hàn Thạc vươn tới. Hàn Thạc vừa thấy Phí Kỳ không có sử dụng ma pháp, chỉ là dụng ma pháp trượng đánh tới, thở dài một hơi, Phí Kỳ thân thể mặc dù cao lớn, nhưng là cũng không có bao nhiêu khí lực, Hàn Thạc nhìn một kích đang đánh tới, cũng không có lực đạo quá lớn, trực tiếp không thèm nhìn, đứng yên đó cũng không thèm tránh né, chỉ là vẻ mặt ngơ ngơ.
“ ba!”
ma pháp trượng đập vào trán Hàn Thạc , Hàn Thạc đột nhiên đau đớn, ” Ai u” Hét thảm một tiếng, méo mặt nhìn ma pháp trượng trong tay Phí Kỳ, như thế nào cũng không có nghĩ đến ma pháp trượng bằng gổ kia, dĩ nhiên lại cứng như sắt chắc chắn vô cùng, Hàn Thạc chỉ cảm thấy trong đầu kêu ong ong, trên trán xuất hiện một khối u tròn to .
“ đáng chết, ma pháp trượng này như thế nào cứng như vậy, nặng như vậy, lần này thất sách a!” Hàn Thạc tự nhủ, đầu óc ông ông còn không có kịp phản ứng lại , cái trán bị một kích này đầu óc trầm xuống, té xỉu trên mặt đất.
%%%%
Đợi được Hàn Thạc tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên một cái giường lớn mềm mại, không khí bên trong tràn ngập mùi dược tề, lấy tay sờ sờ cái trán, phát giác trên đầu hai cái khối u đã tiêu thũng, mặt trên tựa hồ có cái dược tề gì đó, cảm giác mát mát, rất là thoải mái.
“ ngươi tỉnh rồi?” đột nhiên hé ra gương mặt, tóc dài gợn sóng màu tím nhạt, ánh mắt sáng ngời, hàm răng trắng noãn, đôi môi mọng đỏ đầy gợi cảm, trên người toát ra hương thơm phún tại trước mặt Hàn Thạc.
“ di, Phạm...... Phạm Ny sư phụ!” Hàn Thạc trong lòng kinh hoảng, nhìn thấy gương mặt trước mặt này, mới thở nhẹ lên tiếng, sau đó động thân từ trên giường đứng lên , còn cố nhìn quanh bốn phía một chút.
nơi này khoảng hai mươi thướt vuông, chung quanh có một cái tủ lớn, bên trong chứa các loại các dạng bình dược tề, bên cạnh còn có vài hài cốt ma thú, trên vách tường họa đầy ma pháp đồ án cùng văn tự, ở giữa có một hắc thạch, mặt trên tạo thành một cái ma pháp trận đơn giản, chỉ nhìn một chút, Hàn Thạc biết nơi này là phòng thí nghiệm của Phạm Ny.
Tại lúc Hàn Thạc đánh giá bốn phía, Phạm Ny cũng là vẻ mặt kinh ngạc đánh giá Hàn Thạc, thẳng đến khi Hàn Thạc vòng vo một vòng, nhìn về phía nàng, Phạm Ny mới vươn ngón tay ngọc thon dài, trên trán Hàn Thạc điểm nhẹ một chút, sau đó thở nhẹ một tiếng, kinh ngạc nói:” di, nhanh như vậy đã xẹp rồi, ma pháp trượng nặng như vậy đánh trúng, dĩ nhiên ngay cả máu cũng không chảy, như thế nào có thể!”
Bị ngón tay ngọc của Phạm Ny đụng phải, Hàn Thạc trong lòng rung động, cái mũi càng tham lam hít mạnh một ngụm, ngửi được mùi thơm kia, khóe miệng tóat ra một ý cười thỏa mãn.
Hàn Thạc biểu hiện như vậy, làm cho Phạm Ny kinh ngạc, vừa mới rồi động tác của Hàn Thạc rõ ràng mang theo vài phần cợt nhã và ó phần phóng đãng, so với tính cách Bố Lai Ân trước đây là nhát gan , nọa nhược hoàn toàn bất đồng, điều này làm cho Phạm Ny trong nhất thời có chút kinh ngạc, chợt như hiểu ra, thở dài một tiếng, nhẹ giọng ca thán:” ta trước kia còn không tín bọn họ nói, bây giờ xem ra Bố Lai Ân quả nhiên điên điên rồi, không nghĩ tới một cái linh hồn chi thống dĩ nhiên đưa hắn biến thành bộ dáng này , ai!”
Phạm Ny thanh âm mặc dù cực thấp, nhưng Hàn Thạc có thể nghe được nhất thanh nhị sở, trong lòng cười khổ , trong lòng nghĩ thầm lại một người nữa tin tưởng mình thật sự điên.
Đột nhiên, gương mặt Phạm Ny lộ ra một cái vẻ mặt tràn ngập hứng thú, hăng hái bừng bừng nói:” Bố Lai Ân, trên trán ngươi đã xẹp nhanh như vậy , bây giờ một chút dấu vết cũng không có, chẳng lẻ là bởi vì linh hồn chi thống ma pháp lần trước? Ai nha, này thật sự là bất khả tư nghị rồi, ta lại có đề tài nghiên cứu rồi, vong linh ma pháp quả nhiên là không thể tưởng tượng a!”
Nhìn Phạm Ny vẻ mặt hưng phấn, tay chân luống cuống” Phách lý ba lạp” tìm đông tìm tây, Hàn Thạc đối với “tự phát hiện ”của nàng chỉ có thể cười khổ, bây giờ Hàn Thạc cấp cho nàng ấn tượng chỉ là một người điên, nên khó mà giải thích dị trạng thân thể mình, hòan toàn là bởi vì tu luyện ma công.
Phạm Ny hôm nay lại không có đeo kính , tìm vật phẩm lung tung bốn phía, một lát sau thì trong tay cầm một viên cầu nhỏ màu xanh, hướng Hàn Thạc đi tới, đột nhiên niệm một cái chú ngữ, viên cầu màu xanh biếc kia nổi lên thanh quang nhu hòa, nằm ngọc thủ nàng đặt trên trán Hàn Thạc.
Mãnh liệt ma pháp ba động, từ viên cầu phát ra, đặt tại trán Hàn Thạc, phảng phất như là một “nam châm”, đem từng tia tinh thần lực trong đầu Hàn Thạc rút ra, viên cầu màu xanh biếc loe lóe quang mang, như là một cái đèn phao xanh biếc.
“ úc......, quá không thể tư nghị, Bố Lai Ân, trong đầu ngươi cư nhiên có tinh thần lực. Trời ạ, đây là chuyện gì xảy ra, chẳng lẻ nói linh hồn chi thống , còn có tác dụng tẩy lễ, làm cho người bình thường có được tinh thần lực, thật quá thần kỳ!” Phạm Ny đột nhiên hô to gọi nhỏ, trên mặt tràn đầy kinh hãi cùng kinh ngạc, xem bộ dáng, trong đầu Hàn Thạc có tinh thần lực, đối với Phạm Ny mà nói là một vấn đế cực kì lớn.
“ ta quyết định, đây là đề tài nghiên cứu tiếp theo của ta. Nếu linh hồn chi thống không biến một người thành người điên, còn có thể đem tinh thần lực lưu lại ,vậy chẳng phải là có thể cho một người bình thường có thể trở thành ma pháp sư. ?Úc......, này thật sự quá thần kỳ rồi !”
“ cô cô”
Lúc này, bụng Hàn Thạc kháng nghị, Phạm Ny nét hưng phấn trên mặt còn không có rút đi, hăng hái bừng bừng đối với Bố Lai Ân nói:” hôm nay thời gian đã không còn sớm, ngươi về trước nghỉ ngơi đi, sau này ta sẽ thường xuyên tìm ngươi, chờ một lát ta sẽ cùng giáo phương thương nghị một chút, giảm bớt các công việc của ngươi, đồng thời tăng khẩu phần ăn cho ngưoi, cho đến khi ta nghiên cứu khóa đề này thành công mới được.”
Hàn Thạc nghe Phạm Ny vừa nói như vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ, nhìn Phạm Ny xinh đẹp động lòng người, thầm nghĩ : “ bây giờ đột nhiên công việc giảm bớt, phần ăn tăng thêm, còn có thể nhân cơ hội đến gần Phạm Ny, quả nhiên là vận khí tới rồi, xem ra ăn một trượng nọ của Phí Kỳ lại giúp ích mình rất lớn.
Từ phòng thí nghiệm của Phạm Ny rời đi , ngẩng đầu nhìn bầu trời, biết bây giờ đã là gần tối, sờ sờ cái trán, phát giác chỉ có một chút đau nhẹ ngoài ra đã không có cái gì đại ngại.
Đem nhiệm vụ xế chiều dùng tốc nhanh nhất để hòan thành, không kịp thở chạy tới nơi lĩnh diện bao gặp Kiệt Khắc, Kiệt Khắc mắt thấy Hàn Thạc xuất hiện, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, quái dị nhìn cái trán Hàn Thạc một chút, nghi hoặc hỏi nói:” Bố Lai Ân, không phải nghe nói ngươi bị Phí Kỳ dụng ma pháp trượng gõ hai cái trên trán đến nổi có cục u và te xỉu sao, như thế nào bây giờ một chút gì cũng nhìn không ra dấu vết a?”
“ Phạm Ny sư phụ giúp ta dụng ma pháp dược tề xức qua, chổ sưng đỏ tự nhiên rất nhanh mất đi. A a, Phạm Ny sư phụ vừa xinh đẹp lại vừa ôn nhu a!” Hàn Thạc ha ha cười nói với Kiệt Khắc.
“ Bố Lai Ân, đây là đồ ăn của ngươi hôm nay!” từ trong phòng, truyền đến một tiếng gọi, Hàn Thạc lập tức rất nhanh chạy tới, từ trong thực đường tiếp nhận một khối bạch diện bao, một chén nhỏ bánh kem làm trán miệng, còn có một quả trứng.
“ di, Ca Đạt tiên sinh ngươi có nhầm lẫn không, Bố Lai Ân thực phẩm hẳn là cùng chúng ta giống nhau mới đúng a, hơn nữa diện bao so với ta phải nhỏ hơn a!” lần trước bị Hàn Thạc đánh qua, Khải Lý, trong tay hươ hươ một khối hắc diện bao, lớn tiếng đối phụ trách hỏa thực Ca Đạt nói.
Ca đạt lãnh nhãn liếc Khải Lý, hừ nhẹ một tiếng nói:” đúng vậy, đây là giáo phương ý tứ, từ nay về sau phần ăn của Bố Lai Ân chính là như vậy, ngươi nếu có ý kiến, vậy hướng giáo phương phản đối đi a. Hừ, bất quá ngươichỉ là một tên tiểu tạp dịch, phỏng chừng là sẽ bị ăn đau khổ a.”
Cầm trong tay bạch diện bao, bánh kem cùng quả trứng, nhìn Khải Lý cùng Bác Cách đang tức giận , Hàn Thạc ha ha một tiếng cười lớn, ghen tức sao, bèn cố ý đem thanh âm cắn bạch diện bao lộng thành rất lớn, trong miệng càng không ngừng than thở:” sách sách, bạch diện bao này quả nhiên so với hắc diện bao mùi vị không giống a, nha, dĩ nhiên còn có bánh kem và cùng trứng gà, nga, trời ạ, thật sự là một ngày hạnh phúc.”
“ ách......, Bố Lai Ân, cho ta phần bánh kem đi nha, ta xem bánh kem kia hình như sẽ ăn rất ngon!” tiểu mập mạp Kiệt Khắc, liến liến môi, vẻ mặt hâm mộ nhìn Hàn Thạc nói.
“ còn có nữa chén, cầm lấy đi!” Hàn Thạc hào phóng đưa cho Kiệt Khắc, sau đó lôi kéo Kiệt Khắc, cười mị mị rời đi, lưu lại vẻ mặt đang tức giận là Khải Lý cùng Bác Cách.
Buổi tối, trở lại nhà kho, Hàn Thạc nhìn một chút tiểu khô lâu, phát giác tiểu khô lâu còn nằm bên trong thùng gỗ, chỉ là bên trong thùng gỗ, vốn đang toàn động bảy dòng xoáy đã đình chỉ vận chuyển. Nhìn thoáng qua, Hàn Thạc rõ ràng đây là ma nguyên lực đã sử dụng hết, thân thủ đem ma nguyên lực ngưng tụ, tại bảy căn toái cốt một lần nữa rót vào ma nguyên lực, đợi được chung quanh bảy căn toái cốt các vòng xoáy lại lần nữa xuất hiện, Hàn Thạc mới dừng tay leo lên giường.
“ âm ma ngưng nguyên trận” chỉ là một loại phương pháp luyện chế ma bảo, vốn dựa theo đạo lý một lần rót vào ma nguyên lực, hẳn là có thể duy trì sáu sáu ba mươi sáu ngày , nhưng là bởi vì Hàn Thạc ma nguyên lực quá yếu, lại còn sử dụng tài liệu tất cả đều là hỗn tạp , cũng không có thể đạt tới hiệu quả như ý.
Ngồi xếp bằng tại trên giường, tu luyện một hồi ma công, Hàn Thạc cảm giác được trong cơ thể ma nguyên lực đã lớn mạnh rất nhiều, trong đầu linh quang vừa hiện, thầm nghĩ nếu mình trên người đã có ma nguyên lực, có thể hay không tu luyện vài ma công công kích mà Sở Thương Lan lưu lại .
Ý nghĩ vừa động, Hàn Thạc này cau mày khổ tưởng, dĩ nhiên loáng thoáng cảm ứng được trong đầu, có đông đảo công pháp tu luyện ma công, chỉ là rất nhiều bí quyết tu luyện ma công có chút mông mông lung lông, phảng phất cách một tầng lụa mỏng không cách nào lập tức rõ ràng.
Cau mày khổ khổ đem trí nhớ tầm soát, Hàn Thạc phát giác trí nhớ trong đầu tựa hồ vặn loạn không chịu nổi, không thể toàn bộ nhớ lại, chỉ có ba dạng công pháp là có thể hòan toàn nhớ kỹ, một loại là công pháp tu luyện ma công trụ cột, một loại chính là ma công luyện chế ma bảo” Âm ma ngưng nguyên trận”, trừ ra, còn có một loại pháp quyết tên là” Huyền băng ma diễm quyết”.
“ huyền băng ma diễm quyết” là một loại vận dụng ma nguyên lực, có thể theo cảnh giới tăng lên không ngừng mà tăng đại uy lực, y theo lộ tuyến kinh mạch đặc thù vận chuyển, có thể tại ngón tay và trong lòng bàn tay sinh ra hồng sắc và tử sắc hai loại ma pháp, hồng diễm cực nhiệt, tử diễm băng hàn, nếu là ma nguyên lực đủ cường đại, cảnh giới đạt cấp độ rất cao, có thể tại hai tay lòng bàn tay đem ma nguyên lực ngưng tụ thành hai luồng ma diễm rất lớn hồng sắc và tử sắc, có lực công kích đốt cháy cùng băng hàn thấu xương.
Biết rõ điều này này, Hàn Thạc như thu hoạch được trân bảo, cũng không quản có trở ngại là nhớ rõ hay không, lập tức y theo pháp quyết ghi lại mà luyện ” Huyền băng ma diễm quyết”, bắt đầu vận chuyển ma nguyên lực, chậm rãi đem ma nguyên lực hội tụ đến tay phải, quá trình này , tay phải cùng kinh mạch bị ma nguyên lực chảy qua, cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt, cả tay phải tê cứng , cả kinh mạch như bị điện kích .
Nếu không dựa theo” Huyền băng ma diễm quyết” lộ tuyến mà vận chuyển, tia ma nguyên lực kia khoảnh khắc liền dễ dàng có thể tới lòng bàn tay, nhưng là ma nguyên lực một khi dựa theo pháp quyết vận hành ” Huyền băng ma diễm quyết”, tựu phảng phất gặp phải trọng trọng trở ngại, mỗi lần đi tới một chút đều là đau đớn khó nhịn, thẳng đến đêm khuya, Hàn Thạc mới đem ma nguyên lực từ vai vận chuyển tới giữa cổ tay một chút, nhưng cả cánh tay đã đau đớn vô lực.
Hàn Thạc rõ ràng chỉ có đem ma nguyên lực toàn bộ vận chuyển tới lòng bàn tay cùng ngón tay,” Huyền băng ma diễm quyết” mới có thể chính thức sử dụng, bây giờ sở dĩ chịu đau đớn, là do đánh thông các kinh mạch rất nhỏ, để cho kinh mạch thích ứng ma nguyên lực vận hành, bây giờ đau đớn cũng là khó tránh khỏi, đợi được toàn bộ quán thông, sẽ không có loại cảm giác này.
Cực kỳ uể oải, Hàn Thạc mí mắt run lên, suy nghĩ một chút, ngày mai còn có công tác, tu luyện ma công cũng không phải nhất thời là có thể thành công, liền nằm trên giường, lâm vào giấc ngủ.
Ban đêm Hàn Thạc lại nằm mộng, mơ thấy tiểu khô lâu kia nghe lệnh mình, đem tên Phí Kỳ đã gõ trán mình giáo huấn, thế mình báo thù.
các ý kiến đóng góp về bản dịch hay tham gia thảo luận mời các bạn tới đây nè :http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=42581&page=3
Last edited by tkyatkya; 23-05-2009 at 09:31 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Quyển 2 Chương 14: Ứng phó trước khi gặp chuyện
Dịch : Tkyatkya
Ngày hôm sau, Hàn Thạc bị một cái phế khí đập trúng. Đang mộng đẹp , Hàn Thạc cảm thấy như bị một tòa trọng sơn đè xuống, nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, nháy nháy mắt nhìn lại, phát hiện trên giường có thêm một cái phế khí trông rất nặng và rất lớn, chắc chắn là ai đó, đem phế khí này quăng vào nhà kho thông qua cửa sổ.
Hùng hùng hổ hổ cho một cước đá văng cái phế khí đó xuống giường, chỉ nghe” bịch” Một tiếng, cái phế khí bay tới nằm im ở cửa. Hàn Thạc đang định ngủ tiếp, đột nhiên nghĩ, có người đem bao phế khí bỏ lại đây, nói rõ bây giờ thời gian đã không còn sớm.
Đẩy cửa sổ ra, nhìn bên ngoài, phát hiện mặt trời quả nhiên đã lên cao, chợt thầm than ngày hôm qua tu luyện ma công quá mức uể oải, hôm nay khẳng định là ngủ quá say, đứng dậy xuống giường đang định ra ngoài, đột nhiên nhớ tới giấc mộng ngày hôm qua, trong mộng tựa hồ tiểu khô lâu trợ giúp giáo huấn Phí Kỳ, nhớ tới lần trước phát khi sinh mộng cảnh thì trở thành sự thật , Hàn Thạc trong lòng cả kinh, nhanh hướng bồn gỗ nhìn lại.
Chỉ thấy bên trong thùng gỗ, tiểu khô lâu còn nằm trong đó, hai cốt thủ để trước ngực, chân trái gát trên chân phải đưa qua đưa lại, giống như là rất hưởng thụ ,điệu bộ thích ý vô cùng.
Nhìn hắn còn đang bên trong thùng gỗ, Hàn Thạc không khỏi thở dài một hơi, trầm ngâm một chút, đứng lên đem bồn gỗ đẩy vào dưới giường, rồi lai đem một đống các thứ linh tinh che lại, xong mới mở cửa, chuẩn bị một ngày làm việc mới.
“ hả, Bố Lai Ân, ngươi hôm nay như thế nào bây giờ mới đến a?” Kiệt Khắc lau chà tượng đá, tươi cười hướng xa xa Bố Lai Ân đang đi tới.
Hàn Thạc nhìn bốn phía, phát hiện trên đường không có đệ tử nào qua lại, biết bây giờ khẳng định đã đi học, hôm nay quả nhiên dậy rất muộn.
“ úc, ngày hôm qua đầu bị Phí Kỳ gõ hai cái , đầu óc mơ màng trầm trầm, cho nên mới ngủ quá giờ!”
“ hắc hắc!” Kiệt Khắc nhìn có chút hả hê ,khẻ cười một tiếng, sau đó tặc đầu tặc não hướng Hàn Thạc, thấp giọng nói:” Bố Lai Ân, ngươi không cần tức giận, buổi sáng hôm nay ta trên đường nghe được các đệ tử nói chuyện, biết Phí Kỳ tại đêm khuya ngày hôm qua bị màu đen bảy cánh tiểu khô lâu lần trước đánh, mặt mày đều bị đánh đến sưng húp!”
Hàn Thạc:”......”
Vậy mộng cảnh ngày hôm qua là chân thật xảy ra, chỉ bất quá cùng mình tưởng tượng bất đồng, lần này tiểu khô lâu động tác càng thêm nhanh chóng, sớm đã đem chuyện làm xong. Khó trách buổi sáng mình xem hắn ,tư thế bên trong bồn gỗ cùng tối hôm qua không giống.
“ di, Bố Lai Ân, ngươi như thế nào không nói chuyện, có phải hay không vui quá á khẩu rồi. Ha ha, ta nghĩ là đương nhiên, hắc khô lâu kia thật sự rất lợi hại, Phí Kỳ bị đánh đến đầu óc quay cuồng, nghe nói cuối cùng chỉ là nhìn thấy hắn từ cửa sổ nhảy xuống, trực tiếp bỏ chạy. Úc! Phòng Phí Kỳ ở chính là lầu bốn a, hắn nhảy xuống dĩ nhiên không có bị gãy xương, quá không thể tư nghị!”
Hàn Thạc cười khan hai tiếng, tâm lý rất thư sướng , ha ha nói:” làm tốt lắm, thật không biết là ai gọi về tên tiểu khô lâu này , dĩ nhiên giúp ta bỏ tức, ta gần nhất thật sự là hảo vận a!”
Mấy ngày kế tiếp, cũng không có chuyện không may phát sinh trên người Hàn Thạc, cũng không có ai lại tìm Hàn Thạc thí luyện ma pháp, khó có được vài ngày bình yên này, Hàn Thạc đều là sáng sớm đi tới bên ngoài phòng họccủa đệ tử vong linh hệ, trong tay cầm chổi ,nghe lén Cát Ân giảng bài.
Phí Kỳ không biết có phải hay không bị tiểu khô lâu đánh nặng tay, mấy ngày nay cũng không có lại đây đi học, mỗi ngày nghe lén Cát Ân giảng giải về ma pháp, biết được rất nhiều tri thức ma pháp mà trước kia không rõ, ở trong mấy ngày nghe lén này, Hàn Thạc thông hiểu hơn rất nhiều.
Tới buổi tối Hàn Thạc trước tu luyện” Huyền băng ma diễm quyết”, một chút ,đem ma nguyên lực, thông qua pháp quyết ” Huyền băng ma diễm quyết” hướng lòng bàn tay phải và năm ngón tay vận chuyển xuống, mỗi lần đều là rất đau đớn, bất quá, mấy ngày nay Hàn Thạc đã đem ma nguyên lực, có thể vận chuyển tới gần cổ tay.
quyển vong linh ma pháp trụ cột Hàn Thạc nghiên cứu rất kỹ, chổ nào không rõ, âm thầm ghi nhớ, chờ buổi sáng nghe lén Cát Ân giảng bài, xem có hay không nhắc tới.
Bây giờ phần ăn của Hàn Thạc đã được tăng nhiều, thân thể được bổ sung dinh dưỡng, hơn nữa, lại tu luyện ma công, bất tri bất giác Hàn Thạc thân thể vốn sàn nhược, đã bắt đầu có chút ngưng kết, cơ thể cũng đã cao hơn một chút, khí chất cả người mơ hồ có chút biến hóa.
Biến hóa của Hàn Thạc, đệ tử vong linh ma pháp hệ đều thấy rỏ, toàn bộ đều quy cho là do bị điên, cũng không có ai để ý lắm Hàn Thạc, Hàn Thạc cũng vui vẻ, sống dễ dàng, tự tại, mỗi ngày đều là chiếu theo cũ mà làm công tác kiêm học trộm ma pháp, tu luyện ma công, tự mình vui vẻ cảm thụ thân thể biến hóa.
“ vô tận hắc ám a, hóa thành cốt tiễn, dĩ ý chí ta phá hủy hết thảy trước mặt, cốt tiễn!” theo chú ngữ hình thành, một cái cốt tiến lợi hại đột nhiên thành hình tại hư không, dứoi sự điều động ngón tay của Hàn Thạc bay về người rơm phía trước, nhưng giữa đường cốt tiễn đột nhiên có biến .
“ ba!” một tiếng.
Cốt tiễn giữa đường hóa tan thành phấn, xem lại phương hướng cũng là cách xa rất lớn, căn bản là không có bắn về phía ngừoi rơm đối diện.
Lắc đầu, Hàn Thạc thở dài một tiếng, thầm nghĩ lại quá trình dụng cốt tiễn này, cốt tiến ma pháp là cấp thấp nhất, Hàn Thạc trong khoảng thời gian này, đều là ở phụ cận phần mộ luyện tập, mỗi lần cũng không có thể thi triển thành công, hoặc là gọi không ra , hoặc là phương hướng quá lệch, còn có, chính là cốt tiễn đi được nữa đường bị bạo toái.
Hàn Thạc biết rõ rang, muốn thi triển thành công vong linh ma pháp, là phải thường xuyên luyện tập, chỉ có thông qua luyện tập, mới có thể nắm giữ khiếu môn, đem ma pháp hoàn toàn thi triển .
Mấy ngày nay, mỗi đêm, Hàn Thạc đều trước tu luyện ma công, sau đó đêm khuya an tỉnh, đi tới phần mộ , ở địa phương này len lén luyện tập vong linh ma pháp, tiểu khô lâu cất dấu trong bãi rác.
Ngay Hàn Thạc âm thầm suy nghĩ về vấn đề vận dụng chú ngữ , thủ thế, cùng tinh thần lực, đột nhiên nghe được từ xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Hàn Thạc trong lòng cả kinh, nhanh hướng đến đống loạn thạch bên cạnh phần mộ ẩn núp.
Khu mộ này rất rộng rãi, ban đêm rất yên tĩnh, trừ bỏ Hàn Thạc ngẫu nhiên lại đây, bình thường rất ít có người khác đến đây, Hàn Thạc len lén ở đây tu luyện ma pháp, đương nhiên là không muốn bị người khác phát hiện, bây giờ vừa nghe có tiếng bước chân vang lên,lập tức ẩn núp .
Một hồi thời gian, một trung niên tóc lam, quần áo nhiễm đầy máu tươi, khóe miệng phun huyết, cầm trong tay một thanh kiếm to bảng, thân hình cao lớn ,xuất hiện trước mắt Hàn Thạc. Hắn cước bộ loạng choạng, thần sắc lo lắng, đang hướng bên này chạy tới , còn không ngừng hướng phía sau nhìn lại .
Đi tới khu vực Hàn Thạc thí luyện vong linh ma pháp, hắn đột nhiên thân thể run lên, cước bộ nhoáng lên một cái, ngã gục xuống, sau đó, từ trong ngực móc ra một cái túi màu xám, bới móc đất lên rồi đem cái túi kia chôn xuống, lấy tay phủi phủi cho đất bình lại, rồi đứng lên chạy tiếp về phía trước.
“ Địch Luân, ngươi còn có thể chạy tới đâu a!” một thanh âm hòa ái, từ xa xa truyền đến, một đạo màu đen quang mang hiện lên, tại phía sau trung niên , xuất hiện một lão nhân gầy gò ,vẻ mặt hiền lành, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái, mặc bộ hoàng kim ma pháp bào, tay trái cầm một cây ma pháp trượng có ba khỏa hồng, hoàng , lam bảo thạch, vừa nhìn chỉ biết là cây ma pháp trượng phi thường trân quý.
Lão giả pháp sư gầy gò, hiền lành xuất hiện, theo sau lại có một đoàn quang mang màu xanh đậm, từ xa xa rất nhanh bay tới, đợi khi người này dừng lại, quang mang màu xanh đậm đột nhiên biến mất, sau đó một người thân thể cường tráng, cơ thể thoạt nhìn tràn đầy lực lượng, trên lưng mang trường kiếm xuất hiện.
“ Đỗ Khắc tiên sinh, Địch Luân như thế nào xử trí?” khi kiếm sĩ này tới, cung kính đứng ở bên cạnh pháp sư kia, khiêm cung hỏi.
Hiền lão giả tên là Đỗ Khắc, nhíu lông mi lại, nhìn thoáng qua người té trên mặt đất kia, khóe miệng còn đang tràn ra tơ huyết, thở dài một tiếng nói:” Địch Luân thật đáng thương, sợ rằng đã không trụ được. Hắn không nên tiếp tục thừa nhận loại đau khổ này, Ai Lý Khắc, ngươi giúp hắn một tí lực đi !”
“ tiên sinh thật sự là từ bi!” kiếm sĩ Ai Lý Khắc sắc mặt có chút cổ quái, than nhẹ một câu, đột nhiên nhanh như điện nhằm phía Địch Luân còn đang cố gắng chạy trốn, Hàn Thạc chỉ nhìn thấy một đoàn quang mang màu xanh đậm, tại giữa hư không chợt lóe lên, rồi biến mất, nhìn lại, phía sau lưng Địch Luân máu tươi chảy ra, rốt cục ngã xuống đất, không nhúc nhích.
Ai Lý Khắc đưa trường kiếm thu hồi, lập tức ngồi xổm xuống, tại trên ngừoi Địch Luân lục soát, sắc mặt dần dần có chút khó coi, cuối cùng đứng lên , bất đắc dĩ đối Đỗ Khắc nói:” Đỗ Khắc tiên sinh, vật không ở trên người hắn!”
“ như thế nào có thể!” Đỗ Khắc cả kinh, sắc mặt hơi đổi, trong tay ma pháp trượng lay động, thi thể Địch Luân đột nhiên bay đến trước mặt Đỗ Khắc, Đỗ Khắc niệm một chú ngữ của phong hệ ma pháp, mấy cái phong nhận lợi hại đột nhiên thành hình tại hư không,” sưu sưu” bay tới, đem quần áo trên ngừoi Địch Luân cắt nát thành từng mảnh nhỏ.
Hàn Thạc ẩn thân phía sau loạn thạch, đem hết thảy xem thanh thanh sở sở, vừa mới rồi Ai Lý Khắc đột nhiên bay ra, trường kiếm xuất ra quang mang màu xanh đậm, rõ ràng đã là một người đạt cấp bậc cao cấp kiếm sĩ.
Như vậy, một người cao cấp kiếm sĩ mà đối với Đỗ Khắc tôn kính như vậy, nói rõ ràng thân phận Đỗ Khắc hoặc là thực lực càng lợi hại hơn , Hàn Thạc lần đầu tiên chứng kiến giết người, tâm lý rất loạn, trái tim đập ” bình bịch bình bịch” liên hồi.
“thật sự không có ở trên người hắn!” Đỗ Khắc cau mày lầm bầm, sau đó ma pháp trượng trong tay lay động, thi thể lỏa thể của Địch Luân phảng phất giống như các loại phế khí khác, bị ném xuống đất.
Ma pháp trượng trên tay Đỗ Khắc lại hươ hươ, một cổ tinh thần lực mãnh liệt ba động, rất nhanh hướng Hàn Thạc vọt tới, Hàn Thạc thân thể không tự chủ được bay lên, hướng Đỗ Khắc bay tới.
“ di, ngươi như thế nào biết ta ở đàng kia?” Hàn Thạc trong lòng bối rối, tại không trung hươ tay hươ chân ,hét lên.
“ a a, tiểu tử cở nào đan thuần đáng yêu a! Xem quần áo ngươi, hình như là người của Ba Na Luân ma võ học viện, đúng hay không?” Đỗ Khắc hiền lành nhìn Hàn Thạc, những lời này nói xong, Hàn Thạc từ hư không rơi bịch xuống đất.
“ đúng vậy, ta là tạp dịch của Ba Na Luân học viện, ta đến nơi này để đổ ma pháp phế khí , vừa mới rồi, ta cái gì cũng không có nhìn thấy. ùh, thời gian cũng không còn sớm, các ngươi tiếp tục đi, ta về trước.”
Hàn Thạc từ mặt đất đứng lên, vẻ mặt đan thuần nói như vậy, liền hướng Ba Na Luân ma pháp học viện đi tới, lúc đầu là không nhanh không chậm đi khoảng hai thước, sau đó tốc độ chợt nhanh hơn, sử ra toàn bộ khí lực bỏ chạy, nghĩ thầm hai người này quái mô quái dạng, nói không chừng đối với ta bất lợi, sớm một chút rời đi là tốt nhất.
“ a a, tiểu tử này còn có chút quỷ tinh linh a. Ai Lý Khắc, ngươi tống tống để hắn đi nhanh một chút!” tại phía sau Hàn Thạc, Đỗ Khắc khẻ cười một tiếng, hiền lành nói.
Ngay khi thanh âm đỗ khắc vang lên, Hàn Thạc đã cảm giác được một cổ khí lưu mãnh liệt, đang rất nhanh hướng lại gần mình
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya