Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 240: Thần lực và ma lực
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Sinh mệnh thụ ở Ai Nhĩ Sâm vương quốc. Sở Thiên sau khi nghe được tin tức kia, lập tức hỏi: "Sinh mệnh thụ có thể khôi phục tính mạng tiềm lực của ta?"
"Có lẽ có thể." An Đông Ni thở dài nói: "Ta không thể xác định sinh mệnh thụ có tác dụng đối với ngươi hay không, nhưng nó là hy vọng cuối cùng của ngươi!”
Sở Thiên nheo mắt lại, "Tốt, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này! Sinh mệnh thụ ở trong tay sư nương sao?"
"Không, nó ở trong tay nữ vương Y Lệ Toa Bạch của Ai Nhĩ Sâm vương quốc!” An Đông Ni nói: "Sinh mệnh thụ là quốc bảo Ai Nhĩ Sâm, ta cũng chỉ nghe nói qua, nữ vương Y Lệ Toa Bạch có thể cho ngươi mượn hay không, còn phải xem bản lĩnh của ngươi.”
Mắt Sở Thiên chợt lóe sáng, nếu như mượn không được thì chỉ có đoạt!
Dường như biết được suy nghĩ của Sở Thiên, An Đông Ni lạnh nhạt nói: “Cách dùng Sinh mệnh thụ chỉ có nữ vương biết, nếu như ngươi nghĩ có thể phái A Mạt Kỳ đoạt lấy, thì thứ nhận được chỉ là một cái phế vật.
Sở Thiên ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Ta làm sao có thể đoạt đi? Sư nương ở vương quốc Ai Nhĩ Sâm, có người ra mặt còn sợ…”
Oanh!
Ở Đông Phương xa xôi, đột nhiên mơ hồ truyền đến một tiếng chớp mưa bão trầm muộn, ngay sau đó thần sắc An Đông Ni trở nên nghiêm trọng.
“Lão sư, sao vậy?”
Sở Thiên đã đánh mất thần lực, không thể nào tra được chuyện gì đang xảy ra.
“Ma lực thật mạnh!” An Đông Ni trầm giọng nói: “Đông Phương đột nhiên truyền đên một cổ ma lực cực mạnh! Theo ta được biết trên đại lục vẫn còn một cường giả có thể đạt tới trình độ này!”
Sở Thiên bĩu môi một cái, cười nói: "Không phải là ma pháp sao? Nó mạnh thì có lợi ích gì? Ở trước mặt thần lực chân chính thì chẳng đáng là gì.”
“Ngươi thì biết cái gì?" An Đông Ni khiển trách: "Ma pháp cường đại tới trình độ nhất định, thì thượng cổ chúng thần cũng không phải là đối thủ! Năm đó trong trận chiến Bố Lôi Trạch. Có bao nhiêu thập giai ma thú đã chết trong tay cấm chú pháp sư!”
Sở Thiên kinh ngạc nói: "Ma pháp vẫn có thể đánh bại Chúng Thần? Điều này sao có thể, ma lực cùng thần lực tính chất tương quan quá xa."
“Vì ngươi cũng có thần lực, hãy nói cho ta biết , bổn nguyên thần lực là cái gì?” An Đông Ni đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên là thao túng nguyên tố." Sở Thiên nói: "Tánh mạng, thời gian, không gian, bất kỳ nguyên tố nào thì thần lực cũng có thể thao túng!"
An Đông Ni gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy Bổn nguyên ma pháp là cái gì?”
“Ha ha, câu hỏi này ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng biết!” Sở Thiên cười, nói: “Ma pháp bổn nguyên, đương nhiên là thao túng nguyên tố ma pháp Thủy, Hỏa, Phong, Lôi! Sau đó tùy Ma Pháp Sư dẫn đạo trở thành ma pháp cường đại.”
"Không tệ! Thần lực có thể thao túng bất kỳ nguyên tố, ma pháp chỉ có thể thao túng ma pháp nguyên tố..." An Đông Ni nói: "Bây giờ ta cho ngươi biết, thần lực cùng ma pháp bổn nguyên là giống nhau, đều là thao túng nguyên tố! Hơn nữa đấu khí cũng là như thế, chỉ là võ sĩ thì thao túng sức mạnh của nguyên tố trong cơ thể mình!”
Sở Thiên nhức đầu, nói: "Lão sư ngươi nói là, ma pháp và thần lực là cùng một loại lực lượng? Không, đúng rồi, Hỏa hệ ma pháp cùng Hỏa hệ lĩnh vực uy lực tương quan quá lớn!”
"Ta cũng nghĩ mãi mà không rõ tại sao." An Đông Ni lắc đầu thở dài nói: "Ta nghiên cứu vài chục năm chỉ suy nghĩ cẩn thận một chuyện, ma pháp chính là bị: thần lực khi suy yếu!"
"Thật sao?" Sở Thiên vẫn không thể tin tưởng
Ba mươi năm trước ở Thái Thạch Bảo, ta sử dụng quang minh cấm chú -- tánh mạng nữ thần tất nhiên bị tiêu tán." khóe miệng An Đông Ni co giật một chút, sau đó thấp giọng nói: "Ta đã dạy ngươi nguyên lý của Quang minh cấm chú, chỉ dùng ma pháp để hướng về nữ thần cầu nguyện, khẩn cầu nữ thần cho ngươi mượn sức mạnh của người!”
“Hắc hắc” Sở Thiên cười bối rối: “Đệ tử lúc ấy tưởng rằng, người nói như vậy là vì muốn khoe khoang nữ thần.”
"Bây giờ ngươi cũng có thần lực, nên biết ta không có nói sai." An Đông Ni vỗ vỗ Sở Thiên, "Năm đó nữ thần ban cho ta thần lực, có thể phóng thích ra, lại trở thành ma pháp. Cái này đủ để nói rõ, thần lực cùng ma lực là giống nhau."
“Ài!” An Đông Ni tiếp tục thở dài nói: "Ta nghĩ mãi mà không hiểu, nếu thần lực và ma lực có sức mạnh tương đồng, tại sao thần lực có thể thao túng tất thảy, nhưng ma lực lại chỉ có thể thao túng ma pháp nguyên tổ, hơn nữa uy lực cũng rất nhỏ.”
“Lão sư, người ẩn cư mấy chục năm nay ở đây, chính là vì nghiên cứu cái này?” Sở Thiên hỏi.
Do dự một chút, An Đông Ni cũng phải gật đầu, xem như mặc nhận là như vậy.
An Đông Ni tiếp tục nói: “Mới vừa rồi Đông Phương truyền đến ma lực kia, thật sự là quá mạnh, sợ rằng uy lực tương đương với thần lực tầng thứ ba… Loài người, không thể nào có được loại uy lực này.”
“Đông Phương? Chẳng lẽ là Bào Uy Nhĩ?”
Sở Thiên trong lòng thấy kinh sợ, vội lấy đá truyền tin, sau khi nhổ một ngụm nước bọt nói: “A Mạt Kỳ, mới vừa rồi Đông Phương xuất hiện ma lực tương đương với thần lực tầng thứ ba, lập tức tra rõ cho ta!”
Một lúc lâu sau, đá truyền tin vẫn không có trả lời.
Sở Thiên thần sắc thay đổi, A Mạt Kỳ tuyệt đối không dám kháng lệnh của hắn.
Lại đổi qua một viên truyền tin thạch, Sở Thiên thét lên: “Ba Bác Tát, A Mạt Kỳ đã đi khỏi? Tại sao không trả lời?”
Một lúc lâu sau, Ba Bác Tát cũng không có trả lời.
Sắt Lâm Na, Mặc Phỉ Đặc, NMD, mười ba thánh đấu sĩ… Sở Thiên đi xuống hỏi thăm mọi người, kết quả không có một ai đáp lại!
Chẳng lẽ mới vừa rồi sấm chớp mưa bão, là từ đảo Bố Lôi Trạch truyền đến? Nghĩ tới đây, Sở Thiên đột nhiên thấy kinh sợ! “Lão sư, trận ma pháp kia là từ nơi nào của Đông Phương truyền đến?"
An Đông Ni nhìn thoáng qua Sở Thiên, buồn bã nói: “Là từ hướng của Đảo Bố Lôi Trạch truyền đến.”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên híp mắt lại, ôm lấy Chu Lệ Á vẫn còn hôn mê: “Lão sư, nhà của ta xảy ra chuyện, ta phải lập tức trở về.”
Vừa nói, Sở Thiên liền muốn rời đi.
“Ngươi không muốn sống nữa hả?” An Đông Ni kéo Sở Thiên lại: “Đừng quên, tuổi thọ của ngươi chỉ còn kéo dài được ba tháng!”
Sở Thiên suy nghĩ một chút về Sắt Lâm Na, cắn răng nói: “Ba tháng là đủ rồi, sau khi ta trở về sẽ trở lại ngay!”
“Nếu như Đảo Bố Lôi Trạch của ngươi thật sự gặp nạn, ngươi trở về có ích gì?” An Đông Ni nhìn chằm chằm Sở Thiên, chậm rãi nói: “Ngươi bây giờ đã không còn thần lực!”
Vừa nói, An Đông Ni chỉ một ngón tay về phía Chu Lệ Á: “Nếu như ta không nhìn lầm, Chu Lệ Á là thượng cổ huyết mạch, hơn nữa đang trong giai đoạn thượng cổ huyết mạch thức tỉnh!”
“Chu Lệ Á là cháu gái của Đức Khố Lạp!” Sở Thiên vội vàng nói.
“Ta hiểu, khó trách nàng có thể hấp thụ tiềm lực của người khác.” An Đông Ni gật đầu than: “Đức Khố Lạp đem Chu Lệ Á gả cho ngươi, chỉ sợ là muốn lợi dụng Long Thần huyết mạch của ngươi để nàng tiến hóa, bây giờ thần lực cùng tính mạng của ngươi chũng đã trao cho Chu Lệ Á… Nhưng vẫn còn chưa đủ!”
“Còn chưa đủ?” Sở Thiên ngây ngẩn cả người: “Người nói là… sau này Chu Lệ Á còn có thể nhức đầu, hơn nữa bất luận là kẻ nào đụng vào nàng, cũng đều bị hút cạn?”
An Đông Ni chậm rãi gật đầu.
Bịch!
Sở Thiên quỳ mạnh xuống: “Lão sư, lần này người nhất định phải giúp đệ tử!”
Đỡ Sở Thiên đứng dậy, An Đông Ni cười đau khổ, nói: “Ngươi với ta cũng giống như nhau, đều có thần lực của Thánh Tế Tự cấp chín. Chuyện ngươi không làm được, ta cũng vậy!”
Sở Thiên chán nản cúi đầu dưới đất, thần sắc cô đơn không nói gì nữa.
An Đông Ni chậm rãi lắc đầu: “Hơn nửa đời người, ta vì quốc gia mà bỏ qua tất cả, ài… Thôi được, vì đệ tử, nửa đời sau ta bỏ đi một lần nữa.” Vừa nói, An Đông Ni đột nhiên tung một chưởng vào trán Sở Thiên.
Sở Thiên ngất xỉu, người mềm nhũn rớt xuống.
Sở Thiên mở mắt lần nữa, nhất thời ngây người.
Lúc đấy mới hay, phong độ phiêu dật của An Đông Ni bây giờ đã biến thành lão già hèn mọn xấu xí như trước.
“Lão sư…”
“Toàn bộ thàn lực của ta đã truyền cho người hết” An Đông Ni bình tĩnh nói: “Thần lực này cũng đủ cho Chu Lệ Á hấp thụ trong thời gian ba tháng. Trong ba tháng này. Ngươi phải giúp cho mình sống sót. Đồng thời tìm cách cữu chữa Chu Lệ Á!”
“Đa tạ lão sư.”
Mặc dù có thể duy trì ba tháng nữa, nhưng Sở Thiên không thể vui vẻ nổi, bởi vì cái giá của ba tháng này quá cao…
“Nếu như ngươi muốn cám ơn ta, vậy thì đừng bao giờ phản bội Khải Tát!” An Đông Ni nghiêm nghị nói: “Ta đem thần lực cho ngươi, là để giúp ngươi, và hơn hết là vì đế quốc, vì để Đảo Bố Lôi Trạch toàn lực trợ giúp đế quốc.”
Sở Thiên chậm rãi đặt tay trước ngực, nửa quỳ nói: “Lão sư, đệ tử xin nhớ kĩ. Thân vương Bố Lôi Trạch ta, Phất Lạp Địch Nặc lấy danh nghĩa thề: chỉ cần Lô Địch Tam Thế không phản ta, ta cũng sẽ không phản bội Khải Tát!” Vừa nói, ánh mắt Sở Thiên híp lại “Nếu như ba tháng sau, ta còn sống. đại quân ma thú của Đảo Bố Lôi Trạch sẽ đạp bằng Thiên Hải quốc, để hải cương của đế quốc bình yên, không còn chiến sự!”
“Tốt! Như vậy mới là đệ tử của ta!” An Đông Ni vui mừng cười: “Ta tin ngươi có thể làm được, bởi vì… tiểu tử thối ngươi đã không dùng danh nghĩa nữ thần để thề!”
Đột nhiên, Sở Thiên nói một câu mà chính hắn cũng không nghĩ là lời của mình: “Lão sư, nếu như nữ thần Sinh Mệnh chống lại Khải Tát, thì người sẽ làm thế nào?"
Chần chừ khá lâu, An Đông Ni đột nhiên cười: “Không thể nào, nữ thần Sinh Mệnh đã chết.”
………
Qua một ngày, thần lực của An Đông Ni hoàn toàn đả thông, Chu Lệ Á cũng tỉnh lại.
Thần lực của An Đông Ni thậm chí nếu so sánh với Sở Thiên còn tinh thuần hơn, mặc dù chỉ là tầng thứ nhất, nhưng lực lượng cuồn cuộn mạnh mẽ. Còn Chu Lệ Á sau khi hôn mê đã khỏe lên rất nhiều.
Chỉnh đốn mấy ngày, khí cầu từ Khải Tát tạm thời được triệu đến. Sở Thiên cùng mấy người bước đi trên con đường rậm rạp.
An Đông Ni thân hình già nua, đưa Sở Thiên lên khí cầu. Song Đạt Ma Nhĩ vẫn nghi ngờ không giải thích được: “An Đông Ni điện hạ, lúc ta tới đây, người khỏe mạnh, không có bộ dạng như bây giờ?”
“Huynh nhìn lầm rồi, đấy chẳng qua là một bằng hữu của lão sư!” Sở Thiên đẩy Đạt Ma Nhĩ lên khí cầu.
Cổng hạm khoang thuyền chậm rãi khép lại, đúng vào lúc này, trong giây lát Sở Thiên nhớ tới một chuyện, liền hướng về phía An Đông Ni hô lơn: “Lão sư, tiên tri La Ân trước khi chết bảo ta chuyển lời tới người, hắn nói: người tìm kiếm đáp án cho phương pháp sai rồi!”
Cuồng phong tràn ngập trên đỉnh Thiên Phong, khí cầu của Sở Thiên dần biến mất.
Trên đỉnh núi, An Đông Ni cô đơn đứng nguyên tại chỗ, trong mắt thoáng hiện nét ngạc nhiên.
“Ta sai lầm ư?”
An Đông Ni vươn hai tay ra, hai mắt nhìn chăm chú vào những nếp nhăn, lẩm bẩm nói: “La Ân, ba mươi năm trước ta không nghe ngươi, kết quả mất đi tất cả, bây giờ…”
“Không! Ta sẽ không sai!”
An Đông Ni đột nhiên lắc đầu, kiên quyết nói: “Cho dù sau khi chết, linh hồn tan biến, ta cũng vẫn sẽ làm vậy!”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hailua2523
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 241: Vương quốc ma pháp
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Phi thuyền bay qua Lạc Nhật sơn mạch thì liền tiến vào lãnh thổ vương quốc Ai Nhĩ Sâm.
Ai Nhĩ Sâm không hổ danh là vương quốc ma pháp, bay ở phía trên cao bầu trời, nhất thời trước mắt Sở Thiên cũng có một cảm giác mới mẻ.
Phía dưới trên một con đường lớn, dường như mỗi thứ đều ẩn chứa dấu hiệu ma pháp, thảm bay ma pháp, ma pháp thủy tinh, các vật phẩm ma pháp khắp nơi đều có. Dĩ nhiên, đây chỉ là những vật phẩm sơ cấp, còn vật phẩm cao cấp bình dân đâu thể có được!
“Tướng công, chàng mau nhìn kìa!”
Bên trong của sổ thuyền thượng, Chu Lệ Á kề bên cửa sổ ngắm, chỉ vào cảnh sắc phía dưới cười nói: “Nếu như ta có thể học ma pháp ở chỗ này thì thật tốt.”
Nhờ có sự giúp đỡ thần lực của An Đông Ni, thần sắc của Sở Thiên đã khá lên nhiều, trêu đùa: “Nhưng ta không nỡ để nàng ở lại, nếu như nàng thích, lão công ta sẽ mua toàn bộ những thứ kia, đem tới Đảo Bố Lôi Trạch!”
“Ta không cần, chàng cũng đừng vì vậy mà tiêu xài bậy bạ!” Sống cùng Tiểu Bạch đã lâu, Chu Lệ Á cũng có khí khái của những bà quản gia.
Sở Thiên cười ha hả một tiếng, đồng thời nhìn ra bên ngoài một cái, hơn mười chiếc khí cầu đang bay.
Quả nhiên là vương quốc ma pháp! Trên đất liền có thể một lần xuất động mười chiếc khí cầu quốc gia Tề Bách Lâm cũng chỉ có ở Ai Nhĩ Sâm, Khải Tát cùng Sở Thiên không phải là mua không nổi khí cầu, mà là thủ hạ đẳng cấp Ma Đạo Sư dùng để cung cấp nguyên liệu không nhiều như vậy!
Tác Long vui mừng giọng nói truyền tới: “Là Mai Lâm pháp thần, ông chủ, pháp thần tự mình đến nghênh đón người.”
Sở Thiên cười nói: “Chu Lệ Á, nàng chờ ở chỗ này… ta đi gặp sư nương!”
"Ừ." Chu Lệ Á gật đầu đồng ý.
Sải bước tới một đầu Sư Thứu, Sở Thiên bay đến thuyền Mai Lâm ngồi.
Phong thái của pháp thần Mai Lâm vẫn như cũ, hay là dáng vẻ của tuổi ba mươi, rọi người chói lọi, lúc này nàng đang cười rất tươi, Sở Thiên nói: “Sư nương, lần này người nhất định phải cứu ta!”
Mai Lâm sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười nói: “Tên tiểu tử này, chỉ biết nói đùa, thực lực của Đảo Bố Lôi Trạch bây giờ, e là vương quốc Ai Nhĩ Sâm chúng ta còn phải nhờ cậy ngươi nữa là!”
“Vương quốc Ai Nhĩ Sâm cần ta giúp việc gì? Không thành vấn đề, chuyện gì ta cũng đáp ứng!” Sở Thiên vội vàng nói: “Chỉ cần sư nương có thể đem Sinh Mệnh Thụ cho ta mượn là được!”
"Làm sao ngươi biết Sinh Mệnh Thụ?"
Chẳng những Mai Lâm, mà ngay cả các tùy tòng phía sau nàng cũng đồng loạt biến sắc.
Chẳng lẽ Sinh Mệnh Thụ đối với Ai Nhĩ Sâm rất quan trọng? Sở Thiên hơi kinh hãi.
Mai Lâm khoát tay cho tùy tùng lui ra, sau đó nghiêm mặt hỏi: “Là An Đông Ni nói cho ngươi biết Sinh Mệnh Thụ?”
"Là lão sư nói cho ta biết." Sở Thiên đàng hoàng mà đem chuyện nói một lần, sau đó hi vọng nhìn Mai Lâm.
Một lúc sau Mai Lâm không nói gì, mà chỉ đi qua đi lại.
“Ngươi không thể sống quá ba tháng, hơn nữa Chu Lệ Á cũng không thức tỉnh hoàn toàn, xem ra thật sự chỉ có Sinh Mệnh Thụ có thể cứu các ngươi.”
Vừa nói, Mai Lâm vừa kéo Sở Thiên ra hỏi: “Chu Lệ Á đâu?”
“Chu Lệ Á vẫn còn ở bên trong khí cầu, ta không dám cho nàng tiếp xúc với những người khác.” Sở Thiên nói
“Tốt lắm, tạm thời đừng cho Chu Lệ Á gặp ai, các ngươi đi theo ta.”
Khí cầu vội vã tiến vào kinh đô của Ai Nhĩ Sâm, Luân Đạt thành.
Sở Thiên không đi tới công hội ma pháp, mà trực tiếp ở trang viên của Mai Lâm, sau đó, Mai Lâm lấy cớ truyền thụ ma pháp, đưa cho Chu Lệ Á vài cuốn sách để nàng đọc, rồi kéo Sở Thiên vào một mật thất u tĩnh.
“Hài tử, An Đông Ni có nói cho ngươi biết Sinh Mệnh Thụ là cái gì không?” Mai Lâm sắc mặt nặng nề, tựa hồ có chuyện rất khó khăn.
"Lão sư đã nói cho ta biết” Sở Thiên hạ thấp người nói: "Ta biết Sinh Mệnh Thụ là quốc bảo của Ai Nhĩ Sâm, nhưng ta cũng là chủ nhân Bố Lôi Trạch, chỉ cần nữ vương bệ hạ cho ta dùng một lần… Ta sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện gì.”
“Đây không phải là chuyện giao dịch mà có thể giải quyết được!” Mai Lâm cau mày nói: “Nếu như những vật khác, thậm chí là vương miện nữ vương, ta cũng có thể giúp ngươi mượn. nhưng đằng này là Sinh Mệnh Thụ… ài!”
“Sư nương, Sinh Mệnh Thụ đối với vương quốc rất quan trọng sao?” Sở Thiên hỏi.
“Đâu chỉ quan trọng!” Mai Lâm lắc đầu, thở dài nói: “Ngươi cũng là Bố Lôi Trạch thân vương, nếu như ta cầu xin ngươi, muốn mượn phương pháp thuần dưỡng thiết kỵ Khải Tát của Lô Địch Tam Thế bệ hạ, ngươi có thể làm được không?”
Sở Thiên ngạc nhiên, chuyện như vậy không cần nghĩ cũng biết, Lô Địch Tam Thế chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Mai Lâm tiếp tục nói: “Địa vị của Sinh Mệnh Thụ ở Ai Nhĩ Sâm chúng ta, không thua gì phương pháp thuần dưỡng thiết kỵ Khải Tát!”
“Người nói là Y Lệ Toa Bạch nữ vương chắc chắn sẽ không đem Sinh Mệnh Thụ cho ta mượn?” ánh mắt Sở Thiên híp lại.
“Ai Nhĩ Sâm lập quốc hơn vạn năm, chính là dựa vào Sinh Mệnh Thụ." Mai Lâm cười đau khổ nói: "Cho dù ta giúp ngươi thuyết phục, nữ vương bệ hạ nhất định cũng sẽ không đồng ý."
Sở Thiên dưới tình thế cấp bách, thốt ra:"Sư nương, nếu để cho A Mạt Kỳ tới đoạt đi? Có thể nắm chắc mấy phần?”
Mai Lâm cau mày lại, mắng: “Ta là quốc sư Ai Nhĩ Sâm, nếu như ngươi muốn cướp Sinh Mệnh Thụ, thì đầu tiên hãy giết ta trước.”
“Ta làm sao có thể giết sư nương!”
"Ài, cho dù ngươi cướp đi cũng vô dụng, ngươi căn bản không biết cách dùng." Mai Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Sinh Mệnh Thụ quá hệ trọng, ta cũng không thể hiểu rõ… Như vậy đi, ngày mai ta đưa ngươi đi gặp nữ vương!”
……….
Ngày thứ hay, Mai Lâm đưa Sở Thiên theo tiến vào Luân Đạt thành Vương Cung.
Nữ vương Ai Nhĩ Sâm, Y Lệ Toa Bạch thoạt nhìn rất trẻ tuổi, rất khó tưởng tượng nàng là người đã vài chục tuổi rồi.
Mai Lâm sau khi đem chuyện giải thích cũng nữ vương, liền im lặng lui ra ngoài, bởi vì… lúc này nàng thật sự không biết nên giúp ai.
"Ngươi muốn mượn Sinh Mệnh Thụ?" Y Lệ Toa Bạch khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi biết Sinh Mệnh Thụ có ý nghĩa như thế nào không?”
“Ta cũng đã biết.” Sở Thiên mỉm cười: “Ta bây giờ chỉ muốn hỏi nữ vương một câu, muốn ta giao ra thật nhiều cái gì, mới có thể cho mượn Sinh Mệnh Thụ?”
“Thật nhiều, ha ha, vương quốc của ta đúng là có một việc cần tới ngươi.” Y Lệ Toa Bạch nữ vương ngồi xuống lấy ra một cái bình tím, đưa cho Sở Thiên.
“Ngọn lửa bảo vệ của Thánh Tế Tự! Đây là thuốc của ta. Sau khi uống có thể tạm thời phòng ngự ngọn lửa ma pháp cấp sáu trở xuống.” Sở Thiên đem chai thuốc trả lại cho Y Lệ Toa Bạch, sau đó cười nói: “Nữ vương bệ hạ muốn những thứ thuốc này sao? Ồ, nói đi, ngài cần bao nhiêu?”
Y Lệ Toa Bạch lắc lắc tay, thần thái thật là ưu nhã: “Ta không cần những thứ này, hơn nữa làm nữ vương Ai Nhĩ Sâm, ta còn rất ghét nó!”
“Hả? Thuốc của ta toàn bộ đại lục đều thích, bệ hạ người sao lại chán?” Sở Thiên ánh mắt híp lại .
“Phía nam vương quốc Ai Nhĩ Sâm chúng ta là Áo Khoa vương quốc, những năm này, hai nước chúng ta vì tranh đoạt mạch nước ngầm, nên chiến tranh chưa bao giờ dừng lại.”
Y Lệ Toa Bạch lấy ra từ trong bình một viên dược hoàn, nắm trong tay rồi nói: “Kể từ nửa năm trước, quân đội vương quốc Áo Khoa đột nhiên trang bị lượng lớn dược phẩm, ha ha, điện hạ nên biết, quân đội Ai Nhĩ Sâm có chiến lực là Ma Pháp Sư, nhưng bây giờ vương quốc Áo Khoa lại có dược phẩm ma pháp phòng ngự…”
“Ta hiểu được.” Sở Thiên cười nhạt, nói: “Chỉ cần bệ hạ đem Sinh Mệnh Thụ cho ta mượn, từ sau này, trên đại lục sẽ không còn xuất hiện dược phẩm phòng ngự ma pháp!”
“Điện hạ thật sự làm được bsao?” Y Lệ Toa Bạch chỉ vào nhãn bình nói: “Theo ta được biết, Đảo Bố Lôi Trạch một nửa tài chính thu vào, đều dựa vào buôn bán những thứ dược phẩm này.”
“Chẳng qua là kim tệ mà thôi.” Sở Thiên dang hai tay ra, cười nói: “Trên đại lục, ta là ma thú thương nhân lớn nhất, cũng là một trong thập đại phú hào, cho dù không có những thứ dược phẩm này, ta cũng không biến thành người nghèo!”
Y Lệ Toa Bạch dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ cái bàn, mỉm cười nhìn chằm chằm Sở Thiên một lần, sau đó nói: “Nếu như ta không cho mượn thì sao?”
“Bệ hạ nếu không cho mượn ta cũng chẳng có cách gì…” Sở Thiên nhún vai, thần thái có vẻ như chẳng sao cả nhưng giọng nói trở nên lạnh lùng: “Ta chỉ còn lại có ba tháng tuổi thọ, nếu như ta chết đi, chết ở lãnh thổ Ai Nhĩ Sâm, bệ hạ người nói thử ma sủng của ta sẽ có phản ứng gì?”
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” nụ cười Y Lệ Toa Bạch thoáng đanh lại một chút, nhưng ngay sau đó, nói một cách thân mật: “Ha ha, chỉ có chủ nhân của đảo Bố Lôi Trạch là có tư cách này!”
“Ta làm sao dám uy hiếp bệ hạ?" Sở Thiên nói: "Ta chỉ muốn nói chuyện làm ăn, bệ hạ cho ta mượn Sinh Mệnh Thụ, ta đảm bảo không còn xuất hiện dược phẩm phòng ngự ma pháp nữa.” Vừa nói, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Y Lệ Toa Bạch: “Nếu như bệ hạ còn không hài lòng, thì… ta để A Mạt Kỳ trực tiếp giúp người đối phó Áo Khoa, thế nào?”
“A Mạt Kỳ?" Y Lệ Toa Bạch kinh ngạc nhìn thoáng qua Sở Thiên: "Điện hạ không nhận được tin tức gì sao?"
"Tin tức gì?" Sở Thiên hỏi.
"Mười ngày trước, ba vầng Hồng Nguyệt lại xuất hiện, Đảo Bố Lôi Trạch xảy ra vụ nổ lớn." Y Lệ Toa Bạch chậm rãi nói: "Nghe nói Đảo Bố Lôi Trạch bây giờ vẫn còn lưu lại ma pháp ba động khổng lồ, hơn nữa bị một tầng ma lực bao hết, không ai có thể đi vào, cũng không có ai có thể đi ra… Bao gồm cả A Mạt Kỳ của ngươi!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, Sở Thiên biết trong nhà đã xảy ra chuyện, bất quá hắn không nghĩ tới, tình huống thậm chí nghiêm trọng đến mức này!
“Điều kiện của điện hạ quả thật rất hấp dẫn.” Y Lệ Toa Bạch cười nói: "Nhưng xin điện hạ chứng minh A Mạt Kỳ còn sống, ta mới xem xét có nên giao dịch hay không."
Nói xong, Y Lệ Toa Bạch đưa tay ra hiệu mời.
Sở Thiên rời khỏi Vương Cung, Mai Lâm đang chờ ở bên ngoài vội vàng hỏi: "Thế nào, bệ hạ đồng ý không?"
Sở Thiên lắc đầu, sau đó không nói một lời liền rời khỏi .
Ngoài Đảo Bố Lôi Trạch, Sở Thiên bây giờ ngay cả thứ dùng để uy hiếp Y Lệ Toa Bạch cũng không có.
Trở lại Mai Lâm trang viên, Sở Thiên vận chuyển thần lực một lần nữa cho Chu Lệ Á, sau đó kinh ngạc phát hiện một chuyện, Đạt Ma Nhĩ cũng đã biến mất.
“Tác Long, ngươi vẫn ở cùng Đạt Ma Nhĩ đại nhân, bây giờ hắn ở đâu rồi?” Sở Thiên hỏi
Tác Long vẻ mặt cười đau khổ, nói: “Chủ nhân, kể từ khi tiến vào vương quốc Ai Nhĩ Sâm, Đạt Ma Nhĩ đại nhân vẫn trốn ở trong khí cầu, không chịu đi ra, bây giờ ông ấy vẫn còn ở bên trong đó!”
Phải làm gì với lão già mà y như trẻ nhỏ này đây? Sở Thiên cười thầm một chút, sau đó ngay lập tức nghiêm nghị nói với Tác Long: “Ngươi cũng trở về khí cầu, nói tới pháp sư tùy thời cơ chuẩn bị xuất phát khí cầu, ngoài ra, người của chúng ta mấy ngày này không cần rút lui ngay, làm tốt thì khỏi cần chuẩn bị!”
Mặc dù chưa hiểu ý đồ của Sở Thiên, Tác Long vẫn thi hành mệnh lệnh ngay.
Tác Long đi rồi, Sở Thiên nheo mắt lại cười, Y Lệ Bạch Toa nếu không chịu cho mượn Sinh Mệnh Thụ, vậy hắn sẽ đổi lại cách khác, chớ quên, Sở đại thiếu gia còn là Liệp Vũ Sát Thần…. Có thể nói là, đạo tặc lợi hại nhất trên đại lục!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hailua2523
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 242: Đột nhập Hoàng cung trong đêm
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Bầu trời đen kịt, Sở Thiên vận chuyển thần lực cho Chu Lệ Á một lần nữa.
Sau khi trấn an Chu Lệ Á ngủ, Sở Thiên ánh mắt híp lại, vừa mới vận chuyển thần lực, sức mạnh An Đông Ni truyền cho Sở Thiên chỉ còn lại một nửa, nhưng Sinh Mệnh Thụ thì vẫn chưa có đầu mối gì.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Hồng Nguyệt, Sở Thiên chậm rãi đi ra khỏi trang viên, đồng thời bảo bọn người hầu: “Nói cho sư nương, vương quốc có mấy vị tướng quân, muốn mời ta đi kiểm tra sức khỏe ma sủng của bọn họ.”
Bọn người hầu không dám hỏi nhiều, mà lúc này Mai Lâm còn ở trong vương cung chuẩn bị cho ma pháp đại hội, cho nên không ai có thể ngăn cản Sở Thiên được.”
Sở Thiên ẩn thân, sau đó đi tới Vương Cung.
“Mẹ kiếp, ai có thể nói cho lão tử, Sinh Mệnh Thụ là cái thứ gì?”
Trước cửa cung, Sở Thiên có chút do dự. Kỹ thuật trộm đồ hắn thì hắn biết, thực lực cũng có, bất quá Sở đại thiếu gia không biết nên trộm cái gì!
Nếu gọi là Sinh Mệnh Thụ, vậy thì nhất định là một thân cây, hơn nữa nó là thần tích của nữ thần Sinh Mệnh, ở đây nhất định có hơi thở của thần lực.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên nhắm hai mắt lại, bắt đầu dùng thân thể cảm nhận ma pháp ba động.
Không có cái gì!
Cả Vương Cung bị Sở Thiên tuần tra một lượt, kết quả hắn phát hiện trong hoàng cung không có bất kỳ cái gì có hơi thở thần lực.
Â,f!
Không trung đột nhiên truyền tới một tiếng vang trầm muộn.
Có nguy hiểm, Sở Thiên kinh hãi bước lùi về sau một bước!
Lặng yên không một tiếng động, một mũi tên dài vừa mới rơi vào chỗ Sở Thiên đứng lúc nãy.
“Viu~~” Có thể dễ dàng nhận ra, hết thảy những thứ Sở Thiên che dấu tung tích đã bại lộ.
Lúc này, hai bóng đen trên lưng mọc hai cánh từ hoàng cung nhẹ nhàng đi ra.
Trong đó một thân ảnh đeo cung săn nhặt mũi tên dài lên: “Kỳ quái, mới vừa rồi rõ ràng có người ở chỗ này phóng xuất sức mạnh cường đại, ý đồ theo dõi Vương Cung, tại sao bây giờ không còn nữa? Đại ca, người khóa hơi thở kẻ kia được không?”
“Ta đã tỏa định (khóa) sức mạnh kia!” Một người khác nói: “Nhưng bây giờ lại không thu được tín hiệu gì”
“Cái gì?” Cung tên thủ kia vô cùng kinh ngạc, giọng nói không tự chủ được hơi lớn: “Đại ca, tỏa định khí tức của người đã tu luyện tới đỉnh phong, trên đại lục không có ai…”
“Ngươi quá kiêu ngạo rồi, trên đại lục cường giả có thể né tránh tỏa định khí tức của ta có ít nhất năm người!”
Ngừng lại một chút, hắn tiếp tục nói: “Thôi, người kia đã đi, chúng ta chẳng qua là phụng mệnh bảo vệ Vương Cung, chuyện đuổi bắt không phải việc của chúng ta!”
Vừa nói xong, hai cái thân ảnh giương cánh bay đi.
Sở Thiên đứng bên cạnh nhìn, song hắn lại có chút nghi hoặc, hai người vừa nãy là ai? Vẻ bề ngoài tuấn kiệt cũng lỗ tai bén nhọn chứng tỏ bọn họ là Tinh Linh Tộc, Tinh Linh Tộc có thể mọc cánh sao?
Sở Thiên lắc đầu, không dám sử dụng thần lực lại một lần nữa, chỉ có thể một mình đột nhập Vương Cung.
Trong tẩm cung nữ vương, từ đại điện bàn chính sự, cho đến ngay cả nơi ở của cung nữ cũng bị Sở Thiên lục soát một lần, các loại cây cối cũng có không ít, nhưng thất vọng thay chẳng có một gốc cây nào có hai chữ thần tích.
Không thu hoạch được gì, Sở Thiên chỉ có thể quay lại cửa cung.
“Cấp báo!”
Đột nhiên, một người trong trang phục tướng quân vọt tới bên ngoài cửa cung: “Nam cương biên quan cấp báo, lệnh bài nữ vương ở đây, mau tránh ra!”
Vệ sĩ bảo vệ cửa cung không dám ngăn trở, ngược lại vội vã quỳ xuống.
Lệnh bài Nữ Vương. hắc hắc, Sở Thiên nheo nheo con ngươi cười, ở phía sau đuổi kịp theo tướng quân kia.
Từ cửa cung đến đại điện thảo luận chính sự là một mảnh đất bằng phẳng. Sở Thiên không dám động thủ ở chỗ này. Nhưng đêm đã khuya trong đại điện không có ai, vị tướng quân kia cầm lệnh bài trong tay vội vàng đi về phía tẩm cung nữ vương.
Rốt cục, ở một khoảng hành lang yên tĩnh, cơ hội của Sở Thiên đã đến.
Bịch!
Tướng quân kia bị Sở Thiên đánh một quyền liền ngất xỉu.
“Mẹ kiếp, cổ đúng là cứng thật!” Sở Thiên vuốt bàn tay có chút đau đớn, giải trừ thuật ẩn thân, sau đó đem khôi giáp của tướng quân vừa cởi xuống đổi lại
Khẽ mỉm cười, Sở Thiên đè ép nón trụ xuống phía dưới đầu, sau đó nghênh ngang đi tới cửa vào đại điện thảo luận chính sự .
Tung hứng lệnh bài một chút, Sở Thiên hướng về phía đội trưởng nhóm vệ sĩ, quát: “Mật lệnh nữ vương, ngươi lập tức dẫn tất cả cao thủ cường đại tới đây!”
Về sĩ chần chừ một chút, nói: “Tướng quân, mấy vị tiên sinh kia đều không ở bên cạnh nữ vương sao? Ngài…”
“Ít nói nhảm.” Sở Thiên lạnh lùng nói: “Đây là cơ mật quốc gia, ngươi không có quyền được biết, nhanh đi!”
“Tuân lệnh! Xin tướng quân đưa bằng chứng để đảm bảo!” Sau khi nhận được lệnh bài, vệ sĩ vội vã rời đi.
Không lâu sau, hơn mười vị cao thủ đều chạy đến.
Sở Thiên nhìn những những cao thủ này thực sự đều là những Tinh Linh có cánh, thì hắn không khỏi nhíu mày.
“Các ngươi đi theo ta!” Sở Thiên đem đội Tinh Linh kia dẫn tới bên trong đại điện.
Trong đại điện trống rỗng, Sở Thiên chậm rãi nói: “Nữ vương nhận được mật báo, có ý đồ trộm lấy Sinh Mệnh Thụ, nên lệnh cho chúng ta bảo vệ! Ngươi!”
Sở Thiên chỉ vào Tinh Linh minh bên cạnh nói: “Theo như nữ vương ra lệnh, chúng ta phải tới chỗ Sinh Mệnh Thụ! Ngươi dẫn đường!”
Vừa nói, Sở Thiên nhấc chân đi liền!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi mau!” Sở Thiên phát hiện những người bên cạnh không hề di động.
Tinh Linh mà Sở Thiên vừa nói đứng thẳng lưng, chắp tay nói: “Tương quân, nữ vương đã ra lệnh cho ta bảo vệ Sinh Mệnh Thụ sao? Chúng ta đi rồi, vậy an toàn của nữ vương tính sao bây giờ?”
“Hừ!” Sở Thiên hừ một tiếng lạnh lùng, nói: “Tẩm cung nữ vương ta nhớ đã phái người đi tuần tra bảo vệ, hơn nữa bệ hạ là hội trưởng công hội ma pháp, pháp thần cấp chín, trừ thập giai ma thú không ai có thể gây hại cho người, chẳng lẽ… các ngươi định kháng mệnh sao?”
“Chúng thần không dám kháng mệnh, chỉ là, chúng ta có nhiệm vụ phải bắt ngươi!”
Tinh Linh kia đột nhiên vung mạnh tay lên nói: “Người này là giả mạo mệnh lệnh, bắt!”
Không chần chừ chút nào, mầy tên Tinh Linh đem Sở Thiên bao vậy dưới mặt đất.
“Các ngươi muốn làm gì?” Sở Thiên mặt vẫn không biến sắc. quát lên: “Ta là tướng quân của vương quốc. Lập tức thi hành mệnh lệnh của nữ vương!”
“Lệnh bài của nữ vương là thật!” Tinh Linh cười nói: “Nhưng Sinh Mệnh Thụ chỉ có nữ vương biết ở đâu, ngươi sao có thể nói chúng ta dẫn đường chứ? Ha ha.”
“Mẹ kiếp, tính sai mất rồi!” Sở Thiên nhổ nước bọt, sau đó quát lên: “Các ngươi đã không biết, ta không thèm dây dưa với các ngươi nữa!”
Vừa nói, Sở Thiên thoát khỏi vòng vây của mấy Tinh Linh, sau đó biến mất.
Chỉ còn lại hai Tinh Linh nhìn mặt nhau, sau khi thương lượng một lúc, liền đi về phía Y Lệ Toa Bạch bẩm báo.
Còn Sở Thiên, sau khi tới cửa cung, hắn không thể bỏ đi, bởi vì Sinh Mệnh Thụ vẫn chưa có trong tay. Có thể tạm thời Sở Thiên chưa nghĩ ra cách gì, không thể làm gì khác hơn là trốn trên một thân cây ngoài cung chờ thời cơ.
Bộp bộp!
Đột nhiên, một thân ảnh mập mạp, vụng về leo lên thân cây, sau đó hướng về phía Vương Cung nhìn đông nhìn tây.
Sở Thiên u mê, bởi vì lão đầu béo đó chính là Đạt Ma Nhĩ, sau khi tiến vào vương quốc Ai Nhĩ Sâm vẫn không chịu gặp người quen cũ.
Suy nghĩ một chút, Sở Thiên giải trừ thuật ẩn thân, rón rén lẻn tới phía sau Đạt Ma Nhĩ, rồi vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi đang làm gì đó?”
“Á, quỷ!” Đạt Ma Nhĩ bị làm cho sợ đến hét to một tiếng, sau đó bưng kín miệng mình.
Sau khi nhìn thấy rõ là Sở Thiên, Đạt Ma Nhĩ thờ phào nhẹ nhõm: “Ài, lão đệ, ngươi làm ta sợ muốn chết, làm sao ngươi cũng tới đây?”
“Ta đến tìm Y Lệ Toa Bạch thương lượng một chuyện, vừa lúc trên đường gặp huynh, cho nên tới bắt chuyện.”
Vừa nói, Sở Thiên vừa nhìn trên dưới Đạt Ma Nhĩ, cười nói: “Lão ca, ngươi làm cái gì vậy? Không phải là muốn trộm đồ chứ?”
“Ta không phải là đạo tặc!” Đạt Ma Nhĩ cãi lại một câu, sau đó đỏ mặt, khúm núm nói: “Lão đệ, ta… ta là tới…. thực ra, ta cũng là đến để thay thế Khải Tát đàm luận một chuyện.”
“Huynh nói láo!” Sở Thiên cười, chỉ vào Đạt Ma Nhĩ cười nói: “Huynh nhất định là tới trộm đồ!”
“Ngươi nói nhảm!” Đạt Ma Nhĩ nóng nảy, gân cổ nói: “Ta muốn trộm đồ cũng chẳng tới đây, bảo vật Ai Nhĩ Sâm đều ở trong bảo khố phía dưới đại điện thảo luận chính sự!”
Sở Thiên ánh mắt híp lại cười nói: “Đừng kiếm cớ, bảo khố Ai Nhĩ Sâm ở chỗ nào, làm sao huynh có thể biết, ha ha, lão ca ngươi nhất định là tới trộm đồ!”
“Ta thật sự biết!” Đạt Ma Nhĩ vung loạn hai tay chỉ: “Ta còn biết, bảo khố nằm ở ngay phía dưới vương tọa…”
Vừa nói, Đạt Ma Nhĩ trong giây lát ý thức được đã nói quá nhiều, cho nên hung hăng tát vào miệng mình một cái, cười tự giễu nói: “Lão đệ, bằng hữu tốt của ta, ta thật sự….”
“Tốt lắm, ta tin tưởng huynh!” Sở Thiên thừa dịp không có người nào chú ý, nhảy xuống khỏi cây: “Ta còn muốn về với phu nhân của ta, không giúp huynh!”
Nhìn Sở Thiên rời đi, Đạt Ma Nhĩ thờ một hơi dài, vỗ vỗ bộ ngực: “Thật đáng chết, thiếu chút nữa nói thật…”
Sở Thiên cũng không có đi, mà là trở lại đại điện thảo luận chính sự.
Kỹ năng đạo tặc đã được chuẩn bị, nếu đã biết cửa vào rồi, thì Sở Thiên không tốn sức chút nào để mở ra lối đi phía dưới vương tọa.
Viu viu!
Lối đi vừa mới mở ra, mấy cái bóng người liền chui ra.
Phòng vệ vô cùng nghiêm mật, bất quá lão tử dùng thuật ẩn thân, còn các ngươi cũng không phải là cường giả, ta e rằng không thể phát hiện được đâu.
Sở Thiên nghênh ngang đi qua đám hộ vệ, sau đó vào bảo khố.
Binh khí, thư tịch, khôi giáp, trân bảo, trong bảo khố Ai Nhĩ Sâm đều có… chỉ là thiếu một cái thân cây!
“Mẹ kiếp, Y Lệ Toa Bạch ngươi là một lão thái bà, thậm chí còn không đem Sinh Mệnh Thụ để ở chỗ này!”
Sở Thiên thầm mắng một câu, sau đó hung hăng cắn răng: “Ngươi dám để lão tử mất hứng, lão tử cũng sẽ không để cho ngươi yên!”
Vừa nói, Sở Thiên liền hành động mau lẹ, trong chớp mắt, đường đường quốc khố Ai Nhĩ Sâm vương quốc, toàn bộ đã vào vòng không gian giới chỉ của Sở đại thiếu gia.
………….
Chỉ trong một đêm, Sở Thiên không uổng công, song cũng phải mò không ít nơi.
Từng món bảo vật lấy ra, Sở Thiên cười vui vẻ, Ai Nhĩ Sâm lập quốc hơn vạn năm, các nữ vương tích góp từng món bảo vật, chỗ này cũng đủ để ta tạm quên đi những phiền não hôm nay.
“Hả, đây là cái gì?”
Khắp nơi trong căn nhà gỗ, chứa đầy vật phẩm phục trang đẹp đẽ, chợt phát hiện ra một tờ quyển trục ma pháp rách nát.
Chậm rãi mở quyển trục, Sở Thiên cảm thấy kinh ngạc: “Bản thiết kế của tháp Cầu Nguyện, tháp Cầu Nguyện là cái gì?”
Bình bình!
Phía bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó, Tác Long ở ngoài cửa nói: “Chủ nhân, Mai Lâm pháp thần bảo ta nói với ngài, ba ngày sau, đại hội ma pháp sẽ khai mạc tại tháp Cầu Nguyện!”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hailua2523
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 243: Đại hội ma pháp
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Sau ba ngày Sở Thiên tới vương quốc Ai Nhĩ Sâm, đại hội ma pháp chính thức khai mạc.
Vương đô Ai Nhĩ Sâm, Luân Đạt thành ở phía bắc hơn trăm lý, có một trăm đài tưởng niệm cao vài mét, gọi là tháp Cầu Nguyện, còn gọi là tháp ngàn tầng, ma pháp đại hội hay được tổ chức ở nơi này.
Ma pháp đại hội được tổ chức mười năm một lần, trên đại lục đều là các ma pháp chức nghiệp giả cao quý, vì vậy vương quốc Ai Nhĩ Sâm chiêu đãi cũng phải long trọng khác thường. Mở ra từ cửa bắc thành Luân Đạt, trải thảm ma pháp dài trăm lý, hai chân không cần di chuyển, chỉ ngồi trên đó là có thể đến tháp Cầu Nguyện rồi
Trên đỉnh tháp cao vài trăm thước, là một sảnh tròn khổng lồ, đủ chứa hơn một ngàn người, song hiện tại ở phía trên chỉ có tám người, trong đó thì một người là Sở Thiên.
"Chư vị, hoan nghênh tới vương quốc ma pháp, Ai Nhĩ Sâm!"
Y Lệ Toa Bạch hôm nay không có mặc vương bào, mà là mặc một trường sam pháp sư trắng tuyết, bất quá trên đầu nàng vẫn đeo vương miện tượng trưng thân phận.
Một cái bàn tròn rộng rãi, nhìn mọi người chung quanh một vòng, Y Lệ Toa Bạch khẽ nhíu mày, "Khải Tát đế quốc Đạt Mã Nhĩ pháp thần tại sao không tới?"
Sở Thiên vuốt vuốt cái trán, Đạt Mã Nhĩ dường như sợ điều gì, kể cả đại hội ma pháp cũng không tham gia.
Sở Thiên không định thay Đạt Ma Nhĩ giải thích, hơn nữa Y Lệ Toa Bạch cũng đã phất phất tay.
"Ma pháp đại hội không thể vì một người dừng lại!" Y Lệ Toa Bạch tựa như sương lạnh, giọng nói cũng có một chú lãnh đạm: “Chúng ta tám người. Coi như Đạt Ma Nhĩ cũng giống như An Đông Ni điện hạ bị thương mà không tới được, mười vị pháp sư cường đại nhất đại lục…”
“Cường đại nhất? ha ha” Sở Thiên đột nhiên cười: “Chư vị đang ngồi, có ai nắm chắc thắng được quản gia Ba Bác Tát của ta? Đáng tiếc a, cũng bởi vì Ba Bác Tát là vong linh pháp sư, kì lạ là ngay cả thiệp mời hắn cũng không nhận được!”
Y Lệ Toa Bạch khẽ mỉm cười, không có để ý Sở Thiên than thở, tiếp tục nói: "Vong linh pháp thần không vào công hội, đây là quy củ của đại lục vạn năm nay, điện hạ, hãy để cho chúng ta đàm luận ma pháp đại hội..."
Y Lệ Toa Bạch ở trước mặt mọi người chậm rãi mà nói, biểu hiện rõ uy phong nữ vương một nước, bất quá Sở Thiên ánh mắt vẫn híp lại.
Mấy ngày qua, Chu Lệ Á hấp thu thần lực tốc độ càng lúc càng nhanh, thần lực An Đông Ni truyền cho cũng đã tiêu hao hết một nửa, nhưng Sở Thiên hiện nay vẫn còn chưa trộm được sinh mệnh thụ.
Cho dù là có thần lực, nhưng trộm một quốc bảo nói dễ vậy sao, mà Sở Thiên ngay cả sinh mệnh thụ là cái gì cũng không biết, hơn nữa hắn ở phụ cận thành Luân Đạt thăm dò cũng không cảm giác được bất kỳ khí tức thần lực nào.
Sở Thiên từng dùng thuật ẩn thân, lẻn vào Vương Cung mấy lần, nhưng không có bất kì thu hoạch gì, chỉ thu hoạch được mấy thứ đồ lộn xộn, trong đó còn có bản thiết kế của tháp Cầu Nguyện!
"Phất Lạp Địch Nặc điện hạ."
Y Lệ Toa Bạch bỗng gọi, đem Sở Thiên từ suy nghĩ xa xôi trở về thực tế.
“Điện hạ, ngươi đối với đề nghị vừa rồi của ta có ý kiến gì không?” Y Lệ Toa Bạch khẽ cười nói.
“Ta không có nghe ngài nói gì!” Sở Thiên mặt nở nụ cười, song trong lời nói có chút thất lễ, thậm chí có thể coi như là…. vô lễ!
Y Lệ Toa Bạch miệng có chút giật giật, song lập tức lấy lại phong độ nữ vương: “Ha ha, điện hạ nhất định là đang lo lắng tình hình Bố Lôi Trạch đảo, tốt lắm, ta lặp lại lần nữa.”
“Mười năm qua, ma pháp công hội chỉ xuất hiện một vị cường giả cuối cùng chính là ngài, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ! Những chức nghiệp khác thì sao?” Ngữ điệu của Y Lệ Toa Bạch rất có sức thu hút: “Là hội trưởng ma pháp công hội, ta quyết không cho phép ma pháp tiếp rục suy sụp đi xuống, cho nên, đem chức hội trưởng giao lại cho Mai Lâm, ta xin đưa ra đề nghị cuối cùng, hy vọng mười vị cường giả ma pháp có thể liên thủ, bồi dưỡng được thêm mấy người nối nghiệp!”
“Người nối nghiệp? Ha ha ha!” Sở Thiên cười, một nụ cười ngạo mạn: “Bổn điện hạ năm nay bất quá hai mươi tuổi, có cần thiết bồi dưỡng nối nghiệp người không?”
Sở Thiên là ngạo mạn hay là khiêu khích, không ai biết, chỉ là lần này, cho dù ngồi bên cạnh Sở Thiên là Mai Lâm, cũng có chút đổi sắc.
“Điện hạ!” Lão pháp sư ngồi đối diện Sở Thiên đứng lên: “Ta nhắc nhở điện hạ, nơi này là ma pháp đại hội, mới vừa rồi là ta đề nghị nữ vương Y Lệ Toa Bạch chuyển giao chức vị hội trưởng!”
“Vậy sao?” Sở Thiên nhíu mày, liếc mắt đánh giá lão pháp sư nói: “Ngươi là ai? Mới vừa rồi lúc giới thiệu ta không có nghe!”
“Ngươi!”
Lão pháp sư bị chọc tức đến mặt tái mét.
Bình bình!
Mai Lâm gõ mạnh xuống cái bàn tròn, cau mày nói với Sở Thiên: “Phất Lạp Địch Nặc, vị này là quốc sư Áo Khoa vương quốc, Cao Tư điện hạ.”
“Cao Tư? Là Áo Khoa vương quốc ư? Chậc chậc.” Sở Thiên khẽ chậc lưỡi, cười lạnh nhạt nói: “Vương thất Áo Khoa họ gì? Ta nhớ xem, à, phải rồi, bọn họ là con cháu đời sau của con hồ ly già đó!”
“Bổn điện hạ không hiểu, bây giờ Ai Nhĩ Sâm cùng quân đội Áo Khoa vẫn còn đang giằng co mạch nước ngầm, sao ngươi dám xuất hiện ở tại tháp Cầu Nguyện này!”
“Ma Pháp không có biên giới!” Cao Tư lạnh nhạt nói: “Phất Lạp Địch Nặc, Bố Lôi Trạch Đảo ngươi đã bị phá hủy…”
“Con mẹ ngươi câm miệng!” Sở Thiên hướng về phía Cao Tư phất tay, bĩu môi nói: “Ta và Thái Qua Nhĩ ở Hoàng Kim thành là huynh đệ kết nghĩa, ngay cả Áo Khoa quốc vương còn phải gọi một tiếng đại ca! Ngươi là cái thứ gì, một gia nô cũng dám ở chỗ này càn rỡ?”
“Nữ vương bệ hạ. Phất Lạp Địch Nặc chủ tâm có ý quấy rối!” Cao Tư giận dữ nói.
Y Lệ Toa Bạch sắc mặt âm trầm đáng sợ, ngón tay màu trắng chỉ thẳng về phía Sở Thiên: “Điện hạ…”
“Nữ vương, chuyện tình của Phất Lạp Địch Nặc người cũng biết, hắn bây giờ chỉ là tâm tư quá loạn!”
Thấy Y Lệ Toa Bạch tức giận, Mai Lâm vội vàng giải thích, sau đó kéo Sở Thiên: “Phất Lạp Địch Nặc, Cao Tư điện hạ là cường giả đại lục, ngươi vừa rồi quá thất lễ, mau xin lỗi!”
“Mai Lâm pháp thần” bất ngờ là Sở Thiên không có gọi sư nương. “Nếu đều là cường giả đại lục, Cao Tư dựa vào cái gì bắt ta xin lỗi? Hừm! Đảo Bố Lôi Trạch chưa bao giờ xin lỗi một gia nô!”
“Đủ rồi!”
Rầm!
Y Lệ Toa Bạch vỗ một chưởng vào cái bàn, ma pháp thủy tinh chế tạo mặt bàn nhất thời xuất hiện vết rạn.
“Phất Lạp Địch Nặc, ta tôn trọng địa vị của đảo Bố Lôi Trạch nhưng nơi này là tháp Cầu Nguyện, là quốc thổ của Ai Nhĩ Sâm! Cao Tư điện hạ là khách của ta, ngươi phải nói lời xin lỗi!”
“Dựa vào cái gì?” ánh mắt Sở Thiên híp lại: “Y Lệ Toa Bạch ngươi hãy cho ta một lý do!”
Sở Thiên gọi thẳng tên họ của nữ vương, điều này làm Mai Lâm phải thất sắc, dường như hiểu Sở Thiên đang muốn làm gì.
Y Lệ Toa Bạch ngồi trở lại trên ghế, chỉnh lại vương miện, nhìn Sở Thiên chằm chằm nói: “Ai Nhĩ Sâm cùng Khải Tát là đồng minh, năm mươi năm trước ta còn ở Học viện Khải Tát Hoàng Gia học tập, ta không muốn thấy hai nước phải sinh chiến tranh, nhưng, điện hạ ngươi bây giờ đang gây hấn với tôn nghiêm của nữ vương Ai Nhĩ Sâm!
“Ai Nhĩ Sâm cùng Khải Tát quan hệ như thế nào, chuyện này không liên quan đến ta!” Sở Thiên lạnh lùng nói: “Đảo Bố Lôi Trạch chẳng qua chỉ trên danh nghĩa là phụ thuộc Khải Tát, nếu như ngươi muốn đối chọi với thiết kỵ Khải Tát, hừm, cứ tùy!”
Y Lệ Bạch Toa hít một hơi thật sâu, chậm rãi vẫy vẫy tay: “Người đâu, đem Phất Lạp Địch Lặc đuổi ra khỏi tháp.”
“Muốn đuổi ta đi? Ha ha” Sở Thiên phá lên cười, sau đó đột nhiên nhấc cái bàn lên.
Rầm!
Trong đại sảnh bảy pháp thần khác trợn mắt há hốc mồm! Mà Sở Thiên bình thản phủi bụi trên pháp bảo, nghênh ngang rời đi.
“Nữ vương, thần đi khuyên hắn!” Mai Lâm vội đuổi theo.
Tháp Cầu Nguyện được xưng là ngàn tầng, mật thất dưới đất cùng thân tháp tăng lên ngàn tầng, số lượng này cũng không phải là khoa trương.
Mai Lâm từ tầng cao nhất của đại sảnh Cầu Nguyện, ngồi trên thảm bay đuổi tới, rốt cục ở tầng năm trăm ở giữa thân tháp cũng đuổi theo Sở Thiên được: “Phất Lạp Địch Nặc, sư nương biết ngươi lo lắng cho Chu Lệ Á cùng tính mạng của mình, có thể hôm nay ngươi….”
“Sư nương!” Sở Thiên ngắt lời Mai Lâm cười nói: “Nghe nói tháp Cầu Nguyện này có từ thời đại ma pháp, trên trăm vị cấm chú pháp sư liên thủ xây dựng, chắc chắn vô cùng, kể cả thập giai ma thú cũng không thể công phá nó, đúng không?”
Mai Lâm sửng sốt nói: “Không sai!”
“Nghe nói tháp Cầu Nguyện ngàn tầng này, trong mỗi một tháp đều bày ra cấm chú ma pháp lĩnh vực, ha ha, nhưng nó có nhược điểm lớn nhất là chỉ có thể chặn địch nhân ở bên ngoài, mà không thể ngăn địch nhân ở bên trong!”
“Làm sao ngươi biết? Đây là bí mật quốc gia!” Mai Lâm bỗng nhiên có một dự cảm xấu.
“Ba ngày trước, ta định vào Vương Cung trộm đi sinh mệnh thụ!” Sở Thiên không e dè nói thật: “Mặc dù ta không tìm được sinh mệnh thụ, nhưng ta lại tìm được cái này!”
“Ngươi… ngươi dám lẻn vào hoàng cung” Mai Lâm hoảng sợ đến ngây người: “Ngươi căn bản không phải là đạo tặc, làm sao có thể…”
“Không sai, ta thiểu năng ma pháp, nhưng ta không thiểu năng thần lực!”
Vừa nói, trên người Sở Thiên bạch quang quay cuồng, trong miệng chậm rãi quát lên: “Lĩnh vực, thời gian cầm cố!”
Mai Lâm không thể cử động, nhưng vẫn chưa bị hắn giam cầm toàn bộ, một đôi mắt kinh hãi đang ngây dại nhìn Sở Thiên.
“Xin lỗi sư nương!”
Sở Thiên ra khỏi lĩnh vực, rồi lấy xích ma pháp của Ba Bác Tát trói Mai Lâm lại, sau đó hạ thấp người nói: “Ca ngợi những cấm chú pháp sư xây dựng nên tháp Cầu Nguyện này, nếu như không phải bọn chúng xây tháp cao như vậy, lại còn bày ra cấm chú ma pháp lĩnh vực, ta cũng không thể nào giấu được bảy gã pháp sư, một đường giết chết thủ vệ!”
Sở Thiên để Mai Lâm trên mặt đất, sau đó cười nó: “Nơi này là tầng thứ năm trăm, hộ vệ phía dưới sẽ đi lên rất nhanh, bọn họ sẽ thả người.”
Nói xong, Sở Thiên bay lên, mà lĩnh vực trên người Mai Lâm cũng được giải trừ.
Cựa mình một cái, Mai Lâm phát hiện mình bị trói rất chặt, hơn nữa pháp lực dường như cũng bị thứ xiềng xích kia phong bế, cho nên chỉ có thể lớn tiếng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?’
“Làm gì? Hừ, ta chỉ muốn sống!” Sở Thiên lạnh lùng nói: “Nếu như ta là Y Lệ Toa Bạch, cũng sẽ không đem Sinh Mệnh Thụ cho mượn, nữ vương Ai Nhĩ Sâm không sai, chỉ là ta muốn sống sót, cũng có thực lực để sống sót!”
Mai Lâm còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng Sở Thiên đã biến mất.
Đại sảnh Cầu Nguyện, Y Lệ Toa Bạch đang trấn an Ai Nhĩ Sâm Cao Tư: “Điện hạ, đảo Bố Lôi Trạch của Phất Lạp Địch Nặc xảy ra biến cố, bệnh tình của hắn lại đang cấp bách, cho nên mới phải…”
Rầm!
Cửa phòng bị nổ tung!
Sở Thiên cùng Lưỡi đao Phán Quyết đi đến, nhìn những pháp thần một lượt khẽ mỉm cười, quát lên: “Các ngươi đã bị bắt cóc!”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hailua2523
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 244: Bắt cóc
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Huyễn Thú đại lục đều biết một câu nói
Trộm đồ chia làm ba loại cảnh giới, đạo tặc cường đại nhất, bất tri bất giác có thể trộm đi tất thảy, một số không thứ mặc dù thể trộm, nhưng có thể cướp. Mà việc Sở Thiên làm hôm nay, lại là thuộc loại một cảnh giới rất thiếu kỹ thuật --- bắt cóc vơ vét tài sản!
“Chúng ta bị bắt cóc ư?” Y Lệ Toa Bạch chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Thiên: “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi có ý đồ gì?”
“Nữ vương bệ hạ, chuyện đã rất rõ ràng.” Cao Tư khinh miệt nhìn thoáng qua Sở Thiên, nói: “Thánh Tế Tự không có một chút pháp lực nào, muốn một lần bắt cóc sáu vị pháp thần chúng ta!”
Dưới cái nhìn soi mói của Y Lệ Toa Bạch, Sở Thiên khẽ mỉm cười: “Nữ vương bệ hạ, đúng như tên gia nô Cao Tư này nói, ta… bắt cóc các người!”
“Phất Lạp Địch Nặc! Đảo Bố Lôi Trạch của ngươi đã bị phá, đừng tưởng rằng có Khải Tát che chở ngươi! Hừ nữ thần Tự Nhiên tại thượng! Cho dù có cùng Khải Tát giao chiến, ta cũng phải giáo huấn ngươi!”
Y Lệ Toa Bạch trên mặt đã không còn phong thái nữ vương, chẳng qua là bởi tức giận: “Người đâu, bắt Phất Lạp Địch Nặc lại!”
Không có ai đáp lại!
“Người đâu!” Y Lệ Toa Bạch lại quát một tiếng.
“Không cần kêu, vệ sĩ trong tháp Cầu Nguyện đều đã bị ta giải quyết!” Sở Thiên đem bản thiết kề tháp Cầu Nguyện ném tới trước mặt Y Lệ Toa Bạch: “Ba ngày trước, quốc khố của ngươi chính là do ta trộm!”
“Thì ra là ngươi!” Y Lệ Toa Bạch nghiến răng nghiến lợi nói.
Cao Tư chỉ một ngón tay về Sở Thiên mắng: “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi quá ngông cuồng, cho dù không có hộ vệ, sáu vị pháp thần chúng ta liên thủ, cũng đủ giết chết thập giai ma thú rồi!”
Vừa nói, trong tay Cao Tư xuất hiện một cây pháp trượng màu vàng đất.
“Vậy sao, sáu người các ngươi liên thủ, cũng đủ giết một số hậu duệ thập giai, nhưng còn thượng cổ huyết mạch ma thú, các ngươi đánh thắng được sao?” Sở Thiên cười nhạt, chỉ về phía cửa sổ đại sảnh Cầu nguyện: “Ví dụ như, bên ngoài là Long Hoàng?”
Long Hoàng cấp mười?
Sáu vị pháp thần đồng thời biến sắc! A Cổ Lạp Sơn quá uy danh làm cho người ta sợ hãi, vô ý thức, bọn họ đồng thời nhìn ra cửa sổ!
Đáng tiếc… không có ai!
“Cẩn thận” Y Lệ Toa Bạch kịp phản ứng, song đã quá muộn.
“Giam cầm!” Cấm chú Long Hoàng uy chấn đại lục, đã từ trong miệng Sở Thiên thốt ra.
Cả đại sảnh Cầu Nguyện liền bị giam cầm, sáu người, ngoài Y Lệ Toa Bạch ra, còn lại toàn bộ đứng yên tại chỗ
Y Lệ Toa Bạch mặc dù còn có chút ý thức, nhưng tốc độ tư duy của nàng cũng trở nên chậm chạp khác thường, chỉ có thể ngây dại nhìn Sở Thiên bắt đầu bắt cóc những pháp thần.
Sở Thiên đem Cao Tư cùng năm vị pháp thần khác buộc chặt lại. sau đó dùng giải phẫu đao đặt trên cổ Cao Tư: “Trở lại!”
“Đây…”
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, vừa mới xảy ra chuyện gì, chỉ vào Sở Thiên: “Ngươi không phải loài người… ngươi là thập giai ma thú?”
“Con mẹ ngươi nói thúi lắm!” Sở Thiên sớm dự tính tới tình huống xấu nhất, cũng không sợ trả thù, cho nên buông hết lời thô tục này đến lời khác: “Lão tử ta là con người!”
“Không thể nào, con người làm sao có thể có được Long Hoàng lĩnh vực được?” Y Lệ Toa Bạch lui về phía sau mấy bước.
“Chuyện này không mượn các ngươi xen vào!”
“Thả ta ra!” Cao Tư không chịu bị trói, cố chống cự mấy lần.
Vụt!
Sở Thiên đặt giải phẫu đao trên cổ Cao Tư, miệng mỉm cười nói: “Ta cảnh cáo các ngươi, những chiếc xích này, là do Ba Bác Tát dùng Địa ngục oan hồn luyện thành, nếu như các ngươi muốn trốn thoát thì cũng được, nhưng nó sẽ hấp thu pháp lực của các ngươi!”
Vừa nói, Sở Thiên đột nhiên nở nụ cười, hung hăng đập một cái vào Cao Tư: “Các ngươi biết điều thì thành thật cho lão tử!”
"Phất Lạp Địch Nặc, ngươi muốn thế nào?" Y Lệ Toa Bạch lãnh đạm nói.
“Rất đơn giản, ta chỉ cần Sinh Mệnh Thụ, trước lúc mặt trời lặn hôm nay, ngươi phải mang tới cho ta.” Sở Thiên trong ánh mắt hiện lên một tia hàn quang, vỗ vỗ đầu Cao Tư, "Nếu không, những pháp thần này sẽ chết ở đây! Ai Nhĩ Sâm vương quốc sẽ mất hết danh dự, ma pháp công hội cũng hoàn toàn suy sụp!"
Y Lệ Toa Bạch nhìn chằm chằm Sở Thiên không nói gì, hiển nhiên là đang dự tính đối sách.
"Nữ vương bệ hạ, xin hãy đi lấy Sinh Mệnh Thụ!" Sở Thiên nói: "Đừng quên, trước lúc mặt trời lặn nhất định phải trở lại!"
Y Lệ Toa Bạch còn không chịu đi, uy hiếp nói: "Phất Lạp Địch Nặc, phu nhân của ngươi Chu Lệ Á vẫn còn trong trang viên của Mai Lâm!"
"Ngươi cho rằng ta là con heo đần hay sao?" Sở Thiên một tay nắm chặt con dao phẩu thuật, tay kia ra dấu mời, thản nhiên nói: "Ngươi có thể đi tìm bọn họ, nhưng ta đảm bảo ngươi tìm không được!"
"Hừ! Đây là Ai Nhĩ Sâm vương đô, không có người nào ta tìm không được!" Y Lệ Toa Bạch tức giận nói.
“Vậy ngươi thử một lần đi!" Sở Thiên chỉ chỉ sắc trời ngoài cửa sổ: “Nhắc lại một lần cuối cùng, trước lúc mặt trời lặn!"
Y Lệ Toa Bạch xoay người đi.
“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi sẽ không được như ý!" Cao Tư cùng mấy vị pháp thần khác nói: "Thời gian ngắn ngủi, phu nhân của ngươi căn bản không thể nào chạy khỏi vương đô, nữ vương bệ hạ nhất định sẽ tìm được cô ta!"
"Một đám ngu xuẩn!"
Sở Thiên lạnh lùng nói một câu, sau đó sờ khuông không gian giới chỉ trên tay.
Bộp! Bộp!
Tiếng nổ lớn phát ra, mấy khối băng khổng lồ rơi trên sàn nhà, nếu như không phải Cầu Nguyện đại sảnh rộng rãi khác thường, thì chắc cũng không chứa được những khối băng kia.
"Phất Lạp Địch Nặc, ngươi... Ngươi đem cả phu nhân của mình cùng hộ vệ giết chết ư!" Cao Tư trợn mắt há hốc mồm.
Mặc dù có một tầng băng thật dầy bao trùm, nhưng nhóm người Cao Tư vẫn nhận ra được, đóng băng bên trong, chính là Chu Lệ Á cùng Tác Long – đội trưởng đội suất lĩnh hộ vệ!
"Cái này gọi là đóng băng để trị liệu, dùng để trì hoãn cơ năng tính mệnh, một đám ngu xuẩn, nói các ngươi cũng không hiểu!"
Sở Thiên mắng một câu, sau đó không gian chỉ giới lại rung lên.
Bộp!
Một chiếc khí cầu Tề Bách Lâm xuất hiện.
Toàn bộ pháp thần trở nên u mê, bọn cướp ngay cả đường lui cũng chuẩn bị xong, thì con tin còn có thể nói gì?
Dùng thần lực làm tầng băng tan ra, Sở Thiên cứu sống đám Tác Long hộ vệ.
“Bẩm báo chủ nhân, gia tộc võ sĩ có 237 người, toàn bộ đã đến đông đủ!” Tuyết vừa mới tan, Tác Long liền kiểm kê quân số ngay.
"Theo kế hoạch thi hành!" Sở Thiên ra lệnh .
"Tuân lệnh!" Tác Long chào theo nghi thức quân đội, sau đó quát lên: "Mỗi một tổ mười người, cố thủ hai mươi tầng cao nhất, lợi dụng cửa vào có cấm chú ma pháp lĩnh vực dùng cung nỏ bắn chết Ma Pháp Sư của đối phương, cần phải thủ vững đến lúc mặt trời lặn!"
Các võ sĩ đi xuống, mà Tác Long do dự một chút, nói: "Chủ nhân, phu nhân vẫn còn bị đóng băng."
"Ta biết rồi." Sở Thiên lắc đầu nói: "Ta không thể để cho nàng biết chuyện ngày hôm nay, hiểu chưa?"
“Tôi hiểu!" Tác Long gật đầu, sau đó hướng về phía các võ sĩ còn lại nói: "Lên Sư Thứu, tuẩn tra trên khoảng không ở ngoài cửa sổ!"
"Điện hạ vì hôm nay, sợ rằng chuẩn bị không ít a!"
Cao Tư chua chát nói: "Xem ra điện hạ đúng là vì Sinh Mệnh Thụ mà hao tổn không ít tâm cơ.”
“Ngươi thật lắm lời!” Sở Thiên quát một câu, sau đó đột nhiên mỉm cười: “Hắc hắc, ta nhớ ra rồi, nghe nói lúc bắt cóc, trước hết phải giết mấy người để lập uy!”
Vừa nói, Sở Thiên dùng lưỡi đao giơ lên cằm Cao Tư: "Cao Tư pháp thần, nếu như ta đem thi thể của ngươi ném xuống, ngươi nói Y Lệ Toa Bạch có thể lập tức đưa Sinh Mệnh Thụ tới không?"
Ừng ực!
Cao Tư nghe xong tái mặt, sau đó cúi mình, không dám nhìn Sở Thiên!
“Ha ha ha ha…”Sở Thiên cười sảng khoái nói: “Loại người không có can đảm như ngươi cũng xứng đáng làm pháp thần ư? Hừ!”
Không để ý đếm đám pháp thần nữa, Sở Thiên yên lặng tới đứng bên tầng băng trụ của Chu Lệ Á, chầm chậm truyền vào bên trong một tia thần lực.
……………..
"Giết!"
“Ma pháp chuẩn bị, phóng!”
Không biết từ lúc nào, Cầu Nguyện đại sảnh phía dưới truyền đến tiếng chém giết.
Mặc dù trong mỗi tầng Cầu Nguyện tháp đều có cấm chú ma pháp, mà võ sĩ của Sở Thiên còn đóng tại phía trên đó, nhưng vương quốc Ai Nhĩ Sâm không chỉ có Ma Pháp Sư, bọn họ cũng có binh sĩ.
Bên hông Sở Thiên, đá truyền tin vang lên: “Chủ nhân, trọng giáp bộ binh Ai Nhĩ Sâm xuất phát cùng ma sủng cỡ nhỏ, bây giờ đã có ba tầng thất thủ!”
Sở Thiên nheo mắt lại.
Gào gào!
Ngoài cửa sổ vừa truyền đến mấy tiếng Sư Thứu kêu thảm thiết.
Sở Thiên quay đầu nhìn lại, trên không trung Tác Long đang bị công kích, kẻ công kích chính là những Tinh Linh biết bay mà Sở Thiên nhìn thấy trong vương cung!
"Mẹ kiếp !" Sở Thiên vuốt vuốt cái trán, "Sư nương hiểu rất rõ ta, bà ấy biết ta sẽ không tùy tiện giết người, cho nên mới dám phát động công kích!"
Nhìn một chút về phía băng trụ của Chu Lệ Á, Sở Thiên cắn răng một cái, quát lên: "Tác Long, rút về!"
Vút vút, Sư Thứu cũng bay trở về, và những Tinh Linh kia cung đuổi theo vào!
“Phất Lạp Địch Nặc! Ba ngày trước ngươi từ trong tay chúng ta chạy thoát ra ngoài, hôm nay, Lạp Phi Nhĩ ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Thủ lĩnh Tinh Linh chỉ vào Sở Thiên quát lên.
“Ngươi lầm rồi, không phải là ngươi bỏ qua cho ta, mà là ta không muốn giết các ngươi!”
Sở Thiên dùng một tay túm Cao Tư lên: “Xem ra Y Lệ Toa Bạch quả là không muốn giao Sinh Mệnh Thụ ra, hừ! Các ngươi không phải cho là ta không dám giết người sao?”
Sở Thiên áp giải phẩu đao vào cổ Cao Tư: “Tốt, lão tử giết cho các ngươi xem!”
Phụt!
Một dòng máu tươi từ trên cổ Cao Tư rỉ ra.
“Đừng!” Lạp Phi Nhĩ ngây ngẩn cả người, Mai Lâm pháp thần từng dặn dò hắn, Phất Lạp Địch Nặc không bị ép đến đường cùng thì sẽ không giết người! Nhưng bây giờ…
“Nói với Y Lệ Toa Bạch, để người của bà ta cút khỏi tháp Cầu Nguyện!” Sở Thiên chỉ những người khác nói: “Còn năm người nữa, sau mặt trời lặn, cách một giờ ta sẽ giết một người!”
“Được, ta lập tức báo với nữ vương!”
Lạp Phi Nhĩ rời đi, sau lưng giọng nói của Sở Thiên còn truyền đến: “Mặt khác, nói với Mai Lâm, ta chỉ còn có thể sống ba tháng, cái gì ta cũng có thể làm!”
Sở Thiên đạp Cao Tư một cước, cười lạnh nói: “Đứng lên đi, ta chỉ mới cắt một dây mạch máu, ngươi không chết được!”
“Ta không có chết? ha ha” Cao Tư cố gắng bò dậy, nhưng xiềng xích trên người lại làm hắn ngã xuống.
“Ông chủ, binh sĩ Ai Nhĩ Sâm đã dừng công kích." Tác Long vội báo cáo.
“Báo cho các huynh đệ ở nguyên tại chỗ đề phòng, không được sự đồng ý của ta, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.” Sở Thiên phất tay: “Ngươi cũng đi luôn!”
Tác Long cưỡi Sư Thứu bay ra ngoài, nhưng hắn lập tức trở lại.
“Ông chủ, người mau nhìn!”
Tác Long là một thiết huyết quân nhân, lần đầu tiên trên mặt có nét luống cuống.
“Sợ cái gì?” Sở Thiên quát lớn một câu, qua đầu hướng vê phía cửa sổ nhìn lại, sau đó cũng trở nên luống cuống.
Ngoài cửa sổ, một vài người đang phi thảm bay ở giữa không trung, một người bị một đám người dùng đao gác lên cổ, người đó chính là học trò của Sở Thiên, Địch Áo!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hailua2523