Bình bịch, bình bịch. Phoebe nện đều đều cái chày vào thùng làm bơ, thỉnh thoảng dừng lại để đuổi ruồi vo ve quanh thùng hay lau mồ hôi trên mặt. Trời nóng, không có đến một làn gió nhẹ, ngay dưới bóng cây cũng không. Mồ hôi vã ra khắp người cô, làm cho chiếc áo dính sát vào người ướt như tắm.
Có cái gì lay động đám cây đỗ quyên gần nhà bếp xây tách riêng ra. Phoebe dừng chày, thừa cơ hội nghỉ tay một chút. Cô thấy cậu em trai ngồi chồm hổm gần bụi cây, cẩn thận để người trong nhà không trông thấy.
− Chị làm chưa xong à? – Shadrach thì thào hỏi, mày cau lại ra vẻ nôn nóng.
Phoebe liếc mắt nhìn lên nhà lớn, rồi lắc đầu. Rất cảnh giác, chị không nhìn đứa em, đáp lại nho nhỏ:
− Trời nóng quá, tao sợ có gì sẽ xảy ra.
− Cứ để đấy – cậu bé giục – Chắc chẳng có ai biết đâu. Cô Victoria đi nằm rồi, còn má thì lau chùi phòng khách. Đi thôi, ta đã bỏ mất cả buổi sáng rồi.
Cô gái ngần ngại, cô sợ bỏ việc sẽ xảy ra chuyện lôi thôi. Nhưng sự cám dỗ quá lớn. Nhìn lên nhà trên, Phoebe rời khỏi thùng bơ, lặng lẽ lén ra bụi cây với đứa em trai. Cả hai chạy băng qua bãi cỏ khô lởm chởm, cúi người xuống thấp, chạy từ bụi cây này sang bụi cây khác trên con đường lòng vòng dẫn đến trường học. Đến góc trường, hai chị em dừng lại. Phoebe cố lấy lại hơi thở, vô cùng hồi hộp, cô đi theo Shadrach đến cánh cửa sổ mở rộng.
Trong lớp học bé Sandra ấp úng đọc những chữ cái A… B… C… D… F… G…
− Cô ấy quên chữ E rồi – Shadrach thì thào nói với Phoebe – rồi cậu lấy lên cái que rồi viết chữ lên nền đất đỏ – nó như thế này A… B… C… D… E… F… - cậu ta dừng lại – Chữ G viết sao nhỉ?
Nhưng làm sao Phoebe chỉ cho chú em biết chữ G được. Cô không có nhiều cơ hội để lẻn đi. Em cô còn nhỏ và yếu đúôi nen khỏi phải làm nhiều việc. Cô lại còn rất khó theo dõi nghe lỏm, vì mẹ cô hay bà Vitoria hay réo gọi cô. Cô ước sao cũng víêt được mấy chữ cái như Shadrach và cách viết chữ ra sao. Cô chỉ mới biết mấy chữ cái A, B và C nhờ em trai cô chỉ cho biết vào ban đêm.
Shadrach ngẩng đầu lên khung cửa nhìn vào trong. Phoebe nắm cánh tay cậu kéo xuống.
− Mày làm gì thế? Nếu họ thấy chúng ta bị đòn đấy.
Cậu bé hất tay cô chị ra.
− Để em xem cái đã. Đã bị phát hịên lần nào đâu. Chị cứ để em. Để em xem chữ G ra sao – cậu cẩn thận nhóm người lên nhìn qua cửa sổ.
Có tiếng nói chuyện thì thào. Eliza nghe tiếng nói chuyện phát ra từ cuối phòng. Cô quay mặt khỏi bé Murphy đang đọc to những chữ cái và nhìn về nhóm học sinh ở cuối phòng để xem ai nói chuyện. Cô không trách những em thiếu chú ý. Trời nóng quá. Cô còn khó mà chú ý cho được nữa mà. Trong óc cô hiện ra cảnh con suối mát mẻ.
cô lấy khăn tay chấm những giọt mồ hôi rịn ra trên môi, rồi đưa mắt nhìn xuống cửa sổ phía sau. một cái đầu đen hiện ra trên bậu cửa, giương cặp mắt đen nhìn vào trong. Chính cậu bé da đen Shadrach, đây không phải lần đầu tiên Eliza thấy cậu ta ẩn núp ngoài trường học. Lấy làm lạ, cô bước đến cửa sổ.
Cậu bé tụt đầu xuống trước khi cô đến chiếc cửa sổ mở rộng. Cô dừng lại một bên cửa sổ và nhìn ra, cứ nghĩ sẽ thấy cậu bé bỏ chạy. Nhưng cậu ta vẫn còn bên ngoài cửa sổ, nhưng cậu ta vẫn còn bên ngoài cửa sổ, ngồi chồm hổm viết xuống đất với một cái que. Cô chị Phoebe ở bên cạnh cậu ta.
− Chữ G như thế này này – cậu ta hãnh diện nói nhỏ, vừa vụng về viết một chữ ngoằn ngoèo, Eliza ngạc nhiên bước đến gần và thấy Phoebe cũng đang lóng ngóng viết lại chữ ấy xuống đất. Có tiếng vó ngựa phá tan bầu không khí ngột ngạt ban mai, Eliza nhìn ra con đường chạy vòng qua ngôi trường. Bên dưới cửa sổ, có tiếng chân chạy vụt đi. Cô nhìn lui, hai đứa bé da đen chạy về phía nhà lớn như bị ma đuổi. Cô nhìn theo chúng và ngẫm nghĩ đến việc vừa xảy ra trước mắt cô
− Thưa cô
Eliza đang đứng ở cửa sổ quay lại, cô lại thấy phòng học nóng như thiêu như đốt. Temple đang đứng trước mặt cô.
− Em xin phép cô nghỉ được không? Nhà có khách. Bố đang ở ngoài đồng. Em phải ra thay mặt bố mẹ để tiếp khách.
Eliza đoán chắc là Blade. Tháng vừa qua chàng ta thường đến thăm lại Gorden Glen. Thay vì trực tiếp trả lời nàng, Eliza vỗ hai tay ra lệnh cho cả lớp im lặng rồi nói:
− Sáng nay học thế là đủ rồi.
Nhấc váy lên cho khỏi vướng đất, Temple chạy ra bãi cỏ, rồi khi đến trước nhà, nàng chậm lại, đi khoan thai. Nàng quành sau góc nhà, cảm thấy tim đập thình thịch, nhưng nàng biết tim đập mạnh không phải vì chạy nhanh về nhà. Nàng dừng lại để nhìn Balde xuống ngựa, ngắm thân hình anh cao lớn, bắp thịt cuồn cuộn.
Người hầu của anh thấy nàng trước. Anh ta nói cái gì đấy và Blade quay lại. Khi nàng bước đến chào anh, nàng cảm thấy ánh mắt của anh nhìn khắp người nàng khiến da thịt nàng nóng ran lên. Nàng cảm thấy bị kích thích như có luồng điện kỳ lạ chạy vào người.
− Hân hạnh được đón tiếp anh đến Gorden Glen.
− Ái nữ của chủ nhà thân hành ra đón. Thật may mắn cho anh – giọng anh khàn khàn ấm áp.
Ánh mắt như thách đố nàng đến gần hơn. Temple định bước đến, nhưng bỗng nàng dừng lại vì nàng nghe có tiếng mở cửa. Chị Cassie Den bước vào hành lang. Temple duyên dáng quay qua Blade:
− Anh ở lại ăn cơm nhé?
− Vâng.
− Này chị Cassie Den, ông Stuart sẽ ở lại ăn cơm với chúng ta. Chị chuẩn bị thêm phần cho ông ấy nhé.
− Vâng thưa cô Temple – chị vẫn đứng bên cửa.
− Ta vào nhà chứ?
Anh gật đầu, Temple đi trước vào nhà. Nàng lại cảm thấy căng thẳng khi có anh bên mình – ở bên anh chứù không phải anh nắm người nàng. Những lần đến thăm trước đây , không lần nào nàng có cơ hội để ở riêng với anh được vài phút. Khi thì có mẹ nàng, khi thì có bố nàng hay là các em, khi thì cô giáo Hall.
Vào đại sảnh, nàng dừng lại, nôn nóng nhìn chị Cassie Den. Người đàn bà da đen kính cẩn cúi đầu có quấn khăn khi đi qua hai người để đến cầu thang.
− Tôi đi báo cho bà Victoria biết nhà có khách – chị nói.
− Không – Temple gay gắt ra lệnh – rồi nàng hạ giọng nói tiếp cô- cứ để bà nghỉ ngơi, tôi sẽ tiếp ông Stuart cho đến khi bà xuống. Chị cứ đi làm việc đi.
Nàng đợi để biết chắc chị Cassie Den không leo lên lầu, nàng mới cầm tay Blade dẫn vào phòng khách. Khi đã vào trong khuất tịch, anh nắm chặt mấy ngón tay nàng. Mạch máu nàng chạy rần rần. Khi anh quay người nàng lại và kéo nàng sát vào anh, nàng không tìm cách chống lại, cứ để anh quàng tay quanh hông nàng, ôm sát người nàng vào lòng. Nàng nhìn anh cười, hơi thở đứt quãng khi anh ôm lấy nàng và cảm thấy tin tưởng nữa. Nàng muốn thế, nhưng nỗi sung sướng đã tăng gấp đôi khi nàng biết chính anh cũng nôn nóng chờ đợi những giây phút như thế này.
Đôi mắt anh lim dim vừa lóe ra vẻ vừa mãn nguỵên vừa trách móc:
− Anh cứ nghĩ em đã cho anh liều thuốc tình yêu rồi chứ?
− Nếu em cho thì em cũng phải uống đã chứ? – nàng lần hai tay lên trước áo anh, sung sướng sờ lên những bắp thịt rắn chắc dưới lớp vải sơmi.
Khi môi anh áp lên môi nàng, Temple thực sự cảm thấy nàng uống một liều thần dược có khả năng biến xương cốt nàng thành chất lỏng hết. Không có gì giải thích được ngọn lửa cháy trong lòng nàng khiến cho máu chảy rần rật khắp huyết quản. Nàng cảm thấy đủ thứ mùi vị trên người anh, da thịt nàng run lẩy bẩy khi anh sờ nhẹ vào.
Eliza xem xét lại phòng học đã sạch sẽ ngăn nắp chưa, rồi mới bước ra ngoài trời nắng nóng buổi sáng. Cô nghe tiếng cười giòn của hai cô bé khi chúng đi theo bọn con trai xuống suối. Nhưng hôm nay cô không đi theo chúng. Trái lại, cô đi theo con đường lát gạch vào nhà.
Khi cô đến gần nhà bếp, cô thấy cô gái nô lệ Phoebe ngồi trong hiên mát của nhà bếp, giang hai chân quanh chiếc cối giã bơ, giã cái chày thình thịch, đầu cúi xuống như muốn tránh mặt cô Eliza. một lát sau, cô liếc mắt thấy cậu em của cô gái đi nép len lén theo bức vách gỗ. Cô dừng lại, định đi đến nhà bế. Cô sợ cậu ta bỏ chạy, liền gọi cậu ta dừng lại.
− Này Shadrach, đến đây. Cô muốn nói chuyện với cháu và chị cháu.
Cậu bé quay chân từ từ bước lui. Phoebe ngừng quết, lo sợ nhìn người em trai. Eliza cảm thấy cả hai chị em đều sợ cô. Có lẽ cô không biết chắc, nhưng linh cảm của cô thấy thế. Mà tại sao nhỉ? Chúng không có lýdo gì sợ cô hết.
− Sáng nay hai cháu làm gì ngoài cửa sổ thế?
− Có làm gì đâu thưa bà – Phoebe ấp úng đáp.
Shadrach kéo lê ngón chân cái để trần lên mặt đất, vạch một đường nhỏ. Cậu ta nói:
− Chúng cháu chỉ đứng nghe thôi. Chúng cháu không quấy phá gì hết.
− Cô thấy cháu lấy que viết lên mặt đất, phải không?
− Dạ thưa phải.
− Nhiều lần cháu đã ngồi ngoài cửa sổ để nghe, phải không? – Eliza hỏi, nhưng cô đã biết cậu ta đáp ra sao rồi, lòng cô hồi hộp, phân vân.
− Dạ phải, thưa bà - cậu miền cưỡng xác nhận.
− Tại sao cháu ngồi ngoài ấy?
Cậu bé nhìn chị, rồi vô tình cắn môi dưới, nhún vai.
− Các cháu cố học để biết đọc, biết viết, đúng không? – cô hỏi, lòng cảm thấy chua xót. Những kẻ tin tưởng mù quáng ở miền Nam thường chế giễu rằng trẻ con da đen chẳng khác nào những con khỉ bắt chước người. Nhưng Eliza rất biết rõ chúng. Hai đứa bé này thích học. Cô nhận thấy chúng còn hơn cả thích nữa, mà phải nói chúng 'thèm' học mới đúng. Đối với một giáo viên thì chuyện này quả là một khám phá rất hấp dẫn, thúc đẩy cô hoàn thành sứ mệnh của mình.
− Cô có mách lại với ông chủ Will không? – Phoebe chồm hai vai tới trước, gồng người lên trong tư thế đỡ đòn, làm như sắp nhận hình phạt vậy.
Eliza cảm động trước lời khẩn cầu tha thiết của cô gái, cô ngần ngừ một chút rồi đáp:
− Rồi sẽ hay.
− Chúng cháu không làm hại gì hết – Shadrach cố cãi lại, cậu ta cố làm ra vẻ coi thường nhưng nhìn chiếc cằm cậu run cun, cô giáo biết cậu ta đang lo sợ.
− Cô biết rồi – một ý nghĩ táo bạo bỗng xảy ra trong óc cô, nhưng làm sao để thực hiện cho được thì cô chưa biết.
Khi Eliza bứoc vào tòa nhà, cô thấy không khí trong nhà mát rượi. Cô dừng lại, thầm nghĩ đến những bức tường dày đã giữ hơi mát ban đêm và ngăn hơi nóng ban ngày thấm vào.
Ngôi nhà yên lặng. Các phòng không có lấy một tiếng nói. Cô chau mày phân vân không biết Temple đi đâu. Cô nghĩ cô gặp Blade ở đâu là cô sẽ tìm thấy Temple ở đấy. Eliza thấy Blade quá dạn dĩ, cô sợ Temple còn ngây thơ, không được bình yên khi ở một mình với anh ta. Cô muốn dạy cho Temple biết con người cần phải chế ngự những đam mê thú tính, nếu không sẽ bị những đam mê này lôi cuốn đến chỗ hư thân mất nết. Bận bịu công việc, đi ra ngoài trời và tắm nứơc lạnh thừơng xua đuổi được những cảm giác nguy hại ấy. Nếu xua tan được chúng, người ta sẽ sống lành mạnh, không sợ gì hết.
Có tiếng áo quần sột soạt từ trong phòng khách vẳng ra. Eliza nghĩ đấy là tiếng động của gia nhân đang làm vệ sinh trong ấy, cô bèn bước đến khung cửa có hình vòm để hỏi họ xem có biết Temple ở đâu không.
Vừa mở cửa ra, cô liền khựng lại, mắt tròn xoe, sửng sốt khi thấy Temple và Blade ôm nhau mà chỉ những kẻ đam mê nhau mới ôm nhau như thế, hai cơ thể sát rạt vào nhau không một chút khe hở. Eliza thấy hình như Blade đang ngấu nghiến hôn lên môi Temple. Bỗng cô cảm thấy người nóng ran, hết sức nóng, đến độ cô muốn khuỵu chân xuống. Khi bàn tay chàng ta lần xuống ngực nàng thì Eliza quay phắt người đâm đầu chạy mất, người quá xốn xang không thề nào nán lại được nữa.
Ánh sáng ngoài đại sảnh chỉ lờ mờ, cô không thấy rõ có bóng người đang ở trước mắt mình. Cô chạy đâm bổ vào bóng người. Nhưng trước khi cô sắp va vào bóng người ấy, ông ta nhanh tay nắm cô lại. Hoảng hốt, Eliza nhìn thấy cổ áo sơ mi. Cô ngứớc mắt nhìn lên, thì ra là ông Will Gordon. Khuôn mặt xương xương rắn rỏi, đôi mắt xám tối sầm lại, tỏ vẻ lo lắng nhìn cô.
Bỗng cô thấy vô số hình ảnh đập mạnh vào cảm giác của mình: hai bàn tay to lớn của ông nắm chặt hai cánh tay cô, bộ ngực rộng lồ lộ trước mặt cô, hơi nóng trên cơ thể ông tỏa ra phả vào cô, mùi da thịt ấm áp hăng hăng và bắp thịt rắn chắc trên người ông áp gần bên cô.
− Kìa cô Hall, cô khỏe chứ? - Ông hỏi, bộ lông mày nâu nhướng lên ngạc nhiên.
Bồn chồn, Eliza vội vàng lui.
− Dạ khỏe. Tôi xin lỗi, tôi… tôi không thấy ông – cô nói lắp bắp, cố sức xua đuổi cảm giác bối rối vô cớ đã xâm chiếm lấy cô.
− Kìa bố – Temple từ trong phòng khách gọi ra. Eliza lo sợ quay lại, hai má nóng bừng hơn nữa. Bỗng nhiên cô chỉ còn thấy đôi mắt đen của Temple sáng long lanh và đôi môi nàng như có vẻ mọng lên. Trông nàng thật… khoan khoái, thật sinh động. Có cái gì đau thắt trong lòng Eliza. Tự nhiên cô đè bàn tay lên bụng, cố xua đuổi cơn đau khủng khiếp đi – con nghe có tiếng người – Temple cười, khoan khoái và tự nhiên, rồi quay qua giới thiệu Blade khi anh xuất hiện. – có anh Blade đến chơi.
Eliza thấy hai người cùng bước ra, rất tự nhiên, như thể họ không làm điều gì sai trái, cô cảm thấy phải lánh đi thôi. Khi cô thấy ông will Gorden nheo mắt nhìn con gái, cô nghĩ dù sao cô cũng cảm thấy phiền lòng vì hành động mê muội của Temple. Cô vội xin lỗi rồi đi ngay lên thang lầu.
ăn trưa một lát thì Blade ra về cùng Den, người hầu da đen. Ông Will ra tiễn hai người về.
− Bố có vào nhà không?
Nghe tiếng của Temple hỏi, Ông Will quay người lại và theo nàng vào nhà
− Thằng Stuart độ này đến đây luôn nhỉ?
− Dạ – nàng cười có vẻ vui sướng khi bố nàng lưu tâm đến. – nhưng con nghĩ bố không nên gọi anh ấy là 'thằng' như thế. Anh ấy lớn rồi mà, thưa bố.
− Đúng thế – Ông Will biết thế. Ông bỗng dừng lại và nhìn Temple vào phòng ăn để giúp mẹ cất chén bác bằng sứ và muỗng nĩa bằng bạc vào các tủ kính. Nghe bà Vicroria ho khan, ông chợt nhớ đến thời bà còn trẻ trung, khỏe mạnh, nhớ thời tình yêu của họ còn mới mẻ và cuồng nhiệt. Rồi những đứa con chết đi đã làm cho họ đau đớn, buồn phiền, thế nhưng thay vì những chuyện bi thương gắn bó hai người thì trái lại, những chuyện này đã làm cho bà Victoria xa cách ông.
Ông đi qua tiền sảnh, Eliza đang đứng ở chân cầu thang, một tay để trên đầu trụ chạm trổ ở chân cầu thang. Khi đi ngang qua cô, ông gật đầu chào.
− Thưa ông Gordon.
Ông dừng lại ngoảnh mặt nhìn cô
− Vâng, cô nói gì?
− Tôi muốn nói chuyện với ông… Nói riêng thôi – cô đáp. Mỗi lần gần ông, cô lại có vẻ mặt nghiêm nghị, đoan trang.
Ông nhíu mày suy nghĩ, phân vân không biết cô giáo muốn gì.
− Chúng ta vào thư viện được chứ?
Eliza đi trước vào phòng khách, lưng cô thẳng băng như cây roi song, cằm hếch ra đằng trước. Ông tự hỏi phải chăng cô ở đây không được vừa ý. Phải chăng cô muốn bỏ đi? Hay phải chăng cô gặp khó khăn với một học trò nào đấy. Chắc là thằng Kipp rồi. Ông Will thở dài, tin chắc thằng con trai ông là nguyên nhân của chuyện yêu cầu gặp mặt này.
Ông bước đến bàn giấy của mình rồi hỏi:
− Cô Hall, cô muốn nói với tôi về chuyện gì đấy?
Eliza nhìn lên tấm ảnh treo trên lò sưởi, rồi nhìn vào ông. Cô vươn vai đứng thẳng người lên.
− Sáng nay… Phoebe và Shadrach… mấy đứa con của chị Cassie giúp việc trong nhà, tôi thấy chúng đứng ngoài cửa sổ lớp học.
− Thế thôi ư? – Ông Will cau mày – cô Hall, xin cô đừng quan tâm đến việc này. Tôii bảo đảm việc này sẽ không xảy ra nữa đâu.
− Không. Ông hiểu lầm rồi – cô vội vàng đáp – cả hai đứa này đều rất ham học. Shadrach đã tự học để viết bộ chữ cái. Đây là một thành tích đáng chú ý, một việc đáng khen chứ không đáng bị phạt.
− Cô có ý kiến như thế nào?
Cô hếch cằm lên một chút nữa, ánh mắt long lanh quả quyết
− Tôi muốn dạy cho chúng học.
− Cái gì? Tại sao? – Ông kinh ngạc đến độ phát cáu – chúng là dân da đen mà. Tốt đẹp gì mà phải…
− Tôi nghĩ làm thế là đã làm một điều tốt – cô đáp – Chúng tỏ ra rất ham học. Tại sao ta không khuyến khích việc này? Việc học chắc chắn sẽ nâng cao giá trị của chúng. Với một nông trại và một ngôi nhà như thế này, phải cần công việc kế toán. Nếu những đứa bé ấy được huấn luyện làm công việc này, chắc công việc của ông và bà Gordon sẽ nhẹ bớt đi.
Cô nói tiếp, nhưng ông không nghe nữa, ông ngạc nhiên trước thái độ hăng say của cô giáo khi nói về nguyên nhân khiến cô gặp ông. Hình ảnh của cô khiến ông nhớ đến con gà mái nhỏ cương quyết bảo vệ bầy gà con.
− Sao? – cô hỏi.
Trễ rồi, ông thấy sau một hồi im lặng ông không đáp, khiến cô phải thốt ra một tiếng hỏi cộc lốc thách thức. Cô đang đợi ông trả lời.
− Để tôi xem lại đã, cô Hall à.
Cô ngần ngừ, như thể tính toán xem có nên phân trần tiếp nữa không.
− Ông Gordon, dù ông quyết định ra sao thì tôi mong rằng ông đừng lấy chuyện sáng nay để la rầy đánh đập chúng. Chúng hiếu kỳ thôi. Chúng không làm gì có hại hết. Tôi cam đoan như thế đấy.
− Có chuyện gì nữa không?
− Không.
Khi cô bước ra khỏi phòng, ông Will cứ mong cô đổi ý, không quay lại bàn thảo nữa. Nhưng cô đã không làm thế.
Hoàng hôn phủ xuống trên những triền đồi, rọi ánh sáng màu tía trên thung lũng của nông trang Gordon Glen. Eliza đi dọc theo con đường lát gạch dẫn từ trường học đến ngôi nhà lớn, trí óc lại quay vê buổi gặp mặt không mấy hài lòng với ông chủ. Ông không hứa điều gì hết.
Chúng còn trẻ con mà. Chắc ông Will Gordon sẽ không ác độc đến nỗi trừng trị chúng vì một chuyện nhỏ nhặt như thế này. Nếu ông trừng trị chúng thì là do lỗi ở cô. Có lẽ cô phải kêu gọi ông một lần nữa, lần này không được lắm lời mới xong.
Khi cô nhìn về phía ngôi nhà lớn, cô thấy một bóng người lặng lẽ đi dưới hàng cây. Nhìn bóng người cao, vai rộng, cách đi,
Eiliza biết ngay đây là ông Will Gordon. Thử cơ hội này, cô vén váy lên cao và chạy nhanh qua bãi cỏ để gặp ông.
− Ông Gordon. - Khi thấy ông dừng lại, cô thôi không chạy nữa và đi nhanh thêm mấy thước nữa để đến bên ông. Tự nhiên cô ngẩng đầu lên, cố làm ra vẻ như một cô giáo hơn và bớt phần như một cô học trò nóng nảy - Tôi muốn nói chuyện với ông.
− Lại chuyện ấy chứ gì ? - Ông vui vẻ nói, nhưng mặt ông khuất trong bóng tối. Cô không thấy được vẻ mặt của ông, cho nên cô không biết giọng vui vẻ của ông có hàm ý gì đáng mừng không.
− Vâng, - cô đáp. Lòng lo sợ vì ông biết cô sắp đề cập lại vấn đề ấy, nhưng cô không thể bỏ đi được nữa rồi. Cảm thấy nhỏ bé trước vóc dáng cao to của ông, Eliza cố nhớ lại những việc cô đã nói với ông rồi. - Ông đã - Cô dừng lại, vì bỗng cô thấy ông đi về phía khu nhà những người nô lệ - Ông đi đâu thế ?
− Đến nói với Ike và Cassie Đen về mấy đứa con của họ và nhà trường.
Không muốn hỏi cho rõ ý câu trả lời nước đôi của ông, Eliza vội lên tiếng phân bua:
− Tôi muốn ông hiểu cho rằng việc đề nghị dạy hai đứa Shadrach và Phoebe là do ý kiến của tôi. Hai đứa ấy không hề nói chúng muốn xin học.
− Tôi cũng đoán thế.
− Thế ...ông định sao? - Cô không định yêu cầu ông trả lời, nhưng cô nghĩ ông cố tình úp mở, cho nên cô thấy tức giận. - Tôi muốn biết tôi có được phép dạy chúng không?
− Tôi phân vân không biết liệu cô có dạy được chúng không. Chúng là dân da đen mà ?
− Tại sao ông lại nói được như thế ? Chúng cũng là người mà, - Eliza chống đối, bỗng nhiên cô nổi giận trước thái độ đầy thiên kiến như thế - Chúng cũng có tình cảm, có ước vọng ngoài nhu cầu ăn uống và chỗ ngủ kia mà. Cũng giống như tất cả chúng ta, chúng cần có tình thương và môi trường xúc tác để trưởng thành và phát triển tiềm lực. Lối suy nghĩ hẹp hòi này tôi cứ tưởng chỉ nghe được từ cửa miệng của dân da trắng miền Nam, nhưng khi nghe một người Cherokee nói thì thật ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi ...
− Cô Hall - ông vội gay gắt lên tiếng để chặn bài thuyết trình của cô lại - Tôi sắp nói cho cô biết vợ tôi nghĩ là để cô dạy bọn chúng cũng chẳng hại gì ... miễn là ... - Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp trước sự ngỡ ngàng khoan khoái của cô - chúng phải làm tròn các công việc đã được giao cho chúng.
Eliza quá đỗi sung sướng và phấn chấn tinh thần khi nghe quyết định tốt đẹp này, xem như đã giải quyết được vấn đề khó khăn. Cô nói:
− Chắc ông đi nói cho chúng biết tin vui chứ gì ? Tôi đi với ông được không ? - Cô muốn thấy những khuôn mặt ấy được học hành trong lớp, chứ không muốn thấy chúng đứng nghe ở ngoài cửa sổ.
Ông chần chừ một phút, rồi đồng ý nói:
− Được thôi.
− Cám ơn ông - Eliza hăng hái đáp, cô lại cảm thấy trọng trách nặng nề đè lên vai cô, cái trọng trách đã đem cô đến Gordon Glen.
oOo
Phoebe ngồi trên thềm nhỏ, hai tay vòng quanh ôm chặt hai chân, cằm tựa vào giữa hai đầu gối. Cô trông thật khổ sở. Cô lo sợ, khốn khổ suốt ngày, cứ mỗi lần thấy cô giáo Eliza là cô sợ sẽ bị trừng phạt vì tội đứng nghe lén ngoài cửa sổ phòng học.
Shadrach trờ đến, lê hai bàn chân lên mặt đất. Cậu ta thả mình xuống bậc cấp ở dưới cùng rồi nằm ngửa ra, ngước mắt nhìn lên bầu trời đen lấp lánh muôn nghìn vì sao. Khi thấy cậu ta chắp hai bàn tay lên bụng trơ cả xương sườn, Phoebe nghĩ cậu ta đang để tâm cầu nguyện.
− Chị có thấy thú vật ở chỗ nào không ?
− Thú vật nào ? - Phoebe cau mày hỏi.
− Em nghe cô Eliza nói có thú vật ở trong các ngôi sao. Em nhìn mãi nhìn hoài, nhưng chẳng thấy gì hết. - Cậu cau mày ngạc nhiên.
− Mày liệu để mà cho má nghe mày nói thế đấy - Phoebe cảnh cáo em rồi ngồi bó gối, nhẹ đung đưa như để cố làm dịu đi bớt nỗi khổ trong lòng. Ở trong lều, cô nghe mẹ đang nói chuyện với bố.
oOo
− Ike này, việc này sẽ sinh lắm chuyện tai hại đấy, tôi biết mà. Tôi linh cảm thế - chị Cassie Đen lắc đầu nói.
Chị lắc đầu quầy quậy khi Ike bước vào cửa và chỉ nói cho anh biết chuyện đã xảy ra. Ike đáp:
− Em có biết chắc chuyện ra sao đâu.
− Họ sẽ nghĩ người da đen đều xấu hết. Không biết khi cô ấy nói cho ông chủ Will biết, ông sẽ làm gì đây. Mà cô giáo ấy chắc sẽ nói ông biết.
Ike gật đầu. Chị Cassie Đen làm việc trong nhà lớn. Chị biết nhiều chuyện xảy ra trong nhà hơn chồng, vì anh làm việc suốt ngày ngoài xưởng rèn. Anh nói:
− Ông chủ Will là người tốt.
− Ông không muốn giữ những người da đen xấu đâu - Chị cãi lại - Nếu ông bắt Phoebe và Shadrach ra làm việc ngoài đồng thì sao ? Bé Shad không đủ sức khoẻ để làm việc ấy.
− Anh biết - Ike nhìn hai cánh tay vạm vỡ và thân hình rắn chắc của mình. Anh không hiểu tại sao hạt giống của anh lại sinh ra một đứa bé mảnh khảnh như thế. Nhưng Shadrach được cái thông minh. Nó tò mò muốn hiểu biết mọi thứ. Ike không ngạc nhiên khi biết nó lẻn đến lẩn quẩn quanh trường.
− Ike này - Cassie Đen quay nhìn anh, mắt mở to, đầm đìa nước mắt vì lo sợ - Nếu ông chủ Will bắt các con xuống làm việc trong đồn điền trồng mía thì sao đây?
Anh rất thông cảm nỗi lo sợ vì những chuyện làm cho chị buồn phiền này. Trước đây lâu rồi, chị đã nói cho anh nghe về những đứa con trước của chị. Ông chủ trước đã bán những đứa con của chị, rồi bán chị cho ông Will. Khi Ike gặp chị, chị rất đau đớn buồn phiền vì nhớ con. Cho nên anh muốn cho chị nhiều đứa con khác để chị thôi than khóc về những đứa đã mất. Bây giờ chị lại sợ, chị khóc cho những đứa con của hai người.
− Chuyện này chắc không xảy ra đâu - anh nói rồi đưa tay nắm tay chị, kéo chị đi quanh cái bàn đến bên anh. Anh quàng hai cánh tay lực lưỡng quanh chiếc mông thật bự của chị rồi kéo chị sát vào mình - Chuyện này chắc không xảy ra đâu - anh lặp lại, nhưng trong thâm tâm, anh biết dù anh có ôm chị mạnh đến mấy đi nữa, anh cũng không đủ sức ngăn chị khỏi lo sợ được.
Xa xa phía đằng sau dãy lều, một con chó cất tiếng sủa. Phoebe không thèm chú ý đến tiếng sủa ồn ào của nó cho đến khi con chó thôi sủa mà kêu lên vì đau đớn. Cô bèn nhìn về phía dãy lều, chợt nhận thấy khắp khu nhà trên đều im phăng phắc. Thậm chí cô không nghe có tiếng bát đĩa rửa ráy va nhau kêu leng keng sau bữa ăn tối nữa. Dọc theo các thềm nhà, những người da đen khác đang đứng lặng lẽ nhìn con đường dẫn đến ngôi nhà lớn.
− Tao thấy có người đang đến - Phoebe nói. Rồi, qua ánh sáng lờ mờ chiếu ra từ các bếp lửa, cô thấy ông chủ đồn điền đang đi đến phía lều của cô. Quá lo sợ cô vùng đứng dậy chạy về cửa lều - Ông chủ Will, ông ấy đang đến đây.
− Tôi đã nói với anh rồi - Chị Cassie Đen vội vàng đi ra cửa, - Ike, tôi đã nói với anh rồi, - Chị nói lại khi anh ra với chị. Chị bước ra ngoài, nắm vai Phoebe kéo nó sát vào chị - Chắc thế nào mày cũng bị quất rồi - Chị nói với giọng la mắng, nhưng Phoebe cảm thấy hai tay mẹ cô run lẩy bẩy, cô biết mẹ cô cũng lo sợ như cô.
− Cũng được thôi - Shadrach lên tiếng rồi ngước mắt nhìn hai người, ánh mắt sáng quắc - Có cô Eliza đi với ông.
Eliza đi với ông Will Gordon dọc theo dãy lều của dân nô lệ ở, cô mỉm cười và gật đầu chào những gia đình da đen tụ tập bên ngoài những chiếc lều tồi tàn. Rải rác có vài tiếng chào "Xin chào ông chủ Will", ngoài ra hầu như tất cả đều im lặng, chỉ gương mắt nhìn lo sợ và im thin thít. Cô cảm thấy như người đột nhập bất hợp pháp , không được ai đón tiếp niềm nở và bị mọi người bất bình. Tự nhiên cô đi sát vào ông Will Gordon.
Không khí phảng phất mùi củi cháy trong các bếp lửa bốc ra. Hầu như tất cả đã ăn tối xong, nhưng ánh lửa trong bếp vẫn còn le lói phản chiếu lên những cặp mắt gương to của những người da đen.
Khi họ đến chiếc lều cuối cùng, Eliza thấy cậu bé Shadrach nhận lời khiển trách của mẹ, cậu leo lên thềm đến đứng bên mẹ. Cậu ta không có vẻ gì là sợ hãi hết.
− Xin chào ông chủ Will - Ike cất giọng ồ ồ chào, anh ta đang đứng bên cạnh chị Cassie, Eliza có vẻ sượng sùng khi thấy anh ta mình trần trùng trục. Chỉ có sợi dây đeo quần tréo nhau treo bộ ngực đen bóng cuồn cuộn bắp thịt như ngực của Samson. Eliza vội quay mặt đi, cô thấy lúng túng trước bộ ngực trần của anh.
Ông Will Gordon dừng lại dưới hiên, ông nói:
− Này Ike và Cassie Đen, tôi đến đây về chuyện các con của anh chị, con Phoebe và thằng Shadrach. Hai đứa sáng nay đến đứng ngoài lớp học, để nghe bài học. Tôi biết đây không phải là lần đầu.
Chị Cassie Đen vội đáp:
− Thưa ông chủ Will, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Tôi xin thề không để chúng đến gần trường lần nữa. Tôi và Ike, chúng tôi đã nói với chúng điều hay lẽ phải rồi, đã nói chúng biết chúng làm thế là bậy. Chúng xin lỗi. Thật lòng chúng rất ân hận. Tôi và Ike đã bảo chúng rằng, nếu chúng còn mon men đến gần trường, chúng tôi sẽ đánh chết.
− Cô Hall muốn cho chúng đến trường để học đọc, học viết và làm tính. Cô ấy tin cô có thể dạy chúng được - Ông Will Gordon liếc nhanh về phía Eliza, ánh mắt ái ngại. Eliza chăm chú nhìn mặt hai người học trò mới, cho nên cô không chú ý thấy. Shadrach há hốc mồm kinh ngạc, cặp mắt đen long lanh vì phấn khích, còn Phoebe chỉ gương mắt nhìn, như thể không muốn tin lời ông.
− Nghe chứ ? - Shadrach hăng hái quay qua nói với con chị, nhưng chị Cassie Đen vội bảo nó im đi.
− Sáng mai, cho phép Phoebe và Shadrach đến gặp cô Hall ở trường để học.
− Dạ thưa ông chủ Will, chúng sẽ đến - Ike hứa một cách long trọng, còn chị vợ thì nhìn anh gay gắt.
− Thế nhưng, tối muốn các người biết điều này - Ông Will Gordon dặn dò - Bà Victoria vẫn đợi hai đứa đến làm công việc như trước.
Những cái đầu gật gật chấp nhận điều kiện ông đưa ra, ngoại trừ chị Cassie Đen. Chỉ mình chị là có vẻ không muốn cho con đi học. Eliza tự hỏi không biết vì sao. Là người mẹ, đáng ra chị phải sung sướng khi thấy con được học hành mới phải. Shadrach và Phoebe thì lại có vẻ rất sung sướng và đối với Eliza, như thế là được rồi, cô cảm thấy hài lòng khi cùng ông Will Gordon rời khỏi căn lều.
− Shad, chúng ta được học đọc, học viết rồi - Phoebe nói nhưng cô vẫn lo sợ, không dám tin. Trước mắt là cô không thể đợi để nói cho Deuteronomy Jones biết được. Tại sao ư, không biết lúc nào cô mới giỏi giang như anh ấy được.
− Em biết mà. Thật là kỳ diệu - Cậu bé đáp, mặt mày hớn hở sung sướng.
Bất cần đến niềm vui của chúng, Cassie quay qua Ike:
− Tại sao anh cho chúng đi học ? Đi học sẽ không hay ho gì đâu. Đi học đầu óc chúng sẽ đầy những tư tưởng về tự do. Chúng là nô lệ. Trong thế giới này không có chỗ nào cho dân da đen học với hành gì hết.
− Có lẽ rồi thế giới sẽ đổi thay, Cassie à.
− Không có gì thay đổi hết. Ước gì cái cô Eliza kia đừng đến đây. Cô ta chỉ mang đến cho chúng ta sự khổ sở thôi, mà chúng ta thì đã quá khổ rồi.
Khi Ike đưa tay nắm tay chị, chị giật ra và đi vào trong nhà. Ike nhìn theo chị, anh biết chị lo sợ, nhưng anh không đồng ý với chị. Ông chủ Will là người thông minh, người tốt, Ike đã nhiều lần nghe ông nói rằng người Cherokee cần học sách vở và luật lệ của người da trắng nếu họ muốn được tự do. Ike không biết gì hơn ngoài việc mài lưỡi cày, đóng cái bánh xe, làm cái móng ngựa, nhưng anh tin rằng việc học theo người da trắng sẽ tốt cho người Cherokee, thì chắc việc học cũng sẽ tốt cho người da đen. Nổi loạn chống lại chủ sẽ không giúp người nô lệ được tự do. Có lẽ phương pháp của người Cherokee là đúng đắn.
oOo
Sáng hôm sau, khi Eliza đến trường, hai học sinh mới đang đứng đợi cô ở ngoài. Chúng rụt rè nhưng thích thú đi theo cô vào phòng và đi khắp phòng học, nhìn cái này, cái kia mà không sờ mó. Cô để chúng nhìn ngắm thoả thích và đến lúc Shadrach say sưa nhìn quả địa cầu để trên cái giá ở góc phòng, cô mới giảng giải cho cậu bé nghe:
− Đây là quả địa cầu thế giới, Shadrach à. Còn đây là vị trí của trại Gordon Glen - Cô chỉ cho cậu ta thấy, rôi quay quả địa cầu nửa vòng - và đây là Châu Phi, nơi gốc gác của cháu đấy.
Cậu ta nhướng mày nhăn cả trán, vẻ bối rối.
− Tại sao lại thế ? Cháu sinh ra trên đồn điền này. Cháu đâu phải sinh ra ở châu Phi.
− Có lẽ không, nhưng bố mẹ cháu hay ông bà cháu đã được mang từ châu Phi đến để làm nô lệ.
− Làm sao cô biết được thế ?
− Vì tất cả người da đen đều xuất phát từ châu Phi mà đến. Ở châu Phi, tất cả người bản địa đều da đen như cháu.
− Người bản địa là gì ?
− Là người ở địa phương. Người sống ở vùng đất trước khi người da trắng đến - Như người Cherokee là người địa phương của vùng cao nguyên này.
Kipp đâm bổ vào lớp và hắn liền dừng lại ngay khi trông thấy Phoebe và Shadrach. Hắn nhăn nhó hỏi:
− Chúng làm gì ở đây ?
− Phoebe và Shadrach là học trò mới của tôi. Kể từ nay chúng đến học cùng với cậu - Eliza nói, cô cười, đưa mắt nhìn hai người học trò mới.
− Đồ nô lệ không được ở đây - hắn nhìn hai học trò mới với vẻ ngạo mạn khinh bỉ - Chúng ngu ngốc thì làm sao học cho được ?
− Chính người Georgia cũng cho người Cherokee là thế đấy - Eliza đáp.
Không nói năng gì nữa, Kipp hằn học nhìn cô. Eliza không sợ những học sinh khác có ác cảm. Nhưng cô cũng phải đế ra một ít thì giờ để trình bày cho tất cả học sinh biết khi chúng vào lớp học.
Nhờ Eliza giải thích cho cả lớp hiểu, không ai mở miệng đả động gì đến hai em da đen như lời lẽ độc địa của Kipp cả. Thực vậy, những đứa còn bé: Joe Murphy 9 tuổi, và Sandra 7 tuổi thì hình như không quan tâm đến chúng. Còn lại tất cả, kể cả Temple, đều dè dặt giữ im lặng, nhưng vẫn có vẻ không hài lòng.
Eliza bắt đầu buổi học sáng bằng lời cầu kinh, nhắc nhở học sinh ghi nhớ luật vàng và hi vọng Chúa sẽ mang lại sự hài hoà cho lớp học. Nhưng sự huyền nhiệm không xảy đến. Sau đó, khi cô chia lớp thành tổ thành nhóm, và bầu lớp trưởng tổ trưởng thì Kipp đứng dậy.
− Tôi sẽ không làm tổ trưởng có mấy đứa tôi tớ ấy.
Cả lớp im phăng phắc. Eliza nghĩ rằng cả lớp đang đợi xem cô tính sao trước thái độ thách thức này đối với quyền hành của mình. Cô đáp:
− Kipp, tôi không có ý định cử em làm tổ trưởng đâu. Để làm tổ trưởng, tôi muốn chọn người nào thông minh kia. Có lẽ đợi đến lúc nào đó mới phiền đến em, nhưng bây giờ thì không.
Cậu ta giận tím mặt và Eliza biết mình đã chạm đến tính tự cao tự đại của cậu ta. Kipp tưởng mình là người thông minh nhất. Thực ra thì Eliza cũng đã nghĩ đến chuyện cử cậu ta làm tổ trưởng, nhưng cậu ta đã quá tự tôn, cho nên cậu ta đáng được một bài học để đời.
− Không đúng.
− Đừng luống cuống mà để lộ thêm sự ngu dốt của mình ra nữa, Kipp. Ngồi xuống đi. - Cô cố nín cười khi có em nào đấy cười khúc khích.
Kipp nhìn quanh phòng, ánh mắt hằn học, cố tìm học sinh nào đã dám cười mình, nhưng mặt nào mặt nấy đều cố nín cười. Hắn buồn bã ngồi xuống.
oOo
Chủ nhật tiếp đó, gia đình đi dự lễ tôn giáo được tổ chức tại nhà thờ gần Moravian. Mặc dù là một tín đồ theo giáo phái Tô-cachlan, Eliza vẫn đi theo gia đình Gordon đến nhà thờ.
Khi lễ xong, cả giáo đoàn tụ tập lại bên ngoài để giao tiếp với nhau và trao đổi tin tức. Như mọi khi, hầu hết câu chuyện đều tập trung vào sự quấy phá của lính tráng Georgia và về những lời đồn nói rằng người ta đang nỗ lực đàm phán với nhau. Là một thành viên của Hội đồng Quốc gia, ông Will Gordon luôn luôn là trung tâm của các cuộc bàn luận. Mọi người đều hướng về ông để tìm những câu giải đáp.
Temple lắng nghe bố nàng giải thích cho mọi người biết rằng ông luật sư ở Baltimore, William Wirt, đã đề nghị được phục vụ cho tù trưởng John Ross, để đại diện xứ Cherokee trước Toà án tối cao Hoa kỳ.
Khi giáo đoàn giải tán để về nha, Temple đi với bố nàng đến cỗ xe. Nàng hỏi:
− Bố có biết gì về ông William Wirt này không ? Ông ta có uy tín ở Philadelphia không ?
− Ông Jeremiah Evarts ở Ban Truyền Giáo Hải Ngoại Hoa Kỳ đã đánh giá ông ta rất cao. Ông Wirt đã giữ ghế chánh án Hoa Kỳ suốt 12 năm. Ông Payton Fletcher đã khuyên bố tin tưởng ông Wirt vì ông này là một nhà lập pháp nghiêm túc, ông Jackson không lợi dụng được.
− Thế ạ! - Nhưng Temple chắc không hiểu hết ý nghĩa của vấn đề - Khi nào thì ông Wirth nhân danh dân tộc Cherokee để ra trước Tối cao Pháp viện ?
− Khi nào ông ta có một vụ án chuẩn để mang ra trước toà. Cái này thì chắc không khó. Bang Georgia đã bắt nhiều người Cherokee, vì họ đào vàng trong núi chúng ta. Nếu có ai bị toà án Georgia cầm tù, thì ông Wirt có thể đưa ra trước Tối cao Pháp viện viện lẽ đây là việc cầm tù sai trái, bang Georgia không có quyền tài phán trên đất của chúng ta.
− Nhưng làm thế thì giải quyết được cái gì ? - Temple cau mày hỏi.
− Để giải quyết quyền sở hữu. Bang Georgia tuyên bố đất này thuộc quyền của họ. Chúng ta tuyên bố là thuộc quyền của chúng ta. Nếu tối cao pháp viện tuyên bố chống lại bang Georgia, tức là họ xác nhận vùng đất này là của chúng ta.
− Và nếu bang Georgia không có quyền sở hữu, thì họ không thể buộc chúng ta phải dời đi.
− Đúng.
Nàng dừng lại bên cái bậc bước lên xe, nghiêng đầu nhìn ông dưới vành mũ vải.
− Thế là chúng ta chẳng có gì mà phải lo sợ, phải không ? Mảnh đất này đã có hiệp ước xác nhận là của ta, và Tối cao Pháp viện sẽ phê chuẩn là của ta.
− Chúng ta tin sẽ như thế - ông Will đáp, đoạn ông quay lại khi bà Victoria đến gần, ẵm đứa con út trên tay.
Temple thấy khoan khoái trong lòng. Blade không tin tưởng như bố cô, là người Cherokee sẽ được đối đãi tử tế và những chuyện anh nghi ngờ đã làm cho nàng lo sợ. Nàng nhìn bố giúp mẹ và cô Hall lên xe. Nàng ngồi vào chỗ đối diện với bà Victoria và sau khi đã để đứa bé vào lòng, bà nhìn Eliza, cười với cô, nụ cười nhợt nhạt. Bà hỏi:
− Mấy đứa nhỏ học hành có tiến bộ không, cô Hall ?
− Rất tiến bộ, thưa bà Gordon.
− Còn hai học trò mới của cô, Shadrach và Phoebe ?
− Cực kỳ tiến bộ - Eliza đáp, cảm thấy hài lòng - Shadrach tỏ ra là một học sinh xuất sắc.
− Thế cô không gặp khó khăn gì với chúng cả chứ ? - Bà Victoria hỏi với vẻ hơi ngạc nhiên.
− Dạ không - nhưng Temple thấy cô Eliza liếc mắt về phía Kipp.
Mặc dù em trai nàng không nói lại lời phản đối về sự hiện diện của Phoebe và Shadrach ở trong lớp, nhưng cậu ta đã để lộ mối ác cảm của mình đối với hai đứa trẻ da đen, bằng mọi cách, cậu rất tàn nhẫn khi ở ngoài lớp học. Thỉnh thoảng câu ta còn hành hạ chúng một cách rất độc ác. Thế nhưng cô Eliza không đem hạnh kiểm xấu của cậu ra nói với ông chủ biết. Hành động kín đáo của người gia sư đã làm cho Temple hài lòng. Nàng hy vọng sao các quan toà ở Tối cao pháp viện cũng giữ vai cố vấn khôn ngoan như cô Eliza Hall vậy.
- Cha quả là người làm biếng viết thư.- Eliza nhìn người khách bất ngờ đến thăm với ánh mắt trách yêu, khách là vị giáo sĩ cao lêu nghêu, Cha Nathan Cole, người đã đi với cô trong chuyến hành trình đấn vùng biên giới núi non này.- Bức thư cha gới cho tôi vừa rồi cách đây đã nhiều tuần rồi.
Thật vậy, Eliza chỉ nhận của ông một bức thư ngắn để phúc đáp cô, sau khi ông nhận bức thư đầu tiên của cô, miêu tả văn hoa về chỗ ở mới của cô tại Gordon Glen. Khi bức thư thứ hai của cô không được trả lới, cô thôi không gới bức thư thứ ba nữa.
− Tôi xin lỗi cô về việc này. Tôi bận đi giảng đạo trong núi. Khi tôi được tin tôi sắp đi qua ngả này…- Ông lúng túng dừng lại một lát- Thú thật, tôi viết lách rất tệ. Khi đọc thư cô, tôi có cảm tưởng như cô đang tâm sự với tôi. Tôi sợ thư tôi viết nghe lạnh lùng và sáo rỗng.
Eliza không đồng ý với ông, nhưng cô rất sung sướng được gặp lại ông cho nên cô không trách móc gì thêm.
− Thôi, ta bỏ qua. Miễn cha ghé đây là đủ rồi.
− Lẽ nào đi qua đây mà không ghé vào để xem cô sống ra sao.- Cha Cole đáp rồi bước đến bên cô, tay chân vụng về và lóng ngóng. Eliza thấy cha không thay đổi gì hết, từ khuôn mặt gầy gò và mái tóc màu rơm cho đến cặp mắt hiền từ nhân hậu. Cô không tin nổi từ ngày cô gặp ông thấy tu trẻ này đến nay mà đã gần ba tháng trôi qua. Thế mà đã tháng Chín rồi, thời tiết ở Gordon Glen đã mát mẻ, đã hết những ngày hè nóng bức rồi. Eliza vui mừng khi thấy thời tiết đổi thay và vui mừng khi có người để nói chuyện thoải mái như thế này.
Khi hai người đi trong đám chim công khệnh khãng bước trên bãi cỏ, cô kể cho cha Nathan Cole nghe chuyện thành công lớn lao của mình- chuyện cô thuyết phục gia đình Gordon để họ cho phép cô dạy hai đứa trẻ nô lệ- và những chuyện đấu tranh của mình, đặc biệt là chuyện cô phải đương đầu với Kipp.
− Thái độ của nó là căm ghét mấy đứa bé da đen.- Eliza nói với ông.- Tôi chưa bao giờ gặp một ai... Một người da đỏ nào lại đầy thiên kiến như vậy.
− Thái độ của người Cherokee không khác mấy với nhiều người da trắng miền Nam. Họ xem mình hơn người châu Phi. Thỉnh thoảng tôi thấy người Cherokee lại còn kiêu ngạo hơn người da trắng nữa đấy.
− Tôi thấy toàn bộ vấn đề chiếm hữu nô lệ không thể giải quyết một sớm một chiều. Có thể xem đây là một tội lỗi không cứu chữa được.
− Đúng vậy. Trong thâm tâm, tôi không được Chúa cho phép người này sở hữu người khác. Thế nhưng khi đọc Kinh Thánh, có một sộ đoạn đề cập đến vấn đề nô lệ. Một vài nhà truyền giáo đã thuê nô lệ của chủ họ, rồi trả thêm tiền cho họ để họ đủ tiền mua lại sự tự do của mình. Nhưng con số này không đáng kể.
− Nhưng hành động này là một lời khẳng định rồi.
Eliza xem chuyện này là một hành động cao quí đáng khen, một hành động cô hoàn toàn khâm phục. Cô tin rằng người ta có thể làm khác đi. Chính niềm tin ấy hơn những lý do khác, đã khiến cô đến nơi này.
− Tôi cũng nghĩ thế đấy.
Đàn chim công bỗng cất tiếng kêu inh ỏi, chạy lạch cạch chung quanh để báo động. Eliza liền nhìn ra con đường dẫn đến gnôi nhà lớn. Một người cỡi ngựa xuất hiện.
− Chúng đáng tin cậy hơn chó trong việc báo cho người trong nhà biết có người đang đến.- Cô nói với Nathan, giọng cất cao để át tiếng ồn do bầy công gây nên.
− Loài chim xinh đẹp như thế mà lại có tiếng kêu kinh khủng nhỉ.- Cha Cole cười, có lẽ tiếc cho tiếng kêu ồn ào của chúng, đoạn ông quay nhìn người cỡi ngựa đang đến gần.- Có khách nữa à?
− Blade Stuart. Anh ta thường đến tìm Temple.- Eliza lấy giọng bình thường để nói chuyện này, nhưng chính vấn đề của Temple và Blade đã làm cho cô bất an. Cha Nathan Cole là giáo sĩ, cô không thể đem vấn đề này ra để nói với ông về mối quan tâm của cô liên quan đến đạo hạnh của Temple. Cô bèn bước đi về phía góc bên kia ngôi nhà để khỏi chứng kiến cuộc gặp gỡ giữa Temple và Blade, những cuộc gặp gỡ mà theo cô là do đam mê thúc đẩy.- Vậy cha làm gì ở đây? Cha nói cha vào trong núi kia mà.
− Đúng, có những người Cherokee sống trong những căn lều cheo leo khuất tịch, mỗi năm chỉ đi ra một hay hai lần.- Ông đưa mắt nhìn cảnh vật chung quanh, nhìn những con đương lát gạch, nhìn bãi cỏ, nhìn cây cảnh, nhìn vô số những cửa của đồn điền và cuối cùng nhìn ngôi nhà xây gạch uy nghi đồ sộ.- Không phài tất cả người Cherokee đều giàu có như ông Gordon của cô đâu. Nhiều người sống trong những căn lều gỗ tồi tàn và cài xới trồng trọt trên một mảnh đất nhỏ, chỉ chăn nuôi đủ sống cho gia đình thôi. Chính vì những gia đình này mà tôi tìm đến đây.
Khi cô đến đây, cô đã muốn tìm hiểu những người sống trong hoàn cảnh như cha Cole vừa kể. Cho nên cô hỏi:
− Cha có được họ tiếp đón niềm nở không?
Cha Cole mỉm cười khiến cho đôi gò má gầy trên mặt ông đầy ra một chút.- Họ đặt tên cho các nhà truyền giáo thuộc các giáo hội khác nhau. Họ gọi những người thuộc giáo phái Tô Cách Lan là Nhu Thuyết. Những người thuộc giáo phái Báp-tít họ gọi là Cha Rửa Tội. Còn những người theo giáo phái Tin Lành thì được họ gọi là Hùng Thuyết.
Eliza bật cười, cô nhận thấy lối gọi của họ nói lên được tính cách của các nhà đại diện tôn giáo mà cô đã gặp ở nhiều nơi. Thấy cô có chăm chú nghe, cha Nathan Cole nói tiếp:
− Tôi có ghé một nông trại, gặp một ông già tên là "Kẻ sát sinh", ông ta yêu cầu tôi kể chuyện về "những ngọn lá biết nói".- Họ gọi sách là thế. Nếu cô gặp ông ta, Eliza… cô Hall à,- ông vội sửa lại, đỏ mặt vì đã vô tình thốt ra tên cô một cách thân mật như thế.
− Cha cứ gọi tôi là Eliza đi.
− Nếu cô gọi tôi là Nathan.- Cha Cole đề nghị, giọng ngần ngừ nghe rất cảm động.
− Tốt thôi, Nathan.- Cô giáo đáp.
− Vâng… ơ… mà, như tôi vừa nói đấy, ước gì cô gặp được ông "Kẻ sát sinh" này, tóc ông ta xõa tận hai vai, trên đầu vấn chiếc khăn sọc hai màu vàng đỏ, phía sau đầu cắm một cái lông vũ. Áo sơ mi may bằng vài tự chế và mặc quần da, mang giày có tua đính hạt chạy lên tận đầu gối. Ông ta hút ống vố liên tục trong lúc tôi có mặt ở nhà ông. Dù sao thì tôi cũng đã kể cho ông ta nghe chuyện về Đấng Cứu Thế và giảng giải cho ông nghe về Kinh Thánh và những lời dạy của Đấng Cứu Thế. Khi nghe tôi nói xong, ông ta im lặng một hồi, rồi gật đầu rất trang trọng và nói: "Những điều ông vừa nói đều tốt. Nhưng tôi tự hỏi rằng nếu những người mặt trắng đã biết lời dạy của "lá biết nói" lâu năm rồi thì tại sao họ không tốt chút nào hết?'
Thấy tình trạng giữa người Cherokee và người Georgia trước mắt, Eliza thấy câu hỏi rất đáng buốn, vì nó chính xác. Cô bèn hỏi:
− Thế cha trả lời ông ta sao?
− Tôi phải thú nhận là có nhiều người da trắng không theo lời dạy của Đấng Cứu Thế. Tôi có cảm giác "Kẻ sát sinh" nghĩ rằng tôi phải có bổn phận mang lời Chúa đến với họ.
− Thỉnh thoảng tôi nghĩ rằng những kẻ được mệnh danh là cảnh vệ Georgia này phải được trừng trị đích đáng mới được.
− Eliza!- Cha Cole nhìn cô, ngạc nhiên khi nghe lời cô nói ra mang tính bạo lực rất tự nhiên.
− Đúng thế đấy.- Cô nói tiếp.- Họ cư xử hống hách tham lam, muốn lấy những thứ không phải của mình. Tôi không chịu được cái loại người có tính tình như thế trong lớp tôi dạy.- Cô nhìn ông ta.- Nói thế làm cho cha khó chịu phải không?
Cha Cole dừng lại, lắc đầu:
− Tôi muốn thấy nhà cầm quyền phải hành động đúng đắn theo pháp luật.
− Đấy là điều người Cherokee đang mong muốn.- Eliza nói tiếp với ông về những cố gắng do tù trưởng Ross và Hội Đồng Quốc Gia để mang hoàn cảnh của họ ra Toà Án Tối Cao xét xử. Vửa qua, một người Cherokee tên George Carn Tassel đã bị giết chết, vụ án này là bằng chứng cụ thể để luật sư William Wirt đưa ra trước toà án.
Nghe chuyện này, cha Cole cảm thấy bối rối vì Eliza đã bị cuốn vào các vấn đề pháp luật đang diễn ra trong xứ. Những chuyện như thế này là phần việc của đàn ông. Cô quan tâm những chuyện như thế này thì sẽ rất phiền phức, không nên chút nào hết. Ông thấy không an tâm.
Khi ông Will Gordon ở ngoài đồng trở về trước bữa an tối một chút, Eliza buộc lòng phải giới thiệu ông với khách. Ông Will liền cố mời vị giáo sĩ trẻ ở lại qua đêm, sáng mai hãy đi và bà Victoria cũng mời khách ở lại. Sau một hồi chối từ không được, cha Nathan Cole bằng lòng ở lại.
Khai ăn xong, mọi người đều rút vào phòng khách như mọi khi. Ông Will Gordon rót cho mình một ly rượu mạnh và rót cho khách, Blade, một ly. Còn cha Nathan Cole thì không uống.
Cũng như mọi bữa tối khác, Eliza ngồi vào chiếc đàn dương cầm bằng gỗ hồng đào. Cô tự nhiên chơi những dạ khúc cô yêu thích. Bản này rồi đến bản khác, liên tục. Eliza mơ màng biết bà Victoria Gordon xin lỗi để cho lũ nhỏ đi ngủ.
Sau khi chơi xong nhiều bài chọn lọc, cô dừng lại và nhìn cha Nathan. Ông ngồi trên chiếc ghế bành trước chiếc đàn.- Có bài nào đặc biệt cha thích nghe không?
− Không.- Ông lắc đầu.- Cô chơi như một thiên thần, Eliza à.
− Tôi cũng thấy thế đấy.- Ông Will Gordon lên tiếng nhất trí, vừ ngước mắt nhìn vợ ông đang trở lại với mọi người.
− Tôi có một yêu cầu như thế này,- Blade lên tiếng.- cô Hall, cô có biết điệu nhạc để nhảy điệu bốn cặp không?
Eliza ngập ngừng một chút rồi đáp:
− Biết, chắc là biết.
− Temple cho biết cô ấy chưa bao giờ nhảy điệu ấy,- Anh nhìn Temple với ánh mắt thách thức.- đây là cơ hội rất tốt để dạy cô ấy điệu này. Bác Will à, bác biết nhảy điệu này chứ?
Hơi ngạc nhiên, ông Will Gordon cau mày đáp:
− Đã lâu rồi, nhưng… Victoria này, bà còn nhớ không?- Ông quay qua hỏi vợ.
− Từ hồi còn nhỏ.- Bà cười ngập ngừng.- Tôi không chắc lắm đâu.
− Có phải là cần đủ bốn cặp để tạo thành một hình vuông, phải không?- Ông Will cau mày hỏi.
− Temple có thể học với hai cặp là được.- Chàng Blade nói, rồi không đợi họ đồng ý, anh dọn dẹp hết bàn ghế ở giữa phòng cho trống. Mọi người đều đến làm giúp, trừ Eliza. Coô đang chơi thử điệu nhạc, cố nhớ lại khúc tình ca này.
Khi chuẩn bị sàn nhảy xong xuối, Blade gật đầu ra hiệu cho cô, Eliza mở đầu khúc nhạc. Cô chỉ nghiệng đầu nhìn ra phía sau, đàn chầm chậm để Blade dẫn Temple bước theo nhịp.
Khi chơi lần hai, cô giữ nhịp bình thường trở lại và khi thấy cha Nathan đến đứng bên chiếc đàn, cô mỉm cười với ông. Khi những người khiêu vũ lỗi nhịp, mọi người cười vang lên. Eliza cười theo họ nhưng không đánh sai một nốt nhạc nào.
Tiếng nhạc từ phòng khách bay ra ngoài bóng đêm, nhỏ đến nỗi Deuteronomy Jones không thể nhận ra được. Anh ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ cứng kê sát tường ngoài của ngôi nhà bếp cách xa ngôi nhà lớn, ở trong tầm nghe mỗi khi chủ anh từ nhà lớn gọi đến. Ánh sáng lờ mờ từ ngôi nhà lớnlọt qua cửa số chiếu một đường dài trêm mặt đất, đẩy bóng tối lùi ra xa. Nhưng ánh đèn không sáng đến chỗ Deu ngồi, thành ra anh ngồi trong bóng tối.
Ngọn gió đêm mang mùi táo thơm thổi rì rào quanh anh. Đang đến mùa hái táo trong các khu vườn táo của nhà Gordon Glen. Những nhà kho chất đầy thùng đựng táo đỏ chín, chuẩn bị chở đến các cảng miền Nam. Bây giờ, nhà máy làm rượu táo yên lặng, nhưng đến sáng mai, nhà máy lại hoạt động, lại nghiền táo, mùi táo thơm phúc cả không gian; những chiếc xoong trong các nhà bếp ở đồn điền lại sôi sùng sục, nấu táo, làm xốt táo, mứt táo và bánh táo.
Deu nghe tiếng bầy heo rừng háu ăn ủi những đống cám xay và vỏ táo, kiếm thức ăn từ trong những đám cây ở gần nhà máy xay. Anh ngồi co mình lại trong áo khoác, nghĩ đến chuyện bây giờ mà có một ly rượu táo nóng thì chắc là rất tuyệt.
Một bóng đen vội vã đi trên cỏ đến phía anh và anh cảm thấy lòng ấm lại. Chính là Phoebe đang đến, cặp mắt long lanh Eliza thẹn. Deu quên trời đêm lạnh, anh đứng dậy, nỗi sung sướng rạo rực trong lòng làm anh ấm cả người. Khi cô dừng lại trước mặt anh, ngước mắt nhìn anh với ánh mắt vừa hau háu vừa thẹn thùng, Deu ước sao anh được nhìn mãi cô như thế này.
− Em đem… em đem cho anh ít rượu táo nóng. Em đã làm đỏ một ít, còn nóng đấy, nhưng…- Cô chìa nhanh cái ca nhôm cho anh, kèm theo một thứ khác nữa.- Còn đây là một miếng bánh táo rán. Ngon đấy.- Cô liền nói để cho anh an tâm.- Cái… ông cha xứ kia không ăn phần của ông nên em đã giấu đi khi dọn dẹp bàn ăn. Không ai biết em cho… mang đến cho anh đâu.
− Anh đang ước có ly rượu táo đây.- Khi anh lấy các thứ trên tay cô, anh thấy mấy ngón tay cô lạnh, rồi cô liền vội quấn chặt chiếc khăn trùm quanh vai.- Em lạnh phải không? Em nên uống cái này đi.- Vừa nói anh vừ liếc nhìn vào chiếc áo mỏng manh trên người cô.
− Không, phần của anh mà.- cô nhất quyết không uống rồi quay đầu nhìn về phía khu nhà ở của đám nô lệ như thể cô phải về nhà.
− Em ngồi đây với anh một lát không?- Deu không muốn cô đi, chưa muốn. Anh không nghĩ như bao nhiêu lần trước là cô còn quá nhỏ. Mỗi lần anh ở bên cô, anh thấy thật khó mà không sờ mó vào người cô.
− Có lẽ một chút thì được.- Cô cúi đầu tránh mắt anh, nhưng anh thấy đôi môi cô nhếch lên mỉm cười, anh biết cô sung sướng vì anh đã mời cô ở lại. Có phải cô sung sướng không? Có phải cô muốn ở lại với anh không? Anh phân vân, tim đập thình thịch. Cô bước qua anh, đến gnồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ. Deu uống một ngụm rượu táo, hơi ấm tỏa khắp người, đoạn anh đến ngồi bên cạnh cô, nhưng không gần quá. Cô hỏi anh:
− Anh thích cái… cái bánh chứ? Em làm đấy.
− Anh rất thích.- Deu vội cắn miếng bánh giòn, rán bằng bột nhào với tao thái mỏng. Nhai vài lần, anh uống một ngụm rượu táo khác để nuốt bánh xuống.- Em khỏe không? Không lúc nào anh được nói chuyện với em một lát cho thoải mái cả. Cứ mỗi lần anh đến đây là mẹ em lại bảo anh làm việc này việc nọ.
− Có nhiều việc phải làm, về táo và cái thứ.
− Anh có cảm tưởng mẹ em thích bày trò như thế. Anh nghĩ bà không thích anh lắm.- Anh ăn xong hết cái bánh và chùi tay lên ống quần, trí óc vẫn nghĩ đến mẹ cô.
− Mẹ em thích anh chứ. Chỉ có điều… mà…- Cô miễn cưỡng nói cho Deu biết mẹ cô trách anh đã làm cô thích học chữ.- Anh phải thông cảm cho trường hợp mẹ em hay gắt gỏng. Mẹ và bố em thưòng bàn luận với nhau về vấn đề này và chuyện này càng làm cho bà gay gắt với mọi người.
− Anh mừng vì anh không phải là nguyên nhân làm cho mẹ em gắt gỏng.
− Anh đã biết chuyện ông chủ Will cho phép em và Shadrach đi học chữ vào các buổi sáng chưa?- Phoebe thấy anh trố mắt ngạc nhiên, cô cười khoan khoái.- Chúng em được… chúng em học đọc, học viết và học làm tính, rồi học địa lý và các thứ khác nữa. Em biết đọc trôi chảy rồi và em cũng viết được tên em. Để em viết cho anh xem.- Cô lấy lên một cành cây ở dưới đất rồi cúi xuống viết tên cô trên nền đất sét đỏ, nắn nót các chữ cái, vừa đánh vần to lên: P… H… O…E…B…E…Phoebe.- Cô đứng lênnhìn hàng chữ lờ mờ dưới ánh sáng lọt ra từ các khung cửa sổ ngôi nhà lớn, đoạn cô quay đầu nhìn Deu, vẻ hết sức tự hào trước thành quả của mình.- Thấy chưa?
Anh cúi người nhìn cho rõ tên cô.
− Tốt lắm, Phoebe. - Anh gật đầu tán thưởng. Khi anh nhìn cô, cô thấy vẻ kính nể hiện rõ trong mắt anh. Cô không còn là con mọi đen ngu ngốc; cô cũng thông minh như anh.- Em viết tên anh được không?- Anh hỏi. Phoebe dừng lại một chốt mới đáp.- Em không biết đánh vần tên anh. Nếu đánh vần được là em viết được.
− Để anh giúp em.- Deu quì một đầu gối ngồi xổm xuống đất, đưa tay phủi một vạt đất cho sạch.- Em đến đây.
Cô ngần ngừ một chút rồi quì xuống bên anh, người run run khó chịu vì bị kích thích. Anh nói:
− Chữ đầu tiên là D.- Phoebe rất muốn gây cho anh ấn tượng tốt về kiếnt hức và kỹ năng của mình, nhưng khi cô bắt đầu viết thì tay cô run run, khiến chữ đầu tiên cô viết có hình xiên xẹo. Cô vội vàng xóa đi, vừa để ý thấy Deu xê dịch đến quì ở phía sau vai cô. Cô định viết lại thì bàn tay anh đã nắm chặt mấy ngón tay cô, giữ yên cái que lại.
− Tay em lạnh ngắt như nước suối mùa đông.
− Em biết.- Phoebe thì thào đáp, nhưng cô lại cảm thấy không lạnh nữa. Bàn tay anh nắm gọn bàn tay cô, khiến cô thấy ấm cả cánh tay, ấm cả người. Anh ngồi sát bên cô, sát đến độ cơ thể anh chạm vào cơ thể cô, hơi thở anh phảng phất mùi rượu táo. Cô cảm thấy người yếu xìu và run run, cô sợ không dám động đậy mà cũng sợ ngồi yên.
− Viết tên anh như thế này này.- Mặc dù cô vẫn nắm cái que nhưng anh hướng dẫn cô viết: D… E… U… T… E… R… O… N… O… .M…. Y. Deuteronomy. J… O… N… E. Jones. Deuteronomy Jones.- Anh ngẩng đầu lên, Phoebe cảm thấy anh nhìn cô.- Tên quá dài, phải không?
− Em thích tên anh.- Cô dịu dàng nói, ngạc nhiên vì mình quá dạn dĩ, đồng thời cô thấy anh vẫn nắm lỏng bàn tay cô. Cô thích cảm giác bàn tay anh để trên bàn tay cô và cô muốn anh cứ để như thế mãi. Cô từ từ quay lại nhìn anh, lòng ao ước anh cũng có cảm giác như cô vậy.
Deu nhìn khuôn mặt say mê của cô. Đôi mắt đen xinh đẹp hiện ra vẻ thèm muốn, khiến anh rạo rực. Cổ anh nghẹn lại, anh thấy khó nuốt nước bọt và khó thở. Cả người anh căng cứng đến độ anh muốn cô muốn chết đi được. Bất thần anh đưa mắt nhìn đôi môi cô, đôi môimềm mại thơ ngây mời giọi. Đôi môi trông thật dấp dẫn, lôi cuốn anh.
Anh không nhớ chuyện xảy ra như thế nào. Anh không nhớ gì hết cho đến khi anh cảm thấy đôi môi cô dè dặt áp vào môi anh, đôi môi ấm áp và trêu ngươi. Anh không nghĩ đến chuyện hôn cô, nhưng lúc này thì anh không dừng lại được nữa. Anh ngấu nghiến hôi lên môi cô, đôi môi cô tan hoà vào môi anh, dịu ngọt như mật trong lưỡi anh.
Deu cảm thấy một bàn tay luồn vào trong áo khoác của anh. Hơi ấm bàn tay thấm qua lớp vải sơ mi chạm vào da thịt anh. Anh điếng cả người, nhân ra chỉ mấy ngón tay anh nắm cái que mà thôi. Một lát sau, anh cảm thấy cơ thể cô áp sát vào người anh, cà cặp vú nho nhỏ của con gái mới lớn cà vào người anh. Bỗng anh vùng ra và đứng dậy, người nóng lên vì xấu hổ và tội lỗi.
− Sao thế Deu?- Cô hỏi, giọng nhỏ và yếu.- Có gì không ổn à?
− Khuya rồi… Trời lạnh. Em vào nhà đi kẻo mẹ em lại ra tìm em đấy.- Anh đáp cộc lốc. Đôi mắt cô lộ ra vẻ đau khổ, khiến anh cảm thấy bực bội hơn.- Đừng nhìn anh như thế, Phoebe, em không hiểu à? Anh không nên làm thế.
Cô loạng choạn đứng dậy, níu hai múi khăn quàng lên và áp sát người bên anh.
− Nhưng em muốn anh làm thế.
− Em không nên.- Deu giận cô vì cô nói thế, anh giận là vì cô nói ra khiến anh muốn hôn cô nữa.- Phoebe, em còn nhỏ. Còn nhỏ quá, không được… để đàn ông đến gần.
Cô đứng trước mặt anh, thơ ngây tin tưởng và rất đẹp, khiến anh muốn rên lên cho hả nỗi đau đớn trong lòng.
− Khi mẹ em có người con đầu lòng, bà chỉ lớn hơn em một tuổi.
Anh càu nhàu:
− Phoebe… đừng.
− Bộ anh không thích hôn em sao, Deu?
Câu hỏi đơn giản đã thắp lên trong lòng anh vô vàn cảm xúc mới lạ. Anh lẩm bẩm đáp:
− Em thừa biết là anh rất thích rồi.
Một nụ cười rộng mở trên gương mặt cô, để lộ hai hàn răng trắng như ngọc.
− Em cũng thế!
Khi cô nhích người đến phía anh, anh bèn đưa tay ra- để chặn cô lại hay ôm cô vào lòng, anh cũng không biết nữa. Trước khi anh quyết định, bỗng có tiếng gọi trầm trầm cất lên từ hành lang trước cửa ngôi nhà lớn:
− Deu. Deuteronomy?
Nhận ra tiếng của Blade, Deu liều quay về phía tiếng gọi, nửa mừng vì chấm dứt được cảnh khó xử này.
− Dạ, có tôi đây.- anh lên tiếng đáp rồi nhìn Phoebe lần cuối và chạy đi.
Khi anh chạy tới tầng cấp một bên nhà dẫn đến dãy hành lang có cột, anh trông thấy Blade đứng trên hành lang.
− Đi dẫn ngựa đến. Đến giờ ra về rồi.- Phía sau lưng chàng ta, cánh cửa trước bật mở và Temple bước ra, quàng khăn trên đầu, một múi khăn buông lỏng ở một bên vai.
− Vâng, thưa cậu.- Deu bước lui hai bước rồi quay lại, băng qua bãi cỏ đến chuồng ngựa.
Blade nhìn anh chàng da đen biến mất trong bóng đêm. Mặc dù biết Temple ở phía sau lưng nhưng anh vẫn cố không quay lại mà nhìn ra ngoài trời đêm. Hít làn không khí mát lạnh vào người, anh cảm thấy sự bất ổn cố hữu lại trở về với anh, đó là sự thôi thúc hành động, hành động thường thử thách cả trí óc lẫn bắp thịt. Trong mùa hè vừa qua, hơn một lần anh đã muốn trở lại các mỏ vàng. Không phải vàng cám dỗ anh, mà chính trò nguy hiểm, phải đem hết tài khéo léo và mưu lược ngôn ngoan để đối phó với người Georgia. Anh nhớ cuộc sống nguy hiểm ấy.
Bố anh muốn anh ở nhà. Ông đã khuyến khích anh đến thăm Temple. Nhưng Blade không biết chắc anh có ổn định cuộc sóng được không, để trở thành chủ đồn điền và chịu trách nhiệm về các công việc ở nhà. Còn về việc hôn nhân, có vợ và gia đình, anh thấy thật phiền phức.
Thế nhưng… anh lại có Temple. Nàng hấp dẫn, khêu gợi và thách đố anh hơn bất cứ phụ nữ nào anh gặp. Anh muốn nàng da diết hơn bất cứ người đàn bà nào anh quen biết trước đây. Sau một ngày giám sát các nô lệ làm việc ở đồng, công việc đều đều nhàm chán, đêm đến mà có Temple nằm chung giường thì cuộc sống chắc sẽ được an ủi. Anh cười, cảm thấy lòng rạo rực khi nghĩ đến điều ấy.
− Anh nhìn gì ngoài đó?- Temple hỏi, giọng nàng trong trẻo khẽ cất lên bên tai anh, đồng thời anh ngửi thấy mùi thơm hoa oải hương trên người nàng phảng phất. Nàng đang đứng rất gần bên anh.
Thế nhưng Blade vẫn không quay lại. Anh cứ đưa mắt nhìn những vì sao lấp lánh như kim cương trên bầu trời đen kịt. Anh gật đầu rồi đáp:
− Nhìn trời. Em nhìn kìa. BẦu trời có màu đen của tóc em và ánh sáng của mắt em.- Anh từ từ quay lại nhìn nàng, cảm thấy tim mình đập thình thịch.
− Anh cũng có lối hùng biện như bố anh.- nàng cười.
Blade nhích đến gần nàng một chút rồi dừng lại.
− Còn bố em, ông đâu rồi?- Anh đưa mắt nhìn vào cửa trước, phía sau nàng.
− Ở với mẹ em. Bà bắt đầu ho lại. Em đã nói với bố em để em thay mặt ông chào tạm biệt anh.
Ngay trước khi anh đưa tay ôm nàng vào lòng, Temple đã thấy lửa dục lóe lên trong mắt anh và nàng đoán trước được hành động của anh. Rất ít khi hai người được ở riệng với nhau, khỏi nhưng cặp mắt dòm ngó. Nàng sà vào lòng anh, chính nàng cũng ao ước được ôm anh, chứ đừng nói gì đến đôi bàn tay anh áp mạnh lôi cuốn nữa. Ngẩng đầu ra sau, nàng hôn anh thật lâu và thật say sưa, ngây ngất vì bàn tay anh vuốt ve trìu mến sau lưng nàng và đôi môi nóng bỏng của anh áp vào môi nàng. Căng người áp sát vào anh, nàng quàng hai tay quanh cổ anh, lướt môi trên má a, rồi áp mũi vào *** tai anh.
− Em ước gì anh đừng ra về.- Nàng thì thào.
− Em sợ anh không trở lại à?- Anh trêu nàng, rồi anh nhận ra nàng không hỏi anh khi nào anh trở lại, như thể không nghi ngờ chút nào về việc anh sẽ trở lại. Anh đâm ra tức giận vì thấy nàng quá tinàng tưởng rằng nàng đã chinh phục được anh.
Nàng ngẩng đầu ra sau dể nhìn anh, đôi môi nàng mọng lên và mềm mại sau khi anh hôn. Nàng tuyên bố:
− Nếu anh không trở lại, em sẽ theo anh.
− Thật không?- Blade nhìn nàng đăm đăm, không để ý đến người nàng đang áp sát vào hông anh.
− Thật!- Nàng nhúc nhích bên người anh.- Anh có cảm giác nàng cố tình làm thế.- Cô Hall nói em qua tự nhiên.
− Anh thích em như thế đấy.- Anh cười.
− Em cũng thế.- Nàng đưa tay cào nhẹ quanh môi anh.
Blade muốn rên lên nhưng anh cố kìm lại và nắm tay nàng để nàng khỏi chơi trò kích thích anh. Anh kéo nàng vào gần hơn, định hôn nàng nhưng bỗng anh nghe tiếng ngựa gõ đều đều trên đường đất nện. Anh lầm bầm chửi bằng tiếng Cherokee. Temple cười rồi co người lại, sửa lại khăn trùm đầu cho ngay ngắn.
− Nếu em là đàn ông, chắc em thấy chuyện này không có gì vui thú hết.
− Nếu em là đàn ông, em hy vọng anh sẽ không có phản ứng như thế.- Nàng đáp và lại cười, rồi bước đến thềm nhà phía trước, dẫn ra con đường hình bán nguyệt.
Ánh sao soi bóng một người cỡi ngựa dẫn theo một con ngựa khác đã đóng yên cương, hiện ra từ dưới bóng cây. Không nói một lời, Blade vượt qua nàng, bước xuống thềm. Anh không đợi cho Deu xuống ngựa.anh nắm dây cương con ngựa của mình rồi nhảy lên yên mà không cần đến bàn đạp.
Khi anh vừa ngồi gọn trên lưng ngựa, nàng nói:
− Cho em gởi lời kính thăm bác trai. Nói với bác gia đình em mời bác đến chơi. Nhà em rất mong bác đến.
Blade gật đầu rồi thúc gót chân vào con ngựa thiến lớn màu hạt dẻ. Con ngựa chồm tới trước, nhưng rồi nó giảm tốc độ chạy nước kiệu đều đều. Deu cho ngựa theo sau, hai người rời khỏi nhà chay theo con đường hình vòng cung. Đi được nữa con đường vòng cung, Blade cho ngựa rẽ vào đám cây ở bên phải. Khi anh quay ngựa, một cô gái da đen e lệ vẫy tay chào họ. Trong phòng khách, Eliza lo lắng nhìn ông Will Gordon đưa cho vợ uống một hớp rượu mạnh. Nhìn khuôn mặt xanh xao của bà ta, cô lo sợ. Da của bà ta hầu như bạc thếch, những đường gân xanh nổi hằn lên trên lớp da bệnh hoạn ấy. Bà và Gordon lại ho khi chồng bà cất cái ly khỏi miệng, nhưng bà ho chắc là vì rượu mạnh làm cho sặc, chứ không phải cơn bệnh nổi lên.
− Thưa cha Cole, xin cha thứ lỗi cho một người chủ nhà khốn khổ như tôi.- Bà và nói, giọng thều thào.
− Thưa bà Gordon, xin bà đừng bận tâm vì tôi. Sau một ngày được bà đối xử tử tế như thế này, không ai dám kêu ca gì nữa hết.- Cha Nathan trấn an bà, nụ cười ân cần trên môi ông làm cho những nét thô ráp trên mặt ông dịu dàng, dễ coi hơn.- Bây giờ, điều cần thiết cho bà là nghỉ ngơi. Và nếu tôi không để yên cho bà nghỉ ngơi thì chắc tôi là người khách chẳng ra gì.
− Ta để cho bà ấy nghỉ ngơi.- Ông Will Gordon đáp, rồi ông để cái ly rượu sang một bên.- Để tôi đưa bà lên lầu.
− Nhưng tôi… - Bà đưa mắt hốt hoảng nhìn quanh phòng, nhìn những chiếc ly bấn và những cái gạt tàn đầy tàn thuốc tẩu.
− Nào,- Ông nói.- Temple sẽ bảo Cassie Đen dọn dẹp phòng này.
Eliza đứng nhìn ông Will dìu vợ ra khỏi phòng không mấy khó ngọc như bà là đứa con gái 7 tuổi vậy. Bỗng, Eliza đi theo sau hai người và dừng lại ngoài đại sảnh.
− Cơn ho của bà Gordon…- Cha Nathan lên tiếng, rồi ngần ngừ một lát mới nói tiếp.- Có phải bà ấy mắc chứng sưng phổi vừa lành không?
− Không. Ít ra thì từ ngày tôi đến Gordon Glen đến giờ, bà ấy không mắc chứng ấy. Bà chỉ ho từng đợt thôi.
− Tôi có người cô cũng bị ho như thế. Bà ho liên tục nhiều năm. Bà mất sức dần dần.- Ông nhìn Eliza.- Bà bị lao phổi.
Cô cảm thấy như bị nghẹt thở. Cô nhìn lên cầu thang, tự hỏi không biết ông Will Gordon có biết bệnh của vợ trầm trọng không và không biết cô có nên nói cho ông biếtk. Cô nói với cha Cole:
− Ta đi. Tôi sẽ chỉ phòng cho cha. Cha Nathan bước đi theo cô lên lầu. − Cô sẽ đi theo gia đình Gordon đến dự buổi họp Hội Đồng hằng năm vào tháng 10 phải không?
− Phải.
− Tôi đã được giao nhiệm vụ đến nhà thờ ở New Echota. Tôi cũng sẽ có mặt ở đấy. Tôi rất sung sướng được nói chuyện nhiều với cô chiều nay. Có lẽ tháng sau, chung ta sẽ có cơ hội để gặp nhau nói chuyện lần nữa.
− Tôi thích được thế.- Eliza đáp và cô cũng muốn thế thật.
Ông Will Gordon giới thiệu Eliza với người đàn ông đứng trước mặt cô, người mà cô cảm thấy không mấy cảm tình, giọng ông trang nghiêm kính cẩn:
− Cho phép tôi giới thiệu cô Eliza Hall, cô giáo dạy ở nhà chúng tôi, từ Massachusetts đến . Cô Hall, xin giới thiệu với cô, đây là ông John Ross, tù trưởng Cherokee .
Đứng trước nhà lãnh đạo của xứ Cherokee, Eliza cố kìm hãm mình để khỏi tỏ ra vẻ thất vọng . Sau nhiều lần nghe nói về John Ross, cô cứ tưởng sẽ gặp một người có vóc dáng tầm cỡ như ông Will Gordon, có phong thái trầm tĩnh cao quý đầy uy quyền . Nhưng ngược lại, cô đối diện với một người vóc dáng trung bình, tóc nâu thẳng, da dẻ hơi đỏ và mắt nâu . Nói tóm lại, không có gì đặc biệt hấp dẫn nơi ông ta cả .
− Cô Hall, thật hân hạnh được biết cô . - Ông ta nói với cô bằng tiếng Anh, khiến Eliza nhớ lại cô đã nghe nói khả năng tiếng Cherokee của ông ta rất yếu . - Tôi nghe nói cô chơi đàn piano rất tuyệt, êm dịu như tiếng chim hót vậy . Có lẽ lần sau có dịp ghé trang trại Gordon Glen, xin cô cho tôi có hân hạnh được nghe tiếng đàn của cô .
− Tôi rất sung sướng, nhưng ... làm sao ông biết ? - Eliza bối rối hỏi .
− Một nhà truyền giáo trẻ có tên Nathan Cole đã nói cho tôi biết về tài năng của cô, - John Ross đáp . - Tôi nghĩ chắc cô quen biết ông ấy .
− Dạ, đúng, tôi quen ông ấy . - Cô gật đầu, vẻ lúng túng .
Eliza lấy làm mừng khi ông ta quay qua nói chuyện với chủ nhà của cô . John Ross trao đổi với ông ta đôi lời rồi cáo từ, đi len lỏi qua đám đông đang tỏ thái độ tôn kính ông ta, họ tụ tập để gặp ông ta . Khắp nơi, nhà lãnh đạo Cherokee đều được họ chào đón hỏi han hết sức nhiệt tình .
Eliza đứng nhìn cho đến khi ông ta khuất dạng trong đám đông . Cô quay qua Temple và thấy Blade đã đến bên hai người từ khi nào rồi . Cô cảm thấy lòng bất an, khó chịu, cảm giác này luôn luôn đến với cô bất cứ khi nào ba người đứng với nhau . Cô lo lắng cho Temple và lo sợ hậu quả chàng ta gây ra cho nàng, chỉ cần chàng nhìn nàng thôi là lửa tình bừng lên giữa hai người . Điểm này khiến cho Eliza càng thấy khó chịu thêm .
Sau khi đã chào hỏi nhau, Blade hỏi:
− Cô nghĩ gì về tù trưởng John Ross của chúng tôi ?
− Tôi thấy rõ ràng là ông ấy rất được lòng dân . - Mặc dù phản ứng ban đầu của cô về ông ta không được như ý, nhưng Eliza không xét người về bề ngoài của họ . Cô biết rất rõ không có mối tương quan giữa bề ngoài và năng lực của mỗi người . - Một người bình dị như ông John Ross mà lại nắm giữ chức vụ quan trọng như thế thì quả thật tuyệt vời .
− Quả vậy . - Blade gật đầu đồng ý, đoạn anh tò mò hỏi, - có phải đây là lần đầu tiên cô đến thăm New Echota không, cô Hall ?
− Đúng thế . Thú thật tôi không ngờ lại có quá nhiều người tụ tập ở đây để tham dự buổi họp Hội đồng Quốc gia hàng năm .
Nhiều gia đình đi hết cả nhà . Họ đổ ra từ các chân đồi sặc sỡ màu tía màu vàng, họ từ các ngóc ngách trong xứ tuôn đến đầy cả khuôn viên thành phố rộng đến một trăm mẫu này . Họ dựng lều quanh thành phố thủ phủ sạch sẽ, trông như nấm mọc lên sau một trận mưa, khói bốc lên từ các bếp lửa lơ lửng đầy trong không khí mùa thu .
Mặc dù buổi họp của Hội đồng sẽ đề cập đến nhiều vấn đề quan trọng, nhưng nhiều người dân Cherokee vẫn xem đây là cơ hội để gặp mặt nhau . Nhiều gia đình xem đây là dịp để gặp lại nhau sau nhiều tháng xa cách . Có nhiều gia đình đã xa nhau nhiều năm nữa là đằng khác, cho nên có thể xem đây là một lễ hội, một cách sinh hoạt mà Eliza xem vừa có tính giải trí, vừa có khả năng làm tăng sức sống .
− Cô hãy nhìn cho kỹ để mà ghi nhớ, - Blade khuyên cô . - Có thể đây là lần cuối cùng người Cherokee hội họp tại thủ phủ xứ chúng tôi .
− Anh đừng nói như thế, - Temple cau mày nhìn anh .
Anh dịu dàng nhìn nàng để hạ cơn giận của nàng rồi đáp:
− Anh chỉ nói những gì người khác suy nghĩ mà họ sợ không dám nói ra thôi.
− Chỉ nghĩ thôi cũng là đã chấp nhận thất bại rồi .
− Temple, bang Georgia vừa ra một quyết định tuyên bố rằng chúng ta hội họp trên đất của Georgia là bất hợp pháp, - Blade nhắc cho nàng hiểu, anh để lộ lòng kiên nhẫn một cách ôn hòa của một người lớn đối với một trẻ em .
− Đây không phải là đất của Georgia . Đây là trung tâm của xứ Cherokee, - nàng đáp .
− Đó là chúng ta nói vậy thôi, - anh khẽ châm biếm, - nhưng em nghĩ bang Georgia sẽ để cho chúng ta bất tuân lệnh của họ bao lâu nữa ?
− Tại sao anh nói như thế ? - nàng nóng nảy hỏi .
− Anh chỉ nói rõ tình hình hiện tại cho em biết . Nếu cảnh vệ Georgia ào đến bây giờ, chắc chúng ta chỉ còn nước hội họp ở chỗ khác thôi . Một chỗ ngoài quyền hạn của họ ... về phía bắc bang Tennessee chẳng hạn, hay miền tây bang Alabama . Em biết cho là anh nói sự thực đấy .
− Có lẽ thế, - Temple nhún vai làm ra vẻ coi thường . - Nhưng rồi tình hình sẽ thay đổi, những luật sư mà tù trưởng John Ross đã thuê cãi, đã đệ đơn kiện của chúng ta lên tối cao pháp viện rồi . Khi tòa quyết định có lợi cho chúng ta, chính quyền liên bang ở Washington bắt buộc phải thi hành các điều khoản trong hiệp ước mà chúng ta đã ký với họ và họ sẽ bảo vệ chúng ta khỏi cảnh đàn áp của bang Georgia . Bố cho biết đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi .
− Thời gian! - Blade lặp lại với vẻ châm biếm . Anh không bao giờ có nổi sự nhẫn nhục đáng phục khi mắc phải sai lầm trong việc chống lại người Cherokee .
Temple chạm vào cánh tay Eliza, nàng nói cho cô biết:
− Ông bạn thầy tu của cô đến kia kìa, ông Cole .
Quay lại, Eliza thấy cha Nathan đang sải chân bước về phía họ, bước chân dài lóng ngóng, nụ cười nở rộng trên môi .
− Eliza . - Ông dừng lại, lấy mũ trên đầu xuống cầm đưa ra phía trước . - Thật sung sướng khi gặp lại cô .
− Xin chào, Nathan .
− Tôi cứ phân vân không biết cô đã đến chưa . Cô đang đi đâu phải không ?
− Temple và tôi đi đến cửa hàng tạp hóa . Tôi đi mua sắm chút ít đồ đạc .
− Cha Cole cứ đi với cô, - Temple nói chen vào . - Tôi vừa trông thấy Jane Rogers trong đám đông . Từ ngày rời khỏi Brainerd đến giờ, tôi chưa có dịp gặp cô ấy .
Không để cho Eliza kịp phản đối, Temple vội vàng đi đến tìm gặp cô bạn . Blade cười, nghiêng đầu chào Eliza .
− Tôi để cha Cole đi theo cô .
− Thật may cho cô, - Nathan nói với cô . - Tất cả bốn nhà hàng đều mở cửa . Thường thì chỉ có một cửa hàng mở cửa bán thôi, nhưng quá nhiều gia đình hiện đang ở trong thành phố để dự họp thường niên thì chắc người đông đúc lắm .
− Quả đúng thế, - Eliza đồng ý .
Hai người cùng đi khỏi khu vực cắm lều để vào thành phố . Họ đi qua khu cư dân, chú ý đến khoảng năm ngôi nhà xây gỗ sơn trắng, hầu hết có hai tầng với hàng hiên trước rộng rãi thoáng đãng . Thành phố New Echota thiết kế gọn gàng trên một khu đất khoảng một mẫu, có công viên ở chính giữa thành phố . Gần công viên là toà án Cherokee, ở đây các thẩm phán xét xử theo luật lệ của xứ . Gần đây là nhà hội đồng, một toà nhà rộng, hai tầng có ống khói xây bằng gạch và cửa sổ lắp kính . Chính ở nơi đây, hai cơ quan lập pháp của nhà nước Cherokee - Ủy ban quốc gia và Hội đồng quốc gia - đều họp các phiên họp hằng năm .
oOo
Phiên họp tháng Mười bắt đầu được mấy hôm thì một người gia trắng đi đến, giới thiệu là John Lawrey, được Bộ trưởng Quốc phòng Eaton cử làm đại diện cho chính phủ Hoa Kỳ đến gặp Hội đồng . Ông ta yêu cầu được phép nói chuyện với Hội đồng lưỡng viện .
Trước mặt toàn thể Hội đồng, ông ta đề nghị rằng chính phủ Hoa Kỳ muốn ký kết với người Cherokee một hiệp ước mới gồm có những điều khoản như cũ là: Để đổi lấy vùng đất của người Cherokee ở miền Đông, Hoa Kỳ sẽ giao cho họ vùng lãnh thổ phía Tây của Mississippi và trả tiền vận chuyển cho họ, đền bù chi phí xây cất lại nhà mới và trường học ở đây .
Ông ta chỉ nói một điều là người Cherokee trước đây không chịu nghe và ông nhắc rằng làm thế là có dấu hiệu báo điều không may .
− Bang Georgia sẽ thâm nhập vào lãnh thổ của người Cherokee bất cứ lúc nào họ muốn để kiểm soát đất đai, còn Tổng thống Hoa Kỳ sẽ "không" can thiệp .
Người ta chọn ngay một đoàn đại biểu Cherokee để đến Washington khiếu nại về các hành vi sách nhiễu liên tục đối với nhân dân Cherokee . Ông Will Gordon là một trong số các đại biểu được bầu ra để tuyên thệ rằng người Cherokee sẽ không bao giờ nhường một tấc đất nào .
oOo
Cuối tháng 11, cây cối ở Gordon Glen đều trụi hết lá . Khi cả gia đình đều tụ tập trước hiên nhà để tiễn ông Will Gordon lên đường thì cây cối chỉ còn trơ cành không lên trời . Eliza đứng phía sau cùng, nhìn ông chào tạm biệt . Ông thân ái ôm từng đứa con vào lòng, rồi hôn lên má vợ .
Khi đã ngồi lên lưng ngựa rồi, ông mới nhớ ra Eliza .
− Cô Hall, trong thời gian ở Washington, tôi sẽ đến thăm ông Fletcher . Cô có tin gì nhờ ông ấy nhắn lại với gia đình cô không ?
Eliza ngần ngừ một lát mới đáp:
− Ông nhờ ông ấy báo cho mẹ tôi biết là tôi ở đây được mạnh khỏe và tinh thần thoải mái .
− Tôi sẽ nói thế .
− Xin Chúa phù hộ ông, ông Gordon và chúc ông may mắn .
− Chúng tôi rất cần được thế . - Nói xong, ông đưa tay vẫy chào tất cả rồi cho ngựa đi theo đoàn đại biểu .
Bất chấp lời khuyên của Phoebe, trùm khăn lên người, Temple mở rộng cánh cửa nặng nề đóng theo kiểU ba-rốc, không khí tháng Giêng lạnh buốt ở bên ngoài . Bố cô đã đi Washington rồi, ít có khách ghé lại Gordon Glen, cho nên vào giờ này của buổi tối mà có khách đi ngựa đến thì chỉ còn một người thôi: đó là Blade .
Khi người cưỡi ngựa dừng lại trước vùng ánh sáng từ đại sảnh chiếu ra, Temple đã không thất vọng .
− Anh đi ngoài trời đêm lạnh lẽo giờ này làm gì ? - nàng hỏi, nụ cười hân hoan nở trên môi .
Từng đám hơi bốc lên cuồn cuộn từ lỗ mũi của con ngựa, trông như làn khói mỏng lan dần ra trong trời đêm . Blade không trả lời liền . Anh ngồi yên trên ngựa, nhìn người thiếu nữ da trắng ngà và mái tóc đen tuyền .
− Anh thấy ánh sáng trong nhà em và hy vọng em cho anh vào sưởi ấm cùng em .
Shadrach từ trong bóng tối hiện ra để nắm dây cương ngựa . Blade xuống ngựa, đưa dây cương cho chú ta .
Temple bước vào nhà, mở rộng cánh cửa cho anh vào . Blade đi theo nàng vào tiền sảnh rộng, cởi áo khoác đưa cho cô gái hầu đang đứng đợi, còn Temple đóng cửa lại . Khi nàng quay lại với anh, Blade nhận thấy ngôi nhà im lặng hoàn toàn .
− Mẹ em ở đâu ? - anh nhìn về phía phòng khách .
− Ở trên lầu với bé Johnny . Nó mắc bệnh bạch hầu đã hai hôm nay . - Temple bước tránh sang một bên cách cửa . - Nhà có nhóm lửa trong phòng khách . - Nàng đi trước vào phòng và đi thẳng đến lò sưởi, lấy cái gậy khều lửa khơi những lẻ gỗ lên cho cháy thành ngọn .
− Yên tĩnh quá . - Blade bước đến đứng bên nàng, đưa hai tay hơ trước ngọn lửa đang cháy phừng phừng .
− Cô Hall đã lên phòng rồi . - Temple lơ đãng cười . - Hôm nay nhà nhận được tin của bố . Công việc có chiều trôi chảy . Đọc thư thấy ông viết rất phấn khởi .
− Thế ư ? - Blade hỏi, giọng có vẻ gay gắt .
− Đúng thế, - nàng cười thật tươi . - Tối cao pháp viện đã ra lệnh cho bang Georgia ra hầu toà để trình bày lý do tại sao bang này lại ra lệnh bắt George Corn Tassel một cách sai trái như thế . Theo lời bố thì như vậy là Tối cao Pháp viện đã cho rằng bang Georgia vượt quá quyền hạn luật pháp khi kết án một người Cherokee trên đất của họ và do chúng ta kiểm soát . - Nàng hớn hở trước thành công này .
− Thế em không nghe gì hết à ? - Blade hỏi, giọng lại gay gắt vì tức giận .
− Nghe cái gì ? - Nàng vẫn cười, đầu nghiêng nghiêng .
− Anh ta chết rồi . Chúng đã treo cổ George Corn Tassel rồi!
− Sao ? - Đôi mắt đen mở rộng vì kinh ngạc, rồi từ từ nheo lại vì bối rối . - Em không hiểu nổi . Có phải chúng không nhận được lệnh của Tối cao Pháp viện kịp thời ?
− Chúng nhận được đấy chứ, nhưng chúng cóc cần tuân luật . Mà chúng lại còn hành động quá đáng hơn nữa . - Blade nghiến răng để giữ cơn giận khỏi bùng ra . - Khii chúng nhận được lệnh của Tối cao Pháp viện, chúng cho hành quyết anh ta trước thời hạn . Chúng treo cổ anh ta ngay để tỏ ý khinh thường của chúng . Bang Georgia tuyên bố rằng bang này "không lệ thuộc vào Tối cao Pháp viện hay bất cứ toà án nào khác" và việc can thiệp của Tòa án Tối cao là một sự vi phạm vào quyền hạn của bang Georgia .
− Nhưng còn quyền hạn của người Cherokee thì sao ?
− Có khi nào người Mỹ quan tâm đến quyền lợi của ta đâu ? - anh mỉa mai đáp rồi quay đi khỏi lò sưởi, lửa đang cháy phừng phừng . Vẻ tức giận, anh bước đến cái bàn nhỏ để rượu, rót một ly whisky .
− Có nhiều người quan tâm đến việc này . - Temple khăng khăng nói - Bố có viết trong thư cho biết rằng ông David Crockett ở Tennessee đã ủng hộ trường hợp của chúng ta . Ông Crockett đã giới thiệu đoàn đại biểu với những người khác . Họ đều hứa sẽ ủng hộ chúng ta trong Quốc hội . Ông Henry Clay đã tỏ ra là người bạn của dân Cherokee . Người ta tiên đoán ông này sẽ đánh bại ông Jackson trong lần bầu cử sắp đến và ông sẽ làm tổng thống . Ông ấy sẽ cho thi hành những hiệp ước hiện hữu mà ông Jackson đã làm ngơ không thèm để ý đến .
Lửa cháy phừng phực sau lưng nàng . Ly whisky vẫn còn nằm nguyên trên khay, vì Blade bận chăm chú nhìn dáng dấp kiêu hãnh của nàng khi nàng nói . Ngay khi nàng để tâm đến chuyện đâu đâu, anh thấy nàng vẫn đẹp tuyệt trần . Bỗng anh lấy ly rượu lên, nhìn vào ly nhưng rượu không làm cho anh say bằng nàng .
− Anh thấy không an tâm khi phó thác cuộc đời mình trong tay bất cứ người nào khác, - anh nói, không nghĩ đến dù Clay hay Crockett.
− Nào phải chúng ta phó thác cho họ . - Temple bước đến phía anh, chiếc váy len dài kêu sột soạt theo bước chân nàng . - Chúng ta bắt tay người khác để tạo nên sức mạnh . Chúng ta tìm kiếm thêm tiếng nói để lời kêu gọi công lý của chúng ta được họ nghe đến .
− Em nói nghe thật giống bố em, - anh liếc nhìn nàng, rồi uống một hớp whisky, khoan khoái khi rượu ấm cả cổ họng .
− Nói thế sai à ? - nàng hỏi, đứng thẳng người lên vẻ thách đố .
− Không .
Temple nhìn vào mắt anh một hồi lâu, rồi hơi quay người sang một bên, phần áo trên váy phập phồng theo hơi thở nhanh:
− Bố em cương quyết và trung thành, sẵn sàng hy sinh vì công bằng xã hội cho dân tộc ta . Nếu anh đi khắp xứ sở chúng ta, chắc anh cũng không tìm ra được một người quảng đại hơn bố em . Mùa hè này, trời không mưa, nhiều người Cherokee trong núi mất mùa, ông đã mở kho thực phẩm phân phát cho họ, lấy bắp trong máng cho súc vật của họ ăn và lấy áo quần vải vóc trong nhà đem tặng họ . Bây giờ em không đủ lương thực để sống qua mùa đông nữa đấy .
− Temple, anh khâm phục bố em lắm chứ, - anh lúng túng đáp . - Anh cũng cương quyết, cũng trung thành, cũng biết hy sinh cho công ích như bố em, nhưng anh không giống ông . Chắc anh không bao giờ giống ông, nếu đấy là điều kiện để em tìm người ...
Nàng quay qua anh:
− Có phải em nói thế không?
− Không . - anh đáp ngay, rồi thở dài cố xua đuổi cơn tức giận và sự căng thẳng trong người . Anh để ly whisky còn một nửa lên khay rồi quay lại nhìn vào mặt nàng . - Temple này, đêm nay anh không muốn tranh cãi với em . - Anh đưa tay nắm eo nàng, kéo nàng đến với anh . - Anh không đến đây để tranh cãi với em .
Thoạt tiên, Temple trì lại, nàng quay đầu để tránh nụ hôn của anh và cố đẩy hai cánh tay rắn chắc đang ôm quanh người nàng ra . Nàng không thể quên được những lời lẽ châm biếm hoài nghi vừa rồi của anh, những lời anh vừa nói ra chứng tỏ anh không hy vọng gì về cuộc chiến đấu đòi quyền lợi của dân tộc mình . Bố anh thà cắt lưỡi của mình đi còn hơn là nói những lời như thế .
Nhưng rồi nàng thấy khó mà làm ngơ trước đôi môi lỳ lợm của anh cứ cà vào cổ, vào tai, vào má nàng, rồi trêu vào khóe môi nàng .
− Anh cần có em, - Blade thì thào, giọng thành thực chua xót .
Nàng giữ yên lặng một hồi, lắng nghe niềm đau đớn trong giọng anh nói, không chỉ đau đớn vì dục vọng mà còn vì buồn khổ . Anh thường sống cách biệt và cau có, nói năng thì dịu dàng nhưng châm biếm . Đôi lúc nàng quên những cảm xúc của anh ẩ dưới bề ngoài duyên dáng và cao ngạo . Nàng phân vân không biết do đâu mà anh đau khổ . Và đêm nay anh lại còn giận dữ và gay gắt nữa ... thật không giống anh chút nào hết . Có gì không ổn sao ? Tại sao anh lại suy sụp như thế này ? Nàng thở mạnh, chợt nhớ ra chuyện gì rồi . Nàng hỏi:
− Anh biết anh ấy phải không ? Khi anh đi đào vàng, anh đã gặp George Corn Ta...
Anh áp miệng vào môi nàng, không để cho nàng nói hết . Nhưng nàng không chống lại nụ hôn của anh mà cũng không vùng khỏi hai cánh tay anh đang hôm cứng người nàng . Nàng muốn làm cho anh bớt đau khổ, làm cho anh quên hình ảnh tử thần đi, quên cả mặt cả tên của người chết đi .
Khi anh nhả môi nàng ra và áp mặt vào một bên cổ, ôm chặt người nàng, nàng cảm thấy như có tiếng thở dài run rẩy toàn thân anh . Rồi anh áp mũi vào da thịt nàng, hôn hít nàng, thì thào gọi tên nàng rồi lại cắn nhẹ nàng . Temple run run cả người khi hai bàn tay anh thoa khắp lưng nàng . Lần này thì nàng chủ động tìm đôi môi anh . Nàng áp chặt môi mình vào môi anh, nếm mùi whisky trên lưỡi anh và cảm thấy say với anh . Thật kỳ diệu .
oOo
Eliza đi đến phòng khách của gia đình . Cô nhìn vào và thấy đôi uyên ương đang quấn chặt vào nhau . Cô hốt hoảng dừng lại .
− Các người làm gì thế ? - Câu hỏi vừa vuột ra khỏi miệng cô, Eliza đã đỏ mặt .
Khi hai người quay lại nhìn, mặt mày họ vẫn còn đê mê . Temple hỏi:
− Cô cần gì đấy, cô Hall ?
− Trời đã khuya rồi, không nên tiếp khách nữa . - Eliza nhìn chằm chằm vào Blade .
− Đúng, - Blade bất thần đáp . - Đến lúc tôi về rồi .
− Nhưng ... - Temple quay qua anh .
Anh cản lời nàng:
− Cô Hall nói đúng . Đã đến lúc anh phải về sưởi ở lò của anh rồi .
Temple định cãi lại anh nhưng rồi nàng đổi ý:
− Để em nói Phoebe đi lấy áo khoác cho anh .
− Không cần .
Temple nhìn anh đi, rồi đến lò sưởi, lấy thêm củi trong thùng bỏ vào . Eliza vẫn đứng trong phòng . Cô không nói gì cho đến khi nghe có tiếng cửa trước nhà đóng lại khi Blade ra đi .
− Temple, sao cô lại xử sự một cách phóng đãng như thế ? Sau bao nhiêu lần chúng ta nói về ...
− Cô im đi! - Temple quay phắt người lại, cặp mắt đen của cô long lên, ánh mắt của kẻ có uy quyền . - Nói, nói, nói . Cô luôn nói với tôi về thứ tình cảm mà phụ nữ phải đề phòng chống lại . Cô không biết một thanh niên cần phải tìm an ủi trong vòng tay đàn bà, thứ an ủi có thể hàn gắn vết thương lòng và nhắc nhở anh ta biết mình còn sống . Và cảm thấy mình còn sống là điều tuyệt diệu . Đối với đàn bà cũng thế . Nhưng cô lại muốn từ chối điều này . Cô muốn từ chối chính cái cảm giác làm cho cô trở thành đàn bà .
Eliza sững sờ không nói được lời nào . Temple có giọng nói của kẻ có uy quyền, khiến cho cô ngại ngùng không dám cãi lại ... Và đáng ngạc nhiên hơn nữa là cô nhận thấy bỗng mình trở thành học trò chứ không phải là cô giáo .
Temple từ từ quay lại nhìn ánh lửa trong lò sưởi:
− Có việc này cô cũng cần biết . Chúng đã hành quyết George Corn Tassel rồi . Anh ta đã chết rồi .
− Sao ? Làm sao cô biết ?
− Blade nói, - nàng nói cho cô biết các trường hợp xảy ra, kể cả chuyện bang Georgia coi thường lệnh của Tối cao Pháp viện và không sợ lời tuyên bố sẽ can thiệp của Viện này .
− Lạy Chúa lòng lành . Còn bố cô ? - Eliza thì thào nói . - Chuyện này sẽ làm cho bố cô đau đớn biết chừng nào!
− Đúng .
Lửa trong lò sưởi nổ lép bép . Eliza cố nghĩ đến chuyện gì phấn khởi để nói:
− Temple à, chưa thua đâu . Cô đừng nghĩ thế là thua . Các luật sư đang chuẩn bị vụ án khác để đưa ra trước Toà án Tối cao, yêu cầu họ ra lệnh nghiêm cấm bang Georgia, không để cho bang này áp dụng luật lệ của bang lên trên đất nước Cherokee .
− Tôi biết, - Temple gật đầu, vẻ bình thản lạnh lùng .