|
|
13-02-2009, 01:42 AM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
GIỜ ĂN TRƯA
Thầy hiệu trưởng dẫn Tôt-tô-chan đến thăm nÆ¡i ăn trÆ°a. Ông giải thÃch:
- Chúng ta không ăn trÆ°a ở trên tà u mà ăn ở phòng há»p!
Phòng há»p ở trên khu đất cao mà trÆ°á»›c đó em đã phải leo và i báºc đá má»›i lên đến nÆ¡i.Ở đấy hai thầy trò thấy các bạn khác Ä‘ang kéo bà n ghế ầm Ä© xếp thà nh má»™t vòng tròn. Äứng ở góc phòng, Tôt-tô-chan nÃu lấy áo thầy hiệu trưởng và hoỉ:
- Thưa thầy, các bạn khác đâu ạ ?
- Tất cả chỉ có ngần nà y há»c sinh thôi, -Ông trả lá»i.
- Tất cả ngần nà y thôi Æ° ? -Tôt-tô-chan không thể tin được. Vì tất cả chỉ bằng há»c sinh của má»™t lá»›p ở trÆ°á»ng khác. -ThÆ°a thầy, toà n trÆ°á»ng chỉ có khoảng năm mÆ°Æ¡i há»c sinh thôi ạ?
- Ừ, tất cả chỉ có thế, -thầy hiệu trưởng noÃ.
Tôt-tô-chan nghÄ©, má»i chuyện ở trÆ°á»ng nà y Ä‘á»u khác so vá»›i trÆ°á»ng cÅ©.
Lúc má»i ngÆ°á»i đã ngồi và o bà n, thầy hiệu trưởng liá»n há»i các em có Ä‘em theo những thứ lấy từ biển lên và những thức có trên đất liá»n hay không?
- Có ạ, -tất cả đồng thanh trả lá»i và bắt đầu mở những há»™p Ä‘á»±ng thức ăn trÆ°a khác nhau ra.
- Naò, thá» xem các em có những gì, -thầy hiệu trưởng vừa nói vừa Ä‘i vòng quanh nhìn và o há»™p thức ăn của các em trong lúc há»c sinh cÆ°á»i nói vui vẻ.
"Buồn cÆ°á»i tháºt", Tôt-tô-chan nghÄ©. "Mình chả hiểu thầy há»i những thứ gì lấy từ biển lên và những thứ có trên đất liá»n là gì cả". TrÆ°á»ng nà y lạ tháºt. Buồn cÆ°á»i tháºt. ChÆ°a bao giá» em nghÄ© bữa ăn trÆ°a ở trÆ°á»ng lại nhá»™n đến thế. à nghÄ© ngà y mai em sẽ ngồi và o má»™t trong những cái bà n nà y và đưa cho thầy hiệu trưởng xem "những thứ lấy từ biển lên và những thứ Ä‘Æ°a từ rừng vá»" là m Tôt-tô-chan vô cùng phấn khởi, cứ muốn nhảy cẫng lên vì sung sÆ°á»›ng.
Khi Ä‘i kiểm tra các há»™p Ä‘á»±ng thức ăn của há»c sinh, đôi vai thầy hiệu trưởng tắm trong ánh nắng buổi trÆ°a êm dịu.
TÔT-TÔ-CHAN BẮT ÄẦU ÄI HỌC.
Sau khi nghe thầy hiệu trưởng noÃ: "Bây giá» cháu là há»c sinh của trÆ°á»ng naỳ", Tôt-tô-chan cảm thấy khó lòng đợi đến sáng mai. TrÆ°á»›c đây chÆ°a bao giá» em mong mau đến ngà y hôm sau nhÆ° váºy. Sáng sáng mẹ thÆ°á»ng phải má»i miệng má»›i kéo em rra được khá»i giÆ°á»ng. NhÆ°ng hôm đó em dáºy sá»›m hÆ¡n má»i ngÆ°á»i, tá»± mặc quần aó, rồi Ä‘eo cặp sách lên lÆ°ng, ngồi đợi.
Nhân váºt dáºy đúng giá» nhất trong nhà là Rôc-ky -con chó becgiê nó theo dõi hà nh vi hÆ¡i khác lạ của Tôt-tô-chan má»™t cách nghi ngaị. NhÆ°ng sau khi vÆ°Æ¡n vai, nó lại ngồi sát bên em, đợi chá» má»™t Ä‘iá»u gì đó sắp xảy ra.
Mẹ em có rất nhiá»u việc phải là m. Bà vừa chuẩn bị bữa sáng cho Tôt-tô-chan vừa chuẩn bị cho em há»™p cÆ¡m trÆ°a trong đó có "những thứ lấy từ biển lên và những thứ có trên đất liá»n". Mẹ còn buá»™c và o cổ Tôt-tô-chan tấm thẻ lên tà u được bá»c bằng ni-lông.
- Hãy ngoan nghe con, -ngÆ°á»i cha tóc rối bù nói vá»›i em nhÆ° váºy.
- Tất nhiên ạ, -Tôt-tô-chan Ä‘i giaỳ, mở cá»a, rồi quay lại cúi đầu lá»… phép chà o tạm biệt má»i ngÆ°á»i.
Khi thấy Tôt-tô-chan bÆ°á»›c Ä‘i, nÆ°á»›c mắt cứ dâng đầy trên đôi mắt ngÆ°á»i mẹ. Tháºt khó lòng tin được rằng má»™t cô bé hoạt bát, nhanh nhẹn Ä‘i há»c rất ngoan và phấn khởi nhÆ° váºy lại vừa má»›i bị Ä‘uổi há»c. Bà mẹ tha thiết cầu mong sao cho lần nà y má»i chuyện sẽ được tốt là nh.
NhÆ°ng liá»n sau đó bà bá»—ng giáºt mình khi thấy Tôt-tô-chan vừa tháo tấm thẻ lên tà u và đeo nó và o con Rôc-ky. "Ôi lạy chuá...", bà mẹ lo lắng suy nghÄ©, nhÆ°ng bà quyết định không nói má»™t câu naò, mà hãy cứ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Sau khi Tôt-tô-chan đeo tấm thẻ lên tà u và o cổ con Rôc-ky, em ngồi xuống và nói với nó:
- Äằng ấy thấy không? Tấm thẻ nà y không hợp vá»›i đằng ấy chút naò!
Tấm thẻ bị kéo lê trên mặt đất vì sợi dây buộc quá daì.
- Äằng ấy hiểu không? Äây là thẻ của tá»›, ứ phải của đằng ấy. Äằng ấy không thể lên tà u được đâu. NhÆ°ng tá»› sẽ há»i thầy hiệu trưởng và bác soát vé xem há» có cho đằng ấy đến trÆ°á»ng không nhé!
Rôc-ky rất chú ý lắng nghe, hai tai giá»ng lên. Nó ngáp dà i sau khi liếm liếm và o tấm thẻ.
- Con tà u lá»›p há»c không chạy đâu nên tá»› thấy đằng ấy không cần phải có vé lên taù. NhÆ°ng hôm nay đằng ấy phải ở nhà , chá» tá»› vá» nhé.
Rôc-ky thÆ°á»ng Ä‘i theo Tôt-tô-chan đến táºn cổng trÆ°á»ng rồi sau đó má»›i quay vá». Tất nhiên là hôm nay nó cÅ©ng mong được là m nhÆ° váºy.
Tôt-tô-chan tháo tấm thẻ Ä‘eo ở cổ con Rôc-ky ra rồi tháºn trá»ng Ä‘eo và o cổ mình. Má»™t lần nữa em tạm biệt cha, mẹ.
Sau đó Tôt-tô-chan chạy Ä‘i không thèm ngoaà đầu laị. Chiếc cặp sách Ä‘áºp bồm bá»™p và o lÆ°ng em. Con Rôc-ky vui vẻ chạy bên em.
Con Ä‘Æ°á»ng đến nhà ga cÅ©ng gần bằng con Ä‘Æ°á»ng đến trÆ°á»ng cÅ©, vì váºy Tôt-tô-chan đã gặp lại những con cún, những chú mèo và cả những bạn cùng lá»›p trÆ°á»›c đây.
Liệu mình có nên khoe tấm thẻ lên tà u vá»›i há» hay không nhỉ? Tôt-tô-chan đắn Ä‘o, nhÆ°ng em không muốn đến cháºm nên em quyết định không khoe và o hôm đó, vá»™i vã đến trÆ°á»ng.
Khi thấy Tôt-tô-chan rẽ phaỉ, vá» hÆ°á»›ng nhà ga, chứ không rẽ trái nhÆ° thÆ°á»ng lệ, con Rôc-ky dừng lại và nhìn quanh má»™t cach lo lắng. Äến cổng nhà ga rồi, Tôt-tô-chan chạy lại vá»›i con Rôc-ky Ä‘ang đứng vẻ hoang mang.
- Tá»› không đến trÆ°á»ng cÅ© nữa đâu, bây giá» tá»› đến trÆ°á»ng má»›i cÆ¡.
Tôt-tô-chan áp má mình và o mặt con Rôc-ky. Äôi tai nó có mùi hôi hôi, nhÆ°ng, nhÆ° má»i ngà y đối vá»›i em, đây lại là mùi quen thuá»™c dá»… chiụ.
- Bai bai- em nói và leo lên các báºc thá»m dẫn và o nhà ga, sau khi giÆ¡ tấm thẻ lân tà u cho ngÆ°á»i soát vé xem. Con Rôc-ky gầm gừ khe khẽ và đứng nhìn mãi cho đến khi không còn thấy Tôt-tô-chan đâu nữa.
LỚP HỌC TRÊN CON TÀU
Khi Tôt-tô-chan đến cá»a toa tà u mà thầy hiệu trưởng đã nói là phòng há»c của em, cả lá»›p chÆ°a có bạn nà o đến cả. Äây là loaị toa tà u kiểu cổ, cá»a có tay keó. NgÆ°á»i ta phải nắm chặt lấy nó kéo mạnh vá» phÃa bên phaỉ, bằng cả hai tay. Tôt-tô-chan nhìn và o bên trong toa, trống ngá»±c Ä‘áºp rá»™n rà ng, vẻ mặt đầy xúc Ä‘á»™ng: "Ôi!".
Ngồi há»c ở đây sẽ giống nhÆ° Ä‘ang trong má»™t chuyến Ä‘i daì, cứ Ä‘i maÄ©, Ä‘i maÄ©. PhÃa trên cá»a sổ vẫn còn những giá để hà nh lý. Chỉ có khác là ở phÃa đầu toa treo má»™t bảng Ä‘en. Và thay cho hai hà ng ghế dá»c là những bá»™ bà n ghế há»c sinh xếp ngang hÆ°á»›ng vá» phÃa trÆ°á»›c. Má»i thứ khác Ä‘á»u vẫn còn nguyên nhÆ° cÅ©, trừ những sợi dây da để nắm tay. Tôt-tô-chan bÆ°á»›c và o và ngồi xuống chá»— của má»™t bạn nà o đó. Những chiếc ghế gá»— ở đây cÅ©ng giống nhÆ° ở trÆ°á»ng cÅ©, nhÆ°ng tiện lợi hÆ¡n và em thấy có thể ngồi ở đây suốt ngà y được. Tôt-tô-chan vô cùng phấn khởi. Em rất thÃch trÆ°á»ng nà y và quyết định ngà y nà o cÅ©ng đến trÆ°á»ng, kể cả ngà y nghỉ.
Tôt-tô-chan nhìn qua cá»a sổ. Em biết rằng con tà u Ä‘ang đứng yên tại chá»—, nhÆ°ng hình nhÆ° nó Ä‘ang chuyển Ä‘á»™ng, phải chăng vì những bông hoa và những khóm cây trên sân trÆ°á»ng cứ rung rinh lay Ä‘á»™ng trÆ°á»›c gió đã cho em cái cảm giác kia?
- Thú vị tháºt! -cuối cùng Tôt-tô-chan reo lên nhÆ° váºy. Sau đó, áp mặt và o cá»a sổ, em nghÄ© ra và i câu hát nhÆ° vẫn thÆ°á»ng là m má»—i khi em phấn khởi.
"Vui mừng vui,
Là em vui mừng vui!
Sao em vui?
Vì..."
Vừa lúc đó có má»™t bạn bÆ°á»›c vaò, má»™t bạn gaÃ. Bạn ấy lấy vở và há»™p bút ra khá»i cặp rồi để lên bà n. Sau đó bạn kiá»…ng chân để cặp lên giá. Bạn ấy cÅ©ng để túi Ä‘á»±ng già y lên đó. Tôt-tô-chan không hát nữa và em cÅ©ng bắt chÆ°á»›c là m nhÆ° váºy. Sau đó, lại má»™t bạn trai và o lá»›p. Bạn ấy đứng từ ngoaì cá»a và quăng cặp sách lên giá cứ nhÆ° thế, là má»™t cầu thủ bóng rổ. Chiếc cặp nảy lên và rÆ¡i xuống sà n. "Ném tồi quá", bạn ấy vừa nói vừa nhặt chiếc cặp lên ngắm để ném tiếp. Lần nà y chiếc cặp nằm gá»n trên giá. "Ném tà i tháºt", em reo lên. NhÆ°ng ngay sau đó, em lại noÃ: "Không, vẫn còn tồi lắm", khi em trÆ°á»n trên bà n mở cặp lấy vở và há»™p bút chì ra. rõ rà ng bạn ấy đã ném trượt trong lần ném đầu tiên.
Cuối cùng chỉ có chÃn há»c sinh trong toa taù. Các em là há»c sinh lá»›p má»™t của trÆ°á»ng Tô-mô-e Ga-ku-en.
Các em sẽ cùng nhau đi trên chuyến tà u naỳ.
BÀI HỌC Ở TRƯỜNG TÔ-MÔ-E
Äến há»c ở trong toa xe tưởng đã là chuyện khác rồi, váºy mà cách sắp xếp chá»— ngồi ở đây cÅ©ng kỳ lạ nốt. Ở trÆ°á»ng há»c khác sinh được bố trà ngồi má»™t chá»— cố định. NhÆ°ng ở đây các em được phép ngồi bất kỳ chá»— nà o mà các em thÃch trong các buổi há»c.
Sau một lúc suy nghĩ và nhìn quanh Tôt-tô-chan quyết định ngồi cạnh bạn gái đến sau em sáng nay vì bạn ấy mặc chiếc váy có thêu con thỠtai daì.
Tuy nhiên, Ä‘iá»u kỳ lạ nhất ở trÆ°á»ng nà y lại chÃnh là các bà i há»c.
Thông thÆ°á»ng ở các trÆ°á»ng khác thá»i khóa biểu sắp xếp theo từng bá»™ môn, và dụ, sau tiết tiếng Nháºt là tiết toán... NhÆ°ng ở trÆ°á»ng nà y lại hoà n toà n khác. Trong giỠđầu cô giáo ghi toà n bá»™ các Ä‘á» bà i và những câu há»i của các môn há»c trong ngà y lên bảng. Sau đó, cô noÃ: "Bây giá» các em có thể bắt đầu bất kỳ môn nà o mà các em thÃch".
NhÆ° váºy là há»c sinh có thể bắt đầu bằng môn tiếng Nháºt, môn toán hay bất kỳ má»™t môn nà o đó cÅ©ng được. Em nà o thÃch văn thì có thể là m văn, em nà o thÃch môn lý thì có thể thá» nghiệm Ä‘un sôi má»™t chất nà o đó trong chiếc bình thót cổ trên chiếc đèn cồn, nhÆ° váºy những tiếng nổ nhá» rất có thể sẽ xảy ra trong bất kỳ phòng há»c naò.
PhÆ°Æ¡ng pháp dạy há»c nà y giúp giáo viên theo dõi há»c sinh từ lá»›p thấp đến lá»›p cao - hiểu rõ hứng thú của từng em cÅ©ng nhÆ° cách suy nghÄ© và đặc Ä‘iểm của má»—i em. Äây là má»™t phÆ°Æ¡ng pháp lý tưởng giúp giáo viên thá»±c sá»± hiểu há»c sinh của mình.
Vá» phần há»c sinh, các em thÆ°á»ng rất muốn được bắt đầu bằng môn há»c mà các em thÃch nhất. Và thá»±c tế, các em có cả má»™t ngà y để xoay xở vá»›i các môn mà mình không thÃch, có nghÄ©a là ở chừng má»±c nà o đó các em cÅ©ng đã tá»± giải quyết được các vấn Ä‘á» naỳ. Việc há»c táºp hầu nhÆ° hoà n toà n chủ Ä‘á»™ng và há»c sinh có thể gặp, trao đổi vá»›i giáo viên bất kể lúc nà o khi cần. Giáo viên cÅ©ng có thể đến vá»›i há»c sinh, nếu muốn, và giải thÃch bất kỳ má»™t vấn Ä‘á» nà o cho đến khi các em hiểu tháºt cặn kẽ. Sau đó há»c sinh được giao thêm bà i táºp là m ở nhà . Äây là phÆ°Æ¡ng pháp nghiên cứu theo đúng nghÄ©a của nó, và điá»u đó có nghÄ©a là không má»™t há»c sinh nà o ngồi lÆ¡ đãng trong lúc thầy nói và giải thÃch.
Há»c sinh lá»›p má»™t chÆ°a đủ trình Ä‘á»™ tá»± há»c má»™t mình, song mặc dù váº, các em vẫn được phép bắt đầu bằng bất kỳ môn há»c nà o mà các em thÃch.
Có em chép lại bảng chữ caÃ, má»™t số em khác vẽ tranh, em thì Ä‘á»c sách, lại có má»™t số em táºp thể dục má»m deá». Bạn gái ngồi cạnh Tôt-tô-chan đã biết hết các chữ cái và lần lượt ghi và o vở. Tất cả Ä‘á»u má»›i mẻ nên lúc đầu Tôt-tô-chan hÆ¡i lo lắng và không biết phải là m gì.
Äúng lúc đó, má»™t bạn trai ngồi phÃa sau em đứng dáºy cầm quyển vở Ä‘i lên bảng để há»i thầy má»™t Ä‘iá»u gì đó. Cô giáo ngồi bên chiếc bà n cạnh bảng Ä‘en , Ä‘ang giải thÃch cho má»™t há»c sinh khác. Tôt-tô-chan không nhìn quanh phòng há»c nữa, hai tay chống cằm, em dán mắt và o lÆ°ng bạn trai Ä‘ang Ä‘i lên bảng. Bạn ấy kéo lê đôi chân và toà n thân lắc lÆ° má»™t cách đáng sợ. Lúc đầu Tôt-tô-chan tưởng bạn ấy cố tình là m nhÆ° váºy, nhÆ°ng ngay sau đó em hiểu ra rằng bạn ấy không thể là m khác được.
Tôt-tô-chan tiếp tục theo dõi khi ngÆ°á»i bạn kia vá» chá»—. Bốn mắt nhìn nhau. Bạn ấy mỉm cÆ°á»i, Tôt-tô-chan cÅ©ng vá»™i và ng mỉm cÆ°á»i đáp laị. Khó khăn lắm cáºu bé má»›i ngồi được và o chá»— của mình, Tôt-tôchan quay lại hoỉ:
- Tại sao bạn lại Ä‘i nhÆ° váºy?
Bằng má»™t giá»ng dịu dà ng, cáºu bé trả lá»i nhá» nhẹ:
- Mình bị bại liệt.
- Bại liệt? - Tôt-tô-chan nhắc laị, vì từ xưa đến nay chưa bao giỠem nghe đến từ naỳ.
- Äúng, bại liệt, -cáºu bé thì thầm, -không phải chỉ có chân mình bị liệt mà cả tay mình nữa. -Bạn ấy giÆ¡ tay lên. Tôt-tô-chan nhìn và o cánh tay trái của bạn. Những ngón tay dà i co quắp và gần nhÆ° dÃnh và o nhau.
- NgÆ°á»i ta không có cách nà o để chữa cho bạn à ? -Tôt-tô-chan há»i vẻ lo lắng. Bạn ấy không trả lá»i, Tôt-tô-chan cảm thấy ngượng ngùng và lấy là m tiếc là đã há»i bạn câu đó. NhÆ°ng rồi cáºu bé noÃ:
- Tên mình là Y-a-su-a-ki Y-a-ma-mô-tô. Còn tên đằng ấy là gì?
Tôt-tô-chan mừng rỡ khi nghe giá»ng nói vui vẻ của cáºu bé rồi nó to:
- Tên mình là Tôt-tô-chan.
Thế là Y-a-su-a-ki Y-a-ma-mô-tô và Tôt-tô-chan đã là m quen với nhau.
Mặt trá»i đốt nóng không khà trong toa. Ai đó đã mở cánh cá»a sổ ra. Má»™t là n gió xuân trong là nh ùa và o trong xe hất tung mái tóc của đám trẻ.
Buổi há»c đầu tiên của Tôt-tô-chan tại trÆ°á»ng Tô-mô-e bắt đầu nhÆ° váºy đó.
Trả lá»i ngay kèm theo trÃch dẫn nà y
Last edited by khungcodangcap; 13-02-2009 at 01:01 PM.
|
13-02-2009, 01:44 AM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
[B]THỨC Ä‚N CỦA BIỂN VÀ ÄẤT[/ B]
GiỠăn trÆ°a đã tá»›i - giá» phút mà Tôt-tô-chan hằng mong đợi. Äây là lúc để các bạn giá»›i thiệu “những thức ăn của biển và của đấtâ€.
Thầy hiệu trưởng nói câu đó để diá»…n tả má»™t bữa ăn đủ thà nh phần dinh dưỡng. Thay cho cách nói “Phải luyện cho con em chúng ta ăn được má»i thức ăn†hoặc “Yêu cầu các báºc phụ huynh cho con em mình ăn trÆ°a đủ chất dinh dưỡngâ€, thầy hiệu trưởng trÆ°á»ng nà y kêu gá»i các báºc cha mẹ hãy cho thêm và o khẩu phần ăn trÆ°a của há»c sinh “những thức ăn của biển và của đấtâ€.
“Những thức ăn của biển †là hải sản như cá, cu, tôm, tép, hà u, sò, v.v…. Còn “những thức ăn của đất†là nông sản – và dụ như cơm, rau, quả, thịt lợn, thịt bò, thịt gà …
Bà mẹ Tôt-tô-chan rất quan tâm đến vấn Ä‘á» nà y. Bà nghÄ© hiếm có má»™t thầy hiệu trưởng nà o có thể diá»…n đạt khẩu phần ăn có đầy đủ dinh dưỡng má»™t cách Ä‘Æ¡n giản đến nhÆ° váºy. Äiá»u thú vị là chỉ cần lá»±a chá»n má»™t trong hai loại đó là việc là m bữa ăn trÆ°a trở nên Ä‘Æ¡n giản hÆ¡n. Ngoà i ra thầy hiệu trưởng còn nói rõ rằng không ai phải lo nghÄ© quá nhiá»u, hay phải mất nhiá»u công sức để đạt cho được hai yêu cầu đó. Nông sản ở đây có khi chỉ là má»™t quả trứng tráng, và hải sản có khi chỉ là má»™t lát cá ngừ kho. Hoặc Ä‘Æ¡n giản hÆ¡n chỉ cần món tảo biển đại diện cho “đại dÆ°Æ¡ngâ€, và món dÆ°a ngâm dấm thay cho “những sản phẩm của đấtâ€.
Hôm trước, trong lúc Tôt-tô-chan đang mải theo dõi một cách thèm muốnbữa ăn trưa của các bạn mình, thì thầy hiệu trưởng đến, và xem tất cả các hộp cơm trưa.
- Cháu có những thức ăn của biển và của đất không? – ông vừa há»i vừa kiểm tra từng há»™p má»™t. Tháºt vui khi nháºn mặt những thức ăn mà các bạn “đưa từ biển lên và lấy từ đất liá»nâ€.
Có những trÆ°á»ng hợp vì mẹ quá báºn, nên thức ăn mang theo chỉ có thức ăn của biển hoặc của đất. NhÆ°ng không sao. Khi thầy hiệu trưởng Ä‘i kiểm tra, vợ ông cÅ©ng Ä‘i theo, ngá»±c Ä‘eo má»™t chiếc tạp dá» trắng, hai tay cầm hay cái xoong. Nếu thầy dừng lại trÆ°á»›c mặt má»™t há»c sinh nà o đó và nói “biển†thì láºp tức bà vợ ông gắp ngay hai viên chả cá từ chiếc xoong “biển†ra cho em đó. Ngược lại nếu ông nói “đất†thì láºp tức bà vợ ông lại gắp ngay những miếng khoai tây rán từ chiếc xoong “đất†ra cho.
Ở đây không còn má»™t ai muốn nói rằng em không thÃch chả cá, hay nghÄ© rằng má»™t bữa ăn trÆ°a ngon phải nhÆ° thế nà o, hay bữa ăn trÆ°a tồi là nhÆ° thế nà o. Sá»± quan tâm chủ yếu của các em ở chá»— thức ăn của các em có đủ cả hai yêu cầu vá» biển và vỠđất hay không. Và nếu chỉ có váºy thì niá»m vui của các em đã được thá»a mãn, các em rất phấn khởi.
Khi bắt đầu hiểu được “những thức ăn của biển và của đất†là thế nà o rồi, Tôt-tô-chan thấy lo sợ, không hiểu bữa ăn trÆ°a mà mẹ em đã chuẩn bị má»™t cách rất vá»™i vã sáng nay, có được chấp nháºn hay không. NhÆ°ng khi mở há»™p ra em thấy thức ăn trÆ°a của em tháºt là tuyệt vá»i và em cố giữ để khá»i thốt ra những từ “tuyệt, tuyệt, tuyệt quá!â€.
Thức ăn trÆ°a của Tôt-tô-chan gồm có trứng rán và ng, Ä‘áºu xanh, Ä‘en-bu mà u nâu và buồng trứng cá thu mà u hồng. Thức ăn đủ mà u sắc trông nhÆ° má»™t vÆ°á»n hoa.
- Äẹp quá - thầy hiệu trưởng nói.
Tôt-tô-chan hơi run run:
- Mẹ cháu nấu ăn giá»i lắm, - em nói.
- Äúng, đúng, - thầy hiệu trưởng trả lá»i. Sau đó thầy chỉ và o món Ä‘en-bu (ruốc cá) và há»i: - Äây là món gì? Nó là thức ăn của biển hay là của đất?
Tôt-tô-chan nhìn món ăn nà y, rất phân vân không hiểu thuá»™c loại nà o. Nó có mà u của đất nhÆ° váºy rất có thể nó là của đất. NhÆ°ng em không dám chắc Ä‘iá»u đó.
- Cháu không biết ạ, - em nói.
Sau đó thầy hiệu trưởng há»i cả lá»›p:
- Các em có biết đen-bu từ đâu ra không nà o, từ biển hay từ đất?
Dừng lại một lúc để suy nghĩ, một số em reo lên:
- Từ đất ạ.
Nhưng không em nà o biết chắc chắn.
- Thôi được, thầy sẽ kể cho các em nghe - thầy hiệu trưởng nói. – Den-bu là thức ăn lấy từ biển lên.
- Tại sao ạ? - Má»™t cáºu bé há»i.
Äứng ở giữa vòng tròn bà n ghế, thầy hiệu trưởng giải thÃch:
- Den-bu là thịt cá lá»c bá» xÆ°Æ¡ng, rang nhá» lá»a sau đó nghiá»n nhá» và nêm gia vị và o.
- Ôi! – Các em kêu lên. Sau đó một và i em đỠnghị được xem món ruốc cá của Tôt-tô-chan.
- Tất nhiên là được, - thầy hiệu trưởng nói.
Và thế là cả lá»›p xúm và o xem món ruốc cá của Tôt-tô-chan. Chắc chắn có em đã biết den-bu là gì rồi, nhÆ°ng vẫn cứ thÃch xem và cÅ©ng có bạn muốn xem món den-bu của Tôt-tô-chan có khác gì món đó của nhà em không. Quá nhiá»u bạn nhìn em, tá»›i mức, Tôt-tô-chan ngại rằng những sợi ruốc có thể bay mất.
Tôt-tô-chan hÆ¡i hoảng sợ trong bữa ăn trÆ°a đầu tiên đó, nhÆ°ng nhá»™n tháºt. Thú vị biết bao nhiêu khi hiểu được “hải sản†và “nông sản†là gì. Em cÅ©ng đã hiểu thêm được rằng den-bu là m từ cá. Và mẹ em đã nhá»› bá» và o há»™p cÆ¡m trÆ°a của em những thức ăn của biển và những thức ăn của đất. Cuối cùng má»i chuyện Ä‘á»u tốt đẹp, em hà i lòng nghÄ© nhÆ° váºy.
Tôt-tô-chan đặc biệt phấn khởi khi bắt đầu ăn những món ngon miệng do mẹ em là m.
"NHAI CHO KỸ"
Thông thÆ°á»ng bắt đầu bữa ăn ngÆ°á»i ta hay nói: “I-ta-da-ki-ma-su†có nghÄ©a là xin má»i. NhÆ°ng ở trÆ°á»ng Tô-mô-e Ga-ku-en thì khác, bắt đầu bữa ăn lại là má»™t bà i hát. Thầy là má»™t nhạc sÄ© và thầy sáng tác má»™t “bà i hát đặc biệt để hát trÆ°á»›c lúc ăn trÆ°aâ€. Thá»±c ra thầy chỉ viết lá»i và dá»±a và o nhạc Ä‘iệu của má»™t bà i dân ca nổi tiếng “khoan, khoan, dô khoan†mà thôi. Lá»i của bà i hát do thầy hiệu trưởng sáng tác và nhÆ° thế nà y:
Nhai, nhai, nhai cho kỹ
Những gì bạn ăn.
Nhớ nhai cho kỹ, nhai cho kỹ
Cơm, rau, cá, thịt chúng ta ăn.
Chỉ sau khi hát xong, các em má»›i nói “I-ta-da-ki-ma-suâ€.
Lá»i của bà i hát rất hợp vá»›i giai Ä‘iệu của bà i “khoan, khoan, dô khoanâ€, đến mức sau đó nhiá»u năm có há»c sinh vẫn coi đó là bà i hát để hát trÆ°á»›c khi ăn.
Có thể thầy hiệu trưởng do đã gẫy mất mấy chiếc răng nên má»›i sáng tác bà i hát nà y. NhÆ°ng thá»±c ra ông luôn luôn nhắc các em phải ăn cháºm, nhai kỹ, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Và nhÆ° váºy có thể ông sáng tác bà i nà y là cốt để nhắc nhở các em.
Sau khi cất cao giá»ng hát, tất cả các em Ä‘á»u nói xin má»i, “I-ta-da-ki-ma-suâ€, và ngồi và o ăn “những thức ăn của biểnvà của đấtâ€.
Phòng há»p yên lặng trong chốc lát.
CUỘC DẠO CHÆ I Ở TRƯỜNG
Sau bữa trÆ°a, trÆ°á»›c khi trở lại lá»›p há»c, nÆ¡i cô giáo Ä‘ang đợi, Tôt-tô-chan cùng các bạn vui chÆ¡i trên sân trÆ°á»ng.
- Sáng nay các em rất chịu khó há»c táºp, cô nói, - váºy chiá»u nay các em muốn là m gì nà o?
Tôt-tô-chan chưa kịp suy nghĩ là nên là m gì thì cả lớp đã đồng thanh:
- Äi dạo ạ.
- Äồng ý, - cô đáp lại, và tất cả bá»n trẻ chạy lao ra ngoà i.
Tôt-tô-chan thÆ°á»ng Ä‘i dạo cùng cha em và con Rốc-ky. Em rất hồi há»™p vì chÆ°a bao giá» nghe nói đến má»™t cuá»™c Ä‘i bá»™ ở trÆ°á»ng. Tuy nhiên vì em rất thÃch Ä‘i dạo nên em không thể đợi được.
Mãi sau nà y em má»›i nháºn ra rằng, nếu buổi sáng các em chịu khó hoà n thà nh tất cả các công việc do giáo viên ghi lên bảng, thì buổi chiá»u các em sẽ được Ä‘i dạo. Tất cả Ä‘á»u nhÆ° váºy, dù là há»c sinh lá»›p má»™t hay lá»›p sáu.
ChÃn há»c sinh lá»›p má»™t vá»›i cô chủ nhiệm Ä‘i giữa, cùng ra khá»i cổng và bắt đầu men theo con suối. Hai bên bá» suối là những rặng anh Ä‘Ã o vừa nở hoa. Những cánh đồng hoa mù tạc và ng trải dà i hút tầm mắt. Con suối từ lâu đã không còn nữa, thay và o đó là những tòa nhà và cá»a hà ng má»c lên kÃn cả khu vá»±c. Ngà y xÆ°a hầu hết vùng Gi-y-u-gao-ka nà y là những cánh đồng.
- Chúng ta sẽ Ä‘i đến Ä‘á»n Ku-hon-but-su, - cô bé mặc áo có thêu con thá» nói. Tên cô bé đó là Sac-kô-chan.
- Lần trÆ°á»›c chúng em nhìn thấy má»™t con rắn ở dÆ°á»›i áo, Sac-kô-chan nói. – Sân Ä‘á»n có má»tt cái giếng cổ, ở đó có lần má»™t ngôi sao đã sa xuống, ngÆ°á»i ta kể nhÆ° váºy.
Vừa Ä‘i các em vừa rÃu rÃt nói vá» những Ä‘iá»u mà các em Æ°a thÃch. Bầu trá»i mà u xanh rợp cánh bÆ°á»›m bay.
Sau khi Ä‘i bá»™ mÆ°á»i phút, cô giáo dừng lại. Cô chỉ và o mấy bông hoa và ng và nói:
- Các em hãy xem những bông hoa mù tạc nà y. Các em có biết tại sao hoa lại nở rộ rực rỡ như thế nà y không.
Cô giải thÃch vá» phấn hoa Ä‘á»±c và nhụy hoa cái trong lúc các em sà xuống hai bên Ä‘Æ°á»ng xem hoa. Cô nói vá»›i các em biết ong bÆ°á»›m cÅ©ng đã giúp cho hoa thụ phấn nhÆ° thế nà o. Sá»± thá»±c bÆ°á»›m và ong rất báºn rá»™n vá»›i công việc nà y.
Sau đó cô giáo lại tiếp tục Ä‘i, tất cả các em ngừng xem hoa và đứng dáºy. Có bạn nà o đó nói:
- Trông chúng giống như những khẩu súng ngắn! Có đúng không nà o?
Tôt-tô-chan không nghÄ© nhÆ° váºy, nhÆ°ng cÅ©ng nhÆ° các bạn khác, em tin rằng phấn hoa Ä‘á»±c và nhụy hoa cái là rất quan trá»ng.
Äi bá»™ thêm mÆ°á»i phút nữa, các em đến má»™t công viên đầy cây xanh. Công viên nà y bao quanh Ä‘á»n Ku-hon-but-su. Và o đến sân Ä‘á»n, các em tá»a ra khắp nÆ¡i.
- Bạn có muốn xem giếng sao sa không? - Sac-kô-chan há»i và Tôt-tô-chan đồng ý, chạy theo ngay.
Thà nh giếng trông nhÆ° bằng đá, cao đến ngá»±c các em; có nắp Ä‘áºy bằng gá»—, các em mở nắp và nhìn xuống. Lòng giếng tối om, Tôt-tô-chan chỉ có thể nhìn thấy má»™t váºt tá»±a má»™t tảng bê tông nhá» hay má»™t hòn đá, chẳng có gì giống ngôi sao lấp lánh nhÆ° em tưởng tượng. Sau khi nhìn má»™t hồi lâu, em há»i;
- Bạn đã nhìn thấy ngôi sao chưa?
- Chẳng thấy gì cả! – Sac-kô-chan lắc đầu trả lá»i.
Tôt-tô-chan không hiểu tại sao ngôi sao không tá»a sáng.
- Có thể là nó đang ngủ, - em nói sau một lúc suy nghĩ.
- Sao cÅ©ng ngủ à ? - Sac-kô-chan há»i, hai mắt trợn tròn.
- Tá»› nghÄ© sao ngủ và o ban ngà y và thức dáºy và o ban đêm để chiếu sáng, - Tôt-tô-chan nói nhanh vì em không dám tin là mình nói đúng.
- Sau đó các em táºp hợp nhau lại và đi vòng quanh sân Ä‘á»n. Các em phá lên cÆ°á»i khi thấy hai bức tượng hở bụng của hai ông há»™ pháp ở hai bên cổng Ä‘á»n. Các em sợ hãi nhìn bức tượng Pháºt đứng ở đại sảnh trong cảnh tranh tối tranh sáng. Các em Æ°á»›m thá» chân mình và o cái dấu chân to in trên đá mà ngÆ°á»i ta bảo là dấu chân của Ten-ga má»™t con yêu tinh mÅ©i dà i. Các em Ä‘i bách bá»™ quanh ao và nói chuyện vá»›i những ngÆ°á»i Ä‘ang bÆ¡i thuyá»n. Các em nhảy lò cò trên bãi đá cuá»™i Ä‘en bóng loáng quanh các nấm má»™. Má»i thứ Ä‘á»u má»›i đối vá»›i Tôt-tô-chan, và em cứ kêu lên vẻ kinh ngạc trÆ°á»›c má»—i Ä‘iá»u em vừa phát hiện.
- Äến giá» phải vá» rồi! – cô giáo nói, khi mặt trá»i bắt đầu lặn. Và các em Ä‘i vá» trÆ°á»ng, theo con Ä‘Æ°á»ng nằm giữa những cánh đồng hoa mù tạc và những cây anh Ä‘Ã o.
Trong lúc Ä‘i chÆ¡i các em không thể nháºn ra rằng những cuá»™c Ä‘i dạo nà y, thá»i gian vui chÆ¡i rảnh rá»—i của các em, trong thá»±c tế lại là những bà i há»c quý giá vá» khoa há»c, lịch sá» và sinh há»c.
Tôt-tô-chan bắt đầu là m quen với tất cả các bạn và em có cảm giác đã biết các bạn từ lâu.
- Ngà y mai chúng ta lại Ä‘i dạo nhé, - em nói vá»›i các bạn nhÆ° váºy trên Ä‘Æ°á»ng trở vá».
- Äồng ý, đồng ý, - các bạn vừa chạy nhảy vừa trả lá»i.
Những con bÆ°á»›m vẫn rá»™n rịp bay Ä‘i là m việc và bầu trá»i đầy tiếng chim hót lÃu lo. Trống ngá»±c Tôt-tô-chan Ä‘áºp rá»™n rà ng vì vui sÆ°á»›ng.
Last edited by khungcodangcap; 13-02-2009 at 01:05 PM.
|
13-02-2009, 01:47 AM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
BÀI HÃT CỦA TRƯỜNG
Má»—i ngà y ở trÆ°á»ng Tô-mô-e Ga-ku-en lại có thêm má»™t Ä‘iá»u ngạc nhiên má»›i đối vá»›i em. Buổi sáng em nóng lòng muốn đến trÆ°á»ng tá»›i mức em cảm thấy dÆ°á»ng nhÆ° bình minh đến quá muá»™n. Và khi vỠđến nhà , em kể chuyện nhÆ° pháo ran, kể cho con Rốc-ky, cho bố và cho mẹ nge vá» những việc em đã là m ở trÆ°á»ng hôm đó, những chuyện vui và những Ä‘iá»u bất ngá». Em kể say sÆ°a đến mức đôi khi mẹ em phải nói: “Thôi đủ rồi, không kể nữa, và o ăn Ä‘i conâ€.
Ngay cả khi Tôt-tô-chan đã hoà n toà n quen vá»›i trÆ°á»ng má»›i rồi, em vẫn còn hà ng núi chuyện để kể. Và mẹ em rất vui vì má»i chuyện lại diá»…n ra nhÆ° váºy.
Má»™t hôm, ngồi trên tà u Ä‘i đến trÆ°á»ng, Tôt-tô-chan bá»—ng nảy ra câu há»i không biết trÆ°á»ng Tô-mô-e đã có bà i hát nà o chÆ°a. Em sốt ruá»™t muốn mau đến trÆ°á»ng để há»i. Tuy còn hai ga nữa má»›i đến, song Tôt-tô-chan đã đứng bên cá»a sẵn sà ng nhảy xuống khi tà u và o ga Gi-y-u-gao-ka. Má»™t phụ nữ lên tà u trÆ°á»›c đó má»™t ga, thấy Tôt-tô-chan đứng yên không nhúc nhÃch, và ở tÆ° thế sẵn sà ng nhÆ° má»™t váºn Ä‘á»™ng viên chạy Ä‘ang ở và o vị trà xuất phát, bà nà y lẩm bẩm:
- Em bé ấy đang có chuyện gì thế nhỉ?
Tà u đến ga, Tôt-tô-chan lao xuống nhÆ° má»™t tia chá»›p. Trong khi ngÆ°á»i soát vé vừa má»›i nói “Gi-y-u-gao-ka! Gi-y-u-gao-ka!†và con tà u chÆ°a dừng hẳn, thì Tôt-tô-chan đã nhẹ nhà ng đặt chân lên sân ga, và mau chóng biến mất sau cổng ra.
BÆ°á»›c bà o phòng há»c toa xe, Tôt-tô-chan há»i ngay Tai-gi Y-ma-ma-nu-chi, ngÆ°á»i và o lá»›p trÆ°á»›c em:
- Tai-chan, trÆ°á»ng mình đã có bà i hát chÆ°a nhỉ?
Tai-chan, cáºu há»c sinh thÃch môn lý, liá»n trả lá»i sau má»™t thoáng suy nghÄ©:
- Mình không tin là trÆ°á»ng ta đã có.
- á»’, - Tôt-tô-chan nói vẻ suy nhÄ©. Theo mình thì trÆ°á»ng ta phải có má»™t bà i hát. Bá»n mình có má»™t bà i hát rất hay khi còn ở trÆ°á»ng cÅ©.
Và thế là em cất cao giá»ng, hát luôn:
Dù nước hồ Sen-dô-ku rất nông
Em há»c được bao Ä‘iá»u sâu sắc …
Tuy Tôt-tô-chan ở trÆ°á»ng cÅ© có Ãt ngà y và lá»i của bà i hát rất khó, song em đã há»c thuá»™c má»™t cách dá»… dà ng.
Tôt-tô-chan vẫn quan tâm đến chuyện và i hát. Lúc đó các há»c sinh khác cÅ©ng đã tá»›i đủ. Các em cÅ©ng tá» ra rất chú ý đến Ä‘iá»u mà Tôt-tô-chan nêu lên.
- Chúng mình hãy Ä‘á» nghị thầy hiệu trưởng viết má»™t bà i hát cho trÆ°á»ng - Tôt-tô-chan nói.
- Äồng ý đấy – Các bạn khác reo lên và tất cả kéo nhau đến phòng thầy hiệu trưởng.
Nghe Tôt-tô-chan hát bà i hát vá» trÆ°á»ng cÅ© và nghe các em nói vỠý muốn của mình, thầy hiệu trưởng liá»n bảo:
- Thôi được, sáng mai thầy sẽ đem cho các em một bà i hat.
- Thầy nhá»› giữ lá»i hứa? – các em đồng thanh nói và xếp thà nh hà ng má»™t trở vá» lá»›p há»c.
Sáng hôm sau, lá»›p nà o cÅ©ng được báo tin là phải táºp hợp ở sân trÆ°á»ng. Tôt-tô-chan Ä‘i cùng các bạn, tất cả Ä‘á»u rất sốt ruá»™t. TrÆ°á»›c cái bảng Ä‘en kê ở giữa sân, thầy hiệu trưởng nói:
- Nà o, đây là bà i hát vá» trÆ°á»ng Tô-mô-e của các em.
Ông kẻ năm Ä‘Æ°á»ng thẳng song song lên bảng và ghi các nốt nhạc lên đó:
Rồi ông giơ tay lên như một nhạc trưởng và nói:
- Bây giỠchúng ta sẽ cùng nhau hát nhé.
Thầy hiệu trưởng bắt nhịp, cả năm mÆ°Æ¡i há»c sinh trong trÆ°á»ng cùng hát:
Tô-mô-e, Tô-mô-e, Tô-mô-e
- Tất cả chỉ có thế thôi ạ! Tôt-tô-chan há»i, trong lúc tạm dừng.
- Äúng! Tất cả chỉ có thế! - thầy hiệu trưởng tá»± hà o trả lá»i.
- Bà i hát sẽ hay hÆ¡n nếu có thêm lá»i đẹp viết thêm và o - Tôt-tô-chan nói, vẻ đầy thất vá»ng. – Và dụ nhÆ° “Dù nÆ°á»›c hồ Sen-dô-ku rất nôngâ€.
- Thế các cháu không thÃch bà i hát nà y à ? - Thầy hiệu trưởng há»i, mặt Ä‘á» bừng, nhÆ°ng vẫn mỉm cÆ°á»i. – Theo thầy thì bà i hát nà y tÆ°Æ¡ng đối hay đấy?
Không ai thÃch bà i hát nà y vì nó quá Ä‘Æ¡n giản. Hình nhÆ° đối vá»›i các em thà không có còn hÆ¡n là có bà i hát mà lại quá Ä‘Æ¡n giản.
Tuy rất buồn, thầy hiệu trưởng không tá» ra bá»±c mình. Thầy đến trÆ°á»›c cái bảng Ä‘en rồi xóa bà i hát Ä‘i. Tôt-tô-chan cảm thấy các em hÆ¡i vụng vá», nhÆ°ng cuối cùng, má»™t cái gì đó đã để lại trong lòng em má»™t ấn tượng mạnh mẽ.
Sá»± thất là không má»™t lá»i lẽ nà o có thể diá»…n đạt đầy đủ hÆ¡n tình thÆ°Æ¡ng yêu của thầy hiệu trưởng đối vá»›i các em và nhà trÆ°á»ng. NhÆ°ng các em chÆ°a đủ hiểu biết để nháºn ra Ä‘iá»u đó. Chả mấy chốc các em đã quên Ä‘i ý muốn có má»™t bà i hát vá» nhà trÆ°á»ng, và thầy hiệu trưởng cÅ©ng thấy không cần phải có má»™t bà i hát nữa. Vì váºy khi thấy bà i hát bị xóa Ä‘i thì cÅ©ng chấm dứt luôn câu chuyện vá» bà i hát. Thế là trÆ°á»ng Tô-mô-e không bao giá» có má»™t bà i hát riêng.
DỌN ÄI CHO SẠCH SẼ
Trong Ä‘á»i Tôt-tô-chan chÆ°a bao giá» em phải lao Ä‘á»™ng nặng nhá»c. Em nhá»› mãi cái ngà y em đánh rÆ¡i cái và mà em Æ°a thÃch nhất xuống hố xÃ. Trong và không có tiá»n nhÆ°ng vì em rất thÃch nó nên đã mang theo và o nhà vệ sinh. Äây quả là má»™t cái và đẹp, là m bằng vải má»ng, kẻ ô vuông, xanh Ä‘á» và và ng. Và hình vuông có cái khuy hình con chó săn xứ Xcốt giống nhÆ° cái khóa của chiếc thắt lÆ°ng.
Tôt-tô-chan có thói quen hay tò mò. Ngay từ lúc còn bé cứ má»—i lần và o nhà vệ sinh em lại nhìn xuống hố sau khi Ä‘i xong. Vì váºy, trÆ°á»›c ngà y Ä‘i há»c cấp má»™t em đã đánh rÆ¡i đến mấy chiếc mÅ© xuống hố, trong đó có má»™t chiếc mÅ© nan và má»™t chiếc mÅ© viá»n đăng ten trắng. Thá»i ấy nhà vệ sinh chÆ°a có hệ thống giá»™i nÆ°á»›c nhÆ° ngà y nay. Nó chỉ có má»™t hầm chứa phân ở phÃa dÆ°á»›i, do váºy khi rÆ¡i xuống, những chiếc mÅ© cứ nằm nguyên ở đó. Sau những lần ấy mẹ thÆ°á»ng nhắc em đừng nhìn xuống hố sau khi Ä‘i xong.
Hôm ấy, Tôt-tô-chan Ä‘i ra nhà vệ sinh trÆ°á»›c giá» và o lá»›p. Em quên mất lá»i mẹ dặn, và lại nhìn xuống hố sau khi Ä‘i xong. Em tuá»™t tay để chiếc và rÆ¡i xuống đó. Tôt-tô-chan kêu lên khi cái và biến mất trong hầm tối phÃa dÆ°á»›i.
Tôt-tô-chan không khóc và cÅ©ng không chịu để mất cái vÃ. Em chạy đến lá»u của ngÆ°á»i coi trÆ°á»ng vá»› chiếc gáo cán gá»— to và dà i mà ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng dùng để múc nÆ°á»›c tÆ°á»›i vÆ°á»n. Chiếc cán dà i gấp đôi ngÆ°á»i em, nhÆ°ng Ä‘iá»u đó chẳng là m em báºn tâm. Em kéo chiếc gáo chạy vá» phÃa sau trÆ°á»ng và cố tìm cá»a hầm chứa phân. Em Ä‘oán cá»a hầm sẽ ở phÃa sau tÆ°á»ng nhà vệ sinh nhÆ°ng phải mất má»™t hồi lâu tìm kiếm, em má»›i phát hiện ra cái nắp tròn bằng bê tông cách đó má»™t thÆ°á»›c. Vất vả lắm em má»›i nhấc nó lên được. Äây chÃnh là cá»a hầm mà em Ä‘ang tìm kiếm. Em thò đầu và o.
- Lạ tháºt, sao cái hầm nà y lại to gần bằng cái hồ ở Ku-hon-but-su ấy nhỉ! – Em kêu lên.
Sau đó em bắt tay và o công việc. Em múc phân ra khá»i hầm chứa. Lúc đầu em múc ở khu vá»±c em đánh rÆ¡i cái vÃ. NhÆ°ng cái bể nà y vừa sâu vừa rá»™ng lại rất tối, vì nó là bể chứa của cả ba nhà vệ sinh. HÆ¡n nữa nếu em thò đầu và o sâu quá, rất có thể em sẽ bị ngã xuống đó. Em tiếp tục múc phân đổ ra khoảng đất xung quanh hầm, hy vá»ng sẽ tìm được cái và kia.
Tất nhiên em kiểm tra từng gáo má»™t xem cái và có trong đó không. Em đã mất nhiá»u thá»i gian tìm kiếm mà chẳng thấy tăm hÆ¡i nó đâu cả. Liệu nó nằm ở đâu nhỉ? Tiếng chuông báo tiết thứ nhất bắt đầu. Em phân vân chÆ°a biết phải là m gì bây giá», nhÆ°ng vì đã đâm lao phải theo lao, em quyết định là m tiếp. Em dốc sức ra múc, múc mãi …
Một đống phân lớn nằm lù lù khi thầy hiệu trưởng đi qua.
- Cháu Ä‘ang là m gì đó? – Ông há»i Tôt-tô-chan.
- Cháu đánh rÆ¡i cái vÃ, - Tôt-tô-chan vừa trả lá»i vừa tiếp tục múc, không để phà thá»i gian.
- Hiểu rồi, - thầy hiệu trưởng nói và bước đi, hai tay đan chéo sau lưng theo thói quen mỗi lần ông đi dạo.
Thá»i gian trôi qua khá lâu mà em vẫn chÆ°a tìm được cái vÃ. Äống phân hôi thối má»—i lúc má»™t cao thêm.
Thầy hiệu trưởng quay lại.
- Cháu đã tìm thấy và chÆ°a? – Ông há»i.
- Chưa ạ, - Tôt-tô-chan đáp. Lúc nà y em đứng giữa đống phân, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hai má đỠbừng.
Thầy hiệu trưởng Ä‘i lại gần hÆ¡n và nói vá»›i giá»ng thân tình:
- Cháu sẽ hót trả và o bể sau khi tìm được và chứ? - Rồi ông lại đi tiếp như lần trước.
- Vâng ạ, - Tôt-tô-chan phấn khởi trả lá»i và tiếp tục công việc.
Em nhìn đống phân và bá»—ng thấy hÆ¡i lo lo: “Khi là m xong mình sẽ xúc đống bã đổ và o bể, còn nÆ°á»›c thì sao?â€
NÆ°á»›c phân mau chóng thấm xuống đất. Em dừng tay và cố hình dung xem em sẽ phải xúc đống bã đổ và o bể chứa nhÆ° thế nà o vì em đã hứa vá»›i thầy hiệu trưởng. Cuối cùng em quyết định đổ thêm và o đó má»™t Ãt đất Æ°á»›t.
Lúc nà y đống phân đã cao nhÆ° núi, cái bể chứa gần nhÆ° đã cạn hết mà vẫn chẳng thấy cái và đâu cả. Có thể nó đã dạt và o thà nh bể hoặc nằm chìm ở táºn đáy rồi. NhÆ°ng Tôt-tô-chan không để ý đến nó nữa. Em thấy vui vì đã là m hết sức mình để tìm nó. Rõ rà ng niá»m vui mà Tôt-tô-chan có được má»™t phần là do thầy hiệu trưởng đã tôn trá»ng em, thầy không mắng mà ngược lại còn tin và o em nữa. NhÆ°ng Ä‘iá»u nà y quá tinh tế và em chÆ°a thể hiểu được ngay.
Thông thÆ°á»ng khi thấy Tôt-tô-chan trong hoà n cảnh nhÆ° váºy, ngÆ°á»i lá»›n sẽ kêu lên: “Trá»i Æ¡i, cháu Ä‘ang là m gì đấy?†hay “Chấm dứt Ä‘i, nguy hiểm lắmâ€, hay tốt hÆ¡n nữa là há» sẽ giúp em má»™t tay.
Chúng ta hãy nhá»› lại câu há»i “Cháu sẽ hót trả và o bể sau khi tìm được và chứ?†Tháºt là má»™t thầy hiệu trưởng tuyệt vá»i, mẹ em nghÄ© nhÆ° váºy sau khi biết chuyện vá» Tôt-tô-chan.
Kể từ đó không bao giá» Tôt-tô-chan còn nhòm xuống hố xà sau khi Ä‘i xong nữa. Và em cảm thấy thầy hiệu trưởng là ngÆ°á»i cóthể hoà n toà n tin tưởng, và em cà ng yêu quý thầy hÆ¡n bao giá» hết.
Tôt-tô-chan giữ lá»i hữa và đã xúc cả đống phân trả và o bể nhÆ° cÅ©. Xúc ra má»›i vất vả , chứ xúc và o thì có phần nhanh hÆ¡n. Em cÅ©ng đổ thêm và o bể má»™t số đất Æ°á»›t. Sau đó em cà o phẳng mặt đất xung quanh, Ä‘áºy nắp lại nhÆ° cÅ© và đem trả cái gáo và o lá»u của ngÆ°á»i coi trÆ°á»ng.
Äêm ấy, trÆ°á»›c khi Ä‘i ngủ, Tôt-tô-chan vẫn còn nghÄ© vá» cái và đẹp mà em đã đánh rÆ¡i xuống hầm tối. Em buồn vì mất cái vÃ. NhÆ°ng cả má»™t ngà y cố gắng đã là m em mệt má»i và ngủ thiếp Ä‘i.
Trong lúc đó, khoảng đất ướt nơi em là m việc dưới ánh trăng rất đẹp cứ sáng lung linh.
Và cái và đang nằm im đâu đấy.
TÊN CỦA Tá»T-TÔ-CHAN
CÃC DIỄN VIÊN HÀI KỊCH CỦA ÄÀI PHÃT THANH
Hôm qua Tôt-tô-chan rất buồn. Mẹ em bảo:
- Con không được nghe hà i kịhc phát trên đà i.
Hồi Tôt-tô-chan còn bé, máy thu thanh thÆ°á»ng là m bằng gá»— và rất to. Song chúng cÅ©ng rất nhã. Cái Ä‘Ã i nhà em hình chữ nháºt, có má»™t loa to ở phÃa trÆ°á»›c, mặt loa căng lụa hồng trang trà xung quanh, có hai núm để Ä‘iá»u khiển.
Từ ngà y chÆ°a Ä‘i há»c, Tôt-tô-chan đã thÃch nghe hà i kịch Ra-ku-gô, em dán tai và o mà ng lụa hồng của loa. Em thấy những câu pha trò của há» tháºt vui nhá»™n, mẹ em chÆ°a bao giá» phản đối việc đó cho mãi tá»›i ngà y hôm qua.
Äêm qua má»™t số ngÆ°á»i bạn của ccha em trong ban nhạc đến nhà em táºp bản nhạc thÃnh phòng viết cho bá»™ tứ Ä‘Ã n dây.
- Ông Tsu-nê-sa-Ä‘a Ta-chi-ba-na, ngÆ°á»i chÆ¡i Ä‘Ã n Xen-lô, mang cho con mấy quả chuối đó, - mẹ em nói.
Tôt-tô-chan rất xúc động. Em lễ phép cúi đầu chà o ông Ta-chi-ba-na. Em cảm ơn ông và nói:
- Mẹ ơi, mấy quả chuối nà y ngon kinh khủng.
Sau khi mẹ cấm, Tôt-tô-chan vẫn lén nghe hà i kịch lúc cha mẹ em Ä‘i vắng. Nghe các diá»…n viên hà i kịch trình diá»…n hay, em thÆ°á»ng cÆ°á»i phá lên, nếu có ngÆ°á»i lá»›n nà o đó nhìn thấy cảnh ấy, chắc sẽ ngạc nhiên vì sao má»™t cô bé nhÆ° em lại có thể hiểu được những chuyện khôi hà i khó hiểu đến nhÆ° váºy. NhÆ°ng rõ rà ng là các em có khả năng bẩm sinh hiểu được hà i hÆ°á»›c. Dù còn rất bé, các em vẫn hiểu được lúc nà o thì có chuyện để các em cÆ°á»i.
Last edited by khungcodangcap; 13-02-2009 at 01:11 PM.
|
13-02-2009, 01:48 AM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
MỘT TOA XE KHÃC LẠI TỚI
- Tối nay sẽ có má»™t toa xe khác tá»›i. – Mi-y-ô-chan nói Ä‘iá»u đó trong giá» nghỉ ăn trÆ°a. Mi-y-ô-chan là ngÆ°á»i con gái thứ ba của thầy hiệu trưởng há»c cùng lá»›p vá»›i Tôt-tô-chan.
Äã có sáu toa xe nối Ä‘uôi nhau là m các phòng há»c, ấy váºy mà lại sắp có thêm má»™t toa nữa. Mi-y-ô-chan nói toa xe sắp tá»›i sẽ là toa thÆ° viện. Tất cả các em Ä‘á»u rất hồi há»™p.
- Mình chẳng hiểu toa xe sẽ và o trÆ°á»ng bằng con Ä‘Æ°á»ng nà o nhỉ! – có bạn nà o đó nói nhÆ° váºy.
Chuyện có thể bà n luáºn sôi nổi đấy! im lặng má»™t lúc.
- Có thể ngÆ°á»i ta sẽ đặt nó trên má»™t chiếc xe bò, - má»™t bạn khác nói.
- Là m gì có loại xe bò to đến mức có thể chở được một toa xe, - bạn nà o đó đáp ngay.
- Mình cho là không có …
à kiến cứ cạn dần. Các em Ä‘á»u nháºn thấy rằng má»™t toa xe không thể nà o đặt vừa lên má»™t chiếc xe bò, tháºm chà trên má»™t chiếc xe tải.
- Bằng Ä‘Æ°á»ng sắt, - Tôt-tô-chan nói sau má»™t thoáng suy nghÄ©. - Các bạn biết không, rất có thể há» sẽ đặt Ä‘Æ°á»ng ray từ đó và o trÆ°á»ng mình.
- Từ đâu kia? – có bạn há»i.
- Từ đâu ấy à ? Từ nÆ¡i mà hiện giá» con tà u Ä‘ang Ä‘á»—, Tôt-tô-chan nói, và bắt đầu nháºn ra ý kiến nà y của em cÅ©ng không hay lắm. Em cÅ©ng không biết toa tà u sẽ từ đâu tá»›i. Và dù thế nà o Ä‘i nữa thì ngÆ°á»i ta không thể phá nhà phá cá»a để đặt Ä‘Æ°á»ng ray thẳng và o trÆ°á»ng em được.
Sau cuá»™c bà n tán chẳng Ä‘em lại kết quả gì dù bằng cách nà y hay cách khác, cuối cùng các em quyết định chiá»u hôm đó không vá» nhà nữa mà ở lại để xem toa tà u sẽ đến nhÆ° thế nà o. Các bạn Ä‘á» nghị Mi-y-ô-chan đến gặp và há»i cha em - thầy hiệu trưởng – xem liệu tất cả các em có được ở lại gặp đến đêm không. Mãi má»™t lúc sau Mi-y-ô-chan má»›i quay lại.
Em nói:
- Toa tà u sẽ đến rất muá»™n tối nay, sau khi tất cả các con tà u khác đã ngừng chạy. Bất kỳ ai muốn ở lại cÅ©ng phải vá» xin phép cha mẹ trÆ°á»›c rồi có thể trở lại trÆ°á»ng sau khi ăn tối và nhá»› mang theo quần áo ngủ, chăn đắp.
- Ôi! – Các em kêu lên vẻ xúc động.
- Thầy nói rằng chúng mình phải mang theo quần áo ngủ chứ?
- Lại cả chăn nữa phải không?
Chiá»u hôm đó không má»™t ai có thể chăm chú há»c được. Tan há»c, các bạn cùng lá»›p Tôt-tô-chan Ä‘i ngay vá» nhà , ai nấy Ä‘á»u hy vá»ng sẽ gặp lại nhau và o buổi tối cùng vá»›i quần áo ngủ và chăn đáp.
Vừa đặt chân và o nhà , Tôt-tô-chan đã nói ngay với mẹ:
- Má»™t toa tà u sắp tá»›i. Chúng con không hiểu nó sẽ đến trÆ°á»ng bằng cách nà o. Mang theo quần áo ngủ và chăn. Con có Ä‘i được không?
Là m sao mà mẹ em có thể hiểu ngay được đầu Ä‘uôi câu chuyện vá»›i cách nói nhÆ° váºy? Quả tháºt mẹ Tôt-tô-chan chẳng hiểu gì cả! NhÆ°ng nhìn vẻ mặt nghiêm trang của cô con gái, bà đoán có chuyện bất thÆ°á»ng Ä‘ang xảy ra.
Bà cứ há»i dồn. Cuối cùng bà cÅ©ng hiểu được sá»± việc. Bà thấy Tôt-tô-chan nên Ä‘i xem vì hiếm có dịp nhÆ° váºy. Tháºm chà bà nghÄ© bà cÅ©ng nên Ä‘i nữa.
Bà chuẩn bị chăn, quần áo ngủ cho Tôt-tô-chan, và sau bữa ăn tối dẫn em đến trÆ°á»ng. Ở đấy đã có khoảng chục em. Trong số đó có cả mấy em lá»›n ở các lá»›p trên, nghe chuyện cÅ©ng kéo đến xem. Má»™t và i bà mẹ chác cÅ©ng Ä‘i cùng vá»›i con. Mặc dầu tưởng hỠở lại, nhÆ°ng sau khi giao con mình cho thầy hiệu trưởng, há» trở vá» nà h.
- Thầy sẽ đánh thức các em dáºy lúc toa xe đến, thầy hiệu trưởng nói vá»›i các em nhÆ° váºy khi các em quấn chăn, ngủ ở phòng há»p.
Các em cứ tưởng không thể nà o ngủ được vì xốn xang không hiểu con tà u sẽ đến đây bằng cách nà o. NhÆ°ng vì quá xúc Ä‘á»™ng nên các em cÅ©ng thấm mệt và chả mấy chốc đã buồn ngủ. Nhiá»u em ngủ rất say không kịp dặn “nhá»› đánh thức em dáºy nhéâ€.
Kia rồi! Kia rồi.
Bị những tiếng ồn à o đánh thức, Tôt-tô-chan báºt dáºy, chạy qua sân trÆ°á»ng ra phÃa cổng. Má»™t toa xe lá»›n xuất hiện trong ánh bình minh. Giống nhÆ° trong mÆ¡ – toa xe Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng cái không có thanh ray, nên không ồn à o. Nó được đặt trên má»™t cái móc có máy kéo kéo từ ga Ôi-ma-chi và o. Tôt-tô-chan và các bạn được biết thêm má»™t Ä‘iá»u má»›i đó là cái máy kéo, kéo chiếc moóc còn lá»›n hÆ¡n xe bò rất nhiá»u. Các em có những ấn tượng mạnh mẽ.
Toa xe đặt trên cái moóc cứ từ từ di Ä‘á»™ng trên con Ä‘Æ°á»ng vắng bóng ngÆ°á»i buổi sáng.
Ngay sau đó là những tiếng rung chuyển mạnh. Thá»i bấy giá» chÆ°a có cần cẩu lá»›n. Do váºy Ä‘Æ°a được toa xe xuống khá»i xe moóc dặt và o vị trà ở sân trÆ°á»ng là cả má»™t công việc vất vả. NgÆ°á»i ta đặt những cây gá»— to dÆ°á»›i toa xe rồi bắt đầu đẩy nó lăn xuống khá»i xe moóc.
- Nhìn kỹ nhé, - thầy hiệu trưởng nói, - những cây gá»— đó gá»i là con lăn đấy. Con lăn dùng để vần toa xe lá»›n đó xuống đất.
Các em theo dõi rất chăm chú.
- Hò dô ta nà o, hò dô ta nà o - những ngÆ°á»i công nhân vừa đẩy vừa hò, và mặt trá»i hình nhÆ° cÅ©ng má»c lên theo cùng vá»›i nhịp hò dô.
CÅ©ng nhÆ° sáu toa xe khác đã có ở trong trÆ°á»ng, toa xe nà y sau nhiá»u năm tháng chở khách, đã bị tháo hết bánh. Cuá»™c Ä‘á»i lo chuyên chở con ngÆ°á»i của nó đã chấm dứt. Từ nay nó chỉ chở những tiếng cÆ°á»i của các em.
Các em há»c sinh nam mữ mặc quần áo ngủ đứng xem dÆ°á»›i ánh nắng ban mai. Các em quá vui sÆ°á»›ng tá»›i mức không thể kìm được, cứ nhảy tÆ°ng tÆ°ng lên, ôm lấy cổ thầy hiệu trưởng hoặc Ä‘u trên đôi tay của thầy.
Loạng choạng vì bị các em xô đẩy, thầy hiệu trưởng mỉm cÆ°á»i vui sÆ°á»›ng. Các em cÅ©ng mỉm cÆ°á»i trÆ°á»›c niá»m vui của thầy.
Và không ai có thể quên được niá»m hân hoan trong buổi sáng hôm ấy.
Last edited by khungcodangcap; 13-02-2009 at 01:13 PM.
|
13-02-2009, 01:50 AM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
BỂ BÆ I
Äó là má»™t ngà y đáng ghi nhá»› của Tôt-tô-chan. Lần đầu tiên em được bÆ¡i trong má»™t cái bể.
Chuyện xảy ra và o buổi sáng. Thầy hiệu trưởng nói với tất cả các em:
- Trá»i nóng bức quá, thầy đã cho tháo nÆ°á»›c và o bể bÆ¡i đấy!
- Ôi! – các em nhảy cẫng lên, vẻ khoái chÃ. Tôt-tô-chan và các bạn lá»›p má»™t cÅ©ng reo lên sung sÆ°á»›ng hÆ¡n cả những há»c sinh lá»›n tuổi. Bể bÆ¡i của trÆ°á»ng Tô-mô-e không phải là bể bÆ¡i hình chữ nháºt nhÆ° ở những nÆ¡i khác, vì đầu bể nà y hÆ¡i hẹp hÆ¡n đầu kia. Nó có hình dáng giống nhÆ° má»™t con thuyá»n. Hình dáng nà y là do khu đất ở đây tạo nên. Tuy thế nó khá rá»™ng và đẹp. Nó nằm ngay giữa các lá»›p há»c và phòng há»p.
Ngồi trong lá»›p Tôt-tô-chan và má»™t số các em khác thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra cái bể. Khi tháo cạn, nó có nhiá»u lá cây giống nhÆ° sân chÆ¡i. Còn bây giá» nó rất sạch, chứa đầy nÆ°á»›c và đã thà nh má»™t bể bÆ¡i tháºt sá»±.
Cuối cùng giỠăn trÆ°a đã tá»›i, và khi các em đã táºp hợp quanh bể, thầy hiệu trưởng nói:
- Chúng ta táºp má»™t số Ä‘á»™ng tác rồi sau đó hãy xuống bÆ¡i.
Tôt-tô-chan nghÄ©: “Không hiểu mình có cần đến má»™t bá»™ quần áo bÆ¡i không nhỉ?â€. Những em cùng cha mẹ đến bải tắm Ka-ma-ku-ra thÆ°á»ng có quần áo bÆ¡i, phao bÆ¡i bằng cao su hình tròn và má»™t số thứ khác. Em cố nhá»› lại xem cô giáo có dặn dò các em mang theo áo bÆ¡i hay không.
Äúng lúc đó, dÆ°á»ng nhÆ° đã Ä‘á»c được ý nghÄ© của em, thầy hiệu trưởng nói:
- Äừng ngại nếu không có áo bÆ¡i! Cứ lại phòng há»p tất cả Ä‘i.
Khi Tôt-tô-chan cùng các bạn lá»›p má»™t khác đến phòng há»p thì thấy há»c sinh lá»›n hÆ¡n Ä‘ang cởi quần áo vẻ rất thoải mái nhÆ° thể há» sắp sá»a Ä‘i tắm. Từng ngÆ°á»i má»™t, mình trần nhÆ° nhá»™ng, nối Ä‘uôi nhau chạy ra sân trÆ°á»ng. Tôt-tô-chan cùng các bạn em láºp tức chạy theo há». Má»i ngÆ°á»i có cảm giác dá»… chịu vì không phải mặc quần áo trong lúc trá»i Ä‘ang nóng bức. Lúc đứng ở báºc thá»m trên cùng bên ngoà i phòng há»p, các em đã thấy những bạn khác Ä‘ang táºp các Ä‘á»™ng tác khởi Ä‘á»™ng. Tôt-tô-chan và các bạn cùng lá»›p chạy chân không xuống các báºc thá»m.
Huấn luyện viên bÆ¡i lại chÃnh là anh của Mi-y-ô-chan – con trai của thầy hiệu trưởng và là má»™t chuyên gia thể thao. Anh không phải là thầy giáp của trÆ°á»ng Tô-mô-e, mà tham gia và o Ä‘á»™i bÆ¡i của trÆ°á»ng Äại há»c. Tên anh ấy giống nhÆ° tên của trÆ°á»ng – Tô-mô-e. Tô-mô-e-san mặc quầm bÆ¡i.
Sau phần khởi Ä‘á»™ng, các em nhảy xuống bể và reo lên khi nÆ°á»›c mát bắn và o ngÆ°á»i. Tôt-tô-chan còn đứng ở trên bá», quan sát mãi cho đến khi em thấy các bạn khác bÆ¡i thÃch quá và không có gì đáng phải lo ngại nữa, em má»›i xuống nÆ°á»›c. Mát qua, giống y nhÆ° là tắm. Äây là má»™t bể bÆ¡i lá»›n tha hồ mà vùng vẫy, và cả khi dang sải tay ra, bạn cÅ©ng chỉ thấy những nÆ°á»›c là nÆ°á»›c.
Các bạn gầy cÅ©ng nhÆ° béo, cả nam lẫn nữ Ä‘á»u cÆ°á»i nói vui vẻ té nÆ°á»›c và o những tấm thân trần của nhau.
“Vui quá và thú biết chừng nà oâ€, Tôt-tô-chan nghÄ©. Em chỉ buồn là con Rốc-ky không thể đến trÆ°á»ng được. Em dám chắc rằng nếu biết, nó sẽ đến ngay, và chẳng cần gì quần áo bÆ¡i, nó sẽ nhảy luôn xuống bể.
Bạn có thể băn khoăn tá»± há»i tại sao thầy hiệu trưởng cho phép các em bÆ¡i trần nhÆ° vạy. Tháºt ra cÅ©ng chẳng có luáºt lệ nà o cả. Nếu bạn mang theo quần áo bÆ¡i và muốn mặc và o Æ°? Hoà n toà n tốt. Ngược lại, nhÆ° hôm nay chẳng hạn, nếu bạn quyết định bÆ¡i má quên không mang theo áo bÆ¡i, cÅ©ng chẳng sao! Và tại sao thầy cho phép các em bÆ¡i tắm trần truồng nhÆ° váºy? Vì ông nghÄ© tháºt không tốt nếu để các em nam nữ cứ tò mò má»™t cách không là nh mạnh vá» sá»± khác nhau trên cÆ¡ thể của các em. Và ông nghÄ© tháºt không tá»± nhiên chút nà o nếu con ngÆ°á»i cứ phải khổ sở để che giấu nhau cÆ¡ thể của mình.
Ông muốn dạy cho các em biết rằng tất cả má»i cÆ¡ thể Ä‘á»u đẹp. Trong số há»c sinh của trÆ°á»ng Tô-mô-e có má»™t số em bị bệnh bại liệt, nhÆ° Y-a-su-a-ki-chan chẳng hạn, hoặc thân hình quá nhá», hoặc bị má»™t táºt nguyá»n nà o đó. Và ông nghÄ© rằng nếu những em há»c sinh nà y cứ cởi trần truồng cùng chÆ¡i vá»›i các bạn khác, các em sẽ mất Ä‘i cảm giác xấu hổ, nhÆ° váºy các em không bị mặc cảm hoặc tá»± ti. Thá»±c tế đã chứng tá», lúc đầu các em có táºt nguyá»n cón thấy xấu hổ, nhÆ°ng chả mấy chốc các em hoà n toà n vượt qua tâm trạng đó và vui chÆ¡i thoải mái cùng các bạn khác.
Má»™t số báºc cha mẹ lo lắng vá» lối quan niệm ấy nên đã mua sắm quần áo bÆ¡i và nhắc nhở con em há» phải mặc và o má»—i khi bÆ¡i. NhÆ°ng các báºc cha mẹ không biết được rằng những bá»™ đồ bÆ¡i kia rất Ãt khi đựơc dùng. Có em, nhÆ° Tôt-tô-chan chẳng hạn, ngay từ đầu đã nháºn thấy rằng bÆ¡i ở trần là tốt nhất. Có em khi Ä‘i quên không mang quần áo tắm theo. Tất cả các em Ä‘á»u thấy rằng bÆ¡i truồng là vui nhất, nên việc cuối cùng các em phải là m là nhúng Æ°á»›t bá»™ quần áo để cha mẹ yên lòng mà thôi. Và kết quả là há»c sinh trÆ°á»ng Tô-mô-e em nà o em nấy Ä‘á»u Ä‘en nhÆ° củ súng, Ãt ai trên mình có dấu vết trắng của quần áo bÆ¡i
Last edited by khungcodangcap; 13-02-2009 at 01:15 PM.
|
|
|
| |