Thánh Tông đã khôi phục bình an dĩ vãng, các đệ tử Thánh Tông không ngừng mải miết tu luyện.
Trận chiến kia, rất nhiều thiên tài tuyệt diễm triệt để bạo phát vào thời khắc nguy cơ.
Lỗ Viêm, tuy tu vi không cao, nhưng phương thức chiến đấu thần bí kia, cả uy lực bạo phát ra, đã làm mọi người nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Mà đám người Mạnh Hạo, Kiếm Vô Địch càng nổi bật, bạo phát ra chiến lực vượt qua cả đệ tử nội môn, thậm chí còn mạnh hơn cả Tông Hận Thiên.
Còn Thánh Tông đệ nhất cao thủ hiện giờ là ai?
Không phải Lâm Phàm thì không còn ai xứng, đây là điều mọi đệ tử Thánh Tông công nhận.
Tông chủ và các thái thượng trưởng lão thất bại, Thánh Tông suýt nữa bị diệt, cuối cùng Lâm sư thúc ngăn cơn sóng dữ, lật tay một cái trấn áp tất cả kẻ địch, thực lực ấy là khủng bố cỡ nào kia chứ.
Ở trong Thánh Tông, uy vọng của Lâm Phàm như mặt trời ban trưa.
. . . .
Vô Danh phong.
Diệt Cùng Kỳ đã bế quan một tháng. Công pháp thần bí Bất Tử Bất Diệt để hắn vừa bước vào cảnh giới Đại Thiên Vị đã có hai dây chuyền quy tắc, càng để hắn muốn bế quan thừa thắng xông lên.
Một tháng đi qua, Lâm Phàm cũng đã đột phá tới cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn.
Có Ngô đồng thần thụ, mỗi thời mỗi khắc đều tự tăng exp, có thể nói là Lâm Phàm nằm ngủ cũng thăng cấp. Không qua bao lâu nữa, hắn tuyệt đối sẽ tiến vào cảnh giới Đại Thiên Vị.
Lúc này, Gà Con chạy từ bên ngoài vào, Chỉ Kiều theo phía sau, cười khanh khách, rất là vui vẻ.
Sư phụ, Gà Con cứ bắt nạt Tiểu Bạch, mỗi lần đều đè Tiểu Bạch lên mặt đất.
Chỉ Kiều ôm Tiểu Bạch đi vào, mách với Lâm Phàm.
- Ò ó o.
Gà Con nhảy lên vai Lâm Phàm, cái đầu không ngừng lắc, tựa như kháng nghị lời này không thật.
Lâm Phàm đang uống trà, nghe vậy phun hết nước trà trong miệng ra, mắt trọn tròn không dám tin nhìn Gà Con, sau đó ánh mắt dần biến thành xem thường.
Súc sinh, nhỏ như vậy cũng không tha!
Tuyết Vương Sư mặc dù là giống cái, nhưng còn chưa có dậy thì xong, vậy mà "dâm kê" này...
Ài.
Lâm Phàm liếc xéo Gà Con, sau đó đành nói xạo với Chỉ Kiều rằng đó không phải bắt nạt, mà là chúng đang giao lưu thân thiện.
Thật ra cũng không phải là nói xạo, rõ ràng Gà Con và Tuyết Vương Sư có giao lưu, có điều phương thức hơi bất nhã mà thôi, còn có thêm cả kết hợp.
Chỉ Kiều sau hiểu được xa như vậy, cũng chỉ gật gật đầu.
Mà Tuyết Vương Sư thì co rúc trong ngực Chỉ Kiều, cặp mắt kia khi nhìn về Gà Con lại tràn ngập sợ hãi.
Lâm Phàm nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của Tuyết Vương Sư, chỉ biết thở dài. Đây là súc sinh đến cỡ nào a, nhìn xem làm con nhà người ta sợ đến như vậy.
Gà Con nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phàm thì vội vàng quay đầu sang một bên, sau đó nhảy từ trên vai Lâm Phàm xuống đất, chạy ra ngoài.
- Sư phụ, con muốn ra ngoài chơi với Tiểu Bạch.
Chỉ Kiều thấy Gà Con đã chạy mất, chuẩn bị đi tìm Cung Băng Dạ chơi đùa.
- Ừ.
Lâm Phàm gật gật đầu. Một tháng đã trôi qua, cũng là thời điểm khởi hành đi Cửu Tiêu Tông. Hắn nhận được tin từ Tân Phong, rằng Tân Phong huynh đệ chuẩn bị chính thức trở thành tông chủ tân nhiệm của Cửu Tiêu Tông. Chuyện lớn bậc này, đương nhiên hắn phải tới dự, hơn nữa còn mang theo đại lễ.
Chỉ Kiều rời đi, Diệt Cùng Kỳ lại tới ở bên ngoài.
- Tông chủ, đệ tử tu vi trì trệ không tiến, muốn ra ngoài lịch lãm một phen.
Diệt Cùng Kỳ nói.
Lâm Phàm cẩn thận quan sát Diệt Cùng Kỳ, không khỏi cảm thán, quả thật là nhân tài a.
Hiện giờ tuy vẫn là cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai, nhưng khí tức trên người Diệt Cùng Kỳ lại hùng hậu vô cùng, chỉ sợ đã là tồn tại vô địch trong cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai.
Đối với việc Diệt Cùng Kỳ đi ra ngoài lịch lãm, Lâm Phàm tự nhiên không có cự tuyệt. Theo Lâm Phàm, sau này chiến lực cao nhất Thánh Ma Tông, trừ mình ra, chính là Diệt Cùng Kỳ rồi.
Hôm sau.
Diệt Cùng Kỳ đi trước Lâm Phàm một bước, mà Lâm Phàm còn tới chỗ tông chủ, muốn mượn một chiến thuyền.
Yến Hồng Vũ vừa thấy Lâm Phàm thì tâm tình đang tốt đẹp biến thành xám xịt, nhất là khi nghe hắn nói muốn mượn chiến thuyền, lại càng hô hấp dồn dập như muốn hôn mê.
Lấy một nửa bảo khổ, hiện giờ còn muốn chiến thuyền.
Yến Hồng Vũ tự nhiên nói không có, nhưng dưới trận thế vừa năn nỉ ỉ ôi vừa cứng rắn của Lâm Phàm, vẫn đành phải lấy chiếc chiến thuyền yêu quý ra.
- Cho ngươi mượn, nhất định phải trả lại ta.
Yến Hồng Vũ dặn đi dặn lại, nội tâm đau đớn khác thường, rất không nỡ.
. . . .
Lúc này, các đệ tử Thánh Tông đột nhiên phát hiện bầu trời tối lại, vội ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cùng kinh hô.
Đó là chiến thuyền của tông chủ.
Lâm Phàm đứng trên chiến thuyền, rất hài lòng với bộ dạng tổng thể màu bạc, rực rỡ chói mắt của nó.
Hơn nữa tốc độ của chiến thuyền này còn nhanh hơn chiến thuyền của các thái thượng trưởng lão nhiều.
Lâm Phàm nhìn đám người hâm mộ phía dưới, sau đó cười lớn một tiếng, đi thôi.
Phù văn trên thuyền lóe lên, nổ vang một tiếng, biến mất ở cuối chân trời.
. . . .
Ha ha...
Trong hư không vô tận, một chiếc chiến thuyền thật lớn lướt gió bay đi.
Lâm Phàm đứng trên mũi thuyền, nhìn xuống mặt đất phía dưới, cười lớn.
- Bên ngoài mới là thế giới của tiểu gia.
Kế hoạch hiện tại của hắn là đi Cửu Tiêu Tông tặng lễ, sau đó đi thu gom lệnh bài chí tôn, còn có tới vui đùa ở cấm địa của lão cẩu Thất Thánh.
. . . .
Cửu Tiêu Tông.
Suốt một tháng qua, Cửu Tiêu Tông luôn trong trạng thái nặng nề, có đệ tử còn mất đi hy vọng với tương lai.
Tông chủ chết rồi.
Thái thượng trưởng lão cũng đã chết.
Từng là đệ nhất đại tông vùng cực Tây, Cửu Tiêu Tông giờ triệt để xuống dốc rồi.
Có đệ tử rời khỏi Cửu Tiêu Tông, bọn họ mờ mịt với tương lai, muốn ra ngoài tìm tương lai mới.
Mà có đệ tử thề sống chết ở cạnh Tân Phong, thề nỗ lực trọng chấn Cửu Tiêu Tông.
- Sư huynh, nghi thức lên ngôi tông chủ lập tức sẽ bắt đầu.
Phong Tiếu Linh cất giọng nhắc nhở. Hắn nằm trong nhóm quyết theo Tân Phong. Tuy rằng tương lai có lẽ rất nhấp nhô, nhưng hắn tin tưởng sư huynh nhất định có thể dẫn dắt Cửu Tiêu Tông trở lại đỉnh cao.
- Ừ.
Tân Phong gật gật đầu, tông môn không thể không có người cầm đầu, mà gánh nặng như vậy đặt lên người Tân Phong, để hắn muốn ngạt thở.
Phong Tiếu Linh nhìn sư huynh, có mấy lời giấu ở trong lòng, nhưng lại do do dự dự:
- Sư huynh, kỳ thật tình huống hiện tại dễ có bất ngờ phát sinh vào nghi thức kế vị tông chủ. Theo đệ tử điều tra báo cáo, có rất nhiều tông môn có mưu đồ với Cửu Tiêu Tông.
Tân Phong nhìn phương xa. Đệ nhất đại tông cực Tây, giờ chỉ còn là dĩ vãng, tất cả đã thay đổi rồi.
- Sư đệ, Cửu Tiêu Tông hiện giờ tuy xuống dốc, nhưng vẫn là đại tông, nghi thức lên kế vị không thể hủy bỏ. Về phần những tông môn kia, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, để bọn họ đến cả đi.
Tân Phong nghiêm túc nói.
- Thế nhưng sư huynh, dựa vào quan hệ của huynh với Lâm sư huynh, nếu Thánh Tông đến chống đỡ, có lẽ chúng ta...
Phong Tiếu Linh luôn nghĩ tới điều này.
Tân Phong lắc lắc đầu:
- Sư đệ, đệ phải nhớ cho kỹ, Cửu Tiêu Tông chúng ta còn thiếu Thánh Tông nhiều lắm, nhiều lắm.
Phong Tiếu Linh không biết nên nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ có thể gật gật đầu. Hắn biết sư huynh nghĩ gì, cũng hiểu được sư huynh tại sao lại làm vậy, chỉ là tình huống hiện giờ...
- Người các tông khác thế nào rồi?
Tân Phong hỏi.
- Đã lục tục đến rồi.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông đang bận rộn tiếp đãi các tông môn khác. Mỗi một tông môn ở cực Tây đều có mặt.
- Sư huynh, đệ có chút khẩn trương.
Cửa sơn môn, một đệ tử làm công tác nghênh đón căng thẳng nói.
Hắn đã từng làm công việc này nhiều lần, thế nhưng hiện giờ Cửu Tiêu Tông không còn là Cửu Tiêu Tông lúc trước, không có cường đại như ngày xưa nữa rồi.
- Sư đệ, chớ khẩn trước, xuất ra khí thế của chúng ta là được.
Đệ tử bên cạnh nói.
Lúc này, một đội nhân mã xuất hiện ở cửa sơn môn Cửu Tiêu Tông.
- Tông chủ Hồng Vân Tông dẫn theo đệ tử đến, chúc mừng Tân tông chủ thượng vị, quà mừng là... Một Chu Quả mười năm.
Khi có các tông môn tiến đến, đệ tử nghênh đón sẽ hô thông báo, và đọc to quà mừng.
Thế nhưng giờ nhìn thấy quà mừng, nội tâm hắn cũng run rẩy.
Đây căn bản không phải đến chúc mừng, mà là đến làm cho nhục nhã.
Đệ tử Cửu Tiêu Tông đứng quanh cửa sơn môn, nghe thông báo như thế, sắc mặt của từng người đều cực kỳ khó coi.
- Sao? Đây chính là đạo đãi khách của Cửu Tiêu Tông các ngươi sao? Chúc mừng cũng chúc mừng rồi, lễ cũng đưa rồi, cứ để chúng ta đứng cửa hay sao?
Tông chủ Hồng Vân Tông không vui nói.
Mà những đệ tử Hồng Vân Tông kia cũng bắt đầu oán trách.
- Hừ, đều thế này rồi, còn hung hăng càn quấy.
- Cửu Tiêu Tông lẽ nào vẫn coi mình là đại tông sao, chúng ta tới đã là quá cho mặt mũi rồi.
. . . .
Những đệ tử Cửu Tiêu Tông này nghe những lời đó, giận đến sôi gan, Cửu Tiêu Tông đã khi nào chịu nhục nhã đến vậy.
Nhưng nghĩ đến tình trạng hiện giờ của Cửu Tiêu Tông, các đệ này cũng chỉ có thể nắm chặt nắm tay, nén giận.
- Hồ tông chủ, xin mời vào trong.
Giờ phút này, một đệ tử từng là thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông ra mặt nghênh đón.
- Ờm.
Tông chủ Hồng Vân Tông gật gật đầu.
- Ngươi cũng biết làm người đấy.
Đệ tử thiên kiêu kia chua xót cười cười.
Hiện giờ có tổng cộng ba mươi tám tông môn tiến đến, mà Hồng Vân Tông là nhóm cuối cùng.
Bên ngoài đại điện đăng cơ, mỗi tông môn đều có vị trí riêng biệt. Ba mươi tám vị tông chủ chào hỏi rồi chuyện trò với nhau, lớn tiếng giống như chỉ sợ Cửu Tiêu Tông không nghe được.
- Dương tông chủ, ngài đưa cái gì?
- Một rương châu báu.
- Dương tông chủ thật hào phóng, ta tặng một Chu Quả mười năm.
- Ha ha, Hồ tông chủ, khách sáo quá, ta nguyện dùng một rương châu báu, đổi lấy hai Chu Quả mười năm của ngài đấy.
- Ha ha, Hồ tông chủ mới là hào phóng, đồ tốt như thế cũng nỡ mang tới. Tông môn chúng ta nghèo, cũng chỉ có thể tặng một ít hoàng kim.
. . . .
Đám tông chủ này không ngừng cười đùa, mà các đệ tử Cửu Tiêu Tông, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Giống như có những bàn tay vô hình đang không ngừng tát lên mặt bọn họ, để bọn họ rất đau lòng.
Từng là đại tông, vậy mà luân lạc tới tình trạng này, giống như con cá trên thớt, mặc người chém giết.
Đại Thiên Vị cường giả...
Hôm nay Cửu Tiêu Tông không có ai đạt tới. Một đại tông, trở nên không bằng cả một tiểu tông môn.
Nếu tông chủ cùng các trưởng lão vẫn còn, những kẻ này, ai dám càn rỡ đến vậy...
. . . .
Hồ tông chủ Hồng Vân Tông giờ phút này rất hưởng thụ không khí bây giờ. Trước kia đến Cửu Tiêu Tông đều là mang theo cái đuôi cẩu, vẫy cho thật khéo, mà bây giờ thì...
Hồ tông chủ nâng chén trà nhấp một ngụm, rồi tức thì đặt chén xuống, sắc mặt không vui nhìn các đệ tử Cửu Tiêu Tông làm công tác chiêu đãi.
- Đây là trà gì, chua không chịu nổi. Dùng thứ trà thấp kém này đãi chúng ta, chẳng lẽ là muốn tỏ ý xem thường tông chủ mỗi tông chúng ta sao?
Hồ tông chủ có chút tức giận.
Lão rất quen thuộc với hương vị trà này. Lúc Cửu Tiêu Tông còn cường đại, đều dùng nước trà này để chiêu đãi bọn lão. Thế nhưng xưa đâu như nay, chẳng lẽ vẫn dùng nước trà này tiếp bọn lão sao?
- Hồ tông chủ, đây là loại trà Cửu Tiêu Tông chúng ta luôn sử dụng.
Một đệ tử nhíu mày, tiến lên nói.
Mà vừa lúc này, một gã đệ tử đứng ở phía sau Hồ tông chủ đột nhiên tiến lên, vung tay tát lên mặt đệ tử Cửu Tiêu Tông kia.
- Hừ, tông chủ chúng ta nói trà thấp kém tức là thấp kém, còn không nhanh đi lấy trà tốt nhất ra.
Đệ tử trúng một cái tát kia giờ phút này sắc mặt phẫn nộ, muốn xông lên trước đánh đối phương một trận.
Chuyện nhục nhã thế này, Cửu Tiêu Tông đã khi nào gặp phải?
Đám tông chủ các tông thì lại ngồi im, lim dim mắt, trong lòng cười lạnh, muốn xem Cửu Tiêu Tông sẽ làm thế nào.
Nếu không thể nhẫn nhịn, trực tiếp đánh nhau, đó chính là hợp với tâm nguyện của bọn lão.
Châm ngòi thị phi, trực tiếp cướp tông, chia đều tài nguyên khổng lồ của Cửu Tiêu Tông.
- Ngươi...
Đệ tử Cửu Tiêu Tông kia vừa muốn nói gì đó, lại bị một người chặn lại.
- Sư huynh...
- Đệ lui ra, chuẩn bị trà tốt nhất cho các tông chủ, nơi này giao cho ta.
Ngô Hạo phân phó nói.
Đệ tử kia trong lòng rất không phục, nhưng cũng chỉ có thể gật gật đầu.
- Hồ tông chủ, các vị tông chủ, thật xin lỗi, chiêu đãi không chu toàn, ta đã cho người chuẩn bị trà mới rồi.
Ngô Hạo ôm quyền nói với đám tông chủ.
Ngô Hạo từng cũng cao ngạo vô cùng, nhưng Cửu Tiêu Tông hiện giờ không giống lúc xưa. Vì để cho Cửu Tiêu Tông có thể an toàn truyền thừa tiếp, hắn đành phải buông bỏ tôn nghiêm cao ngạo.
- Ha ha, tốt, ngươi rất hiểu cách làm người đấy. Chúng ta sẽ không chấp nhặt với chuyện này. Đã không còn sớm, tông chủ tân nhiệm sao còn chưa tới?
Hồ tông chủ cười, khoát tay áo nói.
- Đợi lát nữa tông chủ sẽ đến.
Ngô Hạo nói, sau đó nhìn thoáng qua đám người đang ngồi, chậm rãi thối lui. Nơi này ba mươi tám tông chủ, mỗi kẻ đều là hạng tâm địa độc ác.
Mà các đệ tử Cửu Tiêu Tông, tuy vô cùng giận dữ với thái độ của đám người từ cao đến thấp này, thế nhưng chỉ có thể tự nhắc mình nhất định phải nhịn, bằng không sẽ mang tới phiền toái cho tông chủ.
- Tông chủ đến...
Lúc này, Tân Phong từ đằng xa đi tới. Đám tông chủ của ba mươi tám tông nghe thấy thông báo, đều nhìn lại bằng ánh mắt ý vị sâu xa.
Bọn lão không hề đứng lên, vẫn ngồi im chỗ cũ.
Đám đệ tử của ba mươi tám tông thì tiếp tục trao đổi ầm ĩ, âm thanh ồn ã đến chói tai.
- Đây là tông chủ tân nhiệm của Cửu Tiêu Tông sao?
- Ta biết hắn, đó là đệ nhất thiên kiêu Cửu Tiêu Tông.
- Ha ha, xem ra Cửu Tiêu Tông thật sự xuống dốc rồi. Người này tuy rằng là đệ nhất thiên kiêu Cửu Tiêu Tông, nhưng thực lực sao có thể bằng tông chủ của chúng ta, thậm chí trưởng lão của chúng ta cũng có thể nghiền ép đối phương.
. . . .
Đệ tử Cửu Tiêu Tông xung quanh xiết chặt nắm tay, nội tâm tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng.
Phong Tiếu Linh đi sau Tân Phong. Đối với tình huống trước mắt, hắn không vui, nhưng cũng đã dự đoán được.
Tân Phong bình tĩnh nhìn tất cả, không hề để trong lòng, sau đó đi lên vị trí chủ vị, ôm quyền chào mọi người.
- Đa tạ các vị đến cổ vũ, tại hạ Tân Phong, hôm nay đăng cơ tông chủ Cửu Tiêu Tông.
Tông chủ ba mươi tám tông liếc nhìn nhau một cái, cũng thoáng nghiêng người, ôm quyền, nói mấy lời khách sáo. Thế nhưng lần này bọn lão tới không phải là để cổ vũ hay nói nhảm, mà là có mục đích.
Tân Phong ngồi xuống ghế, không nói gì, không khí hiện trường bỗng trở nên tĩnh lặng.
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông đứng cả sau Tân Phong. Bọn họ biết, hôm nay chỉ sợ không dễ dàng vượt qua.
Lúc này, Hồ tông chủ Hồng Vân Tông cười một tiếng:
- Cửu Tiêu Tông hiện giờ gặp đại biến, bọn ta cũng cực kỳ tiếc nuối...
Đám tông chủ khác nghe Hồ tông chủ mở miệng thì ngồi thẳng người cả lên, bọn lão biết chuyện quan trọng tới rồi.
- Bất quá, mọi người chúng ta đã thương lượng, nhất trí cho ra một kết quả, mời Tân tông chủ nghe một chút.
Hồ tông chủ nói.
Ngón tay của Tân Phong run lên, nhưng mặt vẫn cười, nói:
- Hồ tông chủ, mời nói.
Hồ tông chủ ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn quanh một vòng, nói thẳng:
- Cửu Tiêu Tông cực thịnh một thời, chiếm đoạt rất nhiều địa bàn. Những địa bàn này vốn là của ba mươi tám tông chúng ta. Để công bình, chúng ta đề nghị, Tân tông chủ trả lại những địa bàn này cho chúng ta.
- Đúng vậy.
- Phần lớn địa bàn Cửu Tiêu Tông đều là cướp từ trong tay chúng ta, hiện giờ cũng đã đến lúc nên trả lại rồi.
Giờ phút này tông chủ ba mươi tám tông đều gật đầu phụ họa nói.
Mặt Tân Phong hơi đổi sắc, sau đó cố trấn định cười:
- Các vị tông chủ, ta chưa rõ ý của các vị. Cửu Tiêu Tông khi nào thì đoạt địa bàn của các vị chứ, những nơi đó đều là do các tiền bối truyền thừa xuống...
Hồ tông chủ trực tiếp khoát tay áo, ngắt lời Tân Phong. Sau đó, mặt lão lạnh băng, không muốn vòng vo nữa, nói lớn:
- Tân tông chủ, lần này tiến tới, mục đích của chúng ta là thương lượng hòa bình với ngươi. Nếu ngươi cứ khư khư cố chấp, ba mươi tám tông chúng ta không ngại khai chiến với Cửu Tiêu Tông, ngươi nên nghĩ cho kỹ.
- Vậy xin hỏi, địa bàn theo lời Hồ tông chủ là nơi nào?
Tân Phong giấu bàn tay trong áo, nắm thật chặt.
- Núi Hải Liệt là của Hồng Vân Tông chúng ta.
Hồ tông chủ sớm đã nghĩ kỹ, lại nói:
- Cửu Tiêu Tông chiếm núi Hải Liệt mấy ngàn năm, khiến Hồng Vân Tông chúng ta tổn thất không ít. Nếu Tân tông chủ muốn tiếp tục ở chung hòa bình, vậy phải bồi thường trăm món trân bảo.
- Còn các vị kia?
Tân Phong bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng đã dâng lửa giận ngút trời.
Sau đó đám tông môn kia nói yêu cầu của mình ra.
Tới khi người cuối cùng nói xong, mặt các đệ tử Cửu Tiêu Tông đỏ rần, không phải hưng phấn, mà là phẫn nộ.
Tân Phong giờ phút này đứng lên, nhìn chằm chằm đám người kia, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Các ngươi là muốn xẻ thịt Cửu Tiêu Tông sao?
Tân Phong đã dự tính sẽ có tổn thất, cũng chuẩn bị sẵn một chút, nhưng không ngờ ba mươi tám tông này quá phận đến vậy.
- Cũng không thể nói như vậy, chúng ta chỉ muốn lấy lại vật của mình mà thôi.
Hồ tông chủ nói.
- Đúng vậy.
- Là lúc nên trả lại rồi.
. . . .
Mỗi gã tông chủ đều gật đầu nói.
- Điều đó không có khả năng.
Tân Phong gằn giọng.
Hồ tông chủ liếc mắt nhìn Tân Phong, sau đó cười lạnh một tiếng, đứng lên:
- Có khả năng hay không, đã không tới lượt ngươi nói rồi.
- Đúng vậy, nếu Cửu Tiêu Tông không trả địa bàn, ba mươi tám tông môn chúng ta sẽ tạo thành liên minh, diệt trừ Cửu Tiêu Tông khỏi cực Tây này.
Giờ khắc này, đám tông chủ ba mươi tám tông toàn bộ đứng lên.
Tân Phong hít sâu một hơi.
- Ơ kìa, mọi người nhìn, có một chiến thuyền tới.
Lúc này, bỗng có một gã đệ tử chỉ về bầu trời phía xa hô.
Mọi người vội liếc nhìn ra, không khỏi hít một hơi lạnh, chiến thuyền thật là lớn.
Đám tông chủ ba mươi tám tông đưa mắt nhìn nhau, không phải là có thêm ai đến phân một chén canh chứ?
Tân Phong đứng im tại chỗ, tay nắm chặt đến run rẩy. Chẳng lẽ Cửu Tiêu Tông hôm nay sẽ thành dê béo, bị bọn người này xẻ thịt sao?
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông cũng cúi đầu, trong nội tâm đã bị khuất nhục chiếm cứ, đây là sỉ nhục không thể rửa sạch...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Một chiếc chiến thuyền, làm lòng người căng thẳng.
Đối với đám tông chủ ba mươi tám tông, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Bọn lão đã thương lượng xong xuôi, phân chia công bằng, nếu Cửu Tiêu Tông không đồng ý, thì bọn lão không ngại xóa tên Cửu Tiêu Tông.
Mà bây giờ lại có một thế lực không rõ đến, trong mắt bọn lão, nhất định là muốn dây máu ăn phần.
Nếu chỉ là một tông môn bình thường, bọn lão có lẽ không thèm nhìn.
Nhưng nhìn độ lớn của chiến thuyền kia, chỉ sợ không phải một tiểu tông môn.
. . . .
Lâm Phàm đứng trên thuyền nhìn xuống.
Chiếc thuyền này của tông chủ quả là đồ tốt, vài ngày đã đến vùng đất cực Tây. Nhưng đương nhiên không thể so với côn bằng.
Có điều cái giá để gọi được côn bằng cũng làm đau lòng người a.
- Ơ, bắt đầu rồi sao?
Lâm Phàm nhìn thấy khu vực đại điện của Cửu Tiêu Tông vô cùng náo nhiệt, có rất đông người đang tụ hội cùng một chỗ.
. . . .
- Sư huynh, nhịn một chút, quên đi.
Giờ phút này, Phong Tiếu Linh ghé tai Tân Phong, nói nhỏ.
Hiện giờ một đám tông môn kia đều đang như hổ rình mồi, nếu thật sự khai chiến, sợ là Cửu Tiêu Tông sẽ phải xóa tên.
Tân Phong không nói gì. Hắn còn hiểu điều này rõ hơn bất kỳ ai khác. Ngẫm lại Cửu Tiêu Tông một thời cực thịnh, giờ biến thành như vậy, thật sự là quá bi ai.
. . . .
Lúc này, chiến thuyền kia đã neo lơ lửng trên không trung Cửu Tiêu Tông. Đệ tử Cửu Tiêu Tông trợn mắt há hốc mồm, một chiếc chiến thuyền thật lớn, thật chói mắt.
Đệ tử ba mươi tám tông cũng hâm mộ nhìn. Chiến thuyền to lớn như vậy, tông môn của bọn hắn đã khi nào có nổi chứ.
Ba mươi tám tông chủ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Đây rốt cuộc là tông môn cỡ nào?
Chiến thuyền này có màu bạc trắng, không khắc bất kỳ dấu hiệu nào. Yến Hồng Vũ làm người khiêm tốn, cho nên khi xuất môn ra ngoài rất ít dùng tới nó, khiến không mấy người nhận ra được lai lịch chiến thuyền này.
- Tân Phong huynh, huynh làm thế này là không đúng tí nào, thượng vị cũng không báo, nếu không phải huynh đệ ta nghe được tin tức, còn mặt dày tự đến, sợ là không dự được ngày vui của huynh rồi.
Một bóng người từ trên chiến thuyền hạ xuống.
Tân Phong nhìn rõ người đến, mày giãn ra, sau đó lập tức tiến lên.
Sắc mặt đám tông chủ ba mươi tám tông đại biến. Bọn lão không ngờ người tới là bằng hữu của Tân Phong. Nhưng dù là thế thì cũng không thể gây trở ngại tới kế hoạch của bọn lão.
Còn các đệ tử Cửu Tiêu Tông, những người nhận ra được người tới là ai thì đều hưng phấn không thôi.
- A, Lâm sư huynh tới rồi.
- Ha ha, là Lâm sư huynh. Không được, ta phải nhanh chóng đi chuẩn bị nước trà tốt nhất.
- Nhanh đi, nhanh đi, Lâm sư huynh tới rồi, đám tông môn kia còn dám làm càn sao?
Phong Tiếu Linh thở phào một hơi. Hắn luôn muốn sư huynh mời Lâm sư huynhn tới, nhưng Tân Phong không đồng ý. Giờ Lâm sư huynh tới rồi, Cửu Tiêu Tông còn có hy vọng.
- Lâm huynh, sao huynh lại tới đây?
Tân Phong thấy Lâm Phàm đến, tự nhiên cũng rất vui mừng, nhưng lại có chút nghi hoặc, không biết vì sao Lâm huynh lại đến.
- Sao, không chào đón hả? Ái chà, rất phong cách, đây là trang phục tông chủ hả? Không phải là huynh đệ ta đã nói rồi sao, nghi thức thượng vị của huynh mà lại không báo cho ta một tiếng, ta có chút tức giận đấy.
Lâm Phàm nhìn Tân Phong mặc một thân trang phục tông chủ, trong lòng cũng rất cao hứng. Ít nhất Cửu Tiêu Tông sẽ không bị rơi xuống nữa.
- Lâm huynh, kỳ thật chỉ là một việc nhỏ thôi mà. Đến đến, mau tới ngồi xuống.
Tân Phong vội kéo Lâm Phàm đi vào trong.
Phong Tiếu Linh tay mắt lanh lẹ, lập tức lấy thêm một cái ghế, rồi đặt cạnh vị trí tông chủ.
Tại sao đặt ở đó? Hỏi thừa, Lâm sư huynh là người thế nào chứ? Đây chính là cao thủ cực mạnh a.
Một ít đệ tử Cửu Tiêu Tông lại có chút nghi ngờ.
- Sư huynh, Lâm sư huynh là ai vậy? Sao hắn có thể ngồi cạnh tông chủ?
Đệ tử này tu vi tương đối thấp, không rõ một số chuyện.
- Im lặng mà nhìn, đừng nói nữa. Ta cho đệ biết một câu, hôm nay có Lâm sư huynh tới, đám tông chủ kia lát nữa liền thảm rồi.
- Hả? Sư huynh nói thật hay giả vậy? Ba mươi tám tông chủ kia đều là cao thủ Đại Thiên Vị đấy...
Đệ tử kia lại lên tiếng, không hiểu gì cả.
- Ha ha, cao thủ Đại Thiên Vị sao? Được rồi, không nói nhảm với đệ nữa, ta phải đi mang bánh ngọt tới cho Lâm sư huynh, sư đệ vừa mới chạy đi pha trà có khi không nhớ đến khoản này đâu.
- Sư huynh...
Đệ tử kia mặt phát mộng, lại nhìn các sư huynh ở chung quanh, đầu óc loạn cả lên. Vừa rồi mọi người còn đang rất phẫn nộ, sao hiện tại lại cùng cười toe toét thế này?
Đám tông chủ ba mươi tám tông giờ phút này từng người kinh ngạc vạn phần, nhìn cái người ngồi cạnh Tân Phong kia, không biết người này rốt cuộc là ai. Mà một màn sau đó lại càng khiến bọn lão ngạc nhiên đến ngây người.
Những đệ tử Cửu Tiêu Tông này làm sao vậy? Tự nhiên lại nhiệt tình đến thế?
- Lâm sư huynh, đây là loại trà tốt nhất của Cửu Tiêu Tông chúng ta.
Một đệ tử cẩn thận bưng một ly trà, đi từ đằng xa tới, sau đó cung kính đặt trên mặt bàn, còn lấy một chiếc khăn tay lau sạch nước trà đọng trên chén.
- Lâm sư huynh, đây là bánh ngọt.
- Lâm sư huynh, vai huynh có bị mỏi không, để đệ xoa bóp cho huynh nhé?
- Lâm sư huynh đường xa tới, hay là để đệ lấy nước ngâm chân cho huynh.
- Lâm sư huynh...
. . . .
Nhóm người ba mươi tám tông đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt. Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?
Người này rốt cuộc là vị đại gia nào, lại khiến đám đệ tử Cửu Tiêu Tông này xum xoe như vậy?
Ngẫm lại đãi ngộ của mình, lại nhìn đãi ngộ của đối phương, quả thực là một trời một vực.
Đám người ba mươi tám tông triệt để nổi giận, đây còn không phải là khinh thường bọn hắn sao?
. . . .
Lúc này Lâm Phàm cũng chẳng hiểu gì cả, mọi người quanh hắn sao cứ loạn cả lên.
- Được rồi, được rồi, mọi người hôm nay làm sao vậy, nhiệt tình quá, khiến bản sư huynh có chút không quen.
Lâm Phàm cười nói.
Tân Phong đứng một bên nhìn, cũng bất đắc dĩ cười cười, trong lòng không khỏi có một chút ghen tị. Hắn cũng không có đãi ngộ bậc này, không ngờ Lâm huynh vừa đến đã khiến những đệ tử này như con rể nhìn thấy bố vợ.
Lâm Phàm nâng chung trà lên, nhấp một ngụm:
- Tân huynh, nghi thức thượng vị của huynh long trọng thật, không ngờ có nhiều người tới như vậy. Huynh giới thiệu một chút đi...
Tân Phong đang định giới thiệu, lại đã thấy đám tông chủ ba mươi tám tông liếc nhau một cái, sau đó gật gật đầu.
- Không cần giới thiệu. Chúng ta chỉ hỏi một câu, điều kiện vừa rồi của chúng ta, ngươi có đáp ứng hay không?
Giờ khắc này, mọi người đồng loạt nhìn về phía Tân Phong.
Mà Lâm Phàm thì nhìn ung dung cắn một miếng bánh ngọt, khóe miệng nở một nụ cười khác thường.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Chương 273: Tất cả là hiểu lầm, chúng ta đến để chúc mừng
Phóng tác: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Tân Phong nhìn tông chủ của mỗi một tông, sau đó hít sâu một hơi, nói thẳng:
- Ta không đáp ứng.
Đám tông chủ ba mươi tám tông vừa nghe lời này, lửa giận trong lòng bốc lên cực hạn. Về phần kẻ nửa đường xuất hiện kia, bọn lão không biết thực lực đối phương, nhưng hiện giờ tông chủ của ba mươi tám tông cùng ở một chỗ, chỉ một mình hắn có thể nhấc lên sóng gió gì?
- Tốt, Cửu Tiêu Tông không hổ là Cửu Tiêu Tông. Ta hy vọng đến ngày tông bị diệt, ngươi đừng có hối hận.
Hồ tông chủ Hồng Vân Tông lạnh lùng nói. Nếu đàm phán không thành, vậy thì để đao thương giải quyết đi.
- Ai có thể nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra được không?
Lúc này, Lâm Phàm mở miệng, đồng thời dùng ánh mắt nhìn một người chết mà nhìn về Hồ tông chủ.
- Lâm sư huynh, bọn chúng muốn phân chia tông môn của chúng ta.
- Bọn chúng thật sự quá đáng, muốn Cửu Tiêu Tông phân địa bàn cho chúng, bằng không sẽ diệt Cửu Tiêu Tông.
. . . .
Có Lâm Phàm tại đây, các đệ tử Cửu Tiêu Tông vội mở miệng khóc lóc kể lể.
Lâm Phàm đứng dậy, bỏ tọt miếng bánh đang ăn dở vào miệng, sau đó cười nói:
- Hôm nay là ngày vui, huynh đệ của ta thượng vị, đám các ngươi vô lễ đã không chấp nhận được, lại còn muốn diệt tông, để cho ta rất là khó chịu.
Hồ tông chủ nhìn Lâm Phàm, cười lạnh:
- Đây là việc của ba mươi tám tông chúng ta và Cửu Tiêu Tông, không liên quan đến ngươi.
Hồ tông chủ cố ý nói lớn bốn chữ "ba mươi tam tông", tựa như đang cảnh cáo Lâm Phàm, tốt nhất suy nghĩ cho kỹ.
Gộp ba mươi tám tông, cao thủ cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn không ít, đây cũng chính là chiến lực đỉnh cao. Hiện tại không ai không biết, ở Đông Linh châu, cảnh giới đỉnh phong là Đại Thiên Vị đại viên mãn, sâu hơn thì tính đến số lượng dây chuyền quy tắc ngưng tụ được.
Mà đám đỉnh cao của cả ba mươi tám tông hợp cùng một chỗ, đó chính là một sức mạnh kinh khủng. Chớ nói Cửu Tiêu Tông bây giờ, cho dù Cửu Tiêu Tông trong quá khứ, muốn diệt bọn hắn cũng phải trả một cái giá lớn.
- Lâm huynh...
Tân Phong nhìn Lâm Phàm, muốn nói cái gì đó. Thế nhưng Lâm Phàm lại khoát tay áo, ngăn lời hắn lại.
Giờ phút này, các đệ tử Cửu Tiêu Tông đều chờ mong nhìn Lâm sư huynh.
- Tốt, đã như vậy, ta cũng không nói thêm gì nữa. Ba mươi tám tông các ngươi cùng lên đi.
Lâm Phàm hời hợt ngoắc ngoắc ngón tay.
Đám người ba mươi tám tông biến sắc:
- Ngươi có ý gì?
Lâm Phàm lắc lắc đầu:
- Không có ý gì, các ngươi đã muốn diệt Cửu Tiêu Tông, vậy hôm nay ta diệt các ngươi, tránh phiền toái về sau.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ không gian lặng ngắt như tờ.
Bọn hắn vừa nghe được cái gì?
Kẻ này dám nói muốn một mình diệt ba mươi tám tông bọn hắn... Chuyện hài hước gì đây?
Mà các đệ tử Cửu Tiêu Tông thì lại phấn chấn đến mức không biết nên nói gì.
Ở trong mắt bọn họ, Lâm sư huynh thật quá khí phách rồi.
- Ngươi là ai? Ngươi có biết những lời này đại biểu cho cái gì không?
Hồ tông chủ lạnh lùng nói. Lão cho rằng người trước mắt này quá làm càn, hoàn toàn không để bọn lão vào mắt.
Đám tông chủ ba mươi tám tông cũng cười dài khinh thường, không một ai tin câu của Lâm Phàm là thật.
Mặt Lâm Phàm đanh lại, vẻ cợt nhả vừa xong đã biến mất, ánh mắt như xỏ xuyên thiên địa, một cỗ khí tức cường đại chợt bộc phát ra.
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay ta muốn tiêu diệt các ngươi. Các ngươi có ý kiến gì không?
Lâm Phàm vung ống tay áo, giống như tuyệt thế bá chủ coi khinh chúng sinh.
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông thấy một màn như vậy thì cả đám đều ngây dại. Khí phách, thật sự là quá khí phách!
Một ít đệ tử Cửu Tiêu Tông còn không biết gì về Lâm Phàm, nhưng giờ nghe được những lời này, mắt cũng sáng lên, rồi vội ghé tai các sư huynh hỏi về vị Lâm sư huynh này.
- Làm càn, để bản tọa xem ngươi có thực lực gì mà mạnh miệng như vậy.
Đúng lúc này, một gã tông chủ quát lớn, đánh một chưởng về phía Lâm Phàm.
Những tông chủ còn lại đứng im tại chỗ. Bọn lão muốn nhìn xem người này đến cùng là có bản sự gì.
Tên tông chủ kia có thực lực Đại Thiên Vị đại viên mãn, một chưởng kia khí thế bất phàm, xuyên qua tầng tầng hư không mà đánh tới trước mặt Lâm Phàm.
Đám tông chủ nhìn thấy vậy, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Kẻ này quả thực là điên rồi, một chưởng đã tới gần còn không kịp phản ứng, xem ra chỉ là một phế vật.
Nhưng đúng lúc này, một màn khiến bọn lão trợn mắt há hốc mồm đã xảy ra.
Chỉ thấy Lâm Phàm không thèm cả liếc đối phương, khẽ nâng tay phải, đánh ra một chưởng.
Tức thì một luồng khí thế cường đại bộc phát ra. Một bàn tay khổng lồ xuất hiện, ép hư không không ngừng nổ tung, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- Sao có thể chứ...
Giờ khắc này, đám tông chủ kia trợn tròn mắt.
Bọn lão không ngờ sự tình sẽ phát sinh biến hóa như thế.
Chỉ một chưởng đánh bay Vương tông chủ, sống chết không rõ.
Tất cả nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác một cơn gió lạnh thổi tới sau lưng.
Người trước mặt này tuyệt đối không đơn giản.
Thế nhưng người này rốt cuộc là ai?
Vương tông chủ có cảnh giới giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, ngưng tụ sáu dây chuyền quy tắc, lại bị đánh bại dễ dàng như vậy...
"Đinh, chúc mừng đánh chết Đại Thiên Vị đại viên mãn Vương Kiến Phong."
"Đinh, chúc mừng exp gia tăng năm triệu."
. . . .
- Ngại quá, hơi quá tay, lỡ đánh chết tông chủ gì gì kia rồi. Đúng rồi, đệ tử của lão cứ việc trở về báo cho tông môn của các ngươi, giết tông chủ các ngươi là Thánh Tông Lâm Phàm, muốn báo thù cứ đến Thánh Tông tìm ta.
Lâm Phàm quay đầu qua, nói với đám đệ tử của Vương tông chủ kia.
Những đệ tử kia, giờ phút này sớm đã trợn tròn mắt, bọn hắn không ngờ tông chủ cứ thế chết rồi.
Mà đám tông chủ còn lại, vừa nghe đến hai chữ "Thánh Tông", sắc mặt tức thì biến đổi.
Thánh Tông?
Bọn lão không ngờ người trước mắt này là người của Thánh Tông.
Không phải Cửu Tiêu Tông và Thánh Tông phát sinh mâu thuẫn sao? Tình huống hiện tại rốt cuộc là thế nào?
- Ngươi... ngươi...
Hồ tông chủ chỉ Lâm Phàm, không biết nên nói cái gì.
- Còn ai không phục? Ta cho các ngươi thời gian, thoải mái về tông môn triệu tập cao thủ, hoặc đi mời người giúp đỡ. Ta sẽ ở Cửu Tiêu Tông ba ngày, nếu ba ngày sau các ngươi không đến, ta đi diệt từng tông.
Lâm Phàm bá đạo nói.
Mấy lời này đương nhiên là dọa người. Với Cánh Tay Tuyên Cổ, hắn có thực lực ấy, nhưng hắn không muốn giết chóc bừa bãi như vậy, cũng không rảnh làm vậy. Chẳng qua hắn vừa nhìn đã rõ, đám tông chủ này đều là những kẻ nhát gan.
Quả nhiên, Lâm Phàm vừa nói xong, sắc mặt mỗi gã tông chủ đều biến đổi, nội tâm kinh hoàng.
- Đây... Đây là hiểu lầm, là hiểu lầm...
Hồ tông chủ lúc trước còn đang vểnh mặt lên trời, giờ mặt tái đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Phàm, lùi về sau mấy bước.
Phảng phất như là bị ánh mắt bá đạo kia của Lâm Phàm dọa sợ.
Bên phía Cửu Tiêu Tông lại trái ngược, lúc này mọi người đều sôi trào nhiệt huyết.
Một câu vừa rồi, thật sự quá bá đạo.
Cho đám người kia ba ngày, thoải mái gọi cao thủ, nếu không đến, liền tự mình tới cửa diệt tông!
Bọn họ chưa từng nghe có người dám nói như vậy.
. . . .
- Hiểu lầm? Vậy hôm nay các người tới đây làm gì?
Lâm Phàm cười hỏi.
- Chúng ta đến để chúc mừng...
Da mặt của đám Hồ tông chủ như được độn thêm hàng chục lớp dày, lập tức nói.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Chúc mừng? Ta thấy không giống nha?
Lâm Phàm nheo mắt, sau đó nhìn về phía Cửu Tiêu Tông:
- Những người này mang gì tới chúc mừng? Đọc lên cho ta.
Đám tông chủ kia nghe vậy thì mặt biến sắc.
Bọn lão không ngờ đối phương sẽ hỏi chuyện này.
Nhất là tông chủ đưa tới một rương hoàng kim, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Nếu biết trước như vậy, coi như cho lão mười lá gan, cũng không dám đưa tới một rương vàng a.
Đối với người phàm tục, vàng rất quý, nhưng đối với tông môn, thứ này không khác gì phế liệu, không có bất kỳ tác dụng gì cả.
Hồ tông chủ đỡ hơn một chút, ít nhiều gì cũng tặng được một Chu Quả mười năm.
Lúc này, một đệ tử Cửu Tiêu Tông tiến lên, vẻ mặt hưng phấn, nhìn thẳng đám người ba mươi tám tông môn đã trở nên ngoan ngoãn như cún con, cao giọng hô:
- Hồng Vân Tông, một Chu Quả mười năm.
- Hỏa Đạo Tông, một rương hoàng kim.
Hồ tông chủ nghe đọc thấy mình xếp thứ nhất, thầm thở phào, nghĩ rằng một Chu Quả mười năm tuy lễ nhẹ, nhưng có lẽ so sánh với các tông môn kia còn cao cấp hơn.
Thế nhưng tiếp theo lão lại sững sờ, bởi vì đệ tử Cửu Tiêu Tông kia chỉ đọc đúng hai lần.
- Lâm sư huynh, báo xong rồi, cũng chỉ có Hồ tông chủ và Lưu tông chủ tặng quà.
Đệ tử Cửu Tiêu Tông kia nói.
Hồ tông chủ nghe thế, nhất thời ngây ngốc, sao có thể chứ? Ban nãy nói chuyện, bọn lão còn khoe nhau xem ai tặng lễ vật "hay ho" hơn, sao lại hóa chỉ có lão và Lưu tông chủ đưa lễ?
- Sao? Các vị nói là đến chúc mừng, sao ngay cả lễ vật cũng không có? Có phải là xem thường Cửu Tiêu Tông không vậy?
Lâm Phàm bình thản nói, nhưng đám người ba mươi tám tông lại cảm thấy ớn lạnh trong lòng, nội tâm hốt hoảng.
- Không phải, không phải, do chúng ta chưa kịp đưa quà mừng thôi. Lễ vật đã chuẩn bị sẵn nơi này, chỉ đợi buổi lễ kết thúc, chúng ta sẽ tự mình đưa cho Tân tông chủ.
Ba mươi sáu tông chủ vội vàng nói, đồng thời bọn lão cũng thở phào một hơi, nguy hiểm thật, may mà còn chưa tặng quà, bằng không bi kịch rồi.
Vốn bọn lão cho rằng Cửu Tiêu Tông đã như cá nằm trên thớt, sao còn phải đưa lễ.
Ban nãy nói ra lễ vật để so sánh với hai người Hồ tông chủ, chẳng qua đều là nói bậy bạ.
Hiện giờ sự tình chuyển biến, bọn lão lại thầm cảm thấy may mắn vô cùng.
Về phần Hồ tông chủ là Lưu tông chủ, trong mắt bọn lão, hai người này muốn bi kịch.
- À, vậy cũng được, thế còn Hồ tông chủ và Lưu tông chủ là thế nào? Một Chu Quả mười năm, một rương hoàng kim? Đây là đang nhục nhã huynh đệ của ta sao? Không bằng như vậy đi, ta thay các ngươi đưa lễ nhé?
Lâm Phàm nhìn thẳng hai người, nói.
Hồ tông chủ biến sắc, sau đó quay đầu về phía các đệ tử phía sau, quát ầm lên:
- Là ai tặng nhầm đồ hả?
Các đệ tử Hồng Vân Tông đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc có một đệ tử tinh ý, lập tức đứng lên khóc lóc kể lể.
- Tông chủ, là ta đưa nhầm. Ngài để ta lấy Chu Quả vạn năm, ta hoa mắt, lại cầm mười năm. Xin tông chủ nguôi giận.
Hồ tông chủ thấy có đệ tử đứng dậy, trong lòng rất vui mừng, đồng thời nhớ kỹ bộ dáng của đệ tử này, chuẩn bị trở về sẽ khen ngợi. Nhưng nghe được nửa câu sau, Hồ tông chủ thiếu chút nữa phụt máu.
Chu Quả vạn năm?
Vạn năm cái đầu ngươi a...
Chu Quả mười năm không đáng, trăm năm trị giá chút tiền, tới ngàn năm thì nhân lên một ngàn lần, còn vạn năm, bán tông môn đi mới đủ.
Hồ tông chủ không ngừng run rẩy thân mình, nhưng cũng không dám nói thẳng ra, chỉ nháy nháy mắt ra hiệu với tên đệ tử kia, để hắn đừng nói là vạn năm.
Đệ tử kia lại không hiểu ý, tưởng nói thiếu, thầm cảm khái một câu, tông chủ thật sự đầu tư a.
- Sai rồi, sai rồi...
Đệ tử này lần nữa hô lên.
Hồ tông chủ nghe vậy, thở phào một cái, không tệ, đủ thông minh.
- Không phải là một Chu Quả vạn năm, là hai.
Hồ tông chủ mới vừa khôi phục bình thường được một chút, nghe được câu này, nhất thời một ngụm máu mạnh mẽ xộc đến miệng, cuối cùng bị lão cố nuốt nuốt.
Hai Chu Quả vạn năm... Cái này...
- Hồ tông chủ thật là khách khí.
Lâm Phàm mở miệng.
Lâm Phàm biết Chu Quả vạn năm, thứ này rất quý, Thánh Tông cũng có, nhưng chỉ có bốn quả.
Giờ phút này, Hồ tông chủ cảm giác mình sắp chết, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì trả lời:
- Nào có, nào có, đây là việc phải làm.
Đám tông chủ các tông môn khác, thấy Hồ tông chủ bỏ tiền vốn như vậy thì ai nấy đều bối rối.
Hai Chu Quả vạn năm, cái này không phải chuyện đùa.
Chẳng lẽ Hồng Vân Tông định đập nồi bán sắt sao?
- Lưu tông chủ, một rương hoàng kim của ngươi có lẽ...
Lâm Phàm lại đưa mắt nhìn về phía Lưu tông chủ.
Lúc này Lưu tông chủ cũng hoảng hốt, vội xoay người, nhìn đám đệ tử phía sau.
Đã có một tên đệ tử chủ động đứng dậy. Lưu tông chủ cũng vui mừng gật gật đầu.
- Tông chủ, ta nghe lầm, ngài bảo ta mang tới một rương hoàng tinh chi linh, ta lại nghe thành một rương hoàng kim...
- Phụtttt...
Đệ tử này nói chưa xong, Lưu tông chủ đã phun ra một ngụm máu, nếu không phải có đệ tử nhanh tay đỡ được, có lẽ lão đã ngã xuống ngất trên mặt đất.
- Ta hộc máu vì vui vẻ, chúc mừng Tân tông chủ lên ngôi.
Lưu tông chủ vội vàng trả lời, trong lòng thì đã mắng đến mười tám đời tổ tông đệ tử kia, chẳng lẽ kẻ này là gian tế đối phương phái tới sao?
Một rương hoàng tinh chi linh, điều này đại biểu cái gì? Nếu đổi ra bảo khố của Hỏa Đạo Tông, đây chính là một phần mười.
- À, vậy thì cảm tạ Lưu tông chủ. Tân Phong huynh hẳn cũng rất biết ơn hai vị tông chủ.
Lâm Phàm cười nói.
Giờ phút này, ba mươi sáu tông chủ còn lại đang điên đầu suy nghĩ nên tặng cái gì. Lễ vật của hai người kia, một cái so với một cái càng nặng, bọn lão nên làm cái gì bây giờ?
Mẹ nó, vốn tới để chia phần, giờ lại phải hộc máu tặng quà... Biến hóa cũng quá lớn rồi.
Thế nhưng cái người Thánh Tông kia khủng bố dị thường, không phải bọn lão có khả năng đối phó a.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†