26-09-2008, 05:13 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
ChÆ°Æ¡ng 11
Qua ngà y vÅ© há»™i sinh nhá»±t của Lá»™ San rồi. Từ đó cho đến bây giá» Cốc Minh vẫn nghÄ© vẩn vÆ¡ trong tim óc, chà ng nhá»› lại, lúc cuá»™c vui Ä‘ang sôi Ä‘á»™ng, chà ng ôm chầm lấy Lá»™ San mà nhảy nhÆ° Ä‘iên, trong cÆ¡n say sÆ°a đó, Lá»™ San bá»—ng nhiên lặng thinh không nói má»™t lá»i, trông thần sắc nà ng rất hoang mang. Do đó, Cốc Minh cảm thấy không được vui vẻ bởi chà ng rất thÃch vợ mình nói năng vui vẻ suốt ngà y nhÆ° chim SÆ¡n Ca, ca hót, nhÆ°ng trÆ°á»›c tình thế nà y, chà ng bá»—ng nhiên cụt hứng.
Chà ng nà o ngá», nà ng Ä‘ang khiêu vÅ© vá»›i chà ng lại mÆ¡ tưởng đến nhịp bÆ°á»›c của Tạ Cách Luân. Äúng váºy, nà ng Ä‘ang ôm chà ng nhÆ°ng mÆ¡ tưởng nhÆ° mình Ä‘ang ôm chần lấy Tạ Cách Luân mà khiêu vÅ©, vì váºy, nà ng lặng thinh, thần sắc nà ng hoang mang tá»™t Ä‘á»™. NghÄ© đến gây, chà ng gá»i lá»›n:
- Lá»™ San, đã đến giá», anh phải và o lá»›p.
- Anh nhá»›, tan há»c nên vá» sá»›m.
Chồng đã Ä‘i há»c, nà ng sá»a soạn lại gian phòng, nà ng cảm thấy gian phòng chẳng những rá»™ng rãi vắng lặng, chà ng Ä‘i rồi lại cà ng vắng lặng hÆ¡n. Lá»™ San xuống ngồi trên ghế sofa trÆ°á»›c phòng khách. Bà Lâm thấy thế nói:
- Lộ San, con nên đi ngủ một giấc trưa đi con!
- Thưa má, con ở gần hầu má suốt ngà y nay.
- Không cần thiết, má thấy con buồn ngủ rồi đó. Má cÅ©ng buồn ngủ, mình ngủ trÆ°a đã quen, nếu mất giấc trÆ°a, đến chiá»u đầu óc sẽ choáng váng ngầy ngáºt chịu không thấu.
- Äể con Ä‘Æ°a má và o phòng.
- Con, đừng nhá»c sức, má»™t mình má Ä‘i cÅ©ng được, con hãy lên lầu ngủ Ä‘i!
Lá»™ San gáºt đầu rồi nà ng cầm tá» báo lên phòng nà ng xem để giải muá»™n, nà ng thay đổi quần áo lên giÆ°á»ng nằm, trÆ°á»›c khi xem báo, nà ng kê thêm má»™t gối cho cao. Trong khi nà ng xem sÆ¡ trang thá»i sá»±, đến trang quảng cáo Ä‘iện ảnh, bá»—ng nhiên nà ng ngồi phắt dáºy, mở to đôi mắt ra chăm chú nhìn và o má»™t tin khải sá»± vá» hôn lá»…:
Nhơn dịp thứ năm, ngà y... tháng... Trung Hoa Dân Quốc năm thứ...
Chúng tôi có cá» hà nh hôn lá»… tại California. KÃnh chà o cùng các bạn thân.
Tạ Cách Luân và Quảng Mai Châu đồng kÃnh.
Nhìn và o há»· tÃn nhá» nầy, đối vá»›i ngÆ°á»i khác thì không lấy gì là m lạ, nhÆ°ng đối vá»›i Lá»™ San, nà ng cảm thấy hoang mang tuyệt vá»ng.
Tá» báo từ tay nà ng rÆ¡i xuống giÆ°á»ng tá»± bao giá». Nà ng lẩm bẩm:
- A! Chà ng đã kết hôn rồi, đúng váºy không? Kết hôn tại California nhứt định là chà ng. Tạ Cách Luân, Quảng Mai Châu đồng kÃnh. Mình không cầu bá»n há» kÃnh thỉnh.
Tình cảm của nà ng rất lạ lùng, ngÆ°á»i ta kết hôn thì mặc ngÆ°á»i ta, nhÆ°ng đôi má nà ng bá»—ng nhiên hai giá»t lệ chảy dà i theo khóe mắt. Trong lúc đó, dÆ°á»ng nhÆ° lòng nà ng đã tan nát.
Hai đứa con Ä‘ang nằm vô tÆ° lá»± trong nôi, chúng không há» biết an ủi mẹ chúng lá»i nà o, tháºt ra, nà ng Ä‘ang cần sá»± an ủi, nhÆ°ng chỉ riêng mình nà ng vá»›i gian phòng vắng lặng nà ng chỉ đứng ngẩn ngÆ¡ nhÆ° má»™t pho tượng.
CÅ©ng không thể trách ngÆ°á»i con gái vừa 14 tuổi đã yêu vá»›i mối tình đầu, khi hay tin ngÆ°á»i yêu có vợ, nà ng không thể tránh khá»i bồi hồi xúc á»™ng. Nà ng lại tá»± nói vá»›i mình:
- Không biết Quảng Mai Châu là cô gái thế nà o? NgÆ°á»i con gái ấy rất có duyên may, được và o vòng tay của Tạ Cách Luân...
Nà ng tá»± nói vá»›i mình, nà ng tá»± khen ngợi cô gái Hoa kiá»u có duyên mai được kết bạn vá»›i Tạ Cách Luân, má»™t chà ng trai mà nà ng đã yêu mê yêu mệt. Nà ng tá»± than thân trách pháºn. Äôi giòng lệ thắm Æ°á»›t gối, nà ng nằm xuống cảm thấy sá»± váºt bên mình nhÆ° mất Ä‘i tất cả, luôn hai con Ä‘ang nằm trên võng nà ng xem chúng cÅ©ng không ra gì. Nếu Cốc Minh có mặt tại đây, nà ng sẽ gà o thét lên, dùng tay đấm liên hồi và o ngá»±c chà ng để cho nhẹ bá»›t nổi niá»m Ä‘au khổ.
Nên nhắm nghiá»n đôi mắt lại, ngủ má»™t giấc cho ngon là hÆ¡n, đừng nghÄ© gì nữa cả! Nà ng tá»± cảnh cáo mình, nhÆ°ng không có tác dụng gì, cÅ©ng không thể dá»— giấc ngủ cho yên. Khi nà ng nhắm mắt nhÆ° thấy đám cÆ°á»›i của Tạ Cách Luân và Quảng Mai Châu hiện ra trÆ°á»›c mắt rất linh đình, nà ng là má»™t ngÆ°á»i mang nhiá»u Ä‘au khổ Ä‘ang dá»± đám cÆ°á»›i ấy. Hình ảnh huyá»n hoặc nó mãi lảng vảng trÆ°á»›c mắt, nà ng không sao ngủ được.
Từ ngà y Lá»™ San biết tin Tạ Cách Luân đã kết hôn tại Mỹ Quốc. Má»—i lần hình ảnh của Tạ Cách Luân hiện lên trong đầu óc, lại mang theo cái danh hiệu Quảng Mai Châu. TrÆ°á»›c kia chỉ có hình ảnh của Tạ Cách Luân mê hoặc nà ng, hôm nay lại mang theo cái tên Quảng Mai Châu, do đó, nà ng chẳng những mê loạn, mà đối vá»›i cái tên tình địch Quảng Mai Châu, khi nhá»› đến, nà ng muốn ăn tÆ°Æ¡i nuốt sống, vì thế mà tâm tánh nà ng trở nên mất bình thÆ°á»ng.
Trong lòng nà ng cảm thấy cái tên Quảng Mai Châu nó đã cÆ°á»›p Ä‘i hình ảnh lúc ban đầu của nà ng. Chẳng những nà ng không má»™t lá»i hỉ chúc, mà còn trù rủa cho đôi bạn ấy sá»›m rá»i rã nhau ra. Rá»i rã để là m gì?
ChÃnh câu đó nà ng cÅ©ng không biết giải đáp thế nà o, nà ng chỉ âm thầm cÆ°á»i gượng cho sá»± vô lý của mình.
Một hôm, Cốc Minh vừa vỠđến, chà ng đi thẳng lên lầu, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, chà ng đến trước mặt nà ng nói:
- Lá»™ San, em rất thÃch ăn lại củ năng mà u hồng, anh có mua vá», em ăn bây giá» hay chÆ°a?
Chẳng những nà ng không há» lÆ°u ý đến chà ng, mà lại xem chà ng nhÆ° kẻ thù từ trÆ°á»›c mặt, nà ng lá»™ vẻ hung hãn khá sợ. Thấy thế, chà ng rất hoang mang há»i tiếp:
- Chắc em đang bực tức chuyện gì với ai?
Nà ng trả lá»i cá»™c lốc:
- Không.
- Äể anh lá»™t vá» năng cho em, muốn ăn bây giá» chÆ°a?
- Không thèm ăn.
- Em không thÃch ăn nó nữa sao?
Lộ San bỗng nhiên nổi xung lên, cướp củ năng trên tay Cốc Minh và la lớn:
- Ăn, ăn... anh muốn tui phát trướng lên để chết cho rảnh phải không?
Cốc Minh láºp tức nắm tay nà ng lại, không để cho nà ng nhay củ năng chÆ°a lá»™t vá»; đồng thá»i chà ng dịu giá»ng:
- Lộ San, anh đâu hay biết em ăn đã nó rồi, thôi để chừng nà o thèm sẽ ăn cũng được!
- Từ nay em không ăn năng, không ăn cơm, không ăn gì cả.
ThÆ°Æ¡ng hại cho Cốc Minh, không biết đã xảy ra chuyện gì mà vợ chà ng có thái Ä‘á»™ kỳ dị nhÆ° váºy? Chà ng vẫn tưởng nhÆ° mình đã nghe lầm, chá»› không nghÄ© nà ng đối vá»›i chà ng tà n tệ nhÆ° váºy. Chà ng lặng thinh giây lâu bèn há»i:
- Lá»™ San, bá»™ em muốn tuyệt thá»±c sao váºy?
- Ừa.
Nà ng trả lá»i rất rõ, nhÆ°ng chà ng tưởng chừng nà ng đùa cợt để là m trò cÆ°á»i? Lặng thinh giây lát, chà ng mạnh dạn cÆ°á»i gượng:
- Lá»™ San, đừng nói đùa vá»›i anh, em hãy đến gÆ°Æ¡ng nhìn kỹ gÆ°Æ¡ng mặt đẹp của em đã mất Ä‘i nét hòa Ä‘iệu của ngÆ°á»i vợ hiá»n rồi.
- Khá»i cần, chết còn sÆ°á»›ng hÆ¡n.
- Lá»™ San! Em...
- Em không muốn sống nữa, chỉ vì tình tự của em hồ đồ rối loạn lắm.
- Cuối cùng nó là chuyện gì? Nói cho anh nghe đỉ Em cần có anh bên cạnh, anh sẽ xin phép nghỉ hai ngà y.
- Không cần, hiện giá» em muốn ngồi phóng xe, anh là m Æ¡n lấy xe Ä‘Æ°a em Ä‘i và chạy cho tháºt nhanh.
Chà ng rỠlên trán nà ng:
- Em cần nên nghỉ, trán em nóng hực nè, để anh đi rước thầy thuốc cho em.
- Không cần, tôi không có bệnh gì. Cốc Minh, em muốn được anh chở trên xe, phóng xuống vực sâu ngà n trượng cà ng tốt.
- NhÆ° thế thì thân hình em sẽ nát tan nhÆ° bá»™t. Lá»™ San, em nên nghỉ ngÆ¡i cho khá»e.
- Thân xác nát tan nhÆ° bá»™t thì cà ng hay chá»› có sao mà ngại? Có lẽ anh không dám cùng em sa xuống vá»±c sâu để thân xác nát tan thà nh bá»™t? Em biết rồi, nguyên do là anh không tháºt tình yêu em.
- Lá»™ San, anh tháºt tình yêu em, yêu vÄ©nh viá»…n không bao giá» phai nhạt.
- Tại sao không dám chết cùng em?
- Tại sao vô duyên vô cá»› lại đòi chết là nghÄ©a lý gì? Äể anh Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại.
- Gá»i ai?
- Má»i thầy thuốc đến xem bịnh cho em.
- Phải chăng, anh gá»i thần thuốc chữa bịnh thần kinh? Cốc Minh, anh hãy lại đây... Lại đây.
- Anh sợ em sanh bịnh chớ.
- Ngồi xuống, ngồi trên đùi em đi.
- Anh nặng lắm, ngồi trên mình em chịu sao nổi.
- Váºy thì anh ngồi cạnh bên đây, để em nói rõ cho anh biết, em không há» có bịnh thần kinh, cÅ©ng không có bịnh gì khác, chỉ trong lòng em mê loạn đó thôi, lá»i nói của em hiện giá» không khác má»™t kẻ Ä‘iên. Cốc Minh, anh xem em nhÆ° má»™t con Ä‘Ã n bà điên Ä‘i!
- Anh vẫn xem em là má»™t ngÆ°á»i vợ đẹp và thông minh.
- Có lúc em rất hồ đồ. Cốc Minh, anh đã nhiá»u lần thà dụ em nhÆ° má»™t con chim nhá» phải không?
- Äúng rồi, em hiện giá» vẫn là con chim nhá» của anh.
- Anh có định ngà y giỠnà o em sẽ bay đi mất không?
Vấn đỠđó tháºt chà ng khó mà trả lá»i. Giây lát sau chà ng bèn nói:
- Lúc con chin nó muốn bay đi thì trước khi bay nó phải sè đôi cánh.
- Äúng váºy.
- Em hãy nhắm mắt lại, nghÄ© đến mình vá»— cánh bay Ä‘i, bay tháºt cao và tháºt xa.
- Bay tháºt cao tháºt xa thì trở thà nh con chim má»i mệt chá»› gì.
- Khi trở thà nh con chim má»i cánh, thì bay trở vỠđáp bên cạnh anh.
- Cốc Minh, anh vẫn thÃch con chim má»i cánh trở vá» bên anh lắm sao?
- ThÃch chá»›...
- Tháºt anh là ngÆ°á»i chồng đối vá»›i vợ rất tốt.
- Chỉ vì em là ngÆ°á»i vợ đáng yêu.
Hiện giá» Lá»™ San trở thà nh ngoan ngoản nhÆ° con cừu non, nà ng úp mặt và o lòng chà ng, Cốc Minh cảm thấy mình sai lầm, chà ng tá»± nghÄ©, chắc chắn vợ chà ng vừa bị kÃch thÃch khá nặng. NhÆ°ng trÆ°á»ng hợp nà o nà ng bị kÃch thÃch, chà ng không há» biết.
Dầu sao chăng nữa tinh thần của Lá»™ San chỉ yên ổn trong nhứt thá»i. Cốc Minh vá»— vá» nà ng, không khác nà o dá»— trẻ nhá» trong khi nó khó ngủ, nà ng nói:
- Cốc Minh, em quá má»i mệt rồi.
- Em hãy dựa và o mình anh mà ngủ đi!
- Em không thể ngủ được.
- Em hãy xem, hai con chúng ta nó ngủ rất say sÆ°a, không là m phiá»n đến vú em.
Lá»™ San ngồi phắt dáºy, hai tay nà ng chải dà i xuống mái tóc lại Ä‘Ã ng sau, nà ng lẹ là ng bÆ°á»›c đến hai chiếc nôi của hai trẻ mà ngồi xuống hôn và o má của trẻ Ä‘ang ngủ say.
Tiểu Lá»™ đã thức giấc, nà ng vá»™i và ng bồng nó dáºy, nó dùng đôi mắt ngây thÆ¡ mà nhìn sá»± thÆ°Æ¡ng yêu và trìu mến của mẹ nó. Tiểu Lá»™ khóc lên, hÆ°á»›ng mắt nhìn Nhị Lá»™ Ä‘ang nằm trong chiếc nôi lắc lÆ°.
Tiếng khóc của Tiểu Lộ như đánh thức lý trà Lộ San, nà ng tỠvẻ sám hối nhìn Cốc Minh nói:
- Cốc Minh, vừa rồi em nói những lá»i không phải, có lẽ là m cho anh lo sợ lắm thì phải. Xin lá»—i anh.
- NgÆ°á»i ở Ä‘á»i tránh sao khá»i có lúc tâm tình giao Ä‘á»™ng, phiá»n phức Ä‘iá»u gì đó thái Ä‘á»™ tá» ra không phải. Lá»™ San, anh đã từ nói, trong "tá»± Ä‘iển yêu" anh chỉ dùng toà n hai chữ "tha thứ" mà thôi.
Má»—i lúc nói ra những lá»i tÆ°Æ¡ng tợ nhÆ° thế thì Lá»™ San cảm thấy rất xốn xang, nà ng chỉ cúi gầm mặt xuống. Nà ng phải nhìn nháºn chà ng đúng là má»™t ngÆ°á»i chồng tốt.
- Kìa, Lộ San, Nhị Lộ nó đã thức rồi.
- Anh hãy gá»i vú em.
- Äể anh bồng nó má»™t chút đã!
Cốc Minh bồng Nhị Lá»™ đến gần Tiểu Lá»™ để chị em nó nhìn nhau. Lá»™ San chân tháºt:
- Cốc Minh, anh hãy xem bá»n nó cà ng lá»›n cà ng không đẹp.
- Ã, nó có da thịt má»›i thÃch giỡn chÆ¡i chá»›. Trong tÆ°Æ¡ng lai nếu có cuá»™c thi trẻ nÃt, chúng mình bồng nó Ä‘i tham dá»±.
- Tiểu Lộ sẽ đoạt giải quán quân, Nhị Lộ bất quá sẽ là á quân.
- Nếu được những vinh diệu đó, vì mẹ nó đẹp mới sanh ra con đẹp.
- Em rất xấu thói, chỉ trừ những lúc cao hứng, ngoà i ra Ãt khi em bồng bá»n nó.
- Khi sanh bá»n nó, anh nghe em rên xiết, anh má»›i nháºn thấy công sanh thà nh của ngÆ°á»i mẹ tháºt là rá»™ng lá»›n. Do đó, pháºn là m con phải hết lòng hiếu kÃnh vá»›i mẹ.
- Nhưng vì em là một bà mẹ bất hảo.
- Sao lại bất hảo! Lá»™ San, em hãy xem miệng chị em nó đứa nà o cÅ©ng có hai đồng tiá»n.
- Bá»n nó thảy Ä‘á»u giống nhau nhÆ° đúc. Bà vú may áo quần cho chúng Ä‘á»u má»™t thứ, nếu ba nó không có sáng kiến đặt tấm lắc cho nó Ä‘eo, chÃnh mẹ nó cÅ©ng không biết đứa nà o lá»›n đứa nà o nhá».
- Cũng nên trách má nó, phải sanh một trai một gái thì tiện biết mấy.
- Äiá»u đó không nên trách má nó, má nó trách ba nó phải hÆ¡n.
Vợ chồng cùng nhìn nhau mà cÆ°á»i ha hả. Lá»™ San Ä‘Æ°a tay ra bồng Nhị Lá»™. Cốc Minh hôn lên mái tóc nà ng. Bá»—ng nghe ngoà i cá»a có tiếng bà vú kêu lên:
- ThÆ°a cáºu và cô hãy xuống dùng cÆ¡m.
- Chúng tôi xuống bây giá».
Vợ chồng hỠbồng hai con giao lại cho vú em.
Từ ngà y Lá»™ San bị kÃch thÃch nên thần kinh là m xáo trá»™n đến nay, nà ng chỉ yên ổn không quá hai mÆ°Æ¡i ngà y, bá»—ng nhiên chứng cÅ© phát tác trở lại. Việc gì nà ng xem cÅ©ng không vừa ý, lá»i nói nà o của nà ng nghe cÅ©ng trái tai.
NhÆ°ng sá»± tình tá»± của nà ng đối vá»›i Cốc Minh vẫn khắng khÃt nhÆ° lúc má»›i kết hôn.
Vì thế, Cốc Minh cảm thấy lo lắng và khó xá», chà ng thÆ°á»ng há»i nà ng thì nà ng không há» nói tháºt? Chà ng phải há»i ba má và bà vú, nhÆ°ng má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u không giải thÃch ná»—i sá»± cau có của nà ng. Không ai hiểu rõ vì sao bá»—ng nhiên đôi lúc nà ng trở nên nhÆ° Ä‘iên loạn.
Cốc Minh mất ngủ rất nhiá»u vì ngà y đêm lo lắng cho nà ng, nhứt là lúc nà ng Ä‘ang say ngủ, bá»—ng nhiên hai giòng lệ chảy dà i trên má. Cả nhà chà ng cÅ©ng chẳng ai bá»±c tức vì thái Ä‘á»™ của nà ng.
Há» cho rằng phải chăng vì sá»± sanh sản của nà ng mà cÆ¡ thể có chút biến chứng? Cốc Minh chỉ còn dá»±a và o Ä‘iá»u đó mà tá»± an ủi. Äáng thÆ°Æ¡ng hại cho chà ng, đâu biết vợ mình đã ngoại tình trong tÆ° tưởng.
Lá»™ San sau khi kết hôn, gặp ngÆ°á»i chồng yêu nà ng, cả nhà thảy Ä‘á»u cÆ°ng nà ng, hÆ¡n nữa gia đình hiếm muá»™n, nà ng lại sanh cho há» Cốc được hai gái song sanh, nên tất cả những hạnh phút gia đình Ä‘á»u dà nh tất cả cho nà ng.
NhÆ°ng nà ng không thể quên được mối tình đầu, lắm khi nà ng tá» ra nhÆ° là điên loạn, nhứt là từ ngà y xem thấy tin Tạ Cách Luân đã kết hôn. NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà thông minh trở thà nh ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà mang trong ngÆ°á»i má»™t thứ tình cảm Ä‘iên loạn má» mịt.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký của quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngÆ°á»i không hợp ná»a câu thừa
26-09-2008, 05:14 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
ChÆ°Æ¡ng 12
Trá»i sang xuân, và o những ngà y đầu của năm má»›i cây cá» xanh tÆ°Æ¡i. Bà Lâm dắt hai cháu dạo chÆ¡i ngoà i vÆ°á»n hoa, phÃa ngoà i rà o có những đứa trẻ, chÆ¡i đất cát, vui đùa vá»›i những gạch đá vụn, rất hiếu kỳ Ä‘ang nhìn bà Lâm dắt hai đứa bé giống hệt nhau. Bá»—ng nhiên Tiểu Lá»™ trì lại ngồi xuống để lượm hòn sá»i, bà Lâm nói:
- Tiểu Lộ, đừng ngồi xuống dơ quần áo con, để bà nội dắt hai con và o ăn bánh.
Nhị Lộ dễ bảo, bà nội rất thương nó. Ba bà cháu đi bên những cà nh hoa xuân tươi thắm, hai đứa mải vui với bà nội mà không còn nhớ đến ba má chúng.
- Cốc Minh, em không thÃch mặc bá»™ đồ nầy, mặc nó em cảm thấy mình quê mùa quá. Chiá»u hôm nay có má»i khách đến dùng cÆ¡m tại Minh Tinh Äại phạn Ä‘iếm, anh không thÃch vợ anh đẹp, sang cả, phong Ä‘á»™ thÆ°á»›t tha yêu kiá»u hay sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thÃch chá»›!
- Sao anh lại bảo em mặc bộ đồ quê mùa nà y?
- Bởi anh thấy em thÃch nó, nên anh chỉ Ä‘á» nghị đó thôi.
- Hiện giá» em không thÃch nó nữa, mà thÃch mặc đúng thá»i trang em má»›i chịu.
- Em thÃch mà u gì?
- Mà u trắng.
- Äược. Mà u trắng thì rất đẹp, phong Ä‘á»™ lại trang nhã.
- Trong buổi tiệc nầy, cảm tưởng của anh thế nà o?
- Anh rất hãnh diện vì mình có vợ rất đẹp và sang trá»ng.
- Nên gá»i là cao quà phu nhÆ¡n.
- Phải rồi, phu nhơn mới đúng.
- Cốc Minh, kiểu tóc của em coi không đẹp?
- Phải rồi, không đẹp!
- Em không thÃch kiểu tóc nầy!
- Anh sẽ đưa em đi là m tóc lại.
- Móng tay em quá lâu rồi cũng không săn sóc đến.
- Äi là m móng tay luôn thể.
- Anh à , chai dầu thơm trên bà n, không còn thơm nữa.
- Em thÃch hiệu nà o?
- Äể em nhá»› lại coi hiệu nà o?
- Äược, em nhá»› lại Ä‘i.
- Äôi già y cao gót của em cÅ©ng dÆ¡ rồi, lau chùi cÅ©ng phiá»n phức lắm, anh chạy xe Ä‘i vòng lại công ty già y mua cho em má»™t đôi má»›i nhé.
- Lá»™ San, dÆ°á»ng nhÆ° trÆ°á»›c đây em không chú ý đến nó.
- Em cảm thấy yến hội hôm nay rất đặc biệt.
- Thá»±c ra cÅ©ng không có gì quan trá»ng cho lắm.
- Anh lo xong hết em rất vừa lòng.
- Anh không ngại chi cả, miễn là em vui vẻ.
- Còn quên, anh nhớ mua son thoa môi cho em.
- DÆ°á»ng nhÆ° còn mấy lá» em chÆ°a dùng đến.
- Bởi không thÃch nên em không dùng.
- Äược, anh nhá»› rồi, mua dầu thÆ¡m, già y, son thoa môi, em nhá»› coi còn mua gì nữa không?
- Anh hãy nhớ giùm em đi coi còn mua gì nữa.
- Em cần thay xách tay mới không?
- À, ngà y hôm qua Ä‘i ngang tiệm ba a em thấy má»™t xách tay kiểu má»›i tháºt đẹp, em muốn mua, lại quên phức Ä‘i.
- Dầu thơm, già y, son và xách tay, còn gì nữa?
- Äâu nghÄ© thêm coi nà o!
- Suy nghÄ© đã hai báºn rồi, cÅ©ng tìm chÆ°a ra. Em thấy cần mua đồ chÆ¡i cho hai con không?
- Sau sẽ mua, bây giỠđã trễ rồi.
- Chúng ta đi bây giỠchưa?
- Äể em ngủ má»™t chút, em cảm thấy mệt.
- Em hãy ngủ má»™t giấc cho khá»e Ä‘i, anh thay em mà đi mua cÅ©ng được váºy.
- Cà ng hay, nhưng anh nên nhớ, nên mua đồ tốt nhé! Nhớ khoan mua già y đã, mua vỠmang không vừa tốn công thay đổi.
- Biết rồi.
Cốc Minh răm rắp tuân theo ý nà ng, chà ng Ä‘i rồi chỉ còn má»™t mình Lá»™ San vá»›i gian phòng vắng lặng. Lúc nầy nà ng hay quên, đến khi nà ng nhìn lại trên giÆ°á»ng má»›i hay hai đứa con không có tại phòng. Nà ng nghÄ©, có lẽ vú em hay bà ná»™i chúng dắt Ä‘i chÆ¡i. Lá»™ San tuy mệt, nhÆ°ng không thể ngủ được, nà ng trăn trở rất lâu, cÆ¡n buồn ngủ nó đã tiêu tan Ä‘i.
Nhiá»u sá»± kiện Lá»™ San rất dá»… quên, chỉ có hình bóng của Tạ Cách Luân là nà ng ghi nhá»› mãi mãi. Thá»±c sá»± nà ng muốn quên nhÆ°ng không thể quên được.
Lúc nà ng cÆ°Æ¡ng quyết để phải quên Ä‘i, cÅ©ng là lúc tinh thần nà ng cà ng bị khuấy Ä‘á»™ng nhiá»u hÆ¡n. Trừ phi có Cốc Minh ngồi bên cạnh, nói những lá»i ân ái cung phụng những gì cần thiết thì nà ng má»›i có thể yên tâm mà quên Ä‘i phần nà o.
Nếu Cốc Minh không phải là ngÆ°á»i chồng yêu chiá»u vợ, không phải là ngÆ°á»i chồng mà nà ng quà mến, chÆ°a biết nà ng sẽ đối xá» vá»›i chồng nhÆ° thế nà o nữa.
Có nhiá»u đêm khuya vắng, mà n đêm in lìm bao trùm cả vạn váºt, chà ng thì đã ngủ, riêng nà ng còn thức trăn trở, lắm khi nà ng tá»± dung thứ tá»™i cho nà ng, vá»›i Tạ Cách Luân thì không nên nghÄ© đến nữa mà là m gì, bởi chà ng ở táºn bên Mỹ Quốc? Huống chi nà ng là gái có chồng. HÆ¡n nữa, Cốc Minh chÆ°a há» biết đến tâm sá»± của nà ng, có lý nà o mình lại không quên Ä‘i để khá»i gây ra sá»± buồn phiá»n cho gia đình chồng. Lá»™ San bá»—ng nhiên tá»± thấy tình cảm của mình quá sai lầm, mãi đồng sà ng mà dị má»™ng thế nầy thì hạnh phúc vợ chồng sẽ không còn nữa.
Tuy nghÄ© thế, nhÆ°ng khi nhắm mắt, nà ng lại nhá»› cái tên Quảng Mai Châu thì bừng sôi lá»a háºn. Vì cái tên ác ôn đó mó đã cÆ°á»›p Ä‘i bóng hình mà nà ng đã ghi sâu tráºn đáy tim từ bốn năm qua, nà ng căm háºn chừng nà o lại nhá»› cái bóng hình đó nhiá»u hÆ¡n nữa. Nà ng cảm thấy cái tên Quảng Mai Châu khi thì nằm cạnh Tạ Cách Luân, khi thì tắm chung vá»›i chà ng nÆ¡i nhà tắm.
Nà ng lăn qua trở lại, cố xua Ä‘uổi cái hình ảnh mê hoặc đó, nhÆ°ng nó cứ hiện ra trong tâm tưởng. Nà ng lấy chiếc gối ép sát và o mặt gần nghẹt thở, đôi gò má nóng rang, rồi nà ng xô chiếc gối sang nÆ¡i khác nhÆ° xô má»™t thân ngÆ°á»i.
CÅ©ng lúc đó, nà ng ép sát chiếc gối và o mình, bá»—ng nhiên tinh thần hoảng hốt, nhìn thấy chiếc gối nó biến ra thân hình chà ng trai tuấn tú, ngÆ°á»i đó chÃnh là Tạ Cách Luân, bởi thế đôi má nà ng nóng bừng, nà ng còn chút lý trÃ, xô chiếc gối ra, là xô Ä‘uổi hình bóng Tạ Cách Luân.
Nà ng nhìn kỹ lại, nó là má»™t chiếc gối chá»› nà o phải Tạ Cách Luân, nà ng báºt cÆ°á»i má»™t mình, tá»± cho rằng mình quá ngá»› ngẩn. Con ngÆ°á»i có nhiá»u chuyện rất trá»› trêu, nhứt là đà n bà .
Nà ng nằm nÆ°á»›ng trên giÆ°á»ng rất lâu, không thể dá»— giấc cho được.
Nà ng ngồi phắt dáºy, mang già y thêu lại đứng trÆ°á»›c gÆ°Æ¡ng soi mặt. Nà ng tá»± trách Cốc Minh sao Ä‘i lâu chÆ°a thấy vá»? Nà ng lại nghÄ©, nếu bây giá» mình bay được thì chắc là vui lắm. Nà ng nhìn và o gÆ°Æ¡ng thấy bóng dáng yêu kiá»u của mình. Nà ng tá»± khen mình có má»™t sắc đẹp kinh ngÆ°á»i.
Rồi nà ng nghÄ© tá»›i suy lui vá»›i bổn pháºn là m mẹ, nà ng bÆ°á»›c đến cá»a thang lầu gá»i vú em:
- Vú ơi, vú! Bồng Tiểu Lộ đến cho tôi.
Nà ng trở lại phòng, giây lát vú em bồng Tiểu Lộ đến, nà ng tiếp:
- Chị hãy xuống xem chừng Nhị Lộ để tôi bồng Tiểu Lộ đi chơi.
Vú em Ä‘i rồi. Nà ng đóng cá»a phòng lại, bồng con ngồi xuống giÆ°á»ng mở khuy áo ra vạch vú kê và o miệng của Tiểu Lá»™. NhÆ°ng từ nhá» Tiểu Lá»™ đâu có bú vú mẹ nên nó co rút lại chẳng dám bú.
Bị con mình cự tuyệt, nà ng cảm thấy rất khó chịu. Nà ng chưa biết cho con bú cảm giác nó sẽ ra sao? Nhột hay đau? Hay xót xa, hoặc sung sướng? Tánh hiếu kỳ cà ng tăng khiến nà ng dỗ con:
- Tiểu Lô, bú Ä‘i con, giá»i mẹ thÆ°Æ¡ng.
Rốt cuá»™c, Tiểu Lá»™ vẫn phải ngáºm đầu vú mẹ nó. Vì nút rất lâu không có giá»t sữa nà o, nên đứa bé nhả vú ra không bú nữa.
Nà ng cảm thấy xấu hổ, vì có con mà không cho con bú, nên tình mẹ con rất lợt lạt. Nà ng mới biết sanh con lần đầu mà không cho con bú, tuy đôi nhũ hoa rất lớn nhưng không có sữa.
Bá»—ng nghe có tiếng gõ cá»a, nà ng láºt Ä‘áºt gà i nút áo lại và há»i:
- Ai đó?
- Cốc Minh.
Nà ng không muốn cho Cốc Minh biết việc nà ng hiếu kỳ cho con bú, mà không có má»™t chút sữa. Nà ng bÆ°á»›c đến mở cá»a:
- Lá»™ San, em gà i chốt cá»a lại chi váºy?
Lá»™ San cÆ°á»i cÆ°á»i và vá»›i giá»ng cà rởn:
- Sợ hổ lang tới.
- Äừng lo, hổ lang không bao giỠđến cá»a há» Cốc đâu mà sợ.
- Em đang giỡn với Tiểu Lộ.
- A, con gái cưng, lại đây ba hôn chút coi nè.
Cốc Minh trao tất cả đồ váºt chà ng đã mua cho Lá»™ San, bồng Tiểu Lá»™ lên ká» sát má con và o má chà ng:
- Tiểu Lộ ngoan lắm, ở nhà bầu bạn với má nó.
- Cốc Minh, bây giỠanh đi là m tóc với em nghen?
- Äi đến Thượng Hải Mỹ dung viện phải không?
- Anh chỠem thay đổi y phục.
- Sớm giỠem không ngủ sao?
- Ngủ không được.
- Sao váºy?
Tuy là vợ của chà ng nhÆ°ng không thể nói rõ cho chà ng biết, chà ng đâu biết được, tuy không giáºn há»n, nhÆ°ng tâm trà sẽ không an. Tuy nghÄ© thế, nhÆ°ng nà ng không nói, nà ng trả lá»i má»™t cách Ä‘Æ¡n giản:
- Không vì sao cả.
Cốc Minh cÅ©ng không há»i nữa, chà ng chỉ cÆ°á»i giỡn vá»›i con, thá»±c ra, chà ng không há» biết tâm sá»± của vợ, bị khủng hoảng tinh thần bởi má»™t chà ng trai vừa cÆ°á»›i vợ tại Mỹ Quốc.
- Cốc Minh, em đã xong rồi, anh hãy giao Tiểu Lộ cho vú em để chúng ta cùng đi.
Chà ng bồng con đem giao cho vú em. Xong đâu đó, chà ng trở lên lầu, phục vụ Lộ San không khác một A Hoà n rất siêng năng nhưng Lộ San không ngớt sai khiến chà ng:
- Cốc Minh, anh hãy đem già y đến cho em.
- Em đi già y mà u gì?
- Mà u xám trắng.
Những động tác của nà ng rất nhanh nhẹn, trong nháy
mắt nà ng đã mang xong già y cao gót mà u xám trắng. Cốc Minh lấy chiếc xách tay chà ng vừa mua cho Lộ San, nhưng nà ng phản đối:
- Bây giỠmang là m gì, để tối sẽ mang. Rồi nà ng nói như ra lệnh:
- Chúng ta hãy đi.
Cốc Minh nhÆ° luôn tuân theo lá»i của Lá»™ San, nhÆ°ng chà ng ôm chầm lấy nà ng mà hôn tá»›i tấp. Lá»™ San châu mà y:
- Kể Từ nay trước khi ra đi, không nên hôn và o môi và mặt em, anh nên nhớ vì em đã trang điểm kỹ rồi.
Nói xong nà ng trở lại bà n trang Ä‘iểm mà sá»a lại những nÆ¡i phấn son má» nhòe. Chà ng và nà ng lên xe, Lá»™ San hối thúc:
- Chạy mau chút đi, em buồn ngủ lắm.
Chẳng những chà ng không tuân lá»i chạy mau, trái lại, chà ng Ä‘áºu xe lại bÆ°á»›c xuống mà xem xét. Lá»™ San trợn mắt há»i:
- Là m gì váºy?
- Äèn Ä‘á».
Lộ San tỠvẻ bực bội:
- Bực mình chết đi được, sao anh không chạy đại qua đi.
- Äâu được, vượt đèn Ä‘á» chẳng những bị cảnh sát phạt mà còn nguy hiểm nữa.
- à chà ! Muốn mau mà không được, tháºt bá»±c chết Ä‘i.
Khi đèn xanh, xe chà ng cÅ©ng vẫn chạy chầm cháºm, khi đến Mỹ Dung viện, Lá»™ San mặt giáºn chẳng nói xuống xe, vừa lắc đầu vừa bÆ°á»›c và o Mỹ Dung viện.
Trong Thượng Hải Mỹ Dung viện khách ngồi cháºt nÃch, chỉ còn má»™t ghế trống trong cùng, nà ng buá»™c lòng phải và o ngồi ghế đó, Cốc Minh đứng cạnh bên nà ng.
Tà i sản của quykiemtu
26-09-2008, 05:15 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
ChÆ°Æ¡ng 13
Minh Tinh đại phạn Ä‘iếm tá»a lạc tại má»™t khu đất cao và là khu phố buôn bán phồn thịnh nhứt của Äà i Bắc. Trên Lầu nhì bà y ra những bà n tròn trải toà n vải bà n trắng, vừa trông và o là biết ngay có khách đã đặt tiệc.
Thá»±c ra, không rõ là yến há»™i gì, vì vợ chồng Hà ba Châu má»›i vá». Khách tham dá»± không đông lắm. Vợ chồng Hà ba Châu lại má»i con gái và rể đến tham dá»±, bởi vợ chồng LÆ°u chấn Khải muốn biết Lá»™ San. Vì trÆ°á»›c đây bảy, tám năm trong má»™t cuá»™c nói chÆ¡i, vợ chồng LÆ°u chấn Khải đã gá»i Lá»™ San là con nuôi. Má»›i thoáng qua đây mà đã bảy, tám năm trÆ°á»ng, Lá»™ San đã quên những sá»± kiện đó. NhÆ°ng vợ chồng LÆ°u Chấn Khải vẫn nhá»› Lá»™ San mãi. Trong thá»i gian xa cách đó, đôi bên Ãt thÆ° từ qua lại vá»›i nhau.
Ở nhà trên, bà Châu sá»a soạn xong, bèn đến gần chồng nói:
- Ông à , nên gá»i Ä‘iện thoại hối thúc vợ chồng Lá»™ San không?
- Mất công, đúng tám giỠthì tụi nó đến chớ gì.
Bà Châu gá»i con gái lá»›n ở nhà sau lên:
- Lộ Ni ơi lên đây má có chuyện bà n với con.
Lộ Ni từ nhà sau ra:
- Má dạy con việc gì?
- Con hãy cùng đi với ba má, để cho vợ chồng Chấn Khải biết con nay đã bao lớn rồi mới gặp lại nhau.
- Má à , con đã nói với má con không đi. Con muốn...
Nà ng muốn nói con có hẹn cùng đi với Khổng Vân, nà ng không muốn thất ước với chà ng, đến Minh Tinh đại phạm điếm mà vắng mặt Khổng Vân dầu có thức ăn thịnh soạn, nà ng ăn cũng không biết ngon.
Bà Châu nhìn con trân trối há»i:
- Cuối cùng là sao? Con lại ấm a ấm ớ không nói rõ?
Lộ Ni ra bộ là lắc nói:
- Cuối cùng con muốn xin một trăm bạc.
- Há»i ba mầy á.
Thá»±c ra Lá»™ Ni không cần tiá»n, nà ng chỉ dùng cách đó để che giấu sá»± hẹn hò vá»›i Khổng Vân, nà ng phải Ä‘Æ°a tay sang cha:
- Ba cho con hay không ba?
Lão Châu xoay trở rất khó khăn:
- Cho Lá»™ Ni, con muốn Ä‘i đâu mà xin tiá»n?
- Äã lâu rồi con không xem xi nê, bữa nay con muốn xem phim.
- Äược, tá»± con hãy Ä‘i lại tủ lấy.
- Con cám ơn ba má.
Lẹ là ng như một cánh én, trong chớp mắt Lộ Ni đã bay đi.
Bà Châu đứng dáºy nói:
- Ba Châu, mình Ä‘i sá»›m má»™t chút, để khách ngÆ°á»i ta chá».
o0o
- Lá»™ San, em đã trang Ä‘iểm xong chÆ°a? Chỉ còn mÆ°á»i lăm phút nữa là đúng giá» hẹn.
- Chá» em năm phút nữa. Cốc Minh, anh thấy không, đầu tóc em đâu có đẹp, chú thợ số mÆ°á»i ba thua chú thợ số năm hằng vạn dáºm. Kỹ thuáºt tệ quá.
- Cũng đẹp chớ.
- Äẹp lắm sao? Kỳ tá»›i thà là em chá» chú thợ số năm đến khuya chá»› không thèm để cho mấy chú thợ nầy là m tóc nữa.
Cốc Minh không nói gì, có lúc chà ng cảm thấy là m thinh còn hay hÆ¡n nói. Nếu nói ra chá»c cho Lá»™ San bá»±c tức, sẽ đòi đến chú thợ số năm là m tóc lại cÅ©ng không chừng, nà ng tiếp lá»i:
- Mặc kệ đã lỡ rồi.
- Già y em đây, hãy mang và o.
- Anh đi lấy khăn tay mà u hồng giúp em đi.
- Mà u trắng được không?
- Anh sao cà rỡn hoà i hè! Em thÃch mà u hồng, em yêu mà u hồng, anh lại há»i vòng vo mà u trắng là m gì?
- Thì đây, anh đã lấy khăn mà u hồng cho em rồi đó.
- Gấp rồi! Chỉ còn 7 phút nữa thôi.
Chà ng mỉm cÆ°á»i, bÆ°á»›c đến bồng nà ng và o lòng, chà ng không dám hôn nà ng, bởi theo lá»i nà ng, không được hôn khi nà ng trang Ä‘iểm rồi, nên chà ng Ä‘Ã nh chịu, rồi bồng nà ng xuống thang lầu. Chà ng nhìn thấy bà Lâm Ä‘ang giỡn vá»›i hai cháu ná»™i, chà ng nói:
- Má à , con cùng đi dự tiệc với Lộ San.
- Tụi con Ä‘i à , Lá»™ San, trong con sá»a soạn đẹp quá, má rất hãnh diện có được nà ng dâu không chá»— chê.
- Con cám ơn má khen tặng.
Bà Lâm bảo hai cháu nội:
- Tiểu Lộ, Nhị Lộ, chà o ba má đi con.
Äôi vợ chồng trẻ ngồi xe từ từ chạy ra khá»i cá»a, chỉ còn lại ba phút thì đúng giá» hẹn. Lá»™ San giục:
- Mau Ä‘i anh, sao chạy nhÆ° rùa bò váºy?
- Lá»™ San, chiá»u nay em sá»a soạn tháºt đẹp.
- Bộ em không trang điểm thì không đẹp hả?
- Anh chỉ nói em trang Ä‘iểm hợp thá»i, trang nhã.
- Thôi đừng khen nữa, hãy chú ý lái xe nhanh Ä‘i! Äến sá»›m chừng nà o tốt chừng nấy.
Äến nÆ¡i nhìn đồng hồ tay, chà ng và nà ng trá»… hết 8 phút, há» gấp rút lên lầu nhì. Tháºt ra, khách cÅ©ng chÆ°a đến đông đủ. Vợ chồng Hà Ba Châu và con rể cùng nhau hà n huyên má»i ná»—i. Phần lá»›n ngÆ°á»i Trung Quốc có thói quen Ãt giữ đúng giá» giấc, vợ chồng của LÆ°u Chấn Khải tuy ở Âu Châu hÆ¡n bảy, tám năm, cÅ©ng không thay đổi được căn bịnh đó.
Vợ chồng LÆ°u Chấn Khải đến nÆ¡i trá»… hÆ¡n mÆ°á»i phút, vợ chồng của Hà ba Châu đứng đón tại cá»a nhà hà ng, hai ngÆ°á»i cùng bắt tay nhau:
- Anh và chị đến dá»±, tháºt chúng tôi lấy là m vinh hạnh.
Bà Châu cÅ©ng tiếp lá»i chồng:
- KÃnh má»i lên lầu.
Lưu Chấn Khải khiêm tốn:
- Anh chị có lòng háºu đãi, vợ chồng tôi lấy là m cảm khÃch vô cùng, không muốn là m cho anh chị nhá»c tâm thái quá.
Bà Khải cÅ©ng tiếp lá»i:
- Lâu quá rồi không gặp nhau, chỉ gần gũi thăm viếng nhau là đủ.
Lưu Chấn Khải tỠvẻ trông đợi:
- Chà ! Sao nó chÆ°a đến cà ? Tôi có dắt theo má»™t đứa há»c trò.
Hà Ba Châu cÆ°á»i lá»›n:
- Rất hoan nghinh chớ có sao.
Bà Khải nói với chồng:
- Ông à , không chừng hắn đến lừ quán đón vợ chồng mình.
- Thôi, mình lên lầu, chừng nà o hắn đến thì đến.
HỠcùng đi lên thang lầu để cùng nhau chuyện trò chớ không đi thang máy.
Khi đến bà n, chủ khách má»i ngồi, Hà Ba Châu giá»›i thiệu:
- Cốc Minh, đây là ba má nuôi của Lộ San.
Cốc Minh đứng dáºy:
- Hai con chúc ba má mạnh khá»e.
Lá»™ San tiếp lá»i:
- Má»i ba má ngồi dùng trà .
Lưu Chấn Khải nói:
- Tốt lắm.
Bỗng nhiên bà Khải "A" lên một tiếng nói:
- Chấn Khải, Cách Luân nó đã đến kìa.
Tất cả cùng đứng dáºy, há» cùng nói chuyện ồn à o. Hai tiếng "Cách Luân" dÆ°á»ng nhÆ° nó xé rách mà ng tai của Lá»™ San. Trá»i! Há» lại má»i Tạ Cách Luân nữa. Äúng là Tạ Cách Luân, cái ngÆ°á»i mà nà ng đã lắm phen bị tâm tÆ° dằn vặt.
Chà ng từ Mỹ vá» bao giá»? Äây là tháºt chá»› nà o phải má»™ng! Lòng nà ng rất hoang mang tim Ä‘áºp mạnh, mừng vui, e sợ. Nà ng cố mà trấn tÄ©nh tinh thần.
Äôi mắt Tạ Cách Luân nhìn thấy Lá»™ San, chà ng sá»ng sốt, nhÆ°ng là m ra vẻ trầm tÄ©nh hÆ°á»›ng sang Cốc Minh gáºt đầu mỉm cÆ°á»i. Chà ng còn nhá»› Cốc Minh rất rõ, Cốc Minh bắt tay Cách Luân.
LÆ°u Chấn Khải trông thấy là m lạ há»i:
- Các cáºu đã quen nhau à ?
Tạ Cách Luân đáp:
- Chúng tôi quen nhau cách nay hai năm.
- Tôi và Lộ San có tham gia vũ hội nên được biết anh Luân.
Bà Khải tiếp lá»i:
- Hay lắm, cũng có duyên nên hôm nay chúng tôi mới dắt Cách Luân đến đây.
Há» cùng cÆ°á»i ầm lên, Hà Ba Châu nâng ly lên:
- KÃnh má»i má»—i ngÆ°á»i cùng cạn má»™t ly để mừng vợ chồng Giáo sÆ° LÆ°u Chấn Khải vừa vá» nÆ°á»›c.
Tiếp theo đó má»—i ngÆ°á»i cùng má»i qua lại vá»›i nhau. Riêng Lá»™ San tâm thần nhÆ° mê loạn, nà ng cÅ©ng đứng lên bừng ly má»i khách, trong khi ánh mắt của Tạ Cách Luân chiếu sang hÆ°á»›ng nà ng,tim nà ng nhÆ° muốn nhảy ra khá»i lồng ngá»±c.
Äây là má»™t bữa cÆ¡m tối rất thân máºt và sang trá»ng, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u vui tÆ°Æ¡i và hứng khởi. Riêng Lá»™ San? DÆ°á»ng nhÆ° nà ng ăn chẳng biết ngon, tiệc tan nà ng theo cha mẹ đứng tại cá»a nhà hà ng mà đưa khách.
Ba nuôi của Lá»™ San cÅ©ng nắm tay Cốc Minh mà giã biệt, đồng thá»i, Tạ Cách Luân cÅ©ng nắm tay nà ng để từ giã, má»™t cái nắm tay ấy, khiến cho nà ng gần nhÆ° hôn mê.
Vì Tạ Cách Luân lợi dụng cái nắm tay ấy, để trao một miếng giấy nhỠqua tay nà ng.
CÅ©ng may nà ng lanh lẹ, dùng tay mặt xách xách tay thay cho tay trái, vì phÃa tay mặt là phÃa có Cốc Minh đứng.
Khi lên xe, Lá»™ San ngồi má»™t bên Cốc Minh, tâm thần nà ng dÆ°á»ng nhÆ° hoảng hốt, mở xách tay ra để lấy son mà trang Ä‘iểm, nà ng bèn lấy miếng giấy nhá» vo tròn của Tạ Cách Luân mà giấu và o xách tay. Nà ng sợ Cốc Minh chú ý, nên lấy gÆ°Æ¡ng ra soi mặt và không ngá»›t dặm thêm son phấn.
- Lá»™ San, tháºt không ngá» hôm nay lại gặp Tạ Cách Luân.
- Tháºt không ngỠđược.
Nghe Cốc Minh Ä‘á» cáºp đến tên Tạ Cách Luân, nà ng vừa trả lá»i vừa liếc nhìn chà ng, cÅ©ng may Cốc Minh không để ý đến thần sắc của nà ng. Nà ng cÅ©ng hy vá»ng chà ng dừng Ä‘á» cáºp đến tên đó nữa. Nà ng bèn kiếm cách nó lảng sang chuyện khác.
- Cốc Minh, trăng hôm nay sáng quá, trá»i hôm nay cÅ©ng đẹp đáo để.
- Lá»™ San, dÆ°á»ng nhÆ° em đã uống nhiá»u rượu?
- Äâu có, chỉ uống chút Ãt thôi.
- Sao em nói toà n là chuyện gì không váºy? Nà o là trăng hôm nay sáng, trá»i hôm nay đẹp. Ha... Ha... Ha...!
CÅ©ng nhá» Cốc Minh cÆ°á»i lá»›n mà gây cho nà ng tỉnh cÆ¡n mê.
Äúng ra nà ng uống đã say, không chủ Ä‘á»™ng được tâm trÃ, nói năng không thứ lá»›p chi cả:
- Cốc Minh có lẽ em uống rượu đã say? Nếu say tháºt thì em sẽ là m những chuyện hồ đồ rối loạn, anh lượng thứ cho em không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tha thứ rồi. Lá»™ San! Em đâu có rối loạn hồ đồ, bây giá» anh Ä‘Æ°a em vá» nhà ngủ má»™t giấc cho khá»e Ä‘i.
- Anh chạy lẹ một chút, em muốn vỠgấp.
Tháºt ra, Lá»™ San chỉ uống không hÆ¡n ná»a ly rượu nà ng đâu có say sÆ°a gì. Nghe Cốc Minh nói thế, nà ng giả vá» say luôn.
Thực ra, tâm thần nà ng mê loạn thì đúng hơn. Không rõ nguyên nhân nà o bỗng gặp Tạ Cách Luân, chà ng lại trao cho nà ng một mảnh giấy.
Xe vừa vỠđến cá»a, Cốc Minh đỡ nà ng xuống, nhÆ°ng nà ng không để cho Cốc Minh đỡ, nà ng xua tay:
- Cốc Minh, em không say đâu.
Tuy chà ng không đỡ nà ng, nhÆ°ng Ä‘i theo sát bên nà ng, không khác má»™t kẻ tùy tùng, để phòng ngừa nà ng say sÆ°a xảy rủi ro. Trong phòng khách chỉ còn bà vú, thấy vợ chồng Cốc Minh vá», bà đi theo nói:
- Cáºu và cô vừa vỠđến. Ông bà không có ở nhà . Cáºu à , cô Bạch Lăng vừa gá»i Ä‘iện thoại cho cáºu, tôi trả lá»i cáºu Ä‘i khá»i, cô ấy nói, chừng nà o cáºu vá» thì gá»i đến cho cô hay, cô ấy căn dặn nhiá»u lần nhÆ° váºy.
- Äược rồi, má»™t chút tôi sẽ gá»i cho cô ấy.
Chà ng theo má»™t bên Lá»™ San lên lầu, khi và o phòng chà ng thân máºt nói:
- Lộ San! Em hãy ngủ đi, nhất định em phải ngủ là hay hơn hết.
Nhứt định ngủ là hay hơn cả, chỉ có chà ng mới nghĩ như thế, có lẽ Từ nay vỠsau khó mà ngủ cho được. Cốc Minh thấy nà ng không nói gì, chà ng tiếp:
- Sao không thay đổi quần áo, lại đây để tôi mở xách tay lấy chìa khóa lấy quần áo cho.
Nghe nói đến việc mở xách tay, nà ng láºp tức ngồi dáºy, vẻ nÅ©ng nịu:
- Không đâu, anh không cho em tắm sao mà biểu thay đồ.
- Cà ng hay, hãy tắm Ä‘i rồi nghỉ, anh gá»i bà vú coi sóc nÆ°á»›c sôi Ä‘Ã ng hoà ng cho em tắm.
Nói xong, chà ng Ä‘i xuống lần gá»i bà vú lo nÆ°á»›c cho nà ng tắm. Lá»™ San chỉ sợ chà ng mở xách tay ra sẽ gặp tá» giấy cuá»™n tròn của Tạ Cách Luân, nà ng đã giấu trong xách tay. Nà ng láºt Ä‘áºt mở xách lấy miếng giấy ra, sau đó má»›i cởi bông tai và thay đổi quần áo tắm. Cốc Minh lại xô cá»a bÆ°á»›c và o, nà ng há»i:
- Cốc Minh, khăn lau mình của em đâu?
- Äể anh Ä‘i lấy.
Sau khi nà ng tiếp lấy chiếc khăn lông do chà ng trao cho, nà ng gần nhÆ° khá»a thân trá»n vẹn, dụng ý của nà ng khêu gợi cho Cốc Minh say mê để chà ng dùng những Ä‘á»™ng tác âu yếm khêu gợi là m nà ng quên Ä‘i hình bóng của Tạ Cách Luân. Cốc Minh bồng nà ng và o lòng và hôn nhÆ° Ä‘iên. Lá»™ San nÅ©ng nịu:
- Anh có nói vĩnh viễn không chán em à ?
- Lá»™ San!
- Äể em Ä‘i tắm rồi sẽ hay.
- Cho anh theo vá»›i.
- Bữa nay thì không.
Chà ng ká» và o tai nà ng nói nhá»:
- Äược, anh nghe theo lá»i em, chá» em tắm xong sẽ hay. Bây giá» anh Ä‘Æ°a em Ä‘i tắm nhé.
- Anh xem em nhÆ° con nÃt váºy đó, ai Ä‘á»i Ä‘i tắm cÅ©ng phải Ä‘Æ°a, em không chết chìm trong nhà tắm đâu mà sợ.
- Em đừng nói váºy chá»›.
Nà ng rá»i chà ng Ä‘i thẳng xuống lầu, vừa Ä‘i vừa cÆ°á»i. Khi và o nhà tắm nà ng gà i chốt cá»a lại, nà ng dá»±a và o vách thở phà o nhẹ nhõm. Tay run run mở cuá»™n giấy của Tạ Cách Luân. Lạ tháºt, trong thá»i gian nầy, tâm thần nà ng dÆ°á»ng nhÆ° rất vá»™i và ng và sợ hãi. Tá» giấy trong tay nà ng không khác nà o là bản án tá» hình, tuy nhiên nà ng không thể xé bá» nó được, mà phải can đảm để xem nó cho được. Chỉ má»™t mảnh giấy nhá» mà khiến cho trái tim Lá»™ San Ä‘áºp liên hồi, gần xé lồng ngá»±c, nà ng cầm nó trong tay run lên bần báºt, trong ấy có những gì:
"Cô Lộ San!
Là m sao nói được nỗi vui mừng cho kẻ đi xa vỠgặp lại.
Và o lúc 3 giá» chiá»u mai tôi chá» cô tại quán cà - phê Hoà ng Háºu. Xin cô chá»› phụ lòng.
Tạ Cách Luân vội thảo."
Lá»™ San xem má»™t lần rồi má»™t lần nữa, cuá»™c Æ°á»›c há»™i mà lòng nà ng đã khát vá»ng từ lâu, cÅ©ng là cuá»™c gặp gỡ mà nà ng đáng sợ nhứt. Bởi nà ng là gái đã có chồng, lại Ä‘i hò hẹn vá»›i trai, nhÆ°ng biết là m sao khi Tạ Cách Luân là ngÆ°á»i mang hết linh hồn nà ng Ä‘i đến ná»—i nà ng gần nhÆ° Ä‘iên loạn đã từ lâu.
Cuá»™c gặp gỡ nầy, nếu nà ng theo đúng thá»i gian ấn định mà gặp chà ng thì tháºt là nguy hiểm.
Lá»™ San suy nghÄ©, không biết là m thế nà o cho tiện, nà ng Ä‘i tá»›i lui nhÆ° kẻ mất hồn. Nà ng cởi đồ và vặn nÆ°á»›c à o lên cÆ¡ thể dùng chiếc khăn lông kỳ cá» tháºt mạnh, nhÆ°ng chẳng thấy cảm giác gì. Trong phòng tắm nà ng nhÆ° mê loạn, quên cả việc kỳ rá»a cho cÆ¡ thể, mà chỉ muốn nằm ngâm mình trong buồn nÆ°á»›c để xem Ä‘i xem lại mảnh giấy của Tạ Cách Luân.
Nà ng ngẩn ngÆ¡ rất lâu, Ä‘oạn nà ng kỳ cá» loạn xạ lên thân mình, sau đó dùng khăn lông lau cho ráo để mặc đồ và o, khi nà ng rá»i nhà tắm, má»›i hay mình đã bá» quên mảnh giấy của Tạ Cách Luân trên ghế trong buồng tắm, nà ng vá»™i trở và o xé nát mảnh giấy mà bá» Ä‘i.
Cốc Minh nằm tại giÆ°á»ng, trợn to đôi mắt nhìn nà ng, dÆ°á»ng nhÆ° tất cả Ä‘iá»u bà ẩn của nà ng chà ng Ä‘á»u hiểu rõ? NhÆ°ng tháºt ra, Cốc Minh không biết Ä‘iá»u gì cả. Chà ng chỉ biết sau khi vợ mình tắm xong trở vá» phòng, cÆ¡ thể nà ng vô cùng hấp dẫn, chà ng chỉ cần mở to đôi mắt mà thưởng thức cái thân hình lồ lá»™ của nà ng.
- Lá»™ San, là m gì đứng ngẩn ngÆ¡ đó váºy? Hãy đóng cá»a buồng lại.
Lá»™ San không khác nà o má»™t bá»™ máy, nghe tiếng bảo đóng cá»a thì nà ng đóng cá»a, và đi má»™t mạch thẳng đến nằm xuống bên cạnh Cốc Minh. Chiếc khăn lông phủ lên mình nà ng bị mở ra, nhÆ°ng nà ng cÅ©ng không há» phản đổi, thân xác nà ng trÆ¡ trÆ¡ nhÆ° đã mất linh hồn, khi Cốc Minh hôn nà ng, sá» mó đến, nà ng má»›i nhá»™t nhạt mà co rúm thân hình lại. Có lẽ Cốc Minh đã uống rượu nhiá»u, nên không lÆ°u ý đến trạng thái biến đổi của vợ, chà ng lại cho rằng nà ng hôm nay rất đặc biệt thuáºn tình.
Lá»™ San cÅ©ng không há» trách chồng, chỉ vì nà ng Ä‘ang táºp trung tÆ° tưởng đến hình ảnh Tạ Cách Luân. CÅ©ng nhÆ° nghÄ© khá nhiá»u đến cái ngÆ°á»i gá»i là Quảng Mai Châu.
Trong óc nà ng hiện lên rất nhiá»u nghi vấn. Tạ Cách Luân vỠđây tá»± bao giá»? Lý do nà o chà ng biết được ba má nuôi của nà ng? Vì sao Quảng Mai Châu không theo chà ng vá» Äà i Loan? Nếu nà ng không vá» cùng chà ng thì chà ng sẽ trở sang Mỹ Quốc? Cuá»™c gặp gỡ ngà y mai nầy nên Ä‘i hay không? Nếu Ä‘i sẽ nói những gì?
Suy tá»›i nghÄ© lui, nà ng không tìm ra lá»i giải đáp. Chỉ riêng mình nà ng cảm thấy khốn khó không thể giải quyết được. Suốt đêm nà ng không ngủ được, cho đến bữa cÆ¡m sá»›m mai tinh thần nà ng nhÆ° mÆ¡ hồ ngủ thiếp Ä‘i.
o0o
Qua cÆ¡n ác má»™ng, nà ng giá»±t mình thức dáºy, xem thấy Cốc Minh rá»i khá»i phòng tá»± bao giá», nà ng xem đồng hồ tay để trên đầu giÆ°á»ng đã đúng 10 giá».
Bỗng nhiên nà ng phát hiện trên gối Cốc Minh có mãnh giấy:
"Lộ San thân ái,
Äêm qua anh ngủ rất say sÆ°a, sá»›m nay thức dáºy thấy em còn ngủ, anh cảm thấy thiếu sót đối vá»›i em. Vì anh ngủ quá sá»›m, không an ủi em trong khi em chÆ°a ngủ được, bởi vì sá»± an ủi rất cần thiết cho em lúc nầy. Xin em lượng thứ. Từ nà y anh cam kết sẽ không còn thiếu xót vá»›i em nhÆ° trong đêm qua.
Lá»™ San! Lúc anh bị cÆ¡n ác má»™ng đánh thức, anh nhìn thấy trên gối có dấu nÆ°á»›c mắt thắm Æ°á»›t gối. Không hiểu vì sao gần đây anh thÆ°á»ng thấy ác má»™ng? NhÆ°ng anh không bao giá» lo sợ, vì bên cạnh đã có em. Lá»™ San! Anh Ä‘i và o lá»›p, không dám là m kinh Ä‘á»™ng em. Chúc em ngon giấc!
Cốc Minh"
Chà ng cÅ©ng gặp những cÆ¡n ác má»™ng nhÆ° mình. Lá»™ San xem xong lá thÆ¡ của chồng, nà ng chỉ nằm mà thở dà i, cÆ¡ thể nhÆ° má»m nhÅ©n, không còn sức ngồi dáºy. Ngồi dáºy để là m gì? Trừ ăn và chÆ¡i ra, nà ng không muốn là m gì khác nữa.
Bá»—ng nhiên nà ng nghe tiếng gá»i ngoà i cá»a:
- Cô ơi, cô thức chưa, có điện thoại cho cô.
- Bà vú hả? ai gá»i tôi đó?
- Không biết, tiếng của Ä‘Ã n ông mà không phải cáºu.
- Bà là m ơn lấy quần áo đem giúp tôi.
Lộ San mặc áo và o đi thẳng xuống lầu, cầm ống điện thoại lên:
- A lô! Anh đó hả? Mạnh giá»i chá»›? À, à ! Xin lá»—i chúng tôi hôm nay không rảnh. Hẹn gặp lại.
Khi Lá»™ San buông ống Ä‘iện thoại xuống, nà ng xoay mình lại thấy bà vú đứng phÃa sau, nà ng giả bá»™ cÆ°á»i nói:
- Bạn há»c của cáºu gá»i, má»i chúng tôi chiá»u nà y đến khiêu vÅ©. Tôi từ khÆ°á»›c lá»i má»i.
Bà vú vá»›i vẻ hiá»n háºu nói:
- Äi chÆ¡i cÅ©ng không cần thiết cho lắm, rảnh thì Ä‘i không rảnh thì chá» dịp khác.
- Tại tôi rất chán hắn, nên từ chối. Bà vú, tôi đã đói rồi.
- Äể tôi dá»n bữa ăn sáng cho cô.
Bà vú Ä‘i rồi, Lá»™ San thấy vừa ý vá»›i Ä‘iá»u nói dối của mình, nà ng quay vá» phòng. Tháºt ra nà ng không thấy đói. Vá» phòng nà ng nghÄ© lấy là m lạ, không biết vì sao mà Tạ Cách Luân lại biết số Ä‘iện thoại của mình? Nếu Từ nay, Tạ Cách Luân thÆ°á»ng gá»i Ä‘iện thoại nếu rủi Cốc Minh tiếp, sẽ gây ra nhiá»u chuyện hiểu lầm, mình phải trả lá»i sao cho ổn? Nà ng Ä‘i tá»›i lui trong phòng, sau đó Ä‘i đến bên cá»a sổ, nhìn thấy vú em Ä‘ang dắt hai con chÆ¡i trÆ°á»›c sân. Chúng rất lanh lẹ, dá»… thÆ°Æ¡ng, chúng là kết quả của mối tình chân tháºt giữa nà ng và Cốc Minh.
NghÄ© váºy, Lá»™ San cÆ°Æ¡ng quyết ghìm lòng, tại vì hoà n cảnh, nà ng phải cố gắng xua Ä‘uổi hẳn hình bóng của Tạ Cách Luân ra khá»i hồn nà ng. Nếu cảm thấy hèn yếu thì nà ng sẽ tìm nhá» chị Lá»™ Ni giúp.
Nà ng nghÄ© phải tìm cách nà o để giấu Cốc Minh, và chiá»u nay có nên Ä‘i gặp Tạ Cách Luân hay không? Có lẽ chiá»u nay mình cÅ©ng nên Ä‘i má»™t lần, để cảnh cáo Tạ Cách Luân, Từ nay không nên tùy tiện gá»i Ä‘iện thoại bà i bữa nhÆ° thế nữa.
Lá»™ San đã quyết định Ä‘i, nên dùng Ä‘iểm tâm lấy lệ. Sau đó nà ng tá» ra vui vẻ, miệng luôn nở nụ cÆ°á»i, để che giấu những bà ẩn mê loạn trong tâm hồn. Khi thì nà ng bồng hai con đùa giỡn khi thì và o phòng mẹ chồng săn sóc bà và chuyện vãn cÅ©ng bà .
HÆ¡n 11 giá», bà vú lại gá»i nà ng:
- Cô Æ¡i! Cáºu vừa gá»i Ä‘iện thoại vá», cho biết trÆ°a nay không vá» nhà dùng cÆ¡m được, bởi cáºu báºn Ä‘i khánh chúc gia đình ngÆ°á»i bạn há»c. Cô hãy xuống nhà dÆ°á»›i dùng cÆ¡m Ä‘i, ông đã vá» rồi.
Sau bữa cÆ¡m, Lá»™ San muốn ngủ má»™t giấc, nhÆ°ng khó mà nhắm mắt. Nếu không ngủ được thì thân thể sẽ má»i mệt không thể nà o gặp Tạ Cách Luân mà coi cho được.
Trưa nay Cốc Minh mà không vỠcà ng tốt, nà ng đi xuống lầu tìm lão Vương:
- Tôi muốn mua má»™t Ãt món cần thiết, nhá» chú giúp tôi.
- Cô cần việc gì hãy tự nhiên cho biết, tôi sẽ là m vừa lòng ngay.
- Xin chú là m ơn đi mua giúp thuốc ngủ cho tôi.
- Thưa cô, cô...
Lá»™ San mỉm cÆ°á»i nói:
- Tôi không tự sát đâu mà sợ. Chú chỉ mua giúp, tôi cần một viên để dỗ giấc ngủ trưa nay. Khi mua vỠxin chú trao lại cho bà vú cũng được.
Lão VÆ°Æ¡ng Ä‘i rồi nà ng trở lên lầu, nằm thẳng trên giÆ°á»ng. Äôi mắt nà ng mở to nhìn lên trần nhà , tinh thần rất khó chịu, trong lúc đó tâm hồn nà ng nhÆ° Ä‘ang xáo trá»™n dữ dá»™i. Bá»—ng có tiếng gõ cá»a:
- Ai đó, cứ và o.
- ThÆ°a cô, cô bảo lão VÆ°Æ¡ng mua váºt gì, lão đã mua vỠđây.
- Cám ơn chú Vương và bà vú.
- Thưa cô, cô...
- Tôi muốn dỗ giấc ngủ trưa, nên phải dùng một viên thuốc ngủ. Xin bà chớ nói lại cho ba má tôi biết, bởi không có gì hại đâu mà ngại.
- Tôi biết rồi.
- Bà canh chừng đúng hai giá» xin gá»i tôi dáºy.
- Tôi xin nhớ.
- Vú à , xin vú đừng quên. Vì chiá»u nay tôi có hẹn gặp má»™t ngÆ°á»i bạn há»c và o ba giá».
- Cô hãy ngủ đi, nhứt định tôi không bao giỠquên.
Bà vú bÆ°á»›c nhè nhẹ ra khá»i phòng. Lá»™ San uống viên thuốc và o. Nà ng nằm dà i xuống ôm chiếc gối mà ngủ...
Bà vú canh chừng không sai chạy má»™t phút nà o, đúng hai giá» kêu Lá»™ San dáºy. Khi Lá»™ San tỉnh giấc, bà nói liá»n miệng:
- Cô ngủ tháºt ngon, tôi không muốn gá»i cô dáºy, nếu không kêu thì sợ cô trách.
Lá»™ San ngáp dà i và cố gắng ngồi dáºy:
- Xin vú cho tôi má»™t thau nÆ°á»›c rá»a mặt.
- Tôi đã sá»a soạn xong, cô hãy dáºy rá»a mặt rồi trang Ä‘iểm mà đi, đừng để ngÆ°á»i bạn há»c phải chỠđợi.
Lá»™ San vừa súc miệng rá»a mặt vừa há»i:
- Vú à , má tôi đã dáºy chÆ°a?
- Bà còn ngủ.
- Nếu má tôi có há»i, xin vú nói tôi đến chÆ¡i nhà ngÆ°á»i bạn há»c nhé!
- Tôi sẽ thưa lại với bà . Cô cứ đi, dạo chơi giây lát mà lo gì.
- Tốt lắm, tôi Ä‘i đây, má»i việc nhá» vú nói lại.
- Tháºt tôi phục cái nÆ°á»›c trang Ä‘iểm của cô, đã mau lại đẹp, nhứt định bạn há»c của cô sẽ khen đáo để.
- Tôi sợ trễ giỠnên chỉ trang điểm sơ sà i thôi.
- Cô trang Ä‘iểm sÆ¡ sà i mà đẹp nhÆ° váºy nếu trang Ä‘iểm kỹ chắc chim sa cá lặn hết.
- Vú khen ngợi quá lá»i.
- Rất tiếc, hôm nay không có cáºu cùng Ä‘i.
Nà ng giá»±t mình vì không Ä‘i vá»›i Cốc Minh, nhÆ°ng cái giá»±t mình đó không đánh thức nổi lý trà của nà ng, trái lại còn nhÆ° hối thúc nà ng gấp hÆ¡n để tránh cặp mắt của ngÆ°á»i nhà .
Lá»™ San vá»™i vã xuống lầu, thấy lão VÆ°Æ¡ng Ä‘ang lau chùi xe ngoà i sân, nà ng bÆ°á»›c đến há»i:
- Chú Vương, ba tôi hôm nay không đi là m việc sao?
- Ông Ä‘i rồi, nói ba giá» rưỡi sẽ vá».
- Chú là m ơn đưa tôi đi một chốc.
Lão VÆ°Æ¡ng vá»™i thu xếp váºt dụng lại, lão mở cá»a bÆ°á»›c lên ôm tay lái, Lá»™ San nói:
- Chú Ä‘Æ°a giùm tôi đến Ä‘Æ°á»ng Bác Ãi.
- Số mấy váºy cô?
- Khi tôi bảo ngừng thì chú ngừng là được.
Lá»™ San mở xách tay, lấy son phấn dặm thêm và lấy gÆ°Æ¡ng soi lại mặt mà y, nà ng sợ Tạ Cách Luân chê xấu. Xong đâu đấy, nà ng nhìn ra ngoà i cá»a xe:
- Äến rồi, chú hãy ngừng Ä‘Ã ng trÆ°á»›c đó.
Xe ngừng lại, nà ng vá»™i vã mở cá»a bÆ°á»›c xuống, nhÆ°ng không quên:
- Cám ơn chú Vương, chú hãy vỠđi.
- Cô có cần tôi đến rước không?
- Không cần lắm, tự tôi đi vỠcũng được.
Lão VÆ°Æ¡ng vá»t xe Ä‘i rồi, nà ng ngó trÆ°á»›c nhìn sau vẫy tay gá»i xe xÃch lô để đến tiệm cà phê Hoà ng Háºu.
Sở dĩ Lộ San không để cho lão Vươg đưa đến nơi hẹn, là nà ng cố ý đánh lạc hướng, không cho lão Vương hay bất cứ ai tò mò mà biết được hà nh tung của nà ng vì đã có chồng con mà còn hò hẹn với trai.
Nà ng rất giáºn chiếc xe chạy quá cháºm, nà ng Æ°á»›c gì có cánh thì đã bay đến nÆ¡i hẹn rồi. Nếu có ngÆ°á»i quen thuá»™c vá»›i bên chồng, rủi há» nhìn ra thì khốn, nên dá»c Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, nà ng cúi gầm mặt xuống cho đến nÆ¡i hẹn.
Äến nÆ¡i, Lá»™ San xuống xe lấy tiá»n ra trả cho xa phu, và cám Æ¡n anh ta đã Ä‘Æ°a đến nÆ¡i đến chốn. Anh xa phu cÅ©ng cám Æ¡n nà ng, vì Ä‘i má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng ngắn mà nà ng trả đến 20 đồng.
Nà ng cÅ©ng rất bá»±c mình không mang thuốc an thần theo mà uống má»™t viên, vì tim nà ng Ä‘áºp liên hồi, dÆ°á»ng nhÆ° muốn nhảy ra khá»i lồng ngá»±c.
Nà ng đứng tại cá»a quán cà phê má»™t chốc cho tinh thần yên tÄ©nh, lấy lại sá»± tá»± nhiên rồi má»›i bÆ°á»›c và o.
- Cô Lộ San!
Tiếng của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông gá»i nhÆ° quá vui mừng thÃch thú, chÃnh là Tạ Cách Luân. Lá»™ San nhìn thấy chà ng, dÆ°á»ng nhÆ° ná»—i vui mừng và nhá»› nhung lẫn lá»™n trong tâm trà nà ng. Cả hai cùng gặp nhau theo sở nguyện của há». Cả hai cùng nhìn nhau không nói nên lá»i. Hai quả tim cùng xúc Ä‘á»™ng nhÆ° nhau. Sau cùng Tạ Cách Luân phá tan bầu không khà yên lặng:
- Tôi vô cùng xúc động vì cô đã đến đúng hẹn.
- Trễ hết 10 phút chớ.
- Miễn cô đến là quà rồi. Trễ 5, 10 phút có chi mà phải nói.
Nà ng liếc sang chà ng rồi cúi đầu xuống mân mê tà áo. Nghe giá»ng chà ng rót nhẹ và o tai, nà ng nhÆ° say sÆ°a nhầm chất men nồng.
Nà ng nhắm đôi mắt lại, lắng nghe quả tim Ä‘áºp liên hồi. Äôi má nà ng Ä‘á» bừng vì thẹn, không biết phải mở lá»i nhÆ° thế nà o cho hợp tình hợp cảnh.
- Lá»™ San! Bá»—ng chà ng gá»i bằng giá»ng rất thân máºt: Em dùng chi?
- ... Cho em... một ly cà phê được rồi.
Có lẽ nà ng muốn dùng cà phê để thay cho thuốc an thần? Khi cà phê đem ra nà ng chỉ hớp một chút, vì cà phê còn đang nóng.
- Lá»™ San!
- Ờ!
Nà ng chỉ "á»" má»™t tiếng vá»n vẹn.
- Anh đã gởi rất nhiá»u tin thÆ° cho em, nhÆ°ng không nháºn được má»™t chữ trả lá»i nà o.
- Anh...
- Có hÆ¡n 10 phong thÆ° chá»› chẳng Ãt.
- Em chỉ có xem một lần thôi.
- Tại sao em chỉ xem có một lần?
- À, có lẽ là ...
Lá»™ San không biết trả lá»i thế nà o cho tiện, nà ng nà o ngá» chà ng gởi quá nhiá»u thÆ° nhÆ° váºy. Nà ng muốn nói có lẽ là bị chị Lá»™ Ni thủ tiêu. Phải rồi, đúng là chị Lá»™ Ni đã thủ tiêu. Tạ Cách Luân chỉ mỉm cÆ°á»i:
- Thôi, không cần nghĩ đến chuyện đó nữa, mà nên nghĩ hiện giỠtôi và em đang ngồi tại đây. Lộ San, khi được thư em tôi cho biết là em đã kết hôn rồi, tim tôi đau nhói lên như bị ai vò xé.
Lá»™ San cÅ©ng không hÆ¡n gì chà ng, khi Ä‘á»c cái quảng cáo vá» hôn sá»± của chà ng, thì nà ng cÅ©ng vô cùng Ä‘au khổ. NhÆ°ng nà ng khó mà bá»™c lá»™ tâm tình mình nhÆ° Tạ Cách Luân.
Chà ng cÅ©ng biểu lá»™ tấm lòng mến yêu chân tháºt vì hạnh phúc của nà ng.
- Lộ San! Tôi cũng rất mến Cốc Minh.
Nghe nhắc đến Cốc Minh, lòng nà ng nhÆ° má»™t váºt ngà n cân đè nặng, nà ng trả lá»i:
- Anh biết em đã có chồng, sao còn gởi thư hò hẹn đến đây?
- Tôi đã nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, nhÆ°ng không thể tá»± khắc phục được lòng mình. Lá»™ San! Chúng ta không thể trở thà nh tình bạn được sao?
Lý trà chỉ vững được trong chốc lát, thì tình cảm đã lấn áp, nà ng lẳng lặng mà không trả lá»i. Tạ Cách Luân lại nói tiếp:
- ThÆ°á»ng khi cô có nhá»› đến cuá»™c tái ngá»™ của chúng ta tại An Bình Cổ Bảo, và sá»± gặp gỡ trong VÅ© há»™i tại nhà tôi không? Chiá»u nay tôi nghÄ© kỹ lại, trên Ä‘á»i nầy, chỉ có em là ngÆ°á»i mà tôi yêu hÆ¡n cả.
Má»™t câu nói ngá»t ngà o còn hÆ¡n chất máºt, gợi cho tâm tÆ° nà ng hồi tưởng lại tất cả, không còn cách nà o mà kháng cá»± lại. Huống chi hình ảnh kẻ đối thoại đã được ghi sâu Ä‘áºm và o tâm nà ng? Tình cảnh hiện giá» nà ng nhÆ° Ä‘ang xa và o tráºn mê hồn.
- Lá»™ San!
- Vâng!
- Tuy em đã có chồng, nhÆ°ng phải thú tháºt, là tôi không bao giá» quên em cho được. Thá»i gian cà ng dà i sá»± yêu thÆ°Æ¡ng cà ng sâu Ä‘áºm chừng nấy.
Lá»™ San nhÆ° rất khó khăn má»›i đáp lá»i được:
- Xin anh đừng nên có thái độ như thế đó.
- Không nên à ! NhÆ°ng lòng tôi đã trót yêu mến má»™t ngÆ°á»i, mà ngÆ°á»i ấy không nghÄ© gì đến mình thì tôi cÅ©ng Ä‘Ã nh chịu, chá»› biết sao hÆ¡n.
Chỉ yêu má»™t ngÆ°á»i? Nà ng đã chịu Ä‘á»±ng dằn vặt mấy năm, hiện giá» nà ng không muốn ngÆ°á»i mình yêu lại sống trong hoà n cảnh thống khổ nhÆ° mình. nà ng lắc đầu nguầy nguáºy, miệng ngáºp ngừng:
- Cách Luân! Anh...
Chà ng nghe nà ng gá»i đến tên mình. Chà ng thấy sung sÆ°á»›ng lên. Láºp tức nắm lấy tay Lá»™ San, nà ng dùng dằng:
- Äừng, đừng là m váºy.
- Lộ San! Em vừa muốn nói chuyện gì?
- Em muốn nói, từ nay chúng ta không nên gặp nhau nữa.
- Không gặp mặt em, tôi phải...
- Anh yêu ngÆ°á»i khác.
- Lộ San! Nếu phải là m như thế thì tôi khó mà sống cho được, em nghĩ, muốn gặp em nà o phải là chuyện dễ.
Trong mấy năm qua, Lá»™ San gặp Tạ Cách Luân trÆ°á»›c sau không quá ba lần. Lúc nà ng chÆ°a kết hôn mong má»i gặp chà ng, khi đã có chồng thì gặp nhau cà ng gây thêm phiá»n lụy.
Lá»™ San suy nghÄ© giây lát, trả lá»i:
- Em đồng ý từ nay có thể gặp lại, nhÆ°ng đừng gây ra Ä‘iá»u rắc rối cho nhau...
Tạ Cách Luân láºp tức đứng dáºy nói:
- Lá»™ San! Em vui lòng nháºn nÆ¡i anh má»™t lạy.
Nà ng láºp tức kéo áo chà ng:
- Là m gì váºy? Ngồi xuống Ä‘i.
- Em phải cám ơn em đã ban bố cho...
VÆ°á»n hoa hạnh phúc của gia đình không có những mùi thÆ¡m kỳ ảo của những cánh hoa dại ngoà i đồng hoang. Nà ng xét lại tình yêu của chồng, của ngÆ°á»i tình. GiỠđây nà ng Ä‘ang rung Ä‘á»™ng vá»›i những phút mÆ¡ yêu, những rung Ä‘á»™ng xa lạ mà Tạ Cách Luân vừa mang đến khiến cho nà ng cảm thấy mình Ä‘ang lạc và o cánh đồng hoang vu xa xăm đầy má»™ng ảo.
Nà ng bị giá»ng nói huyá»n hoặc khiến cho mắt nà ng má» Ä‘i và thấy quanh mình chỉ còn có Tạ Cách Luân đáng yêu đáng mến hÆ¡n cả.
Trong khi nà ng say sÆ°a nhìn chà ng, cÅ©ng là lúc Tạ Cách Luân nắm tay nà ng. Lần nà y nà ng không rút tay lại, đôi má nà ng Ä‘á» bừng và cúi đầu xuống. Má»™t luồng Ä‘iện ấm áp từ tay chà ng truyá»n sang khiến cho tâm thần nà ng cảm thấy nhẹ nhà ng phÆ¡i phá»›i lạ.
- Lộ San! Em hãy uống cà phê đi!
- À!...
Bấy giỠLộ San đã biến thà nh một con cừu non trước Tạ Cách Luân.
Chà ng nhìn nà ng mà mỉm cÆ°á»i, chà ng cảm thấy Lá»™ San hiện giá» còn hấp dẫn hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u...
Cả hai cảm thấy ngÆ°á»i nóng bừng lên vì lá»a yêu Ä‘Æ°Æ¡ng. Trong cÆ¡n mê, tỉnh Lá»™ San cố váºn dụng lý trà để ngăn cháºn nhiá»u Ä‘iá»u có thể xảy ra nhÆ°ng biết nà ng có thoát khá»i mê lá»™ đó không. Tạ Cách Luân cÅ©ng không thừa cÆ¡ há»™i thuáºn tiện đó mà đỠcáºp đến, vì Ãt ra chà ng cÅ©ng còn đôi chút lÆ°Æ¡ng tâm.
Uống xong tách cà phê, bỗng nhiên Lộ San nói:
- À, em quên kÃnh mừng anh.
- Chắc em chúc mừng anh gặp lại em.
- Không, chúc mừng anh đã láºp gia thế tại Mỹ Quốc.
- ...
Tạ Cách Luân tỠvẻ đau khổ nhìn Lộ San.
- Chắc lần nầy anh cùng vỠvới phu nhơn?
Tạ Cách Luân quà o đầu quà o cổ:
- Lá»™ San! Yêu cầu em chá»› Ä‘á» cáºp đế Ä‘iá»u đó.
- Vì sao lại không nên há»i Ä‘iá»u đó?
- à chà !
Lá»™ San lấy là m lạ, không biết lý do nà o mà chà ng than dà i? Có lẽ việc hôn nhÆ¡n của chà ng không vừa ý? Hoặc ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà há» Quảng không hợp vá»›i chà ng? Không yêu mến nhau sao lại cÆ°á»›i há»i nhau? Nà ng nhÆ° lo lắng há»i:
- Anh than thở nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến sinh hoạt hiện nay của anh.
- Lộ San! Nếu tôi không gặp lại em thì cuộc sống của tôi cũng không ra gì.
- Không nên nói ra những Ä‘iá»u hệ trá»ng đó, anh cho em biết hiện thá»i đã xảy ra việc gì?
- Như em biết tôi đã kết hôn.
- Em có xem há»· tin trên báo, anh kết hôn vá»›i cô Quảng Mai Châu. Nà ng là má»™t ngÆ°á»i Hoa Kiá»u tại Mỹ.
- Phải rồi, nà ng là một cô gái sanh trưởng tại Mỹ, bản tánh đã quen tự do quá trớn.
- Anh chẳng yêu nà ng?
- Không một chút tình yêu nà o cả.
- Cuá»™c kết hôn tại Mỹ, sao lại đăng lá»i báo tin trong nÆ°á»›c?
- NgÆ°á»i kết hôn ở ngoại quốc, không nên đăng há»· tÃn trên báo trong nÆ°á»›c. Äiá»u đó chỉ lòe mắt những ngÆ°á»i Ãt hiểu biết thôi.
- Duyên cá»› nà o anh kết hôn vá»›i cô Quảng Mai Châu? Chắc gia đình nà ng có tiá»n?
- Có lẽ em nghÄ© rằng, tôi cÆ°á»›i vợ chỉ vì tiá»n?
- Không phải em nghÄ© nhÆ° váºy.
- Nói tới lui, chung qui chỉ đáng trách em.
- Trách em?
- Trong khi biết tin em có chồng, tôi nghÄ© đến cuá»™c Ä‘á»i mình đã vô vị, và tuyệt vá»ng.
- Nà o phải vì má»™t ngÆ°á»i phụ nữ mà đá»i anh phải đến ná»—i.
- Vì em là ngÆ°á»i mà anh yêu nhứt Ä‘á»i, anh nháºn rằng chỉ có em là đối tượng đẹp đẽ nhất của cuá»™c Ä‘á»i anh.
- Vì thế mà anh bực tức kết hôn với cô Quảng Mai Châu?
- Anh tÃnh suốt Ä‘á»i không cÆ°á»›i vợ vì đã thất vá»ng muốn là m má»™t gã Ä‘á»™c thân chỉ vì em, nhÆ°ng Quảng Mai Châu theo sát bên anh hằng giá» hằng phút. Nếu anh không cùng nà ng kết hôn, thì nà ng sẽ tá»± tá». Vì bản tánh tá»± do phóng túng quá trá»›n của nà ng.
- Ã, dữ váºy sao?
- Äiá»u thất vá»ng là m sa sút tinh thần nên anh phải lấy vợ để an ủi hoà n toà n là sá»± tháºt, bạn há»c của anh tại Mỹ Ä‘á»u xác nháºn nhÆ° váºy.
- Nếu đúng thế thì vì tháºt vá»ng mà tinh thần anh đã bị khủng hoảng.
- Do đó, anh phải đến y sÄ© để nhá» Ä‘iá»u trị.
- Nà ng biết tâm sự của anh không?
- Biết, anh không hỠgiấu nà ng một điểm nà o cả.
- Nà ng vẫn thản nhiên muốn kết hôn với anh?
- Nà ng nói dầu việc gì chăng nữa, nà ng cũng lượng thứ tất cả. Nhân đó, anh và nà ng kết hôn. Sau đó...
- Sau ngà y kết hôn vì say tuần trăng máºt?
- Chỉ má»™t thá»i gian ngắn.
- Nà ng buông thả trở lại theo ý nà ng?
- Em nói đúng. Tánh nết nà ng không một điểm nà o anh vừa ý sau đó.
- Anh không nhẫn nại và tha thứ?
- Anh nhẫn nại chớ, vì nà ng là vợ anh mà !
- Nà ng vẫn buông thả và sống ly thân với anh, sau cùng lại đi đến ly hôn.
- Lý do là kết hôn mà anh không mấy yêu nà ng? Nà ng không thể tha thứ vì tâm hồn tôi đã gởi cho một cô gái khác. Nhưng trái lại, nà ng cũng đã yêu một chà ng trai khác.
- Thế à ?
- à chà ! Nà ng đi yêu một gã đánh côn cầu.
- Chắc nà ng không sợ gã sau nầy sẽ cho nà ng một côn sao mà ?
- Chúng tôi kết hôn thì em đã biết, chúng tôi ly hôn thì em không hay, vì Ãt ai ly hôn mà đăng lên báo chÃ.
Lá»™ San nghe Tạ Cách Luân đã ly hôn vá»›i Quảng Mai Châu. Bá»—ng nhiên niá»m vui từ đâu dâng trà o trong lòng. Nà ng tiếp tục lo lắng há»i:
- Từ nay anh không sang Mỹ nữa sao?
- Là m ngÆ°á»i phải nghÄ© đến tổ quốc của mình chá»›, huống chi ở Mỹ là nÆ¡i đã gây ra má»™t vết thÆ°Æ¡ng lòng, còn đến đó mà là m gì nữa?
- Tại nÆ°á»›c Mỹ anh đã có má»™t mối tình chÆ°a trá»n vẹn kia mà .
- Tôi và Quảng Mai Châu không má»™t chút tình nà o cả. Hay nói cách khác, thủ tục ly hôn của tôi vá»›i nà ng đã xong xuôi, từ nay tôi trá»n quyá»n tìm vợ, và nà ng tá»± do kiếm chồng, không ai can dá»± đến Ä‘á»i ai. Thá»±c ra, lúc chÆ°a ly hôn, tôi cÅ©ng không có quyá»n can thiệp đến Ä‘á»i nà ng.
Lá»™ San tá» vẻ rất tán đồng vá»›i Tạ Cách Luân. Nà ng tá»± nghÄ©, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mà nà ng Ä‘ang yêu lại bị má»™t cô gái có cái tên là Quảng Mai Châu gây cho sầu khổ, tháºt là đáng thÆ°Æ¡ng. Còn vấn Ä‘á» hôm nay nà ng muốn biết cho rõ rà ng hÆ¡n, nà ng há»i:
- Nguyên nhân nà o anh quen biết với vợ chồng Lưu Chấn Khải?
- Tôi đâu ngỠvợ chồng ông ấy là cha mẹ nuôi của em.
- Äã 7, 8 năm rồi tôi má»›i gặp lại đó.
- Trước đây hai năm, vợ chồng ông có đến nước Mỹ.
- Lúc trước thì ở Âu Châu mà .
- Vợ chồng ông sang Mỹ không bao lâu thì và o dạy trong trÆ°á»ng đại há»c. Hiện giá» tôi là há»c trò của vợ chồng ông.
- Vợ chồng ông có hiểu rõ hoà n cảnh của anh không?
- Vợ chồng ông biết tôi và Quảng Mai Châu kết hôn, nhưng không biết rõ tâm sự của chúng tôi. Vợ chồng ông cũng biết và đồng ý sự ly hôn nầy. Tôi cùng vợ chồng ông vỠnước, nhưng không bao lâu nữa ông sẽ trở qua Mỹ.
- Từ nay anh đã yên lòng là m việc tại quê hương, có lẽ sau nầy anh khó mà tìm ra đối tượng lý tưởng.
- Tôi thì phải là m việc tại quê nhà rồi, nhÆ°ng đối tượng lý tưởng chắc chắn không bao giá» tìm ra nữa. Ôi! Chỉ vì đối tượng của tôi đã bị ngÆ°á»i khác tìm ra trÆ°á»›c tôi rồi.
Lá»™ San cÅ©ng biết chà ng ám chỉ và o Cốc Minh. Nà ng nhìn Tạ Cách Luân, muốn nói Ä‘iá»u gì, nhÆ°ng không nói ra lá»i. Nà o ngá» Tạ Cách Luân trầm giá»ng há»i:
- Lộ San! Sau ngà y em kết hôn có được hạnh phúc hay không?
Nếu không phải chÃnh chà ng trai đã gây cho tâm hồn nà ng mê loạn, nà ng sẽ nói là đủ đầy hạnh phúc. Äà ng nầy suối tình cảm của nà ng Ä‘ang bị má»™t con cá và ng vẫy vùng nhởn nhÆ¡, con cá đó chÃnh là Tạ Cách Luân, thì nà ng là m sao ca tụng hạnh phúc đầm ấm của nà ng cho được.
NhÆ°ng vì Tạ Cách Luân Ä‘ang chú ý nhìn nà ng chỠđợi câu trả lá»i, nên nà ng chỉ đáp lấy lệ:
- Rất tốt.
- Không kể em trả lá»i thế nà o, nhÆ°ng tôi trông sắc diện nếu không là m thì tâm hồn em có Ä‘iá»u khúc chiết. Lá»™ San! Có lẽ em không muốn thú tháºt cho tôi nghe sao?
- Không. Không! Cách Luân! Em không có gì cả!
- Không có gì thì hạnh phúc lắm, tôi không ngá» chồng em là ngÆ°á»i đã gặp tại An Bình Cổ Bảo, có cái tên là Cốc Minh.
- Thá»±c ra, lúc đó chúng tôi Ä‘i hưởng tuần trăng máºt.
Tạ Cách Luân lộ vẻ ngạc nhiên:
- Váºy sao? Thế mà tôi không bao giá» nghÄ© đến. Xin em tin lá»i tôi, chỉ vì lúc đó tôi đã bị dung nhan của em mê hoặc.
- Anh cũng nên hối ngộ vỠsự không biết đó, nếu biết rõ thì sau nầy anh đâu có tốn công viết những dòng chữ đầy tình cảm mà gởi cho em.
- Trái lại, tôi cÅ©ng nên ăn mừng cho Ä‘iá»u không hay biết đó, bằng không, lúc ấy lòng tôi đã chết lạnh nhÆ° tro tà n, còn tinh thần đâu mà xuất dÆ°Æ¡ng du há»c.
- Anh muốn cảm ơn em vỠviệc đó sao?
- Tháºt mà , vì không biết mà tôi đã yêu em và lỡ yêu rồi nay mạo hiểm trao và o tay em tin hẹn hò gặp nhau tại đây chá»›.
- Anh đúng là một tình báo viên thượng hạng.
- Ã! Sao váºy.
- Bởi anh có má»™t kỹ thuáºt truyá»n tin rất hay.
Tạ Cách Luân vừa cÆ°á»i vừa nắm tay Lá»™ San, đến bây giá» thì nà ng đã xem thÆ°á»ng Ä‘á»™ng tác đó và cÅ©ng lúc bấy giá», tâm hồn nà ng đã quên rằng đã phạm lá»—i đối vá»›i chồng.
Chà ng cà ng siết chặt bà n tay hơn, và tha thiết:
- Lá»™ San! Từ nay anh sẽ cáºy và o kỹ thuáºt thông tin đó?
Nà ng nguýt chà ng, quay mặt sang nÆ¡i khác, không phải tức giáºn, mà đưá»ng nhÆ° không lÆ°u ý đến chà ng. Tạ Cách Luân buông tay nà ng ra, vẻ thà nh khẩn:
- Lá»™ San! Cám Æ¡n em đã khÆ¡i lại đóm lá»a đã nguá»™i lạnh trong cõi lòng tôi.
- Em nà o có mãnh lực gì như anh đã tưởng.
- Anh xin thá» nói tháºt vá»›i lòng mình.
- Em là gái đã có chồng.
- Äiá»u đó không đáng ngại, chúng ta sẽ kết bạn tâm giao vá»›i nhau, em ngại nổi gì?
- Trai gái như anh và em đã có khoảng cách nhau rồi, là m thế nà o trở thà nh tình bạn thân thiết cho được.
- Chúng ta sẽ bất cần những luáºn thuyết cÅ© rÃch.
Không khác nà o gió đã lay Ä‘á»™ng cà nh liá»…u. Lá»™ San đã bị lá»i nói của Tạ Cách Luân gây cho tâm hồn nà ng xao Ä‘á»™ng. Chà ng và nà ng lÆ¡ lá»ng trên chÃn từng mây. Tuy nhiên Lá»™ San Không quên cảnh giác:
- Từ nay anh không nên gá»i Ä‘iện thoại đến nhà chồng em.
- Rồi là m thế nà o gặp được em?
- Chuyện đó...
- Anh viết thơ được không?
- Không được đâu, rủi bị phát giác, lại sanh Ä‘iá»u khó khăn nữa.
Tạ Cách Luân nhÆ° không tìm ra được biện pháp nà o, chỉ nghe Lá»™ San nói vá»›i giá»ng buồn rầu:
- Chúng ta không nên gặp nhau là hay hơn cả.
Tạ Cách Luân lá»™ vẻ thất vá»ng hÆ¡n:
- Lộ San! Nếu không gặp được nhau, nếu không nhìn được dung nhan em, chắc chắn tôi sẽ phát điên.
- Anh vẫn biết, Ä‘iá»u đó không phải là má»™t việc là m tốt.
- Thế thì lòng tôi cà ng tuyệt vá»ng hÆ¡n.
- Ô! Äã gần năm giá» rồi.
- Thá»i gian qua chóng quá, không khác mảnh lÆ°u tinh. Tôi háºn không kéo nó lại được.
- Em phải vá».
- Lá»™ San! Bao giá» chúng ta có thể gặp lại? Em đã cấm gá»i Ä‘iện thoại, cấm luôn cả viết thÆ¡, anh sợ phải xa em quá Ä‘i.
- Vấn đỠnầy đến đâu hay đến đó.
Tạ Cách Luân bỗng nhiên reo lên:
- Lộ San! Có rồi. Có rồi!
- Có chuyện gì?
- Nhá» Tạ Äà o à nó liên lạc vá»›i em.
- Tạ Äà o à có mặt ở Äà i Bắc sao?
- Không, cô ấy vẫn ở Äà i Nam.
- Bao giá» anh vá» ÄÃ i Nam?
- Chiá»u mai?
- Gấp váºy?
- Vì ba má anh gá»i Ä‘iện thoại hối thúc.
- Anh định sau khi vá» Äà i Nam sẽ gá»i Ä‘iện thoại cho em?
- Anh sẽ nhá» Äà o à nó gá»i cho em, nếu đúng là em ở đầu dây, anh sẽ tiếp chuyện.
- Không được đâu! Äiện thoại của em tại phòng khách không thể nói chuyện tá»± do được.
- Anh sẽ tôn trá»ng ý kiến em, trở vá» Äà i Nam để cho ná»—i tÆ°Æ¡ng tÆ° khắc khoải nó bao vây anh.
- Anh chuẩn bị đến là m việc ở Äà i Bắc?
- Phải rồi, bởi vì tại Äà i Bắc có vị lÆ°Æ¡ng y trị là nh được tâm bịnh. Lá»™ San! Em có biết vị lÆ°Æ¡ng y ấy là ai không?
- Em không biết.
- Hiện giỠanh đang bắt tay vị lương y ấy đây.
- Nói xà m. Em phải vỠgấp.
- Sau khi trở lại Äà i Bắc, ngÆ°á»i gặp em thứ nhứt là phụ nữ.
- Không được đâu, anh không thể nói chuyện giống phụ nữ được.
Chà ng rùn vai cÆ°á»i lá»›n:
- Äâu phải anh giả tiếng nói của phụ nữ, mà anh nhá» má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà gá»i cho em biết.
Nà ng tuy không nói ra, nhÆ°ng lặng lẽ đồng ý. Sau đó, nhìn đồng hồ trên tÆ°á»ng so vá»›i đồng hồ tay, đúng năm giá» má»™t phút.
Sau khi tÃnh tiá»n xong, nà ng vừa Ä‘i vừa há»i:
- Chiá»u mai mấy giá» anh lên Ä‘Æ°á»ng?
- Ba giá» rưỡi anh có mặt tại trạm xe lá»a.
- Em sẽ sắp xếp việc để tiễn chân anh.
- Lá»™ San! Em đối xá» vá»›i anh quá đẹp. Cuá»™c gặp gỡ là m Tạ Cách Luân rất hứng thú, rất mãn nguyện, khi gá»i xe cho nà ng, chà ng căn dặn Ãt lá»i, nà ng hối xa phu chạy nhanh Ä‘i.
o0o
Cốc Minh Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trÆ°á»›c cá»a, vẻ nôn nóng đợi chá» hiện lên nét mặt. Chà ng cảm thấy không yên lòng, vì từ trÆ°á»›c tá»›i giá» chÆ°a há» xảy ra nhÆ° thế nầy.
Chiếc xÃch lô ngừng trÆ°á»›c mặt, chà ng thÃch thú kêu lên:
- Lộ San! Em đã vỠrồi.
- Bộ anh tưởng em đi luôn hả?
- Không khi nà o, em phải vỠvới anh chớ.
- Thế thì hay lắm.
- Anh chỠem lâu quá.
- Sao anh phải khổ công quá váºy?
- Anh chỉ sợ em đã gặp chuyện khó dễ?
- Không lẽ bạn há»c lại Ä‘i là m khó dá»… em?
- Không phải váºy đâu.
- Anh hÆ¡i đâu quá lo nhÆ° váºy.
- Lá»™ San!
- Bởi vì đã lâu má»›i gặp lại nhau, quá vui vẻ nên vá» hÆ¡i trá»…. Em... em đã nói là bạn há»c rất thân mà .
- Hay lắm, anh rất cảm khÃch ngÆ°á»i bạn há»c đó, mong em có nhiá»u bạn để em được hà i lòng vui vẻ.
Bà Lâm đang ngồi trong phòng khách, Lộ San bước và o tỠvẻ thân tình thắm thiết:
- ThÆ°a má, bữa nay bạn há»c con nó rủ con Ä‘i chÆ¡i đến bây giá» má»›i vá». Lúc con Ä‘i má còn ngủ.
- Bà Vú có nói lại với má. Con đi chơi có vui không?
- Dạ, rất vui.
- Con đi một mình nên đỠphòng chuyện không may.
- Má lo cho con nhÆ° lo má»™t đứa trẻ váºy.
Bà Lâm nở nụ cÆ°á»i hiá»n háºu, nhÆ°ng nụ cÆ°á»i đó khiến cho Lá»™ San cảm thấy khó chịu. Chỉ vì nà ng lừa gạt cả mẹ lẫn con bà Lâm. Nà ng cÅ©ng gượng cÆ°á»i đáp:
- Xin phép má, con lên lầu thay đổi y phục.
- Con hãy tá»± nhiên! Thay đồ xong con dùng cÆ¡m chiá»u nữa chứ.
Cốc Minh Ä‘i theo vợ, chà ng cúi mình xuống giÆ°á»ng lấy đôi dép thêu để cạnh chân nà ng:
- Em hãy cởi già y cao gót ra đi! Muốn mặc đồ gì anh sẽ đi lấy cho?
- Tùy tiện, ở nhà mà , cần gì phải mặc đồ sang.
- Em cần bộ đồ mà u xanh nhạt chớ?
- Không cần thiết. Có lẽ anh không biết thÆ°á»ng thÆ°á»ng ở nhà em thÃch mặc đồ tây sao?
Nghe nà ng nói, chà ng nhìn và o tủ áo quá nhiá»u âu phục, chà ng không biết nà o vừa ý bá»™ nà o?
- Lá»™ San em thÃch bá»™ nà o?
- Äể tá»± em chá»n lấy!
Nói xong, nà ng bÆ°á»›c đến tủ áo, chá»n bá»™ đồ trắng thêu hoa Ä‘á» mà thay đổi. Cốc Minh chỉ đứng ngẩn ngÆ¡ cÆ°á»i xẻn lẻn, chà ng không trách tâm tánh bất thÆ°á»ng của vợ, mà tá»± trách mình không hiểu sở thÃch của nà ng. Chà ng gắng gượng:
- Äể anh mang nÆ°á»›c cho em rá»a mặt;
- Gá»i bà Vú là m công việc đó được rồi.
Cốc Minh cÅ©ng không gá»i bà vú, tá»± tay chà ng bÆ°ng thau nÆ°á»›c và o phòng. Lá»™ San cảm thấy hà nh Ä‘á»™ng của mình hôm nay hÆ¡i quá trá»›n. CÅ©ng may Cốc Minh là ngÆ°á»i chồng già u lòng nhẫn nại và tha thứ. Bằng không, sẽ sanh ra cuá»™c cãi vã. Khi Cốc Minh bÆ°ng thau nÆ°á»›c và o, nà ng dịu giá»ng:
- Cốc Minh! Cám ơn anh đã lo cho em.
- Em hãy rá»a mặt lè lẹ Ä‘i! Ba đã vá» rồi, Ä‘ang chá» chúng mình xuống dùng cÆ¡m luôn thể.
Lá»™ San cúi xuống rá»a mặt, để lá»™ khoảng da trắng nõn nà phÃa sau ót khiến cho Cốc Minh chăm chú mê mẩn chà ng muốn ôm chầm nà ng mà hôn cho thá»a dạ NhÆ°ng hôm nay dÆ°á»ng nhÆ° chà ng có mặc cảm, không đủ can đảm, chà ng dụ dá»±:
- Sao em không gà i khuy áo?
- Em gà i...
Rá»a mặt xong, nà ng gà i khuy áo, bÆ°á»›c đến bà n trang Ä‘iểm mà chải tóc. Cốc Minh cÅ©ng đến ngồi bên cạnh:
- Lộ San! Dáng điệu em chải tóc rất đẹp.
Không phải vì chồng khen mà nà ng sung sÆ°á»›ng nhắm nghiá»n đôi mắt lại. NhÆ°ng do bà n tay của Cốc Minh nằm lấy tay nà ng, hÆ¡n hÆ°á»›ng có khác hÆ¡n bà n tay của Tạ Cách Luân nắm lấy trÆ°á»›c đó chẳng bao lâu. Khi bà n tay của Tạ Cách Luân chạm và o nà ng, dÆ°á»ng nhÆ° các mạch máu trong cÆ¡ thể sôi bừng lên, khiến cho tâm hồn nà ng nhÆ° má»m nhÅ©n, không còn sức kháng cá»± lại. Bà n tay của Cốc Minh chạm đến, nà ng cảm thấy nó mát mẻ dịu hiá»n, Ä‘em so sánh không mấy giống nhau.
Äiá»u khác nhau đó, khiến cho nà ng lo sợ và ngại ngùng, nhÆ°ng Cốc Minh nà o biết sá»± biến đổi của vợ chà ng chỉ má»™t lòng yêu vợ nhÆ° tá»± thuở nà o.
Sau cùng, chà ng cÅ©ng hôn nà ng bằng chiếc hôn dáºm đã nồng nhiệt, nhÆ°ng nà ng lặng lẽ tiếp nháºn cho lấy lệ không khác nà o pho tượng đá, không há» có cảm yêu thÆ°Æ¡ng thâm tình.
Thương hại cho Cốc Minh, có lúc chà ng biến thà nh một thằng ngốc, chà ng cũng không hiểu lý do nà o nà ng lạnh nhạt.
Chà ng chỉ bắt chước một pha diễn xuất trên mà n bạc, ôm lấy Lộ San mà quay như chong chóng.
- Äừng có là m váºy, xây xẩm mặt mà y ngÆ°á»i ta muốn chết đây nè.
- Äể anh bồng em xuống lầu ăn cÆ¡m nhé!
- Chóng mặt muốn điên ăn cơm không được đâu.
Cốc Minh năn nỉ:
- Lộ San! Lỗi tại anh, em hãy xuống ăn cơm với anh, ba má đang chỠchúng ta ở đưới.
- Không muốn ăn đâu, cứ ép ngÆ°á»i ăn hoà i, chán quá.
Lộ San vừa ngồi xuống, tay chưa kịp bưng chén cơm, bỗng nghe tiếng chuông reo, bà vú bước đến cần ống điện thoại lên:
- A lô! Äây là gia đình há» Cốc, muốn há»i thăm ai? Äược! Xin ông chá» giây lát.
Bà vú để ống điện thoại, bước đến bà n nói.
- Thưa mợ! Có điện thoại.
Lá»™ San sững sá», gÆ°Æ¡ng mặt tái xanh. Nà ng hết nhìn cha mẹ chồng đến nhìn Cốc Minh. Bà Lâm lá»™ vẻ hòa dịu:
- Lộ San! Sao không tiếp điện thoại đi!
Nà ng đến gần điện thoại, trong lòng khấn nguyện cho không phải Tạ Cách Luân.
- A lô! chị đó à ! Có chuyện gì không? Má muốn ngà y mai vá» chÆ¡i hả? Hai giá» chiá»u, á»... váºy đó! TrÆ°a mai em sẽ gá»i cho chị biết, chị không có ở nhà ? Em sẽ gá»i má. Äược, được, hẹp gặp lại.
Thế là đã qua cÆ¡n ngặt nghèo rồi, cÅ©ng may mà Lá»™ San gá»i đến. Nếu rủi Tạ Cách Luân gá»i giá» nầy thì nà ng chÆ°a biết phải ăn nói là m sao?
Cốc à Lâm buông Ä‘Å©a vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Chị Ni muốn con vỠnhà chơi. Sao con không hứa cho chị mừng, còn hẹn đến trưa mai sẽ cho biết.
- Thưa ba, má, con sợ..
Bà Lâm cắt lá»i:
- Con sợ ba má đối xỠkhông phải hay sao?
- Dạ, con phải thưa lại với ba má trước chớ.
Bà Lâm lộ vẻ hà i lòng nói với ông:
- Ông xem, dâu ông còn nhá» mà cÅ©ng biết Ä‘iá»u phải lẽ quấy quá chá»›.
- Lá»™ San, ngà y mai con hãy Ä‘i, nếu muốn Cốc Minh nó cùng Ä‘i thì cà ng hay, bằng nó không rảnh thì gá»i lão VÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a con Ä‘i.
Äối diện vá»›i cha mẹ chồng hiá»n háºu nhÆ° thế. Lá»™ San phải hiểu mình là ngÆ°á»i Ä‘ang hưởng hoà n toà n hạnh phúc, nhÆ°ng nà ng không mấy lÆ°u tâm những Ä‘iá»u đó. Hiện giá» chỉ có Tạ Cách Luân nói to nhá», vuốt ve, an ủi là điá»u nà ng say mê hÆ¡n cả. Cha mẹ chồng khen ngợi và đồng ý cho nà ng tá»± do Ä‘i đây đó không rà ng buá»™c, Ä‘iá»u đó đối vá»›i nà ng không quan trá»ng bằng chấp nháºn cho nà ng tá»± do gặp Tạ Cách Luân, cÅ©ng nhÆ° sá»± giả dối là cùng bạn há»c Ä‘i du ngoạn.
Nà ng còn hẹn ngà y mai Ä‘Æ°a Tạ Cách Luân tại trạm xe lá»a. Trong bữa cÆ¡m chiá»u chỉ có Lá»™ San nặng trÄ©u chuyện riêng tÆ° trong lòng, má»i ngÆ°á»i khác thấy Ä‘á»u vui vẻ.
Tà i sản của quykiemtu
26-09-2008, 05:17 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
ChÆ°Æ¡ng 14
Chiá»u hôm sau, Cốc Minh không rảnh để Ä‘Æ°a nà ng vá» viếng cha mẹ vợ. Lão VÆ°Æ¡ng cÅ©ng lo xe Ä‘Æ°a rÆ°á»›c nhÆ° hằng ngà y. Hôm nay Lá»™ San cảm thấy thÃch thú nhẹ nhà ng, vì nà ng khá»i lo chá»n lá»i để thêu dệt dối trá vá»›i Cốc Minh.
Lá»™ San không hiểu mẹ nà ng gá»i vá» nhà có việc gì? Nà ng khao khát có chị Lá»™ Ni ở nhà , để há»i cho rõ rà ng, chị nà ng đã nháºn của Tạ Cách Luân bao nhiêu thÆ°. Nếu xem được những bức thÆ° ấy, nhứt định nà ng sẽ bỠăn quên ngủ.
Nà ng đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe lão Vương nói:
- Thưa cô đã đến rồi. Cô có cần tôi rước không?
- Chú VÆ°Æ¡ng, cảm phiá»n chú đến rÆ°á»›c tôi.
- Äến và o lúc mấy giá»?
- Và o lúc chú ăn cÆ¡m chiá»u rồi.
Lão tà i xế trung háºu nghe lá»i bà tiểu chủ căn dặn, bèn từ giã mở máy xe chạy vá». Trên nét mặt Lá»™ San tá» vẻ đắc ý. Nà ng dá»± định Ä‘i nói chuyện vá»›i mẹ Ãt lá»i, sẽ xin phép Ä‘i mua dồ, thừa dịp đó đến trạm xe lá»a Ä‘Æ°a Tạ Cách Luân. Khi trở vá», chắc chắn sẽ có Cốc Minh đến rÆ°á»›c.
Nà ng cà ng nghÄ© cà ng thấy khoan khoái, nà ng thoa sÆ¡ lại môi hồng, rồi nháºn chuông cá»a. Bà Châu ra mở cá»a, nà ng nói:
- Ã! Con quên Ä‘em hai đứa nhá» qua thăm má.
- Má muốn xem hai đứa nó được bao lớn rồi. Chị con nó không có nói hay sao?
- Không có.
- Lá»™ Ni nó cÅ©ng ra Ä‘i rồi, giao Ä‘iện thoại cho má gá»i.
- Chắc má chỉ muốn gặp hai đứa cháu ngoại, chớ chẳng muốn gặp con?
- Má muốn gặp cả hai.
- Chị Ni đi dâu rồi má?
- Äi há»c. Nó nói chiá»u nay có bạn há»c đến nhà chÆ¡i.
- Bạn há»c trai hay gái?
- Há»i thì nó còn giữ bà máºt. Nó nói, đến chừng đó sẽ biết.
- Theo con biết, chắc chắn là bạn trai.
- Con đã gặp mặt rồi?
- Chị Ni nhá» má»n lắm, đến tên của bạn trai chỉ cÅ©ng không cho con biết.
- Nó đối với má cũng không hơn gì.
- Äể chá» chiá»u nay xem thá», có lẽ là má»™t thằng há»c sinh cáºn thị vẻ mặt ngÆ¡ ngác cÅ©ng không chừng.
- Dễ không má, chị Ni nói anh ấy rất anh tuấn và hà o hoa phong nhã chớ.
- Ai cÅ©ng nói ngÆ°á»i tình của mình đẹp nhÆ° Tây Thi, ngÆ°á»i ngoà i trông và o má»›i đánh giá được chứ.
- Thá»±c ra chá»n bạn Ä‘á»i, không nên chá»n bá» ngoà i, mà nên tìm hiểu ngÆ°á»i có đức Ä‘á»™ là điá»u cần thiết.
- Chắc má sắp chuẩn bị gả một đứa con gái nữa.
- Cũng như con, chị mầy phải kết hôn, chớ sao.
- Con rất ăn năn, vì kết hôn quá sớm, bằng không...
Bằng không thì nà o phải đi đưa Tạ Cách Luân một cách thầm lén.
Má»›i 17 tuổi đã kết hôn tháºt dáng buồn cÆ°á»i. Có lẽ nà ng và Tạ Cách Luân không có duyên pháºn? Hiện giá» gặp lại nhau, nhen nhúm lại ngá»n lá»a yêu Ä‘Æ°Æ¡ng. Bà Châu thấy con lặng thinh, bà nghi ngá» há»i:
- Bằng không thì sao?
- Bằng không thì chị Lộ Ni đâu phải bắt chước con.
Bà Châu nghe nà ng nói cÅ©ng phát tức cÆ°á»i. Bà nà o biết được tâm sá»± của con gái? Hà nh vi hÆ° há»ng của nà ng nà o ai biết được, nếu rõ biết thì bất cứ ai cÅ©ng phải khuyên nà ng sá»›m quay dầu trở vá» bến cÅ©.
- Con muốn ăn gì thì đến mở tủ lạnh lấy ra mà ăn.
- Con không ăn chi cả. Má à , má gá»i con vỠđây chắc không có việc gì đặc biệt?
- Không.
- Con muốn đến thăm ngÆ°á»i bạn há»c, giây lát sẽ trở vá».
- Má chá» con vỠăn cÆ¡m chiá»u.
- Con đi không lâu đâu.
- Váºy con hãy Ä‘i cho sá»›m.
Nà ng xem đồng hồ tay còn thiếu 15 phút nữa là ba giá», Lá»™ San láºp tức rá»i gia đình mẹ nà ng ra Ä‘i, khi lên xe, nà ng bảo tà i xế chạy thẳng đến trạm xe lá»a. Sau cùng nà ng và Tạ Cách Luân gặp nhau:
- A, Lộ San em đã đến đây rồi.
- Anh xem, em đến có trễ hẹn phút nà o đâu.
- Trên Ä‘á»i nầy em là má»™t cô gái đáng yêu.
- Anh nên gá»i em là bà Minh, hoặc là phu nhÆ¡n thì đúng hÆ¡n.
- Nà o, chúng ta hãy đến tiệm cơm tại trạm xe mà ăn uống gì chớ.
- Em đã ăn rồi, chắc anh chưa?
- Chưa gặp em, anh nuốt sao vô.
- Nói nhÆ° má»™t bà i hát váºy đó.
- Lá»™ San! Khi gặp em, bụng anh cảm thấy đói khát vô cùng váºy đó.
Má»™t luồng máu từ cÆ¡ thể chạy rần lên đôi má nà ng, bởi nà ng rất cảm Ä‘á»™ng những lá»i nói của chà ng. Nà ng chỉ có Ä‘iá»u khó xá», chá»› không bao giá» trách chà ng quá bông lung. Trái lại, nà ng có cảm giác Tạ Cách Luân là chà ng trai rất già u tình cảm.
Hai ngÆ°á»i cùng đến tiệm cÆ¡m chá»n má»™t bà n bên trong ngồi quay lÆ°ng ra ngoà i, dầu có ngÆ°á»i quen cÅ©ng không thể trông thấy. Chà ng láºp tức xô tấm thá»±c Ä‘Æ¡n sang nà ng, nà ng xô trở lại:
- Em đã nói với anh, em đã dùng rồi anh quên sao?
- Lần thứ nhứt anh má»i em, chá»› không có ý chi khác.
- Em nhớ cho, đây là lần thứ hai chớ.
- Ã! Có lần nà o tại đâu?
- Lần thứ nhứt tại Äà i Nam.
- Không kể.
- Tại sao váºy?
- Lần đó nà o phải má»™t mình anh má»i em đâu, không nhÆ° ngà y nay, anh muốn thưởng thức trá»n vẹn nụ cÆ°á»i của em.
- Anh muốn nói những câu để cho ngÆ°á»i phụ nữ nà o khi nghe đến cÅ©ng phải Ä‘á»™ng lòng?
- Em biết thế, sao em không nói ra những lá»i khiến anh nghe qua phải Ä‘á»™ng lòng?
- Anh hãy dùng gì đi chớ.
- Em nhứt định không cùng ăn với anh?
- Em đâu dối gạt anh.
- Anh dùng một đĩa cơm Ca- ri cũng đủ rồi.
- Tùy anh, em không ý kiến.
- Em chỉ xem một mình anh biểu diễn?
- Äi ngoại quốc lâu quá cÅ©ng không quên cầm Ä‘Å©a?
- Nếu quên thì đâu phải ngÆ°á»i Trung Quốc.
- Chắc Quảng Mai Châu chuyên dùng muỗng nĩa?
- Äừng Ä‘á» cáºp đến đồ ngu đó nữa, cô ta há»… cầm Ä‘Å©a thìdùng cÆ¡m không no.
- Xe lá»a mấy giá» khởi hà nh?
- Còn một giỠnữa.
- Sao lại đến chi sá»›m váºy?
- Äến sá»›m để ngồi chung, bà n chuyện vá»›i em.
- Có cơm rồi, anh dùng đi!
- Có ngÆ°á»i đẹp ngồi trÆ°á»›c mặt, dÄ© nhiên ăn uống phải Ä‘Ã ng hoà ng chá»›.
- Rất nhiá»u cô gái thÃch những chà ng trai hiên ngang và thô bạo.
- Còn em thì sao?
- Em không biết.
- TrÆ°á»›c khi dùng cÆ¡m, anh thà nh tâm cầu chúa, vì chúa đã cấp cho anh ngÆ°á»i đẹp đến bồi bạn.
Lá»™ San cÆ°á»i khúc khÃch, tim nà ng nhÆ° nở hoa nà ng cảm thấy lá»i chà ng nói nhÆ° những tráºn gió xuân là m rung rinh từng cánh hoa, ngồi chung vá»›i chà ng, nà ng cảm thấy có má»™t hấp dẫn lá»±c gì thu hút rất kỳ lạ Lá»™ San đã quyết giữ mãi giấc má»™ng buổi ban đầu vá»›i chà ng.
Nà ng ngồi nhìn chà ng ăn cÆ¡m, không, nà ng hoà n toà n thưởng thức đôi nhãn quang của chà ng. CÅ©ng rất lạ, tại sao Quảng Mai Châu không thÃch chà ng? Riêng Lá»™ San xem chà ng không khác má»™t nghệ thuáºt phẩm có giá trị. Trong lúc lá»t và o tay Quảng Mai Châu nà ng không thưởng thức được trá»n vẹn tác phẩm nghệ thuáºt đó. Cuối cùng nhá» má»™t mảnh giấy nhá» mà nà ng tìm lại được tác phẩm tuyệt vá»i.
- Lá»™ San! Anh nhìn mặt em nhÆ° có cái gì khiến cho tinh thần ngÆ°á»i đối diện phải mê mẩn, dÆ°á»ng nhÆ° em Ä‘ang cùng ngÆ°á»i yêu Ä‘i tản bá»™ dÆ°á»›i ánh trăng.
- Không có Ä‘iá»u đó đâu.
- Thế là em Ä‘ang mÆ¡ tưởng vá»...
- Tưởng cái gì?
- MÆ¡ tưởng má»™t bức danh há»a vÄ© đại. Em có biết ai vẽ bức danh há»a đó không?
- Thượng đế.
- À! Chà ng bèn dùng ngón tay vẽ vòng vòng lên lÆ°ng bà n tay nà ng, dÆ°á»ng nhÆ° có sợi dây Ä‘iện rá»›t trên tay nà ng, khiến cho đầu óc nà ng quay cuồng, tâm hồn nà ng cảm thấy vô cùng thÃch thú.
Lá»™ San nhá» giá»ng:
- Em không chịu đâu, anh là m thế đó ngÆ°á»i ta thấy sẽ...
Nà ng rút tay lại, Cách Luân mỉm cÆ°á»i rất kỳ bÃ. Äôi mắt chà ng liếc sang nà ng nhÆ° má»™t luồng Ä‘iện câu hồn phách nà ng.
Lá»™ San không dám nhìn thẳng và o chà ng nữa, nà ng hình dung nhÆ° đâu đây trong quán cà phê có mặt toà n ngÆ°á»i quen, nếu không phải là Cách Luân Ä‘ang thì thầm bên tai thì nà ng sẽ cúi đầu mãi không dám ngó lên:
- Lá»™ San! Em là m sao váºy?
- Em... má nà ng đỠbừng không nói thêm nữa được.
- Anh đã dùng cơm xong.
- Vé xe lá»a anh đã mua chÆ°a?
- Äã mua rồi.
- Xe cùng gần khởi hà nh.
- Anh hy vá»ng mua lầm vé chuyến xe, để cùng em ngồi nói chuyện vá»›i em mãi, không Ä‘i cÅ©ng được.
- Anh không thể ngồi mãi với em nơi đây.
- Hiện giỠchúng ta không ngồi tại đây sao?
- Em đã nói...
- Lá»™ San! Không nên nói gì cả. Từ nay khi chúng ta gặp nhau bà n luáºn những chuyện vui thì hãy để cho nó vui, không nên nói gì khác.
- Em là gái đã có chồng.
- Anh đã từng nói, chuyện đó không hại gì.
- Anh thì không sao, còn em thì...
- Chúng ta không nên bà n đến chuyện đó nữa, bởi anh đã nói ngà y hôm trÆ°á»›c. Hiện giá» anh chỉ thÃch nụ cÆ°á»i của em. Em hãy cÆ°á»i lên Ä‘i.
Những Ä‘iá»u bồn chồn không yên dạ, đã bị Cách Luân thổi tan Ä‘i tất cả. Lá»™ San chỉ còn mỉm cÆ°á»i. Cách Luân tán tỉnh:
- Em mỉm cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i của em cÅ©ng gây cảm xúc cho lòng anh. Nếu anh là má»™t đạo diá»…n phim, nhứt định sẽ lăng xê em để trở thà nh má»™t mình tinh chói sáng trên vòm trá»i nghệ thuáºt. Cùng may anh không là nhà đạo diá»…n, nên tâm tÆ° anh Æ°á»›c vá»ng có được má»™t ngÆ°á»i ná»™i trợ cÆ°á»i nhÆ° thế đó. Bởi nụ cÆ°á»i của em sẽ Ä‘em đến Ä‘iá»u may mắn cho phái nam. Lá»™ San! Anh yêu cần em đừng Ä‘em nụ cÆ°á»i đó mà cÆ°á»i cho vá»›i ngÆ°á»i khác! Luôn cả...
Luôn cả Cốc Minh trong đó. Tạ Cách Luân rất thông minh, chà ng nói đến đây thì ngÆ°á»ng lại. NhÆ°ng Lá»™ San không há» xét đến Ä‘iá»u đó, nà ng chỉ gáºt đầu:
- Em đồng ý sẽ thÆ°á»ng hiến nụ cÆ°á»i cho anh.
- Em đã lầm rồi.
Lộ San vẻ kinh ngạc nhìn chà ng trân trối, chà ng nói tiếp:
- Anh muốn nói hÆ¡n "thÆ°á»ng cÆ°á»i vá»›i anh" nữa có nghÄ©a là "vÄ©nh viá»…n vá»›i anh" kia mà .
- Anh đã vượt quá xa rồi.
- Chỉ có cô Lá»™ San là anh nói ra Ä‘iá»u đó, ngoà i ra trên Ä‘á»i nầy anh không thể nói nhÆ° váºy vá»›i cô gái nà o khác.
Dầu cho má»™t cô gái má»›i quen cÅ©ng khó mà không xúc Ä‘á»™ng vá»›i lá»i nói bay bÆ°á»›m, hấp dẫn của chà ng, huống chi Lá»™ San đã yêu Tạ Cách Luân đã nhiá»u năm, nên tình cảm của nà ng đã dâng trà o trao gởi vá» chà ng trá»n vẹn.
Tạ Cách Luân có tháºt lòng yêu Lá»™ San không? Äiá»u đó còn là nghi vấn. Bởi lòng dạ của chà ng hiện giá» khó mà hiểu rõ được.
- Anh nên ra xe là vừa.
- Còn trên 10 phút nữa mà .
- Chúng ta ngồi đây cũng khá lâu rồi.
- Ngại gì, hiện giá» trong nhà ga rất Ãt ngÆ°á»i mà .
Nà ng cảm thấy khoan khoái nhẹ nhà ng khi nghe nói trong nhà ga có Ãt ngÆ°á»i.
- Äến bao giá» anh má»›i trở lại Äà i Bắc?
Tạ Cách Luân lộ vẻ đắc ý:
- Không lâu đâu.
- Anh không thể gá»i Ä‘iện thoại cho em?
Lá»™ San Æ°á»›c sao tiếp được Ä‘iện thoại hoặc thÆ° của chà ng, nhÆ°ng nà ng chÆ°a biết tÃnh sao cho ổn. Trên nét mặt của Tạ Cách Luân thoáng hiện vẻ Æ°u sầu. Chà ng trầm ngâm ngồi nhìn nà ng trân trối, Lá»™ San lo ngại:
- Cách Luân!
- Lộ San! Anh đang lo buồn vì từ nay không thể gặp lại em nữa.
Nà ng trầm ngâm thở dà i một tiếng:
- Từ nay em cũng không thể từ chối việc gặp gỡ anh.
Nét Æ°u sầu trên mặt chà ng bá»—ng tan biến Ä‘i, hiện lên vẻ mừng vui. Chà ng đứng dáºy kéo tay nà ng ra khá»i quán ăn, Lá»™ San không thấy có ngÆ°á»i quen, nên nà ng cÅ©ng để cho chà ng nắm tay dắt Ä‘i. Ra khá»i quán, Lá»™ San vùng khá»i tay chà ng.
Chuyến xe Cao Hùng hôm nay rất thÆ°a khách, còi xe rÃt lên uể oải nhÆ° má»i khách lên xe.
Tạ Cách Luân tiến và o sâu ga, khi chen chúc với đoà n hà nh khách, chà ng nhỠnhẹ:
- Cám ơn em đến đưa anh.
- Cầu chúc anh thượng lộ bình an.
Chà ng kỠmặt và o tai nà ng thì thầm:
- Lá»™ San! Anh ở Äà i Nam, chắc má»—i đêm anh Ä‘á»u mÆ¡ đến hình bóng của em.
Nà ng nghe nói, tâm hồn vừa say má» vừa e thẹn, trÆ°á»›c cảnh chia tay, đôi mắt Lá»™ San đẫm lệ hoen mi. Nà ng nghẹn ngà o không nói ra lá»i. Chỉ nhìn bóng chà ng lên xe, đồng thá»i vẫy tay chà o tạm biệt. Nà ng nghe tiếng bánh sắt từ từ lăn Ä‘i, rồi lẹ dần và lẫn khuất sau rặng núi xa xa.
Bước chân nà ng nặng trĩu, lòng nà ng man mát buồn như thoáng qua một giấc mộng.
o0o
VỠđến nhà cha mẹ, ông cha béo phì của nà ng vừa cÆ°á»i vừa vẫy gá»i nà ng. Cảnh váºt nhÆ° má» trÆ°á»›c mắt nà ng, trong trà nà ng chỉ còn hiện ra hình bóng của Tạ Cách Luân Ä‘ang mỉm cÆ°á»i. Bên tai nà ng còn văng vẳng: "Anh ở Äà i Nam, má»—i đêm anh Ä‘á»u mÆ¡ Æ°á»›c đến hình bóng của em".
Hà Ba Châu thấy thần sắc con gái ngẩn ngơ bèn kêu:
- Lá»™ San!
Lộ San như giựt mình tỉnh cơn mơ:
- Xin lỗi, con không thấy ba.
- Hình dáng ba khác nà o hình Pháºt Di Lặc, con và o nhà mà không nhìn thấy, tháºt là chuyện kỳ quái. Con Ä‘ang nghÄ© gì váºy?
- Äang nghÄ© đến má»™t chuyện rất thÃch thú.
Bà Lâm bèn bước đến bên nà ng:
- Nà o, chuyện gì nói cho ông ba "địa" của con nghe coi.
- Má vừa vỠđến?
- Má tưởng con ăn cÆ¡m tại nhà bạn há»c của con chá»›. Con đến nhà bạn có vui vẻ không?
- Dạ, đối đãi rất tốt.
Hà Ba Châu vẻ há»n giá»—i:
- Bà cắt ngang lá»i nói. Äâu, chuyện gì vui vẻ, con nói cho ba nghe coi nà o?
Bà Châu nguýt ông:
- Ông không nên nghe mà là m gì, nghe nó nói nhỡ ông phát tức cÆ°á»i lá»›n thì thịt ông nó rung rá»›t rụng. Nếu sau nầy ông còn máºp thêm nữa, ông sẽ phải sắm chiếc xe đặc biệt để ông Ä‘i, lúc đó ra Ä‘Æ°á»ng thiên hạ phải trầm trồ!
Bà Châu nói cà rỡn, khiến cho Lá»™ San phát cÆ°á»i lên sặc sụa. Hà Ba Châu lấy há»™p thuốc ra hút, không thèm kể đến lá»i trà o phúng của vợ Lá»™ San muốn cho cha mẹ vui vẻ, nà ng bèn thêu dệt thêm lá»i:
- Ba má hãy nghe con kể chuyện nầy, con Ä‘ang ăn cÆ¡m tại nhà bạn, Ä‘ang khi ăn, đứa em nhá» của bạn con bá»—ng nhiên cÆ°á»i ha hả, há»i nó cÆ°á»i gì? Nó nói: Hồi Tết nó Ä‘i chÆ¡i há»™i hoa đăng, Ä‘ang Ä‘i bá»—ng nhiên sụp té Æ°á»›t quần áo hết, cái đèn lồng kiểu con rồng văng xuống nÆ°á»›c nhÆ°ng đèn còn cháy, chúng bạn nó bảo rồng lá»™i, rồng lá»™i, nó cà ng nghÄ© chừng nà o cà ng buồn cÆ°á»i chừng nấy.
Ba Châu nghe nói phát tức cÆ°á»i, lão vẫn là m tỉnh không há» nhÃch môi. Lá»™ San há»i:
- Ba không thấy buồn cÆ°á»i sao váºy hả?
- Äáng thÆ°Æ¡ng cho ba lắm con, bởi má con nói ba mà cÆ°á»i lên thì thịt mỡ nó rung rá»›t rụng.
Lão Châu nói đến đây, cả nhà cùng cÆ°á»i rá»™ lên. Thá»i gian vui qua mau. CÆ¡m đã dá»n lên bà n, bà Châu lá»™ vẻ trông đợi:
- Lộ Ni sao chừng nầy nó chưa vỠđến?
Lão Châu nhìn ngoà i cá»a nói:
- Nó không nói đi đâu sao?
- Nhứt định khi tan há»c, chị con sẽ dắt bạn trai vá» nhà .
Lão Châu như không hiểu:
- Lộ Ni nó có bạn trai nữa sao?
Bà Châu liếc sang chồng:
- Nó không có quyá»n có bạn trai sao? Lá»™ San có chồng đã có hai con rồi mà .
- Bà nói nghe lạ quá, tôi nà o không cho phép Lộ Ni giao thiệp với bạn trai, nếu nó có bạn trai tôi mừng cho nó chớ.
Bà Châu lộ vẻ đắc thắng:
- Ông nghÄ© váºy cÅ©ng không khác gì tôi.
Lão Châu đứng dáºy rất khó khăn:
- Thôi, Ä‘i ăn cÆ¡m nè! Mình thì quá máºp, bè bạn lại quá ốm, mình muốn ốm lại, chỉ còn nÆ°á»›c là ăn tháºt nhiá»u thôi.
- Chá» Lá»™ Ni nó vỠăn vá»›i chá»›! Muốn ốm thì ngÆ°á»i ta ăn Ãt lại má»™t chút, sao lại muốn ăn cho nhiá»u.
- Bà nói phải chá»›. Con gái nó có bạn trai, nên chá» nó vỠđể má»i bạn nó cùng ăn luôn thể.
- Nói váºy, mà ông lại đòi ăn trÆ°á»›c.
Lão Châu vỗ bụng tỠvẻ đắc ý:
- Bà nhá»›, hồi tôi theo bà , cÆ°á»›i bà , khi đến nhà bên vợ tôi ăn rất Ãt. Äến Cốc Minh nó cÅ©ng chỉ ăn qua loa thôi, bây giá» bạn trai của Lá»™ Ni chắc cÅ©ng nhÆ° váºy. Riêng tôi đã máºp trên hai trăm cân rồi, đâu còn ăn là m chi cho nhiá»u nữa.
- Nếu bạn trai của Lá»™ Ni nó nghèo thì ông tÃnh sao?
- Tôi chủ trương tùy ý con nó tự tìm đối tượng cho nó. Tìm đối tượng như Lộ San đây thì dễ nuôi hơn.
- Tháºt con trách ba đó, con gái má»›i 17 tuổi đã Ä‘em mà gả Ä‘i, bằng không thì bây giá»...
Lão Châu cắt lá»i:
- Hiện giỠbạn trai cũng không tìm con, mà con cũng không thể tìm bạn trai, con lo là m gì.
- Ông nói con gái không tìm bạn trai được là sao?
- Tôi nói con trai giữa xã há»™i bây giá», phần nhiá»u không đứng đắn, do đó...
- Do đó không nên tìm kết bạn với trai?
- Bà nói rất đúng, rất đúng.
Lộ San bỗng kêu lên:
- Ba má ơi! chị Ni đã vỠkìa.
Lộ San bước và o phòng khách:
- Ba má với Lộ San đang chỠcon vỠăn cơm hả?
Bà Châu liếc sang lão:
- Nếu trễ một chút thì không thể chỠcon được rồi.
- Ba má ăn với em con đi, con đã ăn rồi.
Lão Châu liếc sang bà :
- Tui nói có lầm đâu, chắc chắn nó ăn rồi mà !
- Lá»™ Ni, con ăn tại đâu váºy?
- Con... con ăn... Nà ng ấm á»› nói không ra lá»i.
- Chắc bạn trai của chị đã má»i dùng cÆ¡m chá»› gì?
Äôi má nà ng á»ng hồng. Lá»™ Ni gáºt đầu. Lão Châu nhìn thấy thái Ä‘á»™ của con, mỉm cÆ°á»i đắc ý, hÆ°á»›ng sang vợ và con:
- NgÆ°á»i nghiên cứu tâm lý há»c tà i ba nhất là Hà Ba Châu nầy? Sá»± suy Ä‘oán của tôi có sai chút nà o đâu.
Lá»™ Ni không hiểu bèn há»i:
- Ba nói gì váºy ba?
- Ba nói lúc ba chÆ°a cÆ°á»›i má con, khi gặp bà , bà cÅ©ng má»i dùng cÆ¡m. Cốc Minh theo Lá»™ San cÅ©ng là m nhÆ° thế đó. Äến con, có dắt bạn trai vá» cÅ©ng không ngoại lệ đó.
Bà Châu láºp tức đứng dáºy nói:
- Hay lắm rồi, khá»i cần Ä‘á» cáºp đến nữa. Từ nay nên Ä‘á» cao ông là nhà tâm lý há»c trứ danh! Thôi, chúng ta ăn cÆ¡m Ä‘i.
- Sao chị không dùng thêm váºy chị?
- Chị đã ăn no rồi, em có bồng cháu đến chơi không?
- Không có.
Lá»™ Ni nghe Lá»™ San nói không có bồng con theo, nà ng bèn Ä‘i thẳng và o phòng. Lá»™ San cÅ©ng không thấy đói, nà ng chỉ ăn có chừng cùng mẹ cha má»™t chén nhá», buông Ä‘Å©a chén xuống, uống vá»™i vã mấy ngụm nÆ°á»›c và đi và o phòng Lá»™ Ni, há»i:
- Chị đã nói chiá»u nay có bạn trai đến chÆ¡i mà ?
- Có lẽ đến.
- Chừng nà o? Em nhứt định không vá», chá» biết mặt anh ấy má»›i chịu.
- Em nhìn thấy chắc chắn em sẽ khinh khi anh ta.
- Anh ấy không thể đến sao?
- Theo mắt em, anh ấy chỉ coi được chừng 50 phần trăm thôi.
- Sao chị Ä‘i giao thiệp vá»›i ngÆ°á»i quái nhân nhÆ° váºy?
- Äừng phê bình xà phần không thứ lá»›p, chị giáºn Ä‘a.
Lá»™ San giả vá» không cố ý há»i:
- Chị à , bá»—ng nhiên em nhá»› đến má»™t vấn Ä‘á». Tạ Cách Luân trÆ°á»›c đây đã gởi cho chị bao nhiêu thÆ°?
- Em há»i để là m gì?
- Há»i cho biết chá»› là m gì?
- Äại khái trên ba chục bức, sau đó không gởi nữa, chị nghi rằng hắn không còn nghÄ© đến em.
- Chắc chị không thấy tin mừng của chà ng đã kết hôn
đăng trên báo sao?
- Hắn kết hôn tại Mỹ quốc hả?
- Ờ! Äúng váºy.
- Cà ng hay, nhÆ° váºy thì tình yêu của hắn đối vá»›i em đã chết. chị hy vá»ng hắn không vá» nÆ°á»›c, nếu hay tin hắn vá» nÆ°á»›c, chắc chắn tinh thần em không khá»i xao Ä‘á»™ng.
Lá»™ San lặng thinh không trả lá»i, Lá»™ Ni há»i tiếp:
- Cốc Minh chừng nà o đến rước em?
- Chị chán việc em có mặt tại đây hả?
- Em đừng nghÄ© nhÆ° váºy không tốt.
Lộ San tỠvẻ rụt rè:
- Xin lá»—i chị, hiện giá» em Ä‘ang rảnh rang không có việc gì, chị có thể cho em mượn các bức thÆ° của Tạ Cách Luân xem giải trà có được không? Äể em xem anh ta nói những lá»i quỉ quái gì.
- Không xem cÅ©ng được váºy.
- Xem thư có quan hệ gì.
- Chị đã đốt tất cả những thư ấy rồi.
- Thiêu rụi hết rồi?...
Tim Lá»™ San nhÆ° Ä‘au nhói, nà ng thầm trách chị Ni sao quá tà n nhẫn. Cách Luân là ngÆ°á»i có Ãt nhiá»u tâm tình vá»›i nà ng, nhá» tâm tình đó nà ng sẽ có nhiá»u hạnh phúc. Bây giá» lòng nà ng xót xa không còn hứng thú nữa. Hy vá»ng lão VÆ°Æ¡ng sá»›m Ä‘em xe đến để nà ng vá» ngủ má»™t giấc là hÆ¡n. Äáng ngại thay cho lòng ngÆ°á»i biến đổi. TrÆ°á»›c kia Lá»™ San mong Cốc Minh Ä‘em xe đến rÆ°á»›c nà ng, nay thì nà ng không Æ°a chà ng đến rÆ°á»›c nữa chỉ mong lão VÆ°Æ¡ng đến, vì lòng nà ng Ä‘ang thÆ°Æ¡ng cảm Tạ Cách Luân.
- Lộ San, chị thủ tiêu những bức thư đó là hoà n toà n cũng vì em.
Lòng tốt của chị là chỉ vì tôi, tôi không tin Ä‘iá»u đó, thà để nguyên của ngÆ°á»i tôi mến lại đó cho tôi. Chị là ngÆ°á»i trung gian có lý nà o vô tình mà cắt đứt sá»± liên lạc, lại còn nói là chỉ vì tôi. Hiện giá» tôi không còn thÃch nghe những chuyện giả nhân giả nghÄ©a đó nữa. Tâm ý của Lá»™ San rất hồ đồ, xem Lá»™ Ni nhÆ° má»™t kẻ thù.
Lộ Ni đem những lý lẽ hay ho mà khuyên nhủ em:
- Những tin tức ấy là những Ä‘iá»u đáng sợ, nó có thể xô em và o cảnh dầu sôi lá»a bá»ng. Em à , em nên xem hạnh phúc hiện tại của em là đầy đủ, là quà báu nhất trên Ä‘á»i.
Có gì gá»i là hạnh phúc? được gần Tạ Cách Luân má»›i là hạnh phúc. Lá»™ San muốn nói lá»i ấy ra, nhÆ°ng không biết nghÄ© thế nà o nà ng bèn ngáºm miệng, bên ngoà i có tiếng xe thắng lại.
- Nhứt định là Cốc Minh đến.
Lá»™ Ni bÆ°á»›c đến cá»a sổ nhìn xuống, quả nhiên Cốc Minh vừa mở cá»a xe bÆ°á»›c ra. Cá»a nhà trÆ°á»›c vẫn mở, nên chà ng Ä‘i thẳng và o. Lá»™ Ni nói:
- Chúng ta hãy xuống lầu nè!
Nà ng kéo tay Lộ San vừa đi vừa nói cà rỡn:
- NgÆ°á»i chồng rất đẹp của em đã đến kìa, em lại không thÃch thú sao, ai Ä‘á»i Ä‘i nuôi giấc má»™ng vá»›i ngÆ°á»i táºn bên Mỹ Quốc, ngÆ°á»i đó có đến rÆ°á»›c em đâu.
Nghe Lá»™ Ni nhắc, nà ng bá»—ng nhiên nhá»› đến Cách Luân, vì hiện giá» nà ng đã yêu chà ng tha thiết hÆ¡n bao giá» hết, Lá»™ Ni ngăn trở là m nà ng mất hứng. Nà ng gượng gạo nở nụ cÆ°á»i, theo chị Ä‘i xuống lầu. Cốc Minh nhìn thấy kêu lên:
- Chị! Em đến rÆ°á»›c Lá»™ San vá».
Lộ San nhìn Cốc Minh nói:
- Nếu ba không dùng xe. Anh sẽ ở lại đây chỠmà xem...
Chà ng lấy là m lạ há»i:
- ChỠxem gì?
- Xem anh em bạn rể tương lai chứ gì.
Cốc Minh thÃch thú há»i:
- Äúng váºy không chị! Mấy giá» anh ấy đến? Äể chúng em sá»›m biết ông anh rể tÆ°Æ¡ng lai.
Lộ Ni tỠvẻ hổ thẹn, nà ng bẽn lẽn:
- Anh ấy...
- Anh ấy tên gì váºy chị?
- Hắn là ngÆ°á»i không tên há».
Cốc Minh vừa cÆ°á»i vừa há»i:
- Có thể là "Bắc Cá»±c Phong há»a" hay "Tháp Lý nữ nhÆ¡n" đúng là vô danh thị.
- Ngốc quá! Sao lại không tên không há», cái ngÆ°á»i không tên há» có thể không có răng nữa là khác.
Há» cùng cÆ°á»i rá»™ lên, bà Châu từ trong phòng bÆ°á»›c ra:
- Việc gì mà các con cÆ°á»i dữ váºy?
Ba ngÆ°á»i cùng kêu má. Bà Châu cÆ°á»i hÃp mắt há»i:
- Cốc Minh con đến hồi nà o váºy?
Cốc Minh vừa đỡ bà Châu ngồi xuống vừa trả lá»i:
- Con vừa má»›i đến. Chúng con Ä‘ang bà n luáºn vá» ngÆ°á»i bạn trai của chị con.
Bà Châu nhìn thẳng và o mặt cô con gái lớn:
- Lá»™ Ni! Con đã nói chiá»u nay bạn con đến, sao chừng nầy chÆ°a thấy?
- Sau cùng anh ấy còn nói phòng há», nếu giá» chót có chuyện cần thì không thể đến được.
Bà Châu bỗng nhiên nghi vấn:
- Lá»™ Ni, tháºt con đã có bạn trai tháºt hay là bạn trai giả? Có lẽ con nói dối để cho cả nhà trông đợi để cÆ°á»i chÆ¡i.
Lá»™ San tiếp lá»i:
- Chị Lộ Ni chắc không dám gạt má đâu.
- Lá»™ Ni, sao con không dắt bạn con thẳng vỠđây xem thá». Cứ nói mãi mà đến hôm nay không thấy gì cả.
Lộ Ni nũng nịu:
- Con có bao giá» dám gạt má, anh ấy có ngà y nà o đó sẽ đến. Có lẽ chiá»u nay cÅ©ng không chừng.
Bà Châu vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Lá»™ San, Cốc Minh, hai con rán chá» má»™t ngà y nà o đó, hoặc là chiá»u nay nhé!
Bá»—ng nghe tiếng chuông reo ngoà i cá»a, Lá»™ San vừa nói vừa Ä‘i:
- Nhứt định anh ấy đến rồi. Äể tôi ra mở cá»a.
Cả nhà đá»u phấn khởi tinh thần. GÆ°Æ¡ng mặt Lá»™ Ni hết trắng đến á»ng hồng, có lẽ nà ng Ä‘ang nghÄ© đến cách giá»›i thiệu. Không ngá» Lá»™ San mở cá»a ra thì má»™t vị máºp ú ù, sức nặng khoảng trên hai trăm cân từ ngoà i Ä‘i và o.
Cốc Minh bèn kêu lên:
- Ba đã vá».
- Cốc Minh con đến bao giỠđó?
Lão Châu nhÆ°á»›ng mắt nhìn má»i ngÆ°á»i, lão nhìn thấy bà Châu tá» vẻ thất vá»ng, Lá»™ San nói:
- Ba à , lúc ba nháºn chuông, cả nhà tưởng rằng ngÆ°á»i bạn của chị Ni con đến.
- À, ha... ha... Hà Ba Châu bèn lê thân nặng chĩu ngồi xuống nói tiếp: Theo ý tôi, bạn trai của Lộ Ni có lẽ nó có hai hình bóng.
Bà Châu tiếp lá»i:
- Ông không gặp lần nà o sao biết là hai hình bóng?
Lão Châu thao thao bất tuyệt:
- Cáºu đó gây cho cả nhà trông đợi, biến thêm má»™t hình bóng thần bÃ. Các con, nghÄ© đến lúc ba chÆ°a cÆ°á»›i má con, ông bà ngoại của các con cÅ©ng mong chá» nhÆ° váºy. NhÆ°ng má con không thÃch ba, sau cÅ©ng bị ba xiá»ng má con mà lôi vỠđây.
Lão Châu tìm lá»i hà i hÆ°á»›c, khiến cả nhà đá»u cÆ°á»i rá»™ lên, Bà Châu nhá»› đến ba mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c bà là má»™t cô gái hay hổ thẹn. Bà vừa đứng dáºy vừa nói:
- Bá»n bây đừng nghe lá»i đánh trống thổi kèn của ổng. Các con há»i thỠổng xem ai vừa gặp ông bà ngoại của các con mà run lên run xuống, luôn cả lá»i nói cÅ©ng không thể thà nh câu. Nếu hồi đó má không thÆ°Æ¡ng hại ổng thì bây giỠđâu có nói phét nghe xôm tụ nhÆ° vầy.
Bà Châu trả lá»i lão, khiến cho các con Ä‘á»u cÆ°á»i rá»™ lên. Sau cùng, lão Châu cÅ©ng không nhịn cÆ°á»i được, cÅ©ng cÆ°á»i theo con rể. Cuá»™c sống của gia đình vui vẻ khiến cho má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u khen ngợi. Vợ chồng lão Châu tuy tranh luáºn nhau, nhÆ°ng toà n chuyện vui.
Bạn trai của Lá»™ Ni không đến. Lá»™ San cùng Cốc Minh vá» nhà . Trên Ä‘Æ°á»ng vá», nà ng hồi nhá»› lại cùng Tạ Cách Luân ngồi trong quá cÆ¡m tại trạm xe lá»a, nà ng nhÆ° say nhÆ° ngây dại trong giấc má»™ng. Bá»—ng nghe Cốc Minh gá»i:
- Lá»™ San!
- Cái gì váºy?
- Anh xem em dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang thất thần, tâm hồn em Ä‘ang hoang mang.
- Tâm hoang mang?
- À, gần đây thần sắc của em rất kỳ dị, có việc gì mà khiến cho lòng em không yên váºy?
- Không có đâu, có lẽ tại thần kinh của em nhạy cảm.
- Tinh thần em có yên ổn thì mới tốt.
- Anh hãy yên lòng, dầu sao em cũng là vợ của anh.
- Em muốn đi ăn tối không?
- Anh muốn em béo phì như ba em à ?
- Lá»™ San! Tháºt anh khó hiểu vì đâu mà khiến em không được vui?
- Anh nháºn thấy thái Ä‘á»™ của em không tốt hả?
- Anh nháºn thấy em rất lạnh lùng vá»›i chồng con.
- Cốc Minh! Nói tháºt, gần đây tâm tình của em nhÆ° không yên ổn cho lắm, nếu em có ná»—i cá»™c cằn Ä‘iá»u gì, xin anh lượng thứ.
- Anh không dám trách em, chỉ vì em không được khá»e. Anh chịu trách nhiệm hoà n toà n, nhÆ°ng không rảnh mà bồi bạn cùng em.
Hai bà n tay nà ng đan chéo và o nhau, mắt nhìn vỠphiá trước.
Không hiểu nà ng Ä‘ang nghÄ© gì? Hiện tại tâm trạng của nà ng đã thay đổi, nhÆ°ng khó ai nghÄ© được sá»± thay đổi có lợi vá» phiá nà ng. Nếu đổi lại nà ng là Cốc Minh, không biết chà ng nghÄ© gì? Giáºn há»n hay thù oán?
Lá»™ San không há» nghÄ© đến háºu quả trong tÆ°Æ¡ng lai. Trong óc nà ng chỉ nghÄ© đến Tạ Cách Luân không biết vỠđến Äà i Nam có được yên ổn hay không? Em chà ng là Tạ Äà o à có đón chà ng tại trạm xe nhÆ° từ Mỹ Quốc vá» không? Có lẽ nà ng không biết anh nà ng đã ly hôn cùng Quảng Mai Châu. Lá»™ San biết anh nà ng không há» nói rõ cho Tạ Äà o à biết.
- Lá»™ San! Äến nhà rồi.
Äến nhà thì anh cứ xuống, còn em thì nằm trên xe ngủ nhÆ° trẻ nÃt nên ba, chừng nà o anh kêu má»›i thức dáºy.
Cốc Minh vừa cÆ°á»i vừa mở cá»a xe. Nà ng Ä‘Æ°a đôi chân dà i ra ngoà i cá»a xe trÆ°á»›c, sau đó má»›i lần lần xê mình ra. Khi xuống xe dÆ°á»ng nhÆ° nà ng tức giáºn đóng sầm cá»a xe lại. Nà ng không hỠđếm xỉa đế chà ng. Cốc Minh dằn cÆ¡n phiá»n não Ä‘i theo sau nà ng. Chà ng trở thà nh má»™t loại trùng nhỠđáng thÆ°Æ¡ng.
Có lẽ vợ chồng lão Lâm đã ngủ rồi. Trong phòng khách không có ai cả. Lá»™ San Ä‘i thẳng lên phòng, thay đổi áo ngủ. Trên nét mặt nà ng tá» vẻ cau có khó chịu. Cốc Minh khép nép lấy đôi dép thêu để xuống bên chân nà ng, chà ng nhá» giá»ng:
- Em muốn tắm không?
Lá»™ San liếc xéo chà ng, giá»ng ôn hoà :
- Em không muốn tắm.
- Váºy thì em ngủ Ä‘i!
Nà ng à má»™t tiếng lấy lệ, rồi nằm xuống nhắm mắt lại, không ai biết nà ng ngủ tháºt hay ngủ giả. Nà ng xem nhÆ° Cốc Minh không có bên mình, luôn cả hai con nà ng cÅ©ng không há» nhắc nhở đến.
Cốc Minh nằm nhè nhẹ xuống cạnh nà ng, trong lòng đặt nhiá»u ghi vấn và sợ sệt, vì đêm nay chà ng tìm không ra nét vui tÆ°Æ¡i đáng thÆ°Æ¡ng trên mặt vợ. Chà ng có cảm giác nà ng không còn là con chim nhá» của chà ng nữa. Äêm nay cÅ©ng là đêm chà ng vô cùng thống khổ kể từ ngà y kết hôn đến giá». NhÆ°ng chà ng cÅ©ng cố mà tha thứ và nhịn nhục.
Có lẽ cái Ä‘iá»u êm dịu mà chà ng mong muốn nó đã trở lại, nên nà ng xoay mình lại úp mặt và o ngá»±c chà ng, Cốc Minh có phần khÃch Ä‘á»™ng, chà ng thầm nghÄ©, có lẽ Ä‘iá»u tha thứ và nhịn nhục của chà ng đã có hiệu quả:
- Lá»™ San, em hãy ngủ Ä‘i! Dầu em có lúc là m cho anh cảm thấy khó chịu, anh cÅ©ng cho đó là má»™t thứ mùi vị ngá»t ngà o vui vẻ.
- Cốc Minh, anh...
Äiá»u thắc mắc trong lòng nà ng là hình bóng của Tạ Cách Luân, nhÆ°ng nà ng không thể nói rõ ra Ä‘iá»u đó, nà ng cố gắng tá»± mình quên Ä‘i. Tay chà ng vuốt nhẹ lên mái tóc nà ng, chà ng cố kiá»m lại, nhÆ°ng nó vẫn run run không khác quả tim chà ng đã rung Ä‘á»™ng. Bản nhạc tình của chà ng và nà ng kể từ nay không cùng hòa Ä‘iệu nhÆ° lúc trÆ°á»›c nữa. GiỠđây má»›i tháºt "Äồng sà ng di. má»™ng"
Tà i sản của quykiemtu
26-09-2008, 05:18 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
ChÆ°Æ¡ng 15
Bà Lâm đạo diá»…n má»™t mà n kịch thà nh công trá»n vẹn. Bà là m trung gian má»™t cuá»™c hôn nhÆ¡n giữa lão tà i xế há» VÆ°Æ¡ng và bà vú rất đẹp. Không ai có thể tin được, nhÆ°ng là sá»± tháºt.
Hai ngÆ°á»i tá»› trung háºu đã nhiá»u năm là m công cho gia đình há» Cốc, lâu ngà y tình cảm của há» Ä‘áºm đã vá»›i nhau, bà Lâm khám phá ra Ä‘iá»u đó, nên là m Nguyệt lão Ä‘em sợi tÆ¡ hồng mà cá»™t chặt hai ngÆ°á»i lại. Bà cÅ©ng biết hai ngÆ°á»i xa quê hÆ°Æ¡ng hằng chục năm rồi, há» rất cần có sá»± an ủi tâm hồn nhau. Bà đỠnghị vá»›i lão Lâm nên tác hợp cho hai ngÆ°á»i thà nh chồng vợ Lúc đầu lão Lâm lấy là m lạ, sau đó, lão cÅ©ng đồng ý, nên lão khôi hà i:
- Bà à , từ trÆ°á»›c tôi tưởng bà không được văn minh. Ná»™i cái việc bà bảo hai ngÆ°á»i đó gá»i Lá»™ San bằng mợ, khiến cho Lá»™ San nó chịu không nổi rồi! Äá»i bây giá» dầu có sanh con hay chÆ°a sanh con cÅ©ng váºy, gá»i ngÆ°á»i ta bằng cô cÅ©ng đủ là m cho ngÆ°á»i ta thÃch thú.
- Nói xà m, đâu ông bảo ngÆ°á»i ta gá»i tôi bằng cô Ä‘i, chẳng những tôi không thÃch mà mắc cở đến nổi ốc cùng mình nữa là khác! Phải rồi, hèn chi ông chẳng gá»i bà góa há» Tăng bằng cô sao được.
- Äó là gá»i má»™t cách lá»… Ä‘á»™ chá»›.
- Xuỵt xuỵt! Cô cũng như má chớ gì.
- Äừng Ä‘á» cáºp đến chuyện bà Tăng quả phụ nữa, tôi nói chÆ°a xong chuyện của bà . Lần nà y bà đứng ra tác hợp cho lão tà i xế và bà vú nên nghÄ©a vợ chồng, cÅ©ng đáng khen cho bà vượt quá thá»i đại văn minh rồi. Nên thiết tiệc má»i ký giả báo chà để hỠđăng tin nầy chắc là thÃch thú lắm.
- Loại ý kiến ông ra ngoà i đi!
- Äược, váºy thì tôi đến nhà kỹ sÆ° Thạch mà đánh bà i.
- Ã! Tôi muốn thÆ°Æ¡ng lượng vá»›i ông má»™t việc.
- Thương lượng nỗi gì nữa, một mình bà chủ hôn được rồi!
- Ông biết tôi nói gì mà ngăn trước.
- Äâu bà nói thá» nghe.
- Nhân vì lão VÆ°Æ¡ng và bà vú là hai ngÆ°á»i trung bá»™c, mình thÆ°Æ¡ng há» mà giúp cho má»™t số tiá»n, sau khi há» thà nh chồng vợ có tiá»n mà là m vốn. Há» tá» sá»± tình cùng tôi, dầu há» có thà nh vợ chồng vẫn ở lại giúp việc cho mình. Do đó, tôi muốn hiến cho há» gian phòng trống cho vợ chồng há» trú ngụ. Nà o, ông thấy tôi tÃnh nhÆ° thế có xứng đáng cho há» không?
- Äược lắm, nhÆ°ng tôi có ý kiến.
- à ông thế nà o?
- Hai ngÆ°á»i há» chánh thức kết hôn nhau. Mình nên cho há» thuê lại gian phòng đó, chá»› đừng cho hỠở không.
- Có lẽ ông muốn lấy tiá»n thuê nhà ?
- Khoan, bà hãy nghe tôi nói hết đã, má»—i năm mình chỉ lấy tiá»n thuê má»™t đồng bạc tượng trÆ°ng, là m nhÆ° thế cho danh chánh ngôn thuáºn. Vợ chồng há» không còn mặc cảm ở Ä‘áºu nhà ngÆ°á»i. Lão VÆ°Æ¡ng là m công lái xe cho tôi, bà vú là m công cai quản gia đình, đó là công việc mÆ°u sinh hằng ngà y của há».
- Lão đầu tá» tÃnh nghe hay quá, hay quá!
- Nghe cái tiếng lão đầu tá», toà n thân tôi phát run.
- Phải rồi, ông má»›i vừa mÆ°á»i tám tuổi, còn trẻ quá mà ?
- Tôi Ä‘i Ä‘a! Bằng không thì kỹ sÆ° Thạch không khá»i cÆ°á»i tôi bị bà quản thúc.
- Chết duyên, đi đâu thì đi đi!
- Bà không đi sao?
- Công việc tôi nhiá»u lắm, rảnh đâu mà đi đánh bà i.
- Hay lắm, bà có rảnh thì nghiên cứu vá»›i bà vú Ä‘i. Tôi Ä‘i đây, bà chá» tôi chừng và i chếnh sẽ vá».
- Ai mà chỠông, tôi sẽ tÃnh vá»›i bà vú. Bà vú Æ¡i!
Khi biết bà Lâm có lòng tốt đối vá»›i mình, bà vú mừng lá»™ ra mặt. Bà nghe bà Lâm gá»i liá»n chạy ra:
- ThÆ°a bà , gá»i tôi chi?
Lần nà y bà Lâm và bà vú nói chuyện vá»›i nhau rất nhiá»u.
Sau đó, bà Lâm Ä‘em chuyện kết hôn giữa hai ngÆ°á»i mà cho Cốc Minh và Lá»™ San hay. Vợ chồng Cốc Minh rất thÃch thú.
o0o
Qua mấy ngà y, Lá»™ San không được tin tức gì vá» Tạ Cách Luân, nà ng rất ăn năn, phải dè nhÆ° váºy nà ng không cá»± tuyệt việc gá»i Ä‘iện thoại và thÆ° từ của Tạ Cách Luân, hiện giá» không nghe được tiếng chà ng, không Ä‘á»c được bút tÃch của chà ng. Lòng nà ng vô cùng lạnh lẽo nhá»› nhung.
Trong khi nà ng Ä‘ang nhá»› viá»…n vông, bà vú Ä‘em đến cho nà ng chén chè hạt sen, nà ng tiếp chén chè vừa ăn má»™t và i miếng, bà vú không thấy nà ng căn dặn Ä‘iá»u gì, nên chầm cháºm rút lui.
Lộ San ngồi tại bà n điểm trang, đầu tóc nà ng rối bù nà ng không mà ng nghĩ đến chuyện chải gỡ chi cả, nà ng phát giác đôi mắt mình đã mất thần, dấu hiệu của đêm qua không ngủ được.
Lá»™ San Ä‘ang trong tình cảnh mê loạn. Nà ng rất háºn mình không có cánh mà bay đến Äà i Nam, tìm cho được Tạ Cách Luân để du ngoạn trong mấy ngà y má»›i hả dạ. Äang khi tÆ° tưởng nà ng rối loạn, bá»—ng thấy bà vú xô cá»a bÆ°á»›c và o nói:
- Thưa cô có điện thoại cho cô.
- Xin vú nói dùm lại vá»›i cáºu, trong mình tôi không được khá»e, nên không thể tiếp chuyện vá»›i cáºu được.
- Không phải tiếng của cáºu, mà của má»™t cô gái.
- Tiếng của cô gái hả? Äể tôi Ä‘i tiếp.
Bà vú thấy nà ng tá»± nhiên Ä‘i xuống lầu, không thấy triệu chứng nà o chẳng được khá»e nhÆ° nà ng vừa nói. Bà cÅ©ng khó hiểu vì lý do nà o mà nà ng từ khÆ°á»›c tiếp Ä‘iện thoại vá»›i chồng? NhÆ°ng hoà n cảnh của bà không cho phép nghÄ© ngợi nhiá»u, nên Ä‘i là m công việc của mình. Lá»™ San cầm ống Ä‘iện thoại lên:
- A lô, tôi Lộ San đây, ai ở đầu dây đó?
- Xin cô chỠgiây lát...
- Lộ San đó hả? Cách Luân đây.
- Anh... Lá»™ San vừa sợ vừa mừng, nà ng nhìn lại phÃa sau không thấy ai, bèn nói nhá»:
- Anh ở đâu gá»i tôi đó?
- Tại nơi quen thuộc.
- Là nơi nà o?
- Quán cà phê Hoà ng Háºu tại Ä‘Æ°á»ng Thà nh Äô.
- Äược rồi.
Kể cả tiếng nói hẹn gặp lại nà ng cÅ©ng không kịp nói, nà ng liá»n máng Ä‘iện thoại lên. Gá»i lá»›n:
- Vú oi. Vú!
- Dạ, cô dạy việc chi?
- Vú à , ngÆ°á»i bạn há»c của tôi Ä‘ang Ä‘au nặng, tôi phải Ä‘i thăm láºp tức, xin vú lấy cho nÆ°á»›c rá»a mặt giúp tôi. Chú VÆ°Æ¡ng có ở nhà không?
- Lão đã đưa ông đi rồi.
- Bà láºp tức gá»i xe giúp tôi. à khoan! Hãy cho nÆ°á»›c rá»a mặt trÆ°á»›c đã!
- Äược rồi.
Nà ng láºp tức chạy lên lầu, mở tủ áo ra, y phục quá nhiá»u, nà ng không biết chá»n cái nà o, sau cùng nà ng chá»n bá»™ đồ có bông nhá» láºt Ä‘áºt thay và o. Nà ng nhanh nhẹn ngồi xuống bà n trang Ä‘iểm đánh phấn thoa son vá»™i và ng, rồi gá»i lá»›n:
- Vú oi! Hãy tiếp chải tóc cho tôi, sợ trễ giỠquá.
- Tôi chÆ°a có gá»i xe cho cô. Lão VÆ°Æ¡ng đã vá» rồi.
- Váºy à ? Hay lắm. Há»™p son tôi đâu vú?
- DÆ°á»ng nhÆ° cô Ä‘ang cầm nó bên tay trái?
- À!
Bà vú không ngừng chải tóc cho nà ng, bà cũng không ngừng nói:
- Sao mà cô gấp quá váºy? Bá»™ ngÆ°á»i bạn há»c bịnh nặng lắm sao?
- Ờ! Äau nặng lắm, tôi rất háºn mình không có cánh mà bay gấp đến bên ngÆ°á»i bạn ấy.
- Cô đối xá» vá»›i bạn há»c rất tốt.
Từ trong kÃnh, nà ng nhìn thấy bà vú rất lo ngại tháºt tình.
Nà ng vô cùng cảm Ä‘á»™ng, nhÆ°ng phải nói gì bây giá»? Chỉ vì nà ng Ä‘ang nói dối. Nà ng cÅ©ng thấy hà nh vi của mình không chÃnh đáng nhÆ°ng nà ng không thể tiết lá»™ những Ä‘iá»u bà máºt cho được. Nà ng lại nhìn và o gÆ°Æ¡ng, tá»± thấy mình mất thần vì những hà nh Ä‘á»™ng bất chÃnh.
Nà ng Ä‘ang thoa son môi bá»—ng nhiên dừng lại, bà vú thấy thế há»i:
- Tiểu thÆ¡ Ä‘ang nghÄ© gì váºy? Cô chẳng đã nói là có chuyện gấp lắm hay sao?
- Phải rồi! Vú nên lấy già y cao gót đem đến cho tôi.
Bà vú lấy già y đem đến kỠbên chân nà ng, và khuyên nhủ:
- Cô à , cô không nên quá vá»™i và ng nhÆ° thế, chắc ngÆ°á»i bạn há»c bịnh không đến ná»—i nà o đâu.
- Chỉ có tôi là biết bịnh của y nặng lắm thôi. Lá»™ San tá»± nói nhÆ° cho mình nghe, chá»› không phải trả lá»i bà vú, bà vú cÅ©ng nghi hoặc nhÆ°ng không há» há»i nà ng nữa. Lá»™ San nhìn và o gÆ°Æ¡ng má»™t lần chót. Nếu không gấp rút Ä‘i gặp Tạ Cách Luân thì nà ng không bao giỠđồng ý trang Ä‘iểm vá»™i và ng nhÆ° váºy. Nà ng láºt Ä‘áºt vừa cho chân và o già y cao gót vừa há»i:
- Xách tay của tôi đâu?
Bà vú láºp tức Ä‘em xách tay đến cho nà ng:
- Äây. Cô nhá»› xem còn gì nữa không?
- Hết rồi.
Lá»™ San nói xong, láºp tức ra Ä‘i. Bà vú gá»i:
- Cô oi! Cô không có đeo vòng trông cà ng đẹp, dễ coi lắm, thôi cô hãy đi đi!
- Cám ơn vú!
Nà ng đi nhanh ra phòng khách, nà ng chợt nhớ rồi quay lại buồng mẹ chồng, cũng vẫn nói dối:
- ThÆ°a má, bạn há»c của con má»›i gá»i Ä‘iện thoại lại, nói có ngÆ°á»i bạn Ä‘ang Ä‘au nặng lắm, muốn con phải đến tức khắc.
- Con hãy đi đi, có cần Cốc Minh đến rước không?
- Không cần lắm, tự con vỠcũng được.
- Äược rồi, con cứ Ä‘i.
- Thưa má, con...
- Con cần tiá»n thì tá»± Ä‘i lấy mà xà i. Má không bao giá» tÃnh nó và o số chi tiêu hằng tháng đâu. HÆ¡n nữa, mình Ä‘i thăm bạn bè thân thiết có bịnh, đừng quên mua theo những quà nhÆ° trái cây nÆ°á»›c suối để tặng ngÆ°á»i.
- ThÆ°a má, không phải con cần tiá»n, con chỉ sợ vá» trá»….
- NhÆ°ng đùng vá» trá»… lắm, đừng để cả nhà phải nhá»c lòng lo.
- Con biết. Thưa má con đi.
Lá»™ San rá»i khá»i phòng của mẹ chồng, chẳng những nà ng không thấy bị lÆ°Æ¡ng tâm cắn rứt, mà rất hà i lòng cho những lá»i nói dối của mình không ai nghi kỵ chi cả. Lão tà i xế lái xe chạy ra cá»a. Nà ng rất nôn nóng để sá»›m gặp được Tạ Cách Luân, có lẽ nà ng thÃch thú lắm, nên trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i không ngá»›t chuyện vãn vá»›i lão VÆ°Æ¡ng:
- Chú VÆ°Æ¡ng, tôi kÃnh mừng chú.
- Tôi rất cảm Æ¡n ông và bà . Sau đó cáºu và cô.
- Có tôi trong đó nữa sao?
- Phải rồi, vì cô không phản đối vấn đỠkết hôn giữa tôi và ...
- Chú và bà vú kết hôn là duyên phần của hai ngÆ°á»i,
can cá»› gì đến tôi mà phản đối? Chú VÆ°Æ¡ng à , nếu có cần dùng Ä‘á»u chi xin cho chúng tôi biết.
- Tháºt cô đối vá»›i chúng tôi rất tốt.
- Äiá»u đó là do lòng nhân từ của má tôi chá»›.
- Tóm lại, cả nhà đối vá»›i tôi thảy Ä‘á»u tốt đẹp.
- Chú VÆ°Æ¡ng à , sau khi chú và bà vú kết hôn, chú có tÃnh rá»i khá»i gia đình nà y không?
- Không, tôi và bà ấy có bao giá» tÃnh ly khai khá»i gia đình nà y, phải cần là m việc nhiá»u hÆ¡n nữa để báo đáp công Æ¡n.
- Theo ý tôi, hai ngÆ°á»i cÅ©ng không bao giá» tÃnh ly khai, chỉ vì lòng dạ hai ngÆ°á»i rất trung háºu.
- Cô nói đúng váºy chúng tôi trả Æ¡n cho gia đình nà y biết bao giá» cho xong.
- Äến rồi, chú ngừng xe Ä‘Ã ng trÆ°á»›c đây Ä‘i!
- Lần trÆ°á»›c cÅ©ng Ä‘Æ°a cô đến đây, chắc nhà ngÆ°á»i bạn há»c ở gần đâu đây?
- Phải rồi.
Lá»™ San tá»± mở của xuống, lão VÆ°Æ¡ng không quên há»i:
- Cô có cần tôi đến rước hay không?
- Không cần lắm, tá»± tôi gá»i xe vỠđược rồi. Cám Æ¡n chú.
Nà ng chá» lão VÆ°Æ¡ng vá»t xe Ä‘i khuất dạng, sau đó, nhìn trÆ°á»›c ngó sau cho kỹ lưỡng má»›i gá»i xe đến quán cà phê Hoà ng Háºu.
Tạ Cách Luân đứng tại cá»a tiệm chá» sẵn, khi xe ngừng lại, chà ng bèn trả tiá»n xe:
Nà ng đồng ý và chà ng dẫn nà ng đến Âu Châu đại Ä‘iếm, bá»n há» chiếm má»™t bà n hai ngÆ°á»i ngồi. Chà ng lấy thá»±c Ä‘Æ¡n chá»n món ăn xong má»›i cùng nhau chuyện trò. Tại đây, Lá»™ San có cảm nghÄ© được an toà n hÆ¡n. Nà ng thấy Tạ Cách Luân nhìn nà ng trân trối, dÆ°á»ng nhÆ° chà ng Ä‘ang lo lắng má»™t việc gì, nà ng bèn lấy má»™t chiếc Ä‘Å©a gõ nhẹ lên tay chà ng:
- DÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°á»i ngồi trÆ°á»›c mặt anh không phải là Hà Lá»™ San hả?
Tạ Cách Luân tỠvẻ thương xót:
- Tuy là em, nhÆ°ng anh trông thần sắc em hiện lên sá»± mệt má»i, anh khá thÆ°Æ¡ng em nhÆ° má»™t con chim nhá» trong lồng, nên sinh hoạt không được thong thả tá»± do.
Tạ Cách Luân cÅ©ng gá»i nà ng là má»™t con chim nhá», đúng váºy, chà ng cố gắng dụ dá»— con chim nhỠấy là m cho nó mê loạn cả tâm hồn. Nghe lá»i chà ng nói, nà ng cảm Ä‘á»™ng nhÆ° muốn khóc lên được. Nà ng nháºn thấy, chỉ má»™t Tạ Cách Luân má»›i thấy hiểu ná»™i tâm của nà ng Ä‘ang muốn gì? Nà ng thở dà i:
- à chà !
Nghe ngÆ°á»i ngá»c thở dà i, Tạ Cách Luân cảm thấy lòng mình rất sung sÆ°á»›ng. Chà ng xem mình nhÆ° má»™t danh y Ä‘ang đầu thang trúng căn bịnh, năm ngón tay chà ng rá» mó cá» rạy trên tay nà ng. Nà ng nhá»› lại, tại quán cà phê Hoà ng Háºu trÆ°á»›c đây, chà ng vẫn dùng Ä‘á»™ng tác đó. Khiến cho má»—i ngà y nà ng thÆ°á»ng khó quên.
- Lá»™ San!
- Hừ!
- Từ nà y khi gặp nhau, anh không muốn nghe em than dà i ná»a tiếng, bởi em là ngÆ°á»i thÃch vui vẻ, anh sẽ Ä‘em đến cho em những gì vui vẻ sung sÆ°á»›ng. Em nên cho anh biết, tại sao đôi mắt em dÆ°á»ng nhÆ° đã mất thần?
- Anh không cần tìm hiểu là m chi.
- Tại anh muốn biết.
- Vì đêm qua em mất ngủ.
- Có lẽ anh đoán biết chuyện gì đã xảy ra?
- Em đã hiểu cái Ä‘iá»u anh nghi ngá». HÆ° quá.
- Xin lá»—i, bởi anh quá lÆ°u ý đến sức khá»e của em.
- Chỉ vì em quá suy nghĩ viễn vông, tinh thần rối loạn nên mất ngủ.
- Trong chuyện mất ngủ chắc có chuyện anh?
- Không cho anh biết đâu.
- Nhứt định phải có. Lộ San, anh biết em nghĩ đến anh, cũng như anh không giỠphút nà o quên em.
- Em thì không nghÄ© váºy.
- Tại sao?
- Chán quá, không muốn nói là m gì!
Tạ Cách Luân liếc sang nà ng cÆ°á»i cÆ°á»i, đôi má nà ng á»ng hồng. Äôi quả tim cùng hòa chung má»™t nhịp. Hầu bà n bÆ°ng thức ăn đến, hai ngÆ°á»i cùng ăn.
Tạ Cách Luân gá»i rượu, nhÆ°ng nà ng ngăn lại:
- ThÃch uống rượu không phải là ngÆ°á»i trai đúng đắn.
- Tại Mỹ, không biết uống rượu, không phải là trai lịch sự.
- Hiện giỠanh đang ở tại quê hương kia mà .
- Phải rồi, do đó anh phải tuân lịnh ngÆ°á»i đẹp.
- Chắc ở Mỹ anh thÆ°á»ng say nhừ?
- Có một lúc rượu nó là ân nhân của anh.
- Lúc nà o mà lạ váºy?
- Lúc hay tin em lấy chồng.
Nghe chà ng nói, Lá»™ San vô cùng thÆ°Æ¡ng xót. DÆ°á»ng nhÆ° sá»± say sÆ°a của chà ng do nà ng gây ra:
- Äiá»u đó nên trách em thì đúng hÆ¡n.
- Anh không khi nà o dám trách em, vì em là ngÆ°á»i Ä‘ang sa và o vá»±c sâu thăm thẳm, nỡ nà o trách em cho Ä‘Ã nh.
Miệng lưỡi của Tạ Cách Luân cÅ©ng nhÆ° Cốc Minh, nhÆ°ng Cốc Minh nói lên những tiếng chân thà nh, còn Tạ Cách Luân? Lá»™ San vẫn tin tưởng Tạ Cách Luân chân thà nh nhÆ° Cốc Minh, nà ng tuyệt đối giữ niá»m tin, và tiếp tục há»i:
- Sau nà y, anh hết say sưa là nhỠcông lao của Quảng Mai Châu phải không?
- Lộ San! Anh mong em đừng đỠcặp đến y nữa, đừng nhắc đến mãi mãi.
- Cũng được.
- Tại Mỹ, anh say sÆ°a má»™t thá»i gian, sau đó, má»—i khi anh ká» ly rượu thì nhìn thấy hình bóng em trong đó, gÆ°Æ¡ng mặt em rất nghiêm chỉnh, hiá»n từ, và dịu dà ng. Bên tai anh nhÆ° nghe em nói: Không nên uống rượu, má»™t ngà y nà o đó em sẽ ở bên cạnh anh. Mấy lần nhÆ° váºy, anh tin tưởng lá»i em nói, nên quyết định, từ nay không uống má»™t nhá» rượu. Váºy là công lao của em chá»›.
Nghe lá»i tán tỉnh của chà ng, nà ng vô cùng cảm xúc. Lúc đó, lòng nà ng rất biết Æ¡n Quảng Mai Châu, nếu cô Châu biết thưởng thức cái hay cái đẹp thì ngà y nay nà ng còn là m gì được thưởng thức bức tranh nghệ thuáºt Tạ Cách Luân nà y.
Äúng váºy, Lá»™ San hiện giá» xem chà ng là váºt bán vô giá.
Lòng nà ng thÃch thú lạ:
- Hôm nay tại sao bỗng nhiên lại đòi uống rượu!
- Äể khánh chúc sá»± gặp nhau trong má»™t không khà vắng lặng.
- Em thì không thể uống được, bởi uống và o một chút rượu thì má đỠbừng lên khó coi lắm.
- Lúc đó em cà ng là m cho anh mê mẩn hơn chớ.
- Em không uống đâu, vỠnhà mặt còn đỠgay coi sao được.
- Lá»™ San! Em là ngÆ°á»i mà anh yêu quý nhất trên Ä‘á»i, anh không thể ép em uống rượu trong sá»± miá»…n cưỡng, anh cÅ©ng vì em mà không say rượu nữa.
Äôi tình nhân vừa ăn vừa Ä‘Ã m luáºn nho nhá». Lá»™ San xét thấy trong Ä‘á»i nà ng, đây là bữa cÆ¡m mà nà ng vui vẻ và ngon miệng nhứt.
Tạ Cách Luân nhìn nà ng bằng tia mắt hăm hở, dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang khát vá»ng nÆ¡i nà ng má»™t Ä‘iá»u gì:
- Tạ Cách Luân, anh đùng nhìn em hoà i, mắc cở lắm, anh nhìn thét, trái tim em nó Ä‘áºp liên hồi váºy đó.
Tạ Cách Luân vẫn bạo dạn hừ lên một tiếng nói tiếp:
- Hiện giá» anh Ä‘ang nghe tiếng trái tim em Ä‘áºp thình thình. Lá»™ San, tiếng trái tim em Ä‘áºp rá»™n rã nghe hay quá Ä‘i, anh tá»± nghÄ©, trên Ä‘á»i nà y chỉ có tiếng Ä‘áºp của quả tim là bản nhạc dịu dà ng và hay nhứt.
Không nên trách riêng Lá»™ San đã dối gạt gia đình bên chồng đủ cách, để thầm lén cùng trai, mà vì Tạ Cách Luân tán tỉnh nà ng má»™t cách rất hấp dẫn, khiến cho máu nóng trong cÆ¡ thể nà ng nhÆ° dâng trà o lên. Nếu Tạ Cách Luân hÆ°á»›ng và o nà ng mà cầu hôn, nà ng sẽ quên mình là gái đã có chồng con mà đáp lá»i ngay? Nà ng trả lá»i trong cÆ¡n huyá»n hoặc:
- Tim em Ä‘áºp mạnh cÅ©ng do anh là m em xúc cảm đó chá»›.
- A, nếu váºy thì anh có duyên may, má»›i có đủ sức mà khêu Ä‘á»™ng quả tim của em, tháºt là má»™t Ä‘iá»u danh dá»± cho Ä‘á»i anh. Lá»™ San, anh xin thá» sẽ bảo vệ cái đẹp ấy suốt Ä‘á»i.
- Hãy ngồi xuống Ä‘i, em không thÃch thá» thốt quá nhiá»u.
- Phải rồi, thá» thốt nhiá»u quá, nó sẽ trá» nên tầm thÆ°á»ng.
- Anh gá»i thức ăn nhiá»u quá, chúng ta ăn thế nà o cho hết được?
- Không há» gì, chúng ta cứ ngồi ăn cho đến khi trá»i nghiêng đất sụp má»›i thôi.
Nà ng cho rằng lá»i chà ng rất đẹp, nhÆ°ng trong lá»i nói có dụng ý, nà ng khen ngợi:
- Anh khôi hà i rất có duyên.
Nghe ngÆ°á»i đẹp khen thưởng, Tạ Cách Luân cà ng lì hÆ¡n nữa, chà ng Ä‘Æ°a tay lên hÆ°á»›ng và o Lá»™ San nhÆ° thủ lá»…:
- Nghe ngÆ°á»i đẹp khen thưởng, anh có cảm giác rất thÃch thú, xin ngÆ°á»i đẹp hãy mở xách tay ra...
- Äể là m gì?
- Äể anh chui và o đó.
Lá»™ San rất sung sÆ°á»›ng, nà ng cÆ°á»i khúc khÃch, nà ng nháºn thấy Luân có tà i trà o lá»™ng. Nếu ngÆ°á»i nà o khác sẽ không là m nà ng vui nhá»™n nhÆ° thế nà y. Nà ng cảm thấy ngồi nói chuyện vá»›i chà ng cà ng lâu thì tinh thần cà ng tÆ°Æ¡i mát chừng ấy. Nà ng cÆ°á»i xong múc lên má»™t muá»—ng canh nói:
- Cách Luân, em rất thÃch húp nÆ°á»›c canh.
- Hãy khoan, anh không muốn em húp canh.
Nà ng rút tay lại, nhìn chòng chá»c và o Tạ Cách Luân, chà ng mỉm cÆ°á»i duyên dáng:
- Lá»™ San, em hãy xem tô canh Ä‘ang phẳng lặng không khác hồ nÆ°á»›c tại hoa viên của anh. Hình dung nhÆ° hiện giá» chúng ta Ä‘ang ngồi bên bá» hồ, em Ä‘ang nghe anh nói chuyện to nhá» thì thầm, anh Ä‘ang thưởng thức nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i nhÆ° hoa nở của em. Nhìn đôi mắt em cÅ©ng đủ biết em nghÄ© gì cÅ©ng vì giấc má»™ng đẹp đó mà anh Ä‘ang theo Ä‘uổi. Anh muốn là m gió mùa hè nhẹ thổi cho nụ cÆ°á»i em nở, cho là n tóc em phất phÆ¡ nhÆ° liá»…u rÅ©, cho em dùng bà n tay ngá»c chải lên mái tóc mây. Anh không còn nháºn ra em, mà em là má»™t bóng hằng phưởng phất trên mây ngà n. Má»™t hình ảnh do sÆ°Æ¡ng khói tạo nên.
Tạ Cách Luân ngừng tiếng đã lâu, nhưng Lộ San vẫn còn ngưng thần nhìn và o tô canh, lúc ấy nà ng xem như mình không phải ngồi tại Âu Châu đại điếm, mà đang ngồi tại bỠhồ của chà ng.
- Lá»™ San! Em...
- Em thÃch ngồi vÄ©nh viá»…n bên bá» hồ, Cách Luân! Vì nÆ¡i đây quá đẹp.
Nhìn thần sắc của Lá»™ San Ä‘ang sa và o cảnh mÆ¡ mà ng huyá»n ảo, chà ng nắm lấy tay nà ng:
- Ăn chớ! Cơm canh nguội lạnh hết còn gì.
Trong cÆ¡n má»™ng ảo tỉnh lại, Lá»™ San thấy mình không phải ngồi bên bá» hồ, đôi má nà ng á»ng hồng:
- À! Em...
- Một ngà y nà o đó, chúng ta sẽ ngồi cạnh bên bỠhồ tại hoa viên chớ gì.
Lá»™ San tá» vẻ hổ thẹn cúi đầu xuống, lúc bấy giá» nà ng khát vá»ng cái ngà y đó sẽ đến. Luân nói tiếp:
- Lộ San! Sao em không dùng canh đi?
- Em không muốn là m sao động mặt nước hồ đang phẳng lặng.
Má»™t trà ng cÆ°á»i vui nhá»™n, rồi hai ngÆ°á»i cùng uống nÆ°á»›c hồ.
Sau khi dùng cơm xong, Lộ San nói tiếp:
- Anh đã quyết định là m việc tại Äà i Bắc?
- Äúng váºy, anh quên nói cho em rõ, không bao lâu nữa, anh sẽ là m kỹ sÆ° coi má»™t công xưởng lá»›n.
- CÅ©ng tại Äà i Bắc hả?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi! Nếu tại nÆ¡i khác, dầu má»—i tháng lÆ°Æ¡ng má»™t vạn đồng anh cÅ©ng không là m.
- Hiện giỠlương mỗi tháng bao nhiêu?
- Chỉ hai trăm đồng mà anh vẫn là m nhÆ° thÆ°á»ng.
- Tại sao váºy?
- Bởi vì tại đây anh thÆ°á»ng gặp gỡ em. Lá»™ San, trong những ngà y không gặp được em, anh há»c há»i Ä‘iá»u gì Ä‘á»u quên hết.
- Nếu thế thì em phải gặp anh thÆ°á»ng xuyên.
- Ờ, bà i ca cuá»™c Ä‘á»i của anh do em Ä‘ang hát đó.
- Anh hãy dùng đi. Em đã dùng rồi.
- Sao ăn Ãt váºy? Trách gì em có thân hình tuyệt mỹ. Anh cÅ©ng ăn đủ rồi.
- Anh cũng không hơn gì, ăn có bao nhiêu đâu.
- Tại trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i đẹp, anh phải là m bá»™ cho ra vẻ má»™t chút váºy chá»›.
- Má»›i mÆ°á»i má»™t giá», gá»i bữa cÆ¡m nà y là bữa cÆ¡m gì?
- Không phải cơm sóm, cũng không phải cơm trưa, nó là một bữa cơm mừng cho sự gặp gỡ nà y, không đẹp sao?
Phải rồi, chà ng là má»™t ngÆ°á»i thông minh, má»™t chà ng trai đáng yêu, má»™t chà ng trai mà phái nữ không thể kháng cá»± lại được, nà ng thÃch ngồi đối diện chà ng mãi mãi không ăn không ngủ cÅ©ng Ä‘Ã nh lòng.
Những lá»i đó nà ng dấu táºn trong lòng không tiện nói ra. Tạ Cách Luân há»i:
- Sau bữa cơm, chúng ta còn đi đâu nữa?
- Ngồi đây mãi không được sao?
- Ăn xong mà chẳng đi là không mấy đẹp.
Lá»™ San nghÄ© lại, chiá»u nay phải vá» sá»›m, vì khi Ä‘i đã nói vá»›i mẹ chồng mình phải vá» sá»›m. Nà ng nói:
- Tùy anh muốn đi đâu thì đi.
- Tháºt váºy hả? Váºy thì đến nÆ¡i anh ở ngồi nói chuyện chÆ¡i có vẻ thÃch thú hÆ¡n.
- Anh...
- Äêm qua anh ở khách sạn Uy- Ni- TÆ°.
Tuy trong cÆ¡n mê loạn, nhÆ°ng Lá»™ San còn tá» ra lo lắng, nà ng nhá» giá»ng:
- Em không muốn đến đó.
- Nghĩa là em không muốn đi theo anh?
- Rủi ngÆ°á»i quen gặp được, sẽ ăn nói là m sao đây?
- Lộ San, dầu cho đến đâu đi nữa, anh cũng không hỠxúc phạm đến em, vì anh yêu em một cách chân thà nh.
- Em biết Ä‘iá»u đó.
- Váºy bây giá» chúng ta đến BÃch Äà m chèo thuyá»n chắc sẽ hứng thú.
Lúc nà ng mÆ°á»i lăm tuổi trong má»™t buổi nghỉ hè, đã có đến du ngoạn BÃch Äà m, nà ng chẳng Æ°á»›c ao được cùng Tạ Cách Luân chèo thuyá»n lại là gì? Má»™ng tưởng ngà y qua, hôm nay thà nh sá»± tháºt, tá»± nhiên nà ng không thể bá» qua cÆ¡ há»™i tốt. Cách Luân lại há»i:
- Em nghĩ gì, đi được không?
- Em đang nghĩ đến chuyến đi đây chớ.
- Chuẩn bị bơi lội không?
- Cùng anh chèo thuyá»n du ngoạn cÅ©ng đủ rồi.
- Hay lắm hôm nay anh không ngá»›t chèo cho em thá»a thÃch trên mặt hồ BÃch Äà m.
- Váºy thì Ä‘i bây giá».
- Tuân lệnh.
Bá»n há» rá»i khá»i nhà hà ng hà o hoa nà y, gá»i xe du lịch mà bao Ä‘i. Khi xe chạy qua Ä‘Æ°á»ng Hoà nh DÆ°Æ¡ng, Cách Luân bá»—ng nhiên kêu tà i xế ngừng lại, hÆ°á»›ng và o Lá»™ San nói:
- Em hãy ngồi tại xe chá», anh Ä‘i mua đồ cần dùng, giây lát sẽ trở lại ngay.
Chà ng Ä‘i xuống tiệm nón mua cho chà ng và nà ng hai chiếc nón rÆ¡m, mua xong chà ng đắc ý vừa cÆ°á»i vừa lên xe, hối tà i xế chạy thẳng đến BÃch Äà m.
- Ban ngà y mặt trá»i chói chang, anh không muốn để cho em dang nắng.
Nà ng rất xúc Ä‘á»™ng, tuy nuôi dưỡng má»™ng đẹp trong lòng nhÆ°ng không nói ra. Lá»™ San thấy Luân đối vá»›i nà ng rất chu đáo, nhứt cá» nhứt Ä‘á»™ng, từ lá»i nói tÆ°á»›ng Ä‘i của chà ng, nà ng Ä‘á»u vừa mắt, nà ng nói:
- Cách Luân, anh đẹp quá.
Tạ Cách Luân toan hôn lên má nà ng, Lá»™ San láºp tức trá» môi ra hiệu cho chà ng biết phÃa trÆ°á»›c còn có tà i xế. Luân ngồi chững chạc lại đôi chút, nhÆ°ng tay chà ng không ngá»›t sá» mó và o tay nà ng. Hai ngÆ°á»i lặng lẽ không nói chỉ thưởng thức cảnh sắc bên ngoà i.
Mải mê say trong má»™ng đẹp, xe đến tá»± bao giá» cả hai Ä‘á»u không hay biết, Lá»™ San nhÆ° giá»±t mình kêu lên:
- Äến rồi, mau quá chá»›.
Cả hai cùng xuống xe, so vai bÆ°á»›c Ä‘i chầm cháºm. Luân thấy Lá»™ San tay cầm nón rÆ¡m, bèn nói:
- Ã, sao em không Ä‘á»™i nón lên?
- Chút nữa sẽ đội.
- Không sợ nắng táp sao?
- Äi chÆ¡i hồ phải tắm nắng đôi chút má»›i thú chứ.
- Theo ý em, anh cũng lột nón xuống để tắm nắng một phen nà o.
- Em quá tự do, lắm khi rất vô lý.
- Theo nháºn xét của anh, tánh của em má»›i đáng yêu chá»›.
- Lúc đầu thì váºy, sau nà y sẽ chán.
- Chán! Tiếng cÆ°á»i vang lên... Anh có thể chán tất cả những gì của anh, nhÆ°ng không thể chán em, nếu không tin thì anh sẽ thá».
- Cũng thỠnữa.
- Xin lá»—i, anh đã quên em không thÃch thá» nhiá»u.
Äạp lên đá sá»i gồ ghá», Lá»™ San châu mà y nói:
- Hôm nay mặc đồ dà i và đi già y cao gót mà đi chèo thuyá»n không mấy thú vị.
- Cùng em đi dạo, dầu trong sa mạc hoang vu, anh cũng cảm thấy hứng thú.
Lộ San cố ý dừng chân lại nói:
- Nếu thế thì chúng ta nên đứng đây, đùng Ä‘i chèo thuyá»n nữa.
- Rất tiếc Äà i Loan nầy không có sa mạc.
Há» vừa Ä‘i vừa chuyện trò vui vẻ, bá»—ng Tạ Cách Luân bảo Lá»™ San đứng chá», chà ng Ä‘i giây lát trở lại, mang trên tay chà ng má»™t số chai nÆ°á»›c ngá»t. Nà ng bèn cÆ°á»i nói:
- Tháºt ngán cái lối xà i tiá»n của anh à .
- Cũng không như những chà ng công tỠbột đâu, anh
mua sẵn Ä‘em theo để đến khi ngồi dÆ°á»›i thuyá»n khô cổ không có nÆ°á»›c mà uống.
- Bất cứ việc gì anh cũng có lý do vững chắc, để em cầm tiếp một chai.
- Dạ thÆ°a cô! Äể kẻ tiểu sinh nầy cầm cÅ©ng được rồi mà !
- Äể má»™t mình anh cầm xem không mấy hay.
- Äừng lo, em hãy mở xách tay ra, để tất cả và o trong ấy, còn hai tay anh thì để cho chúng ở không.
Sau cùng, hai ngÆ°á»i thuê má»™t chiếc thuyá»n nhẹ để thả trên mặt hồ.
Tạ Cách Luân rất thuần thục, nhÆ° má»™t tay cao thủ chèo thuyá»n. Chẳng những chà ng chèo rất nhanh, mà cá» Ä‘á»™ng nhịp nhà ng trông đẹp mắt.
Nà ng ngÆ°ng thần nhìn chà ng, có cảm giác nhÆ° và o má»™t cảnh giá»›i thần tiên thoảt tục. Nà ng cùng Tạ Cách Luân ngồi trên thuyá»n rong chÆ¡i trên mặt hồ, nà ng hồi tưởng nhÆ° mùa nghỉ hè năm nà o, lúc đó má»›i mÆ°á»i lăm tuổi. Nà ng cà ng nghÄ© cà ng cảm thẩy thÃch thú.
Luân thẩy nà ng lá»™t nón xuổng cầm tay, chà ng ngÆ°ng chèo, để chiếc thuyá»n bồng bá»nh trên mặt nÆ°á»›c, rồi bÆ°á»›c đến lấy chiếc nón của Lá»™ San hai tay dâng lên, vẻ cung kÃnh:
- Lộ San! Em hãy để tự tay anh đội chiếc vương miện nà y cho em!
Lá»™ San có cảm giác nhÆ° mình Ä‘ang nháºn chịu má»™t lá»… đăng quang rất vinh dá»±, nà ng chồm lại Ä‘Ã ng trÆ°á»›c cúi đầu cho chà ng Ä‘á»™i nón lên đầu, sau Ä‘á» nà ng thá» thẻ:
- Cảm ơn anh.
- Là m lá»… đăng quang tượng trÆ°ng cho em, anh cảm thấy vinh dá»± cho Ä‘á»i anh, cÅ©ng là má»™t cái vinh dá»± khó quên.
- Em rất thÃch chiếc nón nầy, từ kiểu đến mà u sắc của nó.
- Nó tượng trÆ°ng cho niá»m vui của chúng ta. Lá»™ San, trông gÆ°Æ¡ng mặt em đẹp hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u, vì nhá» chiếc nón, nó tô Ä‘áºm Ä‘Ã thêm cái đẹp chỉ có má»™t mình anh thấy mà thôi. Nói tháºt, anh không muốn gã Ä‘Ã n ông nà o thưởng thức vẻ đẹp ấy. Kể cả...
Nói đến đây, chà ng ngừng lại. DÄ© nhiên là kể cả Cốc Minh trong đó! Lá»™ San bây giá» suy nghÄ© rất nhiá»u việc. Cha mẹ chồng đối xá» rất đẹp, chồng cÅ©ng tốt, con cÅ©ng ngoan, nhÆ°ng tất cả Ä‘á»u không có trong đầu nà ng, hiện giá» mà chỉ có nụ cÆ°á»i của Tạ Cách Luân là trên hết, những lá»i nói đẹp dịu dà ng Ä‘ang bao vây nà ng.
Nà ng cho rằng mình là ngÆ°á»i có nhiá»u duyên may, nên được Tạ Cách Luân chiá»u chuá»™ng và thÆ°Æ¡ng yêu. Nà ng thấy Luân còn muốn chèo thuyá»n nữa, bèn nắm tay chà ng lại:
- Äừng chèo nữa, để thuyá»n tá»± nhiên trôi xuôi theo giòng nÆ°á»›c. Em rất thÃch nhÆ° váºy.
Luân rất thông minh, chà ng nháºn thấy nà ng đã vÆ°á»›ng và o lÆ°á»›i tình.
Chà ng mỉm cÆ°á»i đắc ý, nắm lấy tay nà ng để và o lòng tay của chà ng.
Nếu nơi đây là một công viên vắng vẻ, hay một đêm tối không trăng thì có lẽ Lộ San ngả và o lòng chà ng rồi.
Mới mấy lần gặp gỡ, mà chà ng và nà ng gắn bó tợ keo sơn, nếu hai năm trước đây mà Tạ Cách Luân yêu nà ng thì không lấy chi là m khó.
- Lộ San, anh cũng như em, cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Lá»™ San cÆ°á»i cÆ°á»i, nà ng dùng hai tay sá»a chiếc nón của chà ng lại cho ngay ngắn và tiếp lá»i:
- Anh đã quên lần gặp nhau tại An Bình Cổ bảo rồi?
- Là m thế nà o quên được
- Lúc đó anh ốm hÆ¡n bây giá» nhiá»u.
Chà ng nhìn trân Lá»™ San, dÆ°á»ng nhÆ° chà ng không biết nói chi cả. Giây lâu chà ng chỉ gá»i hai tiếng:
- Lá»™ San!
Lá»™ San có vẻ dùng lá»i lá»›n lối:
- Từ nay em có thể trông nom anh.
- Anh sẽ vÄ©nh viá»…n không quên lá»i và ng đá của em. Ôi chao! Gặp nhau là m chi quá muá»™n.
- Từ nà y chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Khung trá»i sáng lạn hiện lên trÆ°á»›c mặt chà ng. Chà ng gắng sức chèo nhanh lên. Chiếc thuyá»n con vượt sóng xuyên qua dÆ°á»›i cầu treo:
- Cách Luân, chắc anh chèo đã mệt rồi. Äể em thay cho.
- Em cũng biết chèo nữa à ?
- Thì anh dạy em.
- Hay lắm.
Lá»™ San cao hứng đứng dáºy, đến gần Tạ Cách Luân, bởi nà ng Ä‘i nghiêng má»™t bên nên chiếc thuyá»n chòng chá»nh sắp láºt, cÅ©ng may, Luân rất nhanh tay ôm nà ng và o lòng:
- Hãy bình tĩnh.
Nà ng và chà ng cùng nhau đổi thay vị trỉ, Lá»™ San khua mái chèo, nhÆ°ng chiếc thuyá»n dÆ°á»ng nhÆ° cứng đầu không theo lịnh của nà ng Ä‘iá»u khiển, nà ng nÅ©ng nịu:
- Mau dạy ngÆ°á»i ta Ä‘i!
- Anh thấy em không nên há»c cà ng hay hÆ¡n.
- Sao váºy? Em muốn há»c mà .
- Em táºp chèo sẽ má»i tay, chừng đó kêu khổ liá»n miệng cho mà xem.
- Anh nháºn thấy cÆ¡ thể của em không đủ sức sao?
- Rất mạnh và đẹp nữa.
- Tại sao em muốn há»c chèo thuyá»n, anh không chịu dạy?
- Äược, hai tay em cầm gốc chèo nhÆ° vầy, Ä‘Æ°a mình vá» trÆ°á»›c kéo mạnh vá» phÃa sau. Äó, bây giá» thá» Ä‘i.
- Có lý rồi, hãy dạy em thêm nữa đi.
- Má»›i táºp đừng nên nóng nảy, cÅ©ng đừng thao túng
theo ý mình.
Lá»™ San bá»—ng cÆ°á»i sặc sụa, Luân ngạc nhiên há»i:
- Em cÆ°á»i gì váºy?
- Anh hãy dá»±ng bảng quảng cáo dạy chèo thuyá»n chắc chắn có nhiá»u cô ghi tên xin há»c.
Luân cÅ©ng tức cÆ°á»i theo nà ng:
- Trai gái gì cÅ©ng thâu nháºn tất cả! Riêng em thì nháºp há»c hoà n toà n miá»…n phÃ. Trưởng ban dạy đặc biệt má»™t mình em thôi.
Äôi bạn cÅ©ng cÆ°á»i rất vui vẻ, Cách Luân nói:
- Thôi, buông chèo xuống nghỉ để uống nÆ°á»›c ngá»t. Em phải biết, nÆ°á»›c ngá»t nà y có chứa nhiá»u tình nghÄ©a của anh trong đó.
- Không phải uống và o bụng rồi tiêu hóa hết sao?
- Không phải thế đâu, em uống và o sẽ thấy tình ý giao cảm giữa chúng ta.
Lá»™ San bèn khui nÆ°á»›c ngá»t cho chà ng. Tạ Cách Luân vừa Ä‘Æ°a tay ra thì nà ng rút tay, chà ng nói:
- Hai ngÆ°á»i cùng uống má»™t chai, cùng mê say chung vá»›i nhau má»™t hÆ°Æ¡ng vị, sẽ có cảm giác chia xẻ ngá»t bùi?
- Ê, cho hai ngÆ°á»i uống má»™t chai sẽ mất vệ sinh.
- Ha.. hả hả.
Nghe chà ng cÆ°á»i ha hả, Lá»™ San ngÆ°á»›c mặt ngó lên, nhìn chà ng, Luân giải thÃch:
- Uống chung có thể nó truyá»n nhiá»…m bịnh thÆ°Æ¡ng hà n, cảm mạo, lao phổi, cÅ©ng nhÆ° các chứng có vi khuẩn, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i thẩy Ä‘á»u mạnh là nh yêu nhau thì sẽ truyá»n nhiá»…m căn bịnh mạnh khá»e và yêu nhau mạnh hÆ¡n thế nữa.
Câu trà o lá»™ng của chà ng khiến cho nà ng báºt cÆ°á»i lên, trong khi tay nà ng không ngá»›t khuấy Ä‘á»™ng mặt nÆ°á»›c hồ rất mát, chẳng những mát ngoà i da mà nó mát táºn trong tâm hồn.
Lòng nà ng hiện giá» nhÆ° má»™t con chim nhá» Ä‘ang bay cuồng loạn giữa vòm trá»i bao la, nà ng chỉ sợ Cách Luân Ä‘á»™t nhiên ôm hôn nà ng.
Bởi nÆ¡i đây, khách du ngoạn rất nhiá»u. Nà ng bá»—ng nhá»› lá»i Cốc Minh: Hôn là liá»u thuốc an thần tốt nhất.
Hiện tại, nà ng Ä‘ang cùng má»™t lúc tưởng đến Cốc Minh và Tạ Cách Luân nên tinh thần nà ng xáo trá»™n, tuy e ngại Tạ Cách Luân sẽ hôn nà ng, nhÆ°ng thâm tâm nà ng muốn so sánh giữa Cốc Minh và Tạ Cách Luân. Nà ng xoay mặt Ä‘i nÆ¡i khác, sau đó không nghe hÆ¡i thở của Tạ Cách Luân, nà ng quay mặt lại mà nhìn thì thấy chà ng ngồi lặng lẽ nhìn nà ng mỉm cÆ°á»i:
- Lộ San! Em đẹp quá.
- Cách Luân! Em rất thÃch nghe mãi cái từ ngữ đó.
- À, có nhiá»u cô gái chỉ yêu mê mệt cái từ ngữ đó, vì nghe đến cái từ ngữ đó sẽ kÃch thÃch vấn Ä‘á» tình cảm.
- Anh có tư tuởng không hay rồi đó.
- Riêng anh được em lÆ°u ý đến, là danh dá»± lắm rồi, sau những lần gặp gỡ em, anh tuởng là má»™ng chá»› không phải là tháºt.
Nếu Lá»™ San không nói, thì Luân đâu có ngá» cô bé gái má»›i mÆ°á»i bốn tuổi lại yêu chà ng cuồng nhiệt nhÆ° váºy.
Cốc Minh theo Ä‘uổi Lá»™ San và cÆ°á»›i nà ng là m vợ, đó cÅ©ng là nguyên nhân rất tế nhị, vì Lá»™ San có ảo tuởng Cốc Minh là Tạ Cách Luân. Äiá»u đó chÆ°a rõ Luân biết hay không biết.
TrÆ°á»›c kia, mÅ©i tên ái tình của Tạ Cách Luân bắn trúng quả tim của Lá»™ San. MÅ©i tên của chà ng nhanh nhÆ° gió thoảng, má»m nhÆ° hoa lá mùa xuân, nồng nà n nhÆ° lá»a, dịu dà ng nhÆ° tÆ¡. Trúng mÅ©i tên tình yêu của chà ng phải đắm say mê mệt. Tình yêu say mê đó, không hay biết tá»± bao giá».
o0o
Tiếng xe ngừng tại nhà há» Cốc, Cốc Minh đã đứng chỠở đó rất lâu, chà ng láºp tức cho xe và o:
- Lộ San, em đã vỠđó à ?
- Nếu em không vỠthì ý anh thế nà o?
Khi nà ng chèo thuyá»n vá»›i Tạ Cách Luân tại BÃch Äà m thì sắc diện nà ng rất đáng mến. Khi vỠđến cá»a thấy chồng săn đón há»i thăm vồn vã, nà ng lại há»i má»™t cách rất lạnh nhạt. Lúc nà ng vừa và o nhà khách, Cốc Minh nói tiếp:
- Ba với má đang chỠem vỠdùng cơm.
- Em không thấy đói.
- Em hãy và o nghỉ ngÆ¡i giây lát Ä‘i. Vú Æ¡i! Cô đã vá», vú hãy sá»a soạn bồn nÆ°á»›c cho cô rá»a mặt.
Khi lên đến phòng, Lộ San bèn lấy nón rơm đội lên đầu đến trước gương nhìn tới nhìn lui. Nà ng tự xẻt thấy mình đội nón rơm lên cà ng đẹp thêm bội phần, trách gì Tạ Cách Luân không nhìn nà ng trân trối. Nà ng còn nghĩ lại, Luân lấy nón đội lên đầu cho nà ng, lại cho rằng đội chiếc vương niệm cho nà ng. Tuy là chuyện trà o lộng nhưng nghe qua rất thú vị và khó quên.
- Lộ San, dép của em anh đã đem đến đây nè.
- Ờ!
- Bà vú nói em Ä‘i thăm ngÆ°á»i bạn há»c mang bệnh nặng.
- Ờ!
- Thế nà o? Bịnh đỡ chưa?
- Chưa chết đâu.
Nghe câu trả lá»i chán ngắt của nà ng, chà ng sững sá» không biết nói gì nữa. Trong lúc ấy bà vú bÆ°ng nÆ°á»›c và o:
- ThÆ°a cô, nÆ°á»›c rá»a mặt cho cô đây.
- Cảm ơn vú.
- Cô còn cần gì nữa không?
- Không.
Bà vú ra Ä‘i rồi, Cốc Minh phát giác ra những Ä‘iá»u nghi ngá», chà ng khó dằn được bèn há»i:
- Lá»™ San! Em nói Ä‘i thăm bạn há»c mang bịnh, tại sao lại mua nón rÆ¡m là m gì?
- Äi thăm ngÆ°á»i bịnh, không thể mua nón rÆ¡m Ä‘á»™i được hay sao?
- Thêm hai cánh tay của em nắng nám Ä‘á» á»ng nữa.
Nghe chà ng nói đến đây, nà ng thầm sợ hãi, bèn lặng thinh cúi xuống cởi già y ra, cố ý che giấu gÆ°Æ¡ng mặt mất tá»± nhiên của mình. Trong nháy mắt, nà ng đã nghÄ© ra cách nói dối, nà ng liá»n đứng lên Ä‘i đến bồn rá»a mặt, vừa rá»a mặt vừa giả bá»™ vui cÆ°á»i nói:
- Không trách em đã dối gạt anh, mà nên trách hỠđã dối gạt em.
- Thế là bạn há»c của em không có bịnh?
- Bá»n há» qui tụ lại tìm cách dối gại em để Ä‘i du ngoạn, há» bèn gá»i Ä‘iện thoại nói má»™t ngÆ°á»i mang bịnh nặng, buá»™c lòng em phải Ä‘i.
- Rốt cuộc là em cùng hỠđi du ngoạn ở ngoại ô?
- Em không muốn Ä‘i, nhÆ°ng kẹt quá không biết tÃnh sao, đã đến đấy rồi không nỡ từ chối. Còn chiếc nón rÆ¡m là của ngÆ°á»i khác mua tặng cho. Chá»› em mua nó mà là m gì. Em Ä‘á»™i chiếc nón nà y anh xem đẹp không?
Cốc Minh cÆ°á»i thá»a mãn:
- Äẹp lắm. Nếu anh biết em Ä‘á»™i nón rÆ¡m mà đẹp thế nà y thì anh đã mua cho em rồi.
Lá»™ San mỉm cÆ°á»i vô ý thức, tiếng nà ng khoát nÆ°á»›c rá»a mặt, nà ng hình dung nhÆ° tiếng chèo thuyá»n của Tạ Cách Luân.
Cốc Minh tỠvẻ thương xót:
- Lộ San! Chắc hôm nay em mệt lắm.
- Lúc vui chÆ¡i nà o có biết gì, bây giá» cảm thấy mệt má»i đôi chút.
- Bạn bè tháºt ác quá, nếu muốn hẹn Æ°á»›c Ä‘i chÆ¡i ngoại ô thì phải nói rõ rà ng, ai Ä‘á»i Ä‘i dang nắng ngoà i trá»i mà mặc đồ dà i và đi già y cao gót.
- Em cÅ©ng đã nói qua Ä‘iá»u đó cho há» biết.
- Lá»™ San! Bởi lúc ban ngà y anh không được rảnh, Æ°á»›c mong em thÆ°á»ng Ä‘i chÆ¡i vá»›i há» cho hết tù túng.
- Từ rà y há» sẽ thÆ°á»ng Æ°á»›c hẹn vá»›i em.
- Cà ng tốt chớ có sao.
Nà ng không muốn bà n đến vấn Ä‘á» nà y nữa, sợ e Cốc Minh há»i phăng Ä‘i chÆ¡i vá»›i ai? Bạn há»c nà o, tên gì thì khó mà trả lòi cho êm xuôi. Do đó, nà ng lảng sang chuyện khác:
- Cốc Minh! Äi xuống lầu ăn cÆ¡m nha anh!
- Ä‚n cÆ¡m xong, em nên tắm rá»a và ngủ má»™t giấc để lấy lại sức.
Cốc Minh thân máºt Ä‘Æ°a nà ng xuống lầu, nà ng thấy chà ng săn đón chừng nà o, trong thâm tâm nà ng cảm thấy khó chịu chừng nấy. Nà ng chỉ mong đến khi ăn cÆ¡m xong, Cốc Minh đừng Ä‘á» cáºp đến chuyện du ngoạn nữa.
Nà ng há»i thăm đến hai con. Cốc Minh cho nà ng biết, hai trẻ Ä‘ang chÆ¡i tại phòng vá»›i vú em. Nà ng há»i những chuyện không đâu, nhÆ°:
- Trương hiếu Phong và Bạch Lăng còn tranh chấp với nhau nữa hay không?
Cốc Minh vui vẻ trả lá»i:
- Từ ngà y Trương hiếu Phong kết hôn, cái mỠđỠkhông còn cãi vã với nhau nữa. Không ai có thể tin được, cái mỠcủa Bạch Lăng mà vẫn ngoan ngoãn êm ấm trong ngoà i, nghe đâu nà ng đã có mang, không bao lâu sẽ lâm bồn.
Cốc Minh vẫn thao thao bất tuyệt, chà ng nà o ngá» trúng kế của nà ng. Giây lát lại chuyển sang đến ngÆ°á»i bạn trai của Lá»™ Ni. Nà ng đánh lạc hÆ°á»›ng, là m cho Cốc Minh quên Ä‘á» cáºp đến vấn Ä‘á» ngà y hôm nay nà ng Ä‘i chÆ¡i vùng nà o ở ngoại ô.
Ä‚n cÆ¡m xong, Lá»™ San tắm rá»a và lên giÆ°á»ng nằm nghỉ, nà ng không quên căn dặn chà ng:
- Cốc Minh, em rất má»i mệt, muốn ngủ để lấy lại sức, anh đừng chá»c em.
- Em hãy ngủ đi! Anh ngồi đây xem sách.
- Mở đèn sáng em ngủ không được.
- Äược. Váºy thì anh đến thÆ° phòng.
Chà ng đứng dáºy, không quên đến gần Lá»™ San hôn thân máºt lên môi nà ng.
Sau đó, chà ng ngoan ngoãn, tắt đèn đóng cá»a Ä‘i ra.
Ngoà i của sổ, ánh trăng má» má» rá»i và o phòng. Nà ng nghiêng mình lại, cái hôn của Cốc Minh vừa rồi, không Ä‘em đến cho nà ng cảm giác nà o cả.
Nà ng ngáp dà i má»™t tiếng, tuy buồn ngủ tháºt, nhÆ°ng đôi mắt vẫn mở to.
Không phải nà ng thưởng thức ánh trăng ngoà i song cá»a, cÅ©ng không phải mong đợi Cốc Minh và o ngủ vá»›i nà ng. CÅ©ng không há» nghÄ© đến đôi trẻ song sanh. Mà nà ng chỉ nghÄ© đến Tạ Cách Luân hiện giá» chắc đã vỠđến lữ quán?
Và hiện giá» chà ng Ä‘ang là m gì? Bá»—ng nhiên nà ng hối tiếc, phải chi mình ở lại vá»›i chà ng cho đến mÆ°á»i hay mÆ°á»i má»™t giá», cùng chà ng trở vá» lữ quán, đến lúc đó, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ngủ vùi, hoặc lữ quán đâu còn khách khứa đông đảo. Chừng ấy nà ng sẽ cùng chà ng sống chung rất êm ấm.
Nà ng chỉ còn nhá»› đến má»™t chi tiết vá» Tạ Cách Luân mà nà ng chÆ°a rõ. Chà ng sang Mỹ há»c rất lâu, không hiểu chà ng còn liên lạc cùng bạn há»c nÆ¡i nÆ°á»›c ngoà i hay không? Tại sao chà ng không đến ở nhà ngÆ°á»i cáºu, trÆ°á»›c khi chÆ°a nháºn việc, lại Ä‘i mÆ°á»›n lữ quán mà ở. Nà ng hy vá»ng giỠđây Tạ Cách Luân ngủ má»™t giấc say sÆ°a, chà ng Ä‘ang nằm thấy má»™ng đẹp, cùng nà ng khiêu vÅ©, chèo thuyá»n cùng nà ng vui chÆ¡i nhÆ° lạc và o cảnh tiên.
Tại thÆ° phòng, Cốc Minh cÅ©ng khó mà đá»c sách cho được.
Chà ng ngáp dà i liá»n mấy tiếng, rồi xếp sách đứng dáºy trở và o phòng, chà ng thấy bóng tối âm u, muốn mở đèn lên nhÆ°ng còn do dá»±, sau cùng chà ng vẫn không dám mở, tá»± nghÄ© rằng, mình Ä‘i ngủ mà mở đèn là m gì, chẳng những vô Ãch, lại còn phá giấc ngủ của vợ. Chà ng sẽ lẻn lên nằm gần bên nà ng, bá»—ng nghe tiếng gá»i:
- Cốc Minh!
- Lộ San, em vừa thức giấc hả?
- Anh không há»c bà i sao?
- Äã xem rồi.
- Mấy giỠrồi?
- HÆ¡n mÆ°á»i má»™t giá».
- Tháºt váºy sao?
Cốc Minh nghe nà ng há»i không phải là ngÆ°á»i say ngủ, chà ng nghi hoặc há»i:
- Từ đầu hôm đến giỠem chưa ngủ sao?
- Ờ!
- Sao váºy?
- Em đang nghĩ... nghĩ vỠtương lai?
- Lộ San! Tương lai cũng như hiện tại chúng ta đầy đủ hạnh phúc chớ nà o có gì.
- Em cÅ©ng nghÄ© nhÆ° váºy đó
Hồn của vợ chà ng đã trao gởi cho một chà ng trai khác, nhưng chà ng nà o hay biết, nghe vợ nói thế, chà ng hiểu lầm cái ý tai hại của nó, chỉ một mực thâm tình, chà ng hôn nà ng như những đêm ân ái tình nồng chồng hôn vợ.
Nà ng không má»™t phản ứng, trên mặt nà ng nhÆ° đã bị say mê vì chất ma túy. Cốc Minh lại cà ng lầm lẫn hÆ¡n nữa, chà ng tin tưởng vợ mình hòa dịu đồng tình. Chà ng lại cà ng hôn nà ng nhiá»u hÆ¡n, nà ng cÅ©ng không má»™t phản ứng nà o. Hiện tại há» cùng chung chăn gối, nhÆ°ng tâm hồn của Lá»™ San đối vá»›i chà ng rất lạt lẽo. Cốc Minh lại hôn nà ng loạn đã, bây giá» nà ng đã có phản ứng:
- Äã khuya rồi, hãy ngủ Ä‘i! Anh không biết em Ä‘ang mệt má»i hay sao?
Như bị nước lạnh tạt và o đầu, Cốc Minh vội buông nà ng ra.
Chà ng cÅ©ng tin là nà ng má»i mệt, chá»› nà o hay nà ng giả vá» má»i mệt. Chà ng rất yêu vợ, nên bất cứ thế nà o chà ng cÅ©ng dằn áp dục vá»ng. Cốc Minh không hiểu được vợ chà ng, mà lại nghe nà ng thá» thẻ:
- Cốc Minh, em đã là m cho anh thất vá»ng.
- Äúng ra, anh không nên khuấy rầy em nữa để cho em nghỉ ngÆ¡i thì phải hÆ¡n.
- Ngủ đi anh! Lộ San để cho chà ng rúc đầu và o ngực nà ng mà ngủ.
Tà i sản của quykiemtu