Lý Bán Trang đeo cặp sách tiến vào ngôi nhà cũ, mở khóa bảo vệ, bật đèn, căn nhà cũ âm u lạnh lẽo đã 9, 10 tháng nay phút chốc sáng hẳn lên, nhìn thấy mọi thứ hiện lên trước mắt thật quen thuộc, chỉ là mấy tháng không nhìn thấy, trong lòng chợt nhớ lại những hồi ức ấp áp, đôi mắt nhoen ướt.
Lưng cửa đóng đầy một tấm gỗ dày, sống một mình trong căn nhà vắng vẻ,trong lòng chẳng có chút cảm giác an toàn, cửa sổ trong nhà đều được đóng chặt, hơn nữa anh trai bảo nếu như cháy nhà, thì muốn chạy thoát hoặc có người đến cứu cũng vô cùng khó khăn, nhưng mà vẫn cần phải cẩn trận để tránh nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ gặp tên trộm, kẻ trộm càng khỏe càng làm người ta sợ.
Ở cửa đặt hai bình nước sôi, Lý Bán Trang nhớ rõ, đó là do trong trường có thầy giáo làm vỡ bình nước sôi, anh trai cầm vỏ ngoài về, rồi mua ruột bình về thay, còn một cái dùng được một tuần thì hỏng, anh trai phải nói khéo mãi mới khiến ông chủ cửa hàng đồng ý đổi lại, đến bây giờ, hai cái này dùng được 5, 6 năm vẫn còn tốt.
Lý Bán Trang bước tới phòng tắm,đun nước nóng, đợt lát nữa sau khi làm xong việc, cô vẫn muốn tắm rửa thay quần áo, con gái phải có thói quen giữ sạch sẽ, từ nhỏ anh trai đã nhắc nhở như vậy.
Khi đó bản thân vẫn chỉ là một bé gái, tuy có những lúc nghèo khổ, vất vả nhưng ngoại trừ việc oán hận người cha chưa bao giờ nhìn thấy bóng dáng, mong chờ người mẹ đã mất có lúc sẽ vô tình mở cửa cho mình, là việc khiến cô thất vọng, những cái khác cũng không có gì phải ưu sầu, cô luôn vô tư lự vì anh trai sẽ làm xong tất cả mọi việc
Cô bé rất ước ao có được các đủ loại đồ chơi của bọn trẻ ở trên thị trấn, nhưng chúng sẽ không chơi với cô, vì cô là đứa trẻ nghèo, cô chơi đồ chơi của bọn chúng mà cô lại chẳng có thứ gì để cho chúng chơi.
Trẻ con cũng biết giao dịch công bằng, mọi người không phải cùng một tầng lớp, không thể chơi cùng nhau.
Cô chỉ có thể đào ít bùn ở ruộng về, vì anh trai có thể dùng bùn làm rất nhiều loại đồ chơi, anh ấy biết làm hai người lớn mang theo hai đứa trẻ, anh biết làm voi, mèo, cún con, sẽ dành cả ngày để chơi với cô, khuôn mặt và má của cả hai đều bị dính bùn.
Nhưng mà, thật sự rất vui vẻ.
Có một lần, cô đi đào bùn, bị người ta đẩy xuống ruộng, toàn thân đều là nước bùn, khóc sướt mướt về nhà.
Anh trai hỏi có chuyện gì, cô không dám nói với anh trai, vì đứa bắt nạt cô là đứa to nhất, khỏe nhất ở trên thị trấn, anh trai không đánh nổi nó, thế là cô bảo tự cô ngã xuống ruộng.
Anh trai không nói gì, nhưng cô có thể nhận ra dáng vẻ mệt mỏi của anh, những đứa trẻ có tinh thần và thể lực mạnh khỏe chỉ có thể do sống trong những gia đình có đầy đủ cả cha lẫn mẹ, anh trai tự chăm sóc mình, lại phải lo tiền sinh hoạt hàng ngày, thật là rất mệt mỏi.
Thế mà cô lại còn làm mình bẩn như vậy, khiến anh trai phải tắm rửa cho lại còn phải giặt quần áo cho cô.
- Từ nay về sau không được làm mình bị bẩn, con gái phải sạch sẽ, như vậy anh trai mới vui.
Anh trai đun nước nóng rồi tắm cho cô.
Cô bé ngồi trong bồn tắm, trên gương mặt còn dấu vết của nước mắt lẫn với bùn đất, gật đầu một cách nặng nề:
- Sau này em sẽ không ra ngoài ngịch bùn nữa, chỉ ở nhà chơi đồ chơi thôi.
Anh trai lặng im, nghiến chặt răng vì anh biết trong nhà chẳng có đồ chơi nào cả, nếu có cũng là chó, mèo anh làm từ bùn, còn có vài thứ thô ráp làm từ gỗ gọi là đồ chơi.
Ngày hôm sau, anh trai về nhà rất muộn, lúc đó cô lo lắng mà sợ hãi ra sân đứng ở cổng nhìn xung quanh, xa xa nhìn thấy anh trai đang chạy như bay về nhà, cô cũng vui mừng chạy ra.
Anh tai trốn học, không tới trường, vào thành phố cả ngày đi khắp nơi, cuối cùng nhặt được một con gấu bông bị dính bụi , còn rất mới, hình như là của mấy bạn trong nhà trẻ làm rơi xuống đất, bị chân giẫm bẩn, không ai cần nữa.
Anh trai giặt gấu bông sạch sẽ, rồi lại nhồi thêm bông vào, đưa cô.
Cô bé tối hôm đó ôm gấu bông ngủ, rất vui sướng, nửa đêm tỉnh giấc, lén đi tới đầu giường anh trai nhìn anh, ánh mắt mở to, sang sáng làm anh nhảy dựng, thì ra anh trai đi bộ cả ngày đau chân không ngủ được.
Cô không biết phải làm sao, cô ôm chân anh trai, cô chỉ có thể làm như thế, giống như mỗi khi cô bị ngã đau, anh trai đều ôm cô.
Ngày hôm sau, cô bé vui sướng mang gấu bông của mình chơi cùng mấy đứa trẻ khác trong thị trấn nhưng chẳng ai để ý, suy cho cùng con gấu bông của cô cũng chỉ bán với giá 10 đồng, bọn trẻ khác vốn chẳng lạ gì với đồ chơi này.
Cô bé chẳng thèm để ý, cô mỗi ngày đều ôm nó, ăn cơm cũng ôm nó, ngủ cũng ôm nó, lúc nào cũng ôm chặt nó, cô nghĩ, đây là món quà anh trai tặng cô, là thứ quý báu nhất.
Đó vẫn là món quà quý giá nhất của cô, món quà đáng trân trọng nhất, đến bây giờ vẫn như vậy, Lý Bán Trang lấy gấu bông từ trong cặp sách ra, cô đi đâu cũng mang theo nó, từ lâu đã hình thành thói quen này rồi.
Lý Bán Trang đặt gấu bông lên trên cửa sổ phòng tắm, con gấu đã không còn trắng tinh như xưa, qua thời gian nó biến thành màu vàng bụi, Lý Bán Trang đã mấy lần thay bông cho nó, cũng rất nhiều lần khâu lại rồi, nhưng đôi mắt như thủy tinh của nó vẫn sáng như thế, cái mũi vẫn đen tuyền như xưa, khóe miệng vẫn bị méo nghiêng qua một bên, giống nụ cười của anh trai, cũng như thế này.
- Anh, chúng ta về nhà rồi.
Lý Bán Trang sờ sờ cái mũi của gấu bông, cười tủm tỉm nói:
- Tối qua Lý Tử và mày đã nói những lời rất thẹn thùng, không được cười câu nói của tao.
Từ lâu cô đã quen với việc kể hết cho anh trai nghe tâm sự của mình, nhưng dù sao cô vẫn là con gái, có những tâm sự không thể cho người khác biết, vì thế cô liền coi gấu bông là anh trai, như thế này vừa có thể cảm thấy mình là đứa em gái không giấu giếm anh trai điều gì, vừa có thể giữ lại chút chuyện ngại ngùng của con gái, theo năm tháng trưởng thành, sẽ có những suy nghĩ và tâm sự phức tạp, không muốn làm anh trai phiền lòng.
Tối qua cô ngủ trên giường anh trai, một hương vị rất quen thuộc vây quanh lấy cô, không ngủ được, cô ôm gấu bông trò truyện rất lâu, tất nhiên không thể nói cho anh trai biết.
Lý Bán Trang khẽ hát, cô có một giọng hát rất hay, giáo viên âm nhạc bảo giọng cô rất đặc biệt, có khả năng theo đuổi âm nhạc, còn nói cô có thể hát nhạc kịch, cơ hội hiếm có như vậy nhưng Lý Bán Trang không thích, học nhạc là một việc rất nhàm chán, hát những nốt khó hay những cách phát âm đặc biệt như thầy giáo bảo, đối với Lý Bán Trang mà nói là một việc rất dễ dàng.
Lý Bán Trang vén tóc, lấy khăn cột lại, nhìn bộ dạng mình trong gương giống như cô thôn nữ đang làm đồng, cô không khỏi buồn cười, có ai biết khi bé cô từng có mong muốn mau cao lớn như những thiếu nữ như thế này, buộc khăn lên đầu để làm việc giúp anh trai, bây giờ nhìn lại, đội buộc khăn đã giống như thiếu nữ trưởng thành.
Lý Bán Trang cởi áo phông, lộ ra bộ ngực đầy đặn hơn những cô gái đang dậy thì, cô quay đầu nhìn gấu bông, có chút thẹn thùng, liền xoay gấu qua một bên:
- Không cho mày xem.
Cho dù là anh trai nhưng dẫu sao giữa nam nữ cũng có khoảng cách, dù là ôm hay anh trai hôn nhẹ trên trán hay đắp chung chăn, thật ra những thói quen từ nhỏ vẫn kéo dài, chỉ có điều, giờ đây cả hai đều đã trưởng thành, tiếp tục những thói quen này có lẽ trong mắt người khác không thích hợp, chỉ có điều hai anh em đâu nghĩ nhiều như thế, từ bé đã như thế này, ai có thể chắc từ giờ về sau không như thế nữa?
Như thế khác nào bắt buộc phải lập rào chắn không thể vượt qua giữa mình và anh trai? Dù là anh trai hay mình đều thấy không cần thiết, bản thân biết việc gì có thể việc gì không là được rồi.
Lý Bán Trang đã trưởng thành rồi, biết rằng con gái nên gìn giữ cẩn thận, thật ra cô cũng chẳng để ý lắm, nhưng cô không thể mang phiền phức tới cho anh trai.
Lý Bán Trang thay quần áo, cầm lấy gấu bông, nhắm mắt hôn mũi gấu, sau đó bỏ nó và quần áo vừa thay nhét vào cặp, lúc này cô mới xách thùng nước, chổi lau nhà, hứng khởi bắt đầu dọn dẹp.
Lý Lộ Từ và An Nam Tú vẫn chưa vào, Lý Bán Trang nghi ngờ nhìn ra cổng, không thấy hai người đâu, nghĩ thầm không phải là có chuyện gì chứ, chẳng lẽ Từ Tiểu Thành lại tới gây phiền phức?
Có điều Lý Bán Trang lại chẳng lấy làm lo lắng, giờ anh trai đã không còn là cậu bé cần nữ hiệp bảo vệ, cô học taekwondo cũng là muốn tự bảo vệ bản thân, không khiến anh trai lo lắng, nhớ đến nắm đấm và cánh tay cường tráng của anh khi nãy, Lý Bán Trang cười ngọt ngào, mấy ngày này nhất định phải nắm tay anh trai đi dạo phố, con gái thích nhất níu tay, nhất là những anh chàng có cánh tay mang lại cảm giác an toàn và tin tưởng, có cô em gái nào được nắm tay anh trai như thế sao? Nhất định là không có, hoặc là người anh đó không có cảm giác bảo vệ em gái.
***************
Lý Lộ Từ vẫn đang làm việc của An Nam Tú.
Hắn đang giải thích cho cô, xe ô tô không phải muốn dùng là dùng, đồng thời giải thích tác dụng của biển số, chức năng báo mất đồ và khả năng điều tra tìm kiếm của cảnh sát, còn có giấy phép khảo hạch, không phải 2, 3 ngày là có được, cuối cùng cũng cho An Nam Tú bỏ đi ý nghĩ về việc lấy chiếc xe tải bị thải hồi của Từ Tiểu Thành.
Muốn để An Nam Tú đứng trên lập trường người khác suy xét vấn đề, và thay đổi ước nguyện ban đầu của cô không phải việc dễ dàng, lúc cô đồng ý, Lý Lộ Từ thấy kiêu ngạo, có cảm giác như là thành tựu lớn.
- Nhưng mà tôi sẽ không trả lại anh ta.
An Nam Từ nghĩ rồi lại thay đổi chủ ý, rốt cuộc Lý Lộ Từ phí bao nhiêu nước miếng cũng vô ích, với cô ta có quan hệ gì cơ chứ?
Nước miếng của hắn đều bắn hết vào mặt cô, thật ghê chết đi, An Nam Tú trừng mắt nhìn Lý Lộ Từ, bỗng nhớ lại cảnh hôn trên TV, chẳng phải càng ghê hơn sao?
Chỉ là chuyện ấy có quan hệ gì với mình? Mình tuyệt sẽ không làm cái chuyện đó với Lý Lộ Từ đâu, kinh chết đi được, tim An Nam Tú đập mạnh, mặt nóng lên, lại nghĩ tới giấc mơ kia.
- Cô .. Cô.
Lý Lộ Từ thở hổn hển, những người khác chỉ cần thử thao thao bất tuyệt cùng tranh cãi với một tảng đá điêu khắc sẽ biết, cuối cùng cái cảm giác vô vị mà lại ngốc nghếch chính là như thế này đây.
Nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của An Nam Tú, Lý Lộ Từ biết rằng cô không hề nghe hắn nói, cô đang nghĩ lung tung về cái gì đó mà không ai hiểu nổi.
- Tôi muốn vứt xe vào cái hố kia.
An Nam Tú chỉ vào ao nước phía xa, nói.
- Được thôi, tùy cô.
Lý Lộ Từ nghĩ như thế cũng được, coi như dày vò Từ Tiểu Thành một lần đi vậy.
Cái hố An Nam Tú chỉ, thật ra là ao cá, thấy Lý Lộ Từ cũng tán thành, An Nam Tú chậm rãi đi qua, vứt xe ô tô vào ao cá.
- Lý Lộ Từ, mau tới bắt cá, ngươi xem có nhiều cá quá!
Đàn cá hoảng sợ, phù phù, phù phù, nhảy lên cả bờ, An Nam Tú cũng giật mình, rồi lại vui mừng hô lên, kết quả, chân bị trượt xuống.
Công chúa ngã xuống hố rồi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Với An Nam Tú, cái hồ lớn có gò đất ở giữa hồ, bao quanh phủ công chúa chẳng qua chỉ là hồ nuôi cá mà thôi, thì đương nhiên trước mắt cũng chỉ là một cái hố.
Nhưng rõ ràng cô đã quên, trước kia trong nháy mắt cô có thể vượt qua mặt hồ rộng lớn, bây giờ cô chỉ là một bé gái bình thường phải chạy nhảy lên cầu thang.
Tông tọa của Thần đường Đại hiền triết, nữ hoàng bệ hạ đều có thể làm chứng, Thần thuật sư Đại hiền triết hi vọng nhất được trở thành Thần nhất từ xưa đến nay của Thiên vân thần cảnh , An NamTú, là đại nhân vật cóthể đồng thời ngâm xướng 10 ngôn ngữ.
Thần thuật sư bình thường cũng chỉ có thể ngâm xướng hai loại cùng lúc mà thôi, cũng có nghĩa là khi Thần thuật sư bình thường phóng ra hai thần thuật, công chúa điện hạ đã phóng ra mười, còn chưa tính đến mặc phát, thuấn phát tăng thêm tốc độ nữa.
(*Thuấn phát: Sử dụng ngay lập tức)
Ngay trong nháy mắt vừa nãy, An Nam Tú đã tiến hành phi hành thuật, trệ không thuật, thuấn di thuật, thế thân thuật..... gần mười cái thần thuật.
(*Phi hành thuật, trệ không thuật, thuấn di thuật, thế thân thuật: Thuật bay, thuật dừng trên không, thuật di động trong tích tắc, thuật thế thân)
Phần lớn các thần thuật đều cần ngâm xướng ra đầy đủ mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, khi gia tốc sử dụng ngay lập tức cần điều kiện bắt buộc là phải hy sinh hiệu quả thần thuật, nhưng mà đối với nguy cơ ngã xuống hố nước nhỏ, căn bản không cần để ý.
Điều đáng tiếc là: bây giờ dù cô có ngâm xướng đầy đủ những thần thuật này cũng không chắc phát đã huy hiệu quả, huống chi là sử dụng tức thời, cuối cùng thuật đóng băng cũng phát huy hiệu quả, mặt nước ngay lúc mũi chân cô sắp đụng vào nháy mắt đã đóng thành băng.
“ Rắc, rắc”
Mặt băng không thể nào chịu được áp lực, lập tức nứt ra, giống như mạng nhện lan rộng ra.
An Nam Tú vẫn không thể ngăn cản mình rơi xuống hố, cô hoảng sợ quay đầu lại, nhìn Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ lao tới như bay, hai chân hắn chuyển động giống như lốp xe tải nhỏ mà An Nam Tú nhìn thấy, hai cánh tay khua giống như lá cây rung rinh trong gió.
An Nam Tú biết mình sẽ không sao bởi Lý Lộ Từ đã chạy tới cứu cô, nhưng thật là tệ, bản thân một chút mạnh mẽ cũng không có, liệu Lý Lộ Từ còn sợ cô không?
Tệ hại nhất chính là, mình lại bị mất mặt, Lý Lộ Từ nhất định sẽ chê cười mình, dù hắn có không nói ra, cũng không cười ra mặt, nhưng trong bụng chắc chắn đang cười thầm.
-Bùm
Nước văng khắp nơi, tất nhiên động tĩnh vẫn nhỏ hơn khi ném chiếc xe xuống. Cô bé ngã xuống, chiếc váy bị tốc lên, lộ ra đôi chân trắng nõn, mịn màng, lại cả nội y bên trong, sau đó cả người chẳng thấy đâu nữa, chỉ còn mái tóc đen nổi trên mặt nước.
An Nam Tú còn chưa kịp giãy dụa, Lý Lộ Từ nhảy xuống hồ, kéo cô lên, tay ôm ngang ngực cô, lớn tiếng gọi:
- An Nam Tú! An Nam Tú!
Cặp lông mi dài của An Nam Tú run rẩy, rồi lại nhắm chặt lại, dĩ nhiên cô không sao chỉ có điều nước trong hồ bẩn như vậy, cô thấy ghê chết đi được, cô cảm thấy nếu bây giờ cô há miệng, mở mắt, thì nước bẩn sẽ chảy vào miệng, vào mắt của mình, có lẽ cứ chờ Lý Lộ Từ lau sạch mặt cho mình rồi hãy nói.
Huống chi bây giờ bản thân cũng chẳng xảy ra chuyện gì, vẻ mặt đau khổ mà mở mắt ra, Lý Lộ Từ biết mình không sao cả nhất định sẽ cười ha ha, mình cứ giả vờ chết đuối là được rồi.
Hồ nước không sâu lắm, Lý Lộ Từ đứng dưới đó hơn nửa người chưa bị ướt, hắn ôm ngang người An Nam Tú đang ướt sũng nước, trèo lên bờ, vội vã đặt An Nam Tú trên mặt đất.
Hắn cứ thế đặt cô trên mặt đất, việc này rất ngu ngốc, chẳng lẽ hắn cho rằng cô đã chết sao? Toàn thân An Nam Tú đang run, cô chưa từng trông thảm hại như thế này, không ngờ phải nằm trên mặt đất, nghĩ tới những người nơi đây đi qua đi lại trên mặt đất này, nói không chừng ở đây có cả nước tiểu của chó, mèo ở đây nữa, An Nam Tú trước kia là cô công chúa rất ít khi bước ra đường, cô vẫn luôn cho rằng chỉ có người chết mới nằm trên mặt đất, cho dù đi dã ngoại, cô cũng mang theo bên mình chiếc ghế vuông xinh xinh để nghỉ ngơi.
- Không phải chứ? Sao lại ngất rồi?
Lý Lộ Từ trước đây chưa hề lo lắng như thế này, cứu An Nam Tú lên rồi, nguy hiểm cũng qua rồi, mới ngã xuống nước có mấy giây, đến trẻ con cũng sẽ không có việc gì, sao An Nam Tú vớt lên rồi mà vẫn chưa mở mắt, hơn nữa toàn thân lại run rẩy, giống như bị thương rất nặng.
Lý Lộ Từ trong lòng rất lo lắng, giơ đầu ngón tay kiểm tra hơi thở của An Nam Tú.
Hắn chắc nghĩ mình đã chết rồi! An Nam Tú giận dữ, đang định mở mắt thì lại nghe thấy giọng của Lý Bán Trang.
- Chuyện gì xảy ra thế?
Vừa nghe thấy tiếng nước bắn ra rất lớn Lý Bán Trang vội vã chạy ra, sau đó nhìn thấy An Nam Tú đang nằm trên đất, anh trai đứng ở bên cạnh, cô chẳng còn tâm trí mà để ý tới chiếc xe tải kia sao lại có thể lao xuống hồ.
Má An Nam Tú nóng dần, mất mặt chết đi được, bị Lý Bán Trang nhìn thấy cả rồi, bị bẽ mặt trước Lý Lộ Từ nhiều lần nên đã quen, nhưng mà Lý Bán Trang thì sao đây? Cô ta lại còn là kẻ thù số một trong thế giới của An Nam Tú, bộ dạng nhếch nhác bây giờ của cô lại bị Lý Bán Trang nhìn thấy, về sau, ở trước mặt cô ta, bản thân làm sao có thể ngẩng đầu lên đươc, không biết chừng sau này khi bản thân lên mặt với cô ta, Lý Bán Trang sẽ nhớ lại bộ dạng nhếch nhác bị rơi xuống nước mà chê cười cô, trước mặt Lý Bán Trang cô không thể đứng dậy.
An Nam Tú quyết định tiếp tục giả vờ hôn mê.
- Bị ngã xuống nước, chưa đầy 5 giây anh đã vớt cô ấy lên, bây giờ vẫn hôn mê.
Lý Lộ Từ nhìn thấy em gái chạy lại đã bớt lo lắng hơn, giọng điệu cũng bình tĩnh hơn, điều này từ lâu đã là thói quen ăn sâu vào trong tư tưởng, hắn biết mình là chỗ dựa tin cậy của em gái, trong bất cứ thời điểm nào, hắn cũng không được hoảng sợ, nếu không em gái sẽ rất lo sợ, bây giờ đây cũng như thế.
- Không phải là sợ quá ngất đi chứ?
Lý Bán Trang ngồi xổm xuống, cũng thử kiểm tra xem An Nam Tú còn thở không.
Cả hai anh em bọn họ đều coi cô là người chết.... trong suy nghĩ của An Nam Tú, chỉ có kiểm tra xem còn sống hay chết thì mới kiểm tra ở mũi, hơn nữa, Lý Bán Trang thực sự coi thường mình, rõ ràng cho rằng mình sợ quá mà ngất đi, An Nam Tú là người cái gì cũng đã trải qua, làm sao có thể bị dọa đến ngất xỉu.
Mình chẳng qua là xấu hổ nên chưa mở mắt mà thôi, hai kẻ ngốc.
- Có khả năng, nói không chừng khi hoảng sợ quá lập tức khiến cho tim phổi bị suy kiệt.
Lý Lộ Từ nhíu mày, có thể xảy ra khả năng này, sợ tới mức quên cả hô hấp cũng không phải là không có, rất nhiều người khi sợ hãi bị ngất xỉu. Hơn nữa, cơ thể rơi vào tình trạng bị suy giảm hệ miễn dịch, thì ngay cả hô hấp cũng bị ngừng lại, cũng không phải không có khả năng này.
- Vậy thì nhanh chóng hô hấp nhân tạo đi.
Lý Bán Trang vội vàng nói.
- Được.
Lý Lộ Từ gật đầu.
- Em ép lồng ngực của cô ấy, chúng ta cùng phối hợp, anh thổi khí vào miệng cô ấy.
Hai tay Lý Bán Trang đã đặt trên ngực An Nam Tú.
- Em muốn anh chết à?
Lý Lộ Từ kinh hãi, mặt biến sắc, như bình thường cũng đã khổ sở rồi, quan trọng là hôm qua những đã xảy ra chút việc, Lý Lộ Từ có chút chột dạ, An Nam Tú có một số ấn tượng về hắn, hắn không thể để cho An Nam Tú hiểu nhầm nữa, huống chi với An Nam Tú mà nói, không cần hắn đưa ra bất cứ lý do gì, làm những việc như này với cô ấy, kết cục cũng chẳng có gì khác.
- Vậy để em, anh ép lồng ngực cho cô ấy đi.
Lý Bán Trang không biết anh cô làm sao vậy, cô tin rằng nếu như mình ngã xuống nước, anh trai không chút do dự, lập tức hô hấp nhân tạo cấp cứu, sao đối với An Nam Tú lại do dự như vậy?
Lý Lộ Từ lưỡng lự một lúc, không còn cách nào khác, chỉ có thể như thế này thôi, nói thế nào cũng phải cứu An Nam Tú trước đã, hơn nữa ngực của cô ấy mình đã chạm vào một lần rồi, nếu chạm lần nữa về bản chất cũng chẳng có gì khác nhau, nhiều nhất vẫn là hai người ước nguyện chuyện vui, lén lút trốn đi để cô giật điện một lần.
Lý Bán Trang hít một hơi sâu, bóp chặt mũi An Nam Tú, chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho cô, vừa mới cúi đầu xuống, An Nam Tú bỗng nhiên mở mắt, mắt mở to trừng trừng:
- Hô hấp nhân tạo là cái gì?
- Chính là thổi khí vào miệng cô, giúp cô thở.
Lý Lộ Từ nhanh chóng trả lời, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc hai tay đặt lên bên trên ngực của An Nam Tú, nhanh chóng thu tay lại.
- Cô không sao chứ, dọa người khác sợ chết đi!
- Không có việc gì là tốt rồi.
Lý Bán Trang cũng vội rút tay lại.
Không ngờ hô hấp nhân tạo lại là như vậy, An Nam Tú nổi giận đùng đùng nhìn Lý Lộ Từ, vô cùng tức giận, miệng chạm miệng thổi khí, còn có chuyện nào ghê tởm hơn được sao? Sáng hôm trước mình không đánh răng mà nói chuyện với hắn, hắn còn bảo thối chết đi được..... vừa nãy Lý Ban Trang bảo hắn làm việc đó với mình, hắn nhất quyết từ chối, hắn còn bảo Lý Bán Trang làm như thế là muốn hắn chết, có phải hắn cảm thấy nếu hắn miệng đối miệng thổi khí cho cô sẽ bị miệng cô hại thối chết? Tuy rằng An Nam Tú tuyệt đối không cho phép hắn làm chuyện này, nhưng mà mình không cho phép với việc hắn chủ động chối bỏ là hai việc khác nhau.
Ngay cả Lý Bán Trang cũng không từ chối, Lý Lộ Từ không ngờ bỏ mặc!
Việc hắn nên làm lúc nãy đó là lập tức đồng ý, sau đó hỏi ý kiến của cô, dĩ nhiên vừa rồi cô giả vờ hôn mê không thể bảo cho hắn biết, nhưng đây là vấn đề về thái độ! Lý Lộ Từ không hề tôn trọng cô chút nào!
- Quay về tắm rửa đi, bẩn quá.
Lý Lộ Từ trừng hai mắt, nổi giận đùng đùng nhìn An Nam Tú bế lên.
- Ở đây không phải như ở nhà, không có sàn nhà, cô đi chân đất thế nào được hả ?
Hắn đúng là biết hai bàn chân của An Nam Tú rất mềm mại và thanh tú, An Nam Tú đang muốn hỏi sao hắn biết chân cô không thể đi, sau đó má liền đỏ, liếc nhìn Lý Lộ Từ một cái, nhìn thấy nét mặt hắn cũng có chút xấu hổ, biết hắn chắc chắn cũng đang nhớ tới việc sờ chân cửa cô, lồng ngực An Nam Tú bên dưới bộ quần áo ướt sũng có chút khó chịu, lúc này bên dưới ngực lén lút đập nhanh hơn, hai nắm đấm của cô đánh cũng dần yếu dần, chẳng có chút sức lực nào.
An Nam Tú vừa rồi đã giẫm vào bùn dưới đáy hồ, Lý Lộ Từ bế cô lên, giầy cũng có rất nhiều bùn, rớt khỏi chân cô, Lý Bán Trang nhặt lên, rửa sạch bùn, nhìn anh trai bế cô gái, đột nhiên nhớ lại, anh trai hình như chưa bao giờ bế mình như thế này.
Đúng vậy, anh trai chưa bao giờ bế mình như thế, Lý Bán Trang nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh trai đang bế cô gái kia xa dần, vươn tay với, giống như muốn bắt lấy hắn.
- Chờ em với.
Lý Bán Trang chạy chậm lên trước, tự cười với chính mình.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lý Lộ Từ vào phòng bếp rửa sạch bằng nước lạnh, giặt qua quần áo, treo ở trong sân, cái mắc áo trước kia đã không còn dùng được nữa, đành tìm đại một cành cây to miễn cưỡng vắt lên.
Nước nóng Lý Bán Trang đun vừa hay để An Nam Tú dùng.
Toàn thân An Nam Tú đều là bùn, trông thật dơ bẩn, tóc cũng phải gội lại, cô không thể tự tắm được, Lý Bán Trang phải vào giúp cô.
Phòng tắm đủ rộng, Lý Bán Trang đóng cửa lại, An Nam Tú đứng ở đó, đang bỉu môi, bộ dạng vô cùng ảo não, chẳng hề nhúc nhích, chờ Lý Bán Trang tới giúp.
Lý Bán Trang nhìn cô, thật là một tính cách xấu cực kì, một tiểu cô nương cực kì gay go, đây là kiểu được nuông chiều quen rồi, chẳng coi ai ra gì, luôn coi mình là trung tâm. Cứ nghĩ đến cô gái như thế này cả ngày bên cạnh anh trai, Lý Bán Trang thật không biết như thế nào, sao anh trai có thể chịu đựng được cô ta?
- Cởi quần áo ra đi.
Lý Bán Trang đổ nước nóng, xem thử nước tắm, nóng như vậy là được rồi, làn da của con gái vô cùng mềm mại, bỏng quá không được.
An Nam Tú vẫn không nhúc nhích.
- Cô muốn gọi đầu trước sao?
Lý Bán Trang hỏi cô.
An Nam Tú nghi ngờ quay đầu lại:
- Không phải cô giúp ta tắm sao?
Lý Bán Trang thở dài, cô gái này trước khi mất trí nhất định nhà rất giàu có, cũng chẳng muốn bàn cãi với cô ta, liền đưa tay giúp cô cởi quần áo.
Lý Bán Trang cởi chiếc váy ướt nhoẹt của cô ra, sau đó liền nhìn thấy An Nam Tú mặc quần lót màu đen có hoa văn rỗng, cơ thể trẻ con lại mang theo nét thu hút của người lớn, sự ngây ngô kết hợp với nội y gợi cảm, dưới ánh đèn mơ màng, tản ra sự quyến rũ như vậy, khiến Lý Bán Trang nhìn cũng phải đỏ mặt, tim đập mạnh.
- Cái này...ai mua cho cô?
Dù rằng trong ký túc xá cũng có cô bạn gái mặc đồ cũng khá thành thục, , nhưng họ đều lớn hơn An Nam Tú vài tuổi, An Nam Tú còn nhỏ quá.
- Tự tôi mua.
An Nam Tú vô cùng đắc ý nói.
Lý Bán Trang há hốc miệng, không nói thêm gì, sau đó đưa tay giúp cô cởi áo ngực.
An Nam Tú ngăn cô lại, không biết từ lúc nào trong tay đã cầm đôi găng tay mềm đưa cho cô.
- Làm gì?
Cô bé này thật sự rất kì lạ, cô ta cầm cái này lúc nào vậy? Hơn nữa chất liệu của đôi găng tay này cũng không phải bất cứ loại nào mà Lý Bán Trang nhìn thấy, xem ra là đồ rất quý.
- Giúp tôi tắm rửa phải đeo găng tay vào, cơ thể của tôi không thể tùy tiện để người khác trực tiếp chạm vào.
Mặt An Nam Tú không chút biểu cảm nói, thật là hiếm thấy, rất lạ.
Lý Bán Trang ấm ức, không thể tùy tiện để người khác chạm vào sao? Vừa nãy khi anh trai bế cô, chẳng phải tay chạm vào đùi cô ta sao, cặp đùi to của cô ta đều nằm ở trên người anh trai.
Lý Bán Trang đeo găng tay vào, cởi áo lót ngực cho cô, sau đó ngây người ra.
- Cô không có cái kia à?
Lý Bán Trang nhìn vào chỗ đó của cô bé.
- Cái gì?
An Nam Tú không hiểu, cô đang ngắm mình trong gương, cơ thể cô thật mỏng manh và nhỏ nhắn, trong gương tỏa ra vầng sáng trắng ngần, mái tóc dài ướt sượt bị rối tung ở sau lưng, khiến cho cả người thêm nhỏ bé, mỏng manh, chẳng trách to cao như Lý Lộ Từ bế mình rất nhẹ nhàng, cả người mình đều nằm trong lòng hắn.
Chính là phần ngực quá bé, tuy việc này chẳng có gì quan trọng, nhưng nhỏ hơn của Lý Bán Trang, điều này khiến cho An Nam Tú cảm thấy thất bại.
Nghĩ vậy, An Nam Tú liền nhìn thấy Lý Bán Trang đang nhìn lén phía dưới của mình, chính vị trí khe hở đấy, cô ta làm gì vậy? Lúc An Nam Tú để người hầu tắm, người hầu đương nhiên cũng nhìn qua thân thể, nhưng bị Lý Bán Trang nhìn như thế này, vẫn có chút không quen:
-Cô làm gì thế?
Lý Bán Trang xấu hổ ngẩng đầu lên, nói:
- Cô có cái đó chưa?
_ Cái gì? An Nam Tú nhíu nhíu mày, không hiểu cô đang nói gì.
- Tôi nói là.... bạn tốt... đại di mụ?
(*Một cách nói của người Trung Quốc)
Lý Bán Trang thăm dò, An Nam Tú thật sự không hiểu, Lý Bán Trang nghĩ thầm có lẽ chưa có, nhưng mà cô ta rõ ràng đang dậy thì, ngực cũng không nhỏ, hơn nữa đã mười bốn tuổi rồi, thế là liền hỏi, giọng nhắc nhở nhỏ:
- Chính là việc... đã.. .. đã chảy máu.
An Nam Tú gật gật đầu, hừ một tiếng, đúng là mọi cô gái trên trái đất đều sẽ có cái này, Lý Bán Trang nhất định cũng sẽ có, mình sẽ là Lý Bán Trang bình thường như mọi người.
Trong ánh mắt Lý Bán Trang có chút hưng phấn và vui mừng.
- Chỗ đó của tôi cũng không có lông.
– Lông ?
An Nam Tú cúi đầu, nhớ tới trong cuốn “sinh lý vệ sinh” có viết, chỗ này thường sẽ mọc lông.
- Tôi nghĩ rằng chỉ có mình tôi như vậy, không ngờ cô cũng như thế...
Lý Bán Trang thở phào nhẹ nhõm, sau khi từ bé gái dần dần trưởng thành, cơ thể biến thành điều vô cùng bí mật mà ngay cả anh trai thân thiết cũng không thể nào nhìn thấy, Lý Bán Trang đã bắt đầu vì chuyện này mà buồn phiền, cô từ trước đến nay chưa nhìn thấy người nào giống như cô, đến nỗi mà cô không dám tắm cùng bạn gái khác, chỉ một mình len lén, nếu không để người khắc nhìn thấy, nhất định sẽ cười chê cô.
Tuy rằng bây giờ là thời đại Internet, Lý Bán Trang cũng lên mạng tra xem chuyện gì xảy ra, không nên thẹn thùng và tự ti, nhưng không giống mọi người cũng chẳng phải là việc gì đáng phải quảng cáo, Lý Bán Trang vẫn xấu hổ nếu để người khác biết được, trong lòng luôn cất giữ bí mật này. Hôm nay nhìn thấy An Nam Tú dường như cũng thế đương nhiên sẽ cảm thấy rất thân thiết và vui mừng.
- Thế thì có liên quan gì, đều là mấy thứ vô ích.
An Nam Tú sẽ không vì việc này mà thấy thẹn và tự ti, huống chi ở Thiên Vân thần cảnh, chỉ có loài người tầng lớp thấp do cây sinh mệnh sinh ra mới có lông như thế này, thân là công chúa chính thống của An Nam hoàng thất, làm sao lại có được?
An Nam Tú còn có chút an ủi, nhưthế nghĩa là vẫn không hoàn toàn biến thành giống như người trái đất, cũng giống như Lý Lộ Từ, dài như thế, buồn nôn chết đi được, thật là khó coi.
- An Nam Tú, có phải cô thích anh trai tôi không?
An Nam Tú cúi đầu, Lý Bán Trang dội nước lên tóc cho cô, chăm chú nhìn mái tóc của cô, không ngờ mái tóc mượt mà, đen bóng, tóc của cô từ chân tóc đến ngọn đều đẹp như nhau, không giống như một số người có mái tóc dài như thế, phần đuôi tóc luôn vàng vàng hoặc bẩn bụi, Lý Bán Trang vừa vuốt tóc vừa hỏi truyện.
An Nam Tú đột nhiên ngẩng đầu lên, tóc quăng vào người Lý Bán Trang ướt sũng, vội vàng phủ nhận:
- Không có! Anh ta mới là người tôi không thích !
Thích ăn kem que đường trắng, thích các loại kẹo bơ cứng và bánh kem, thích bít tết của nhà hàng Tây và mỳ Ý, cũng sẽ không thích Lý Lộ Từ.
Thế nhưng hai má bị mái tóc ướt che lại có thể cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên, tại sao Lý Bán Trang lại hỏi như thế, chẳng lẽ cô ấy muốn mình và Lý Lộ Từ sinh em bé sao?
Lý Bán Trang lại hiểu rõ, An Nam Tú tình đầu đã mở, chắc chắn là thích anh trai rồi, người như anh trai, lại tiếp xúc lâu rồi, cũng hiểu rõ con người anh rồi, sao có thể không thích anh được chứ? Mặc dù An Nam Tú có đủ loại tật xấu, nhưng chung quy tâm địa cũng không phải người xấu, nếu cô ta thích anh trai, mình phải làm thế nào đây?
Trong lòng Lý Bán Trang rất rối loạn, anh trai nói anh sẽ không thích một cô bé mười tuổi, dù sao nếu mọi người tầm hơn hai mươi, ba mươi tuổi, kém nhau vài tuổi cũng chẳng vấn đề gì, nhưng bây giờ anh trai có thể nói là người trưởng thành rồi, là người lớn rồi nhưng An Nam Tú vẫn còn là cô bé vị thành niên, học sinh tiểu học lớp sáu mười bốn tuổi đều rất nhiều, anh trai lại là sinh viên, sinh viên và học sinh tiểu học, cùng lắm là học sinh trung học cơ sở nói chuyện yêu đương, như vậy sao được? Bị nhà trường bắt được chắc chắn sẽ đuổi học.
Điều quan trọng nhất là. Lý Bán Trang cảm thấy An Nam Tú vốn không có tư cách nói chuyện yêu đương, cô ta còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu... nhưng thời điểm mình mới mười tuổi, chẳng phải cảm thấy bản thân đối với rất nhiều chuyện đã có thể đưa ra quyết định sao, không phải có một số quyết định, đến bây giờ, có lẽ đến tương lai, thậm chí cả đời cũng không sao thay đổi được sao?
Cô bé Lý Tử mười tuổi đã hạ quyết tâm, Lý Tử cả đời sẽ là em gái của anh trai, sẽ không làm vợ người khác, cả đời này sẽ chăm sóc anh trai, chỉ có một người anh trai ấm áp.
Lý Bán Trang chẳng có ý định nói cho An Nam Tú biết nhiều về chuyện này, vội vàng tắm cho An Nam Tú xong, sau đó lấy bộ quần áo lúc nhỏ của mình cho An Nam Tú mặc.
Lúc này Lý Lộ Từ đã nhìn vết tích ẩm ướt trên tường và xác định vị trí nóc nhà bị dột, trèo lên nóc nhà sửa một lượt, rồi lại chặt đứt mấy cây cỏ sắp mọc lan tới giữa sân, trước khi làm mấy việc này cũng khiến hắn mệt lử, nhưng bây giờ, làm cả buổi sáng tinh thần của hắn vẫn đầy đủ như cũ, hắn tiện tay quẳng dao đi, ngồi xuống đất uống nước.
An Nam Tú bước ra, cô mặc chiếc váy mà mẹ mua tặng sinh nhật mười hai tuổi cho em gái, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên mẹ về nhà, bỗng nhớ tới xinh nhật con gái, tiện mua ở quán ven đường chiếc váy trắng, bên có đóa hoa nhỏ. Chiếc váy vốn thuần trắng giờ đã thành màu vàng nhạt, An Nam Tú mặc vào, chiếc váy chỉ che được đến phần giữa đùi, đùi và bắp chân đều cùng một màu, không giống như chân nhiều cô gái màu hơi đậm, dưới ánh mặt trời tỏa ra thật đẹp, đôi chân đeo một đôi giầy vải đen, bây giờ chẳng còn ai đi giầy tự thêu này nữa, rất rẻ, chỉ có hai, ba đồng một đôi.
An Nam Tú đứng ở bên đấy, nhìn lên nhìn xuống quần áo mình mặc, ra vẻ không hài lòng.
- An Nam Tú thật kì lạ, đồ của cô ta để ở đâu nhỉ?
Lý Bán Trang giúp An Nam Tú giặt quần áo, mang ra phơi, lấy làm kì lạ hỏi Lý Lộ Từ. Cô biết con gái thường sẽ không mặc đồ lót mà người khác đã mặc qua, Lý Bán Trang lại không có đồ mới, tính định để An Nam Tú mặc váy ở trong buồng, chờ cô giặt đồ lót phơi khô rồi lại để An Nam Tú mặc, ai biết được Lý Bán Trang vừa quay người đã thấy An Nam Tú không biết lấy đồ lót từ đâu ra mặc vào.
- Hôm nay cô ấy cũng mang theo, để trong cặp sách của anh, anh nghĩ rằng cô ấy định giúp chúng ta làm việc, thì ra là chuẩn bị cho mình sau khi gây chuyên thì thay.
Lý Lộ Từ cười, che giấu cho An Nam Tú.
Lý Bán Trang cũng chẳng nghĩ nhiều, phơi quần áo xong, xuống bếp đổ nước đi, Lý Lộ Từ ngồi bên cạnh, khẽ cười, cẩn thận lau mặt đang đỏ dần.
Bên kia, An Nam Tú vẫn không ngừng đá chân, ruồng rẫy đôi giầy của mình.
Lý Lộ Từ cảm thấy mát ở má và cổ, nghiêng đầu nhìn cô em gái xinh đẹp, trên mũi cô cũng xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ.
Lý Lộ Từ đưa đầu ngón tay lau giúp em gái.
Lý Bán Trang nhìn hắn cười.
- Tôi đói rồi.
An Nam Tú quay đầu lại, thấy Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang dựa vào nhau, rất không vui nói.
Lý Lộ Từ cười, cảnh tượng như thế này, giống như ba người trong một gia đình, chỉ có điều mình và em gái vào vai bố mẹ thì còn trẻ quá, đứa trẻ An Nam Tú thì hơi lớn. Khi mình còn bé thường cùng với em gái chơi trò gia đình, nghĩ thế liền nói với An Nam Tú:
- Chúng ta cùng chơi trò gia đình nào.
- Chơi trò gì?
Lý Lộ Từ chắc chỉ biết chơi mấy trò trẻ con, An Nam Tú nhìn thấy mấy trò chơi điện tử của Lý Lộ Từ, cái gì mà ma pháp, chiến sĩ, cực kì vô vị.
- Anh, người lớn rồi, còn chơi cái này...em ra đầu phố mua đồ ăn.
Lý Bán Trang cười rồi đứng dậy, đi ra ngoài sân.
Lý Bán Trang không chơi, tất nhiên An Nam Tú không chơi rồi, Lý Lộ Từ tiếp tục làm việc.
An Nam Tú ngẩng đầu nhìn Lý Lộ Từ lại trèo lên mái nhà, nhìn người duy nhất trên thế giới mình không thể ghét bỏ, vẫn cái dáng vẻ ngốc ngếch đấy, nhưng nếu thực sự mình không thể về Thiên Vân thần cảnh, mình và anh ta sẽ sinh em bé sao?
Nói như vậy, thì mình thích Lý Lộ Từ sao? Mắt An Nam Tú rủ xuống, nhất định .. nhất định phải trở về Thiên vân thần cảnh.
Nhưng cũng phải mang anh ta theo.
Mang theo anh ta về làm gì? Trong lòng An Nam Tú rối bời, Lý Bán Trang sao cô lại hỏi tôi vấn đề này, ghét thật.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng cũng quét dọn xong.
An Nam Tú chỉ đi loanh quanh, đầu tiên là chạy đến bên hồ xem người ta vớt xe tải , rồi lại vội vàng chạy về gọi Lý Lộ Từ ra vớt cá, Lý Lộ Từ hỏi cô sao không tiện tay mang hai con về là được rồi, An Nam Tú cho rằng đấy là việc Lý Lộ Từ phải làm, cô nhất quyết không làm, thế nên lúc Lý Lộ Từ chạy tới, cá đã bị người khác nhặt hết rồi, Lý Lộ Từ mất công chạy tới nhưng lại chẳng hề oán giận lấy một câu, lại tiếp tục làm việc của mình.
An Nam Tú hơi ngại, nhưng nhanh chóng bị hình người nặn bằng bùn mà Lý Bán Trang cẩn thận cất giữ trong tủ hấp dẫn, đáng tiếc là bảo bối của Lý Bán Trang, vốn dĩ không thể đưa cho cô chơi, An Nam Tú lại đi tìm Lý Lộ Từ làm tượng đất.
Lý Lộ Từ nặn cho cô một người ngốc, An Nam Tú nhìn thoáng qua, thấy ướt nhoẹt, liền tặng cho Lý Bán Trang, Lý Bán Trang cười rồi cất đi.
Sau đó, An Nam Tú bắt đầu tìm thấy điều gì đó thú vị ở trong đám cây mây rộng lớn bị Lý Lộ Từ chặt xuống, ngồi rỗi dưới vách tường cả chiều, sau đó lại bảo Lý Lộ Từ mang một túi mít to về nhà.
Chủ cửa hàng hoa quả bị Từ Tiểu Thành đánh cho một trận, la mắng Từ Tiểu Thành lái xe bất cẩn ngã xuống hồ, mà còn dám nói với bố bị mất xe, Từ Tiểu Thành suy nghĩ trăm lần cũng không thể giải thích được, cũng không dám tìm anh em Lý gia hỏi cái gì.
Xe tải rơi xuống hồ, tu sửa cũng không ít tiền, thế là chủ cửa hàng hoa quả vẫn cứ mua mít của Lý Lộ Từ, lần này haihai đồng mộtmột cân, ông ta vẫn kiếm được không ít, nhưng Lý Lộ Từ cảm thấy loại mít bình thường của nhà mình bán giá đấy là được rồi, cũng chẳng kì kèo, cầm lấy hơn bốn nghìn tệ .
An Nam Tú cho rằng Lý Lộ Từ kiếm được tiền là công lao của cô, vì thế bữa tối nhất định phải ra nhà hàng ăn, vì có em gái bên cạnh Lý Lộ Từ cũng quyết định xa xỉ mộtmột lần, hắn nghĩ, chỉ cần mình không hưởng thụ mộtmột mình thì sẽ không lãng phí.
Lý Bán Trang lại thêm chút muộn phiền, An Nam Tú là điển hình của tiêu xài phung phí, ở đây baba người ăn hết hơn mộttrăm tệ, nhưng mà chính ra lại không bằng vào bếp làm cơm cùng với anh trai, sau đó cùng nhau ngồi ăn bên bàn ăn nho nhỏ ấm áp ở nhà, Lý Bán Trang vừa ăn vừa xót ruột, mấy món này chẳng đáng giá bằng từng ấy tiền, ớt xanh xào thịt xé ở đây bán hơn haihai mươi tệ, mộtmột cân thịt chẳng đáng bao nhiêu tiền, chỗ này nhiều nhất cũng chẳng đến haihai lạng thịt.
Chẳng thể cấm được An Nam Tú thích anh trai, chỉ mong anh trai đừng coi trò đùa của cô ấy là thật, chăm sóc cô dâu trẻ con An Nam Tú, vậy tương lai anh trai sẽ vất vả rồi, chẳng còn cách nào khác, trong suy nghĩ rối bời của Lý Bán Trang, có rất nhiều suy nghĩ lý tưởng hóa và không thực tế trong tình cảm, nhưng khi suy xét đến anh trai thì lúc nào cũng rất thực tế.
- Cô đã từng nghĩ làm thế nào để tìm được cha mẹ mình chưa?
Lý Lộ Từ nói với Lý Bán Trang rằng An Nam Tú có nhà, Lý Bán Trang lại không biết An Nam Tú rơi từ trên cây xuống.
- Cái thứ gọi là cha mẹ gì đó....
- Khụ..khụ..
Lý Lộ Từ hấp tấp ho khan.
- Món vừa rồi cho nhiều ớt quá.
Lý Bán Trang vội lấy ấm nước của mình cho Lý Lộ Từ uống.
Thật là ghê, An Nam Tú hiểu ý nghĩa của việc Lý Lộ Từ ho khan, nhìn thấy ấm nước đó Lý Bán Trang đã uống rồi, lại cảm thấy khó chịu, nếu như mình có ấm nước, cũng không cho Lý Lộ Từ dùng... Chỉ có điều sao lại luôn cảm thấy có một số chuyện Lý Bán Trang nhỉnh hơn mình một chút? Tuy chỉ hơn một chút thôi, nhưng cuối cùng đó là chuyện gì? An Nam Tú vẫn chưa biết rõ, cảm giác không rõ không ràng này khiến cho An Nam Tú không thích Lý Bán Trang, cho dù chiều nay người ta vừa mới giúp cô tắm rửa.
- Tôi cứ ở đây thôi, họ tới đây tìm tôi là được rồi, tìm không thấy thì thôi vậy, ai để ý mấy chuyện này chứ?
An Nam Tú cho dù phối hợp với Lý Lộ Từ che giấu, nhưng vẫn không quên tỏ thái độ coi thường với con người trên Trái đất, vì muốn duy trì nòi giống mà lập nên các quan hệ gia đình.
- Không có cha mẹ tôi vẫn sống tốt, mấy người cũng thế.
Lý Bán Trang thấy rằng, An Nam Tú cuối cùng cũng nói một câu mà cô tán thành, không có cha mẹ, cô và anh trai vẫn có thể sống tốt, cho dù mẹ thường thường về nhà đưa tiền, gần nhất có một lần thậm chí còn đưa cho hai anh em tiền học ba năm trung học, nhưng mà Lý Bán Trang lại chẳng có chút cảm kích với mẹ, không có tiền học thì thôi vậy, chỉ cần học hết cấp ba không cần học đại học, như thế thì sao? Mình và anh trai sống trong nhà cũ, cho dù chỉ có thể xa nơi thành thị phồn hoa, nhộn nhịp, chẳng chạm được vào một góc đất nơi đó, thế cũng chẳng sao, mình và anh trai vẫn luôn bên nhau, xét cho cùng sẽ rất ấm áp và hạnh phúc.
Lý Bán Trang nghĩ thầm trong lòng, nhìn anh trai, cô biết rõ trong lòng anh trai không như thế, dù sao bản thân mình có anh trai chăm sóc, có chuyện gì chỉ cần nghĩ tới có anh bên cạnh liền cảm thấy an tâm, nhưng thực sự, không phải anh trai cái gì cũng làm được, rất nhiều việc anh làm với sự cố gắng, nỗ lực, anh trai lại chẳng có ai chăm sóc, trong lòng anh lại chẳng có gì chống đỡ, anh luôn chăm sóc cho em gái, cho em chỗ dựa.
Nếu như có cha mẹ bên cạnh, anh trai nhất định không phải vất vả như thế, anh chắc từng rất muốn cha mẹ ở nhà, chỉ là bây giờ mong muốn này đã nhạt dần nhạt dần, gần như chẳng còn nữa.
Tại sao cha mẹ mình lại như thế? Mẹ rốt cuộc làm việc gì, mỗi lần về lại vội vàng đi, ngoài mấy bức ảnh, thậm chí đến cả hình dáng của mẹ Lý Bán Trang đều rất mơ hồ, về phần cha, căn bản chỉ để gọi mà thôi, tên cha là gì? Có tên ở trong sổ hộ khẩu, lúc điền vào tài liệu học sinh, Lý Bán Trang mới nhớ ra.
Rất nhiều lúc, Lý Bán Trang thậm chí nghi ngờ, mình và anh trai vốn dĩ không phải là con họ, làm gì có cha mẹ nào như vậy, chưa từng để lại trong lòng con cái bất kì hình ảnh ấm áp nào.
Trường trung học chỉ nghỉ ba ngày, ngày ba tháng mười Lý Bán Trang sáng sớm đã trở lại trường học rồi, dĩ nhiên mang theo rất nhiều hoa quả và điểm tâm mà Lý Lộ Từ chuẩn bị, thiếu chút vét sạch cả tủ lạnh, An Nam Tú nhìn chằm chằm kem của mình, may mà Lý Lộ Từ không có ý đụng tới kem của cô, , nếu không chắc chắn An Nam Tú không để hắn yên.
Chiều ngày bốn tháng mười, Lý Bán Trang lại quay về, bởi vì ngày hôm nay nhà trường tổ chức giáo dục cái gì mà ma túy và phòng trị các bệnh truyền nhiễm, đúng là hù dọa trẻ vị thành niên, mang các loại tranh ảnh gớm ghiếc ra triển lãm, để lại hình ảnh kinh sợ trong lòng các học sinh trung học, khiến cho họ sau này khi mà nghĩ đến ma túy và những việc xấu khác thì sẽ nhớ đến những hình ảnh như thế này.
Mặc dù phương pháp giáo dục theo kiểu này làm người ta phản cảm, nhưng kì thực rất có hiệu quả, tuy nhiên Lý Bán Trang thấy mình chẳng cần phải tiếp nhận kiểu giáo dục này, nên xin thầy giáo nghỉ học về nhà... là một học sinh ưu tú mà trong kì thi giữa kì, thi cuối kì chưa bao giờ lọt khỏi top5 của năm, xin phép nghỉ học là điều rất dễ dàng.
Lý Bán Trang muốn hoàn thành ước nguyện của mình, khoác tay anh trai đi dạo phố, dù chẳng mua gì cũng thấy rất vui.
An Nam Tú chưa từng kêu rằng nếu Lý Bán Trang đi thì cô cũng muốn đi, vì Lý Bán Trang và Lý Lộ Từ ở cùng nhau, hai người họ lúc nào cũng cực kì thân mật, làm cho An Nam Tú sinh ra cảm giác dư thừa, dù thế nào Lý Bán Trang và Lý Lộ Từ cũng sẽ không có em bé, việc gì An Nam Tú phải đi ngăn cản phá hoại, mình cô ở lại nhà đọc sách.
An Nam Tú mua rất nhiều sách, vẫn chưa biết xem như thế nào, ngày trước cô có thể ở trong thư viện cả ngày cả đêm, nhưng ở cùng Lý Lộ Từ luôn bị phân tâm, hoặc là muốn ra sân xem con kiến, hoặc là xem “Hoàn châu cách cách” học thành ngữ, còn muốn xem “thế giới động vật” tìm hiểu cấu tạo xã hội của con người Trái đất... cô cho rằng sinh vật trên trái đất đều là người bản xứ, loài người và các loài sư tử Châu Phi, linh dương đều có kết cấu xã hội giống nhau.
Lý Bán Trang và Lý Lộ Từ đến bãi biển, nghe nói nơi này hàng hóa sẽ không có tiêu chí giá cả, vì nếu nhìn vào giá cả thường có nghĩa là không mua nổi, nhưng điều này hoàn toàn vô nghĩa bởi theo quy định của Nhà nước buộc phải niêm yết giá công khai.
Cho dù ghi giá, những thứ kia cũng không phải là Lý Bán Trang và Lý Lộ Từ mua được, Lý Lộ Từ chỉ còn thừa lại ít tiền ngay cả cái túi có nhãn hiệu tốt một chút cũng không đủ mua, Lý Bán Trang đã nhanh tay lấy điện thoại Apple ra, dù bị Lý Lộ Từ trách mắng vài câu, nhưng vẫn cười haha khoác tay anh trai đến trung tâm mua sắm để chọn len.
- Bây giờ mua len sợi không đắt, chắc sẽ được chiết khấu khá lớn.
Lý Lộ Từ cảm thấy Lý Bán Trang thật khôn khéo, em gái mình tự lập được rồi .
- Không phải nguyên nhân này, em không có nhiều thời gian đan len, vì thế bây giờ mua len sớm một chút, đến mùa có thể đan mũ, găng tay và khăn cho anh, áo len phải chờ tới kì nghỉ đông, kì nghỉ đông tuy không dài nhưng chăm chỉ thì có thể đan áo cho anh.
Lý Bán Trang chỉ vào một loạt len mẫu.
- Anh thích loại nào?
- Chỉ cần là em đan, anh thích hết.
Lý Lộ Từ không chọn, chỉ là mắt hắn hơi ướt, cho dù ủy ban giáo dục nhiều lần cấm học bù, nhưng là học sinh năm cuối trung học, trung học Phố Cao cho nghỉ đông chỉ có mười ngày, mười ngày ngày này Lý Tử đều đan áo mới kịp, cô chẳng có thời gian đi chơi, phải tranh thủ thời gian mới có thể hoàn thành.
- Chọn một loại thôi...em thích màu đen, hoang dã, hấp dẫn và bền.
Lý Bán Trang khẽ nhếch khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, anh trai cũng rất thích Lý tử, vì sự yêu thích này của anh trai, Lý tử cái gì cũng nguyện làm cho anh.
Lý tử từ nhỏ tới lớn chẳng có bản lĩnh chăm sóc anh trai, nhưng từ giờ trở đi, Lý tử có thể bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt, dần dần cho anh cảm nhận được sự yêu thương và chăm sóc của em gái.
Đó chính là ước muốn lớn nhất, mong chờ nhất của Lý tử từ lúc nhỏ đến lúc lớn.
- Bạn gái thật tốt, bây giờ muốn tìm một cô gái đan áo cho người yêu có đốt đèn lồng cũng chẳng tìm thấy.
Bán hàng là một bà dì, nhìn Lý Bán Trang và Lý Lộ Từ nói.
Lý Bán Trang đỏ mặt, trộm nhìn Lý Lộ Từ.
- Làm gì có phúc tìm được người yêu tốt như vậy, em gái cháu đấy.
Lý Lộ Từ cười nói, cái dáng vẻ và ngữ khí kiêu ngạo đó, giống như cha mẹ nghe thấy con cái được khen ngợi, đặc biệt đắc ý.
Lý Bán Trang chọn len, ra trả tiền, rồi đưa túi cho Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ cầm lấy túi, Lý Bán Trang liền khoác tay anh rời đi.
- Anh em này, thật là giỏi giang, bố mẹ ở nhà thật hạnh phúc, cười lên rất đẹp, nhưng nhìn mặt khó nhận ra là anh em.
Người bán hàng hé miệng, bắt đầu đan áo len.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tháng mười sau khi đã vào thu, mặt trời vẫn chiếu rạng ngời, nhưng bớt đi chút nóng bỏng và kiêu ngạo, cộng thêm ảnh hưởng của bão, bầu trời Trung Hải sau buổi chiều ngày càng xuất hiện nhiều đám mây, có thể cảm nhận được hương vị mát mẻ trong không khí.
Lý Bán Trang khoác tay anh trai, không giống với mấy cô gái yêu cuồng nhiệt, đặt má lên trên cánh tay của người yêu, cô chỉ tùy ý móc cánh tay vào tay anh trai, khóe miệng mỉm cười.
Cô vốn là một cô gái rất xinh đẹp, có gương mặt hồn nhiên, lại thêm nụ cười luôn ở trên môi, nếu để cô đặc biệt nhìn ai đó, cái gọi là ánh mắt chết người thì hơi quá, nhưng cũng không thiếu mấy kiểu ghen tị, ngưỡng mộ, đặc biệt là khi phát hiện một cô gái có cỡ ngực cực kì hiếm thấy của người châu Á, có một đôi chân dài cùng vòng eo thon nhỏ, luôn khiến người ta thấy thất bại mà mất hứng.
Lý Lộ Từ hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, mỹ nữ Trung Hải xem ra nhiều hơn so với nơi khác, cái tên của thành phố đã mang hương vị phồn hoa và sang trọng, đều khiến các cô gái bon chen vào, đây là nơi mà những cô gái đẹp cả nước đều thích tới.
Ngắm người đẹp là việc mà cánh đàn ông ham thích, dù em gái bên cạnh so với đa số người đẹp ở đây xinh hơn nhiều.
- Anh, nếu nói về xinh đẹp, chẳng thấy ai xinh hơn An Nam Tú, nếu nói về dáng chuẩn, em gái anh cũng chẳng sợ ai, không được ngó đông ngõ tây nữa.
Lúc Lý Bán Trang đang nghĩ xem đan khăn màu gì cho anh trai, phát hiện ra anh trai đang mải nhìn gái đẹp, liền kéo tay hắn đi.
- Đúng vậy, em vừa nói anh liền thấy lạ,theo đạo lý đáng lẽ được như vậy thì khả năng thưởng thức của anh phải lên cao không ít, những cô gái bình thường anh đều không để mắt tới, nhưng sao anh lại thấy hoa mắt rồi?
Lý Lộ Từ rất kì lạ, sau cảm thấy mọi người đều thế cả, xa thơm gần thường.
- Trong mắt anh mọc hoa rồi, ghét thật, mua kem sữa cho em ăn đi.
Lời anh trai nói đúng sự thực, xa thơm gần thường, giống như lần này mình và anh hơn một tháng không gặp, anh trai thơm trán mình hai lần, trước đây rất hiếm khi như vậy.
- Muốn ăn vị nào? Lý Lộ Từ chạy tới trước máy bán kem bên đường.
- Vị dâu xanh.
Lý Lộ Từ lấy vị lô hội cho mình, hai người chậm rãi đi dọc bãi biển ngắm cảnh, ở đây có thể nhìn thấy những con đường xa hoa được xây từ lâu của thành phố này, còn có những chiếc ca nô rẽ sóng qua lại trên sông.
- Vị dâu xanh không ngon, em muốn ăn của anh.
Lý Bán Trang cầm lấy kêm của Lý Lộ Từ, đưa kem của mình cho hắn.
- Thật ghê quá đi.
Lý Lộ Từ học nói theo An Nam Tú.
- Chẳng giống chút nào.
Lý Bán Trang tức giận lườm hắn, sau đó cố kiềm chế bản thân không cho cười, mặt phụng phịu, ánh mắt tan rã lườm Lý Lộ Từ, hai má đỏ đỏ, làm cho mình như cánh hoa thuần khiết mỏng manh, nói giọng coi thường:
- Thật ghê tởm!
- Rất giống.
Lý Lộ Từ không nhịn được cười, nhạo báng sau lưng công chúa điện hạ, thật là vui.
- Anh có thấy An Nam Tú cực kì đáng yêu không?
Lý Bán Trang cười, hỏi.
- Thỉnh thoảng, tuy nhiên bình thường tính tình đều nóng nảy, là cô bé ngạo mạn và vô lễ, khoảng cách đến chỗ đáng yêu xa hơn cả khoảng cách từ Trái đất lên Mặt trăng.
Lý Lộ Từ cảm thán, có lẽ còn xa hơn, đa số phụ nữ thích giả vờ đáng yêu, nhưng nếu nói trước mặt An Nam Tú cô ấy đáng yêu, chỉ sợ cô ấy trừng cháy mắt.
- Nếu cha mẹ cô ấy vẫn không tới tìm cô ấy, hoặc không tìm thấy, anh tính sao?
Lý Bán Trang lo xa, điều lo nhất là học kì sau cô và anh trai sẽ ở cùng nhau, nhưng chỉ có 2 phòng, không thể để anh trai sau này phải ngủ ở sofa.
- Cái này cũng không rõ lắm, cũng không thể bỏ mặc cô ấy, chẳng lẽ đuổi cô ấy đi?
Lý Lộ Từ cười, chẳng biết lúc nào An Nam Tú trở về Thiên Vân thần cảnh được.
- Hiện tại chỉ có thể như thế này, miễn là đừng đưa tiền cho cô ấy, cô ấy sẽ không chủ động tìm anh đòi tiền tiêu lung tung, thức ăn cô ấy ăn cũng chẳng nhiều, cứ như thế này đi.
- Cô ta cũng không phải chó mèo, anh coi cô ta là thú cưng à.
Lý Bán Trang nghe giọng điệu của anh trai, lắc lắc đầu.
- Vậy kì nghỉ đông chúng ta tìm phòng khác sao?
- Mua một chiếc giường hai tầng đi, loại này trên mạng chắc chắn có, mà còn rẻ nữa.
Lý Lộ Từ nghĩ 1 lúc, vẫn không được.
- Chúng ta đặt 1 cái giường ở phòng khách là được.
- Tại sao giường tầng lại không được, em và An Nam Tú chung phòng là được.
Lý Bán Trang khó hiểu.
- Anh lại cứ nghĩ anh và em nằm giường tầng.
Lý Lộ Từ cười, xoa đầu Lý Bán Trang:
- Nhưng Lý tử nhà ta dù sao cũng là đại a đầu rồi, như thế không được, An Nam Tú kì kì quặc quặc, em và cô ấy ngủ chung 1 phòng, kì thi đại học của em đa phần không có cơ hội.
- Anh, mình nằm giường tầng đi.
Lý Bán Trang dừng bước, nắm lấy cánh tay của hắn không cho bước tiếp, nhẹ nhàng làm nũng, trên gương mặt trắng mịn có chút ửng đỏ.
- Giống lúc bé, em đọc sách có thể cúi đầu xuống nhìn anh, sau đó liền có anh ở bên, sẽ rất vui vẻ.
- Ừ… ừ… nửa đêm dậy đi tiểu, sáng ra liền ngủ ở bên dưới, cuộn chăn khiến anh lạnh cong người như con tôm.
Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang lúc trước cũng nằm giường tầng, căn phòng đối với hai đứa trẻ quá to, có nhiều khoảng trống, đặc biệt là khi tối đến , xung quanh không có hàng xóm nào, lẻ loi nằm ở cuối thị trấn, đừng nói Lý Bán Trang lúc đó vẫn là chỉ là 1 đứa trẻ. Mỗi khi tối đến không dám ra ngoài, không dám ra sân, đấy là điều lo lắng trong lòng của Lý Lộ Từ, tuy đều là hai đứa trẻ nhưng ở trong cùng một phòng, ngủ cũng yên ổn hơn.
- Bây giờ không thế nữa, lúc bé là làm túi chườm ấm cho anh thôi.
Lý Bán Lộ giải thích thói quen cô chui vào chăn, buông tay anh trai ra, ôm cổ anh trai, giữ đỉnh đầu anh, hung dữ:
- Được không, anh trai thân yêu, anh trai tốt, anh trai tuyệt vời nhất.
- Đến lúc đó rồi nói sau.
Lý Lộ Từ đau đầu, từ nhỏ đã không có cách nào đối phó với cô em gái làm nũng không chịu buông tha, không bao giờ nỡ khiến cô thất vọng, không khỏi thở dài, nếu mình làm cha, con mình chắc chắn sẽ có nhiều thói hư tật xấu hơn, may mà cô em này không có thói hư tật xấu.
Tuy vẫn chưa quyết định, nhưng Lý Bán Trang vẫn cảm thấy ổn ổn rồi, anh trai lúc nào cũng phải thỏa hiệp với cô, nghĩ thế cô có chút đắc ý, luôn cảm thấy người qua lại trên đường đều không biết cô hạnh phúc nhiều thế nào, dường như đều không hạnh phúc bằng cô, vui sướng mà kiêu ngạo vô cùng.
Từ đầu phố đến cuối phố, Lý Bán Trang chẳng mua gì nhưng nụ cười chẳng hề thay đổi, Lý Lộ Từ nhìn phút giây em gái vui vẻ, nghĩ thầm cứ như thế này đi tiếp, cảm thấy cũng không tồi, nghĩ một lúc, dò hỏi:
- Anh hỏi em việc này, nếu như hi sinh sắc đẹp và vóc dáng để đổi lấy trường thọ mấy trăm tuổi, em có muốn không?
Lý Bán Trang không chút do dự lắc đầu.
- Biến thành người quái dị sống mấy trăm tuổi để làm gì, dọa mọi người vui lắm sao?
- Cũng chưa chắc là người quái dị, chỉ là người có nhiều thịt hơn trở thành cao lớn khỏe mạnh hơn, nói không chừng có dáng vẻ của nữ võ sĩ quyền anh.
Lý Lộ Từ biết là em gái tuyệt đối đặt nhan sắc lên đầu tiên.
- Thế thì chờ tới khi em trở thành bà già rồi mới biến thành trường sinh bất lão được không?
Lý Bán Trang vẫn lắc đầu, nữ võ sĩ quyền anh chẳng lẽ lại không xấu sao? So với con trai trông còn nam tính hơn, anh trai sẽ không thích, anh trai thích con gái dịu dàng, xinh đẹp như Lý tử.
- Không biết sao, haha, nếu em trở thành bà già thì anh vẫn cứ như thế này thôi, như thế thì thật kì lạ.
Lý Lộ Từ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, nhưng quả trường sinh ăn rồi, nếu chỉ có mình trường thọ, em gái không thể, như thế điều duy nhất mình còn có thể theo đuổi chỉ sợ là theo An Nam Tú chạy tới Thiên Vân thần cảnh, nếu không nhìn thấy người thân cạnh mình dần dần già đi, như vậy nhất định sẽ rất đau khổ.
- Vấn đề là ở chỗ, em bây giờ đã lớn rồi, không nghe mấy câu chuyện cổ tích dụ dỗ trẻ con của anh đâu.
Lý Bán Trang kéo Lý Lộ Từ đi vào trong hộp
- Em biết ở đây có máy ảnh sticker, rất tiện.
- Chụp ảnh sticker làm gì? Lấy điện thoại chụp lại, sau đấy tìm quán photo của trường rửa ảnh ra.
Lý Lộ Từ rõ ràng không hiểu tâm lý con gái thích chụp ảnh.
Chụp ảnh sticker đẹp hơn chụp ảnh điện thoại nhiều, hơn nữa có rất nhiều hình nền đẹp, Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang chụp một bộ, Lý Bán Trang cắt ra một bức ảnh lớn nhất của hai người chụp chung, 2 anh em nhìn tấm ảnh cười tủm tỉm.
- Anh, em thấy chúng ta cười rất giống nhau.
Lý Bán Trang nhìn bức ảnh chụp chung có chút ngơ ngác.
- Vì chúng ta cùng nhau lớn lên, tính cách cũng không khác nhau là mấy cho nên nụ cười rất giống nhau, nhưng mà em thấy ngoài nụ cười, hai chúng ta chẳng giống nhau nữa.
- Thế có muốn làm giám định không, nói không chừng em đúng là ở trên cây hái xuống, An Nam Tú luôn cho nghĩ mình là từ trên cây hái xuống...
Lý Lộ Từ ôm Lý Bán Trang , mỉm cười:
- Nếu em không phải là em gái anh, vậy thì gả cho anh đi, dù sao thì anh cũng không nỡ gả em cho người khác.
- Thật đó?
Lý Bán Trang kéo tay anh, chăm chú nhìn Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ bị ánh mắt của cô nhìn có chút sợ hãi, em gái thật sự đã trưởng thành rồi, không thể trêu chọc vớ vẩn được, nếu không thật sự có chút xấu hổ.
- Em mới không cần...
Lý Bán Trang hừ một tiếng, quay đầu đi, má hây hây đỏ, từ bên phía má lún đồng tiền kéo dài đến bên cạnh tai, mãi cho đến tận cổ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế