Thái Âm Huyền kinh
Thanh niên lúc này đang mặc một chiếc quần còn sót lại đang ngồi trên bàn nhãn nhã uống trà. Thi thoảng hắn mỉm cười quay lại nhìn về phía tấm bình phong có một mỹ nữ đang tắm.
Thiếu nữ lúc này lòng đây nghi hoặc. Tại sao hắn làm vậy với mình? Tại sao hắn làm việc đó xong những lại vẫn dám ở lại? Hắn là ai?... Lại nghĩ đến hành động điên cuồng hôm qua của hắc bào thanh niên nàng lại cáu giận cắn chặt hàm răng: “Đồ cầm thú...”
Nghe thấy vậy thì hắn chỉ mỉm cười. Lúc này hắn đi về phía một góc của căn phòng. Cầm lấy lọ mực cùng một chiếc bút lông và vài mảnh giấy. Ở thế giới đại lục này họ dùng một loại phẩm màu đen làm mực để viết còn bút thì dùng một loại lông vũ của một chim cấp một. Cầm những những thứ này Tiêu Kiếm nhẹ nhàng bước về phía chiếc bàn uống trà. Hắn đặt mọi thứ lên bàn rồi lại quay sang nhìn về phía bình phong nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Cầm lấy bút lông khẽ chấm lên lộ mực đặt lên trang giấy trắng. Lúc này Tiêu Kiếm đột nhiên ngừng lại, khóe mắt hắn có chút đỏ lên. Nhã Phi lúc này đã bước ra khỏi phòng tắm. Nàng đang quấn một chiếc khắn tắm quanh mình quay sang nhìn thiếu niên người mà đã cướp đi lần đầu tiên của mình cùng với mang cho bản thân nàng bao nhiêu cảm giác kỳ lạ. Khi thấy đôi mắt hắn đỏ lên đang tập trung vào trang giấy thì nàng đột nhiên có chút cảm giác kỳ lạ trong lòng: “Ngươi làm gì vậy? Ngươi khóc?”
Từ trong im lặng Tiêu Kiếm tỉnh lại quay sang nhìn về phía Nhã Phi thì mỉm cười: “Ha, nàng nghĩ cầm thú biết khóc sao?”
“Ngươi” Nhã Phi cắn chặt răng: “Ngươi đồ vô sỉ!”
Đưa hàm răng trắng hếu lên Tiêu Kiếm đưa tay chỉ vào chúng mỉm cười: “Răng ta rất trắng đẹp mà hôm qua nàng cũng được thưởng thức nó rồi mà không phải nàng đã quên đấy chứ, cái lần đầu tiên của nàng...?” Tiêu Kiếm còn cố nhấn mạnh kéo dài chữ lần đầu tiên
“Ngươi...” Nhã Phi lúc này khuôn mặt trở lên đỏ bừng, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két: “Nói đi ngươi là ai?”
“Sword”
“Sword, Sword...” Nhã Phi lẩm bẩm cái tên này vài câu: “Ta chưa từng nghe thấy ở đâu có một cái tên như vậy?”
“không phải nàng định nói cái tên đó thật khó nghe đấy chứ?”
“...”
Tiêu Kiếm nhìn Nhã Phi, đôi mắt hắn đầy dâm tà quét tất cả người Nhã Phi từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên giọng thấp nhỏ lẩm bẩm: “Quả là tuyệt phẩm!”
“Ngươi...”
“Ha” Tiêu Kiêm cười một tiếng: “Không đùa bỡn với nàng nữa, chúng ta vào việc chính nhé. Nàng hẳn phái biết nàng không thể tu luyện đấu khí đi!”
“ngươi...” Lúc này Nhã Phi đôi mắt mở lớn nhìn chăm chú hắn. Từ nhỏ nàng đã không thể tu luyện đấu khí vì thế nàng mới hết sức tập trung vào làm quản lý nhân sự cho Mễ Đặc Nhĩ gia tộc hy vọng thông qua nó mà nàng và mẫu thân có thể được Mễ Đặc Nhĩ gia tộc công nhận. Nàng với ánh mắt nghi hoặc nhìn vào hắn: “Làm sao ngươi biết!”
“Well, hôm qua sờ khắp thân thể lão bà của ta ta mới phát hiện ra đấy!”
“Ngươi...” Nàng đỏ bừng mặt chỉ ngón tay về phía hắn: “ta lúc nào đã là lão bà của ngươi?”
Mặc kệ những lời này Tiêu Kiếm vẫn tiếp tục mở miệng nói: “Nàng có nghe nói đến Thần Âm thân thể?”
“Nga” Nghe thấy thế thì Nhã Phi khẽ lắc đầu. Nàng quả thực chưa nghe thấy cái tên này bao giơ.
“Ân” Thấy thế thì Tiêu Kiếm khẽ gật đầu: “Nàng chưa nghe thấy cũng không có lý gì. Vì Thần Âm thân thế hơn nghìn năm mới xuất hiện một lần. Hơn nữa thân thể này chỉ xuất hiện ở nữ giới cực kỳ hiếm thấy. Người xuất hiện này khi tu luyện một số công pháp sẽ không thể tu luyện được tỉ như đấu khí công pháp vậy?”
“Nga” Nghe thấy thế Nhã Phi tự nhiên giật mình.
Tiêu Kiếm lại tiếp tục nói: “Với công pháp của thế giới này nàng đừng hy vọng có thể trở thành cao thủ. Nhưng với ta thì lại khác ta có thể cho nàng thành cao thủ đỉnh cấp trên cái đại lục này hơn nữa nàng còn thành cao cấp luyện dược sư?”
“Nga” Nghe thấy thế thì Nhã Phi cực kỳ nghi hoặc há hốc mồm nhìn về phía Tiêu Kiếm với ánh mắt đầy ngờ vực. Trên đại lục này ai mà không muốn trở thành luyện dược sư. Luyện dược sư trên đại lục này không khác gì phượng mao lân giác vì ngoài yêu cầu cơ thể có hai thuộc tính hỏa mộc ra còn cần linh hồn cực kỳ cường đại. Nhã Phi lắp bắp: “Ngươi, ngươi thật có thể...”
Tiêu Kiếm nhìn về phía Nhã Phi: “Tất nhiên, nhưng ta muốn một thứ của nàng...” Tiêu Kiếm bắt đầu nhẹ nhàng đi về phía Nhã Phi. Kéo mạnh lấy tay nàng, Nhã Phi lúc này có chút kháng cự, Tiêu Kiếm nhàn nhạt mỉm cười hôn lên môi nàng: “Đó là trái tim của nàng...”
“Ưm” Nhã Phi khẽ rên lên một tiếng. Tiêu Kiếm lúc này bế nàng lên đi về phía giường. Nhã Phi nhìn về phía đôi mắt tự tin của thanh niên không hiểu sao nàng có cực kỳ tự tin thanh niên này không có nói dối nàng. Nhã Phi khẽ nói nhỏ giọng khuôn mặt đỏ bừng: “Ta, hôm qua ta vẫn còn đau...”
Tiêu Kiếm cười cười lắc lắc đầu: “Hahaha, ta chỉ muốn dùng đấu khí giúp nàng tẩy kinh phạt tủy thôi, chứ nàng nghĩ gì hả?” Tiêu Kiếm dùng đấu khí thay cho từ chân nguyên để cho Nhã Phi dễ hiểu là hắn không muốn nàng hiểu lầm.
“Ngươi...” Khuôn mặt Nhã Phi đỏ bừng nhìn với ánh mắt trách móc.
Nhã Phi lúc này ngồi khoanh chân trên giường, Tiêu Kiếm đặt hai tay lên người nàng. Hắn vận khởi Cửu Dương Thần Long quyết bắt đầu len lỏi vào từng kinh mạch thớ thịt tiến tới giúp nàng tẩy kinh phạt tủy mở rộng kinh mạch. Qua một canh giờ, thu công lại Tiêu Kiếm thở ra một hơi. Nhã Phi lúc này mở đôi mắt ra nhìn thì thấy nàng hơi cau mày. Xuất hiện trước mắt nàng là từng thứ cặn ghét, tảng màu đen kẹt bốc mùi đang bám chung quanh mình, nàng khẽ cau mày. Tiêu Kiếm mỉm cười: “Đừng lo cơ thể nàng tiết ra cặn bã sau khi tẩy kinh phạt tủy xong nên chuyện này không phải lạ!”
“Hừ, đáng ghét ta vừa tắm xong” Nói đến đây nàng lại cầm chiếc khăn tiếp tục bước vào phòng tắm. Thấy thế thì Tiêu Kiếm kéo nàng lại, bế nàng kiểu công chúa. Nhã Phi lúc này dãy dụa hoảng sợ: “Ngươi, ngươi muốn làm gì...”
Hắc, hắc cười lớn, Tiêu Kiếm nói: “Chỉ là thử chút tắm uyên ương mà thôi?”
“Ngươi...”
Không ngờ sau khi tắm xong Nhã Phi da dẻ càng trắng hơn, làn da của nàng không những trắng mà còn trở lên hồng hào trông cực kỳ mê người làm cho Tiêu Kiếm không khỏi phát hỏa trong bụng nhưng hắn biết thời gian còn dài cần gì phải quá gấp gáp. Tiêu Kiếm cùng Nhã Phi lúc này đang ngồi trên bàn còn hắn đã mặc một bộ quần áo mà Nhã Phi sai người hầu đem đến cho hắn.
Tiêu Kiếm đưa bút lên hắn ngập ngừng một chút viết lên mấy chứ trên trang đầu: “Thái Âm Huyền Kinh”. Thái Âm thân thể vốn là thần thể chỉ xuất hiện ở phái nữ. Thân thể này cực kỳ thích hợp với tu chân loại chí nhu chí âm giống như một số bí kỹ của gia tộc tuyết nữ hay băng nữ. Trong đó “Thái Âm Huyền kinh” cũng là cực phẩm tu chân đứng ngang hàng với Tuyết Yêu Tu Ma cực phẩm tu ma của phái nữ có chí âm thân thể. Ngoài ra Thái Âm Huyền Kinh khi luyện sẽ luyện ra Thái Âm chân hỏa cực kỳ thích hợp với luyện đan.
Thái Âm Huyền Kinh cũng chia làm cửu tầng nếu tính cả tầng hướng dẫn nhập môn là có mười tầng. Mỗi một tầng đều có công pháp khác nhau hướng dẫn chi tiết đảm bảo tu chân tiến từ luyện khí tiến trúc cơ cho đến độ kiếp kỳ. Tiêu Kiếm sau khi ghi chép xong cũng cặn khẽ giải thích tỉ mỉ cho Nhã Phi nghe.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Nhã Phi ngồi khoanh chân trên giường bắt đầu tu luyện. Trong thâm tâm nàng lúc này không hiểu sao lại cực kỳ tin tưởng người nam nhân ngồi trên bàn uống nước kia. Lúc này thanh niên đang ngồi cầm lên bút mực loay hoay viết vài dòng chữ gì đó.
Nhã Phi lúc này bắt đầu điều động linh khí tiến vào cơ thể nàng. Linh khí chúng quanh liên tục tiến vào cơ thể Nhã Phi làm nàng tiến tốc cực nhanh. Tiêu Kiếm nhìn Nhã Phi há hốc miệng: “Tiến nhập trúc cơ kỳ, ta fuck đúng là Thần Âm thân thể nga...” Nói đến đây Tiêu Kiếm đúng là khóc ra nước mắt không ngờ trong thời gian chưa đầy nửa tiếng tiến vào trúc cơ kỳ đây, đây đúng là... Tiêu Kiếm thở dài một hơi.
Nhã Phi lúc này hai mắt từ từ mở ra, trong mắt nàng lóe sáng một chút kim quang. Thiếu nữ thở ra một đám trọc khí. Lúc này đôi tay nàng bắt đầu biến áo một ngọn lửa trắng xuất hiện trong ngón tay của nàng. Nhã Phi mừng giờ hét lớn: “A, a... không ngờ ta lại nhanh chóng tiến vào trúc cơ kỳ như vậy, giờ ta đã tương đương với tam tinh đấu giả a...”
Tiêu Kiếm đúng là méo mặt nhìn về phía Nhã Phi thở dài một hơi. Thế này chẳng bao lâu nữa chắc chưa đầy trăm năm nàng sẽ phi thăng tiên giới quá. Tiêu Kiếm cảm thán. Dù sao không sao dù gì nàng cũng là lão bà của mình, nàng mạnh lên mình cũng khá là vui mừng. Tiêu Kiếm lúc này mới lấy lại tự tin nhìn về phía Nhã Phi: “Ít gì cũng thưởng công cho ta một chút chứ...?”
“Ngươi...” Nhã Phi lúc này đỏ mặt: “ngươi muốn ta thưởng gì cho ngươi nữa chẳng phải tất cả ta cũng cho ngươi rồi sao, cả... cả thân thể của ta...”
“Hắc, lấy chút lợi tức mà thôi!” Nói đến đây Tiêu Kiếm khẽ hôn lên đôi môi nàng một cái. Nhã Phi chỉ khẽ phát ra một tiếng: “Ưm...”
“Nhã Phi, Nhã Phi...” Đột nhiên trong có một người đập cửa.
“Nga” nghe thấy thế Nhã Phi đẩy Tiêu Kiếm ra, nàng đột nhiên nói: “Là Cốc Ni thúc thúc”
“Cốc Ni” Tiêu Kiếm lẩm bẩm: “Là một nhị phẩm luyện dược sư? Cũng được ta đang cần gặp lão đây!”
...
“Cốc Ni thúc thúc, thúc vào đi” Nhã Phi lúc này hô lên.
Nghe thấy thế thì Cốc Ni đẩy cửa tiến vào. Xuất hiện trước mặt hắn là một thanh niên tầm ngoài hai mươi cực kỳ đẹp trai đang mặc một bộ quần áo màu trắng. Hắn đang ngồi nhàn nhã uống trà. Mà xuất hiện trước mắt Tiêu Kiếm là một trung niên ngoài bốn mươi gần năm mươi tuổi. Ăn mặc một bộ y bào luyện dược sư trên đó gắn hai sao chứng cho thân phận nhị phẩm luyện dược sư.
“Chẳng lẽ mấy người hầu nói là thật” Cốc Ni lẩm bẩm lúc này hắn nhìn về phía thanh niên này với con mắt đầy nghi hoặc: “Vị công tử đây là?”
Nhã Phi đang định trả lời thì Tiêu Kiếm cướp lời: “Ta là Sword phu quân của Nhã Phi!”
“Cái gì” Cốc Ni há hốc miệng quay sang nhìn về phía Nhã Phi cũng đang ngây mắt nhìn thanh niên: “Nhã Phi ngươi đây là...”
“Ta, ta...” Nhã Phi lại quay sang nhìn Tiêu Kiếm với con mắt hình viên đạn mang theo sự trách cứ.
Tiêu Kiếm đột nhiên ngắt lời: “Cốc Ni ngươi hẳn là một nhị phẩm luyện dược sư, ngươi có muốn lên tam phẩm luyện dược sư?”
“A” Nghe thấy điều này đột nhiên Cốc Ni há hốc miệng nghi hoặc nhìn về phía thanh niên ngẫm nghĩ chẳng lẽ mình nghe nhầm điều gì đây? “Ngươi, ngươi có thể giúp ta trở thành tam phẩm luyện dược sư”
Tiêu Kiếm cầm mấy tờ giấy đẩy về phía trước Cốc Ni nói: “Cầm lấy, nhớ nó xong rồi đốt đi”
“Đây là?” Cốc Ni đưa tay cầm lấy mấy tờ giấy thì trên đó hàng loạt các chữ viết của một loại công pháp kỳ lạ. Chỉ trong một lúc Cốc Ni há hốc mồm như không tin đây là sự thật, con mắt nhìn về thanh niên: “Không biết tiền bối có gì sai bao, ta Cốc Ni dù hy sinh cả tính mạng cũng nhất định sẽ báo đền ân đức của đại nhân...”
“Nga” Nhã Phi há hốc mồm nhìn về phía Tiêu Kiếm. Nàng giờ này nghi hoặc nhìn hắn không ngờ hắn còn có thể nàng hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Tiêu Kiếm mỉm cười. Thật ra chỉ là một bộ công pháp nâng cấp linh hồn thứ phẩm, không quá đáng giá. Nếu nói để cho Cốc Ni cố gắng cả đời có lẽ hắn sẽ tiến nhập được thất phẩm luyện dược sư. Tiêu Kiếm thờ dài một hơi quay sang nhìn Nhã Phi: “Ta vì nàng bỏ ra nhiều thứ như vậy không biết nàng thưởng cho ta thứ gì đây?” Tiêu Kiếm quăng cho Nhã Phi con mắt đầy dâm tà.
Nhã Phi đỏ mặt, thể nào tên này cũng không có ý gì tốt lành. Nàng cắn răng: “ngươi, ngươi muốn ta làm cái gì...”
Tiêu Kiếm gãi gãi cằm thở thẻ vào tai. Nghe xong Nhã Phi mặt đỏ bừng: “Đáng ghét...”
Thấy hành động này Cốc Ni chỉ biết ho khan một cái. Hai người lcus này mới chịu tách nhau ra. Tiêu Kiếm đưa cho Nhã Phi mấy tờ giất. Nhã Phi cầm lên:
“thạch Anh, hoàng thạch, hỏa thiết, kim ti tằm... hoàng tam thảo, lam diệp anh quả... ”
Nhã Phi nghi hoặc quay sang nhìn về phía Tiêu Kiếm: “ngươi, ngươi cần những thứ này làm gì?”
“Đại nhân hẳn là một vị luyện dược sư đi” Cốc Ni lên tiếng nghe thấy thế thì Tiêu Kiếm khẽ gật đầu. Nhã Phi thấy vậy cũng không ngạc nhiên lắm. Cốc Ni lại tiếp tục lên tiếng: “Nhưng những thứ khoáng thạch này không biết đại nhân...”
Nghe thấy thế thì Tiêu Kiếm khẽ cau mày: “Cốc Ni ngươi không nên hỏi quá nhiều biết nhiều không tốt đâu?”
“A, xin lỗi đại nhân Cốc Ni thất lễ” Cốc Ni lúc này cả người đầy mồ hôi lạnh. Nhã Phi cau mày ném cho Tiêu Kiếm một ánh mắt trách mắng. Tiêu Kiếm thở dài một hơi: “Dạo này không biết Dược Chiến đại sư có hay ghé qua đây?”
“A” Nhã Phi quay sang nhìn Tiêu Kiếm: “Dược Chiến, chàng quen biết với vị luyện dược sư thần bí này sao?”
“Quen...” Tiêu Kiếm cười nhạt: “Dược Chiến ông ấy là phụ thân của ta...”
“Nga” Nghe thấy thế thì Nhã Phi cùng Cốc Ni há hốc mồm. Mấy năm gần đây Mễ Đặc Nhĩ gia tộc luôn nhận được một mối làm ăn lớn từ một luyện dược sư tên là Dược Chiên, cả người thần bì không ai biết là mấy phẩm chỉ biết rằng người này ngoài tứ phẩm luyện dược sư có lẽ là ngũ phẩm hoặc lục phẩm luyện dược sư hơn nữa lại tinh thông luyện khí sư rất nhiều gia tộc đều cho người tìm hiểu về vị thần bí nhân này nhưng đều không có kết quả.
“Lạ lắm sao?”
Hai người lúc này quay sang nhìn nhau thảo nào có thể dạy ra một tên quái thai như thế này. Nhã Phi lúc này quay sang nhìn Tiêu Kiếm: “Chàng lúc này đã là mấy phẩm luyện dược sư?”
Tiêu Kiếm mỉm cười: “Tính là ngũ phẩm đi” Thật ra thì Tiêu Kiếm hắn có phải là luyện dược sư cái quái gì đâu. Lần này hắn mua những thứ này để luyện dược tề cùng với luyện khí đấy chứ.
“A” Nghe thấy hai người hít vào lấy một hơi khí lạnh.
Tiêu Kiếm quay sang nhìn Cốc Ni: “Ta có việc yêu cầu mong Cốc Ni đại sư có thể đáp ứng!”
“không biết ta có thể giúp gì đại nhân” Cốc Ni giọng đầy kính trọng
“Ta muốn đại sư nhận Nhã Phi làm học trò dạy cho nàng luyện dược”
“A” Cốc Ni kinh hãi: “không phải Nhã Phi không thể luyện ra đấu khí sao?”
Tiêu Kiếm thấy vậy thì đáng mắt về phía Nhã Phi. Nhã Phi mỉm cười như hiểu ý lúc này nàng giơ tay lên trong bàn tay xuất hiện một ngọn lửa màu trắng sáng hơn nữa có chút lành lạnh.
Cốc Ni há hốc mồm: “Đây là chỉ có tứ phẩm luyện dược sư mới làm được, từ khi nào mà Nhã Phi con...” Cốc Ni lắp bắp nói không lên lời.
Thấy vậy thì Nhã Phi mỉm cười quay sang nhìn về phía Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm cũng quay sang đưa cho nàng ánh mắt đầy yêu mếm. Lúc này hắn quay sàng nhìn Cốc Ni: “yên tâm đi, Nhã Phi chắc chắn có đủ điều kiện để trở thành luyện dược sư”
...
Sau khi bàn giao xong mọi thứ Tiêu Kiếm bước ra cửa, trước khí đi hắn không ngại giữa chốn đông người hôn lên môi Nhã Phi một lần giọng nói nhỏ nhẹ vào tai nàng: “Ta sẽ sớm trở lại”. Trước khi đi hắn còn hôn gió nàng một cái. Hành động này làm nàng đỏ bừng mặt. Thiếu nữ ném cho hắn ánh mắt trách mắng nhưng trong lòng không khỏi mỉm cười.
“A” Cốc Ni há hốc mồm phát ra một tiếng: “Ngự không phi hành đấu tông cường giả”
“nga” mọi người hít một hơi lạnh nhìn về phía thanh niên đang bay trong không trung mà trên vai không có cánh chim. Thật ra thì là một bộ phi hành thuật của Tiêu Kiếm giúp hắn không cần đấu khí hóa dực mới phi hành được. Nhã Phi lúc này cũng ngước nhìn về phía thanh niên đã cướp đi lần đầu của nàng hay đúng hơn là người đàn ông duy nhất của đời nàng đang phi hành trong không trung. Lúc này trong lòng nàng không biết ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Từ chiều cho đến nhá nhem tối, một thiếu niên đang quỳ xuống. Trước mặt hắn là hai trung niên nhân. Một thiếu phụ đang cầm khắn trắng ngồi đó nhìn hắn. Một trung niên nhân khác thì đi đi lại lại, tay liên tục chỉ vào hắn miệng liên tục chửi mắng quát tháo.
“Phu quân dù gì Kiếm Nhi cũng biết lỗi rồi ông tha cho nó đi!”
“Bà thì biết cái gì hừ đời nào có con cái đi ra ngoài mà không biết xin phép phụ mẫu lấy một câu...”
“Phụ thân, mẫu thân hài nhi biết lỗi rồi!”
“#$%^&*(^&*(....”
“Vâng hài nhi nhận lỗi!”
“@#$%^*&%$^*&...”
“Vâng là do lỗi của hài nhi!”
“#$%^*&(&*...”
“Vâng hài nhi biết lần sau hài nhi không dám nữa”
...
Ngồi trong động sau đại sơn của Tiêu gia, một bạch y thanh niên thở ra một hới. Hắn lắc đầu khá là mệt mỏi. Bữa dạy dỗ lần trước làm hắn gần như tụt lực mà chết. Tiêu Kiếm lúc này trong tay cầm mấy cái răng sữa. Đây là mấy cái răng sữa mà hắn thay răng vĩnh viễn hắn giữ lại. Tiêu Kiếm thở ra một hơi. Hắn cầm lấy hai chiếc răng tung lên không trung.
Thật ra lần này Tiêu Kiếm muốn luyện phân thân để tiến hành kế hoạch cực kỳ thâm hiểm của hắn. Hay nói đúng hơn hắn muốn chơi một ván cờ lớn. Bí kỹ luyện phân thân chia làm hai loại chính: một loại dùng máu thịt cơ thể của bản thân, một loại dùng các loại vũ khí có linh tính đưa một phần linh hồn của bản tôn. Hai loại này có gì khác nhau: loại dùng vũ khí thì tốc độ tăng trưởng chậm, thân thể mạnh, bản tôn chết phân thân sẽ không tồn tại; loại dùng máu thịt tốc độ tăng trưởng nhanh, thân thể không khác gì bản tôn, bản tôn chết phân thân vẫn sống.
Hai chiếc răng lơ lưng trong không trung. Tiêu Kiếm lúc này hòa mình vào trong thức hải, trong thức hải hắn thấy linh hồn mình đang bay bổng. Tiêu Kiếm hít một hơi khí lạnh giơ tay lên chém mạnh về phía một bên của bản thân. Hai nhát chém vung lên hai đoạn linh hồn bị tách ra hình thành hai Tiêu Kiếm. Lúc này chủ hồn trở nên hơi có chút mờ ảo.
Mở ra hai mắt Tiêu Kiếm quát khẽ: “Ra” từ thân thể hắn hai qur cầu sáng trắng bay về phía hai chiếc răng nhập vào trong chúng. Liên tục biến ảo các kiểu tay Tiêu Kiếm lúc này hắn tự đánh vào ngực mình từ miệng hắn phụt ra một luồng máu lớn phun lên hai chiếc răng.
Hai chiếc răng bị nhuộm máu phát ra những tiếng “ti, ti...” rất nhỏ. Hai chiếc răng hình thành hai quả cầu máu to lớn. Tiêu Kiếm lại tiếp tục đưa máu huyết của bản thân đầu nhập hai quả cầu máu. Hai quả cầu máu càng ngày càng to. Tiêu Kiếm cả người run rẩy khuôn mặt trắng bệch hắn mới dừng lại.
Một luồng sáng hay đùng hơn một dòng khí linh hồn màu đỏ kết lỗi giữa hắn và hai huyết cầu. Từ huyết cầu bắt đầu mọc ra những cánh tay, những bắp chân. Hai con người bắt đầu hình thành từ hai quả cầu. Tiêu Kiếm vẫn tiếp tục tập trung về phía hai huyết cầu, hắn không giám lơ lỏng một giây. Cả đầu hắn và cả mồ hôi.
Từ trong hai huyết cầu một quả hình thành một nhân hình giống y hệt Tiêu Kiếm một quả khác hình thành một thanh niên hao hao hắn nhưng thanh niên này lại có mái tóc màu đen tuyền đôi mắt màu xanh biếc đầy cuốn hút.
“Hô” khẽ hô một câu trong tay Tiêu Kiếm lại đánh ảo ra pháp quyết từ trong tay hắn một đồ án máu đỏ quang mang đánh thẳng về phía hai thanh niên lơ lửng trên không trung. Huyết quang đánh vào trong mi mắt của họ. Quang mang lóe lên một cái rồi biến mất.
Xuất hiện trước mặt hắn là hai thanh niên, Tiêu Kiếm thở dài ra mội hơi. Hai thanh niên bước đến cung kính: “Bản tôn...”
Vứt cho hai thanh niên một bộ y phục, Tiêu Kiếm mỉm cười hắn bắt đầu lấy mấy viên đan dược bỏ cả đống vào mồm miệng lẩm bẩm: “Đan dược do phụ thân luyện không tệ nắm”. Hắn bất đầu ngồi xuống tu luyện hồi lại khí.
Sau khi tỉnh dậy Tiêu Kiếm thở ra một hơi chọc khí. Hắn quay sang nhìn về phía thanh niên giống y như hắn, Tiêu Kiếm từ đó lên tiếng: “Làm thế thân, mấy ngày nay ngươi tập trung tu luyện nếu có thời gian rảnh rỗi nghiên cứu pháo hoa và bánh kem giúp ta, ta còn ít tiền ở đây...” Tiêu Kiếm vứt cho thiếu niên giống y hệt hắn một cái tinh tệ.
Hắn nhìn hai thanh niên, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định tẩy kinh phạt tủy cho hai thiếu niên. Giúp hai cái phân thân này nâng cấp thực lực lên. Trong lúc thực hiện hắn không ngờ được chân nguyên lại có thể giúp đấu khí tăng lên tu vi điều này thật đáng kinh ngạc. Sau khi Tiêu Kiếm giúp cả hai tẩy kinh phạt tủy cùng nâng cấp thực luwck xong hắn mệt mỏi lắc đầu miệng lẩm bẩm: “Vậy là mất toi 1trăm năm tuổi thọ cho hai cái phân thân!”
Sau khi phân phó thiếu niên tóc bạch kim xong hắn cầm thiếu niên còn lại hướng thẳng đế đô phi hành.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Tiêu Kiếm mất cả thàng mới có thể hoàn thành mọi thứ thuận lợi từ đế đô trở về Ô Thản thành. Có vẻ lúc này hẳn Nhã Phi đã thu gom giúp hắn xong dược liệu đi. Cầm trong tay chút tinh tạp còn lại Tiêu Kiếm lắc đầu chán nản. Lần này không đủ tiền giao cho Nhã Phi có lẽ hắn còn cần chút tiền a, mà tiền từ đâu ư? Nghĩ đến đây Tiêu Kiếm mỉm cười nở ra một nụ cười tà ác. Hắn hướng phòng phụ thân đi tới.
Có vẻ như mẫu thân đã ra ngoài, hắc... Tiêu Kiếm nở ra mộ nụ cười quái ác. Tiêu Kiếm bước đến gõ gõ cửa. Nghe thấy tiếng gõ cửa Tiêu Chiến mở mắt ra: “Kiếm Nhi phải không vào đi?”
“Vâng” Tiêu Kiếm mở cửa khẽ bước vào. Tiêu Chiến thấy vậy thì thở dài mặt méo mó : “Kiếm Nhi không phải ngươi đến lại xin phụ thân tiền đấy chứ?”
“A, a, phụ thân ngài quả là anh minh” Tiêu Kiếm lại tiếp tục lịnh bợ: “Kiếm Nhi có được người phụ thân anh minh thần võ như ngài quả là phúc ba đời a...”
“Hừ” Tiêu Chiến cáu gắt: “Đừng làm trò nữa, lần này ngươi cần bao nhiều”
Tiêu Kiếm đếm đếm ngón tay hắn giơ ngón tay lên: “Không nhiều lắm khoảng một nghìn vạn kim tê thôi”
“Nga” Tiêu Chiến mặt nhăn nhó nhìn hắn: “Cái gì ngươi sao không đi ăn cướp đi, ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ!”
Tiêu Kiếm thấy thế thì bĩu môi: “Đừng tưởng ta không biết ngài mới đến Mễ Đặc Nhĩ gia tộc bán vài trăm viên tứ phẩm đan dược cùng với mấy chục viên ngũ phẩm ngoài ra còn một vài viên ngũ phẩm đan dược... Vậy mà phụ thân ngài nói không ra tiền”
“Nga” Thấy thế thì Tiêu Kiếm cau mày: “Hừ, sao ngươi không đi xin tiền sư phụ ngươi đi. Sư phụ ngươi chẳng nói chẳng rằng ném cả trăm đứa trẻ cho ta rồi bỏ đi thỉnh thoảng mới quay lại. Hừ, tiền này làm gì còn...”
Tiêu Kiếm chán nản nhìn Tiêu Chiến: “Ngài đừng nói như hài nhi không biết, ẩn đôi mỗi đữa có được phát hai kim tê một tháng còn đâu toàn là tự lực luyện công...”
Tiêu Chiến thấy thế thì bíu môi: “Đây là tiền công của ta mà?”
“Tiền công của phụ thân?”
“Đúng vậy vì ta giúp chúng luyện thuốc chữa thương nên tất nhiên ta phải được trả công rồi!”
“Thé người có cho ta tiền không thì bảo”
“Không cho” Tiêu Chiến lúc này mỉm cười nhìn về phía Tiêu Kiếm.
“Người nhất định không cho”
“Đúng vây...”
“Được” Nghe thấy vậy thì Tiêu Kiếm cắn răng: “Ta sẽ đi nói với mẫu thân người lén đi bán dược liệu hơn nữa người còn giám học cái bộ môn gì ấy nhỉ...” Tiêu Kiếm gãi gãi cằm: “A, a đúng rồi gọi là thần nhãn có thể nhìn xuyên...”
“Nga” Tiêu Chiên bây giờ hắn bắt đầu trở lên hoảng hốt: “Được rồi, được rồi hài tử người muốn sao?”
Tiêu Kiếm lúc này nhếch nhếch miệng đưa tay về phía Tiêu Chiến ra hiệu.
Tiêu Chiến méo mó mặt mày hiểu ý. Hắn thờ ra một hơi ném về phía Tiêu Kiếm một cái tinh tạp màu vàng kim: “Trong đây là năm trăm vạn kim tệ lấy dùng đi...”
“Cảm ơn phụ thân?”
“Mà ngươi cần nhiều tiền như vậy làm gì vậy?”
“Dạ con đi hái hoa tìm liễu, tím mấy thứ mới lạ ạ!”
“Được rồi ngươi đi đi!” Nghe thấy Tiêu Chiến phất phất tay bảo Tiêu Kiếm rời đi. Tiêu Kiếm theo phân phó rời đi thì đột nhiên Tiêu Chiến quát lớn: “A, cái gì nghịch tử đứng lại cho ta, ngươi vừa nói cái gì?”
“Dạ, hài nói là mấy hôm nữa Huân Nhi sinh nhật hài nhi đi mua hoa làm sinh nhật cho Huân Nhi” Tiêu Kiếm lúc này hắc hắc cười: “Sư phụ lão nhân gia cần mấy thứ đồ khá mới lạ nên con theo phân phó đi tìm mau thôi...”
Nghe thế trung niên nam tử giận tím cả mặt mày quát: “Cút, cút ngay cho ta...”
Tiêu Kiếm thấy vậy hắc hắc cười lớn: “Phụ thân ngài toàn nghĩ bậy thôi a!”
“Tên tiểu quỷ này!”
Tiêu Kiếm lúc này mặc một bộ bạch y cực kỳ tiêu sái. Đây là bộ mà lần trước hắn được Nhã Phi tặng. Ra khỏi Tiêu gia lấp vào một chỗ trống không người Tiêu Kiếm biến thành một thanh niên ngoài hai mười bộ mặt y như lần trước thẳng hướng Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá mà bước.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Bạch y thanh niên tiến thẳng hướng Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá. Lúc này ở đại môn hai tráng hán mặc bộ y phục nói đúng hơn là đồng phục của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đang nghiêm nghị đứng canh cửa. Thấy Tiêu Kiếm định bước vào một tráng hán thanh niên định đứng ra ngăn cản: “Tiểu tử ngươi đến đây làm gì vậy?”
“Nga” một tráng hán khác quan sát kỹ Tiêu Kiếm lúc này hắn mới mồ hôi toát lạnh kéo ngay ống tay áo đồng bon tiến đến cung kính khom lưng trước Tiêu Kiếm: “A, đại nhân, đại nhân...” Tráng niên còn lại đáng định cáu gắt với đồng đội thì trước hành động kính cẩn của hắn, tráng niên cũng há hốc miệng nhìn.
“Ngươi quen biết ta sao?”
“A, hahaha...” Trung niên nhân vẫn tiếp tục kính cẩn không thèm để ý với đồng bạn đang ngơ ngác nhìn mình: “Làm sao tiểu nhân có thể quên được đại nhân khi mà hôm đó ngài đại triển thần uy lăng không phi hành. Hành động uy vũ đó của ngài đã đã để lại dấu ấn không thể nào phai nhạt trong lòng chúng tiểu nhân...”
“Ta khảo...” Tiêu Kiếm thầm chửi một tiếng.
Tráng niên nhân còn lại nghe thấy thì cả người run bần bật, người đầy mồ hôi lạnh. Hắn cúi đầu xuống hai chân run rẩy không nói lên lời. Hắn biết mình xong rồi đắc rội với một đấu tông cường giả thật là muốn chết. Thấy tên kia run rẩy như thế Tiêu Kiếm chỉ lắc đầu mỉm cười. Trung niên nhân lại tiếp tục nịnh bợ: “Mời ngài theo ta, ta sẽ ngay lập tức thông báo cho Nhã Phi tiểu thư a...”
Tiêu Kiếm thấy vậy mỉm cười gật đầu đi theo trung niên nhân bước về phía bên trong quay sang nhìn trung niên nhân: “Ngươi không tệ...” Từ trong nhẫn giới chỉ Tiêu Kiếm cầm ra mấy viên đan dược cấp ba ném cho hắn.
“A, a cảm tạ đại nhân” Trung niên nhân mỉm cười: “Phục vụ ngài là vinh hạnh của ta...”
Ngồi trong phòng uống trà Tiêu Kiếm tùy tiện vẫy vẫy tay ý bảo hắn rời đi. Trung niên nhân khom người cung kính mặt mày mừng rờ rời khỏi phòng.
Đang nhàn nhã uống trà thì một thân quần áo đỏ bước vào theo bên cạnh nàng là một trung niên nhân. Tiêu Kiếm thấy vậy thì mỉm cười nhìn. Thiếu nữ lúc này đôi mắt có chút đỏ nhìn về phía hắn. Trung niên nhân tiến đến cúi chào: “Đại nhân...”
“Được rồi ta chẳng nói với ngươi là gọi ta là Sword là được rồi sao?”
“Vâng đại nhân, a, Sword công tử”
“Ngươi, sao một tháng ngươi không đến gặp ta?”
Thấy vậy Tiêu Kiếm kéo tay thiếu nữ ôm vào lòng, thiếu nữ có chút phản kháng nhưng Tiêu Kiếm ôm chắc nàng không rời tay: “Tiểu nương tử nhớ lão công rồi sao”
Nhã Phi lúc này cả khuôn mắt đỏ bừng: “Hừ, ai nhớ ngươi... ai là nương tử của ngươi...”
Thấy hai người bắt đầu ân ái Cốc Ni nhìn họ đành phải ho khan mấy câu. Lúc này Nhã Phi dùng rằng ra khỏi vòng tay của Tiêu Kiếm, Tiêu Kiếm lắc đầu thở dài: “Cái lão phá đám này...”
“Cốc Ni đại sư mọi thứ đã chuẩn bị xong”
“Vâng công tử chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho công tử. Công tử chờ Cốc Ni sẽ đi lấy cho công tử...”
Tiêu Kiếm phất phất tay ý đuổi hắn đi. Đi ra ngoài Cốc Ni chán nản thở dài: “Cái này cũng quá phân biệt đi...”
Thấy trung niên nhân ra ngoài đóng cửa Tiêu Kiếm như con thú hoang lao đến ôm lấy Nhã Phi hôn lên môi nàng một ngụm. Nhã Phi khẽ rên lên: “ưm” một tiếng rất nhỏ.
“Thế nào tiểu yêu tinh sau khi ta rời đi nàng có nhớ ta không?”
“Hừ ai thèm nhớ ngươi, ngươi rời đi một tháng không đến thăm lấy ta một lần” Nhã Phi nói giọng nói có chút ghen tuông: “Không biết bỏ đi đâu trong cả một tháng...”
“Ngã ghen sao tiểu lão bà của ta?”
“Ai thèm ghen...”
Từ đằng sau Tiêu Kiếm ôm chặt lấy thắt lưng của nàng. Nhã Phi có chút dãy dụa phản kháng. Tiêu Kiếm ôm chặt không buông. Hắn từ phía sau khẽ nói nhỏ nhẹ vào tai nàng: “Nàng thật không nhớ ta sao, nhưng ta thì rất, rất nhớ nàng, đi cũng nhớ, lúc ăn cơm cũng nhớ, lúc đi ngủ cũng nhớ, mỗi một khắc ta lại nhớ đến nàng một lần nga... ”
“Hừ, dẻo mỏ” Nhã Phi lúc này đỏ mặt không còn phản khảng.
Tiêu Kiếm bắt đầu quay nàng lại phía hắn khẽ hôn lên môi nàng. Nhã Phi chỉ phát ra một tiếng ưm rất nhỏ. Đôi tay hắn bắt đầu vân về lên bộ ngực phong mãn của nàng. Nhã Phi khẽ rên lên một tiếng: “A, lão công đây là phòng khách...”
“A” Tiêu Kiếm quên mất chỗ này là phòng khách hắn mới gãi gãi đầu, kéo lấy tay Nhã Phi: “Đi về phòng nàng tối nay ta sẽ phục vụ nàng cả đêm hắc hắc...” Miệng Tiêu Kiếm đầy sự dâm tà nhìn về phía thân hình nóng bỏng của Nhã Phi.
“Đáng ghét!”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger