Chương 55: Tiên tử? Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Hải hấp thu làm cho những áp lực kinh khủng trong cái động này giảm đi, nhưng mà chúng vẫn rất cuồng bạo, chỉ cần Trương Hải thả lỏng tu luyện một chút là có thể hồn phi phách tán ngay.
Ở nơi sâu trong hang động này, có một bông hoa sen mỹ lệ đang tỏa ra đôi chút lấp lánh trong không gian tối tăm này.
Đó cũng là một trong những chỗ Trương Hải định tìm hiểu, nhưng còn chưa kịp chạy tới thì đã bị vướng vào trong dòng áp lực này rồi.
Bông hoa sen ấy không phải là một thứ trên thân thực vật, mà đó là một tác phẩm điêu khắc bằng băng, hay nói cho đúng thì là một khối băng trong suốt có hình hoa sen. Bông hoa cũng không phải nhỏ bé gì mà to y như mấy bông hoa cổ đại sâu bên trong rừng vậy, cả thân hoa ít nhất cũng phải cao đến gần ba mét, chiếm diện tích tới cả năm sáu mét.
Kỳ lạ ở chỗ, bông hoa tuy bằng băng nhưng cũng phát ra một hương thơm nhàn nhạt, rất quyến rũ, ngửi vào làm cho người ta thấy thanh tĩnh, say đắm. Một hương thơm dịu dàng nhưng lại có thể át đi mọi mùi hôi tanh của bùn lầy. Đó chính là đặc điểm của loài sen: gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nhìn kỹ lại, người ta có thể thấy, bên trong bông sen ấy đang cầm giữ một bóng người, là một cô gái trẻ, vô cùng xinh đẹp.
Nàng nhìn qua mới chỉ khoảng trên dưới hai mươi, một đôi lông mày rủ xuống như cành liễu mềm yếu, mái tóc dài đến ngang lưng thả xõa xuống đằng sau, đôi má nàng vẫn còn khá hồng hào, giống như không chịu tý ảnh hưởng nào của băng giá vậy.
Cô gái say ngủ nhưng đôi lông mày vẫn hơi nhíu lại, dường như đang cực kỳ khó chịu, cho đến khi Trương Hải hấp thu bớt một phần năng lượng ở trong động này, đôi lông mày xinh đẹp ấy mới dần dãn ra.
Thời gian trôi qua, Trương Hải càng ngày càng thấy không ổn, năng lượng trong người hắn đã bành trướng đến cực hạn, nếu cứ tiếp tục thế này thì thân thể và cả linh hồn hắn sẽ nổ tung thành cát bụi, từ nay không tồn tại trên cõi đời này nữa.
Lúc này, cô gái bên trong bông băng liên kia chợt mở mắt ra, trong đôi mắt ấy chứa đầy sự tĩnh lặng, lãnh đạm, một đôi mắt trong suốt như nước hồ thu. Mặc dù đôi mắt ấy không có nhiều tình cảm, nhưng nếu đàn ông nhìn vào đó, có lẽ cũng sẽ bị hớp mất hồn phách từ lúc nào không hay.
Đôi mắt cô gái hơi nghi hoặc, nhưng nhiều hơn lại là sự vui mừng, kinh ngạc. Đôi tai nàng, bàn tay nàng dường như cũng hơi rục rịch, giống như đang cảm nhận sự biến đổi nào đó trong không gian vậy.
Đôi mắt nàng hơi nhắm lại, như là đang tập trung tinh thần, khi mở ra thì đôi mắt đã tràn đầy sự quyết đoán.
Bông băng liên kia dần dần tan chảy từ bên ngoài, lại xuất hiện từng vết rạn nứt từ bên trong, những âm thanh rắc rắc phát ra càng ngày càng nhiều, bông băng liên cũng sắp tiêu tan rồi.
Ầm!
Âm thanh không lớn lắm, cô gái phá tung bông hoa sen vẫn bao bọc mình từ trước tới nay, thân hình mềm mại của nàng đáp xuống đất. Nhưng cô gái không có thời gian xem lại bản thân sau khi thoát ra khỏi khối băng kia, nàng nhanh chóng dồn tất cả sức lực vào chân, tiến từng bước lên phía trước. Nhìn nàng có vẻ cực kỳ mệt mỏi, nhưng bóng hình quật cường ấy cũng phải làm cho người ta khâm phục.
Trương Hải ở bên ngoài cũng đã nghe được âm thanh kia, hắn còn chưa kịp thắc mắc thì chợt cảm thấy áp lực xung quanh đang dần rút đi nhanh chóng. Tâm trạng hắn cảm thấy vô cùng vui mừng, chẳng lẽ… mình có thể thoát nạn rồi hay sao?
Sâu bên trong kia, cô gái đang cố tiến lên từng bước nhưng sắc mặt của nàng thì càng ngày càng tái, còn đâu sự hồng hào khỏe mạnh làm say đắm lòng người như ban nãy. Nếu ai nhìn thấy nàng lúc này thì chỉ cảm thấy nàng thật đáng thương, muốn ôm nàng vào lòng để chăm sóc thật tốt vậy.
Nguồn áp lực trên người Trương Hải rút đi như vũ bão, đang nhanh chóng tụ tập lại vào sâu bên trong động, đè ép lên người cô gái kia. Nàng lúc này cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực, tâm tình càng ngày càng trầm xuống.
Cách!
Một âm thanh khô khốc vang lên, bàn tay của cô gái cuối cùng cũng đã chạm đến được một bức tường, nàng không do dự gì mà ấn xuống, giống như đó là một cơ quan vậy.
Cùng với hành động của cô gái, cả bức tường trường mặt chợt phát ra kim quang vạn trượng, dần lan rộng ra cả cái hang động này, khung cảnh chung quanh chợt trở nên thật chói lòa, làm cho chính Trương Hải cũng phải nheo mắt lại nhìn. Nhưng cảnh tượng này cũng không kéo dài được bao lâu, cả không gian đã trở nên tối tăm như cũ, cô gái mệt mỏi ngồi bệt xuống, áp lực ở bên trong cái động này cũng đã biến mất toàn bộ.
Trương Hải cũng dừng luyện công, áp lực kia đã biến mất, hắn cảm nhận được! Tâm tình của hắn bây giờ chỉ tràn đầy sự tò mò với âm thanh kia, cùng với nguyên nhân làm cho áp lực đó biến mất mà thôi.
Nhanh chóng vơ hết đống không gian trữ vật kia vào người, Trương Hải lặng lẽ tiến lên. Ở trong cái động này, dường như tầm nhìn của hắn đã bị hạn chế, không thể nhìn xa được, vì thế, muốn biết chuyện gì chỉ có cách tiến lên mà thôi.
Con đường đã không còn lại gì nguy hiểm nữa, tâm tình của Trương Hải mặc dù chưa dám thả lỏng nhưng cũng an tâm hơn không ít rồi.
Tiến đến phía cuối hang động, Trương Hải chợt cảm thấy điều gì đó thật quỷ dị, vừa nãy hắn nghi ngờ ở trong này có người, nhưng mà… sao bây giờ lại chẳng thấy ai chứ?
Trương Hải còn đang lọ mọ quan sát chung quanh, chợt hắn thấy có gì đó thật nguy hiểm, tâm tình trở nên vô cùng cảnh giác. Từ trong bóng đêm, một bàn tay nhỏ bé, trắng nõn như búp măng xuất hiện, bàn tay này tuy di chuyển nhẹ nhàng nhưng ai mà dám coi thường nó thì nhầm.
Trương Hải đang định tránh thì cơ thể hắn chợt nhói lên, các năng lượng hút vào ban nãy còn chưa kịp hấp thu, bây giờ lại tác quái trong người hắn. Chỉ trong chớp mắt thất thần ấy, bàn tay kia đã nhẹ nhàng vỗ lên ngực hắn.
Tuy rằng lực vật lý không cao, nhưng khi chạm vào thân thể Trương Hải thì một dòng khí công cường đại đã kích vào thân thể hắn, đẩy hắn ra xa năm sáu bước. Một kích này bình thường đã có thể làm Trương Hải thương nặng, nhưng lúc này, một kích đó phảng phất chẳng là gì với hắn cả, chỉ là… năng lượng chưa kịp ổn định trong người hắn bắt đầu sôi lên, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, đau đến mức muốn ngất đi.
Cô gái kia ở trong bóng tối cũng không hy vọng nhiều về chuyện có thể làm cho hắn thương nặng, nàng vốn đã liều mạng tổn thương khí huyết để khống chế tên này trước. Lúc này nàng đã gần như kiệt sức, người đến kia là người như thế nào thì nàng không biết, nhưng nàng không thể đặt sinh mệnh mình vào một kẻ không rõ ràng như thế được.
Cách tốt nhất chính là tiên hạ thủ vi cường, khống chế hắn trước đã rồi có gì thì nói sau.
Tuy rằng nếu thất bại thì kẻ kia có thể sẽ trở mặt với nàng, nhưng mà trong tình huống nguy cấp thế này, nàng không thể suy nghĩ nhiều như thế được.
Thấy một kích kia vẫn không đánh gục được hắn, chỉ làm cho hắn lui lại xoa xoa ngực như đau đớn, cô gái muốn tiếp tục bồi thêm một kích, bàn tay trắng nõn lại giơ lên, cố gắng dồn toàn bộ sức lực vào một kích cuối cùng đó.
Khí huyết trong người Trương Hải đã sôi lên đến tận cùng, hắn có cảm giác tất cả sinh lực của mình đang muốn xả ra ngoài vậy, cổ họng thấy ư ứ, đầu lưỡi cũng đã có vị mằn mặn và tanh tanh của máu tươi. Trươi Hải không nhịn được nữa, hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào bàn tay xinh đẹp kia, bất giác, Trương Hải phun thẳng một ngụm máu về hướng đó.
Ngụm máu bắn thẳng lên mặt cô gái, Trương Hải cũng nhanh chóng ngửa người đổ nhào về phía sau, một kích của cô gái kia cũng vì thế mà rơi vào khoảng không.
Lúc này, nàng đã kiệt sức mất rồi, lại thêm một kích kia đã đi hụt, càng làm cho nàng bị tổn thương. Cô gái sắc mặt tái mét, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Hải đã gục hoàn toàn. Chợt, nàng cảm thấy một cỗ khí lưu cực kỳ khó chịu trong cơ thể mình bốc lên, nàng biết, tác dụng phụ của việc liều mạng đến rồi. Cô gái không nhịn nổi nữa, phun một ngụm máu ra, rơi vãi lên người Trương Hải. Sau đó, nàng giống như một đóa hoa vẫn lạc, mềm nhũn ngã xuống, vừa vặn nhào vào trong người Trương Hải, mệt mỏi ngất đi.
…
Không biết qua bao lâu.
Trương Hải cảm thấy thân thể mình lúc này vô cùng thoải mái, cỗ khí tức nhộn nhạo kia cũng đã dần dần tan đi, để lại cho hắn một cỗ năng lượng vô cùng sung túc đang tuôn trào trong cơ thể. Lúc trước, Trương Hải vẫn chỉ ra vẻ, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn kém Dương Thanh Kỳ về mặt tu vi, nhưng đến bây giờ, hắn đã cảm thấy tu vi của mình đã ngang bằng, thậm chí còn trên nàng một chút.
Trong ngực đang ôm một thứ gì đó thật ấm áp, hơn nữa còn có hương thơm dìu dịu làm say đắm lòng người. Trương Hải mơ màng, hắn thoải mái hưởng thụ thứ đó, khuôn mặt cũng cọ cọ vào thứ mềm mại đó, hai tay cũng siết lại. Trong lòng hắn thấy thật thoải mái vô cùng, thứ kia thật là hoàn mỹ, vừa mềm, vừa ấm, vừa thơm, nếu đêm nào đi ngủ cũng được ôm thì thật tốt, cảm giác ôm một mỹ nữ có phải cũng giống thế này hay không?
“Chiếc gối” kia chợt dãy dụa đôi chút, tuy rằng dãy dụa cực kỳ yếu ớt nhưng Trương Hải vẫn còn cảm nhận được. Hơi buồn bực mở đôi mắt ra, Trương Hải nhẹ nhàng buông tay khỏi cái gối đó.
“Chiếc gối” vừa được giải thoát đã ngồi hẳn lên, Trương Hải còn chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn đã cảm thấy bên má đau rát, một cái tát nổ đom đóm mắt đã giáng lên mặt hắn.
Cái tát này làm Trương Hải tỉnh hẳn, hắn đưa ánh mắt tò mò nhìn thẳng lên, thấy ngay một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trên người mình. Tuy rằng trong bóng đêm hơi mờ mịt nhưng vẻ đẹp của nàng cũng thừa sức tỏa sáng trong không gian này, làm cho Trương Hải nhìn không chớp mắt.
Nàng thật xinh đẹp… một đôi má đỏ bừng như đang xấu hổ, như là tức tối, đôi mắt như đang phún hỏa nhìn chằm chằm hắn. Bộ quần áo của nàng thật cao nhã, là một màu trắng trong tinh khiết, nhưng lúc này nó đã nhiễm đầy bụi bặm, thậm chí… trên ngực còn đang ướt nhèm. Nghĩ lại cái cảm giác vừa nãy, Trương Hải thầm tưởng tượng, phải chăng tại mình vừa nãy đã cọ mặt vào… chỗ đó.
Nhìn thấy vẻ mặt hồi tưởng đáng khinh của hắn, cô gái kia lại càng tức tối, vung tay lên định tát cho hắn một cái nữa. Trương Hải buồn bực vô cùng, đưa cánh tay bắt lấy cánh tay nàng lại.
Mặc dù Trương Hải không cố ý nhưng lực lượng của từ lúc ra khỏi Tâm Động đã tăng cường một lần, còn chưa kịp thuần thục thì khi vào đây đã tăng thêm một ít nữa, đâu phải chuyện đùa, chỉ giữ nhẹ một cái mà cô gái kia đã thấy đau đớn rồi.
Nàng cố gắng chịu đau, cuống cuồng đưa cánh tay còn lại ra, cố gắng gỡ cái kềm sắt của Trương Hải. Nhưng dường như là vô ích, cảm giác này giống như bàn tay của nàng sắp bị bóp nát ra vậy.
“Hức!” Cô gái cảm thấy thật sự rất đau, nhưng quan trọng ở chỗ, cái cường lực tí tẹo này mọi khi làm sao mà làm cho nàng khuất phục được, lúc này nàng thấy bất lực quá. Tâm tình ủy khuất, phiền muộn làm cho nước mắt đã rưng rưng nơi khóe mắt của nàng.
Nhưng nàng không khóc, khóc trước mặt kẻ địch, liệu hắn có tha cho nàng không, hay càng coi khinh nàng? Nàng không muốn làm trò cười…
Trương Hải cũng nhìn ra nàng đang đau, xem ra cô gái này cũng không còn gì nguy hiểm, hắn bình tĩnh buông tay nàng ra. Hắng giọng một cái, đang định nói thì cô gái kia lên tiếng:
- Hỗn đản! Tên khốn kiếp phàm phu tục tử ngươi sao lại dám làm ô uế bản tiên tử? Ta phải cho ngươi chết, không… là sống không bằng chết…
Tiếng Trung Quốc?
Chinese Lady à?
Lại còn bản tiên tử? Cái quái gì thế này?
Trương Hải ong hết cả đầu lên. Thế giới này loạn rồi hay sao? Vốn tưởng mấy thứ thần tiên là trong truyền thuyết, sao ở đây lại có một cô gái xưng mình là tiên tử thế này…
Nhìn kỹ lại… nàng ta đúng là cực kỳ xinh đẹp, xứng đáng với hai chữ “tiên tử” đó… nhưng mà, rốt cuộc là nàng nói thật hay diễn trò?
Vốn tưởng trong cái động này chỉ còn người chết, không ngờ lại còn người sống! Trương Hải mặc dù kỳ lạ, nhưng biết cô ta tạm thời không có uy hiếp thì bình tĩnh nói:
- Cô là ai? - Là một câu tiếng Trung, nên nhớ điển tịch có rất nhiều quyển xuất phát từ Trung Quốc, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đó vẫn là sự thật. Kiếp trước Trương Hải đã học tiếng Trung, học chữ Nôm, học tiếng Anh và tiếng Ý, còn cả tiếng Nhật để tìm hiểu hết những điển tịch này. Vì thế, giao tiếp bằng thứ ngôn ngữ này cũng không khó khăn gì với hắn cả.
- Đỡ ta xuống đã. - Cô gái kia cũng đã bình tĩnh lại, thấy lúc này mình vẫn đang ngồi trên người hắn thì thấy hơi xấu hổ, nhưng nàng vẫn cố giữ lại sự trấn tĩnh cho mình. Lúc này, cả người nàng đang mềm nhũn vô lực, cái tát lúc nãy đã tốn bao sức lực của nàng, sau đó lại bị hắn cầm tay, càng thêm mệt, bây giờ nàng chẳng còn sức mà làm bất cứ thứ gì nữa.
Trương Hải gật đầu… hắn nghĩ rằng cô gái này có lẽ biết cái gì đó, nhỡ đâu có thể thoát ra khỏi đây được thì sao?
Chương 56: Cách thoát thân Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Hải vừa mới ngồi dậy thì cảm thấy cái gì đó mềm mềm đang cọ cọ vào dưới thân mình, nhìn cô gái kia đang cố gắng kiềm chế sự ngượng ngùng và tức giận, Trương Hải lại nổi lên mấy ý nghĩ ba lăng nhăng, phản ứng sinh lý không thể khống chế được mà hưởng ứng, chọc thẳng vào cái vùng mềm mại ấy.
Tuy rằng còn cách vài lớp quần nhưng mà cảm giác ấm ấm mềm mềm ấy cũng làm cho Trương Hải ngất ngây, lại nghĩ đến ngồi trước mặt mình là một “tiên tử”, cảm giác trong lòng Trương Hải lại càng sống động.
Cô gái kia dường như cũng biết được chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt nàng không kềm chế nổi mà hơi đỏ lên, đôi mắt trừng lên như phún hỏa nhìn hắn. Mặc dù bây giờ đang nằm trong tay hắn, nhưng bảo nàng vì thế mà bị hắn làm nhục thì nàng thà chết đi còn hơn.
Trương Hải cũng hơi xấu hổ, e hèm vài tiếng chẳng đâu vào với đâu, sau đó hắn đưa tay ra, định đỡ cô gái ấy xuống người mình. Lúc này nàng chợt nói như rít lên:
- Đừng có chạm cái bàn tay bẩn thỉu đó vào người ta!
Trương Hải trợn tròn mắt, trước là cô bảo tôi đỡ cô xuống, giờ lại không cho động vào? Cái gì thế? Đùa à? Hắn buồn bực nói:
- Không chạm vào thì đỡ xuống kiểu gì? Cô đúng là không nói lý mà!
Cô gái kia dường như không có chút giác ngộ nào về tình cảnh của mình, vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo, hơn nữa thấy Trương Hải có vẻ nhún nhường thì càng được thể lấn tới nói:
- Mặc kệ ngươi! Muốn làm thế nào thì làm, không được động vào bản tiên tử!
Trương Hải chán nản, quyết định dứt khoát mặc kệ nàng. Hắn cũng chẳng thèm đỡ nữa, chỉ rút thẳng người ra, cái động tác đó làm cho thân dưới của hắn được dịp miết một cái thật mạnh lên cặp mông tròn tròn kia, cảm giác thật là tiêu hồn thực cốt. Trương Hải hơi run lên, cảm thấy thoải mái vì trả được thù cái tát vừa nãy, lại sung sướng khi được làm thế với một đại mỹ nhân thế này.
Cô gái kia cũng cảm nhận được, thân thể đang mềm nhũn như bún của nàng chợt trở nên cứng đờ, sắc mặt từ đỏ sang tím rồi lại từ tím sang đỏ.
Trương Hải cũng lười để ý phản ứng của nàng, hai người trong bóng đêm trầm lặng một chút, sau đó cùng cất tiếng:
- Ngươi là ai?
“Tiên tử” kia thấy hắn lại hỏi mình thì buồn bực nói:
- Ta đang hỏi ngươi là ai? Trả lời nhanh lên, nếu không…
Lời nói đến đây thì im bặt, trong lòng cô gái trầm xuống, biết rằng bây giờ cả người mình chẳng còn chút sức lực, đâu có làm gì được hắn đâu? Trương Hải cũng hiểu, cười cười nói:
- Nếu không thì sao? Cô làm gì được tôi sao? Bây giờ thì trả lời tôi đi! Cô rốt cuộc là ai?
Cô gái kia dứt khoát hừ một tiếng rồi quay mặt đi, không thèm để ý đến hắn nữa.
Trương Hải nhìn cái thái độ này, biết thừa con bé này thuộc vào loại cứng đầu cứng cổ, không cứng rắn thì nàng còn lâu mới khai. Qua quan sát, xem ra nàng rất ghét bị mình động vào người, vậy thì cứ dọa như thế là được…
Trương Hải cười đểu một tiếng, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, cô gái không biết hắn định làm gì, sắc mặt khá căng thẳng nhưng vẫn không quay lại. Trương Hải mạnh mẽ nắm lấy chiếc cằm trắng mịn xinh xinh của nàng, quay ngoắt mặt nàng lại, nói:
- Cô không nói phải không? Được thôi! Chẳng phải cô sợ bị ô uế hay sao? Bây giờ tôi đếm đến ba mà cô không trả lời thì tôi ô uế cô cho biết mặt. Đếm đến ba lần nữa mà vẫn chưa sợ thì tôi sẽ lột sạch cô ra, thêm lần nữa thì cho cô thành đàn bà, còn không chịu nói nữa thì cho cô làm thị tỳ thông phòng, ngày ngày làm ấm giường cho tôi đấy, biết chưa hả?
Hắn nói với vẻ mặt hung ác, nhưng cô gái kia dường như chưa bao giờ phải chịu uy hiếp như vậy, sắc mặt tuy tức giận nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không quan tâm.
- Được, thế thì tôi đếm! Một…
Nghe thấy số đếm của hắn, cô gái kia chợt trở nên căng thẳng, do dự xem có nên nói hay không? Nhỡ đâu nói ra hắn lại biết sợ mà tha cho mình thì sao? Còn đang suy nghĩ thì đã nghe thấy.
- Ba…
Trong lòng cô gái kia chửi ầm cả lên, vô sỉ, hạ lưu… vừa đếm một, không có hai đã đến ba, đây là cái đạo lý gì vậy? Nàng còn chưa ổn định tâm lý thì tên kia đã áp sát lại, đưa cánh tay xé toạc tay áo của nàng ra, làm lộ ra một đôi tay trắng nõn nà, mềm mại. Nhìn vào đó, chẳng ai ngờ được dưới đôi tay này, đã có hàng ngàn kẻ táng mạng vì đủ loại lý do.
Trương Hải cười tà ác, đưa cánh tay đến gần bộ ngực cao cao của nàng, cô gái trở nên kích động, có tâm tư bóp chết tên khốn kia, nhưng nàng không còn tý sức lực nào, chỉ đành yếu ớt nói:
- Được rồi… ta nói!
Nhìn sắc mặt đáng thương tuyệt vọng của nàng, Trương Hải không khỏi mềm lòng, nhưng mà nghĩ lại dáng vẻ hung thần ác sát của nàng lúc nãy, sự thương xót của Trương Hải chợt dịu đi nhiều.
Cô gái kia thấy thái độ này có vẻ có hiệu quả, trong lòng chợt có thêm chút hy vọng. Nhưng mà thâm sâu trong thâm tâm lại nổi lên một sự chán ghét, nàng đã rất lâu rồi không phải tỏ thái độ như thế này với bất cứ một ai, coi như hôm nay là vì giữ mạng, sau này sẽ tìm hắn trả lại gấp bội.
- Ta… ta là Liên Hương Nhu, người của Phiêu Vân Các…
Nói ra cái tên này, cô gái chợt len lén đưa mắt nhìn Trương Hải một cái, thấy hắn chẳng có sự kinh ngạc sợ hãi nào, chỉ có sự nghi hoặc thì hơi thất vọng. Xem ra tên này cùi đến nỗi không biết được cả sự tồn tại của Phiêu Vân Các, nhưng nghĩ lại cũng đúng, sơn môn của mình tuy không phải là mạnh nhất, nhưng cũng không phải để cho hạng người như thế này biết đến.
Trong lòng Trương Hải lúc này đang tràn đầy nghi hoặc.
Tiên tử - Phiêu Vân Các…. Mấy thứ này xuất hiện liên tiếp làm cho hắn có cảm giác mơ hồ, hình như đây là một dạng tổ chức giống như môn phái tu chân mà hắn đọc trong tiểu thuyết. Nhưng mà rõ ràng ở nơi này không có tu chân mà…
Khoan đã…
Hắn đã từng lén lút xem một tài liệu cất giấu rất kỹ dưới bàn làm việc của Trương Thái Cường, hình như có nhắc đến một thứ gọi là linh trưởng tộc…
Bộ tộc có thiên phú, nhưng không có biến thân, bọn họ tu luyện, chiến đấu đều dựa vào bản thể chính là hình dáng con người, họ cho rằng như thế mình ưu nhã và cao quý hơn người khủng long.
Người khủng long thì không được truyền thụ gì mà toàn tự lĩnh ngộ, còn linh trưởng tộc thì lại được dạy dỗ thật đàng hoàng, có hàng tá công pháp để tu luyện cho huyết mạch phát triển mạnh mẽ. Vì thế, mặc dù thiên phú của họ ban đầu không bằng người khủng long, nhưng nhờ vào những công pháp này mà khi họ luyện thành công, sức mạnh không hề thua kém người khủng long chút nào.
Lúc Trương Hải đọc được những thứ này, hắn thậm chí đã từng nghĩ mình là linh trưởng tộc, nhưng nghĩ lại, linh trưởng tộc còn có thiên phú, hắn thì đến một mảnh thiên phú cũng không có, đúng là vớ vẩn. Hơn nữa hắn có cha, có mẹ, có em trai, sao phải nghĩ linh tinh.
Nhưng bây giờ nghe đến ba chữ Phiêu Vân Các, hình như cũng giống mấy môn phái của linh trưởng tộc thì phải? Nhưng tiên tử? Từ này thì hắn chịu, hình như là cách xưng hô của mấy kẻ tu luyện của linh trưởng tộc, chắc là để tự an ủi, hy vọng mình sớm trở thành thần tiên thực sự…
Trương Hải không nghĩ nhiều, gật gật đầu rồi nói:
- Linh trưởng tộc sao?
Cô gái kia nghe thấy hắn nói thế thì chợt như gào lên:
- Linh trưởng cái đầu ngươi! Bọn ta là nhân tộc! Nhân Tiên Tộc hiểu chưa? Đồ ngu dốt! Ngươi… ngươi không phải là nhân tộc… ngươi… chẳng lẽ ngươi là người khủng long?
Trương Hải bất đắc dĩ bịt hai tai vào cho đỡ chói, mấy lời nàng nói thì hắn vẫn nghe được, bị mỹ nữ quát thì không có nhiều bất mãn, hơn nữa lời nàng nói cũng lộ ra rất nhiều tin tức, Trương Hải chỉ có rụt cổ lại mà nghe thôi.
Mỹ nữ thấy hắn co đầu rụt cổ như thế thì càng không để ý đến tình hình, quát như được mùa. Trương Hải cũng không để ý nhiều, chăm chú lắng nghe để kiếm thêm nhiều sơ hở trong đó, nhưng mà những lời tiếp theo thì toàn ngu xuẩn, hỗn láo… gì gì đó. Trương Hải bất đắc dĩ đành phải quát lên:
- Đủ rồi!
Liên Hương Nhu chợt im bặt, sau đó hừ một tiếng rồi lại quay mặt đi. Giống như cực kỳ tức giận hắn vậy.
- Được rồi, thế cô có biết cách ra khỏi đây không?
- Sao ta phải nói cho ngươi?
- Một…
Liên Hương Nhu cực kỳ khổ não, cuối cùng cũng đành khuất phục con số một kia, cúi đầu nói:
- Ta nói cho ngươi, nhưng nếu ngươi ra được thì phải mang theo ta nữa.
Trương Hải gật đầu chẳng hề do dự, coi như đây là một vụ giao dịch, hắn cũng không nỡ để một mỹ nữ thế này ở nơi quái đản như thế. Nhưng mà nghe theo lời của nàng… hình như muốn ra khỏi đây cũng không đơn giản như thế.
- Muốn ra khỏi cái nơi bị phong ấn này thì phải thu thập đủ bảy chiếc chìa khóa, chắc là ngươi cũng đã biết?
Trương Hải gật đầu.
- Chắc các ngươi cũng đã lấy được sáu chiếc chìa khóa kia? Vào được bên trong này… nhưng ta nói cho ngươi biết, muốn ra khỏi Nhãn Động này thì phải có được ít nhất một trong sáu miếng ngọc thánh thú, cũng là phần thưởng trong sáu động còn lại, nhờ đó mới có thể mở ra một con đường bên trong động này, con đường đó sẽ giúp cho ngươi đạt được miếng ngọc thánh thú của Nhãn Động, lại đạt được chìa khóa để Quy Trần. Ngoài ra thì không còn cách nào khác, người đi vào Nhãn Động một là hoàn toàn chiến thắng, hai là chết mất xác, không có lựa chọn dễ dàng hơn nữa đâu.
Sau đó, nàng còn giảng giải tường tận một phen, Trương Hải chợt hít sâu một hơi, mình đã vào đây mà còn không biết được điều này, cũng may mà miếng ngọc thánh thú “giun đất” vẫn được mình giữ lại. Nhưng mà… còn những người kia thì sao?
- Nếu tôi chiến thắng thì có phải là các bạn tôi cũng chiến thắng, tất cả đều an toàn hay không?
Liên Hương Nhu gật đầu, Trương Hải thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện.
Cô gái này hiểu rõ như thế, tại sao lại còn rúc vào đây làm gì? Hơn nữa, nhìn sắc mặt nàng không có chút nào lo lắng rằng hắn có thể vượt qua hay không? Chẳng lẽ… không, chắc chắn là nàng có ngọc thánh thú, không thể sai được. Chỉ khi nàng nắm chắc phần chuôi thì mới dám tự tin như vậy. Trương Hải nhìn nàng với sắc mặt quái dị:
- Có phải cô có ngọc thánh thú phải không?
Sắc mặt của Liên Hương Nhu hơi biến đổi, thần sắc chỉ thoáng qua nhưng cũng bị Trương Hải bắt được, hắn càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
- Có thì đưa ra đây đi, cơ hội không có nhiều đâu.
- Không đưa!
- Một…
Liên Hương Nhu cắn chặt răng, ánh mắt căm giận nhìn chằm chằm Trương Hải, cuối cùng cũng không chịu đưa, phải đợi cho đến lúc Trương Hải lục lọi khắp cả người nàng, hơn nữa hắn không thấy thì còn có xu hướng tìm tiếp, tìm đến thấy thì thôi. Bất đắc dĩ, nàng đành chịu thua tên vô sỉ này, giao ra ngọc thánh thú của mình.
Không phải là một miếng, mà là hai miếng.
Một con cá voi màu xám, một con hổ màu trắng toát.
Theo như Liên Hương Nhu nói, có một miếng ngọc thì tỷ lệ thành công sẽ thấp, bây giờ có ba miếng thì tỷ lệ thành công sẽ tăng lên nhiều. Trương Hải cười cười, nhìn Liên Hương Nhu nói:
- Được rồi, giao ra sớm có phải xong rồi không! Chắc cô định tính toán chờ lúc hồi phục thì dùng ngọc này để tự thoát thân, cho tôi chết ở đây phải không? Nhưng bây giờ thì không được! Nhưng không sao, tôi đã hứa đưa cô đi thì sẽ làm… nào!
Dứt lời, Trương Hải cúi xuống bế bổng Liên Hương Nhu lên, nàng yếu ớt dãy dụa, Trương Hải giả vờ buông tay ra làm nàng suýt rơi xuống đất, bất đắc dĩ, Liên Hương Nhu phải ôm lấy cổ hắn.
Hai người đi sâu vào bên trong, trong lòng Trương Hải thì thầm đắc ý, nhưng trong lòng Liên Hương Nhu thì chẳng có cảm giác kỳ lạ gì, chỉ có tràn đầy sự khuất nhục, căm giận, thậm chí cảm giác chán ghét còn nổi lên thật nồng đậm.
Trò chơi của Nhãn Động còn chưa chính thức bắt đầu! Chỉ khi cầm ngọc thánh thú đi vào sâu bên trong cái động này, cảnh cửa thử thách mới thực sự mở ra.
Trương Hải chậm rãi tiến về phía trước, Liên Hương Nhu mềm mại đang nằm trong lòng hắn, khuôn mặt có vẻ cực kỳ khó chịu, nhưng nàng không còn sức để làm bất cứ điều gì.
- Rốt cuộc cái đám người đã chết kia là ai? Tại sao các người lại vào đây? Mà cái nơi quái quỷ này rốt cuộc là cái gì?
Con đường này không biết đến lúc nào mới chấm dứt, Trương Hải thấy không khí thế này quá nhàm chán nên mới hỏi han vài câu.
- Ngươi là khủng long tộc?
Liên Hương Nhu hỏi lại một câu chẳng liên quan, Trương Hải cũng hơi trầm lặng, một lúc sau thì hơi gật gật, “Ừ!” nhẹ một tiếng.
- Vậy ngươi không biết chuyện tám trưởng lão hoàng gia của họ Phạm và họ Trương đã cùng nhau đi tranh giành với nhân tộc bọn ta hay sao?
Trương Hải lắc đầu, chuyện này chưa nghe thấy bao giờ, hơn nữa, trưởng lão hoàng gia thì có rất nhiều nhưng mà chưa hề nghe thấy phong thanh gì về chuyện đi giao tranh này của tám vị trưởng lão gì gì đó cả. Họ có liên quan quỷ gì đến chuyện tranh giành này đâu?
Liên Hương Nhu hơi nghĩ nghĩ rồi nói:
- Bây giờ là năm bao nhiêu?
- Bạo quốc lịch năm 2013.
Liên Hương Nhu hơi sửng sốt, sau đó thì chợt thở dài:
- Cũng hơn năm trăm năm rồi…
Trương Hải nhíu mày… bình tĩnh không nói gì cả, Liên Hương Nhu nói tiếp:
- Năm trăm năm trước, nhân tộc tranh đấu với khủng long tộc, rất nhiều sư huynh đệ trong sơn môn của ta đã ngã xuống, cũng có không ít người khủng long hy sinh. Cuối cùng bọn ta lại bất cẩn mà bị rơi vào trong nơi này. Sự việc sau đó chắc ngươi cũng hiểu được: hợp tác vượt qua hiểm cảnh, đến lúc mấu chốt lại đâm cho nhau một dao! Cuối cùng mọi người đều chết hết, chỉ còn lại một mình ta…
Thực ra, cuộc tranh đấu này cũng chẳng đơn giản như thế, chủ yếu là khủng long tộc muốn ngăn chặn nhân tộc tìm ra cái gì đó ở nơi này, cuối cùng tất cả cùng bị rơi vào bên trong phong ấn, đoạn hợp tác rồi phản bội này thì đúng là sự thật.
Liên Hương Nhu cũng không phải là kẻ hâm, nói hết cho Trương Hải làm gì chứ? Tuy rằng thứ mà nàng muốn tìm cũng chẳng có tác dụng gì với người khủng long như hắn, nhưng tác dụng với nhân tộc lại cực lớn, ai mà biết hắn biết được điều đó thì có giở trò gì hay không?
- Vậy còn cái hang mà chúng ta đang đi thì sao? Rốt cuộc là có bí ẩn gì?
Nói đến vấn đề này, Liên Hương Nhu chợt hơi động tâm, hỏi lại:
- Rốt cuộc ngươi làm cách nào mà áp lực của linh khí trong hang động này lại bị giảm mạnh đi như vậy?
- Thì hấp thu hết vào người thôi!
Liên Hương Nhu cau mày khi nghe câu trả lời lơ đãng đó. Nàng không phải là tay mơ, áp lực trong động này do nguyên tố - linh khí và điện từ trường gây ra, người tu luyện ở trên đời này thường thì chỉ tu một trong ba con đường, cùng lắm là hai con đường thôi, làm sao mà hấp thu cả ba được cơ chứ? Chính bản thân nàng cũng chỉ thuần tu khí mà thôi, có thể hấp thu linh khí, lại dùng khí để chống đỡ cho thân thể, nhưng mà điện từ trường công kích linh hồn thì nàng không thể chịu được, vì vậy mà cơ thể mới suy nhược đến mức này.
Năm trăm năm trước, Liên Hương Nhu đã cố gắng tiến đến cơ quan để dập tắt áp lực này, nhưng sức của nàng không thể chịu nổi nữa, bất đắc dĩ phải phong ấn mình vào trong băng liên, nhằm duy trì sinh cơ.
Nàng biết, ở trong băng liên thì không thể khôi phục sức lực, hơn nữa, nếu nàng thoát ra thì áp lực lại lập tức trùm lên người nàng, lúc đó thì chỉ có tan xương nát thịt, giống như mấy người đã cùng vào trong cái khu vực áp lực kinh khủng này.
Nàng không biết phải làm gì, nàng vô cùng bất lực, nhưng cũng tự trầm mình năm trăm năm trong khối băng liên đó.
Cho đến ngày hôm nay, Trương Hải đột nhiên ngồi tu luyện bên ngoài, tuy rằng áp lực ở ngoài đó là nhẹ nhất, nhưng sự hấp thụ của Trương Hải đã làm cho áp lực bên trong bị hấp dẫn, kéo các nguyên tố ra bên ngoài, làm cho áp lực trên người của Liên Hương Nhu nhẹ đi nhiều.
Cơ hội không có nhiều, Liên Hương Nhu biết cơ hội mình chờ cả năm trăm năm đã đến, nàng không do dự gì phá băng, lết từng bước với tàn lực của mình để tiến đến cái cơ quan kia. Khi nàng thoát ra khỏi băng liên, áp lực cũng muốn quay lại ép lên người nàng, nhưng mà quá trình đó không được nhanh như thế, đủ thời gian cho Liên Hương Nhu làm được điều mà mình muốn.
Liên Hương Nhu cũng chẳng hề câu nệ nhiều, nàng nói thẳng nghi hoặc của mình ra, đổi lại chỉ là sự trầm mặc của Trương Hải. Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Cô nói cái động này nguy hiểm như vậy! Thế mà chỉ có mình cô sống sót, chứng tỏ cô là tinh anh của linh… của nhân tộc. Tôi có nên giết cô luôn để báo đáp cho dân tộc mình hay không nhỉ? Hơn nữa, nếu cô hồi phục lại thì chắc gì tôi đã sống tốt được.
Liên Hương Nhu ngẩn người, sau đó sắc mặt lại hơi hoảng loạn. Từ trước tới nay, nàng vẫn luôn là một tiên tử cao cao tại thượng, nàng không phải tán tu, không cần đi loạn khắp nơi, trải nguy hiểm này nọ. Mọi thứ có sơn môn, khó khăn có đồng môn sư huynh đệ. Cơ bản, nàng chưa bao giờ phải rơi vào trong tay người khác, vì thế cũng chẳng cần biết phải ứng phó như thế nào.
Tính ra, nàng cũng đã đến bảy trăm tuổi rồi, tất nhiên đó là tính cả thời gian phong ấn vô vị kia. Nhưng mà kinh nghiệm đối nhân xử thế, hạ thấp mình và giữ mồm giữ miệng thì nàng vẫn chỉ có một con số không mà thôi.
Còn đang hoảng loạn thì Trương Hải đã nói:
- Đừng có sợ, tôi đùa thôi! Tôi không có thói quen hành hạ mỹ nữ! Đó là vận may của cô khi là mỹ nữ đó! Nhưng mà tôi cũng không thể cứ thế mà giúp cô thoát đi được, trừ phi…
Trái tim của Liên Hương Nhu đập thình thịch, có vẻ sốt ruột, bây giờ nàng rất nóng lòng muốn biết điều kiện của hắn.
- Trừ phi cô làm tình nhân của tôi!
Sắc mặt của Liên Hương Nhu trắng bệch, yếu ớt lắc lắc đầu, Trương Hải nhìn thấy cảnh này thì thầm thấy mê mẩn, nhưng hắn cũng nhanh chóng sửa lại:
- Ha ha, nói đùa thôi! Thực ra người như cô có cho làm vợ thì tôi cũng không muốn. Lấy một cô gái không yêu mình, lại còn có thực lực để đè lên đầu mình thì đúng là chỉ có kẻ ngu mới làm. Hơn nữa… cô còn là một lão thái bà mấy trăm tuổi, tôi không có hứng thú đâu…
- Ngươi…
Liên Hương Nhu tức nghẹn họng, chính hắn đề ra cái tư tưởng ấy làm mình sợ. Nhưng còn chưa kịp từ chối thì hắn đã chỉ ra một lô một lốc đặc điểm, làm cho chính nàng cũng cảm thấy mình là một món đồ không ai cần vậy. Đặc biệt là cái câu “lão thái bà” càng làm cho nàng xúc động muốn nhảy dựng lên tát cho hắn một phát.
- Thôi được rồi! Chỉ cần Tiểu Hương Nhu hứa với ca ca rằng sau này tiểu muội không tìm ca ca gây phiền phức, thậm chí còn phải trả cho ca ca một mạng người, dù là đi giết hay đi cứu người! Nào, thề đi thì ca ca sẽ không trêu muội nữa…
Tiểu Hương Nhu? Ca ca? Liên Hương Nhu sắp tức chết rồi, tên này lúc thì lão thái bà, lúc thì coi nàng như trẻ con. Sao hắn không nhìn lại mình, nhìn qua mới là đồ trẻ mới lớn, so với dung mạo đã trưởng thành của nàng thậm chí còn nhỏ hơn, thế mà cũng không biết xấu hổ xưng ca ca.
Liên Hương Nhu cắn răng một cái, cuối cùng cũng thế độc một câu, lấy danh nghĩa của sư môn và đạo tâm ra thề. Trương Hải lại nghi hoặc hỏi một câu:
- Đạo tâm? Danh nghĩa sư môn? Hai thứ này có đáng tin không vậy?
Liên Hương Nhu giống như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, nhưng nàng quên mất mình đang nằm trên tay hắn, giãy mạnh quá nên rơi xuống đất dập cả mông. Tuy hơi đau nhưng nàng cũng không quên hét lên:
- Hỗn đản! Sư môn và đạo tâm là hai thứ quan trọng nhất đời ta, cũng là quan trọng nhất với mọi đệ tử Phiêu Vân Các, không cho phép ngươi làm nhục…Ngươi… nếu ngươi…
Những câu tiếp theo đã nghẹn trong họng, vì Trương Hải lại cúi xuống, bế nàng lên và đi vào bên trong. Miệng lầu bầu nói:
- Ca ca tin muội là được chứ gì? Làm gì mà cứ nhặng lên như thế chứ?
Lúc này, Liên Hương Nhu mới bất mãn hừ một tiếng rồi quay mặt đi.
Đi thêm một lúc, cuối cùng hai người cũng đến trước một bức tường hoành tráng, ánh sáng ở đây cũng không thiếu thốn như trước đó, ít nhất, hai người có thể nhìn được phía trước có gì.
Là một cánh cửa đá, không cao lắm, chỉ khoảng hai mét mà thôi, cánh cửa đá xù xì, trông cổ xưa nhưng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là, cánh cửa tuy thấp nhưng lại vô cùng rộng, kéo dài cả bức tường này, ước lượng cũng phải dài đến hơn hai mươi mét. Trương Hải cũng thử mấy lần, kết luận là dù có dốc hết sức cũng không đả động được cái cửa này dù chỉ một chút.
Hắn cũng đã chú ý đến một đống lỗ ở bên cạnh cánh cửa, trên đó có hình của bảy con vật, chắc là bảy thánh thú đó. Trương Hải nhìn chằm chằm vào đó, cuối cùng xác định được một điều.
Bảy thánh thú này giống hệt như hình trên cánh cửa “Triệt Địa”.
Một rồng, một hổ, một chim, một rùa, một giun đất, một cá voi, còn con còn lại… hắn không nhầm thì đó là một con ếch. Những sinh vật này nói cho đúng thì hầu hết không có trong thế giới này, nhưng Trương Hải lại kết hợp với kiến thức “trong mộng”, chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay.
Nhưng hắn không có nhiều hứng thú với ngọc thánh thú, ít nhất hiện tại là vậy. Thực lực bây giờ của hắn còn chưa đủ, ngọc thánh thú và “Triệt Địa” quá xa vời với hắn, ước muốn duy nhất của hắn bây giờ là mang mọi người qua được “Quy Trần” mà thôi.
Khẽ đặt thử con cá voi vào đúng vị trí, quả nhiên cánh cửa bắt đầu mở ra hai bên, con đường phía trước đã hình thành, nhìn khá nhỏ, chiều rộng của con đường bằng đúng với độ mở ra của cánh cửa.
Trương Hải bình tĩnh đặt tiếp con hổ vào, cánh cửa lại mở ra thêm một chút, lần này thì con đường cũng rộng ra theo, cứ như là cửa mở rộng bao nhiêu thì đường rộng bấy nhiêu vậy.
Trương Hải cũng lờ mờ hiểu ra, cái xác suất thành công này là cái gì, không do dự gì đặt con giun đất vào nốt, lúc này, con đường đã có thể nói là quá rộng rãi rồi.
Trước khi đi vào, Trương Hải định rút mấy miếng ngọc ra nhưng không được. Liên Hương Nhu phía sau nhàn nhạt nói:
- Đã gắn chắc vào rồi. Bây giờ nếu chiến thắng thì ba miếng ngọc cùng với thánh thú của Nhãn Động sẽ tự khắc rơi vào tay ngươi. Nếu không thì ngươi sẽ chết, mấy miếng ngọc đó sẽ trở lại với động nguyên bản của mình, trở lại thành phần thưởng.
Trương Hải gật gật đầu, xem ra việc gắn ba miếng ngọc này làm tỷ lệ thành công tăng cao, nhưng cũng làm mất đi cơ hội lần khác. Giả dụ, nếu Trương Hải dùng một miếng, trao cho Liên Hương Nhu phía sau hai miếng chẳng hạn, hắn thất bại thì Liên Hương Nhu vẫn có cơ hội. Nhưng bây giờ hắn đặt cả ba vào, Liên Hương Nhu chẳng có cơ hội nào khác ngoài việc đi theo hắn.
Trương Hải bình tĩnh bế Liên Hương Nhu lên, đi vào bên trong. Mới đi một đoạn thì con đường với tường đá hai bên đã trở nên sáng trắng, hai bức tường giới hạn con đường cũng đã trở nên trong suốt từ lúc nào không hay.
Cả phiến không gian tràn ngập màu trắng trong suốt, Trương Hải nhìn một lúc rồi bật thốt lên hai chữ:
- Mê cung!
Đúng là một mê cung.
Hơn nữa, là mê cung cho người ta nhìn xuyên thấu các bức tường, có thể nhìn thấy rõ cả vật đang phát sáng chói lọi, chính là phần thưởng tối thượng: ngọc thánh thú.
Nhưng đây là Nhãn Động.
Nếu qua được đơn giản như thế thì đã không còn là động cuối cùng bên trong phong ấn này.
Những bức tường nhìn thì trong suốt, nhưng thực ra đều gồ ghề lồi lõm, có tác dụng bẻ cong ánh sáng, làm tầm nhìn của người ta bị lệch lạc. Mặc dù rõ ràng nhìn thấy ở bên kia tường có một lối đi, nhưng đó cũng chỉ là điều mà con người “nhìn thấy” mà thôi.
Nhãn Động, thử thách của nó luôn là làm lạc hướng, làm người ta không biết đường nào mà lần. Chẳng phải bốn mảnh chìa khóa trên bốn đỉnh núi cũng chỉ là một trò đánh lạc hướng hay sao? Nếu ai cứ u u mê mê tìm lên đỉnh thì chỉ có đường chết.
Mê cung bình thường đã khó vượt qua, loại mê cung cho nhìn nhưng lại là loại ảo giác thề này thì càng khó giải đáp. Nhìn chằm chằm vào miếng ngọc thánh thú ở chính giữa mê cung kia, bất giác Trương Hải lộ ra một nụ cười thật khổ sở.
Bây giờ thì Trương Hải đã biết, cái lợi thế khi đặt nhiều ngọc thánh thú để mở cửa là gì rồi.
Hắn đặt càng nhiều ngọc vào thì con đường sẽ càng lớn, đó chính là đặc điểm của mê cung này.
Không gian thì không đổi, nếu như con đường có kích thước nhỏ thì sẽ sinh ra càng nhiều lối đi. Ngược lại, nếu kích thước của con đường mà lớn thì sự ngoắt ngoéo sẽ giảm, cái gọi là tỷ lệ thành công chính là như vậy.
Trương Hải lắc lắc đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực kia, nện từng bước tiến lên phía trước.
Miếng ngọc thánh thú kia đã bị che lấp bởi quá nhiều tấm kính khúc xạ, Trương Hải chỉ có thể thấy được ánh sáng rực rỡ của nó chứ không thể thấy được thứ gì khác. Ở trong cái mê cung này, ánh sáng đó phát ra giống như là mặt trời, có tác dụng định hướng cho Trương Hải.
Nhưng Trương Hải dần dần phát hiện ra, cái thứ ánh sáng đó có lẽ không phải là để định hướng, mà là để làm cho hắn lạc hướng.
Ban đầu, hắn cứ nghĩ lá giống như lúc lạc trong rừng, đi theo hướng mặt trời là được, nhưng mà mê cung này cũng đâu có đơn giản như hắn nghĩ chứ?
Nếu cho hắn tấm bản đồ của mê cung này, chưa chắc hắn đã vẽ được đường ra, đừng có nói đến chuyện mù mờ ở đây như vậy mà có thể tìm được lối thoát.
Liên Hương Nhu lúc này cũng hồi phục được đôi chút, không cần hắn phải bế nữa, nàng đang chậm rãi đi bên cạnh hắn. Nàng im lặng không nói gì, chỉ nện từng bước theo sát hắn mà thôi.
Thực phẩm mà Trương Hải mang theo đã không còn nhiều, cũng may, Liên Hương Nhu ăn rất ít. Thực ra xưa kia nàng thậm chí không cần ăn, cũng tại bây giờ khí công đang mất hết, không thể dùng linh khí để thay thế lượng dinh dưỡng cần thiết, vì thế mà vẫn phải ăn mấy thứ đồ đó.
Không gian xung quanh thì cứ sáng bừng bừng, muốn ngủ hay là tĩnh tu cũng khó khăn. Hai người cứ đi, cứ đi, cũng chẳng biết đã đến bao lâu nữa, đi mãi cho tới khi lượng thực phẩm của Trương Hải đã dùng sạch nhưng vẫn chẳng thấy một lối thoát nào.
Trương Hải cũng không biết mình đã rẽ bao nhiêu lần, đâm đầu vào ngụ cụt bao nhiêu lần. Hắn cũng không thể nhớ rõ được, con dao của mình đã khắc lên tường bao nhiêu vết nữa, nhưng mà mê cung nãy vẫn rối loạn như thế, dù hắn có cố gắng thế nào thì con đường này chỉ đem đến cho hắn sự bất lực.
Liên Hương Nhu vẫn đi bên cạnh, không lên tiếng, cũng không có hành động quá khích gì. Nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, đến lúc này, Trương Hải cuối cùng cũng nhận ra điều không đúng.
Trải qua bao nhiêu ngày mệt mỏi như vậy, hắn thì càng ngày càng suy sụp, đến giờ phút này, thực phẩm cũng đã hết sạch, trong lòng hắn chợt thấy thật tuyệt vọng, cái đói và cả cơn khát đã bắt đầu bao trùm lên cơ thể hắn.
Cho đến lúc này, Trương Hải vẫn có thể vận dụng những sự tỉnh táo cuối cùng của mình để phân tích phản ứng của Liên Hương Nhu.
Ung dung, thản nhiên, mặc dù từ lúc gặp nhau tới giờ, nàng vẫn luôn giữ cái dáng vẻ ấy (ngoại trừ lúc bị sàm sỡ), nhưng đến thời khắc thế này mà nàng vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh thì đúng là không bình thường.
Hơn nữa, mặc dù ăn rất ít nhưng sức lực của nàng vẫn đầy đủ, đi theo hắn không hề kêu ca, thậm chí, hắn còn cảm thấy nàng càng ngày càng khỏe mạnh. Nghĩ lại cái thân thế của Liên Hương Nhu, Trương Hải chợt muốn tát cho mình một cái cho chừa cái tội ngu ngốc, chẳng phải đi lâu như thế, cô ta có cơ hội hồi phục sức lực hay sao?
Hít sâu một hơi, Trương Hải âm thầm nắm lấy dây chuyền, phát ra thần thức để thăm dò nàng.
Luồng linh khí nhợt nhạt quanh người nàng đã xuất hiện, sắc mặt của Trương Hải nhăn nhó lại, trong lòng nổi lên trăm ngàn suy nghĩ.
Bây giờ cô gái này đã bắt đầu khôi phục thực lực, mặc dù chưa chắc đã bằng một phần vạn thực lực chân chính của nàng, nhưng nếu Trương Hải bây giờ ra tay đối phó nàng thì không rõ là mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Một người ngày càng xuống sức, trong khi một người ngày càng mạnh lên, Trương Hải biết, mình hết cơ hội đối phó với cô ta rồi.
Nhưng mà… cô ta có khí, hắn cũng tu khí, tại sao mà cô ta có thể ăn ít đến mức gần như ích cốc như vậy, trong khí hắn vẫn phải ăn đầy đủ.
Trương Hải xoay chuyển ý nghĩ đôi chút, cuối cùng quyết định đánh cược một lần. Hắn nghĩ ra cách này, nếu may mắn thì cả hắn cũng sống, còn nếu xui thì hắn sẽ tiêu đời, nhưng ít nhất thì có thể cứu sống được đám người kia.
Trước khi chia nhau lên núi, mọi người đã chia đều thực phẩm, đến giờ mình chưa chết đói, hơn nữa lại lấy suất một người chia cho người khác, xem ra mấy người kia đến thời điểm này có lẽ vẫn có thể sống được.
Trương Hải hít một hơi, lấy lại tinh thần rồi nói:
- Cô đã biết trước lối ra khỏi đây phải không?
Liên Hương Nhu hơi khựng lại, quay đầu lãnh đạm nhìn Trương Hải, cân nhắc một chút rồi gật nhẹ đầu. Trương Hải bày ra một dáng cười gượng gạo:
- Xem ra từ đầu đến giờ cô vẫn luôn tính toán với tôi.
Liên Hương Nhu vẫn lãnh đạm như cũ nói:
- Ta không thể tin ngươi hoàn toàn được. Từ lúc ngươi đưa ra cái câu nói đùa rằng giết ta để báo quốc gì đó, ta không thể không đề phòng. Có lẽ ban đầu tại ta ngủ say năm trăm năm nên hơi mê muội, để ngươi khai thác, nhưng từ lúc đó, ta đã biết rằng mình đang nằm trong tay ngươi, ta phải có tính toán của riêng mình.
- Tốt lắm, vậy sao bây giờ cô lại nói ra?
- Ngươi không sống được bao lâu nữa rồi, bây giờ ngươi đang rất đói khát, ngươi cũng đã nhịn suốt 3 ngày rồi, giữ được tỉnh táo cũng đã là rất khá. Nếu ta đoán không sai, cần khoảng một tuần nữa là ngươi sẽ chết.
Còn một câu mà Liên Hương Nhu chưa nói, đó là bây giờ Trương Hải chưa chắc đã làm gì được nàng.
- Vậy sao cô không tách ra từ sớm, tự tìm lối thoát đi?
Liên Hương Nhu lắc đầu:
- Không được! Ngươi là người đã mở cửa mê cung, ta cần có thân xác của ngươi mới hoàn thành được tất cả những việc này!
Trương Hải chợt hơi thấy lành lạnh sau lưng, không ngờ cô nàng này còn có những tính toán đó với hắn. Nhưng hắn vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh nói:
- Nhưng khi tôi chết, cô nghĩ là cô còn giữ được bao lâu, liệu có thể thoát ra khỏi đây hay không?
- Không chắc! - Liên Hương Nhu nhanh chóng lắc đầu.
Trương Hải thở phào một hơi, nếu nàng đã nắm chắc thì hắn cũng chẳng có cái gì để đem ra nói chuyện nữa cả.
- Nếu bây giờ… tôi giúp cô có cả mười phần cơ hội thì sao?
Liên Hương Nhu nhíu mày, nhìn Trương Hải một cách nghi hoặc:
- Chắc cô cũng đã nhận ra, tôi cũng tu khí, trong người cũng có linh khí thiên địa. Chỉ là tôi chưa biết sử dụng nó để thay thế thực phẩm giống như cô mà thôi. Bây giờ… nếu tôi truyền linh khí của mình cho cô, giúp cô có thừa sức lực để vượt qua cái mê cung này, vậy thì cô có thể hứa với tôi một việc hay không?
Tròng mắt của Liên Hương Nhu hơi lóe, ngẫm nghĩ một chút rồi tỉnh bơ nói:
- Nói xem việc gì đã?
- Khi cô ra khỏi đây, cô phải cứu những người bạn của tôi! Sau khi đưa họ vượt qua Quy Trần, cô phải đảm bảo từ nay không bao giờ dây dưa đến họ nữa, cũng không được làm tổn thương đến họ! Cô có làm được không?
Liên Hương Nhu nhẹ nhàng gật đầu, việc này quá dễ đối với nàng, thậm chí còn không cần lộ mặt vẫn có thể làm được. Còn mấy tên gọi là “bạn” kia, nàng cũng không có hứng thú. Chỉ là… ánh mắt nhìn về phía Trương Hải đã có thêm vài phần dị dạng.
Còn về việc Trương Hải lợi dụng lúc truyền công để ám toán? Nàng không quan tâm nhiều, bởi vì nàng không phải là kẻ bị động trong việc truyền công này, nàng rất tỉnh táo, thậm chí, có thể nói là nàng còn nắm giữ sự chủ động. Nói cho chuẩn là nàng muốn hấp phệ hắn, chỉ là có sự đồng ý của hắn nên quá trình này dễ dàng hơn nhiều mà thôi.
Nhẹ nhàng phát ra lời khởi thệ để đảm bảo, Liên Hương Nhu đưa ánh mắt sang nhìn Trương Hải có vẻ đã thở phào hài lòng.
Hai người ngồi đối diện nhau, bốn cánh tay áp vào nhau, nhiệt khí nong nóng cũng bắt đầu tỏa ra từ chỗ hai người tiếp xúc.
Nhìn bàn tay mềm mại trắng nõn của nàng, Trương Hải lại không nổi lên dục vọng gì. Đó là bởi hắn đang tập trung vào một mục tiêu khác.
Dùng thần thức siêu đẳng dò xét đường vận công của nàng, xem xem nàng đã làm cách nào để có thể ích cốc như vậy.
Liên Hương Nhu không biết mục đích của hắn, trong ý nghĩ của nàng, thực lực của Trương Hải còn chưa có được thần thức đủ mạnh để qua mắt nàng trong lúc này.
Dòng khí trong người Trương Hải theo lòng bàn tay truyền vào thân thể Liên Hương Nhu, trong đó đã chứa một tia thần thức của hắn, tất nhiên, tia thần thức này được hắn lợi dụng dây chuyền để tạo ra.
Trương Hải lợi dụng thần thức, tìm tòi rất lâu, đến khi đã gần thấu triệt được nguyên nhân trong đó thì hắn chợt thấy thần thức của mình bị cắt đứt. Liên Hương Nhu đã tách ra, đứng thẳng người lên dùng con mắt lãnh đạm nhìn hắn, cất giọng nói có vài phần tán thưởng:
- Tốt lắm, không ngờ ngươi vì đồng bạn mà chấp nhận hy sinh bản thân mình! Coi như nể mặt mấy người bạn kia… lần này ta sẽ cứu ngươi một mạng.
Trương Hải sửng sốt, không ngờ cô gái này lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng trong mắt hắn vẫn tràn ngập sự nghi hoặc nhìn nàng. Liên Hương Nhu nhẹ nhàng cất tiếng, trong âm thanh có vài phần hoài niệm:
- Ta vẫn nhớ các sư huynh đệ đối với ta rất tốt, lúc mà ta gặp nguy hiểm, đại sư huynh đã đứng ra bảo vệ cho ta… Thôi được rồi, nói chung là ngươi làm ta nhớ đến bọn họ, tạm thời tha cho ngươi, nhưng mà ngươi vẫn phải thề với ta một chuyện.
Trương Hải trầm lặng, cơ hội khám phá bí mật coi như đi tong, bây giờ mà mở mồm ra phản bác thì chắc chắc là mất cả chì lẫn chài, chỉ đành nghe điều kiện của nàng vậy. Hắn cũng nhanh chóng phát ra một lời thề “độc” đến mức không thể độc hơn.
- Sau khi ra khỏi phong ấn này, cả bốn miếng ngọc thánh thú sẽ là của ta!
Trương Hải hơi đắn đo, sau đó dứt khoát gật đầu đáp ứng. Mất mấy miếng ngọc không rõ tác dụng để đổi lại mạng sống, có kẻ ngu mới không làm. Hơn nữa, lúc này nàng đã hấp thụ một phần khí của hắn, bây giờ hắn không đánh lại nàng.
Liên Hương Nhu giữ vẻ mặt lạnh tanh gật đầu, nói cho hắn mấy chữ:
- Ngươi cũng tu khí, nhớ lấy cách vận công này. Tuy thứ này chẳng phải cao minh gì nhưng cũng giúp ngươi chống đỡ đói khát thêm một thời gian nữa, với lượng linh khí trong cơ thể ngươi thì vẫn đủ dùng đó.
Sau đó, một đoạn khẩu quyết vang lên trong đầu Trương Hải. Mặc dù trong lời của Liên Hương Nhu, thứ này không phải là cao minh gì nhưng đối với Trương Hải bây giờ đúng là đồ quý rồi. Có thể nhờ linh khí mà hạn chế ăn uống, ai mà không thích chứ?
Trong lòng Liên Hương Nhu cũng hơi lắng lại, dùng cách này, nàng và hắn có thể thoát ra khỏi đây là chắc chắn rồi. Còn việc tên này sau khi ra khỏi đây có tuân thủ lời thề hay không thì không quan trọng, đến lúc đó thực lực của nàng đã hồi phục được thêm nhiều, hắn mà lật lọng thì chỉ có chết.
Liên Hương Nhu nói xong thì quay người lại đi trước, Trương Hải lặng lẽ vừa theo sau, vừa vận thử công pháp mà nàng truyền thụ.
Quả nhiên có hiệu quả, cơn đói khát mệt mỏi của hắn đang dần dần tiêu tán, nhưng linh khí trong cơ thể cũng dần tiêu hao. Theo tốc độ tiêu hao thế này, Trương Hải đoán rằng mình có thể trụ được thêm một tháng, tức là gấp bốn lần lúc trước.
Quá thần kỳ.
Con mẹ nó, đây mà là công pháp lởm không chút cao minh à?
Trương Hải không biết, so với những pháp quyết mà Liên Hương Nhu nắm giữ thì thứ này đúng là quá tầm thường. Luyện đến tu vi của nàng, thậm chí không cần ăn, chỉ cần thổ nạp là đã quá đủ sống rồi.
Duy trì sự sống mà còn phải hao khí công, nếu có kẻ nào vì thế mà đắc ý trước mặt Liên Hương Nhu thì nàng đã dành cho hắn một cái nhìn khinh bỉ rồi.
Liên Hương Nhu dẫn trước, Trương Hải lò dò đi phía sau, dần dần, hắn phát hiện ra cái con đường mà nàng đang đi.
Toàn là những con đường đã đánh dấu, nói cách khác, nàng đang đi về đường cũ.
Tuy rằng khó hiểu nhưng Trương Hải cũng vẫn thành thật đi theo nàng, không hề hỏi gì cả, hắn biết, vừa nãy nàng có thể nuốt chửng hắn mà không làm, bây giờ chẳng có lý do gì để đưa hắn vào chỗ chết làm gì cho phiền.
Dẫn Trương Hải đến trước một con đường tối, Liên Hương Nhu dừng lại. Ánh mắt Trương Hải lại càng nghi hoặc, không thể nhịn nổi mà hỏi:
- Đây chẳng phải là con đường đá mà chúng ta đã đi vào hay sao?
Đúng thế, đây chính là con đường mà khi vượt qua cánh cửa vào, Trương Hải đã đi qua, cũng có nghĩa, họ đã trở về nơi xuất phát.
Liên Hương Nhu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Trương Hải một cái, hắn cũng biết điều mà ngậm mồm lại, đi theo xem nàng muốn làm gì.
- Đứng im trước cửa, mắt nhìn thẳng, không được nhìn ngang dọc dù chỉ một chút.
Liên Hương Nhu nói như ra lệnh, Trương Hải mặc dù hơi bực nhưng vẫn làm theo, hắn đứng nghiêm như một chiến sĩ, ngực ưỡn eo thẳng, nghiêm túc vô cùng.
- Tiến lên phía trước hai bước… sang trái một bước… tiến lên chút nữa….
Liên Hương Nhu liên tiếp ra lệnh, Trương Hải vẫn làm theo chẳng hề do dự, cho đến khi Liên Hương Nhu ra lệnh cho hắn đứng đến giữa con đường này thì mới ngừng lại.
- Dồn lực xuống dưới chân, làm sao mà ngươi nhảy thì đầu chạm vào trần động là được.
Trương Hải nhíu nhíu mày, mắt hắn vẫn đang nhìn thẳng, có biết trần động cao bao nhiêu đâu? Bây giờ hắn lại không dám tỏa thần thức ra, sợ cô nàng kia biết thì phiền toái. Nhưng mà trần động này chắc cũng cao khoảng ba mét gì đó, Trương Hải hít sâu một hơi rồi bật thẳng lên.
Binh!
Âm thanh vang lên không quá lớn, nhưng Trương Hải có cảm giác giống như trời sụp xuống rồi.
Con mẹ nó, chỗ này trần động cao có gần hai mét, hắn dồn lực lớn quá thành ra cụng vào bẹp cả đầu! Liên Hương Nhu đứng một bên thì nhếch môi lên, dường như đang giấu đi nụ cười khoái trá vì được trả thù. Nàng biết, chỗ đó có trần động hơi thấp hơn xung quanh một chút, vì thế mới cố tình cho Trương Hải đi vào đó chịu tội.
Nhưng mà hành động đó cũng không phải vô nghĩa, cái đầu của Trương Hải đụng mạnh làm cho trần động lõm xuống. Tất nhiên không phải là do đầu Trương Hải làm bằng sắt, mà ở đó vốn là một cơ quan.
Còn đang ngồi xoa đầu, suýt xoa liên tục thì Trương Hải đột nhiên thấy quần của mình hơi căng căng lên. Sau đó thì “bục” một cái, một cái chông nhọt hoắt không hiểu sao lại mọc từ dưới đất lên, chọc xuyên qua đũng quần của hắn.
Trương Hải vã mồ hôi lạnh ròng ròng, nhanh chóng rụt lại, mặc kệ cái đũng quần rách. Cũng còn may là đũng quần đó khá trũng, nếu không chọc vào đũng quần chẳng phải là chọc chết con cái của Trương Hải từ trong trứng nước, không, phải là còn chưa thành quả trứng được mới đúng nha.
Trong lòng hắn đang chửi ầm cái thằng nào làm trò thất đức này, không biết là Liên Hương Nhu đằng sau đã cười trộm đến híp cả mắt lại, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Nhưng Trương Hải nhanh chóng nhận ra điều khác thường.
Cái chông kia nổi lên, đến khi cao ngang với mặt Trương Hải thì dừng lại.
Từ trên cái đỉnh nhọn hoắt của chông, một luồng ánh sáng mờ nhạt có màu đỏ rực bắt đầu phát ra, hơi nóng phả ra cũng làm Trương Hải thấy khó chịu, nhưng hắn đang định đứng lên tránh xa ra thì Liên Hương Nhu chợt lên tiếng:
- Đứng sát lại, căng mắt ra mà nhìn, không được chớp mắt, khi nào thấy chiếc chìa khóa hình tròn thì phải đoạt lấy thật nhanh. Ta không cần biết ngươi thấy nóng hay là thế nào, nhưng nếu ngươi dám bỏ tay ra thì ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội sống sót, cả bạn bè ngươi cũng thế đấy.
Trương Hải hơi run lên, nhưng hắn cũng hiểu, Liên Hương Nhu đang đưa ra cơ hội sống sót cuối cùng cho hắn.
Mắt của Trương Hải căng ra hết cỡ, ánh sáng ngày càng mạnh chiếu vào mắt làm cho hắn thấy choáng váng, thậm chí có cả xung động nhắm mắt lại. Nhưng Liên Hương Nhu đã nói, hắn không thể nhắm mắt, chỉ có thể cố hết sức chịu đựng mà thôi.
Thời gian trôi qua, ánh sáng trước mặt Trương Hải dần trở thành màu đen. Nhưng đó không phải là do sự biến đổi của ánh sáng, mà là do mắt hắn đang dần mất đi thị lực, các tế bào điểm vàng đáy con ngươi đang sôi sùng sục lên, khóe mắt Trương Hải cũng bắt đầu ươn ướt, từng giọt máu đỏ tươi đã chảy ra thấm đẫm cả khuôn mặt hắn.
Trương Hải thầm than trong lòng, nhưng hắn vẫn kiên trì nhìn chằm chằm vào đó, không rời đi một tấc.
Ánh sáng đã mất đi hoàn toàn, trước mắt Trương Hải chỉ còn lại một màn đêm bất tận.
Đột nhiên, trong màn đêm ấy nổi lên một chút ánh lưu tinh, dần dần hình thành một cái đĩa tròn vành vạnh.
Trương Hải chấn động, hắn không dám chắc, nhưng hắn đoán đó chính là chiếc chìa khóa của Nhãn Động này, đúng rồi, chắc chắn là hình tròn mà.
Bàn tay hắn vươn ra nhanh như chớp, chộp lấy cái vật hình tròn ấy. Cùng lúc đó, Trương Hải thấy đầu óc mình mê muội, những thứ trước tầm mắt chợt quay cuồng, lúc sáng lúc tối, chớp nháy liên tục làm cho hắn có cảm giác phát điên. Cuối cùng Trương Hải không nhịn được nữa mà ngã xuống ngất đi.
Liên Hương Nhu nhẹ nhàng tiến lại gần Trương Hải, nhìn vào vẻ mặt hôn mê của hắn, khóe môi lẩm bẩm:
- Xem ra nghị lực của ngươi cũng rất lớn! Ta cứ nghĩ là ngươi thất bại rồi chứ! Xem ra lần này bản tiên tử chọn đúng. Nếu để ngươi chết thì ta tìm đường ra sẽ vất vả hơn nhiều!
Tự nói xong, nàng đưa tay xách cổ hắn lên, lôi ra bên ngoài con đường đá này.
…
Trương Hải mơ màng mở cặp mắt của mình ra.
Trước mắt hắn toàn một màu trắng xóa, Trương Hải thầm cười khổ, hình như mắt mình mù thật rồi.
- Tỉnh rồi hả?
Một âm thanh lạnh tanh truyền đến từ trên đầu, Trương Hải ngồi phắt dậy, quay đầu theo phản xạ. Hắn có thể nhìn thấy ngay một tiên tử mặc áo trắng đang đứng đó, thần thái xuất trần, phiêu dật, khí chất cao quý, chỉ là, trong con ngươi kia vẫn cứ như cũ, không hề có một cảm xúc gì đáng kể.
Không đúng, mình không mù! Mù thì làm sao còn nhìn thấy cô ta?
Trương Hải không tự chủ được mà quan sát chung quanh, lúc này hắn mới nhớ ra là mình đang ở trong mê cung thủy tinh, không gian xung quanh toàn một màu trắng là đúng rồi.
Chờ cho hắn tỉnh táo lại một chút, Liên Hương Nhu mới nói tiếp:
- Nhìn cho kỹ những bức tường xung quanh, tập trung toàn bộ tinh thần, hít thở điều hòa, xem xem có cảm giác gì kỳ dị hay không?
Trương Hải tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo, điều làm cho hắn ngạc nhiên là khung cảnh xung quanh chợt trở nên vô cùng đặc biệt trong mắt hắn.
Tầm nhìn của hắn dường như đang xoáy lại, tất cả mọi thứ xung quanh dường như phóng to ra trong mắt hắn đến cả triệu lần, tỷ lần. Cảm giác này… thật là choáng váng, nhưng Trương Hải bắt đầu phát hiện ra điều bí ẩn bên trong cái mê cung này.
Trên bức tường chắn trước mặt có một mũi tên cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức Trương Hải nghĩ rằng đó là một con virus cúm của kiếp trước, không, có khi phải nhỏ hơn, nhỏ như nguyên tử… thậm chí là điện tử (electron) là đằng khác.
Trương Hải run rẩy trong lòng, là cái thể loại sức mạnh gì mà khắc được cái mũi tên kiểu đó? Còn… mắt hắn làm sao thế này? Sao lại có thể nhìn được chúng?
- Sao hả? Trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ thì biết lối ra rồi chứ?
Trương Hải gật nhẹ đầu, xem ra những mũi tên này chỉ đường ra. Trong lòng hắn kích động, không ngờ Nhãn Động lại có bí mật như thế này.
Người tìm đường có tìm đến chết cũng không tìm ra lối thoát. Nhưng nếu quay lại chỗ khởi đầu thì lại tìm thấy ngay chiếc chìa khóa thoát ra khỏi Nhãn Động, cũng là chiếc chìa khóa thử bảy của Quy Trần.
Đó có tính là một loại che mắt, lừa bịp không?
Nếu từ đầu tới cuối đã che mắt nhiều như vậy, thế thì những mũi tên này liệu có phải là để che mắt hay không?
- Ngươi đang nghi ngờ những manh mối mình đang thấy có phải là một trò lừa nữa hay không đúng không?
Trương Hải gật đầu.
- Vậy thì yên tâm đi, những hướng dẫn này ta có được ở trong Mộng Động, đó không phải là động toàn bẫy rập như nơi đây. Ngươi có thể tin được, trong Mộng Động đã nói, chỉ cần đi theo những hướng dẫn đó, chắc chắn sẽ ra khỏi đây được.
Trương Hải thầm đồng ý, các động khác chung quy đều có thể biết được cách thức thoát ra, chỉ là khó hay dễ mà thôi. Chỉ có cái động này là cách thoát cũng không biết, lại còn hết lần này đến lần khác bày ra đủ trò đánh lạc hướng, Trương Hải có không nghi ngờ cũng không được.
Hít sâu một hơi, Trương Hải đứng lên dẫn đầu đi theo những mũi tên ấy, tuy rằng hắn đang hết sức mệt mỏi, nhưng thời gian gấp gáp bây giờ không cho phép hắn dừng lại bất cứ một phút giây nào.
Trương Hải cũng rất khôn khéo, không dùng khả năng đó liên tục, chỉ khi nào gặp ngã rẽ thì mới mở lên quan sát mà thôi, nếu không thì hắn chưa chết vì đối thì đã chết vì nổ đầu rồi.
Hai người cứ đi, cứ đi. Dần dần, Trương Hải nhận ra mình càng ngày càng gần cái vầng sáng nơi trung tâm kia, tâm tình của hắn cũng kích động vô cùng. Cũng nhờ tâm tình này mà bước chân của hắn mới ổn định được, nếu không thì hắn đã ngã gục xuống mất rồi.
Ngay cả Liên Hương Nhu cũng không tự chủ được mà khấp khởi trong lòng, thoát ra khỏi nơi đây, đã năm trăm năm rồi, năm trăm năm ở nơi này, nàng cũng nhớ thế giới bên ngoài lắm chứ!
Nhưng khi đã đến rất sát miếng ngọc thánh thú kia rồi, tâm tình của hai người thoáng chốc lại trở nên uể oải.
Phía trước là một con đường cụt.
Nói cho chuẩn là họ đang bị ngăn cách với ngọc thánh thú bằng một bức tường trong suốt. Ngọc ở trước mặt nhưng có thể nhìn chứ không thể xơi, tâm tình này thật là bức xúc.
Suốt cả đường đi không gặp phải ngõ cụt… tại sao… tại sao đi đến đây thì lại hết đường?
Chẳng nhẽ… hướng dẫn từ đầu lại là một trò lừa nữa? Tên khốn kiếp tạo ra phong ấn này chẳng lẽ lại thừa hơi trêu chọc hậu bối đến mức này hay sao?
Tâm tình của hai người đều nặng nề, chỉ biết đừng im trước bức tường đó, không biết phải nói gì hơn.