Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 31: PHÂN THÂN KÌ THUẬT
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: bootbia
Biên tập: TuLaDaiDe
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Lại nói Hoa Lân dụ theo mười vạn thần binh, lướt trên đỉnh đầu chúng nó theo hướng tây một đường chạy như điên. Vô số pho tượng từ mặt đất nhảy lên, định kéo hắn rớt xuống đất. Thế nhưng Hoa Lân giữa đám trùng vây của quân địch, bay nhảy tả xung hữu đột, chém những tên cản đường thảnh hai mảnh.
Tuy nhiên, các pho tượng bằng sắt này cơ bản không biết mỏi mệt, vẫn cuồn cuộn không ngừng từ mặt đất liên tục nhảy lên...
Chạy liên tục như vậy khoảng nửa canh giờ, Hoa Lân cảm thấy hai cánh tay hoàn toàn tê dại. Đến lúc cảm thấy không còn khả năng chống đỡ được nữa, là lúc ở phía đông nam rốt cục truyền đến "Phanh phanh phanh" ba tiếng nổ phát ra. Hướng đầu lại nhìn, liền thấy ba đám mây đen tản ra trong không trung, chính là tín hiệu rút lui của mấy người Mê Tiên Trấn.
Hoa Lân nhất thời như được tăng thêm sức mạnh, tinh thần phấn chấn hẳn lên, đột nhiên xoay người, nhắm hướng “Trần Phong Trận” chạy một mạch. Lần này hắn chạy vòng vèo liên tục gần nửa canh giờ, chỉ cảm thấy cơ thể rã rời, hoàn toàn kiệt sức, hơi thở phì phò như trâu. Mắt thấy chỉ cần bay qua được đụn cát phía trước, rồi chạy tiếp một đoạn nữa là có thể trở về lại “Trần Phong Trận”. Nhưng lúc này, Hoa Lân hoảng sợ phát hiện ngay tại đụn cát phía trước đã xuất hiện một bức tường người to lớn, ngăn cản hết đường lui của mình. Bọn chúng tên này đứng ở trên vai tên khác, tạo thành một dãy tường thành cao đến sáu trượng có thừa, hoàn toàn phong kín lộ tuyến trước mặt.
Hoa Lân trong đầu nhất thời một hồi tính toán. Nếu như muốn đi đường vòng, cũng phải mất hơn nửa canh giờ mới thoát khỏi, đến lúc đó chỉ sợ sức cùng lực kiệt mà chết. Không còn cách nào khác, Hoa Lân tức thì nổi giận gầm lên một tiếng, tăng tốc cước bộ, xuất Hà Chiếu Kiếm nhắm về bức tường người trước mặt phóng tới.
Cự ly hai bên ngày càng được thu hẹp lại, Hoa Lân ngưng tụ toàn thân công lực, chuẩn bị bổ ra một kiếm mãnh liệt về phía trước. Nhưng trong lúc đang lao tới, đột nhiên lại tỉnh ngộ, cho dù mình tận lực dùng một kiếm bổ vào bức tường người sắt đó, nhưng rồi các bức tượng bên cạnh sẽ tức thì hợp lại, như vậy mình khó mà trụ vững. Đến lúc đó chỉ sợ cũng không còn sức lực mà xoay chuyển được nữa. …… Trừ phi mình dùng một kiếm mà hủy đi cả bức tường. Điều này có thể không nhỉ?
Thời gian gấp gáp, Hoa Lân đột nhiên nhớ tới chiêu Phân Thân Trảm, cũng đồng thời nhớ tới chương mười hai của "Phạm Mật Tâm Kinh" là "Phân thân thuật". Vì vậy trong đầu lập tức xuất hiện một ý niệm, nếu như chính mình đồng thời bổ ra ba đạo "Phân Thân Trảm", nhất định sẽ làm tan rã bức tường người phía trước. Nhưng làm sao có thể một lúc có thể thi triển ra ba đạo "Phân Thân Trảm" đây?
Hoa Lân đâu có nhiều thời gian suy nghĩ, cơ bản cũng không hiểu phương pháp để thi triển, trong đầu lúc này khẩu quyết của Trữ Tiêm Tuyết lại hiện lên rõ ràng từng chữ: “Thần ngưng ngoại thân, bản thể đi vị, tập khí đãi phát, thân ngoại hóa thân ……”
Hoa Lân đột nhiên thấu hiểu, tâm trí sáng suốt lạ thường, lập tức nhảy lên cao đồng thời hét lớn: "Phân …… thân …… trảm!"
Thân thể Hoa Lân trong không trung như bị cắt rời ra, thật kinh khủng đã hình thành ba đạo nhân ảnh, hóa thành ba màn sáng màu đỏ, chém thẳng vào bức tường người ở trước.
Chợt nghe "Oanh" nổ ra một tiếng, bóng người tung tóe, bức tường người cao năm trượng đã bị chấn vỡ. Ở chỗ bị vỡ ra, kiếm quang liền xuyên qua, trên mặt đất kinh khủng đã tạo thành ba cái khe. Hoa Lân chớp ngay cơ hội, nhoáng lên một cái đã bay qua được bức tường người rồi tiếp tục bay qua đụn cát. Nhưng không để hắn có cơ hội nghỉ ngơi, phía trước liền vang lên đồng loạt tiếng cung tên "Sưu sưu sưu sưu ……". Vô số mũi tên phóng tới, nhưng một màn đen ập xuống, nhất thời che kín không gian phía trước mặt.
Hoa Lân tức giận nghiến răng, gầm lên một tiếng, rồi lao thẳng tới các phi tiễn, mũi kiếm trong tay trực chỉ về trước, liền hé mở ra không gian, kiếm khí cường đại tạo thành một mặt quang thuẫn trong suốt, tức tốc xông về các mũi tên phía trước, lao thẳng đến doanh trận của các cung thủ. Chỉ nghe vô số mũi tên xạ qua bên tai kêu lên "Hô hô"... Tuy nhiên, lúc này ở sau lưng lại truyền đến một tràng âm thanh vang dội. Hoá ra, ở phía sau các pho tượng đang truy sát tới, vô tình lại bị các mũi tên của phía mình bắn rớt trên mặt đất, nhất thời ngã xuống một mảng lớn.
Nói thì chậm, lúc này Hoa Lân đã tiến vào ngay trước trận địa cung thủ, hoành kiếm quét ngang, phẫn nộ quát: "Giết!"
"Tranh tranh tranh tranh ……"
Cung tiễn thủ nhất thời ngã xuống một tảng lớn, đại trận vốn chỉnh tề giờ nhất thời bị Hoa Lâm khuấy đảo làm cho long trời lở đất.
Sau một hồi, Hoa Lân rốt cục cũng thoát khỏi trùng vây, cảm giác như mình vừa đi quỷ môn quan một chuyến.
Hắn chạy vội về phía trước được vài dặm, đã thấy ở đường biên ở xa xa có vài người đang đứng lo lắng. Bọn họ thấy Hoa Lân chạy tới, liền vội vàng chạy tới đón. Điện chủ ngó Hoa Lân trên người áo quần đều tả tơi, vì vậy ân cần hỏi: "Hoa công tử, ngươi có bị thương không?"
Hoa Lân dừng lại, thở hổn hển nói: "Hắc hắc …… May thật, may thật! Ta chẳng những không có chuyện gì, ngược lại trong lúc vô tình đã học xong tuyệt chiêu cực kỳ uy lực. Thật là chẳng uổng công sức bỏ ra!"
"Tuyệt chiêu ư?" Tất cả mọi người đều có chút nghi ngờ. Tuy nhiên nhìn lại Hoa Lân, thấy hắn thần tình kích động, xem ra không giống gạt người cho nên không khỏi nổi lên ý kính phục.
Hoa Lân lại đột nhiên hỏi: "Điện chủ, các ngươi có tìm được thi thể bọn Si Chánh không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đột nhiên trở nên một mảnh trầm mặc, trên mặt đều lộ ra vẻ bi tráng. Điện chủ liền than thở: "Ai …… Ngươi đến xem đi, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra!"
Hoa Lân đi theo bọn họ trở lại “Trần Phong Trận” ……
Chỉ thấy mặt đất đặt nằm chỉnh tề sáu cổ thi thể. Chu Hạo cùng Lý Mộng Lan đang đứng ngây ngốc nhìn, phảng phất như không tin vào chính mắt mình nữa.
Hoa Lân nhìn vào, cũng bị dọa đến nhảy dựng lên, hoảng sợ nói: "Họ …… bọn họ làm sao vậy?"
Vốn là trên mặt đất các thi thể đều trở nên cứng rắn như thép, ngoài da phảng phất như được phủ bằng một lớp khôi giáp. Hoa Lân ngồi xổm xuống, dùng ngón tay gõ vào trên gương mặt một thi thể, liền nghe truyền đến âm thanh "đương đương đương" của sắt thép. Hắn liền hoảng sợ nói: "Làm sao mà thì thể lại cứng ngắt như thế này?"
Chu Hạo nghe vậy, chỉ có thể cười khổ một tiếng, liền cầm ống quần một thi thể nâng lên rồi nói: "Ngươi xem đây, bọn họ hai chân cũng đã hoàn biến thành sắt thép. Các ngươi xem đây ……" nói xong cầm kiếm chém xuống, chỉ nghe "Đương" một tiếng vang lên, trên bề mặt cũng chỉ lưu lại một vết kiếm mờ nhạt mà thôi.
Hoa Lân chỉ cảm thấy sống lưng như ớn lạnh, không thể tin nổi nói: "Ta cũng không thể nghĩ ra được “Thần Binh Trận” lại tà môn đến thế, mặc nhiên lại có thể biến một cơ thể huyết nhục thành pho tượng cứng ngắt. Nếu chúng ta đến chậm một bước, chỉ sợ cũng … không tìm được bọn họ rồi. Ài ……"
Thượng Chí Dũng cũng buồn bả nói: "Mê Tiên Trấn trải qua trận này, giờ chắc cũng chỉ còn lại có một ít tàn binh yếu nhược, cũng…không biết có thể đứng dậy nổi không.". Hoa Lân nghe vậy, cũng cảm thấy buồn bã không thôi.
Điện chủ quay đầu về phía Hoa Lân nói: "Có lẽ chúng ta còn một cơ hội cuối cùng, đúng không Hoa thiếu hiệp?!"
"Ân ……" Hoa Lân chỉ kêu khẽ lên một tiếng, cũng không trả lời.
Mọi người chung quanh đều kỳ quái nói: "Điện chủ, cơ hội cuối cùng này là gì vậy?"
Điện chủ bĩu môi nhìn Hoa Lân rồi nói: "Các ngươi hỏi hắn đi! Có lẽ hắn có biện pháp đưa chúng ta thoát khỏi trận pháp……"
Mọi người tinh kích động bừng bừng, lập tức hỏi liền hỏi: "Hoa thiếu hiệp, đây là thật vậy chăng?"
Hoa Lân bất đắc dĩ chỉ có thể nói: "Chuyện này thật tình ta cũng không có nắm chắc. …… Nếu các ngươi đồng ý theo ta tiến vào, vậy tuyển ba người cùng đồng hành với ta. Cụ thể như thế nào, cứ hỏi ý kiến điện chủ các người."
Nói xong, Hoa Lân xoay người đi ra xa, để cho bọn họ tự bàn bạc.
Mọi người Mê Tiên Trấn liền lập tức bàn bạc, sau một hồi thương nghị, rốt cục chọn ra ba cao thủ cùng với Hoa Lân đi trước. Một người là "Song kiếm" Trịnh Sĩ Trùng, một người thân hình cao lớn chính là Đỗ Bôn Lôi, cuối cùng là một thanh niên cao thủ tên là Hàn Phi Nguyên. Đương nhiên, điện chủ Lôi Hinh Đình cũng đi theo.
Sau khi đã tuyển xong người, điện chủ lập tức giương giọng nói: "Hoa thiếu hiệp, xin mời ngươi lại đây một chút, chúng ta muốn nghiên cứu lại bản đồ một lần nữa."
Hoa Lân bất đắc dĩ, lấy ra "Tầm bảo đồ", mở ra đặt trên mặt đất nói: "Từ nơi để tiến đến “Phần Tiên Trận”, tổng cộng chúng ta phải trải qua mười chín cái đại trận. Chúng ta đầu tiên phải trở lại Thần Binh Trận, sau đó lặng lẽ từ hướng bắc tiến vào, rồi cứ một đường hướng bắc tiến tới. Theo thứ tự sẽ trải qua: Lôi Quang Trận, Bách Hoa Trận, U Minh Trận, Cự Thạch Trận, Tuyệt Sát Trận, Tam Bài Trận…… rồi sẽ đến Phần Tiên Trận. Nói thật, theo ta thấy để các ngươi còn sống được mà thoát ra là một cơ hội thật xa vời mong manh, mong các ngươi suy tính lại cho kỹ rồi sau đó tiến hành."
Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên cũng đều nhìn nhau cười, rồi khí khái nói: "Sanh tử hữu mệnh, chúng ta đã hiểu thông rồi, Hoa thiếu hiệp không cần lo lắng. Cho dù chúng ta tất cả đều hy sinh, xem như đây cũng là một hy vọng mỏng manh cuối cùng của Mê Tiên Trấn ."
Điện chủ cũng bước lên một bước, nghiêm túc nói: "Hoa công tử xin cứ yên tâm, mọi việc hậu sự chúng ta đã an bài thỏa đáng. Còn lại năm người, do Chu Hạo dẫn đầu, lập tức trở về Mê Tiên Trấn. …… Về phần chúng ta, đã sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường. Không biết Hoa thiếu hiệp quyết định như thế nào?"
Hoa Lân thu lại bản đồ, nói như than thở: "Ta cũng không có ý định gì. Đã như vậy chúng ta đi bây giờ thôi?"
Điện chủ lập tức quay về ba người Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ở phía sau nói: "…… Chúng ta lên đường!"
Bọn họ lập tức tay cầm trường kiếm, cùng tạm biệt bọn Chu Hạo, rồi đi theo Hoa Lân, ra đi làm một sứ mệnh nguy hiểm trùng trùng đó là tìm đường để đưa cư dân của Mê Tiên Trấn thoát khốn mấy ngàn năm.
Bọn Hoa Lân vừa mới rời đi, lập tức lại thấy một thân ảnh gầy còm từ xa xa tiến đến. Chu Hạo cùng Thượng Chí Dũng đồng thời sửng sốt, hưng phấn kêu lên: "Mạc hộ pháp, ngươi sao lại đến đây?"
Đúng vậy, từ khi xung đột với Hoa Lân, rồi bỏ ra đi riêng chính là Mạc Dạ Thiên. Hắn bước nhanh tới bên cạnh Thượng Chí Dũng, làm bộ quan tâm hỏi: "Thượng huynh đệ, ngươi làm sao lại bị thương? Không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?"
Thượng Chí Dũng cười khổ một tiếng, nói: "Thương thế của ta không là gì, so với thương thế của Sử Cảnh Chung, ta còn may mắn hơn nhiều."
Mạc Dạ Thiên quay đầu nhìn Sử Cảnh Chung đang nằm hôn mê bên cạnh, tức giận nói: "Ta đã nói rồi, các ngươi để cho Hoa Lân dẫn đường, nhất định sẽ gây nên thương vong thê thảm. Chỉ tiếc điện chủ hết lần này tới lần khác không tin."
Thượng Chí Dũng lắc đầu nói: "Hộ pháp, ngươi nói oan cho Hoa thiếu hiệp rồi. Nếu không phải hắn kịp thời chạy tới, sợ rằng bọn ta tất cả sẽ chết ở đây."
Mạc Dạ Thiên ánh mắt hàn quang chợt lóe, nhưng liền vội thu liễm. Làm bộ như hiểu ra vấn đề, nói: "Thật vậy không? xem ra ta đã nghĩ oan cho hắn. …… Được rồi Thượng huynh đệ, điện chủ bọn họ đi đâu vậy? Vì sao bỏ lại các ngươi?"
Thượng Chí Dũng sửng sờ, đột nhiên hưng phấn nói: "Ai nha, quên nói cho ngươi biết, Mê Tiên Trấn chúng ta xem như được cứu rồi."
Mạc Dạ Thiên nheo mắt, hỏi: "Có phương pháp rồi à?"
Thượng Chí Dũng lớn tiếng nói: "Chúng ta cũng vừa mới biết được, Hoa thiếu hiệp trong tay có Tầm bảo đồ. Nghe nói chỉ cần tìm được Ảo Quang Kính, hắn sẽ có biện pháp đưa chúng ta rời đi. Ai …… chỉ tiếc là ta đang bị thương, đáng tiếc phải bỏ qua một sự kiện trọng đại của đời người."
Mạc Dạ Thiên lập tức hỏi: "Bọn họ định đi đâu vậy?"
Thượng Chí Dũng do dự, lo lắng không biết có nên nói sự tình cho hắn hay không.
Mạc Dạ Thiên thấy thế, đột nhiên cảm thán nói: "Ài …… hảo huynh đệ, bổn tọa đang hối hận không yên, đáng ra không nên tách khỏi Mê Tiên Trấn chúng ta. Ngươi có thể nói cho ta biết hay không, bọn họ muốn đi nơi nào, để ta đi theo âm thầm hiệp trợ. Nếu ta lập công lớn, lúc đó sẽ có cơ hội trở lại Mê Tiên Trấn. Ngươi ……?"
Thượng Chí Dũng cuối cùng cũng mềm lòng, gật đầu nói: "Vậy được rồi! Thêm một người, thêm một hy vọng thành công. Hy vọng ngươi nhanh đuổi theo bọn họ."
Nói xong, hắn liền đem toàn bộ sự việc nói ra một lần. Dù sao, Mạc hộ pháp vẫn đối với Mê Tiên Trấn một lòng trung thành chánh trực, cho tới bây giờ cũng không có phạm sai lầm gì lớn.
Mạc hộ pháp sau khi hiểu được ý định của Hoa Lân , lập tức xoay người đi xa, còn nói vọng lại: "Đa tạ! Mạc mỗ sẽ dựa theo lịch trình này mà đuổi theo, hẹn tái ngộ."
Tất thảy mọi chuyện đều không lọt qua mắt Chu Hạo, hắn thấp giọng nói: "Ta cũng không biết sao, nhưng cũng cảm thấy có chút không ổn."
Thượng Chí Dũng thắc mắc hỏi: "Sao lại không ổn?"
Chu Hạo lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là nghĩ được Mạc hộ pháp hôm nay có gì không bình thường."
Thượng Chí Dũng tỏ ra hoài nghi nói: "Thật ư? Có thể hắn không nỡ rời xa điện chủ, cho nên muốn quay lại."
Chu Hạo chỉ một mực yên lặng……
Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 32: ẨN TÀNG SÁT KHÍ
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: bootbia
Biên tập: TuLaDaiDe
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Hoa Lân chính thức bắt đầu hành trình truy tìm bảo vật. Đầu tiên hướng dẫn mọi người quay trở về Thần Binh Trận. Cũng may là mười vạn thần binh trong trận đều đã khôi phục yên tĩnh như cũ, đứng ở xa xa trong bình nguyên. Hoa Lân mang theo mọi người, nhẹ nhàng cúi thấp người, lặng lẽ bước nhẹ qua cồn cát tiến về phía bắc.
Dọc theo đường đi, mọi người tinh thần luôn lo lắng không yên, chỉ sợ làm kinh động đến các pho tượng ở xa xa. Nếu như bị vây quanh ở đây, chỉ sợ trong khoảnh khắc tất cả mọi người đều không thể ẩn thân được. Cho nên mọi người khẽ nhấc chân nhẹ nhàng bước, cũng không dám thở mạnh, chỉ còn nghe lại duy nhất tiếng tim đập “Bình bịch bình bịch” như trống ngực cứ vang lên đều đặn.
Đi được hơn một canh giờ, rốt cục cũng đến được kết giới tại phương bắc. Không gian lại một trận xao động, Hoa Lân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mọi người đã đi tới thế giới khác rồi.
Mọi người đang muốn tranh thủ nghỉ ngơi một chút, ai ngờ xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng sét đánh, rồi tiếng sấm cứ nổ lên “đùng đoàng” làm cho mọi người cảm thấy tức ngực. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu mây đen đã che kín, thế giới xung quanh là một mảnh hỗn độn che kín trong bóng tối, chớp giật rồi tiếng sấm cứ liên tục bổ xuống mặt đất, phảng phất như những sợi chỉ trắng sáng, nối liền thiên địa ……
Tất cả mọi người đều hít thật sâu một hơi dài, ngây người nhìn con đường phía trước đang bao trùm một mảnh hắc ám, cả một hồi lâu không ai nói câu nào.
Hoa Lân thì lại như không bị ảnh hưởng, cúi đầu nhìn lại bản đồ trong tay, thì thào nói: "Xem ra đây là Lôi Quang Trận. Các ngươi đúng là may mắn, bổn thiếu gia cùng với lôi điện có chút cơ duyên, vì vậy để đi qua trận này chắc không có vấn đề gì!"
Điện chủ mặc dù tính cách cứng cỏi, nhưng nàng dù sao vẫn là một cô gái, lúc này bị dọa đến mặt mày thất sắc, khiếp hãi hỏi: "Cái này …… cái này mà nói là không thành vấn đề? Nếu chúng ta cứ tuỳ tiện xông lên, chỉ sợ tất cả đều sẽ bị lôi điện đánh chết."
Hoa Lân quay đầu lại mỉm cười, đột nhiên thu hồi bản đồ, tay cầm Hà Chiếu Kiếm giương lên, ngửa mặt nhìn lên trời quát: "Phong Vân Ngự Lôi Thuật ……"
Trong phút chốc, trên đỉnh đầu Hoa Lân liền vô số mây đen hội tụ, năm đạo thiểm điện chiếu sáng bầu trời đêm, chỉ nghe “Oanh” một tiếng đã bắn xuống ngay mũi kiếm của Hoa Lân. Chung quanh mọi người tất cả đều hoảng sợ tản ra, kinh hô: "Mau tránh đi, ngươi không muốn sống nữa sao?"
Ai ngờ, Hoa Lân thân ảnh vẫn trụ vững, hét lớn một tiếng, dẫn năm đạo thiểm điện, "Oanh" một tiếng bổ về phía xa xa ở trước. Ở hơn mười... trượng phía trước, một khối cự thạch lập tức bị một kiếm của Hoa Lân đánh tan thành từng mảnh nhỏ. Mọi người kinh hãi nhìn hắn, nhất thời như kính cẩn , nhất thời như bái phục, xem hắn như một vị thần.
Nhưng Hoa Lân lại cảm thấy tay phải như tê liệt, hắn phát hiện được mấy đạo thiểm điện này thật quá mạnh mẽ. Nếu không phải hắn gần đây tu vi đột nhiên tăng nhanh, chỉ sợ không khéo cái... "Ngũ lôi oanh đảo" này sẽ bổ vào chính mình, chết ngay tại chỗ.
Để ổn định tinh thần mọi người, Hoa Lân làm như hời hợt nói: "Thấy được chưa? Các ngươi đi theo ta để qua khỏi trận này, yên tâm sẽ không có việc gì. …… Tuy nhiên, các ngươi đừng đứng sát ta quá, coi chừng bị lôi điện đánh chết, đương nhiên cũng không nên đứng quá xa, bằng không ta cũng không thể kịp thời ứng cứu." Hoa Lân nói xong, liền cất bước, nhắm thẳng "Lôi Quang Trận" tiến vào.
Mọi người rón rén cẩn thận theo sát nhau đi theo, quả nhiên trên đỉnh đầu các tia chớp, đều bị Hoa Lân hoá giải.
Có lẽ do vận khí Hoa Lân quá tốt, hoặc là do ông trời cố ý an bài. Hoa Lân đồng thời tu luyện hai loại chân nguyên thủy hỏa, cho dù gặp phải bất cứ trận pháp "ngũ hành" nào, hắn cũng đều có thể khắc chế. Như bây giờ, hắn vừa gặp phải Lôi Quang Trận, nhưng đối với hắn hoàn toàn là sở trường. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ là một trận pháp thôi cũng khó mà xuyên qua.
Đi một hồi lâu, Hoa Lân rốt cục mang theo mọi người bình yên xuyên khỏi mảnh “tử vong cấm địa” này. Trong lúc chuẩn bị tiến vào tiên trận kế tiếp, Hoa Lân lại mở bản đồ nghiên cứu, rồi cười vang nói: "Trận pháp kế tiếp tên là Bách Hoa Trận, chẳng hay đúng là trăm hoa đua nở, cảnh sắc phá lệ, thập phần vô song? Chúng ta đến xem sao ……"
Không gian lại một trận chớp lên, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ánh nắng rực rỡ chiếu lên mọi người, sưởi ấm toàn thân khiến cho mọi người cảm thấy dễ chịu. Cảnh sắc nơi này, so với trận lôi điện kinh khủng vừa rồi đúng là hai thế giới hoàn toàn đối lập.
Mọi người bước đi vài bước, phóng mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy tại "Bách Hoa Trận" này, nơi nơi chốn chốn đều xuất hiện vô số đóa hoa thập phần tươi đẹp, quả đúng là một biển hoa. Trong đó có cả hoa mẫu đơn màu đỏ, hoa bách hợp màu trắng, còn có các loại thủy tiên, úc kim hương, phong tín tử …… rồi vô số hoa cỏ. Còn có rất nhiều loại không biết tên, thật sự là cái gì cần có đều có, thật làm cho kẻ khác mở rộng kiến thức.
ĐĐiện chủ cầm lòng không được liền vươn ngọc thủ, nhẹ nhàng hái xuống một đóa mẫu đơn, đặt lên mũi ngửi, rồi nũng nịu cười nói: "Chẳng ngờ Giải Thần trận cũng có một nơi tươi đẹp như thế này, thật là làm cho kẻ khác kinh ngạc."
Đột nhiên, Hoa Lân quát lớn: "Mọi người im lặng một chút, hãy nghe thử xem ……"
Mọi người tất cả đều sửng sờ, ngưng thần nghe ngóng, quả nhiên nghe được xa xa truyền đến tiếng kiếm ngân vang. Hoa Lân nghiêm sắc mặt nói: "Xem ra nơi này ngoài cúng ta, còn có những người khác."
Đỗ Bôn Lôi nhìn lại xung quanh, nghi hoặc nói: "Nhưng phía trước rõ ràng trống trãi vô cùng, nào có bóng người nào? Hẵn là là chúng ta bị ảo giác mới đúng."
Hoa Lân lắc đầu, nói: "Có rất nhiều loại trận pháp, có thể làm chiết xạ ánh sáng, làm mê hoặc ánh mắt mọi người, không tin ngươi xem đây……" Nói xong hắn liền dùng tay phải cầm lên một tảng đá, giương lên cao, rồi hô một tiếng ném về phía xa. Quả nhiên, tảng đá tại giữa không trung đã mất đi bóng dáng, trước tầm mắt mọi người đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ chốc lát sau, ở xa xa lúc này mới truyền lại đến một tiếng "Phanh" dội lại, cũng không biết tảng đá đó đã rơi xuống nơi nào?
Hoa Lân nói: “ …… Trận này rất khó phá giải, dễ làm cho chúng ta bị mất phương hướng. Mọi người có phương pháp nào hay, cứ đề xuất?"
ĐĐiện chủ lập tức trả lời: "Ta cũng có một biện pháp, nhưng không biết có dùng được hay không."
Hoa Lân nói: "Cứ nói!"
ĐĐiện chủ đang chuẩn bị trình bày, nhưng phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Một người lưng đeo song kiếm, nhìn rõ là một bạch y nam tử, từ xa xa đột nhiên xuất hiện. Mọi người một trận mừng như điên, hưng phấn nói: "A? Thật sự có người ……"
Hoa Lân liền "Tranh" một tiếng rút ra trường kiếm, lạnh lùng nói: "…… Mọi người hãy coi chừng, người nầy không phải là một... kẻ tử tế gì đâu."
Thân ảnh Nhâm Vi dần dần rõ ràng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm vào Hoa Lân, lạnh giọng nói: "Hừ hừ! …… Tiểu ma đầu lâu nay biến mất đâu vậy?"
Mọi người chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh áp bức từ phía trước tràn xuống, liền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nhâm Vi trên người bọc một tầng hàn vụ, từ xa nhìn lại, thân ảnh cao ngất phá lệ vô song, tựa như một thanh kiếm vừa mới xuất khỏi vỏ.
Liền theo Nhâm Vi đi tới gần, một cỗ cường đại sát khí áp đến làm cho mọi người cảm thấy hô hấp khó khăn. Nhìn khí thế toát ra từ con người hắn, có thể thấy được hắn đã luyện tới Thần Hợp cảnh giới. Điều này thật là làm cho mọi người Mê Tiên Trấn đều chấn động.
Phải biết rằng, ba ngàn năm qua, cả Mê Tiên Trấn chỉ có một người luyện đến cảnh giới này. Tục truyền, chỉ cần đạt tới cảnh giới này, liền có thể ngưng khí thành kiếm, ý phát thân động, kiếm pháp cùng thân pháp đều đạt tới cùng một cảnh giới. Cho nên có thể nói rằng, tu vi đạt cảnh giới này đều được mọi người công nhận là tuyệt thế cao thủ.
Bất hạnh thay, chính bọn mình lại gặp cao thủ như vậy. Hơn nữa hắn cùng Hoa Lân đối địch, nếu thật sự xảy ra động thủ, không biết có nên hay không hỗ trợ Hoa Lân?
Hoa Lân cũng lập tức đề phòng, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều ý niệm.
Với tình cảnh trước mắt, tự mình căn bản là không có khả năng dùng Phần Tinh Luân đào tẩu. Xem ra ngoại trừ đánh nhau một trận sống chết, thật không còn một con đường nào khác. Nhưng làm sao mới có thể chiến thắng Nhâm Vi đây?
Hoa Lân trong lòng vừa động, đột nhiên nhớ tới "Lôi Quang Trận" ở phía sau. Chỉ cần dẫn được Nhâm Vi tiến vào Lôi Quang Trận, như vậy có thể hy vọng thắng được một lần nữa.
Vì vậy, Hoa Lân lặng lẽ lùi lại phía sau, hy vọng nhanh trở về "Lôi Quang Trận".
Nhưng Vi vẫn luôn để mắt tới Hoa Lân, thấy hắn mới cử động nhỏ, lập tức cười lạnh nói: "Sao vậy? Lại muốn trốn đi đâu?"
Nói xong, Nhâm Vi chậm rãi rút ra trường kiếm ở sau lưng. Phút chốc, một cổ cường đại sát khí đã lao đến bao bọc toàn thân Hoa Lân.
"Tranh tranh tranh tranh ……"
Mọi người Mê Tiên Trấn liền lập tức rút ra binh khí, chuẩn bị hợp lực ngăn cản.
Hoa Lân trong lòng rùng mình, thầm nghĩ: Nếu chính mình lùi lại, Nhâm Vi nhất định lập tức ra tay. Có thể tưởng tượng, lúc đó mọi người Mê Tiên Trấn sẽ liên thủ chống cự. Đến lúc đó, chính mình mặc dù có thể thành công chạy thoát, nhưng bọn họ chỉ sợ ngay cả một người cũng không thể trốn thoát.
Hoa Lân nghĩ tới đây, đảo mắt nhìn quanh một lượt, đột nhiên cười lớn nói: "Ai nói ta muốn chạy trốn?…… Không thèm dối gạt ngươi, ta gần đây mới học xong nhất thức tuyệt chiêu, vừa lúc ngươi tới đây nên muốn xem thử xem uy lực. Xem ngươi có dám tiếp chiêu hay không!"
Nhâm Vi từng bước một tiến đến, lạnh lùng nói: "Có đúng không vậy? Ta đây cũng muốn thử xem ……"
ĐĐiện chủ lập tức quát lớn: "…… Bày trận!"
Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ba người lập tức nâng trường kiếm lên, nhanh chóng hợp thành một trận pháp tứ tượng.
Song phương như chuẩn bị một trận bùng nổ, Nhâm Vi cước bộ dừng lại, âm thầm do dự, không biết có nên giết hết những người này hay không?
Đột nhiên, Hoa Lân nhìn về phía điện chủ nói: "Đây là ân oán của ta cùng Nhâm Vi, không liên quan tới các ngươi. Các ngươi trước tiên…rút lui về Lôi Quang Trận, ta sau đó sẽ..."
ĐĐiện chủ mơ hồ đã hiểu dụng ý của Hoa Lân, nhưng vẫn lo lắng nói: "Không được! Chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ngươi mà chạy, dù sao đi nữa, cũng phải sinh tử có nhau!"
Hoa Lân cả giận nói: "Ta bảo ngươi phải tức tốc rút lui, lảm nhảm nhiều như vậy để làm gì?"
ĐĐiện chủ lần đầu tiên bị người la mắng, mặt mũi cũng cảm thấy ngượng ngùng, khó chịu. Đang đang định cự nự lại thì ở phía đối diện Nhâm Vi đã cười lạnh nói: "Như thế nào? Muốn chạy trốn?…… Không còn đường nào cho các người!"
Hoa Lân cả kinh, làm như vô tình, đứng chắn trước mặt điện chủ, lớn tiếng nói: "Đúng vậy, ta thật là có ý muốn chạy trốn. Nhưng làm sao?…… Bọn họ làm vướng tay vướng chân, vô tình chắn đường lui của ta. Nếu không có bọn họ, ta muốn bỏ chạy là việc rất dễ dàng."
Nhâm Vi lộ vẻ khinh miệt cười nói: "Ngươi thật sự chẳng biết liêm sỉ. Việc bỏ chạy mà cũng nói ngang nhiên như vậy, thật là không có một chút khí khái nam nhân!"
Hoa Lân cũng chẳng vừa: "Ngươi mới là kẻ chẳng biết liêm sỉ. Ngươi cũng đã sống mấy trăm tuổi, nhưng lại bắt nạt một kẻ hậu bối mới hai mươi tuổi như ta. Nếu ngươi thật sự có can đảm, đợi ta ba năm nữa. Có tin không là ta sẽ làm cho ngươi bò khắp mặt đất lượm răng?"
"Xích phác" một tiếng cười khúc khích vang lên, ở phía sau điện chủ nhất thời không cầm lòng được, chỉ cảm thấy giọng điệu của Hoa Lân thật sự là tức cười, không chỉ có khẩu khí lanh lợi, hơn nữa cũng quái chiêu bách xuất. Ai ngờ tiếng cười còn chưa dứt, Hoa Lân lại đột nhiên quát: "Cười cái gì mà cười? Biến đi hết cho ta, không nên làm vướng tay vướng chân ta. Ngươi như thế nào vẫn không nghe?"
Điện chủ tức giận nói: "Ngươi?…… Được, chúng ta đi!"
Mọi người Mê Tiên Trấn liền chậm rãi thối lui, Nhâm Vi dĩ nhiên, cũng không có ngăn trở. Mục đích của hắn chỉ nhằm vào Hoa Lân, đối những người khác tất không có hứng thú. Hơn nữa, hắn cũng không có lý do động thủ với bọn họ.
Hoa Lân lặng lẽ giảm bớt khẩu khí, cười nói: "Nhâm Vi ơi là Nhâm Vi, ngươi quá tự tin rồi, chẳng lẻ ngươi thật sự cho rằng ta không thể trốn thoát sao?"
Nhâm Vi toàn bộ tinh thần đều chú ý vào Hoa Lân, một cổ cường đại tinh thần lực đã bao bọc khắp người Hoa Lân. Chỉ cần Hoa Lân có một cử động bất thường, bảo kiếm của hắn lập tức xuất phát. Đến lúc đó, hắn tuyệt đối chắc chắc một kiếm bổ trúng Hoa Lân ……
Nhưng vào lúc này. Hắn đột nhiên phát hiện trên khóe miệng Hoa Lân đã xuất hiện một nụ cười kỳ quái, như là nắm chắc mười phần có thể đào thoát.
Nhâm Vi thấy thế, càng không dám đại ý khinh thường, trường kiếm trong tay khẽ rung động, chuẩn bị “tiên hạ thủ vi cường.”
Song, trên khóe miệng Hoa Lân nụ cười càng thêm quỷ dị. Hắn âm thầm cười lạnh như thầm nói: Nhâm Vi ơi là Nhâm Vi, ngươi rốt cũng mắc lừa rồi. …… Bổn thiếu gia chính là muốn nhằm ngươi mà khai đao, thử xem uy lực của "Phân Thân Trảm". Chờ đến lúc ngươi khinh địch, sẽ để cho ngươi nếm thử thủ đoạn của bổn thiếu gia.
Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 33: TUYỆT ĐỊA PHẢN KÍCH
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: bootbia
Biên tập: TuLaDaiDe
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Hoa Lân cùng Nhâm Vi lạnh lùng mặt đối mặt, cường đại kình khí của hai người phát ra làm cho cỏ dại xung quanh đều bị áp bức bạt ra xa. Hoa Lân giả bộ như không thể chịu đựng được, thân thể cố ý run rẩy từng hồi, thoáng một cái liền như lùi lại một bước, giống như chuẩn bị đào tẩu ……
Nhâm Vi lập tức thân ảnh nhoáng lên, trong chớp mắt, đã xuất hiện trước mặt Hoa Lân. Chỉ thấy một đạo hàn quang hiện lên xẹt thẳng vào ngực Hoa Lân, động tác nhanh như thiểm điện, làm kẻ khác cũng phải hoa mắt.
Nhưng Hoa Lân sớm có phòng bị, lập tức nghiêng người né tránh, trường kiếm liền vung lên, "Đương" lên một tiếng đã tách khỏi trường kiếm đối phương. Nhưng kình khí cường đại của đối phương, vẫn làm cho Hoa Lân làm tay phải một trận trận tê dại. Hoa Lân quyết định thật nhanh, nương lực phản chấn lăng không nhảy lùi lại, vừa rơi xuống đất thì đã thoát lui đến hai trượng.
Nhâm Vi cười lạnh nói: "Còn muốn chạy?…… Đoát!" Hắn liền đâm ra một kiếm, chung quanh Hoa Lân lập tức hàn quang bảo phủ, vô số kiếm quang xoay quanh người, chỉ duy nhất một mũi kiếm sắc bén mãnh liệt tiến đến.
Hoa Lân chẳng nề đến thể diện, lập tức lăn xuống đất một vòng, khó khăn lắm mới né tránh ra ngoài phạm vi kiếm ảnh. Không đợi Nhâm Vi phát ra chiêu thứ hai, mủi chân lập tức điểm nhẹ một cái bay lên trời, trực hướng phía sau bay đi. Đang ở giữa không trung thì, lại giương cao kiếm, quát lớn: "Thiên Kiếm Trảm ……" Chỉ thấy một màn kiếm quang cường đại chém thẳng vào đối phương, nhưng lập tức Hoa Lân lại mượn lực thoát lui, làm như muốn bỏ chạy.
Hoa Lân dùng kế sách "Kỳ địch dĩ nhược" cũng quả nhiên có hiệu nghiệm. Nhâm Vi tưởng hắn muốn chạy trốn, vì vậy thân ảnh nhoáng lên, thoáng một cái, hóa thành một đạo hư ảnh, xuyên qua màn kiếm quang của Hoa Lân, xuất hiện nay sau lưng Hoa Lân. Thân pháp này chính là "Di hình hoán vị" trong truyền thuyết. Hắn trụ vững toàn thân, trường kiếm liền xuất ra, chỉ thấy xung quanh lập tức liền u ám tối sầm, vô số lưu tinh xuất hiện xung quanh toàn thân Hoa Lân, cũng phong kín tất cả các đường thoát đi. Lúc này, nếu như Hoa Lân thật sự manh động thối lui, tất sẽ chết dưới kiếm chiêu này.
Nói thì chậm, Hoa Lân đột nhiên thu kiếm cầm ngang trên tay, thân thể một trận quay cuồng, hướng về bên phải tránh được chiêu của Nhâm Vi, chiêu này hắn sử dụng chính là "Thiên ngoại lưu tinh".
Thật ra mà nói, thân pháp của Hoa Lân bây giờ, mặc dù so với Nhâm Vi là kém hẳn một bậc, nhưng vẫn hơn trước kia rất nhiều, có thể nói là một sự tiến bộ thần tốc.
Nhâm Vi một kiếm thất bại, không khỏi nhịn được một chút sửng sốt. Với hai chiêu đánh cận thân này, hắn muốn tốc chiến tốc thắng. Nhưng hoàn không nghĩ tới, cũng đều bị Hoa Lân tránh được, đều này thật sự là ngoài ý muốn của hắn.
Lại nói, lúc này Hoa Lân rơi xuống đất ở phía sau, mủi chân điểm nhẹ, liền lập tức bỏ chạy.
Nhâm Vi rống giận gầm lên một tiếng, rùn mình hóa thành một đạo khói xanh, trực truy đến sau lưng Hoa Lân. Với tốc độ của hắn, cho dù Hoa Lân khinh công cao tới đâu, hắn có thể trong nháy mắt truy đến.
Song tựu tại đây thì Hoa Lân đang chạy trốn đột nhiên xoay người, trường kiếm quét ngang ……
Nhâm Vi thấy thế, chỉ là khinh miệt cười khẽ, ai ngờ trường kiếm trong tay Hoa Lân hồng quang đột ngột tăng vọt, thành một thanh kiếm dài đến mười trượng rừng rực lửa cháy lao tới đón đầu, kiếm ý cực kỳ mạnh mẻ này đúng là bình sanh hiếm thấy. Nhâm Vi sợ đến nỗi lập tức lộn một vòng quay về, giọng căm hận nói: "Hừ! Thiếu chút nữa thì quên, ngươi đã lĩnh ngộ Chiến Thần Quyết. Xem ra ta đã quá xem nhẹ ngươi rồi!"
Vốn Chiến Thần Quyết đúng là nã thủ tâm pháp của Phần Âm Tông. Thủ quyết này là vận dùng toàn thân công lực tập trung vào trên binh khí, hình thành một thanh thần binh lợi khí dài đến mấy trượng. Thử tưởng tượng rằng, một người cầm một thanh binh khí hừng hực lửa cháy dài năm trượng, thì công lực cùng sức chiến đấu đã tăng ít nhất là gấp đôi? Giờ Hoa Lân tay cầm một thanh binh khí khổng lồ như thế, từ xa nhìn lại, giống như một vị chiến thần. Thật đúng với danh xưng "Chiến Thần Quyết!"
Hoa Lân thì không hiểu cái gì là "Chiến Thần Quyết", lập tức phẫn nộ quát: "Nạp mệnh đi ……"
Hắn hai tay cầm kiếm, liền một hơi bổ ra liền chín lần chín là tám mươi mốt kiếm, đúng là "Tuyệt Trần kiếm pháp"! Tại mỗi kiếm hắn xuất ra, cũng đều bao trùm phạm vi trong phương viên mười trượng. Nhâm Vi mặc dù là cao thủ, trong lúc nhất thời không còn cách nào phải tạm thời lánh lui tránh các mũi kiếm công kích.
Chỉ có điều, Nhâm Vi dù sao cũng là "Thần Hợp cảnh giới" cao thủ, thân pháp cực nhanh, cước bộ đã đạt tới mức "ảo ảnh thành hư". Tất cả kiếm quang của Hoa Lân chẳng làm cho hắn hề hấn gì, đồng thời Nhâm Vi đột ngột như biến mất, không thấy tăm tích.
Vì vậy Hoa đành phải dừng tay, sửng sờ đứng yên một chỗ, dường như chẳng biết ứng phó tiếp thế nào.
Đúng lúc này, Nhâm Vi đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trường kiếm như tia chớp bắn về phía Hoa Lân ngay mi tâm. Với tốc độ cùng công lực của hắn, hắn cơ hồ có thể dám chắc Hoa Lân không thể tránh khỏi chiêu này. Vì vậy, trên mặt Nhâm Vi không nhịn khỏi lộ ra vẻ cười đắc ý……
Song nào ngờ, Hoa Lân trên gương mặt lúc này cũng vậy, thần thái thập phần tươi rói.
Lại nói lúc này một kiếm Nhâm Vi đang bổ xuống, đột nhiên bỗng thấy như hoa mắt, dưới mặt đất thân ảnh của Hoa Lân tựa bị cắt rời ra, biến thành ba thân ảnh. Nhâm Vi cả kinh, hoảng sợ hét lên: "Phân thân thuật?"
Chờ hắn tỉnh ngộ thì hết thảy đều đã muộn.
Dưới mặt đất ba đạo nhân ảnh đồng thời giơ kiếm chém tới, cũng đồng thời quát lên: "Phân …… thân …… trảm!"
Nhâm Vi đang ở giữa không trung, dĩ nhiên, cũng còn có thể lộn một vòng mà quay về. Nhưng khi rơi xuống đất liền "Đặng đặng đặng đặng" liên tiếp lùi năm bước. Hắn hoảng sợ ngẩng đầu nói: "Ngươi …… ngươi đã…… luyện thành " Phạm Mật Tâm Kinh "?"
Hoa Lân lấy tay vuốt trán, lạnh lùng nói: "Không sai! Ngươi bây giờ mới biết?"
Nhâm Vi vẻ mặt không tin, nhưng sự thật đều đang hiển hiện trước mắt. Hoa Lân võ công không chỉ có đột nhiên tăng mạnh, nhưng lại học xong "Khống vật đại pháp", rồi đến bây giờ, hắn dĩ nhiên cũng vừa học xong "Phân thân thuật". Cái này quả thật làm cho người ta không nào hiểu nổi. Phải biết rằng, tiên thuật này đã được công nhận là bí mật bất truyền tại Tu chân giới, chỉ được ghi lại trên Phạm Mật Tâm Kinh. Cho dù Nhâm Vi là tuyệt đại cao thủ , hắn cũng không thể hiểu được nguyên lý của "Phân thân thuật". Bởi vậy nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Lân nếu không phải học xong Phạm Mật Tâm Kinh, thì chiêu thức vừa dùng là cái gì?
Sắc mặt Nhâm Vi xám ngắt đi, lập tức lại cùng với Hoa Lân đằng xa gườm guờm, chuẩn bị tiếp tục giao chiến.
Phút chốc, trên trán của Nhâm Vi đã dần dần tứa ra một vết máu. Đây là do kiếm khí của Hoa Lân gây nên. Nếu đổi lại người khác, đã thân thể sớm đã bị chia thành hai, tử vong tại chỗ. Nhưng Nhâm Vi rốt cuộc cũng không quỵ ngã, một lúc lâu sau vẫn trụ vững tại đương trường, điều này thật sự là một sự vô lý đến kỳ quái.
Hoa Lân hai mắt mở tròn, run giọng nói: "Ngươi …… ngươi vẫn chưa chết ư?". Câu hỏi này thực ra thật vô nghĩa
Nhưng không ngờ, Nhâm Vi thản nhiên đáp lại, hắn lạnh lùng nói: "Bởi vì ta bất tử!"
Hoa Lân hai mắt như nhảy dựng lên, đột nhiên kêu lên: "Ta không tin! …… Ngươi bất tử ư? Ta đây sẽ tống tiễn ngươi xuống địa phủ!" Nói xong bay lên trời, trường kiếm đánh tới, trong tay Hà Chiếu run lên, kiếm hoa tán phát ra, bắn thẳng đến bao phủ toàn thân Nhâm Vi.
Tục truyền có câu: “Ba mươi năm phong thủy luân lưu chuyển”!
Trước kia thì Hoa Lân chạy trốn. Nhưng tại hôm nay, lại đến phiên Nhâm Vi chịu phận hạ phong ……
Hắn mặc dù không chết, nhưng với một kiếm vừa rồi của Hoa Lân, cơ hồ đã chém hắn thành hai mảnh. Cho dù hắn tu vi cao bao nhiêu, cho dù hắn như thế nào hung ác, bây giờ trong người mang theo trọng thương, còn tinh thần đâu mà dám cùng với Hoa Lân dây dưa?
Cho nên, Nhâm Vi liền bỏ chạy. Hơn nữa, là chạy thục mạng, còn chẳng dám ngoái cổ lại nhìn.
Hoa Lân mới đuổi theo được hai bước, lại đột nhiên đình trụ thân hình, nhìn phương hướng Nhâm Vi biến mất , run giọng nói: "Chuyện …… chuyện này là thế nào nhỉ? Sao hắn sao lại không bị đứt ra thành hai mảnh? Tại sao? Tại sao?"
Sau lưng đột nhiên có người kêu lên: "Thật …… thật may quá. Hoa thiếu hiệp đã đánh đuổi hắn bỏ chạy rồi ư?. Điều này …… điều này quả thực không thể tin nỗi."
ĐĐiện chủ kéo theo Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ba người, chẳng biết từ nơi nào đi ra.
Bọn họ liền xúm quanh Hoa Lân, cơ hồ không dám tin tưởng sự thật đã diễn ra trước mắt. Một người chỉ là Thanh Hư cảnh giới, dĩ nhiên, cũng đánh bại cao thủ Thần Hợp cảnh giới. Việc này nếu nói ra ngoài, chỉ sợ chẳng có ai tin.
Hàn Phi Nguyên là người đầu tiên kiềm chế không được, lớn tiếng hỏi: "Hoa thiếu hiệp, "Phạm Mật Tâm Kinh "là cái gì vậy?"
Hoa Lân vẫn đang đứng yên, ngơ ngác nhìn phương xa, lẩm bẩm: "…… chẳng lẻ vừa rồi ta nhìn lầm? Một kiếm vừa rồi không có bổ trúng hắn? Nhưng ta rõ ràng đã bổ trúng đích mà."
ĐĐiện chủ thấy hắn sững sờ, vì vậy khẽ huých hắn một cái, nói: "Uy! Ngươi làm sao mà cứ sửng sửng sờ sờ vậy? Có người hỏi ngươi đấy!"
Hoa Lân lúc này mới hồi phục tinh thần lại, mờ mịt nói: "Ngươi …… nói cái gì?"
Điện chủ thật muốn tống cho hắn một cước, chỉ vào Hàn Phi Nguyên nói: "Hắn hỏi ngươi, Phạm Mật Tâm Kinh là cái gì vậy?"
Hoa Lân nhìn thoáng Hàn Phi Nguyên, rồi lại quay đầu nhìn điện chủ, ngây ngốc nói: "Muốn biết Phạm Mật Tâm Kinh? Vậy được rồi! Phạm Mật Tâm Kinh là …… là ……"
Tất cả mọi người tai như dựng lên, đang chờ Hoa Lân trả lời, chỉ sợ bỏ sót mỗi một chữ. Nhưng không nghĩ tới, Hoa Lân hết lần này tới lần khác cứ "là" “là” cả nửa ngày, một hồi lâu vẫn không nói chính vào vấn đề. Để cho bọn họ hết thảy đều nóng ruột….
……
Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 34: U MINH CHI THÀNH
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: bootbia
Biên tập:TuLaDaiDe
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Hoa Lân lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nghiêm sắc mặt nói: "Phạm Mật Tâm Kinh chính là một quyển tiên thuật tổng phổ, chia làm ba bộ: thượng, trung và hạ. Ta đối với vật này cũng chưa được tận mắt trông qua, chỉ là nghe người ta nói, nó đứng đầu mười hai đại tiên khí. Kỳ thật, ta cũng không hiểu, một quyển bí tịch như thế sao lại là tiên khí vậy? Có nó có tác dụng khác hay sao?"
Trịnh Sĩ Trùng chớp mắt một cái, vội vàng hỏi tiếp: "Hoa thiếu hiệp tu vi quả là xuất chúng, không biết bây giờ đã học được mấy bộ?"
Hoa Lân lắc đầu nói: "Ta cũng không biết có là vận khí tốt hay không? Ta chỉ là được người khác truyền đạt qua một số chương mà thôi. Các ngươi vẫn còn chưa biết, cũng không nên hỏi nhiều về cái này. Phạm Mật Tâm Kinh liên quan trọng đại, có thể đưa đến họa sát thân. Theo ta được biết, Thất Đại Thánh Môn cùng Tiên Lăng Cung cũng đang nghĩ biện pháp độc chiếm được vật đó, chỉ bằng chúng ta mấy người, nếu bị quấn vào trong đó, chỉ sợ sớm trở thành hồn ma bóng quỷ . …… Thôi được rồi, chúng ta đi nào!" Hoa Lân không nói thêm gì, dẫn mọi người đi vào Bách Hoa Trận. Tất cả mọi người trong lòng vẫn ngổn ngang tâm sự ……
ĐĐiện chủ hồi tưởng lại những lời Hoa Lân vừa nói, càng cảm thấy kinh hãi. Với "Phạm Mật Tâm Kinh" này, Hoa Lân chỉ là luyện qua có vài chương mà thôi, mà cũng đạt được công lực như vậy. Nếu như có người luyện được trọn bộ "Phạm Mật Tâm Kinh" , chẳng phải là thiên hạ vô địch hay sao?
Tất cả mọi người cũng đều nghĩ tương tự như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một trận kinh động. Chẳng biết rằng, cho dù có người có cơ hội thu thập được toàn bộ "Phạm Mật Tâm Kinh", nếu không đạt được cảnh giới siêu cường ngộ tính, chỉ sợ nhiều nhất chỉ có thể thấu hiểu ba phần trong đó mà thôi. Càng luyện về sau, càng khó kinh người. Ví như Phần Âm Tông, hơn một vạn năm nay, chưa từng nghe nói có ai hoàn toàn tham thấu hết bộ kinh thư này.
Hoa Lân trong lòng cũng đang ngổn ngang tâm sự, vừa rồi cùng Nhâm Vi giao thủ, liền phát sinh mấy nghi vấn. Nhâm Vi rõ ràng bị chính mình chém trúng, vì sao vẫn bình yên vô sự? Còn Nhược Phong và hai gã cao thủ Thanh Thánh Viện khác vì sao không thấy xuất hiện? Chẳng lẻ bọn họ cũng bị lạc?
Trong khi vẫn đang nghĩ ngợi, mọi người vô tình đã bị hãm vào mê cung của Bách Hoa Trận. Hoa Lân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về bên trái, giương giọng nói: "Mọi người cẩn thận, nơi này hình như có chút không ổn!"
Vừa dứt lời, bốn phương tám hướng đột nhiên vô số dây hoa vươn tới, bao trùm tất cả đất trống, vây lấy mọi người vào giữa.
Điện chủ lập tức quát: "Bày trận!"
Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ba người nhất thời tản ra, tay cầm trường kiếm ngăn cản. Chỉ thấy chung quanh các dây hoa đã kết thành một hàng rào kín chặt, ngay cả gió cũng khó mà thổi qua, hằng ngàn hằng vạn sợi dây cũng như cành hoa lũ lượt tràn đến. Mọi người đều tận lực vung kiếm để chống cự, Hoa Lân quay đầu lại hỏi: "Điện chủ, vừa rồi ngươi nói làm sao mới có thể thoát ra Bách Hoa Trận này?"
ĐĐiện chủ một tay cũng dùng kiếm ngăn cản, gấp rút nói: "Cắm một thanh kiếm trên mặt đất, chắc có thể tìm ra được phương hướng!"
Hoa Lân cười khổ nói: "Ta còn tưởng ngươi có… cao chiêu nào khác, không ngờ ý nghĩ cũng giống với ta!"
ĐĐiện chủ cả giận: "Nếu giống nhau, sao ngươi không thử xem?"
Hoa Lân ngẫm lại cũng thấy có lý, vì vậy đưa tay cầm Hà Chiếu cắm trên mặt đất. Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt trên cao mặt trời chói chan đang chiếu xuống, vậy mà trường kiếm chỉ có một cái bóng dài khoảng một tấc. Hoa Lân nhíu nhíu mày, do dự chốc lát, rồi chỉ về phía bên phải nói: "Chẳng lẽ bên này chính là phương bắc? Chỉ còn cách triệt phá từng bước tiến lên thôi, mọi người đi theo ta."
Hoa Lân cầm Hà Chiếu Kiếm, hoành kiếm hướng phía trước, liền xoay ngang tạo thành một màn kiếm quang hướng ra phía ngoài phóng tới, vô số dây hoa phía trước tức "Tranh tranh tranh" đã ngã xuống một mảng lớn. Hắn vừa ra tay, mọi người nhất thời cảm giác áp lực giảm đi nhiều, vội vàng theo sau Hoa Lân, gấp rút nhằm hướng bắc thoát đi.
Mọi dùng kiếm mở đường rồi cứ đi tiếp, đi được khoảng sáu canh giờ, lúc này mới đi ra khỏi Bách Hoa Trận. Mặc dù trận này không phải khó khăn, nhưng cũng mất thời gian khá nhiều, so với mấy trận khác cũng lâu hơi gấp bội.
Phía trước không gian lại một trận ba động, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chung quanh toàn là một mảnh đen nhánh, ngay cả giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón tay. Hoa Lân còn tưởng rằng đã về tới "Lôi Quang Trận", tập trung nhìn vào, mới phát giác đây là một thế giới hoàn toàn khác ……
Từ ban ngày chuyển vào đêm tối, thời gian chuyển đổi cực nhanh, làm cho mọi người đều chưa quen. Vận nhãn lực nhìn kỹ, rốt cục mới thấy rõ được tình cảnh chung quanh. Chỉ thấy nơi này đang ở trong đêm tối, trên bầu trời lấp lóe vô số ánh sao, chợt lóe chợt tắt, thập phần xinh đẹp. Điện chủ là người đầu tiên kinh hô: "Nơi này …… nơi này chẳng lẻ chính là “ban đêm” trong truyền thuyết?"
Nàng liền hưng phấn chạy tới trước vài bước, nhìn xa xa thấy một dãy núi non đen nhánh, trong mắt đã rướm lên một hàng lệ châu – Suốt ba ngàn năm qua, Mê Tiên Trấn thủy chung chỉ xuất hiện một mặt trời vĩnh hằng, cho nên bọn họ cho đến giờ vẫn chưa biết đêm tối là thế nào. “Ban đêm” đối với bọn họ chỉ là một cái gì đó, hay là một giấc mộng mà thôi.
Hoa Lân lấy ra "Tầm bảo đồ" nhìn một chút, thấp giọng nói: "Xem ra chúng ta đã đi đúng hướng rồi, nơi này hẳn là U Minh Trận. …… U Minh Trận?" Hoa Lân con mắt liền chớp lên một cái, ngẩng đầu hướng bốn phía nhìn lại. Chỉ thấy xa xa toàn là núi non và cây cối, đều là một vẻ màu bao phủ như tro bụi, cả thế giới yên tĩnh, im lặng vô cùng. Nơi này ngay cả thiên địa vạn vật, đều không có một chút sinh cơ, làm cho người ta dâng lên một loại cảm giác vừa u ám vừa âm trầm.
Trịnh Sĩ Trùng liền vội hỏi: "Hoa thiếu hiệp làm sao vậy? Nơi đây có gì không ổn?"
Hoa Lân thu hồi bản đồ, lắc đầu nói: "Không có gì, chúng ta có thể đã nhập vào Quỷ giới."
Trịnh Sĩ Trùng nghi hoặc nói: "Quỷ giới?"
Hoa Lân thấy hắn không có chút gì là sợ hãi, vì vậy hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi không hề biết gì về Quỷ giới?"
Trịnh Sĩ Trùng nhún vai, nói: "Ta chỉ là nghe người ta nói qua, hình như trong lục giới thì cái này là tầng dưới cùng. Nghe nói tất cả người chết cũng đều tụ tập ở chỗ này ……" Nói đến đây, hắn đột nhiên chấn động toàn thân , hoảng sợ nói: "…… Ngươi nói là Quỷ giới?"
Bên cạnh, Đỗ Bôn Lôi cùng Hàn Phi Nguyên nghe vậy, cũng đều chấn động thân thể, hoảng sợ hướng bốn phía nhìn lại.
Hoa Lân thấy bọn họ phản ứng chậm như thế, trong lòng cảm thấy buồn cười. Biết bọn họ chỉ quen sống với ban ngày, cảm giác với sự tà ác trong bóng tối đối với bọn họ thật xa xôi. Vì vậy hắn cười nói: "Đây chỉ là ta đoán chừng mà thôi."
Đứng ở xa xa, điện chủ vẫn hưng phấn ngắm nhìn phương xa, lúc này quay đầu lại xem, thấy bọn họ đều sửng sờ tại trận, vì vậy cười nói: "Các ngươi đang làm cái gì vậy? Nơi này chính là ban đêm trong truyền thuyết! hì hì hì ……"
Hoa Lân hướng Đỗ Bôn Lôi nháy mắt, phất tay nói: "…… Chúng ta đi thôi!"
Mọi người đều nhắm phía trước một thế giới mênh mông đi đến, chỉ thấy mặt đất vô cùng rắn chắc, ven đường cỏ dại cũng rất khô cứng, chỉ cần khẽ chạm vào, chúng đều gãy thành từng đoạn. Phảng phất như thế giới này hoàn toàn không có hơi nước. Hết thảy chung quanh đều là một màu xám, âm u, trầm trầm làm cho người ta không một chút thoải mái.
Đi một hồi không xa lắm, phía trước cũng xuất hiện một con đường lớn. Chỉ chốc lát sau, ven đường cũng xuất hiện một dãy nhà cửa. Điện chủ mừng rỡ chạy tới trước, rồi dừng lại tại trước mặt một toà nhà, gõ cửa hỏi: "Có ai ở nhà không vậy?"
Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ba người chấn động, vội vàng "Tranh tranh tranh" tức thì rút ra bảo kiếm, nhanh chóng đứng hai bên điện chủ bảo vệ, thấp giọng nói: "Điện chủ cẩn thận!"
ĐĐiện chủ ngạc nhiên quay đầu lại hỏi: "Các ngươi làm gì vậy? Còn không cất đao kiếm đi? Làm người khác sợ hãi bây giờ?"
Hoa Lân đi tới, ngẩng đầu lên quan sát toà nhà. Chỉ thấy trên cổng lớn, có viết một chữ "Điện" thật lớn. Tại hai bên dọc theo cạnh cửa, có gắn hai đai màu xanh. Vừa nhìn đã biết, mặc dù có thể xem đó như một danh phù, nhưng thật ra là nơi ở của người chết. Dấu hiệu rõ ràng như thế, mà những người Mê Tiên Trấn này lại nhìn không ra, thật không biết bọn họ tổ chức tang sự như thế nào.
Đến đây hắn cười nói: "Điện chủ! đêm đã khuya rồi, trong nhà người ta cũng đi ngủ rồi, không nên quấy rầy họ!"
ĐĐiện chủ nghiêm mặt nói: "Không được! …… chúng ta thật vất vả mới có thể gặp người ở nơi này, có thể nào dễ dàng bỏ qua?"
Hoa Lân lại khuyên nhủ: "Bây giờ không có cách gặp họ, như vậy đi, phía trước còn có một thị trấn phồn hoa. Ngươi muốn tìm người nói chuyện, có thể tiến tới xem!"
ĐĐiện chủ lùi lại một bước, gật đầu nói: "Được, lần này ta tin ngươi"
Mọi người lại lên đường, theo con đường lớn rộng mở phía trước, một đường bước tới. Dần dần, nhìn thấy ven đường nhà cửa ngày càng nhiều, phút chốc, kinh ngạc thay lại thấy xuất hiện một tòa thành thị rộng lớn ở phía xa.
Hoa Lân đột nhiên dậm chân, hoảng sợ nói: "Ta …… chúng ta nên đi vòng qua thôi? Thành thị kia rộng lớn nhường vậy, ta không có khả năng đối phó xuể đâu."
Mọi người nhìn thành thị sơn phủ một màu đen ở xa xa, cũng đều cảm thấy rợn cả tóc gáy. Dõi mắt nhìn lại, tại bầu trời thành thị bao phủ một tầng quang mang u ám, hiển nhiên âm khí cực nồng đậm.
ĐĐiện chủ cũng nào phải kẻ ngu ngốc. Nãy giờ trên đường tới đây, nàng đã nghĩ được có gì không ổn. Bởi vì ven đường các phòng ốc đều một mảnh vắng ngắt, mơ hồ tỏa ra hàn khí. Nàng cũng cố nhịn không hỏi Hoa Lân, chính là muốn tự mình chứng thực dự đoán của mình. Lúc này nghe được Hoa Lân nói đến đường vòng, rốt cục hỏi: "Nơi này …… nơi này là địa phương nào vậy?"
Hoa Lân cười cười, chỉ vào thành thị ở xa xa nói: "Chỉ là một tòa tử thành mà thôi! …… Thôi đi, chúng ta cứ đường vòng mà đi!"
Hoa Lân kéo theo mọi người, đột nhiên liền bỏ đường lớn, nhắm theo hướng tây, xông qua bụi gai chuẩn bị tiến qua dãy thành thị phía trước. Đi ước chừng nửa canh giờ, phía trước không ngờ phía trước lại xuất hiện một con đường rộng lớn. Mọi người lúc đầu cũng không có phát hiện gì không ổn, nhưng chỉ đi chốc lát, ven đường dãy nhà cửa lại tăng dần lên. Điện chủ lại đột nhiên dừng lại cước bộ, đi tới một gian nhà trước mặt, chỉ vào cửa lớn nói: "Chúng ta …… hình như đã tới nơi này!"
Hoa Lân cả kinh, trong mắt hồng quang chợt lóe, tinh mục nhanh chóng bắn ra bốn phía truy tìm. Chỉ thấy chung quanh cũng không có xuất hiện quỷ hồn gì cả, hơn nữa cảnh sắc trước mắt cũng thật sự tồn tại, không phải là ảo giác. Vì vậy nói: "Ta cũng không tin tà ma ……" Nói xong, liền rút ra trường kiếm, cổ tay vừa chuyển động, tại trên cửa đã xuất hiện một dòng chữ: "Hoa mỗ đã đến đây một lần!"
Mọi người sửng sốt, rồi liền cười ha hả, nói: "Ta cũng muốn lưu lại mấy chữ ……"
Mọi người đều viết một dạng như nhau, tại trên cửa cũng đề khắc chữ "đến đây một lần ".
Sau đó lại lên đường, theo đường lớn đi về phía trước. Chỉ chốc lát, tại phía trước lại xuất hiện một tòa thành thị hắc ám. Lúc này, mọi người hô hấp cũng trở nên dồn dập, điện chủ run giọng nói: "Cái này …… thành thị này hình như chúng ta đã gặp qua rồi mà? Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Hoa Lân tay trái giương lên, lấy từ Phần Tinh Luân ra một thanh phi quỷ kích, "Tranh" một tiếng cắm vào mặt đất, lạnh lùng nói: "Ma quỷ ư, ta không tin, chúng ta lại đi thôi ……"
......
Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 35: HỒ DIỆN TRANH PHONG
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: bootbia
Biên tập: TuLaDaiDe
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Lần này, Hoa Lân lặng lẽ thi triển âm nhãn, vận công lên hai mắt, đảo qua toàn bộ cảnh vật ở bốn phía. Với khả năng của hắn, cho dù có là "Quỷ vực kỳ thuật" lợi hại đến mấy cũng sẽ bị hắn phát hiện. Hoa Lân liền rút ra Hà Chiếu Kiếm, lại một hồi phách trảm dọn đường, rời bỏ đường lớn, nhằm phía thành thị phía trước tiến đến.
Trên đường đi, Hoa Lân cẩn thận quan sát xung quanh, tránh một lần nữa phải trở lại đường cũ. Cứ thế mà tiến bước, cũng trải qua nửa canh giờ. Nhưng vào lúc này, phía trước không ngờ lại xuất hiện một đại lộ rộng mở, mọi người cả kinh, chỉ thấy xa xa lại xuất hiện dãy cư xá quen thuộc, cho nên liền bước nhanh tới cửa, nhưng vừa nhìn, không khỏi tránh được toàn thân lại một lần nữa chấn động.
Chỉ thấy trên cửa có hàng chữ to: "Hoa mỗ đã đến đây một lần!", "Lôi Hinh Đình đã đến đây một lần ", "Đỗ Bôn Lôi đã đến đây một lần "……
Hoa Lân sờ sờ vào bút tích trên cửa, cười khổ nói: "Xem ra là muốn bức ta đại khai sát giới rồi ……"
Điện chủ run giọng nói: "Giờ …… bây giờ nên làm gì đây?"
Hoa Lân suy nghĩ một chút, nói: "Các ngươi ở đây chờ ta, để ta trước tiên …tiến vào thành xem sao ……"
Mọi người hoảng sợ nói: "Cái gì? Vào thành?…… Không được, đã đi thì cùng đi!"
Hoa Lân lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi cũng đi, ta khó mà chu toàn hết được. Nếu không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được tự ý ra khỏi vòng tròn này!"
Điện chủ nghi hoặc nói: "Cái gì …… vòng tròn nào?"
Hoa Lân không trả lời, trở tay rút ra Hà Chiếu Kiếm, rồi vẽ trên mặt đất tạo ra một trận pháp lớn. Tại bốn góc xa đặt bốn quả năng lượng tinh thạch, chung quanh lập tức khởi lên một vòng nhàn nhạt, chính là vòng bảo hộ của trận pháp. Cuối cùng, Hoa Lân đem Hà Chiếu Kiếm cắm vào trung tâm "phòng ngự trận", nói: "Các ngươi nghe đây, thanh kiếm kết hợp lôi điện cùng hoả diễm làm một, nó dùng để giám sát trận, các yêu ma quỷ quái gì cũng không thể vượt qua được. Trước khi ta trở về, các ngươi không để cho bất cứ ai rút kiếm này ra, cũng cấm tự ý ra khỏi trận, nếu không ta sợ rằng cũng không cứu được các ngươi ……"
Điện chủ vội la lên: "Vậy chính ngươi bây giờ định làm gì?"
Hoa Lân ngạo nghễ nói: "Ta ư?……Các ngươi cứ yên tâm, bổn thiếu gia người mang Phần Tinh Luân, nếu kẻ nào muốn đụng đến ta, nhất định là nó đã chán sống rồi."
"Phần …… Phần Tinh Luân?" Trịnh Sĩ Trùng suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: "…… cái này hình như ta đã nghe qua ở đâu rồi!"
Điện chủ thấy Hoa Lân muốn đi một mình, biết ngăn cản không được nên đành nói: "Vậy nếu chúng ta thất lạc nhau, bọn ta làm thế nào để liên lạc với ngươi?"
Hoa Lân đứng thẳng thân thể, quay đầu nhìn thành thị xa xa, thản nhiên nói: "Nếu các ngươi gặp nguy hiểm, chỉ cần phát ra tín hiệu cầu cứu, ta sẽ lập tức phản hồi. Ta đi đây ……" Nói xong thân ảnh nhoáng lên, thoáng một cái đã ở xa mấy trượng. Điện chủ vội la lên: "Uy! …… Vậy ngươi chừng nào mới quay lại?"
Một lúc lâu, thanh âm của Hoa Lân mới truyền đến, nói: "Nếu năm canh giờ sau ta không trở về, các ngươi lập tức phản hồi Mê Tiên Trấn, ngàn vạn lần không được đi vào quỷ thành ……"
Điện chủ nhìn hướng Hoa Lân đã biến mất, thì thào lẩm bẩm: "Các ngươi nói xem, ta đã sai rồi chăng?…… Kể từ khi lên đường, toàn là hắn một mình chiến đấu. Chúng ta chẳng phải đã trở thành gánh nặng cho hắn ư?"
Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ba người liếc mắt nhìn nhau, đều buồn bã cúi đầu không nói gì.
Lại nói Hoa Lân dọc theo đường lớn rộng mở một mạch chạy vội, đưa tay lấy từ Phần Tinh Luân ra một thanh Phân quang kiếm, tùy cơ ứng phó. Một đường như vậy đi tới, đã thấy xa xa xuất hiện một con đường đá xanh bằng phẳng, hai dãy nhà cửa hai bên ngày càng dày đặc, rốt cục đã tiến vào phạm vi thành thị.
Hoa Lân bước trên đường cái, chỉ thấy đây là một nơi phồn hoa đô thị, ở bên cạnh các quầy hàng nhỏ, quán trà, cái gì cần có đều có. Hoa Lân giống như một du khách đang đi dạo, ưu nhàn từ giữa đường cái ngắm nhìn xung quanh, phảng phất như đang ung dung đi dạo ở quê nhà.
Chốc lát sau, phía trước xuất hiện một ngã tư đường. Hoa Lân lửng thững đi tới ngay giữa, quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy chung quanh một mảnh yên tĩnh, thành thị này rất là quy mô, rộng lớn, nhìn thật hoành tráng. Vì vậy hắn cảm thán than thở: "Ài! Đô thị này phồn hoa nhường vậy, mà lại sa vào quỷ vực, thật sự là uổng phí quá. …… Mà kỳ quái nhỉ, thế nào mà đến một người, một cái quỷ ảnh đều cũng không thấy? Chẳng lẻ bọn chúng cũng đều sợ bổn thiếu gia ……"
Hoa Lân nói những lời này, tuyệt đối là có ý công khai đích khiêu khích. Quả nhiên, vừa dứt lời, bên trái đột nhiên bóng trắng nhoáng lên, thoáng một cái, Hoa Lân quay đầu nhìn lại, đã thấy bóng trắng biến mất. Còn đang nghi hoặc, sau lưng lại có một bóng trắng lướt qua, Hoa Lân xoay người lại xem, cũng không thấy gì cả. Trong lúc đang buồn bực, ngay bên trái lại hiện lên một bóng trắng, Hoa Lân lớn tiếng mắng: "Các ngươi thật sự là nhàm chán! Có can đảm thì đến đây cho ta xem, cứ bay tới bay lui, có phải là sợ mình xấu xí quá, không dám cho người khác thấy diện mạo thật của mình?"
Vừa mới nói xong, xa xa ở trên đường đột nhiên bay tới một cái bóng trong suốt, chân không chạm đất, toàn thân trắng bệch, đúng là u hồn dã quỷ trong truyền thuyết. Hoa Lân lắc đầu, thấy thủ đoạn dọa nạt của chúng nó hết sức ngây thơ.
Có lẽ sự trấn tĩnh của Hoa Lân đã làm cho bọn chúng có chút tức giận. Phút chốc, từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện mười đạo bóng trắng, phiêu phiêu đãng đãng, tại trên đường cứ bay qua bay lại như con thoi. Nhưng nhìn xa tại một trên một gian tửu lâu, đột nhiên nổi lên lam quang u ám, lập lòe chớp lóe, hết sức quỷ dị.
Hoa Lân thấy thế, liền chậm rãi đi tới trước thềm một tửu lâu, đẩy cửa đi vào, cất giọng nói: "Chủ quán, đem cho ta một hồ liệt tửu ……"
Bên trong tửu lâu vẫn một bầu không khí u ám, ở giữa bay đên mười mấy u hồn trong suốt, thấy Hoa Lân tiến đến, lập tức nhe răng há miệng nhào tới. Chung quanh lập tức âm phong tỏa ra, Hoa Lân khước lại hoàn toàn không để tâm, vỗ quầy nhìn chủ quán nói: "Ta cần một hồ Nữ nhi hồng thượng đẳng ……"
Các u hồn chúng quanh thấy hắn cũng không có ý bỏ đi, sợ rằng trên người Hoa Lân có dương khí, cho nên chỉ có thể chạy tròn xung quanh vây hắn. Chủ quán thấy thế, âm lãnh nói: "Chúng ta nơi này không phục vụ người sống, mời ngươi bước ra ngoài!"
Hoa Lân vốn đùa giỡn hắn một hồi, mục đích để hắn đưa mình đi gặp thủ lĩnh. Không ngờ thái độ của tên này lại quá thô lỗ như vậy, hắn liền rút ra trường kiếm, "Tranh" một tiếng, đã chém quầy rượu ra thành hai mảnh, lạnh lùng nói: "Ta không nói hai lần, hay ngươi muốn ta hủy đi tửu lâu này thì mới mang rượu cho ta?…… Đem rượu tới đây!"
Bỗn chữ cuối cùng, thanh sắc vang dội, chấn đắc tên chủ quán làm cho thân ảnh hắn nhất thời rung động. Hoa Lân tiện tay đặt ngay trường kiếm trên cổ nó, nói: "Mở quán thì nên giữ hòa khí để phát tài, ta chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện, nhưng ngươi lại đuổi ta ra ngoài. Nếu ta không hủy đi quỷ điếm này, ta phải đặt lại tên khác cho phù hợp! …… Nói mau, chỗ này là do ai chưởng quản, ta muốn gặp đầu lĩnh các ngươi!"
Đột nhiên, một thanh âm âm lãnh ở sau lưng phát ra: "Không cần phiền phức như vậy, chúng ta bây giờ sẽ đưa ngươi đi gặp thành chủ. Dát dát dát ……"
Hoa Lân chậm rãi xoay người, chỉ thấy bảy u hồn mặc chiến giáp từ phía trên tường xuyên xuống tiến đến. Tên cầm đầu cầm trong tay một cây Câu hồn Tác, không nói thêm một lời, nhanh chóng hướng vào cổ Hoa Lân định tròng vào.
Hoa Lân cử kiếm ngăn cản, nhưng mắt như hoa lên, bảy u hồn đột nhiên không thấy bóng dáng, chỉ thấy một mảnh bóng đen xoay quanh người mình, càng ngày càng xoay nhanh, phút chốc, chúng nó cũng dừng lại. Hoa Lân cúi đầu nhìn lại, đã thấy trên người mình đã bị trói bằng một sợi dây thừng màu đen, làm cho chính mình cũng không cử động được bèn cười nói: "Xem ra, ta không thể làm gì khác hơn là đi với các ngươi một chuyến!"
Nào ngờ tên u hồn cầm đầu âm hiểm cười nói: "Chỉ có người chết, mới có thể gặp được thành chủ của chúng ta …… động thủ!"
Đúng lúc này thì ở xa xa liền "Phanh phanh phanh phanh" truyền đến bốn tiếng nổ, chính là tín hiệu cầu cứu của Mê Tiên Trấn phát ra. Hoa Lân cả kinh, nhưng vào lúc này bảy tên u hồn cũng đã đánh tới. Chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, bảy u hồn đã bị chém làm hai đoạn rồi lập tức tiêu thất. Liền nghe "Phanh" một tiếng nổ, trên tường đối diện đã xuất hiện một lỗ thủng, Hoa Lân đã biến mất không còn bóng dáng.
Chỉ còn lại trong điếm mười cái thân ảnh, người này nhìn người khác, cũng đều lộ ra kinh hãi.
Hoa Lân lao ra tửu lâu, ngẩng đầu nhìn phía bầu trời, chỉ thấy bốn đóa lửa đang sắp tắt, đúng là tín hiệu cầu cứu của Mê Tiên Trấn. Nhìn theo hướng, thấy bọn họ đang gặp nguy hiểm ở thành nam. Hoa Lân thật không rõ, bọn họ như thế nào lại thoát đi khỏi cấm ma đại trận? Lập tức không dám nghĩ thêm, thân thể bay lên trời, đạp khẽ vào mái hiên, rồi liên tiếp điểm trên nóc các ngôi nhà thành thị ung dung bay đi.
Phút chốc, chỉ thấy trên tế đài nghiêng về phía nam, đang có ba người bị hơn mười u hồn vây quanh. Tại giữa tế đài, có một hắc động sâu không thấy đáy, bọn họ tùy thời cũng có thể bị rơi xuống. Điểm chết người chính là tại đây chưa thấy gì nguy hiểm, nhưng không hiểu sao ba người bọn họ lại đang chém giết lẫn nhau nhau, đao quang kiếm ảnh, chiêu chiêu phát xuất cũng đều nhắm người mình giáng xuống.
Hoa Lân sửng sốt, không biết bọn họ vì sao lại như vậy, vì vậy từ trên đỉnh nhà nhảy xuống. Đang chuẩn bị ngăn cản bọn họ, nhưng tại đây thì lại thấy cảnh sắc trước mặt đột biến, vô số bóng ma từ bốn phương tám hướng đánh tới. Hoa Lân trong lòng cả kinh, biết là huyễn tượng, đột nhiên "Tranh" một tiếng, trở tay đặt thanh kiếm cắm ở mặt đất, quát lớn: "Dừng tay hết cho ta!"
Ảo ảnh ở chung quanh lập tức tiêu tán, rốt cục lại hiện ra diện mục của tế đài. Ở ngay trung tâm, hắc động cũng đã biến mất không còn tăm hơi. Điện chủ, Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi ba người tất cả đều sửng sờ, giờ mới phát hiện chính mình đang tự giết nhau, quay đầu hướng bốn phía nhìn lại, chỉ thấy tế đài đang đứng hơn mười u linh, đoàn đoàn vây quanh bọn họ.
Đương nhiên, bọn họ cũng đã thấy Hoa Lân. Nhưng không biết vì sao, điện chủ lại không lộ ra vẻ mừng rỡ, ngược lại "Tranh" một tiếng đâm kiếm tới. Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi cũng đều nhảy lên, đồng loạt hướng Hoa Lân nhào tới. Biến hóa này quả thực là cực kỳ quỷ dị.
Hoa Lân nghiêng người tránh ra nửa bước, tay trái nhấc lên, điện chủ liền một kiếm đâm vào khoảng không, không kịp dừng lại liền ngã sang bên trái của Hoa Lân. Hoa Lân thấy thế, liền một tay giữ lấy bờ eo của nàng, quát lớn: "Là ta!"
Vậy mà điện vẫn quay lưng định đâm tiếp một kiếm, Hoa Lân một trận buồn bực, bởi vì thanh kiếm nàng cầm trong tay chính là Hà Chiếu của mình. Bất đắc dĩ, Hoa Lân không thể làm gì khác hơn là nắm lấy chuôi kiếm, ôm lấy nàng vào lòng. Điện chủ cố gắng vùng vẫy thoát ra, đồng thời Trịnh Sĩ Trùng cùng Đỗ Bôn Lôi lập tức phóng kiếm tới, Hoa Lân không thể làm gì khác hơn là ôm điện chủ lăng không bay lên, khó khăn lắm tránh được, vừa rơi xuống đất, Hoa Lân liền dùng chân phải phát ra một mảnh kiếm khí, phóng đến đánh văng bọn Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi ra xa hai trượng, lớn tiếng quát: "Các ngươi làm gì vậy?"
Trong lòng hắn, điện chủ cứ sững sờ nhìn hắn, run giọng nói: "Thật là ngươi?"
Hoa Lân cả giận: "Ngoại trừ ta ra, còn ai vào đây?"
Điện chủ mặt lập tức một mảnh đỏ ửng, thẹn thùng nói: "Còn không để ra xuống?"
Hoa Lân hai tay liền đồng thời thả ra, "Bịch" một tiếng, điện chủ đã rớt thẳng xuống đất. Nàng hét lên một tiếng, cả giận nói: "Ngươi …… ngươi ……"
Hoa Lân lại không để ý đến nàng, nhình vào hai người đang ở ngoài ... hai trượng xa chính là Đỗ Bôn Lôi, hỏi: "Các ngươi sao lại đến đây? Sao lại tự bỏ đi như vậy? Không phải ta đã bảo các ngươi ở tại chỗ sao? Như thế nào tất lại chạy đến trong thành này?"
Đỗ Bôn Lôi ngẩn mặt ra rồi oang oang nói: "Không phải là ngươi bảo chúng ta tới đây sao? Rồi còn đích thân đưa bọn ta đến nơi này ……"
Hoa Lân nghi hoặc đạo: "Là ta gọi các ngươi tới?"
Điện chủ đã từ mặt đất đứng dậy, cắn môi, hung hăng đá Hoa Lân một cước, nói: "Ngươi như thế nào bây giờ mới đến? Vừa rồi có một tên giả mạo ngươi, dẫn chúng ta từ xa đến đây, nói là nơi này có “truyện tống trận, muốn chúng ta từ nơi này đi ra ngoài. Ai ngờ …… hừ!"
......