Quyển 9 : Quần Hùng Tranh Phong
Chương 21: Tiên Khí Mê Trận(Phần 2)
Tác giả : Phiêu Ẩn
Dịch giả : Jimmy19
Nguồn : QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Hắn thậm chí không dám tin vào mắt của mình,chỉ thấy trên đài trước mắt,lơ lững sáu kiện phẩm vật.Chúng bị một tầng ánh sáng màu tím lồng lại khóa ở bên trong.Ánh sáng của chúng tán phát ra lúc ẩn lúc hiện,hiển nhiên ẩn tàng linh lực cực kì cường đại.Tuy chúng bị ánh sáng tím che chắn bên ngoài,nhưng với nhãn lực của Hoa Lân,biết rằng mấy kiện vật phẩm này trong cả tu chân giới cũng tìm không ra được mấy cái.Không cần nói,chúng nhất định thuộc tiên khí cấp biệt rồi.
Hoa Lân ngốc ngốc tiến tới gần,nhìn qua từng cái từng cái,chỉ thấy kiện bảo vật thứ nhất là:
Một cái ngọc bàn,nó giống như la bàn của đạo sĩ ở quê nhà,trên đó khắc đầy văn tự đọc không hiểu,tinh oánh dịch thấu,dường như có thể dự biết tương lai.
Kiện bảo vật thứ hai lại là một cái chuông lục sắc,nó treo lơ lững giữa trời,lâu lâu lại đung đưa,ẩn ẩn còn truyền lại linh âm thanh thúy.Nhưng nghe kĩ lại thì cái gì cũng không nghe thấy.Hoa Lân nhìn một hồi cũng không đoán ra nó rốt cuộc có tác dụng gì,vì vậy hướng kiện bảo vật thứ ba bước tới.
Kiện bảo vật thứ ba này lại là một kiện khôi giáp trong suốt,khiến người ta kinh kì nhất là,nó chính đang ở trên không trung tùy ý biến hình.Ở trên bề mặt của nó lâu lâu còn phù hiện ra một ít chú văn không thể hiểu được.Hoa Lân vừa nhìn là biết,đây là một kiện dụng cụ phòng ngự có thể chống đỡ mọi công kích.Mặc dù không biết nó có lợi hại như “Huyễn Quang Kính”hay không,nhưng chỉ nhìn cấm chế kì quái của nó,Hoa Lân liền đối với nó tràn đầy tín tâm.Bởi vì loại cấm chế này thông thường đều có thể phản hồi lại mọi công kích của địch nhân,không cần nhìn,cũng biết rằng nó là một kiện tiên giáp rất hiếm thấy.
Sau khi nhìn thấy vật phẩm này,Hoa Lân đã không hứng thú nhìn tiếp vật phẩm ở phía sau nữa,bởi vì trong mắt của hắn,thứ quan trọng nhất trước mắt chính là phòng ngự tiên phẩm có thể chống lại lực công kích cường đại.Nếu không,điện chủ bọn họ có thể không thoát khỏi”Giải Thần Trận”.Lúc này trong lòng nghĩ tới,nếu như có thể đem kiện vật phẩm này tặng cho điện chủ,không biết nàng có cao hứng nhảy lên không?
Về phần kiện tiên khí thứ tư,thứ năm,thứ sáu ,phân biệt là một cái ngọc địch sáng lấp lánh,một cái cửu huyền cầm cổ lão,cùng với một cái bát ngọc trong suốt.
Hoa Lân đối với chúng không có hứng thú,chỉ là đưa tay phải ra,nhằm hướng kiện khôi giáp thứ ba.
Nhưng khi ngón tay vừa chạm tới cái lồng ánh sáng trong suốt,lại tiến vào không được.Hoa Lân nhíu mày,ngầm vận khí ở chửơng tâm,lần nữa hướng tiên giáp chụp tới.
Ai ngờ lồng ánh sáng chỉ lõm vào một chút,bên ngoài lập tức xuất hiện tầng tầng chú văn,bản thân căn bản không cách nào đột phá.Hoa Lân dưới sự nổi giận”Tranh” một tiếng rút Hà Chiếu ra ,vận khởi toàn lực,quơ kiếm chém xuống,nhưng thấy cổ tay chấn động,Hà Chiếu kiếm lại văng khỏi tay,còn lồng ánh sáng kia vẫn như cũ.Hoa Lân hãi nhiên thất sắc,trong lòng nghĩ thật xui xẻo,chẳng lẽ những tiên vật này chỉ có thể xem,không thể lấy?Thiệt là buồn bực muốn chết.
Hoa Lân gãi gãi sau ót,chợt cười nói;
-Còn may ta có Thực Cốt Huyết,hắc hắc!
Nói xong từ bên trong không gian giới chỉ lấy ra”Luyện Hồn Đỉnh” ra.Ai ngờ vừa nhìn vào bên trong,lại ngây mắt ra đó.
“Thực Cốt Huyết” đã sớm hết rồi.
Lần trước lúc bị Giáng Tuyết của Tiên Lăng Cung bắt,bản thân vì phá giải lao tù”Cửu Tinh Tuyệt Quang Trận”,chỉ có thể dựa vào máu tươi của mình hỗn hợp với ”Thực Cốt Huyết”mới có thể thành công thoát khốn.Còn lần này,bên trong ”Luyện Hồn Đỉnh”đã sớm không còn hàng rồi,chỉ còn lại một lớp mỏng máu khô màu đen.
Hoa Lân giơ Luyện Hồn Đỉnh lắc lắc,vô phương đưa đầu ngón tay lên cạo cạo bên trong,cười khổ nói:
-Thật là thấy quỷ mà,tại sao thời điểm quan trọng lại không có vậy.Chẳng lẽ lần này chú định phải mắt trợn trừng nhìn những tiên khí này và mình lỡ đi cơ hội?Thật là không có thiên lí!
Vô luận ai gặp phải tình huống này cũng sẽ không can tâm.Hoa Lân hung hăng cắn răng,lấy máu khô bên trong “Luyện Hồn Đỉnh”toàn bộ cạo ra hết,lại cắn đầu ngón tay,nhỏ vài giọt máu tươi của mình vào.Sau đó khẩn trương nhìn phản ứng bên trong Luyện Hồn Đỉnh.Đợi cả nữa buổi,rốt cuộc nhìn thấy máu của mình từ từ cùng với số máu khô màu đen cuối cùng hòa tan với nhau,tiếp đó phản ứng của nó càng lúc càng cường liệt,thậm chí còn xuất ra vài cái bong bóng.Nhưng cũng chỉ là xuất ra vài cái bong bóng mà thôi,hiển nhiên dược lực đã không đủ rồi.
Hoa Lân trong lòng rất là tiếc rẻ,thầm nghĩ số”Thực Cốt Huyết” này còn có thể mở ra cấm chế màu tím kia hay không đây?
Mang theo nghi hoặc này,Hoa Lân lựa ra một giọt”Thực Cốt Huyết”,nhỏ lên lồng ánh sáng của kiện tiên khí thứ ba.Ánh mắt khẩn khẩn dán chặt vào sự biến hóa của giọt máu đó,không dám phân tâm.
May mắn,”Thực Cốt Huyết” còn có chút tác dụng,dù hiệu quả rất chậm,nhưng còn là từng chút từng chút đem lồng ánh sáng tím khoét ra một cái lỗ nhỏ,Hoa Lân dưới sự vui mừng lập tức rút Hà Chiếu Kiếm ra,đối thật chuẩn cái lỗ nhỏ đó đâm xuống.
Liền nghe”Bụp”một tiếng,lồng ánh sáng cuối cùng cũng bị phá vỡ,tiên giáp bên trong bày ra trước mắt.
Hoa Lân hưng phấn chụp lấy tiên giáp,đang muốn nhìn nó cho kĩ lưỡng,ai ngờ nguyên cái tiên giáp đột nhiên rút vào trong cơ thể,hơn nữa ở bên ngoài hình thành một cái hình thái mập thù lù.Hoa Lân kêu thảm một tiếng,thầm nghĩ cái thứ quỷ này có phải là hơi khó coi không?Nếu như mặc ra ngoài bị người nhìn thấy,nhất định sẽ cười rớt cả răng người ta!Hình dạng giống như vậy,điện chủ khẳng định là sẽ không thèm,trừ phi nó có thể biến thành một cái váy dài.
Ý nghĩ này vừa mới lướt qua,Hoa Lân lập tức cảm thấy không ổn,cuối đầu nhìn xuống lập tức bị dọa tới nhảy dựng lên,thì ra trên người mình mặc một bộ váy nữ thường dùng,hình dạng không nam không nữ,trông rất hoạt kê.
Hoa Lân vuốt vuốt mồ hôi trên trán,vội vàng tập trung tinh thần đem tiên giáp cởi ra,thuận tay quẳng vào không gian giới chỉ.Thầm nghĩ kiện bảo bối này thật không tệ,điện chủ nhất định sẽ thích,quan trọng nhất là,có lẽ có thể bảo vệ tánh mạng nàng!
Sau khi lấy được một kiện tiên giáp,lập tức tinh thần phấn chấn,lại từ bên trong Luyện Hồn Đỉnh lựa ra một giọt máu,chuẩn bị phá vỡ kiện bảo vật thứ hai.Nhưng chính vào lúc này,trước mắt đột nhiên nhân ảnh loáng thoáng,một người thân mặc chiến giáp màu trắng chắn trước mặt mình.
Hoa Lân bị dọa nhảy lui về phía sau,ngưng thần nhìn lại,chỉ thấy thần tình đối phương rất nghiêm túc,hiển nhiên đối với mình không hài lòng.
Đầu óc Hoa Lân nhanh chóng vận chuyển,lập tức biết nguyên nhân.Rất hiển nhiên,đối phương chỉ cho phép mình lấy một kiện tiên khí rời khỏi,những thứ còn lại đụng cũng không cho đụng.
Sau khi hiểu rõ ý đồ của đối phương,Hoa Lân thầm cay đắng cắn răng nghiến lợi,nhưng lại không cách nào khác,tiếp đó tâm niệm vừa chuyển,thầm nghĩ tới:
-Mỗi một tầng đều có sáu gian bảo khố,bổn thiếu gia ghé mỗi gian mật thất một lần,chỉ cần phân biệt lấy một kiện thì có sáu kiện,xem bọn họ còn có lời gì để nói?Hắc Hắc.....
Hoa Lân mở thông đạo ra,nhanh chóng thoát ra ngoài.
Lúc trở ra đại sảnh của tầng bảy,Hoa Lân cúi đầu nhìn nhìn Luyện Hồn Đỉnh trong tay,không khỏi bắt đầu gấp gáp lên,thì ra máu ở bên trong từ từ đông lại,không bao lâu nữa thì sẽ mất tác dụng.Hoa Lân nhịn đau lại cắn vỡ ngón tay,nhỏ vài giọt máu tươi vào.Trong lòng lại lo lắng không thôi,sợ rằng sẽ ảnh hưởng thuần độ của “Thực Cốt Huyết”?
Nhưng lúc này,đã không thể nào quản được những điều này,hay là nhanh chóng tiến vào gian bảo khố thứ hai mới được.
Lúc bước vào gian bảo khố thứ hai,hai mắt Hoa Lân không khỏi sáng rỡ,chỉ thấy trên bình đài đối diện,lơ lững năm thanh tiên kiếm,ở chỗ cuối cùng còn có một cái hộp kì đặc.
Hoa Lân vốn là luyện kiếm đại sư,tự nhiên nhìn một cái là biết năm thanh “Tiên Kiếm” này không phải tầm thường.Chúng mặc dù cùng bản thân cách nhau một cái lồng ánh sáng tím,nhưng là sự sắc bén của chúng lại xuyên thấu lồng ánh sáng bức người mà tới.Càng kinh hơn đó là,trong đó có hai thanh tiên kiếm còn liều mạng hô hoán bản thân,dường như muốn mình mang chúng rời khỏi.
Trong năm thanh tiên kiếm kiệt xuất này,Hoa Lân dừng mắt lại trên một thanh bảo kiếm mặc mặc vô văn ở chính giữa(nghĩa là im lìm không la hét gì hết-tiêu chí chọn vợ),chỉ vì nó không mang lại bất kì khí tức nào,thậm chí với năng lực của Hoa Lân cũng cảm giác không được sự tồn tại của nó,không khỏi thầm kì quái,vì vậy tiến về phía trước nó.
Dưới sự quan sát kĩ lưỡng,chỉ thấy vật này sắc bén vô cùng,thân kiếm như là một mặt hồ nước bình lặng,kiếm quang lúc mờ lúc sáng,phảng phất lúc nào cũng có thể biến mất.Nhưng với tinh thần lực của Hoa Lân,lại thủy chung cảm ứng không được nữa phân linh khí của nó.Thầm nghĩ vật này trừ phi là tử vật,nếu không bằng vào phẩm chất thanh sáng như vậy của nó,sao có thể không có linh khí?Đây là chuyện không có đạo lí,vì thiên địa vạn vật đều có linh khí,khác biệt chính là nhiều hay ít mà thôi.Nhưng thanh kiếm này,lại thật sự là ngoại lệ.
Hoa Lân không khỏi thầm nghĩ:
-Chẳng lẽ tất cả kiếm khí của thanh kiếm này phát ra,có thể vô thanh vô tức chém xuống địch nhân?Khiến người cảm giác không được kiếm khí chí mệnh của nó?.....Ân,rất có khả năng!
Đây thực sự là một chuyện rất rất khủng bố.Có thể tưởng tượng,nếu như mình dùng nó đi ám sát ngưới khác,tu chân giới còn có mấy người có thể thoát được?Từ đây có thể biết,thanh kiếm này cơ hồ có thể xưng là”Tà Vật” rồi.
Hoa Lân nhìn vào nó,trong lòng một trận vặn loạn,âm thầm ước đoán tới:
-Thanh kiếm này nhất định còn có tác dụng khác kinh nhân hơn.Nói không chừng với năng lực của nó,còn có thể phá vỡ xếp hạng của“Thập đại tiên kiếm”.Có được kiếm này,mình nhất định có thể danh dương thiên hạ.
Nhưng Hoa Lân tâm niệm vừa động,cuối đầu nhìn “Luyện Hồn Đỉnh”trong tay,thầm nghĩ Thực Cốt Huyết đã bắt đầu đặc sệt,xem ra chỉ còn có một cơ hội cuối cùng thôi.
Muốn hay không muốn thanh bảo kiếm tử khí trầm trầm này đây?
Hoa Lân hơi do dự...
… … …
Quyển 9 : Quần Hùng Tranh Phong
Chương 22: Bất Thức Thần Kiếm (Phần 1)
Tác giả : Phiêu Ẩn
Dịch giả: Jimmy19
Biên tập: Tepga
Nguồn : QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Nhìn vào mấy thanh tiên kiếm, Hoa Lân cười cười, không khỏi nghĩ tới Hà Chiếu Kiếm đã theo mình mười mấy năm. Trong lòng đột nhiên nổi lên một ý nghĩ hoang đường tức cười: Lòng thầm nghĩ nếu như có người nguyện ý dùng “Liệt Thiên Kiếm” để đổi Hà Chiếu Kiếm của mình, mình đổi hay là không đổi đây? Câu trả lời khẳng định sẽ là. . . Không đổi!
Có lẽ có người cảm thấy cách nghĩ này của Hoa Lân rất tức cười! Nhưng cảm tình của Hoa Lân đối với Hà Chiếu Kiếm thật sự có thể dùng cùng sống chết để hình dung. Bởi vì không có Hà Chiếu kiếm, hắn sớm đã mất mạng. Cho nên hắn căn bản sẽ không vì “Chọn lựa” thanh kiếm nào mà phiền não. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên kiện vật phẩm cuối cùng.
Đó là một hộp kiếm cự đại, bên ngoài của nó có khắc đồ án tinh mĩ, dài chừng sáu xích, rộng bảy thốn, dày đạt khoảng trên dưới ba thốn. Nhìn hình dạng của nó, trên rộng dưới hẹp, bổn thân thì giống hình thái của kiếm, nhưng nhìn lại thì không phải kim loại cũng chẳng phải gỗ, cũng không biết là tài chất gì đúc thành. Rất hiển nhiên, đây là một cái hộp để đặt bảo kiếm.
Loại vật này rất hiếm thấy, bởi vì mỗi thanh kiếm thường thì đều có bao kiếm của mình, giống như giày vậy, trước giờ đều là một cặp một đôi, rất hiếm có người chỉ mua một chiếc giày, trừ phi hắn là người tàn tật.
Mà Hà Chiếu kiếm của Hoa Lân, nó vừa khéo lại giống như một người tàn tật, bởi vì cho đến bây giờ nó còn chưa có bao kiếm để phối.
Cho nên Hoa Lân Ha Hả cười nói:
-Cái hộp này rất tốt!
Một khắc này, hắn đột nhiên quyết định muốn cái hộp kì quái kia.
Vì vậy, Hoa Lân lựa ra một giọt Thực Cốt Huyết, nhỏ ở bên ngoài cấm chế.
Ai ngờ, bên ngoài ”Lồng bảo hộ”nửa ngày cũng không có phản ứng, cho tới khi Thực Cốt Huyết từ từ khô lại, nó vẫn ẩn ẩn lồng bên ngoài của hộp kiếm. Hoa Lân dưới sự nổi giận, lại nhỏ thêm một giọt Thực Cốt Huyết nữa. Lúc này, hắn lại cảm thấy có chút hối hận.
Thực Cốt Huyết này chỉ còn rất ít, nhìn quang cảnh nhiều nhất chỉ có thể mở ra thêm một kiện vật phẩm. Mà bây giờ, Hoa Lân lại đem nó dùng vào một cái hộp không có chỗ nào để dùng, với sự thông minh tài trí của Hoa Lân, lại phạm vào sai lầm hồ đồ như vậy, điều này thực sự làm hắn không hiểu mình đang làm gì.
Mắt trừng trừng nhìn hai giọt”Thực Cốt Huyết”chỉ khởi lên một chút hiệu quả, Hoa Lân vô phương nhìn nhìn” Luyện Hồn Đỉnh”trong tay, thở ra một hơi, dứt khoát đem hai giọt Thực Cốt Huyết cuối cùng đều đổ vào.
May mắn lần này thành công rồi. . .
Bốn giọt Thực Cốt Huyết cuối cùng khoét ra một cái lỗ nhỏ, Hoa Lân cười khổ một tiếng, giơ Hà Chiếu kiếm lên, nhắm chuẩn cái lổ nhỏ đâm xuống.
“Bụp”một tiếng, lồng ánh sáng vỡ tan. Hoa Lân cầm hộp kiếm nặng nề nâng lên, chỉ cảm thấy nó thật sự là rất nặng, ít nhất có hơn tám mươi cân.
-Không biết bên trong chứa gì nữa?
Hoa Lân nổi lên lòng hiếu kì, không khỏi ước đoán nói:
-Hay là bên trong còn cất dấu một thanh tuyệt thế thần binh?
Mang trong lòng niềm hy vọng cuối cùng, Hoa Lân lắc lắc cái hộp nặng nề, nhưng lại thất vọng, bên trong căn bản không có bất kì vật gì! Hoa Lân cảm thấy chán nản, lòng thầm nghĩ như vậy cũng tốt, cái hộp không này có thể dùng để chứa Hà Chiếu kiếm.
Nhưng tình huống tiếp theo đó lại thật sự làm cho Hoa Lân ngây cả mắt.
Bởi vì cái hộp này căn bản không có kẻ hở, căn bản không cách nào mở ra được!
Hoa Lân không phục, vì vậy bắt đầu đánh đánh gõ gõ vào nó, bên trong lập tức truyền ra âm thanh trống rỗng, hiển nhiên là không có gì bên trong. Vậy thì thật kì quái, đã là trống rỗng, vì sao mở không ra vậy? Điều này tuyệt không có khả năng!
Hoa Lân bắt đầu xem xét kĩ lưỡng bề mặt bên ngoài, thầm nghĩ không thể không thừa nhận, đây là một hộp kiếm rất đẹp. Bề mặt bên ngoài của nó khắc một bức đồ án tinh mĩ, một vầng trăng sáng cong cong từ mặt biển phẳng lặng từ từ mọc lên, (chưa thấy qua cảnh này, thường là mặt trời nhỉ), khiến cho cả mặt biển đều phản xạ ba quang trong sáng sinh động như thật. Trên bề mặt, khắc ba văn tự cổ lão: “Vạn Ảnh Kiếm”
“Vạn Ảnh Kiếm”
Hoa Lân trong lòng vừa động, nhưng tiếp đó lại cảm thấy có chút uể oải. Cái hộp này có lẽ “Đã từng”chứa một thanh thần binh, nhưng hiện giờ e rằng đã bị người lấy đi, nếu không nó sao lại phát ra âm thanh trống rỗng? Nhưng Hoa Lân lại không cam tâm, vì vậy mò mẫm rất lâu, nhưng mãi không tìm ra được cơ quan để mở ra. Vạn phần bất lực, Hoa Lân chỉ còn biết đối với nó thi triển “Sưu Thần Thuật”, hy vọng có thể tìm được bí mật bên trong hộp.
Nhưng hắn lại thất bại rồi, bởi vì tinh thần lực căn bản không xâm nhập được!
Nộ hỏa của Hoa Lân từ từ dâng lên.
Lúc này đã bắt đầu hối hận: Mình khơi khơi lãng phí mấy giọt Thực Cốt Huyết cuối cùng, chẳng lẽ để lấy được một cái phế vật như vậy? Đây thực là không có thiên lí mà! Nếu như để dành lại mấy giọt Thực Cốt Huyết sau cùng đó, nói không chừng mình đã sớm lấy được một kiện tiên khí khác rồi. Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Nghĩ tới đây, Hoa Lân cả giận, mãnh liệt rút Hà Chiếu ra, hung hăng hướng “Hộp Kiếm” dưới đất chém xuống. Trong lòng nghĩ dù huỷ đi cái hộp này, đồ bên trong không phải là một hai rõ ràng hay sao?
Liền nghe “Choang”một tiếng vang lên, cổ tay Hoa Lân chấn động, Hà Chiếu kiếm trong tay còn chút nữa là văng ra. Ngay sau đó, trước mắt ánh sáng bỗng mãnh liệt bắn ra bốn phía, theo đó “Vù Vù Vù” vô số phi kiếm từ bên trong hộp kiếm bay ra, hơn nữa hướng bản thân điên cuồng bắn tới. . .
Hoa Lân bị dọa nhảy dựng cả người lên, vội vàng dùng Hà Chiếu kiếm chống đỡ. Nhưng những phi kiếm này thực sự quá nhanh, ”Soạt soạt soạt”trên cánh tay đã bị cắt mấy vết thương. Tiểu Bạch ở trên vai cũng bị biến cố bất ngờ dọa “Hống Hống” loạn kêu, chỉ cảm thấy đầy phòng đều là phi kiếm, từ tứ diện bát phương kích xạ tới.
Hoa Lân vội vàng thi triển ra Thất Tinh Kiếm Quyết, lần lượt đem phi kiếm bắn tới đánh ra, nhưng vì số lượng phi kiếm thực sự kinh nhân, hơn nữa thực sự quá nhanh, một cây phi kiếm xuyên qua sự phòng thủ của Hoa Lân, bắn thẳng vào bụng, Huyễn Quang Kính trong cơ thể lập tức bao phủ toàn thân, nhưng cũng chỉ là ngăn cản kiếm thế, liền thấy vùng bụng đau nhói, dường như bị kiếm bắn xuyên. Nhưng Hoa Lân căn bản không kịp xem xét thương thế, bởi vì đã sớm bị tấn công tới tay chân hỗn loạn, đứng giữa vô số phi kiếm này căn bản không cách nào phân thần.
Những phi kiếm này thực sự quá khủng bố, tốc độ của nó đã tới mức độ kinh nhân, mà số lượng lại nhiều, căn bản không cách nào đỡ được, điều này làm Hoa Lân lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ tuyệt vọng. Trong lòng phiền muộn vô cùng, chẳng lẽ táng mạng dưới kiện vật phẩm này? Thực sự quá tức cười mà.
May là Hoa Lân còn lại một chút linh trí, vội vàng rút Hấp Tinh Thạch ra, không chút do dự ném ra ngoài.
Chỉ thấy phi kiếm trong không trung rõ ràng thoát li quỹ đạo, bị hút vào hướng bên trái tinh thạch , tiếp đó “Keng Keng Keng. . . . ” một tràng âm thanh, mấy thanh phi kiếm bị hút vào. Áp lực của Hoa Lân dần dần nhẹ bớt, còn tưởng rằng có thể thoát nạn, ai ngờ phi kiếm trên ”Hấp Tinh Thạch” lay động cực mạnh, lại tránh thoát sự ràng buộc, lần nữa hướng mình bắn tới.
Hoa Lân hãi nhiên đại kinh, trước giờ chưa hề nghĩ tới thế giới này còn có phi kiếm “Hấp Tinh Thạch” không cách nào hút được, thực sự là đáng sợ. Cùng lúc này, tất cả phi kiếm điều tiếp tục bắn tới hắn. Vào thời khắc nguy nan này, cơ trí của Hoa Lân lại lần nữa cứu bản thân một mạng, lập tức mặc lên “Tiên Giáp”vừa mới lấy được.
Nhưng những phi kiếm này thực sự quá bá đạo, cho dù Hoa Lân có mặc tiên giáp bảo hộ, lại có “Huyễn Quang Kính”ngăn cản, nhưng vẫn không cách nào chịu nổi sự xâm kích của phi kiếm, cộng thêm Hoa Lân còn phải lo cho Tiểu Bạch ở trên vai, trên người lập tức”Soạt soạt”thêm hai vết thương. Nhưng hắn lại âm thầm phát thệ, cho dù mình có chết tại chỗ này, cũng phải bảo vệ sự an toàn của Tiểu Bạch. Vì vậy đặt cược tính mạng, đem Tiểu Bạch ném vào không gian giới chỉ. Lúc này, hắn cũng đã bỏ ra một cái giá thảm liệt, phần lưng lại thêm ba vết thương mới.
Đây còn là nhờ tác dụng của “Hấp Tinh Thạch” đã giảm chậm lại một chút tốc độ của phi kiếm, nếu không Hoa Lân tin rằng mình đã sớm chết tại đương trường.
Thời này khắc này, Hoa Lân dần đã cảm thấy đuối sức, nếu như không thể lập tức thoát đi, e rằng đến thần tiên cũng cứu không được mình. Vì vậy không dám chậm trễ, vội đánh mở ra con đường máu, toàn lực xông hướng bình đài phía đàng xa, liều nhận thêm mấy kiếm, cuối cùng ấn xuống thủ ấn khởi động thông đạo.
Nhưng cái cửa ra đáng chết kia lại ở ngoài hai trượng. Theo bình thường, rời khỏi đây mà nói dễ dàng như nhấc tay nhấc chân, nhưng bây giờ đối với hắn lại dường như xa vời vợi. Cũng may là hắn có”Tiên Giáp” và “Huyễn Quang Kính” hai tầng bảo hộ, phi kiếm tuy có thể làm hắn bị thương, nhưng nhất thời còn chưa có chết được, điều này làm Hoa Lân lại nổi lên hy vọng, hung hăng cắn răng, quyết đoán đánh văng tầng tầng phi kiếm, toàn lực xông ra. “Bùm”một tiếng, Hoa Lân rốt cuộc thoát được ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt đất tầng bảy, thân thể tại đại sảnh trắng tinh trượt dài hơn ba trượng, lưu lại một vệt máu thật dài, trong thế giới trắng tinh này rõ ràng là quá nổi bật.
Quyển 9 : Quần Hùng Tranh Phong
Chương 22: Bất Thức Thần Kiếm (Phần 2)
Tác giả : Phiêu Ẩn
Dịch giả: Jimmy19
Nguồn : QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Hoa Lân chỉ cảm thấy toàn thân thoát lực,thật sự muốn lập tức nằm xuống nghĩ một chút,nhưng lại biết rằng nếu như không xử lí vết thương tất sẽ vì mất máu quá nhiều mà vong.Vì vậy kéo áo quần ra xem,hãi nhiên thấy toàn thân thương tích lâm li,xem lại thật sự xúc mục kinh tâm .May mắn là sau khi kiểm tra lại thì phát hiện,đa số vết thương đều là vết thương ngoài da,may mà có sự bảo hộ của tiên giáp,cho nên tịnh không quá nghiêm trọng,chỉ có một kiếm kia ở vùng bụng mới là chân chánh chí mạng.Loại thương thế này đối với người bình thường mà nói,cơ hồ chắc chắn sẽ mất mạng không phải nghi ngờ.Nhưng đối với tu chân giả mà nói,chỉ cần nguyên thần bất diệt,nội thân bất huỷ,nhất thời bán hội trái lại chết cũng không được,đợi xử lí xong tất cả vết thương,Hoa Lân rốt cuộc kiên trì không nổi,chậm rãi nằm xuống,nhìn lên nóc phòng tuyết bạch chỉ thấy một trận mõi mệt xâm chiếm con tim,tay chân nhuyễn ra,ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích dù là một chút.Trong lòng âm thầm mắng:
-Thật là thấy quỷ mà,bảo vật không lấy được,ngược lại Hấp Tinh Thạch của mình cũng đem bồi vào đó.Không được,đợi chút khôi phục thể lực,nhất định phải lấy Hấp Tinh Thạch về,còn có cái hộp kiếm gì đó nữa,uy lực lại cự đại như vậy,ngay cả mình cũng không cách nào đỡ được,nhất định cần phải lấy cho được nó!
Nghĩ lui nghĩ tới,Hoa Lân linh đài truyền tới một cơn buồn ngủ,từ từ nhắm mắt lại.
Trong hôn mê,hắn vẫn chầm chậm thôi động thủy hệ chân nguyên đi đến toàn thân,một cỗ chân khí mát lạnh lưu chuyển trong cơ thể,hiển nhiên lại có hiệu quả liệu thương.Đây trái lại ra ngoài dự liệu người ta!
Lại nói điện chủ,Tí Hình,Đỗ Bôn Lôi ba người khổ khổ đợi cả một ngày trời,nhưng thủy chung không thấy Hoa Lân trở lại,tất cả không khỏi đều lo lắng.
Điện chủ đứng lên nói:
-Hoa đại ca nhất định gặp phải nguy hiểm,chúng ta đi tìm huynh ấy đi!
Tí Hình nổi nóng nói:
-Gia hỏa này!Đã sớm kêu hắn không cần đi tìm bảo vật gì đó,thì hắn lại không nghe.
Điện chủ vội nói:
-Bây giở không phải là lúc trách mắng huynh ấy,Bôn Lôi ngươi thấy sao?
Đỗ Bôn Lôi đương nhiên không có ý kiến,cũng từ trên mặt đất bò dậy nói
-Ta cũng đồng ý đi cứu Hoa Lân ca!
Tí Hình thấy vậy,biết rằng không thể nào khác hơn,trong lòng thở ra một hơi,cũng đứng dậy nói:
-Đã như vậy,chúng ta cùng nhau lên đường đi....Có người tới rồi!
Điện chủ cả kinh,theo âm thanh nhìn ra,hãi nhiên phát hiện Nhược Phong,Nhâm Vi cùng Mạc Dạ Thiên ba người xuất hiện ở không xa,song phương đều cùng sững sờ,đều không nghĩ tới ngay chỗ này lại gặp nhau.
Trong mắt Nhâm Vi lập tức lướt qua ánh mắt âm lãnh,nói;
-Không nghĩ rằng các ngươi cũng tới chỗ này,Hoa Lân đâu?
Nhưng hắn chưa nói xong thì thấy một cỗ sát khí bàng đại từ đàng xa xông tới.
Thần tượng đàng xa ánh sáng mãnh liệt vừa chớp,một chiến thần cầm trường kích hãi nhiên xuất hiện,tiếp đó một phân thành ba,chằm chằm nhìn vào Nhược Phong,Nhâm Vi,Mạc Dạ Phong ba người.
Đến lúc này,Nhâm Vi cũng quản không nổi điện chủ ba người nữa,ngưng thần chuẩn bị chiến đấu.
Nói thì chậm,nhân ảnh đối diện ba người trùng thiên mà tới,trường kích trong tay mang theo một mảng kình khí kinh nhân,xa xa bắn hướng Nhược Phong ba người.Một chiêu đơn đơn giản giản này lại dường như lăng không phi độ,làm cho người ta cảm thấy có một loại ma lực không cách nào tránh né,càng không cách nào kháng cự.
Trong nháy mắt,Nhâm Vi và Nhược Phong chỉ có thể nghênh tiếp,”Keng”một tiếng vang lớn,giữa song phương bạo xuất ánh sáng lóa mắt,kình khí lan ra tới ngay cả một bên quan chiến điện chủ ba ngươi đều bị kình khí bức lui mấy bước.
Mạc Dạ Thiên há là đối thủ của thần tượng?Lúc này đã sớm cuộn người trên mặt đất hướng phía sau dọt cho lẹ.
Lúc này thì thấy được bản lĩnh của Nhược Phong rồi,”Hỗ Thủy Kiếm”trong tay hoành ngang,hàng quang bạo trướng,kham kham chống đỡ hai công thế của Chiến thần,giải cứu nguy cơ của Mạc Dạ Thiên.Nhưng lúc này Nhược Phong cũng không dễ chịu,muốn hắn một mình đỡ công kích của hai chiến thần,đó là chuyện tuyệt đối không thể nào.May mắn là hắn và NhậmVi đã có kế sách.Do Nhược Phong toàn lực chống đỡ công kích của thần tượng,lại do Nhâm Vi đi phá huỷ điêu tượng của chiến thần.Chỉ có như vậy mới có thể phá giải một cửa này.
Mạc Dạ Thiên từ trong chiến cục tơi tả thoát ra ngoài,trong lòng thầm kêu một tiếng may mắn.Một đường đi tới này,đều là Nhược Phong đối với hắn đặc biệt chiếu cố,nếu không với bản lĩnh của hắn,nào đâu có thể sống tới bây giờ?
Lúc Mạc Dạ Thiên lồm cồm bò dậy,vừa hay tới chỗ điện chủ ba người không xa.
Mạc Dạ Thiên đầu tiên là sững sờ,run giọng nói”
-Điện...điện chủ gần đây khỏe không?
Điện chủ lập tức quay đầu bước đi cách xa ngoài hai trượng,nhìn cũng không nhìn hắn một cái.Mạc Dạ Thiên chỉ có thể thống khổ gọi theo:
-Hinh Đình......
Đỗ Bôn Lôi một bên đã sớm nổi nóng,thét lên:
-Ngươi còn có mặt mũi kêu danh tự của điện chủ?Nhanh cút,nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.
Mạc Dạ Thiên cũng biết đuối lí,tự nhiên không dám phản bác Đỗ Bôn Lôi,chỉ có thể xa xa đối với bóng lưng của điện chủ nói:
-Dạ Thiên tuy đã rời khỏi Mê Tiên Trấn,nhưng trong tâm thủy chung cũng mong có thể vì Mê Tiên Trấn làm ra một chút cống hiến sau cùng.Lần này liều chết một mình vượt Giải Thần Trận thì đã ôm quyết tâm tất tử.Nhưng giữa đường lại xảo hợp gặp được người trong Thánh môn,định nhờ vào lực lượng của Thánh môn qua khỏi Giải Thần Trận kinh nhân này.Mặc dù có thể lưng sẽ mang danh xấu tiếng oan,nhưng nếu có thể ra được trận này,ngày nào đó sẽ quay lại Mê Tiên Trấn để biểu đạt lòng trung!(Cảm động thiệt,vậy mà mãi không cua được em)
Nghe Mạc Dạ Thiên một hồi chính nghĩa lẫm liệt bày tỏ tấm lòng,điện chủ dù không quay người lại,nhưng hiển nhiên không có căm ghét hắn như trước đó.
Mạc Dạ Thiên trong lòng mừng thầm,lập tức thừa nhiệt đả thiết nói:
-Lần này theo Nhược đại hiệp tới đây,thật sự là có thu hoạch rất lớn.Hai ngày nay đã dò biết phương vị chính xác để xuất trận,Hinh Đình muốn biết không?
Mạc Dạ Thiên không hổ là lão ** giảo hoạt,dùng phương pháp xuất trận để dụ dỗ điện chủ cùng mình nói chuyện.Chỉ cần người ấy mở miệng,sự ngăn cách giữa mình và nàng chắc chắn thu nhỏ rất nhiều.
Quả nhiên,điện chủ kiều thân khẽ rung động,lập tức do dự một chút.
Đỗ Bôn Lôi trước giờ không có chút tâm cơ,nghe Mạc Dạ Thiên bày tỏ đã tin vài phần,vì vậy truy hỏi:
-Vậy ngươi nói Khôn vị ở đâu?
Lần này tới phiên Mạc Dạ Thiên không lí gì đến hắn,chỉ là nhìn dán vào lưng điện chủ,chở đợi nàng tự thân tới hỏi.
Luôn luôn lãnh mạc bàng quan Tí Hình,lúc này nhíu mày,nhưng cũng không nói gì,trong lòng cũng muốn biết rõ Khôn vị ở đâu,nếu như có thể biết được tin tức chính xác,có lẽ có thể đỡ phải đi thêm nhiều đường phí sức.
Điện chủ im lặng trong một chốc,hỏi ngược lại:
-Hừm!Nếu như các ngươi đã biết phương pháp xuất trận,vì sao lại còn tới đây?
Nàng mặc dù không có xoay người lại,nhưng hiển nhiên đối với phương pháp xuất trận sinh ra hứng thú.Chuyện này quan hệ tới vấn đề tồn vong của mọi người,nàng tuy không hài lòng sự phản bội của Mạc Dạ Thiên,nhưng dưới sự ứng biến,chỉ có thể vứt bỏ tư oán cá nhân,thăm dò cho rõ ràng.
Mạc Dạ Thiên một trận cuồng hỉ,lớn tiếng trả lời:
-Hinh Đình có điều không biết.Hai ngày nay,ta theo Nhược tiền bối trước sau xông vào ba tòa bảo tháp,nhưng mỗi lần đều chỉ lên tới tầng bốn thì lại khó bước lên một bước.Về sau trải qua chúng ta thương thảo,cuối cùng rút ra kết luận,càng lên cao thủ trận chiến thần càng cường đại,càng về sau đã không phải chúng ta có thể kháng cự.Cho nên không còn cách nào khác,chúng ta lại nghĩ tới một đối sách....
Mạc Dạ Thiên ngừng lại một chút,dùng ánh mắt mong chờ nhìn bóng lưng điện chủ,muốn ép nàng chủ động hỏi hắn,nhưng lại sợ dẫn tới sự phản cảm của nàng.Vì vậy tranh tiên trả lời:
-Biện pháp này là dĩ bỉ chi mâu,công kì chi ni.Nhược Phong tiền bối phát hiện mỗi một tầng bảo tháp đều tàng hữu bảo khố.Vì vậy quyết định sưu tập tiên khí để kháng cự,cho nên chúng ta tới chỗ này,bởi vì tòa tháp này là thuộc thủy hệ kết cấu,cùng Nhược tiền bối thuộc nhất mạch,cơ hội thắng lớn hơn,chỉ cần có thể công vào tầng chín của tòa tháp này ,liền có thể thu về tiên khí,cùng Thiên Thần Miếu nhất quyết phân thượng hạ.Như vậy xem ra,cơ hội xuất trận lớn hơn rất nhiều...
Nghe tới đây,chân mày Tí Hình nhíu lại,trong lòng thầm nghĩ:
-Điều này cũng thật là xảo hợp,Hoa Lân cũng mang loại ý nghĩ này,hơn nữa đã sớm đi tầm bảo,xem ra mình trách lầm hắn rồi,gia hỏa này cũng xem như chó ngáp phải ruồi...
Đang nghĩ tiếp,đàng xa đột nhiên”Hoa Lạp”một tiếng vỡ vụn,thần tượng trên nguyệt đài bị Nhâm Vi tồi huỷ,tiếp đó liền nghe thấy Nhược Phong từ đàng xa hét lên:
-Tiểu Mạc!Ngươi ở chỗ này kiên nhẫn chờ,ta đi xem xem.
Mạc Dạ Thiên biết rằng bọn họ muốn đi tầm bảo,đương nhiên cực không tình cảm,nhưng lại biết bản thân tu vi thực sự quá kém,nếu như lỗ mãng đi theo,không những giúp không được gì,mà còn hung hiểm khó lường.Vì vậy cao giọng ứng đáp:
-Vâng ạ!Vãn bối ở đây đợi người trở về!
Mắt chăm chăm nhìn hai người Nhược Phong bay hướng tầng thứ hai,điện chủ vội vàng nói:
-Tệ rồi!Hoa đại ca cũng ở trên đó.Nếu như bị bọn họ gặp được,vậy thì làm sao mới được?
Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi hai người đối mắt nhìn nhau,nhất tề biến sắc.
Nhược Phong,Nhâm Vi hai người nhân vì không có Mạc Dạ Thiên tên phiền toái này,vô hình trung thực lực đại tăng,hoặc có lẽ là thủ vệ của mỗi một tầng đối với bọn họ thủ hạ lưu tình,lại bị bọn họ một đường giết tới tầng thứ sáu.
Trãi qua bọn họ một hồi khổ đấu,thần tượng của tầng thứ sáu này cũng rầm rầm ngã xuống.
Nghỉ ngơi một chút,Nhâm Vi lại khởi động thăng hướng thông đạo tầng bảy,nói:
-Sư phụ,phương pháp này quả nhiên hiệu quả,cứ như vậy tiếp tục,chúng ta chắc chắn có thể xông lên tầng thứ chín.
Thì ra trãi qua nhiều lần phối hợp,bọn họ đã sớm định ra một sách lược hoàn mĩ.Trước tiên hai người cùng lúc xuất thủ,dẫn thần tượng đến công kích,sau đó Nhược Phong đột nhiên thi triển toàn lực,cường hành ngăn cản tất cả thần tượng.Sau cùng lại do Nhâm Vi nhắm chuẩn thời cơ,toàn lực lén tập kích thần tượng trên nguyệt đài,thời điểm cần thiết lại xuất phi kiếm trong tay,chi cần có thể phá nát thần tượng liền có thể nhất cử quá quan.
Thầy trò hai người không hổ là nhân vật đính tiêm của tu chân giới,một hồi này liên liên đắc thủ,không khỏi đối với việc quá quan tràn đầy tín tâm.
Nhưng vào lúc này,Nhược Phong trái lại tâm sự nặng nề,nghi hoặc nói:
-Sự tình không quá diệu!Một đường đi tới này,chúng ta lại không phát hiện tung tích của Hoa Lân.Từ đây thì biết,hắn nhất định còn ở bên trên.Tiểu tử này nếu như thật sự có thể đi tới chỗ này,thì chứng tỏ hắn rất có khả năng sẽ trùng phá sự ràng buộc của Thiên Thần Miếu.Căn cứ thời gian,hành động của chúng ta sẽ mất đi ý nghĩa,còn nỗ lực mấy vạn năm nay của Thánh môn cũng sẽ trôi theo dòng nước,Phần Âm Tông nếu như đạt được cự giúp sức của Hoa Lân,nói không chừng thật sự có thể khởi động Liệt Thiên Đại Trận,hậu quả này thực sự không cách nào tưởng tượng,càng không phải chuyện Thánh Thanh Viện chúng ta có thể chống đỡ nổi.
Trong mắt Nhâm Vi lướt qua một tia hàn quang,trong lòng thầm cười lạnh,hắn thì không để ý đến việc”Phần Âm Tông”sẽ như thế nào.Đối với hắn mà nói,Hoa Lân mới là mục tiêu của mình,danh tiếng của Thánh Thanh Viện gì đó,hắn căn bản không để ý.Vì vậy nhàn nhạt nói:
-Vậy sư tôn tính sao?
Nhược Phong dùng ánh mắt kì quái nhìn Nhâm Vi một cái,nói:
-Ta vốn nghĩ rằng Hoa Lân tuyệt đối không cách nào thoát ra khỏi Giải Thần Trận.Nhưng bây giờ chứng minh chúng ta đều sai lầm,cho nên ta tính lưu lại,cần phải loại trừ người này,tuyệt không thể để hắn xuất trận!
Nhâm Vi thấy sư tôn nói với vẻ chém đinh chặt sắt,không khỏi nhíu mày,chỉ có thể nói:
-Vậy cũng được,đệ tử sẽ toàn lực phối hợp hành động với người.
Nhược Phong không nhiều lời nữa,đi trước hướng tầng bảy bước lên.
Còn Hoa Lân vừa hay đang ở tầng bảy,mù mở không biết rằng nguy cơ chính đang hướng tới gần....
… … …
Chính lúc Nhược Phong chân trước bước vào tầng thứ bảy,Hoa Lân vừa khéo lại đang tiến vào gian bảo khố thứ hai.
Lúc này,thương thế toàn thân của hắn đã tốt hơn rất nhiểu,một kiếm ngay vùng bụng làm hắn hiện tại còn là ẩn ẩn đau nhói.Mặc dù mang thương tích,nhưng trong lòng hắn lại rất không phục,trong lòng thầm nghĩ,cho dù như thế nào đều phải cướp”Hấp Tinh Thạch”về.
Mặc dù vừa nghĩ tới đầy phòng phi kiếm vẫn còn có chút sợ hãi,nhưng cúi đầu nhìn tiên giáp trong suốt trên người,kiên quyết hoành kiếm phia trước,cẩn thận từng chút một bước vào mật thất.
Lúc này trong mật thất đã sớm khôi phục yên tĩnh,tất cả phi kiếm đều không thấy tung ảnh.Hấp Tinh Thạch của mình thì nằm ngay giữa phòng.Hoa Lân nhanh chóng nhìn quanh một vòng tứ phía,cái hộp kiếm làm người ta khủng hoảng đó vẫn bị quẳng trong một góc.Tiếp đó Hoa Lân thân thể chấn động,phát hiện một thay đổi khiến người phấn chấn:Năm thanh”Tiên Kiếm”lơ lững trên đài lại thoát khỏi ràng buộc,cái lồng bên ngoài của chúng toàn bộ bị kích huỷ,lúc này năm thanh tiên kiếm đang trong không trung chậm rãi chuyển động,như là những con cá trong chậu bơi giữa không trung.
Hoa Lân dui dụi mắt,đơn giản không tin tưởng những gì mình nhìn thấy,trong lòng thầm ước đoán;
-Nhất định”Hộp Kiếm”phóng ra vô số phi kiếm,đem tất cả lồng tù cấm tiên kiếm đều phá huỷ.Trời ơi,sao có thể như vậy?
Hoa Lân vội vàng nhìn mọi thứ xung quanh,lại liếc nhìn hộp kiếm trong góc,sợ nó sẽ đột nhiên công kích mình.May là,nó im lìm nằm ở chỗ cũ,tịnh không có phát ra địch ý.Còn năm thanh”Tiên Kiếm”lơ lững trong không trung,Hoa Lân cũng dành sự lưu ý,chúng một chút cũng không sợ uy hiếp của “Hấp Tinh Thạch”,thì biết đồng dạng không dễ chọc.
Hoa Lân trong lòng lập tức tính toán một hồi các bước hành động,thầm nghĩ phải trước tiên khởi động thông đạo đào thoát,nếu không một khi bị thâu tập,vậy thì không hay rồi.
Đã tính toán chắc chắn chủ ý,vì vậy từng chút từng chút một di chuyển hướng bình đài.
May là động tác của hắn tịnh không dẫn tới những thanh”Tiên Kiếm”đó phản kích,cuối cùng thuận lợi khởi động cửa ra.Tiếp đó,Hoa Lân chuyển ánh mắt dừng lại trên mấy thanh tiên kiếm lơ lững trên không trung.thầm nghĩ cơ hội tuyệt hảo như vậy,mình há có thể bỏ qua?Nhưng trong lòng vừa động,thầm nghĩ nếu như lỗ mãng bay lên đó,trực tiếp chụp lấy chúng,e rằng sẽ dẫn tới sự khủng hoảng của tất cả tiên kiếm,nhất tề hướng mình bắn tới.Duy nhất một kế,chỉ có thể kích phá từng thanh.
Hoa Lân ngẫm nghĩ,đã có biện pháp...
Vì vậy,Hoa Lân nhắm chuẩn thanh tiên kiếm”Tử khí trầm trầm”,ngón tay âm thầm phát ra mấy đạo kình phong,hướng nó bắn tới,liền nghe”Keng”một tiếng vang lên,tiên kiếm đó bị chỉ phong của Hoa Lân bắn trúng,đột nhiên hàn quang vừa chớp,tấn tốc hướng Hoa Lân bắn tới,quả nhiên có công kích tính.
Hoa Lân dù đã sớm đoán định sẽ có kết quả này,nhưng vẫn bị dọa giật mình,vội vàng nghiêng ngươi tránh né,tay phải chụp lấy chuôi kiếm,ai ngờ thanh kiếm này đã sớm có linh tính,tức tốc chém ngang,còn chút là chém rớt mấy ngón tay của Hoa Lân,may là phản ứng của Hoa Lân cũng không chậm,tay phải rút về,tay trái đột nhiên xuất kích,”Vụt”một lát nắm chặt chuôi của nó,nếu nói về thông minh tài trí,tiên kiếm há là đối thủ của nhân loại?
Hoa Lân một trận cuồng hỉ,cúi đầu nhìn tiên kiếm trong tay.Nhưng hãi nhiên phát hiện,chân khí của mình lại bị nó điên cuồng hút đi.Giờ mới đại kinh thất sắc,vội vàng phong trụ chân khí tay phải,giờ mới không có chuyện.Lúc nhìn tiên kiếm lần nữa,chỉ thấy trên bề măt khắc ba văn tự cổ lão,dường như gọi là”Ảm Hồn Kiếm”gì đó.
Hoa Lân hơi biến sắc,thầm nghĩ thanh kiếm này chẳng trách không phát ra chút khí tức nào,thì ra có thể hấp thu năng lượng xung quanh.Hiển nhiên kiếm này có chút tà môn,không thể dễ dàng tặng người khác.Nghĩ tới nghĩ lui,vì vậy đem kiếm thu vào không gian giới chỉ,lại ngẩng đầu nhìn những thanh kiếm khác trong không trung.Hoa Lân thầm Hắc Hắc cười,làm theo cách cũ,từng thanh từng thanh đem chúng toàn bộ thu hết,trãi qua một phen quan sát,phát hiện bốn thanh tiên kiếm này phân biệt là:
- Phi Bộc Kiếm.
-Bích Ba Kiếm.
-Thanh Mã Kiếm.
-Nhiếp Lung Kiếm.
Tới lúc này,Hoa Lân đã phát giác chúng đều thuộc thủy hệ thần khí,kiếm thân lưu chuyển khí tức cường đại vô cùng,bản thân khó mà không chế.Hoa Lân sợ chúng sẽ làm Tiểu Bạch bị thương,vì vậy đem chúng toàn bộ cắm vào trong“Huyền Băng Tủy”,cần biết rằng”Huyền Băng Tủy”bản thân có lực cấm cố cường đại,dùng nó khóa trụ năm thanh tiên kiếm,đúng là tốt nhất.
Hoa Lân lấy hết tiên kiếm,lại dời ánh mắt qua tới “Hộp Kiếm”trong góc,dường như nhớ tên nó kêu là cái gì:”Vạn Tiên Kiếm”
Vừa nghĩ tới vô số phi kiếm ở bên trong nó,Hoa Lân lại lập cập rùng mình.Nhưng trong lòng lại có chút hưng phấn.Thầm nghĩ:
-Bản thân nếu như có thể khống chế tốt cái hộp này,sau khi ra ngoài nhất định có thể lấy ra đối phó địch nhân,đây há không phải là một chuyện đáng mừng hay sao?
Vì vậy,Hoa Lân cẩn thận từng chút hướng nó bước tới...
Thật không dễ dàng tới gần nó,Hoa Lân dùng đầu kiếm xa xa khều khều nó,phát hiện không có phản ứng,trong lòng hơi thả lõng,cũng may là không có phản ứng,nếu không hắn nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy.
Lúc này lại khều khều hộp kiếm.Hoa Lân dần dần can đảm lên,ngồi xuống ở phía trước nó,ngón tay nhẹ nhàng sờ vào hộp kiếm tinh mĩ,”Vạn Tiên Kiếm”ba chữ ở giữa đó nổi bật như vậy,liên tưởng tới lúc vạn kiếm tề phát uy lực,xác thực không hổ danh xưng”Vạn Tiên Kiếm”.
Cho đến bây giờ,Hoa Lân mới hiểu ý nghĩa của hoa văn trên hộp kiếm,một vầng trăng sáng cong cong từ mặt biển bình lặng mọc lên,giống như là bảo kiếm xuất vỏ,lập tức trên mặt biển nổi lên một mảng ba quang huyền ảo.
Hoa Lân thích không muốn rời tay sờ lên đồ án trên bề mặt,dùng ý niệm để cảm giác sự tồn tại của nó,nhưng còn chưa có thu hoạch gì.
Vì lo lắng điện chủ bọn họ chờ đợi quá lâu,Hoa Lân chỉ có thể tới đây là dừng,vội vàng đem hộp kiếm thu vào trong giới chỉ,xoay người tìm “Hấp Tinh Thạch”đàng xa,giờ mới luyến tiếc không nỡ ra khỏi mât thất.
Chính lúc bước ra một thoáng đó,đàng xa truyền lại một tiếng “Keng”vang lên,Hoa Lân theo tiếng nhìn ra,không khỏi cả kinh,chỉ thấy Nhâm Vi,Nhược Phong đang cùng hai thần tượng bạch y kịch liệt giao chiến.Hoa Lân đang tính núp vào,nhưng đã không kịp rồi.Nhược Phong phát hiện ra hắn trước tiên,lăng không từ xa xông tới,Hoa Lân thực sự bị dọa nhảy cẩng lên,may là có một”Bạch y thần tượng”từ một bên ngăn cản Nhược Phong,”Keng”một tiếng vang dội,song phương lại binh binh bang bang đánh tới nan phân nan giải.
Hoa Lân thầm thở phào một hơi,lúc này cũng không dám tìm bảo vật gì nữa,vội vàng khởi động thông đạo,cuống quýt thoát xuống tầng sáu.Trong lòng kinh hồn chưa định,không hiểu Nhược Phong bọn họ sao lại đuổi tới.Nhưng lúc này lại không kịp nghĩ nhiểu,biết rằng nếu như bị Nhược Phong đuổi kịp,e rằng khó mà may mắn thoát khỏi.Vì vậy vội vàng xông xuống bảo tháp,cuối cùng cũng xuống tới tầng một.
Hắn vừa mới xuất hiện,Tí Hình ở đàng xa lập tức tỏ ra vui mừng,thét lớn:
-Ngươi rốt cuộc trở lại rồi!
Điện chủ lại thấy Hoa Lân toàn thân là vết thương,kinh hãi nói;
-Huynh không sao chứ?
Hoa Lân cũng không kịp chào hỏi,tiến tới sau nguyệt đài,đột nhiên một quyền kích vụn thần tượng bên trên,hét lớn:
-Nhanh đi,Nhược Phong bọn họ lúc nào cũng có thể đuổi tới.
Nói xong,giờ mới phát hiện chỗ không xa có thêm một người Mạc Dạ Thiên,Hoa Lân nhíu mày,nhưng lại không để ý nhiều nữa.
Tí Hình ba người cũng biết Nhược Phong tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.Vì vậy toàn bộ đều chạy qua tới,Hoa Lân không nói nữa,dẫn mọi người tiến vào cột ánh sáng cuối cùng,”Vù” một tiếng thoát khỏi”Thủy hệ bảo tháp”,chỉ còn lại Mạc Dạ Thiên ngốc ngốc đứng ở đó,lại không dám đi theo.
Sau khi thoát khỏi,Hoa Lân lập tức dẫn mọi người lệch khỏi đường chính,chạy vào một con hẻm nhỏ bên trái,Đỗ Bôn Lôi không hiểu hỏi:
-Chúng ta đi sai rồi phải không,Cửu Thần Điện hình như là không phải hướng này.
Hoa Lân vội đáp:
-Chúng ta tạm thời né cái đã,đợi sau khi Nhược Phong đi rồi lại trở về Cửu Thần Điện.
Bốn người men theo đường nhỏ điên cuồng chạy,quẹo cua thêm vài con đường,lúc này mới xuất hiện trên một con đường lớn,xa xa không biết thông tới chỗ nào.Mọi người đều cảm thấy da đầu ớn lạnh,mới biết rằng”Thiên Thần Miếu này”thực sự quá là khổng lồ.Bởi vì lo lắng sẽ lạc đường,cho nên mọi người đều không dám đi thêm nữa.Vì vậy Hoa Lân lại dẫn mọi người quẹo vào một con hẻm nhỏ bên trái,tùy tiện tìm một gian phòng,đẩy cửa bước vào,quay người vẫy tay nói:
-Đều tiến vào đi,ta có đồ tốt tặng mọi người...
Điện chủ,Tí Hình,Đỗ Bôn Lôi ba người chỉ biết đi theo vào,Hoa Lân thuận tay đóng cửa phòng lại.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối,trên tường lập tức phù hiện một tầng cấm chế nhàn nhạt.Bốn người thầm kinh hãi,nhìn quanh bốn phía,chỉ thấy đây là một gian phòng của đệ tử,dưới đất đặt một tấm bồ đoàn,trên góc tường phía đông treo một thanh kiếm,cùng những gian phòng trước đó đã gặp cực là tương tự.Nhưng ở đây,góc tường bên trái còn có một cái bàn bát tiên(bàn vuông),bên trên để đầy các loại thư tịch.
Điện chủ đi tới trước bàn bát tiên,lấy lên một quyển thư tịch,lật qua vài trang,nhưng bên trong đều là những văn tự cổ lão,rất khó phân biệt ra,liền kinh ngạc nói:
-Các ngươi có nhận thấy gì không?Đồ vật ở đây dường như không bị hư hại,cũng nhiều năm qua đi rồi,những thư tịch này vẫn bảo tồn được nguyên trạng.
Ánh mắt mọi người quả nhiên dời qua tay nàng,trong lòng cũng đều thầm xưng kì,điện chủ thấy vậy,bỗng nhiên cười hỏi:
-Hoa Lân,huynh không phải nói có đồ tốt cho bọn muội sao?
“Vụt!”Hoa Lân vội vàng cúi đầu mở không gian giới chỉ ra,từ bên trong”Huyền Băng Tủy” lộ ra năm thanh kiếm...
Cả gian phòng lập tức tràn ngập khí thế cường đại,vách tường xung quanh liền hiện ra tầng tầng cấm chế,ngay cả điện chủ ba người cũng bị kiếm khí bức lùi lại mấy bước,ánh mắt kinh hãi.
Hoa Lân phân biệt đem”Ảm Hồn Kiếm”,”Phi Bộc Kiếm”,”Bích Ba Kiếm”,”Thanh Mã Kiếm”và ”Nhiếp Lung Kiếm” cắm vào mặt đất,chậm rãi nói:
-Năm thanh kiếm này,các ngươi có thể tùy ý chọn một thanh,không cần khách khí!
Điện chủ cúi đầu nhìn “Phàm thiết”trong tay của mình,chỉ cảm thấy ảm đạm vô quang,vẻ đẹp căn bản không cách nào cùng năm thanh kiếm này so bì,cơ hồ lập tức muốn đem kiếm của mình quẳng xuống đất.
Ngay cả bản thân Hoa Lân cũng bị những thần binh trước mắt hấp dẫn,lúc này càng dừng lại trên “Ảm Hồn Kiếm”,trong lòng có chút không nỡ đem nó đưa ra,nhưng lại cảm thấy”Ảm Hồn Kiếm”và Tí Hình có một chỗ tương tự nào đó,thầm nghĩ nếu như thật sự có thể tăng cường thực lực của Tí Hình,đối với việc thoát khỏi Thiên Thần Miếu có lẽ sẽ hỗ trợ nhiều hơn,điều quan trọng nhất là,mình đã có Hà Chiếu Kiếm.Bây giờ lại vừa có thêm Vạn Ảnh Kiếm,bảo kiếm của mình thực sự đã quá nhiều,làm người không thể quá hẹp hòi,nếu không đối với sự tu luyện không có gì tốt.
Tí Hình,điện chủ,Đỗ Bôn Lôi kinh hãi nhìn những thần binh dưới đất,đều kinh thán nói:
-Ngươi ở đâu lấy về nhiều tiên kiếm vậy?
Hoa Lân cười nói:
-Vốn ta còn tính lấy thêm vài kiện tiên khí nữa.Nhưng Nhược Phong lại đuổi tới,có lẽ đây chính là thiên ý!...Các ngươi mau chọn kiếm đi,còn khách khí cái gì?
Ánh mắt Tí Hình quả nhiên dừng lại trên “Ảm Hồn Kiếm,lãnh đạm nói:
-Kiếm là do ngươi lấy về,đương nhiên ngươi tự mình lựa chọn!
Hoa Lân lắc đầu nói:
-Ta đã tìm được bảo kiếm mình muốn rồi,nó gọi là Vạn Ảnh Kiếm....Àh,chính là thứ này!
Vừa nói Hoa Lân vừa lấy ra hộp kiếm còn chút nữa là bằng chiều cao một người,dựng ở trước mặt,nhìn Tí Hình cười cười.
Tí Hình cả kinh nói;
-Ngươi cần cái hộp này làm gì?
Hoa Lân nhún vai nói:
-Ngươi ngàn vạn đừng xem thường nó,ngươi xem xem những vết thương trên người ta,đây là nó chào hỏi ta đó!
Tí Hình nhìn vết máu trên người Hoa Lân cũng thầm kinh hãi,thầm nghĩ cái hộp này nếu như thật sự có thể làm Hoa Lân bị thương thành như vậy,thì xác thực có chút cổ quái!
Hoa Lân thấy ánh mắt Tí Hình lại dừng lại trên Ảm Hồn Kiếm,vì vậy chủ động nói:
-Tí Hình,ta thấy thanh “Ảm Hồn Kiếm”này rất thích hợp ngươi,không cần do dự nữa,nhanh lấy nó lên đi.
Tí Hình xấu hổ cười,nói:
-Ta cũng cảm thấy có chút kì quái,thanh kiếm này rất là đặc biệt.
Nói xong Tí Hình tiến lên phía trước,tự nhiên lấy Ảm Hồn Kiếm lên.
Tiếp đó điện chủ cũng chọn lấy một thanh”Phi Bộc Kiếm”,còn Đỗ Bôn Lôi lại chọn”Nhiếp Lung Kiếm”.
Hoa Lân lại cởi tiên giáp ra cho điện chủ.Đây không phải là hắn thiên vị,mà là thân phận điện chủ có chút đặc thù,cho nàng là thỏa đáng nhất.Về phần Đỗ Bôn Lôi thì có thể để mình chiếu cố,còn Tí Hình có thể tự bảo,nên không ai có ý kiến gì,trái lại điện chủ bản thân lại không đồng ý,nhưng dưới sự khuyên bảo của mọi người cũng chỉ biết nhận lấy.
Lúc này điện chủ,Tí Hình,Đỗ Bôn Lôi đều lấy được một thanh thần binh lợi khí,tức thời cảm thấy thực lực đại tăng,nắm ở trong tay,chỉ thấy”Tinh Khí Thần”đồng thời đạp một bước tiến dài về phía trước.Nhưng do tu vi của điện chủ và Đỗ Bôn Lôi quá kém,lại có loại cảm giác không cách nào khống chế được thần khí,dường như chúng nó lúc nào cũng sẽ có thể thoát khỏi tay bay mất,thật khiến người đảm chiến tâm kinh.
May là điện chủ có tiên giáp bảo thân,từ từ có thể khống chế,chỉ có Đỗ Bôn Lôi thì hơi cât lực,bởi vì tay phải tàn phế,tay trái của hắn cầm kiếm thực sự cảm thấy rất cật lực,vì vậy đem kiếm trong tay trả lại cho Hoa Lân:
-Ta căn bản khống chế không được,Hoa đại ca phiền đem nó thu lại!
Hoa Lân lại khuyên:
-Như vậy đi,chúng ta trước tiên nghỉ ngơi ở đây một ngày,đợi sau khi mọi người có thể quen tay khống chế được kiếm lại lên đường.
Tí Hình ba người đều gật đầu,kiếm này không phải bình thường,nếu có thể thi triển ra được,đối với vượt trận hỗ trợ rất lớn,dù hơi hơi khống chế được cũng có thể uy hiếp được người khác,mọi người tuy đều muốn xuất trận,nhưng cũng không gấp gì một ngày công.
Bốn người không nói thêm nhiều,liền nghĩ ngơi nguyên một ngày.
Sau một ngày,mọi người đối với thần kiếm trong tay đều có mức độ chưởng khống khác nhau,mà biểu hiện của Tí Hình lại thực sự đột xuất,hắn chỉ dùng thời gian nữa ngày,liền đem “Nhiếp Lung Kiếm”vận dụng tự nhiên,dường như thanh kiếm này chuyên môn là vì hắn mà tạo ra vậy.
Trái lại Hoa Lân lại rơi vào tình cảnh khốn khó,thủy chung không cách nào tham thấu cách sử dụng”Vạn Ảnh Kiếm”.”Hộp Kiếm”kì đặc này làm cho hắn tay chân ngứa ngáy,rõ ràng biết rằng vật này chứa đựng uy lực cực đại,nhưng đáng tiếc là tham thấu không được ảo diệu trong đó,dưới sự tức giận không thèm nghĩ tiếp nữa,thuận tay ném nó vào không gian giới chỉ.
Điện chủ thấy Hoa Lân thu hộp kiếm vào nên hỏi:
-Hôm qua vô ý nghe được một tin tốt,theo Mạc Dạ Thiên tiết lộ,Nhược phong bọn họ đã dò ra được Khôn vị xuất trận,chính tại cánh cửa thứ năm của”Cửu Thần Điện”.Chúng ta cần lập tức đi trước hay không?
Hai mắt Hoa Lân sáng rỡ,nhưng liền sau đó lại tối sầm,lắc đầu nói:
-Không được!Nhược Phong một khi tìm không được chúng ta,nhất định sẽ ở Khôn vị đợi chúng ta sập bẫy.Huynh thấy không bằng đợi thêm hai ngày,huynh không tin bọn họ đợi được...mượn cơ hội này,chúng ta cũng tu luyện cho tốt vào,nhân tiện huynh cũng dưỡng thương,còn Tí Hình cũng khôi phục cho tốt hai mắt của hắn.
Mọi người cũng thấy có lí,vì vậy lại bàn một số chuyện khác,sau khi bàn luận ổn thỏa,Tí Hình đứng lên nói:
-Ở đây chỗ nào cũng là phòng trống,ta đi kế bên tu luyện,nếu có gì cần,ngươi lúc nào cũng có thể tới tìm ta.
Nói xong đẩy cửa đi ra.
Hoa Lân gật đầu,thầm nghĩ chỗ này đường xá dọc ngang,chấp hắn Nhược Phong cũng không cách nào trong thời gian ngắn đuổi tới chỗ này.
Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi cùng đối mắt nhìn nhau,lần lượt cáo lui,từng người đi tìm phòng trống tu luyện.
Hoa Lân sau khi mắt tống bọn họ rời khỏi,lần nữa ngồi xếp bằng xuống,lại lấy “Vạn Ảnh Kiếm Hạp”ra,để ở phía trước mặt,nhìn đồ án tinh mĩ trên hộp kiếm,trong tâm hốt nhiên có sở cảm,dường như nhìn thấy một vầng trăng cong từ mặt biển từ từ mọc lên,trăng sáng tinh khiết chiếu lên mặt nước ba văn lan man,như là vô số phi kiếm thấu xạ ra,Hoa Lân toàn thân chấn động,dường như nắm bắt được cái gì đó,nhưng tử tế nhìn lại,huyễn tượng trước mắt lại biến mất không thấy.Hoa Lân ngẫm nghĩ một chút,tay phải nhẹ nhàng sờ lên ánh trăng trên hộp kiếm,từ từ nhắm mắt lại,phóng ra một tia tinh thần lực,tính tìm hiểu kết cấu bên trong.Nhưng vẫn thất vọng,thần thức của hắn lập tức bị dội trở lại,rõ ràng vật này có cấm chế cực kì lợi hại bảo hộ.Dưới sự chán chường,Hoa Lân đột nhiên nghĩ tới đồ án trên hộp kiếm,ánh trăng kia soi trên mặt nước có hàm nghĩa gì?Trong lòng vừa động,đề khí vận thủy hệ chân nguyên trong cơ thể lên,từ từ hướng hộp kiếm nhập vào.Lúc này kì tích xuất hiện,chân nguyên trong cơ thể bản thân nguyên nguyên bất đoạn nhập vào trong hộp kiếm,hiển nhiên đều bị nó hoàn toàn hút hết,không những như vậy,không khí xung quanh cũng đều hóa thành từng tia từng tia bạch khí,tấn tốc nhập vào trong hộp kiếm.
Hoa Lân trong lòng cuồng hỉ,cảm thấy vật này thế mà lại có thể hấp thu thủy hệ vật chất,giống như là nội đan của người tu chân vậy,có thể chứa đựng năng lượng khổng lồ,đồng thời cũng hoảng nhiên đại ngộ,”Vạn Ảnh Kiếm” này có thể phóng ra vô số phi kiếm kích xạ,đều vì loại đặc tính này.Nếu muốn lấy nó ra đối địch,thì phải bổ sung năng lượng cho nó trước mới được,nghĩ tới đây,Hoa Lân Ha Ha cười,lúc trước chỉ nghĩ tới làm cách nào từ nó thu hoạch lợi ích,nhưng trước giờ lại không nghĩ tới trước tiên phải cho ra,chẳng trách không tìm ra được.Ngay lúc đó không do dự nữa,toàn lực vận động chân khí trong người,nhanh chóng nhập vào trong hộp kiếm.Ai ngờ lần này lại dẫn đến phản ứng bất ngờ,chân khí trong người điên cuồng tuôn ra,căn bản không thụ không chế,Hoa Lân cả kinh thất sắc,đang muốn thu thế lại cảm thấy tay phải nhuyễn ra,căn bản không rút tay ra khỏi hộp kiếm được.Mà lúc này,vô số bạch vụ xung quanh cũng điên cuồng nhập vào trong hộp kiếm,ẩn ẩn hình thành một cái vòng xoáy.
Hoa Lân cảm thất bất diệu,đột nhiên đưa chân phải ra quả đoán đạp một cước vào hộp kiếm trước mặt.
Lúc này tay phải cuối cùng khôi phục tự do,hộp kiếm bị đá tới một góc đàng xa,xung quanh lại khôi phục nguyên trạng.
Hoa Lân âm thầm táp lưỡi,mới biết rằng chân khí không thể nhập vào quá nhanh,nếu không khó mà chế ngự,thầm than “Tiên Vật” này thật là lợi hại,chỉ cần mình nhập vào chân khí ít một chút,nó liền tự hành từ xung quanh hấp thu thêm năng lượng,nghĩ tới đây,Hoa Lân linh quang chợt động,lập tức muốn lấy nó về tử tế nghiên cứu một hồi,nhưng là tay chân vô lực,hiển nhiên chân khí tổn hao quá độ.Đột nhiên,Hoa Lân trong lòng dâng lên một loại cảm giác kì quái,”Hộp Kiếm”từ sau khi hấp thu chân khí của mình,dường như cùng mình có một chút cảm ứng,vì vậy trong lòng nhất động,xa xa đối hộp kiếm đáng xa vẫy tay nói:
-Trở về...!
Hộp kiếm vậy mà lại động đậy,quả nhiên có chút tác dụng,Hoa Lân trong lòng cuồng hỉ,lần nữa ngưng thần hét lớn:
-Trở về...
Nhưng hộp kiếm vẫn chỉ là hơi động đây,không có biến hóa thêm chút nào.Hoa Lân mặc dù hơi thất vọng,nhưng cũng biết rằng loại chuyện này chỉ có thể từ từ mà làm,vì vậy vùng vẫy bò dậy,đem hộp kiếm từ trong góc lấy trở về,ngồi xếp bằng xuống,lần nữa đem nó để ở trước mặt,tập trung tinh thần,dùng tâm cảm ứng sự tồn tại của nó...