Sở Nghị Phong có chút nghi hoặc nhìn Phượng Thiên Sơn, không biết Phượng Thiên Sơn nói lời này là có ý tứ gì, nhưng là Phượng Thiên Sơn hiển nhiên không muốn nói rõ, ngược lại từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra hai chén trà phóng lên trên bàn, rồi sau đó lại lấy ra một cái bình ngọc, mỉm cười, nói: "Đây là ta nhàn lai vô sự tự nhưỡng Trúc Diệp Thanh, mời tiểu huynh đệ nếm thử."
Nói rồi, nhẹ nhàng đích mở nắm bình ngọc, từ trong bình ngọc đổ ra hai nửa chén màu xanh biếc chất lỏng.
Cái loại màu xanh biếc đích chất lỏng nầy vừa hiện ra, lập tức một cổ cực kỳ thanh đạm hương khí tràn ngập trong không khí, Sở Nghị Phong chỉ là có chút hít vào một chút loại mùi này, tựu cảm giác được tâm thần hơi bị nhất thanh, tựa hồ thiên địa trong lúc đó đều sáng lên rất nhiều.
"Mùi không sai, đừng chậm trễ thời gian, nhanh uống một chút, nếu không mùi sẽ bay hết."
Phượng Thiên Sơn một mình cầm một chén Trúc Diệp Thanh, đặt ở khóe miệng, đầu tiên là nhẹ nhàng ngửi một chút, rồi sau đó thật dài hít một hơi, tựa hồ có chút không nỡ uống, ngược lại ngưng khởi hai mắt nhìn Sở Nghị Phong, càng như là tại hấp dẫn Sở Nghị Phong.
Sở Nghị Phong cũng có dạng học dạng, nâng chung trà lên, trước ngửi một chút, mặc dù chén trà ở gần rồi nhưng hương khí vẫn là cực kỳ thanh đạm, một chút cũng không gay mũi, trong miệng càng thanh lương như là ăn bạc hà đường.
Sở Nghị Phong không phải người hội phẩm trà, ngửi hai lần, lập tức bả Trúc Diệp Thanh đổ vào trong miệng, bất quá hắn cũng không có ý tứ, một ngụm uống xuống, cũng là tinh tế nhấm nháp, nhượng một cổ cổ mùi thơm ngát chậm rãi tiến vào trong bụng của mình.
Trúc Diệp Thanh tiến vào trong miêng, cái loại mùi thơm này lại càng thịnh, lương sảng hơi thở lương sảng trực đạt trong ngực bụng, mà có một cổ hơi thở vẫn như cũ tại trong miệng xoay quanh, chẳng những không đi xuống, ngược lại chậm rãi đích bay lên tới Thiên Linh cái, một loại cảm giác dễ chịu du nhiên nhi sanh ở sâu trong linh hồn, Sở Nghị Phong không khỏi hít một hơi thật dài, sau đó tái chậm rãi hô xuất, na thanh âm than thở chính là phát ra từ phế phủ.
Uống hết một chén Trúc Diệp Thanh này, Sở Nghị Phong đều có thể cảm giác tâm thần của chính mình ổn định rất nhiều.
"Thế nào, mùi như thế nào?" Phượng Thiên Sơn vẫn không nhúc nhích nhìn Sở Nghị Phong uống hết chén trà, mới chậm rãi hỏi.
"Hảo trà, không nghĩ Trúc Diệp Thanh lại có kỳ diệu như thế!" Sở Nghị Phong than thở.
"Cho nên nói tu vi của con người là trọng yếu, nhưng ngoại vật cũng không nhất định là vô dụng gì đó, ngươi nói sao?" Phượng Thiên Sơn tựa hồ đang đợi cơ hội này.
"Ân?" Sở Nghị Phong có chút sửng sốt, chuyển đi chuyển lại nở nụ cười đi ra. "A … Phượng chưởng môn, ngài có chuyện nói thẳng là được rồi, không cần phá phí trân quý Trúc Diệp Thanh như vậy, ta thật sự không phải người hiểu trà."
"Vậy Sí Dương thạch đâu? Ngươi bây giờ còn không thèm để ý sao?"
"Vẫn như cũ là có." Sở Nghị Phong lời nói đơn giản, thần sắc cũng bình thản, cũng không có gì tự hỏi trực tiếp trả lời.
Phượng Thiên Sơn mỉm cười, nói: "Nhìn ngươi tình thâm nghĩa trọng, nhưng lại có một người khác cũng nhìn ngươi không sai, cho nên tựu đến xem, quả thật thị không sai."
Sở Nghị Phong không giải thích được, khó hiểu đích hỏi: "Cái gì không sai? Cái gì một người khác? Ta hình như nhận thức người không nhiều lắm, càng cùng Phượng chưởng môn lần đầu tiên gặp mặt, Phượng chưởng môn là từ nơi nào nghe nói, là Dĩnh đại ca sao?"
"A, không phải vậy, tiểu nữ của ta, Phượng Uyển Dĩnh."
"A!" Sở Nghị Phong lập tức đứng dậy, hướng Phượng Thiên Sơn có chút khom người, nói: "Nguyên lai Phượng chưởng môn chính là cha của Phượng cô nương, thất lễ rồi."
"Như thế nào, thân phận của người chưởng môn ta đây, còn không bằng thân phận cha của Uyển Dĩnh tốt hơn sao?"
Sở Nghị Phong ấm áp cười, nói: "Không phải, trách ta chính mình thô tâm, Phượng cô nương cùng ngài cùng họ Phượng, ta hẳn phải là nghĩ đến chứ."
"Ngươi cùng tiểu nữ rất quen sao?"
"Không, không, chỉ là gặp qua một lần mà thôi."
"Người chỉ gặp qua một lần khiến cho Uyển Dĩnh xưng tán, ngươi chính là người thứ nhất nha."
"Này …" Sở Nghị Phong đột nhiên có chút không có ý tứ, không biết muốn nói gì, bất quá trong lòng cũng là âm thầm suy tư: "Đây là chuyện gì xảy ra? Phượng Uyển Dĩnh hòa cha nàng nói cái gì? Còn xưng tán ta?"
Bất quá trong câu nói sau của Phượng Thiên Sơn, thiếu chút nữa nhượng Sở Nghị Phong dọa sái hàm.
"Sở công tử, ta muốn đem tiểu nữ gả cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?"
"A!" Sở Nghị Phong khiếp sợ tại chỗ, cả nửa ngày nói không ra lời, nhưng là Phượng Uyển Dĩnh theo gió khởi vũ, màu trắng quần áo lại rất không hợp thời thượng xuất hiện trong đầu của hắn.
Qua một hồi lâu, Sở Nghị Phong phảng phất mới có thể từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, có chút thảm thắc nói: "Phượng chưởng môn, lời này của ngài là có ý tứ gì, ta cùng với lệnh thiên kim chỉ có một mặt chi duyên, như thế nào sẽ có thử phi phân chi tưởng, tại sao lại đàm luận chuyện hôn sự?"
Phượng Thiên Sơn sắc mặt biến đổi, nghiêm chỉnh mà nói: "Sở công tử chính là nghĩ tiểu nữ không tốt, nàng không xứng đáng?"
"Không, không phải." Sở Nghị Phong cuống quít khoát tay xưng đạo. "Phượng cô nương thiên tiên dung mạo, lan tâm tuệ chỉ, càng đạn đắc một tay hảo cầm, chỉ là ta bất quá chỉ là một tiểu nhân vật của tu chân giới, sao có thể phối thượng Phượng cô nương?"
"Vậy ngươi cũng là coi trọng Uyển Dĩnh nhà ta rồi sao?" Phượng Thiên Sơn mắt lộ ra giảo hoạt.
"Này …" Sở Nghị Phong trong lòng thầm nghĩ: "Những lời này ngươi nhượng ta như thế nào trả lời, ta nói nhìn không hơn, giá không rõ trực tiếp đắc tội người sao? Dĩnh đại ca bọn họ còn cầu huyền y phái ni. Đối với ngươi nếu thuyết coi trọng, chẳng lẻ còn thật sự cùng Phượng Uyển Dĩnh kết hôn sao?"
nhìn bộ dáng khó khăn của Sở Nghị Phong, Phượng Thiên Sơn trên mặt buồn bả, lãnh ngôn nói: "Như thế nào, vừa rồi còn nói ngươi có tình có nghĩa, xem ra cũng chỉ là ra vẻ tư thái thôi, trong lòng đã có suy nghĩ, vì sao không dám nói ra, đường đường nam tử hán, ngươi ngay cả quyết đoán cũng không có sao?"
Sở Nghị Phong thầm nghĩ: "Giá tu chân giới chẳng lẻ so với địa cầu còn muốn phóng khoáng, vừa gặp qua một mặt, sau đó đột nhiên lại lập tức kết hôn, điều này cũng quá nhanh đi!"
Mặc kệ Sở Nghị Phong như thế nào nghĩ, hắn nguyên chính là không có ý nghĩ đắc tội người khác, nói: "Ta sơ kiến Phượng cô nương cũng là rất có hảo cảm, nhưng là đàm luận hôn luận sự có hay không vô cùng, vội vàng rồi?"
"Uyển Dĩnh, ra đi." Phượng Thiên Sơn hướng một bên nhẹ nhàng hô, mà trong lòng của hắn càng âm thầm nghĩ: "Ta còn không đối phó được ngươi, mao đầu tiểu tử này, ta bảo nữ nhi đi ra, nhìn ngươi nói như thế nào."
theo sau lời nói của Phượng Thiên Sơn, bạch y thắng tuyết, a na đa tư Phượng Uyển Dĩnh từ bên cạnh rừng trúc đi ra, đứng bên cạnh Phượng Thiên Sơn, trên gương mặt mang theo một mảnh phấn hồng, trong hai tròng mắt, sóng mắt lưu chuyển, chớp động có vài phần ngượng ngùng.
"Phượng cô nương." Sở Nghị Phong không nghĩ tới Phượng Uyển Dĩnh tựu trốn ở bên canh, có chút kinh ngạc. "Này, vừa rồi …"
"Ta nghe được …" Phượng Uyển Dĩnh nói trong mắt thật to ngượng ngùng, trên mặt càng hiện ra một mảnh đà hồng, trên cái cổ dài cũng nhiễm thượng một mảnh phi hồng.
"Được rồi, ta xem hai người các ngươi đều có ý tứ, ta cũng sẽ không nói thêm cái gì nữa, trước bảo quan hệ định xuống tới, hôn sự, có thể sau này rồi hãy nói." Phượng Thiên Sơn sấn nhiệt đả thiết, hơn nữa hiển rõ đốt đốt bức người.
Sở Nghị Phong giương mắt nhìn một chút Phượng Uyển Dĩnh, nói thật ra, hắn đối với Phượng Uyển Dĩnh quả thật có cảm giác, làm người được hiện đại xã hội giáo dục ra, hắn cũng không bài xích vừa thấy chung tình, ngược lại còn có một loại lãng mạn tình hoài, nhưng là bây giờ hắn hình như có một loại cảm giác bị bức bách, lạp lang phối!
Mà trong ánh mắt của Phượng Uyển Dĩnh nhìn về phía Sở Nghị Phong, ngoại trừ thẹn thùng ra, tựa hồ còn có một tia thảm thắc bất an, bất quá bị Sở Nghị Phong vừa nhìn, lại đỏ mặt bả đầu cuối thấp.
Sở Nghị Phong có chút mộng, nhưng là chứng kiến Phượng Uyển Dĩnh bộ dáng thẹn thùng như thế, trong lòng cũng thật sự không đành lòng trước mặt cự tuyệt, càng huống chi trong lòng của Sở Nghị Phong quả thật cũng có một chút dục vọng. Bất quá cũng may Phượng Thiên Sơn nói chỉ là xác định quan hệ, còn không cần kết hôn, ngày sau còn có đường hối cải, cũng có chút gật đầu. Nhưng là chứng kiến bộ dạng của Phượng Uyển Dĩnh, trong lòng Sở Nghị Phong hắn hiểu được, Phượng Uyển Dĩnh tất nhiên tri tình, mặc dù không biết phụ tử bọn họ trong đó nói cái gì, Phượng Uyển Dĩnh dám chắc cũng là đối chính mình có ý.
Nhưng là Sở Nghị Phong luôn hiểu được chuyện này không đơn thuần, âm thầm sủy trắc: "Cho dù chính mình ngọc thụ lâm phong, người gặp người liền yêu, Phượng Uyển Dĩnh cũng sẽ không chỉ gặp mình một lần đã yêu cầu cha mẹ đề thân nha, bên trong nhất định còn có ẩn tình."
Tác giả: Hà Câu Lý Đích Ngư (河沟里的鱼)
Dịch: Tranngoclan1987
Biên dịch : bonaparc
Nguồn: TTV - Thiên hạ hội
Phượng Uyển Dĩnh thấy Sở Nghị Phong gật đầu,vẻ mặt xấu hổ chỉ tăng không giảm.Chỉ là ánh mắt can đảm lên rất nhiều, chăm chăm nhìn làm cho Sở Nghị Phong cảm thấy bối rối.
"Tốt lắm,ngươi đã đồng ý rồi, vậy có một chuyện ta cần phải nói với ngươi"
Phượng Thiên Sơn vuốt bộ râu dài, chầm chậm nói.
"Mời ngài phân phó". Sở Nghị Phong bây giờ có cảm giác so với Phượng Thiên Sơn thấp hơn một lứa . Dù sao con gái người ta đã thành bạn gái cúa mình.
"Bây giờ có người có ý với hôn thê của ngươi,ngươi không thể coi như không biết chứ." Phượng Thiên Sơn ánh mắt giảo hoạt nhìn Sở nghị phong
Sở Nghị Phong sớm đã đoán được còn có những ẩn tình khác, thầm nghĩ :" Đây rồi, để xem có chuyện gì nào?"
"Ta đương nhiên không cho phép chuyện như thế xảy ra, ngài nói đó là chuyện gì đi !"
Sở Nghị Phong lời thề son sắt, làm bộ ta chẳng sợ cái gì cả ,chắng qua chính hắn cũng biết rằng ,vở tuồng này diễn có chút quá mức rồi.
"Ân, nghe nói ngươi cùng với Cố Thiên Bằng vì tranh nhau con gái của ta mà dẫn đến đánh nhau, có chuyện như thế không ?" Phượng Thiên Sơn coi như là không thấy, ngược lại khuôn mặt còn hiện lên vẻ mặt trách cứ .
"A, chuyện này làm sao có thể, chuyện này...." Sở Nghị Phong vừa nghe đã cảm thấy không đúng ,lời nói của Phượng Thiên Sơn nếu cùng người khác nói.Vậy không phải là thành Sở Nghị Phong chủ động theo đuổi con gái của hắn? Còn là cùng với người khác đánh ghen nữa, vậy Sở Nghị Phong hắn trở thành loại người gì đây ?. Mặc dù việc này ở địa cầu chỗ nào cũng thấy. Nhưng mà, vừa mới đến tu chân giới đã xảy ra việc đó, cũng là chuyện liên quan đến thể diện chứ.
Bất quá đương lúc Sở nghị Phong nhìn thấy ánh mắt ưu sầu của Phượng Uyển Dĩnh thì miệng ngậm chặt lại không nói được câu nào. Trong lòng tức giận thầm nghĩ :“ Tuỳ theo ngươi nói đi"
Phượng Thiên Sơn hiển nhiên cũng chẳng muốn nghe Sở Nghị Phong giải thích cái gì cả, hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của mình mà nói:
"Ngươi không nhận cũng vô ích, bây giờ người ta tìm đến tận cửa. Hơn nữa Cố Thiên Bằng còn để cha của hắn Cố Minh Hạ đến cầu hôn rồi. Chỉ là Uyển Dĩnh lại không thích hắn , mà ta lại không thể chánh diện cự tuyệt. Cho nên đành phải nói Uyển Dĩnh đã đính hôn rồi, nhưng người ta lại không tin. Ngươi lại đánh cho Cố Thiên Bằng phải bỏ chạy, vậy nên người ta càng không phục. Tìm đến cửa nói lý, nói ngươi không đồng ý thì thôi, làm sao còn đánh người ta. Bởi vậy Cố Thiên Bằng muốn cùng ngươi quyết đấu."
Sở Nghị Phong nghe Phượng thiên Sơn giống như đạo diễn nói về chuyện đó, khuôn mặt đã sớm khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Đối với Phượng Uyển Dĩnh hắn cũng có chút ý nghĩ, nhưng hắn cũng phi thường ghét bị người khác tính kế.
Nhìn thấy Sở Nghị Phong khuôn mặt âm trầm, Phượng Uyển Dĩnh tựa hồ có chút chột dạ, lặng lẽ lui về phía sau Phượng Thiên Sơn. Nhưng Phượng Thiên Sơn coi như không thấy, giống như là hắn tuyệt đối có lý.
" Ngài đã nói Phượng cô nương đính hôn rồi, vậy Cố Thiên Bằng còn đòi quyết đấu cái gì nữa?"
" Ngươi đánh người tại Huyền Y phái, đó là cái sai của Huyền Y phái. Nếu việc này làm lớn lên, Huyền Y phái cùng Thanh Ma Đường phải khai chiến. Ta đành phải nói ngươi chính là hôn phu của Uyển Dĩnh, như vậy đấu tranh của 2 người cùng với 2 môn phái là không có quan hệ. Nha đầu Uyển Dĩnh cũng chính là thích ngươi, cho nên ta đồng ý luôn."
Vốn Sở Nghị phong còn muốn nổi nóng,nhưng lại nghe thấy Phượng Thiên Sơn nói Phượng Uyển Dĩnh thích chính mình, lại quay mặt sang nhìn về phía Phượng Uyển Dĩnh, trên khuôn mắt điềm tĩnh như nước của nàng hiện lên thêm một tia lo âu. Trong lòng tự nhiên cảm thấy đau nhói, cuối cùng để mình bình tĩnh lại.
"Nói đi nói lại, nguyên nhân là do mình, ai bảo mình cùng Cố Thiên Bằng đánh nhau làm chi, đành chịu thua thiệt vậy." Sở Nghị Phong bất đắc dĩ nghĩ, mà nghĩ tới đó trong lòng lãnh ý giảm rất nhiều, ngược lại còn có thêm một chút vui sướng không rõ nguyên nhân.....
"Được rồi, sự tình đã là như thế, ta Sở Nghị Phong cũng không phải hạng người gặp chuyện gì cũng sợ, không phải là quyết đấu sao, ta Sở Nghị Phong còn phải sợ hắn nữa sao ?. Hôm nay không đánh hắn, sau này quyết đấu ta cũng đánh hắn, dám để ý đến lão bà của ta, hừ.!" Sở Nghị Phong ngẩng cao đầu, lạnh giọng nói. Chỉ là câu nói cuối cùng làm cho hai cha con Phượng Uyển Dĩnh và Phượng Thiên Sơn không khỏi cảm thấy sửng sốt. Phượng Uyển Dĩnh cực kì xấu hổ còn Phượng Thiên Sơn lại thoải mái cười lớn.
"Quyết đấu tiến hành vào ngày mai, ở trên Quy Linh đảo, ngươi cẩn thận chuẩn bị, ta sẽ không quấy rầy 2 người nói chuyện nữa."
Nói xong Phượng Thiên Sơn cầm nửa chén Trúc Thanh trà lên, uống một hơi cạn sạch, cuối cùng thở ra một hơi dài , cảm thán nói :" trà tốt, trà tốt, bây giờ uống mới thấy ngon a.!"
Nhìn Phượng Thiên Sơn rời đi, Sở Nghị Phong với Phượng Uyển Dĩnh đứng đối mặt nhìn nhau, đều lúng túng không biết phải làm gì. Cuối cùng chính là Sở Nghị Phong thoải mái một chút nói "Phượng cô nương ngồi đi."
"Được" Phượng Uyển Dĩnh thản nhiên đáp ứng. Sở Nghị Phong nhìn Phượng Uyển Dĩnh, suy nghĩ về chuyện mà Phượng Thiên Sơn nói .Lúc lâu sau, khẽ thở dài nói:" Ai, Phượng cô nương, ngươiÁao phải khổ vậy chứ ? ngươi nói chuyện đó ra với ta, sao ta lại không giúp ngươi chứ?
" Ta biết ta chẳng là gì trong mắt của Sở công tử, làm cho Sở công từ khó khăn rồi." Phượng Uyển Dĩnh u oán nói.
Sở Nghị Phong hoảng hốt trả lời :" Đương nhiên là không phải, Phượng cô nương như là mặt trăng trên cao, lại là con gái của chưởng môn Huyền Y phái, ta chẳng qua chân ướt chân ráo bước vào tu chân giới, chỉ có một mình, ngược lại là ta không xứng với Phượng cô nương."
"Sở công tử không cần phải tự hạ thấp mình, thân phận không phải là chính mình quyết định được. Uyển Dĩnh nói những lời đó, tự nhiên là đối với Sở công tử toàn tâm toàn ý, hơn nữa Sở công tử có thể thật lòng nghe ta gảy đàn, Uyển Dĩnh tự nhiên coi công tử là tri kỉ. "Phượng Uyển Dĩnh thấp giọng nói, có thể nói ra những lời can đảm như thế, đối với nàng mà nói là lần đầu tiên.
Sở Nghị Phong nghe những lời nói ôn nhu của Phượng Uyển Dĩnh trong lòng nổi sóng, không khỏi cảm thấy ấm áp.
" Cũng được,nếu việc đã như vậy ,hơn nữa lệnh tôn đã ..." Sở Nghị Phong trầm ngâm ,tựa hồ không tìm được từ ngữ biểu đạt."Ta chắc chắn vì Phượng cô nương xoá bỏ khó khăn này,chỉ là....."
Việc này qua đi, nếu như Sở công tử không muốn cùng Uyển Dĩnh tương dao, Uyển Dĩnh tuyệt không miễn cưỡng. Phượng Uyển Dĩnh nói chuyện trong mắt đã có chút ướt át.
Sở Nghị Phong thấy trong Phượng Uyển Dĩnh nổi lên tầng nước mắt, cũng không nhẫn tâm nói cái gì nữa, do dự 1 lúc, nói :"Nếu Phượng cô nương không chê, ta Sở Nghị Phong nguyện cùng ngươi nắm tay cùng bước trên một con thuyền."
"Thật chứ?" Phượng Uyển Dĩnh trong mắt chớp động vẻ vui mừng, đôi mắt đẹp nhu tình nhìn Sở Nghị Phong, ba quang lưu chuyển,,trong mắt vẫn còn đọng lại chút nước,
Sở Nghị Phong nhẹ nhàng cười, gật gật đầu. Phượng Uyển Dĩnh trên khuôn mặt lại đỏ thêm lần nữa. Sở Nghị Phong nhìn thấy, đột nhiên nhớ tới bạn gái còn lại ở địa cầu, nhưng lại phát hiện đã không còn nhớ rõ hình dáng của nàng nữa.
Sở Nghị Phong cùng với Phượng Uyển Dĩnh quan hệ cuối cùng đã được xác định. Nhưng lại lập tức phải đối diện với một chuyện tối quan trọng là cùng với Cố Thiên Bằng quyết đấu .Vì vậy Sở Nghị Phong lại bị Phượng Thiên Sơn gọi đến phòng hắn, tử tế thương lượng.
" Ta nghe nói ngươi cùng Cố Thiên Bằng giao thủ, rất dễ dàng đánh bại hắn, có chuyện như vậy không ? " Phượng Thiên Sơn lúc này đã khôi phục thái độ nho nhã, bất quá Sở Nghị Phong lại nhớ kĩ bộ dáng lúc hắn bức hôn.
"Nếu nói dễ dàng cũng không phải, bất quá ta cảm thấy không quá khó" Sở Nghị Phong lời nói bình thản, lại có vẻ đã tính trước
" Chuyện đó ta tin, bởi với tính cách của Cố Thiên Bằng, nếu không phải hơn kém quá lớn, quyết không dễ dàng mà rời đi, bất quá ta còn có một chút lo lắng."
"Lo lắng cái gì ?" Sở Nghị Phong hỏi.
"Lo lắng trong lúc quyết đấu, Cố Thiên Bằng mượn nhờ ngoại lực, như vậy chúng ta sẽ khó thắng."
"Ngoại lực? Ý của Ngài là gì ?
" Thanh Ma Đường đường chủ Cố Minh Hạ có một kiện tiên khí”
Tác giả: Hà Câu Lý Đích Ngư (河沟里的鱼)
Dịch: killua zoldyck
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Phượng Thiên Sơn tiếp tục nói về quan điểm của mình, hắn thấy có một số việc phải chỉ dạy thật tốt cho Sở Nghị Phong, hắn từ Dĩnh Hành đã nghe qua tình huống của Sở Nghị Phong, biết Sở Nghị Phong mới vào tu chân giới, chỉ có một mình, bất quá tu vi không tồi, cho nên hắn mới dám đem Phượng Uyển Dĩnh gả cho Sở Nghị Phong. Nếu không hắn đường đường là chưởng môn Huyền Y phái như thế nào lại để tâm tới một tên vô danh tiểu tốt của tu chân giới ? Bất quá, quan tọng hơn cả vẫn là tâm ý của Phượng Uyển Dĩnh
- “Ngươi nói nhờ vào sự giúp đỡ của ngoại lực cuối cùng chỉ đạt tiểu thừa, nói thế mặc dù không sai, nhưng cũng không hẳn là như thế, tu vi của mình đương nhiên càng cao càng tốt, nhưng ở tu chân giới cùng người tranh đấu, có khi chỉ bằng thực lực của mình thì còn xa mới đủ, lúc này liền nhờ vào pháp bảo, mặc dù pháp bảo không cách nào gia tăng tu vi của chính mình, nhưng lại có thể giúp cho tu vi được phát huy tối đa. Cho nên ngoại lực cũng không thể thiếu.
Sở Nghị Phong lẳng lặng nghe, khẽ gật đầu, coi như là đồng tình.
Hắn vừa nghe liền hiểu, hắn đương nhiên sẽ không bài xích tương trợ bên ngoài, nhưng vẫn nhớ kỹ Lan thần trước lúc phi thăng đã dặn hắn tu vi của chính mình mới là trọng yếu.
- “Đem phi kiếm của ngươi cho ta xem một chút”.
Sở Nghị Phong tâm thần hơi động, trong cơ thể thượng phẩm linh kiếm lập tức hiện ra, đưa cho Phượng Thiên Sơn.
Phượng Thiên Sơn tiếp lấy thượng phẩm linh kiếm của Sở Nghị Phong, cẩn thận quan sát một phen, trong mắt hiện vẻ ngạc nhiên, vội khen “Thượng phẩm linh kiếm, hảo kiếm à!”
Sở Nghị Phong thầm nghĩ : “Đương nhiên là hảo kiếm, cũng không nhìn xem ai là người luyện chế, sư phụ ta là người có thể phi thăng thần giới mà!“
Bất quá Phượng Thiên Sơn cuối cùng thần sắc ảm đạm, có chút không thoả nói “Thượng phẩm linh kiếm cho dù tốt cũng chỉ là linh khí, nhưng Cố Thiên Bằng lại có thể sử dụng tiên khí a, tiên khí và linh khí vốn không cùng cấp bậc, khác biệt nhiều lắm.”
Sở Nghị Phong tâm vừa động, nghĩ tới trong trữ vật giới chỉ còn có thanh trường thương, đây chính là trung phẩm tiên khí, hẳn là so với tiên khí của Cố Thiên Bằng chưa hẳn là kém hơn, vì vậy nói : “Phượng trưởng môn, đến lúc đó ta tự có biện pháp đối phó Cố Thiên Bằng, dù hắn có tiên khí, ta cũng không sợ hắn.”
Nhưng là tuyệt đối không thể xem thường, uy lực tiên khí không phải là thượng phẩm linh khí có thể so sánh.” Vừa nói, Phượng Thiên Sơn từ trữ vật giới chỉ lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Sở Nghị Phong.
- “Đây là cái gì ?” Sở Nghị Phong không hiểu hỏi.
- “Đây là thiên cực đan, có thể trong thời gian ngắn gia tăng tu vi của ngươi, nếu gặp nguy hiểm, ngươi lập tức nuốt vào, có thể hữu dụng.”
- “Tốt như vậy sao ?” Sở Nghị Phong suy nghĩ về cái bình nhỏ nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Phượng Thiên Sơn, đột nhiên hỏi: “ Có tác dụng phụ không ?”
Phượng Thiên Sơn hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút xấu hổ nói: “ Tác dụng phụ cũng có một chút, bất quá là có vài ngày sau công lực toàn bộ tiêu tan mà thôi, chỉ cần thời gian qua đi, tự nhiên có thể khôi phục.”
Sở Nghị Phong bĩu môi, hiển nhiên không tin là đơn giản như vậy, bất quá hắn vẫn nhận lấy, lúc này chưa cần nhưng sau này có thể dùng đến.
Thương lượng thêm một chút nữa, Sở Nghị Phong từ phòng Phượng Thiên Sơn đi ra, vừa lúc đi ra đụng phải tiểu nha đầu bên cạnh Phượng Uyển Dĩnh.
- “Sở công tử, tiểu thư nhà ta mời ngài qua.” Tô linh nhi hai mắt vụt sáng lên, hai mắt tò mò đánh giá Sở Nghị Phong, mặc dù không phải lần đầu tiên thấy hắn, nhưng là lần đầu tiên nàng đánh giá dung mạo Sở Nghị Phong.
Sở Nghị Phong mỉm cười hỏi :“Hiện tại không phải là đang đi sao?”
- “Tiểu thư nhà ta nói, nếu như người còn có sự tình khác, trước tiên có thể thu xếp công việc, tối nay tiểu thư ở trên núi chờ người.”
- “Biết rồi”. Nói xong Sở Nghị Phong trực tiếp quay lại tiểu viện của mình, nhưng Dĩnh Hành còn chưa về tới, hẳn là đang còn luyện chế Thiên Nhất đan.
Thấy hai bên chừng vô sự, lại xuất ra kim giản, nghiên cứu các loại pháp quyết trong đó, rồi xuất ra cây trường thương mà Lan thần đưa cho hắn.
Sau khi lấy máu nhận chủ, trường thương này Sở Nghị Phong vẫn chưa từng dùng qua, thứ nhất là chưa cần dùng tới, thứ hai cũng là không thể dễ dàng sử dụng, bất quá nghĩ đến Cố Thiên Bằng trong tay có thể cũng có tiên khí, nói không chừng ngày mai sẽ phải dùng tới.
Trường thương toàn thân màu xanh đen, chỉ có mũi thương phát ra hàn quang ngân sắc, phía dưới đầu thương buộc một túm dây màu đen bay lả tả, mang theo cảm giác trang nghiêm, mà ở thên trường thương đột nhiên hiện ra hai chữ: “Chiến Phong”.
Nắm chặt trường thương, một dòng điện dũng mãnh truyền vào thương, lập tức sáng lên một mảnh điện quang, Sở Nghị Phong có thể cảm giác chỉ một chút chân nguyên tiến vào trường thương liền bộc phát điện năng cường đại, quả thật có thể phát huy hết thực lực của mình, hơn nữa càng gia tăng cường lực công kích.
Buổi tối, gió núi đặc biệt mát mẻ, gió thổi trong rừng cây, phát ra từng đợt âm thanh xào xạc, ở đây ban đêm có vẻ đặc biệt yên tĩnh, Sở Nghị Phong đi trên con đường nhỏ trước ngọn núi, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong.
Phượng Uyển Dĩnh tu vi cũng là Nguyên anh kì, Sở Nghị Phong còn cách ngọn núi một khoảng nàng đã cảm giác được, vì vậy ngọc thủ khẽ vuốt cổ cầm, từng đợt âm thanh nhẹ nhàng từ đầu ngón tay nàng tuôn ra.
Tiếng đàn đã không còn cô tịch, đã có chút vui sướng, giống như dòng suối nhỏ thấy phía trước là dòng sông cuồn cuộn chảy, có chút vỗi vã nhập vào sông lớn, vui vẻ mà hưng phấn, đã tràn ngập sức sống.
Sở Nghị Phong trên mặt cũng khẽ cười, cất bước nhẹ nhàng và thoải mái.
Vẫn là dọc theo đường lên núi kia, bất quá lần này Sở Nghị Phong không có dừng lại mà vẫn đi lên cái đình trên núi.
Phượng Uyển Dĩnh sớm đã biết Sở Nghị Phong đi tới phía sau, nhưng tay nàng đánh đàn vẫn không ngừng lại, mà là tiếp tục gảy đàn, mái tóc dài, bạch y (áo trắng) tuỳ theo tiếng đàn mà nhẹ nhàng bay…
Sở Nghị Phong vô thanh vô tức ngồi đối diện nàng, lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn vui sướng, trong thiên địa tựa hồ đều yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn này một mình thổ lộ hết tâm sự, nói đúng ra nó là tiếng lòng của vị tiên tử này.
Niềm vui sướng khi vừa gặp đã yêu, sự tịch mịch của tương tư hoài niệm, nỗi ưu thương thoang thoảng không thể nói thành lời, còn có sự e ấp thẹn thùng khi gặp mặt... Tất cả những thứ đó tạo thành một khúc đàn tuôn chảy.
Sở Nghị Phong lắng tai nghe, tâm thần có chút xao động, tựa hồ như cảm nhận được tiếng lòng của Phượng Uyển Dĩnh, từ trong mắt hiển lộ một tia nhìn trìu mến.
Một khúc cuối cùng….
Sở Nghị Phong cùng Phượng Uyển Dĩnh không ai nói gì, chỉ sợ làm hỏng tình cảnh trước mặt, chỉ là qua bốn mắt nhìn nhau, tình cảm nồng đậm lưu chuyển, phảng phất ngươi là ta, ta là ngươi…
Không biết qua bao lâu.
- “ Ngày mai ngươi phải cẩn thận một chút.” Phượng Uyển Dĩnh u sầu nói.
- “Yên tâm đi, ta không có việc gì.” Sở Nghị Phong nhìn nàng một cách an tâm.
- “Ngươi không trách ta sao ?” Phượng Uyển Dĩnh nhẹ giọng hỏi.
- “Tại sao ta lại trách nàng ?”
- “Bởi vì ta khiến ngươi vướng vào chuyện này.”
- “Nếu như có thể lựa chọn lại, ta cũng sẽ chọn như vậy, cho nên ta sẽ không trách nàng”.
- “Vậy…”
- “Nghe xong tiếng đàn của nàng, ta phát hiện ra, lần này ta làm là hoàn toàn tự nguyện…”
- “Ừ..”
Mà ở xa xa trong rừng cây, nhẹ nhàng truyền đến một tiếng thở dài : “Ài, con gái cũng đã lớn, tuổi trẻ thật tốt a!”
Tác giả: Hà Câu Lý Đích Ngư (河沟里的鱼)
Dịch: killua zoldyck
Nguồn: TTV
Linh Quy Đảo
Linh quy đảo, nằm trong một vùng biển rộng, xung quanh không có một cảnh vật gì khác, mang một vẻ trống trải dị thường, bên trên không có bất cứ loại thực vật gì, nhìn giống như một cái mai rùa lớn, mà trên Linh Quy đảo có một ngọn núi nhô ra giống như cái đầu rùa, cả hòn đảo chính là hình ảnh một con rùa bằng đá khổng lồ.
Sở Nghị Phong đem việc quyết đấu nói với Dĩnh Hành, không ngờ Dĩnh Hành lại rất tán thành, lại càng vì Sở Nghị Phong có thể lấy được Phượng Uyển Dĩnh mà mừng rỡ dị thường. Bất quá vì muốn luyện chế thiên nhất đan cho nên hắn cũng không cùng Sở Nghị Phong đến, mà Huyền Y phái những người khác cũng không đến, bởi vì muốn để Sở Nghị Phong cùng Cố Thiên Bằng hai người nói lý, không thể để người khác can thiệp.
Sở Nghị Phong và Phượng Thiên Sơn cùng tới Linh quy đảo thì Cố Thiên Bằng đã chờ sẵn ở đó, đi cùng hắn còn có một vị nam tử, Sở Nghị Phong từ trên người hắn cảm giác được một loại khí thế khiến cho mình bị áp lực, nhưng lại không thể nhìn thấu tu vi của hắn, trong lòng hiểu hắn ít nhất cũng là phân thần kì cao thủ, thậm chí là hợp thể kì. Bất quá, hắn với Cố Thiên Bằng dung mạo có vài phần tương tự, xem bộ dáng hắn có lẽ là phụ thân Cố Thiên Bằng, Thanh ma đường, đường chủ Cố Minh Hạ
Cố Thiên Bằng thấy Sở Nghị Phong xuất hiện, trong mắt bạo khởi lửa giận, trên người sát khí không ngừng lưu động, thân thể được linh giáp bao phủ, bên ngoài còn có một tầng sương mù màu đen, dáng vẻ có chút hung hăng, mà Cố Minh Hạ Sở Nghị Phong với Cố Thiên Bằng trầm ổn hơn rất nhiều, đã thấy hai người tới, bất động thanh sắc, lẳng lặng đợi, chỉ là đôi mắt thỉnh thoảng chớp động tinh quang, cho thấy người này tuyệt đối không đơn giản.
“Cố đường chủ, đã để chờ lâu.” Phượng Thiên Sơn nhẹ nhàng cùng đối phương bắt chuyện.
“Không sao, chúng ta cũng vừa mới đến” Cố Minh Hạ trầm giọng nói.
Sau đó ánh mắt Cố Minh Hạ chuyển hướng sang Sở Nghị Phong, một cỗ khí thế lập tức ép lại, chỉ liếc mắt một cái, khiến cho Sở Nghị Phong cảm giác ớn lạnh, nhưu là bị độc xà theo dõi, từ đáy lòng lộ ra một loại hàn ý. Bất quá Sở Nghị Phong cũng không sợ hãi ngược lại càng thêm quật cường, trong mắt xuất hiện một đạo tia chớp cùng Cố Minh Hạ đối mặt
Cố Minh Hạ sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi sóng, hơn nữa mơ hồ có một dự cảm bất an, thầm nghĩ : “Người này tu vi nhìn không thấu, thực lực cũng là nguyên anh hậu kì hoặc là xuất khiếu sơ kì, đã có khí độ như thế, không thể khinh thường, bất quá ta cho Thiên Bằng mang theo tiên khí, đánh bại hắn hẳn là không có vấn đề.”
Nghĩ tới đây Cố Minh Hạ cũng an tâm, bất quá hắn lại quên, với tu vi của Sở Nghị Phong mà hắn cho là bình thường đã đánh cho con hắn không có lực hoàn thủ.
Phượng Thiên Sơn chứng kiến Cố Minh Hạ cùng Sở Nghị Phong giằng co, sợ Sở Nghị Phong tổn thương, sắc mặt không đổi đi lên phía trước chắn trước người Sở Nghị Phong, nói :“Nghị Phong à, phải tôn trọng trưởng bối.” Từ sau khi nghe lén Sở Nghị Phong và Phượng Uyển Dĩnh nói chuyện, Phượng Thiên Sơn đã gọi thẳng tên Sở Nghị Phong.
“Được” Sở Nghị Phong chỉ đơn giản đáp ứng, hiểu ý tứ Phượng Thiên Sơn, hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt Cố Minh Hạ.
“Cha” Cố Thiên Bằng nhìn thoáng qua cha mình, thấy Cố Minh Hạ gật đầu, mới đứng ra nói “Phượng thúc thúc, quyết đấu có thể bắt đầu chưa ?”
Phượng Thiên Sơn liếc nhìn Cố Minh Hạ, thấy hắn làm như không để ý, liền chuyển hướng nhìn Sở Nghị Phong thì phát hiện Sở Nghị Phong đã sớm cùng Cố Thiên Bằng hai mắt giao phong. Vì vậy mỉm cười với Cố Minh Hạ : “Cố đường chủ, chúng ta đến một bên quan sát, thế nào ?”
“Mời”
Cố Minh Hạ và Phượng Thiên Sơn hai người cùng bay lên đỉnh ngọn quy linh đảo, lúc đó Sở Nghị Phong và Cố Thiên Bằng bắt đầu giằng co.
“Họ Sở, chỉ cần ngươi ở đây nhận thua, vĩnh viễn rời khỏi Thanh đường tinh, thề vĩnh viễn sẽ không gặp Uyển Dĩnh, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, hôm nay là ngày chết của ngươi.” Cố Thiên Bằng hung tợn nói, bao phủ trên người là một lớp hắc vụ, khí thế không ngừng lưu chuyển.
“Hừ, nói khoác mà không biết ngượng.” Sở Nghị Phong lạnh lùng đáp trả.
“Hảo, nếu ngươi không biết điều như vậy, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt ( lòng dạ độc ác )"
Nói xong, Cố Thiên Bằng huy quyền lên trên, trên người hắc vụ nhanh chóng ngưng tụ lại hình thành một đạo hắc quang, thẳng hướng xông đến.
Sở Nghị Phong thấy Cố Thiên Bằng Sở Nghị Phong với hôm qua có không giống nhau, khí thế kiên miên không dứt
Thấy Cố Thiên Bằng gào thét tới, Sở Nghị Phong nắm chặt song quyền, song quyền và hai cánh tay nhất thời điện quang quấn quanh, phát ra trận trận âm thanh “chi nha”
Điện quang cùng hắc vụ chạm vào nhau, nhất thời tạo nên một trận cuồng phong, hắc vụ bên người Cố Thiên Bằng lập tức bị gió thổi bay, hiển lộ ra thân thể hắn đang xông tới, mà lôi điện trên tay Sở Nghị Phong cũng hoá thành nhiều hoa lửa, tiêu tán trong không gian.
Cố Thiên Bằng trong lòng hơi kinh hãi, hắn dung hợp lực lượng của tiên khí, mặc dù vẫn không thể phát huy hoàn toàn, nhưng Sở Nghị Phong lại chỉ cần dùng nắm đấm cản lại.
Bất quá Cố Thiên Bằng kinh nghiệm đấu tranh phong phú Sở Nghị Phong không thể so sánh, trong lúc chiến đấu hai người giao thủ ngang tay, nếu không Cố Thiên Bằng đã bị bại sau một chiêu, mà Sở Nghị Phong cũng dừng lại, tựa hồ đang chờ cuồng phong thổi qua.
Cố Thiên Bằng thân thể tiến lại gần, nhấc chân đá thẳng vào bụng dưới Sở Nghị Phong, Sở Nghị Phong có chút vội vàng lùi lại, khó khăn lắm né đi, nhưung khí thế đang thượng phong lại bị rơi xuống hạ phong, Cố Thiên Bằng lợi dụng cơ hội, dùng cả tay lẫn chân tấn công liên tục, tay chân đều mang theo khí hắc quang âm hàn, bám lấy quanh người Sở Nghị Phong không rời.
Sở Nghị Phong cảm giác bên người đang có bão tuyết, khắp âm hàn phát lạnh, thân thể không ngừng né tránhcông kính của Cố Thiên Bằng, nhưng vì mất tiên cơ nên không có cách nào phản kích, lúc này có vẻ có chút như lấy trứng chọi đá, tại Hoàng Qua tinh học bao nhiêu võ công chiêu thức cơ hồ không có tác dụng.
Mà Cố Thiên Bằng càng đánh càng hưng phấn, phát hiện tiên khí trong cơ thể và bản thân dung hợp càng ngày càng tốt, ngày càng phát huy ra uy lực lớn hơn, hơn nữa mắt thấy Sở Nghị Phong chỉ bị động chịu đòn, phần thắng như đã nhìn thấy trước mắt.
Bất quá Sở Nghị Phong mặc dù gặp nguy hiểm, nhưng vẫn không có thương tổn, chỉ là có chút chật vật mà thôi, thời gian lâu dần cũng bắt đầu thích ứng, cùng Cố Thiên Bằng đánh nhau kịch kiệt. Cố Thiên Bằng biết mình chiếm ưu thế lớn hơn nhưng qua thời gian dài như vậy mà vẫn không hạ được Sở Nghị Phong thì bắt đầu nóng lòng.
Sở Nhị Phong trong quá trình thích ứng chậm rãi, lúc này mới hiểu được một chút võ công chiêu thức, một quyền này sao lại đánh như vậy, một cước này đá thế nào ? võ công không phải đơn giản là một bộ sách võ thuật, trong mắt Sở Nghị Phong đã có sự lí giải. Quyền xuất ra đơn giản thanh thoát, thối cước đá ra thế mạnh lực trầm, thông qua chiêu thức mà phát huy tối đa năng lượng cơ thể.
“A!” Sở Nghị Phong điên cuồng hét lên một tiếng, nhìn đúng Cố Thiên Bằng huy tới một quyền.
“Oanh !” hai người quyền đầu một lần nữa đụng vào nhau
Trên tay Sở Nghị Phong lôi điện một lần nữa lại hoá thành điểm điểm hoa lửa, thân thể thối lui về phía sau hơn mười thước, mà Cố Thiên Bằng cũng không chịu nổi
Mà ở xa xa trên ngọn núi, Phượng Thiên Sơn lúc này mới an tâm, thản nhiên nói : “Xem ra con rể của ta cung không phải kém cỏi a…”
“Hừ !” chỉ nhận được một tiếng hừ lạnh của Cố Minh Hạ…
Tác giả: Hà Câu Lý Đích Ngư (河沟里的鱼)
Dịch: Sheepboy
Biên tập: killua zoldyck
Nguồn: TTV
Sở Nghị Phong vững vàng đứng đối diện Cố Thiên Bằng, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn chăm chăm hắn, khiến trong lòng của Cố Thiên Bằng khởi một trận hỏa, khuôn mặt vặn vẹo liên tục.
“Đây là ngươi bức của ta, ta cho ngươi chết không có chỗ chôn!”, khuôn mặt của Cố Thiên Bằng trở nên dữ tợn, kêu gào một cách điên cuồng. Cùng lúc đó, hai tay bắt pháp quyết, hắc vụ quanh thân bắt đầu xoay tròn, trước thân hình thành một cái màu đen xoáy động, hơn nữa xoáy động xoay tròn càng lúc càng nhanh, thể tích cũng càng lúc càng lớn, ban đầu chỉ có một nấm đấm, sau đó lớn cỡ cái đầu và tiếp tục lớn hơn.
Sở Nghị Phong sắc mặt ngưng trọng nhìn vòng xoáy năng lượng đang tập trung của Cố Thiên Bằng, vòng xoáy màu đen đang bắt đầu nén lại, mà hình thành một cái hắc sắc quang cầu, năng lượng lưu chuyển trong đó giống như thực chất. Hắn có thể cảm giác được năng lượng tích trữ trong đó rất cuồng bạo, đối mặt với trận trận áp lực mang đến bởi quang cầu, ngay cả thân thể cũng cảm thấy trầm trọng vài lần.
“Đây là tiên khí uy lực sao?” Phượng Thiên Sơn tựa hồ không để ý hỏi Cố Minh Hạ, kỳ thực trong lòng lại phi thường lo lắng cho Sở Nghị Phong.
Trên mặt của Cố Minh Hạ mặc dù bình tĩnh, nhưng trong ánh mặt hiện lên một tia cuồng nhiệt, biểu hiện sự đắc ý của hắn, bất quá miệng lại hết sức khiêm nhường nói: “Đâu có, Thiên Bằng cũng chỉ phát huy được hai, ba phần mười uy lực của vật kia mà thôi, tu vi của hắn còn kém một chút, dù vậy không phải tùy tiện người nào cũng có thể tiếp được. Hắc …”.
Phượng Thiên Sơn thế nào mà nghe không ra ý tứ trong lời nói của Cố Minh Hạ, một mặt nào đó cũng cho thấy sự lợi hại của tiên khí, về mặt khác lại ám chỉ Sở Nghị Phong bất quá chỉ là một cái tiểu nhân vật, nhưng là hiện tại đều không trọng yếu, quan trọng là Sở Nghị Phong có thể hay không tiếp được chiêu này của Cố Thiên Bằng.
Sở Nghị Phong như cây lao đứng trước mặt Cố Thiên Bằng, đối mặt với áp lực, không một chút nhúc nhích, nhưng hắn cũng không nghĩ khoanh tay chịu chết, trước khi hắc sắc quang cầu của Cố Thiên Bằng chưa hoàn toàn hình thành, điện quang trong tay chợt loé, một tia điện mang ngưng tụ tại đầu ngón trỏ.
“Lăng điện chỉ!” Theo lời nói của Sở Nghị Phong, một đạo điện xà trong nháy mắt phát ra, bắn về phía Cố Thiên Bằng, nhưng Cố Thiên Bằng lại không thèm để ý chút nào, chỉ thấy điện xà tới gần Cố Thiên Bằng thì tốc độ cư nhiên chậm lại, chậm như sên bò, khi điện mang đến gần Cố Thiên Bằng còn có một thước, áp lực của hắc sắc quang cầu lan ra đem điện mang che ở bên ngoài, chỉ trong chốc lát, điện mạng hóa thành một điểm hoa lửa, rồi tiêu tán.
Đây là tiên khí đặc thù năng lực, lúc tiên khí đang được sử dụng, đều hình thành không gian đặc biệt của chính nó, người sử dụng có thể mượn nhờ, đạt tới năng lực nắm giữ một bộ phận không gian. Mà uy lực của linh khí không đủ, sẽ không xuất hiện loại tình huống này, đây cũng là một trong những điểm khác biệt giữa linh khí và tiên khí.
Sở Nghị Phong hơi kinh hãi, nhưng sắc mặt của Cố Thiên Bằng lại mừng như điên, kiêu ngạo quát: “Họ Sở, người chết đi!”.
Vừa nói, hắc sắc quang cầu được Cố Thiên Bằng nâng lên, lúc này quang cầu đã biến thành to như một khối thạch ma, song chưởng của Cố Thiên Bằng đẩy mạnh về phía trước, hắc sắc quang cầu gào thét bắn về phía Sở Nghị Phong.
Quang cầu mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, nơi đi qua, trên mặt đất lưu lại một cái khe thât sâu, giống như bị cày qua, nham thạch cứng rắn cũng trở nên nát bấy.
Sở Nghị Phong không dám chậm trễ, linh kiếm nằm trong thân thế lập tức xuất hiện ở trong tay, đồng thời một bộ thượng phẩm linh giáp màu xanh đen xuất hiện bên ngoài thân thể.
“Tấn lôi chỉ!”
Sở Nghị Phong đem công lực của Tấn Lôi chỉ rót vào trong thượng phẩm linh kiếm., mượn uy lực chấn phúc của linh kiếm, một đạo điện long thốt nhiên mà phát, cuồng bạo khí thế này so sánh với hắc sắc quang cầu không kém chút nào.
Tấn Lôi chỉ của Sở Nghị Phong vừa xuất ra, Phượng Thiên Sơn cùng Cố Minh Hạ đều cả kinh, bọn ai cũng chưa từng nghĩ đến Sở Nghị Phong chỉ là mượn linh kiếm, liền có thể phát ra một kích như thế. Uy lực của Tấn Lôi chi so sánh với Lăng Điện chỉ, cường đại gấp mấy lần, Tấn Lôi chỉ vừa xuất, nổ vang giống như long trời lở đất. trực tiếp đánh sâu vào thâm thần của mọi người, uy lục của Tấn Lôi chỉ cùng với tác dụng tăng phúc của linh kiếm, mơ hồ có thể đạt tới uy lực của huyền lôi. Huyền lôi cùng với kiếp lôi của tu chân giả độ thiên kiếp không sai biết lắm. Một kích như thế, Phượng Thiên Sơn cùng Cố Minh Hạ như thế nào mà không kinh hãi.
Hai đạo năng lượng va chạm vào nhau trong nháy mắt, ầm ầm rung động, đại bộ phận quang cầu đều bị lôi điện oanh tán, quang cầu lớn cỡ thạch ma, giờ chỉ còn lại có khoảng một nắm tay. Nhưng lôi điện chi lực không thể kéo dài, tại quá trình cùng hắc sắc quang cầu triệt tiêu lẫn nhau, sớm đã biến mất không tung tích.
Hắc sắc thủy cầu cở một nắm tay một lần nữa gia tốc hướng Sở Nghị Phong vọt tới.
Sở Nghị Phong thấy thế, nhíu mày, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt đại thịnh, từng đạo tia chớp lóe ra trong đó.
Thấy tránh cũng không thể tránh được, Sở Nghị Phong hai tay cầm kiếm, rót chân nguyên vào trong đó, hóa thành lôi điện chi lực, nhắm chuẩn hướng đến của hắc sắc quang cầu, huy kiếm chém xuống.
“Phanh!”
Hắc sắc quang cầu là năng lượng Cố Thiên Bằng ngưng tụ tinh thuần nhất, bị linh kiếm tràn ngập lôi điện chi lực của Sở Nghị Phong chém lên, tự nhiên phát sinh nổ mạnh.
Sau khi nổ mạnh, Sở Nghị Phong bị ném sang một bên, trên không trung quay cuồng liên tục hơn mười vòng, té xuống, nham thạch cứng rắn bị hắn đập bể ra một cái hố to.
Vẻ mặt của Phượng Thiên Sơn ngưng trọng, cau mày nhìn cái hố do Sở Nghị Phong tạo thành, mà mắt của Cố Minh Hạ có chút đắc ý nhìn Phượng Thiên Sơn.
“Hắc......” Cố Thiên Bằng cười âm trầm, mặc dù hắn hiện tại có chút thở hổn hển, chân nguyên toàn thân dùng hết bảy thành, nhưng chứng kiến Sở Nghị Phong bị chính mình giết chết, hắn rốt cuộc thở phào: “Nhìn ngươi có chết hay không, đây là theo ta đoạt …”
Lời đắc ý của Cố Thiên Bằng chưa nói xong, thì chứng kiến Sở Nghị Phong từ trong hố đi ra, một bên phun ra một mồm nước bọt, hình như là ngại cả người đều là tro bụi.
“Ngươi không chết ?” lời nói của Cố Thiên Bằng biến thành khiếp sợ.
Mà ngay cả Phượng Thiên Sơn cùng Cố Minh Hạ ở phía xa trên ngọn núi cũng là khiếp sợ không thôi, nhưng tâm tình của hai người lại hoàn toàn trái ngược, chứng kiến Sở Nghị Phong không chết, Phượng Thiên Sơn âm thầm thở dài một hơi, mà Cố Minh Hạ thì loáng thoáng cảm giác bất an.
Bất quá, Sở Nghị Phong cũng không tốt, cùng hắc sắc quang cầu trực tiếp va chạm vào nhau, làm cho thân thể của hắn cảm thụ tới âm hàn tư vị, cái loại cảm giác lạnh như băng thấu tận xương cốt theo linh kiếm truyền vào cánh tay, đầu tiên là đau đớn khó có thể biểu đạt, rồi sau đó phảng phát trong nháy mắt, cánh tay tựu mất đi tri giác, cảm giác máu trong cơ thể như bị đông lạnh.
Chờ Sở Nghị Phong từ trong hố to đi tới, đã thấy linh giáp chỗ cánh tay ngưng kết một tầng băng màu đen, ngay cả trước ngực đều có một khối màu đen băng lãng che lại, mà trên thượng phẩm linh kiếm cũng bị đóng băng, cầm trong tay như một cây băng côn, nếu như không phải đại bộ phận hắc sắc quang cầu đều bị Tấn Lôi chỉ oanh rớt, thì hiện tại Sở Nghị Phong cả người đều biến thành băng điêu.
Mặc dù phải chịu thiệt một chút, nhưng Sở Nghị Phong cũng hiểu được một đạo lý, tại sao nói pháp bảo có thể phát huy lớn nhất chân thật tu vi của cá nhân, hiện tại Sở Nghị Phong cũng là tiêu hao hơn sáu thành chân nguyên, nhưng là chân nguyên còn thừa trong cơ thể lại không cách nào phát huy, nếu như mới vừa rồi, có thể dụng nhiều hơn một phần chân nguyên, có thể Sở Nghị Phong sẽ không chút tổn hao, cũng sẽ không chật vật như hiện tại.
Sở Nghị Phong chậm rãi vận chuyển chân nguyên, Lôi Tiêu Thần đạo kinh đem chân nguyên chuyển hóa thành lôi điện chi lực, trên cánh tay một lần nữa quấn quanh tầng tầng quang mang, hắc sắc băng lăng trong nháy mắt nát bấy. Đem linh kiếm rung nhẹ, linh kiếm một lần nữa phục hồi nguyên dạng.
“Muốn cho ta chết, ngươi còn không có cái bản lãnh đó!” Sở Nghị Phong lạnh lùng nói, kiếm phong chỉ hướng Cố Thiên Bằng . “Lần này nên xem ta đây!”
“Lăng điện chỉ!” Một đạo thô to điện long, trên linh kiếm trong nháy mắt mà phát, uốn lượn, bắn về phía Cố Thiên Bằng.