Nước đổ khó hốt, chân nguyên cũng tương tự như vậy. Lưu Quánh đã đem tất cả chân nguyên còn sót lại của bản thân vào trong Lạc Thần cung vì thế trên người hắn lúc này không còn một chút chân nguyên nên sau khi bị điện mang đánh trúng cơ hồ không có bất cứ phản ứng nào, chỉ trực tiếp bốc khói rồi rơi xuống. Mà sau khi vội vàng bắn quang tiễn ra thì Lạc Thần Cung trong tay hắn cũng rớt xuống dưới.
Kinh nghiệm của Dĩnh Hành vốn vô cùng phong phú nên vừa nhìn thấy Lưu Quánh bị người khác tập kích từ trên trời rơi xuống liền lập tức cầm phi kiếm trong tay bắn tới, ngân quang lóe lên cùng với quang tiễn đỏ sẫm đụng vào nhau.
Phi kiếm màu bạc rú lên một tiếng đồng thời quang mang ảm đạm rớt xuống dưới. Ngay trong một sát na, thân hình Dĩnh Hành đột nhiên nhoáng lên 1 cái, nhưng quang tiễn màu đỏ sẫm đã trở nên ảm đạm không chút ánh sáng, khi đạo quang tiễn này đang tiến đến trước mắt Dĩnh Hành, cơ hồ xem ra đã ảm đạm không tới được. Dĩnh Hành chỉ có thể chống đỡ cùng với bao bọc liền đưa quang tiễn chặn lại, mà sự bao bọc này ngay cả lắc lư cũng không có.
Trong khi Lưu Quánh vẫn còn chưa rơi xuống đất, từ trong chiếc hố lại bắn ra một đạo điện quang. Giống như đạo điện quang ban đầu đều là màu xanh da trời nhưng năng lượng ẩn chứa trong đó thì ngay cả Dĩnh Hành cũng không dám xem thường, bất quá điện quang vẫn là hướng về phía Lưu Quánh.
Lưu Quánh giống như một quả cầu thịt, khi rơi xuống không chỉ bị ném lên trên, bay lên trên một khoảng rồi sau đó mới rơi xuống. Đồng thời khói trên người càng tăng thêm, từ xa nhìn lại phảng phất như một khối thiên thạch rơi xuống mặt đất.
Dĩnh Hành vui mừng khi thấy Lưu Quánh biến thành quả cầu lửa, nhưng trong lòng hắn không chút nới lỏng, thân hình chợt lóe lại một lần nữa triệu hồi phi kiếm màu bạc về trong tay, đồng thời vọt tới Lạc Thần cung mà Lưu Quánh vừa buông tay.
Nhưng người muốn chụp lấy Lạc Thần Cung không chỉ có Dĩnh Hành mà còn có Lưu Đàm luôn quấn lấy hắn. Khi nhìn thấy Lưu Quánh từ trên trời rơi xuống, trong lòng Lưu Đàm liền cả kinh, dự cảm được sự tình không ổn nhưng hắn vẫn không muốn buông tha cho kiện bảo bối Lạc Thần Cung này. Lạc Thần Cung được mệnh danh có lực kích siêu cường ngay cả thần cũng có thể bắn chết, có cây cung này trong tay đủ để Lưu Đàm có thể gọi là cao thủ đứng đầu.
Hai người cơ hồ cùng lúc thẳng tới chỗ Lạc Thần Cung nhưng đúng lúc này dị biến lại tái sinh. Đột nhiên một bóng người xiêu vẹo màu xanh từ trong bụi gai chạy tới với tốc độ cực kỳ nhanh, so với Dĩnh Hành và Lưu Đàm còn nhanh hơn không chỉ một cấp.
Dĩnh hành và Lưu Đàm không ai cầm được Lạc Thần Cung, ngược lại Lạc Thần Cung lại rơi vào tay của một người khác. Sau khi bóng người màu xanh cầm được Lạc Thần Cung liền nhanh chóng kéo dãn khoảng cách giữa Dĩnh Hành và Lưu Đàm, sau đó đứng ở chỗ xa cẩn thận xem xét lại Lạc Thần Cung trong tay.
Mà đến lúc này Dĩnh Hành mới nhìn rõ mặt người áo xanh. Người đó tướng mạo bình thường, đặc điểm duy nhất chính là bên cạnh khóe miệng hắn có một nốt ruồi đen cực lớn giống như một viên hắc trân châu. Đồng thời Dĩnh Hành có thể xác định cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người này.
"Ngươi là ai?" Dĩnh Hành cảnh giác với người đứng đối diện cẩn thận hỏi, hắn có thể cảm nhận được sự cường đại của người này, ít nhất là tu vi Hợp Thể Kỳ, cùng Đại trưởng lão trên Bắc Cố tinh xấp xỉ nhau, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.
Nhưng người kia lại giống như không nghe thấy, tất cả ánh mắt đều bị Lạc Thần cung hấp dẫn, trong mắt tỏa ánh sáng lấp lánh. Qua một lúc lâu mới nói: "Cung tốt!"
"Hừ!" Lại một âm thanh lạ lẫm từ phương xa truyền đến. Những người ở đây đồng thời kinh nghi nhìn về hướng âm thanh truyền lại. Sau một lúc, một người quần áo màu vàng nhanh chóng bay đến.
Người vừa đến thân hình chưa ổn định đã mở miệng nói: "Đương nhiên là cung tốt rồi, nhưng ngươi đừng hòng mang nó đi!"
"Niên Hồng!" Người áo xanh lập tức nhận ra được người vừa đến, trong miệng hô nhẹ.
"Ta tưởng là ai. Dựa vào tiểu tử Lưu Đàm này sao có thể lấy trộm được Lạc Thần cung, nguyên lai là ngươi ở sau lưng giở trò. Tất Uyên, ngươi thực sự là ko nơi nào mà ko có mặt a!"
"Hắc…." Niên Hồng cao giọng cười, sau đó lại nói: "Ta không nơi nào vắng mặt? Cũng không giống ngươi, vì sao ta đi tới đâu cũng có thể đụng tới ngươi vậy?"
"Ngươi nói đi, nếu như không phải ngươi gây chuyện khắp nơi, ta còn phải truy tìm ngươi khắp thiên hạ sao?" Người áo vàng đói đáp không khoan nhượng.
Mà lúc này Dĩnh Hành đã nhận ra người áo vàng vừa đến chính là Trật tuần sứ, Niên Hồng một trong những trưởng lão cấp trên. Trong lòng vui vẻ, vì thế liền lập tức qua làm lễ.
"Thuộc hạ Dĩnh Hành xin ra mắt Niên Trưởng Lão. "
"Ân, cường địch đang ở trước mặt, không cần đa lễ." Niên Hồng vẻ mặt hiền hậu, đôi lông mi dài rũ xuống, tỏ ra có chút phờ phạc nhưng trong hai con mắt lóe lên tinh mang mờ ảo, lại luôn luôn nhắc nhở người khác không thể coi thường hắn.
"Hừ! Niên Hồng, bây giờ ta có Lạc Thần Cung ở đây, ngươi sao có thể chịu nổi ta. Ngược lại hôm nay ta muốn xem xem ngươi có bản sự gì có thể ở dưới Lạc Thần Cung này toàn mạng mà rút khỏi." Tất Uyên cười lạnh, chậm rãi giơ Lạc Thần cung lên.
"Đừng cầm Lạc Thần Cung dọa người khác, ta và ngươi là Hợp Thể Kỳ giống nhau, đều kéo không hết Lạc Thần Cung. Chỉ cần ngươi bắn ra một tiễn thì sẽ dùng hết chân nguyên toàn thân của ngươi. Mà hiện tại Dĩnh Hành ở bên cạnh, ta xem ngươi đến lúc đó làm thế nào?" Niên Hồng không chịu yếu thế đáp trả, chỉ làm thế thủ hướng về Dĩnh Hành làm cho hắn cách xa ra một chút, để tránh bị ảnh hưởng đến.
"A, bên này chẳng nhẽ không có người sao?" Tất Uyên liếc mắt qua Lưu Đàm đang muốn lén lút chuồn đi. "Lưu Đàm, bây giờ nếu ngươi chạy đi thì ngày sau chính là chuột qua đường, trở về cho ta!
“Cái này........ ta lại không biết ngươi." Lưu Đàm do dự nói.
Tuy nhiên hắn vừa nói ra khiến cho Niên Hồng và Dĩnh Hành hơi kinh nghi, cơ hồ trong lòng đều nghĩ: "không biết, vậy người kia tại sao phải cùng lúc vì Lạc Thần Cung đi tới tinh cầu hoang vu này?"
"Ngươi bằng vào những lời này thì có thể rửa sạch tội danh của ngươi sao? Đừng quên, Lạc Thần Cung chính là do ngươi trộm đi, nếu như ngươi bị bắt trở lại chỉ có một con đường chết!" Tất Uyên tiếp tục đe dọa Lưu Đàm.
Lưu Đàm đương nhiên hiểu được đạo lý trong đó, vì thế liền lập tức xoay người lại áp sát tới Tất uyên.
"Lưu Đàm! Nếu như ngươi bây giờ bỏ tối theo sáng, ta cam đoan sẽ không truy cứu trách nhiệm. Hơn nữa sẽ ghi nhận công lao của người trong việc bắt tặc nhân này. Thế nào?" Niên Hồng rất không muốn sinh thêm rắc rối để cho Tất Uyên mang Lạc Thần Cung trốn đi.
Lưu Đàm lại nhìn hai người Niên Hồng và Tất Uyên. Sau khi quan sát tới lui vài lần đành cắn răng nói với Niên Hồng: "Đừng coi ta là trẻ con lên ba. Hiện tại thì nói dễ nghe, chờ khi bắt được ta, còn không phải là trở thành tù nhân tranh công của các người. Hừ, vị đại nhân này có Lạc Thần Cung trong tay, nhất định có thể giết chết các ngươi."
"Được! Được! ha ha………” Tất uyên cất tiếng cười to, đồng thời lại giơ Lạc Thần Cung trong tay lên, bắt đầu chậm rãi kéo, chân nguyên bắt đầu dũng mạnh nhập vào Lạc Thần Cung.
Nhưng đúng vào lúc này trong chiếc hố to trên băng nguyên đột nhiên lại có một đạo điện mang màu xanh da trời bắn ra, tuy nhiên mục tiêu lần này lại là Lưu Đàm.
"A!" Lưu Đàm chưa kịp phản ứng, ngay lập tức bị bắn trúng. Mà điều càng làm cho hắn không tưởng được chính là điện mang màu xanh da trời không ngừng bắn ra, hơn nữa cũng vô cùng chính xác bắn trúng Lưu Đàm.
Dưới lần đầu tiên sau khi bị bắn trúng, thân thể chỉ hơi có chút tê cóng. Nhưng điện mang liên tiếp không ngừng oanh kích hắn, khiến cho hắn ngay cả thời gian đưa tấm chắn lên đỡ cũng không có. Thân thể từng cơn tê cóng, lại càng kịch liệt. Sau đó tấm chắn trong tay hắn buông lỏng, rơi xuống trước tiên và ngay sau đó thân người hắn cũng rơi xuống.
Dĩnh Hành và Niên Hồng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh này. Nếu như Lưu Đàm rơi xuống bị tiêu diệt. Vậy một mình Tất Uyên tuyệt đối không dám bắn ra một tiễn.
Quả nhiên, quang tiễn vừa mới được rót vào ít chân nguyên đã từ từ ảm đạm xuống, Tất Uyên đã thôi sử dụng Lạc Thần Cung rồi.
Những người còn lại đồng thời đưa ánh mắt chuyển hướng chiếc hố to dưới Băng Nguyên, chỉ thấy một người mặc thượng phẩm linh giáp màu u lam từ trong gào thét bay ra. Chỉ là toàn thân trên dưới điện quang quấn quanh, lúc giơ tay nhấc chân mờ ảo có tiếng sấm gió.
Tác giả: Hà Câu Lý Đích Ngư (河沟里的鱼)
Dịch: Sessiromaru
Biên tập: lienthuy
Nguồn: TTV
"Ngươi là Sở Nghị Phong?" Dĩnh Hành nhìn thấy Sở Nghị Phong bay ra từ trong chiếc hố to, ngạc nhiên hỏi.
"Dĩnh đại ca, đúng là tiểu đệ. " Sở Nghị Phong gặp lại Dĩnh Hành cũng có chút cao hứng. Tuy Dĩnh Hành bắt hắn đến nơi này nhưng lại là người thực sự quan tâm đến hắn.
"Nhưng mà ngươi thế nào………" Dĩnh Hành đã có tu vi Phân Thần Kỳ đương nhiên có thể nhìn ra tình trạng hiện tại của Sở Nghị Phong. Hắn phát hiện đã nhìn không thấu cảnh giới tu vi của Sở Nghị Phong, cũng không phải tu vi Sở Nghị Phong đã vượt qua Dĩnh Hành mà vì thiểm điện lấp lóe trên dưới toàn thân đã che dấu tu vi thực sự của hắn.
"Việc này để sau hãy nói đi." Sở Nghị Phong vẫn không cần khống chế hoàn toàn Lôi điện lực trong cơ thể, thanh âm khi nói chuyện cũng giống như sấm nổ.
Mà lúc này Tất Uyên tựa hồ cảm giác được tình hình có vẻ không tốt lắm cho nên đã sớm thu lại Lạc Thần Cung, rồi sau đó lạnh nhạt nói: "Không nghĩ tới các ngươi còn có một người mai phục mai phục ở chỗ này. Không đùa nữa, ta đi đây!"
Nói xong, Tất uyên quay người lại, phi thân đi.
"Niên trưởng lão, chúng ta truy đuổi chứ?" Dĩnh Hành nhìn Tất Uyên rời đi, vội vàng hỏi.
Mà Niên Hồng lại không có gì gọi là nóng nảy, chỉ mỉm cười từ từ nói: "Không cần nóng vội. Ta còn sợ hắn không chạy đi nữa đó, chờ lát nữa ta tự mình truy đuổi là được!"
"Nhưng mà Tất Uyên có Lạc Thần Cung, vạn nhất nếu hắn đối với ngài bất lợi, vậy………"
"Không quan trọng, hắn không dám tùy tiện dùng Lạc Thần Cung. Hơn nữa sẽ có người tiếp ứng cho ta” Niên Hồng tán thưởng nhìn Dĩnh Hành một cái. “Các ngươi làm thế không sai, có thể trực tiếp truy đuổi Lưu Đàm, nơi này giao lại cho ngươi còn ta đi truy đuổi Tất Uyên. "
Nói xong, Niên Hồng lại khẽ nhìn Sở Nghị Phong đứng ở một bên, nói một câu: "Tiểu gia hỏa, khá lắm." Rồi sau đó đạp lên phi kiếm, cấp bách truy đuổi Tất Uyên.
Lúc này, Dĩnh Hành mới lại đem ánh mắt chuyển sang Sở Nghị Phong. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lôi điện trên người Sở Nghị Phong đã giảm bớt đi rất nhiều, mặc dù thỉnh thoảng vẫn thoát ra mấy tia thiểm điện be bé, nhưng đã không giống như thanh thế to lớn lúc vừa rồi.
"Dĩnh đại ca, các ngươi sao lại tới nơi này vậy?" Sở Nghị Phong cướp lời hỏi trước.
"Ngươi vừa rồi cũng nghe rồi đó, là vì Lạc Thần Cung. Ai, đợi lát nữa rồi hãy nói đi, giờ phải khắc phục hậu quả đã." Dĩnh Hành thở nhẹ một hơi, trước tiên hướng đến Lưu đàm mà bay tới.
Lúc này Lưu Đàm sớm đã bị Lăng điện chỉ của Sở Nghị Phong giật cho ngất xỉu, lúc này vẫn không ngừng co giật. Dĩnh Hành đi tới bên người hắn, nhìn nghi hoặc không nhịn được lại hỏi Sở Nghị Phong: "Ngươi dùng pháp bảo gì mà làm Lưu Đàm biến thành cái bộ dạng này vậy?"
"Không phải pháp bảo, là pháp quyết mà sư phụ ta giao cho ta." Sở Nghị Phong vui vẻ nói.
"A, nguyên lai là như thế. Vậy ta sẽ không hỏi nữa." Dĩnh Hành nghe thấy vậy chỉ thản nhiên cười cười, nhưng Sở Nghị Phong lại nghe được từ trong đó một tia khoan dung, mặt khác còn có ý nhắc nhở. Sở Nghị Phong ngay lập tức sáng tỏ, biết được đối với chút ít sự tình vẫn phải giấu bí mật, tỷ như tu luyện công pháp và tu luyện pháp quyết.
Dĩnh Hành mặc kệ Sở Nghị Phong nghĩ như thế nào, chỉ là hai tay thi triển pháp quyết. Sở Nghị Phong thấy được tình cảnh hắn phong ấn khi đó cũng như thế, trên năm ngón tay khác nhau của Dĩnh Hành chợt hiện lên một quang đoàn.
"Phong!" Theo tiếng quát nhẹ của Dĩnh hành, sau khi quang đoàn xoay tròn vây bắt Lưu Đàm lại, rồi nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Tiếp theo sau, Dĩnh Hành lại đi tới bên người của Lưu Quánh, khẽ cau mày. Bởi vì toàn thân trên dưới của Lưu Quánh đã một mầu đen nhánh không thành hình dạng, mà hắn còn đang nhè nhẹ bốc lên khói xanh, tóc đã bị đốt trụi, toàn bộ đều dán ở trên da đầu, lộ ra có chút buồn nôn. Từng cơn cháy khét, tanh hôi truyền ra đâu còn là hình dạng của cao thủ Phân Thần Kỳ nữa.
"Không tưởng được người này lại vô tích sự như vậy, chỉ giật hắn hai lần đã biến thành bộ dạng như vậy rồi." Sở Nghị Phong coi thường nói.
"A! Vừa rồi lúc ngươi đánh trúng hắn, là lúc hắn đem chân nguyên rót hết vào trong Lạc Thần Cung, cho nên trên người không có nửa phần chân nguyên để phòng hộ tất nhiên không chịu nổi một đòn. Nhưng người này cũng là Phân Thần sơ kỳ, nếu bình thường ngươi đụng tới hắn, đánh nhau có thể cũng không chiếm được tiện nghi gì đâu."
"Đây là báo ứng của hắn. Nên mới biến thành như vậy." Sở Nghị Phong oán hận đá Lưu Quánh một cước.
"Tại sao ngươi biết hắn?" Dĩnh Hành hỏi.
"Ta nghe người khác gọi hắn là Lưu trưởng lão, còn nói là người tiếp nhận trông coi Thủy lao. "
"Nga, hắn chính là Lưu Quánh?" Dĩnh Hành hơi kinh hãi, thật sự là không nghĩ tới Lưu Quánh lại cổ động Lưu Đàm đi trộm Lạc Thần Cung.
Nói tới đây Sở Nghị Phong đột nhiên nghĩ tới một việc, nói với Dĩnh Hành: "Dĩnh đại ca, ta trước tiên phải cứu hai người đã."
Nói xong, Sở Nghị Phong nhanh chóng quay lại trong chiếc hố to, qua một lúc sau hắn kéo hai người bay ra ngoài, đi tới bên người Dĩnh Hành nói: "Dĩnh đại ca, hai người này cũng là cai ngục của Thủy lao tinh. Vừa rồi lúc ta độ kiếp liên lụy đến bọn họ, ngươi trước hết chữa trị giúp bọn họ, bọn họ cũng đã từng chiếu cố ta. "
Trong mắt Dĩnh Hạnh lại càng cả kinh, có chút không thể tin nổi nhìn Sở Nghị Phong. Không nghĩ được kiếp vân vừa rồi là do Sở Nghị Phong dẫn phát. Bất quá hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, khẽ gật đầu.
Nhìn qua hai người gác ngục, Dĩnh Hành từ trong Trữ vật giới chỉ lấy ra hai viên đan dược chia ra đưa vào miệng bọn họ, nói: "Bọn họ không có việc gì nữa rồi. "
"Tốt quá, tốt quá” Sở Nghị Phong nhẹ giọng tự nói, sau đó liền đột nhiên hỏi: "Dĩnh đại ca, Hắc Yểm và Ma Linh đâu?"
Trong mắt Dĩnh Hành mang thần sắc buồn bã nói: "Bọn họ đều bị thương, đang ở bên kia kìa." Nói xong Dĩnh Hành dẫn Sở Nghị Phong hướng Hắc Yểm và Ma Linh đi tới.
Sở Nghị Phong cũng không nhìn thấy hai người bọn họ mà chỉ thấy quang đoàn đen nhánh đang chuyển động không ngừng, ở trong đó từng đợt ô quang lưu chuyển phảng phất như quả bong bóng trong suốt bao vây lấy khói đen nồng đậm.
Mà bên cạnh khói đen lại là một con ngũ thải phi điểu. Lúc này cũng đang bị bao vây trong quang cầu màu bạc.
"Dĩnh đại ca, đã là xảy ra chuyện gì?" Sở Nghị Phong kỳ quái hỏi.
"Hắc Yểm đang chữa thương. Hắn là người tu ma, hắc quang hiện tại ngươi đang nhìn thấy chính là chân nguyên của hắn, cũng không biết hắn có thể trừ bỏ năng lượng của Lạc Thần cung ra ngoài hay không. " Dĩnh Hành chậm rãi giải thích, trên mặt cũng vô cùng lo lắng.
"Tu ma giả?" Sở Nghị Phong gãi gãi đầu, bởi vì hắn không hiểu rõ
Mà Dĩnh Hành tiếp tục nói: "Ma Linh là tu yêu giả, lúc bị trọng thương sẽ biến trở về nguyên hình, biến thành bộ dạng giống như bây giờ. "
Sở Nghị Phong khiếp sợ nhìn Dĩnh Hành, sau đó ánh mặt lại dời đến phía con Ngũ Thải Đại Điểu kia, giật mình hỏi: "Dĩnh đại ca, ngươi nói con đại điểu này chính là Ma Linh ?"
Dĩnh Hành ko nói gì, chỉ than nhẹ rồi gật đầu.
Sở Nghị Phong xoay xung quanh Hắc Yểm và Ma Linh hai vòng, trong lòng chỉ có một ý niệm chính là cái thế giới này quá thần kỳ, cũng quá điên cuồng!
Dĩnh Hành nhìn thấy bộ dạng của Sở Nghị Phong, không nhịn được hỏi: "Chẳng nhẽ ngươi chưa thấy Tu ma giả hay Tu yêu giả sao?"
Sở Nghị Phong từ trong khiếp sợ tỉnh lại, có chút mờ mịt đáp: "không có!"
"Vậy sư phụ ngươi không cùng ngươi nói về tình hình của tu chân giới sao?"
"Sư phụ thu nhận ta không lâu thì phi thăng, cái gì cũng không nói qua cùng với ta." Sở Nghị Phong ngầm oán giận Lan Thần, thầm nghĩ: "Sư phụ, người trước khi đi cũng không cùng ta nói rõ ràng, chỉ cần lưu lại một cái ngọc giản cũng được, hại ta bây giờ cái gì cũng không biết, giống như một đứa trẻ ngốc tiến vào thành phố. "
"Nguyên lai là như thế, có thời gian ta sẽ nói cho ngươi một chút về tình hình tu chân giới, rồi lại nói về quy củ của người tu chân để tránh ngươi không biết gì rồi lại dẫn đến tai vạ." Dĩnh Hành hiện lên tư thái của một người huynh trưởng chu đáo, sau đó lại hỏi: "Trở lại chuyện tu vi của ngươi. Tại sao trong thời gian không tới hai năm, ngươi bỗng chốc trở nên lợi hại như vậy, ngay cả ta cũng nhìn không thấy tu vi của ngươi?"
"Ai, ta cũng không biết phải nói như thế nào, đều là tên mập Lưu Quánh đáng chết kia làm chuyện tốt………. ."
Tác giả: Hà Câu Lý Đích Ngư (河沟里的鱼)
Dịch: Tà nhân
Biên dịch + Biên tập: Lữ Bố
Nguồn: TTV
Sở Nghị Phong đem tất cả những hành vi của Lưu Quánh đối với hắn nói ra hết một lần, Dĩnh Hành nghe được sắc mặt xanh xám, Sở Nghị Phong có thể cảm giác được rõ ràng sự giận dữ của hắn, cũng khó trách Dĩnh Hành là một người đứng đắn nghiêm chỉnh như thế vô luận thế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ cho sự tình đáng ghê tởm như vậy phát sinh.
Mà sau đó Sở Nghị Phong còn nói đến việc bản thân cuối cùng chạy vào trong kết giới, dẫn phát lôi điện dày đặc mà đúng là nhờ lực lôi điện mới phá trừ phong ấn được càng nhờ mượn lực lôi điện mới nhất cử đột phá Kim Đan kì.
Đương nhiên những lời Sở Nghị Phong nói này cũng không phải đều là thật, hắn đương nhiên không thể nói tự mình đã chủ động phá phong ấn mà mượn lực lôi điện cũng bị hắn nói thành hành động vô tình do những việc này đều quan hệ đến bí mật tu luyện của Lôi Tiêu Thần Đạo Kinh cho nên Sở Nghị Phong đã không có khả năng nói cùng Dĩnh Hành.
Có điều Dĩnh Hành hiển nhiên là một vị quân tử thật thà cũng không có chút hoài nghi gì, bởi tại tu chân giới các loại sự tình kì quái rất nhiều, Sở Nghị Phong mượn sức lôi điện cũng không phải sự tình gì nghiêm trọng. Hơn nữa sau khi Sở Nghị Phong vừa thoát khốn lập tức vội vàng giúp hắn cho nên hắn lại càng tin tưởng Sở Nghị Phong.
Cuối cùng chỉ cảm thán nói :
“Không nghĩ đến vừa rồi ba đạo kiếp lôi thực tế lại là ngươi độ sơ kiếp, sơ kiếm mà quy mô thế này, Sở huynh đệ ngươi ngày sau thành tựu thật không thể hạn lượng!”
Sở Nghị Phong bản thân cũng không rõ ràng lắm chỉ cảm thấy xấu hổ gãi gãi tóc lại mang theo một tia lửa điện.
Một lát sau, hai tên lính gác đã tỉnh lại, Dĩnh Hành trước hết tra hỏi bọn chúng một phen bởi vì theo hắn xem hai tên lính gác này tựa hồ cũng là đồng lõa của Lưu Quánh, sau đó lại hỏi các sự tình còn lại của Lưu Quánh từ trong miệng hai tên lính biết được, Lưu Quánh không ngờ lại tàn bạo giết chết vài chục người, Dĩnh Hành cuối cùng tức giận một chưởng đem băng nguyên dưới chân đánh ra một cái hố to.
Mà sau đó lại đi đến bên người Lưu Quánh, Lưu Quánh vẫn còn chưa tỉnh lại Dĩnh Hành trước tiên phong ấn chân nguyên của hắn sau đó định mang Lưu Quánh đi bất quá bọn lính có có chút bối rối dù sao bây giờ Lưu Quánh cũng là chủ quản Thủy Lao Tinh.
Mà Dĩnh Hành cũng có chút khó xử, Hắc Yểm có thể tự mình vận công chữa thương nhưng Ma Linh lại thụ thương rất nặng cho nên cần phải tìm người hỗ trợ, hiện tại hắn vội vã đi trị thương cho Ma Linh.
Nhưng vào lúc này, theo phương hướng truyền tống trận lại bay đến bốn người, bốn người cùng mặc linh giáp màu đỏ, từ xa nhìn lại giống như một mảnh hoả thiêu vân đang bay đến.
Bốn người đến gần phía trước, Sở Nghị Phong cảm thụ tu vi bọn họ, người đầu lĩnh nên cùng với Dĩnh Hành không sai biệt lắm, cũng là tu vi Phân Thần kì mà ba người bên cạnh tu vi đều là Xuất Khiếu trung kì mà Sở Nghị Phong sau khi bước vào Hoàng Lôi sơ kì cùng với tu chân giả bình thường ở Xuất Khiếu kì giống nhau, cho nên hắn có thể tinh tường nhận biết tu vi ba người này bất quá Sở Nghị Phong theo thần sắc bọn họ nhìn ra, bọn họ tịnh không hữu hảo.
Bốn người đến bên người Dĩnh Hành nhìn thấy Lưu Quánh mặt mũi biến dạng nằm thẳng cẳng trên mặt đất, người đầu lĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằng Dĩnh Hành và Sở Nghị Phong, hỏi :
“Dĩnh Hành các ngươi làm sao vậy có bắt được Lưu Đàm không?”
“Là Tống Văn hả, bắt được Lưu Đàm rồi ở bên kia.” Dĩnh Hành chỉ qua bên cạnh.
“Người kia là ai?” Tống Văn nhìn thấy Sở Nghị Phong, nghi hoặc hỏi.
“Đây là một tiểu huynh đệ của ta lần này đúng là hắn ít nhiều đã hỗ trợ.” Dĩnh Hành mỉm cười giới thiệu Sở Nghị Phong.
“Ân, Lạc Thần Cung kia đâu?” Tống Văn tịnh không quan tâm Sở Nghị Phong mà là bắt đầu hỏi đến Lạc Thần Cung.
“Lạc Thần Cung bị ngừơi ta đoạt đi rồi.”
“Bị người ta đoạt đi rồi? Dĩnh Hành lần này ngươi khá là thất trách đó tối thiểu cũng là làm việc không tốt.” trong mắt Tống Văn có chút lộ ra một tia nhìn hả hê.
Dĩnh Hành cũng không thèm để ý, chỉ nói :
“Ôi, ta đã không có biện pháp, ngươi không thấy hai tổ viên của ta đều thụ trọng thương sao ? Bọn họ đều bị Lạc Thần Cung làm bị thương đó.”
“Vậy ngươi tại sao không truy đuổi?”
“Niên Hồng trưởng lão đuổi theo rồi.”
“Niên Hồng trưởng lão đã đuổi theo? Là ai đoạt đi Lạc Thần Cung?” Tống Văn có chút kinh ngạc.
“Không biết bất quá nghe Niên Hồng trưởng lão nói người kia gọi là Tất Uyên.”
Tống Văn hiển nhiên đã chìm vào suy tư, có hay không có người gọi là Tất Uyên, bất quá trông bộ dạng hắn là không biết, liền hỏi :
“Tất Uyên? Hắn có phải người Đồng Lương Sơn không?”
“Không biết.” Dĩnh Hành lắc lắc đầu, “bất quá ta nghĩ hai người kia biết.”
“Ai?”
“Lưu Quánh và Lưu Đàm.” Dĩnh Hành chỉ hai người đã bị phong ấn. “Các ngươi đến đúng lúc lắm, mang bọn họ về Bắc Cố Tinh giao cho Đại trưởng lão chắc là từ miệng bọn họ sẽ biết được một vài sự tình.
“Bọn chúng là người mi bắt vì cái gì muốn giao cho ta?” Tống Văn trên mặt mang một tia kinh hỉ, thường thì tuần sử chính là muốn tích lũy công lao chỉ có hoàn thành tốt nhiệm vụ mới có thể đạt được càng nhiều tưởng thưởng đạt được càng nhiều pháp bảo đan được.
“Ta muốn đi trị thương cho bọn Hắc Yểm, tạm thời không về được.” Dĩnh Hành chỉ nhàn nhạt nói.
Có lẽ là có cảm giác nhận được ân huệ của Dĩnh Hành, Tống Văn tạm thời thu hồi vẻ mặt băng lãnh, hỏi :
“Hắc Yểm bọn họ bị thương nặng lắm không?”
“Ân.” Dĩnh Hành không muốn nhiều lời, “các ngươi mang theo hai trở về nhanh đi, ta nghĩ Đại trưởng lão nhất định đang chờ, còn nữa tên Lưu Quánh hiện tại là chủ quản trưởng lão của Thuỷ Lao Tinh thỉnh Đại trưởng lão lại phái một người mới đến quản lý Thủy Lao Tinh.”
“Biết rồi, chúng ta đi ngay, ngươi tự mình bảo trọng.” Nói xong Tống Văn phái thủ hạ của mình bắt Lưu Quánh và Lưu Đàm một lần nữa phản hồi truyền tống trận.
Dĩnh Hành từ xa nhìn Tống Văn nhẹ nhàng thở dài một hơi lại nghe Sở Nghị Phong hỏi :
“Dĩnh đại ca ngươi xem nhãn thần tên Tống Văn kia, ta trông hắn không phải thứ tốt đẹp gì.”
“Ai, không cần nói xấu sau lưng người khác.” Dĩnh Hành đôi lúc có chút giống Lão Phu Tử, làm Sở Nghị Phong dở khóc dở cười.
Dĩnh Hành đến bên Hắc Yểm và Ma Linh, Sở Nghị Phong hỏi :
“Dĩnh đại ca, có gì quan trọng cần ta hỗ trợ không?”
Dĩnh Hành lắc lắc đầu, nói :
“Ngươi vội vàng cũng chẳng giúp được gì, ta xem ta nên mang họ thẳng đến Thanh Đường Tinh.”
“Thanh Đường Tinh? Thanh Đường Tinh có cái gì?”
“Trên Thanh Đường Tinh có một Huyền Y Phái có thể trị liệu các loại nguy nan tạp chứng bệnh thế thường tình.” Dĩnh Hành nhíu mày nói.
Bất quá Dĩnh Hành vừa nói ra vấn đề, lập tức nói :
“Sở huynh đệ ngươi theo giúp ta một chuyến nhé.”
“Sao?” Sở Nghị Phong phát ra một tia nghi vấn, kì thật trong lòng hắn sớm dự tính rồi, nếu hắn không giúp được gì vậy tự mình ly khai nơi này trước tiên về Lôi Nguyên Tinh dù sao theo lời Lan Thần thì đó là gia hương, nhưng hắn bây giờ cũng không có đi qua.
Bất quá trên mặt Dĩnh Hành hiện ra một vẻ áy náy làm cho Sở Nghị Phong trong lòng hoảng hốt, vội vàng nói :
“Không thành vấn đề, Dĩnh đại ca không phải là đi xem Thanh Đường Tinh sao, ta cùng ngươi đi.”
“Ai, kì thật làm đại ca là lừa gạt ngươi, ngươi thống khoái như vậy đáp ứng ta, ta thật sự là… “
Sở Nghị Phong không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói :
“Dĩnh đại ca, ngươi nói gì?”
Dĩnh Hành cuối cùng vung đầu một cái thở dài một hơi giống như là đã hạ quyết gì đó nói :
“Kì thật là thế này, Đại trưởng lão muốn gặp ngươi muốn cho ta mang ngươi đi xem Bắc Cố Tinh.”
“Dĩnh đại ca ngươi nói gì ta sao nghe không hiểu ?” Sở Nghị Phong cảm thấy chính mình có chút hồ đồ.
Tác giả: Hà Câu Lý Đích Ngư (河沟里的鱼)
Dịch: Huy...
Biên dịch + Biên tập: Lữ Bố
Nguồn: TTV
Sở Nghị Phong cuối cùng quyết định đi theo Dĩnh Hành đi xem thanh đường tinh.
Vết thương của Hắc Yểm tuy có thể tự mình vận công liệu thương nhưng quang tiễn của Lạc Thần Cung phát ra có tính chất đặc biệt, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn Hắc Yểm cũng không thể hòa toàn khu trừ dị chủng chân nguyên trong nội thể cho nên cuối cùng Dĩnh Hành phải dùng đến phong ấn sở trường nhất của mình đem dị chủng chân nguyên cùng Hắc Yểm tất cả đều phong ấn lại, chí ít cũng làm cho thương thế của Hắc Yểm không phát triển xấu đi.
Mà Hắc Yểm sau khi bị phong ấn chân nguyên cũng không khác gì phàm nhân, hơn nữa thân thể hắn cũng không giống Sở Nghị Phong, trải qua vô số lôi điện oanh kích không ngừng rèn luyện cũng còn xa mới có thể cường tráng được như thân thể Sở Nghị Phong nên chỉ có thể để cho Sở Nghị Phong cõng hắn.
Cũng may là Sở Nghị Phong chỉ cần trải qua một thời gian vô cùng ngắn là có thể điều chỉnh thân thể thích ứng, luồng năng lượng lôi điện khổng lồ cuối cùng cũng bị hắn hoàn toàn luyện hóa sau đó hấp thu.
Sau đó Sở Nghị Phong lại thích ứng với việc phi hành, (dữ tòng đại khanh lý phi xuất lai bất nhất dạng,- câu này dịch ra hơi chuối, đang nghi Đại Khanh Lý là tên người, anh em nào đọc cái này rồi thì dịch hộ), ban đầu Sở Nghị Phong chỉ có thể phi hành cấp tốc, nhưng nếu muốn cho hắn có thể bình ổn phi hành hoặc là đứng lại ở giữa không trung thì quả là có chút không quen, bất quá năng lực thích ứng của hắn lại vô cùng nhanh, hơn nữa Dĩnh Hành lại ở một bên chỉ đạo nên cũng rất nhanh có thể bình ổn mà sử dụng phi kiếm phi hành.
Dọc đường đi Sở Nghị Phong phát huy tư chất chăm chỉ hiếu học, không ngừng đem các loại vấn đề đem ra hỏi khiến Hắc Yểm cũng đến nhức đầu, hoàn hảo là Dĩnh Hành cũng không phiền lòng ngược lại còn kiên nhẫn phi thường giảng giải giúp Sở Nghị Phong tất cả các loại vấn đề.
Sở Nghị Phong đầu tiên hiểu rõ một cách đại thể về tu chân giới, tu chân giả chia làm 4 loại hình tu đạo, tu ma, tu yêu và cổ tiên nhân hoặc cổ tu tiên mà lúc này trong tu chân giới, người tu ma chiếm đại đa số nguyên nhân là tốc độ tu luyện của tu ma giả là nhanh nhất, bởi vì bọn họ không từ thủ đoạn lợi dụng các loại tư nguyên gia tăng tu vi thậm chí lợi dụng cả máu, linh hồn, thi thể của con người để tu luyện. Chính thống nhất lại là người tu đạo, bởi vì người tu đạo tuy tốc độ tu luyện hơi chậm lại sử dụng thiên tài, địa bảo, động thiên phúc địa vốn ngày càng ít có địa phương phù hợp vì thế mà tu đạo ngày càng giảm.
Với người tu yêu, kỳ thật ngoại trừ nhân tất cả các chủng yêu thú đều tu yêu bất quá các chủng yêu thú trí lực hữu hạn nên thành kẻ có thành tựu cũng không nhiều, nên dù yêu thú số lượng khổng lồ nhưng tại tu chân giới lại chiếm số lượng nhỏ nhoi.
Mặt khác, cổ tiên nhân cũng dị thường thần bí, theo truyền thuyết bọn họ cũng không phải là người tu chân mà là tu luyện theo 1 công pháp từ thái cổ truyền đến không phi thăng lên tiên giới mà là trực tiếp gia nhập cấp độ cao nhất của thần giới dù Dĩnh Hành không nói rõ lắm nhưng Sở Nghị Phong trong lòng cũng sáng tỏ rốt cục hắn nguyên lại là thuộc loại cổ tu tiên.
Trong tu chân giới thế lực người tu ma ngày càng mạnh, nên cũng không ai phân chia chính tà,mà người tu đạo chính tông cũng không còn ai gan lớn dùng đến khẩu hiệu trảm yêu trừ ma nữa. Do đó làm cho mọi người tu chân dễ dàng dung hợp hơn, không còn ai nghe tới ma hay yêu là đòi đánh , đòi diệt . Tuy nhiên quan điểm từ xưa thì rất khó cải, nhưng trước mắt thì ngoài mặt ai cũng thể hiện quan điểm về vấn đề này một cách bình thản.Tựa như Tống Văn đối với Dĩnh Hành , vì Dĩnh Hành là người tu đạo, cho nên tu ma giả như Tống Văn đối đãi với hắn cũng không hữu hảo
Người tu ma đa số quỷ trá hơn nữa tính tình âm hiểm vì gia tăng tu vi chẳng những thường xuyên chém giết giau mà còn có một số ra tay cả với phàm nhân, một khi sự việc sát sanh luyện hồn như vậy xảy ra, đối với tu chân giả mà nói phàm nhân hoàn toàn vô lực sở dĩ vậy thường xuyên xuất hiện chuyện hàng ngàn, hàng vạn thường nhân chết vào tay tu chân giả.
Phàm nhân là cơ sở của tu chân giới, vì tránh cho sự tình này phát sinh nghe nói tiên giới đã sai phái một vị tiên nhân hạ giới, tổ kiến Thủ Vọng Thành trong Thủ Vọng Thành phái ra rất nhiều trật tuần sử tuần sát khắp nơi ở tu chân giới, đối với tu chân giả dám ra tay với phàm nhận đều bị trừng phạt rất nghiêm khắc.
Đồng thời trong tu chân giới không phân chính tà nên cũng không có chính tà liên minh, bất quá các lợi ích của đoàn thể tịnh cũng không tiêu thất, các tập đoàn lợi ích vì tranh đoạt lợi ích tư nguyên cũng thường xuyên xảy ra đánh nhau lớn làm cho tu chân giới xuất hiện ô yên chướng khí cho nên sau đó trật tuần sử cũng phải có trách nhiệm điều đình.
Thời điểm ban đầu không ai vừa ý với sự xuất hiện của trật tuần sử nhưng sau lưng của trật tuần sử là Thủ Vọng Thành có tiên nhân tọa trận thực lực cường đại cho nên rất nhanh chấn nhiếp được mọi người, sau đó Thủ Vọng Thành phát triển rất mạnh bây giờ đã được coi là thế lực mạnh nhất tu chân giới.
Ngoài một số ít thế lực mặc dù còn đang tranh đấu cũng không bị Thủ Vọng Thành cấm, chỉ cần song phương lđều là người tu chân cho dù nhất phương bị diệt môn thì Thủ Vọng Thành cũng sẽ không cho đó là một thế lực có thể có dũng khí cùng Thủ Vọng Thành tranh đấu. Mà Thủ Vọng Thành ngoại trừ duy trì sự ổn định của còn thỉnh thoảng tổ chức các đại hội luận võ, luận đạo, cung cấp các dạng thưởng phẩm kể cả pháp bảo, pháp quyết, trận pháp đẳng, mặt khác còn phụ trách tìm tòi nghiên cứu một ít bí mật của tu chân giới.
Sở Nghị Phong cũng biết một chút về sự tình của Thủ Vọng Thành, Thủ Vọng Thành tọa lạc tại Tử Hoàng Tinh, nơi đây chỉ có người trên Nguyên Anh kỳ mới có thể tiến vào.
Thủ Vọng Thành tại tu chân giới chia làm Đông, Tây, Nam, Bắc bốn bộ phân đà phân biệt ở trên Đông Bình tinh, Nam An tinh, Tây Thái tinh, Bắc Cố tinh bốn khỏa tinh cầu.
Trong Thủ Vọng Thành có ba cấp trưởng lão, mỗi phân đà chủ đều là nhị cấp trưởng lão, ít nhất cũng là có tu vi Hợp Thể kỳ, tam cấp trưởng lão cũng phải đạt tới Hợp Thể kỳ bọn họ chia nhau trông coi một tiểu đội mà phía dưới mỗi tiểu đội là một tiểu tổ đứng đầu mỗi tiểu tổ là một đầu lĩnh mà người này tu vi ít nhất cũng là Phân Thần kỳ cho nên nhất cấp trưởng lão là người làm các công việc ở trong Tử Vọng Thành, mà nhất cấp trưởng lão còn là người người từ tiên giới hạ phàm chính là người của tiên giới.
Mà Dĩnh Hành chính là một đầu lĩnh của một tiểu tổ trong phân đà ở Bắc Cố tinh.
Hai năm trước, Dĩnh Hành tại Hoàng Qua tinh gặp Sở Nghị Phong cũng không phải hoàn toàn trùng hợp bởi vì Dĩnh Hành là phụng mện nhị cấp trưởng lão từ Bắc Cố tinh đến đều tra một sự kiện, Dĩnh Hành đem chuyện này cùng Sở Nghị Phong nói qua Sở Nghị Phong lập tức biết là cùng với bản thân mình có quan hệ hơn nữa xác thực là hắn cùng với sư phụ Lan Thần có quan hệ.
“Sở huynh đệ, ta đi qua Hoàng Qua tinh điều tra nơi thần bí năng lượng ở nơi này, sau khi ta trở lại Bắc Cố tinh đại trưởng lão hỏi ta có phát hiện gì không, ta nhân tiện đem chuyên của ngươi ra nói, sau đó đại trưởng lão nghe nói sư phụ ngươi phi thăng có khả năng thần bí năng lượng cùng việc sư phụ ngươi phi thăng có quan hệ cho nên hắn mới muốn gặp ngươi một lần để tìm hiểu rõ hơn một chút tình cảnh lúc ấy, kỳ thật cũng lạ là ta lúc ấy không hỏi tinh tường còn không biết sư phụ ngươi có phải là vào thời điểm phi thăng thì đang ở Hoàng Qua tinh hay không?” Dĩnh Hành không hổ là chính nhân quân tử đối đãi với Sở Nghị Phong trước sau như một, thành thật nói ra nhưng hăn cũng vì sơ sẩy của chính mình mà cảm thấy thẹn với Sở Nghị Phong, việc này càng làm cho Sở Nghị Phong nghĩ rằng Dĩnh Hành xứng đáng để kết giao bằng hữu.
“Dĩnh đại ca, xem ngươi nói đến người nào vậy, ngươi cũng không biết sự tình lúc ấy thế nào, làm sao có thể hiểu được tất cả bất quá có một chuyện ta chưa rõ?” Sở Nghị Phong bình tĩnh nói.
“Sao, chuyện gì? Ta nếu biết sẽ nhất định nói cho ngươi.” Dĩnh Hành vội vàng nói
“Trên Hoàng Qua tinh xuất hiện năng lượng thần bí, làm sao đại trưởng lão lại biết để nói cho ngươi?”
Tác giả: Hà Câu Lý Đích Ngư (河沟里的鱼)
Dịch: Tà nhân
Biên dịch + Biên tập: Lữ Bố
Nguồn: TTV
“Người phát hiện năng lượng thần bí không phải là Đại trưởng lão Bắc Cố Tinh, mà là cao thủ trong thành gác, bất quá cuối cùng là năng lượng gì, ta cũng không biết, ta bất quá mới là Phân Thần kì, sao có thể biết nhiều vậy?” Dĩnh Hành bình thản cười nhẹ giọng nói.
Sở Nghị Phong không biết tiên nhân môn của những người trong gác vọng thành là gì, sở dĩ có chút lo lắng, sợ là vạn nhất có người biết sư phụ hắn Lan Thần tại Hoàng Qua Tinh phi thăng thần giới, sẽ mang đến cho chính hắn phiền toái.
“Sao vậy?” Dĩnh Hành thấy Sở Nghị Phong có chút mất tự nhiên, hỏi.
“Ô, không có gì, chỉ là nghĩ có thời gian thì đi Tử Hoàng Tinh xem tiên nhân có bộ dáng thế nào?” Sở Nghị Phong vội vàng chuyển hướng chủ đề.
Dĩnh Hành lại tiếp tục hỏi : “Nghị Phong, sư phụ ngươi phi thăng khi nào?”
“Sư phụ ta phi thăng đã lâu rồi, chừng hơn mười năm.” Sở Nghị Phong muốn đem thời gian Lan Thần phi thăng tận lực nói thêm một chút.
“Ô, như vậy xem ra năng lượng thần bí này chắc cùng sư phụ ngươi không quan hệ.”
“Vốn là không quan hệ.” Sở Nghị Phong bình tĩnh nói dối, bất quá trong lòng hắn lại thấy được, năng lượng thần bí có thể chính là loại thất thải quang mang hắn thấy được lúc Lan Thần phi thăng.
Dọc theo đường đi, Sở Nghị Phong đã biết không ít sự tình, còn có quan hệ chuyện trò với Dĩnh Hành, hắn thấy chính mình nói chuyện có chút giống người cổ, mà Hắc Yểm dù vẻ mặt vẫn âm trầm như cũ, nhưng Sở Nghị Phong đã thành quen, nói cho đúng hơn là Sở Nghị Phong càng không sợ Hắc Yểm nữa, bởi vì Sở Nghị Phong bây giờ đã đạt tới Hoàng Lôi sơ kì, cùng tu chân giả Xuất Khiếu kì bình thường không sai biệt lắm, nhưng lực công kích của Sở Nghị Phong lại cường đại hơn, tâm thần đã trải qua rèn luyện của lôi điện, càng thêm ngưng thật, cho nên hắn bây giờ cùng với Hắc Yểm lúc toàn thịnh cơ bản không sai biệt lắm, tự nhiên không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Nhưng lúc Sở Nghị Phong thấy Ma Linh nằm trong lòng Dĩnh Hành, hắn thấy có chút đáng thương, nguyên lai Ma Linh hoang dại lúc này chỉ có thể ngây dại ở trong phong ấn kết giới, hiện ra nguyên hình, mặc dù nghe tên gọi là Thiên Mục Linh Điểu, nhưng lại có lông vũ năm màu, nhưng sao lại có thể tiến đến hình thái nhân loại đây?
Sở Nghị Phong chân đạp thượng phẩm linh kiếm, cùng Dĩnh Hành sóng vai mà đi, vốn Dĩnh Hành cố ý thả chậm tốc độ một chút, nghĩ là Sở Nghị Phong có thể không theo kịp hắn, nhưng sau khi đã đi một khoảng thời gian, Dĩnh Hành phát hiện, vô luận chính mình mang tốc độ tăng lên rất nhanh, Sở Nghị Phong đều có thể bắt kịp, không khỏi đối với Sở Nghị Phong càng thêm coi trọng. Kì thật Sở Nghị Phong cũng có chút mừng rỡ, không nghĩ đến tốc độ bản thân lại nhanh như vậy, có thể thấy được lực lôi điện cừơng bạo, nhưng uy lực cũng cực đại, tốc đột phi hành đã nhanh hơn người khác một đoạn.
Chỉ là khi Sở Nghị Phong phi hành, luôn mang theo tiếng ầm vang, dường như sinh ra thanh thế có hơi quá một chút, bất quá Sở Nghị Phong chính mình cũng biết, hiện tại hắn chỉ vừa bước vào Hoàng Lôi kì, vẫn không thể hoàn toàn khống chế chân nguyên trong cơ thể, cho nên hắn sớm quyết định chủ ý, nhất định phải nhanh chóng tìm địa phương hảo hảo tu luyện một phen.
Mà dọc theo đường đi này, Sở Nghị Phong đã thấy được rất nhiều tu chân giả, trong đó tuyệt đại bộ phận đều là người tu ma, nghe được tiếng oanh minh của Sở Nghị Phong, bọn họ còn tưởng quái vật gì đến, nhìn Sở Nghị Phong sưng sỉa một trận.
Lại qua mấy truyền tống trận, Sở Nghị Phong cõng Hắc Yểm, đi theo Dĩnh Hành đi đến một tinh cầu sơn thanh thủy tú, từ trên trời nhìn xuống, từng tiểu đảo tinh la bố kì (trải ra khắp), hồ nước lớn lớn nhỏ nhỏ giống như một khoả minh châu điểm xuyết thế gian, u tĩnh mà thanh nhã, mới nhìn cảnh sắc như thế, Sở Nghị Phong cảm thấy vui vẻ thoải mái, cả khi phi hành phát ra tiếng oanh minh cũng giảm bớt không ít.
Nhưng cho dù là thế, Sở Nghị Phong bắt đầu phi hành có thể so với âm thanh của sóng âm máy bay vẫn hấp dẫn người ta đến, khi bọn họ vừa mới nhìn thấy một toà sơn mạch cao to xuất hiện trước mắt, hai nữ tử bay đến đối diện, y phục rực rỡ bay bay, thân thể thanh nhã, thanh âm thanh lệ đã truyền đến.
“Người đến là ai, mời xưng tên ra, Huyền Y phái ta có thể giúp được điều gì?” một nữ tử thân mặc lục y bình tĩnh nói, vẫn không vì thanh thế to lớn của Sở Nghị Phong mà có điều cố kị.
Dĩnh Hành thấy đã có người nghênh đón, tiến lên một bước, lịch sự nói : “Tại hạ Dĩnh Hành, mang theo mấy bằng hữu đến đây cầu y, xin thay mặt thông báo.”
Lục y nữ tử đánh giá cẩn thận Dĩnh Hành một phen, sau đó lại cố ý nhìn vào mắt Sở Nghị Phong nhiều lần.
Sở Nghị Phong bị nữ tử mĩ mạo như thế nhìn chằm chằm, đây là lần đầu tiên, làm cho hắn có chút xấu hổ, bất quá lúc này hắn không phải thiếu niên tướng mạo bình thường như ở địa cầu nữa, một đầu tóc dài u lam, dung mạo tuấn lang, khí chất bất phàm, hơn nữa ánh mắt hắn tận lực lãnh tuấn, tự nhiên cũng là ánh mắt dị thường hấp dẫn người.
“Các ngươi hãy chờ.” Nữ tử lục y lui ra sau hai bước, cùng đồng bạn của nàng nhẹ nói hai câu, rồi sau đó rất nhanh quay người bay về phía núi. Mà đồng bạn của nàng, sau đó thoáng cảnh giác nhìn bốn người.
Lại qua một chốc, lục y nữ tử đã trở lại, cùng đến với nàng còn có một nam tử trung niên, còn chưa đến gần, nam tử kia đã mở miệng nói : “Dĩnh Hành lão đệ, thật là ngươi à !”
Dĩnh Hành nhìn thấy người đến, cũng nhẹ mỉm cười, nói : “Nguyên lại là Mâu Chất huynh, không nghĩ đến huynh đang ở nhà.”
“A, hạ nhân không biết ngươi, còn ngăn cản ngươi, lại còn ngăn cản ngươi ở ngoài, đừng trách nhé, mời mau vào đi.” Mâu Chất tiến đến cười nói.
“Lần này ta đến là có chuyện cầu huynh.”
“Có cái gì đi vào rồi nói sau.”
Nói rồi, đoàn người do Mâu Chất dẫn đi, đầu tiên bay vào trong núi, rồi sau đó hạ xuống trước một sơn môn, mọi người thu hồi phi kiếm, đi bộ lên núi, Sở Nghị Phong không đem phi kiếm cất vào trữ vật giới chỉ, mà trực tiếp thu nhập thượng phẩm linh kiếm vào thể nội. Bởi vì linh khí sau khi nhận chủ, là có thể thu vào trong cơ thể, như vậy sử dụng càng tiện lợi.
Sở Nghị Phong thấy trước sơn môn có rất nhiều tu chân giả cũng đang chờ đợi, hơn nữa trên thân những người này phần lớn đều có thương tích, theo sơn lộ đi lên, sau khi vòng vo mấy vòng, xuất hiện rất nhiều phòng ốc, dựng dựa vào núi, mà xem bên trong có nhiều người ở, theo những gì Mâu Chất biết về nơi này, những người này cũng đầu là đến cầu y, có những người đã được y trì, còn có người vẫn đang chờ đợi.
Sau khi biết tình huống nơi này, Sở Nghị Phong nhẹ giọng nói một câu : “Nguyên lai là Trụ Viện Bộ (phòng bệnh nội trú) à, xem ra tại tu chân giới việc xem bệnh khó khăn cũng là một vẫn đề.”
Nhìn Dĩnh Hành cùng đàm luận với Mâu Chất, Sở Nghị Phong thấy Mâu Chất rất nhiệt tình, vì vậy nói với Hắc Yểm : “Dĩnh đại ca ở chỗ này có người quen, xem ra sẽ không gặp phiền toái gì.”
“Khó nói.” Hắc Yểm nói cực kì đơn giản, nhưng lại tinh tường biểu đạt cái nhìn của hắn.
Xuyên qua Trụ Viện Bộ, sau khi đám người Sở Nghị Phong lại đi lên núi một đoạn, vào trong một cái sân dưới bóng râm của một cây màu xanh, Mâu Chất nói : “Dĩnh Hành lão đệ, các ngươi trước hết nghỉ ngơi ở đây một lát, ta lập tức mời người đến xem huynh đệ của ngươi một chút.”
“Hết thảy làm phiền rồi.”
Nói xong, Mâu Chất liền đi tìm ngừơi, Sở Nghị Phong hỏi : “Dĩnh đại ca, Huyền Y Phái này là thế nào vậy ?”
“Ôi, Huyền Y Phái là một môn phái tu đạo không nhiều người lắm trong tu chân giới, mặc dù thực lực bình thường, nhưng am hiểu y trì, nhất là thuật luyện đan, khá là cao minh, cho nên người trong tu chân giới đến cầu khá nhiều, cũng là không ai dám đụng.”
Dĩnh Hành còn nói, Huyền Y Phái sẽ không trị thương không công cho người ta, người tới cầu y, phải đưa ra thù lao tương ứng, Sở Nghị Phong do đó mới biết tại sao Hắc Yểm lại nói như vậy.
Đoàn người trước ở nơi này thu xếp nghỉ ngơi, sau đó Sở Nghị Phong cũng đề xuất với Dĩnh Hành, muốn trước hết đi tu luyện một chút, Dĩnh Hành cũng biết Sở Nghị Phong vừa mới đột phá, khống chế chân nguyên bất ổn, lập tức gật đầu đồng ý.