Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 34: Kế hoạch kiếm tiền
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
"Tiểu Lỗi, đây là cái gì vậy?"
Quả nhiên tôi mới đem máy tính vào trong nhà, mẹ tôi đã hỏi.
"Cái này là do thầy Hứa ở cung thiếu nhi cho con mượn dùng, lần trước con đoạt 2 giải nhất trong cuộc tranh tài, Thầy Hứa nói con rất có thiên phú, cho nên mới cho con mượn về nhà tập luyện thêm."
Tôi đem lý do đã nghĩ kỹ ở trên đường nói ra.
Nghe tôi nói như vậy, mẹ tôi không nghi ngờ gì nữa, nhưng đối với chuyện khác lại có nghi vấn:
"Tiểu Lỗi, lần trước trong cuộc thi tranh tài con đoạt 2 giải nhất?"
Mẹ tôi kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, có sao không mẹ?"
Lúc này tôi mới nhớ tới, chuyện này vẫn chưa nói cho cha mẹ tôi biết. Tôi đoán rằng mẹ tôi nghĩ, tôi chắc không đạt giải gì, cho nên mới không hỏi tới.
"Vậy sao khi về con không nói cho mẹ biết? Đây là chuyện lớn đó!"
Mẹ tôi kích động nói:
"Lão Lưu đâu, ông mau ra đây, con trai chúng ta lần trước trong cuộc thi tranh tài, đoạt 2 giải nhất đó!"
Cha tôi nghe xong, hấp tấp chạy từ thư phòng chạy ra, hỏi:
"Cái gì, Tiểu Lỗi, con đi thi đạt được 2 giải nhất?"
Tôi gật đầu.
"Mau đưa giấy chứng nhận cho cha xem một chút, lần này thì Lão Lưu ta có thể khoác lác 1 phen rồi, tin rằng mấy đồng nghiệp của ta thường khen con họ giỏi, lần này thì sáng mắt ra nhé, lúc này đến phiên bọn họ tức giận!"
Cha tôi cao hứng nói.
Giấy chứng nhận? Trời ạ! Giấy chứng nhận của tôi bị Triệu Nhan Nghiên đoạt đi rồi...
Tiểu nha đầu lúc trở về nói, giấy chứng nhận để cho tôi giữ không an toàn, để nàng giữ cho, nói là sau này lên Đại học còn dùng tới, vạn nhất mất thì làm sao bây giờ, nhưng tôi biết tiểu nha đầu này muốn cất giữ.
"Giấy chứng nhận để ở chỗ Thầy Hứa rồi, thầy ấy muốn photocopy để lưu vào hồ sơ."
Tôi bịa chuyện nói.
"Thì ra là như vậy! Lão Lưu, ông nói xem con chúng ta được giải thưởng như vậy, chúng ta cũng nên mua ít đồ đến chỗ Thầy Hứa!"
Mẹ tôi đề nghị nói.
"Đúng, đúng vậy, đúng vậy. ngày mai con đi cùng với cha mẹ đến cám ơn Thầy Hứa." Ba tôi nói.
"Dạ được!"
Tôi đáp ứng. Xem ra chuyện này phải thương lượng với Hứa lão đầu trước.
Đối với phương pháp mã hóa, tôi làm xong rất nhanh. Ở thời đại sau năm 2000, phương pháp này nhiều như nấm, sau năm 2010 đúng là đăng phong tháo cực, ngay cả RSA (1) tôi còn biết nữa là.
Sau khi mã hóa, tôi lại đưa thêm phương pháp đánh máy vào, tôi nghĩ cái kỹ thuật này phải đến sau năm 2000 mới có thể phá giải.
(1): RSA: là phương pháp dùng trong bất kì hệ thống bảo mật nào, có thể dùng nó làm pass đăng nhập windows, login trang web ... Khi bạn nhập số đó vào thì hệ thống kết nối đến RSA server để thực hiện quá trình authentication. Cữ mối phút nó tự đổi mã 1 lần, mã sẽ được hiện lên khi bạn đưa RSA vào máy.
Phương pháp đánh máy là bước đầu trong sự nghiệp của chúng tôi, vốn tôi định bán nó đi, nhưng nhìn vào thị trường phần mềm của nước Z, nhất định nó chẳng bán được giá cao.
Sau khi suy nghĩ, tôi không đem nó bán đi, mà lựa chọn hợp tác với Triệu Quân Sinh. Mặc dù phương pháp này đem lại hiệu quả và lợi ích lâu dài, có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng trong thời gian trước mắt sẽ không có tài chính.
Mà đối với cuộc sống của tôi bây giờ mà nói, tôi cần tiền, tôi không đợi được nữa.
Năm 1994 sắp kết thúc, năm 1995 sắp tới. Trong năm 1995 có rất nhiều sự kiện phát sinh. Internet của nước Z bắt đầu cất bước, các trang web sẽ mọc lên, Pentiun PRO (2) của người Anh được tung ra thị trường, SDRAM (3) bắt đầu thông dụng, thời đại của hệ điều hành Windowz 95 chính thức khởi động.
(2): Pentium Pro là bộ vi xử lý kiến trúc x86 thế hệ thứ sáu (nhân P6) do Intel sản xuất, nguyên thủy dự tính thay thế con Pentium cũ với một loạt các ứng dụng, nhưng sau đó, vai trò của nó giảm xuống chỉ để dùng máy chủ và con chip để bàn cao cấp.
(3): RAM (viết tắt từ Random Access Memory trong tiếng Anh) là một loại bộ nhớ chính của máy tính. Ram được chia làm 2 loại:
SRAM (Stôitic RAM): RAM tĩnh
DRAM (Dynamic RAM): RAM động
Mà ở phương diện này, làm sao tôi có thể kiếm được chén canh từ họ đây?
Kỹ thuật trọng yếu nhất của CPU (4) vào thời kỳ năm 2010 đã không còn là bí mật, ổ cứng thì đã tiến vào thời đại DDR2 (5), hệ điều hành VISTÔI đã trở nên thông dụng, và nó vẫn còn tiếp tục nghiên cứu phát triển.
(4): CPU: viết tắt của chữ Central Processing Unit (tiếng Anh), tạm dịch là đơn vị xử lí trung tâm. CPU có thể được xem như não bộ, một trong những phần tử cốt lõi nhất của máy vi tính. Nhiệm vụ chính của CPU là xử lý các chương trình vi tính và dữ kiện.
(5): DDR2: là 1 loại Ram có băng thông lớn hơn, tốc độ nhanh hơn, tốt hơn các loại Ram trước, và cũng đắt hơn.
Tôi thậm chí có thể đẩy mạnh công dụng của CPU hơn người Anh, hoặc là dẫn đầu trong kỹ thuật DDR, thậm chí trước khi hệ điều hành Windowz 95 được công bố, thì đã cho ra đời Windowz 98.
Nhưng tất cả đều cần tiền, cần thành lập 1 tổ chức nghiên cứu khổng lồ, mặc dù ở kiếp trước tôi có kỹ thuật và kinh nghiệm, nhưng chỉ dựa vào cá nhân mình thì rất khó có thể hoàn thành.
Tiền! Đây đúng là 1 vấn đề lớn. Đột nhiên, 1 kế hoạch táo bạo nảy sinh trong đầu tôi.
Nếu như, bây giờ tôi đem tư liệu của Pentiun MMX (6) bán ra, thì người Anh… chắc chắn sẽ có hứng thú rất lớn?
Hắc hắc, nếu như tôi có thể đem kỹ thuật vượt trên thời đại này bán cho 1 công ty trong lĩnh vực, nhất định sẽ có 1 khoản tiền lớn.
(6): Pentiun MMX: Có hiệu quả nâng cao tốc độ xử lý âm thanh, mệnh danh là Pentiun của các quý bà.
Nói là làm, tôi cả đêm cũng không ngủ, bắt đầu thực hiện kế hoạch kiếm tiền. Có Computer mà Triệu Quân Sinh cấp cho tôi, những chuyện khởi đầu quả nhiên dễ dàng hơn không ít.
Đầu tiên tôi công bố tôi chuyên gia của 1 viện nghiên cứu khoa học của nước Z, phụ trách 1 hạng mục, nhưng không có tài chính, đành phải chuyển nhượng hạng mục đó.
Tôi lấy ra 1 trong những tiêu chí của Pentiun MMX để công bố, còn những tài liệu trọng yếu thì không đưa lên, tôi cũng không sợ bọn họ chiếm làm của riêng. Chỉ có những tài liệu này cũng không làm nên trò trống gì.
Sau đó tôi lại nói, muốn hợp tác một một công ty của phương Tây, công bố tôi đã phát minh ra kỹ thuật Fluid Dynamic Bearing (FDB) (7), phải tới năm 1996, người Phương Tây mới phát minh ra kỹ thuật điện cơ, bây giờ thậm chí ngay cả ý tưởng còn chưa nghĩ ra.
(7) Fluid Dynamic Bearing (FDB): Một loại kỹ thuật động cơ điện.
Đồng thời tôi cũng công bố tôi đã phát minh ra một hệ điều hành mới, trong đó chứa đựng tất cả các chức năng và đặc tính của Windowz 98.
Đồng thời tôi cũng nói bóng nói gió rằng, mình sẽ chia sẽ 1 phần kế hoạch cho IBM.
Hoàn thành tất cả những công việc này, thì trời cũng đã sáng.
Tôi đem tất cả những thứ này sao ra cái đĩa, chuẩn bị đi tìm Triệu Quân Sinh, hỏi xem chỗ nào có Internet, tôi muốn sớm đăng những thông tin này lên.
Tôi nghĩ các công ty máy tính sau khi xem kế hoạch của tôi sẽ không tin tưởng, không chừng sẽ đích thân phái người tới xem, tôi có những thứ này hay không, xem tôi có phải là người viết nó ra hay không.
Mặc dù kiếp trước tôi cũng từng tham gia nhiều vào công việc nghiên cứu phát triển Windowz , nhưng mà muốn trong 1 thời gian ngắn viết ra được 1 hệ điều hành quả thực có khó khăn tương đối lớn, cũng may ở kiếp trước, tôi từng nghiên cứu qua Windowz 98, công việc lúc này cũng giảm bớt đi rất nhiều.
Hắc hắc, những thứ này tôi nên bán với giá bao nhiêu đây? Người Anh đúng làm giàu từ kỹ thuật của Pentiun MMX, người phương Tây sẽ nói giá trị của cái này hơi thấp, còn về hệ điều hành, cứ đợi đến lúc đó sử dụng công phu Sử tử ngoạm.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 35: Hạ đài Bí Thư Thị Ủy
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi thừa dịp lúc mẹ tôi làm điểm tâm, gọi điện thoại cho Triệu Nhan Nghiên, nói cho nàng biết, sáng nay tôi sẽ đến công ty cha nàng có chút việc, nếu như Diệp Tiêu Tiêu hỏi, thì xin nghỉ giúp tôi, còn nếu như nàng không hỏi thì không cần phải chủ động báo làm gì.
Ăn xong điểm tâm, tôi chạy một mạch tới công ty máy tính Thiên Hành của Triệu Quân Sinh.
Nhưng mà đúng là cái công ty máy tính của Triệu Quân Sinh khởi đầu hơi sớm, năm 1994, mọi người toàn gọi PC là máy tính, chứ ít ai gọi là Computer.
Triệu Nhan Nghiên có thể nói cho Triệu Quân Sinh biết tôi muốn tới công ty, vừa mới bước vào, nhân viên phục vụ đã nói rằng Tổng giám đốc đang chờ tôi.
"Tiểu Lưu, tại sao mới sáng sớm đã tới công ty tìm chú rồi?"
Triệu Quân Sinh thấy tôi đẩy cửa đi vào, thuận miệng hỏi.
"Phương pháp mã hóa đã hoàn thành rồi, chú xem qua một chút đi."
Tôi để xuống chồng sách 1 cái đĩa
"A? Nhanh như vậy? Tối ngày hôm qua chúng ta không phải mới bàn bạc xong hay sao?"
Triệu Quân Sinh đối với những chuyện kinh hãi thế tục của tôi tương đối là miễn dịch.
"Thực ra phương pháp mã hóa này cháu đã sớm nghĩ ra rồi, chỉ là hôm qua mới đưa nó ra bàn luận thực tế thôi."
Tôi giải thích.
"Hóa ra là như vậy! Nhưng mà cho dù có sớm nghĩ ra, nhưng trong 1 buổi tối cũng khó mà làm ra được. Mau lấy ra cho chú xem một chút!"
Triệu Quân Sinh khẩn cấp nói.
Tôi cầm đĩa đưa vào trong ổ máy của Triệu Quân Sinh, sau khi vận hành phương pháp đánh máy. Trên màn hình hiện ra 1 cái khung, có 2 lựa chọn, 1 la dùng thử, 2 là đăng ký.
"Cái phần mềm này sau khi cài đặt, chỉ có thể dùng trong 30 ngày, sau 30 ngày nếu như không đăng ký, thì không cách nào sử dụng được nữa."
Tôi giải thích cho Triệu Quân Sinh hiểu.
"A! Rất tốt!"
Triệu Quân Sinh nói:
"Nhưng nếu như hết 30 ngày họ lại tháo ra cài lại, thì chẳng phải họ sẽ sử dụng thêm được 30 ngày hay sao?"
Triệu Quân Sinh đưa ra nghi vấn.
"Ha hả."
Tôi cười nói:
"Cái vấn đề này cháu đã sớm nghĩ đến rồi, sau khi cài đặt phần mềm, nó sẽ viết 1 tin tức nên ổ cứng, cho dù người sử dụng có cài đặt bao nhiêu lần, nếu đã sử dụng 1 lần rồi, thì sẽ không sử dụng được nữa, trừ khi cài đặt lại ổ cứng!"
"Chiêu này của cháu thật là độc!"
Triệu Quân Sinh bội phục nói.
Tôi đem văn kiện đăng ký cho Triệu Quân Sinh, dặn đi dặn lại nói cho hắn biết nhất định phải chú ý an toàn, ngàn vận lần không được cho văn kiện này truyền ra, nếu không thì hỏng bét.
Triệu Quân Sinh thật cao hứng, lập tức gọi cho thư ký, vội vàng liên lạc với các cơ quan ban ngành có liên quan, nhanh chóng phê duyệt nó.
Tôi đặt tên cho phương pháp của tôi là : “Ánh rạng đông 1.0”.
Về phần tiêu thụ và mở rộng thị trường, tôi giao hết cho công ty của Triệu Quân Sinh.
Tôi cũng không lo lắng Triệu Quân Sinh sẽ lừa gạt tôi về sản lượng tiêu thụ, bởi vì tôi với Triệu Quân Sinh có cùng 1 mục đích, đó là kiếm tiền. Triệu Quân Sinh kiếm tiền là để nuôi sống nữ nhi của hắn, tôi cũng kiếm tiền để nuôi nữ nhi của hắn.
"Đúng rồi, Chú Triệu. Người có biết địa điểm nào của thành phố Tân Giang có thể lên Net hay không?"
Tôi thiếu chút nữa quên mất chính sự
"Lê Net? Ý của cháu là internet?"
Triệu Quân Sinh suy nghĩ một chút nói.
"Đúng vậy, chính là Internet!" Tôi nói.
"Hình như ở phòng máy tính của Đại Học Tân giang có internet, lần trước chú có nghe mấy sinh viên bàn luận chuyện năm châu bốn biển."
Triệu Quân Sinh nói.
Thật tốt quá! Tôi còn tưởng phải lên tận Bắc Kinh mới có Internet.
"Vậy người có quen ai ở Đại Học Tân Giang không? Cháu muốn dùng máy tính của bọn họ gửi mấy cái Email." Tôi nói.
"A! Cái này thì không thành vấn đề. Chú biết chủ nhiệm khoa máy tính của bọn họ, lần trước hắn có mua Hán Thẻ ở chỗ công ty của chú."
Triệu Quân Sinh nói.
"Chú Triệu, vậy chú liên lạc giúp cháu đi, tốt nhất là trong hôm nay, cháu có chuyện gấp."
Tôi nói. Đối với tôi mà nói, thời gian chính là tiền bạc đó!
"Được rồi, mặc dù không biết cháu muốn làm cái gì, nhưng Chú Triệu ủng hộ cháu."
Triệu Quân Sinh nói xong, cầm điện thoại bấm 1 dãy số.
“Alô, là Hoàng chủ nhiệm phải không?"
"Tôi là Triệu Quân Sinh ở công ty Thiên Hành đây!"
"Đúng, là tôi, tôi muốn hỏi 1 chút, ở phòng máy tính của cậu có internet hả?"
"Có, vậy thì tốt quá rồi, một đứa cháu của người bạn tôi muốn gửi mấy Email!"
"Được, tôi sẽ cho hắn tìm cậu!"
Triệu Quân Sinh cúp điện thoại nói với tôi:
"Tiểu Lưu, chú đã liên lạc cho cháu rồi, cháu đến phòng máy tính của đại học Tân Giang, trực tiếp tìm Hoàng chủ nhiệm, nói cháu là do chú giới thiệu đến là được. Công việc của chú ở đây tương đối bận rộn, chú sẽ để cho Lão Cao đưa cháu đi"
Tôi nói tiếng cám ơn, rồi ngồi lên xe của Lão cao, chạy tới phòng máy tính của Đại học Tân Giang.
Chuyện về sau cũng rất thuận lợi, Hoàng chủ nhiệm không hỏi gì cả, mà đưa tôi đến 1 chiếc máy tính nối mạng. Chỉ là công việc gửi Mail trên DOS khá phức tạp, tôi phải mất rất nhiều thời gian mới làm xong.
Tôi để lại số điện thoại liên lạc của gia đình tôi, để phòng ngừa lúc tôi không có ở nhà, tôi cố ý nói rõ rằng, chỉ sau 19h hoặc 20h tính theo thời gian Bắc Kinh tôi mới có thể nghe điện thoại.
Trong thư tôi lấy thân phận của 1 đại lý, tự nhận là thân thích của 1 chuyên gia nghiên cứu ra sản phẩm này, bởi vì chuyện địa vị xã hội, cho nên hắn không ra mặt, mà ủy quyền cho tôi thực hiện các giao dịch này.
Mục Đích của tôi rất đơn giản, tôi không muốn cho các công ty này biết, người thiết kế ra những thứ này lại là 1 học sinh cấp III.
Nếu như biết được điều này, họ sẽ nghi ngờ, như vậy chuyện của tôi có khả năng sẽ bại lộ.
Tôi làm xong những chuyện này, thì đã là buổi trưa. Lão Cao vẫn ngồi ở dưới lầu chưa đi, tôi liền bảo lão đưa tôi về trường học.
Lão Cao sau khi biết thái độ của Triệu Quân Sinh với tôi, hắn một mực cung kính, nghiễm nhiên đã coi tôi còn là rể của Triệu gia rồi.
Mới đến trường học, tôi đã gặp Quách Khách đi ăn trưa trở về:
"Lão Đại, buổi sáng cậu đi đâu vậy?"
"Đi ra ngoài làm chút chuyện này, Cô Diệp có hỏi tớ đi đâu không?"
Tôi hỏi.
"Không có, cậu bây giờ là đầu bò rồi, Cô Diệp không quản tới cậu nữa."
Quách Khánh hâm mộ nói.
"Vậy thì có gì tốt, tớ cũng không thích."
Không biết tại sao, tôi lại rất muốn Diệp Tiêu Tiêu để ý tới tôi 1 chút.
Tôi biết sau khi sống lại, tôi có 1 cảm giác không nói thành lời với nàng, tôi không biết có phải là thích hay không, nhưng dù sao nó cũng là 1 loại dục vọng muốn chinh phục.
"Đúng rồi, lão Đại, có một tin tức tốt!"
Quách Khánh hưng phấn nói.
"Có tin tức gì tốt? Cậu nhặt được tiền à?"
Tôi nhớ lại kiếp trước, mỗi khi Quách Khách nói với tôi là có tin tức tốt, thì nhất định hắn nhặt được tiền ở ven đường.
"Không phải, nhặt được tiền thì có gì tốt! Hôm nay báo chí đăng tin, bí thư thị ủy của thành phố chúng ta bị bắt rồi!"
Quách Khánh kích động vô cùng nói.
"Bí Thư thị ủy? Cậu nói là Lưu Sạn?" Tôi kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy! Chính là cha của Lưu Khoa Sinh! Sau này mà hắn dám lớn lối, lão tử sẽ đánh cho hắn 1 trận."
Quách Khánh giơ giơ quả đấm.
Lưu Sạn bị bắt? Kiếp trước, tôi mặc dù không biết Lưu Sạn, nhưng những chuyện của bí thư thị ủy thì không thể không biết.
Chỉ có 1 khả năng, đó là Lưu Sạn kiếp trước không sao, chỉ vì 1 nguyên nhân đó là Triệu Nhan Nghiên, cho nên Lưu Sạn mới bị cho hạ đài.
Tôi sống lại đã làm lịch sử rối loạn rồi. Nhưng tốt nhất không nên thay đổi, nếu không tôi sống lại còn ý nghĩa gì nữa.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 36: Hồi báo
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Liên tiếp mấy ngày Lưu Khoa Sinh không có đi học, tôi nghĩ tiểu tử này vốn dựa vào cha hắn để hoành hành, nay mất đi chỗ dựa, nên sợ bị người khác xem thường.
Tôi cũng phải chờ đợi lâu một chút, sau khi gửi Email đi, liên tiếp 3 ngày sau không có người gọi điện thoại.
Nếu không phải hiểu rõ giá trị của những tài liệu của mình, tôi thậm chí còn cho rằng những công ty này còn không hứng thú với những thứ của tôi.
Đương nhiên, còn 1 khả năng, đó là công ty này cố tình trì hoãn, hạ giá thành sản phẩm.
Sau khi Email gửi đi được 1 tuần, có một người gọi điện thoại tới.
"Alô, có phải là Lưu Lỗi tiên sinh hay không?"
Người của đối phương dùng Hán Ngữ rất thuần thục hỏi.
"Đúng vậy, xin hỏi ngài là?" Tôi hỏi.
"Tôi là người đại diện cho công ty Intel (1), tôi họ Dư." Đối phương nói.
(1): Tập đoàn Intel (Integrated Electronics): thành lập năm 1968 tại Santa Clara, California, Hoa Kỳ. Intel sản xuất các sản phẩm như chip vi xử lý cho máy tính, bo mạch chủ, ổ nhớ flash, cạc mạng và các thiết bị máy tính khác.
"A, hóa ra là Dư tiên sinh, không biết quý công ty đã thấy các tài liệu của tôi chưa?" Tôi hỏi.
"Lưu tiên sinh, lần này tôi gọi điện thoại tới chính là vì chuyện tài liệu. Về phần tài liệu mà ngài đưa cho chúng tôi, đầu năm nay chúng tôi đã bắt đầu nghiên cứu rồi, cho nên giá trị đối với chúng tôi không lớn. Nhưng nếu như ngài ra 1 cái giá thích hợp, chúng tôi có thể xem xét."
Dư đại diện nói.
Hừ, lừa tôi, thời điểm nào các ngươi nghiên cứu Pentium MMX thì tôi chẳng nhẽ không biết hay sao. Nếu như tôi không có sống lại, có lẽ tôi sẽ tin chuyện ma quỷ do người bày ra.
Tôi không chút hoang mang nói:
"Hóa ra là như vậy a, vậy thì sẽ không làm phiền nữa. Hôm qua tôi với công ty AMD (2) mới đạt thành hiệp nghị, bọn họ đối với tư liệu của tôi vô cùng cảm thấy hứng thú."
(2): AMD: là nhà sản xuất linh kiện tích hợp bán dẫn có trụ sở tại Sunnyvale, California, Hoa Kỳ. AMD là nhà sản xuất bộ vi xử lý (CPU) x86 lớn thứ hai thế giới sau Intel và là một trong những nhà sản xuất bộ nhớ flash hàng đầu trên thế giới; ngoài ra AMD còn sản xuất chipset và các linh kiện điện tử bán dẫn khác.
Quả nhiên, Dư đại biểu trở nên trầm mặc, rất lâu sau mới lên tiếng:
"Lưu tiên sinh, lời nói của tôi lúc nãy chẳng qua là ý kiến của Ban Giám Đốc, chủ tịch vẫn chưa quyết định. Xin ngài đừng tìm công ty AMD ký hợp đồng, cho tôi một ngày thời gian, tin tưởng chúng tôi sẽ trả giá cao hơn công ty AMD. Không biết Lưu tiên sinh có thể tiết lộ một chút về giá tiền với công ty AMD?"
Cho tôi là kẻ ngu ư, nếu như Chủ tịch của ngươi không quyết định, thì làm sao ngươi có thể gọi điện cho tôi nói chuyện làm ăn? Đương nhiên tôi cũng không vạch trần điểm này.
"Cái này, cụ thể tôi không thể nói, nhưng tôi cũng bật mí một chút, giá tiền của bọn họ đưa ra tuyệt đối không kém 100 triệu."
Giá tiền này đưa ra, so với việc viết phần mềm có lợi hơn rất nhiều.
"Nhân dân tệ?" Dư đại diện dò xét hỏi.
"USD! 100 triệu nhân dân tệ thì không đủ bù lại những phát sinh trong khi nghiên cứu."
Tôi cũng không phải thổi da trâu, tôi tin tưởng đối phương cũng rất rõ ràng.
Sau đó là công ty HP (3) cũng gọi điện tới, cũng giống như công ty Intel, cũng bị tôi dùng giọng điệu muốn bán cho công ty khác để nói chuyện.
(3): Hewlett-Packard (viết tắt HP): là tập đoàn công nghệ thông tin lớn nhất thế giới tính theo doanh thu. HP thành lập năm 1939 tại Palo Alto, California, Hoa Kỳ. HP hiện có trụ sở tại Cupertino, California, Hoa Kỳ.
Công ty Microsoft gọi điện thoại tới chậm nhất, đầu tiên là bọn họ nói không thể tin được, bọn họ nói rằng, người nước Z không thể làm ra được hệ điều hành.
Tôi không cãi nhau với bọn họ, nói bọn họ có hứng thú thì liên lạc với IBM (4) đi, cuối cùng công ty Microsoft có ý nói, muốn cử người tới khảo sát.
(4) IBM, viết tắt của International Business Machines, là một tập đoàn công nghệ máy tính đa quốc gia có trụ sở tại Armonk, New York, Mỹ. IBM được thành lập năm 1911 tại Thành phố New York. IBM là nhà sản xuất và bán phần cứng, phần mềm máy tính, cơ sở hạ tầng, dịch vụ máy chủ và tư vấn trong nhiều lĩnh vực từ máy tính lớn đến công nghệ na nô.
Buối tối ngày thứ 2, sau 19h một chút, công ty Intel và HP liên tiếp gọi điện thoại tới.
Lần này không có nói nhảm, công ty Intel nguyện ý muốn dùng 150 triệu UDS để mua lại phần tư liệu này.
Nhưng bọn họ cần gặp mặt giao dịch, đồng thời bọn họ cũng cử chuyên gia tới để xác minh hư thực.
Công ty HP ra giá 1000 vạn USD (100 triệu USD), nhưng tôi nói, khi xác lập hợp đồng, công ty HP chỉ được quyền sử dụng kỹ thuật, chứ không được hưởng độc quyền.
Nhưng tôi cũng không đem kỹ thuật này trao cho kẻ thứ 3. Bởi vì tôi biết kỹ thuật cơ điện Fluid Dynamic Bearing (FDB ) còn có đời thứ 2, thứ 3, đây chính là vốn liếng để tôi kiếm tiền.
(Lưu Lỗi bán 3 phần mềm: 1 là Pentium MMX cho Intel, Fluid Dynamic Bearing (FDB ) cho HP, 1 hệ điều hành cho Microsoft)
Việc phê duyệt phương pháp đánh máy của Triệu Quân Sinh, trên căn bản là thuận buồm xuôi gió. Có Bí Thư Tỉnh Ủy làm hậu thuẫn, với lại văn kiện của Công ty Thiên Hành đưa ra cũng không có vấn đề gì.
Đầu tháng 11, năm 1994, phương pháp ghép vần Ánh Rạng Đông 1.0 bắt đầu được tung ra thị trường, định giá là 198 đồng.
Cái giá này tương đối thấp so với thị trường phần mềm lúc đó. Bởi vì Ánh Rạng Đông có thể sao chép dùng thử, ai cũng có thể sử dụng, cho nên cả nước rộ lên phong trào sử dụng Ánh Rạng Đông.
Bởi vì Ánh Rạng Đông sử dụng tương đối đơn giản, lại có trí năng phân biệt, cho nên rất nhiều người bắt đầu chọn lựa sử dụng phương pháp Ánh Rạng Đông.
Một tháng sau, phiếu đăng ký yêu cầu mua Ánh Rạng Đông, tới tấp như tuyết bay về công ty máy tính Thiên Hành, tất cả mọi người trong công ty Thiên Hành đều bận rộn, hoặc là nghe điện thoại, hoặc là thu tiền gửi mã đăng ký.
Triệu Quân Sinh phải khuếch trương công ty tới mức thiếu cả nhân viên.
Triệu Quân Sinh vì phân chia lợi nhuận với tôi, cho nên đã mở 1 tài khoản bí mật ở ngân hàng quốc gia nước Z, đây cũng là yêu cầu của tôi.
Bởi vì đại diện của công ty Intel đã tới, cho nên tôi phải tìm 1 nơi có thể đựng được tài chính.
Việc hợp tác với công ty Intel và HP vô cùng thuận lợi, đối với tư liệu mà tôi cấp, họ rất hài lòng. Họ rối rít nói, nếu như sau này có thành quả nghiên cứu khoa học gì, có thể ưu tiên lựa chọn sự hợp tác với công ty của họ.
Việc này đối với tôi là thuận nước giong thuyền, cho nên đáp ứng bọn họ, hơn nữa còn nói cho bọn họ biết, người thân của tôi là tầng lớp cấp cao trong viện nghiên cứu, không tiện ra mặt, chuyện này về sau do tôi toàn quyền chịu trách nhiệm.
Hai bên nghe xong, lập tức dúi cho tôi 1000 vạn với 300 trăm vạn, để sau này nếu có thì ưu tiên nghĩ tới công ty của bọn họ. Tôi hàm hồ đáp ứng, hai phe hài lòng mà về.
Tôi đem 160 triệu USD gửi ngân hành, trên miệng thì nở nụ cười. Tôi có tiền rồi, chẳng nhẽ tôi còn tiếp tục hợp tác với các ngươi ư? Nằm mơ đi!
Phương pháp Ánh Rạng đông vừa mới đưa vào tiêu thụ, sản lượng vô cùng lớn. Triệu Quân Sinh kích động nói với tôi:
"Tiểu Lưu, cháu có biết chúng ta tiêu thụ được bao nhiêu rồi không? 2200 bản đấy! Tháng này chúng ta chuẩn bị 3000 bản, thì đã có tới 2200 bản được đăng ký!"
Đối với cái kết quả này, tâm tình của tôi rất bình tĩnh, đây mới chỉ là bắt đầu, sau này còn nhiều hơn.
Triệu Quân Sinh thấy tôi không nói lời nào, cho là tôi là quá kích động đưa đến mức nói không thành lời, nên tiếp tục nói:
"Trừ đi phí phê duyệt và quảng cáo ban đầu, tháng này chúng ta lời ra được 33 vạn! 33 vạn đó Tiểu Lưu, chỉ trong 1 tháng cháu đã vượt qua lợi nhuận của chú trong vòng 1 năm đó!"
"Ha hả, Chú Triệu, cháu nghĩ đây mới chỉ là bắt đầu! Tiền sau này kiếm được còn nhiều hơn!"
Tôi cười nói.
"Đúng! Đây mới chỉ là bắt đầu! Sau này Chú Triệu đi theo cháu, bây giờ quả thật chú phục cháu rồi!"
Triệu Quân Sinh tự đáy lòng nói.
Triệu Quân Sinh, cũng chính là cha vợ của tôi, là người đáng tin cậy.
Một kế hoạch mới ở trong đầu tôi đã ra đời.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 37: Đùa giỡn Diệp Tiêu Tiêu
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Sáng sớm hôm nay, tôi mới vừa đi tới trường học, đã bị Diệp Tiêu Tiêu gọi tới phòng làm việc.
"Lưu Lỗi, em gần đây luôn bỏ tiết?"
Diệp Tiêu Tiêu ngồi ở trước bàn làm việc, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Hóa ra nàng biết tôi không đi học, lại tưởng nàng không biết.
"Cô đang hỏi em, em còn cười cái gì!"
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi cười, bất mãn nói.
"Không có, em vừa mới nghĩ tới Cô Diệp là 1 đại mỹ nữ mà cũng nhớ thương em, em rất cao hứng."
Tôi thuận miệng nói. Nói thật, tôi vẫn chưa coi Diệp Tiêu Tiêu là người lớn, trong mắt tôi nàng chỉ là 1 tiểu hài nhi.
"Em nói cái gì đó? Cô là cô giáo của em, không biết trong đầu em đang suy nghĩ cái gì nữa."
Diệp Tiêu Tiêu cau mày nói.
"Em đang nói thật đó! Đúng rồi, Cô Diệp, cô có bạn trai chưa?"
Tôi nở nụ cười xảo quyệt.
"... Em hỏi cái này làm cái gì?"
Mặt Diệp Tiêu Tiêu lập tức đỏ lên, đúng là nữ nhân mà.
Hắc hắc, nhìn bộ dạng của nàng tôi đã biết là không có, tới 8 phần 10 vẫn là 1 xử nữ. Nghĩ tới đây, trong lòng tôi cảm thấy hưng phấn.
"Có hiểu rõ lần nhau mới tiện cho việc tìm hiểu!"
Tôi nói 1 câu có 2 nghĩa, sợ ràng Diệp Tiêu Tiêu không biết ý nghĩa câu nói của tôi ẩn đằng sau, đó là hiểu rõ nhau mới tiện nói chuyện yêu đương.
"Ai ~!"
Diệp Tiêu Tiêu thở dài nói:
"Vậy trước kia cô không hiểu em sao!"
"Không biết Cô Diệp muốn hiểu cái gì đây?" Tôi nói.
"Mấy ngày hôm qua tại sao em không đi học?" Diệp Tiêu Tiêu hỏi.
Ông trời của tôi, vòng tới vòng lui vẫn hỏi vấn đề này, Diệp Tiêu Tiêu đang muốn làm khó tôi đây mà.
"Trong nhà có chút việc." Tôi giải thích.
"Chuyện gì?"
Diệp Tiêu Tiêu hiển nhiên không tin lý do này của tôi.
"... "
"Cô Diệp, chúng ta nói chuyện khác đi, chẳng hạn cô muốn bạn trai của cô sẽ là người như thế nào?"
Tôi ngắt lời nói.
"Khẳng định không phải loại người như em!"
Diệp Tiêu Tiêu giận đến mức nói theo bản năng, nhưng lập tức biết là mình lỡ lời.
Tại sao lại có thể nói với học sinh của mình nói những điều này?.
Diệp Tiêu Tiêu bình thường cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng những người kia cũng hay hỏi Bạch Mã Vương Tử trong lòng nàng sẽ như thế nào, lúc đầu Lưu Lỗi nói Diệp Tiêu Tiêu chỉ đáp cho có lệ, sau đó thì phiền nhiễu, không khách khí nói một câu "Không phải là người như ngươi " để từ chối.
Cho nên, khi Lưu Lỗi hỏi câu này, nàng theo bản năng mà trả lời.
"Ai ~! Xem ra em là không có hy vọng rồi. Vậy không biết em có thể trở thành bằng hữu với Cô Diệp không đây?"
Tôi có dụng ý khác hỏi.
"Được."
Diệp Tiêu Tiêu vẫn còn chưa thoát khỏi tâm trạng xấu hổ, thuận miệng đáp.
"A, vậy thì tốt quá. Vậy nếu không còn chuyện gì nữa, em đi trước đây."
Tôi nói với Diệp Tiêu Tiêu.
"Được rồi, em trước đi."
Diệp Tiêu Tiêu thuận miệng đáp.
Chờ khi Diệp Tiêu Tiêu phản ứng lại, tôi đã ra khỏi phòng làm việc.
Tại sao mình lại làm như vây? Diệp Tiêu Tiêu tự nhủ, vốn muốn gọi hắn tới phê bình 1 trận, không nghĩ mình bị mấy câu nói của hắn làm cho phiền nhiễu, cuối cùng thì hồ đồ đáp ứng làm bằng hữu của hắn.
Nghĩ tới đây Diệp Tiêu Tiêu lại tức giận, giáo viên thì sao có thể làm bằng hữu với học sinh được.
Ra khỏi phòng làm việc, tôi thích thú nở nụ cười, nói thầm:
"Đêm hôm đó …em không có cự tuyệt anh… đêm hôm đó..."
Diệp Tiêu Tiêu, ngươi mới bao nhiêu tuổi, mới chỉ có hơn 20 một chút, mà lão tử đã hơn 30 rồi! Nếu muốn đùa với lão tử, ngươi còn non lắm.
Vừa vào phòng học, Triệu Nhan Nghiên liền bám dính lấy tôi. Mấy ngày qua tôi bận việc với công ty Intel và HP không có tới trường học, tiểu nha đầu này nhất định sẽ nhớ tôi lắm.
"Anh không tới trường học trong thời gian dài như vậy, làm em nhớ anh muốn chết!"
Triệu Nhan Nghiên ủy khuất nói.
"Anh không phải bận chánh sự hay sao, với lại mới có mấy ngày."
Tôi nắm bàn tay nhỏ bé không xương của Triệu Nhan Nghiên cười nói.
"Hừ! Sao em lại cảm thấy anh không thích em chút nào."
Triệu Nhan Nghiên cố ý làm bộ tức giận quay mặt qua chỗ khác. Nhưng đôi mắt to của nàng đã phản bội nàng, cho dù có quay đi, nhưng mắt vẫn nhìn vào người của tôi.
"Được rồi, được rồi, không phải là anh đã đi học rồi hay sao!"
Tôi dụ dỗ nàng nói.
"Lưu Lỗi, em muốn anh. Cha mẹ em không có ở nhà..."
Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói thầm ở bên tai của tôi.
Trong lòng tôi rất hưng phấn. Từ sau khi ở Bắc Kinh trở về, tôi không có làm chuyện kia với Triệu Nhan Nghiên, đoán chừng tiểu nha đầu này bắt đầu rạo rực lòng xuân rồi. (Đừng nói cho anh biết em có cái kia rồi nhé - Tác giả).
"Ai, tớ nói lão Đại này, cậu cũng không thể như vậy a! Bốn, năm ngày không tới lớp, khi tới thì đã thân mật với chị dâu. Cậu không phải là người trọng sắc khinh bạn như vậy chứ?”
Một thanh âm từ phía sau của tôi vang lên, không cần quay lại tôi cũng biết, đó nhất định là âm thanh của Quách Khách.
"Nếu không hai ta cũng thân mật thân mật?"
Tôi cười hì hì quay đầu lại.
"Quên đi, tớ không có sở thích quái dị đó."
Quách Khánh vội vàng khoát tay, vừa chỉ vào mấy người ở phía sau nói:
"Nhìn gì? Đây là lão đại của ta, bọn mày câm rồi hay sao?"
"Lão Đại… lão Đại? Vậy không phải lão tổ tông của chúng ta rồi hay sao?"
Một học sinh cao lớn thô kệch nói
"Lão Đại… lão Đại? Vậy không phải lão tổ tông của chúng ta rồi hay sao?"
Một học sinh đeo kính khác, thoạt nhìn có chút…học vấn lên tiếng.
Trời ạ, đám người này ở đâu tới vậy? Lại còn lão tổ tông? Chắc sau 1 lúc nữa tôi sẽ biến thành Hoàng Thái Hậu mất.
"Bọn họ là ai vậy?"
Tôi chỉ vào mấy người này hỏi.
"Mấy người bọn họ ư? Cũng là học sinh trường mình, lão Đại, cậu mấy ngày hôm trước không có ở đây, mấy người này tìm đến tớ thu phí bảo vệ. Cậu không nói tớ cũng biết, đây cũng là trò của Lưu Khoa Sinh, tớ chỉnh hắn 1 trận tới mức hắn nhìn thấy tớ là bỏ chạy. Vừa lúc tớ đang ngứa tay, liền nện cho mấy người này 1 trận, không nghĩ tới mấy người này lập tức nhận tớ là Lão Đại của bọn chúng!"
Quách Khánh giải thích.
"Sau đó cậu có đồng ý không?" Tôi hỏi.
"Hắc hắc, lão Đại, tớ bây giờ đã là Lão Đại của Tứ Trung, mấy tên học sinh nhìn thấy tớ cũng phải tỏ vẻ cung kính đó!"
Quách Khánh đắc ý nói.
Tôi nhớ kiếp trước Quách Khách không chỉ nói với tôi 1 lần, giấc mộng của hắn chính là làm một lão Đại của bọn xã hội đen, kim tiền mỹ nữ, sống trong vàng son.
Khi sống lại, tôi đã thay đổi tính cách của hắn, là cho hắn dần phát triển theo xu hướng của mình.
Bây giờ, Quách Khánh nghiễm nhiên đã trở thành lão Đại của Tứ Trung, chẳng phải chỉ có 1 thời gian ngắn thôi sao? Khó có thể nói, hắn sẽ không tiếp tục phát triển khi ra ngoài xã hội.
Sau khi sống lại, tôi biết rõ sau những năm 90, xã hội đen bị chính phủ xóa xổ nhiều vô số kể, nhưng vẫn không cách nào diệt trừ được.
Nếu như Quách Khánh thật đi lên con đường này, đối với sự nghiệp tương lai của tôi cũng có chỗ tốt. Ở nước Z, có rất nhiều thế lực làm xã hội đen.
Rõ nhất phải kể tới giới giải trí, sau đó là giới nhà đất, ở phía sau luôn có giao lưu với 1 đám xã hội đen.
Nhưng Quách Khách lại là bạn tốt của tôi, tôi không hi vọng trong tương lai hắn có cái gì không may.
Tôi biết, làm 1 xã hội đen chính là mơ ước của hắn, hắn đã từng nói với tôi, đời này hắn chỉ cần lên làm Lão Đại thì chết cũng đáng.
Tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Cuối cùng, tôi cắn răng, cứ để thuận theo tự nhiên đi!
Chỉ cần Quách Khách không gây ra đại họa gì, thì vận dụng mối quan hệ của lão bà tôi, cũng có thể thu xếp được.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 38: Lão thủ trưởng của tôi.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
"Triệu bí thư, theo điều tra của chúng tôi, gần đây có 1 số lượng lớn tiền được tiền được gửi vào tài khoản bí mật ở ngân hàng quốc gia nước Z."
Một người đeo kính, đang đứng trong phòng làm việc của Bí Thư tỉnh ủy.
"A? Bao nhiêu tiền?"
Triệu Bí thư buông bút trong tay xuống, hỏi.
"160 triệu USD!" Người đeo kính nói.
"Cái gì? ! Tại sao lại có 1 khoản tiền lớn tới như vậy?"
Triệu Bí thư kinh ngạc nói.
"Đúng, cho nên chúng tôi cảm thây sự việc này vô cùng trọng đại, người xem có nên nói với cấp trên 1 tiếng?"
Người đeo kính hỏi.
"Chuyện này không nên chậm trễ!"
Triệu Bí thư cau mày nói. Hắn đang nhớ lại sự kiện năm 1989 (1), cũng chính bởi vì có 1 lượng lớn ngoại tệ gửi vào, làm loạn thị trường tài chính trong nước.
(1): Sự kiện 1989: Sự kiện Thiên An Môn.
Sau khi người đeo kính đi, Triệu Bí thư lập tức bấm điện thoại gọi cho Viện phó của Quốc vụ viện.
…
Sau khi tan học, tôi bịa ra một lý do, nói tối nay tôi không về nhà. Tôi với Triệu Nhan Nghiên đi tới căn nhà của nàng trong khu quy hoạch.
Mới vừa vào phòng, không đợi tôi cởi giày, Triệu Nhan Nghiên đã ôm lấy cổ của tôi, leo lên người của tôi, đôi môi đỏ thắm, nhiệt tình hôn tôi.
Tay của tôi cũng lập tức luồn vào trong ngực của nàng, chộp thằng vào đỉnh núi tuyết của Triệu Nhan Nghiên.
"A"
Triệu Nhan Nghiên yêu kiều kêu lên 1 tiếng, đôi tay nhỏ bé của nàng kéo thật nhanh y phục của mình xuống.
Tôi thuận thế cúi đầu, nhẹ nhàng đưa miệng tới 2 quả anh đào nhỏ bé.
Thân thể Triệu Nhan Nghiên run rẩy kịch liệt, âm thanh rên rỉ mơ hồ phát ra. Tôi ôm Triệu Nhan Nghiên lên trên giường, tay phải mò tới giải đất thần bí của nàng, nhẹ nhàng vỗ về.
"Ứ... Lão công... Hừ"
Triệu Nhan Nghiên trong miệng hừ nhẹ , thân thể mềm mại đưa qua đưa lại theo bàn tay của tôi...
….
"A, đã 7h rồi!"
Tôi đang ngủ ngon, thì bị tiếng kêu của Triệu Nhan Nghiên làm tỉnh dậy.
"Sao, mới có bảy giờ mà! Cùng lắm thì hôm nay không đi học!"
Tôi duỗi lưng một cái nói.
"Không được! Hôm nay thi thử giữa kỳ! Mau dậy đi không thì muộn!"
Triệu Nhan Nghiên gấp gáp nói.
Thi thử giữa kỳ ? Tôi đi học lại cũng đúng lúc, mới ngày thứ 2 đã là kỳ thi thử giữa kỳ.
"Ai nha, nội khố của em đâu? Anh đem nó ném tới chỗ nào rồi, mau giúp em tìm đi."
Thân thể trần truồng của Triệu Nhan Nghiên chạy tới chạy lui ở trước mặt tôi.
"Anh xin em, hôm qua là em tự mình cởi mà."
Tôi bò dậy, bắt đầu mặc quần áo.
7h50p tôi và Triệu Nhan Nghiên mới tới trường học, vừa kịp, còn 10p nữa mới bắt đầu kỳ thi.
Tôi vừa ngáp, vừa làm xong bài thi.
Đề thứ nhất anh ngữ là Viết 1 đoạn văn, một ý niệm xấu xa hiện lên trong đầu của tôi.
Viết cái gì thì tốt đây? Không biết tại sao, tôi lại nhớ tới tiểu thuyết sắc hiệp của kiếp trước, nên viết cái gì đây? Lưu Lỗi đại chiến Diệp Tiêu Tiêu? Hay là thôi đi, tiểu cô nương này trông rất thuần khiết, nếu như tôi viết vậy thì xong đời rồi.
Hay là viết đoạn văn có ý khó hiểu 1 chút, ví dụ như tôi là bạn tốt của chủ nhiệm lớp, tôi rất yêu nàng, nàng cũng rất yêu tôi. Cạc cạc, Đây đúng là một ý kiến hay!
Mười phút đồng hồ sau, tôi hài lòng đem bài thi đặt ở trước mặt của Diệp Tiêu Tiêu, nghênh ngang, tiêu sái bước ra khỏi lớp học.
"Làm bài thi thế nào?"
Quách Khánh ngậm 1 điếu thuốc từ trong Giáo Học lâu đi ra.
"Tiểu tử, cậu bệnh à? Cậu học ai vậy?"
Tôi chỉ vào điếu thuốc trên miệng Quách Khánh hỏi. Tiểu tử này ở kiếp trước không hút thuốc lá!
"Ha hả, tớ cũng vừa mới học xong. Sao vậy, lão Đại, có làm 1 điếu không?"
Quách Khánh từ trong túi móc ra một hộp Hongtôishan.
"Được lắm, tiểu tử, 10 đồng 1 điếu đó!"
Tôi khoát tay áo cự tuyệt. Kiếp này tôi đang muốn bỏ thuốc.
"Là do thủ hạ của tiểu đệ hiếu kính."
Quách Khánh dương dương đắc ý nói.
"Tại sao lại nộp bài thi nhanh như vậy?"
Bởi vì tôi biết, lúc tôi nộp bài thi thì hắn cũng nộp luôn.
"Đầu óc của tớ căn bản không phải là để đọc sánh! Cho dù có tốt nghiệp cấp III, thì đại học không phải loại người như tớ có thể thi đậu!"
Quách Khánh ném điếu thuốc lá xuống đất, lấy chân dẫm lên nó.
"Không thi thì cậu làm gì?"
Nói thật, tôi cũng hi vọng người bạn này của tôi bước lên chính đạo, thi đỗ đại học.
"Người như tớ, trời sinh ra là để làm người giang hồ, còn có thể làm cái gì khác nữa đây!"
Quách Khánh tự giễu nói.
"Hi vọng lựa chọn này của cậu là đúng, nhưng mà cho dù như thế nào, Quách Khánh, cậu vĩnh viễn là huynh đệ của Lưu Lỗi!"
Tôi đương nhiên biết, có 1 số chuyện khi đã thay đổi thì không có cách nào vãn hồi cả.
"Lão Đại, cậu cả đời là lão Đại của tớ!"
Quách Khánh cũng kích động nói.
"Lâu rồi không có đi ăn cơm cùng nhau nhỉ?" Một lát sau tôi nói.
"Đi thôi, chỗ cũ!"
Quách Khánh cười cùng tôi đi đến quán nhỏ gần trường – Tụ Duyến Tiểu Cật.
Buổi tối hôm hôm đó, tôi nhận được điện thoại của đại diện công ty Microsoft gọi tới.
"Alo, xin chào ngài, tôi là đại diện của công ty phần mềm Microsoft, tôi họ Từ."
Đầu điện thoại bên kia nói.
Nghe thấy thanh âm này, tôi vô cùng kích động, người này là lão thủ trưởng kiếp trước của tôi, Từ Trung Bang, hiện giờ đang giữ chức giám đốc 1 chi nhánh của công ty phần mềm Microsoft.
Sau khi tôi tốt nghiệp, gia nhập công ty, Từ trung bang đã trở thành Tổng giám đốc, cũng bởi do hắn tán thưởng, thì tôi mới có thể từng bước bò lên địa vị cao, khi hắn về hưu tôi trở thành Tổng Giám đốc của công ty này ở nước Z.
Từ Trung Bang, ở kiếp trước là thượng cấp của tôi, đồng thời cũng có quan hệ bạn bè.
Một học sinh vừa mới tốt nghiệp đại học, sẽ rất khó khăn khi bước vào công ty Microsoft, mỗi công việc Từ Trung Bang đều không sợ phiền phức hướng dẫn tôi, chỉ đạo tôi.
Thậm chí có thể nói nếu như không có Từ Trung Bang, thì cũng không có tôi. Sau khi hắn về hưu, tôi thường đến nhà hắn làm khác, tôi vẫn đối xử với hắn như 1 ân sư.
Nhưng mà hôm nay, tôi lại ngồi cùng với hắn trên 1 bàn đàm phán, tranh thủ lợi ích cho riêng mình.
Tôi cố nén nội tâm đang xúc động, bình tĩnh nói:
"Xin chào Từ tiên sinh."
"Không biết ngày mai Lưu tiên sinh có rảnh không, chúng ta hẹn gặp, thương lượng về sự hợp tác của chúng ta."
Từ Trung Bang nói.
"Được rồi, tám giờ sáng sớm ngày mai, Gặp ở phòng vi tính của Đại Học Tân Giang được không? Nơi đó Internet dễ dàng cho việc sử dụng hệ điều hành của tôi."
Tôi nói.
Tôi mất khoảng 1 tháng thời gian mới bước đầu làm hoàn thiện Windowz 98, đã từng khảo nghiệm chạy thử trên 586 máy vi tính của Đại Học Tân Giang.
Cũng đồng thời lấy tên hệ điều hành là Ánh Rạng Đông 95.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương