Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 300 : Tân chủ sự
(Facebook của truyện : http://facebook.com/atkdfic, like để nhận thông báo chương mới, chém gió cùng tác giả, xem ảnh chế nhân vật, etc)
Lâm Hàm Uẩn bỗng đưa mắt liếc Nam Cung Thanh Vân.
- Người còn lại ... chính là muội.
Nam Cung Thanh Vân hai mắt mở to, ngón tay chỉ vào mũi mình :
- Muội á? Tỷ đừng có đùa thế chứ?
- Còn không chịu nói. Vậy nói cho ta nghe, vì sao Nam Cung Bình cũng xuất hiện?
Nam Cung Thanh Vân vội cắn cắn bờ môi lấp liếm :
- Làm sao muội biết được? Hắn hâm mộ tỷ, tỷ cũng biết mà. Tỷ lại đột nhiên bặt vô âm tín, hắn lặn lội đi tìm cũng có gì lạ lắm đâu?
- Vậy sao?
- Vả lại, sao tỷ không nghi ngờ Đoan thúc trước chứ? Đoan thúc là trưởng lão trong giáo, còn thân thiết với hắn hơn muội nhiều ...
Đoan thúc nghe thấy vội ho khan :
- Khụ khụ, Thanh Vân tiểu thư, Đoan thúc của ngươi và thiếu chủ lâu nay không hợp nhau, gặp nhau không đại chiến đã là tốt ...
Nam Cung Thanh Vân đỏ mặt cười trừ.
Lâm Hàm Uẩn bâng quơ nói :
- Muội có biết, một người khi nói dối thường có những biểu hiện gì không?
- Biểu hiện ... biểu hiện gì?
- Ví dụ như, hay lắp bắp.
- A ...
Nam Cung Thanh Vân vội vã đưa tay che miệng, chợt nhớ ra nửa khuôn mặt của mình đã bị mạng che khuất, tay chân thừa thải không biết làm gi đành nắm vào nhau.
- Hoặc là, hai tay cứ giảo vào nhau.
Nam Cung Thanh Vân vội vã bỏ tay ra sau lưng.
- Che dấu tốt cỡ nào đi nữa, nhịp tim hơi thở cũng vẫn dồn dập bất thường.
Nam Cung Thanh Vân vội nín thở.
- Trọng yếu nhất là, khi nghe người khác nói về biểu hiện của việc nói dối, kẻ nói dối sẽ gắng tìm cách sửa nó..
Nam Cung Thanh Vân triệt để chịu thua, trán không khỏi đỏ bừng.
Lâm Hàm Uẩn đưa ra một tờ giấy mỏng, nói :
- Cái này là muội viết đúng không?
- A ... Làm sao lại trong tay tỷ?
Nam Cung Thanh Vân bàng hoàng, sau cùng như nhớ ra điều gì, nhìn tiểu tử Hoa Lê đang ngủ gật trên bàn :
- Hoa Lê, ngươi ...
- Không cần trách nó, là tỷ dặn dò trước. Vả lại muội đừng quên, nó họ Mộc.
Nàng cao giọng :
- Muội phải biết chúng ta đang làm gì? Có biết những hành động bột phát kiểu này, một khi để người khác phát hiện, sẽ có hậu quả thế nào không?
- Hì, lần sau không dám nữa ...
- Còn muốn có lần sau?
Nam Cung Thanh Vân biết mình sai, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn, từ từ đi đến cạnh đấm bóp vai cho Lâm Hẩm Uẩn.
Lâm Hàm Uẩn tựa hồ vì nói nhiều mà cảm thấy mệt mỏi, cũng mặc kệ Nam Cung Thanh Vân, lẳng lặng cầm tập ghi chép của Uông thúc lên tiếp tục nghiền ngẫm.
- Uông thúc, Dương tiểu thư hai năm trước đột ngột thay đổi, chuyện này sao không ghi cụ thể một chút?
- Bẩm đại nhân, vị tiểu thư này trước kia yêu thích luyện võ, tính tình khá thô lỗ cộc cằn. Thế nhưng vào hai năm trước sau một cơn ốm bệnh thì bỗng như thành người khác. Chuyện xảy ra đã lâu, nguyên do trong đó thuộc hạ vẫn chưa tra ra, cho nên không dám ghi vào.
- Đột ngột thay đổi?
Lâm Hàm Uẩn không khỏi sinh hiếu kỳ.
Nàng đến Thái Nguyên phân nửa cũng vì Dương gia. Ngoài tấm bảo đồ, còn vì chiến lược lâu dài cho phụ vươngg. Dương gia tuy không còn giữ ấn đại tướng quân, nhưng uy vọng trong quân Tống vẫn vô cùng lớn. Có thể nói người Kim có Mộc gia, thì người Tống có Dương gia làm đối trọng.
Nam Cung Thanh Vân len lén nói :
- Dương Đại tiểu thư? Có phải là cô gái chúng ta nhìn thấy lúc rời Dương phủ?
Lâm Hàm Uẩn gật đầu.
- Ý, nói vậy không phải cô ta cũng là họ hàng xa của tỷ sao?
Lâm Hàm Uẩn không đáp vội, chỉ nhàn nhạt cười.
Không thể phủ nhận, tuy nàng dịch dung cố ý tầm thường, nhưng mỗi khi cười lên nhờ vào đôi mắt vẫn vô cùng duyên dáng.
Uông Khiết bỗng nói :
- Đại nhân, tiếp theo phải làm gì?
- Người Tống ở Thái Nguyên có đến mấy vạn quân trấn giữ, đặc biệt là quân Thiên Ba và quân Bình Định. Ngoài ra, mật thám ít nhất trăm người, còn có nha môn bộ khoái đông đúc. Hơn thế còn có Nam phủ cũng lẫn vào, tình huống càng khó dự đoán. Trước mắt phải xây dựng lực lượng, không được lỗ mãng.
- Đại nhân, nếu đã vào thế ba bên, chi bằng tiến hành ám sát. Vừa suy yếu kẻ địch, vừa có thể đổ vấy cho bên còn lại, nhất cử lưỡng tiện ...
"Ám sát?"
Lâm Hàm Uẩn bỗng bất chợt nghĩ đến khuôn mặt Lăng Phong, sâu kín nói :
- Ta tự khắc có tính toán ...
Nàng vừa nói vừa với tay lấy một chiếc áo choàng tối màu khoác lên người. Nhìn kỹ mới thấy hóa ra là đồ thủ công da sói khá tinh mĩ.
Nam Cung Thanh Vân không khỏi săm soi tò mò :
- Cái áo da sói này, hình như tỷ rất quý trọng thì phải? Có điều thứ này ở chỗ chúng ta, tốt gấp trăm lần cũng có nha ...
- Ngươi không hiểu.
Lâm Hàm Uẩn nhẹ giọng.
"Lăng Phong, vẫn hy vọng ngươi sống dai một chút, bằng không ... ta sẽ rất thất vọng."
...
"Phù phù"
Lăng Phong thở từng ngụm hổn hển, trong người hắn là hộp bạc chết tiệt nọ.
Vừa rồi nhân lúc hỗn loạn, Lăng Phong chộp ngay hộp bạc, nhờ đám Tiêu Thiên Phóng Tần Quyền ngăn cản đám đông thoát đi chỉ trong gang tấc.
Lúc này ngay sau lưng hắn là những tiếng bước chân dồn dập. Bằng vào linh tính của mình, Lăng Phong tin tưởng còn có cả cao thủ đang âm thầm quan sát hắn. Còn vì sao bọn họ vẫn không lộ diện thì khó nói.
Hắn cũng rất muốn phát tín hiệu truyền âm cho Cố lão. Chỉ là lão già này đột nhiên biến đâu mất. Quan trọng hơn cả, dùng đến truyền âm đồng nghĩa với thần lực phải tỏa ra xung quanh. Một khi tung thần lực ra, không khác nào bật "tín hiệu định vị GPS" của bản thân cho người khác lần theo.
Dạo gần đây không biết bị con gì nhập thân, ăn rồi toàn bị đuổi, hết Đại Danh lại đến Triều gia trang. Lần này khá hơn, ít nhất còn cướp được đồ, chẳngg qua vẫn hy vọng cái hộp trong tay là đồ thật, bằng không lỗ to.
Lăng Phong đột nhiên cảm nhận có ai đó thình lình tiếp cận.
"Bị tập kích?"
Hắn vội vã thò tay chuẩn bị phi đao, phi đao cũng chỉ còn vài cây cuối cùngg phòng thân.
- Dừng tay, là người mình ...
- Người mình?
Người kia một tay cầm đèn lồng, một tay cầm mõ, xem ra là gõ mõ câm canh đêm khuya. Chỉ nghe gã vội vàng nói :
- Nhật noãn uyên ương y cẩm thuỷ.
"Mật Thám ty?"
Cái câu kia chính là mật mã gặp mặt, Lăng Phong nhớ còn có vế dưới.
Sau thất bại ở Hà Bắc, Mật Thám ty có vài cải biến, toàn bộ vị trí bị xáo trộn, mật mã cũng đổi theo. Cái mật mã này là dành cho cấp độ mới của Lăng Phong, thay cho bộ ba "thần thủy phong". Còn nhớ lần Lăng Phong nhận được "công văn trừ lương" từ Nguyệt Dung, tất cả đều ghi rõ trong đó.
Lăng Phong nhìn lên trời, mồm đọc giật cục :
- Để ta nhớ đã. Ờ, câu dưới là, phong hoà ... hải yến ... nhiễu ... ờ ... nhiễu cái gì ấy nhỉ?
Tên kia nhắc thay :
- Nhiễu ... châu liêm?
- Đúng đúng, là nhiễu châu liêm. Huynh đệ quả nhiên tận tuy, nhớ kỹ như vậy.
Người kia mặt mày đen thui. Thế mà cấp trên còn nói đây là đặc vụ cấp cao, cấp cao kiểu gì ngay mật mã còn không nhớ rõ.
Gã bỗng nhẹ giọng :
- Mau cởi áo ra?
- Cái gì?
Lăng Phong toát mồ hôi. Vừa gặp mặt đã đòi cởi áo?
- Đưa áo cho hắn mặc, hắn sẽ đánh lạc hướng giúp chúng ta.
- Đưa cho hắn? "Hắn" ... là ai?
Lăng Phong bất khả tư nghị, chỉ là vừa hỏi xong bỗng nghe "vù" một tiếng, thêm một bóng người không biết từ đâu xuất hiện ở phía đối diện.
"Kỹ thuật ẩn thân thật tốt, ngay cả thần lực cũng không chút phản ứng."
Lăng Phong vội cởi áo ngoài, kẻ mới đến nhận lấy mặc vội lên người, cũng không nói gì nhoáng cái đã biến mất vào ngõ nhỏ đối diện. Từ lúc hắn xuất hiện đến lúc biến mất, Lăng Phong còn chưa kịp nhìn mặt đối phương.
Gió lạnh lại thổi lên, dù Lăng Phong luyện võ cũng không khỏi rùng mình một cái.
- Được rồi, mau tránh vào đây ...
Hai người Lăng Phong vừa lẩn vào bóng đêm chưa bao lâu, đã thấy một đoàn người vọt qua đúng vị trí của hắn, hai bên cách nhau chỉ gang tấc.
Hai người dựa lưng vào tường, người kia đột nhiên vỗ đầu :
- Quên mất, ta còn chưa xem lệnh bài của ngươi ...
"Vl" Lăng Phong suýt nữa ngã ngồi. Tác phong làm việc cũng quá cẩn mật đi, lộ thân phận xong xuôi mới đi xác nhận.
Nghĩ thì vậy, hắn vẫn sục sạo trong người, rút ra một tấm lệnh bài bằng gỗ.
Người nọ nhìn lệnh bài của Lăng Phong, nhìn trái nhìn phải một lúc mới nói :
- Lệnh bài này là ...?
Thẩy phản ứng của đối phương rất không đúng, Lăng Phong không khỏi lật lệnh bài nhìn lại.
Kỳ quái, ngay cả hắn cũng không biết cái lệnh bài này ở đâu ra, tại sao trong người mình?
- Haha, nhầm. Không phải cái này ... Cái này mới đúng ...
Người kia nheo mắt nhìn lệnh bài, nhìn Lăng Phong, rồi lại nhìn lệnh bài lần nữa.
- Cái này ... hình như cũng ... không đúng.
Lăng Phong toát mồ hôi.
Đắng lòng thanh niên trời tối kèm nhèm rút nhầm lệnh bài Nam phủ, cũng may trung niên kia không nhận biết.
- Lần này chắc chắn không sai. Ài, chúng ta làm nhiệm vụ, đi đây đi đó, cần nhiều lệnh bài phòng thân cũng là điều bình thường mà. Ngươi hiểu đúng không, hềhề ...
Vừa nói vừa vỗ vai an ủi đối phương.
Người nọ gãi gãi đầu gượng cười. Thầm nghĩ quả nhiên "át chủ bài" được tổng bộ tin tưởng, trong người đủ loại đồ vật.
- Đây là mật thư, tự hủy sau 3 phân thời gian.
"Ồ, là đồ của Kha lão. Cái gì đây? Thân phận mới? Chủ sự? Giang hồ? Hừm ..."
- Ta là Hoa An, phụ trách đưa tin. Ngươi cứ gọi tên như bình thường, không cần dùng mật danh ...
- Hân hạnh, tại hạ mật danh ... Phi Long sát thủ.
Hoa An bĩu môi khinh bỉ, nhưng kịp thời lấy lại nghiêm túc nói :
- Quanh đây có không ít tai mắt, có gì nói sau đi. Trước mắt đến căn cứ cái đã ...
Lăng Phong ngả ngửa. Vừa rồi từ mật mã lệnh bài cho đến mật danh công việc đều nói ra hết cả, ai nghe lén cũng đã nghe đủ, còn cái gì để nói nữa chứ?
Hai người trong chốc lát biến thành hai bóng đen luồn lách qua vài con hẻm nhỏ. Cuối cùng dừng lại ở một tửu lâu khá bề thế, ngay cả cửa sau cũng có bảng hiệu đề tên.
"Yên Vũ lâu? Đây chẳng phải là tửu lâu của Dương Diệu Chân sao?"
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 301 : Bàn giao hay không?
Đây là dãy phòng dành cho hạ nhân Yên Vũ lâu.
Gian trước la liệt người nằm, cỏ kẻ thậm chí áo quần tiểu nhị còn không thèm thay ra, hiển nhiên đều đã ngủ say.
Nhìn cảnh này, Lăng Phong bỗng nhớ đến 3 năm trước. Lúc đó hắn còn là gia đinh Lăng gia Tô Châu, trải qua những ngày y hệt thế này. Còn nhớ những A Trình láu cá, hay Phát béo ham ăn, đều là huynh đệ tốt của Lăng Phong. Bọn họ ban ngày mệt mỏi, đêm về chỉ biết nằm vật ra giường là ngủ. Bù lại trong tâm không lo nghĩ gì, cuộc sống tuy khổ cực một chút nhưng khá thoải mái.
Hoa An nhẹ nhàng dẫn Lăng Phong vào một phòng nhỏ ở gian sau.
Lăng Phong cũng không khỏi phục Hoa An, làm mật thám chọn công việc gõ mõ làm ngụy trang. Cho dù nửa đêm ra vào gây tiếng động cũng chẳng ai thèm nghi ngờ, có lẽ đều đã quá quen. Có điều, gã ta có cả phòng riêng, thân phận trong Yên Vũ lâu chắc không thấp.
- Xem ra gõ mõ chỉ là nghề tay trái của ngươi?
Hoa An cũng không lấy gì làm vui vẻ, nhỏ giọng kể :
- Yên Vũ lâu nằm ở ngã ba đại môn, vị trí cực kỳ trọng yếu, lại là tài sản của Tấn Vương. Ban đầu ta xin làm trông cửa ở đây để thám thính, gõ mõ cầm canh chỉ để tiện cho việc ra ngoài ban đêm. Chỉ là mấy tháng trước tửu lâu này đột ngột sang tên, bán cho Dương gia Dương tiểu thư. Nàng ta tiếp quản liền muốn cải tổ nhân sự gì đó, rút cục vì ta có thâm niên nhất trong này, lại thành trướng phòng. Mấy tên tiểu nhị ngoài kia, suốt ngày ghen tị với ta, làm như trướng phòng đã là to lắm. Nào có biết ta thật không muốn cái vị trí này chút nào ...
Lăng Phong cười cười. Hoa An đã làm trướng phòng, nếu vẫn đi gõ mõ đêm, chẳng phải tự sinh mâu thuẫn, chỉ e có người nghi ngờ.
Lại nhìn thái độ của Hoa An, Lăng Phong không khỏi thầm đỏ mặt.
Chẳng trách gã ta gặp Lăng Phong lại hấp tấp như người thân lâu ngày không gặp như vậy.
Cùng là mật thám, Lăng Phong và Hoa An quả là một trời một vực. Hoa An trung thành lo nghĩ cho tổ chức bao nhiêu, Lăng Phong lại thờ ơ bấy nhiêu. Phong ca suốt ngày lông bông, vừa mất liên lạc đã muốn bỏ tổ chức. Trong khi Hoa An nhẫn nại nằm vùng ở Yên Vũ lâu suốt nhiều năm, không nhận được nhiệm vụ cũng không chút tư tâm, ngược lại còn oán Yên Vũ lâu thăng chức cho mình làm cản trở công việc.
Hoa An thắp đèn lồng đặt lên bàn, ánh sáng chỉ đủ cho hai người nhìn mặt nhau.
Hoa An hỏi :
- Ngươi xuất thân từ Võ phường?
- Làm sao?
Lăng Phong không hiểu ra sao.
- Thân pháp ngươi khá cao minh, bước đi thong thả tự nhiên nhưng không hề phát ra tiếng động, không giống như ta phải gắng rón rén ...
- Cái này và Võ phường thì có liên quan gì?
Võ phường là nơi đào tạo mật thám cho Mật Thám ty, Nguyệt Dung chính từ chỗ này mà trưởng thành nên. Cũng không biết nàng ta giờ này ra sao. Sau khi tách ra ở Triều gia trang, Nguyệt Dung đi cùng Thạch Sơn, hai bên hoàn toàn không liên lạc.
Hoa An giọng đầy ngưỡng mộ nói :
- Nghe nói từ Võ phường đi ra đều là cao thủ trong cao thủ, chấp hành nhiệm vụ đều là hạng mục tối quan trọng. Bản thân ta cũng mong có ngày được vào đó tiếp nhận huấn luyện, nếu không chỉ e cứ mãi làm mấy công việc kiểu này ...
- Thực ra ...
Lăng Phong còn chưa kịp giải bày, lại nghe Hoa An hiếu kỳ :
- Ngươi nếu không ngại, có thể bật mí Võ phường dạy những kỹ năng gì không, chắc đều rất đặc biệt?
Người này yêu nghề hơi quá đi, Lăng Phong đành ho khan :
- Điều này ... khụ ... Đương nhiên rồi, ngươi không biết chứ, hồi đó ta gian khổ ngày đêm ...
Còn chưa nói hết câu, Lăng Phong bỗng cảm nhận có kẻ lén lút tiếp cận bên ngoài.
Xem ra vẫn bị theo đuôi.
Lăng Phong đánh mắt với Hoa An, mặc kệ tên kia hiểu hay không hiểu.
Trong ánh mắt tràn đầy ngỡ ngàng của Hoa An, Lăng Phong nhẹ nhàng lách tới cửa lớn. Cửa vừa hé liền dùng một chiêu jujutsu điển hình, chụp tay quật ngã đối phương, tên kia thậm chí còn không kịp mở mồm kêu một tiếng.
Phủi phủi tay đứng dậy, Lăng Phong đạm bạc nói :
- Ở Võ phường, điều đầu tiên chính là học cảnh giác. Đấy xem xem, giống như thế này. Ngay cả về đến nhà mình cũng không được phép lơi lỏng.
- Thực ra ...
- Ài, ngươi đừng vội nản, chỉ cần thể hiện năng lực đúng nơi đúng lúc một chút, không lo không được cấp trên đề bạt.
- Nhưng mà ...
- Nghe ta nói hết đã, phải chịu khó với công việc được giao, thăng tiến là phải từ thấp lên cao mới vững được.
Lăng Phong thao thao bất tuyệt, sau cùng cảm giác miệng hơi khô mới nói :
- Rồi, nói đi. Làm sao vậy?
Hoa An mặt mày đen thui, chỉ tên đang nằm dưới đất nhăn nhó nói :
- Không trách lại tự nhiên như vậy, haha ... khục khục ... Chủ nhà, haha, thông cảm, đứng dậy đứng dậy. Vừa rồi ta chỉ lấy ví dụ thôi. Là diễn tập, đúng đúng, diễn tập ...
Lão Bát dưới đất lúc này mới thoát khỏi thế khóa, chật vật bò dậy.
Hoa An vội nhắc :
- Lão Bát, hắn là người mình.
Vừa nghe hai chữ "người mình", lão Bát bỗng đột ngột nằm xuống lăn lộn qua lại, mở mồm la lớn :
- Đau quá, đau quá ... Ta đột nhiên thấy hồn lìa khỏi xác, coi bộ sắp chết rồi ...
- Ngươi bị điên sao?
Lăng Phong vội vàng chụp miệng đối phương.
Lão Bát lúc này mới bực dọc nói :
- Ông không điên mới lạ đó. Giả danh giúp ngươi rõ khổ, m* nó toàn là cao thủ đuổi theo. Vừa về đến nhà còn bị quật ngã ...
Lăng Phong trợn mắt :
- Ra là ngươi?
- Đúng, là ta. Mau đền bù phí tổn tinh thần.
- Bao nhiêu?
- Không nhiều, trăm lượng là đủ rồi.
- Vl~, ngươi đừng làm mật thám nữa, chuyển sang ăn cướp đi. Một lượng thôi ...
- Thành giao.
Lăng Phong ngã chổng vó.
Hoa An vội cười :
- Lão Bát ngươi phải vui mới phải. Ngươi xuất thân giang hồ, không phải không biết Cái bang đều là cao thủ về thân pháp. Ngươi thoát khỏi chúng chẳng phải ngươi còn cao tay hơn?
- Tính lão Hoa nói lọt tai. Hừ.
Hoa An vội giới thiệu :
- Hắn tên Vương Bát, rất giỏi ẩn mình.
Lão Bát nhìn Lăng Phong hừ lạnh. Lần thứ hai lồm cồm bò dậy, miệng chửi thầm gì đó đi ra một góc.
"Vương bát đản? Tên cũng quá hợp đi."
Lăng Phong không khỏi dở khóc dở cười với tính khí của người này.
Hoa An bỗng nhíu mày :
- Có điều, đêm nay ngươi đi đoạt đồ không thông báo cho chúng ta một tiếng, cùng nhau phối hợp hành động? Còn may có lão Bát biết.
Lăng Phong không khỏi chột dạ, nhìn Vương Bát :
- Ngươi làm sao biết?
- Đại Tiếu nói cho ta.
- Ra vậy.
Lăng Phong xem như hiểu, nhưng lại không hiểu hỏi :
- Thế vì sao không gặp ta sớm chút? Để đến hôm nay mới thình lình xuất hiện.
Vương Bát thò đầu hỏi ngược lại :
- Nhưng ngươi giống như cũng không muốn gặp thì phải đi?
- Ờ, khụ khụ. Giấu mình, là giấu mình.
Hoa An cười khổ nói tiếp :
- Vì chúng ta không chắc ngươi có tính toán gì, cho nên không lỗ mãng. Thực ra, bên cạnh ngươi cũng có người của chúng ta rồi, hình như ngươi không biết?
"Gì?”
Lăng Phong vờ gượng gạo :
- Ờ, ta cũng ... đoán sơ sơ.
Cùng khách điếm với hắn chính là Nam phủ Thành Bích phu nhân, còn có Lâm Hàm Uẩn 8 phần thuộc Thiên Sách phủ. Ba bên thi thoảng còn trò chuyện trêu đùa lẫn nhau, nếu đám Hoa An đã bí mật theo dõi, không nghi ngờ Lăng Phong gián điệp hai mang mới là lạ.
Có điều, Hoa An nói có mật thám đã ở cạnh Lăng Phong ngay từ đầu?
Là ai đây?
Chỉ nghe Hoa An nói :
- Xem ra ngươi không biết, mật thám Hà Đông hiện tại chia làm hai nhóm nhiệm vụ độc lập ... Ngươi cũng biết, không cùng nhiệm vụ không thể tùy tiện gặp mặt. Nhóm chúng ta theo dõi sứ đoàn, còn nhóm kia điều tra một vụ hạ độc.
"Ý, hình như không đúng." Lăng Phong thở ra, có lẽ Hoa An đang nhắc đến nhóm Chu Kinh.
Nghe Hoa An nhắc đến chữ "độc" vô cùng mẫn cảm, Lăng Phong không khỏi hiếu kỳ :
- Hạ độc?
Hoa An gật gật đầu :
- Tướng quân Bình Định Lưu Quang Thế bị trúng độc, triệu chứng đều y hệt Dương Diên Chiêu năm xưa ...
- Dương Diên Chiêu không phải bị ma nữ ám sát sao?
- Đó là dân chúng không biết đồn lung tung như thế mà thôi. Mặc dù quả thật có ma nữ gì đó xuất hiện, nhưng lúc đó Dương Diên Chiêu không hề hấn gì.
Lăng Phong bỗng nghĩ đến điều gì.
Dương gia, Lưu Quang Thế, ... đều là dòng dõi đại tướng. Mà Lâm gia gia hắn cũng là đại tướng ...
- Có biết độc kia là gì?
- Điều này ta không biết, vì là nhiệm vụ của nhóm khác.
Hoa An có vẻ không muốn nhắc đến nhóm còn lại, lại nói :
- Mà vì sao ngươi không để lại ký hiệu liên lạc gì vậy?
- Ờ, vì ta hơi quá tự tin, không nghĩ nhiều cao thủ như vậy.
Hoa An gật gật đầu, dở bỏ nghi ngờ. Gã vạn lần cũng không nghĩ đến, Lăng Phong muốn lấy làm của riêng.
Lăng Phong vờ vuốt cằm, nói :
- Có điều ta vẫn không hiểu, cấp trên vì sao muốn cướp lại cái hộp kia?
Hoa An kỳ quái hỏi :
- Ngươi không biết?
- Hềhề, ta là người theo chủ nghĩa hành động.
Hoa An không hiểu "chủ nghĩa hành động" là cái quái thai gì, nói :
- Chiếc hộp đó có liên quan đến Vệ Thần phi.
- Vệ Thần phi?
Chuyện Vệ phi Lăng Phong chỉ nghe phong phanh.
- Chờ chút, nếu liên quan đến Vệ Thần phi, thì cũng là tranh đấu trong Hoàng cung, vì sao lôi kéo cả võ lâm lẫn người Kim vào cuộc?
- Điều này ta không rõ. Dù sao cùng một chuyện không thiếu tam sao thất bản. Ở trong tay chúng ta dính dáng đến Vệ phi. Trong tay người khác lại thành bí mật Đại Tống cũng không chừng.
Lăng Phong gật đầu tán đồng. Cái hộp này lúc thì tàng bảo đồ, lúc thì bí kíp, lúc thì kinh thư, Lăng Phong nghe đến hỗn loạn.
Hoa An xem ra lâu nay không được tán phét, không chờ Lăng Phong hỏi đã nói :
- Thế nhưng võ lâm nhúng tay thì có thể lý giải. Nghe nói Vệ Thần phi xuất thân là đệ tử môn phái Tây Vực. Quan Gia lúc còn chưa lên ngôi, tuổi trẻ phong lưu, trong lúc ngao du thiên hạ mà gặp gỡ Vệ cô nương thanh thuần xinh đẹp, nhất kiến chung tình, đem luôn về cung âu yếm. Chậc chậc ...
- Hoa ca, nói vào trọng điểm giùm ...
- Khụ, đồn thổi nói Vệ phi chính là nội gian của Tây Vực, chủ ý quyến rũ Quan Gia. Vào cung xong lợi dụng quyền lực trong tay, âm thầm thu thập bảo đồ kho báu khắp nơi, muốn tiếp tay cho phản loạn. Có lẽ chính vì chuyện này mà Vệ phi bị phế.
Hoa An nói đến đây vươn vai ngáp một cái, nói :
- Nhưng cũng có thể tẩt cả đều do phe đối nghịch với Vệ phi thêu dệt nên. Mà kệ đi, mấy chuyện này đều sẽ có người đi quản. Nhiệm vụ của chúng ta là đoạt lại đồ nộp lên trên mà thôi. Chờ trời sáng sẽ có người đến bàn giao, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi.
- Bàn giao?
"Đồ ông khổ công cướp được, bàn là bàn thế nào nha?"
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 302 : Ngươi mà là mật thám?
Lăng Phong lăn qua lăn lại không ngủ được.
Hắn tuy tin tưởng Hoa An Vương Bát là người của Mật Thám ty, nhưng lại đang đấu tranh tư tưởng một vấn đề khác.
Hắn không muốn bàn giao bảo hạp.
Nói trắng ra là, Phong ca nổi lòng tham.
Dù sao, Lăng Phong chưa bao giờ nhận mình là chính nhân quân tử, càng không trung quân ái quốc. Hắn sẽ không vì nhiệm vụ mà hy sinh, càng sẽ không vì nhiệm vụ mà phục tùng. Lăng Phong ngay từ đầu xác định, làm mật thám là vì tiền, tiếp đó là vì tin tức bí ẩn trong thiên hạ, chứ không phải vì triều đình hay Hoàng đế.
Mà đã vì tiền, thì kia là mảnh tàng bảo đồ nha, rất có sức hút đó.
"Hay là ôm đồ bỏ trốn?"
Hoa An và Vương Bát, tuy có chút bản lĩnh thám thính, nhưng võ công không đáng bao nhiêu. Lăng Phong muốn âm thầm bỏ đi hoàn toàn không sợ đối phương đuổi được.
Nhưng làm vậy đồng nghĩa chính thức quay lưng với Mật Thám ty, tự đẩy mình vào thế cùng đường. Lúc đó, hắn sang Hà Bắc sẽ bị Triệu Hanh truy sát, chạy sang Kim coi bộ cũng bị Thiên Nhẫn giáo tìm giết, trở về Tống cũng khó có thể an ổn.
Đêm nay đụng đủ loại thế lực, đã từng nghĩ đến khả năng bản thân sẽ thành ve sầu, để kẻ khác làm chim sẻ đứng sau hưởng lợi. Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, Lăng Phong vạn vạn không nghĩ đến, con chim sẻ kia lại chính là Mật Thám ty.
Nếu đối phương là Toàn Chân, là Thiên Nhẫn, thậm chí Thiên hạ đệ nhất bang Cái bang, cho dù đệ tử khắp nơi trong thiên hạ, Lăng Phong vẫn có thể làm liều đối nghịch.
Nhưng đây là Mật Thám ty, bản chất hoàn toàn bất đồng. Mật Thám ty vừa là FBI, vừa là CIA, vừa thu thập tình báo như NSA. Con chim sẻ này, khác hẳn những con chim khác.
Đừng tưởng cứ võ công cao thì sẽ tự do tự tại, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Thử nghĩ đi đến đâu cũng có đầy những tên "gõ mõ cầm canh" như Hoa An ẩn mình để mắt, nhắn một tiếng sẽ có quan binh tìm đến, Lăng Phong có là đệ nhất cao thủ cũng thấy khó chịu, huống hồ hắn không phải.
"Giết hai người này rồi bỏ trốn?"
Cũng không ổn, chẳng phải nói sớm mai sẽ có người tiếp ứng sao? Nói vậy muốn giết phải giết hết một lúc. Lăng Phong lâu nay cũng chưa giết oan ai bao giờ, hắn không tâm ngoan thủ lạt đến vậy. Hơn nữa, mặc dù Hoa An không nói, nhưng Lăng Phong đoán ở đây không chỉ có Hoa An và Vương Bát là mật thám, không loại trừ đám tiểu nhị ngoài kia toàn bộ đều là mật thám.
Hay học theo các anh hùng xuyên không khác, cướp đồ xong lên núi làm luôn sơn tặc, tiện thể dựng cờ tạo phản? Lúc đó mặc kệ cái gì mật thám theo đuôi, Phong ca chấp tất. Chỉ là, ngay cả cờ màu gì Lăng Phong còn chưa bao giờ nghĩ đến.
Trọng yếu nhất, trong cái hộp này có cái gì còn không chắc, tự nhiên nghĩ đến phong hiểm làm gì chứ?
Lăng Phong không nhịn được lòng hiếu kỳ.
"Mất công mấy tháng ở Thái Nguyên, ông mở ra xem trước. Xem chút thôi, không chết được đi."
Nghe nói là đồ của Vệ Thần phi? Rút cục bên trong ngoài mảnh bảo đồ còn gì không? Đừng nói là một bộ đồ lót hàng hiệu đi, lúc đó Phong ca sẽ chân chính tạo phản.
...
Lăng Phong âm thầm lách ra ngoài, chọn lấy một chỗ kín đáo, từ từ rút hộp bạc ra. Từ đầu cướp xong chỉ lo chạy, cũng chưa kịp xem qua.
Quanh hộp bị niêm phong bằng một mảnh giấy, trên đó ghi nguệch ngoạc gì đó, trời quá tối không thể nhìn rõ.
Lăng Phong là người có nguyên tắc, xài cái gì cũng phải xem hướng dẫn sử dụng cho cẩn thận.
Hắn len lén thò đầu ra ngoài, mượn ánh trăng đọc cho bằng được dòng chữ kia.
Chỉ thấy trên đó ghi :
"Kẻ nào mở cái hộp này ra cả nhà chết thảm."
"Vl~" Lăng Phong suýt nữa chúi đầu xuống đất.
Nhưng vấn đề không chỉ ở đó.
Chiếc hộp này kích cỡ chỉ lớn hơn bàn tay người một chút. Tuy bề ngoài được mạ bạc hút mắt, nhưng không chút hoa văn hình thù nào.
Điều đặc biệt, không hề có khóa.
Thậm chí, không thấy bất kỳ cái khe nào, không thể phân biệt được đâu là nắp, đâu là thân. Trên dưới trái phải trước sau, 6 mặt đều bằng phẳng như nhau. Lăng Phong nhìn tới nhìn lui còn tưởng đang cầm một khối đá trong tay. Nếu không phải hắn luôn mang trong người, đi vệ sinh cũng chưa từng bỏ ra ngoài, có khi còn đổ cho bị ai đánh tráo.
"Cái hộp này, mở kiểu gì?"
Lăng Phong vò đầu bứt tai.
Hắn thử đủ kiểu, hết chém đến chưởng, chỉ thiếu đem thuốc nổ tới phá.
Sau cùng, nghĩ đến Bát Mỹ Đồ lần trước, Lăng Phong liền thi triển thần lực.
Quả nhiên, khi thần lực vừa bao lấy chiếc hộp nọ, dị biến liền phát sinh.
"Phừng"
Lăng Phong như bị ai đó gõ vào đầu, trước mắt hoa lên, cả người đột nhiên muốn bay.
Lăng Phong thấy mình lạc vào một không gian kỳ quái, không trên không dưới, ánh sáng màu trắng nhu hòa bao phủ khôngg gian, nhưng không rõ từ đâu mà có.
Trước mắt hắn là muôn vàn những mảnh vỡ lớn nhỏ đủ hình thù kích cỡ đang xoay tròn, trải dài đến vô tận. Trên những mảnh vỡ như thủy tinh kia là những hình ảnh chuyển động liên hồi. Giống như mỗi mãnh vỡ là một thước phim ngắn.
Cảnh tượng này, dường như hắn từng gặp qua.
"Đúng rồi. Tâm cảnh?"
Lần trọng thương ở Triều gia trang, Lăng Phong từng rơi vào tâm cảnh của chính mình. Ở đó hắn cũng bắt gặp những mảnh vỡ ký ức như thế này, sau đó còn đấu với một tia thần thức của Cố lão.
Chỉ là tình huống lần này khá bất đồng. Những mảnh vỡ trước mắt, Lăng Phong hoàn toàn xa lạ.
Tâm cảnh vì sao lại kích hoạt?
Theo Lăng Phong nhớ, chỉ khi có thần lực cực mạnh đột nhập, tâm cảnh mới hiện ra chống đỡ ...
"Của ai?"
Bỗng hắn nhìn thấy một mảnh vỡ ở phía góc trái, trên đó có cảnh lễ nghi vô cùng hoành tráng, dường như là cảnh trong Hoàng cung.
"Vệ Thần phi?”
Chờ chút, chẳng phải thần lực phải có thực thân đâu đó sao? Bà ta đâu có ở đây?
Không gian bỗng nhiên "lạo xạo", mọi thứ có xu hướng méo mó gãy khúc, xem chừng tất cả sắp đổ vỡ.
Lăng Phong biết mình không còn thời gian, hắn vội nhìn lấy vài hình ảnh. Tuy hắn không rõ nội dung ý nghĩa của chúng, nhưng vẫn cố nhớ hết vào trong đầu, không chừng sau này sẽ có ích.
Lăng Phong cứ mơ màng như vậy một lúc. Khi hắn thanh tỉnh lại, không khỏi rùng mình sợ hãi.
Vừa rồi rơi vào mộng cảnh, thân thể hoàn toàn vô thức. Nếu có ai đó phát hiện làm gì đó với thân thể thực của hắn, Lăng Phong hoàn toàn không biết gì cả. Hơn nữa, vừa rồi không hề phân biệt được thời gian dài hay ngắn, chỉ e trời đã sáng.
"Phù, vẫn đang tối đen."
Lăng Phong thở dài nhẹ nhõm. Dường như thời gian vẫn chưa trôi qua bao lâu.
Dù sao cũng không giải thích trọn vẹn được chuyện vừa rồi, Lăng Phong đành bỏ qua.
Hắn nhìn lại, đã thấy chiếc hộp bạc trước mắt mở ra tự lúc nào. Bên trong có vài thứ trang sức, và một tờ giấy ố vàng cuộn tròn.
"Đây rồi.” Lăng Phong suýt nữa cười thành tiếng.
Khi hắn vừa cầm tờ giấy ra ngoài ...
"Cộp"
Chiếc hộp đột ngột đóng lại. Khe hở giữa nắp hộp và thân hộp tự động liền với nhau, không để lại chút vết tích nào.
Đây là loại hộp thần kỳ gì? Lăng Phong hoàn toàn không nghĩ mấy thứ đồ chơi này còn có ở thời cổ đại, cứ tưởng chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng.
Đáng tiếc, chiếc hộp kia chân chính thành cục đá, không có chút phản ứng nào nữa.
Chỗ trang sức kia, đươc cất giấu trong cái hộp kỳ bí như vậy, liệu có ý nghĩa gì khác hay không?
...
Trời tờ mờ sáng.
Đêm qua Thái Nguyên có thời sự nóng hổi.
Sứ đoàn ngoại giao Kim Quốc bị thế lực phản động Tống quốc phá rối, nhân dân kinh hãi. May mắn là trưởng đoàn ngoại giao Kim quốc không bị thương. Sáng sớm hôm nay, đich thân Tấn Vương Triệu Đán cùng Điện tiền Thái úy Cao Cầu đã đến tận khách lâu gặp mặt xoa dịu. Người phát ngôn Tống quốc cho biết, trong thời gian ngắn nhất sẽ truy bắt hung thủ quy án.
Yên Vũ lâu.
"Cộc cộc"
- Là ai nha? Mới sáng sớm còn chưa đến giờ mở cửa đâu ...
- Vậy thì đúng rồi, là ta mời đến. Cứ cho bọn họ vào đi.
Tiểu Bao không tình nguyện mở cửa lớn, miệng vẫn lầm bầm chửi thầm. Đám người này còn nói cái gì thầy phong thủy, ngay cả tay áo cũng xắn hết lên, bộ dàng rõ ràng đầu trộm đuôi cướp.
- Đạo trưởng, mời vào ...
Hoa An hồ hởi, rồi lại lên mặt :
- Ngươi, ngươi nữa. Làm nhanh, đợi Đại tiểu thư đến còn chưa sạch, lại "tái cơ cấu nhân sự gì" đó, các ngươi đi chùi nhà xí cũng đừng trách ta.
Hoa An phân phó vài câu rồi dẫn đám thầy phong thủy vòng ra dãy nhà sau.
Đám tiểu nhị vâng dạ chúi mũi lau bàn ghế, trong bụng rất không phục, chẳng phải Hoa An cũng nhờ tiểu thư cơ cấu mà thành trướng phòng sao? Bọn chúng còn hy vọng tiểu thư "tái cơ cấu" mới đúng.
- Đạo trưởng, không biết ngài thấy phong thủy chỗ này thế nào?
Thầy phong thủy vờ vuốt râu, nói một câu chẳng hề liên quan :
- Tệ hại. Đêm qua bổn tiên mệt bở hơi tai, rút cục bị người khác đoạt mất bảo vật.
- Đạo trưởng đừng lo, bảo vật đã về tay ta.
- Ồ?
Hai người ghé tai nói nhỏ gì đó, thầy phong thủy nghe xong liền phẩy quạt nhíu mày.
Đến trước cửa phòng, Hoa An gõ gõ nhẹ nói :
- Chủ sự, người đến rồi.
Lăng Phong đêm qua ngủ không đủ. Hắn đang sửng sốt, giọng nói bên ngòai hắn dùng thần lực cũng nghe thấy, thậm chí còn thấy quen tai.
Hắn cầm theo tách trà nóng mở cửa nhìn ra.
Vừa nhìn thấy bộ dáng mấy người kia, hai mắt liền mở to như hai quả trứng gà, nhịn không nổi phun toàn bộ trà trong miệng ra ngoài.
Có lẽ được Hoa An ngầm đánh mắt thông báo, đối phương cũng đồng thời nhìn về phía Lăng Phong, thái độ cũng không khác Lăng Phong là bao, trợn mắt há mồm.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 303 : Tố chất mật thám
Hậu viện.
Lăng Phong lâu nay vẫn nghĩ, làm "điệp viên 007" thì chí ít cũng phải có văn hóa có tố chất như hắn mới được, chẳng ngờ ...
Liếc nhìn mấy kẻ mới đến, Lăng Phong không khỏi khều khều Hoa An :
- Này, ngươi chắc chắn không nhầm lẫn gì chứ?
- Đương nhiên.Nếu ta không nhầm, các ngươi còn quen biết nhau.
- Chính vì quen biết nên ta mới nghi ngờ đó ...
Lăng Phong giọng mũi lầm bầm.
Đám "nằm vùng" Hoa An dẫn tới Lăng Phong còn tưởng thần thánh phương nào. Hoàn toàn không thể ngờ đến lại chính là ... Ngũ Thử.
Chẳng qua không thể không nói, đám này làm mật thám ở ngay cạnh bấy lâu mà Lăng Phong hoàn toàn không phát hiện, kể ra khả năng nghiệp vụ cũng không tệ.
"Thầy phong thủy" Bạch Ngọc Đường thong thả ngồi xuống ghế, một tay tự rót trà lạnh nhạt nói :
- Ài, nếu biết ngươi chính là Chủ sự lần này, bọn ta cũng không mất công bày vẽ kế hoạch dẫn dụ lắm như vậy. Thật là mất công ...
Lăng Phong quay người khinh bỉ :
- Bốc phét, nếu biết trước ta là chủ sự, Ngũ Thử các ngươi không tránh xa mới là lạ đó.
Bạch Ngọc Đường nhìn Lăng Phong cười thâm ý, rồi lại nghiêm nghị nói nhỏ :
- "Chủ sự đại nhân", đồ vật trong tay chúng ta rồi, lấy ra xem chút cái nhỉ?
Lăng Phong tỉnh như sáo :
- Đồ gì ở trong tay ta?
- Đêm qua ngươi chộp đồ vật rồi bỏ chạy, báo hại anh em chúng ta phải khổ công đoạn hậu giúp, giờ muốn nuốt một mình sao?
- Cái hộp đó to bằng cả bàn tay, đương nhiên ta không điên đi nuốt ...
Hoa An nghe thấp thoáng hai vị đại thần cứ đòi "nuốt này nuột nọ", phát hoảng chen ngang :
- Từ từ, ai cũng không được nuốt. Đây là nhiệm vụ, lấy được phải giao cho Tổng bộ ngay ...
Bạch Ngọc Đường không cho là đúng nói :
- Lão Hoa, xem một chút thì đã làm sao chứ? Ở đây chỉ có 5 huynh đệ bọn ta, có ngươi và Vương Bát, có thêm Lăng Chủ sự, tính ra cũng chỉ 8 người biết thôi ...
"Hừ, mở được Bát Mỹ đồ, không có lý nào không mở được nó chứ? Nhất định có trá."
Lăng Phong bằng thần lực lờ mờ nghe thấy câu kia, không khỏi thấy kỳ quái. Bát Mỹ Đồ và bảo hạp có liên quan đến nhau sao? Chẳng phải một cái là di vật thời Minh, một cái là của Vệ Thần phi?
Nghĩ vậy liền vờ hỏi dò :
- Cái Bát Mỹ Đồ kia, xem ra nhà ngươi giấu Tổng bộ làm ăn riêng đúng không?
Bạch Ngọc Đường bị chọc trúng tim đen, đỏ mặt cười gượng :
- Hềhề, đợt đó anh em có chút ngứa nghề ấy mà. Mà, bây giờ tranh cũng đâu có trong tay ta, không thể truy cứu ...
Kỳ thực, nếu biết Lăng Phong cũng là mật thám, Bạch Ngọc Đường sẽ không dại mà đưa Bát Mỳ đồ ra. Bát Mỹ Đồ là vật của Vương gia, Bạch gia làm nhân viên tình báo lại đi chôm đồ của thành viên Bộ Chính trị, để lộ là xong phim ngay. Còn may là rơi vào tay Phong ca cá mè một lứa, nếu là Hoa An, Bạch Ngọc Đường có lẽ đã bị lôi về Trường An chịu án.
- Ngươi cũng đừng tưởng ta không biết Bát Mỹ Đồ là gì. Cẩm Mao Thử ta vì nó lăn lộn suốt 5 năm, biết thừa đó là bản đồ bát mạch kỳ kinh. Mặc dù nói đả thông đủ 8 mạch là tuyệt học các đại môn phái mới có, nhưng chợ đen ngay cả Hàng Long Chưởng của Cái bang còn bán, nói gì bát mạch đồ chứ. Ta chẳng qua ...
Lăng Phong chen miệng cười nhạo :
- Chẳng qua không phải cái nào cũng chính xác như Bát Mỹ đồ đúng không?
Bạch Ngọc Đường cười gương :
- Ài, Bát Mỹ đồ đó, phải người có cơ duyên mới đọc được.
"Xem ra đang nói đến thần lực đi?"
Bạch Ngọc Đường đưa mắt dò xét ý tứ của Lăng Phong, có lẽ đoán ra Lăng Phong đang nghĩ gì, gã lập tức phủ nhận :
- Chỉ có thần lực không không đủ.
- Ồ?
Lăng Phong lúc này mới nghiêm túc.
- Bổn Thử vì muốn mở Bát Mỹ Đồ ra, từng dạo khắp thiên hạ, cũng học được một ít da lông thần pháp, nhưng căn bản không có nửa điểm tác dụng. Sau cùng gặp được một vị cao nhân trên Hoa Sơn, người đó nói không chỉ cần thần lực, còn phải có duyên, bằng không ông ta cũng đã ra tay cướp.
Lăng Phong trầm ngâm, thực ra Cố lão từng nói đếnn chuyện này, nó liên quan đến tướng hồn.
Bạch Ngọc Đường lại nói :
- Trở lại chuyện cũ. Ngươi là chủ sự chắc đã biết, trong đó là mảnh tàng bảo đồ. Nhưng ta lại có thể chắc chắn, ngươi không biết nó nhiều bằng bổn Thử.
- So what?
Lăng Phong xòe tay.
Thấy không kích được Lăng Phong, mà Hoa An bên kia đã sắp giao hàng, Bạch Ngọc Đường đành nói gấp :
- Cái kho báu Chu Công này, võ lâm đã lùng sục mấy trăm năm nay. Thậm chí còn có hẳn lời sấm, ai có nó sẽ thống nhất thiên hạ gì đó ...
...
Lăng mộ Hoàng thất nhà Minh thực ra không quá bí ẩn. Thư khố Mật Thám ty đều lưu giữ nhiều tài liệu liên quan, Lăng Phong từng đọc qua.
Chu Lệ và Chu Xán xây dựng triều Minh. Nhưng Chu Lệ vì lý do nào đó, không hề phục anh trai, chờ Chu Xán vừa chết thì ngay lập tức cướp ngôi, tâm ý muốn làm khai quốc Hoàng đế.
Để thực hiện điều này, sau khi lên ngôi Chu Lệ ngoài việc cải tổ toàn bộ, ông ta thậm chí xây lại kinh đô.
Lên ngôi vài năm, Chu Lệ chọn nơi có long mạch tốt để xây lăng mộ cho mình, hy vọng triều đại kéo dài mãi mãi. Kể từ đó về sau, tận khi nhà Minh diệt vong, các đời Hoàng đế triều Minh cứ nối tiếp xây lăng vào quanh vị trí này, tạo thành quần thể “Thập Tam Lăng”.
Vị trí các lăng trong Thập Tam lăng đều được ghi chép lại. Bởi vậy ngay khi nhà Minh sụp đổ, khu lăng tẩm này nhanh chóng bị quấy rối, lần lượt qua tay Ngũ Đại rồi đến nhà Liêu.
Trong số các lăng chưa bị động vào, giới đào mộ trộm thèm thuồng nhất hai cái, một là Hiến Lăng của Chu Xán, hai là Càn Lăng của Chu Lệ. Hai người là khai quốc Hoàng đế, kho báu chôn cất theo chắc chắn không thể định lượng.
Nói thêm, trước khi nhà Tống thống nhất Trung nguyên, 16 châu Yên Vân đã thuộc nhà Liêu, người Tống suốt bao năm cứ năm lần bảy lượt muốn đòi 16 châu này về, ngoài miệng lấy đủ loại lý do, thực chất có lẽ cũng vì chỗ Thập Tam lăng này.
Chu Lệ chết sau Chu Xán hơn chục năm, hơn thế ông ta luôn muốn xóa bỏ hình ảnh của Chu Xán, bởi vậy lăng mộ của Chu Xán không hề có trong Thập Tam Lăng. Thậm chí 2 chữ "Hiến Lăng” cũng là do sử gia viết ra cho đủ danh sách, chứ cụ thể vị trí và mô tả thì hoàn toàn bị bỏ ngỏ.
Giới trộm mộ đồn nhau rằng, Hiến Lăng của Chu Xán không chỉ không nằm ở Thập Tam Lăng, mà còn ở một nơi biệt lập cách rất xa Yên Vân, thậm chí tận trong nội địa Trung nguyên. Trong đó bị nghi ngờ nhiều nhất là khu Sơn Đông, vì đó là quê hương ông ta.
...
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đã sắp khô cổ họng :
- Mấy năm nay tin đồn về mảnh tàng bảo đồ xuất hiện rất nhiều, chẳng qua hầu hết là giả, do chính Mật Thám ty bịa ra. Đại khái xem xem hiện tại ai mạnh ai yếu, ai liên minh với ai, có thế lực nào mới nổi hay không ...
Lăng Phong chặn ngang :
- Cho nên ngươi mới gia nhập Mật Thám ty?
Chẳng trách một tên chuyên trộm vặt như Bạch Ngọc Đường lại thành mật thám. Hóa ra thằng nhãi này vờ "cải tà quy chính", lấy công làm tư.
Tính ra thì, Phong ca cũng có tâm này.
Bạch Ngọc Đường ho khan :
- Ờ ... trọng yếu không phải ở đó. Trọng yếu là, mặc dù đa phần là tin giả, nhưng về cơ bản cái tấm bảo đồ kia là có thật.
- Bản đồ đường đến kho báu?
- Không phải "đến", mà là "trong". Một tấm địa đồ. Dù sao lăng mộ không có dễ vào như vậy. Nghe nói bên trong là trùng trùng cạm bẫy, không có địa đồ hướng dẫn, cho dù biết rõ vị trí cứ thế đi bừa vào đều chết không toàn thây.
Lăng Phong vờ trầm tư hỏi :
- Nếu là địa đồ không phải đạo đồ, vậy cho dù có ghép xong lại chẳng biết nó nằm ở đâu, làm sao mà tìm?
- Cái này ... ta đã nghĩ đến. Chỉ cần ghép xong, bằng vào trí thông minh của ta và ngươi chẳng lẽ không đoán ra được? Biết đâu trong một mảnh nào đó ghi luôn địa điểm thì sao? Dù sao chỉ cần vài chữ là đã biết địa danh rồi.
"Vl lạc quan. Mà thôi ... cũng được đi."
Lăng Phong há mồm, vốn hắn đã có một vị trí, Vĩnh Lạc. Cho nên vụ kho báu này đúng là có không ít khả năng thành công.
Lăng Phong tiếp tục giả vờ câu tin :
- Có điều nếu nó có đến 9 tấm, cứ một tấm vài năm, vị chi những 30 năm, tính ra 50 tuổi mới gom đủ. Đánh được một tấm đã suýt chết rồi, ta nghĩ vẫn là nên an ổn làm đại hiệp phong lưu thì hơn.
- Cũng không nhất thiết phải tìm đủ. Chỉ cần tìm được tầm 3 4 mảnh, nhìn một cái rồi đoán tổng thể là được. Mà ngươi nghĩ xem, vì sao đến người Kim cũng nhảy vào? Xem ra chúng cũng đã biết về cái kho báu này. Vụ này toàn thế lực lớn tham gia, ta với ngươi mà nẫng được, chẳng phải nâng cao địa vị bản thân lên sao?
Ngay lúc Lăng Phong định nói gì đó, bỗng ...
"Soạt"
"Á"
Còn chưa kịp nói hết câu, đã bị cảnh tượng phía xa làm cho chấn động.
Chỉ thấy Hoa An cùng trung niên truyền tin kia, lúc này đều đã thân thể tím tái gục nửa người ra cửa sổ, đằng sau còn thấp thoáng bóng đen di độngg.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 304 : Tân bằng hữu
Lăng Phong phóng tới hiện trường thì có vẻ đã muộn.
Bóng đen kia đã biến mất không dấu vết, ba người Lư Phương Từ Khánh Tưởng Bình đành chia nhau tản ra tìm kiếm, Lăng Phong Bạch Ngọc Đường và Lôi Trấn vội tiếp cận Hoa An đang hấp hối.
- Hoa An, nhận ra ai làm không?
- Chủ sự, huynh đệ ... nhiệm vụ ... ta không ... ngươi phải ...
- Này, từ từ ...
Lăng Phong hốt hoảng, phi thăng nhanh như vậy?
Theo tình tiết thông thường, thì phải tay ôm ngực miệng rỉ máu, trăn trối một bài xấp xỉ 3 lít nước bọt, ngẫu nhiên để lộ ra vài âm mưu kinh thiên động địa mới chết được chứ?
Quan trọng là, sổ tiết kiệm gửi ở ngân hàng nào còn chưa có nói nha? Hơn nữa sao không gửi gắm vợ con, lại gửi gắm huynh đệ? Có điều nhìn tướng mạo Hoa An như vậy, vợ hắn dù có chắc cũng là đại thẩm mặt rổ nào đó, thôi bỏ đi thì hơn.
Hoa An chỉ kịp thều thào vài chữ rồi tắt thở. Hai con mắt của gã trước lúc chết cứ nhìn chằm chằm vào thắt lưng Lăng Phong, trong ánh mắt là chút gì đó tiếc hận.
Lăng Phong đương nhiên gặp chuyện giết chóc không ít lần, nhưng đa phần đều đáng chết, hoặc không chút liên quan đến hắn.
Lăng Phong gặp Hoa An chưa đầy một ngày, cảm giác người này có chút thật thà, thậm chí ngốc nghếch. Bù lại cũng rất trung thành tận tụy, hoàn toàn trái ngược Lăng Phong. Hoa An cả đời phục vụ Mật Thám ty, ngay cả đến lúc chết điều đầu tiên muốn nói cũng là nhiệm vụ.
Kể ra một người vừa rồi còn cười nói với mình, giờ đã chết ngay trước mắt, nói thế nào cũng khó mà tiếp thu ngay được. Với người đến từ thiên đường văn minh mà nói, cứ cứ đánh đánh giết giết, mãi vẫn không quen. Sao tất cả không dắt nhau ra nhà hàng làm bữa cơm hữu nghị. Sau đó anh em dắt nhau đi karaoke mát-xa một chút, trên tinh thần hữu nghị hợp tác, có chuyện gì mà không bàn được đâu chứ?
Lăng Phong đưa tay vuốt đôi mắt trừng trừng của Hoa An, chỉ biết thở dài nói :
- Lão Hoa, yên tâm mà đi. Bọn ta sẽ lo hậu sự giúp ngươi ...
Bạch Ngọc Đường lại gần an ủi :
- Làm sao kích động như vậy? Làm nghề này là vậy, ngươi không cần đau buồn ...
- Ý ta là, hấp hối thì nói từ ngữ trọng điểm đi, bám sát keyword một chút. Nói toàn từ vô nghĩa ... A, sao ngươi vẫn không chịu nhắm mắt nha? Mau nhắm!
Bạch Ngọc Đường suýt chút úp sấp.
Nhìn xung quanh chốc lát. Đây là một căn nhà vô cùng tồi tàn, vị trí lại nằm trong con hẻm sâu, lúc này xung quanh hoàn toàn không có người qua lại. Bên trong mạng nhện giăng ở khắp nơi, nền đất phủ một lớp bụi dày, xem ra đã lâu không người đến. Nhìn những dấu vết trên mặt đất mà phán đoán, Lăng Phong phát hiện ngoài dấu chân Hoa An và người đưa tin nọ, hoàn toàn không có kẻ thứ ba. Kẻ địch ra tay bằng cách nào?
Ám khí? Hạ độc?
Bạch Ngọc Đường đã tiến vào trong, gã săm soi trên cổ Hoa An một lúc trầm ngâm nói :
- Đây là vết thương từ phi châm, nhìn dấu vết này chỉ e là danh gia làm ra ...
Lăng Phong nhìn lại, lần này mới nhìn ra một cái chấm đỏ bé tẹo trên cổ Hoa An, vừa rồi không để ý. Bạch Ngọc Đường là cao thủ chơi ám khí, lại chuyên điểm huyệt từ xa, xem ra cũng có chút kiến thức.
Lôi Trấn khoanh tay đứng ngoài cửa ra nhàn nhạt nói :
- Danh gia dùng châm? Không lẽ là tên kia?
- Tên nào?
- Đêm qua chúng ta cũng gặp hắn rồi đó thôi. Hắn ta dùng là thủ pháp của Thẩm gia. Kẻ này khinh công không kém Từ Khánh, nhưng về thủ pháp ám khí thì còn lâu mới bằng ta.
Lôi Trấn cũng dân chơi ám khí, có điều gã khinh thường mấy thứ bé tẹo kia. Lôi gia cuồng "lựu đạn", dân chơi hơn, đẳng cấp hơn.
Lăng Phong nhíu mày nhớ lại, đáng tiếc đêm qua quá hỗn loạn, vả lại nếu đã là người hắn không quen trừ phi đặt tên "oách xà lách" cỡ Trương Quân Bảo, còn đâu hắn cũng sẽ không để tâm.
Bạch Ngọc Đường sờ sờ vết thương trên cổ Hoa An lần nữa rồi nói :
- Thậm chí đến giờ vẫn chưa xuất huyết, thật lợi hại. Thiên hạ dùng châm đến trình độ này, có lẽ nào thực sự là Thẩm gia? Có điều Thẩm gia ở Giang Nam, chạy đến Hà Đông làm gì?
Lôi Trấn không cho là đúng :
- Vậy thì có sao? Chẳng phải gia gia đây ở tận Giang Nam cũng đến rồi đó thôi? Cái đám Thẩm gia đó, ta khinh.
Nghe giọng điệu của Lôi Trấn, xem ra Lôi Thẩm hai nhà quan hệ cũng không tốt cho lắm.
Võ lâm có vài nhà chơi ám khí, Lôi gia chuyên phi đạn, Thẩm gia chuyên phi châm, Đạo gia chuyên phi thăng. Riêng Đường môn là anh cả, thứ gì cũng sờ vào.
Lăng Phong đột ngột nhớ lại vài lời Hoa An trước khi đi, hỏi :
- Giờ làm gì tiếp? Mà ta nhớ lão Hoa nói sẽ giao cho một đám Chu Kinh nào đó, vừa rồi ...
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu kỳ quái :
- Ngươi không biết Chu Kinh?
- Làm gì nhìn ta như vậy? Bổn sứ là đặc phái viên từ kinh thành đến, nắm trong tay toàn là đại sự, ba cái tranh chấp lặt vặt của các ngươi ta làm sao mà biết hết?
Bạch Ngọc Đường cũng không rảnh truy cứu, nói :
- Chu Kinh chính là Đô mật sứ ở đây.
- Nói vậy chẳng phải là quản lý của các ngươi đó sao?
- Nếu ngươi nghi ngờ, ta có thể nói không phải. Chu Kinh tuy đáng ghét một chút, nhưng rất trung thành ...
Lăng Phong vuốt mũi.
Hắn chạy tới Thái Nguyên, thế nhưng bỏ qua luôn Đô mật sứ, có phải hay không sẽ gây hiềm khích? Kệ, hắn cũng không có dự định thăng tiến bản thân trong Mật Thám ty, dù sao chỉ đánh thuê kiếm cơm mà thôi.
Nói ra, cơ cấu của Mật Thám ty cũng khá phức tạp. Ví như Đô Mật sứ kinh thành Mã Đại và Tổ trưởng các tổ như Nguyệt Dung Thạch Sơn vậy, vai trò quyền hạn cứ chồng chéo lên nhau. Bình thường không phân biệt được ai cao hơn ai, chỉ khi có nhiệm vụ mới rõ ai sẽ quản ai mà thôi.
Bạch Ngọc Đường bỗng khều khều Lăng Phong :
- Này, hiện tại đã không còn ai nữa. Hỏi lần cuối, ngươi có lấy được gì không?
- Làm gì căng thẳng như vậy?
Bạch Ngọc Đường liếc mắt :
- Coi như Bổn Thử bày giá gốc một phen. Ta đang giữ trong tay một mảnh khác, ta còn biết mảnh tiếp theo sẽ xuất hiện ở đâu nữa. Nếu ngươi thực đã lấy được đồ bên trong thì ... làm ăn không?
- Làm ăn gì?
- Ngươi có thần lực, ta lại nắm tin tức bảo vật khắp thiên hạ. Chúng ta mà hợp tác vậy chẳng phải thiên hạ vô đối sao?
Lăng Phong chép miệng :
- Ta nói này lão Bạch, sao lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ăn trộm vậy?
Bạch Ngọc Đường trợn mắt nói to :
- Đương nhiên, năm đó bổn soái ra đời, chữ đầu tiên nói ra chính là "trộm", không biết sao?
Lăng Phong bĩu môi chê cười.
- Bổn Thử lăn lộn một thời gian, cũng có chút kinh nghiệm. Làm cái nghề lùng bảo vật này, cần nhất không phải bản lĩnh thông thiên triệt địa đâu, mà là "duyên phận". Từ khi gặp Phong lão huynh, ta liền nhận định, huynh chính là người có cái duyên phận đó. Kết hợp với cái duyên trời cho của ta mà nói ...
- Khụ, dẹp đi.
Vừa nghe đến hai chữ "duyên phận", Lăng Phong liền nổi ga gà. Lão già điên chuyên môn dùng từ này.
Bạch Ngọc Đường đứng dậy phẩy phẩy quạt, một bộ mắt nhìn trời như muốn chờ đón tương lai tươi sáng nói :
- Bổn Thử linh cảm sắp tới các mảnh còn lại sẽ đồng loạt xuất hiện. Ngươi không biết chứ, linh cảm của ta rất chuẩn đó. Bổn Thử có cảm giác, một thứ cảm giác rất kỳ diệu, giống như ông trời đã giao cho ta cái số mệnh này ...
Lăng Phong che miệng ho bừa.
Bạch Ngọc Đường vội sửa lời :
- Lần này ta hoàn toàn thật tâm đó. Dù lần này có được bảo đồ hay không, làm bằng hữu. Chân chính bằng hữu, thế nào?
Lăng Phong vuốt mũi nheo mắt liếc Bạch Ngọc Đường. Nhìn gã một lúc trên dưới trái phải, nhìn đến mức Bạch Ngọc Đường nổi cả da gà lên.
Lăng Phong rõ ràng, thằng nhãi này biết hắn có thần lực kỳ quái liên quan đến bí mật nên mới bám lấy, trong khi Lăng Phong lại thiếu nhất là thông tin. Có điều, kết bạn thì cũng được thôi, miễn sao đừng có chơi xấu nhau.
Nhìn đến khi tên kia sắp chịu không nổi, Lăng Phong mới bật ra một từ :
- OK!
Chỉ một lát sau.
- Được rồi "tân bằng hữu". Vậy cái mảnh ngươi cầm đâu, đưa ra ta xem thử.
- Không được.
- Làm sao? Để ta còn biết nó tròn méo ra sao nữa. Bằng không ta biết mình tìm cái gì đây?
- "Bằng hữu" đại nhân, ngươi sao khôn quá vậy? Bát Mỹ đồ ta cũng đưa cho ngươi rút cục mất trắng rồi. Cẩm Mao Thử ta cũng không ngu lần hai.
- Chẳng phải có đền bù rồi sao?
- Không tính, chuyện nào ra chuyện đó.
- Thế thì kết bằng hữu có ý nghĩa gì?
- Coi như ... tượng trưng, đánh dấu đó hàng năm làm lễ kỷ niệm.
Đúng lúc này, có tiếng ai đó gọi :
- Lăng huynh đệ, ngươi làm gì ở đây?
- Tiêu đại ca? Tần Quyền?
Chỉ thấy mấy người Tiêu Thiên Phóng Tần Quyền Lăng Hổ đều xuất hiện. Còn có hai mẹ con Văn Thành Bích cùng mấy người Đại Đao ở phía sau.
Văn Thành Bích vừa đến liền liếc mắt nhẹ nhàng nhìn Lăng Phong, ánh mắt như trách móc hắn.
"Từ từ, ta làm gì sai? Hay là vụ nửa đêm quần đùi vào phòng Thanh Vân?"
- Thành Bích, nàng cũng đến sao? Dạo này trời lạnh, phải chú ý bảo dưỡng thân thể chứ?
Văn Thành Bích nhíu đôi mi xinh đẹp, lời hắn ý gì? Nàng cũng không phải tiểu thư đài các, bảo dưỡng thân thể gì chứ? Lời của Lăng Phong Thành Bích đã quá quen, dám chắc luôn có ngụ ý đen tối gì đó, chẳng qua nàng dù trưởng thành bao nhiêu cũng không cách nào nghĩ ra.
Sáng nay nghe Tiêu Thiên Phóng nói Lăng Phong đêm qua bị truy sát, làm nàng trong lòng không yên, bỏ cả ăn sáng chạy đi tìm. Vừa rồi nhìn thấy hắn bình an vô sự, nàng mới an tâm phần nào.
Văn Thành Bích đưa tay che mũi ngăn bụi đất, rút cục nhẹ nhàng hỏi :
- Ngươi không sao chứ?
Lăng Phong cười gật đầu, cảm giác thật ấm áp.
Tần Quyền nhìn hai cái xác trong nhà, chép miệng :
- Tứ ca, làm sao để đến nông nổi này? Bị phát hiện làm chuyện xấu ra tay giết người diệt khẩu à?
- Tào lao vớ vẩn, bọn ta đang điều tra án mạng.
- Haha, huynh đi điều tra?
Lăng Phong liếc mắt khinh bỉ :
- Ngươi cười cái gì? Muốn hay không ta nói cho Thanh Vân biết chuyện tình của ngươi và Lý Sư Sư?
- Khụ khụ ...
Bạch Ngọc Đường đang săm soi vết thương hai mắt tỏa sáng đứng phắt dậy :
- Từ từ, cái kia Lý Sư Sư là vị nào Lý Sư Sư? Phải chăng ... là vị tình nhân bí mật của Quan Gia? Tần huynh đệ, đúng là chân nhân bất lộ tướng. Không biết ta đã giới thiệu chưa nhỉ? Cẩm Mao Thử ta cả đời làm trộm, tâm đắc nhất chính là "thâu hương" đó. Đồ của Quan Gia ta lấy không ít rồi, chỉ có ...
Lăng Phong mặc kệ hai tên kia dan díu dắt nhau ra góc, hắn nhìn sang Tiêu Thiên Phóng.
Tiêu Thiên Phóng nhíu mày quan sát xung quanh, cũng không đợi Lăng Phong hỏi thăm đã nói :
- Ta theo chân mấy tên U Linh sơn trang, không ngờ đến đây thì mất dấu.
"Chờ chút, không dưng đều tụ cả ở cái miếu đổ nát này? Có gì đó hơi ... bất thường thì phải?"
Quả nhiên ...
- Người bên trong mau khoanh tay chịu trói, bản quan sẽ tha cho một đường sống.
Lăng Phong ló mắt nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy "râu hùm hàm én mày ngài" Triểu Bộ đầu Triển Chiêu, mắt lé chỉ thiên, dẫn theo một dàn mấy chục tên quan sai đã vây kín con hẻm.
- A đù, bị thằng nào mật báo, cảnh sát hình sự bao vây?