Đối mặt với ánh mắt chờ đợi của Trần Kiếm Thần, Khánh Vân chỉ khẽ mỉm cười, chắp tay lại, nói: "Thật không may, gần đây bần đạo có chuyện quan trọng khác muốn làm, sợ là không có cách nào đi bắt yêu."
Trần Kiếm Thần sửng sốt, lập tức cuống lên —— hắn cũng không hoàn toàn sốt sắng vì Vương Phục , Vương Phục háo sắc, bị yêu quái nhập vào người đúng là gieo gió gặt bão. Bất quá nói đi nói lại, có cơ hội cứu hắn một mạng, Trần Kiếm Thần tuyệt đối sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Huống hồ, việc này phát sinh rất kỳ lạ, lúc đó Trần Kiếm Thần cũng ở đó, ai biết con yêu mỵ kia sau khi hại Vương Phục, có xuống tay với mình hay không?"
Phòng ngừa mọi rắc rối có thể xuất hiện, mới an toàn cho mình sau này.
"Đạo trưởng, ngươi không thể thấy chết mà không cứu. . ."
Khánh Vân cười ha ha: "Bần đạo là người xuất gia, ký tình sơn thủy, chỉ cầu tiêu dao, vốn không nên quản việc của nhân gian , nhưng mà. . ."
Ngữ khí bỗng nhiên thay đổi: "Việc này nếu liên quan đến yêu vật quấy phá, bần đạo đã biết thì không thể ngồi yên không để ý đến. . ."
Nghe đến đó, Trần Kiếm Thần yên lòng.
Khánh Vân nói tiếp: "Tuy rằng trùng hợp lúc bần đạo đang có việc, không thể bỏ mà đi làm việc khác được, nhưng công tử ngươi có thể cầm cái chuông này, sau đó đưa cho người bạn học tốt kia của ngươi, dùng nó để phòng thân, yêu mỵ sẽ không dám đến gần, nếu như nó dám đến nữa , thì sẽ có đến chứ không có về, cái chuông này của bần đạo sẽ hàng phục nó."
Nói xong, tay đưa cái chuông cổ qua.
Trần Kiếm Thần cẩn trọng đón nhận, chợt cảm thấy trong tay trầm xuống, vật ấy khá nặng. Hắn cẩn thận quan sát, cái chuông cũ kỹ lâu đời, màu vàng sẫm, bên ngoài thân khắc rất nhiều phù văn nổi, nhìn qua không hiểu biểu đạt ý gì, dáng vẻ rất là ảo diệu. Cầm chuông, lắc nhẹ nhàng, liền có thể phát ra tiếng vang lanh lảnh dễ nghe.
Chẳng lẽ, vật ấy chính là pháp bảo trong truyền thuyết?
"Đây là pháp khí của bần đạo, không cần niệm chú điều khiển, mà có thể tự động phát huy tác dụng, hàng yêu trừ ma. . . Chờ bần đạo xong việc, sẽ quay lại lấy."
Thì ra là như vậy, còn tưởng rằng rất hào phóng tặng cho ta chứ. . .
Trần Kiếm Thần nói thầm một câu, nhưng cũng cảm thấy mục đích căn bản đã đạt được. Nghe đối phương nói, cái pháp khí chuông cổ này có pháp lực vô biên, đủ để đối phó với con yêu mỵ kia, vậy là được rồi.
Hắn vội ho một tiếng, đang muốn mở miệng hỏi dò vài vấn đề liên quan đến đạo pháp mà hắn cảm thấy hứng thú, không ngờ Khánh Vân tựa hồ sớm nhìn thấu tư tưởng của hắn, cười nói: "Công tử, người quen sống trong nhung lụa; đạo không giống thì không cùng chí hướng, bần đạo cáo từ."
Giương tay một cái, một cây phất trần không biết từ đâu hiện ra, phất nhẹ nhàng , trong phút chốc đã không thấy người đâu nữa, một khắc sau, lại xuất hiện ở cách đó hơn mười mét, rồi lại biến mất, chẳng biết đi đâu.
Trần Kiếm Thần nhìn đến ngây người —— đạo pháp này, quả nhiên là cao thâm khó dò, kinh thế hãi tục, người người ước ao có được. Nếu như có cơ hội, Trần Kiếm Thần sẽ lập tức bái sư tu tập. Bất quá theo tình hình hiện nay, đối phương hiển nhiên không ý này, tùy tiện nói một câu đã từ chối hắn.
Xem ra cứ cho là thế gian này tồn tại đạo tu tiên, cũng không dễ dàng gì mà học được.
Trần Kiếm Thần cầm chuông trong tay đờ ra một lúc, bỗng nhiên nghĩ tuy rằng bây giờ chính mình cầm pháp khí , nhưng làm sao có thể làm cho Vương Phục chấp nhận, mang ở trên người mới là một vấn đề đau đầu.
Nếu như nói thẳng sự thực, Vương Phục từ lâu đã lún sâu vào vũng bùn, chắc chắn không thể nào chấp nhận. Cho nên, hẳn phải nghĩ biện pháp khác mới được. . .
Suy nghĩ một số biện pháp, đều thấy không ổn, cuối cùng thấy sắc trời đã tối, lại sợ mẹ lo lắng, Trần Kiếm Thần liền ngừng suy nghĩ, vội vội vàng vàng xuống núi về nhà.
Vừa tới cửa thôn, đã nhìn thấy hai người là Mạc Tam Nương cùng A Bảo đi ra, chắc là đi tìm hắn. Nhìn thấy Trần Kiếm Thần bình yên trở lại, trên mặt hai người mới hết vẻ lo lắng.
Mạc Tam Nương nói giọng trách móc: "Lưu Tiên, con đi đâu vậy?"
Trần Kiếm Thần trả lời lảng đi: "Con vừa gặp một bằng hữu, nói chuyện một chút. . ."
Bên kia A Bảo trừng mắt ngạc nhiên, cảm thấy Trần Kiếm Thần lại kết giao bằng hữu cùng một đạo sĩ, thực sự có chút kỳ quái. Bất quá nàng tâm tư thông tuệ, cũng không nói ra.
Do Trần Kiếm Thần năn nỉ nhiệt tình nên A Bảo đáp ứng ở lại Trần gia ăn cơm. Sau bữa cơm, thiếu nữ giành dọn bàn, rửa chén bát.
Xong việc, A Bảo phải về miếu thổ địa, Trần Kiếm Thần nói: "Sắc trời đã tối, anh đưa em về."
A Bảo đang định từ chối, nhưng chưa kịp nói ra thì lại thôi.
Đêm đông đến sớm, tuy bầu trời có lốm đốm mấy ngôi sao, nhưng vẫn tối om, Vì vậy Trần Kiếm Thần lấy một chiếc đèn lồng cũ trong nhà để chiếu sáng dọc đường.
Ngôi làng ban đêm u ám, tịch liêu sâu sắc, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa —— bởi vì dầu hỏa đắt giá, các gia đình trong thôn đều rất quý trọng, đa số chỉ thắp sáng một lúc là thổi tắt rồi đi ngủ sớm.
Dọc đường đi Trần Kiếm Thần mải nghĩ ngợi, nên không nói lời nào, A Bảo cũng im lặng. Chỉ có tiếng bước chân của hai người trên con đường nhỏ vang lên, sàn sạt như một khúc hòa âm.
Không lâu sau, đã đến miếu thổ địa.
Trần Kiếm Thần giơ đèn lồng lên chiếu sáng cho A Bảo đi vào, nhìn thấy bên trong bày biện đơn sơ , giống như là nhà chỉ có bốn bức tường , không khỏi có chút chua xót trong lòng.
"Lưu Tiên ca, anh quay về đi thôi."
"Ừ, vậy em đi ngủ sớm một chút ."
Trần Kiếm Thần đi ra khỏi miếu nhỏ, mới đi được vài bước, đột nhiên thấy bên ngoài một bóng người đi tới , bước chân lảo đảo trong bóng đêm. Dưới ánh sáng mờ mờ của bầu trời đêm, có thể nhìn thấy đối phương có thân hình cao lớn, tóc hơi rối , trong miệng lẩm bẩm cái gì đó không rõ.
Trần Kiếm Thần hơi nhướng mày, chưa kịp làm gì thì đã thấy đối phương miệng đầy mùi rượu xông thẳng tới, xem bộ dáng là muốn vào trong miếu thổ địa .
"Đứng lại, ngươi là ai!"
Trần Kiếm Thần hét lớn một tiếng.
Người kia không biết đã uống bao nhiêu rượu, cười to nói: "Ngươi là ai, đứng ở trong này làm cái gì, ta tới tìm A Bảo. . ."
Nhờ ánh sáng từ đèn lồng, ở khoảng cách gần Trần Kiếm Thần rốt cục thấy rõ bộ dáng của đối phương, là một hán tử hơn ba mươi tuổi, mặt dữ tợn, con mắt có vẻ mông lung.
A Tam vô lại.
Trần Kiếm Thần nhận ra hắn, là một gã lưu manh ở thôn bên cạnh, có chút bản lĩnh đánh nhau, lại có một thân man lực, rất vô lại ở thôn bên .
"Lưu Tiên ca, có chuyện gì xảy ra vậy?"
A Bảo nghe tiếng ồn liền đi ra, vừa thấy A Tam thì sợ hết hồn, trốn ngay ở phía sau Trần Kiếm Thần.
Là một cô nhi, hơn nữa là một nữ cô nhi quyến rũ trời sinh như A Bảo, thì dù tuổi còn nhỏ, thường ngày cũng vẫn hay bị rất nhiều tên lưu manh rỗi việc quấy rầy. Đối với những lời nói tròng ghẹo khó nghe nàng đều giả vờ không nghe thấy. Không ngờ rằng khuya hôm nay tên A Tam kia lại mò tới tận miếu thổ địa, có lẽ là do hắn say quá mất rồi. Nếu không phải vừa khéo có tkt ở đây thì chẳng biết rồi sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Thường ngày những lúc tỉnh táo nếu A Tam mà nhìn thấy tkt thì chỉ có nước tránh thật xa, không dám ho he. Thế nhưng bây giờ hắn uống say khướt, hám sắc đến nỗi mất cả trí khôn, nên vừa thấy A Bảo đi ra đã cợt nhả thò tay, định xoa xoa mặt nàng.
“To gan nhỉ!”
Đôi mày kiếm của tkt nhíu lại, đột nhiên ra tay tát vù vào mặt A Tam.
Bốp!
Sau tiếng vang giòn giã, A Tam bị tát đến nỗi xoay tròn hai vòng, đầu váng mắt hoa, máu mũi trộn cùng với răng bay ra ngoài. Phía tai sưng vù lên làm hắn lập tức tỉnh rượu, lại nhìn thấy tkt lẫm liệt đứng ở trước mặt thì giật mình kinh sợ: “Trần...Trần tướng công!”
“Cút đi!”
A Tam vội vã chạy thục mạng.
Không nhắc tới A Tam, chỉ thấy A Bảo ở phía sau ngoác mồm trợn mắt-------đây, đây thật sự là anh Lưu Tiên thư sinh nho nhã, trói gà không chặt hay sao?
Sau khi kinh ngạc, A Bảo liền hỏi thăm tay của Trần Kiếm Thần, sợ hắn bị chấn thương trong lúc đánh người.
Trần Kiếm Thần cười nói: "Không sao."
Thân thể hắn giờ đây rất khoẻ mạnh, đánh A Tam như đánh con ruồi, chỉ dùng bốn phần khí lực mà thôi; nếu như đối phương dám cố gắng chống đối, chắc chắn hắn sẽ không nương tay.
Tú tài, cũng không nên chỉ biết nói chuyện lý lẽ, múa mép khua môi. Chí ít Trần Kiếm Thần sẽ không như thế, lúc cần ra tay liền ra tay, không hề chần chừ .
A Bảo "À" lên một tiếng, nỗi lòng hơi rối lên. Ngày hôm nay Trần Kiếm Thần gây cho nàng một loại cảm giác xa lạ mãnh liệt, nhưng không ngờ trong đáy lòng, nàng lại yêu thích loại này cảm giác xa lạ này.
"A Bảo, em chuyển tới ở nhà anh nhé."
Trần Kiếm Thần mở miệng nói.
A Bảo ngẩn ngơ, đáp: "Làm thế sao được ạ?"
“Anh nói được là được, em thu dọn đồ đạc luôn đi, chúng ta đi về nhà anh ngay bây giờ."
Ngữ khí của Trần Kiếm Thần rất mạnh mẽ, không thể nghi ngờ.
A Bảo lại há to miệng thêm một lần nữa, nhưng mà nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Trần Kiếm Thần một lúc thì lại chẳng biết nói gì, bèn quay lại miếu thu dọn hết đồ đạc nhanh chóng.
Ngay sau đó, hai người men theo đường cũ trở về.
A Bảo lẽo đẽo đi sau Trần Kiếm Thần nửa bước theo thói quen, đôi mắt sáng của nàng dán chặt vào phía bóng lưng đột nhiên trở nên cao lớn của Trần Kiếm Thần mà trong lòng tràn đầy niềm vui. Tâm nguyện nhiều năm của nàng đột nhiên trở thành hiện thực, làm cho nàng cảm thấy cứ như là đang mơ —— nàng chỉ hy vọng, cả đời này có thể đi theo sau Trần Kiếm Thần .
Về đến nhà, Trần Kiếm Thần kể đại khái tất cả mọi chuyện, còn Mạc Tam Nương sau khi hơi run run ngạc nhiên cũng không có bất kỳ ý kiến gì, thân thiết kéo tay A Bảo , sau đó liền đối xử nàng như là con gái ruột.
Mắt A Bảo đỏ lên, nước mắt bất giác lã chã lăn xuống.
Gia cảnh Trần gia thực ra cũng rất túng quẫn, chỉ có hai gian phòng, Trần Kiếm Thần một gian, A Bảo cùng Mạc Tam Nương một gian.
Trời không còn sớm, mọi người bắt đầu an giấc.
Trần Kiếm Thần nằm ở trên giường thật lâu, khó có thể đi vào giấc ngủ, nhiều lần nghĩ tới chuyện sử dụng pháp khí lục lạc để hàng yêu trừ ma, sau khi suy nghĩ cân nhắc hồi lâu hắn rốt cục cũng nghĩ tới một biện pháp ổn thỏa, có tính khả thi, rồi mới an tâm ngủ.
Vừa cảm thấy trời sáng, lũ gà đã gáy vang.
A Bảo rất chăm chỉ nên đã dậy từ sớm làm việc nhà và điểm tâm sáng.
Có lẽ là do tìm được chỗ dựa vững chắc cho cuộc sống, nên trên khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ luôn nở nụ cười rất là sung sướng.
Ăn xong điểm tâm, thừa dịp A Bảo thu dọn bát ăn cơm, Mạc Tam Nương lặng lẽ gọi Trần Kiếm Thần vào một bên, hỏi thẳng vấn đề: "Lưu Tiên, có phải là con có ý với người ta không?"
Trần Kiếm Thần dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ nghĩ gì thế? Làm sao lại có chuyện đó được?"
Mạc Tam Nương nói: "Vậy thì tốt. A Bảo là một cô bé tốt, thế nhưng. . ."
Bà không nói tiếp, nhưng Trần Kiếm Thần hiểu rõ ý tứ của mẹ, ở trong thời đại coi trọng môn đăng hộ đối như thế này, hắn và A Bảo tuyệt đối thuộc về hai thế giới khác nhau. Dù cá nhân hắn hoàn toàn không để ý điểm này, tuy nhiên với tuổi tác và tình cảnh hiện nay thì Trần Kiếm Thần không muốn liên quan đến chuyện nam nữ quá sớm.
Hắn cho A Bảo dọn tới chỉ đơn giản là bởi vì hắn cảm thấy đó là chuyện nên làm.
Huống hồ, A Bảo tính tình chịu khó, hiền lành, tin rằng mẹ có một thiếu nữ như vậy làm bạn thì cuộc sống sẽ vui vẻ hơn rất nhiều, có thể nói nhất cử lưỡng tiện; phải biết rằng đầu xuân sang năm, hắn sẽ đi tới Giang châu để đọc sách, để lại một mình mẹ luôn làm hắn thấy không yên lòng . Còn chuyện áp lực cuộc sống thì cũng chỉ là thêm một cái miệng ăn ăn mà thôi, Trần Kiếm Thần tự tin có thể giải quyết được.
Chuẩn bị qua loa một chút, Trần Kiếm Thần liền đi bái phỏng Vương Phục.
Nhà Vương Phục ở thôn Thư Dương, cách thôn Cảnh Dương khoảng năm dặm; Sau khi cưỡi con lừa nhỏ chạy nhanh đến thôn Thư Dương , Trần Kiếm Thần bèn hỏi dò kỹ càng đường đến nhà Vương Phục.
Nhà họ Vương chính là giai cấp địa chủ, tường cao sân rộng, tôi tớ thành đàn, cảnh tượng vô cùng xa hoa.
Nghe thấy gia đinh thông báo, chủ nhân Vương gia Vương đại tài chủ lập tức liền cười ha hả ra đón. Lão là một người mập mạp, vóc người tròn vo, mặt đỏ lừ lừ, lúc nào cũng cười tít cả mắt. Lại là một vị hương thân, nói năng khéo léo, luôn giữ lễ nghi.
Chủ khách ngồi xuống, uống trà ăn bánh xong, nghe hỏi Vương Phục thì Vương đại tài chủ trả lời: "Khuyển tử còn đang trong thành Giang châu chưa có trở về."
Lập tức Trần Kiếm Thần liền nghĩ ra uẩn khúc trong đó, nhất định là hôm qua sau khi trở về Vương Phục đã đi thẳng tới biệt viện ở Giang châu tìm Đào Hoa, đúng là vui đến không còn biết trời đất gì nữa.
Hắn tức đến bể phổi, nói: "Vương bá phụ, bác có thể nhờ người đi Giang châu gọi Phất Đài huynh trở về hay không? Cháu tìm hắn có việc gấp."
Vương đại tài chủ nói: "Được chứ. . . A Thủy, mày mau mau cưỡi ngựa đi Giang châu gọi thiếu gia trở lại ngay, cứ nói Lưu Tiên đến đây rồi.”
Người hầu tên A Thủy tuân mệnh mà đi.
Tiếp đó Vương đại tài chủ liền bồi mấy câu chuyện phiếm với Trần Kiếm Thần. Bỗng nhiên ông ta nói: "Lưu Tiên, cậu là thiếu niên tuấn tài nổi tiếng Giang châu, không biết bây giờ đã có hôn ước hay chưa?"
Trần Kiếm Thần trả lời: "Nhà cháu nghèo khó, làm gì có cô gái nào để mắt chứ?"
Hai mắt Vương đại tài chủ sáng ngời, nói: "Lão phu còn có một đứa con gái, tuổi mới mười lăm, đang lứa xuân thì, cũng chưa từng hôn ước, nếu như không chê, hay là gả cho Lưu Tiên được không?"
Trần Kiếm Thần sợ hết hồn, vội nói chối từ: "Việc này có quan hệ trọng đại, cần phải có mẹ cháu chủ trì, chứ tiểu tử không tự quyết được."
Kỳ thực mấy tháng nay, từ lúc hắn thi đậu tú tài, đã có mười mấy bát bà mối tới cửa, gần như đạp nát cả bậu cửa Trần gia, nhưng mà trong đó cũng không có mối nào thích hợp, vừa ý Mạc Tam Nương cả. Chẳng ngờ lần này đến thăm Vương gia, bỗng dưng lại gặp phải chuyện như vậy.
Vương đại tài chủ cười ha hả nói: "Không sao, hay là ta gọi tiểu nữ đi ra gặp mặt Lưu Tiên, nếu như hai bên cảm thấy vừa ý nhau thì bẩm báo cao đường sau cũng không muộn."
Vương đại tài chủ liền sai nha hoàn mời tiểu thư đi ra.
Thấy ván đã đóng thuyền Trần Kiếm Thần cũng không tiện nói nữa, dẫu sao ngắm một chút cũng chẳng mất gì.
Sau đó không lâu, tiếng ngọc bội vang lên, lại ngửi thấy làn gió thơm nức mũi, Trần Kiếm Thần bèn ngẩng đầu nhìn, nhưng suýt nữa thì phun cả ngụm trà thơm trong miệng ra ngoài.
Trời đất quỷ thần ạ, chẳng lẽ đây là hình tượng xuyên qua thế giới của “Chị Phượng béo”. . . Vậy cũng không đúng, khuôn mặt này, vòng eo, mỗi ngày phải ăn bao nhiêu lương thực mới có thể có nhiều mỡ như vậy chứ hả!
Vốn cứ nghĩ ngắm một chút cũng chẳng sao, vạn vạn không ngờ rằng liếc mắt nhìn liền xảy ra chuyện lớn. Đặc biệt là tiểu thư vừa đi ra, một đôi mắt long lanh nước đã như mọc ra cái đinh đóng chặt ở trên người hắn, lấp lánh phát quang, đôi môi to phè lại còn chảy ra nước dãi...
Trong chớp mắt, Trần Kiếm Thần suýt nữa thì chạy mất dép.
Vương đại tài chủ vuốt râu mỉm cười nói: "Lưu Tiên, tiểu nữ tuy rằng không dám nói quốc sắc thiên hương, nhưng tướng mạo đoan trang, phúc hậu, từng có thầy xem tướng đoan chắc tiểu nữ có tướng cực kỳ vượng phu."
Trần Kiếm Thần nghe thấy mà chảy mồ hôi ròng ròng, phúc hậu đến ít nhất là hai trăm cân, ai mà đỡ cho nổi, cho dù hắn cơ trí hơn người, giờ khắc này cũng không biết nên nói gì cho phải.
Cũng may đang lúng túng thì đúng lúc đó hạ nhân A Thủy kia trở về.
A Thủy đi tới bên người Vương đại tài chủ, ghé lỗ tai nói nhỏ vài câu, Vương đại tài chủ bỗng nhiên nổi nóng, vỗ bàn một cái: "Cái gì, nó dám không trở lại!"
Thấy thế, Trần Kiếm Thần giật mình: sự tình e sợ có biến!
Vương đại tài chủ càng nhìn Trần Kiếm Thần càng thấy vừa ý, dáng vẻ đường hoàng, tài hoa hơn người, tuổi còn trẻ mà từng trải, tiền đồ vô lượng...Con rể tốt như vậy đúng là ngàn vàng khó cầu, hắn cũng là cực kỳ hy vọng con gái của mình có thể gả đến Trần gia. Còn ngoại hình, tính cách con gái của mình rốt cuộc như thế nào, trong lòng hắn đương nhiên rõ nhất.
Thời điểm như thế này vai trò của Vương Phục mang tính then chốt, làm sao mà lại vắng mặt cơ chứ?
Hắn liền vỗ bàn phân phó A Thủy: “A Thủy, ngươi lại đi một chuyến, thấy thiếu gia thì nói với hắn, nếu như hắn không trở về ngay, thì sau này mỗi tháng cũng đừng hi vọng có tiền tiêu.
A Thủy được lệnh, lại vội vã rời đi lần nữa.
Sắc mặt Trần Kiếm Thần biến ảo khó lường – hắn đến nhà thăm hỏi, về tình về lý Vương Phục đều sẽ trở về ngay, trừ khi thực sự có việc gì không thể dứt ra được.
Nhưng mà Vương Phục có thể có việc gì không thể dứt ra được?
Nói trắng ra là đang ở trong vòng tay người đẹp không muốn trở về chứ sao. Lẽ nào việc này còn bị ảnh hưởng bởi Đào Hoa nữa, nàng ta không muốn thả Vương Phục trở về?
Nói như vậy, tình cảnh của Vương Phục thực sự rất nguy hiểm rồi...
Trần Kiếm Thần lâm vào trầm tư, hắn cũng không đến nỗi nóng lòng như lửa đốt – nếu Vương Phục chết vì chuyện này, chỉ có thể trách chính hắn ta quá ham mê sắc đẹp; Trần Kiếm Thần không có nghĩa vụ cũng như không cần thiết phải xông đến Giang Châu, như vậy chỉ làm náo loạn kế hoạch, khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, có khả năng bởi vì vậy mà mất mạng.
Nhất là cái pháp khí lục lạc của đạo trưởng Khánh Vân chưa từng thể hiện ra uy lực hiệu quả, Trần Kiếm Thần làm sao biết đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì?
Không biết người, không biết ta, cho nên việc này nên làm cẩn thận, tuyệt đối không thể liều lĩnh.
...
"Hừ, quái lạ thật đấy!"
Vương đại tài chủ vẫn còn đang thở phì phò, bất quá Trần Kiếm Thần nhìn một cái, liền cảm thấy vẻ giận dữ của hắn có vẻ hơi giả tạo. Với địa vị như là của quý, như khúc ruột của Vương Phục ở Vương gia thì làm gì có chuyện Vương đại tài chủ sẽ thật sự phạt hắn?
Vương đại tiểu thư đã trở về khuê phòng , trước khi đi còn quay đầu liếc mắt đưa tình với Trần Kiếm Thần, làm cho Trần đại tú tài nổi lên da gà khắp người, rùng mình phát ớn.
Bầu không khí trong đại sảnh trở nên khá trầm lặng, Trần Kiếm Thần thực sự không có tâm trạng để ăn điểm tâm và uống trà nữa, trong đầu đang tính toán, nếu như Vương Phục không về nữa, hắn lập tức liền rời khỏi Vương gia, không thèm can dự chuyện này nữa.
Ước chừng nửa canh giờ, bên ngoài đại sảnh có tiếng người vang lên, Vương Phục rốt cục trở lại.
Rất nhanh, Vương Phục tâm tình khó chịu bước vào phòng khách, đầu tiên là thi lễ vấn an cha hắn, sau đó ngồi vào bên cạnh Trần Kiếm Thần, nói: "Lưu Tiên, huynh đã đến rồi."
Chỉ cách có một đêm, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng thấy hắn gầy đi đáng kể, mí mắt thâm quầng trũng sâu, có một vầng màu xanh nhàn nhạt. Người ngồi ở trên ghế mà phảng phất không còn khung xương, dặt dà dặt dẹo.
Vương đại tài chủ lườm nhi tử một cái, lão bây giờ còn không biết tới sự hiện diện của Đào Hoa, mà chỉ cho là con trai lại đi thanh lâu ở Giang Châu lêu lổng cả đêm. Ông ta cũng không muốn trách mắng hành động này của con, mà chỉ lo lắng cho thân thể hắn, sợ Vương Phục tửu sắc quá độ, hư hại nguyên khí.
Tuy nhiên bởi vì có mặt Trần Kiếm Thần, Vương đại tài chủ cũng không trách phạt Vương Phục nữa, nói rằng: "Phục nhi, con bồi chuyện Lưu Tiên, cha vào trong sai người làm cơm. Lưu Tiên, cậu hôm nay nhất định phải ở lại dùng cơm nhé."
Trần Kiếm Thần oán thầm: hôm nay mình nhất định không thể ở lại...
Vương đại tài chủ mới vừa đi vài bước, bỗng như nhớ ra gì đó, nói với Vương Phục: "Phục nhi, ngày hôm qua không phải cha dặn con đi mời Lưu Tiên viết cái chữ Phúc sao? Chữ đâu?"
Vương Phục ngáp một cái, gãi gãi đầu, chăm chú suy nghĩ một hồi lâu đều không thể nhớ ra rốt cuộc làm rơi cái chữ Phúc kia ở nơi nào.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Vương đại tài chủ thở dài một hơi, chắp tay nói: "Lưu Tiên, xem ra lại phải nhờ cháu viết một bức mới."
Trần Kiếm Thần đáp lễ nói: "Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu ạ."
Vương đại tài chủ lắc đầu thở dài, đi ra cửa.
Vương Phục tiếp tục ngáp dài, hỏi: "Lưu Tiên, huynh tìm ta có chuyện gì không?"
Trong lòng hắn thật ra có hơi khó chịu, vừa mới sáng ngày ra, đang cùng Đào Hoa ở trên giường lăn lộn nóng bỏng, đã bị A Thủy đến cắt đứt, rất mất hứng, hơn nữa Đào Hoa lại hơi hơi oán giận, nếu là lần đầu tiên đã đành, không ngờ cha của hắn lại phái A Thủy đến giục lần thứ hai, làm hắn đành bất đắc dĩ trở về.
Trần Kiếm Thần ung dung không hề biến sắc, liếc mắt lạnh nhạt, nói: "Ta muốn mời Phất Đài huynh đi một nơi."
Vương Phục lơ đễnh hỏi: "Đi nơi nào?"
Trần Kiếm Thần nở nụ cười: "Huynh đi theo ta là biết."
Đứng dậy bước đi trước.
Vương Phục có hơi chần chừ, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lên, theo hắn đi ra ngoài.
Đi ra khỏi Vương phủ, tới bên ngoài cổng thôn, Vương Phục kéo Trần Kiếm Thần lại, nhỏ giọng hỏi: "Lưu Tiên, huynh rốt cuộc muốn dẫn tôi đi đâu vậy?"
Trần Kiếm Thần cũng không trả lời, đi thẳng một mạch dẫn Vương Phục đi tới một khe núi hẻo lánh phía tây thôn Thư Dương mới đứng lại.
Khe núi này, có một rừng cây nhỏ mọc lên thưa thớt, rất là tĩnh mịch.
Thấy Trần Kiếm Thần sắc mặt trịnh trọng, Vương Phục nghi hoặc hỏi: "Lưu Tiên, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trần Kiếm Thần nói: "Phất Đài huynh, nếu như tôi cho huynh biết, cái cô Đào Hoa có vấn đề, anh có tin không?"
Vương Phục ngẩn ra: "Có vấn đề, có vấn đề gì?"
Trần Kiếm Thần nói từng chữ một: "Nàng - không - phải - là - người!"
"Không phải là người, thì là cái gì?" Vương Phục hỏi theo bản năng.
"Không phải quỷ ắt là yêu!"
Nghe vậy Vương Phục đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức ôm bụng cười to: "Lưu Tiên, uổng huynh đọc đầy bụng sách thánh hiền mà lại nói năng linh tinh như vậy, sai, sai to rồi!"
Rồi hắn lập tức lắc đầu thở dài: "Người đọc sách không nói chuyện ma quỷ, thật không hiểu nổi vì sao ngày hôm nay huynh toàn nói bậy. Thực không dám giấu diếm, Đào Hoa cũng về cùng ngu huynh, bất quá tôi sợ người cha nghiêm khắc kia nổi nóng, nên mới bảo nàng chờ trong xe ngựa ở bên ngoài. Nếu như anh cho là nàng là yêu, tôi có thể dẫn anh đi gặp nàng ngay bây giờ."
Gì cơ?
Trần Kiếm Thần sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên là muốn tát cho Vương Phục một cái ngã lăn quay —— người này bị sắc mê hồn đến nông nỗi như thế rồi ư?
Chỉ có thế là kế hoạch ban đầu đã hoàn toàn lộn xộn, cần phải sắp xếp lại hết.
Trần Kiếm Thần cực kỳ ghét những chuyện đột nhiên như thế này, trong lòng ha hả cười lạnh, chỉ muốn rũ tay áo bỏ đi thẳng một mạch, nói: "Phất Đài huynh, anh cao hứng quá nhỉ!"
Vương Phục ngoẹo cổ, chợt hỏi: "Lưu Tiên, chẳng lẽ huynh đố kỵ ta ôm được người đẹp mang về mà cố ý gây xích mích, ly gián ư?"
Vừa mới nói ra lời ấy, suýt nữa thì Trần Kiếm Thần cất tiếng cười to.
Nhưng Vương Phụcthì càng nghĩ càng càng cảm thấy mình đoán đúng rồi, vẻ mặt càng có mấy phần thay đổi: "Trần Kiếm Thần, hành vi của anh không phải là cách làm quân tử đâu. Vợ bạn, không thể trêu, đừng nghĩ đến những điều nhơ bẩn này..."
Hắn càng nói càng trở nên kích động, gân xanh nổi lên đầy trán: "Tôi đúng là có mắt không tròng, nhìn lầm anh. Từ nay về sau, tôi muốn "cát bào đoạn giao"(*) với anh.”
Trần Kiếm Thần lạnh nhạt nhìn hắn chẳng nói một lời —— quả thật là kẻ đáng thương thì chắc chắn có chỗ đáng trách.
“Đào Hoa...”
Vương Phục chính đang nói đến nỗi nước bọt văng tung tóe, đột nhiên nghẹn lại, bởi vì hắn nhìn thấy ngoài khe núi xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, yểu điệu đi tới.
"Đào Hoa, làm sao nàng lại đi ra khỏi xe ngựa."
Vương Phục vội vã nghênh đón.
Trần Kiếm Thần không chút nghĩ ngợi, đột nhiên đưa tay đi tóm lấy gáy Vương Phục, giữ hắ lại.
Thân thể Vương Phục bây giờ có thể nói là cực kỳ gầy yếu, bị hắn bắt lại như là diều hâu vồ gà con, căn bản không thể giãy ra được, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, cảm thấy toàn bộ suy đoán vừa nãy đều là sự thực; kết bạn không cẩn thận thành ra dẫn sói vào nhà, vừa hối hận vừa phẫn nộ, hầu như rơi vào một trạng thái cuồng loạn: " Trần Kiếm Thần mày là cái loại lòng muông dạ thú, mày muốn làm gì, mau thả tao ra!"
Một bên giãy dụa, một bên lại xông đến chỗ Đào Hoa hô to: "Đào Hoa, chạy mau đi em!"
Đã đến nước này, còn muốn làm một sứ giả hộ pháp nữa cơ đấy.
Nhưng mà Đào căn bản chẳng thèm nghe hắn, vẫn tiếp tục đi từng bước tới gần. Đến lúc cách khoảng ba trượng, “keng keng keng”, một hồi tiếng chuông chói tai vang lên một cách dị thường từ trên người Trần Kiếm Thần.
Tiếng chuông vừa vang, sắc mặt Đào Hoa đại biến.
(*)Cát bào đoạn giao: Điển cố:
Quản Ninh vốn là một người hiếu học, lại kết giao mấy người bạn học mà về sau rất nổi tiếng, một người là Hoa Hâm, một người là Bình Nguyên. Ba người rất thân thiết, lại rất xuất sắc, cho nên người thời đó so bọn họ với một con rồng, Hoa Hâm là đầu rồng, Bình Nguyên là bụng rồng, còn Quản Ninh là đuôi rồng. Thế nhưng Hoa Hâm cùng Quản Trữ từng xảy ra một sự kiện tuyệt giao nổi tiếng, người đời sau xưng là "Quản Ninh cát tịch".
Khi bọn họ còn đi học, thường phải vừa học vừa làm. Có một ngày, Hoa Hâm cùng Quản Ninh cuốc rau trong vườn lại thấy một khối vàng do người xưa để lại. Vốn là người đọc sách phải tu tâm dưỡng tính, loại bỏ đi lòng tham, không thể động lòng với của cải bên ngoài, cho nên khi Quản Ninh thấy cục vàng, bèn coi nó như gạch đá mà ném đi.
Hoa Hâm cuốc đất ở đàng sau cũng thấy, dù biết không nên cầm món vàng ấy nhưng vẫn không dằn lòng nổi, bèn cầm lên một lúc rồi mới vứt đi. Chuyện này thể hiện ra trình độ của Hoa Hâm vẫn còn kém Quản Ninh một chút. Sau mấy ngày, có quan to đi qua nơi ấy, xe ngựa hoa lệ, khua chiêng gõ trống rất là náo nhiệt. Quản Ninh vẫn ung dung như không thấy, tiếp tục chăm chú đọc sách. Thế nhưng Hoa Hâm lại không ngồi yên, chạy đến cửa xem, vô cùng hâm mộ uy phong của vị quan lớn kia. Sau khi xe đi, Hoa Hâm mới trở về phòng. Nhưng Quản Trữ lại cầm một con dao, cắt giữa cái chiếu mà hai người vẫn ngồi chung rồi nói: "Anh không còn xứng làm bằng hữu của tôi nữa rồi!"
Quyển 1: Thư sinh Kiếm Thần.
Chương 14: yêu quái xuất hiện
Dịch: Loveauti
Biên Dịch: Già Thiên
Nguồn: TTV
Tiếng chuông chói tai chợt phát ra, sóng âm khiến cho màng nhĩ đau đớn, nên không chỉ Đào Hoa, mà ngay cả Vương Phục vốn đang nổi quạu cũng đột nhiên yên lặng, giống như bị ai đập mạnh vào đầu vậy. Hai con mắt tràn đầy tơ máu của hắn ta mở thật to, nhìn về phía Trần Kiếm Thần vẫn đang trầm tĩnh nghiêm túc kia như là mới lần đầu quen biết, trong lòng không khỏi rung động không thôi..
Thế này là thế nào, cuối cùng đang xảy ra chuyện gì vậy??
Nỗi kinh hoàng trong lòng hắn ta ầm ầm trỗi dậy , trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Phất Đài huynh, anh nhìn kỹ Đào Hoa của anh đi, quả thật là xinh đẹp như hoa, lương thiện hiền thục!"
Giọng nói Trần Kiếm Thần bình tĩnh, kiên nghị, ở thời khắc mấu chốt như thế này mà hắn, một tên thiếu niên, lại cực kì minh mẫn tỉnh táo, không hề rối loạn.
Vương Phục theo lời nhìn xung quanh, chỉ thấy một cảnh tượng mà cả đời này cũng khó quên nổi --
Đào Hoa đứng cách đó ba trượng, do dự không dám đi về phía trước, đôi mắt to trợn tròn, gắt gao nhìn chòng chọc vào trên người Trần Kiếm Thần, thần sắc trên mặt biến ảo không chừng, nhưng hiển nhiên rất không bình thường, mang theo sự kinh ngạc, sợ hãi, oán hận cùng rất nhiều tâm trạng phức tạp khác.
Nàng mấy phen làm bộ muốn tiến về phía trước, nhưng rồi lại dừng lại. Chỉ chốc lát sau, nàng đột nhiên nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: "Lục lạc này làm hại ta, nhưng đã không có chủ nhân của nó ở đây thì ta sợ quái gì, cứ ăn trái tim của hai ngươi rồi hẵng đi!"
Nói xong, Đào Hoa vươn ra mười ngón tay, chỉ trong nháy mắt, từng cái móng tay đen ngòm sắc nhọn dài ra vun vút từ chỗ đầu ngón tay, sau đó vươn tay tự vạch một đường ở giữa người, cắt từ chỗ mi tâm xuống vang lên tiếng xì xì, ngay sau đó ả ta lại xoay tay lột ra một tầng da người, đoạn hét lớn một tiếng, chỉ thấy một con Sơn Tiêu (*) mặt xanh nanh vàng hiện ra nguyên hình, hai mắt nó như cái đèn, răng nhọn như cưa, sừng sững mọc ra phía bên ngoài môi, dài tầm nửa thước.
"A!"
Vương Phục nhìn thấy cảnh này thì sợ đến nỗi hồn phi phách tán, đũng quần khẽ run, mùi khai tràn ngập, hóa ra là sợ đến tè cả ra quần.
Trần Kiếm Thần buông tay ra, nhất thời hắn ngồi phịch xuống đất, toàn thân run rẩy, nhũn ra như một bãi bùn, đến đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích, trong miệng sùi bọt mép, may mà còn chưa ngất đi.
Rống!
Sơn Tiêu nổi giận phi thường, vội vàng nhào lên.
Lúc này thật ra Trần Kiếm Thần cũng rất vội vã, sống lưng đã toát hết mồ hôi lạnh tự bao giờ, chưa kịp phản ứng gì cả. Chỉ có tiếng chuông vang lên liên tục, pháp khí ban đầu cất vào trong ngực nay tự động bay ra, lơ lửng ở giữa không trung, bên trên còn có từng tia kim quang nhàn nhạt vọt ra đâm thẳng về phía Sơn Tiêu, cứ như là chúng có mắt vậy.
Xoẹt xoẹt xoẹt !
Kim quang tiến vào trong cơ thể chẳng khác nào đao kiếm.
Sơn Tiêu bị thương, cả người chảy ra dòng máu màu xanh biếc. Nhưng nó cực kì hung hãn, thậm chí không hề lùi lại mà lao vọt về đằng trước, thề phải đem Trần Kiếm Thần băm thành trăm mảnh.
"Vương Phục làm hại ta rồi!"
Kình phong đánh tới, Trần Kiếm Thần thầm mắng trong lòng. Trong thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, toàn thân hắn căng ra, phi thân thật nhanh về phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát được. Cũng may bây giờ thân thể hắn không còn yếu ớt như ngày xưa, nếu không chỉ sợ đã bủn rủn tay chân từ lâu, không thể động đậy, trở thành oan quỷ dưới móng vuôt của Sơn Tiêu.
Ông!
Sơn Tiêu càng hùng hổ dữ tợn, pháp khí lục lạc càng xoay tròn nhanh hơn, đột nhiên nó tỏa ra ánh vàng rừng rực, mơ hồ có thể thấy được có có rất nhiều dạng kí hiệu nổi lên, dập dềnh như sóng nước, rồi vù một tiếng hóa thành sao băng, đột nhiên vọt tới chỗ Sơn Tiêu.
Bồng!
Chấn động tạo thành một tiếng nổ vang, Sơn Tiêu hét lên một tiếng thảm thiết, phần nửa người trên cường tráng lại bị vỡ thành mảnh nhỏ, máu thịt bay tán loạn tứ tung khắp nơi. Tuy nhiên nó cũng chưa chết, hai chân hơi khụy xuống, thân thể tàn phế đã chui vào lòng đất. Vút vút vút, có thể dùng mắt thường nhìn thấy một vệt bùn đất cuộn lên lao nhanh về hướng bắc, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.
Độn thổ!
Phốc!
Cái pháp khí lục lạc lúc này đã hoàn toàn mất đi kim quang, trở lại như thường, rớt thẳng xuống dưới mặt đất.
Trần Kiếm Thần thở dài một hơi, bước lên phía trước nhặt cái lục lạc lên, nhìn thấy bên ngoài lục lạc lại xuất hiện một vài vết rạn, rách ra một miếng to -- pháp khí này có vẻ như sắp hỏng rồi.
Không thể nào. . .
Trần Kiếm Thần cảm thấy bất ngờ, giờ nghĩ lại mới thấy sợ, nếu như cái chuông này không trấn áp được con Sơn Tiêu kia chẳng phải là mình mất luôn cái mạng nhỏ này sao?
Kỳ thực kế hoạch ban đầu của hắn là cố gắng hết sức không để mình phải lọt vào hiểm địa, dù sao cũng không biết địch ta như thế nào, cũng nên cẩn thận. Không ngờ Vương Phục lại đột nhiên đem Đào Hoa trở lại, làm chuyện phát sinh đột biến ngoài ý muốn, làm rối loạn kế hoạch đã định, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Trần Kiếm Thần .
Sau khi đem bộ da mà Sơn Tiêu vừa lột ra thu lại cẩn thận, Trần Kiếm Thần nhìn về hướng mà Sơn Tiêu bỏ chạy, lại quay đầu lại nhìn Vương Phục, vốn lúc này đã sợ hãi đến choáng váng, chắp tay khoan thai nói: "Một đêm phu thê bằng trăm năm tình nghĩa, Phất Đài huynh, tôi nghĩ, Đào Hoa nhất định sẽ trở về tìm anh."
"Lưu Tiên, Lưu Tiên cứu tôi với!"
Vương Phục bừng tỉnh, gào khóc lăn tới ôm chặt lấy chân trái của Trần Kiếm Thần.
Trần Kiếm Thần cười nhẹ nói: "Phất Đài huynh, không phải là anh muốn cắt đứt tình nghĩa với tiểu đệ sao?"
Vương Phục sắc mặt trắng bệch, nước mắt nước mũi nước miếng giàn dụa: "Lưu Tiên, tất cả là do ngu huynh có mắt không tròng. . ."
Trần Kiếm Thần nhìn bộ dáng của hắn vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Nói như vậy, mọi sự kế tiếp anh đều nghe theo lời của tôi chứ?"
"Nghe nghe, chắc chắn là nghe!"
Nhìn thấy Sơn Tiêu hiện hình, Vương Phục sớm bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, nếu như thần kinh hơi yếu một ít, có khi đã hôn mê bất tỉnh mất rồi không chừng. Bây giờ hắn đã coi Trần Kiếm Thần như là tấm bùa hộ mệnh duy nhất, vô cùng tôn thờ, cho dù Trần Kiếm Thần bảo hắn đi ăn *** hắn cũng tin tưởng Trần Kiếm Thần làm như thế là muốn tốt cho hắn.
"Trẻ nhỏ dễ dạy thật."
Trần Kiếm Thần đỡ lấy Vương Phục, đợi tâm tình của hắn ta bình tĩnh trở lại mới dặn dò tuyệt đối không thể lộ ra chuyện này, sau khi về nhà phải đóng cửa mà suy nghĩ lại lỗi lầm, an tâm đọc sách, chờ đợi sự sắp xếp của hắn, không được ra khỏi cửa một bước.
Vương Phục gật đầu như gà mổ thóc, đáp ứng hết, nắm chặt bàn tay của Trần Kiếm Thần, hai mắt chớp chớp nói: "Lưu Tiên, anh đúng là người tốt."
Trần Kiếm Thần nổi da gà lên, đoạn vung tay ra, thầm nghĩ: Mình làm người tốt, nhưng suýt nữa thì bỏ cả mạng mình, quả thật muốn làm người tốt ở thế gian này thật là khó...
Sau khi nghỉ ngơi hồi sức, hai người liền trở về Vương gia, dưới sự tiếp đón nồng nhiệt không thể chối từ, Trần Kiếm Thần liền ở lại Vương gia ăn cơm trưa. Cũng may nam nữ phân biệt nên không cần ngồi cùng bàn với Vương đại tiểu thư.
Sau bữa cơm, Trần Kiếm Thần mượn giấy bút của Vương Phục, viết chữ " Phúc " đưa cho Vương đại tài chủ, sau đó tạm biệt về nhà, trước khi chia tay Vương đại tài chủ còn lén lút nhét hai thỏi bạc ròng vào tay Trần Kiếm Thần.
Trần Kiếm Thần nhận lấy, không hề khách khí.
Thật ra hiện giờ hắn cũng hơi thấp thỏm, không biết tiếp theo nên làm gì đây? Tốt nhất là mong đạo trưởng Khánh Vân mau chóng đến tìm hắn, đứng ra chấm dứt sự tình này.
Sơn Tiêu bị thương trốn chạy, nhưng không ai biết liệu nó có trở lại trả thù hay không, không giết được nó dầu sao vẫn là mối tai ngọa ngầm.
Sau khi Trần Kiếm Thần rời đi , Vương Phục ngay lập tức đứng giữa nhà lớn tiếng tuyên bố: "Ta muốn sớm chuẩn bị cho khoa thi Hương, cần nằm gai nếm mật, khổ học thi thư; để thể hiện lòng quyết tâm, từ ngày hôm nay mọi sinh hoạt cá nhân đều diễn ra trong phòng riêng, không ra khỏi cửa nửa bước ..."
Nghe được con trai lần đầu tiên tuyên bố những lời như thế này, Vương đại tài chủ vừa mừng vừa lo, chả nhẽ đây đều là do Trần Kiếm Thần ảnh hưởng, khiến cho con trai mình thay đổi tính nết ??
Hẳn là như thế, đúng là con rể tốt có khác.
Vương đại tài chủ hai mắt sáng lên, chuyện này cần ra tay thật nhanh, không nên để người khác cướp mất. Với đồ cưới bạc vạn, lão gia ta không tin Trần gia không động tâm, hừm hừm!
(*)Sơn Tiêu: Một loại yêu quái, còn gọi là ma núi.
Màn đêm lạnh như nước; gió bấc gào thét ngoài cửa sổ, chợt nghe tưởng như có yêu vật đang gào khóc thảm thiết, u u u, vô cùng chói tai...
Trần Kiếm Thần trằn trọc trở mình, mãi mà không thể ngủ nổi ----- Nếu như nói sự xuất hiện của đạo trưởng Khánh Vân đại biểu cho một mặt không hề đơn giản của thế giới này; thế thì sự hiện hình của con Sơn Tiêu kia ngày hôm nay, lại đại biểu cho một mặt khác.
Vừa có tu sĩ, vừa có yêu ma; thế giới này đang càng ngày càng trở nên bí ẩn khó lường, rất cần phải tìm hiểu sâu hơn nữa.
Cảm giác này vừa kích thích, lại vừa làm người ta say mê, khiến cho Trần Kiếm Thần không thể không lên dây cót toàn bộ tinh thần để mà đối mặt với nó, cũng như suy nghĩ kỹ càng để tìm ra lối thoát.
Nhất định là phải đề cao năng lực của bản thân mới được. Chỉ có một thân thể cường tráng thôi chưa đủ...Thế nhưng biết tìm năng lực ở đâu? Học đạo pháp? Hay là thứ gì khác?
Mấy ý nghĩ xẹt qua đầu----------
Trần Kiếm Thần đang trầm tư rồi lại vô tình tiến vào mộng đẹp lúc nào chẳng hay.
Đạo trưởng Khánh Vân đến sớm hơn dự tính rất nhiều, mới giữa trưa ngày hôm sau lão đã có mặt ở trong thôn Cảnh Dương. Trần Kiếm Thần thấy lão thì vui mừng khôn tả, liền lập tức theo lão đi thẳng tới trên ngọn Ma Tử lĩnh.
Đạo trưởng Khánh Vân luôn ra sức tránh né tầm mắt của mọi người, mà Trần Kiếm Thần cũng vậy. Dẫu sao hắn cũng là một người đọc sách, đi quá gần một đạo sĩ xuất gia sẽ bị người ta chê trách.
Sắc mặt của đạo trưởng Khánh Vân không dễ coi, đặc biệt là khi lão cầm lấy pháp khí lục lạc càng giống như là bị người ta chém cho một đao, khóe miệng giật giật lên rất là đau lòng: "Con yêu nghiệt nhà người dám...dám phá hủy pháp khí của ta sao, đáng chết!!!"
Có thể thấy là cái pháp khí lục lạc này đối với lão cũng không phải món đồ thường.
Khóe miệng Trần Kiếm Thần cong lên, đúng là phí lời, chẳng lẽ con Sơn Tiêu ấy nó phải bó tay chờ chết hay sao? Nói đi nói lại, càng phải trách lão quá tự tin, đánh giá thấp thực lực của con yêu nghiệt, suýt nữa thì làm Trần Kiếm Thần phải lâm vào hiểm địa ấy chứ. Tuy thế những lời ấy cũng chỉ có thể oán thầm, nhất định là không thể nói ra.
"Hôm qua ta biết pháp khí bị hư tổn, cho nên chạy cả đêm tới đây..."
Nghe vậy, trong lòng Trần Kiếm Thần càng thêm khẳng định, giữa pháp khí lục lạc này và đạo trưởng Khánh Vân có một mối liên hệ tâm thần nào đó có thể tương thông liên tục, đây chính là sự ảo diệu của đạo pháp.
Hắn lại lấy ra tấm da người bị xé rách hôm qua.
Đạo trưởng Khánh Vân vừa thấy bèn cầm lấy, nói: "Quả nhiên là Họa bì."
Trái tim Trần Kiếm Thần khẽ nhảy lên, làm bộ không hiểu mà hỏi: "Họa bì là gì vậy?"
Khánh Vân vuốt vuốt râu, hỏi: "Công tử có tin thế gian này còn có yêu ma quỷ quái hay không?"
"Tin!"
Lại vẫn phải phí lời. Đã xuất hiện sờ sờ ở trước mắt rồi mà còn không tin chẳng hóa ra là người ngu à?
Khánh Vân nở nụ cười ha hả: "Công tử có hứng thú nghe bần đạo nói rõ đầu đuôi không?"
"Đương nhiên rồi, tôi cầu còn chẳng được nữa là, xin lắng tai nghe."
Trần Kiếm Thần đại hỉ, hắn chính đang cần những kiến thức không tầm thường này, cho nên lời ấy của Khánh Vân chẳng khác nào gãi đúng chỗ ngứa.
"Vạn vật trên thế gian đều có linh, chỉ khác nhau ở chỗ đã khai khiếu hay chưa..."
Khánh Vân vừa mới mở miệng bèn phẩy phẩy quần áo: "...Động vật sau khi khai khiếu có thể gọi là "Yêu", cây cỏ sau khi khai khiếu có thể gọi là "Tinh", người chết đi mà oan hồn không tan, thoát tịch khỏi âm ty không được ghi lại, thì gọi là "Quỷ"; còn nếu là bùn đất nham thạch khai khiếu thì đó là "Quái"..."
Trần Kiếm Thần vểnh tai nghe, càng nghe càng cảm thấy kinh hãi: Hóa ra thế gian này cũng đầy rẫy yêu nghiệt, ma quỷ hoành hành đấy nhỉ.
"Đương nhiên yêu tinh quỷ quái bình thường không dễ gì mà khai khiếu được, cần có thời gian thật dài; hơn nữa do chúng nó không được truyền thụ đạo pháp, thường thường chỉ có thể tự mình lĩnh hội và cảm ngộ; trong khi đó linh trí của chúng nó lại thấp kém không ra gì, khó mà lĩnh ngộ được pháp tắc của đất trời. Thế nhưng mỗi khiđất nước sắp diệt vong, tất sinh ra yêu nghiệt, thời thế càng loạn lạc càng nhiều quỷ quái..."
Nói đến đây, không biết là Khánh Vân vô tình hay cố ý mà lại nhìn chằm chằm vào Trần Kiếm Thần một hồi.
Trần Kiếm Thần sửng sốt, trước mắt quốc gia thống trị ổn định, bốn bể thái bình, làm gì có chuyện loạn lạc ở đâu? Chẳng lẽ đạo trưởng có ẩn ý riêng, không phải nói hiện tại, mà là tương lai?
Nỗi nghi vấn này hắn cũng không hề đột ngột hỏi lên, có khả năng chỉ là Khánh Vân thuận miệng nói ra thôi.
"Thế gian có yêu nghiệt, ắt có tu sĩ, có đạo pháp khắc chế. Thiên hạ ngày nay, Đạo môn chính thống chia làm ba phần, một là Thục sơn ở thiên ngoại, một là núi Côn Lôn ở thế ngoại; còn một bên khác chính là nơi bần đạo xuất thân, Lao sơn ở hải ngoại----Thục sơn thì tu kiếm, Côn Lôn chuyên về kỳ môn pháp chú; còn Lao sơn chuyên thuật chế bùa...Đương nhiên ngoại trừ ba núi này ra, còn có một số môn phái tu đạo khác tồn tại, chỉ là không có tiếng tăm thôi."
Trần Kiếm Thần nghe thế thì lấy làm mở mang tầm mắt, tầm nhìn như dõi tới bầu trời biển cả, tiêu dao khắp đất trời, bèn vội vã nghiêm cẩn thi lễ nói: "Nguyên lai đạo trưởng xuất thân từ Tiên môn Lao sơn, tiểu tử rất là kính ngưỡng."
Khánh Vân nở nụ cười ha hả, khoát tay chặn lại: "Bần đạo bất quá là một đệ tử ký danh ở ngoại viện Lao sơn mà thôi, mới đến bậu cửa....Người tu đạo chúng ta chỉ cầu tiêu dao, trường sinh, thế nhưng con đường ấy chậm biết bao, có Khai khiếu - Âm thần - Kim đan - Nguyên anh - Pháp tướng - Nhân tiên sáu cảnh giới, cũng là sáu đại kiếp nạn, tu vi của bần đạo bây giờ mới là Âm thần mà thôi."
Hắn nói chuyện êm tai, cũng có lòng đem chuyện đạo pháp kể ra, chính vì cố ý muốn gieo một hạt giống vào trong tâm khảm của Trần Kiếm Thần. Kỳ thực cùng là kẻ tu đạo, nhưng yêu tinh quỷ quái gặp gian nan gấp đôi bình thường, khó có ngày thành công. Ở trong lòng Khánh Vân chúng nó thuộc về "loài khác", không được hắn thừa nhận.
Quả nhiên Trần Kiếm Thần nghe thế thì say sưa lắm, thu được rất nhiều lợi ích.
"Truyền thừa đạo pháp, không thể giảng bằng lời, không thể viết bằng văn, mà chỉ điểm hóa qua ý niệm. Vì thế những thứ được gọi là khẩu quyết, bí tịch, tất cả đều chỉ là da lông bên ngoài, không phải tinh túy bên trong..."
Thì ra là như vậy, Trần Kiếm Thần đã rõ ràng, chẳng trách thế gian rất nhiều bí tịch khẩu quyết, thế nhưng vạn người chưa chắc có một người đắc đạo, thì ra là có bí ẩn ảo diệu như thế; nói cách khác, không có sư phụ điểm hóa nhập môn thì cho dù có khẩu quyết bí tịch, cũng chỉ là thầy bói xem voi, chẳng bao giờ tìm thấy cửa mà vào.
Tu đạo quá khó! Từ đó suy ra, số lượng người tu đạo chân chính trên cõi đời này chắc chắn không nhiều.
Cảm thấy mình nói cũng kha khá rồi, Khánh Vân bèn dừng lại, chỉ vào tấm họa bì trong tay mà nói: "Vật ấy cũng thuộc phạm trù pháp khí, được chế tạo từ da người. Yêu nghiệt đem khoác vào có thể hóa thành hình người, nhờ đó mà điên đảo chúng sanh. Ha ha, thế nhân mê muội, rõ ràng là yêu quái, vậy mà lại cho là đẹp, thật đáng tiếc, thật đáng thương! Mà yêu nghiệt nhờ vào họa bì, liền có thể mê hoặc đàn ông để cùng giao hợp với chúng, hấp thụ tinh dương tăng cường tu vi."
Trần Kiếm Thần gật đầu tán thành, sau khi hơi trầm ngâm định mở miệng, biểu hiện chút suy nghĩ thì Khánh Vân ở bên kia lại tựa như đã sớm đoán trước được, nói thẳng: "Công tử có tuệ căn, hiểu được đại nghĩa, có lòng can đảm, chẳng khác rồng trong loài người; thế như tính cách thư sinh đã ngấm quá sâu, tâm thần nhiều nỗi ràng buộc, tạm thời vẫn không thích hợp tu đạo..."
Bị hắn chặn họng lại, Trần Kiếm Thần liền cảm thấy khá là bất mãn.
Khánh Vân nhìn thấy nhưng cũng không nói ra --- lão nói nhiều với Trần Kiếm Thần như vậy coi như là đã chỉ điểm cho rồi; dù sao bằng vào tu vi của Khánh Vân cũng không có cách nào thực hiện việc "điểm hóa"; thứ hai là người tu đạo vừa vào Đạo môn tức là thoát khỏi hồng trần. Bất kể thiên hạ hưng vong, bách tính khổ đau bệnh tật đều mặc kệ. Xen vào hết chuyện này đến chuyện kia, thế thì không phải là tu đạo, mà là làm quan. Còn việc hàng yêu trừ ma thì lại phải lý luận theo kiểu khác, dù sao việc đó cũng đã thoát khỏi phạm trù của thế gian, thuộc về sự đấu tranh của người tu đạo với những thứ "khác loài" rồi, chẳng qua là đem việc giải cứu bách tính ra làm cái cớ mà thôi.
Trong con mắt của Khánh Vân, tính cách của Trần Kiếm Thần rõ ràng là không phù hợp với yêu cầu thứ hai của việc tu đạo ---chí ít là hiện nay vẫn không hợp; dừng lại một hồi, lão bổ sung thêm, nói: "Công tử, bần đạo có một sư thúc đang sống ở Giang châu, đạo hiệu là "Quảng hàn". Đạo pháp ông ta cao thâm khó dò, chính là một vị thế ngoại cao nhân chân chính. Tuy nhiên hành vi của ông ấy lúc nào cũng bí ẩn như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, ngay cả ta cũng chưa thấy mặt bao giờ...Ừm, công tử nếu thật tình muốn hỏi thì có thể ghi nhớ điều này. Nếu có cơ may, có thể bái Quảng Hàn sư thúc làm thầy."
Đây có tính là hi vọng hay không?
Trần Kiếm Thần âm thầm nhớ lấy.
"Công tử, con yêu vật Sơn Tiêu kia bị thương trốn mất, nếu mà bỏ mặc thì ngày sau ắt nó sẽ lại làm hại nhân gian, cho nên bần đạo muốn tự mình đi tiêu diệt. Cậu có hứng thú đồng hành để xem không?"