Thiên Địa Quyết Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Quyển 3 Chương 29: Truyền thụ công pháp
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Thiên Vũ ngạc nhiên nói: "Tiêu hao giá trị Tâm Hỏa để bù đắp cho khuyết điểm thân thể ? Có phương thức này nữa sao?"
Thần bí ý thức nói: "Tự nhiên có phương thức này, hơn nữa số lượng người áp dụng cũng không ít, chỉ là người bình thường nắm giữ pháp môn rất đơn giản, thuộc về phương pháp tiểu thừa. Ta sẽ truyền thụ cho ngươi phương pháp thượng thừa nhất, nhưng mà nó tồn tại rất nhiều hạn chế, ngươi không nhất định có thể làm được."
Thiên Vũ hỏi: "Có những hạn chế nào?"
Thần bí ý thức nói: "Nói chung, phương pháp dùng giá trị Tâm Hỏa để bù vào khuyết điểm thân thể gọi là luyện thể, thuộc về phạm trù luyện khí, cần phải hao phí đại lượng giá trị Tâm Hỏa, tiêu hao đại lượng thực khí. Luyện thể chia làm ba loại hình thức, đầu tiên là khí luyện, lấy chân khí rèn luyện thân thể. Thứ nhì là hồn luyện, lấy linh hồn lực rèn luyện thân thể, hiệu quả so với loại thứ nhất mạnh hơn gấp mười lần. Loại thứ ba là thiên luyện, mượn tứ tượng nguyên khí trong thiên địa để rèn luyện thân thể, đến đó mới có khả năng đạt tới tận thiện tận mỹ, phá rồi lại lập, đạt được thân thể bất diệt bất tử. Trước mắt, ta sẽ truyền thụ cho ngươi Thiên Luyện Thuật, nhưng mà nhìn tình huống hiện tại của ngươi, tựa hồ còn không đạt được tiêu chuẩn này."
Thiên Vũ cả kinh nói: "Thiên luyện thuật? Cần phải có điều kiện gì?"
Thần bí ý thức nói: "Thiên luyện thuật căn cứ tứ tượng nguyên khí Địa Hỏa Thủy Phong khác nhau để phối hợp lại, phương thức thì phân ra 13 loại, trong đó có một loại thượng thừa nhất chính là hội tụ tứ tượng nguyên khí, trải qua Địa Hỏa Thủy Phong bốn loại lực lượng cùng nhau rèn luyện thân thể, phải như thế khối thân thể rèn luyện ra mới hoàn mỹ được. Trước mắt, ngươi tu luyện chính là chân khí Hàn Băng, thuộc về Thủy hệ công pháp, nhưng mà cấp bậc công pháp quá thấp, cho dù vận dụng Thiên Luyện Thuật cũng chỉ có thể áp dụng một loại phương thức."
Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Ý của ngươi nói, nếu như ta có thể đồng thời tu luyện công pháp bốn hệ Địa Hỏa Thủy Phong, tương lai lại vận dụng Thiên Luyện Thuật để rèn luyện thân thể thì mới có hi vọng đạt tới tận thiện tận mỹ?"
Thần bí ý thức nói: "Không sai, đúng là ý tứ này. Đáng tiếc con người không thể đồng thời kiêm tu công pháp bốn hệ, bởi vì chúng nó cực kỳ bài xích lẫn nhau, phải tìm ra một phương pháp thăng bằng, nếu không chẳng khác nào là tự mình tìm chết."
Thiên Vũ nghe xong khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Ta vốn là đệ tử Thiện Vũ Minh tu luyện công pháp Tam Dương Quyết Hoàng cấp hạ giai, đồng thời kiêm tu Hàn Băng Quyết, nếu không thì thân thể đã không chịu nổi luồng thực khí tăng trưởng nhanh chóng kia, ta tu luyện xem như rất thuận lợi rồi."
Thần bí ý thức nghe vậy thì biểu hiện kinh ngạc, hỏi: "Ngươi có thể đồng thời kiêm tu công pháp hai hệ Thủy Hỏa mà không bị chân khí cắn trả?"
Thiên Vũ nói: "Ít nhất tạm thời còn chưa có xuất hiện tình trạng đó, hơn nữa ta có thể chuyển hóa toàn bộ Hàn Băng chân khí trong cơ thể thành Tam Dương chân khí, chỉ là hiện tại có chút không chịu nổi."
Thần bí ý thức hỏi: "Ngươi chuyển hóa hai loại chân khí thuộc tính Thủy Hỏa như thế nào?"
Thiên Vũ thản nhiên nói: "Ta lợi dụng bí pháp Cửu Chuyển Vô Cực mới có thể chuyển hóa chân khí thuộc tính, còn có thể trực tiếp hấp thụ linh khí ở trong Vân Tinh Thạch."
Thần bí ý thức trầm ngâm nói: "Cửu Chuyển Vô Cực, tên này hình như ta rất quen thuộc nhưng lại nhớ không nổi. Ngươi nói cho ta nghe đơn giản về đặc thù của Cửu Chuyển Vô Cực này một chút."
Thiên Vũ nói: "Khúc dạo đầu Cửu Chuyển Vô Cực có một đoạn miêu tả về Cửu Chuyển chân khí hóa thành Thần Nguyên, Tâm Hỏa cửu chuyển, cấp bậc bách biến. Nhân chi cửu chuyển, đồ thần diệt tiên. Thiên địa cửu chuyển, hỗn độn Quy Nguyên."
Thần bí ý thức nói: "Nhân chi cửu chuyển, đồ thần diệt tiên, thiên địa cửu chuyển, hỗn độn Quy Nguyên. Thật bá đạo thay Cửu Chuyển Vô Cực, ngươi có loại kỹ năng thần kỳ này cùng với Thiên Luyện Thuật của ta, cộng thêm mầm móng Thiên cấp Tâm Hỏa, thật ra cũng có vài phần hy vọng trở thành tồn tại cực mạnh rồi."
Thiên Vũ vui vẻ nói: "Thật sự? Được vậy thì quá tốt."
Thần bí ý thức nói: "Ngươi cũng không nên cao hứng quá sớm, thành tựu của một người tự nhiên có liên quan đến công pháp, nhưng cũng có liên quan tới vận khí. Ngươi nếu muốn trở thành một nhân vật truyền kỳ, chắc chắn ngươi và số mệnh phải cùng chung nhịp thở. Bây giờ ta truyền thụ cho ngươi huyền dương Nghịch Thiên Quyết, có thể không học thành hay không thì phải nhìn ngộ tính và tạo hóa của ngươi rồi."
Thiên Vũ hiếu kỳ nói: "Huyền dương Nghịch Thiên Quyết chính là thiên luyện thuật?"
Thần bí ý thức nói: "Luyện thể thuộc về luyện khí, chia làm khí luyện, hồn luyện, thiên luyện, huyền dương Nghịch Thiên Quyết ta đây của chính là công pháp thượng thừa nhất, kể cả ba loại cấp độ khí luyện, hồn luyện, thiên luyện đều là mạnh nhất. Trước mắt thực lực ngươi quá thấp, chi bằng bắt đầu từ khí luyện, đợi cho thực lực đạt tới cảnh giới nhất định, tiến vào giai đoạn hồn luyện, cuối cùng mới là thiên luyện. Năm đó khi ta tiến nhập vào giai đoạn thiên luyện, thuộc tính của ta chỉ có một loại, tu luyện tương đối dễ dàng. Không giống ngươi có được Cửu Chuyển Vô Cực, có thể đồng thời tu luyện công pháp bốn hệ, có cơ hội tấn chức tới cảnh giới hoàn mỹ, nhưng mà độ khó cũng tăng lên tương ứng."
Thiên Vũ nghi hoặc hỏi: "Ngươi thật sự không nhớ nổi một điểm sự tình nào trước kia sao? Ngoại trừ huyền dương Nghịch Thiên Quyết này ra, ngươi còn có vũ kỹ lợi hại nào hay không?"
Thần bí ý thức trầm tư nói: "Sự tình trước kia ta không nhớ nổi, chỉ là bản thân ta có sở hữu vài kỹ năng, tự mình nhớ kỹ một ít, trong đó bí pháp huyền dương Nghịch Thiên Quyết này là thần kỳ nhất, chính là công pháp thiên cấp thượng giai."
Thiên Vũ kinh hãi nói: "Công pháp thiên cấp thượng giai? Ngươi rốt cuộc là đại nhân vật nào hả? Dĩ nhiên có được vô thượng tuyệt học trong truyền thuyết?"
Thần bí ý thức bực mình nói: "Ta đã nói rất nhiều lần với ngươi rồi, ta căn bản không nhớ rõ ta là ai, ngươi vì sao hỏi mãi thế hả?"
Thiên Vũ cười cười làm lành: "Ta chỉ là bị ngươi dọa cho sợ hãi quá thôi, ta không hỏi nữa là được. Bây giờ ngươi truyền thụ cho ta huyền dương Nghịch Thiên Quyết đi."
Thần bí ý thức nói: "Huyền dương Nghịch Thiên Quyết vô cùng phức tạp, chia làm ba cấp độ khí luyện, hồn luyện, thiên luyện, ta lúc đầu chỉ có một công pháp thuộc tính, tu luyện một mạch Hỏa hệ, tốc độ tiến triển tương đối khá. Tình huống của ngươi rất đặc biệt, ta trước hết sẽ truyền thụ cho ngươi đầy đủ khí luyện thuật, đợi đến khi ngươi tu luyện thành công, ta lại truyền thụ thêm hồn luyện thuật."
Thiên Vũ nghi hoặc nói: "Tại sao không truyền thụ một lần hết bộ luôn cho tiện?"
Thần bí ý thức nói: "Lấy tình huống trước mắt của ngươi, hồn luyện và thiên luyện ở sau căn bản lĩnh hội không được, truyền thụ cho ngươi ngược lại sẽ hại ngươi phân tâm. Còn nữa, ngươi nếu muốn đồng thời tu luyện công pháp bốn hệ thì phải hao phí thời gian rất lâu, mặc dù giai đoạn khí luyện đơn giản nhất cũng khó khăn hơn những người khác nhiều lần rồi. Đương nhiên, ngươi nếu như có thể thành công, phẩm chất thân thể cũng sẽ mạnh hơn thường nhân không chỉ mười lần, tổng hợp thực lực tuyệt đối mạnh kinh người."
Thiên Vũ nghe xong nhất thời thư thái, lạnh nhạt nói: "Ý tứ của ngươi ta rõ ràng, tham nhiều sẽ hỏng, ta nên bắt đầu từ trụ cột cái đã."
Thần bí ý thức tán thành: "Ngươi hiểu rõ đạo lý này là tốt nhất, bây giờ ta sẽ truyền thụ khí luyện thuật cho ngươi."
Nói xong, trong đầu Thiên Vũ đột nhiên hiện lên ra vô số tinh vân, giống như từng đạo lạc ấn không ngừng lóe ra chuyển biến, biến thành từng dãy văn tự, khắc ở vào trong óc Thiên Vũ, khiến cho hắn vĩnh viễn không thể quên được.
Cẩn thận đọc qua đám văn tự này, trong đầu Thiên Vũ từ từ hình thành một loại nhận thức, đó là một loại hiểu biết đối với khí luyện thuật, từ từ chuyển hóa thành tri thức, trong quá trình này hắn dần dần rõ ràng căn bản của khí luyện thuật, hiểu được nên rèn luyện thân thể như thế nào, làm sao để bù đắp khuyết điểm tự thân.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Quyển 3 Chương 30: Thiếu Sót Của Thân Thể!
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Phương thức truyền thụ này rất nhanh, nhưng cũng rất cổ quái, có điều Thiên Vũ lại thích thú vô cùng, bởi cách làm này thật dứt khoát và rõ ràng.
Sau khi ý thức thần bí truyền thụ xong, còn lưu lại một lời nhắc nhở:
- Thực lực của ngươi bây giờ còn rất thấp, nhưng miễn cưỡng thì cũng có thể sử dụng được Nội Thị Thuật, xem xét toàn bộ thân thể mình, để hiểu rõ thêm về nó thì không thành vấn đề.
Thiên Vũ im lặng, khẽ nhắm mắt lại, vận Nội Thị Thuật, ngay lập tức gã liền thấy rõ ràng lục phũ ngũ tạng của mình. Gân cốt huyết mạch chằng chịt, các cơ quan, tế bào, da lông xương cốt, đều sờ sờ trước "mắt", mức độ yếu ớt so với tưởng tượng còn muốn tệ hơn.
Nội Thị Thuật chính là một thuật "xem" khí mà người luyện võ thường hay sử dụng nhất, chia làm các mức độ khác nhau.
Với thực lực của Thiên Vũ hiện nay, chỉ có thể thấy đại khái tình huống của thân thể của gã thôi, còn muốn xem đến người khác thì không được, cho nên vẫn tính là giai đoạn nhập môn.
Ý thức thần bí kia truyền thụ cho Thiên Vũ thuật Luyện Khí không hề tầm thường chút nào. Ngoài pháp môn rèn luyện chính ra còn có những thuật thập phần thần kỳ là Âm Dương Thấu Thị, cũng như thuật phòng ngự cực kỳ đặc thù Huyền Thiên Dương Ngọc.
Âm Dương Thấu Thị là một loại thuật "xem" khí đặc biệt, đẳng cấp tăng dần theo thực lực của người tu luyện, có thể nhìn thấu tất cả những bí ẩn thân thể của người khác, điều kiện là phải cùng thực lực với người sử dụng.
Nội Thị Thuật của Thiên Vũ chính là bước đầu tiên của thuật Âm Dương Thấu Thị này. Về sau, khi thực lực của gã đề thăng, Nội Thị Thuật cũng sẽ dần tiến cấp mà trở thành thuật Âm Dương Thấu Thị.
Về phần Huyền Thiên Dương Ngọc huyền bí sâu xa kia, thì lại có cách thức tu luyện cực kỳ cổ quái, nhưng lại quan hệ mật thiết đến phương pháp rèn luyện của gã.
Lúc này, Thiên Vũ chỉ là lần đầu tiên tiếp xúc với Luyện Khí Thuật đầy thần kỳ, tâm tư đều đặt cả vào phương pháp rèn luyện, chưa để ý nhiều đến Huyền Thiên Dương Ngọc.
Chính vì vậy, ý thức thần bí kia cũng không có nhắc nhở gã, sau khi quá trình truyền thụ hoàn tất, thì yên tĩnh chìm sâu vào một chỗ trong đầu Thiên Vũ, lẳng lặng dưỡng thần.
Thiên Vũ tiếp tục tiến về phía trước, khoảng cách đến chỗ của Hoa Thanh không tới ba dặm nữa, đoạn đường này đủ thời gian cho gã đưa ra một nhận xét là lực lượng bản thân mình còn quá nhiều thiếu sót và yếu kém.
Thiên Vũ dự định cấp tốc tiến hành tu luyện một lần, cho dù có hao tổn cấp bậc Tâm Hỏa cũng không do dự, bởi dù gì thì gã vẫn có thể thôn phệ chân khí của người khác mà tăng cường cấp bậc Tâm Hỏa, chi bằng lợi dụng phương thức này mà tu luyện cật lực một phen, tăng cường thực lực.
Lực lượng của Thiên Vũ lúc này cũng rất khó phán đoán, nhưng gã quyết tâm tạo một nền tảng thật tốt tại cảnh giới Nạp Khí Dung Lô, nỗ lực cường hóa bản thân, rồi mới bắt đầu nghĩ đến chuyện tiến nhập vào cảnh giới Luyện Khí Thành Tinh.
Lo lắng của Thiên Vũ là vô cùng chính xác, cứ lấy nền tảng bây giờ của gã mà xét, thì thà là chậm lại tốc độ đề thăng chứ không dại gì mà vội vàng, bằng không sẽ rất có hại đối với bản thân trong tương lai.
Trước kia, Thiên Vũ không biết được ưu khuyết của mình cho lắm, chỉ một mực mong muốn nâng cao thực lực.
Bây giờ thì gã biết ưu khuyết của mình thế nào rồi, lấy mấy năm học tập binh thư trước kia, kiến thức hơn người, tự nhiên sẽ hiểu rõ nên lựa chọn con đường sáng suốt nhất.
Vừa rồi thông qua Nội Thị Thuật, gã đã nắm bắt đại khái về tình huống của bản thân.
Hiện tại, Tâm Hỏa của Thiên Vũ tương đối sung mãn, tuy vẫn chỉ là một đốm lửa nhỏ, còn xa mới đạt tới khả năng biến hóa thành ngọn lửa lớn, có điều chính vì thế, gã mới biết cái đốm lửa nhỏ nhoi của mình hơn hẳn với những ngọn lửa của người khác.
Nhưng trong cơ thể Thiên Vũ, ngoại trừ Tâm Hỏa phẩm chất tương đối tốt ra, thì vô luận là lục phủ ngũ tạng, da lông xương cốt, kinh mạch, máu huyết đều cực kỳ yếu ớt. Bất kỳ chỗ nào cũng đều cần gã phải hao tốn không ít khí lực để bù đắp, tiêu hao không ít Tâm Hỏa để mà chữa trị.
Mà ngay bây giờ Thiên Vũ đã nắm giữ được Luyện Khí Thuật, trong đó có một phương pháp thích hợp với trình độ của gã hiện tại, chính là tiêu hao một lượng lớn Tam Dương Chân Khí, đem lục phủ ngũ tạng, máu huyết, kinh mạch, da lông xương cốt rèn luyện lại một lần.
Về phần Hàn Băng Chân Khí, Tâm Hỏa của gã chỉ mới đạt tới cấp tám mươi. Lượng chân khí sinh ra chỉ có hạn, vô pháp đem thân thể khí quan rèn luyện từng chút như mong muốn.
Luyện Khí sơ khai vô cùng giản đơn, chính là tiêu hao chân khí, bù đắp lại những chỗ thiếu hụt. Thực lực trên tổng thể có giảm, nhưng không nguy hiểm, dù cho có bị người khác đột ngột phá đám, cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Thiên Vũ căn cứ vào đặc điểm này, trong quá trình tiến về phía trước, đã đem một bộ phận Hàn Băng Chân Khí chuyển hóa thành Tam Dương Chân Khí, sau đó căn cứ vào Luyện Khí Thuật trong phương pháp rèn luyện Hỏa hệ, bắt đầu chữa trị thân thể mình từ trong ra ngoài.
Bởi vì đây là lần đầu tiên gã thi triển, lại thêm tình trạng thân thể quá kém, khiến cho Tam Dương Chân Khí mới vận chuyển được một chu thiên liền tiêu hao mất một nửa.
Tình huống như vậy đã khiến Thiên Vũ khá là kinh ngạc, tuy vậy gã vẫn không dừng lại, tiếp tục đem Hàn Băng Chân Khí chuyển hóa thành Tam Dương Chân Khí, thúc đẩy nó vận chuyển một vòng trong người.
Bởi Tam Dương Quyết liên quan đến sự hữu hạn của kinh mạch, cho nên khi Thiên Vũ vận dụng Tam Dương Chân Khí thì khả năng chữa trị những chỗ thiếu hụt của nó cũng bị hạn chế rất nhiều. Kinh mạch toàn thân, da lông xương cốt, máu huyết đều không thể chữa trị từng cái một, chỉ có thể ưu tiên đem chân khí đến những chỗ thích hợp trước nhất mà thôi.
Đương nhiên, Luyện Khí Thuật đâu phải đơn giản như vậy, tự nhiên sẽ có biện pháp rèn luyện toàn thân.
Bất quá, thân thể Thiên Vũ lúc này rất kém, mà thêm hoàn cảnh hiện tại không cho phép gã tiến hành rèn luyện toàn thân. Mà gã cũng không có ý định tiêu hao quá nhiều khí lực đi rèn luyện thân thể vào lúc này, tránh cho lúc xảy ra chuyện, sức phản kháng cũng không còn một chút thì hỡi ôi!
Tam Dương Chân Khí đã vận chuyển được sáu chu thiên liên tiếp, khí quan, ngũ tạng và những kinh mạch chủ yếu đã được chữa trị sơ bộ, gã cảm giác thể chất rõ ràng đã có sự nâng cao.
Để có thể hiểu rõ thêm về tình trạng mình lúc bây giờ, Thiên Vũ liền lấy Tâm Hỏa Thạch ra, chuyển hóa toàn bộ chân khí trong cơ thể về Hàn Băng Chân Khí, thì thấy được Tâm Hỏa từ cấp tám mươi đã tụt xuống sáu mươi. Gã đổi qua Tam Dương Quyết thì há mồm kinh ngạc, ra là chỉ trong một thời gian ngắn lúc nãy, gã đã tiêu hao liền một trăm hai mươi cấp.
Để nghiệm chứng thể chất thay đổi như thế nào, Thiên Vũ lại đem Hàn Băng Chân Khí chuyển qua Tam Dương Chân Khí, thông qua Tâm Hỏa Thạch đo đạc bản thân có thể thừa nhận được lực lượng như thế nào.
Dưới sự chuyển hóa của Cửu Chuyển Vô Cực, Tam Dương Chân Khí trong cơ thể Thiên Vũ ngày càng dày đặc, Tâm Hỏa Thạch trong tay càng lúc càng phát sáng. Số liệu không ngừng gia tăng, chớp mắt đã vượt qua cấp một trăm năm mươi, cũng không dừng lại mà dễ dàng đột phá qua mức hai trăm.
Thiên Vũ kinh ngạc mừng thầm, tiếp tục chuyển hóa chân khí, Tâm Hỏa Thạch càng sáng bừng lên, đã đột phá qua cấp ba trăm rồi.
Ngay lúc này, gã liền cảm giác thấy thân thể có chút khó chịu, Tâm Hỏa đạt đến cấp ba trăm hai mươi thì gã dừng lại, thôi không chuyển hóa chân khí nữa.
Như vậy, thân thể của gã bây giờ có thể thừa nhận lực lượng của Tâm Hỏa cấp ba trăm hai mươi, khiến cho gã hết sức hài lòng.
Trong lòng Thiên Vũ lúc này đã rõ, chỉ cần gã có thời gian, tiến hành rèn luyện thân thể một lần nữa, thực lực chắc chắn sẽ đề cao.
Nghĩ vậy, trên mặt gã toát ra một nụ cười, cúi đầu nhìn ngọc giản truyền tin trên tay, thì thấy mình chỉ còn cách Hoa Thanh khoảng một trăm trượng nữa.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Quyển 3 Chương 31: Bị Bao Vây!
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Dừng bước lại, Thiên Vũ chăm chú nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất an! )
Thu hồi ngọc giản, gã tập trung cảnh giác, dùng tâm linh nghe động tĩnh bốn phía, mơ hồ truyền lại những âm thanh kì quái, dường như là tiếng kêu của những con vật nào đó.
Thoáng chần chờ, Thiên Vũ tiếp tục đi tới, mỗi lần vượt qua một cái động, gã đều cẩn thận dè dặt, không bao lâu sau đã đến một cái động thật lớn.
Ẩn thân chỗ tối, Thiên Vũ để ý thấy trong động, dường như có không ít người. Hoa Thanh cũng đang đứng tại đó.
Cạnh Hoa Thanh là ba người Hàn Kiến, Tạ Nhị Nương, Lữ Đại Vĩ. Ánh mắt ai nấy đều chăm chú nhìn vào một chỗ trong động, biểu hiện trên mặt đầy quái dị.
Bên trong cái động lớn này, ngoài đám Hoa Thanh ra, còn có tám người khác. Thiên Vũ đã gặp sáu người trong đó, gồm có Minh Dương cùng với ba vị đệ muội, tên thiếu niên áo trắng và nữ nhân xấu xí mặc váy hoa.
Hai người còn lại gã không hề biết, nhìn rất trẻ tuổi, từ quần áo cho thấy đó đều là đệ tử của Thiện Vũ Minh.
Cả đám người này cũng chăm chú dõi mắt vào một chỗ trong động, dĩ nhiên nơi đó có thứ gì đó vô cùng hấp dẫn bọn họ.
Thiên Vũ nhìn thoáng qua cái động lớn nọ, trực giác nói cho gã biết, bên trong nhất định ẩn dấu nguy hiểm vô cùng! Điều này khiến cho gã vô cùng khiếp sợ xen lẫn tò mò, rốt cuộc bên trong cất giấu cái gì, tại sao lại thu hút sự chú ý của nhiều người như vậy?
Đột ngột Tạ Nhị Nương lên tiếng:
- Hoa Thanh, ngươi đi vào nhìn xem thử.
Lời vừa nói ra, Hoa Thanh và Thiên Vũ đều chấn động, cả hai đều có những tâm sự bất đồng.
Với Hoa Thanh mà nói, nàng không có sự lựa chọn, tràn ngập ức chế.
Với Thiên Vũ, thì đó là vô cùng lo lắng, suy tính làm thế nào để giúp đỡ cho nàng.
Giờ đây, gã đã biết Hoa Thanh bị người khống chế, nếu không xuất hiện cứu nàng ra, thì hết sức nguy hiểm rồi.
Nhưng khi gã còn đang âm thầm lo lắng, bên trong động, tên thiếu niên áo trắng đã cười nhạt, nhẹ giọng:
- Chậm đã, người này không thể bị ngươi khu sử như vậy, muốn vào cũng phải hỏi xem mọi người một câu!
- Thằng nhóc chưa mọc lông kia, mi đang nói chuyện với ai đó? Không muốn chết thì cút ngay cho lão nương!
Tên thiếu niên áo trắng tức thì lên giọng:
- Nhìn hình dạng của mụ xem? Dám coi thường bọn ta à? Mụ cho mụ là ai cơ chứ?
Tạ Nhị Nương liếc nhìn tám người, khinh thường:
- Lũ vô danh tiểu tốt, lão nương một năm không biết giết bao nhiêu người như các ngươi. Thức thời thì cút nhanh đi!
Tám người nghe mụ nói xong, lộ vẻ cau có rất khó coi.
Nữ tử xấu xí mặc váy hoa hừ một tiếng:
- Tạ Nhị Nương, đừng có đánh giá mụ cao quá, ta không có sợ mụ đâu?
Tạ Nhị Nương cười nhạt:
- Hồng Liên Hoa, trước mặt Tạ Nhị Nương này, có chỗ cho mi nói sao?
Nữ tử xấu xí mặc váy hoa giận giữ cười gằn:
- Tạ Nhị Nương, mụ bất quá chỉ là Võ sĩ trung cấp, có gì hơn người chứ!
Minh Dương lạnh lùng nhìn Tạ Nhị Nương quát lớn:
- Mụ chính là Tạ Nhị Nương xú danh lan tràn đó sao?
Lời nói không chút khách khí, có điều với tính cách của Minh Dương, cũng là bình thường.
Nhìn Minh Dương, Tạ Nhị Nương cả giận:
- Mi là ai? Dám gọi thẳng tên họ của lão nương vậy?
Minh Dương lạnh lùng:
- Minh Dương! Môn hạ đệ tử của Hoành Phong Di Viên!
Tạ Nhị Nương lặng đi một lúc, kinh nghi bất định:
- Mi là đệ tử kiệt xuất nhất của Di Viên, Xuất Đao Kiến Huyết Minh Dương đó sao?
Minh Dương cười lạnh:
- Đúng!
Tạ Nhị Nương giận dữ cười lớn:
- Chỉ là một tên đệ tử của Di Viên thôi, mi cho là lão nương đây sẽ e sợ sao? Cho dù là Đoan Mộc Nhân Kiệt của Di Viên có tới, lão nương cũng không có sợ hắn đâu!
Minh Dương quát to:
- Lớn mật, dám trước mặt ta bất kính với sư tôn, ta quyết không tha cho mụ!
Tạ Nhị Nương cuồng tiếu:
- Tha? Khẩu khí thật lớn đó!
Hàn Kiến và Lữ Đại Vĩ liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không lên tiếng. Nhìn mâu thuẫn vừa phát sinh giữa Minh Dương và Tạ Nhị Nương, bọn hắn trong lòng cảm thấy rất sung sướng, còn mong sao hai người này liều mạng đánh nhau đến chết nữa kia.
Hoa Thanh thấy Minh Dương ra mặt, lòng thầm hô may mắn, hy vọng Minh Dương có thể giết chết Tạ Nhị Nương, như vậy nàng mới có hội thoát khốn.
Ẩn nấp trong bóng tối, Thiên Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Hoa Thanh tạm thời vô sự, gã cũng không vội hiện thân, có thể tiếp tục quan sát trong bí mật, khi hành sự mới càng dễ dàng.
Lời vừa dứt, Tạ Nhị Nương đã vung tay lên, trường tiên lập tức thẳng băng cương ngạnh, giống như trường thương đâm thẳng vào ngực Minh Dương.
Minh Dương cười lạt, Tiêm đao trong tay vung lên ngăn đón, nhìn mềm mại nhẹ nhàng, nhưng vừa chạm vào đã chém văng trường tiên ra ngoài.
Tạ Nhị Nương tê rần cánh tay, kinh ngạc:
- Thằng nhỏ, không nghĩ mi cũng có chút khí lực!
Minh Dương lạnh lùng:
- Thu thập mụ vẫn thừa đấy!
Bước tới một bước, hắn đã thu hẹp khoảng cách giữa đôi bên, Tiêm đao sắc lao vút khỏi bàn tay, xoay tít giữa không trung, phát ra những âm thanh rít gào chói tai, như lệ quỉ oan hồn, vờn quanh Tạ Nhị Nương.
- Hồi Phong Liễu Diệp Đao? Không nghĩ oắt con lại luyện được cơ đấy!
Thân ảnh mụ nhoáng lên, trường tiên trong tay uốn lượn bay múa, giống như linh xà tầng tầng lớp lớp phòng ngự, va chạm liên tiếp với thanh đao đang không ngừng xoay tít xung quanh.
Ngay lập tức, hoa lửa văng tung tóe, không khí chấn động, hàng loạt âm thanh ùng oàng như sấm sét vang lên, đánh văng thanh Tiêm Đao của Minh Dương trở về.
Trong động, lúc này ai nấy đều chăm chú nhìn hai người giao đấu, không để ý đến những thay đổi đang diễn ra.
Thì ra ngay sát na Minh Dương động thủ, từ các huyệt động nhỏ chi chít khắp bốn phương tám hướng trong động, lặng yên xuất hiện những vị khách không mời mà đến, số lượng đông đảo có thể khiến cho người ta trợn mắt há mồm.
Tay phải vừa tiếp đao, Minh Dương định lên tiếng nói gì đó thì khóe mắt bất chợt bắt gặp vài thứ, khiến cho hắn chấn động lập tức nhảy lùi ra sau chỗ các đệ muội, lớn tiếng hô:
- Coi chừng Thạch Bích Long!
Tiếng hô vừa dứt, ai nấy đều giật mình nhìn quanh, phát hiện ra mình đã bị đàn Thạch Bích Long bao vây tự lúc nào.
Thiên Vũ ẩn thân ngoài động, nhưng sau lưng gã cũng loáng thoáng không ít Thạch Bích Long, chỉ là số lượng cụ thể bao nhiêu thì chưa biết, chí ít cũng vài trăm.
Thở ra một hơi, Thiên Vũ cũng không suy nghĩ nữa, nhấp nhoáng vài cú nhảy, đã vọt vào trong động, thừa dịp mọi người còn đang kinh ngạc bàng hoàng, kéo Hoa Thanh lại gần gã.
Thấy Thiên Vũ hiện thân, Hoa Thanh trong lòng vô cùng vui sướng, tựa như có chỗ dựa dẫm ỷ lại, lo lắng trong lòng cũng đã vơi đi không ít!
- Sao huynh lại tới đây?
Thiên Vũ nhìn bốn phía, thấp giọng:
- Ta tới đây lâu rồi. Thấy cô gặp chút phiền toái, tạm thời chưa định ra, ai nghĩ lại bị đám Thạch Bích Long này đưa vào tròng cơ chứ!
Thiên Địa Quyết Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Quyển 3 Chương 32: Thừa Cơ Cướp Đoạt
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Hoa Thanh lắc đầu nói:
- Muội không biết, nhưng muội cảm giác được bên trong có nguy hiểm, nhất định ẩn chứa cái gì đó rất đáng sợ!
Nàng vừa nói xong, từ bốn phía Thạch Bích Long đã như thủy triều ùn ùn kéo đến, vây chặt mười ba người bọn họ lại.
Lúc này ai nấy đều cảm giác được nguy cơ kề cận, đành bỏ qua ân oán mà tập trung tinh thần chú ý vào đám Thạch Bích Long.
Hàn Kiến lên tiếng đầu tiên:
- Đây chính là sào huyệt của Thạch Bích Long, mọi người muốn giữ mạng thì phải gạt bỏ thù hằn đi, vượt qua cửa ải khó khăn này rồi hãy nói.
Thiếu niên áo trắng cũng trầm ngâm:
- Những con Thạch Bích Long này có vẻ chập chạm trì độn, nhưng da dày thịt béo, đúng là khó đối phó!
Lữ Đại Vĩ nói:
- Đây chính là khảo nghiệm sinh tử! Thực lực sẽ quyết định, sống sót dựa vào bản lĩnh tự thân đi!
Nói xong hắn liền nhảy vọt tới huyệt động bí mật lúc nãy, định thừa dịp hỗn loạn mà đoạt lấy vật bên trong.
Hàn Kiến cười lạnh:
- Muốn tranh thủ sao? Không dễ đâu!
Y cũng tung người đuổi theo, thân pháp cực kỳ mau lẹ. Hai người một trước một sau, như hình với bóng, trong chớp mắt đã chui tọt vào trong mật động.
Tạ Nhị Nương chưa kịp phản ứng thì bọn họ đã mất tích, khiến cho mụ vô cùng tức giận, hận không thể lập tức đuổi theo.
Bốn người Minh Dương thì lại tự động lập thành một trận thế, tỏ ra hết sức cẩn thận.
Thiếu niên áo trắng đứng cùng chỗ với Bạch Liên Hoa và những đệ tử Thiện Vũ Minh, dựa lưng vào nhau. Còn lại Thiên Vũ và Hoa Thanh thì tụ lại một chỗ, rút binh khí ra.
Từ bốn phía, vô số Thạch Bích Long gào rít dữ dội, từ từ vây chặt lấy bọn họ. Tốc độ bọn chúng không nhanh, nhưng đông nghìn nghịt, số lượng đủ làm tê dại da đầu bất kỳ ai!
Nhãn thần Thiên Vũ kỳ dị khó tả, trong lòng nảy sinh vô số những suy nghĩ, đang lo lắng tìm cách đối phó thì đột nhiên ý thức thần bí trong đầu đột nhiên lên tiếng:
- Thạch Bích Long tuy da dày thịt béo, nhưng trong máu lại hàm chứa không ít chất bổ. Nếu ngươi có thể uống được, hoặc ngâm mình trong đó, sẽ đạt được lợi ích không nhỏ đấy!
Thiên Vũ ngạc nhiên, tò mò:
- Có cần phải ghê tởm vậy không?
Ý thức thần bí hừ nhạt:
- Ta chỉ nói thế, làm hay không tùy ngươi!
Thiên Vũ đang chần chừ, do dự thì đám Thạch Bích Long đã ào ào xô đến.
Lúc này gã đã không có lựa chọn nào khác, lập tức liên thủ với Hoa Thanh mà chống đỡ.
Chính bởi đám Thạch Bích Long da dày thịt béo, nên dù Thiên Vũ đã có kinh nghiệm đối phó, nhưng cũng không dám trước mặt quá nhiều người như vậy mà sử ra Tà Nguyệt Loan Đao, chỉ có thể dùng đến một trong những binh khí từng thu thập được, là một thanh Tiêm đao khá sắc, thi triển Thiên Lang Trảm để chống lại đám sinh vật khó chơi này.
Hoa Thanh thì suy nghĩ đơn giản hơn, rút luôn Kinh Vân Đao ra, lẹ làng dứt khoát mà chém giết. Lưỡi đao này quả thật bén ngọt, đả thương được không ít Thạch Bích Long, hiệu quả vô cùng.
Trong động lúc này Tạ Nhị Nương và Minh Dương thực lực là mạnh nhất, chỉ vài chiêu đã có thể đánh chết khá nhiều Thạch Bích Long, tỏ ra vô cùng nhàn nhã.
Hồng Liên Hoa và thiếu niên áo trắng cùng với những đệ tử của Thiện Vũ Minh cũng không chịu thua kém, thể hiện ra thực lực của những Võ Giả, thừa sức tự bảo vệ.
Thiên Vũ thấy vậy cũng không ẩn giấu thực lực nữa, Tiêm đao trong tay tung hoành bay múa, dù lưỡi đao không quá sắc bén, nhưng chém trúng con Thạch Bích Long nào thì chết con đó.
Nghĩ đến lời nói của ý thức thần bí kia, Thiên Vũ bèn há mồm uống lấy không ít máu Thạch Bích Long. Gã liền có cảm giác không khác gì uống rượu mạnh vậy, máu của Thạch Bích Long vào trong bụng cứ sôi lên ùng ục, khó chịu cực kỳ.
Lúc này Thiên Vũ tạm thời không cách nào lấy máu đám sinh vật này mà tắm cho được. Điều duy nhất mà gã có thể làm là nuốt càng nhiều máu chừng nào càng tốt, hi vọng cải tạo thật tốt nội tạng thân thể mình.
Hoa Thanh ngạc nhiên nhìn những hành động kỳ quặc của Thiên Vũ, tò mò:
- Huynh đang làm gì vậy?
Thiên Vũ cười khan:
- Ở lâu tại cái địa phương quỉ quái này, ta cảm thấy khát quá, mà máu của đám rồng này mùi vị không tệ, nếu cô không ngại nó tanh hôi, có thể làm vài ngụm!
Hoa Thanh lắc đầu lia lịa:
- Tha cho muội đi. Huynh thích thì cứ từ từ mà uống một mình!
Thiên Vũ cũng không giải thích gì nữa, chân khí trong cơ thể vận chuyển rất nhanh, Tiêm đao tung ngang bổ dọc, chăm chăm nhắm vào bụng vào mắt đám Thạch Bích Long mà chém giết.
Biểu hiện của mọi người nãy giờ không tệ, nhưng đám Thạch Bích Long thật sự quá nhiều, giết cũng không thể giết hết, đánh nửa ngày cũng chỉ vài chục con, mà đa số là chết dưới tay Tạ Nhị Nương và Minh Dương.
Lúc này, sư muội của Minh Dương đột nhiên lấy ra một cây Phích Lịch Nỗ, nhắm thẳng vào chỗ Thạch Bích Long đông nhất mà bắn.
Lập tức một quầng sáng đỏ rực bùng lên, như sét đánh giữa trời quang. Lực nổ mạnh mẽ kinh người trong nháy mắt đã xé banh xác hơn mười con Thạch Bích Long, khiến đám quái thú này hoảng loạn vội vàng dạt cả sang hai phía. Chúng rõ ràng là bị uy lực của vụ nổ dọa cho khiếp vía.
Thấy vậy, hai đệ tử khác của Thiện Vũ Minh cũng lấy Phích Lịch Nỗ trong túi ra, bắn liền hai phát. Hỏa tiễn ầm ầm nổ chết một mảng lớn quái thú, càng khiến đám Thạch Bích Long kinh hồn mà tản ra.
Bắt đầu từ đó, nguy cơ trong động tạm thời được ngăn chặn. Hàng trăm con Thạch Bích Long lùi lại phía sau, nhưng không hề có ý định bỏ đi.
Thiên Vũ thấy vậy, con ngươi xoay tròn, lập tức chém toạc vài cái đầu của Thạch Bích Long gần đó, móc ra Vân Tinh Thạch.
Hoa Thanh thì có vẻ lúng túng mắc cỡ, tự hồ không muốn Thiên Vũ làm như vậy. Những người khác thì trề môi khinh thường, hiển nhiên đều nghĩ Thiên Vũ là kẻ tiểu nhân cơ hội rồi!
Ánh mặt mọi người thế nào Thiên Vũ biết cả, thế nhưng gã vốn xuất thân nghèo khó, nên chả dại gì mà lãng phí cơ hội này cả.
Hơn nữa, Thiên Vũ có thể trực tiếp hấp thụ lực lượng của Vân Tinh Thạch, nó không khác gì là linh đan diệu dược tăng cường thực lực cho gã, thì việc gì gã phải xấu hổ một cách ngu ngốc chứ!
Một thoáng công phu, gã đã móc được mười sáu viên Vân Tinh Thạch, chém nát toàn bộ xác của Thạch Bích Long gần đó, khiến cho đám quái thú xung quanh tỏ ra tức giận, lại bắt đầu kéo đến tấn công.
Thiên Vũ thấy vậy, chỉ cười cười đầy quỉ quái, rồi lui đến gần chỗ bọn Minh Dương, trốn sau lưng đám người này.
Đột nhiên, từ phía huyệt động mà Lữ Đại Vĩ và Hàn Kiến vừa chui vào, truyền ra những âm thanh gầm rú rung trời chuyển đất.
Ngay lập tức, chỉ thấy bóng Lữ Đại Vĩ cuống cuồng vọt ra, khóe miệng rướm máu, vẻ mặt kinh hoàng, hoảng sợ rống to:
- Chạy mau, bên trong có một con Thạch Bích Long tam giai đó!
Thấy cửa động chính đã bị vây kín, Lữ Đại Vĩ liền huy đao nhảy vọt tới một huyệt động khác, đánh văng vài con Thạch Bích Long ra, rồi chui tọt vào.
Tạ Nhị Nương nghe y la xong, sắc mặt đại biến, tung người chạy theo Lữ Đại Vĩ, trong chớp mắt mất dạng.
Minh Dương cũng vô cùng lo lắng, liền bảo sư muội hắn dùng Phích Lịch Nỗ bắn dọn một lối thoát, bản thân dùng lực lượng cường hãn mà mạnh mẽ dẹp đường, dẫn theo hai sư đệ chạy đi.
Bấy giờ trong động chỉ còn lại thiếu niên áo trắng, Hồng Liên Hoa, vài đệ tử Thiện Vũ Minh cùng với Hoa Thanh và Thiên Vũ.
Thấy tình thế không ổn, những đệ tử Thiện Vũ Minh cầm Phích Lịch Nỗ cũng chọn đại một hướng mà chạy, theo sát phía sau là thiếu niên áo trắng và Hồng Liên Hoa
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Quyển 3 Chương 33: Yêu Thú Tam Giai?
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Thiên Vũ vẫn chưa chịu bỏ chạy, gã lập tức lấy Tà Nguyệt Loan Đao ra, cực nhanh xé toang thi thể đám Thạch Bích Long, móc lấy Vân Tinh Thạch bên trong.
Hoa Thanh múa tít bảo đao trong tay bảo vệ cho gã, miệng thúc giục:
- Đi mau, còn chần chừ nữa là không kịp đâu, muội sắp không thể chống đỡ được nữa rồi!
Thiên Vũ gấp gáp trả lời:
- Xong ngay đây, còn hai cái nữa thôi... Xong rồi, đi thôi!
Gã xoay người vọt dậy, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoa Thanh, một tay vung loan đao lên quét ngang một đường. Một đạo quang nhận hình cung phóng vụt ra, kèm theo là âm thanh chói tai rít lên chém sạch đám Thạch Bích Long đang ào ào lao tới.
Thiên Vũ khẽ điểm ngón chân, gã bay vụt lên không trung, đao lại chém ra, âm thanh rin rít chói tai lại vang lên, một luồng đao mang đỏ nhạt lóe lên rồi lao về phía trước, đem mười hai con Thạch Bích Long chắn ngay cửa huyệt động chém làm đôi.
Hoa Thanh há mồm kinh ngạc, bật thốt:
- Huynh thật mạnh như vậy sao? Làm sao có thể?
Thiên Vũ cũng không giải thích, nắm chặt tay Hoa Thanh, vừa cấp tốc đột phá vòng vây, vừa chuyển hóa Hàn Băng Chân Khí thành Tam Dương Chân Khí, vung đao loang loáng, phát huy sức mạnh kinh khủng của đao khí, chỉ hai ba lần như thế đã chạy thoát khỏi đàn Thạch Bích Long.
Cắm đầu chạy một hơi về phía trước vài trăm trượng, Thiên Vũ mới giảm tốc độ rồi dừng lại, gã thở dốc:
- Nguy hiểm thật, nếu như vậy mà không thoát ra được thì có lẽ ta cũng không chống đỡ nổi bao lâu.
Hoa Thanh dìu gã, ôn nhu nhoẻn miệng:
- Huynh vừa rồi thật dũng mãnh phi thường! Mà sao giờ lại phì phò thế kia!
Thiên Vũ nhăn mặt cười khổ:
- Vài đao vừa rồi đúng là uy lực rất lớn, thế nhưng cũng tiêu hao sạch sẽ chân khí của ta rồi! Với tình trạng thân thể bây giờ của ta mà nói, thỉnh thoảng liều mạng chém ra một hai chiêu còn được, chứ hơn nữa thì không cách nào. Giờ chúng ta tìm chỗ nào đó ẩn nấp đi đã, một chút nữa sẽ trở lại nơi đó.
Hoa Thanh giật mình:
- Trở lại đó!? Huynh điên rồi sao?
Thiên Vũ cười khì khì:
- Binh pháp vốn có câu, thực tắc hư chi, hư tắc thực chi, hư hư thực thực, biến huyễn bất định (thật cũng là giả, giả cũng là thật, thật thật giả giả, biến hóa khó lường)!
Hoa Thanh ngần ngừ:
- Tuy là như vậy, nhưng huynh muốn trở lại đó làm gì? Đừng nói là vì thi thể đám Thạch Bích Long đó chứ!
Thiên Vũ nói:
- Đó chỉ là vấn đề thứ hai thôi. Ta muốn dò xét cái động thần bí đó!
Hoa Thanh kinh hãi:
- Đó là nơi vô cùng nguy hiểm. Có Thạch Bích Long tam giai canh giữ, chúng ta đi vào căn bản là chịu chết thôi.
Thiên Vũ cười cười:
- Đừng quá lo lắng, cũng đừng mất tự tin như thế chứ. Xưa nay vốn từ trong hiểm nguy mới cầu được phú quí mà! Chỉ cần chúng ta có gan, lại cẩn thận một chút, biết đâu sẽ làm nên chuyện ấy chứ? À, lúc trước cô đuổi theo cái bóng màu đỏ kia, sao lại lọt vào tay ba người nọ vậy?
Hoa Thanh quay đầu nhìn quanh, bàn tay để trong tay Thiên Vũ, ngọ ngoạy viết mấy chữ: "Muội đuổi tởi một cái động vô cùng kỳ ảo, mới biết thì ra đó là nơi ở của Ấu linh Hỏa Phượng Hoàng. Ở nơi đó muội vô tình đoạt được một bộ công pháp Thiên cấp Thượng giai Phượng Hoàng Niết Bàn. Có điều bây giờ thực lực muội còn thấp, không cách nào tu luyện được!"
Thiên Vũ cả kinh, lắp bắp:
- Này... là sự thật sao? Cô thật sự... Đúng là...?
Hoa Thanh gật đầu:
- Đây là bí mật của muội, huynh là người duy nhất muội chia sẻ đó!
Thiên Vũ cười lớn:
- Tốt, thật quá tốt! Xem ra lúc đó chúng ta phối hợp đúng như câu áo trời may không dấu vết nhỉ! Vậy Tâm Hỏa của cô có thăng cấp không?
Hoa Thanh nói:
- Giờ đã tăng lên cấp một trăm sáu mươi rồi!
Thiên Vũ trầm trồ:
- Như thế a! Vẫn còn chưa đủ, phải mau chóng đột phá cấp hai trăm đi. Đạt đến cấp Võ Giả mới được. Đi, giờ chúng ta quay lại nơi đó!
Hoa Thanh lại ngần ngừ:
- Giờ đến đó có vội vã quá hay không?
Thiên Vũ tủm tỉm:
- Không sao đâu, tình hình này, cô cứ đi theo ta là được.
Thấy gã dường như đã có tính toán, Hoa Thanh cũng không nhiều lời nữa, theo Thiên Vũ chạy trở lại sào huyệt Thạch Bích Long.
Gần đến nơi, hai người thu liễm khí tức, chầm chậm đi tới, mới thấy trong động vắng tanh, chỉ có trên nền đá la liệt xác Thạch Bích Long mà thôi.
Nhìn ngó một hồi, Thiên Vũ cười khẽ:
- Ta đi lấy Vân Tinh Thạch đây, thứ này rất có ích, đợi ta chuẩn bị đầy đủ rồi hẳng đi vào!
Hoa Thanh dặn dò:
- Cẩn thận một chút, muội sẽ canh chừng cho huynh.
Thiên Vũ chỉ cười mà không nói, lẹ làng tiến đến, dựa vào sự sắc bén của Tà Nguyệt, trong chốc lát đã moi ra ba mươi hai miếng Vân Tinh Thạch.
Gã đứng dậy, vẫy vẫy tay gọi Hoa Thanh. Sau khi nàng đến gần, hai người mới mon men lại chỗ động khẩu, nhìn chằm chằm vào huyệt động thần bí nọ.
Thiên Vũ nhíu nhíu mày, lắng nghe động tĩnh bốn phía, cảm giác được huyệt động nọ dường như đã mất đi sự thần bí, vắng vẻ hoang lạnh, tựa hồ không có gì bên trong cả.
Hoa Thanh cũng thấy có gì đó không đúng, hạ giọng:
- Hình như khác lúc nãy rồi! Chúng ta vào xem đi.
Thiên Vũ khẽ gật đầu, đi trước chui vào động. Gã đi chừng mấy trượng, liền đến một chỗ khá rộng rãi, đầy những dấu vết do quyền kình trảo phong để lại.
Tỉ mỉ săm soi, gã mới thấy trên mặt đất lác đác vài giọt máu đã sẫm màu, người thụ thương ở đâu không biết, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Hoa Thanh thì quan sát khắp nơi, liền thấy tại một lỗ hổng trên đỉnh động, dường như có thi thể ai đó, không nhịn được khiếp hãi hô lên.
Thiên Vũ giật mình cả kinh:
- Làm sao vậy?
Hoa Thanh chỉ lên đỉnh động:
- Huynh xem!
Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lên, biến sắc bật thốt:
- Là y!
Thì ra cái xác này chính là Lý Bạch Vân, kẻ trước đó không lâu bị Minh Dương truy sát. Nhưng hiện tại, nhìn có vẻ không phải chết dưới tay Minh Dương, có điều không hiểu vì sao lại nằm ở vị trí đó.
Vừa suy nghĩ, Thiên Vũ vừa tung người lên kéo xác Lý Bạch Vân xuống, kiểm tra sơ qua một lần, thấy túi trữ vật vẫn giắt nơi thắt lưng, nửa thân trên có vết thương do vật bén nhọn nào đó gây ra.
Gã lấy túi trữ vật rồi đứng dậy nói:
- Dường như là bị Thạch Bích Long giết chết! Nhưng vì sao bị lôi đến đây nhỉ? Nếu để cảnh cáo hay đe dọa thì vị trí cái xác sao lại ở chỗ bí ẩn thế này? Quả thật đáng nghi!
Hoa Thanh hơi rùng mình, lắc lắc đầu:
- Đi thôi, muội không muốn ở lại đây!
Thiên Vũ nghe vậy không nói nữa, nắm tay Hoa Thanh đi tiếp về trước. Qua ba bốn lần rẽ thì gã đột nhiên đứng sựng lại, nhìn chằm chằm về phía trái thông đạo.
Cách đó mười trượng, một cái đầu bù xù, tướng mạo cổ quái, tứ chi mọc đầy lân phiến, nhãn thần lạnh lẽo vô tình, nhìn trừng trừng Thiên Vũ, sát khí tỏa ra ngùn ngụt.
Hoa Thanh cảm thấy sự khác thường nơi Thiên Vũ, mới quay đầu nhìn theo, khi trông thấy quái nhân kia, không khỏi kinh hoàng hô lớn:
- Đây là...!
Thiên Vũ trầm giọng:
- Nếu ta đoán không lầm, đây chính là con Thạch Bích Long tam giai! Có khả năng hóa thành người, nhưng không cách nào che dấu được đặc thù của bản thân!
Nhếch nhếch cái miệng, quái nhân ngữ khí lạnh lùng:
- Ngươi đoán không sai, ta đúng là đã đạt đến cảnh giới Biến Huyễn tam giai!
Thiên Vũ cũng không vòng vo mà hỏi thẳng:
- Ngươi tu luyện không ít năm nhỉ?
Quái nhân nói:
- Cỡ một ngàn năm trăm năm thôi!
Thiên Vũ lạnh nhạt:
- Đủ lâu đấy! Ngươi đã ở đây tu luyện lâu vậy, cớ gì còn không rời đi?
Quái nhân đảo đảo tròng mắt, khô khốc nói:
- Đây là địa bàn của ta! Mắc mớ gì ta lại phải rời đi
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo