Quyển 3: Phi Long Tại Thiên
Chương 68 : Tiến vào vụ cốc.
Dịch: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Thiên Vũ bình thản theo sát sau lưng, cầm nhẹ cánh tay Hoa Thanh, nụ cười trên mặt tràn đầy tự tin.
Xế chiều giờ Thân, Thiên Vũ và Hoa Thanh đi tới phụ cận Ngưng Vụ Cốc, chứng kiến sơn cốc phía trước mây mù mênh mông lộ ra vài phần thần bí.
Sau khi Đinh Linh rời khỏi, Thiên Vũ tiếp tục một đường tu luyện, đoạn đường này hắn lại hấp thụ sáu khối Vân Tinh Thạch, giá trị Tâm Hỏa thẳng tắp bay lên tới 1010 điểm, trực tiếp tấn cấp Võ sĩ sơ cấp Hoàng cấp trung giai.
So sánh với thực lực Thiên Vũ nhanh chóng phi thăng, Hoa Thanh có vẻ bình thản hơn nhiều, trên đường cũng ăn vào hai viên Hỏa Linh Đan gia tăng được mười điểm giá trị Tâm Hỏa.
Hỏa Linh Đan là đan dược Hoàng cấp thượng phẩm, giá cả mỗi viên là 350 kim tệ, có thể trợ giúp gia tăng năm mươi điểm giá trị Tâm Hỏa, nếu đổi thành công pháp Đại Nhật Quyết Hoàng cấp thượng giai, mỗi viên có thể hỗ trợ gia tăng năm điểm giá trị Tâm Hỏa.
Như vậy, Hoa Thanh có giá trị Tâm Hỏa trước mắt đã là 46 điểm, có thực lực Võ sĩ trung cấp Hoàng cấp hạ giai.
Thời gian qua đi như gió thoảng, sau khi Thiên Vũ và Hoa Thanh rời khỏi Thiết Thạch Phân Đường thực lực tăng lên hơn mười lần, đây là chuyện tình mà trước đó hai người không thể nghĩ tới.
Sự tin tưởng và tốc độ gia tăng thực lực có quan hệ trực tiếp với nhau, thực lực không ngừng tăng lên thì tự tin cũng theo đó mà tăng trưởng, tinh thần cũng sáng sủa hơn nhiều.
Đứng ở bên ngoài Ngưng Vụ Cốc, Hoa Thanh lẳng lặng nhìn mây mù mênh mang, than nhẹ: "Đoạn đường này đi tới, ngươi luôn mang tâm tình nặng nề, chỉ có khi gặp gỡ Đinh Linh mới cao hứng được một trận, ngươi có thể cho ta biết nguyên nhân trong đó hay không?"
Thiên Vũ nghe vậy thì sửng sốt, nghĩ không ra Hoa Thanh vào lúc này lại lên tiếng hỏi chuyện, đây là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhìn qua Hoa Thanh, Thiên Vũ thản nhiên nói: "Ta không biết, có lẽ là do Tiêu Nguyên Quân chết đi làm cho ta có thêm một phần tiếc hận."
Hoa Thanh lắc đầu nói: "Ta cảm giác đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, mấu chốt chính thức hẳn là có quan hệ tới công pháp ngươi tu luyện. Dọc đường đi, ngươi đều hấp thụ lực lượng Vân Tinh Thạch Địa thuộc tính, trong cơ thể vận chuyển Mậu Thổ chân khí đặc điểm biểu hiện ra ngoài rất trầm ổn và chất phác. Nếu như ngươi đổi thành Đại Nhật Quyết hoặc là Huyễn Vân Quyết, ta phỏng chừng tâm tình của ngươi sẽ không giống thế."
Thiên Vũ không nói, im lặng suy tư về lời Hoa Thanh nói, chân khí trong người âm thầm chuyển hóa thuộc tính, thi triển ra Đại Nhật Quyết.
Đến lúc đó, số lượng chân khí trong cơ thể từ từ giảm dần, phẩm chất tăng lên, khí chất Thiên Vũ trong nháy mắt chuyển biến, nguyên bản nặng nề trầm trọng thoáng cái mất sạch, thay thế vào chính là tự tin và khí phách vô cùng.
Hoa Thanh thấy thế thì cười tươi lên, nói: "Xem ra phân tích của ta rất có đạo lý, mỗi một bộ công pháp đều có tính ảnh hưởng nhất định đến tính cách người tu luyện nó."
Thiên Vũ cười nói: "Nàng nói quả thật có đạo lý, trên người của ta phần lớn Vân Tinh Thạch là Địa thuộc tính, sau khi hấp thụ lực lượng còn phải chuyển biến thành Mậu Thổ Quyết nên mới biểu hiện ra như thế."
Hoa Thanh cười nói: "Ngươi có thể dễ dàng chuyển hóa thuộc tính chân khí, chuyện này đối với ngươi thì không khó. Hơn nữa, mỗi một lần chuyển đổi thuộc tính chân khí cũng là một lần rèn luyện, hết sức có lợi cho chân khí trong người."
Thiên Vũ nói: "Nói không sai, sau khi ta chuyển hóa thuộc tính chân khí một lần có thể rõ ràng cảm giác được phẩm chất chân khí lại tăng lên. Mặc dù biên độ không lớn nhưng cứ thế gia tăng đều đều thì hiệu quả hết sức kinh người."
Hoa Thanh nhìn Thiên Vũ, cười nói: "Con đường ngươi tu luyện khác với thường nhân, thành tựu trong tương lai không có người nào có thể sánh bằng."
Thiên Vũ nói: "Chuyện trong tương lai không ai có thể đoán trước, ta luyện võ chỉ vì hoàn thành một lời hứa hẹn, ta chưa từng nghĩ tới việc thành tiên thành thánh."
Hoa Thanh than nhẹ: "Ngươi vẫn còn trẻ, sau này ngươi sẽ minh bạch hàm nghĩa đích thực của lực lượng."
Thiên Vũ chỉ cười cười không để ý lắm, nói: "Sự tình về sau thì nói sau đi, bây giờ chúng ta đi vào trước đã."
Hoa Thanh nhắc nhở nói: "Sương mù này có độc, chúng ta trước tiên ăn vào Tị Độc Đan mới được."
Lấy ra Tị Độc Đan, Hoa Thanh và Thiên Vũ mỗi người ăn một viên, sau đó đi vào trong Ngưng Vụ Cốc.
Bởi vì khu vực sương mù rộng lớn, Ngưng Vụ Cốc luôn luôn thần bí trong mắt người đời, tình huống cụ thể bên trong ít có người biết rõ.
Thiên Vũ và Hoa Thanh mới đi tới đây chưa quen thuộc hoàn cảnh thực tế, vì thế hai người phá lệ cảnh giác, tự mình lấy ra binh khí thỉnh thoảng quay đầu lưu ý hoàn cảnh chung quanh.
Vừa vào trong Ngưng Vụ Cốc, trong tai Thiên Vũ và Hoa Thanh truyền đến trận trận tiếng gió thổi, nước chảy róc rách, không biết ở bên trong bao phủ bao điều bí ẩn.
Sương mù trong Ngưng Vụ Cốc bao phủ phạm vi rộng lớn lại vô cùng dày đặc, tầm nhìn không thể vượt qua hai trượng, thân hãm ở trong đó hoàn toàn không thể phân biệt rõ phương hướng, chỉ có thể dựa vào trực giác mà đi tới.
Thiên Vũ lưu ý dưới chân, chỉ thấy mặt đất gập ghềnh có một vài thực vật không biết tên, bùn đất ẩm ướt trơn trợt, cảm giác như lâm vào khu vực bùn lầy.
Lúc này, Hoa Thanh đi trước đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ kế bên xuất hiện một đống hài cốt, nàng sợ hãi đến độ nhất thời dừng chân đứng im một chỗ.
Thiên Vũ hỏi rõ nguyên nhân, rồi an ủi: "Đừng sợ, mớ hài cốt này nhìn qua đã lâu năm lắm rồi, không có chuyện gì đâu."
Hoa Thanh than nhẹ: "Hài cốt ta cũng không sợ, chỉ là đột nhiên nhìn thấy nên không kịp thích ứng. Mặt khác, nơi này có hài cốt cho thấy nhất định có hung hiểm và quỷ dị, chúng ta phải cẩn thận hơn nữa."
Thiên Vũ tranh thủ nắm tay Hoa Thanh, sờ sờ qua vài lượt rồi mới nghiêm mặt nói: "Yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng bằng mọi giá, dù phải hy sinh tấm thân trong trắng này cũng không màn!"
Hoa Thanh nghe vậy liền chấn động tâm thần, quay đầu nhìn qua Thiên Vũ, ánh mắt phức tạp vô cùng.
Đi tiếp hơn mười trượng, Thiên Vũ đột nhiên buông tay Hoa Thanh, thấp giọng nói: "Cẩn thận, ta cảm giác được chỗ này không khí quỷ dị, tựa hồ ẩn chứa thứ gì đó. Có gì thì nàng phải chạy nhanh, nếu không bị ta bỏ xa thì ráng chịu đó !"
Hoa Thanh lưu ý hoàn cảnh bốn phía, chỉ thấy trong bụi cỏ hỗn tạp ánh sáng phản chiếu mờ ảo, hai người phảng phất như đã tiến nhập vào phạm vi ao đầm.
Đột nhiên, trong sơn cốc truyền đến một tiếng thét chói tai, lộ ra khí tức sợ hãi khiến cho Ngưng Vụ Cốc càng thêm thần bí và kinh khủng.
Thiên Vũ chân mày khẽ nhíu, lấy ra Liên Châu Thần Nỗ cầm trong tay, tùy thời đề phòng chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Hoa Thanh theo sát phía sau, chăm chú quan sát động tĩnh trái phải, đồng thời nàng cũng lấy ra Ngịch Phong kiếm, thần thái nghiêm túc chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Lúc này, phía trước Thiên Vũ hai trượng xuất hiện một thi thể.
Thiên Vũ chậm rãi tiến lên, chỉ thấy thi thể hoàn hảo không tổn hao gì cả, nhưng mà toàn thân đen thui, hiển nhiên là bị trúng độc không nhẹ.
Khom lưng nhìn xem thi thể này, Thiên Vũ lơ đãng quay đầu phát hiện trong bụi cỏ bên trái xuất hiện một con rắn nhỏ màu nâu dài ba tấc nằm trên một lá cỏ, ánh mắt phát ra quang mang vô tình lạnh như băng.
Phát hiện này khiến cho Thiên Vũ lại càng hoảng hốt, theo tiềm thức dựng thẳng thân thể lên, loan đao trong tay hoành ngang ngực phòng thủ.
Hoa Thanh kinh dị nói: "Làm sao vậy?"
Thiên Vũ thấp giọng nói: "Có rắn...!"
Vừa mới nói ra hai chữ, trong bụi cỏ bốn phía đột nhiên truyền đến thanh âm sàn sạt, mấy trăm cho tới hàng ngàn con rắn nhỏ đông như kiến bu tới, tất cả đều nhắm hướng Hoa Thanh và Thiên Vũ bò đi.
Một khắc kia, Thiên Vũ lộ ra phản ứng cực kỳ linh mẫn của mình, xoay người một tay ôm Hoa Thanh vào trong lòng, sau đó thúc dục Đại Nhật Quyết phóng ra một tầng chân khí hộ thể.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 3: Phi Long Tại Thiên
Chương 70 : Hắc Lân Vương Xà.
Dịch: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Đến lúc đó, một vòng hộ vệ màu đỏ xuất hiện ngoài thân Thiên Vũ, đánh bay toàn bộ rắn nhỏ từ bốn phương tám hướng lao đến ra ngoài.
Hoa Thanh thở phào một hơi, nói: "Đây là Ban Đằng Xà, độc tính cực mạnh khó mà phòng ngự."
Thiên Vũ sắc mặt âm trầm, hỏi: "Có cách gì không?"
Hoa Thanh trầm ngâm nói: "Loại độc xà thích sống ở nơi ẩm ướt âm u, hai cánh trên lưng có thể phụ trợ phi hành, mặc dù không thể bay quá xa, nhưng lại gia tăng cho chúng nó khả năng công kích linh hoạt, liệt hỏa là một trong những phương pháp khắc chế chúng nó."
Thiên Vũ khẽ nhíu mày, lo lắng nói: "Tại địa phương này chỉ sợ liệt hỏa khó thể cháy lâu dài, căn bản không thể giải quyết được vấn đề."
Hoa Thanh suy nghĩ một trận, nói: "Có lẽ thử sử dụng Lôi Minh Huyễn Quang Châu một lần, chỉ sợ làm như vậy sẽ dễ dàng bại lộ vị trí của chúng ta."
Thiên Vũ nói: "Trong Ngưng Vụ Cốc nguy cơ tứ phía, trước tiên giải quyết nguy cơ hiện tại đã."
Lấy ra Lôi Minh Huyễn Quang Châu, Thiên Vũ không chút do dự ném đi ra xa, ngay lúc đó một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm điếc tai nổ ầm ầm quanh quẩn trong sơn cốc chấn kinh đám Ban Đằng Xà này, toàn bộ hoảng sợ chạy trốn nháy mắt đã mất tăm tích.
"Hiệu quả không kém, 150 ngân tệ thật sự đáng giá mà!"
Thu hồi chân khí hộ thể, Thiên Vũ kéo tay Hoa Thanh nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ngưng Vụ Cốc quỷ dị, càng đi sâu vào trong cốc sương mù lại càng dày đặc, tầm nhìn càng hạn chế, không khí ẩm thấp vô và khó chịu.
Lúc này, Thiên Vũ và Hoa Thanh lại phát hiện sáu cỗ thi thể, tất cả đều trúng độc không nhẹ, trong đó còn có môn hạ đệ tử Thiện Vũ Minh.
Dừng lại chốc lát, Thiên Vũ và Hoa Thanh tiếp tục đi tới, lát sau cả hai đi đến trước một cây cầu gỗ, đứng trước cây cầu là một người, hắn vẫn đưa lưng về phía Thiên Vũ và Hoa Thanh.
Bởi vì sương mù dày đặc Thiên Vũ và Hoa Thanh nhìn không rõ bộ dáng người nọ, Thiên Vũ cảnh giác đình chỉ bước chân, hai mắt ngó chừng chung quanh, cuối cùng di chuyển qua gần cây cầu, phía dưới là một dòng sông hầu như không thấy nước chảy.
Hoa Thanh không giống Thiên Vũ, mắt nàng vẫn chăm chú vào bóng lưng kia, trong đầu lần lượt xẹt qua vô số ý niệm.
Theo như Hoa Thanh chứng kiến, người đứng trên cây cầu kia không biết là nam hay nữ, thế nhưng tư thế có chút kỳ quái, tựa hồ có chỗ nào đó không thích hợp, Hoa Thanh nhất thời suy nghĩ không tới.
Thiên Vũ cũng có cảm giác cổ quái, mơ hồ cảm thấy một tia nguy hiểm, thuận tay lấy ra một viên Dạ Quang Châu ném tới chỗ cây cầu.
Nhìn chăm chú vào nơi Dạ Quang Châu rơi xuống, Thiên Vũ rõ ràng nhìn thấy ở dưới sông bên dưới cây cầu, một con rắn lớn đen thui nằm im lìm ở trong làn nước.
Thân thể con rắn đen rất lớn, đường kính vượt qua sáu thước, dài không biết đến cỡ nào, một cái đầu to như đầu trâu, hai mắt u lam híp lại, vẫn không một tiếng động dừng ở trên người Thiên Vũ, lộ ra một cỗ sát khí lạnh thấu xương.
Một khắc kia, Thiên Vũ tâm thần đại chấn, thứ đáng sợ như thế này lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trong lòng làm sao không sợ hãi được chứ?
Trước kia Thiên Vũ chỉ là một người bình thường, đi tới Phân Đường Thiết Thạch học nghệ cũng chỉ hơn một tháng, mặc dù mấy ngày nay thực lực tăng lên khá nhanh, thế nhưng đối phó với cái loại quái vật to lớn cỡ này, trong tiềm thức hắn không tránh khỏi sợ hãi, nhất thời không kịp thích ứng, hai hàng gai lạnh nổi dọc sống lưng hắn.
Hoa Thanh không có cảm thấy phản ứng của Thiên Vũ, nói nhỏ: "Người trên cầu có chỗ cổ quái..."
Thiên Vũ kéo tay Hoa Thanh đột nhiên căng thẳng, thấp giọng nói: "Cổ quái thì không sợ, đáng sợ là ở dưới cây cầu."
Hoa Thanh ngạc nhiên nói: "Dưới cầu? Là thứ gì?"
Thiên Vũ nhăn mặt nói: "Rắn, một con rắn to!"
Hoa Thanh nghe vậy thân thể cũng run lên, bật thốt: "Rắn to? Có nhiều không?"
Thiên Vũ cười khổ nói: "Tự nàng nhìn đi."
Lại tung ra một viên Dạ Quang Châu, lúc này Thiên Vũ không có trực tiếp ném vào trong lòng sông, mà ném tới chỗ cây cầu, là hắn thử dò xét phản ứng người đứng trên cầu.
Hoa Thanh dựa theo ánh sáng Dạ Quang Châu nhìn thấy tình hình ở giữa sông, nhất thời hít một hơi lãnh khí, run giọng nói: "Đây là một con Hắc Lân Vương Xà, chính là hồng hoang dị thú, thuộc về cấp bậc Thần Thú."
Thiên Vũ ngưng trọng, nhẹ giọng hỏi: "Thứ này chúng ta có thể đối phó nổi không?"
Hoa Thanh lắc đầu nói: "Tránh xa nó ra mới là thượng sách, mau trốn đi."
Thiên Vũ kéo tay Hoa Thanh lại, trầm giọng nói: "Không vội, con Hắc Lân Vương Xà này đã nhìn thấy chúng ta, tùy tiện lui về phía sau sẽ khiến nó công kích, chúng ta..."
Đang nói, nước sông dưới cầu đột nhiên bắn lên một luồng sóng lớn, con Hắc Lân Vương Xà đột nhiên chìm vào trong nước, điều này làm cho Thiên Vũ và Hoa Thanh nhất thời khẩn trương tới cực hạn.
Sau đó nói đến cũng thật quái dị, Hắc Lân Vương xà chìm vào trong nước lại không xuất hiện nữa, Thiên Vũ và Hoa Thanh chờ đợi một hồi thấy không có động tĩnh, lúc này mới hơi yên tâm, chuyển ánh mắt qua người ở trên cầu.
Lúc này, người nọ vẫn thản nhiên đứng như trước, giống như không biết có Thiên Vũ và Hoa Thanh tồn tại, lại y như coi rẻ hai người bọn họ vậy.
"Ngươi là ai, vì sao ngăn cản ở chỗ này?"
Thiên Vũ chủ động phá vỡ sự yên lặng đáng sợ này.
Người nọ vẫn hờ hững không để ý tới hắn, không có bất cứ phản ứng gì cả.
Thiên Vũ hơi khó hiểu, quay đầu nhìn qua Hoa Thanh, ý hỏi nàng thấy thế nào.
Hoa Thanh cau mày nói: "Người này nhìn qua giống như là tượng gỗ vậy, tựa hồ không thể cử động được."
Thiên Vũ híp hai mắt cẩn thận quan sát thêm một lúc, rồi nói: "Cách nhìn của nàng có thể hợp lý, nàng chờ ta ở đây, ta tiến lên thử một lần là biết rõ thôi."
Hắn lẽ lưỡi liếm láp lâu la lần lượt hai cánh tay Hoa Thanh lần cuối, rồi mới lặng lẽ buông ra, Thiên Vũ thoáng cái xuất hiện cạnh cây cầu, lăng không phát ra một chưởng đánh tới chỗ người nọ.
Đến lúc đó, chưởng lực lướt qua người nọ trực tiếp ngã xuống, Thiên Vũ nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Vũ chậm rãi tiến lên, đi qua thân thể người nọ, phát hiện dĩ nhiên là một người chết, khó trách không có bất cứ phản ứng gì.
Chỉ là trong lòng Thiên Vũ hơi hơi khó hiểu, là ai bố trí người chết ở chỗ này, có dụng ý gì đây?
Hắc lân Vương Xà xuất hiện ở dưới cầu là trùng hợp hay là có dụng ý khác?
Hoa Thanh đi tới bên cạnh Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: "Tình huống có chút quỷ dị, Ngưng Vụ Cốc này tựa hồ phức tạp hơn trong tưởng tượng của chúng ta rồi."
Thiên Vũ gật đầu nói: "Ta cảm giác nơi này tựa như mê cung dưới đất ở Loạn Thạch Cốc, chúng ta trước kia may mắn kịp thời rời khỏi, nếu không rất có thể đã chết ở nơi đó rồi."
Hoa Thanh nói: "Nơi này so với Loạn Thạch Cốc còn quỷ dị hơn, hết thảy mọi chuyện đều ẩn giấu ở trong sương mù, chúng ta phảng phất như là đang đi vào một bẫy rập vậy."
Thiên Vũ an ủi: "Không nên lo lắng quá, địa phương nguy hiểm thường thường cũng có kỳ ngộ, mấu chốt nằm ở chỗ chúng ta có thể nắm chắc huyền cơ trong đó hay không thôi!"
Hoa Thanh cười nói: "Vận khí chúng ta trước giờ luôn luôn tốt, chỉ cần cẩn thận một điểm hẳn là tương lai vô sự."
Thiên Vũ tự tin nói: "Tin tưởng là mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta phải tin tưởng vào bản thân mình."
Thiên Vũ lại kéo cánh tay Hoa Thanh, trực tiếp đi tới trước.
Bên trong Ngưng Vụ Cốc, sự nguy hiểm tồn tại ở khắp nơi.
Thiên Vũ và Hoa Thanh đi sâu vào trong, bọn họ có thể tìm được Ngưng Vụ Thảo và toàn thân trở ra hay không đây?
Trong đó lại phát sinh bao nhiêu chuyện đặc sắc, hết thảy đều phải đợi thời gian chứng thực…
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 3: Phi Long Tại Thiên
Chương 71 : Hàn khí rèn luyện thân thể.
Dịch: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Ngưng Vụ Cốc ở vào phía nam Hoành Phong Trấn, tới gần giao giới Trung Châu và Lăng Thủy, cách Lạc Thủy không xa, hàng năm sương mù bao phủ không thấy đường đi.
Cho tới nay Ngưng Vụ Cốc nổi tiếng thần bí, chưa bao giờ truyền ra tin tức có mãnh thú hoặc là cường giả nào chiếm cứ, bởi vậy bình thường nó trở thành nơi để cho đệ tử Ngoại môn Thiện Vũ Minh lịch lãm.
Thiên Vũ và Hoa Thanh lúc này phải làm nhiệm vụ là hái được hai gốc Ngưng Vụ Thảo, nguyên bản tương đối dễ dàng.
Mà khi hai người tiến vào Ngưng Vụ Cốc, tự mình nhận thức hoàn cảnh nơi đây mới phát hiện Ngưng Vụ Cốc này so với truyền thuyết còn hung hiểm và quỷ bí hơn nhiều.
Sương mù dày đặc che khuất bầu trời, ánh sáng mặt trời cũng không lọt vào nổi.
Thiên Vũ và Hoa Thanh sau khi băng ngang qua cầu gỗ thì mất đi cảm giác phương hướng, hoàn toàn không phân biệt ra đông tây nam bắc.
Lúc này, từ trong sương mù dày đặc mơ hồ truyền đến âm thanh đánh nhau hấp dẫn Hoa Thanh và Thiên Vũ chú ý, hai người cẩn thận nhận biết nơi thanh âm phát ra, từ từ đi tới.
Sương trắng mênh mang, mặt nước trong như gương.
Tại chính giữa một cái hồ nước, vài bóng người y như ảo ảnh khi ẩn khi hiện chớp lóe xẹt qua.
Thiên Vũ và Hoa Thanh đi tới ven hồ, nhìn thân ảnh giữa hồ khi có khi không, trên mặt hai người cũng lộ ra nét kinh ngạc.
Ngưng Vụ Cốc này khắp nơi đều quỷ dị, hồ nước trước mắt này trong sáng như gương, thế nhưng lại có nước chảy làm cho không người nào có thể hiểu nổi.
Hơn nữa, người ở giữa hồ từ đâu đến, bọn họ đánh nhau tựa hồ rất kịch liệt nhưng mà trong hồ nước lại không có truyền ra một chút thanh âm nào, đây là có chuyện gì?
Quan sát chỉ chốc lát, Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Kỳ quái, mặt hồ này tựa như tấm gương, rốt cuộc là tồn tại chân thật hay là ảo ảnh phản chiếu đây?"
Hoa Thanh than nhẹ: "Tốt nhất là thử qua một lần, phán đoán khó mà chính xác được."
Thiên Vũ lúc này lấy ra một viên Dạ Quang Châu, tiện tay ném vào trong hồ.
Dạ Quang Châu chiếu sáng một vùng sương mù dày đặc, theo đường cong rơi xuống mặt hồ nhưng cũng không có phát ra tiếng động, mặt hồ chỉ khẽ rung động lăn tăn rồi im lìm.
Thiên Vũ hơi hơi khó hiểu, cau mày nói: "Ta cảm giác cái hồ nước này rất quỷ dị, ngay cả phản ứng một chút cũng không có đã nuốt luôn Dạ Quang Châu rồi."
Hoa Thanh ngồi xổm người xuống, tự tay dò xét mặt hồ nước, kết quả là cả người nàng run lên, nhanh chóng thu tay về kinh hô: "Hồ nước lạnh quá !"
Thiên Vũ kinh ngạc nói: "Lạnh? Ta thử xem."
Thiên Vũ cũng ngồi xuống đưa tay vào trong hồ nước, quả nhiên cảm giác được nước hồ lạnh thấu xương, tựa như tiến vào trong động băng vậy.
Thiên Vũ kinh hô một tiếng, không có thu hồi cánh tay lại mà nhanh chóng chuyển hóa thuộc tính chân khí trong cơ thể, thi triển ra Hàn Băng Quyết.
Thiên Vũ biết tu luyện Hàn Băng Quyết cần phải có đại lượng hàn khí tích lũy.
Mà hồ nước này lạnh như băng, hàn khí thấu xương, chẳng phải đúng lúc thích hợp tu luyện Hàn Băng Quyết đó sao?
Thiên Vũ phân tích hết sức chính xác, khi Đại Nhật chân khí trong cơ thể hắn chuyển hóa thành Hàn Băng Chân Khí, cánh tay phải nằm trong hồ nước truyền đến trận trận hàn khí, gia tốc vận hành Hàn Băng Quyết nhanh dần lên.
Hoa Thanh nhìn sang Thiên Vũ, nói: "Hồ nước này đối với việc tu luyện tựa hồ rất hữu ích."
Thiên Vũ nói: "Trong hồ nước hàn khí kinh người, có tác dụng trợ giúp rất lớn đối với Hàn Băng Quyết, đáng tiếc lúc này không phải thời cơ tốt để tu luyện Hàn Băng Quyết."
Trong khi nói chuyện, Thiên Vũ dùng Hàn Băng Chân Khí thúc dục Cửu Chuyển Vô Cực, nhất thời tốc độ thu nạp hàn khí tăng vọt, mặt ngoài thân thể trong nháy mắt ngưng tụ thành một tầng băng mỏng, sắc thái Tâm Hỏa từ đỏ sậm biến thành màu hồng nhạt.
Một khắc kia cả người Thiên Vũ chấn động, đại lượng hàn khí tiến vào cơ thể làm cho hắn nhất thời không có cách nào tiêu hóa, không thể không vận chuyển Cửu Chuyển Vô Cực thúc dục Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết.
Đến lúc đó, vô số hàn khí biến thành một cỗ khí lạnh được Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết khống chế, tiến hành một lần rèn luyện thân thể đặc thù.
Hàn Băng Quyết chính là công pháp Hoàng cấp thượng giai, hiệu quả rèn luyện thân thể không phải Tam Dương Chân Khí có thể sánh bằng.
Chỉ có điều mỗi một lần rèn luyện thân thể, Thiên Vũ đều phải hao phí đại lượng thực khí và giá trị Tâm Hỏa, lấy thực lực trước mắt của hắn mà nói, cũng phải hao tốn thời gian tu luyện rất lâu.
Cũng may Ngưng Vụ Cốc này hoàn cảnh kỳ lạ, bên trong hồ nước ẩn chứa đại lượng hàn khí, vừa lúc cung cấp cho Thiên Vũ một cơ hội quý giá.
Dưới tình huống này Thiên Vũ tạm thời bất chấp mọi thứ, toàn tâm toàn ý vận chuyển Cửu Chuyển Vô Cực, điên cuồng hấp thu hàn khí ở trong hồ nước, dùng Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết cung cấp động lực tiến hành một lần rèn luyện thân thể toàn diện.
Hoa Thanh nhìn chăm chăm vào Thiên Vũ, nàng đã đoán được dụng ý của hắn, lúc này mới lấy ra Kinh Vân đao cảnh giác động tĩnh bốn phía, yên lặng làm hộ pháp cho Thiên Vũ.
Hoa Thanh chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật ở ngoài mấy trượng, tạm thời không có phát hiện cái gì bất thương.
Nhưng một sau lát, khi Hoa Thanh lơ đãng ngẩng đầu nhìn về khoảng không phía trước, cảnh tượng đập vào mắt khiến cho cả người nàng run lên, thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng.
Một khắc kia, Hoa Thanh kinh hãi dùng tay trái bưng kín cái mõm nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Bên trong sương mù, một con rắn lớn mình đầy lân phiến đang phiêu phù giữa không trung, hai tròng mắt u lam dừng ở trên người Hoa Thanh và Thiên Vũ, y như hổ đói đang nhìn con mồi vậy.
Hoa Thanh chứng kiến đầu cự xà này to chừng một trượng, thân thể ẩn trong sương mù dày đặc, bay cách mặt đất hơn mười trượng, tựa như thần long dõi mắt theo dõi cảnh vật trong cốc.
Cự xà cách Hoa Thanh và Thiên Vũ ước chừng mười trượng, biểu tình hai con mắt to lớn Hoa Thanh nhìn không hiểu nổi hàm nghĩa, nó cứ lẳng lặng quan sát như vậy, mặc dù Hoa Thanh cảm giác được khác thường, nhưng mà cự xà cũng không có bất cứ dị động nào.
Hoa Thanh nắm chặt Kinh Vân đao trong tay, nhẹ nhàng quay đầu nhìn chăm chú vào Thiên Vũ, mấy lần nhịn không được định mở miệng nhắc nhở, rồi lại sợ thanh âm quấy nhiễu cự xà.
Vì thế, tâm tình Hoa Thanh vô cùng khẩn trương, vừa lo lắng an nguy của mình và Thiên Vũ, lại tùy thời lưu ý đề phòng cự xà tiến công.
Thiên Vũ lúc này hết sức tập trung, Cửu Chuyển Vô Cực điên cuồng hấp thụ hàn khí bên trong hồ nước, Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết nhanh chóng vận chuyển tiêu hao Hàn Băng Chân Khí, hai bên đối lập đồng thời vận hành cải tạo và thay đổi thể chất Thiên Vũ.
Trước đây, Thiên Vũ vận dụng Tam Dương Chân Khí rèn luyện thân thể lần thứ hai, hao phí đại lượng Tam Dương Chân Khí, phẩm chất thân thể đề cao không ít.
Hôm nay, Thiên Vũ dưới tình huống hàn khí dư thừa, toàn lực thúc dục Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết vận chuyển, cho dù là gân cốt, cơ thể, cơ quan nội tạng, tế bào, các đốt xương…, đều tăng lên một khoảng lớn, kinh mạch và máu huyết cũng được rèn luyện cẩn thận.
Hàn Băng Chân Khí không giống Tam Dương Quyết, hai thứ này một âm một dương, nước lửa tương giao, hiệu quả rèn luyện thân thể thật tốt, gia tăng phẩm chất thân thể Thiên Vũ lên rất nhiều.
Trong không khí yên tĩnh đáng sợ, tâm tình Hoa Thanh tràn đầy sầu lo, thực lực Thiên Vũ thì lại nhanh chóng bạo tăng.
Cái hồ nước không biết tên này tựa hồ ẩn chứa hàn khí vô cùng vô tận, sau khi phẩm chất thân thể Thiên Vũ được đề cao, tốc độ thu nạp hàn khí cũng theo đó tăng vọt.
Như thế, Cửu Chuyển Vô Cực và Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết hình thành một vòng tròn khép kín, hai bên kết hợp hoàn mỹ giúp cho việc cải tạo thân thể và thực lực Thiên Vũ đồng thời tăng vọt.
Đảo mắt nửa canh giờ trôi qua, thân ảnh đánh nhau trong hồ tựa hồ đã kết thúc, thế nhưng cự xà hoàn vẫn đang quan sát Hoa Thanh và Thiên Vũ như trước, không ai biết nó rốt cuộc có dụng ý gì.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 3: Phi Long Tại Thiên
Chương 72 : Vụ cốc Hàn giao.
Dịch: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Lúc này, Hoa Thanh đã dần dần buông lỏng tâm tình, nàng mơ hồ cảm thấy được cự xà tạm thời không có ác ý, bởi vậy nàng dồn tinh lực đặt ở trên người Thiên Vũ, lo lắng đến cử động của hắn.
Nửa canh giờ, chân khí trong cơ thể Thiên Vũ được Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết khống chế vận chuyển 12 chu thiên, ngoại trừ kinh mạch và máu huyết ra, các nơi khác như gân cốt, cơ quan nội tạng, cơ thể, tế bào…, đều đạt được hiệu quả rèn luyện nhất định, thực lực chỉnh thể tăng lên gấp mười lần.
Về phần kinh mạch và máu huyết muốn rèn luyện tỉ mỉ thì cực kỳ tốn thời gian, Thiên Vũ lo lắng hoàn cảnh trước mắt nên tạm thời bỏ đi ý niệm trong đầu, ngừng quá trình rèn luyện thân thể lại.
Cứ như vậy, Cửu Chuyển Vô Cực vẫn tiếp tục thu nạp hàn khí, Hàn Băng Quyết trong cơ thể Thiên Vũ tự động vận hành, cảnh giới gia tăng một mảng lớn, tốc độ hấp thụ hàn khí cũng tăng vọt theo.
Chỉ qua chốc lát, hàn khí trong cơ thể Thiên Vũ đã tới trạng thái bão hòa, toàn bộ kinh mạch đều bị hàn khí lấp đầy, không thể dung nạp thêm chân khí nữa.
Đến tận đây, thực lực Thiên Vũ đã tăng lên tới cực hạn, giá trị Tâm Hỏa rốt cuộc gia tăng được bao nhiêu, trước khi tự tay kiểm tra chính hắn cũng không biết được.
Bởi vì hàn khí quá nồng đậm, toàn thân Thiên Vũ đều bị băng tuyết bao trùm, điều này làm cho hắn hơi khó chịu, bèn vận dụng Cửu Chuyển Vô Cực chuyển hóa Hàn Băng Chân Khí thành Đại Nhật chân khí.
Bởi vì thực lực đại tăng, Cửu Chuyển Vô Cực vận chuyển cực nhanh, chỉ qua một hồi đã chuyển hóa toàn bộ Hàn Băng Chân Khí trong cơ thể thành Đại Nhật chân khí, làm cho cảnh giới Đại Nhật Quyết thoáng cái tăng lên tới điểm cực hạn.
Lúc này, trên người Thiên Vũ toát ra một luồng khí thế cường đại, khuôn mặt tươi cười bình thản, hắn đang chuẩn bị đứng dậy thần bí ý thức trong đầu đột nhiên mở miệng nói: "Nhìn không ra thực lực ngươi gia tăng nhanh quá nhỉ? Thực khí Hỏa thuộc tính này rất hữu ích đối với ta, có thể giúp cho ta khôi phục một chút thực lực."
Thiên Vũ nghe vậy lặng người suy ngẫm, còn chưa kịp trả lời chân khí Đại Nhật Quyết trong cơ thể nháy mắt bốc cháy lên, tự hành thúc dục Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết, chỉ qua một chu thiên đã tiêu hao hầu như sạch sẽ, toàn bộ thực khí đã bị thần bí ý thức dùng phương pháp đặc thù hấp thu hết rồi.
Thiên Vũ cười khổ thầm nghĩ: "Ngươi thật sự là ở không đi chiếm tiện nghi tốt nhỉ? Ta tân tân khổ khổ tu luyện cả ngày được nhiêu đó chân khí, thoáng cái bị ngươi hấp thu hết ráo."
Thần bí ý thức cười nói: "Dù sao hàn khí trong hồ nước này còn rất nhiều, ngươi lại hấp thụ số khác là được."
Thiên Vũ vừa nghĩ thì thấy cũng đúng, lúc này không ra vẻ khổ sở nữa, vận chuyển Hàn Băng Quyết phối hợp Cửu Chuyển Vô Cực thu nạp hàn khí bên trong hồ nước.
Lúc này, trong quá trình Thiên Vũ thu nạp phát hiện một chuyện lạ, nguyên bản hàn khí tựa như vô cùng vô tận đột nhiên giống như bị khô kiệt vậy, hàn khí mà hắn hấp thụ sử dụng chỉ bằng một phần hai khi nãy.
Thiên Vũ đứng dậy nhìn qua Hoa Thanh, đang định mở miệng hỏi tình thế đã nghe Hoa Thanh cảm khái nói: "Ngươi cuối cùng cũng xong rồi hả, trước tiên nhìn tình hình phía sau một chút đi."
Thiên Vũ nghe khẩu khí Hoa Thanh có vẻ âu sầu, không nhịn được quay đầu nhìn lại, tràng cảnh đập vào mắt khiến cho thân thể hắn run lên, đang định há mồm kinh hô rồi đột nhiên cứng ngắc, hiển nhiên hắn bị cự xà dọa cho sợ hãi ngây người.
Lẳng lặng nhìn cự xà ẩn trong sương mù kia, hồi lâu sau Thiên Vũ mới hồi phục lại tinh thần, cẩn thận nhìn vào hai mắt cự xà, phát hiện nó cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt lộ ra một ý nào đó mà Thiên Vũ không hiểu nổi, nhưng hắn khẳng định đó không phải là sát khí.
Thiên Vũ hơi khó hiểu, chậm rãi chuyển hóa thuộc tính chân khí trong cơ thể, Hàn Băng Quyết chuyển hóa thành Đại Nhật Quyết, quanh thân Thiên Vũ tràn đầy vẻ khí phách, sợ hãi trong lòng cũng theo đó giảm bớt.
Lúc này, trong hồ đột nhiên truyền đến một trận thanh âm nước chảy ào ào, cự xà dời hai tròng mắt đi qua đó.
Thiên Vũ và Hoa Thanh nghe thanh âm phát ra liền quay đầu lại, chỉ thấy trong hồ nước được sương mù bao phủ, một đầu quái thú hình thể to lớn thân thể lân phiến dày đặc, chậm rãi lộ ra một cái đầu thật lớn đang căm tức nhìn cự xà ở giữa không trung.
Thiên Vũ thở nhẹ một tiếng kinh ngạc nói: "Đây là?"
Hoa Thanh vẻ mặt khổ sở, nhẹ giọng nói: "Có điểm giống như con giao trong truyền thuyết, chính là dị thú từ thời thượng cổ hồng hoang."
Thiên Vũ cả kinh nói: "Giao? Hắc Lân Vương Xà? Rốt cuộc Ngưng Vụ Cốc này là địa phương nào, thậm chí có sự tồn tại của dị thú thượng cổ cường đại như thế?"
Hoa Thanh cười khổ nói: "Việc này chưa bao giờ nghe người ta nói qua, nếu không phải nhìn thấy tận mắt ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng."
Con giao trong hồ gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên dựng đứng thân thể, lộ ra nửa người trên và hai cái móng vuốt, trong ánh mắt đen nhánh tỏa ra khí phách muôn phần.
Hắc Lân Vương Xà bị nó khiêu khích, há mồm gầm lên một tiếng điếc tai, âm ba đáng sợ tựa như lưỡi dao sắc bén, chấn cho nước trong hồ rung rinh, Hoa Thanh đương trường hộc máu, thân thể Thiên Vũ lay động không thôi.
Thấy tình thế không ổn, Thiên Vũ một tay ôm lấy Hoa Thanh chạy lùi ra xa xa.
Ngay lúc này, thực lực Thiên Vũ mạnh đến mức độ nào ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy quanh thân có lực, chân khí trong cơ thể vận chuyển liên tục, thi triển Ngự Phong Thuật trực tiếp ngự không phi hành, cảm giác vô cùng thoải mái.
Rời xa Hắc Lân Vương Xà và Băng Giao, Thiên Vũ mang Hoa Thanh đi tới một địa phương không có lấy một ngọn cỏ, ở nơi đó phát hiện ra vài thân ảnh, bọn họ không có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Thiên Vũ và Hoa Thanh, thậm chí ngay cả chuyển mắt qua nhìn cũng không có, ánh mắt cả nhóm đều nhất trí quan sát động tĩnh Hắc Lân Vương Xà và Băng Giao.
Thiên Vũ ngần ngại đứng đó, cẩn thận đánh giá năm người bên kia, trong đó có một vị chính là gã nam tử thư sinh tay cầm chiết phiến mà Thiên Vũ từng gặp qua ở trong rừng trúc phụ cận Loạn Thạch Cốc.
Bốn người còn lại là ba nam một nữ, nữ tử một thân bạch y, đầu mang khăn che mặt, bộ dáng thon cao, uyển chuyển mê người.
Ba nam tử tuổi tác không đồng nhất, già nhất là một vị nhìn qua có hơn 70, hai mắt hãm sâu, cả người lộ ra một cỗ tử khí làm cho người ta có cảm giác âm trầm.
Nam tử trẻ tuổi nhất thì khoảng 21 tuổi, y phục rất dễ nhận biết, chính là một vị đệ tử Ngoại môn của Phân Đường Thiết Thạch.
Còn lại là một người trung niên khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường nhưng ánh mắt lại có nét tự phụ, mặc một bộ áo vải, bên hông cắm một cây sáo ngọc.
Nhìn năm người này Thiên Vũ cảm thấy kinh hãi trong lòng, mặc dù nhận thức không ra lai lịch năm người nhưng trực giác của hắn lại nói cho hắn biết, năm người này cũng không dễ động đến, mặc dù là gã đệ tử Ngoại môn Phân Đường Thiết Thạch kia, trên người hắn cũng có một cỗ phong mang sắc bén.
Hoa Thanh nhìn tới năm người, than nhẹ: "Vị bên hông cắm cây sáo ngọc kia ngươi phải cẩn thận, hắn hẳn là xuất thân từ Hiên Viên Thần Cung, uy lực linh thuật mạnh kinh người."
Thiên Vũ nghi vấn nói: "Người của Hiên Viên Thần Cung sao lại tới chỗ này?"
Hoa Thanh nhìn thoáng qua Hắc Lân Vương Xà và Băng Giao ở xa xa, trầm ngâm nói: "Ta đoán là có quan hệ tới hai đầu thượng cổ dị thú này."
Thiên Vũ cau mày nói: "Trước kia chúng ta chứng kiến giữa hồ có người đánh nhau, có phải là năm người này không nhỉ?"
Hoa Thanh nói: "Việc này rất khó nói."
Thiên Vũ nói: "Không quản mấy chuyện này nữa, trước tiên lo cho mình cái đã." Nói xong, Thiên Vũ xuất ra một cỗ Đại Nhật chân khí tiến vào trong cơ thể Hoa Thanh, trợ giúp nàng đả thông kinh mạch, trị liệu thương thế.
Hoa Thanh cũng tu luyện Đại Nhật Quyết, sau khi nhận được luồng chân khí cường đại của Thiên Vũ hỗ trợ, thương thế lành lặn rất nhanh, thực lực sau khi khôi phục lại gia tăng một ít.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 3: Phi Long Tại Thiên
Chương 73 - 74 : Quang mang thần bí
Dịch: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Lúc này, Hắc Lân Vương Xà và Hàn Giao còn đang giằng co, song phương thường thường gầm rú vài tiếng nhưng hình như không có ý định giao chiến.
Mấy người đứng trên tảng đá đằng xa vẫn trầm mặc không nói, ánh mắt dừng ở chỗ Hàn Giao và Hắc Lân Vương Xà, tựa hồ đang mưu đồ chuyện gì đó.
Thiên Vũ hiệp trợ Hoa Thanh trị lành thương thế, lấy ra Tâm Hỏa Thạch lén kiểm tra thử, kết quả làm cho hắn rất hài lòng, giá trị Tâm Hỏa đã tăng lên tới một 1214, trực tiếp tấn cấp Võ sĩ sơ cấp Hoàng cấp thượng giai.
Trước đây, kinh mạch trong người Thiên Vũ chứa đầy chân khí, đáng tiếc Thiên Vũ lúc ấy chưa có đo đạc giá trị Tâm Hỏa, làm mất đi một cơ hội biết được thực lực chính thức của bản thân.
Người luyện võ, độ lớn của kinh mạch quyết định số lượng chân khí.
Kinh mạch rộng rãi thì dung nạp số lượng chân khí càng nhiều, thành tựu tương lai càng cao.
Trong tình hình bình thường, kích thước kinh mạch trong cơ thể người là trời sinh, không thể thay đổi.
Song cũng có một vài phương pháp đặc thù, như là luyện thể thuật có thể tiêu hao đại lượng thực khí để cải tạo lại kinh mạch, mở rộng kinh mạch ra, vì thế có tác dụng tăng cường thực lực.
Phương thức này một rất là bí ẩn, luyện thể thuật cực kỳ hiếm thấy, việc mở rộng kinh mạch cũng nguy hiểm vô cùng, xác xuất thành công cực thấp. Mặc dù có người nắm giữ được luyện thể thuật cũng không nhất định có phần quyết đoán đi luyện thử.
Thiên Vũ nắm giữ Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết chính là một loại luyện thể thuật thượng thừa nhất, dùng chân khí tự thân làm một loại nguyên liệu, tiến hành vô số lần rèn luyện, cho đến khi phẩm chất cơ thể tăng lên tới đẳng cấp cao nhất, trở thành một cường giả mạnh mẽ như thần ma mới thôi.
Quá trình này vô cùng gian khổ, thời gian lại lâu dài, chỉ cần một lúc vô ý sẽ mất sạch tất cả, việc này phải nhờ một phần vận khí nữa mới được.
Hoa Thanh ở bên cạnh Thiên Vũ, thấy rõ ràng trị số trên Tâm Hỏa Thạch, trên mặt nàng có vẻ cổ quái.
Trước kia Hoa Thanh sẽ cảm thấy khiếp sợ, nhưng liên tục chứng kiến nhiều lần loại chuyện này, nàng đã từ từ quen đi, cho nên vẻ mặt nàng hết sức quái dị, có kinh hãi lại còn mấy phần tâm tình mâu thuẫn.
Thiên Vũ có tốc độ tăng trưởng thực lực quá nhanh, không ở vào phạm trù bình thường, hoàn toàn không có quy luật nào cả.
Trước kia Thiên Vũ thu nạp lực lượng Vân Tinh Thạch, giá trị Tâm Hỏa đạt tới Hoàng cấp trung giai với 1010 điểm, tương đương với Đại Nhật Quyết có giá trị Tâm Hỏa là 555 điểm.
Mà hiện tại, Thiên Vũ thu nạp đại lượng hàn khí trong hồ nước, chẳng những thể chất đề thăng, giá trị Tâm Hỏa cũng tăng vọt lên tới 1214 điểm, thời gian chưa tới một canh giờ thực lực hắn đã trực tiếp tăng lên gấp đôi.
Tiến độ tu luyện như thế nghe rợn cả người, cho dù là thiên tài cũng không có cách nào so sánh với hắn.
Bóng đêm buông xuống, sương mù trong Ngưng Vụ Cốc càng đậm đặc, Hắc Lân Vương Xà và Hàn Giao giằng co hồi lâu, song phương tựa hồ có chỗ cố kỵ không có bên nào dám chủ động công kích trước.
Trong khi hai bên giằng co, thời gian chậm rãi trôi đi.
Trong màn đêm đen tối này, Ngưng Vụ Cốc ngược lại hiện ra quang mang lập lòe, nhất thời hấp dẫn ánh mắt bảy người kia.
Đoàn quang mang bay đến từ đối diện hồ nước, từ xa đến gần xuyên qua đám sương mù, ánh sáng từ nó bao phủ khu vực tầm ba trượng.
Bởi vì bóng đêm và sương mù bao phủ dày đặc, bảy người kia tạm thời nhìn không rõ hình dáng luồng quang mang kia, mấy người trong đó tựa hồ biết được nó là vật gì, giữ vững tinh thần nhìn tới đó.
"Tới rồi, nghĩ không ra thật sự gặp phải nó ở chỗ này."
Ức chế không được hưng phấn trong lòng, vị trung niên nam tử đến từ Hiên Viên Thần Cung là người đầu tiên phá vỡ yên lặng.
Cô gái che mặt nhẹ giọng nói: "Đến thì đã sao chứ? Có Hắc Lân Vương Xà và Hàn Giao coi chừng, ai có thể làm gì được?"
Nam tử trang phục thư sinh mỉm cười nói: "Sự tình là do con người quyết định, mấu chốt nằm ở chỗ có thể nắm lấy được hay không thôi!"
Cô gái che mặt liếc qua gã nam tử thư sinh, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Xem ra Nghê Lượng Hồng công tử đã dự tính trước rồi, không biết mấy vị khác có tự tin đó không đây?"
Gã thư sinh Nghê Lượng Hồng cười nói: "Những người tới đây, ngoại trừ ba vị đệ tử Ngoại môn Phân Đường Thiết Thạch, làm gì có người nào không có vài phần nắm chắc chứ?"
Cô gái che mặt cười nói: "Cũng khó nói, vị Liêu Tinh Hà đệ tử Ngoại môn này, ở đệ nhất tổ chính là một trong mười đại cao thủ, Nghê Lượng Hồng công tử chớ có xem thường người ta."
Lời này vừa nói ra, gã Liêu Tinh Hà tiếp tục đề tài: "Có Huyền Thiên Kỳ Môn - Nghê Lượng Hồng công tử và Hiên Viên Thần Cung Mạc Thiểu Vũ ở đây, Liêu Tinh Hà ta tính là cái gì chứ!"
Thiên Vũ và Hoa Thanh nghe vào trong tai, kinh ở trong lòng, nghĩ không ra gã nam tử Nghê Lượng Hồng dĩ nhiên xuất thân từ Huyền Thiên Kỳ Môn, đây là lần đầu tiên hai người gặp gỡ cao thủ Huyền Thiên Kỳ Môn.
Ngoài ra, thân phận Liêu Tinh Hà là một trong mười đại cao thủ Ngoại môn cũng làm cho hai người cảm thấy kinh hãi, đây chính là nhân vật đứng đầu Ngoại môn của Phân Đường Thiết Thạch.
Về phần Mạc Thiểu Vũ, bởi vì Hoa Thanh đã nhận ra lai lịch của hắn từ trước, hai người ngược lại không có cảm giác gì lắm.
Đến lúc này, trong năm người chỉ còn lại có lão giả và cô gái che mặt là không rõ lai lịch.
Lúc này đoàn quang mang đã lướt tới giữa hồ, xuất hiện ở trên đầu Hàn Giao, khoảng cách tảng đá lớn không tới một dặm, mơ hồ lộ ra hình dáng một con người.
Dưới bóng đêm, quang mang chiếu sáng Ngưng Vụ Cốc phá lệ chói mắt, Thiên Vũ và Hoa Thanh ngưng thần chú ý phát hiện đây là một màn hào quang, bên trong trắng sáng đẹp đẽ vô ngần, nhưng nhìn không rõ là thứ gì.
Hàn Giao trong hồ cao giọng gào thét, thân thể to lớn đột nhiên nhảy lên, đánh tới luồng quang mang kia.
Vào thời khắc đó, Hắc Lân Vương Xà cũng bắn ra, thân hình ở giữa không trung lao nhanh đi, tựa như một con rồng đen to lớn, miệng bắn ra một cột sáng màu đen, trong nháy mắt đánh lên trên đoàn quang mang kia hút nó đổi hướng bay tới gần hơn, cương quyết trốn thoát Hàn Giao tập kích.
Bảy người kia nhìn thấy tình hình thế này, đều cho ra phản ứng khác nhau.
Thiên Vũ và Hoa Thanh bất động đứng nguyên tại chỗ, lão giả bay ra đầu tiên, vọt tới phía đoàn quang mang, tay phải lăng không đánh ra một trảo, một trảo ấn màu xanh to chừng hai trượng bay tới Hắc Lân Vương Xà.
Liêu Tinh Hà phản ứng cũng khá nhanh, trong tích tắc lão giả lao ra, hắn liền theo sát phía sau, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm, lăng không chém tới Hàn Giao một nhát, một đạo kiếm trụ màu đỏ sậm dài chừng ba trượng mang theo nhuệ khí không gì không phá, nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Hàn Giao.
Ngay lúc hai người ra tay, cô gái che mặt cũng không cam chịu yếu thế, thân thể nàng chợt lóe, thân ở giữa không trung chia ra làm chín thân ảnh, từ chín phương hướng bay tới chỗ đoàn quang mang bay đi, thân pháp xảo diệu khiến cho người ta kinh ngạc líu lưỡi.
Nghê Lượng Hồng và Mạc Thiểu Vũ ra tay chậm một bước, thế nhưng hai người biểu hiện lại càng kinh người, thế công mạnh mẽ lực áp ba người kia.
Trước tiên nói về Nghê Lượng Hồng, hắn phi thân bắn ra đột nhiên vung cánh tay phải lên, một kiện giáp tay màu trắng bạc hiện ra, trên đó có vẽ hoa văn tinh xảo phát ra bạch quang hoa mỹ, bắn thẳng đến đoàn quang mang bên kia, nháy mắt đã bắn đoàn quang mang văng ra ngoài.
Vào thời khắc đó, Mạc Thiểu Vũ phi thân lao ra, quanh thân quang mang hội tụ, hai tay giơ lên trời, một cỗ lực lượng cường đại nháy mắt tác dụng lên trên mặt hồ, nhất thời năm cái cột nước đột ngột xuất hiện, chia ra nhắm hướng lão giả, Liêu Tinh Hà, cô gái che mặt, Hàn Giao và Hắc Lân Vương Xà đánh tới.
Năm cột nước mỗi một cột đường kính đều vượt qua sáu thước, lực tấn công cực kỳ cường hãn, có khí thế vạn người không chống nổi trực tiếp đánh bay lão giả, Liêu Tinh Hà và cô gái che mặt.
Còn lại Hàn Giao và Hắc Lân Vương Xà hình thể quá lớn, chúng chỉ bị cột nước chấn động kịch liệt, không có thu được hiệu quả như mong muốn.
Năm người ra tay liên tiếp, Thiên Vũ và Hoa Thanh nhìn mà cực kỳ kinh hãi, không khỏi kinh hô ca thán một trận.
Thiên Vũ ngạc nhiên lẩm bẩm: "Này. . . này. . ."
Hoa Thanh trong ánh mắt lộ ra tia khác thường, than nhẹ: "Trên cánh tay Nghê Lượng Hồng chính là bạch ngân khải giáp, loại này đường vân tinh xảo lập thành ma trận, là do huyền thuật vẽ thành, phong ấn lực lượng cường đại ở bên trong, có thể trong nháy mắt bộc phát ra uy lực cường đại, chính là trang bị tiêu chuẩn Huyền Kỳ võ giả, bạch ngân đại biểu cho thực lực và thân phận của hắn."
Hoa Thanh cười cười, tiếp tục nói: "Mạc Thiếu Vũ thi triển chính là linh thuật Hiên Viên Thần Cung, rất gần với võ thuật, nhưng lại khác nhau về bản chất. Võ thuật tôn chỉ là tu luyện cường thân, linh thuật tôn chỉ là phát huy ra linh lực tự thân lớn nhất, chính là bổn nguyên lực mà mỗi một người tu luyện linh thuật có khả năng câu thông."
Thiên Vũ nghi hoặc nói: "Bổn nguyên lực? Bọn họ không cần thông qua tu luyện để tăng cường thực lực sao?"
Hoa Thanh nói: "Phương pháp Hiên Viên Thần Cung tu luyện rất kỳ lạ, bọn họ lựa chọn đệ tử cũng căn cứ vào người có linh căn thâm hậu, trời sinh trong cơ thể bọn họ đã có nguyên tố lực cường đại, tu luyện chỉ là để phát huy ra lực lượng cường đại đến cực hạn mà thôi."
Trên bầu trời ở giữa hồ, Hàn Giao, Hắc Lân Vương Xà, Nghê Lượng Hồng, Mạc Thiếu Vũ đứng thành thế đỉnh bốn chân, dốc ra toàn lực thi triển bản lĩnh tuyệt học nhằm tranh đoạt luồng quang mang kia.
Trong đó, Hàn Giao và Vương Xà hình thể to lớn kinh người, một con há cái miệng rộng phát ra quang mang màu trắng, một con há miệng bắn ra luồng khí trụ màu đen, làm cho Nghê Lượng Hồng và Mạc Thiếu Vũ phải nhanh chóng né tránh, không dám liều mạng ngăn cản, dù sao hình thể song phương vẫn có sự chênh lệch quá lớn.
Bên ngoài thì có lão giả, Liêu Tinh Hà, cô gái che mặt bay nhanh ra trước, ba người cũng không cam chịu yếu thế, toàn lực thi triển ra tuyệt học của bản thân để cướp đoạt đoàn quang mang kia.
Trong năm người, Nghê Lượng Hồng thân là Huyền Kỳ võ giả, ngoại trừ sở hữu bạch ngân khải giáp có thể duy trì bắn ra bạch sắc quang mang liên tục công kích, vũ kỹ hắn cũng là tương đối cao minh, không hề kém Liêu Tinh Hà chút nào.
Mạc Thiếu Vũ linh thuật hết sức huyền bí, hắn tựa hồ có năng lực khống chế nước trong hồ, giở tay nhấc chân điều khiển cột nước liên tiếp bay lên trời, công kích của hắn mang tính uy hiếp khá lớn.
Cô gái che mặt thân pháp mau lẹ, tựa hồ tinh thông một loại quỷ bí thuật nào đó, có được tuyệt kỹ tựa như ảo ảnh phân thân.
Lão giả thực lực kinh người, năm ngón tay đánh ra trảo ấn có uy lực rất lớn, cho dù là hai đầu thượng cổ dị thú cũng có chỗ cố kỵ.
Liêu Tinh Hà kiếm thuật tinh diệu tuyệt luân, kiếm khí đỏ đậm tung hoành ngang dọc, dũng mãnh vô song, mấy lần đánh cho Hắc Lân Vương Xà phải chủ động tránh né.
Đứng trên tảng đá, Thiên Vũ tỉ mỉ quan sát trận chiến, cau mày lẩm bẩm: "Năm người này thực lực quyết không thua kém Võ sĩ sơ cấp Hoàng cấp thượng giai, không biết màn hào quang kia ẩn giấu bí mật gì đây?"
Hoa Thanh nói: "Có thể khiến cho nhiều người như vậy đến cướp đoạt, thứ ở trong màn hào quang nhất định có giá trị xa xỉ, có ý nghĩa đặc thù nào đó."
Thiên Vũ nói: "Chắc chắn là thứ tốt, chỉ là Hắc Lân Vương Xà và Hàn Giao không dễ chọc vào ..."
Đang nói, Hàn Giao đột nhiên vung lên hữu trảo, trực tiếp phá nát trảo ấn của lão giả, một phát đánh tan thân thể của hắn.
Vào thời khắc đó, Hắc Lân Vương Xà cũng bị mấy người kia chọc giận, há mồm gầm nhẹ một tiếng phóng ra một luồng âm ba mạnh mẽ nháy mắt đánh bay cô gái che mặt và Liêu Tinh Hà ra ngoài, Nghê Lượng Hồng và Mạc Thiếu Vũ song song tránh lui về phía sau.
Tạm thời quét dọn xong chướng ngại, Hắc Lân Vương Xà và Hàn Giao triển khai công kích, song phương đột nhiên va chạm vào nhau, thân hình to lớn cào xé liên hồi, tiếng gầm rống vang tận trời xanh, trong lúc nhất thời khó phân ra cao thấp.
Đoàn quang mang giữa không trung giờ phút này lui nhanh về phía sau, nó hiển nhiên ý thức được nguy cơ, cho nên chủ động tránh né.
Nghê Lượng Hồng và Mạc Thiếu Vũ song song phi thân tới chặn lại, huyền thuật và linh thuật hiển hiện ra uy lực, tập trung đoàn quang mang ở giữa không trung, không cho chạy đi.
Thiên Vũ lưu ý cô gái che mặt bị đánh bay, phát hiện nàng bị thương không nhẹ, máu tươi trong miệng vẩy ra, khăn che mặt thoáng cái lộ ra khuôn mặt xinh đẹp vô cùng.
Một khắc kia, tâm thần Thiên Vũ chấn động, thầm nghĩ: "Hồng Di?! Nàng tại sao đi tới chỗ này?"
Thì ra cô gái che mặt này dĩ nhiên là đấu giá sư cao cấp nhất Thất Bảo Các, đại mỹ nữ nổi danh Thiết Thạch Trọng Trấn, Hồng Di.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Thiên Vũ thi triển ra Ngự Phong Thuật, một tay tiếp đón Hồng Di bị thương, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Hồng Di tiểu thư đừng sợ, ta không có ác ý."
Cô gái che mặt nghe vậy liền chấn động, chất vấn: "Ngươi là ai, sao lại biết lai lịch của ta?"
Thiên Vũ mang Hồng Di trở lại tảng đá lớn, thuận tay giao nàng cho Hoa Thanh, giải thích: "Vị này là đại khách hàng của chúng ta, đấu giá sư cao cấp nhất Thất Bảo Các, Hồng Di tiểu thư."
Hoa Thanh nghe vậy thì tâm tình thư thái, nói: "Thì ra là mỹ nữ đấu giá sư nổi danh, thật sự là thất kính rồi."
Hồng Di dựng thẳng thân thể, nhìn tới hai người, hỏi: "Các ngươi là ai?"
Hoa Thanh đạm nhã nói: "Ta gọi là Hoa Thanh, hắn là Thiên Vũ."
Hồng Di kinh nghi nói: "Thiên Vũ? Ta từng nghe qua tên của hắn, không nghĩ tới. . . ý. . . đây là Kinh Vân đao, vì sao lại ở trong tay của ngươi?"
Trong lúc vô tình, Hồng Di thấy được Kinh Vân đao trong tay Hoa Thanh, nhất thời không thể kiềm chế sự kinh ngạc.
Hoa Thanh không nói mà nhìn qua Thiên Vũ, ý bảo để hắn trả lời.
Thiên Vũ mỉm cười nói: "Hồng Di tiểu thư thông tuệ hơn người, vì sao không đoán thử xem?"
Hồng Di nhìn sang Thiên Vũ, ánh mắt biến ảo không chừng, kinh nghi nói: "Ngươi là Hạo Dương?"
Thiên Vũ lúc này thực lực đại tăng, đã không có ý che dấu nữa, cười nói: "Hồng Di tiểu thư thật sự là lan tâm huệ chất, đoán một cái là trúng ngay."
Hồng Di trừng to mắt nhìn Thiên Vũ, nói: "Ngươi làm trò như vậy trước mặt Hoa Thanh, còn dám tán dương ta coi chừng nàng ta ghen ghét đó!"
Thiên Vũ ngó lảng qua Hoa Thanh, cười nói: "Cũng đúng lúc cho thấy nàng cũng rất để ý đến ta. Không biết ta tán dương nàng trước mặt ngươi, ngươi có ghen hay không đây?"
Hồng Di mặt trắng không còn chút máu, liếc tới Thiên Vũ, yêu kiều hừ lạnh một cái, nói: "Thử một lần chẳng phải sẽ biết liền sao?"
Thiên Vũ nhìn bộ dáng kiều mỵ của Hồng Di, trong lòng không khỏi thầm khen, thế nhưng ngoài miệng cũng không dám nhiều lời, vội vã nói tránh đi: "Cái này thì miễn đi, chúng ta nên nói đến trận chiến này trước đã."
Hồng Di nhìn thoáng qua bầu trời giữa hồ, ánh mắt có vẻ mất mát nói: "Trong màn hào quang là một gốc cây Ngưng Hồn Thảo có công hiệu thần kỳ, nhưng mà không dễ hàng phục nó."
Hoa Thanh cau mày hỏi: "Ngưng Hồn Thảo thần kỳ chỗ nào?"
Hồng Di nhẹ giọng nói: "Ngưng Hồn Thảo là một loại linh thảo hiếm thấy trong thiên địa, không có năng lực công kích nhưng bản thân nó ngưng tụ vô hạn sinh cơ, có năng lực đặc thù là tập hợp linh hồn."
Thiên Vũ khó hiểu nói: "Như thế nào là ngưng tụ vô hạn sinh cơ, tụ hợp linh hồn?"
Hồng Di nói: "Ngưng Hồn Thảo có thể làm cho bất cứ loại mầm móng nào phát triển, mầm móng Tâm Hỏa cũng không ngoại lệ. Tụ hợp linh hồn lại là truyền thuyết, ta cũng không hiểu rõ lắm."
Thiên Vũ nghi hoặc nói: "Loại năng lực này đáng giá để cho bấy nhiêu cao thủ, còn có hai đầu thượng cổ dị thú cùng đi cướp đoạt sao?"
Hồng Di nhẹ giọng nói: "Ngươi không nên xem nhẹ Ngưng Hồn Thảo này, công hiệu của nó hết sức thần kỳ, không chỉ có nhiêu đó mà thôi. Hơn nữa, lực phòng ngự Ngưng Hồn Thảo có thể nói là hoàn mỹ, cho dù Hắc Lân Vương Xà và Hàn Giao bắt được nó nuốt vào trong bụng, cũng tiêu hóa không được, phải tìm được phương thức phá giải, nếu không ngươi vĩnh viễn không thể phá giải tầng hào quang kia, dù có chiếm được cũng vô dụng."
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ