Khiến người ta phải mỏi mệt không phải là núi cao ở phương xa mà chính là hạt sạn trong giầy.
Vương Động hiện tại chính là như thế. Quả thực giờ hắn trụ không nổi nữa. Cuối tuần lại còn phải đi đấu, khiến hắn chưa một lần được hưởng thụ cảm giác có cơ hội đến gần ký túc xá nữ. Sau khi đi học, về cái là vào ký túc xá học bài tiếp, quả thực là không hề để ý đến chuyện bên ngoài.
Vấn đề là hắn làm học sinh hệ chỉ huy, cũng không phải tạo quân hạm, học mấy thứ này làm quái gì chứ? Chẳng qua Vương Động cũng phải bội phục các học sinh ở Hệ khoa học, nhất là các học sinh phải nghiên cứu chế tạo áo giáp võ trang, không hiểu đầu chúng cấu tạo bằng cái gì nữa! Ngất mất! Chẳng qua cứ hễ là học sinh vĩ đại nào của Hệ chế tạo áo giáp võ trang đều bị các công ty thi nhau tranh đoạt nhân tài.
“Nhóc con, chuẩn bị rồi…”
“Cái gì cơ?”
“Ước định. Ta chờ đợi đã lâu rồi, hôm nay phải đi đánh một hồi. Lần này ngươi đừng nói là ta quấy rầy việc học tập của ngươi, Võ Thần ta đây không hề làm nhé!” Võ Thần Tự Nhận rốt cục lộ rõ bản chất. Khó trách mãi đến giờ hắn đều an tĩnh, ít khi cùng Vương Động đấu khẩu. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Được, tôi suýt nữa thì quên mất!” Bạn học Vương Động rốt cuộc tìm được cho mình một lý do. Thật sự là quá áp lực, cả tuần vùi đầu vào học rồi, tốt xấu gì cuối tuần cũng nên thư giãn một chút. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Võ Thần Tự Nhận không nghĩ đến Vương Động lại đáp ứng dễ dàng như vậy “Quả là trẻ nhỏ dễ dạy”
Vương Động gần như cũng muốn thoát khỏi đám con số ngập đầu kia. Sau khi hắn suy nghĩ cẩn thận thì thấy kế hoạch của Samantha muốn đuổi hắn đi là không thể nào thành công được. Quả thật mấy môn cơ sở của hắn không có khả năng so, nhưng dù sao cũng có thể làm bừa vài phần cũng không tệ lắm. Mấu chốt là ai cũng có sở trường! Hắn có hai môn làm đòn sát thủ, hơn nữa hai môn này tỉ trọng điểm còn rất lớn, muốn đạt 50% để qua kỳ thi thì Vương Động thừa khả năng!
Vốn nghĩ đến có thể được sống cuộc sống thoải mái ở trường, không ngờ là vẫn không tránh khỏi ‘số khổ’
Ông chủ dường như biết Vương Động, cười cười “Nhóc con, số 5. Hệ thống số 5 tương đối khá, của cậu đấy”
“Cám ơn” Vương Động gật đầu. Thật ra máy móc đối với hắn cũng không quan trọng lắm. Hắn hôm nay chính là muốn phát tiết. Một người ở hành tinh Norton giết chóc cả một năm trời, bỗng nhiên thành học sinh rồi phải chịu áp lực như thế, khó tránh không có dục vọng chiến đấu.
Đăng nhập vào PA, Vương Động phát hiện trong hộp thư thậm chí có cả người muốn khiêu chiến hắn- một kẻ vẻn vẹn chỉ có 1 lần kinh nghiệm, một tay mơ!
“Nhóc, kiếm đứa nào mạnh mạnh tí. Năm nay trình độ bọn trẻ quả thực là kém, một hai đứa quả không đủ cho ngươi đùa giỡn” Võ Thần Tự Nhận lẩm bẩm.
Cao thủ khẳng định sẽ có. Nhưng trên đỉnh đầu người khác không phải lúc nào cũng hiện lên hai chữ ‘Cao thủ’
Vương Động cũng có cùng ý tưởng. Với chiến tích của hắn, cao thủ căn bản không thèm để ý đến hắn. Người tới chỗ này cũng không đơn thuần chỉ vì chơi, mà cũng muốn luận bàn này nọ. Chỉ cần không phải là cuộc chiến thăng cấp thì đều thích chọn cao thủ để đấu, thua vài trận không quan trọng, miễn là có thu hoạch. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bên trong thấy có 2 người, chiến tích cũng không tệ, cấp bậc áo giáp cũng là 3 cấp. Thực lực cỡ này ở 20 tuổi đúng là khá mạnh, tiếc là cũng không online.
Ở trong TPA có quy tắc chung, đó là dưới 20 tuổi thành 1 nhóm, từ 21 đến 25 tuổi thành một nhóm. Nếu cách nhau 5 tuổi thì khi đánh nhau dễ có vấn đề, khó mà so sánh được. Dù sao thời gian tu luyện kém 5 năm quả là bất lợi.
Liên Bang sở dĩ chọn 15 tuổi làm mức khai khiếu cũng là có căn cứ khoa học nghiên cứu. Nếu sớm quá, thân thể con người còn chưa thành thục, dễ bị tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa cũng dễ phát sinh nhiều biến cố không lường trước được. Vì vậy cho nên trước việc khai khiếu đầy nguy hiểm, xưa nay chỉ có một vài gia tộc cổ có khả năng bảo hộ thì mới có thể khai khiếu sớm, nhưng dù sao cũng vô cùng hiếm hoi.
Tại chỗ của hắn hiện giờ trên màn hình lớn đang phát trận đấu. Vương Động cùng Võ Thần Tự Nhận đang chú ý tìm kiếm xem có ‘đối thủ’ nào đáng để ra tay không. Hai người dạo qua một vòng đều không hẹn mà đặt mục tiêu ở khu số 18.
Vương Động không chút do dự đi vào bên cạnh kỹ trường. Chỗ này giờ đã đông người tụ tập lắm rồi, cỡ 1000-2000 người. Có thể thu hút đông người đến xem như vậy, cho thấy thực lực của 2 người đang giao đấu chắc tương đối khó.
“Cuồng phong đao đã thắng liên tiếp 56 trận rồi, trong số võ trang chiến sỹ cấp 3, hắn tuyệt đối kẻ nổi bật!”
“Đúng vậy, đao pháp của người này rất bá đạo, căn bản không để cho đối thủ có cơ hội phát huy”
“Nghe nói từng là bộ đội, quả là hung mãnh, sát khí vô cùng”
“Người sao Hỏa mà, chính là bình thường, người địa cầu thì hướng ngoại, còn người Inverter thì trầm ổn. Người sao Hỏa vốn là kiêu ngạo, hôm nay kết thúc quả là sớm!”
Vương Động thấy anh bạn kia vẫn đứng nơi đó, không kiêng nể gì giơ một cây đao. Mà chung quanh mọi người đều hoan hô, đại khái là đang chờ người mới đến khiêu chiến. Vương Động bèn đi lên.
“Tuyển thủ Võ Thần Tự Nhận, trận đấu đã kết thúc, nếu ngài muốn ước chiến trước tiên phải hẹn trước” Trọng tài ngăn cản Vương Động “…hơn nữa, trình độ chỗ này tương đối cao…”
“A, ngại quá…” Vương Động có chút ngượng ngùng, quả là mình quá nóng lòng.
Kỳ thực hắn thấy rất phiền toái, đánh thì đánh đi cho rồi, đến lắm quy củ lằng nhằng.
“Ê ê, nhóc con kia đứng lại. Nếu đến đây thì lên đánh một trận đi. Dù sao thì tùy tiện một gã tay mơ cũng không đến mức lãng phí thời gian gì”
Vừa thấy đối phương là người địa cầu, Cuồng phong đao đã thấy hứng thú. Người sao Hỏa trước giờ cũng không thích nhiều quy củ, cũng không quản là cao thủ đánh người kém cỏi, cứ đánh đã rồi nói sau.
“Có thể sao?” Vương Động dừng lại.
Người xem xung quanh không ngờ Vương Động dừng lại, chẳng qua cũng lục tục có người rời đi. Xem một tay mơ như vậy không bằng đi chỗ khác còn hơn.
“Nhóc con, tiếp được một đao của ta xem như ngươi thắng!”
Cuồng phong đao thật sự không để Vương Động vào mắt. “Nhanh lên, mặc áo giáp vào, đừng phí thời gian của Lão Tử”
“Không cần áo giáp, coi như vui đùa một chút là được” Vương Động cười nói.
“Muốn chết!”
Cuồng phong đao không nói hai lời, một đao chém ra. Xem khí thế xuất đao cũng đủ biết mạnh mẽ cỡ nào.
……
Tiếng kêu thảm trong ‘dự đoán’ của người xem không xuất hiện, thậm chí trận đấu còn chưa chấm dứt. Một lượt đối mặt, Cuồng phong đao phát hiện đao của mình dĩ nhiên không thấy đâu.
Biến hóa này khiến cho hắn sợ ngây cả người, thậm chí còn không hiểu được chuyện gì xảy ra. Người xem chuẩn bị rời đi cũng lại ngồi xuống…Xem ra hình như có chuyện gì là lạ.
Vương Động cười cười ném đao lại cho đối phương “Không nên nổi giận, chỉ là trượt tay thôi. Lại đi!”
Cuồng Phong Đao nhận lại đao, biết được mình đã gặp phải cao thủ, vừa rồi quả là quá sơ ý. “Nhóc con, mặc áo giáp võ trang của chú mày vào nhanh, không tí nữa thua đừng có mà oán trách!”
“Không việc gì, mời tự nhiên ra tay. Tôi cũng muốn xem thử ‘Cuồng phong đao’ một chút.
Sự kiêu ngạo của đối phương khiến Cuồng Phong Đao vô cùng kích thích….Nếu không phải Võ Thần Tự Nhận chỉ cỡ 16 tuổi thì hắn quả thực sẽ hoài nghi đối phương là ‘cao thủ’ trà trộn.
Ầm….
Tinh thần lực bùng nổ, gien hạch lực phát động, Cuồng Phong Đao đã nghiêm túc!~
“Thử đón thêm một đao này của ta xem!”
Từng bước từng bước dẫm mạnh xuống, chỉ một đao này có thể thấy được hỏa hầu của Cuồng Phong Đao. Nhìn ra trong đó có sự ma luyện ở chiến trường, mang theo sát khí trước nay chưa từng có, mặc giáp đứng cách một mét mà còn có thể cảm nhận rõ lực lượng đang ập đến…Vấn đề là cái tay Võ Thần Tự Nhận kia vẫn đứng ngơ ra đó, tay này đang bị sốc hay sao? Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thượng Đế ơi!
Nhìn một đao mạnh như thế nhưng lại bị Võ Thần Tự Nhận chặn lại. Hai ngón tay không biết từ lúc nào đã nắm chặt trên sống đao, mà Cuồng Phong Đao thì bị chặn cứng không nhúc nhích được.
“Theo lời ngươi nói…Chỉ là chút bản lĩnh đó thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả” Vương Động tùy tiện đẩy tay, Cuồng Phong Đao thất thểu lùi về sau hai bước.
Xôn xao......
Đám người đứng xem bên ngoài rì rầm…Tay không mà bắt đao sắc bén! Chỉ là một bàn tay! Động tác vừa rồi không ai có thể thấy rõ ràng, thanh đao dường như bị khống chế chỉ trong nháy mắt.
Áo giáp cấp ba của Cuồng phong đao là ‘Hỏa tinh cuồng thú X’ , thiên về công kích, vô cùng cuồng bạo. Chẳng qua vậy mới phù hợp với tính cách của người Sao Hỏa. Cuồng Phong Đao tuy có mặc áo giáp, nhưng một đao vừa rồi hắn cũng chưa sử dụng khả năng tăng phúc lực lượng, do cảm giác không muốn chiếm nhiều ưu thế hơn.
Vậy mà lại bị chặn lại! Ánh mắt của Cuồng Phong Đao liền thay đổi, áo giáp võ trang bắt đầu xuất hiện hồng quang màu nhàn nhạt. Nếu còn thất bại một lần nữa, hắn chắc chẳng còn mặt mũi mà đánh tiếp.
Lực lượng từ từ tăng lên, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào Võ Thần Tự Nhận. Giờ phút này Cuồng Phong Đao đã coi đối thủ trở thành ‘kình địch’ thật sự, để hắn cuối cùng phải xuất chiêu thức ‘khó chịu’ nhất của cuồng phong đao.
Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mọi người đến đây cũng là vì muốn xem chiêu đao ấy. Loại hình công kích này là điển hình đặc sắc của Hỏa Tinh. Hoàn toàn là đấu pháp liều mạng, khí thế nặng nề, chỉ cần đối thủ hơi có chút khiếp đảm thì coi như…xong béng!
Gien hạch lực khởi động để xuất đao này rồi thì không có áo giáp không thể dùng thân thể mà đón đỡ được. Cùng một đao chém ra, nhưng lần này góc độ và lực đạo càng thêm tinh chuẩn. Hơn nữa lại càng có vẻ trầm trọng, không còn sự tùy tiện như lúc nãy để Vương Động tùy ý lùi về sau từng bước.
Đối mặt với người Sao Hỏa phải có nguyên tắc! Đó là tuyệt đối không cho đối thủ hoàn toàn phát huy, nếu không thì giống thả hổ về rừng vậy, hậu hoạn vô cùng. Làm vậy khác nào để cho Cuồng phong đao cơ hội ‘thể hiện’.
Vụt...... Vụt...... Vụt......
Trong nháy mắt ánh đao nổ ra, chỉ là Võ Thần Tự Nhận cũng không lùi lại, mà thân thể không ngừng chớp động. Còn Cuồng Phong Đao thì giống như là điên rồi, điên cuồng chém, chém…Chém chém chém…
Cuồng Phong Đao đã muốn chém đến cả 20 đao, chẳng qua đến sợi tóc cũng không chém được, kết quả lại bị Vương Động giữ lấy đao. Sau đó là một chưởng đánh ra, Cuồng Phong Đao kinh nghiệm thực chiến cũng phi thường phong phú, thân hình nhoáng lên một cái đã quay người lại phản chiêu đánh về phía…dưới. Chiêu thức này quả là phi thường lợi hại, có thể nói là …âm hiểm. Dù sao con trai lúc phát hiện có thứ gì công kích đến ..chỗ đó của mình đều luôn có sự ám ảnh trong lòng! Vậy mà Võ Thần Tự Nhận lại vô cùng thoải mái, xoay người tiếp cận sát Cuồng Phong Đao, tay không biết làm động tác gì đã khóa chặt đầu của đối phương, thân thể di chuyển thì tay cũng di chuyển theo...’Răng rắc!’
Đợi lúc Vương Động thu tay lại thì tất cả đã…xong. Rất thuận tay. Quen giết Zago nhiều, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu đôi khi có lúc quá ‘phiêu’…
Tất cả mọi người đều rì rầm bàn luận. Người nọ từ đâu chui ra đây không biết? Đấy là chiêu thức gì?...Xoay cổ, khóa đầu..Cảm giác như đối phương ra tay vô cùng thuần thục, giống như đã ‘xử’ không ít lần!
Trên cơ bản làm gì có quân đội hoặc trường học nào dạy mấy chiêu đó đâu!
Bạn học Vương Động ở đây là do thói quen bẻ đầu Zago mà nên. Không vặn đứt đầu bọn chúng sẽ nổ mạnh, như vậy vô cùng nguy hiểm. Chỉ tại Cuồng Phong Đao cận chiến quá áp sát, khiến cho hắn …ngứa tay, đã lâu không được dùng chiêu này rồi…
Nhìn đám người xung quanh đang dùng ánh mắt khác thường quan sát, Vương Động biết không thể chờ lâu được, vội vàng bỏ trốn.
“Nhóc con, sao phải chạy đâu? Đánh tiếp đi, chẳng đã ghiền gì cả! Tưởng gì chứ, hóa ra lại gặp ‘hàng lởm’, Cuồng Phong Đao cái quái gì, ngay cả dao làm bếp cũng không bằng nổi” Võ Thần Tự Nhận bất mãn nói.
“Không tệ lắm, mấy đao cuối cùng của hắn cũng có bản lĩnh. Chẳng qua cảm giác hình như loại áo giáp này lực công kích không tồi, nhưng tốc độ lại không cân xứng, chỉ thích hợp chiến đấu trong quân đội chứ không hợp solo”
“Ồ, nhóc con ngươi không ngờ nói chuẩn đấy. Nhưng dù sao cũng chẳng có ý nghĩa lắm đối với chúng ta. Xem xét kỹ chút đi, chẳng lẽ chỗ này không có nổi cao thủ cấp chuyên môn sao?”
“Chắc là có đấy!” Vương Động tra xét một chút, bên trong quả là có một khu cao thủ, chỉ tiếc là chiến tích hiện tại của Vương Động không đủ để vào đó.
“Mâu Tu, Mâu Tu, mau đến đây xem. Võ Thần Tự Nhận lên, mà lại vừa đánh bại một tên mặc áo giáp cấp 3”
“Theo dõi hắn, ta lập tức tới!”
Vừa nghe tiếng gọi, Mâu Tu vội vàng dừng việc ..tán gái lại. Rõ ràng một hồi chiến đấu phấn khích hấp dẫn hơn nhiều so với việc tán một em. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mặc dù chiến đấu nhiều, nhưng người ta phần lớn là quen biết. Còn Vương Động ở đây chẳng quen biết đứa nào cả, cũng không thể tùy tiện kiếm người mà đấu, chẳng may gặp kẻ không có chút lực chiến đấu nào thì cũng quá tội.
Chính trong lúc hắn không biết làm sao thì đột nhiên nhận được một phong thư khiêu chiến.
Võ Thần Tự Nhận nhìn qua thành tích người này một chút. 40 trận thắng liên tiếp, người nay nếu không phải kẻ ‘ăn may’ thì chính xác là một cao thủ. Tỉ lệ thắng 100%, quả thật chỉ có 2 loại trên.
“Có gì đi thử một chút!” Võ Thần Tự Nhận nói. Đối thủ nơi này quá yếu, khiến cho Võ Thần Tự Nhận cũng có cảm giác giết gà dùng dao mổ trâu! Cao thủ khẳng định là có, nhưng mà cái Vương Động thiếu giờ chính là thời gian. Không nắm chắc thời gian thì sẽ muộn giờ tới lớp của hắn.
“Ok!”
Vương Động trả lời đối phương : Đồng ý!
“Mâu Tu, nhanh lên. Đối phương đã chấp nhận rồi. Ta đã chọn địa điểm cho ngươi rồi, quy tắc cũ!” Emma cười nói. Mâu Tu tuy rằng thực lực rất mạnh, nhưng tên này vốn rất ghét có nhiều người vây quanh xem. Hắn cảm thấy như thế mình giống như con khỉ làm trò. Chính vì vậy mà danh tiếng của hắn cũng không nổi lắm. Hắn chỉ là mới ‘dứt đẹp’ tầm 40 đối thủ tương đối khá. Tiếc là cao thủ thì không muốn đánh cùng hắn, điều này càng làm Mâu Tu lười. Không bằng ở trường học kiếm mấy chú bác trung niên hoặc mấy thầy giáo để ‘làm phiền’ còn hơn.
Đúng vậy, Mâu Tu ngay kỳ khai giảng đầu tiên đã đánh bị thương cả thầy giáo!
“Đến đây, nhóc con! Ngàn lần đừng làm cho ta thất vọng, bổn soái ca ta đây bỏ cả cơ hội ‘trò chuyện’ cùng mỹ nữ cả đêm để tiếp ngươi rồi đấy!” Mâu Tu khó mà dằn lòng nổi nữa.
Vương Động cùng Võ Thần Tự Nhận cùng lao tới chỗ đối phương ước chiến, hi vọng không bị lãng phí thời gian.
Chỉ là một cuộc luận bàn cá nhân nho nhỏ, nói cách khác là có ít hoặc là không có người đứng xem!
Vương Động đối với điều này cũng không vấn đề gì. Dù sao trên TPA cũng chẳng ai biết ai.
Không bao lâu sau hai người đã xuất hiện. Một ID là ‘Phong Lưu Lãng Tử’ , một ID là ‘Duệ Nhận’. Xem ra hai người này lấy khuôn mặt thật xuất hiện, hơn nữa lại là người Inventer điển hình, vô cùng đẹp trai.
Hai bên đối mặt với nhau, Vương Động cũng không có cảm giác gì, còn tên ‘Phong Lưu Lãng Tử’ kia lại vô cùng hưng phấn.
Võ Trang Gió Lốc
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh
Chương 23: Thánh đường đệ tử
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tập
“Ha ha, nhóc, cuối cùng cũng gặp được ‘hàng’. Ta thấy tinh thần lực của hắn cường độ không hề kém ngươi bao nhiêu đâu!” Võ Thần Tự Nhận vô cùng hưng phấn. Kỳ thực đối với ông ta mà nói, chỉ cần là chiến đấu là tốt lắm rồi. Dù sao cũng phải chịu ấm ức bao lâu nay, đương nhiên có thêm tí ‘chất lượng’ thì càng tốt chứ!
Vương Động tuyệt đối là một quái thai! Chỉ có chưa đầy 100 ‘Tác’ tinh thần lực, nhưng sức chiến đấu bùng nổ lại phi thường đáng sợ. Hiện tại các chiến sỹ võ trang cũng dường như đang muốn tìm công pháp nào đó để đề cao tinh thần lực, qua đó đề cao sức chiến đấu, còn gen hạch lực chỉ đơn thuần nói lên cường độ sát thương mà thôi. Loại ý nghĩ này hoàn toàn sai! Tinh thần lực đương nhiên quan trọng, nhưng sau lúc khởi động gen hạch lực, phải có ‘kỹ xảo’ để vận dụng chứ không phải đùa!
Vương Động được Võ Thần Tự Nhận nhắc nhở, đương nhiên vận dụng thuần thục. Điều này làm cho Võ Thần Tự Nhận cũng có chút ghen tị với thiên phú của hắn.
Từ một góc độ nào đó, cần một người áp chế nhuệ khí của Vương Động bây giờ.
Thứ thực sự làm con người ta trưởng thành không phải là thành công, mà chính là thất bại!
Đó cũng là mục đích của Võ Thần Tự Nhận. Ở cùng Vương Động trong một thời gian ngắn ngủi một năm mà thực lực hắn tăng lên rất nhanh, dù vậy so với cao thủ chân chính vẫn còn kém xa lắm…
Nếu Võ Thần Tự Nhận có thể tự chiến đấu, nhất định sẽ làm cho hắn hiểu được điểm này. Nhưng giờ ông ta không còn cách nào, nên chỉ có thể đi lối tắt khác.
Chiêu thức thực chiến quả là dùng rất tốt, nhưng cũng không thể xem nhẹ các sát chiêu mà các đại phái tổng hợp cả trăm năm ra, đó đều là những chiêu trải qua trăm ngàn sự rèn giũa…
Duệ Nhận cười “Võ Thần huynh, xin chào! Nhìn trận đấu của cậu, tôi cảm giác rất kinh ngạc. Đây là bạn tôi, Lãng Tử, am hiểu dùng kiếm”
“Được rồi, được rồi, đừng có nho nhã lịch sự nữa. Chúng ta trực tiếp chiến đấu đi. Có cần áo giáp hay không tùy ngươi!” Phong Lưu Lãng Tử vô cùng sảng khoái nói.
“Ta không có áo giáp võ trang, ngươi cứ tùy ý!” Vương Động nói.
Phong Lưu Lãng Tử ngẩn người, nhịn không được cười! “Ta tự cho là mình cuồng, nhưng không ngờ còn gặp kẻ cuồng hơn cả ta. Trừ phi ngươi là võ sĩ thánh đường chính thức, còn không căn bản không thể nào thắng ta được”
“Thánh đường võ sĩ? Đó là cái gì?” Vương Động nghi hoặc hỏi.
Phong Lưu Lãng Tử cũng với Duệ Nhận đều bất đắc dĩ nhún nhún vai. Đối phương nếu đã không biết thì xem ra là người ngoài, xem ra đây chỉ là một cao thủ bên ngoài.
“Không có gì, bắt đầu đi” Phong Lưu Lãng Tử cười nói, hắn chẳng muốn nhiều lời thêm, chẳng qua chỉ là đánh một trận mà thôi.
Nhưng cá tính này lại rất hợp gu với Vương Động “Bắt đầu đi!”
Duệ Nhận lùi về phía góc, nơi này không giống trận đấu chính thức, không có trọng tài, không có phân tích, chỉ có thắng bại. Nhưng mà thắng bại ở đây lại vô cùng rõ ràng. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngay lúc bắt đầu chiến đấu, khóe miệng Lãng Tử cười lạnh, ánh mắt có vẻ như đang đợi đối phương ra tay. Chỉ là trong nháy mắt đó, Phong Lưu Lãng Tử đã một kiếm chém ra.
Đây là sự lừa gạt trên mặt khí thế. Làm cho ngươi tưởng phải chốc lát nữa mới đến thời điểm công kích thì đối phương đã công kích ngươi rồi.
Nhìn quả giống như ‘đánh lén’ thế nhưng Vương Động lại giống như đã chuẩn bị tốt, cũng lao vọt lên. Bụp bụp bụp…
Quyền kiếm giao nhau, hai bên trong nháy mắt trao đổi hơn 10 chiêu. Ánh mắt Duệ Nhận sáng quắc, nhìn chằm chằm vào trận chiến. Quả là thú vị, người này tinh thần lực rất khá, cường độ sử dụng gen hạch lực cũng rất cao. Dĩ nhiên có thể đối kháng trực diện với Mâu Tu mà không hề thất thế. Thật sự không thể tưởng tượng được người như vậy mà lại không thuộc về Thánh đường…
Chẳng qua Mâu Tu khi 10 tuổi bắt đầu tu luyện Thánh đường bí truyền công pháp Lục Dương bí quyết. Não vực thứ tám chỉ sợ cũng sắp đột phá 100 rồi, hắn sẽ càng thêm mẫn duệ. Cái tên Võ Thần Tự Nhận so với Mâu Tu còn kém một chút, tuy rằng không lập tức chiến bại, nhưng kết quả coi như đã xác định!
Hai bên đã đánh được hơn 50 chiêu, một kích giao nhau cả hai đồng thời văng ra. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Đã ghiền thật, quả thực đã quá! Quả nhiên khác xa đám rác rưởi bên ngoài” Mâu Tu không nhịn được nói tục, cũng vì thế mà hắn hay bị các thầy ở trường mắng bao nhiêu lần. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ngươi cũng không kém!” Vương Động rơi xuống đất rồi lại bật lên, thực sự sảng khoái. Đây mới là cao thủ thực sự. So với đám sâu quả là khác xa, nếu so sánh bên ngoài, thì hình thức nhân loại rõ ràng tốt hơn!
Rõ ràng, kỹ thuật của nhân loại làm sao có thể kém như vậy chứ!
Chiêu thức của đối thủ dường như không hề có sơ hở. Hắn mà mạnh mẽ cường công ắt sẽ phải trả giá lớn. Mỗi một chiêu liên tiếp đều là sát chiêu cả. Chẹp chẹp, điều này khiến kẻ chưa từng được trải nghiệm chiêu thức tinh diệu của loài người như Vương Động vô cùng hưng phấn.
“Lão Tử đánh thật đây!”
“Ta cũng vậy!”
Mâu Tu từ từ triển khai kiếm thế, khí thế ngưng tụ lại. Duệ Nhận đứng một bên ánh mắt cũng hưng phấn. Xem ra Mâu Tu đã định ‘chơi thật’. Tuy rằng Mâu Tu còn chưa được xem như là Thánh đường chính thức, nhưng học sinh bình thường không thể nào so sánh được. Có thể thấy được tuyệt chiêu của Thánh đường tuyệt đối cũng là một loại hạnh phúc lớn lao.
Kiếm chiêu ngưng tụ, một khi Mâu Tu nghiêm túc, toàn bộ cảm giác trở nên khác hẳn, rét lạnh thấu xương. Đây chính là tinh thần kiếm pháp của học viên Tinh Không năm đầu. Mặc dù Mâu Tu mới vào học viện không lâu, nhưng loại kiếm pháp dành cho năm đầu này với hắn không thành vấn đề gì cả.
Tinh thần kiếm pháp vừa xuất ra, Vương Động cũng cảm giác thấy không được thư thái nữa. Kiếm chiêu của đối phương hoàn toàn đan xen. Hắn ra chiêu chưa chắc đã có thể phá vỡ được tiết tấu của đối phương. Kiếm pháp tốt đều có sự chỉnh lý, sẽ không bởi vì sự công kích của đối thủ mà bị phá. Bộ tinh thần kiếm pháp này nếu đã được học viện Tinh Không lựa chọn, đã đủ nói lên các ưu điểm của nó!
Dưới sự công kích kín đáo của kiếm pháp này, không gian chiến đấu của Vương Động ngày càng bị thu hẹp. Tinh thần lực của đối phương ngang hắn, kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú hơn hắn. Dù sao đánh với người khác xa so với đánh Zago. Một khi đã quen thuộc tập tính của Zago tộc, thì trừ phi là Zago cao cấp, còn lại đại đa số không có gì biến hóa cả. Nhưng con người thì lại khác, muốn nắm được thói quen ra tay rất khó.
Mới hơn mười kiếm, tình hình của Vương Động đã trở nên thực sự bị động. Điều này khiến cho Emma có chút thất vọng. Xem ra người được Thánh đường bồi dưỡng quả là cách biệt!
Hiện tại kiếm pháp của Mâu Tu không có chút nào sơ hở, cũng đủ để áp chế khiến cho đối phương căn bản không tìm được cách phá giải….
Vương Động thì đây là lần đầu tiên có được cảm giác mới mẻ thế này. Hai lần trước giao thủ căn bản không thể hiện được thực lực. Dù sao ở TPA cũng một phần toàn là học sinh mới vào, những người này không thể so sánh được với người chiến đấu cả năm trời như Vương Động được. Nhưng mà Mâu Tu lại khác, bất kể thực lực cá nhân hay là kinh nghiệm chiến đầu đều rất hoàn hảo, đây mới là cao thủ trong đám cùng lứa tuổi.
Võ Thần Tự Nhận cười như không cười, đây mới là mục đích chính của ông. Một người muốn tiến bộ, phải tìm cho hắn mục tiêu và đối thủ. Nếu muốn tìm đến Chiến Thần Điện, thực lực của Vương Động bây giờ hoàn toàn không đủ. Mà nếu thắng liên tục sẽ khiến cho hắn đắc chí tự kiêu, như vậy không hề tốt cho cảnh giới sau này.
Chỉ là Võ Thần Tự Nhận không để ý thấy, trong ánh mắt của Vương Động chính là sự hưng phấn. Giống như là Colombo phát hiện ra Châu Mỹ vậy, các chiêu thức trong đó không phải là không có sơ hở. Chẳng qua nếu thật sự công kích thì sẽ dễ rơi vào một cái bẫy. Đó là cảm giác mà tinh thần kiếm pháp gây ra cho hắn.
Bỗng nhiên, khóe miệng Mâu Tu xuất hiện nụ cười lạnh. Đến lúc kết thúc rồi, tinh thần kiếm sát chiêu : ‘Thôn xán phồn tinh’!
Một mảng kiếm quang dữ dội bỗng bùng phát, còn xuyên thấu qua đó là một kiếm tất sát cực nhanh đâm về phía Vương Động !
Một kiếm này chắc chắn xuyên ngực!
Nhưng Vương Động vốn đang ở trong thế bị động đột nhiên nhằm hướng Mâu Tu, hai tay nghênh đón. Lại là tay không đỡ đao sắc??
Coi Mâu Tu giống như tên tay mơ Cuồng phong đao thì chắc chắn sẽ phải trả giá đắt!
Nếu kiếm của Mâu Tu có thể bị bắt được thì hắn đã không xứng với việc được Thánh đường lựa chọn.
Vương Động cũng chả dại gì mà bắt một kiếm như vậy cả. Hai tay chỉ đánh sượt qua kiếm thôi. Kiếm của Mâu Tu sau khi đạt tới lực sát thương lớn nhất, nếu lùi lại thì chỉ có chết, tiến lên mới có đường sống.
Chỉ là quá trình này vô cùng nguy hiểm. Nếu một chưởng này không đánh trúng, hoặc hơi chậm một chút đều không thể tránh khỏi cảnh bị chém chết!
Đó là một lựa chọn trong nháy mắt, Vương Động thế nhưng không hề do dự, không hề sợ hãi!
Nên biết rằng thế giới trong này mặc dù là ảo, nhưng cảm giác lại vô cùng chân thật. Người khác khi gặp phải thời khắc nguy hiểm, sợ hãi chính là bản năng thôi, vậy mà Vương Động lại không hề.
Có thể nói hắn là kỳ tài luyện võ bẩm sinh, lại thêm sự tôi luyện ở hành tinh Norton, nên trường hợp như vậy mà hắn có thể bình tĩnh đối mặt. Nhớ lúc trước khi không biết gì mà hắn còn dám một mình ra ngoài thám thính, qua đó có thể thấy…
Rõ ràng vốn là một kiếm vô cùng chắc chắn, giờ trong nháy mắt lại đẩy Mâu Tu vào hoàn cảnh bất lợi. Vương Động phản công một quyền đấm vào ngực Mâu Tu. Nhưng nếu nghĩ Mâu Tu chỉ biết kiếm pháp là hoàn toàn sai lầm! Không hề luống cuống, một cái lên gối vô cùng chuẩn xác trực tiếp tung ra, mục tiêu chính là bụng của Vương Động.
Đó chính là chỗ trung tâm hạch lực tập trung, một khi bị đánh vào lực sát thương tuyệt đối mạnh hơn ở ngực.
Qua đấy cũng có thể thấy được sự hung hãn và tàn nhẫn của Mâu Tu.
Vương Động chỉ còn cách chặt hai cánh tay xuống, hai người mạnh mẽ giao kích, rồi lại tách ra.
Lần này giao phong đã không còn nhẹ nhàng giống lúc đầu nữa. Nhất là Mâu Tu, một kích sở trường không thành công, khí thế đã bị giảm xuống.
“Có thể cản được một kiếm của ta, có lẽ ngươi hẳn là học sinh của 6 đại học viện. Cappas hay là Da Thuẫn??” Mâu Tu hỏi.
Vương Động lắc đầu “Không phải, ta đây chỉ học ở một trường nhỏ thôi. Giờ đến phiên ta, nếm thử chiêu này của ta xem sao”
Bỗng nhiên Vương Động lao đến, Mâu Tu cảm giác ánh mắt có chút hoa lên. Nhưng đây chỉ là ảo giác, bước chân đó khiến hắn sinh ra ảo giác hoảng hốt.
Bước chân của Vương Động vô cùng kỳ quái, có thể nói là hành động vô cùng quỷ dị. Từng làm thiên tài được Thánh đường huấn luyện qua, gặp qua nhiều loại bộ pháp, nhưng hắn chưa từng gặp qua loại nào..mất thẩm mỹ thế này! Xấu quá!
Cách di chuyển vô cùng bất hợp lý!
Ầm!
Trước đến giờ không hề biết phòng thủ là gì, thế nhưng một kiếm của Mâu Tu vừa thất bại, thì một quyền của Vương Động đã đánh tới. Mâu Tu phản ứng cũng rất nhanh, đầu vừa kịp nghiêng qua tránh, thế nhưng Vương Động bất ngờ đã lại xuất hiện trước ngực hắn, nện cho một quyền rất mạnh. Mâu Tu lần này đã chịu thiệt thòi lớn.
Căn bản là phản ứng của bản năng, Mâu Tu tiến vào trạng thái mặc giáp, cả người bị đánh lùi 4, 5 bước chân, nhưng cũng không hề bị thương tẹo nào.
Mặt Mâu Tu có chút đỏ lên. Vốn không cần áo giáp, vậy mà trong lúc vô ý, nhìn chiêu thức của đối phương có vẻ thô ráp, ai ngờ được lại có khả năng biến hóa kỳ diệu đến thế.
“Bộ pháp hay! Học ở đâu vậy?”
Vương Động lắc lắc đầu :”Không, chỉ là múa loạn thôi”
Mâu Tu còn tưởng rằng đối phương châm chọc hắn. “Trận này ta nhận thua, lần sau ngươi nếu muốn đánh tiếp, Mâu Tu ta lúc nào cũng sẵn sàng tiếp!”
Người bình thường khi thua đều tự báo tên của mình, để cho người chiến thắng biết hắn đã có được chiến thắng như thế nào.
Vương Động khoát tay “Áo giáp cũng là một phần lực lượng. Ngươi sở hữu nó đương nhiên có thể dùng. Thắng bại còn chưa phân định, sao lại nhận thua!”
Vương Động vừa mới kiếm được chút cảm giác, sao lại bỏ qua cơ hội này chứ!
“Ngươi nói ý là muốn đấu với ta lúc mặc giáp sao?” Mâu Tu ngạc nhiên hỏi. Kỳ thực vừa rồi cho dù không cần áo giáp, Mâu Tu cũng không thể bị trọng thương được. Lục Dương bí quyết lực phòng ngự không hề kém, huống chi đối phương cũng không có áo giáp.
Vương Động gật gật đầu. Khó có thể buông tha cho một cơ hội luyện tập tốt thế này.
“Ngươi đã thích vậy, ta chiều thôi!” Dù sao mình cũng sơ ý một lần, đối phương đã muốn chiến tiếp, Mâu Tu đương nhiên không từ chối. Nhưng hắn sẽ để cho đối thủ biết, đó tuyệt đối là một sai lầm.
Có áo giáp trợ giúp, lực lượng của Mâu Tu đột nhiên tăng lên, áp lực lên xung quanh cũng khác hẳn. Lạ ở chỗ tên Võ Thần Tự Nhận đối diện kia vẫn nhìn tỉnh bơ, dường như không phải chịu áp lực chút nào vậy.
Emma cảm thấy kỳ quái. Thực lực hai bên dù tương đương nhưng khi Mâu Tu mặc áo giáp vào thì đó hẳn phải là ưu thế áp đảo. Chỉ có bộ pháp thần kỳ vừa rồi là có chút ưu thế hơn thôi.
Chẳng lẽ đối phương......
Lần này chủ động công kích không phải là Mâu Tu nữa mà chính là Vương Động. Lúc này không cần lo lắng lỡ tay giết chết đối thủ nữa, hắn có thể thoải mái ra tay.
Lại là bộ pháp quỷ dị kia, nhìn rõ ràng chẳng giống với bộ pháp của loài người chút nào.
Rõ ràng đang là đánh thẳng tới, đột nhiên lại biến thành công kích phương ngang, lại còn có cả độ cong nhất định. Rõ ràng là ngược lại tập quán dùng hai chân của loài người.
Có điểm giống Zago......
Emma đoán không lầm, bộ pháp này đúng là bắt chước theo bước đi của con nhện trong tộc Zago.
Nhưng lần này không có hiệu quả, một kiếm của Mâu Tu đã đợi sẵn ở chỗ Vương Động sắp lao tới. Đúng là khi mặc áo giáp, thực lực tăng lên rất nhiều.
Vương Động xoay người né tránh. Hắn cần chính là điều này. Chiếu thức của hắn có vấn đề, có người để phá giải, hắn sẽ cải tiến dần lên.
Bộ pháp con nhện lại được triển khai lần nữa. Mâu Tu có chút bực mình, tên này đang đùa với hắn sao. Một kiếm đâm thẳng ra, muốn kết thúc trận đấu không thú vị này.
Lúc hắn mặc áo giáp vào, thực lực của 2 bên đã cách xa nhau rồi.
Nhưng mà một kiếm tự tin này lại…thất bại. Vương Động cũng không khách khí, một quyền đánh ra. Mâu Tu cũng không định chặn, lực công kích như vậy không thể nào đột phá phòng ngự của hắn được.
Mắt thấy quyền kình sắp chạm đến người, nhưng Mâu Tu trong nháy mắt vẫn tránh né. Dù vậy cũng bị quyền của Vương Động quét qua, Mâu Tu biến sắc!
Hắn không ngờ lại bị thương!
Lần này là do Mâu Tu không tập trung “Xem ra ta vẫn còn khinh địch, đối với một chiến sĩ mặc áo giáp mà vẫn dám ẩn giấu thực lực!”
Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vương Động tùy ý cười cười “Ngươi cũng vậy. Mâu huynh cũng có điểm lợi hại, chỉ là cảm giác vừa rồi Mâu huynh cũng chưa dùng đến chiêu thức sở trường của mình thì phải.”
“Thú vị thật. Có thực lực như ngươi mà lại không phải người của 6 đại học viện. Quả là kỳ lạ. Hôm nay đã đến nước này thì không cần che giấu nữa, ngươi thử đỡ một kiếm này của ta xem!”
Emma biết Mâu Tu lần này sẽ tung đòn sát thủ thật sự. Mà cái tay Võ Thần Tự Nhận này cũng kỳ quái, đối thủ mặc áo giáp rồi mà hắn vẫn bảo lưu thực lực, thật sự không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Mâu Tu hai tay cầm kiếm, hạch lực trong nháy mắt dung nhập, ánh mắt toát ra một trận cường quanh, thân thể từ từ trầm xuống.
Thánh đường kỹ --- Đại Địa Trảm!
Bỗng nhiên thân hình hắn tại chỗ biến mất, trường kiếm chém xéo ra, từ lúc khởi động đến lúc ra chiêu vô cùng lưu loát trôi chảy, kết hợp cùng đó là một bộ pháp vô cùng hoàn mỹ.
Sự bạo phát trong nháy mắt này…Nếu như Vương Động vẫn giữ tốc độ như vừa rồi thì tuyệt đối không có khả năng né tránh. Hơn nữa vấn đề không chỉ ở chỗ này, trong khoảnh khắc mặt đất phát nổ, khí kình cũng lao tới quanh thân.
Phải giết!
Bùm….
Kết thúc!
Không hề nghi ngờ, Emma quá cảm động. Đây chính là Thánh đường – Đại Địa Trảm. Loại kỹ năng trong nháy mắt bạo phát hạch lực này quả là rất hoàn mỹ, đấy mới chính là nghệ thuật! Từ lúc bắt đầu súc thế, cho đến lúc hoàn thành công kích cuối cùng đều hoàn mỹ không tỳ vết, không gì cản nổi.
Nhưng mà tròng mắt Emma suýt nữa thì…rơi khỏi hốc mắt!~ Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Kiếm của Mâu Tu lại bị tay phải của Vương Động chặn lại!!!
Đừng nói là Emma không tin, mà ngay cả Mâu Tu cũng không tin nổi. Không mặc áo giáp, cho dù có hạch lực bảo hộ, tay cũng sẽ bị chém rụng, cả người cũng phải bị chặt đôi. Đây chính là Thánh đường – Đại Địa Trảm cơ mà!!
Lực sát thương của một kích lúc nãy tuyệt đối đạt tới 130 ‘Tác’. Với khả năng phòng thủ của thân thể con người tuyệt đối không thể cản được.
Người này lại dùng tay phải để làm khiên giáp sao?!
Võ Trang Gió Lốc
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh
Chương 25: Đào hoa
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tập
Vương Động không hề do dự, tay trái đấm ra, Mâu Tu theo bản năng lùi lại trong nháy mắt - "Điều này... Không thể nào, ngươi làm sao có thể đỡ được!"
"Mâu huynh, thử tiếp ta một chiêu."
Vương Động lại giơ tay phải lên một cách kỳ lạ... Khởi thủ thức hoàn toàn giống hệt với Mâu Tu vừa rồi... Chẳng lẽ là hắn muốn dùng tay thay kiếm.
Emma cảm thấy mình có chút hoa mắt hoặc là đối thủ đã phát điên rồi. Thánh đường kỹ cần có công pháp phối hợp. Ngay cả chiêu Đại Địa Trảm của Mâu Tu lúc trước là luyện suốt mười ngày sau khi luyện thành Lục Dương Quyết, ở Thánh Đường cũng đã coi là nhanh.
Đại Địa Trảm?
Có thể sao? Đúng là Vương Động có cảm giác gần như tẩu hỏa nhập ma, ánh mắt dường như cũng không đặt lên người đối thủ mà đặt lên chính hắn.
Đại Địa Trảm !
Động tác hầu như giống y chang, cả người lao tới, cánh tay phải cũng chém xuống như trường kiếm.
Nhưng vấn đề là hắn còn cách Mâu Tu những ba mét, cái này chẳng phải là định giỡn chơi sao?
Vụt...
Một đạo quang mang lóe lên, Mâu Tu theo bản năng đưa kiếm lên đỡ - Xoẹt...
Không hề có bất cứ vụ nổ nào, Mâu Tu cũng không có làm sao. Emma thở phào, tên này thật sự quá...., chẳng lẽ hắn không biết thiếu mất độ dài của kiếm sao?
Hai con mắt của Mâu Tu trợn lên tròn xoe, hắn không thể nào tin nổi: "Ngươi... Là ai...."
Bụp...
Áo giáp của Mâu Tu nổ tung, cả người bị chém đôi.
Over!
Sự việc diễn ra quá nhanh, đến khi Emma định thần lại thì Võ Thần Tự Nhận đã biến mất.
Vương Động im lặng ngồi trên ghế salon, đôi mắt khép hờ, hai tay nắm chặt lại. Hắn cuối cùng cũng tìm được vấn đề là ở chỗ nào, hắn đang cố kiềm nén sự run rẩy trong lòng.
Thì ra bí quyết Đao Phong lại dùng như vậy!
Võ Thần Tự Nhận lần đầu tiên yên tĩnh như thế, rõ ràng biểu hiện của Vương Động đã vượt quá tưởng tượng của hắn. Xem ra bình thường đã xem thường thằng lỏi này, luôn coi hắn là một tên nhóc mười sáu tuổi.
Tâm tình Vương Động lúc này quả thực rất kích động. Chẳng những bởi vì phát hiện ra cách dùng chính thức của bí quyết Đao Phong mà càng phải cảm ơn ông lão. Thật ra khi mới bắt đầu, lực lượng Vương Động sử dụng ban đầu đều xuất phát từ 16 độ, lực lượng của 240 độ hắn căn bản không thể điều động được.
Đúng như lời Võ Thần Tự Nhận nói, bất cứ chuyện gì cũng phải tuần tự mà tiến. Học tập cũng như vậy, trụ cột trước kia của hắn quá kém, không thể nào trong mười ngày đã biến thành học sinh xuất sắc. Mà trên võ học cũng thế, hiệu quả có thể đạt được trong một năm là có hạn. Bí quyết Đao Phong được xưng là "vũ nội đệ nhất tuyệt học" làm sao có thể dễ dàng luyện thành. Tất cả những điều này đều có nguyên nhân. Vương Động năm sáu tuổi đã bắt đầu tu luyện bí quyết Đao Phong mười sáu độ, tương đương với tổng cương, những thứ chi tiết khác đều lấy tổng cương làm nòng cốt. Tuy khó khăn rất lớn nhưng hiệu quả thu được sau này cũng cực lớn. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ông lão cái gì cũng chẳng buồn để ý nhưng chỉ cần Vương Động lười nhác tu luyện là hlão tuyệt đối sẽ không khách khí.
Hiện tại bản thân hắn chính là một bảo tàng, rõ ràng bây giờ hắn phải tìm cách khai thác, sử dụng lực lượng này. Hôm nay chính là thử nghiệm bước đầu!
Nếu không phải có lực lượng từ vòng tuần hoàn nhỏ ở tay phải hình thành thì một kiếm của Mâu Tu vừa rồi cũng đủ chém hắn thành hai khúc.
Sau vài giây đồng hồ ngắn ngủi, Vương Động đã bình tĩnh trở lại.
"Nhóc con, chuyện gì vừa xảy ra?" Võ Thần Tự Nhận nhảy ra.
Vương Động nở một nụ cười sáng lạn: "Ta cũng không rõ lắm... Đại khái là thiên phú bản thiếu gia thiên hạ vô địch, oa ha ha ha ha!"
Giả ngu là một cao chiêu khó giải.
Võ Thần Tự Nhận như suy nghĩ điều gì đó, trừng mắt nhìn Vương Động. Hắn vốn muốn mượn cơ hội hày đè nén khí thế của Vương Động một chút, để hắn hiểu sự tu luyện gian nan của võ học. Nhưng kết quá lại làm cho tên nhóc này lại càng kiêu ngạo. Nhưng kỳ lạ là lần này Võ Thần Tự Nhận lại không nói nhảm nữa, giống như đã hạ một quyết định rất quan trọng vậy. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vương Động sau đó đã trở lại như bình thường. Rời khỏi Thiên Đường Mộng Ảo, hắn tiếp tục việc học tập. Hiển nhiên cái này so với bí quyết Đao Phong còn khó hơn.
Bề ngoài tuy lơ đễnh nhưng Vương Động cũng không muốn người ngoài biết, kỳ thực ở đây không ai hiểu phương thức nói chuyện của ông lão như Vương Động, ông lão nói không gian thủy tinh mà lão đưa cho hắn này có chút phiền toái, ngụ ý chính là vô cùng nguy hiểm.
Mâu Tu giống như đã bị hóa đá. Đến bây giờ hắn vẫn không thể hiểu được!
"E hèm, Mâu Tu, tên kia có thể cũng là người của thánh đường không?" - Emma hỏi.
Mâu Tu không trả lời, một lúc lâu sau mới vò đầu bứt tai: "Quái đản, quái đản, quái đản, cái này căn bản là không thể. Chiêu đầu tiên của hắn thể hiện rõ ràng, chắc chắn là chưa trải qua huấn luyện chính quy."
“Nhưng ngươi mới dùng Đại Địa Trảm lần đầu, hắn...."
"Đại Địa Trảm sao có uy lực lớn như vậy được. Cho dù là chiến sĩ chính thức của thánh đường cũng không có uy lực như vậy." Mâu Tu lắc đầu.
"Ngươi nói là ...." Sắc mặt Emma dần trở nên ngưng trọng.
Mâu Tu gật đầu: "Đại Địa Trảm là kiếm chiêu. Khác biệt ở đây là quá lớn. Người này nhất định là dùng một loại bí kĩ nào đó cùng loại với Đại Địa Trảm." Loại cảm giác khiến hắn rất khó chịu.
"Công pháp hắn tu luyện có lẽ chuyên về luyện thân thể. Nhất là tay phải, đó hẳn là vũ khí của hắn." Emma mở to mắt. Các loại công pháp hiện nay đều liên quan tới não vực thứ tám, tu luyện thân thể thì cũng có nhưng hầu hết đều là cực đoan.
"Chẳng lẽ là người của Lý gia? Chỉ có Lý gia mới có thể xuất ra một tên quái vật như vậy". Thấy Mâu Tu không nói gì, Emma hỏi. Nếu như là thua bởi người của Lý gia thì cũng quá bình thường.
"Không giống. Nếu là đệ tử thế gia thì ngôn ngữ, cử chỉ sẽ tự nhiên mang theo khí chất đặc biệt. Nhưng kẻ này rất tùy tiện, nói năng cũng không có phép tắc. Dám lấy lão tử làm dụng cụ luyện tập miễn phí!"
Mâu Tu nghiến răng nói.
Emma ở bên cạnh cũng hiểu, đây là lần thất bại đầu tiên của Mâu Tu từ khi rời thánh đường ra ngoài tu luyện, hơn nữa còn là một thất bại thảm hại.
Emma im lặng rời đi. Hắn hiểu rằng, Mâu Tu cần thời gian để điều chỉnh lại tâm lí một chút. Lần thất bại nặng nề này tuyệt đối không nhẹ nhàng giống như bề ngoài bởi vì Mâu Tu hiện giờ quá trầm mặc.
Vương Động rất thoải mái trở về trường học. Đặc điểm của hắn đó là có thể đem chuyện phức tạp biến thành chuyện đơn giản. Ông lão đưa không gian thủy tinh cho hắn, lại truyền cho hắn bí quyết Đao Phong mười sáu độ cũng là muốn cho hắn thử vận may, xem thử có thể luyện thành hay không. Mà lời nhắc nhở chỉ nói đơn giản là không nên khoe khoang khắp nơi, ít nhất cũng là trước khi nắm chắc tuyệt đối. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đối với bạn học Vương Động mà nói, chuyện này quá dễ dàng. Hắn vốn là một người khiêm nhường, ít nhất hắn cũng cho là như vậy.
...Sao cửa phòng hắn lại nhiều người như vậy?
Hơn nữa tất cả đều là các cô gái tràn đầy sức sống, trẻ tuổi, nhiệt tình, quyến rũ. Khi thấy Vương Động, mấy ‘chị em’ lập tức ùa tới.
Tình cảnh này thực sự làm Vương Động có chút bất ngờ, chẳng lẽ vận đào hòa đã tới?