CHÍN TUỔI TIỂU YÊU HẬU
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
***
Quyển 1: Tiểu Ma Nữ Bước Đầu Trưởng Thành
Chương 55: Động phòng
Converter: Hàng Băng Long
Dịch: Hàng Băng Long
Biên tập: Minakira
Nguồn: nhipsongtre.darkbb.com - tuchangioi.com
Ánh nến đỏ lay động, chiếu sáng chữ hỉ lớn được dán trên tường.
Rèm lụa Nguyệt Nha sắc vàng khẽ tung bay, áo ngủ đỏ thẫm bằng gấm thượng hạng có thêu hình long phượng phi vũ.
Lãnh Loan Loan ngồi ở bên mép giường, hít ngửi hương thơm tươi mát trong căn phòng.
Nàng gỡ khăn uyên ương phủ trên đầu xuống, thì chợt một tiếng hét chói tai la lên:
“Nương nương, bây giờ người không thể tháo khăn xuống được. Phải đợi Hoàng Thượng tới gỡ xuống.” Nữ quan nhìn thấy Lãnh Loan Loan kéo khăn xuống, trên mặt thoáng hiện một trận kinh hoảng.
Hoàng Thượng tới gỡ khăn xuống sao?
Đều đã gặp mặt qua, giờ lại phủ khăn trên đầu thì có ý nghĩa gì? Lãng phí thời gian.
Nàng cúi đầu, đem mũ phượng cũng gỡ xuống. Mũ phượng này thật đẹp, nhưng lại như một khối đá nặng đặt ở trên đầu. Khó chịu là thế, song lại vì nó mà nhiều nữ tử không tiếc trả giá bằng chính sinh mệnh của mình. Thật sự là ngu xuẩn.
“A, nương nương. Mũ phượng cũng không thể bỏ xuống.” Nhìn Lãnh Loan Loan lại gỡ mũ phượng xuống, nhóm nữ quan quả thực thất kinh tới cực điểm. Hận không thể chạy tới đem mũ phượng, khăn uyên ương đội lại trên đầu nàng. Trời ạ, tiểu Hoàng hậu nương nương không nghe lời các nàng khuyên giải, vạn nhất Hoàng Thượng tiến vào trách tội các nàng thì phải làm sao bây giờ?
“Câm miệng.” Thực lắm chuyện, Lãnh Loan Loan trừng mắt nhìn nhóm nữ quan, ánh mắt giống như băng. Cả ngày bị gò ép phải tham gia hôn lễ này, hiện tại trong lòng nàng thực rất khó chịu. Thức thời thì không nên chọc giận nàng.
Trời ạ, thật băng lãnh.
Nhóm nữ quan sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ cảm thấy cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên. Hoàng hậu ánh mắt lãnh lệ, giống như ngàn năm hàn băng. So với Hoàng Thượng, càng làm cho người ta khiếp đảm.
Căn phòng ấm áp, đột nhiên nhiệt độ chợt giảm xuống, giống như đang mùa xuân trực tiếp chuyển đến mùa đông vậy.
Sắc hồng trong căn phòng cũng trở nên ảm đạm, làm sao còn có cảm giác vui mừng.
“Các ngươi đi ra ngoài hết đi.” Mấy người đứng ở đó như cọc gỗ, thật sự là không thoải mái.
“Nhưng là...”
Nhóm nữ quan hai mặt nhìn nhau, lát nữa các nàng còn muốn hầu hạ Hoàng Thượng, Hoàng hậu hoàn thành nghi thức lễ uống rượu hợp cẩn đâu.
“Đi ra ngoài.”
Lãnh Loan Loan khẽ mở miệng nói. Thanh âm giống như kết băng, khiến người khác run sợ.
Nhóm nữ quan rơi vào thế khó xử, Hoàng hậu, Hoàng Thượng đều là chủ nhân lợi hại. Các nàng nếu nghe lời Hoàng hậu nói, nhỡ lại bị Hoàng Thượng trừng trị thì phải làm sao bây giờ?
Lãnh Loan Loan ánh mắt mở to, mặt không hờn giận, nàng là Hoàng hậu ngay cả uy nghiêm cũng đều không có sao?
Hưu...
Một tiếng rất nhỏ vang lên, nhóm nữ quan đột nhiên ngã xuống.
Lãnh Loan Loan nhíu mi, nhìn một cung nữ cao gầy xuất hiện ở phía sau nhóm nữ quan.
“Tiểu thư.”
Cung nữ kia mặc bộ quần áo sam váy màu tím, đầu cài châu hoa. Dáng người cao gầy, có vài phần người phương bắc bộ dáng. Khuôn mặt thanh tú, chỗ giáp mũi có mấy nốt tàn nhang. Đôi mắt màu nâu mông lung, lãnh đạm.
“Dạ Thần.”
Nghe giọng nói của cung nữ kia quen thuộc, Lãnh Loan Loan nhíu mi, môi nhếch một cái, mỉm cười. Không nghĩ tới Dạ Thần cư nhiên cải trang thành cung nữ xuất hiện ở trước mặt nàng, chính là cặp đồng tử màu tím kia như thế nào lại biến thành màu nâu. Không phải thời đại này cũng có kính sát tròng công nghệ cao đấy chứ?
“Ánh mắt của ngươi sao lại như vậy?”
Dạ Thần một phen sờ soạng, sau đó lột bỏ da mặt nạ lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vốn có. Cặp ánh mắt kia lại vẫn như cũ là màu nâu mà không phải màu tím.
“Dịch dung mặt nạ.” Lãnh Loan Loan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trong truyền thuyết dịch dung mặt nạ, nàng có chút kinh ngạc.
“Ánh mắt là do một loại dược thủy mà biến đổi thành.” Dạ Thần gật gật đầu, chỉ vào ánh mắt nói.“Như vậy ta có thể ở lại bên cạnh ngươi.”
Lãnh Loan Loan nhìn hắn một thân cung trang, có vài phần khôi hài. Bất quá dù sao có hắn ở lại bên người mình cũng là bớt việc, nếu gặp trường hợp muốn xuất cung hoặc nàng không có phương tiện trực tiếp ra mặt xử lý chuyện tình thì đành phải dựa vào hắn.
“Tốt.” Lãnh Loan Loan gật đầu,“Dù sao ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để bị người phát hiện.” Giả mạo cung nữ nếu bị phát hiện thì tội danh không phải nhỏ.
“Ta hiểu được.” Dạ Thần gật đầu, lỗ tai chợt giật giật, nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Vội vàng đem da mặt nạ đeo lên mặt, đồng thời giải khai huyệt đạo cho nhóm nữ quan.
Nhóm nữ quan thần trí mơ hồ, như thế nào giống như vừa rồi có một đoạn trí nhớ trống rỗng.
“Các ngươi trước lui xuống đi.” Hiên Viên Đêm rảo bước tiến vào phòng, nhìn Lãnh Loan Loan ngồi nơi mép giường đã tháo mũ phượng xuống. Hắn nhếch miệng cười, đã biết rằng nàng nhất định sẽ không ngoan ngoãn chờ hắn đến tháo khăn uyên ương xuống. Hắn hướng nhóm nữ quan phất phất tay, làm các nàng lui ra.
“Dạ, Hoàng thượng.” Tuy rằng nghi thức còn không có hoàn thành, nhưng Hoàng Thượng cho lui xuống. Các nàng vẫn là không cần ở đây quấy rầy Hoàng Thượng, Hoàng hậu, miễn cho phải bị tội.
Mấy người thối lui, Dạ Thần cũng rời khỏi, thân ảnh biến mất ở ngoài cửa.
Cửa phòng được đóng kín lại, không khí trở nên quỷ dị.
Hôm nay vốn là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, nhưng là một cái thành thục nam tử, một cái chín tuổi tiểu nữ. Như thế nào có khả năng chuyện tình phát sinh? Nếu thực sự, thì Hiên Viên Đêm kia là tên biến thái.
Hai người ánh mắt giằng co một lát, Hiên Viên Đêm đi đến bên Lãnh Loan, cúi người ngồi xuống.
“Ngươi đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì hay không?” Từ sớm đến tối muộn, tân nương tử là chưa được ăn cái gì.
“Không cần.” Lãnh Loan Loan thản nhiên cự tuyệt, nàng tất nhiên là sẽ không bạc đãi chính mình. Trước khi lễ đại hôn diễn ra, Ngâm Cầm đã chuẩn bị điểm tâm cho nàng. Trên đường từ Lãnh phủ đến hoàng cung, nàng đã ăn no rồi.
“Hôm nay là ngày chúng ta thành thân, thân ái tiểu Hoàng hậu, vẻ mặt của ngươi có thể hay không vui vẻ một chút?” Hiên Viên Đêm nhìn khuôn mặt đáng yêu kia thản nhiên lạnh lùng, trong lòng cảm thấy mất mát.
Lãnh Loan Loan trừng mắt nhìn, muốn vui vẻ sao. Được thôi, nhìn bộ dáng chờ mong của hắn như vậy, nàng làm sao có thể làm cho hắn thất vọng đâu?
“Thân ái Hoàng Thượng, ngươi thực nhàn rỗi sao?” Đôi mắt đen láy mang theo ý cười trong suốt.
Hiên Viên Đêm sửng sốt, không nghĩ tới luôn luôn lãnh lệ, nàng cư nhiên cười rộ lên hồn nhiên đáng yêu như thế, nụ cười giống như hoa xuân như ánh trăng thu. Nhưng mà cái gì kêu thực nhàn rỗi?
“Tiểu hoàng hậu, trẫm sao lại nhàn rỗi?” Ánh mắt toát lên sự khó hiểu.
“Không nhàn rỗi, ngươi ở trong này làm cái gì? Còn không đi tìm ái phi của ngươi, không chỉ nói hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, ta còn là tiểu hài tử, chẳng lẽ ngươi muốn tàn phá tương lai đóa hoa nhỏ của quốc gia hay sao?”.
Hiên Viên Đêm khóe miệng nhịn không được trừu súc, này oa nhi chẳng những lãnh lệ mà còn mỏ nhọn. Tàn phá tương lai đóa hoa nhỏ của quốc gia? Ánh mắt quét nhìn thân thể nàng, thật đúng là đóa hoa nhỏ. Đuôi lông mày nhíu nhíu, hắn cười đến tà tứ.
“Chẳng lẽ thân ái tiểu hoàng hậu đang ghen sao?” Nếu muốn vui đùa, liền cùng nhau vui đùa.
“Thật xin lỗi, ta còn là một đứa trẻ. Thỉnh không cần làm ô nhiễm tâm hồn thanh khiết của ta.” Lãnh Loan Loan tức giận bĩu môi, ghen? Một đứa nhỏ chín tuổi. Chậc chậc, tuy rằng linh hồn của nàng đã muốn mười bảy tuổi, nhưng ăn của hắn dấm chua sao? Một con ngựa đực, quên đi. Nàng không có ánh mắt nhìn sao?
“Ta muốn đi ngủ, ngươi cứ tự tiện.”
Thân hình nhỏ bé hướng lên gường nằm xuống, kéo tấm chăn đắp lên người. Hai mắt khép hờ, thật sự đáng yêu.
“Tiểu Hoàng hậu.” Hiên Viên Đêm trừng mắt nhìn,“Ngươi liền như vậy đã ngủ?”
Lãnh Loan Loan nằm thẳng, không thèm để ý tới hắn.
“Ta đây cũng ngủ.” Hiên Viên Đêm kéo lại tấm chăn lên người.
Ài, đều nói đêm xuân một khắc trị giá ngàn vàng, hắn lại đối với tiểu nữ oa này mà không ngủ đến tận trời sáng.
Thôi, vì tương lai càng nhiều vui vẻ, hắn đành chấp nhận.
Ngọn nến đỏ vẫn thiêu đốt, hai người dần dần đi vào giấc mộng.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet
CHÍN TUỔI TIỂU YÊU HẬU
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
***
Quyển 1: Tiểu Ma Nữ Bước Đầu Trưởng Thành
Chương 56: Vấn an
Converter: Hàng Băng Long
Dịch: Hàng Băng Long
Biên tập: Minakira
Nguồn: nhipsongtre.darkbb.com - tuchangioi.com
Ngọc lưu ly mái cong, ngói xanh, tường màu hồng.
Ánh mặt trời chiếu xuống, kim quang xán lạn.
Gió xuân khẽ thổi vào mặt, hương hoa tràn ngập.
Phượng Nghi các.
Một đám nữ tử ngồi ở chính điện, hoa nhan tóc mây, xiêm y hoa lệ, dung nhan mỹ mạo, phong tư rạng ngời. Từng cặp mắt quyến rũ nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống của Hoàng hậu ở chính điện, ánh mắt lóe ra sự hâm mộ cùng với đố kỵ.
Mùi hoa hỗn loạn theo gió xuân ùa vào bên trong điện, xiêm y giống như mây bay, mềm mại lay động.
Lâm Nhã Như hạ đôi mắt xuống, che dấu sự phẫn hận nơi đáy mắt. Cung điện hoa lệ này, thân phận tôn quý kia đều phải thuộc về nàng mới đúng. Lắng nghe đám phi tân bên cạnh không chút nào che dấu sự đố kỵ bàn tán xôn xao, ánh mắt mâu quang lóe lóe. Một đám nữ nhân ngu ngốc, nhưng đồng thời cũng là những kẻ có thể có ích cho nàng.
“Tiểu Hoàng hậu của chúng ta ngủ thật say giấc a.” Nàng hé miệng cười cười, ý cười lại giống bị bịt bởi một lớp mạng che, mơ hồ không giống thực.
“Nàng đương nhiên ngủ say sưa, đáng thương cho chúng ta phải chờ đợi vất vả.” Bạch Mị nương mị nhãn như tơ, chu miệng bất mãn nói. Nàng mặc áo khoác đính phỉ thúy, để hở phần ngực trên trắng nõn. Lõa lồ băng cơ ngọc phu, xương quai xanh gợi cảm mê người. Nhìn vào đều là phong tình vạn chủng, hấp dẫn mê chúng. Tuy rằng nàng là do Bắc Bang phái đến Thiên Diệu Hoàng đế bên người mật thám, nhưng hai năm ở chung nàng đã có thói quen ôm ấp thân hình ấm áp của Hiên Viên Đêm. Nhưng từ lúc chuẩn bị cho việc lập Hậu, Hiên Viên Đêm liền vẫn chưa từng đến Tàng Mị các của nàng. Ban đêm đơn thân gối chiếc không nói, đằng sau lưng nàng lại có kẻ nói huyên thuyên rằng nàng bị thất sủng. Nghĩ tới đây, nàng liền hận nghiến răng nghiến lợi, đều là tại cái tiểu nha đầu chết tiệt kia. Hừ, tiểu Hoàng hậu lại là như thế nào, đừng hy vọng cuộc sống tương lai của nàng sẽ yên ổn.
“Cũng không hẳn là như vậy.” Một nữ tử mặc cẩm bào màu hồng nhạt, thân mềm mại như liễu nói. “Người ta là Hoàng hậu, tự nhiên là cao cao tại thượng. Chúng ta sao sánh được, vẫn là ngoan ngoãn chờ đợi đi. Bằng không lại trở thành đề tài cho người ta nói.” Bị Bạch Mị nương kia dẫm trên đầu, hiện tại cư nhiên lại thêm một cái chín tuổi tiểu Hoàng hậu. Hừ, một cái tiểu oa nhi cũng muốn cao cao tại thượng, thật sự là đáng giận.
“Cho dù là Hoàng hậu cũng không nên a.” Liễu quý phi mỉm cười, châm thêm ngòi nói. “Nếu là chủ tử thì nàng nên làm tấm gương cho chúng ta mới là, nào có đến mặt trời đã cao ba sào, làm Hoàng hậu cũng chưa có rời giường. Quy củ Hậu cung chẳng lẽ là dùng để trang trí sao?”
“Liễu quý phi nói có lý, nàng hẳn cho rằng mình là hậu cung lớn nhất chủ tử liền có thể muốn làm gì thì làm.” Một phi tử mặc bộ sam váy màu vàng nhạt tiếp lời nói, lời nói nhỏ nhẹ ấm áp. Duy chỉ có cặp mắt kia theo ác ý cười, tiểu nha đầu kia thật đúng là tự đem mình làm hồi sự.
“......”
Khương Uyển Uyển vẫn nhâm nhi tách trà, một đôi đồng tử như ánh trăng thu, mang theo sự dịu dàng tươi cười. Bên tai nghe đám phi tần bàn tán, môi anh đào khẽ ngoéo một cái. Đám nữ nhân này thật sự là ngu ngốc, nàng là Lãnh gia thứ nữ đồng thời cũng là Thiên Diệu Hoàng triều Hoàng hậu. Nữ nhân thông minh là sẽ không chủ động đối mặt với địch nhân. Có đôi khi tức thời muốn đánh đối phương một cái tát cũng phải khiến cho đối phương có khổ mà không thể nói.
“Nương nương, còn chưa tỉnh dậy sao?”
Cung nữ ở Phượng Nghi cung bước tới ngoài cửa phòng ngủ của Lãnh Loan Loan, nghe bên trong rất là im lặng. Không khỏi cùng với một cung nữ khác bắt đầu nói to nhỏ, sáng nay Hoàng hậu nương nương còn phải tới chính điện cho các nương nương khác vấn an đâu.
“Đúng vậy, giờ này cũng sắp đến buổi trưa rồi.” Một cung nữ khác nói, nhìn ánh dương quang chói rọi trên cao, hai tròng mắt của nàng không thể mở.
“Vậy phải làm sao bây giờ, các vị nương nương còn đang ngồi chờ ở tại chính điện.” cung nữ mặc cung trang màu xanh biếc, tóc tết hai bên, vài sợi tóc lơ thơ trên trán, đôi mi thanh tú chớp chớp, lo lắng đi tới đi lui.
Cung nữ kia cũng lo lắng, Hoàng hậu nương nương đều không phải có thể trêu chọc các vị nương nương kia a. Người người ngoài mặt mỉm cười, đằng sau lại dùng thủ đoạn đáng sợ. Mà Hoàng hậu của các nàng mới chỉ là chín tuổi đứa nhỏ, nếu có sơ xuất gì thì cần phải làm sao bây giờ?
Các nàng lo lắng bất an, lại không biết người trong phòng đã muốn tỉnh lại.
Lãnh Loan Loan mở to đôi mắt, rèm phủ Nguyệt Nha sắc vàng hắt vào mắt. Bên người Hiên Viên Đêm sớm đã rời đi, nơi hắn nằm chỉ còn lại dấu vết cùng hơi thở xa lạ. Nguyên tưởng rằng đột nhiên thêm một người xa lạ nằm ở bên cạnh, nhất định không thể ngủ, lại không nghĩ rằng nàng ngược lại ngủ say ngọt ngào như thế. Đầu ngón tay tựa hồ còn lưu lại hơi ấm của hắn, cảm giác giống như vừa được người kia ôm ấp. Con ngươi chớp chớp, đối với Hiên Viên Đêm cùng chính mình lãnh lệ nam nhân, nàng cảm thấy hoang mang không hiểu.
Cuộc đối thoại của hai cung nữ ngoài phòng làm gián đoạn dòng suy nghĩ của nàng. Đôi mắt liền khôi phục lại sự lạnh lùng, môi anh đào khẽ ngoéo một cái, đám nữ nhân kia tới thỉnh an mình sao? Mâu quang lưu chuyển, nhớ tới hôm qua khi đại hôn bắt đầu ở điện thượng, đám nữ tử này người người trang điểm xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời tựa hồ hận không thể đem mình ăn tươi nuốt sống. Thỉnh an sao? Chỉ sợ là mình thái bình an đi.
Khóe miệng nở rộ nụ cười lạnh, các ngươi đã đưa mình tới cửa, nàng liền nhận.
“Người đâu.”
Thân hình nhỏ nhắn ngồi dậy, vén tấm rèm Nguyệt Nha nơi giường ngủ lên, thản nhiên hướng ra ngoài nói.
Hoàng hậu nương nương, tỉnh.
Vốn đang lo âu, các cung nữ nghe được tiếng nàng gọi, đều nhẹ nhàng thở ra. Hai người đẩy cửa phòng bước vào.
“Tham kiến nương nương.”
Hai cung nữ quỳ xuống, chờ đợi Lãnh Loan Loan phân phó.
“Bản cung muốn rửa mặt.” Lãnh Loan Loan thản nhiên liếc mắt, lại không nhìn thấy bóng dáng của Dạ Thần đâu. Hắn đang làm gì? Đôi mi thanh tú chớp chớp.
“Dạ nương nương.”
Cung nữ nghe vậy vội đứng lên, một người giúp Lãnh Loan Loan mặc trang phục, một người nhanh chóng ra khỏi phòng đi lo chuyện rửa mặt.
Trong chốc lát, cung nữ kia quay lại dẫn theo vài người bưng bê chậu rửa, khay để khăn mặt. Dạ Thần đã ở trong đó, một bộ dạng biết vâng lời hèn mọn cung nữ.
Một phen ép buộc, rốt cục thu phục.
Lãnh Loan Loan một thân váy áo hoa lệ cẩm bào, tay áo rộng viền vàng, làn váy màu vàng giống như Phượng hoàng giương cánh muốn bay. Trên cổ nàng đeo châu liên hiếm có, lóe ra trong suốt sáng bóng. Khuyên tai bằng vàng, tóc cài trâm hoa. Nét mặt như họa, thân hình đáng yêu, mi liễu xinh đẹp, môi anh đào đỏ mọng, hương phấn nhẹ dịu. Cả người châu quang bảo khí, tựa như một đóa hoa mai.
Lãnh Loan Loan nhìn vào gương đồng, không nhịn được nhíu mày. Vốn phấn điêu trác ngọc tiểu oa nhi, giờ chợt như trở thành một diễn viên tuồng, hai má bị tô đỏ hồng như mông đít khỉ vậy.
Nàng mặt không chút thay đổi, tháo hết trang sức xuống, cả vòng đeo trên cổ cũng đem tháo xuống. Sau đó lau sạch lớp son phấn trên mặt, trở lại khuôn mặt mộc mạc như cũ.
“Nô tỳ đáng chết, xin nương nương thứ tội.”
Đám cung nữ thấy Lãnh Loan Loan tựa hồ không hài lòng, sợ tới mức đều quỳ rạp trên mặt đất .
Lãnh Loan Loan không nói lời nào, không khí như bị buộc chặt lại.
Thật lâu sau, đám cung nữ đang nghĩ đến mình khó có thể thoát khỏi bị trừng phạt thì Lãnh Loan Loan đột nhiên lạnh lùng mở miệng “Các ngươi ra ngoài hết đi.” Rồi chỉ vào Dạ Thần giả trang cung nữ “Nàng lưu lại.”.
“Dạ nương nương.” Đám cung nữ nhẹ nhàng thở ra, lại vì Dạ Thần lo lắng.
Vốn tưởng rằng Hoàng hậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nhưng khí thế của nàng lại cùng Hoàng Thượng giống nhau lãnh lệ. Ở trước mặt nàng, các nàng giống như bị giam cầm ở một tòa băng sơn. Từng cơn rét lạnh không lưu tình chút nào lao thẳng tới các nàng, cả người đều phải bị đóng băng đông lại.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet
CHÍN TUỔI TIỂU YÊU HẬU
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
***
Quyển 1: Tiểu Ma Nữ Bước Đầu Trưởng Thành
Chương 57: Lập uy
Converter: Hàng Băng Long
Dịch: Hàng Băng Long
Biên tập: Minakira
Nguồn: nhipsongtre.darkbb.com - tuchangioi.com
Gió từ ngoài cửa sổ khẽ ùa vào phòng, rèm cửa Nguyệt Nha lay động.
Trong phòng thực im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp hít thở.
Đám cung nữ vừa rời đi, Dạ Thần liền thu lại nét mặt nhu tình biết vâng lời. Vẻ mặt giờ trở nên thản nhiên lạnh lùng không có cảm xúc đứng ở một bên, tựa giống như thân cây ở bên ngoài cửa sổ kia.
“Chúng ta đi thôi.”
Lãnh Loan Loan đứng dậy, quần áo tung bay. Dáng vẻ thanh thoát tự nhiên, mang theo vẻ mặt lạnh lùng. Lúc này đám nữ nhân kia sợ là không đủ kiên nhẫn chờ đi. Môi khẽ nhếch lên một cái, có chút ác ý nghĩ.
Dạ Thần đi theo phía sau nàng, dung mạo bình thường, cung trang bình thường. Đôi mắt lặng như nước, không có cảm xúc. Y như hắn lời nói, hắn chính là cái bóng của nàng. Có ai để ý tới một cái bóng bao giờ đâu?
Hai người đi đến ngoài chính điện, các cung nữ hạ người hành lễ.
Lãnh Loan Loan phất tay ngăn lại các nàng, lẳng lặng đứng ở ngoài điện. Từng cơn gió khẽ thổi qua làm lay động y bào của nàng, y phục màu vàng so với ánh dương quang càng thêm sáng lạn. Nhưng mà khuôn mặt kia lại mang theo vẻ lạnh lùng, khiến cho tiết trời ấm áp dường như bị xé rách.
Các cung nữ nhìn tiểu Hoàng hậu không tiến vào điện, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Hàn khí từ trên người nàng tỏa ra làm cho bọn họ sợ hãi cúi đầu xuống, miệng câm như hến.
Trong điện, thật là ồn ào.
Lấy bàn tay ngọc che miệng, Lâm Nhã Như nhìn các phi tần đang hoa môi múa mép, dùng những lời lẽ công kích tiểu Hoàng hậu. Nàng cười đến đắc ý vạn phần, nàng muốn làm cho tiểu nha đầu kia trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích.
“Ta thấy chúng ta nên đi thôi.” Phi tử mặc áo váy màu hồng nhạt bất mãn nhíu mi nói, “Sắp tới buổi trưa rồi, xem ra tiểu Hoàng hậu kia nhất định là cố ý để cho chúng ta phải chờ đợi.” Tiểu nha đầu kia người không lớn, mà gan cũng thật lớn a. Cư nhiên để cho đám tỷ muội các nàng ở trong này chờ đợi nàng lâu như vậy.
“Hừ, ta xem nàng là muốn ra oai phủ đầu với chúng ta” Phi tần mặc quần áo màu phỉ thúy cũng thêm miệng vào.
“Ra oai phủ đầu?” Một phi tử khác cao ngạo ngẩng đầu,“Chỉ bằng nàng? Dù sao cũng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi.”
“Suỵt.” Phi tử mặc y phục màu trắng làm dấu im lặng,“Lý phi, cẩn thận bị nàng nghe được.”
“Nghe được thì như thế nào?” Lý phi cau mày, “Dù có nghe được thì nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ chín tuổi lừa đảo mà thôi. Một tiểu nha đầu có thể làm cho nghiêng trời lật đất sao?”
“Lý phi muội muội nói lời này sai rồi.” Khương Uyển Uyển dịu dàng cười, “Nàng tuy nhỏ tuổi, nhưng dù sao nàng cũng là Hoàng hậu của Thiên Diệu Hoàng triều. Là chủ tử của chúng ta.”
“Uyển tỷ tỷ.” Phi tử mặc váy áo màu hồng nhạt cười ngọt ngào, giống như vì nàng bênh vực kẻ yếu. “Thái Hậu rõ ràng là vừa ý tỷ tỷ, kết quả lại bị một tiểu nha đầu chiếm tiện nghi. Muội muội thực cảm thấy bất bình thay cho ngươi a.”
“Đúng vậy.”
“Đúng vậy.”
“......”
Các phi tử khác cũng phụ họa theo.
“Muội muội lời này cũng không thể nói.” Khương Uyển Uyển vẫn là dịu dàng cười, cũng không có sinh khí.“Nếu để cho Hoàng hậu nghe được, thì phải làm sao bây giờ?”
Thấy nàng biểu tình như thế, Phi tử mặc váy áo màu hồng nhạt ngượng ngùng cười gượng. Lâm Nhã Như đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường quang mang, Khương Uyển Uyển này thật là giả tạo.
“Ta phải đi.” Bạch Mị nương cũng không còn muốn cùng đám nữ nhân này lãng phí thời gian, nếu tiểu Hoàng hậu không đến, nàng chờ còn có cái ý tứ gì.
“Ai, Mị quý phi, ngươi...”
Chúng phi tần nhìn Bạch Mị nương đàng hoàng làm càn, trong lòng lại hiện lên sự hâm mộ cùng với đố kị. Hâm mộ nàng ngay thẳng tính tình, lại đố kỵ nàng dùng sắc đẹp mê hoặc Hoàng Thượng.
Bạch Mị nương chớp chớp mi, lắc lắc eo thon nhỏ đi ra ngoài. Lại đột nhiên dừng lại, mọi người theo nhìn lại. Đã thấy tiểu Hoàng hậu đi tới.
“Tham kiến Hoàng hậu.”
Mọi người mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không thể không tuân theo quy củ hành lễ với Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan không nói lời nào, nàng bước tới chủ vị trên điện ngồi xuống.
Không khí trở nên cổ quái, chúng phi tần quỳ trên mặt đất, không có mệnh lệnh của Hoàng hậu, các nàng ai cũng không dám đứng dậy. Đầu gối truyền đến cảm giác lạnh như băng, khiến cho các nàng nhíu nhíu mi. Ánh mắt dò xét, đã thấy vẻ mặt tiểu Hoàng hậu thản nhiên giống như không muốn mở miệng cho các nàng đứng lên. Người nào người nấy tức giận, trong lòng mắng to nàng.
“Hãy bình thân.” Thật lâu sau, Lãnh Loan Loan rốt cục mở miệng. Thanh âm lạnh lẽo giống như băng, đem không khí trong điện lập tức lạnh đến cực điểm.
“Tạ Hoàng hậu.”
Nguyên vốn cho rằng nàng dù sao cũng chỉ là một cái tiểu nha đầu, đám phi tần hai mặt nhìn nhau, tiểu Hoàng hậu này, khí thế kia, vẻ mặt kia như thế nào thấy không giống một nữ oa bình thường. Bọn họ định ra oai phủ đầu nàng, nhưng hiện tại người người trong lòng cảm thấy bồn chồn.
Các nàng ai cũng không lên tiếng, không khí dường như bị buộc chặt lại.
Lâm Nhã Như nhìn Lãnh Loan Loan ngồi trên điện thượng, trong lòng khẽ run lên. Tiểu Hoàng hậu Kia có vẻ mặt nhưng lại cùng Hoàng Thượng như thế giống nhau, lãnh ngạo, bễ nghễ, giống như đại thần cao cao tại thượng coi thường nhân loại nhỏ bé. Tiểu Hoàng hậu này không phải là một nhân vật đơn giản, điều này làm cho nàng hoảng hốt không thôi.
Khương Uyển Uyển trong lòng khẽ động, nhưng nhanh như chớp khôi phục lại vẻ dịu dàng trên mặt, nở nụ cười nhẹ.
Bạch Mị nương ánh mắt quyến rũ nhíu nhíu, biểu tình điềm đạm không thay đổi.
“Hoàng hậu nương nương, nô tì mang đến một chuỗi ngọc phật, cung chúc nương nương cùng Hoàng thượng vĩnh kết đồng tâm.” Phi tử mặc váy áo màu hồng nhạt thấy tiểu Hoàng Hậu tựa hồ có vẻ khó đối phó, lập tức thay đổi thái độ. Nói xong liền sai cung nữ bên người đem ngọc phật trình lên, giao cho Dạ Thần trình lên Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan hơi hơi nhìn lướt qua ngọc phật trong tay Dạ Thần trình lên, khóe miệng ngoéo một cái, cười lạnh. Mới vừa rồi ở ngoài cửa, nàng nhưng là nghe thấy hết rành mạch mọi tình hình trong phòng. Lúc bước vào, trong nháy mắt nàng đã thăm dò đại khái tình huống của đám phi tần. Trong đám phi tần thì chỉ có ba người là nổi bật nhất. Nữ tử có bộ ngực diễm lệ quyến rũ hẳn là Lý Mị quý phi, nghe đồn là nàng băng cơ ngọc cốt, mùi thơm quyến rũ, đẹp nhất hậu cung. Người thứ hai là Uyển quý phi, cháu gái của Hoàng thái hậu, nàng là một nữ tử khéo léo; Người còn lại là Lâm Nhã Như, nữ nhi của Lâm Tể tướng, cũng là một nữ tử tâm cơ thâm sâu. Điều này không phải là càng thú vị sao?
“Vĩnh kết đồng tâm?” Lãnh Loan Loan khinh thường quét mắt liếc nhìn đám phi tần một cái, “Bản cung như thế nào nghe được có người muốn thị uy ra oai phủ đầu với bản cung?”
Bị ánh mắt nàng nhìn qua, chúng phi tần trong lòng run sợ. Sau lại nghe nàng hỏi những lời này, cả đám lặng im thin thít không dám mở miệng.
“Bản cung chính là chín tuổi tiểu nha đầu, có thể làm cho nghiêng trời lật đất không phải sao?” Lạnh lùng, đôi mắt giống như mũi tên nhọn. Màu vàng phượng hoàng lãnh lệ thêu trên y phục như muốn giơ lên vũ trảo, giống như muốn xé rách người các nàng.
“Hoàng hậu nương nương tha tội.”
Chúng phi tần quỳ trên mặt đất, mấy nữ tử từng nói những lời này run như cầy sấy. Trên cái cái trơn bóng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, các nàng sợ hãi.
Lâm Nhã Như, Khương Uyển Uyển, Bạch Mị nương cúi đầu xuống che dấu đi ánh mắt kinh ngạc. Không nghĩ tới, tiểu Hoàng hậu này không lựa chọn lấy lòng người, mà ngược lại thẳng mặt cùng các phi tần là địch. Nàng là thông minh hay là đang cuồng vọng đây?
“Hừ...” Lãnh Loan Loan lạnh lùng hừ nói, “Chư vị nương nương hầu hạ bệ hạ cũng không phải mới được mấy ngày, cư nhiên còn không hiểu rõ được quy củ của hậu cung sao?”
Mọi người câm như hến.
“Tất cả đều trở về đi, cung quy hậu cung chép thành một trăm bản, ngày mai đem nộp cho bản cung.”
Trừng phạt người khác cũng có hai loại, một loại là không đủ thông minh mới làm thương tổn thân thể người khác. Nếu nàng làm bị thương đám phi tử này, chỉ sợ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng; Loại thứ hai đó là trừng phạt cũng phải làm cho các nàng không thể nói được lời nào.
Một trăm bản cung quy? Chúng phi tần âm thầm kêu khổ, chỉ sợ viết mỏi tay cũng khó mà hoàn thành. Nhưng Hoàng hậu đã hạ lệnh, các nàng cũng vô pháp phản bác.
“Nô tì cáo lui.” Trong lòng mọi người thật bực bội a, rõ ràng là định ra oai phủ đầu nàng. Không nghĩ tới ngược lại bị nàng ra oai phủ đầu trước.
“Tưởng ra oai phủ đầu với ta sao?.” Lãnh Loan Loan nhìn thân ảnh đám phi tần đi xa dần cười lạnh, “Các ngươi còn không đủ trình độ.”
Dạ Thần khẽ nhếch môi, một đám nữ tử ngu ngốc.
Muốn cùng với tiểu thư so đấu, quả thực là tự tìm chết!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet
CHÍN TUỔI TIỂU YÊU HẬU
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
***
Quyển 1:
Phần 2: Chín tuổi Hoàng hậu
Chương 58: Mặt nạ
Converter: Hàng Băng Long
Dịch: Hàng Băng Long
Biên tập: Minakira
Nguồn: nhipsongtre.darkbb.com - tuchangioi.com
Choang.
Chiếc bình hoa trân quý bị ném xuống đất vỡ tan, nát bấy.
Mấy cung nữ đứng ở một bên, miệng câm như hến.
Nữ tử hai tròng mắt lóe ra ánh sáng điên cuồng quang mang, nhìn đống hỗn độn trên đất mà vẫn chưa hết giận. Cẩm bào màu lam ôm lấy thân người nàng, đôi mi chớp chớp, mắt ngọc mày ngài, phiến má hồng nhuận, nét mặt vốn dịu dàng tươi cười giờ không còn nữa.
Cửa phòng mở rộng, gió xuân tràn vào.
Mái tóc đen dài theo gió lay động, cả người lệ khí dâng lên. Nếu nói lúc nàng dịu dàng mỉm cười giống như một đóa cúc hoa xinh đẹp, thì giờ phút này nàng lại như một thân cây ở trong bão táp gào thét giận dữ, dùng toàn thân khí lực mà phát tiết ra sự bức bối trong lòng.
Các cung nữ run run, người khác chỉ biết Uyển Phi thanh nhã khả ái, biết lấy lòng người. Ai cũng hâm mộ các nàng có chủ tử tốt, nào ai có thể biết được ở đằng sau vẻ dịu dàng kia là sự lợi hại bao nhiêu. Khuôn mặt xinh đẹp giờ hung dữ giống như sài lang, đôi mắt lóe ra u quang như muốn xé xác một ai đó.
Khương Uyển Uyển quét mắt nhìn đám cung nữ đang run rẩy đứng ở một bên, trong lòng buồn bực chán ghét. Tất cả đều là một đám phế vật, không một ai có thể giúp được nàng.
“Biến, tất cả đều cút hết đi.”
Choang.
Lại là một vật phẩm trân quý nữa bị đập vỡ, từng mảnh nhỏ bén nhọn bay thẳng về phía các cung nữ.
“Nô, nô tỳ cáo lui.”
Các cung nữ mặt thất sắc, cơ hồ như chạy trốn lao ra bên ngoài.
Đều là vì tư lợi gì đó.
Khương Uyển Uyển trong lòng lẩm bẩm nói, ánh mắt có vẻ lo lắng. Hai tay túm lấy tấm rèm lụa màu hồng nhạt, nảy sinh ý tưởng ác độc.
Tấm rèm lụa màu hồng nhạt bị hai tay nàng siết chặt giày xéo rách thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống. Giống như một đóa tuyết hoa xinh đẹp phi vũ.
Hai tròng mắt sáng điên cuồng, ý cười ở trong mắt nở rộ. Nụ cười giống như xuân hoa sáng lạn, lại khiến cho người ta nhìn thấy không rét mà run.
Hồi còn nhỏ, bọn họ là thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư. Hắn đồng ý lớn lên sẽ cưới nàng làm tân nương, nhưng là đâu. Nàng tin tưởng chờ hắn, chờ đợi lại là cái gì? Hắn từ bỏ lời hứa giữa bọn họ đi cưới nhị nữ nhi của Tể tướng, chỉ vì phụ mẫu nàng mất sớm. Nàng dù sao chỉ là bé gái mồ côi được Thái Hậu nuôi lớn. Với thân phận là cháu gái Hoàng Thái Hậu, nhưng nàng cũng không thể so sánh với thiên kim của Tể tướng quyền uy khuynh đảo.
Nàng quên không được lúc hắn nói lời tàn nhẫn: Uyển Nhi, ta không còn yêu ngươi nữa.
Ha ha ha, yêu? Trên đời còn có tình yêu sao?
Nàng đau lòng khôn xiết, nước mắt bị gió thổi bay.
Từ ngày hắn nói với nàng câu nói đó, nàng đã học được cách không rơi lệ, học được cách không yêu người ta.
Tình yêu là cái gì? Yêu bất quá chỉ là độc dược, là tự làm thương chính mình.
Nàng không cần yêu, đôi mắt lóe ra sự kiên định quang mang. Nàng phải trở nên mạnh mẽ, nàng muốn sống cuộc sống thượng đẳng. Muốn cho hắn hối hận, hối hận vì đã từ bỏ nàng.
Dáng vẻ dịu dàng tươi cười trở thành mặt nạ của nàng, một chiếc mặt nạ vô địch. Nàng chiếm được lòng thương hại cùng với sự yêu thích của mọi người xung quanh. Nhất là bác gái của nàng, là cao cao tại thượng Hoàng thái hậu, rất sủng ái nàng. Lưu nàng lại bên người, thậm chí còn cho nàng làm phi tử của con mình.
Trái tim bị thương tổn vỡ nát, nàng không còn tin tưởng nam nhân nữa. Càng không thể bộc lộ lòng mình, chỉ có quyền lực, tiền tài mới là thực chất. Khoảng khắc nhìn nam tử kia quỳ dưới chân mình xưng ‘thần’, nàng rất thống khoái, hắn cũng sẽ có một ngày như vậy.
Dựa vào mặt nạ dịu dàng tươi cười, nàng như cá gặp nước. Tranh thủ lấy tình cảm của đám phi tử kia, mặc cho bọn họ lục đục tranh đấu với nhau, nàng an vị ở một bên xem long tranh hổ đấu, một thân an nhàn. Nhưng từ khi Lâm Nhã Như tiến cung, cuộc sống đã xảy ra biến hóa. Nữ nhân kia tâm cơ thâm trầm, tựa hồ nhìn thấu sự ngụy trang của nàng, thường công kích nàng. Bởi vì hai người đều là nhị phẩm quý phi, nên các nàng địa vị tựa hồ ngang nhau. Tranh đấu gay gắt lại chưa phân thắng bại. Nếu, nếu chính mình bước lên được ngôi vị Hoàng hậu kia, như vậy hậu cung còn có ai là đối thủ của nàng nữa.
Có được mục tiêu, nàng càng thêm cân nhắc lo lấy lòng bác của mình. Bác nàng ngày càng thấy nàng vừa lòng, khen nàng thông minh, hiểu biết, cũng có ý đem ngôi vị Hoàng hậu giao cho nàng. Không ngờ nửa đường lại sát ra cái Lãnh gia thứ nữ, đem kết quả mà nàng khổ tâm mưu đoạt bấy lâu phá hủy.
Hận, nàng bất quá mới chỉ là chín tuổi tiểu nữ oa, có tài đức gì có thể trở thành Hoàng hậu của Thiên Diệu Hoàng triều.
Nhớ tới sáng hôm nay cùng đám phi tần vấn an Hoàng hậu, thấy ánh mắt của nàng lãnh lệ. Chỉ sợ tiểu Hoàng hậu này so với Lâm Nhã Như càng khó đối phó.
Đôi bàn tay nắm chặt, lòng bàn tay của nàng lưu lại từng vệt đỏ ửng. Nàng không thể để người xem thường, lại càng không thể bị một đứa nhỏ chín tuổi cưỡi trên đầu, nàng phải là người đứng đầu, ngồi trên ngai vàng kia nhìn xuống tất cả đám người dám khinh thường nàng....
Đôi mắt lóe sáng ra hào quang, môi khẽ nhếch lên một cái, khóe miệng nở rộ nụ cười lạnh, nàng sẽ không tiếp tục giận dữ như vậy nữa.
Chín tuổi tiểu Hoàng hậu, ngươi chờ tiếp chiêu đi!
Khẽ vuốt ve sợi tóc, nàng quay đầu nhìn lại, bộ dạng đã trở lại vẻ dịu dàng tươi cười như cũ.
“Xuân Đào.”
“Có nô tỳ.”
Cung nữ mặc bộ cung trang màu hồng nhạt đi đến, nàng có đôi mắt sáng ngời, giống như có thể nói. Nhìn Khương Uyển Uyển đã bình thường tươi cười như cũ, nàng cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm.
“Ngươi đi tìm mấy người tới dọn dẹp lại phòng đi.” Vạn nhất có người tới thăm, nhìn thấy đống hỗn độn này, có thể làm hỏng chuyện.
“Dạ nương nương.”
Xuân Đào lui đi, trong chốc lát liền mang theo ba bốn cung nữ tiến vào đem phòng dọn dẹp sạch sẽ.
Khương Uyển Uyển ngồi trước gương đồng, mặt gương mông lung phản chiếu khuôn mặt dạng rỡ mỉm cười. Tóc buông tựa mây, làn mi uyển chuyển. Khi nàng cười giống như đóa hoa nở rộ toát ra ánh sáng ngọc, sắc mặt quen thuộc này lại bỗng dưng xa lạ như thế.
Không biết bao lâu sau, từ trong trí nhớ kia lướt qua hình ảnh một cô gái thuần khiết giờ cư nhiên trở thành Uyển Phi nương nương dựa vào chiếc mặt nạ đi đeo bám mọi người. Thống hận sao? Có lẽ đi, hận vận mệnh bất công. Nếu không phải cha mẹ nàng mất sớm, nàng như thế nào lại trở thành bé gái mồ côi? Nếu không phải bị hắn vứt bỏ, nàng như thế nào lại trở nên đáng ghét như thế?
Đôi bàn tay nắm chặt, khiến cho lòng bàn lưu lại từng vệt đỏ hồng. Không thể lại đi suy nghĩ, không thể tiếp tục suy nghĩ. Lắc lắc đầu, sợi tóc tung bay. Quá khứ đã trôi qua, chỉ còn tồn tại trong trí nhớ. Người là phải hướng về phía trước, nàng tự nói với chính mình. Trong đầu xẹt qua hình ảnh của Lâm Nhã Như với khuôn mặt cười lạnh, Bạch Mị yêu mị điềm đạm cười, bộ dáng hoặc ghen ghét hoặc lấy lòng của các phi tần, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh khuôn mặt trắng nõn cùng ánh mắt lãnh lệ của Lãnh Loan Loan. Dáng vẻ cao cao tại thượng, giống như đang nhìn một hạ nhân nhỏ bé không đáng giá nhắc tới. Mũ phượng trên đầu nàng lóe ra ánh sáng rực rỡ, làn váy thêu phụng hoàng giương cánh muốn bay ấy giống như đang cười nhạo nàng…
Lại một lần nữa, như có một quyền thế nện đánh ở trong lòng Khương Uyển Uyển. Nàng thề muốn lấy lại ngôi vị Hoàng hậu từ tay tiểu nữ oa kia, làm cho đám nữ tử ở hậu cung chỉ có thể đối với nàng cúi đầu xưng thần.
“Xuân Đào.”
Xuân Đào nghe thấy tiếng Khương Uyển Uyển gọi ầm ĩ, vội đi đến.
“Chuẩn bị đi Từ Ninh cung.”
Bác gái ở nơi đó, vẫn là không thể buông lỏng, phải bám lấy dựa vào.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet
CHÍN TUỔI TIỂU YÊU HẬU
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
***
Quyển 1:
Phần 2: Chín tuổi Hoàng hậu
Chương 59: Dạ Liêu Công chúa
Converter: Hàng Băng Long
Dịch: Hàng Băng Long
Biên tập: Minakira
Nguồn: nhipsongtre.darkbb.com - tuchangioi.com
Mùi Long Tiên Hương thơm ngát tràn ngập ngự thư phòng.
Nam tử tóc bó cao, búi tóc cài một cây trâm ngọc, hai bên tóc mai rủ xuống. Một thân long bào màu vàng, có hình chín con phi long bay lên. Tướng mạo bình thường, một đôi ánh mắt vô cùng lợi hại. Ánh mắt mở to trong lúc đó, cả người tựa hồ phát ra hơi thở vương giả sắc bén.
Nam tử dựa người vào long ỷ, hai tròng mắt lợi hại nhìn chăm chú vào tờ tấu chương đặt trên bàn. Trong phòng không một tiếng động, không khí im lặng thật đáng sợ.
Ở phía đối diện, một trung niên nam tử mặc bộ quan phục màu tím đứng ở phía dưới, đầu cúi xuống.
“Ba”.
Hoàng đế đập mạnh tay xuống mặt bàn, khiến cho cái bàn chấn động.
Đứng ở phía dưới, trung niên nam tử trong lòng khẽ run lên, mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc.
“Ngươi nói đi, rốt cục là có chuyện gì?”
Hoàng đế tay cầm tấu chương giơ về phía trung niên nam tử, ngữ khí lạnh lùng giống như hàn băng.
Trung niên nam tử quỳ xuống, cúi đầu nói:
“Hoàng Thượng, thỉnh xin bớt giận.”
“Bớt giận?” Hoàng đế cười lạnh,“Thiên Diệu hắn làm lớn như vậy, còn muốn trẫm như thế nào bớt giận?”
Trung niên nam tử cúi đầu xuống, miệng câm như hến.
“Khá lắm Hiên Viên Đêm, cư nhiên lập chín tuổi tiểu nữ oa lên làm Hoàng hậu.” Dạ Thanh Minh cười lạnh, “Chẳng lẽ muốn đường đường công chúa Dạ Liêu quốc ta đi làm phi tử của hắn?” Thật không coi ai ra gì, công chúa Dạ Liêu quốc ta thân phận tôn quý, chẳng nhẽ đành phải chịu ở dưới một cái chín tuổi tiểu oa nhi sao.
“Hoàng Thượng.” Trung niên nam tử, Dạ Liêu quốc Tể tướng đột ngột mở miệng, “Chỉ sợ công chúa chưa chắc có thể vào được hậu cung Thiên Diệu hoàng triều.” Theo mật báo, Hiên Viên Đêm đang tiến hành chọn lựa trong số con em bách quan đại thần một người để thành hôn với Dạ Liêu công chúa.
“Thiên Diệu hắn đem Dạ Liêu ta xem thành cái gì?” Một công chúa cùng Thiên Diệu hắn kết thân làm đám hỏi, ngay cả danh phận hắn lại cũng không cấp cho sao?
“Hoàng Thượng bớt giận.” Tể tướng kiên trì tiếp tục bẩm, “Theo mật báo, Thiên Diệu quốc quân muốn chọn một người trong số con em bách quan đại thần cùng công chúa thành thân, thực chất là muốn giám thị công chúa, tiến tới dò xét động tĩnh Dạ Liêu ta.”
Vừa ăn cướp vừa la làng a, Dạ Liêu tâm tư, rất là rõ ràng.
“Hừ, chê cười.” Dạ Thanh Minh cười lạnh,“Thiên Diệu hắn lại vọng tưởng dò xét Dạ Liêu ta, nào có chuyện tiện nghi như vậy.”
“Hoàng Thượng, người xem chuyện kết thân nên làm như thế nào?” Tể tướng thấy Hoàng Thượng ý tứ hay không không chịu chịu để yên.
“Công chúa Dạ Liêu quốc ta thân phận tôn quý, quốc sắc thiên hương. Người có thể xứng đôi với nàng tự nhiên cũng phải là người trong hoàng thất mới được.” Muốn dùng cỏ dại xứng mẫu đơn sao, thật là si tâm vọng tưởng.
“Nhưng Thiên Diệu hoàng đế đã lập Hoàng hậu.” Người trong Hoàng thất? Người trong hoàng thất Thiên Diệu hoàng triều có thể xứng đôi với công chúa, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhắc tới việc Hiên Viên Đêm lập chín tuổi nữ oa lên làm Hoàng hậu, Dạ Thanh Minh mặt mày xám xịt lại. Bất quá, không sợ. Không có hắn, còn có người khác.
“Thiên Diệu không phải còn có Hiên Viên Thiên sao?”
Dạ Thanh Minh nhếch miệng cười khểnh, Hiên Viên Thiên là thân đệ của Hiên Viên Đêm, phong thần tuấn lãng, khí độ bất phàm. Nếu nói Hiên Viên Đêm là Thiên Diệu hoàng triều chúa tể, như vậy Hiên Viên Thiên nhất định là cánh tay phải không thể thiếu của Hiên Viên Đêm.
“Thật tuyệt diệu a.” Tể tướng vỗ tay khen,“Nghe nói Hiên Viên Thiên tuấn dật phi phàm, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ thân phận của công chúa.” Chẳng những sẽ không bôi nhọ công chúa, chỉ bằng Hiên Viên Thiên dưới một người, trên vạn người tôn quý; Công chúa nếu có thể quyến rũ, chiếm được trái tim hắn, như vậy là đã giúp đỡ cho Dạ Liêu một việc không nhỏ. Tâm nguyện thống nhất thiên hạ của Dạ Liêu cũng sẽ không còn bao xa nữa.
Dạ Thanh Minh gật đầu, hiển nhiên ý tứ của hắn cũng là như vậy.
“Trẫm lập tức sẽ viết thư hàm cho Thiên Diệu hoàng đế, muốn cho Hiên Viên Thiên thành hôn với công chúa.” Nói xong, liền sai thái giám chuẩn bị bút mực.
Rồng bay phượng múa một phen, thư hàm đã viết xong. Đóng phong thư cẩn thận rồi sai người gửi đi.
“Hiên Viên Đêm, ta muốn nhìn xem ngươi lúc này, muốn xem ngươi sẽ làm như thế nào?”
Khuôn mặt cương nghị của Dạ Thanh Minh lóe ra ánh sáng kỳ lạ quang mang, Thiên Diệu sẽ có một ngày do Dạ Liêu ta thống lĩnh.
Ánh nắng tươi sáng, lại dường như không chiếu được vào căn phòng.
Độ ấm lạnh lẽo, thời tiết thay đổi sao?
...
Dạ Liêu hoàng cung, một chỗ khác.
Ao nước sâu, bầy cá chép vàng tung tăng bơi lội.
Rặng liễu rủ bên ao theo gió lay động, in bóng xuống mặt nước.
Một đôi chân ngọc nhỏ nhắn, nhẹ nhàng khua động mặt nước, làm cho mặt ao nổi lên từng cơn sóng gợn, quấy nhiễu bầy cá bơi lội.
Chủ nhân của đôi chân ngọc, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn nà, mái tóc đen dài vấn cao cài đôi trâm ngọc, vài lọn tóc xõa xuống theo gió tung bay. Trên đôi trâm ngọc có đính hai đóa châu hoa màu hồng nhạt, phía dưới đài hoa có đính vài chuỗi ngọc sức. Ánh mắt chớp động, miệng mỉm cười, nhìn bộ dạng thập phần đáng yêu.
Nhìn bầy cá kinh hoảng muốn chạy trốn, khuôn mặt nàng rạng rỡ tươi cười, phát ra một chuỗi tiếng cười vui.
“Khanh khách......”
Tiếng cười như tiếng chuông bạc, quanh quẩn ở bên ao.
“Công chúa, công chúa.”
Xa xa, một tiểu cung nữ mặc cung trang màu xanh biếc chạy tới.
“Nha nhi, có chuyện gì vậy?” Công chúa ngoái đầu nhìn cung nữ bên người, bộ dáng rất là đáng yêu.
“Công, công chúa......” Có lẽ là một đường chạy chậm, nha nhi mặt đỏ thở hổn hển nhưng lại không có biện pháp đem lời nói thuận lợi biểu đạt đi ra.
“Chậm một chút, từ từ thôi.” Công chúa phất phất tay,“Sự tình gì phải khẩn cấp như vậy a?”
“Công chúa, đây chính là sự tình liên quan đến hạnh phúc cả đời ngươi. Ta có thể không khẩn cấp sao?” Nha nhi từ nhỏ cùng công chúa lớn lên, hai người tình cảm thân thiết. Chưa từng có câu nệ chủ tớ, nên muốn nghĩ đến cái gì thì liền nói cái đấy.
“Hạnh phúc cả đời của ta?” Công chúa trừng mắt nhìn, ánh mắt nghi hoặc.
“Đúng vậy.” Nha nhi liều mạng gật đầu, nghĩ đến công chúa rốt cục ý thức được .“Vừa rồi ta nghe được công công ở ngự thư phòng nói rằng Dạ Liêu muốn cùng Thiên Diệu kết hôn ước.”
“Rồi thế nào?” Công chúa nghiêng đầu, vẫn là không rõ.
“Ai, công chúa, ngươi như thế nào mà còn chưa hiểu được sao.” Nha nhi lo lắng nói, “Dạ Liêu chúng ta giờ cũng chỉ còn lại mình ngài là công chúa chưa xuất giá, thực hiện hôn ước tám chín phần mười đó là ngài a.” Thật sự là công chúa không vội, nô tỳ vội a.
“Ta sao?” Công chúa chỉ chỉ vào mình, “Muốn ta đến Thiên Diệu thực hiện hôn ước.” Cuối cùng nàng có điểm phản ứng.
“Ừ.” Nha nhi gật đầu, ánh mắt to chớp chớp.“Ta nghe nói Hoàng đế Thiên Diệu hoàng triều hỉ nộ vô thường, rất là hung tàn.”
“Như vậy a?” Công chúa đem chân ngọc thu trở về, ôm gối ngồi.
“Cái gì mà như vậy?” Nha nhi đảo cặp mắt trắng dã, sau đó vừa cười vừa nói. “Bất quá, nghe nói hắn mới lập một cái nữ oa chín tuổi lên làm Hoàng hậu. Cho nên bệ hạ muốn công chúa cùng Hiên Viên Thiên vương gia là thân đệ đệ của Thiên Diệu hoàng đế thành thân. Nghe nói Thiên vương gia là một nhân tài, khí độ bất phàm. Nếu công chúa thật sự thành thân với hắn, đó cũng là một chuyện tốt.” Một người tao nhã, một người bất phàm. Quả thực là trời đất tạo thành một đôi.
“Chậm đã...”. Công chúa tựa hồ không lưu ý Nha nhi nói câu kế tiếp, ánh mắt chớp chớp, nàng không có nghe sai đi. Mới vừa rồi, Nha nhi nói Hoàng hậu của Thiên Diệu hoàng triều mới chỉ chín tuổi? Như thế nào có khả năng?. “Nha nhi, ngươi nói Thiên Diệu hoàng đế lập một cái chín tuổi nữ oa nhi lên làm Hoàng hậu?”
“Ân.” Nha nhi gật gật đầu,“Thiên chân vạn xác.”
“Chín tuổi tiểu Hoàng hậu?” Công chúa thì thào, ánh mắt mở to. Nàng đối với tiểu Hoàng hậu kia nổi lên hứng thú, đến tột cùng là như thế nào một tiểu nữ oa nhi lại trở thành Hoàng hậu của một quốc gia đâu?
Nàng rất muốn tận mắt chứng kiến.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet