Thất Lý Ba là một thôn làng hẻo lánh, có chừng hơn trăm hộ dân cư trên một ngọn đồi thấp, đa số sinh sống bằng nghề đốn củi và săn bắn.
Lý Nhất Biều đi trước dẫn đường, tiến vắo trong làng. Lúc này vào khoảng canh hai, trong làng tối mịt, cư dân đều đã an giấc.
Mạnh Niệm Từ đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy nhà cửa đa số được xây bằng tre gỗ và đất đá, đủ thấy đây là một ngôi làng nghèo khổ.
Lý Nhất Biều quen thuộc đường lối lên tiếp rẽ qua vài khúc quanh, đến trước một ngôi nhà thật thấp, đưa tay khẽ gõ lên cửa bốn cái.
Lát sau cửa mở, một hán tử áo cộc vải thô bước ra, thoáng đảo mắt nhìn, đoạn khẽ nói :
- Xin ra mắt Lý đầu mục.
Lý Nhất Biều trầm giọng hỏi :
- Ðương gia đã về chưa?
Hán tử ấy vừa định đáp, bỗng nghe tiếng bước chân nhanh nhẹ vang lên, rồi thì một lão nhân nhỏ thó xuất hiện, hai mắt sáng quắc, hướng về Mạnh Niệm Từ chắp tay xá dài nói :
- Vị này hẳn chính là Mạnh thiếu hiệp phải không?
Không chờ Mạnh Niệm Từ trả lời, nói tiếp :
- Tiểu lão bởi bận việc không đích thân đi đón tiếp được, xin Mạnh thiếu hiệp thứ tội cho!
Mạnh Niệm Từ vội cười dáp lễ nói :
- Ðâu dám... Tiền bối tôn tánh đại danh?
- Tiểu lão là Lữ Bách Hóa, chấp chưởng Phân đà Bình nguyên. Ngày hôm nay được báo Mạnh thiếu hiệp đã rảo khắp thành Bình Nguyên, mặc dù Mạnh thiếu hiệp cải trang dịch dung, nhưng vẫn còn một số đặc điểm có thể nhận ra được, do đó tiểu lão đã phái Lý đầu mục đến lữ điếm thăm dò thật hư và mời Mạnh thiếu hiệp đến đây tương ngộ...
Ðưa mắt nhìn Ninh Tiểu Phụng, nói tiếp :
- Còn vị này là...
Mạnh Niệm Từ thoáng đỏ mặt :
- Là tiện nội... Hãy ra mắt Lữ đương gia đi!
Ninh Tiểu Phụng liền vòng tay xá nhẹ.
Lữ Bách Hóa vội chắp tay xá dài nói :
- Thì ra là Mạnh phu nhân, thật thất kính!
Ninh Tiểu Phụng cũng bất giác đỏ bừng mặt, cúi đầu lặng thinh.
Lữ Bách Hóa tránh sang bên nói :
- Ðây không phải chỗ nói chuyện, xin mời hiền khang lệ vào thảo đường dùng trà!
Mạnh Niệm Từ dưới sự hướng dẫn của Lữ Bách Hóa dẫn trước đi về phía thảo phòng nơi chính điện.
Trong phòng đã thắp sẵn ngọn đèn dầu, ánh sánh leo lét càng khiến bầu không khí thêm phần thê lương.
Lữ Bách Hóa cung kính nhường ngồi, dâng lên hai chung trà nhạt, cười gượng nói :
- Tệ bang hiện đang gặp hoạn nạn, tiếp đãi không được chu đáo, xin hãy lượng thứ cho!
Mạnh Niệm Từ vội nói :
- Khi nãy cũng có nghe Lý đầu mục nói đến, chẳng hay quý bang thật sự đã...
- Lữ Bách Hóa thở dài :
- Việc dông dài lắm, kể từ khi Võ Hoàng tạ thế, Tứ Thánh mỗi người hùng bá một phương, bổn bang đã bắt đầu lâm vào cảnh khốn cùng, và mỗi lúc càng thêm tệ hại, giờ đây...
Ðưa mắt nhìn Mạnh Niệm Từ, hạ giọng thật thấp nói tiếp :
- Chính vì Mạnh thiếu hiệp, Võ lâm Tứ thánh đã có ý định tiêu diệt bổn bang...
Mạnh Niệm Từ sửng sốt :
- Vì Mạnh mỗ ư? Lữ đương gia nói rõ hơn được chăng?
Lữ Bách Hóa cười xót xa :
- Lệnh tiên tôn từng có ân đức cao dày với bổn bang, lẽ đương nhiên Võ lâm Tứ thánh phải hoài nghi bổn bang ắt sẽ toàn lực giúp đỡ Mạnh thiếu hiệp...
Mạnh Niệm Từ chau chặt mày :
- Vì tại hạ mà khiến cho quý bang gặp nguy cơ nghiêm trọng đến vậy, thật tại hạ hết sức áy náy...
Lữ Bách Hóa vội nói :
- Nếu không nhờ lệnh tiên tôn hết sức giúp đỡ khi xưa thì tệ bang đã tan rã từ lâu rồi. Do đó tệ Bang chủ đã ra mật lệnh cho toàn thể đệ tử phải sẵn sàng ra sức vì Mạnh thiếu hiệp, dù phải dấn thân vào lửa đỏ, xương tan thịt nát cũng chẳng ngần ngại...
Khẽ buông tiếng thở dài, nói tiếp :
- Ðiều đáng hổ thẹn là tệ bang tuy đã phải gánh chịu sự nghi kỵ và tàn sát của Võ lâm Tứ thánh, nhưng vẫn chưa giúp gì được cho Mạnh thiếu hiệp...
Mạnh Niệm Từ cảm động :
- Ðược quý bang xem trọng như vậy, thật tại hạ vô cùng cảm kích. Hơn nữa cái chết của Ðộc Cô trưởng lão đã là một đại ân của quý bang đối với tại hạ, và cũng khiến tại hạ vô cùng áy náy với quý bang...
Ngưng chốc lác, nói tiếp :
- Lúc ở lăng Võ Hoàng trên Bạch Sa Sơn, tại hạ suýt nữa đã bị Võ lâm Tứ thánh bắt giữ, nhưng người cứu tại hạ là Cửu U lệnh chủ, tại sao Võ lâm Tứ thánh vẫn hoài nghi quý bang?
Lữ Bách Hóa thở dài :
- Võ lâm Tứ thánh không làm gì được Cửu U lệnh chủ nên chỉ đành gây sự với tệ bang và...
Hạ giọng thật thấp, Lữ Bách Hóa lại nó tiếp :
- Võ lâm Tứ thánh đều biết rõ, Cửu U lệnh chủ tuy thần bí khôn lường, chưa một ai được thấy mặt thật. Nhưng tệ Bang chủ thì đã được gặp và hơn nữa còn có mối giao tình đặc biệt, do đó càng khiến cho Võ lâm Tứ thánh căm thù tệ Bang chủ, và càng ngày càng gay gắt bức bách tệ bang...
Mạnh Niệm Từ khích động :
- Cửu U lệnh chủ thật là người như thế nào, danh tánh là gì, hẳn Lữ đương gia cũng rất rõ...
Lữ Bách Hóa lắc đầu :
- Ðó là điều cơ mật dưòng nào, tiểu lão đâu có tư cách được biết!
Mạnh Niệm Từ chau mày :
- Còn về quá trình trước và sau việc ngộ nạn của tiên phụ, phải chăng Lữ đương gia cũng có nghe biết?
Lữ Bách Hóa lại lắc đầu :
- Việc ấy e rằng tệ Bang chủ cũng không mấy rõ, chỉ khi nào tìm gặp Lý Ảo thì mới có thể giải đáp rõ ràng với Mạnh thiếu hiệp được.
Mạnh Niệm Từ thoáng thất vọng :
- La Bang chủ của quý bang hiện nay phải chăng đang có mặt trong Tổng đà tại Thái Nhạc sơn?
Lữ Bách Hóa buồn bã :
- Chả lẽ Mạnh thiếu hiệp không hay biết chút gì về những sự việc đã xảy đến với tệ bang hay sao?
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên :
- Quý bang thật ra đã gặp việc trọng đại gì? Tại hạ quả tình không hề hay biết!
Lữ Bách Hóa thở dài :
- Sau khi Ðộc Cô trưởng lão tuẩn nạn không lâu, bỗng có một nhóm người bịt mặt xâm nhập Tổng đà tại Thái Nhạc Sơn, hạ sát mười bảy người và bắt đi tệ Bang chủ...
Mạnh Niệm Từ bàng hoàng :
- Ồ... Bọn người bịt mặt ấy thuộc phe phái nào vậy?
- Bọn họ người nào cũng võ công cao cường. Tổng đà của tệ bang cũng có không ít cao thủ, song dường như không hề có khả năng kháng cự, qua đường lối võ công thì Trường Thanh Lãnh là thuộc dòng dõi Võ Hoàng...
Mạnh Niệm Từ vỡ lẽ :
- Quý Bang chủ đã có manh mối gì không?
- Hiện đang bị giam trong thạch lao của Thiết Kỵ môn, và nhắn ra là chỉ cần tệ Bang chủ trao ra Mạnh thiếu hiệp hoặc cung cấp tin tức về hành tung của Mạnh thiếu hiệp, sẽ phóng thích tệ Bang chủ ngay.
Mạnh Niệm Từ nghiến răng :
- Tại hạ đã biết chắc chắn đó là hành vi của Võ lâm Tứ thánh, nhưng không ngờ Thiết Kỵ môn ngang nhiên công khai hành động như vậy!
Ngưng chốc lát, nghiến răng nói tiếp :
- Mạnh mỗ chỉ cần một ngày còn hơi thở, thề quyết sẽ giải cứu La Bang chủ!
Lữ Bách Hóa hoảng kinh, vội can ngăn :
- Không, tệ Bang chủ tuy bị bắt giữ nhưng không hề có ý hối hận. Trước khi bị bắt từng liên tiếp mấy lần hạ nghiêm lệnh, bảo toàn thể đệ tử tệ bang phải bất chấp mọi hy sinh trợ giúp Mạnh thiếu hiệp. Nếu Mạnh thiếu hiệp vì tệ bang mà mạo hiểm thâm nhập Thiết Kỵ môn, vạn nhất xảy ra điều bất trắc, há chẳng phụ lòng tệ Bang chủ... Vả lại Mạnh thiếu hiệp đang có nhiều việc cần làm, cần thiết hơn là việc tìm kiếm tông tích của Ðộc Mục lão ni...
Ninh Tiểu Phụng tự nãy giờ vẫn im lặng, bỗng xen lời :
- Chẳng giấu gì Lữ đương gia, sở dĩ chúng ta tìm kiếm người của quý bang chính là với mục dích muốn nhờ quý bang tìm giúp Ðộc Mục lão ni...
Lữ Bách Hóa vội nói :
- Việc ấy đâu cần Mạnh phu nhân dặn bảo, tệ Bang chủ sớm đã hạ lệnh cho toàn thể môn nhân tìm kiếm. Nhưng từ khi Ðãi Nguyệt Am xảy ra biến cố, Lý Ảo đột nhiên mất tích, mặc cho bổn bang tung hết toàn lực tìm kiếm, đến nay vẫn chưa thu được chút manh mối...
Ninh Tiểu Phụng lắc đầu cười áo não :
- Quý bang tin tức linh thông mà còn không tìm được, vậy thì hy vọng mỏng manh quá!
Lữ Bách Hóa trầm giọng :
- Có lẽ Lý Ảo cất trong mình báu vật trấn sơn của Thiết Kỵ môn. Thấy Võ lâm Tứ thánh truy tìm ráo riết mới tìm nơi ẩn náu, trước nay chưa từng đổi chỗ, không thì chỉ cần bà ấy xuất hiện trên chốn giang hồ, nhất định không thoát khỏi tai mắt của bổn bang... Theo tiểu lão suy đoán, rất có thể bà ấy chưa hề rời khỏi Vu Sơn Khởi Vân Phong!
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên :
- Sao lại thế được?
- Lý Ảo tuy là nữ lưu, nhưng khi xưa cũng là một trợ thủ đắc lực của lệnh tiên tôn, bà ấy hiểu rõ trách nhiệm trọng đại, tất nhiên phải tính toán kỹ lưỡng. Câu giải thích hợp lý nhất là bà ấy vẫn còn trên Khởi Vân Phong, nhưng ở một nơi bí ẩn nhất...
Lữ Bách Hóa ngưng chốc lát, trầm giọng nói tiếp :
- Do bởi Võ lâm Tứ thánh đều hết sức chú ý về nơi ấy mới khiến Lý Ảo không dám khinh cử vọng động, theo tiểu lão dự đoán, một khi sự giám sát lơ là, bà ấy ắt sẽ hiện thân...
Mạnh Niệm Từ vội nói :
- Vậy thì tại hạ sẽ tức khắc đến ngay Khởi Vân Phong, sục tìm thật kỹ một lần nữa.
Lữ Bách Hóa xua tay :
- Không nên... Quyền Bang chủ tệ bang đã có chỉ thị. Bảo đệ tử tệ bang ai gặp Mạnh thiếu hiệp là phải ngăn cản không cho Mạnh thiếu hiệp trở lại Vu Sơn. Ðành rằng Mạnh thiếu hiệp mấy phen được kỳ ngộ đã võ công cao cường, nhưng dẫu sao mãnh hổ nan địch quần hồ. Hiện nay Thần Phong môn, Phi Hổ bảo và ngay cả Vũ Uy môn đều có rất nhiều cao thủ tại Vu Sơn, Mạnh thiếu hiệp không nên đến đó thì hơn!
Mạnh Niệm Từ thở dài :
- Lữ đương gia tuy là một phen hảo ý, nhưng tại hạ ngày nào chưa tìm được Lý Ảo là ngày đó chưa thể an tâm, phải sớm tìm gặp bà ấy...
Lữ Bách Hóa vội tiếp lời :
- Tệ bang cũng có phái xuất ba mươi cao thủ cải trang thành mọi hạng người trà trộn trong vùng núi Vu Sơn, nếu có tin tức gì sẽ tức khắc đến tai Mạnh thiếu hiệp ngay. Mạnh thiếu hiệp hãy chờ đệ tử tệ bang dò ra manh mối rồi hẵng đi cũng chẳng muộn... Hơn nữa, tiểu lão nói một câu không sợ Mạnh thiếu hiệp buồn giận. Nếu như người của tệ bang phái đi Vu Sơn mà không dò ra được manh mối, thi dù Mạnh thiếu hiệp đích thân đến đó cũng chỉ hoài công thôi!
- Ða tạ Lữ đương gia đã quan tâm... Dám hỏi quyền Bang chủ quý bang đại danh xưng hô thế nào?
- Ðó là “Cùng Thần” Ngô Tiền, nguyên là thụ tịch trưởng lão tệ bang!
- Ngô quyền bang chủ hẳn là hiện đang ở tại Thái Nhạc Tổng đà phải không?
Lữ Bách Hóa lắc đầu :
- Từ khi Tổng đà bị đột kích, tệ Bang chủ bị bắt đi, Ngô trưởng lão thay quyền Bang chủ đã hạ lệnh phong bế Tổng đà, hoàn toàn rút khỏi Thái Nhạc từ lâu rồi!
Mạnh Niệm Từ sững sờ :
- Vậy thì đi đâu mới tìm được Ngô quyền Bang chủ?
Lữ Bách Hóa vội hạ giọng thật thấp :
- Tổng đà đã đước chuyển đến Khổ Trúc Lãnh trên Lữ Lương sơn, kể như là Tổng đà bí mật lâm thời của tệ bang!
Mạnh Niệm Từ gật đầu :
- Vật tại hạ đến Lữ Lương một chuyến thì cũng vậy thôi!
Lữ Bách Hóa chau mày :
- Ngoài ra tiểu lão còn có hai nguồn tin quan trọng cần báo với Mạnh thiếu hiệp nữa!
Mạnh Niệm Từ vội nói :
- Tại hạ xin lắng nghe!
Lữ Bách Hóa nghiêm nghị :
- Một là Thiết Kỵ môn ráo riết ban lệnh truy nã Mạnh thiếu hiệp, họa hình lùng sục khắp nơi, tình hình hết sức gay go. Hai là Thiết Kỵ môn chủ bỗng động tình cốt nhục, định sẽ đoàn tụ với các vị huynh đệ tại Thiết Kỵ môn vào đêm trừ tịch năm nay!
Mạnh Niệm Từ lộ vẻ thú vị :
- À, thật là một việc hết sức khác thường, theo tại hạ được biết, dường như chưa từng có vậy bao giờ!
Lữ Bách Hóa thở dài :
- Giới võ lâm hiện đang xôn xao bàn tán, hết sức hoang mang lo lắng. Có người bảo Thiết Kỵ môn chủ định nhân cơ hội trừ khử chúng anh em, bởi y phát giác ra họ nuôi lòng bất chính. Kẻ lại bảo đó là dấu hiệu báo trước một cơn bão tố sắp ập đến. Võ lâm Tứ thánh sẽ họp bàn phương sách nuốt chững toàn bộ võ lâm giang hồ, còn như thật như thế nào thì không ai được rõ!
Mạnh Niệm Từ cười khảy :
- Hừ, Mạnh Công Lăng gây nhiều điều bất nghĩa, có thể y sẽ tự chuốc họa vào thân!
Chàng chẳng hiểu vì sao mình lại nói vậy, dường như Cửu U lệnh chủ đã từng nói với chàng, Mạnh Công Lăng là người hết sức đáng tội nghiệp. Ðồng thời, ít nhiều chàng cũng hiểu là Mạnh Công Lăng không hề hay biết mấy người anh em kia đã nuôi dã tâm bất chánh, vẫn tin tưởng họ đều là những người anh em tốt.
Mạnh Niệm Từ chậm rãi đứng lên nói :
- Tại hạ nóng lòng đến Lữ Lương sơn để gặp Ngô quyền Bang chủ, xin cáo biệt!
- Mạnh thiếu hiệp còn phải quay về thành Bình Nguyên ư?
Mạnh Niệm Từ lắc đầu :
- Không...
Ðoạn móc ra một lạng bạc, nói tiếp :
- Xin phiền Lữ đương gia phái người đi trả tiền khách điếm dùm tại hạ...
Mạnh Niệm Từ thầm nhủ :
- Có lẽ trời đã sắp sáng, tăng lữ trong chùa đã thức dậy niệm kinh rồi!
Ðoạn liền đưa tay gõ cửa...
Tiếng mõ lập tức ngưng lặng, một vị hòa thượng trung niên ra mở cửa, chấp tay cao giọng niệm :
- A Di Ðà Phật! Thí chủ đêm khuya đến đây chẳng hay có việc chi?
Mạnh Niệm Từ vội nói :
- Tại hạ lạc đường, quá mỏi mệt, một là định hỏi đường, hai là định mượn một góc quý tự nghỉ tạm một lúc!
Hòa thượng trung niên mỉm cười :
- Xin mời thí chủ vào, dừng nói là nghỉ tạm một lúc, dù là mười hôm nửa tháng, tệ tự cũng có thể cung phụng!
Ðoạn lách người sang tránh đường và chìa tay mời.
Mạnh Niệm Từ nói vài lời khách sáo lấy lệ, cất bước đi vào và hỏi :
- Ðại sư phụ xưng hô thế nào? Phải chăng là trụ trì của tự viện này?
- Tiểu tăng pháp danh Tuệ Tĩnh, tri khách của bổn tự. Tệ Phương trượng pháp danh Tuệ Phương, là sư huynh đồng môn của tiểu tăng.
- Thì ra là Tuệ Tĩnh thiền sư, thật thất kính!
- A Di Ðà Phật! Không dám...
Mạnh Niệm Từ vừa bước qua cửa cổng, bỗng giật mình kinh hãi, co chân toan tháo lui, song Tuệ Tĩnh hòa thượng lại buông tiếng cười dài.
Mạnh Niệm Từ thở phào chững bước, thì ra chàng đã trông thấy trên trụ cửa hai bên tả hữu đều có một con rắn khổng lồ dài những hai trượng quấn quanh, ngẩn đầu thè lưỡi trông thật khủng khiếp.
Mạnh Niệm Từ bản tính sợ rắn, nên vừa nhác thấy đã kinh hoàng luống cuống, để khiến Tuệ Tĩnh hòa thượng không nén được cười thành tiếng.
Mạnh Niệm Từ lấy lại bình tĩnh, đỏ mặt nói :
- Tại hạ đã thất thái rồi!
Tuệ Tĩnh hòa thượng liền mỉm cười nói :
- Không sao! Bất kỳ ai lần đầu vào bổn tự đều bị hoảng kinh, chứ chẳng phải chỉ mình thí chủ!
Mạnh Niệm Từ lại đưa mắt nhìn hai con rắn giả, chỉ thấy sống động hệt như rắn thật, khó thể phân biệt được chân giả.
Chàng chau mày nói :
- Quý tự vì sao lại làm giả loài rắn thế này?
Tuệ Tĩnh hòa thượng cười :
- Thí chủ không trông thấy biển tên của bổn tự sao? Chẳng giấu gì thí chủ, bổn tự cung phụng cũng đa số loại rắn...
Mạnh Niệm Từ thắc mắc :
- Vì sao vậy?
- Bần tăng đến đây mới chỉ vài năm, cũng chưa rõ lắm về sự thật thế nào. Tuy nhiên, nghe đâu khi xưa nơi đây có một con rắn to đã thành tinh, làm hại rất nhiều mạng người...
Mạnh Niệm Từ không dằn được tiếp lời :
- Rắn độc hại người vì sao lại xây chùa thờ phụng?
Tuệ Tĩnh hòa thượng vội cười nói :
- Về sau đã có một vị cao tăng đi ngang qua đây, điểm hóa con rắn to ấy, con rắn ấy đã thông linh tính, sau khi tiếp thu sự chỉ dẫn của vị cao tăng nọ, lại chuyên làm việc thiện cứu người, kết quả đã được chứng đại đạo, bay lên cõi cực lạc, thế là người đời sau đã xây cất ngôi Linh Xà tự này.
- Ra vậy... Tại hạ chỉ định nghỉ ngơi một lúc, không cần phải làm phiền Phương trượng quý tự, và cũng xin đại sư phụ không cần phải nhọc sức vì tại hạ...
Tuệ Tĩnh hòa thượng gật đầu cười :
- Vậy xin mời thí chủ đến khách đường dùng trà!
Ðoạn đưa Mạnh Niệm Từ đi về phía khu nhà bên trái. Khu nhà ấy gồm có ba gian tĩnh thất, dường như chuyên dùng để tiếp khách. Trong thất có ánh đèn nhàn nhạt hắt ra, một tiểu sa di đã pha sẵn trà thơm mang đến.
Tuệ Tĩnh hòa thượng đưa Mạnh Niệm Từ vào tĩnh thất, không rời khỏi ngay mà lại ngồi xuống bên cạnh nói :
- Thí chủ có nói là bị lạc và định hỏi đường, chẳng hay thí chủ định đi đâu vậy?
Mạnh Niệm Từ thoáng ngập ngừng :
- Tại hạ định đi đến thành Bình Nguyên!
Tuệ Tĩnh hòa thượng phì cười :
- Thành Bình nguyên ư? Nếu là nơi khác thì còn có thể nói là không thuộc đường, thành Bình Nguyên chỉ cách đây có vài dặm, ban ngày có thể trông thấy rõ ràng, sao thí chủ lại đi lạc đường?
Mạnh Niệm Từ đỏ mặt :
- Tại hạ từ xa đến, lúc đến đây thì trời đã tối, nên mới đi lạc vào đây, chờ mai trời sáng là có thể tìm được.
Tuệ Tĩnh hòa thượng cười :
- Vậy thì thảo nào...
Chậm rãi đứng lên, mắt đảo quanh nói tiếp :
- Bổn tự ở nơi hẻo lánh nên có nhiều thiếu thốn, nếu có chỗ tiếp đãi không được chu đáo, những mong thí chủ rộng lượng cho!
Mạnh Niệm Từ vội nói :
- Không dám...
Chưa dứt lời đã nhanh như chớp búng ra một chỉ, đồng thời tay trái chộp ra, nắm lấy cổ tay trái Tuệ Tĩnh hòa thượng.
Những nghe “phịch” một tiếng, từ trong tay áo Tuệ Tĩnh rơi ra một con rắn nhỏ toàn thân màu trắng toát dài chừng năm tất, trên lưng có một đường sọc màu vàng kim, chính là loài rắn tối độc Kim Tuyến Nương.
Con rắn độc ấy đã bị chỉ phong của Mạnh Niệm Từ điểm trúng ngay đầu, máu thịt nhầy nhụa chết ngay tức khắc.
Tuệ Tĩnh hòa thượng chẳng ngờ Mạnh Niệm Từ lại ra tay bất thần như vậy, mà dù có ngờ đến thì cũng chẳng chống nổi, cổ tay trái lập tức bị nắm chặt.
Chỉ nghe y thảng thốt la lên :
- Thí chủ... vậy là sao?
Mạnh Niệm Từ trầm giọng cười :
- Hòa thượng đừng lớn tiếng là hơn...
Lại búng ra luồng chỉ phong làm tắt ngọn nến trong phòng, kéo Tuệ Tĩnh vào trong góc tường, khẽ quát :
- Hai con rắn đá ngoài kia không có gì lạ, nhưng hòa thượng giấu rắn độc trong tay áo thì giải thích thế nào?
Tuệ Tĩnh hòa thượng nhăn nhó :
- Trong bổn tự đâu đâu cũng có rắn độc, nếu không thì đâu có tên là Linh Xà tự. Một con rắn nhỏ trong tay áo bần tăng thì cũng đâu có gì lạ!
Mạnh Niệm Từ tức giận :
- Ðừng tưởng kẻ này sợ rắn là không hiểu về rắn, Kim Tuyến Nương là loài rắn tuyệt độc và hiếm có, tại sao lại giấu trong tay áo thế này?
Tuệ Tĩnh hòa thượng cố chống chế :
- Vì bổn tự có quá nhiều rắn và lại rất hiền lành, nên bần tăng bắt bừa một con bỏ vào trong tay áo, nào biết đó là Kim Tuyến Nương hay là Ngân Tuyến Nương...
Mạnh Niệm Từ gằn giọng :
- Kẻ này có cách làm cho hòa thượng biết!
Tuệ Tĩnh hòa thượng chưa hiểu ý, lúng búng nói :
- Bần tăng không biết là không biết, thí chủ sao có thể cho bần tăng biết được?
- Hừ, có lẻ hòa thượng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ gì?
Năm ngón tay thoáng tăng sức, một luồng kình lực xuyên qua huyệt đạo bắn ra.
Tuệ Tĩnh hự lên một tiếng khô khan, mồ hôi lạnh vã ướt đẫm trán, lập tức ngất xỉu.
Mạnh Niệm Từ cười tự mỉa :
- Thì ra chỉ là một phế vật vô dụng, ta rõ là lãng phí thời gian.
Buông tay ra, hai tay xoa bóp vùng ngực Tuệ Tĩnh, lát sau y từ từ hồi tỉnh, mở mắt thấy Mạnh Niệm Từ, vội hốt hoảng nói :
- Thí chủ... xin hãy tha mạng...
Mạnh Niệm Từ gằn giọng :
- Nếu ngươi trả lời đúng sự thật thì ta không lấy mạng ngươi, còn như cố ý ởm ờ thì đừng trách ta tàn ác!
Tuệ Tĩnh gật đầu lia lịa :
- Tiểu tăng xin cam đoan nói sự thật!
Mạnh Niệm Từ thoáng ngẫm nghĩ rồi hỏi :
- Phương trượng tự viện này là người thế nào? Có thường lai vãng với người giới võ lâm hay không?
- Ðó thì... tiểu tăng quả tình không biết, tiểu tăng chỉ mới đến đây được ba năm, trước nay đều ở hậu viện, chẳng biết gì về Phương trượng tệ tự cả.
Mạnh Niệm Từ quắc mắt :
- Láo, ngươi đã là tri khách tăng trong tự viện này, lẽ tất nhiên phải biết rành tất cả chứ?
Tuệ Tĩnh vội nói :
- Thật ra tiểu tăng không phải là tri khách của bổn tự, chỉ vì tiểu tăng không sợ ngũ độc nên Phương trượng mới sai bảo tiểu tăng phải...
Ngập ngừng không nói tiếp nữa.
Mạnh Niệm Từ bực tức quát :
- Phải làm gì? Nói mau!
Tuệ Tĩnh thở dài :
- Phải dùng con rắn độc Kim Tuyến Nương cắn chết thí chủ!
- Ngươi biết ta là ai không?
Tuệ Tĩnh lắc đầu nguầy nguậy :
- Tiểu tăng không biết... Trước khi thí chủ đến đây không lâu, tiểu tăng được Phương trượng cho gọi, bảo có một ác nhân giang hồ sắp đến bổn tự, dặn tiểu tăng phải giả làm tri khách hòa thượng, dùng Kim Tuyến Nương sát hại thí chủ. Ngoài ra tiểu tăng hoàn toàn không biết gì khác, tất cả những gì tiểu tăng đã nói đều đúng sự thật.
Mạnh Niệm Từ thấy Tuệ Tĩnh sợ đến cơ hồ phát khóc, biết là y không nói dối, bèn lại hỏi :
- Phương trượng hiện giờ ỏ đâu?
- Ở tĩnh viện Phương trượng, từ đây băng qua hai khu nhà là đến!
- Hãy đi trước dẫn đường, nếu còn định giở trò gì nữa thì đó là ngươi chán sống đấy!
Tuệ Tĩnh ấp úng :
- Nếu tệ Phương trượng mà thấy tiểu tăng chẳng những không sát hại thí chủ mà còn đưa thí chủ đến tĩnh thất thì tiểu tăng cũng phải chết.
Mạnh Niệm Từ đanh giọng :
- Ta bảo đảm tính mạng cho ngươi, không để Phương trượng giết chết ngươi đâu... Ðừng có nhùng nhằng nữa, coi chừng trêu ta nổi giận thì ngươi chẳng sống nổi đâu!
Tuệ Tĩnh hòa thượng không dám nhiều lời, đành miễn cưỡng gật đầu, rón rén đi ra ngoài.
Linh Xà tự khắp nơi tối mịt, tưởng chừng tất cả tăng lữ đều đã yên giấc, không một chút tiếng động, yên vắng đến lạ thường.
Liên tiếp băng qua hai khu sân vườn, Tuệ Tĩnh hòa thượng dừng lại trước một tĩnh viện cửa hình bán nguyệt, rón rén nấp vào một bên nói với Mạnh Niệm Từ :
- Ðến rồi, chính là nơi đây!
Mạnh Niệm Từ thoáng đảo mắt nhìn, đoạn nói :
- Trong vườn có người tuần tra không?
Tuệ Tĩnh lắc đầu :
- Có lẽ không, nhưng tiểu tăng rất ít khi đến đây, không được rõ lắm!
Mạnh Niệm Từ cười khảy :
- Trong phòng có đặt bẫy không?
- Theo tiểu tăng biết thì không!
Mạnh Niệm Từ lại cười khảy :
- Bất luận có đặt bẫy hay không thì cũng phiền ngươi chịu khó đi cùng ta!
Ðoạn nắm vai Tuệ Tịnh quát :
- Ði! Hãy đánh lừa tên giặc trọc Tuệ Phương ra đây!
Tuệ Tĩnh mặt mày xám ngắt :
- Không được đâu, bảo tiểu tăng gặp ông ta như thế này thì kể như là nạp mạng!
- Nếu ta không nhờ đã khám phá ra độc kế thì đã táng mạng trong tay ngươi rồi, ngươi lừa lão trọc Tuệ Phương ra đây có gì là không được!
Trầm giọng quát :
- Nếu không làm theo lệnh ta thì cũng chết, hơn nữa còn phải chết một cách thê thảm!
Tuệ Tĩnh nhăn nhó :
- Sau khi gặp tệ Phương trượng là thí chủ phải tha mạng cho tiểu tăng...
- Dĩ nhiên rồi!
Tuệ Tĩnh biết không còn cách nào hơn, đành nhon nhón từng bước đi vào.
Trong khu vườn nhỏ này hoa cây thưa thớt, hết sức thanh nhã và yên tĩnh, trong tĩnh thất hãy còn ánh đèn, dường như Tuệ Phương hòa thượng đang chong đèn chờ đợi.
Tuệ Tĩnh rón rén đến trước cửa, khẽ cất tiếng gọi :
- Phương trượng sư huynh!
Không có tiếng trả lời.
Tuệ Tĩnh lại khẽ gõ cửa gọi :
- Khải bẫm Phương trượng...
Trong phòng vẫn im phăng phắc. Tuệ Tĩnh ngoảnh lại nhìn Mạnh Niệm Từ, như hỏi ý kiến chàng phải làm sao?
Mạnh Niệm Từ thoáng chau mày, ngầm vận công lực, đưa tay nhẹ xô cửa, “kẹt” một tiếng, cửa phòng mở ngay, thì ra cánh cửa vốn chỉ khép hờ.
Trong phòng không một bóng người, ngọn nến sắp tàn trên bàn lập lòe bất định, mọi cửa sổ đều được đóng chặt.
Mạnh Niệm Từ thoáng đảo mắt nhìn, ngầm vận cương khí hộ thân, bước nhanh vào phòng, xông thẳng về phía cửa nội thất.
Nội thất không có cánh cửa, chỉ treo một bức màn vải, khả năng duy nhất là Tuệ Phương hòa thượng ở trong nội thất.
Mạnh Niệm Từ đứng tránh sang bên, trầm giọng quát :
- Lão giặc trọc, còn chưa chịu ra đây hả?
Không có tiếng đáp lại. Mạnh Niệm Từ buông tiếng cười khảy, đưa tay lên kéo mạnh, bức màn cửa rơi xuống đất, bên trong cũng không một bóng người.
Mạnh Niệm Từ hết sức thắc mắc, chả lẽ đã bị lão ta phát giác bỏ trốn rồi hay sao?
Ðang lúc phân vân, bỗng nghe một tiếng rú thảm vang lên từ phía sau. Tuệ Tĩnh hòa thượng đã ngã lăn ra đất, thất khếu ra máu chết ngay tức khắc.
Mạnh Niệm Từ kinh hãi, vội tung mình lao tới, cúi xuống xem xét, chỉ thấy một mũi trên nhỏ cắm nơi sau gáy Tuệ Tĩnh, tên óng ánh, vết thương đã sưng to cỡ nắm tay và bầm tím, chỉ thoáng nhìn cũng đủ biết mũi tên có tẩm kịch độc.
Ðột nhiên, Mạnh Niệm Từ nghe sau ót có tiếng gió rít, chàng buông tiếng cười gằn, trở tay phất nhẹ, lập tức một luồng kình lực phóng ra, vài tiếng leng keng vang lên, ba mũi tên nhỏ đã cắm xuống đất ngay cạnh.
Mạnh Niệm Từ đứng phắt dậy, giọng quát to :
- Thủ đoạn thật đê tiện!
Ðịnh thần nhìn kỹ lại, bất giác ngớ người.
Thì ra đang có mấy người đứng ngay cửa tĩnh thất, đầu tiên là “Tiêu Dao công tử” Mạnh Ðạt Tam, sau lưng là một hòa thượng tuổi trạc ngũ tuần, vón người mập mạp, hẳn chính là Tuệ Phương hòa thượng, chủ trì Linh Xà tự này, ngoài ra là các tùy tùng võ phục màu xanh.
Mạnh Ðạt Tam chằm chặp nhìn Mạnh Niệm Từ cười nham hiểm, lặng thình không nói gì cả.
Mạnh Niệm Từ nghiến răng quát :
- Lẽ ra ta đã sớm nghĩ đến mới phải, hòa thượng trong chùa này sao cũng cấu kết với ngươi hả?
Mạnh Ðạt Tam cười :
- Chưa được kể là cấu kết....
Quay ssang hòa thượng mập cười nói tiếp :
- Vì đại sư phụ này đã cam tâm tình nguyện ra sức với Thiết Kỵ môn, bắt lấy tên phản nghịch ngươi!
Hòa thượng vội chắp tay nói :
- Ðược ra sức vì hiền huynh đệ, thật vô cùng vinh hạnh cho lão nạp.
Mạnh Niệm Từ cười khảy :
- Vậy ra hòa thượng trong chùa này vốn dĩ không phải kẽ lương thiện, gặp lúc đã bị ngươi lợi dụng!
Mạnh Ðạt Tam cười hô hố :
- Ngươi nói sao cũng được... Lời nói ngông cuồng của một tên nhãi ranh, đại sư phụ không trách chứ?
Hòa thượng mập vội cười giả lả, nói tiếp :
- Mạnh đại hiệp khách sáo quá, lão nạp sao dám...
Mạnh Ðạt Tam cười ngạo nghễ, quay sang Mạnh Niệm Từ quát :
- Không kể ngươi là một tên phản nghịch của dòng dõi Võ Hoàng, tất phải tru diệt, ngay nhu thái độ vô lễ đối với ta vừa rồi thì cũng đủ đáng tội chết rồi!
Mạnh Niệm Từ cười khảy :
- Nếu ngươi có đủ bản lĩnh!
Mạnh Ðạt Tam cười to :
- Mẫu thân chết tiệt của ngươi cũng khá là tài giỏi, bố trí chặt chẽ đến mức lừa được cả đại ca, mới để cho ngươi trốn thoát. Nếu ngươi mà lấy được Tử Kim Tinh Châu, luyện thành toàn bộ võ học của tiên phụ Võ Hoàng, vậy là dòng họ Mạnh ắt phải diệt tuyệt...
Giọng trầm xuống nói tiếp :
- Hôm nay ta cũng chưa muốn giết ngươi tại đây, phải giải ngươi về Thiết Kỵ môn giao cho đại ca, để ngươi cũng phải chết trên đoạn đầu đài!
Mạnh Niệm Từ cười khảy :
- Ðó cũng là một cơ hội để cho ngươi nở mày nở mặt, chẳng những có thể lấy lòng Mạnh Công Lăng, mà còn tạo điều kiện cho ngươi khoe khoang với các anh em của ngươi, đúng không nào?
Mạnh Ðạt Tam cười :
- Ðúng vậy! Tiêu Dao công tử ta tuy không tạo được cơ nghiệp gì, nhưng lại làm được những việc mà họ không làm được, bắt tên nghịch đồ ngươi mang về trị tội!
Mạnh Niệm Từ cười khảy :
- Nói không chẳng ích gì nào, sao ngươi chưa động thủ đi?
Mạnh Ðạt Tam đảo quanh mắt :
- Ta sẽ khiến ngươi xuôi tay chịu trói!
Mạnh Niệm Từ thích thú :
- Chả lẽ ngươi biết ma thuật, có thể khiến ta mê loạn tâm trí, tự động bó tay đầu hàng hay sao?
Mạnh Ðạt Tam cười đắc ý :
- Ðó có mấy nguyên nhân, nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không còn ngang bướng như vậy nữa đâu... Một là Linh Xà tự này tuy nhỏ nhưng cũng kể được là long đầm hổ huyệt. Có lối vào mà không có lối ra, võ công ngươi tuy cao cường, nhưng muốn thoát khỏi đây e cũng chẳng phải dễ. Hai là Tuệ Phương đại sư là tôn sư dùng độc, một khi thi triển là ngươi tức khắc mất sức phản kháng. Ba là... ha ha ha... Ngươi đã có vợ rồi phải không?
Mạnh Niệm Từ bàng hoàng :
- Chả lẽ ngươi bắt giữ Ninh Tiểu Phụng? Nàng hiện thế nào rồi?
Mạnh Ðạt Tam cười khoái trá :
- Nàng ta vẫn bình thường, hiện đang được ta giữ ở một nơi bí mật và đối xử rất tử tế. Nếu ngươi ngoan ngoản xuôi tay chịu trói, ta sẽ cho hai ngươi trùng phùng và được chết bên nhau, còn không thì... ha ha ha ha...
Mạnh Niệm Từ hét vang :
- Thủ đoạn thật là bỉ ổi... Nàng hiện ở đâu?
Mạnh Ðạt Tam cười :
- Hiện chưa thể cho ngươi biết được, tuy nhiên...
Ngoảnh ra sau bọn tùy tùng quát :
- Hãy đưa tín vật cho hắn xem!
Một tên tùy tùng lập tức vâng mạng tiến tới một bước, vung tay ném ra một vật màu đen.
Mạnh Niệm Từ kinh ngạc, vội đưa tay đón lấy, thì ra đó là chiếc áo ngoài của Ninh Tiểu Phụng, qua đó đủ chứng minh rằng đúng là đã bị Mạnh Ðạt Tam bắt giữ, lập tức chàng nghe lòng đau thắt, hết sức khích động.
Mạnh Ðạt Tam cười ngạo nghễ :
- Tiểu tử, giờ ngươi còn dám ra tay kháng cự nữa thôi?
Mạnh Niệm Từ làm thinh, ý nghĩ xoay nhanh trong đầu, song nhất thời cũng chẳng biết nên quyết định thế nào.
Chàng không thể mang tính mạng của Ninh Tiểu Phụng ra mà mạo hiểm, nếu thật sự xảy ra điều bất trắc thì chàng có chết đi cũng mang theo niềm ân hận.
Thế nhưng, chàng cũng không thể xuôi tay chịu trói, bởi như vậy thì chàng cũng chỉ có mỗi con đường chết mà thôi.
Chàng cầm chiếc áo mà hai tay run rẩy, nghiến răng ken két. Bỗng... chàng trông thấy Trên áo có vết máu, bất giác giật mình sửng sốt, nhưng nhìn kỹ thì đó là mấy chử viết nguệch ngoạc, miễn cưỡng có thể đọc được là :
“Ðừng bận tâm đến thiếp, thiếp tự sẽ có cách thoát thân và tìm cách liên lạc”.
Hiển nhiên đây là Ninh Tiểu Phụng đã viết lúc bị cưỡng bức cởi áo ra sau khi bị bắt. Hẳn nàng đã biết chiếc áo này dùng để uy hiếp Mạnh Niệm Từ, nên mới lén cắn ngón tay viết vội dòng chữ ấy, và Mạnh Ðạt Tam đã không chú ý đến, chỉ trao cho tùy tùng mang theo, do đó đã suông sẽ lọt vào mắt Mạnh Niệm Từ.
Mạnh Ðạt Tam chờ đợi hồi lâu, đoạn trầm giọng quát :
- Ðã suy nghĩ kỹ chưa?
Mạnh Niệm Từ đã có phần yên lòng, bèn cười khảy nói :
- Suy nghĩ gì kia?
Mạnh Ðạt Tam thoáng ngẩn người :
- Xuôi tay chịu trói hay là muốn cùng chết thê thảm với vợ ngươi?
Mạnh Niệm Từ ánh mắt sắc lạnh đảo quanh :
- Ta không xuôi tay chịu trói mà cũng chẳng cùng vợ chết thảm, hôm nay ai thắng ai bại cũng chưa biết chừng.
Mạnh Ðạt Tam tức giận, quay nhìn Tuệ Phương hòa thượng nói :
- Tên tiểu tử này ngoan cố quá, xin phiền đại sư hãy hạ lệnh hành động!
Tuệ Phương hòa thượng vội nói :
- Lão nạp tuân mạng!
Bỗng cao giọng niệm câu Phật hiệu, đoạn quát :
- Thả nhóm độc trùng đầu tiên!
Lập tức, bốn bề dạ ran, rồi thì gió tanh thổi lên, hàng ngàn rắn độc to nhỏ lúc nhúc từ các cửa sổ bò vào.
Mạnh Niệm Từ vẫn bình thản buông tiếng cười khảy :
- Chỉ bằng lũ trùng rắn này mà khuất phục được Mạnh mỗ ư?
Ðoạn ngồi xếp bằng, nhắm mắt bất động.
Cạnh người chàng bỗng bốc lên một làn sương trắng nhàn nhạt, dày chừng nửa thước, bao phủ toàn thân chàng, hiển nhiên đó là cương khí hộ thân ngưng tụ thành hình.
Lũ rắn độc ào ạt bò vào, nhưng khi đến cạnh làn sương trắng thì như gặp phải tường đồng vách sắt, bật ngược trở ra. Lập tức đàn rắn dồn vào nhau hàng đống...
Bỗng nhiên, Mạnh Niệm Từ mở bừng mắt, buông tiếng quát vang, âm thanh làm mái nhà rung động, trụ cột lung lay.
Cùnhg trong lúc ấy, đàn rắn văng bay ra tứ phía, máu tanh tung tóe, mười phần chết hơn bảy bởi sức chấn động của cương khí hộ thân của Mạnh Niệm Từ.
Mạnh Ðạt Tam và Tuệ Phương hòa thượng đứng ngoài cửa không ngờ Mạnh Niệm Từ lại có thể phóng ra cương khí hộ thân, nhất thời không kịp tránh né, bị máu rắn vàng dính đầy mặt đầy mình, hết sức thảm não.
Ngay khi mọi người đang ngơ ngẩn, Mạnh Niệm Từ đã nhanh nhẹ lướt qua đầu họ, hạ xuống giữa sân, cười khảy nói :
- Mạnh Ðạt Tam, tặc hòa thượng, hai ngươi còn trò quỷ quái gì nữa không?
Tuệ Phương tức giận :
- Mạnh đại hiệp, lão nạp có thể tung ra độc chiêu sát thủ lấy mạng hắn hay không?
Mạnh Ðạt Tam xua tay cười :
- Không cần!
Tuệ Phương hòa thượng bởi tôn kính Mạnh Ðạt Tam, đành cố nén giận lui sang một bên.
Mạnh Niệm Từ đứng hiên ngang, thần uy lẫm liệt.
Mạnh Ðạt Tam cười nham hiểm nói :
- Hiện có rất nhiều biện pháp để giết ngươi, nhưng ta không cần thiết phải làm vậy, mà chỉ muốn mang ngươi ngoan ngoản giải đến Thiết Kỵ môn...
Hai mắt đảo tròn, cười nói tiếp :
- Ngươi biết ta dùng biện pháp gì không?
Mạnh Niệm Từ giật mình, cười khảy nói :
- Với phẩm cách của ngươi, có lẽ chẳng từ bất kỳ thủ đoạn đê hèn bỉ ổi nào!
Mạnh Ðạt Tam phá lên cười :
- Ðó gọi là mục đích không kén thủ đoạn. Giờ ta lập lại lần cuối cùng, nếu ngươi vẫn chưa chịu cúi đầu tuân mạng thì ta đành đối phó với nàng cháu dâu của ta... Ngươi biết ta sẽ đối phó với nàng ta như thế nào không?
Mạnh Niệm Từ nghiến răng quát :
- Ðúng là loài cầm thú bất phân nhân luân...
Mạnh Ðạt Tam tức giận :
- Mạnh gia đã không còn thứ con cháu phản nghịch như ngươi nữa. Kể từ ta, trước tiên đã không thừa nhận ngươi là người của Mạnh gia nữa, ngươi nên đổi họ đi thôi!
Mạnh Niệm Từ cũng tức giận :
- Chính ngươi mới là kẻ nên đổi họ, có thứ con cháu như ngươi thật nhục nhã cho Võ Hoàng!
Mạnh Ðạt Tam cười vang :
- Thôi được, bất luận ai nên đổi họ thì cũng tạm gác sang bên, hãy nói về vợ ngươi trước đã... Nếu ngươi mà còn ngoan cố chống lại ta thì ta sẽ hạ lệnh lột hết áo quần ả ta, trần truồng trói trên lưng ngựa mà giải về Thái Sơn...
Mạnh Niệm Từ gầm lên :
- Ngươi dám...
Mạnh Ðạt Tam cười nham hiểm :
- Có gì mà không dám, ngươi muốn nghe ta hạ lệnh phải không?
Ánh mắt sắc lạnh nhìn chốt vào mặt Mạnh Niệm Từ, nói tiếp :
- Còn nữa, ngươi đừng nuôi ý định giải cứu, ả ta không phải ở trong Linh Xà tự này, mà là ở một nơi bí ẩn khác cách đây những mười dặm, ngươi chẳng thế nào tìm được đâu!
Mạnh Niệm Từ hết sức hoang mang lo lắng, mặc dù Ninh Tiểu Phụng đã có nhắn lời trên áo, song chưa chắc lúc này nàng đã thoát hiểm, nếu mình mà khích nộ Mạnh Ðạt Tam, y hạ lệnh như vậy thật thì...
Thế là chàng bèn lạnh lùng nói :
- Mạnh mỗ còn một giải pháp khác, chẳng hay ngươi có chịu chấp thuận hay không?
Mạnh Ðạt Tam cười phá lên :
- Nói mau, nếu như hợp lý có thể tiến hành được, ta nhất định chấp thuận!
- Mạnh mỗ thừa nhận đã chịu sự uy hiếp của ngươi, cam nguyện từ bỏ chiến đấu, theo ngươi đến Thiết Kỵ môn.
Mạnh Ðạt Tam cười đắc ý :
- Vậy là ngươi sáng suốt đấy!
- Nhưng Mạnh mỗ cũng có điều kiện, trên đường đến Thiết Kỵ môn không được trói buộc Mạnh mỗ bằng bất kỳ hình thức nào!
Mạnh Ðạt Tam trầm ngâm :
- Ðó thì... nếu ta không chấp nhận thì sao?
Mạnh Niệm Từ rắn giọng :
- Thì Mạnh mỗ cũng đành buông tay quyết một phen sinh tử, Mạnh Niệm Từ này sá gì một người đàn bà, ngươi muốn quyết định thế nào tùy ý!
Mạnh Ðạt Tam thấy Mạnh Niệm Từ có vẻ kiên quyết, đồng thời y cũng có sự toan tính, Mạnh Niệm Từ bảo không chịu trói buộc, nhưng có Ninh Tiểu Phụng khống chế trong tay, đó khác nào một chiếc khóa vô hình, liệu hắn cũng chhẳng dám sinh lòng tráo trở. Chỉ cần vào đến khu vực Thái Sơn, hoặc gặp được người của Thiết Kỵ môn thì kể như đại công cáo thành, vậy còn hơn là dồn Mạnh Niệm Từ vào con đường cùng liều chết kháng cự.
Nghĩ đoạn, bèn tươi cười nói :
- Thôi cũng được, hai ta một lời đã định, chỉ cần vào đến khu vưục Thái Sơn, lập tức sẽ cho vợ chồng ngươi đoàn tụ, còn về việc xử lý thế nào thì phải do đại ca ta định liệu.
- Bao giờ khởi hành.
- Ðương nhiên là càng sớm càng tốt, ngay bây giờ thế nào?
Mạnh Niệm Từ cười khảy :
- Mạnh mỗ đã mắc vào độc kế của ngươi, tất nhiên là phải nghe theo ngươi rồi!
Ðoạn liền quay người, trầm giọng nói tiếp :
- Ði nào!
Cất bước toan đi, Mạnh Ðạt Tam vội hối hả quát :
- Hãy khoan!
Mạnh Niệm Từ chững bước cười khảy :
- Sao? Ngươi lại đổi ý ư?
Mạnh Ðạt Tam cười :
- Với thanh danh và địa vị của ta, chưa đến nổi nuốt lời bội tín đâu...
Chỉ tay ra ngoài, nói tiếp :
- Khi nãy ta đã nói rồi, Linh Xà tự tuy nhỏ nhưng chẳng khác long đầm hổ huyệt, dễ vào khó ra, nhắm mắt đi bừa có thể sẽ khiến ngươi táng mạng tại đây.
Mạnh Niệm Từ bĩu môi khinh bỉ nhưng lặng thinh không nói gì cả.
Mạnh Ðạt Tam điềm nhiên quay sang Tuệ Phương hòa thượng nói :
- Ta hãy còn một điều thỉnh cầu cần phải làm phiền lão thiền sư.
Tuệ Phương hòa thượng vội mau mắn nói :
- Xin Mạnh đại hiệp cứ dặn bảo, bất luận việc gì nếu có đủ khả năng, lão nạp sẽ tận lực thi hành.
Mạnh Ðạt Tam tủm tỉm cười :
- Chuyến đi này tại hạ mang theo người quá ít, từ đây đến Thái Sơn xa hằng vạn dặm...
Tuệ Phương hòa thượng cười sốt sắng :
- Lão nạp từ lâu đã có ý muốn bái kiến Thiết Kỵ môn chủ danh lừng vũ nội, nhân tiện hiệp trợ Mạnh đại hiệp giải tên tiểu tử này đến Thái Sơn, chẳng hay Mạnh đại hiệp vui lòng chăng?
Mạnh Ðạt Tam cười :
- Vậy thì còn gì bằng, xin đa tạ thịnh tình của lão thiền sư!
Thế là dưới sự uy hiếp của Mạnh Ðạt Tam, Mạnh Niệm Từ lên đường đến Thái Sơn.
Tuệ Phương hòa thượng dẫn theo bốn đệ tử, Mạnh Ðạt Tam cùng ba tùy tùng, chia ra tiền hậu tả hữu cách chừng năm trượng bao vây Mạnh Niệm Từ vào giữa, người nào cũng ngưng thần giới bị như gặp đại địch.
Mạnh Niệm Từ môi treo nụ cười khinh miệt, ngẩng cao đầu sải bước như xung quanh không người.
Ði được chừng hơn nửa dặïm đường, Mạnh Ðạt Tam bỗng chuyển hướng, đi dọc theo chân núi.
Mạnh Niệm Từ buông tiếng cười khảy, chững bước nói :
- Ðã đi sai đường rồi!
Mạnh Ðạt Tam quay lại cười nói :
- Ngươi quen thuộc đường lối lắm hả?
Mạnh Niệm Từ lạnh lùng :
- Mạnh mỗ tuy không quen thuộc đường lối, nhưng ít ra cũng nên đi theo đường cái quan, đêm nghỉ ngày đi, vượt núi băng rừng và chọn đường nhỏ hẻo lánh thế này, Mạnh mỗ không đồng ý!
Mạnh Ðạt Tam mặt thoáng co giật như toan nổi dóa, nhưng sau cùng đã dằn nén nói :
- Ðành rằng vượt núi băng rừng nhưng đường gần hơn rất nhiều, hơn nữa... hơn nữa...
Mạnh Niệm Từ cười phá lên, tiếp lời :
- Hơn nữa sao? Hơn nữa đi theo tiểu lộ thì sẽ bị ít người phát giác, an toàn hơn phải không?
Mạnh Ðạt Tam đỏ mặt quát :
- Láo, Thiết Kỵ môn đã thông lệnh khắp thiên hạ võ lâm hiệp trợ bắt ngươi mang về Thiết Kỵ môn, bất kể người phe phái nào cũng đều sẽ bắt ngươi, vậy thì sợ ai trông thấy kia chứ?
Mạnh Niệm Từ cười nhạt :
- Ðúng lắm, vậy thì càng nên đi đại lộ hơn!
Ðoạn liền tự minh cất bước đi xuống núi.
Mạnh Ðạt Tam tức giận quát :
- Ðứng lại!
Mạnh Niệm Từ cả cười :
- Nếu Mạnh mỗ không đứng lại, có lẽ ngươi lại dùng việc ngược đãi Ninh Tiểu Phụng để uy hiếp nữa chứ gì?
- Ngươi biết vậy là tốt!
- Hừ, nếu ngươi bức bách quá đáng, có thể Mạnh mỗ sẽ không màng đến một người phụ nữ nữa!
Mạnh Ðạt Tam chau chặt mày, cố nén giận nói :
- Ta tin là ngươi có thể làm vậy, nhưng đó là biện pháp duy nhất để khống chế ngươi, ta đành mạo hiểm thử một phen xem sao!
Mạnh Niệm Từ đảo quanh mắt, giọng vô cùng sắc lạnh nói :
- Nếu như Mạnh mỗ không nghe theo sự khống chế của ngươi thì chỉ có ra tay chiến đấu, tuy các ngươi có đến chín người, nhưng nếu thật sự động thủ, cũng chưa chắc ai thắng ai!
Mạnh Ðạt Tam sắc mặt biến đổi mấy lượt, giọng âm u nói :
- Sự thật quả đúng như vậy, việc ấy ta không hề muốn...
Mặt sa sầm, nói tiếp :
- Có lẽ ngươi cũng chẳng muốn trở nên tình huống ấy!
Mạnh Niệm Từ thở dài :
- Quả vậy,, nhưng Mạnh mỗ kiên quyết đi theo đại lộ!
Mạnh Ðạt Tam bực tức :
- Không trói buộc ngươi đã là điều kiện rộng rãi lắm rồi, đi theo con đường nào, đâu có nằm trong điều kiện ngươi đưa ra.
Mạnh Niệm Từ đanh mặt :
- Cứ kể như là điều kiện bổ xung của Mạnh mỗ đi!
Trầm giọng kiên quyết nói tiếp :
- Ngoài vậy ra thì chỉ còn một con đường là trở mặt động thủ quyết một phen sinh tử... Ngươi muốn chọn sao tùy ý!
Chưa dứt lời đã sải bước đi tới, Mạnh Ðạt Tam thoáng lưỡng lự, với ánh mắt vô phương liếc nhanh Tuệ Phương hòa thượng, rồi thì tung mình đuồi theo, cười u ám nói :
- Ðại lộ hay tiểu lộ thật ra cũng như nhau, xem ra... đành phải chiều theo ý ngươi thôi!
Mạnh Niệm Từ mặt trơ lạnh :
- Có lẽ ngươi đã cho người cấp báo với Thiết Kỵ môn, khi nào cao thủ Thiết Kỵ môn đến là kể như ngươi đại công hoàn thành, hiện tại dù thế nào thì ngươi cũng không trở mặt động thủ, đúng chăng?
Mạnh Ðạt Tam giật mình, cười ngượng ngùng :
- Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được!
Ði nhanh đến trước vài bước, cách xa Mạnh Niệm Từ hơn, không đối thoại với chàng nữa.
Mạnh Niệm Từ đã nói đúng tim đen y, chỉ cần cao thủ Thiết Kỵ môn đến là kể như y trút được gánh nặng, và cũng sẽ trở thành người kiêu hãnh nhất trong số anh em họ Mạnh.
Mạnh Niệm Từ cũng có sự toan tính của mình, chàng đã lén đeo vào cổ tay đoạn tre do Lữ Bách Hóa của Cái bang trao cho, chỉ cần đi theo đại lộ là hẳn sẽ ngang qua thị trấn chẳng khó gặp được người của Cái bang. Ninh Tiểu Phụng tuy trên áo không nói rõ cách thức liên lạc, song có lẽ nàng sẽ nhờ vào Cái bang.
Hễ khi nào được tin Ninh Tiểu Phụng đã thoát hiểm, chàng sẽ tức khắc trở mặt động thủ với Mạnh Ðạt Tam, còn không thì cũng tìm cơ hội thoát thân.
Ước tính lộ trình đến Thái Sơn cũng phài mười hôm, nếu mình cố kéo dài thời gian, có thể phải nửa tháng mới đến nơi. Thế là, chàng cùng điềm nhiên tiếp tục tiến bước.
* * * * *
Hãy nói về Văn Vô Cửu và Chương Ðài Phụng.
Lúc này hai nàng đã có mặt tại Trường Thanh Lãnh Phục Hổ sơn.
Trường Thanh Lãnh tuy chẳng qua là một ngọn đèo, song vì thế núi đặc thù, hình thành một sơn cốc kín đáo và hiểm trở nơi phía sau sơn lãnh.
Chương Ðài Phụng sở dĩ đã chọn nơi đây không chỉ vì thế núi hiểm trở, chủ yếu là Phục Hổ sơn vốn là một vùng rừng sâu nước độc. Trong núi có rất nhiều loại rết đuôi đỏ, dài chưa đầy tấc nhưng độc tính cực mạnh, bị cắn phải rất khó trị, sau một ngày một đêm thì độc phát chết ngay.
Loài rết cực độc ấy chẳng những sinh trưởng trong khe đá và nơi sinh lầy ẩm thấp, mà chúng còn đầy rẫy trong các khu rừng, ẩn náu trong cành lá, rất khó đề phòng.
Phục Hổ sơn không có gì khác ngoài tùng bách rợp trời, khắp Trường Thanh Lãnh cây cối xum xuê, song vì sự hoành hành của loài rết đuôi đỏ nên các tiều phu và thợ săn tuyệt nhiên không dám đặt chân đến.
Tuy nhiên, Chương Ðài Phụng dễ dàng khắc phục nỗi khó khăn ấy, bởi dưới tay nàng có một thần y Quân Lộ Dao, lập tức chế tạo ra thuốc phòng chống rết độc.
Thuốc ấu được điều chế bởi vài loại dược thảo có mùi thơm, bỏ vào trong một chiếc túi vải, mỗi người mang theo một chiếc trên mình là có thể khiến cho độc rết không dám đến gần.
Thế là, loài rết độc đỏ đuôi ấy lại đã trở thành đoàn quân đắc lực bảo vệ cho Trường Thanh Lãnh.
Lại thêm Chương Ðài Phụng hành sự hết sức cẩn mật, mặc dù đã xây dựng đại trại ở sau Trường Thanh Lãnh, song chốn giang hồ hoàn toàn không hề hay biết.
Hoàng hôn hôm ấy, sau Trường Thanh Lãnh đã lên đèn, trong đại trại được dựng bằng tre gỗ, Chương Ðài Phụng chễm chệ ngồi trên ngôi cao, Kim Ngân nhị yến võ phục đeo kiếm đứng hầu sau lưng.
Ngoài ra, tuần tự là Văn Vô Cửu, Quân Lộ Dao, Tây Môn Long, Từ Viễn. Ngoại trừ những người có ghế ngồi trên, còn có khoảng bốn mươi người xếp thành hàng đứng nghiêm trang, họ đều là cựu thuộc còn sót lại của Phiêu Hương sơn trang.
Bởi đại bộ phận đều là thuộc hạ của Chương Ðài Phụng, khiến nàng nghiễm nhiên trở thành người lãnh đạo. Văn Vô Cửu hiểu rất rõ hoàn cảnh hiện tại, mặc dù nàng rất không quen dưới quyền Chương Ðài Phụng, song bề ngoài nàng vẫn tỏ ra hết sức điềm nhiên.
Vởi Văn Vô Cửu hiểu rất rõ, hiện tại là hai người lợi dụng lẫn nhau để đối phó với Ninh Tiểu Phụng, sau này rất có thể họ sẽ trở mặt thành thù, chẳng người nào chịu để người nào cướp mất Mạnh Niệm Từ cả.
Chương Ðài Phụng đảo tròn mắt, chậm rãi cất tiếng :
- Việc tuần tra đã xong chưa?
Từ Viễn vội đứng lên đáp :
- Bẩm tiểu thư, đã xong!
- Có gì đáng chú ý không?
- Không, chỉ có rết đuôi đỏ gia tăng nhiều hơn thôi!
Chương Ðài Phụng lộ vẻ thích thú :
- À... Nhiều đến mức độ nào?
- Ðầy rẫy khắp núi rừng, trên cây trong cỏ, đâu đâu cũng có, cơ hồ nhiều hơn cả kiến!
Chương Ðài Phụng đưa mắt nhìn Quân Lộ Dao, cười nói :
- Ðó là kiệt tác của lão phải không?
Quân Lộ Dao toét miệng cười :
- Loài rết đuôi đỏ ở đây cũng giống như loài vượn tiên dưới Trường Hận Phong, nếu biết sử dụng chẳng kém hơn mười vạn giáp binh, cho nên... Lão ô đã cho người rải một loại thuốc có khả năng sinh sản nhanh, tăng dài hình thể và độc tính thêm mạnh, từ nay ngoài những ai có mang trong mình túi thuốc đặc chế, không một ai có thể vào được đây!
Chương Ðài Phụng mỉm cười lặng thinh, quét mắt nhìn mọi người, đoạn mới nói tiếp :
- Trạm gác ở trước lãnh cũng nằm trong khu vực có rết đuôi đỏ ư?
Từ Viễn vội đáp :
- Chỉ ở trong vòng một trượng, nếu có đệ tử Cái bang hoặn thân hữu khác đến, có thể đón rước bất kỳ lúc nào!
Chương Ðài Phụng nhẹ gật đầu :
- Vậy tốt lắm...
Ðưa mắt sang Văn Vô Cửu, nói tiếp :
- Văn cô nương có cao kiến gì không?
Văn Vô Cửu nhoẻn cười :
- Chương cô nương điều độ có phương pháp, không hề có chút sai sót, tiểu muội đâu còn ý kiến gì nữa? Tuy nhiên... mục đích của chúng ta không phải là ở đây an cư lập nghiệp, hẳn là Chương cô nương không quên mục đích đã cam kết giữa chúng ta chứ?
Chương Ðài Phụng ung dung cưòi :
- Ðó là dĩ nhiên rồi! Hiện tại chỉ là tạm thời ngơi nghỉ, đồng thời đã muốn đoạt lấy báu vật, khó tránh khỏi xảy ra xung đột...
Ðưa tay chỉ mọi người trong đại sảnh, nói tiếp :
- Những người này tuy không phải là cao thủ bật nhất, song nếu được điều dụng thích nghi, có thể đủ để tranh cao thấp với bất kỳ môn phái nào trong võ lâm đương kim.
Văn Vô Cửu gật đầu :
- Tiểu muội nhất trí...
Bỗng đổi truyền âm nhập mật nói tiếp :
- Chỉ bằng Quân Lộ Dao, Tây Môn Long và hai ta là đủ khiến võ lâm chấn động, giang hồ nghiêng ngã. Thế nhưng, chúng ta không phải là vì muốn trở thành nhân vật xuất xắc!
Chương Ðài Phụng cũng với truyền âm nhập mật nói :
- Văn cô nương nóng nảy quá, việc ấy cần phải có kế hoạch lâu dài mới được!
Văn Vô Cửu cười khảy :
- Chốn giang hồ biến đổi nhanh chóng, e chúng ta không có thời gian ung dung vậy đâu... Ít ra tiểu muội cũng phải biết Chương cô nương có cao kiến thế nào, bắt tay vào việc tìm kiếm Ðộc Mục lão ni và đoạt lấy Tử Kim Tinh Châu ra sao?
Chương Ðài Phụng miệng khúc khích cười :
- Tiểu muội đã có một ý kiến, nhưng nhất thời chưa tiện nói với Văn cô nương đó thôi!
Văn Vô Cửu thoáng biến sắc, cười khảy nói :
- Như vậy thì không đúng với tinh thần kết minh giữa hai ta rồi!
Chương Ðài Phụng nhướng mày :
- May là chúng ta nói chuyện bằng truyền âm nhập mật, có nói ra cũng không hề gì!
Văn Vô Cửu bực tức :
- Hừ, dầu có bất lợi nhiều cho tiểu muội thì cũng nên thẳng thắn nói ra là hơn!
Mọi người hiện diện tuy thấy Chương Ðài Phụng cùng Văn Vô Cửu nói chuyện với nhau bằng truyền âm nhập mật, nhưng không ai để ý thắc mắc.
Chương Ðài Phụng thoáng do dự :
- Trước khi nói ra, tiểu muội muốn hỏi Văn cô nương một điều.
Văn Vô Cửu ngạc nhiên :
- Xin cứ hỏi!
Chương Ðài Phụng mỉm cười :
- Cửu U lệnh chủ là một nhân vật thần bí, không ai biết lai lịch và diện mạo, chẳng hay cô nương với Cửu U lệnh chủ...
Văn Vô Cửu nhíu mày tiếp lời :
- Vì sao cô nương lại đột nhiên đề cập đến ông ta, phải chăng vì tiểu muội đã từng mượn danh ông ta phỉnh gạt Mạnh Niệm Từ bỏ đi?
Chương Ðài Phụng ung dung cười :
- Văn cô nương hiểu lầm rồi! Sở dĩ tiểu muội không tiện nói chính là vì nguyên cớ ấy. Trước hết, xin cô nương hãy quên bỏ việc ấy đi!
Văn Vô Cửu thoáng đỏ mặt :
- Chương cô nương nói tiếp đi!
Chương Ðài Phụng cười :
- Tiểu muội muốn hỏi là Văn cô nương nhận xét thế nào về Cửu U lệnh chủ?
Văn Vô Cửu lắc đầu :
- Tiểu muội chỉ biết ông ta là một kỳ nhân võ lâm hành tung thần bí, ngoài ra không hề để tâm tìm hiểu!
- Bây giờ thì phải tìm hiểu rồi... Ðộc Mục lão ni biệt vô âm tín, bao người tìm kiếm mà cũng chẳng ra được chút manh mối, với lực lượng của chúng ta trong nhất thời quả cũng chẳng biết bắt tay vào đâu, tốt hơn hết là nên suy xét về những nhân vật khả nghi.
Văn Vô Cửu mắt rực sáng :
- Không sai, Cửu U lệnh chủ quả là một nhân vật khả nghi!
Văn Vô Cửu cười đắc ý :
- Vậy là Văn cô nương đã đồng ý với nhận xét của tiểu muội rồi chứ gì? Văn cô nương có biết lai lịch của Cửu U lệnh chủ không?
Văn Vô Cửu lắc đầu :
- Không, đừng nói là tiểu muội, có lẽ khắp giang hồ cũng chẳng một ai hay biết!
- Không sai, chính vì vậy mà chúng ta mới phải suy xét... Cửu U lệnh chủ với kỳ học tuyệt thế đã nhanh chóng làm chấn động giang hồ, nhưng không ai biết sư thừa môn phái và cũng chẳng ai nhận được đường lối võ công của ông, đó là một điều biết bao lạ lùng. Tuy nhiên, mọi người trong giới võ lâm có lẽ điều biết Cửu U lệnh chủ hẳn là có mối quan hệ xâu xa với anh em họ Mạnh dòng dõi của Võ Hoàng.
Văn Vô Cửu tiếp lời :
- Chương cô nương lòng thật tinh tế, lại có thể tìm ra được một nhân vật khả nghi thế này, Cửu U lệnh chủ quả đúng là có mối quan hệ không tầm thường với anh em họ Mạnh...
Chương Ðài Phụng trầm ngâm :
- Cửu U lệnh chủ từ khi xuất hiện trên chốn giang hồ đến nay rất ít khi gây sự với kẻ khác, nhưng lại nhiều lần làm bẻ mặt anh em họ Mạnh. Những năm gần đây, cứ mỗi lần tế lăng vào tiết TrungNguyên, Cửu U lệnh chủ đều quấy nhiễu một trận, nhưng lại chưa lần nào giáp mặt với anh em họ Mạnh. Qua những điều đã xảy ra, có thể thấy được Cửu U lệnh chủ không có ác cảm với Thiết Kỵ môn chủ Mạnh Công Lăng, chưa hề gây phiền hà cho Thiết Kỵ môn. Nhưng đối với Thần Phong môn, Vũ Uy môn và Phi Hổ bảo thì lại tỏ ra hết sức căm thù. Chẳng hạn như Thần Phong môn, trước nay đã có hằng mấy mươi thuộc hạ chết bởi tay ông ta...
Văn Vô Cửu gật gù :
- Vâng, nguyên nhân bên trong quả là phức tạp!
Chương Ðài Phụng mỉm cười :
- Ngoài ra, còn một điều đặc biệt đáng chú ý nữa, Cửu U lệnh chủ mặc dù luôn quấy nhiễu anh em họ Mạnh, nhưng cũng chưa căng thẳng đến mức thế bất lưỡng lập, không thì bọn Mạnh Bác Cửu e đã táng mạng từ lâu rồi! Chẳng hạn nơi trú của Quân Lộ Dao dưới Trường Hận Phong, chính Cửu U lệnh chủ đã cứu Phi Hổ bảo chủ “Nhất Kiếm Phiên Thiên” Mạnh Xung Sơn ra khỏi cơ quan trận pháp.
Văn Vô Cửu tiếp lời :
- Có thể là Mạnh Xung Sơn đã hưởng nhờ vào người khác, chính ra Cửu U lệnh chủ không phải là cứu y!
Chương Ðài Phụng cười :
- Ít ra điều ấy cũng có thể chứng minh giữa Cửu U lệnh chủ và anh em họ Mạnh chưa đến mức độ thủy hỏa bất tương dung, rất có thể giữa họ đều quen biết nhau, vì một nguyên nhân nào đó đã trở mặt thành thù. Tuy nhiên, bởi mối quan hệ giữa họ mà chưa đến nổi thật sự chém giết lẫn nhau.
Văn Vô Cửu cười rạng rỡ :
- Tiểu muội đã biết Chương cô nương đang nghĩ gì rồi!
Chương Ðài Phụng nhoẻn miệng cười nói :
- Mọi người đều biết Võ Hoàng tất cả có bảy người con trai, ngoài lão nhị đã chết và lão tam bất thành tài, lão đại đã kế thừa di nghiệp của Võ Hoàng, sáng lập Thiết Kỵ môn, lão tứ, lão ngũ và lão lục chia nhau sáng lập Thần Phong môn, Phi Hổ bảo và Vũ Uy môn, hiệu xưng Võ lâm Tứ thánh, chia nhau hùng bá bốn phương, vấn đề chính là lão thất “Ngọc Diện thư sinh” Mạnh Thiếu Nguyên, ông ta đâu?
Văn Vô Cửu thoáng nhíu mày :
- Chương cô nương thắc mắc rất có lý, nhưng có sự sai biệt là vóc dáng của Cửu U lệnh chủ với Mạnh Thiếu Nguyên hoàn toàn khác nhau... Khi xưa không ít người đã từng gặp Mạnh Thiếu Nguyên, nghe đâu ông ta có vóc người nhỏ bé hơn hết trong số bảy anh em, bằng không thì ông ta đâu có danh hiệu là “Ngọc Diện thư sinh”. Nhưng Cửu U lệnh chủ vóc người cao to, suýt soát với Thiết Kỵ môn chủ Mạnh Công Lăng. Hơn nữa, nếu Cửu U lệnh chủ quả đúng là Mạnh Thiếu Nguyên thì anh em họ Mạnh quyết chẳng thể không nhận ra được!
Chương Ðài Phụng gật đầu :
- Ðó chính là điểm then chốt mà chúng ta cần phải cố gắng điều tra. Ngoài ra còn một điều quan trọng nữa là Cửu U lệnh chủ từ khi giải cứu cho Mạnh Niệm Từ tại lăng Võ Hoàng, luôn hoặc công khai hoặc ngấm ngầm hết sức quan tâm cho chàng, vậy thì giải thích thế nào?
Văn Vô Cửu nhẹ lắc đầu :
- Ðó thì có lẽ chỉ bản thân Cửu U lệnh chủ mới có thể trả lời được thôi!
Chương Ðài Phụng cười :
- Không sai, chúng ta chính là phải tìm cách làm cho Cửu U lệnh chủ phải tự trả lời... Hiện trước hết phải tìm gặp ông ta rồi hẵng liệu!
Văn Vô Cửu nhắm mắt ngẫm nghĩ một hồi, đoạn nói :
- Chúng ta đã đi xa vấn đề rồi, tìm gặp Cửu U lệnh chủ thì có liên quan gì đến việc ấy?
Chương Ðài Phụng cười nhạt :
- Tiểu muội chẳng tin là Văn cô nương lại không nghĩ đến điểm ấy, hà tất nhất định phải chính miệng tiểu muội nói ra chứ? Trước nay tiểu muội vẫn hoài nghi Ðộc Mục lão ni ắt là được sự trợ giúp của Cửu U lệnh chủ, hoặc là còn có mối ân tình nào khác, nhưng đó phải chờ khi nào gặp Cửu U lệnh chủ thì mới có thể xác định được.
Văn Vô Cửu dẩu môi cười :
- Ðược rồi, giờ có thể nói về cách tìm ông ta rồi chứ?
Chương Ðài Phụng vừa định nói tiếp, bỗng nghe tiếng chó sủa dồn dập vọng đến...
Trường Thanh Lãnh khắp nơi đầy rẫy loài rết đuôi đỏ kịch độc, bách thú vắng bóng, phi cầm không dám dừng chân, Chương Ðài Phụng không hề nuôi chó, tiếng chó sủa từ đâu mà có?
Thì ra đó là tín hiệu liên lạc do Chương Ðài Phụng đã quy định với thuộc hạ, tiếng chó sủa ấy là do người ở ngoại tiêu truyền về, nghĩa là có khách đến. Tiếng chó sủa dồn dập nghĩa là khách cầu kiến khẩn cấp.
Mọi người trong đại sảnh thảy đều lộ vẻ khích động, nhưng nghiêm lặng không một tiếng động.
Chương Ðài Phụng đứng lên, tiến tới hai bước nói :
- Từ Viễn!
Từ Viễn vội đứng lên thi lễ đáp :
- Lão nô có đây!
- Hãy mau ra đón khách đến! Nếu là người của Cái bang thì hãy đưa thẳng đến đây, còn như là người khác thì đưa sang khách xá rồi về đây bẩm báo!
- Tuân mạng!
Từ Viễn khom mình thi lễ, quay người bước nhanh ra ngoài.
Trong đại sảnh lập tức ngập đầy không khí căng thẳng, mọi ánh mắt đều không nén đước hướng ra ngoài cửa sảnh.
Lát sau, bỗng lại nghe tiếng gà gáy từ xa vọng đến, Chương Ðài Phụng thần sắc liền thư dãn nói :
- Ra là một vị trưởng lão của Cái bang!
Văn Vô Cửu cũng đứng lên cười nói :
- Hẳn là có tin hết sức quan trọng!
Vừa dứt lời đã thấy Từ Viễn đưa vào một lão nhân gầy gò tuổi trên lục tuần, mặc áo dài màu lam sẫm.
Chương Ðài Phụng tiến tới nghênh đón, tươi cười nói :
- Tiền bối đi đường vất vả quá!
Lão nhân gầy gò chắp tay xá dài nói :
- Không dám, cô nương có phải là...
- Tiểu nữ là Chương Ðài Phụng!
Lão nhân gầy gò lại thi lễ lần nữa rồi nói :
- Phiêu Hương sơn trang lực bại Thần Phong môn, khiến Thần Phong môn chủ thọ thương triệt thoái, tiểu lão ngưỡng mộ đã lâu... Tiểu lão là Vu An Bần, trưởng lão Cái bang, được mật báo của Tổng đà tệ bang, biết cô nương thiết doanh lập trại tại đây...
Chương Ðài Phụng tiếp lời :
- Ðược Vu trưởng lão chẳng quản ngàn dặm xa đến đây, tiểu nữ thật lấy làm vinh hạnh...
Ðoạn lần lượt giới thiệu Văn Vô Cửu, Quân Lộ Dao, Tây Môn Long v.v... rồi nói tiếp :
- Vu trưởng lão đến đây hẳn là có tin tức kiến cáo?
Vu An Bần gật đầu :
- Vâng, tiểu lão quả là có vài việc trọng đại cần bẩm cáo với cô nương!
Chương Ðài Phụng ung dung cười :
- Vu trưởng lão vừa từ xa đến, mòi hãy ngồi xuống dùng trà, lát nữa ăn uống xong rồi hẳng thư thả nói cũng chẳng muộn!
Một mặt lập tức dặn bảo chuẩn bị cơm rượu.
Vu An Bần vội xua tay nói :
- Không dám làm phiền cô nương, tiểu lão cần phải đi gấp, không có nhiều thời gian, hãy để tiểu lão nói xong những điều cần thiết trước thì hơn.
Chương Ðài Phụng chau mày :
- Vu trưởng lão việc gì mà phải đi vội vậy?
Vu An Bần thở dài :
- Chẳng dấu gì cô nương, kể từ khi tệ Bang chủ bị bắt đến Thiết Kỵ môn, đệ tử bổn bang dưới sự lãnh đạo của quyền Bang chủ, mặc dù đã hết sức nhẫn nhịn, cải trang dịch dung chờ đợi thời cơ, xong vẫn chẳng lúc nào không nghĩ đến việc giải cứu tệ Bang chủ, hiện vừa được mật báo, hằng mấy ngàn đệ tử bổn bang thuộc thuộc địa phận Ký Lỗ đã bất chấp lệnh dụ của Tổng đà, ngấm ngầm tập kết tiến về Thái Sơn...
Chương Ðài Phụng kinh ngạc :
- Chả lẽ họ muốn chiến đấu với Thiết Kỵ môn ư?
Vu An Bần lắc đầu :
- Không phải, họ định yêu cầu Thiết Kỵ môn chủ phóng thích tệ Bang chủ!
Văn Vô Cửu bỗng xen lời :
- Không thể nào được, Mạnh Công Lăng tuy là người có phần khoan hậu, nhưng cũng không bao giờ phóng thích quý Bang chủ dưới phương thức ấy đâu!
Vu An Bần lại buông tiếng thở dài :
- Không sai, nhưng lòng họ đã quyết, nếu sự yêu cầu không được thỏa mãn thì họ sẽ hành đao tự tuyệt, tất cả đều phơi xác dưới Thái Sơn!
Chương Ðài Phụng giậm chân thở dài nói :
- Rõ là hồ đồ, chết như vậy thật là không đáng!
Vu An Bần nghẹn ngào :
- Việc liên quan đến hàng mấy ngàn đệ tử bổn bang, nên tiểu lão cần phải đến ngăn cản ngay!
Chương Ðài Phụng vội nói :
- Vu trưởng lão liệu ngăn cản được chăng?
Vu An Bần đưa tay vỗ vỗ vào ngực :
- Tiểu lão có mang theo Ô Trúc lệnh phù của bao đời tổ sư Cái bang đã sử dụng. Nếu họ không nghe lời khuyên ngăn, tiểu lão sẽ với Ô Trúc lệnh phù tuyên dụ, khai trừ bang tịch toàn bộ, sở dĩ họ không sợ tử nạn là vì muốn giải cứu tệ Bang chủ, bởi họ là đệ tử của Cái bang. Nếu như khai trừ bang tịch, việc ấy còn lớn lao hơn cả cự tuyệt nữa. Hơn nữa, Ô Trúc lệnh phù là lệnh phù tối cao của bổn bang, chẳng ai dám bất tuân. Do đó, chỉ cần tiểu lão đến kịp lúc, việc ngăn cản họ vọng động cũng còn có mấy phần hy vọng.
Chương Ðài Phụng gật đầu :
- Ðó là việc cấp thiết, dĩ nhiên tiểu nữ chẳng tiện mất nhiều thời gian của trưởng lão, xin Vu trưởng lão nói ngay cho!
Vu An Bần thoáng ngẫm nghĩ rồi nói :
- Việc thứ nhất là Thiết Kỵ môn chủ Mạnh Công Lăng bỗng thông báo với các người anh em đến Thái Sơn hội tụ vào đêm trừ tịch để ăn một cái tết đoàn viên.
Chương Ðài Phụng gật gù :
- Nguồn tin ấy thật là quý báu...
Quay sang Văn Vô Cửu nói tiếp :
- Theo Văn cô nương, những người kia có y lời đến Thái Sơn không?
Văn Vô Cửu trầm ngâm :
- Ðó là việc chưa từng có, những người kia cho dù hiếu kỳ thì cũng sẽ đến Thái Sơn chỉ trừ lão thất Mạnh Thiếu Nguyên là ngoại lệ.
Chương Ðài Phụng gật đầu :
- Không sai, Võ lâm Tứ thánh trước nay đường ai nấy đi, ngoài việc tế lăng mỗi năm một lần, không còn lúc nào gặp nhau nữa. Năm nay Mạnh Công Lăng bỗng dưng muốn anh em đoàn tụ, mấy người em của y chẳng những sẽ đến mà còn tranh nhau nữa, bởi vì không ai đoán ra được nguyên nhân vì sao Mạnh Công Lăng lại có ý định như vậy, e nếu có lợi lộc gì đó thì lại bị người khác đến trước giành lấy mất... Tuy nhiên, Mạnh Công Lăng quyết chẳng phải không dưng mà lại muốn anh em đoàn tụ, xem ra quả đúng là có một sự cố trọng đại gì đó sẽ xảy ra giữa anh em họ rồi đây!
Vu An Bần chờ cho Chương Ðài Phụng dứt lời, vội nói :
- Ðiều thứ nhì là Cửu U lệnh chủ bỗng truyền xuất Cửu U lệnh, sẽ tổ chức đâi hội quần hùng tại trước Nam Thiên môn Thái Sơn!
- Ồ...
Tất cả mọi người đều bật lên tiếng sửng sốt.
Chương Ðài Phụng cười nói :
- Ðây thật là điều mới lạ, Cửu U lệnh chủ trước nay vẫn đơn thân độc hành, phen này lại định gặp gỡ quần hùng và địa điểm lại chọn ngay trước Nam Thiên môn Thái Sơn, thật là một điều khó thể tưởng tượng được.
Ðưa mắt nhìn Văn Vô Cửu, giọng hàm súc nói tiếp :
- Xem ra chúng ta đã suy đoán đúng rồi!
Vu An Bần nói tiếp :
- Bảy đại môn phái trong võ lâm đương kim, tam giáo cửu bang cùng những nhân vật có tiếng tăm thảy đều nhận được thiệp mời của ông ta!
Chương Ðài Phụng mỉm cười :
- Quý bang hẳn là cũng nhận được phải không?
- Tổng đà tệ bang mặc dù đã chuyển đến Lữ Lương, nhưng vẫn nhận được!
- Vu trưởng lão có được xem qua thiếp mời không?
Vu An Bần gật đầu :
- Có! Quyền Bang chủ đã đưa xem qua rồi!
Chương Ðài Phụng có vẻ thích thú :
- Trên ấy đã viết như thế nào?
- Chỉ viết là: “Vào hoàng hôn trừ tịch năm nay sẽ gặp gỡ quần hùng tại trước Nam Thiên môn Thái Sơn, có chiêu đãi rượu nhạt, phàm vị nào đến đự đều được hoan nghênh khoản đãi. Còn như những ai khinh thường bổn Lệnh chủ, không chịu nể mặt thì cũng chẳng cưỡng bách!” Bên dưới chỉ ký danh bốn chữ Cửu U lệnh chủ!
Chương Ðài Phụng bỗng nói :
- Vu trưởng lão có thể xác định được thiếp mời ấy không phải là giả chăng?
Vu An Bần chẳng chút do dự đáp ngay :
- Trên thiếp có ký hiệu đặc biệt của Cửu U lệnh chủ, tuyệt đối không thể giả được!
Chương Ðài Phụng cười :
- Ðó là một tin đáng mừng, có lẽ hôm ấy Cửu U lệnh chủ sẽ công khai thân phận và lai lịch trước mặt quần hùng...
Ngưng chốc lát, bỗng lại hỏi :
- Thiếp mời của Cửu U lệnh chủ đã nhận được lúc trước hay sau việc Thiết Kỵ môn chủ Mạnh Công Lăng thông tri cho các anh em đoàn tụ vào đên trừ tịch?
Vu An Bần thoáng ngẫm nghĩ :
- Ðã nhận được tin đoàn tụ của anh em họ Mạnh trước, mấy hôm sau mới nhận được thiếp mời của Cửu U lệnh chủ.
Chương Ðài Phụng cười :
- Tất rõ ràng đây là Cửu U lệnh chủ đã khiêu chiến với anh em họ Mạnh... Quyền Bang chủ quý bang đã quyết định đi hay không chưa?
Vu An Bần lắc đầu :
- Ngô quyền Bang chủ còn phải bí mật bàn bạc với các vị trưởng lão và đường chủ ở Tổng đà
rồi mới có quyết định, tiểu lão cũng chưa được biết.
Chương Ðài Phụng gật đầu :
- Vu trưởng lão còn tin gì khác nữa không?
- Còn nữa là về Mạnh thiếu hiệp...
Vu An Bần bỗng buông tiếng thở dài bỏ dỡ câu nói.
Chương Ðài Phụng và Văn Vô Cửu cùng giật mình kinh hãi :
- Mạnh Niệm Từ ư? Y thế nào rồi? Ðã gặp tai nạn ư?
Vu An Bần chau mày :
- Nhị vị cô nương không hề hay biết thật ư?
Chương Ðài Phụng và Văn Vô Cửu đồng thanh :
- Chúng thiếu nữ không hề hay biết, thật sự dã xảy ra việc gì, xin Vu trưởng lão nói mau cho!
- Mạnh thiếu hiệp với... với...
Chương Ðài Phụng cười :
- Y vốn là đi cùng với một vị Ninh cô nương, Vu trưởng lão cứ nói thẳng ra đi!
Vu An Bần thở hắt ra :
- Mạnh thiếu hiệp với Ninh cô nương đều bị “Tiêu Dao công tử” Mạnh Ðạt Tam thông đồng với hòa thượng của Linh Xà tự dùng kế bắt giữ, hiện giờ đang chia làm hai nhóm áp giải đến Thiết Kỵ môn...
- Ồ...
Văn Vô Cửu cùng Chương Ðài Phụng đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cũng chẳng biết đó là tin lành hay dữ, buồn hay vui.
Chương Ðài Phụng vội hỏi :
- Tại sao lại phải chia làm hai nhóm?
Vu An Bần liền tường thuật lại những gì biết được.
Chương Ðài Phụng ngẫm nghĩ hồi lâu, bỗng hỏi :
- Hiện nay họ còn cách Thái Sơn bao nhiêu ngày đường nữa?
Vu An Bần trầm ngâm :
- Có lẽ không đầy mười ngày nữa, hôm qua họ đã nghỉ chân tại trấn Hoàng Dương, đêm nay có lẽ sẽ đến Liễu Gia Truân...
- Mạnh Niệm Từ và Ninh Tiểu Phụng đã bị chia ra áp giải như vậy, chẳng hay ai trước ai sau và cách nhau bao xa?
- Ninh Tiểu Phụng đi trước, toán áp giải gồm có hai tên thân tín của Mạnh Ðạt Tam cùng bốn hòa thượng Linh Xà tự, còn Mạnh Niệm Từ lại bị Mạnh Ðạt Tam cùng chủ trì Linh Xà tự là Tuệ Phương hòa thượng áp giải... Tuy nhiên, Mạnh thiếu hiệp không hề bị khống chế huyệt đạo hoặc trói buộc, chỉ đi trong vòng vây của họ, khi vào nghỉ trong khách điếm thì Mạnh thiếu hiệp riêng mình trong phòng, bọn Mạnh Ðạt Tam chia nhau canh giữ bên ngoài...
Chương Ðài Phụng buông tiếng hừ mạnh :
- Việc rất rõ ràng và cũng là vì sao họ lại phải chia ra làm hai nhóm, Mạnh Niệm Từ là vì sự an toàn của Ninh Tiểu Phụng nên mới phải chịu sự uy hiếp của Mạnh Ðạt Tam.
Văn Vô Cửu gật đầu lặng thinh.
Vu An Bần vội tiếp lời :
- Cô nương nói không sai, Mạnh thiếu hiệp có nhờ người của tệ bang đưa tin, hỏi Ninh cô nương đã thoát hiểm hay chưa?
Văn Vô Cửu tiếp lời :
- Nếu ả nha đầu họ Ninh mà thoát hiểm, có lẽ Mạnh Niệm Từ sẽ tức khắc động thủ với Mạnh Ðạt Tam ngay.
Chương Ðài Phụng cười khảy :
- Còn về tình trạng của Ninh Tiểu Phụng thì sao?
Vu An Bần vội đáp :
- Ninh cô nương bị họ điểm huyệt bỏ vào trong xe ngựa, đêm nghỉ ngày đi, tình trạng tận tường thì chưa được rõ!
Chương Ðài Phụng nhướng mày :
- Phụ thân của Mạnh Niệm Từ khi xưa đã có đại ân với quý bang, hẳn là các vị sẽ dốc toàn lực giải cứu cho y phải không?
Vu An Bần gật đầu :
- Ðó là lẽ tất nhiên, Tổng đà vừa được tin là quyền Bang chủ tệ bang đã lập tức hạ lệnh động viên hết tất cả cao thủ bổn bang lân cận, bất chấp mọi hy sinh phải cứu cho bằng được Mạnh thiếu hiệp và Ninh cô nương, hiện ít nhất cũng có trên trăm người đang ngầm bám theo, đợi thời cơ ra tay!
Chương Ðài Phụng cưòi nhạt!
- E họ không đủ khả năng đâu!
Vu An Bần thoáng ngẩn người :
- Cô nương nói không sai, tệ bang quả là không đủ khả năng, chẳng những Mạnh Ðạt Tam kiếm thuật cao cường mà hòa thượng Linh Xà tự cũng chẳng dễ đối phó, vả lại...
Lắc đầu buông tiếng thở dài, lại nói tiếp :
- Mạnh Ðạt Tam đã báo tin đến Thiết Kỵ môn, chỉ e Thiết Kỵ môn cũng đã phái xuất đông đảo cao thủ đón ở giữa đường rồi. Với Thiết Kỵ thần tốc của họ, mười ngày đường bất quá chỉ hai ngày là đến... Tệ bang dù đông người cũng chẳng ích gì!
Văn Vô Cửu cười khảy :
- Vậy thì các vị hà tất phải hoài công thế này?
Vu An Bần giọng trịnh trọng :
- Dù biết không thể được, nhưng làm thì vẫn phải làm, đó là tấm lòng của toàn thể đệ tử bổn bang để đền đáp phần nào đại ân của Mạnh Xuân Từ đại hiệp...
Chương Ðài Phụng trầm ngâm :
- Tiểu nữ biết rồi.
Vu An Bần đảo quanh mắt mấy lượt, đoạn vòng tay thi lễ nói :
- Tiểu lão đã bẩm báo xong, hiện đang vai mang trọng trách, xin cáo từ nhị vị cô nương!
Chương Ðài Phụng gật đầu :
- Vu trưởng lão đang có nhiệm vụ khẩn cấp, chúng tiểu nữ không dám giữ...
Quay sang Từ Viễn cao giọng nói tiếp :
- Hãy mau chọn lấy một con tuấn mã cho Vu trưởng lão thay chân!
Vu An Bần vội cảm tạ, đoạn cùng Từ Viễn đi ra.
Chương Ðài Phụng chầm chậm đi vài bước, quay sang Văn Vô Cửu nói :
- Chúng ta phải làm sao đây?
Văn Vô Cửu cưòi điêu :
- Cơ hội hiếm có, thời cơ này thật là có lợi cho chúng ta!
Ðoạn thầm thì nói với Chương Ðài Phụng một hồi lâu.
Chương Ðài Phụng như vừa mừng vừa lo, lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu.
Văn Vô Cửu cao giọng hơn nói :
- Ðó là ý kiến của tiểu muội, Chương cô nương thấy sao?
Chương Ðài Phụng cười :
- Kế thì rất hay, nhưng hơi độc ác!
Văn Vô Cửu cười khảy :
- Nếu tiểu muội không nói ra thì Chương cô nương cũng chỉ có mỗi biện pháp ấy thôi...
Ánh mắt gay gắt nhìn thẳng vào mặt Chương Ðài Phụng, nói tiếp :
- Cô nương cũng đâu phải là người có lòng từ thiện!
Chương Ðài Phụng lắc đầu cười :
- Ðược, theo ý của Văn cô nương!
Văn Vô Cửu hài lòng :
- Ðã quyết định rồi là phải nhanh chóng tiến hành!
Chương Ðài Phụng gật đầu :
- Tất nhiên...
Ngay khi ấy Từ Viễn đi vào, hướng về Chương Ðài Phụng thi lễ nói :
- Bẩm tiểu thư, lão nô đã đưa Vu trưởng lão đi khỏi rồi!
Chương Ðài Phụng gật đầu :
- Ngựa hiện thời còn được bao nhiêu?
Từ Viễn ngẫm nghĩ chốc lát :
- Thưa còn chín con.
- Hãy mau chuẩn bị năm con, chúng ta tức khắc lên đường.
Từ Viễn kinh ngạc, nhưng vẫn đáp ngay :
- Lão nô tuân mạng!
Quay người phóng bước đi ra.
Chương Ðài Phụng chậm rãi đi đến trước mặt Quân Lộ Dao, cười nói :
- Có bằng lòng theo ta đi một chuyến không?
Quân Lộ Dao trân trối nhìn nàng một hồi, đoạn mới nói :
- Chương cô nương thật khiến lão phu hết sức thất vọng!
Chương Ðài Phụng cười ngọt ngào :
- Ta biết rất rõ ý nghĩ và cảm giác của lão, nhưng lão cần phải nghe theo ta, đúng không nào?
Quân Lộ Dao thở dài :
- Thú thật, lão phu có lúc cũng hoang mang, cô nương không hề thực hiện lời hứa!
Chương Ðài Phụng khúc khích cười nói :
- Ít ra chúng ta thường gần gũi bên nhau cũng còn hơn lão ở Trường Hận Phong. Hơn nữa, thế sự biến đổi khôn lường, không ai biết chắc ngày mai việc gì sẽ xảy ra, vả lại chúng ta chẳng đang tiến hành theo đúng kế hoạch đó sao?
Quân Lộ Dao chau mày :
- Tên tiểu tử Mạnh Niệm Từ đã làm cho lão phu đau lòng, lão phu chẳng có chút hứng thú về việc giải cứu hắn!
Chương Ðài Phụng cười :
- Nhưng lão bắt buộc phải có hứng thú, vì ta quyết phải cứu y bằng được!
Quân Lộ Dao sẵn giọng :
- Cho nên lão phu hết sức thất vọng về cô nương!
Chương Ðài Phụng cười khanh khách nói to :
- Lão khỏi phải thất vọng, cho lão hay, Mạnh Niệm Từ đã có vợ rồi!
Quân Lộ Dao kinh ngạc :
- Thật ư?
Chương Ðài Phụng cười :
- Thật hay không rồi đây lão sẽ rõ, ta đâu dại gì làm vợ bé của y! Hơn nữa, phen này chúng ta không chỉ là giải cứu Mạnh Niệm Từ, mà còn là vì báo thù họ đã phá hủy cơ nghiệp của lão!
Quân Lộ Dao vẫn thở dài :
- Thôi được, lão phu nói không lại, mọi sự đều nghe theo cô nương vậy!
Chương Ðài Phụng cười ngạo nghễ, quay sang Kim Ngân nhị yến nói :
- Nơi đây tuy chỉ là chút cơ nghiệp xoàng xỉnh, nhưng cũng phải lo việc phòng giữ, hai ngươi hãy cùng bộ hạ cẩn thận canh phòng, không được khinh xuất rời khỏi.
Kim Ngân nhị yến đồng thanh :
- Tiểu thư không cho chúng nô tỳ theo sao?
Chương Ðài Phụng nghiêm nghị :
- Trách nhiệm canh phòng nơi đây cũng đâu phải nhỏ, nơi đây chính là Phiêu Hương sơn trang thứ nhì!
Kim Ngân nhị yến lúng búng :
- Vâng, tiểu tỳ hiểu!
Chương Ðài Phụng khẽ gật đầu :
- Tuy là nơi đây có loài rết đuôi đỏ giữ núi, nhưng cũng không được chểnh mãng khinh xuất, hằng ngày phải thường xuyên tuần tra, đôn đốc thuộc hạ cẩn thận canh phòng...
Kim Yến thoáng chau mày, ngẫm nghĩ lại nói :
- Nếu vạn nhất có người tấn công, tiểu tỳ...
Chương Ðài Phụng cười :
- Hai ngươi đã theo ta từ thuở bé, hẳn phải biết cách ứng phó thế nào rồi... Ta có thể giao toàn quyền cho hai ngươi, Kim Yến cầm đầu, Ngân Yến phó, mọi sự tùy cơ ứng biến, dẫu có bề gì thì ta cũng chẳng trách các ngươi!
Kim Ngân nhị yến cúi đầu đáp :
- Tiểu tỳ tuân mạng!
Những nghe tiếng ngựa hí vang bên ngoài, Từ Viễn đã dắt năm con tuấn mã đến.
Chương Ðài Phụng quay nhìn Văn Vô Cửu cười nói :
- Chúng ta đi nào!
Văn Vô Cửu gật đầu nhoẻn cười, sải bước đi ra.
Chương Ðài Phụng cất tiếng gọi :
- Quân Lộ Dao, Tây Môn Long, nhị vị cũng xin khởi hành đi thôi!
Hai người nghe Chương Ðài Phụng gọi thẳng họ tên, như thoáng chưng hửng, song chẳng chút chần chừ, cùng đưa mắt nhìn nhau cười, cũng sải bước đi ra.
Kim Ngân nhị yến đưa tiển đến ngoài sảnh, toan nói lại thôi.
Chương Ðài Phụng chững bước thoáng lưỡng lự, sau cùng thò tay vào lòng lấy ra một con phụng hoàng nhỏ xinh làm bằng nhung xanh rất tinh xảo, trao ra nói :
- Hãy cất lấy, vậy là hai ngươi có thể thay ta ban lệnh rồi!
Kim Ngân nhị yến sửng sốt kêu lên :
- Thanh Phụng lệnh!
Hai người không đón lấy, bỗng cùng quỳ sụp xuống đất.
Chương Ðài Phụng cưòi dịu dàng :
- Hai ngươi là tâm phúc của ta, Thanh Phụng lệnh giao cho hai ngươi là ta yên tâm hơn hết, đồng thời hai ngươi cũng hiểu ta xem trọng nơi đây đến dường nào, hai ngươi càng phải thận trọng phòng giữ!
Kim Ngân nhị yến khích động :
- Tiẻu thư đã xem trọng nô tỳ thế này, dẫu tan xương nát thịt chúng nô tỳ cũng khó đền đáp muôn một!
Chương Ðài Phụng tươi cười :
- Hãy cất lấy đi!
Kim Yến đi bằng đầu gối tiến lên một bước, hai tay run run đón lấy, trịnh trọng nâng ngang ngực.
Chương Ðài Phụng chầm chậm đảo mắt nhìn, thấy Từ Viễn đã dắt ngựa đứng cạnh chờ đợi, bèn bước ngồi lên yên, cho ngựa thong thả bước đi.
Thế là, năm con tuấn mã đã cõng trên lưng Chương Ðài Phụng, Văn Vô Cửu, Quân Lộ Dao, Tây Môn Long và Từ Viễn xuống núi, tiếng vó lộp độp xa dần...