Nhưng là thật thoải mái… Ánh mắt Ninh Trung Tắc dần dại đi.
Nhạc Bất Quần và Phí Bân tranh luận cả nửa buổi, cuối cùng quyết định hai người cùng giơ cà sa ra, cùng để cho đối phương chép. Nhưng như vậy lại xuất hiện một vấn đề, hai người vừa chép là điên cuồng hạ bút như những ông bán văn mạng, chỉ mong chính mình chép thật nhanh cho xong rồi thu lại nửa cà sa của mình.
Đỗ Dự khó nhịn cười lớn trong lòng nên đành xoa nắn thật mạnh Ninh nữ hiệp trong lòng, sờ đến hiệp nữ nhân thê thẹn muốn chết, hận không được một kiếm đâm chết hắn.
Nhạc Bất Quần chép đến nửa phát hiện Phí Bân chép nhanh hơn, đã xong sáu phần nên vội thu lại cà sa.
Phí Bân phẫn nộ quát: "Nhạc huynh có ý gì vậy?"
Nhạc Bất Quần cười nói: "Ta vừa bị thương, tốc độ không nhanh bằng ngươi. Không bằng như này đi, chúng ta tự chép lại cà sa trong tay mình, sau đó giao cho đối phương luyện?"
Phí Bân gật đầu. Hai người tiếp tục chép.
Đỗ dự thì ôm lấy hiệp nữ Ninh Trung Tắc lúc này đã nhãn thần tê dại, mê ly, sờ soạng khắp toàn thân nàng, làm hiệp nữ hơi thở hổn hển, hối hận chồng chất. Biết rõ tiểu tặc này không yên lòng, sao còn để hắn theo sau chứ?
Lát sau, Nhạc Bất Quần và Phí Bân cùng lúc chép xong, đồng thời ném cho nhau.
Nhạc Bất Quần ha ha khẽ cười, hắn sao chép cho Phí Bân kiếm phổ thật chứ, đó là bản giả Đỗ Dự lừa hắn tự cung. Nghĩ đến bản thân gặp nạn nên cũng muốn kéo theo một tên xuống nước.
Nào ngờ thứ Phí Bân chép cho hắn là tam tự kinh trẻ con vẫn hay ngâm nga, Nhạc Bất Quần tức giận quát: "Ngươi đùa ta sao?"
Phí Bân nhìn kiếm phổ trong tay, cười lạnh nói: "Ngươi bị tiểu tử kia lừa, luyện thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, ai biết kiếm phổ ngươi chép là thật hay giả chứ?"
Nhạc Bất Quần không khỏi cứng họng. Hai người mỗi người đều có tâm tư, có thể nhất trí mới là lạ.
Nhưng lúc này, từ xa truyền đến thanh âm khóc lóc của Nhạc Linh San: "Mụ mụ, người ở đâu?"
Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc đồng thời biến sắc!
Nhạc Linh San này xuất hiện lúc quan trọng nhất!
Phí Bân ha ha cười lớn nhào hướng Nhạc Linh San!
Nhạc Linh San tuy có công phu nhất định nhưng bảo kiếm bị Ninh Trung Tắc lấy đi, nữ hài này bình thường chỉ luyện kiếm, lơ là quyền cước. Đại tung dương thủ Phí Bân gần như chỉ ra hai chiêu là đã bắt sống được nàng!
Ninh Trung Tắc thấy thế thân thể sợ run, tình dục trong lòng lập tức tan biến, nếu như không phải bị Đỗ Dự ôm thì nàng đã sớm lao ra cứu ái nữ rồi.
Nhạc Bất Quần cũng nhào tới nhưng muộn một khắc.
"Hay lắm!" Phí Bân hắc hắc khẽ cười, bóp chặt cổ Nhạc Linh San, nhìn hướng Nhạc Bất Quần: "Nghe nói ngươi chỉ có một nữ nhi? Sao đây, vì lệnh ái bỏ kiếm phổ xuống, để ta mang đi!"
Nhạc Bất Quần nhìn Nhạc Linh San, ánh mắt ôn hòa nói: "San nhi, đừng sợ, cha sẽ cứu con."
Nhạc Linh San hai mắt đẫm lệ nói: "Cha, San nhi biết mà."
Phí Bân đắc ý nói: "Nếu đã như vậy, mời Nhạc chưởng môn buông xuống kiếm phổ."
Nhạc Bất Quần lớn giọng nói: "Phí Bân, ngươi tốt xấu cũng là cao thủ danh môn chính phái, sao lại dùng thủ đoạn hạ lưu uy hiếp trẻ nhỏ! Ông trời có mắt, sẽ không để ngươi hoành hành lâu đâu."
Phí Bân sắc mặt khẽ biến.
Nhạc Bất Quần chậm rãi đi tới hướng hắn, cà sa trong tay từ từ đưa qua.
Phí Bân hắc hắc khẽ cười.
Ninh Trung Tắc thấy trượng phu chịu bỏ kiếm phổ đổi lấy tính mạng nữ nhi, coi như là biết ghìm cương trước vực, tâm tình cũng được an ủi ít nhiều.
Nhạc Bất Quần đi tới trước mặt Phí Bân, đưa cà sa qua…
Phí Bân vươn tay đón lấy. Nào ngờ, thứ đưa đến cho hắn lại là một kiếm đâm từ dưới cà sa của Nhạc Bất Quần! Một kiếm này đã dùng bí kỹ cao tầng nhất của Tử Hà thần công, ẩn ẩn mang theo tiếng sấm đánh mà lại được che dưới cà sa nên càng thêm khó tránh!
Phí Bân dù cho mưu trí nhưng hắn cho rằng có Nhạc Linh San trong tay, Nhạc Bất Quần sao có thể ngồi nhìn ái nữ bị giết chứ, lại thấy Nhạc Bất Quần ngoan ngoãn nghe lời nên không chút đề phòng. Lúc này lực chú ý của hắn toàn bộ để trên tịch tà kiếm phổ sắp đến tay nên nào ngờ Nhạc Bất Quần ra chiêu.
Ninh Trung Tắc nắm chặt lấy tay Đỗ Dự, đầu ngón tay trắng bạch lại!
Nàng là đại cao thủ kiếm pháp, sao không nhìn thấy điểm đến đầu tiên của kiếm này là bụng nữ nhi chứ!
Nhạc Linh San vẫn không chút hay biết nói: "Cha, San nhi sợ, mụ mụ không biết đi đâu…"
Phốc một tiếng, trường kiếm xuyên qua phần bụng Nhạc Linh San, đâm xuyên thân thể Phí Bân!
Gương mặt Nhạc Linh San bỗng sừng sờ! Trên mặt Phí Bân cũng là khó tin, hắn chỉ kịp quát giận một tiếng rồi ngã trên đất, bọt máu phun ra. Nhạc Linh San cũng sắc mặt trắng bệch, co quắp ngã trên đất.
Nhạc Bất Quần hồn nhiên không chút để ý đến thương thế ái nữ, cầm lấy cà sa nhuốm máu, liều mạng ngửa lên trời cười. Tiếng cười kia như là thiên địa đã nắm trong tay vậy!
Phí Bân giãy dụa nói: "Nhạc huynh, bỏ qua cho ta. Ta không cần kiếm phổ nữa…"
Nhạc Bất Quần lành lạnh đi qua, một kiếm đâm thủng lồng ngực Phí Bân. Cao thủ phái Tung Sơn này cuối cùng chết vì tranh đoạt kiếm phổ.
Hắn xoay người lại, nhìn vào Nhạc Linh San vì đau mà co quắp người lại than thở nói: "San nhi, con vì tìm ta nên bị Phí Bân phát rồ mất trí chém chết. Ta Nhạc Bất Quần mất đi hài tử, từ đây cơ khổ, dù cho tính cách có chút quái dị thì võ lâm cũng hiểu cho. Đợi khi cha thần công đại thành, lên làm võ lâm minh chủ thì sẽ lập bia cho con. Không có con thì cha không có hôm nay a!"
Nói dứt lời, không ngờ trường kiếm trong tay đâm thẳng vào ngực Nhạc Linh San.
Ninh Trung Tắc lúc này đã bất chấp tất cả, đột nhiên đứng lên, tay cầm Bích Thủy kiếm xông hướng Nhạc Bất Quần!
"Lão tặc, hổ dữ không ăn thịt con! Ta liều mạng với ngươi!" Ninh Trung Tắc điên cuồng xông đến, bổ kiếm hướng Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần bỗng kinh hãi, tưởng muốn thu lại kiếm phổ nhưng bị một kiếm của Ninh Trung Tắc chặt lên bả vai, máu tươi văng tung tóe.
Hắn quay đầu lại nhìn hướng Ninh Trung Tắc, vội vã giải thích: "Phu nhân trên người ta có linh dược, có thể chữa thương cho San nhi. Loại sài lang như Phí Bân, dù ta có cho hắn kiếm phổ thì hắn cũng không bỏ qua cho San nhi… Ngươi!"
Đỗ Dự đột nhiên nhìn thấy sau người Ninh Trung Tắc còn có Đỗ Dự! Hắn đồng thời nhìn đến trang phục trên người Ninh Trung Tắc.
"Ngươi… Các ngươi…" Da mặt Nhạc Bất Quần dần đỏ thẫm.
Sắc mặt Ninh Trung Tắc cũng đỏ lên, kiếm kia cũng không chém được nữa, dù sao trong lòng nàng cũng cảm thấy bản thân có lỗi với Nhạc Bất Quần. Nếu không phải Nhạc Bất Quần xuống tay giết nữ nhi thì dù thế nào nàng cũng không ra tay với Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần tức giận nói: "Ngươi xem chính mình mặc thứ gì! Dâm phụ, vô sỉ, đêm qua ngươi đã làm gì cùng tiểu tặc này?"
Hắn càng nói càng kích động, một kiếm đâm hướng Ninh Trung Tắc!
Ninh Trung Tắc bỗng cảm thấy thiên hạ rộng lớn nhưng còn sống buồn tẻ vô vị, dứt khoát nhắm mắt mặc cho Nhạc Bất Quần chém giết. Nhưng vào lúc then chốt, Đỗ Dự vội lướt qua ôm chặt lấy Ninh Trung Tắc, tránh khỏi một đòn phải chết của Nhạc Bất Quần.
Ninh Trung Tắc khóc nói: "Để ta chết đi!"
Đỗ Dự gầm lên: "Nhạc Linh San còn chưa chết! Trên người ta có thiên hương đoạn tục cao có thể cứu nàng ta! Nếu như ngươi chết, Nhạc Bất Quần vì giết người diệt khẩu, người chết tiếp theo chính là Nhạc Linh San đấy!"
Ninh Trung Tắc đột nhiên tỉnh táo lại. Nếu chỉ vì nàng, nàng có thể mặc cho Nhạc Bất Quần chém giết nhưng vì San nhi, nàng không thể để mặc Nhạc Bất Quần giết nữ nhi được!
Ninh Trung Tắc khẽ ưm một tiếng, nắm chặt cổ Đỗ Dự hất ra xa: "Mau cho San nhi dùng dược!"
Ninh Trung Tắc lạnh như băng sương, Bích Thủy kiếm trong tay đánh ra vô số hoa kiếm đón đỡ.
Nàng và Nhạc Bất Quần đã làm sư huynh muội và phu thê hai mươi mấy năm, giữa hai người có vô số lần luyện kiếm, phu thê liên thủ đôi địch nhưng chỉ có hôm nay, vì nữ nhi, sinh tử tương đấu!
Nhạc Bất Quần đã điên cuồng, dùng trường kiếm của Ninh Trung Tắc liên tục đánh ra kiếm pháp.
Đôi bên đều là chính thống Hoa Sơn, lấy khí ngự kiếm, dưới sinh tử tương đấu cũng vẽ lên khung cảnh kinh tâm động phách.
Nhưng là Đỗ Dự vẫn nhìn ra manh mối. Công lực lúc này của Ninh Trung Tắc trên Nhạc Bất Quần. Dù sao thì Nhạc Bất Quần đã bị kiếm phổ giả của Đỗ Dự làm mất lượng lớn công lực nhưng Ninh Trung Tắc mềm lòng nương tay, mỗi khi đến sát chiêu, điểm đến yếu hại trên người Nhạc Bất Quần thì đều ngưng không tiến.
Nhạc Bất Quần cũng nhìn ra điểm này nên hoàn toàn vứt bỏ phòng ngực, toàn lực tấn công! Hắn bởi vì tự cung luyện kiếm, giết hại Định Dật sư thái nên tiếng xấu vang xa! Hôm nay vì cướp kiếm phổ, hắn tự tay giết Nhạc Linh San, ác danh sâu đậm. Hắn còn vừa thấy thê tử của mình mặc những bọc bụng dâm đãng kia, cùng với tiểu tặc cùng lúc chạy ra. Đủ loại điên cuồng đã triệt để phá hoại tia lý trí cuối cùng của vị chưởng môn Hoa Sơn này!
Trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm, giết chết Ninh Trung Tắc, giết chết tiểu tặc, giết chết Nhạc Linh San nhìn thấy tất cả sau đó luyện kiếm thành đệ nhất thiên hạ, nhất thống giang hồ. Để lại thanh danh muôn đời như Viễn Đồ Công kia.
Ninh Trung Tắc và Nhạc Bất Quần ác đấu hồi lâu, liên tục thương nặng ngực, eo, Nhạc Bất Quần thậm chí còn ti bỉ đến mức chém đứt quần lót chữ t của nàng, làm Ninh Trung Tắc vừa thẹn vừa giận che kín hạ thể!
Đỗ Dự vội vàng thoa thiên hương đoạn tục cao cho Nhạc Linh San, sau đó kiên nghị về đến bên người Ninh Trung Tắc! Hắn muốn cùng nàng ngăn lại Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần mắt thấy đã thương nặng Ninh Trung Tắc sắp giết được nàng thì Đỗ Dự vọt tới, cuồng tiếu nói: "Để ngươi thấy rõ tên gian phu này chết như nào!"
Hắn một kiếm đâm hướng Đỗ Dự.
Đỗ Dự hắc hắc khẽ cười, thi triển vạn lý độc hành, đồng thời tay khẽ vung niêm hoa phi diệp, một đống ngân châm bay hướng Nhạc Bất Quần.
Đối phó với Ninh Trung Tắc tuyệt mỹ nhân thê thì sử dụng cửu tiêu vân ngoại hoàn, đối phó với Nhạc Bất Quần thì đương nhiên là độc dược!
Nhạc Bất Quần vừa nói vừa múa bội kiếm, tính thử ngăn lại độc châm nhưng là Đỗ Dự vô cùng giảo hoạt, độc châm từng đợt đưa ra, hắn đã có kinh nghiệm đối phó Ninh Trung Tắc nên lúc này đã dần có chiến pháp.
Đó chính là dùng tốc độ chiến thắng! Khúc Dương từng dạy hắn, thiên hạ võ công, duy tốc bất phá, chỉ cần hắn có thể phát huy tốt 28 điểm tốc độ di chuyển, vậy không có phòng ngự không thể công phá!
Càng không nên quên, Đỗ Dự tối qua điên cuồng song tu cùng Ninh Trung Tắc, thu được 2 điểm nội công vô cùng quý báu! Nội lực của hắn lúc này đã lên đến 30 điểm!
Đỗ Dự rót nội lực vào hai chân, tốc độ nháy mắt lên đến đỉnh điểm, một điểm nội lực có thể đổi lấy một điểm tốc độ di chuyển, đương nhiên chỉ duy trì trong vài giây ngắn ngủi. Một khi nội lực hao sạch, tốc độ khôi phục rất chậm, có thể nói là hàng dùng một lần trong chiến đấu. Hắn còn phải dùng điểm nội lực để đánh ngân châm, phá phòng ngự Nhạc Bất Quần nữa.
"Hắc huyết ngân châm?" Nhạc Bất Quần kinh ngạc nói, hắn đương nhiên biết đây là tuyệt kỹ thành danh của trưởng lão ma giáo Khúc Dương.
"Hóa ra ngươi sớm cấu kết với Khúc Dương, thật là một ngày tha địch, nuôi ẩn hoạn suốt đời. Khi mới gặp trên Hoa Sơn, đáng nhẽ ta phải giết ngươi mới đúng!" Nhạc Bất Quần cắn răng nghiến lợi nói.
Đỗ Dự thi triển vạn lý độc hành, dùng 5 điểm nội lực vào đó, giúp tốc độ di chuyển của hắn đột nhiên lên đến 33 điểm. Hắn đang thử xem tốc độ nhanh nhất của Nhạc Bất Quần là bao nhiêu.
Nhạc Bất Quần đuổi giết đến, tốc độ vẫn hơi nhanh hơn Đỗ Dự. Đỗ Dự thầm than trong lòng, đây là Nhạc Bất Quần công lực giảm mạnh. Nếu không phải hắn quỷ mê tâm hồn, luyện kiếm phổ giả thì giờ giết mình dễ như trở bàn tay!
Đỗ Dự vội thêm nội lực vào, lên đến 10 điểm mới khó khăn tách khỏi Nhạc Bất Quần. Nhạc Bất Quần cũng là trong lòng nôn nóng, tiểu tặc này không ngừng phi ra hắc huyết ngân châm, dù cho độc tố không mạnh như trong truyền thuyết nhưng vẫn tê ngứa vô cùng, máu dần chuyển đen.
Đỗ Dự cũng ngầm tính toán, từng chuỗi tin tức lướt qua đầu hắn. Độc tố của hắn có độ ưu tiên 20 điểm, xem ra Nhạc Bất Quần không giải được. Mỗi cây ngân châm kéo dài 10 giây, mỗi giây tạo được 1 điểm thương tổn, nhiều nhất 3 châm cùng lúc, như vậy phải đảm bảo trên người Nhạc Bất Quần lúc nào cũng có ba ngân châm cùng phát huy tác dụng. Mỗi ngân châm tạo thành 11 điểm thương tổn (1 điểm phá phòng + 10 điểm độc tố).Tám mươi mốt ngân châm của mình nhiều nhất đánh trúng Nhạc Bất Quần 20 cây, còn lại đều bị hắn dùng kiếm gạt ra, như vậy nhiều nhất có thể tạo thành 220 điểm thương tổn.
Nhạc Bất Quần và Phí Bân đánh một ngày một đêm, nhiều chỗ bị thương, lại cùng Ninh Trung Tắc liều chết liều sống, điểm sinh mạng hẳn còn một nửa. Không biết có thể đánh chết Nhạc Bất Quần không?
Nhạc Bất Quần truy kích không được, điểm sinh mạng lại vững vàng giảm xuống nên nôn nóng không thôi, Ninh Trung Tắc nhìn thấy vậy khẽ lắc đầu. Nhạc Bất Quần này càng sống càng ngu, tiểu tặc kia tốc độ nhanh, rõ ràng nhanh hơn hắn, cứ đuổi giết như vậy thì chỉ tốn công làm thằng hề mà thôi.
Sau khi một cỗ nội lực dùng hết, Đỗ Dự vừa phi châm vừa quan sát. Cho đến khi Nhạc Bất Quần đến gần người, hắn mới lại rót vào nội lực chạy ra. Cứ thế đuổi đánh, sinh mạng Nhạc Bất Quần dần bị tiêu hao còn không nhiều.
Nhưng vào lúc này, Nhạc Linh San a một tiếng, đau đớn giãy dụa giậy. Đỗ Dự không khỏi cười khổ.
Quả nhiên Ninh Trung Tắc quan tâm nên loạn, xông hướng Nhạc Linh San. Nhạc Bất Quần hung dữ cười, dùng ra kiếm pháp, một kiếm xuyên thủng phần bụng Ninh Trung Tắc!
Ninh Trung Tắc nhìn chằm chằm vào Nhạc Bất Quần, cuối cùng rơi nước mắt ngã xuống.
Nhạc Bất Quần điên cuồng cười một tiếng, rút kiếm định chém giết!
Trong mắt Đỗ Dự lóe lên tia độc ác! Hoa Sơn ngọc nữ Ninh Trung Tắc này là nữ nhân của ông rồi! Hắn khởi động vạn lý độc hành, rót vào toàn bộ nội lực còn lại, đại đao trong tay đánh ra từng tiếng quỷ khóc sói tru, cuồng phong đao phạp ập mặt Nhạc Bất Quần mà đến!
Đầu ác lang trước ngực hắn hai mắt sáng rực như muốn thôn phệ người khác!
Tròng mắt Nhạc Bất Quần lóe lên tia hung ác, hắn dùng Nhạc Linh San dụ Ninh Trung Tắc tới, lại dùng Ninh Trung Tắc dụ tiểu tặc gian phu kia! Một kiếm đâm ra muốn giết chết Đỗ Dự!
Ai ngờ, Đỗ Dự vào thời khắc then chốt, không ngờ đặt nửa tịch tà kiếm phổ Nhạc Bất Quần làm rơi trong lúc đánh với Ninh Trung Tắc ở trước ngực.
Nếu Nhạc Bất Quần cố ý muốn giết hắn thì riêng kiếm khí tung hoành cũng đủ để xé nát tấm cà sa cũ nát này rồi!
Nhạc Bất Quần vội vàng thu kiếm! Hắn đối với con gái bị kề kiếm cũng không thu kiếm, đối với thê tử bị thương cũng không thu kiếm nhưng liên quan đến kiếm phổ thì lại thu kiếm!
Đỗ Dự điên cuồng một đao hung ác chém ngang!
Nơi ngực Nhạc Bất Quần lập tức xuất hiện một vết chém sâu thấy xương!
Điểm sinh mạng của hắn gần xuống đến cực hạn.
Nhạc Bất Quần quỳ ngã xuống đất.
Đột nhiên hắn tru lên như sói. Trong tay hắn không ngờ cầm chặt một nửa tịch tà kiếm phổ. Đó là khi Đỗ Dự đánh thương hắn, hắn cũng nhân cơ hội cướp lấy kiếm phổ.
Nhạc Bất Quần thù hận vô cùng nhìn vào nữ nhi trọng thương, thê tử gần chết còn có Đỗ Dự đứng một bên, ha ha cười: "Chờ ta luyện thành kiếm phổ sẽ về tính chuyện với các ngươi."
Hắn vội vã rời đi.
Đỗ Dự chán nản ngã xuống đất. Ở nơi ngực hắn còn cắm bội kiếm của Nhạc Bất Quần! Nếu không phải có cơ chế bảo vệ gần chết của không gian thì hắn đã chết rồi.
Nhạc Linh San nhìn thấy Ninh Trung Tắc bị Nhạc Bất Quần chém giết nên sợ hãi ngất tiếp.
Đỗ Dự giãy dụa đứng dậy, nếu không xử lý thương thế cho Ninh Trung Tắc thì nàng hương tiêu ngọc vẫn mất. Hắn vội ôm lấy Ninh Trung Tắc, vác theo Nhạc Linh San đi vào sơn động trong rừng trúc. Vì đề phòng Nhạc Bất Quần đuổi giết, hắn còn dùng đá lớn đóng lại cửa động nữa. Thật ra Đỗ Dự quá lo lắng rồi, Nhạc Bất Quần lúc này tiếng xấu vang xa, người người chê cười. Hắn lại xa luân chiến cùng Phí Bân, Ninh Trung Tắc và Đỗ Dự, cũng đã sớm kiệt sức, nếu không sao bỏ qua cho ba người chứ?
Đỗ Dự ôm lấy Nhạc Linh San, mở ra y sam, quan sát vết thương của nàng, quả nhiên thiên hương đoạn tục cao có hiệu quả với ngoại thương. Hiện tại Nhạc Linh San chỉ là bị sợ hãi quá độ nên ngất đi mà thôi, đáng lo là Ninh Trung Tắc đang bị thương nặng gần chết. Nhưng là trên người Đỗ Dự không có dược vật gì, Nghi Lâm chỉ cho hắn chút dược vật. Chính hắn còn không nỡ dùng thì lúc trước đã dùng hết cho Nhạc Linh San.
Ninh Trung Tắc mở mắt đẹp nhìn con gái, thấy vết thương nơi bụng nàng đã kết vảy nên ánh mắt đầy cảm kích chuyển hướng Đỗ Dự. Dù sao thì nữ nhi cũng đã được cứu. Nàng đầy quyến luyến nhìn Nhạc Linh San nhưng là mí mắt càng lúc càng nặng, càng thêm buồn ngủ.
Đỗ Dự biết, nếu để mặc vị nữ hiệp xinh đẹp này nhắm mắt lại thì chỉ sợ… không mở ra được nữa. Hắn đột nhiên nhớ đến Hoa Sơn ngọc nữ kia đã từng nói, tư thế quy đằng có thể khiến người tiến vào trạng thái quy tức, giảm thiểu xuất huyết, là tuyệt kỹ bảo mạng. Nếu như đã không có dược vật, sao không lấy ngựa chết làm ngựa sống, thí nghiệm với Ninh nữ hiệp một phen.
Hắn nhảy đến bên người Ninh Trung Tắc, khẽ nói nhỏ bên tai nàng. Ninh Trung Tắc vốn định buông tha bản thân nhưng nghe Đỗ Dự định làm bừa thì đầu lắc như trống bỏi.
Đỗ Dự lại không chút để ý, hắn không nỡ nhìn nàng chết nên dứt khoát ôm lấy Ninh Trung Tắc, đi vào sâu trong sơn động, đặt lên đài đá.
Nội y trên người Ninh Trung Tắc đã bị Nhạc Bất Quần chém vụn nên rất thuận tiện. Ninh Trung Tắc hung hăng trừng tiểu tặc trước mặt, chính mình sắp chết rồi hắn còn si quấn. Nhưng nhìn đến Nhạc Linh San, ánh mắt thiếu phụ lại nhu hòa lại, dù sao một lần hai lần cũng không có gì khác biệt. Hắn đã cứu San nhi, để mặc hắn làm loạn đi.
Ai ngờ, Đỗ Dự và Ninh Trung Tắc vừa tiến vào tư thế quy đằng, vết thương kia lập tức chầm chậm giảm xuất huyết. Ninh Trung Tắc mệt nhọc vô cùng, mơ mơ màng muốn muốn ngủ nhưng Đỗ Dự sợ nàng hương tiêu ngọc vẫn nên hết lưỡi hôn đến tốc độ tăng nhanh. Ninh Trung Tắc vừa thẹn vừa tức, nữ nhi Nhạc Linh San còn ở bên, chính mình lại làm chuyện cẩu thả cùng một tiểu tặc mới thấy.
Đỗ Dự thấy vết thương của Ninh Trung Tắc dần giảm huyết, thần trí cũng không còn mơ màng nên ha ha khẽ cười, toàn lực tấn công…
Trong sơn động, tiếng thở dốc, trách mắng, rên rỉ cho đến nỉ non cao vút của nữ hiệp vang lên.
Ninh Trung Tắc mang theo chút van xin nói: "Ta xin ngươi, dẫn ta ra ngoài đi, đừng để San nhi nhìn thấy, nếu không ta không mặt mũi nào sống nữa."
Đỗ Dự thừa cơ sư tử há miệng rộng: "Nếu như thế thì phải luyện một lần đủ chín thế của Hiên Viên thái bổ pháp."
Ninh Trung Tắc bị hắn làm tức không nhẹ, đùi kẹp chặt eo hắn hung hăng nói: "Ngươi còn dám nâng giá? Có tin ta một chưởng vỗ chết ngươi không?"
Nhưng trong lòng nàng lại thầm kỳ quái, chẳng lẽ đêm qua ta và hắn chung một giấc mơ?
Đỗ Dự lập tức gật đầu cúi người, nâng lên thân thể lung linh của nàng ra ngoài. Bên ngoài rừng trúc âm u, chim hót vắng lặng, Đỗ Dự ôm lấy Ninh Trung Tắc đến bên đá lớn trên suối, lần nữa bắt đầu nỗ lực luyện công cùng nữ hiệp đang thẹn tức đan xen.
Ninh Trung Tắc chỉ cảm thấy theo tinh khí tiểu tặc rót vào, sinh cơ dần mất của mình bắt đầu khôi phục. Dù cho khôi phục chậm đến gần như không thấy nhưng nàng là người luyện khí, thái âm bổ dương, dĩ dương tư âm chưa phải chưa từng nghe thấy.
"Tiểu tử này học ở đâu lắm thứ xấu xa như này?" Ninh Trung Tắc không động đậy được, bị ôm bên dòng suối, từng đợt từng đợt lên chín tầng mây. Mỹ nhân kiều diễm thẹn giận đỏ mặt, thật vô cùng động lòng.
Một đợt luyện công này Đỗ Dự chỉ sợ Ninh Trung Tắc ngủ mê không tỉnh nữa nên liên tục quấn lấy luyện công. Ninh Trung Tắc vô lực phản kháng chỉ có thể trằn trọc dưới thân, kiều ngâm hầu hạ, một đợt rồi một đợt, phảng phất vô cùng vô tận. Tiểu tặc và nữ hiệp hương diễm vô cùng bên suối nước, luyện công bên suối nước, men theo khung cảnh rừng trúc suối trong, thật giống như tiến vào giống mộng cùng vị Hoa Sơn tiên nữ vậy.
Ninh Trung Tắc xấu hổ không thôi nhưng không thể ngăn lại thanh niên tiểu tặc, nhân thê dè dặt và nữ hiệp nhục nhã làm nàng chỉ đành chôn mặt vào trong lồng ngực nam tử. Thể chất mỹ nhân nhận chủ thêm và dược lực cửu tiêu vân ngoại hoàn làm nàng ý loạn tình mê, hai mắt mông lung, thân thể nóng đến không thể kháng cự, cuối cùng dần chủ động…
Ngày đêm thay đổi, đấu chuyển tinh di. Buổi sáng hôm sau, Đỗ Dự chầm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt ra là thầm hô không ổn. Hôm qua chính mình bị thương quá nặng, đêm qua không cẩn thận ngủ mất, không biết Ninh Trung Tắc đại mỹ nhân ra sao rồi? Hắn vừa cúi xuống nhìn thì thấy Ninh Trung Tắc bình yên nằm cuộn tròn bên lồng ngực hắn, hơi thở đã bình ổn, rõ ràng đã thoát khỏi tay tử thần.
Nhưng là Đỗ Dự rất nhanh đã phát hiện, bất kể làm như nào, mỹ nhân này y như ngủ say vậy, nhất quyết không chịu mở mắt. Hắn cười thầm lớn tiếng nói: "Mặt trời đã lên ba sào, chiếu đến cả mông đít rồi còn ngủ lười, như này phải phạt mới được!" Vừa nói dứt lời lập tức vỗ mạnh lên mông Ninh Trung Tắc, không chút phân bua rõ ràng lại định kịch chiến như đêm qua.
Chỉ nghe phốc một tiếng, hắn đã bị Ninh Trung Tắc thẹn quá hóa giận một cước đá bay vào suối nước.
Ninh Trung Tắc nhún người nhảy vào rừng trúc, hái xuống vô số lá trúc, nhanh tay biện thành váy che ngực, vị Hoa Sơn ngọc nữ này nháy mắt hóa thành tiên nữ rừng trúc. Xong xuôi nàng lại nhảy xuống suối nước, chân ngọc giẫm lên ngực Đỗ Dự. Vị hiệp nữ này lạnh giọng nói: "Tiểu tặc ngươi đã chiếm đủ tiện nghi rồi! Nếu không phải xem ở ngươi cứu nữ nhi ta, còn có ta…" Nữ hiệp nói đến chỗ này, thanh âm nhỏ như muỗi vo ve, rõ ràng là nhớ đến đêm qua vì cứu nàng, Đỗ Dự dùng thế quy tức như cuồng như si quấn lấy.
Nhưng là nàng rất nhanh đã đổi giọng: "Bắt đầu từ hôm nay, ta và San nhi phân rõ giới tuyến với Nhạc Bất Quần. Còn có ngươi nữa, không được đến dây dưa nếu không ta một kiếm giết ngươi!"
Đỗ Dự kêu rên giả bộ lăn lộn trong suối nước: "Quả nhiên là nữ hiệp đầy tính ý, một khi dùng xong là vứt bỏ không nhận người a."
Ninh Trung Tắc bị tên xấu xa này làm đầu đầy hắc tuyến, hừ lạnh một tiếng quay đầu rời đi.
Đỗ Dự khóe miệng khẽ cười, ngắm nhìn bóng hình tiên nữ dần đi xa.
Muốn đi sao? Thể chất mỹ nhân nhận chủ a, bảy ngày không luyện công là xuân tâm dập dờn a. Hiệp nữ sao? Hắn không sợ.
Ninh Trung Tắc đỡ lấy Nhạc Linh San đi ra sơn động, khi thấy Đỗ Dự vẫn nằm trong suối nước như là nhìn thấy đệ đệ tinh nghịch nên khẽ nở nụ cười rồi quát: "Ta đi đây.Ngươi định đi đâu?"
Đỗ Dự đứng lên nói: "Ta muốn lên Hằng Sơn cứu Nghi Lâm."
Ninh Trung Tắc khi thấy hắn nói đến Nghi Lâm thì một mặt tình thâm, không hiểu vì sao nàng lại nhớ đến Nhạc Bất Quần, nhớ đến những giây phút ngọt ngào, nắm tay bên nhau trên Hoa Sơn, lúc này ngươi xưa đã thay đổi, biến thành một kẻ điên cuồng mất rồi. Nàng không khỏi khẽ chua xót trong lòng, nước mắt dần rơi.
Đỗ Dự thấy vậy vội nhảy đến bên nàng, vừa lau nước mắt cho nàng vừa trơ mặt nói: "Nếu nàng không quên được ta thì đợi sau khi ta cứu Nghi Lâm thì sẽ quay lại tìm nàng, như vậy được chứ?"
Ninh Trung Tắc vừa tức vừa buồn cười trách móc: "Ngươi nếu dám xuất hiện thì ta sẽ giết ngươi." Nàng đỡ lấy Nhạc Linh San, thoắt cái đã mất hút.
Cùng lúc, Đỗ Dự nhận được thông báo: "Ngươi đã đẩy ngã nhân vật quan trọng, nữ chính ngầm Ninh Trung Tắc. Ngươi cứu sống Nhạc Linh San và Ninh Trung Tắc, độ hảo cảm của Ninh Trung Tắc với ngươi là 60 điểm. Khi độ hảo cảm lên đến 100 điểm, thông qua nhiệm vụ cuối cùng thì có thể dùng điểm phản diện hoán đổi nàng."
Đỗ Dự vô cùng hứng thú với hai chữ hoán đổi nên tiếp tục tra hỏi không gian.
Hệ thống hoán đổi phản diện: chỉ thuộc về kẻ mạo hiểm phe phản diện, có thể tự do hoán đổi nữ chính có 100 điểm hảo cảm, kỹ năng nhân vật chính từng thấy (giới hạn nhân vật chính). Nữ chính hoán đổi được có thể tổ đội với kẻ mạo hiểm, một tổ đội kẻ mạo hiểm có thể có nhiều nhất 6 nữ chính. Khi bắt đầu thế giới, triệu hoán nữ chính tốn điểm phản diện, thực lực nữ chính càng mạnh thì tốn càng nhiều. Nữ chính triệu hoán ra nếu chết thì triệt để tan biến. Ngươi nếu quay về nguyên tác, tìm kiếm nữ chính thì nữ chính kia mất hết ký ức về ngươi, thuộc tính, kỹ năng và kinh nghiệm trước đó.
Hoán đổi kỹ năng: cần ngươi chứng kiến hơn nữa chỉ có thể hoán đổi mật tịch cấp 1. Sau này tăng cấp cần tự lĩnh ngộ.
Đỗ Dự sau khi xem xong hớn hở không thôi. Nghi Lâm không cần phải nói, nhất định phải thu. Ninh Trung Tắc mỹ nhân nữ hiệp đương nhiên không thể bỏ qua. Còn về Nhạc Linh San, hắc hắc… Sao có thể mang đi mụ mụ, để lại thiếu nữ xinh đẹp côi cút trong thế giới tàn khốc này, trở thành vật hy sinh cho Lâm Bình Chi chứ?
Hắn đi tới chiến trường hôm qua xem xét. Trong ngực hắn vẫn còn lại một nửa tịch tà kiếm phổ thật. Phí Bân chết không nhắm mắt vẫn nằm trên đất, Đỗ Dự lật thi thể tra xem nhưng đương nhiên không có thu hoạch gì, cái chết của Phí Bân không có liên quan gì đến hắn nên đương nhiên không có thu hoạch rồi.
Nhưng nhân vật quan trọng tử vong có khả năng rơi đồ, đó chính là minh chủ lệnh nơi ngực Phí Bân. Đồ vật này khi lên Hằng Sơn có lẽ còn có chút tác dụng.
Khi hắn thu dọn xong, về đến sơn động, nhìn thấy những mảnh vụn trang phục của Ninh nữ hiệp, không khỏi nhớ đến nhân thê y nỉ điên cuồng nhưng là cứ nghĩ đến ánh mắt âm độc của Nhạc Bất Quần khi rời đi, Đỗ Dự không khỏi khẽ lạnh run.
Nửa bộ tịch tà kiếm phổ không biết sẽ luyện thành kiếm pháp gì đây?
Đỗ Dự bước nhanh ra khỏi rừng trúc, đi hướng phái Hằng Sơn. Hắn cũng không dám để Nghi Lâm đợi ở phái Hằng Sơn quá lâu. Đặc biệt là trên người Nghi Lâm còn có thể chất mỹ nhân nhận chủ, trong vòng 7 ngảy phải được mình an ủi, nếu không sẽ sa vào trạng thái điên cuồng, thật quá nguy hiểm.
Đỗ Dự thi triển vạn lý độc hành, nhắm chuẩn phương hướng điên cuồng chạy đến Hằng Sơn.
Đi cả ngày, khi cần tìm quán trọ để nghỉ thì đột nhiên nghe thấy thanh âm truyền ra từ rừng cây phía trước: "Thiên hạ rộng lớn như vậy, bảo chúng ta đi tìm tiểu tử kia thì biết tìm ở đâu chứ?"
Một thanh âm khác nói: "Đều tại đại ca, bốn người chúng ta đã nâng đại hòa thượng kia lên rồi, đang định xé hắn thành bốn mảnh thì người lại bị một bãi nước bọt của hắn làm lỏng tay, hại đến sáu người chúng ta thua sạch!"
Một thanh âm khác kỳ quặc nói: "Đánh rắm! Rõ ràng nói là ngũ mã phân thây hắn, nếu không đã không cầm đầu hắn rồi. Mà rõ ràng là lão tam không dùng lực trước, thả tay đầu tiên."
Một người khác nói: "Ta là bị đại hòa thượng đó đánh rắm vào mặt, vì hôi không chịu được mới buông tay…"
Một kẻ khác nói: "Đúng rồi, sáu người chúng ta bình thường vô địch sao có thể thua bởi một đại hòa thượng vô danh tiểu tốt được chứ. Rõ ràng là chúng ta thấy hắn vội vã tìm người nên mới giúp hắn, ha ha."
"Đúng vậy."
"Chính là vậy."
Đỗ Dự nghe đến trợn mắt há mồm.
Sáu thanh âm này vừa nghe đã làm hắn liên tưởng đến sáu kẻ đào cốc lục tiên đi cùng nhau, ưa thích cãi lộn.
Sáu người này nửa chính nửa tà, xuống tay độc ác, một lời không hợp là xé sống kẻ địch. Chính mình vẫn nên cẩn thận thì hơn, hắn chậm rãi đi chuẩn bị tìm đường khác.
Ai ngờ một mặt ngựa vô cùng xấu xí ló ra từ thân cây: "Ha ha! Ta ỉa xong trước, ta thắng!"
"Ai nói ngươi xong trước, ta sớm xong rồi, đang ngồi chờ đây này?"
"Ngươi ỉa xong còn ngồi chờ? Rõ ràng là không ỉa xong được."
Lại một trận cười lớn vang lên.
Đỗ Dự thầm kêu xui xẻo, quay đầu định đi thì mặt ngựa kia đã nhìn thấy hắn, kinh hãi vô cùng hét lớn: "Thật đúng là tìm mãi không thấy đâu, tự dưng lại ló mặt ra, hắn ở đây này!"
"Cái gì mà tìm mãi không thấy, rõ ràng là ỉa mãi không xong…" Một tên mặt ngựa khác hiện ra.
Theo sau còn có bốn tên gần như giống hệt nhau đi ra từ lùm cây. Có thể thấy được đào cốc lục tiên này dùng lùm cây làm nơi hành sự…
Khi thấy Đỗ Dự, sáu gương mặt xấu xí gần giống hệt nhau lập tức vô cùng vui vẻ, nhất thời mỗi người giơ lên một chi Đỗ Dự!
"Tiểu tử này hại chúng ta tìm được thật khổ, ỉa mãi mới tìm được. Đã nói trước rồi, tìm được là phải kéo tay phải!"
"Không đúng, rõ ràng là tay trái!"
"Ta nói là chân trái!"
Đỗ Dự tốc độ tuy nhanh nhăng căn bản không thể tránh được những kẻ quỷ dị này, thật là khó hiểu, nháy cái đã biến thành công cụ trút giận cho họ, sắp bị xé thành bốn mảnh!
Đỗ Dự mồ hôi chảy ròng, quát lớn: "Sáu vị tiên nhân dừng tay!"
Sáu cái mặt ngựa đang tức giận nghe thấy hai từ tiên nhân, lập tức cười tươi như hoa. Một người nói: "Tiểu tử ngươi công phu kém cỏi nhưng ánh mắt sáng ngời đấy, thật biết nhìn hàng, sao ngươi biết chúng ta là tiên nhân?"
Đỗ Dự cười khổ nói: "Tiểu tử vừa nhìn thấy sáu vị tiên nhân, còn chưa kịp thấy rõ đã bị các vị nắm chặt tay chân, nhanh như tiên linh vậy. Không biết sáu vị là sơn thần hay tán tiên, xin các vị tha cho tiểu tử đi."
Sáu người nghe thấy được tán xưng là sơn thần, tán tiên thì càng thêm vui vẻ, dồn dập gật đầu: "Tiểu tử này quả nhiên có chút dị, không ngờ có thể thấy chúng ta không phải phàm nhân."
Đỗ Dự thấy vỗ mông ngựa có hiệu quả nên lập tức miễn phí đưa tặng hàng loạt câu, cái gì mà ngọc thụ lâm phong, võ công vô song, trí dũng song toàn… đều dùng sạch.
Đào cốc lục tiên chưa từng được nghe nhiều lời vỗ mông ngựa như vậy nên cả đám thả Đỗ Dự xuống, nói nhảm cũng không thèm nói, chỉ tĩnh lặng ngồi nghe hắn vỗ mông ngựa. Sáu kẻ này y như người nghiện thuốc phiện được hút sả láng, gương mặt đầy nhởn nhơ tự đắc, phiêu phiêu dục tiên.
Đỗ Dự vỗ mông ngựa đến miệng lưỡi khô khốc, lại nhìn lên trên thấy mặt trời đã xuống phía tây, mắt thấy một ngày sắp trôi qua nên vội tổng kết: "Tóm lại, tiểu tử kính ngưỡng sáu vị triền miên không dứt như nước Hoàng Hà vậy. Hôm nay tiểu đệ còn có việc gấp nên xin được cáo từ trước."
Lục tiên còn chìm đắm trong những lời vỗ mông ngựa, yên lặng không nói gì.
Đỗ Dự khẽ thở phào một hơi vội chuồn mất nhưng hắn đi chưa được 10 mét đã thấy một gương mặt ngựa xấu xí ngăn trước mặt. Hắn quay người lại thì thấy thêm một mặt ngựa nữa cản phía sau. Sáu mặt ngựa không ngờ vây kín lấy hắn, gần như không còn kẽ hở.
Đỗ Dự cười khổ nói: "Sáu vị tiên nhân, đến cùng là chuyện gì vậy? Tiểu sinh còn có việc phải làm."
Đào cốc lục tiên đồng thanh nói: "Ngươi phải cùng chúng ta đi gặp một người."
"Ai vậy?"
Đào cốc lục tiên từng người lên tiếng:
"Là một đại hòa thượng."
"Nữ nhi của hắn yêu ngươi."
"Nàng bị nhốt trong Huyền Không tự."
"Đại hòa thượng muốn tìm ngươi tính sổ."
"Chúng ta đánh cuộc thua, không, thắng hắn."
"Cho nên phải đi tìm ngươi."
Sáu bảo bối này nói liến thoắng y như mấy ông ca sĩ hát hip hop nhưng là Đỗ Dự vẫn gắng gượng nghe hiểu được. Nữ nhi yêu mình lại bị nhốt ở Huyền Không tự nhất định là Nghi Lâm, còn về phụ thân của nàng thì chính là Bất Giới hòa thượng! Trong thế giới tiếu ngạo giang hồ, vị Bất Giới hòa thượng này còn khác thường hơn cả đào cốc lục tiên.
Đỗ Dự không khỏi khẽ chột dạ. Hắn nắm lấy Nghi Lâm nhưng còn chưa bái kiến vị nhạc phụ đại nhân võ công cao cường này nên giờ tốt rồi, bị nhạc phụ đại nhân sai người tìm bắt. Đào cốc lục tiên này trong nguyên tác là thua bởi Bất Giới đại sư, bị ép đi tìm Lệnh Hồ Xung. Nhưng lần này cướp đi trái tim Nghi Lâm là chính mình cho nên đối tượng cũng đổi từ Lệnh Hồ Xung thành mình! Nhưng là muốn xông lên Hằng Sơn cứu Nghi Lâm thì mình hắn còn chưa đủ, như vậy Bất Giới đại sư tìm hắn lại là trợ giúp.
Hắn đầy dở khóc dở cười bị đào cốc lục tiên bắt lấy, một đường chạy điên cuồng đến miếu thờ nơi xa.
Đến miếu, lão đại đào cốc lục tiên vội kêu lên: "Đại hòa thượng, chúng ta đã làm theo đánh cuộc, tìm được con rể của ngươi! Ngươi mau cho chúng ta giải dược!"
Ngũ tiên còn lại gật đầu lia lịa nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta tiêu chảy sắp chết rồi!"
Đỗ Dự không khỏi lặng câm, lục tiên này bị đại hòa thượng chỉnh thảm vô cùng, không chỉ thua cuộc mà còn bị hạ dược, quá nửa là thuốc xổ rồi…
Một đại hòa thượng to lớn, vừa béo vừa trắng đột nhiên xuất hiện trên nóc nhà!
"Sáu người các ngươi mau tới sông tắm rửa đi, thối chết ta mất." Đại hòa thượng hét lớn.
Đào cốc lục tiên nghe thấy đại hòa thượng này chê mình thối, liền dồn dập kháng nghị: "Nếu không phải đại hòa thượng ngươi thừa cơ chúng ta không chú ý, dùng rượu ngon dụ dỗ chúng ta, lại cho vào thuốc xổ thì sao chúng ta như này chứ?"
"Đây chính là hương bay ngàn dặm, ngọc thụ lâm phong mà."
Đại hòa thượng cũng không để ý đến sáu bảo bối này nữa, mặt hổ đến gần Đỗ Dự.
Đỗ Dự trong lòng không khỏi khẩn trương, cảm giác bái kiến nhạc phụ không dễ chịu chút nào.
Đại hòa thượng nhảy xuống, một cái đập vỗ lên bả vai Đỗ Dự làm bả vai Đỗ Dự suýt thì bị vỗ vụn, hắn cười khổ nói: "Không biết ngài tìm tiểu bối có chuyện gì?"
Đại hòa thượng không trả lời mà đi quanh Đỗ Dự một vòng, rồi nắn chặt miệng Đỗ Dự, nhìn một chút rồi bất mãn than: "Thân cốt đơn bạc, căn cốt luyện công kém cỏi, tuổi cũng đã lớn, thật quá kém. Không biết đứa con mệnh khổ kia của ta xem trúng ngươi ở điểm nào?"
Đỗ Dự không khỏi ngạo khí bộc phát, tuy hắn biết Bất Giới đại hòa thượng này võ nghệ cao cường, lại là nhạc phụ đại nhân nhưng hắn làm vậy với mình khác nào chọn mua gia súc, như vậy Đỗ Dự có thể không giận sao?
Hắn lành lạnh nói: "Bất Giới đại sư, tiểu bối cùng Nghi Lâm tình thâm, không phải gia súc để ngài lựa chọn, cũng không phải thuộc hạ của ngài nên nếu không có việc gì thì xin cáo từ."
Đại hòa thượng khẽ sửng sốt, hắn không ngờ tiểu tử võ công kém cỏi này lại ngạo khí như vậy nên cười lớn không thôi.
Tiếng cười này giống với sư tử hống nhưng sư tử hống của Sử Quốc Lương so với của Bất Giới thì như trẻ ba tuổi so gầm rú với đại hán Quan Tây vậy, hoàn toàn bị nghiền ép!
Bất Giới cười lớn, trung khí hồn hậu, bên trong cất chứa vô tận nội lực tinh thuần, cười đến làm đào cốc lục tiên sắc mặt đại biến, dồn dập vận công đề kháng. Đỗ Dự nội công miễn cưỡng chỉ có 3 điểm, tính là võ lâm thấp thủ nên bị chấn đến đầu hoa óc ong, ngũ tạng rối loạn.
Sau khi cười lớn, Bất Giới đầy thâm ý nhìn Đỗ Dự. Thấy Đỗ Dự đã nội thương thổ huyết thì lành lạnh nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là đồ đệ của Điền Bá Quang, từ Điền Bá Quang học được chút công phu kém cỏi đã cảm thấy bản thân là cao thủ sao? Bản lãnh không lớn nhưng ngạo khí cao đấy! Hôm nay nếu ngươi có thể đỡ được 10 chiêu của ta thì ta thừa nhận ngươi là nữ tế của ta, nếu không được thì hắc hắc… Sau khi ta cứu Nghi Lâm ra, ta sẽ nói với nàng là ngươi leo núi bị ngã chết. Như nào?"
Đỗ Dự biết đây là mâu thuẫn giữa con rể bố vợ nên không thể trốn tránh.
Hắn vốn luôn tính toán cẩn thận nhưng ẩn dưới bề ngoài tinh minh lại là trái tim ngạo khí vô cùng! Cho nên mới vì Nghi Lâm, dũng cảm ám toán Điền Bá Quang, mới vì cứu Ninh Trung Tắc, lỗ mãng ác chiến Nhạc Bất Quần! Hắn trước giờ luôn che dấu dũng khí và lỗ mãng dưới bề ngoài tùy ngộ mà an, giống như con sói cực bắc, nhìn thấy nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên là rút lui, cho đến khi giới hạn bị đụng chạm mới kích động, hung dữ tiến lên!
Lần này, nếu không phải Bất Giới hòa thượng vừa thấy hắn đã vênh mặt lên, ra vẻ bề trên thì lấy cá tính Đỗ Dự, không biết chừng còn đóng giả làm con rể khôn khéo nhưng là thái độ của Bất Giới hòa thượng đã triệt để chọc giận hắn!
Nhưng chân chính thúc đẩy Đỗ Dự quyết tâm đối phó với Bất Giới lại là thông báo của không gian: "Ngươi đã dẫn phát nhiệm vụ bị động: khảo nghiệm của Bất Giới: ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ hai, mang đi Nghi Lâm thì phải thông qua khảo nghiệm của Bất Giới hòa thượng. (Tương tự, muốn dẫn đi Nhạc Linh San phải thông qua Nhạc Bất Quần, mang đi Nhậm Doanh Doanh phải thông qua Nhậm Ngã Hành). Điều kiện thắng lợi: đánh đến điểm sinh mạng của Bất Giới hòa thượng còn 150 điểm."
Đào cốc lục tiên hứng trí vô cùng ngồi xổm ở bên chuẩn bị quan chiến. Bọn họ còn lấy ra một bao đậu phộng, vừa nhai vừa tụt quần dài - chuẩn bị sẵn sàng cho cơn tiêu chảy…
Sắc mặt Bất Giới đại hòa thượng thì càng thêm âm trầm.
Đỗ Dự biết Bất Giới đại hòa thượng công phu cao cường, nếu không thì đã không thể ép đào cốc lục tiên ngoan ngoãn phục tùng, thay hắn tìm người rồi. Trong nguyên tác, võ công của Bất Giới hòa thượng thậm chí còn không dưới Nhạc Bất Quần khi chưa luyện thành tịch tà kiếm phổ!
Hắn muốn đỡ 10 chiêu của cao thủ như này quả là người si nói mộng. Còn có đào cốc lục tiên ngồi nhìn, Bất Giới hòa thượng này tính tình quái dị, nếu nói muốn giết thì chắc chắn không có đường sống!
Nhưng là Đỗ Dự đã sớm có tính toán! Hắn bước nhanh xuống trường.
Khí độ như vậy đủ để đào cốc lục tiên vỗ tay khen hay. Bọn họ đầu tiên thua đánh cuộc, lại bị hạ dược chỉnh đến chết đi sống lại nên nào có hảo cảm với Bất Giới hòa thượng chứ? Mà Đỗ Dự tuy võ công thấp kém nhưng là niên tục nịnh nọt họ, hai bên so sánh thì rõ ràng kẻ ngu cũng biết nên ủng hộ ai. Chỉ duy nhất không đủ tốt đẹp là sáu kẻ này vừa gào thét: "Đánh ngã đại hòa thượng!" "Chúng ta ủng hộ ngươi!" vừa phèn phẹt… quả thật là làm người dở khóc dở cười.
Bất Giới hung hăng trừng sáu người, sáu kẻ này sợ dâm uy của đối phương không ngờ một lời không dám nói…
Bất Giới tùy tiện nói: "Ngươi động thủ trước đi. Chỉ cần vượt qua 10 chiêu của ta thì coi như ta thừa nhận con rể ngươi."
Đỗ Dự chắp tay rồi vội dùng vạn lý độc hành, xông hướng Bất Giới hòa thượng! Nhưng hắn làm người cẩn thận, lúc này khởi động không dùng toàn lực, chỉ dùng một phần mà thôi.
Bất Giới khẽ cười, hắn thấy rõ đứa con rể tiện nghi này dù là căn cốt, thiên phú, võ công, nội lực hay kiếm pháp đều vô cùng bình thường! Dù cho nói Nghi Lâm có tình cảm với hắn thì tất cả điều kiện không tính là gì nhưng nếu đã dấn thân giang hồ, nếu nam nhân của nàng yếu đến không chịu được một đòn thì dù có làm Nghi Lâm đau lòng cũng phải đánh chết Đỗ Dự!
Đỗ Dự cũng hiểu phần nào tâm lý Bất Giới hòa thượng, nói đơn giản là giống với cha mẹ vợ thời hiện đại vậy, yêu cầu con rể có xe có nhà, nhân sĩ võ lâm thì yêu cầu con rể phải có võ công! Lấy chồng theo chồng, gả cho kẻ yếu kém chẳng phải đẩy nữ nhi vào hố lửa sao?
Đỗ Dự nhanh nhẹn vọt tới, luồng gió gào thét bên tai, dù cho hắn chỉ dùng tầng 1 vạn lý độc hành thì tốc độ cũng khá tốt. Nhưng chỉ tốc độ tốt là đối phó được cao thủ võ lâm Bất Giới sao?
Bất Giới khẽ cười cũng xông qua. Nhìn hắn mặt đầy hung tợn, tốc độ tựa hồ không nhanh nhưng một khi vọt lên quả thật dưới chân sinh gió, ảo ảnh trùng trùng, gần như nháy mắt đã đến gần Đỗ Dự.
Đỗ Dự trong lòng khẽ động, vội vàng thảy đổi phương hướng đồng thời ném ra ba cây ngân châm. Đối phó với cha vợ Bất Giới, thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn nên hắn bất đắc dĩ phải dùng độc.
Bất Giới không khỏi ngạc nhiên. Hắn vốn cho rằng Đỗ Dự là tiểu huynh đệ của Điền Bá Quang, Điền Bá Quang là cao thủ hạng hai thì Đỗ Dự cao được đến đâu chứ? Nào ngờ vừa đối mặt, đối phương đã ném ám khí? Như vậy phải tính sao đây?
Đào cốc lục tiên vốn chỉ mong Bất Giới chịu thiệt nên vừa thấy ngân châm ném ra là lớn tiếng hò reo!
"Hay! Chỉ kém ta ném ám khí một chút!"
"Đây đã là một chiêu!"
"Đánh rắm, rõ ràng là ba cây ngân châm, sao có thể tính là một chiêu chứ? Là ba chiêu!"
"Nói bậy, rõ ràng là một chiêu!"
"Thối không chịu được, ngươi mắt vụng không nên nói. Vừa rồi rõ ràng là ba châm, phân biệt ném hướng tuyền cơ, khí huyệt và huyết hải! Đây là ba chiêu!"
Bất Giới hòa thượng nghe thấy đào cốc lục tiên líu lo không ngớt y như có người dùng bình loạn chê tác phẩm mình viết vậy, ngân châm của Đỗ Dự đối phó không khó nhưng những lời ồn ào này làm hắn tức giận không thôi.
"Còn dám nói nhảm thì ta cho các ngươi tiêu chảy đến chết!" Bất Giới tức giận quát.
Đám đào cốc lục tiên vốn tiêu chảy đến miệng lưỡi khô khốc nên nào dám nói thêm gì chứ.
Quyển 1: Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 40: dùng trí đánh bố vợ
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
Bất Giới hòa thượng tay áo phiêu phiêu, tăng y không gió bay múa, một tiếng hừ vang lên! Nội lực vô cùng tinh thuần bạo phát! Ba cây ngân châm ngay cả tay áo của hắn cũng không chạm được đã bị đánh văng đi!
Đỗ Dự lại khẽ cười. Mười chiêu, để xem ngươi tính sao? Trong tay hắn có 81 cây ngân châm, nếu ném một lần được tính là một chiêu thì mười chiêu chỉ nháy mắt là trôi qua! Thiên hạ võ công, duy tốc bất phá! Sinh cơ duy nhất của hắn là ở tốc độ. Chỉ cần tốc độ vững vàng chiếm ưu thế, thêm vào viễn trình công kích thì vượt qua 10 chiêu có gì khó chứ?
Hắn quay người lại lại ném ra ba cây ngân châm.
Bị Bất Giới uy hiếp tiêu chảy đến chết nên đào cốc lục tiên không dám nhiều lời nhưng là ánh mắt hớn hở, đồng loạt vươn ra sáu ngón tay, nghiễm nhiên trở thành trọng tài của trận tranh đấu bố vợ con rể này, nhanh chóng đưa ra con số sáu chiêu.
Bất Giới hòa thượng gần như bị sáu tên hỗn đản này làm tức đến tâm bệnh phát tác, huýt dài một tiếng lại đánh rơi ba cây ngân châm của Đỗ Dự.
Hắn tuy không phải kẻ trọng mặt mũi nhưng có sáu tên gian xảo ủng hộ đối phương đóng vai quần chúng, lại khéo ăn khéo nói líu lo không ngớt, nếu thật bị Đỗ Dự ném ra hai lần ngân châm nữa chẳng phải chính mình đã đớn 12 chiêu mà không đánh được chiêu nào? Này còn thành thể thống gì nữa?
Đỗ Dự đang định tiếp tục trò cũ xài mãi, dùng hết độc châm hao chết bố vợ thì tình lình Bất Giới đại sư đã ra chiêu! Hắn cởi ra hai cái tăng hài, ha ha cười ném đến trước mặt Đỗ Dự!
Đỗ Dự mới đầu còn không coi hai tăng hài này vào đâu, chỉ nghĩ đại hòa thượng hết chiêu, không ngờ dùng tăng hài làm ám khí nhưng tăng hài này không ngờ ẩn chứa nội lực tinh thuần của Bất Giới hòa thượng, trong không khí rít lên từng tiếng long ngâm! Có thể nói ám khí trong thiên hạ vô số nhưng dùng tăng hài làm ám khí thì không nhiều! Hai cái tăng hài này ném qua tràn đầy lăng lệ!
Đỗ Dự tuy từng nghe trưởng lão ma giáo Khúc Dương nói: nội lực luyện đến cùng cực, dù là sợi bông cũng có thể thương người. Hắn vốn chỉ cho là Khúc Dương mạnh miệng, không ngờ lời còn bên tai thì đã gặp cao thủ nội lực thật sự!
Hắn chỉ có thể vội dùng tốc độ biến hướng nhưng hai cái tăng hài dưới lực tay của Bất Giới giống như đạn đạo bay vút đến, một trước một sau mạnh mẽ đập lên ngực Đỗ Dự! Đỗ Dự như bị sét đánh, bắn vút người về sau, máu thổ liên hồi!
Lúc này hắn mới nhớ đến trong nguyên tác, Nhạc Bất Quần từng không nhìn Bất Giới, xuống tay với Điền Bá Quang, khi một kiếm sắp xuyên tim Điền Bá Quang thì bị Bất Giới hòa thượng ném hai cái tăng hài tràn đầy lực lượng lại xảo diệu vô cùng đánh rơi trường kiếm. Nhạc Bất Quần đại tông sư còn bị đánh rơi trường kiếm thì nhỏ yếu như Đỗ Dự sao tránh được một đòn này chứ? Hai đòn không ngờ đánh cho Đỗ Dự rơi vào trạng thái gần chết!
Đỗ Dự cũng chỉ biết cam chịu, hắn chỉ có 4 điểm thể lực, tiến vào thế giới võ hiệp, chỉ có 3 tháng nên dù nghịch thiên đến đâu thì gặp cao thủ cũng chỉ là miểu sát mà thôi! Thảo nào nhiệm vụ thứ 3 của những kẻ mạo hiểm khác là còn sống sau 90 ngày!
Nói trắng ra, thế giới này còn là thế giới trải nghiệm, giúp kẻ mạo hiểm trải nghiệm thế giới tàn khốc. Ban cho sư môn, học được 3 điểm kỹ năng là có thể cao hứng về nhà. Chỉ có Đỗ Dự có lang cố quyến cuồng lại là một đường nghịch thiên, không chỉ trêu chọc rất nhiều thế lực không nên trêu chọc, dựa vào đấu trí so dũng khí cuộn lên vô số bão táp! Ví như, Nhạc Bất Quần tự cung trước nguyên tác, ví như Nghi Lâm yêu hắn…
Vạn vật đều có nhân quả, nhân quả chính là liên hệ, trong thế giới này, mọi việc diễn ra theo nhân quả. Đỗ Dự khác với những kẻ mạo hiểm khác, khi tiến vào thế giới này gia nhập phe phản diện, trộn gió trộn mưa thu được vô hạn chỗ tốt đồng thời cũng bị cuốn vào vòng phân tranh độ khó cao tân thủ không nên tiến vào!
Điều này giống với một tiểu tử nghèo, tiến vào đại thành thị vốn nên thành thật kiếm công ăn việc làm, lấy vợ sinh con thì hắn lại không cam tịch mịch, một đường đấu trí cùng các soái phú, dây dưa mỹ nhân! Điều này tất nhiên dẫn đến vô số xung đột. Nếu đây là mở đầu một tiểu thuyết huyền ảo, tiểu tử kia trên người nhất định có thần công vô địch, một đường đánh đông dẹp bắc, nếu đây là mở đầu tiểu thuyết đô thị, tiểu tử kia dựa vào bản lĩnh, ăn nói, cuối cùng thu được vô số mỹ nữ. Đáng tiếc, đây lại là mở đầu tiểu thuyết vô hạn sắc hiệp lưu! Thực lực của Đỗ Dự tuyệt không có chút khác biệt, chỉ là tân thủ mà thôi!
Sự thật tàn khốc tạo thành mỗi lần Đỗ Dự đều phải đi giữa sinh tử, cầu sống trong kẽ hở. Ba nhiệm vụ phản diện, phàm là kẻ tâm trí không kiên định thì đã sớm vứt bỏ, mặc cho không gian giết rồi! Nhưng Đỗ Dự như cô lang quật cường, cá trạch trơn trượt, không ngờ bị hắn mạnh mẽ lách ra một đường sống! Sự thật tàn khốc làm Đỗ Dự không thể không liều!
Hắn thân thụ trọng thương, rống giận một tiếng, trở tay quăng ra ba cây ngân châm! Ba cây ngân châm này nhắm hướng đầu trọc của Bất Giới! Đồng thời, Đỗ Dự hét lên: "Trên châm có độc!"
Bất Giới hòa thượng lại không chút để ý. Hắn lấy vợ sinh con, ngắm nhìn mỹ nữ, thuần túy là hòa thượng rượu thịt. Pháp danh Bất Giới nghĩa là không tuân thủ giới luật nào. Trong các giới luật, vị Bất Giới hòa thượng này không thể tuân thủ nhất là sân giới! Hắn nếu không tranh cường háo thắng thì sao phân ly với ái thê?
Đỗ Dự lúc này chính là nhắm chuẩn điều này, dùng phép khích tướng với đối phương! Hắn thân là kẻ mạo hiểm, lấy thực lực nhỏ yếu đối phó cao thủ thì chỉ có thể chiếm tiên cơ ra tay trước!
Hắn nếu nói khác thì Bất Giới hòa thượng chỉ phẩy cái là ba cây ngân châm này bay đi tít đâu. Nhưng Đỗ Dự vừa nói có độc, Bất Giới cậy vào nội công thâm hậu, sao để mấy cây châm bé tý vào mắt chứ, hắn lại cố ý không dùng nội lực, dùng đôi tay không đón lấy!
Dưới cái nhìn của đào cốc lục tiên, ba cây ngân châm trước sau bắn trúng Bất Giới!
Bất Giới ha ha cười lớn. Ba cây châm này chỉ kèm theo một điểm nội lực, nhỏ yếu tạo thành một điểm thương tổn bắt buộc. Nhưng là độc tố bên trên mới lợi hại, 20 điểm ưu tiên, có thể kéo dài 10 giây, mỗi giây tạo ra 1 điểm thương tổn. Ba cây châm này sau 10 giây phải lấy đi của Bất Giới 33 điểm sinh mạng.
Bất Giới có bao nhiêu điểm sinh mạng? Ít nhất cũng 150 - 200 điểm! Ba mươi điểm thương tổn chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông! Bất Giới hòa thượng ha ha cười, càng thêm khinh thường thực lực Đỗ Dự.
Hắn đang định lấy thứ khác trên người làm ám khí ném Đỗ Dự thì đào cốc lục tiên thấy Đỗ Dự ăn thiệt lớn, vội hô lên: "Ngươi còn định cởi sao? Cởi sạch rất mát à?"
Điều này không khỏi làm khó Bất Giới hòa thượng, trên người hắn chỉ còn một tấm cà sa, chẳng lẽ thật sự cởi trần để ném Đỗ Dự?
Hắn cúi người định nhặt hòn đá lên thì đào cốc lục tiên vội nói chen: "Đây là trẻ con đánh nhau sao? Cao thủ đối phó thấp thủ còn phải dùng ném đá sao! Thắng cũng không vinh!"
Bất Giới giận dữ nói: "Các ngươi câm miệng thối lại, lão tử đánh nhau còn cần các ngươi dạy sao?"
Đỗ Dự tâm tư linh động, hắn muốn tạo sát cục chính là Bất Giới một đường đuổi theo. Đào cốc lục tiên dùng ngôn ngữ khích tướng Bất Giới này thật quá hợp ý hắn. Cho dù đào cốc lục tiên không nói, hắn cũng muốn nghĩ biện pháp để ép Bất Giới hòa thượng chỉ đuổi mà thôi.
Bất Giới không khỏi băn khoăn nhưng là Đỗ Dự đã ném 3 lần, 9 cây châm, khoảng cách 10 chiêu chỉ còn 1 chiêu nên hiện tại chỉ đành ra tay ngoan độc.
Vì xóa bỏ băn khoăn trong lòng Bất Giới, Đỗ Dự dừng lại, mỉm cười thở dóc nói: "Chúng ta giao thủ một chiêu đương nhiên là một chiêu, không thể tính bừa được. Từ đầu đến giờ là ba chiêu."
Bất Giới không khỏi vui mừng, hắn am hiểu nhất là công phu quyền cước nên đương nhiên muốn tóm lấy Đỗ Dự đánh đập một trận.
Hắn giận dữ quát một tiếng: "Ta tới đây!" Một cái nhún người đã như ưng vồ nhào hướng Đỗ Dự.
Đỗ Dự vội vã xoay người chạy. Một khi bắt đầu đuổi bắt, Đỗ Dự ngay lập tức phát hiện tốc độ lão thái sơn Bất Giới này thật quá kinh người! Hắn phải dùng hết sức thi triển vạn lý độc hành, tăng tốc độ di chuyển lên đến 28 điểm mới miễn cưỡng duy trì khoảng cách với Bất Giới. Trong lòng hắn càng thêm vui mừng, tốc độ chính là sinh mạng của hắn.
Hắn không ngừng quay người xạ kích, ném ngân châm độc về hướng Bất Giới đại hòa thượng. Theo kinh nghiệm chiến đấu tăng lên, thời cơ ném châm độc của Đỗ Dự càng lúc càng xảo diệu, thường thường là khi Bất Giới sắp sửa tỏm lấy hắn. Cự ly gần như vậy, ném lại chuẩn làm cho thời gian phản ứng của Bất Giới ít đi, quả thật là mỗi lần đều có thu hoạch.
Bất Giới hòa thượng ban đầu khinh thường Đỗ Dự nhưng theo chiến đấu dài lâu, hắn dần cảm thấy trên người tê dại, nhất là ở những nơi bị châm đâm. Kiến nhiều cắn chết voi, hơn nữa hắc huyết ngân châm là tác phẩm đắc ý của Khúc Dương, mỗi giây 1 điểm độc tố tuy không nhiều nhưng tích tiểu thành đại, Đỗ Dự trước sau ném trúng Bất Giới hòa thượng 10 cây độc châm, tính ra là 110 điểm sinh mạng!
Bất Giới hòa thượng bắt đầu nôn nóng dần. Hắn có lòng muốn đuổi kịp tiểu tặc, đánh đau một trận nhưng tốc độ Đỗ Dự còn nhanh hơn hắn một chút. Có lòng dừng lại nhặt đá ném nhưng lại sợ bị đào cốc lục tiên và Đỗ Dự nhạo báng phạm quy. Chính mình cho phép không dùng thì sao có thể dùng được chứ?