Buổi sáng ngày mùng bốn tháng bảy, Khổng Phàm Chi và Vương Song liền đến tầng dưới đón Hàn Đông rồi.
Đợi Hàn Đông lên xe, Khổng Phàm Chi liền nói:
- Bí thư, buổi tối hôm qua tôi liên hệ Cục trưởng Tiếu ở Cục Giáo dục, anh ta bày tỏ hoan nghênh Đội trưởng Lữ đến làm tại Cục Giáo dục, Cục Giáo dục cách tiểu khu Thành ủy không xa, Đội trưởng Lữ đi làm cũng rất thuận tiện.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Ừm, vất vả anh rồi.
Khổng Phàm Chi cười, nói:
- Đấy cũng là điều nên làm.
Một lát sau, anh ta nói:
- Bí thư, tôi nghĩ như thế này, anh và Đội trưởng Lữ đều phải bận công việc, trong nhà ngoài ra cũng không có người khác, có cần tìm một người nào tin được giúp làm việc nhà, cũng không cần kiểu làm toàn thời gian, chủ yếu là làm cơm, quét dọn vệ sinh phòng.
Đối với đề nghị này của anh ta, Hàn Đông cảm thấy cũng là không tồi.
Mình và Lữ Nhạc ở cùng nhau, nếu như trong nhà lại thêm một người ngoài nữa, cũng không tiện. Hơn nữa có người làm bán thời gian như vậy đảm nhiệm làm việc nhà, giúp làm cơm, lại có thể giải quyết vấn đề rất lớn.
Dù sao Hàn Đông và Lữ Nhạc đều là không biết làm cơm, mà bọn họ cũng không thể mỗi ngày đều đi Nhà khách số một ăn cơm, như vậy một chút cảm giác gia đình đều không có.
- Cũng không tồi, có điều trong chốc lát không dễ tìm được người thích hợp.
Hàn Đông nói.
Khổng Phàm Chi nói:
- Bí thư, tối hôm qua tôi cùng anh Vương nói chuyện một chút, chị của anh ta thời gian trước bị thất nghiệp, vừa đúng lúc không có việc gì để làm, muốn đến giúp, cũng không có yêu cầu khác, anh xem hay là gặp mặt thử xem.
Lúc này, Vương Song mặc dù đang chăm chú nhìn xe, nhưng trong lòng lại có chút kích động.
Trước đây Khổng Phàm Chi nói chuyện với Vương Song, đối với hoàn cảnh trong nhà anh ta tương đối nắm rõ, cho nên sau khi lại nhìn thấy Lữ Nhạc đi cùng Hàn Đông về Vinh Châu, liền nghĩ đến có thể bảo chị của Vương Song là Vương Mỹ Cầm đi giúp.
Một là Vương Song người này vẫn rất thành thật, và từ trong lời của gã, Khổng Phàm Chi biết chị của anh ta Vương Mỹ Cầm cũng là một người an phận, người cũng đoan trang, bảo cô ta đến giúp thì cũng không có gì sai trái.
Hai là cũng rất có tác dụng đối với Hàn Đông bọn họ.
Khổng Phàm Chi đang nói ra cách nghĩ của mình, Vương Song lại vừa kích động, vừa cảm động.
Bây giờ công nhân thất nghiệp, nếu muốn lại đi tìm việc là rất khó. Mà đối với một người nữ trong gia đình mà nói, chỉ làm việc nhà, cũng không phải việc gì hao tổn sức lực, cho nên Vương Mỹ Cầm cảm thấy tiền lương lần này không phải ít.
Vốn dĩ Khổng Phàm Chi cảm thấy số tiền này cũng không cần thiết khiến Hàn Đông chi ra, đến lúc đấy mình làm hóa đơn căn cứ theo mức chi ra một chút là được, có điều vừa nghĩ thái độ xử sự làm người của Hàn Đông, liền từ bỏ suy nghĩ, bởi vì đến lúc đó Hàn Đông thật sự muốn bảo Vương Mỹ Cầm giúp, tiền lương chắc chắn không phải ít.
Đối với sự cẩn thận của Khổng Phàm Chi, Hàn Đông rất vui, cười nói:
- Cũng tốt, có điều tôi thì không gặp nữa rồi, tiểu Vương thì nói với chị anh một câu, cô chịu khó giúp đỡ, đợi lát nữa Phàm Chi dẫn đi tiểu khu xem xem vậy.
- Vâng, thưa Bí thư.
Khổng Phàm Chi cũng rõ, Hàn Đông nói như vậy, là muốn để Lữ Nhạc gặp Vương Mỹ Cầm trước, sau đó mới đưa ra ý quyết định.
Đang trò chuyện, xe đã đến Thành ủy.
Hàn Đông xuống xe, vững bước đi lên lầu.
Mặc dù tòa nhà văn phòng của Thành ủy có lắp đặt thang máy, có điều Hàn Đông bình thường cũng không dùng thang máy, hơn nữa trực tiếp đi cầu thang lên tầng, đây cũng coi là một loại rèn luyện.
Mỗi ngày đi làm thời gian ngồi rất lâu, bởi vậy thời gian tập luyện tương ứng sẽ ít đi, tận dụng lúc lên xuống lầu, hoạt động nhiều một chút, cũng có lợi cho sức khỏe.
Mặc dù bây giờ sức khỏe của Hàn Đông rất tốt, nhưng cũng không thể tùy tiện coi thường, bằng không đến lúc nào đó sức khỏe thật sự kém, hối hận thì không kịp nữa.
Bây giờ rất nhiều dân đi làm, chính là vì ít rèn luyện, mặc dù bình thường xem ra sức khỏe không có bệnh gì, nhưng tố chất thân thể lại rất kém, rất dễ dàng sẽ sụp đổ mất, đây là cái gọi sức khỏe kém.
- Chào Bí thư Hàn.
- Chào buổi sáng Bí thư Hàn.
Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng lại có người cung kính đứng ở bên đường, chào hỏi Hàn Đông.
Hàn Đông thì mặt mỉm cười, gật đầu ra hiệu.
Khổng Phàm Chi thì theo sau Hàn Đông, bất cứ lúc nào quan sát đến vẻ mặt của những người này, dường như có thể từ trong đó phát hiện ra một điểm gì đó vậy.
Tiến vào văn phòng, Khổng Phàm Chi quen thuộc đi pha trà cho Hàn Đông, sau đó gọi điện thoại, báo Vương Song thông báo cho chị anh ta Vương Mỹ Cầm qua, đợi lát nữa anh ta đưa cô đi gặp Lữ Nhạc.
Về việc có thể giúp Hàn Đông xử lý một chút việc nhỏ thôi, nhưng lại có tác dụng, Khổng Phàm Chi trong lòng cũng rất vui.
Hàn Đông ngồi xuống, trước tiên là uống một ngụm trà, sau đó liền cầm lấy các văn kiện đã được phân loại đang đặt trên bàn, bắt đầu xem.
Lần này đi Hồng Kông, chậm trễ nhiều ngày làm việc, liền đọng lại không ít văn kiện, Hàn Đông đều phải xem qua các mục mới được.
Thành phố Vinh Châu bây giờ phát triển lạc hậu, các mặt lại chưa đi vào quỹ đạo, cho nên Hàn Đông nhất định phải vất vả một chút, việc gì cũng đều cần chú ý một chút.
Vừa qua một lúc, Khổng Phàm Chi liền đến thông báo, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Tào Tư Hào đến rồi.
Hàn Đông đặt bút xuống, bảo Khổng Phàm Chi mời Tào Tư Hào vào.
- Chào Bí thư Hàn, tôi đến báo cáo với anh một chút tình hình của Thành ủy mấy ngày này.
Tào Tư Hào khách khí nói, nhìn vào vẻ mặt của Hàn Đông, cũng có một chút không giống trước.
Buổi tối hôm qua, Tào Tư Hào nhìn thấy một bản tin tức, lúc ấy cũng rất khiếp sợ, thậm chí buổi tối đều suy tư vấn đề này, ngay cả trong lúc mơ đều mơ thấy Hàn Đông làm Tổng Bí thư Trung Hoa.
Vốn dĩ anh ta cảm thấy Hàn Đông là có bối cảnh tương đối mạnh, nhưng bây giờ cuối cùng anh ta cũng rõ, bối cảnh của Hàn Đông thông thiên, còn khủng vượt xa so với tưởng tượng của mình.
Quan trọng hơn là, Hàn Đông nhận được sự coi trọng cực lớn từ bối cảnh thông thiên kia.
Có một vài người mặc dù có bối cảnh, nhưng lại không nhất định được coi trọng và đào tạo.
Mà Hàn Đông là được cả hai thứ, trong đó bất kỳ một thứ nào đó, so với người khác đều mạnh hơn rất nhiều, hai thứ đem kết hợp lại, vậy cứ gọi là thế không thể đỡ nổi.
Điều này khiến Tào Tư Hào đối với lựa chọn ban đầu cảm thấy vô cùng may mắn, mặc dù trước đây anh ta cũng không có gia nhập về phía Hàn Đông, nhưng lại tính toán tất cả từ trong việc công tác ra, cần phải đem công việc chức trách của mình làm tốt nhất.
Đây là nguyên tắc, đối với kiểu người như Hàn Đông phải đem tư tưởng tập trung vào trong công việc, rất có hữu dụng.
Buổi sáng hôm nay, Tào Tư Hào từ rất sớm đã dậy rồi, ngồi trên giường, châm điếu thuốc từ từ hút, trải qua một hồi suy nghĩ, quyết định chiến lược của mình sau này vẫn không đổi, lấy việc làm tốt bổn phận làm điểm xuất phát, tuy nhiên có thể hơi nghiêng một chút về phía Hàn Đông.
Sở dĩ có lựa chọn như vậy, chủ yếu là Tào Tư Hào cảm giác lăn lộn trong thể chế nhiều năm như vậy, gian khổ cũng đã gặp không ít, có một cảm giác mệt mỏi, đối với tiền đồ cũng không có hy vọng gì lớn, nhiều nhất chính là hy vọng đổi một vị trí hơi tốt một chút có thực quyền một ít là được rồi.
Anh ta không muốn liên lụy vào cuộc tranh đấu quá nhiều, cho nên liền chỉ chọn cách như vậy.
Hàn Đông trông vẻ mặt của Tào Tư Hào, cũng không phát hiện có tình hình gì khác thường.
Từ ngày đầu đến Vinh Châu, thì cảm thấy Tào Tư Hào là một người tương đối cẩn thận, bây giờ anh ta đến báo cáo công việc, cũng là trong dự liệu.
Hàn Đông không cách nào phán đoán ra buổi tối hôm qua Tào Tư Hào nhìn thấy tin tức kia.
Tuy nhiên, chỉ cần Tào Tư Hào có thể duy trì trạng thái làm việc như thế này, thì cũng coi như không tồi rồi.
- Ừm, tôi không ở đây mấy ngày, Trưởng ban thư ký vất vả rồi.
Đợi Tào Tư Hào báo cáo xong, Hàn Đông mỉm cười, nói.
- Bí thư Hàn, anh quá khách khí rồi, những điều này đều là chức trách tôi nên làm.
Tào Tư Hào khách khí, nói.
Tào Tư Hào ra về không bao lâu, Chủ tịch thành phố Khương Vinh Quang liền đến văn phòng của Hàn Đông.
Khương Vinh Quang mấy ngày nay bận làm việc, tối hôm qua đi một chuyến đến Thục Đô, rất muộn mới về đến Vinh Châu, vì thế anh ta không nhìn thấy tin tức kia.
Hàn Đông mời Khương Vinh Quang ngồi xuống, sau đó châm thuốc hút.
- Bí thư Hàn, có vài việc cùng anh thương lượng một chút, một là việc về khu công nghệ cao, lần trước tôi nói qua với anh, anh xem khi nào quyết định được.
- Hai là truyền đạt một chút nội dung buổi Hội nghị Tỉnh ủy, ngày mùng một tháng bảy, tôi tham gia hoạt động chào mừng do Tỉnh ủy tổ chức, vì anh nghỉ phép, cho nên tôi đại diện thành phố Vinh Châu, dự Hội nghị buổi chiều, trong Hội nghị chủ yếu nhấn mạnh ba việc…
- Việc thứ ba, là liên quan một hiện tượng sắp tới, tôi cho rằng nhất định phải thu hút coi trọng, Hoàng Tùng của huyện Phú Nghĩa, bởi vì tham ô nhận hối lộ, chịu xử phạt, kết quả anh ta lại ghi hận trong lòng, chỗ nào cũng bịa đặt nói lãnh đạo Thành ủy trả đũa, tạo ảnh hưởng xấu nhất định, chúng ta cũng không thể để gã tùy ý làm ồn tiếp tục như vậy.
Hàn Đông mặt mỉm cười nghe Khương Vinh Quang nói xong, nói:
- Liên quan việc khu công nghệ cao, buổi chiều ngày mai mở cuộc họp hội ý sẽ đưa ra quyết định, bảo Phó chủ tịch thành phố Trịnh sớm nắm bắt công việc, sắp xếp công tác trong tỉnh, thành phố cần quyết định tốt công tác, kết hợp mục tiêu sát hạch trên tỉnh và chế độ đào thải, thành phố cũng cần làm tốt công việc sắp xếp tương ứng, tăng cường sát hạch đội ngũ cán bộ, nâng cao tính tích cực của mọi người.
- Về vấn đề của Hoàng Tùng, tôi có ý kiến là, không đáng được quan tâm, cây ngay không sợ chết đứng, một mình anh ta không thể thay đen đổi trắng được. Đương nhiên, chúng ta không thể mất cảnh giác sơ ý, chủ yếu là nhằm vào hiện tượng này, phải khiến quần chúng nhân dân biết sự việc là như thế nào, điều này cần làm tốt công tác tuyên truyền giải thích tương ứng.
Lúc Hàn Đông và Khương Vinh Quang đang nói chuyện, Phó bí thư Khâu Hiểu Mai cũng đang nghe điện thoại, đối phương chính là người bị Hàn Đông điều chuyển công tác, Bí thư Quận ủy quận Hưng Đoàn - Tiêu Dũng.
- Việc của anh, chủ yếu cần nắm bắt một điểm, Hàn Đông điều anh đi, chính là muốn cho thân tín của hắn một ví trí, hiển nhiên chính là dùng người không khách quan, Kỷ Quốc Hùng căn bản không có kinh nghiệm điều hành công việc cơ sở, Hàn Đông để anh ta vào vị trí quan trọng như vậy, nói thế nào cũng thể nói được.
Mặc dù trong phòng làm việc cửa đã được đóng rồi, nhưng Khâu Hiểu Mai lúc gọi điện thoại, vẫn hai tay che micro, âm thành cũng hạ xuống rất thấp.
- Anh có thể liên hệ một chút với Hoàng Tùng huyện Phú Nghĩa, các anh cũng có rất nhiều chỗ tương đồng. Ngoài ra thành phố Vinh Châu không thể giải quyết vấn đề của các anh, có thể xem xét nghĩ biện pháp khác đi, thực sự không được, có thể mượn sức mạnh truyền thông…
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hàn Đông và Khương Vinh Quang tiến hành thảo luận sâu và quy hoạch cho công việc sắp tới của thành phố Vinh Châu, trên rất nhiều mặt đều đạt được ý kiến thống nhất.
Khương Vinh Quang có thể nói trẻ trung khỏe mạnh, từ thành phố Mi Nhạc đến thành phố Vinh Châu, toàn thân đang phồng lên sức mạnh muốn làm một sự nghiệp.
Thành phố Vinh Châu cơ sở kém, nền tảng yếu, muốn phát triển thì phải tốn nhiều công sức, nhưng chỉ cần có lòng vẫn là có thể làm nên thành tích.
Hơn nữa, làm tốt có thể sẽ khiến kinh tế xã hội thành phố Vinh Châu phát sinh biến hóa cực lớn, đây chính là một thành tích hiếm có.
Mà Khương Vinh Quang cảm thấy Hàn Đông cũng có ý ủy quyền cho mình đi làm, đây cũng là một hiện tượng tốt, ít nhất giảm đi rất nhiều nỗi lo rồi.
Đương nhiên, làm Chủ tịch thành phố, anh ta vẫn đề phòng Hàn Đông.
Dù sao hành vi của Hàn Đông cho tới nay, cho thấy hắn tuyệt đối là một người mạnh mẽ.
Cho nên Khương Vinh Quang cảm giác cùng lúc hợp tác với Hàn Đông, cũng cần duy trì cảnh giác nhất định, bất cứ lúc nào cũng không thể buông lỏng.
“Thật ra, Hàn Đông chỉnh đốn tác phong công tác, làm công tác Đảng cũng là rất tốt, về phần việc xây dựng kinh tế, Ủy ban nhân dân thành phố chắc chắn có thể làm tốt, cũng không cần đến hắn hao tâm.”
Khương Vinh Quang đối với việc nhấn mạnh chỉnh đốn tác phong làm việc của Hàn Đông, từ đáy lòng là đồng tình, không khí quan trường của thành phố Vinh Châu chẳng ra làm sao, hơn nữa Hàn Đông đem tâm huyết đặt vào mặt này, những mặt khác không phải sẽ ít quan tâm đến sao.
Lại nói chuyện một hồi, Khương Vinh Quang liền ra về.
“Không tồi, Khương Vinh Quang cũng là rất tích cực, đường lối phát triển gần như có thể viết ra rồi, đây là việc tốt.”
Hàn Đông vẻ mặt vui mừng ngồi đó.
Hàn Đông cũng không hy vọng trợ thủ quan trọng nhất của mình, đến bây giờ còn chưa có đường lối rõ ràng, nếu thế hắn ắt sẽ cần tổn hao tâm lực nữa.
Mặc dù cảm giác Khương Vinh Quang thích lấy thành phố Mi Nhạc đem ra so sánh, nhưng Hàn Đông cũng là cảm thấy, cán bộ đến từ thành phố có kinh tế hơi phát triển một chút, tư duy quả thật mở mang hơn một chút.
Mà thành phố Vinh Châu vấn đề lớn nhất bây giờ, chính là tư tưởng của các quan chức cán bộ tương đối cổ hủ, cố chấp, đặc biệt là một vài cán bộ cấp Cục, trong công việc không có ý tưởng rõ ràng, thậm chí luôn có suy nghĩ không cần có tấm lòng tiến bộ, an phận không phạm lỗi là được.
Tình huống loại này, thì làm thế sao mà có thể đem công việc làm tốt?
“Lần này ở tỉnh cần tăng cường sát hạch, tiến hành chế độ đào thải, đây là một cơ hội thật tốt, nhất định cần mượn cơ hội này đem sinh khí mới cho cán bộ toàn thành phố để chấn chỉnh trở lại.”
Lúc này Khổng Phàm Chi tiến vào báo Đàm Bá Duệ đến.
Hàn Đông đứng dậy ra tận cửa đón, bắt tay với Đàm Bá Duệ, nói:
- Trưởng ban Đàm đến rồi, vừa hay tôi có việc muốn bàn với anh.
Thấy Hàn Đông đối với mình khách khí như vậy, Đàm Bá Duệ trong lòng rất vui, lẽ ra Hàn Đông là Bí thư Thành ủy, lại có bối cảnh hùng hậu như vậy, nếu có kiêu ngạo một chút thì cũng chẳng ai nghĩ gì.
“Khó trách hắn có thể được Thủ tướng Nam Tuần coi trọng và tán thành, tuổi còn trẻ, thái độ chính chắn, tương lai tất thành người tài.” Đàm Bá Duệ thở dài trong lòng.
Hàn Đông nói:
- Trưởng ban Đàm, đối với công tác chỉnh đốn cải cách doanh nghiệp nhà nước toàn thành phố, ý của tôi là Ban Tuyên giáo phải đi đầu, cùng với Ủy ban Kỷ luật, phòng Kiểm soát làm một loạt tiết mục, đưa tin tình hình có liên quan, không thể mơ hồ, phải sinh động, trường hợp thực tế, nói được làm được. Ngoài ra, thành phố căn cứ theo sắp xếp của Tỉnh ủy, tăng cường sát hạch và chế độ đào thải, Ban Tuyên giáo cũng cần tham dự và tiến hành, làm tốt dư luận tuyên truyền.
- Bí thư Hàn, về vấn đề chỉnh đốn doanh nghiệp nhà nước, tôi là nghĩ như vậy, một mặt là đưa tin tăng cường tuyên truyền, ngoài phương diện này ra có thể tổ chức một loạt hoạt động thảo luận lớn, mời lãnh đạo Thành ủy, người phụ trách ban nghành liên quan, cán bộ của doanh nghiệp nhà nước, công nhân viên chức phổ thông, còn có dân thường, khiến mọi người cùng tham dự và tiến hành…
Làm Trưởng ban Tuyên giáo, về mặt tuyên truyền, Đàm Bá Duệ vẫn là rất có tâm huyết nhận thức, đưa ra đường lối không tồi.
Hàn Đông lại đưa ra một vài kiến nghị của mình, nhấn mạnh nhất định phải chú ý nhiều về cơ sở, cố gắng hướng về người dân.
- Chỉ có đạt được sự ủng hộ của tất cả quần chúng nhân dân, sự nghiệp của chúng ta mới có căn cơ tốt hơn, mới có thể phát triển càng tốt hơn.
Trên đường đi Hồng Kông, Hàn Đông trình bày qua Thủ tướng Nam Tuần nghe về quan tâm dân sinh, quan tâm cách nghĩ ở cơ sở, cũng nhận được sự khen ngợi của ông cụ.
Hiện tại, Hàn Đông muốn trong công việc thực tế làm được điểm này.
Mặc dù không khí chung bây giờ, chủ yếu là làm thế nào để kinh tế phát triển lên, thực hiện tăng trưởng GDP.
Nhưng trong mắt Hàn Đông, quan tâm dân sinh, coi trọng lợi ích của dân chúng ở tầng cơ sở, là không mâu thuẫn với sự phát triển kinh tế, ngược lại mối quan hệ giữa hai vế lại là tương trợ lẫn nhau.
“Có một câu, gọi là tiềm ẩn trong dân, chỉ cần dân giàu, có tiền, như vậy cả nước tự nhiên lớn mạnh theo.”
“Nhưng, nếu như kinh tế toàn quốc tăng cao, GDP mỗi năm tăng quá 10%, nhưng lợi ích thực tế mà dân chúng có được lại rất ít, thu nhập của bọn họ, mức sống không được tăng lên tương ứng, vậy thì cái phát triển kinh tế đó chính là có vấn đề, quốc gia như vậy, cho dù tổng sản lượng kinh tế có tăng, vậy thì cũng là ngoài mạnh trong yếu, đầu nặng chân nhẹ, nền móng không vững.”
Đây là nguyên văn Hàn Đông nói với Thủ tướng Nam Tuần, mặc dù có chút chói tai nhưng lại là lời nói thực, hơn nữa suy nghĩ lợi ích lâu dài, đứng trên phương diện toàn cục Trung Hoa.
Đối với kiểu người có đầu óc, lại dám nói thật như Hàn Đông, Thủ tướng Nam Tuần rất vui, và dặn dò thêm nhất định cần làm việc đến nơi đến chốn, đem ý tưởng tốt vào thực tiễn để kiểm nghiệm, phát triển.
Mà Hàn Đông đang suy nghĩ, chính là làm thế nào để cùng lúc xúc tiến phát triển kinh tế toàn thể thành phố Vinh Châu, không ngừng nâng cao thu nhập và mức sống của dân chúng, chí ít cần đảm bảo mức tăng thu nhập của họ có thể duy trì độ ngang hàng cùng với sự tăng trưởng kinh tế của toàn thành phố, thậm chí tốt nhất là vượt qua càng tốt.
Hàn Đông cảm thấy, tư tưởng hiện giờ của Khương Vinh Quang, chủ yếu là làm thế nào nâng cao thực lực kinh tế toàn thể thành phố, nếu như GDP của thành phố tăng lên, trên bản chất là không sai.
Có điều Hàn Đông chuẩn bị buông tay để Khương Vinh Quang đi làm, đồng thời, hắn thì tăng cường quan tâm mọi mặt cuộc sống của dân chúng, lúc thích hợp, sửa đổi một chút phương hướng, như vậy khiến thành phố Vinh Châu có thể phát triển toàn diện.
Thân làm Bí thư Thành ủy, lúc xem xét sự việc và vấn đề, cần nhìn từ toàn cục.
Vì Bí thư Thanh ủy là nhân vật số một của thành phố, phải tổng phụ trách công tác của toàn thành phố.
Nếu như sự quan tâm của Bí thư Thành ủy tập trung quá mức một phương diện, mà coi nhẹ công tác phương diện khác, vậy là không xứng đáng với chức trách.
Đàm Bá Duệ ra về không bao lâu, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mạnh Tuyết Hải lại đến văn phòng làm việc của Hàn Đông.
Thái độ của cô ta đối với Hàn Đông, càng ngày càng cung kính, khách khí.
Làm một cán bộ nữ, bình thường cô ta cũng không đi ra ngoài xã giao, cho nên tin tức phát tối ngày hôm qua cô ta đều xem từ đầu đến cuối.
Khi nhìn thấy Hàn Đông cùng đi với Thủ tướng Nam Tuần tới Hồng Kông, cô rất lấy làm kinh ngạc.
Đồng thời cô cũng thầm thấy may mắn lựa chọn của mình không sai, cũng không vì nguyên nhân Lý Trọng Hỉ, mà đối nghịch với Hàn Đông.
“Hàn Đông nổi dậy, đừng nói mình ngăn không được, dù là Lý Trọng Hỉ ra tay cũng không được, mình hà tất phải làm vật hi sinh chứ.”
Đây là suy nghĩ thật lòng.
Vốn cấp bậc của cô thấp hơn Hàn Đông một cấp, hơn nữa Hàn Đông có bối cảnh lớn như vậy, thì càng không thể so sánh rồi.
Trên quan trường, cạnh tranh có ở khắp mọi nơi.
Nhưng chênh lệch giữa hai bên quá lớn, thì cạnh tranh khó có thể kéo dài tiếp rồi.
Việc lấy trứng chọi đá, mặc dù là cũng có.
Nhưng trong thể chế, người liều lĩnh như vậy, là không nhiều.
Huống chi là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở lý trí, trong lúc còn có đường lui, sẽ không mạo hiểm và làm chuyện ngu xuẩn.
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, Hàn Đông cũng không có việc gì, chỉ là tiếp vài Ủy viên thường vụ, cùng bọn họ trao đổi công việc một chút.
Buổi trưa về đến tiểu khu Thành ủy, chị của Vương Song là Vương Mỹ Cầm đã làm một bàn thức ăn phong phú.
Nhìn thấy Hàn Đông, cô hơi khẽ cúi đầu chào hỏi, xem vẻ mặt còn có chút căng thẳng.
Hàn Đông nhìn thấy thế, liền biết Lữ Nhạc đã quyết định cho cô ta giúp, liền mỉm cười:
- Chị Vương đừng khách khí, sau này làm phiền chị rồi.
- Không phiền.
Vương Mỹ Cầm hạ giọng nói, gánh nặng treo trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít.
Lúc ăn cơm, Lữ Nhạc nói:
- Hàn Đông, công việc của em có quyết định rồi, làm tại Cục Giáo dục, chỗ đấy cách không xa, em mỗi ngày đều có thể đi bộ đi làm, đi về cũng tiện.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Chỉ cần em thích là tốt rồi, đúng rồi, em đi làm chủ yếu phụ trách gì?
Lữ Nhạc cười, nói:
- Trong Cục chuẩn bị sắp xếp em đảm nhiệm Phó chủ nhiệm phòng Kiểm soát, cấp Trưởng phòng, cũng không phụ trách cụ thể gì.
Hàn Đông biết phòng Kiểm soát Cục Giáo dục thành phố chính là phòng Kiểm soát Ủy ban nhân dân thành phố, là đơn vị cấp Cục phó, Phó chủ nhiệm cấp bậc là Trưởng phòng, mà Lữ Nhạc mặc dù quân hàm chỉ là Thượng úy, nhưng cô luôn là Đội trưởng Đại đội chiến lược thông tin ở Ban 2 Bộ Tổng tham mưu, sắp xếp cấp Trưởng phòng cũng không có gì là trái với thông lệ.
Thành phố Yến Kinh, một khu vườn nhỏ yên tĩnh.
Cổ Thần Dương vẻ mặt tao nhã tươi cười, ngồi đối diện Thủ tướng Nam Tuần, chăm chú lắng nghe Thủ tướng Nam Tuần, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Cuộc nói chuyện này đã gần một tiếng đồng hồ, Thủ tướng Nam Tuần không có một chút dáng vẻ mệt mỏi, hiện vẻ sôi nổi.
Nội dung câu chuyện, từ tinh thần văn hóa xây dựng đến cải cách doanh nghiệp nhà nước, từ tăng cường xây dựng Đảng đến quan tâm cuộc sống của dân, gần như dính đến mọi phương diện về Đảng và Nhà nước.
Mấy thứ này, trong lý luận và luận đàm của Thủ tướng Nam Tuần trước đây, cũng là có phản ánh qua, chẳng qua có một vài cái không có trình bày được rõ ràng và chính xác.
Lần này, cuộc nói chuyện giữa Thủ tướng Nam Tuần và Cổ Thần Dương, cũng không phải tính chất phía quan trường.
Nhưng Cổ Thần Dương là người thay thế được ông cụ lựa chọn, bởi vậy cuộc nói chuyện này có ý giao phó những công việc chưa hết.
Cải cách mở cửa đến nay, sự nghiệp các hạng mục quốc gia của chúng ta dành được tiến bộ cực lớn, nhưng rất nhiều mặt vẫn tương đối lạc hậu, chưa hoàn thiện hẳn.
Thủ tướng Nam Tuần nhận thức được điểm này, nhưng rõ ràng ông ta tự mình không có cách nào thay đổi, cho nên đành phó thác lại, bảo người đời sau tiếp tục cố gắng.
Lúc này giọng điệu của ông cụ lại thay đổi, từ phương châm chính sách quan trọng của Trung ương, chuyển sang Hàn Đông:
- Đồng chí Hàn Đông là một mầm tốt, trong chuyến đi lần này đến Hồng Kông, rất nhiều cách nghĩ của hắn, cũng mở mang cho ta rất nhiều.
Cổ Thần Dương gật đầu, tán thành nói:
- Vâng, người trẻ giống Hàn Đông như vậy không nhiều lắm.
Thủ tướng Nam Tuần đôi mắt lộ ra tia sáng trí tuệ, nói:
- Từ từ bồi dưỡng, tương lai có trọng dụng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Đồng chí Hàn Đông bao nhiêu năm trong cơ sở, quả thật đã làm ra không ít thành tích đáng ngờ.
Cổ Thần Dương gật đầu nói,
- Hơn nữa điều quan trọng hơn, quan điểm đại cục của hắn rất mạnh, tầm nhìn lại rộng, có chí khí lớn, lại có thể làm việc vững chắc. Cán bộ như vậy, đúng là trước mắt nước Trung Hoa cần đến.
Cổ Thần Dương chú ý đến Hàn Đông, bắt đầu từ khi Hàn Đông viết ra ba bài văn, Nam Tuần trưởng còn đặt cho Hàn Đông một biệt danh là Hàn tam chương.
Là người được Nam Tuần trưởng xem trọng, Cổ Thần Dương đương nhiên có hứng thú cực lớn đối với người thanh niên này.
Theo hiểu biết của ông đối với Hàn lão gia, ông cảm thấy ba bản văn chương do Hàn Đông viết, có lẽ không xuất phát từ chỉ thị của Hàn lão, cũng chính là ba văn chương này hoàn toàn xuất phát từ bút tích của Hàn Đông.
Lúc đó Cổ Thần Dương nghiêm túc nghiên cứu ba bài văn đó, đối với một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, có thể viết được bài văn có cái nhìn đại cục như vậy, y cũng rất kinh ngạc. Lúc mình còn hơn hai mươi tuổi, vẫn đang làm gì nhỉ?
Sau này Hàn Đông lại công khai chính vụ trong cơ sở, trong tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước làm ra “hình thức phú nghĩa”, lại khơi dòng khai lập kinh doanh thành phố.
Tất cả điều này, thể hiện lên năng lực sáng tạo và ý thức cực lớn của một thanh niên.
Cổ Thần Dương chưa bao giờ từ bỏ chú ý đến Hàn Đông, càng cảm thấy người thanh niên này thật sự không đơn giản.
Vì anh ta thấy được, Hàn Đông làm ra những việc này, thật ra không hề lợi dụng đến thế lực của họ Hàn, mà dựa vào tài trí thông minh của hắn mà làm nên.
Chính vì như vậy, Cổ Thần Dương đối với Hàn Đông cũng tràn đầy thiện cảm.
Đồng thời anh ta cũng biết, Nam Tuần trưởng vô cùng hài lòng đối với Hàn Đông, điều này không chỉ vì Hàn Đông là cháu trai của lão Hàn chiến hữu thân thiết của ông cụ, càng quan trọng hơn là vì những gì Hàn Đông làm đều lọt vào tầm nhìn của ông cụ
Lần này Nam Tuần trưởng cho Hàn Đông cùng đi chung đến Hongkong, sau khi trở về lại sắp xếp bản thảo tin tức, cho Hàn Đông lộ mặt, cũng xem như chính thức chấp nhận Hàn Đông.
Là nhân vật do Nam Tuần trưởng chỉ định, Cổ Thần Dương hiểu được ý nghĩa của hành động này của ông cụ.
Đồng thời, Cổ Thần Dương cũng tương đối chấp nhận và tán đồng.
Hàn Lão ông nội của Hàn Đông, ở Trung Hoa có uy vọng cực cao, là người người gần gũi với Nam Tuần trưởng
Thế lực vây quanh họ Hàn cũng không nhỏ, vào tháng mười, sẽ đạt đến một độ cao mới.
Tương lai Cổ Thần Dương thăng tiến, muốn thúc đẩy suy nghĩ công việc của mình, tự nhiên cần đến sự chấp nhận và ủng hộ của những người khác, mà họ Hàn chính là một thế lực hùng mạnh tương đối đáng tin cậy.
Từ một góc độ khác mà nói, họ Hàn muốn ra sức thúc đẩy Hàn Đông, tương lai sẽ đi đến vị trí cao, như vậy chắc chắn cũng cần đến những lực lượng khác, tự nhiên cũng cần đến ủng hộ của thủ tướng số một tương lai - Cổ Thần Dương.
Có thể nói, song phương có cùng chung lợi ích, có không gian hợp tác cực to lớn.
Cộng thêm giao tình riêng giữa lão Hàn và Nam Tuần trưởng, hợp tác của song phương, hoàn toàn là nước chảy thành sông.
- Tuy nhiên, điều tôi lo lắng là, đồng chí Hàn Đông quá trẻ, con đường tương lai còn rất dài, có thể sẽ gặp phải nhiều áp lực và trở ngại.
Trước mặt ông cụ, Cổ Thần Dương đã thốt lên lời trong lòng.
Dù Cổ Thần Dương cũng chấp nhận đội ngũ cán bộ trẻ hóa, nhưng Hàn Đông thật sự còn quá trẻ.
Hàn Đông còn chưa đến ba mươi, đã là Bí thư Thành ủy của cấp giám đốc sở rồi.
Khi xưa Cổ Thần Dương đợi đến gần bốn mươi tuổi, mới được đề bạt là giám đốc sở, còn là hệ thuống Đoàn ủy, so với Bí thư Thành ủy quan lớn thực quyền một phương thì thật sự có khoảng cách không nhỏ.
Cho nên y thật sự lo lắng cho Hàn Đông.
- Đúng vậy, hắn còn quá trẻ. Tuy nhiên, hắn từng được rèn luyện, cũng xem như rất phong phú.
Nam Tuần trưởng với bộ mặt chắc chắn.
- Hắn cố gắng làm từ cơ sở đến hiện tại, rất nhiều mặt cũng nhận được rèn luyện tốt, tương lai áp lực có lớn hơn chút, trở ngại nhiều hơn, chắc hẳn cũng sẽ vượt qua được. Thật sự không được, cũng là việc không còn cách nào khác. Nhưng chúng ta cũng không thể vì vậy mà đưa hắn vào phòng kính, một chút sóng gió cũng không để hắn nếm trải qua, đối với đồng chí này ta vẫn rất có lòng tin.
Cổ Thần Dương lúc này đã hiểu, xem ra Nam Tuần trưởng cũng rất tin vào Hàn Đông, có một kỳ vọng rất lớn.
…
Trưa ngày năm tháng bảy, Hàn Đông đã triệu tập họp hội ý Bí thư tại phòng làm việc của mình.
Lần họp này, chủ yếu là tiến hành trao đổi đối với một số công việc gần đây, đồng thời cũng đưa ra quyết định đối với một số việc liên quan.
Tuy dựa theo cố định, chuyện lớn đều phải thông qua hội nghị thường vụ thảo luận
Nhưng chuyện được thông qua trong cuộc họp hội ý bí thư này, trong hội nghị thường vụ chắc hẳn sẽ không có bất cứ gì đáng lo lắng.
So sánh mà nói, tần suất mở hội nghị thường vụ thấp một chút, sau họp hội ý, có thể căn cứ sự cần thiết mời họp bất kỳ lúc nào.
Trong số bốn vị Phó Bí thư, chỉ có Khâu Hiểu Mai vị Phó Bí thư chuyên trách này, vừa đúng lúc xem được đoạn tin tức vào hôm ấy.
Trong lòng cô ấy tuy đã có chủ ý, muốn chống đối Hàn Đông đến cùng, nhưng cô ta cũng không đối lập quá rõ với Hàn Đông, mâu thuẫn này trở nên gay gắt sẽ rất khó để thu xếp.
“Mình phải từ từ đợi cơ hội, chỉ cần anh ta xảy ra một chút vấn đề, tôi sẽ cho người đến gây phiền toái, xem ngày tháng của anh còn tốt nữa không”
Khâu Hiểu Mai cân nhắc trong lòng,
“Tuy không thể thật sự làm gì được anh, nhưng để ngày tháng của anh trải qua không thoải mái, tóm lại cũng có thể được.”
Ngoài ra, trong lòng cô ta có chút đợi chờ, nếu ngày nào đó Hàn Đông xảy ra sơ hở, nói không chừng bản thân còn để hắn không xuống được. Dù Hàn Đông có bối cảnh, nhưng nếu có chuyện gây lớn, hắn cũng không nhất định chịu được, ít ra cũng phải tìm đến nơi khác.
Mặt khác, cô ta cũng liên lạc được với một người bạn, người này sẽ đưa cô ta đến gặp Trương Bái Xuân thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Yến Sơn Cao.
Nếu có thể nhờ đến Bí thư Tỉnh ủy, như vậy dù Hàn Đông có hoàn cảnh mạnh, nhưng tại mảnh đất tỉnh Tây Xuyên này, cũng không thể làm gì được mình.
Trong suốt quá trình của cuộc họp, Khâu Hiểu Mai đều đang nghĩ việc trong lòng.
Cân nhắc việc trước sau, tâm trạng của cô ta cũng bình tĩnh trở lại, cảm thấy chỉ cần bản thân làm việc thích đáng, như vậy cũng chưa chắc không thể chống lại Hàn Đông.
Đương nhiên, cô ta cũng còn chút lo lắng, dù Sử Gia Hoành cùng đứng chung với cô ta, có xem được đoạn tin tức hôm đó không, nếu xem được thì y có thay đổi thái độ không.
Cho nên cô ta quyết định, tối đến mời Sử Gia Hoành dùng cơm, đồng thời thám thính một chút tình hình.
Vì nghĩ đến chuyện trong lòng, cho nên xem ra Khâu Hiểu Mai có bộ mặt hơi không tập trung.
Điều này khiến người khác có chút nghi ngờ.
Sử Gia Hoành nghĩ thầm trong lòng:
“Khâu Hiểu Mai sao vậy, hôm nay sao một câu cũng không nói thế?”
Là Bí thư Đảng ủy công an, y phải kinh doanh tốt mảnh đất này, là vì thường xuyên ăn cơm vui chơi giải trí với lãnh đạo của Đảng ủy công an, cục công an, do đó thời gian xem tin rất ít, cũng không xem được tin của tối ngày ba.
Khương Vinh Quang ngoài nghi ngờ ra, trong lòng cũng rất vui mừng:
“Xem ra Khâu Hiểu Mai vẫn bất mãn với Hàn Đông, như vậy thì tốt, chỉ cần giữa họ có mâu thuẫn bất hòa, vậy Hàn Đông không thể nhằm vào Ủy ban nhân dân.”
Cuộc họp hội ý Bí thư này, quyết định tăng cường thêm lãnh đạo Khu công nghệ cao, do Phó Chủ tịch thành phố Trịnh Ân Ương kiêm Bí thư Đảng, chủ nhiệm Ban quản lý.
Đồng thời quyết định tăng cường khảo sát cán bộ, tiến hành chế độ đào thải, nhất định phải làm đến nơi đến chốn, tích cực điều động công việc của mọi người.
Ngoài ra, còn tiến hành trao đối và bố trí đối với công việc của Ủy ban kỷ luật.
Hàn Đông nhấn mạnh nói:
- Hiện giờ công việc của thành phố Vinh Châu, có thể nói là tương đối lạc hậu nhất trong toàn tỉnh, là một lãnh đạo, chúng ta nhất định phải nhận thức rõ hiện thực này, lấy ra một trăm hai mưoi phần trăm nhiệt tình, toàn tâm tập trung vào công việc, dựa theo bố trí toàn diện của Thành ủy, đối với các quan viên trong từng đơn vị, cũng nhất định phải có yêu cầu xác thực, khảo sát kỹ, thúc đẩy công việc chưa tới, những người không làm, kiên quyết điều động, phải hình thành cục thế và bầu không khí người có khả năng thì cho lên, kẻ bất tài cho xuống, toàn diện thúc đẩy các mặt thành phố phát triển tốt; đồng thời đối với bất kỳ những người và việc ảnh hưởng đến đại cục thành phố, đều nhất định phải nghiêm túc xử lý...
Trong lúc Hàn Đông đang nói, mọi người đều lấy sổ ra ghi chép.
Khâu Hiểu Mai vừa ghi chép, vừa nghĩ thầm trong lòng:
“Hàn Đông có chút vội, đó cũng là điều tốt, chỉ cần người xử lý hơi nhiều, vấn đề ắt hẳn sẽ tăng thêm, đối phó sẽ càng dễ dàng hơn.”
Sau khi tan họp, Hàn Đông nói với Khâu Hiểu Mai:
- Bí thư Khâu, cuộc họp của cán bộ lão thành sẽ chuẩn bị họp vào khi nào?
Khâu Hiểu Mai sửng sốt, lập tức nói:
- Sắp xếp vào sáng ngày mười.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừm, tôi biết rồi, đến lúc đó tôi đến tham dự, đồng chí lão thành đã cống hiến cho thành phố Vinh Châu, chúng ta không thể nào quên công lao của họ, phải quan tâm cuộc sống sau khi về hưu của họ, giúp họ giải quyết vấn đề thực tế.
- Bí thư Hàn, tôi sẽ thông báo xuống dưới.
Khâu Hiểu Mai bình thản nói, trong lòng không mấy vui, cô ta là Phó bí thư chuyên trách Thành ủy, phân công quản công việc cán bộ lão thành. Bây giờ Hàn Đông muốn tham gia buổi tọa đàm của cán bộ lão thành, đây không phải rõ ràng nhúng tay vào địa bàn của mình sao?
Nhưng, Hàn Đông là Bí thư Thành ủy, việc mà hắn quan tâm đến, đều là danh chính ngôn thuận, bản thân cũng không thể ngăn cản hắn lại.
“Nếu hắn đã muốn tham gia, vậy mình sẽ chuẩn bị một bàn tiệc lớn cho hắn.”
Khâu Hiểu Mai tuy không biết Hàn Đông muốn gì, nhưng hắn đã nhúng tay vào địa bàn của mình, thì mình nhất định phải cho hắn biết tay.
Là cán bộ sinh trưởng từ mảnh đất này, quan hệ giữa cô ta và cán bộ lão thành vẫn không tệ.
Nhưng không phải cán bộ lão thành nào cũng không hề có yêu cầu, thật ra yêu cầu của họ rất nhiều.
Nếu như đến lúc Hàn Đông tham dự họp, bị đám cán bộ lão thành già nua này vây lấy, các yêu cầu được đề ra, không biết Hàn Đông sẽ đối phó như thế nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Khâu Hiểu Mai có chút hy vọng, nghĩ đến bộ dạng khó xử của Hàn Đông, nhìn hắn rời khỏi từ cục lão thành.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương