Quyển 5 - Chương 60:
Ta cũng có không gian giới chỉ
Dịch : TLHD
Biên dịch : xXxQuyLexXx
Biên tập : xXxQuyLexXx
Hiệu đính : Thạch Thảo
Nguồn: TTV
o0o
- Này, cái không gian giới chỉ này ngươi lấy từ đâu ra? - Phạm Ny không thể hiểu nổi chuyện gì, nhìn Hàn Thạc kinh ngạc nói.
- Ta mua đấy.
Hàn Thạc trả lời hờ hững, sau đó nhìn ánh mắt hâm mộ lẫn đố kị của các đệ tử Vong Linh hệ nói thêm:
- Ta dùng một ngàn tám trăm kim tệ mua ở cửa hiệu bán đồ ma pháp bên trong thành, không gian giới chỉ này sức chứa có thể bằng một căn phòng nhỏ.
- Ta đương nhiên biết là ngươi mua, chỉ là ta muốn hỏi ngươi như thế nào mà lại có một ngàn tám trăm kim tệ? - Phạm Ny vẫn giữ vẻ kinh dị trên mặt như trước, bực bội trừng mắt nhìn Hàn Thạc.
Bên trong nhà kho, ngoại trừ Phạm Ny còn có các sư phụ và đệ tử khác của Vong Linh hệ, suy nghĩ muốn nổ tung đầu cũng không hiểu làm thế nào mà Hàn Thạc đột nhiên có nhiều tiền như vậy.
- Ngươi, ngươi, có đúng là ngươi lấy chiến lợi phẩm đi bán không? - Bối Lạp sửng sốt một hồi, đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng đi vào bên trong kho kiểm tra chiến lợi phẩm các nàng để ở đây.
Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc liếc mắt nhìn Bối Lạp vẻ khinh thị, cười nhạt nói:
- Vậy thì ngươi mau chóng tra tra xét xét kĩ càng xem ta có đút túi riêng chút nào không. Hừ, mười ba cái túi đều ở chỗ này nguyên xi chưa mở ra, ngươi rốt cuộc còn có con mắt không hả?
- Vậy kim tệ của ngươi là ở đâu ra?
Cát Ân vẻ mặt cũng lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm Hàn Thạc, ánh mắt tham lam dò xét không gian giới chỉ trên ngón trỏ tay trái Hàn Thạc, thầm nghĩ “ta thân là sư phụ Vong Linh hệ còn không mua nổi không gian giới chỉ, ngươi chỉ là một kẻ tạp dịch lại đeo một cái, thế gian có còn công lý hay không chứ?”
- Không cần ngươi quản tới, bất luận thế nào giờ trong tay ta cũng có không gian giới chỉ rồi, các ngươi đem vật tư kiểm kê rồi đưa cho ta giao nhận, chờ sau khi trở lại học viện Ba Bỉ Luân, ta sẽ phụ trách việc buôn bán một lần nữa, đến lúc đó thu được kim tệ chúng ta sẽ chia nhau. - Hàn Thạc mỉm cười thần bí, nhìn Cát Ân nhẹ nhàng nói.
- Phạm Ny sư phụ, ý người thế nào? - Cát Ân thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn Phạm Ny, hỏi ý kiến nàng.
- Thôi được, cứ quyết định vậy đi, chúng ta có thể lấy được mấy thứ này, công lao của Bố Lai Ân là lớn nhất. Hắn đã nói có biện pháp đem mấy thứ này đi ra ngoài xử lý, vậy thì cứ để hắn quản lý, thu được kim tệ thì Bố Lai Ân bốn phần, còn lại chúng ta. - Phạm Ny trầm ngâm một chút, cau mày đề nghị.
- Dựa vào cái gì, tại sao hắn lại chiếm tới bốn phần, chẳng phải chúng ta cũng là đều nỗ lực cố gắng sao? - Ba Khắc vừa nghe Phạm Ny nói, không đồng ý lớn tiếng hỏi lại.
- Đúng vậy, đúng vậy, hắn vốn chỉ là một kẻ tạp dịch, không nên có được nhiều vàng như thế. - Bối Lạp vừa kiểm kê vật tư vừa phụ họa.
Hàn Thạc gãi gãi đầu, trên mặt nở một nụ cười vẻ ngây ngô, ánh mắt quét sang hai người, hắc hắc nói:
- Vậy làm sao mới đúng ý các ngươi đây?
Ba Khắc cùng Bối Lạp hai người sớm đã nếm không ít đau khổ từ Hàn Thạc, biết tỏng cái vẻ ngoài thật thà, chất phác của hắn chỉ là ngụy trang, hắn đối đãi địch nhân thủ đoạn có thể nói là vô cùng âm hiểm độc ác. Hai người vừa thấy dáng vẻ này của Hàn Thạc đã cảm thấy cả người lạnh toát, đều tức khắc ngậm miệng không dám nói thêm cái gì.
- Được rồi, được rồi, Bố Lai Ân, ngươi cũng đừng hù dọa bọn họ nữa. Chuyện này quyết định vậy đi, nếu không có Bố Lai Ân , các ngươi căn bản cũng không còn sống tới giờ, huống chi mấy món này cũng là do chúng ta tìm được, mấy người các ngươi toàn bộ đều lo đuổi theo lang kỵ binh nên bây giờ cũng không đủ tư cách lên tiếng. - Phạm Ny đầu tiên là liếc xéo Hàn Thạc một cái, sau đó chống nạnh, nghiêm mặt giáo huấn Ba Khắc cùng Bối Lạp .
- Đã như vậy, trước hết ta đem mấy thứ này thu vào trong không gian giới chỉ, sau đó chúng ta thuê ngựa đi thẳng tới thành Trát Cơ Ách Tư. Hôm nay ta nghe nói lang kỵ binh của thú nhân sau khi cướp bóc tại làng bên cạnh hình như đã rời đi, nên chúng ta hẳn là sẽ không gặp thêm nguy hiểm gì nữa. - Hàn Thạc liếc nhìn mọi người uể oải nói.
Hàn Thạc chờ đến khi thấy cả đám Phạm Ny, Cát Ân đều gật đầu đồng ý, bắt đầu phóng xuất ra một luồng tinh thần lực, đem không gian giới chỉ chuyển động theo sự điều khiển của hai cánh tay của hắn, mười ba chiếc túi liền biến mất, cánh tay trái hắn bắn ra liên tiếp 13 đạo quang mang màu xanh vào không gian giới chỉ. Giữa ánh mắt hâm mộ cùng đố kị của các sư phụ và đệ tử của Vong Linh hệ, Hàn Thạc đem những chiến lợi phẩm này thu vào không gian giới chỉ, hắn phát hiện ra là sau khi đã thu nạp mười ba túi đồ rồi không gian giới chỉ cũng đã căng đầy, sức chứa không còn lại bao nhiêu.
Sau đó cả đoàn người lại tốn tiền thêm lần nữa thuê mấy con chiến mã để rời khỏi thành Ba Nhĩ Tát Trạch, trải qua hai ngày thì về tới thành Trát Cơ Ách Tư.
Sử dụng Truyền Tống trận của thành Trát Cơ Ách Tư, mọi người hóa thành một dải bạch quang, trở về học viện Ba Bỉ Luân của thành Áo Sâm. Nhìn chung quanh bên trong học viện, trải qua một lần đại nạn không chết, mọi người tự nhiên bùng lên niềm hạnh phúc tái sinh.
- Bố Lai Ân , từ nay về sau ngươi không phải làm tạp dịch cho Vong Linh hệ nữa. Ta bây giờ phải đi tìm giám hiệu thương lượng giải trừ thân phận nô lệ của ngươi, để ngươi chính thức trở thành một đệ tử nhập môn của Vong Linh hệ ma pháp. - Phạm Ny tìm Hàn Thạc vui vẻ nói.
Thấy nàng cả quyết như vậy, trong long Hàn Thạc cũng rất vui, trên mặt nở một nụ cười nhẹ. Đã trải qua lần khảo luyện ở U Ám sâm lâm, con người hắn đã có sự cảm nhận sâu sắc về sự ảnh hưởng của thân phận nô dịch đối với sự phát triển sau này. Bây giờ chẳng những giải trừ được thân phận này mà còn trở thành một đệ tử chính thức, hắn tự nhiên là trong lòng vui sướng.
- Ta biết rồi Phạm Ny sư phụ, vậy chờ ta đưa các đồ đạc bên trong không gian giới chỉ xử lý xong xuôi sẽ trở lại tìm người.
Hàn Thạc cười nói với Phạm Ny, sau đó suy nghĩ một chút, móc ra ba kim tệ đưa cho Lỵ Toa bảo:
- Nàng nếu nhìn thấy Kiệt Khắc thì đưa ba kim tệ này cho hắn.
Lỵ Toa đưa mắt nhìn hắn vẻ là lạ giơ tay ra cầm lấy ba kim tệ, trả lời:
- Nhìn không ra ngươi đối với tiểu tử mập mạp kia vẫn tốt như vậy, thật không biết ngươi làm sao đột nhiên có tiền , ba kim tệ này cũng đủ cho cả nhà Kiệt Khắc sống một năm, ngươi thật là hào phóng a.
Bất luận là Bố Lai Ân trước kia hay là Hàn Thạc bây giờ đều có quan hệ tốt với tiểu tử mập Kiệt Khắc. Hiện tại Hàn Thạc có tiền rồi, người thứ nhất để hắn thi ân chính là Kiệt Khắc. Ba kim tệ giờ đối với Hàn Thạc không là cái gì lớn lao, nhưng đối với Kiệt Khắc mà nói, là một khoản tiền rất lớn, coi như báo đáp sự giúp đỡ của Kiệt Khắc với hắn những ngày qua .
Sau khi rời khỏi học viện Ba Bỉ Luân, Hàn Thạc lấy ngân phiếu Phú Tân Ân lúc trước lưu lại, thuê một cỗ xe ngựa, căn cứ vào địa chỉ ghi trên đó, trực chỉ phía nam thành Áo Sâm.
- Tới thương hội Bố Tư Đặc rồi. - Xe ngựa chạy một hồi lâu, rốt cục cũng từ từ dừng lại, nghe thấy tiếng mã phu kêu lên ngoài cỗ xe.
Từ xe ngựa bước xuống, Hàn Thạc đưa cho mã phu hai đồng ngân tệ để hắn rời đi, lúc này mới bắt đầu đánh giá thương hội Bố Tư Đặc. Có hai thị vệ người đứng thẳng, tay cầm trường mâu trước hai cánh cửa sắt màu đen, từ xa nhìn vào trong chỉ thấy một dãy phòng ốc san sát cao ngất, nhìn khí thế khẳng định chỉ những kẻ giàu có mới dám ở.
- Tiểu tử, lén lén, lút lút nhìn cái gì đó? - Một thị vệ trước cửa, mắt thấy Hàn Thạc hết nhìn đông tới nhìn tây, có chút nhịn không được lên tiếng quát tháo.
- Chỗ này xem ra đúng là thương hội Bố Tư Đặc, ta đến tìm Phú Tân Ân tiên sinh. - Hàn Thạc liếc nhanh hai thị vệ một cái, hờ hững đáp.
- Phú Tân Ân? Không có nghe nói qua thương hội chúng ta có người này? - Thị vệ kia vẻ mặt nghi ngờ quay sang hỏi kẻ đối diện.
- Hình như có nghe qua, hắn hình như là đi theo làm việc bên cạnh tiểu thư, mấy ngày hôm trước vừa mới từ U Ám sâm lâm trở về, nghe nói thu hoạch không nhỏ. - Tên thị vệ còn lại trả lời, dừng một chút, hắn liếc Hàn Thạc vẻ hồ nghi, nhìn toàn thân đánh giá một lượt, trong ánh mắt vài phần khinh thị, hách dịch hỏi:
- Ngươi tìm hắn có việc gì?
- Ta tìm hắn bàn chuyện làm ăn. - Bởi vì thân phận tạp dịch còn chưa được giải trừ, hơn nữa trên đường đi thẳng một mạch trở về học viện Ba Bỉ Luân, bộ quần áo tạp dịch trên người Hàn Thạc đã bị rách lỗ chỗ, xem chừng rõ ràng là bị mấy kẻ cẩu nô tài này khinh thị rồi.
- Việc làm ăn, ha ha, thật là buồn cười, loại người như ngươi cũng dám nói chuyện làm ăn? Thương hội Bố Tư Đặc chúng ta nổi tiếng là đại thương hội của đế quốc, ta xem là ngươi tới lộn chỗ rồi? - Tên thị vệ kia cười ha ha, mở miệng chế nhạo.
Đang lúc Hàn Thạc vừa muốn tức giận, một chiếc xe ngựa lộng lẫy đột nhiên dừng lại trước thương hội, sau khi hai vệ sỹ thân hình cao lớn xuống ngựa, một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp từ trong xe bước xuống. Nữ tử này vóc người cao gầy, mái tóc dài màu nâu, quần áo đính rất nhiều đá quý, thoạt nhìn toát ra vẻ thanh lịch, quý tộc, bất quá trên gương mặt tuyệt mỹ lại phảng phất vẻ lạnh lùng, lại có một vẻ kiêu ngạo bẩm sinh.
- Có chuyện gì vậy? - Nữ tử kia quay về sau, nghiêm mặt nhìn hai thị vệ, giọng nói rất thánh thót, rõ ràng.
- Tiểu thư, hắn nói muốn gặp Phú Tân Ân tiên sinh, tôi thấy hắn lén lén lút lút, hết nhìn ngang lại ngó dọc, quần áo trên người toàn là đồ rẻ tiền, cảm giác có chút khả nghi, liền truy hỏi hắn mấy câu. - Một thị vệ cung kính khom người, mở miệng giải thích.
- Ngươi biết Phú Tân Ân? - Nữ tử tuyệt mỹ này, nhíu mày liếc Hàn Thạc một cái, lãnh đạm hỏi.
Hàn Thạc lớn mật dò xét thân thể tuyệt mỹ nữ tử, nghe nàng hỏi hắn mới có phản ứng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, ở U Ám sâm lâm, ta và Phú Tân Ân tiên sinh đã làm một vụ giao dịch, ta tên là Bố Lai Ân, ta nghĩ Phú Tân Ân tiên sinh dám chắc sẽ có ấn tượng với ta.
- Bố Lai Ân...... Bố Lai Ân, ta hình như đã nghe Phú Tân Ân nói qua. Đã như vậy, ngươi theo ta vào đi? -Nàng nói xong câu đó cũng không nhìn lại Hàn Thạc đi thẳng vào trong .
Hàn Thạc đứng trước cửa trừng mắt nhìn hai thị vệ thấp giọng nói một câu:
- Còn không mở to cặp mắt chó ra!
Sau đó cười ha ha đi nhanh vào trong.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của lonely_man08
Dịch : TLHD
Biên dịch : xXxQuyLexXx
Biên tập : xXxQuyLexXx
Hiệu đính : Thạch Thảo
Nguồn: TTV
Bên trong thương hội Bố Tư Đặc có một tòa giả sơn, trên đó nước chảy róc rách, khung cảnh vừa tao nhã vừa tráng lệ, có một lối đi lát đá cuội nối thông toàn bộ dãy lầu. Trên đường đi vào, thỉnh thoảng lại thấy một đám hộ vệ tay cầm trường kiếm hoặc trường thương đi qua, xem chừng thương hội này được bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Khi còn ở thành Ba Nhĩ Tát Trạch, Hàn Thạc cũng đã từng nghe qua thương hội Bố Tư Đặc, biết công việc chủ yếu của thương hội này là buôn bán, nói một cách đơn giản là lợi dụng các cửa hiệu ở khắp nơi trên toàn đế quốc của mình thu mua hàng hóa và nguyên liệu đặc trưng của mỗi vùng, sau đó đưa sang các vùng không có để thu lợi nhuận nhờ ăn chênh lệch.
Lô vũ khí cùng dược liệu thu được ở Đa La trấn đưa tới thương hội này đương nhiên là có thể xử lý thỏa đáng, vì thế Hàn Thạc tới tìm Phú Tân Ân chắc chắn là tìm không nhầm người.
Xuyên qua ba hành lang, đi thêm một lúc chừng vài phút, khi Hàn Thạc vừa cảm khái thương hội này quả nhiên rộng lớn, tiểu thư của thương hội Bố Tư Đặc kia đã dừng lại bên ngoài một tòa lầu.
- Pháp Mã, ngươi đi gọi Phú Tân Ân đến đây, Cổ Ngải Tư, ngươi đứng canh ngoài cửa. Còn người tên Bố Lai Ân kia, theo ta vào.
Nữ tử ấy đứng trước cửa tòa lầu nhìn hai bên một lúc, rồi phân phó cho hai vệ sỹ tráng kiện đi đằng sau.
Hàn Thạc không nói nhiều, gật đầu theo sau nữ tử tiến vào. Bên trong phòng trang trí tráng lệ, thảm trải sàn là loại thượng hạng hết sức mềm mại, trên tường treo mấy bức họa nhìn qua là biết giá trị liên thành, giữa phòng là đại sảnh rất lớn, ở giữa đại sảnh có một cái bàn hình tròn, xung quanh đặt mấy cái ghế.
Nữ tử kia bước vào, tự mình tìm một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó cau mày không nói một lời dường như là đang suy nghĩ cái gì đó. Vài sợi tóc màu nâu xõa trên vầng trán trắng ngần, nhìn nàng chau mày lại càng thêm vẻ tuyệt mỹ, bớt đi vài phần kiêu ngạo và thêm vài phần ưu sầu.
Nàng không mời, Hàn Thạc cũng chẳng khách khí, kéo một cái ghế ngồi xuống, điềm nhiên đưa mắt đánh giá bố trí chung quanh đại sảnh như không có việc gì, luôn tiện ngắm nàng vài lần.
Một lát sau, gã mập Phú Tân Ân đã cười vẻ nịnh bợ bước vào, hắn khép cửa lại, bước nhanh tới khom người đối diện với nữ tử hành lễ:
- Phỉ Bích tiểu thư có thể bình an trở về, thật là tốt quá!
- Ừ, người này tìm ngươi, nói là muốn cùng ngươi bàn chuyện làm ăn, đúng lúc ta cũng phải tìm ngươi thương lượng chút chuyện nên đưa hắn tới đây luôn. - Phỉ Bích gật đầu nói với Phú Tân Ân.
Phú Tân Ân trên mặt nở nụ cười nghề nghiệp, quay lại phía Hàn Thạc nhiệt tình hỏi:
- Ha ha, thì ra là Bố Lai Ân, lần trước ở U Ám sâm lâm, ta với ngươi may mắn mới chạy thoát khỏi độc thủ của cự ma, ta còn tưởng rằng từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại ngươi, không ngờ ta vừa mới trở về đế quốc chưa được mấy ngày, ngươi đã tìm ta rồi, ngươi lần này đến tìm ta, định bàn chuyện làm ăn gì đây?
- Ta có ít hàng hóa, bất quá lai lịch có chút không trong sạch, không biết ngươi có sẵn lòng thu mua không?
Hàn Thạc thấy Phỉ Bích ở bên cạnh, vốn không định nhiều lời, sau lại nghĩ ngay cả Phú Tân Ân tựa hồ cũng chịu sự điều khiển của nàng, xem ra cũng không có gì phải giấu diếm, vì vậy liền nói thẳng vào vấn đề.
- Ha ha, tuyệt đối không có vấn đề, đã tới thương hội chúng ta cái gì không sạch sẽ cũng biến thành sạch sẽ, ngươi cứ yên tâm đi!
Phú Tân Ân quay đầu nhìn Phỉ Bích, đợi sau khi Phỉ Bích khẽ gật đầu, mới quay lại nói với Hàn Thạc.
Đã như vậy, Hàn Thạc cũng không giấu giếm, phóng ra một đạo tinh thần lực, từ trong không gian giới chỉ đem ra mười ba chiếc túi đặt giữa phòng, rồi nói:
- Là mấy thứ này, ngươi xem đáng giá bao nhiêu kim tệ?
Phỉ Bích nãy giờ vẫn lạnh lùng ngồi ở đó, vừa thấy Hàn Thạc đem đồ vật ra, đôi mắt sắc liếc một cái, đột nhiên mở miệng nói:
- Mấy thứ này, hẳn là là đến từ Đa La trấn, xem mấy chiếc túi này to lớn phi thường, chắc chắn là đồ mà kỵ binh thú lang nhân chuyên dùng để chứa đồ cướp bóc, chẳng lẽ là ngươi đoạt lấy từ trong tay kỵ binh thú lang nhân?
Hàn Thạc kinh ngạc liếc nhìn Phỉ Bích, thầm nghĩ cặp mắt nữ tử này quả nhiên tinh tường, chỉ nhìn thoáng qua vậy mà đoán được nguồn gốc rõ ràng, không hổ là tiểu thư của thương hội Bố Tư Đặc. Gật đầu, Hàn Thạc cũng không giấu diếm, mỉm cười nói:
- Không sai, mấy thứ này chính là ta đoạt từ trong tay kỵ binh thú nhân lang.
Những lời này của Hàn Thạc vừa thốt ra, Phỉ Bích vốn đối với hắn hết sức lãnh đạm bỗng nhìn chằm chằm đánh giá hắn một hồi, sau đó mới kinh ngạc mở miệng hỏi:
- Ngươi nói mấy thứ này là ngươi đoạt được từ tay kỵ binh thú nhân lang?
- Tiểu thư, Bố Lai Ân đúng một ma kiếm sĩ lợi hại phi thường, lúc trước một mình hắn đã đánh đuổi toàn bộ cự ma vây công ta ở U Ám sâm lâm.
Phú Tân Ân mắt thấy Phỉ Bích tựa hồ hoài nghi thực lực Hàn Thạc, lập tức giải thích với Phỉ Bích.
Nghe Phú Tân Ân nói vậy, Phỉ Bích tựa hồ càng bất ngờ, đôi mắt sắc bén dò xét trên người Hàn Thạc. Bị ánh mắt này của nàng săm soi, ngay cả Hàn Thạc cũng có cảm giác căng thẳng, dường như mọi bí mật trong lòng đều bị nhìn thấu.
Đằng hắng một tiếng, Hàn Thạc cười gượng nói:
- Mấy thứ này, cũng không phải một mình ta đoạt từ trong tay kỵ binh thú nhân lang, bất quá hiện do ta phụ trách, ta nghĩ bây giờ các ngươi nên xem xét một chút, sau đó nói cho ta một cái giá hợp lý, chúng ta nhanh chóng hoàn thành vụ làm ăn này.
- Được rồi, Phú Tân Ân ngươi xem xét mấy món đồ này đi. - Phỉ Bích gật đầu nói, nhìn Hàn Thạc có chút kỳ quái, tựa hồ không ngờ Hàn Thạc trung thực như vậy, thừa nhận không phải hắn một mình đoạt được đồ.
Đột nhiên lúc này một thanh âm cực nhỏ lọt vào tai Hàn Thạc, nó như là tiếng trường kiếm được rút từ từ ra khỏi vỏ. Hắn trong lòng cả kinh, sắc mặt thoáng biến đổi, ngẩng đầu nhìn lên góc tối trên mái nhà cất giọng lạnh lùng:
- Ai ở trên kia?
Lời này vừa nói ra, Phỉ Bích cùng Phú Tân Ân hai người lập tức biến sắc, bất quá không đợi bọn họ kịp phản ứng, ba mũi tên đã phá không mang theo một tiếng rít sắc nhọn từ mái nhà bay về phía ba người.
Hàn Thạc vốn trong lòng giận dữ, còn tưởng rằng Phú Tân Ân với Phỉ Bích muốn giết người đoạt hàng, bất quá đến lúc hắn phát hiện ba mũi tên phân biệt bắn về phía ba người mới biết không phải như thế.
Nghe thanh âm xé gió sắc nhọn của ba mũi tên hiển nhiên biết vô luận là lực đạo hay tốc độ đều rất kinh người, rõ ràng do cao thủ dày dạn phóng ra. Trong lúc khẩn yếu quan đầu, Hàn Thạc vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, nhanh chóng ngã ra phía sau tránh khỏi mũi tên bắn về phía hắn, đồng thời tay phải đã rút ra thanh chủy thủ, bổ mạnh vào mũi tên nhắm vào Phú Tân Ân.
Một tiếng “cạch” vang lên, mũi tên gãy làm đôi, cánh tay phải cầm chủy thủ của Hàn Thạc dưới sức ép quá mạnh đó cũng cảm thấy tê dại. Điều này khiến hắn hiểu được lực đạo của mũi tên mãnh liệt vô cùng, nếu là người thường cánh tay sớm đã gãy lìa rồi.
“Soạt!”
Phỉ Bích vẻ mặt hoảng hốt, đột nhiên chạy qua bên cạnh Hàn Thạc, chiếc ghế nàng ngồi lúc này đã bị mũi tên xuyên qua, còn đủ dư lực xuyên tiếp qua tấm thảm trải nhà cắm thẳng xuống nền đất rắn, một mũi tên này uy lực mãnh liệt ra sao có thể tưởng tượng ra.
- Có thích khách, có thích khách!
Đúng lúc này, Phú Tân Ân đột nhiên hét lên một tiếng, dùng lực đẩy mạnh Hàn Thạc về phía Phỉ Bích, miệng hô lớn:
- Bố Lai Ân, mau cứu tiểu thư nhà chúng ta, chỉ cần ngươi cứu được tiểu thư, ta sẽ đưa thêm cho ngươi năm trăm kim tệ, ta cầu xin ngươi đó.
Xem ra Phú Tân Ân đã sớm biết Hàn Thạc không phải thuộc loại người anh hùng cứu mỹ nhân, vào thời điểm mấu chốt, điều đầu tiên nhớ tới là dùng kim tệ để cầu cứu Hàn Thạc.
Ngay khi tiếng thét chói tai của Phú Tân Ân vừa phát ra thì trên nóc nhà vang lên ba tiếng rõ ràng “roạt roạt roạt”. Âm thanh vừa vang lên liền xuất hiện ba bóng đen cầm ba thanh kiếm màu xanh lục, nhằm đầu Phỉ Bích cùng Hàn Thạc chém xuống, cảm giác lạnh buốt xương này khiến Hàn Thạc cảm thấy da thịt khó chịu như là bị kiếm phong cắt xuyên qua.
Đấu khí màu xanh lục, đây là ba Cao Cấp Kiếm Sĩ!
Hàn Thạc hiểu được với thực lực của hắn, chỉ cần một Cao Cấp Kiếm Sĩ cũng đã khó đối phó, một lúc giáp mặt ba Cao Cấp Kiếm Sĩ chắc chắn chỉ có đường chết. Xem ra mục đích của ba kẻ này rất rõ ràng, đó là giết chết toàn bộ người trong phòng. Lúc này muốn chạy cũng khó, lối thoát duy nhất là cố cầm cự chờ viện binh đến.
Ma Nguyên Lực lưu chuyển rất nhanh, cơ thể Hàn Thạc đột nhiên di chuyển, hắn vốn đang ở phía sau Phỉ Bích bỗng chốc ở ngay trước mặt nàng. Hàn Thạc đưa tay nắm lấy tay phải của Phỉ Bích kéo mạnh nàng vào lòng sau đó nhào tới nấp sau chiếc bàn.
Tiếng “bùm bùm” dữ dội từ mặt trên chiếc bàn truyền đến, chiếc bàn kiên cố trên đầu Hàn Thạc bỗng chốc bị phân thành mấy mảnh. Ba đạo kiếm phong sau khi chém vỡ chiếc bàn tiếp tục hướng phía Hàn Thạc và Phỉ Bích đâm tới.
Lúc này Hàn Thạc đã niệm xong Vong Linh chú ngữ, Tiểu Khô Lâu cầm cốt đao cũng đã hiện hình trong không trung nhắm thẳng một tên thích khách vọt tới, Hàn Thạc ở dưới bàn đưa tay trái lên, mũi tên trong ống tay áo đột nhiên nhắm một tên thích khách lao vút đến.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của lonely_man08
Quyển 5 Chương 62 :
Ta rất thích phiền toái lớn này!
Dịch : TLHD
Biên dịch : xXxQuyLexXx
Biên tập : Thạch Thảo
Nguồn: TTV
o0o
Ba thanh trường kiếm vốn sắp đâm trúng Hàn Thạc, giờ một thanh tách ra đối phó Tiểu Khô Lâu, một thanh biến chiêu ngăn cản mũi tên Hàn Thạc vừa bắn ra, chỉ còn lại một thanh đâm về phía Hàn Thạc. Hai tay Hàn Thạc ôm lấy Phỉ Bích đẩy về phía Phú Tân Ân. Tay phải hắn nắm chặt chủy thủ, từ chiếc bàn tròn đã vỡ thành bốn năm mảnh phóng người ra, Ma Nguyên lực lưu chuyển lên chủy thủ làm nó chuyển sang màu tím nhạt, nhắm trường kiếm đánh tới.
Tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên “keng keng” chói tai, Hàn Thạc rên một tiếng, cánh tay cầm chủy thủ tê dại. Thân hình hắn đang lao ra giờ không tự chủ được lại bật ngược rớt xuống dưới bàn. Thích khách kia cũng chấn động thân hình.
Cánh tay phải cầm kiếm của thích khách vừa đối chiêu, tựa hồ đã bị hàn khí Huyền Băng Ma Diễm Quyết từ thanh chủy thủ của Hàn Thạc tỏa ra làm đông cứng. Đột nhiên y đổi trường kiếm sang tay trái, lạnh lùng đưa mắt nhìn Hàn Thạc, trường kiếm lại nhắm hướng Hàn Thạc đâm tới, một luồng đấu khí mãnh liệt ập vào cơ thể vốn đã bị thương của Hàn Thạc, xuyên qua ngực hắn rồi lan tỏa toàn thân.
Cảm giác đau đớn đến mức thấu xương thoáng chốc đã lan khắp thân thể Hàn Thạc. Lúc luồng đấu khí màu xanh lục kia ập vào ngực hắn thì Ma Nguyên lực đồng thời cũng điên cuồng vận chuyển hóa thành ngàn vạn tia nhỏ như tơ nhện cuốn chặt lấy luồng đấu khí nọ, cương quyết không để nó khuếch tán. Dù vậy, Hàn Thạc vẫn phun ra một ngụm máu tươi, cước bộ lảo đảo rồi té lăn ra. Thích khách xem chừng đối với một chiêu kiếm khí xuất ra tuyệt đối tự tin, y vừa thấy Hàn Thạc trúng chiêu không thèm nhìn thêm, quay lại phía Phỉ Bích và Phú Tân Ân tiếp tục hạ thủ.
Chỉ là y không làm sao ngờ được, thân thể Hàn Thạc sau khi trải qua quá trình không ngừng rèn luyện ma công đã trở nên vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa còn thêm công dụng kỳ diệu của Ma Nguyên lực, nên một kiếm tất sát vừa rồi, căn bản không thể lấy mạng hắn. Khi tên thích khách vừa quay người, đúng lúc dợm bước định đi, đã thấy Hàn Thạc còn đang té ngã dưới đất bỗng như quỷ mị đột nhiên vùng dậy, một đạo hàn quang từ mũi chủy thủ trong tay phải hiện ra, hung mãnh nhằm lưng y đâm tới.
Thích khách không hổ danh là Cao Cấp Kiếm Sĩ, trong tình huống khẩn yếu sinh tử quan đầu mà y vẫn không mất đi cảnh giác, thân hình bỗng nhiên xoay lại nhanh như chớp, trường kiếm trong tay trái lại phóng ra luồng đấu khí màu xanh lục ngăn chặn chủy thủ của Hàn Thạc. Chỉ là, y chặn được chủy thủ của Hàn Thạc, nhưng lại không chặn được mũi tên bắn lén của hắn. Từ ống tay áo bên trái một mũi tên bay vụt ra, lạnh lẽo vô tình xuyên vào mắt trái thích khách. Trong lúc hắn kêu thảm đưa tay lên ôm lấy mắt, chủy thủ trong tay Hàn Thạc đã lập tức vung lên, một vành máu hiện ra trên cổ thích khách, thân thể y vô lực đổ ầm xuống.
Lúc này, tay trái Hàn Thạc lau máu tươi đang trào bên khóe miệng, tay phải nắm thật chặt thanh chủy thủ, bình tĩnh bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh. Hắn thấy Tiểu Khô Lâu cầm cốt đao trong tay đang cùng thích khách chiến đấu, Tiểu Khô Lâu trải qua quá trình liên tục luyện chế ma công đã trở nên mạnh mẽ dị thường, tốc độ công kích bằng cốt đao cực kỳ nhanh nhẹn. Dù thỉnh thoảng thân thể bị trúng vài kiếm, mấy cái xương đen của nó cũng chỉ lung lay vài lần, đến khi Tiểu Khô Lâu ổn định lại tiếp tục công kích làm thích khách kia cũng bất lực không biết đối phó ra sao.
Thích khách còn lại, sau khi đã đánh gãy được mũi tên Hàn Thạc bắn ra, lại phóng như bay về phía Phỉ Bích, Phú Tân Ân vẻ mặt thất kinh hô to:
- Tiểu thư cẩn thận, Bố Lai Ân mau cứu mạng!
Hàn Thạc thoáng ngây người, nhìn qua đã biết là việc cứu Phỉ Bích cũng không còn kịp rồi. Thở dài một tiếng, Hàn Thạc đang định nhân cơ hội có Tiểu Khô Lâu cản đường, nhanh chóng rời đi, bất quá lúc này xảy ra một sự tình ngoài dự liệu của hắn.
Vẻ kinh hoảng hiện rõ trên gương mặt của Phỉ Bích, nhưng kỳ lạ là cặp mắt nàng vẫn bình tĩnh lạnh lùng, lúc kiếm quang màu xanh lục của thích khách ập tới, trong tay Phỉ Bích không biết từ khi nào, đã cầm một thanh chủy thủ, sau đó một luồng đấu khí màu trắng đột nhiên từ mũi chủy thủ phóng ra trông như một đóa hoa sen khai nở, luồng đấu khí màu trắng đó vừa chạm vào kiếm mang mạnh mẽ đã thành hình của thích khách thì ngay lập tức thôn tính hoàn toàn nó.
- A…
Một tiếng kêu thê lương vang lên, đến khi luồng đấu khí màu trắng tan đi, sát thủ kia như bị ngàn vạn thanh kiếm đâm qua, toàn thân đẫm máu. Chẳng những Hàn Thạc sợ ngây người, ngay cả Phú Tân Ân và tên thích khách cuối cùng đang đối chiến với Tiểu Khô Lâu cũng bị chấn kinh. Hàn Thạc và Phú Tân Ân khiếp sợ cũng chẳng sao, bất quá thích khách đang cùng Tiểu Khô Lâu kịch chiến thì thật thảm hại, trong lúc thất thần, tay trái hắn lập tức bị Tiểu Khô Lâu chém lìa. Hắn hét thảm một tiếng, đang định đào tẩu, chủy thủ trong tay Phỉ Bích đã vọt ra, đâm thẳng vào lưng thích khách, y không kịp kêu lên một tiếng, ngã rầm xuống đất.
- Tiểu… Tiểu thư, người là môt Kiếm Sư? - Phú Tân Ân há hốc mồm, nhìn trân trân vào vẻ mặt lãnh đạm của Phỉ Bích, mãi sau mới lắp bắp được mấy tiếng.
Kiếm sĩ cũng giống như kỵ sĩ, chia làm Thực Tập Kiếm Sĩ (màu lam nhạt), Sơ Cấp Kiếm Sĩ (màu lam đậm), Trung Cấp Kiếm Sĩ (màu xanh nhạt), Cao Cấp Kiếm Sĩ (màu xanh lục), Kiếm Sư (màu trắng), Đại Kiếm Sư (màu bạc), Kiếm Thánh (màu vàng). Hàn Thạc cũng không ngờ được Phỉ Bích ẩn tàng thực lực kín đáo như vậy, xem ra ngay cả Phú Tân Ân cũng không biết, Phỉ Bích kỳ thật là ở đẳng cấp Kiếm Sư, so với Cao Cấp Kiếm Sĩ cao hơn một bậc. Ở độ tuổi của nàng mà có thực lực Kiếm Sư, chuyện này nói ra chắc chắn có thể khiến cho người ta khiếp sợ.
- Xem ra ta làm chuyện thừa rồi! - Hàn Thạc cười nhạt, miệng đọc một câu chú ngữ, khiến Tiểu Khô Lâu đang cầm tiểu cốt đao đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung.
- Không, không có sự trợ giúp của ngươi, một mình ta căn bản không thể giết chết toàn bộ ba sát thủ đến từ Tàn Ảnh. Mình ta nhiều lắm chỉ có thể chống trả, nhưng không cách nào ngăn cản bọn họ đào tẩu, cho nên sự trợ giúp của ngươi có tác dụng rất lớn, ta rất cảm kích ngươi! - Phỉ Bích nhìn Hàn Thạc, nghiêm trang nói.
Dừng một chút, Phỉ Bích nhíu mày trầm ngâm, đột nhiên kỳ dị nhìn Hàn Thạc, hỏi:
- Bố Lai Ân tiên sinh, mới vừa rồi trong khi ngươi ra tay, tại sao ta không cảm nhận được sự tồn tại của đấu khí trên người ngươi. Hơn nữa, nếu ta không nhìn lầm, ngươi còn kiêm tu cả Vong Linh ma pháp, chỉ là ta chưa bao giờ biết, khô lâu chiến sĩ lại có thể có thực lực đối chiến cùng Cao Cấp Kiếm Sĩ, Bố Lai Ân tiên sinh thật đúng là một người thần kỳ a!
Thật là một nữ nhân lợi hại, Hàn Thạc nhìn chằm chằm vào Phỉ Bích sau đó làm ra vẻ thần bí nói:
- Phỉ Bích tiểu thư tuổi còn trẻ như vậy mà lại có thể có thực lực của Kiếm Sư, đó mới là một người thần kỳ chân chính. So với tiểu thư, ta thật không đáng nhắc tới.
- Tiên sinh quá khách khí rồi.
Phỉ Bích nghe Hàn Thạc nói một câu như vậy, cũng không tiếp tục hỏi thêm, quay đầu nhìn Phú Tân Ân vẫn đang khiếp sợ, nhẹ giọng nói:
- Phú Tân Ân, ngươi đem mấy món đồ trên mặt đất kiểm tra lại đi, lần này Bố Lai Ân đã cứu chúng ta, nhất định phải cho hắn một cái giá tốt.
Phú Tân Ân đang còn ngây ngốc, nghe Phỉ Bích nói vậy, ngẩn người ra một lúc, quái dị nhìn Phỉ Bích, rồi lại nhìn Hàn Thạc, sau đó mới cúi xuống bắt đầu kiểm tra lại mấy món đồ trên mặt đất.
- Phỉ Bích điệt nữ, Phỉ Bích điệt nữ, sao rồi, sao rồi? - Đúng lúc ấy, từ đằng xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của Phỉ Bích đột nhiên lóe ra vẻ căm hận, sau đó trong nháy mắt lại khôi phục như thường, trên mặt thậm chí còn hơi tươi cười, ôn tồn nói:
- Cách La Phật thúc thúc, con không có chuyện gì, đa tạ người quan tâm.
Một nhóm năm người tông cửa bước vào, đi trước là một lão đầu gầy gò mang y phục đắt tiền, tướng mạo vẻ âm hiểm. Việc trước tiên khi lão vào phòng là quét mắt nhìn quanh đánh giá tình hình sau đó mới ra vẻ lo lắng nói với Phỉ Bích:
- Ta vừa mới nghe tiếng kêu cứu mạng, từ xa nhìn thấy hai vệ sĩ của con nằm trước cửa liền vội vàng chạy đến. Con không xảy ra chuyện gì thì thật là phước lớn mạng lớn, chắc cũng nhờ vong linh phụ thân con phù hộ.
- Để cho thúc thúc phải lo lắng rồi, bất quá không phải nhờ vong linh của phụ thân mà là nhờ có chiến sĩ anh dũng này cứu điệt nữ một mạng, không thì tiểu mệnh của điệt nữ sợ rằng đã bị sát thủ mang đi rồi. - Phỉ Bích ra vẻ sợ hãi, chỉ vào Hàn Thạc giải thích.
Hàn Thạc trầm tĩnh nhìn Phỉ Bích và Cách La Phật nói chuyện với nhau, sau khi chăm chú quan sát trong lòng đã ngầm có kiến giải. Vừa mới rồi trong ánh mắt Phỉ Bích lóe lên vẻ căm hận, Hàn Thạc đã tận mắt nhìn rõ. Sau đó phát hiện khi Cách La Phật tiến vào, đầu tiên là tập trung toàn bộ sự chú ý lên thân thể ba sát thủ đang nằm tại hiện trường, sau đó mới biểu đạt sự quan tâm với Phỉ Bích, đã nói lên rằng quan hệ bên trong của hai người căn bản không giống như những gì được biểu hiện ra ngoài.
- Thật là cảm tạ dũng sĩ, ta nhất định phải thưởng hậu cho ngươi! - Cách La Phật nghe Phỉ Bích nói như vậy, nhìn Hàn Thạc kinh hô một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn dò xét, tựa hồ muốn nhìn thấu tư tưởng Hàn Thạc.
- Thúc thúc, thật sự đa tạ ý tốt của người, nhưng Phỉ Bích muốn chính mình báo đáp ơn cứu mạng của hắn. Con bây giờ cũng không có việc gì rồi, thúc thúc mỗi ngày đều vì thương hội làm việc quá độ, có lẽ nên về nghỉ ngơi đi! - Phỉ Bích sắc mặt nghiêm trang, khom người nói với Cách La Phật.
- Được rồi, được rồi, không có việc gì là tốt rồi. Ta sẽ giúp con nhanh chóng tra ra lai lịch mấy tên sát thủ này, hảo điệt nữ con cứ yên tâm, chờ ta biết là ai làm, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Ài, con từ nay về sau nhất định phải càng thêm cẩn thận, ta đi về trước đây.
Cách La Phật cũng vờ vịt nói với Phỉ Bích, mang theo người của hắn bước ra khỏi cửa, khi sắp ra ngoài đột nhiên quay người lại nhìn Hàn Thạc nói:
- Tiểu tử dũng cảm, ngươi tên là gì?
Cách La Phật gật đầu, nói:
- Bố Lai Ân, tên rất hay, tên rất hay, ta sẽ nhớ kỹ tên của ngươi!
Nói xong câu đó, Cách La Phật lúc này mới mang theo người của hắn rời khỏi phòng.
- Ta nghĩ vì cô ta đã gặp phải phiền toái lớn rồi, Phỉ Bích tiểu thư, cô định đền bù ta như thế nào? - Cách La Phật vừa đi, Hàn Thạc tắt ngay nụ cười, lạnh lùng nhìn Phỉ Bích nói.
- Ngoại trừ số tiền mua hàng, ta trả thêm cho ngươi ba ngàn kim tệ, số tiền này chắc cũng đủ mua rất nhiều nhân mạng rồi chứ? - Phỉ Bích cười nhẹ, cặp mắt toát lên vẻ hiểu biết, ôn nhu nói.
Hàn Thạc trong lòng rúng động, nở một nụ cười trên khuôn mặt còn nhem nhuốc, thỏa mãn nói:
- Ta rất thích phiền toái lớn này!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của denis_love
Dịch : TLHD
Biên dịch : xXxQuyLexXx
Biên tập : Thạch Thảo
Nguồn: TTV
Ba nghìn kim tệ ý nghĩa ra sao, trong lòng Hàn Thạc hiểu rất rõ, số lượng kim tệ này đích thực đủ mua rất nhiều nhân mạng. Cho nên dù hiểu hắn đã vô duyên vô cớ gặp phải một rắc rối lớn, nhưng với ba nghìn kim tệ - cái giá trên trời mà Phỉ Bích đưa ra, sự tức giận trong lòng Hàn Thạc phút chốc bị kim tệ làm tiêu tán hết.
- Ngươi cũng không nên vui vẻ quá sớm, không cần ta nhiều lời, đại khái ngươi cũng đoán ra kẻ thuê sát thủ của Tàn Ảnh tới giết ta chính là Cách La Phật thúc thúc hòa ái đó. Thúc thúc của ta tiền nhiều thế mạnh, bên cạnh hắn có rất nhiều cao thủ có thể khiến cho ngươi chết lúc nào không biết, mặt khác qua sự việc hôm nay, thúc thúc ta dám chắc sẽ nói cho Tàn Ảnh biết ba sát thủ là bị ngươi giết chết, Tàn Ảnh là tổ chức sát thủ có tiếng, tất sẽ đáp trả, từ nay về sau ngươi nhất định sẽ gặp nhiều phiền toái rồi. - Phỉ Bích thấy Hàn Thạc lộ ra nụ cười hài lòng, suy nghĩ một chút liền lên tiếng nhắc nhở Hàn Thạc.
- Hắc hắc, chuyện này với ta không quan hệ, sau khi rời khỏi thương hội Bố Tư Đặc ta sẽ cẩn thận che giấu tung tích, vô luận là Tàn Ảnh hay là người của thúc thúc cô đều sẽ không dễ dàng tìm được ta.
Từ lúc đáp ứng chuyện này Hàn Thạc sớm đã nghĩ tới sau khi rời khỏi đây sẽ lập tức giấu kín tung tích, giao kim tệ cho Phạm Ny rồi xin nàng cho nghỉ ngơi một thời gian, lợi dụng Truyền Tống trận pháp giấu ở trong không gian giới chỉ đến Tử Vong Mộ Địa tu luyện, như vậy có thể thoát được chuyện phiền toái mà Phỉ Bích đem lại.
- Như vậy ngươi đã sớm có dự định, ta cũng an tâm. Ta sở dĩ đem toàn bộ chuyện này đổ lên trên người ngươi, là bởi vì cho ta chưa muốn bộc lộ thực lực quá sớm, nếu không Tàn Ảnh sẽ phái thêm cao thủ lợi hại hơn tới hành thích, khi đó chỉ sợ là với thực lực Kiếm Sư của ta cũng sẽ rất khó ứng phó.
Hàn Thạc gật đầu, cười nói:
- Ta hiểu, cô đưa kim tệ để cho ta gánh tội thay, ta tự nhiên không có lời nào để nói. Về chuyện nội bộ của thương hội Bố Tư Đặc, ta một chút hứng thú cũng không có, chỉ cần có thể kiểm tra hàng hóa, giao dịch xong xuôi, ta nhận được kim tệ sẽ đi ngay.
- Được rồi, Phú Tân Ân, ngươi đem mấy món đồ trong mấy chiếc túi của hắn ra kiểm tra đi.
Phú Tân Ân lúc này đã bình tĩnh trở lại, nghe Phỉ Bích nói như vậy, lập tức cúi xuống lấy các món đồ trong mười ba chiếc túi kia ra, xem xét xong quay lại cung kính nói với Phỉ Bích :
- Tiểu thư, mấy thứ này đáng giá khoảng bốn ngàn kim tệ.
- Cộng thêm vào ba nghìn kim tệ ta cảm ơn ngươi, tổng cộng là bảy ngàn kim tệ, không biết ngươi có hài lòng không? - Phỉ Bích lãnh đạm nhìn Hàn Thạc hỏi.
- Không thành vấn đề, ta nghĩ từ nay về sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác, chỉ là thương hội Bố Tư Đặc này tựa hồ quá không an toàn, lần khác nếu ta muốn cùng các người giao dịch, không biết có thể đổi nơi khác không?
Phỉ Bích nghe Hàn Thạc nói vậy, cặp mày xinh đẹp hơi nhíu lại, sau đó gật đầu:
- Bên trong thương hội Bố Tư Đặc này phần lớn đều là tâm phúc của lão già kia, ta vốn vẫn không dám ở lại đây, lần này không thể ngờ lão già lại dám động thủ ngay trong thương hội. Chứng tỏ hắn đã không còn úy kỵ gì, những người khác chắc cũng đã bị hắn mua chuộc rồi. Phú Tân Ân, ngươi giúp ta tìm kiếm một chỗ để ở, hôm nay chúng ta dọn ra ngoài, bây giờ không thể ở thêm trong thương hội được nữa. Ta sẽ nhanh chóng cùng các nguyên lão trong thương hội thương nghị, chỉ cần ta chứng minh được năng lực kinh doanh của bản thân, nhận được sự ủng hộ của họ chúng ta sẽ có thể cho lão già kia hạ đài.
- Tiểu thư yên tâm, ta đã sớm nghĩ tới điều này rồi, trước khi người trở về ta đã giúp người tìm một chỗ ở mới ở phía bắc bên cạnh ma võ học viện Ba Bỉ Luân, nơi đó giờ cũng có rất nhiều nhân vật quý tộc nổi tiếng cư ngụ, ta nghĩ Tàn Ảnh muốn ngông cuồng lần nữa, trước khi hạ thủ cũng sẽ phải cân nhắc.
- Tốt lắm, vậy hôm nay chúng ta dọn ra ngoài luôn, đợi được đến khi hạ bệ lão già xong ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi! - Phỉ Bích hài lòng gật đầu, mỉm cười nói với Phú Tân Ân.
- Có thể vì tiểu thư phục vụ là vinh hạnh của ta! - Phú Tân Ân cảm động đến rơi nước mắt, khom người nói.
Sau đó lấy ra một tấm thẻ bài đưa cho Hàn Thạc, dặn dò:
- Đây là địa chỉ nơi ở mới của chúng ta, nếu sau này ngươi có chuyện gì cần giao dịch có thể tới tìm ta, ngươi đã hai lần cứu mạng ta, ta nhất định sẽ cho ngươi một cái giá công bằng. Ài, đưa tinh tạp cho ta, ta sẽ chuyển bảy ngàn kim tệ vào tài khoản của ngươi.
Chờ cho Phú Tân Ân chuyển bảy ngàn kim tệ vào tinh tạp, Hàn Thạc xem xét kỹ hài lòng gật đầu nói:
- Đã như vậy ta đi đây, từ nay về sau nếu còn có vụ giao dịch nào ta nhất định sẽ đi tìm ngươi rồi, hai vị, gặp lại sau!
- Trên đường cẩn thận một chút, chú ý đừng để bị người ta theo dõi! - Phỉ Bích vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không hiểu sao trước lúc Hàn Thạc đi đột nhiên lên tiếng nhắc nhở một câu.
Đợi Hàn Thạc rời khỏi phòng, Phỉ Bích thấp giọng phẫn nộ nói:
- Đồ tiểu nhân hám tiền, rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Hắn kéo ta lại còn ôm ta trong tay mà chỉ nhớ đến kim tệ của hắn, một lời xin lỗi cũng không thèm nói, đồ quỷ tha ma bắt đáng chết!
- Ách.. Tiểu thư, người không nhắc tới chuyện này, ta còn nghĩ người căn bản không thèm để ý đến! - Phú Tân Ân thấy Hàn Thạc vừa rời đi, sắc mặt Phỉ Bích lập tức biến đổi, không khỏi tức cười nói.
- Hừ! Ta tiếp thu giáo dục lễ nghi như một nữ tử quý tộc, điều đề cập đầu tiên chính là chuyện đó, xem người này trong mắt chỉ có tiền, chẳng những không có một điểm áy náy, tựa hồ vẫn còn nghĩ ta thiếu nợ hắn, thật sự là đáng ghét tới cực điểm. - Phỉ Bích oán hận nói một tràng, sau đó mới hít một hơi, cắn răng hỏi Phú Tân Ân - Được rồi, người này cổ quái phi thường, rốt cuộc có lai lịch ra sao?
Phú Tân Ân lắc đầu, vẻ mặt đau khổ, trả lời:
- Ta cũng không rõ, chỉ là ngẫu nhiên gặp trong Hắc Ám sâm lâm, ta đưa cho hắn hai trăm kim tệ, hắn cứu ta thoát khỏi cự ma, sau khi thoát ra ngoài ta đưa hắn địa chỉ của thương hội, còn về phần lai lịch hắn, ta thật sự không biết gì cả.
- Như vậy, ài, từ nay về sau nếu hắn tìm ngươi có việc giao dịch, ngươi báo cho ta biết, ta sẽ tự mình giao dịch với hắn. - Phỉ Bích cau mày suy nghĩ một chút, khẽ cắn răng căn dặn Phú Tân Ân.
- Ta biết rồi, tiểu thư! - Phú Tân Ân đáp ứng ngay.
Từ chỗ Phỉ Bích đi ra, Hàn Thạc đã chuẩn bị kỹ lưỡng, tùy thời tính cách ứng phó với chuyện Cách La Phật có khả năng báo thù. Bất quá có lẽ là bởi vì ba sát thủ của Tàn Ảnh chết quá đột ngột, Cách La Phật cũng không kịp bố trí thêm gì khác, dọc theo đường quay ra chẳng những không gặp phải mai phục gì mà ngay cả những thủ vệ lúc trước đều đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh. Bất quá đến khi hắn đi ra tới cánh cổng lớn của thương hội Bố Tư Đặc hai vệ sỹ lúc trước bị hắn mắng chửi đang chờ sẵn, có vẻ đang chờ Hàn Thạc, Hàn Thạc vừa xuất hiện, hai tên nhìn thấy lập tức chặn cửa, một trong hai tên nộ khí đằng đằng nhìn Hàn Thạc nói:
- Vừa nãy lúc ngươi đi vào đã nói cái gì?
- Ta nói hai người các ngươi mở to cặp mắt chó ra, rồi sao? - Đã biết hai kẻ này là thủ hạ của Cách La Phật , nếu có đánh cũng sẽ không có tổn hại tới quan hệ của hắn với Phú Tân Ân và Phỉ Bích, Hàn Thạc tự nhiên là không chút khách khí, tiếp tục mắng.
- Muốn chết! - Hai tên gầm lên một tiếng, huơ tay đấm Hàn Thạc.
Cười lạnh một tiếng, thân thể Hàn Thạc đột nhiên tiến nhanh tới, lúc hai quyền đánh vào không khí, hai kẻ kia đang còn ngơ ngác đã thấy Hàn Thạc hai tay đặt lên trước ngực chúng, thi triển Huyền Băng Ma Diễm Quyết, hai luồng ma khí một tím một đỏ đã chui vào ngực bọn chúng. Hàn Thạc cười dài, không chờ bọn chúng phản ứng đã bước ra cửa, nhanh chóng rời khỏi Bố Tư Đặc thương hội. Hai luồng ma khí tiến nhập thân thể chúng mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng đủ để cho chúng đau đớn một trận thừa sống thiếu chết.
Sau khi rời đi khỏi thương hội Bố Tư Đặc, linh giác siêu phàm của Hàn Thạc cảm ứng được giống như có người theo dõi, cảnh giác đặt ở mức cao nhất, hắn xuyên rất nhanh qua các ngõ nhỏ đường lớn, không ngừng biến đổi phương hướng, cứ nhằm những chỗ đông người mà đi. Lòng vòng một hồi cho đến khi không cảm giác bị theo dõi nữa, hắn tạt bừa vào một cửa hiệu bán y phục mua một bộ khoác lên người, sau đó thuê một cỗ xe ngựa trở về học viện Ba Bỉ Luân.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của denis_love