Quyển 2: Long Tế Tự sinh ra giữa đất trời
Chương 10: Đảo Nịt ngực
Dịch : Văn Đàn Việt Nam
Nguồn : ******.vn
“Đêm ấy, Lưu Chấn Hám mơ những giấc mơ rất đẹp.
Hắn mơ thấy mình làm tân lang, cưỡi ngựa lớn, dương dương đắc ý.
Sáng hôm sau, Lưu Chấn Hám bị “tiểu hồ ly” gọi dậy. Hải Luân bảo hắn trong đêm vừa ngủ vừa cười hì hì, nhìn ngu bà cố.
Lưu Chấn Hám thấy mình làm ướt luôn cái khố lông sói, quần áo trắng bị dính một mảng ướt nhẹp.
Cái này chắc là tác phẩm từ chuyện động phòng hoa chúc trong mơ của hắn rồi.
Lưu Chấn Hám không khỏi bị giấc mộng đêm hôm qua làm cho phấn khởi, bắt đầu tìm kiếm gỗ chuẩn bị kết bè. Ở trên đảo mấy ngày nay, hắn gần như đã đi hết, thấy trừ mấy cây cọ hoặc dừa, thì chỉ có rừng hồng liễu là có gỗ. Nhưng những thứ gỗ này không thích hợp đóng bè. Dừa thì quá cao to khó dịch chuyển, cọ thì quá ngắn, hồng liễu thì quá bở và ẻo lả.
Lưu Chấn Hám không thể không phóng mắt tìm kiếm toàn đảo, tra xét từng ngóc ngách nhỏ. Cùng lúc ấy, Hải Luân bắt đầu dùng Thông Linh chiến ca triệu hoán ngư ưng bay ngang bầu trời.
Lưu Chấn Hám cũng hỏi Hải Luân cách để sử dụng Thông Linh chiến ca để triệu hoán ma thú làm sủng vật. Tuy hắn hiện giờ có thể xướng khởi chiến ca, nhưng không hiểu ra cách sử dụng như thế nào cho tốt.
Hải Luân cho hắn biết, sở học của hắn tuy hiện thời là Thông Linh chiến ca, nhưng kỳ thật nó phải thông qua một thứ chiến ca cơ sở trong Tế tự thánh đàn, đó là Phong ngữ tế ca, rồi từ đó mới học thành phân nửa bản Thông Linh chiến ca. Sau đó tập luyện tới mức siêu độ Vong hồn chiến ca, được Chiến thần hoài bão, rồi từ thần miếu được tấn cấp lên mức Quyền trượng tế tự, mới có thể học tập phần còn lại của Thông Linh chiến ca.
Trong Thông Linh chiến ca có nhiều âm tiết ảo khẩu, trong đó đặc biệt có những âm giai của Tinh linh ngữ và Long ngữ rất kỳ diệu tổ hợp thành. Rất nhiều Phong ngữ tế tự phải mất rất nhiều năm mới được thăng cấp, là vì để nắm rõ mấy thứ này cần rất nhiều thời gian, không phải kẻ có tiềm chất thì rất khó vượt qua.
Chỉ khi học xong toàn bộ Thông Linh chiến ca, để lên cấp Chiến tranh tế tự, mới học tiếp được “Cuồng bạo chiến ca”, “Chúc phúc chiến ca”, “Thạch phu chiến ca”, “Huy hoàng chiến ca” và các chiến ca cao cấp khác. Sau khi tấn cấp đến Chiến tranh tế tự, có thể ở trong quân đội tham mưu. Trong thánh đàn tế tự có nhiều tế tự có tư chất thấp kém, chỉ có một cấp Phong ngữ tế tự là đã mất hết cả cuộc đời.
Tế tự có Linh Hồn chiến ca bẩm sinh quý ở chỗ là thời gian học tập khá ngắn. Sinh ra là họ có thể đạt được cấp phổ thông tế tự ở thánh đàn. Chỉ cần nỗ lực học tập, họ đã có thể đạt đến mức trung bình. Sau đó, mọi việc đều vượt qua tốc độ có thể tưởng tượng được của tế tự bình thường. Trong sử thi của Bỉ Mông, nhiều vị Thiên sanh linh hồn ca giả đều là nhân vật anh hùng không còn cấp nào để học nữa.
Từ nghìn năm trước, trong chiến dịch Hải Gia Nhĩ, Bỉ Mông vương quốc chỉ có duy nhất một vị Thiên sanh linh hồn ca giả chỉ mới tấn cấp đến Chiến tranh tế tự, thế mà đã có thể lôi kéo được một con rồng làm ma sủng, trở thành vị Long kỵ tế tự duy nhất trong lịch sử Bỉ Mông. Tuy vị ấy không tránh được tử vong khi đối trận với mười vị long kỵ sĩ của nhân loại, nhưng Bỉ Mông vương quốc cứ coi vị ấy như một anh hùng, và lấy đó làm sự tích để giáo dục các thế hệ mai sau.
Điều này chứng tỏ đây là một trong những nguyên nhân khiến Hải Luân có niềm tin cực mạnh đối với Lưu Chấn Hám.
Thông Linh chiến ca ngoài việc có thể trấn an linh hồn, thì việc triệu hoán ma sủng do chiến thần cấp cho cũng là một nhiệm vụ trọng yếu khác.
“Khi ngâm xướng chiến ca phải bày tỏ tình cảm của bản thân. Muốn biểu đạt tình cảm gì thì dùng ca thanh để diễn dịch như vậy. Thông qua cách đó, có thể khiến cho ma thú lý giải được, cảm giác được ý nghĩ trong nội tâm của tế tự. Mỗi ma thú đều mang một trí tuệ nhất định. Đẳng cấp càng cao, thực lực càng mạnh thì ma thú càng thông minh. Nhưng một khi nó đã tiếp thụ huynh, khế ước với huynh, thì từ một thánh đàn tế tự phổ thông, huynh có thể cải biến vận mệnh thành mức không thể nói trước được.”
Trong lịch sử của Bỉ Mông tế tự, không thiếu sự tình như thế. Có rất nhiều kỳ tích phát sinh khi ngâm xướng Thông Linh chiến ca, một kẻ linh hồn ca giả địa vị thấp kém thậm chí có thể thu phục được cả ma sủng mạnh hơn cả ma sủng của Quyền trượng tế tự.
Về địa vị của Thánh đàn tế tự trong Thần miếu, rất nhiều trình độ đều là dựa vào thực lực của ma sủng để xếp. Hơn nữa, truyền thống của Bỉ Mông vương quốc rất chú trọng thực lực cá nhân. Về điểm này, ngay cả những Thánh đàn tế tự có tri thức uyên bác cũng không thể miễn được.
Triệu hoán ma thú do Chiến thần ban cho cần phải biểu đạt thành ý trong chiến ca. Án chiếu theo cách giảng của “tiểu hồ ly”, thì chỉ cần đem những gì mình định làm, dùng thành ý của mình biểu đạt ra thông qua ca thanh, rồi nếu ma thú ở trước mặt có thể lý giải được điều đó, thì nó sẽ tiếp nạp mình, nguyện ý cùng mình kề vai tác chiến, kiến lập công tích, như vậy là coi như đại cáo công thành.
Lưu Chấn Hám cảm thấy những gì mình nghe được có vẻ không rõ ràng cho lắm.
Tiếng ca biểu đạt tình cảm của chính mình, điều này thì hắn có thể hiểu. Nhưng dùng Thông Linh chiến ca để biểu đạt nội tâm như thế nào, thì rõ ràng là phức tạp hơn một chút. Hiện giờ hắn chỉ có thể hiểu ca từ của chiến ca có ý nghĩa như thế nào thôi.
Bỉ Mông Thông Linh chiến ca:
“Khi ta nắm chặt ……
“Hai tay của nàng cùng Chiến thần Khảm Mạt Tư ……
“Thì đã ……
“Đem chuyện cũ trời đông vứt lại phía sau ……
“Trong những tháng ngày ……
“Cảm ơn sự khẳng khái của chiến thần……
“Thời gian trôi qua không cần nhớ……
“Chỉ nhớ mỹ đức của nàng……
“Từ giữa không trung rơi xuống ……
“Nửa chiếc lá phong……
“Đó chính là dòng máu nóng rực cùng dũng khí của ta hóa thân ……
“Ôi……
“Khảm Mạt Tư vinh diệu……
“Bắt đầu từ nàng và ta ……”
Lưu Chấn Hám nhận thấy với lời ca này, hắn có thể biểu đạt ý tứ của mình. Lời không phải là vật, dùng để an ủi linh hồn người chết rõ ràng là không khả thi. Lưu Chấn Hám cho rằng người chết rồi thì không nghe người ta nói được gì. Nhưng dùng lời này thành chiến ca để lung lạc cảm tình, để thu phục một con ma thú ra sao, thì Lưu Chấn Hám lại không nắm chắc cho lắm.
Lưu Chấn Hám một bụng đầy dâm từ diễm khúc, dù có cố cũng chỉ nhớ được một số ca khúc nghiêm túc, thì làm sao dùng ca từ biểu đạt ý nghĩ gì chứ?
Ngay như lấy bài “Trăng sáng đêm rằm” ra để bàn, Lưu Chấn Hám dù cảm thấy tâm hồn trở nên mênh mông khi nghe ca khúc đó, vì nó có những ca từ khích lệ khiến bản thân nhớ đến nhiệm vụ bảo hộ quốc gia, bảo hộ người thân cùng huyết tính. Nhưng nếu chuyển nó thành chiến ca của Bỉ Mông, sao có thể từ những lời ca mơ hồ đó biểu đạt ý tứ của mình được?
Ma thú sao có thể nghe hiểu được tâm ý gì ở ta? Lưu Chấn Hám căn bản không tin. Bản thân hắn còn không rõ được hắn nghĩ gì. Hắn không lý giải được bản thân, thì nói gì chuyện khiến cho ma thú lý giải hắn!
Nhưng sự thật đã thay đổi suy nghĩ của hắn, khi chứng kiến “tiểu hồ ly” Hải Luân ngâm xướng Thông Linh chiến ca, triệu hoán một con ngư ưng đến làm ma sủng ngay trước mặt hắn. Tâm tư của hắn bắt đầu lung lay.
Tuy được “tiểu hồ ly” cho biết ngư ưng chỉ là một ma sủng có cấp rất thấp, chỉ có thể phun được toan dịch (chất dịch có tác dụng như axit), không sánh bằng Quả Quả của hắn, nhưng cũng khiến Lưu Chấn Hám động tâm.
Trong quá trình ngâm xướng triệu hoán ma thú, “tiểu hồ ly” thường thực hiện những thủ thế kỳ quái. Lưu Chấn Hám cho rằng đó là một bí môn gì đó, liền truy vấn “tiểu hồ ly”, nhưng nàng giải thích đó chỉ là những tập quán nho nhỏ của nàng khi ngâm xướng chiến ca, không phải là thủ thế gì cả.
Tuy không tự tin với chính bản thân, Lưu Chấn Hám cũng có ý muốn thử. Dù sao thì sau khi kiến thức sự lợi hại của lam sắc cự lang, Lưu Chấn Hám cho rằng nếu có thêm nhiều kẻ giúp đỡ thì cũng không xấu gì.
Lưu Chấn Hám thấy lúc này cũng ở không, cũng nên tìm mấy con “Thủy tiễn thố” không có lực thương hại gì lớn thử xem Thông Linh chiến ca của mình có hữu dụng chút nào hay không. Vạn nhất chiến ca không linh, ma thú trở mặt, thì cái bọn “Thuỷ tiễn thố” đó cũng không khó đối phó. Tuy nhiên, chủ ý này lại bị “tiểu hồ ly” kịch liệt phản đối. Nàng lần nữa nhắc cho hắn nhớ về sự nghiêm túc trong việc thu phục ma sủng. Ma sủng luôn có khế ước tâm linh với tế tự. Hai bên đều không thể phản bội đối phương. Vô cớ bỏ mặc ma sủng của mình, chiến thần Khảm Mạt Tư sẽ tước đoạt mọi năng lực của tế tự. Đồng thời, vì có quan hệ đến khế ước tâm linh, một khi ma thú tử thương, tâm lý của tế tự sẽ đau đớn giống như mất đi một kẻ chí thân vậy.
Hải Luân cũng đồng thời cật lực ngăn cản Lưu Chấn Hám chuẩn bị cùng Quả Quả lập thiêm ước. Tuy rất dễ lập thiêm ước với ma thú có quan hệ thân mật, nhưng Hải Luân thật không muốn “Lý Sát của nàng”, một thiên sanh linh hồn ca giả, lại đi lập khế ước tâm linh với một con ma thú thấp kém không còn gì kém hơn là “Ách vận chi thú” như vậy.
Theo lệ thường, Thiên sanh linh hồn ca giả có lực hấp dẫn trời cho đối với ma thú. Khả năng triệu hoán thành công mười phần cũng có tới năm, nếu như điều kiện không thể, thì ít nhất Hải Luân cũng phải cho “Lý Sát” triệu hoán được một ma thú ở biển sâu.
Nếu không triệu hoán được ma thú hoang dã, thì cũng có thể chọn dị giới ma thú trên Ái Cầm đại lục. Điều này không cần gấp. Tóm lại là Hải Luân đã tính toán con đường tiếp theo của “Lý Sát” một cách cẩn thận rồi.
Thiêm ước ma sủng cũng phải có kỷ xảo. Trong Bỉ mông vương quốc của người thú, có gia tộc Phúc Khắc Tư có thế lực vô cùng hùng mạnh, lại biết cho ma thú sinh con sinh trứng, thuần dưỡng chúng từ thủa nhỏ để đáp ứng cho nhu cầu của các tế tự trong gia tộc. Ma thú nuôi này tuy không có dã tính cường đại như ma thú hoang dã, nhưng mức thành công của Thông Linh chiến ca đối với chúng khá cao, do quan hệ mật thiết giữa hai bên. Mức thành công khi triệu hoán ma thú hoang dã là rất thấp. Ma thú có cấp càng cao, lực lượng càng hùng hậu, thì khả năng thuần phục càng khó.
Bộ tộc của mẫu thân Hải Luân chính là Phúc Khắc Tư có thế lực nhất trong vương quốc. Gia tộc cứ một mực nuôi dưỡng “Thiểm điện ma kính” (theo truyền thuyết, nó là một loại thú khi sinh ra là ăn thịt mẹ trước).
Lưu Chấn Hám nhìn Hải Luân cười ngọt ngào như đường phèn như vậy, bèn không nhẫn tâm dập tắt hứng khởi của nàng, trong tâm cho rằng dù không thiêm ước với Quả Quả cũng không sao, mình với nó như hai cha con, không thiêm ước thì có vấn đề gì lớn đâu.
Tạm thời không có hy vọng gì để thu phục ma thú, Lưu Chấn Hám bèn một lòng suy nghĩ xem làm cách nào có thể tạo được một cái bè. Nhân cơ hội này, hắn bắt đầu đi tham tuần toàn bộ đảo một lần nữa, kỳ vọng phát hiện chút cây cối nào đó có thể dùng để tạo bè.
Toàn bộ đảo có địa hình khá phức tạp, Lưu Chấn Hám sau khi đi hết một vòng mới phát hiện điều ảo bí ẩn giấu bên trong nó.
Tòa đảo này nếu đi về hướng bắc vài dặm, vượt qua vài gò đất tròn nhỏ, thì có thể phát hiện trên đảo không hề có cái động nào, hơn nữa lại có một hải đảo gần đó giống y chang như nó. Tiểu đảo đó không hề có những gò hình bánh bao như ở đây, ở giữa lại lõm vào, nhìn giống như miệng một núi lửa chết. Đất trong miệng núi lửa đầy rẫy cây xanh. Lưu Chấn Hám đứng trên đỉnh đồi nhìn kỹ lại, phát hiện miệng núi lửa đó quả nhiên mọc đầy tre trúc. Hắn căn bản không hiểu tại sao giống trúc luôn sợ cuồng phong lại có thể xuất hiện trên đảo như vậy. Hắn đoán có lẽ là do miệng núi lõm vào ngăn bớt gió biển, khiến chúng miễn được vận mệnh bị thổi đổ gãy tan tành.
Phát hiện ra điều này, Lưu Chấn Hám bèn nghĩ ông trời chẳng tuyệt đường của người. Có thứ tre trúc thế này, tạo bè đi biển chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Tre trúc khá nhẹ, không nặng như mấy cây khác, lại không khó chặt cho lắm.
Phát hiện này khiến Lưu Chấn Hám mừng muốn xỉu, nhưng khi “tiểu hồ ly” chuẩn bị vượt nước mà qua, hắn chợt ngăn nàng lại.
Trước mắt, trên tiểu đảo đang ở không hề phát hiện ma thú nào lợi hại, giỏi lắm là bọn thỏ biết bắn tên nước hoặc mấy con chuột giống Quả Quả biết phun băng khí mà thôi. Vậy con lam sắc cự lang lần đầu tấn công hắn là từ đâu ra?
Lưu Chấn Hám e rằng con Lam sắc cự lang đó chính là đến từ hòn phá đảo kia. Nếu thế thì hắn không thể không phòng bị.
Cự ly giữa hai hòn đảo này theo ước tính của Lưu Chấn Hám là khoảng ba trăm mét. Sau một ngày quan sát cẩn thận, hắn phát hiện vào lúc nước ròng trong hai buổi sáng chiều cố định, giữa hai tòa tiểu đảo này lộ ra một con đường nối liền hai đảo ẩn dưới mặt nước.
Phát hiện này càng khẳng định nghi ngờ của Lưu Chấn Hám. Con sói đó không đủ sức bật để nhảy một cái từ bên đó sang, mà nhất định là nhân lúc nước ròng mà chạy từ bên đó sang bên này.
Lưu đại quan nhân tính toán lại thực lực của bên mình. Bản thân hắn đang cầm trong tay thanh loan đao thượng hảo. Dùng đao này ngăn cái Phong nhận (đao gió) của cự lang không phải là vấn đề. Nếu như có thêm con ngư ưng của “tiểu hồ ly” và Quả Quả, lấy ba chọi một, Lưu Chấn Hám cho rằng nếu có gặp con cự lang như vậy nữa thì cũng có thể thu thập được.
Nhìn hai hòn đảo nhỏ liên tiếp nhau này, Lưu Chấ đột nhiên phác giác kỳ thật chúng rất giống với một thứ!
“Hải Luân.” Lưu Chấn Hám đứng trên đỉnh đồi, cười hì hì nhìn hai hòn đảo, hỏi “tiểu hồ ly”: “Nàng thấy hai tiểu đảo này giống thứ gì?”
Hải Luân cảm thấy nụ cười của Lưu Chấn Hám có vẻ rất dâm tà.
“Giống như kính mắt của các học giả hoặc các ma pháp sư có học vấn của nhân loại thích mang vậy.” Tiểu hồ ly nghĩ đi nghĩ lại, ngây thơ đáp.
“Nghĩ thêm nữa coi.” Mặt Lưu Chấn Hám đầy vẻ “bất hảo”, giương hai mắt nhìn chằm chằm bộ ngực no tròn của Hải Luân. Cô nhóc này tuy niên kỷ còn nhỏ, nhưng thân hình đã phát dục “quá trời quá đất”! Cái áo bào tế tự to thế mà thiếu điều che không hết cái chỗ chẳng nên che.
Hải Luân bị “tục nhãn” của Lưu Chấn Hám nhìn muốn rụng rời, mặt nóng bừng lên.
“Còn, ngoài ra còn...” Hải Luân nghĩ thật kỹ, rồi đáp tiếp: “Giống như Thạch chế ách linh để các sĩ binh dũng cảm trong Bỉ Mông vương quốc của chúng ta dùng để luyện tập.”
Lưu Chấn Hám có chút nuối tiếc, nghĩ đi nghĩ lại, nhớ lúc trước khi cởi y phục của Hải Luân, dường như không phát hiện món đồ chơi đó. Xem ra thế giới này chưa thiết kế ra thứ nội y dành cho thiếu nữ ấy. Hắn bất giác có chút thất vọng, cười hắc hắc hai tiếng bỏ cuộc.
“Hôm nay coi như xong, ngày mai chúng ta qua bên đó chặt cây làm thuyền!” Lưu Chấn Hám bảo
Last edited by Sóng Xô Bờ; 28-12-2008 at 11:47 AM.
Quyển 2: Long Tế Tự sinh ra giữa đất trời
Chương 11: Một loại Khải Mông chi ca khác
Dịch : Văn Đàn Việt Nam
Nguồn : ******.vn
“Chờ cho Lưu Chấn Hám và Hải Luân bước chân lên được tòa tiểu đảo kia, thì thời gian phải qua thêm nửa tháng nữa.
Lưu Chấn Hám sau khi trở về, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định chờ cho thương thế của mình khỏi hẳn rồi mới đi. Trực giác của một trinh sát báo cho Lưu Chấn Hám biết, đảo đối diện không hề đơn giản như thế.
Hai người, Hải Luân và hắn, kỳ thật đều dựa vào một cái lý.
Hải Luân vốn vẫn nghĩ đến chuyện con “phong hệ ma lang”. Nàng đề tỉnh “Lý Sát” thân ái của mình, rằng chiến đấu lực của “phong hệ ma lang” trong Ái Cầm đại lục được xem không phải là hàng kém. Hải Luân nguyên có một con ma sủng gọi là Thiểm Điện Ma Kính, so với loại ma lang này có bản lĩnh tương đương, đấu với nhau cũng một chín một mười.
Chỉ nghĩ đến chuyện hai người hiện giờ chỉ có một con là “Sương tuyết bì tạp thú”, một con là “Toan dịch ngư ưng”, Hải Luân cảm thấy lạnh xương sống.
Tuy biết giới ma thú đều phân địa vực riêng. Một tiểu đảo như thế này khó có thể xuất hiện thêm một ma thú cấp cao nào hơn so với ma lang, nhưng Hải Luân vẫn còn lo vạn nhất con ma lang kia có bà con thân thích thì sao? Chỉ cần có thêm một thành viên trong gia đình ma lang ấy xuất hiện nữa, thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Suy đi nghĩ lại, sau khi Lưu Chấn Hám nghe hết về chuyện phân chia địa bàn của ma thú, tâm lý chợt an định không ít. Nếu y theo lời ấy, thì Lưu Chấn Hám có chút tự tin để liều được.
Trong hai ngày này, sau khi Hải Luân cho Lưu Chấn Hám nhàn nhã một lúc, thì bắt đầu giảng không ít điển cố trên Bỉ Mông vương quốc, phần lớn là những thường thức trong giới tế tự.
Khi Hải Luân nói đến thú nhân trong Bỉ Mông, có nhắc đến dũng sĩ của Nga Lặc phân tượng tộc có thân người cao tới hai thước rưỡi, thần lực kinh nhân, có thể cử tảng đá nặng nghìn cân, so với Nhĩ Tộc bạo hùng võ sĩ thậm chí còn hơn. Lưu Chấn Hám nghe thế tặc lưỡi khen kỳ. Trong chiến đấu, trước đây ở chiến trường Nam Cương, hắn còn kiêu ngạo dẫn đầu lam cầu đội. Hiện giờ nghe vậy, so ra hắn còn có nhiều điểm tự ti rồi.
Nhưng cuối cùng thì cũng có đề tài đáng nghe.
Đề tài Lưu Chấn Hám thích nghe nhất là người thuộc thánh đàn tế tự trong thế giới Bỉ Mông có thân thể và sức lực đều thuộc hàng yếu nhược. Họ có thân hình thấp bé, dù đầu óc được tạo thành từ một chủng tộc cơ linh. Điều này khiến Lưu Chấn Hám khoái chí ít nhiều, vì bản thân hắn so ra còn có thể đại triển quyền cước trong Thánh đàn tế tự.
Hắn dặn lòng không được xem nhẹ cái thân phận “Thiên sanh linh hồn ca giả” của mình. Hắn tự lượng thấy, mình còn có thể may mắn dùng các kỹ năng trinh sát được học trước đây để làm nhiều chuyện khác nữa trong thế giới Bỉ Mông này.
Có suy nghĩ như vậy, cả nửa tháng gần đây Lưu Chấn Hám càng lúc càng cần mẫn. Thương thế của hắn đã giảm hết chín phần mười, các vết thương trên tay cũng lành đi nhiều. Các cây dừa trước cửa “nhà” hắn cũng được dùng làm đối tượng tập luyện “phách phách” tối ngày.
Tên nhóc tì Quả Quả cũng bắt đầu theo hắn học cách dùng bàn tay đầy móng vuốt nắm thành quyền, đấm mạnh vào mấy cây dừa đó. Lưu Chấn Hám luyện “Tái bột”, nó cũng học theo “Bột tái”.
Lưu Chấn Hám bị tên tiểu tử này làm cho vui vẻ không ít.
Hải Luân đắm chìm trong hạnh phúc, không ít lần khuyên “Lý Sát” của nàng không cần luyện tập cái thứ quyền cước ấy, nhân vì Thánh đàn tế tự không cần phải có vũ lực cường đại. Thất Cách tộc về mặt thể lực so với các chủng tộc khác trong chiến tranh thì thấp kém hơn nhiều, công lao ấy bỏ ra hoàn toàn vô ích. Cự tượng chiến sĩ của Nga Lặc phân tộc có thể dùng quyền đánh một cái là ngã văng một cây dừa.
Nếu như thành Thánh đàn tế tự, thì mạng có thể được bảo vệ bởi những kỵ sĩ hàng đầu. Dù họ có đeo đuổi con đường làm một Bỉ Mông chiến sĩ cường đại, thì rốt cuộc cũng phải theo một vị tế tự tiền đồ vô lượng mà thôi. Do đó, cùng với việc luyện năng lực cận chiến của mình, Lưu Chấn Hám không hề có thời gian rảnh, tập trung toàn lực luyện “Ca lực”.
Lưu Chấn Hám nghe Hải Luân đề cập đến mấy từ “ca lực” này, thủy chung không hiểu rõ nó là ý gì.
Hải Luân giải thích với hắn, “Ca lực” so với “ma lực” của ma pháp sư bên phía nhân loại có cùng một đạo lý. Một bên là thánh đàn tế tự thủy chung như nhất , không ngừng ngâm xướng chiến ca. Sau khi lên được cấp Chiến tranh tế tự, muốn học tập được “Cuồng bạo chiến ca”, “Thị huyết chiến ca”, thì đều phải cần có “Ca lực” thực mạnh mới chịu nổi.
Trình độ tích lũy "Ca lực" càng cao, khả năng tuần hoàn sử dụng càng mạnh. Tích lũy “Ca lực” cũng giống như “Ma lực” vậy, cần thông qua quá trình minh tưởng mới gia tăng được.
Hải Luân cho “Lý Sát” của mình một ví dụ sinh động, ví như nếu như được gia trì “Huy hoàng chiến ca”, cánh tay nặng trịch cầm mâu của một tên Thất Cách tộc hào trư có thể gia tăng kỷ năng phóng lên thêm ba phần. Một cự tượng dũng sĩ thuộc Nga Lặc phân tộc nếu được gia trì thêm “Thạch phu chiến ca”, thì da thịt vốn cương ngạnh chợt cứng như đá, giảm hẳn chấn thương vật lý. Nhưng vòng hào quang bao phủ của chiến ca chỉ có thể tồn tại trong một thời gian ngắn. Nếu không tiếp tục gia trì, thì lực lượng của chiến ca đem lại sẽ mất đi, phải chờ tế tự ngâm xướng chiến ca trở lại mới phục hồi.
Tế tự càng có “Ca lực” mạnh chừng nào, thì trên chiến trường càng có khả năng sử dụng chiến ca nhiều lần, khiến cho tài năng của các chiến sĩ phụ cận của mình càng nâng cao.
Đồng dạng, độ tinh thuần của “Ca lực” biểu hiện ở phạm vi ngâm xướng chiến ca. Một Chiến tranh tế tự phổ thông chỉ có thể gia trì trong khuôn viên ba chục mét. Vượt qua giới hạn này, các chiến sĩ trên chiến trường tạp loạn không có khả năng nghe được chiến ca thanh của tế tự nữa, dĩ nhiên sẽ không có cách gì đạt được sự chúc phúc của chiến thần. Nếu thay vào đó là một Chiến tranh tế tự ưu tú, “Ca lực” sung mãn và tinh thuần hơn, phạm vi gia trì của chiến ca do đó cũng khuếch đại hơn.
Kết luận lại, “Ca lực” chính là phương thức chủ đạo và duy nhất của tế tự.
Lưu Chấn Hám cuối cùng cũng hiểu chiến ca có hàm nghĩa gì. Hắn cảm thấy tế tự cũng giống như chính ủy, chỉ đạo viên trong quân đội vậy. Trước khi ra chiến trường, họ cũng đến động viên, uống vài chung rượu, rồi nghêu ngao kêu gọi mọi người ra chiến trường.
Dù sao thì lời “tiểu hồ ly” nói có vẻ hàm hồ, Lưu Chấn Hám phải bỏ hết một ngày minh tưởng lại mọi chuyện.
Quá trình minh tưởng thật là khô khan, Lưu Chấn Hám chưa nghĩ được năm phần đã ngáy khò khò, nước dãi chảy đầy mặt. Ngủ một giấc dài dậy, thấy Hải Luân mặt lạnh như tiền nhìn mình, Lưu Chấn Hám tự cảm thấy mình có điều không phải rồi.
Liều cái mạng già, nghiêm mặt đạo mạo, nói một thôi một hồi mới có thể khiến “tiểu hồ ly” cười trở lại được.
Lưu Chấn Hám phát thệ không thèm nghĩ gì khác, chỉ tập trung suy tưởng và đoán luyện “Ca lực” thôi. Hắn cảm thấy giọng mình khá to. Ca ca trước nói hắn có cái giọng như thanh la vỡ, nói gì cũng vang vang, giờ lại còn phải luyện cho giọng mạnh hơn nữa thì sao đây cà!?
Và thế là lại chuyển sang luyện quyền cước!
Mấy ngày này hắn cứ một mực khổ luyện “Tái bột”. “Tái bột” là thứ đòn chân trong quân đội Xô Viết, là một trong số kỹ thuật được các lão đại trong Trinh sát binh của quốc gia học được. Sau nhiều năm, chúng bị mất đi không ít chiêu thức. “Tái bột” là thức còn bảo lưu, nhất mực được huấn luyện trong khuôn khổ “Một chiêu chế địch” dành cho trinh sát binh.
“Tái bột” là một đòn khóa, chuyên môn xoắn lấy thân thể của đối phương. Đòn “Tái bột” hợp cách có thể sử dụng hai chân bẻ gãy hai chân địch thủ. Lưu Chấn Hám trước đây trong trinh sát học được hai môn giỏi nhất là “Tái bột” và khả năng chạy nhanh “Chuyển luân thủ.”
Lưu Chấn Hám nhận thấy sau lần đối diện với con ma lang, thân thể của hắn vốn chưa hề khôi phục trạng thái bình thường, do đó mới bị thê thảm như vậy. Lần này nếu gặp lại, xem ra phải nhanh chóng khiến cho nó không kịp có cơ hội ra tay nào.
Mấy hạt dưa thuận tay chăm bón trước cửa nhà giờ đã mọc thành dây, bò dài ra đất. Chúng nhiều lần bị gió lớn hủy mất một phần, chỉ có những dây ở dưới đất may mắn thoát khỏi. Lưu Chấn Hám cho thêm đất vào. Hắn tính, nếu như phải ở thêm vài tháng, mấy dây dưa này có thể kết thành quả. Khi nghĩ đến mùi vị ngon ngọt của dưa, Lưu Chấn Hám tặc lưỡi nuốt nước miếng đang tươm đầy trong miệng.
Mấy trái dưa này có thể chứa nước. Sau này đi biển, chúng sẽ là thứ giải khát không tồi.
Khi nghĩ đến Hải Luân sẽ ăn mấy trái dưa mọng nước này, cần đi nhà xí, Lưu Chấn Hám thầm cười rất gian. Bè gỗ có lớn gì cho cam, xem cô nhóc nhà ngươi núp ở xó nào được?
Đợi cho Lưu Chấn Hám cảm giác mũi của mình hoàn toàn bình phục, thì cũng đến lúc dẫn Hải Luân bước sang tòa tiểu đảo bên kia.
Hắn vô cùng cẩn thận, mang theo đủ thực vật, da sói ngự hàn, áo quần, cùng cung tiễn và loan đao.
Hải Luân cũng phóng cho con ngư ưng của mình bay lên, người và chim tâm linh cảm ứng, thông qua tiếng chim kêu để cảm giác mối uy hiếp ẩn giấu đâu đó.
Tòa tiểu đảo này có nhiều cây bụi và rậm rạp hơn đảo họ đang ở. Miệng núi lửa cách bờ khoảng nửa dặm. Trên đường đi, Lưu Chấn Hám càng lúc càng cẩn thận.
Có vài động vật nhỏ thường làm hắn kinh hãi, nhưng mỗi lần tên sắp rời cung, thì đều phát hiện bất quá chúng là những thứ nhỏ nhoi chẳng đáng ngại gì.
Đến được miệng núi lửa, bản thân Lưu Chấn Hám cũng cảm thấy sửng người.
Rêu xung quanh miệng núi lửa xanh rì như cỏ trên mặt đất, thậm chí có thể thấy được lớp đá mắc-ma đã nhuốm rêu xanh. Đứng trên miệng núi lửa, Lưu Chấn Hám đưa tay ra, cảm giác được từng dòng khí mát mẻ xuyên qua lại trên từng đầu ngón tay.
Từ trên nhìn xuống, địa hình lập thể bên dưới sâu khoảng mười lăm mét, tạo nên một đới khí hậu riêng theo chiều thẳng đứng. Hai tòa đảo đều ít hoa ít cỏ, nhưng trong miệng núi lửa này lại mọc đều khắp các tầng đá bậc thang, trông giống như một thác nước tự nhiên rót xuống vực sâu vậy. Rừng trúc cao đến mười mét là nhóm thực vật tầng cao chủ yếu ở nơi này. Toàn bộ miệng núi lửa nhìn rất thông thoáng tịch liêu, nhưng cũng thần bí thâm u.
Biển…
Núi xanh trăm dặm liên miên dài...
Chập chờn thoáng hiện từng hàm răng chặn...
Núi cao xanh ngắt xuyên vút trời cao...
Mây trắng lượn lờ muôn nghìn răng ngọc...
Núi xanh trăm dặm liên miên...
Đang ở bên trên giường răng đỏ...
Núi xanh cao vút xuyên mây...
Đứng đó một tình lang hữu tình...
Ta đứng trên cao nhìn xa xa...
Cả dải biển trời mênh mang quá....
Lưu Chấn Hám nhìn đến cảnh sắc mỹ lệ ở đây, vốn muốn ngâm vài câu thơ, nhưng nghĩ mãi trong óc mà chẳng nhớ được câu nào, cuối cùng phải hát lên bài “Đứng trên gò cao” của Long Phiêu Phiêu. Lời ca của Long Phiêu Phiêu chính là món hắn ưa thích, nhập tâm đến nỗi chẳng nghĩ mà phát nên lời.
Mặc dù còn có chút sai sót, nhưng cơ bản bài này hắn hát hay hơn nhiều so với lúc bình thường.
Lời ca hùng hồn vang vọng xuống miệng núi lửa bên dưới. Tiếng vọng lại từ sơn cốc khiến rừng trúc không thể nào che hết, vang đi dội lại, giống như hàng chục Lưu Chấn Hám đang hát vậy.
Khúc ca vừa hết, hắn mới phát hiện Hải Luân đang nhìn mình với ánh mắt đã thay đổi nhiều.
*********
Thiết định: Trong truyện này, các ma pháp sư, thú nhân tế tự, và Phong bạo tê liệt thuật sĩ của Hải tộc đều là những kẻ yếu đuối, số lượng cũng rất ít.
Quyển 2: Long Tế Tự sinh ra giữa đất trời
Chương 12: Thăm dò miệng núi lửa
Dịch : Văn Đàn Việt Nam
Nguồn : ******.vn
"Sao ngẩn ra thế?" Lưu Chấn Hám đưa tay huơ tới huơ lui trước mặt Hải Luân. Nàng đang nhìn hắn với ánh mắt si dại.
"Dễ nghe quá!" Hải Luân cầm lấy tay hắn, toàn thân nép vào lòng Lưu Chấn Hám, "Tuy không biết đó là ý gì, nhưng muội có thể cảm giác được từ ca thanh có chiến ca lực lượng dồi dào ấy hình tượng của một kỵ sỹ dũng cảm đang đợi chờ người yêu. Đó là một vị tiểu thư mỹ lệ. Tình cảm giữa họ giống như một ngọn lửa vĩnh hằng."
Lưu Chấn Hám lúc này mới nhớ vừa rồi mình đã dùng tiếng Trung Quốc để ca lên bài ca ấy.
"Đó chính là lực lượng của Thông linh chiến ca!" Hải Luân kích động nói: "Không ngờ huynh nhanh chóng lĩnh ngộ được tinh túy của chiến ca như vậy. Chỉ cần tinh lực tập trung như vừa rồi, đưa thêm tình cảm của mình vào trong ca thanh, thì việc triệu hoán được ma thú cao cấp đối với huynh là chuyện vô cùng đơn giản."
"Vậy sao?" Lưu Chấn Hám vô cùng kỳ quái, "chẳng lẽ không cần dùng Bỉ mông chiến ca cũng có thể có tác dụng như vậy? Nếu thế ta hoán thành ngôn ngữ thông dụng của Bỉ Mông coi sao."
Lưu Chấn Hám chuyển đổi từ ngữ qua lại trong đầu một chút, đổi ca từ thành từ ngữ thông dụng của Bỉ Mông, rồi hắng giọng ca lên một tràng.
Hải Luân nghi hoặc lắc lắc đầu.
"Vì sao giờ muội có thể lý giải được ca từ, nhưng không cảm ứng được 'Ca Lực' cường liệt lan ra khắp không trung như vừa rồi?" Hải Luân nhíu tít đôi mày xinh, lẩm nhẩm nói.
"Gặp quỷ rồi!" Lưu Chấn Hàm thầm phiền muộn.
"'Thiên sanh linh hồn ca giả' (Người sinh ra là có thể ca hát xuất phát từ linh hồn) dù sao thì cũng là kỳ tích rồi." Hải Luân có điểm đố kỵ nhìn Lưu Chấn Hám nói.
"Con cục c. khô!" Lưu Chấn Hám hít hít mũi, cái lỗ mũi “siêu bự” khiến giờ hắn hô hấp rất sảng khoái. Hắn cảm thấy cái mũi to tướng của mình hiện giờ có thể hít thở cực nhanh, xướng ca vì thế cũng âm vang hơn, đấy chẳng phải là kỳ tích sao?"
"Lý Sát thân ái!" Đã không biết bao nhiêu lần Hải Luân chỉnh Lưu Chấn Hám vì cái tội nói tục. Nàng còn nhấn mạnh, một vị tế tự cao quý trong mắt thú nhân khẳng định là một quý tộc hàng đầu. Và cho dù có là hàm tước có tính danh dự, những lời nói tục nhất định sẽ khiến cho hắn bị người ta chê cười. Lời chửi vừa rồi của Lưu Chấn Hám khiến Hải Luân biến hẳn sắc mặt.
"Tiểu cô nương của ta ơi!" Lưu Chấn Hám nhăn nhó mặt bắt đầu bồi tội, "Ta ngoan lắm mà! Đừng có thế chứ, là ta sai rồi! Ta thừa nhận là được chứ gì! Ta không phải là người! Ta là súc sanh!"
Hắn dùng gương mặt sắp òa khóc đến nơi, đáng thương vô cùng khi nói với nàng câu ấy.
Hải Luân cuối cùng nhịn không được, bắt đầu cười.
"Lý Sát!" Hải Luân nói: "Đối với thú nhân chúng ta, cái câu chửi 'Súc sanh' chẳng có gì là gay gắt cả, bởi vì thú nhân chúng ta là súc sanh mà. Huynh đúng ra nên tự mắng mình là địa tinh vô sỉ ti bỉ mới đúng."
"Aaa?" Lưu Chấn Hám sững sờ.
"À, vậy thì ta là địa tinh! Địa tinh vô sỉ!" Lưu Chấn Hám há họng chửi tiếp.
"Huynh là cái con gà mập như viên trân châu!" Hải Luân che miệng cười.
"Ta là gà trân châu!" Lưu Chấn Hám nghiêm mặt lặp lại, kỳ thật đang cười thầm trong bụng, "Quý tộc chửi mắng nguyên chỉ bình thường thế thôi, nhạt thấy mụ nội!"
Nụ cười của Hải Luân càng lúc càng vui vẻ. Trên gương mặt xinh đẹp mê người của nàng, nét đoan trang xen lẫn một thứ yêu mị và dụ hoặc không gì tả được.
Lưu Chấn Hám nhìn mặt nàng mà tim nặng thần mê, cánh mũi phập phồng hít lấy hít để mùi hương truyền đến từ thân thể nàng, tay chân bắt đầu động đậy không biết an phận.
"Không được như vậy đâu Lý Sát!" Hải Luân cố sức đẩy đôi tay ma quái của gã đang tiến vào trong áo mình. Nàng cảm giác Lưu Chấn Hám có sức lực giống như một con ma thú.
"Lễ nghi của quý tộc không cho phép đối đãi với một thục nữ theo kiểu hạ lưu như thế!" Hải Luân muốn thưởng cho hắn một cái bạt tai, nhưng nàng lại không nỡ.
Lưu Chấn Hám bị mắng nên cũng thanh tĩnh đi ít nhiều.
"Sao lại như vậy chứ!" Lưu Chấn Hám cảm thấy ý chí của mình càng lúc càng kém, nếu mà cứ thế, không chừng sẽ phạm tội mất.
"Xin lỗi! Hải Luân!" Tự bản thân Lưu Chấn Hám cũng cảm thấy vừa rồi mình có điểm hấp tấp quá. Hải Luân còn là một cô bé kém mình đến bốn tuổi kia mà.
"Kỳ thật là muội sai." Hải Luân tự chỉnh lại tế tự bào của mình, ngẩng đầu, từng hạt lệ như trân châu ứa ra bờ mi dài cong vút của nàng: "Nữ hài trong hồ tộc của ta trước giờ vẫn cứ có một thứ hấp lực đặc biệt đối với nam nhân. Không biết vì sao chiến thần Khảm Mạt Tư lại ban cho chúng ta trở thành đại danh từ dâm đãng trong con mắt tà ác của nhân loại như thế. Kỳ thật các thiếu nữ trong Phúc Khắc Tư tộc của chúng tôi đều là những người vô cùng trung trinh và có ý thức gia đình."
Lưu Chấn Hám nghe thế tươm đầy mồ hôi lạnh. Bản thân gã vốn cũng cùng dạng với những vị nhân loại tà ác đó, cũng phạm phải một sai lầm không nên phạm.
"Ta không thể trách huynh!" Hải Luân gục đầu vào ngực Lưu Chấn Hám, thút thít: "Trong thú nhân, dị tộc luyến ái không hề phổ biến, nhưng không biết vì sao, Lý Sát, vì sao mà muội lại yêu phải huynh."
"Là do huynh sai! Xinh đẹp động lòng người như vậy có lý nào lại là muội sai?" Lưu Chấn Hám nhận chân nói tiếp: "Hải Luân, tiểu cô nương của ta, ta phát thệ với muội, hướng Mao chủ tịch... À không... Hướng chí cao vô thượng chiến thần Khảm Mạt Tư phát thệ, ta sẽ suốt đời bảo hộ muội! Là ta vì tâm sinh tà ái bất chợt mà làm dơ bẩn sự thánh khiết của muội."
Hải Luân lại cảm động đến nỗi khóc ròng thêm một trận nữa.
Lời nói tuy thật đẹp, nhưng trong lòng Lưu Chấn Hám thì lại đang lải nhải "Cưới một lão bà xinh đẹp kiều diễm như thế này về nhà, thì mình phải canh chừng cho kỹ một chút nghe không!"
"Chúng ta làm sao xuống dưới đây?" Cuối cùng thì Hải Luân qua cơn xúc động, hỏi đến vấn đề thực tại. Từ miệng núi lửa xuống dưới có đến hơn hai chục mét cao, phương viên rộng đến vài dặm, lại không có bậc thang gì đi xuống, chỉ toàn vực nhỏ vực to, mọc đầy rong rêu không thể bám vào đâu được.
"Cái này mà có gì khó, nhìn ta đây." Lưu Chấn Hám cười nói.
Vực nơi này bất quá chỉ sâu khoảng mười mấy mét, trước đây trong huấn luyện, Lưu Chấn Hám chỉ cần quay hết một vòng đồng hồ bấm giây là leo xuống xong một vực sâu trăm mét.
Tìm vài sợi dây cột vào nhau, Lưu Chấn Hám cột chúng vào một cây dừa bên cạnh miệng núi lửa, rồi dùng tay lắc lắc, cảm thấy nó khá chắc, bèn từ trên chiếc áo bào màu trắng xé vài miếng vải bố ra, quấn chặt vào bàn tay, rồi vỗ xuống đất xốp, xoa xoa.
"Huynh cẩn thận nha!" Trên gương mặt của Hải Luân lộ vẻ lo lắng. Thánh đàn tế tự đều là những người có thân thể yếu đuối. Điều này khiến Hải Luân lo gần chết.
"Không cần khẩn trương!" Lưu Chấn Hám suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nàng ở trên này tìm những sợi dây có thể thòng dài xuống tận bên dưới, chuẩn bị khoảng hai ba chục sợi, một đầu cột chặt vào cây dừa, sau đó bỏ dây xuống. Sau khi ta chặt trúc xong, sẽ cột lên đó. Nàng đừng thèm lo lắng gì hết. Khi nào ta lên tới đây sẽ cùng kéo mấy bó trúc đó lên."
"Muội dù sao cũng không yên tâm, chúng ta cùng xuống dưới đó nha." Hải Luân nắm kéo quần áo của Lưu Chấn Hám: "Chúng ta dùng thân dừa làm gỗ đóng bè cũng được."
"Cây dừa nặng như vậy, không đụng vào chúng nổi đâu." Lưu Chấn Hám mỉm cười vỗ vỗ vai Hải Luân.
"Muội lo cho huynh!" Hải Luân thoáng ửng hồng đôi mắt: "Huynh mà có mệnh hệ gì, muội sẽ nhảy từ trên đây xuống chết cùng với huynh."
"Đừng đừng đừng!" Lưu Chấn Hám cảm động có dư, và cũng có chút sợ hãi, "Ta xuống đó quanh thân có cột dây mà, sao lại dễ dàng bị rớt chết chứ?"
"Nhưng mà lỡ dây rừng bị đứt thì làm sao?" Hải Luân dù sao vẫn không an tâm.
"Ta đã thử qua rồi, dây rừng này chắc lắm!" Lưu Chấn Hám thoáng nghĩ, rồi lấy cái vớ từ trên người ra, dùng đao khắc lên đó một vạch tín hiệu dài. Trong thế giới kỳ diệu này, hồi ức trước đây của Lưu Chấn Hám chỉ có mình chiếc vớ này có thể lý giải.
Chiếc vớ bông này còn đầy vết máu to nhỏ mờ ảo. Tuy nó đã được Hải Luân giặt thật sạch nhưng vẫn không tẩy đi được hết huyết tích.
Lưu Chấn Hám gom làn tóc màu hồng tuyệt đẹp của Hải Luân lại, rồi lấy khúc vải cắt trên vớ ra cẩn thận cột lại cho nàng.
"Hải Luân, đây là thứ duy nhất thuộc về ta trên thế giới này, bây giờ ta đem nó tặng cho mình nàng." Lưu Chấn Hám nghiêm mặt, thâm tình, khẩn khoản nói.
Hải Luân không còn kiềm chế được nước mắt nữa. Cả người nàng nhảy phốc vào lòng Lưu Chấn Hám, khóc như hoa lê gặp mưa.
Quả Quả cũng leo từ trên đầu xuống tay Lưu Chấn Hám, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái vớ trong tay Lưu Chấn Hám.
"Ha ha... Mày cũng muốn làm điệu sao?" Lưu Chấn Hám suýt chút nữa quên tên bảo bối này. Hắn bèn cắt ra một miếng nữa, cột lên cổ của Quả Quả. Quả Quả đắc ý, hai cái tay nhỏ xíu cứ yêu quý vuốt vuốt sợi dây nơ màu hồng trên cổ.
"Ta đi đây." Lưu Chấn Hám bỏ Quả Quả xuống đất, vẫy vẫy tay vô cùng tráng liệt.
Quả Quả phóng "vù" một cái nhảy phốc lên người hắn. Chỉ nhoáng một cái đã trèo lên đầu, bám rịt lấy tóc, chặt đến nổi Lưu Chấn Hám nhăn răng lè lưỡi.
"Leo xuống!" Lưu Chấn Hám nhéo cái mông đít phì lũ của nó một cái, rồi nắm chắc dây rừng tuột ào xuống vực, dọa cho Hải Luân hít hà một cái, mặt tái ngắt, trườn người xuống mép vực nhìn. Lưu CHấn Hám nắm cứng dây rừng, uốn người đạp từng cái vào vách đá buông nhanh xuống. Từng cú nhấn người đạp vào vách đá, rồi tiếng "soạt soạt" rớt nhanh xuống dưới, sau đó dây rừng theo đường cũ bắn ngược trở lại, thì hắn đã nắm chặt chúng, thôi rơi xuống, rồi lại nhún người...
Hải Luân nhìn theo mà mắt hoa đầu váng. Nàng muốn nhắm mắt lại, nhưng không yên tâm cho Lý Sát thân yêu. Mỗi lần thấy Lý Sát cứ băng băng rơi xuống, là mỗi lần nàng bị một trận kinh tâm động phách. Nàng thấy hắn quay lại vách núi, lại thở ra một hơi.
Hải Luân cảm thấy lòng mình giống như một cái trống trận của một vị chiến tranh tế tự vậy, vỗ thùng thùng khiến ngực nàng nôn nao.
Thấy Lưu Chấn Hám an toàn đáp xuống đất, Hải Luân lúc này mới cảm thấy sau lưng mình mướt đầy mồ hôi.
"Nhớ cẩn thận nghe!" Hải Luân đứng dậy, hướng xuống Hỏa sơn cốc hét to.
Lưu Chấn Hám đưa tay vẫy vẫy với nàng, lại còn làm mặt quỷ.
Hải Luân bắt đầu ngâm xướng chiến ca duy nhất của nàng. Bộ phận đầu của Thông linh chiến ca là một thức dùng để an ủi linh hồn. Lưu Chấn Hám nghe lời ca nhẹ nhàng trong vắt rất êm tai, cảm giác trên thân mình bung ra một lực lượng sung mãn không gì tả được.
Cao cao ở trên sơn nhai, đầu tóc của Hải Luân toàn một màu hồng, dưới sự phiêu động không ngừng của gió, trông giống như một ngọn lửa ái tình.
------------
Thiết định: Âu Bỉ Tư Lạp Kỳ chính là một câu nói cửa miệng của Lưu Chấn Hám, cùng loại với từ "làm", hay là "Xử", "Chơi", "Bắt" "Bụp"....
Quyển 2: Long Tế Tự sinh ra giữa đất trời
Chương 13: Tự nhiên tiến hóa chiến ca
Dịch : Văn Đàn Việt Nam
Nguồn : ******.vn
Trước hết, Lưu Chấn Hám đánh giá tình hình chung quanh đáy cốc. Hoàn cảnh nơi đây thật thanh thoát u nhã, thỉnh thoảng có những chú chim tựa như hoàng oanh cất tiếng hót líu lo trong rừng trúc, còn ngoài ra thì bốn bề yên tĩnh.
Lưu Chấn Hám giẫm lên trên lớp cỏ giống như lớp thảm trải sàn, nhìn ngắm một cái sơn động đen thùi ở vách đá gần đáy cốc đến xuất thần. Nơi này có đến vài sơn động, nhưng hắn không hề chú ý, chỉ tập trung vào một cái đó, không hiểu vì sao.
Sơn động này có cửa giống như miệng của một con quái thú cổ quái. Cửa động đầy răng đá bén nhọn, không khí u u từ trong động thổi ra. Bằng kinh nghiệm phong phú trên chiến trường của Lưu Chấn Hám mà nói, cái động này rất thích hợp cho phòng thủ: cách mặt đất không cao, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng thích hợp tấn công lẫn phòng thủ.
Có một cảm giác không hay như dòng điện khẽ chấn động khắp người Lưu Chấn Hám.
Hải Luân lúc này đang đứng ở trên triền núi, ánh mắt chợt mở to ra. Nàng phát hiện Lý Sát thân ái của nàng đột nhiên như một con rắn vậy, lặng lẽ phục xuống mặt đất, nhanh nhẹn trườn tới trước. Tư thế của hắn quái dị và mẫn tiệp không gì tả được, vừa nhanh nhẹn, nhưng vừa im lìm.
Cửa sơn động có mùi vị rất tanh. Bên cạnh các quái thạch hình răng có lưu lại vài cục phân đen đúa. Mỗi tảng đá đều có đến hai ba bãi phân, lục cục lòn hòn, giống như được những người quyền quý cố vun bón mọi thứ, đến nỗi chất thải cũng đi làm sao cho đẹp!
Lưu Chấn Hám từ từ đưa tay ra, dùng ngón tay quệt lấy lớp phân đó, cẩn thận bôi khắp mặt mũi, tay chân, từ đầu tới chân, giống như trát tuyết lên người khi mùa đông tới. Ngay Quả Quả cũng không ngoại lệ, cũng bị bôi thành một cái mặt hoa, từ đầu đến chân đều bị trát một lớp vừa hôi vừa dính, phát ra mùi hôi thối sực nức mũi. Hắn nhấc một cục đá lên, cầm chắc trong tay, rồi quẳng mạnh vào trong động, sau đó thân hình hắn nhoáng lên như một tia chớp, phục vào một măng đá bén nhọn.
"Binh binh..." Viên đá đụng vào đá bên trong động, nảy lên liên tiếp, rồi rơi xuống dưới, phát xuất một chuỗi âm thanh chát chúa.
Trong động không có động tĩnh gì.
Lưu Chấn Hám bỏ cung tên xuống đất. Hắn tuy không nghe tiếng bước chân, nhưng đã nghe một loạt tiếng hít hít mũi nhè nhẹ. Hắn cảm giác Quả Quả dường như cũng đã ngưng cả hô hấp.
Hải Luân đứng trên sơn nhai thấy bộ dạng như lâm đại địch của hắn, liền khẩn trương vô cùng, liên tiếp hoán chuyển vị trí, tìm một chỗ có thể nhìn rõ hơn.
Lưu Chấn Hám giống như con báo đang săn mồi, nhào vào trong động.
Đang lúc Hải Luân lo lắng vô cùng, thì hắn đã chui ra khỏi động, hai tay xách ba con vật nhỏ đầy lông lá. Do cự ly cách chỗ hắn đứng quá xa, Hải Luân không nhìn rõ đó là cái gì.
Lưu Chấn Hám xách ba con tiểu ma lang giơ lên vẫy vẫy tay với Hải Luân. Hắn biết hình dáng khẩn trương của hắn vừa rồi nhất định là đã khiến Hải Luân lo lắng lắm.
Vừa rồi, một cái đầu nho nhỏ đầy lông màu xanh lam vừa đưa ra khỏi động, mũi còn đang hít hít, thì đã bị hắn vận tay thành thủ đao chặt mạnh vào cổ.
Trước đây, Lưu Chấn Hám đã luyện chưởng đao đến mức chặt vỡ hai mươi khối gạch. Chưởng này vừa đánh ra, ngay cả nhìn kết quả hắn cũng không thèm, phóng ngay vào trong động. Trong đó còn hai con ma thú nhỏ như cún đang vừa đi vừa giương mũi cong đuôi đánh hơi. Chúng còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị hắn mỗi tay chộp một con, ngón tay bật một cái, bóp gãy lìa xương cổ của cả hai con.
Trong động không sâu lắm, trải một lớp cỏ khô, ánh sáng mờ ảo. Lưu Chấn Hám nhấc ba xác ba con ma thú nhóc lên, nhìn kỹ một lúc, thấy hình dạng rất giống con ma lang đã tấn công hắn vào những ngày đầu bước chân lên đảo.
Trên đống cỏ còn một vết lõm rất to. Lưu Chấn Hám còn phát hiện trong đó một số sợi lông màu xanh lam thô cứng.
Hắn ngưng mắt nhìn vết lõm này một hồi.
Quay ra khỏi cửa động, Lưu Chấn Hám đưa tay ra hiệu cho Hải Luân, bảo nàng nhanh chóng chạy đi, đừng có đứng ở đó.
Không dám nói nhiều lời thừa nữa, Lưu Chấn Hám vứt bỏ xác của ba con tiểu ma lang, vọt ra ngoài động, tìm hái vài nhánh hoa tường vi, cũng không quản trên đó có gai hay không, gắn ngay hai ba nhánh lên đầu và thân.
Không trung lại vang lên ca thanh to rõ dễ thương của Hải Luân. Lưu Chấn Hám nghe ca thanh này, lòng liền gấp rút như thiêu.
Nghe thêm vài câu nữa, Lưu Chấn Hám cảm thấy không hay. Khúc chiến ca này có ca từ đã biến đổi, không phải là Thông linh chiến ca, mà lại là một ca khúc tương tự như vậy, nhưng nghe qua cảm thấy rất cảm thương và có lực, một lực khích động người ta phải vung đao thương chém giết, sát phạt đến tận cùng.
Lưu Chấn Hám cảm thấy ánh mắt của mình chợt sáng rực lên, da thịt cũng mẫn cảm hẳn, từng dòng khí lưu trong không khí chầm chậm chạm khẽ vào da thịt thế mà hắn vẫn có thể cảm thấy rõ ràng. Thậm chí, từng lá trúc trong rừng theo gió xao động, thế mà hắn dường như thu được cả vào mắt, vào tai.
"Tự nhiên tiến hóa à?" Lưu Chấn Hám kinh ngạc vô cùng. Hắn nhớ lại Hải Luân đã từng kể, trong Bỉ Mông thánh đàn tế tự, có những người siêu quần bạt tuy, không cần học tập chiến ca gì, nhưng ở tình huống cực kỳ nguy hiểm chợt ngộ ra lực lượng của chiến thần Khảm Mạt Tư, lĩnh ngộ được những chiến ca mà tế tự cấp cao hơn mới có thể học được.
Lưu Chấn Hám cảm giác chiến ca mà Hải Luân đang ngâm xướng đó rất giống một thứ mà nàng thường hay nói: "Chúc phúc chiến ca".
Không chờ hắn có ý niệm gì khác, trong rừng trúc chợt vang lên từng tiếng từng tiếng sói gầm, giống như đang ra oai vậy. Nó giống như được phát ra từ một con sói có cái đầu cực lớn, mang theo uy thế cường đại, đầy tính khủng khiếp và xâm lược, vang vọng khắp sơn cốc.
Lưu Chấn Hám cảm thấy lòng mình hoàn toàn không còn chút sợ hãi hay lo âu nào. Hắn chẳng biết đó có phải là do tác dụng của "Chúc phúc chiến ca" hay không, nhưng hắn cảm giác được máu huyết toàn thân phảng phất như đang sôi cuồng. Đó là một cảm giác rất bách thiết, muốn hoặc là chém người, hoặc là bị người chém.
Thứ cảm giác đó giống như đình lưu trong tiếng hét xung phong tồn tại trong ký ức của hắn. Máu huyết toàn thân hắn giống như chạy ngược lên đầu.
Như một luồng kình phong, Lưu Chấn Hám phóng thẳng đến chỗ rừng trúc có tiếng sói gầm. Rừng trúc với những chiếc lá to như những bàn tay Phật, nhất mực nghiêng qua nghiêng lại.
Trong rừng trúc có lối đi thiên nhiên, Lưu Chấn Hám chạy vụt qua, mang theo từng lớp lá rụng bốc lên tứ xứ.
Chạy như điên không quá năm phút, bước chân của Lưu Chấn Hám chợt chậm lại, đầu óc của hắn cũng từ từ lãnh tĩnh.
"Không được hồ đồ." Lưu Chấn Hám trấn áp dục vọng chiến đấu sôi trào trong nội tâm, lòng tự dặn lòng.
Trong rừng trúc lại truyền ra tiếng gầm trầm trầm. Thứ âm thanh này Lưu Chấn Hám đã biết quá rõ rồi. Đó là dấu hiệu trước khi phong hệ ma lang phát động tấn công. Lưu Chấn Hám phóng lên một cái, rồi rơi xuống lăn một vòng dưới đất, rồi lại nhanh nhẹn phóng lên.
Hiện giờ hắn lại biến thành một lính trinh sát giống như trước đây ở chiến trường Nam Cương. Tiến lên giống như rắn đó là độc môn tuyệt kỹ của hắn cùng các chiến hữu.
Giữa rừng trúc có một chỗ rất quang đãng. Rừng trúc lá to như tay phật giống như có một ước định vậy, chúng hợp nhau bày thành một cái sân hình tròn. Lưu Chấn Hám vạch lùm cây bụi đầy trái chín mọng trước mặt ra, chỉ cần liếc nhìn là đã thấy một con sói màu lam giống như một con trâu cui nhỏ đang đứng đối diện hắn.
Lại là một con phong hệ ma lang!
Tròng mắt Lưu Chấn Hám giống như ăn phải độc xà, thoắt cái thu nhỏ lại.
Thể hình của ma lang nhỏ hơn một chút so với con đã từng tấn công hắn trước đây, dưới bụng nó sà sễnh một hàng vú phình to, cho thấy rõ nó là con thú cái đang nuôi con.
Con ma lang mẹ đang đứng đối diện một con rùa đen vô cùng lớn, quanh qua quanh lại, tiếng rú trầm trầm pha lẫn vẻ sốt ruột.
Con sói mẹ chợt lách qua một bên, nhường cho Lưu Chấn Hám nhìn rõ toàn bộ con ô quy.
Lần này Lưu Chấn Hám "chấn hám" (rúng động) thật sự!
Quyển 2: Long Tế Tự sinh ra giữa đất trời
Chương 14: Thợ săn tham tâm
Dịch : Văn Đàn Việt Nam
Nguồn : ******.vn
Con ô quy (rùa đen) này to như cửa nhà quan, cao như một tòa núi nhỏ, trên mai đầy chỗ lõm chỗ lồi, màu sắc đã nhuốm đầy rêu xanh cổ lão. Nó lộ ra bốn chân to như chân trâu, da thịt nhăn nheo trông rất già cỗi.
Điều khiến Lưu Chấn Hám kinh ngạc nhất là, trên đầu con ô quy đó lại sinh ra hai cái sừng hươu, cùng toàn bộ cái đầu to như con la đang cúi gầm xuống. Đôi mắt nó giống như cặp chuông ảm đạm vô sắc.
Con ô quy không ngừng hực hực giống như đang rên rỉ, chóp mũi cao đã dính một vết thương cực kỳ kinh tâm. Cái miệng nó giống như miệng một em bé vậy, không ngừng xoay qua xoay lại, lắc lắc vẫy những đốm máu đang không ngừng ứa ra và tích tụ lại trên miệng.
Con sói mẹ khịt khịt mũi, từ từ chuyển thân, nhìn thẳng về phương hướng có Lưu Chấn Hám đang nằm phục. Lưu chấn Hám thông qua khe hở của bụi cây, truy tìm mục quang bén nhọn của nó. Rõ ràng là con sói mẹ không chú ý lắm lùm cây bụi yên tĩnh chỗ gã nằm. Nó đang phục thân xuống, hít hít mũi, tựa hồ đang nghi hoặc.
Rừng trúc phía này ở dưới gió, con sói mẹ đó đang ở trên gió.
Hướng gió chợt hơi đổi, bốc lên những lá cây rơi rụng dưới đất, tạo nên vài cái xoáy nhỏ. Sói mẹ lại khịt mũi, chuyển đầu, nhìn chằm chằm vào con rùa lớn.
Miệng con rùa đang ngậm một cái trứng dài dài đã vỡ, xem hình dáng cực kỳ yếu ớt.
Lưu Chấn Hám nhìn sau đít của nó, thấy lộ ra một phần của cái trứng trắng còn dính máu. Cự quy đang định sinh cái trứng này ra, nhưng mỗi lần nó định dùng lực, thì con sói mẹ nhân cơ hội đó chuyển đến sau lưng nó. Cự quy rõ ràng là đã yếu ớt vô cùng, nhưng dù sao vẫn cố chuyển thân, giữ mình đối diện với con sói mẹ.
Lưu Chấn Hám nhìn thấy hai con vật giống như hai con gà đang chọi nhau, xoay chuyển vòng vòng, không ai có ý ra tay hết.
Phong hệ ma lang hé miệng mấy lần, nhưng Lưu Chấn Hám đều phát hiện nó không hề phát xuất phong đao. Phát hiện này khiến hắn cười lạnh mãi không dứt.
Hờm đi hờm lại một lúc, cuối cùng từ miệng ma lang cũng bay ra một cái phong đao. Cái phong đao xoay tròn bắn ra cực nhanh này xem ra nhỏ hơn rất nhiều so với cái Lưu Chấn Hám phải đối diện trước đây. Lưỡi đao nhắm vào nửa cái trứng lộ ra từ sau đuôi của cự quy. Con cự quy miễn cưỡng lách người. Thanh phong đao phóng lạc qua một góc, trúng ngay vào mép của mai rùa. Do đó, ngoại trừ chân sau của cự quy bị thêm một vết thương cực lớn ra, mai rùa vẫn hoàn hảo không tổn thất gì.
Ma lang hiện giờ đang thở hổn hển, đầu lưỡi màu đỏ như huyết thò cả ra ngoài.
Tuy không còn khí lực tiến công lần nữa, nhưng ma lang vẫn còn dựa vào thân thể nhanh nhẹn của mình, thỉnh thoảng tiến vào sát cạnh cự quy, phóng ra một trảo.
Lưu Chấn Hám càng nhìn con cự quy này, càng thấy nó rất quen, dường như đã từng thấy qua ở đâu đó rồi.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn cũng nhớ ở dưới Thần Đôn sơn gần làng mình ở, có một cái cổ mộ của Phi Liêm đại tướng quân. Trước cổ mộ này cũng tạc một con ô quy cực lớn cõng bia rất giống con này. Chúng cùng có một cái đầu mọc sừng, cùng có một thân hình to lớn.
Lưu Chấn Hám còn nhớ khi chơi cùng ca ca lúc nhỏ, đã từng đứng tè trên con ô quy đó. Lúc đó còn có một thầy tướng số đi ngang nói ca ca mệnh bạc, bảo ca ca quỳ gối lạy con ô quy, cho rằng như vậy là có thể chuyển đổi vận mệnh.
Thầy tướng số đó còn nói, con ô quy này chính là con của rồng. Bất kỳ loài thú nào rồng cũng dám lấy làm vợ, kết quả sinh con ra lộn tùng phèo hết, không đứa nào có thể biến thành rồng, lớn lên đầy đủ hình dạng quái dị, con ô quy này chính là con trai lớn của rồng . Nghe nói Long Xuyên Hà ở quê nhà trước khi giải phóng của hắn thường có lụt lớn, theo thầy tướng nói, đó chính là do một trong các con của rồng, một loài giao nổi lên tác quái.
Giao là thứ do rồng và chim trĩ giao phối đẻ ra trứng, rồi chôn trong đất ba năm mới nở ra thành. Thầy tướng đó vì để gia tăng quyền uy của mình, còn đặc biệt nói vớt thêm một câu nữa.
Ký ức thời thơ ấu đến giờ Lưu Chấn Hám vẫn còn nhớ như in, đó chủ yếu là vì chuyện này vô cùng ly kỳ, hơn nữa lúc đó hắn còn đặc biệt hâm mộ các truyện kể về bản lĩnh của rồng.
"Khi lớn lên em sẽ giống như rồng vậy, cưới mấy con vợ luôn." Lưu Chấn Hám nói với ca ca lúc ấy.
Ký ức thời thơ ấu ấy càng tăng thêm tình đồng hương của Lưu Chấn Hám đối với con rùa này. Hắn cẩn thận rút ra một cây lang nha tiễn, nhắm kỹ con sói đang quanh đi quẩn lại đó, ngón tay bấu vào dây cung.
Con ô quy này có phải là con của rồng hay không thì hiện giờ Lưu Chấn Hám không còn cái hứng thú tìm hiểu như lúc còn con nít nữa. Hắn hiện giờ chỉ biết, rõ ràng là nó nhân vì sinh nở mà hao tận sức lực rồi. Điểm uy hiếp chính là xuất phát từ con sói này. Lưu Chấn Hám đối với chuyện phong đao của ma lang không có cách gì tổn thương mai rùa, cảm thấy vô cùng hứng thú.
Chính lúc Lưu Chấn Hám chuẩn bị xuất thủ, ma lang đột nhiên phát động tấn công con cự quy.
Trí tuệ của ma thú chớp mắt thể hiện cả ra.
Lần này nó không hề phát phong đao bén nhọn. Phong hệ ma lang tuy có thể sử dụng phong đao một cách tự nhiên, nhưng cũng không phải là xài hoài không hết, vô cùng vô tận. Con ma lang này thực ra đã sử dụng hết ma pháp lực lượng của nó rồi. Tuy nhiên, nó chẳng phải chỉ có năng lực công kích không thôi, hàm răng bén nhọn như trùy đó so với phong đao còn chết người hơn nhiều. Trận chiến kéo dài đã khiến cho con cự quy lưu huyết từ từ tới mức gần khô kiệt. Tuy nhiên, do ngoài rừng trúc truyền đến thanh âm kỳ quái, khiến ma lang mất đi tính kiên nhẫn vốn có.
Âm thanh to lớn đó nhất định là chỉ có sinh vật to lớn mới phát ra được. Trong sơn động còn ba con ấu lang lao nhao ấy, khiến một mẫu thân như nó không an tâm chút nào. Nó không còn lựa chọn nào khác, chỉ biết phải nhanh chóng kết thúc trận đấu, mau chóng trở về nhà.
Con sói mẹ giả vờ phục người xuống, dùng lưỡi liếm hàng vuốt chân trước. Động tác nhàn nhã này, thực ra là một chiêu lừa địch tiêu chuẩn. Trong một cái chớp mắt ấy, hai chân sau của nó đạp mạnh, toàn thân phóng vút lên không trung, tung ra một thế chộp tới.
Thân thể của ma lang trong không trung thậm chí còn thực hiện một động tác trì trệ. Toàn bộ thân hình nó uốn ra một cung bậc giống như con chim to đang phóng người vồ mồi. Năm móng vuốt nhọn hoắc ở chân trước như cái lưỡi hái mang màu lam đen óng ánh vươn ra, chộp thẳng vào nhãn cầu của cự quy. Nó nhe cái miệng to, hàm răng thô đầy những chiếc răng nhọn hoắc như những cái đinh tán nhắm chuẩn mục tiêu là yết hầu của cự quy.
"Xích..." Một âm thanh tê liệt rất khó nghe vang lên. Hàm răng bén nhọn ấy và lớp da xù xì của cự quy chạm vào nhau, tức thời phát ra tiếng kêu chói tay như hai thanh kim loại ma sát. Con sói dùng hết sức cấu xé, thân hình như con trâu cui lúc lắc liên hồi. Nó muốn bằng sự xâu xé kịch liệt này, rứt một cục thịt từ trên người cự quy xuống. Da thịt của cự quy rõ ràng là rất cứng, ma lang tuy cắn chặt được lớp da nhăn nheo xù xì, nhưng cho dù nó có dùng lực cấu xé đến thế nào, vẫn không thể rứt ra một miếng thịt nào trên người cự quy.
Lưu Chấn Hám hô hấp rất cấp xúc. Hán dường như bị một trường quyết chiến sinh tử trước mặt làm cho tê liệt cả người. Hắn giương lại cung nhắm thẳng vào sau đít của cự lang, vừa buông tay ra, vừa nghĩ đến câu thành ngữ "Duật bạng tương tranh" (Ngao cò tương tranh, ngư ông đắc lợi).
"Phách....!” Cổ của cự quy đang ngáp ngáp sắp chết đó đột nhiên phát xuất một tiếng rống trầm khàn đầy sầu muộn. Ma lang đã bám riết được vào cổ nó, cắn chặt không buông, dòng máu tuôn ra giống như núi lửa tuôn trào, phún ra có vòi nghe "tê tê" thông qua kẽ răng của con sói.
Chân trái của cự quy chợt làm động tác như tránh né, vô cùng vụng về đập vào con ma lang đang cắn yết hầu của nó.
Một tiếng "binh" cất lên, to như tiếng mìn phá núi.
Toàn bộ rừng trúc dao động vập vùi, tiếng lá trúc "xào xạc" rơi xuống đất lả tả.
Lưu Chấn Hám đang nằm phục trong bụi rậm cảm giác như toàn bộ mặt đất lung lay, giống như một cái xe hủ lô đang lăn dài trên một con đường đá dốc.
Hắn tựa hồ cảm giác như một ngọn núi lửa vừa phá miệng phun lên. Mắt tối đen lại, chỉ cảm thấy đầu óc như bị một trận mê man chóng mặt, trong lòng như bị cái gì đó đè nặng lên. Miệng hắn ngòn ngọt, suýt chút nữa là há miệng ói hết ra ngoài.
Ngón tay đang bấu dây cung mềm ra, mũi lang nha tiễn bay đánh "sưu" một tiếng giống như một viên đạn cao xạ. Rất tiếc, mũi tên tích đầy sức lực của hắn lại bắn vụt lên không, cắm vào thân một cây trúc.