Nhìn Hoàng lão rời đi. Dương Vũ liền đem tất cả tinh lực của mình đặt trên Thái Cực quyền. Thái cực quyền tuy chỉ có bốn mươi tám thức, thoạt nhìn trông cực kỳ đơn giản dễ dàng.
Nhưng tự mình luyện qua mới biết không hề đơn giản như vậy.
Bình thường nhìn người khác diễn luyện Thái Cực quyền. Dương vũ cho là những thức Thái Cực quyền này rất đơn giản. Rất dễ dàng thực hiện. Nhưng nhìn càng đơn giản thì tới tay lại càng thêm khó khăn.
Không nói Dương Vũ bây giờ có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu tinh túy Thái Cực quyền. hắn thậm chí ngay cả xuất ra một chiêu thức lưu loát cũng không thể, chứ đừng nói chi là hành vân lưu thủy, liên miên bất đoạn.
Nghiêm khắc mà nói hiện tại Dương Vũ đối với ý nghĩa Thái Cực quyền còn xa lạ.
“Nhìn tưởng như cực kỳ đơn giản nhưng không ngờ lại quá thâm ảo”. Dương Vũ cười khổ, tiếp tục nghiên cứu Thái cực quyền. Không biết thời gian qua bao lâu, Nhã Tư bổng nhiênxuất hiện bên cạnh Dương Vũ.
“Hì hì, Dương Vũ ngu ngốc, quỷ hẹp hòi.”
Dương Vũ nghe vậy, đảo cặp mắt trắng dã, thu công trở lại cái ghế dựa.
“Anh khi nào là đại ngu ngốc, quỷ hẹp hòi?” Dương Vũ bất đắc dĩ nói.
“Hì hì, Anh vốn chính là ngu ngốc hẹp hòi, dễ giận như vậy, thật không biết bạn gái của anh làm sao lại thích người như anh.” Nhã Tư nhìn chằm chằm Dương Vũ nói.
“Chuyện yêu đương người lớn, con nít đừng tò mò” Dương Vũ ngồi xuống ghế nói.
“Hừ, em đã không còn là con nít lâu rồi. Em đã trưởng thành” Nhã Tư ưỡn ngực nói.
“Đúng rồi, anh ngu ngốc, anh theo ông nội em học tập cái gì…. Thái Cực quyền hả?” Nhã Tư tò mò hỏi.
“Đúng vậy, có gì kỳ lạ sao?” Nhìn Nhã Tư lộ vẻ mặt kỳ quái, Dương Vũ ngạc nhiên hỏi.
“Em chỉ thay ông nội cao hứng thôi, rốt cuộc cũng có người ngu ngốc nguyện ý chịu theo ông nội học tập Thái Cực rồi.” Nhã Tư cười nói.
” Trước kia ông nội muốn em và chị học tập Thái Cực, nhưng có đánh chết chị và em cũng không muốn học.” Nhã Tư mở to mắt nói.
"Tại sao?" Dương Vũ kỳ quái hỏi.
“Anh đần thế, anh không biết Thái Cực chỉ dành cho những người cao tuổi mới học mấy thứ đấy thôi sao? Em là một thiếu nữ xinh đẹp làm sao học nhưng thứ như Thái Cực quyền đây.” Nhã Tư hếch mũi mỉm cười nhăn mặt nói.
Bỗng nhiên, Nhã Tư không ngừng đánh giá Dương Vũ, làm cho Dương vũ có chút khó chịu. “ Cô bé nhìn cái gì?”
"Em thấy anh không chỉ là ngu ngốc, quỷ hẹp hòi, hơn nữa còn là một ông cụ non." Nhã Tư bỗng nhiên cười nói.
"Anh có chổ nào thoạt nhìn giống như một ông cụ non hả?" Dương Vũ nhìn bản thân một chút, buồn bực hỏi ngược lại.
"Bây giờ nhìn lại thì không giống, nhưng mới vừa rồi, anh đánh Thái Cực trông rất giống một ông cụ non.” Nhã Tư cười hì hì nọi.
"Đều tại anh hết, em vốn là tới gọi anh đi ăn cơm. Bây giờ mới nhớ, lát nữa em bị bà nội mắng cho coi." Nhã Tư bỉu môi nói.
"Vừa trách anh hả? Nhưng anh có biết gì đâu." Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã nói.
"Hừ hừ, không trách anh chẳng lẽ trách em sao hả?" Nhã Tư hung hăng nhìn chằm chằm Dương Vũ nói.
"Tư Tư, sao đi lâu như vậy giờ mới trở về hả? Thức ăn nguội hết rồi." Mới vừa vào phòng ăn, một thanh âm hiền lành bên tai Dương Vũ vang lên. Dương Vũ thuận mắt nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy bà lão đang nhìn sang.
"Ha hả, tiểu Vũ, ông giới thiệu cho cháu, đây chính là vợ của ông." Hoàng lão cười cười ngoắc Dương Vũ nói
“Cháu chào bà." Dương Vũ đi tới, lễ phép bắt chuyện nói.
"Ha hả, cháu chính là tiểu Vũ, thật là đứa trẻ tốt, khó trách những ngày qua ông ấy cứ thường xuyên nói bên tai bà về cháu." Bà Hoàng cười nói.
Dương Vũ ngượng ngùng cười cười, không biết nói gì.
"Bà nội, ăn cơm đi, cháu sắp chết đói rồi." Nhã Tư nắm lên chiếc đũa, mở đôi mắt to nhìn của mội người nói.
"Được rồi, chúng ta ăn cơm, tiểu Vũ, cháu ngồi ở đây." Bà Hoàng chỉ vào vào một cái ghế bên cạnh Hoàng lão nói, đồng thời đi tới đối diện Hoàng lão, ngồi xuống bên cạnh Nhã Tư.
“Không nên câu thúc, cứ xem như nhà mình là được” Hoàng lão ha hả cười nói.
Dương Vũ gật đầu, chuẩn bị ngồi xuống. Nhưng lúc này Nhã Tư bỗng nhiên nói chuyện: "Đợi một chút, quỷ hẹp hòi, anh đi rửa tay trước đi, phòng bếp ở kia." Nhã Tư chỉ vào phòng bếp bên kia nói với Dương Vũ .
Dương Vũ sửng sốt, tiếp theo là ngượng ngùng cười, xoay người đi vào phòng bếp.
"Thật là không có lễ phép, sao cháu gọi tiểu Vũ là quỷ hẹp hòi? Cháu phải gọi là anh mới đúng." Bà Hoàng trách cứ nói.
"Hừ, anh ấy vốn là quỷ hẹp hòi." Nhã Tư khả ái mặt nhăn mũi, nói
"Ha hả, bà cũng đừng trách cứ cô bé, cháu không ngại." Dương Vũ cười nói.
"Như vậy sao được, đây cũng là lễ phép căn bản ." Bà Hoàng hiền lành nhìn Dương Vũ sau đó quay đầu nhìn Nhã Tư nói: "Cháu xem. . ."
"Ăn cơm thôi, cháu đói lắm rồi."Nhã Tư vội lên tiếng cắt đứt câu nói làm cho Hoàng nãi nãi bất đắc dĩ không nói được gì.
"Tiểu Vũ." Hoàng nãi nãi đưa tay gắp thức ăn cho Dương Vũ.
"Cháu cảm ơn." Dương Vũ nói cám ơn rồi, sau đó hắn kỳ quái nhìn hai bên.
Hoàng lão tựa hồ biết Dương Vũ đang nghĩ, cười ha hả nói: "Hôm nay cũng chỉ có bốn người chúng ta ở chỗ này, bọn họ còn chưa trở về."
"Vâng." Dương Vũ gật đầu, hắn còn lấy làm lạ là biệt thự to như thế này tại sao lại chỉ có bốn người bọn họ đang dùng cơm.
“Tiểu vũ dùng bữa đừng khách khí” Vừa nói bà Hoàng vừa gắp món ăn cho Dương Vũ.
"Bà nội, bà thật thiên vị." Nhã Tư chu cái miệng nhỏ nhắn nói."Ha hả, con bé này thiệt là… " vừa nói Bà Hoàng cũng vừa gắp món ăn cho Nhã Tư.
Một bữa cơm, trong không khí ấm áp bọn họ ăn hơn một giờ mới xong.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Dịch: Đổng Lam Phương
Biên: Tử Vân
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu- Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
Sau khi ăn xong một bữa trưa thật thịnh soạn, Dương Vũ đi theo Hoàng lão đến phòng làm việc để thảo luận về các vấn đề có liên quan đến Thái Cực quyền.
Sau một hồi lâu, Dương Vũ thấy trời đã tối mới chợt nhớ còn phải đi học nên có ý cáo từ. Hoàng lão cũng biết Dương Vũ còn có lớp tự học buổi tối, nên vui vẻ kêu người đưa Dương Vũ ra về.
Đang lúc Dương Vũ vừa muốn bước vào xe thì nghe bên tai mình có tiếng Nhã Tư gấp gáp gọi: “Chờ một chút.”
“Sao đây,cô bé muốn đi đâu?” Nhìn Nhã Tư tay xách theo chiếc túi, Dương Vũ thấy kỳ lạ hỏi.
“Phải trở lại huyện.” Nhã Tư vừa chạy vừa nhảy đến nơi liền chui vào băng xe phía sau. Dương Vũ ngần ngại nhìn Hoàng lão. Khi thấy Hoàng lão hướng về phía mình gật đầu, Dương Vũ mới bước vào xe. Sau đó xe từ từ chuyển bánh, rời khỏi khu biệt thự.
“Cô bé vào trong thành để làm gì? Một mình mà đi dạo phố sao?” Dương Vũ nhìn Nhã Tư hỏi.
“Không phải. Là về nhà.”
“Về nhà? Nơi đây không phải là nhà của em sao?” Dương Vũ quá bất ngờ.
“Đúng vậy, nơi đây đúng là nhà của em nhưng trong thành em còn có cái nhà khác.” Nhã Tư nhìn hắn cười nói.
“Thực ra em có bao nhiêu cái nhà?” Dương Vũ có chút buồn bực.
“Hai. Một là ở đây, một ở trong thành.” Nhã Tư liếc Dương Vũ một cái rồi tiếp tục nói: “Thật ra, nơi đây là nhà của ông nội và chú em. Bình thường em ở trong thành với ba mẹ và chị. Nhưng khi có thời gian thì em trở lại nơi này.” Nhã Tư giải thích thêm.
“À.” Dương Vũ gật đầu như hiểu ra. Vậy mà hắn còn tưởng có uẩn khúc khác. Nơi này dù sao cũng cách huyện thành khá xa. Nhưng họ có xe nhà, nên không sợ đi học muộn. Có điều Dương Vũ nghĩ không ra là tại sao cha của Nhã Tư lại để cô bé ở bên ngoài.
“Đúng rồi, em còn có chị à?” Dương Vũ hình như nghe được Nhã Tư có nhắc đến chị của hắn, cho nên mới tò mò hỏi.
“Đúng vậy. Hơn nữa chị của em còn là một đại mỹ nhân đấy.” Nhã Tư xích lại gần, nhìn chăm chăm vào mặt Dương Vũ, rồi nói tiếp: “Chị em đẹp không thua gì bạn gái của anh đâu nha. Anh có tin không?”
“Không tin.” Dương Vũ lắc đầu. Trong mắt hắn, Chung Lâm mới là đẹp nhất. Đương nhiên là ngoại trừ Tiêu Ngọc.
“Hừ. Đó là vì anh chưa từng gặp qua chị của em. Nếu không, em khẳng định anh sẽ thích chị ấy cho xem. Đúng rồi, chị ấy học chung một khóa với anh đấy.”
“Trùng hợp vậy sao? Chị của em tên gì? Nói không chừng anh có quen biết đấy.”
“Hì hì, anh đừng có ý tưởng xấu nha. Em không nói cho anh biết đâu.”
“Anh cũng không muốn biết.” Dương Vũ cười nói.
“Hừ. Chờ anh thấy chị của em rồi thì anh sẽ mê tít cho xem.” Nhã Tư hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
“Không nói thì không nói. Anh cũng không có hứng thú.” Cho dù Nhã Tư có đem chị mình tả như tiên nữ giáng trần, Dương Vũ trong lòng cũng không muốn liệp diễm với nhiều nữ nhân. Cuộc đời này chỉ cần lấy lại những tiếc nuối của kiếp trước là đủ. Nhưng Dương Vũ không để ý là hắn muốn có cả Chung Lâm và Tiêu Ngọc là đã quá liệp diễm rồi.
Đàn ông mà, ai lại chê bên cạnh mình có nhiều cô gái đẹp chứ. Nhưng đối với loại Trước khi Dương Vũ sống lại, hắn chỉ theo đuổi một mục đích duy nhất. Mục đích của hắn là yêu hai người con gái. Nhưng kết quả duy nhất hắn có là cuối cùng hai người con gái ấy cũng bỏ hắn mà đi. người một lòng một dạ thì không phải như vậy.
Vì vậy sau khi sống lại, tánh tình Dương Vũ mới có thay đổi lớn, không còn muốn có tình yêu duy nhất nữa, ít nhất cũng phải chiếm giữ hai người yêu của quá khứ.
Thoáng cái, chiếc xe đã đi đến trước cửa trường học. Lúc Dương Vũ từ trên xe bước xuống đã gây chú ý của mọi người.
Mặc dù có không ít chiếc xe trong cái huyện nhỏ này, những học sinh ở đây chưa chắc là đã biết hết, Nhưng đâu phải ai nhìn cũng nhận ra. Mà giờ này lại đang là giờ đi học, nên nơi cổng trường đã có rất nhiều học sinh tấp nập đi đến.
Nhìn chiếc xe nhanh chóng rời đi, Dương Vũ quay lại thấy những học sinh kia đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Hắn biết nếu mọi người thấy hắn bước từ trên xetrường học một khoãng, Dương Vũ đã đề nghị xuống xe. Nhưng Nhã Tư cương quyết muốn đưa hắn đến tận cổng trường. xuống sẽ tò mò, nên cách
“Ấy, hắn không phải chính là người học sinh năm thứ hai mà lúc trước bị cảnh sát dẩn Bây giờ lại ngồi xe riêng đi học?” Một người học sinh thấp giọng hỏi nhỏ những ngươi bên cạnh gã. đi hay sao?
“Đúng vậy. Không biết người này có thân phận gì. Đúng rồi, mày có viết chiếc xe vừa rồi là loại xe gì không?”
“Rolls-Royce nha, xe của quý tộc.” Một người học sinh khác lập tức trả lời.
Dương Vũ nhắm hướng trường học mà bước vào. Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ ở cửa trường học, hắn còn thấy vẻ mặt kỳ lạ của tên bảo vệ. Tựa hồ như hắn bị thân phận của Dương Vũ làm cho đến sợ ngây người.
“Dương Khoai, hôm nay mày đã đi đâu? Cả ngày không thấy bóng dáng. Chung Lâm cũng đã gọi điện thoại tới nhiều lần lắm rồi.” Mới vừa vào phòng túc xá, một người bạn học ở chung phòng hỏi Dương Vũ.
“Chết rồi.” Dương Vũ nghe vậy trong đầu liền hô một tiếng. Hôm nay hắn đã rời khỏi trường học từ lúc ba giờ sáng. Sau đó lại ở trong nhà của ông Hoàng mải mê luyện Thái Cực nên đã quên mất Chung Lâm.
“Tao có chuyện nên ra ngoài một chút. Chung Lâm có nói là tìm tao có chuyện gì không?” Dương Vũ hỏi.
“Mày biến mất cả ngày trời. Nếu hôm nay không phải là chủ nhật, ta chắc đã báo cảnh sát rồi.” Người bạn học đảo cặp mắt trắng dã, tiếp tục nói. “Không có nhắn lại gì.”
“Oh…” Dương Vũ nhấc chiếc điện thoại trong phòng muốn gọi cho Chung Lâm. Nhưng sau lại đặt điện thoại xuống vì hiện giờ cũng sắp tới giờ học. Vả lại hắn đoán Chung Lâm giờ cũng đang trên đường đi. Thôi chờ vào lớp học rồi sẽ giải thích sau, Dương Vũ nghĩ.
Ở túc xá nghĩ ngơi một lát. Sau đó, Dương Vũ đi cùng mấy đứa bạn ở chung đến phòng học.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy
Chương 52: Lần Đầu Gặp Người Có Dị Năng.
Dịch: Đổng Lam Phương
Biên: Tử Vân
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu- Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
Thoáng chốc đã nửa năm trôi qua, bọn Dương Vũ cũng đã lên lớp 12.
Trong nửa năm, Dương Vũ vẫn thường đến công viên trên Tháp Sơn tu luyện. Hơn nữa, ngoại trừ tu luyện dị năng hắn còn tu luyện Thái Cực quyền. Sau nửa năm, dị năng của Dương Vũ đã có tiến bộ lớn. Mà Thái Cực Quyền lại càng tiến bộ thần tốc.
Cho tới giờ, trường học vẫn bình yên. Dương Vũ khi tập luyện thì ở trên Tháp Sơn với Hoàng lão, những lúc nghỉ học hắn thường lui tới nhà Hoàng lão dùng cơm. Nhưng đối với thân phận Hoàng lão, cho đến bây giờ Dương Vũ vẫn mù tịt.
Điều duy nhất Dương Vũ biết là Hoàng lão vô cùng giàu có, ông có mấy người con trai, một trong số đó là cha của Nhã Tư. Cho đến giờ, Dương Vũ vẫn chưa có cơ hội gặp được những người khác. Mỗi lần đến nhà Hoàng lão, trong nhà ngoại trừ Nhã Tư cùng Hoàng lão hai người ngoài ra chưa gặp một ai khác. Thậm chí, nhiều lúc Nhã Tư cũng không có ở đây. Chứ đừng nói chi là nhìn thấy người chị duy nhất của cô bé mà cô nhóc vẫn luôn luôn khen ngợi.
Cuộc sống của Dương Vũ bây giờ vô cùng phong phú. Buổi sáng tu luyện, ban ngày thì đi học, cùng Chung lâm nói chuyện tình cảm, cùng các bạn học chơi bóng rổ. Sinh hoạt hằng ngày vô cùng thú vị.
Hơn nữa, dị năng ngày càng lớn mạnh, trí nhớ của Dương Vũ cũng tăng lên nhanh chóng. Hiện tại việc học tập là hắn không cần quan tâm nữa. Chỉ cần hắn muốn thì điểm số của mình trong các kì thi đứng đầu toàn trường cũng không có gì khó. Nhưng mà Dương Vũ lại chưa từng nghĩ như vậy.
Khôn quá cũng chết, đạo lý này hắn cũng hiểu. Hơn nữa, Hoàng lão cũng từng nhắc nhở hắn không nên gây kinh động quá mức.
Trong khoảng thời gian này, điều làm cho Dương Vũ kinh ngạc chính là tình địch của hắn, Lý Bân đã biến mất như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Ban đầu, Lý Bân bị dị năng của Dương Vũ làm cho kinh hãi, hắn vẫn ở trường học yên lặng một thời gian ngắn, không còn xuất hiện bên ngoài phòng học của Dương Vũ nữa. Thậm chí, ở trường khi thấy mặt Dương Vũ liền tránh đi cho đến hết học kỳ một.
Nhưng vào đầu học kì hai năm lớp 11, Lý Bân xin nghỉ học. Việc này làm cho Dương Vũ cảm thấy kì lạ. Không có Lý Bân, quan hệ giữa hắn và Chung Lâm ngày càng vững chắc. Hiện giờ, không còn tên tình địch đáng ghét này, Dương Vũ không cần lo lắng có người cướp đi Chung Lâm từ trong tay hắn.
Hơn nữa, Dương Vũ cũng không còn là người bình thường như trước nữa.
Tuy nhiên, điều làm Dương Vũ khó chịu nhất chính là bà cô giáo. Sau khi bị Dương Vũ chọc tức, bà cô này luôn tìm hắn gây phiền toái, làm khó hắn mọi lúc mọi nơi, mãi cho đến năm mười hai. Chuyện học bây giờ đối với Dương Vũ vô cùng dễ dàng. Những vấn đề bà cô này làm khó, hắn vẫn có thể giải quyết nhanh chóng. Tuy vậy, Dương Vũ vẫn vô cùng khó chịu.
Mùa đông đã gần đến, còn một học kì nữa thì bọn Dương Vũ thi tốt nghiệp trung học.
Rời khỏi nhà Chung Lâm, Dương Vũ liền biến mất trong bóng tối. Hiện giờ tốc độ của Dương Vũ đã nhanh hơn trước, mặc dù không có võ nghệ cao cường, nhưng tốc độ thì người bình thường không thể nào sánh được.
Ẩn mình bên trong hẻm nhỏ, Dương Vũ thở ra một hơi, sau đó bước nhanh như bay trong đêm tối.
“Vèo, vèo.” Ở góc đường phía trước bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh.
“Là ai vậy nhỉ?” Dương Vũ nghi hoặc. Giờ đang là mùa đông, người bình thường đã sớm ở trở về nhà ngủ, ai còn đi trên đường thế này chứ? Hơn nữa tốc độ cũng khá nhanh.
Trong lòng Dương Vũ cảm thấy kì lạ, hơn nữa hắn cũng không phải là người đi lo chuyện bao đồng, nhưng bản tính tò mò lại hối thúc hắn bước nhanh về phía trước.
“Cái gì thế này?” Khi bước tới chỗ bóng người vừa nãy xuất hiện, Dương Vũ phát hiện trên mặt đất có vết máu! Hắn dừng bước, cẩn thận nhìn lại, vết máu vẫn chưa khô, thậm chí còn có chút hơi ấm. “Là máu của người lúc nãy.” Dương Vũ đứng lên, nhìn về hướng bóng đen vừa biến mất.
“Chẳng lẽ lại là các bang hội hắc đạo thanh toán lẫn nhau sao? Những người đó cũng không giống người bình thường.”
Chân mày châu lại, Dương Vũ quyết định tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Lần theo dấu vết bọn người đó để lại, Dương Vũ một đường truy đuổi, cuối cùng ra khỏi huyện, tiến vào dãy núi ở phía sau huyện thành.
“Kì quái! Bọn người này muốn đi đâu vậy nhỉ?” Đúng lúc này, ở phía trước vang lên một tiếng nổ nhỏ. Nếu không phải là ban đêm,…sợ rằng Dương Vũ cũng không nghe được âm thanh gì cả.
“Bọn họ lại chiến đấu à.” Dương Vũ nhướng mày, đề khởi thân pháp, hướng về nơi âm thanh phát ra.
Chạy ra sau núi, Dương Vũ tiến vào trong một sơn cốc, dưới ánh trăng mờ ảo, bốn người đang chém giết lẫn nhau ở đằng trước. Không, đúng hơn là ba người đang vây giết một người.
Dương Vũ nhẹ nhàng tiến đến gần, hắn thấy bốn người chiến đấu vô cùng ác liệt. Người bị bao vây rõ ràng là đã bị thương, động tác không được linh hoạt. Nhưng người đó xuất thủ vô cùng ngoan độc. Nhìn động tác của hắn, hẳn là đang sử dụng cổ võ kỹ.
Khi Dương Vũ nhìn đến ba người đang vây giết, tâm hắn sôi lên. Trong lòng kích động. Hắn thấy được cái bọn họ sử dụng chính là dị năng!
“Tôn Dương, tao khuyên mày nên biết điều một chút, giao đồ của chúng tao ra đi, nếu không hôm nay mày sẽ chết không toàn thây!” Bỗng một người lên tiếng, hung tàn nói với người đang bị vây giết tên là Tôn Dương.
“Trừ phi là tao chết, nếu không các người đừng nằm mơ.” Vừa nói, Tôn Dương vừa bồi thêm một chưởng hướng về người áo đen nọ.
“Hừ hừ, đúng là không biết sống chết.” Người đang nói bất chợt dịch chuyển tránh được đòn công kích của Tôn Dương. Từ trên người hắn Dương Vũ nhìn thấy một trận cuồng phong vây quanh. Tiếp theo, người kia khẽ quát một tiếng, một đạo phong nhận liền bổ tới Tôn Dương.
Sắc mặt Tôn Dương lạnh tanh, chân tiến lên một bước tránh được đòn công kích của một người khác, tay phải lại thuận thế tung một quyền về đạo phong nhận kia.
“Bùm!” Dương Vũ nhìn thấy đạo phong nhận được người kia phóng ra bị một quyền của Tôn Dương đập tan. Nhưng Tôn Dương cũng phải lùi lại liên tiếp mấy bước. Dương Vũ còn nhạy cảm phát hiện được nắm đấm của Tôn Dương bị cắt một vệt sâu, khóe miệng cũng phun máu tung tóe ra ngoài.
Last edited by Tiểu Dê; 05-04-2011 at 02:04 PM.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy
Chương 53: Dương Vũ Chi Uy(thượng)
Dịch: Đổng Lam Phương
Biên: Tử Vân
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu- Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
Tôn Dương lui về phía sau mấy bước, ba người kia thấy Tôn Dương liên tục lui lại thì xuất thủ càng tàn độc. Nhưng Tôn Dương vẫn đứng vững, mặc dù trên người vết thương ngày càng nhiều, nhưng dưới công kích của ba người cũng chỉ rơi xuống thế hạ phong.
“Bọn họ có thân phận gì?” Dương Vũ cau mày, đối với thân phận của những người đó lại càng tò mò. Hơn nữa từ lời của bọn họ, Dương Vũ biết đồ vật trên người Tôn Dương chắc phải rất quan trọng mới có thể khiến cho bọn họ ba người đuổi theo truy sát.
“Tôn Dương, tao khuyên mày mau đem đồ vật kia giao ra, bọn tao còn có thể tha cho mày một mạng, nếu không…” Người mang dị năng phong hệ hướng về phía Tôn Dương cười lạnh.
“Hừ, có bản lĩnh thì tới đây mà lấy, nếu không thì đừng hòng tao giao ra!” Tôn Dương một bên ứng phó công kích, một bên lại hừ lạnh nói.
“Tao khuyên mày nên biết điều một chút, đem nó giao ra đây, nếu không chúng tao chỉ có thể giết mày mà đoạt lại thôi.”
“Đừng nói nhảm nhiều như đàn bà vậy, muốn lấy lại thì trước tiên phải giết được tao cái đã.” Tôn Dương hừ lạnh, lại tung một quyền đánh đến ngực của một tên địch nhân.
“Rốt cục là thứ gì vậy?” Dương Vũ tò mò quan sát bốn người bọn họ đang chiến đấu kịch liệt, nhìn qua, trừ người vẫn nói chuyện với Tôn Dương là dị năng giả phong hệ, còn lại tất cả đều là cao thủ cổ võ sĩ.
“Không biết mình có phải là đối thủ của bọn họ không nữa.” Dương Vũ âm thầm suy nghĩ. Mặc dù hắn đã tu luyện được gần một năm rồi, nhưng thực tế kinh nghiệm thực chiến rất ít. Vì vậy, vừa nhìn thấy đám người Tôn Dương đang chém giết, thì không khỏi nóng lòng muốn thử sức một phen.
Thế nhưng, Dương Vũ cũng không phải người thích mạo hiểm, một khi chưa làm rõ thân phận hai bên, hắn chắc chắn sẽ không tùy tiện xuất thủ. Hơn nữa, Dương Vũ còn không biết thực lực của mình đến đâu. Nếu như không chịu nổi một đòn, … vậy thì chính là đi tìm cái chết rồi.
“Xoẹt!” Người có Phong hệ dị năng bất ngờ bắn một đạo phong nhận về phía lưng Tôn Dương. trong nháy mắt y phục của Tôn Dương rách bung ra, bay tán loạn, đồng thời một dòng máu nóng bắn ra khắp nơi từ vết thương trên lưng.
Tôn Dương cố gắng chịu đựng hừ lạnh một tiếng, trên mặt đỏ rực. Hiển nhiên vết thương của hắn ngày càng nghiêm trọng, sắp không chống đỡ được nữa.
“Những thứ cặn bã, rác rưởi trong xã hội như tụi bay, sớm muộn gì cũng sẽ bị chính phủ tiêu diệt.” Tôn Dương nhịn đau, tức giận mắng.
“Ha ha, chính phủ thì sao chứ? Dựa vào những kẻ bất tài như mày à?” Người có Phong hệ dị năng cười lớn một tiếng, liên tục phóng ra phong nhận về phía Tôn Dương.
“Tao hôm nay giết mày tại đây, lấy nó đi thì ai biết chứ?”
Tôn Dương là người của chính phủ à! Trong lòng Dương Vũ thất kinh, vậy bọn người kia là ai? Dương Vũ nghi vấn nhưng vẩn tiếp tục ẩn trong tối quan sát.
“Đại Sa bang tụi bay đều là thứ cặn bã, sớm muộn rồi cũng có người sẽ tiêu diệt.” Tôn Dương hừ lạnh nói.
“Ha ha, chính phủ thì ở xa, chúng tao sợ cái gì chứ? Những người giống như mày vậy, đến một bọn tao giết một, đến hai thì bọn ta giết cả đôi! Đừng nên quên rằng, ở chỗ này chúng tao chính là hoàng đế, tất cả mọi thứ đều do bọn tao định đoạt!” Người có Phong hệ dị năng tiếp tục cười lớn.
Đại Sa bang? Dương Vũ tò mò nhìn ba người áo đen. Nghe tên thì giống như là một bang phái xã hội đen. Hơn nữa bọn họ còn dám nói ở nơi này bọn họ chính là lão đại! Tại sao mình lại chưa hề nghe qua? Dương Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Thêm một lát nữa, vết thương trên người Tôn Dương ngày càng nhiều, thương thế càng lúc càng nghiêm trọng. Dương Vũ cũng nhìn ra được Tôn Dương bây giờ là cung căng quá đà. Sớm muộn gì cũng sẽ bị đám người Đại Sa bang giết chết.
Tôn Dương đem lực lượng toàn thân phát huy đến cực hạn, không ngừng đối kháng với ba người kia. Nhưng trên người chịu nhiều vết thương, cộng thêm công lực bị hao tổn khá nhiều, nên hắn cũng chỉ kiên trì thêm một thời gian ngắn nữa mà thôi.
Tôn Dương không phải là không muốn phá vòng vây chạy trốn. Nhưng dưới thế công của ba người, hắn căn bản là không có cơ hội chạy trốn. Hai cổ võ sĩ thì liều mạng cùng hắn chém giết, đáng giận là tên phong hệ dị năng cứ ở bên ngoài cứ liên tục tập kích. Chiến lược như vậy khiến cho Tôn Dương có khổ mà không nói lên thành lời.
Mặc dù Tôn Dương cũng đả thương được hai cổ võ sĩ kia, nhưng vẫn không thể nào đột phá được vòng vây.
“Bịch!” Ngực Tôn Dương bị một tên hung hăng đá trúng một cước.
Kêu lên một tiếng đau đớn, cả người Tôn Dương bị đánh bay về phía cổ võ sĩ còn lại. Vẻ mặt tên này lộ vẻ vui mừng, gầm nhẹ một tiếng, liền đánh một quyền lên lưng Tôn Dương.
“Phụt!” Tôn Dương lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Cảm giác được nguy hiểm ở phía sau. Tôn Dương đề tụ chân khí, uốn eo một cái, cả người xoay lại, đồng thời hai tay vận toàn bộ công lực còn sót lại mạnh mẽ oanh kích vào quyền đầu của cổ võ sĩ kia.
Trốn ở một bên, Dương Vũ cau mày, hắn đã biết rõ thân phận hai bên, bây giờ đang suy nghĩ có nên ra tay cứu người hay không.
Đang lúc Dương Vũ do dự không quyết thì, “Binh!” Một tiếng vang thật lớn truyền tới, Dương Vũ ngẩng đầu thì nhìn thấy thân thể Tôn Dương bị đánh bay ra xa. Mà đối thủ của Tôn Dương cũng không khá hơn gì, bị một quyền đánh té xuống đất. Bầu trời trong đêm dường như cũng bị máu của hai người nhuộm đỏ.
Nhìn thấy thân thể Tôn Dương bị đánh bay, phong hệ dị năng giả hừ lạnh một tiếng, một đạo phong nhận giống như cương đao nhanh chóng bổ tới. Nếu như Tôn Dương không tránh được, vậy thì có thể bị một đạo phong nhận này cắt làm hai nửa.
Lúc này không ra tay thì không còn kịp nữa! Dương Vũ cũng không thể thấy chết không cứu. Ngay lúc phong hệ dị năng giả vừa xuất thủ thì Dương Vũ cũng từ nơi ẩn thân nhảy ra ngoài.
Rống một tiếng, đồng thời vô số hỏa cầu như những viên đạn từ hai tay Dương Vũ bắn nhanh ra, một phần ngăn cản đạo phong nhận đang bắn về phía Tôn Dương, một phần oanh kích thẳng đến người có phong hệ dị năng.
Sau đó, Dương Vũ nhảy lên, vọt về hướng Tôn Dương bị đánh bay đi.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy
Chương 54: Dương Vũ Chi Uy(hạ)
Dịch: Đổng Lam Phương
Biên: Tử Vân
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu- Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
“Soạt!” Thoáng cái Dương Vũ đã nhảy đến phía sau Tôn Dương, một quyền vươn ra đánh nhẹ vào lưng Tôn Dương, tay còn lại bắt lấy, cả người xoay tròn.
Cảm giác được lực đạo trên người Tôn Dương biến mất, Dương Vũ mới ngừng chuyển động, đặt Tôn Dương xuống mặt đất.
“Anh không sao chứ?” Dương Vũ một mặt hỏi Tôn Dương, một mặt vẫn nhìn ba người kia đề phòng.
Khi tiến tới gần, Dương Vũ mới nhìn rõ được ba người kia. Hai người sử dụng cổ võ kỹ ước chừng hơn hai mươi tuổi. Còn người có Phong hệ dị năng lớn hơn một chút, ước chừng trên ba mươi tuổi.
Lúc này, ba người kia cũng đang giật mình nhìn Dương Vũ đột nhiên lao ra. Khi bọn họ thấy hắn đang mặc đồng phục học sinh, khóe miệng liền nở nụ cười đầy âm hàn.
“Thằng nhóc, mày là từ đâu chui ra vậy?” Phong hệ dị năng giả vừa bị Dương Vũ đánh lén, hết sức khó chịu hỏi.
Dương Vũ lạnh lùng nhìn phong hệ dị năng giả, trong lòng có một chút khẩn trương nhưng phần nhiều là cảm giác hưng phấn. “Tao là ai bọn mày không cần biết, hôm nay tao tới cứu người, biết điều thì nhanh cút đi.”
“Ha ha…” Nghe Dương Vũ nói như vậy, ba người bọn chúng đều lộ vẻ ngạc nhiên liếc nhìn nhau. Cuối cùng, phong hệ dị năng giả cười phá lên.
“Mày cho rằng mày là ai chứ? Hôm nay, cả hai đều phải chết.” Tiếng cười ngưng bặt, phong hệ dị năng giả âm trầm nói.
Hờ hững nhìn phong hệ dị năng giả, Dương Vũ cũng biết trận chiến hôm nay là không thể tránh khỏi. Vừa rồi hắn cũng chỉ tùy tiện nói bừa như vậy mà thôi, cũng không mong chờ gì vào việc bọn chúng bỏ qua cho mình.
“Anh bạn nhỏ này, đa tạ đại ân cứu mạng của cậu hôm nay, tuy nhiên đây là chuyện của anh cùng bọn chúng, em không cần vì vậy mà dấn thân vào nguy hiểm đâu. Em mau chạy đi.” Tôn Dương lên tiếng.
Nhìn Tôn Dương một cái, Dương Vũ lắc đầu nói: “Em không thể thấy chết mà không cứu được, chuyện hôm nay em nhất định phải nhúng tay vào.”
“Nhưng mà…” Tôn Dương thở dài một hơi, hắn cũng nhìn thấy Dương Vũ đang mặc đồ học sinh, gương mặt còn mang theo vẻ thơ ngây, Tôn Dương đoán chắc Dương Vũ là học sinh của một trường trung học gần đây. Tuy thấy Dương Vũ đầy tự tin, nhưng dù sao vẫn còn là một thiếu niên, còn đối diện lại là ba kẻ giết người không chớp mắt.
Cho nên Tôn Dương muốn khuyên Dương Vũ rời đi ngay lập tức. Nhưng khi nhìn lại sắc mặt kiên định của Dương Vũ, hắn liền thở dài một hơi.
“Hôm nay cả hai chúng mày đều phải chết ở đây.” Phong hệ dị năng giả cười lạnh, nháy mắt ra hiệu với hai người còn lại. Hai người kia hiểu ý liền lập tức tỏa ra bao vây Tôn Dương và Dương Vũ.
“Nếu như vậy, chú em phải tự cẩn thận đấy.” Tôn Dương nhìn Dương Vũ một cái, cũng không nói nhiều nữa, chỉ phân phó Dương Vũ một câu như vậy.
“Hôm nay nhất định em sẽ dẫn anh ra khỏi đây bình an.” Dương Vũ cũng không biết tại sao hắn lại có lòng tin lớn đến như vậy.
“Tốt lắm, vậy thì đêm nay hai anh em ta sẽ cùng chung vai chiến đấu.” Tôn Dương điều tức trong chốc lát, hơi thở cũng bình ổn lại, hào khí bốc cao vạn trượng.
“Đúng là không biết sống chết mà.” Phong hệ dị năng giả hừ một tiếng, hai đạo phong nhận lập tức bắn về phía Tôn Dương và Dương Vũ. Hai cổ võ sĩ cũng lập tức động thủ.
“Để anh đối phó tên dị năng giả, em cầm chân hai tên võ giả là được rồi.” Tôn Dương khẽ quát một tiếng, thân hình phóng lên, hướng về phía Phong hệ dị năng giả đánh tới.
Dương Vũ nhìn tên cổ võ sĩ vừa bị Tôn Dương đánh hộc máu lúc nãy một cái, dưới chân dùng sức đạp mạnh lên mặt đất, vọt tới đối thủ của mình.
Gã cổ võ sĩ cười lạnh một tiếng, bước ra một bước, đánh một chưởng về phía Dương Vũ.
Nhìn một chưởng của đối thủ đang đến, trong lòng Dương Vũ có chút khẩn trương, bước về bên phải một bước, đồng thời các ngón tay phải huy động, một loạt hỏa cầu to nhỏ như nắm đấm bắn tới ba vị trí đầu, thân, và chân của tên cổ võ giả.
Tốc độ của hỏa cầu rất nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt tên đó, làm cho hắn cảm thấy kinh hãi. Nhanh chóng rút tay lại, liên tục bổ liền mấy chưởng về những hỏa cầu đang bắn tới.
“Bùm, bùm!” Hỏa cầu của Dương Vũ trong nháy mắt giao phong với chưởng của tên cổ võ sĩ liền nổ tung. Lực lượng khổng lồ nhất thời tạo thành một cơn gió mạnh, đem thân thể của tên cổ võ sĩ kia chấn bay ra xa.
Chiêu thứ nhất chiếm được lợi thế! Trong lòng Dương Vũ niềm tin càng tăng thêm. Khẽ quát một tiếng, Dương Vũ một lần nữa tiến tới, mười ngón tay liên tục phát ra một đám hỏa cầu oanh kích tên cổ võ sĩ vừa bị văng ra.
“Bùm! bùm! bùm!”
Âm thanh năng lượng va chạm không ngừng vang lên, tên cổ võ sĩ bị Dương Vũ oanh kích không thể thoát thân được.
Liên tục phải lui về phía sau, tên cổ võ sĩ ngày càng giận dữ, hắn cảm thấy đây là một sự sỉ nhục, hôm nay mình lại bị một thằng nhóc trung học đánh lui đến nỗi không thể hoàn thủ!
Rống giận một tiếng, cả người hắn vọt lên trời, thân hình chớp lên tránh được đòn công kích bằng hỏa cầu của Dương Vũ. Từ giữa không trung, hai tay mở ra tạo thành Ưng trảo như chim ưng vồ mồi lao thẳng về phía đầu Dương Vũ.
Người còn chưa tới, một cỗ sát khí bén nhọn đã xông thẳng tới. Dương Vũ không tự chủ được, khẩn trương hẳn lên. Tuy nhiên, dựa vào một năm tu luyện dị năng và Thái Cực quyền, hắn rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh.
Dương Vũ bình tỉnh lui về sau, thần sắc ngưng trọng, nhìn một trảo đang tới, tay phải hắn mạnh mẽ giơ lên.
Ngay sau đó, Dương Vũ gầm lên một tiếng, xuất ra một quyền mang theo hỏa diễm với khí thế khai sơn diệt địa.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết