Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 9
Chương 18: Đối Chiến Long Ngũ
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Vương Hà chí vào Diêm Xuyên, nói:
- Long Vương đại nhân, kẻ đó chính là Diêm Xuyên!
Long Ngũ nhìn chăm chú vào Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi:
- Đông Hải long cung?
Long Ngũ lạnh lùng nói:
- Nhớ kỹ, bổn vương tên là Long Ngũ!
Diêm Xuyên lạnh lùng hỏi:
- Thiên đạo?
Khóe môi Long Ngũ cong lên nụ cười lạnh.
Long Ngũ cười nói:
- Ngươi cũng biết thiên đạo? Nếu là vậy thì bổn cũng không làm khó dễ ngươi, lập tức tuyên bố thần phục Đại Đào thánh đình, hôm nay bổn vương tha cho ngươi!
Vương Hà hưng phấn nói:
- Đạ tạ Long Vương đại nhân!
Phía xa Diêm Xuyên nhìn Long Ngũ, lộ nụ cười nhạt:
- A! Buồn cười!
Long Ngũ trầm giọng hỏi:
- Như thế nào? Ngươi không nguyện ý?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Bản thân Đông Hải long cung cũng không bảo đảm vậy mà ngươi dám ở trước mặt trẫm ăn nói càn rỡ?
Long Ngũ sắc mặt âm trầm:
- Cái gì?
Diêm Xuyên trừng mắt quát:
- Bây giờ cút ra khỏi Đại Trăn của trẫm, nếu không thì, chết!
- Chết!!!!
Thanh âm cuối của Diêm Xuyên như thiên lôi nổ vang, khiến ba người ở trên trời biến sắc mặt.
Vương Hà, Hải Long giáo chủ, Kình Vương kinh ngạc hỏi:
- Diêm Xuyên này điên sao?
Đây chính là Đạo Thần, tồn tại cường đại được thiên đạo thừa nhận, mặc dù không nhất định toàn là Tổ Tiên nhưng có thể điều động lực lượng của thiên đạo, chỉ Tổ Tiên mới làm được điều đó!
Mỗi một Đạo Thần đều là con của trời.
Vương Hà, Hải Long giáo chủ, Kình Vương kinh ngạc. Long Ngũ càng tức giận hơn, trước giờ gã cao cao tại thượng, lại có kẻ dám kêu gã cút đi?
Két két két két!
Long Ngũ siết chặt nắm tay.
Long Ngũ lạnh lùng nói:
- Cổ Tiên nho nhỏ cũng dám khoác lác trước mặt bổn vương?
Long Ngũ vung tay đánh ra một chưởng hướng Diêm Xuyên, phút chốc trong hư không xuất hiện một long trảo màu vàng kim. Long trảo có uy lực to lớn, rạch phá hư không, nó đi qua đâu là không khí rung động.
Sát ý to lớn nháy mắt tràn ngập Hàm Dương.
Diêm Xuyên vẫn là mặt lạnh như tiền.
Mắt thấy long trảo sắp cào vào Hàm Dương đại trận.
Trong Hàm Dương chợt vang tiếng gào thét:
- Ở trước mặt thánh vương không được càn rỡ!
Một hổ chưởng bay lên trời, va chạm với long trảo.
Một tiếng vang thật lớn, long trảo, hổ chưởng vỡ nát.
Vèo!
Gió to nổi lên bốn phía, trên bầu trời xuất hiện một nam nhân mặc áo trắng, đó là quốc thú của Đại Trăn thánh đình, chí tôn của Hổ tộc, Bạch Đế Thiên!
Bạch Đế Thiên vẻ mặt hung ác, mắt bắn ra lệ khí tận trời, lạnh lùng nhìn Long Ngũ.
Long Ngũ lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai?
Nên biết dù Long Ngũ không dùng toàn lực cho long trảo đó nhưng không phải người bình thường có thể lay động.
Vương Hà, Hải Long giáo chủ, Kình Vương đứng sau lưng Long Ngũ cơ mặt co giật.
Trừ Mông Điềm, Vương Tiễn, tại sao Đại Trăn thánh đình còn có người mạnh mẽ như vậy? Khí thế không hề thua Vương Tiễn.
Vương Hà lập tức giải thích rằng:
- Long Vương đại nhân, đây là chí tôn quốc thú của Đại Trăn thánh đình, Bạch Đế Thiên!
Bạch Đế Thiên? Long Ngũ nét mặt sa sầm.
Cửa Triêu Thiên Điện, Diêm Xuyên thấy Bạch Đế Thiên đi ra liền hiểu ý của gã.
Bạch Đế Thiên cảm thấy Đại Trăn thánh đình quá hung tàn, vì vậy gã nhúng tay, suy nghĩ cho Đại Trăn, không muốn Đại Trăn kết thù với Đông Hải Long tộc, nhưng Diêm Xuyên sẽ để ý chuyện này sao?
Nếu Bạch Đế Thiên đã xen vào thì Diêm Xuyên cho gã mặt mũi.
Bạch Đế Thiên khuyên nhủ:
- Long Ngũ? Đạo Thần? Ha ha, chỉ là được thiên đạo chiếu cố. Chỉ khi ngươi điều động lực lượng của thiên đạo mới có được sức mạnh của Tổ Tiên, ngươi rốt cuộc vẫn không phải là Tổ Tiên, ngươi chỉ là Cổ Tiên. Đại Trăn thánh đình không phải là nơi ngươi đến, trở về Đông Hải đi!
Long Ngũ trừng mắt:
- Ha ha ha ha ha! Kêu bổn vương trở lại? Vậy mặt mũi của bổn vương để ở đâu?
Bạch Đế Thiên trầm giọng nói:
- Mặt mũi? Nếu ngươi không đi thì sẽ mất càng nhiều!
Long Ngũ tức giận quát:
- Hừ! Là các ngươi mất đi càng nhiều! Lũ kiến các ngươi dám càn rỡ trước mặt ta sao?
Long Ngũ dứt lời vung tay phẩy, thiên đạo to lớn lắc lư xuất hiện ở trước mặt Bạch Đế Thiên, va đụng vào gã.
Bạch Đế Thiên trừng mắt quát:
- Muốn chết!
Bạch Đế Thiên hét to một tiếng:
- Hổ Thần Sát!
Bốn phương trời chợt vòng quanh vô tận lệ khí, trong khoảnh khắc, thiên hôn địa ám. Chỗ Bạch Đế Thiên ở như là vòi rồng lệ khí, một lốc xoáy lệ khí to lớn đánh hướng Long Ngũ.
Lệ khí lốc xoáy của Bạch Đế Thiên va chạm cùng thiên đạo của Long Ngũ.
Không khí lắc lư hình thành sóng gợn khuếch tán trong không khí.
Hàm Dương vang giọng của Quỷ Cốc Tử:
- Vạn Long Tỏa không trận!
Ầm!
Đại trận của Hàm Dương bỗng đứng lại, gợn sóng không gian không thể lan ra.
Nhưng sóng cuốn Vương Hà, Hải Long giáo chủ, Kình Vương trở tay không kịp.
Vương Hà bị sóng chấn hộc búng máu:
- Phụt.
Hải Long giáo chủ, Kình Vương mặt đỏ như gấc.
Hai người kịnh khủng thụt lùi ra sau.
Đạo Thần chiến đấu không phải kẻ như hai người có thể đứng gần.
Hổ Thần Sát và thiên đạo va chạm, Long Ngũ thụt lùi năm trượng.
Bạch Đế Thiên thì lùi trăm thước.
Nhưng hai người không ai bị thương.
Bạch Đế Thiên ánh mắt sắc bén nói:
- Lực lượng của thiên đạo quả nhiên bất phàm, tiếc là thánh vương Diêm Xuyên nói muốn phát huy lực lượng mạnh mẽ của thiên đạo thì phải là Tổ Tiên mới được. Ngươi chỉ là Cổ Tiên, có một chiêu dùng mãi, để ta xem ngươi có thể sử dụng mấy lần!
- Hổ Thần Sát!
Ầm!
Vòi rồng lệ khí lại mau chóng đụng hướng Long Ngũ.
Long Ngũ biểu tình cực kỳ khó xem, không ngờ Bạch Đế Thiên hung hãn như vậy.
Tổ Tiên, Cổ Tiên có phân biệt về chất là dùng lực lượng thiên đạo. Theo đọa lý thì một Tổ Tiên sử dụng lực lượng thiên đạo thậm chí có thể đối với Cổ Tiên lấy một địch ngàn. Nhưng Long Ngũ không làm gì được Bạch Đế Thiên?
Ầm!
Hai người hung mãnh chiến đấu.
- Hổ Thần Sát!
Bạch Đế Thiên liên tục dùng Hổ Thần Sát nhưng không làm gì được Long Ngũ. Long Ngũ là Đạo Thần, có thiên đạo thủ hộ, sức mạnh cực kỳ hung dữ.
Nhưng Bạch Đế Thiên là dạng người càng đấu càng hung tàn.
Ầm!
Ầm!
Bầu trời Hàm Dương bị lệ khí che đậy, lệ khí màu đen khiến dân chúng Hàm Dương không thấy rõ tình hình bên trong.
Chỉ có Diêm Xuyên đứng ở cửa Triêu Thiên Điện là nhìn cẩn thận.
Quỷ Cốc Tử đứng cạnh Quỷ Cốc Tử, còn có Tử Tử đi tới.
Quỷ Cốc Tử cười nói:
- Thánh vương, Đạo Thần đúng là có chỗ đặc biệt.
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Điều động lực lượng thiên đạo? Bạch Đế Thiên luyện hóa mệnh cách của hổ tổ nhưng rốt cuộc chỉ là Cổ Tiên, có thể đối kháng với Long Ngũ đã là không tệ. Tuy nhiên, thực lực của Long Ngũ khá thấp, điều động lực lượng thiên đạo có hạn.
Quỷ Cốc Tử gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Long Ngũ chưa thể thân hợp thiên đạo, đương nhiên là không hiểu uy lực của thiên đạo.
Tử Tử lo lắng hỏi:
- Bây giờ Bạch Đế Thiên không thể tổn thương Long Ngũ thì làm sao đây? Có cần lại phái người đi lên không?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 9
Chương 19: Cái Giá Xâm Phạm Hàm Dương
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Quỷ Cốc Tử lắc đầu, nói:
- Vô dụng, không phải Tổ Tiên thì không thể lay động thiên đạo. Bạch Đế Thiên dùng Hổ Thần Sát có thể làm được một bước này đã là rất khá.
Tử Tử lo lắng hỏi:
- Vậy là hết cách?
Mắt Diêm Xuyên lóe tia sáng:
- Trẫm có thể giết nó!
Tử Tử kinh ngạc hỏi:
- A?
Không phải nói Cổ Tiên vĩnh viễn không địch lài Đạo Thần sao? Tại sao lại....
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Nhưng hiện tại trẫm không muốn giết Long Ngũ, trẫm còn thiếu một công cụ đại bộ.
Tử Tử kinh ngạc hỏi:
- A?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Trẫm kiềm giữ Long Ngũ, nàng hãy hạ nguyền rủa cho nó, khiến nó không thể biến hóa!
Tử Tử gật đầu, nói:
- Ừm!
Vèo!
Diêm Xuyên đạp bước bay lên trời.
Trên trời khói đen dày đặc, tại Hàm Dương trừ những trọng thần lờ mờ thấy được thì những người khác không thể thấy một chút gì.
Bạch Đế Thiên đối chiến với Long Ngũ.
Vương Hà, Hải Long giáo chủ, Kình Vương liên tục thụt lùi, dư âm cuộc chiến đấu của hai người quá hung mãnh.
Ầm!
Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện ở trung tâm chiến trường.
Bạch Đế Thiên, Long Ngũ khựng lại.
Đấu nửa ngày Long Ngũ hơi run, trước kia gã chưa từng nghe tên Bạch Đế Thiên, tại sao Hàm Dương bỗng chui ra một người như vậy, khiến gã luống cuống.
Hàm Dương còn có bao nhiêu cường giả?
Trong lòng Long Ngũ căm hạn Vương Hà, Hải Long giáo chủ, Kình Vương.
Hai nô tài chó chết dám lừa gạt mình? Cái gì chỉ có Cổ Tiên? Có cái đầu ngươi! Thật hói hạn không nghe lờig của đại ca. Hàm Dương có thể hù Vương Hà, Kình Vương hành như vậy làm sao dễ đối phó được?
Long Ngũ nghĩ rằng sau khi trở về phải trừng phạt hai nô tài chó chết này.
Diêm Xuyên bỗng nhiên xuất hiện.
Long Ngũ thấy Diêm Xuyên, mí mắt giật giật.
Diêm Xuyên lạnh lùng quát:
- Bạch Đế Thiên, hãy giao nó cho trẫm, còn hai tên đầu sỏ kia, nếu chúng đã đến thì không được đi nữa, giết!
Bạch Đế Thiên lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Đến giờ phút này Bạch Đế Thiên hiểu là dù gã có được mệnh cách của Hổ tổ nhưng so với Diêm Xuyên thật là cách biệt chân trời.
Vèo!
Bạch Đế Thiên nhào hướng Vương Hà, Hải Long giáo chủ, Kình Vương ở phía xa.
Lệ khí cuồn cuộn rậm rạp che trời.
Long Ngũ rống to:
- Diêm Xuyên? Tốt, tốt, tốt, là ngươi tự đưa lên cửa!
Long Ngũ vung tay:
- Thiên đạo trói buộc!
Ầm!
Thiên đạo lại hiện ra, từ bốn phương tám hướng co rút trói Diêm Xuyên vào giữa. Sức mạnh đè ép khổng lồ như muốn đè nát Diêm Xuyên.
Long Ngũ đứng ở ngoài thiên đạo, nhìn thiên đạo đè ép Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lộ nụ cười lạnh nhạt nói:
- Cổ Tiên? Không có thân hợp thiên đạo, ngươi vĩnh viễn chỉ là Cổ Tiên!
Ầm!
Quanh thân Diêm Xuyên cũng lao ra một thiên đạo màu xanh.
Chẳng qua thiên đạo này là loại tàn phát, bên trên có vô số vết rạn.
Nó chính là thiên đạo mà Thôn thiên đạo kinh dựng dụng ra, nhưng chưa hoàn toàn.
Không hoàn toàn cũng không sao, quan trọng là Diêm Xuyên hiểu thiên đạo nhiều hơn Long Ngũ không biết bao nhiêu lần. Mặc dù thiên đạo tàn phá nhưng Diêm Xuyên lại thân hợp thiên đạo.
Thiên đạo của Long Ngũ là trong suốt, thiên đạo của Diêm Xuyên tựa như thực thể.
Ầm!
Thiên đạo tàn phá trướng to, chớp mắt chen nổ thiên đạo của Long Ngũ.
Bùm!
Thiên đạo của Long Ngũ vỡ nát, như hóa thành vô số tinh thể, nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.
Long Ngũ giật mình kêu lên:
- Chuyện này không thể nào!
Chớp mắt Diêm Xuyên xuất hiện ở trên đầu Long Ngũ, đạp xuống một cước.
Ầm!
Long Ngũ bị đạp lún xuống đất. Lực lượng một cước của Diêm Xuyên vô cùng khủng bố, mang theo lực lượng thiên đạo như muốn đạp nát Long Ngũ.
- Grao!
Long Ngũ ăn đau biến thành bản thể, kim long to lớn ngàn trượng, thân hình rắn chắc, muốn vùng khỏi chân Diêm Xuyên.
Nhưng lực lượng của Diêm Xuyên lớn biết bao, làm sao Long Ngũ tránh thoát được?
Ầm!
Long Ngũ bị đạp vào mặt đất, Diêm Xuyên đạp chặt chẽ không cho gã nhúc nhích.
Long Ngũ rít gào:
- Ngươi là bổ thiên giả? Không, thiên đạo phá toái đó của ngươi không hoàn toàn, làm sao có thể làm nổ thiên đạo hoàn chỉnh của ta?
Diêm Xuyên đạp Long Ngũ, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Đông Hải long cung? Trẫm vốn không muốn đi, nhưng ngươi đã tự mình tìm đến thì ở lại đi, long xa của trẫm còn thiếu nghiệt súc kéo xe!
Long Ngũ sợ hãi rống to:
- Ngươi muốn bổn vương kéo xe? Khốn kiếp, ta là Đông Hải Long Vương, ngươi dám kêu ta kéo xe? Long Hoàng sẽ không tha cho ngươi!
- A?
Diêm Xuyên dùng sức đạp.
Ầm!
Lực lượng mạnh mẽ đạp Long Ngũ đau nín thở, bị Diêm Xuyên đạp dưới chân không thể nhúc nhích.
…
Lệ khí cuồn cuộn che đậy bốn phía Hàm Dương, mặc dù dân chúng không trông thấy chiến trường nhưng không thể thay đổi sự thật hiện giờ.
Đạo Thần, Long Ngũ bị Diêm Xuyên đạp dưới chân.
Thậm chí Long Ngũ không thể phát ra tiếng rống.
Phía xa, Bạch Đế Thiên giết chóc rất hung hãn, mạnh như Vương Hà cũng bị gã xé rách.
- A!
Vương Hà chỉ kịp hét thảm một tiếng đã bị xé thành hai khúc.
Bạch Đế Thiên quăng cái xác đi xông hướng Hải Long giáo chủ, Kình Vương.
Xác của Vương Hà rơi xuống, hấp hối, thấy phía xa Long Ngũ bị Diêm Xuyên đạp dưới chân.
Vương Hà phát ra tiếng rống tuyệt vọng cuối cùng:
- Không!
Khi đến hùng hổ, ai có ngờ đám phàm nhân mới phi thăng này hung mãnh như vậy?
Không, không chỉ là hung mãnh, thiên hạ này là của Đạo Thần, đây chính là Đạo Thần được thiên đạo thừa nhận, vậy mà bị Diêm Xuyên giẫm dưới chân?
Đạo Thần mà còn bị đạp dưới chân?
Trong mắt của Vương Hà tràn ngập tuyệt vọng hối hận, hối hận khôn vặt lần này mượn đao giết người.
Có lẽ lúc trước Vương Hà có thể rút khỏi 35e.
Nhưng Vương Hà đã không làm như vậy, tại sao? Tại sao?
Hối hận đã vô dụng, Vương Hà chết không toàn thây, rớt xuống đất.
Giây phút Vương Hà chết thì tại Đại Đào thánh đình, kim long khí vận bỗng nhiên gào thét.
- Grao!
Thập bát trảo kim long khí vận gào thét tận trời, vô số quan viên thấy lòng thít chặt.
Ầm ầm!
Khí vận cuồn cuộn nhanh chóng chảy hướng Đại Trăn thánh đình, kim long khí vận tán loạn.
- Sao có thể như vậy?
- Thánh vương chết?
- Thánh vương chết rồi? Không, sao có thể như vậy?
- Không phải thánh vương nói Đại Trăn thánh đình không đáng lo sao? Tại như vậy?
............
.........
...
Đại Đào thánh đình xáo động.
Tại Hàm Dương.
Diêm Xuyên đạp Long Ngũ, trước mặt Tử Tử xuất hiện một quyển sách, Sinh Tử Bộ.
Tử Tử giở một trang, hét hướng Long Ngũ:
- Lấy nguyền rủa của Sinh Tử Bộ, trừ phi ta và Diêm Xuyên giải chú, Long Ngũ vĩnh viễn không thể biến hóa, súc sinh đạo luân hồi chứng kiến, vĩnh viễn!
Ầm!
Một luồng sáng đen bay hướng Long Ngũ.
Vù vù!
Long Ngũ màu vàng kim chớp mặt bị khói đen bao phủ, nó nhanh chóng thấm vào thân thể của gã.
Khi nguyền rủa nhập thể thì Long Ngũ cảm thấy bất ổn, nhưng Diêm Xuyên đạp gã, không thể nhúc nhích.
- Không! Ta là Đông Hải Long Vương, các ngươi...
- Grao!
Long Ngũ tuyệt vọng không thể phát ra tiếng người, bị phong lại khả năng biến hóa.
Diêm Xuyên lạnh lùng hỏi:
- Nghiệt súc, ngươi có phục hay không?
Long Ngũ bướng bỉnh vùng vẫy:
- Grao!
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Rồi sẽ có lúc ngươi phục!
Diêm Xuyên chợt dùng sức đạp.
Ầm!
Long Ngũ ngất xỉu.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Lưu Cương!
Lưu Cương vội bay đến:
- Có thần!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 9
Chương 20: Bàng Thiên Hà
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Long này giao cho ngươi điều giáo, điều giáo xong tròng vào xa liễn của trẫm, lần tới trẫm xuất hiện sẽ có điều dùng nó.
Lưu Cương lên tiếng:
- Thần tuân chỉ!
Diêm Xuyên một cước đá Long Ngũ cho Lưu Cương, hắn nhấc chân đi về Triêu Thiên Điện.
Nhiều quan viên không nhìn rõ nhưng có nhiều thần tử cường đại đã thấy rõ ràng.
Đạo Thần!
Mấy năm nay thu thập tư liệu thiên hạ, tìm hiểu tồn taị cường đại trong thiên hạ, hiện tại Hàm Dương bị thánh vương một cước đạp dưới chân, còn chuẩn bị dùng làm kéo xe?
Quần thần cung kính bái:
- Thánh vương thiên uy!
Diêm Xuyên nhìn hướng Tử Tử.
Tử Tử mỉm cười.
Miêu Miêu kích động nói:
- Meo! Đạo Thần kéo xa, chờ tới lúc đó ta cũng muốn ngồi!
Bên ngoài, lệ khí chậm rãi biến mất, bị Bạch Đế Thiên hút vào trong người.
Dân chúng có thể tấy ánh nắng, cũng trông thấy một người đứng trên bầu trời ở phía xa.
Bạch Đế Thiên cầm nửa thân thể Hải Long giáo chủ, Kình Vương ném xuống.
Không gian tĩnh lặng, nhưng trong lòng dân chúng khó thể bình tĩnh. Đến Tiên giới vài năm, giờ phút này họ rốt cuộc mình Đại Trăn thánh đình nơi mình đứng mạnh mẽ đến cỡ nào.
Không biết kết quả của Đạo Thần ra sao, ít nhất thánh vương không cần điều động thế thiên hạ của Đại Trăn thánh đình đã dễ dàng xử lý gã.
- Thánh vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Đại Trăn vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
...............
.........
...
Trong Hàm Dương thành, dân chúng Đại Trăn thánh đình đều hoan hô, bái lạy Diêm Xuyên, hai nấy cực kỳ hưng phấn.
Chỉ có thám tử của Đại Đào thánh đình, Hải Long đạo tràng là lộ vẻ kinh khủng.
Chết rồi? Chết hết?
Đại Đào thánh đình, vân hải khí vận tan vỡ.
Hải Long đạo tràng còn đỡ chút, công đức vân hải lắc lư. Tông môn cùng quốc gia khác nhau, đế diệt thì quốc diệt, chủ một tông môn chết thì còn có người khác có thể kế thừa thiên địa nghiệp vị.
Nhưng giờ phút này người trong Hải Long đạo tràng đều biết Hải Long giáo chủ, Kình Vương đã chết, vô cùng hoảng loạn.
Đại Đào thánh đình, bách quan rối như mớ bòng bong.
Nhưng ở cửa đại điện vẫn có một người cực kỳ bình tĩnh, là Thái sư của Đại Đào thánh đình.
Đại Đào thánh đình sắc mặt âm trầm:
- Vương Hà đã chết? Xem ra Kình Vương cũng chết, thật là phế vật!
Thái sư nét mặt sa sầm:
- Cũng phải, nếu hai người thật sự có hùng tài đại lược thì không có khả năng bị người Tuyệt cung như ta lẻn vào.
Thái sư siết chặt nắm tay:
- Thủy Long cự mạch? Nếu không phải hai ngươi là con rối của Đông Hải long cung thì làm sao chúng ta phải khom lưng cúi đầu như vậy? Vốn định mượn tay các ngươi giúp đỡ Đông Hải long cung tìm đến Thủy Long cự mạch. Đáng tiếc, đáng tiếc, các ngươi chết quá nhanh. Hừ! Xem ra Tuyệt cung ta chỉ đành tự mình tìm kiếm!
Một quan viên chạy tới khóc lóc:
- Bàng thái sư, làm thế nào đây? Thánh vương đã chết, bây giờ làm sao đây?
Bàng thái sư ánh mắt lạnh lùng nói:
- Khóc cái gì? Chỉ là Vương Hà chết!
- A?
Các quan viên kinh ngạc nhìn Bàng thái sư.
Bàng thái sư trầm giọng hỏi:
- Có biết Đại Tuyệt thiên triều ở phía tây không?
Một quan viên nói:
- Biết, đó là một thiên triều, nhưng Thái sư chưa bao giờ cho phép chúng ta dùng binh với thiên triều đó.
Bàng thái sư nói thẳng:
- Bàng Thiên Hà ta chính là chủ của Đại Tuyệt thiên triều!
Các đại thần chìm trong bi thương nghe vậy giật mình kêu lên:
- A?
Bàng thái sư nói:
- Vương Hà đã chết, có giữ lại Đại Đào thánh đình cũng vô dùng. Các ngươi là quan viên của Đại Đào, trẫm hứa là khi các ngươi đến Đại Tuyệt thiên triều thì vẫn giữ quan tước cũ!
Có đại thân ngay thẳng chửi:
- Bàng Thiên Hà, lúc thánh vương còn sống có ơn trọng như núi với ngươi, vậy mà ngươi ăn cây táo, rào cây sung, thánh vương vừa chết ngươi đã....
Ầm!
Bàng Thiên Hà một chưởng đập chết đại thần đó, máu thịt nhầy nhụa. Bách quan đánh rùng mình.
Bàng Thiên Hà lạnh lùng nói:
- Trẫm làm Thái sư nhiều năm, các đại thành trì của Đại Đào thánh đình đều là môn sinh của trẫm. Hừ, chỉ cần trẫm ra lệnh một tiếng là tất cả thành trì sẽ vào Đại Tuyệt thiên triều. Nếu các ngươi còn dám nghỗ nghịch thì chết! Kẻ thuận trẫm thưởng, kẻ nghịch trẫm chết!
Đám thần tử kinh sợ nhìn.
Đương nhiên có rất nhiều phe phái của Bàng Thiên Hà nhanh chóng bái:
- Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
.........
......
...
Bàng Thiên Hà nhanh chóng trấn áp hoàng thành, Đại Tuyệt thiên triều lúc trước ngủ đông không lộ dấu vết nay rầm rộ xuất hiện.
Bàng Thiên Hà trấn áp hoàng thành xong kêu một đệ tử:
- Đồ nhi đâu!
Đệ tử kia cung kính nói:
- Sư phụ!
Bàng Thiên Hà trầm giọng nói:
- Vi sư phải nhanh chóng thu hết lãnh thổ của Đại Đào thánh đình vào Đại Tuyệt thiên triều ta, ngươi lập tức đi Hải Long đạo tràng tìm sư thúc của các ngươi, khiến bọn họ nhanh chóng đào ra sinh vị thiên địa nghiệp vị. Chờ khi bên ta thống nhất, ta rất cần sinh vị thiên địa nghiệp vị, mau chóng thăng cấp Đại Tuyệt thiên triều thành thánh đình!
Đệ tử kia cung kính nói:
- Tuân lệnh!
Đệ tử kia nhanh chóng rời đi.
Bàng Thiên Hà đứng chí huy thuộc hạ của mình mau chóng thu lấy tất cả đất đai của Đại Đào thánh đình.
Bàng Thiên Hà đứng ở cửa đại điện, nhìn hướng tây.
Bàng Thiên Hà lạnh lùng cười:
- Không bao lâu sau tin tức ở Hàm Dương sẽ truyền về Đông Hải, không biết Đông Hải Long Hoàng có phản ứng gì? Không biết lần này Đông Hải sẽ phái ai đi Hàm Dương? Xem ra cũng dữ nhiều lành ít.
Hàm Dương.
Nguy hiểm tiêu trừ, mọi thứ trở lại bình thường, như là chuyện trước đó chưa từng xảy ra, chẳng qua vân hải khí vận của Đại Trăn thánh đình càng tụ tập nhiều khí vận.
Hai tháng say, Triêu Thiên Điện, Lã Bất Vi trở về.
Lã Bất Vi mang về hai Cổ Tiên Ngô Vấn, Trần Tiêu.
Mặc dù hai Cổ Tiên Ngô Vấn, Trần Tiêu thần phục Đại Trăn thánh đình nhưng nhiều ít không cam lòng. Dù sao hai Cổ Tiên Ngô Vấn, Trần Tiêu ngày xưa cũng là giáo chủ, thánh vương, chớp mắt bị giáng cấp, tâm lý ai không bứt rứt.
Nhưng bây giờ hai Cổ Tiên Ngô Vấn, Trần Tiêu thoải mái hơn nhiều.
Bứt rứt? Bứt rứt cái quái gì? Nhìn kết cuộc của Vương Hà, Hải Long giáo chủ, Kình Vương đi, chỉ một Bạch Đế Thiên đủ xé họ ra, hai Cổ Tiên Ngô Vấn, Trần Tiêu còn có gì bất mãn?
Hai Cổ Tiên Ngô Vấn, Trần Tiêu cung kính chắp tay, cúi đầu với Diêm Xuyên:
- Bái kiến thánh vương!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Hai Cổ Tiên Ngô Vấn, Trần Tiêu về hàng, chí có Lã Bất Vi đứng ra.
Lã Bất Vi nghiêm túc nói:
- Thánh vương, phía tây bắc đưa tin, nguyên Đại Đào thánh đình, Hải Long đạo tràng bị thế lực cường đại hợp nhất. Đại Tuyệt thiên triều lấy sinh vị thiên địa nghiệp vị của Hải Long đạo tràng, chính thức thành tựu Đại Tuyệt thánh đình.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Trẫm biết rồi.
Diêm Xuyên nói:
- Đại Tuyệt thánh đình? Hiện tại không đáng lo, chỉ cần bọn họ không bước vào địa giới của Đại Trăn ta thì tạm trẫm không đụng họ.
Lã Bất Vi gật đầu, nói:
- Vâng!
Bản đồ của Đại Trăn thánh đình tăng cực nhanh, nhưng nhân tài quản lý thì cực kỳ thiếu thốn. Vốn có đủ nhân tài nhưng có hơn phân nửa chuyển dời đến Âm phủ. Trung tầng nhân dài ở Dương gian hơi bị thiếu hụt.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 9
Chương 21: Bàng Thiên Hà (2)
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Lã Bất Vi, do ngươi trù bị lần thứ tư thiên hạ đại khảo, chiêu hiền nạp sĩ cho Đại Trăn thánh đình!
Lã Bất Vi lên tiếng:
- Thần tuân chỉ!
Chân Long cương vực.
Đại Trăn thánh đình, Đại Tuyệt thánh đình địa vị ngang nhau, cùng quản lý Chân Long cương vực.
Tin tức trận Hàm Dương cực nhanh truyền về Đông Hải.
Đông Hải long cung.
Hiện tại trong Thủy Tinh cung xôn xao.
Một Long Vương trừng mắt nam nhân quỳ trước mặt mình, quát:
- Không biết? Ngươi nói là không biết Long Ngũ đi đâu?
Người kia vội nói:
- Tiểu nhân thật sự không biết, tiểu nhân không thấy rõ cảnh tượng bên ngoài Hàm Dương, chờ khi lệ khí biến mất thì Vương Hà, Kình Vương đã chết, không thấy tung tích của Long Vương Long Ngũ đâu. Có lẽ, có lẽ là....
- Có lẽ cái gì?
Người kia sợ hãi nói:
- Có lẽ đã bị giết!
Một Long Vương trừng mắt quát:
- Không thể nào! Mệnh bài của Long Ngũ còn đây!
Long Nhất trầm giọng nói:
- Long Ngũ vẫn chưa trở về, xem ra đã bị Diêm Xuyên bắt rồi.
Một Long Vương hét to:
- Cái gì? Bị bắt? Long Ngũ chính là Đạo Thần!
Long Nhất sắc mặt khó xem nói:
- Đạo Thần thì sao? Đạo Thần không phải thiên hạ vô địch!
- Vậy làm sao bây giờ?
- Không được, chúng ta phải cứu Long Ngũ!
- Đúng vậy. Phải đi!
.........
...
Đám Long Vương sốt ruột nói.
Long Nhất trừng mắt quát:
- Im miệng, đã quên lời Long Hoàng dặn sao?
Đám Long Vương nhìn lại.
Long Nhất sắc mặt khó xem nói:
- Phải mau chóng báo cho Long Hoàng biết!
Long Vương khác nhìn nhau, cuối cùng gật đầu.
…
Dương gian, Đông Hải long cung, Thủy Tinh cung.
Một lão nhân áo trắng đang ngồi trên long ỷ lớn nhất, trán lão nhô ra, có đôi chân mày trắng dài đến cằm. Mắt lão nhân sâu thẳm toát ra ánh sáng trí tuệ xuyên qua thế sự.
Long Nhất mở miệng nói:
- Long Hoàng, xin hãy ra lệnh chúng ta đi cứu Long Ngũ!
- Đúng vậy. Long Hoàng, Đông Hải long cung ta trước giờ chưa từng bị khi dễ như vậy, thánh đình nho nhỏ dám cưỡi trên đầu chúng ta?
- Long Hoàng, không cần ngươi ra tay, chúng ta ra mặt chắc chắn sẽ cứu lại Long Ngũ!
.........
......
...
Trong đại điện có bảy Long Vương đều xin chiến đấu.
Long Hoàng vuốt lông mày dài, nhìn Long Nhất, nói:
- Hãy lặp lại lời ngươi vừa nói.
Đám Long Vương kinh ngạc:
- A?
Long Nhất nghi hoặc kể lại từ đầu tới đuôi Đại Trăn phát triển, kết thù kết oán với các triều thế nào, ân oán với Long Ngũ ra sao.
Long Nhất sốt ruột nói:
- Long Hoàng, tới này vẫn không biết tung tích của Long Ngũ, chắc chắn đã bị Diêm Xuyên nhốt. Từ nhỏ Long Ngũ đã không chịu khổ gì, ta lo...
Long Hoàng thản nhiên nói:
- Long Ngũ đã chết chưa?
Một Long Vương lên tiếng:
- Không, mệnh bài của hắn còn đó.
Long Hoàng trầm giọng nói:
- Nếu đã không chết thì sẽ không chết được.
- A?
Đám Long Vương kinh ngạc nhìn Long Hoàng, vì họ thấy trong thái độ của Long Hoàng cứng rắn, không như họ đã tưởng.
Long Hoàng thản nhiên nói:
- Không nghe theo lệnh của ta, nếu đã bị bắt thì cứ cho hắn nếm mùi đau khổ, như vậy mới biết mùi.
Long Nhất hét to:
- Long Hoàng, Long Ngũ không hiểu chuyện mà thôi! Không phải Long Hoàng luôn thương yêu tiểu tử Long Ngũ nhất sao? Tại sao có thể để Long Ngũ chịu khổ? Huống chi chuyện này liên quan tới mặt mũi của Đông Hải long cung ta, chúng ta....
Long Hoàng lắc đầu.
Đám Long Vương lặng đi.
Long Hoàng hỏi:
- Long Ngũ tuổi nhỏ nhất, ta biết các ngươi rất cưng chiều hắn.
Đám Long Vương gật đầu.
Long Hoàng khẽ thở dài:
- Nhưng Đông Hải long cung ta sắp tới đại nạn, đến lúc đó có ai biết kết quả? Có lẽ Long Ngũ bị giam giữ ngược lại đứng ngoài cuộc.
Đám Long Vương giật mình, ánh mắt thay đổi liên tục, dù không cam lòng nhưng cuối cùng cắn răng, gật đầu.
Một năm sau, Chân Long cương vực, Đại Tuyệt thánh đình, thượng thư phòng của Bàng Thiên Hà.
Bàng Thiên Hà nhìn mấy trọng thần trước mặt mình, biểu tình cực kỳ khó xem.
Bàng Thiên Hà sắc mặt khó xem nói:
- Bên Đông Hải long cung vẫn chưa có tin tức gì sao?
Một quan viên biểu tình phức tạp:
- Vẫn chưa, thánh vương, hình như Đông Hải long cung mặc kệ chuyện này.
Bùm!
Bàng Thiên Hà tức giận một chưởng đập trên mặt bàn.
Bàng Thiên Hà nhìn hướng một quan viên khác:
- Hiện nay Đại Trăn thánh đình phát triển như thế nào?
Quan viên kia nói:
- Nhanh, nhanh khủng bố, những quan viên này căn bản không giống như dân bản xứ đến từ thế gian. Năng lực khống chế cơ cấu quốc gia càng cực kỳ siêu quần. Một phần quan viên nhanh chóng hợp nhất chia thành lãnh thổ bốn phương, một phần quan viên nhanh chóng thu nạp nhiều anh tài. Đại Trăn thánh đình toát ra sức sống hung mãnh, thế phát triển nhanh hơn triều của ta!
Bàng Thiên Hà biểu tình cực kỳ khó xem.
Quan viên kia lại nói:
- Thánh vương, bây giờ triều ta bị chút nội loạn, chờ bình định hết thì có lẽ Đại Trăn thánh đình đã bắt giữ hết lãnh thổ, khi đó quốc chiến sẽ càng khó khăn hơn.
Bàng Thiên Hà trầm giọng nói:
- Biết rồi, các ngươi đi ra ngoài đi!
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Mọi người đi ra, trong thượng thư phòng chỉ còn một người ở lại.
Người đó nhìn hướng Bàng Thiên Hà:
- Sư phụ?
Bàng Thiên Hà hít sâu, nói:
- Đại Trăn thánh đình, Diêm Xuyên đúng là đế vương đầy tài nặng, nhiều kẻ hung hãn như vậy đều thần phục hắn. Đông Hải long cung cũng chịu thua? Hừ!
- Chúng ta làm thế nào?
Bàng Thiên Hà lộ nụ lạnh lùng cười:
- Đông Hải long cung nhận thua nhưng chúng ta không thể. Tuyệt cung phái ta tiến đến sẽ không lại phái người trợ giúp ta, nhưng cũng không phải không có cách nào cầu viện Tuyệt cung.
- A? Sư phụ, quy tắc của Tuyệt cung không có khả năng sửa đổi.
Bàng Thiên Hà lộ nụ lạnh lùng cười:
- Ta có cách, bởi vì ta phát hiện một người, Bạch Đế Thiên.
- A?
- Thanh Thần Vương của Tuyệt cung hơn một vạn năm trước có nạp một phi tử, ngươi có biết không?
- Ta biết, Thanh Thần Vương đó cực kỳ yêu thương nàng, ngậm trong miệng sợ tan. Nhưng phi tử kia luôn mặt ủ mày chau với Thanh Thần Vương, dù là vậy thì Thanh Thần Vương vẫn rất yêu phi tử đó.
- Nên biết Thanh Thần Vương là người cực kỳ tuấn tú, thực lực ở trong Tuyệt cung xếp năm hàng đầu, cực kỳ yêu thương phi tử kia, vậy tại sao nàng luôn khó chịu với hắn?
- Tại sao?
- Bởi vì phi tử của Thanh Thần Vương từng có một trượng phu, thậm chí là một phi tử, tiếc rằng trượng phu của nàng đã chết. Nhi tử kia không biết sinh tử, không ai từng gặp. Không, có lẽ thuộc hạ của Thanh Thần Vương có gặp, tiếc là khi người khác chạy tới thì thuộc hạ của hắn đã chết.
- Sư phụ, ý của ngươi là?
- Ta có điều tra về Bạch Đế Thiên, ha ha ha, hắn chuyển thế, hắn sống lại!
Đệ tử trừng mắt:
- Ai? Là trượng phi của vương phi của Thanh Thần Vương sao?
Mắt Bàng Thiên Hà lóe tia sáng lạnh lùng nói:
- Đúng vậy. Tuyệt cung sẽ không phái thêm người tìm kiếm Thủy Long cự mạch, nhưng nếu là tru sát Bạch Đế Thiên thì chắc chắn Thanh Thần Vương sẽ rất vui. Đây là toàn bộ tiêu liệu của Bạch Đế Thiên, ngươi đến Tuyệt cung tự tay giao cho Thanh Thần Vương, chắc chắn Thanh Thần Vương sẽ phái người đến!
- Tuân lệnh! Sư phụ anh minh!
Tiễn đệ tử ra khỏi thượng thư phòng, Bàng Thiên Hà nhìn phương đông.
Bàng Thiên Hà hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Đại Trăn thánh đình?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 9
Chương 22: Mua Quan
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Năm năm sau, Âm phủ, Vạn Quỷ cương vực.
Trong một trang viên.
Hóa Thê Lương cầm một đống tư liệu.
Trước mặt Hóa Thê Lương đứng một đám người, là quỷ tu.
Hóa Thê Lương hít sâu, nói:
- Đại Trăn? Quân đội của Đại Trăn thật hung mãnh. Mông Điềm, Vương Tiễn, Lý Tư, Doãn Hận Thiên, Dịch Phong, những người này dù là tu vi, hay thủ đoạn đều đạt tới trình độ chủ cương vực. Thế nhưng nhóm người này chỉ là thần tử của Đại Trăn?
Một quỷ tu nói:
- Công tử, Đại Trăn này đúng là hung mãnh, tốc độ mở mang bờ cõi như nước lũ ập đến, thế không thể đỡ.
- Năng lực thống lĩnh cũng cực kỳ hung hãn! Nhân tài như thủy triều không ngừng bị thu nạp.
Hóa Thê Lương gật đầu, nói:
- U Thần thánh đình, Hồn Nộ thánh đình, hai thánh đình này dù không phải loại thống nhất cương vực nhưng cũng là hai thánh đình cực kỳ cường đại, vậy mà liên tiếp bại lui trước quân đội của Đại Trăn.
Một quỷ tu cảm thán:
- Tiểu chiến dịch hai bên tử thương, nhưng đại chiến dịch thì Đại Trăn chưa thất bại. Có lẽ chúng ta sắp chứng kiến tân chủ cương vực sinh ra.
Hóa Thê Lương đi tới đi lui trong tiểu viện, trầm ngâm nói:
- Không, chúng ta đã bỏ qua một điều.
Mọi người nhìn hướng Hóa Thê Lương:
- Cái gì?
Hóa Thê Lương trừng mắt:
- Chúng ta đã đánh giá thấp Đại Trăn. Nơi này là Âm phủ, thế giới của tử linh, Đại Trăn trừ Diêm Xuyên ra thì mấy người khác đều là sinh linh. Sinh linh, tử linh, căn bản là quần thể đối lập. Nếu Đại Trăn có vô số quỷ quân, có thành tựu như vậy cũng đành thôi nhưng đây không phải quỷ quân, là người sống! Sinh linh nô dịch tử linh, đối lập hình thái mà vẫn thống trĩ vững chắc, Đại Trăn này còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng.
Đám cường giả thế mới phản ứng lại:
- A?
Hóa Thê Lương nhíu mày nói:
- Hồn Nộ thánh đình đã mất đi một phần ba cương thổ, U Thần thánh đình đã mất đi một phần tư cương thổ!
Ngoài viện vang thanh âm:
- Báo cáo công tử, A Tam đại nhân trở lại!
- Nhanh như vậy?
Hóa Thê Lương kinh ngạc nói:
- Cho hắn vào đi!
Rất nhanh, một nam nhân mau chóng xông vào viện, là nam nhân Hóa Thê Lương sai đi gặp lão tổ tông.
Hóa Thê Lương kinh ngạc hỏi:
- A Tam, sao ngươi trở về mau vậy?
A Tam nói ngay:
- Tiểu nhân gặp tổ sư, tổ sư đúng là cực kỳ tin tưởng công tử, dùng lực lượng vô thượng đưa ta lên Dương gian, cho thuộc hạ một phong thủy âm dương phù, khiến ta đi Chân Long cương vực điều tra. Sau khi điều tra xong thì trực tiếp từ Chân Long cương vực xuống dưới gặp công tử.
- Như thế nào?
A Tam lấy ra một cuốn tư liệu dài:
- Công tử, đây là tin tức ta thu thập được, Đại Trăn này không đơn giản.
Hóa Thê Lương giở ra xem ngay.
Trong tư liệu giới thiệu kỹ càng về cuộc đời của Diêm Xuyên giới thiệu phong ấn giới, giới thiệu chiến tranh ở Chân Long cương vực, còn có ân oán với Đông Hải long cung.
Hóa Thê Lương càng nhìn càng kinh ngạc, gã tự nhận mình kỳ tài ngút trời nhưng chưa từng thấy có ai kinh diễm như vậy. Phàm nhân độ Cổ Tiên kiếp?
Hóa Thê Lương nói:
- Các ngươi đi ra ngoài trước.
- Tuân lệnh!
Mọi người đi ra ngoài.
Hóa Thê Lương ôm đống tư liệu ngồi trong tiểu viện, suy tư.
Tư liệu của Diêm Xuyên như có sức hấp dẫn mạnh mẽ, khiến Hóa Thê Lương không thể dời mắt.
Hóa Thê Lương ngồi ba ngày trời, A Tam bị kêu lên hỏi han vài chuyện/
Ngày hôm nay A Tam rót trà cho Hóa Thê Lương, thánh gã ánh mắt liên tục thay đổi, cuối cùng hóa thành kiên quyết.
Hóa Thê Lương nghiêm túc nói:
- A Tam, bổn công tử chuẩn bị tới Đại Trăn cầu quan!
A Tam kinh ngạc hỏi:
- A? Cầu quan? Với một thánh đình? Công tử, người có thân phận gì, Diêm Xuyên lại là thân phận gì? Dù người đến thiên đình cũng có địa vị cao, nếu người mở ra vân triều, không nói tới thiên đình, làm một thánh vương cũng là dễ như trở bàn tay, đương kim thiên hạ có ai dám không cho ngươi mặt mũi? Cần gì phải tự hạ thấp mình?
Hóa Thê Lương lắc đầu, nói:
- Không, ngươi không hiểu! Gia tộc chúng ta do lão tổ tông chống đỡ, với các mạch khác thì mạch chúng ta chỉ xem như bàng chi.
A Tam lo lắng nói:
- Nhưng nếu công tử cầu quan ở một thánh đình thì sẽ bị công tử khác cười chê!
Hóa Thê Lương lắc đầu, nói:
- Cười chê? Vậy thì sao? Ta không cần để ý đến họ, huống chi sau này còn có thể giúp cho lão tổ tông.
A Tam khuyên nhủ:
- A? Tổ sư chắc không cần ai khác giúp đỡ, có ai làm gì được tổ sư? Huống chi công tử nên nói cho tổ sư một tiếng.
Hóa Thê Lương ánh mắt lạnh lùng nói:
- Không cần, ta đã quyết ý.
Mười ngày sau, Đại Tần thành, Trung Ương điện.
Hóa Thê Lương một mình đứng trong Trung Ương điện, nhìn Diêm Xuyên cương thi vương ngồi trên long ỷ.
Triều thần khác tò mò nhìn Hóa Thê Lương.
Cầu quan? Không, nói chính xác hơn là mua quan, đây là trường hợp đầu tiên tại Đại Trăn thánh đình có người dám tới Đại Trăn thánh đình mua quan, còn mua đến trước mặt thánh vương, thật can đảm!
Diêm Xuyên cương thi vương gật đầu, nói:
- Hóa Thê Lương, ngươi muốn cầu quan tại Đại Trăn thánh đình?
...
Đại Trăn thánh đình, Âm phủ, Đại Tần thành, Trung Ương điện.
Hóa Thê Lương mỉm cười nói:
- Đúng vậy.
Cả triều nhìn chăm chú.
Diêm Xuyên cương thi vương tò mò hỏi:
- Ngươi cầu chức quan gì?
Hóa Thê Lương chắc chắn nói:
- Ta không cần chức quan, không cần tước vị, ta muốn có chức quân đoàn trưởng của Đại Trăn thánh đình!
Quân đoàn trưởng?
Quần thần đứng trong đại điện kinh ngạc, thật là lớn lối.
Tuy quân đoàn trưởng chỉ là một phên hiệu nhưng có ý nghĩa cực kỳ quan trọng tại Đại Trăn thánh đình. Hiện nay toàn Đại Trăn thánh đình mới chỉ có bảy quân đoàn trưởng, mặc dù quan tước không giống nhau nhưng mỗi người đều được thánh vương chú trọng.
Diêm Xuyên cương thi vương cười hỏi:
- Quân đoàn trưởng? Ha, ngươi có tài đức gì làm quân đoàn trưởng của Đại Trăn thánh đình?
Con cháu của thánh nhân trên triều đình vô số quan viên lần thứ hai liếc mắt. Bởi vì đây không chỉ là thân phận cá nhân mà còn là vấn đề chính trị. Con cháu của thánh nhân làm triều thần thì chẳng phải là cùng thánh nhân kết minh?
Hóa Thê Lương ngạc nhiên, bởi vì gã thấy trong mắt Diêm Xuyên không có chút hưng phấn. Lão tổ tông là thánh nhân, ánh mắt của Diêm Xuyên hình như không thèm quan tâm thánh nhân.
Hóa Thê Lương có tâm trí kiên định, chẳng những không oán hận Diêm Xuyên mà trong mắt có tia khen ngợi, vừa lòng sự lựa chọn của mình.
Hóa Thê Lương nghiêm túc nói:
- Ta biết Đại Trăn thánh đình dùng quân hung mãnh, nếu không phải lo đến tuyển nhận quỷ binh thì giờ phút này có lẽ đã đánh tới đô triều của hai triều. Đại Trăn thánh đình cần quỷ binh, tại hạ bất tài, có một vạn tử linh tùy tùng, văn võ đầy đủ, đều có tài làm thành chủ. Bọn chúng là lúc trước lão tổ tông phân phối cho ta, có thể mau chóng cung cấp cho Đại Trăn thánh đình, để thánh vương nhanh chóng quản lý Vạn Quỷ cương vực!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden