|
|
15-07-2008, 04:03 PM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Hồi 10 Chén rượu vui, lá»™ chuyện bà máºt
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nhẹ nhà ng ở phÃa sau tấm mà n gấm bÆ°á»›c ra. Lúc nà y nà ng đã thay má»™t chiếc áo dà i mà u trắng, má»ng nhÆ° cánh việc sầu nên trông thấy rõ cả áo lót đại hồng ở bên trong. ÄÆ°á»ng cong và da dẻ trắng nhÆ° ngá»c của nà ng nhÆ° ẩn nhÆ° hiện. Hai mắt nà ng tia ra những luồng ánh sáng đầy tình tứ. Tuy mặt nà ng vẫn dùng chiếc khăn lụa che Ä‘áºy nhÆ°ng tình cảnh nà y cÅ©ng đủ là m cho ngÆ°á»i ta ngây ngất cả tâm hồn rồi.
Äá»™c Cô Ngá»c cảm thấy nhÆ° bị Ä‘iện giá»±t, tâm thần rất phân vân, liá»n ho khan má»™t tiếng, rồi vá»™i quay đầu nhìn ra chá»— khác mà vẫn còn cảm thấy mặt Ä‘á», tai tÃa ngượng nghịu vô cùng.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng thấy thế cÆ°á»i giá»ng rất nÅ©ng nịu và há»i :
- Cái gì thế? Chẳng lẽ ngÆ°á»i của tôi có gai hay sao?
Nà ng lại thủng thẳng Ä‘i tá»›i gần. Äá»™c Cô Ngá»c chỉ cảm thấy má»™t mùi thÆ¡m nhÆ° lan nhÆ° xạ xông thẳng và o mÅ©i mình. Chà ng cả kinh vá»™i tránh vá» phÃa sau hai bÆ°á»›c, nhắm nghiá»n mặt lại há»i :
- Cô nÆ°Æ¡ng! Tại hạ coi cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° ngÆ°á»i trá»i váºy. Hà tất cô nÆ°Æ¡ng phải đùa giỡn tại hạ nhÆ° thế?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vừa cÆ°á»i vừa há»i tiếp :
- Sao? Thiếu hiệp không thÃch tôi ăn mặc nhÆ° thế nà y hay sao?
Äá»™c Cô Ngá»c đáp :
- Tại hạ không dám. Chỉ nháºn thấy không quen mắt đấy thôi!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng cÆ°á»i khì nói tiếp :
- Tôi chả nói rồi là gì. TÃnh tôi không Æ°a cái gì gá»i là lá»… giáo vá»›i chả lá»… giáo. Tôi chỉ biết ý mình thÃch thế nà o thì mình cứ việc là m theo ý muốn thôi. NhÆ° váºy má»›i không bị câu nệ và gò bó. Thiếu hiệp gần tôi lâu ngà y sẽ biết rõ tÃnh nết và thói quen của tôi ngay.
Äá»™c Cô Ngá»c thấy nà ng ta nói nhÆ° váºy liá»n im lặng, không dám nói năng gì nữa.
NhÆ°ng má»™t lúc sau chà ng bá»—ng lên tiếng há»i :
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng, có phải đây là má»™t trong rất nhiá»u phÆ°Æ¡ng pháp của cô nÆ°Æ¡ng đấy không?
Ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng cÆ°á»i khì đáp :
- Có lẽ phải mà có lẽ cũng không phải.
- Tại hạ không có tà i trà nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng, nên không sao hiểu rõ nổi ý nghÄ©a lá»i nói ấy.
Liếc nhìn chà ng má»™t cái rất tình tứ, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đỡ lá»i :
- Thiếu hiệp khéo biết thá» ngÆ°á»i lắm. NhÆ°ng tôi không coi những cái đó và o đâu cả.
Nà ng giơ tay lên chải chuốt mái tóc rồi mới nói tiếp :
- Tôi nói phải là vì xÆ°a nay tôi không tin ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o trông thấy hình dáng nà y của tôi mà không Ä‘á»™ng lòng. Còn sở dÄ© tôi nói là không phải là vì xÆ°a nay tôi đã tùy tiện quen rồi, nên tôi cảm thấy tôi lúc nà y vá»›i tôi lúc chÆ°a thay quần áo không có cái gì là khác nhau hết.
Mỉm cÆ°á»i và trợn ngược đôi lông mà y kiếm lên, Äá»™c Cô Ngá»c đỡ lá»i :
- Tại hạ dám táo bạo thÆ°a vá»›i cô nÆ°Æ¡ng má»™t câu nà y. Nếu cô nÆ°Æ¡ng coi tại hạ nhÆ° tất cả những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông khác thì cô nÆ°Æ¡ng sẽ thấy thất vá»ng rất lá»›n. Tại hạ không dám tá»± khoe mình là con ngÆ°á»i khác thÆ°á»ng, nhÆ°ng có thể tá»± tin lúc nà o trong lòng của mình cÅ©ng trống rá»—ng, sắc dục không sao lay chuyển nổi lòng sắt đá của tại hạ.
- Thế tại sao thiếu hiệp lại hãi sợ tá»›i nhÆ° váºy?
Tại hạ đã nói cô nÆ°Æ¡ng là ân nhân đã cứu tại hạ thoát chết nên không nhẫn tâm trông thấy cô nÆ°Æ¡ng tá»± coi rẻ tấm thân quý báu của mình nhÆ° thế. Nếu cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i khác thì không bao giá» tại hạ lại thèm lý tá»›i.
Thấy chà ng nói nhÆ° váºy, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát rồi há»i lại :
- Có phải thiếu hiệp không thÃch tôi ăn mặc nhÆ° thế nà y không?
Äá»™c Cô Ngá»c lá»›n tiếng cÆ°á»i và đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng nên nhá»›, đẹp nhÆ° Tây Thi rốt cuá»™c chỉ còn lại bá»™ xÆ°Æ¡ng trắng vùi ở dÆ°á»›i đất bùn. Bá»™ mặt đẹp nhÆ° hoa nở cÅ©ng chỉ là má»™t cái lốt da. Trái tim của tại hạ trong sáng nhÆ° má»™t tấm gÆ°Æ¡ng nên tại hạ có cần nói nhiá»u tá»›i những sá»± thÃch hay ghét đâu.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nghe thấy chà ng ta nói nhÆ° váºy giáºt mình đến thót má»™t cái, rồi nhìn thẳng và o khuôn mặt đẹp trai của chà ng, rầu rÄ© thở dà i má»™t tiếng và đỡ lá»i :
- Bình sinh tôi đã gặp rất nhiá»u ngÆ°á»i, nhÆ°ng chÆ°a thấy má»™t ngÆ°á»i nà o nhÆ° chà ng. Xem váºy TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tôi đã lầm rồi!
Nói xong, nà ng lại quay ngÆ°á»i Ä‘i và o phÃa sau giÆ°á»ng ngay.
Äá»™c Cô Ngá»c trông thấy hình dáng rất uyển chuyển và xinh đẹp của nà ng, nhÆ°ng lại hình nhÆ° chứa đầy những sá»± Ä‘au thÆ°Æ¡ng nen chà ng cÅ©ng Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng hại, không nhẫn tâm chút nà o, liá»n buá»™t miệng kêu gá»i :
- Cô nương...
Chà ng vừa lên tiếng kêu gá»i thì lại hối háºn. TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nghe thấy chà ng gá»i vá»™i ngừng chân quay đầu lại u oán há»i :
- Thiếu hiệp gá»i tôi là m chi?
Äá»™c Cô Ngá»c thở dà i má»™t tiếng đáp :
- Vừa rồi tại hạ mới nghĩ tới một việc nà y định nói với cô nương.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng rầu rÄ© há»i tiếp :
- Tôi đã biết tôi thất bại rồi, thiếu hiệp còn nói năng gì nữa!
Tuy nà ng nói nhÆ° thế nhÆ°ng nà ng vẫn đứng yên nhÆ° váºy chứ không há» quay trở lại và bÆ°á»›c tá»›i gần Äá»™c Cô Ngá»c chừng ná»a bÆ°á»›c.
Äá»™c Cô Ngá»c ngắm nhìn tấm thân rất xinh đẹp, nhÆ° ẩn nhÆ° hiện của nà ng, chà ng nghiến răng, mÃm môi vá»™i đáp :
- NgÆ°á»i của cô nÆ°Æ¡ng đẹp nhÆ° thần tiên váºy. Nếu ngÆ°á»i nà o trông thấy tấm thân khêu gợi thế nà y mà bảo là không Ä‘á»™ng lòng thì chỉ có nói dối thôi. Con ngÆ°á»i chứ có phải là cá» cây đâu, ai mà chẳng hữu tình! NhÆ°ng tại hạ thiết tưởng nếu cô nÆ°Æ¡ng mà dùng tấm thân tuyệt đẹp nà y để Ä‘oạt lấy tình yêu thì tháºt là má»™t việc kém sáng suốt.
NgÆ°á»i ta vẫn thÆ°á»ng nói: Vẻ đẹp của con ngÆ°á»i không khác gì mây khói, bị gió thổi là sẽ bị tan rã ngay, chỉ có tình yêu chân tháºt má»›i bảo tồn được mãi mãi...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng bá»—ng quay ngÆ°á»i lại, vá»›i giá»ng run run đỡ lá»i :
- Thiếu hiệp nói nhÆ° váºy nghÄ©a là nếu tôi dùng mối tình si liệu có thể đả Ä‘á»™ng được lòng của thiếu hiệp không?
Nghe thấy nà ng nói nhÆ° thế, Äá»™c Cô Ngá»c giáºt mình đến phắt má»™t cái, vá»™i đáp :
- Tại hạ chỉ e phụ mất mối thâm tình ấy của cô nÆ°Æ¡ng thôi! NhÆ°ng dù dao tại hạ cÅ©ng nháºn thấy chỉ có lối Ä‘i đó má»›i là chÃnh đáng.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lại nói tiếp :
Thiếu hiệp đừng có biện bạch nữa. Chỉ má»™t lá»i nói ấy của thiếu hiệp cÅ©ng đủ là m cho tôi rất tin tưởng rồi, và không khác gì tôi Ä‘ang ở trong bóng tối mà có má»™t tia sáng chiếu rá»i cho mình. Từ nay trở Ä‘i, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nhất định dùng tấm lòng si tình của mình để cảm Ä‘á»™ng lòng chà ng. Má»i chà ng hãy ngồi xuống để tôi Ä‘i mặc thêm cái áo sẽ ra tiếp chà ng sau.
Nói xong, nà ng định quay ngÆ°á»i Ä‘i luôn. Äá»™c Cô Ngá»c biết qua lá»i nói của mình chà ng đã tá»± dùng sợi dây tình nghiệp trói chặt lấy mình nên chà ng vá»™i thốt :
- Cô nương...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Thiếu hiệp khá»i phải khuyên tôi nữa. Từ khi tôi trông thấy thiếu hiệp lần đầu, trong lòng tôi đã quyết định ngay là quý hồ tôi còn sống được má»™t ngà y ở trên Ä‘á»i, thì bất cứ ai cÅ©ng không thể nà o thay đổi được ý chà của tôi. Nếu tôi không đạt được tâm nguyện thì thiếu hiệp cÅ©ng chẳng phải lo âu há»™ tôi. Tôi không nhÆ° nhiá»u ngÆ°á»i, sẽ biến yêu thà nh thù, vì ghen hóa háºn đâu. Äó là TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tá»± kết kén trói nên không oán trách ai cả. Cùng lắm, tôi sẽ tụng kinh niệm pháºt để sống nốt cuá»™c Ä‘á»i tà n dÆ°. NhÆ°ng tôi tá»± tin không khi nà o lại đến ná»—i phải Ä‘i và o con Ä‘Æ°á»ng ấy đâu!
Nghe thấy nà ng ta nói nhÆ° váºy, Äá»™c Cô Ngá»c cảm thấy máu trong ngÆ°á»i sôi lên sùng sục, vẻ mặt rất khÃch Ä‘á»™ng, nhìn thẳng và o mặt nà ng ta và nói tiếp :
- Cô nÆ°Æ¡ng! Có biết bao nhiêu vÆ°Æ¡ng tôn công tá», anh hùng, hà o kiệt tà i ba và anh tuấn hÆ¡n trăm nghìn tại hạ. Còn tại hạ chỉ là má»™t tên hà n nho thÆ°á»ng tục, sao cô nÆ°Æ¡ng lại đặc biệt Ä‘oái hoà i tá»›i. NhÆ° váºy chả...
Chà ng chÆ°a nói dứt thì TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đã lắc đầu, Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn chà ng má»™t cách rất tình tứ và đỡ lá»i :
- Thiếu hiệp đừng nói nữa. Ngay cả bổn thân tôi mà tôi cũng không hiểu tại sao lại có lòng yêu...
Nói tá»›i đó, nà ng hổ thẹn cúi đầu xuống, ngáºp ngừng giây lát má»›i dám ngẩng đầu lên nói tiếp :
- Phải rồi, thiếu hiệp chả nói qua rồi là gì? NgÆ°á»i đã từng trải thì cái gì cÅ©ng chán nản hết. Tôi cÅ©ng nhÆ° thiếu hiệp váºy.
Nói tá»›i đó, nà ng đã Ä‘i và o sau tấm mà n gấm treo ở phÃa sau giÆ°á»ng. Má»™t lát sau, nà ng quay trở ra và đã mặc má»™t cái áo dà i Ä‘en, má»i chà ng ngồi xuống rồi vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Rượu nhạt cÆ¡m hẩm, chỉ có chút lòng thà nh thôi, xin má»i thiếu hiệp dùng cho.
Nà ng vừa nói vừa bÆ°á»›c đến ngay cái ghế ở trÆ°á»›c mặt Äá»™c Cô Ngá»c ngồi xuống.
Chà ng vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Thức ăn ngon là nh thế nà y mà cô nÆ°Æ¡ng lại còn bảo là tầm thÆ°á»ng thì trên thế gian nà y không biết phải chá»n thức ăn quý nhÆ° thế nà o má»›i được cô nÆ°Æ¡ng bảo là ngon?
Chà ng vừa nói vừa Ä‘i tá»›i cái ghế ở phÃa trÆ°á»›c, dối diện TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng rồi ngồi xuống.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nói :
- Vì thấy bá»n nữ tỳ ngu xuẩn, chỉ sợ chúng quấy nhiá»…u quý khách nên tôi đã cho chúng Ä‘i nghÄ© rồi.
Äá»™c Cô Ngá»c không hiểu dụng ý trong lá»i nói của nà ng ta, Ä‘ang ngẩn ngÆ°á»i ra, đã thấy nà ng cầm ấm rượu rót cho mình má»™t chén. Chà ng vá»™i đỡ lấy ấm rượu và nói :
- Äâu dám phiá»n đến cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° thế! Äể tại hạ tá»± rót lấy!
- Vừa rồi tôi đã nói là vì bá»n nữ tỳ ngu xuẩn nên tôi không dám để cho chúng ở đây hầu hạ quý khách, mà đã cho của Ä‘i nghÄ© rồi. Thiếu hiệp là khách, tôi là chủ, tất nhiên thiếu hiệp phải để cho tôi rót rượu tiếp khách chứ?
Nà ng rót đầy chén rượu Ä‘Æ°a cho Äá»™c Cô Ngá»c, còn chén của mình thì nà ng chỉ rót má»™t chút Ãt thôi. Rót xong, nà ng cầm chén rượu lên, vừa cÆ°á»i vừa nói rằng :
- Rượu không phải là hảo hạng, nhÆ°ng má»i thiếu hiệp cứ táºn tình mà uống. Thức ăn không phải là sÆ¡n trân hải vị, nhÆ°ng cÅ©ng xin má»i thiếu hiệp ăn cho tháºt no. Tôi chỉ cùng chén rượu nhạt nà y để tá» tâm sá»± của mình.
- Rượu ngon chỉ hiá»m Ãt, giai vị không e nhiá»u. Xin cô nÆ°Æ¡ng cứ yên tâm, thể nà o tại hạ cÅ©ng ăn cho tháºt no, uống cho tháºt say má»›i thôi. Nà o! Má»i cô nÆ°Æ¡ng hãy cạn ly nà y cho.
Nói xong, chà ng cầm chén rượu lên định uống, bá»—ng trông thấy rượu trong chén xanh biếc và thÆ¡m tam há»™i khác thÆ°á»ng, chà ng vá»™i đặt chén xuống rồi cÆ°á»i há»i :
- Tại hạ là ngÆ°á»i quê mùa, chÆ°a nghe thấy ai nói tá»›i rượu lại có mà u xanh biếc nhÆ° thế nà y. Không hiểu thứ rượu nà y ngâm bằng thứ gì?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng chỉ cÆ°á»i thôi chứ không nói năng gì, nà ng cầm chén rượu lên uống cạn trÆ°á»›c rồi má»›i đáp :
- Rượu nà y là thứ rượu đặc biệt của Hoa SÆ¡n, ngâm bằng những rá»… cây hoa sen và ng ở hồ Cá»u Hoa, nên tôi đặt cho nó má»™t cái tên là Phỉ Thúy HÆ°Æ¡ng. Tuy nó không có công hiệu trÆ°á»ng sinh Ãch thá», nhÆ°ng uống nó và o thì sẽ thấy ngÆ°á»i nhẹ nhá»m và còn có má»™t công hiệu rất đặc biệt nữa. Nó có thể trừ được bách Ä‘á»™c, bất cứ uống phải thứ thuốc Ä‘á»™c cá»±c mạnh đến đâu, chỉ cần uống má»™t chén rượu nà y và o bụng là khá»i liá»n.
Thấy nà ng nói trúng tâm sá»± của mình, Äá»™c Cô Ngá»c hổ thẹn đến mặt Ä‘á» bừng, ngượng nghịu đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng khéo nói đùa tháºt. Tại hạ vì thấy mà u rượu xanh biếc, chÆ°a bao giỠđược trông thấy có thứ rượu mà u sắc nhÆ° thế nà y má»›i hiếu kỳ mà há»i nhÆ° váºy chứ có ý nghÄ© gì đâu?
Nói xong, chà ng nâng chén lên uống cạn luôn. TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng liếc nhìn chà ng má»™t cái và nói tiếp :
- Tôi đã nói hết lá»i đâu? Thứ rượu nà y tuy có thể là m cho ngÆ°á»i ta nhẹ nhá»m, khá»e mạnh và giải trừ được bách Ä‘á»™c, nhÆ°ng nó lại rất mạnh. NgÆ°á»i thÆ°á»ng uống má»™t chén, không những tâm tÃnh há»—n loạn, mà còn...
Má»›i nghe tá»›i đó, Äá»™c Cô Ngá»c đã giáºt mình đến phắt má»™t cái và vá»™i đỡ lá»i :
- Sao cô nương lại không nói sớm cho tại hạ hay? Nếu sớm nói...
- Äiá»u nà y không thể trách tôi được! Ai bảo thiếu hiệp không đợi chá» tôi nói nốt, đã ngượng nghịu mà cầm chén lên uống cạn luôn?
Äá»™c Cô Ngá»c nháºn thấy nà ng ta nói rất phải. Äó là tá»± mình chứ có phải là nà ng không nói trÆ°á»›c đâu, nên chà ng gượng cÆ°á»i nói tiếp :
- Việc đã rồi, chỉ trách tại hạ hết. Xin cô nÆ°Æ¡ng cho phép tại hạ ra bên ngoà i rảo bÆ°á»›c má»™t lúc để men rượu khá»i bốc lên sợ có Ä‘iá»u gì thất lá»… vá»›i cô nÆ°Æ¡ng chăng?
Nói xong, chà ng đứng dáºy định Ä‘i thì TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đã giÆ¡ tay ra nắm lấy tay chà ng, khẽ lắc đầu và khuyên bảo rằng :
- Không nên Ä‘i ra nhÆ° thế! Nếu để cho kẻ hầu ngÆ°á»i hạ biết thì sẽ khó coi biết bao.
Äá»™c Cô Ngá»c ngẩn ngÆ°á»i ra, gượng cÆ°á»i đáp :
- Tại hạ Ä‘Ã nh cho ngÆ°á»i ta chê cÆ°á»i mình quá chén chứ không dám vì say rượu mà có Ä‘iá»u gì thất lá»… vá»›i cô nÆ°Æ¡ng.
Chà ng giằng tay ra định đứng dáºy, thì nà ng đã háºm há»±c dáºm chân nói tiếp :
- Sao thiếu hiệp lại tháºt thà đến nhÆ° thế? Ngà y hôm nay may mắn gặp tôi chứ nếu gặp phải Cá»u VÄ© Huyá»n Hồ KhÆ°Æ¡ng Diệu Chân thì có lẽ thiếu hiệp chịu không nổi.
Äá»™c Cô Ngá»c nghe nói rùng mình má»™t cái, mặt tái mét, lạnh lùng há»i :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói KhÆ°Æ¡ng... KhÆ°Æ¡ng tiá»n bối cái gì thế?
Chỉ mãi cuống lên, nà ng không hỠđể ý đến thần sắc của chà ng ta nên dùng giá»ng mÅ©i kêu hừ má»™t tiếng, mặt lá»™ vẻ khinh khỉnh nói tiếp :
- KhÆ°Æ¡ng Diệu Chân là má»™t ngÆ°á»i rất dâm đãng. Năm xÆ°a ở trong võ lâm đã yêu không biết bao nhiêu là ngÆ°á»i, ai mà chả biết chuyện của y thị? Sau y lại yêu Lãnh Diện thÆ° sinh Äá»™c Cô Vân Phi, má»™t chà ng thanh niên rất anh tuấn và tiếng tăm lừng lẩy bát hoang. NhÆ°ng tiếc thay chà ng đã có vợ con nên chà ng không mà ng để ý tá»›i.
Diệu Chân vẫn cứ theo Ä‘uổi hoà i, sau nhá» có má»™t chén rượu mà y thị đã khiến được Äá»™c Cô Vân Phi và o trong...
Äá»™c Cô Ngá»c Ä‘á»™t nhiên xen lá»i nói :
- Vị Äá»™c Cô Vân Phi tiá»n bối ấy là má»™t cao thủ tuyệt đỉnh đã tung hoà nh giang hồ.
NhÆ° váºy má»™t chén rượu nho nhá» nhÆ° thế thì là m khó dá»… ông ta sao nổi?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lắc đầu đáp :
- Thiếu hiệp có biết đâu chuyện đó! Má»™t chén rượu nho nhá» nhÆ° thế có gì mà đáng sợ! NhÆ°ng khốn ná»—i Diệu Chân đã ngấm ngầm bá» dâm dược Ä‘á»™c đáo và o chén rượu. Thứ thuốc đó là Tiêu Hồn tán, không có mùi mà cÅ©ng không có sắc, ngÆ°á»i bị uống phải dù có là Äại La Kim Tiên cÅ©ng không sao nhịn nổi, huống hồ Äá»™c Cô Vân Phi lại là má»™t ngÆ°á»i phà m.
Äá»™c Cô Ngá»c khẽ kêu hừ má»™t tiếng há»i tiếp :
- Sao cô nương lại biết rõ chuyện ấy?
- Muốn ngÆ°á»i ta không biết chỉ có cách là mình đừng có nhúng tay là m, huống hồ Diệu Chân lại coi việc đó là má»™t kiệt tác nhất bình sinh của y thị nên y thị Ä‘i đến đâu cÅ©ng tuyên bố ầm câu chuyện ấy.
- Sao tại hạ không nghe thấy ai nói tới chuyện đó?
- Có lẽ lúc ấy thiếu hiệp hãy còn đang được bồng bế ở trong tay bà cụ. Ngay cả tôi cũng đến sau nà y mới nghe ông cụ hỠTrà nói mới biết được. Ông cụ hỠTrà với Diệu Chân là đồng hương sư huynh muội, tất nhiên câu chuyện nà y không thể sai được.
- Vừa rồi cô nÆ°Æ¡ng chả nói Äá»™c Cô tiá»n bối có vợ có con, nếu việc nà y ai ai cÅ©ng biết hết thì tất nhiên vợ con của ông ta cÅ©ng phải biết rõ chứ?
- Tất nhiên Äổng Vô Song tiá»n bối phải biết rõ chuyện nà y!
- Ai là Äổng Vô Song?
- Là vợ kết tóc se tÆ¡ vá»›i Äá»™c Cô Vân Phi.
- Chả lẽ bà ta lại chịu để yên cho Diệu Chân cướp mất chồng của mình hay sao?
- Không để yên thì là m gì được...
Nói tá»›i đó, nà ng bá»—ng háºm há»±c nói tiếp :
- KhÆ°Æ¡ng Diệu Chân thá»±c là độc ác hÆ¡n rắn rết. Äã cÆ°á»›p được chồng của ngÆ°á»i mà còn giở hết thủ Ä‘oạn ra quyến rÅ© để bắt buá»™c Äá»™c Cô Vân Phi diệt trừ vợ con Ä‘i...
Äá»™c Cô Ngá»c nghe tá»›i đây bá»—ng thất thanh xen lá»i há»i :
- Chẳng lẽ Äá»™c Cô tiá»n bối lại nhẫn tâm đến thế Æ°?
Lắc đầu thở dà i, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đáp :
- Dù sao Äá»™c Cô Vân Phi cÅ©ng vẫn chÆ°a mai miệt lÆ°Æ¡ng tâm. Tha hồ Diệu Chân giở hết cách ra mà ông ta cÅ©ng không chịu nghe. NhÆ°ng không đầy ná»a năm thì Äổng Vô Song tiá»n bối bá»—ng mất tÃch má»™t cách ly kỳ. Äá»™c Cô Vân Phi Ä‘i khắp nÆ¡i tìm kiếm, sau tìm thấy được má»™t cái áo dÃnh đầy máu và rất rách rÆ°á»›i ở dÆ°á»›i Äoạn Hồn Nhai tại núi Nhạn Äăng, má»›i chứng minh rằng Äổng tiá»n bối đã nhảy xuống đó tá»± tá», xác thân đã bị cầm thú ăn mất...
Nói tới đó nà ng khóc sướt mướt, không sao lên tiếng kể tiếp được.
Äá»™c Cô Ngá»c cứ đứng Ä‘á» ngÆ°á»i ra và đỡ lá»i :
- Theo sá»± phán Ä‘oán của tại hạ thì chắc khi ấy Äá»™c Cô tiá»n bối Ä‘au lòng quá má»›i hối háºn, liá»n giết KhÆ°Æ¡ng Diệu Chân luôn!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lại thở dà i má»™t tiếng :
- Sá»± thá»±c Äá»™c Cô Vân Phi có hối háºn và đã quyết ý giết chết Diệu Chân để chuá»™c lá»—i.
NhÆ°ng Diệu Chân không hổ thẹn là ngÆ°á»i có tà i ba quyến rÅ© ngÆ°á»i rất khét tiếng. Khi Vân Phi trông thấy y thị, mặt Ä‘ang lá»™ sát khà cÅ©ng phải nén lá»a giáºn xuống mà không nhẫn tâm hạ Ä‘á»™c thủ. Tuy váºy, từ lúc đó trở Ä‘i, hai ngÆ°á»i đã bất hòa vá»›i nhau nhÆ°ng Vân Phi vì con hãy còn thÆ¡ ấu nên hết sức chịu nhịn để đợi chá» khi đứa con trưởng thà nh rồi má»›i tá»± tỠđể tạ tá»™i vá»›i vợ cÅ©. Không ngá» chÆ°a đầy hai năm sau, ông ta vá»›i Diệu Chân đã bị kẻ thù giết hại, chỉ có đứa con thÆ¡ là được thoát nạn thôi!
Nghe tá»›i đó, Äá»™c Cô Ngá»c đã biến sắc mặt, ngÆ°á»i hÆ¡i run vá»™i há»i tiếp :
- Cô nương có biết kẻ thù của hỠlà ai không?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lắc đầu đáp :
- Kẻ thù của há» rất tà i ba. Sau khi đã hạ thủ rồi, chúng lại còn dùng lá»a đốt cháy nhà của Vân Phi. Không những đồ đạc nhà cá»a của ông ta Ä‘á»u ra tro hết mà cả xác của Vân Phi vá»›i Diệu Chân cÅ©ng không còn thì đâu còn vết tÃch của chúng nữa?
Äá»™c Cô Ngá»c nghe tá»›i đó Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng, gan ruá»™t nhÆ° bị Ä‘ao cắt, khẽ rên rỉ má»™t tiếng.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng rất ngạc nhiên ngá»ng đầu nhìn chà ng má»›i hay bá»™ mặt đẹp trai của chà ng đã biến thà nh nhợt nhạt, không có má»™t chút sắc máu nà o cả và nhăn nhó trông rất Ä‘au khổ. Nà ng rất kinh hoảng vá»™i há»i :
- Thiếu hiệp... là m sao thế?
Äá»™c Cô Ngá»c gượng trầm tÄ©nh và đáp :
- Không có gì! Tại hạ chỉ cảm thấy hơi nhức đầu thôi. Chắc là vì men rượu bốc lên cũng nên.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lắc đầu vá»›i giá»ng dịu dà ng há»i tiếp :
- Thiếu hiệp đừng có nói dối tôi. Vừa rồi tôi bảo rượu nà y mạnh lắm đó chỉ là nói đùa thiếu hiệp đấy thôi. Thiếu hiệp hãy nói cho tôi nghe tại sao đi?
Äá»™c Cô Ngá»c thấy nà ng ta há»i nhÆ° váºy mặt bá»—ng Ä‘á» bừng, chần chừ giây lát rồi má»›i đáp :
- Không dám giấu diếm cô nÆ°Æ¡ng, tại hạ nghe xong tấn bi kịch nên cảm thấy thÆ°Æ¡ng tiếc há»™ gia đình của Äá»™c Cô tiá»n bối vô cùng.
Vẫn nhìn chòng chá»c và o mặt chà ng ta, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng há»i tiếp :
- Sao thiếu hiệp lại cảm động đến như thế?
Äá»™c Cô Ngá»c gượng cÆ°á»i đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng thá» nghÄ© xem, Äá»™c Cô tiá»n bối có vợ đẹp con thÆ¡, đáng lẽ phải được hưởng má»™t cuá»™c Ä‘á»i sung sÆ°á»›ng, mỹ mãn biết bao. Có đâu ngá» chỉ Ä‘i lầm có má»™t bÆ°á»›c mà đến ná»—i nhà tan cá»a nát, vợ chết con mất. Thá»±c trên thiên hạ nà y không có tấm thảm kịch nà o lại bi đát đến nhÆ° thế! nay ngÆ°á»i chết đã nằm ở dÆ°á»›i chÃn suối, mà ngÆ°á»i sống thì không biết kẻ thù là ai. Câu chuyện nà y ai nghe thấy mà chả Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng, đến cả cô nÆ°Æ¡ng vừa rồi cÅ©ng chả Æ°á»›t nÆ°á»›c mắt ra là gì?
- Thiếu hiệp đừng có nói đến tôi là m chi, tôi cảm thấy cuá»™c Ä‘á»i của Äổng Vô Song tiá»n bối bi đát nhÆ° váºy nên tôi cảm thấy bất bình và đồng thá»i cÅ©ng cảm thấy Ä‘Ã n ông trên thiên hạ nà y Ä‘a số là bạc tình.
Xếch ngược đôi lông mà y lên, Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i đỡ lá»i :
- Phải đấy! Tại hạ cÅ©ng cảm thấy từ xÆ°a tá»›i nay, chỉ có Ä‘Ã n bà la hay gây nên tai há»a thôi!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát rồi khẽ cÆ°á»i khì và há»i tiếp :
- Có phải thiếu hiệp định trêu tức tôi đấy không?
- Xin cô nương chớ có hiểu lầm. Câu nói của tại hạ là ám chỉ Khương Diệu Chân cũng như vừa rồi cô nương nói đa số đà n ông là bạc tình chẳng hạn.
- Thiếu hiệp khéo ăn nói lắm!
- Tại hạ thá»±c may mắn được cô nÆ°Æ¡ng cho biết rất nhiá»u chuyện bà máºt của võ lâm năm xÆ°a, trong lòng rất cảm Ä‘á»™ng. Tại hạ không những uống cạn má»™t chén thôi, mà lại còn phải uống cạn luôn ba chén để cảm Æ¡n cô nÆ°Æ¡ng.
Nói xong chà ng vừa rót vừa uống liên tiếp ba chén, sau cùng lại rót thêm má»™t chén và vừa cÆ°á»i, vừa nói tiếp :
- Tại hạ đã uống cạn luôn ba chén rồi. Xin má»i cô nÆ°Æ¡ng cạn chén nà y cho.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lắc đầu đáp :
- Uống Ä‘áºm nhÆ° thế nà y rõ rà ng là mượn rượu để giải sầu, vẻ mặt của thiếp trông rất bình tÄ©nh nhÆ°ng sá»± thá»±c trong lòng rất Ä‘au khổ.
Äá»™c Cô Ngá»c lá»›n tiếng cÆ°á»i ha hả và đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng lại nói bông tại hạ rồi. Ngồi trÆ°á»›c má»™t cân quốc tuyệt vá»i, được uống rượu ngon, được ăn mỹ vị, trong lòng Ä‘ang khoan khoái vô cùng. Sao cô nÆ°Æ¡ng lại bảo tại hạ mượn rượu giải sầu, trong lòng rất Ä‘au khổ, thế là nghÄ©a lý gì?
Tuy chà ng nói nhÆ° thế nhÆ°ng vẻ mặt gượng gạo vẫn không sao tránh khá»i được đôi mắt sắc bén của nà ng nên nà ng vá»™i há»i tiếp :
- Thiếu hiệp có thể để cho tôi xan xẻ hộ một chút đau khổ không?
Äá»™c Cô Ngá»c lắc đầu đáp :
- Äa tạ cô nÆ°Æ¡ng, sá»± Ä‘au khổ nà y trên thiên hạ không sao kiếm ra được ngÆ°á»i thứ hai có thể gánh vác nổi.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nhanh nhẩu đỡ lá»i :
- Thiếu hiệp chả nói không có đau khổ bao giỠlà gì?
Lúc nà y Äá»™c Cô Ngá»c má»›i biết đã lỡ lá»i, giáºt mình kinh hãi thầm. Chà ng vá»™i gượng cÆ°á»i đáp :
- Cô nương hiểu lầm rồi! Tại hạ vừa nói dù đau khổ cũng không ai có thể gánh vác hộ tôi được đấy chứ!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nói tiếp :
- Thiếu hiệp không thể nói nhÆ° thế được! Äiá»u nà y phải xem ngÆ°á»i bị Ä‘au khổ ấy có chịu hay không?
Äá»™c Cô Ngá»c vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Trên thiên hạ nà y là m gì có ngÆ°á»i nhẫn tâm đến nhÆ° thế?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng há»i lại :
- Thiếu hiệp tưởng là không có phải không? NhÆ°ng trÆ°á»›c mặt đây chả phải đã có má»™t ngÆ°á»i, thiếu hiệp có biết không?
Ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát, Äá»™c Cô Ngá»c đáp :
- Lá»i nói nà y của cô nÆ°Æ¡ng thá»±c là khó hiểu quá! Tại hạ có Ä‘au khổ cần ngÆ°á»i ta gánh vác há»™ đâu?
|
15-07-2008, 08:04 PM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Hồi 11 Không biết đối xứ là m sao cho phải
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nói tiếp :
- ChÃnh vì lẽ ấy mà tôi má»›i nói trên thiên hạ nà y chỉ có má»™t mình thiếu hiệp là ngÆ°á»i có lòng Ä‘á»™c đáo nhất.
Lại ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát, Äá»™c Cô Ngá»c gượng cÆ°á»i nói tiếp :
- Lá»i nói nà y của cô nÆ°Æ¡ng quả thá»±c khiến tại hạ không sao hiểu nổi?
- Có lẽ lần nà y thiếu hiệp không hiểu thá»±c. NhÆ°ng tôi có thể nói là thiếu hiệp không chịu Ä‘em sá»± Ä‘au khổ không sao mô tả được ở trong đáy lòng ra để cho ngÆ°á»i khác gánh vác há»™, nhÆ° thế lại còn là m cho ngÆ°á»i khác còn Ä‘au khổ hÆ¡n là để ngÆ°á»i ta gánh vác há»™ sá»± Ä‘au khổ của thiếu hiệp. Chẳng hay thiếu hiệp đã hiểu chÆ°a?
Lá»i nói ấy đã là m cho Äá»™c Cô Ngá»c cảm thấy máu nóng trong ngÆ°á»i sôi lên sùng sục, chà ng liá»n gượng cÆ°á»i đáp :
- Cô nương hà tất phải vì tại hạ mà chịu đau khổ!
Không nói năng gì nữa, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nhìn chà ng ná» má»™t hồi rồi má»›i u oán tiếp :
- Xem nhÆ° váºy, thiếu hiệp quả thá»±c là ngÆ°á»i Ä‘ang tâm nhất thiên hạ. Thiếu hiệp không chịu nói ra cho tôi hay thì thôi!...
Nói tá»›i đó, nà ng cầm chén rượu lên vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp :
- Ngà y hôm nay tôi rất hân hạnh được gặp má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang tâm nhÆ° thế nà y, tôi phải nên uống cạn luôn ba chén.
Nà ng vừa uống cạn luôn chén rượu ấy lại cầm ấm lên rót chén thứ hai. Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i đứng dáºy nắm lấy tay của nà ng và đỡ lá»i :
- Cô nÆ°Æ¡ng hà tất phải Ä‘au khổ nhÆ° váºy?
CÆ°á»i rầu rÄ©, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đáp :
- Äây là tôi mượn rượu để giải sầu và cÅ©ng mượn rượu để là m cho trái tim tê liệt, nhÆ° váºy má»›i hết Ä‘au khổ được.
Äá»™c Cô Ngá»c biết ngÆ°á»i ta là m nhÆ° thế là có ý muốn để cho mình trông thấy, nhÆ°ng chà ng là ngÆ°á»i rất trung háºu, không nhẫn tâm trông thấy ngÆ°á»i nà o uống luôn mấy chén rượu nhÆ° váºy, nên chà ng hÆ¡i suy nghÄ© má»™t chút, từ từ buông tay nà ng ta ra, mặt lá»™ vẻ rất khÃch Ä‘á»™ng, thở dà i má»™t tiếng rồi nói tiếp :
- Cô nÆ°Æ¡ng, tôi vá»›i cô nÆ°Æ¡ng đã hẹn Æ°á»›c vá»›i nhau nên dù trong lòng tôi có muốn biết rõ chuyện riêng của cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng không dám há»i, nhÆ° váºy cô nÆ°Æ¡ng còn bắt ép tôi là m chi?
Nghe thấy chà ng nói nhÆ° thế, nà ng ta hÆ¡i rùng mình và đưa mắt nhìn lại chà ng, vá»›i giá»ng dịu dà ng đáp :
- Thiếu hiệp lầm rồi, tôi có bắt ép thiếu hiệp đâu. Tuy chúng ta đã hẹn Æ°á»›c vá»›i nhau trong ná»a năm trá»i không được há»i lai lịch và sá»± uẩn khúc của nhau nhÆ°ng vì tôi thấy vẻ mặt gượng gạo, biết ngay thiếu hiệp không sao che giấu nổi sá»± Ä‘au khổ ở trong đáy lòng nên tim của tôi nhÆ° bị dao cắt, cÅ©ng Ä‘au khổ không kém gì thiếu hiệp.
Thiếu hiệp nên rõ là cứ ôm ấp sá»± Ä‘au Ä‘á»›n ở trong đáy lòng nhÆ° váºy rất hại sức khá»e nên tôi má»›i muốn gánh vác há»™ nữa nhÆ°ng thiếu hiệp lại không chịu nói rõ cho tôi hay.
Nói tới đó nà ng cúi đầu xuống, vẻ mặt rất đau đớn.
Äá»™c Cô Ngá»c thấy váºy cảm khái vô cùng, lẳng lặng giây lát và u oán đỡ lá»i :
- Hảo ý của cô nương tại hạ ghi lòng tạc dạ, không bao giỠquên được.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng bá»—ng ngá»ng mặt lên, hai mắt đẩm lệ và hÆ¡i giáºn :
- Tôi không thÃch thiếu hiệp nói những lá»i lẽ cám Æ¡n nhÆ° thế, chỉ muốn được thiếu hiệp nói cho tôi biết những sá»± Ä‘au khổ trong đáy lòng thiếu hiệp để cho tôi gánh vác há»™...
Nghe thấy giá»ng nói của nà ng ta không khác gì con chim Äá»— Quyên gà o khóc, Äá»™c Cô Ngá»c cảm thấy mÅ©i lòng, hai dòng nhiệt lệ đã nhá» xuống hai bên má, hÆ¡i lắc đầu và đau khổ nói tiếp :
- Äá»— Ngá»c nà y chỉ là má»™t tên hà n nho thÆ°á»ng tục, ngu si dốt nát, thá»±c không đáng để cho cô nÆ°Æ¡ng thÆ°Æ¡ng yêu nhÆ° váºy! Không phải là tại hạ Ä‘ang tâm đâu, thấy cô nÆ°Æ¡ng Ä‘au khổ nhÆ° thế mà không chịu nói ra sá»± thá»±c, tại hạ có ná»—i khổ tâm rất bất đắc dÄ©. Xin cô nÆ°Æ¡ng nên lượng thứ cho!
NgÆ°á»i cà ng run lẩy bẩy thêm, hai mắt nhắm nghiá»n lại hai dòng nÆ°á»›c mắt nhá» lã chã, nà ng ná» ai oán tiếp :
- CÅ©ng có võ công không sao miá»…n cưỡng được, tôi biết lắm. Äồng thá»i tôi lại nếm thêm má»™t lần thất bại nữa! Tôi không hiểu tại sao con ngÆ°á»i xÆ°a nay rất kiêu ngạo và tá»± phụ nhÆ° tôi nay lại bá»—ng có tấm lòng má»m yếu, cứ để cho thiếu hiệp dầy vò...
Äá»™c Cô Ngá»c thấy nà ng nói nhÆ° thế cà ng không sao nhịn được, nÆ°á»›c mắt cà ng nhá» xuống nhiá»u hÆ¡n. TrÆ°á»›c thái Ä‘á»™ của nà ng, chà ng cÅ©ng rất cảm Ä‘á»™ng vá»›i giá»ng run run gá»i :
- Cô nương...
Äá»™t nhiên bên ngoà i có tiếng cÆ°á»i sang sãng và có giá»ng nói khà n khà n vá»ng và o :
- Có lẽ hai đứa nhá» nà y định tâm đùa giỡn và chá»c tức lão phu chăng, có mâm rượu để ở đó không chịu ăn nháºu, có lá»i lẽ không thủng thẳng nói vá»›i nhau mà cứ khóc khóc lóc lóc nhÆ° thế, thá»±c là vô dụng.
Hai ngÆ°á»i nghe nói giáºt mình đến thốt má»™t cái. TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng bá»—ng mỉm cÆ°á»i và lên tiếng má»i :
- Xin má»i cụ và o đây!
Nà ng vừa nói vừa ném má»™t cái khăn lụa cho Äá»™c Cô Ngá»c bảo chà ng lau chùi nÆ°á»›c mắt.
Ông già ở bên ngoà i lại vừa cÆ°á»i vừa mắng chá»i :
- Con nhãi nà y thay đổi chóng thá»±c. Vừa rồi Ä‘ang khóc sÆ°á»›t mÆ°á»›t mà nay đã cÆ°á»i ngay được. Chỉ má»™t Ä‘iểm nà y lão cÅ©ng không sao bằng được chứ đừng nói đến Ä‘iểm khác. Tiểu tá» ngu ngốc đừng có lau chùi nÆ°á»›c mắt nữa, không kịp đâu!
Tiếng nói đó vừa dứt thì Äá»™c Cô Ngá»c đã thấy tay mình rung Ä‘á»™ng má»™t cái, khăn lụa đã rá»i khá»i tay mình bay Ä‘i mất. Chà ng cả kinh ngá»ng đầu lên nhìn đã thấy ông già há» Trà trông già lụ khụ Ä‘ang đứng ở cạnh mình, tay cầm cái khăn lụa trắng nhÆ° tuyết và cứ nhìn mình cÆ°á»i hoà i. Chà ng hổ thẹn vô cùng vá»™i chắp tay vái chà o :
- Chà o cụ!
Ông già dùng giá»ng mÅ©i khẽ kêu hừ má»™t tiếng và nói tiếp :
- ÄÆ°á»ng Ä‘Æ°á»ng bảy thÆ°á»›c tu mi nam tá» mà lại khóc nhÆ° thế nà y, lão già gù nà y bấy nhiêu tuổi đầu mà chÆ°a biết nÆ°á»›c mắt là cái thứ gì...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lại cÆ°á»i khì và há»i :
- Có thực không hở cụ?
Ông già há» Trà trợn ngược đôi mắt lên, giả bá»™ giáºn đáp :
- Con nhãi quá»· nà y nếu ngÆ°Æ¡i mà kể những chuyện xấu xa của lão năm xÆ°a cho thằng nhá» nà y nghe thì lão phải xẻo rách môi của ngÆ°Æ¡i ra liá»n.
Nói tá»›i đó, ông ta quay lại nhìn Äá»™c Cô Ngá»c cÆ°á»i gằn má»™t tiếng nói tiếp :
- Tiểu tá» ngu ngốc nà y nên rõ là trượng phu có lệ không dá»… cho ra chỉ vì chÆ°a tá»›i lúc thÆ°Æ¡ng tâm. Năm xÆ°a có má»™t lần quá Ä‘au lòng, già gù nà y đã rất hổ thẹn, có nhá» mấy hạt lệ ra nhÆ°ng không giống nhÆ° tiểu tá» ngÆ°Æ¡i, chÆ°a chi mà nÆ°á»›c mắt đã chảy ra nhÆ° nÆ°á»›c sông Hoà ng Hà vỡ đê váºy. Thôi mau lau chùi sạch nÆ°á»›c mắt Ä‘i, đừng để lão phu trông thấy khó chịu lắm.
Nói xong, ông ta Ä‘Æ°a cái khăn lụa trả cho Äá»™c Cô Ngá»c. Thấy vị phong trần dị nhân nà y ăn nói rất khôi hà i, Äá»™c Cô Ngá»c cà ng dở khóc dở cÆ°á»i, vá»™i giÆ¡ hai tay ra đỡ lấy cái khăn lụa, ngáºp ngừng nói :
- Cảm ơn cụ!
Ông già hỠTrà bỗng cau mà y và lắc đầu nói tiếp :
- Dù sao ngÆ°Æ¡i có há»c vẫn lắm cái trò lá»… phép nà y.
Nói tới đó, ông ta đi tới cạnh bà n và nói tiếp :
- Hai đứa nhải nà y thực không biết hưởng thụ rượu ngon và thức ăn ngon là nh như thế nà y mà lại bỠnguội lạnh hết cả thì có đáng tiếc không.
Ông ta vừa nói vừa cầm ấm rượu lên tu luôn, một tay thì cầm cái đùi gà lên nhai ngồm ngoà m.
Äá»™c Cô Ngá»c thấy thế lắc đầu nghÄ© bụng :
“Vị tiá»n bối dị nhân nà y quả thá»±c là hà o phóng...â€
Ông già há» Trà bá»—ng ngá»ng mặt, trố mắt nhìn lại chà ng mà bảo tiếp :
- Tiểu tá» ngu ngốc, ngẩn ngÆ°á»i ra nhÆ° thế là m chi? Có phải ngÆ°Æ¡i thấy lão phu quá phóng đãng phải không?
Äá»™c Cô Ngá»c gượng cÆ°á»i và đỡ lá»i :
- Sao cụ lại nói nhÆ° thế, cổ nhân có câu chỉ có đại anh hùng năng bản sắc má»›i thá»±c là danh sÄ© và phong lÆ°u, tÃnh tình hà o phóng nà y của cụ má»›i đúng là bản sắc của má»™t vị anh hùng, tiểu bối đâu dám.
Ông già lại cÆ°á»i ha hả và nói tiếp :
Không ngá» tiểu tá» ngÆ°Æ¡i lại khéo ăn nói đến thế, thôi được, nể lá»i nói nà y của ngÆ°Æ¡i sau nà y lão phu sẽ cam Ä‘oan giúp Ãch cho tiểu tá» ngÆ°Æ¡i...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn Äá»™c Cô Ngá»c má»™t cách rất tình tứ và xen lá»i nói :
- Ông cụ đã nháºn lá»i giúp Ãch cho thiếu hiệp thì thiếu hiệp mau cảm tạ cụ Ä‘i.
Phúc tri tâm linh, Äá»™c Cô Ngá»c thấy TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a mắt ra hiệu nhÆ° váºy vá»™i chắp tay vái chà o và nói :
- Cảm ơn cụ.
Ông già há» Trà đột nhiên rú lên má»™t tiếng rất quái dị, giÆ¡ chiếc xÆ°Æ¡ng gà lên chỉ và o mặt TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng giáºn dữ nói :
- Con nhải nà y chưa chi đã phản thùng, định giúp tiểu tỠngu ngốc để dồn già nà y và o tròng phải không?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng chÆ°a kịp trả lá»i thì ông ta đã quay lại nhìn Äá»™c Cô Ngá»c vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp :
- Tiểu tỠngươi không ngỠvị danh sĩ thực sự nà y lại khôn ngoan đến như thế ư!
Äá»™c Cô Ngá»c mặt Ä‘á» bừng, không biết trả lá»i nhÆ° thế nà o, cả TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng cÅ©ng váºy, cứ cúi gầm mặt xuống hổ thẹn hết sức. Còn ông cụ cứ việc ăn nháºu luôn mồm, hình nhÆ° không biết có hai ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi cạnh đó váºy.
Má»™t lát sau TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng má»›i từ từ ngá»ng đầu lên nhìn Äá»™c Cô Ngá»c rồi quay lại há»n giáºn nÅ©ng nịu nói :
- Cụ chỉ hay nói bông nói đùa, SÆ°Æ¡ng nhi có lòng tốt, muốn giá»›i thiệu má»™t y bát truyá»n nhân cho cụ...
Trợn má»™t bên mắt trông rất quái dị, ông già há» Trà lá»›n tiếng há»i lại :
- Cái gì? Chuyện thà nh vợ chồng không phải là chuyện đứng đắn hay sao? Äược, từ giá» trở Ä‘i con nhãi ngÆ°Æ¡i đừng có nhá» già nà y việc ấy...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lại nÅ©ng nịu kêu lên má»™t tiếng và nói :
- Cụ nà y chỉ được...
nhÆ°ng chà ng lại liếc nhìn Äá»™c Cô Ngá»c má»™t cách rất tình tứ. Thấy thế Äá»™c Cô Ngá»c cà ng ngượng nghịu thêm, chà ng liá»n cúi gầm mặt xuống.
Ông già há» Trà nhìn Äá»™c Cô Ngá»c má»™t hồi, để cái đùi gà xuống, bá»—ng thở dà i má»™t tiếng và nói tiếp :
- Nói thá»±c đấy, tÆ° chất của tiểu tá» nà y khá lắm, trên thiên hạ nà y khó mà tìm kiếm thấy ngÆ°á»i thứ hai nhÆ° y. Äược má»™t đồ đệ đặc sắc nhÆ° thế nà y thì còn gì bằng, ai bảo lão phu không muốn nháºn y là m môn đồ? NhÆ°ng y có phải là cá dÆ°á»›i nÆ°á»›c đâu, khi nà o lão phu lại dám giữ lại để là m phà uổng má»™t nhân tà i xuất chúng nhÆ° thế.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng khẽ gá»i :
- Cụ...
Xua tay không để cho nà ng nói, ông già nói tiếp :
- Lá»i nói của lấy đã hết đâu mà con nhãi nà y cứ xen lá»i phá bÄ©nh nhÆ° thế?
Nói tới đó, ông ta lại cầm ấm rượu lên tu cho thực hết, lấy tay áo chùi mép và nói tiếp :
- Lão phu định giá»›i thiệu y cho lão hủ nho há» Liá»…u. TÃnh nết của lão nho hủ ấy kỳ lạ lắm, không biết y có chịu nháºn hay không? NhÆ°ng lão phu thiết nghÄ© vá»›i hòn ngá»c tuyệt nà y lại có thêm lá»i nói của lão phu, chắc y thế nà o cÅ©ng chịu nháºn mà mà i rÅ©a cho nó thà nh tà i.
Tuy chÆ°a biết ngÆ°á»i mà ông già gá»i là nho hủ ấy là ai nhÆ°ng Äá»™c Cô Ngá»c Ä‘oán biết chắc ngÆ°á»i đó thể nà o cÅ©ng là má»™t vị tiá»n bối dị nhân nên chà ng đã mừng rỡ thầm.
Không ngá» TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lại vá»™i đỡ lá»i :
- Cụ nói lão hủ nho hỠLiễu ấy có phải là Tuyết Y Huyết Thần không?
Äá»™c Cô Ngá»c giáºt mình đến thót má»™t cái, và đã thấy ông già gáºt đầu đáp :
- Phải! ChÃnh là Liá»…u Vô Kỵ đấy! Con nhãi nhìn gì thế?
Có vẻ rất cảm Ä‘á»™ng, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng gáºt đầu và trả lá»i :
- Äược, được, được lắm! NhÆ°ng xin cụ cÅ©ng đừng có hà tiện mà chỉ bảo cho Äá»— thiếu hiệp và i miếng võ má»›i được.
Trợn ngược má»™t bên mắt lên, ông già vừa cÆ°á»i vừa mắng chá»i đùa :
- Lão phu không hiểu tiểu tá» nà y có ma lá»±c gì mà có thể khiến nổi con nhãi ngÆ°Æ¡i thà nh tâm trợ giúp đến nhÆ° thế. NgÆ°Æ¡i cứ yên tâm, chỉ trong ná»a ngà y là cùng, lão phu thể nà o cÅ©ng truyá»n thụ hết tà i ba của lão cho y. NhÆ° váºy ngÆ°Æ¡i đã bằng lòng chÆ°a?
Vừa cÆ°á»i, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vừa đỡ lá»i :
- Nếu được cụ truyá»n thụ cho nhÆ° váºy thì còn gì bằng, nhÆ°ng chỉ e công lá»±c của thiếu...
Vội xua tay, ông già nói tiếp :
- Con nhãi nà y đừng có tham lam quá ná»—i nhÆ° thế! Nếu lão phu mà giúp y quá nhiá»u chỉ e y sẽ không được lão hủ nho nháºn thâu là m môn đồ nữa đâu. Cho nên lão chỉ truyá»n thụ cho y mấy trò chÆ¡i tuyệt nghệ thôi, chứ không dám truyá»n cả cái tà khà ná» cho y. NgÆ°Æ¡i có hiểu lão nói gì không?
- Sương nhi hiểu rồi!
Thấy TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nói nhÆ° váºy, Äá»™c Cô Ngá»c má»›i biết hai ngÆ°á»i má»™t già má»™t trẻ nà y Ä‘á»u thà nh tâm giúp mình tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn nên chà ng rất cảm Ä‘á»™ng, Ä‘ang định cảm Æ¡n nhÆ°ng lại tá»± nghÄ© bụng :
“Nguy tai, trÆ°á»›c khi nhảy xuống vá»±c thẳm tá»± tá», bốn vị thúc thúc Ä‘á»u dặn ta tá»›i tỉnh Phúc Kiến nà y là phải Ä‘i kiếm ngay Bách Hiểu rồi nhỠông giá»›i thiệu mình Ä‘i là m môn hạ cho má»™t vị dị nhân. Vả lại bốn vị ấy còn dặn bảo rằng chỉ có môn võ công của vị tiá»n bối dị nhân ấy má»›i có thể thắng nổi võ công của của Long Phan lệnh chủ. NhÆ° váºy ta hà tất phải há»c há»i thêm võ công của ai nữa? NhÆ°ng ngÆ°á»i ta có lòng tốt nhÆ° thế nà y ta từ chối sao tiện?â€
Nghĩ tới đó, chà ng cảm thấy băn khoăn khó xỠquá.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng Ä‘ang há»›n hở mừng thầm, liá»n quay đầu lại liếc nhìn Äá»™c Cô Ngá»c, thấy thái Ä‘á»™ của chà ng nhÆ° váºy nà ng ngạc nhiên vô cùng.
Ông già đã trông thấy trÆ°á»›c và há»i luôn :
- Tiểu tỠmuốn nói gì thì nói đi. Sao đà n ông con trai lại có thái độ rụt rè như thế là m chi?
Ngẫm nghÄ© giây lát, Äá»™c Cô Ngá»c má»›i đánh liá»u đáp :
- Cụ có lòng giúp cho nhÆ° váºy còn gì Æ¡n đức bằng? NhÆ°ng tiểu bối có ná»—i khổ tâm riêng nên không dám nháºn Æ¡n đức nà y của lão tiá»n bối, mong lão tiá»n bối lượng thứ cho.
Hai ngÆ°á»i má»™t già má»™t trẻ nghe thấy Äá»™c Cô Ngá»c nói nhÆ° váºy Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng. Vì đây là má»™t duyên phúc rất hiếm có trong võ công, ngÆ°á»i khác van lÆ¡n cầu khẩn thế nà o cÅ©ng không được mà nay chà ng ná» lại cá»± tuyệt, không chịu nháºn duyên phúc nghìn năm má»™t thuở nà y.
Ông già cứ ngẩn ngÆ°á»i ra chả nói chả rằng. TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng bá»—ng phắt dáºy vá»™i há»i :
- Thế là nghÄ©a lý gì? Thiếu hiệp phải biết đây là duyên phúc rất hiếm có, ngÆ°á»i khác muốn cầu cÅ©ng không được, sao thiếu hiệp lại từ chối nhÆ° váºy?
Ông già lại xua tay không để cho nà ng ná» nói tiếp và đỡ lá»i :
- Con nhãi đừng có lo âu nhÆ° thế vá»™i, lão phu có tÃnh nết rất kỳ lạ, đã không nói ra thì thôi, mà khi đã nói ra rồi thể nà o cÅ©ng là m cho kỳ được má»›i thôi. NgÆ°Æ¡i hãy ngồi xuống để lão phu há»i lại y đã.
Bất đắc dÄ©, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng Ä‘Ã nh phải ngồi xuống nhÆ°ng đôi mắt vẫn liếc nhìn Äá»™c Cô Ngá»c má»™t cách ai oán vô cùng.
Ông già ho khan má»™t tiếng má»›i há»i :
- Có phải nhãi con ngÆ°Æ¡i nháºn thấy lão phu giá»›i thiệu ngÆ°Æ¡i là m môn hạ của lão nho hủ há» Liá»…u sẽ là m nhục mặt mất hòn ngá»c báu của ngÆ°Æ¡i hay sao?
Biết vị phong trần dị nhân nà y đã hiểu lầm ná»—i khổ tâm của mình, Äá»™c Cô Ngá»c lắc đầu đáp :
- Không phải thế! Tuyết Y Huyết Thần lão tiá»n bối là má»™t cao thủ dị nhân, có công lá»±c kỳ tuyệt kim cổ, trong võ lâm nà y chÆ°a chắc có ngÆ°á»i thứ hai được hÆ¡n ông ta. Thiên hạ hà o kiệt Ä‘á»u muốn được yết kiến ông ta để hãnh diện vá»›i ngÆ°á»i khác, huống hồ được ông ta nháºn là m môn đồ? Tiểu bối biết phúc duyên nà y các cao thủ có tên tuổi trong võ lâm Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i muốn cầu được nhÆ° váºy cÅ©ng khó. Nay tiểu bối được lão tiá»n bối giúp cho nhÆ° váºy trong lòng thá»±c cảm Æ¡n vô cùng và có thể nói là khắc cốt ghi tâm, kết cá» ngáºm và nh, chứ dâu có dám cưỡng lá»i lão tiá»n bối. NhÆ°ng khốn ná»—i...
Ông già lại xua tay không cho chà ng nói tiếp và đỡ lá»i :
- Nhãi con hãy tạm ngÆ°ng để lão phu xen lá»i nói má»™t câu...
Nói tới đó, ông ta nhìn thẳng và o mặt chà ng một hồi rồi tiếp :
- Năm nay già nà y đã sáu mÆ°Æ¡i tuổi rồi, có thể nói là đã sống được hÆ¡n ná»a Ä‘á»i ngÆ°á»i rồi. Trong mấy chục năm đó, lão già nà y đã tạo ra không biết bao nhiêu là việc thiện, việc ác nhÆ°ng chÆ°a bao giá» lão phu tá»± nháºn là m việc mÆ°á»›n cho ngÆ°á»i khác nhÆ° thế nà y cả. Äây là lần đầu tiên lão phu chịu là m mÆ°á»›n cho nhãi con ngÆ°Æ¡i đấy. NgÆ°Æ¡i có biết tại sao lão già gù nà y lại phá lệ giúp ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế nà y không?
Ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát, Äá»™c Cô Ngá»c má»›i đáp :
- Tiểu bối ngu muá»™i, không hay biết gì hết, xin lão tiá»n bối chỉ giáo cho.
Ông già lắc đầu thở dà i nói tiếp :
- NgÆ°Æ¡i có phải là ngu muá»™i đâu? Äó là tại ngÆ°Æ¡i thá»±c thà má»™t cách quá tá»™i nghiệp mà nên đấy. Và cÅ©ng vì lẽ nà y lão già gù nà y má»›i chịu phá lệ giúp ngÆ°Æ¡i. Äó là nguyên nhân thứ nhất...
Nói tá»›i đó, ông ta ngá»ng đầu lên nhìn TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp :
- XÆ°a nay con nhãi nà y vẫn được tiếng là có đôi mắt sà nh sá»i. NgÆ°Æ¡i được nó Ä‘oái hoà i tá»›i nhÆ° váºy đủ chứng minh ngÆ°Æ¡i phải là ngÆ°á»i có tÆ° cách tốt nhÆ° thế nà o. Bằng không, ngÆ°Æ¡i đừng có hòng được nó nhòm ngó tá»›i. Äấy là nguyên nhân thứ hai mà lão phu chịu giúp ngÆ°Æ¡i...
Nghe tá»›i đây, Äá»™c Cô Ngá»c giáºt mình kinh hãi thầm, chân tay luống cuống, còn TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng thì lÆ°á»›m chà ng má»™t cái rất tình tứ, rồi lại cúi đầu xuống luôn.
Ông già là m như không trông thấy gì hết, lại uống một hớp rượu mới nói tiếp :
- Nguyên nhân thứ ba là vì kẻ đại thù của nhãi con ngÆ°Æ¡i lại là Long Phan lệnh chủ, rất Ä‘á»™c ác tà n nhẫn, xÆ°a nay vẫn có tiếng thần bà xảo quyệt, nên vÅ© ná»™i quần hà o hể nghe thấy tên tuổi của y là khiếp sợ đến mất hồn vÃa ngay. Sá»± thá»±c lão già gù nà y cÅ©ng không biết kiếm ai có thể kiá»m chế nổi tên ma đầu ấy. Riêng có Tuyết Y Huyết Thần Liá»…u Vô Kỵ má»›i hy vá»ng hạ nổi tên ác ma ấy thôi. NhÆ°ng tÃnh nết của lão nho hủ quả quái dị lắm, hỉ ná»™ vô thÆ°á»ng, Ãt ai kiếm ra được tung tÃch của lão ấy.
Có lẽ vì thế chÆ°a có má»™t ngÆ°á»i nà o được là m môn đồ của y. Riêng có lão già gù nà y là có thể giải quyết nổi hai vấn Ä‘á» nan giải kia thôi, nên lão già gù nà y má»›i chịu phá lệ giúp ngÆ°Æ¡i má»™t phen. Bây giá» ngÆ°Æ¡i đã hiểu rồi chứ?
Nói xong ông ta lại uống một hớp rượu nữa.
Äá»™c Cô Ngá»c rất cảm Ä‘á»™ng, gáºt đầu đáp :
- Äa tạ lão tiá»n bối đã chỉ giáo cho nhÆ° váºy. NhÆ°ng tiểu bối cÅ©ng có má»™t việc nà y không hiểu, muốn nhân đây xin lão tiá»n bối chỉ giáo cho má»™t thể.
Trợn mắt lên nhìn Äá»™c Cô Ngá»c, ông già lạnh lùng nói :
- TrÆ°á»›c mắt lão phu, ngÆ°Æ¡i không nên giở cái trò văn vẻ ấy ra nhÆ° thế nữa. NgÆ°Æ¡i muốn há»i việc gì nói trăng ra Ä‘i?
Mặt Ä‘á» bừng, Äá»™c Cô Ngá»c ngượng nghịu nói :
- Vừa rồi lão tiá»n bối nói, trong võ lâm Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, ngoà i Tuyết Y Huyết Thần Liá»…u tiá»n bối ra, không ai có thể hạ nổi Long Phan lệnh chủ. NhÆ°ng ngà y hôm nay ở giữa Ä‘Æ°á»ng, sao lão tiá»n bối chỉ sá» dụng có má»™t cây roi ngá»±a thôi mà đã đánh cho lão Long Phan lệnh chủ thua chạy má»™t cách tÆ¡i bá»i nhÆ° thế rồi...
Bá»—ng phì cÆ°á»i, ông già vá»™i ngắt lá»i chà ng ta và nói :
- Nhãi con tưởng lão phu nói dối ư?
- Tiểu bối không dám, nhưng tiểu bối...
- Thôi! NgÆ°Æ¡i đừng giải thÃch nữa. Lão già nà y bình sinh chÆ°a chịu phục tà i má»™t ngÆ°á»i nà o cả, nhÆ°ng riêng có hai đại quái váºt là Tuyết Y Huyết Thần và Long Phan lệnh chủ là lão phu không dám phê bình tá»›i tà i ba của há» thôi. Ngà y hôm nay ngÆ°Æ¡i không nghe thấy tên Long Phan lệnh chủ ấy nói, y có thể thiên biến vạn hóa, lúc giả lúc thiệt hay sao? Nếu ngà y hôm nay gặp phải Long Phan lệnh chủ thá»±c thì lão phu vá»›i con nhãi nà y liên tay thì má»›i may ra đấu huá» vá»›i y. Chứ có khi nà o y lại chịu để cho lão phu đánh bại nhÆ° thế được?
Äá»™c Cô Ngá»c nghÄ© bụng :
“Thế ra TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nói không ngoa. Long Phan lệnh chủ ta gặp hồi ban ngà y quả là Lệnh chủ giả hiệu rồi. Ta má»›i gặp tên giả hiệu đã bị đánh bại, mình đầy thÆ°Æ¡ng tÃch nhÆ° thế nà y. Nếu gặp tên Lệnh chủ thá»±c có lẽ ta đã bị toi mạng rồi chứ không sai?â€
Vá»›i giá»ng dịu dà ng, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng xen lá»i nói :
- Thiếu hiệp khá»i cần lo âu nhÆ° thế. Quà hồ thiếu hiệp được là môn hạ của Tuyết Y Huyết Thần thì còn sợ gì Long Phan lệnh chủ nữa?
Äá»™c Cô Ngá»c Ä‘ang định trả lá»i, bá»—ng nghÄ© tá»›i má»™t việc gì, nhìn TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tá» vẻ cảm Ä‘á»™ng rồi má»›i quay đầu há»i ông già há» Trà tiếp :
- Lão tiá»n bối, chả lẽ trong vÅ© trụ nà y chỉ có má»™t mình Tuyết Y Huyết Thần là má»›i thắng nổi Long Phan lệnh chủ hay sao?
Thấy há»i nhÆ° váºy, ông già có vẻ không vui, lạnh lùng đáp :
- Lão già gù nà y tuổi đã ngoà i ná»a trăm, mà cho đến nay chỉ biết có má»™t ngÆ°á»i ấy có thể thắng nổi lão ma đầu kia thôi. Chả hay ngÆ°Æ¡i không tin lá»i của lão phu hay sao?
Biết vị phong trần dị nhân nà y đã có vẻ không vui, Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i gượng cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Xin lão tiá»n bối chá»› có hiểu lầm. Sở dÄ© tiểu bối nói nhÆ° thế là chỉ...
Nhất thá»i chà ng không kiếm được lá»i lẽ gì thÃch đáng để giải thÃch sá»± hiểu lầm nà y.
Ông già há» Trà vá»™i xua tay và đỡ lá»i :
- Äừng có nói chỉ vá»›i chỉ nhÆ° thế nữa. Bây giá» lão già gù nà y muốn nghe lý do của ngÆ°Æ¡i, tại sao lại phản đối không chịu nháºn già nà y giá»›i thiệu cho nhÆ° thế?
|
15-07-2008, 08:08 PM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Hồi 12 Có nỗi khổ tâm riêng
Thấy ông già nói nhÆ° thế, Äá»™c Cô Ngá»c cảm thấy rất khó xá», nghÄ© bụng :
“Việc nà y có liên quan đến mối thù sâu nhÆ° biển cả của mình, nói ra cho ngÆ°á»i ngoà i hay sao được? NhÆ°ng mình nhất định không nói thì thể nà o đối phÆ°Æ¡ng cÅ©ng hiểu lầm. Vả lại đối phÆ°Æ¡ng hai ngÆ°á»i má»™t già má»™t trẻ đối vá»›i mình chỉ có Æ¡n thôi chứ không có thù, ngÆ°á»i ta có lòng tốt muốn giúp mình trả mối thù ấy...â€
Ông già hỠTrà lạnh lùng nói tiếp :
- Còn do dự gì nữa? Nếu ngươi không muốn nói thì thôi, lão phu cũng không miễn cưỡng là m chi.
Có phải Äá»™c Cô Ngá»c không biết vị dị nhân nà y không vui đâu, nên chà ng gượng cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Xin lão tiá»n bối chá»› có hiểu lầm, tiểu bối chỉ Ä‘ang nghÄ© cách nên nói nhÆ° thế nà o để cho tiá»n bối khá»i tức giáºn đấy thôi.
Ông già há» Trà nghe nói má»›i bá»›t giáºn, liá»n cÆ°á»i và nói tiếp :
- NgÆ°Æ¡i khá»i cần phải e dè gì hết. Quý hồ ngÆ°Æ¡i cứ nói ra được lý do thÃch đáng thì già nà y sẽ không là m khó dá»… gì đâu.
Äá»™c Cô Ngá»c vái má»™t vái đáp :
- Xin Ä‘a tạ tiá»n bối.
Ngẫm nghĩ giây lát, chà ng mới cương quyết nói :
- Sở dÄ© tiểu bối dám táo bạo phụ đại Æ¡n của lão tiá»n bối là vì có ná»—i khổ tâm riêng.
Ná»—i khổ tâm đó là có mấy ngÆ°á»i bá» trên đã đặc biệt dặn dò tiểu bối hà nh đạo giang hồ phải tìm kiếm cho ra má»™t vị kỳ nhân, và ngÆ°á»i đó sẽ giá»›i thiệu tiểu bối cho má»™t vị cao nhân tuyệt Ä‘á»i để là m môn hạ, nhÆ° váºy tiểu bối má»›i có hy vá»ng trả được mối thâm thù đó...
Bá»—ng cÆ°á»i khì má»™t tiếng, ông già ná» liá»n xen lá»i nói :
- Lão phu đã hiểu rõ rồi, chắc mấy ngÆ°á»i bá» trên của ngÆ°Æ¡i dặn bảo ngÆ°Æ¡i trong vÅ© trụ nà y chỉ có cao nhân tuyệt Ä‘á»i kia là má»›i giúp được ngÆ°Æ¡i trả thù chứ gì? Vì nguyên nhân ấy và cÅ©ng vì mấy ngÆ°á»i kia dặn bảo trÆ°á»›c nên ngÆ°Æ¡i má»›i cảm thấy khó xá» phải không?
Äá»™c Cô Ngá»c gáºt đầu đáp :
- Tiá»n bối sáng suốt lắm. ChÃnh tiểu bối Ä‘ang vì nguyên nhân ấy!
Ông già gáºt đầu há»i tiếp :
- Lý do đó rất Ä‘Ãch đáng, không ai có thể phê bình được. Thế ngÆ°Æ¡i đã tìm thấy ngÆ°á»i mà ngÆ°Æ¡i muốn nhá» ngÆ°á»i ta giá»›i thiệu chÆ°a?
Ngẫm nghÄ© giây lát, Äá»™c Cô Ngá»c đáp :
- Chuyến đi Phúc Kiến nà y của tiểu bối là để tìm kiếm vị kỳ nhân ấy đây.
Ông già ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát rồi ngạc nhiên há»i TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng rằng :
- Mấy năm nay nhãi con có nghe thấy có kỳ nhân dị sĩ nà o ẩn cư ở tỉnh Phúc Kiến nà y không?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lắc đầu đáp :
- Sương nhi không biết.
Ông già cau mà y lại nói tiếp :
- Thế thì lạ thá»±c. Nếu ở tỉnh Phúc Kiến nà y mà có kỳ nhân dị sÄ© nà o ẩn dáºt, có khi nà o già gù nà y lại không hay biết?
Nói tá»›i đó, ông ta bá»—ng quay đầu lại há»i Äá»™c Cô Ngá»c tiếp :
- Tên hỠcủa kỳ nhân dị sĩ ấy là gì?
Do dá»± giây lát, Äá»™c Cô Ngá»c má»›i cÆ°Æ¡ng quyết đáp :
- Tiểu bối cũng không được rõ, nhưng chỉ biết vị kỳ nhân ấy có một biệt hiệu là Bách Hiểu lão nhân.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng giáºt mình đến thót má»™t cái, chÆ°a kịp lên tiếng thì ông già đã đứng phắt dáºy, hai mắt sáng quắc, trầm giá»ng há»i :
- Nhãi kia, ngươi bảo Bách Hiểu lão nhân an cư ở tỉnh Phúc Kiến nà y ư?
Thấy thái Ä‘á»™ của ông già nhÆ° váºy, Äá»™c Cô Ngá»c cÅ©ng phải kinh hoảng, liá»n nghÄ© bụng :
“Äằng nà o cÅ©ng nói cho ông ta hay biết rồi thì còn sợ gì nữaâ€.
Chà ng liá»n cÆ°Æ¡ng quyết gáºt đầu đáp :
- Vâng!
Ông già lại nói tiếp :
- Lạ thá»±c, đại sá»± nhÆ° thế mà sao già gù nà y lại không hay biết gì? NhÆ° váºy chắc những ngÆ°á»i bá» trên của ngÆ°Æ¡i thể nà o cÅ©ng là những nhân váºt tên tuổi ở trong võ lâm.
Chả hay ngươi có thể nói cho lão phu biết tên hỠcủa mấy vị ấy không?
Ngẫm nghÄ© giây lát, Äá»™c Cô Ngá»c xin lá»—i rằng :
- Äiá»u nà y xin lão tiá»n bối tha thứ cho vì trÆ°á»›c khi chết, mấy vị phụ chấp ấy có dặn bảo tiểu bối không được tiết lá»™ tên há» của mấy vị cho ai hay cả.
Ông già ngẩn ngÆ°á»i ra kêu ồ má»™t tiếng, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng bá»—ng cÆ°á»i khi xen lá»i nói :
- Xem nhÆ° váºy thiếu hiệp còn nhiá»u chuyện không thể nói cho ngÆ°á»i ta hay được.
Ngượng nghịu vô cùng, Äá»™c Cô Ngá»c gượng cÆ°á»i má»™t tiếng, cúi đầu xuống, không dám nói năng gì nữa.
Ông già liếc nhìn chà ng một cái và nói tiếp :
- Nếu váºy già nà y cÅ©ng không muốn miá»…n cưởng ngÆ°Æ¡i là m chi. NhÆ°ng phải biết Bách Hiểu lão nhân là m việc rất thần bÃ, tÃnh nết không kém gì Tuyết Y Huyết Thần.
NgÆ°á»i thÆ°á»ng chÆ°a chắc đã gặp được y, nhÆ° váºy còn hòng y giá»›i thiệu cho ngÆ°á»i khác là m sao được?
- Äa tạ tiá»n bối chỉ Ä‘iểm cho nhÆ° váºy, việc nà y tiểu bối đã biết rồi.
Thấy Äá»™c Cô Ngá»c trả lá»i má»™t cách thản nhiên nhÆ° váºy, ông già cà ng ngạc nhiên há»i tiếp :
- Hình như ngươi đã nắm chắc có thể thà nh công phải không?
- Xin tiá»n bối chá»› có hiểu lầm, đó chẳng qua là tiểu bối có mang trong ngÆ°á»i má»™t cái tÃn phù của Bách Hiểu lão nhân đấy thôi.
Ông già lại cà ng ngạc nhiên há»i tiếp :
- Có lẽ ná»a lá thì đúng hÆ¡n.
Mặt lá»™ vẻ ngạc nhiên, Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i gáºt đầu đáp :
- Vâng, tiểu bối đã nói lầm, quả thá»±c chỉ có ná»a lá thôi.
Ngẫm nghÄ© giây lát, ông già há»i tiếp :
- Ngươi có thể cho lão phu xem được không?
Chần chừ giây lát, Äá»™c Cô Ngá»c móc túi lấy ná»a miếng tÃn phù bằng đồng ra, hai tay Ä‘Æ°a cho ông già và đáp :
- Mấy vị phụ chấp của tiểu bối có dặn bảo không nên để ngÆ°á»i ngoà i trông thấy tÃn phù nà y và cÅ©ng đừng có đánh mất...
- NgÆ°Æ¡i cứ yên tâm, lão phu không nuốt chá»ng của ngÆ°Æ¡i đâu. NhÆ° thế nà y chả hóa ra lão già gù đã rất hân hạnh rồi hay sao?
Äá»™c Cô Ngá»c má»›i biết mình đã lỡ lá»i, hổ thẹn vô cùng, cúi gầm mặt xuống.
Ông già cầm ná»a miếng tÃn phù bằng đồng xem qua rồi trả lại Äá»™c Cô Ngá»c ngay và nghiêm nghị nói tiếp :
- Phải! Äây chÃnh là tÃn phù của Bách Hiểu lão nhân năm xÆ°a đã hà nh đạo giang hồ.
Có tÃn phù nà y thì việc gì cÅ©ng xong xuôi cả, nhÆ°ng phải giữ gìn cẩn tháºn má»›i được.
Äỡ lấy tÃn phù bá» và o túi, Äá»™c Cô Ngá»c cung kÃnh vái chà o và cảm Æ¡n rằng :
- Äa tạ lão tiá»n bối đã dạy bảo?
Ông già ngẩm nghÄ© giây lát, gáºt đầu nói tiếp :
- Nếu có lão già Bách Hiểu giúp đỡ cho thì lão phu không nói năng gì nữa. Tuy lão già ấy tên là Bách Hiểu nhÆ°ng sá»± thá»±c việc gì y cÅ©ng hiểu biết hết. Tuy y không biết võ nghệ nhÆ°ng tất cả má»i việc trên vÅ© trụ nà y không ai có thể hiểu rõ được bằng y. NgÆ°á»i ta ban cho y hai chữ Bách Hiểu đó thá»±c vẫn chÆ°a xứng vá»›i kỳ tà i...
Nói tá»›i đó, ông ta bá»—ng ngắt lá»i quay lại vá»™i há»i Äá»™c Cô Ngá»c tiếp :
- Ngươi có biết lão già Bh sẽ giới thiệu ngươi cho ai không?
- Tiểu bối cÅ©ng không biết nhÆ°ng mấy vị phụ chấp nói nếu gặp ông ta thì sẽ biết liá»n.
- Tuy lão phu nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được trên thiên hạ nà y lại còn có ai mạnh hơn Tuyết Y Huyết Thần? Nhưng lão so sánh với lão già Bách Hiểu thì mình kém quá xa. Nếu lão già Bách Hiểu giới thiệu cho chắc ngươi thể nà o cũng toại nguyện mà trả được mối thù lớn kia. À! Nếu ngươi không tìm thấy lão già đó thì cứ việc quay trở lại nơi đây tìm kiếm, lão phu vẫn giúp đỡ cho chứ không thay đổi ý kiến đâu.
Thấy ông già nói nhÆ° thế, Äá»™c Cô Ngá»c rất cảm Ä‘á»™ng, vá»™i vái má»™t vái và nói tiếp :
- Xin Ä‘a tạ lão tiá»n bối, nếu chuyến Ä‘i của tiểu bối thất bại thì thế nà o cÅ©ng quay lại đây yêu cầu lão tiá»n bối giúp cho.
- Thôi đừng nói nhiá»u nữa, chúng ta hãy ngồi xuống ăn nháºu đã.
Thấy ông già nói nhÆ° váºy, Äá»™c Cô Ngá»c vui vẻ ngồi và o bà n ăn ngay.
Ông già ngắm nhìn TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng má»™t cái, rồi vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp :
- Con nhãi nà y cÅ©ng nên bá» cái khăn che mặt ra Ä‘i, để cho lão phu được ăn nháºu khoan khoái đôi ba chén.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lắc đầu cÆ°á»i khì đáp :
- SÆ°Æ¡ng nhi Ä‘eo cái khăn nà y cÅ©ng vẫn còn ăn uống được nhÆ° thÆ°á»ng thì việc gì mà phải bá» ra?
Ông già uống má»™t há»›p rượu, dùng tay áo lau chùi mồm mép, vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp :
- Con nhãi bÆ°á»›ng bỉnh thá»±c! Thể nà o trÆ°á»›c sau mà chả phải cho ngÆ°á»i ta trông thấy mặt mÅ©i của mình. Chả lẽ ngÆ°Æ¡i lại Ä‘eo cái khăn nà y suốt Ä‘á»i hay sao? Có lão phu ở đây ngÆ°Æ¡i khá»i phải lo sợ có chuyện gì phiá»n phức xảy ra.
Äá»™c Cô Ngá»c cÅ©ng muốn được trông thấy bá»™ mặt thá»±c của TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nhÆ°ng vì vÆ°á»›ng có ông già gù ở cạnh, hÆ¡n nữa lại sợ nà ng ta há»i lại sá»± bà ẩn của mình lần nữa cho nên má»›i là m thinh. Tuy váºy hai mắt của chà ng vẫn cứ nhìn thẳng và o mặt của nà ng kia và lá»™ vẻ mong đợi nên đôi ngÆ°Æ¡i cứ trố lên nhìn không chá»›p.
Ông già ngẩn ngÆ°á»i ra, vừa cÆ°á»i vừa mắng chá»i tiếp :
- Con nhãi còn muốn giở trò gì ra nữa? Nói Ä‘i, có Ä‘iá»u gì lão phu không chìu ngÆ°Æ¡i không?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng cÆ°á»i giá»ng nÅ©ng nịu đáp :
- Tuy việc gì cụ cũng chìu Sương nhi thực, nhưng chỉ e việc nà y cụ không sao là m chủ để giúp Sương nhi được.
Ông già trợn ngược đôi lông mà y trắng nhÆ° tuyết lên, giáºn dữ nói tiếp :
- Con nhãi nà y đừng có nói khÃch lão phu nhÆ° thế nữa. Quý hồ lão già gù nà y gáºt đầu má»™t cái thì việc thiên hạ dù lá»›n lao nhÆ° thế nà o cÅ©ng có thể là m được cả. NgÆ°Æ¡i cứ nói Ä‘i, việc gì thế?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Cụ đã hứa nhÆ° váºy rồi, lát nữa đừng có chối không chịu giúp SÆ°Æ¡ng nhi đấy nhé!
Ông già uống cạn chén rượu ấy rồi trả lá»i :
- Con nhãi đừng có chá»c tức lão phu mãi nhÆ° thế nữa. Nếu ngÆ°Æ¡i còn không chịu nói, chả lẽ phải nhá» lão phu ra tay đánh cho má»™t tráºn nên thân rồi má»›i nói hay sao?
Nhìn Äá»™c Cô Ngá»c má»™t cái, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng má»›i nói :
- Quý hồ cụ cam Ä‘oan lát nữa không phất tay áo bá» Ä‘i và thiếu hiệp không giấu diếm má»i việc nhiá»u nhÆ° thế nữa thì SÆ°Æ¡ng nhi xin bá» cái khăn nà y ra ngay.
Ông già gáºt đầu nháºn lá»i ngay, nhÆ°ng TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vẫn lắc đầu đáp :
- Không, cụ phải há»i thiếu hiệp trÆ°á»›c đã, xem thiếu hiệp có chịu Ä‘iá»u kiện ấy không?
Ông già quay lại há»i Äá»™c Cô Ngá»c :
- Thế nà o, ngÆ°Æ¡i có nháºn lá»i con nhá» không?
Không biết nên trả lá»i nhÆ° thế nà o cho phải, Äá»™c Cô Ngá»c chần chừ giây lát má»›i đáp :
- ThÆ°a lão tiá»n bối, TÆ° Äồ cô nÆ°Æ¡ng không muốn bá» cái khăn che mặt ra ắt phải có ná»—i khổ tâm gì, váºy mong tiá»n bối đừng có bắt ép...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nÅ©ng nịu đỡ lá»i :
- Äấy! Cụ có nghe thấy không? Xem thiếu hiệp khéo ăn nói biết bao. Rõ rà ng nhất có ná»—i khổ tâm riêng lại đổ sang cho ngÆ°á»i khác má»™t cách khôn khéo nhÆ° váºy. Thôi, cụ đừng có bắt ép ngÆ°á»i ta nhÆ° thế nữa.
Ông già quay lại há»i chà ng :
- Thế nà o! Con nhỠnói có đúng sự thực không?
Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i đáp :
- Xin tiá»n bối chá»› có hiểu lầm, là m gì có chuyện ấy...
Ông già vá»™i ngắt lá»i :
- NhÆ° váºy ngÆ°Æ¡i đã nháºn lá»i rồi phải không?
Ngượng nghịu vô cùng, Äá»™c Cô Ngá»c đáp :
- Tiá»n bối hiểu lầm rồi, tiểu bối có định nói nhÆ° thế đâu?
Ông già chÆ°a kịp nói, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đã cÆ°á»i khì và xen lá»i ngay :
- Sương nhi không nói sai đâu, việc nà y khó khăn lắm.
Sợ nà ng ná» là m cho vị dị nhân nà y nổi giáºn thì phiá»n lắm, Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i đỡ lá»i :
- Cô nÆ°Æ¡ng hà tất phải nói nhÆ° thế? Chả lẽ cô nÆ°Æ¡ng đã quên lá»i hẹn Æ°á»›c của chúng ta hay sao?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng chỉ nhìn chà ng thôi chứ không nói năng gì. Ông già thấy thế nổi giáºn há»i :
- Con nhãi kia, chuyện gì thế?
Nhìn Äá»™c Cô Ngá»c, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng bảo chà ng rằng :
- Thiếu hiệp nói đi!
Vá»™i lắc đầu, Äá»™c Cô Ngá»c đáp :
- Tại hạ rất dại mồm, cô nương nói thì hơn.
- Nếu thiếu hiệp muốn tôi nói thì phải ngồi yên chứ không được xen lá»i nói đấy nhé?
- Quý hồ cô nÆ°Æ¡ng không thêm thắt chuyện khác và o, tại hạ không bao giá» dám xen lá»i và o.
- Thiếu hiệp cứ yên tâm, không khi nà o tôi lại bịa chuyện ra nói đâu.
- Nếu váºy cô nÆ°Æ¡ng cứ nói Ä‘i.
Thấy Äá»™c Cô Ngá»c đã chịu để cho mình nói rồi, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng bèn kể lại câu chuyện hồi nãy mình nói tá»›i tấm thảm kịch xÆ°a kia nhÆ° thế nà o, nhất nhất nói hết cho ông già nghe. Nói xong nà ng vừa cÆ°á»i vừa há»i ông già tiếp :
- Sao, cao kiến của cụ thì SÆ°Æ¡ng nhi có nên lên tiếng há»i không?
Nhìn Äá»™c Cô Ngá»c má»™t hồi, ông già thủng thẳng đáp :
- Lòng trắc ẩn ai chả có, nhÆ° váºy có lạ lùng gì đâu mà hai ngÆ°á»i lại là m to chuyện ra nhÆ° thế?
Không ngỠông già lại có lá»i lẽ nhÆ° váºy, Äá»™c Cô Ngá»c thở nhẹ má»™t tiếng và đỡ lá»i :
- Lão tiá»n bối cao kiến lắm, tiểu bối cÅ©ng nghÄ© nhÆ° váºy.
Ông già mỉm cÆ°á»i, lại uống má»™t há»›p rượu má»›i nói tiếp :
- Câu chuyện thảm thiết năm xÆ°a quả thá»±c thảm tuyệt trần gian, không riêng gì nhãi con ngÆ°Æ¡i nghe thấy mà phải bi phẫn và thông cảm nhÆ° thế. Äến cả lão già gù quen giết ngÆ°á»i không chá»›p mắt nà y năm xÆ°a cÅ©ng có sá»± phản ứng y nhÆ° nhãi con ngÆ°Æ¡i váºy.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tưởng ông già thể nà o cÅ©ng bênh vá»±c cho mình, ngỠđâu ông ta lại tán thà nh ý kiến của Äá»™c Cô Ngá»c nên nà ng lo âu vô cùng, vá»™i xen lá»i nói :
- Sao ngà y hôm nay cụ lại thấy đổi hẳn tÃnh nết nhÆ° thế?
Ông già trợn ngược đôi mắt lên quát há»i lại :
- Chả lẽ lão phu nói mắt lá»i công đạo cÅ©ng không được Æ°?
Ông ta không đợi chá» TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lên tiếng, đã nhìn Äá»™c Cô Ngá»c vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp :
- Ngươi cho lão già gù nà y là m như thế có đúng không?
Äá»™c Cô Ngá»c ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát má»›i đáp :
- Äúng lắm! Äúng lắm! Láºp trÆ°á»ng của lão tiá»n bối rất khách quan và rất công bằng, tiểu bối rất kÃnh phục.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng giáºt mình dáºm chân xuống đất má»™t cái, Ä‘ang định lên tiếng phản đối...
|
15-07-2008, 08:11 PM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Hồi 13 Món nợ tình cảm
Ông già xua tay không cho TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nói mà quay lại vừa cÆ°á»i vừa nói vá»›i Äá»™c Cô Ngá»c tiếp :
- Äến giá» lão vẫn chÆ°a biết tên há» của ngÆ°Æ¡i là chi?
- Tiểu bối há» Äá»— tên Ngá»c.
- Äá»— Ngá»c! Äá»— Ngá»c! Tên nà y hay lắm. Năm nay bao nhiêu tuổi?
Thấy ông già há»i nhÆ° thế, Äá»™c Cô Ngá»c ngẩn ngÆ°á»i ra và nghÄ© bụng :
“Ông ta há»i tuổi của ta nhÆ° váºy là m chi? Chả lẽ...â€
NghÄ© tá»›i đó, chà ng rất hổ thẹn gượng cÆ°á»i đáp :
- Năm nay tiểu bối hai mươi.
- Hai mươi ư? Phải, đúng hai mươi rồi!
Äá»™c Cô Ngá»c vá»›i TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng thiên hạ ông ta nói nhÆ° váºy Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng.
Ông già lại thở dà i má»™t tiếng, mặt lá»™ vẻ rất lạnh lùng rồi lại ngắm nhìn Äá»™c Cô Ngá»c má»™t cái, má»›i rầu rÄ© nói tiếp :
- Tá»™i nghiệp cho đứa con mồ côi của Äá»™c Cô Vân Phi, có lẽ năm nay nó cÅ©ng bằng tuổi của ngÆ°Æ¡i. Không biết bây giá» nó lÆ°u lạc ở nÆ¡i nà o?
Nghe thấy ông ta nói nhÆ° váºy, Äá»™c Cô Ngá»c giáºt mình đến thót má»™t cái, nhất thá»i cảm khái vô cùng gượng cÆ°á»i há»i tiếp :
- Nghe lá»i nói của lão tiá»n bối, chả lẽ lão tiá»n bối đã được gặp ngÆ°á»i con cÆ°ng của Äá»™c Cô tiá»n bối rồi hay sao?
- Không những đã gặp qua rồi mà có má»™t năm, lão già gù nà y đến chÆ¡i nhà lão Äá»™c Cô đã ẳm thằng nhá» không biết bao nhiêu lần.
Äá»™c Cô Ngá»c nghÄ© bụng :
“Sao ta không nhá»› được năm xÆ°a lại có má»™t ông già lá»m khá»m nhÆ° thế nà y đến là m khách nhỉ? Có lẽ lúc ấy ta hãy còn quá nhá» nên chÆ°a biết gì...â€
NghÄ© tá»›i đó chà ng gượng cÆ°á»i và há»i tiếp :
- Chắc lúc ấy đứa con cÆ°ng của Äá»™c Cô tiá»n bối hãy còn bồng bế phải không?
- Phải! Lúc ấy nó má»›i lên má»™t. Hà , thá»i giá» trôi chảy nhanh chóng thá»±c. Thoáng cái đã mÆ°á»i mấy, hai mÆ°Æ¡i năm rồi, bây giá» có gặp lại, nó cÅ©ng không nháºn ra được lão bá bá gù nà y đâu.
Rất mủi lòng nhÆ°ng không tiện nói năng gì, Äá»™c Cô Ngá»c chỉ ngồi yên mà nghÄ© ngợi thôi.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng Ä‘á»™t nhiên là m ra vẻ há»n giáºn nói :
- Cụ nà y lạ thực, chỉ nói những chuyện đâu đâu ấy.
Ông già lắc đầu đáp :
- Con nhãi nà y hiểu là m sao được những chuyện đó. Lão thấy những bá»n háºu sinh đứa nà o cÅ©ng trưởng thà nh, tất nhiên lão phải liên tưởng nhá»› tá»›i con của cố nhân chứ!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng không dám nói nữa. Äá»™c Cô Ngá»c lại gượng cÆ°á»i và an ủi rằng :
- Cụ không nên rầu rÄ© nhÆ° thế! Cổ nhân nói: ngÆ°á»i là nh sẽ gặp hiá»n. Quý hồ ngÆ°á»i con của Äá»™c Cô tiá»n bối còn ở trên Ä‘á»i nà y thì thể nà o sau nà y cụ cÅ©ng sẽ được gặp lại con của cố nhân.
Lão chắc thằng nhỠấy vẫn còn sống ở trên Ä‘á»i nà y. Năm xÆ°a lão phong thanh nó bị Thanh Thà nh tứ hữu Ä‘em lên Thanh Thà nh, nhÆ°ng bây giá» thì không biết tung tÃch nó ở đâu? Ngay cả tin của Thanh Thà nh tứ hữu cÅ©ng bặt vô tăm hÆ¡i hốt nhÆ° váºy lão phu không nhá»› nhung sao được.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng bá»—ng xen lá»i há»i :
- Nếu cụ gặp lại y có còn nháºn ra được không?
Ông già nguýt nà ng rồi đáp :
- Tuy lão đã già nữa lẩm cẩm thá»±c nhÆ°ng vẫn có thể nháºn ra được y vì dÆ°á»›i tai của y có má»™t nốt ruồi Ä‘á» rất rá» rệt...
Äá»™c Cô Ngá»c giáºt mình đến thót má»™t cái và bá»—ng tá»± dÆ°ng giÆ¡ tay lên sá» tai hồi nà o không hay.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng trông thấy cá» chỉ của chà ng rất ngạc nhiên. Äá»™c Cô Ngá»c thấy nà ng ta để ý đến Ä‘á»™ng tác của mình vá»™i buông ngay tay xuống.
Ông già bá»—ng cÆ°á»i ha hả và lá»›n tiếng nói :
- Nhãi con, muộn rồi!
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng bá»—ng đứng dáºy vá»›i giá»ng run run nói :
- Cụ bảo thiếu hiệp chÃnh là ...
Ông già cÆ°á»i ha hả đỡ lá»i :
- Con nhãi ngà y thÆ°á»ng vẫn tá»± phụ tà i trà hÆ¡n ngÆ°á»i, mà hôm nay không bằng mấy lá»i nói của củ gừng già nà y.
NgÆ°á»i run lẩy bẩy, mặt lá»™ vẻ vừa cảm Ä‘á»™ng, vừa kÃnh phục, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng cứ đứng ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn ông già gù. Nghiêm nét mặt, ông nhìn Äá»™c Cô Ngá»c nói tiếp :
- Không đánh ngÆ°Æ¡i đã tá»± xÆ°ng, biết Ä‘iá»u thì ngÆ°Æ¡i mau tá»± nói ra Ä‘i!
Äá»™c Cô Ngá»c biết không thể nà o giấu diếm được nữa, Ä‘Æ°a mắt nhìn TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng và đáp :
- Äến lúc nà y tiểu bối không dám giấu diếm nữa, tiểu bối chÃnh là Äá»™c Cô Ngá»c và cÅ©ng chÃnh là con ngÆ°á»i bạn cÅ© của cụ đấy.
Thở dà i má»™t tiếng, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng xen lá»i nói :
- Sao khéo giấu diếm thế, có biết ngÆ°á»i ta khổ tâm nhÆ° thế nà o không?
Äá»™c Cô Ngá»c gượng cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Vì chÆ°a trả được mối đại thù, mà võ nghệ chÆ°a há»c thà nh, bất đắc dÄ© má»›i phải giấu diếm nhÆ° váºy, mong cô nÆ°Æ¡ng lượng thứ cho.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng ngắm nhìn chà ng má»™t hồi, rồi cúi đầu xuống không nói năng gì nữa.
Ông già lại lên tiếng :
- Việc đã qua lão già gù nà y cũng phải nói rõ cho ngươi hiểu. Sự thực lão với cha ngươi chỉ quen biết nhau có một lần thôi, đó là vì vấn đỠcủa Khương Diệu Chân, tên khốn nạn đồng môn của lão và lão tuy đã gặp ngươi một lần, nhưng chỉ thoáng qua thôi chứ không có ấn tượng gì mấy...
Äá»™c Cô Ngá»c Ä‘á»™t nhiên há»i tiếp :
- Thế những chuyện cụ vừa nói đó là cụ đặt ra cả đấy à ?
- Lão không đặt Ä‘iá»u ra nhÆ° thế thì là m sao mà biết được lai lịch căn bản của ngÆ°Æ¡i?
NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cứ yên tâm, tuy lão vá»›i cha ngÆ°Æ¡i không phải là bạn thân nhÆ°ng xÆ°a nay lão vẫn ngưỡng má»™ võ há»c và hà nh vi của cha ngÆ°Æ¡i. Còn mối tai há»a là do tên đồng môn bại hoại gây nên, dù sao lão cÅ©ng phải gánh vác má»™t chút trách nhiệm, nên việc của ngÆ°Æ¡i lão thể nà o cÅ©ng phải giúp cho. Lão hãy há»i ngÆ°Æ¡i câu nà y, ngÆ°Æ¡i biết Long Phan lệnh chủ là kẻ đại thù của ngÆ°Æ¡i có phải là nghe Thanh Thà nh tứ hữu nói đấy không?
- Vâng! ChÃnh bốn vị thúc thúc ấy nói!
- Âu DÆ°Æ¡ng VÄ©nh Hán, Nam Cung Thanh Hiểu, TÆ° Äồ VÄ©nh Hoa và Hoà ng Phủ Má»™ng Chân, tuy bốn ngÆ°á»i nà y có tiếng rất xấu ở trong võ lâm nhÆ°ng lại là bạn thân của cha ngÆ°Æ¡i. Vả lại rất trung thà nh nghe lệnh của cha ngÆ°Æ¡i, hỠđã nói nhÆ° thế ắt không sai lầm đâu. Thế còn ngÆ°Æ¡i vừa nói mấy ngÆ°á»i phụ chấp kia là ai?
Äá»™c Cô Ngá»c rầu rÄ© đáp :
- ChÃnh là bốn vị thúc thúc của tiểu bối đấy.
Ông già giáºt mình kinh hãi, biến sắc mặt há»i :
- Sao lại là chúng? Vì lẽ gì chúng lại bị chết như thế?
Không sao cầm lòng được, nÆ°á»›c mắt nhá» ròng ròng xuống hai má, Äá»™c Cô Ngá»c rầu rÄ© đáp :
- Vì Ä‘au lòng quá ná»—i và lại không có sức để trả thù cho tiên phụ nên hỠđã xếp đặt kế phục thù cho tiểu bối rồi cùng nhảy xuống vá»±c thẳm ở trên núi Thanh Thà nh tá»± tá».
Äá»™c Cô Ngá»c kêu ngạo thá»±c, không muốn nhá» ngÆ°á»i khác trả há»™ món nợ máu cho mình, cho nên chà ng giấu diếm không nói chuyện Thanh Thà nh tứ hữu bị VÅ© Ná»™i nhị quân đánh bại lần thứ hai cho ông già nghe.
Thần sắc đã biến đổi hẳn, ngÆ°á»i run lẩy bẩy, ông già gáºt đầu thở dà i nói tiếp :
- Sống là m anh hùng, chết là m anh linh, cảm trá»i Ä‘á»™ng đất, quá»· khóc thần sầu, có ngỠđâu tiếng tăm bừa bãi nhÆ° Thanh Thà nh tứ hữu mà lại là những ngÆ°á»i có huyết tình nhÆ° thế. Lão già gù nà y cÅ©ng phải kÃnh phục chúng.
Äá»™c Cô Ngá»c lẳng lặng cúi đầu xuống, ông già thấy thế thở dà i má»™t tiếng nói tiếp :
- Việc ấy đã qua, còn Ä‘au lòng là m chi vô Ãch. NgÆ°Æ¡i nên để những sá»± phẫn uất ấy biến thà nh sức lá»±c hùng mạnh để trả thù thì lo gì mà chả được gặp lại các tiá»n nhân ở dÆ°á»›i suối và ng.
Äá»™t nhiên ngá»ng đầu lên, Äá»™c Cô Ngá»c cố nén sá»± Ä‘au Ä‘á»›n và trang nghiêm đáp :
- Äa tạ tiá»n bối đã chỉ Ä‘iểm cho nhÆ° váºy thể nà o tiểu bối cÅ©ng phải giết chết được kẻ thù, lấy lại được món nợ máu má»›i thôi.
- Tuy lão dÆ° biết không phải là kẻ địch của kẻ đại thù của ngÆ°Æ¡i nhÆ°ng lão cÅ©ng sắp chết đến nÆ¡i rồi, lão không còn coi sá»± sống chết và o đâu hết. Khi nà o ngÆ°Æ¡i cần đến lão thì cứ việc gá»i má»™t tiếng, lão già gù nà y có phải hy sinh tÃnh mạng vì ngÆ°Æ¡i Ä‘i chăng nữa cÅ©ng không tiếc. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i nên nhá»› rõ là ngÆ°Æ¡i chỉ nên trả thù cho cha thôi, còn cái chết của KhÆ°Æ¡ng Diệu Chân là đáng lắm, không nên nhắc nhở tá»›i. HÆ¡n nữa nếu không phải vì KhÆ°Æ¡ng Diệu Chân thì có khi nà o gia đình há» Äá»™c Cô nhà ngÆ°Æ¡i lại bị khốn khổ nhÆ° thế? Y thị có khác gì là kẻ thù giết mẹ ngÆ°Æ¡i không?
Äá»™c Cô Ngá»c nghe thấy ông ta nói nhÆ° thế rất Ä‘á»™ng lòng mà đỡ lá»i :
- Cảm Æ¡n lão tiá»n bối đã có lòng nhÆ° váºy, vãn bối xin tâm lãnh vì việc báo thù là bổn pháºn của ngÆ°á»i con, tiểu bối không dám nhá» vã tay ai hết. Tuy hà nh vi của KhÆ°Æ¡ng tiá»n bối không thÃch đáng nhÆ°ng bà ta đã chết rồi, tiểu bối không dám trách cứ bà ta nữa. Vã lại, dù sao tiểu bối vẫn coi bà ta là mẹ đẻ... giá» tiểu bối chỉ biết mối huyệt cừu của cha mẹ chứ không nghÄ© đến chuyện khác nữa.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vừa nghe vừa gáºt gáºt đầu khen ngợi. Ông già cÅ©ng gáºt đầu nhÆ° váºy và thở dà i má»™t tiếng rồi nói tiếp :
- NgÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i có thiên tÃnh nhân háºu, bụng dạ hÆ¡n ngÆ°á»i, thá»±c là ngÆ°á»i thứ nhất mà trong Ä‘á»i lão đã gặp gở. Nếu KhÆ°Æ¡ng Diệu Chân ở dÆ°á»›i chÃn suối hay biết cÅ©ng phải hổ thẹn. Chỉ má»™t ý niệm ấy cÅ©ng đủ là m cho quá»· khóc thần sầu rồi. Dù có phải hy sinh tÃnh mạng, lão già gù nà y cÅ©ng phải kết giao má»™t ngÆ°á»i bạn nhÆ° ngÆ°Æ¡i. Lại đây, lão già gù hãy kÃnh má»i ngÆ°Æ¡i má»™t chén rượu trÆ°á»›c.
Äá»™c Cô Ngá»c thấy thế vá»™i nói :
- Tiá»n bối cứ quá khen đấy thôi, tiểu bối chỉ lấy việc luáºn việc chứ đâu dám...
Ông già bá»—ng giÆ¡ tay ra đè Äá»™c Cô Ngá»c ngồi xuống ghế và nói tiếp :
- Nhãi con, lão già gù nà y kÃnh mến thiên tÃnh nhân háºu và tấm lòng quảng đại của ngÆ°Æ¡i, chứ không phải là kÃnh mến bổn thân của ngÆ°Æ¡i đâu. Nên lão già gù nà y không biết cái gì không dám vá»›i không dám. Cổ nhân nói: “Hà o kiệt không phân biệt già u nghèo sang hèn, anh hùng không phân biệt lá»›n bé già trẻâ€. Già nà y kÃnh ngÆ°Æ¡i là anh hùng hà o kiệt, nên không luáºn vấn Ä‘á» già trẻ lá»›n bé hay tôn ti gì cả. Nà o lại đây, già nà y hãy uống cạn trÆ°á»›c nhé.
Nói xong, ông ta giơ chén lên uống cạn luôn.
Bất đắc dÄ©, Äá»™c Cô Ngá»c Ä‘Ã nh phải cúi đầu vái chà o và đáp :
- Chén rượu nà y coi nhÆ° là của tiểu bối kÃnh má»i.
Ông già có vẻ vui lắm, cÆ°á»i ha hả, chÆ°a kịp lên tiếng nói tiếp thì TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đã cầm chén lên nhìn Äá»™c Cô Ngá»c nói :
- Äêm nay là đêm may mắn được gặp gỡ cao nhân, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tôi đâu dám không kÃnh má»i má»™t chén.
Äá»™c Cô Ngá»c gượng cÆ°á»i đáp :
- Sao! Cả cô nương cũng nói bông cả tại hạ nữa?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lắc đầu đáp đỡ lá»i :
- Thiếu hiệp lầm rồi, lá»i nói của TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tôi câu nà o cÅ©ng là thốt tá»± đáy lòng.
Uống cạn chén rượu nà y rồi TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tôi sẽ thá» phải lấy được chà ng má»›i thôi. Dù có phải tan xÆ°Æ¡ng nát thịt cÅ©ng bất chấp.
Nói xong nà ng nâng chén lên uống cạn ngay.
Giáºt mình đến thót má»™t cái, Äá»™c Cô Ngá»c rất cảm Ä‘á»™ng và nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng hà tất phải nói nặng lá»i nhÆ° thế.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
- Äó là tá»± tôi muốn tá»± nhã tầm là m kén, trói chặt lấy mình thôi.
Có ngÆ°á»i thứ ba ngồi cạnh, nà ng chẳng những không hổ thẹn mà trái lại còn táo gan hÆ¡n và nói toạc tâm sá»± của mình ra nhÆ° thế.
Äá»™c Cô Ngá»c kinh hãi thầm nhÆ°ng không dám nói năng gì cả. Ông già bá»—ng cất tiếng cÆ°á»i và xen lá»i nói :
- Chữ tình vÄ© đại tháºt, đến nay lão phu má»›i nháºn xét thấy. Nhá» kia, lão già gù nà y dám cam Ä‘oan là từ nay trở Ä‘i ngÆ°Æ¡i sẽ bị phiá»n phức nhiá»u lắm.
Äá»™c Cô Ngá»c chỉ gượng cÆ°á»i chứ không biết dùng lá»i lẽ gì để trả lá»i. Ông già cÆ°á»i ha hả, nói vá»›i TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tiếp :
- Con nhãi, mục Ä‘Ãch của ngÆ°Æ¡i đã đạt. Bây giá» ngÆ°Æ¡i có thể bá» cái khăn che mặt ra rồi chứ?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng nguýt ông ta má»™t cái, cÆ°á»i nÅ©ng nịu đáp :
- Lẽ dĩ nhiên rồi. Nhưng cụ có dám bảo đảm là chà ng ta bỗng dưng bỠđi không?
Ông già vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Không! Không! Con nhãi cứ yên tâm. Thằng nhá» nà y là ngÆ°á»i rất nhân háºu, bụng dạ lại hÆ¡n ngÆ°á»i, không khi nà o lại để ý tá»›i những chuyện nhá» má»n nhÆ° váºy.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng liá»n nhìn Äá»™c Cô Ngá»c vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Thiếu hiệp đã nghe thấy ông cụ nói gì chưa? Chẳng hay thiếu hiệp có ý kiến gì cứ việc nói ra cho tôi nghe đi?
Tuy Äá»™c Cô Ngá»c không hiểu lá»i nói của ông già là ám chỉ việc gì nhÆ°ng thấy ông già vá»›i TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng Ä‘á»u là những ngÆ°á»i có Æ¡n vá»›i mình nên chà ng không nghÄ© ngợi gì hết, vá»™i trả lá»i ngay :
- Sao cô nÆ°Æ¡ng lại nói nhÆ° thế? Tuy tại hạ chÆ°a biết rõ vì lẽ gì mà cô nÆ°Æ¡ng không để cho ngÆ°á»i ta trông thấy mặt tháºt nhÆ° váºy, nhÆ°ng tại hạ tá»± tin không khi nà o lại có chuyện phất tay áo bá» Ä‘i ngay nhÆ° thế.
- Có tháºt thế không?
- Tại hạ không biết nói dối bao giá», và cÅ©ng biết lá»i nói nặng hÆ¡n chÃn cái đỉnh.
- Thiếu hiệp nói nhÆ° váºy tôi rất yên tâm.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vừa nói vừa Ä‘Æ°a tay lên cởi cái khăn che mặt ra, liá»n để lá»™ ra má»™t bá»™ mặt đẹp tuyệt trần ra ngay.
Äá»™c Cô Ngá»c vừa trông thấy bá»™ mặt đẹp tuyệt trần của nà ng ta đã giáºt mình đến thót má»™t cái, ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát má»›i lên tiếng nói được :
- Thế ra cô nương là ...
Những chuyện cÅ© Ä‘á»u hiện cả lên trên đầu óc. Chà ng cảm thấy lòng Ä‘au nhÆ° bị dao cắt và cứ ngồi yên, không sao nói năng gì được nữa.
Thì ra TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng chÃnh là thiếu nữ áo Ä‘á», ngÆ°á»i có địa vị rất cao của Mân Tây bát Ä‘á»™ng. Mấy ngà y trÆ°á»›c đây nà ng đã quát mắng VÅ© Văn Äà o, nhá» váºy chà ng má»›i thoát nạn.
Thở dà i má»™t tiếng, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vá»›i giá»ng dịu dà ng đỡ lá»i :
- Tôi chắc thiếu hiệp thể nà o cÅ©ng háºn tôi, nhÆ°ng đó là sá»± bất đắc dÄ©. Vả lại, tÃnh nết cây thiếu hiệp rất Æ°Æ¡ng ngạnh, nếu ở trên đỉnh núi Võ Di mà thiếu hiệp biết là tôi thì thể nà o cÅ©ng không để cho tôi cứu chữa và băng bó cho đâu.
Äá»™c Cô Ngá»c lạnh lùng đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói quá lá»i đấy thôi. Tại hạ đâu dám.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng tủm tỉm cÆ°á»i, đỡ lá»i :
- Thiếu hiệp đừng có giấu diếm tôi nữa. Tuy chúng ta má»›i quen biết nhau có và i ngà y thôi nhÆ°ng tôi biết rõ tÃnh nết của thiếu hiệp cho nên tôi cứ phải che dấu bá»™ mặt tháºt nhÆ° váºy. Tôi che giấu nhÆ° thế nà y chỉ mong giảm bá»›t được sá»± hổ thẹn ở trong lòng đấy thôi.
- Cô nương đã hai lần thi ân cho tại hạ, còn có gì mà phải hổ thẹn?
- NgÆ°á»i của Mân Tây bát Ä‘á»™ng vô duyên vô cá»› đả thÆ°Æ¡ng thiếu hiệp, tôi là động chủ, trách sao khá»i tá»™i trông coi bá»™ hạ không được nghiêm cẩn.
Äá»™c Cô Ngá»c nghe thấy nà ng ta nói nhÆ° váºy giáºt mình kinh hãi, vá»™i đứng dáºy cúi đầu chà o và đỡ lá»i :
- Quả tháºt tại hạ không biết cô nÆ°Æ¡ng là động chủ, có Ä‘iá»u gì thất lá»…, xin cô nÆ°Æ¡ng lượng thứ cho.
Mặt hÆ¡i biến sắc, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng gượng cÆ°á»i há»i :
- Có phải thiếu hiệp có ý muốn dà y vò tôi đấy không?
- Tại hạ đâu dám.
- Sao bỗng dưng thiếu hiệp đa lễ như thế?
- Mân Tây bát Ä‘á»™ng oai trấn võ lâm, tại hạ may mắn được trông thấy phong thái của Ä‘á»™ng chủ, ngÆ°á»i lãnh tụ quần hùng nhÆ° váºy, tôi bá»—ng cảm thấy có lòng kÃnh mến nên má»›i đứng dáºy chà o nhÆ° váºy.
- Thiếu hiệp khéo nói lắm, nhÆ°ng lá»i nói của thiếu hiệp khi lá»t và o tai tôi thì tôi lại cảm thấy rất nhiá»u mÅ©i tên bắn trúng tim của mình.
Äá»™c Cô Ngá»c định nói tiếp nhÆ°ng lại thôi, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng thở dà i má»™t tiếng và há»i tiếp :
- Bây giỠthiếu hiệp đã biết tôi là ai rồi, chẳng hay thiếu hiệp định đối xỠvỠcâu chuyện mấy ngà y nỠra sao?
- Những cái gì mà VÅ© Văn Äà o, tổng tuần sát của quý Ä‘á»™ng đã ban cho, tại hạ còn sống được ngà y nà o ở trên Ä‘á»i nà y, không bao giá» dám quên câu chuyện ấy.
Mặt hÆ¡i biến sắc, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vẫn gượng cÆ°á»i há»i tiếp :
- NhÆ° váºy có khác gì thiếu hiệp vẫn chÆ°a chịu lượng thứ cho tôi.
- Tại hạ không dám.
- Tôi muốn thỉnh cầu thiếu hiệp buông tha cho Mân Tây bát động, chẳng hay thiếu hiệp có bằng lòng không?
- Sao cô nÆ°Æ¡ng lại nói nhÆ° váºy? Vá»›i võ há»c của tại hạ hiện thá»i thì bất cứ má»™t ngÆ°á»i nà o của quý Ä‘á»™ng cÅ©ng có thể giết chết được tại hạ.
- Tôi nói đó là chuyện sau nà y chứ không phải bây giá».
- Có phải cô nương nói vỠviệc xẩy ra mấy ngà y trước đây đấy không?
- Phải! Bây giá» câu chuyện đã nhÆ° váºy rồi, bắt buá»™c tôi phải Ä‘em ra há»i thiếu hiệp.
- Tại hạ đã nói rồi, bất cứ cô nÆ°Æ¡ng dặn bảo Ä‘iá»u gì tại hạ cÅ©ng xin tuân theo, và tại hạ cÅ©ng không dá»… gì hối háºn đâu.
- Thiếu hiệp lại chịu đựng được như thế ư?
- Lá»i nói của đại trượng phu nặng nhÆ° chÃn cái đỉnh, có gì đâu mà tôi không chịu Ä‘á»±ng nổi?
- Tuy tôi biết việc nà y khó mà xoa dịu nổi sá»± uất háºn của thiếu hiệp nhÆ°ng tôi là động chủ, vì nghÄ© đến toà n thể của Mân Tây bát Ä‘á»™ng bắt buá»™c tôi phải là m nhÆ° váºy...
Nay tôi muốn biết rõ tâm sự của thiếu hiệp, chẳng hay thiếu hiệp muốn đối xỠvới tôi như thế nà o.
- Vì bảo vệ cho thuá»™c hạ, cô nÆ°Æ¡ng đã phải hạ mình nhÆ° thế nà y, tại hạ rất lấy là m kÃnh phục vô cùng.
- Vì tôi là động chủ bắt buộc tôi phải là m như thế, thiếu hiệp còn nói mỉa tôi là m chi?
- Nếu tại hạ là cô nương thì tất nhiên tại hạ cũng phải bênh vực thuộc hạ của mình.
NhÆ° váºy lá»i nói của tại hạ có cái gì là không chÃnh?
- Thiếu hiệp tưởng tôi nghe không hiểu hay sao? Lá»i nói của thiếu hiệp rõ rà ng mỉa tôi chỉ biết bênh vá»±c thuá»™c hạ má»™t cách mù quáng thôi.
Äá»™c Cô Ngá»c hổ thẹn đến mặt Ä‘á» bừng, không sao cải được nữa. TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Cho nên bây giá» tôi cần muốn biết rõ tâm sá»± của thiếu hiệp. Nói trắng ra là tôi muốn biết thiếu hiệp có còn háºn tôi nữa không?
- Cô nÆ°Æ¡ng là ân nhân đã cứu mạng tại hạ thoát chết, vả lại tại hạ đã tá»± lúc nà o cÅ©ng rất kÃnh mến cô nÆ°Æ¡ng cÆ¡ mà ?
- Thiếu hiệp nói nhÆ° váºy là vì tôi có Æ¡n vá»›i thiếu hiệp nên thiếu hiệp má»›i không háºn tôi, chứ sá»± tháºt thì trong lòng vẫn còn tức háºn tôi phải không?
Sá»± tháºt trong lòng chà ng rất bi phẫn, đồng thá»i Äá»™c Cô Ngá»c còn cảm thấy hổ thẹn cùng tức giáºn vì bị nà ng ta lừa dối, nên chà ng định gáºt đầu nhìn nháºn để cho khá»i tấm tức trong lòng. NhÆ°ng chà ng sá»±c nghÄ© tá»›i hồi ban ngà y, nà ng đã liá»u thân bảo vệ mình, lại thêm ở trong căn nhà trúc, nà ng đã vì mình khổ công luôn ba ngà y đêm không ăn không ngủ, chăm nom thuốc thang cho mình. NghÄ© tá»›i đó, những tình cảnh ấy đã hiện ra trÆ°á»›c mặt chà ng ngay. Chà ng Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn nà ng, thấy nà ng Ä‘ang nhìn mình vá»›i vẻ trông mong cầu khẩn má»™t cách rất thiết tha nhÆ° váºy chà ng lại không nỡ, liá»n nghÄ© bụng :
“Vừa rồi ông già há» Trà còn khen ta là ngÆ°á»i rá»™ng lượng hÆ¡n ngÆ°á»i, sao bây giá» ta lại tiểu nhân...â€
Nghĩ tới đó, chà ng thở dà i một tiếng và khẩn khoản đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng cứ yên tâm, Äá»™c Cô Ngá»c không phải là kẻ tiểu nhân hẹp lượng nhÆ° thế đâu. NhÆ°ng mong cô nÆ°Æ¡ng từ nay trở Ä‘i hết sức quản thúc thuá»™c hạ, đừng để cho chúng ra tay đã thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i má»™t cách bừa bãi nhÆ° thế.
Thấy chà ng trả lá»i nhÆ° váºy, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng lá»™ vẻ rất há»›n hở, vá»›i giá»ng dịu dà ng đỡ lá»i :
- Tôi rất cảm Æ¡n thiếu hiệp, vì tôi biết lần nà y thiếu hiệp đã trả lá»i má»™t cách rất tháºt lòng...
Ông già ngồi cạnh đó nghe tá»›i đây bá»—ng lá»›n tiếng cÆ°á»i ha hả và xen lá»i nói :
- Con nhãi đã thấy chÆ°a? Lão phu nói đôi mắt của lão phu không mù quáng quả tháºt không sai chứ? Lão phu lại còn giá»›i thiệu y là m môn hạ cho nho hủ há» Liá»…u, nhÆ° váºy có khác gì tá»± mang mối há»a đổ máu không?
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng liếc nhìn Äá»™c Cô Ngá»c má»™t cách rất tình tứ, nhÆ°ng lẳng lặng không nói năng gì. Ông già vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp :
- Nhãi con, bây giá» lão phu có thể báo cáo cho ngÆ°Æ¡i hay má»™t việc nà y, trong khi ngÆ°Æ¡i nằm mê man ở trong trúc lÆ° trên núi Võ Di đến ngà y thứ hai thì VÅ© Văn Äà o đã bị con nhãi nà y Ä‘Ãch tay xá» trà rồi. Váºy ngÆ°Æ¡i còn muốn nói năng gì nữa không?
Nghe thấy ông già nói nhÆ° váºy, Äá»™c Cô Ngá»c giáºt mình đến phắt má»™t cái, vá»›i giá»ng run run vá»™i há»i :
- Cô nÆ°Æ¡ng, mối ân tình nà y... cô nÆ°Æ¡ng là m nhÆ° thế Äá»™c Cô Ngá»c tôi là m gì còn có cách để Ä‘á»n bù...
Chà ng nói tá»›i đó, cổ há»ng nhÆ° bị tắc nghẽn, không sao nói tiếp được, hai hà ng lệ nhá» ròng xuống hai bên má...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng gượng cÆ°á»i ứa nÆ°á»›c mắt ra đỡ lá»i :
- Tôi không bắt thiếu hiệp Ä‘á»n bù gì cho tôi, chỉ cần...
Nà ng bá»—ng ngắt lá»i, hai má Ä‘á» bừng, từ từ cúi đầu xuống. Äá»™c Cô Ngá»c thấy thế cÅ©ng váºy. Ông già há» Trà ngẫn ngÆ°á»i ra giây lát, bá»—ng cất tiếng cÆ°á»i tháºt lá»›n, là m rung Ä‘á»™ng cả mái nhà mãi mãi cÅ©ng không ngá»›t.
|
15-07-2008, 08:12 PM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Hồi 14 Trà thoái Song hung
Lúc ấy mặt trá»i đã má»c, má»™t chiếc xe ngá»±a xông pha qua là n sÆ°Æ¡ng mù rong chạy ở trên má»™t con Ä‘Æ°á»ng cong queo, khúc khuá»·u ở chá»— sau lÆ°ng núi Äá»™ng Cung.
NgÆ°á»i đánh xe là má»™t ông cụ già nữa lụ khụ, tay trái cầm cÆ°Æ¡ng, tay phải cầm roi.
Thỉnh thoảng lại có tiếng roi vụt kêu đen đét.
Trước xe có bốn đại hán mặt áo gấm, thái độ rất nghiêm nghị, chân đi nhanh như bay, dẫn chiếc xe ngựa tiến bước.
Chắc quý vị đã biết rõ ông già đánh xe đó là Äại Mạc Äà Tẩu, năm xÆ°a đã oai trấn võ lâm, nay lại là m mã phu cho Ä‘á»™ng chủ của Mân Tây bát Ä‘á»™ng, đổi tên là Trà lão gia.
Còn bốn đại hán Ä‘i trÆ°á»›c là Tứ đại há»™ pháp của TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng.
NgÆ°á»i ngồi trong xe tất nhiên là Äá»™c Cô Ngá»c vá»›i TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng rồi.
Không bao lâu xe đã tá»›i chá»— Ä‘Æ°á»ng rẻ và bá»—ng ngừng lại. NgÆ°á»i ở trong xe vá»›i giá»ng lanh lảnh há»i :
- Cụ già , sao chóng tới thế?
Ông già há» Trà cÆ°á»i ha hả đáp :
- Con nhãi, đây chỉ là cuộc tạm biệt rất ngắn ngủi thôi. Hà tất phải thế? Mau để cho thằng nhỠxuống xe đi.
Äá»™c Cô Ngá»c vén tấm mà n lên, nhảy ra ngoà i xe rồi quay ngÆ°á»i lại, chắp tay lại vái chà o và nói :
- Mấy ngà y hôm nay được cô nÆ°Æ¡ng quán xuyến má»™t cách chu đáo nhÆ° váºy, tại hạ...
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đã ngó đầu ra ngoà i cá»a xe, nguýt chà ng má»™t cái rất tình tứ và đỡ lá»i :
- Gặp ngắn, ly biệt dà i, sắp từ biệt đến nÆ¡i chả lẽ đây là lá»i mà thiếu hiệp định nói hay sao?
Äá»™c Cô Ngá»c ngẩn ngÆ°á»i ra gượng cÆ°á»i đáp :
- Dù tại hạ có thiên ngôn vạn ngữ, nhất thá»i cÅ©ng không biết nên nói gì trÆ°á»›c, mong cô nÆ°Æ¡ng cẩn tháºn giữ gìn sức khá»e. Chuyến Ä‘i nà y nếu được thuáºn tiện không bao lâu tại hạ sẽ quay trở lại Mân Tây bát Ä‘á»™ng thăm nom cô nÆ°Æ¡ng ngay.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng cau mà y lại há»i tiếp :
- Chả lẽ thiếu hiệp không thể nà o nói Ä‘Ãch xác là bao lâu hay sao?
Äá»™c Cô Ngá»c gượng cÆ°á»i đáp :
- Chuyến Ä‘i nà y có được thuáºn lợi hay không, tại hạ vẫn chÆ°a biết rõ. Nếu bây giá» cứ nói bừa má»™t ngà y giá» nà o đó nhở đến lúc ấy lại không đúng hẹn có phải là rất phiá»n không, cho nên chỉ có thể nói chá» khi nà o há»c thà nh võ công là tại hạ sẽ trở vá» Mân Tây ngay.
TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Chỉ e tá»›i lúc ấy thiếu hiệp vá»™i và ng Ä‘i hồ Äá»™ng Äình ngay thì có.
Äá»™c Cô Ngá»c hổ thẹn đến mặt Ä‘á» bừng, không dám nói ná»a lá»i. TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng gượng cÆ°á»i nói tiếp :
- Äó là thÆ°á»ng tình của con ngÆ°á»i tôi đâu dám trách thiếu hiệp. Quý hồ tá»›i lúc ấy tôi chỉ mong thiếu hiệp đến thăm nom má»™t lần thôi tôi đã hà i lòng lắm rồi.
Äá»™c Cô Ngá»c lại thở dà i má»™t tiếng má»›i đáp :
- Xin cô nương cứ yên tâm, tại hạ thế nà o cũng trở vỠđây thực sớm để thăm nom cô nương.
Nà ng trố mắt nhìn chà ng một hồi, rầu rĩ nói tiếp :
- Giang hồ hiểm trá, lòng ngÆ°á»i khôn lÆ°á»ng, thiếu hiệp là ngÆ°á»i ngay thẳng không có má»™t chút kinh nghiệm nhÆ° váºy tôi không lo ngại sao được?
- Äa tạ cô nÆ°Æ¡ng có lòng nhÆ° váºy, nhÆ°ng mấy ngà y vừa qua tôi được cụ đây chỉ Ä‘iểm cho rất nhiá»u, võ há»c đã hÆ¡n trÆ°á»›c, quý hồ đừng gặp phải những cao thủ rất cao cÆ°á»ng thôi, còn những hảo thủ thÆ°á»ng thì tôi tá»± tin có thể đối phó nổi. Cô nÆ°Æ¡ng cứ yên tâm.
- Tuy váºy, ná»™i lá»±c của thiếu hiệp hãy còn kém lắm, nên vẫn phải cẩn tháºn má»›i được.
Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì nên nhã nhặn chịu nhịn là tốt hơn hết.
- Cảm ơn cô nương, tại hạ đã biết rồi.
- Hà , tuy trá»i sinh ra thiếu hiệp là ngÆ°á»i rất kiêu ngạo, nhÆ°ng đại trượng phu phải biết co dãn. NhÆ° ngà y xÆ°a Hà n TÃn chẳng hạn, lúc bất đắc trà chẳng đã phải chui và o Ä‘Å©ng quần của kẻ khác là gì?
Ông già nghe tá»›i đó bá»—ng lên tiếng cÆ°á»i ha hả và xen lá»i nói :
- Con nhải nà y nói hết lá»i chÆ°a? Nó có phải là đứa con nÃt lên ba đâu. Chuyến Ä‘i nà y nhiệm vụ nhÆ° thế nà o chẳng lẽ nó không biết hay sao? Bây giỠđã mất nhiá»u thì giá» quá rồi, đừng có là m lỡ hết việc của cả đôi bên nữa.
LÆ°á»m ông già má»™t cái, TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng vẫn ai oán nói vá»›i chà ng ná» tiếp :
- Nếu không mắc việc báºn quan trá»ng thì thể nà o tôi cÅ©ng Ä‘u cùng vá»›i thiếu hiệp má»™t phen. Bây giá» hoà n cảnh không cho phép, Ä‘Ã nh phải ôm ấp sá»± nhá»› nhung váºy.
NhÆ°ng mong thiếu hiệp sau khi chia tay nên nhá»› kỹ những lá»i nói của tôi, và cÅ©ng đừng có quên trên đỉnh núi Võ Di có TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng Ä‘ang trông mong ngà y đêm đấy. Thôi, thiếu hiệp cứ Ä‘i Ä‘i!
Äá»™c Cô Ngá»c rất cảm Ä‘á»™ng, suýt tà nữa thì ứa nÆ°á»›c mắt ra, vá»™i nghiến răng mÃm môi không để cho nhá» lệ và đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng nên giữ gìn sức khá»e.
Nói xong, chà ng quay ngÆ°á»i Ä‘i luôn. NhÆ°ng má»›i Ä‘i được hai bÆ°á»›c thì đã nghe thấy có tiếng kêu gá»i :
- Hãy khoan đã.
Chà ng ngạc nhiên quay đầu lại :
- Cô nÆ°Æ¡ng còn dặn bảo Ä‘iá»u gì?
- Thiếu hiệp...
Nói tới đó, hai hà ng lệ của nà ng đã nhỠxuống ròng ròng, chỉ thấy nà ng phẩy tay một cái và nói tiếp :
- Không có gì nữa, thiếu hiệp đi đi!
Nà ng rụt tay lại, cái mà n xe buông thá»ng xuống. Äá»™c Cô Ngá»c đứng ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát rồi rầu rÄ© thở dà i má»™t tiếng má»›i quay ngÆ°á»i Ä‘i luôn.
Lúc ấy, đằng sau chà ng đã có tiếng roi ngá»±a quất đến đét má»™t cái. Xe của TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng đã bắt đầu chuyển Ä‘á»™ng. Chà ng đứng lẳng lặng nhìn theo. Xe Ä‘i được hai trượng ông già há» Trà bá»—ng dặn vá»ng theo rằng :
- Nhải con, nếu chuyến nà y không xong thì đừng có quên trở vỠđây, già gù nà y vẫn đợi chỠngươi đấy.
- Cảm ơn cụ, tiểu bối biết rồi...
Äá»™c Cô Ngá»c má»›i nói tá»›i đó thì xe đã Ä‘i được hÆ¡n trăm trượng rồi. NghÄ© đến tình tụ há»p mấy ngà y qua, chà ng lại rầu rÄ© nhìn theo cho tá»›i khi chiếc xe hút bóng má»›i thở dà i má»™t tiếng rất não nùng và quay ngÆ°á»i Ä‘i vá» phÃa Äông ngay.
Chà ng Ä‘i ở trên Ä‘Æ°á»ng núi vắng vẻ ấy, ngoà i tiếng gió Ä‘á»™ng nÆ°á»›c chảy và chim kêu ra, thì không thấy má»™t bóng ngÆ°á»i nà o hết. Lúc nà y trong lòng rất bối rối nên chà ng cứ cắm đầu mà giở hết tốc lá»±c ra Ä‘i.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, chà ng bá»—ng nghe thấy có tiếng cÆ°á»i đùa ở phÃa Ä‘Ã ng trÆ°á»›c vá»ng tá»›i. Tiếng cÆ°á»i đùa đó đã phá tan sá»± trầm tÆ° của chà ng nên chà ng vá»™i dừng chân lại, nhìn bốn chung quanh và nghÄ© bụng :
“Sao ở gần đây có tiếng cÆ°á»i đùa của Ä‘Ã n bà nhÆ° thế? Chẳng lẽ gần đây có nhà cá»a nà o chăng?â€
Chà ng Ä‘ang nghÄ© ngợi thì bá»—ng thấy con Ä‘Æ°á»ng nhỠở trên sÆ°á»n núi bên cạnh có má»™t nam má»™t nữ Ä‘ang Ä‘i sát cánh nhau xuống. Hai ngÆ°á»i nà y tuổi Ä‘á»u trung niên, nhiá»u Ä‘Ã n ông mặc bá»™ quần áo mà u xanh lối văn sÄ©, trông rất tuấn tú nhÆ°ng mặt có vẻ xảo trá lắm.
Còn ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà thì mặc võ trang mà u Ä‘á», lÆ°ng cắm má»™t cây tiêu, ngá»c mặt rất đẹp nhÆ°ng lại rất dâm đãng. Cả cá» chỉ cÅ©ng thế, vừa Ä‘i vừa tá»±a đầu và o vai của văn sÄ© là m ra vẻ uể oải, không có hÆ¡i sức.
Văn sÄ© trung niên dùng cánh tay phải ôm ngang lÆ°ng nà ng ghì chặt, vừa Ä‘i vừa cÆ°á»i đùa, không coi ai và o đâu hết.
Äá»™c Cô Ngá»c thấy thế liá»n cau mà y lại, nghÄ© bụng :
“Äôi nam nữ nà y chắc không phải là ngÆ°á»i tá» tế gì. Tuy nÆ¡i đây vắng vẻ thá»±c nhÆ°ng ban ngà y ban mặt là m nhÆ° thế coi sao được.â€
Äôi nam nữ kia không ngỠở trong dãy núi Äá»™ng Cung nà y lại còn gặp phải ngÆ°á»i thứ ba. Khi há» thấy mặt Äá»™c Cô Ngá»c cả hai Ä‘á»u ngạc nhiên và vá»™i tách nhau ra ngay chứ không dám cÆ°á»i đùa nhÆ° trÆ°á»›c nữa.
Trông thấy thần sắc của đối phÆ°Æ¡ng Äá»™c Cô Ngá»c biết mình ngừng chân lại nhìn nhÆ° thế đã phạm phải nghi kỵ của há» rồi. Tuy bảo là vô ý nhÆ°ng cá» chỉ bất nhã của hai ngÆ°á»i đó đã bị ngÆ°á»i khác trông thấy, thế nà o há» cÅ©ng ngượng nghịu, nếu mình còn đứng lại nữa thế nà o cÅ©ng có sá»± rắc rối xảy ra chứ không sai. Nên chà ng giả bá»™ là m nhÆ° không trông thấy gì mà cúi đầu xuống, thủng thẳng Ä‘i luôn.
NgỠđâu má»›i Ä‘i được mấy bÆ°á»›c đã nghe thấy tiếng cÆ°á»i khẩy và tiếng ngÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Bạn kia còn muốn bỠđi hay sao?
Giáºt mình đến thót má»™t cái, Äá»™c Cô Ngá»c biết thế nà o cÅ©ng có sá»± rắc rối, nhÆ°ng nghÄ© đến những lá»i dặn bảo của TÆ° Äồ SÆ°Æ¡ng chà ng vẫn giả bá»™ là m nhÆ° không nghe thấy và vẫn tiếp tục Ä‘i nhÆ° thÆ°á»ng.
PhÃa sau lại có tiếng cÆ°á»i nhÆ° sà i lang hú và tiếng ngÆ°á»i nói tiếp :
- Bạn kia đừng có giả câm giả điếc như thế nữa, nếu không ngừng chân ngay thì đừng có trách Hắc mỗ bắt buộc phải giữ bạn lại.
Äá»™c Cô Ngá»c định ngừng bÆ°á»›c, nhÆ°ng sá»±c nghÄ© đối vá»›i những hạng ngÆ°á»i nà y ta không nên chấp nhất, vẫn cứ giữ trá»n chữ nhẫn thì hÆ¡n. Vì váºy chà ng lại nghiến răng, mÃm môi tiếp tục Ä‘i nhÆ° thÆ°á»ng, chỉ trong nháy mắt đã Ä‘i được hÆ¡n trượng.
Äằng sau đã có tiếng cÆ°á»i nÅ©ng nịu và giá»ng nói õng ẹo vá»ng theo rằng :
- Chẳng lẽ ngÆ°á»i nà y lại là ngÆ°á»i Ä‘iếc hay sao? Tiếc thay trông y nhá» con quá!
Tiếng nói đó vừa dứt, tiếp theo lại có tiếng cÆ°á»i khẩy nữa.
Äá»™c Cô Ngá»c vẫn không thèm đếm xỉa tá»›i nhÆ°ng có má»™t việc khiến chà ng giáºt mình và phải ngừng chân lại.
Thì ra chà ng cứ giữ thái Ä‘á»™ nhẫn nại mà cúi đầu Ä‘i thá»±c nhanh, nhÆ°ng lúc nà y bá»—ng thấy phÃa đằng trÆ°á»›c có luồng gió thÆ¡m thổi tá»›i khiến chà ng vá»™i ngá»ng đầu lên nhìn, má»›i hay chá»— cách mình hÆ¡n thÆ°á»›c có má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà áo Ä‘á», trông rất dâm đãng kia đã đứng sừng sững ở đó rồi. Còn văn sÄ© trung niên vẻ mặt lạnh lùng đứng cách đó hÆ¡n trượng.
Chà ng giáºt mình vá»™i ngừng chân lại, chỉ còn cách nhau có ná»a thÆ°á»›c thôi, suýt tà nữa thì chà ng đã va đụng tấm thân rất khêu gợi của ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà áo đỠấy. Chà ng vá»™i lui vá» phÃa sau mấy bÆ°á»›c, trợn ngược đôi lông mà y kiếm lên, nhÆ°ng không nói năng gì hết.
Vẫn là m ra vẻ uể oải, ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà áo Ä‘á» á»ng ẹo tiến lên hai bÆ°á»›c, đôi mắt Æ°á»›t át và dâm đãng nhìn thẳng và o mặt Äá»™c Cô Ngá»c vừa cÆ°á»i vừa nói :
- á»i chà ! Không ngá» bạn lại biết cảnh giác nhanh nhÆ° thế, tôi có ăn thịt đâu mà bạn hãi sợ quá nhÆ° váºy?
Äá»™c Cô Ngá»c quay lại không thèm nhìn nà ng ta, mà chỉ chắp tay vái chà o văn sÄ© trung niên Ä‘ang đứng cách xa hÆ¡n má»™t trượng mà lên tiếng há»i :
- Ngà i bỗng dưng ngăn cản lối đi của tại hạ không hiểu có việc gì muốn chỉ giáo thế?
Văn sÄ© ná» cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, chÆ°a kịp trả lá»i thì ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà áo đỠđã nÅ©ng nịu nói tiếp :
- NgÆ°á»i nà y lạ thá»±c, rõ rà ng tôi má»›i là ngÆ°á»i ngăn cản lối Ä‘i của bạn còn anh ta là ngÆ°á»i đứng xa nhÆ° thế bạn há»i anh ta thế là m chi?
Văn sÄ© ná» cÆ°á»i giá»ng rất gian giảo và đỡ lá»i :
- NgÅ© muá»™i hãy lui vá» phÃa sau để ngu huynh há»i rõ y đã.
NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà áo Ä‘á» quay đầu lại vừa cÆ°á»i vừa há»i :
- Có lẽ huynh lại bá»±c mình rồi phải không? Äối vá»›i má»™t chú bé nhÆ° thế nà y mà huynh cÅ©ng ghe tuông được Æ°?
Y thị liếc nhìn Äá»™c Cô Ngá»c má»™t cái rất tình tứ rồi á»ng ẹo tránh sang má»™t bên.
Cố nén lá»a giáºn, Äá»™c Cô Ngá»c nói tiếp :
- Nếu ngà i muốn chỉ bảo gì thì xin cứ nói ngay, tại hạ Ä‘ang có việc báºn, phải vá»™i Ä‘i tức thì!
Văn sÄ© ná» cÆ°á»i khẩy nói tiếp :
- Bạn có thể qua khá»i được đây hay không bây giá» vẫn chÆ°a thể biết được thì hà tất phải vá»™i vã nhÆ° thế. Xin há»i quý tánh đại danh là gì?
Äá»™c Cô Ngá»c là m nhÆ° không nghe thấy câu nói trÆ°á»›c của đối phÆ°Æ¡ng mà chỉ chắp tay vái chà o đáp :
- Không dám! Tại hạ là Äá»— Ngá»c.
Văn sÄ© ná» cÆ°á»i khẩy nói tiếp :
- Má»— tưởng là vị cao nhân nà o thì ra là má»™t kẻ vô danh tiểu tốt, không nghe thấy ai nói tá»›i bao giá». Chẳng hay các hạ đến Äá»™ng Cung nà y có việc gì thế?
Cố nén lá»a giáºn, Äá»™c Cô Ngá»c đáp :
- Tại hạ Ä‘i qua đây đấy thôi chứ không định tâm đến Äá»™ng Cung.
- Các hạ có biết trong vòng trăm dặm của khu núi Äá»™ng Cung nà y từ ná»a tháng trÆ°á»›c tá»›i giỠđã bị liệt và o khu cấm không?
- Äiá»u nà y tại hạ không biết. Xin há»i ai đã ra cấm lệnh ấy thế?
- ChÃnh tại hạ đây chứ còn ai và o đó nữa!
- Quý tÃnh danh của ngà i là gì?
- Lang Tâm Tú Sĩ Hắc Nguyên Thông.
Äá»™c Cô Ngá»c giáºt mình đến thót má»™t cái và nghÄ© bụng :
“Ta đã nghe thấy bốn vị thúc thúc nói Nam Hoang lục hung xÆ°a nay không bÆ°á»›c chân và o Trung nguyên, sao Lang Tâm Tú SÄ© nà y dám bÆ°á»›c và o Äá»™ng Cung nhÆ° váºy.
Nếu quả thá»±c là y thì ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà áo Ä‘á» nà y ắt phải là Xà Khiệt Ma Nữ Liá»…u Chân Chân rồi...â€
Nhưng vẫn giả bộ là m như không biết, lại chắp tay vái chà o và nói tiếp :
- Thế ra là bạn há» Hắc, nếu váºy lần sau tại hạ không dám bÆ°á»›c và o Äá»™ng Cung nữa.
Văn sÄ© ná» cÆ°á»i khẩy đỡ lá»i :
- Bạn nói dễ nghe lắm nhưng tiếc thay bạn đã bước chân và o trong cấm khu rồi.
Äá»™c Cô Ngá»c tá»± biết mình vô ý trông thấy cá» chỉ rất xấu xa của há». HỠđã hổ thẹn hóa tức giáºn cho nên má»›i kiếm cá»› để là m khó dá»… mình. Tuy trong lòng rất phẫn ná»™ nhÆ°ng chà ng nghÄ© đến võ nghệ chÆ°a há»c thà nh, thù lá»›n chÆ°a trả được, không nên gây thêm sá»± phiá»n phức và o ngÆ°á»i, vì váºy chà ng trầm ngâm giây lát rồi cÆ°Æ¡ng quyết đáp :
- Nếu bạn há» Hắc không lượng thứ cho tại hạ má»›i phạm lần đầu thì tại hạ xin quay trở lại Ä‘Æ°á»ng cÅ© rồi vòng sang Ä‘Æ°á»ng khác mà đi, váºy chả hay nhÆ° thế bạn đã bằng lòng chÆ°a?
Văn sÄ© vẫn cÆ°á»i giá»ng đểu cáng và lắc đầu nói tiếp :
- Bạn ngây thơ thực, dù sao bạn đã trót bước và o cấm khu rồi, bây giỠcó muốn quay trở vỠlối cũ thì cũng đã muộn lắm rồi.
Biết không thể nà o tránh khá»i được sá»± phiá»n phức, Äá»™c Cô Ngá»c liá»n lạnh lùng nói tiếp :
- Tất cả đất Ä‘ai ở trên thiên hạ nà y Ä‘á»u là đất Ä‘ai của nhà vua, nhÆ°ng bạn muốn khép tá»™i cho tại hạ thì thiếu gì cách. Nếu váºy xin bạn cho biết cao kiến?
Vsu ná» cÆ°á»i khẩy đáp :
- Thế má»›i phải chứ, Hắc má»— hãy cho bạn biết má»™t Ä‘iá»u nà y trÆ°á»›c. Bất cứ ngÆ°á»i nà o đã tá»± tiện và o trong cấm khu là đá»u bị xá» tá» hết. Ngà y hôm nay má»— vì thấy bạn vô tri má»›i dại dá»™t phạm phải lần đầu, Hắc má»— cÅ©ng không muốn ra tay quá đáng, chỉ cần bạn để lại đôi ngÆ°Æ¡i ở lại là có thể miá»…n chết Ä‘i khá»i đây được.
Äá»™c Cô Ngá»c không sao nhịn được nữa, xếch ngược má»™t bên lông mà y kiếm lên cÆ°á»i khẩy đáp :
- Äại trượng phu không bao giá» sợ chết. Tại hạ rất coi thÆ°á»ng hai chữ sống chết, nhÆ°ng phải xem chết nhÆ° thế nà o, chứ còn vô cá»› mà khép tá»™i nhÆ° thế nà y thì không bao giá» tại hạ chịu nháºn đâu. Bạn há» Hắc chá»› có khi ngÆ°á»i quá Ä‘á»—i nhÆ° thế, phải biết tại hạ đã hết sức chịu nhịn chứ không phải là kẻ nhút nhát sợ sệt đâu. Nếu bạn nhất định đòi tại hạ phải để lại đôi mắt thì bạn cứ việc đến đây mà lấy Ä‘i.
Liá»…u Chân Chân bá»—ng lá»™ vẻ há»›n hở, còn Lang Tâm Tú SÄ© thì mắt lá»™ hung quang, cÆ°á»i khẩy luôn mồm nói :
- Bạn nhanh nhẩu thá»±c, Hắc má»— kÃnh phục đấy. Nếu váºy Hắc má»— phải thá» xem đôi mắt của bạn có phải má»c ở trên đầu Thái Tuế không?
Nói xong y cÆ°á»i khì mott e, từ từ giÆ¡ hai bà n tay lên, mÆ°á»i ngón tay co lại nhÆ° mÆ°á»i cái móc và đi bÆ°á»›c má»™t tiến tá»›i gần Äá»™c Cô Ngá»c.
Äá»™c Cô Ngá»c nghe Thanh Thà nh tứ hữu nói bá»n Nam Hoang lục hung tÃnh nết rất tà n ác, tên nà o tên nấy Ä‘á»u có võ công rất cao siêu và o quái dị. Chúng xÆ°ng hùng xÆ°ng bá ở Nam hoang khiến võ lâm Trung nguyên cÅ©ng phải lác mắt.
Nay chà ng thấy Nguyên Thông giÆ¡ hai tay, co móng lại nhÆ° móc từ từ tiến tá»›i gần, biết không sao tránh khá»i được tráºn đấu nà y. Äồng thá»i chà ng cÅ©ng có ý muốn thá» thách xem mấy miếng tuyệt há»c của Trà Lôi truyá»n thụ cho oai lá»±c ra sao, nên chà ng ngấm ngầm váºn công lá»±c lên hai cánh tay để chuẩn bị giở toà n lá»±c ra đấu thà mạng vá»›i đối phÆ°Æ¡ng má»™t phen.
Tuy tá»± biết công lá»±c của mình còn kém đối phÆ°Æ¡ng xa, nhÆ°ng trá»i sinh ra có tiếng kiêu ngạo tá»± hồi còn nhá», tất nhiên khi nà o Äá»™c Cô Ngá»c lại chịu cam tâm thúc thủ trÆ°á»›c kẻ địch nhÆ° thế.
Thá»i gian trôi qua từng khắc má»™t, sá»± xa cách của hai ngÆ°á»i cÅ©ng từ từ thâu hẹp lại từng tấc má»™t. Tiếng cÆ°á»i gian giảo và hung ác của Nguyên Thông cà ng lúc cà ng lá»›n dần. Còn thần sắc của Äá»™c Cô Ngá»c thì cà ng lúc cà ng thêm nghiêm nghị, đôi mắt trợn tròn nhìn thẳng và o mặt cÆ°á»ng địch.
Tuy bá» ngoà i không thấy chà ng sợ chút nà o nhÆ°ng sá»± thá»±c há»… thấy Nguyên Thông tiến lên má»™t bÆ°á»›c là chà ng đã bị chà đạp má»™t bÆ°á»›c, hai bà n tay đã đổ mồ hôi ra, ngÆ°á»i đã cảm thấy rất hồi há»™p.
Chà ng tá»± biết không thể nà o chết được, nhÆ°ng cÅ©ng biết sá»± may mắn thoát khá»i bà n tay Ä‘á»™c của đối phÆ°Æ¡ng rất má»ng manh, nhÆ°ng vì không muốn chết mà chà ng phải mạo hiểm ra tay đấu má»™t phen.
Khi Ä‘i tá»›i chá»— cách Äá»™c Cô Ngá»c còn chừng mấy bÆ°á»›c thì Nguyên Thông Ä‘á»™t nhiên ngừng chân lại, cất tiếng cÆ°á»i the thé, hai cánh tay hắn bá»—ng dà i hẳn ra, mÆ°á»i ngón tay nhÆ° mÆ°á»i cái móc sắc bén, Ä‘Æ°a tá»›i mặt Äá»™c Cô Ngá»c vừa nhanh vừa Ä‘á»™c ác vừa huyá»n ảo.
Äá»™c Cô Ngá»c thấy thế giáºt mình đến thót má»™t cái, quay ngÆ°á»i má»™t vòng, tung cánh tay phải ra, má»™t chưởng hóa thà nh bảy chưởng nhằm bảy đại huyệt của Nguyên Thông tấn công luôn. Chưởng thế nà y của chà ng huyá»n ảo, quái dị và nhanh nhẹn không kém gì Nguyên Thông.
Nguyên Thông tưởng đối phó vá»›i má»™t háºu sinh vô danh nà y chỉ ra tay má»™t cái là bắt được ngay. NgỠđâu đối phÆ°Æ¡ng không những có thân pháp nhanh nhẹn mà thế thức cÅ©ng huyá»n ảo, quái dị, rất khó Ä‘á» phòng. Y đánh hụt thế ấy, Ä‘ang định xoay giở thế khác để đối phó nhÆ°ng nghÄ© lại thế thức của đối phÆ°Æ¡ng, y bá»—ng nghÄ© ngay đến má»™t ngÆ°á»i, mặt đã biến sắc, nhÆ° bị Ä‘iện giáºt vá»™i nhảy lui vá» phÃa sau hÆ¡n hai trượng, ngÆ¡ ngác nhìn Äá»™c Cô Ngá»c run run há»i :
- Bạn kia, bạn há»c pho thân pháp Phù Quang Lược Ảnh vá»›i chưởng thế Hồi Không Thất Toà n Trảm của ai thế?
Rất ngạc nhiên, Äá»™c Cô Ngá»c nghÄ© bụng :
“Äôi mắt của y sắc bén thá»±c...â€
Chà ng có ngỠđâu Phù Quang Lược Ảnh vá»›i Hồi Không Thất Toà n Trảm là hai môn tuyệt há»c của Äại Mạc Äà Tú Trà Lôi năm xÆ°a đã nổi danh, ngÆ°á»i trong võ lâm há»… có chút tên tuổi là cÅ©ng Ä‘á»u biết hết. Äá»™c Cô Ngá»c cÆ°á»i khẩy :
- Hình như điểm nà y tại hạ cũng chả cần phải nói cho các hạ biết là m chi?
Nguyên Thông cÆ°á»i khì và đỡ lá»i :
- TrÆ°á»›c mặt Hắc má»— bạn nên thá»±c thà má»™t chút thì hÆ¡n. Chả hay bạn xÆ°ng hô Trà Äà Tá» nhÆ° thế nà o?
HÆ¡i suy nghÄ© giây lát, Äá»™c Cô Ngá»c ngÆ°á»›c đôi lông mà y lên đáp :
- Các hạ đừng có há»i dò là m chi, xÆ°a nay tại hạ không biết má»™t nhân váºt nà o nhÆ° thế cả.
Nguyên Thông cÆ°á»i the thé nói tiếp :
- Bạn lầm rồi, sáu anh em má»— Ä‘ang Ä‘i tìm kiếm Trà Äà TỠđể thanh toán món nợ cÅ© năm xÆ°a, nhÆ°ng Ä‘i khắp bốn bể tám phÆ°Æ¡ng mà cÅ©ng không thấy tung tÃch của lão già gù ấy đâu cả. Anh chị em má»— lại tưởng y đã sá»›m Ä‘i chầu Diêm VÆ°Æ¡ng rồi, không ngá» y lại còn sống ở trên Ä‘á»i và lại chui rúc ở má»™t nÆ¡i, nay chỉ cần đánh tiểu tá» ngÆ°Æ¡i là không lo gì y không ra mặt. Bây giá» Hắc má»— không những giữ lại đôi mắt của ngÆ°Æ¡i mà cả tÃnh mạng nho nhá» của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải để lại đây hết. Mau ná»™p mạng cho ta Ä‘i.
Nói xong, y cÆ°á»i the thé và ngÆ°á»i đã nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p phi tá»›i. Y chÆ°a đến gần đã có mấy luồng chỉ phong kêu veo veo nhằm mấy nÆ¡i đại huyệt của Äá»™c Cô Ngá»c tấn công luôn.
Äến lúc nà y Äá»™c Cô Ngá»c má»›i vở lẽ là đối phÆ°Æ¡ng có thù vá»›i ông già há» Trà chứ không phải là sợ oai danh xÆ°a kia của ông ta, nên chà ng biết phen nà y thể nà o cÅ©ng nguy tai.
Chà ng chÆ°a kịp suy nghÄ© thì đã thấy chỉ phong của đối phÆ°Æ¡ng lấn át tá»›i nên vá»™i giở thân pháp Phù Quang Lược Ảnh ra để tránh né. Dù chà ng có thân pháp ảo diệu vô cùng nhÆ°ng Nguyên Thông đã được liệt danh và o ngÆ°á»i đứng thứ tÆ° trong nhóm Nam Hoang lục hung chứ có phải là tầm thÆ°á»ng đâu nên sau khi tránh được mấy chỉ đã có tiếng kêu xoẹt rất khẽ, cái tà áo dà i của chà ng đã bị chỉ phong của đối phÆ°Æ¡ng đâm thủng má»™t lá»—, chỉ sai má»™t ly thôi là chà ng đã bị toi mạng ngay tại chá»— rồi. Tuy váºy, cánh tay trái của chà ng vẫn bị chỉ phong lợi hại quét phải, bị sÆ°á»›t da và rỉ máu ra luôn, Ä‘au nhức chịu không nổi.
Vừa kinh hãi vừa tức giáºn, Äá»™c Cô Ngá»c không còn quản ngại vế thÆ°Æ¡ng Ä‘au nhức, liá»n thét lá»›n má»™t tiếng, lại giở Hồi Không Thất Toà n Trảm ra tấn công tiếp. Bảy cái móng tay bay múa, nhằm ngÆ°á»i Nguyên Thông công tá»›i. Pho Hồi Không Thất Toà n Trảm tháºt không hổ thẹn là má»™t môn tuyệt há»c, hÆ° thá»±c không sao phân biệt nổi. Tuy Nguyên Thông đã được liệt danh và o nhóm Nam Hoang lục hung mà cÅ©ng không dám giÆ¡ tay chống đỡ thẳng thừng, chỉ kêu hừ má»™t tiếng, và vá»™i quay ngÆ°á»i tránh né và định giở sát thủ ra phản công thì đã có tiếng kêu bá»™p, vai phải của y đã bị trúng má»™t chưởng.
Äáng lẽ y không bị chết thì cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng nặng, nhÆ°ng vì công lá»±c của Äá»™c Cô Ngá»c chÆ°a đủ, nên y chỉ cảm thấy Ä‘au nhức khó chịu, tâm thần há»—n loạn, kinh ngạc vô cùng, vá»™i nhảy vá» phÃa sau đứng trố mắt lên nhìn Äá»™c Cô Ngá»c chẳng nói chẳng rằng.
Äá»™c Cô Ngá»c thấy mình vừa ra tay đã đánh trúng được kẻ địch nhÆ° váºy, mừng rở thầm, Ä‘ang định giở thế khác xông lên tấn công tiếp nhÆ°ng trông thấy thái Ä‘á»™ của Nguyên Thông nhÆ° váºy chà ng liá»n ngẩn ngÆ°á»i ra nghÄ© bụng :
“Hắc Nguyên Thông đã được liệt danh và o nhóm Nam Hoang lục hung, nổi tiếng là tà n nhẫn Ä‘á»™c ác, ngÆ°á»i trong võ lâm Ä‘á»u biết hết. Sao bây giá» y má»›i bị ta đánh trúng má»™t chưởng mà đã không dám xông lên...â€
Nghĩ tới đó chà ng rất ngạc nhiên, nhưng chà ng có biết đâu lúc nà y Hắc Nguyên Thông lại còn ngạc nhiên hơn chà ng.
Äá»™c Cô Ngá»c Ä‘ang ngạc nhiên, không hiểu tại sao Hắc Nguyên Thông lại không dám tấn công nữa, còn Hắc Nguyên Thông thì ngạc nhiên không hiểu tại sao thiếu niên trẻ tuổi nà y đối vá»›i mình lại nÆ°Æ¡ng tay nhÆ° thế? Vốn dÄ© thế chưởng đó mình không chết thì cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng nặng, mà đối phÆ°Æ¡ng lại chỉ đánh mình hÆ¡i Ä‘au nhức má»™t chút thôi.
Sá»± may mắn là Äá»™c Cô Ngá»c tuy thắc mắc không hiểu, nhÆ°ng bá» ngoà i vẫn là m thung dung mà chỉ nhìn Hắc Nguyên Thông không nói năng gì thôi.
Má»™t lát sau, Liá»…u Chân Chân bá»—ng cất tiếng cÆ°á»i nÅ©ng nịu, xen lá»i nói :
- Tứ ca còn đừng ngẩn ngÆ°á»i ra nhÆ° thế là m chi nữa, đã không muốn giữ ngÆ°á»i ta ở lại thì hãy để cho ngÆ°á»i ta Ä‘i rồi mình Ä‘i kiếm ngÆ°á»i già u có hÆ¡n không? Tứ ca chá»› có quên chúng ta còn Ä‘ang có việc chÃnh đáng phải là m đấy.
Nguyên Thông hầu nhÆ° không nghe thấy, chỉ cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, Ä‘á»™t nhiên múa chưởng xông lại tấn công luôn má»™t chưởng. Liá»n có má»™t luồng kình khà nhÆ° bà i sÆ¡n đảo hải nhằm Äá»™c Cô Ngá»c lấn át tá»›i.
Äã biết ná»™i lá»±c của mình còn kém đối phÆ°Æ¡ng xa, Äá»™c Cô Ngá»c thấy thế kinh hoảng thầm, không dám giÆ¡ tay ra chống đỡ thẳng, vẫn sá» dụng pho Phù Quang Lược Ảnh để tránh né.
Nguyên Thông giáºn dữ cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng và há»i :
- Bạn đã là môn hạ của lão quá»·, tại sao lại không dám chống đỡ chưởng của Hắc má»— nhÆ° váºy?
Äá»™c Cô Ngá»c trợn ngược đôi lông mà y lên Ä‘ang định trả lá»i thì bá»—ng nghÄ© ra được má»™t kế, liá»n lạnh lùng đáp :
- Các hạ đừng tưởng chưởng lá»±c của mình rất hùng háºu, phải biết tại hạ không coi các hạ và o đâu đâu. Các hạ không nghÄ© xem, nếu vừa rồi tại hạ chỉ nhấn thêm mấy thà nh chân lá»±c để đánh chưởng ấy và o vai của các hạ, thá» há»i các hạ còn có thể ra tay phản công được nhÆ° thế nà y không?
Mặt hÆ¡i biến sắc, Nguyên Thông lạnh lùng đỡ lá»i :
- Bạn đừng có nói không nói khéo nhÆ° thế nữa. Hai ngÆ°á»i ra tay đấu vá»›i nhau, có khi nà o lại nÆ°Æ¡ng tay tha thứ cho đối phÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy? Hắc má»— không cảm Æ¡n đâu!
Äá»™c Cô Ngá»c kinh hãi thầm, nhÆ°ng vẫn là m ra vẻ lạnh lùng, nói tiếp :
- Cảm Æ¡n hay không là tá»± ở các hạ, nhÆ°ng tại hạ vá»›i các hạ xÆ°a nay không có thù oán gì hết, nhÆ° váºy tại hạ giết chết chưởng là m chi?
Nguyên Thông ngẩn ngÆ°á»i ra, chÆ°a kịp trả lá»i thì Äá»™c Cô Ngá»c lại mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Chắc các hạ yên chà tại hạ có liên quan vá»›i lão tiá»n bối há» Trà phải không? Các hạ thá» nhìn xem thế nà y là của ai truyá»n thụ cho?
Nói xong, chà ng lại giở thế Lá»™ Hoa Äảo Ảnh ra luôn.
Nguyên Thông thấy thế mặt hơi biến sắc, vội đáp :
- Thế ấy là thế Lá»™ Hoa Äảo Ảnh của TÆ° Äồ VÄ©nh Hóa, ngÆ°á»i trong nhóm Thanh Thà nh tứ hữu, chẳng hay bạn là ...
Äá»™c Cô Ngá»c tủm tỉm cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Bạn khá»i cần phải nói nhiá»u. Sau nà y tại hạ thế nà o cÅ©ng Ä‘i Nam Hoang thăm bạn má»™t phen. Äến lúc ấy bạn sẽ biết lai lịch của tại hạ liá»n, nếu không còn việc gì nữa thì tại hạ xin cáo lui đây.
Nói xong chà ng chắp tay vái má»™t vái rồi lá»›n bÆ°á»›c Ä‘i ngay. Thấy chà ng Ä‘i qua cạnh ngÆ°á»i, Nguyên Thông vá»™i né mình để nhÆ°á»ng lối cho chà ng và nói tiếp :
- Nếu bạn không phải là môn hạ của Trà Äà Tá», Hắc má»— xin cảm Æ¡n bạn đã có lòng nÆ°Æ¡ng tay. Sau nà y có rảnh thể nà o cÅ©ng má»i bạn há» Äá»— Ä‘i Nam Hoang má»™t phen để Hắc má»— có dịp được tiếp rÆ°á»›c.
Äá»™c Cô Ngá»c vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Bạn cứ yên chÃ, không sá»›m thì muá»™n thể nà o tại hạ cÅ©ng đến Nam Hoang phó Æ°á»›c.
Nói xong chà ng lại chắp tay vái chà o và đi tiếp. Äi được mấy bÆ°á»›c chà ng còn nghe thấy Nguyên Thông nói vá»›i theo rằng :
- Xin chà o bạn há» Äá»—, anh em Hắc má»— không có thì giá» tiá»…n bạn, mong bạn lượng thứ cho.
Äá»™c Cô Ngá»c đâu dám còn ở lại nói thêm nữa, giả bá»™ nhÆ° không nghe thấy gì, cứ thế mà cắm đầu Ä‘i tháºt nhanh. Äi được má»™t quảng khá xa, chà ng má»›i lấy tay áo lên lau chùi mồ hôi trên trán, thầm cÆ°á»i và nghÄ© bụng :
“XÆ°a nay Nguyên Thông có tiếng là giảo hoạt Ä‘iêu ngoa, không ngá» ngà y hôm nay u lại bị ta lừa dối má»™t cách dá»… dà ng nhÆ° váºy...â€
Chà ng bá»—ng cảm thấy nÆ¡i cánh tay chá»— gần nách Ä‘au nhức, vá»™i cúi đầu nhìn má»›i hay cánh tay áo lụa trắng của mình hầu nhÆ° đã nhuá»™m Ä‘á», máu vẫn còn nhá» từng giá»t xuống. Chà ng không sao nhịn được, nghiến răng mÃm môi lẩm bẩm nói :
- Vì ông cụ hỠTrà thì ta thể nà o cũng phải đi Nam Hoang một phen.
Chà ng vừa lẩm bẩm nói, vừa xé một miếng vải băng bó vết thương rồi nghênh ngang đi luôn.
|
|
|
| |