Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 3
Chương 7: Cuộc sống của yêu quái cũng khốn khổ
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
- Tốt, tốt...!
Tần Suất cũng trở nên hưng phấn.
- PHỤT...!
Đang uống nước Lý Vân thiếu chút nữa đem trà trong miệng phun ra. Giờ khắc này, hắn đột nhiên hoài nghi mình bị lừa. Có lẽ từ vừa mới bắt đầu, lão hòa thượng đã có ý định để cho mình mang hỏa yêu rời khỏi. Chẳng qua hắn lo lắng mình không đồng ý, nên mới làm ra tình huống vừa nãy..
- Tiểu tử, ta biết ngươi rất coi trọng chữ tín, chuyện này ngươi đã đáp ứng, vậy cứ làm như thế đi. . . . .
Trí Hoằng thêm vào một câu.
Lý Vân hơi khoát khoát tay, rồi quay đầu lại nhìn Tần Suất:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi cùng hỏa yêu ở cùng nhau. . . . . Đúng, hắn tên gọi là gì. . .
- Vương Đại Sơn...!
Hỏa yêu ưỡn ngực nghiêm mặt, trả lời cộc lốc:
- Sau này ta sẽ theo lão đại ngươi lăn lộn, mong chiếu cố nhiều hơn. . .
- Hỏa yêu đại thúc. . . Sau này khi đứng trước mặt người ngoài, ngươi cứ kêu ta là tiểu Lý, hoặc tiểu Vân là được, ngàn vạn đừng kêu lão đại. . .
Lý Vân căn dặn một tiếng. Hắn cũng không muốn để cho người khác hiểu lầm thành đại ca xã hội đen.
Vừa nghe Lý Vân nói như vậy, Tần Suất nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thành công. Nhưng không đợi hắn vui mừng, Lý Vân đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Hòa thượng, ta phải nói rõ ràng, ta chỉ phụ trách giám sát cùng quản lý bọn họ những việc bình thường, nếu như hắn gặp phải phiền toái gì lớn, ta sẽ không phụ trách toàn bộ…
Nói đến đây, Lý Vân đưa mắt nhìn sang Tần Suất, nói:
- Ta đối với ngươi toàn quyền phụ trách, thế nhưng hỏa yêu đại thúc, ngươi phải chịu trách nhiệm cho bản thân mình. . . . .
- Ah...!
Tần đẹp trai ngạc nhiên không nói gì, nghĩ thầm lão đại làm cũng khôn khéo. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, người ta cùng hỏa yêu huynh đệ không thân chẳng quen, bằng gì phải vì hắn mà gánh phong hiểm.
Lý Vân đứng dậy vỗ vỗ vai Tần Suất, căn dặn nói:
- Về khoản chi tiêu các loại, ngươi cũng phải tự mình chịu trách nhiệm…
- Ta không có tiền...!
Tần Suất giật mình ngẩn ra, vội vàng khóc than.
Lý Vân cũng nhẹ nhàng thở phào, rồi lại lạnh giọng nói ra:
- Đó là việc của ngươi. . . Nhớ kỹ, đừng để hỏa yêu gây ra chuyện gì, bằng không ta và ngươi cũng không tránh khỏi liên lụy.
- Ân, ta biết...!
Tần Suất hơi ngẩng đầu lên, ngữ khí có vẻ rất chân thành.
Vài giây sau, khóe miệng Lý Vân khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười rất quỷ dị. Ánh mắt chuyển hướng sang Trí Hoằng, hắn nói tiếp:
- Đây là chủ ý của ngươi sao?
- Có ý kiến gì sao?
Nhìn nụ cười quỷ dị của Lý Vân, lão hòa thượng hoàn toàn mờ mịt. Thế nhưng ngay sau đó, hắn liền nhớ lại một vấn đề quan trọng:
- Đúng, có sự tình thiếu chút nữa thì ta quên, trong khoảng thời gian này Viễn Cổ huyết mạch có thể sẽ thức tỉnh càng ngày càng nhiều, thậm chí có phương tây Thần Ma. Tiểu tử, tuy rằng ta cùng Tằng Minh đã từng nói, không hy vọng ngươi bị liên lụy vào chuyện này. Chẳng qua đây cũng là thời cơ ngươi tích lũy công đức tốt nhất. . .
Nghe được lời hắn nói, Lý Vân đồng dạng mê muội lắc đầu:
- Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Muốn ta đi tiêu diệt phương tây Thần Ma hay là. . .
- Tính toán cái đã, việc này vẫn là thuận theo tự nhiên thì tốt hơn. . . . .
Tạm dừng trong vài giây, hắn đột nhiên đứng dậy, dự định rời khỏi:
- Hòa thượng, ngươi nên biết, ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ muốn tu thành chính quả, đứng hàng tiên lớp gì đó. . . . . Ta không thích phiền phức, cho nên ta sẽ không chủ động trêu chọc phiền phức, nhưng nếu như phiền phức chủ động trêu chọc ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
- Tần Suất, mang theo hỏa yêu huynh đệ của ngươi, chúng ta đi...!
Lý Vân cất bước. Hắn không thích mùi vị của chùa chiền. Ở lâu đầu óc sẽ có chút cháng váng, bệnh chứng làm hắn rất ghét bỏ.
- Đợi một chút!
Trí Hoằng đại sư đột nhiên gọi Tần Suất lại, giơ tay đưa cho hắn một tờ danh thiếp màu vàng, căn dặn một tiếng nói:
- Vạn nhất Vương Đại Sơn gây ra động tĩnh lớn gì, mà ngươi lại giải quyết không được, đến lúc đó cứ điện thoại liên hệ với ta. . . . .
- Ồ, hòa thượng cũng dùng danh thiếp?
Tần Suất triệt để ngạc nhiên không nói gì, nhưng chờ khi hắn nhìn thấy thông tin trên danh thiếp thì lại càng hóa đá hơn.
- Trưởng lão Chùa Bạch Mã, phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh, đại biểu nhân dân toàn quốc, hội đồng Phật gia toàn quốc danh dự hội trưởng. . .
Tần Suất cháng váng đầu óc, thầm nghĩ xã hội bây giờ thực sự là không thể xem thường bề ngoài.
- Đại sư, thân phận thế tục của ngươi thật không tệ a.
Trong giọng nói Tần Suất mang theo một tia ước ao. Nếu như những chức bậc hàng đầu này đều là của hắn, vậy hắn cũng không cần vì sinh kế mà khổ cực làm việc nữa.
- Hiện tại hòa thượng đều làm việc không đàng hoàng...!
Trước khi ra cửa Lý Vân nói thêm một câu.
Trí Hoằng đại sư hiển nhiên cũng có chút xấu hổ, trên khuôn mặt già nua thoáng đỏ lên:
- Hòa thượng thì thế nào? Nói như thế nào cũng là để duy trì kế sinh nhai. . . Dù sao cũng phải sống chứ.
- Đúng, đúng...!
Nói đến duy trì kế sinh nhai, Tần Suất cảm động lắm, vội vàng bước lên phía trước cùng đại sư nắm tay:
- Tri âm a. . .
Lý Vân nhịn không được cười lên.
Tình cảnh lúc này thật có chút buồn cười, yêu quái cùng hòa thượng cũng có thể nắm tay?
…
…
Sau khi trở lại căn phòng cho thuê, Lý Vân từ tủ quần áo của mình lấy ra một chiếc giường đã không dùng nữa cùng một cái chăn để Tần Suất mang tới, xem như làm chỗ nằm ngủ cho hỏa yêu Vương Đại Sơn.
Đối với cái này, Vương Đại Sơn cũng không có bất kỳ dị nghị. Bởi vì giường chăn cũ này, còn hơn đãi ngộ khi hắn sống tại gia tộc trước đây.
Thời điểm ăn cơm tối, Lý Vân từ một quán cơm nhỏ bên cạnh đường mua bốn suất cơm, Tam Yêu tề tụ, rốt cuộc cũng có một lần ăn liên hoan cùng nhau. Ba người sở dĩ mua bốn suất cơm, đây cũng là vì chiếu cố đến yêu quái đại thúc.
Tuy thế Lý Vân vẫn tính sai, cho dù đã mua hai suất cơm, nhưng Vương Đại Sơn ăn hai phần cùng không ăn không khác là bao. Vì thế, Tần Suất lần thứ hai xuống phía dưới, một phát mua sáu hộp mì xào lớn. Yêu quái đại thúc Vương Đại Sơn tất cả đều ăn hết, không sót một chút nào.
Thừa dịp Vương Đại Sơn đi ra cửa vứt rác, Lý Vân thấp giọng hỏi:
- Tần Suất, ngươi xác định hắn là hỏa yêu huynh đệ của ngươi, mà không phải là Trư Yêu. . .
Tần Suất tự nhiên hiểu được ý tứ của Lý Vân. Trên thực tế, hắn cũng cảm giác hỏa yêu huynh đệ của mình có chút thất thố. Ăn uống thật có chút nhiều.
- Hắc hắc, ăn no thật, tạ ơn lão đại nhiều, tạ Tần huynh đệ. . .
Vương Đại Sơn đã vứt xong túi rác, nhàn nhã đi vào phòng của mình, đặt mông ngồi trên giường, sau đó cộc lốc cười nói:
- Đây là lần đầu tiên ta ăn no bụng kể từ lúc đến tỉnh thành này. Sau này ngày nào cũng được như vậy thì thật là tốt.
Lời này vừa nói ra, Tần Suất sắc mặt hơi ngượng ngập:
- Ta nói hỏa yêu huynh đệ, ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lấy bản lĩnh của ngươi, không nên luân lạc tới tình cảnh cùng bộ dạng như này chứ?
- Bản lĩnh của ta?
Trên mặt Vương Đại Sơn nổi lên một tia cười tự giễu nói:
- Linh yêu huynh đệ, ta hỏi ngươi, ta có bản lãnh gì? Phóng hỏa? Ngươi cũng biết, hỏa yêu ta là yêu quái thiên về chiến đấu, lần Tiên Yêu đại chiến, yêu ma đại chiến trước đây, hỏa yêu ta lúc nào mà không phải là người đầu tiên vọt tới phía trước. Không có biện pháp, huynh đệ ta sức chiến đấu cường hãn a. . . Thế nhưng bây giờ đã là niên đại nào rồi, ngươi cũng không thể suốt ngày giết người phóng hỏa thể hiện bản lĩnh của mình đúng không? Ta rất rõ ràng, ở cái thế giới này, giết người là phạm pháp. . . . . Ngươi xem, trước đó ta chẳng qua chỉ là phóng xuất một ngọn lửa nhỏ thôi, đã bị mấy tên hòa thượng bắt. Nếu như không có các ngươi trợ giúp, ta nghĩ chờ đợi ta phía trước chính là trừng phạt nghiêm khắc. . .
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 3
Chương 8: Cuộc sống trước đây của yêu quái
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
Hỏa yêu như là mở máy phát, hắn tiếp tục nói:
- Nhớ năm đó hỏa yêu ta chưa từng đem hòa thượng để vào mắt, coi như là Phật giới cùng Bồ Tát thì như thế nào? Thế nhưng hôm nay, trải qua một vạn năm truyền thừa, yêu lực dư thừa trong cơ thể chúng ta còn không bằng một phần vạn so với trước đây. . . Yêu tộc chúng ta thờ phụng chính là cường giả vi tôn, không có lực lượng, không có nắm đấm, tất cả cũng không có để vào mắt.
- Quá sa sút tinh thần...!
Lý Vân cho một cái đánh giá.
- Sa sút tinh thần?
Vương Đại Sơn cười khổ một tiếng, nói:
- Hiện giờ linh khí rất loãng, chúng ta căn bản không có đất dụng võ. . . . . Lai nói lần phóng xuất yêu hỏa này. . . Phải phóng ít nhất một tháng may ra một bằng một lần phóng trước kia. Ai. . . Khó a. . .
Tần Suất cũng là cảm khái một tiếng:
- Cho nên nói, đầu năm nay, yêu quái cũng không nên lăn lộn quá nhiều . . .
- Đúng vậy a. . . . . Nếu không ta như thế nào ngay cả bữa cơm no đều không kịp ăn. . . . .
Đề cập tới chuyện cũ thương tâm, hỏa yêu Vương Đại Sơn không khỏi lắc đầu liên tục, đầy mặt thổn thức thở dài nói:
- Ăn cơm cần tiền. . . Mặc quần áo cần tiền. . . . . Ngủ lại cũng cần tiền. . . . Đúng, kết nối với cục vệ sinh cũng phải cần tiền. . . Không có tiền nửa bước khó đi a.
Lý Vân rất hứng thú hỏi một câu:
- Cuộc sống trước đây của các ngươi thì như thế nào?
Lý Vân nghĩ trước đây không có TV, không có máy vi tính, cuộc sống của yêu quái hẳn là càng không có thú vị.
- Ta nói thật nhé. . .
Tần Suất cố tình đùa giỡn, hai chân chân bắt chéo lên nhau, mặt mày hớn hở nói:
- Lão đại, ngươi thế nhưng không biết, thời gian trước đây, yêu quái cấp cao giống như chúng ta một khi đói bụng đều trực tiếp ăn thịt người, ăn thịt Tiểu Yêu. Hơn nữa đều là phụ nữ. Ngươi không trải qua nên không biết, bất kể là phụ nữ hay là nữ yêu, mùi vị so với đàn ông thơm ngon hơn nhiều.
- Ta thì lại thích nướng ăn...!
Vương Đại Sơn chất phác mộc mạc chọc vào một câu:
- Nói thật, tư vị đến tận bây giờ ta còn không có quên. . . . . Nếu có cơ hội, ta nghĩ nên mở một nhà hàng đồ nướng do hỏa yêu chân chính mở. . .
Lý Vân một trận toát mồ hôi. Thế nào đều là thích ăn thịt người? Xem ra bọn người kia trước đây thật đúng là vật không tốt lành gì. . .
- Lão đại, khi đó ta đắc ý nhất chính là một đêm ngự mấy trăm nữ yêu mà không ngã. . . tư vị kia, thực là tiêu hồn thực cốt a. . .
Tần Suất càng nói càng hưng phấn.
- Ta report...!(tiếp tục)
Vương Đại Sơn giơ tay phải lên, đối với Lý Vân nói tiếp:
- Linh yêu tiểu tử này không có phúc hậu, trong lời nói của hắn có chút bốc phét. Trước đây hắn một ngày ngự bách yêu mà không ngã. Đó là bởi vì hắn uống thuốc. . . Nghe nói là trộm được từ chỗ của Thần Nông. . . Bởi vì sử dụng không thỏa đáng, thiếu chút nữa thì dương hỏa phần thân mà chết. . .
- Huynh đệ, ngươi không có phúc hậu, làm sao lại vạch trần chuyện của ta?
Tần Suất trừng mắt với Vương Đại Sơn.
Vương Đại Sơn cười cộc lốc, nói ra:
- Chúng ta bây giờ không phải đều là thủ hạ tiểu tốt của lão đại sao? Ta tự nhiên không thể để cho hắn bị ngươi lừa bịp. . .
- Ngươi a. . . Lúc nào đức hạnh cũng thành thật như vậy sao. . . Đã thế bây giờ so với trước đây càng thêm thành thật hơn.
Tần Suất không biết nói gì hơn ngoài lắc đầu.
- Ta nói hai vị, các ngươi có vẻ rất hoài niệm cuộc sống năm đó sao?
Lý Vân không có hảo ý mà hỏi.
- Ta cũng không phải hoài niệm lắm. . .
Vương Đại Sơn mở miệng trước tiên nói:
- Không biết thế nào, hiện tại ta cứ nghĩ tới việc ăn yêu quái, ăn thịt người, luôn cảm thấy có chút vô nhân tính. Nếu đặt chuyện này đặt ở hiện tại, ta chắc chắn làm không được. Ta thà nguyện đi tiệm cơm ăn mì xào còn hơn. . .
- Không sai, mùi vị của mì xào rất tốt.
Vương Đại Sơn cười nhấn mạnh một câu.
- Ngươi thì sao?
Ánh mắt Lý Vân chuyển hướng sang Tần Suất.
Tần Suất bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười cười tự giễu:
- Lão đại, ngươi nghĩ ta còn có thể làm ra sự tình như vậy sao? Không thể. . . Đừng nhìn ta mặt mày hớn hở nói ra, kỳ thực trong lòng cũng không được tự nhiên. Yên tâm đi, hiện tại ta cùng người thường không có nhiều hứng thú lắm, nhiều lắm chính là thiên về ăn thịt, thịt heo, thịt gà các loại. . . Nhưng phải đun sôi lên rồi mới ăn…
Nghe lời Tần Suất nói, khóe miệng Lý Vân hiện lên vẻ tươi cười, vậy thì yên tâm rồi.
- Tần Suất, nhiệm vụ của ngươi không thể gián đoạn, tiếp tục ẩn nấp xung quanh nhà Nhâm Cường để bảo vệ. . . Chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ đưa cho ngươi thù lao một nghìn đồng nhân dân tệ.
Lý Vân đột nhiên dặn dò.
- Ân, ta biết.
Tần Suất gật đầu đáp ứng. Một nghìn đồng a, với tình cảnh của hắn hiện tại mà nói, xác thực không ít. Đương nhiên, hắn cũng không biết Lý Vân được trả thù lao.
Trên thực tế, Lý Vân vẫn là quá đen.
- Ta thì sao?
Hỏa yêu như là lấy hết dũng khí hỏi.
- Ở yên tại nhà. . .
Lý Vân nói:
- Đây là biện pháp tốt nhất để ngươi không gây ra chuyện gì…
- Không được. . . Ta là một người không thể ngồi yên.
Vương Đại Sơn thái độ khác thường dường như không đồng ý với ý kiến của Lý Vân. Nhìn ra được, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Có thể trên thực tế, hắn xác thực biểu đạt ra ý tứ như vậy.
Sắc mặt Lý Vân nhất thời âm trầm xuống.
Tần Suất há to miệng, chẳng qua lại không biết nói cái gì.
Ở bên trong phòng bầu không khí có vẻ quỷ dị, Tần Suất không nói gì nhìn Vương Đại Sơn, nhịn không được thấp giọng nói:
- Hỏa yêu huynh đệ, ngươi sao lại không hiểu chuyện như thế. . . . Lời của lão đại mà ngươi cũng dám phản đối.
- Cái này. . . . .
Vương Đại Sơn hai tay bắt chéo, bị huynh đệ chất vấn làm cho hắn có chút không biết làm sao. Bất quá cuối cùng hắn vẫn ngẩng đầu giải thích một câu:
- Ta là người không thích ngồi yên một chỗ, vả lại, ngồi yên trong nhà chờ ăn cơm cũng không phải việc nam nhân nên làm. Ta cảm thấy ta nên đi làm một việc gì đó. . . . . Ta còn có chút khí lực, không bằng lão đại giúp ta liên hệ với một công trường xây dựng để ta đi làm công. Trước đây ta tại gia tộc cũng đã từng xây nhà qua vài ngày, tay nghề coi như không tệ.
- Không được...!
Lý Vân cùng Tần Suất cơ hồ là trăm miệng một lời phủ định thỉnh cầu của Vương Đại Sơn. Yêu hỏa trong cơ thể hắn bất ổn, không biết lúc nào sẽ xảy ra. Đến lúc đó yêu hỏa phóng ra tại khắp công trường, tạo thành tổn thương, ảnh hưởng tồi tệ thì ai tới gánh chịu?
Lão đại Lý Vân đã nói trước là sẽ không phụ trách, nếu có xảy ra chuyện gì thì người chịu tiếng xấu chỉ có thể là Tần Suất hắn.
- Thế nhưng ta thật không thể ngồi yên, ta sẽ nổi điên mất.
Vương Đại Sơn thêm vào một câu:
- Khi tâm tình của ta không thể khống chế thì, yêu hỏa trong cơ thể cũng sẽ không có cách nào khống chế.
Bà mẹ nó, ngươi đây là đang uy hiếp huynh đệ a. Tần Suất sắc mặt không vui nói:
- Huynh đệ, việc này không thể thương lượng, ngươi bắt buộc phải nghe theo sắp đặt của chúng ta.
Vương Đại sơn không có nói nữa, bất quá xem ra, trong lòng nhất định là không phục.
- Như vậy đi, ta đi chỗ Trân tỷ hỏi một chút, xem có thể hay không an bài cho ngươi một phần công việc ở trong sân trọ.
Lý Vân rốt cục không kiên trì nổi nói.
- Cảm ơn!
Vương Đại Sơn chân thành nói.
…
…
Sau đó Lý Vân liền đi tìm Vương Trân Trân, đem tình huống của Vương Đại Sơn nói với nàng một chút, đồng thời hi vọng nàng có thể giải quyết vấn đề công việc cho hỏa yêu.
Tên kia vừa nghe nói đã biết là người thích làm việc, nếu để cho hắn cả ngày nhàn rỗi, thật còn có thể xảy ra vấn đề. Vương Trân Trân suy nghĩ một chút, đưa ra một cái sáng kiến. Đó chính là để cho Vương Đại Sơn quét dọn vệ sinh trong sân thuê trọ, thuận tiện làm người gác cổng, phụ trách công tác bảo an trong sân.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 3
Chương 9: Công việc của hỏa yêu
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
Buổi chiều ngày hôm sau, Lý Vân về nhà ngay khi tan học, đến tìm Hỏa Yêu Vương Đại Sơn, đồng thời đem chuyện hắn muốn tìm việc làm nói với Vương Trân Trân. Nghe xong Lý Vân nói, Vương Đại Sơn thần thái có chút lo lắng bỗng trở nên sáng láng. Lý Vân trước đó đã đoán đúng, Vương Đại Sơn này đúng là mẫu người đam mê công việc
Lý Vân có chút cảm khái, thời gian thật sự có thể làm khổ người ta. Đường đường là hỏa yêu, vạn năm sau cũng bị hạ xuống thành một anh chàng tốt tính. Tạo hóa thật trêu ngươi a.
- Lão đại… Tiểu Lý ngươi xem ta hiện tại có thể làm luôn được chưa?
Vương Đại Sơn xoa tay nói:
- Ta nghĩ nên mau chóng nhận vị trí công tác, ngươi biết ta không thể không hoạt động mà.
- Cùng đi với ta.
Lý Vân kỳ thực rất đồng cảm với Hỏa Yêu, thật quá đáng thương cho anh bạn yêu quái này.
Đi tới tầng một, phòng khách của Vương Trân Trân, Lý Vân nghĩ cách giới thiệu thân phận hai người. Vì để Vương Đại Sơn chịu sự quản thúc của Vương Trân Trân, Lý Vân đem thân phận cửu vĩ hồ của Vương Trân Trân nói cho hắn biết.
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu…!
Vương Đại Sơn bàn tay to như cái quạt, quệt quệt hai phát vào ngực, bộ dạng tươi cười kiểu nhà quê lên tỉnh, tươi cười nói:
- Trước đây đã nghe qua đại danh của ngươi, vô duyên chưa gặp, hôm nay nhìn thấy, quả thật là tam sinh hữu hạnh, còn nhờ ngươi chiết cố nhiều hơn.
Vương Trân Trân nhìn Vương Đại Sơn, thái độ vô cùng hài lòng, khẽ cười một tiếng, đưa tay ra cùng hắn bắt tay.
Vương Đại Sơn cảm thấy vinh dự đầy mình, khuôn mặt đen sậm hồng lên. Vường Đại Sơn trong lòng trộm nghĩ, cùng là yêu quái, nhưng dù sao người ta cũng là thủ hạ Thần Nông, thuộc hàng nhất đẳng của yêu tộc.
Phải biết rằng Thần Nông chính là nhân vật thuộc loại khá trâu bò trong thời kì viễn cổ. Bất kể yêu, tiên đối với hắn đều kính phục và nể sợ.
- Không có tí định lực nào
Lý Vân trong lòng âm thầm đánh giá.
Trải qua một phen khách sáo, Vương Trân Trân nhàn nhạt nói:
- Đại Sơn huynh đệ, mọi việc tuy đã sắp xếp xong, thế nhưng ta vẫn phải nói. Chỗ của ta thực sự không hề thiếu người, chẳng qua tiểu Lý tự mình nói chuyện, ta mới đáp ứng sẽ thuê ngươi. Ta cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ hi vọng ở ngươi một điểm, đó là không nên lười biếng, cái gì cần làm là phải làm.
Nói đến đây, Vương Trân Trân hỏi tiếp;
- Ngươi biết sau này nên làm sao rồi chứ?
- Vâng!
Vương Đại Sơn nghiêm túc, lớn tiếng nói:
- Việc của ta là quét dọn, vệ sinh, trông chừng nhà cửa… Lão bản, ngài cứ yên tâm, Đại Sơn quyết không làm ngài thất vọng.
Vương Trân Trân vội vàng xua tay:
- Không cần lớn tiếng như thế đâu…
Vương Đại Sơn xấu hổ cười:
- Ta đây cũng là làm bộ dáng quyết tâm, dồn hết sức lực. Tại thấy trên TV người ta hay làm thế…
Lý Vân không biết nói gì hơn.
Vương Trân Trân cũng cảm thấy buồn cười, người này quả thật khá đáng yêu.
- Hỏa yêu đại thúc, ta trịnh trọng nhắc lại, từ hôm nay trở đi, Trân tỷ chính là lão bản, ngươi chính là người làm công, ngươi phải nghe lời vô điều kiện, ngươi làm được không?
Lý Vân hỏi.
Vương Đại Sơn dùng sức gật gật đầu.
- Ngươi vẫn còn vấn đề gì sao?
Lý Vân cảm thấy Vương Đại Sơn có điều muốn nói lại thôi
- Nha, đúng, quên không nói cho ngươi tiền lương ra sao.
Vương Trân Trân áy náy cười, lập tức nói:
- Đại Sơn, ngươi xem thế này được không, tỉnh thành của chúng ta kinh tế quả thực cũng không mạnh lắm, cơ bản là tiền lương không cao, chính là muôn hình vạn trạng đủ thể loại. Như vậy đi, Tiểu Lý giới thiệu ngươi, ta tạm thời trả ngươi một nghìn năm đồng, không bao ăn ngủ nhé
- Một nghìn năm đồng?
Vương Đại Sơn hai mắt tỏa sáng, cảm thấy hạnh phúc vây quanh. Phải biết rằng hắn từng làm việc tại lò gạch, cực nhọc cả tháng được có 600 đồng. Đương nhiên tên chủ kia cũng quá đen gặp phải Vương Đại Sơn một ngọn lửa thiêu luôn cái lò gạch. Hiện giờ gặp được minh chủ, Vương Đại Sơn có chút cảm động
- Làm nhân viên theo tháng, vào cuối tháng thứ 10 sẽ nhận.
Vương Trân Trân bồi thêm một câu
Lời này vừa nói ra, Vương Đại Sơn nhất thời cuống quýt:
- Có thể hay không ứng trước một ít a…
- Ngươi cần tiền gấp?
Lý Vân xen mồm hỏi
- Thực ra không phải tại ta cần tiền gấp, chẳng qua ta…ta…. – Vương Đại Sơn khuôn mặt ngượng ngùng – ta đói bụng a, muốn ăn cơm
Lý Vân cứng họng, ăn cơm mà còn nói không cần dùng tiền? Vẫn cố nói không cần tiền gấp?
- Tần Suất còn chưa cho ngươi tiền ăn?
Lý Vân hỏi
- Có đưa tám đồng, đủ hai bát mì xào, thế nhưng buổi trưa hôm trước, ta ăn hết rồi…
Có lẽ do có nữ yêu ở đây, Vương Đại Sơn trở nên xấu hổ.
Lý Vân đang định nói, Vương Trân Trân lại chỉ quán ăn nhỏ phía đối diện:
- Ra chỗ kia ăn, đây là hai mươi đồng, ăn năm bát mì xào đủ chưa, xong quay lại đây ta đưa ngươi trước một tháng tiền lương. Tuy nhiên ngươi phải biết tiết kiệm một chút, theo như ta thấy cách ngươi ăn uống, rất dễ lại rơi vào khủng hoảng tài chính.
Cầm trong tay 20 đồng tiền thưởng, Vương Đại Sơn một hơi chén sạch hai bát mì, trong lòng thầm nhủ:
- Mì xào so với thịt yêu ăn ngon hơn nhiều…
Thế nhưng cũng chỉ là nghĩ thầm mà không dám nói ra, bằng không sẽ dọa mấy người khác mất.
…
…
Lúc chạng vạng tối, thôn ủy cử Lữ Gia xuống, mang theo vài hình sự thôn, nói là đăng ký nhân khẩu. Vương Trân Trân vẫn còn là lần đầu tiên nói chuyện với người thôn ủy, cho nên đã bảo Lý Vân đến giúp đỡ. Lý Vân ở tại đây đã hơn ba năm, thậm chí là bốn năm. Đừng nói là Lữ Gia, chính là kể cả cán bộ thôn như Tiểu Hàn cũng hết sức quen thuộc.
Bưng trà rót nước, đốt điếu thuốc… hoàn thành xong một loạt hành động đãi khách, Lữ Gia cũng Tiểu Hàn hết sức hài lòng, bảo cấp dưới cùng Vương Trân Trân tiến hành thủ tục đăng ký.
Trước khi ra khỏi cửa, Lý Vân kín đáo đưa cho Lữ Gia một bao thuốc lá màu hồng.
Lữ Gia là người thích hút thuốc, tự nhiên đoán được trong hộp màu hồng này là thuốc lá xịn, cuống quýt chối từ:
- Ơ ơ , thuốc tốt như vậy, có điều không ổn a…
- Không việc gì cả, đây là thuốc mấy ngày hôm trước ta được lão đại thưởng, hút cũng không quen, thôi ngài cứ cầm tạm – Lý Vân vừa cười vừa nói:
- Lữ đại gia, ta và ngươi biết nhau cũng đã bốn năm, một hộp thuốc như vậy có đáng chi, ngươi mà không nhận cho thấy ngươi thường có tác phong quan liêu, không muốn hòa mình vào quần chúng a…
Nghe Lý Vân nói vậy, Lữ đại gia lúc ấy mới nhận lấy.
- Sau này sự tình của Trân tỷ còn phải nhờ ngài quan tâm a, có chuyện gì lúc ấy mong ngài nói cho một câu.
Cuối năm là khoảng thời gian bận rộn, cũng sắp đến rồi, Lý Vân đây là lót đường trước.
Lữ đại gia vui vẻ ra mặt:
- Yên tâm đi, không có đại sự gì hết, chính là các tiểu thư ở đây, hi vọng các nàng thu liễm một chút, cuối năm nay chúng ta tiến hành càn quét tệ nạn xã hội, hành động thường kỳ, miễn là không bị cấp trên sờ đến thì không thành vấn đề.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 3
Chương 10: Tiếp xúc thân mật
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
- Đại gia…
Vương Trân Trân giòn giã mà gọi một câu, nói:
- Ngài cứ yên tâm, ta dám đảm bảo ngài cuối năm trở thành hình mẫu lịch sử lý tưởng…
- Ha ha, vậy rất tốt, rất tốt a – Lữ đại gia cười vui vẻ vài tiếng
Ngay tại lúc này, hỏa Yêu Vương Đại Sơn hiện thân, cũng không biết từ lúc nào mà tay phải mang một quần áo màu đỏ, trên ngực là hai chữ bảo vệ to tướng.
- Đây là – Lữ đại gia nói – Ta thế nào chưa từng thấy qua ngươi, ngươi là làm cái gì?
Vương Trân Trân vội vàng giải thích:
- Đại gia, đây là bà con xa, biểu ca của ta, tên Vương Đại Sơn, mới từ nông thôn lên, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được việc làm, ta liền cho hắn làm quét dọn trong viện, phụ trách vệ sinh, an ninh. Hắn sẽ trọ ở tầng cao nhất, năm lẻ hai, vừa đăng ký hôm qua.
- Ah !
Lữ đại gia mặc dù đầu óc rất “đại gia” nhưng trí nhớ không tệ. Trước hắn xác thực đăng ký qua một người tên Vương Đại Sơn.
- Phù hiệu tay áo kia dễ gây hiểu lầm quá – Lữ đại gia giải thích – Lúc này đang thời điểm căng thẳng, phía trên có điều lệnh duy trì trị an, phù hiệu y như kia..
- Úc – Vương Đại Sơn cười cộc lốc nói – ta chính là học từ bọn họ mà
- Tiểu tử, việc này không dễ học được – Lữ đại gia thâm ý nói – Làm rất tốt, sau này ta sẽ quan sát, nếu như phù hợp, điều kiện có đủ ta sẽ thu ngươi vào ban trị an, lúc đó thì ngươi có thể thực sự đeo Hồng Tự chương rồi
- Tốt
Vương Đại Sơn tựa hồ rất chờ mong.
- Tiểu tử không tệ, vừa nhìn cũng biết là người có thể làm nên việc, làm rất tốt – Lữ đại gia vỗ vai một cái rồi đi ngay
- Cậu quả thật rất giỏi xã giao – Vương Trân Trân quay đầu nhìn Lý Vân mỉm cười
- Hắc hắc – Lý Vân cười khan một tiếng, nói rằng – Đều là học từ cha người a Trân tỷ. Lại làm chị chê cười, thiếu chút nữa quên, chị có kinh nghiệm để mở công ty, hẳn so với ta tinh ranh hơn nhiều, Ta hôm nay lại múa đao trước mặt Quan Công rồi, tự mình làm bẽ mặt mình rồi.
Vương Trân Trân mỉm cười nói:
- Nói hay không bằng nói thật, đối phó với những vị quan như thế này, quả thật ta còn phải hướng cậu thỉnh giáo nhiều hơn. Mà chuyện mở phòng khám, cậu nói với đại sư, sự tình đến đâu rồi.
- Ân – Lý Vân chăm chú gật đầu nói – Sáng sớm hôm qua, ta đã nói qua điện thoại với hắn, hắn nói đây là chuyện tốt. Có thể làm cho Thần Nông kỳ thuật lại tái hiện trong nhân gian, là sự tình cầu còn không được. Hắn bảo ta nói với chị, đảm bảo trong vòng mười ngày, sẽ đem thủ tục làm xong hết cho chị.
- Nhanh như vậy à – Vương Trân Trân mỉm cười
- Ha ha, lão hòa thượng ấy nói rằng ở đây khá hợp thổ địa – Lý Vân cảm khái – Kỳ thật lão hòa thượng ấy làm người không tệ, chỉ là không có bộ dạng như một hòa thượng thôi.
- Phì… – Vương Trân Trân nhịn không được cười nói – tiểu Lý, cậu cũng không thể nói đại sư như vậy, đại sư là cao tăng, đừng xem ngày thường hắn không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng bản lĩnh lại không nhỏ. Tuy rằng ta không biết hắn có bao nhiêu đạo hạnh, bất quá ta biết được, Yêu tộc thức tỉnh, có rất ít người là đối thủ của hắn.
- Không phải hòa thượng lợi hại, mà là yêu tộc không có năng lực tài cán gì – Lý Vân cảm khái một tiếng.
Vương Trân Trân nghe vậy, cũng không phản đối nữa. Thực tế, qua vạn năm truyền thừa, Yêu tộc và tiên tộc xác thực đã suy tàn.
…
…
Buổi tối lúc mười giờ hơn, Lý Vân ngồi ở phòng khách Vương Trân Trân uống trà, xem tivi. Mà Vương Trân Trân thì lại vào phòng ngủ lên mạng tra tìm ít thông tin về thảo dược. Nàng muốn nghiên cứu một chút, rừng rậm nguyên thủy bây giờ, còn có thể tìm được thảo dược như năm đó hay không?.
Một bên nhấm nháp hương trà, một bên nhìn TV LCD, Lý Vân rất là mãn nguyện. Hắn càng ngày càng hưởng thụ cuộc sống hiện tại, hắn nghĩ người hay yêu không quan trọng, quan trọng là tâm tình…
- Tiểu Lý, ngươi mau tới đây – đột nhiên, giữa phòng ngủ truyền đến tiếng hét chói tai của Vương Trân Trân.
Suy nghĩ đầu tiên của Lý Vân là có chuột, nhưng nghĩ lại không có khả năng a, đường đường là cửu vĩ hồ, không thể sợ con chuột được chứ. Tuy rằng yêu lực suy yếu, nhưng cũng không thể đến con chuột cũng e ngại chứ.
Ngây người một chút, Lý Vân lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào gian phòng của Vương Trân Trân, chỉ thấy cửu vĩ hồ mắt lom lom nhìn máy vi tính, mặt trắng hồng lên, tay gấp rút di chuyển chuột, ánh mắt biểu hiện nội tâm phức tạp của mình.
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Vân lúc này mới phát hiện có điều cổ quái trên máy vi tính. Hắn vội vàng chạy lại, Vương Trân Trân mặt trở nên trắng bệch, vội vàng đứng lên, mồm há hốc như muốn giải thích điều gì đó.
Lý Vân đã nhìn thấy rõ ràng trên cái máy màn hình tinh thể lỏng kia, trên màn hình là hai tảng thịt đang quấn vào nhau, xen lẫn tiếng nam nữ thở dốc. Rất nhanh, hắn liền hiểu chuyện gì xảy ra, phòng ngủ bỗng nhiên có bầu không khí xấu hổ, xen lẫn tiếng rên rỉ thở dốc tràn ngập khắp phòng.
- Bị nhiễm virut rồi – Lý Vân nhàn nhạt nói – Trân tỷ không cần hoảng loạn, chị nhường máy để ta xử lý cho.
- Không phải ta làm
Vương Trân Trân cuống quýt giải thích
Lý Vân lúc này cũng không nói cái gì nữa, hắn đầu tiên ngắt mạng, sau đó đem máy khởi động lại lần nữa, tiến hành cài lại máy. Đợi đến khi máy tính triệt để khởi động, hắn lại lên mạng lần nữa, lúc này virus mới thực sự được quét sạch.
Vương Trân Trân khuôn mặt hồng hồng, lần thứ hai nói
- Không, không phải ta làm
- Ta biết, đó là do virus – Lý Vân vừa cười vừa nói – Hôm nào ta giúp chị lấy một bản tường lửa, như vậy sẽ không dễ dàng bị nhiễm virut nữa.
- Ân – Vương Trân Trân vội vàng gật đầu, khuôn mặt có chút đỏ lên – hiện nay người xấu rất nhiều rồi, người ta còn làm nhiều virus như thế làm gì không biết…
Bời có một màn kia, trong phòng ngủ bầu không khí vẫn có chút xấu hổ. Chí ít, Vương Trân Trân vẻ mặt không còn tự nhiên nữa. Nàng nghĩ chuyện này rất dễ làm Lý Vân hiểu lầm, cho rằng nàng cố ý làm vậy để tạo tín hiệu…
- Trân tỷ, ta đi trước – Lý Vân cảm giác mình ở lại sẽ chỉ làm mọi chuyện trở nên xấu hổ thêm. Cho nên chủ động rời khỏi
- Ta tiễn cậu..!
Vương Trân Trân nỗ lực khiến tâm tình bình tĩnh trở lại. Thời điểm mở rộng cửa cho Lý Vân, bởi vì tâm tình còn chưa có hoàn toàn bình tĩnh, cho nên không có chú ý đường đi, Vương Trân Trân dưới lòng bàn chân đột nhiên té trượt, thân thể cấp tốc ngửa ra sau, mắt thấy sẽ chổng vó mà tè ngã xuống đất. Theo sát ở sau lưng nàng Lý Vân không cần nghĩ ngợi đem nàng phía sau lưng đẩy lên, tránh cho nàng ngã sấp xuống đất.
Nhất thời thân thể hai người tiếp xúc khá thân mật
Cảm giác được thân thể mình bị một đôi bàn tay đầy nhiệt lực ôm lấy, Vương Trân Trân ý thức rung động một chút, màu hồng hiện lên trên mặt, cơ thể mềm ra, con mắt sáng chăm chú nhìn Lý Vân, chỉ thấy trên mặt Lý Vân không chút dị sắc nào.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 3
Chương 11: Lang yêu có mắt mà không nhìn ra Linh yêu.
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
Trong tay cảm giác được lực đàn hồi kinh người, trong hơi thở thơm như lan như xạ phả ra mùi hương của xử nữ, Lý Vân cũng là tâm thần bất định. Cũng may hắn đã đọc qua rất nhiều kinh phật nên định lực rất mạnh mẽ.
Một lúc lâu sau, Vương Trân Trân mới ý thức được sự mập mờ như thế, hậu quả thật sự nghiêm trọng. Hàm răng trắng noãn kiều diễm cắn thoáng qua đôi môi anh đào ướt át, nhẹ giọng kêu lên:
- Ta không sao, cậu mau buông ra…
Lý Vân ngượng ngùng cười, lập tức rút tay lại, nói một tiếng chúc ngủ ngon rồi vội vàng rời khỏi. Đợi đến khi Lý Vân đi ra, Vương Trân Trân vội vàng đóng chặt cửa phòng lại. Hai tay che ngực, chỉ nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi mà tâm can nhảy bịch bịch không ngừng.
- Ta bị sao thế này ?
Vương Trân Trân trong lòng thầm nghĩ, đối với Lý Vân nàng đúng thật là có chút ấn tượng tốt nhưng vẫn còn chưa tới mức như vừa rồi. Nhưng biểu hiện hôm nay thật sự có chút mất mặt. Nếu như mình không phải là yêu quái, Vương Trân Trân ngược lại không cảm thấy cái này có gì bất ổn. Nam nữ hoan ái, vốn là một điều rất bình thường. Nhưng bây giờ then chốt nàng là yêu quái. Mà người ta lại không phải.
Nàng chính là vướng mắc ở chỗ này.
Người và yêu quái không cùng một đường, nàng không muốn gây tai họa cho Lý Vân. Bạch nương tử cùng Hứa Tiên suy cho cùng cũng chỉ là truyền thuyết, không thể so sánh được với hiện thực được.
Đồng dạng, Lý Vân kể từ sự tình lần trước về sau, hắn đã cảm thấy Vương Trân Trân vẫn còn chưa thể quên được nam nhân ngày trước, nên trong lòng vẫn còn có chút cố kỵ. Sau lần thứ nhất lần thứ hai trở đi, giữa hai người xuất hiện sự hiểu lầm càng ngày càng sâu.
Ai cũng không biết người kia nghĩ gì, cho nên hiểu lầm không có cách nào gỡ bỏ.
Đêm mờ mịt, cửu vĩ hồ mất ngủ.
Cùng ở trên một vị trí nhưng bất đồng về độ cao, trong phòng Lý Vân cũng mất ngủ. Dự định đi tìm một nữ yêu quái để làm người yêu, cũng không phải là một việc dễ dàng.
…
…
Ánh trăng bao phủ xuống dưới, thành phố hiện ra một vẻ tĩnh lặng. Gió lạnh thấu xương đang không ngừng thổi, trên đường cái thỉnh thoảng có mấy người qua đường nhưng cũng là bước đi vội vã.
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Minh Châu, ánh đèn vẫn còn sáng, Nhâm Cường vẫn còn đang làm việc. Trong khoảng thời gian này, Minh Châu tập đoàn vừa tại một khu chợ ở trung tâm thành phố giành được một miếng đất tốt. Nhâm Cường dĩ nhiên là phải tự tay làm tốt công tác lần này, trong thời gian ngắn nhất đưa ra phương án về hạng mục này, đỡ phải kéo dài thời gian làm lỡ thời cơ.
Đột nhiên, trong bóng đêm xuất hiện mấy đạo lục sắc quang mang, chợt lóe lên với tốc độ rất nhanh. Tin tưởng mặc dù có quay lại cũng chưa chắc có bao nhiêu người có thể trông thấy.
Đối với công việc của mình Tần Suất rất cẩn trọng, lúc này, hắn chính là đang ẩn nấp trong tủ tài liệu của Nhâm Cường không nhúc nhích mà chợp mắt. Không cần kinh ngạc, yêu quái cũng có cha mẹ sinh ra, cũng sẽ biết buồn ngủ.
Nửa giờ sau, thời gian đã là hai giờ đêm. Trên lý thuyết mà nói, sinh lý con người buồn ngủ nhất vào lúc này, buổi tối là thời điểm sự minh mẫn được xem là kém nhất. Có người nói rất nhiều ăn trộm đều chọn vào thời điểm này để hành nghề.
Đột nhiên, vài đạo lục quang kia trong bóng đêm bay qua bay lại, tiến dần vào tòa nhà của Minh Châu tập đoàn. Ngay tại thời điểm này, Nhâm Cường cảm thấy lạnh cả người.
Đang cuộn người trong tủ tư liệu mà ngủ, Tần Suất cũng ngửi thấy được mùi yêu khí đặc dần. Hắn đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Đồng thời hắn cũng gọi điện thoại cho Lý Vân, sau khi ba âm thanh tút tút vang lên, không đợi Lý Vân bắt máy hắn đã cúp điện thoại.
Lúc này, trong phòng làm việc của Nhâm Cường bốn phía đã dầy đặc yêu khí, vài đạo lục quang xoay chuyển quanh thân hắn, lục quang di chuyển theo phương hướng quái dị, trong mỗi đạo lục quang đều có một con mắt màu xanh lè, đang nhe răng trợn mắt, giống như nhìn thấy bữa ăn ngon chờ mình hưởng dụng vậy.
- Mấy huynh đệ, đừng khách khí nhiều làm gì…
Đột nhiêm, một âm thanh ẻo lả vang lên trong phòng. Vài đạo lục quang đông thời cùng hướng về phía Nhâm Cường công kích.
Sắc mặt Nhâm cường lộ vẻ sợ hãi, lòng đã nguội lạnh, thầm nghĩ mệnh ta sao lại đen vậy. Đúng lúc này, cứu tinh xuất hiện, Tần Suất phá tủ mà ra, trong nháy mắt ngăn trước mặt Nhâm Cường, bày ra một bộ dạng muốn đàm phán:
- Các vị đồng bào, các vị Yêu tộc, các vị bằng hữu, còn nhớ rõ linh yêu ta không … Có việc gì mà không thể thương lượng, các ngươi làm cái gì vậy… Đầu năm nay không hợp để chém chém giết giết đâu…
- Linh yêu ?
Thanh âm Ẻo lả lần thứ hai thốt ra
- Linh yêu là yêu quái gì vậy?
- Lão đại, đừng nói nhiều như vậy, toàn bộ ăn xong rồi hãy nói…
Trong đám lục quang phát ra thanh âm có vẻ có chút kích động, tựa như có chút vội vã.
Bà mẹ nó. Tần Suất lập tức như đang mơ, cảm thấy đám Tiểu Yêu này đều là những kẻ mới được sinh ra, căn bản là không hiểu được đại danh yêu linh của mình. Lên mặt với bọn họ căn bản không có hiệu quả.
- Ăn a…!
Tên ẻo lả rống lên một tiếng, vài đạo lục quang ngay lập tức nhào lên phía trước.
- Đợi một chút…!
Tần Suất vung lên 2 tay, quanh thân yêu khí cũng hoàn toàn tản mát đi ra, khẽ quát một tiếng, nói rằng :
- Chư vị, nói cho rõ luôn đây là đối tượng mà ta bảo vệ, các ngươi muốn giết hắn, trừ phi bước qua thân xác ta. Ta nhấn mạnh lại một lần, lão tử là đại danh đỉnh đỉnh linh yêu… Một vạn năm trước rất có tiếng tăm.
Nhâm Cường nghe vậy trong lòng càng thêm hoảng hốt. Thế nào mà trước sau đều là yêu quái. Bất quá vừa nghĩ lại, người nọ là do Lý Vân cùng đại sư giới thiệu, cho nên sẽ không thể xảy ra vấn đề gì.
Lục quang lóe lên, Lang yêu hiện thân, hắn toàn thân lông xù, trên đỉnh vai có một cái đầu sói rất lớn, răng nanh chìa ra bên ngoài, cái lưỡi đỏ như máu tươi thỉnh thoảng lại thè ra nuốt vào, như vậy thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Ân, chỉ như thế thôi. Cũng đã hù dọa cho Nhâm Cường sợ hãi một phen. Đối với Tần Suất mà nói, hình dạng của đối phương thật chưa đủ độ để hù họa hắn sợ. Tương đương với hắn ngày trước. Hắn gặp qua vô số kẻ, yêu quái có vóc dáng đáng sợ hơn kẻ này gấp trăm lần.
Lang yêu kia thỉnh thoảng lại đáng giá Tần Suất, thật lâu không thấy công kích. Tần Suất trong lòng biết con lang yêu này đang dò xét thực lực của mình, hắn tuyệt đối không dám đơn giản mà động thủ. Hắn chính là muốn điều này. Trước lúc còn ở bên trong tủ, hắn đã phát ra tín hiệu cho lão đại Lý Vân. Tin tưởng hắn rất nhanh sẽ chạy tới đây. Đến lúc đó những Tiểu Yêu này chính là đồ ăn a…
Cho đến bây giờ, hắn vẫn nghĩ Lý Vân rất lợi hại, rất lợi hại.
- Linh yêu là vật gì …
Lang yêu không dám tùy tiện ra tay, chỉ biết nói vài lời khiêu khích.
Tần Suất nhìn không dời mắt khỏi lang yêu, trong lòng cũng đã chuẩn bị tốt cho việc xuất thủ. Tuy rằng linh yêu không am hiểu chiến đấu. Bất quá đối phó với mấy tiểu yêu này cũng không phải vấn đề lớn. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Tần Suất cũng âm thầm nuôi mấy ác quỷ, trong lúc cần thiết, vẫn có thể giúp đỡ chút chuyện vặt.
Trốn ở sau lưng Tần Suất, Nhâm Cường thân thể thỉnh thoảng run rẩy vài cái. Trên người mồ hôi lạnh cũng lần lượt chảy xuống, mồ hôi từ trán chảy xuống liền che khuất ánh mắt hắn, làm cho cảnh tượng hắn trông thấy có chút mông lung. Nhâm Cường ngay cả thở mạnh cũng không dám, cũng không dám lau mồ hôi, chỉ là không ngừng chớp mắt, hi vọng có thể dựa vào cách này để ngăn mồ hôi chảy vào mắt. Bất quá hiệu quả cũng không được rõ ràng.
Thanh âm ẻo lả lại không nhịn được, sốt ruột nhìn về phía lang yêu đang dùng ánh mắt giằng co với Tần Suất.
- A ô...hống!!!
Lang yêu đột nhiên hướng về phía Tần Suất gầm lên một tiếng. Sau đó lang yêu kia tăng tốc, vung móng vuốt sắc bén lên tiến hành công kích. Tần Suất chỉ thấy trước mắt bóng xám chợt lóe lên, thầm nghĩ không ổn, vội vàng hướng bên phải tránh qua vài bước, khó khăn lắm mới tách ra khỏi lang yêu. Lang yêu sau khi hạ xuống, quay đầu nhìn chằm chằm Tần Suất, “ A ô…” lại là lao thẳng tới phía trước.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius