Tối qua là một đêm mệt mỏi.
Người mệt, tinh thần cũng mệt.
Suy nghĩ nhiều quá, lại bế tắc, lâu lắm rồi mới đến nỗi gần như phát điên thế này.
Thật lòng chỉ muốn chạy trốn hết mọi thứ, cảm thấy xung quanh cái gì cũng là phiền muộn.
Rồi cũng may, có thể nói, có thể giải tỏa hết mọi rắc rối ở trong đầu.
Thoải mái.
Bạn bè với nhau quý ở sự quan tâm, hiểu nhau, chứ không phải cái gì cũng chia sẽ, cũng kể lể mới gọi là bạn.
Có thể, ý của ấy không phải vậy, nhưng cái cách đối nói chuyện, cái cách hành động làm cho mình cảm giác như thế, mình thấy mệt, đến cả bạn bè cũng phải mệt sao?
Tối qua ấy pm, ấy nói nhiều thứ, nhưng thật lòng mình đang rất rất là mệt, mình chẳng muốn nói thêm gì nữa, vì đầu óc chẳng còn chổ mà suy nghĩ nhiều.
Thôi vậy.
♥
Hi vọng, không còn ngày nào, lúc nào, chuyện gì, khiến mình phải như thế nữa, mình sợ.
Ngày xưa, mỗi ngày đều sống với cái cảm giác đấy, nó kinh khủng, nó khủng khiếp lắm.
Hôm nay bệnh đãng trí lại hành mình một trận nữa, lần đầu tiên phải chạy đôn chạy đáu thế này, trước giờ ở chung với anh nên chẳng phải mó tay vào làm cái gì cả, tiểu thư dã man...
Tự dưng buồn quá, suy nghĩ nhiều, nghĩ đến gần như phát điên rồi.
Mà cũng chẳng hiểu tại sao nữa, cứ nghe dỗ dành là lại được nước làm tới, mặc dù biết là sai đấy nhưng vẫn cứ làm.
Chán rồi.
Chán một số thứ rồi.
Trong đầu suy nghĩ nó cứ xen lẫn vào nhau, vậy mà khi muốn viết ra, muốn nói ra, thì đột nhiên lại trống rỗng...