365 Ngày Hôn Nhân Chương 64: Ngày 4 tháng 1 – Buồn nôn
Tác giả: Guai Wu
Nguồn: Sưu tầm
Hoa Bá thực quý trọng cơ hội hiếm có trò chơi lần này đem lại. Anh phút
chốc đứng dậy, đi về phía Lãnh Tử Tình. Lãnh Tử Tình sững sờ nhìn Hoa Bá tới gần mình, có chút bối rối, anh… anh muốn làm gì?! Tuấn Vũ? Cứu tôi?
Ánh mắt bối rối không khỏi nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ ở bên cạnh. Hoảng quá quên cả chạy trốn!
Tiếp xúc với ánh mắt hoảng hốt của Lãnh Tử Tình, trong lòng Lôi Tuấn Vũ
thoáng qua một chút cảm xúc khác thường. Cô ấy đang ở đó cầu cứu mình
sao? Không lẽ thấy người đàn ông mình thích tới gần, xấu hổ quá nên
không biết phải làm sao?! Oạch.
Suy nghĩ, đầu của anh bỗng chốc nóng lên, liền đứng dậy, vươn cánh tay kéo
Lãnh Tử Tình về sát trước người mình, không hề báo trước, cúi đầu hôn…
Lãnh Tử Hiên sau khi hôn phớt nhẹ qua cô gái xa lạ kia, liền ung dung ngồi
nhìn chằm chằm về phía Lôi Tuấn Vũ, đợi xem trò hay. Cũng may tiểu tử
nhà cậu còn thức thời! Lãnh Tử Hiên anh vốn rất ít khi hôn phụ nữ, nhưng hôm nay vì Tử Tình nên đã phá lệ hôn một cô gái xa lạ! Có điều, coi như đáng giá! Anh không khỏi nhếch khóe miệng, buông cô gái kia ra, thái độ giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.
Hoa Bá nhíu mày nhìn Lôi Tuấn Vũ như đang diễu võ dương oai, thản nhiên
dừng lại, lại nhớ tới chỗ ngồi của chính mình. Trong lòng bỗng có tiếng
nói cười nhạo bản thân, người ta là chồng của cô ấy, còn mày, mày là gì
của cô ấy nào?! Cả thân người tuấn soái nhưng trong ánh mắt lại phảng
phất có tia bi thương.
Lãnh Tử Tình trợn trừng hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt kia bất
ngờ phóng đại ở phía trước, trên môi còn có cái gì đó hơi dính dính…
Không! Không phải là “cái gì”, mà là thấy toàn đầu lưỡi ướt dính đang
mút mát!
Lôi Tuấn Vũ thực không vừa lòng biểu hiện của cô, cô nàng thậm chí còn
không cả nhắm mắt lại! Chẳng lẽ cô không biết, khi hôn là phải nhắm mắt
hay sao? Chậm rãi để nụ hôn sâu hơn, bàn tay lớn của anh giữ chặt lấy
đầu cô, anh muốn dùng kỹ thuật của mình khiến cho cô say mê! Oạch.
Anh đột nhiên cảm thấy đôi môi ngây ngô của cô vô cùng ngọt, khuôn mặt phấn nộn, trắng nõn, khiến anh có chút kìm lòng không đậu…
Lãnh Tử Tình bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi Lôi Tuấn Vũ còn cùng với Tát Bối Nhi hôn nhau… Trời ạ! Anh ta thế mà lại dùng cái miệng vừa mới hôn qua
người phụ nữ khác đi hôn cô?! Miệng anh ta vẫn còn dính đầy nước bọt của Tát Bối Nhi đi… Ách–
Lãnh Tử Tình nhất thời cảm thấy cuộn lên một trận buồn nôn, liền đẩy mạnh
anh ta ra, nghiêng người sang một bên, ngồi xổm xuống, sau đó nôn khan
một trận!
Sắc mặt Lôi Tuấn Vũ nhất thời chuyển xanh rồi lại chuyển trắng, mà Cổ Dương và Lãnh Tử Hiên cười phá lên, lại càng cho anh cảm thấy mất mặt! Như
thế nào, nụ hôn của anh khiến cô cảm thấy rất ghê tởm sao? Nếu không
phải là do tình huống bắt buộc, cô nghĩ là anh sẽ đi hôn một cô nàng tê
liệt như cá chết sao? Chỉ sợ là cô có quỳ xuống đất cầu xin anh, cũng
chưa chắc anh đã muốn dính dáng đến cô thôi!
Không thực sự nôn ra được cái gì, Lãnh Tử Tình chỉ cảm thấy từng đợt hoa mắt
váng đầu. Chắc chắn là vừa rồi thi bơi xong khiến thể lực cô có chút cạn kiệt! Cô lấy cánh tay chà xát không thương tiếc đôi môi, muốn lau đi
hết hương vị của anh ta. Nhưng cảm giác ẩm ướt ở ngoài miệng như càng rõ rệt hơn! Chết tiệt! Là nụ hôn đầu tiên của cô đó! Anh ta sao có thể như vậy?! Không những cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô, lại còn mang theo cả
mùi của người phụ nữ khác nữa! Đáng ghét!
Cô biết là về phương diện này anh ta vô cùng nhiều kinh nghiệm, anh ta
từng có rất nhiều phụ nữ! Nhưng cô cũng không phải phụ nữ anh ta mà! Bọn họ còn đã từng có thỏa thuận. Tuy rằng cũng không có nói rõ điều gì có
thể làm, điều gì không thể, thế nhưng đây là điều kiện tối thiểu tiên
quyết đầu tiên, “không đeo dính lấy nhau”, không phải sao?! Trời ạ! Đáng ghét thật! Nụ hôn đầu tiên lại bị lấy mất như vậy, một chút cảm giác
tốt đẹp cũng không có! Chỉ thấy có buồn nôn và ghê tởm! Lôi Tuấn Vũ chết tiệt!
Tuy rằng chỉ nhìn thấy lưng của Tử Tình nhưng Lôi Tuấn Vũ vẫn có lý do để
tin rằng cô gái kia đang ra sức chà lau nụ hôn của anh! Điều này khiến
anh càng thêm phẫn nộ. Nụ hôn của anh lại khó chịu đến thế ư? Một người
luôn cao ngạo như Lôi Tuấn Vũ đột nhiên lại cảm thấy bản thân mình có
chút kém cỏi! Chẳng lẽ ngay cả một cô gái nhỏ như vậy anh cũng không thể thu phục được hay sao?!
Ha ha ha! Mọi người nhìn thấy biểu tình của Lãnh Tử Tình nên lại càng cười dữ hơn. Mà trong lúc này, ngoài Tử Tình, ngồi ảo não một bên còn có
thêm một người khác, chính là cô gái bị Lãnh Tử Hiên hôn lúc nãy. Vẻ mặt cô ửng đỏ, trừng mắt nhìn Lãnh Tử Hiên! Hai nắm tay siết chặt, thân thể cứng ngắc vì tức giận, mà khuôn mặt như hoa cũng trở nên phẫn nộ, nhe
nanh múa vuốt như muốn thay chủ nhân đứng lên bênh vực kẻ yếu, giữa
đường thấy chuyện bất bình chẳng tha.
Nhưng lúc này lại chẳng ai để ý đến cảm xúc của cô, tầm mắt của mọi người đều đang tập trung trên người Lãnh Tử Tình và Lôi Tuấn Vũ.
Cuối cùng vẫn là Quách Oánh Tuyết tốt bụng, đỡ Lãnh Tử Tình đứng lên, ngồi sang bên cạnh.
Lãnh Tử Tình giờ mới cảm thấy dịu đi một chút, sắc mặt vô cùng khó coi,
trừng mắt một cái liếc nhìn Lôi Tuấn Vũ. Phút chốc cô nghĩ ra một chuyện sẽ cần phải nói. Hợp đồng này khả năng còn có thể xảy ra nhiều tình
huống, cô nhất định phải cùng anh ta thỏa thuận lại về cam kết! Thêm
điều khoản bổ sung!
Lúc này, Trần Hàng gọi mọi người bắt đầu bước vào trò chơi thứ hai! Có tên gọi là “Lắng nghe thanh âm của hơi thở”. Trò chơi này rốt cuộc có ẩn ý gì đây? Trần Hàng vẫn giữ nụ cười thần
bí, để cho tất cả mọi người tự mình trải nghiệm. Mà đến tận bây giờ,
thậm chí ngay cả quy tắc trò chơi ông ta cũng không công bố.
Đoàn người Lôi Tuấn Vũ theo sự dẫn dắt của Trần Hàng đi đến một căn phòng
nghỉ. Căn phòng này cũng thật độc đáo, theo từ cửa đi vào là một không
gian hình vuông. Phòng rất lớn, dọc theo chu vi phòng là một loạt ghế
ngồi được đặt xung quanh. Phía sau ghế ngồi giống như có một vài cánh
cửa ngầm, ánh mắt Lôi Tuấn Vũ sắc sảo nhận ra mấy cánh cửa này tựa hồ
còn ẩn chứa huyền cơ gì đó. Mà điểm này Hoa Bá, Cổ Dương và Lãnh Tử Hiên đương nhiên cũng chú ý tới! Bọn họ đều là những người thân thủ cao
cường, khi đến một nơi xa lạ, thông thường đều luôn dùng thời gian ngắn
nhất để xem xét hoàn cảnh xung quanh, để có thể đạt tới khả năng “lấy
bất biến ứng vạn biến”!
Các cô gái thì vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng hưng phấn hoặc ảo não vừa
xong, mặc dù đã đi vào đến chỗ ngồi, nhưng vẫn đều rất im lặng. Quách
Oánh Tuyết ngồi bên cạnh Trần Hàng như vốn phải thế. Tát Bối Nhi nhanh
chân chiếm luôn chỗ ngồi bên cạnh Lôi Tuấn Vũ. Chu Nhân vẫn dựa vào Cổ
Dương, dường như còn có xu hướng ngày càng tiếp xúc thân mật hơn. Trong
khi hai cô gái còn lại lại ngồi xuống một góc xa nhất.
Kỳ thực, mỗi lần có tiệc gặp gỡ đều rất thu hút trong giới giàu có cũng
bởi do Trần Hàng thiết kế những hoạt động thần bí như thế này, rất thú
vị, rất bất ngờ! Khiến cho nam nữ tới tham gia hoạt động xong đều cảm
thấy dư vị khó phai.
Ngồi trong một không gian bít kín như vậy, mọi người đều rất hồi hộp, không biết tiếp theo đây sẽ phát sinh chuyện gì.
Quách Oánh Tuyết không kìm chế được, lên tiếng hỏi: “A Hàng à! Chúng ta cứ ngồi ngốc ở trong căn phòng này làm gì chứ?”
Trần Hàng nhìn vẻ mặt tò mò của mọi người cười nói: “Đây là một trò chơi vô cùng phổ biến tại diễn đàn kinh tế thế giới ở Davos [1]. Còn về phần chơi như thế nào, tôi tạm thời xin giữ bí mật…”
“Haizza, làm sao mà lại còn giữ bí mật nha! Tuyết Nhi à, A Hàng của cậu cũng thật là biết kích thích khẩu vị của người khác nha!” Chu Nhân khúc khích nở nụ cười xấu xa nói.
Trần Hàng cười càng đắc ý hơn: “Chu Chu tiểu thư quá khen! Bây giờ xin mời các vị tự giới thiệu về mình một chút. Tôi với mọi người thì có vẻ cũng khá quen thuộc, nhưng giữa các
vị với nhau thì dường như vẫn còn rất xa lạ. Tin chắc rằng sau trò chơi
này, mọi người nhất định sẽ càng hiểu rõ nhau hơn!”
Trần Hàng có thâm ý khác trong lời nói khiến Lôi Tuấn Vũ không khỏi nheo mắt lại…
[1] Davos: là một thị trấn thuộc quận Prättigau, bang Graubünden, Thụy Sĩ. Thị
trấn nằm trên bờ sông Landwasser và một phần dãy núi Alpes thuộc lãnh
thổ Thụy Sỹ. Cách mặt nước biển 1.560m, đây là thị trấn cao nhất châu
Âu. Davos cũng là nơi đóng trụ sở của Diễn đàn Kinh tế thế giới và có khu giải trí trượt tuyết lớn thứ hai Thụy Sĩ.
365 Ngày Hôn Nhân Chương 65: Ngày 4 tháng 1 – Động đất
Tác giả: Guai Wu
Nguồn: Sưu tầm
Trần Hàng cười càng đắc ý hơn: “Chu Chu tiểu thư quá khen! Bây giờ xin mời các vị tự giới thiệu về mình một chút. Tôi với mọi người thì có vẻ cũng khá quen thuộc, nhưng giữa các
vị với nhau thì dường như vẫn còn rất xa lạ. Tin chắc rằng sau trò chơi
này, mọi người nhất định sẽ càng hiểu rõ nhau hơn!”
Trần Hàng có thâm ý khác trong lời nói khiến Lôi Tuấn Vũ không khỏi nheo mắt lại…
Tát Bối Nhi vừa nghe xong liền đứng lên đầu tiên, cướp lời nói: “Được rồi, tôi trước tiên! Tôi, Tát Bối Nhi! Nữ trung cực phẩm! Vòng một 94, vòng hai 64, vòng ba 95.” Tát Bối Nhi vừa nói còn vừa kèm theo động tác khoa trương quyến rũ, đem các đường cong hoàn hảo của cô toàn bộ khoe ra trước mặt mọi người.
“Ph… phụt!” Cổ Dương cuối cùng không kiềm chế được, phì cười. Anh đúng là bái phục, làm gì có người phụ nữ nào như vậy chứ! Quả thực có thể so với đem mình rao bán. Thật là thế giới rộng lớn không hiếm những chuyện lạ!
Những người đàn ông khác vẫn còn khá lịch sự, chỉ hơi cong khóe miệng, cố
gắng nén cười mà thôi. Ngay cả các cô gái cũng không kìm được trước màn
tự giới thiệu độc đáo của Tát Bối Nhi mà phát ra những tiếng cười khúc
khích. Cô đúng thật là không thời khắc nào quên quảng cáo chính mình!
Trần Hàng lập tức bổ sung, nói: “Uhm, Tát tiểu thư thật sự là cởi mở! Gia đình Tát tiểu thư làm về mỹ phẩm, trong ngành luôn giữ vị trí số một.”
Tát Bối Nhi ngay lập tức mỉm cười phụ họa: “Các chàng trai đối diện nếu cần mua đồ mỹ phẩm hay các loại tương tự làm
quà tặng cho bạn gái thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ dành cho các anh những
ưu đãi tốt nhất. Hôm nay nếu bất kỳ anh chàng nào có thể khiến bổn tiểu
thư cao hứng, vậy thì muốn thứ gì cũng có thể đến cửa hàng tùy tiện chọn lựa!”
Để biểu thị tôn trọng với cô, đám đông vẫn lịch sự vỗ một tràng pháo tay.
Theo đúng trình tự thì hẳn là đến lượt Lôi Tuấn Vũ. Lúc này ánh mắt của mọi
người đều sớm đã tập trung vào anh. Nhất là Tát Bối Nhi, một cánh tay
khoát lên người Lôi Tuấn Vũ, nghiễm nhiên như đem anh trở thành vật sở
hữu của chính mình! Oạch.
Tuy nhiên, ánh mắt sắc lạnh của Lôi Tuấn Vũ nhìn xuống, như muốn xuyên
thủng cánh tay cô, Tát Bối Nhi thức thời liền nhanh chóng rút tay mình
lại.
Sau đó, Lôi Tuấn Vũ mới hắng giọng một tiếng, nói: “Vũ, tổng giám đốc tập đoàn Kiêu Dương.” Ngắn gọn và tràn đầy khí phách.
Không khí trong phòng sau một hồi tạm dừng liền bùng nổ, cùng với tiếng hét
của mấy cô gái là sự hoan nghênh của tất cả mọi người. Tập đoàn Kiêu
Dương? Ai mà không biết, ai mà không nghe nói đến? Đó là cơ nghiệp mà
bên dưới có đến hàng trăm người là anh tài trong ngành công nghiệp. Nụ
cười của Tát Bối Nhi càng rạng rỡ hơn. Nhìn xem, cô đúng thật là tinh
mắt!
Tiếp theo là Cổ Dương. Anh đứng lên cợt nhả nói: “Cổ, nam trung cực phẩm! Vòng một 110, vòng hai 98, vòng ba 160.” Nói xong, còn học theo Tát Bối Nhi, bộ dáng trêu đùa, lướt qua những
đường cong của cơ thể mình. Không! Làm gì có đường cong nào, động tác
khoa trương của anh dường như muốn cười nhạo người nào đó đi.
Trong phòng lập tức bùng nổ một trận cười. Chỉ có Tát Bối Nhi không hùa theo, quát lớn: “Anh lại học theo người ta làm cái gì chứ?! Thật là!”
Ngay cả Lãnh Tử Tình nhìn thấy bộ dáng buồn cười của Cổ Dương cũng không nén được nở nụ cười. Anh ta đúng thật là cái tên dở hơi. Cùng những động
tác ấy, Tát Bối Nhi làm trông thật quyến rũ, mà đến Cổ Dương làm trông
lại đúng là kỳ quái!
Đến phiên Chu Nhân, cô đứng lên phóng khoáng nói: “Chu Nhân, mọi người có thể gọi tôi là Chu Chu. Nếu cần nhẫn, khuyên tai hay dây chuyền, các loại đồ trang sức… thì có thể đến Châu Bảo Mị Lực tìm tôi! Chỉ cần là nam giới có mặt tại đây, tôi sẽ tặng miễn phí chiếc nhẫn đầu tiên.” Dứt lời, cô tự hào ngồi xuống trong tiếng vỗ tay và huýt sáo của mọi người.
Lúc này, lượt giới thiệu chuyển đến Hoa Bá.
Hoa Bá… Hoa Tiên Sinh… Trời ạ! Lãnh Tử Tình có muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Hoa Bá… Hoa Tiên Sinh… Trời ạ! Lãnh Tử Tình có muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Tiếng Hoa Bá rõ ràng, rành rọt cất lên: “Hoa Bá, kinh doanh trong ngành xuất bản.” Ngắn gọn, súc tích.
Người nói vô tình, người nghe có tâm. Lôi Tuấn Vũ không khỏi nhìn về phía
Lãnh Tử Tình ngồi đối diện, khuôn mặt lạnh khiến người ta nhìn không ra
anh đang suy nghĩ gì. Cô cực lực che giấu người đàn ông tên là Hoa Bá
này, phải không? Kinh doanh xuất bản? Tốt lắm!
Lãnh Tử Tình nhận được ánh mắt lạnh như băng kia, nhất thời cúi đầu. Cô
không phải cố ý muốn lừa gạt anh ta! Không không không, ừ thì, đúng là
cô có ý đấy! Nhưng mà chẳng phải vẫn không giấu được, không phải là anh
ta cũng vẫn biết đấy sao?!
Lãnh Tử Hiên nhìn nhìn người anh em tốt của mình, lại nhìn sang Lãnh Tử Tình, dừng một chút, giới thiệu: “Hiên! Nấu ăn.”
“Ha!” Cổ Dương cười phì thành tiếng, ngay cả Lôi Tuấn Vũ cũng toét miệng
cười. Đây là cái kiểu giới thiệu gì. Cậu ta nấu ăn?! Mệt cậu ta nghĩ ra
được.
Ho nhẹ một tiếng hắng giọng, Lãnh Tử Hiên nói tiếp: “Xin lỗi, nói thiếu một chút. Tôi kinh doanh nhà hàng. Sau này các vị mỹ nữ
đến nhà hàng của tôi ăn cơm, nếu mọi người muốn, đều có thể được miễn
phí!” Liếc mắt một cái lườm Cổ Dương, anh vốn muốn hạ thấp lý lịch, cuối cùng vẫn không hạ thấp được.
Thế nhưng, cậu ta cũng đã đem thân phận của mình nói ra đủ nhẹ. Gia nghiệp
ẩm thực của họ Lãnh cũng không phải chỉ vài cái tiểu khách sạn, tiểu nhà ăn là có thể so sánh được.
Đến phiên cô gái kia, cô cúi xuống sửa sang lại quần áo trên người mình,
sau đó đứng lên, cung kính hướng về phía mọi người, gật đầu nói: “Quyên Tử, biên tập viên trang web.”
“Cái gì?” Lãnh Tử Tình kêu lên. Cô nắm lấy tay cô gái đứng bên cạnh. Cô ấy nói cô ấy là Quyên Tử? Không phải là tình cờ như vậy chứ?!
Quyên Tử ngây người nhìn Lãnh Tử Tình, buồn bực nói: “Tiểu thư, có vấn đề gì sao?”
“A, không, không có.” Phát hiện ra gần như ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều đang nhìn mình, cô mới ý thức được hành động vừa rồi của mình có chút bốc đồng.
Vì vậy, Lãnh Tử Tình trong nháy mắt lấy lại bình tĩnh. Có lẽ, chẳng qua
là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Cô kích động cái gì chứ! Trên
đời làm gì có chuyện khéo như vậy.
Tuy nhiên, khi Lãnh Tử Tình nhìn kỹ lại y phục của cô gái tên Quyên Tử,
không kìm được phải lấy tay che miệng, là… là mẫu thiết kế của cô… Cô ấy thế mà lại mặc trong cuộc sống thực!
“Cô… bộ quần áo này của cô…” Lãnh Tử Tình sững sờ đưa tay chỉ bộ áo tắm thiết kế theo phong cách sườn xám kia.
“A, đây là món quà do một người bạn tặng.” Quyên Tử có chút xấu hổ nói.
“Ah…” Lãnh Tử Tình khó nén được thất vọng. Nếu là do người khác tặng, muốn
biết nguồn gốc từ đâu ra chỉ sợ cũng không dễ dàng! Có điều, dường như
cô chỉ mới hoàn thành công việc hôm trước, sách lậu này cũng có chút quá nhanh đi!
“Tử Tình? Đến cậu!” Tát Bối Nhi thúc giục nói.
“A!” Lãnh Tử Tình lập tức đứng lên, “Tôi tên là Lãnh Tử Tình. Tôi… tôi là…”
Đứng lên xong, Lãnh Tử Tình mới phát hiện mình dường như xem nhẹ một vấn đề. Cô phải giới thiệu bản thân như thế nào đây? Chính mình có vẻ không
giống như những người khác có chuẩn bị trước về gia tộc sự nghiệp. Mà
công việc hiện tại mình đang làm lại không muốn để cho người khác biết.
Cứ như vậy liền xấu hổ đứng như trời trồng, nhất thời nghẹn lời.
Giữa lúc tất cả mọi người cũng có chút xấu hổ, chợt nghe Lôi Tuấn Vũ đột nhiên tiếp lời: “Là quán quân bơi lội, đúng không?”
Tiếng cười thiện ý hòa cùng tiếng vỗ tay lập tức vang lên, lấp đi sự bối rối
của cô. Lãnh Tử Tình ngồi xuống, không khỏi liếc về phía Lôi Tuấn Vũ một cái nhìn cảm kích.
Tiếp theo, Quách Oánh Tuyết tươi cười đứng lên… Thế nhưng, ngay đúng lúc
Quách Oánh Tuyết đang định lên tiếng, đèn trong phòng đột nhiên phụt
tắt! Nhất thời toàn bộ căn phòng đều một mảnh tối đen.
Mấy cô gái không kìm được phát ra tiếng hét chói tai. Chưa đợi mọi người tự hỏi, toàn bộ mặt đất liền bắt đầu rung chuyển dữ dội!
365 Ngày Hôn Nhân Chương 66: Ngày 4 tháng 1 – Tuyệt vọng
Tác giả: Guai Wu
Nguồn: Sưu tầm
Thế nhưng, ngay đúng lúc Quách Oánh Tuyết đang định lên tiếng, đèn trong
phòng đột nhiên phụt tắt! Nhất thời toàn bộ căn phòng đều một mảnh tối
đen.
Mấy cô gái không kìm được phát ra tiếng hét chói tai. Chưa đợi mọi người tự hỏi, toàn bộ mặt đất liền bắt đầu rung chuyển dữ dội, tựa như đang có
động đất!
“Động đất! Chạy mau!” Cổ Dương hô lớn. Các cô gái hét chói tai rất loạn, anh không thể không nâng cao âm lượng.
Lãnh Tử Hiên lập tức nhảy đến gần cửa. Tuy rằng rất tối, nhưng anh vẫn còn
nhớ rõ khoảng cách tới cửa. Đang muốn mở cửa phòng, chợt phát hiện cảnh
cửa này căn bản không thể mở được, cho dù anh đã dùng chân ra sức đạp.
Rung động ngày càng mạnh hơn.
Lôi Tuấn Vũ ổn định cơ thể, lập tức liền nghĩ tới Lãnh Tử Tình. Theo trí
nhớ nhìn về hướng chỗ cô đang đứng. Chết tiệt! Mẹ nó chứ, cái gì cũng
không nhìn thấy!
Ngay khi đó, tiếng của Trần Hàng vang lên: “Nhanh! Các chàng trai, mau mang
người phụ nữ của mình trốn vào mấy căn phòng tối bên cạnh vách tường!
Trong đó không gian nhỏ! Phải thật nhanh lên! Căn phòng này có năm gian
phòng tối!”
Lúc này, Lãnh Tử Tình đang nắm chặt chiếc ghế ngồi, trong nháy mắt phát
hiện có bốn cánh tay túm lấy mình! Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói
của đàn ông quen thuộc vang lên, dường như lo lắng: “Tử Tình giao cho
tôi! Các cậu chú ý mấy cô gái còn lại!”
Ba cánh tay sau một khắc dừng lại, liền dứt khoát buông ra. Lãnh Tử Tình đột nhiên phát hiện một cơ thể ấm áp tới gần mình…
Là Tuấn Vũ! Sự sợ hãi của Lãnh Tử Tình bỗng nhiên giảm đi rất nhiều. Thời
điểm một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô, trong lòng Lãnh Tử Tình vô cùng lay động, có một loại cảm giác được bảo vệ, giống như giữa lúc tuyệt vọng
chợt bắt được một chiếc phao cứu sinh.
Trong bóng tối bất cứ thứ gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được
sức mạnh của người đàn ông bên cạnh cùng hơi thở gấp nặng nhọc, còn có
tiếng nói lo lắng cất lên an ủi: “Tử Tình, không sao đâu! Có tôi ở đây!” Oạch.
Lôi Tuấn Vũ dựa vào sự quan sát lúc vừa mới tiến vào phòng, nhanh chóng di
chuyển đến sát tường, theo cảm giác chạm đến một chiếc tay cầm, dùng sức đẩy. Quả nhiên có một không gian khác.
“Mau lên! Bám sát tôi!” Lôi Tuấn Vũ ghé vào bên tai Lãnh Tử Tình nói, ý bảo cô theo chặt mình, ôm lấy cô đi vào không gian này.
Ngay thời khắc tiến vào căn phòng kia, rung động đột nhiên ngừng lại. Nhưng
cánh cửa cũng bỗng “sầm” một tiếng đóng sập lại, dù đẩy thế nào cũng
không thể mở ra, giống như là có một cơ quan quỷ dị gì đó.
Lôi Tuấn Vũ lập tức liền lấy tay và chân để đo đạc kích thước của không
gian này, nhanh chóng nhận ra rằng căn phòng này ước chừng chỉ rộng
khoảng hai mét vuông. Theo cảm giác mềm mại ở dưới chân truyền lên, hình như là thảm. Thật không biết Trần Hàng thiết kế một căn phòng như vậy
là có dụng ý gì đây?!
Cảm nhận được người con gái trong lòng mình đang run run, Lôi Tuấn Vũ lập
tức ôm chặt cô, dịu dàng an ủi: “Tử Tình, không phải sợ! Có tôi ở đây,
không có việc gì đâu!”
Lãnh Tử Tình tựa đầu vào hõm vai Lôi Tuấn Vũ, nhẹ nhàng gật gật đầu. Cô biết rằng mặc dù giữa bọn họ không hề có tình yêu, nhưng trong hoàn cảnh
nguy cấp, anh vẫn sẽ như vậy không chút do dự bảo vệ mình! Tựa như cô
cảm thấy hoàn toàn tin tưởng anh.
Phụ nữ trời sinh đã là phái yếu. Trong thời khắc này, cô cảm nhận được sự
kiên cường, dũng khí “đỉnh thiên lập địa” của người đàn ông bên cạnh.
Lôi Tuấn Vũ ôm chặt lấy cơ thể Lãnh Tử Tình, giống như hai người đang dựa vào nhau, cùng chờ đợi nảy sinh hy vọng.
Anh lại muốn quay qua xem xét cánh cửa đi vào kia có thể mở ra được nữa hay không, vừa định di chuyển, liền phát hiện cô gái trong lòng mình co rúm lại một chút, giống như bị hành động của anh làm cho sợ hãi.
Vì vậy, anh nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, để tôi đi xem cánh cửa kia, xem chúng ta có thể ra được ngoài hay không!”
Anh nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, để tôi đi xem cánh cửa kia, xem chúng ta có thể ra được ngoài hay không!”
Lãnh Tử Tình vội vàng tách khỏi người anh, đột nhiên mới phát hiện do mình căng thẳng và sợ hãi quá, nên đã bám anh rất chặt.
Tuy nhiên cánh cửa kia, cho dù Lôi Tuấn Vũ có lôi kéo thế nào, ra sức đá
rồi đẩy, nhưng vẫn không hề nhúc nhích! Anh đập cửa thật mạnh, gọi lớn: “Có ai không? Cổ? Hiên? Trần Hàng? Có ai không?”
Ngoại trừ nghe thấy tiếng hét của chính mình trong bóng tối ra, không có bất
cứ một âm thanh nào khác nữa. Hiệu quả cách âm của căn phòng này quả
thật đáng kinh ngạc.
Lãnh Tử Tình mệt mỏi dựa vào vách tường, bóng tối làm cô vô cùng sợ hãi. Chỗ này một chút ánh sáng cũng không có, cho dù là ánh mắt của đối phương
cô cũng không thể nhìn thấy.
Đột nhiên chạm vào một chiếc nút nổi lên trên tường, đập vào đầu vai của cô. Cô lập tức gọi: “Tuấn Vũ, anh xem trên tường có cái nút gì này?”
Cô không dám tự mình xem xét, chỉ có thể nghĩ tới Lôi Tuấn Vũ.
Lôi Tuấn Vũ lập tức đi đến bên người cô, trong bóng tối quờ quạng, chạm vào cánh tay cô đang chỉ, theo hướng tay cô vươn ra, sờ lên vách tường. Rất nhanh anh tìm được một chiếc nút tựa hồ như là công tắc đèn.
Trầm tư vài giây, anh nói: “Là cái công tắc đèn.”
Lãnh Tử Tình mừng rỡ: “Tuấn Vũ, vậy thì bật nó lên!” Liền đưa tay ra muốn bật lên.
Lôi Tuấn Vũ lập tức bắt lấy tay cô: “Không nên! Vừa xong toàn bộ hệ thống đều đã bị mất điện, bây giờ có bật lên cũng không mang lại lợi ích gì, ngược lại còn có khả năng sẽ gây ra phiền toái không cần thiết!”
Nhận thấy được sự thất vọng của cô gái trước mặt, Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng kéo
cô sát vào người mình, hai người dựa vào vách tường, từ từ ngồi xuống.
Yên tĩnh, cả hai đều không nói chuyện. Yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Lúc này, Lãnh Tử Tình mới phát hiện da thịt hai người nhiều chỗ đang dính
sát vào nhau. Hơi thở nam tính của anh ở ngay phía trên đầu mình, dần
dần vây quanh, bao phủ cả người cô.
Đột nhiên trong đầu lướt qua hình ảnh lúc nãy hai người bọn họ vừa mới hôn
nhau, khuôn mặt cô nóng bừng, cả người không khỏi hơi run run, lông tơ
lập tức đều dựng đứng hết lên.
Trên đầu, một thanh âm nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lãnh Tử Tình chỉ lắc lắc đầu, không nói gì. Cô cắn chặt cánh môi. Tại sao có thể như vậy chứ?! Trong tình thế nguy cấp này, vậy mà cô lại còn nghĩ
đến những chuyện như vậy! Đầu óc có phải bị chập mạch rồi không?
Tiếp theo vẫn là im lặng.
“Tuấn Vũ, anh bảo chúng ta có thể đi ra ngoài được không?” Lãnh Tử Tình nhỏ giọng hỏi. Cô đột nhiên có chút bình tĩnh. Tim dần dần không còn đập nhanh nữa.
“Ngốc! Đương nhiên rồi!” Lôi Tuấn Vũ tự tin lên tiếng đảm bảo. Tuy vậy, trên thực tế trong lòng
anh cũng không dám nắm chắc, nội tâm không khỏi càng thêm nôn nóng.
Không được, không thể cứ ngồi đây chờ chết! Lôi Tuấn Vũ lần theo vách tường,
muốn sờ xem có thể tìm ra công cụ hữu ích gì không. Nếu có, anh có thể
dùng nó để phá cửa.
Đột nhiên, một tiếng thở dốc nặng nề truyền đến, dường như là tiếng thở hổn hển của đàn ông. Từ phía trên đầu truyền xuống!
Lãnh Tử Tình kinh ngạc, là ai?! Trong phòng này còn có người nào khác sao? “Tuấn Vũ? Là anh à?” Sao cô lại cảm thấy âm thanh này hình như là từ phòng bên trên vọng xuống, sợ tới mức khuôn mặt nhất thời trắng bệch.
Lôi Tuấn Vũ cũng nghe thấy. “Ai?!” Anh quát to! Nhanh chóng trở lại bên cạnh Lãnh Tử Tình, đẩy cô ra phía
sau, dùng chính cơ thể mình để che chắn. Ngước lên đỉnh trần nhà tối
đen, hy vọng có thể nhìn thấy gì đó, nhưng tất cả chỉ toàn một màu đen,
cái gì cũng không nhìn thấy.
Sau đó, là tiếng thở dốc của phụ nữ, tựa hồ còn kèm theo tiếng ngân nga. Âm thanh của hai người cùng đan xen vào nhau, càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng vang dội.
“Ai? Ai ở trên đó?” Lôi Tuấn Vũ không khỏi không nhíu chặt mày. Loại âm thanh dồn dập mà
giao hòa này, anh rất quen thuộc! Rõ ràng là tiếng đàn ông và phụ nữ tại khúc dạo đầu hoan ái.
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên có một dự cảm. Sự việc ngoài ý muốn này, chẳng lẽ là
do Trần Hàng cố ý sắp xếp?! Đây chính là cái gọi là “Lắng nghe thanh âm
của hơi thở”?
365 Ngày Hôn Nhân Chương 67: Ngày 4 tháng 1 – Kìm lòng không đậu
Tác giả: Guai Wu
Nguồn: Sưu tầm
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên có một dự cảm. Sự việc ngoài ý muốn này, chẳng lẽ là
do Trần Hàng cố ý sắp xếp?! Đây chính là cái gọi là “Lắng nghe thanh âm
của hơi thở”?
Quả nhiên, giọng nói của Trần Hàng vang lên, còn kèm theo tiếng thở dốc hổn hển: “Các chàng trai, cô gái! Ah… ngoan, em yêu!” Hiển nhiên, ông ta vẫn đang làm cái chuyện khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai.
“Tôi là Trần Hàng. Đây chính là ‘Lắng nghe thanh âm của hơi thở’. Các chàng
trai, tin tưởng lão Trần tôi! Trong bóng tối, người đầu tiên anh đưa tay nắm lấy, chính là cánh tay của cô gái khiến anh động lòng! Không gian
này hoàn toàn dành cho các bạn! Yên tâm đi, ở đây rất yên tĩnh, rất an
toàn! Các bạn có thể làm mọi việc các bạn muốn. Ah… trời ạ, bảo bối
Tuyết Nhi, em đẹp quá!” Trần Hàng kìm lòng không đậu lại phấn chấn run rẩy. Lúc này, mọi người còn nghe được tiếng phụ nữ cười khanh khách. Oạch.
Ông ta nói tiếp: “Mà phòng này được thiết kế hết sức đặc thù, nó sẽ theo mức độ nội tiết
phát ra của các bạn để quyết định phân bổ cường độ ánh sáng! Các chàng
trai! Phòng của lão Trần tôi đèn đuốc đã sáng trưng rồi! Ha ha ha! Sau
một giờ, cửa sẽ tự động mở ra! Các bạn lại càng không cần lo lắng người
khác có thể nghe được. Chúc các chàng trai, cô gái chơi thật vui vẻ! Lão Trần đối với việc khiến các vị hoảng sợ xin có lời xin lỗi! Ah…”
Tiếng rên rỉ của đàn ông và phụ nữ tiếp tục, nhưng dường như đã trở thành một bản giao hưởng hòa âm.
Lãnh Tử Tình quả thực ngây người! Ôi trời! Làm sao có thể xảy ra loại chuyện này?! Tất cả sợ hãi và bối rối đó chẳng lẽ đều là cố ý sắp xếp hết sao? Trời đất! Còn có nhân tính nữa hay không?!
Tức giận khiến cô dựa cả người vào tường, không nói nổi lời nào, thật quá đáng! Làm sao có thể như vậy!
Lôi Tuấn Vũ đấm mạnh một cú lên vách tường! Con bà nó! Anh sớm nên nghĩ ra. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, căn phòng này còn có năm gian phòng tối! Hừ.
Hai người lấy lại bình tĩnh, không có việc gì làm, cũng không thể gạt tắt
thanh âm chết tiệt của một nam một nữ kia. Mà lúc này, tiếng thở dốc
phía trên dần dần đi đến cao trào…
Mặt Lãnh Tử Tình bắt đầu đỏ lên, cô đương nhiên biết đây là cái loại thanh
âm gì. Chân thật giống như trực tiếp thấy Trần Hàng cùng Tuyết Nhi trình diễn ngay tại hiện trường vậy.
“A Hàng, ưm, anh tuyệt quá, mau lên!” Giọng nói mềm nhũn của Quách Oánh Tuyết truyền đến, khiến cho Lãnh Tử
Tình chấn động. Trời ạ! Cô ấy… Cô ấy làm sao có thể nói được ra miệng
những lời như vậy?!
Mặc dù dưới ngòi bút của cô, đã từng có vô số câu chuyện được viết ra,
trong đó các cô gái khi lạc giữa đam mê cũng không kiểm soát được bản
thân mình, nhưng ngoài cuộc sống thực, một người dịu dàng như Tuyết Nhi
lại có thể biến thành thế này, khiến trái tim cô không khỏi run rẩy.
Cơ thể căng thẳng dịu xuống, Lôi Tuấn Vũ cũng có chút kiềm chế không được. Chuyện này là có ý gì? Khiến cho hai người cô nam quả nữ ở trong bóng
tối buộc phải nghe tiếng thở dốc cùng những lời nói càn rỡ như vậy của
bọn họ, người bình thường ai có thể chịu được?!
Với người từng có vô số kinh nghiệm như anh, việc lúc này đang đến giai
đoạn nào hẳn là vô cùng biết rõ. Tiếng thở hổn hển bắt đầu dồn dập hơn.
Hai tay khoanh chặt trước ngực, tập trung kiềm chế chính mình.
Nhìn về phía Lãnh Tử Tình, anh đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của cô. Trời ạ!
Đã có một tia sáng mỏng manh. Căn phòng chết tiệt! Thật đúng là có hiệu
quả như lời Trần Hàng!
Để làm cho căn phòng sáng hơn một chút, Lôi Tuấn Vũ đơn giản nhắm mắt lại, cùng với âm thanh kích tình này, bắt đầu tưởng tưởng ra hình ảnh hiện
tại của Trần Hàng.
“A, a, a…” Trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng đàn ông liên tục hét lớn, từng chút từng chút dồn dập.
Nơi nào đó trên cơ thể Lôi Tuấn Vũ không tự chủ được bắt đầu vô thức thay
đổi. Chậm rãi mở mắt ra, anh nhất thời ngây dại! Lôi Tuấn Vũ sững sờ
nhìn Lãnh Tử Tình co người trong góc phòng, hai tay ôm đầu bịt chặt tai. Bộ dáng xấu hổ cùng khiếp đảm thu hết trong đáy mắt.
Lôi Tuấn Vũ sững sờ nhìn Lãnh Tử Tình co người trong góc phòng, hai tay ôm
đầu bịt chặt tai. Bộ dáng xấu hổ cùng khiếp đảm thu hết trong đáy mắt.
Anh bỗng nhiên nhớ tới thời khắc mình hôn cô lúc nãy, sự ngây ngô của cô,
sự mềm mại của cô, sự ngọt ngào của cô… Yết hầu nơi cổ họng không khỏi
trượt xuống, anh kìm lòng không đậu đi về phía cô.
Khoảnh khắc chạm vào cánh tay Lãnh Tử Tình, anh nhận ra sự kinh hoảng của cô,
đôi mắt ngập nước bỗng dưng mở to, tựa hồ mang theo ý hỏi cùng ngượng
ngùng. Trước đây sao anh lại không phát hiện ra, dưới ánh sáng mông
lung, đôi mắt cô lại đẹp đến thế.
“Tuấn Vũ…” Lãnh Tử Tình kinh ngạc, sao ngay cả giọng nói của mình lại cũng giống như tiếng ngâm nga?
Lôi Tuấn Vũ anh tuấn nở nụ cười, nhẹ nhàng cúi người xuống, đưa tay nâng cằm cô, một lần nữa phủ lên đôi môi đang run rẩy.
Nhẹ nhàng và dịu dàng, anh cẩn thận liếm qua cánh môi. Đoạt lấy hơi thở của cô, sự ngọt ngào, mềm mại kia lập tức khiến cả cơ thể anh bùng nổ rung
động.
Lãnh Tử Tình đông cứng, không dám nhúc nhích. Anh lại hôn cô! Trong một ngày hai lần bị hôn, đều là anh, người chồng trên danh nghĩa của cô!
Anh đẹp trai, anh tuấn đến rối tinh rối mù, hơi thở nam tính của anh khiến
cô căn bản mất hết khả năng tự hỏi. Cô tự nhận bản thân mình không phải
loại con gái háo sắc, nhưng thời khắc đối mặt với hơi thở của anh đánh
úp lại, cô chỉ còn thấy trái tim như chú nai con nhảy loạn, toàn bộ cơ
thể nhất thời tê dại khiến cô có một cảm giác vô cùng xa lạ.
Trời ạ! Sự ngây ngô và vụng về của cô khiến cho mọi tế bào trên người Lôi
Tuấn Vũ đều kêu gào muốn bành trướng. Anh chưa bao giờ biết môi một
người con gái lại có thể ngọt như thế. Giống như miếng trái cây chín
mọng, nếm qua thấy ram ráp, ngòn ngọt, khi mút vào còn có thể cảm thấy
dư vị ngọt lành.
Lôi Tuấn Vũ không kìm được đẩy nụ hôn càng sâu hơn. Anh ôm chặt cô, kéo cô
sát vào trước người mình, cơ thể rắn chắc bao quanh da thịt cô, cảm giác trơn mềm kia khiến anh càng thêm xúc động.
Tiếp theo, hô hấp dồn dập là điều tất yếu! Mà ánh sáng cũng liền thực như
lời Trần Hàng nói, phối hợp theo nụ hôn của hai người, dần dần trở nên
sáng rõ hơn rất nhiều.
Nụ hôn của Lôi Tuấn Vũ như bức thiết, đi dần xuống tới xương quai xanh của cô, cảm giác tiếp xúc với làn da non mềm làm anh không khỏi say mê.
Cùng với sự run rẩy của cô, đôi môi Lôi Tuấn Vũ hướng về phía nụ hoa
đang bị bao chặt trong chiếc áo tắm.
Trong phút chốc, Lãnh Tử Tình cả người giống như bị điện giật. Cô giật mình
tỉnh táo! Hai người họ đang làm cái gì?! Mặc dù họ đúng là vợ chồng,
nhưng giữa họ làm gì có tình yêu?! Trời ạ! Ý chí nghị lực của đàn ông và phụ nữ đều trở thành hư không hết sao?! Một không gian kín mít, vài
tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ, chỉ như vậy đã hoàn toàn đánh tan lý trí
của họ?
“Không!” Lãnh Tử Tình đột nhiên cự tuyệt. Ngực cô phập phồng dữ dội khiến người
ta liếc qua một cái đã có thể nhìn ra tâm trạng mất bình tĩnh nơi cô.
Lôi Tuấn Vũ đắm chìm trong thế giới riêng của mình, ham muốn lấn át, vẫn
còn chưa khôi phục lại tinh thần. Môi và lưỡi anh vẫn như cũ lưu luyến
trên cơ thể cô, ngay cả bàn tay to cũng không tự chủ được lần xuống dưới bộ đồ bơi.
Lãnh Tử Tình dùng sức đẩy mạnh người anh, hai tay vòng chặt ôm trước ngực mình, một lần nữa kiên quyết nói: “Không! Tôi nói là không!”
Không để ý đến phía trên đầu truyền xuống một tiếng lại một tiếng rên rỉ, một tiếng lại một tiếng kêu thét, Lãnh Tử Tình lúc này đã hoàn toàn tỉnh
táo!
Trong ánh sáng mờ ảo, Lôi Tuấn Vũ thấy được vẻ mặt lạnh băng và biểu tình kiên định của cô, nháy mắt bừng tỉnh!
Anh đang làm gì?! Sao anh lại có thể đối xử như vậy với Tử Tình?! Chết
tiệt! Tử Tình không phải loại phụ nữ ấy! Cô ấy chẳng qua là vợ trên danh nghĩa của anh mà thôi, giữa họ chỉ có bản hợp đồng thời hạn một năm!
Vậy mà anh lại kém cỏi đến mức chỉ vì vài tiếng rên rỉ đã không kiềm chế được? Chết tiệt!
“Xin lỗi em, Tử Tình, tôi… có chút kìm lòng không đậu.” Lôi Tuấn Vũ ăn ngay nói thật, cũng hơi có chút xấu hổ.
“Không… việc gì. Sau này… Đừng như vậy nữa!” Lãnh Tử Tình cúi đầu, không được tự nhiên đưa tay vén hai sợi tóc vào
bên tai. Nhớ lại hình ảnh vừa mới xảy ra, chính cô cũng không biết xấu
hổ tận hưởng nụ hôn của anh.
365 Ngày Hôn Nhân Chương 68: Ngày 4 tháng 1 – Bổ sung thêm điều khoản
Tác giả: Guai Wu
Nguồn: Sưu tầm
“Xin lỗi em, Tử Tình, tôi… có chút kìm lòng không đậu.” Lôi Tuấn Vũ ăn ngay nói thật, cũng hơi có chút xấu hổ.
“Không… việc gì. Sau này… Đừng như vậy nữa!” Lãnh Tử Tình cúi đầu, không được tự nhiên đưa tay vén hai sợi tóc vào
bên tai. Nhớ lại hình ảnh vừa mới xảy ra, chính cô cũng không biết xấu
hổ tận hưởng nụ hôn của anh.
Trời ạ! Rõ thật là mất mặt! Lãnh Tử Tình không nén được ảo não: Lẽ nào giữa
đàn ông và phụ nữ dù không có tình cảm, vẫn có thể phát sinh những
chuyện như vậy sao? Vừa mới rồi, trái tim mình đập kịch liệt đến mức
nào, bản thân cô sao lại không biết?!
Cả hai người đều đang cảm thấy xấu hổ, đột nhiên, phía trên đầu truyền đến tiếng đàn ông gầm lên hòa cùng tiếng phụ nữ thét chói tai, sau đó liền
không có âm thanh gì nữa, hết thảy bụi đều lắng xuống…
Lãnh Tử Tình lập tức đỏ mặt tới tận gót chân, còn Lôi Tuấn Vũ trên mặt cũng
đen sì đầy hắc tuyến… Ai cũng đều biết vừa mới xảy ra chuyện gì!
Tuyết Nhi cô ấy lại cho phép Trần Hàng làm những việc này?! Không lẽ cô ấy một chút xấu hổ cũng không cảm thấy sao?
Mọi thứ toàn bộ đều trở nên yên lặng…
Lãnh Tử Tình hơn nửa ngày mới tìm lại được đầu lưỡi của mình: “Tuấn Vũ, tôi…”
“Nói đi…” Lôi Tuấn Vũ phát hiện đối diện với cô, mình vậy mà lại cảm thấy có chút áy náy. Cũng không hiểu là nguyên nhân vì sao, tựa hồ như là vì mình
lúc nãy đã xâm phạm đến cô ấy, hay là do chính cuộc hôn nhân của mình và cô? Một người luôn tự đề cao bản thân như anh, lúc này ở trước mặt cô
ngược lại lại cảm thấy khó khăn.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta có phải là nên bổ sung thêm một vài… điều khoản… hay không?” Lãnh Tử Tình vùi mặt vào giữa hai đầu gối của mình. Cô không thể không
nói ra điều này. Bởi vì, cô dường như phát hiện, nếu anh ta có bất cứ
hành vi vô lễ gì với mình, ít nhất khi ấy, cô cũng có lý do nào đó để cự tuyệt. Từ trường của anh ta quá mạnh, chờ đến thời điểm cô có thể tự
hỏi, chỉ sợ là đã bị ăn luôn rồi. Haizz.
Tự tôn của Lôi Tuấn Vũ ngay lập tức liền bị đả kích. Cô muốn bổ sung thêm
điều khoản?! Ý của cô là anh đã quá phận?! Tiểu nữ nhân này! Chẳng lẽ nụ hôn của anh cô không hề hưởng thụ chút nào sao? Nói như vậy, cái cô
nàng vừa rồi còn run run như chiếc lá, say mê như phiến hoa hồng là ai
đây?!
Cơ thể đã hoàn toàn tỉnh táo lại! Lôi Tuấn Vũ một lần nữa nhìn Lãnh Tử
Tình, có vẻ như ánh sáng đã yếu đi rất nhiều. Thiết kế của căn phòng này thật đúng là xảo diệu. Thế nhưng, cứ việc không nhìn thấy gì, anh cũng
sẽ không cảm thấy hứng thú với cơ thể cô nữa! So với những bạn giường
trước đây của anh, cô quả thực chính là miếng đậu cô-ve khô quắt! [Hờ, anh cứ chê đi! Rồi sau này xem có thèm muốn cái quả đậu cô-ve đấy không!]
Anh đúng là bụng đói ăn quàng rồi, mới có thể xuống tay với cô. Muốn trách
thì phải trách lão Trần Hàng chết tiệt kia! Khiến cho anh trong bóng đêm loạn trí! Có điều, lại nói, như thế nào thì việc bổ sung thêm điều
khoản này cũng không nên là do cô đưa ra nha!
Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng đáp lại: “Ngày mai tôi sẽ yêu cầu thư ký soạn thảo, em ký vào một chữ là được.” Giọng điệu máy móc, công thức hóa của anh lại đưa khoảng cách giữa bọn
họ kéo ra rất xa, giống như hai người chỉ là những người xa lạ.
Đứng dậy, bước tới cạnh bức tường ở phía bên kia, Lôi Tuấn Vũ chống tay vào thắt lưng, quay người khỏi Lãnh Tử Tình.
Chết tiệt! Càng xa càng tốt! Anh điên rồi mới đi hôn cô ta, lại còn hôn tới những hai lần.
Không biết hôm nay là cái ngày gì, nhất định là ngày không nên xuất môn!
Anh như thế nào mà ngay cả nguyên tắc của chính mình cũng đều vứt bỏ? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà, lại còn là một người phụ nữ không
có điểm gì đáng xem nữa chứ! Nếu không phải vừa xong cái bộ dáng thẹn
thùng kia, cùng với da thịt trơn mềm và đôi môi ngọt ngào hấp dẫn anh,
anh như thế nào lại có thể say mê trong đó…
Đột nhiên, Lôi Tuấn Vũ phát hiện, những điểm tốt đẹp của cô mình đều nhớ rõ rất nhiều. Anh đưa tay lên vuốt mồ hôi trên trán, dứt khoát lắc đầu,
như thể muốn đem ý tưởng này vứt bỏ ra khỏi suy nghĩ!
Hai người trầm tĩnh khiến cho ánh sáng dần dần tối lại. Đến cuối cùng, cái
gì cũng không thể nhìn thấy nữa, chỉ còn nghe được tiếng hô hấp mỏng
manh của nhau…
Hai người trầm tĩnh khiến cho ánh sáng dần dần tối lại. Đến cuối cùng, cái
gì cũng không thể nhìn thấy nữa, chỉ còn nghe được tiếng hô hấp mỏng
manh của nhau…
Một giờ đằng đẵng chờ đợi, giống như ngồi nhìn kim giây từng chút từng chút nhích dần. Lãnh Tử Tình lần đầu tiên cảm thấy mình như đứng đống lửa,
như ngồi đống than, chờ đợi thời gian từng giây một trôi qua!
Cửa rốt cuộc cũng mở!
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa kia, trong nháy mắt Lôi Tuấn Vũ liền xông ra
ngoài trước tiên, vừa nhìn tới ba người đàn ông cũng lao ra giống mình
mới phát hiện, bọn họ bị con mẹ nó Trần Hàng đùa giỡn! Tên Trần Hàng kia sớm đã bỏ trốn mất dạng!
“Shit!” Lôi Tuấn Vũ phẫn nộ siết chặt nắm tay, tiếng chửi buột ra khỏi miệng.
Anh bị khỉ gió gì lại đi tham gia vào cái bữa tiệc gặp gỡ quỷ quái này?! Phút chốc trừng mắt về phía Cổ Dương, lại phát hiện ba người đàn ông
kia đều đang lo lắng nhìn Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Hiên thốt ra câu hỏi trong lòng bọn họ: “Tử Tình, em không sao chứ?”
Lôi Tuấn Vũ nổi giận nha! Bọn họ như thế này là có ý gì? Hỏi cô có bị làm
sao không? Chẳng phải là nghĩ anh sẽ ăn cô hay sao chứ! Cái tên chết
tiệt! Lôi Tuấn Vũ anh là loại người đói bụng liền ăn quàng sao?! Vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại có một âm thanh nho nhỏ nhắc nhở: vừa
nãy dường như cũng có xu hướng này nha.
“Cô ấy không sao!” Lôi Tuấn Vũ bực bội nói.
Có điều, Lãnh Tử Hiên cũng không coi trọng lời nói của anh: “Tôi không có hỏi cậu!”
“Anh, em rất tốt!” Lãnh Tử Tình xấu hổ, cố nhếch khóe miệng, xem như là cười đi.
Chu Nhân đứng một bên xem kịch, đến đây lập tức liền có phản ứng: “Anh? Ôi trời! Tử Tình, anh ấy là anh trai của cậu? Người kia tên là gì nhỉ… Đợi chút, để mình nhớ lại… Lãnh Tử Hiên?!” [Nguyên gốc Tử Tình gọi Tử Hiên là “đại ca”, nên người nghe có thể hiểu ngay ra hai người là quan hệ anh em]
Tiếng kêu lớn pha lẫn sự phấn khích khiến cho những người đàn ông ở đây lập
tức bị đánh bại dưới tay cô. Thân phận của bọn họ có người nào không đủ
để cho phụ nữ phải điên cuồng, nhưng có đến mức như vậy không? Các cô
hôm nay đã bị kinh hãi còn chưa đủ sao? Vậy mà cô lại còn có thể hét to
đến như thế!
“Tử Tình à, cậu như vậy là không được rồi! Anh ấy là anh trai của cậu, cậu
sao lại không nói với chúng mình một tiếng nha! Có một ông anh tốt như
thế ở bên cạnh, sao còn không sớm giới thiệu cho các chị em làm quen
chứ?” Tiếng nói yểu điệu của Tát Bối Nhi khiến cho Cổ Dương khắp người sởn gai ốc, da gà muốn rớt ra hàng loạt.
Anh thừa nhận bản thân mình không phải là thánh nhân gì! Nhưng bọn họ vừa
mới mới… Hơn nữa thân thể của cô… dường như tư thế đi lại vẫn còn không
được thoải mái đi… Vậy mà cô đã liền đối với đàn ông khác chảy nước
miếng rồi, tư tưởng của cô nàng này thật đúng là quá không bình thường.
Nếu không phải là xuất phát từ sự trân trọng đối với nữ giới, anh làm sao
lại có tâm tư đi chăm sóc “thần nữ” này! Trong cái không gian bịt kín
kia, lại là loại hoàn cảnh ái muội như vậy, người con gái này chỉ còn
kém mỗi “bá vương thượng cung”! [Hix, cụm từ này mình nghĩ gần nửa tiếng vẫn không biết dịch thế nào cho thuần Việt, thôi đành giữ nguyên vậy!]
Cổ Dương vì thế nghe tiếng tim cô đập, cũng nhấm nháp hương vị của cô. Rồi ngạc nhiên phát hiện dưới bề ngoài nóng bỏng ấy lại ẩn giấu một cơ thể
chưa ai biết đến. Đúng thời khắc ánh đèn đột nhiên sáng rộng lên kia, Cổ Dương rõ ràng phát hiện ra bí mật của cô…
“Không được phép nói cho người khác! Nếu không xem tôi xử lý anh thế nào!” Tát Bối Nhi đỏ mặt hung tợn quát.
“Nói cái gì?” Cổ Dương cười xấu xa hỏi lại.
“Anh…!!! Hừ!” Dưới ánh đèn, khuôn mặt Tát Bối Nhi đỏ hồng trước mắt Cổ Dương, cô nàng này thế mà cũng có lúc cảm thấy ngượng ngùng.
Nhặt tấm áo trên mặt đất lên, Tát Bối Nhi bắt đầu mặc lại đồ bơi, che phủ đi hai bầu ngực lớn, nhưng cô cố gắng thế nào cũng không thể thắt nút quai áo được.
Cổ Dương biếng nhác đi tới, chủ động thắt lại giúp cô. Nhìn biểu tình của
cô đối với mình như muốn hận thấu xương, trong lòng anh có chút buồn
bực. Cô như thế nào lại là xử nữ[1]?! Nhưng mà vừa rồi, vào giây phút cuối cùng, anh rõ ràng cảm nhận được sự cản trở của tấm rào chắn kia, còn có cả sự đau đớn của cô khi nắm chặt
cánh tay anh nữa.