Chương 419: Gặp lại Craig Gert Dịch: AND Nguồn : Mê Truyện
Tuyết rơi suốt đêm khiến nhiệt độ ngày hôm sau nhanh chóng giảm xuống. Đường đã kết băng, mọi người đi trên đường giống như đang trượt băng vậy, bọn họ không thể không cẩn thận, nhưng ngay cả như vậy vẫn không ngừng có người ngã, số tai nạn giao thông cũng tăng lên. Hứa Lập từ nhà tới trụ sở ủy ban đã thấy hai vị tai nạn giao thông, mặc dù không quá nghiêm trọng nhưng Hứa Lập sau khi tới văn phòng việc đầu tiên là gọi điện cho Triệu Quốc Khánh, bảo y bố trí cảnh sát giao thông ra đường trực để đảm bảo an toàn cho quần chúng nhân dân.
Hứa Lập vừa ngồi xuống một lát, Từ Cương gõ cửa tiến vào nói.
- Thị trưởng Hứa, vị khách người Anh - Craig Gert vừa gọi điện tới nói có việc muốn bàn với sếp.
- Ừ.
Hứa Lập giở giở tờ lịch trên bàn nói:
- Sáng nay không có hội nghị quan trọng gì, bảo y lại đây đi.
Hơn 10 phút sau Craig Gert dẫn theo phiên dịch viên tới văn phòng Hứa Lập. Hứa Lập thấy đối phương vào, hắn đứng dậy chào Craig Gert.
- Sao, gần đây công trình có thuận lợi không?
Craig Gert có chút ngạc nhiên khi thấy Hứa Lập nói tiếng Anh lưu loát như vậy.
Thực ra muốn gặp Hứa Lập thì căn bản không cần mang theo phiên dịch. Chẳng qua ra khỏi văn phòng thì Craig Gert đúng là muốn đi nửa bước cũng khó khăn.
Craig Gert gật đầu nói:
- Rất thuận lợi. Văn phòng công ty, nhà xưởng đều đã xây dựng xong, chỉ còn chờ các thiết bị liên quan chuyển tới là công ty chúng tôi có thể chính thức khai trương. Việc này còn phải cảm ơn thị trưởng Hứa đã tìm giúp chúng tôi công ty xây dựng có tố chất cao nên công trình mới có thể xây dựng xong trong thời gian ngắn như vậy.
- Giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Các thiết bị liên quan của quý công ty tới bao giờ mới có thể vận chuyển tới, khi nào chính thức đi vào sản xuất?
Hứa Lập cười nói. Hắn tìm đội xây dựng chính là đội đang thi công ở hạng mục du lịch trên thị xã Tùng Giang, một phương diện là giải quyết vấn đề xây dựng của nội thất Shunin, phương diện khác là tìm việc cho đám công nhân kia. Hạng mục du lịch Tùng Giang về cơ bản đã xây dựng xong phần thô, đội xây dựng đáng lẽ trong tháng 10 sẽ rút đi nhưng vì hạng mục xây dựng của nội thất Shunin nên từ tháng chín công ty xây dựng đã điều hai đội thi công tới Vọng Giang, qua đó mới khiến cho nhân viên của công ty này ở Tùng Giang và Vọng Giang mới có thể làm việc tới tận hôm nay. Mà càng quan trọng hơn là công ty nội thất Shunin sớm một ngày đi vào sản xuất sẽ sớm một ngày thể hiện rõ tác dụng của nó đối với Vọng Giang. Cho nên có thể nói là hai bên giúp đỡ lẫn nhau.
- Nửa tháng trước thiết bị đã rời cảng Anh, cũng sắp tới nơi. Chỉ cần thiết bị và nhân viên kỹ thuật của công ty đến là chúng tôi cam đoan trong một tháng sẽ chạy thử xong và chính thức đi vào sản xuất.
Craig Gert sau mấy tháng làm việc cũng đã chính thức quen với thân phận bây giờ của mình. Dù sao Craig Gert tuy là một nhân viên quý tộc xuống dốc nhưng y là thạc sĩ ngành kinh tế, thương mại. Nếu không Hứa Lập và Vu Lượng sao có thể yên tâm giao công ty lớn như vậy cho y quản lý?
- Craig Gert tiên sinh lần này tới chỗ tôi không biết cần hỗ trợ gì không?
Hứa Lập cũng biết Craig Gert không có việc sẽ không tới đây, nếu không có chuyện quan trọng thì đối phương càng không cần tìm mình gấp đến vậy.
Tính thẳng thắn của người phương tây thể hiện rõ trên người Craig Gert. Nghe Hứa Lập hỏi, Craig Gert không có thói quen vòng vo như người Trung Quốc, y nói thẳng.
- Tối đa là tháng rưỡi nữa nội thất Shunin sẽ chính thức đi vào sản xuất nhưng nguyên liệu và công nhân vẫn chưa có. Việc này tôi mong thị trưởng Hứa hỗ trợ giải quyết.
Hứa Lập gật đầu nói:
- Đó là việc tôi nên làm. Anh yên tâm, tôi đã nói chuyện với đồng chí ở Cục lâm nghiệp, phương án khai thác rừng bọn họ đưa ra cũng được hội nghị thường vụ thị ủy chúng tôi thông qua. Mấy hôm nay chúng tôi đã để bọn họ bắt đầu chặt cây, tới khi công ty đi vào sản xuất thì sẽ đảm bảo cung cấp đủ nguyên liệu cho các vị. Chẳng qua vì cam đoan tài nguyên lâm nghiệp của Vọng Giang chúng tôi không bị hư hại do khai thác, chúng tôi hàng năm chỉ cung cấp nguyên liệu một cách có hạn. Nếu công ty tương lai muốn mở rộng sản xuất thì chỉ dựa vào tài nguyên lâm nghiệp của Vọng Giang chúng tôi là không thỏa mãn được nhu cầu. Cho nên tôi đề nghị các vị phái người tới đàm phán với chính quyền các địa phương gần đây xem có thể mua nguyên liệu từ chỗ bọn họ không. Dù bây giờ không cần cũng coi như là chuẩn bị cho tương lai, có chuẩn bị trước vẫn hơn mà. Hơn nữa tôi thấy công ty các vị cũng có thể tới phía nam đàm phán mua gỗ. Tôi nghe nói hàng năm ở Vân Nam vận chuyển rất nhiều gỗ từ Myanmar tới với giá cả thấp, chất lượng cũng được.
- Cảm ơn thị trưởng Hứa, anh đúng là cân nhắc rất chu đáo cho công ty chúng tôi.
Craig Gert không quá e ngại cán bộ nhà nước, đây cũng là do tình hình từng nước tạo thành. Ở Anh nhân viên chính quyền có chức trách là phục vụ người nộp thuế, bọn họ căn bản không có tư tưởng mình là quan. Nhưng ở Trung Quốc sau vài tháng va chạm khiến Craig Gert biết đây không phải nước Anh. Nếu muốn làm việc gì thì không có lãnh đạo chính quyền đồng ý thì anh đúng là nửa bước khó đi.
- Còn vấn đề công nhân kỹ thuật thì chúng tôi đã mở hai khóa học ở trường trung cấp nghề thị xã, đồng thời cũng đăng quảng cáo tuyển sinh trên đài truyền hình hơn nửa tháng, tới nay đã có hơn 300 người đăng ký tham gia, chỉ chờ khi nhân viên kỹ thuật của các anh tới là có thể bắt đầu đưa ra đề thi, cuối cùng sẽ còn lại 100 người vào học ở hai khóa kia, học tới khi nào công ty các anh thấy đáp ứng được yêu cầu công việc mới thôi.
Hứa Lập ủng hộ mạnh việc tuyển dụng nhân viên của nội thất Shunin, thậm chí ngay cả quảng cáo tuyển sinh Hứa Lập cũng tự mình gọi điện cho lãnh đạo cục thông tin để bọn họ miễn phí đưa quảng cáo. Dù sao một lần có thể giải quyết được công việc cho 100 người, công việc được trả lương cao. Nội thất Shunin còn hứa chỉ cần học xong sẽ được nhận vào thử việc với mức lương 1000 tệ, khi ký hợp đồng chính thức mỗi tháng ít nhất được 1500 tệ, cũng nộp bảo hiểm cho nhân viên đồng thời cuối năm còn có thưởng.
Tiền lương trả như vậy về cơ bản vượt quá mức thu nhập bình quân tại Vọng Giang, bảo sao nhiều người nhiệt tình đăng ký như vậy. Nếu không phải điều kiện tuyển của nội thất Shunin khá cao, yêu cầu trình độ văn hóa tốt nghiệp cấp ba, tuổi không quá 30 thì số người đăng ký nhất định sẽ gấp nhiều lần con số 300 kia.
- Có Thị trưởng Hứa ủng hộ, chúng tôi cũng an tâm. Chờ khi công ty chính thức khai trường còn xin mời thị trưởng tới cắt băng khánh thành.
Vấn đề đã được giải quyết, Craig Gert đứng dậy cáo từ. Tuy việc xây thô đã xong nhưng nếu công ty muốn đi vào hoạt động thì còn không ít vấn đề cần làm.
Hơn nữa nội thất Shunin chỉ tuyển 100 công nhân tại Vọng Giang, số còn lại là những nhân viên, công nhân kỹ thuật được đưa trực tiếp từ Anh tới Vọng Giang. Nếu không 100 công nhân chỉ được tập huấn một tháng sao thể hiện vẻ quý tộc của Anh, sao có thể mở ra thị trường cho nội thất Shunin? Mấy hôm sau vài chục nhân viên nội thất Shunin người Anh bay tới Vọng Giang, Craig Gert cũng muốn nghiên cứu phương án bố trí chỗ ăn ở cho các nhân viên này.
- Không vấn đề gì, tôi nhất định sẽ tới khi quý công ty khai trương.
Hứa Lập đứng lên tiễn Craig Gert ra tới cửa.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Chương 420: Không dùng được ai Dịch: AND Nguồn : Mê Truyện
Tiễn khách, Hứa Lập lập tức gọi điện cho Văn Hồng Vĩ.
Văn Hồng Vĩ nghe thấy tiếng của lãnh đạo, y vội vàng nói.
- Thị trưởng Hứa, có chuyện gì vậy?
- Công tác khai thác rừng các anh chuẩn bị thế nào rồi?
- Cũng chuẩn bị xong rồi. Chúng tôi đã điều nhân viên từ các lâm trường thành lập một đội công tác gồm hơn 50 người do Hoàng Kiệt làm đội trưởng. Chỉ cần thị trưởng Hứa ra lệnh một tiếng là bọn họ có thể lập tức lên núi chặt cây.
Văn Hồng Vĩ rất tự tin vào công việc này. Y cũng biết đây là chuyện thị trưởng quan tâm nên không thể không chú tâm. Tất cả công việc đều hoàn thành thật tốt nên y không sợ lãnh đạo hỏi.
- Ừ, vậy việc trồng cây sang năm đã chuẩn bị xong chưa?
Khai thác rừng thì đơn giản, chỉ cần dùng cưa máy hét lên là cây đổ, nhưng muốn để rừng được khai thác rồi khôi phục nguyên dạng thì không có mấy chục, mấy trăm năm là điều không thể nào.
Cho nên Hứa Lập không chỉ có quan tâm vấn đề nguyên liệu của công ty Shunin, hắn càng quan tâm là sau khi khai thác thì làm sao khiến rừng nhanh khôi phục nguyên dạng.
- Đã chuẩn bị xong, toàn bộ tiến hành chuẩn bị theo bản quy hoạch quản lý rừng, cam đoan các nơi khai thác năm nay thì sang năm sẽ được trồng mới hoàn toàn. Vài chục năm sau các khu vực đó sẽ lại có những cây rừng mới mọc lên.
Văn Hồng Vĩ đáp.
- Ừ, đội kiểm lâm của các anh nhất định phải có trách nhiệm, phải cam đoan khi khai thác bình thường còn phải tiến hành tuần tra ở các khu vực khai thác, cùng với khu vực mới phát hiện ra cây thủy tùng nữa. Mấy hôm trước tôi lên tỉnh họp, giám đốc Lưu – Sở lâm nghiệp cũng rất chú ý tới việc này. Bản báo cáo bảo vệ khu vực cây thủy tùng mà các anh trình lên sở sắp tới cũng sẽ có kết quả, nếu như phê duyệt thì hàng năm sẽ có gần triệu tài chính bảo vệ chuyên môn, cuộc sống của Cục lâm nghiệp các anh cũng sẽ tốt lên nhiều.
- Cảm ơn thị trưởng Hứa.
Văn Hồng Vĩ vui vẻ nói.
- Chờ kinh phí bảo vệ chuyển xuống thì chúng tôi nhất định sẽ không quên sự quan tâm của ngài.
- Được rồi, cứ làm tốt công việc của các anh đã là giúp tôi rồi. Tôi còn có chút chuyện, lúc rảnh nói chuyện.
Hứa Lập nói xong dập máy. Văn Hồng Vĩ sắp tới tuổi nên Hứa Lập cũng biết đối phương chỉ có thể giữ được vị trí hiện tại, khả năng lên chức là không quá có thể. Nhưng theo công ty Shunin đầu tư vào nội thất Shunin, ngành sản xuất nột thất sẽ phát triển mạnh ở Vọng Giang, khi đó Cục lâm nghiệp nhất định sẽ là ngành nóng nhiều màu mỡ.
Nếu muốn biến Vọng Giang thành trung tâm sản xuất nột thất lớn nhất Vọng Giang thì nhất định phải phát huy đầy đủ tác dụng của Cục lâm nghiệp. Văn Hồng Vĩ có chút bảo thủ đúng là không thể đáp ứng được yêu cầu. Nhưng lúc này ở Vọng Giang người Hứa Lập có thể tin chỉ có mấy người Triệu Quốc Khánh, Từ Cương mà thôi. Vì thế trong lúc nhất thời hắn không tìm đượ ai có thể thích hợp ngồi vào vị trí thay Văn Hồng Vĩ. Về phần Hoàng Kiệt nếu là năm năm sau còn có thể suy nghĩ, chứ bây giờ y vừa mới lên được chức trưởng phòng của cục, y còn cách quá xa chức cục trưởng. Mình không thể thoáng cái tăng chức cho đối phương như vậy được. Hơn nữa trình độ của y càng thích hợp làm phó cục trưởng phụ trách nghiệp vụ chứ làm cục trưởng lại không quá thích hợp.
Hứa Lập đang nghĩ tới vấn đề chọn ai làm cục trưởng Cục lâm nghiệp thì phó chánh văn phòng Khương Khải gõ cửa xin vào.
- Thị trưởng Hứa, đây là báo cáo công tác năm nay của chính phủ, chúng tôi đã viết dự thảo mời ngài xem.
Khương Khải năm nay còn không đến bốn mươi nhưng y đã công tác ở văn phòng ủy ban thị xã được hơn 10 năm. Y tiến dần từng bước từ một nhân viên bình thường tới ngày hôm nay chủ yếu là dựa vào tinh thần chăm chỉ làm việc và tài viết văn của mình. Khương Khải bây giờ phụ trách quản lý phòng Thư ký, phòng tổng hợp. Trước đây khi lãnh đạo đấu tranh mặc kệ là ai lên trước thì cũng không ai động tới vị trí của Khương Khải. Vị trí này có thể nói là người tốt không muốn làm, người kém lại làm không được. Tuy nói là phó chánh văn phòng ủy ban thị xã, chức danh dễ nghe, ở gần bên lãnh đạo nhưng thực tế không có thực quyền gì. Khi tiếp xúc với các ban ngành, xã thị trấn người ta coi anh là lãnh đạo đó là đang nịnh anh. Nhưng nếu như người ta có gây khó dễ gì cho anh thì anh cũng không làm gì được người ta cả.
Lại nói mặc kệ ai lên làm lãnh đạo đều không hy vọng lời mình phát biểu ra lại không hay, ai chẳng muốn bài phát biểu có tính thuyết phục, làm người ta nghe tin và phục. Mà cái này phải dựa vào ngòi bút của Khương Khải.
- Ừ, cứ để đó, lát tôi xem.
Hứa Lập cầm tài liệu bỏ lên bàn.
- Thị trưởng Hứa, tôi ra ngoài trước.
Khương Khải không dám quấy rầy Hứa Lập.
- Chờ chút.
Hứa Lập đột nhiên gọi Khương Khải lại. Hắn tới Vọng Giang gần năm, trong các lãnh đạo văn phòng ngoài Khương Khải ra thì các vị khác đều tới văn phòng mình báo cáo công việc. Thực ra những người kia tìm tới chỉ là hy vọng Hứa Lập nhớ tới bọn họ, lúc cần thiết sẽ nghĩ đến bọn họ mà thôi. Nhưng Khương Khải mỗi lần tiếp xúc với Hứa Lập đều chỉ vì công việc, cho tới bây giờ chưa nghe tới một câu nịnh nọt nào.
- Thị trưởng còn có việc ư?
Khương Khải nghe được Hứa Lập gọi mình, y không biết Hứa Lập có việc gì nên vội vàng quay người lại.
- Ngồi đi.
Hứa Lập chỉ vào ghế.
- Chúng ta tâm sự một chút.
Nói xong Hứa Lập cũng ra ghế ngồi.
Khương Khải không đoán ra Hứa Lập có ý gì. Chẳng qua lãnh đạo đã yêu cầu thì mình không dám từ chối.
- Hút thuốc đi.
Hứa Lập lấy thuốc ra mời Khương Khải, bản thân mình cũng tự châm một điếu.
Khương Khải cầm thuốc mỉm cười tự giễu mình.
- Chúng tôi viết tài liệu hình như không có mấy người không nghiện thuốc, nếu không đúng là không viết ra được gì.
Vừa nói y lấy bật lửa ra châm cho Hứa Lập, sau đó cũng châm cho mình.
- Tôi tới Vọng Giang gần năm, anh cũng viết nhiều tài liệu cho tôi, tôi thấy tài liệu anh viết đều là những thứ tôi muốn nói, cái không cần nói sẽ không viết. Nhưng chúng ta lại chưa từng nói chuyện nhiều với nhau, cũng chưa bao giờ nghe anh nói việc gia đình. Hôm nay tôi không có việc gì nên muốn tâm sự với anh một chút.
- Thị trưởng Hứa quá khen. Ngài không nhớ rồi, lúc ngài tới tôi đã viết hai bản thảo cho ngài, ngài lúc ấy mặc dù không nói gì thêm nhưng khi họp ngài lại không nói như bản thảo, lúc ấy tôi cũng có mặt ở phía sau nghe. Có thể nói hai hội nghị đó tôi thấy mình như ngồi trên đống lửa, tôi sợ ngài mới tới nên không hài lòng với những gì tôi làm.
Hứa Lập xua tay chặn lại.
- Cái này không trách được anh. Bản thảo anh viết theo tôi thấy không có sơ sót gì. Theo lý tôi mới tới Vọng Giang, tuổi còn trẻ quả thật nên nói như bản thảo, lấy ổn định là chính. Nhưng tôi vừa tham gia hội nghị nhìn các cán bộ lãnh đạo bên dưới liền không khống chế được vì thế nói vài câu để cảnh báo những người kia, để cho bọn họ biết lạc đường mà quay lại. Ôi, đáng tiếc còn có người không tỉnh ngộ cuối cùng rơi vào kết quả đáng buồn.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R