Trong nội tâm Quan Thiết Sơn âm thầm chột dạ, nuốt một miếng nước bọt, nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Đại nhân, đội thuyền đã chuẩn bị tốt. Hướng đông nam đi chừng ba dặm là tới bến tàu.
Trong lỗ mũi Tần Tiêu "Ân" một tiếng, vung quất lên lưng ngựa, một người một ngựa chạy thẳng về hướng đông nam, Quan Thiết Sơn mang theo binh sĩ vội vã đuổi theo sau.
Từ xa nhìn lại Tần Tiêu cưỡi ngựa tuyệt trần, Quan Thiết Sơn cùng bọn binh lính theo sau, cả đội hình giống như mũi tên rời dây cung.
Chợt đến bờ sông thì Tần Tiêu đã nhìn thấy một chiếc thuyền có thể chứa hơn trăm người đang đỗ ở bờ sông, bên cạnh còn có mấy tên lính gác.
Tần Tiêu xoay người xuống ngựa, đem roi ngựa dây cương ném cho tiểu tốt, sải bước đi lên thuyền. Vừa mới bước lên thuyền lớn thì tên lính bên cạnh cầm thương cúi thấp đầu, hạ giọng nói với Tần Tiêu:
- Đại nhân, cẩn thận!
Trong lời nói lộ ra hương vị nhắc nhở.
Tần Tiêu hơi gật đầu một cái, đi thẳng vào trong khoang tàu. Con mắt hơi nghiêng nhìn qua tiểu tốt này, phát hiện hắn tuổi không lớn lắm, dung quang tỏa sáng, tướng mạo đường đường, con mắt cũng rất có thần thái. Chiếu cao cũng không khác bao nhiêu có với Tần Tiêu, trên người còn lộ ra nét trầm ổn.
Trong lòng nghiêm nghị, bước chân của Tần Tiêu không ngừng nhưng âm thầm nhớ rõ tướng mạo của tiểu tốt này.
Đi vào khoang tàu thì không ngoài dự tính là một bàn rượu thịt, còn có hai tiểu tốt hầu hạ.
Tần Tiêu nhìn xem trên bàn đại vò gốm rượu khối lớn thịt, không hề muốn ăn. Xoay người bổ nhào tại buồng nhỏ trên tàu nằm trên giường, xông cái kia lưỡng tiểu tốt nói ra:
- Đến đây, bóp chân đấm bóp cho cho bổn quan.
Hai tiểu tốt hơi kinh ngạc, nhưng ngay ngắn quỳ bên người của Tần Tiêu, ngoan ngoãn đấm bóp cho hắn.
Trong lòng Tần Tiêu thầm cười trộm: lão tử không hung hãn một chút thì đám quân lính các ngươi cho rằng ta là văn nhân dễ khi dễ. Trước kia đi bộ đội thì ta phải bóp chân cho lão binh, hiện tại cũng tới phiên ta hưởng thụ rồi, ha ha!
Hai tiểu tốt này nhẹ tay nhẹ chân đấm bóp cho Tần Tiêu một hồi, trên trán đã có mồ hôi chảy ra. Bên ngoài thuyền lúc này có âm thanh lớn truyền tới, xem ra Quan Thiết Sơn đang mang theo quân lính lên thuyền, còn mang theo cả ngựa cùng đi.
Tần Tiêu ghé vào án nhắm mắt hưởng thụ một hồi, đột nhiên không kiên nhẫn kêu lên:
- Ngừng ngừng ngừng. Hai người các ngươi có phải quân nhân không vậy? Tay của tiểu nương tử người ta cũng có khí lực hơn các ngươi đấy. Đi ra ngoài đi ra ngoài, gọi tên lính canh gác thuyền ở ngoài kia vào, tiểu tử kia ngày thường khổ người cao lớn, xem hắn có vài phần khí lực hay không.
Hai tiểu tốt bị kinh hãi một hồi, cuống quít chạy ra bên ngoài, vừa vặn gặp phải Quan Thiết Sơn đi vào khoang thuyền. Quan Thiết Sơn nhìn thấy bộ dáng kinh hoàng thất thố của tiểu binh thì giận dữ nói:
- Hai tên ngu xuẩn các ngươi vì sao không chiếu cố cho đại nhân? Xem ra bổn tướng không lột da rút xương các ngươi không được rồi.
- A!
Tần Tiêu nằm trên giường, con mắt không có mở ra, lười biếng nói:
- Thay người đi, bảo người tới bóp chân cho ta.
- Còn không mau cút đi!
Quan Thiết Sơn quát một tiếng, toàn thân hai tiểu tốt khẽ run lên, vội vã chạy ra bên ngoài.
Trong nội tâm Tần Tiêu nói thầm: Quan Thiết Sơn này trước mặt binh sĩ thì hung hãn, đoán chừng còn có chút uy tín, hắn là gia hỏa trị quân cực nghiêm.
Quan Thiết Sơn đi đến bên người của Tần Tiêu, xoay người hành lễ:
- Đại nhân, còn có gì phân phó không? Lần này đi Giang Châu ước chừng phải mất nửa ngày đường thủy, đại nhân muốn ăn chút gì đó không?
- Không cần, vừa mới ăn xong lúc nãy!
Tần Tiêu ghé vào nằm trên giường, trong thanh âm lộ ra vẻ buồn ngủ.
- Mấy ngày nay mệt mỏi, bổn quan muốn nghỉ ngơi một lát, Quan Tướng quân thỉnh tự tiện.
Quan Thiết Sơn nhìn qua bộ dạng của Tần Tiêu chẳng thèm ngó tới thì trong nội tâm ẩn ẩn có một cổ tức giận, chắp tay vái chào:
- Vậy thì đại nhân cứ nghỉ ngơi, mạt tướng đi bên ngoài khoang thuyền hầu hạ là được.
Quan Thiết Sơn đi tới cửa khoang thì tiểu tốt đầu thuyền đi vào trong khoang thuyền. Quan Thiết Sơn trừng mắt với hắn:
- Thông minh cơ linh một chút, chiếu cố đại nhân cho tốt! Hơi có sai lầm chém đầu chó của ngươi!
Trong nội tâm Tần Tiêu cười thầm: ăn chút thiệt thòi bị khinh bỉ ở chỗ ta liền chạy đi tìm tiểu tốt trút giận!
Tiểu tốt đóng cửa khoang lại, đi đến bên cạnh quỳ xuống trước người Tần Tiêu, thấp giọng nói:
- Tiểu nhân đến đây hầu hạ, nhưng có nặng nhẹ khó chịu đại nhân quở trách là được, mong đại nhân đừng cao giọng.
Trong nội tâm Tần Tiêu vui vẻ, nói thầm:
- Tiểu tốt này so với hai tên vừa rồi thì thông minh hơn nhiều, chính hợp ý ta!
Tần Tiêu nhắm mắt lại tập trung tinh thần, cẩn thận lưu ý động tĩnh ở bốn phía, phát hiện chung quanh buồng nhỏ này hình như có đầy người, trong nội tâm đã cảm giác có chút phẫn uất, thêm nữa... Là cười lạnh: Quan Thiết Sơn này hơn trăm người còn đang lo lắng thủ không được một mình ta, lại bao vây khoang thuyền này như thùng sắt giống như lâm đại địch vậy.
Tiểu tốt ngồi xổm bên người của Tần Tiêu, hai tay đặt lên chân của Tần Tiêu xoa bớp, mười ngón rất có lực.
Một lát sau thuyền lớn chấn động, lúc này nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Tiểu tốt tiến đến bên tai của Tần Tiêu nói nhỏ tới cực điểm.
- Đại nhân, lần này đi hỗ Bành Lễ nhất định phải cẩn thận một chút!
Tần Tiêu vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt lại:
- Chỉ giáo cho?
Tiểu tốt thấp giọng nói:
- Quan tướng quân đã hạ lệnh nếu như đại nhân hơi có chút dị động hoặc bỏ trốn thì loạn tiễn bắn...
Thân thể của Tần Tiêu có chút chấn chấn động, hai tay tạo thành quyền, bất động thanh sắc nói ra:
- Vì sao ngươi lại nói cho ta biết? Tiết lộ việc quân cơ tùy thời có thể trảm.
- Bởi vì đại nhân không chỉ là trung thần lương tướng, văn võ toàn tài, càng là quan tốt khó được. Tiểu nhân sớm nghe nói đại nhân tên tuổi anh hùng, ở thôn Phu Hưng huyện Hán Dương tận mắt nhìn thấy phong thái đỉnh đạt của đại nhân, Quan tướng quân, Ngô Thứ Sử cùng một giuộc, mưu đồ bí mật đối phó đại nhân, đại nhân ngàn vạn lần phải cẩn thận ah!
Lỗ tai của Tần Tiêu nghe được rất rõ ràng, trên mặt thì bất động thanh sắc, nói ra mấy chữ:
- Đừng ngừng, lấy ráy tai của bổn quan đi.
Một lát sau, Tần Tiêu hỏi:
- Ngươi họ tên gì? Quan cư chức gì? (*Quan cư chính là phẩm quang, chức tước)
- Tiểu nhân Cao Tiên Chi, Giang Nam đạo Ngạc Châu phủ, một đội trưởng dưới tướng Quan tướng quân.
- A... Cao Tiên Chi. Ngươi là ở đâu... Cái gì!
Đột nhiên Tần Tiêu mở to mắt, quay đầu lại, nói:
- Ngươi tên gì, lập lại lần nữa? truyện copy từ
Tiểu tốt không kiêu ngạo siểm nịnh, tiếp tục nói:
- Tiểu nhân Cao Tiên Chi, Giang Nam đạo Ngạc Châu, một đội trưởng dưới trướng Quan tướng quân.
Tần Tiêu ngồi bật dậy, trừng to mắt nhìn qua Cao Tiên Chi:
- Ngươi là người Cao Ly?
Cao Tiên Chi hơi có chút kinh ngạc nhìn qua Tần Tiêu, cúi đầu:
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 96: Ngọa hổ tàng long
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Tần Tiêu chậm rãi đứng dậy:
- Đứng lên rồi nói. Ngươi không phải cùng phụ thân là Xá Kê ở tại An Tây, ngươi lẽ ra phải sung quân ở An Tây, vì sao lại ở Giang Nam?
Nói xong Tần Tiêu có chút muốn cười, cái tên Xá Kê nghe rất quái a! Nhưng mà tên tuổi đứa con này của hắn được lịch sử đưa lên tận mây xanh.
Cao Tiên Chi ngẩng đầu, cực kỳ nghi hoặc nhìn qua Tần Tiêu:
- Đại nhân, vì sao đại nhân biết chuyện của tiểu nhân lại rõ như vậy? Gia phụ xác thực đang ở An Tây, đảm nhiệm tướng quân. Vốn tiểu nhân muốn ở cùng chỗ với phụ thân, không ngờ thời điểm xuất phát từ cố hương, trên đường lâm bệnh nặng không thể đi được. Phụ thân sợ chậm trễ quân sự nên gửi lại cho đồng liêu ở tại Hà Bắc đạo... Phân tán nửa năm thì tiểu nhân lành bệnh, bản thân đi tới nhập ngũ ở An Tây tìm phụ thân, không ngờ bởi vì tiểu nhân không tới đúng ngày nên An Tây đã xoá tên của tiểu nhân, ngay cả phụ thân của tiểu nhân cũng bị giáng chức xử phạt. Tiểu nhân bất đắc dĩ đành phải quay về cố hương. Dọc đường đi tới Lạc Dương thì thấy triều đình đang chiêu binh, tiểu nhân cũng hưởng ứng lệnh chiêu binh và bị phái đến Giang Nam.
Trong nội tâm Tần Tiêu có chút kích động lên: Cao Tiên Chi? Người trẻ tuổi đẹp trai này lại là Cao Tiên Chi? Đây chính là nhân vật trâu bò nha, nếu lịch sử Đại Đường thiểu hắn có thể chỉ còn lại thân tàn mà thôi! Trong lịch sử Cao Tiên Chi nổi danh là "Thường Thắng tướng quân"!
Trong năm Thiên Bảo hắn suất lĩnh vạn kỵ binh, vượt qua con đường hiểm trở của Tây Lĩnh và hoang mạc, hành quân hơn trăm ngày ngàn dặm tập kích quân địch, vô cùng dũng mãnh đánh hạ cứ điểm quân sự Liên Vân Bảo, bắt hàng phục bọn phản nghịch Thổ Phiên Tiểu Đột Nhiên Luật Quốc, cũng áp chế cánh quân quấy nhiễu Đại Đường, quân lực dân tộc Thổ Phiên không tâm thường, nhưng mà hắn mũi nhọn đánh vào Tây Vực.
Từ đó về sau hoành hành Tây Vực, trở thành bình chướng giữa Đại Đường và Tây Vực, khiến cho Đại Đường tiến vào thời kỳ thái bình, hắn có được địa vị bá chủ ở Tây Vực. Về sau An Sử chi loạn bộc phát thì Cao Tiên Chi thủ ở Đồng Quan vững như bàn thạch.
Không ngờ lúc này Đường Huyền Tông Lý Long Cơ tuổi già mắt mờ, vào lúc lịch sử Đại Đường thịnh nhất lại nghe sàm tấu, dùng tội danh tham ô quân lương bắt hắn trảm lập quyết, vì vậy Đồng Quan bị chiếm đóng, Đường Huyền Tông cũng phải chạy trốn tới Tứ Xuyên, Đại Đường thịnh thế như mặt trời ban trưa bắt đầu đi về hướng suy bại...
Trong lịch sử ghi về Cao Tiên Chi thì Tần Tiêu ấn tượng khắc sâu nhất là hắn anh tuấn, giỏi về cỡi ngựa bắn cung, dũng mãnh quả cảm, dũng mưu gồm nhiều mặt. Hắn sinh ra có lẽ phải chậm hơn hai mươi năm mới đúng, tại sao... Không cần nghĩ, khẳng định là nguyên nhân do ta cả, lịch sử bị quấy nhiễu đem Cao Tiên Chi sinh ra sớm hơn!
Trong nội tâm Tần Tiêu vừa mừng vừa sợ, với tư cách một gã quân nhân, sùng bái danh tướng lịch sử là chuyện đương nhiên. Rất trùng hợp là Cao Tiên Chi này chính là danh tướng Đại Đường mà Tần Tiêu ưa thích! Có thể hắn hiện tại bị trời đưa đất đẩy đi tới Giang Nam làm một gã đội trưởng nho nhỏ a!
Tần Tiêu cầm lấy tay của Cao Tiên Chi, nhịn không được nội tâm kích động, mặt lộ vẻ vui mừng nói ra:
- Ngồi! Ngồi xuống nói chuyện! Chúng ta uống rượu, ăn thịt!
Cao Tiên Chi kinh ngạc không thôi:
- Tiểu nhân không dám!
Tần Tiêu hơi có chút không kiên nhẫn nói ra:
- Bảo ngươi người thì ngồi đi, còn khách sáo cái gì chứ! Ngồi!
Cao Tiên Chi kinh nghi bất định nhìn qua Tần Tiêu, chắp tay vái chào:
- Tạ đại nhân!
Tần Tiêu đem vò rượu đặt trước mặt của Cao Tiên Chi, bản thân của hắn cũng nâng vò rượu lên, một tay xé giấy phong miệng bình, ngưỡng cổ uống rượu.
Rượu gạo thanh thuần và đậm đặc hương vị của Giang Nam, hắn uống như suối phun, Tần Tiêu như trâu khát gặp cam tuyền, sau khi uống xong trong nội tâm thống khoái: Tái ông thất mã, yên chi phi phúc. Ta cam tâm tình nguyện bị đám tiểu tặc này giam lỏng để quen biết danh tướng Đại Đường... Nhưng mà nếu bởi vì ta mà làm hắn mai một ở Giang Nam, không thể rong ruổi sa trường thì ta không đúng rồi!
Một hơi uống xong phân nửa vò rượu mạnh, Tần Tiêu thở một hơi thật dài, vẻ mặt nóng bỏng nhìn qua phía Cao Tiên Chi, phát hiện hắn cũng ôm vò rượu, ngay cả giấy phong miệng bình cũng không mở ra.
Tần Tiêu nhướng mày:
- Vì sao không uống?
Cao Tiên Chi buông vò rượu ra, hai tay liền ôm quyền:
- Đại nhân, thứ cho tiểu nhân vô lễ nhiều lời. Đại nhân lúc này thân hãm nguy cơ, tùy thời có khả năng gặp bất trắc, vì sao còn hào phóng không bị trói buộc như vậy. Nếu như trong rượu có độc...
Tần Tiêu thoải mái cười cười:
- Yên tâm, quả quyết không có. Cho dù muốn hạ độc cũng không phải thời điểm này.
Trong nội tâm lại trầm tư: Cao Tiên Chi quả nhiên không phải dũng phi bình thường, còn có chút tâm cơ. Hỏa Phượng muốn lung lạc ta, trước khi ta chính thức gia nhập thì ta chính là quả ngon trong mắt của chúng. Nếu hiện tại dùng thủ đoạn vô sỉ này hại ta thì nhất định sẽ chọc ta nổi giận, đến lúc đó ta vạch mặt, với bọn chúng mà nói là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhưng mà Cao Tiên Chi không rõ ràng lắm, cho nên lo lắng này là dư thừa, cũng coi như nhân vật tâm tư kín đáo.
Cao Tiên Chi hổ thẹn cười cười, nâng vò rượu xé giấy phong, nói:
- Đại nhân hào khí thật tốt! Đại nhân quan to hiển quý còn không sợ, ta một kẻ tiểu tốt có gì phải sợ! Ngay cả trong rượu có thuốc độc thì được chết cùng đại nhân vật như đại nhân thì có gì đáng sợ chứ?
Cao Tiên Chi giơ vò rượu lên trong cổ run run, hơn phân nửa vò rượu gạo rơi vào trong bụng hắn.
Trong nội tâm Tần Tiêu khuây khoả, nghĩ lại: nếu Cao Tiên Chi này hiện tại nghe ta hiệu lệnh ngược lại còn nhiều hơn một đường hy vọng, đúng lúc có một việc cần sai ngươi đi làm.
Cao Tiên Chi buông vò rượu, vung ống tay áo lau miệng, hắn giống như mượn rượu để tăng thêm lòng can đảm, nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Đại nhân, tiểu nhân có chuyện muốn nói.
Tần Tiêu hiếu kỳ:
- Nói đi.
- Vì sao đại nhân lại lễ ngộ với tiểu nhân như vậy? Trong quân tại Ngạc Châu tiểu nhân đều bị bính sĩ trong quân gọi là ‘ Cao Ly nô ’. Tuy bằng vào cái dũng của thất phu làm được tiểu đội trưởng, nhưng vẫn bị người ta trào phúng, khắp nơi xa lánh.
Tần Tiêu cười nhạt một tiếng, ném cái đùi gà cho Cao Tiên Chi:
- Ngươi biết cách nói mới gặp đã thân không? Trong mắt bổn quan nhìn ngươi chỉ đơn giản như vậy. Còn nữa, nếu lần này bổn quan có thể bình yên thoát hiểm trở lại Trường An, ngươi không cần làm đội trưởng nữa.
Cao Tiên Chi kinh ngạc khó hiểu nhìn qua Tần Tiêu:
- Đại nhân, nếu đại nhân muốn xử lý tiểu nhân tội tiết lộ quân cơ, tiểu nhân vào lúc này sẽ tự nhảy xuống nước tự vận, không nhọc đại nhân động thủ!
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 97: Sở Tiên sơn trang.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Trong nội tâm của Quan Thiết Sơn sinh nghi, kéo cửa khoang ra thì tức giận một hồi.
Trong khoang thuyền Tần Tiêu ôm một vò rượu, hắn ngã bốn vó nằm trên giường, lúc này đang ngáy khò khò. Mà tiểu tốt đi vào bóp chân cho Tần Tiêu cũng ôm một vò rượu gục xuống bàn ngủ.
Quan Thiết Sơn nổi giận đùng đùng đi vào, đi lên đá một cước vào mông của Cao Tiên Chi.
Cao Tiên Chi hoàn toàn bị đau mà tỉnh táo lại, cuống quít quỳ một bên:
- Tướng quân thứ tội! Đại nhân lệnh cho tiểu nhân uống rượu, tiểu nhân không dám không theo!
- Cút ra ngoài!
Quan Thiết Sơn nghiến răng nghiến lợi hạ giọng, trong nội tâm âm thầm nổi giận mắng: vô danh tiểu tốt đáng giận! Ta đường đường đại tướng ở ngoài ăn không khí, ngươi ở trong khoang tàu có lò sưởi cùng đại nhân uống rượu ăn thịt, thật sự là tức chết ta mà!
Ngủ ở trên giường Tần Tiêu đã sớm tỉnh lại, trong nội tâm lúc này cười trộm: Quan Thiết Sơn, tướng mạo và nhân phẩm có vấn đề.
Tần Tiêu làm bộ duỗi lưng mỏi mệt, ngáp:
- Aha Hàaa... Quan tướng quân, đến sao?
Quan Thiết Sơn kiềm nén lửa giận:
- Hồi bẩm đại nhân, thuyền đã ngừng lại được một nén hương rồi. Hiện đã tới bờ hồ Bành Lễ, cách trang viên của đại nhân chừng ba dặm lộ trình.
Tần Tiêu lười biếng đứng lên, lắc lắc cái đầu:
- Ồ, tiểu tốt tửu lượng khá kia đâu rồi? Ah, vốn định gọi Quan tướng quân vào đây cùng uống rượu với bổn quan, lại lo lắng tướng quân say rượu bỏ lỡ công vụ, vì vậy đành phải lôi kéo tiểu tốt uống rượu.
Trong cổ họng của Quan Thiết Sơn rung động cố nén tức giận xuống, hắn cố nặn ra nụ cười trên mặt, nói:
- Đại nhân lo lắng thật đúng. Quan mỗ công vụ trên người không được uống rượu. Đại nhân, thỉnh rời thuyền.
Tần Tiêu lung la lung lay đi ra của khoang, kéo Quan Thiết Sơn lại, nói:
- Đem tiểu tốt vừa rồi lại đi cho ta. Ta có việc cần nhờ hắn làm.
Quan Thiết Sơn sững sờ, trong ánh mắt hiện ra một tia thần sắc mập mờ, nói:
- Đại nhân có việc giao cho mạt tướng là được.
Tần Tiêu nhìn qua hắn, nói:
- Như thế nào, bổn quan có chuyện phải làm còn phải được ngươi cho phép sao? Đi, gọi tiểu tốt kia làm chân chạy cho ta, đi tới Ngạc Châu. Vừa rồi bổn quan đi rất gấp nên quên mang theo quan ấn công văn và tiền bạc khen thưởng cho hạ nhân rồi.
Trong nội tâm thì mắng thầm: ngươi cứ an tâm làm Quan Thiết Sơn đi, cần gì phải làm ra thần sắc mập mờ như vậy? Hẳn là cho rằng ta cùng với Cao Tiên Chi là long dương a, chơi cái gì BL? Ta nhổ vào! (Long Dương là gã Gay nổi tiếng thời chiến quốc)
Quan Thiết Sơn cuống quít nói:
- Mạt tướng sao dám! Mạt tướng làm theo là được!
Sau khi rời thuyền thì bọn người Tần Tiêu trở mình lên ngựa. Cao Tiên Chi ngồi lên ngựa chắp tay thi lễ với Tần Tiêu cùng Quan Thiết Sơn:
- Tần đại nhân, Quan tướng quân, tiểu nhân đi!
- A..., đi nhanh về nhanh, đừng làm rơi đồ đấy.
Tần Tiêu thuận miệng nói ra, lập tức vẫy vẫy roi ngựa giục ngựa chạy thẳng, trong nội tâm nói thầm: Cao Tiên Chi, lần này phải vất vả ngươi rồi. Nhất định phải thay ta đi Ngạc Châu tìm được Lý Tự Nghiệp!
Quan Thiết Sơn cưỡi ngựa dẫn đường đi trước tiên, dọc theo bờ sông chậm rãi đi tới nhánh sông khác, đi chừng nửa tiếng thì nhìn thấy trước mặt là một trang viên lớn.
Quan Thiết Sơn nói:
- Đại nhân, đến rồi. Đây chính là trang viên của đại nhân, vừa mới làm xong, chưa có tên gọi.
Tần Tiêu xoay người xuống ngựa, đem roi ngựa tiện tay ném cho tiểu tốt, khóe miệng cười cười, nói:
- Không tệ. Rất có khí thế, hợp với tính khí của ta, còn tên sao, gọi là Sở Tiên sơn trang, như thế nào?
- Diệu!
Quan Thiết Sơn xoay người xuống ngựa, đi đến bên người Tần Tiêu, nói:
- Tuy mạt tướng là kẻ vũ phu, nhưng mà nghe được cảm thấy tên này rất hay!
Tần Tiêu cười ha hả, trong nội tâm nghĩ thầm: nịnh hót! Nhưng mà được người ta vuốt mông ngựa trong nội tâm cũng rất thoải mái!
Tần Tiêu chậm rãi bước đi, nhìn thấy trang viên này chiếm diện tích hơn trăm mẫu, trong nội tâm thì thổn thức: trách không được những kẻ làm quan kia đều muốn tham ô nhận hối lộ. Mắt thấy lấy một trang viên lớn như vậy chỉ bằng vài cái gật đầu, trong nội tâm Tần Tiêu cũng nghĩ nhiều thứ, mọi người ai không động tâm với tiền tài chứ! Chiếm diện tích trăm mẫu thì vô cùng rộng lớn a, không sai biệt lắm khoảng mười sân bóng đá! Chậc chậc! Riêng khế đất này cũng có giá trị mười vạn quan ngân đấy! Ngô Hưng Quốc lại đưa vàng cho ta, so với trang viên nay chính là dân chơi gặp thứ thiệt.
Đến gần trang viên thì mấy thợ thủ công đang đánh bóng mài giũa ngọc thạch ở cổng, nhìn thấy bọn người Tần Tiêu đã đến nhao nhao quỳ xuống hành lễ, một người trong đó nói:
- Xin hỏi đại nhân, trang viên này dùng tên là gì? Thảo dân đang đợi làm tên của trang viên đấy!
Quan Thiết Sơn nói:
- Đại nhân nói trang tên là ‘ Sở Tiên sơn trang ’. Lập tức động thủ khắc chữ, không được sai sót!
Tần Tiêu vỗ vỗ con nghê cao gần bằng người bằng đá cẩm thạch trắng, quả nhiên là đá cẩm thạch tốt nhất điêu khắc mà thành! Sau đó tiếp tục đi vào trong trang viên. Đập vào mắt nhìn thấy đá xanh làm đường, lưu ly đình lan. Hai bên đường trồng nhiều kỳ hoa dị thảo, đi vào lối nhỏ như đi vào cánh rừng, tiếng chim uyển uyển thánh thót, hương hoa thơm ngát quanh mũi. Một cái hồ nhỏ đang có một ít nhân công tụ tập, bên bờ phần lớn là dùng đá Thái Hồ xây thành hòn non bộ thú ngẫu. Vắt ngang trên hồ nước là hành lang gấp khúc và thủy đình, mái ngói sơn hồng, hết sức xa hoa cùng tinh xảo. Bên phải là hoa viên, màu xanh hoa cỏ hoa hồng thiên hình vạn trạng. Trong trang viện cũng phân thành ba khu nhà, lớn nhất có mái cong các cuốn, khí thế bất phàm. Chính giữa có một khối bảng hiệu tên là "Lăng Vân Cư" . Hai tòa nhà đằng sau đại khái là phòng trọ cùng địa phương nô bộc làm việc tay chân nghỉ ngơi.
Tần Tiêu chậm đi dạo quanh trang viên, thỉnh thoảng nhịn không được tán thưởng ở lối ra. Một trang viên này ít nhất giá trị năm mươi vạn lượng lạc. Xem ra tổ chức Hỏa Phượng này cũng có bổn sự, ra tay hối lộ cũng có giá trị xa xỉ kinh người.
Tần Tiêu đi đến trước Lăng Vân Cư ở một cánh cửa sơn sơn thiếp vàng kia có mấy chục nha hoàn bộc nô đang quỳ rạp xuống đất. Đi đầu có một nữ tử cao gầy thân mạc nhung trang đi ra, nhìn Tần Tiêu ôm quyền thi lễ:
- Mạt tướng Mặc Y, đại biểu chủ nhân nhà ta cung nghênh Tần đại nhân!
Chúng nha hoàn nô bộc cùng quỳ lại, nói:
- Bái kiến đại nhân!
- Mặc Y?
Tần Tiêu nhíu mày suy tư một hồi, đánh giá nữ tử ngũ quan tinh xảo này, một thân khí khái hào hùng bành trướng, nói:
- Chúng ta lại gặp nhau. Ngươi có một thanh kiếm tốt.
Mặc Y có chút sững sờ, lập tức hơi xấu hổ cúi đầu xuống:
- Đại nhân thật sự là hảo nhãn lực, tính dễ nhớ! Mặc Y bội phục! Đại nhân, chủ nhân đang ở hậu đường đợi ngài, mời!
Tần Tiêu gật gật đầu, lấy hai mãnh lông vũ thiên nga đen lần lượt đưa tới trước mặt của nàng, ra vẻ ngả ngớn chuyển động vài cái, nói:
- Của ngươi trả lại cho ngươi. Ngươi bây giờ không mang theo cái mặt nạ đồng xanh kỳ quái kia, trông tốt hơn nhiều lắm.
Dứt lời ngẩng đầu cười ha hả, sải bước đi tới hậu đường.
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 98: Phượng Hoàng hỏa hồng.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Mặc Y tiếp nhận hai lông vũ thiên nga, nhớ tới ngày đó ở Thiên Thánh Sơn lúc ám sát Tần Tiêu, trong nội tâm nhịn không được vừa tức vừa thẹn, trên mặt đỏ hồng lên.
Quan Thiết Sơn đi đến bên người nàng, vẻ mặt nịnh nọt cười mỉa:
- Mặc Y tướng quân, hẳn là sớm biết với Tần đại nhân rồi nhỉ?
- Cút! Không liên quan tới ngươi!
Mặc Y oán hận dậm chân một cái, quay người cất bước đi theo Tần Tiêu, đi thẳng ra hậu đường.
Vẻ mặt của Quan Thiết Sơn trở nên tái nhợt, nắm đấm niết lại nghe khanh khách, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng oán hận nói:
- Đàn bà thúi! Một ngày nào đó gia gia nhất định sẽ lột sạch ngươi rồi chơi cho sướng! Sau đó đem cho huynh đệ trong quân doanh chậm rãi hưởng dụng ngươi, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! Tiện nhân, phi!
Mặc Y bước nhanh đuổi theo Tần Tiêu, đưa hắn dẫn tới một gian phòng ở chánh điện, dừng bước lại.
- Đại nhân mời vào trong, chủ nhân đang ở bên trong.
Ánh mắt Mặc Y phiêu hốt không dám nhìn thẳng Tần Tiêu.
Tần Tiêu nhìn qua Mặc Y, khóe miệng cười cười:
- Đa tạ.
Thò tay đẩy cửa ra.
Lập tức một cổ nhiệt lưu cùng mùi thơm trà xanh thổi vào mặt. Đập vào mắt nhìn thấy một dáng người toàn thân là màu đen, dáng người này so với Lý Tự Nghiệp mãng phu cũng không kém bao nhiêu, mặt không biểu tình nhìn qua Tần Tiêu đang đẩy cửa vào, ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái.
Người da đen? Trong nội tâm của Tần Tiêu hơi kinh hãi hét lên: lớn lên giống O'neill!
Ánh mắt của Tần Tiêu nhìn qua người này không ngây ngốc bao lâu.
Trong vị trí trung ương của căn phòng có một nữ tử ngồi ngay ngắn, nàng đang đưa lưng về phía hắn. Nàng tóc uốn khúc và đỉnh đầu có trâm bách điệp cài đầu, trên trâm cài tóc là một viên ngọc to giá trị liên thành, vừa nhìn qua thì nàng giống như các tiểu thư khuê các hiển quý ở Trường An, có thói quen chải vuốt "Nấn ná búi tóc". Chính thức hấp dẫn Tần Tiêu chú ý chính là lưng như bạch ngọc của nàng, sau lưng của nàng giống như có hình ảnh Phượng Hoàng giương cánh muốn bay lên trời, cơ hồ chiếm toàn bộ phần lưng của nàng. Một bộ tơ lụa màu trắng thần bí và ngăn nắp, nhìn vào con mắt của Phượng Hoàng giống như vật sống, lăng lệ ác liệt nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu.
- Đã lâu không gặp, Tần đại nhân. truyện copy từ
Nữ tử vẫn đưa lưng vào mặt của Tần Tiêu, âm thanh linh hoạt phiêu hốt.
- Tiểu nữ tử vô lễ, tân khách lấn chủ rồi. Đại nhân mời ngồi, chủ vị còn giữ lại cho đại nhân đấy.
Tần Tiêu chau mày:
- Âm thanh này thật quái dị, nghe như là từ mặt nạ phát ra, có chút mơ hồ không rõ.
Tần Tiêu cũng không có suy nghĩ nhiều, nhấc chân bước vào trong phòng, đối diện nhìn qua nàng. Dưới chân là thảm hoa nổi tiếng của Giang Nam, không nhiễm một hạt bụi, giẫm lên vô cùng êm ái và không có tiếng vang. Bốn phía căn phòng là tranh chữ, sức kiếm cùng tiêu địch, đối diện cửa lớn là một chữ "Trà" .
Tần Tiêu đi tới đối diện của nữ tử, ngồi xếp bằng trên ghế, trong nội tâm nhịn không được mỉm cười một tiếng: giả thần giả quỷ, lại là mang mặt nạ!
Trên mặt nữ tử đang mang một cái mặt mạ quỷ thần nhíu mày. Một bộ áo bào màu hồng phấn, quần áo thuần một màu trắng trong suốt, áo lót bên trong để lộ hơn phân nửa bộ ngực. Bàn tay nhu nhược mềm mại không xương, ai nhìn qua dáng người của nàng cũng lộ ra thần sắc mê hoặc và bị hấp dẫn. Trên bàn có ba cái bánh trà vẫn còn tỏa ra khói nóng, mùi hương thơm ngát mê người, nàng đang cầm gậy sắt giả nát lá trà.
Tần Tiêu lẳng lặng nhìn qua nàng không vội không chậm nhưng lại trầm ổn thuần thục nấu lá trà, không nói một lời.
Sau nửa ngày thì nữ tử đem cây sắt gỡ xuống, sau đó đem lá trà bị ghiền nát cho vào trong chén, đem ba khối bánh trà phân biệt kẹp lên để vào trong bát, không ngừng nghiền nát chúng.
Tần Tiêu khẽ cười cười, tiếp tục trầm mặc. Trong nội tâm nghĩ đến: uống trà thưởng thức trà hiện nay là một tục lệ, hơn nữa là vật xa hoa mà kẻ sĩ ưa thích. Học thức của Đại Đường thời này cũng phải học kỹ nghệ pha trà, tiến hành đóng gói mời khách, ngày sau gọi là "Trà đạo". Cô gái trước mắt này đoán chừng chính là "Phượng tỷ" Từ Tiểu Nguyệt a, động tác cực kỳ thuần thục, xem ra bình thường nghiên cứu không ít thứ học đòi văn vẻ này.
Một giờ sau ba trà bát trong bát đã bị mài thành bột phấn tinh mịn. Sau đó nàng lại dùng một cây nhọn tinh tế sàng chọn một hồi, cuối cùng chỉ còn lại lá trà không đủ một nửa. Cuối cùng Từ Tiểu Nguyệt xuất ra ba cái chung nhỏ bằng bạch ngọc, đem ba phần lá trà vào trong đưa tới trước mặt Tần Tiêu.
Từ Tiểu Nguyệt nhìn qua Tần Tiêu, nàng lại làm một động tác "Mời":
- Tần đại nhân, mời chọn lựa loại trà mà mình ưa thích, tiểu nữ tử tự mình ngâm nước trà cho ngài.
Tần Tiêu khẽ cười một tiếng, cầm lấy một chung ngọc bên trái, nói:
- Chính là cái này.
Từ Tiểu Nguyệt hơi nghiêng đầu một chút, nói:
- Không thể ngờ là đại nhân cũng tinh thông trà nghệ, thật sự là thất kính! Tiểu nữ tử múa rìu qua mắt thợ!
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Phượng tỷ khen nhầm. Tần mỗ với chuyện phẩm trà này có thể nói là dốt đặc cán mai. Ngày bình thường Tần mỗ chỉ biết có rượu mạnh mà thôi, sau say không lo. Những chuyện tinh tế thế này không có đi nghiên cứu.
- Hai chữ Phượng tỷ không dám nhận. Đại nhân nếu không chê có thể gọi ta là ‘ Phượng Nhi ’.
Từ Tiểu Nguyệt ngạc nhiên nói:
- Phượng Nhi không rõ, vì sao đại nhân lại chọn chung trà này, là vì muốn thưởng thức chung này hay là vận khí?
Tần Tiêu khóe miệng nhếch lên, cười:
- Cũng vô có phần là vận khí. Một nửa là đoán.
- Chỉ giáo cho?
- Vừa rồi thời điểm Phượng Nhi nấu lá trà, tuy lửa đều đều nhưng về phần tâm tư lại tập trung vào bành trà của chung trà này nhiều nhất. Lúc nghiền nát trà bánh này tổng cộng mài bốn trăm sáu mươi hai lần, mà mặt khối bánh khác theo thứ tự là ba trăm chín mươi lần cùng bốn trăm ba mươi bảy lần. Thời điểm sàng chọn lá trà trong chung này cơ hồ không có một hạt phấn cát bụi nào rơi ra ngoài. Trái lại hai khối bành trà khác Phượng Nhi sàng chọn không có dụng tâm như vậy. Phượng Nhi với bành trà trong chung này vô cùng cẩn thận và dụng tâm, Tần mỗ liền suy đoán lung tung bánh trà trong chung trà này tất nhiên trân quý hơn hai chung trà kia.
Từ Tiểu Nguyệt nghe được Tần Tiêu nói lời này thì biểu hiện cũng có kinh ngạc, nàng cầm lấy hai chung trà kia trực tiếp ném ra ngoài phòng.
Tần Tiêu nghe hai tiếng "Bang bang" giòn vang, âm thầm chặc lưỡi lắc đầu:
- Lãng phí! Chỉ riêng hai chung ngọc này có thể đổi lấy ba thất tơ lụa mỏng tốt nhất của Dương Châu đấy.
Từ Tiểu Nguyệt khẽ cười một tiếng:
- Đại nhân quả nhiên tâm tư linh mẫn, thông minh hơn người, danh bất hư truyền. Chiêu đãi người phong lưu như Tần đại nhân thật vinh hạnh, khách quý thì phải dùng loại tốt nhất. Đại nhân thương tiếc hai cái chung ngọc cũng biết lá trà trong chung so với chung ngọc còn quý hơn gấp mười lần. Lá trà trong đó phân biệt là Hạp Châu trân tàng Bích Giản Minh Nguyệt, một cái khác là Thường Châu cực phẩm Dương Tiện.
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 99: Bách luyện thành yêu. (1)
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Tuy hai loại này cũng là hàng cống phẩm, nhưng so với ‘ Hồ Châu Thanh Minh Tử Duẩn ’ thì kém một trời một vực. Đây chính là măng tím cực phẩm của Hồ Châu, vào thời điểm trước thanh minh, lúc trời mưa phùng giờ Tỵ thì lấy lá của cây trà trăm năm trên đỉnh núi, lại chọn lấy những lá non, lại qua tay của chế trà đại sư ở Hồ Châu dùng thời gian ba ngày ba đêm chưng, đảo, đập, bồi chi, xuyên đeo, phong các loại làm đúng các trình tự một trăm bảy mươi lần, tỉ mỉ chế thành. Trong một năm cả Hồ Châu có bánh trà như vậy không vượt qua mười cân. Đại nhân vừa mới nhìn thấy bánh trà này có giá trị còn lớn hơn cả vàng, không trăm lượng vàng không mua được.
Tần Tiêu giả bộ như ngửi được mùi ngon từ lá trà của Từ Tiểu Nguyệt nói, trong nội tâm thì buồn cười: trà là trà ngon, ngươi cũng đủ chuyên nghiệp, đáng tiếc ta cũng không phải người thích uống trà. Dù sao bản thân xuất thân quân lữ, thần kinh không có tinh tế như vậy. Đi vào Đại Đường thì trải qua cuộc sống bình dân, làm gì có chuyện học đòi văn vẻ này, thật sự là không có hứng thú đi nghiên cứu. Nếu ngươi nói xong thì dừng đi, vừa rồi ta ở trên thuyền uống không ít rượu, hiện tại đúng là có chút khát nước.
Từ Tiểu Nguyệt thấy Tần Tiêu không nói một lời, cũng không vội, tiếp tục nói:
- Phàm là làm bất cứ chuyện gì cũng phải có tư vị tốt, cũng như việc chế trà và uống trà, tiến hành theo chất lượng, trầm ổn tự nhiên. Gấp không được, trì hoãn không được. Cũng giống như Phượng Nhi muốn mời đại nhân đến đây làm khách, cũng không phải phí một phen công phu sao.
Tần Tiêu cười:
- Kỳ thật Tần mỗ cũng có chuyện cần nói với ngươi. Phượng Nhi sớm đã muốn gặp ta thì phái người nói một tiếng ta sẽ tới. Nhưng mà Tần mỗ có chút không thoải mái. Vì sao Tần mỗ đến ngươi lại không chịu dùng chân diện mục bày ra gặp người. Chẳng phải là xem thường Tần mỗ?
Từ Tiểu Nguyệt bất vi sở động, tay như hoa sen cầm lấy ấm trà nhỏ xinh xắn, chậm rãi đổ nước nóng vào lá trà trong chung ngọc, lẩm bẩm:
- Cũng không phải là Phượng Nhi vô lễ, khinh thường đại nhân. Phượng Nhi chỉ lo lắng đại nhân nhìn thấy chân diện mục của ta sẽ bị dọa sợ nhảy dựng lên.
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Cho dù là dạ xoa hay quỷ quái cũng quả quyết sẽ không làm Tần mỗ kinh hãi. Huống chi là một cô gái sống sờ sờ. Tần mỗ đã hết sức tò mò, Phượng Nhi ngươi thanh toàn cho ta đi, để cho ta nhìn thấy diện mạo của ngươi.
Từ Tiểu Nguyệt không thể làm gì lắc đầu, nhẹ giọng thở dài:
- Được rồi. Như đại nhân mong muốn.
Nói xong tay mịn đưa lên cầm mặt nạ.
Đột nhiên Tần Tiêu mở to mắt của mình ra, âm điệu khẽ biến:
- Ngươi? Làm sao có thể!
Cảm giác của Tần Tiêu vào lúc này không có như những lời mà hắn nói vừa rồi. Đúng như lời của cô gái này vừa nói lúc nãy, khi nàng tháo mặt nạ ra thì làm cho Tần Tiêu ‘ kinh hãi ’ một hồi.
Nữ nhân này là yêu tinh!
Tần Tiêu như nhớ lại lần đầu tiên gặp được nàng, đó là lúc ở Phiêu Hương Lâu nhìn thấy Đoạn Như.
Nhưng mà nữ nhân trước mắt má phấn môi son, mắt phượng mài ngài con mắt ấn chứa xuân tình, trừ mi tâm có ấn ký màu đỏ ra thì những nét đặc thù giống hệt như Đoạn Như.
Đoạn Như! Nàng chính là Đoạn Như! !
Trong nội tâm của Tần Tiêu trong tức giận mắng: làm sao có thể như vậy! Quá hoang đường! Tại huyện Vũ Xương ta tận mắt nhìn thấy đạo sĩ làm lễ đưa tiễn mà, sau đó đem một nhà ba người của Đoạn Như hạ táng. Chữ trên bia mộ là do hắn tự tay viết lên.
Cảm giác trong nội tâm của Tần Tiêu chính là dòng nước lạnh tràn ngập nội tâm, thực sự có loại chuyện xác chết sống lại sao?
Từ Tiểu Nguyệt vẫn không coi ai ra thì uống trà của mình. Xuất ra một cái lưu ly cổ bình, nàng đổ một dòng nước u làm vào trong chung trà, trên mặt xuất hiện nụ cười lạnh nhạt.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi đối diện với nhau, Từ Tiểu Nguyệt lạnh nhạt tự nhiên, Tần Tiêu nhíu mày càng chặt hơn.
Tần Tiêu kiềm chế tâm thần, trái tim đập thình thịch lúc nãy đã bình phục lại, cũng dần dần yên tĩnh, rốt cục lông mày đang nhíu lại cũng giãn ra.
Từ Tiểu Nguyệt cầm lấy một cây trâm ngọc nhẹ nhàng quấy ấm trà, lá trà nổi lên mặt nước sau đó chìm vào trong nước. Lúc này hơi ngẩng đầu lên nhìn qua Tần Tiêu cười:
- Xem ra lòng hiếu kỳ của Tần đại nhân rất nặng, nhưng mà vẫn giữ được bình tĩnh.
Tần Tiêu lúc này đã hoàn toàn bình phục như thường, hơi than một hơn, tự giễu cười nói:
- Ta thừa nhận vào lúc vừa rồi ta thật có chút kinh sợ.
- Còn rất thành thật.
Từ Tiểu Nguyệt cười lên, ánh mắt của nàng nhìn vào trong ấm trà, nàng đem nó đặt lên cái lò đồng, cũng đem ngọc trâm ném vào trong lửa than.
- Đa tạ khích lệ.
Tuy nói ra lời này nhưng Tần Tiêu lại cảm giác được như bị người ta tát một cái, trong nội tâm nghẹn khuất. Xem ra chính mình từ khi mới bắt đầu cũng có chút khinh địch. Từ Tiểu Nguyệt này đúng là không phải nhân vật bình thường. Tâm trí, thủ đoạn, trí tuệ cùng kiến thức của nàng không có điểm nào thua kém những nhân vật kiệt xuất nhất Tần Tiêu gặp qua.
- Cũng giống như trình tự làm việc, tài liệu giống nhau nhưng người đọc lại hiểu khác nhau, nấu trà cũng ra hương vị khác nhau. Tần đại nhân cũng biết vì sao ta ném ngọc trâm này vào trong lò lửa không?
Tần Tiêu cười khổ:
- Không biết. Có lẽ là bí phương độc môn nào đó. Ta đã nói qua Ta không hiểu trà đạo.
Từ Tiểu Nguyệt cười cười, đôi mắt ẩn chứa xuân ý nhìn qua Tần Tiêu, trong ánh mắt có khói sương lưu chuyển, nói:
- Ta cũng nói cho Tần đại nhân biết kỳ thật ngọc trâm và pha trà cùng hương vị của trà không có bất cứ quan hệ nào. Ta đem ngọc trâm ném vào trong lửa thuần túy là vì thấy thú vị, hoặc là nói ta xa xỉ và giàu có. Không hơn.
Tần Tiêu thở dài một tiếng, lắc đầu: truyện được lấy từ website tung hoanh
- Bội phục! Phượng Nhi, ta xem như đã hiểu ý của ngươi rồi.
Từ Tiểu Nguyệt cười khanh khách, nói:
- Đại nhân thật sự là tâm hữu linh tê, thông minh hơn người. Nói chuyện với người thông minh như đại nhân thật sự là chuyện thú vị của nhân sinh!
Tần Tiêu có chút buồn khổ: vì cái gì lần này tới Ngạc Châu đụng phải đều là nhân vật thông minh hơn người thế này? Từ Tiểu Nguyệt này cho ta xem mặt cũng không có vội vã tranh luận với mình là nàng chẳng phải Đoạn Như, chỉ trong một thời gian ngắn lại cho Tần Tiêu đáp án mình khác Đoạn Như. Sau đó mượn dùng quan hệ giữa trà và trâm ngọc để thuyết minh và Đoạn Như căn bản không phải một người. Nhưng bởi vì gương mặt của hai người giống nhau nên ta trước tiên cho rằng nàng là Đoạn Như...
Cũng như thời điểm ta nhìn nàng pha trà, nàng đem ngọc trâm ném vào trong lửa than, đương nhiên cho rằng nàng làm như vậy là bí phương độc môn nào đó, có thể làm ra trà tốt để uống. Hơn nữa nàng còn cố ý hỏi ngược lại vấn đề ‘ tài liệu giống nhau nhưng người đọc lại hiểu khác nhau, nấu trà cũng ra hương vị khác nhau ’, nàng nói như vậy cũng gợi ý cho ta suy luận đi theo ý nàng muốn nói; sau đó lại hỏi ta vì sao đem ngọc trâm ném vào trong lò lửa... Kỳ thật đây chỉ là thấy thú vị thì làm, không thú vị thì bỏ.