Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 125: Ma cao một trượng.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Một lúc sau Tần Tiêu mới nặng nề nói ra:
- Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết chuyện trọng yếu như vậy. Kỳ thật ta cũng sớm nên nghĩ đến nhìn thấy nữ nhân trong Sở Tiên sơn trang lúc trước cũng không phải Phượng tỷ chân chính. Đây chẳng qua là khôi lỗi của ngươi thôi! Phượng tỷ chính thức vĩnh viễn giấu ở sau lưng người khác, thậm chí không tiếc hóa thân thành tiểu nha hoàn hầu hạ Vĩnh Thái quận chúa, âm thầm thao túng mọi chuyện. Ta nói đúng không Ngô Tiên Nhi. Gọi thân thiết một chút là Tịch Nhi!
Phượng tỷ sững sờ và khẽ giật mình, lập tức cười lên ha hả, thậm chí còn vỗ tay:
- Đặc sắc đặc sắc! Không thể ngờ ta thật sự là không thể ngờ dược! Mười mấy năm qua thân phận chân chính của ta dấu kín vô cùng tốt, trong thiên hạ cũng chỉ có không hơn năm người biết thân phận chân chính của ta, ngay cả Mặc Y Tử Địch cũng không biết được. Không ngờ ngươi trong thời gian ngắn như vậy lại biết được rõ ràng như thế! Tần Tiêu ah Tần Tiêu, ngươi biết hiện giờ trong lòng của ta nghĩ thế nào không? Ngày đó Lệ tỷ nói cho ta biết ngươi là kẻ thông minh hơn người, phong lưu tiêu sái, công phu sỗ sàng ngoài miệng không tệ lắm, làm cho nữ tử nhìn qua vô số mỹ nam cũng phải động tình. Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, ta cũng như vậy.
Da mặt của Tần Tiêu có chút run lẩy bẩy, cố gắng nặn ra nụ cười mỉa mai:
- Chuyện này đúng là vinh hạnh nha. Ngày đó trong phủ Thứ Sử ngươi nói đến ‘ sỗ sàng ’, ta cũng đã hoài nghi vấn đề của ngươi rồi. Ngươi nói Lệ tỷ chính là nữ nhân tự xưng là Phượng tỷ mà ta gặp lần đầu tiên trong Sở Tiên sơn trang đúng không? Nàng hẳn là lão bà của Ngô Hưng Quốc. Hoặc là nói là lão bà của Vi Đình còn chuẩn xác hơn.
Phượng tỷ cười to, cười run rẩy toàn thân:
- Tần Tiêu, ngươi đúng là rất cẩn thận, một câu như vậy ta nghe thì rất thuận tai, ngươi cũng có thể phát hiện mánh khóe, không tệ, rất không tồi. Chuyện ngươi biết còn nhiều hơn tưởng tượng của ta. Không sai, Lệ tỷ cùng Vi Đình vốn là phu thê. Bọn họ là hai người trong bốn đại hộ vệ của phụ thân ta năm đó, Thiên Thủ Hồ Vương Vi Đình, Khôi Hoa Nương Tử Tuân Lệ Lệ. Hai phu thê bọn họ hai mươi năm trước là là đôi đạo tặc tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Nam, bởi vì phụ thân của ta có ân cứu mạng với bọn họ, thả bọn họ ra khỏi lao tù, những năm gần đây lại thề chết thuần phục ta. Ngay cả Hổ Vạn Cầu cũng là do Vi Đình tiến cử tới.
- Hổ Vạn Cầu?
Tần Tiêu bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Hắn thật sự là người đáng thương! Nhưng mà yêu ai yêu cả đường đi, ưa thích Đoạn Như lại chọc vào Khôi Hoa Nương Tử, cuối cùng còn mang họa sát thân.
Phượng tỷ hứng thú nhìn qua Tần Tiêu, cười nói:
- Thông minh, Tần đại nhân, lần này ngươi nói sai một chỗ.
Tần Tiêu nghi nói:
- Sai ở đâu?
Phượng tỷ lắc đầu:
- Kỳ thật ta vốn không nên vạch trần chuyện của người khác, bởi vì đây là chuyện xưa. Nhưng mà vì tỏ thành ý ta nói cho ngươi biết những chuyện này cũng không sao. Kỳ thật Khôi Hoa Nương Tử lúc ban đầu căn bản chính là nữ nhân của Hổ Vạn Cầu. Về sau Hổ Vạn Cầu phát hiện nữ nhân này phẩm hạnh không đoan chính cho nên mới từ nàng. Chỉ có điều Hồ lão quái là đầu óc điên khùng, tuy từ nàng nhưng trong nội tâm vẫn yêu nàng. Cho nên khi hắn mang theo Đoạn Như bị thương đi cầu Vi Đình trị thương thì kinh ngạc phát hiện Tuân Lệ Lệ đã trở thành phu nhân của Vi Đình, thâm thụ kinh ngạc nên cả người phát ngốc. Hơn nữa Vi Đình và Tuân Lệ Lệ nói bóng nói gió cực lực lôi kéo, Hổ Vạn Cầu lại từ chỗ có ý áy náy với Tuân Lệ Lệ nên bái huynh đệ sinh tử với Vi Đình, cùng nhau gia nhập vào tổ chức Hỏa Phượng do Tuân Lệ Lệ cầm đầu. Ngươi nói loại nam nhân này có quái lạ hay không? Hai thiên sinh tình địch, mỗi người có mục đích riêng mà kết nghĩa sinh tử với nhau! Ha ha! Nam nhân thật sự là dối trá.
Tần Tiêu nhíu mày:
- Nói như vậy, Mặc Y cùng Tử Địch, là con gái của Tuân Lệ Lệ?
Phượng tỷ bĩu môi một cái:
- Chuyện này ai mà biết. Năm đó ta còn chỉ có mười mấy tuổi, thời điểm mang hai tỷ muội Mặc Y tới còn nằm trong tả lót, đây là chuyện tư mật của bọn họ. Có lẽ những chuyện này nên hỏi Tuân Lệ Lệ mới có thể tinh tường. Nhưng mà lục lâm hào kiệt trời sinh tính phong lưu, ở bên ngoài tìm nữ nhân sinh một nam nửa nữ cũng không phải chuyện kỳ quái. Cho dù Tuân Lệ Lệ lúc trước sinh con gái cho Hổ Vạn Cầu. hơn nữa Mặc Y cùng Tử Địch hai tỷ muội này nàng cũng không có nhận là con. Bởi vì qua nhiều năm như vậy Tuân Lệ Lệ vẫn dùng thân phận ‘ Phượng tỷ ’ ra lệnh, nếu ta nói ra chuyện này thì uy tín của nàng sẽ giảm xuống. Hơn nữa ta cũng không cho phép nàng bởi vì công phế tư, làm hỏng đại sự của ta!
Thật là nữ nhân ác độc! Ngay cả cốt nhục thân sinh cũng không chịu nhận! Trong nội tâm Tần Tiêu ẩn ẩn tức giận, hơn nữa còn thương tâm thay cho hai tỷ muội Mặc Y, bởi vì phụ thân của các nàng vô cùng có khả năng bị mẫu thân ruột của mình mưu đồ với nam nhân khác giết chết.
Tần Tiêu hơi thở dài một hơi, nói ra:
- Rốt cuộc là Hổ Vạn Cầu làm chuyện gì mà ngươi lại xử tử hắn, ngay cả phu thê Vi Đình cũng giết hắn?
Phượng tỷ hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi không nên tiếp tục giả vờ ngây ngốc. Những năm gần đây Hỏa Phượng vẫn do phu thê Vi Đình lo liệu, ta chỉ đang âm thầm phát lệnh. Hổ Vạn Cầu bất hòa với bọn họ cũng là chuyện trong dự tính. Về phần ta muốn giết hắn nguyên nhân chính là hắn đánh cắp một vật tư mật, cũng âm mưu bán đứng toàn bộ Hỏa Phượng. Ngươi nói ta có nên giết hắn không?
Tần Tiêu nói:
- Rốt cuộc là vật gì?
Phượng tỷ cười lạnh:
- Hổ Vạn Cầu giao cho ngươi cái gì thì chính là nó đấy!
Trên mặt Tần Tiêu biến thành thần sắc vô tội, lớn tiếng kêu oan:
- Tần Tiêu thật sự nhớ không rõ!
Trong ánh mắt của Phượng tỷ lộ ra sát khí, nói:
- Tần Tiêu, khuyên bảo ngươi một câu: vĩnh viễn không nên xem thường nữ nhân. Ngươi đừng nhìn Từ Tiểu Nguyệt ta tay trói gà không chặt, không có bổn sự tự tay giết ngươi. Nhưng mà ngươi tin hay không, ta có thể khiến mọi người trong thiên hạ muốn giết ngươi, lại còn làm trên lưng của ngươi mang theo bêu danh?
- Tin tưởng, tin tưởng! Cũng từng có người nói như vậy với ta rồi!
Tần Tiêu liên tiếp gật đầu, làm ra bộ dáng kinh hãi, nói:
- Chỉ cần ngươi thả ra tin tức nói ta ham phú quý sắc đẹp, đại nghịch bất đạo kháng chỉ lấy Vĩnh Thái quận chúa bị hoàng thượng giết chêt và cùng Hỏa Phượng các ngươi tạo phản, như vậy ta thật sự xong đời rồi. Nhưng mà trước đó ngươi nên nói cho ta biết món đồ kia vì sao trọng yếu với ngươi như vậy.
Phượng tỷ nhìn qua bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của Tần Tiêu thì rất tức giận, kêu rên vài tiếng, tức giận và bất đắc dĩ nói ra:
- Là một phần danh sách! Tát cả quan lại văn sĩ dưới trướng của ta ở Giang Nam này đều trong danh sách này. Những năm gần đây ta bỏ bao công sức kinh doanh lâu như vậy mới có những người này ngoan ngoãn đầu nhập vào trướng của ta.
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 126: Sắc mặt tiểu nhân. (1)
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
- Ta đem danh sách những người này ghi lại rõ ràng, kể cả xuất thân, lai lịch, chứng cớ âm thầm liên hệ tạo phản với phụ thân của ta, ta đặt nó trong gian phòng tên là Vô Nhạc Gian, viết toàn bộ những chuyện này lên giấy, tên viết ‘ Thủy Trúc Vô Nhạc Sách ’, tên gọi tắt ‘ Thủy Nhạc Sách ’. Lúc ấy ta thập phần tín nhiệm với Hổ Vạn Cầu nên ta bảo hắn phụ trách xử lý những chuyện này, kể cả thu thập chứng cứ năm đó, kiểm chứng hoạt động trái pháp luật của những kẻ này, sau đó cầm lấy chúng ra đe dọa những tên kia.
- Không ngờ cuối cùng Hổ Vạn Cầu lại cắn ngược ta một cái, đem Thủy Nhạc Sách này lấy cắp đi! Thẳng tới khi ta giết hắn thì ta cũng không có tìm được phần danh sách này. Tần đại nhân, ngươi nói nếu hắn không giao cho ngươi thì còn có thể ném ở đâu?
Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, trách không được là như thế, lắc đầu, nói ra:
- Khó trách, khó trách! Ta vẫn nghĩ không thông vì cái gì Hổ Vạn Cầu cứ bị người ta giết như vậy. Ta đã giả thuyết rất nhiều lý do, thì ra là bị người ta âm thầm giết chết, bởi vì gút mắt cảm tình nên bị Vi Đình giết cho hả giận... Hiện tại xem ra những thứ này không phải la nguyên nhân chính. Chính thức làm cho hắn mất mạng chính là vì Thủy Nhạc Sách!
- Không sai!
Âm thanh của Phượng tỷ lẫm lẫm, nói:
- Cho dù lúc trước hắn trung tâm thế nào, lập được công lao lớn ra sao, dám làm ra loại chuyện này thì hậu quả chỉ có một, chính là chết. Phu thê Vi Đình cũng bởi vì hắn tồn tại nên cảm tình không hài hòa. Vi Đình giết hắn tự nhiên cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Huống chi ngày ấy tại thôn Phu Hưng cùng Quỷ Khốc sơn cốc, Hổ Vạn Cầu đột nhiên xuất hiện quả thực đã dọa Vi Đình hỏng mất. Hắn lo lắng Hổ Vạn Cầu bán đứng hắn, nói cho ngươi biết Ngạc Châu Thứ Sử Ngô Hưng Quốc chính là nhân vật trọng yếu của Hỏa Phượng, cho nên Vi Đình âm thầm gọi Tuân Lệ Lệ, hai người hợp mưu đem Hổ Vạn Cầu hẹn ra ngoài, sau đó liên thủ với Vi Đình giết chết hắn.
Tần Tiêu chậc chậc lắc đầu:
- Cao nhân, đều là cao nhân! Quả nhiên là đạo cao một thước, ma cao một trượng! Tần Tiêu tự nhận biết rõ những chuyện trong đó nhưng thật không ngờ lại còn ẩn tỉnh như vậy.
Phượng tỷ giống như dò xét con mồi nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu đang lầm bầm lầu bầu, trầm mặc một hồi, ung dung nói ra:
- Thế nào, Khâm Sai đại nhân, nên biết ngươi cũng biết, câu chuyện của ta nói xong rồi. Ngươi có nên cân nhắc đem Thủy Nhạc Sách trả lại cho ta chưa?
Tần Tiêu chậm rãi vuốt cái cằm của mình, nháy mắt mấy cái, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Phượng tỷ:
- Phượng tỷ, Tần Tiêu cho tới nay đều chưa từng có xem thường ngươi bao giờ. Nhưng mà vào lúc này ta có cảm giác ngươi thật ngốc.
Phượng tỷ nhịn tức giận xuống, thản nhiên nói:
- Chỉ giáo cho?
Tần Tiêu hé miệng gượng cười ha hả, nói:
- Đổi lại ngươi là ta, cho dù hiện tại ta có Thủy Nhạc Sách thì ta sẽ mang thứ trọng yếu đó mang theo trong người sao, hiện tại vào lúc này còn mang ra cho ngươi? Phượng tỷ ngươi cũng là người thông minh, ta cũng không có ngu ngốc. Thủy Nhạc Sách này nói trắng ra chính là bùa hộ mệnh của Tần mỗ hiện giờ. Nếu giao cho ngươi thì cái mạng nhỏ của ta còn sao? Cho dù Phượng tỷ ngươi đại nhân đại nghĩa lưu tính mạng của ta, Tần Tiêu ta cũng không phải là một phế nhân hay một tên thư sinh trói gà không chặt, còn sống mà như chết ta không thèm. Ngươi nói có phải như vậy hay không?
Trong lòng của Tần Tiêu cũng hiểu được một chuyện: Phượng tỷ ngươi cho rằng trên tay của ta có đồ vật kia vậy thì ta cũng tương kế tựu kế, mang thứ này ra làm thẻ đánh bạc vậy.
Phượng tỷ nhắm hai mắt lại, oán độc nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu một hồi, thần sắc trên mặt cũng biến ảo bất định, rốt cục khẽ thở dài một cái, nói ra:
- Được rồi. Không bằng chúng ta nói điều kiện đi.
Trong nội tâm Tần Tiêu vui vẻ: tuyệt! Từ ý nào đó thì ngươi đang thiết kế cái bẫy cho ta nhảy vào mà, ha ha!
Tần Tiêu đứng dậy, nghênh ngang chắp tay sau lưng, bắt đầu đi thong thả vài bước trong phòng, sau đó nhìn qua Phượng tỷ, vẻ mặt biến đổi, cười nói:
- Phượng tỷ, có lẽ ngươi cũng không hiểu phong cách làm người của Tần mỗ rồi. Kỳ thật Tần mỗ cũng là người có dã tâm, cũng rất tham lam. truyện copy từ
Phượng tỷ ngẩng đầu lên, nhìn qua ánh mắt của Tần Tiêu, nói:
- Nói cho rõ ràng một chút.
Trong lòng Tần Tiêu cười trộm: hảo hảo, hóa bị động thành chủ động.
Tần Tiêu nhếch miệng lên, trên mặt cười vô cùng tà dị.
- Đầu tiên, ta muốn vượt qua tổ tiên Tần Thúc Bảo, càng không muốn luôn sống dưới cái bóng của Địch Nhân Kiệt. Ít nhất ta sẽ làm quan lớn hơn bọn họ. Sau đó ta muốn tiền, muốn mỹ nữ nhân.
Tần Tiêu dừng một chút, nói:
- Làm quan rất lớn, rất nhiều tiền, rất nhiều nữ nhân đẹp. Không sai, ta không phải là tiên nhân siêu thoát phàm trần gì đó, ta chính là một tục nhân, cũng giống như những tiểu thương buôn bán ở phố phường, ta cần suy nghĩ có quá nhiều đồ vật.
Phượng tỷ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, ánh mắt của nàng như hóa thành lưỡi đao sắc bén, đâm vào nội tâm của Tần Tiêu:
- Những vật này nam nhân đều ưa thích. Ta nói rồi những thứ này ta có thể cho ngươi. Tiền, không có vấn đề, chuyện này ngươi không cần hoài nghi; nữ nhân, những nữ nhân trong Sở Tiên sơn trang ngươi không đặt vào mắt, ta có thể đem nữ tử xuất sắc của Giang Nam kéo tới cho ngươi lựa chọn. Về phần quan to, ta nói rồi, chỉ cần Từ Tiểu Nguyệt ta có thể thành đại sự, ngươi dưới một người mà trên vạn người.
Tần Tiêu nâng tay phải lên, dựng thẳng một ngón trỏ, đặt ở trước miệng và lắc đầu, trêu tức cười ha hả:
- Phượng tỷ ah Phượng tỷ, ngươi thật sự không hiểu ta rồi. Ta đường đường Giang Nam đạo Khâm Sai, tất cả quan viên Giang Nam này đều là cấp dưới của ta, thậm chí bổn quan còn có quyền lợi sinh sát với bọn họ. Ngươi nói nếu ta muốn những vật kia, ta tội gì phải hợp tác với ngươi? Tuy Tần mỗ mới ra làm quan không bao lâu, nhưng có thể nói một cách khoa trương thì ta hiện giờ tùy tiện dậm chân một cái thì cả Giang Nam cũng phải run lên, càng đừng nói là mỹ nữ tiền tài.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?
Phượng tỷ đã có chút không kiên nhẫn, trong giọng nói hơi có chút nóng tính.
Tần Tiêu cười ha hả một tiếng, ngồi xuống bên người của Phượng tỷ, thậm chí trong nội tâm cực lực nén ác hàn trong lòng, vỗ vỗ vai của nàng:
- Rất đơn giản. Ta chỉ muốn làm nhị chưởng quỹ mà thôi. Ngồi ở chỗ nầy được người ta bố thí cho, khỏi phải tự mình động thủ lấy mới càng thống khoái. Ngươi cứ nói đi?
Phượng tỷ chậm rãi quay đầu sang, nhìn hằm hằm vào Tần Tiêu:
- Tần Tiêu, ngươi quá làm càn! Ngươi dựa vào cái gì trả giá với ta? Còn muốn làm nhị chưởng quỹ? Hay nói giỡn! Hỏa Phượng là tâm huyết mười mấy năm nay của ta, ngươi tay không muốn bắt sói sao?
- Đừng kích động, đừng kích động!
Tần Tiêu càng bội phục hành động của mình, lại vỗ vai của nàng, nói:
- Ta nói rồi, chỉ cần làm nhị chưởng quỹ, ngươi vĩnh viễn là đại lão bản, không người nào có thể rung chuyển địa vị của ngươi. Trừ phi ngươi ngay cả chút tự tin ấy cũng không có, lo lắng Tần mỗ giành với ngươi sao?
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 127: Sắc mặt tiểu nhân. (2)
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
- Quỷ mới tin!
Phượng tỷ nhanh chóng mắng:
- Chỉ bằng ngươi? Ngươi còn non một chút!
Tần Tiêu tiếp tục ăn nói khùng điên hết bài này đến bài khác, hạ giọng, sinh động nói như thật:
- Đúng, ta đúng là còn non. Nhưng mà Phượng tỷ, ngươi ngẫm lại, mười mấy năm qua ngươi vẫn chỉ là người điều khiển sau màn, Vi Đình cùng Tuân Lệ Lệ mới là người đi lên mặt bàn. Nếu...Ta chỉ nói là nếu, bọn họ âm thầm đoạt mất quyền lực của ngươi, loại chuyện này không phải là không có khả năng a? Cái gọi tâm hại người không nên có, tâm phòng người phải có, ngươi ngồi trong nhà dùng bọn họ làm chân chạy, nhưng với bọn họ thì không chừng ngươi chỉ là con rối mà thôi? Ha ha! Mọi người ai cũng có tham lam! Chuyện này không cần ta phải nhiều lời chứ? Ta cũng không tin phu thê Vi Đình thấy quyền thế tiền tài lại không chút động tâm, cam tâm làm con ngựa bán mạng cho ngươi!
Phượng tỷ trừng mắt, ồ một tiếng đứng lên, nhìn hằm hằm vào Tần Tiêu, thấp giọng quát:
- Tần Tiêu, ngươi lại đang ở trước mặt của ta đùa nghịch tiểu thông minh rồi! Châm ngòi ly gián, loại tiểu xiếc này cũng chơi được, thật sự là quá ngây thơ buồn cười! Phu thê Vi Đình trung thành với Từ gia, đã thề quyết chí và tận tâm không thay đổi, ngươi lại ở sau lưng đâm sau lưng người ta. Ta còn cho rằng ngươi là chính nhân quân tử, không nghĩ tới ngươi là tiểu nhân hèn hạ!
Tần Tiêu bất đắc dĩ khoát tay, bĩu môi:
- Vâng, ta là tiểu nhân, ta đã sớm thừa nhận chuyện này rồi. Ngươi muốn nói ta châm ngòi ly gián, vậy thì châm ngòi ly gián đi. Trung thành và tận tâm, thề quyết chí không thay đổi? Ha ha, buồn cười! Phu thê Vi Đình làm người được như Hổ Vạn Cầu sao? Chính ngươi cũng nói, Hổ Vạn Cầu đầu óc điên khùng, dạng người như vậy còn có thể phản bội ngươi, Vi Đình là nhân vật gian hoạt thì làm sao có thể cam tâm ở dưới trướng của ngươi? Hắn một mực đau khổ ẩn nhẫn ở dưới trướng Hỏa Phượng kinh doanh chỉ vì bán mạng cho ngươi sao? Chuyện đơn giản như vậy ngươi nói cũng không ai tin đâu, đây gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường Ngươi xem hảo tâm là lòng muôn dạ thú! Cũng được, xem như ta chưa nói gì đi.
Trên mặt Phượng tỷ tức giận dạt dào, nhưng mà Tần Tiêu có thể thấy rõ trong mắt của nàng nhìn thấy một tia nghi hoặc không biết giải quyết thế nào.
Trong nội tâm Tần Tiêu vui vẻ: diệu! Xem ra, chiêu thức châm ngòi ly gián này xem như có chút hiệu quả! Ta náo như vậy sẽ có rạn nứt trong nội bộ của Hỏa Phượng. Ít nhất trong mắt Phượng tỷ này hắn từ một kẻ đạo mạo quân tử biến thành một dã tâm gia, bợ đít nịnh bợ gian hoạt tiểu nhân. Nhiều khi tiểu nhân còn khó đối phó hơn kẻ quân tử, ít nhất Phượng tỷ không giống như trước kia lợi dụng Lý Tiên Huệ để áp chế ta, chiêu này với tiểu nhân tác dụng không lớn, ta đại khái giả bộ như không liên quan tới mình khiến nàng làm ẩu. Dù sao ta hiện tại cũng đã lên thuyền hải tặc rồi. Bởi như vậy Lý Tiên Huệ càng thêm an toàn!
Phượng tỷ muốn làm cũng không hẳn là khống chế Khâm Sai đại nhân như hắn, mà là đọ sức với ta thế nào, Tần Tiêu gia nhập vào nội bộ của Hỏa Phượng cũng thuận lợi tìm hiểu chân thật của nó, sau khi hiểu rõ ràng thì thế nào nhỉ? Ha ha!
Có đôi khi, làm người phải học theo kẻ tiểu nhân, nhất là trong hoàn cảnh phi thường như thế này!
Phượng tỷ nghe được Tần Tiêu điên ngôn biện ngữ thì ngây người một chút, sau đó như có điều suy nghĩ chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy ấm trà rót cho mình một ly, chậm rãi đưa lên miệng uống.
Tần Tiêu vẫn mỉm cười nhìn qua Phượng tỷ, kiên nhẫn chờ chính cô ta suy nghĩ ra một kết quả.
Thời gian chậm rãi lướt qua, tràng diện yên tĩnh tới đáng sợ, âm thanh ngọn nến đang cháy cũng nghe rõ ràng. truyện được lấy từ website tung hoanh
Tần Tiêu ngồi ở mép giường, ngón tay trái của hắn theo thứ tự gõ nhẹ theo tiết tấu, nhẹ nhàng, chậm rãi và thanh thoát.
Phượng tỷ chau mày:
- Đừng gõ nữa! Đáng ghét!
Tần Tiêu dừng tay lại, vội ho một tiếng:
- Rốt cục cũng mở miệng nói chuyện rồi sao? Thế nào, cân nhắc được chưa?
Phượng tỷ hít sâu một hơi, nói ra:
- Ta thừa nhận ngươi nói chuyện rất có đạo lý. Nhưng mà ta vẫn không tin tưởng ngươi. Bởi vì ta phát hiện ta càng ngày càng khó hiểu ngươi. Đối với người khó hiểu ta sẽ không tin nhiệm.
- Có lý, có lý!
Tần Tiêu thuận đường đưa đẩy một câu, vẫn không quên đập vuốt mông ngựa.
- Ta cũng thích nói chuyện với người thẳng thắn như Phượng tỷ. Người như Tần mỗ đúng là khó làm cho người ta tín nhiệm được. Nhưng mà Phượng tỷ, nhiều khi không thể cân nhắc quá nhiều vấn đề tín nhiệm hay không. Lợi ích và lập trường cũng trọng yếu. Chính ngươi cũng hiểu rõ ràng, nếu Tần Tiêu hợp tác với ngươi thì ngươi được cái gì, mất đi cái gì? Tần Tiêu đứng ở lập trường nào?
Phượng tỷ hừ một tiếng, cười lạnh:
- Có lẽ vận khí tốt có được Thủy Nhạc Sách, sau đó lại khiến nội bộ của ta lục đục với nhau, thậm chí muốn đem Hỏa Phượng trong tay của ta cướp đi, hoặc là âm thầm tan rã địch nhân. Ta nói đúng không, Tần đại nhân?
Tần Tiêu cười:
- Cũng đúng, cũng không đúng.
- Ít nói nhảm! Thời điểm nói chuyện vơi ta tốt nhất không nên thừa nước đục thả câu, có chuyện gì nói rõ một lần. Ta không phải là người có kiên nhẫn rất tốt.
Tần Tiêu tiếp tục cười:
- Không sao, ta kiên nhẫn rất tốt. Bằng không cũng sẽ không đợi cho tới hôm nay, nhìn xem ngươi chơi mánh khóe và tiểu xiếc gì, lại ngồi ở chỗ này từ từ nói chuyện với ngươi. Nếu Tần Tiêu cùng Phượng tỷ hợp tác đó chính là đồng khí liên chi, từ nay về sau thành người cùng thuyền. Ta đã không có đường lui, lấy con gái của Ngô Hưng Quốc thì cả Giang Nam đều biết, nói không chừng qua không vài ngày ngay cả hoàng đế cũng biết. Giấy gói không được lửa, một ngày nào đó hoàng đế sẽ biết được chân tướng. Đến lúc đó Tần Tiêu ta không cần lăn lộn trong triều nữa rồi. Cho nên Hỏa Phượng mới là đường ra duy nhất của ta. Chuyện này chẳng phải là kết quả Phượng tỷ muốn sao? Tần Tiêu ta cam tâm tình nguyện tiến vào cái bẫy của ngươi giăng ra, chẳng lẽ Phượng tỷ ngươi thật sự cho rằng Tần mỗ vì một chút tư sắc của Lý Tiên Huệ và cái gọi là an nguy của Lý gia, thiên hạ đại cục yên ổn thì bình yên nghe ngươi bài bố sao? Ha ha! Nếu là như vậy thì ngươi quá để mắt ta rồi đấy, ngươi nghĩ vậy là quá đề cao ta rồi!
Phượng tỷ vểnh miệng lên, cười lạnh:
- Tiếp tục nói đi, nói chuyện khẩn yếu một chút.
Tần Tiêu nhàn nhã tự tại ngửa ra sau, dùng tay chống thân thể trên thành giường, không sao cả nói ra:
- Phượng tỷ, nếu ngươi không tin ta thì ta cũng không có cách nào. Dù sao con đường làm quan không thành, nếu làm tặc cũng bất an thì Tần Tiêu ta dứt khoát cái gì cũng không cần làm, ôm những tiền của phi nghĩa này về quê làm thổ tài chủ cũng không tệ. Nhưng mà Thủy Nhạc Sách này chính là tiến vồn mạng sống của ta, ta sẽ liều chết không giao cho ngươi!
- Ngươi!
Phượng tỷ giận dữ đứng dậy, một tay run rẩy chỉ vào Tần Tiêu, nhìn nàng muốn phát tác, cuối cùng rốt cục cố nén xuống, nén giận bình tĩnh nói ra:
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 128: Đảo khách thành chủ.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
- Cụ thể nha...
Tần Tiêu sờ mò cằm, cười gian mười phần, nói:
- Đầu tiên ta muốn biết kế hoạch của ngươi. Ví dụ như khi nào khởi binh, tụ tập ở nơi nào. Ngươi phải biết rằng chiến tranh dù nói thế nào cũng là việc của nam nhân. Ngươi tốt nhất nên ngồi trong tướng soái mà chỉ huy đi. Ngươi thử nghĩ xem?
Phượng tỷ bất động thanh sắc:
- Còn gì nữa không?
Tần Tiêu nói:
- Còn nữa, phân phối binh lực, chiến trận là cái gì, chỉnh đốn thuế ruộng và tình huống xếp đặt. Phượng tỷ, Tần Tiêu tốt xấu gì cũng là Võ Trạng Nguyên, tuy hiện giờ chưa từng mang binh đánh giặc nhưng cũng hiểu một ít về đánh trận. Đến lúc đó để ta xung trận lên ngựa trước thì ai dám ngăn cản ta? Vì vậy Tần Tiêu phải biết rõ ngươi chuẩn bị ứng phó như thế nào. Nếu như một trận chiến đã bại thì Tần Tiêu là tuyệt đối sẽ không đi đánh. Cái mạng nhỏ của ta rất đáng quý, không nên mang nó đi liều.
Phượng tỷ híp mắt, suy tư một lát:
- Nếu ngươi thật tình hợp tác ngươi không cần hỏi ta cũng đem những chuyện này nói cho ngươi biết.
Tần Tiêu tiếp tục nói:
- Còn nữa, Từ lộ tuyến hành quân ta phải tham dự vào tham mưu. Thời điểm lâm địch ta phải có quyền chỉ huy tác chiến, có thể tuỳ cơ ứng biến. Tướng ở bên ngoài quân mệnh không cần nghe, ngươi cũng hiểu chuyện này. Mặt khác ta cũng biết rõ chúng ta đi tới tiếp ứng, người nào trong triều là ánh mắt của ngươi. Những chuyện này trong hành quân đánh giặc đều thập phần trọng yếu.
Phượng tỷ cười lạnh:
- Nói nhiều như vậy đều muốn nói cái gì. Vậy ngươi cung cấp cho ta cái gì?
Tần Tiêu mừng rỡ trong lòng! Quá tốt! Rốt cục cũng nói chuyện hợp tác rồi, mà không phải là lợi dụng hoặc biến thành con rối.
Tần Tiêu chậc chậc miệng, nói:
- Ta có thể cho Phượng tỷ đáng tiền nhất chính là Thủy Nhạc Sách. Mặt khác Lý Trọng Tuấn cùng binh mã Trương Nhân Nguyện ta cũng có thể tìm lý do cho bọn họ thoái lui. Bởi vậy làm tốt cách bố trí binh mã nên thắng được thời gian quý giá. Còn nữa, chính là Lý Tiên Huệ, ta có thể bằng vào ba tấc lười thuyết phục nàng, làm cho nàng chính thức cam tâm tình nguyện theo chúng ta phất cờ. Ngươi biết bởi như vậy, có công chúa Lý gia làm ngụy trang thì quân tâm đại chấn, đến mức nguyện ý hưởng ứng cùng các châu huyện quy phục, cũng còn tốt hơn rất nhiều.
Phượng tỷ khinh thường cười cười, lắc đầu, cực ngạo mạn nói ra:
- Ngươi cung cấp những vật này thật sự là không đáng tin và giá trị. Thủy Nhạc Sách ta ném đi thì vẫn có thể dễ dàng điều động binh mã; binh mã Lý Trọng Tuấn cùng Trương Nhân Nguyện căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì có Lý Tiên Huệ trong tay của ta; cho dù giết ta ta cũng chưa chắc sẽ sợ. Về phần Lý Tiên Huệ, càng không cần phải nói. Nàng ở trong tay của ta không có chỗ trống lựa chọn.
Tần Tiêu đứng dậy, cười ha ha, lắc đầu của hắn, cao giọng nói ra:
- Phượng tỷ ah Phượng tỷ, ngươi nói như thế nào cũng chỉ có lòng dạ của nữ nhân mà thôi! Nữ nhân làm việc chỉ có những chuyện này, không đủ ổn thỏa cùng đại khí. Không có Thủy Nhạc Sách điều động binh mã, vậy ngươi còn đau khổ đem Tần Tiêu ta lung lạc làm gì? Ta đoán chừng tuy ngươi có thể nhớ rõ hơn phân nửa danh sách trong Thủy Nhạc Sách nhưng căn bản không đủ a? Cho dù nhớ rõ toàn bộ thì đến lúc đó cầm không ra chứng cứ chính xác thì tên quan lại và tướng lĩnh cũng không ngu, còn có thể phục ngươi? Ngươi bất ngờ làm phản cũng có khả năng! Về phần Lý Trọng Tuấn cùng Trương Nhân Nguyện, Lý Tiên Huệ đúng là trọng yếu với bọn họ. Nhưng mà người đừng quên bọn họ làm việc theo hoàng mệnh. Hoàng đế cân nhắc cũng không phải là một Lý Tiên Huệ đơn giản như vậy. Lúc trọng yếu thì hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ thì bọn người Lý Trọng Tuấn không dám kháng chỉ, xua binh đánh lén, đến lúc đó ngọc thạch câu phần, hẳn là không có khả năng sao? Về phần ngươi nói Lý Tiên Huệ, có lẽ ngươi cũng hiểu nữ nhân ngoài mềm trong cứng này quá rõ. Nếu đến thời khắc cuối cùng ngươi không nên ép nàng làm con rối để giương cờ xí lên, nàng nhất định sẽ không do dự mà chết trước mặt của ngươi. Ngươi có thể không cho người sống, nhưng mà ngươi có thể ngăn người ta chết sao? Một người khi đã muốn chết thì ngươi không thể không chế.
Phượng tỷ nghe Tần Tiêu noi chuyện thì rất tức giận, một chưởng đập lên bàn, lạnh lùng nói:
- Im ngay! Tốt cho hoa ngôn xảo ngữ dẻo miệng.
Tần Tiêu nhún nhún vai, không chút trốn tránh, nhanh chóng cao giọng nói ra:
- Tần mỗ nói chính là sự thật, những câu này là từ đáy lòng, Phượng tỷ cứ suy nghĩ đi. Chuyện cho tới bây giờ Phượng tỷ vẫn không có tin tưởng Tần mỗ, như vậy đạo bất đồng bất tương vi mưu, Tần mỗ từ nay về sau không nói lời nào nữa, ta sẽ cho ngươi biến ta thành Nê Bồ Tát trong miếu vậy.
Phượng tỷ nhìn qua bộ dáng hùng hổ dọa người của Tần Tiêu thì bàn tay nắm chặt thành quyền, mắt phượng câu dẫn yêu mị cũng xuất ra từng đạo hàn quang.
- Không thể ngờ Phượng tỷ thông minh sáng suốt trong suy nghĩ của ta lại nghe vài câu nói thẳng lại động sát cơ với ta! Buồn cười! Tần mỗ làm người trước sau như một, tâm không có lòng dạ, không hề có chủ kiến, lại thiếu kiên nhẫn thì không cần hợp tác, đời này xem như mất!
Trong lòng Tần Tiêu rất rõ ràng, Phượng tỷ là nữ nhân cường thế, trừ đấu trí và so tâm nhãn thì biểu hiện phải mạnh hơn so với nàng, hung hăng càn quấy hơn nàng, mà không phải cúi đầu nịnh bợ cầu xin bợ đỡ. Chỉ có sử dụng loại thủ đoạn phi thường này mới có thể chính thức chiếm được địa vị trong suy nghĩ của nàng, càng làm cho nàng sinh ra tín nhiệm.
Phượng tỷ nắm chặt thành quyền, rốt cục dần dần buông ra đến, thần sắc trên mặt cũng dần hòa hoãn lại.
- Ngươi nói đúng.
Ngữ khí của Phượng tỷ đã chuyển biến lớn, cơ hồ không có chút nóng tính nào, vẫn như đang nói chuyện phiếm.
- Ta động sát cơ với ngươi rồi. Lúc trước ta cũng đại khái có thể đem Hổ Vạn Cầu bắt lại, ép hỏi nơi hạ lạc của Thủy Nhạc Sách, nhưng mà ta không có làm như vậy. Ta hiểu đầu óc của Hổ Vạn Cầu và cũng vì ta không có thói quen làm như vậy. Mạnh bạo không ăn được quả ngọt, khó làm cho người ta tin tưởng được, có lẽ ta phải cảm tạ ngươi mới đúng.
- Cảm tạ thì không cần...
Tần Tiêu giống như trung thần chịu ủy khuất và oan uổng, thở dài, nói:
- Hiện tại chúng ta đã là người chung đường, nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh. Tần mỗ không cần tưởng tượng nhiều lắm. Phượng tỷ cũng có thể đứng ở góc độ của ta mà suy nghĩ một chút. Ta đường đường trạng nguyên đệ nhất võ cử, Giang Nam đạo Khâm Sai đại nhân, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Bây giờ nói khó nghe một chút là cam tâm biến thành loạn thần tặc tử, nếu như nhị chưởng quỹ cũng không làm được thì không phải nổi điên sao? Nghĩ tới Tần mỗ ta là người một bụng tài học văn thao vũ lược, nhưng không thể tự mình động thủ, khai sáng một sự nghiệp to lớn cho mình, vậy thì quá đáng tiếc.
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 129: Mỗi người đều có mục đích riêng.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Phượng tỷ cười khanh khách, xem ra nữ nhân này trở mặt còn nhanh hơn lật sách:
- Tần đại nhân, loại ca tụng hư vô mờ ảo này chúng ta đừng nói nữa. Ta cân nhắc tiếp nhận điều kiện ngươi đưa ra, ngươi cũng phải hứa hẹn lúc nào thì đem Thủy Nhạc Sách giao cho ta.
Tần Tiêu vỗ tay một cái:
- Thống khoái!
Nói tiếp:
- Đợi khi ta làm cho binh mã của Lý Trọng Tuấn thối lui, lại gặp được Lý Tiên Huệ thì chúng ta sẽ trao đổi Thủy Nhạc Sách, điều động binh mã, lập tức khởi binh!
- Không được, quá muộn.
Phượng tỷ lắc đầu, mặc dù trên mặt vui vẻ nhưng mà ngữ khí không cho cãi lại.
- Quân đội phải tập kết trước đầu tháng sáu. Hiện tại cách đầu tháng sáu ba tháng. Nếu ngươi chậm chạp không lấy Thủy Nhạc Sách ra thì làm hỏng đại sự.
Trong nội tâm Tần Tiêu lại vui mừng: quá tốt! Quá tốt! Ngay cả giảo hoạt như Phượng tỷ rốt cục bắt đầu có chút tin tưởng ta! Nàng thậm chí còn đem chuyện lớn của Hỏa Phượng ra bàn bạc với mình.
Tần Tiêu làm bộ nhíu mày, nói:
- Vì sao nhất định phải là đầu tháng sáu? Thời gian chuẩn bị quá ngắn sao?
Phượng tỷ cười:
- Ngày sáu tháng sáu chính là tiết Trùng Vương, đồng thời cũng là tiết Thiên Huống, hợp lại cùng một chỗ ngụ ý ‘ thụ thiên thư thuận thiên ý, gạt bỏ làm hại xã tắc ’. Từ lúc cuối năm trước ta đã cho quan lại ở Giang Nam chuẩn bị chỉ lệnh rồi, kế hoạch vào ngày sáu tháng sáu năm nay phục Đường. Đến lúc đó sẽ có không ít binh mã các nơi đã chuẩn bị xong, huyện lệnh quan lại các châu cũng đang trù bị lương thảo, chỉ chờ hiệu lệnh. Vạn nhất thời điểm lúc đó ta không hiệu lệnh thì tự nhiên uy tín không còn, hơn nữa ta còn lo lắng, sẽ dẫn phát hỗn loạn, phá hư đại sự.
Tần Tiêu sờ cằm, làm ra vẻ mặt đau khổ suy tư, nói ra:
- Đã như vầy, vậy được rồi. Ngày mai ta đi gặp Lý Trọng Tuấn, nghĩ biện pháp gọi hắn triệt binh. Đồng thời ngươi cũng phải cho Lý Tiên Huệ gặp ta. Sau đó chúng ta chiếu vào Thủy Nhạc Sách phát hiệu lệnh cho tướng sĩ. Về phần chiến đấu có chiến trận nào, lương thảo ra sau có thể sửa lại hiệu lệnh.
- Đã như vầy, một lời đã định.
Rốt cuộc Phượng tỷ cũng vui cười hớn hở.
- Binh mã Lý Trọng Tuấn vừa lui thì ta sẽ mang Lý Tiên Huệ tới gặp ngươi. Đến lúc đó nếu ngươi nuốt lời ta sẽ bất kể hậu quả mà giết chết ngươi.
- Yên tâm đi, Phượng tỷ.
Tần Tiêu cười lên, cười rất hèn mọn bỉ ổi, nói:
- Còn có vô số tiền tài mỹ nhân chờ Tần Tiêu ta đi hưởng dụng, ta cũng không muốn chết như vậy.
- Như vậy thì tốt.
Trong lòng Tần Tiêu đang điên cuồng: đi đường vòng lớn như vậy rốt cục cũng nhìn thấy ánh rạng đông! Phượng tỷ ah Phượng tỷ, công phu sư tử ngoạm của ta muốn làm nhị chưởng quỹ, muốn binh quyền, muốn tất cả bí mật của Hỏa Phượng chính là chuyển dời lực chú ý của ngươi, ngươi sẽ cho rằng Tần Tiêu ta là cuồng đồ dã tâm điên cuồng. Ngươi chính là thần cũng không nghĩ ra Tần mỗ đang lừa dối ngươi thôi, mục tiêu chính thức của ta chính là gặp được Lý Tiên Huệ!
Lúc này bên ngoài truyền tới âm thanh gà gáy, cửa sổ cũng lộ ra một tia ánh sáng, không ngờ đã hừng đông.
Tần Tiêu lắc đầu, chậc chậc thở dài:
- Trách không được có người nói xuân tiêu một khắc giá trị thiên kim. Phượng tỷ, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, chúng ta nói mỗi câu giá trị có khả năng vượt qua thiên kim đấy.
- Chỉ hy vọng như thế a!
Phượng tỷ cũng thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, có chút bất đắc dĩ nói ra:
- Tần Tiêu, ta cũng nói thật với ngươi. Trong nội tâm của ta đã từng nói qua với mình vô số lần không nên tin gia hỏa vô cùng giảo hoạt này, nam nhân thâm bất khả trắc thấy không rõ chân diện mục. Nhưng mà mỗi câu ngươi noi ta lại không thể không tin. Ta thực rất ngạc nhiên muốn móc tim của ngươi ra nhìn, muốn biết trong lòng của ngươi suy nghĩ cái gì, rốt cuộc ngươi là người nào?
- Ah, ha ha!
Tần Tiêu cười ha hả, trong lòng đầy đắc ý:
- Người bình thường. Nam nhân bình thường tham tài háo sắc, lại có một chút tiểu thông minh, đánh nhau có thể thắng được mấy người, nam nhân bình thường.
- Ngươi rất tự phụ.
Phượng tỷ nhìn qua Tần Tiêu, trong ánh mắt của nàng Tần Tiêu nhìn thấy xuân tình nhộn nhạo.
- Nhưng mà ta lại thích nam nhân có bộ dáng như ngươi. Những kẻ tự cho là nam nhân kia thật không dậy nổi, còn ỷ vào chính mình cao lớn thô kệch, thể lực hơn người đi hấp dẫn nữ tử, loại nam nhân ngu xuẩn không có đầu óc đó vĩnh viễn chỉ xứng làm con lừa cho người ta sai sử mà thôi. Loại ngươi như ngươi, Tần Tiêu, ngươi thích hợp làm tướng công của ta. Có thể ở cùng chỗ với nam nhân như ngươi cả đời, nhất định sẽ rất an nhàn, rất bớt việc. Bởi vì chuyện cần làm ngươi đã tính toán cả rồi.
Trong nội tâm của Tần Tiêu không nhịn được xuất hiện ác hàn: xấu xa, quên thu liễm nhịn không được thổi bay da trâu, trình diễn quá mức! Không nghĩ tới lại câu dẫn được nữ nhân này.
Quả nhiên Phượng tỷ lượn lờ đứng dậy, kiều mị đi tới bên người của Tần Tiêu, nghiêng nghiêng dựa vào người của Tần Tiêu, hai tay đặt lên hông của hắn.
Tần Tiêu nghiếng răng, trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp, nên như thế nào mới đào thoát được ma trảo của nữ nhân này, lại không bị nàng hoài nghi.
Phượng tỷ đã âm thầm phụ giúp hắn di động tới bên giường, thậm chí còn không ra tay, cũng âm thầm cỡi áo đỏ trên người.
Tần Tiêu cảm giác đầu gối của mình mềm xuống, đã nương vào mép giường không tự chủ được ngồi xuống, tùy ý cho Phượng tỷ uốn éo thân hình, nàng ngồi lên đùi ôm cổ của hắn.
- Như thế nào, đều là người cùng thuyền thì ngươi cũng nói muốn đồng tâm hiệp lực, chẳng lẽ không thể cùng giường chung gối sao?
Âm thanh của Phượng tỷ đã trở nên kiều mị hơn, Tần Tiêu nghe mà nổi da gà.
Trong nội tâm của Tần Tiêu không nghĩ tới: Phượng tỷ, nữ nhân như ngươi thật không đơn giản. Biểu hiện ra giả bộ như hợp tác thân mật của ta, chẳng lẽ ta không đáp ứng thì ngươi cũng dùng kế hoãn binh tính toán ta hay sao? Đến cuối cùng ngươi nhất định sẽ không hề do dự giết chết ta miễn trừ hậu hoạn. Dùng trí tuệ cùng kiến thức của ngươi làm gì dễ dàng nghe được vài câu khoa trương của ta thì có thể bỏ đi nghi ngờ trong lòng mình chứ? Hiện tại lại định dùng vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân thu phục ta sao?
Đáng tiếc ah, Tần Tiêu ta cũng không phải thế hệ đói bụng ăn quàng. Đối với loại lão bà tâm như rắn rết này không có hứng thú.
Môi của Phượng ty cơ hồ muốn chạm vào miệng của Tần Tiêu, khí tức ướt át ôn hòa thấu tâm can.
Tần Tiêu cười, hai tay từ bên hông của hắn Phượng tỷ nâng lên, từ từ đứng sát người của hắn, ngượng ngùng nói ra:
- Phượng tỷ, chúng ta hợp tác chân thành khăng khít với nhau, vẫn giao dịch thường với nhau, cấu kết với nhau làm việc xấu?
Phượng tỷ rất rõ ràng có chút không vui, nhăn cau mày:
- Vì sao nói lời này, thật khó nghe đấy? Hẳn là Từ Tiểu Nguyệt ta thật sự kém tới mức ngươi không thèm liếc nhìn sao?
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 130: Cấu kết với nhau làm việc xấu.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Tần Tiêu nhếch miệng cười to nói:
- Hình như cho tới bây giờ ta còn không nhìn thấy gương mặt thật sự của Phượng tỷ ngươi đấy. Nếu ngươi không bỏ cái mặt nạ này ta sẽ sinh ra một loại ảo giác, nữ nhân đang ngồi trong người của ta là công chúa điện hạ của Đại Chu, nhưng mà bên dưới gương mặt này là người khác, ta thật sự cảm thấy buồn nôn đấy!
- A!
Phượng tỷ có chút không vui.
- Bị ngươi hành hạ một đêm còn nói loại lời châm chọc này, ta cũng không có hào hứng gì. Cái mặt nạ này muốn lấy xuống thì lấy, không có một chút khí lượng nào cả, mơ tưởng hoàn hảo không tổn hao gì cầm lấy à. Hơi nghỉ ngơi một chút hừng đông chúng ta nói chính sự.
Tần Tiêu như trút được gánh nặng, trong nội tâm không tự giác dâng lên một đám mây đen: Từ Tiểu Nguyệt này cuối cùng vẫn không chịu cho ta nhìn thấy gương mặt thật! Nhưng mà nhìn cũng vô dụng, nàng giống như bạch cốt tinh hóa thân ngàn vạn, ai biết tờ cái nào mới là mặt thật? Ta nên nhớ kỹ thân hình, âm thanh và đặc điểm đặc thù của nàng đi!
- Tần Tiêu.
Phượng tỷ trầm mặc, mở miệng nói ra:
- Đêm nay chúng ta nói nhiều như vậy, ta hy vọng chỉ có hai chúng ta biết. Trước mặt người ngoài thì chúng ta đang động phòng, ngươi hiểu chứ?
- Hiểu rồi!
Tần Tiêu gật gật đầu, trong nội tâm thì mừng thầm: chiếu theo lời này thì biểu hiện của Phượng tỷ đã tính ta vào trận doanh của nàng ta rồi. Ý của nàng chính là không muốn chọc thủng thân phận của bọn người Ngô Hưng Quốc, tiếp tục diễn trò trước mặt người khác? Rất tốt, đây cũng là chuyện ta hy vọng! Dù sao nhiều chuyện như vậy cũng không nên làm quá rõ, cũng không nên dễ dàng làm việc gì. Nên hồ đồ thì cứ hồ đồ, ta phối hợp với ngươi chậm rãi diễn trò này cho xong. Cứ như vậy xem ra trong nội tâm của Phượng tỷ thì đối với bọn người Ngô Hưng Quốc sinh ra hoài nghi không nhỏ, ít nhất không tín nhiệm như lúc ban đầu. Đến lúc đó nếu là như đem những người này phân hóa từ bên trong, thì công phu sư tử ngoạm đêm nay của ta đúng là vĩ đại rồi.
Rốt cuộc sắc trời cũng sáng rõ, Tần Tiêu duỗi cái lưng mệt mỏi mở cửa phòng, đi đến phòng ngoài.
Tới gần hồ nước trong Sở Tiên sơn trang, nhìn thấy một tầng sương mù mỏng lượn lờ. Gió mát sáng sớm thổi vào trang điểm cho những tấm lụa đỏ treo trên cành lá cây, thật sự có cảm giác như đi vào tiên cảnh.
Sáng sớm thế này có một đám người đang đi đi lại lại tập thể dục, có người thì dang vươn vai bẻ cổ như rất mệt mỏi.
Sở Tiên sơn trang rất lớn, dù sao cũng là một trang viên siêu cấp, cho nên có thể cho hon cả ngàn người ở lại. Xem ra Ngô Hưng Quốc đã sớm an bài tốt, ở chung quanh có rất nhiều lều vải, một ít người chức vụ thấp cũng đành phải ủy khuất ngủ trong lều vải mà thôi.
Tần Tiêu đi trong trang viên vừa vươn vai đảo người giãn gân giãn cốt, hoạt động gân cốt một chút, ngẫu nhiên gặp người đi tới thì đều nhiệt tình chào hỏi hắn. Tần Tiêu chỉ mỉm cười đáp lễ.
Ở trước mặt thuộc hạ tất yếu không thể rụt rè được.
Sáng sớm gió mát thổi vào mặt, còn kèm một ít mưa móc. Tần Tiêu điên cuồng vận chuyển đầu óc một đêm cũng có cảm giác buông lỏng một chút, tinh thần dần dần khoan khoái dễ chịu.
Đi đến bên hồ, Tần Tiêu nhìn qua hồ Bành Lễ đang lâm vào trong khói sương, lúc này có mấy chiếc thuyển nhỏ đang tung lưới đánh cá. Âm thầm nghĩ tới thời gian lúc nhỏ ở Bành Trạch, khẽ thở dài:
- Đây cũng là hồ nước Giang Châu. Thanh minh sắp tới rồi, bây giờ ở Giang Châu không rút thân ra được, phải tìm thời gian về bái tế mẫu thân mới được.
Ẩm ướt trong không khí càng đậm, dần dần có dấu hiệu sắp mưa nhỏ. Tần Tiêu ngâm khẻ nói:
Thanh minh thời tiết vũ phân phân,
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
Tá vấn tửu gia hà xứ hữu ?
Ngư nhân diêu chỉ sở tiên thôn
Dịch:
Thanh minh lất phất mưa phùn
Khách đi đường thấm nỗi buồn xót xa
Hỏi thăm quán rượu đâu à ?
Ngư dân chỉ lối Sở Tiên thôn ngoài.
* Đây là bài Thanh minh của Đỗ Mục nhưng bị nhân vật chính chế lại câu cuối, câu cuối là: "Mục đồng chỉ lối Hạnh Hoa thôn ngoài".
- Không tệ lắm, thơ hay.
Một tiếng tán thưởng từ sau lưng truyền tới.
- Không thể ngờ Tần đại nhân thân là Võ Trạng Nguyên nhưng lại biết ngâm phú làm thơ, còn phiêu dật như vậy.
Tần Tiêu thầm phát lạnh: Đỗ Mục tiên sinh, ngươi cũng đừng có trách ta... Ta chỉ là tùy tiện đọc chơi và sửa lại mấy câu thôi. Nhưng trăm năm sau ngươi mới làm ra bài thơ này nên ta không cáo xâm phạm bản quyền của ngươi.
Tần Tiêu không quay đầu, nghe tiếng bước chân sau lưng tới gần, khẽ cười một tiếng, nói ra:
- Phượng tỷ, hôm qua đại yến vì sao không thấy thân ảnh của ngươi?
Người tới chính là "Phượng tỷ" Tần Tiêu gặp lần đầu, Khôi Hoa Nương Tử Tuân Lệ Lệ.
- Đương nhiên là công việc bận rộn. Việc nhiều người ít, tuy ta có tới cũng phải lảng tránh.
Tuân Lệ Lệ đi đến bên người của Tần Tiêu, cười khẽ, cùng đưa mắt nhìn ra hồ Bành Lễ, lẳng lặng ngẩn người.
Hai người yên tĩnh sau nửa ngày, Tuân Lệ Lệ mở miệng nói ra:
- Tần đại nhân, từ phong tục nơi này thì tân hôn qua đi cũng nên lập thiếp. Mặc Y cùng Tử Địch hai tỷ muội này đại nhân có thoả mãn?
Tần Tiêu có chút giật mình, đáp:
- Tạm thời không nói tới chuyện này. Thanh minh sắp tới rồi, còn phải về Bành Trạch bái tế mẫu thân. Qua chuyện này rồi nói sau!
Nhưng trong lòng nghĩ đến: xem ra Tuân Lệ Lệ hơn phân nửa là là mẹ ruột của hai tỷ muội Mặc Y. Tuy nàng cố ý làm ra không quen với hai tỷ muội này, nhưng vụng trộm cũng quan tâm tới các nàng a? Bằng không Hổ Vạn Cầu bị xử tử thì hai tỷ muội các nàng cũng không có khả năng bình yên vô sự đến bây giờ, trong đó nhất định là được Tuân Lệ Lệ che chở. Từ phương diện này mà nói nữ nhân Tuân Lệ Lệ này gian hoạt tàn nhẫn thế nào, nhưng so với Đoạn Như còn tốt hơn nhiều. Đáng thương cho Hổ Vạn Cầu, sao lại đi trêu chọc nữ nhân thế này chứ?
Tuân Lệ Lệ gật gật đầu:
- Đây là gia sự của đại nhân, toàn bộ bằng đại nhân quyết định, ta chẳng qua chỉ nhắc nhở thôi. Đúng rồi, hôm nay ta tới tìm đại nhân là có chuyện muốn bàn.
Tần Tiêu nói:
- Ta cũng đúng lúc có việc, cũng muốn thương lượng với Phượng tỷ.
- Vậy thì tốt, chúng ta lên thuyền nói chuyện.
Dứt lời Tuân Lệ Lệ đưa tay chỉ về phía trước, một chiếc thuyền đánh cá đang từ từ đi về hướng này, tốc độ cực kỳ nhẹ nhàng.
Hai người lên thuyền, ngồi vào trong khoang thuyền, ngư dân trung niên đi chân trần cầm sào dài chống thuyền, thuyền đánh cá nhanh chóng rời khỏi bờ tiến vào trong hồ.
Khoang thuyền nhỏ hẹp này làm rất sạch sẽ, không thiếu mấy hàng ghế ngồi, còn có một cái lò than đang đỏ hồng nhỏ ở phía sau, Tuân Lệ Lệ lo liệu rất lão luyện, bắt đầu pha trà.
Tần Tiêu không thể không thừa nhận mặc kệ Tuân Lệ Lệ này làm người thế nào, nàng pha trà đúng là nhất lưu. Cả quá trình pha trà cũng như chế tác một tác phẩm hoàn mỹ, kỹ nghệ tinh xảo mà thuần thục, hơn nữa cảnh đẹp ý vui.
- Tần đại nhân, hôm nay chúng ta bàn một chút việc hữu dụng.