Mùa đông năm nay đến sớm, nhưng lại có vẻ không sớm trôi đi. Trên đường phố của đô thị phồn hoa, gió lạnh như có cánh lượn qua khu rừng bê tông cốt thép tạt vào mặt người đi đường, khiến đôi mắt trong trẻo long lanh bị khô nhanh, khiến làn da mịn màng bị nứt nẻ, khiến con tim nồng nhiệt phải tái tê.
Tư Dao đang cất bước, nhưng không biết mình đang đi về hướng nào.
Có lẽ đi về hướng cái chết.
Cô vẫn không thể hoàn toàn tin những thông tin mà Chương Vân Côn cho biết, ngoài điều duy nhất và rõ ràng: đó là một tin xấu. Thường Uyển và cô sinh viên kia đều đột tử vì bệnh viêm cơ tim, họ đều đã từng đến hang Thập Tịch, ở mắt cá chân đều có hình quả tim vỡ.
Mắt cá chân của Tư Dao cũng có hình quả tim vỡ.
Chẳng khác nào cô đã bị tuyên án tử hình.
Theo Chương Vân Côn suy đoán, dấu vết đó có thể là vết răng của một loài động vật nhỏ nào đó. Khi mọi người lội nước trong hang, đều mãi xem những cỗ quan tài treo kỳ lạ nên không chú ý. Răng loài vật ấy có thể có chất gây tê nên người ta bị cắn mà vẫn không biết. Thực ra vết ấy rất nhỏ, không soi kính lúp thì rất khó nhìn ra.
Rất có thể con vật hoặc côn trùng kia khi cắn đã truyền một loại virút nào đó cho du khách vào hang quan tài treo.
Tư Dao cố nhớ lại trước khi chết, Thương Tiểu Mạn đã có một thời gian không được khoẻ; Thường Uyển cũng mệt nhọc, kéo cô đi cùng để khám bệnh, được kết luận là “nghi viêm cơ tim”; còn Viên Thuyên thì sao? Tư Dao nhớ Viên Thuyên đã viết trên blog rằng gần đây người rất khó chịu.
Mình cũng từng có cảm giác đó, tức ngực, hụt hơi, tim đập không đều… vẫn cho rằng đó là do sợ hãi. Rất có thể là viêm cơ tim cũng nên.
Mình nên làm gì đây?
Chương Vân Côn góp ý cô nên đi khám các vấn đề liên quan đến tim. Sẽ khá tốn kém đấy, nhưng không thể coi thường.
Nếu xác định rằng mình bị viêm cơ tim. Rồi sao nữa?
Vân Côn nói, hiện nay chưa có cách điều trị trực tiếp hữu hiệu đối với căn bệnh viêm cơ tim, chủ yếu vẫn là nghỉ ngơi điều dưỡng. Tuyệt đại đa số các ca viêm cơ tim đều sẽ dần dần tự khỏi. Nhưng Tư Dao có cảm giác rằng mắc bệnh viêm cơ tim do đã vào hang Thập Tịch, điều này cũng quái dị như chính cái hang đó – không dễ gì tự khỏi được! Nếu không, thì các bạn cô đã không lần lượt ra đi!
Mình sẽ chết như thế nào?
Đột tử.
Đột tử dường như là tất nhiên. Trong cuộc nói chuyện với Vân Côn, hai người cùng phân tích rằng, trong số những người từng vào hang Thập Tịch đã chết, chỉ trừ có Kiều Kiều là do Lâm Mang giết hại, còn lại đều có thể giải thích là đột tử. Anh sinh viên Trương Thông sau khi “chấm hết” tình yêu, đã bị chiếc xe tải đâm chết. Có người đã chứng kiến anh ta đứng im ở giữa đường, rất có thể là do tâm trạng bị xáo trộn, tim bị nghẽn đột ngột không bơm máu, tim bị liệt vì thế anh ta không kịp tránh chiếc xe tải đang lao tới. Trước cái chết bất ngờ của anh, cô người yêu trước đó tên là Phó Sương Khiết, hối hận tự trách mình; khi đi bơi, lặn xuống đáy hồ, đã đột tử; mà người ta chỉ coi là một tai nạn chết đuối. Lại còn một sinh viên chết ngạt do khí gas, xác nằm vật ra ở nhà bếp, trên bếp gas còn một soong mỳ đã bị đun cạn, rất có thể là do nấu mỳ bị trào nước, làm tắt bếp gas, định khoá gas lại nhưng đã chết đột ngột. Một sinh viên đang làm vệ sinh lau cửa kính ở ký túc xá bị rớt xuống tầng một, rất có thể là do đột nhiên nhịp tim rối loạn, nên mất thăng bằng rồI ngã xuống. Còn cô sinh viên đang thực tập trong một ca mổ, bất chợt ngã dúi về phía trước, bị con dao mổ đâm trúng cổ chết ngay lập tức, có thể nói là rất kỳ cục, nhưng nếu cô ấy cũng bị rối loạn nhịp tim hoặc đã đột tử rồi, thì mọi chuyện đều có thể giải thích.
Trong số các bạn của mình, Viên Thuyên chết vì tai nạn lái xe trên đường cao tốc. Liệu cô ấy có cảm thấy bị rối loạn nhịp tim, bị hụt hơi hoặc đau ngực, vì thế mà không điều khiển nổi xe nữa. Vì đường đông xe, cô ấy không thể đỗ vào lề đường, cuối cùng đã gây ra tai nạn? Tại sao cô ấy còn dùng đèn cảnh báo để đánh tín hiệu “Đau thương đến chết” bằng mã số điện báo? Có lẽ cô ấy đã cảm thấy cái chết là tất yếu, hay là đã nhìn thấy ông già mặc áo mưa?
Thương Tiểu Mạn trước lúc chết thì như hoá điên, liệu có phải cảm thấy tim mình rất không bình thường không? Hay là cũng nhìn thấy ông già mặc áo mưa? Tiểu Mạn là người rất mê tín, liệu có cho rằng ông già ấy là thần chết thật, nên mới muốn đỗ xe lại để nhìn cho rõ, nhưng hậu quả lại gây nên một bi kịch khủng khiếp? Có phải rối loạn nhịp tim sẽ dẫn tới rối loạn thần kinh, rồi sinh ra hành vi bất thường? Chương Vân Côn nói không thể là như vậy.
Cái chết của Lâm Mang thì xảy ra ngay trước mắt mình; anh ta bất chợt nổi xung, tay đang bị còng nhưng vẫn lao vào mình, Đồng Thụ và một cảnh sát nữa chạy vào ngăn chặn. Trong lúc giằng co thì chiếc còng tay đập vào đầu anh ta. Liệu có phải anh ta đã đột tử khi đang vật lộn nên mới không kiểm soát được bản thân không?
Ai có thể cho mình biết, mình sẽ chết như thế nào?
Còn về Lâm Nhuận, anh ấy cũng đã vào hang Thập Tịch, chắc là ở mắt cá chân cũng có hình quả tim vỡ.
Anh ấy đang đi làm, có lẽ đang họp nên không nghe điện thoại, không nghe di động. Tư Dao nhắn vào máy, dặn anh khẩn trương đi viện khám tim mạch.
Cô đã có suy nghĩ mới về bốn chữ “Đau thương đến chết”.
Thật kỳ lạ, ông già mặc áo mưa ấy đang sắm vai gì trong câu chuyện này? Ông ta tung ra E-mail, để cho mình và mọi người trở thành vật hi sinh cho một trò độc ác? Hay là ông ta có ý bảo vệ mình và mọi người? Trước tiên là khuyên can đừng vào hang, về sau thì rất đau xót thương cảm có mặt ở các hiện trường?
Cũng chính ông ta đã vài lần cứu mình. Không phải ông ta thì có thể là ai?
Lại còn gia đình ông Lý Bá Thụy, cô em của Lịch Thu nữa. Họ cũng từng vào hang Thập Tịch, liệu có phải họ cũng đột tử vì viêm cơ tim không? Không thể. Vì trong cả hai nhóm người năm ngoái vào hang Thập Tịch, không có ai chết trùng ngày với người khác. Trừ phi, họ thuê tàu đi chơi, và cũng có hành vi bất thường – bệnh tim đột biến – như là Thương Tiểu Mạn.
Nghĩ đến đây Tư Dao thấy ớn lạnh.
Cô không đi bệnh viện mà ngồi xe điện ngầm trở về nhà.
Đi khám, nhận được kết quả “nghi viêm cơ tim”, để làm gì? Để rồi sợ hãi suốt ngày đêm ư?
Nếu là cách đây vài tháng thì cô sẽ cực kỳ lo lắng, nhưng sau khi trải qua bao xáo trộn, đau buồn vì các bạn phải bỏ mạng, tận mắt chứng kiến những người vô tội bị sát hại, thần kinh của cô đã có phần tê liệt. Thực ra đó là một sự phản kháng lặng lẽ âm thầm.
Giữa ban ngày, cả ngôi nhà vắng lặng. Cô quyết định khám phá bức tường kép kia.
Mấy hôm nay cô như người bị bỏ bùa mê, toàn giam mình trong cái ngăn tường kép này.
Ngăn tường rộng một mét, sâu hai mét. Bò qua lối vào bí mật dưới sàn căn phòng của cô là vào được. Bên trong tối đen như mực, chỉ có thể dùng đèn pin chiếu sáng. Đáy của khoảng trống này là đỉnh của khối gỗ đã thả chạm xuống mặt sàn tầng hầm còn hai bên “tường” là những khung gỗ chất đủ các thứ.
Đập vào mắt cô là hai dãy các quả cầu pha lê, cả thảy gồm 20 quả.
Trong mỗi quả cầu pha lê đều có một mô hình xinh xắn thể hiện các kiến trúc khác nhau, hoặc là ngôi nhà ở hoặc là cao ốc đồ sộ… nóc nhà đều phủ một lớp bông tuyết.
Kích cỡ của các quả cầu này y hệt quả cầu mà Viên Thuyên đã cho cô. Thì ra chúng đều là của ông Lý Bá Thụy, chứng tỏ vị kiến trúc sư này rất có tình cảm với các tác phẩm của mình, đã mời thợ làm các mô hình rồi đặt vào quả cầu pha lê để kỷ niệm. Nếu đúng là thế thì mọi thứ đặt ở đây đều là đồ quý của ông Lý Bá Thụy.
Rõ ràng trước kia Viên Thuyên đã từng vào đây. Chưa biết chừng đám tiền khổng lồ kia cũng là chuyển từ đây ra!
Ông Bá Thụy là một kiến trúc sư tương đối thành đạt, làm ăn ở cả Âu Mỹ lẫn khu vực Châu Á – Thái Bình Dương. Ông ta giàu có thì chẳng phải là điều lạ. Viên Thuyên đã phải chuyển tiền từ đây đi, vì chỉ có thể lợi dụng một khoảng thời gian ngắn khi đến xem nhà; rồi sẽ xử lý sau.
Vậy thì Viên Thuyên là hạng người tối mắt vì tiền, đã làm cái hành vi rất nên sám hối. Đồng thời, rất có thể Viên Thuyên đã phát hiện ra đầu mối quan trọng nào đó, rất có thể là liên quan đến “Đau thương đến chết”, nên mới gửi cho mình quả cầu pha lê, gợi ý mình tìm ra bức tường kép này.
Kể từ đêm hôm nọ Tư Dao đã quyết tâm sẽ lần xem các thứ đặt trên hai cái giá này.
Nhưng ban ngày thì phải đi làm, buổi tối thì thời gian chỉ có hạn.
Mỗi lần vào bức tường kép này, cảm giác sợ hãi không gian khép kín lại tăng lên. Thậm chí đã vài lần cô thấy kinh hoàng, bủn rủn. Tuy nhiên cô vẫn giữ kín cái thông tin có tính đột phá này, không nói với bất cứ ai. Cô ngày càng nhận ra rằng, trong việc này càng nhiều người biết thì mình càng thêm mệt mỏi.
Kể cả Chung Lâm Nhuận cũng không được biết.
Cô luôn cảm thấy mình đã làm liên lụy đến anh, khiến anh bị giày vò cả thể xác lẫn tinh thần mà chưa biết phải làm gì để có thể bù đắp cho anh.
Mình phải gánh vác mọi chuyện ở đây.
Ngoài các quả cầu pha lê ra, còn có một số túi đồ ăn và chai nước khoáng. Tại sao ông Lý Bá Thụy lại dùng cái không gian quý giá để chứa mấy thứ rẻ tiền này?
Hay là ông có ý đề phòng chuyện bất trắc? Nếu gặp nguy hiểm, cả nhà ông sẽ tạm trốn vào đây, đã có đủ đồ ăn thức uống trong một thời gian nhất định?
Tư Dao chợt thất rùng mình.
Tại sao, tại sao phải lo xa dự phòng trước như vậy?
Chuyện này có nói lên điều gì về cái chết của cả nhà ông không, nếu nó là vụ giết người – như Lịch Thu đã phỏng đoán?
Chưa biết chừng, nếu lật giở toàn bộ cái không gian này thì sẽ tìm ra sự thật cũng nên?
Trên giá gỗ còn có một chùm chìa khóa và một giá chất giấy tờ với rất nhiều các kẹp văn bản. Cô nghĩ, chắc trong này phải có đầu mối quan trọng.
Cô lần giở các kẹp văn bản. Hôm qua cô đã xem một loạt các bản gốc thiết kế xây dựng và nhiều bản hợp đồng với các công ty, các cơ quan chính phủ ở khắp các châu lục. Đọc các hợp đồng, đủ thấy ông Lý Bá Thụy có thu nhập rất lớn. Tuy nhiên, cô không thấy bản hợp đồng nào ký với một đơn vị trong nước. Cô nghe nói chính ông đã thiết kế ngôi nhà này, đương nhiên đây chỉ là "chuyện vặt" nên không có lưu trữ ở đây. Cô lại giở xem vài kẹp văn bản khác, chứa các tài liệu về tài khoản, cổ phiếu, ngoại tệ… Ông ta toàn giữ ngoại tệ, có nhiều tài khoản ở ngân hàng liên doanh Trung Quốc với nước ngoài, có cả tài khoản cao cấp ở ngân hàng Thụy Sĩ.
Điều này chứng tỏ, ông ta không chỉ là nhân vật thuộc nhóm trung lưu tích lũy tài sản. Có lẽ Viên Thuyên đã nẫng tiền bạc của ông ta cất ở đây thật!
Ở giữa giá gỗ là vài khoang trống, đủ để chất bốn chiếc vali to vừa. Có lẽ đây vốn là chỗ để tiền.
Tư Dao định dùng thời gian ban ngày còn lại của hôm nay để xem nốt ba phần tư số tài liệu còn lại. Mai hoặc ngày kia cô sẽ đi viện xin khám tim mạch. Nếu đúng là cô khó mà thoát chết, thì dù biết kết luận ấy sớm hay muộn đôi ba ngày với cô cũng như vậy mà thôi.
Trong một kẹp giấy tờ khá nặng, Tư Dao được biết ông Lý Bá Thụy còn có một danh phận khác.
Ở đây toàn là các tài liệu liên quan đến một cái tên “Tập đoàn Đắc Quảng”, gồm hợp đồng, xác nhận tiền gửI; còn có cả một số biên bản hội nghị, trong đó có tài liệu về ngôi nhà này. Thoạt xem qua Tư Dao tưởng ông Thụy đã thiết kế, đầu tư và thuê một đơn vị của công ty xây dựng khai thác địa ốc thuộc “Tập đoàn Đắc Quản” xây ngôi nhà này; nhưng đọc thêm một vài văn bản khác, Tư Dao dần dần hiểu ra rằng ông Thụy là một ủy viên của Hội đồng quản trị tập đoàn Đắc Quảng, tức là tương đương với một cổ đông lớn.
Ông Thụy có nhiều hoạt động kinh tế phức tạp như thế, thì phải chăng không thể nhìn nhận cái chết của ông ta một cách đơn giản?
Cô xem tiếp, thì thấy có hai kẹp chứa văn bản liên quan đến tập đoàn Đắc Quảng: hợp đồng, hợp đồng bổ sung, bản sao các E-mail giữa các bên. Những đám giấy tờ vốn rất vô vị, cô không định đọc bằng hết làm gì.
Do quanh năm làm việc với các loại văn bản chương trình đã tạo cho cô khả năng đọc lướt rất nhanh, nên cô bỗng thành tài, có thể đọc đồng thờI hai văn bản. Vậy là cô đọc mải miết.
Có một bản tiếng Anh, chắc là chính ông Thụy viết, ông đã học tập và làm việc ở Mỹ, nên quen dùng tiếng Anh, điều này cũng dễ hiểu nhưng giữa trang trước và trang sau ý không khớp nhau, rõ ràng là bị mất một trang. Có thể đây chỉ là ngẫu nhiên, nhưng ở một văn bản bổ sung khác cũng mất ít nhất một trang. Một điều đáng ngờ nhất là, có một bản phô-tô ghi chép về thu chi chỉ còn trang đầu và cuối. Tổng số tiền của các khoản ghi trong hai trang này chênh lệch rất xa so vớI tổng số kim ngạch ghi ở cuối cùng.
Tại sao lại mất mấy trang giữa này? Ngoài việc cất nhầm chỗ, liệu có uẩn khúc gì chăng? Ví dụ, đã bị cố ý đưa đi chỗ khác?
Tóm lại, văn bản bị mất liên quan đến “tập đoàn Đắc Quảng”.
Tư Dao ra khỏi bức tường kép, lập tức mở máy tính lên mạng tìm trang web và thông tin về tập đoàn Đắc Quảng.Trụ sở tập đoàn này đặt tại một công ty khai thác địa ốc ở đảo Hải Nam. Khác với đầy rẫy các công ty địa ốc “ma”, Đắc Quảng là một doanh nghiệp thật sự, đã khai thác và sở hữu hàng trăm toà nhà và khu dân cư. Công ty này thành lập năm 1998, năm 2002 có mặt ở Thâm Quyến; họ có thành tựu vượt trội, là một trong những ngôi sao của ngành địa ốc.
Những điều này càng dễ suy luận rằng nguồn gốc khoản tiền của Viên Thuyên phải có liên quan đến ông Lý Bá Thụy. Ông là một trong những cổ đông lớn của công ty địa ốc tầm cỡ, chỉ riêng lãi được chia hàng năm đã là con số kếch xù.
Liệu một công ty địa ốc nổi danh và đầy tiềm lực có liên quan gì tới cái chết của ông Lý Bá Thụy và “Đau thương đến chết” không? Khi Tư Dao cảm thấy hơi khô khan vô vị, định tự giải thoát, thì một ý nghĩ mạnh mẽ bỗng trỗi dậy. Ông Thụy là cổ đông của Đắc Quảng. Nếu công ty này liên quan đến cái chết của ông, thì có nhiều khả năng bắt nguồn từ sự bất hòa trong nội bộ lãnh đạo công ty. Ban lãnh đạo Đắc Quảng là những người như thế nào?
Trong phần tự giới thiệu tập đoàn Đắc Quảng có nêu vị chủ tịch hội đồng quản trị tên là Ưng Chí Hoành.
Tư Dao tiếp tục tìm kiếm thông tin về “Ưng Chí Hoành”. Hàng nghìn trang viết hiện ra. Cô xem lướt, thấy phần lớn nói về quá trình “tay trắng làm nên” của Chí Hoành, bà đã viết nên “thần thoại Đắc Quảng”. Chí Hoành không chỉ là một phụ nữ mạnh mẽ mà còn là một người vợ hiền và người mẹ đáng kính. Điều này tràn ngập trên các trang viết. Có vài bài còn xếp Chí Hoành vào nhóm “Mỹ nhân triệu phú”.
Một nhân vật siêu hạng trên đời! Thật thế không?
Tính tò mò của Tư Dao càng tăng, cô nhấp vào một vài bài có liên quan đến Chí Hoành. Không thấy đăng ảnh. Cô lục tìm chức năng “ảnh”, hàng loạt ảnh liên quan đến Ưng Chí Hoành hiện ra.
Một phụ nữ trung niên vẫn còn xuân sắc.
Trong khoảnh khắc, hình như óc Tư Dao đã bị rút hết toàn bộ huyết dịch, chỉ còn là một khoảng trống rỗng. Trước mắt cô một màu tối đen.
Không sao hiều nổi, tại sao… trời lại sập vào cái lúc rất không nên sập thế này?
Tất cả là vì… cô đã có lần gặp người phụ nữ trong ảnh.
Tại ngay ngôi nhà này.
Không rõ Tư Dao đã nằm trên giường bao lâu, lòng rối bời nhưng cô vẫn gắng gỏi hòng tìm kiếm một câu trả lời.
Kết quả, chỉ là những nỗi xót xa càng nhiều hơn.
Ưng Chỉ Hoành, người đàn bà hoàn mỹ đủ bề, mẹ của Chung Lâm Nhuận, là chủ tịch hội đồng quản trị công ty địa ốc giàu sụ, tại sao Lâm Nhuận phải đi thuê nhà ở một mình? Công ty Đắc Quảng có vô số mối liên quan đến ông Lý Bá Thụy, tại sao ông Thụy vừa chết thì Lâm Nhuận đến đây ở? Anh ta đang tìm kiếm cái gì? Hoặc nói cách khác, anh ta đang chờ đợi cái gì? Có liên quan gì đến bức tường kép không? Tập đoàn Đắc Quảng có liên quan đến cái chết của cả nhà ông Lý Bá Thụy không?
Điều đáng sợ nhất là Lâm Nhuận giấu nhẹm nguồn gốc của mình.
Anh ta yêu cô là thật hay giả vờ?
Thảo nào anh ta dửng dưng trước đám tiền khổng lồ của Viên Thuyên, vì gia sản của cha mẹ anh ta chắc phải vượt xa bốn cái vali ấy!
Thực chất anh ta đang muốn gì?
Rất dễ hiểu, anh ta tiếp cận cô là phải có ý đồ riêng.
Tư Dao cố nhớ lại xem có điều gì đặc biệt không?
Sau khi anh ta được cha mẹ đón về để nghỉ chữa bệnh, thì các vụ giết hại liên tiếp xảy ra với cô. Như vậy mục tiêu là cô chứ không phải ai khác. Hôm cô sắp đi thư viện, anh ta còn dặn dò “em hãy cẩn thận”, thế rồi xảy ra vụ việc đáng sợ, tên đi mô tô dịnh chôn sống cô. Điều này chứng tỏ anh ta chắc chắn đã biết cô sẽ gặp nguy hiểm.
Sau khi cô kể với anh ta về chuyện Trương Sinh và Điền Xuyên đang giúp cô giải mã chuỗi ký tự mà Viên Thuyên để lại, thế là có kẻ theo dõi “cư xá Thông Giang”, rồi xảy ra vụ rò rỉ khí gas và nổ tung căn hầm.
Sau khi Thường Uyển chuyển đến ở cùng với cô, anh ta biết cô vẫn ngủ ở phòng anh ta, nên đêm hôm nọ một con dao găm đã cắm vào bộ ngực tươi trẻ của Thường Uyển. Cũng chính cô nói cho anh ta biết Đồng Thụ rất quan tâm đến các vụ án liên quan đến cô, cử vệ sĩ bảo vệ cô... Thế là người sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi hào hùng và quả cảm ấy trở thành hàng rào ngăn chặn ý đồ sát hại của bọn chúng nên Đồng Thụ đã bị chúng ám hại.
Toàn thân Tư Dao lạnh run từng hồi, lòng cô hết sức đớn đau: thì ra cõi đời là thế, toàn những thứ ghê tởm.
Tại sao sau khi những mối nguy hiểm mà Lâm Mang và Lưu Dục Chu đe doạ cô đã hết, thì nguy cơ chết chóc lại liên tục ập đến? Cô là một cô gái bình thường, không có vấn đề gì phức tạp, không chức vụ địa vị cao…Khả năng duy nhất chỉ có thể là vì cô đã biết những điều không nên biết!
Chẳng hạn, bức tường kép ở đây.
Tư Dao chợt tỉnh ngộ. Tất cả mọi chuyện đều xảy ra khi cô nghi ngờ Lịch Thu có liên quan tới “Đau thương đến chết”, và bắt đầu tiến hành điều tra nhưữg bí mật về ngôi nhà này. Điều đó chứng tỏ,có kẻ không muốn cô biết những bí mật về ngôi nhà hay nói cách khác, kẻ muốn giết cô cho rằng cô đã biết những bí mật có thể gây nguy hại đến quyền lợi sát sườn của chúng.
Nhưng kẻ nào định giết cô?
Nếu không có được những phát hiện vừa rồi về Chung Lâm Nhuận thì cô vẫn như đang ở trong thiên la địa võng. Lúc này, phán đoán duy nhất của cô chỉ có thể là “tập đoàn Đắc Quảng”, còn Chung Lâm Nhuận là tay chân, đồng lõa để sát hại cô. Thảo nào gần đây đối với cô anh ta cứ mập mờ khó hiểu, quan hệ nửa vời ỡm ờ.
Nhưng, nếu anh ta thật sự có ác ý thì tại sao lại nói qua điện thoại nhắc nhở cô sắp gặp nạn? Tại sao lại mạo hiểm xông qua đám lửa ở Thôn quái dị để cứu cô? Có lẽ ở đây cẫn còn có nhiều uẩn khúc.
Nhưng dù sao đi nữa, anh ta đến đây ở vẫn là có ý đồ riêng. Anh ta chưa từng kể với cô về hoàn cảnh bản thân và mối quan hệ kinh doanh giữa tập đoàn Đắc Quảng và ông Lý Bá Thụy. Khi đi cùng cô vào hang quan tài, phát hiện ra đám tiền của Viên Thuyên, anh ta cũng không nói có khả năng đấy là tiền của ông Lý Bá Thụy. Giả sử không gay gắt coi việc giấu biệt về bản thân là sự trí trá, thì việc anh ta nói bà mẹ mình chỉ là một viên chức bình thường, rành rành là sự lừa dối ghê gớm.
Một con người có thể bọc lót bản thân rất kín,có thể chôn giấu bí mật sâu đến vậy, có đáng để cô đối xử tử tế không? Nếu không thể, thì còn nghĩ gì đến tình yêu chân thành?
Trực giác của cô trước kia đều không sai, trên đời không thể có sự hoàn mỹ, tình yêu tuyệt đẹp chẳng thể bỗng dưng trên trời rơi xuống.Cô đấu có thể gặp may mắn đến thế? Từ khi cha mẹ qua đời thì sự vui vẻ cũng bỏ cô mà đi.Tư Dao nhớ lại những ngày yêu đương với Lâm Nhuận,thực chẳng khác gì ngọn đèn tàn vụt sáng lần cuối, bởi vì,chắc chắn rằng cô sẽ phải đau thương đến chết!
Tư Dao nhẹ nhàng khép đôi hàng mi,nước mắt theo khóe mắt lăn xuống gối. Có lẽ thứ mà cô bị mất là tình yêu mà không bao giờ cô có được, thứ sắp bị mất, có lẽ là sự sinh tồn mà cô không nên có.
Qua đôi mắt nhạt nhòa cô bỗng nhận ra một bóng người áp đến bên cô.
Cô kinh hãi kêu lên, mở to mắt.Thì ra là Lâm Nhuận, hai tay đang bưng một cái chăn len.
“Dao Dao, anh đây mà! Thấy em đang ngủ, anh sợ em bị lạnh”.Lâm Nhuận hiền hậu nói.
Cô thầm nghĩ “Đồ giả dối!”
”Em chưa ngủ mà, cám ơn anh,nhưng em giật cả mình!” Tư Dao lạnh lùng nói “Vào phòng em sao anh không gõ cửa?”
Lâm Nhuận ngẩn người: “Anh cũng cần gõ cửa à… Anh có gõ cửa,nhưng chẳng thấy em lên tiếng.Anh thấy cửa khép hờ, thế là vào, hỏi thăm em. Đã mấy ngày không thấy em…” Kể từ ngày hai người yêu nhau, Lâm Nhuận rất nhiều lần bước vào như thế, nhưng chưa lần nào bị lạnh nhạt như lần này.
“Em rất mệt, em muốn nghỉ một lát”
”Anh đã nhận được tin nhắn của em, bảo anh đi khám tim mạch.A nh thấy hơi là lạ nên muốn hỏi em cho rõ.Tại sao em lại bảo anh phải đi khám ngay? Anh không hề thấy người khó chịu.Có phải em đã có thông tin gì mới không?”
Dù tôi biết,lúc này cũng không thể nói với anh.
Tư Dao lại chợt nghĩ : anh ta cũng đã vì sự an toàn của mình, cùng mình đi vào hang Thập Tịch, rồi trở thành một nạn nhân mới của “Đau thương đến chết”…
Nhưng cũng chẳng phải anh ta hy sinh vì cô mà có lẽ anh ta rất muốn biết Viên Thuyên đã giấu cái gì trong hang đó,có phải những thứ của ông Lý Bá Thụy, hoặc những thứ mà tập đoàn Đắc Quảng không muốn cho anh ta biết không?
”Không có gì. Anh cũng biết rồi, pháp y nói là khi Thường Uyển chết, quả tim có vấn đề. Cho nên em nghĩ liệu điều ấy có liên quan tới lời nguyền ‘Đau thương đến chết’ không,tức là hễ ai vào đó đều sẽ mắc bệnh tim?Anh …anh rất cần đi khám bệnh, xem tim có tốt hay không”.
Có lẽ chẳng có câu nào giàu ẩn ý như câu này (1)!
*************************
(1) Trong tiếng Trung Quốc, tâm nghĩa đen là quả tim, nghĩa bóng là tấm lòng, lòng dạ.
“Được,anh sẽ đi khám. Cảm ơn em…vừa nãy em khóc à? Có điều gì không như ý? Có thể cho anh biết không? Hay là… em tức vì mấy hôm nay anh không ở nhà với em?” Lâm Nhuận rất thông minh nhưng cũng không nhận ra Tư Dao nói bóng gió xa xôi,vẫn hỏi han ôn tồn,tỏ ra nồng ấm đến nỗi cô phát sợ!
“Em đâu phải đứa trẻ con mà cần phải có người ở bên! Anh cũng không phải là chồng em, đâu cần ngày nào cũng cặp kè?” Giọng Tư Dao càng lạnh tanh.
Người thộn đến mấy cũng nhận ra tâm trạng của Tư Dao, Lâm Nhuận là người hay tự cao,mặt hơi biến sắc, anh bước ra cửa nói : “Được, anh để cho em được yên. Em nên nhớ, lúc em khó khăn nhất anh nhất định sẽ ở bên em”.
Tôi tin rằng anh sẽ đẩy tôi đến chỗ chết thì có!
Lúc Lâm Nhuận đưa tay ra đàng sau đóng cửa, Tư Dao vùi đầu vào gối khóc nức nở.
Có vẻ như “chứng cứ đã rành rành”, nhưng liệu có phải cô trách nhầm anh ta không?
Chẳng hạn, cô cứ tưởng người trong tấm ảnh là Lịch Thu, rốt cuộc là tại cô đã “xem lướt” cộng với “mắt nhập nhèm” nữa. Đó là ảnh của Sở Sở, cô em cực giống Lịch Thu. Vậy thì bà Ưng Chỉ Hoành kia có phải chỉ là rất giống bà mẹ của Lâm Nhuận không? Công ty Đắc Quảng của Ưng Chỉ Hoành ở tận Hải Nam mà cha mẹ của Lâm Nhuận thì ở Tứ Xuyên, xa nhau như hai địa cực.
Tư Dao cầm máy di động, nghĩ ngợi một lát rồi gọi cho Trương Sinh.
Khoảng 15’ sau Trương Sinh trả lời “Cơ bản có thể khẳng định người phụ nữ tên là Ưng Chỉ Hoành có liên quan đến số điện thoại mà bạn cho tôi. Tôi đã gọi, một phụ nữ đã nghe máy, giọng nói rất nặng. Tôi hỏi bà Ưng Chỉ Hoành có nhà không, bà ta nói là đi vắng, giọng nói có vẻ rất cảnh giác và hỏi lại rằng tôi gọi từ đâu đến, tại sao lai có số máy này.”
“Anh dùng điện thoại gì?”
“Máy điện thoại công cộng trong trường, sẽ không để lại dấu vết gì hết.”
“Cảm ơn anh, anh đã giúp tôi rất nhiều”. Tuy đã đoán trước kết quả là thế, nhưng Tư Dao vẫn rất ảo não.
“Tôi biết, bạn có ý tốt với tôi, đã để cho tôi được ‘quấy rối’ phú bà! Tôi sẽ có cơ hội cũng nên!”
“Anh nói vớ vẩn gì thế? Chỉ duy nhất một lần này thôi, anh sẽ không còn cơ hội ‘quấy rối’ nữa đâu! Anh Điền Xuyên vẫn ổn chứ?”
“Rất khá, cậu ấy đã quyết định phá tan màn đêm, đi làm ở 1 công ty rồi. Nhưng vẫn còn ấm ức không vui, chắc là vì nhớ ‘Huyết trích tử’! Đôi lúc tôi rất muốn lấy được một nữ triệu phú, để có được ít tiền đưa cho cậu ấy làm vốn mà thực hiện ước nguyện”
“Anh thật là…!” Tư Dao cảm động, đúng là một tình bạn chân chính. “Thôi nào, không làm ra được ‘Huyết trích tử’ lại càng hay, bọn học trò sẽ bớt vùi đầu vào trò chơi điện tử. Này, nếu anh rỗi rãi, tôi lại muốn nhờ anh giúp một việc… tuy tôi chẳng phải là phú bà…”
Ở máy bên kia Trương Sinh đang cười hềnh hệch “Tôi phục bạn đấy, một cô gái mảnh khảnh, đã trải bao phen khiếp hãi mà vẫn có thể lạc quan như thế”
Tư Dao thầm nghĩ, anh đâu có biết được nỗi khổ của tôi. Cô cũng cười cười: “Tôi chỉ là điếc không sợ súng đó thôi”
Trương Sinh im lặng trong giây lát “Xin lỗi nhé, vừa nãy tôi phát huy trí tưởng tượng quá mức, khiến mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành là bạn phải tự ví với… người điếc, kết quả chẳng hay ho gì!”
“Thôi nào, ta nói chuyện nghiêm chỉnh nhé. Vị sư huynh của anh có cái máy quét ba chiều, anh còn nói anh ấy là một cao thủ về đồ họa vi tính, liệu anh ấy có thể phân tích hình ảnh quay phim được không? Anh Tử Phóng có 1 đĩa DVD copy từ băng hình, tôi sẽ mượn và nhờ vị sư huynh ấy phân tích xem trong đó có trò ma mãnh gì không, ví dụ bị cắt xén, chắp vá gì đó…” Vừa nãy Tư Dao đã nghĩ, muốn điều tra xem công ty Đắc Quảng có liên quan đến cái chết của gia đình ông Lý Bá Thụy không, thì trước hết phải chứng minh được rằng, họ chết không phải do tai nạn giao thông đường thủy bình thường.
Trương Sinh nói “Để tôi hỏi đã, rồi sẽ gọi lại”
Tư Dao đặt điện thoại xuống. Đã 9h tối. Cô tạm quên cái đói, đến gõ cửa phòng Quách Tử Phóng. Anh ra mở cửa, nhìn Tư Dao một lượt từ đầu đến chân, nhận ra cô rất ảo não và chán nản nên thật sự quan tâm hỏi “Tôi vừa thấy Lâm Nhuận đi từ trên gác xuống, trông rất thiểu não.Hai người cãi nhau phải không?”
”Thôi nào, không có chuyện gì quan trọng đâu”.Tư Dao cố gạt đi.
“Dù hai người có vấn đề gì,thì tôi vẫn mong cô hãy tin ở trực giác của bậc đàn anh là tôi. Cậu ấy đã yêu cô rất sâu nặng”.Tử Phóng nhớ đến hồi xảy ra vụ nổ ở “Cư xá Thông Giang”, một ngày đằng đẵng tựa ba thu,và tiếng nức nở của Lâm Nhuận trong điện thoại.
“Nam giới các anh mà cũng có trực giác sao?” Tư Dao lẩm bẩm. “Vâng,t ôi tin anh.Tôi đang định nói chuyện với anh về anh Nhuận.Tôi còn nhớ khi tôi mới dọn đến đây, có lần anh đã nói hồi nhỏ anh Nhuận tuừn giật giải cờ tướng và cờ vây của thành phố nơi anh ấy đã sống. Sau đó anh ấy cũng nói thế.Tại sao anh lại biết thông tin này?”
Tử Phóng nhíu mày : “Sao cô lại nhớ đến chuyện này?”
”Kìa,sao lại ngờ nghệch thế?”
“Quá đơn giản, khi tôi mới dọn đến…”
”Khi anh dọn đến thì Lâm Nhuận đã vào đây ở rồi đúng không?”
” Đúng. Anh ấy đến đầu tiên,sau đó là Lịch Thu, tôi là thứ ba.Có lần sang phòng anh ấy ngồi trò chuyện,thấy anh ấy có vài cuốn sách cờ tướng cờ vây, tôi vốn mê món này, thế là cả hai bên đọ sức. Chỉ trong một giờ tôi thua liền ba ván. bèn hỏi tại sao anh ấy thắng tôi dễ dàng như vậy,anh ấy chỉ im lặng. Tôi ngờ ngợ, bèn vào thư viện tra cứu, tờ báo địa phương hơn chục năm trước đăng tên anh ấy đã từng đoạt giải quán quân”.
“Anh cũng rỗi rãi nhỉ?”
”Tôi chỉ tò mò, tố chất của phóng viên mà! Cũng vì rỗi quá.Hồi đó cô đã dọn đến để giao cho tôi lắm việc thú vị như sau này đâu!”
”Anh vẫn nói là liên hệ với bên công an, vụ án Đồng Thụ bị ám hại, tiến triển đến đâu rồi? Nói thực lòng, hàng ngày nghĩ đến anh ấy bị hại chỉ vì điều tra các vụ án liên quan đến tôi, tôi rất khổ tâm”.
“Tôi cũng thế, nhưng cô đừng tự dằn vặt mình vì sự việc này đâu có đơn giản. Gần đây tôi càng hay nghĩ rằng, chưa biết chừng cái chết của Đồng Thụ lại liên quan đến cái chết của gia đình ông Lý Bá Thụy. Cô nên nhớ, anh ấy rất nghi gia đình đó bị giết hại nên đã sơ bộ điều tra nhưng sau đó lên làm đội phó, bị phân tán tinh lực vào nhiều vụ án khác. Hơn nữa cũng vì các đầu mối điều tra rất mờ nhạt, nên anh ấy mới tạm gác lại vụ này. Sau khi anh ấy hy sinh, anh em cảnh sát đều sững sờ và rất phẫn nộ. Có điều, ý kiến trong nội bộ lại khác nhau. Những người vốn là cấp dưới của Đồng Thụ cho rằng cái chết của anh ấy có liên quan chặt chẽ với cái chết của Thường Uyển, hung thủ đã vạch kế điệu hổ ly sơn. Những người khác thì cho rằng hai vụ án chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đúng là cô liên tiếp gặp nguy hiểm,nhưng động cơ sát hại Thường Uyển - hoặc nói là sát hại cô –không mấy rõ ràng. Hồi đó cô được bảo vệ, nhưng nếu đối phương đủ kiên nhẫn mai phục thì vẫn có thể tìm được cơ hội để ra tay, chứ không cần thiết phải khiêu khích cảnh sát làm gì. Đây rõ ràng là hành vi của một bọn người ngông cuồng bất chấp tất cả, cho nên, khả năng lớn nhất vẫn là bọn tội phạm trong vụ Dolantin. Mọi người nhất trí nhận dịnh vụ Dolantin là một tập đoàn tội phạm có tổ chức, vì thế chúng mới ngông cuồng như vậy”.
“Tức là, đa số cho rằng việc Đồng Thụ chết liên quan đến vụ án Dolantin nên vụ án liên quan đến tôi đã bị gác lại?”
”Tất nhiên vẫn có người chuyên trách song trọng điểm vẫn là vụ Dolantin, vì mức độ nguy hiểm của nó đối với xã hội rộng lớn hơn,và hệ quả nguy hại mà vụ đó tiếp tục phát sinh…” Khi hăng lên,Tử Phóng khó tránh khỏi dùng từ không chuẩn. nói xong lập tức cảm thấy ân hận.
“Tức là, tôi thuộc ‘thời quá khứ’ nên phải tự lo thân chứ gì?”
”Tôi luôn luôn có cảm giác chúng ta đang chỵa đua về thời gian,nhưng kết quả thu được chỉ là các đầu mối mong manh; và ngay trong chúng ta cũng còn tồn tại vấn đề tín nhiệm.”
”Không phải vấn đề tín nhiệm. Là bạn, các anh đã bỏ nhiều công sức để giúp tôi.Các sự việc xảy ra gần đây đã nhắc nhở tôi phải gắng hạn chế, đừng để các anh bị lôi cuốn vào. Nếu vì thế mà các anh cảm thấy có phần xa cách, thì mong các anh bỏ quá cho”.
”Nhưng tôi luôn nghĩ, chúng tôi phải có trách nhiệm đối với sự an toàn và tính mạng của cô.Là phóng viên, tôi thường rất nhạy cảm với các sự việc chưa được biết,tuy nhiên tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô. Khi nào cần giúp đỡ, cô đừng e ngại gì.”
”Không phải thế. Tôi lại muốn anh giúp đây này. Anh có thể cho tôi xem lại mấy cái đĩa ghi hình của hệ thống giám sát trước và sau khi gia đình ông Lý Bá Thụy gặp nạn không?”
Trương Sinh vào phòng Tư Dao, bước thẳng đến trước máy tính, tra đĩa DVD vào ổ chạy đĩa.
“Sư huynh của anh đã phân tích xong rồi à? Nhanh thật đấy!” Tư Dao mừng rỡ reo lên.
“Tôi đã nghĩ lại rồi, chỉ khi nào thật cần thì mới nhờ đến anh ấy, để tiết kiệm thời gian”.Trương Sinh nói .”Trước khi xem các hình ảnh này, tôi thử nhắc bạn, bạn còn nhớ Điền Xuyên có khả năng đặc biệt gì không?”
”Nhớ chứ! Vì bộ óc không chất nhiều chuyện,cho nên anh ấy có trí nhớ rất tốt”.Tư Dao nghĩ, thì ra lại là công lao của Điền Xuyên.
Trên màn hình là hình ảnh sáng sớm hôm gia đình ông Lý Bá Thụy gặp nạn. Ông lái xe ra cửa, mọi người lần lượt lên xe,không có dấu hiệu bị cắt xén gì cả.Tức là,các hình ảnh này đều đúng.Từ đầu đến cuối, hình ảnh vẫn được ghi thời gian, không thấy có vấn đề gì. Bây giờ tôi tua nhanh. Bạn xem xem có nhận ra điều gì không”.
Toàn là các hình ảnh xe chạy ra, phóng đi. Sau đó là tĩnh tại.
“Tôi không nhận ra có vấn đề gì”.
Trương Sinh cho lùi lại một đoạn ngắn : “Nào, nhìn kỹ xem!”
”Anh nói đi vậy, tôi xin chào thua!”
” Ôi cái cô học trò này… tôi gợi ý vậy : hãy nhìn các bóng cây trên mặt đất”.A nh lại tua nhanh.
Khi xe chạy đi thì trời chưa sáng rõ, đèn đường vẫn còn,bóng cây trước cửa nhà hắt xuống mặt đất. Sau đó trời sáng dần, đèn đường tắt, dần dần hiện ra bóng cây do ánh mặt trời tạo nên.Trương Sinh nhấn nút “dừng” rồi cho chạy với tốc độ bình thường.
“À...”Tư Dao khẽ kêu lên vì thấy bóng cây trên mặt đất chợt biến mất.
“Dù mặt trời bị mây trôi che khuất, thì bóng cây vẫn phải từ từ mờ đi,nhưng ở chỗ này bóng cây đột nhiên biến mất, cho đến ba giờ sau đó mới lại có bóng”.
“Tức là, kể từ lúc bóng cây biến mất trở đi là đoạn phim bị cắt bỏ rồi làm lại”.
” Đúng thế. Nhà ông Thụy dùng thiết bị quay phim giám sát khá tiên tiến, dùng băng kỹ thuật số -lưu trữ, thay đổi,chỉnh trang, hoặc cắt xén lắp ghép đều thuận tiện. Và đương nhiên là phân tích nó cũng dễ. Điền Xuyên nhận ra chỗ lắp ghép, rồi tôi phát hiện ra vấn đề bóng cây. Sau đó tôi đưa cho sư huynh phân tích. Chỉ vài phút sau sư huynh đã kết luận chính xác là đã bị lắp ghép. Tôi bèn hỏi tại sao chỉ số thời gian trên phim vẫn liên tục,anh ấy nói ghi hình kỹ thuật số, đã có thể cắt xóa lắp ghép thì cũng có thể ‘bắn’ thời gian vào. Anh ấy còn cho rằng, người ‘thao tác’ thậm chí có thể làm xong nội dung trên máy tính,ghi cả thời gian,sau đó in sang băng hình,căn cứ vào thời gian đã gán cho mà đặt vào máy để tiếp tục quay thời gian còn lại của ngày hôm đó”.
Kết luận thật đơn giản : băng hình đó đã bị làm giả. Nếu không có Điền Xuyên phát hiện, thì mấy ai đã nhận ra nổi?
”Tất cả nói lên rằng, đoạn phim ghi cảnh cả nhà ông Thụy chuyển hành lý lên xe, không xảy ra vào sáng hôm xảy ra tai nạn!” Tư Dao chợt hiểu ra.
“Tôi cũng nghi là thế.Tôi cho rằng những đoạn phim này làm ra để nhằm ứng phó với hệ thống giám sát của nhà ông Thụy, nói cách khác,là ứng phó với những người cần xem nó”.
Mục đích là gì? Để che mắt cảnh sát? Khiến cho cảnh sát tin chắc gia đình ông Thụy chết chỉ là do tai nạn giao thông đường thủy.
Kẻ đã “thao tác” cái băng hình ấy, chắc chắn đã sử dụng các băng cũ,chọn được cảnh gia đình ông xuất hành vào sáng sớm.
Máy ghi băng luôn đặt trong nhà, thì kẻ kia phải lần vào nhà…hoặc trước đó đã có được các băng cũ của gia đình ông Thụy. Điều này chứng tỏ ngôi nhà của ông và gia đình ông đã bị theo dõi.
Có lẽ gia đình ông đã bị giết hại. Vụ đắm tàu trên sông Thanh An chỉ là thủ đoạn để che đậy hành vi giết người. Sau khi giết xong,hung thủ chỉ cần thay quần áo của họ cho khớp với trang phục đã xuất hiện trong băng ghi hình rởm đó, là sẽ không gây nghi ngờ gì nữa.
Mọi cách làm đều nhằm không để chó phía cảnh sát phải chú ý.
Đúng là cảnh sát đã không chú ý, cho đến khi cô nhận được tấm ảnh của Sở Sở và gia đình ông Thụy. Từ đó cô bắt đàu quan tấm đến bí mật về ngôi nhà này.
Có kẻ đang mong cô biến khỏi mặt đất, để không còn ai nghĩ đến những bí mật của ông Thụy và ngôi nhà này nữa.
Rất có thể, Viên Thuyên cũng biết ít nhiều bí mật (ít ra,cô ấy cũng đã vào “tường kép”,và xách đi một đám tiền lớn). Liệu có phải kẻ đã hại gia đình ông Thụy chính là kẻ đã gây ra cái chết của Viên Thuyên không? Nếu không, tại sao cô ấy phải sớm sắp đặt “hậu sự” và “di chúc”? Rõ ràng là cô ấy đã cảm thấy mối nguy. Cũng như cô hiện nay, chưa biết lúc nào sát thủ sẽ bất ngờ ra tay.
Nếu những suy đoán này là đúng,thì kẻ nào đã vạch ra mọi kế hoạch?
Sau khi Trương Sinh ra về, Tư Dao cứ băn khoăn mãi. Cô lại chui vào bức tường kép, dự định sẽ nhanh chóng đọc nốt các tài liệu mà ông Thuỵ đã cất giữ, xem xem có điểm nào gợi mở chăng.
Đám giấy tờ còn lại, ngoài một số thư từ qua lại giữa ông Thụy và các bạn cũ mới, phần lớn là các văn bản liên quan đến tập đoàn đắc Quảng trong đó có một số sổ sách ghi tỉ mỉ thu chi kế toán,khiến Tư Dao rất ngạc nhiên. Ông Thụy là kiến trúc sư, nhưng ở tập đoàn Đắc Quảng thì chỉ là một cổ đông. Công việc ở đây không liên quan gì với sở trường của ông, tại sao ông ta phải ghi chép chi tiết như thế này?
Ông Thụy có những điểm khác thường, Lâm Nhuận thì ‘mai danh ẩn tích’ đến ‘nằm vùng’ trong ngôi nhà này, tất cả nói lên một điều : tập đoàn Đắc Quảng có thể là kẻ đầu sỏ gây nên mọi mối nguy hiểm và tội ác.
Tư Dao lục tìm kỹ khắp nơi, xem xét đủ các thứ bày trên giá gỗ.
Trong một kẹp giấy tờ cuối cũng, cô thấy một đĩa CD. Ngoài vỏ có in chuỗi ký tự LW586136697400C.
Tư Dao bước vào phòng khám của bác sĩ Du Thư Lượng, thẳng thắn hỏi luôn: “Thưa anh, em vội vã xin gặp anh ngay, không phảI vì có vấn đề tâm lý gì cần giúp đỡ… Nhưng có mấy câu hỏi, cũng tạm coi là vấn đề tâm lý. Em biết anh quen anh Lâm Nhuận, xin anh cho em biết anh Nhuận là người như thế nào? Anh ấy có phải con người đáng tin không? Hay là một nhân vật nguy hiểm?”
Qua một số lần được điều trị, cô hiểu rằng Thư Lượng cũng như mấy người bạn của cô, đều rất quan tâm đến cô.
Thư Lượng không ngờ Tư Dao lại nêu ra vấn đề này, anh vừa mời cô ngồi xuống vừa cố nghĩ cách nói cho thoả đáng: “Tư Dao ạ, nếu tình cảm giữa hai người có khúc mắc gì, tôi có thể với tư cách bạn bè, dàn xếp hộ hai người. Tôi không biết nhiều về Lâm Nhuận, có lẽ không thể biết nhiều hơn em, và nếu có biết chuyện bí mật gì thì tôi cũng sẽ giữ kín cho em”
“Anh ấy từng nói là qua công việc về một vụ án mà quen anh, hồi đó anh ấy làm về vụ án gì? Chắc anh vẫn còn nhớ, phải không ạ?”
Thư Lượng lắc đầu: “Này, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Tôi thấy em có phần quá lo lắng, em cho tôi biết tình hình mấy ngày gần đây đã, được không?”
Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ Lượng, Tư Dao cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô có phần ân hận, khi nãy anh ngỏ ý giúp cô tìm ra căn nguyên của chứng sợ hãi không gian khép kín, cô đã từ chối thẳng thừng: “Chẳng rõ thầy Vân Côn có cho anh biết, coi như em đã mắc chứng nan y không? Có lẽ điều em nên làm hiện nay là sống cho thỏa thích, hoặc ít ra là hưởng thụ cuộc sống, chứ không cố níu kéo mọi chuyện quá khứ làm gì”. Có lẽ vì giận Thư Lượng không công khai thẳng thắn nên thái độ của cô tỏ ra rất cứng rắn.
Thư Lượng không khuyên can gì nhiều, anh hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này. Cô đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, anh không nên chủ động tìm hiều những xáo trộn về tình cảm của cô.
“Anh có nhớ tôi đã nói với anh rằng, không rõ hồi đó Lưu Dục Chu đã dùng cách gì để tổ hợp thành tiếng nói của Viên Thuyên, rồi gọi điện cho Quách Tử Phóng không? Anh có biết cách dùng máy tính để tạo ra tiếng người không?”
Trương Sinh gần như không cần nghĩ, nói luôn: “Chắc chắn Điền Xuyên biết. Khi cậu ấy viết trò chơi “Huyết trích tử” đã dùng phần mềm Hồng Ảnh Tinh để soạn âm thanh, lồng tiếng cho hai vai chính nam và nữ. Nhưng bạn buộc phải có giọng mẫu, tức là giọng thật của đối tượng, càng phong phú càng tốt”
“Tôi đã cầm đến đây rồi”. Tư Dao đưa ra một ổ phát MP3 có thể ghi âm. Trưa nay cô hẹn Lâm Nhuận đi ăn cơm, mục đích là để ghi lại một đoạn tiếng nói của anh ta. Đây gần như là một cuộc hẹn hò đáng ngượng ngùng nhất trong đời cô. Cô cảm thấy con tim mình như đã lạc đi xa. Hai người nói chuyện thật rời rạc nhạt nhẽo. Tình yêu ngắn ngủi của họ sắp nhanh chóng chấm hết.
Trương Sinh mở âm thanh đó để copy vào máy tính, khi nhận ra giọng Chung Lâm Nhuận, anh ta giật bắn mình: “Bạn… bạn định hạI đức ông chồng à?”
“Chỉ nói vớ vẩn! Tôi và anh ta sắp kết thúc rồi…”
“Vậy là tôi sắp có cơ hội? Biết ngay mà! Hoa bách hợp dại đi nữa, cũng phải có mùa xuân!”. Trương Sinh cười lớn.
Tư Dao không thể cười nổi: “Này, hãy nghiêm túc cho! Mau tìm Điền Xuyên đi!”
Đã tổ hợp xong giọng nói, ba người quây lại trước máy điện thoại. Tư Dao gọi điện cho Phòng khám chuyên gia của Bệnh viện thần kinh.
Giọng một y tá truyền đến: ”Phòng khám chuyên gia xin nghe!”. Tư Dao nhận ra đó là chị y tá vẫn ngồi trước cửa phòng khám của Du Thư Lượng.
Điền Xuyên nhấn nút “phát” trên máy tính, bộ loa phát ra giọng nói của Chung Lâm Nhuận: “Tôi muốn nói chuyện với bác sĩ Lượng”.
Chị y tá ngớ ra: “Nói chuyện à? Anh là… à, tôi nhớ ra rồi, anh là Lâm Nhuận!”
Tư Dao kinh ngạc, trong khi soạn đối thoại, cô không hề nghĩ là chị y tá này lại nhận ra giọng Lâm Nhuận, tức là họ rất quen nhau. Nếu ngừng quá lâu, sẽ khiến đối phương nghi ngờ, cô đành ra hiệu cho Điền Xuyên phát tiếp câu sau” “Xin chào, tôi là Chung Lâm Nhuận”. Cú ghép này cũng gượng trôi qua được.
“Thì ra đúng là anh Nhuận. Đã lâu quá không gặp. Anh định hẹn trước để khám à? Cứ chờ, tôi sẽ lấy bệnh án của anh ra…”
Lúc này Tư Dao không biết nên làm thế nào nữa.
Lâm Nhuận cũng là bệnh nhân của Du Thư Lượng!.
Giống như cô, anh ta cũng có vấn đề về tâm lý hoặc thần kinh!
Một điều khiến Tư Dao thấy thật sự bế tắc không biết bấu víu vào đâu là: nếu Lâm Nhuận có vấn đề về thần kinh thật, thì lời nói của anh ta câu nào là đáng tin, câu nào là hão huyền?
“Anh Nhuận vẫn nghe đấy chứ? Ngày kia bác sĩ Lượng có thời gian, anh có cần hẹn giờ cụ thể không?”
Điền Xuyên và Trương Sinh cuống lên nhìn Tư Dao, chờ cô “chỉ thị” nên phát câu nào trong số câu đã tổ hợp sẵn?
Hai anh không ngờ Tư Dao lại trả lời luôn vào máy: “Ngay bây giờ tôi muốn gặp bác sĩ Lượng!”.
Chị y tá hết sức ngạc nhiên: “Ơ kìa… cô là… cô là Mạnh Tư Dao à? Lâm Nhuận đâu? Sao hai người lại…”
“Lâm Nhuận là bạn trai của tôi, chị cho tôi gặp bác sĩ Lượng ngay được không? Tôi có việc rất khẩn cấp, cần xin ý kiến anh ấy!”
“Bác sĩ Lượng đã hết giờ làm việc, tôi không có tư cách để…”
“Chị cũng đã biết tôi, tôi không có ý quấy rầy anh ấy, tôi rất cần thật mà. Có thể nói là… chuyện chết người!”
Tư Dao cố nài nỉ, chị y tá đã động lòng, nghĩ ngợi rồi nói: “Thôi được, cô cứ bình tĩnh, ổn định tâm trạng đã. Cô có thể đến gặp bác sĩ Lượng nhưng giờ này phòng khám sắp đóng cửa. Cô hãy đến khu nhà hành chính của bệnh viện, phòng làm việc của anh Lượng trên tầng ba, phòng số 323. Giờ này anh ấy thường vẫn ngồi làm việc, xem bệnh án hoặc nghiên cứu. Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy ngay, cô cứ xuất phát là vừa”.
“Lâm Nhuận đâu? Anh ấy hay là bạn có việc khẩn cấp?” Bác sĩ Du Thư Lượng quan tâm hỏi. Tư Dao cảm thấy rất ngượng, vì cô đã làm phiền bác sĩ Lượng mãi thế này… Nếu là người khác đã hết nhẫn nại, nhưng Thư Lượng vẫn rất hiền hoà.
“Anh ạ, em vốn không biết anh Nhuận cũng là bệnh nhân của anh, nhưng nay đã biết rồi, mong anh cho em biết anh ấy được chẩn đoán là bệnh gì? Để em có thể suy luận anh ấy nói năng câu nào là thật câu nào là không thật”
“Chẳng lẽ em chỉ vì…”
“Em hiểu anh lo điều gì. Em sẽ không vì anh Nhuận có vấn đề thần kinh mà bỏ anh ấy, chính em cũng là bệnh nhân kia mà! Anh ấy xưa nay rất tốt với em. Có điều, gần đây em vô tình phát hiện ra anh ấy có hoàn cảnh xuất thân rất phức tạp, trực tiếp liên quan đến các chuyện kinh hãi mà em vướng phải, em gần như không thể tin anh ấy nữa”
“Ý em là, em có cảm giác anh ấy sẽ gây nguy hiểm cho em sao?”
“E rằng anh ấy đã gây nguy hiểm cho em, và khiến cho bao người vô tội phải bỏ mạng”. Tư Dao đã rơm rớm nước mắt. Cô cũng biết mình hiểu về bác sĩ Lượng còn rất ít, tuy nhiên mình phải tin người bác sĩ nhiệt tình và chân thành này.
Thư Lượng chìm trong suy nghĩ. Anh điểm qua các rủi ro mà Tư Dao đã nếm trải, tuy không biết rõ các tình tiết nhưng anh tin, trực giác của cô không lấn át lý trí.
“Về lý mà nói, tôi không thể kể về bệnh tình của bệnh nhân cho một bệnh nhân khác nghe. Tôi thật sự lo ngại trước tình hình của em. Hay là, tôi sẽ báo với công an, để họ coi anh ấy là một đối tượng nghi vấn. Như thế, tôi cũng có cơ sở để cho em biết tình hình anh ấy, đồng thời cũng giúp em đề phòng…”
“Đừng nên làm vậy. Hiện giờ tất cả mới chỉ là suy đoán, tuy cũng có các đầu mối nhưng chưa hề có bằng chứng nên công an sẽ không vào cuộc. Và, dù họ bắt tay vào điều tra thì chưa chắc đã lần ra chuyện gì, mà sẽ là rút dây động rừng, em sẽ càng sớm phải từ giã cõi đời. Em chỉ muốn biết về bệnh tình của anh Nhuậ, em hy vọng sẽ có thể xoay chuyển mọi việc”
“Chỉ mình em làm ư?”
“Em có rất nhiều bạn nhiệt tình giúp đỡ, kể cả anh nữa. Nhưng mọi việc rất nguy hiểm, em không muốn làm liên lụy đến bất cứ ai… Anh cũng đã biết: người sĩ quan cảnh sát thường quan tâm đến em, cách đây ít lâu còn bị ám hại nữa là những người tay không tấc sắt!”
Thư Lượng lại trầm ngâm một lúc. “Thôi được, Lâm Nhuận là một bệnh nhân rất chú ý nói năng đúng mực, tâm tư rất có chiều sâu. Anh ấy cũng không hoàn toàn tin tôi cho nên chưa từng cho tôi biết bất cứ điều gì cụ thể trong đời sống. Mỗi lần đến đây điều trị, anh ấy rất hay dùng hình ảnh để ví von, so sánh, mong rằng tôi sẽ thông qua đó để nhận xét và điều trị. Trong quá trình điều trị, tôi có ý uốn nắn lại khuynh hướng đó, gợi mở để anh ấy nói về cuộc sống thực tế, nhưng anh ấy đều nhận ra. Anh ấy rất thông minh, khi nhận ra ý đồ của tôi, anh ấy đứng dậy bỏ về luôn! Tuy nhiên, tôi vẫn nhận ra các nét đặc trưng của bệnh tình, sau một thời gian quan sát, tôi càng khẳng định anh ấy mắc chứng trầm uất nghiêm trọng và tâm thần phân liệt ở thể nhẹ.
“Tình hình tiến triển không thuận lợi kéo dài rất lâu. Dần dần tôi cũng hiểu, những đau khổ và u uất của anh ấy bắt nguồn từ vai trò của chính mình trong đời sống. Anh ấy phải chịu rất nhiều áp lực trong đời sống, môi trường công tác thì cạnh tranh gay gắt, gánh nặng gia đình, thậm chí có cả sự lựa chọn giữa thiện và ác. Tất cả những điều này anh ấy chỉ diễn tả một cách trừu tượng đầy ngụ ý, tôi trước sau vẫn không thật hiểu rõ. Cho đến một hôm anh ấy bắt đều kể với tôi về một nhân vật có thật trong đời sống. Là một cô gái, anh ấy nói thẳng với tôi về cách nghĩ của mình đối với cô ta, những nỗi lo nghĩ cho cô ta; những chuyện không thuận lợi của cô ta trong đời sống đã giày vò anh ấy. Thậm chí anh ấy đã từng bảo cô ấy đến nhờ tôi khám bệnh, vì anh ấy không thể chịu nổi khi thấy cô ấy ngày một tiều tụy”.
“Cô gái ấy là em!” Cả hai người cùng chung một ý nghĩ. Hai hàng lệ lăn trên đôi má Tư Dao.
“Tôi những tưởng Lâm Nhuận sẽ bắt đầu giãi bày tâm sự, tôi rất mừng. Nhưng nào ngờ từ sau lần đó anh ấy không bao giờ đến gặp tôi nữa”.
Tư Dao hết sức thất vọng, cô ngẩng lên: “Thật thế ạ?”
“Những điều tôi nói với em, chỉ có thể. Tôi cũng biết Lâm Nhuận là một luật sư rất có tài, ngoài ra, không biết thêm điều gì khác vì anh ấy chưa bao giờ tâm sự với tôi”.
“Vậy thì, em nên thế nào ạ?”
“Nếu em không muốn báo công an, vì cho rằng sẽ càng them nguy hiểm thì đành cứ tiếp tục giao lưu với anh ấy. Tôi là một thầy thuốc… Thực ra tôi không nên nói điều này… Tôi cảm nhận rằng anh ấy rất yêu em. Anh ấy cũng có một trái tim nhạy cảm thậm chí là yếu mềm”.
Tư Dao mỏi mệt lê bước về nhà. Trên đường đi, cô đã nghĩ rất nhiều. Cô tưởng tượng mình nên nói thế nào với Lâm Nhuận để anh ấy nói thật mọi chuyện với mình như vậy, có lẽ vẫn còn có cơ hội cứu vãn tình cảm.
Nhưng, như thế khác nào chuyện viển vông? Con người anh ta như thế, vai mà anh ta sắm trong những sự việc kinh khủng, liệu có thể đổi khác được không?
Đã bước đến cửa nhà rồi mà cô vẫn không hình dung ra nên nói năng thế nào.
Mấy hôm nay “ giác quan thứ sáu” luôn mách bảo, vẫn có một đôi mắt âm thầm dõi theo cô. Cô nghĩ nát óc vẫn không thể hiểu nổi tại sao dịp vừa qua liên tiếp có kẻ rat ay nhăm vào cô, hình như rắp tâm giết bằng được cô..thì nay hình như thế lực đen tối ấy bỗng nhiên tan biến? Không có “vệ sỹ” của công an nữa, mà cô lại thấy sự uy hiếp đã mờ nhạt.
Phải chăng đây là sự im lặng trước khi bão tố ập đến? Tại sao lại như vậy? Những ngày này đã có tiến triển gì, khiến chgo “lệnh thủ tiêu” cô đột nhiên phanh lại?
Hay là vì cô đã biết bí mật về bức tường kép?
Nhưng cô không hề nói chuyện này với ai. Thực tế, ngoài việc phát hiện ra những vấn đề ẩn sau Chung Lâm Nhuận thì bức tường kếp chẳng có điều gì đáng gọi là bí mật.
Điều đáng ngờ nhất liên quan đến tập đoàn Đắc Quản, thì văn bản lại bị thiếu trang.
Nếu những trang thiếu ấy đề cập đến những hành vi bất chính của Đắc Quảng thì có thể suy luận rằng, Đắc Quảng rất để mắt tới công chúng. Rất có thể vì chúng mà Ưng Chí Hoành đã cài cắm con trai đến ngôi nhà này.
Nếu đúng là thế thì muốn lần ra bức tường kép tuyệt mật, buộc phải có bẩn vẽ thiết kế ngôi nhà. Xem ra từ khi Lâm Nhuận vào đây ở việc này chưa hề có tiến triển gì.
Cho đến khi Viên Thuyên xuất hiện và đến khi cô xuất hiện…
Xưa nay người trong cuộc bao giờ cũng dễ rối trí. Cho đến giờ Tư Dao mới nhận ra cô đang đứng trước hai mớ bòng bong rất khác nhau nhưng dường như chúng lại có sợi dây liên hệ mờ mờ với nhau…Một là bí mật về ngôi nhà, những thế lực đen tối hung hãn nào đó đang hăm he phá hủy nó; một là lời nguyền :”Đau thương đến chết”, người mặc áo mưa bí hiểm, bệnh viện cơ tim và đột tử.
Kết cục dường như đều là cô khó mà thoát chết.
Thì ra cô đã đứng trước cửa nhà từ rất lâu.
Cô đang hoang mang, chơi với thế này, phải chăng là đại nạn sắp đến?
Cũng như mọi ngày, Tư Dao khẽ mở cửa, nhẹ tay khép lại, chần chừ một lát, rồi nhẹ bước về phía căn phòng của Lâm Nhuận.
Cả ngày hôm nay nhất là từ sau khi ngồi ăn trưa với Tư Dao, Lâm Nhuận không biết bao lần định nhấc điện thoại lên gọi đến phòng khám chuyên gia của bệnh viện thần kinh để hẹn nói chuyện với bác sỹ Du Thư Lượng, nhưng rồi lại thôi. Anh biết hiện giờ là một thời kỳ hết sức chơi vơi, không rõ gặp Thư Lượng rồi, sợi dây đang căng liệu có đứt luôn, rồi anh sẽ nói ra điều anh không nên nói? Mà anh thì còn phải giải quyết những việc còn quan trọng hơn…
Dù những việc trước mắt quan trọng đến đâu thì cũng chỉ vì người con gái đã chịu bao khổ sở khốn đốn, hết sức đáng thương kia!
Nhưng tại sao cô ấy bỗng nhiên lại xa lánh anh?
Sự bất ngờ xa lánh ấy khiến cho kế hoạch của anh có nguy cơ đổ bể.
Điều đáng buồn hơn là anh sẽ lại phải nhìn thấy bóng đen chết chóc.
Sau khi tan tầm, Lâm Nhuận không nần lại cần mẫn làm thêm như mọi ngày nữa, anh về nhà từ sớm, rồi lên tầng 2 gõ cửa phòng Tư Dao.
Không thấy trả lời. chắc cô ấy vẫn chưa về.
Lịch Thu đã về từ lâu, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô từ trong phòng mình bước ra. Thấy Lâm Nhuận ấm ức bước xuống cầu thang, cô cũng xuống theo. Khi bước đến gần cửa phòng Lâm Nhuận, cô mới gọi tên anh. Lâm Nhuận chầm chậm xoay người lại, Lịch Thu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Nhuận nhìn vẻ mặt Lịch Thu, anh cũng ngạc nhiên không kém: “Chị Thu sao thế?”
“Tôi..thấy anh rất ủ rũ…anh chưa bao giờ như thế này cả. Kể cả khi bị thương đang nằm liệt giường, anh cũng vẫn mạnh mẽ lắm kia mà?”
Lâm Nhuận cảm thấy bùi ngùi. Vậy là vẫn còn có người quan tâm và nghĩ đến tâm lý, tâm trạng cùa mình.
“Cảm ơn chị đã quan tâm, tôi không sao cả. “ Lâm Nhuận được giáo dục từ bé, không được thể hiện sự yếu đuối và dựa dẫm về tinh thần và tình cảm. sự giáo dục ấy này lại chiếm ưu thế.
Chỉ bản thân anh hoặc thêm bác sỹ Thư Lượng nữa là biết rõ khía cạnh nhạy cảm và mềm yếu của anh.
“ Tôi thấy anh chàng Tử Phóng lắm mồm đã nói là, giữa anh và Tư Dao có một số chỗ hiểu lầm. anh đừng nén mãi trong lòng những điều không vui. Nên nói chuyện với cô ấy. Dù sao…hai người thực sự rất đẹp đôi, nếu phải chia tay thì thật đáng tiếc”.
“Vâng, tôi sẽ làm thế”. Anh thầm nghĩ, cô đâu có biết tôi và cô ấy chắc chắn không thể đến với nhau.
Kết cục của chúng tôi sẽ là “Đau thương đến chết”!
Thời gian thì không còn nhiều, có thể gặp cô ấy mấy lần nữa?
Nghĩ đến đây Lâm Nhuận không sao kìm nổi, hai hàng lệ trào ra từ khóe mắt.
Lịch Thu nhận ra ngay,
“Anh Nhuận nói xem, chuyện là thế nào vậy?” Lịch Thu cảm thấy giữa Lâm Nhuận và Tư Dao không đơn giản là tranh luận cãi nhau…
Cô ấy là một người dịu hiền, có lẽ…cái tính cách căn bản là yếu mềm của mình luôn rất cần sự quan tâm của một người chị gái như thế này.
“Có lẽ chị Thu sẽ không thể tin rằng, xưa nay rôi là một người chẳng vui vẻ gì”. Tôi có thể mở ngăn kéo cho chị thấy, hàng chục lọ thuốc chống bệnh trầm cảm.
Lịch Thu càng thêm kinh ngạc, lẽ nào đây là sức tàn phá không gì mạnh hơn của tình yêu…
"Anh đừng nói thế này. Anh vẫn rất ổn, mọi phương diện đều rất đặc sắc. Dao Dao cũng là cô gái cực kỳ đáng mến, xinh đẹp, rất hiểu biết. Hai người sẽ có tương lai rất tốt đẹp, anh hãy kiên định vững tin!"
Lịch Thu càng nói, Lâm Nhuận càng cảm thấy tương lai mịt mờ . Những sự giấu giếm, lừa dối, cứng cỏi giả tạo, che đậy sự yếu ớt, nén chặt sự giằng xé nội tâm...đều xối xả tuôn trào theo làn nước mắt. Đã bao ngày tháng qua anh khát khao được sà vào một cõi lòng để mà thỏa thuê nức nở như một đứa trẻ con.
Nếu vẫn như trước cố gồng mình một cách bất lực thì chắc anh sẽ gần như tự đào mồ chôn mình.
Mình đâu phải là thiên thần bảo vệ mà Tư Dao rất cần, chính mình vốn là một con người đang chìm đắm, ai sẽ cứu vớt mình đây?
Liệu mình có thể sống cho mình một lần, quên đi nghĩa vụ, sự kiêu hãnh, vẻ vang, chính nghĩa, tình thân, tình yêu... để chỉ còn có cái tôi bé nhỏ ích kỷ, để nói với cô gái xinh đẹp cao sang này rằng, cô rất thấu hiểu lòng người, cô như làn nước suối mát trong, cô đã quan tâm giúp đỡ tôi với đôi bàn tay và bờ vai đáng tin cậy, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi nguyện xin làm một đứa trẻ con bơ vơ...
Nhưng anh vẫn không thể nói ra. Sự kiêu hãnh, chính nghĩa, tình yêu mà anh không thể quên đã ngăn cản anh lại. Anh chỉ nói: "Chị Thu à, tôi cảm thấy mình sống rất mệt mỏi, rất khổ sở". Nói rồi, anh ngồi ngay lại bên cửa ôm mặt khóc.
Lịch Thu chưa từng thấy một người đàn ông cao to mạnh mẽ nhường ấy lại òa khóc như thế này. Từ nơi mong manh nhất nơi đáy lòng cô thấy nao nao. Ngay từ ngày đầu dọn về đây ở cô đã rất có cảm tình với chàng trai tuấn tú này. Tuy nhiên, cái chết của người em gái vẫn như một bóng đen ám ảnh khiến Lịch Thu chưa từng thấy xúc động yêu đương
Tình yêu giữa Tư Dao và Lâm Nhuận đến nhanh như làn chớp, đâu phải không khiến cô thấy bùi ngùi?
Lịch Thu cúi xuống, giọng đầy thương yêu trìu mến: "Khóc đi, khóc cũng là tốt, anh sẽ thấy dễ chịu hơn... tôi có thể ngồi bên anh. Nào, vào nhà đi!"
Cô kéo Lâm Nhuận quay trở vào, đỡ anh ngồi xuống đi văng, rồi lặng lẽ đừng trước anh, nghe anh kể về nỗi lòng, về những mâu thuẫn trong cuộc sống, về sự tuyệt vọng đối với tương lai.
"Tôi thật sự không biết con đường tương lai sẽ đi về đâu". Lâm Nhuận bỗng đứng lên, như muốn thể hiện rằng rất khó bước đi. Phải, vì chân anh vẫn chưa khỏi hẳn.
Anh là con người rất có tình cảm, vì Tư Dao, anh đã bị thương nặng.
Động tác quá mạnh khiến anh loạng choạng suýt ngã.
Lịch Thu vội đỡ anh.
Lâm Nhuận sững sờ, khẽ nói "cảm ơn". Anh bỗng ôm chặt Lịch Thu, rồi lại bật khóc nức nở.
Ngay bên mình là một con người thân thiết có thể nương náu, mình là kẻ rất yếu đuối, chứ không phải là một con người mạnh mẽ gì.
Lịch Thu thấy lúng túng, nhưng cô hiểu ngay ra, người đàn ông này cần được tựa vào một bờ vai để khóc than; chính cô lại đang rất thông cảm với anh.
Và thế là cô để cho Lâm Nhuận ôm choàng lấy mình, cô chỉ khẽ khuyên nhủ anh vài câu..
Đúng thế, tiếng nức nở của Lâm Nhuận đã nhỏ dần, hai người lặng lẽ ôm nhau, cùng cảm nhận những giây phút tĩnh lặng.
Bác sĩ Tạ Tốn đọc kết quả siêm âm B, thở phào nhẹ mhõm: “Vẫn còn may, cũng chưa coi là muộn, cô đã bị viêm cơ tim: điện tâm đồ thể hiện khá rõ hiện tượng ngoại tâm thu, sóng T(1) thấp. Khi nghe tim, tôi không thấy hiện tượng tim phình to, kết quả siêu âm cũng xác nhận điều này chứng tỏ cô mới bị viêm cơ tim ở giai đoạn đầu, ở thể nhẹ. Vừa nãy bảo cô đi thử máy, là nhầm xác định xem có phải đang viêm cơ tim do virút không. Các kết quả lâm sàng cho thấy, nói chung viêm cơ tim ở thể nhẹ đều không tiên lượng những hậu quả nghiêm trọng. Chỉ cần chú ý nghỉ ngơi giữ gìn thì sẽ tự khỏi nhưng tối kỵ làm việc quá sức”.
(1) Một trong các loại sóng khảo sát sự co giãn của tâm thất
“Vâng. Xin cảm ơn bác sĩ. Tôi xin chú ý ạ”. Tư Dao rất mừng vì bác sĩ Tạ Tốn đã chuyển sang phòng khám.
“Cô phải luôn tự theo dõi tình trạng của mình, hễ cảm thấy nhịp tim không đều, có cảm giác hoang mang, tức ngực… thì đến gặp tôi ngay. Bác sĩ Lượng đã cho tôi biết hình như sinh hoạt của cô có phần bất ổn, nếu có thể tìm một nơi ở yên tĩnh thì tốt nhất”.
“Vâng, tôi sẽ nghĩ cách ạ”. Tư Dao cảm thấy rầu lòng: một người cô đơn khổ sở như mình, biết đi đâu bây giờ? Ngay con người đã từng nói là yêu mình, cũng đã phải gục vào vai người khác mà khóc lóc.
Ra khỏi phòng khám, Tư Dao kinh ngạc nhận ra một người quen đang đứng chờ cô ở hành lang.
“Sao bác cũng đến đây? Bác bị mệt à?” Tư Dao bình thản hỏi.
Đó là một phụ nữ thấp nhỏ, tuổi ngoài sáu mươi, vẫn còn nhanh nhẹn, mái tóc hoa râm chải mượt, trang phục không loè loẹt thể hiện rõ một vẻ sành sỏi.
“Trông cháu kia, còn trẻ thế này mà có vẻ như còn ẻo lả hơn cả bà già như tôi? Cháu sắp thành Lâm Đại Ngọc rồi?” Bà ta vẫn ăn nói thế, riết róng cay nghiệt. Chính bà là Lâm Đại Ngọc đang sung sức thì có!
Tư Dao hơi nhíu mày, chẳng muốn bắt chuyện với bà ta: “Bác có việc gì cứ nói đi? Sao bác lại tìm ra cháu?”
“Ơ kìa, cháu chán thật… Thôi được”. Bà ta tỏ ra cố nén nhịn. “Bác là chị của mẹ cháu, thử xòe tay đếm xem, bác là người thân duy nhất của cháu đúng không? Cùng ở Giang Kinh cả, cháu chẳng để tâm đến bác cũng không sao, nhưng nếu có việc, lẽ nào lại không tìm đến bác?”
“Bác đừng nên tự… Nào có ai tìm đến bác? Bác thì giúp nổi cháu chuyện gì!”
“Thì cháu đã bảo công an đến gặp bác, đúng chưa? Cách đây nửa tháng, có anh công an gọi điện cho bác hỏi xem có phải chúng ta là hai bác cháu không. Bác nói là bác luôn coi Tư Dao là cháu, nhưng Tư Dao thì không nhận bác. Anh ta nhắc bác hãy quan tâm đến cháu, và cho bác số điện thoại của cháu ở nhà và cơ quan. Và còn nói là sẽ liên hệ lại, xem bác đã bảo vệ săn sóc cháu ra sao. Nhưng rồi, mãi chẳng thấy anh ta gọi điện lại. Bác cũng không hiểu cháu có chuyện gì mà cần phải bảo vệ, chăm lo… Thế rồi chẳng chờ đợi được nữa, bác phải đi tìm cháu. Gọi điện đến công ty, họ nói là cháu đi khám bệnh và cho biết mọi người đăng ký bảo hiểm y tế ở bệnh viện này”
“Lại có chuyện đó… anh công an nào đã liên hệ với bác?”
“Hình như là họ Đồng… bác nhớ là anh ta đã nói thế”.
“Đồng Thụ!” Tư Dao thấy xót xa. Cô nhớ Đồng Thụ đã từng nhắc cô nên giữ liên lạc với bà bác. Cũng còn may bà bác mà cô vốn không ưa vẫn quan tâm đến chuyện này, khiến cô thấy mình cũng nên nhìn nhận lại về bà. Cô dịu giọng: “Anh cảnh sát ấy đã hy sinh… Thôi không nhắc đến nữa vậy. Gần đây cháu có gặp vài chuyện rắc rốI, nhưng thực lòng cũng không muốn làm phiền đến bác, cảm ơn bác đã quan tâm. Thôi, bác cứ để cháu tự giải quyết!”
Bà Đỗ Dung rất biết về cô cháu gái, có vẻ như nhẹ nhõm yếu mềm nhưng lại có cá tính mạnh mẽ. Chắc nó rất giận mình không có mặt ở đám tang cha mẹ nó, nên mới lạnh nhạt với mình thế này. Rõ thật là khổ… bà mẹ nó là Đỗ Nhược – cô em gái duy nhất, chị em thân thiết là thế, ai ngờ…
Kể từ khi đã biết nhận xét, Tư Dao hiểu rằng bà bác không ưa cha mẹ cô, kể cả cô nữa. Cô không hiểu tại sao, cô không vui; nhưng rồi lớn lên, cô chẳng bận tâm nữa. Thậm chí có lần gặp mặt, cô đã nổi giận với bà: “Bác không ưa gia đình cháu thì bác đừng nên gặp làm gì nữa! Xưa nay cháu chưa từng làm gì sai trái với bác, sao cháu nhất định phải nể bác làm gì? Chỉ vì bác hơn bố mẹ cháu mấy tuổi hay sao?” Bà Dung giận lắm, mắng nhiếc Tư Dao một trận. Bà không những không tự xét mình, trái lại, càng không thiết gặp gia đình Tư Dao nữa.
Thấy Tư Dao hờ hững, bà Dung dần dần “bốc hỏa”: “Được. Cháu đã thờ ơ, thì bà già sốt sắng này cũng chẳng muốn xoắn lấy cái mặt… lạnh tanh của cháu làm gì! Cháu hãy chú ý sức khỏe… À, cháu có thể cho bác biết cháu đã gặp phải những rắc rối gì không?”
“Cũng không có gì đáng kể. Chỉ có kẻ rủa cháu hãy chết đi!” Tư Dao cố ý “đơn giản hoá vấn đề”.
Bà Dung hơi sửng sốt: “Kẻ nào?”
“Nếu cháu biết, thì mọi sự đã yên! Thôi, bác cũng khỏi phải mệt óc, cháu sẽ tự giải quyết được.”
Bà Dung lại hỏi: “Cháu không biết nó là ai thật à? Nói là “rủa cháu chết đi”, thì có bằng chứng gì không?”
“Bác có nghe nói “vụ nổ ở cư xá Thông Giang” không?”
“Có chứ! Chuyện gì ở thành phố Giang Kinh này mà bác chẳng biết?”
“Cháu là một trong những người may mắn sống sót”.
Bà Dung kinh ngạc ngây người hồi lâu, rồi lẩm bẩm: “Không phải là…”
“Không phải… làm sao ạ?”
“Ý bác là… không phải là vì nhằm vào cháu chứ?”
“Ai mà biết được? Nhưng công an nói là chúng nhằm vào cháu. Cháu cũng có hàng trăm lý do để tin vào điều này. Nhưng bác đừng lo, cái mạng của cháu vốn chẳng đáng gì.”
“Chỉ nói vớ vẩn! Cháu có thể chuyển đến nhà bác, tạm lánh ít lâu được không?”
Tư Dao bùi ngùi cảm động. Bà bác vốn không ưa gia đình cô, nhưng bà vẫn rất tình cảm.
“Không cần ạ. Cháu sợ sẽ làm liên lụy đến bác, cháu đã làm liên lụy đến rất nhiều người rồi.”
“Được, bác không ép. Cháu cứ suy nghĩ thêm đi, nếu muốn đến ở, cháu cứ gọi điện cho bác bất cứ lúc nào.”
Tư Dao ra khỏi cổng bệnh viện, cô mở máy di động, thấy có khá nhiều lời nhắn, đều là của Quách Tử Phóng, chủ yếu là hỏi thăm bệnh tình của cô.
Hôm qua chứng kiến cái màn Lâm Nhuận và Lịch Thu ôm nhau, cô lặng lẽ lui ra. Cô hiểu tình yêu giữa cô và Lâm Nhuận đã đánh một dấu chấm hết, đồng thời cũng có thêm một “mũi kéo” to tướng”. Trở về phòng, cô rấm rứt khóc rất lâu, không khóc thành tiếng nhưng thật sự đau đớn đến xé lòng đứt ruột.
Vào lúc cô rất cần đến tình cảm thì tình yêu lại tiêu tan.
Khóc mãi… rồi cô lại thấy con tim đang đau, đau âm thầm… và nhịp đập rất rối loạn. Chính điều này đã hối thúc cô hôm nay đi khám bệnh. Quả nhiên là viêm cơ tim, cũng như Thường Uyển và cô sinh viên đại học Giang Kinh kia, chắc kết cục đều sẽ rất giống nhau.
“Chưa rõ Tư Dao đi khám kết quả ra sao, chúng tôi đều rất quan tâm. Nếu xong rồi thì gọi điện cho tôi. Tôi và Trương Sinh mời cô đi ăn, ở nơi mọi ngày “Nhà hàng Tùy Viên”. Mới có phát hiện quan trọng”.
Vẫn còn người nhớ đến mình.
Lâm Nhuận thì sao? Không thấy anh nhắn nhe gì. Chắc anh ta quyết ý quên hẳn mình rồi.
Còn Lịch Thu thì vẫn chưa hề biết, có lẽ chúng ta sẽ càng “không đội trời chung”!
Như thế cũng tốt, chúng ta sẽ càng bình tĩnh đứng hẳn sang vị trí đối lập để… quyết đấu? Hay là chờ chết?
“Ăn cơm bình dân mà cũng phải thuê phòng riêng?” Tư Dao lấy làm lạ, khi nhân viên phục vụ dẫn cô vào một gian của “Tùy Viên”.
Trương Sinh nói nhỏ: “Tôi đã kiểm tra rồi, ở đây không bố trí ca-mê-ra hoặc máy ghi âm”.
“Đừng doạ nhau thế nữa đi!” Tư Dao biết hai anh chàng này cố ý ra vẻ bí hiểm. Họ đang liên kết, định bày trò gì thế?
Tử Phóng cười nhạt: “Bọn tôi không hù doạ, nhưng chỉ lo kết quả điều tra của bọn tôi làm cho cô sợ ngã dúi dụi mả thôi!”
“Tôi đã ngã dúi dụi từ lâu, các anh không bồi thêm mấy cú đá, tôi phải rất biết ơn trời rồi! Nào, nói đi!”
“Bọn tôi đã tra ra, bè trầm giữa Chung Lâm Nhuận và tập đoàn Đắc Quảng…”
Tư Dao vừa ngồi xuống, nghe thấy thế lập tức đứng bật dậy: “Gì thế, các anh điều tra Chung Lâm Nhuận? Ai bảo các anh làm thế? Tôi chưa từng nghe nói gì về anh ấy và Đắc Quảng…”
“Tôi biết, bạn muốn bảo vệ chúng tôi khỏi bị vướng vào mọi rắc rối, nhưng vì bạn là bạn bè – dù rằng cóc không được ăn thịt thiên nga – thì chúng tôi cũng phải có trách nhiệm bảo vệ và giúp đỡ bạn chứ!” Lần đầu tiên Tư Dao thấy Trương Sinh thật sự nghiêm túc, chân thành như thế này.
Tử Phóng thì tiếp tục cười nhạt: “Thấy không: còn chưa nói vào việc chính mà cô đã giật mình, đúng chưa? Thực ra hôm nọ cô hỏi tại sao tôi biết Lâm Nhuận từng là quán quân cờ tướng vây, đã khiến tôi nghi ngờ. Tại sao bỗng dưng cô lại hỏi chuyện này? Và sau đó thì đôi chim bay hai ngả, rất khó hiểu. Tôi bèn nghĩ ngợi, chắc Dao Dao đã biết chuyện hệ trọng gì đó mà chúng tôi còn chưa biết. Tôi bèn bắt tay điều tra về Chung Lâm Nhuận. Tay này gớm thật, bọc lót rất kín, ngay Văn phòng luật sư ấy cũng không có ai biết về bức tường dày ở phía sau Chung Lâm Nhuận. Nhưng dù che đậy kiểu gì thì cũng không thể chắn được sự công phá của đội trinh sát cực thính mũi, đúng chưa? Tôi đã tra cứu quan hệ giao du của Lâm Nhuận hồi đại học,tra cứu cả sư phụ dạy cờ tướng hồi trung học,cuối cùng phát hiện ra anh ta là cành vàng lá ngọc của tập đoàn Đắc Quảng”.
Tư Dao ôm ngực ,ngồi xuống: “Hai anh đừng nghĩ là tôi nhõng nhẽo.Kể từ nay,nếu phát hiện gì quan trọng thì cứ nói ra; đừng nên nhớn nha nhớn nhác,tim tôi khó mà chịu đựng nổi”.
Tử Phóng gật đầu: “Được,tôi sẽ cố gắng không làm ra vẻ quan trọng ,nhưng xin cảnh cáo cô: kết quả này thực là kinh hồn choáng váng!Chắc cô đã biết bà mẹ Lâm Nhuận –Ưng Chỉ Hoành làm ở công ty địa ốc Đắc Quảng nổi tiếng, đúng không?”
Tư Dao gật đầu.
“Các thông tin báo chí về Đắc Quảng,khá là dễ tìm,nhưng những bài phân tích kỹ về nó thì không nhiều.Nguyên nhân cũng rất dễ hiểu: công ty này tuy có cơ ngơi đồ sộ nhưng lại rất ‘ít lời’ ; trung tâm đóng ở đảo Hải Nam,nghiệp vụ thì phủ khắp toàn quốc,nhưng bà Chỉ Hoành thì quanh năm chỉ cư trú ở thành phố nhỏ Tứ Xuyên-chúng ta đều đã biết rồi.Công ty này làm việc tương đối cẩn thận,các cấp các địa phương hình như rất bể họ,cũng không thấy rõ có sự bè cánh…Có vẻ như xông ty này cũng không tham lam,thỉnh thoảng Ưng Chỉ Hoành cũng làm từ thiện với mức độ vừa phải.
Duy có một điều khiến tôi phải cảnh giác là tiền thân của công ty này.Cô biết là gì không?”
”Kìa,anh vừa nói là sẽ không dờn dứ kia mà?”
”Vào những năm 90,khi chưa đặt chân vào ‘kho vàng’ địa ốc,thì nó mới chỉ là một Công ty bảo vệ tầm tầm,nhưng rất được khen ngợi.Họ cung cấp cho thị trường các nhân viên bảo vệ và cả các thiết bị giám sát an ninh,thiết bị phòng chống trộm,hệ thống ca-mê-ra giám sát”.Tử Phóng chăm chú quan sát phản ứng của Tư Dao.
Đúng,vẻ mặt cô lúc này càng trở nên căng thẳng.
Thực ra là cô đang run rẩy.
“Anh Sinh đã nói cả với anh Tử Phóng rồi chứ?” Tư Dao nhìn Trương Sinh,cô nhớ đến đoạn phim ghi lại các cảnh ở nhà ông Lý Bá Thuỵ.
“Ông anh này đã ‘rắp tâm’ đến dỗ dành tôi hãy vì chính nghĩa…thế là tôi đành bán rẻ bạn!” Trương Sinh ‘cung khai’ rất nhẹ nhõm dí dỏm.
“Anh là hạng …trọng sắc coi rẻ chiến hữu…à không,anh là con cóc phải gío!”
Trương Sinh nói một mạch : “Dù là trọng cái gỉ cái gì,thì cũng đều là vì bạn.Anh Phóng đã tra ra: hệ thống giám sát an ninh,hệ thống cảnh báo mà nhà ông Thụy dùng, đều do một công ty trực thuộc Đắc Quảng cung cấp”.
“Nói chính xác hơn,nó là một công ty con ít ai biết đến của tập đoàn Đắc Quảng. Đắc Quảng không chỉ kinh doanh địa ốc mà còn làm ăn về các lĩnh vực liên quan đến dân dụng,từ công ty xây dựng cho đến công ty tư vấn quảng cáo,từ cửa hiệu nội thất cho đến công ty bảo vệ…Họ có vốn lớn,thừa sức trải trên diện rộng.Công ty con phụ trách an ninh,thực ra là nghiệp vụ lâu năm của công ty Đắc Quảng.Tôi nghe Trương Sinh nói rằng băng hình của nhà ông Thuỵ bị lắp ghép,nên tôi đã liên hệ hai đơn vị này với nhau”.
Chân tay Tư Dao lạnh toát: “Thế thì công ty Đắc Quảng đã sát hại cả nhà ông Thụy! Chắc chắn không sai!”
Lúc này, đến lượt Tử Phóng kinh ngạc: “Sao cô lại nói thế?”
Tư Dao kể một lượt những phát hiện của mình,chỉ chưa đề cập đến bức tường kép: “Sau khi tập đoàn Đắc Quảng tiến quân vào ngành địa ốc, ông Lý Bá Thụy đã từng là một trong những cổ đông ở đó”.
Mắt Tử Phóng trợn tròn,có lẽ đôi mắt kính to rộng của anh cũng không chắn nổi sự kinh ngạc.Anh im lặng một hồi,chờ người phục vụ bưng cơm canh đã đi ra,mới nói: “Thế thì,tất cả đã gắn với nhau!Nếu cả nhà ông Thuỵ bị Đắc Quảng giết hại,chắc chắn là vì ông Thụy đã biết những chuyện không nên biết”.
“Cũng giống như tôi hiện nay và Viên Thuyên hồi trước”.Tư Dao nghĩ ngợi,rồi buột miệng.
“Viên Thuyên?”
“Tôi đoán rằng khoản tiền lớn mà Viên Thuyên nắm được,có liên quan lớn đến vụ việc này”.
“Khi cô chưa cho tôi biết chuyện này,tôi đã từng ép Trương Sinh làm ‘hacker’”
Trương Sinh hậm hực : “Và ông Tử Phóng lại còn mượn danh nghĩa của Tư Dao! Nếu tôi là một con chuột thì hai chữ Tư Dao chính là con mèo;nếu tôi là A-sin thì hai chữ Tư Dao là cái gót chân của tôi…”
Tư Dao dở khóc dở cười,cô đá mạnh vào chân Trương Sinh dưới gầm bàn.Trương Sinh nói tiếp: “Trung tâm tài vụ của Đắc Quảng nằm ở Hải Nam,hệ thống an ninh mạng của họ có vẻ tương đối rắn-tất nhiên chỉ là tương đối thôi-phần lớn hệ thống mạng của các doanh nghiệp đều khá an toàn,nhưng còn xa mới đến trình độ bức tường thép bất khả xâm phạm. Tôi đã lọt vào ‘cửa sau’ của họ, đọc được một số tài liệu về thuế…”
”Khoan đã. Tôi chẳng hiểu gì cả. Tại sao anh lại muốn đọc sổ sách tài vụ của họ?”
Tử Phóng nói: “Chuyện là thế này : tuy tôi không biết về chuyện ông Lý Bá Thụy,nhưng khi nhìn vào một công ty lớn đáng ngờ,thì đương nhiên tôi nghĩ ngay đến vấn đề kinh tế trước đã.Tôi đã đặc biệt chủ ý và phát hiện ra rằng,năm ngoái Đắc Quảng đã thuê một đơn vị kế toán có tiếng tăm đến giúp họ làm kiểm toán.Thử đoán xem,là đơn vị nào?”
”Anh lại thế rồi! Chẳng lẽ là…Viên Thuyên…”
”Cho cô điểm 10! Đúng thế,chính Viên Thuyên đã giúp họ làm kiểm toán.Trên thực tế,dường như Viên Thuyên đã chủ động liên hệ thoả thuận được vụ này.Tôi lại nghĩ ngợi,tại sao lại khéo thế,Viên Thuyên lại chủ động liên hệ với Đắc Quảng?Cô ấy định tra cái gì? Thế là tôi gọi điện đến tập đoàn Đắc Quảng, phịa rằng tôi là nhân viên mới kế nhiệm vị trí của Viên Thuyên, muốn hỏi năm nay các vị có cần trợ giúp không? Người của họ nhìn các ghi chép cũ, nói là Viên Thuyên đã từng đến Nam Hải để xem các tài liệu về kiểm toán và thuế vụ. Tôi nghĩ, nếu xem tài liệu kiểm toán thì khác nào mò kim đáy biển, chi bằng hãy xem tài liệu về thuế..."
Trương Sinh nói: "Thế là tôi điều luôn tài liệu thuế vụ về xem, nhìn vào mù tịt; tôi bèn đưa cho anh Tử Phóng"
"Tôi cầm nó đến cho một cao thủ xem, anh ấy kết luận rằng công ty này đã trốn lậu thuế. Tuy nhiên phải thỉnh giáo luật sư chuyên ngành đã thì mới khẳng định được". Tử Phóng căn bản đã nói hết, anh bắt đầu ăn.
Tư Dao vừa ăn cơm vừa nghĩ ngợi, liên kết câu chuyện mà hai người cùng nói, với các thứ giấy tờ mà cô đã nhìn thấy trong bức tường kép. Cô thở dài: "Xem chừng, các thông tin này đều củng cố những điều chúng ta phỏng đoán: tập đoàn Đắc Quảng chẳng sạch sẽ gì. Có lẽ ông Lý Bá Thụy đã biết "những chuyện không nên biết", lại không chịu ngậm miệng nên mới bị diệt khẩu. Chắc chắn ông ấy đã để lại những manh mối gì đó, rồi Viên Thuyên lại biết được, nên bắt tay vào điều tra. Hoặc có thể là, khi làm kiểm toán cho Đắc Quảng, Viên Thuyên đã vì tò mò mà biết được những chứng cứ sai phạm kinh tế của họ, nên đã bị họ bám theo. Cô ấy sợ hãi trước những nguy hiểm rình rập, nên trước khi chết đã để lại cho tôi các đầu mối – tuy mơ hồ khó hiểu nhưng đều nhằm vạch trần tập đoàn Đắc Quảng. Và có lẽ Đắc Quảng thông qua Chung Lâm Nhuận nên đã biết tôi đang lần ra các đầu mối mà Viên Thuyên để lại, nên cũng tìm cách trừ khử tôi, vẫn là nhằm diệt khẩu".
"Và cũng có thể giải thích tại sao đầu mối mà Viên Thuyên để lại cho Tư Dao lại mơ hồ khó hiểu, cứ như là còn đắn đo. Vì cô ấy muốn bảo vệ Tư Dao, đồng thời vẫn muốn nói ra sự thật. Nếu cô ấy nói cho cô biết ngay tất cả, thì e rằng cách đây mấy tháng cô đã mất mạng rồi". Tử Phóng cũng có kết luận tương tự.
Trương Sinh hỏi: "Nhưng tại sao cô ấy không báo thẳng cho công an, mà phải vòng vo tam quốc nói với Dao Dao, để Dao Dao rơi vào tình cảnh như thế này?"
Tử Phóng nói: "Dễ hiểu thôi mà: cô ấy không có đủ chứng cứ xác đáng, hoặc là, cô ấy chưa điều tra xong, nếu báo công an thì khác nào đánh động cho bọn kia? Bọn người ở Đắc Quảng lọc lõi có đủ thời gian để đối phó với cuộc điều tra chính thức của công an. Chúng có thể chỉ bị xước da hoặc đành thí xe để giữ tướng, nhưng nếu chúng há mõm cắn, thì e mạng còm của những người như chúng ta đều sẽ bị chúng bóp nát ngay. Cho nên, nều muốn đề cao chính nghĩa mà vẫn giữ được mình thì phải làm như Viên Thuyên, như chúng ta hiện nay – tập hợp được các tài liệu quan trọng, những chứng cứ cốt yếu đã rồi hãy tố giác phanh phui. Còn về Viên Thuyên tại sao lại nói với Tư Dao, cũng đơn giản thôi: cô ấy rất hiểu, rất tin tưởng Tư Dao; hiểu rằng ngoài Tư Dao ra,chắc không còn ai có thể giải ra được các đầu mối mờ nhạt ấy để đi đến kết quả.Và,nếu Tư Dao không thể hiểu ra các ý đồ của Viên Thuyên,thì sự việc đành chìm trong bóng tối,Dao Dao cũng không bị nguy đến tính mạng”.
Tư Dao ăn mà không chút cảm giác.Cô ngẫm nghĩ từng lời của Tử Phóng.
Cô hiểu rằng,muốn phanh phui đưa ra trước ánh sáng, điều hệ trọng nhất hiện nay là phải tìm ra những chứng cứ cốt lõi nhất.