"Một cây tên băng này là đã đủ đánh chết một Vạn Tượng chân nhân viên mãn bình thường rồi." Thương Giang chân nhân lập tức vội vàng truyền âm. "Mọi người mau mau kết trận!"
"Kết trận, trận pháp Năm Hướng Ngũ Hành." Kỷ Ninh truyền âm nói.
"Được."
"Thật là đáng sợ." Mộc Tử Sóc cùng hô lên.
"Oang. . ." Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Dư Vi, Cửu Liên, Thương Giang chân nhân vốn là đồng môn nên bọn hắn có thể thi triển ra trận pháp Năm Hướng Ngũ Hành, một trong những trận pháp của Hắc Bạch Học cung. Những trận pháp như thế này đều không cần phải dùng Hắc Bạch Đan để đổi, nó thuộc loại ai cũng nên học.
Chỉ thấy thân hình của năm người vừa di chuyển là lập tức từng người lóe sáng lên.
Hoặc là ánh sáng vàng kim, hoặc là đỏ, hoặc là xanh da trời, hoặc là vàng chói, hoặc là xanh lá cây.
"Phù." Trận pháp được tạo thành. Lúc này Kỷ Ninh mới hơi trấn tĩnh lại. "Những múi tên băng này có uy lực quá lớn. Khi trước ta giao đấu với Tuyết Vũ đạo nhân, Tuyết Vũ đạo nhân thi triển ra Thiên Thủy. . .Mỗi giọt Thiên Thủy cũng chỉ làm tổn hại phần nào Thủy Hỏa Liên Hoa chứ không hề công phá được Thủy Hỏa Liên Hoa của ta. Vậy mà ba mũi tên băng ở đây lại có thể đánh tan cả Thủy Hỏa Liên Hoa của ta. E là mỗi một mũi tên đều có uy lực ngang với một giọt Thiên Thủy đó."
Tuyết Vũ đạo nhân mới chỉ có thể điều khiển tới một trăm lẻ tám giọt Thiên Thủy. . .Mà những tên băng ở trước mặt này chi chít đánh tới không ngừng nghỉ.
E là tới cả Nguyên Thần đạo nhân cũng sẽ phải vật lộn tới chết!
"Kỷ Ninh, năm người các ngươi ở phía trước ta." Thiếu Viêm Nông truyền âm quát. "Mười người các ngươi ở phía sau. Tuyết Hồng Y, Bộ Du chân nhân, các ngươi ở hai bên ta."
Năm người Kỷ Ninh là nhóm mạnh nhất. Dù sao trong bọn họ cũng có ba người mạnh ngang ngửa với Nguyên Thần đạo nhân. Năm người phối hợp với nhau. . .dĩ nhiên là sẽ mạnh nhất nên phải đi chắn phía trước Thiếu Viên Nông để Thiếu Viêm Nông đứng đằng sau không bị tên băng đánh vào.
Còn mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ, tuy có thực lực yếu hơn nhưng mười người kết trận vào sẽ có uy lực tăng lên nhiều nên đứng ở sau chắn tên.
Phần còn lại. . .
Dĩ nhiên là để Tuyết Hồng Y và Bộ Du chân nhân ngăn lại. Hai người bọn họ cũng thi triển ra 'Lưỡng Nghi trận' thường thấy. Gần như người tu tiên nào cũng biết Lưỡng Nghi trận, nhưng uy lực của nó cũng chỉ gia tăng có hạn. Nhưng dù gì cũng có gia tăng thực lực nên hai người bọn hắn vẫn cứ thi triển ra.
"Rắc rối thật!" Tuyết Hồng Y thầm mắng.
"Thứ này thật nguy hiểm." Bộ Du chân nhân cũng nôn nóng. Hai người bọn họ vốn dĩ đã yếu hơn Kỷ Ninh. Mà năm người Kỷ Ninh lại kết trận còn bọn họ chỉ có hai người kết trận!
Phải biết rằng những mũi tên băng này có thể dễ dàng giết chết Nguyên Thần đạo nhân.
"Phù."
"Uỳnh."
Trong lúc nhất thời hai người Tuyết Hồng Y, Bộ Du chân nhân cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
"Thiếu Viêm công tử, chúng ta sắp không đỡ được rồi." Tuyết Hồng Y lo lắng truyền âm.
"Bên này ta cũng sắp không cản được rồi." Bộ Du chân nhân cũng cực kỳ gấp gáp.
"Thật đúng là phế vật." Thiếu Viêm công tử thầm mắng vì hắn cũng đang cực kỳ lo lắng. "Đúng là chỉ có năm người đệ tử của Hắc Bạch Học cung là lợi hại."
"Cố gắng cản lại. . .càng lâu càng có cơ hội." Thiếu Viêm công tử truyền âm nói.
Thương Giang chân nhân lập tức truyền âm nói: "Thiếu Viêm công tử, trận pháp cấm chế này chắc chắn là thứ mà Vu Giang tiên nhân để lại. Nếu Vu Giang tiên nhân còn ở đây thì e là uy lực của trận pháp này còn đáng sợ hơn nhiều. . .chắc cả Tán tiên, Địa tiên cũng phải chết chứ chẳng đùa. Hiện tại dù Vu Giang tiên nhân đã chết nhưng trận pháp này vẫn có uy lực không hề nhỏ chút nào. Dù chúng ta có thể ngăn cản được, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc hết nguyên lực. Còn trận pháp này thì dựa vào nguyên lực trời đất. . .hoàn toàn có thể duy trì vô cùng vô tận! Cứ bị dằng dai thế này thì trước sau gì cũng chết. Hiện tại chúng ta cần nhất là phải có cao thủ trận pháp tìm ra được sơ hở của trận pháp này."
Nếu bị vây khốn trong trận pháp mà có cao thủ trận pháp thì thậm chí có thể quờ nhẹ bước khẽ mà đi ra ngoài phạm vi của trận pháp.
Còn nếu như mức độ nghiên cứu trận pháp kém chút ít thì vẫn có thể tìm ra điểm yếu của trận pháp. . .lấy cái mạnh của mình đánh vào cái yếu của trận pháp thì dĩ nhiên cơ hội thắng cũng cao hơn nhiều.
Nhưng nếu mức độ trận pháp quá kém.
Lại bị nhốt trong trận pháp thì chỉ có thể mặc cho nó dày vò, cứ thế đứng đó ngây ngốc dùng cứng đấu cứng. Đây cũng là trường hợp bết bát nhất.
"Thiếu Viêm công tử, ngươi tới Tiên phủ này thì hẳn là có cao thủ trận pháp đi theo chứ." Mộc Tử Sóc truyền âm nói.
Thiếu Viêm Nông cắn răng. Cao thủ trận pháp? Đương nhiên là phải có! Nhưng cao thủ trận pháp theo hắn hiện tại vẫn đang ở bên ngoài cơ! Đó chính là Thần Ma Tương Liễu Phương.
Thần Ma được sinh ra từ trời đất. Thần Ma Tương Liễu Phương lại còn sống từ thời đại Thần Ma cho tới bây giờ, qua đó có thể thấy được sống lâu tới nhường nào. Nhưng Thần Ma là chủng tộc khác hoàn hoàn với những chủng tộc khác. Mỗi Thần Ma đều là những đứa con kiêu ngạo của trời, được ông trời ưu ái. Bọn họ trời sinh ra đã có thể tu luyện, đã có thần thông lớn. Thậm chí một vài Thần Ma Hỗn Độn từ lúc sinh ra đã nắm giữ Đạo, Đại Đạo hoàn chỉnh trong tay.
Cho nên Thần Ma không có tam tai cửu kiếp!
Tuổi thọ của Thần Ma cũng là vô cùng vô tận!
Nhưng. . .
Bọn họ tu luyện lại không hề dễ dàng chút nào. Thậm chí đạt tới cấp độ nhất định là sẽ không thể nào lên được nữa! Ví dụ như Thần Ma Tương Liễu Phương kia, đã qua không biết bao nhiêu ức năm mà vẫn chỉ ở 'cấp độ Nguyên Thần'. Mà hiện tại tới cấp độ Nguyên Thần đã coi như là hết tiềm lực rồi, về sau vĩnh viễn cứ ở nguyên cấp độ Nguyên Thần.
Nhưng có thời gian sống dài nên Thần Ma sẽ bắt đầu nghiên cứu những phương diện khác. Ví dụ như khôi lỗi, trận pháp. Đó là những thứ cực kỳ tốn thời gian. Cho nên tuy nhận thức kém thì vẫn có thể bù bằng thời gian. Nhờ đó nên Tương Liễu Phương có thể trở thành một cao thủ trận pháp thật sự!
Khi trước bố trí thì Tương Liễu Phương phụ trách bảo vệ bên người Thiếu Viêm Nông nên theo lý thuyết là không rời xa nửa bước.
Nhưng vừa rồi. . .do lọt vào thế công của lượng lớn đạo binh yêu quái nên nhất định phải có người dây dưa lại, cho nên Tương Liễu Phương mới tách ra.
"Phương thúc!" Thiếu Viêm Nông vừa lo lắng lại vừa hối hận. "Nếu sớm biết thế này thì ta đã không để Phương thúc rời xa ta. Tới lúc vượt qua tai vạ này thì ta nhất định sẽ không bao giờ để Phương thúc rời khỏi ta nửa bước. Tuyệt đối không bao giờ!"
"Phương thúc rất am hiểu trận pháp." Thiếu Viêm Nông lập tức truyền âm nói. "Nhưng hiện tại Phương thúc đã không thể nào tiến vào. Các vị. . .có ai am hiểu trận pháp không?"
"Định chơi chết chúng ta à!" Mộc Tử Sóc cảm thấy bức bối.
"Thần Ma kia là kẻ am hiểu trận pháp?" Đám người Kỷ Ninh không nói lên lời nữa.
Kẻ am hiểu trận pháp lại đang ở bên ngoài điện. Vậy thì bây giờ kiếm đâu ra người am hiểu trận pháp đây? Bọn họ đều là những thiên tài thật sự, nên dĩ nhiên đều chuyên tâm vào nghiên cứu 'Đạo'. Cho dù như Kỷ Ninh là người có nhận thức khá tốt với trận pháp thì cũng dồn hết đầu óc vào nghiên cứu Kiếm Đạo, thỉnh thoảng mới xem trận pháp cho đỡ nhàm chán mà thôi.
"Thương Giang chân nhân, Hỏa Hồng tiên tử. Các ngươi đều là tiên nhân chuyển thế. Chắc là kiếp trước các ngươi cũng có nghiên cứu trận pháp. Không biết hiện tại các ngươi có nhớ ra được gì không?" Thiếu Viêm Nông truyền âm sang bên.
"Ta mới ở cảnh giới Vạn Tượng nên chỉ có thể nhớ được phần nào ký ức thôi. Trận pháp là một Đạo khổng lồ dài đằng đẵng. Nhất định phải hoàn toàn nhớ lại ký ức thì mới có thể thật sự nắm giữ được những hiểu biết về trận pháp ở kiếp trước được." Thương Giang chân nhân bất đắc dĩ truyền âm.
Đám Thiếu Viêm Nông, Kỷ Ninh truyền âm cho nhau với tốc độ cực nhanh.
Thế nhưng trận pháp dẫn lực lượng trời đất tạo thành tên băng cũng có tốc độ cực nhanh. Hai điểm yếu trong vòng bảo vệ là 'Tuyết Hồng Y, Bộ Du chân nhân' bắt đầu bị thương.
"Thiếu Viêm công tử, chúng ta không đỡ được nữa rồi." Cánh tay của Tuyết Hồng Y đã đầm đìa máu tươi.
"Không cản nổi." Bộ Du chân nhân cũng nói.
"Mau mau lùi vào." Thiếu Viêm Nông chỉ có thể ra lệnh. "Kỷ Ninh, Thương Giang chân nhân, năm người các ngươi. . .phần ngăn cản ở bên của hai người Tuyết Hồng Y cũng phải giao lại cho năm người các ngươi."
Đám Kỷ Ninh chỉ đàng cắn răng mà mở rộng phạm vi trận pháp ra để chặn được phạm vi rộng hơn.
Nhưng phạm vi càng lớn thì càng phải đón thêm nhiều tên băng hơn!
"Phù."
"Thiếu chút nữa là xong rồi."
Hai người Tuyết Hồng Y và Bộ Du chân nhân vừa trốn vào trong là lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hai người bọn họ lập tức ăn linh đan vào để khôi phục.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ." Thiếu Viêm Nông lo lắng suy ngẫm. Cho dù có không ít bảo vật hộ thân thì vẫn phải phá vỡ đại trận bảo vệ mà Thiên Tiên kia để lại, mà việc đó lại ngoài khả năng của hắn. Dĩ nhiên nếu hắn muốn từ bỏ thử thách này thì hoàn toàn có thể dùng 'Đại Na Di' để rời đi.
Nhưng rời đi thì cũng coi như là thất bại. Thế nên Thiếu Viêm Nông sẽ không thể để chuyện này xảy ra được.
"Nhất định phải phá trận pháp. Phá như thế nào dây? Hiện tại có năm tên đệ tử Hắc Bạch Học cung và mười tên tử sĩ Vạn Tượng chống đỡ. Nhưng càng đẻ lâu thì nguyên lực của bọn chúng càng tiêu hao nhiều. Tới lúc cuối cùng thì chỉ có chết." Thiếu Viêm Nông cực kỳ lo lắng.
Đúng lúc này. . .
Ở vùng hỗn loạn xung quanh trong trận pháp đột nhiên xuất hiện quái thú khôi lỗi có một đôi cánh chim màu tro, thân trâu mọc đầy lông nhọn, đầu hổ. Đúng là khôi lỗi Cùng Kỳ kia! Con khôi lỗi Cùng Kỳ kia vừa xuất hiện trong trận pháp là hai cánh đã động đậy, bay xẹt qua tạo thành một đường cong tránh mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ, đánh thẳng tới Thiếu Viêm công tử ở trung tâm.
"Bảo vệ Thiếu Viêm công tử." Tuyết Hồng Y kêu lên.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Một đám khôi lỗi Cùng Kỳ cùng gào thét lao tới. Gần như trong nháy mắt, xung quanh xuất hiện mười tám khôi lỗi Cùng Kỳ. Trong khoảng khắc này, đám người Kỷ Ninh đều bị khôi lỗi Cùng Kỳ khống chế cục diện, không thể nào đi bảo vệ cho Thiếu Viêm công tử.
"Phá."
Một kiếm linh hoạt như ánh trăng bổ thẳng vào một đầu khôi lỗi Cùng Kỳ. Con khôi lỗi Cùng Kỳ kia bay ra phía sau hơn mười trượng rồi lại bay phắt tới.
Kỷ Ninh đang có hơn bảy trăm lưỡi phi kiếm quay quanh cũng phải biến đổi sắc mặt. Hiện tại năm người tạo thành trận, nguyên lực của mình đã tăng rất nhiều. . .Vậy mà đánh tới tầng thứ chín Tiểu Thiên kiếm trận mà chỉ có thể đánh lui được khôi lỗi Cùng Kỳ thôi sao?
"Cẩn thận."
Tuyết Hồng Y và Bộ Du chân nhân ở bên cạnh Thiếu Viêm Nông tự nhiên cũng rơi vào thế cá trong chậu, bị tám con khôi lỗi Cùng Kỳ tấn công. Trong lúc nhất thời, Tuyết Hồng Y và Bộ Du chân nhân đều hoảng loạn bởi vì mỗi con khôi lỗi Cùng Kỳ đều không hề thua kém bọn hắn. Mà những khôi lỗi này đều có thân thể pháp bảo nên kiên cố tới mức không thể nào phá nổi.
"Két két!" Móng vuốt sắc bén xẹt thẳng qua người Bộ Du chân nhân. Xé nát thân thể Bộ Du chân nhân thành từng mảnh nhỏ, máu tươi bắn tung tóe.
"Không." Đôi mắt của Bộ Du chân nhân trợn trừng. Vốn tưởng rằng lần này có thể tới cầu cạnh Thiếu Viêm công tử, nào ngờ lại bỏ mạng ở đây.
Cuối cùng trong đám Vạn Tượng chân nhân đã có kẻ phải bỏ mạng.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Quyển 10: Vào Tiên Phủ
Chương 9: Chết thảm trọng, bước ngoặt
Dịch: culinu
Biên: culinu
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Cái chết của Bộ Du chân nhân kích thích tới Thiếu Viêm công tử, đám người Kỷ Ninh. . .Mà người bị kích động nhất chính là kẻ có thực lực gần ngang với Bộ Du chân nhân: 'Tuyết Hồng Y'.
"Thật không nên tới, không nên tới!" Đôi mắt của Tuyết Hồng Y đỏ lên. Trong tay xuất hiện một đạo phù. Tiếp theo đạo phù biến thành một đường ánh sáng bao phủ người hắn. Uỳnh! Lấy cứng đối cứng với một trảo của một con khôi lỗi Cùng Kỳ. Ánh sáng vàng bên ngoài thân bị chấn động. Tuyết Hồng Y mượn lực phản bay thẳng ra xa.
Mười tám con khôi lỗi Cùng Kỳ ở chỗ năm người Kỷ Ninh, mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ cản mười con. Còn lại tám con khôi lỗi Cùng Kỳ thì đang nhìn chằm chằm vào Thiếu Viêm công tử. Sau khi Tuyết Hồng Y liều mạng chạy khỏi thì lập tức không còn ai giải quyết khôi lỗi Cùng Kỳ kia cho hắn.
"Đồ chết tiệt, chết bầm." Thiếu Viêm công tử lạnh lùng nhìn về phía Tuyết Hồng Y ở xa xa. Khi trước, dù gì thì Tuyết Hồng Y và Bộ Du chân nhân vẫn còn giúp hắn dây dưa với ba con khôi lỗi Cùng Kỳ. Nhưng hiện giờ Bộ Du chân nhân vừa chết là Tuyết Hồng Y đã trốn đi. . .Tám con khôi lỗi Cùng Kỳ đều chuyển sang đánh hắn.
Tuyết Hồng Y mang dáng vẻ đáng thương, lo lắng truyền âm: "Thiếu Viêm công tử. Ta thật sự không cản nổi. Bộ Du huynh đã chết rồi. Nếu ta cứ đỡ tiếp thì e là chỉ sống được vài hơi nữa là sẽ chết."
Thiếu Viêm công tử thật sự tức giận. Nhưng cũng biết người này không phải người hầu của mình, mà cũng chẳng phải tử sĩ nên khi đối mặt với cái chết, chạy cũng là chuyện bình thường.
"Đáng chết, đáng chết. Chỉ cần gặp lại Phương thúc. . .ở trong Vu Giang tiên phủ, thì ta sẽ không bao giờ. . .để Phương thúc rời xa ta nữa. Không bao giờ!" Thiếu Viêm công tử thật sự hối hận. Hối hận vì đã để Tương Liễu Phương rời đi. Nếu sớm biết thế này thì hắn thà dùng hai bảo vật giữ chân đám đạo binh kia lại luôn cho rồi.
Dĩ nhiên rằng bảo vật có thể ngăn đạo binh yêu quái kia thì sẽ không tầm thường. Chính vì thế nên lúc đó Thiếu Viêm công tử còn tiếc không muốn dùng.
Nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Thiếu Viêm công tử đứng ở đó. Một con rồng có sừng đỏ lửa quấn quanh. Con rồng có sừng đỏ lửa này tỏa ra hơi thở đáng sợ. Bộ vuốt sắc bén của nó lần lượt chụp thằng vào từng con khôi lỗi Cùng Kỳ.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh! ! !
Một con khôi lỗi Cùng Kỳ bị đánh bay ra ngoài.
Cái đuôi dài của Xích Lân Cầu Long cũng quật từng cái lên. Nhưng khôi lỗi Cùng Kỳ kia đều có thân thể pháp bảo nên kiên cố không thể nào phá nổi. Cho nên mỗi con đều không hề e ngại, cứ thế điên cuồng tấn công. Những bộ vuốt sắc bén của khôi lỗi Cùng Kỳ đã để lại khôngít vết thương trên người Xích Lân Cầu Long. Những vết thương lớn dần hiện ra, bộ vảy bị tróc dần, máu tươi bay lả tả.
Nhưng thân thể Xích Lân Cầu Long lại khôi phục với tốc độ kinh người nên vẫn có thể liều mạng chiến đấu với khôi lỗi Cùng Kỳ.
Chỉ riêng một con thần thú 'Xích Lân Cầu Long' là đã chặn được tám con khôi lỗi Cùng Kỳ!
"Xích Lân Cầu Long thật lợi hại." Mặc dù Kỷ Ninh đang chiến đấu nhưng vẫn có thể quan sát được thế cục toàn trận. Thực lực của Xích Lân Cầu Long làm cho hắn thầm hãi mà than. "Không hổ là thần thú có dòng máu hàng đầu. Hơn nữa lại còn tu luyện Thần Ma luyện thể. Cho dù mới chỉ có cấp độ Vạn Tượng nhưng đã có chiến lực ngang tầm với Nguyên Thần viên mãn rồi. Ta có dùng hết sức thì e là cũng chỉ ngang với nó là cùng."
Lúc này Kỷ Ninh đang thi triển Tiểu Thiên kiếm trận. Cho dù có trận pháp Năm Hướng Ngũ Hành hỗ trợ, nhưng khả năng cận chiến vẫn còn yếu hơn.
"Chắn."
"Chắn."
Đám Kỷ Ninh cố gắng ngăn cản lại, những mũi tên băng ở bên vẫn che trời ngập đất tới tấn công. Khôi lỗi Cùng Kỳ cũng ở trong đó tấn công đám Kỷ Ninh. Nhưng những khôi lỗi Cùng Kỳ kia thỉnh thoảng lại bị 'tên băng' ngộ thương. Dù sau đám khôi lỗi Cùng Kỳ này cũng chỉ có thể kích hoạt trận pháp chứ không thể điều khiển trận pháp.
Chỉ có chủ nhân Tiên phủ hoặc truyền nhân của Tiên phủ thì mới có khả năng điều khiển trận háp.
Không có ai điều khiển nên tên băng cũng chẳng phân biệt địch ta. Nhưng đám khôi lỗi Cùng Kỳ có thân thể pháp bảo nên cũng không quan tâm lắm tới những mũi tên băng.
"Không ổn." Kỷ Ninh bỗng nhiên biến đổi sắc mặt.
"Rắc rối to rồi." Thương Giang chân nhân cũng kinh hãi.
Mỗi người bọn họ đều để ý tới thế cục toàn trận nên có thể nhận ra tám con khôi lỗi đang tấn công Thiếu Viêm công tử, do bị 'Xích Lân Cầu Long' ngăn cản mãi nên đã bỏ qua cho Thiếu Viêm công tử mà sang đánh thẳng chỗ mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ.
Thực lực của mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ tương đối yếu, nhưng do mười người bọn hắn hiểu ý với nhau tạo thành đại trận nên có thể cầm cự với ba con khôi lỗi Cùng Kỳ.
Lúc này đột nhiên tám con khôi lỗi Cùng Kỳ bay thẳng tới chỗ bọn họ, cộng thêm ba con khôi lỗi vốn có nữa là tổng cộng có mười một con khôi lỗi.
Nếu mười một con khôi lỗi này tấn công năm người Kỷ Ninh thì đám Kỷ Ninh còn có thể gắng gượng được. Nhưng nếu mà tấn công mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ này. . .
"Dừng tay." Thiếu Viêm công tử tức giận. Trong tay hắn xuất hiện một cây roi màu đen dài, ở mặt trên của cây roi có ngọn lửa đen kịt bùng cháy. Hắn quật mạnh cây roi trong tay một cái, trong nháy mắt xẹt qua không trung, đập thẳng tới khôi lỗi Cùng Kỳ ở xa xa.
Uỳnh!
cây roi vừa quật lên người khôi lỗi làm con khôi lỗi lập tức quay cuồng bắn về phía xa xa, biến mất khỏi tầm mắt của đám người Kỷ Ninh.
"Uỳnh!" "Uỳnh!" Thiếu Viêm công tử quật roi lên. Mỗi một roi đều có uy lực làm người ta không thể tưởng tượng nổi. Từng con khôi lỗi bị đánh bay đi.
"Thật là lợi hại."
"Thật đáng sợ."
"Thật mạnh."
Đám người Kỷ Ninh kinh hãi.
Ai cũng không ngờ được rằng vị Thiếu Viêm công tử này lại lợi hại tới vậy. Thậm chí Kỷ Ninh liếc mắt một cái là có thể xác nhận rằng. . .ngọn lửa trên cây roi của vị Thiếu Viêm công tử kia chính là 'Địa Hỏa'. Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ thì đây chính là Địa Hỏa cấp một.
Đúng là Địa Hỏa đạt cấp một. Cho nên mới có uy lực ngang tầm với Thiên Hỏa bình thường!
"Ngọn lửa là Địa Hỏa cấp một. Cây roi kia cũng kỳ quái. Hơn nữa hơi thở của Thiếu Viêm công tử đột nhiên mạnh lên. Chắc chắn là có bí thuật." Kỷ Ninh thầm hãi. Một bộ tộc xa xưa như 'Thiếu Viêm tộc' bồi dưỡng thủ lĩnh đúng là toàn diện. Ít nhất chiến lực cũng đã người khác phải kinh hãi.
Chắc chắn hơn bất kỳ người nào trong đám người Dư Vi. Mà lại còn có bảo vật bên người mạnh hơn hẳn!
"Không!" Thiếu Viêm công tử lộ ra vẻ tức giận.
Tuy rằng hắn đã đánh bay liên tiếp ba con khôi lỗi Cùng Kỳ. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một người. Mà kia thì lại có tới mười một con khôi lỗi Cùng Kỳ. Cho nên tám con khôi lỗi Cùng Kỳ còn lại theo tên băng cứ thế xé toạc đại trận của mười tên Vạn Tượng chân nhân, xé nát một tên Vạn Tượng chân nhân thành mảnh nhỏ.
Một người chết làm cho thực lực của chín tên Vạn Tượng chân nhân còn lại giảm đi đáng kể.
Mà lúc này, ba con khôi lỗi Cùng Kỳ bị đánh bay cũng đã quay lại. Chúng không hề bị tổn thương chút nào, lại tiếp tục đánh thẳng về phía chín tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ.
"Giết."
"Chủ nhân, bọn ta đi đây."
"Uỳnh."
"Uỳnh."
"Roẹt." Mặc dù từng tên Vạn Tượng chân nhân hung hãn không sợ chết nhưng rồi cũng lần lượt bị đám khôi lỗi Cùng Kỳ xé nát, hoặc là bị cánh đập nát. Gần như chỉ trong một cái hô hấp là mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ đều đã chết hết.
Thiếu Viêm công tử cực kỳ tức giận. Nhưng hắn lại không dám để Xích Lân Cầu Long bên mình rời đi bởi vì hắn không phải Thần Ma luyện thể nên không thể nào đánh cận chiến được. Xích Lân Cầu Long nhất định phải ở bên người hắn.
"Giết chết năm tên kia."
"Giết chết chúng."
Mười một con khôi lỗi Cùng Kỳ không thèm nhìn về phía Thiếu Viêm công tử mà đánh thẳng về phía năm đệ tử Hắc Bạch Học cung.
Đám người Kỷ Ninh vừa thấy đám khôi lỗi Cùng Kỳ giết chết mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ thì đều biết không ổn chút nào. Nhưng bọn họ vẫn đang bọ mười con khôi lỗi Vạn Tượng dây dưa. . .Dù sao trong năm người bọn họ thì người thật sự mạnh chỉ có Kỷ Ninh, Dư Vi, Thương Giang chân nhân. Còn Cửu Liên và Mộc Tử Sóc thì tương đối yếu hơn.
"Kỷ Ninh, Hỏa Hồng tiên tử, Thương Giang chân nhân." Thiếu Viêm công tử lập tức truyền âm, lo lắng nói. "Cẩn thận với những khôi lỗi Cùng Kỳ. Nhất định phải cố gắng chống đỡ đấy."
"Đám khôi lỗi Cùng Kỳ chó chết. Chó má. Đã giết mười tên tử sĩ dưới trướng ta rồi, lại còn muốn giết cả đám Kỷ Ninh nữa." Thiếu Viêm công tử rất hiểu. Đám Kỷ Ninh còn đứng đó thì còn có thể trợ giúp hắn không ít. Nhưng nếu đám Kỷ Ninh chết. . .thì mười tám con khôi lỗi Cùng Kỳ sẽ cùng tấn công một mình hắn. Cho dù hắn có nhiều bảo vật đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn sẽ phải chọn cách 'Đại Na Di' mà thoát đi.
Mà một khi thoát ra ngoài là thử thách lần này sẽ thất bại. Theo đó khả năng trở thành Vũ Thần Công sau này của hắn sẽ giảm mạnh. Đây là điều mà hắn không bao giờ muốn.
"Kỷ Ninh, các ngươi cho ta tiến vào với. Tuyết Hồng Y, ngươi cũng lăn qua đây."
Thiếu Viêm công tử và Xích Lân Cầu Long cùng Tuyết Hồng Y đang hoảng sợ đều bay thẳng vào trong vòng đại trận.
Dĩ nhiên năm người Kỷ Ninh không hề cản lại.
"Tấn công." Thiếu Viêm công tử mang vẻ mặt nghiêm trọng, ra lệnh.
Thiếu Viêm công tử quơ cây roi cháy lửa đen lên.
Xích Lân Cầu Long cũng nhao nửa người ra ngoài, bộ vuốt lần lượt chụp xuống từng con khôi lỗi Cùng Kỳ.
Tuyết Hồng Y cũng cố gắng thi triển pháp bảo, hi vọng sửa chữa những sai lầm vừa rồi với Thiếu Viêm công tử.
"Thiếu Viêm công tử." Bỗng nhiên, Kỷ Ninh truyền âm.
"Chuyện gì?" Tâm tình của Thiếu Viêm công tử bây giờ không hề tốt chút nào. Nhưng với những người giúp đỡ mình thì vẫn giữ mức độ lễ nghĩa nhất định.
"Dưới trướng ta có một linh thú Bạch Thủy Trạch, có nghiên cứu về trận pháp. Sau hồi lâu tìm hiểu, hắn đã phát hiện ra sơ hở của trận pháp này. Có thể nắm chắc khả năng phá vỡ trận pháp này." Kỷ Ninh truyền âm nói.
Thiếu Viêm công tử vốn đang cực kỳ tức giận, nhưng vừa nghe thấy lời của Kỷ Ninh thì không khỏi dâng lên chút hi vọng, nhưng vẫn cảm thấy khó tin nên hỏi lại: "Ngươi nói rằng linh thú dưới trướng ngươi là Bạch Thủy Trạch có thể phá vỡ trận pháp này sao? Đây là trận pháp mà Vu Giang tiên nhân để lại đó. Nó có thể phá vỡ được cả trận pháp của một Thiên Tiên để lại sao? Ngươi chắc chắn hắn có thể phá vỡ sao?"
Không phải xem thường Bạch Thủy Trạch mà vì hắn không thể nào ngờ được Bạch Thủy Trạch là cao thủ trận pháp tới vậy.
"Thiếu Viêm công tử, cho dù là trận pháp của Vu Giang tiên nhân để lại. Nhưng rất có thể rằng Vu Giang tiên nhân cũng không nhất định là người am hiểu trận pháp. Thêm nữa là tuy nó được coi là lợi hại, nhưng hiện tại lại không có ai điều khiển trận pháp. . .nên mọi thứ hoạt động cực kỳ vụng về. Trận pháp này không hề có chút linh hoạt nào." Kỷ Ninh lập tức truyền âm. "Bạch Thủy Trạch dưới trướng ta có thể dùng Phục Hi côn trận để phá vỡ hoàn toàn trận pháp này."
"Phục Hi côn trận? Được, ta tin ngươi. Ta có một bộ pháp bảo Phục Hi côn trận địa giai cực phẩm. Dùng của ta đi, chắc chắn uy lực sẽ lớn hơn." Thiếu Viêm công tử lập tức đưa tay lấy ra một bộ Phục Hi côn trận địa giai cực phẩm ném qua.
Bạch Thủy Trạch đứng sau Kỷ Ninh nghiên cứu trận pháp nãy giờ lập tức dùng một đường nguyên lực bay ra đón lấy Phục Hi côn trận.
Nhanh chóng luyện hóa.
"Bạch thúc, người thật sự nắm chắc hoàn toàn chứ?" Kỷ Ninh truyền âm.
"Yên tâm đi, Ninh nhi, ta đã nghiên cứu khá lâu rồi. Có khả năng chắc chắn phá được trận pháp này. Tuy trận pháp này cực kỳ lợi hại và mạnh mẽ. Nhưng dù sao cũng không có ai điều khiển. Ngươi phải biết rằng nếu có người điều khiển lợi hại thì. . .trận pháp sẽ càng thêm phức tạp. Nó phải dẫn lực lượng trời đất, xong rồi chuyền hóa từng bước một mới có thể hình thành uy lực mạnh như thế này. Chỉ cần làm một bước trong những bước chuyển hóa của nó bị 'mắc kẹt' là cả đại trận sẽ ngừng lại hoàn toàn."
"Nếu trận pháp này thật sự có chủ nhân điều khiển thì dĩ nhiên sẽ không ngừng biến đổi. Muốn phá trận cũng khó hơn nhiều. Nhưng hiện giờ không có ai cả, nên việc phá cũng dễ hơn gấp trăm ngàn lần." Bạch Thủy Trạch nói. "Nhưng ta cũng không ngờ rằng lại có được một bộ Phục Hi côn trận địa giai cực phẩm. Thiếu Viêm công tử này cũng thật là hào phóng."
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Quyển 10: Vào Tiên Phủ
Chương 10: Đây là Tàng Bảo Điện
Dịch: culinu
Biên: culinu
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
"Đó là do Bạch thúc phá trận nên mới vậy." Kỷ Ninh dùng tâm linh trao đổi nói. "Bạch thúc, việc này không nên chậm trễ, nhanh chóng phá trận đi. Có việc gì cần cứ nói. Thiếu Viêm công tử kia nhất định sẽ giúp hết sức."
"Các ngươi đánh lũ khôi lỗi Cùng Kỳ kia ra xa một chút. Để lại cho ta một khoảng tầm mười trượng không bị quấy nhiễu là được." Bạch Thủy Trách đáp lại.
"Được."
Lúc này Kỷ Ninh truyền âm: "Thiếu Viêm công tử, các vị, chúng ta tiếp tục mở rộng trận pháp Năm Hướng Ngũ Hành này ra thêm chút đi."
"Mở rộng nữa sao? Trận pháp càng lớn thì chúng ta sẽ càng phải đỡ nhiều tên băng hơn." Thương Giang chân nhân vội vàng nói.
"Linh thú Bạch Thủy Trạch dưới trướng ta có biện pháp phá vỡ đại trận này. Nhưng cần một khoảng không gian mười trượng." Kỷ Ninh truyền âm nói.
"Có thể phá trận không?"
"Thật sự có thể sao?"
Cả đám vừa mừng vừa lo. Thiếu Viêm công tử lại lo lắng thúc giục nói: "Mọi người nhanh chóng chung tay một phen, cố gắng chống đỡ thêm chút." Nói xong hắn còn hung hăng lườm Tuyết Hồng Y một cái làm Tuyết Hồng Y phải cố gắng biểu hiện ra rằng đã thật sự liều mạng vì hắn.
"Oang."
Trận pháp mở rộng ra.
Thiếu Viêm công tử và Xích Lân Cầu Long cũng thể hiên uy lực. Chỉ riêng một người một linh thú này là đã chế ngự được tám con khôi lỗi Cùng Kỳ rồi. Tuyết Hồng Y cũng liều mạng cản được một con khôi lỗi Cùng Kỳ. Năm người Kỷ Ninh cố gắng ngăn lại chín con khôi lỗi Cùng Kỳ còn lại. Trong lúc nhất thời, đám Kỷ Ninh vẫn có thể gánh được.
Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì dù có đỡ được đám khôi lỗi Cùng Kỳ thì những tên băng kia cũng làm bọn hắn phải tiêu tốn nguyên lực một cách cực kỳ kinh người. Loại trạng thái tăng chiến lực chốc lát này không thể duy trì được lâu.
"Lên."
Một con chó trắng ở trung tâm trận pháp. Xung quanh lơ lửng từng cây côn gỗ cổ xưa che kín. Chỉ thấy côn gỗ bay ra bốn phía. Rất nhanh dừng ở từng góc. Mỗi một cái côn gỗ hạ xuống. . .giống như ghim chặt không gian bốn phía lại. Có tổng cộng sáu mươi bốn cái côn Phục Hi cùng hạ xuống.
Chỉ thấy từng côn gỗ đều lóe sáng chói mắt, tỏa ra ánh sáng màu xanh nước biển. Hơn nữa trên côn gỗ cũng xuất hiện từng đường sáng màu xanh nước biển, tạo thành phù trận hoàn chỉnh nằm trong.
"Uỳnh."
Phù trận như ăn sâu vào trong đại trận ở xung quanh.
Giống như một giọt mực rơi vào tấm vải trắng. Như thể từng cây côn làm cho bánh răng bị mắc kẹt lại. . .Tóm lại là đại trận vô cùng hoàn mỹ nhịp nhàng trong nháy mắt bị 'mắc kẹt' lại. Khả năng dẫn lực lượng trời đất vô cùng vô tận cũng lập tức bị gián đoạn. Chỉ thấy những mũi tên băng tấn công đã có uy lực giảm mạnh. Qua thời gian khoảng một cái hô hắp thì tên bằng biến mất hoàn toàn.
Tiếp theo, cả đại trận biến mất.
Điện sảnh lại lần thứ hai hiện ra trước mắt đám người Kỷ Ninh. Bọn hắn vẫn đứng trong điện phòng này chứ chưa hề bị rời đi.
"Phá được trận rồi à?"
Thiếu Viêm Nông hơi ngẩn ra, nhưng rồi lại mừng như điên.
Vừa rồi bị nhốt trong trận pháp làm hắn cảm thấy một loại tuyệt vọng dày vò, nhưng hiện giờ đã thoát ra được, trong lòng hắn lập tức sinh ra một cảm giác vui mừng khó nói lên lời.
"Lợi hại, lợi hại." Mộc Tử Sóc chớp chớp mí mắt, dõi mắt nhìn về phía con chó trắng tuyết.
"Bạch Thủy Trạch thật lợi hại." Thương Giang chân nhân cũng nhìn về phía con chó trắng tuyết.
"Bạch thúc thật lợi hại." Cửu Liên cũng truyền âm.
Cả đám đều cực kỳ vui mừng.
Tuy rằng Tuyết Hồng Y cũng vui mừng nhưng trong lòng lại có thêm cả sự khó chịu. "Tới cả một linh thú thu nhận cũng có khả năng trận pháp lợi hại như vậy. Vì cái gì mà ta không có linh thú lợi hại như vậy? Đáng chết, thật đáng chết, lần này ta lại để cho tên Kỷ Ninh kia lập công lớn trước mặt Thiếu Viêm công tử rồi."
Đã không còn lượng tên băng che trời ngập đất tấn công nữa, đám Kỷ Ninh lập tức có thể tăng thực lực lên rất nhiều. Dựa vào trận pháp Năm Hướng Ngũ Hành, Kỷ Ninh, Thương Giang chân nhân, Dư Vi có thể mỗi người ngăn cản bốn con khôi lỗi Cùng Kỳ. Cửu Liên, Mộc Tử Sóc, Tuyết Hồng Y cũng cản mỗi người một con. Còn những con còn lại đều được Xích Lân Cầu Long cản lại.
Đơn giản. Thiếu Viêm công tử không cần phải ra tay thì mười tám con khôi lỗi Cùng Kỳ đã bị cản lại hết rồi.
"Phương thúc. Hiện tại đã phá được trận pháp, ngươi có thể vào được rồi." Thiếu Viêm Nông lập tức dùng tâm linh truyền âm ra bên ngoài.
Dĩ nhiên rằng hai người đã sớm lập khế ước.
Thần Ma Tương Liễu Phương là người hầu trung thành nhất của hắn. Nếu không thì Thiếu Viêm tộc sẽ không thể để một Thần Ma đi theo công tử của họ như thế được.
Tương Liễu Phương đã sớm trốn chạy xung quanh tòa phân điện này rồi. Hắn không thể nào đánh lại được nên chỉ có thể cứ thế mà chạy.
Cả thế giới Tiên phủ chỉ có phạm vi mấy vạn dặm. Thật sự quá nhỏ.
Nên Tương Liễu Phương đã chạy vòng lớn vòng nhỏ quanh thế giới này rồi.
"Không đuổi theo nữa."
"Tên Thần Ma này cũng thật là giảo hoạt."
"Mà lại không đánh chết được hắn."
Hai thế lực yêu quái mạnh nhất trong thế giới này đều phải bỏ qua không đuổi nữa. Tuy rằng bọn chúng đánh cho Tương Liễu Phương bị thương không ít. Nhưng là Thần Ma tái sinh nên Tương Liễu Phương có khả năng khôi phục quá kinh người. Hơn nữa lại còn thi triển 'độn thuật', tốc độ cũng vượt xa đám đạo binh yêu quái. Cứ đuổi mãi rồi cũng làm cho đám yêu quái phán ngán.
"Không dễ sờ vào tên Thần Ma kia. Nhưng đám loài người đi cùng tên Thần Ma này thì lại có vẻ yếu đuối. Thần Ma này là cận vệ ở trong đó. Đợi đám người kia đi ra là chúng ta có thể giết thẳng chúng mà cướp lấy chìa khóa Tiên phủ." Thế lực yêu quái này đã sẵn sàng bố trí đợi bên ngoài một trong năm phân điện là 'Tàng Bảo Điện'.
Chỉ cần đám người Kỷ Ninh đi ra là bọn chúng lập tức giết chết ngay.
Chìa khóa tiên phủ là cơ hội duy nhất cho bọn chúng rời khỏi thế giới Tiên phủ này. Đó cũng là sự kiện đáng mong chờ nhất của toàn bộ yêu quái trong thế giới này qua vô số năm tháng. Bọn chúng đều truyền miệng đời đời với nhau rằng thế giới ở bên ngoài kia vô cùng rộng lớn. Cho dù là tiên nhân đi mấy ngày mấy đêm cũng không thể tới được tận cùng thế giới.
Mấy ngày mấy đêm?
Đám yêu quái trong thế giới này không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì thế giới trong Tiên phủ này với một Tán tiên thì chỉ cần thời gian uống một chung trà là đã bay từ đầu tới cuối rồi.
"Thật sự muốn ra ngoài."
"Thật muốn nhìn cái thế giới vô tận khổng lồ ở bên ngoài." Đó là khát vọng của đám yêu quái.
Mà lúc này, ở xa xa, Tương Liễu Phương đang đợi chờ Thiếu Viêm Nông dùng tâm linh truyền âm. Cả hai đều có thần hồn rất mạnh nên khoảng cách truyền âm bằng tâm lĩnh cũng khá xa.
"Công tử bị nhốt trong trận pháp ở Tiên phủ. Nên làm thế nào bây giờ?" Tương Liễu Phương cực kỳ lo lắng. "Ta lại không vào được. Không có ai phá trận thì công tử sẽ bị nhốt ở trận pháp đó mất. Tới cuối cùng không chống đỡ nổi. Nếu mà bỏ qua. . .thì thử thách lần này lập tức thất bại."
Tương Liễu Phương lo lắng nhưng không có cách nào.
"Phương thúc, trận pháp đã bị phá. Ngưoi có thể vào được rồi." Âm thanh truyền âm bằng tâm linh của Thiếu Viên Nông vang lên.
"Trận pháp đã bị phá?" Tương Liễu Phương cực kỳ vui mừng. Lúc này hóa thành một đường sáng bay thẳng vào trong phân điện.
Vèo!
Hắn bay đi với tốc độ cực cao.
"Thần Ma kia lại tới kia."
"Đã đánh không chết thì làm được cái gì?"
"Chẳng lẽ cứ để hắn tiến vào phân điện? Chúng ta đi theo hắn rồi cùng nhảy vào." Đạo binh yêu quái tạo thành cơn sóng khổng lồ và đạo binh dạ xoa đều nhìn Thần Ma Tương Liễu Phương bay qua nhưng không hề ra tay.
Vù.
Giữa không trung xuất hiện một cửa điện khổng lồ. Cửa điện mở ra, Thần Ma Tương Liễu Phương vừa vặn bay Vèo một cái vào bên trong. Tiếp theo cửa điện lại biến mất.
Tương Liễu Phương gặp lại Thiếu Viêm Nông thì thật quá tốt.
Khi vừa bay vào trong thì cửa điện lập tức đóng nên đám đạo binh yêu quái không thể nào vào kịp. Dù sao tốc độ của Thần Ma Tương Liễu Phương cũng nhanh hơn hẳn bọn hắn.
"Đợi đi! Ta không tin bọn chúng cứ ở trong đấy mãi! Chỉ cần đi ra, chúng ta giết chết đám loài người là có thể cướp được chìa khóa Tiên phủ." Từng đạo binh yêu quái đều cố gắng nhẫn nại.
Trong điện phòng lớn.
Đám Kỷ Ninh vẫn đang cố gắng chống cự đám khôi lỗi Cùng Kỳ tấn công điên cuồng.
"Vèo." Một bóng người bay vào. Đúng là nam tử trung niên mắt hẹp dài da ngăm đen: Thần Ma Tương Liễu Phương.
"Phương thúc." Thiếu Viêm Nông mừng rỡ. Rốt cuộc đã có thể gặp lại Phương thúc. Gặp được Phương thúc là hắn có thể đỡ bất an đi phần nào.
Tương Liễu Phương vừa bước vào là lập tức nhìn thấy đám khôi lỗi Cùng Kỳ.
"Khôi lỗi?" Tương Liễu Phương cất bước đi tới, lẻn vào cạnh một con khôi lỗi Cùng Kỳ. Con khôi lỗi Cùng Kỳ kia lập tức gào thét, giơ trảo lên quạt về phía Tương Liễu Phương. Tương Liễu Phương dùng nắm tay đỡ bộ vuốt của nó.
"Uỳnh!"
Một đấm thẳng lên người làm con khôi lỗi Cùng Kỳ bắn ra sau như thiên thạch. Sau đó đâm sầm vào vách tường. Khôi lỗi Cùng Kỳ có thân thể pháp bảo, mà vách tường Tiêu phủ cũng cực kỳ cứng rắn nên cả hai không bị tổn hại chút nào. Nhưng sau khi ngã xuống mặt đất, khôi lỗi Cùng Kỳ cũng phải tập tễnh mới đứng được lên.
"Khôi lỗi cấp độ Nguyên Thần?" Tương Liễu Phương nhíu mày rồi móc ra một cái gói thật to.
"Tới đây đi." Tương Liễu Phương lại duối tay ra. Mười ngón tay lập tức biến thành mười con rắn lớn, bay thẳng tới chỗ hai con khôi lỗi Cùng Kỳ. Hai con khôi lỗi Cùng Kỳ kia điên cuồng giãy dụa nhưng không làm sao thoát khỏi bàn tay của Tương Liễu Phương.
"Đi vào." Hắn nhét thẳng hai con khôi lỗi Cùng Kỳ vào trong túi.
Tương Liễu Phương nhanh như chớp. Bàn tay to kềnh càng của hắn có uy lực vô tận làm cho người khác phải sợ hãi. Hiển nhiên rằng đây là một môn thần thông lợi hại nên có uy lực vượt xa đám khôi lỗi Nguyên Thần. Một trảo đã túm lấy được hai ba con. Chỉ trong khoảng nháy mắt đã có tám con khôi lỗi Cùng Kỳ bị nhét vào trong túi. Ngay cả chạy cũng không thoát nổi.
"Thật là lợi hại." Đám người Kỷ Ninh trợn mắt há hốc mồm, sợ hãi than không thôi.
"Phương thúc." Thiếu Viêm Nông cũng mừng rỡ.
Tương Liễu Phương gật đầu, liếc mắt sang bên một cái thì thấy Bạch Thủy Trạch đang duy trì trận pháp, nhảy nhẹ qua một cái: "Bạch Thủy Trạch? Cực kỳ hiếm yêu quái am hiểu trận pháp. Bạch Thủy Trạch đúng là trời sinh có nhận thức cao, đúng là có tốt chất tìm hiểu trận pháp."
Nói xong.
Tương Liễu Phương hóa thành đường sáng.
"Uỳnh!" "Uỳnh!" "Uỳnh!" Hắn bay liền tới ba chỗ. Nắm tay đánh thẳng vào một vài nơi. Tuy rằng điện sảnh không bị ảnh hưởng gì nhưng một vài đồ trang trí như nến...đều bị rơi xuống thành một mớ hỗn độn.
"Tốt rồi, phần mấu chốt của trận pháp đã bị ta cản lại." Tương Liễu Phương nhìn Bạch Thủy Trạch. "Ngươi không cần phải duy trì trận pháp nữa."
Bạch Thủy Trạch cũng thu Phục Hi côn trận lại. Quả nhiên trận pháp kia không hề phản ứng chút nào.
"Phù." Cả đám Kỷ Ninh nhìn nhau lộ ra vẻ tươi cười.
Đúng là có một cao thủ lớn đi theo sẽ thoải mái hơn nhiều.
"Sao?" Tương Liễu Phương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên xa xa. Tay hắn chỉ lên theo, lập tức có một luồng thần lực màu đen bay thẳng ra. Thần lực chạm trực tiếp vào vách tường phía trên điện sảnh ở xa xa. Trên vách tường hiện lên ba chữ to: Tàng Bảo Điện!
Tiên phủ có năm phân điện lớn. Đám Kỷ Ninh đang không biết là làm gì. Nhưng bây giờ thấy ba chứ Tàng Bảo Điện, tên như ý nghĩa, nhất định là nơi cất giấu bảo vật! Khi trước, Thiếu Viêm Nông đã từng hứa. Chỉ cần bọn họ lấy được thì tất cả bảo vật đều trong Tiên phủ đều thuộc về bọn họ.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Quyển 10: Vào Tiên Phủ
Chương 11: Nơi cất giấu bảo vật của Thiên Tiên
Dịch: culinu
Biên: culinu
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
"Đừng nóng vội." Thiếu Viêm Nông dĩ nhiên hiểu được lòng dạ của đám người Kỷ Ninh, mỉm cười nói: "Bảo vật vẫn đang ở đó, dù có thêm chốc lát thì vẫn vậy. Hơn nữa ta cũng đã từng nói, thậm chí lấy Thiếu Viêm tộc ra hứa với các ngươi, các ngươi lấy được thì sẽ là của các ngươi."
Đám người Kỷ Ninh gật đầu.
"Còn cả đây nữa." Thiếu Viêm Nông chỉ vào chỗ nền đất cách đó không xa. Đó là các bảo vật mà Bộ Du chân nhân và mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ để lại.
"Lần vào Tiên phủ bị vây trong đại trận này, ít nhiều cũng phải nhớ tới công của linh thú dưới trướng Kỷ Ninh giúp phá đại trận. Những pháp bảo kia cũng không đáng giá với ta nên Kỷ Ninh ngươi thu lấy." Thiếu Viêm Nông nhìn về phía Kỷ Ninh. Kỷ Ninh thấy thế cũng không chần chừ, đưa thẳng toàn bộ pháp bảo thu vào. Dù sau đây cũng là bảo vật của mười một gã Vạn Tượng chân nhân. Vả lại một trong số đó lại là Nhị Trảo Ứng Long Vệ. Chỗ của cải này không hề nhỏ tí nào.
Tuyết Hồng Y nhìn về phía Kỷ Ninh, thầm nghĩ: "Thật là quá may! Ta nhìn xem ngươi còn may tới bao giờ!"
Tuy rằng ghen ghét nhưng Tuyết Hồng Y cũng hiểu được. Hiện tại có năm tên đệ tử Hắc Bạch Học cung nên chưa thể động vào được.
"Đi." Lúc này Thiếu Viêm Nông rõ ràng đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Có Tương Liễu Phương đi theo sau, Thiếu Viêm Nông nhàn nhã đi lên.
Phân điện cũng khá lớn.
Nhưng Tương Liễu Phương là cao thủ trận pháp thật sự. Đi theo từng hành lang dài, cả đám đã đi tới phần trung tâm của phân điện chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ. Đám người Kỷ Ninh đi tới một đại điện rộng lớn. Ở giữa điện có một cái giường ngọc. Phía dưới là một đám bồ đoàn.
Có lẽ giường ngọc kia là chỗ mà năm xưa Vu Giang tiên nhân hay ngồi đó.
"Đúng là nó!" Thiếu Viêm Nông bỗng nhìn chằm chằm vào cái giường ngọc. Chìa khóa Tiên phủ trên tay hắn cảm ứng được mãnh liệt đầu mối ở đây.
"Giường ngọc kia chính là chỗ then chốt trong phân điện này." Thiếu Viêm Nông nói.
"Công tử, để ta coi xem." Tương Liễu Phương vươn tay ra. Bàn tay lập tức hóa lớn, đồng thời mười ngón tay biến thành mười con rắn khổng lồ, che trời ngập đất bao phủ tới một vùng. Sau khi hắn quét qua một lần thì mới gật đầu nói: "Công tử, nơi đó không hề có nguy hiểm gì."
Lúc này Thiếu Viên Nông mới bay vèo một cái lên giường ngọc, ngồi khoanh chân trên đó. Nguyên lực của hắn bắt đầu dần thẩm thấu vào trong giường ngọc để luyện hóa.
Giường ngọc này là đầu mối trung tâm của 'Tàng Bảo Điện', một trong năm phân điện lớn.
Từng phân điện đều có phần trung tâm. Chỉ cần luyện hóa được toàn bộ là Tiên phủ sẽ được luyện hóa. . .Thử thách của Thiếu Viêm tộc với Thiếu Viêm Nông cũng chính là luyện hóa Tiên phủ này.
"Tốt lắm, các ngươi cứ đi đi." Ngồi trên giường ngọc, Thiếu Viêm Nông nói thẳng. "Cứ đi tìm bảo vật trong Tàng Bảo Điện mà Vu Giang tiên nhân để lại đi. Ta sẽ không đi đâu."
Tương Liễu Phương cũng đứng ở góc giường, lặng yên chờ đợi.
Đám người Kỷ Ninh nhìn nhau, đều thầm vui mừng.
Thần Ma Tương Liễu Phương là kẻ có thực lực mạnh nhất lại không đi lấy là một chuyện cực tốt với bọn hắn.
"Ta bắt đầu luyện hóa phần then chốt của phân điện này. Hiện giờ những trận pháp cấm chế trong phân điện sẽ không bị kích hoạt nữa. Các ngươi chỉ phải lo những khôi lỗi ẩn náu nữa thôi." Thiếu Viêm Nông cười ha ha nói. "Nhưng ta nghĩ rằng chắc trong Tàng Bảo Điện này không còn khôi lỗi nữa đâu. Nếu có khôi lỗi thì đã tấn công chúng ta từ lúc trước hết rồi."
"Thiếu Viêm công tử, ta đi tìm bảo vật đây." Đám Kỷ Ninh cũng không ở lại nữa, lập tức rời đi.
Sau khi đi vào trong hành lang, cả đám bắt đầu chia ra.
"Sư huynh, lần này tìm bảo vật phải dựa vào vận may của từng người." Mộc Tử Sóc cực kỳ vui sướng.
"Không chừng lại có cả pháp bảo tiên giai." Thương Giang chân nhân cũng rất mong đợi.
"Đều phải xem duyên số thế nào." Cửu Liên nói.
Vèo! Vèo! Vèo!
Cả đám chia ra bốn phía, thậm chí cả Bạch Thủy Trạch và tiểu Thanh cũng chia ra đi tìm.
"Ta cũng không tin các ngươi may mãi được." Tuyết Hồng Y vác vẻ mặt lạnh lùng đi sau cùng, rồi cũng chọn một con đường để đi vào.
******
Tàng Bảo Điện trong năm phân điện lớn thật quá khổng lồ.
"Thần thức của ta không thể nào xuyên qua được vách tường sao?" Kỷ Ninh không còn cách nào khác. Chỉ đành dùng cách đơn giản nhất: mở cửa từng phòng ra xem.
"Ình." Cửa đá bị mở ra.
Thần thức của Kỷ Ninh đảo qua bên trong, đồng thời dùng mắt thường nhìn xuống: "Không phải cái này."
"Ình." Lại một cửa đá nữa bị đẩy ra. Kỷ Ninh lại xem xét. "Cái này cũng không phải."
"Không phải."
"Không phải cái này."
Rất nhanh, Kỷ Ninh đã xem xét qua một dãy phòng.
"Ình!" Kỷ Ninh đẩy cửa một gian phòng ra. "Cái này cũng không....a. Đây là! ! !"
Đôi mắt của Kỷ Ninh hơi đỏ lên, lập tức đóng cánh cửa lại, để mình ở bên trong.
Từng luồng dao động của pháp bảo tràn ngập ra.
Cảm ứng được những dao động của pháp bảo. . .nhìn thấy từng kiện pháp bảo được bày ở trên. Kỷ Ninh cảm thấy như mình đang mơ.
"Không ngờ lại phát hiện ra phòng cất bảo vật. Xem ra số của ta cũng không tồi chút nào." Đôi mắt của Kỷ Ninh đảo qua. Trên dãy giá đỡ kia có bày từng kiện pháp bảo. Có dây thừng, phi kiếm, chuông, bàn, đinh, thôi, châm nhỏ, túi, chùy lớn, con dấu, côn dài, thắt lưng, phất trần, mây mù, bình ngọc, y phục rực rỡ, hạt cát, bao tay. . .
Chi chít, nhiều tới mức kinh người.
Dao động mạnh yếu không giống nhau.
Những pháp bảo ở dưới có dao động yếu hơn chút, còn những pháp bảo càng cao thì có dao động càng mạnh. Hiển nhiên là những pháp bảo này được phân chia theo uy lực.
"Nhiều pháp bảo như thế này chỉ để cho Vu Giang tiên nhân dùng thôi sao?" Kỷ Ninh khẽ nói. Chợt nhớ tới trong thế giới Tiên phủ kia có 'bộ tộc Vu Giang'. "Đúng rồi, Vu Giang tiên nhân là Thiên Tiên nên dĩ nhiên có rất nhiều yêu quái, con cháu đi theo hắn nên dĩ nhiên hắn phải có thứ đề bồi dưỡng tử tế."
Cũng như mình nghĩ cho Kỷ tộc.
Vu Giang tiên nhân cũng phải nghĩ cho đám con cháu của mình. Hơn nữa, vì là một Thiên Tiên nên bề dưới của Vu Giang tiên nhân chắc chắn sẽ lớn hơn Kỷ tộc rất nhiều. Mà pháp bảo ban cho . . .lại càng phải cẩn thận chặt chẽ hơn. Phải đặc biệt xây dựng một 'Tàng Bảo Điện' để cho những kẻ có công, thiên phú cao tới nhận lấy phần thưởng. . .Đó mới là hợp lẽ.
"Luyện hóa!" Thân thể Kỷ Ninh lập tức phóng ra một đường nguyên lực sáng chói. Vô số tia sáng loáng xâm nhập vào từng kiện pháp bảo.
Do đã qua vô số năm tháng nên dù năm xưa có chủ nhân thì hiện tại pháp bảo cũng vô chủ. Mà trong pháp bảo lại không còn một chút pháp thuật nào nên việc luyện hóa trở nên cực kỳ đơn giản.
"Là pháp bảo nhân giai, là pháp bảo địa giai. . .Không thể nào luyện hóa được pháp bảo này. Ha ha, ít nhất cũng phải là pháp bảo thiên giai." Dù Kỷ Ninh có cố kìm nẽn thì vẫn không khỏi mừng như điên.
Giàu to rồi.
Kỳ ngộ lần này thật sự quá lớn. Lúc đầu còn tưởng rằng những bảo vật sẽ được Vu Giang tiên nhân mang theo bên mình hết. Nên Tàng Bảo Điện này cũng sẽ không chứa bao nhiêu bảo vật. Nhưng nào có ngờ rằng thậm chí ở bên trong còn có vô số pháp bảo. Tất cả đều là thứ mà Vu Giang tiên nhân chuẩn bị cho bộ tộc Vu Giang của hắn.
Nhưng đáng tiếc cho bộ tộc Vu Giang là từ sau khi Vu Giang tiên nhân chết. Một vài tiền bối của bọn chúng bị nhốt trong Tàng Bảo Điện không ra được. Dần dần chết già. Mà đám con cháu ở bên ngoài may mắn có được chút bảo vật cũng chỉ có thê xưng vương xưng bá ở trong thế giới Tiên phủ này mà thôi.
Sau thời gian khoảng một chén trà, Kỷ Ninh mới có thể luyện hóa toàn bộ.
"Ôi trời ơi."
Kỷ Ninh hít sâu một hơi. Tim đập thình thạch. Tới cả tai cũng nghe thấy tiếng tim đập.
Chủ yếu là do những thứ này quá dọa người.
"Pháp bảo nhân giai có hơn mười tám vạn kiện. Pháp bảo địa giai có hơn một vạn sáu ngàn kiện. Còn hơn trăm kiện pháp bảo không thể luyện hóa." Kỷ Ninh hơi ngơ ngẩn. Việc này, việc này thật sự quá dọa người. Cho dù mình là Vạn Tượng chân nhân, đã từng nhìn thấy rất nhiều bảo vật, nhưng nếu so sánh với lượng pháp bảo quá lớn này thì vẫn còn kém xa.
"Sợ rằng tới cả Tán tiên, Địa tiên cũng không có giàu tới vậy." Kỷ Ninh thầm hãi mà than. "Không hổ là Thiên Tiên. Cho dù chỉ là một phần nhỏ bảo vật của Thiên Tiên cũng đã hơn xa Tán tiên, Địa tiên rồi."
"Thu."
"Ta thu."
"Bảo bối, bảo bối, tới chỗ ta hết nào." Kỷ Ninh cực kỳ vui sướng thu toàn bộ pháp bảo nhân giai vào túi trữ vật. Còn pháp bảo địa giai thì thu vào trong không gian Tử Phủ.
Không gian Tử Phủ cực kỳ rộng lớn cho nên hơn vạn kiện pháp bảo địa giai vào trong Tử Phủ cũng chỉ chiếm một góc nho nhỏ mà thôi.
Vèo!
Thân hình của Kỷ Ninh lóe lên, cả người tiến tới trước một cái bàn dày. Trên cái bàn này có đặt những bảo vật tỏa ra dao động mạnh mẽ. Đó cũng là những bảo vật mà Kỷ Ninh không thể luyện hóa.
"Nếu không có gì bất ngờ thì đây hẳn là pháp bảo thiên giai." Kỷ Ninh khẽ nói. Cho dù trên lý thuyết thì nếu Kỷ Ninh không thể luyện hóa tức là pháp bảo có thể là thiên giai. Nhưng lý trí nói cho hắn biết rằng. . .Tuy những pháp bảo đặt trên cái bàn trước mặt này không thể luyện hóa, dao động cũng có mạnh có yếu, nhưng xem chừng hẳn là đều mạnh hơn ít nhất một tầng.
Xem ra có rất nhiều thiên giai trung phẩm, có vài cái là thượng phẩm. Thậm chí là cực phẩm.
"Thông thường Nguyên Thần đạo nhân cũng có vài kiện pháp bảo thiên giai. Ta đây lại có tới hơn trăm kiện. Hơn nữa là bảo vật được Thiên Tiên cất giấu. E là phẩm chất cũng không quá kiém." Kỷ Ninh cảm thấy nóng hết cả máu.
Cần phải biết rằng, dù pháp bảo thiên giai loại kém cỏi nhất thì cũng phải có một ngàn cân nguyên dịch mới có thể mua.
Mà phẩm chất hơi tốt hơn chút là sẽ có giá tới cả vạn cân nguyên dịch.
Nếu như. . .
Hơn một trăm pháp bảo này đều là thiên giai, đều có khá tốt, cho dù không có món nào là cực phẩm thì tổng giá trị cũng vẫn sẽ lên tới trăm vạn cân nguyên dịch! Đây là một con số làm cho tới cả Tán tiên, Địa tiên cũng phải kinh hãi.
"Thiên Tiên nhổ một cái lông đã to hơn bắp đùi ta rồi. Nữa là đây không phải lông của hắn, mà là hẳn một cái chân của hắn." Kỷ Ninh thật sự vui sướng. Miệng cứ nói không ngớt. Đồng thời tay còn vuốt ve từng pháp bảo thiên gia. Dao động của từng kiện làm cho Kỷ Ninh cực kỳ khoái chí. Đặc biệt trong đó có vài món dao động cực kỳ mãnh liệt lại càng làm cho Kỷ Ninh thêm mong chờ.
"Ha ha, Tiểu Thiên kiếm trận? Không phải chỉ có hơn bảy trăm pháp bảo địa giai thôi sao. Coi như là bữa điểm tâm mà thôi." Kỷ Ninh cực kỳ vui sướng. "Ta tu luyện tầng hai 'Lục Chuyển Trích Tinh', cần tới một ít bảo vật ẩn chứa tinh hoa ngũ hành. Bây giờ hoàn toàn có thể tới Thiên Bảo Sơn để đổi lấy rồi."
Khi trước vấn đề này còn khá khó.
Cảm giác thấy mình thật nghèo. Cái này không đủ cái kia không đủ.
Nhưng hiện tại cảm giác bản thân thật giàu có. Ngay tới cả đám Tán tiên, Địa tiên e là cũng không giàu bằng mình. Đương nhiên một vài Tán tiên, Địa tiên hàng đầu vẫn có thể vượt qua.
"Thu." Kỷ Ninh vui mừng phấn chấn ngây ngất thu những pháp bảo thiên giai mạnh mẽ kia vào. Hiện tại không thể nào luyện hóa nên chỉ có thể thu vào trong pháp bảo trữ vật.
"Lần đi cùng Thiếu Viêm Nông tới Tiên phủ Thiên Tiên quả thật đáng giá. Thiên Tiên Thiên Tiên. . .Thật không hổ là Thiên Tiên." Kỷ Ninh càn quét toàn bộ pháp bảo trong kho bảo tàng này tới không còn một cái nào. Bỗng nhiên, hắn chớp chớp mí mắt. "Á, cả cái bàn dài cùng mấy cái giá kia cũng không hề tầm thường. Đây là gỗ U Hồn Trầm Thủy à? Một cân U Hồn Trầm Thủy có giá một lượng nguyên dịch. Nơi này ít nhất cũng phải vạn cân gỗ Trầm Thủy. Chà chà. Tới cả cái bàn Vu Giang tiên nhân bày đồ cho tộc nhân của mình cũng tốt thế này. Ta thu hết! Thu hết vào cho ta!"
Tất cả những thứ đáng giá trong chỗ cất giấu bảo vật đều bị Kỷ Ninh thu hết vào.
Cả phòng chứa bảo vật lập tức trống không chẳng còn lại gì.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Quyển 10: Vào Tiên Phủ
Chương 12: Pháp bảo tiên giai xuất thế
Dịch: culinu
Biên: culinu
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Với tâm tình cực kỳ vui sướng, Kỷ Ninh đi ra ngoài phòng chứa bảo vật. "Đây là một kỳ ngộ lớn. Khó trách tại sao nhiều người tu tiên biết rõ nguy hiểm mà vẫn đâm đầu vào. Chính là vì muốn kiếm được kỳ ngộ như thế này đây. Với một lần như thế này là thực lực của ta sẽ có thể tiến nhanh, khả năng giữ mạng cũng có thể được tăng lên nhiều."
Chỉ cần có đủ bảo vật là có thể tới Thiên Bảo Sơn đổi lấy những thứ khác.
Giữ mạng, chạy trốn, hỗ trợ tu luyện, pháp môn tu luyện, thần thông. . .chỉ cần trả giá đủ lớn là thứ nào cũng có thể tới tay!
Mặc dù hiện tại Kỷ Ninh có được hai bảo vật hộ thân cực kỳ lợi hại từ 'Thủy Phủ'. Thậm chí một món là thứ được Tam Thọ đạo nhân tự tay luyện chế. Nhưng dù sao cũng mới chỉ là hai kiện mà thôi. Như Thiếu Viêm công tử 'Thiếu Viêm Nông' thì phải mang tới hơn mười kiện bảo vật hộ thân bên mình.
"Nếu ta sớm biết có nhiều bảo vật thế này thì Địa Hỏa, Hàn Sát của ta có lẽ đã sớm tới cấp một rồi." Kỷ Ninh vẫn tiếp tục đi trong dãy hàng lang, lần lượt mở từng cửa phòng ra.
"Ình."
"Không có."
"Cái này cũng không có." Kỷ Ninh tiếp tục tìm kiếm.
Tàng Bảo Điện lớn như thế. Ngoại trừ gian phòng chứa bảo vật mình vừa vào không chừng lại còn bảo bối khác ấy chứ.
Ngay khi Kỷ Ninh đang nhàn nhã tìm kiếm thì bỗng nhiên. . .
Oang!
Cả không gian đều bị chấn động làm cho tới cả da tóc của Kỷ Ninh cũng phải rung động theo. Kỷ Ninh không khỏi quay đầu nhìn về hành lang phía sau. Ở chỗ sau trong hành lang phía sau đang có một luồng dao động mạnh mẽ truyền tới.
"Dao động của pháp bảo." Vừa rồi, Kỷ Ninh đã được xem qua vô số bảo vật pháp bảo nên đương nhiên có thể nhận định được. "Hơn nữa dao động này còn mạnh hơn cả những pháp bảo thiên giai kia."
Một ý nghĩ lập tức xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh.
Pháp bảo tiên giai!
"Nhất định là pháp bảo tiên giai." Kỷ Ninh bay vèo một cái, nhanh chóng tiến về phía phát ra dao động pháp bảo.
"Tài liệu này không tệ, có thể dùng để chế tạo ra khôi lỗi." Mộc Tử Sóc đã tìm được vài thứ ở Tàng Bảo Điện. Hắn cũng không chê tí nào. Dọc đường tra xét, tất cả những đồ trang trí, bài, bồ đoàn đều được hắn thu lại. "Vừa rồi phát hiện ra thi hài đã sớm mục nát kia có pháp bảo mà ta không thể luyện hóa được. Theo cảm giác thì có lẽ là pháp bảo thiên giai. Tên chết đi hẳn là Nguyên Thần đại yêu. Chà chà, lại có một thi hài nữa tức là lại có một món nữa rồi."
Năm xưa Vu Giang tiên nhân chết đi làm toàn bộ phân điện Tiên phủ bị khóa chặt lại
Thông thường kẻ có thể vào phân điện đều là những nhân vật có thân phận cao, mà lại chỉ có thể chết già trong đó! Nên bên cạnh những thi hài để lại đều có những pháp bảo hoặc một số thứ bất phàm.
"Lại một thi hài nữa. . ." Đôi mắt của Mộc Tử Sóc như cháy lên, không ngừng tìm kiếm.
"Oang!"
Theo một luồng dao động truyền đến, Mộc Tử Sóc ngẩn ra rồi lập tức quay phắt người về phía hành lang ở bên, hú lên một tiếng quái dị. "Nhất định là pháp bảo tiên giai." Sau đó, hắn lập tức hóa thành đường sáng bay qua đó.
"Tại sao Tàng Bảo Điện này lại không có gì vậy. Không biết người khác có tìm được chỗ cất bảo vật hay không." Thương Giang chân nhân đang đi lại nhưng không hề thu hoạch được gì.
"Sao?"
Bỗng nhiên, Thương Giang chân nhân dứng lại, cảm ứng luồng dao động mạnh mẽ kia.
"Dao động mạnh như vậy thì nhất định là pháp bảo tiên giai." Trong những ký ức được nhớ lại dĩ nhiên có ký ức về pháp bảo tiên giai nên đôi mắt của Thương Giang chân nhân lập tức đỏ rực lên, cả người hóa thành đường sáng bay đi.
Cả đám lập tức từ bốn hướng lao về chỗ tỏa ra luồng dao động.
Pháp bảo tiên giai ở trong một căn phòng yên lặng như tờ.
Căn phòng rất lớn.
Bên trong lại trống rỗng. Thiếu niên áo đỏ 'Tuyết Hồng Y' đang trợn mắt há hốc mồm nhìn một cây đèn cách đó không xa. Hắn nhìn cây đèn tới không chớp mắt. Trên cây đèn có một ngon lửa sáng xanh bập bùng. Mà ở xung quanh cây đèn nho nhỏ ấy lại có từng vòng lửa chập chờn. Những vòng lửa này tỏa ra dao động mạnh mẽ làm cho Tuyết Hồng Y không thể với tới được.
"Đây, đây là pháp bảo tiên giai?" Tuyết Hồng Y cảm giác mình thật sự may mắn.
Vừa rồi hắn vừa tiến vào thì phát hiện đồ trang trí trong phòng có một cây đèn. Nhưng cây đèn đó lại vẫn đang cháy. Điều này làm cho hắn lập tức giật mình. Lúc ấy hắn cho rằng. "Vu Giang tiên nhân đã chết không biết bao nhiêu ức năm. Vậy mà ngọn lửa trên cây đèn này vẫn không tắt. Nhất định không phải vật bình thường."
Lúc đó hắn vung tay lên định thu vào pháp bảo trữ vật thì lập tức cây đen phát tác ra uy lực làm người khác phải sợ hãi.
Từng vòng lửa bao quanh cây đèn phát ra dao động mạnh mẽ có thể dễ dàng ngăn cản hắn lại.
"Ha ha ha, ai nói chỉ có Kỷ Ninh mới có vận may. Tuyết Hồng Y ta cũng có vận may. Pháp bảo tiên giai này là của ta." Tuyết Hồng Y cực kỳ kích động, trong tay xuất hiện một cái phất trần. Phần trần vừa được vung lên một cái là những sợi tơ trắng của nó lập tức bay ra cuốn lấy về phía cây đèn.
Cây đèn vẫn ở đó, nhưng vòng lửa xung quanh lại mạnh lên, thật sự cản được những sợi tơ phất trần.
"Cái gì?" Tuyết Hồng Y lộ ra vẻ kinh ngạc. "Ta thi triển ra pháp bảo mà còn không lấy về được sao?"
"Một tên Vạn Tượng nhãi nhép mà cũng muốn làm chủ nhân ta sao?" Từ ngọn lửa trên cây đèn kia bỗng hé ra một khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn nhưng mang vẻ căm tức Tuyết Hồng Y. "Tốt nhất là ngươi nên tự biết lượng sức mình mà mau cút khỏi đây đi."
Âm thanh quanh quẩn trong gian phòng.
Tuyết Hồng Y lại càng thêm vui mừng. . .Những pháp bảo tiên giai trong truyền thuyết có thể tự sinh ra 'linh hồn pháp bảo', có thể nói tiếng người.
"Quả nhiên là vậy. Thật đúng là có thể nói tiếng người, pháp bảo tiên giai đó." Đôi mắt của Tuyết Hồng Y đổ lên. Cả Tuyết Long Sơn còn không có một món pháp bảo tiên giai nào. Mà hiện tại hắn lại đang có cơ hội kiếm được một món pháp bảo tiên giai. . .Trời cho cơ hội trước mặt, không lấy là có tội đó.
"Tốt nhất là pháp bảo ngươi nên ngoan ngoãn theo ta đi." Trước người Tuyết Hồng Y xuất hiện một cái dây đai trắng tuyết, uy lực rõ ràng mạnh hơn. Đó chính là một trong những pháp bảo mà Tuyết Hồng Y thường dùng. Nó bay thẳng lên quấn lấy cây đèn kia.
Nhưng cây đèn vẫn ở đó.
Dù sao nó cũng chỉ là một pháp bảo tiên giai, không thể nào tự di chuyển, bay lượn. Nhưng nó vẫn có thể tự điều khiển một ít uy lực. . .Mà một ít uy lực của pháp bảo tiên giai cũng ngoài tầm với của Vạn Tượng chân nhân bình thường. Chỉ thấy vòng lửa quanh cây đèn lại tỏa ra dao động kinh người hơn. Thật sự ngăn được dây đai kia.
"Ngươi không thu được ta đâu. Thực lực của ngươi còn kém xa." Ngọn lửa của cây đèn hóa thành đứa nhỏ cười nhạo, nói. "Tốt nhất là mau mau rời đi. Thực lực đã không đủ mà cố cầm pháp bảo tiên giai theo sẽ chỉ thêm họa cho ngươi chứ không phải phúc đâu."
"Hừ, ta lấy ngươi đi đổi pháp bảo thiên giai cực phẩm cùng một lô lốc bảo vật khác nữa. Sau đó ta sẽ lập tức tới chi nhánh Ứng Long Vệ bế quan, tu luyện tới Nguyên Thần đạo nhân mới đi ra. . .Tới lúc đó thực lực của ta sẽ tăng lớn. Tuyết Long Sơn sẽ phải kính trong ta." Tròng mắt của Tuyết Hồng Y tràn đầy điên cuồng. "Ta cũng không tin không cầm được một cái vật không có sinh mạng như ngươi."
Tuyết Hồng Y lần lượt lôi ra từng pháp bảo để túm lấy.
Nhưng vẫn không giật về được.
Mà hắn lại không dám dùng tay trực tiếp đi túm lấy. Dù sao hắn cũng không phải Thần Ma luyện thể nên một khi làm như thế, e là sẽ bị thiêu thành đống tro tàn.
"Vèo." Bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện giao động. Cửa đã cũng đột nhiên bị đẩy mạnh.
"Có người sắp vào." Tuyết Hồng Y bất chấp tất cả.
"Không được vào đây." Tuyết Hồng Y gào lên, thi triển câó thuật ra. Sắc mặt của hắn đỏ sựng lên. Chỉ thấy từng đường phi châm với uy lực tăng vọt hóa thành một bàn tay lớn bắt lấy cây đèn. Từng vòng lửa mặt ngoài của cây đèn cũng bị phá vỡ.
"Thu vào."
Hắn lập tức thu pháp bảo tiên giai vào.
Lúc này Tuyết Hồng Y mới quay người lại nhìn. Chỉ thấy đằng sau hắn đã có hai người tới. Theo thứ tự là Kỷ Ninh và Dư Vi.
"Đủ quyết đoán và kiên quyết." Kỷ Ninh nói khẽ.
Tuyết Hồng Y cũng mỉm cười có chút tự đắc. Ở thời khắc quan trọng, hắn đã thi triển ra cấm thuật để có thể thu pháp bảo tiên giai vào. Hắn cũng cảm giác được mình thật sự đã rất quyết đoán.
"Thật đáng tiếc. Ngươi tới chậm một chút." Tuyết Hồng Y liếc mắt về phía Kỷ Ninh một cái.
"Đó là Thanh Ti Thần Hỏa Trản!" Dư Vi nói khẽ. "Có khả năng nuôi dưỡng Thiên Hỏa tới cấp ba! Hơn nữa còn có thể điều khiển Thiên Hỏa đi đánh kẻ địch. Có uy hiếp rất lớn với Tán tiên, Địa tiên, nhưng với Thiên Tiên thì không nhiều tác dụng. . .Coi như là bảo vật tiên giai không tệ. Nếu bán cho Thiên Bảo Sơn thì có thể kiếm được ba trăm vạn cân nguyên dịch!"
Kỷ Ninh thật sự chấn động.
Ba trăm vạn cân nguyên dịch?
Nghe Dư Vi sư tỷ nói như vậy thì Thanh Ti Thần Hỏa Tràn này có tác dụng như 'Địa Hỏa Tâm Đăng'. Có thể đưa Thiên Hỏa tăng tới cấp ba! Mà lại còn có thể dùng để chiến đấu. . .
"Vèo." "Vèo." "Vèo." Liên tiếp từng bóng người bay vào. Đó là Cửu Liên sư tỷ, Thương Giang chân nhân, Mộc Tử Sóc, Bạch Thủy Trạch và tiểu Thanh.
"Pháp bảo tiên giai ở đâu? Ở chỗ nào?" Mộc Tử Sóc nhìn bốn phía. Hắn trừng mắt nhìn Tuyết Hồng Y. "Chắc không phải bị tên Tuyết Hồng Y này lấy đi rồi chứ?"
"Đúng là hắn." Dư Vi nói.
Trong điện sảnh lớn nhất thuộc Tàng Bảo Điện.
Thiếu Viêm Nông đang khoanh chân ngồi trên giường ngọc, không ngừng luyện hóa. Hắn cũng cảm ứng được dao động của pháp bảo tiên giai truyền tới.
"Thậm chí có cả pháp bảo tiên giai sao?" Thiếu Viêm Nông giật mình. "Không ngờ Vu Giang tiên nhân giàu có tới vậy. Tới cả pháp bảo tiên giai mà cũng không thèm mang bên mình sao?"
Những cường giả thường mang theo những pháp bảo quan trọng bên mình. Bình thường một Thiên Tiên cũng chỉ có vài kiện pháp bảo tiên giai. Lúc trước Thiếu Viêm Nông còn nghĩ rằng trong Tiên phủ của Vu Giang không có pháp bảo tiên giai nên không thèm để ý.
"Công tử, có muốn lấy tới tay không?" Tương Liễu Phương hỏi.
"Không cần." Thiếu Viêm Nông lắc đầu. "Dù sao ta cũng lấy tên bộ tộc ra để hứa. Hơn nữa bọn chúng vẫn còn có ích trong Tiên phủ này."
Tương Liễu Phương gật đầu.
"Đợi tới lúc bọn chúng vô dụng. . ." Trong mắt Thiếu Viêm Nông bỗng nhiên nổi lên một chút cháy bỏng. "Không thể không nói. Hỏa Hồng tiên tử Dư Vi kia thật sự không tệ đấy."
Tương Liễu Phương cũng cười. Hắn biết chủ nhân nhà mình nghĩ gì.
"Công tử tới lúc đó chỉ cần ám chỉ một cái là Dư Vi kia sẽ hiểu ra ngay. Nàng cũng chỉ là một tiên nhân chuyển thế mà thôi. Đối với người tu tiên thì việc tu tiên mới là thứ phải coi trọng. . .còn việc hoan hỉ xác thịt chỉ là chuyện nhỏ. Nàng sẽ vì con đường lớn mà khuất phục trước mặt công tử thôi." Tương Liễu Phương hạ thấp giọng nói. Công tử nhà hắn ở vương đô Đại Hạ cũng là kẻ có tiếng là cực kỳ xa hoa.
Với địa vị là người sau này sẽ trở thành Vũ Thần Công lớn tới vậy, hắn cũng sẽ hưởng thụ không phải ít. Tiên nhân chuyển thế khuất phục làm hầu gái. . .cũng là chuyện thường thấy.
"Không hề giống nhau. Dư Vi này khác hẳn. Nàng còn tốt hơn cả những đứa ở vương đô." Thiếu Viêm Nông liếm láp môi dưới. "Còn Cửu Liên, chà chà, khí chất đó quả nhiên là bất phàm. Nhưng với một bộ tộc hàng đầu như thế, thì lại rất xem trọng tình thế. Chắc là nếu vui vẻ vài lần với nàng cũng là chuyện dễ dàng thôi. Dư Vi thì sẽ phải chậm hơn chút."
"Nếu không. . ." Giọng nói của Tương Liễu Phương bắt đầu trầm thấp xuống.
"Không cần, bây giờ ta còn phải dùng tới bọn chúng." Thiếu Viêm Nông lắc đầu. "Việc phải chia ra cái nào nặng cái nào nhẹ."
"Rõ." Tương Liễu Phương gật đầu.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết