Hồi 3: Đêm mộng mị – Chương 4 – Phần 1: Khiêu khích bên bàn ăn
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Không khí bữa ăn tối thật là “long trọng”.
Sở dĩ phải dùng đến tận mức ấy để hình dung chính là bởi vì biểu hiện của Ôn Húc Khiên. Anh bình thường rất hiếm khi uống rượu, cho dù có uống cũng chỉ là chút đỉnh vang hồng rồi thôi, thế nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác hẳn.
Trên bàn, ngổn ngang đồ ăn với đủ loại màu sắc hình dáng tựa hồ khiến Thương Nghiêu thực sự phấn khích, nâng chén uống cạn hớp rượu đế* thơm tho. (*Rượu đế: một loại rượu trắng, cũng gần như kiểu rượu quốc lủi hay rượu “Lúa mới” nhà mình.) Ôn Húc Khiên mặt đỏ rần, nói năng dần dần bắt đầu lộn xộn, không ngừng cùng Thương Nghiêu tán gẫu việc nhà, tán gẫu đủ chuyện từ thưở hai người mới quen nhau.
Thương Nghiêu cũng luôn mồm, có điều tửu lượng của hắn tốt hơn hẳn, nên khi Ôn Húc Khiên nói năng đã bắt đầu nhịu cứng cả lưỡi, hắn vẫn có thể điềm nhiên vui vẻ chuyện trò.
Lạc Tranh trước sau luôn trầm mặc, yên lặng dùng bữa, yên lặng ăn cơm, suốt buổi tối không nói lấy một lời. Nhưng ngay khi cô định với tay sang bên cạnh lấy nước, một bàn tay đàn ông đường đột chen ngang, công nhiên nắm giữ bàn tay nhỏ bé của cô…
Cô kinh hoàng đưa mắt nhìn lại, vừa vặn cùng lúc chạm phải cặp mắt đen đầy ái muội như cười lại như không của Thương Nghiêu, cô cũng thấy dường như trên bờ môi mỏng khêu gợi của hắn vừa mơ hồ lướt qua một nụ cười hài hước ẩn chứa chút ý vị thâm sâu.
“Khó khăn lắm hôm nay mới gặp được nhau, Lạc luật sư cũng nên uống chút rượu mới phải, chứ ai lại chỉ uống nước trắng thế bao giờ?” Tiếng nói trầm thấp vừa cất lên, một chén rượu đế sặc mùi đã được đưa tới ngay vừa đúng tầm môi cô.
Lạc Tranh khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt liếc về phía Ôn Húc Khiên, rõ ràng có ý xin cứu nguy. Chỉ có điều, Ôn Húc Khiên đã uống say khướt, nào có để ý gì đến cô .
Cô không chỉ không muốn uống rượu, mà còn là không thể uống, hành vi của người đàn ông này thật là càng ngày càng quá đáng, ai mà biết được một khi cô uống say hắn sẽ còn giở trò gì.
“Buông tay ra.” Cô gần như muốn rít lên, nhưng cũng không dám nói to, hắn lại còn dám ngang nhiên nắm tay cô ngay cả trước mặt Ôn Húc Khiên?
Thương Nghiêu cười cười, ánh mắt lộ vẻ mê ly, không biết là thật hay vờ, ra chiều nghe lời mà buông bàn tay nhỏ bé của cô ra.
“Húc Khiên, xem ra Lạc luật sư vẫn còn giữ thành kiến với mình lắm.”
Lạc Tranh gắt gao cắn chặt răng, giá như có thể, cô chẳng thà trốn ra khỏi cửa, thế mà trong khi đó hắn lại giương mắt nhìn thẳng vào Ôn Húc Khiên.
Quả nhiên, Ôn Húc Khiên vốn đã say túy lúy nặng nề ngẩng đầu liếc nhìn cô, ánh mắt mê man đờ đẫn hướng cô cười cười, “Tranh Tranh, chẳng mấy khi Thương Nghiêu đến làm khách, uống một chén cũng tốt.”
“Húc Khiên, anh cũng biết là em có bao giờ uống rượu đế đâu.” Lạc Tranh vẫn biết là đàn ông anh nào chẳng muốn giữ sĩ diện, nhưng nhịn không nổi đành cự nự một câu.
“Tranh Tranh, đừng bực bội, chỉ uống một chén thôi mà.” Say rượu rồi trong lòng Ôn Húc Khiên dường như chỉ còn biết có bạn.
Lạc Tranh biết đây hoàn toàn là do anh uống rượu, nếu không cũng sẽ không nói những lời vô trách nhiệm như vậy. Suốt bao nhiêu năm, cho tới tận bây giờ cũng chưa khi nào cô bắt gặp Ôn Húc Khiên uống rượu say, hôm nay chính là lần đầu tiên, từ trước tới nay bình thường anh đều không có thói quen mời rượu.
Bên môi, mùi rượu nồng nặc thản nhiên vây xiết hơi thở, cô định nói lại thôi, nhưng rồi lập tức bỗng trợn tròn hai mắt…
Người đàn ông lại nở nụ cười quen thuộc… (hehe, xem ra “cười đểu” đã thành thương hiệu của Nghiêu ca rồi đấy nhỉ.)
“Nếu đã vậy, uống một chén cũng không sao mà.” Giọng nói trầm thấp cơ hồ như rót vào bên tai cô, thân hình ưng nhã của người đàn ông tiến lại gần cô, một tay nâng chén rượu trong suốt, bàn tay to còn lại…
Không chút đếm xỉa tới đạo đức, lễ nghĩa, liều lĩnh sỗ sàng thò xuống gầm bàn ăn, bò lên trên đùi cô, ngón tay thon dài không chút sợ sệt lần mò… cứ thế rờ rẫm… khiêu khích đến tột cùng!
Lạc Tranh hít thở dồn dập, không thể nhịn được nữa đột nhiên đứng bật dậy, bàn tay nhỏ bé vung lên…
“Choang…” Chén rượu trong tay người đàn ông rơi xuống đất, tiếng vỡ tan thay cho câu trả lời.
Âm thanh đột ngột phát ra trong nháy mắt đã nghiền nát bầu không khí đang hồi hưng phấn…
Hồi 3: Đêm mộng mị – Chương 4 – Phần 2: Khiêu khích bên bàn ăn
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Hơi thở của Lạc Tranh càng lúc càng gấp gáp, con ngươi trong suốt sáng rực lên tràn đầy tức giận cùng khó chịu, phẫn nộ trừng mắt với người đàn ông trước mặt đang vẫn như cũ giữ vẻ tươi cười, răng cô nghiến trèo trẹo.
Người đàn ông chết tiệt, hắn lại còn dám công khai khiêu khích?
“Cho dù Lạc luật sư không muốn uống cũng đâu cần phải hất vỡ ly rượu đi một cách vô tình như vậy?” Ngón tay thon dài của Thương Nghiêu nhè nhẹ vỗ về vào thành ly rượu của mình, khoan thai như thể đang vuốt ve thân hình một người con gái, giọng nói thản nhiên mang theo vẻ mị hoặc hứng thú.
“Anh…”
“Tranh Tranh!” Ôn Húc Khiên nghe được tiếng chén vỡ, tuy đã say khướt vẫn cố nhướn mắt nhìn cô, nhưng không hề hỏi xem vì sao cô làm vậy mà ngược lại còn nhíu mày, đập bàn…
“Em thật là quá đáng!”
“Húc Khiên?” Lạc Tranh ngây người, đứng sững bên bàn ăn nhìn Ôn Húc Khiên.
Cô có nghe nhầm không? Hay là mắt cô có vấn đề? Giờ phút này Ôn Húc Khiên chợt như hoàn toàn thay đổi, chẳng những buông lời phũ phàng chưa từng bao giờ nỡ nói với cô, ép buộc cô làm những điều chưa từng bao giờ đòi hỏi, mà thậm chí, ngay cả ánh mắt của anh sau khi say cũng không còn giống như trước, chỉ còn chất chứa vẻ gia trưởng.
Trong khi đó Thương Nghiêu vẫn chỉ ngồi yên một bên, quan sát tất cả những gì phát sinh trước mắt như thể đang xem một trò vui.
“Lạc Tranh, em lập tức mời rượu cùng xin lỗi Thương Nghiêu cho anh!” Ôn Húc Khiên trừng mắt nhìn cô, nét mặt tuấn tú giờ đã nhầu nhĩ vì say, bộ dạng nhanh nhẹn tao nhã trước kia cũng biến mất, chỉ vào Lạc Tranh thở hổn hển ra lệnh.
Lạc Tranh không thể tin nổi, lắc đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh bắt em phải mời rượu rồi xin lỗi anh ta? Húc Khiên, em thấy anh uống say đến lú lẫn rồi!”
Húc Khiên của cô chưa bao giờ giống thế này! Từ trước tới nay cô chưa bao giờ thấy một Ôn Húc Khiên không biết phân biệt phải trái chút nào như vậy.
“Cô dám nói tôi?” Ôn Húc Khiên nâng chén rượu lên uống cạn một hơi, tức giận trừng mắt nhìn Lạc Tranh, líu cả lưỡi mà hét lên: “Cô là con đàn bà của tôi, chỉ là thứ để tôi cưỡi lên! Cô có tư cách gì mà nói tôi? Cô tưởng tôi sợ cô đấy hả?”
Lạc Tranh trong lòng tê tái, vốn đang bình tĩnh giờ chỉ còn thấy kinh hoàng cực độ, lời lẽ của Ôn Húc Khiên thô tục như của kẻ đầu đường xó chợ… Sao anh lại có thể nói cô như vậy?
Trong lúc nhất thời, cô tức giận tới mức không thốt nên lời.
“Thôi nào, thôi nào, Húc Khiên, cậu nói hơi quá lời rồi.” Thương Nghiêu thấy trò vui xem chừng đã diễn đủ liền đổi lại làm ra vẻ người tốt, tóm lấy cánh tay đang vung lên của Ôn Húc Khiên, nhẹ nhàng cười, “Là mình không đúng, Lạc luật sư dù sao đi nữa cũng là phụ nữ, da mặt mỏng là phải.”
Hắn nói nước đôi* (*một câu hai nghĩa), Lạc Tranh nghe liền hiểu ngay, thế nhưng… Ôn Húc Khiên nghe lại không ra.
“Thương Nghiêu, cậu là khách, thật xấu hổ đã để cho cậu phải cười chê.” Ôn Húc Khiên ánh mắt lờ đờ, nói năng bừa bãi, “Phụ nữ bất kể là thế nào thì rồi cũng thành tế phẩm thôi, cậu hiểu không?”
“Hơi hơi hiểu.” Những lời này của Thương Nghiêu là thật, tuy rằng hắn tinh thông Hán ngữ, nhưng loại câu ẩn dụ như thế này hắn nghe vẫn không thể hiểu được thấu đáo, sau khi vội trấn an Ôn Húc Khiên một chút, liền ý vị thâm trường nói, “Tuy vậy theo ý mình, phụ nữ còn là để yêu thương.”
Nói xong, lại đảo mắt nhìn xoáy qua Lạc Tranh, môi mỏng khẽ nhếch lên.
“Thật đáng xấu hổ!” Lạc Tranh không thể chịu đựng hai người đàn ông này thêm được nữa, quay người lại đi vào phòng ngủ, “Rầm” có tiếng sập lại, cửa phòng đóng chặt.
“Cô quay lại đây cho tôi, tôi đã cho cô đi chưa hả?” Ôn Húc Khiên say khướt định đứng lên, do ma men quấy phá, tính gia trưởng trong con người anh ta đã hoàn toàn bị kích phát, dưới mắt anh, hành động này quả thật không còn chút nể mặt lưu tình nào!
“Húc Khiên, bỏ qua đi.” Thương Nghiêu kéo anh lại, cười cười, “Trong lúc cánh đàn ông chúng mình tán gẫu, có phụ nữ ở đây thực ra cũng không tiện.”
Hồi 3: Đêm mộng mị – Chương 5: Yên tâm, hắn say rồi – Phần 1
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
“Phụ nữ? Cậu xem cô ấy có điểm nào giống phụ nữ không? Người ta phụ nữ là phải dịu dàng, nhỏ nhẹ, cô ấy thì sao chứ?” Ôn Húc Khiên lải nhải, lại nốc thêm một chén rượu đế, rồi giữ chặt Thương Nghiêu…
“Thương Nghiêu à, nhớ kỹ, tìm bạn gái tuyệt đối không được chọn người mạnh mẽ, nhất là những cô nàng chỉ biết có sự nghiệp.”
Thương Nghiêu cười nhẹ, “Người con gái mạnh mẽ cũng có nét đáng yêu.” Nói xong, cầm lấy bình rượu, lại rót cho Ôn Húc Khiên thêm một ly.
“Đáng yêu? Rồi cậu sẽ chỉ thấy chết mệt đi thì có!” Rượu vào lời ra, Ôn Húc Khiên đã trở nên vô phương kiềm chế, “Cô ấy trước mặt người ngoài làm bộ thanh cao, nằm trên giường nào có khác gì kỹ nữ?”
Thương Nghiêu đang rót rượu bỗng khựng lại, hơi nhíu mày nhìn lướt qua Ôn Húc Khiên, nhưng không nói gì.
“Cô ấy trước mặt mình còn làm ra vẻ nữa là, lúc nào cũng luôn mồm nói muốn giúp mình, thực ra chẳng qua là vì chính cô ấy thì có? Đừng tưởng mình không biết, mấy năm trước sở dĩ cô ấy có thể trở nên nổi tiếng không phải là do cô ấy lợi dụng tình cảm của một nam sinh trẻ để làm bàn đạp hay sao?” Ôn Húc Khiên lại cầm lấy ly rượu, một hơi uống cạn.
Thương Nghiêu mỉm cười, đôi mắt dần lạnh lùng như phủ sau màn sương, trở nên u ám bất định, lạnh lùng cười thản nhiên nói, “Húc Khiên, cậu quá chén rồi.”
“Không… Mình… say thế nào được.” Ôn Húc Khiên vung tay lên, ngay sau đó, túy lúy nặng nề đổ gục xuống bàn ăn.
Thương Nghiêu buông ly rượu, đôi mắt ưng đen tà mị chuyển hướng nhìn về phía phòng ngủ…
~~~ Vficland.com ~~~
Trong phòng ngủ, Lạc Tranh đang đứng ở ban công, nước mắt lã chã tuôn rơi…
Bao nhiêu năm qua, nước mắt của cô tưởng như đã cạn khô, như thể tuyến lệ đã hỏng. Từ ngày cha cô xảy ra chuyện, không khi nào cô khóc, bởi vì cô không có thời gian!
Không có thời gian để than khóc, không có thời gian để nhớ nhung, không có thời gian để yếu ớt! Tất cả thời gian của cô đều để dành cho tòa án, vụ án, không ngừng dốc sức chung tay cùng người đàn ông kia dựng xây cơ nghiệp.
Vậy mà hành vi cùng lời nói của Ôn Húc Khiên ngày hôm nay có khác nào muôn dao đâm nát cõi lòng cô, tuy cô biết chỉ là do anh uống rượu, lời nói của người say không nên cho là thật, thế nhưng trong lòng cô không thể không đớn đau, chua xót.
Cho dù cô có kiên cường đến đâu, mạnh mẽ đến đâu, thì cũng vẫn chỉ là đàn bà, mà đã là đàn bà, tất sẽ có lúc yếu ớt.
Ôn Húc Khiên hôm nay giống như một người lạ, xa lạ đến mức làm cô hoảng sợ, thậm chí có thể gợi lại ký ức chưa từng hồi tưởng kia…
Phía sau, tiếng bước chân đàn ông ngày càng tới gần…
Ngay sau đó, Lạc Tranh liền cảm thấy một đôi bàn tay đàn ông to lớn vòng qua lưng ôm lấy cô từ đằng sau, cùng lúc đó mùi rượu nồng nặc bao vây hơi thở của cô, làm cho lòng cô không khỏi khẽ chấn động, toàn thân càng thêm run rẩy.
“Anh còn vào đây làm gì? Không phải bạn bè mới là trên hết sao? Em chưa bao giờ biết rằng anh còn có một bộ mặt đáng ghét như vậy!” Cô nghẹn ngào cất tiếng, rõ ràng là mang theo giận hờn cùng oán trách.
Kỳ thực cô đâu phải một người không hiểu lý lẽ, nhưng vừa rồi, anh thật sự đã đi quá đà!
Đôi cánh tay của người đàn ông càng thêm khép lại, như muốn bù đắp, xoa dịu những oan ức của cô…
“Buông tay, anh ra ngoài với bạn của anh đi!” Lạc Tranh tuy là tức giận, nhưng dù sao cũng rất yêu Ôn Húc Khiên, thấy anh hành động như vậy liền hiểu rằng anh có ý làm hòa, nhưng ngoài miệng vẫn ra vẻ giận hờn, bất bình nói: “Húc Khiên, em là bạn gái của anh, sao anh có thể nói em như vậy?”
“Nếu như… tôi không chịu buông em ra thì sao?” Sau lưng, tiếng cười khẽ của người đàn ông nặng nề vang lên, kinh hoàng rơi vào tai cô, vòng tay ôm trong nháy mắt xiết chặt, làm cho người con gái trong lòng buộc phải tựa hẳn vào lồng ngực tráng kiện của hắn.
Mùi hương thơm mát quen thuộc tà mị tới gần mới làm Lạc Tranh đột ngột có phản ứng, cô quay phắt đầu lại, đối mặt với cặp mắt đang mỉm cười của Thương Nghiêu, thâm sâu như của báo đen…
Hồi 3: Đêm mộng mị – Chương 5 – Phần 2: Yên tâm, hắn say rồi
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Trái tim Lạc Tranh như đập lỡ mất một nhịp, ngay sau đó cô kinh hãi thở hổn hển, dùng hết sức đẩy hắn ra.
Không nói lời nào bước tới cửa, mở toang…
“Đi ra ngoài!” Hắn như muốn bức cô đến tận cùng giới hạn, dáng vẻ tựa hồ không hề say chút nào, như vậy càng đáng sợ hơn.
Nhìn bộ dạng Lạc Trang đứng cách đó không xa, vẻ mặt đầy cảnh giác, Thương Nghiêu như thể bị cô chọc cười, từng bước đến gần, cho tới khi dừng lại trước mặt cô…
“Vì sao cứ trốn tránh tôi như vậy?” Hắn giơ bàn tay to, vươn qua hai má cô, trực tiếp để lên cánh cửa phòng ở đằng sau cô, rồi liền đẩy mạnh một cái, “Rầm”, cửa phòng lại một lần nữa đóng chặt.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Lạc Tranh rất muốn tỉnh táo lại, có điều, hơi thở của người đàn ông càng ngày càng tới gần mang theo một bầu không khí ngập tràn nguy hiểm, đầu tiên là đôi mắt hắn, long lanh sáng rực đầy mưu mô như mắt báo đen, kế đến là nụ cười chứa đầy hàm ý, quỷ mị như ma vương có thể khiến người ta mất mạng!
“Tôi muốn…” Thương Nghiêu cúi đầu xuống, bộ dạng ưng nhã* trầm mặc làm say lòng phụ nữ, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phảng phất bên vành tai mẫn cảm của cô, thật thấp giọng nói, “Chinh phục em!”
Lạc Tranh bỗng trợn trừng hai mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nửa thực nửa hư của hắn, tim bị những lời này làm cho chấn động đến dập nát.
“Đồ điên!” Sau một lúc lâu, cô lãnh đạm trừng mắt liếc nhìn hắn, “Nếu đây là trò đùa của Thương Nghiêu tiên sinh, tôi đây xin thú nhận rằng trò đùa này của anh đã thành công.”
Nói xong câu đó, cô xoay người định mở cửa phòng…
Bàn tay to rắn chắc, ngăm đen của người đàn ông lập tức phóng tới, bao vây giữ chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trên tay nắm cửa.
“Thả tôi ra!” Lạc Tranh muốn giãy dụa, nhưng đến lúc đó mới phát hiện ra sức lực nam nữ quả nhiên rất chênh lệch, nhất là một khi người đàn ông cao lớn ở phía sau đã trù tính chuẩn bị sẵn tất cả, bày mưu tính kế từ trước lâu như vậy, đời nào hắn lại dễ dàng buông tay?
Thương Nghiêu cúi đầu, tiếng cười theo khóe môi hắn khẽ bật ra, nhìn người con gái đang quay lưng lại phía hắn, giống như nhìn một đứa nhỏ đang hờn dỗi, bàn tay to còn lại đưa qua bên hông cô, kéo cô ôm vào người, làm cho tấm thân mềm mại của cô dính sát vào lồng ngực nở nang rắn chắc của hắn.
Hắn dùng thân hình cao lớn mơn trớn những đường cong nhỏ nhắn, kiều diễm của cô…
“Em đã không muốn tình một đêm, vậy hãy để tôi theo đuổi em, hãy trở thành bạn gái của tôi…” Bờ môi tà mị của người đàn ông hạ xuống, khẽ mơn trớn bên tai cô, vừa như ân cần, lại vừa như quyến rũ, cúi đầu thì thầm như muốn xuyên thấu mọi phòng tuyến trong nội tâm cô, khiến cô kinh hãi…
“Chỉ có ở bên tôi, em mới có thể tận hưởng nhiều lạc thú.”
“Thương Nghiêu tiên sinh, xin anh hiểu cho rõ, tôi đã có bạn trai, đang ở ngay bên ngoài! Hơn nữa, anh ấy lại chính là bạn của anh!” Lạc Tranh cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bên môi cười châm chọc, “Tán bạn gái của bạn mình, chuyện này xem ra thật phù hợp với hình tượng doanh nhân của anh nhỉ?”
Thương Nghiêu cười thành tiếng, hai tay hắn nắm lấy hai tay cô kéo vào, đem cô hoàn toàn ôm vào lòng, động tác giống như của người đang yêu say đắm…
“Người Trung Quốc bọn em vốn có câu ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’*. Em với hắn, trai chưa vợ gái chưa chồng, tôi đương nhiên là có quyền theo đuổi.”
(*‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ ý nói người con trai tốt thường thích người con gái đoan trang, dịu hiền.)
Lạc Tranh chỉ kịp thấy người đàn ông ôm chặt lấy cô, phía sau lưng cô dính sát vào vòm ngực hắn, đến mức có thể cảm nhận rõ sức mạnh cùng cơ bắp trên ngực hắn, thậm chí, đến cả tiếng trái tim hắn đang đập mạnh mẽ…
“Thương Nghiêu tiên sinh nói hay như vậy, xem ra rất yêu thích thơ văn Trung Quốc. Chỉ có điều, tôi vốn không phải yểu điệu thục nữ, mà Thương Nghiêu tiên sinh anh… hành vi xem chừng cũng chẳng phải quân tử gì cho cam. Thế nên, xin anh hãy tự trọng!”
Hồi 3: Đêm mộng mị – Chương 5: Yên tâm, hắn say rồi – Phần 3
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
“Tự trọng?” Thương Nghiêu tựa như nghe được điều gì hết sức nực cười, môi mỏng lướt theo gò má cô chậm rãi hạ xuống, tới bên tai cô khẽ lẩm bẩm, “Em đẹp mê người như vậy, muốn tôi phải tự trọng như thế nào đây, hả?”
Trái tim Lạc Tranh cũng theo đó mà run rẩy…
“Tôi biết Thương Nghiêu tiên sinh vẫn để bụng.” Một lúc sau, cô đột nhiên nở nụ cười, khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước, để mặc cho hắn ôm chính mình, không giãy dụa phản kháng gì, “Chắc hẳn Thương Nghiêu tiên sinh từ trước tới giờ chưa từng bị đàn bà bỏ rơi. Ai có chí nấy, Thương Nghiêu tiên sinh cũng không nên vì đêm đó tôi không đến hẹn mà tâm sinh oán hận, cố tình tới tận Hồng Kông, lấy danh nghĩa hợp tác mà làm nhục tôi.”
“Chẳng lẽ tôi không được phép thích em?” Thương Nghiêu trắng trợn nói thẳng, cánh tay càng ôm chặt lấy thân mình cô, bờ môi mỏng hạ xuống lập tức biến thành nụ hôn, đôi môi hé mở như là trêu đùa, ngậm lấy vành tai trắng thơm, trơn mịn như ngọc của cô…
“A…” lần này thì Lạc Tranh thực sự hoảng sợ, không khỏi thốt lên kinh hãi, thân mình cũng bởi vì hành vi trắng trợn của hắn mà khẽ run.
“Anh… Đừng như vậy.” Cô quay đầu tránh đi, thế nhưng lại thành giúp cho hắn thuận thế hôn xuống, thẳng tới tận chiếc gáy mềm mại như cổ thiên nga của cô, càng khiến hắn thừa cơ lấn tới.
“Tranh, hãy trở thành của tôi, được không?” Người đàn ông như thể bị hương thơm tự nhiên của cơ thể cô mê hoặc lú lẫn, kìm lòng không nổi khẽ cắn vào nơi gáy cô, cánh tay rắn chắc gắt gao ôm xiết lấy cô, làm cho cô chỉ còn cách bị nhốt trong lòng hắn, cất lời suồng sã, “Người đàn ông thích hợp với em, chỉ có tôi mà thôi.”
Cách xưng hô ái muội không chịu nổi làm Lạc Tranh càng mở to hai mắt…
Không giống với cách gọi vô cùng thân thiết của Ôn Húc Khiên, cùng là tiếng “Tranh” nhưng từ miệng người đàn ông này phát ra không hiểu sao lại mang theo biết bao tình tứ mờ ám, quyến rũ chết người, thậm chí như là tiếng sấm sét đầy nguy hiểm.
Cô không dám hồ đồ mở miệng, bởi vì cô sợ, một khi mở miệng sẽ rơi vào cái bẫy mà hắn đã tỉ mỉ thiết kế.
“Tranh, tôi thực sự thích em, cho nên, tôi muốn em trở thành của tôi.” Tiếng người đàn ông chẳng khác nào tiếng thiên âm cứ nhẹ nhàng vờn quanh tai cô.
Trong nháy mắt, Lạc Tranh như muốn nghẹn thở, cô không khó cảm nhận được hơi nóng cháy bỏng tỏa ra từ thân người hắn, âm thầm hít một hơi sâu, cố gắng nhẹ nhàng đáp: “Đáng tiếc, tôi không thích anh!”
Vốn chỉ sợ chẳng may hắn lại nổi điên, đá cửa bỏ đi, không ngờ…
Thương Nghiêu sau khi nghe xong những lời này, tiếng cười trầm thấp càng thêm nồng đậm, liền đó kéo thân thể của cô giật mạnh trở lại, buộc cô phải trực tiếp đối mặt với cặp mắt cuồng ái tà mị của hắn.
“Bé ngốc đáng yêu, tôi đã nói rồi, em có quyền lựa chọn sao? Tôi thích em, em chỉ có thể đón nhận, cho dù không thích, cũng phải chấp nhận!”
Lời nói trắng trợn như vậy làm cho Lạc Tranh chấn động, thậm chí là buồn cười, nhìn sâu vào mắt hắn, cười khinh, “Thương Nghiêu tiên sinh có vẻ như bị những người đàn bà khác chiều chuộng sinh hư rồi, thích thì đoạt lấy, không thích thì thôi, anh coi phụ nữ là cái gì vậy? Huống chi, tôi còn là bạn gái của bạn anh, xin anh nhớ cho kỹ điều đó.”
“Cái loại lý luận rõ là ngu ngốc này từ trước tới nay tôi chẳng bao giờ bận tâm cho mệt đầu.” Thương Nghiêu cười hết cỡ, ngắm nhìn cô, “Bất quá em không giống những người đàn bà khác, nếu đã không thích cách thức trực tiếp kia, vậy thì… từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chính thức theo đuổi em!”
“Không được!” Lạc Tranh hoảng sợ, “Anh làm như vậy sẽ gây tổn thương cho Húc Khiên.”
Vừa nghe hắn nói xong, cô vội vàng phản ứng lại, trong mắt hiện lên một tia ảo não…
Quả nhiên, cô thấy Thương Nghiêu chậm rãi hé môi, cười như thể âm mưu đã thực hiện được, ngón tay thon dài vươn tới, nắm lấy cằm của cô …
“Được, được, vậy không làm tổn thương hắn.” Hắn như thể nổi hứng nuông chiều một đứa trẻ, “Vậy sẽ không để hắn biết, có đôi khi, yêu đương vụng trộm hương vị cũng không tệ…”