Ngồi trên lưng ngựa, nhìn đoàn người đa phần là những cô gái mường xúng xính trong những bộ váy cổ truyền đẩy xe chất đầy thực phẩm, bạc, vải vóc và thuốc phiện lấy được từ nhà lang Thi’ang, Quốc Minh có cảm giác họ đang đi trẩy hội chứ không phải đi lính. Ai ngờ được, ngay khi Hoa Pia lên tiếng, có gần 20 người xin ra nhập Cứu Quốc Quân, mà trớ trêu 1 điều, trong đó có đến 17 cô gái. Ô mai gớt! Rốt cuộc mình chiêu mộ binh lính vẫn là tuyển hoa hậu. Chia của nhà lang Thi’ang, Quốc Minh mới giật mình. Chỉ là chúa đất nhỏ, cai quản có 200 người mà trong nhà của lang Thi’ang có đến gần 300 cân thuốc phiện, 15m lụa cao cấp, vải vóc 300m, lúa gạo gần 1 tấn, và khoảng 10 cân vàng. Tra khảo hắn mới biết được, tên khốn nạn này chuyên bắt các cô gái đẹp xứ Mường cúng cho các quan Pháp để giải sầu, và những thứ đó là các quan Pháp thưởng cho lão. Cuối cùng số phận của lão già này cũng được định đoạt, người nhà mất con đau xót đã trói 1 tay lão vào đuôi con trâu đực hung mãnh nhất, 1 tay buộc vào chân nhà sàn...
Về đến doanh trại, lúc này đội quân thăm dò địa chất cũng đã trở về, tên lính do thám giao cho Quốc Minh một bản đồ khoáng sản xung quanh doanh trại. Không hề có mỏ vàng nào cả, cũng không sai biệt lắm so với phán đoán của Quốc Minh. Gần doanh trại nhất là 1 mỏ Thạch Anh trữ lượng khoảng 6000 tấn. Quốc Minh quyết định tiến đến xem xét một lần, nhưng trước tiên phải an bài những nhân viên mới đã. Quốc Minh chia 20 quân tình nguyện người Mường ra làm 3 tiểu đội, 2 tiểu đội 7 người và 1 tiểu đội 6 người, đem 3 người lính quốc dân đảng chia vào làm tiểu đội phó, còn tiểu đội trưởng thì giao cho lính bộ binh SS. Xong xuôi đâu đó, Quốc Minh đưa tiền và thuốc phiện vào kho, yêu cầu hệ thống đổi thành vàng, còn vải vóc và lương thực thì để cho nhà máy quân giới chế tạo thành trang bị và lương khô. 10 cân vàng và 300 cân thuốc phiện mang lại cho Quốc Minh 153.000 vàng, làm cho một kẻ đang cạn kiệt tài chính như hắn đột nhiên bùng nổ thành người siêu giàu có.
Ngay lập tức, Quốc Minh hạ lệnh nhà máy quân giới chế tạo 20 bộ quân phục và 400 phần lương khô. Vì có sẵn vải vóc và lương thực nên giá tiền lần này hạ thấp hơn nhiều, chỉ tiêu tốn có 3000 vàng. Giao quân phục cho các cô gái, nhìn các nàng thẹn thùng trốn vào rừng thay quần áo, trong lòng Quốc Minh dâng lên 1 cảm giác thành công. Chỉ mới có 3 ngày, 3 ngày mà hắn đã từ 1 kẻ chạy trối chết khỏi tay giặc Pháp trở thành người đứng đầu 1 trung đội 20 người.
Sau khi an bài công việc xong xuôi, Quốc Minh giao quyền chỉ huy chung cho Vân rồi dẫn theo 2 lính bộ binh, trong đó có lính do thám địa chất, lính dù, lính đặc công và 2 lính pháo binh cùng 3 tên công nhân tiến về phía mỏ thạch anh.
Tiêu tốn mất 3 ngày để xử lí xong xuôi “mỏ vàng” đầu tiên của mình, Quốc Minh thở phào nhẹ nhõm. Mỏ thạch anh này có thể cung cấp cho hắn 300 vàng/ 1 ngày, cũng không quá ít. Tạm thời ổn định căn cứ tiêu dùng một vài ngày, hơn nữa tương lai cũng có thể thăng cấp.
Thực ra, ở mỏ Thạch anh xử lí mọi việc cũng chỉ mất 2 ngày thôi, 1 ngày bị thêm vào là do xảy ra một sự cố ngoài ý muốn.
Đêm đầu tiên ngủ lại ở gần mỏ thạch anh, đến lúc người lính đặc công SS canh phòng đêm thì bất chợt, hắn thấy cơn gió lạ đưa đến một mùi tanh tưởi nồng nặc. Chợt qua đi cơn buồn ngủ, tên lính SS này chộp ngay lấy khẩu súng, cảnh giác đề phòng. Từ trong bóng tối, hắn nhìn thấy một đôi mắt xanh biếc như lửa ma trơi, một bóng đen lớn đang quan sát bọn hắn. Lập tức, từ trong bụi rậm, một con cọp to như con nghé con lao vụt ra, há cái mồm to như cái bát định cắn vào cổ tên lính. Nhưng đối thủ của nó không phải những kẻ lạc đường xấu số, cũng không phải những thợ săn thiếu kinh nghiệm, mà là một tên lính đặc công SS được huấn luyện sẵn sàng. Tên lính SS lăn mình tránh cái tát của con mãnh thú, rút ra từ sau lưng cái xẻng công binh sắc bén, sẵn sàng cùng nó vật lộn. Quả thật sinh vật đẹp đẽ này đã đánh thức con mãnh thú khát máu trong tiềm thức của hắn. Con cọp nhìn con mồi bằng ánh mắt của thợ săn, đánh giá cái kẻ to gan dám thách thức chúa tể của rừng sâu. Một người một hổ cứ trừng mắt nhìn nhau, chờ đợi một sơ hở. Cuối cùng, thiếu kiên nhẫn, con hổ lao tới trước, một vả hướng thẳng mặt người lính SS. Tên lính khẽ cong người tránh được cú tát chết người, thì đã thấy cái đuôi của con hổ quất đến. Nếu là người bình thường mang dao găm thì có lẽ không tránh được đòn này, nhưng vũ khí cận chiến của lính SS không phải dao găm mà là xẻng công binh. Hắn lập tức vung xẻng lên, và một nửa cái đuôi của con hổ bay theo chiều gió. Bị đau, con mãnh thú gào lên thảm thiết. Lúc này đám lính SS cũng bị đánh thức, mang theo súng trường bảo vệ Quốc Minh đi ra khỏi lều trại. Nhìn thấy tên lính đặc công SS đang cận chiến với mãnh hổ, Quốc Minh cũng thầm sợ hãi. Lần đầu tiên có thể thấy tận mắt Võ Tòng đả hổ, quả thật lính Đức về kỷ luật và sự thiện chiến tuyệt đối đứng đầu thế giới.
Con hổ thấy nhiều người tiến ra, nó chợt sợ hãi. Nó sống đủ lâu để biết những cái gậy ngắn trong tay đám người kia có thể phun ra lửa kết liễu mạng sống của nó, nó muốn chạy đi. Nhưng tên lính SS nào có để cho nó như ý. Hắn vung xẻng lao đến, lưỡi xẻng sắc bén chém ra những vết thương dài trên cơ thể con cọp. Nó đau đớn gào lên, cơ bắp căng cứng lại. Khắp người con cọp đầy những vết máu, nó đang cố gắng cầm cự những phút cuối cùng, nhưng tên lính SS như đùa cợt, lại chỉ đánh nó bị thương mà không hạ đòn kết liễu. Cuối cùng, Quốc Minh không nhẫn tâm nhìn thấy chúa tể sơn lâm bị hành hạ đến chết, rút khẩu súng lục của mình ra, nhằm vào đầu con cọp mà bóp cò. Một tiếng nổ đanh gọn vang lên, con thú gục xuống, chết hẳn. Quốc Minh đút súng vào túi, lạnh lùng nói:
300 vàng. Một con hổ đem lại cho hắn 300 vàng, làm cho Minh có một cái cảm xúc dâng trào, cảm xúc muốn đem loài hổ toàn bộ làm cho tuyệt chủng... Tuy nhiên hắn nén lại được.
Sột, soạt. Quốc Minh vừa quay lưng đi thì bụi cây vang lên tiếng động. Đám lính lập tức chắc tay súng, cảnh giác chĩa về phía phát ra âm thanh. Từ trong bụi rậm, 2 con hổ con bước ra, đôi mắt to tròn, dáng người mũm mĩm, đáng yêu vô cùng. Chúng rúc vào xác con cọp, kêu gọi, vô cùng thảm thiết. Quốc Minh cũng có chút mủi lòng, dùng tay bế lên một con cọp. Ban đầu con cọp cào cấu, thậm chí há mồm định cắn hắn, khiến quốc Minh định ném nó xuống đất. Nhưng trước khi hàm răng của con cọp chạm vào người Minh, hệ thống bỗng nhiên bật ra:
<Phát hiện sinh vật sống, tiềm năng A+. Xin hỏi có muốn thu làm Thú chiến không?>
Không hề ngập ngừng, Quốc Minh liền chọn đồng ý. Con cọp con lập tức dịu ngoan lại. Nó nằm im trên tay Minh, không ngừng liếm liếm tay hắn bằng cái lưỡi ẩm ướt. Quốc Minh liền lấy miếng thịt khô trong ba lô ra đút cho nó. Hắn nhìn con hổ con còn lại, rồi nhìn tên lính đặc công, cười rất chi là đểu:
- Ngươi giết mẹ nó, vậy thì con hổ này giao cho ngươi nuôi dưỡng. Đây là LỆNH!!!
- Rõ, thiếu tá – tên lính đứng nghiêm đáp, sau đó cười khổ - em còn chưa lấy vợ, làm giề có kinh nghiệm chăm con thiếu tá ơi.
- Ta không quan tâm, haha!!! – Quốc Minh cười to, ôm con hổ con đi vào lều ngủ, để lại 1 đám lính hả hê và 1 tên lính đặc công ngồi chồm hỗm nhìn con hổ con, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Nào ai biết, trung đoàn trưởng trung đoàn Hổ vằn của Cứu Quốc Quân, Hổ kỵ sỹ Ngô Thì Long cùng của hắn vật nuôi gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy đấy.
Bởi vì sự kiện này mà đoàn người về chậm 1 ngày so với kế hoạch, 1 ngày đó là để Ngô Thì Long đánh vật làm quen với con hổ nhỏ. Thật sự là không dễ dàng mà. Cứ nhìn những vết cào cấu, cắn xé trên quân phục của hắn thì biết.
--------------
Nửa tháng sau, quân đội của Quốc Minh đã tăng lên thành 50 lính chính quy và 120 lính phi chính quy, trong đó biên chế gồm có:
5 lính cận vệ, chỉ huy là Ngọc Vân (Người nhân bản), quân hàm trung úy
10 lính dù, chỉ huy là Phạm Long (Người nhân bản), quân hàm thiếu úy
10 lính đặc công, chỉ huy là Hổ kỵ sỹ Ngô Thì Long (Người nhân bản), quân hàm thiếu úy
15 lính bộ binh SS, chỉ huy là Thái Kỳ Lân (Người nhân bản) quân hàm trung úy
10 lính pháo binh, chỉ huy là Phạm Quang Huy (người nhân bản) quân hàm đại úy
120 lính phi chính quy chia làm 10 tiểu đội, bao gồm
Tiểu đội cứu thương, 12 người, Hoa Pia chỉ huy, quân hàm hạ sỹ quan
2 Tiểu đội trinh sát, 12 người/ 1 đội, Phan Quang Long và Lê Văn Việt chỉ huy, quân hàm hạ sỹ quan
7 Tiểu đội chiến đấu, 12 người/ 1 đội, do mỗi đội tự chọn và bầu người làm tiểu đội trưởng.
Lúc này, các mo, tạo, pìa, lang các làng, bản xung quanh rừng Xuân Nha đã bị hót sạch, quét sạch. Bản Láy, Bản Ngà, Pù Lay... Bọn nhà giàu ác độc nghe danh Cứu Quốc Quân là sợ hãi vãi cả linh hồn, còn quân Pháp thì chỉ cho rằng đó là một đám thổ phỉ mà thôi.
Đám nhà giàu thất đức đó đã mang lại cho Quốc Minh gần 500.000 vàng, đủ để hắn xây một thứ mà hắn thèm muốn từ lâu: Xưởng Cơ Giới
<Xưởng Cơ Giới – Cấp 1
Được xây dựng bằng công nghệ Nano, với những dây chuyền tối tân, sử dụng những công nghệ đỉnh cao về khí động học, truyền lực học cùng phản chấn học
Giá tiền: 50.000 vàng
Các loại xe có thể chế tạo
Xe bọc thép thông tin: Giá 11000 vàng. Trang bị 1 ra đa sóng ngắn, 1 súng máy, chở tối đa 2 người. Tốc độ trung bình.
Xe bọc thép chở quân: Giá 8000 vàng. Trang bị 1 súng máy, chở tối đa 9 lính. Tốc độ trung bình
Xe tăng Panzer II: Giá 25000 vàng. Trang bị 1 pháo 20mm, 1 súng máy. Tốc độ chậm.
Xe tăng Panzer III: Giá 36000 vàng. Trang bị 1 pháo 37 mm, 1 súng máy. Tốc độ chậm
Xe máy ba bánh BMW: giá 10000 vàng. Trang bị 1 súng máy. Tốc độ nhanh
Xe vận tải: Giá 6000, tốc độ trung bình. Trọng tải 10 tấn
Thiết giáp Phòng không Wirbelwind: Giá 10000 vàng, tốc độ trung bình >
Lập tức Quốc Minh cắn răng vung tiền mua 2 chiếc xe vận tải, 10 chiếc xe thiết giáp chở quân, 4 xe máy ba bánh, 1 thiết giáp phòng không. Tất cả là để chuẩn bị cho trận chiến tấn công Yên Bái
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tienlaso1
Tại sao Quốc Minh lại mạo hiểm đem quân về đánh chiếm lại Yên Bái, tất cả là vì hệ thống vừa nêu ra nhiệm vụ: Giải cứu Cai Hoằng
Nội dung nhiệm vụ: Khởi nghĩa Yên Bái thất bại. Cai Hoằng cùng 1 số đảng viên bị tuyên án tử hình ngày 08/03/1930. Yêu cầu người chơi tìm mọi cách giải cứu Cai Hoằng cùng đồng đội.
Dù sao Quốc Minh cũng đã lên kế hoạch đánh chiếm Yên Bái, bởi vì nó nằm trên tuyến đường huyết mạch nối Hà Nội với Lào Cai và Vân Nam. Đánh chiếm được Yên Bái coi như có thể khống chế được toàn bộ vùng Tây Bắc. Khoáng sản, tài nguyên đang vẫy gọi, do đó nhiệm vụ này cũng chỉ khiến Cứu Quốc Quân sớm thực hiện kế hoạch của mình mà thôi.
Lần này cũng coi như là một lần tẩy lễ cho tân binh. Những người lính dân tộc lần đầu tiên bước vào chiến trường, súng thật đạn thật gặp gỡ kẻ thù, sống chết chỉ trong chớp mắt. Chỉ cần qua được những trận chiến đầu tiên này, những người lính trẻ sẽ lột xác trở thành lão binh. Nửa tháng huấn luyện với roi mây và nắm đấm đã dậy dỗ những tân binh của Cứu Quốc quân về kỷ luật nghiêm minh của quân đội. Những cô gái, chàng trai Mường đã lột xác về tính kỷ luật, giờ chỉ cần kích thích sự khát máu ẩn sâu trong người họ là được. Chiến tranh mà!
Dưới lá cờ của Việt Nam quốc dân đảng, 170 binh sỹ Cứu Quốc Quân đứng nghiêm trang chờ Quốc Minh phát biểu. Ngay khi hắn vừa bước ra, 170 cánh tay đồng loạt đặt lên ngực trái. Quốc Minh cũng giơ tay chào lại, sau đó hắn khẽ nhìn quân đội của mình, đây là lực lượng của hắn, là kiếm cùng lá chắn của hắn, là súng cùng mũ sắt của hắn, sẽ cùng hắn sống chết trên chiến trường. Những người lính cả trai lẫn gái, đầu đội mũ sắt (bộ binh và trinh sát) hoặc mũ mềm (lính pháo binh và quân y), lưng đeo súng trường karl 88 (quân phi chính quy) hoặc súng máy MP40 (quân chính quy), lưng đeo ba lô dã chiến, chân đi giày ống đen, cánh tay trái đeo phù hiệu của QDĐ. Đằng sau lưng họ là Đội cơ giới Cứu Quốc Quân, chữ thập đen phù hiệu của Đệ tam đế chế đã được thay bằng huy hiệu đảng, nếu nhìn không cẩn thận trông giống như phù hiệu của quân đội Mỹ.
Quốc Minh khẽ phất tay:
- Xuất phát!
Lần này QUốc Minh xuất động toàn bộ cơ giới đoàn, 10 xe bọc thép chở quân, 2 xe vận tải quân sự, 4 xe ba bánh cùng 1 xe thiết giáp phòng không đều được tung vào trận. Quân chính quy ra trận 25 người, bao gồm tiểu đội cận vệ, tiểu đội pháo binh, tiểu đội dù. Quân phi chính quy ra trận 6 tiểu đội, gồm tiểu đội quân y, tiểu đội trinh sát và 4 tiểu đội bộ binh. Tất cả đều nghe lệnh chỉ huy, leo lên xe thiết giáp, hướng về phía Hòa Bình, mục tiêu đầu tiên của chiến dịch tái chiếm Yên Bái.
----------------
Tỉnh lị Hòa Bình.
Sáng hôm nay, dường như bầu trời có vẻ trong xanh hơn, báo hiệu một ngày đẹp trời. Tên lính khố đỏ đứng trên tháp trạm canh, ngáp ngáp buồn ngủ. Hắn đang mơ màng về mấy cô em ngực to mông cong trong nhà thổ, thì bất chợt giật mình. Từ phía xa xa, hắn nhìn thấy một loạt bụi mù tung lên, tựa như đàn ngựa cuồng đang lao về phía Tỉnh lị. Lập tức hắn rung chuông liên tục, tiếng chuông báo động vang khắp tỉnh lị, đánh thức đám lính khố xanh và khố đỏ đang mơ màng. Quân Pháp lập tức bố trí phân phối vũ khí, tổ chức quân đội chuẩn bị chiến đấu.
Quân đội phòng thủ ở tỉnh lị Hòa Bình gồm có 1 đại đội Lê Dương Pháp 80 lính, thuộc tiểu đoàn 3, trung đoàn nước ngoài số 1, do thiếu úy Francis chỉ huy. Ngoài ra còn có 1 tiểu đoàn lính khố xanh và 2 đại đội lính khố đỏ, tổng cộng là 1400 lính.
Lúc này, Francis đã nhìn rõ quân địch. Đó là khoảng 15-20 chiếc xe ô tô bọc thép, chiếc nào cũng có gắn súng máy. Khi còn cách tỉnh lị khoảng 1 km, đoàn xe dừng lại, các tiểu đội Cứu Quốc quân bắt đầu xuống xe, đào móc công sự, chuẩn bị chiến đấu. Pháo binh cũng bắt đầu tiến hành triển khai trận địa, đo đạc tầm bắn.
Nếu như có bất kỳ tướng lãnh nào của quân đội Đệ tam đế chế ở đây, chắc chắn sẽ lôi Quốc Minh ra bắn bởi vì làm trễ nải thời cơ tấn công. Với những người tôn sùng chiến tranh chớp nhoáng này, với lực lượng bọc thép hùng hậu như vậy, quân đội của Minh thừa sức chọc thủng phòng tuyến lỏng lẻo của quân Pháp. Con đại bàng Đức khinh thường những chú gà trống thành Gô Loa. Mà quả thật, trong chiến tranh thế giới thứ 2, quân đội Pháp bị những đòn chớp nhoáng của quân Đức đánh cho phải bỏ nhà lưu vong. Nhưng vấn đề ở đây là, trừ quân chính quy, tất cả quân đội phi chính quy, kể cả Minh, đều bị... say xe... Do đó không thể không dừng lại để chỉnh đốn quân đội. Hic hic!
Sỹ quan Pháp thấy quân đội bên kia dừng lại, chưa có ý định tấn công, Francis cũng đánh bạo, cùng mấy người lính cầm cờ trắng tiến lên.
Quốc Minh lúc này bước xuống khỏi xe gắn máy. Ngồi trong cái thùng xe này mới thấy kỹ thuật động cơ của Đức thật là ổn, xe chạy êm dù đi đường rừng núi. Chở 3 người mà vận tốc vẫn có thể đạt tới gần 80 km/h. Nếu không phải sợ đám lính không chính quy mất sức chiến đấu, có lẽ chỉ nửa giờ là Quốc Minh có thể đến tỉnh lị Hòa Bình, mà không phải 3 tiếng bò như rùa.
- Báo cáo thiếu tá, quân Pháp có 3 tên tiến lên, 1 tên còn cầm cờ trắng, các binh sỹ xin chỉ thị. – Một sỹ quan cận vệ tiến đến báo cáo.
- Mở ra trận địa để cho hắn tiến đến đi.- cởi bỏ đôi găng tay trắng đang đeo, Quốc Minh tiến vào doanh trại dã chiến.
Francis choáng ngợp trước quân đội của đối phương. 10 chiếc xe thiết giáp, tất cả đều trang bị súng máy. Binh sỹ mặc quân phục nghiêm chỉnh, súng ống chỉnh tề. Lạy chúa Jesus, hắn nhìn thấy gì thế này, 5 khẩu súng cối cỡ nòng 45mm đang được xếp đặt nghiêm chỉnh, và 10 tên lính đang thao tác súng cối trông không có vẻ gì là không chuyên nghiệp cả. Hắn đảm bảo, những tên này chắc chắn đã được huấn luyện kỹ càng tại học viện pháo binh.
Vấn đề càng làm hắn kinh hãi là tất cả lính ở đây đều là người da vàng. Chắc là quân Trung Quốc, hoặc Nhật Bản. Dân Annamit tuyệt đối không thể có được lực lượng vũ trang như thế.
Một giọng nữ ngọt ngào cất lên đánh thức Francis khỏi suy nghĩ miên man:
- Thưa ngài! Thiếu tá mời ngài vào!
Francis quay lại, trước mắt hắn là một cô gái xinh đẹp đeo quân hàm thiếu úy.
- Tiểu thư nói tiếng Pháp rất tốt! – Francis khen ngợi
- Ồ! Cám ơn. Mời ngài. – Cô gái mỉm cười
Francis tiến vào lều dã chiến của Quốc Minh. Vừa nhìn thấy lá cờ treo chính giữa lều, tất cả ảo vọng của hắn đều tan biến. lá cờ này hắn biết. Đó là cờ của Việt Nam Quốc Dân Đảng, đám giặc cỏ phản loạn vừa phát động một loạt khởi nghĩa vừa qua. Quân đội Pháp đã gửi thông báo đến cho từng sỹ quan: “Đây là cuộc khởi nghĩa của thổ dân bản xứ với vũ khí thô sơ là chủ yếu”. Mẹ cha đám phòng nhì và sở Liêm phóng. Nếu đây mà là vũ khí thô sơ thì vũ khí của bọn hắn là gì, gậy đánh chó chắc! Francis âm thầm chửi bới. Dù sao Francis cũng không phải người Pháp. Hắn là người Ba Lan. Lính lê dương Pháp cũng vậy. Tiểu đoàn Lê Dương đóng ở Hòa Bình là tiểu đoàn Lê Dương người Ba Lan, trong đó còn có một số lính Lê Dương Ý và lính Lê Dương Hà Lan. Hầu hết bọn họ đều không có lòng trung thành với nước Pháp. Họ chỉ trung thành với
- Mời ngồi – Quốc Minh vẫy tay với Francis – Ngài là...
- Thiếu úy Francis, quân đội viễn chinh Pháp. Xin hỏi ngài là...
- Tư lệnh Cứu Quốc Quân, Thiếu tá Trần Quốc Minh, Việt Nam Quốc Dân Đảng. Ngọc Vân, lấy cho tôi một ly cà phê – quay qua Francis – ngài uống gì? Cà phê hay trà?
- Cảm ơn ngài, cho tôi một cốc cà phê! – Francis lễ phép
- 2 cốc cà phê!
- Vâng, thưa Thiếu tá!
Francis nhìn chằm chằm Quốc Minh, rồi mở miệng hỏi
- Xin lỗi, không biết ngài đưa quân đội đến đây làm gì – Hắn cố giả vờ như không biết Quốc dân Đảng đang bị truy nã.
- Tôi muốn khôi phục quốc thổ thôi – Quốc Minh nhẹ nhàng trả lời.
- Việc này... – Francis giật mình. Kiểu này là không may rồi
Đúng lúc đó, Ngọc Vân mang cà phê bày lên bàn. Quốc Minh đưa tay với ý muốn nói “Mời ngài”. Cà phê này Quốc Minh dùng 100 vàng để mua của hệ thống, 100 vàng chỉ mua được có 5 cân cà phê. Đắt vãi cả luyện.
Trong lúc uống cà phê, Quốc Minh đánh giá người lính Pháp trước mặt. Cao khoảng 1m80, dáng người bình thường, tóc hung, mắt xanh. Hắn có một gương mặt rắn chắc, tuổi còn trẻ, khoảng 25-30 tuổi, nhưng tương đối chín chắn. Can đảm (Dám một mình xông vào doanh trại địch), có trí tuệ... Nói chung là một nhân tài.
Cuối cùng Quốc Minh lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng:
- Chúng tôi, Tiên phong quân Cách mạng Cứu Quốc Quân, tuyên chiến với quân đội Pháp và tay sai đóng ở tỉnh lị Hòa Bình. Yêu cầu quân đội Pháp buông vũ khí đầu hàng vô điều kiện, tiếp nhận chỉnh lí và cải biên của quân đội Cách mạng. Các ngài có 1 giờ để suy nghĩ, sau 1 giờ, quân đội Cứu Quốc Quân sẽ bắt đầu nổ súng.
- Vâng, việc này tôi sẽ trao đổi với tỉnh trưởng. – Francis xám xịt đáp lời
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tienlaso1
CHƯƠNG 8: MÁY BAY. WIRBELWIND XUẤT TRẬN. QUÂN PHÁP ĐẦU HÀNG
Nguồn: TTV
- Thế nào, thưa quan lớn. – Viên chấp sự chắp tay đợi quyết định của tỉnh trưởng Hòa Bình. Ribault không để ý đến tên này mà quay qua hỏi Fracis
- Thiếu úy, chúng ta có phần thắng nào không?
Francis cười như mếu, trả lời:
- Chỉ có 1400 lính thôi thì sợ rằng không có, thưa ngài.
- Tại sao?
- Bọn họ có 150 lính chính quy, 15 xe thiết giáp, 5 khẩu súng cối. Còn chúng ta chỉ có 80 lính Lê dương là chiến đấu được, còn đám lính an nam, thưa ngài, tôi sợ bọn họ sẽ sớm bỏ chạy.
- Nếu... - Ribault cắn răng - ... ta có thể gọi máy bay yểm trợ?
Francis ngạc nhiên. Hắn biết không quân Pháp mỗi lần yểm trợ quân đội đều lấy giá rất cao, gần như cắt cổ. Do đó nhiều viên quan tỉnh trưởng, quận trưởng thậm chí cho dù là toàn quyền cũng rất ít sử dụng không quân để giải quyết vấn đề. Lần này tỉnh trưởng là quyết tâm rồi
- Nếu vậy còn có khả năng – Francis trả lời, nhưng chính hắn cũng không tin lắm
-------------
Sân bay Gia Lâm
Jounast cười, cười rất vui vẻ, lộ ra cả cái răng vàng khè. Hắn lại sắp có tiền tiêu rồi. Chả biết lão tỉnh trưởng Hòa Bình ăn phải cái gì mà chỉ có một nhúm giặc cỏ cũng phải gọi không quân trợ giúp. Hắn cũng cóc thèm quan tâm. Hắn chỉ quan tâm là hắn lại có tiền để đi nhà thổ. Jounast leo lên chiếc máy bay Potez 25, người tình bất hủ của hắn. Trên máy bay đã ngồi sẵn thiếu úy Jorself, phụ tá của Jounast. Chiếc máy bay đa chức năng này đã được Jounast trang bị một khẩu súng máy 7.7mm và 2 quả bom 100 kg. Tuy rằng phải bay ở độ thấp khoảng 200m so với mục tiêu thì mới có thể ném bom, và khoảng 50-100m súng máy mới có hiệu quả, nhưng đối với đất nước nghèo nàn và lạc hậu này, như vậy là đủ rồi.
Cánh quạt máy bay bắt đầu quay, Jounast đã ngửi thấy mùi tiền đang vẫy gọi mà không biết đây sẽ là chuyến bay cuối cùng của mình
-------------
- Thiếu tá, quân đội Pháp đang chuẩn bị đội hình, có lẽ chúng ta sẽ phải chiến đấu đấy – Ngọc Vân đứng bên cạnh Quốc Minh, nhìn về phía quân Pháp ở xa xa.
Quốc Minh hạ trong tay chiếc ống nhòm dã chiến xuống, đôi mày khẽ chau lại:
- Nói với các tiểu đội trưởng chuẩn bị chiến đấu. Tất cả súng trường cho ta lắp lưỡi lê vào.
- Rõ, thưa thiếu tá.
Bỗng nhiên còi báo động hú lên. Một sỹ quan cận vệ khác chạy tới
- Thiếu tá, phát hiện máy bay Pháp
- Ha ha ha – Minh đột nhiên cười phá lên – bảo mọi người không cần chuẩn bị chiến đấu nữa, quân Pháp sắp đầu hàng rồi.
- ???
- Wirbelwind, đến lúc ngươi cho mọi người nhìn thấy răng nanh của mình rồi! – Quốc Minh thì thầm
-----------
Wirbelwind, xe thiết giáp phòng không là một siêu phẩm của quân đội Đức cuối thế chiến. Với 1 ụ súng 4 khẩu đại liên phòng không cỡ nòng 20mm, sử dụng đạn 3,7mm, đặt trên khung xe tăng Panzer, Wirbelwind là ác mộng của cả máy bay tầm thấp lẫn bộ binh.
Lúc này, Jounast đã nhìn thấy quân đội Quốc Dân Đảng tụ tập ở phía dưới, hắn khẽ hít một hơi, đây nào phải là quân nổi loạn, rõ ràng là lính chính quy. Lần này nhất định hắn phải đòi tên tỉnh trưởng tỉnh Hòa Bình tăng tiền lên mới được. Jounast không hề nghĩ đến việc mình sẽ thất bại, lúc này, ngoại trừ pháo phòng không hạng nặng cùng máy bay tiêm kích, không có loại súng nào có thể bắn hạ máy bay cả. Tất nhiên bay thấp để rơi vào tầm bắn của súng trường thì đừng nói chuyện.
Nhưng với khẩu đại liên 4 nòng Flak 38, đó là điều đơn giản không thể đơn giản hơn. Với vận tốc bắn 800 viên/phút, tầm bắn đạt đến hơn 2000m thì cho dù Jounast có lái máy bay bay cao tối đa cũng không tránh khỏi vận mệnh. Lập tức, ụ súng phòng không trên xe Wirbelwind liền nhắm trúng chiếc máy bay chiến đấu này, chỉ chờ lệnh của Quốc Minh. Cũng vào lúc này, Jounast bắt đầu thực hiện cú bổ nhào, chuẩn bị ném bom.
Hạ ống nhòm trong tay xuống, Quốc Minh hạ lệnh:
- Bắn đi!
- BẮN!!!
Tạch tạch tạch... tạch tạch tạch... Tiếng súng vang lên rộn rã. Những viên đạn 3,7mm đánh trúng thân máy bay bắn vung lên từng mảnh gỗ. Ôi lạy chúa tôi, đây là độ cao 300m đó. LÀm sao có thể... Jounast chỉ kịp nghĩ đến đây. Một viên đạn đánh xuyên qua cánh quạt, xuyên qua động cơ, xuyên qua ngực hắn, kết thúc cuộc đời tội nghiệt của gã phi công Pháp.
Ầm, một tiếng nổ vang lên, máy bay Potez 25 bốc cháy dữ dội, rồi nổ tung trên bầu trời, những mảnh nhỏ bay tán loạn. Cuối cùng, những gì còn lại của chiếc máy bay này rơi xuống trung tâm của trận địa, cách quân Pháp khoảng 300 m.
Ribault cùng Francis trợn tròn mắt, máy bay của bọn hắn còn chưa kịp thực thi nhiệm vụ đã bị bắn tan xác, nếu ở Châu Âu thì còn có thể giải thích, nhưng ở xứ sở hẻo lánh này... Cả 2 đều không tin vào mắt mình.
Cuối cùng, Ribault cắn răng hạ quyết định:
- Đầu hàng đi! – Lưng hắn còng sụm xuống, dường như già đi vài chục tuổi.
- Tất cả! Buông súng, cởi mũ. Chúng ta... đầu hàng!- Francis khó khăn nói
Đám lính Pháp nhanh chóng và mừng rỡ hạ vũ khí. Chiến đấu vì vinh dự. Đừng đùa, dù sao ta cũng không phải người Pháp. Nhìn thấy vũ khí của họ chứ. Máy bay cũng bị bắn nổ. Ta không tin da thịt chúng ta cứng hơn cả vỏ máy bay đâu.
Bên này, đám lính phi chính quy của Quốc Minh cũng loạn hết cả lên. Bọn họ giơ cao vũ khí, tung mũ sắt lên (Vì lí do này mà có 3 tên không tham gia được trận chiến ở Yên Bái vì bị mũ rơi vào đầu vỡ đầu! Amen! Đám này tưởng chúng nó đội mũ mềm hay sao?), hô to gọi nhỏ reo mừng chiến thắng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tienlaso1
- Ăn cướp! Đây mà là tác phong của quân nhân sao? Đây là hành vi của một đám ăn cướp, một đám thổ phỉ, sơn tặc... – Tỉnh trưởng Ribault chửi ầm lên khi thấy một loạt vàng bạc, lương thực... bị khuân ra khỏi tòa thị chính, kho bạc, các biệt thự của người Pháp. Quân trang quân bị, lụa là, gấm vóc... nói chung là có gì khuân nấy. Lương thực thì để lại 1 nửa, còn các loại vật tư khác Quốc Minh cướp sạch, quét sạch. 2 chiếc xe vận tải quân sự nặng nề chở các loại vật tư về căn cứ, đi theo hộ tống là 4 chiếc xe 3 bánh võ trang.
Toàn bộ 1400 lính Pháp và khố xanh, cùng với khoảng 600 thường dân Pháp bị giam lỏng trong trại lính, được trông coi bởi 50 lính chính quy trang bị súng máy MP40 và 4 xe bọc thép. Vào thời điểm này, nhân từ tuyệt đối không giải quyết được vấn đề, chỉ có bạo lực, máu và sắt mới là dân tộc này cần .
<Chúc mừng ngài đạt được vùng đất chiến lược
Danh vọng +1, Vàng +3000, Quân công + 1 *
Mở ra hệ thống kiến thiết cơ sở hạ tầng
Mở ra hệ thống Kinh tế cấp 1
Mở ra hệ thống Giáo dục cấp 1
Mở ra hệ thống Văn hóa cấp 1
Mở ra hệ thống Giao Thông cấp 1>
Lúc này trong hệ thống, ngoài các thông tin về Quốc Minh đã có thêm một loạt thông tin mới
<Họ và tên: Trần Quốc Minh
Tuổi: 23
Giới tính:Nam
Nghề nghiệp: Quân chính quy
Chức vụ: Thiếu tá * (Lên cấp trung tá yêu cầu 2 *)
Đoàn thể: Việt Nam Quốc Dân Đảng
Chức vị: Đảng viên
Phe phái: Phát xít
Thể lực: Bình thường – Trí lực: Tốt – Tốc độ: Nhanh nhẹn
Danh vọng: 4
Vàng: 369.000 vàng
Vùng đất chiến lược: Tỉnh Hòa Bình
Diện tích: 4.662,5km2
Bao gồm 11 Huyện, 137 bản
Nhân khẩu: 512.762 người
Thành phần Dân tộc: Kinh, Mường, Thái, Tày, Dao, Pháp, Ba Lan, Italian, Hà Lan
Văn hóa: 96,32% mù chữ>
<Hệ thống Kinh tế cấp 1 có thể xây dựng
Nhà máy luyện kim Hòa Bình – 25000 vàng – công nhân : 1500 người, công suất 30 %, 5000 người công suất 100%
Nhà máy Cơ khí Hòa Bình – 30000 vàng – Công nhân: 3000 người, công suất 50%, 5000 người, công suất 100%
Nhà máy Thủy điện Hòa Bình – 30000 vàng – Công nhân: 800 người, công suất 4,16 tỷ Kilo Wat giờ/ năm
Nhà máy Dược Phẩm Hòa Bình -15000 vàng – công nhân 1000 người
Nhà máy ....>
Danh sách một loạt nhà máy công nghiệp nặng và công nghiệp nhẹ được đưa ra cho Quốc Minh. Một quốc gia muốn phát triển trở nên mạnh mẽ không thể thiếu được sự có mặt của công nghiệp nặng và công nghiệp nhẹ. Không có công nghiệp, dùng cái gì để sản xuất máy bay, xe tăng, lấy gì để sản xuất dây chuyền chế biến đạn dược, vũ khí...
Là một người hiện đại, Minh hiểu rõ công nghiệp và kinh tê đóng vai trò quan trọng như thế nào trong sự nghiệp giải phóng và xây dựng đất nước. Nhưng hắn không phải là một nhà kinh tế học, càng không phải một nhà quản lí học, vì thế hắn tạm thời bỏ qua hệ thống nhà máy.
<Hệ thống giáo dục cấp 1 có thể xây dựng
Trường tiểu học – 10000 vàng – giáo dục sơ cấp – giáo viên sơ cấp 100 vàng/ 1 người
Trường trung học – 12000 vàng – giáo dục trung cấp – giáo viên trung cấp 200 vàng/ 1 người
Trường đại học – 30000 vàng – giáo dục cao cấp – Giảng viên 500 vàng/ 1 người;
(Bao gồm các chuyên ngành: vật lí – hóa học – lịch sử - năng lượng – quản lí – kinh tế - tài chính...)
Viện nghiên cứu – 50000 vàng – cơ sở nghiên cứu - Giáo sư 2000 vàng/ 1 người – Giới hạn 10 người – Nghiên cứu viên 1000/ 1 người, giới hạn 100 người
Học viện lục quân – 20000 vàng – đào tạo sỹ quan lục quân – Giảng viên: xxx vàng/ 1 người – tùy quân chủng
Học viện pháo binh – 20000 vàng – đào tạo sỹ quan pháo binh
Học viện không quân – 150000 vàng
Học viện tăng thiết giáp – 100000 vàng>
<Hệ thống văn hóa cấp 1 có thể xây dựng
Nhà văn hóa – 10000 vàng – là nơi để nhân dân giải trí, sinh hoạt văn hóa, thể thao...
Đền thờ - 10000 vàng – nơi thờ phụng các danh nhân văn hóa, anh hùng dân tộc, nâng cao tinh thần của nhân dân
Nhà hát – 10000 vàng – nơi diễn ra các chương trình văn hóa nghệ thuật, sưu tầm, bảo tồn và gìn giữ những nét văn hóa truyền thống – nghệ sỹ: 200 vàng/ 1 người
Câu lạc bộ - 10000 vàng – nơi tập trung những người có cùng sở thích để giao lưu, trao đổi, tăng sự liên hệ giữa cộng đồng
....>
<Hệ thống giao thông Cấp 1 có thể xây dựng
Đường mòn: 200 vàng/ 1km
Đường bê tông: 1000 vàng/ 1km
Đường sắt: 1500 vàng/ 1km>
Về quân sự cũng đã có sự thay đổi lớn. Hiện tại Quốc Minh đã có thể xây dựng sân bay và Quân cảng, tuy nhiên hắn cũng không xây. Đùa sao, giờ xây sân bay đem máy bay đánh với ai, khi mà cả đông dương Pháp chỉ có không đến 50 chiếc máy bay các loại, không lẽ xây xong để làm sân phơi lúa. Quân cảng cũng quên đi, xây ca nô không bằng dành tiền cơ giới hóa bộ đội
Trại lính vô tính lúc này cũng đã bổ sung thêm vài đơn vị lính mới, đó là lính thiết giáp, phi công, thủy thủ, người nhái... nhưng đặc biệt nhất là đặc công và điệp viên
Đặc công: Chuyên gia ám sát, nghe trộm, theo dõi, thu thập các thông tin tình báo trong nước, bảo vệ lãnh đạo... là lưc lượng vũ trang phi quân sự.
Điệp viên: giỏi về ngụy trang, theo dõi, mê hoặc, mua chuộc, thu thập tình báo bên ngoài, làm giả tình báo... là lực lượng vũ trang phi quân sự.
Đây chính là các thành viên GESTAPO hay KGB, CIA, FBI của nước ngoài đây mà.
Xưởng quân giới cũng xuất hiện mấy loại vũ khí mới: Súng trường Mausser 98K, súng tiểu liên MP42, súng máy MG32, MG40...
3 ngày sau, bộ mặt của tỉnh Hòa Bình đã hoàn toàn thay đổi. Quốc Minh xây dựng một loạt nhà máy, xưởng khai thác tài nguyên ở các mỏ tài nguyên khắp tỉnh, xây dựng 2 nhà máy luyện kim, 1 nhà máy cơ khí ở cách tỉnh Hòa Bình 2km về phía Tây. Những mảnh đất màu mỡ được xây dựng thành ruộng nước hoặc ruộng bậc thang, có đầy đủ hệ thống thủy lợi, tưới tiêu... do 2 nông dân chuyên nghiệp (hệ thống sản xuất) cùng 2- 3 hộ dân kết hợp canh tác. Ngay tại tỉnh lị Hòa Bình, 2 trường tiểu học, 2 trường trung học, 1 đại học, 1 viện nghiên cứu, 5 trại lính, 2 nhà máy cơ giới, 10 xưởng quân giới cũng thần kỳ mọc lên chỉ sau có 1 đêm. Cho xây dựng nhiều xưởng quân giới như vậy vì Quốc Minh chuẩn bị đánh chiếm toàn bộ vùng tây bắc và Thượng Lào, sau đó tích trữ binh lực để kháng chiến. Quốc Minh đã tính đến khả năng quân Pháp sẽ dồn quân từ Algieri và Trung Quốc về để đàn áp khởi nghĩa, cùng với sự yểm hộ của pháo binh và tàu chiến, do đó hắn cũng tạm thời chưa có ý định cùng quân Pháp đối chọi ở đồng bằng, mà dựa vào ưu thế về vũ khí và quân đội, dựa vào địa hình núi cao cùng quân Pháp giằng co, giải phóng Tây Bắc, Thượng lào rồi mới tiến về đồng bằng. Ngoài ra, hắn cũng đang chờ một mồi lửa, một mồi lửa cháy sẽ thiêu đốt cả dải đất miền Trung, sẽ mồi lên viên than hồng cách mạng chờ một ngày bùng cháy thiêu rụi quân xâm lược.
Lúc này, quân đội của Quốc Minh đóng ở Hòa Bình đã lên tới gần 500 lính, bao gồm:
200 lính chính quy – 1 đại đội lính bộ binh 100 người, 1 trung đội lính dù 50 người, 1 tiểu đội pháo binh 10 người, 1 tiểu đội cận vệ 10 người, 2 tiểu đội thiết giáp 30 người/ 10 xe tăng Panzer 2
288 lính phi chính quy, bao gồm 2 tiểu đội quân y, 3 tiểu đội trinh sát, 19 tiểu đội bộ binh phi chính quy. Trong đó có 12 người dân tộc Kinh, gần 200 người dân tộc Mường, còn lại là người Tày, Dao và Thái.
Về cơ giới, lúc này quốc Minh có:
20 xe thiết giáp chở quân
10 xe phòng không Wirbelwind
10 xe vận tải quân sự
2 xe bọc thép thông tin
10 xe máy võ trang 3 bánh
10 xe tăng hạng nhẹ Panzer 2.
Với quân số này, chỉ cần không ngừng mở rộng bộ đội, thế nào cũng có ngày Quốc Minh thay thế người Pháp trở thành bá chủ của Đông Dương...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tienlaso1
12 giờ đêm. Tỉnh lị Yên Bái đang chìm trong giấc ngủ. Mấy tên lính khố đỏ đang ngồi trên tường thành đánh chắn.
- Chi chi – một là bài tổ tôm bị đánh xuống
-Có thế chứ. Ù. Thông tôm. Chi chi nẩy... – một tên lính cười toe, xòe bài cho đám còn lại xem.
- mẹ nó chứ. Thằng này hôm nay hên thế. – Một tên khác móc từ trong ruột tượng ra mấy đồng xu ném vào cái đĩa ở chính giữa
- Mẹ nó chứ, tao nghe nói lại sắp tăng thuế đinh chúng mày ạ. Chả biết mẹ thằng Tèo nhà tao có đủ tiền đóng thuế không nữa. Con mẹ nó cái thời thế gì mà – một tên lính vừa châm điếu thuốc lào vừa chửi vừa rít thuốc – thuế má tăng vùn vụt
- Nghe nói sắp xử tử cai Hoằng đấy. Chặt đầu bọn mày ạ. – Một tên khác quay sang rót cốc nước chè.
- Khổ thân. Ông ấy tốt lắm. Hồi đó tao bị mất cái bao đạn, ông ấy phạt 10 hèo, nhưng lại cho tao 10 đồng nộp phạt. Khổ thân. – Cái tên lính lúc đầu thắng tiền nói, giọng đầy thương cảm
- Khổ cái cục c*t ấy. Cái đồ phản loạn, chống lại nhà nước, chống lại các quan. Tao thấy là phải chém hết – một tên nói lớn, văng tục bừa bãi.
Bất chợt, từ phía xa, một quả pháo sáng được phóng lên, ánh chớp xanh chớp đỏ. Tên lính vừa văng tục đang mải nhìn, bất chợt hắn thấy trước ngực đau xót, một lưỡi mã tấu xuyên từ phía sau lên phía trước ngực hắn. Hắn quay đầu lại, cố nén đau xót, và nhìn thấy đồng đội của mình đang nhìn hắn tội nghiệp, trên tay ai đó cũng đều đeo băng đỏ. Hắn chợt hiểu ra. Lại cách mạng rồi. Nhưng “mạng” của hắn cũng “cách” rồi. Ai bảo hắn là gián điệp của quân Pháp.
Việc tương tự cũng xảy ra ở mấy cổng thành và trạm canh gác khác. Cánh cổng thành cũ nát được mở ra, một chiếc Panzer 2, 1 chiếc xe bọc thép chở quân cùng 1 tiểu đội bộ binh tạo thành tiểu đội chiến đấu bắt đầu chậm rãi tiến vào thành.
- Tiểu đội 1,3,5 theo hướng Tây đánh về phía trại lính. Tiểu đội 2,4 từ hướng Bắc đánh về phía kho đạn. Tiểu đội 6, 7 từ hướngNamđánh về phía nhà tù, lính đặc nhiệm nhanh chóng tiêu diệt quân Pháp gác ở đó, cứu ra tù nhân. Tiểu đội 8,9,10 tấn công chiếm nhà ga, kho bạc... và các cơ quan của quân địch – Quốc Minh hạ lệnh.
Cùng lúc đó, trong thành, một khu nhà nhỏ, vài người lính khố đỏ, mấy chục đảng viên quốc dân đảng xúm lại quanh 1 cái lỗ nhỏ. Lỗ này được đào dưới gầm giường của 1 viên tư sản thân Pháp, do đó quân Pháp không thể ngờ được đây là nơi dấu vũ khí của quân cách mạng. Mấy người này đều đeo lên băng đỏ trên tay, từ dưới hầm lấy lên vũ khí của mình.
Vũ khí đơn sơ, chỉ có vài khẩu súng, mấy trăm viên đạn, còn lại là kiếm, mã tấu, giáo. Đặc biệt là một ngọn cờ hai màu đỏ vàng, hiệu kỳ khởi nghĩa Yên Bái. Mấy chục người đứng kính cẩn trước lá hiệu kỳ, giơ tay hô khẩu hiệu: “Không thành công cũng thành nhân” “ViệtNamvạn tuế”. Sau đó tất cả đeo lên băng đỏ, bắt đầu ùa ra ngoài, chuẩn bị tấn công nhà tù Yên Bái. Họ nghe nói có một đội quân sẽ tấn công Yên Bái để cứu Cai Hoằng, nhưng cho rằng cũng chỉ là tàn quân Quốc dân đảng như họ, do đó quyết tâm góp một phần lực lượng giúp đỡ cho họ.
Thật không may cho họ, trên đường đi, những người lính này gặp phải chốt gác của lính khố xanh. Tiếng súng vang lên báo động quân Pháp từ các nơi khác kéo đến, nghĩa quân bị vây kín trong một góc phố nhỏ. Mấy lần, vài người lính trẻ vung trong tay đao kiếm, hô lớn Việt Nam Vạn tuế, rồi lao vào đội hình của quân Pháp, hy vọng giúp đồng đội mở một đường máu. Nhưng cuối cùng tất cả đều ngã xuống trong vũng máu. Quân Pháp bắt đầu tiến lên. Tiếng súng nổ chát chúa 2 bên đường. Quân khởi nghĩa chống cự yếu ớt, tưởng chừng sắp bị phá vỡ đến nơi rồi.
Bất chợt, có tiếng ầm ì như tiếng sấm, càng lúc càng gần. Quân cả 2 bên đều ngừng lại mà nghe ngóng.
Rầm!!! Bức tường ngăn đổ sụp. Một con quái vật bằng sắt xuất hiện, với cái mũi dài, những bánh xe được phủ ngoài bằng xích sắt. Quái vật quay cái vòi dài của nó về phía đám lính Pháp
Bùm!!! Chủ pháo 20mm của xe tăng bắt đầu khai hỏa, thổi bay quân Pháp lên trời. Cùng lúc đó, súng máy 7,29mm gắn trên trục xoay ở phía trước xe tăng cũng bắt đầu nổ súng, từng đợt mưa đạn quét ngang quân Pháp và lính khố xanh. Bọn lính ngã xuống mà vẫn chưa hiểu tại sao
Quân Pháp cũng bắt đầu phản công, nhưng những viên đạn súng trường làm sao có thể đánh xuyên lớp giáp của xe tăng được, do đó, con quái vật vẫn cứ trườn lên, như tử thần giữa chiến trường, vung lưỡi hái thu hoạch tính mạng của kẻ thù.
Nhìn thấy hiệu kỳ Yên Bái trên nóc xe tăng, cùng phù hiệu Quốc dân đảng sơn trên thành xe, quân khởi nghĩa mừng rỡ giơ cao vũ khí, gân hết cả cổ họng hô lớn VIỆT NAM VẠN TUẾ!!!
Quân Pháp lúc này hoàn toàn sụp đổ, khắp nơi chạy loạn. Các tiểu đội bộ binh lập tức đuổi theo, hô lớn: Đầu hàng không giết! Hô lê manh... các loại
Có một truyện vui thế này. Trước khi phát động tấn công, Quốc Minh đã dạy lính phi chính quy 1 số câu đơn giản bằn tiếng Pháp, trong đó có câu: Hô-lê-manh Có nghĩa là Giơ tay lên. Một người lính Mường nhìn thấy một tên Pháp chạy vào ngõ hẻm, anh vội vàng đuổi theo. Đến lúc thấy tên Pháp, anh chàng chuẩn bị hô giơ tay lên bằng tiếng Pháp, nhưng không nhớ ra, liền hô lớn:
- Pa tông đanh!
Nào ngờ tên Pháp to con lập tức giơ cao tay lên đầu, run rẩy quỳ xuống.
Sau này hỏi ra mới biết, thì ra lúc đó hắn hoảng, nghe từ gì cũng thấy là Hô Lê Manh! (Chuyện này có thật, đã từng xảy ra trong chiến dịch Điện Biên Phủ đấy pà con ạ)
Dưới sự phối hợp của Tăng thiết giáp và bộ binh, rất nhanh chóng, trại lính khố xanh, nhà bảo an, sở cẩm, kho bạc... đều đã bị chiếm lĩnh. lực lượng đặc nhiệm SS của cứu quốc quân cũng nhanh chóng chiếm lĩnh nhà tù, giải phóng tù nhân. Quân Pháp đa số lựa chọn đầu hàng, một số dựa vào công sự chống trả, nhưng chỉ vài phát pháo của xe tăng, hoặc chả cần bắn pháo mà cứ như xe ủi lao lên húc thẳng vào công sự là xong.
6h sáng ngày 6-3 năm 1930, Yên Bái hoàn toàn rơi vào tay quân cách mạng
Cai Hoằng đứng trước mặt Quốc Minh, giơ tay chào:
- Đảng viên Quốc Dân Đảng Ngô Hải Hoàng xin chào thiếu tá!
- Thiếu tá Trần Quốc Minh, Tư lệnh Cứu Quốc Quân, Đảng viên Quốc Dân Đảng, tỉnh trưởng Hòa Bình! – Quốc Minh cũng đáp lễ
- Thiếu tá, Chủ tịch đảng cùng các Ủy viên hiện đã bị bắt giữ. Xin ngài đưa Cứu Quốc Quân đến cứu viện – Ngô hải Hoàng nói
“thằng này ngây thơ vãi” – Quốc Minh thở dài. Hiện tại các thành viên Quốc dân đảng bị bắt giữ và giam ở các nơi khác nhau, với quân lực của Quốc Minh hiện giờ, chia ra làm sao được. Hơn nữa, việc hắn đánh chiếm Yên Bái lúc này hẳn đã được phòng Nhì pháp đưa lên báo cáo, quân Pháp chuẩn bị tập trung lực lượng đánh hắn, làm gì có thời gian mà chia quân ra.
- Cai Hoằng, mời ngài đi nghỉ đi – Quốc Minh phất tay
- Thiếu tá...
- Mời!
- Vậy thì tôi xin lui!
--------------
Trận chiến Yên Bái đêm mùng 5 rạng ngày 6 tháng 3 năm 1930
Quân Pháp bao gồm tiểu đoàn lê dương số 3, trung đoàn nước ngoài số 1, quân số 600 lính. 1 trung đoàn lính khố xanh 2000 lính, 1 trung đội khố đỏ nhưng chỉ còn 29 lính (53 lính làm phản)
Cứu Quốc Quân: 220 lính Cứu Quốc quân gồm 30 lính bộ binh SS, 20 lính dù SS, 30 lính xe tăng, 10 lính cận vệ, 10 lính Pháo binh, 10 tiểu đội phi chính quy +100 quân khởi nghĩa QDĐ
Tổn thất:
Quân Pháp: Chết 300 lính trong đó 60 lính Pháp, 240 lính khố xanh. Bị thương 2000 người, trong đó có 392 lính Pháp. Mất tích 13 người, 2 Pháp. Toàn bộ bị bắt sống
Cứu Quốc Quân: Chết 32 người, trong đó có 1 lính chính quy, 2 lính không chính quy, còn lại là lính QDĐ. Bị thương 64 người, 11 lính chính quy, 23 lính không chính quy. Bị bắt 0. Mất tích 0
Nhà cửa: Đánh sập 27 căn nhà, tổn thất tài sản ước tính khoảng 3 vạn đồng bạc Đông Dương
Chiếm được: Tỉnh lị Yên Bái, đường sắt, kho bạc...
Nhiệm vụ: Cứu sống Cai Hoằng (Hoàn thành) Thưởng cho: 5000 vàng. Danh vọng +2
Đánh chiếm được tỉnh lị Yên Bái. Phần thưởng: 7000 vàng. Danh vọng +1, Quân công +1*
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tienlaso1