Lưu Uyên lập tức sưu tập toàn bộ tư liệu về thư họa trong tay Phương Vịnh, tuy rằng Phương Vịnh đảm bảo, tài liệu của hắn có thể cùng với hoàng cung thư khố so với nhau, nhưng là Lưu Uyên đối mặt với đống sách nhỏ này thì nhíu mày cả nửa ngày.
Phương Vịnh ngượng ngùng, hắn vì mượn được mấy quyển sách này mà phải trằn trọc khắp nơi đó ah.
Lưu Uyên ngồi ở trong thư phòng, bắt đầu nghiên cứu thi, họa, sử tiền triều. Tiền triều duy nhất có thể xưng là họa sĩ tông sư cấp bậc, một vị là Trương Dưỡng Dịch, một vị chính là tác giả của bức “Cung nữ đồ” trong tửu điếm khi trước, Tiền Quân Tắc, Trương Diễn Dịch lấy bức họa “Cao sơn lưu thủy” mà nổi danh, trong bút pháp của hắn, các loại kỹ xảo cũng đã tương đối thuần thục, mà Tiền Quân Tắc lại lấy nhân vật trong tranh là việc chính, am hiểu nhất chính là bức “Cung nữ đồ” này, có chỗ rất huyền diệu.
Đương nhiên điều này là từ trong sách cổ mà nói đến, nếu muốn xác nhận hai người này xem có phải đã đạt đến cảnh giới như vậy không, thì phải xem tận mắt hai bức họa đó mới được. Vài cuốn sách chỉ tốn một canh giờ xem hết, trong đó nội dung Lưu Uyên đã nhớ đại khái, liền bắt đầu suy tư chỗ huyền diệu trong đó.
Hai vị đại sư này quả thật không phải là nhân vật nhỏ, khó nhất là hai này cùng thời đại, hơn nữa còn là bằng hữu hay giao hảo với nhau, phải biết rằng hội họa Trung Quốc bắt đầu phát triển từ thời kì khắc đá đến tranh nhân vật tôn giáo, cuối cùng mới xuất hiện độc lập bức “Cao sơn lưu thủy”, trước khi bức “Cao sơn lưu thủy” xuất hiện thì chủ yếu đều là tranh bối cảnh nhân vật, có thể thấy được lần chuyển biến này rất là có ý tứ, Trương Dưỡng Dịch này lại có thể đủ lợi hại để vẽ bức “Cao sơn lưu thủy” đạt tới tầng thứ này, quả thật không đơn giản.
Tương đối mà nói, “Cao sơn lưu thủy” của Trương Dưỡng Dịch tựa hồ càng có thêm giá trị, đương nhiên cũng đại biểu cho việc bức họa đáng giá.
Lưu Uyên cho ra kết luận như vậy rồi cùng Phương Vịnh tiến hành thảo luận, chủ yếu là suy nghĩ lý giải giá trị các bức họa của hai người này, cuối cùng cho ra kết quả đủ để cho Lưu Uyên phi thường hài lòng, họa của Trương Dưỡng Dịch tuy rằng chỉ tính là một tiểu tác phẩm, cũng có giá trị thiên kim, còn tác phẩm của Tiên Quân Tắc tuy rằng có chút hơi kém nhưng cũng tính là trân phẩm.
Bất quá tác phẩm truyền đời của hai người cực kỳ hiếm thấy, hiện tại đại bộ phận đều thuộc sở hữu của Hoàng cung hoặc là trong tay của tam Hoàng tử Bình Vương Lưu Luân, người khác muốn đến xem là chuyện cực khó, giống như là một người nông dân mà có được một bức học của Tiên Quân Tắc là chuyện có thể diện chừng nào.
Lưu Uyên lại hỏi tình huống của Bình Vương Lưu Luân, thật không ngờ thân huynh đệ của chính mình mà cũng không có chút hiểu biết nào, ngẫm lại cũng thật buồn cười.
Phương Vịnh thất thần nhìn hắn nửa ngày, lúc này mới nhớ là hắn bị sét đánh, chuyện lúc trước tất cả đều quên, nói: “Bình Vương chính là tam Hoàng tử, là con của Phùng quý phi, Hoàng thượng năm đó cực độ sủng hạnh Phùng quý phi, chỉ đáng tiếc là, hồng nhan thì bạc mệnh, Phùng quý phi mất sớm, bất quá con của nàng Bình Vương Lưu Luân lại có thể nói là nổi tiếng trong chư vị Vưong gia, hiện tại kiêm nhiệm Thừa tướng, bởi vì hắn là người có quyền lực, lại giàu có nhất, người này am hiểu nhất là sưu tập đồ cổ, thanh nhạc khuyển mã, chỉ cần là đồ chơi, hắn mọi thứ đều tinh thông, có thể nói là Đông Đô đệ nhất công tử.
Lưu Uyên hơi hơi mỉm cười, hắn nghe ra được ra được trong giọng Phương Vịnh có ý châm chọc, bất quá cũng có thể biết Bình Vương Lưu Luân này là người không học vấn, một khi đã như vậy, lừa hắn cũng là việc nên làm. Nghĩ đến đây, Lưu Uyên nói: “Nếu là bổn Vương đến bái kiến, Bình Vương có thể hay không chịu gặp ta?”
Phương Vịnh nghĩ nghĩ nói: “Người này rất ngạo khí, bất quá ngươi cũng là thân phận Vương gia, hắn nói không chừng sẽ niệm tình huynh đệ, bất quá Vương gia, Phúc Vương phủ ta tuy rằng khốn cùng, nhưng là Vương gia ngàn vạn lần không được nhục chí…”
Lưu Uyên hiểu được ý tứ của hắn, xem ra tên này là ngưới rất có khí tiết, cười nói: “Tốt lắm, ta sẽ không thấp hèn như thế! Phương tiên sinh giúp ta chuẩn bị giấy bút đi!”
Xem ra Phúc Vương phủ cũng chưa nghèo khó cho lắm, mực Huy Châu…Đồ vật này nọ, thứ gì cũng khá tốt rồi.
Phương Vịnh đi ra ngoài, rất nhanh đã chuẩn bị tốt, Lưu Uyên cảm thấy kinh ngạc chính tính chất giấy phi thường tốt, Phương Vịnh nhìn ra nghi ngờ của hắn, nói: “Đây là Hoàng cung tứ bảo chuẩn bị cho các vị Hoàng tử, mỗi tháng ta đi lãnh một lần, vừa đúng lúc cho ngươi sử dụng!”
Lưu Uyên gật gật đầu, nghĩ thầm, đây là Hoàng cung phúc lợi, Hoàng thượn coi như là vì các con hắn làm một chuyện tốt, bất quá chuyện mình vẽ tranh lại không thể để Phương Vịnh biết, nhân tiện nói: “Phương tiên sinh ngươi nghỉ ngơi đi thôi, sau khi ta vẽ xong lại mời ngươi chỉ giáo.”
Phương Vịnh gật gật đầu, lui xuống.
Trong thư phòng chỉ còn một mình Lưu Uyên, vừa nghĩ tới chuyện mình cần nhờ bán tranh kiếm tiền, Lưu Uyên trong lòng có chút kích động, bắt đầu dựa vào trí nhớ chính mình phỏng theo kết cấu bút pháp của Trương Diễn Dịch, hắn hội họa tuy rằng không bằng thư pháp, nhưng là muốn học theo Trương Dưỡng Dịch thì phi thường đơn giản, nhất là dưới tình huống có bản gốc, không quá một canh giờ, đại công cáo thành, Lưu Uyên nhờ Châu nhi đi tìm lưu huỳnh, bắt đầu làm cũ trang giấy, Châu nhi tự nhiên xem không hiểu hắn làm gì, nhưng lại hết sức cao hứng nhìn hắn đùa nghịch, Lưu Uyên trước tiên dùng giấy trằng thử vài lần, rốt cục thành công, sau đó mới bắt đầu thao tác đối với bức họa, qua một canh giờ, bức “Thiên nhai chi điểu đồ” theo họa pháp của Trương Dưỡng Dịch rốt cục hoàn thành.
Đến buổi tối, Lưu Uyên để Châu nhi đi mua công cụ, bắt đầu dán mép bức họa, mãi cho đến đêm khuya, Lưu Uyên cùng với Châu nhi mới kiệt sức thiếp đi.
Ngày hôm sau, Lưu Uyên lại vẽ một bức “Lan sơn Thương Hải đồ”, dán mép thỏa đáng, sau đó mới đưa cho Phương Vịnh, chính là bức tranh qua loa này cũng làm cho Phương Vịnh giật mình không nhỏ, nói: “Vương gia, tranh của ngươi thật có hồn nha, bất qua ta chưa từng thấy ngươi luyện qua họa pháp mà!”
Lưu Uyên lo lắng hắn sẽ lỡ đem chuyện chế tác bức họa nói ra, rốt cục cũng giấu diếm được, cười nói: “Đa tạ Phương tiên sinh khích lệ, ta còn phải luyện tập nhiều mới được!”
Hai tác phẩm đồng loạt bày ra trước mặt Lưu Uyên, Lưu Uyên cẩn thận quan sát một phen, xác định không chút bại lộ, lúc này mới cầm lấy bức “Thiên nhai chi điểu đồ” đưa cho Châu nhi, nói: “Vị Dương đại thẩm kia có đáng tin cậy hay không, ta nghĩ muốn nhờ nàng ta làm một chuyện?” Hắn suy nghĩ thật lâu, trước mắt người có thể dùng cũng chỉ có Phương Vịnh, chỉ là Phương Vịnh lại có chút dáng vẻ thư sinh, vị tất có thể làm chuyện như vậy, vị Dương đại thẩm thân thích của Châu nhi là một cái lực chọn không sai lầm a.
Châu nhi có điểm nghi hoặc, nói: “Chuyện gì?”
Lưu Uyên nói: “Ngươi cầm bức họa này nói cho nàng biết, có một vị bằng hữu nhờ ngươi bán giúp, ngàn vạn lần không cần tiết lộ ra bổn Vương, nếu là nàng nhất định muốn hỏi, thì ngươi nói đó là một vị công tử, ngoài ra không cần nhiều lời, đã biết chưa!”
Châu nhi trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, Lưu Uyên nhìn ra được, rồi lại không muốn cùng nàng giải thích nhiều, đành phải nói: “Ngươi nói Dương đại thẩm đem bức họa này tới Hàn Mặc trai tại Phong Hoa phố bán cho tên Trương thúc bảo, nhớ kỹ, muốn một ngàn lượng bạc, chỉ có thể nhiều hơn chứ không thể thiếu, nếu Trương thúc bảo không mua, thì đem bức tranh trả lại…”
Trương thúc bảo mặc dù là một thương nhân tại Phong Hoa phố, nhưng lại là người của Bình Vương Lưu Luân, đây là Lưu Uyên hỏi thăm mới biết, Bình Vương Lưu Luân dựa vào mấy thủ hạ của mình để thu nạp đồ cổ tại các cửa hàng, đem bức tranh trực tiếp đưa tới đó, như vậy có thể tiếp kiệm được rất nhiều thời gian.
Châu nhi có chút điểm hiểu được, tiếp nhận bức họa.
Lưu Uyên cười nói: “Vậy đi làm đi, ngươi nói cho Dương đại thẩm, thời điểm nàng đi bán cũng không được tiết lộ tên của ngươi, nếu nàng làm tốt, một ngàn lượng bạc thì có năm trăm lượng là của nàng, nếu như là nàng để lộ ra, như vậy ngươi nói nàng biết, bổn Vương không bao giờ cho phép ngươi đi gặp nàng!” Chứng kiến biểu tình khẩn trương của Châu nhi, liền bổ sung nói: “Chính là lừa nàng mà thôi, ngươi đừng khẩn trương, bổn Vưong nếu không tin tưởng thì cũng sẽ không tìm đến nàng.”
Châu nhi lúc này mới vui vẻ ra mặt, cầm bức họa rời đi.
Châu nhi đi rồi, Lưu Uyên tại trong phòng hóa trang đơn giản một lần, thuật dịch dung của hắn từ nhỏ luyện thành, so với cao thủ tuy rằng không kịp, nhưng là cũng đủ để đánh tráo, chờ hắn từ Phúc Vương phủ đi ra, đã thành một trung niên nhân dung mạo xấu xí.
Phương Vịnh cũng không biết cầm bức họa kia chạy đến địa phương nào thưởng thức, nên Lưu Uyên được tự do thật lớn.
Lưu Uyên đi đến chỗ ở của Dương đại thẩm, vừa lúc chứng kiến Châu nhi trở về, Châu nhi hướng ánh mắt qua người mình quét một lần, liền cúi đầu bắt đầu trở về, xem ra cũng không có nhận ra mình, Lưu Uyên trong lòng cười thầm, xem ra thủ pháp dịch dung của mình cũng không có rỉ sắt, còn đủ để lừa gạt người tinh tường mình như Châu nhi, những người khác đương nhiên sẽ không phát hiện.
Qua một lúc lâu, Dương đại thẩm cầm bức họa, hướng Phong Hoa phố đi đến, Lưu Uyên gắt gao theo sau nàng. Dương đại thẩm đã thay đổi một thân giả dạng, thoạt nhìn phúc hậu rất nhiều, nữ nhân này tuy rằng cũng không xinh đẹp, nhưng là lại rất có phong vận, nhất là trên người lại toát ra khí chất khiến cho Lưu Uyên cảm thấy mê hoặc.
Dương đại thẩm tới trước cửa Hàn Mặc trai, Lưu Uyên vốn nghĩ nàng sẽ do dự một lần, nào biết nữ nhân này phi thường đơn giản, ngang nhiên đi vào, cười nói: “Trương lão bản có ở nhà hay không, ta lại đưa bảo bối!”
Một cái phúc hậu nam nhân đi tới, đánh giá Dương đại thẩm một phen, sau đó ánh mắt dừng trên bức họa, híp mắt cười nói: “Trên thế giới này nào có nhiều bảo bối như vậy? Vị đại thẩm này, có phải hay không là bảo bối thì phải nhìn xem mới được!”
“Có phải hay không là bảo bối tự nhiên không thoát khỏi pháp nhãn của Trương lão bản, qua qua qua, bức họa này cũng không phải vật phàm!” Dương đại thẩm vẻ mặt tươi cười, đem bức họa mở ra, Trương thúc bảo lúc đầu còn không để ý, nhưng là chậm rãi mở to mắt ra, lúc sau lại là thần tính ngạc nhiên.
Lưu Uyên cũng đi vào trong trai, mượn cớ nhìn xem đố vật cất giữ, trong tâm cũng có chút khẩn trương, không biết kiệt tác của mình có thể hay không lừa gạt vị hành gia này.
Bức họa rốt cục cũng được mở ra hết, Trương thúc bảo ánh mắt dừng lại ở cuối bức họa, “Trương Dưỡng Dịch” ba chữ phi thường chói mắt, hai tay có chút run rẩy, nhưng là lập tức đặt trên bàn, lộ ra nụ cười như có như không, nói: “Bức họa này cũng không sai, nhưng là muốn nói nó là bảo bối, hắc hắc…” Ngụ ý đã rất rõ ràng, Lưu Uyên cũng không thể không bội phục định lực của hắn, xem ra hắn quả là có tài năng mua bán.
Dương đại thẩm sắc mặt không thay đổi: “Nhãn lực Trương lão bản ta tự nhiên tin tưởng! Xem ra ta phải đi tới nhà khác, thật sự là có lỗi!” Nàng mỉm cười muốn đem bức họa cuốn lên, Trương thúc bảo lại lấy tay đè bức họa lại, cười nói: “Chậm đã, ta muốn xem bức họa này tỉ lệ thế nào?”
Nói xong hắn lấy ra một cái kính lúp gì đó, vẻ mặt chuyên chú nhìn lại bức họa, Lưu Uyên trong lòng cả kinh, nguyên lai thời đại này còn có phương pháp này, như vậy chỉ sợ mình dùng lưu huỳnh làm cũ giấy sẽ bị phát hiện, đang lúc lo lắng, Trương thúc bảo đã cười a a đứng lên, nói: “Đại tẩu, bức họa này ta muốn, ngươi ra cái giá đi!”
Lưu Uyên lúc này mới thả lỏng, xem ra hắn chỉ tùy tiện nhìn xem mà thôi. Có thể làm một lão bản tiệm đồ cổ, hơn nữa có thể trở thành người thu thập đồ cổ cho Bình Vương Lưu Luân, Trương thúc bảo nhãn lực có thể tính là không phải nhất lưu, thì cũng sẽ không kém hơn là bao, như vậy hiển nhiên bức họa của mình có thể lừa dối qua cửa rồi.
Dương đại thẩm vươn năm ngón tay, mỉm cười.
“Năm mươi lượng?” Trương thúc bảo biểu tình có chút làm ra vẻ, hắn đương nhiên biết nếu đối phương nói không chính là người hiểu biết.
Dương đại thẩm lắc lắc đầu, bình thản ung dung.
“Năm trăm lượng? Đại tẩu ngươi là đang nói giỡn hay sao! Bức họa này…” Trương thúc bảo có chút nóng nảy, hắn mặc dù thay mặt cho Bình Vương thu hàng, cũng biết bức họa này giá trị xa xỉ, nhưng là thật không ngờ một thôn phụ bình thường lại ra giá cao đến thế.
Dương đại thẩm đem bức họa chậm rãi cuốn lên, nói: “Là năm nghìn lượng, ta cũng không có cách nào, bức họa này là chủ nhân nói giá, ta nào có vật như vậy, nếu Trương lão bản không có hứng thú, quên đi, chúng ta ngày khác bàn lại!”
Lưu Uyên nghĩ thầm, gia hỏa này thật ngoan độc, chính mình nói cho Châu nhi là muốn một ngàn lượng, nàng lập tức bật nhào lên năm lần.
Trương thúc bảo trên mặt co rút lại, hiển nhiên trong lòng giãy dụa cực kỳ, cẩn thận hỏi: “Chủ nhân tranh này có phải…”
“Ta không thể nói!” Dương đại thẩm đem bức họa cầm lên, “Bất quá khẳng định không phải tiểu nhân vật, theo ta được biết, đây chính là gia truyền chi bảo của người ta, năm nghìn lượng xem như đã là hào phóng!”
Trương thúc bảo cười khổ lắc lắc đầu, rốt cục hạ quyết tâm nói: “Lời thật cùng đại tẩu này, giá này ta không thể tiếp thụ, đại tẩu ngươi hay là đem đến nhà khác đi thôi!”
Lưu Uyên nghe xong sửng sốt, chẳng lẽtranh này cũng không đáng giá? Nếu là năm nghìn lượng cũng không bán được, như vậy lời nói dựa vào bán tranh mà phát tài của mình, chỉ sợ là điều khó khăn!
“Thật sự là đáng tiếc!” Dương đại thẩm hướng ngoài cửa đi tới, Trương thúc bảo tiễn nàng tới cửa, thở dài nói: “Đại tẩu còn có thứ gì tốt, đừng quên cầm tới cho lão Trương nhìn xem! Ta không tiễn xa!” Sau đó quay đầu hướng Lưu Uyên nói: “Vị bằng hữu này thật là ngại quá, tại hạ còn có chút chuyện muốn làm, có gì thì ngày mai tiếp lại!”
Lưu Uyên tự nhiên đỡ phiền toài, ngang nhiên đi ra, một lúc sau, Trương thúc bảo vội vã chạy ra, thần sắc khẩn trương.
Xem ra hắn là muốn đi tìm Bình Vương Lưu Luân thương lượng mới được, nếu không Dương đại thẩm cố ý đem giá đề cao lên như vậy, hắn cũng không cần phiền toái như vậy.
Nhưng là Lưu Uyên trong lòng cao hứng.
Lần này hắn theo tới kỳ thật là khảo sát xem vị Dương đại thẩm này có hay không đáng tin, hay là có hay không thực lực giúp mình làm việc. Lúc trước lần đầu tiên gặp nàng, đã cảm thấy nàng không phải là người bình thường, không chỉ có khí chất xuất sắc, toàn thân đều lộ vẻ khôn khéo, phải là người có khả năng. Hiện tại xem ra, nếu nữ nhân có cuộ sống độc lập, khẳng định đếu có chỗ hơn người. Dương đại thẩm này thật là một nhân tài.
Lưu Uyên đang nghĩ ngợi, tại chung quanh Phong Hoa phố dạo một lúc, Dương đại thẩm vốn đã đi sớm rồi giờ lại ở đầu phố, Lưu Uyên sửng sốt, không biết là nàng bị cái gì mê hoặc, một lát sau, chứng kiến Trương thúc bảo vội vã chạy trở về, giờ mới hiểu được, nguyên lai Dương đại thẩm sớm đã tính tới điểm này!
Nàng sớm nhìn ra Trương thúc bảo muốn thứ này, nhưng là không có quyền quyết định, chủ yếu là giá rất cao, cho nên cố ý tha cho hắn một lần, Lưu Uyên nhìn đến đây, kế tiếp cũng không cần nhìn, vị Dương đại thẩm này quả thật khả dụng.
Lưu Uyên lững thững đi vào trong tiệm đồ cổ nông phu, Điền Nhu ngồi ở trong điếm, cũng không biết là đang dỗi cùng ai, liên tiếp giật khăn trong tay, Lưu Uyên nhìn buồn cười, Điền Nhu này kỳ thật là một mỹ nữ, chỉ tiếc là tính cách quá kém, nam nhân nào cưới nàng làm vợ, thật đúng là…
Hắn nhân cơ hội liền thưởng thức “Cung nữ đồ” của Tiền Quân Tắc một phen, có bút tích thực để nhìn, bức tranh về sau đích thị là làm ít công to, mới vừa nhìn vào tranh, liền nghe Điền Nhu miệng kêu: “Để ta đi nhận lỗi với hắn, không bao giờ! Ta chết cũng không đi…Hừ!”
Qua một lúc lại nói: “Tên tử dâm tặc kia, để ta thấy hắn, nhất định phải làm cho hắn biết bổn cô nương lợi hại!”
Lưu Uyên nghe được trong lòng lạnh buốt, nhớ tới bộ dáng hung ác cầm mộc côn của nàng, không khỏi có chút chột dạ, bất quá trên thế giới này dâm tặc cũng không thiếu, cũng chưa chắc là nói chính mình, lại nói bức họa này mị lực cũng quá lớn, hắn an ủi mình một lần, lại đi nhìn bức tranh, lại nghe Điền Nhu oán hận nói: “Còn nói cái gì Vương gia, ta xem ra là vương bát đản không sai biệt lắm, rùa vương bát đản!”
Lưu Uyên hơi nhảy dựng lên, nàng quả là nói đến mình.
Lúc này không đi, thì khi nào mới đi, bất quá mình chỉ trước mặt nàng rớt quần một lần mà thôi, thật sự là phải đem mình chửi suốt ngày như vậy sao!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Lưu Uyên mới vừa về tới Phúc Vương phủ, chợt nghe thanh âm Châu nhi truyền ra: “Dương đại thẩm không bằng về trước, chờ Vương gia trở về ta sẽ nói sau…” Lưu Uyên trong lòng sửng sốt, chẳng lẽ Châu nhi đem chuyện bức tranh kia là do mình vẽ nói cho Dương đại thẩm, nghĩ đến bản thân mình tự xuất mã, nhưng mà vừa nghĩ tới quan hệ của Châu nhi cùng Dương đại thẩm, điều này thật vô cùng có khả năng.
Xem ra công tác giữ bí mật còn làm không tốt, lúc ấy chính mình lo lắng cũng không quá chu đáo.
Bất quá việc đã đến nước này, thật không có biện pháp khác, Lưu Uyên liền đi vào, Châu nhi đang khổ sở khuyên Dương đại thẩm, chứng kiến Lưu Uyên về tới, Dương đại thẩm lập tức quỳ trên mặt đất, nói: “Thảo dân tham kiến Vương gia!”
Lưu Uyên thản nhiên nói: “Đứng lên đi! Lần trước còn chưa tạ ơn ngươi nha?” Từ trên mặt hắn nhìn không ra cái gì kinh ngạc, hiển nhiên lần trước Châu nhi đã nói cho nàng thân phận của mình, cũng không cần phải giấu diếm, nói sau này là một nhân tài khả dụng, có thể hay không làm việc cho mình, còn phải xem chính mình có thể khiến nàng thần phục hay không, nếu nàng có thể toàn tâm vì mình làm việc, khẳng định là một chuyện tốt.
Phương Vịnh vẫn chưa về, Lưu Uyên đem Dương đại thẩm vào bên trong phóng khách, cười nói: “Châu nhi gọi ngươi là Dương đại thẩm, bản Vương và Châu nhi giống nhau, cũng gọi ngươi là Dương đại thẩm đi ha!”
Dương đại thẩm vội vàng quỳ xuống: “Thảo dân muôn lần chết cũng không dám như thế!”
Lưu Uyên gật gệt đầu nói: “Không có gì dám hay không, ta cũng chỉ là một Vương gia nghèo túng mà thôi, mà ngươi lại cùng với Châu nhi tình như mẫu tử!” Dương đại thẩm sợ hãi nói: “Vương gia là long phượng trong loài người, thảo dân nhìn ra được, sau này Châu nhi nó tất sẽ được hưởng phước thôi, cho nên ta đây xem là nữ nhi này có phúc vậy…” Nàng nhìn Châu nhi, lới nói này quả là tình chân ý thiết.
Châu nhi ngượng ngùng cười cười, nói: “Đại thẩm, ngươi cùng với Vương gia chờ ta, ta đi vào pha trà!”
Thấy Châu nhi đi ra ngoài, Lưu Uyên ngồi xuống cười nói: “Đại thẩm nói như thế, há chẳng phải ta là phường tiểu nhân hay sao!” Hắn sớm đã có nghi hoặc, ngày đó bởi vì lo lắng, cho nên cẩn thận xem xét khí chất của nàng, nhưng hiện tại xem ra, khí chất của nàng cùng với phường tiểu nhân thật bất đồng, có thể tính là không phải tiểu thư nhà quan lại, nhưng nhất định là người đọc sách viết chữ, cho nên mới hỏi như vậy.
Dương đại thẩm cười nói: “Vương gia có thể tùy ý thay đổi dung mạo, chỉ sợ cũng không phải là một Vương gia nghèo túng!”
“Nga!” Lưu Uyên lúc này thật sự là kinh ngạc đứng lên.
Dương đại thẩm lại vội vàng lùi xuống dưới: “Vương gia xin thứ tội, kỳ thật tại Hàn Mặc trai ta đã nhận ra ngài, chỉ là không tiện để thi lễ mà thôi!”
Lưu Uyên sờ sờ mặt mình, tự giễu nói: “Thuật dịch dung của ta kém như vậy sao!”
“Không phải thuật dịch dung của Vương gia kém cỏi!” Dương đại thẩm thản nhiên nói: “Mà là ta có một cặp mắt đặc biệt! Không dối gạt Vương gia, gia phu ta am hiểu nhất là tướng thuật, ta cũng học ở hắn một chút da lông mà thôi!” Nàng rốt cục ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định trong suốt, Lưu Uyên nhìn ánh mắt như vậy, trong lòng khẽ run lên, trong ánh mắt đó giống như là có thể nhìn thấu lực lượng nhân tâm vậy, không khỏi cảm thán nói: “Dương đại thẩm thật sự là để ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa!” Những lời này thật sự phát ra từ phế phủ, không ngờ nữ nhân này lợi hại như vậy.
Dương đại thẩm nói: “Vương gia gọi ta Dương Anh là được! Đây là tên thực của ta, kỳ thật chân chính để ta giật mình chính là Vương gia, ta tuy rằng tướng thuật không bằng được gia phu, nhưng cũng coi như là nhập môn, bất quá lại nhìn không thấu tướng mạo Vương gia, nhưng là lại biết Vương gia nhất định là người đại phú đại quý, hơn nữa tựa hồ còn có chút bí mật không lường được…”
Lưu Uyên trong lòng thật sự rung động tột đỉnh.
Dương Anh ánh mắt dừng lại trên mặt Lưu Uyên, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lưu Uyên đứng lên, thầm nghĩ quả nhiên có tướng thuật lợi hại như vậy, Dương Anh lúc nói hết sức chăm chú, thoạt nhìn không giống như đang gạt mình, nếu gặp được người lợi hại hơn một chút, nhiin2 ra bản thân không phải người của thời đại này – cũng không phải là không có khả năng.
Dương Anh đột nhiên quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái.
Lưu Uyên sửng sốt nói: “Đây là…” Dương Anh chậm rãi ngẫng đầu lên, gằn từng chữ: “Vương gia kỳ tài ngút trời, Dương Anh ta mấy năm nay chờ đợi một vị minh chủ, hiện tại đợi được, tự nhiên phải bái lạy!” Lưu Uyên thấy ánh mắt nàng trong suốt, trong lòng đã sớm tin, thản nhiên nói: “Ngươi đứng lên đi! Nên cao hứng phải là bổn Vương mới đúng… Bất quá từ nay về sau, đừng quỳ xuống trước bổn Vương nữa!”
Dương Anh gật gật đầu, mặt lộ vẻ vui mừng, đứng bên cạnh Lưu Uyên nói: “Vương gia, ta biết trong lòng ngươi có kế hoạch với bức tranh kia, không biết…” Lưu Uyên nghĩ thầm, nếu để cho nàng biết mình kiếm tiền là vì mua cho mình cùng với Châu nhi một tòa nhà lớn, để về sau hoan hảo không bị ai quấy rầy, nữ nhân này khẳng định sẽ vô cùng giật mình, nhưng là kiếm tiền cũng không phải là chuyện xấu, liền đem kế hoạch của mình kể lại với Dương Anh một lần, chỉ là bỏ bớt đi mục đích.
Dương Anh nghe xong lúc sau cười nói: “Vương gia quả nhiên có kế hoạch chu đáo chặt chẽ, nếu có gì cần ta thì cứ việc phân phó!”
Lưu Uyên cười nói: “Hôm nay bổn Vương đã kiến thức qua sự lợi hại của ngươi, hiện tại ngươi đã là người của ta, chuyện này ngươi sẽ lo liệu, nếu như không ngại, từ nay về sau tài vụ của Phúc Vương phủ sẽ do ngươi quản lí, chỉ là không cho người ngoài biết!”
Những lời này giống như là cấp cho Dương Anh một cái chức tổng quản.
Dương Anh một lần nữa quỳ rạp xuống đất nói: “Vương gia tín nhiệm Dương Anh như thế, Dương Anh chắc chắn sẽ cố hết sức mình!” Lần quỳ xuống này xem như cấp cho Lưu Uyên một cái hứa hẹn, Lưu Uyên cười cười nói: “Về sau có phú quý, bổn Vương cũng sẽ không quên ngươi, đứng lên đi! Từ nay về sau, ngươi ta là chủ tớ, những lễ tiết này cũng có thê miễn!”
Dương Anh lúc này mới đứng lên, vẻ mặt so với trước càng mừng rỡ.
Lưu Uyên suy tư một lát nói: “Từ nay về sau, ngươi hãy thành lập một tổ chức do chính ngươi khống chế, về phần tên…thì kêu là “Mưa bụi lâu” đi! Nơi này sẽ là địa phương kiếm tiền của chúng ta, Phúc Vương phủ rất nhiều người nhận biết, bổn Vương muốn không ai biết được “Mưa bụi lâu” cùng với Phúc Vương phủ có quan hệ, điểm ấy chắc ngươi hiểu được…”
Dương Anh gật gật đầu, lộ ra thần sắc suy tư, hiển nhiên đang lo lắng những việc nên làm.
Lưu Uyên nghĩ thầm, nếu đợi đến lúc Châu nhi mang trà vào, khó mà nói tiếp, nhân tiện nói: “Chuyện cụ thể, ngươi về trước ngẫm lại, mấy ngày nữa thì cùng bổn Vương nói lại một lần, nếu như được, vậy làm theo, nhất là phải chọn vài người đáng tin cậy, năm nghìn lượng bạc kia có thể tín là tài chính ban đầu!”
Dương Anh vội vàng đáp ứng.
Lúc này Châu nhi bưng trà vào, Dương Anh nhân cơ hội cáo từ ra về.
Lưu Uyên kéo Châu nhi lại, hôn lên mặt nàng, cười nói: “Đại thẩm này của ngươi thật là có khả năng nha!”
Châu nhi thấp giọng nói: “Vương gia không trách Châu nhi!”
Lưu Uyên sửng sốt, nói: “Vì cái gì trách ngươi!”
“Vương gia phân phó chuyên Châu nhi làm không tốt, lại để Dương đại thẩm nàng…” Châu nhi hai mắt đỏ bừng, hai giọt lệ liền muốn rơi xuống, Lưu Uyên nghĩ thầm, tưởng là chuyện gì, nguyên lai là chuyện này, vội vàng an ủi: “Châu nhi đừng nóng vội, ta căn bản không có trách ngươi!”
Dương Anh đúng là một cái khả dụng nhân tài, nói không chừng sau này nàng quả thật là quản gia Phúc Vương phủ thì sao!
Nhưng là không quản thế nào, đêm nay có rượu sáng nay say, mỹ nhân trong lòng mà nghĩ tới người khác, thì nam nhân không còn là nam nhân.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương