Trương Tri Hành biết từ miệng chị Tằng Kiến Hoa là hắn ôm tiền bỏ trốn, biết ngay là chuyện gay go to rồi, nhưng trong thời gian ngắn, căn bản không suy nghĩ thấu triệt, cũng chẳng kịp nghĩ ra đối sách thì bị con trai kéo đi, xuống lầu gặp phải cảnh sát chìm cũng thế, bị con kéo xềnh xệch vào xe, lúc này còn chưa hoàn hồn, nghe con bảo lái xe rời khỏi Hải Châu, phản ứng theo bản năng:
- Đúng, lập tức rời khỏi Hải Châu.
- Anh, xảy ra chuyện gì thế?
Trương Tri Phi vừa khởi động xe vừa quay đầu hỏi:
Trương Tri Hành đợi ổn định lại tâm trạng, chỉnh lại mạch suy nghĩ thì Trương Khác nói:
- Tằng Kiến Hoa ôm tiền bỏ trốn, có cảnh sát chìm gác dưới nhà hắn, trong đó một người hôm qua theo dõi nhà bác Đường, khẳng định là nhận ra cháu rồi, bị cháu đánh lừa, đang lên lầu xác nhận tình hình, chắc chắn sẽ mau chóng nhận ra chuyện không ổn. Chẳng may bọn họ là người của Đinh Hướng Sơn chúng ta muốn đi cũng không đi được nữa.
Trương Tri Phi không dám chậm trễ, nhấn ga, xe phóng đi, tới đường cao tốc thông lên tỉnh thành.
Xe lên tới đường cao tốc Trương Tri Hành mới nghĩ thông được, đúng thế, lúc này chỉ có đi lên tỉnh, Đinh Hướng Sơn ở Hải Châu một tay che trời, ở lại Hải Châu quá nguy hiểm, chỉ có lên tỉnh tìm nhân vật mạnh mẽ mới có thể vạch trần vụ án kinh thiên này. Chứng cứ trong tay mặc dù chưa đầy đủ lắm, nhưng đủ lý do để lần theo manh mối tập đoàn Tân Phong tra tiếp.
Hơn nữa Đường Học Khiêm là một trong số thường ủy của Tp Hải Châu, cung cấp đủ nghi vấn, trên tỉnh không thể kết án cẩu thả được, lúc này lên tỉnh là lựa chọn chính xác duy nhất.
Nhưng vì sao con trai mình ngay lập tức đưa ra được phán đoán này? Trẻ con bây giờ giỏi thật.
- Vì sao Tằng Kiến Hoa ôm tiền bỏ trốn.
Trương Tri Phi không biết anh họ đang nghĩ gì, thấy chuyện này rất lạ, liền hỏi:
- Chẳng lẽ trước khi bỏ trốn hắn đem cuốn sổ kia giao cho Đường Học Khiêm.
Trương Khác thầm nghĩ :" Chắc biểu hiện vừa rồi của mình làm ba kinh ngạc, có điều tình hình khẩn cấp, mình đâu còn cách nào. Ba thông minh nhưng không nhanh trí, chắc bây giờ đã nghĩ ra rạch ròi nguyên cớ của sự việc rồi."
"Nhưng cho dù biểu hiện có khác người hơn nữa cũng chẳng sợ cha hoài nghi gì, chỉ cần nói có lý, làm cha tin, nói không chừng cha sẽ cho mình tự do sớm." Trương Khác nghĩ xong nói:
- Chuyện có thể không đơn giản là ôm tiền bỏ chạy đâu, bác Đường phụ trách cải tạo tập đoàn Tân Phong, trưởng phòng tài vụ của họ ôm tiền bỏ trốn, vụ án này dứt khoát làm chấn động Hải Châu, vì sao chúng ta không hay biết gì? Hơn nữa, Tằng Kiến Hoa, Khương Minh Thành và Đinh Hướng Sơn cùng một bọn, ở Hải Châu còn có lợi gì không kiếm được mà phải ôm tiền bỏ chạy? Khả năng cao hơn là mất tích rồi, cuốn sổ này rơi vào tay bác Đường sau khi hắn mất tích, bác Đường đang muốn tìm hiểu bí mật của nó thì bị Diệp Tân Minh phát hiện, cho nên mới xảy ra một loạt chuyện sau này ....
Trương Tri Hành không thể không thừa nhận con trai phân tích kín kẽ ăn khớp, thằng bé ở nhà nhìn cứ lù lù như cái xe lu, không biết từ khi nào có đầu óc như thế.
Trương Tri Hành gọi điện cho vợ, bảo vợ hết giờ làm không nên về nhà một mình, ai mà biết ở Hải Châu sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, có lẽ sẽ có chuyện kinh thiên thiên động địa, không có người đáng tin, chẳng nghe ngóng được tin tức gì.
Xe phóng như bay trên đường cao tốc, Trương Khác đang nghĩ phải đem chứng cứ trong tay giao cho ai, chẳng may gửi gắp nhầm người thì chuyện hỏng hết. Y nhớ tới một việc, quay sang hỏi:
- Ba, vì sao Đinh Hướng Sơn để cho bác Đường chủ trì công tác cải tổ tập đoàn Tân Phong.
Trương Tri Hành mắt sáng lên, con trai hắn lại hỏi đúng chỗ mấu chốt rồi.
- Đinh Hướng Sơn hẳn phải hiểu con người của bác Đường, đáng lý không nên để bác ấy làm việc này mới đúng.
- Ai làm việc này là do cuộc họp thường ủy thành phố quyết định, trừ thị trưởng Chu Phú Minh ra thì do bất kỳ phó thị trưởng nào khác đảm nhận cũng không bất ngờ, đương nhiên bác Đường là thường vụ phó thị trưởng, bác ấy chủ trì càng thỏa đáng hơn. Nghe nói trên cuộc họp, Đinh Hướng Sơn lấy cớ nhiệm vụ bác Đường gánh vác đã quá nặng rồi, yêu cầu đổi người, Chu Phú Minh kiên quyết yêu cầu do bác Đường chủ trì. Chuyện này vốn thuộc phạm vi của chính phủ, Đinh Hướng Sơn chẳng thể làm gì.
Trương Tri Hành lúc này đã coi con thành đối tượng có thể trao đổi công việc, trong lòng nghĩ gì nói nấy.
- Con hồ ly già Chu Phú Minh này khả năng sớm đã ngửi ra mùi trong tập đoàn Tân Phong, nên mới đẩy bác Đường ra trước họng súng, giờ thấy tình hình không ổn lại trốn mất.
Trương Khác phân tích:
- Nói vậy ông ta không phải là cùng một bọn với Đinh Hướng Sơn?
- Sao có thể cùng một bọn được?
Trương Tri Phi quay người sang nói:
- Hai người đó tranh đấu với nhau ở Hải Châu mười mấy năm rồi, từ bí thư công ủy, tranh lên thị trưởng rồi tranh tới bí thư thành ủy, đấu đá tưng bừng, ở Hải Châu ai chẳng biết. Nhưng mà Đinh Hướng Sơn luôn đi trước Chu Phú Minh một bước, nếu có cơ hội Chu Phu Minh hận không thể ném họ Đinh kia vào vạc dầu, thế nên ông tay đẩy Đường Học Khiêm ra cải tạo tập đoàn Tân Phong, thành công thì Đinh Hướng Sơn xuống, ông ta lên, không thành công thì chỉ hi sinh Đường Học Khiêm mà thôi.
- Vậy Chu Phu Minh có thể giúp chúng ta?
Nghe con trai nói thế, Trương Tri Hành hơi chần chừ, cầm điện thoại lên lại nhưng không dám tùy tiện quyết định.
Chu Phú Minh đối đầu với Đinh Hướng Sơn, lúc này cầu viện ông ta là đúng, nếu không dù có lên tỉnh thì biết phải giao tài liệu cho ai? Chẳng may nhầm người thì có hối cũng không kịp.
Trương Tri Hành do dự một lúc vấn bấm số , xe chạy trên đường quốc lộ, cửa sổ đóng kín, bên trong rất yên lặng, tiếng chuông reo trong điện thoại co thể nghe thấy rõ ràng.
- Thị trưởng Chu, tôi là Trương Tri Hành.
- Tri Hành, cậu đang ở đâu, sao cục công an thành phố vừa thông báo cho tôi, nói cậu sợ tội bỏ trốn?
Giọng Chu Phú Minh vừa gấp và vang, lúc này mới rời khỏi nhà Tằng Kiến Hoa được nửa tiếng, tốc độ của Đinh Hướng Sơn quá nhanh.
- Cục công an định tội gì cho tôi mà bảo tôi sợ tội bỏ chạy?
Trương Tri Hành không ngờ diễn biến nhanh tới thế, nhưng đã dự liệu trước rồi, nên chẳng kinh hoàng.
- Tổ kiếm tra tỉnh tìm cậu điều tra tình hình, gọi điện tới Đông Xã thì nói cậu đã về thành phố, cậu và Tằng Kiến Hoa có quan hệ gì, vì sao về Hải Châu không tới cơ quan báo cáo, lại tới tìm Tằng Kiến Hoa? Chẳng lẽ cậu không biết hắn thụt két tập đoàn Tân Phong hơn 400 vạn, tới giờ tung tích chưa rõ, cục công an đang bí mật điều tra à?
Trong điện thoại giọng Chu Phú Minh bình tĩnh lại, tựa hồ lão hồ ly già từ trong ngữ khí bình tĩnh của cha đã ngửi ra điều gì:
- Cục công an thông báo với tôi giọng điệu có nặng một chút, nhưng không nói cậu phạm tội gì, nếu cậu không có vấn đề thì về Hải Châu đi, giải thích rõ hiểu lầm là xong.
Con hồ ly già này rõ ràng không muốn ba vội về Hải Châu để quấy loạn mọi việc lên.
- Hiểu lầm của thị trưởng Đường đã được làm rõ chưa ạ?
Trương Tri Hành tiếp tục hỏi.
- Đường Học Khiêm à?
Trong điện thoại Chu Phú Minh ngừng một chút:
- Hình như không phải là hiểu lầm gì cả, tổ kiểm tra tỉnh đã yêu cầu vợ ông ta tiếp nhận điều tra, có lẽ cậu còn chưa biết, tổng giám đốc Tân Phong là Khương Minh Thành, cùng phó giám đốc nhân sự Hứa Tư đã chủ động khai báo với tổ kiểm tra, họ đang dựa theo lời khai đó tìm kiếm chứng cứ ...
Chu Phú Minh cố ý nói rõ ràng tình hình, Trương Khác hoài nghi lão hồ ly này từ đầu tới cuối biết Đường Học Khiêm vô tội, thầm nghĩ :" Đây mới là chính khách tiêu chuẩn, nếu cha đạt được tới trình độ này, dư sức vẫy vùng trong quan trường rồi."
- Thị trưởng Chu, trong tay tôi có ít tài liệu, có thể chứng minh vụ án thị trưởng Đường không hề đơn giản, số tài liệu này có thể giao trực tiếp cho thị trưởng không?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chu Phú Minh im lặng một lúc:
- Cậu xác định vụ án Đường Học Khiêm không đơn giản?
- Cô Hứa Tư kia và bí thư Đinh tựa hồ có quan hệ không bình thường.
Trương Tri Hành tiết lộ một chút.
Trương Khác nghe thấy trong điện thoại có tiếng vỗ bàn, tiếp đó là giọng Chu Phú Minh không kìm được kích động:
- Tri Hành, cậu mà về Hải Châu thì phải tiếp nhận tổ kiểm tra của tình điều tra, rồi phải giải thích cho cục công an vì sao tới nhà Tằng Kiến Hoa thì sợ sẽ không gặp được tôi. Như thế không an toàn, cậu hãy tới thẳng tỉnh thành tìm bí thư Từ Học Bình, tôi sẽ giúp cậu gọi điện thoại liên hệ trước ...
Rời khỏi đường cao tốc thì đã là buổi trưa, ngồi trong xe không cảm giác được cái nóng nực bên ngoài, mọi người tìm một khách sạn ở trung tâm thành phố, đề phòng có chuyện bất ngờ, đem cuốn sổ sao ra một bản, ngay cả phim chụp cũng giao cho chú giữ, bảo chú ở lại phòng khách, sau đó mới đem điện thoại phòng khách san báo cho Chu Phú Minh.
Phải tới năm 96, điện thoại cầm tay mới có thể nói chuyện được giữa các thành phố với nhau, lúc này sang nơi khác, di động trở nên vô dụng.
Từ Học Bình là phó bí thư tỉnh ủy, bí thư chính pháp ủy, năm 99 người yêu cầu cơ quan kiểm sát tra tận gốc vấn đề của Đinh Hướng Sơn là do ông ta hạ lệnh, không biết Chu Phú Minh bỏ bao nhiêu công sức trong chuyện này, nhưng Từ Học Bình hẳn là người đáng tin cậy.
Điện thoại mãi không thấy gọi tới, mặc dù cửa phòng cũng chẳng đột nhiên bị người ta đá ra, rồi một đám cảnh sát mật tràn vào, nhưng cứ ngồi yên chờ đợi làm cho người ta lo âu bất an.
Trương Tri Hành lo cho vợ, nhưng không dám chủ động gọi điện cho đơn vị của vợ, tới tận 6 giờ tối, Lương Cách Trân mới gọi điện thoại tới, là do Chu Phú Minh báo cho cô biết số điện thoại phòng khách sạn.
Buổi trưa, Lương Cách Trân bị tổ kiểm tra gọi tới nhà khách Tây Thành tiếp nhận điều tra, tiếp đó cục công an tới soát nhà. Lương Cách Trân không về nhà, chuyện nhà bị lục soát là người khác trong cục thông báo cho. Còn nhờ Chu Phú Minh gọi điện tới nên cục công an mới không cưỡng chế câu lưu 24 giờ, hiện cô đang ở nhà đồng nghiệp.
Trương Khác thầm nghĩ nhà Đường Học Khiêm hẳn cũng bị lục soát rồi, vợ chồng ông ta chắc đang ở nhà khách Tây Thành giải thích chuyện 37 vạn gửi trong tài khoản gia đình.
Không biết Đường Thanh ra sao? Trong đầu y hiện lên khuôn mặt thanh lệ gầy gò của cô, Trương Khác lo lắm, nghĩ để cha và chú ở lại tình thành là được, mình ở lại Hải Châu, ít nhất có thể chăm sóc cho Đường Thanh.
Tới 7 giờ Chu Phú Minh mới gọi điện thoại tới:
- Nhà bí thư Từ gần đây xảy ra chút chuyện, tôi mới liên hệ được với ông ấy, có thể bí thư Từ không có ấn tượng gì tốt với cán bộ Hải Châu, đồng chí phải tới nhà ông ấy nói rõ vấn đề.
Trương Khác không hiểu lời Chu Phú Minh có ẩn ý gì, nghĩ chắc là Từ Học Bình rất nghiêm khắc với cán bộ Hải Châu.
Trương Khác và cha rời khách sạn, bắt một chiếc taxi, đi thẳng tới Tân Mai Uyển của thành nam, nơi đó là khu nhà ở của quan viên cao cấp chỉnh phủ tỉnh tủy. Trương Khác và cha đứng đợi một lúc, bên trong có một thanh niên dáng vẻ thư ký đón bọn họ vào.
Người đó tay có đeo băng tang, Trương Khác lòng thắc mắc :" Nhà Từ Học Binh có ai qua đời không biết?" Thấy người đó bày ra vẻ mày lạnh lùng "người lạ chớ tới gần", y biết không nên lắm mồm.
Bóng đêm mông lung, không nhìn rõ Tân Mai Uyển rộng tới mức nào, đi qua mấy biệt thự, đều thấy rất u tĩnh, ngoài hàng rào sắt trồng nhiều cây cối rậm rạp, ngăn cản đáng kể những cặp mắt rình mò.
Theo thanh niên kia đi vào nhà Từ Học Bình, qua cái sân trồng đầy hoa cỏ, tới thẳng phòng khách chờ đợi. Từ Học Bình rất cao, tuổi chừng 60, mặt nhiều vết nám, môi dày, xương gò má cao, ánh mắt thâm thúy, thần thái nghiêm túc, gây cho người ta một áp lực lớn.
Trương Khác chú ý thấy trên giày vải của Từ Học Bình có may một khối vải gai, chẳng lẽ mình tới quấy rầy đúng lúc nhà ông ấy có người qua đời?
Trương Tri Hành khom người chào:
- Chào bí thư Từ.
- Chu Phú Minh gọi điện thoại cho tôi, nói đồng chí có tài liệu liên quan tới vụ án Đường Học Khiêm.
Giọng Từ Học Bình rất trầm, oai nghiêm làm người ta rét run:
- Tỉnh rút tinh anh từ viện kiểm sát, tòa án, sở công an thành lập tổ kiểm tra tới Hải Châu, là để tra rõ vấn đề, đồng chí có tài liệu gì sao không đưa thẳng cho tổ kiểm tra?
- Tài liệu trong tay tôi không chỉ liên quan tới thị trưởng Đường, còn liên quan tới bí thư Đinh Hướng Sơn.
Sắc mặt Từ Học Bình hòa hoãn lại một chút, ngồi xuống ghế sô pha, chỉ tay bảo cha con Trương Tri Hành ngồi xuống.
Trương Tri Hành đem bức ảnh Trương Khác chụp ở biệt thự ngói đỏ cùng cuốn sổ của Tằng Kiến Hoa đưa cho Từ Học Bình.
Từ Học Bình lật xem ảnh, lại lật cuốn sổ của Tằng Kiến Hoa, không xem kỹ, dựa vào ghế trầm tư một lát, nói:
- Không phải thành phố các đồng chí cũng phát giác ra vấn đề của tập đoàn Tân Phong, phái tổ kiếm tra xuống mấy lần sao? Vấn đề có thể tra rõ hay không, cần có thời gian, không được tùy tiện nghi ngờ lãnh đạo thành phố. Tấm ảnh này thì nói lên được vấn đề gì? Cho dù có nghi vấn cũng có thể phản ánh với ban nghành có liên quan, không nên tùy tiện tống lên trên, làm việc gì cũng phải có trình tự...
Ngữ khí của Từ Học Bình làm lòng người ta không khỏi nguội lạnh, ông ta quay sang nói với thư ký:
- Tiểu Lý, cậu gọi điện thoại xem đồng chí viện kiểm sát có ai trực ban không, đưa cả người lẫn tài liệu cho đồng chí viện kiểm sát xử lý.
- Bí thư Từ.
Trương Tri Hành thấy Từ Học Bình không đếm xỉa tới, trong lòng vừa hoảng sợ vừa nóng nảy:
- Tôi và thị trưởng Đường công tác với nhau hơn mười năm, tôi rõ con người của ông ấy.
Từ Học Bình rất bực mình, không nghe ông nói xong đã phất tay cắt ngang:
- Đường Học Khiêm có phạm sai lầm hay không, không phải do đồng chí quyết định, tổ kiểm tra đang điều tra, còn chưa có kết luận, có sai lầm, quốc pháp khó tha, không có sai lầm, sẽ có đãi ngộ công bằng với đồng chí ấy. Vấn đề của tập đoàn Tân Phong rốt cuộc có cần tỉnh nhúng tay vào không thì cần thời gian thảo luận, không phải đồng chí nói là làm theo được ... Còn nữa, trước khi Đường Học Khiêm cải tạo tập đoàn Tân Phong thì không có chuyện gì, vừa cải tổ thì liên tiếp xảy ra chuyện, tin đồng chí hay là tin con mắt của quần chúng đây?
Phải nói những lời phía trên của Từ Học Binh hoàn toàn là giọng điệu quan liêu công thức hóa, làm người ta thất vọng, còn lời phía sau cho thấy ông ta có ấn tượng rất xấu với Đường Học Khiêm, làm người ta tuyệt vọng.
Từ Học Bình nói xong là đứng dậy đi ngay, thư ký gọi điện thoại rồi ngồi về chỗ, giám thị không cho cha con Trương Tri Hành lén rời đi.
Những chứng cứ này nếu không có một nhân vật mạnh mẽ thúc đẩy cả quá trình điều tra mà dựa vào một trình tự quan liêu công tác thì đợi tới tết Ma rốc cũng chẳng xong.
Từ Học Bình đã bảo bọn họ đưa tài liệu cho viện kiểm sát tỉnh, vậy là không thể thoát thân đi tìm lãnh đạo khác của tỉnh nữa rồi, Trương Tri Hành không biết ngã rẽ từ chỗ nào khiến hiện giờ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
- Chú Tiểu Lý, nhà bí thư Từ ai qua đời thế?
Trương Khác nhớ Từ Học Bình gọi thanh niên này như thế, ỷ vào dẻo miệng hỏi hắn.
Lý Nghĩa Giang chỉ con hai cha con này là cán bộ bình thường lên tỉnh phản ánh vấn đề, trước đó lại có thị trưởng Hải Châu đánh tiếng, nên không thù địch gì, thấy Trương Khác hỏi, liền trả lời:
- Con trai bí thư Từ mấy ngày trước gặp tai nạn xe cộ qua đời, tai nạn xảy ra ở thành phố Hải Châu, không biết quan viên Hải Châu quản lý giao thông kiểu gì?
Chẳng trách tâm tình Từ Học Bình lại tệ như vậy, Trương Khác thông cảm với ông ta, nếu cho y đủ quyền lực, chỉ e y khiến quan viên chính phủ Hải Châu phải cuốn xéo về nhà hết.
Cha không hay biết gì tin tức này, hoặc là ở Hải Châu chẳng mấy ai biết chuyện này, hoặc là cha hoàn toàn bị đồng nghiệp trong chính phủ thành phố cô lập rồi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhìn thấy cục diện này, Trương Khác bó tay hết cách, chỉ còn biết ngồi đợi người viện kiểm sát tới, hi vọng đi theo trình tự điều tra bình thường cũng có thể mau chóng tra rõ vấn đề.
Trương Khác và cha ngồi im lặng trên ghế, giúp việc mang ba chén trà vào, trà vừa đặt xuống liền nghe thấy trên lầu có tiếng trẻ con khóc toáng lên, tiếng khóc hồi dài hồi ngắn, tiếp đó như có tiếng người từ trên giường lăn xuống đất.
Từ Học Bình chân bước như bay từ thư phòng ra, thấy giúp việc đặt chén trà lên bàn, nghiêm khắc nói:
- Không phải đã nói với cô không được để Chỉ Đồng một mình ở trong phòng sao?
Giúp việc luống cuống không biết làm sao, Từ Học Bình hừ một tiếng, định đi lên lầu.
- Có khách tới nhà, bất kể có là từ Hải Châu hay ở đâu tới, pha trà mời khách là điều lên làm, là tôi bảo Tiểu Chu pha trà đấy.
Một người phụ nữ chừng 50 tuổi từ trên cầu thang xuống, cô bé ngả đầu dựa vào vai bà ta:
- Tiểu Chu, chú Từ mấy ngày nay tính khí không tốt, cháu đừng để trong lòng.
Cô bé vẫn còn khóc thút thít, người khẽ run run, Từ Học Bình không nói, đưa tay đón lấy cô bé từ lòng phụ nữ kia, giọng nói vừa rồi còn lạnh như băng lập tức biến thành mềm mỏng hiền từ:
- Chỉ Đồng, để ông bế cháu nào.
Cô bé rời khỏi lòng phụ nữ kia, mặt nghiêng sang phía Trương Khác.
- Á!
Trương Khác nhận ra cô bé, khuôn mặt xinh đẹp mang theo dáng vẻ như gặp ác mộng, làm người ta nhìn mà tan nát cõi lòng.
Cô bé cũng nhận ra Trương Khác, há miệng gọi nhưng không phát ra âm thanh, tay chỉ vào Trương Khác vùng vẫy, Từ Học Bình còn chưa bế chắc, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
- Tôi còn chưa ôm chắc sao bà đã buông ra, nó mà ngã thì ăn nói với mẹ nó ra sao?
Từ Học Bình lớn tiếng trách, nhưng thấy cháu gái nhào tới chỗ thiếu niên đi theo Trương Tri Hành, ngoài dự liệu mọi người, cô bé túm chặt lấy y phục của thiếu niên đó, cứ như sợ mất thứ đồ chơi yêu thích vậy.
Ngày 18 tháng 7, gần một trăm công nhân viên nhà máy giấy Tân Quang tập trung trước quảng trường chính phủ, kháng nghị đãi ngộ bất công của chính phủ, cục công an thành phố điều quá nửa cảnh sát tuần tra tới duy trì trật tự, khiến cho lái xe say rượu đi vượt quá tốc độ chạy vào thành phố mà không ai ngăn lại, gây ra sự cố giao thông nghiêm trọng.
Trương Khác không ngờ người thanh niên xem chơi cờ bị chết hôm đó là con trai Từ Học Bình, nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cô bé, chắc rằng có liên quan tới ác mộng hôm đó, lòng đau xót, bế cô bé lên, đặt trên đùi mình.
- Nào Chỉ Đồng, chúng ta lên gác ngủ thôi, anh ấy còn có việc...
Vợ Từ Học Bình đưa tay qua nách cô bé muốn bế lên, Chỉ Đồng ôm chặt lấy cổ Trương Khác, miệng ú ớ phát ra tiếng khàn khàn, không chịu buông tay.
Người trong phòng khách bị biến cố này làm ngớ ra, Trương Khác bị cô bé siết chặt lấy cổ có hơi đau đau, cùng vợ Từ Học Bình đỡ lấy người cô bé, sợ nó sức yếu bị rơi xuống, mặt rất bối rối.
- A, cậu là thiếu niên cứu Chỉ Đồng?
Tiểu Lý hiểu ra trước tiên, chỉ Trương Khác hỏi:
- Có phải hôm đó cậu cứu Chỉ Đồng khỏi chiếc xe tải, cậu tên là gì, sao hôm đó không để lại tên đã đi rồi?
- Lúc đó tôi cũng hoảng sợ, thấy cô bé không sao, chẳng nghĩ gì, cứ thế đi trước ...
Vợ Từ Học Bình buông tay ra, Trương Khác ôm cô bé vào lòng, y cũng bất ngờ, chẳng biết nói thế nào.
- Đúng là cháu cứu Chỉ Đồng?
Từ Học Bình hỏi lại theo bản năng, chưa đợi Trương Khác trả lời đã bảo giúp việc:
- Tiểu Chu, mau gọi điện cho mẹ Chỉ Đồng, nói tìm được đứa bé cứu Chỉ Đồng hôm đó rồi, ở ngay nhà chúng ta, mau mau về nhà.
Từ Học Bình giọng rất kích động, đi tới muốn bắt tay Trương Khác, chỉ là Trương Khác đang bế Chỉ Đồng, ông ta liền ấn vai y ngồi xuống ghế.
Vợ ông ta cũng kích động nói:
- Chúng tôi bảo ĐTH Hải Châu giúp tìm cháu, mấy ngày qua cháu không xem TV sao? Chí Minh ra đi như thế, chúng tôi đã đau đớn lắm rồi, nếu Chỉ Đồng lại xảy ra chuyện gì, chẳng ai chịu nổi nữa.
Nói tới đó bà đưa tay ra lau nước mắt.
Trương Tri Hành chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhìn con trai hỏi:
- Con ... Con cứu cháu gái bí thư Từ lúc nào ... Sao ba chưa bao giờ nghe con kể?
- Là cái hôm con vừa mới đỡ sốt, con thấy ở trong nhà ngột ngạt, liền ra phố dạo ... Khi đó con ôm cô bé, chiếc xe rẽ ngay trước mũi, con sợ quá quên luôn chuyện này.
Trương Khác quay đầu sang nói với vợ Từ Hoc Bình:
- Cháu và ba cháu mấy hôm nay không có thời gian xem TV nên không biết các bác đang tìm.
- Cháu tên là gì?
Từ Học Bình hỏi, mắt ông ta chứa đầy nước mắt, con trai ông ta chết, đứa cháu gái thành an ủi lớn nhất, trong lòng hết sức cảm kích thiếu niên cứu cháu gái mình. Nghe con dâu nói, tình hình khi đó hết sức nguy hiểm, thiếu niên kia dũng cảm gần như lao ra ôm lấy cháu ông ta ngay trước mũi xe, hiếm có hơn nữa thiếu niên đó cứu người xong không để lại tên, lặng lẽ rời đi.
Từ Học Bình đang chuẩn bị mấy ngày nửa bảo thành phố Hải Châu bất kể thể nào cũng phải tìm ra thiếu niên kia, để cảm tạ chu đáo.
- Cháu tên là Trương Khác.
- Đúng, đúng, là Trương Khác, lúc cha cháu vào đã giới thiệu rồi, bác không chú ý, cháu đừng giận.
- Lão Từ, người ta tới nhà là khách, sao ông để người ta ngồi đợi ở đây? May mà Chỉ Đồng thức dậy, nếu không chẳng phải để lỡ mất sao?
Vợ Từ Học Bình lau nước mắt trên má:
- Lão Từ, có chuyện gì thế, ông không giúp được họ à?
Trương Tri Hành ngượng ngùng nói:
- Phó thị trưởng Hải Châu chúng tôi đang bị điều tra nhận hối lộ, chúng tôi phát hiện ra một số tài liệu, vội lên tỉnh báo cáo với bí thư Từ, bí thư Từ bảo chúng tôi tới báo cáo trực tiếp với viện kiểm sát Tỉnh.
Từ Học Bình chỉ tài liệu Trương Tri Hành mang tới:
- Nhân lúc các đồng chí viện kiểm sát còn chưa đến, đồng chí theo tôi vào thư phòng, báo cáo lại tình hình, nói đồng chí làm sao có được số tài liệu này.
- Rất nhiều chuyện là do Tiểu Khác phát hiện ra.
Trương Tri Hành chỉ con trai nói:
Từ Học Bình quay sang nhìn Chỉ Đồng, Trương Khác nói:
- Chỉ Đồng ngủ rồi, cháu bé em nó cũng được.
Cô bé dù ngủ tay vẫn ôm chặt cổ Trương Khác, sợ y sẽ bỏ đi, mặt không còn sợ hãi nữa, khôi phục vẻ êm đềm của trẻ nhỏ khi ngủ. Từ Học Bình thở dài:
- Mấy ngày nay lần đầu tiên nó mới ngủ say như thế, chúng ta nói chuyện nhỏ một chút vậy.
Giúp việc lui ra, vợ Từ Học Bình cũng ngồi xuống.
Vừa rồi còn chưa kịp nói tỉ mỉ quá trình có được số tài liệu này đã bị Từ Học Bình cắt ngang, vạn lần không ngờ gặp được thời cơ xoay chuyển thế này, Trương Tri Hành liền đem quan hệ giữa Hứa Tư, Đường Học Khiêm, Khương Minh Thành và Tằng Kiến Hoa giải thích tỉ mỉ, đem chuyện con trai làm sao vô tình phát hiện ra chuyện giữa Hứa Tư và Đinh Hướng Sơn, làm sao chụp được ảnh làm chứng cứ ...v..v...v... Kể hết tất cả một lượt thật tường tận.
- Lão Từ, Hải Châu cũng có cán bộ tốt đấy.
Vợ Từ Học Bình nghe xong Trương Tri Hành kể lại, nói:
- Đồng chí Tiểu Trương mạo hiểm làm nhiều việc như thế, thậm chí còn bị đồng nghiệp hiểu lầm, chỉ mong làm rõ vấn đề. Tỉnh phải ủng hộ mới được.
Khi ghét một người thì hắn nói gì cũng cảm thấy chướng tai, còn thích một người thì thấy hắn nói gì cũng thấy hợp lý. Trương Khác chú y thấy mặt Từ Học Bình nghiêm lại, nhưng đã động lòng rồi.
- Tôi cũng không ngờ Hải Châu có thể tồn tại vấn đề lớn như thế, nhưng tôi không thể chỉ nghe lời một phía, còn phải nghe tình hình điều tra của tổ kiểm tra ...
Có điều Từ Học Bình cũng an ủi Trương Tri Hành một câu:
- Bất kể Đường Học Khiêm có nhận hối lộ không, tinh thần dám nghi vấn này của đồng chí đã bảo vệ uy nghiêm cho công bằng tư pháp, cán bộ tốt như đồng chí rất là hiếm có.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trương Khác nghe mà sửng sốt, lời này của Từ Học Bình sức nặng không phải nhỏ, khác gì thêm một tấm bùa hộ thân lên người cha, chỉ cần Từ Học Bình còn tại chức, ở Hải Châu không ai dám động tới một cọng lông chân của cha.
Trương Tri Hành cố gắng để trên mặt mình không tỏ ra thỏa mãn, Từ Học Bình nói thế vì thương ai thì củ ấu cũng tròn.
Từ Học Binh bảo Tiểu Lý:
- Cậu lập tức liên hệ với Kim Quốc Hải, bảo đồng chí ấy xem có thể gửi cho tôi một bản tình hình điều tra ở Hải Châu không?
Nói xong quay lại nhìn Trương Khác, thiếu niên nhìn qua qua có thư sinh yếu đuối này làm ông ta rất bất ngờ, có thể cứu người ngay trước mũi xe mà không để lại tên đã là hiếm có lắm rồi, gặp chuyện còn cơ trí, phát hiện ra vấn đề mà người khác không phát hiện được, nếu tra ra vụ án của Đường Học Khiêm có nội tình khác thì thiếu niên này công lao không nhỏ.
Từ Học Bình không hề che giấu vẻ tán thưởng trên mặt cười nói:
- Chẳng biết ba cháu có thổi phổng cháu lên không, song biểu hiện của cháu không tệ, năm nay bao tuổi rồi.
Trương Khác ngoan ngoãn đáp :
- Cháu 16 tuổi, vừa mới tốt nghiệp sơ trung.
- Ồ, lớn hơn Chỉ Đồng nhiều.
Từ Học Bình giới thiệu người trong phòng khách, Tiểu Lý tên là Lý Nghĩa Giang, là thư ký chuyên trách của ông ta, vợ ông ta là Chu Thúc Huệ, cán bộ sở lao động tỉnh, giúp việc Tiểu Chu là người thân phía nhà mẹ đẻ Chu Thúc Huệ.
Tiểu Lý đặt điện thoại xuống đi tới:
- Phó kiểm sát trưởng Kim đã từ nhà tới đây rồi.
- Đồng chí ấy có tài tiên tri à?
Từ Học Bình lấy làm lạ.
Kim Quốc Hải lấy đâu ra tài tiên tri.
Tiểu Lý gọi điện thoại nói Hải Châu có người mang tài liệu tới nhà Từ Học Bình, bảo viện kiểm sát phái người tới nhận, không nói chi tiết là chuyện gì. Con trai Từ Học Binh vừa chết ở Hải Châu, nhân viên trực ban rất mẫn cảm với loại chuyện này, lập tức gọi điện cho Kim Quốc Hải xin chỉ thị.
Kim Quốc Hải biết thời gian qua Từ Học Bình rất khó tính liền không dám chậm trễ, bất kể chuyện lớn hay nhỏ, đều quyết định tới nhà Từ Học Bình một chuyến, không ngờ đúng là có chuyện trọng đại thật.
Kim Quốc Hải cùng trợ thủ vừa mới tới nhà Từ Học Bình thì Tạ Vãn Tình cũng tới ngay sau đó. Cô đang ở công tay sắp xếp lại di vật của chồng, đột nhiên nhận được điện thoại nói thiếu niên cứu Chỉ Đồng đang ở nhà cha chồng, lập tức rời công ty chạy rới, vào cửa một cái thấy ngay Trương Khác đang bế Chỉ Đồng.
- Cám ơn cậu cứu Chỉ Đồng, hôm đó cậu không để lại tên họ, chúng tôi đang đợi một thời gian nữa tới Hải Châu tìm cậu.
Đây là chuyện duy nhất làm Tạ Vãn Tình có chút vui vẻ trong mấy ngày qua:
- Cha, làm sao mọi người tìm được tiểu ân nhân thế?
Mấy ngày trước thôi thiếu phụ xinh đẹp này còn hạnh phúc bên chồng con, Trương Khác lúc ấy còn ghen tỵ với chồng cô, vậy mà ông trời tàn nhẫn … y chẳng biết nói gì.
- Chẳng ai tìm cả, Chỉ Đồng tự nhận ra đấy.
Từ Học Bình lắc đầu nói:
- Con và mẹ con bế Chỉ Đồng lên lầu ngủ đi, để bà ấy nói với con...
Tạ Vãn Tình thấy Kim Quốc Hải muốn như thế còn tới nhà, nhất định có chuyện quan trọng, đưa tay muốn bế con gái, thấy con ôm chặt cổ Trương Khác, dù ngủ say cũng không chịu buông, nói nhỏ:
- Chỉ Đồng, nào, để mẹ bế ...
Chỉ Đồng mở đôi mắt ngái ngủ ra, nhìn thấy mẹ mới miễn cưỡng buông tay.
Từ Học Bình chỉ ghế sô pha bên cạnh, bảo Kim Quốc Hải ngồi xuống nói chuyện.
Kim Quốc Hải vừa ngồi xuống vừa quan sát cha con Trương Tri Hành, thầm nhủ :" Thiếu niên này cứu cháu gái bí thư Từ sao?" Đối với việc Từ Học Bình muộn như thế còn tìm hắn, trong lòng càng thêm lo.
- Đồng chí là lãnh đạo viện kiểm sát chịu trách nhiệm vụ án hối lộ ở Hải Châu, vụ án đó điều tra tới đâu rồi, đồng chí nói ra xem nào.
Từ Học Bình không ngại cha con Trương Tri Hành có mặt ở đó, hỏi thẳng tiến triển của vụ án.
Kim Quốc Hải đem tình hình thẩm tra Đường Học Khiêm mấy ngày qua báo cáo đơn giản với Từ Học Bình, không khác dự đoán của Trương Khác là bao.
Trương Khác thấy vẻ mặt Từ Học Bình rất nghiêm trọng, nếu không tính tài liệu trong tay mình, tình hình tổ kiểm tra nắm bắt được rất bất lợi với Đường Học Khiêm, quan trọng là ở chứng cứ Hứa Tư và Khương Minh Thành cung cấp.
Từ Học Bình bình tĩnh hỏi:
- Tổ kiểm tra có kết luận sơ bộ chưa?
- Căn cứ vào kết quả điều tra mấy ngày qua, cùng lời khai chứng cứ do Hứa Tư và Khương Minh Thành cung cấp, có thể phán đoán sơ bộ, Đường Học Khiêm và Hứa Tư tồn tại quan hệ nam nữ không chính đáng. Ngoài ra trong tài khoản nhà Đường Học Khiêm có 37 vạn, cùng 4 vạn tiền mặt tại nơi ở, có chênh lệch nhất định với thu nhập của vợ chồng họ, cũng có thể phán đoán Đường Học Khiêm thông qua Hứa Tư nhận hối lộ từ Khương Minh Thành. Đương nhiên công tác của chúng tôi còn chưa được chu đáo lắm, chứng cứ nắm trong tay còn rất sơ sài, công việc tiếp theo còn rất nhiều ..
Từ Học Bình đưa tay cắt ngang lời vô nghĩa của hắn, không nói một lời.
Nếu như đã có nhận định như thế, theo thông lệ, tiếp theo là tiếp tục đào sâu thêm tội trạng của Đường Học Khiêm, đại khái vĩnh viễn không nghĩ tới khả năng Đường Học Khiêm bị hãm hại.
Thấy Kim Quốc Hải bị biểu hiện của Đường Học Khiêm làm cho bất an, Trương Khác hỏi:
- Thời gian ba lần hối lộ, tổ kiếm tra hẳn là điều tra rõ rồi chứ?
Kim Quốc Hải rất khó hiểu thiếu niên này sao dám xen vào, nghĩ y cứu cháu Từ Học Bình, mà người khác không nói gì, nên trả lời:
- Từ tư liệu Hứa Tư và Khương Minh Thành cung cấp, lần đầu là trung tuần tháng 11 năm ngoái ..
- Thời gian cụ thể, số tiền bao nhiêu?
Từ Học Bình đột nhiên hỏi làm Kim Quốc Hải giật mình.
- Tháng 11 năm ngoái, 20 vạn; mùng 6 tháng 2 năm nay, 8 vạn, cuối cùng là mùng 9 tháng 6, 7 vạn ...
Từ Học Bình cầm cuốn sổ của Tằng Kiến Hoa lên, lật tới trang cuối cùng, nghiêm túc nói:
- Đồng chí xem tài liệu này...
Kim Quốc Hải càng xem mặt càng cứng lại, ba khoản tiền cuối cùng thời gian và số tiền khớp với điều hắn vừa nói, còn chữ "Khương" kia là Khương Minh Thành rồi. Điều này cho thấy lời khai của Khương Minh Thành không đáng tin nữa.
Trương Khác thấy mồ hôi toát ra trên trán Kim Quốc Hải, cười thầm :" Một vụ án trọng yếu như thế mà làm thành án oan, là lãnh đạo phân quản vụ án, không biết gánh trách nhiệm lớn thế nào đây?"
- Tri Hành, cậu đem tình hình giới thiệu cho lão Kim đi.
Trương Tri Hành thấy Từ Học Bình thân thiết gọi tên mình, lòng mừng rỡ, có ý để Tiểu Khác thể hiện một lần nữa, hi vọng càng khiến bí thư Từ vui vẻ, hơn nữa mấy ngày qua con hắn gặp chuyện chẳng sợ hãi, cũng yên tâm nói:
- Rất nhiều chuyện do Tiểu Khác phát hiện.
- Để Tiểu Khác giới thiệu cũng thế.
Từ Học Bình gật đầu đồng ý, ông ta muốn xem thiếu niên này có đúng là cơ trí như thế không.
Kim Quốc Hải nghe Từ Học Bình gọi tên Trương Tri Hành, lập tức nhớ ra người này là ai, vì tổ kiểm tra tìm kiếm hắn khắp nơi, hắn lại chơi trò mất tích, khiến tổ kiểm tra hoài nghi phải chăng trên người hắn có án lớn, đang do dự có đang phát lệnh trụy nã hay không.
Trương Khác thấy vẻ mặt Kim Quốc Hải thì biết hắn đã nhận ra cha mình, lười giới thiệu, đi thẳng vào vấn đề:
- Ngoại trừ những người ở đây, không ai biết sự tồn tại của cuốn sổ này, nó được tìm thấy ở nhà bác Đường ...
Y dừng lại một chút để Kim Quốc Hải hiểu "bác Đường" là ai:
- Bác Đường cũng không phát hiện ra bí mật ghi trong đó, ghi chép này là do tôi và cha tôi phát hiện ra sau khi tìm được nó ... Nhưng Tằng Kiến Hoa đã ôm hơn 400 vạn bỏ trốn.
Rồi Trương Khác lấy ra bốn tấm ảnh cho Kim Quốc Hải xem.
Kim Quốc Hải thấy Từ Học Bình cứ nhìn hắn chằm chằm không nói không rằng, sởn hết gai ốc, dè dặt nói:
- Ghi chép trong trùng khớp với lời khai của Khương Minh Thành, vậy tài liệu này đáng tin, còn tiểu ... đồng chí nhìn thấy Hứa Tư và Đinh Hương Sơn ở cùng nhau, suy đoán về quan hệ giữa họ và Khương Minh Thành cũng là hợp lý, trong vụ án Đường Học Khiêm khả năng tồn tại vụ án lớn hơn nữa, tôi yêu cầu đích thân dẫn đội tới Hải Châu điều tra vụ án này.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Từ Học Bình lắc đầu:
- Liên quan tới người đứng đầu địa phương, mà tính chất có thể rất ác liệt, các đồng chí ngay trong đêm phân tích tỉ mỉ tài liệu này, viết một bản báo cáo. Sáng mai báo cáo với bí thư Đào Tấn chuyện này, còn về phần phải áp dụng biện pháp gì thì phải đợi mở cuộc họp thường ủy tỉnh thảo luận.
Đào Tấn là bí thư tỉnh ủy tình Đông Hải.
Trương Khác cùng cha, Lý Nghĩa Giang, Kim Quốc Hải với trợ lý Trần Hiểu Tùng, cả năm người cả đêm không ngủ, đem điểm tình nghi trong vụ án Đường Học Khiêm chỉnh lý thành báo cáo hơn 20 trang. Từ Học Bình chỉ chợp mắt một chút vào tảng sáng, tới 6 giờ liền gọi điện thoại cho Đào Tấn, tiếp theo đó cầm báo cáo cùng Lý Nghĩa Giang ra ngoài.
Những người còn lại ở nhà Từ Học Bình đợi tin tức, Chu Thúc Huệ bảo bọn họ tới phòng khách ngủ một lúc, Trương Khác biết vụ án sắp hai năm rõ mười, lòng buông lỏng, nhưng thấy những người khác đều không có tâm tư ngủ, cũng đành cố chống chịu.
Tình thần Trương Tri Hành, Kim Quốc Hải và Trần Hiểu Tùng kích thích cực độ, căn bản ngủ không nổi, Trương Khác thì ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, Kim Quốc Hải thấy y mệt mỏi lắm rồi, cười nói:
- Chàng trai, hay là cậu đi ngủ trước đi.
Trương Khác mở mắt , nhớ ra một chuyện:
- Ba, gọi điện cho chú và mẹ đi, cả hai đang lo lắng lắm đấy, con thấy nên bảo mẹ xin nghỉ vài ngày lên tỉnh thành.
Tới gần bảy giờ Lý Giang Nghĩa trở về, bảo bọn họ chuẩn bị để báo cáo trên cuộc họp thường ủy tỉnh.
Trương Khác lờ đờ nói:
- Mắt em không mở ra được nữa rồi, em không đi nữa nhé.
Lý Giang Nghĩa biết y chẳng phải là sợ mà là không muốn nổi bật, liền gọi điện thoại cho Từ Học Bình xin chỉ thị, không nói thêm, cùng nhóm Trương Tri Hành lên xe.
Có thể xuất hiện ở cuộc họp thường ủy tỉnh với cha mà nói là một cơ hôi vô cùng quý báu, Trương Khác đương nhiên không thể chỉ nghĩ tới mình được. Húp ít cháo loãng, rồi tới phòng cho khách ngủ.
Khi tỉnh lại, Trương Khác thấy tay tê tâ, hóa ra Chỉ Đồng ôm tay mình ngủ ngon lành, môi cong cong, gò má hồng hồng, đáng yêu cực kỳ. Trương Khác vừa nhúc nhích, cô bé liền tỉnh ngay, ánh mắt nhìn y cứ như sợ y biến mất, bấu chặt lấy y, làm lòng người ta xót xa.
Bên ngoài trời mờ tối, không biết đã ngủ bao lâu, nhìn thấy cha đang nói chuyện với bà Chỉ Đồng, Trương Khác bế Chỉ Đồng tới phòng tiếp khách, phát hiện ra mẹ Chỉ Đồng cũng ngồi đó.
Bí thư Đào Tấn nghe báo cáo vụ án Đường Học Khiêm xong, lập tức triệu tập cuộc họp thường ủy khẩn cấp, cha báo cáo tình hình xong trở về, cuộc họp vẫn tiếp tục, đang thảo luận phương án xử lý.
Chuyện tới bước này, Trương Khác chẳng còn gì phải lo lắng nữa, quan trọng là muốn biết Hứa Tư lún sâu chừng nào, Trương Khác thầm nghĩ mình không bao giờ quên được khuôn mặt chứa chan nước mắt của Hứa Tư.
Thấy Chỉ Đồng bám dính bên người hồi lâu mà không nói một câu nào, y nhớ trước tai nạn, cô bé còn hưng phấn chỉ quạt máy nói với mẹ: Mẹ ơi, có gió, có gió ...
- Sau tai nạn nó chưa nói một câu nào.
Chu Thúc Huệ nhìn ra nghi vấn trong mắt Trương Khác, thương tâm nói:
- Mong là qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn.
Khi đang ăn cơm trưa thì Từ Học Bình trở về, , Lý Nghĩa Giang đem quyết định xử trí khẩn cấp của tỉnh ủy nói cho cha con Trương Tri Hành:
- Viện kiểm tra tỉnh thành lập tổ chuyên án, dựa theo kế hoạch ban đầu, để tổ kiểm tra đưa ra kết luận sơ bộ với Đường Học Khiêm, sau đó giao vụ án cho viện kiểm sát, đưa Khương Minh Thành và Hứa Tư tới tỉnh thành thẩm vấn, phó kiểm sát trưởng Kim hi vọng hai cha con các vị có thể tham gia thẩm tra xử lý vụ án này.
Đây là chuyện Trương Khác cầu mà chẳng được, với cha mà nói cũng là cơ hội tiếp cận quan viên cao tầng.
Ăn cơm trưa xong, Trương Khác cùng cha và Trần Hiểu Tùng tới nhà khách trực thuộc viện kiểm sát, nhà khách Long Hoa. Trước khi Trương Khác tới, Kim Quốc Hải đã dẫn thành viên tổ chuyên án tới, phía bên Hải Châu nhanh nhất tới tối mới có thể hoàn thành bàn giao công việc.
Trương Khác hi vọng đưa Đường Thanh tới với danh nghĩa giúp đỡ điều tra, hiện giờ không một tin tức nào được phép tiết lộ ra bên ngoài, để Đường Thanh một mình ở lại Hải Châu, sợ không chịu đựng được.
Ngày hôm sau, vụ án Đường Học Khiêm chính thức được giao cho tổ chuyên án viện kiểm sát thụ lý, Đường Học Khiêm, Cố Kiến Bình, Đường Thanh, Hứa Tư, Khương Minh Thành với cả Diệp Tân Minh và nhân viên tổ kiểm tra cùng tới nhà khách Long Hoa.
Vì tổ kiểm tra có hiềm nghi tiết lộ quá trình điều tra ra ngoài, gây sai lầm cho phương hướng điều tra, cho nên phải tiến hành cách lý thẩm tra bọn họ, tổ kiểm tra tổng cộng có 12 người, vừa tới nhà khách liền bị yêu cầu hạn chế liên hệ với bên ngoài, mỗi người phải ghi lại quá trình điều tra ở Hải Châu đưa cho tổ chuyên án thẩm tra, nhưng nói với bên ngoài là bọn họ sát nhập vào tổ chuyên án.
Trương Khác gần như không còn nhớ hình dáng trước khi vào tù của Đường Học Khiêm, ấn tượng sâu nhất là năm 99 khi tòa án xử lại phán ông ta vô tội, tinh thần ông ta rất không tốt, lưng còng, râu rối bù muối tiêu, như ông lão sáu bảy chục tuổi đầu.
Mà Đường Học Khiêm chỉ hơn cha hai tuổi.
Trong phòng họp ở tầng hai, Trương Khác lần nữa nhìn thấy Đường Học Khiêm, gò mà ông ta hõm sâu, gầy vô cùng, ánh mắt mỏi mệt, có điều ăn mặc vẫn chỉnh tề, áo sơ mi ngắn tay trắng, cổ áo không hề có vết bẩn, râu cạo sạch sẽ, hiện giờ ông ta vẫn tin vào phán xét công bằng của tỉnh.
- Cậu bị gọi tới tiếp nhận điều tra à?
Đường Học Khiêm nhìn thấy Trương Tri Hành không tỏ ra bất ngờ mấy.
- Phó thư ký trưởng Trương được tổ chuyên án mới tới thẩm tra vụ án của ông.
Kim Quốc Hải ở bên đính chính lại.
Trương Khác hiểu hắn gọi chức vụ của cha hoàn toàn là vì nể mặt Từ Học Bình, hắn là phó kiểm sát trưởng của tỉnh, cha chỉ là phó thư ký trưởng thành phố, cách nhau rất xa.
- Thị trưởng Đường.
Trương Tri Hành lấy ra bao thuốc lá Ngọc Khê đưa cho Đường Học Khiêm:
- Mọi chuyện sẽ sớm được làm rõ thôi.
Rồi quay sang hỏi Kim Quốc Hải:
- Kiểm sát trưởng Kim, có thể an bài người nhà thị trưởng Đường ở cùng nhau không?
Hiện giờ tuy Đường Học Khiêm chưa hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi, nhưng tình hình có lợi cho ông ta, không cần cách ly nữa. Trương Tri Hành không muốn để cả nhà ông ta bất an, để họ ở cùng nhau, ít nhất cho Đường Học Khiêm thêm chút lòng tin.
- Về quy định thì không được phép.
Kim Quốc Hải nghĩ một lúc rồi nói:
- Thôi ... Để tôi xem tầng trên còn có phòng nào lớn không?
Vụ án Đường Học Khiêm đi sai hướng tới nước này, Kim Quốc Hải cũng có trách nhiệm, đề nghị của cha là cho hắn cơ hội tu bổ quan hệ với Đường Học Khiêm, hắn ta chắc chắn sẽ không làm theo quy củ cứng nhắc.
Trương Khác thấy Đường Học Khiêm đứng dậy nắm chặt tay cha, mắt ậng nước, hẳn đã biết mấy ngày qua chỉ có ba chạy vạy khắp nơi vì ông ta.
Một lúc sau trinh sát viên đưa Cố Kiến Bình và Đường Thanh tới, chỉ cách hai ngày sắc mặt Cố Kiến Bình càng tệ hơn, gây cho người ta cảm giác rất suy yếu.
Lần này không cần ai nhắc, Kim Quốc Hải quan tâm hỏi:
- Sao sắc mặt chị kém thế?
Lại quay sang bảo trợ lý:
- Mau gọi bác sĩ Vương tới đây, thuận tiện kiểm tra luôn cho thị trưởng Đường, buổi trưa bảo nhà bếp làm thêm mấy món ăn.
Trương Khác chỉ quan tâm tới Đường Thanh, tóc cô hơi rối, chăc hẳn chẳng có tâm tư chải chuốt, nhưng chẳng che lấp đi vẻ quyến rũ, mặt gầy hơn một chút, nhưng càng xinh đẹp, chỉ là môi hơi nhợt nhạt, Trương Khác thấy thế liền yên tâm, nháy mắt với cô. Đương Thanh nghi hoặc nhìn Trương Khác, tưởng y đưa ám hiệu gì với mình, ai ngờ Trương Khác chu môi ra hôn gió, măt cô ửng hồng, quay đầu đi chỗ khác.
Trương Khác thích nhìn thích nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Đường Thanh.
Trương Tri Hành không nhìn thấy con trai ve vãn con gái nhà người ta, nghĩ :" An bài như thế nhà anh Đường yên tâm ở đây đợi vụ án có được tiến triển."
Tới mức này mà vụ án còn không phá được Trương Khác đập đầu chết luôn cho xong, 37 vạn tuy có chênh lệch với thu nhập gia đình Đường Học Khiêm, nhưng chẳng ai truy cứu sâu thêm. Với một người công tác ở cương vị lãnh đạo nhiều năm, cả nhà mới có 37 vạn đã là thanh liêm lắm rồi.
Đường Thanh không cần phải lo nữa, nhưng Hứa Tư phải làm sao đây?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina