Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #6  
Old 23-04-2008, 08:46 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 6

Hỗn nguyên chân khí


Những suy nghĩ ngổn ngang, những oán hận ngập tràn càng lúc càng xâm chiếm tâm trí Tư Không Bạch.

Có ai ngờ một người hoàn toàn không biết gì như Tư Không Bạch lại do nhiều ngẫu nhiên đã bị cuốn vào vũng xoáy của những thế lực đầy tham vọng.

Không phải thế sao, Tư Không Bạch nghĩ, đầu tiên là sự phát hiện tình cờ của Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh. Với mảnh đó và với chí muốn lập thân để ba chữ Tư Không Bạch không còn nguyên nghĩa ban đầu, Tư Không Bạch đã tự hào với bước khởi đầu.

Và Tư Không Bạch đã được không ít người kính trọng dướt lốt một công tử hào hoa và còn tự đặt cho bản thân một biệt hiệu là Thiên Tinh Công tử.

Thế nhưng, chính từ mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, tuần tự Tư Không Bạch lâm phải nhiều phen suýt mất mạng để đến bây giờ là kiếp mãi mãi bị Phong Hỏa Môn sanh cầm.

Tư Không Bạch càng nghĩ càng hận. Hận bản thân tuy có thân sinh phụ mẫu nhưng cũng như không , hận sư phụ vì quá chấp nê không chịu chỉ điểm võ học, hận Ngân Bào Bang vì quá tận tụy với Bạch Y Giáo, đẩy Tư Không Bạch vào tình thế hiểm nghèo, hận Phong Hỏa Môn lòng tham không đáy, chỉ vì muốn chiếm đoạt nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh còn lại, nhẫn tâm dùng mọi thủ đoạn đối phó với một Tư Không Bạch hầu như không biết võ công.

Tư Không Bạch hận tất cả. Và những oán hận này, nếu cách đây không lâu Tư Không Bạch chưa hề có thì chỉ sau một thời gian ngắn, nhưng đã dồn dập đổ vào ngập tràn tâm hồn.

Vậy đó, Tư Không Bạch tự cười mai mỉa, Tư Không Bạch không còn là Tư Không Bạch nữa rồi. Cuối cùng Tư Không Bạch cũng có chút vốn liếng ban đầu để sau này có chí hướng để lập thân.

Phải, với những oán hận này, trừ phi Tư Không Bạch ngay bây giờ bị Phong Hỏa Môn lấy mạng, ngược lại, đó sẽ là duyên cớ duy nhất giúp Tư Không Bạch phải quyết chí vượt qua mọi gian nan để tồn tại.

“Ta phải tồn tại ! Ta phải sống ! Ta phải nghĩ cách báo thù. Ta phải …” Xẹt !

Cánh cửa ngăn cửa giữa ngục thất với bên ngoài chợt kêu lên và hé lộ, khiến ý nghĩ của Tư Không Bạch bị cắt ngang.

Một nhân vật chợt bước vào, tay cầm thức ăn, tay kia mang theo một bộ y phục nhàu bẩn.

Nhân vật đó lên tiếng đủ cho Tư Không Bạch biết y là ai:

- Thế nào? Mùi vị của chưởng Phong Hỏa có đủ làm ngươi thấm thía chưa? Ha… ha… Nghe gã bát đệ cười cợt, Tư Không Bạch điên tiết:

- Thật uổng cho bọn ngươi tự thị là có võ học uyên thâm. Đối với ta là người một chiêu thức phòng thân cũng không có, bọn ngươi chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ để hại ta thế sao?

Gã bát đệ lại cười:

- Ủa ! Sao ngươi bảo ngươi không có lấy một chiêu phòng thân? Chẳng phải ngươi đã được một nhân vật vào hạng cao nhân chỉ điểm võ học đó sao? Hay ngươi nghĩ võ học của Thần Cái quá kém, không thể giúp ngươi chịu nổi một chưởng Phong Hỏa của ta? Ha…ha… Tư Không Bạch buộc miệng gầm lên:

- Ngươi cứ chờ đó. Ắt sẽ có ngày ta cho ngươi nếm mùi khốn khổ từ chính võ học của Thần Cái.

Gãõ bát đệ cười sặc sụa:

- Ngươi còn trông mong đến ngày đó ư ? Cho ngươi hay, chờ khi bổn môn hoặc chiếm được nửa mảnh thứ nhất ngươi đã giao cho Bạch Y Giáo hoặc tự tìm ra địa điểm ẩn giấu sở học của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng dựa vào mảnh thứ hai của ngươi, ta sẽ cho ngươi thấy uy thế của bổn môn là thế nào. Ha…ha… Tư Không Bạch vụt chớp mắt. Vậy là rõ, bọn Phong Hỏa này nếu chỉ dựa vào nửa mảnh vừa có, chúng vẫn chưa tìm ra địa điểm ẩn cư của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng. Trong khi đó, chúng đâu dễ gì cướp nửa mảnh kia từ tay Bạch Y Giáo ? Tư Không Bạch bật cười:

- Người đừng huyễn hoặc, tự dối lừa bản thân cho uổng công. Ngươi tưởng ta không biết , rồi đây chính Bạch Y Giáo sẽ tìm đến Phong Hỏa Môn và cả hai sẽ tranh nhau chí chết, chỉ vì nửa mảnh mỗi bên còn thiếu ? ha…ha…. ! Cuối cùng thì Phong Hoa vẫn tiếp tục tranh chấp như trước kia từng tranh chấp.

Tư Không Bạch đã nói đúng vào điểm yếu của Phong Hỏa Môn cụ thể là gã bát đệ này.

Gã hất thức ăn qua một bên ném luôn bộ y phục về một phía.

Xoảng… Gã lao đến Tư Không Bạch:

- Ngươi đắc ý thế nào? Để ta xem, ngươi còn đắc ý được bao lâu nào.

Bùng ! Bùng !

Gã tung hết quyền này đến quyền khác vào Tư Không Bạch, khiến Tư Không Bạch vì quá đau không thể mở miệng được nữa.

Chính lúc đó, có một vật từ người Tư Không Bạch rơi ra.

Cạch !

Gã bát đệ dừng tay, nhìn vào vật đó.

Chợt cười thành tràng, gã bát đệ bảo:

- Kim Tiền Lệnh của Kim Tiền Bang ? ha…ha…! Hứa Vạn Thanh là một lão già ngu xuẩn chưa từng thấy. Cả ngươi nữa cũng vậy, chỉ vài lời ngon ngọt của Hứa Vân Anh, cả hai lập tức rơi vào bẫy. Ha…ha… Gã dùng chân dẫm mạnh vài lượt vào Kim Tiền Lệnh.

Gã dẫm mạnh quá, khiến Kim Tiền Lệnh do được đúc bằng vàng là thứ kim loại khá mềm phải bẹp ra và khắc sâu vào nền đá.

Như cảm thấy chưa hả giận, gã bất ngờ lùi lại, hăm dọa Tư Không Bạch:

- Đây là lần cuối cùng, ta chỉ muốn cảnh tỉnh ngươi. Nếu ngươi còn cố tình trêu cợt và khích nộ ta, một chưởng Phong Hỏa như thế này, lần sau sẽ là ngươi hứng chịu.

Xem đây !

Gã hất một kình Phong Hỏa vào mảnh Kim Tiền Lệnh đã bị gã giẫm bẹp Ầm !

Đắc ý, gã hất hàm bảo:

- Ngươi hãy xem lại bản thân và cả y phục của ngươi nữa. Chưởng Phong Hỏa trước kia đã có hậu quả như thế nào. Ha …ha … Gã bỏ đi đã lâu nhưng Tư Không Bạch vẫn cứ tiếp tục như người mất hồn.

Vì Tư Không Bạch đã được tận mắt mục kích uy lực chưởng Phong Hỏa của gã.

Đến như mảnh Kim Tiền Lệnh kia còn bị sức nóng từ chưởng Phong Hỏa làm cho tan chảy lớp mặt, nói gì đến tấm thân nhục thể của Tư Không Bạch nếu bị gã quật chưởng Phong Hỏa vào.

Càng nghĩ Tư Không Bạch càng ước ao, phải chi bản thân cũng có bản lĩnh võ học như gã. Vả lại, niên kỷ của gã đâu phải nhiều hơn Tư Không Bạch ? gã có bản lĩnh đó, bất quá là do gã có minh sư chỉ dạy. Còn Tư Không Bạch… Tư Không Bạch thở dài, không biết đến ngày nào Tư Không Bạch mới gặp minh sư ?

Chán nản và hầu như là cam phận Tư Không Bạch đành tự trút bỏ y phục, đúng như gã bát đệ vừa nói, chưởng Phong Hỏa trước kia của gã ít nhiều cũng làm cho y phục của Tư Không Bạch bị thiêu cháy lam nham.

Tư Không Bạch vất y phục qua một bên, tiện tay khom người nhặt lấy bộ y phục do gã bát đệ đem đến.

Bất giác, Tư Không Bạch ngẩn người nhìn trừng trùng vào bộ y phục vừa trút bỏ Ngỡ mắt bị hoa, Tư Không Bạch phục người ngồi xuống, cầm lại bộ y phục cũ.

Không , Tư Không Bạch không nhìn lầm. Trên bộ y phục cũ quả nhiên có một ít tự dạng đã bị in hằn lên đó.

Tư Không Bạch thừ người ngẫm nghĩ:

“ Đây là tự dạng có từ Kim Tiền Lệnh. Cũng như lớp ngân lượng vô tình bị chưởng Phong Hỏa chạm vào, nếu sức nóng làm cho nhiều ngân lượng bị méo mó biến dạng thì Kim Tiền Lệnh cũng chịu chung số phận. Vì thế, do bị y phục áp sát vào, những tự dạng trên Kim Tiền Lệnh cũng bị hằn lên y phục. Chỉ tiếc một điều như Hứa Vạn Thanh thố lộ, khẩu quyết có trên Kim Tiền Lệnh chỉ là thứ vô dụng. Nếu không… Đang ngẫm nghĩ, Tư Không Bạch bỗng buột miệng kêu thành tiếng:

- Dường như không phải ?

Không phải cái gì, Tư Không Bạch vì chưa biết nên không thể nói tiếp.

Thay vào đó, Tư Không Bạch dí sát phần y phục bị in hằn tự dạng vào tận mắt.

Vì là những tự dạng bị in ngược nên phải mất khá lâu Tư Không Bạch mới có thể minh bạch.

Tư Không Bạch lại thừ người :

“ Quả nhiên có hai loại tự dạng khác nhau. Một loại là những tự dạng ta đã nhìn thấy trên bề mặt Kim Tiền Lệnh. Còn loại thứ hai, đúng là kiểu chữ Triện, những tự dạng này từ đâu có? Phải chăng ở bên trong Kim Tiền Lệnh có điều bí ẩn ?

Mặc vội bộ y phục nhàu bẩn vào người, Tư Không Bạch đi vội đến chỗ mảnh Kim Tiền Lệnh đã bị gã bát đệ giẫm bẹp.

Tư Không Bạch thoáng thất vọng vì lớp mặt của Kim Tiền Lệnh đã bị chưởng Phong Hỏa làm cho tan chảy, những tự dạng dù là sẵn có hay có một cách thần bí cũng bị xóa bỏ hoàn toàn.

Với chút hy vọng mong manh, Tư Không Bạch tìm cách gỡ mãnh Kim Tiền Lệnh lên khỏi nền đá.

Cuối cùng Tư Không Bạch cũng lấy được lên.

Cầm trên tay, Tư Không Bạch lật vội mặt sau.

Và suýt nữa, Tư Không Bạch không nhịn được phải kêu lên.

Mặt sau của Kim Tiền Lệnh không ngờ có đến hai lớp. Lớp ngoài cùng vẫn còn nguyên hai chữ Tư Không, vốn được khắc sẵn. Và lớp thứ hai, có lẽ do gã bát đệ vận lực giẫm mạnh cho nên rất dễ bong ra, như Tư Không Bạch nhìn thấy, có rất nhiều tự dạng nhỏ li ti được khắc theo lối chữ Triện.

Tuy nhiên do đọc mãi vẫn không đọc được, dù chỉ là một chữ, Tư Không Bạch suy nghĩ một lúc mới hiểu.

Hoá ra những tự dạng Tư Không Bạch đang nhìn thấy, phần thì bị gã bát đệ vận lực giẫm vào, phần thì bị sức nóng từ chưởng Phong Hỏa tác động, đã in ngược từ mặt sau của lớp thứ nhất lên mặt trước của lớp thứ hai Hít vào một hơi thật chậm. Tư Không Bạch từ từ nhận định hàng chữ.

Sau khi biết đâu là hàng chữ đầu, đâu là những hàng chữ kế tiếp, cho đến hết, Tư Không Bạch nhẫn nại đọc ngược từng chữ một.

Trong ngục thất vốn thiếu ánh sáng hơn nữa có lẽ đã đến lúc đêm về.

Tư Không Bạch dù cố đến mấy cũng chỉ kịp đọc vỏn vẹn năm chữ không đủ để tròn nghĩa rồi không đọc được nữa.

Suốt đêm chập chờn với giấc ngủ chất chứa nhiều hoài vọng, khi bắt đầu nhìn thấy có ánh sáng xuất hiện trở lại, Tư Không Bạch vội tiếp tục xăm soi những tự dạng bí ẩn.
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 24-04-2008 at 08:38 PM.
  #7  
Old 23-04-2008, 08:49 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 7

Diễn biến bất ngờ

Cứ như thế, có lẽ phải mất mười ngày hoặc hơn, mỗi ngày được một bữa ăn mà Tư Không Bạch không thể nhớ rõ bản thân đã ăn bao nhiêu bữa, cuối cùng Tư Không Bạch mới đọc hết những gì cần đọc.

Và Tư Không Bạch vụt hiểu, chẳng trách bao nhiêu đời bang chủ Kim Tiền Bang vẫn cho những khẩu quyết có trên Kim Tiền Lệnh chỉ là thứ không đầu không đuôi.

Đến như Tư Không Bạch dù là người vô tình tìm thấy những tự dạng bí ẩn vẫn phải suy nghĩ một lúc lâu mới thôi tin vào những nhận định của Hứa Vạn Thanh.

Vì sau khi đã đọc hết những tự dạng bí ẩn, Tư Không Bạch vẫn cảm thấy ý nghĩa của những tự dạng này vừa kỳ quặc vừa khó hiểu, cũng y như những tự dạng không đầu không đuôi ở mặt ngoài Kim Tiền Lệnh Chỉ sau đó, khi đã tìm ra đủ cách để nối ghép hai phần tự dạng này với nhau, Tư Không Bạch phải hết sức nhẫn nại mới tìm ra điểm mấu chốt.

Hóa ra, nếu ở mặt có những tự dạng bí ẩn gồm bao nhiêu dòng chữ thì ở mặt bên ngoài, Tư Không Bạch đã đối chiếu với những tự dạng đã hằn in lên y phục, những tự dạng này cũng có bấy nhiêu dòng chữ.

Như vậy, khi thì dòng chữ được bắt đầu từ mặt lộ, nối tiếp qua những dòng chữ ở mặt kín giấu, lúc thì dòng chữ có từ mặt bí ẩn kéo sang mặt có tự dạng để lộ. Vì lẽ đó, nếu chỉ đọc riêng mặt ngoài, hoặc đọc riêng những tự dạng bí ẩn bên trong, cả hai phần đều là những câu chữ vô nghĩa, có đầu mất đuôi hoặc có đuôi mất đầu.

Chỉ khi ghép lại với nhau như Tư Không Bạch nghĩ ra và ghép lại, những gì tiền nhân của Tư Không Bạch lưu lại mới hiện lên trọn vẹn.

Tư Không Bạch cứ ngờ ngợ, không dám tin vào điều may mắn vô tình rơi đúng vào bản thân. Hóa ra đây là toàn bộ kinh văn khấu quyết của một tâm pháp nội công gọi là Hỗn Nguyên Chân Khí.

Hỗn Nguyên mang ý nghĩa gì Tư Không Bạch không biết. Khi được sư phụ giảng về kinh dịch, Tư Không Bạch vẫn nhớ lời sư phụ giải thích:

“Thưở hồng hoang, vũ trụ vốn là một khối nguyên sơ, gọi theo cách khác đó chính là Hỗn Nguyên. Sau Hỗn Nguyên vũ trụ mới sinh ra nhị cực. Có âm có dương, sự tương sinh tương khắc làm cho nhị cực hóa lưỡng nghi tạo nên Tứ Tượng. Sau Tứ Tượng mới có Ngũ Hành, có Bát Quái, có Cửu Cung, có vạn vật …” Như vậy, theo như Tư Không Bạch hiểu thì bản thân đang có trong tay một loại tâm pháp nội công có thể xem vào bậc thượng thừa. Cứ theo hai chữ Hỗn Nguyên mà hiểu, thì phần nào đúng như vậy.

Và khi khởi sự luyện tâm pháp Hỗn Nguyên, Tư Không Bạch không thể không cảm kích Thần Cái. Nhờ sự chỉ điểm trước kia của Thần Cái, bây giờ Tư Không Bạch mới rõ từng bộ vị của các huyệt đạo, rất cần cho việc thổ nạp và dẫn lưu chân nguyên đi khắp chân thân, qua các kinh mạch và huyệt đạo chính như kinh văn chỉ rõ.

Chỉ có điều, suýt nữa làm cho Tư Không Bạch nản chí và thất vọng là dù đã tận lực khổ luyện đêm ngày nhưng sau thời gian dài Tư Không Bạch vẫn chưa phát hiện ở bản thân có chút chân nguyên nào hiện hữu.

Ngỡ là bản thân luyện sai, Tư Không Bạch đã có ít nhất là hai lần dò lại từng chữ của cả hai phần kinh văn.

Và khi đã tin rằng bản thân đã thực hiện đúng từng chữ một, Tư Không Bạch tự an ủi:

“Chẳng phải sư phụ và cả Thần Cái nữa đã từng nói đấy sao, phải chuyên cần và chuyên cần. Hà ! Ta cứ kiên trì khổ luyện, không lẽ không có ngày thành tựu ?” Thời gian vẫn cứ thế bình lặng trôi qua. Cho đến một hôm, sự việc bỗng thay đổi.

Gã bát đệ bỗng tìm đến.

Lần này gã che kín chân diện, giọng nói thì hậm hực như chỉ chực hành hạ bất kỳ ai nếu kẻ đó to gan dám khích nộ gã ngay lúc này:

- Đi theo ta !

Tư Không Bạch đâu chờ đợi điều này? Do đó, vội vội vàng vàng, Tư Không Bạch tìm cách che dấu mảnh Kim Tiền đang mang những tự dạng bí ẩn:

- Ngươi… ngươi bảo ta phải đi đâu ?

Thái độ của Tư Không Bạch không thể giấu được gã.

Vút !

Gã xuất thủ thật nhanh. Và khi lùi lại nguyên vị, gã đã đoạt mất mảnh Kim Tiền.

Gã trầm giọng:

- Ngươi đừng vọng tưởng sẽ có ngày thoát thân và dùng chỗ Kim Tiền này độ nhật qua ngày.

Trong khi Tư Không Bạch thầm lo sợ, sợ gã phát hiện những tự dạng kia, gã chộp mạnh hai tay vào mảnh Kim Tiền và vò mạnh.

Xèo … Bằng công phu chân hỏa, có lẽ như thế, gã đã làm cho mảnh Kim Tiền tan chảy và biến dạng hoàn toàn.

Gã ném mạnh vật không còn hình thù đó vào vách đá.

Phập !

Xem đó là hành vi đủ để hăm dọa Tư Không Bạch, vì cái ném của gã đã làm cho vật nọ ngập thật sâu vào vách đá, gã hừ lạnh:

- Nếu lúc gặp môn chủ, ngươi vẫn có thái độ ươn bướng như thế này, ta tin chắc là đầu của ngươi cũng phải bị xuyên thủng như vậy. Đi !

Tư Không Bạch không thể không buộc miệng kêu:

- Ngươi đưa ta đến gặp môn chủ để làm gì ?

Đang đi phía trước, gã đột nhiên quay lại, suýt chạm hẳn vào Tư Không Bạch :

- Ngươi nghĩ ngươi có tư cách buộc ta giải thích sao? Khôn hồn thì hãy ngậm miệng lại. Sẽ tốt hơn cho ngươi nếu ngươi vẫn còn nhớ rõ những họa tiết có trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, hai năm trước ngươi đã từng xem qua.

Một lần nữa, Tư Không Bạch phải bật kêu lên vì giật mình:

- Cái gì? Hóa ra ta đã bị giam giữ những hai năm rồi sao?

Gã quay người bước đi:

- Bị giam hai năm còn hơn bây giờ mồ của ngươi phải trải qua hai lần cỏ mọc.

Hừ!

Dần định thần, Tư Không Bạch hiểu điều gì đã và đang xảy đến.

Cuối cùng Phong Hỏa Môn vì không chiếm được nửa mảnh của Bạch Y Giáo, vẫn chưa tìm ra địa điểm ẩn cư của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng, nên môn chủ Phong Hỏa Môn đang muốn Tư Không Bạch phải dựa theo trí nhớ để khắc họa lại những gì có trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh.

Ngấm ngầm lo sợ, Tư Không Bạch biết, nếu không thực hiện ý muốn của môn chủ Phong Hỏa Môn thì sinh mạng thật khó bảo toàn.

Còn như cố nhớ lại và làm cho môn chủ Phong Hỏa Môn toại nguyện, kết quả đến với Tư Không Bạch vẫn là cái chết. Bởi có ai chịu chia sẻ điều bí mật cho những hai người? Sát nhân diệt khẩu, đó sẽ là hành vi chắc chắn môn chủ Phong Hỏa Môn phải thực hiện.

Nhìn vào hậu tâm của gã bát đệ đang hiển hiện trước mắt nếu Tư Không Bạch là người cạn nghĩ và chỉ thích làm liều, có lẽ Tư Không Bạch phải lập tức dùng Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã chộp vào.

Nhưng nghĩ lại, dù có làm thế vẫn không thoát, đó là chưa nói đến bản lĩnh chưa đủ để hạ sát đối phương, Tư Không Bạch đành tự dặn là phải nhẫn nại.

Nhẫn nại ? Hai chữ này gợi cho Tư Không Bạch một ý … Bất chợt có tiếng gã bát đệ vang lên, đúng lúc ý nghĩ đó đến với Tư Không Bạch:

- Nếu ngươi nghĩ ngươi có thể giết được ta là ngươi lầm. Hừ ! Ngươi có tin là ta đã được lệnh rất rõ của môn chủ không ? Chỉ cần ngươi manh động, việc ngươi thoát đi khiến toàn bộ bức họa đồ sẽ rơi vào tay bất kỳ ai khác, để ngăn chặn điều đó ta được lệnh phải lấy mạng ngươi. Ngươi không tin cứ thử xem ?

Tư Không Bạch nào dám thử. Vả lại, Tư Không Bạch vừa có thêm một nhận định khác, môn chủ Phong Hỏa Môn sẽ không hề ân hận khi hạ thủ, một khi Tư Không Bạch dám bảo là không nhớ chút gì về bức họa đồ nọ. Nếu Phong Hỏa Môn không đắc thủ thì cũng không có ai khác đắc thủ. Tư Không Bạch sẽ chết … Trú sở của Phong Hỏa Môn hoàn toàn không hề tăm tối, chỉ có thạch động là như Tư Không Bạch nghĩ.

Trái lại, do đã trải qua ngoài trăm năm kiến tạo, sừng sững và nguy nga trên một sườn núi, phía chính điện lại có một bức bích thạch, to lớn chắn ngang, Phong Hỏa Môn có một địa thế vừa tráng lệ vừa kín đáo, khuất khỏi tầm thị tuyến của bất kỳ ai có manh tâm dò xét.

Phần chính điện của Phong Hỏa Môn bài trí lộng lẫy chẳng khác nào chốn cung đình. Qua đó cũng đủ biết, để kiến tạo một nơi lưu ngụ bề thế và vững như bàn thạch này, ngoài nhiều tâm huyết đã đổ ra ắt hẳn Phong Hỏa Môn phải tiêu tốn hàng núi ngân lượng. Trong số đó, phần tài vật của Kim Tiền Bang đã bị Phong Hỏa Môn tận dụng không phải là ít.

Mãi choáng ngợp trước một kiến trúc kỳ vỹ này, Tư Không Bạch không biết đã đến gần môn chủ Phong Hỏa Môn.

Chỉ khi nghe âm thanh cất lên, Tư Không Bạch mới giật mình ngoảnh lại:

- Ngươi là Tư Không Bạch, kẻ đã tình cờ nhặt được Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, sau đó đã ngu xuẩn vất bỏ nửa mảnh cho Bạch Y Giáo ?

Từ hướng phát thoại, Tư Không Bạch chỉ nhìn thấy một nhân vật được che kín từ đầu đến chân bằng một lượt gấm vóc tuyền một màu đỏ.

Việc môn chủ Phong Hỏa Môn cũng phải che kín chân diện khiến Tư Không Bạch chực nhớ đến tiếng gọi miệt thị của hai nhân vật hộ pháp Bạch Y Giáo, họ gọi môn chủ Phong Hỏa Môn là mụ Phong Hỏa Xú Diện.

Do nghĩ như vậy, Tư Không Bạch lập tức minh bạch cách xưng hô khi phải lên tiếng:

- Trước khi đưa vãn sinh đến đây, không lẽ lão bà bà không tìm hiểu để biết vãn sinh là ai?

Đứng thành hai hàng ở hai bên Tư Không Bạch có đến mười hai nhân vật cũng che kín chân diện. Và nhân vật đứng đầu hàng bên hữu bỗng bật tiếng quát nạt:

- Ngươi không được hồ đồ. Môn chủ bổn môn đường đường là một đấng nam nhi đại trượng phu, ai cho phép ngươi gọi như vậy ?

Tư Không Bạch giật mình:

- Không phải vãn sinh đã nghe bọn hộ pháp Bạch Y Giáo gọi … Nhân vật nọ lại quát, lần này Tư Không Bạch nhận rõ âm thanh và biết đó là gã nhị sư huynh từng chạm mặt. Gã quát:

- Ngươi không được nói nhăng nói cuội. Nếu còn tái phạm, đừng trách ta … Môn chủ Phong Hỏa Môn từ chỗ ngồi chợt lên tiếng:

- Ngươi cứ để y nói nào, Hỏa nhị. Bọn chúng đã gọi bổn môn chủ như thế nào?

Tư Không Bạch cười thầm, hết chuyện gã nhị sư huynh có tên gọi khá kỳ khôi là Hoa? nhị. Và nếu là vậy, Tư Không Bạch nghĩ tiếp, đã có Hỏa nhị tất có Hỏa Tam, Hỏa tứ. Không biết chừng, vì hết cách gọi, sẽ có một ít người được gọi là Phong nhất, Phong nhị… cho xem. Vì đây là người của Phong Hỏa Môn, đã có hỏa ắt phải có phong mới đủ - Ngươi không nghe bổn môn chủ hỏi sao?

Bị gặng hỏi, Tư Không Bạch vừa sực tỉnh vừa thầm lo sợ. Vì nếu cứ đà này, hành vi của Tư Không Bạch đương nhiên bị xem là hành vi miệt thị ắt khó thoát cái chết.

Tư Không Bạch mãi lo sợ điều này, quên rằng lời đáp nếu nói ra càng đáng sợ hơn, nên nhanh nhảu đáp:

- Họ bảo tôn giá là mụ Phong Hỏa Xú… Nói đến đây Tư Không Bạch kịp nhận ra sự nguy hiểm, vội dừng lại.

Tuy vậy vẫn không tránh được phản ứng giận dữ của môn chủ Phong Hỏa Môn.

Tư Không Bạch nơm nớp lo sợ khi nghe môn chủ Phong Hỏa Môn gầm gừ:

- Chúng dám hỗn xược gọi thái sư phụ của ta như vậy ư ? Hỏa nhị ! Chính xác ngươi đã nghe chúng gọi như vậy thật ư ?

Vụt thở phào nhẹ nhõm, vậy là cơn giận dữ của môn chủ Phong Hỏa Môn không hề nhắm vào Tư Không Bạch. Chỉ cần gã Hỏa nhị thừa nhận là toàn bộ cơn giận dữ sẽ trút lên đầu Bạch Y Giáo.

Nhưng, Tư Không Bạch mới nhẹ nhõm đó, giờ phải đổi thành bàng hoàng hoảng sợ. Vì gã Hỏa nhị ung dung phủ nhận:

- Môn chủ chớ vội tin y, hoặc giả, lúc bọn đệ tử chưa đến nên không thể nghe.

Tư Không Bạch đổi sợ thành giận:

- Ngươi bảo ngươi không nghe. Ta còn nhớ, khi nghe chúng gọi như vậy, ngươi và gã bát đệ của ngươi … Gã Hỏa nhị sừng sộ:

- Câm ngay ! Khi môn chủ chưa hỏi, ai cho phép ngươi tùy tiện nói xen vào.

Môn chủ Phong Hỏa Môn chợt hừ nhẹ :

- Hỏa bát đâu ? Ngươi nói xem nào.

Thật đúng như Tư Không Bạch nghĩ, gã bát đệ quả nhiên được gọi là Hỏa bát, nói một cách khá kỳ hoặc.

Gã Hỏa bát cũng tìm cách lấp liếm:

- Đệ tử còn đến muộn hơn nhị sư huynh. Nếu nhị sư huynh còn không nghe, đệ tử … Lại một tiếng hừ nữa được môn chủ Phong Hỏa Môn cất lên:

- Hai ngươi vì sợ ta phẫn nộ nên cố tình che giấu? Được ! Hãy để tên tiểu tử nói tiếp, hư thực thế nào sẽ rõ.

Gã Hỏa nhị thất kinh:

- Tiểu tử vì hận bát đệ, ắt thế nào cũng nói thêm vào. Xin môn chủ chớ quá tin tiểu tử.

Một giọng nữ nhân ở hàng người mé tả cất lên phụ họa:

- Nhị sư huynh phòng xa như vậy là đúng ! Đệ tử nghĩ, sư phụ nên hỏi ngay về bức họa đồ là hơn.

Vị môn chủ ầm ừ:

- Ngươi nghĩ thế thật sao Phong nhất ? Riêng ta, ta nghĩ khác, đằng nào tiểu tử cũng mất mạng, y có muốn hại huynh đệ của ngươi cũng đâu phải dễ.

Tư Không Bạch mắng thầm:

“Hóa ra ả Hứa Vân Anh cũng có mặt ! Ả vừa là Phong nhất vừa là đệ tử của lão môn chủ Phong Hỏa Môn. Sao ả cứ cố tình hãm hại ta mãi thế không biết ?” - Ngươi không có gì để nói sao tiểu tử ?

Câu hỏi quá nhẹ nhàng khiến Tư Không Bạch có cảm nhận nó đáng sợ hơn nhiều so với câu gặng hỏi trước đó.

Với một ý nghĩ kỳ dị chợt đến Tư Không Bạch tuy đáp nhưng cố tình nói cũng với sự thật chút ít:

- Có thể vãn sinh vì quá kinh hoảng nên có phần lẫn lộn. Chính xác là vãn sinh có nghe bọn Bạch Y Giáo gọi như vậy. Đổi lại, cũng có người gọi miệt thị giáo chủ Bạch Y Giáo là Bạch Hoa Lão Quân với lũ Hộ Hoa gì đó.

- Là ai gọi? Hỏa nhị hay Hỏa bát ?

Tư Không Bạch vờ nhăn mặt cố nhớ:

- Chịu thôi ! Lúc đó vãn sinh thần trí vốn mơ hồ, làm sao biết đích xác là ai gọi?

Gã đại sư huynh, là người đứng đầu của hàng người bên tả bỗng lên tiếng:

- Môn chủ ! Lúc đệ tử chạy đến, ở đương trường chỉ còn lại tiểu tử với nhị đệ và bát đệ. Câu nói này nếu không do nhị đệ thì cũng là bát đệ nói.

Vị môn chủ bật cười:

- Là ai nói cũng được. Theo ta, bọn chúng đáng bị mắng như vậy. Ha …ha … Nghe đến đây, Tư Không Bạch ngỡ hai gã Hỏa bát, Hỏa nhị thế nào cũng tranh nhau, là chính họ đã mắng bọn Bạch Y Giáo như vậy. Thế nhưng, mãi mãi vẫn không nghe hai gã này lên tiếng, Tư Không Bạch đành chịu, không sao đoán ra ý của hai gã này muốn gì.

Lúc nãy, vì sợ môn chủ phẫn nộ cả hai phải vội vội vàng vàng phủ nhận những gì chính họ đã nghe. Còn bây giờ, chỉ cần họ lên tiếng thừa nhận đã mắng bọn Bạch Y Giáo như vậy, nhân lúc lão môn chủ đang cao hứng, lo gì lão không có trọng thưởng hoặc đãi ngộ? Cớ sao không ai trong hai gã lên tiếng nhìn nhận ?

- Ngươi làm sao vậy, tiểu tử ? Đây là lần thứ ba liên tiếp ngươi cố tình không nghe để không đáp lời bổn môn chủ, ngươi đang để tâm trí ở đâu? Hay ngươi cho thời gian bị giam cầm vừa qua là chưa đủ ?

Tư Không Bạch giật mình và càng thêm ngớ người vì không biết lão môn chủ hỏi gì.

Đã vậy, thanh âm giọng nói của ả Hứa Vân Anh lại vang lên, cứ như dầu đổ thêm vào lửa đỏ :

- Sư phụ quả anh minh. Sư phụ thử nhìn xem, so với nhiều người từng bị giam cầm, dường như tiểu tử vẫn còn nguyên vẻ hưng phấn như lúc chưa bị giam cầm.

Vừa hoảng vừa giận Tư Không Bạch liều lĩnh quát:

- Vậy ngươi muốn ta phải ra sao ngươi mới hả dạ? Khuất phục ngươi, quỳ lụy ngươi và phải đa tạ ngươi vì đã được ngươi sanh cầm ư ?

Vị môn chủ bỗng vẫy tay:

- Ngươi muốn bị khuất phục ư ? Dễ thôi ! Phong nhất ! Đánh !

Lệnh đã ban ra, Tư Không Bạch chỉ thấy mắt hoa lên là bản thân đã bị ả Hứa Vân Anh bất ngờ lao tới quật cho một kình.

Aàm !

Tư Không Bạch lảo đảo, miệng phải thổ huyết:

- Oẹ !

Vị môn chủ lại lên tiếng:

- Thế nào, Phong nhất? Ngươi có phát hiện điều gì khả nghi không ?

Tư Không Bạch ngơ ngác khi nghe ả Hứa Vân Anh đáp:

- Y không hề có phản kháng, như sư phụ vừa thấy … Vị môn chủ quát:

- Vô dụng ! Ta đâu hỏi ngươi y có phản kháng hay không ?

Đưa mắt nhìn quanh, vị môn chủ đột ngột hỏi:

- Kẻ nào biết ta đang nghĩ gì, thử hành động cho ta xem nào.

Gã đại sư huynh tiến ra:

- Xin môn chủ cho phép đệ tử.

Vị môn chủ gật đầu:

- Vẫn là ngươi, Hỏa nhất, ngươi đoán ra ư ?

Gã Hỏa nhất nhanh nhảu tiến lên chỗ Tư Không Bạch.

Còn chưa hiểu ất giáp gì, Tư Không Bạch thấy gã vung tay điểm loạn vào các huyệt đạo khắp người Tư Không Bạch.

Sau đó, phải cố lắm Tư Không Bạch mới hiểu, khi nghe gã Hỏa nhất vừa lùi về vừa bẩm báo:

- Trong người y không có sự phản kháng của chân lực, chứng tỏ thực sự không biết gì về võ công.

- Còn gì nữa không ?

Gã Hỏa nhất ngớ người khi nghe Vị môn chủ gặng hỏi như vậy. Gã lắc đầu:

- Không còn gì nữa.

Vị môn chủ xua tay:

- Lui ! Ngươi cũng không khá hơn Phong nhất bao nhiêu. Thật đáng thất vọng !

Gã Hỏa nhị chợt tiến ra:

- Đệ tử có ý nghĩ này, mong môn chủ cho phép.

Và gã tiến đến gần Tư Không Bạch.

Bất chợt, Vị môn chủ gắt:

- Chậm đã ! Để khỏi phí công, ngươi hãy nói xem ta đang nghĩ gì ?

Gã Hỏa nhị đung đưa tròng mắt:

- Theo ngu ý của đệ tử, một là môn chủ ngờ y có võ công và cố tình chui vào đây để dò xét bổn môn… - Còn gì nữa không ?

Gã Hỏa nhị có phần phấn khích:

- Vì đại sư huynh đã thẩm tra, chứng tỏ không hề có chuyện đó. Vậy chỉ còn điều thứ hai này nữa thôi.

- Là điều gì ?

Gã Hỏa nhị hơi đắc ý khi cố tình đảo mắt vào hai hàng người, chính là sư huynh đệ muội của gã:

- Là môn chủ sợ tiểu tử đã nhìn thấy điều gì đó ở Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh. Qua đó, môn chủ nghĩ, trong thời gian bị giam cầm, tiểu tử đã ngấm ngầm luyện võ công, nếu trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh thật sự có ám tàng kinh văn khẩu quyết.

Vị môn chủ gật đầu, miệng hỏi tiếp:

- Nếu là vậy, ngươi sẽ phải thẩm tra như thế nào?

Vậy là gã đáp đúng, mục quang gã ánh lên vẻ tươi tỉnh:

- Đệ tử cần phải dò khắp đại kỳ kinh bát mạch của y, chỉ cần có một phải ứng dù nhỏ cũng đủ nói lên sự thật.

- Được ! Thực hiện đi.

Tư Không Bạch kinh hãi.

Tâm cơ của Vị môn chủ quả kinh khiếp. Và như vậy, việc luyện Hỗn Nguyên Chân Khí của Tư Không Bạch thế nào cũng bị phát hiện nếu gã Hỏa nhị bất ngờ làm theo cách đó và phát giác có phản ứng dù nhỏ ở trong nội thể của Tư Không Bạch.

Gã Hỏa nhị đang thực hiện điều này.

Đến bây giờ, sự mong muốn của Tư Không Bạch hoàn toàn trái ngược với những hy vọng lúc trước. Tư Không Bạch mong sao việc luyện Hỗn Nguyên Chân Khí đừng có dấu hiệu thành tựu. Và nếu có thành tựu thì phải là chuyện sau này, không phải bây giờ.

Sắc mặt nhợt nhạt, cho dù Tư Không Bạch tai đang nghe lời gã Hỏa nhị bẩm báo:

- Vậy là môn chủ có thể yên tâm. Có lẽ trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh ngoài bức họa đồ không hề có thêm bất kỳ điều gì khác.

Gật đầu, mệnh lệnh của Vị môn chủ khi ban ra, thoạt nghe thật là kỳ quái:

- Tốt lắm ! Từ lúc này trở đi ngươi có thể gọi ta là sư phụ. Phong nhất và những huynh đệ của ngươi phải tuân theo mọi chủ kiến của ngươi.

Gã Hỏa nhị phục người xuống hành lễ:

- Đệ tử xin tuân lệnh, đa tạ sư phụ đã thành toàn.

Ả Hứa Vân Anh vụt lên tiếng và ả phải thay đổi lối xưng hô:

- Hãy cho đệ tử nói, môn chủ.

Vị môn chủ cười lạnh:

- Ngươi không phục ư ? Thời gian qua, vì ngươi có công lấy được nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, ta đã đãi ngộ ngươi, cho ngươi gọi ta là sư phụ, đồng thời cũng chỉ điểm cho ngươi không ít võ công. Khi được như vậy, sao ngươi không nghĩ đại sư huynh của ngươi cũng có phần bất phục ?

Ả Hứa Vân Anh vẫn leo lẻo:

- Không phải đệ tử không phục. Chỉ có điều, cách thẩm tra của nhị sư huynh như vậy vẫn chưa đủ.

Vị môn chủ trợn mắt:

- Theo ngươi thì phải làm sao?

Ả đáp:

- Chi bằng cứ phế bỏ một vài kinh mạch của tiểu tử. Làm như thế vừa gọn vừa nhẹ, lại đỡ lo về sau.

Tư Không Bạch không thể không căm phẫn. Tại sao ả cứ thiên phương bách kế, cố tình hãm hại Tư Không Bạch ? cứ như ả vốn có mối oán hận sâu cay với Tư Không Bạch vậy ?

Và Tư Không Bạch càng thêm căm phẫn, đến nỗi cả tứ chi như muốn rụng rời, khi nghe gã Hỏa nhị vừa cười vừa gặng hỏi ả họ Hứa:

- Sao Cửu muội biết ta chưa phế bỏ một phần kinh mạch của tiểu tử? Cẩn tắc vô ưu mà. Không tin phiền Cửu muội cứ thẩm tra lại.

Gã Hỏa bát được dịp reo lên:

- Tâm cơ của Cửu muội sao so bằng nhị sư huynh? Khi nãy rõ ràng ai cũng nhìn thấy nhị sư huynh đã giở trò trên người tiểu tử. Nếu không, phải giải thích như thế nào về sắc mặt cứ luôn tái nhợt của tiểu tử ?

Ả Hứa Vân Anh cúi đầu và lui về chỗ:

- Nếu là vậy, muội thật sự tâm phục khẩu phục nhị sư huynh.

Vị môn chủ bật cười:

- Ta cũng không ngờ Hỏa nhị lại còn lo xa hơn cả ta. Khá lắm ! Ta hạn cho ngươi ba ngày, phải buộc tiểu tử họa lại cho ta toàn bộ bức họa đồ. Ngươi đừng để ta thất vọng.

Gã Hỏa nhị giật mình:

- Thời gian đã là hai năm, đệ tử chỉ e tiểu tử khó thể nhớ đủ. Sư phụ xin hãy gia hạn thêm cho đệ tử.

Vị môn chủ đứng lên:

- Ngươi muốn bao lâu ?

Hỏa nhị lo sợ:

- Đệ tử biết trong lòng sư phụ chỉ trông chờ mỗi một việc này. Nhưng, dục tốc bất đạt, thiển nghĩ, sư phụ nên cho đệ tử một tuần trăng.

Gã Hỏa nhất chợt xen vào:

- Nếu phải cần đến một tuần trăng, nhị sư đệ cứ giao cho ta. Ta chỉ cần mười ngày là đủ.

Gã Hỏa nhị kinh hoảng:

- Vậy sư phụ hãy cho đệ tử mười ngày. Ít hơn nữa, như sư phụ đã nghe, đến đại sư huynh cũng tự nhận là không thể.

Vị môn chủ chợt nhìn quanh như để suy nghĩ, làm cho ai ai cũng tránh cái nhìn đầy uy lực đó. Vì rằng họ thừa biết, ai gánh lấy trọng trách này, thành công thì không phải nói, nhỡ thất bại, chỉ sau mười ngày ngắn ngủi, một khi môn chủ đã phẫn nộ, hậu quả thật khó lường, rất có thể còn phải mất mạng là khác.

Như đọc được ý nghĩ của mười hai đồ đệ, Vị môn chủ vẫy tay:

- Ta chấp thuận ! Đi đi !

Miệng thì nói như vậy nhưng ngay lúc đó Vị môn chủ là người bỏ đi trước. Tuần tự về sau, từ gã Hỏa nhất đến những kẻ còn lại đều bỏ đi, chỉ có gã Hỏa bát là cố nấn ná ở lại với gã Hỏa nhị.

Chờ khi tất cả đều đi khỏi, gã Hỏa nhị chợt lên tiếng:

- Bát đệ muốn nói gì, chờ đến chỗ của ta hãy nói. Đi !

Chộp lấy Tư Không Bạch gã Hỏa nhị lật đật rảo bước.

Đi theo sau, gã Hỏa bát quả nhiên cứ câm như hến, có lẽ hai gã đang sợ tai vách mạch rừng ?

Tư Không Bạch chịu, không thể hiểu nổi mối quan hệ sư đồ bọn họ. Vì như Tư Không Bạch đoán, tất cả bọn họ đều là đệ tử của vị môn chủ kia nhưng do lối bố trí khó hiểu, tùy thời và tùy lúc như chỉ có duy nhất một người trong số họ là được gọi vị môn chủ theo cách gọi ưu ái đặc biệt. Còn tất cả đều phải gọi theo lối môn chủ thông thường.

Chưa hết, hãy còn một điểm kỳ lạ nữa, Tư Không Bạch vừa nhìn ra, đây là sơn môn của họ, chỉ có những người trong bọn họ sinh sống với nhau, cớ sao gã Hỏa nhị và Hỏa bát phải có thái độ thận trọng như đang sống trong vòng vây kẻ địch ? lạ quá !

* * * Gã Hỏa nhị lột bỏ khăn che mặt:

- Sao lúc nãy ngươi cố tình che giấu cho ta và bát đệ ?

Tư Không Bạch uất ức:

- Nếu ta biết ngươi sau đó cố tình phế bỏ một phần kinh mạch của ta ắt ta không ngu xuẩn làm một chuyện mà bây giờ ta phải ân hận.

Gã Hỏa bát cũng để lộ chân diện:

- Nhị sư huynh ta đang hỏi ngươi sao ngươi không đáp?

Tư Không trợn mắt :

- Nếu lúc đó là ngươi, không phải nhị sư huynh ngươi, ta không dễ che giấu đâu.

Gã Hỏa nhị nhăn mặt:

- Ngươi nghe đây, điều ta cần biết lúc này là vì nguyên nhân nào mà ngươi cố tình giúp ta? Được rồi, ta biết ngươi rất oán hận bát đệ, còn ta, chính ta cũng góp phần gây cho ngươi cảnh ngộ này, không lẽ ngươi không oán hận ta?

Tư Không Bạch bĩu môi:

- Ngươi muốn biết sự thật? Được ! Đằng nào ta cũng khó sống, ta không ngại cho ngươi biết. Ta giúp ngươi vì làm như thế ta đã gián tiếp báo hận ả Hứa Vân Anh.

Hỏa nhị kinh nghi:

- Hóa ra ngươi chỉ muốn truất quyền làm đệ tử được sư phụ ưu ái của cửu muội ?

Tư Không Bạch thản nhiên nói dối:

- Không sai ! Ngươi không thấy ả cứ tìm đủ mọi cách để hại ta sao? Không cách này cũng cách khác, ta muốn hại lại ả cho hả giận.

Hỏa bát cười lạt:

- Ngươi định dối gạt ai vậy? Làm sao ngươi biết ở Phong Hỏa Môn có luật lệ, chỉ ai có công đầu mới được môn chủ ưu ái chỉ điểm võ công mà hại cửu muội ?

Tư Không Bạch đâu dễ bị Hỏa bát bắt gọn:

- Lúc ả dùng kế gạt ta, lấy đi nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, chính ả vì muốn ta tin đã để lộ cho ta biết. Mà thôi ! Ta không còn gì để nói. Dù ngươi có muốn vì nhị sư huynh ngươi đáp tạ ta, ta cũng không màng.

Hỏa nhị chợt hạ giọng:

- Có điều này thiết tưởng ngươi cần phải minh bạch, ta không hề phá hủy phần nào kinh mạch của ngươi.

Tư Không Bạch đương nhiên không dễ tin:

- Ngươi nói thật?

Hỏa bát cũng thì thào:

- Đó là sự thật ! Vì sợ mọi người phát hiện, đặc quyền làm đệ tử lại tiếp tục rơi vào tay cửu muội, chính ta cũng đã nói phụ họa theo nhị sư huynh.

Hỏa nhị gật đầu:

- Phải chi ngươi biết võ công nhất định ngươi sẽ tự phát hiện điều này.

Tư Không Bạch vỡ lẽ:

- Hóa ra chính vì thế, bọn ngươi sợ mọi người lẻn nghe nên đợi đến lúc này mới nói ra?

Hỏa nhị đặt một ngón tay lên môi:

- Ngươi đừng lớn tiếng. Bằng không, để tránh sự việc bị vỡ lẽ, buộc lòng ta phải phá hủy kinh mạch của ngươi thật.

Định lấy đó làm khó hai gã, nào ngờ nghe Hỏa nhị nói một cách kiên quyết như vậy. Tư Không Bạch thở dài:

- Ngươi cho ta biết để làm gì, dường như ngươi đang muốn dẫn dụ ta ?

Hỏa nhị mỉm cười:

- Dẫn dụ thì không, bất quá ta chỉ muốn cùng ngươi trao đổi.

- Trao đổi?

Hỏa nhị gật đầu:

- Là trao đổi hay là thương lượng gì cũng được. Nói đúng hơn, đây là điều vừa có lợi cho ngươi vừa có lợi cho ta.

Tư Không Bạch trầm ngâm:

- Nếu ta họa lại toàn bộ bức họa đồ, đổi lại, ta được gì?

Hỏa nhị bật cười:

- Ngươi hiểu nhanh thật đấy. Thế này vậy, nếu ngươi giúp ta, đáp lại ta sẽ nói khéo với sư phụ. Và thay vì giết ngươi, ta sẽ bảo, chỉ cần tiếp tục giam ngươi là đủ. Ở Phong Hỏa Môn này, nội bất xuất ngoại bất nhập, nếu có ta đứng ra đảm trách sư phụ ta ắt sẽ không ngại ngươi để lộ bức họa đồ cho người nào khác biết. Thế nào?

Lời nói quá thẳng thắng của Hỏa nhị khiến Tư Không Bạch dù đã đoán trước hậu qủa vẫn phải bàng hoàng:

- Nói như ngươi, ta không còn cách lựa chọn nào khác?

Hỏa bát cười khẩy:

- Nhị sư huynh ta nói như thế là rõ lắm rồi. Ngươi nên biết, vào lúc này, chỉ có nhị sư huynh ta với tư cách là người được môn chủ tin cẩn đãi ngộ mới có thể giúp ngươi chi trì sinh mạng. Nếu ngươi không đáp ứng, đừng trách sao ta không báo trước, đó là ngươi tự đưa ngươi vào tuyệt lộ.

Tư Không Bạch cười lạt:

- Vậy giả như ta không thể họa lại bức họa đồ thì sao? Phần ta thì chết chắc, còn ngươi và nhị sư huynh ngươi thì sao? Liệu có thoát sự trừng phạt không ?

Hỏa bát long mắt:

- Ngươi dám … Hỏa nhị xua tay:

- Bát đệ chớ quá nóng vội. Lời y nói không phải sai đâu. Bát đệ đừng quên cái hạn mười ngày, cũng là hạn tử kỳ của ta.

Hỏa bát thật sự nóng giận:

- Thật là bất công. Trong khi đại sư huynh hoặc cửu muội, lúc được môn chủ ưu ái đãi ngộ, nào có ai phải đảm trách phần việc khó khăn như nhị sư huynh bây giờ. Khi đến lượt nhị sư huynh, thời hạn được hưởng đặc ân chỉ vỏn vẹn mười ngày, rồi lại còn phải tùy thuộc vào sự ươn bướng hay ngoan ngoãn của tiểu tử này nữa chứ. Hừ ! Quả là bất công.

Hỏa nhị thở ra:

- Chính vì vậy, dù muốn hay không ta vẫn mong bát đệ hãy bình tâm, ta cần phải thương lượng với tiểu tử … À, với tiểu huynh đệ này.

Hỏa nhị đã thay đổi thái độ với Tư Không Bạch. Dù đó chỉ là sự thay đổi ở ngoài môi miệng nhưng đối với Tư Không Bạch, bấy nhiêu đó cũng đủ cho Tư Không Bạch tận dụng.

Tư Không Bạch lên tiếng:

- Ta không hề nói là ta hoàn toàn quên hết những gì đã nhìn thấy trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh. Nhưng thời gian đã là hai năm trôi qua, ta cũng không dám chắc là ngay một sớm một chiều ta có thể họa lại chuẩn xác.

Chớp lấy câu nói của Tư Không Bạch, Hoa? nhị nhoẻn miệng cười:

- Đương nhiên ta biết rõ điều đó. Chính vì thế ta mới xin sư phụ gia hạn. Tiểu huynh đệ ngươi chớ quá lo, chúng ta có đến mười ngày kia mà.

Tư Không Bạch cũng cười:

- Nhưng bây giờ ta đang đói … Hỏa bát thật nhanh nhảu:

- Ngươi yên tâm ! Ở Phong Hỏa Môn này có gì thì không biết, vật thực thì có dư dật. Kể từ hôm nay trở đi, ngươi được cung phụng đầy đủ, muốn gì có đó.

Hoa? bát quay người bỏ đi khá nhanh, đủ thấy gã vì quan tâm đặc biệt đến Hoa? nhị nên mới có thái độ sốt sắng thế này.

Tư Không Bạch chép miệng:

- Bát đệ ngươi quá lo cho ngươi. Dường như mối quan hệ giữa hai người không phải chỉ đơn thuần là sư huynh đệ ?

Hoa? nhị thoáng lo ngại:

- Ngươi nghĩ như thế thật ư ? Liệu ai khác cũng nảy ý nghi ngờ như ngươi vừa nhìn thấy không ?

Tư Không Bạch nhìn gã:

- Ngươi quá lo lắng, tại sao? Hay lời nói vô tình của ta vừa rồi có phần nào gợi đúng ẩn tình thầm kín của ngươi ?

Hỏa nhị chợt lạnh giọng:

- Ngươi thử đoán xem, liệu ta có ẩn tình gì cần che giấu ?

Thái độ của Hoa? nhị bỗng khác đi, ngã theo chiều hướng xấu, khiến Tư Không Bạch phải rúng động tâm can:

- Thái độ của ngươi dường như muốn nói rằng, nếu ta phát giác ẩn tình gì đó của ngươi ắt hẳn ngươi sẽ không ngần ngại hạ sát ta, bất chấp ta thuận hay không thuận họa lại bức họa đồ cho ngươi ?

Hỏa nhị vẫn lạnh giọng nhưng phát thoại với âm thanh cố tình làm nhỏ đi:

- Ta hỏi ngươi, ngươi đã đoán biết chuyện gì ?

Cảm thấy bóng dáng của thần chết đã lởn vởn đến gần, Tư Không Bạch nói liều:

- Ngươi không nên quá khẩn trương. Có lẽ ngươi cũng nên minh bạch điều này, phàm người ngoài cuộc thì sáng còn người đương cuộc thì quáng. Đâu phải ai thoạt nhìn qua cũng phát hiện như ta vừa phát hiện ?

Hỏa nhị ngẩn người trong một thoáng:

- Người đương cuộc thì quáng? Ý ngươi muốn nói … Cảm thấy có hiệu quả, Tư Không Bạch nói thêm :

- Không sai ! Do bọn ngươi từ lâu ở chung chỗ, tất cả đều quen với những quan tâm đặc biệt giữa ngươi và bát đệ hoặc ngược lại, sẽ không ai nghi ngờ gì đâu. Còn đối với ta, bất quá vì đây là lần đầu nhìn thấy, đương nhiên ta phải có chút nghi vấn.

Hỏa nhị tỏ ra nhẹ nhõm:

- Rốt cuộc ngươi có nghi vấn như thế nào ?

Tư Không Bạch cũng nhẹ nhõm:

- Hết rồi ! Ta cũng không còn nghi vấn nào nữa !Và nếu có ta cũng không dại cho ngươi biết.

Hỏa nhị bỗng xuống giọng nài nỉ:

- Ngươi ngại ta hại ngươi ? Ta hứa sau khi ngươi nói xong, dù đúng hay sai, ta vẫn không hại ngươi.

Tư Không Bạch phì cười:

- Lời hứa của ngươi, lượng thứ cho ta không thể tin.

- Bình sinh Đàm Tất Vũ này chưa bao giờ thất hứa với bất kỳ ai.

- Ta vẫn tin, một khi xung quanh ta đâu đâu cũng có những cạm bẫy, những thủ đoạn đã từng hãm hại ta và rồi tiếp tục gây hại cho ta.

- Ngươi có thể hỏi bát đệ. Đàm Tất Vũ này quyết không gạt ngươi.

Có tiếng Hỏa bát vang lên:

- Nhị sư huynh nhắc gì đến đệ vậy? Và sao nhị sư huynh bỗng xưng danh với hắn?

Tư Không Bạch lẳng lặng nhìn gã Hỏa bát đã quay lại với mâm thức ăn quả là dư dật. Và suýt nữa Tư Không Bạch phải kêu lên do vừa phát hiện ra một điều rất lý thú.

Miệng cười cười Tư Không Bạch dùng tay đón lấy thức ăn đã lâu lắm không được hưởng dụng.

Trong khi Tư Không Bạch cắm cúi ăn, Hỏa nhị và Hỏa bát luân phiên xầm xì vào tay nhau.

Kết quả, Hỏa bát tuy có hốt hoảng nhưng cũng nói lên đúng những lời Tư Không Bạch vừa nói:

- Tiểu tử nói không sai đâu. Mọi người đã nhìn quen rồi, sẽ không ai nghi ngờ nếu tiểu tử không cố tình nói lộ ra để hại bọn ta.

Hỏa nhị đưa mắt nhìn Tư Không Bạch đang chậm rãi thưởng thức những món ăn ngon miệng:

- Đó là điều ta đang lo sợ ! Nhỡ tiểu tử vẫn tìm cách nói ra thì sao?

Tư Không Bạch bất ngờ lên tiếng:

- Ta sẽ không xuẩn động nói ra nếu ta biết chắc điều đó sẽ đem đến cho ta mối lợi.

Gã Hỏa bát bước đến gần:

- Ngươi cần yêu sách gì?

Tư Không Bạch nhìn mâm thức ăn hãy còn quá nhiều:

- Thức ăn thì quá nhiều, một mình ta ăn với những hai người dòm miệng, thực sự ta nuốt không trôi.

Hoa? bát ngơ ngác :

- Ngươi chỉ muốn ta và nhị sư huynh ta cùng ăn thôi sao?

Tư Không Bạch xòe tay mời:

- Chỉ là bằng hữu mới có thể ngồi ăn chung mâm. Đó là ý của Tư Không Bạch này.

Hỏa bát vẫn ngơ ngác:

- Là bằng hữu? Nghĩa là … Hỏa nhị vội bước đến:

- Bát đệ không hiểu ý của hắn ư ? hắn muốn chúng ta cùng hắn kết nghĩa huynh đệ.

Hỏa bát trợn mắt:

- Kết nghĩa? Đâu có được ?

Hỏa nhị cũng tỏ ra ngần ngừ:

- Tình thế giữa bọn ngươi và ta, theo ta … Tư Không Bạch đẩy mâm thức ăn ra xa và đứng dậy:

- Vậy thì thôi ! Trước sau gì ta cũng chết, hoặc sớm hoặc muộn hơn mười ngày, kết quả vẫn không thay đổi. Ta nghĩ, bọn ngươi nên kết liễu ta ngay bây giờ còn hơn.

Chưa hết, ta bày cho hai ngươi cách này, đó là sau khi kết liễu ta, hai ngươi nên lập tức cao bay xa chạy nhân lúc mọi người ở đây chưa kịp phát hiện.

Đây chỉ là lời ướm hỏi, nhằm dò xét thái độ của họ, vì thê, Tư Không Bạch càng tăng thêm hy vọng khi nghe gã Hỏa bát do không đủ trí suy xét, cứ vội vàng nói ra những gì Tư Không Bạch đang mong đợi. Gã thở dài:

- Chuyện đâu phải dễ như ngươi nghĩ. Hiện nay trên giang hồ, toàn bộ võ lâm hầu như đều chịu sự chi phối của hai thế lực, là Phong Hỏa Môn và Bạch Y Giáo ta dù tránh được Phong Hỏa Môn nhưng đâu thể không để tâm đến Bạch Y Giáo ?

Tư Không Bạch vụt hạ thấp giọng:

- Vậy hai ngươi nghĩ sao nếu ba người bọn ta cùng tìm đến địa điểm ẩn cư của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng?

Hỏa nhị trợn mắt:

- Ý của ngươi là … Hỏa bát nhìn Hỏa nhị:

- Không được đầu, nhị sư huynh. Làm thế rất mạo hiểm.

Tư Không Bạch cười khẩy:

- Làm thế này không được, làm thế kia cũng không được. Vậy hai ngươi có thử nghĩ đến hậu quả nếu mười ngày nữa vẫn chưa có bức họa đồ giao cho môn chủ ?

Hỏa nhị thất sắc:

- Ngươi muốn nói ngươi sẽ không họa lại bức họa đồ?

Tư Không Bạch nói ngay, không còn muốn giấu diếm nữa:

- Không phải không họa, mà là ta không thể họa.

- Cái gì? không thể nghĩa là … Ngắt lời Hỏa bát, Tư Không Bạch bĩu môi:

- Nếu là ngươi liệu ngươi có nhớ không nếu trước đó ngươi không hề biết bức họa đồ đó quan trọng thế nào. Huống chi đã hai năm qua rồi còn gì ?

Hỏa nhị bỗng đưa đưa hai mắt:

- Ngươi không nhớ? Vậy lời của ngươi có ý gì khi bảo bọn ta cùng ngươi đi tìm địa điểm đó?

Tư Không Bạch thản nhiên:

- Ta có thể nhớ lại đôi chút nếu trong tay ta có nửa mảnh do ả Hứa Vân Anh gạt lấy của ta.

Hỏa nhị mơ hồ hiểu:

- Ngươi muốn nói … Xua tay cắt ngang, Tư Không Bạch nhìn vào mâm thức ăn:

- Ý của ta rất dễ hiểu. Thứ nhất ba người bọn ta sẽ kết nghĩa kim bằng. Đợi khi ăn uống no say, ta sẽ bày cho hai ngươi cách hành động tiếp theo, ắt sẽ có nửa mảnh kia vào tay. Rồi đến việc sau cùng, cả ba người bọn ta cao bay xa chạy, thả sức tìm đến nơi cất giữ di học của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng.

Hỏa bát nghi hoặc:

- Ngươi nói rất hay nhưng lại quên mất một điều. Đó là làm theo lời ngươi bọn ta mười phần chỉ nắm chắc có một phần thắng. Ngược lại cứ tuân thủ theo mệnh lệnh môn chủ, kết quả như thế nào ngươi có thể tự hiểu. Việc gì bọn ta phải nghe theo ngươi?

Tư Không Bạch thở dài:

- Vậy là hết cách ! Ta không còn gì để thuyết phục hai ngươi nữa. Tùy bọn ngươi quyết định vậy.

Hỏa nhị nhìn dò xét:

- Trước khi đi đến quyết định, ta cần biết ngươi đã nghi ngờ như thế nào về mối quan hệ giữa ta và bát đệ ?

Tư Không Bạch nghiêm giọng:

- Được ! Ta không ngại cho hai ngươi biết. Ngoài mối quan hệ có phần khác thường giữa hai người, ta còn nhận thấy hai ngươi đều thuận tay tả. Đủ chứng tỏ, nhất định hai ngươi phải có mối quan hệ về huyết thống. Một kẻ là bào huynh kẻ còn lại là bào đệ.

Cứ như giữa trời quang bỗng vang lên tiếng sấm, Hỏa nhị, Hỏa bát cùng kêu:

- Sao ngươi đoan chắc điều này ?

Cũng là tiếng sấm giữa trời quang, từ ngoài căn tịnh phòng này bỗng vang lên tiếng hô hoán:

- Hai ngươi thật to gan. Dám lừa dối môn chủ, phạm vào điều cấm kỵ của bổn môn.

Hỏa nhị Hỏa bát cùng tái méc sắc mặt …
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 24-04-2008 at 08:38 PM.
  #8  
Old 23-04-2008, 08:51 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 8

Phong Hỏa Xú Diện

Ngay khi nghe Hỏa nhị khẽ rên lên:

- Là Phong Tam sư muội ?

Tư Không Bạch lập tức ứng tiếng:

- Chuyện này nếu bị lộ ra, không phải do ta đâu nha.

Hỏa bát bật rít:

- Nhị sư huynh ! Chúng ta chỉ còn duy nhất một cách mà thôi.

Hỏa nhị vội gật đầu:

- Không sai ! Chỉ còn cách đó mà thôi. Đi nào bát đệ.

Cả hai lập tức chuyển thân, lao ra ngoài.

Vút ! Vút !

Thoáng nôn nao, Tư Không Bạch biết Hỏa nhị Hỏa bát đang toan tính chuyện gì, và như vậy, nếu có sự biến gì xảy ra cho ả Phong Tam nào đó, đương nhiên người đầu tiên có lỗi chính là Tư Không Bạch.

Càng nghĩ Tư Không Bạch càng sợ. Và do sợ nên nghĩ quẩn, Tư Không Bạch chạy vọt chạy ra khỏi tịnh phòng.

Ở bên ngoài hoàn toàn vắng lặng, Tư Không Bạch vì sợ đụng đầu với huynh đệ Hỏa nhị Hỏa bát nên cứ theo lối đã đi từ đó đến đây để chạy như ma đuổi.

Do chạy ngược lại nơi xuất phát không bao lâu Tư Không Bạch phát hiện bản thân đã quay lại chính điện.

Tại đó, Tư Không Bạch nhìn thấy ngay phía sau ngai môn chủ thấp thoáng có một cánh cửa chỉ được khép hờ. Không cần nghĩ ngợi nhiều, Tư Không Bạch xô cửa và chui bừa vào.

Cũng khép hờ cánh cửa như trước Tư Không Bạch sau đó bước đi với những lần đặt chân nhẹ nhàng rón rén.

Do bước đi không gây tiếng động bất chợt tai Tư Không Bạch bắt gặp nhiều loạt hô hấp dồn dập và gấp gáp.

Kinh nghi và hoảng sợ, Tư Không Bạch sau những suy tính vội vàng, thấy không mạo hiểm không được, đành tiếp tục bước đi với hy vọng sẽ không bị ai phát hiện.

Đến một cánh cửa khác cũng chỉ khép hờ, ngoài những loạt hô hấp dồn dập từ bên trong vang ra, tai Tư Không Bạch còn nghe một tiếng rên kỳ quái, mà âm thanh giọng nói lại là thứ Tư Không Bạch không làm sao quên được. Đó là thanh âm của ả Hứa Vân Anh. Aû đang rên:

- A …! Đại sư huynh.

Cũng có tiếng của gã đại sư huynh Hỏa nhất vang lên khe khẽ:

- Cửu muội không hài lòng sao? Ta … Thoạt đầu khi chưa nghe thanh âm của gã Hỏa nhất, Tư Không Bạch cũng ngỡ ả họ Hứa kêu lên vì bị ai đó ám toán mưu hại. Nhưng sau đó, bằng giọng nói vừa mãn nguyện vừa âu yếm của gã Hỏa nhất, Tư Không Bạch mới hiểu không có chuyện người nào hại người nào. Trái lại, ở đây sau cánh cửa khép hờ kia, có một chuyện đang diễn ra và là chuyện không thể để đệ tam nhân nghe thấy, hoặc nói cho ai khác biết. Đồng thời cũng là chuyện diễn ra có sự đồng tình của hai nhân vật đang khe khẽ rên, qua những nhịp thở dồn dập.

Tư Không Bạch chợt đỏ mặt, vội bước nhanh qua khỏi cánh cửa khép hờ nọ.

Bất chợt, Tư Không Bạch dừng lại, mắt nhìn vào khe hở của cánh cửa.

Không phải Tư Không Bạch muốn nhìn cảnh tượng khó coi đang diễn ra bên trong gian thạch thất kín đáo nọ. Trái lại, mục quang của Tư Không Bạch đang chiếu vào những vật được ném bừa cạnh đó.

Sau một sát nhân ảnh ngắn ngủi suy tính, Tư Không Bạch nằm phục xuống, từ từ cho tay lọt qua khe cửa.

Cũng chậm chậm như vậy, Tư Không Bạch lôi qua khe cửa một bộ y phục tuyền đỏ.

Do chỉ là những vật được vất vội vàng, lúc Tư Không Bạch đã lôi ra mới phát hiện nằm chỏng chơ trên bộ y phục là một vật có hình thù khá kỳ quái.

Không cần biết đó là vật gì, sau khi khoát bộ y phục đỏ vào người, không quên cài kín mặt bằng một vuông vải cũng đỏ, Tư Không Bạch nhét luôn vật nọ vào bọc áo.

Cứ như thể vừa được một đạo bùa hộ mệnh che chắn, Tư Không Bạch ung dung bước đi, để lại sau lưng là cánh cửa khép hờ với những tiếng kêu rên vẫn tiếp tục vang ra.

Đi được vài trượng, vì cảm thấy bất ổn, Tư Không Bạch dừng lại và cho tay vào bọc áo. Khi lấy vật nọ trở ra thay vì cất vào bọc áo, Tư Không Bạch do thói quen khó bỏ, vội khom người nhét vật đó vào giữa lớp xà cạp quấn quanh chân hữu Yên tâm với chỗ cất giấu này, Tư Không Bạch ung dung đi tiếp.

Lối đi thoạt đầu còn rộng, sau hẹp dần, lộ rõ địa hình chỉ là một hẻm núi với hai vách núi đá sừng sững ở hai bên.

Tư Không Bạch dù có lốt một môn nhân Phong Hỏa Môn khoác bên ngoài nhưng trước cảnh quang này cũng phải rợn người chùn bước.

Hẻm núi đột ngột chấm dứt, thay vào đó là một vùng đất lô nhô cây rừng với một bình đài lộ thiên vừa cao vừa nằm ở xa xa.

Nhìn vào bình đài, dù là khoảng cách có đến hai mươi trượng nhưng Tư Không Bạch vẫn thấy có một quái nhân đang ngồi xếp bằng trên đó.

Gọi là quái nhân vì người đó ngoài diện mạo cực kỳ xấu xí còn cố tình buông xõa những sợi tóc bạc trắng ở quanh đầu. Chưa hết, do bình đài nằm ở trên cao, mỗi khi có luồng gió thổi qua những sợi tóc bạc trắng cứ đung đưa qua lại tạo nên cảnh tượng như có lũ bạch xà vừa đung đưa thân mình vừa cắn chặt miệng quanh đầu quái nhân nọ.

Đến lúc này, Tư Không Bạch vì nhớ đến bốn chữ Phong Hỏa Xú Diện nên mới biết thế nào gọi là kinh tâm táng đỏm. Không ngờ trong lúc đi bừa đi ẩu cốt ý là tránh mặt hai gã Hỏa nhị Hỏa bát, Tư Không Bạch lại tự đâm đầu vào tuyệt lộ.

Không phải thế sao, môn chủ Phong Hỏa Môn đã là người có uy phong lẫm liệt, đến bọn đệ tử môn đồ còn phải khiếp run trước mỗi hành vi của lão, và Phong Hỏa Xú Diện lại là nhân vật được lão môn chủ mỗi khi mở miệng phải gọi là thái sư phụ. Thử hỏi, nếu mụ Xú Diện này phát hiện sự có mặt của Tư Không Bạch sẽ như thế nào?

Qúa kinh hoảng, Tư Không Bạch vội len lén quay trở lại.

Không sớm cũng không muộn chính ngay thời khắc này, từ tứ phía ở xa xa bỗng từng chập từng chập vang lên những hồi còi rúc.

Toe …toe … Sợ mụ Xú Diện nghe động và mở mắt nhìn thấy, Tư Không Bạch lập tức nép người qua một bên và nhận ra đó chính là chỗ cuối cùng của vách đá.

Vì là chỗ tận cùng của vách đá lại là nơi có địa hình thật cao, đương nhiên chỗ đặt chân của Tư Không Bạch phải là chỗ bắt đầu của một vực sâu hun hút.

Đang kinh hoảng như vậy, gặp cảnh này Tư Không Bạch càng thêm sợ. Do đó, ngoài việc cố đứng thật vững đừng nhìn và cũng đừng để rơi xuống vực, Tư Không Bạch còn phải nép làm sao, đừng cho mụ Phong Hỏa Xú Diện phát hiện.

Muốn được như thế, Tư Không Bạch vịn tay vào vách đá, chậm chậm ngồi xuống Còn đang loay hoay tìm vị thế ngồi vững nhất, Tư Không Bạch bỗng nghe tiếng hô hoán:

- Hỏa nhị Hỏa bát làm phản. Phong Tam sư muội đã bị chúng đả thương nghiêm trọng. Lệnh môn chủ là phong tỏa toàn bộ lối xuất nhập.

Tư Không Bạch khẽ lắc đầu:

“Phong Hỏa Môn là nơi long đàm hổ huyệt. Đến bọn Hỏa nhị Hỏa bát dù là người từng sinh sống ở đây vậy mà mỗi động tĩnh vẫn bị phát hiện. A ! Phen này ta nguy mất” Còn đang nghĩ, Tư Không Bạch nghe tiếng ả Hứa Vân Anh hung hăng cáo giác:

- Có người lẻn đến Phong Hỏa Đài. Đại sư huynh bị người chế trụ tướt đoạt mất y phục. Nhất định là do Hỏa bát Hỏa nhị ra tay, chúng lấy y phục để giúp tiểu tử nọ chạy thoát.

Sau đó là tiếng phân minh của gã đại sư huynh:

- Mong môn chủ thứ tội, vì không ngờ bọn chúng tạo phản, đệ tử không kịp trở tay.

Có tiếng vị môn chủ hạ lệnh - Ngươi hãy khoan giải thích. Chúng không xuẩn động chạy đến Phong Hỏa Đài.

Còn không mau chạy đến hậu sơn? Phải giết ngay Hỏa bát Hỏa nhị ! Còn tiểu tử kia, nhất định phải đưa y nguyên vẹn về đây.

Gã đại sư huynh vẫn tiếp tục phân minh:

- Còn việc này nữa. Sâm Vương Vạn Niên môn chủ bảo đệ tử cầm đến cho thái sư tổ … Vị môn chủ gầm chấn động:

- Sao ? ngươi đã để chúng lấy mất? Hạng vô dụng như ngươi thật đáng chết.

Vù ….

Aàm !

Có một thanh âm the thé vang lên:

- Chớ vội thanh lý môn hộ ngay bây giờ. Ngươi thử đưa mắt nhìn qua Đoạn Hồn Tử Vực thì rõ. Xem kẻ nào to gan dám đến đó ẩn nấp.

Tư Không Bạch rụng rời tứ chi. Vậy là rõ, dù Tư Không Bạch đã lẹ chân lẹ tay, còn phải bế hơi nhịn thở nữa, nhưng vẫn bị mụ Phong Hỏa Xú Diện thần thông quảng đại phát giác.

Vút !

Có một bóng đỏ thấp thoáng bằng khóe mắt Tư Không Bạch nhận ra điều này.

Và thế là một tràng cười cuồng ngạo được vị môn chủ phát ra:

- Ngươi là Hỏa bát hay Hỏa nhị? Còn không mau ra đây chịu tội? Ha …ha … Tay chân đang lúc rụng rời, tràng cười lồng lộng đó càng làm cho Tư Không Bạch mắt hoa mặt choáng.

Thế là… Vụt … Tư Không Bạch tuột tay, rơi luôn vào Đoạn Hồn Tử Vực.

Tiếng the thé lanh lảnh lại vang lên:

- Y không biết võ công? Hãy mau chộp lấy y.

Vị môn chủ bật gầm vang:

- Là tiểu tử ? Quay trở lại nào.

Vù … Có một hấp lực chợt hút lấy Tư Không Bạch.

Không thể hiểu tại sao thân hình lại có thể bay ngược lên, vì sợ sau đó sẽ bị mất mạng. Tư Không Bạch quên mất bản thân đang rơi xuống vực, vừa cố trằn người xuống vừa dùng hai tay trì kéo vào những mẩu đá lô nhô xuất hiện cạnh đó.

Vị môn chủ lại quát:

- Ngươi muốn rơi xuống vực tan xương nát thịt sao?

Chợt nhớ đến mối nguy hiểm đang chờ sẵn dưới đáy vực, Tư Không Bạch thở dài định buông tay khỏi những mẩu đá, để mặc cho lão môn chủ muốn làm gì thì làm.

Chính lúc đó có tiếng ả Hứa Vân Anh vang lên:

- Ngươi thật to gan, dám lấy y phục cua đại sư huynh ta khoác vào. Vậy còn Sâm Vương Vạn Niên ắt cũng do ngươi lấy ?

Nghe tiếng ả, nghĩ ả thế nào cũng tìm cách sát hại để ém nhẹm hành vi phong lưu phóng túng giữa ả và gã đại sư huynh, Tư Không Bạch lại vùng vẫy trở lại, thà chết chứ không để rơi vào tay ả.

Có tiếng mụ Phong Hỏa Xú Diện quát mắng:

- Ngươi thật sự vô dụng. Hãy để ta lôi tiểu oa nhi lên cho ngươi xem.

Vút !

Đã biết mụ Phong Hỏa Xú Diện rất thần thông, Tư Không Bạch hiểu, nếu để mụ thi triển hấp lực, bản thân thật khó thoát với nhiều tội.

Chợt Tư Không Bạch nghe có tiếng người bẩm báo:

- Môn chủ ! Hỏa nhị Hỏa bát tuy bị trọng thương nhưng đã chạy thoát.

Tư Không Bạch nghĩ liều:

“Chúng thoát là tốt ! Ta có thể đổ tội cho chúng …” Còn đang nghĩ, hấp lực quanh người Tư Không Bạch vụt biến mất.

Và Tư Không Bạch hiểu điều gì đang xảy ra khi nghe lão môn chủ giận dữ :

- Đuổi theo chúng.

Vì giận, vì muốn tự thân đuổi theo Hỏa nhị Hỏa bát, lão môn chủ đã thu hồi hấp lực, trước khi mụ Phong Hỏa Xú Diện lao đến và thay chỗ.

Do đó toàn thân Tư Không Bạch lại rơi xuống.

Ào… Đến lúc này mới nghe mụ Phong Hỏa Xú Diện bật thét:

- Lên !

Vù … Hấp lực lại có. Rất tiếc do Tư Không Bạch đã rơi thêm một quãng đủ xa nên hấp lực này dù uy mãnh đến đâu cũng chỉ làm cho thân hình Tư Không Bạch thoáng dừng lại rồi thôi.

Đến lúc biết sợ, một lần nữa Tư Không Bạch lại bấu tay vào vách đá, lần này là để giúp cho thân hình chi trì đừng rơi xuống nữa.

Lại có tiếng mụ Phong Hỏa Xú Diện vang lên:

- Khá đấy tiểu oa nhi. Hãy chờ ta đổi hơi, lần sau ắt sẽ có kết quả.

Không biết tại sao mụ phải cần đổi hơi, Tư Không Bạch thật sự lo ngại khi có cảm nhận hấp lực từ từ biến mất.

Không còn cách nào khác, Tư Không Bạch chỉ biết tỳ người vào hai tay, bấu mạnh vào một mỏm đá, cố giữ yên thân mình.

Cạch ….cạch … Những tiếng động khô khan bỗng vang lên. Vào lúc như thế này, bất luận tiếng động dù nhỏ nào cũng gây hoang mang và khiếp sợ cho Tư Không Bạch.

Lập tức Tư Không Bạch đưa mắt nhìn về hướng có phát ra tiếng động.

Và khi nhận ra đó là tiếng động do một hòn đá nhỏ đang lăn từ trên xuống, tai của Tư Không Bạch liền nghe tiếng ả Hứa Vân Anh kêu hoảng hốt:

- Nguy tai ! Nhìn hòn đá kìa. Không khéo nó lăn trúng ngươi mất.

Một chớp sáng liền lóe lên trong tâm trí Tư Không Bạch. Vậy là rõ, hòn đá không phải ngẫu nhiên lăn xuống, đó là ngụy kế của ả Hứa Vân Anh. ả thừa biết Tư Không Bạch không hề có võ công và để cho việc xấu xa của ả không bị Tư Không Bạch tiết lộ, ả hiểu rõ, chỉ cần một hòn đá nhỏ như thế lăn xuống cũng đủ gây hậu quả nghiêm trọng cho Tư Không Bạch. Tóm lại ả chỉ muốn Tư Không Bạch vĩnh viễn ngậm miệng, và chỉ có cái chết mới làm cho Tư Không Bạch ngậm miệng.

Có tiếng mụ Phong Hỏa Xú Diện bật thét:

- Giữ chặt mõm đá nép sát người vào trong. Nhanh nào.

Tư Không Bạch cũng đâu muốn chết. Nhưng để vừa nép người vừa giữ chắc mỏm đá, phải chi Tư Không Bạch là người có võ công thì chuyện đó quá dễ dàng. Rất tiếc, Tư Không Bạch lại không biết võ.

Bộp !

Hòn đá khẽ va vào đầu vai, đủ cho Tư Không Bạch bật kêu.

- Ôi chao !

Và… Rắc … Mỏm đá Tư Không Bạch đang bấu vào đã chọn thời điểm không đúng lúc để lay động và rời ra.

Cảm thấy đã đến lúc hiểm nghèo Tư Không Bạch gào to:

- Cứu ta với … Ào … Cùng với mỏm đá, toàn thân Tư Không Bạch lại bắt đầu rơi.

Có tiếng hét kinh thiên động địa của mụ Phong Hỏa Xú Diện vang lên:

- Chớ kinh hoảng ! Lên !

Vù … Hấp lực bỗng tái hiện và là sự xuất hiện muộn màng. Tư Không Bạch vẫn rơi, dù nhờ hấp lực làm cho rơi chậm nhưng sự thật vẫn là rơi.

Ào… Nhờ rơi chậm, mục quang đang loang loáng của Tư Không Bạch chợt nhìn thấy một huyệt khẩu đen ngòm ăn sâu vào vách đá. Động tâm, Tư Không Bạch cố hươ tay, cố nhoài người sao có thể chui vào hoặc chí ít là bấu giữ người vào mép ngoài huyệt khẩu nọ.

Soạt !

Tuy Tư Không Bạch không thể chạm đến huyệt khẩu nhưng một sụ cố bỗng xuất hiện làm tình thế phải chuyển biến bất ngờ.

Đầu tiên, Tư Không Bạch có cảm nhận y phục bị rách rời, sau đó, thân hình Tư Không Bạch bỗng bị đưa vào đúng huyệt khẩu. Tiếp đó do y phục bị rách rời hẳn toàn thân Tư Không Bạch bị quăng tuốt vào trong sâu, va luôn vào vách đá ở cuối cùng huyệt khẩu.

Bùng !

Một màn đêm đen vĩnh hằng lập tức bao trùm toàn bộ thân xác và tâm trí Tư Không Bạch … * * * Nằm mãi ngẫm nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao bản thân có thể văng đúng vào huyệt khẩu, khiến sinh mạng cho đến giờ vẫn còn, Tư Không Bạch cố chống người ngồi dậy:

- Ối … Có cử động mới biết khắp thân vẫn còn đau, chứng tỏ, dù đã ngất đi khá lâu nhưng cú va đập vào vách đá cho đến giờ vẫn làm cho toàn thân đau đớn, lại buông người nằm xuống.

Không dám cử động mạnh, Tư Không Bạch đành dùng mắt và khẽ xoay đầu tứ hướng.

Trước hết, Tư Không Bạch minh định, quả nhiên bản thân đang ở trong một huyệt động tối om, việc xảy ra là sự thật, không phải Tư Không Bạch vì hoảng loạn nên ngỡ chuyện xảy ra trong mơ.

Kế đó, suýt nữa Tư Không Bạch bật la hoảng, ở mé ngoài huyệt khẩu vẫn còn chút ánh sáng lờ mờ, Tư Không Bạch thấy một bóng đỏ cứ phất phơ qua lại.

May thay, do kịp nhận ra đó chỉ là mảnh y phục bị gió thổi đung đưa, Tư Không Bạch không những không hoảng hốt mà còn thập phần vui mừng.

Tư Không Bạch đã hiểu tại sao bản thân bị văng trúng vào huyệt khẩu và thoát chết.

Nằm nhắm mắt lại Tư Không Bạch tự mường tượng cảnh đã xảy ra.

Chuyện xảy ra thật dễ hiểu. Ai khi rơi xuống cũng vậy, y phục thường bị thổi thốc ngược lên trên, huống chi Tư Không Bạch khoát những hai lớp y phục và còn bị mụ Phong Hỏa Xú Diện thi triển hấp lực hút ngược lên nữa, điều đó càng làm cho y phục phải thốc lên. Và trong lúc Tư Không Bạch cố nhoài người về phía huyệt khẩu, ngẫu nhiên làm y phục của Tư Không Bạch đã vô tình mắc vào những mỏm đá lám nhám của vách đá. Toàn thân đang rơi, y phục lại mắc khiến thân hình Tư Không Bạch phải đu mạnh vào vách đá, và thật may mắn ở đó lại có sẵn huyệt khẩu như Tư Không Bạch nhìn thấy.

Và sau cùng, do y phục bị vướng mắc không chặt, hoặc do y phục bị rách vì không chi trì nổi toàn thân sức nặng của Tư Không Bạch, người của Tư Không Bạch bị văng vào huyệt động, lưu lại một phần y phục vẫn đang bay phất phơ ngoài kia.

Tư Không Bạch lẩm nhẩm:

- Nhìn không thấy mảnh y phục còn vướng lại, trừ phi bọn chúng biết ở đây có huyệt khẩu, nếu không chúng phải nghĩ ta đã rơi xuống vực. A ! Ả Hứa Vân Anh xem vậy mà tâm địa độc ác. Có lẽ lúc này ả đang mãn nguyện lắm đây !

Tư Không Bạch nói như thế vì nhớ lại từng thái độ của ả từ khi Tư Không Bạch vô phúc biết được ả cho đến bây giờ.

Không cần nhắc lại những gì tác tệ ả đã gây cho Tư Không Bạch trước kia, chỉ nội việc ả tìm đủ cách để làm cho Tư Không Bạch phải rơi xuống vực cũng đủ thấy tâm địa ả độc ác đến ngần nào.

Thoạt đầu, ả không hề hô hoán cho dù nhìn thấy Tư Không Bạch buông tay rơi vào vực. Đến khi môn chủ Phong Hỏa Môn dùng hấp lực để giữ Tư Không Bạch lại, ả thấy Tư Không Bạch vì không muốn chết nên không những không vùng vẫy mà còn cố bấu chặt vào vách đá, ả sợ Tư Không Bạch thoát chết thì việc xấu xa của ả sẽ bại lộ, ả tìm cách hăm dọa khéo Tư Không Bạch và ả làm như vô tình nhắc đến Sâm Vương Vạn Niên.

Ả đã thành công, lúc đó Tư Không Bạch sợ thật. Nhưng sau cùng, vì quý trọng sinh mạng, còn Sâm Vương Vạn Niên gì đó thì bất quá Tư Không Bạch trả lại cho chúng là hết chuyện, Tư Không Bạch một lần nữa trông chờ và sự ứng cứu của mụ Phong Hỏa Xú Diện.

Thấy hăm dọa vẫn không có tác dụng, trong khi mụ Phong Hỏa Xú Diện lại sắp sửa ra tay ứng cứu Tư Không Bạch, ả cố tình làm cho một hòn đá lăn xuống. Và một lần nữa ả thành công.

Nếu như không có chuyện bất ngờ xảy ra đúng lúc, Tư Không Bạch mỉm cười đắc ý, có lẽ giờ này Tư Không Bạch đã là một cái xác vô hồn dưới đáy vực. Nhưng rất tiếc, ả nào biết Tư Không Bạch vẫn sống.

Thở ra một hơi khoan khoái, Tư Không Bạch tuy vẫn nằm yên nhưng hai tay thì bắt đầu lần tìm dưới xà cạp.

Sâm Vương Vạn Niên gì đó vẫn còn, Tư Không Bạch tay thì mân mê vật có hình thù kỳ dị nọ, tâm trí thì suy nghĩ đủ điều.

Đây là một vật quý như thế nào? Sau khi phát giác bị mất đi, sao gã đại sư huynh phải kinh hoảng đến vậy? Cả lão môn chủ nữa, khi biết Hỏa nhị Hỏa bát có ý phản lão đâu giận bằng lúc nghe gã đại sư huynh bẩm báo rằng Sâm Vương Vạn Niên đã mất?

Tại sao ? Nếu là vậy mụ Phong Hỏa Xú Diện đâu phải bỗng dưng muốn trổ thần lực để cứu Tư Không Bạch ? Chắc chắn vì mụ muốn thu hồi vật này nên buộc phải hành động thôi.

Lờ mờ nhìn vào vật nọ, Tư Không Bạch thấy hình thù vật nọ có phần giống hình dạng đứa bé, cũng có đầu cũng có tứ chi. Chưa hết, như Tư Không Bạch đang mân mê, vật này cũng mếm mại như da thịt đứa bé.

Sâm Vương Vạn Niên ?

Vương là vua, là chúa tể, vậy Sâm Vương Vạn Niên là một vật có niên kỷ ước vạn năm, vì thế nên nó được kể là chúa tể của những vật đồng loại. Tư Không Bạch chép miệng:

- Vật quý như vậy chẳng biết có ăn được không ? Nếu không thể ăn chẳng lẽ vật này chỉ để dùng ngắm ngía hoặc ngửi?

Đưa lên mũi ngửi, một mùi vừa thơm vừa hăng nồng liền xộc vào mũi Tư Không Bạch.

Đưa vật đó ra xa, Tư Không Bạch khịt mũi:

- Vậy là không phải dùng để ngửi rồi. Mùi như thế này ai mà chịu được?

Miệng thì lẩm bẩm như vậy nhưng có lẽ để thẩm tra, Tư Không Bạch lại đưa lên mũi ngửi lần hai.

Lại khịt mũi, nhưng lần này Tư Không Bạch nghĩ khác:

“Dù mùi của nó có khó chịu nhưng xem ra cũng làm cho ta cảm giác lâng lâng sảng khoái” Re …re … Tiếng gió rít khe khẽ bỗng vang đến tai Tư Không Bạch. Tiếp theo sau là những tiếng động thật kỳ quái.

Sột !

Soạt !

Lạnh cứng người, Tư Không Bạch nằm chết trân, vô tình vẫn để Sâm Vương Vạn Niên ngay mũi.

Sột !

Những tiếng động vẫn đều đều phát ra, càng về sau càng nhiều càng nhanh. Và khi những tiếng động này vang lên khá nhiều, tiếng gió rít khe khẽ cũng vang lên dồn dập.

Toàn thân Tư Không Bạch càng thêm bất động khi hiểu ra đó là những tiếng động gì.

Tư Không Bạch thầm nghĩ hoảng:

“ Đâu phải ít lần ta nhìn thấy những con độc xà vừa bò đi vừa thở re e như thế này? Chao ôi ! Hóa ra huyệt động này là nơi lũ độc xà tụ tập? Nếu ta bị chúng cắn phải …” Mạch nghĩ của Tư Không Bạch bỗng dừng lại. Thay vào đó Tư Không Bạch thầm kêu lên vui mừng:

“Khoan đã ! Dường như lũ độc xà bỏ chạy đi, không phải chạy bổ về phía ta? Tại sao chứ ? hay là …” Đến lúc này Tư Không Bạch mới phát hiện vẫn còn để Sâm Vương Vạn Niên ngang mũi. Đưa ra xa, Tư Không Bạch kêu thành tiếng:

- Lạ thật đấy ! Dường như vật này vừa có tác dụng xua đuổi lũ độc xà vừa làm cho thân thể ta hết đau? Thảo nào bọn chúng lại quý Sâm Vương Vạn Niên như vậy. Hà …hà … Đang bật cười đắc ý, Tư Không Bạch bỗng ngậm câm vì có một thanh âm khác từ ngoài vọng vào:

- Quả nhiên Sâm Vương Vạn Niên cũng là do tiểu tử ngươi đắc thủ. Ta đoán không sai mà.

Tư Không Bạch nhổm người ngồi dậy, lùi nhanh vào trong, miệng kêu lên không thành tiếng:

- Là ngươi ? Hứa ….Hứa Vân Anh ?
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 24-04-2008 at 08:39 PM.
  #9  
Old 23-04-2008, 08:53 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 9

Sâm Vương Vạn Niên

Hứa Vân Anh vẫn thản nhiên, tiếp tục khom người chui vào:

- Ngươi không ngờ phải không ? Cũng may là ta chưa quá cao niên, đến hai mắt phải mờ nên kịp nhận ra chỉ có một hòn đá, một mỏm đá rơi xuống vực cùng với một phần y phục của ngươi. Ta đâu đoán sai? Aét hẳn ngươi vẫn toàn mạng.

Tư Không Bạch hết đất lùi, ở phía sau đã là vách đá chắn ngang. Vừa len lén dùng tay sờ soạng phía sau, Tư Không Bạch vừa rít lên câu hỏi:

- Sao ngươi cứ khăng khăng, tìm đủ cách sát hại ta ?

Ả vẫn chậm chạp tiến đến:

- Ngươi đâu cần biết nguyên do, phải không ? Hãy ngoan ngoãn nào. Vào lúc đêm tối như thế này, thái sư tổ ta thì ở cách đây ngoài nửa dặm, mọi người ở Phong Hỏa Môn còn đang tủa ra tìm hai kẻ phản đồ, sẽ không ai lo nghĩ đến ngươi, kẻ mà mọi người đã tưởng là chết.

Tư Không Bạch bỗng rụt tay về. Vì lúc đang sờ soạng, vô tình tay Tư Không Bạch chọc phải một khoảng không, rất có thể là chỗ ẩn thân của lũ độc xà vừa chạy loạn.

Cử chỉ của Tư Không Bạch ít nhiều cũng làm Hứa Vân Anh khựng lại:

- Ngươi muốn phản kháng? Đừng quên, ta là người có võ công còn ngươi thì không.

Chính câu nói của ả làm cho Tư Không Bạch động tâm. Aû thị là ả có võ công nhưng sao ả vẫn còn lần lữa, chưa xuống tay hạ sát Tư Không Bạch ?

Tư Không Bạch hỏi dò:

- Ta xin ngươi ! Ta không muốn chết ! Hãy nói đi, ta phải làm gì để được ngươi tha mạng?

Ả cười khẩy:

- Ngươi cũng biết mở miệng van xin sao? Ta đang muốn biết, điều gì đã xảy ra cho Hỏa nhị Hỏa bát? trước đó chúng đâu dám liều lĩnh như vậy ?

Chợt nghĩ lũ độc xà đã bị mùi của Sâm Vương Vạn Niên xua đuổi, khoảng trống vừa phát hiện ắt không còn lại con nào, Tư Không Bạch lại len lén đưa tay về phía sau sờ soạng, miệng đáp:

- Chỉ vì ta tình cờ phát hiện bọn chúng có điều bí ẩn đã che dấu Phong Hỏa Môn Ả lưu tâm. Vì thế ả vẫn ở yên chỗ khi tiếp tục hỏi:

- Đó là điều bí ẩn gì?

Tư Không Bạch chợt hỏi:

- Trước khi nói ra, ta muốn biết phải chăng ở Phong Hỏa Môn nghiêm cấm những mối quan hệ vượt mức bình thường?

Ả bỗng rít lên the thé:

-Ngươi còn dám đề cập đến việc giữa ta và đại sư huynh sao?

Tư Không Bạch lập tức lắc đầu:

- Tuy đó là chuyện ta tình cờ phát hiện, nhưng ý ta không phải như ngươi nghĩ - Vậy ngươi muốn ám chỉ điều gì?

- Ngươi cứ đáp lời ta đã Ả thoáng phân vân, sau đó vừa cười lạnh ả vừa đáp:

- Không sai ! Mọi quan hệ thuộc về huyết thống như huynh, đệ, muội, phụ, mẫu, kể cả quan hệ phu phụ đều bị nghiêm cấm ở Phong Hỏa Môn - Tại sao ?

- Ngươi đã nghe ta đáp rồi. Còn chờ gì chưa nói rõ ý của ngươi ?

Tư Không Bạch thở ra phì phì:

- Vì Hỏa nhị Hỏa bát quả nhiên có quan hệ huyết thống Ả quá kinh ngạc nên không kịp tìm hiểu tại sao chỉ với câu đáp này Tư Không Bạch phải thở phì phì khó nhọc:

- Thật như thế ư ? sao ngươi biết ?

Tư Không Bạch lại thở phì phò, đó là lúc Tư Không Bạch cố dùng hai tay để tuần tự lẻn moi hết mẩu đá này đến mẩu đá khác, chúng làm cho khoảng trống không vừa phát hiện có phần bị nghẽn lại, khiến Tư Không Bạch dù muốn chui vào đó chạy trốn cũng không thể chui lọt Để ả Hứa Vân Anh không phát giác, Tư Không Bạch mau miệng giải thích:

- Vì bọn ngươi đã quen nhìn thấy những mối quan tâm được kể là bình thường giữa Hỏa nhị Hỏa bát nên không thấy lạ. Riêng ta, thoáng nhìn qua ta đã lấy làm kỳ.

Sau đó, à ….à….., ta tinh ý nhận ra cả hai cùng thuận tay tả như nhau, với vài câu noi mập mờ, đủ làm cho cả hai lo hoảng, ta minh định họ à bào huynh bào đệ Ả gật gù:

- Thảo nào chúng tìm cách hạ thủ sư muộn Phong Tam. Có lẽ chúng phát hiện mọi việc đã bị Phong Tam sư muội lẻn nghe ?

Tư Không Bạch chợt dừng tay phần vì chỗ nghẹn đã được khai thông, phần khác là do tay Tư Không Bạch vô tình chạm phải thân một con rắn Cố trấn tĩnh, Tư Không Bạch đáp:

- Ngươi không có mặt ở đó, nhưng những gì ngươi vừa đoán đều đúng Ả hậm hực:

- Ngươi lại tìm cách nói xọ qua chuyện giữa ta và đại sư huynh? Ngươi tưởng ta không thể giết ngươi chắc?

Tư Không Bạch mỉm cười, đây là lần đầu tiên, từ khi có sự xuất hiện của ả Tư Không Bạch mới dám cười:

- Ta lại tưởng ngươi chưa thể giết ta chứ?

Ả bĩu môi xì thành tiếng:

- Điều gì khiến ngươi nghĩ như vậy?

Tay mân mê con rắn, nó đã bất động có lẽ do mùi của Sâm Vương Vạn Niên đã làm cho nó sợ đến không thể bò đi, Tư Không Bạch chợt hỏi:

- Ngươi có biết, ngoài lý do sợ bị phát hiện có quan hệ huyết thống, còn điều gì khác khiến Hỏa nhị Hỏa bát có đủ đởm lược để tạo phản không ?

Ả bật kêu:

- Nói sao? Dường như ý của ngươi muốn nói, chúng bỏ chạy là chạy đến chỗ giấu võ họa của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng?

- Không sai ! Thử hỏi, nếu không có chỗ dựa về sau, hai gã này làm sao thoát sự truy đuổi của cùng một lúc những hai nhóm người đều nhắm vào chúng? Chẳng phải là Bạch Y Giáo cũng muốn tiêu diệt bất kỳ ai là môn nhân của Phong Hỏa Môn đó sao?

Ả nghi ngờ:

- Nghĩa là ngươi đã cho chúng bức họa đồ, họa lại nơi cất giấu đó ?

Vì Tư Không Bạch muốn ả phải tin nên ung dung thố lộ:

- Đúng vậy ! Và nếu ngươi muốn biết tại sao thì nghe đây, Hỏa nhị không hề phá hủy kinh mạch của ta. Không những thế gã còn hứa sau này sẽ thay ta hại cho ngươi thân bại danh liệt Ả bật cười:

- Nhưng trước hết, chính ngươi phải giao cho ta hai vật. Sau đó nếu tính mạng ngươi vẫn còn, sau này ngươi mới có hy vọng nhìn thấy gã báo thù thay ngươi Tư Không Bạch từ từ lôi con rắn thu vào tay:

- Ta phải giao cho ngươi hai vật gì?

Ả lại tiến đến:

- Bức họa đồ và Sâm Vương Vạn Niên Tư Không Bạch phì cười:

- Sâm Vương gì đó nữa ư ? phải chăng chính là vật này ?

Tuy hỏi như vậy nhưng Tư Không Bạch lại cố tình cho Sâm Vương Vạn Niên vào miệng Ả hoảng hốt bò nhanh đến:

- Nếu ngươi nuốt vào, ta vẫn mổ bụng moi ra. Dừng lại !

Sự thật, Tư Không Bạch phải ngậm Sâm Vương Vạn Niên vào miệng là để hai tay hoàn toàn rảnh rang. Tiếng kêu của ả, vừa đầy độc ác vừa lo hoảng làm cho Tư Không Bạch phải có một nhận thức dù chưa rõ lắm Do đó, miệng vẫn ngậm Sâm Vương Vạn Niên, hai tay cầm con rắn liền được Tư Không Bạch tung mạnh về phía trước:

-…ề …òng …ộc….à….

(Đề phòng độc xà) Phát hiện trên tay Tư Không Bạch đang vung vẩy một con vật vừa dài vừa mềm mại, ả Hứa Vân Anh dù chỉ nghe Tư Không Bạch ngọng nghịu nói trong miệng vẫn đủ để đoán ra đó là vật gì. Ả kêu thét lên:

- Độc xà ?

Tư Không Bạch đoán đúng. Nữ nhân nào mà không sợ rắn ?

Đắc ý, Tư Không Bạch vẫn vung vẩy như chỉ chực ném đi, vừa tìm cách chui hai chân vào lỗ trống mới tìm thấy vừa lọng ngọng kêu trong miệng:

- Ông ….ai ! …ộc …à….ây (Không sai ! Độc xà đây).

Đang kinh hoảng, đương nhiên ả phải có phản ứng:

- Muốn chết !Đỡ !

Vù … Aàm !

Chưởng của ả không những đủ để hủy hoại toàn bộ con rắn mà còn thừa lực để đập vào người Tư Không Bạch Bị quật đau, Tư Không Bạch há to mồm gào vang:

- A ….Ực !

Do há miệng, lại bị dư kình vẫn cứ xô đến, Sâm Vương Vạn Niên lập tức chui luôn qua cổ Tư Không Bạch Thấy độc xà đã chết, lại thấy Sâm Vương Vạn Niên sắp bị Tư Không Bạch nuốt mất, ả chồm người lao đến:

- Khôn kiếp ! Sâm Vương Vạn Niên nào phải dành cho ngươi. Đỡ !

Vù … Ầm !

Choáng tai, hoa mắt, toàn thân váng vất, kình này của ả Hứa Vân Anh làm cho Tư Không Bạch vừa chuốc lấy những hậu quả này vừa bị đẩy thật mạnh vào chỗ trống vừa mới chui hai chân vào Vụt !

Cùng với cảm giác hụt hẫng vừa đến với bản thân, Tư Không Bạch còn cảm thấy thần trí mê muội Tư Không Bạch lịm đi, không biết bản thân đang theo đà, rơi mãi vào một khoảng không gian hoàn toàn đen tối vô tận … Với mục lực tinh tường ả Hứa Vân Anh càng nhìn càng thất sắc. Aû không thể nào ngờ phía sau huyệt động này vẫn còn có thêm một vực thẳm khác cũng nguy hiểm đâu kém gì vực sâu ở phía trước. Vậy là Sâm Vương Vạn Niên và bức họa đồ trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh đã cùng Tư Không Bạch biết mất vĩnh viễn Không ! Không phải tất cả bị biến mất. Aû nhớ lại câu nói lúc nãy của Tư Không Bạch. Hỏa nhị Hỏa bát đã có bức họa đồ trên tay. Và nếu những gì Tư Không Bạch nói đều là sự thật, khi Hỏa nhị Hỏa bát vào được nơi ẩn cư bấy lâu nay của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng, vì lời hứa với Tư Không Bạch, sau này ả ắt nguy đến tính mạng một khi Hỏa nhị Hỏa bát báo thù rửa hận thay cho Tư Không Bạch Ả cảm thấy rúng động. Cho dù Hỏa nhị Hỏa bát không vì lời hứa với Tư Không Bạch, chúng cũng vì những hiềm khích cũng đố kỵ trước đây giữa chúng và ả, giữa chúng với Phong Hỏa Môn, chúng cũng hủy diệt ả Không được, ả rít thầm, phải ngăn chặn bọn Hỏa nhị Hỏa bát ngay bây giờ trước khi chúng đến và tìm thấy di học của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng Ả bật cười khan với lần cuối cùng nhìn vào khoảng không vô tận, nơi vừa vùi thây Tư Không Bạch mãi mãi. Như vậy, chuyện thầm kín giữa ả và đại sư huynh vẫn mãi mãi không bị ai phát hiện. Vì người duy nhất biết chuyện, là Tư Không Bạch đã không còn dịp nào để tố giác được nữa Ả quay lui, tiến ra ngoài huyệt khẩu. Trên vách đá, nơi ả có buộc sẵn một đoạn dây dài mười trượng vẫn còn đó Hít một hơi dài, ả bám vào sợi dây và bật tung người leo lên.

- Vân Anh ! Ngươi ở đây, còn tiểu tử ở đâu?

Thanh âm vang lên quá bất ngờ khiến ả rúng động suýt phải buông tay rơi xuống vực Ngước mắt nhìn lên, bầu trời dù tối đen nhưng ả vẫn thấy rõ nhân dạng của nhân vật vừa lên tiếng hỏi Ánh mắt ả lập tức toát lên vẻ khiếp hãi tột cùng:

- Môn chủ ! Đệ tử … đệ tử … Nhân vật ở bên trên buông từng tiếng:

- Vì ta đến quá bất ngờ nên ngươi sợ, hay do ngươi đang có điều gì đó muốn giấu ta nên phải lo lắng đến khiếp hãi ?

Ả vẫn chưa dám leo lên tiếp. Tuy nhiên lời nói của môn chủ đã mở lối cho ả:

- Môn chủ đã quay lại nhanh thế này, có lẽ hai tên phải đồ đã được môn chủ phát lạc? Thật lòng mà nói, đệ tử cũng không ngờ môn chủ lại có thể đắc thủ nhanh đến vậy Hầu như là cố tình, môn chủ Phong Hỏa Môn vẫn chưa có lệnh cho ả leo lên.

Không những thế, lão còn nhịp nhịp bàn chân, như muốn cho ả thấy sợi dây đang giữ ả được lão cố tình giẫm lên trên - Ta đắc thủ nhanh, phản ứng của ngươi đúng ra là phải mừng cho ta. Sao ngươi lại có sắc mặt nhợt nhạt thế kia?

Ả càng thêm rúng động. Vì ả vừa phát hiện đều dây bên trên thay vì được buộc quanh mỏm đá vững chắc, chính tay ả buộc kia mà, nhưng bây giờ đầu dây đã được ném qua bên và đang đong đưa ngay miệng vực. Aû hiểu, sở dĩ ả chưa rơi xuống, sở dĩ sợi dây vẫn còn đủ chắc để ả bám vào. Tất cả đều trông cậy vào lực đạo ở bàn chân của môn chủ đang giẫm lên sợi dây Và ác nghiệt thay, bàn chân của lão môn chủ vẫn cứ không ngớt nhịp. Nhỡ như ả phập phồng lo ngại, nhỡ như môn chủ quá cao hứng, nhịp bàn chân mạnh hơn, cao hơn sợi dây không còn lực đạo nào giữ lại, cả sợi dây lẫn ả là kẻ đang bám vào sợi dây tất phải rơi xuống vực Ả liếm lưỡi quanh mép:

- Đương nhiên đệ tử có mừng. Nhưng, môn chủ hãy lượng thứ, nhìn môn chủ giẫm vào sợi dây thế kia, đệ tử dù có đởm lược đến đâu vẫn phải khiếp hãi Vờ như mới nhìn thấy điều đó, lão môn chủ à lên một tiếng:

- Hóa ra điều đó làm ngươi sợ ? sao vậy, Vân Anh ? hay ngươi không tin ta? Ngươi cho rằng người có bản lĩnh như ta lại kém đến nỗi không thể giữ nổi một sợi dây sao?

Ngươi xem lại ngươi kìa, sắc mặt của ngươi càng lúc càng nhợt nhạt rồi đó Ả nuốt nước bọt khan:

- Môn chủ võ công vô lượng, đệ tử nào dám không tin môn chủ. chỉ có điều, môn chủ ơi, nếu cứ để đệ tử chi trì mãi tình trạng này, môn chủ không thương tưởng đệ tử sao ?

Lão môn chủ bật cười:

- Ta đâu bảo ngươi ở mãi dưới đó?

- Nào ai cấm, nhưng chưa có lệnh, đệ tử nào dám tự ý leo lên ?

- Tại sao? Hay ngươi có tật giật mình, đã làm điều sai trái, tự biết lỗi nên không dám leo lên?

Ả nghe lạnh khắp người. Lời nói này của môn chủ có khác nào lời minh thị ám chỉ đã nghe đã biết ả vừa gây ra chuyện gì, ả có muốn che giấu cũng vô ích. Vả lại, ả thầm cân nhắc, từ mép vực đến chỗ có huyệt khẩu, nơi ả vừa cùng Tư Không Bạch đối thoại, khoảng cách nhiều lắm cũng mươi mười hai trượng là cùng. Với khoảng cách này và bản năng sở học của môn chủ, thính lực của môn chủ quá thừa để nghe rõ từng lời đối thoại đã xảy ra Ả cố nhớ lại từng câu đối đáp giữa ả và Tư Không Bạch. Và nếu lão môn chủ ngay từ đầu đã có mặt, đã nghe tất cả, ả thầm kinh hoảng, câu chuyện giữa ả và Tư Không Bạch đâu phải ít lần đề cập dù rất mơ hồ chuyện giữa ả và đại sư huynh? Như vậy, ả tự hỏi, liệu môn chủ có thể dựa theo những lời nói mơ hồ đó và đoán ra chuyện tồi tệ giữa ả và đại sư huynh không ?

Nếu không thể, ả thầm hy vọng, mọi câu đối đáp còn lại giữa ả và Tư Không Bạch hoàn toàn không có câu nào có thể gây phương hại cho ả. Aû chưa nói câu nào tỏ ý nghịch lại sư môn. Aû cũng chưa có câu nào hàm ý miệt thị môn chủ hoặc bất luận ai khác Để biết rõ môn chủ đã đến từ lúc nào, đã nghe bao nhiêu phần trăm toàn bộ những lời đối đáp giữa ả và Tư Không Bạch, ả cần phải dò ý, phải lựa lời hỏi khéo Đầu tiên, ả cố tạo vẻ mặt hối lỗi. Và ả biết rằng môn chủ với mục lực tinh tường ắt sẽ thấy ả đang thật sự hối lỗi như thế nào. Aû lên tiếng:

- Môn chủ qua nhiên rất tinh tường. Đúng là đệ tử cảm thấy có lỗi. Và nếu chưa được môn chủ tha thứ, đệ tử thật sự không dám leo lên Lão môn chủ vờ kinh ngạc:

- Ngươi đã phạm lỗi gì vậy?

Aû ấp úng:

- Đó là đệ tử tuy có biết Tư Không Bạch tiểu tử chưa chết nhưng do có chủ ý riêng nên đệ tử không nói cho thái sư tổ rõ - Thế à? Tiểu tử đã rơi xuống vực, vậy mà không chết thật sao?

Môn chủ ả chỉ giả vờ, ả tin chắc như thế. Bằng không, quãng thời gian từ tiếng quát sau cùng của ả cho đến lúc ả quay ra bám vào sợi dây nào phải thời gian dài để môn chủ ả tuy có thể tháo rời đầu dây buộc vào mỏm đá nhưng lại không thể nghe tiếng ả quát. Chưa hết, một khi đã nghe tiếng quát của ả, ắt thế nào môn chủ cũng biết ả phải quát với một người khác. Và người đó là ai, lại là người đang nấp mình dưới một phần vực thẳm, nếu không phải Tư Không Bạch là kẻ duy nhất ngày hôm nay đã rơi xuống vực? Môn chu ûả phải biết rõ như vậy. Cũng có nghĩa là môn chủ ả đã đến đủ lâu và thừa nghe một phần hoặc toàn bộ câu chuyện giữa ả và Tư Không Bạch Tóm lại, ả vẫn cần dò xét, xem môn chủ ả chỉ nghe một phần hay đã nghe không sót một lời Ả vờ mếu máo:

- Có thể môn chủ không tin nhưng đệ tử chỉ biết bẩm báo bằng tất cả lòng thành.

Đệ tử cũng ngỡ tiểu tử rơi luôn xuống tận đáy vực nếu không có một điều khiến đệ tử hoài nghi - Điều gì đã xảy ra khiến ngươi nghi ngờ tiểu tử chưa chết?

Ả giải thích:

- Đó là nhờ một phần y phục của tiểu tử còn vướng mắc lại ở một mỏm đá. Đệ tử phải nghi ngờ vì thấy mảnh y phục đó tuy có đung đưa nhưng có đôi lúc nó lại đung đưa quá khỏi tầm nhìn của đệ tử. Từ đó đệ tử nghĩ, ắt ở phía dưới phải có chỗ cho tiểu tử gieo mình vào - Ngươi có được nhận định này chứng tỏ ngươi rất tinh tế. Sau đó sao ngươi không nói cho thái sư tổ ngươi biết ?

Ả trắng trợn bịa chuyện:

- Thoạt đầu đệ tử cũng định nói. Nhưng nghĩ lại, đệ tử biết nếu không có bằng cớ xác thực, đừng nói là thái sư tổ mà đến cả môn chủ cũng không tin. Nên đệ tử mới nảy ra một chủ ý - Là chủ ý gì?

Ả bảo:

- Đệ tử đã từng làm môn chủ thất vọng. Kế đó, đại sư huynh cũng khiến môn chủ giận dữ vì để đánh mất Sâm Vương Vạn Niên. Đệ tử nghĩ, chi bằng tự đệ tử âm thầm dò xét. Và khi có kết quả, vừa thu hồi Sâm Vương Vạn Niên dâng cho thái sư tổ, vừa có bức họa đồ giúp môn chủ hoàn thành chí nguyện, chắc chắn đệ tử sẽ được môn chủ ưu ái như ngày nào Lão môn chủ gật gù:

- Ngươi nghĩ như thế cũng phải. Nếu là ta, ta cũng có chủ ý như ngươi. Thái sư tổ ngươi đang lúc nóng giận vì không còn Sâm Vương Vạn Niên để lấy dương nhiệt điều hòa âm khí đang vượng, chắc chắn thái sư tổ ngươi khó lòng tin vào lời ngươi nói Ả chớp lấy câu nói đó:

- Đệ tử cũng biết như vậy nên phải giữ kín. Chứ thật tình đệ tử nào dám dối gạt thái sư tổ - Vậy kết quả thế nào? Aét ngươi cũng rõ, một khi thái sư tổ ngươi lâm cảnh âm thịnh dương suy, cơn phẫn nộ của thái sư tổ ngươi không thể chỉ trong một vài thời khắc mà trấn áp được Ả rên lên:

- Nào phải đây là lần đầu đệ tử nghe môn chủ nhắc nhở điều này. Nhưng môn chủ ôi, đệ tử quả vô dụng … - Sao? Ngươi không thu hồi Sâm Vương Vạn Niên cho thái sư tổ ngươi?

Ả cố ý van nài:

- Nếu môn chủ không tin, hãy để đệ tử leo lên. Lúc đó đệ tử cam tâm cho môn chủ soát xét khắp người. Đệ tử mà thu được, đây là công lao to lớn, nào phải nhỏ, đệ tử đâu dại không nói ra để sau đó được cả thái sư tổ lẫn môn chủ tin cẩn ưu ái?

Vừa nói, ả vừa dồn lực định leo lên Môn chủ ả vụt quát:

- Chậm đã !

Ả kinh hoảng:

- Môn chủ vẫn chưa tin đệ tử?

- Hừ ! Không phải ta không tin, nhưng có một điều làm ta nghi ngờ. Và sự nghi ngờ này, thay vì đuổi theo để hạ sát hai gã phản đồ, ta phải tức tốc quay lại để hỏi cho ra Ả hoang mang:

- Có điều gì khiến môn chủ nghi ngờ ?

Môn chủ ả quắc mắt khiến hai tia mắt bắn ra hai luồng tinh quang:

- Nếu ta nhớ không lầm chính ngươi đã hô hoán, đại sư huynh ngươi là do Hỏa bát Hỏa nhị chế trụ ?

Ả thật sự lo lắng:

- Đó là do đại sư huynh nói với đệ tử như vậy - Hỏa nhất đâu? Ngươi nghe rõ chưa? Vân Anh đề quyết đó là do ngươi nói, sao ngươi bảo ngươi không biết ai chế trụ ngươi ?

Có tiếng Hỏa nhất – gã đại sư huynh tráo trở vang lên:

- Cửu muội ! Sao cửu muội gán câu nói đó cho ta? Lúc ta bị chế trụ, chỉ có cửu muội ở cạnh ta, ngoài cửu muội còn ai khác biết ta bị kẻ nào chế trụ?

Ả Hứa Vân Anh hoàn toàn bất ngờ, hóa ra môn chủ ả có thừa thời gian để bố trí tất cả. Và điều làm cho ả bất ngờ nhất chính là đại sư huynh ả như muốn đổ hết tội lỗi lên đầu ả Aû bối rối giải thích:

- Ngược lại là khác ! Lúc đại sư huynh bị kẻ địch bất ngờ ra tay, muội nghe đại sư huynh gào to, gọi đó là Hỏa nhị, muội mới chạy đến. Đại sư huynh nghĩ lại đi, chuyệïn xảy ra đúng như vậy mà Có tiếng gã Hỏa nhất ấp úng:

- Lúc đó, ta. ..ta….

Lão môn chủ gầm lên:

- Lúc đó thế nào? Rốt cuộc trong hai ngươi kẻ nào muốn qua mặt ta? Nói !

Dường như gã Hỏa nhất đã để lộ thái độ nào đó làm cho lão môn chủ nghi ngờ Hứa Vân Anh nghe môn chủ quát:

- Ngươi to gan thế ư, Hỏa nhất? Nếu kẻ tấn công chế ngự ngươi là Hỏa nhị, cớ sao Sâm Vương Vạn Niên lọt vào tay tiểu tử ?

Đừng nói là Hỏa nhất đến ả Hứa Vân Anh khi nghe môn chủ nêu nghi vấn này cũng phải giật mình chấn động.

Và trong khi ả nghĩ cách để giái thích, nếu như môn chủ sau đó đặt câu hỏi này cho ả, sợi dây ả đang nắm giữ trong tay bỗng tụt xuống Ả kinh hoảng rú lên:

- Môn chủ.. Chính lúc đó, ở trên miệng vực có tiếng gầm kinh thiên động địa của môn chủ phát ra, vang dội vào tai ả:

- Hắc …hắc… ! Hóa ra ngươi cũng có ý phản? Muốn chết !

Ầm !

Thần tình dao động, ả hiểu đại sư huynh ả vừa cả gan tìm cách ám hại môn chủ ả, thế cho nên mới có tiếng chấn kình vang lên. Rồi ả nghĩ đến bản thân, vì môn chủ mải lo xuất lực hạ thủ Hỏa nhất nên vô tình buông lỏng sợi dây, có lẽ ả cũng phải vong mạng nếu bị rơi xuống vực Chợt ả có cảm nhận từ bên trên một lực đạo đang ào ào bay vào ả.

Ả kinh hoảng căng mắt nhìn.

Chính lúc đó, sợi dây đang tụt xuống bỗng run lên và dừng lại. Diễn biến quá đột ngột khiến cho ả dù có võ công hơn người vẫn suýt nữa tuột tay khỏi sợi dây Còn đang mừng vì thế là môn chủ vẫn còn nhớ đến ả, kịp ra tay giữ lại sợi dây, thì lực đạo kia vẫn lao đúng vào ả Aøo … Do từ nãy vẫn căng mắt nhìn, ả nhận ra đó là nhân dạng của một người và người đó đang rơi từ trên cao xuống, vô phúc sao lại giep đúng vào vị trí ả đang bám vào sợi dây Ả chưa đủ thời gian để nhận ra đó là ai thì người đó bỗng dang rộng đôi tay và vớ đúng vào ả Một ý nghĩ chợt đến với ả thật nhanh, một mình ả bám vào sợi dây vị tất đã vững, nếu để người này chộp được vào ả, với sức nặng của một người nữa thêm vào và trong khi tay của ả bám vào sợi dây khá lâu nên đang mỏi, chắc chắn cả ả lẫn người nọ cùng bị rơi xuống vực Ả nghĩ thật nhanh và hành động cũng nhanh Cố nghiến răng để chỉ giữ sợi dây bằng một tay, ả vung tay còn lại vào người nọ cố tình xô người nọ ra xa, không để người nọ chộp vào ả Khi đã vung tay ra rồi ả mới nhận ra là ai đang rơi xuống. Đó là nhờ người đó mãi đến bây giờ mới lên tiếng:

- Đừng để ta rơi, cửu muội … Nhận ra đó là đai sư huynh, tâm thần ả lập tức xáo động. Vì giữa ả và đại sư huynh … Ả gạt phắt ý nghĩ đó ra khỏi đầu và thật dứt khoát, ả tiếp tục đẩy tay vào đại sư huynh ả Bị đẩy ra, hết chỗ bấu vía, Hỏa nhất vừa vùng vẫy loạn vừa bật phát những lời thoá mạ ả:

- Ngươi nhẫn tâm thế sao? Tiện nhân … Bên tai ta vẫn còn văng vẳng những lời âu yếm của ngươi, thật không ngờ ngươi lại độc ác còn hơn loài rắn rết. A ….a….

Trong khi vùng vẫy, vô tình Hỏa nhất chộp đúng vào phần y phục của ả. Nhờ đó, đà rơi của gã có phần chậm lại, đủ cho gã nói hết những lời thóa mạ. Nhưng sau đó, do sức nặng của gã trì kéo, y phục của ả bị rách rời và hậu quả là gã với mảnh y phục của ả trong tay vẫn rơi xuống vực Ngoảnh đầu trông theo dù không thấy gì nhưng tiếng gào bit hảm của Hỏa nhất vẫn cứ kéo dài làm tâm hồn ả chấn động, khiến ả không thể nào kềm được, phải nhỏ vài giọt lệ xót xa … - Vân Anh ! Ta đang chờ lời giải thích của ngươi đây. Cớ sao Sâm Vương Vạn Niên lại rơi vào tay Tư Không Bạch ?

Giật mình ả vội chộp đủ hai tay vào sợi dây, tiện đó ả gạt nhanh qua mắt, giấu đi những giọt lệ vô tình để lộ:

- Điều đó ư ? đệ tử nghĩ … Ả cố tình dừng lại cốt sao cho trở lại tâm trạng bình thường sau đó mới nói tiếp:

- Đệ tử nghĩ, có lẽ Sâm Vương Vạn Niên được đại sư huynh cất giấu trong y phục.

Hỏa nhị vì không biết nên khi trao y phục cho tiểu tử, vô tình trao luôn Sâm Vương Vạn Niên vào tay tiểu tử - Ngươi mới nghĩ ra hay đã nghĩ ra từ trước?

Ả bình tâm trở lại:

- Không phải bây giờ đệ tử mới nghĩ ra. Nhưng phải nói trước đó đệ tử chỉ có ý nghi ngờ. Sở dĩ đệ tử lâm vào cảnh này vì đệ tử muốn tự thân tìm và thẩm tra tiểu tử Giọng nói của môn chủ có phần dịu lại:

- Ta tạm thời tin ngươi. Nhưng nếu sau này phát hiện ngươi có nửa lời dối trá, chớ trách ta phải thẳng tay xử trị. Lên đi.

Đến lúc leo lên ả chợt phát hiện thân thể ả khó giữ được kín đáo sau khi bị đại sư huynh làm cho rách một phần. Aû ngần ngại, không dám cứ thế này chường ra trước mắt môn chủ Hoặc cố tình, hoặc có ý thấy nhưng lại cố tình, môn chủ ả gắt:

- Ngươi không còn đủ lực để leo lên nữa sao?

Ả chớp mắt ranh mãnh, vờ rên rỉ:

- Phải treo mình lâu như vậy, chân của đệ tử ư …ư … Không ngờ đó là kế của ả, môn chủ ả lại gắt:

- Ngươi thật vô dụng, uổng công ta giáo huấn ngươi bấy lâu nay. Giữ chắc nào để ta kéo lên Sợi dây bị rút mạnh, làm cho toàn thân ả phải bị giật bay lên khỏi miệng vực Vút !

Đặt được chân lên nền đất vững, ả vờ lảo đảo, phài tỳ người vào môn chủ Địa thế ở bên trên vốn hẹp, ả biết như thế nên thầm đắc ý khi thấy môn chủ phải vòng tay chộp quanh thân ả Với dáng vẻ của người hoàn toàn mệt lả, ả cứ để mặc môn chủ dìu ả đến chỗ có địa hình rộng rãi hơn Chờ đến lúc này, ả mới vờ như vừa phát hiện ra bản thân không còn kín đáo. Aû dịch người lùi ra xa. Nhưng thật ra lúc bước lùi, ả cố tình làm cho phần y phục không đủ kín đáo quay về phía môn chủ ả Chỉ sau đó, khi phát hiện mục quang của môn chủ hoàn toàn thay đổi, ả vờ e lệ, dùng tay kéo khép những phần y phục sát vào nhau. Với vẻ biết lỗi, ả ấp úng :

- Mong môn chủ thứ lỗi. Đó là do… là do… Vừa khép nép vừa xoay xoay bước lùi, chân của ả bỗng đạp vào một hòn đá Tuy vẫn còn thừa lực để trụ bộ nhưng do ả đang giả vờ làm như người mất lực, ả kêu lên khuỵu xuống:

- Ôi chao !

Thật nhanh, môn chủ ả lướt tới kịp đón đỡ ả Theo phản ứng tự nhiên, ả cũng chụp hai tay vào môn chủ, vô tình những gì ả vừa dùng hai mép y phục khép lại đều bị lộ ra Với mê hồn trận này, vừa do tình thế đưa đầy vừa do ả cố ý tạo ra, bao nhiêu hùng phong dũng lực của môn chủ đều bị tan biến Ôm chầm lấy ả, môn chủ ả bộc lộ toàn bộ bản chất có sẵn của đấng nam nhi:

- Vân Anh …. Vân Anh … ! Ta …ta … Những động chạm về thể xác này khiến thân thể ả rúng động chỉ muốn đáp ứng Nhưng với chút lý trí còn tồn tại, ả biết, ả không được đáp ứng. Trái lại không những kế của ả bị hỏng mà sinh mạng ả sau đó e cũng chẳng còn Ả xô ra, thoạt đầu là nhẹ, càng về sau càng kiên quyết hơn:

- Không dám đâu, môn chủ …. ! Dừng lại đi, môn chủ. Môn chủ chớ nên quên cấm lệnh của bổn môn do thái sư tổ đặt ra Ả càng kháng cự càng khiến thần trí môn chủ mê loạn. Đến độ chính miệng môn chủ phải thốt lên:

- Ta không quên ! Nhưng ta bất phục những cấm lệnh đó. Ta chỉ muốn … Ả tính đúng Một tiếng gầm the thé chợt vang lên đúng lúc:

- Súc sinh ! Phải chăng điều ngươi muốn là làm cho ta tức chết?
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 24-04-2008 at 08:40 PM.
  #10  
Old 23-04-2008, 08:53 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 9

Sâm Vương Vạn Niên

Hứa Vân Anh vẫn thản nhiên, tiếp tục khom người chui vào:

- Ngươi không ngờ phải không ? Cũng may là ta chưa quá cao niên, đến hai mắt phải mờ nên kịp nhận ra chỉ có một hòn đá, một mỏm đá rơi xuống vực cùng với một phần y phục của ngươi. Ta đâu đoán sai? Aét hẳn ngươi vẫn toàn mạng.

Tư Không Bạch hết đất lùi, ở phía sau đã là vách đá chắn ngang. Vừa len lén dùng tay sờ soạng phía sau, Tư Không Bạch vừa rít lên câu hỏi:

- Sao ngươi cứ khăng khăng, tìm đủ cách sát hại ta ?

Ả vẫn chậm chạp tiến đến:

- Ngươi đâu cần biết nguyên do, phải không ? Hãy ngoan ngoãn nào. Vào lúc đêm tối như thế này, thái sư tổ ta thì ở cách đây ngoài nửa dặm, mọi người ở Phong Hỏa Môn còn đang tủa ra tìm hai kẻ phản đồ, sẽ không ai lo nghĩ đến ngươi, kẻ mà mọi người đã tưởng là chết.

Tư Không Bạch bỗng rụt tay về. Vì lúc đang sờ soạng, vô tình tay Tư Không Bạch chọc phải một khoảng không, rất có thể là chỗ ẩn thân của lũ độc xà vừa chạy loạn.

Cử chỉ của Tư Không Bạch ít nhiều cũng làm Hứa Vân Anh khựng lại:

- Ngươi muốn phản kháng? Đừng quên, ta là người có võ công còn ngươi thì không.

Chính câu nói của ả làm cho Tư Không Bạch động tâm. Aû thị là ả có võ công nhưng sao ả vẫn còn lần lữa, chưa xuống tay hạ sát Tư Không Bạch ?

Tư Không Bạch hỏi dò:

- Ta xin ngươi ! Ta không muốn chết ! Hãy nói đi, ta phải làm gì để được ngươi tha mạng?

Ả cười khẩy:

- Ngươi cũng biết mở miệng van xin sao? Ta đang muốn biết, điều gì đã xảy ra cho Hỏa nhị Hỏa bát? trước đó chúng đâu dám liều lĩnh như vậy ?

Chợt nghĩ lũ độc xà đã bị mùi của Sâm Vương Vạn Niên xua đuổi, khoảng trống vừa phát hiện ắt không còn lại con nào, Tư Không Bạch lại len lén đưa tay về phía sau sờ soạng, miệng đáp:

- Chỉ vì ta tình cờ phát hiện bọn chúng có điều bí ẩn đã che dấu Phong Hỏa Môn Ả lưu tâm. Vì thế ả vẫn ở yên chỗ khi tiếp tục hỏi:

- Đó là điều bí ẩn gì?

Tư Không Bạch chợt hỏi:

- Trước khi nói ra, ta muốn biết phải chăng ở Phong Hỏa Môn nghiêm cấm những mối quan hệ vượt mức bình thường?

Ả bỗng rít lên the thé:

-Ngươi còn dám đề cập đến việc giữa ta và đại sư huynh sao?

Tư Không Bạch lập tức lắc đầu:

- Tuy đó là chuyện ta tình cờ phát hiện, nhưng ý ta không phải như ngươi nghĩ - Vậy ngươi muốn ám chỉ điều gì?

- Ngươi cứ đáp lời ta đã Ả thoáng phân vân, sau đó vừa cười lạnh ả vừa đáp:

- Không sai ! Mọi quan hệ thuộc về huyết thống như huynh, đệ, muội, phụ, mẫu, kể cả quan hệ phu phụ đều bị nghiêm cấm ở Phong Hỏa Môn - Tại sao ?

- Ngươi đã nghe ta đáp rồi. Còn chờ gì chưa nói rõ ý của ngươi ?

Tư Không Bạch thở ra phì phì:

- Vì Hỏa nhị Hỏa bát quả nhiên có quan hệ huyết thống Ả quá kinh ngạc nên không kịp tìm hiểu tại sao chỉ với câu đáp này Tư Không Bạch phải thở phì phì khó nhọc:

- Thật như thế ư ? sao ngươi biết ?

Tư Không Bạch lại thở phì phò, đó là lúc Tư Không Bạch cố dùng hai tay để tuần tự lẻn moi hết mẩu đá này đến mẩu đá khác, chúng làm cho khoảng trống không vừa phát hiện có phần bị nghẽn lại, khiến Tư Không Bạch dù muốn chui vào đó chạy trốn cũng không thể chui lọt Để ả Hứa Vân Anh không phát giác, Tư Không Bạch mau miệng giải thích:

- Vì bọn ngươi đã quen nhìn thấy những mối quan tâm được kể là bình thường giữa Hỏa nhị Hỏa bát nên không thấy lạ. Riêng ta, thoáng nhìn qua ta đã lấy làm kỳ.

Sau đó, à ….à….., ta tinh ý nhận ra cả hai cùng thuận tay tả như nhau, với vài câu noi mập mờ, đủ làm cho cả hai lo hoảng, ta minh định họ à bào huynh bào đệ Ả gật gù:

- Thảo nào chúng tìm cách hạ thủ sư muộn Phong Tam. Có lẽ chúng phát hiện mọi việc đã bị Phong Tam sư muội lẻn nghe ?

Tư Không Bạch chợt dừng tay phần vì chỗ nghẹn đã được khai thông, phần khác là do tay Tư Không Bạch vô tình chạm phải thân một con rắn Cố trấn tĩnh, Tư Không Bạch đáp:

- Ngươi không có mặt ở đó, nhưng những gì ngươi vừa đoán đều đúng Ả hậm hực:

- Ngươi lại tìm cách nói xọ qua chuyện giữa ta và đại sư huynh? Ngươi tưởng ta không thể giết ngươi chắc?

Tư Không Bạch mỉm cười, đây là lần đầu tiên, từ khi có sự xuất hiện của ả Tư Không Bạch mới dám cười:

- Ta lại tưởng ngươi chưa thể giết ta chứ?

Ả bĩu môi xì thành tiếng:

- Điều gì khiến ngươi nghĩ như vậy?

Tay mân mê con rắn, nó đã bất động có lẽ do mùi của Sâm Vương Vạn Niên đã làm cho nó sợ đến không thể bò đi, Tư Không Bạch chợt hỏi:

- Ngươi có biết, ngoài lý do sợ bị phát hiện có quan hệ huyết thống, còn điều gì khác khiến Hỏa nhị Hỏa bát có đủ đởm lược để tạo phản không ?

Ả bật kêu:

- Nói sao? Dường như ý của ngươi muốn nói, chúng bỏ chạy là chạy đến chỗ giấu võ họa của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng?

- Không sai ! Thử hỏi, nếu không có chỗ dựa về sau, hai gã này làm sao thoát sự truy đuổi của cùng một lúc những hai nhóm người đều nhắm vào chúng? Chẳng phải là Bạch Y Giáo cũng muốn tiêu diệt bất kỳ ai là môn nhân của Phong Hỏa Môn đó sao?

Ả nghi ngờ:

- Nghĩa là ngươi đã cho chúng bức họa đồ, họa lại nơi cất giấu đó ?

Vì Tư Không Bạch muốn ả phải tin nên ung dung thố lộ:

- Đúng vậy ! Và nếu ngươi muốn biết tại sao thì nghe đây, Hỏa nhị không hề phá hủy kinh mạch của ta. Không những thế gã còn hứa sau này sẽ thay ta hại cho ngươi thân bại danh liệt Ả bật cười:

- Nhưng trước hết, chính ngươi phải giao cho ta hai vật. Sau đó nếu tính mạng ngươi vẫn còn, sau này ngươi mới có hy vọng nhìn thấy gã báo thù thay ngươi Tư Không Bạch từ từ lôi con rắn thu vào tay:

- Ta phải giao cho ngươi hai vật gì?

Ả lại tiến đến:

- Bức họa đồ và Sâm Vương Vạn Niên Tư Không Bạch phì cười:

- Sâm Vương gì đó nữa ư ? phải chăng chính là vật này ?

Tuy hỏi như vậy nhưng Tư Không Bạch lại cố tình cho Sâm Vương Vạn Niên vào miệng Ả hoảng hốt bò nhanh đến:

- Nếu ngươi nuốt vào, ta vẫn mổ bụng moi ra. Dừng lại !

Sự thật, Tư Không Bạch phải ngậm Sâm Vương Vạn Niên vào miệng là để hai tay hoàn toàn rảnh rang. Tiếng kêu của ả, vừa đầy độc ác vừa lo hoảng làm cho Tư Không Bạch phải có một nhận thức dù chưa rõ lắm Do đó, miệng vẫn ngậm Sâm Vương Vạn Niên, hai tay cầm con rắn liền được Tư Không Bạch tung mạnh về phía trước:

-…ề …òng …ộc….à….

(Đề phòng độc xà) Phát hiện trên tay Tư Không Bạch đang vung vẩy một con vật vừa dài vừa mềm mại, ả Hứa Vân Anh dù chỉ nghe Tư Không Bạch ngọng nghịu nói trong miệng vẫn đủ để đoán ra đó là vật gì. Ả kêu thét lên:

- Độc xà ?

Tư Không Bạch đoán đúng. Nữ nhân nào mà không sợ rắn ?

Đắc ý, Tư Không Bạch vẫn vung vẩy như chỉ chực ném đi, vừa tìm cách chui hai chân vào lỗ trống mới tìm thấy vừa lọng ngọng kêu trong miệng:

- Ông ….ai ! …ộc …à….ây (Không sai ! Độc xà đây).

Đang kinh hoảng, đương nhiên ả phải có phản ứng:

- Muốn chết !Đỡ !

Vù … Aàm !

Chưởng của ả không những đủ để hủy hoại toàn bộ con rắn mà còn thừa lực để đập vào người Tư Không Bạch Bị quật đau, Tư Không Bạch há to mồm gào vang:

- A ….Ực !

Do há miệng, lại bị dư kình vẫn cứ xô đến, Sâm Vương Vạn Niên lập tức chui luôn qua cổ Tư Không Bạch Thấy độc xà đã chết, lại thấy Sâm Vương Vạn Niên sắp bị Tư Không Bạch nuốt mất, ả chồm người lao đến:

- Khôn kiếp ! Sâm Vương Vạn Niên nào phải dành cho ngươi. Đỡ !

Vù … Ầm !

Choáng tai, hoa mắt, toàn thân váng vất, kình này của ả Hứa Vân Anh làm cho Tư Không Bạch vừa chuốc lấy những hậu quả này vừa bị đẩy thật mạnh vào chỗ trống vừa mới chui hai chân vào Vụt !

Cùng với cảm giác hụt hẫng vừa đến với bản thân, Tư Không Bạch còn cảm thấy thần trí mê muội Tư Không Bạch lịm đi, không biết bản thân đang theo đà, rơi mãi vào một khoảng không gian hoàn toàn đen tối vô tận … Với mục lực tinh tường ả Hứa Vân Anh càng nhìn càng thất sắc. Aû không thể nào ngờ phía sau huyệt động này vẫn còn có thêm một vực thẳm khác cũng nguy hiểm đâu kém gì vực sâu ở phía trước. Vậy là Sâm Vương Vạn Niên và bức họa đồ trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh đã cùng Tư Không Bạch biết mất vĩnh viễn Không ! Không phải tất cả bị biến mất. Aû nhớ lại câu nói lúc nãy của Tư Không Bạch. Hỏa nhị Hỏa bát đã có bức họa đồ trên tay. Và nếu những gì Tư Không Bạch nói đều là sự thật, khi Hỏa nhị Hỏa bát vào được nơi ẩn cư bấy lâu nay của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng, vì lời hứa với Tư Không Bạch, sau này ả ắt nguy đến tính mạng một khi Hỏa nhị Hỏa bát báo thù rửa hận thay cho Tư Không Bạch Ả cảm thấy rúng động. Cho dù Hỏa nhị Hỏa bát không vì lời hứa với Tư Không Bạch, chúng cũng vì những hiềm khích cũng đố kỵ trước đây giữa chúng và ả, giữa chúng với Phong Hỏa Môn, chúng cũng hủy diệt ả Không được, ả rít thầm, phải ngăn chặn bọn Hỏa nhị Hỏa bát ngay bây giờ trước khi chúng đến và tìm thấy di học của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng Ả bật cười khan với lần cuối cùng nhìn vào khoảng không vô tận, nơi vừa vùi thây Tư Không Bạch mãi mãi. Như vậy, chuyện thầm kín giữa ả và đại sư huynh vẫn mãi mãi không bị ai phát hiện. Vì người duy nhất biết chuyện, là Tư Không Bạch đã không còn dịp nào để tố giác được nữa Ả quay lui, tiến ra ngoài huyệt khẩu. Trên vách đá, nơi ả có buộc sẵn một đoạn dây dài mười trượng vẫn còn đó Hít một hơi dài, ả bám vào sợi dây và bật tung người leo lên.

- Vân Anh ! Ngươi ở đây, còn tiểu tử ở đâu?

Thanh âm vang lên quá bất ngờ khiến ả rúng động suýt phải buông tay rơi xuống vực Ngước mắt nhìn lên, bầu trời dù tối đen nhưng ả vẫn thấy rõ nhân dạng của nhân vật vừa lên tiếng hỏi Ánh mắt ả lập tức toát lên vẻ khiếp hãi tột cùng:

- Môn chủ ! Đệ tử … đệ tử … Nhân vật ở bên trên buông từng tiếng:

- Vì ta đến quá bất ngờ nên ngươi sợ, hay do ngươi đang có điều gì đó muốn giấu ta nên phải lo lắng đến khiếp hãi ?

Ả vẫn chưa dám leo lên tiếp. Tuy nhiên lời nói của môn chủ đã mở lối cho ả:

- Môn chủ đã quay lại nhanh thế này, có lẽ hai tên phải đồ đã được môn chủ phát lạc? Thật lòng mà nói, đệ tử cũng không ngờ môn chủ lại có thể đắc thủ nhanh đến vậy Hầu như là cố tình, môn chủ Phong Hỏa Môn vẫn chưa có lệnh cho ả leo lên.

Không những thế, lão còn nhịp nhịp bàn chân, như muốn cho ả thấy sợi dây đang giữ ả được lão cố tình giẫm lên trên - Ta đắc thủ nhanh, phản ứng của ngươi đúng ra là phải mừng cho ta. Sao ngươi lại có sắc mặt nhợt nhạt thế kia?

Ả càng thêm rúng động. Vì ả vừa phát hiện đều dây bên trên thay vì được buộc quanh mỏm đá vững chắc, chính tay ả buộc kia mà, nhưng bây giờ đầu dây đã được ném qua bên và đang đong đưa ngay miệng vực. Aû hiểu, sở dĩ ả chưa rơi xuống, sở dĩ sợi dây vẫn còn đủ chắc để ả bám vào. Tất cả đều trông cậy vào lực đạo ở bàn chân của môn chủ đang giẫm lên sợi dây Và ác nghiệt thay, bàn chân của lão môn chủ vẫn cứ không ngớt nhịp. Nhỡ như ả phập phồng lo ngại, nhỡ như môn chủ quá cao hứng, nhịp bàn chân mạnh hơn, cao hơn sợi dây không còn lực đạo nào giữ lại, cả sợi dây lẫn ả là kẻ đang bám vào sợi dây tất phải rơi xuống vực Ả liếm lưỡi quanh mép:

- Đương nhiên đệ tử có mừng. Nhưng, môn chủ hãy lượng thứ, nhìn môn chủ giẫm vào sợi dây thế kia, đệ tử dù có đởm lược đến đâu vẫn phải khiếp hãi Vờ như mới nhìn thấy điều đó, lão môn chủ à lên một tiếng:

- Hóa ra điều đó làm ngươi sợ ? sao vậy, Vân Anh ? hay ngươi không tin ta? Ngươi cho rằng người có bản lĩnh như ta lại kém đến nỗi không thể giữ nổi một sợi dây sao?

Ngươi xem lại ngươi kìa, sắc mặt của ngươi càng lúc càng nhợt nhạt rồi đó Ả nuốt nước bọt khan:

- Môn chủ võ công vô lượng, đệ tử nào dám không tin môn chủ. chỉ có điều, môn chủ ơi, nếu cứ để đệ tử chi trì mãi tình trạng này, môn chủ không thương tưởng đệ tử sao ?

Lão môn chủ bật cười:

- Ta đâu bảo ngươi ở mãi dưới đó?

- Nào ai cấm, nhưng chưa có lệnh, đệ tử nào dám tự ý leo lên ?

- Tại sao? Hay ngươi có tật giật mình, đã làm điều sai trái, tự biết lỗi nên không dám leo lên?

Ả nghe lạnh khắp người. Lời nói này của môn chủ có khác nào lời minh thị ám chỉ đã nghe đã biết ả vừa gây ra chuyện gì, ả có muốn che giấu cũng vô ích. Vả lại, ả thầm cân nhắc, từ mép vực đến chỗ có huyệt khẩu, nơi ả vừa cùng Tư Không Bạch đối thoại, khoảng cách nhiều lắm cũng mươi mười hai trượng là cùng. Với khoảng cách này và bản năng sở học của môn chủ, thính lực của môn chủ quá thừa để nghe rõ từng lời đối thoại đã xảy ra Ả cố nhớ lại từng câu đối đáp giữa ả và Tư Không Bạch. Và nếu lão môn chủ ngay từ đầu đã có mặt, đã nghe tất cả, ả thầm kinh hoảng, câu chuyện giữa ả và Tư Không Bạch đâu phải ít lần đề cập dù rất mơ hồ chuyện giữa ả và đại sư huynh? Như vậy, ả tự hỏi, liệu môn chủ có thể dựa theo những lời nói mơ hồ đó và đoán ra chuyện tồi tệ giữa ả và đại sư huynh không ?

Nếu không thể, ả thầm hy vọng, mọi câu đối đáp còn lại giữa ả và Tư Không Bạch hoàn toàn không có câu nào có thể gây phương hại cho ả. Aû chưa nói câu nào tỏ ý nghịch lại sư môn. Aû cũng chưa có câu nào hàm ý miệt thị môn chủ hoặc bất luận ai khác Để biết rõ môn chủ đã đến từ lúc nào, đã nghe bao nhiêu phần trăm toàn bộ những lời đối đáp giữa ả và Tư Không Bạch, ả cần phải dò ý, phải lựa lời hỏi khéo Đầu tiên, ả cố tạo vẻ mặt hối lỗi. Và ả biết rằng môn chủ với mục lực tinh tường ắt sẽ thấy ả đang thật sự hối lỗi như thế nào. Aû lên tiếng:

- Môn chủ qua nhiên rất tinh tường. Đúng là đệ tử cảm thấy có lỗi. Và nếu chưa được môn chủ tha thứ, đệ tử thật sự không dám leo lên Lão môn chủ vờ kinh ngạc:

- Ngươi đã phạm lỗi gì vậy?

Aû ấp úng:

- Đó là đệ tử tuy có biết Tư Không Bạch tiểu tử chưa chết nhưng do có chủ ý riêng nên đệ tử không nói cho thái sư tổ rõ - Thế à? Tiểu tử đã rơi xuống vực, vậy mà không chết thật sao?

Môn chủ ả chỉ giả vờ, ả tin chắc như thế. Bằng không, quãng thời gian từ tiếng quát sau cùng của ả cho đến lúc ả quay ra bám vào sợi dây nào phải thời gian dài để môn chủ ả tuy có thể tháo rời đầu dây buộc vào mỏm đá nhưng lại không thể nghe tiếng ả quát. Chưa hết, một khi đã nghe tiếng quát của ả, ắt thế nào môn chủ cũng biết ả phải quát với một người khác. Và người đó là ai, lại là người đang nấp mình dưới một phần vực thẳm, nếu không phải Tư Không Bạch là kẻ duy nhất ngày hôm nay đã rơi xuống vực? Môn chu ûả phải biết rõ như vậy. Cũng có nghĩa là môn chủ ả đã đến đủ lâu và thừa nghe một phần hoặc toàn bộ câu chuyện giữa ả và Tư Không Bạch Tóm lại, ả vẫn cần dò xét, xem môn chủ ả chỉ nghe một phần hay đã nghe không sót một lời Ả vờ mếu máo:

- Có thể môn chủ không tin nhưng đệ tử chỉ biết bẩm báo bằng tất cả lòng thành.

Đệ tử cũng ngỡ tiểu tử rơi luôn xuống tận đáy vực nếu không có một điều khiến đệ tử hoài nghi - Điều gì đã xảy ra khiến ngươi nghi ngờ tiểu tử chưa chết?

Ả giải thích:

- Đó là nhờ một phần y phục của tiểu tử còn vướng mắc lại ở một mỏm đá. Đệ tử phải nghi ngờ vì thấy mảnh y phục đó tuy có đung đưa nhưng có đôi lúc nó lại đung đưa quá khỏi tầm nhìn của đệ tử. Từ đó đệ tử nghĩ, ắt ở phía dưới phải có chỗ cho tiểu tử gieo mình vào - Ngươi có được nhận định này chứng tỏ ngươi rất tinh tế. Sau đó sao ngươi không nói cho thái sư tổ ngươi biết ?

Ả trắng trợn bịa chuyện:

- Thoạt đầu đệ tử cũng định nói. Nhưng nghĩ lại, đệ tử biết nếu không có bằng cớ xác thực, đừng nói là thái sư tổ mà đến cả môn chủ cũng không tin. Nên đệ tử mới nảy ra một chủ ý - Là chủ ý gì?

Ả bảo:

- Đệ tử đã từng làm môn chủ thất vọng. Kế đó, đại sư huynh cũng khiến môn chủ giận dữ vì để đánh mất Sâm Vương Vạn Niên. Đệ tử nghĩ, chi bằng tự đệ tử âm thầm dò xét. Và khi có kết quả, vừa thu hồi Sâm Vương Vạn Niên dâng cho thái sư tổ, vừa có bức họa đồ giúp môn chủ hoàn thành chí nguyện, chắc chắn đệ tử sẽ được môn chủ ưu ái như ngày nào Lão môn chủ gật gù:

- Ngươi nghĩ như thế cũng phải. Nếu là ta, ta cũng có chủ ý như ngươi. Thái sư tổ ngươi đang lúc nóng giận vì không còn Sâm Vương Vạn Niên để lấy dương nhiệt điều hòa âm khí đang vượng, chắc chắn thái sư tổ ngươi khó lòng tin vào lời ngươi nói Ả chớp lấy câu nói đó:

- Đệ tử cũng biết như vậy nên phải giữ kín. Chứ thật tình đệ tử nào dám dối gạt thái sư tổ - Vậy kết quả thế nào? Aét ngươi cũng rõ, một khi thái sư tổ ngươi lâm cảnh âm thịnh dương suy, cơn phẫn nộ của thái sư tổ ngươi không thể chỉ trong một vài thời khắc mà trấn áp được Ả rên lên:

- Nào phải đây là lần đầu đệ tử nghe môn chủ nhắc nhở điều này. Nhưng môn chủ ôi, đệ tử quả vô dụng … - Sao? Ngươi không thu hồi Sâm Vương Vạn Niên cho thái sư tổ ngươi?

Ả cố ý van nài:

- Nếu môn chủ không tin, hãy để đệ tử leo lên. Lúc đó đệ tử cam tâm cho môn chủ soát xét khắp người. Đệ tử mà thu được, đây là công lao to lớn, nào phải nhỏ, đệ tử đâu dại không nói ra để sau đó được cả thái sư tổ lẫn môn chủ tin cẩn ưu ái?

Vừa nói, ả vừa dồn lực định leo lên Môn chủ ả vụt quát:

- Chậm đã !

Ả kinh hoảng:

- Môn chủ vẫn chưa tin đệ tử?

- Hừ ! Không phải ta không tin, nhưng có một điều làm ta nghi ngờ. Và sự nghi ngờ này, thay vì đuổi theo để hạ sát hai gã phản đồ, ta phải tức tốc quay lại để hỏi cho ra Ả hoang mang:

- Có điều gì khiến môn chủ nghi ngờ ?

Môn chủ ả quắc mắt khiến hai tia mắt bắn ra hai luồng tinh quang:

- Nếu ta nhớ không lầm chính ngươi đã hô hoán, đại sư huynh ngươi là do Hỏa bát Hỏa nhị chế trụ ?

Ả thật sự lo lắng:

- Đó là do đại sư huynh nói với đệ tử như vậy - Hỏa nhất đâu? Ngươi nghe rõ chưa? Vân Anh đề quyết đó là do ngươi nói, sao ngươi bảo ngươi không biết ai chế trụ ngươi ?

Có tiếng Hỏa nhất – gã đại sư huynh tráo trở vang lên:

- Cửu muội ! Sao cửu muội gán câu nói đó cho ta? Lúc ta bị chế trụ, chỉ có cửu muội ở cạnh ta, ngoài cửu muội còn ai khác biết ta bị kẻ nào chế trụ?

Ả Hứa Vân Anh hoàn toàn bất ngờ, hóa ra môn chủ ả có thừa thời gian để bố trí tất cả. Và điều làm cho ả bất ngờ nhất chính là đại sư huynh ả như muốn đổ hết tội lỗi lên đầu ả Aû bối rối giải thích:

- Ngược lại là khác ! Lúc đại sư huynh bị kẻ địch bất ngờ ra tay, muội nghe đại sư huynh gào to, gọi đó là Hỏa nhị, muội mới chạy đến. Đại sư huynh nghĩ lại đi, chuyệïn xảy ra đúng như vậy mà Có tiếng gã Hỏa nhất ấp úng:

- Lúc đó, ta. ..ta….

Lão môn chủ gầm lên:

- Lúc đó thế nào? Rốt cuộc trong hai ngươi kẻ nào muốn qua mặt ta? Nói !

Dường như gã Hỏa nhất đã để lộ thái độ nào đó làm cho lão môn chủ nghi ngờ Hứa Vân Anh nghe môn chủ quát:

- Ngươi to gan thế ư, Hỏa nhất? Nếu kẻ tấn công chế ngự ngươi là Hỏa nhị, cớ sao Sâm Vương Vạn Niên lọt vào tay tiểu tử ?

Đừng nói là Hỏa nhất đến ả Hứa Vân Anh khi nghe môn chủ nêu nghi vấn này cũng phải giật mình chấn động.

Và trong khi ả nghĩ cách để giái thích, nếu như môn chủ sau đó đặt câu hỏi này cho ả, sợi dây ả đang nắm giữ trong tay bỗng tụt xuống Ả kinh hoảng rú lên:

- Môn chủ.. Chính lúc đó, ở trên miệng vực có tiếng gầm kinh thiên động địa của môn chủ phát ra, vang dội vào tai ả:

- Hắc …hắc… ! Hóa ra ngươi cũng có ý phản? Muốn chết !

Ầm !

Thần tình dao động, ả hiểu đại sư huynh ả vừa cả gan tìm cách ám hại môn chủ ả, thế cho nên mới có tiếng chấn kình vang lên. Rồi ả nghĩ đến bản thân, vì môn chủ mải lo xuất lực hạ thủ Hỏa nhất nên vô tình buông lỏng sợi dây, có lẽ ả cũng phải vong mạng nếu bị rơi xuống vực Chợt ả có cảm nhận từ bên trên một lực đạo đang ào ào bay vào ả.

Ả kinh hoảng căng mắt nhìn.

Chính lúc đó, sợi dây đang tụt xuống bỗng run lên và dừng lại. Diễn biến quá đột ngột khiến cho ả dù có võ công hơn người vẫn suýt nữa tuột tay khỏi sợi dây Còn đang mừng vì thế là môn chủ vẫn còn nhớ đến ả, kịp ra tay giữ lại sợi dây, thì lực đạo kia vẫn lao đúng vào ả Aøo … Do từ nãy vẫn căng mắt nhìn, ả nhận ra đó là nhân dạng của một người và người đó đang rơi từ trên cao xuống, vô phúc sao lại giep đúng vào vị trí ả đang bám vào sợi dây Ả chưa đủ thời gian để nhận ra đó là ai thì người đó bỗng dang rộng đôi tay và vớ đúng vào ả Một ý nghĩ chợt đến với ả thật nhanh, một mình ả bám vào sợi dây vị tất đã vững, nếu để người này chộp được vào ả, với sức nặng của một người nữa thêm vào và trong khi tay của ả bám vào sợi dây khá lâu nên đang mỏi, chắc chắn cả ả lẫn người nọ cùng bị rơi xuống vực Ả nghĩ thật nhanh và hành động cũng nhanh Cố nghiến răng để chỉ giữ sợi dây bằng một tay, ả vung tay còn lại vào người nọ cố tình xô người nọ ra xa, không để người nọ chộp vào ả Khi đã vung tay ra rồi ả mới nhận ra là ai đang rơi xuống. Đó là nhờ người đó mãi đến bây giờ mới lên tiếng:

- Đừng để ta rơi, cửu muội … Nhận ra đó là đai sư huynh, tâm thần ả lập tức xáo động. Vì giữa ả và đại sư huynh … Ả gạt phắt ý nghĩ đó ra khỏi đầu và thật dứt khoát, ả tiếp tục đẩy tay vào đại sư huynh ả Bị đẩy ra, hết chỗ bấu vía, Hỏa nhất vừa vùng vẫy loạn vừa bật phát những lời thoá mạ ả:

- Ngươi nhẫn tâm thế sao? Tiện nhân … Bên tai ta vẫn còn văng vẳng những lời âu yếm của ngươi, thật không ngờ ngươi lại độc ác còn hơn loài rắn rết. A ….a….

Trong khi vùng vẫy, vô tình Hỏa nhất chộp đúng vào phần y phục của ả. Nhờ đó, đà rơi của gã có phần chậm lại, đủ cho gã nói hết những lời thóa mạ. Nhưng sau đó, do sức nặng của gã trì kéo, y phục của ả bị rách rời và hậu quả là gã với mảnh y phục của ả trong tay vẫn rơi xuống vực Ngoảnh đầu trông theo dù không thấy gì nhưng tiếng gào bit hảm của Hỏa nhất vẫn cứ kéo dài làm tâm hồn ả chấn động, khiến ả không thể nào kềm được, phải nhỏ vài giọt lệ xót xa … - Vân Anh ! Ta đang chờ lời giải thích của ngươi đây. Cớ sao Sâm Vương Vạn Niên lại rơi vào tay Tư Không Bạch ?

Giật mình ả vội chộp đủ hai tay vào sợi dây, tiện đó ả gạt nhanh qua mắt, giấu đi những giọt lệ vô tình để lộ:

- Điều đó ư ? đệ tử nghĩ … Ả cố tình dừng lại cốt sao cho trở lại tâm trạng bình thường sau đó mới nói tiếp:

- Đệ tử nghĩ, có lẽ Sâm Vương Vạn Niên được đại sư huynh cất giấu trong y phục.

Hỏa nhị vì không biết nên khi trao y phục cho tiểu tử, vô tình trao luôn Sâm Vương Vạn Niên vào tay tiểu tử - Ngươi mới nghĩ ra hay đã nghĩ ra từ trước?

Ả bình tâm trở lại:

- Không phải bây giờ đệ tử mới nghĩ ra. Nhưng phải nói trước đó đệ tử chỉ có ý nghi ngờ. Sở dĩ đệ tử lâm vào cảnh này vì đệ tử muốn tự thân tìm và thẩm tra tiểu tử Giọng nói của môn chủ có phần dịu lại:

- Ta tạm thời tin ngươi. Nhưng nếu sau này phát hiện ngươi có nửa lời dối trá, chớ trách ta phải thẳng tay xử trị. Lên đi.

Đến lúc leo lên ả chợt phát hiện thân thể ả khó giữ được kín đáo sau khi bị đại sư huynh làm cho rách một phần. Aû ngần ngại, không dám cứ thế này chường ra trước mắt môn chủ Hoặc cố tình, hoặc có ý thấy nhưng lại cố tình, môn chủ ả gắt:

- Ngươi không còn đủ lực để leo lên nữa sao?

Ả chớp mắt ranh mãnh, vờ rên rỉ:

- Phải treo mình lâu như vậy, chân của đệ tử ư …ư … Không ngờ đó là kế của ả, môn chủ ả lại gắt:

- Ngươi thật vô dụng, uổng công ta giáo huấn ngươi bấy lâu nay. Giữ chắc nào để ta kéo lên Sợi dây bị rút mạnh, làm cho toàn thân ả phải bị giật bay lên khỏi miệng vực Vút !

Đặt được chân lên nền đất vững, ả vờ lảo đảo, phài tỳ người vào môn chủ Địa thế ở bên trên vốn hẹp, ả biết như thế nên thầm đắc ý khi thấy môn chủ phải vòng tay chộp quanh thân ả Với dáng vẻ của người hoàn toàn mệt lả, ả cứ để mặc môn chủ dìu ả đến chỗ có địa hình rộng rãi hơn Chờ đến lúc này, ả mới vờ như vừa phát hiện ra bản thân không còn kín đáo. Aû dịch người lùi ra xa. Nhưng thật ra lúc bước lùi, ả cố tình làm cho phần y phục không đủ kín đáo quay về phía môn chủ ả Chỉ sau đó, khi phát hiện mục quang của môn chủ hoàn toàn thay đổi, ả vờ e lệ, dùng tay kéo khép những phần y phục sát vào nhau. Với vẻ biết lỗi, ả ấp úng :

- Mong môn chủ thứ lỗi. Đó là do… là do… Vừa khép nép vừa xoay xoay bước lùi, chân của ả bỗng đạp vào một hòn đá Tuy vẫn còn thừa lực để trụ bộ nhưng do ả đang giả vờ làm như người mất lực, ả kêu lên khuỵu xuống:

- Ôi chao !

Thật nhanh, môn chủ ả lướt tới kịp đón đỡ ả Theo phản ứng tự nhiên, ả cũng chụp hai tay vào môn chủ, vô tình những gì ả vừa dùng hai mép y phục khép lại đều bị lộ ra Với mê hồn trận này, vừa do tình thế đưa đầy vừa do ả cố ý tạo ra, bao nhiêu hùng phong dũng lực của môn chủ đều bị tan biến Ôm chầm lấy ả, môn chủ ả bộc lộ toàn bộ bản chất có sẵn của đấng nam nhi:

- Vân Anh …. Vân Anh … ! Ta …ta … Những động chạm về thể xác này khiến thân thể ả rúng động chỉ muốn đáp ứng Nhưng với chút lý trí còn tồn tại, ả biết, ả không được đáp ứng. Trái lại không những kế của ả bị hỏng mà sinh mạng ả sau đó e cũng chẳng còn Ả xô ra, thoạt đầu là nhẹ, càng về sau càng kiên quyết hơn:

- Không dám đâu, môn chủ …. ! Dừng lại đi, môn chủ. Môn chủ chớ nên quên cấm lệnh của bổn môn do thái sư tổ đặt ra Ả càng kháng cự càng khiến thần trí môn chủ mê loạn. Đến độ chính miệng môn chủ phải thốt lên:

- Ta không quên ! Nhưng ta bất phục những cấm lệnh đó. Ta chỉ muốn … Ả tính đúng Một tiếng gầm the thé chợt vang lên đúng lúc:

- Súc sinh ! Phải chăng điều ngươi muốn là làm cho ta tức chết?
Tài sản của anhhe1281

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
tuyethoaphongnguyet


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™