Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #21  
Old 23-04-2008, 09:22 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 18

Diễn biến khó lường


Tỉnh lại, thoạt tiên Tư Không Bạch phải kêu kinh hoàng:

- Sao ta ở đây? Lại là lão cố tình giam ta?

Dưới ánh hỏa quang mờ ảo phát ra từ một ngọn bạch lạp, một dáng người lờ mờ xuất hiện khiến chàng yên tâm. Huống chi người đó đang lên tiếng trấn an chàng:

- Tư Không huynh cuối cùng cũng tỉnh lại ? Huynh yên tâm ! Chính muội đã đưa huynh quay lại đây Tư Không Bạch ngồi nhổm dậy và chợt nhận ra việc tự ngồi dậy không phải là điều dễ. Chàng thở dài:

- Làm cách nào Hứa cô nương mang được tại hạ vào đây? Và vì sao cô nương chọn chỗ này?

Hứa Vân Bình ngồi xuống cạnh chàng:

- Tìm được huynh mới là điều khó. Nếu không biết trước và không mang sẵn nhiều ngọn bạch lạp, muội đâu dám nghĩ sẽ tìm được huynh ở một địa đạo trước đó chúng ta đã phát hiện?

Tư Không Bạch như còn váng vất sau những gì vừa xảy ra, chàng hỏi cho có hỏi:

- Cô nương ở đây, còn mọi người đâu ?

Như câu hỏi chạm đến nỗi lòng thầm kín, mắt Hứa Vân Bình chớm buồn:

- Thật không ngờ nhị ca và mọi người dễ bị nhan sắc lung lạc. Nếu muội không đủ kiên định cứ đi theo họ thì muội đâu dễ gì phát hiện hành vi kỳ bí của Gia Cát Quân?

Chàng quan tâm:

- Hành vi như thế nào?

Hứa Vân Bình chợt nhìn chàng với ánh mắt oán trách:

- Dường như ả chỉ để ý một mình huynh. Sau khi đi được một đoạn xa, ả lẻn quay trở lại. Muội định tâm sẽ không can dự vào chuyện này, nhưng sau đó thấy ả quay lại với dáng vẻ hậm hực. Vì lo cho huynh muội tìm cách kín đáo quay lại Tư Không Bạch giật mình:



- Chỉ vì thế cô nương mới mang tại hạ vào đây, nơi lúc đầu lão Thần Bút đã giam bọn ta?

Hứa Vân Bình gật đầu:

- Phát hiện huynh bị thương nghiêm trọng, mười phần đủ mười là do ả gây ra, muội đành phải chọn chỗ này vì biết đây là nơi an toàn nhất với cơ quan chỉ phát động từ phía trong.

Đến lúc này, Tư Không Bạch mới nhìn thấy tấm bài vị của Thần Kiếm đã trở lại nguyên vị, đang chễm trệ trên chỗ thờ tự. Chứng tỏ sau khi đưa chàng vào thạch thất này, nơi lần trước Thần Bút dùng để giam mọi người, Hứa Vân Bình đã dùng tấm bài vị của Thần Kiếm để phát động cơ quan, đưa tất cả trở lại vị trí lúc đầu.

Chàng thẫn thờ lên tiếng:

- Đúng là ả đã ra tay. Thật không ngờ một mỹ nhân như ả vừa có bản lĩnh quá cao minh vừa có tính hung dữ đáng sợ Hứa Vân Bình kinh ngạc:

- Việc này có liên quan gì đến Thần Bút? Sao vừa tỉnh lại, huynh đã nghĩ ngay đến lão, cho rằng chính lão đã giam huynh vào đây?

Chàng cười gượng:

- Phải lâm vào cảnh ngộ như tại hạ, cô nương mới hiểu. Mà thôi ! Hãy để tại hạ có dịp sắp xếp lại những ý nghĩ, sau đó sẽ giải thích cho cô nương am tường Bảo là sắp xếp lại ý nghĩ nhưng chỉ một lúc sau, chàng đã rơi vào vô thức do đang nhập định tọa công, tự chữa thương thế …Mở mắt ra, thấy Hứa Vân Bình đang ngồi cạnh ngọn bạch lạp và cứ săm soi mãi ngọn thần bút, chàng lên tiếng:

- Cô nương có phát hiện điều gì khác lạ không ?

Giật mình, Hứa Vân Bình để ngọn bút rơi xuống nền đá Coong … Vừa nhặt lại Hứa Vân Bình vừa trách:

- Sao huynh không lên tiếng, báo cho muội biết huynh đã hoàn tỉnh?

Biết lỗi, chàng vội nói cho nàng nghe chàng nghĩ gì về Thần Bút và Gia Cát Quân :

- Tại hạ sắp xếp xong, và bây giờ đã có những khái niệm khá rõ về xuất xứ của những mỹ nhân Hoàng Y. giữa họ và Thần Bút quả nhiên có liên quan và … Hứa Vân Bình chợt quay mặt đi:



- Muội không muốn nghe nữa. Nhất là khi huynh gọi họ, lũ người mặt dầy mày dạn, lòng dạ nham hiểm là mỹ nhân Tư Không Bạch thoáng ngẩn người:

- Cô nương không thừa nhận ai trong bọn họ cũng có sắc đẹp khuynh thành?

Hứa Vân Bình phụng phịu:

- Bọn chúng không xứng ! Có chăng, chúng chỉ là lũ người ngoại tộc, diện mạo phần nào khác người Trung Nguyên chúng ta. Diện mạo đó chỉ có thể cho là lạ, gọi là đẹp là quá đáng !

Tư Không Bạch chau mày:

- Phải rồi ! cô nương có nói tại hạ mới nhận ra. Quả nhiên, họ tuy thanh tú hơn nhưng càng nhìn càng thấy không được thuận mắt cho lắm Hứa Vân Bình quay lại với nét mặt hớn hở:

- Huynh cũng thấy không thuận mắt à?

Chợt phát hiện tâm trạng hớn hở có phần lạ kỳ của Hứa Vân Bình, chàng động tâm:

- Cô nương có vẻ vui tại sao?

Tự trách bản thân đã để lộ tâm trạng không đúng lúc, Hứa Vân Bình vội chống chế, tìm lời giải thích:

- Nói là vui, sự thật muội đang lo. Chỉ sợ nhị ca và bọn Thách vì không nhận ra điều này sẽ bị sắc đẹp kiêu kỳ làm chao đảo, không còn nhớ gì đến trọng trách phục bang Lời giải thích khá xuôi tai khiến Tư Không Bạch tin là thật. Chàng gật gù:

- Để rồi tại hạ sẽ tìm gặp và giải thích cho lệnh ca hiểu. Như tại hạ đoán không lầm, bọn Hoàng Y này ắt có liên quan đến Tam Nguyên Tam Hóa Cũng cách nói như thế này, nếu lúc nãy Hứa Vân Bình không chịu nghe thì lần này nàng rất quan tâm. Với nét mặt thực sự kinh ngạc, nàng hỏi:

- Sao huynh biết ?

Được dịp, Tư Không Bạch nói tất cả:

- Như chúng ta từng bàn luận Thần Bút vì có biết về Tam Nguyên Tam Hóa nên khi biết trên thanh Lôi Công Trủy có ghi sở học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa, lão đã trở mặt. Cũng vậy, vừa nhìn thấy tại hạ giao chiêu, Gia Cát Quân liền biết rõ xuất xứ võ học Hứa Vân Bình bàng hoàng:



- Ả biết? vậy bản lĩnh ả thế nào?

Tư Không Bạch thoáng rùng mình:

-Không nhắc đến thì thôi, vừa nghe nhắc, tại hạ vẫn còn khiếp đảm. Chắc chắn, ả chính là hậu nhân của một trong ba nhân vật được gọi chung là Tam Nguyên Tam Hóa, và do công phu đã luyện đến mức đại thành, bản lĩnh ngay từ đầu Thần Bút phải sợ và chỉ lo tìm đường tẩu thoát. Riêng tại hạ … Hứa Vân Bình bật kêu, như không thể tin vào điều vừa nghe thấy:

- Lão Thần Bút vẫn lưu lại nơi này?

Chàng cười cười:

-Vì biết chắc lão vẫn lưu lại đây, tại hạ thay vì đi theo mọi người đã cố tình giả biệt nhưng thật ra là để xuống đây tìm lão Hứa Vân Bình sợ hãi:

- Vậy là huynh đã cùng lão giao đấu? Nhân đó ả Gia Cát Quân hãm hại huynh?

Tư Không Bạch lắc đầu:

- Tại hạ tìm là để hỏi lão về bọn Hoàng Y, hy vọng sẽ minh bạch lai lịch của họ.

Nào ngờ, chuyện chưa có diễn tiến gì, Gia Cát Quân không biết đã lẻn theo lúc nào bỗng xuất hiện Thở dài chàng tiếp:

- Vừa thấy ả, Thần Bút lập tức tháo chạy. Còn tại hạ, vì thấy ả cũng có ý cướp đoạt Lôi Công Trủy, tại hạ phải ra tay ngăn cản

- Kết quả thế nào? Lôi Công Trủy đã bị ả cướp?

Chàng cười gượng:

- Điều đó thì chưa, lúc bỏ chạy Thần Bút đã mang theo nhưng theo ngữ khí của ả, trước sau gì ả cũng tìm, vừa để diệt trừ Thần Bút vừa chiếm đoạt Lôi Công Trủy Hứa Vân Bình phẫn nộ:

- Đây là đất Trung Nguyên, vật kia cũng của người Trung Nguyên, được không để lọt vào tay ả Chàng gật đầu quả quyết:

- Cô nương nói không sai ! Tuy chưa biết hai nhân vật còn lại trong Tam Nguyên Tam Hóa là người có xuất xứ từ đâu nhưng tại hạ có thể cả quyết Hỗn Nguyên Đạo Hóa là người Trung Nguyên và di học cũng được lưu lại tại Trung Nguyên này Hứa Vân Bình cũng gật đầu phụ họa:



- Chứ còn gì nữa ! Chẳng phải những di học đó tình cờ lọt vào tay Ngân Bào và Kim Tiền nhị bang đó sao?

Chàng cười bí ẩn:

- Nào chỉ có hai bang này, theo tại hạ vừa biết, một phần di học nữa của Hỗn Nguyên Đạo Hóa cũng đã lọt vao tay một nhân vật đã một thời danh chấn võ lâm

- Có chuyện đó sao? Là ai?

Chàng đứng lên:

- Chính là Thần Kiếm. Cô nương cứ theo tại hạ khắc biết Tay cầm theo ngọn bạch lạp, Tư Không Bạch phát động cơ quan bằng cách vừa xoay vừa nhấc tấm bàivị của Thần Kiếm lên khỏi nơi thờ tự Chờ cơ quan phát động xong, Tư Không Bạch đưa Hứa Vân Bình đi qua hai lần địa đạo, đến động thất đã từng xảy ra giao chiến giữa chàng và Gia Cát Quân Lần này nhờ có áng sáng từ ngọn bạch lạp, Tư Không Bạch mới có thể chỉ cho Hứa Vân Bình nhìn thấy những gì cần nhìn Chàng giải thích:

- Lúc tối hậu, khi tại hạ sắp bị Gia Cát Quân lấy mạng, nhờ có ánh sáng kịp thời chiếu vào, tại hạ chợt phát hiện trên vách đá này có những vật ngang dọc tợ như một chiêu kiếm. Sẵn trên tay đang cầm ngọn bút của lão Tra, tại hạ đành mạo hiểm vận dụng theo. Và kết quả thế nào cô nương thử đoán xem?

Hứa Vân Bình cũng đã nhìn thấy có nhiều vệt ngang dọc khắc sâu vào vách đá như Tư Không Bạch vừa chỉ. Tuy chưa tin lắm đó là những chiêu thức kiếm thuật nhưng qua tâm trạng phấn khích của chàng, Hứa Vân Bình đoán bừa:

- Huynh đã làm ả khiếp đảm bỏ chạy?

Chàng nhăn nhó:

- Nếu ả bỏ chạy tại hạ đâu đến nỗi trọng thương, phải chờ đến lúc cô nương tìm thấy và giải cứu? Sai rồi Nàng cũng nhăn nhó:

- Vậy ý huynh là gì? Ngoài việc bị trọng thương, không lẽ còn có kết quả khả quan nào khác?

- Có đấy !

Mỉm cười chàng thố lộ:

- Thấy tại hạ xuất chiêu ả đã ngạc nhiên bật kêu lên:

“ là một đạo kiếm Hỗn Nguyên” Hứa Vân Bình cũng kêu:

- Nói sao? Đạo kiếm Hỗn Nguyên? Lời này hàm ý gì?

Vội trao ngọn bạch lạp đang cháy sáng cho Hứa Vân Bình, tiện tay chàng ầm lại ngọn bút. Tiếp đó chàng bảo:

- Lúc đó tại hạ đã cầm ngọn bút như thế này. Dựa vào các vệt ngang dọc vừa nhìn thấy, tại hạ cứ theo linh cơ máy động, xuất phát thành chiêu thức. Và thế là ả kêu lên như vậy.

Hứa Vân Bình đưa ngọn nến đến gần vách đá:

- Huynh muốn nói những vệt khắc này là đồ hình để luyện kiếm Hỗn Nguyên?

Thật khó tin đây là những chiêu kiếm, vì nào có ai dùng cách này để lưu lại kiếm pháp bao giờ? Có chăng … Sau mấy lượt nêu nghi vấn nhưng tịnh không nghe Tư Không Bạch lên tiếng, Hứa Vân Bình vội quay lại vì ngỡ chàng đã xảy ra chuyện gì.

Tuy không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng với những gì đang nhìn thấy Hứa Vân Bình phải nghi ngại nhiều hơn là sợ Vì lúc đó, Tư Không Bạch cứ đứng yên bất động, còn mục quang thì cứ chằm chằm nhìn vào ngọn bút chàng vừa cầm trên tay, thần thái thật kỳ dị Dù không muốn gây kinh động nhưng Hứa Vân Bình buộc phải lên tiếng:

- Tư Không huynh !

Tư Không Bạch giật mình:

- Có chuyện gì ư ?

Nàng lo lắng:

- Là huynh đang có chuyện gì thì đúng hơn. Huynh đang nhìn gì trên thân bút?

Chàng à lên một tiếng:

- À … ! Là thế này ! Theo cô nương ngọn bút này có phải nhẹ hơn nếu so với hình thù của nó không?

Nàng mỉm cười:

- Tưởng thế nào ! Muội cũng từng nghĩ như vậy ! Vì thế, trong lúc chờ huynh tỉnh lại, muội có xem xét qua. Đáng tiếc, muội không phát hiện có gì khả nghi Hứa Vân Bình vừa dứt lời chợt hỏi tiếp:

- Xem thần sắc của huynh, dường như đã có phát hiện?

Đó là lúc chàng đang hấp háy mắt nhìn nàng. Vì thế, không nỡ để nàng nôn nao, Tư Không Bạch giải thích ngay:



- Gọi là phát hiện thì quá sớm nhưng ở nơi này, cô nương thử nhìn xem, phải chăng có điều khác lạ?

Tiến lại gần, Hứa Vân Bình không thể không nhìn thấy một vòng tròn thật nhỏ được vẽ thật khéo trên thân bút, gần kề với phần được dùng để cầm Nàng chộp vào ngọn bút. Vừa cầm trên tay để xem lại, Hứa Vân Bình vừa kêu khẽ:

- Muội đã nhìn rất kỹ sao trước đây không hề phát hiện?

Phát hiện nàng như sắp chạm vào điểm đó, chàng lập tức kêu ngăn lại:

- Chớ vội ! Đề phòng đó là … Qúa muộn !

Hứa Vân Bình đã chạm vào và dường như nàng chạm khá mạnh tay Từ đầu ngọn bút liền lóe lên tia lửa nhỏ, kèm theo một luồng khói nhạt cũng nghi ngút phóng ra Tư Không Bạch vội quát:

- Mau bế khí ! Hãy ném đi. Ném ngay đi Bùng !

Không biết Hứa Vân Bình có kịp ném hay không, Tư Không Bạch chỉ biết đã có một tiếng nổ vang lên làm cho toàn thân chàng chấn động mạnh. Cũng lúc đó tiếng chấn động cũng làm cho ngọn nến tắt phụt, đúng lúc Tư Không Bạch sau cơn choáng váng phải ngất đi …… * * * Điều trước tiên Tư Không Bạch phải thực hiện ngay khi tỉnh lại là lên tiếng gọi:

- Hứa cô nương ! Hứa cô nương … Càng không nghe tiếng Hứa Vân Bình hồi đáp Tư Không Bạch càng lo Chàng nhổm dậy, bắt đầu dùng tay mò tìm xung quanh Giữa bóng tối dày đặc, khi hai tay chỉ chạm vào nền đá lạnh cùng với một vài hòn đá không biết đã rơi xuống từ lúc nào, Tư Không Bạch thêm thất kinh:

- Hứa cô nương. Cô nương đang ở đâu? Hãy lên tiếng đi Vừa gào tiếp tục tìm, một sựt thật hiển nhiên đến với tâm tưởng Tư Không Bạch.

Không những chàng không tìm thấy Vân Bình, dù chỉ là một thi thể đã giá lạnh, chàng còn nhận ra lối quay lại địa đạo đã bị nhiều hòn đá lăn xuống phong tỏa Như vậy chàng tuyệt vọng đoán, một là Hứa Vân Bình bị đá lăn xuống đè phải, hai là nàng tuy kịp tháo chạy nhưng do địa đạo bị chấn động, nàng đang bị kẹt cứng không thể thoát thân Trong lòng động hoàn toàn tối đen, Tư Không Bạch vì không nhìn thấy gì nên cũng vô phương nhận định ra hướng nào hứng có địa đạo. Do đó, muốn kịp thời ứng cứu cho Hứa Vân Bình, hễ phát hiện nơi nào có đá lăn xuống nằm chỏng chơ Tư Không Bạch lập tức không tiếc sức, lăn nó qua một bên Cứ thế, lăn hết hòn đá nhỏ này đến cố gắng đẩy bật tảng đá lớn khác qua một bên sau cùng chàng nhận ra dường như chàng đã lăn đi lăn lại cũng những hòn đá đó không biết bao nhiêu lần mà nói. Và kết quả lẽ đương nhiên vẫn là chàng không hề tìm thấy địa đạo Với nhận thức quá rõ ràng, chàng hiểu đến lượt chàng cũng phải lâm nguy nếu không sớm tìm ra lối thoát Cùng tắc biến, biến tắc thông, Tư Không Bạch với tâm thần dần trấn định lập tức ngồi xuống tọa công dưỡng thần. Chỉ khi khí lực sung mãn, tâm trạng hoàn toàn bình ổn, chàng biết đó mới là lúc chàng có thể nghĩ ra giải pháp vẹn toàn..
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 26-04-2008 at 09:53 PM.
  #22  
Old 23-04-2008, 09:24 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 19

Bách hoa tuyệt mỹ


Dư Hoàng càng lúc càng kinh hãi. Với đối phương chỉ có hai người nhưng đệ tử Cái Bang gần ba mươi người cơ hồ đã đến lúc vong mạng Bật quát phẫn nộ, gậy Đả Cẩu trên tay Dư Hoàng cũng loang loáng cuộn vào một bóng trắng:

- Giữa chúng ta vô oán vô thù, cớ sao Bạch Y Giáo bỗng dưng tìm đến sát hại người bổn bang? xem chiêu !

Vù … Bóng trắng nọ vẫn ngang nhiên tiếp tục chộp vào một đệ tử Khất Cái, đồng thời bình thản ngoặc tay hữu về phía sau, chọc vào giữa bóng gậy chập chùng của Dư Hoàng:

- Bổn Hộ pháp cũng đâu nói là có oán có thù? Dư Hoàng ngươi chỉ nên xem đây là lời nhắc nhở đừng vì cao hứng nhất thời mà xen vào công việc của bổn giáo. Cút !

Aàm !

Dư Hoàng bị chấn lùi. Nhưng kết quả không phải chỉ có bấy nhiêu. Tả trảo của Hộ pháo Bạch Y Giáo vẫn ung dung bóp vỡ đầu vai hữu của đệ tử Cái Bang vừa bị uy hiếp. Đệ tử Cái Bang đó phải kêu lên đau đớn:

- Oâi chao !

Dư Hoàng thêm phẫn nộ:

- Bạch Y Giáo quả nhiên càng lúc càng xem thường bổn bang. Dư mỗ dù phải chết cũng quyết đòi lại món nợ này. Đỡ !

Vù … Bạch Y Hộ Pháp hầu như không xem bổn pháp của Dư Hoàng ra gì, vẫn cung cách cũ, Bạch Y Hộ Pháp phân khai hai tay, một để hóa giải chiêu bổng của họ Dư, một còn lại nhằm vào đệ tử Cái Bang khác, miệng thì buông lời khinh miệt:

- Muốn đòi nợ, ngươi không đủ tư cách ! Lui lại nào !

Vù … Dư Hoàng thừa biết sau chiêu này có lẽ cũng có kết quả không kém gì chiêu trước. Sinh ý liều, Dư Hoàng vụt buông gậy, chộp đủ hai tay vào bóng trắng nọ:



- Chớ quá đắc ý ! Trúng !

Ào… Bạch Y Hộ Pháp có chút bất ngờ:

- Chà ! Lại là Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã của lão Thần Cái hữu danh vô thực. Được ! Là ngươi muốn chết !

Vù … Chân lực được nhấn thêm, hữu kình của Bạch Y Hộ Pháp lập tức đặt Dư Hoàng vào tình thế như trứng để đầu đẳng.

Chợt có một tiếng gầm kịp thời vang lên:

- Nếu Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã là hữu danh vô thực, còn chiêu này thì sao hở ả lang cẩu ngạo mạn Bung !

Trận giao chiến thoáng dừng lại, kịp cho Dư Hoàng kêu:

- Bang chủ sư phụ ?

Cũng nhận ra vị khất cái trung niên mới xuất hiện, Bạch Y Hộ Pháp cười nhẹ:

- Hừ ! Rốt cuộc tôn bang chủ cũng phải xuất đầu lộ diện. Thay mặt giáo chủ, bổn Hộ pháp có điều này muốn gửi đến bang chủ. Hãy đỡ !

Vù … Một cái vẫy tay nhẹ nhàng liền được Bạch Y Hộ Pháp đưa ra. Và khi lực đạo xuất hiện thì lại không nhẹ nhàng chút nào, khiến vị Khất Cái trung niên phải thất sắc:

- Bạch Hoa công phu? Giáo chủ của ngươi muốn gì? Đỡ !

Ầm !

Chờ cho bang chủ Cái Bang đã ổn định cước bộ sau khi bị kích lùi, Bạch Y Hộ Pháp mới xạ mắt nhìn từ hai lỗ hổng trên khăn che mặt:

- Đây là lệnh tối hậu gởi cho bang chủ:

thứ nhất, triệt thoái toàn bộ đệ tử quý bang ra khỏi Quát Thương Sơn, nếu trái lệnh hậu quả sẽ khó lường. Thứ hai:

nhắn đến quý hữu Thiên Nam Bảo … Một tràng cười từ xa vọng lại:

- Ha …ha…! Bất tất phải nhắn gửi, bổn bảo chủ đã đến đây Vút !

Dư Hoàng bật reo vui mừng:

- Nhậm bảo chủ cũng đến ư ? Lần này chỉ mong là thật, đừng có giả vờ như lần trước Nháy mắt với Dư Hoàng, nhân vật mới xuất hiện chợt đưa tay ve vút chòm râu chỉ dài lưng lửng ở dưới cằm và nói với Bạch Y Hộ Pháp:

- Trước hết, bổn bảo chủ mong được chỉ giáo, phải gọi cô nương như thế nào mới đúng? Là Hộ Hoa hay Hộ pháp đây ?

Ánh mắt của Bạch Y Hộ Pháp như toé lửa:

- Nếu không có huấn lệnh của giáo chủ, nhất định sau câu nói đó Nhậm các hạ sẽ gặp điều không hay. Hừ !

Bảo chủ Thiên Nam Bảo cười ung dung:

- Liệu cô nương có thực hiện được không? Nên nhớ, với những gì cô nương và đồng bọn vừa gây ra cho Cái Bang, chỉ cần Tôn bang chủ ngỏ lời, bổn giáo chủ e nhị vị khó lòng toàn mạng Một tiếng cười khẩy liền vang lên, sau có tiếng Bạch Y Hộ Pháp này gọi lớn:

- Dừng tay được rồi bát muội ! Thiết nghĩ, đã đến lúc chúng ta có chuyện cần giải quyết với Thiên Nam Bảo chủ Nghe gọi, bóng trắng thứ hai lập tức quay lại:

- Đại tỷ muốn bảo chúng ta đã gặp người cần tìm?

Không đáp lời, đại Hộ Pháp đưa tay chỉ khắp một lượt:

- Gần hai mươi người bị thương. Món nợ nàng nếu Tôn bang chủ muốn đòi lại ngay lúc này, bổn Hộ Pháp nguyện xả thân tiếp nhận Bang chủ Cái Bang quắc mắt:

- Bằng vào thái độ mục hạ vô nhân này, đủ cho bổn bang chủ xin thỉnh giáo một vài cao chiêu. Chuẩn bị đi Không nôn nóng như tôn bang chủ đại hộ pháp xua tay:

- Hãy chờ đã ! Bổn hộ pháp thừa biết quý bang sẽ khó lòng tâm phục khẩu phục, sau đó phải tuân thủ đúng như mệnh lệnh vừa truyền. Vì thế bổn hộ pháp có một đề xuất. Nếu bang chủ qua được một chiêu của tệ bát muội mà không hề hấn gì, mệnh lệnh lúc nãy kể như không có Bang chủ Cái Bang cười phẫn nộ:

- Được ! Được ! Bạch Y Giáo càng lúc càng tỏ ra cao ngạo, không lẽ một bang chủ một đại bang như Tôn Qúy này lại chịu kém. Nha đầu kia nếu có mệnh hệ gì, đừng bảo Tôn Qúy ta ỷ lớn hiếp nhỏ Bát hộ pháp lộ vẻ nóng nảy:



- Tôn giá đâu cần phải lắm lời? Động thủ đi, nảy giờ tiểu nữ cảm thấy ngứa ngáy tay chân lắm rồi Tôn Qúy càng thêm phẫn uất:

- Ngươi thật sự muốn chết nhanh thế sao? Càng tốt ! Muốn thế nào được thế ấy.

Đỡ !

Vù … Dư Hoàng thật sự nghi ngại. Vì theo khẩu khí của đại hộ pháp dường như thân thủ của bát hộ pháp rất cao minh, không như nãy giờ chỉ thấy bát hộ pháp Bạch Y Giáo phải khó khăn lắm mới không bị bang đồ Cái Bang vây hãm.

Đúng như Dư Hoàng nghĩ, để đối phó với chưởng gần như tận lực của bang chủ, bát hộ pháp vẫn bình thản khoa nhẹ hữu thủ thành vòng Vậy mà khi lực đạo xuất hiện, chính bảo chủ Thiên Nam Bảo phải thẫn thờ kêu lên:

- Tuyệt kỹ Bách Hoa? Nguy thật rồi !

Bùng !

Tôn Qúy bị chấn lùi ngoài ba bước với sắc diện hoàn toàn nhợt nhạt Dư Hoàng cũng tái mặt khi nghe chính miệng bang chủ đang thốt lên:

- Hỏng hết rồi. Đừng nói là bổn bang chỉ phải triệt thoái khỏi Quát Thương Sơn, e rằng còn phải triệt thoái vĩnh viễn khỏi giang hồ Nhậm bảo chủ bất chợt xua tay:

- Đừng vội bi quan sớm như vậy. Bổn bảo chủ vẫn còn ở đây kia mà?

Đưa mắt nhìn đại hộ pháp, bảo chủ Thiên Nam Bảo lại vuốt ve chòm râu:

- Nếu Nhậm mỗ đoán không lầm, giáo chủ quý giáo cũng có yêu sách dành riêng cho Nhậm mỗ?

Đại hộ pháp gật đầu:

- Không sai ! Và là yêu sách tuyệt đối vô hại cho bảo chủ Nhậm bảo chủ nhướng mắt:

- Như vậy là có lợi? Lạ thật đấy ! Nói thử nghe nào.

Đại hộ pháp cũng lại nhìn bát hộ pháp:

- Nếu cần, bát muội cũng sẽ tiếp bảo chủ một chưởng. Nhưng thiết nghĩ sẽ không cần nếu bảo chủ ngay lập tức chấp thuận về làm phó giáo chủ bổn giáo Nhậm bảo chủ thoáng giật mình:

- Đó là yêu sách của quý giáo?

Cười thành tiếng, đại hộ pháp nói với thái độ tự tin:

- Ngọc dù vào bùn vẫn là ngọc. Có vẻ như song phương không cần phải đối chiêu nữa rồi Chợt nhăn mặt, Nhậm bảo chủ ra dấu ngăn lại:

- Đối với việc đó, bổn bảo chủ cần phải nghĩ lại. Nhưng ngay trước mắt, như lời vừa hứa, bổn bảo chủ phải đòi nợ thay cho Cái Bang. Hãy chờ bổn bảo chủ tiếp thử một chiêu đã… Đại hộ pháp lạnh giọng:

- Nếu đó là ý của bảo chủ. Được, nhưng một chiêu này phải bao gồm luôn hai vấn đề Nhậm bảo chủ phì cười:

- Sao cô nương cứ muốn miễn cưỡng ta? Mà thôi ! Như vậy cũng được bổn bảo chủ chấp nhận Lập tức quay qua Bát hộ pháo, Đại hộ pháp dặn:

- Bát muội đừng quá nặng tay nhưng cũng chớ khinh thường Nhậm bảo chủ. Hiểu chưa?

Bát hộ pháp tỏ ra bức rứa:

- Muội hiểu từ lâu rồi. Bây giờ muội ra tay được chưa?

Với sắc mặt cẩn trọng, Nhậm bảo chủ tiến đến:

- Nhậm mỗ cũng không muốn chậm. Cô nương có thể xuất thủ được rồi

- Khoan đã !

- Chậm đã !

Cùng một lúc có đến hai tiếng quát đồng loạt vang lên khiến mọi người giật mình Nhìn lại mọi người tuy có nhìn thấy ở sau một cột cây cách đó khá xa đang có một nhân vật từ từ tiến đến nhưng một là nhân vật đó đã che kín chân diện sau một lần vải màu đen, hai là nhân vật thần bí đó có cách đi không nói lên điều gì đáng quan tâm và nhận vật này chỉ là một trong hai người vừa lên tiếng ngăn lại, thế cho nên mọi người đều bỏ qua, chỉ chú mục vào nhân vật thứ hai cũng đã lên tiếng ngăn trận so tài Tuy vậy, nhân vật thứ hai vừa ngăn lại không phải ai khác ngoài vị Đại hộ pháp Bạch Y. Nếu mọi người tỏ vẻ khinh thường nhân vật vừa xuất hiện thì Đại hộ pháp lại có thái độ hoàn toàn khác hẳn Chính vì lẽ đó, cho dù Nhậm bảo chủ đang hỏi, vị Đại hộ pháp vẫn tỏ ý không nghe:



- Cô nương có điều gì chưa nói hay không muốn tiến hành việc đối chưởng?

Đại hộ pháp vẫn lặng im chờ cho nhân vật thứ hai đến gần mới cất tiếng hỏi:

- Các hạ là ai? Chuyện này có liên quan gì đến các hạ, khiến các hạ phải lên tiếng gọi ngăn lại?

Nhân vật nọ thủng thẳng lên tiếng và khi nghe thanh âm giọng nói của nhân vật này, một thanh âm quá ư bình thường khiến mọi người càng thêm thật vọng, cho là chẳng đáng quan tâm

- Chính cô nương cũng ngăn họ lại đâu riêng gì tại hạ. Còn bây giờ đang có người chờ cô nương đáp lời, đừng để người đó chờ quá lâu, e khiếm khuyết lễ nghi Dứt lời, nhân vật thần bí này từ từ lùi lại, như không muốn tiếp tục gây phiền nhiễu cho những ai đang nôn nóng?

Đại hộ pháp bỗng quát:

- Đứng lại ! Trừ các hạ phải nói rõ ý định , nếu không đừng mong bỏ đi Nhân vật nọ tỏ vẻ miễn cưỡng khi phải dừng lại:

- Sao? Cô nương cũng muốn tại hạ phải cùng lệnh muội đối chưởng nữa sao? Xin miễn cho, tại hạ không hề có hứng thú tranh chấp chức vị phó giáo chủ Nhậm bảo chủ lúùc lắc thân mình:

- Nếu cũng không có ngay quyết định, ta sẽ xem lệnh buộc Cái Bang triệt thoái kể như đã bị cô nương hủy bỏ Nhân vật nọ lại tiếp tục bước lùi miệng hô to:

- Nói rất hay ! Nếu cô nương cứ khăng khăng bảo tại hạ phải nói rõ ý định thì đó cũng chính là ý của tại hạ Đại hộ pháp kêu lên ngạc nhiên:

- Hóa ra các hạ xuất hiện chỉ vì Cái Bang?

-Không sai ! Còn nguyên nhân thế nào chờ sau khi lượt đối chưởng thứ hai đã diễn ra, nếu đến Thiên Nam Bảo chủ cũng phải thất thủ buộc tại hạ phải vì Cái Bang mà đương đầu, tại hạ sẽ tự giải thích rõ nguyên nhân Đại hộ pháp lạnh giọng:

- Hóa ra ngươi ẩn đã lâu, đã nhìn thấy hết tất cả và ngươi cho rằng bản lĩnh của ngươi còn cao minh hơn bang chủ Cái Bang hoặc Thiên Nam bảo chủ?

Đã lùi xa ngoài ba trượng nhân vật nọ tự động dừng lại:



- Tại hạ biết tự lượng sức cũng như cô nương vậy. Dường như cô nương không còn đủ tự tin, cho rằng lệnh bát muội khó mong thủ thắng Nhậm bảo chủ chỉ sau một chưởng nên cô nương đã kêu họ dừng lại?

Đại hộ pháp thoáng rúng động nhưng kịp trấn tĩnh:

- Ngươi ! Hừ ! Đã thế, bổn hộ pháp phải cho ngươi biết thế nào là lợi hại Cũng lùi lại, Đại hộ pháp rít:

- Bát muội ! Đánh !

Bát hộ pháp như chỉ chờ có thế lập tức phát chiêu cũng với thân thủ khoa thành vòng:

- Tiểu nữ đắc tội. Đỡ !

Vù ….

Mọi sự thành bại đều đặt cả vào một chiêu này, mọi người cùng nhìn thấy Nhậm bảo chủ như đang vận dụng toàn lực vào tiếng quát:

- Hay lắm ! Đỡ !

Vù ….

Ầm !

Bát hộ pháp lùi lại một bước điều đó làm cho một vài bang đồ Cái Bang bật reo:

- Nhậm bảo chủ thắng rồi !

Trong khi đó, Đại hộ pháp lại lạnh lùng buông một câu:

- Đa tạ bảo chủ đã nhân nhượng khiến bổn giáo có thêm một nhân vật kiệt xuất Tự nhìn lại, thấy bản thân phải lùi đến bước rưỡi, bảo chủ Thiên Nam Bảo cười gượng gạo với Tôn Quý, bang chủ Cái Bang :

- Nhậm Thiên Hành thật vô dụng, đã tạo thất vọng cho bang chủ. Oâi… Như không biết phải giải thích thế nào cho phù hợp, bảo chủ Thiên Nam Bảo từ từ cúi đầu xuống, dịch chuyển lần lần về phía hai Hộ pháp Bạch Y, tỏ ý do lời đã hứa nên từ lúc này trở đi phải tự xem là người Bạch Y Giáo Mục kích một bảo chủ vang danh thiên hạ phải chịu khuất phục như thế này, không gian như trầm xuống Những điều đó ngay lập tức bị nhân vật bí ẩn kia phá vỡ bằng một câu tán dương:

- Bách Hoa công phu quả danh bất hư truyền. Tại hạ, như đã nói vì muốn xả thân cho Cái Bang cũng xin được lĩnh giáo Tôn Qúy hoang mang:



- Các hạ là ai? Sao lại quá quan tâm đến tệ bang?

Vì đã biết đó là điều trước sau cũng phải giải thích, nhân vật nọ từ tốn bảo:

- Thọ ân người một, phải đền đáp lại mười. Đó chính là lý do, khiến tại hạ có thái độ này Đại Hộ pháp chợt chớp mắt để lộ những tia nhìn hoài nghi:

- Các hạ thật sự muốn vì Cái Bang?

Nhân vật nọ gật đầu, nói rõ hơn định ý:

- Và để tránh tiếng thị phi, sẽ bị mọi người cho là dùng xa luân chiến, tại hạ xin được đích thân Đại Hộ pháp chỉ giáo Nghe câu này, nếu nói là tất cả thì không đúng, nhưng chí ít có một số người phải thở dài thất vọng. Họ thất vọng vì hai nguyên nhân, thứ nhất, ai ai cũng biết người có thứ bậc càng cao phải có bản lĩnh càng lợi hại, Bát Hộ pháp nếu bản lĩnh đã vậy, thử hỏi bản lĩnh của Đại Hộ pháp sẽ còn cao đến mức nào? Thứ hai, họ vô tình đã hiểu, nhân vật nọ hóa ra chỉ là một kẻ ngông cuồng, hoặc đang muốn tìm cái chết hoặc đang liều lĩnh, muốn lợi dụng dịp này để được vang danh thiên hạ Tuy nhiên, sự thể có vẻ khác đi khi mọi người nghe Đại Hộ pháp kêu lên:

- Các hạ chọn đích danh ta? Tại sao?

Nhân vật nọ từ từ bước đến, vẫn bằng những bước chân không nói lên điều gì ngoại trừ một điều:

nhân vật nọ không phải loại người ẩn tàng tuyệt học. Thế nhưng, khi lên tiếng phát thoại, nhân vật nọ lại để lộ thái độ cực kỳ ngông cuồng khiến mọi người sửng sốt:

- Để danh chánh ngôn thuận tại hạ không muốn sau đó cô nương bắt bẻ bảo rằøng tại hạ thắng là nhờ may, khiến cô nương lại tìm cách phủ nhận kết quả Đại Hộ pháp cũng từ từ tiến lên:

- Bình sinh ta chưa hề thấy ai ngông cuồng như các hạ. Được ! Chờ khi đã hóa kiếp xong, ta sẽ biết các hạ là hạng người như thế nào ! Đã chuẩn bị xong chưa?

Nhân vật nọ từ từ bước đến, cho dù khoảng cách song phương chưa đầy một trượng:

- Một chiêu thôi ư ?

Đại Hộ pháp đưa ra hữu thủ, một hữu thủ đang toát màu trắng như ngọc:

- Ngươi còn vọng tưởng sẽ qua được một chiêu sao?

Nhân vật nọ vẫn chưa có dấu hiệu nào chứng tỏ đã chuẩn bị:

- Hãy nói rõ xem nào. Một chiêu hay bao nhiêu chiêu?

Đại Hộ pháp bị khích nộ, bật quát:

- Một là đủ rồi. Nạp mạng !

Bóng trắng lao vọt đến, hữu thủ trắng ngần cũng phát xạ Vù … Đến lúc này nhân vật nọ mới để lộ chân tài thực học qua tiếng quát tràn đầy nội lực:

- Tốt lắm ! Lui !

Vù … Ầm !

Đại Hộ pháp bị bức thoái gần một trượng, kết quả quá bất ngờ cho những ai đang trông chờ điều ngược lại Chính Đại Hộ pháp cũng đâu lường trước điều này, vì thế, ả lanh lảnh quát:

- Bát muội ! Mau … Nhân vật nọ bật lên tiếng gầm thịnh nộ:

- Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Ngươi dám bác bỏ những gì đã nói ư ?

Cùng lúc này, có nhiều tràng cười bỗng vang lên từ một phía:

- Kẻ nào dám nuốt lời? Ha …ha….

- Bạch Y Giáo dám bội tín ư ? ha …ha …

- A di đà phật ! Ngụy ngữ là điều không nên làm

- Ngươi thử ra tay xem, thất đại phái liệu có buông tha ngươi không? Ha …ha… Vút ! Vút !

Tiếng là thất đại phái nhưng khi kiểm lại số người vừa xuất hiện thì có đến tám nhân vật không phải chỉ có bảy Dư Hoàng vì quá vui mừng, một lần nữa bật reo ầm lên:

- Thần Cái lão nhân gia. Thất chưởng môn thất đại phái sao cùng xuất hiện đúng lúc như thế này?

Có cảm nhận bất an, Đại Hộ pháp bỗng vẫy tay làm hiệu:

- Lui !

Vút ! Vút ! Vút !

Nhìn thấy Nhậm Thiên Hành cũng phải bỏ đi một lượt với Đại Hộ pháp, bát hộ pháp Bạch Y, Tôn Qúy thở dài:



- Vì chuyện Cái Bang, vô tình để luỵ cho Thiên Nam Bảo chủ, Tôn Qúy này thật vô dụng Trong tám nhân vật xuất hiện cùng một lúc, có một lão khất cái vừa già nua vừa nhơ bẩn và lão bỗng lên tiếng:

- Bây giờ chưa phải lúc để kết luận ngươi vô dụng hay không vô dụng. Tôn Qúy !

Không lẽ ngươi đợi ta nhắc mới có lời đáp vị tiểu bằng hữu kia vừa giúp bổn bang thoát nạn?

Tôn Qúy sực tỉnh, quay qua nhân vật bí ẩn nọ. Cũng lúc đó, nhân vật bí ẩn chợt lột bỏ manh vải màu đen che kín mặt, mắt thì nhìn đăm đăm vào lão cái già nua

- Hai năm trước, chính lão tiền bối đã có ân thành toàn cho vãn sinh. Việc làm ngày nay của vãn sinh chưa thể đến đáp trong muôn một Nhìn sững vào nhân vật nọ, Dư Hoàng một lần nữa kêu lên:

- Là công tử đó sao? Hai năm không gặp, hóa ra công tử từ lâu đã là chân nhân bất lộ tướng thân thủ phi phàm ?

Lão khất cái già nua cũng nhấp nháy mắt:

- Nếu lão hóa tử ta nhớ không lầm, ngươi là kẻ đã gặp ta hai năm trước trong một bãi tha ma? Khi đó, ngươi không có võ công kia mà?

Nhân vật nọ mỉm cười, hết nhìn Dư Hoàng lại nhìn lão Khất Cái:

- Thật may, cả Dư huynh lẫn lão tiền bối vẫn còn nhớ rõ Tư Không Bạch này.

Chứng tỏ, việc vãn bối giúp Cái Bang cũng không có gì quá đáng Lão khất cái vỗ tay vào trán, tự trách:

- Uổng cho ta khi mang danh Thần Cái, đã không biết ngươi là người có thân hoài tuyệt học lại còn trân tráo đem Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã truyền cho ngươi. Quả là càng già càng vô dụng Tư Không Bạch nghiêm mặt:

- Lão tiền bối không hề vô dụng. Vì hai năm trước vãn bối làm gì biết võ công và có thân thủ như bây giờ, thú thật vãn bối mãi sau này mới có chút thành tựu Thần Cái nhìn chàng với ý dò xét và khi nhận ra chàng hoàn toàn thật tâm, Thần Cái bỗng gật đầu:

- Có lẽ ngươi nói đúng ! và nếu là vậy trước sau gì ta cũng nợ ngươi Như không muốn chàng nói gì thêm, Thần Cái bỗng quay qua Tôn Quý:

- Ở Quát Thương Sơn, ngươi đã dò xét được những gì? Rồi trong những điều dò xét đó, theo ngươi, điều gì khiến cho Bạch Y Giáo nghi ngại, muốn bổn bang phải triệt thoái?

Tôn Qúy tuy thân danh là bang chủ Cái Bang nhưng đối với Thần Cái vẫn nhất mực tôn kính:

- Tiểu điệt cũng đang tự hỏi điều này. Vì thật ra, ngoài việc phát hiện có nhiều nhân vật cùng kéo đến Quát Thương Sơn, bổn bang đâu tìm hiểu được gì thêm Thần Cái nhíu mày:

- Nhưng nhân vật đó thuộc lộ số nào? Phải chăng chỉ có Phong Hỏa Môn và Bạch Y Giáo?

Tôn Qúy thừa nhận:

- Đính xác chỉ có hai nhóm này Thần Cái gật gù:

- Thất đại phái cũng bắt được tin này không riêng gì bổn bang. Như vậy thì thật lạ, sao họ chỉ nhằm bổn bang, kiên quyết buộc bổn bang phải triệt thoái?

Một vị đạo trưởng đứng cạnh đó chợt lên tiếng:

- Vô lượng thọ phật ! Điều này nào có gì khó hiểu. Trong khi thất đại phái chỉ ngấm ngầm dò xét, Tôn bang chủ lại ngang nhiên ra mặt và còn lệnh cho chúng đệ tử phải ráo riết tra xét tình hình. Hành động này đương nhiên phải làm cho Bạch Y – Phong Hỏa quan tâm, dẫn đến thái độ như hôm nay Thần Cái vẫn nhìn Tôn Quý:

- Thiên Quan đạo trưởng nói như vậy, ngươi có gì giải thích không?

Tôn Qúy phải ngắt ngứ một lúc mời giải thích được:

- Cũng là do Nhậm Thiên Hành bảo chủ Thiên Nam Bảo đề xuất. Theo lão Nhậm, Phong Hỏa – Bạch Y mấy mươi năm trở lại đây phần thì không ra mặt, phần thì luôn đối đầu. Bỗng dưng cả hai đều kéo đến Quát Thương Sơn nhất định phải có chuyện gì hệ trọng Thần Cái cười lạt:

- Vì thế, ngươi dùng quyền bang chủ, cho đệ tử bổn bang ra mặt, bất chấp hậu quả thế nào?

Tôn Qúy bối rối:

- Tiểu điệt chỉ cho lệnh dò xét. Ngoài ra còn nghiêm cấm việc công khai đối đầu với Phong Hỏa – Bạch Y Thần Cái bật cười:

- Ngươi không thấy đó là mệnh lệnh thừa sao? Bổn bang có tư cách gì và liệu có đủ lực để đối đầu với Phong Hỏa – Bạch Y ?

Tư Không Bạch thấy không thể để chuyện này kéo dài thêm nên vọt miệng lên tiếng:

- Vãn bối nghĩ lão tiền bối chớ trách Tôn bang chủ. Vì trước sau gì, để giữ kín hành tung và ý định khi tìm đến Quát Thương Sơn, dù là cũng hay bất luận đại phái nào cũng bị Bạch Y – Phong Hỏa dùng áp lực buộc phải triệt thoái Thần Cái sững người:

- Nói như vậy, vô hình chung Phong Hỏa – Bạch Y không muốn ai xen vào việc của họ Ở Quát Thương Sơn? Tại sao?

Chàng nhẹ lắc đầu:

- Vãn bối tuy phần nào đoán ra nhưng do chưa có bằng cớ xác thực nên không thể đoán bừa Một nhân vật trong thất đại phái lên tiếng phản bác:

- Thiếu hiệp muốn nói thế nào cũng được, phần ta, ta không tin Bạch Y – Phong Hỏa dám có hành vi như vậy đối với bổn phái Hoa Sơn, kể cả thất đại phái Tư Không Bạch chỉ mỉm cười lặng im. Tuy nhiên, chàng đâu biết thái độ đó của chàng làm nhiều người bất phục. Và thật dễ hiểu, khi có một nhân vật khác lên tiếng:

- Ta thấy dường như thiếu hiệp không muốn tin vào những gì mà chưởng môn phái Hoa Sơn phái vừa nói. Và thực lực thất đại phái đủ để đối đầu hoặc Bạch Y hoặc Phong Hỏa?

Do thiếu lịch duyệt nên Tư Không Bạch chưa biết thế nào là nhẫn nại cần thiết.

Chàng thẳng thừng đặt câu hỏi:

- Vậy giả như hành vi của thất đại phái vô hình chung cản trở dụng ý của Bạch Y lẫn Phong Hỏa, khiến họ cùng một lúc đối đầu với thất đại phái thì sao?

Nhân vật vừa lên tiếng chợt bừng bừng lửa giận:

- Không thể có chuyện này. Nhất là mục đích của thất đại phái chỉ muốn dò xét mà thôi Chàng phì cười:

- Nhưng đó là dò xét nội tình bí ẩn của họ. Tôn giá tưởng họ dễ bỏ qua à?

Thần Cái chợt xen vào:

- Tất cả hãy bình tâm nào !… có thể đúng như tiểu tử Tư Không Bạch vừa nói và cũng có thể Bạch Y – Phong Hỏa sẽ không làm như vậy nếu biết rõ thất đại phái vì có nghi ngờ nên chỉ dò xét cho biết thôi. hay hơn hết là chúng ta cần phải biết ý đồ của Bạch Y – Phong Hỏa. Và nếu là Nhậm Thiên Hành cố tình xui Cái Bang lộ diện, chắc chắn họ Nhậm đã biết Bạch Y – Phong Hỏa có ý đồ gì Những tưởng Thần Cái đã bỏ qua cho Tôn Quý, nào ngờ xoay đi xoay lại Thần Cái vẫn trở lại vấn đề này Tôn Qúy thấy ai cũng lặng thinh hình như chờ một lời giải thích. Tôn Qúy đành phải lên tiếng:

- Bấy lâu nay Thiên Nam Bảo luôn giữ hoà khí với Cái Bang. Trong chuyện này, tiểu điệt nghĩ, họ Nhậm cũng như thất đại phái, chỉ muốn mau chóng biết rõ ý đồ của Bạch Y – Phong Hỏa. Muốn biết họ đến Quát Thương Sơn để làm gì? Tại sao họ cứ muốn giữ kín hành tung? Và ….. Thần Cái xua tay:

- Ta không phủ nhận những gì ngươi vừa nói. Chỉ có điều, sao họ Nhậm không cho Thiên Nam Bảo ra mặt, lại dùng bổn bang như bức bình phong?

Tôn Qúy nhăn nhó:

- Họ Nhậm có nói, để dò xét thì không bang phái nào có lực lượng đông và mẫn cán như Cái Bang. Thế cho nên … Thần Cái khinh bỉ không tiếc lời:

- Thế cho nên, vì ngươi chỉ ưa những lời phỉnh nịnh, ngươi để mặc họ Nhậm tha hồ thao túng bổn bang? Ngươi đừng tưởng lúc nãy họ Nhậm thật sự vì bổn bang nên mới ra mặt đối chưởng với Bát Hộ pháp. Ta đã lẻn theo dõi, ngoài mặt thì họ Nhậm tỏ ra như vậy nhưng thâm tâm y thì sẵn sàng bán rẻ tình bằng hữu nếu điều đó có lợi cho y.

Tôn Qúy há miệng chực nói nhưng bị Thần Cái xua tay ngăn lại:

- Ta chưa nói hết. Ngươi có biết vì sao thời gian qua ta luôn có hành tung bất định không? Chỉ vì ta có ý nghi ngờ họ Nhậm. Và bây giờ, cháy nhà mới lòi ra mặt chuột, vì họ Nhậm vẫn muốn dò xét ý đồ của Bạch Y – Phong Hỏa, nếu y trở thành phó giáo chủ, y càng thuận lợi hơn trong việc dò xét. Nói thật, y đã có ý đó, một chưởng vừa rồi dù y có thừa năng lực đối phó, y vẫn vờ thất thủ. Y được lợi cho y, Cái Bang có như thế nào y đâu cần biết đến Tôn Qúy bất phục:

- Nhậm Thiên Hành nhất định không phải hạng người này, là bang chủ một bang, Tôn Qúy này không lẽ không biết cân nhắc, không biết phân biệt đâu là hạng người nên tin và đâu là hạng người không thể tin?

Thần Cái biến sắc:

- Ngươi vẫn cố chấp? Đã vậy, ta sẽ không hỏi đến chuyện Cái Bang nữa. Ta để tùy ngươi vậy. Hừ !

Tôn Qúy đường hoàng quay qua Tư Không Bạch:

- Hành vi của thiếu hiệp vừa rồi, toàn thể Cái Bang từ trên chí dưới đều ghi tâm khắc cốt, nhất định sẽ có ngày đền đáp. Còn bây giờ, cáo biệt … Quay qua lệnh cho Dư Hoàng, Tôn Qúy bảo:

- Hãy truyền lệnh của bổn tọa, việc dò xét vẫn tiếp tục nhưng phải thật kín đáo.

Tất cả, đi !

Tôn Qúy đi rồi, bảy nhân vật thất đại phái sau những lần nhìn nhau hội ý cũng lặng lẽ bỏ đi, chỉ lưu lại một mình Thần Cái và Tư Không Bạch Không nỡ để Thần Cái một mình trong sầu muộn, chàng lên tiếng:

- Lão tiền bối … Cũng chính lúc đó, do có chủ ý riêng, Thần Cái cũng vừa vặn lên tiếng:

- Tiểu tử, ngươi ….

Do cùng nói nên khi dừng lại để lắng nghe, vô tình cả hai cùng ngừng lời.

Thoáng ngẩn người nhìn nhau sua đó cả hai cùng bật cười....
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 26-04-2008 at 09:55 PM.
  #23  
Old 23-04-2008, 09:26 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 20

QUát Thương Sơn máu nhuộm


Lão bang chủ !

Một tiếng kêu tuy khẩn trương nhưng đầy cẩn trọng chợt vang lên, khiến hai bóng người đang lặng lẽ lao đi phải dừng lại Từ góc khuất, Dư Hoàng nhanh nhẹn xuất hiện, miệng vẫn gọi:

- Lão bang chủ … Lần này thì Thần Cái xua tay:

- Ta đã thoái vị từ lâu, Dư Hoàng ngươi đừng bao giờ gọi ta như vậy nữa Rồi không để Dư Hoàng kịp giải thích gì thêm, Thần Cái hỏi ngay:

- Ngươi gọi ta như có điều gì cần bẩm báo? Vậy nói nhanh đi, ta và Tư Không Bạch đang có việc khẩn, không thể chờ lâu Dư Hoàng liếc mắt nhìn Tư Không Bạch miệng chợt hỏi Thần Cái:

- Lão nhân gia và Tư Không thiếu hiệp cũng muốn tiến vào Quát Thương Sơn để dò xét?

Thần Cái lạnh giọng:

- Nếu đó là điều ngươi cần biết để bẩm báo đến Tôn Quý, thì đây đúng như vậy !

Đã đủ chưa?

Dư Hoàng tỏ vẻ sợ hãi:

- Lão nhân gia hiểu không rõ ý tiểu nhân rồi. Yù của tiểu nhân là… Thần Cái xua tay:

- Nếu ngươi không còn gì để nói, ta … Thấy không thể kéo dài mãi tình trạng này, Tư Không Bạch lên tiếng:

- Lão tiền bối chậm đã nào. Dường như ý của Dư huynh không như tiền bối nghĩ.

Có phải thế không Dư huynh?

Dư Hoàng phải kinh ngạc, Thần Cái là người có tính khí thế nào Dư Hoàng biết.

Do đó, việc Thần Cái dễ dàng nghe theo lời khuyên ngăn của Tư Không Bạch quả là điều chưa hề xảy ra, hỏi làm sao Dư Hoàng không kinh ngạc?

Do vậy, không bỏ lỡ cơ hội, Dư Hoàng đáp ngay:



- Đúng vậy ! Và tiểu nhân có điều này, thiết nghĩ cần phải cho lão nhân gia và Tư Không thiếu hiệp biết Tư Không Bạch mỉm cười khích lệ:

- Chắc chắn phải là điều quan trọng rồi. Vậy chờ gì nữa Dư huynh không chịu nói ngay cho?

Dư Hoàng ngấm ngầm nể phục Tư Không Bạch. Vì một lần nữa Dư Hoàng thấy Thần Cái không biểu lộ thái độ gì để ngăn cản:

- Chuyện là thế này, dường như trong số những người tìm đến Quát Thương Sơn lần này, dù là Phong Hỏa Môn hay Bạch Y Giáo, tất cả đều chủ tâm tìm hai nhân vật Phong Hỏa Môn khác Thần Cái lập tức bắn xạ cái nhìn kỳ lạ về phía Tư Không Bạch:

- Vậy là ngươi đoán đúng rồi Quay qua Dư Hoàng, Thần Cái chợt trầm giọng:

- Ngươi có bẩm báo tin này cho Tôn Qúy chưa?

Dư Hoàng lắc đầu:

- Tiểu nhân chưa có cơ hội. Vả lại … Tư Không Bạch ngắt lời một cách nôn nóng:

- Hai nhân vật đó, theo Dư huynh đã đi về hướng nào?

Dư Hoàng lộ vẻ thần bí:

- Vì đây là chuyện kỳ lạ nhất nên Dư mỗ vừa giữ kín vừa chỉ dám ngấm ngầm dò xét. Đến bây giờ mới để lộ ra cho lão nhân gia và … Thần Cái lạnh giọng:

- Điều đó thì rõ rồi, ngươi bất tất phải dài dòng. Hãy đáp ngay câu hỏi của Tư Không Bạch thì hơn. Thế nào?

Dư Hoàng vậy là mất dịp kể công, đành phải làm theo ý Thần Cái:

- Hai nhân vật này dường như biết có nhiều người bám theo nên đã nhanh chóng tiến lên núi bằng con đường phía bắc Thần Cái lập tức đưa mắt nhìn vào quả núi Quát Thương:

- Trời cũng sắp chiều. Chúng ta phải đi ngay mới kịp Thấy Thần Cái chỉ muốn bỏ đi ngay, Tư Không Bạch một lần nữa ngăn lại:

- Vãn bối có ý này, rất có thể tiền bối phải quan tâm Với thái độ tỏ ra rất trân trọng mọi lời Tư Không Bạch, Thần Cái gật đầu:

- Gần đây, mọi việc ngươi đoán đều đúng. Ngươi có ý gì cứ nói Tư Không Bạch vừa trầm ngâm vừa trình bày:

- Tình thế càng lúc càng tỏ ra nghiêm trọng. Giữa Bạch Y và Phong Hỏa thế nào cũng xảy ra một trận đụng độ long trời lở đất. Nếu để thất đại phái và Cái Bang vô tình xen vào, tổn thất dĩ nhiên thật khó lường. Vãn bối nghĩ, hay là lão tiền bối dùng quyền một lão bang chủ … Thần Cái thở dài:

- Ta hiểu ý ngươi ! Nhưng muốn cảnh tỉnh Tôn Qúy không phải là chuyện dễ, còn nói gì đến thất đại phái. Ta e không ai chịu nghe ta Tư Không Bạch dịu giọng:

- Họ không nghe nhưng đâu phải ta không có cách?

Thần Cái ngơ ngác:

- Ngươi có cách gì?

Chàng mỉm cười:

- Làm giảm thiểu đến mức thấp nhất của tổn thất. Muốn đạt điều này, dễ dàng nhất là chúng ta cần phải nhờ Dư huynh đây Thần Cái tỏ ra ngờ ngợ:

- Ý ngươi là… Dư Hoàng lại hiểu quá mau:

- Phải chăng thiếu hiệp muốn Dư mỗ tung tin giả, dẫn dụ quần hùng tránh xa chỗ Bạch Y – Phong Hỏa sắp xô xát?

Chàng phì cười:

- Đúng vậy ! Nhưng không biết Dư huynh có thực hiện được không?

Thần Cái gật gù:

- Tuy đây là điều có thể gọi là bất minh nhưng nếu đạt được mục đích tối hậu, giảm thiểu tổn thất, ta đành phải thực hiện vậy. Ngươi làm được không, Dư Hoàng ?

Dư Hoàng nhấp nháy mắt:

- Nếu đó là chủ kiến của lão nhân gia, tiểu nhân nguyện gắng sức Thần Cái chợt quay qua Tư Không Bạch:

- Theo ngươi dự đoán, đâu là địa điểm sẽ xảy ra xô xát?

Tư Không Bạch tỏ vẻ bất quyết:

- Thông thường, họ phải bám theo hai nhân vật nọ, và địa điểm phải ở đâu đó trên đỉnh núi. Nhưng nếu xét đến mục đích sau cùng của họ, hiện tại vãn bối chưa thể biết chắc vật đó được giấu ở đâu. Thật khó nói chính xác địa điểm cần tránh Dư Hoàng kinh nghi:

- Có vật gì được giấu ở đây sao?

Thần Cái lừ mắt:

- Ngươi chỉ nên nghe, không nên hỏi. Vì chỉ bằng những lời hỏi vu vơ có thể ngươi sẽ bị mất mạng Thấy Dư Hoàng cứ chộn rộn không yên, Tư Không Bạch sinh nghi:

- Hay Dư huynh đã phát hiện điều gì khả nghi?

Thần Cái gạt đi:

- Chuyện này, đến ta mãi bây giờ mới biết. Ngươi hỏi y chỉ bằng thừa Trái ngược với lời nói của Thần Cái, Dư Hoàng bỗng thổ lộ:

- Từ khi được lệnh phải dò xét, tiểu nhân phát hiện có một cốc núi rất khả nghi Tư Không Bạch động tâm:

- Cốc núi đó nằm ở đâu ? Điều gì khiến Dư huynh cho là khả nghi ?

Dư Hoàng tuy đáp nhưng mắt vẫn đôi lúc nhìn Thần Cái, như sợ Thần Cái vì không muốn nghe nên không cho y nói:

- Trước hết, cốc núi đó như đã lâu ngày không người đặt chân đến. Kế đó, trong cốc núi, mỗi khi có ánh dương quang xuất hiện, lập tức có một lớp vân vụ mờ ảo che phủ. Sau cùng là.. Người ngắt lời Dư Hoàng chính là Tư Không Bạch:

- Rõ rồi ! Đó chính là địa điểm cần phải tránh xa, kể cả phần đỉnh núi. Dư huynh hãy giúp cho Dư Hoàng gật đầu đáp với vẻ ưu tư:

- Mỗ sẽ tận lực nếu thiếu hiệp tin chắc như vậy Chàng nhỏen cười:

- Tại hạ có tin chắc hay không, một phần do công của Dư huynh. Thế này vậy, tại hạ đành mạn phép cho Dư huynh biết ít sự thật. Có thể cốc núi đó là nơi ẩn giấu di học của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng. Giờ Dư huynh đã rõ vì sao Bạch Y, Phong Hỏa không muốn có thêm ai khác xen vào việc của họ rồi chứ ?

Dư Hoàng giật nảy người. Và khi biết đó là sự thật, qua sắc mặt có phần khó chịu của Thần Cái, lại biết chính vì tin tưởng nên Tư Không Bạch mới tiết lộ cho hay, Dư Hoàng thật sự cảm kích:

- Tư Không thiếu hiệp cứ yên tâm. Một là mỗ sẽ không hé môi cho ai biết chuyện này, hai là mỗ sẽ nghĩ cách đưa quần hùng tránh xa hai điểm đó. Cáo biệt !

Vút !

Nhìn theo, Thần Cái lẩm bẩm:

- Không khéo chính vì sự tiết lộ này càng làm cho quần hùng đâm đầu vào chỗ hiểm Tư Không Bạch lắc đầu:

- Vãn bối rất tin Dư Hoàng. Và nếu điều lão tiền bối vừa tiên đoán có thể xảy ra, chắc chắn không phải do Dư Hoàng để lộ. Vì nếu Dư Hoàng đã phát hiện sự khả nghi của cốc núi, đâu thể năng những ai khác cũng phát hiện?

Thần Cái nhìn chàng:

- Ngươi rất thành thật và đầy thiện ý. Rất tiếc cho đến bây giờ ta vẫn chưa biết lai lịch sư thừa của ngươi Chàng cười nhẹ:

- Không phải vãn bối muốn giấu. Nhưng vì sự an nguy của võ lâm Trung Nguyên, tạm thời đành phải để lão tiền bối thất vọng vậy. Thôi chúng ta đi nào Và chàng lao người đi trước, theo hướng bắc để tiến lên núi Vút !

Cố tình chạy ở phía sau một lúc lâu sau đó Thần Cái vượt lên, chạy ngang hàng với chàng:

- Ta thử nhìn qua khinh thân pháp của ngươi. Thú thật, ta vẫn không sao nhận ra đó là loại thân pháp gì Chàng chỉ cười cười không đáp. Thay vào đó chàng đột ngột tăng cước lực, như muốn cho Thần Cái biết màn đêm sắp buông xuống rồi, nếu không nhanh chân ắt không kịp Thấy vậy Thần Cái cũng lẳng lặng chạy theo Vút ! Vút !

Màn đêm buông xuống thật nhanh, khiến cả hai dù tận lực vẫn không thể nào đến kịp đỉnh núi Chàng chậm lại:

- Nếu bọn họ đều lần lượt tìm chỗ trú qua đêm, chúng ta có muốn tìm cũng vô ích Thần Cái chợt hạ thấp giọng:

- Chúng ở chỗ tối, ta ở ngoài sáng. Theo ta đây không chỉ là hành động vô ích và rất nguy hiểm Chàng dừng lại, đảo mắt tìm kiếm:



- Nếu vậy, chúng ta cũng nên tìm chỗ trú qua đêm?

Thần Cái do có nhiều lịch duyệt hơn nên chỉ thoạt nhìn qua đã kêu:

- Kia rồi ! Động khẩu đó có vẻ thích hợp Và Thần Cái nhanh chóng tiến đến nơi vừa phát hiện Cũng đi theo, nhưng lúc sắp đến gần, chàng bỗng kéo Thần Cái lại, miệng khẽ quát:

- Nhân vật nào đang ẩn trong động khẩu?

Thần Cái giật mình, lập tức ngưng thần nghe ngóng Sau đó lão thì thào:

- Ngươi nói đúng ! Quả nhiên là có người vào đó, chiếm chỗ trước bọn ta. Chúng ta tìm nơi khác thì hơn Chàng lẳng lặng gật đầu. Và không hiểu nghĩ sao, chàng lại lên tiếng hướng vào động khẩu:

- Tư Không Bạch này hoàn toàn không cố ý mạo phạm. Mong các hạ miễn thứ cho Lập tức, từ trong động khẩu có tiếng kêu khẽ:

- Ngươi, Tư Không Bạch đó sao?

Chàng kinh hãi gọi lại:

- Hỏa nhị huynh? Là Hỏa nhị huynh đó sao? Còn Hỏa bát đâu?

Trong động khẩu bỗng bật lên tiếng nức nở:

- Hỏa bát ! Đệ đệ ta đã … Chàng kinh tâm vội nói:

- Tại hạ cũng đang tìm chư vị. Hỏa bát đã thế nào? Có thể cho tại hạ vào nhìn qua không, Hỏa nhị huynh?

- Không được ! Trừ phi ngươi nói rõ ý đồ của ngươi và nhân vật nào đang đồng hành cùng ngươi?

Thần Cái lại thì thào?

- Là hai nhân vật ngươi đã nói?

Chàng gật đầu và khi lên tiếng vẫn nói với Hỏa nhị:

- Đồng hành với tại hạ là Thần Cái lão tiền bối. Còn ý của tại hạ thì cũng như huynh, chỉ muốn tìm di học của Tuyết Nguyệt … Hỏa nhị ngắt lời:



- Nếu là vậy, sao ngươi lên đỉnh núi? Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh từng ở trong tay ngươi, không lẽ ngươi không biết vật đó không hề được cất giấu ở trên này sao?

Chàng cố hết sức hoà dịu:

- Thứ nhất, tại hạ vẫn nhớ những gì cần nói, tại hạ chỉ muốn cùng nhị vị kết nghĩa. Thứ hai, đừng nó là tại hạ chưa biết gì về nơi ẩn giấu di học, có biết đi nữa, hiện giờ quanh chân núi đều là người của Phong Hỏa – Bạch Y. Tại hạ cần sự hiệp lực của nhị vi.

- Thân thủ của ngươi bây giờ rất lợi hại, như ta vừa thấy. Lấy gì làm bằng, ngươi tìm ta là có thiện ý?

Chàng đáp:

- Có thiện ý hay không, tự nhị vị hiểu. Bằng không, tại hạ cần gì phí lời với nhị vị là những người vừa chưa tìm ra vật cần tìm vừa bị người của Bạch Y – Phong Hỏa săn đuổi?

Sau một lúc im lặng, Hỏa nhị thở dài:

- Ta tin ngươi. Vào đi Chàng cẩn trọng:

- Thần Cái lão tiền bối cũng cần chỗ nghỉ chân?

Hỏa nhị bảo:

- Ngươi đã vào được thì dù có hay không có thêm Thần Cái, ta còn gì nữa để e dè?

Được sự ưng thuận chàng và Thần Cái liền tiến vào Với mục lực tinh tường, chàng thất kinh:

- Hình như Hỏa bát đã … Không thể giấu nỗi cảm xúc, Hỏa nhị bật khóc:

- Đệ đệ ta đã …chết rồi !

Cố giữ thái độ trang trọng, Tư Không Bạch từ từ ngồi xuống, cạnh một hình hài bất động mà khi bước vào chàng đã thấy:

- Là ai hạ thủ? Phong Hỏa hay Bạch Y ?

Do Hỏa nhị đang lúc đau lòng không thể đáp, Tư Không Bạch khẽ chạm vào thi thể Hỏa bát, hy vọng sẽ biết kẻ hạ thủ là ai. Nào ngờ, chàng vội rụt tay về:

- Sao thế này? Lệnh đệ chết đã bao lâu rồi?

Thần Cái cũng thử chạm vào:



- Chà ! Lạnh thế này, có lẽ cái chết ít lắm là hơn một ngày. Sao ngươi giữ mãi, không lo an táng cho đệ đệ ngươi?

Hỏa nhị cố nuốt lệ để có thể đáp:

- Đệ đệ ta chỉ chết chưa đầy hai canh giờ. Còn tại sao thi thể y quá giá lạnh, ta đợi ngươi vào là để hỏi ngươi đây Chàng giật mình:

- Nếu là vậy, lệnh đệ chết không phải do Phong Hỏa hoặc Bạch Y ? Nhưng ngoài họ, còn ai đủ bản lĩnh hạ thủ? Chuyện xảy ra thế nào?

Hỏa nhị cứ nghiến răng ken két:

- Bọn ta phải phân khai, vừa tìm vật thực vừa để tìm chỗ ẩn. Mãi một lúc lâu không thấy bát đệ ta quay lại, ta đã theo dấu vết và tìm đến đây. Vừa kịp lúc nhìn thấy một bóng người từ trong này lao ra. Khi ta bước vào thấy đệ đệ đã toàn thân giá lạnh như thế này, đủ để biết, bóng người bí ẩn đó đã hạ thủ đệ đệ ta bằng một thứ công phu chưa bao giờ nghe nói đến, có lẽ y chỉ muốn kiếm tìm Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh Tư Không Bạch lẩm bẩm:

- Có một loại công phu vừa dùng để lấy mạng người vừa làm cho toàn thân kẻ vừa chết phải giá lạnh như thế này sao?

Bỗng có tiếng Thần Cái vang lên:

- Có lẽ ngươi đã xem qua khắp người lệnh đệ, có phát hiện điều gì không?

Hỏa nhị bật rít:

- Toàn thân không một dấu tích … Thần Cái lại hỏi:

- Ngươi có xem qua phần đầu chưa? Ơû quanh huyệt hậu chẩm chẳng hạn?

Hỏa nhị giật mình:

- Lão có ý gì chăng ?

Thần Cái chép miệng:

- Đã lâu lắm rồi ta có nghe loáng thoáng đến một loại công phu, tuy công phu này đã thất truyền nhưng biết đâu … Xoạch !

Có tiếng Hỏa nhị bật hỏa tập Và dưới ánh sáng leo lét, Hỏa nhị lật thi thể Hỏa bát nằm úp xuống Thần Cái bật kêu:



- Nhìn kìa ! Năm đầu ngón tay chụm lại như hình đoá hoa tuyết. Đúng là công phu Tuyết Hoa Lãnh Trảo Hỏa nhị chợt nghiến răng:

- Là công phu của Phi Tuyết Tiên Tử?

Thần Cái xua tay loạn xạ:

- Sai rồi đó là công phu có xuất xứ từ Bắc Băng Cung. Còn Phi Tuyết Tiên Tử đã thất tung ngoài trăm năm, di học của Tiên Tử vẫn chưa một ai tìm thấy Tư Không Bạch chợt lẩm bẩm:

- Tuyết Hoa Lãnh Trảo? Dù thế nào đi nữa, nhất định không thể do Phi Tuyết Tiên Tử gây ra. A …! Bắc Băng Cung …Bắc Băng Cung. Hóa ra bọn này đã đi vào Trung Nguyên từ lâu và đây không phải là lần đầu chúng ra tay sát thủ?

Thần Cái sinh nghi:

- Ngươi vừa nói gì? Nghe khẩu khí của ngươi như đã biết khá rõ về Bắc Băng Cung ?

Tư Không Bạch vội tìm cách che giấu những suy nghĩ vừa đến với chàng. Chẳng qua với cái chết của hỏa bát vì quá giống cái chết chàng đã từng thấy nên chàng phải mất đi tự chủ, chàng lắc đầu:

- À không ! Đây là lần đầu tiên vãn bối được nghe biết về Bắc Băng Cung. Sao lão tiến bối vừa bảo công phu này từ lâu đã thất truyền?

Thần Cái đâu dễ gì quên lời phân biệt vừa rồi của Tư Không Bạch. Thế nhưng ngay khi chàng vừa dứt lời, đến lượt Hỏa nhị cũng lên tiếng:

- Đúng vậy ! Ngoài Tuyết Hoa Phong Nguyệt, đây cũng là lần đầu Đàm Tất Vũ này nghe nói đến ba chữ Bắc Băng Cung. Một bang phái đã từ lâu thoái ẩn giang hồ chăng ?

Bị cả hai cùng hỏi, phần nào đó hàm ý không tin trên đời này lại có danh xưng này, Thần Cái đành ngưng ý định tra hỏi Tư Không Bạch về những lời chàng vừa lẩm bẩm Thần Cái giải thích:

- Ta cũng chưa từng gặp nhân vật nào tự cho là người có xuất xứ từ Bắc Băng Cung. Nhưng dẫu sao ta có nghe một người đề cập đến danh xưng này một lần Kim Tiền Bang hỏi cho có hỏi, tạo cớ cho Thần Cái nói tiếp:

- Ai ?

Thần Cái buông nhẹ hai từ vỏn vẹn:



- Thần Kiếm !

Tuy chỉ có hai từ đủ cho Tư Không Bạch giật nảy người:

- Là Thần Kiếm Hồ Thiếu Thu? Thần Kiếm đề cập như thế nào?

Thần Cái cũng giật mình không kém:

- Ngươi cũng biết Thần Kiếm? Chà ! Xem ra đối với ta, ở ngươi càng lúc càng có nhiều bí ẩn Chàng cười gượng:

- Danh xưng Tam Thần khắp võ lâm ai cũng biết, đâu chỉ riêng vãn bối?

Thần Cái lừ mắt:

- Thần Kiếm chỉ xuất hiện trên giang hồ tính đi tính lại chưa đầy ba năm. Và trong khoảng thời gian bôn tẩu này, có thể nói, ngoài ta ra không còn ai biết rõ về tính danh của Thần Kiếm như ngươi vừa nói Chàng định tìm lời chống chế thêm, bất ngờ có Hỏa nhị lên tiếng thúc giục:

- Bất luận là ai hay là Thần Kiếm gì gì đó đề cập đến Bắc Băng Cung, Đàm mỗ chỉ mong lão hãy nói ngay cho, người đó đề cập như thế nào?

Thần Cái kể như hai phen bị Hỏa nhị ngăn cản việc truy hỏi, lão giận dữ:

- Tại sao ta phải cho ngươi biết? Hạng người không có lễ độ như ngươi, được ta hạ cố cho ngồi ngang hàng như thế này là quá lắm rồi, ngươi còn đòi hỏi gì thêm nữa?

Hỏa nhị cũng đâu chịu kém, vặc lại Thần Cái:

- Ta cũng không cần loại hữu danh vô thực như lão ngồi ngang hàng. Đừng tưởng hai chữ Thần Cái kia muốn đem lòe ai cũng được Thần Cái bật quát:

- Ta không cần lòe. Lợi hại gì thứ công phu Phong Hỏa mà ngươi lên mặt?

Hỏa nhị chợt đưa tay chỉ ra ngoài:

- Muốn biết lợi hại hay không lão cứ ra ngoài chuẩn bị sẵn ta sẽ cho lão biết Phong Hỏa công phu lợi hại như thế nào Tình thế bỗng có chuyển biến ngoài ý tưởng, Tư Không Bạch ngăn cả hai lại:

- Xung quanh thì đầy rẫy bọn Phong Hỏa, Bạch Y, nhị vị to tiếng như thế này không cảm thấy bất lợi sao?

Thần Cái nuốt giận:

- Nếu không như Tư Không Bạch nói, ta không bỏ qua dễ như thế này đâu. Hừ !

Hỏa nhị cười lạt:

- Đàm Tất Vũ này cũng vậy, trước sau gì cũng … Tư Không Bạch lại phải lên tiếng:

- Nếu huynh còn tiếp tục thế này, khiến lão tiền bối đây nổi giận không cho huynh biết gì về Bắc Băng Cung, liệu huynh làm sao báo thù cho lệnh đệ? Hãy nghe tại hạ bình tâm lại nào Chờ khi cả hai đã thật sự lắng dịu, để Thần Cái tạm thời thỏa mãn những gì đang hồ nghi, Tư Không Bạch chợt mỉm cười:

- Thật ra vãn bối biết tính danh của Thần Kiếm cũng là điều dễ hiểu. Cách đây không lâu, vãn bối có lạc bước đến Phụng Hoàng Sơn, vô tình tìm thấy trang viện độ nào Thần Kiếm có lưu ngụ Thần Cái vỡ lẽ:

- Thảo nào ! Vậy là ngươi có tìm thấy tấm linh vị của Thần Kiếm do thê tử Thần Kiếm tự tay lập?

Nếu không phải lúc đang khẩn trương có lẽ chàng còn lấy tấâm linh vị đó ra cho Thần Cái xem. Nhưng do không phải lúc, chàng đành gật đầu:

- Vãn bối có thấy ! Bây giờ gác chuyện đó lại, hãy nói về.. Thần Cái chợt kêu:

- Chưa đâu ! Chưa thể gác lại. Hượm đã, ngươi bảo ngươi có tính danh là Tư Không Bạch?

Chàng hiểu vì sao Thần Cái phải kêu lên như vậy:

- Có phải lão tiền bối định hỏi vãn bối có quan hệ gì với Tư Không Huệ, Thần Kiếm phu nhân? Rất tiếc là không có chuyện đó Lão trợn mắt:

- Ngươi cũng biết rõ như vậy ư ? Ai cho ngươi biết Thần Kiếm phu nhân có tính danh là Tư Không Huệ ?

Chàng nhăn mặt:

- Xem kìa, lão tiền bồi. Chúng ta đang nói về Bắc Băng Cung mà?

Thở hắt ra một hơi lời Thần Cái làm cho Tư Không Bạch và Hỏa nhị vô cùng thất vọng:

- Ta chỉ nghe Thần Kiếm đề cập qua như vậy thôi, nào biết gì thêm về Bắc Băng Cung để nói?

Người thất vọng nhiều nhất chính là Hỏa nhị:

-

- Vậy lấy gì làm chắc đệ đệ ta là do người Bắc Băng Cung hạ sát?

Thần Cái lắc đầu ngầy ngậy:



- Chính Thần Kiếm nói như vậy công phu Tuyết Hoa Lãnh Trảo là của Bắc Băng Cung Tư Không Bạch cũng phải nôn nóng:

- Nhưng tại sao Thần Kiếm biết đó là công phu của Bắc Băng Cung?

Thần Cái làm như biết lỗi là làm cho mọi người thất vọng, lão buông nhẹ một câu:

- Ta không biết !

Hỏa nhị nổi giận:

- Lão không biết thì ai biết?

Thái độ của Hỏa nhị rất dễ tạo nên xung đột, và Thần Cái quả nhiên đang sừng sộ định đáp lời Nào ngờ, ở ngoài động khẩu giữa màn đêm đen bao la, có một thanh ân đưa vào:

- Lão không biết thì còn có ta biết Hỏa nhị và Thần Cái cùng quát:

- Ai ?

- Kẻ nào?

Riêng Tư Không Bạch thì cả tiếng kêu:

- Đàm Tất Khả? Lão cũng đến ư ?

Vút ! Vút !Vút !

Cả ba người cùng lao ra và đương nhiên đều nhìn thấy sừng sững ở triền núi phía trên một nhân vật với phong thái uy lẫm Nhân vật đó xạ mắt nhìn chàng:

- Là ngươi? Tiểu tử độ nào đã bị Bạch Y Giáo bắt giữ?

Hỏa nhị đột ngột lên tiếng:

- Nếu ta nghe không lầm, lão họ Đàm tên Tất Khả?

Đàm Tất Khả cười lạnh:

- Thần Cái bảo ngươi kém lễ độ quả không sai. Môn chủ của ngươi còn phải gọi ta là phụ thân, ngươi cho ngươi là ai để dám gọi thẳng tính danh của ta?

Hỏa nhị giật thót người. Nhưng không phải vì sợ như lẽ thường phải là vậy, trái lại Hỏa nhị vừa bước giật lùi vừa lẩm bẩm luôn mồm:

- Lão là phụ thân của môn chủ Phong Hỏa Môn ? Đàm Tất Khả cũng là lão? Ta không nghe nhầm chứ ? Đàm Tất Khả lại là phụ thân của môn chủ Phong Hỏa Môn ? A … Đàm Tất Khả bừng bừng lửa giận:

- Ta không ngờ ta chỉ xa lìa Phong Hỏa Môn ngần ấy năm, Phong Hỏa Môn càng lúc càng mất đi những quy luật sum nghiêm vốn có. Ngươi có biết thưở ta còn là môn chủ, một phản đồ như ngươi, một kẻ dám có những lời lẽ trịnh thượng như ngươi, ta sẽ xử trị ngươi như thế nào không?

Thần Cái vụt hoảng, lôi tay Tư Không Bạch lại gần:

- Vậy đây là môn chủ Phong Hỏa Môn độ nào? Sao ngươi cũng biết y ?

Qúa hiểu tại sao Thần Cái hỏi như vậy, vì công tâm mà nói, đối với võ lâm thì hai chữ Tam Thần khả dĩ còn có chỗ để dương oai, chứ đối với Phong Hỏa – Bạch Y, bản lĩnh của Tam Thần bất quá chỉ ngang bằng hàng đệ tử chữ Hỏa hoặc chữ Phong của Phong Hỏa Môn là cùng. Bây giờ bất ngờ chạm phải nhân vật từng là môn chủ Phong Hỏa Môn và hiện là phụ thân của môn chủ đương nhiệm, hỏi sao Thần Cái không thầm kinh hoảng?

Chàng định gật đầu, tiện đó trấn an lão thì nghe Hỏa nhị gầm vang:

- Lão muốn xử trị ta chứ gì? Được ! Đệ đệ ta đã chết, vật mà huynh đệ ta bỏ công bấy lâu nay đi tìm kể như cũng không còn, ta cũng không thiết sống nữa. Lão muốn giết thì cứ ra tay. Hãy giết ta đi Không ngờ một kẻ phản đồ lại có thái độ dám thách đố như vậy, dtl bật rít:

- Ngươi tưởng ta không dám sao? Nạp mạng !

Vù … Hỏa nhị không có phản ứng nào chống lại chỉ biết ngửa mặt cười dài:

- Ha …ha … Động tâm, Tư Không Bạch vội lách người ra, vừa quát vừa phát ra một luồng kình ngăn lại:

- Chậm đã !

Vù … Ầm !

Đàm Tất Khả lảo đảo, và lão thất kinh khi phát hiện Tư Không Bạch cũng chỉ lảo đảo như lão, không hề bị thêm bất kỳ một tổn hại nào Đàm Tất Khả động nộ:

- Giỏi cho tiểu tử ! Ngươi thật to gan mới dám ngăn ta. Ta phải giết ngươi ! Đỡ !

Vù … Dù kinh hãi trước thân thủ quá cao minh của Đàm Tất Khả, nhưng do ý đã quyết, Tư Không Bạch đành phải vận dụng toàn lực, kháng cự:

- Ta bảo lão dừng lại kia mà ? Đỡ !

Vù … Ầm !

Song phương lại bình thủ, điều này làm cho Hỏa nhị kinh ngạc phải ngưng cười.

Kể cải Thần Cái cũng để lộ sắc mặt vừa hoan hỉ vừa lấy làm lạ Phát hiện Đàm Tất Khả vẫn cứ muốn tiếp tục giao chiến, Tư Không Bạch lập tức di hình hoán vị và gọi to:

- Nếu lão vẫn động thủ, cứ chờ nghe ta nói một lời đã Vút !

Thần Cái bật reo:

- A ha ! Xem ra công phu Thất Bộ Thiên Tinh nếu do ta vận dụng cũng không linh hoạt bằng ngươi. Tiểu tử khá thật đấy Đàm Tất Khả quắc mắt nhìn Thần Cái:

- Nếu lão không kịp thời ngậm miệng, hừ !

Không lẽ để cho họ Đàm xem thường, Thần Cái định phát tác.

Nào ngờ, Tư Không Bạch đã xuất hiện cạnh lão, miệng nói luôn những gì cần nói:

- Thật ra ta không muốn can dự vào việc này nhưng vì không nỡ nhìn thảm cảnh xảy ra, buộc lòng ta phải nói Đàm Tất Khả sa sầm nét mặt:

- Ta cũng đâu mượn ngươi xen vào. Đừng nghĩ … Đàm Tất Khả buộc phải ngưng ngang lời nói, do có Hỏa nhị giận dữ nói chen vào:

- Tư Không Bạch ! Ngươi có biết gì thì cứ giữ cho ngươi, ta không cần nghe ngươi nói hộ ta Chàng quay nhanh về phía Hỏa nhị:

- Sao? Ngươi không muốn nhìn phụ thân ngươi thì mặc ngươi, nhưng không lẽ ngươi cũng muốn tước đoạt quyền nhìn nhận đó của phụ thân ngươi, cũng như của đệ đệ ngươi chỉ vừa mới đây vẫn còn sống và còn mong muốn đó? Ai cho ngươi quyền tự quyết như vậy?

Đàm Tất Khả kinh nghi:



- Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế, tiểu tử ? Không lẽ ngươi muốn nói tên phản đồ kia cũng là cốt nhục của ta sinh ra?

Hỏa nhị gào vang:

- Ta không phải cốt nhục của lão. Ta làm gì có phụ thân như lão. Ngươi im đi. Ta không muốn nghe ngươi nói nữa Vừa gào, Hỏa nhị dùng hai tay bịt kín hai tai. Sau đó, y bỏ chạy trở lại động khẩu như người đang bị quỷ ám Chàng bĩu môi, nhìn Đàm Tất Khả:

- Đúng sai thế nào, ta nghĩ, lão nên tự biết lấy, chỉ có điều, ta biết y cũng ở họ Đàm, tính danh là Tất Vũ. Không biết ba chữ này có gợi gì cho lão không ?

Đàm Tất Khả bủn rủn tứ chi:

- Đàm Tất Vũ? Tên của y là Tất Vũ ?

Vút !

Nhanh như chớp Đàm Tất Khả cũng lao vào động khẩu, để lại ngỡ ngàng cho Tư Không Bạch và Thần Cái Tuy trong động khẩu vẫn cứ yên tĩnh một cách lạ kỳ, nhưng Tư Không Bạch vẫn nhẹ nhàng lôi tay Thần Cái:

- Ở đây không có việc của chúng ta. Đi nào !

Vút ! Vút !

Cả hai lao xuống triền núi, bất chấp màn đêm vẫn còn buông dày đặc * * *

- Đứng lại !

Một tiếng quát quen thuộc bỗng vang lên khiến Tư Không Bạch cũng phải ít nhiều kinh hãi:

- Hứa Vân Anh ? Là ngươi sao?

Thần Cái cũng phải dừng lại, lo lắng nhìn hai bóng đỏ trước mặt dưới ánh sáng mờ mờ của buổi sớm tinh mơ:

- Hứa Vân Anh nào? Có phải đại tiểu thư của Kim Tiền Bang? Sao bỗng dưng hóa thành người của Phong Hỏa Môn ?Một trong hai bóng đỏ lên tiếng:

- Vân Anh ! Như ngươi càng lúc càng được nhiều người biết đến, ta cũng không bằng Bóng đỏ thư hai phát ra tràng cười lảnh lót:



- Sư huynh lo gì ? Sau lần ở Quát Thương Sơn này, dù kết quả thế nào đi nữa, sư huynh cũng sẽ vang danh thiên hạ Tư Không Bạch ngấm ngầm kinh hãi, không dám để lộ cho Thần Cái biết bóng đỏ thứ nhất kia là ai. Chàng chỉ dám thầm thì, phụ nhĩ Thần Cái:

- Tình thế bất ổn rồi. Nếu nghe vãn bối hô hoán, hai người chúng ta lập tức ly khai ngay. Lão tiền bối chớ quên Phát giác thái độ của chàng. Hứa Vân Anh bật cười:

- Ngươi đừng quá ỷ trượng vào hai chữ Thần Cái. Tốt hơn hết, ngươi nên ngoan ngoãn tuân thủ mệnh lệnh của ta. Bằng không đến sinh mạng của sư phụ ngươi e cũng chẳng còn Nghe Hứa Vân Anh đề quyết Thần Cái chính là sư phụ, Tư Không Bạch chỉ mỉm cười không một lời cải chính Trái lại, Thần Cái vụt quát:

- Nha đầu chó hồ đồ ! Đến phụ thân ngươi Hứa Vạn Thanh, hoặc nội tổ ngươi Hứa Nhất Vạn bề gì cũng phải bảy phần kiêng nể ta. Còn lời nào tương tự chớ trách ta Hứa Vân Anh chợt chớp động:

- Nếu có lão làm gì được ta? Hãy xem đây !

Vù … Tư Không Bạch lập tức bật tung người lao ra:

- Đúng lúc rồi ! Đỡ !

Vù ….

Nhớ không sót những gì Tư Không Bạch căn dặn, Thần Cái động thân lao đi miệng hậm hực ném lại một câu:

- Lần này ta tạm bỏ qua cho ngươi. Nếu còn lần sau … Bóng đỏ thứ nhất tức tốc đuổi theo Thần Cái:

- Lão còn nghĩ đến chuyện lần sau nữa sao? Đỡ !

Vù ….

Lúc này, một kình của Hứa Vân Anh bị chưởng của Tư Không Bạch cản lại.

Aàm !

Chàng nương theo chấn kình, lao bén gót bóng đỏ kia:

- Sao môn chủ vội bỏ chạy? Hãy tiếp thử một chưởng của tại hạ xem nào Vù … Không thể ngờ một Tư Không Bạch ngày nào không biết võ công giờ đây ngoài việc vẫn toàn mạng sau lần cùng Hứa Vân Anh đối chưởng, chàng còn nhanh như chớp bám sát theo với một chưởng tập kích ẩn ướt nhiều uy lực, bóng đỏ kia buộc phải quay lại đối đầu Vù … Ầm !

Riêng Thần Cái nghe Tư Không Bạch gọi bóng đỏ nọ là môn chủ, do nghĩ trước sau gì chàng cũng có cách ly khai, lão càng thêm cật lực chạy đi Vút !

Sau tiếng chạm kình, ngay khi Tư Không Bạch bị chấn kình làm cho thân pháp có phần khựng lại, Hứa Vân Anh từ sau lao đến:

- Tiểu tử đã đắc thủ toàn bộ Sâm Vương Vạn Niên. Vậy chớ trách ta độc ác. Đỡ !

Vù … Khó thể lao đi nếu vẫn bị Hứa Vân Anh đeo bám, Tư Không Bạch gầm vang:

- Ngươi cũng đâu thể trách ta vì tất cả là do ngươi. Xem chiêu !

Vù … Ầm !

Phát hiện Hứa Vân Anh cứ lùi mãi không thôi, môn chủ Phong Hỏa Môn bật cười lạnh:

- Không ngờ tiểu tử ngươi gặp liên tiếp nhiều kỳ tích. Đừng nói với ta đây là sở học do Tuyết Nguyệt nhị hùng lưu lại nha Lời nói của môn chủ Phong Hỏa Môn vừa dứt, từ xa có một tràng cười ngạo mạn vang đến:

- Xem ra Phong Hỏa Môn đã bị tiểu tử làm cho kinh tâm tán đởm rồi. Vậy thì mau lui đi, nhượng tiểu tử cho ta. Ha ….ha….

Vút ! Vút !

Năm bóng trắng xuất hiện, đủ tạo sự chênh lệch về thế lực cho Hứa Vân Anh kinh hoàng phải kêu lên:

- Giáo chủ Bạch Y Giáo ?

Vút !

Và bóng trắng đó ngang nhiên lao đến, đối mặt với môn chủ Phong Hỏa Môn Thấy vậy, bốn bóng trắng còn lại cũng tản khai, một lao về phía Hứa Vân Anh, một thì hướng đến Tư Không Bạch, hai bóng còn lại thì đừng hờm sẵn ở bên ngoài Môn chủ Phong Hỏa Môn đến lúc này mới để lộ uy phong lẫm liệt của nhân vật nhất môn chỉ chủ qua giọng nói vẫn trầm tĩnh:

- Nếu muốn phỗng tay trên tiểu tử này của bổn môn, dường như Thẩm giáo chủ quên mất một điều Giáo chủ Bạch Y Giáo không thể không nghi ngại khi thấy đối phương do có thế lực kém hơn vẫn tỏ ra trầm tĩnh:

- Đàm Tất Hạ ngươi định nhắc ta điều gì Hóa ra môn chủ Phong Hỏa Môn có tính danh Đàm Tất Hạ. Biết như thế Tư Không Bạch chợt lên tiếng:

- Điều mà giáo chủ quên là cần phải hỏi lại xem Tư Không Bạch này có dễ bị uy hiếp không đã Dứt lời, chàng dịch chuyển bộ vị bỏ qua bóng trắng đang án ngữ trước mặt, đế bất ngờ lao đến bóng trắng khác vẫn đang chờ đợi động tĩnh từ phía Hứa Vân Anh:

- Ngươi là đại hộ pháp? Ta đâu dễ quên ngươi ! Đỡ !

Vù ….

Thấy cung cách xuất thủ của chàng, ả Đại hộ pháp bật hô hoán:

- Chính là y, giáo chủ. Y là kẻ đã giúp Cái Bang Nhưng khi tiếng kêu của Đai hộ pháp hoàn toàn không có thanh âm nào hồi đáp, vì khi Tư Không Bạch đột ngột có phản ứng, Hứa Vân Anh cũng lập tức lao đến gần môn chủ. Từ đó, Hứa Vân Anh và môn chủ Phong Hỏa Môn cùng hiệp lực, đặt giáo chủ Bạch Y Giáo vào tình thế một phải chống đỡ hai Phát hiện ý định của hai bóng đỏ, ba bóng trắng còn lại lập tức lao đến bên giáo chủ Vút ! Vút ! Vút !

Đai hộ pháp tuy chỉ có một mình nhưng do quá phẫn nộ cũng ào ào lao vào Tư Không Bạch:

- Chỉ tại ngươi suýt nữa ta bị Lão Quân lấy mạng. Sau cái chết của hai lão thất phu Hứa – Dương, ngươi là kẻ thứ ba ta lập thệ là phải lấy mạng. Đỡ !

Vù … Tư Không Bạch chợt đỏ bừng bừng lửa giận:

- Đó là ngươi tự nói ra. Chớ trách ta sao phảo giết ngươi đế báo thù cho Hứa – Dương nhị lão. Trước hết, đây là công phu Kim Tiền Bang ! Đỡ !

Vù … Ầm !

Mảnh lục bạch che ngang mặt Đai hộ pháp liền bị cơn xoáy kình vừa rồi thổi bay, để lại một gương mặt nhợt nhạt vì quá kinh hoàng Tư Không Bạch bật tiếng gào váng động:

- Còn đây là công phu Ngân Bào Bang, gọi là báo thù thay cho Dương Hồng và Dương Hoài lão tiền bối Vù … Ầm !

Toàn thân Đai hộ pháp chấn động, huyết đỏ bật tuôn trào khắp miệng Vẫn cảm thấy chưa đủ, Tư Không Bạch cười chất ngất phẫn nộ:

- Ngươi còn chưa nạp mạng ư ? Hãy xem đây ! Ha …ha … Vù … Bất ngờ, từ ba bóng trắng đang cùng hiệp lực với giáo chủ Bạch Y, bỗng có một bóng lao tách ra Vút !

Với thân pháp thần tốc, bóng trắng này kịp ngăn đỡ kình của Tư Không Bạch với tiếng quát lanh lảnh:

- Dừng tay !

Ầm !

Tư Không Bạch phải chao đảo một lúc lâu, đủ cho bóng trắng nọ quay người chộp vào ả Đại hộ pháp:

- Đại tỷ ! Những gì tiểu tử kia vừa nói đều là sự thật? Cô cô và nội tổ của muội đều do chính tay đại tỷ sát hại?

Vỡ lẽ, Tư Không Bạch dừng tay chờ xem diễn biến Đai hộ pháp bật run cầm cập:

- Ta …ta …! Bát muội …Bát muội … Bóng trắng nọ bỗng lột bỏ vuông lụa bạch che mặt:

- Hãy nhìn đây ! Và hãy nghe Dương Liễu Liễu này hỏi một lần nữa, có phải …

- Liễu Liễu không được hồ đồ Tiếng quát từ xa đến. Nghe rõ thanh âm này, Tư Không Bạch thất kinh phải nhanh miệng hô hoán:

- Bạch Hoa Lão Quân đã đến ! Nếu Dương cô nương muốn tự tay báo thù đừng để quá muộn Bộp !

Oa !

Chỉ với một cái vẫy tay, Dương Liễu Liễu đã đánh vỡ Thiên Linh Cái của ả Đai hộ pháp Vừa vặn lúc đó, Bạch Hoa Lão Quân xuất hiện Vút !

Lão Bạch Hoa gầm lên kinh thiên động địa:

- Liễu Liễu ! Ngươi muốn chết?

Chợt có tràng cười ngạo mạn vang lên, và là do môn chủ Phong Hỏa Môn phát ra:

- Thẩm Nguyên? Ngươi không ngờ phải không ? Ha … ha….

Liền tiếp đó là tiếng gào cực kỳ bối rối của giáo chủ Bạch Y Giáo:

- Phụ thân ! Chúng đã luyện được …a….a… Bóng nhân ảnh vô thượng của Bạch Hoa Lão Quân đang lao vềø phía Dương Liễu Liễu, cũng là lúc Tư Không Bạch động thân lao đến tiếp ứng cho cô nương họ Dương, tiếng gào của Thẩm Nguyên giáo chủ Bạch Y Giáo ngay lập tức làm cho Bạch Hoa Lão Quân đổi hướng Lão cuộn người, bật tung đến trân chiến giữa Phong Hỏa và Bạch Y với tiếng gầm thịnh nộ:

- Giỏi cho công phu Phong Hỏa Hợp Bích ! Hãy xem đây !

Vút !

Vù … Một luồng kình mang theo lực đạo nặng như núi Thái lập tức đổ dồn vào Đàm Tất Hạ và Hứa Vân Anh, khiến hai nhân vật này phải kinh hồn bạt vía kêu lên:

- Lão đã luyện Bách Hoa Hội Nguyên Aâm ?

Trước diễn biến này, thế là Tư Không Bạch hiểu, không phải vô cớ mà Hứa Vân Anh gọi môn chủ Phong Hỏa Môn là sư huynh, ả đã thay đổi lối xưng hô, trước kia ả từng gọi môn chủ là môn chủ, là sư phụ, giờ thì danh xưng đó đã không còn. Vì ả và Đàm Tất Hạ đã cùng hiệp lực chung luyện một loại công phu gọi là Phong Hỏa Hợp Bính. Và như vậy, Phong Hỏa Môn vẫn có một tuyệt kỹ đủ để đối phó với công phu bá đạo của Bạch Y Giáo, là Bách Hoa Hội Nguyên Aâm Với cảnh trạng hiện giờ, vô hình chung Bạch Y và Phong Hỏa mãi lo đương đầu với nhau, tạo cơ hội ngàn năm một thưở cho Tư Không Bạch Chàng tiến đến gần Dương Liễu Liễu:

- Hóa ra cô nương đây là … Nhanh như chớp, Dương Liễu Liễu bỗng vươn tay. Và với thủ pháp hết sức huyền ảo, Dương Liễu Liễu dễ dàng khóa chặt huyệt đạo, đúng vào lúc chàng không thể nào ngờ Chưa hết, những diễn biến bất ngờ vẫn tiếp tục xảy ra. Ngay khi Tư Không Bạch bị Dương Liễu Liễu khống chế, từ giữa từng không chợt có một thanh âm the thé đến rợn người vang vọng xuống giữa đương trường:

- Lão Quân thất phu. Lão khinh thường Phong Hỏa Môn thế sao? Xem chưởng !

Vù … Tư Không Bạch lạnh người, vậy là mụ Phong Hỏa Xú Diện cũng đến. Và cùng xuất hiện với mụ, nào ai biết có bao nhiêu bóng đỏ, là môn nhân đệ tử Phong Hỏa Môn Chỉ trong nháy mắt, cục diện lại có chuyển biến. Có ba bóng đỏ vừa hung hăng vừa lao đến vây chặt Dương Liễu Liễu. Ba bóng đỏ này hô hoán như thể đã nắm chắc phần thắng:

- Ả Bạch Y kia. Nếu không giao ngay tiểu tử Tư Không cho bổn môn, ngày này năm sau sẽ là người giỗ đầu của ngươi. Đánh !

Vù … Đến lúc này tiếng chạm kình vang dội từ tứ phía, khó có thể biết là ai đang chạm với ai và phần thắng đang nghiêng về phía nào.

Ầm ! Ầm !

Riêng Tư Không Bạch thì thần hồn bất định do sinh mạng chàng giờ đây hoàn toàn tùy thuộc vào định ý của Dương Liễu Liễu Bằng công phu tuyệt kỹ Bách Hoa như Tư Không Bạch từng thấy Dương Liễu Liễu đả bại Tôn Qúy và Nhậm Thiên Hành, ngọc thủ của Dương Liễu Liễu cứ từ tốn đẩy ra, trái ngược hoàn toàn với tiếng rít biểu lộ tâm trạng khẩn trương đang được chàng phát ra:

- Bọn ngươi đủ tư cách để thực hiện điều đó sao? Lui !

Vù … Ầm !

Ba bóng đỏ, môn nhân Phong hỏa Môn lập tức bị chấn lùi Như đã có chủ định, Dương Liễu Liễu nhấc Tư Không Bạch lên, tung người ly khai khỏi cục diện đang cảnh hỗn loạn.

Vút !
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 26-04-2008 at 09:57 PM.
  #24  
Old 23-04-2008, 09:29 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 21

Vô Nguyên Bắc Hóa


Nhận ra phương hướng Dương Liễu Liễu đang nhắm đến, Tư Không Bạch chép miệng, cố ý nói cho nàng ta nghe:

- Rốt cuộc cô nương muốn gì ở tại hạ ? Cô nương đừng ngộ nhận, nghĩ tại hạ biết rõ nơi ẩn giấu di học của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng Dương Liễu Liễu vẫn mải miết đưa Tư Không Bạch đi và hướng chạy đến của nàng quả nhiên là một cốc núi bí ẩn, như Tư Không Bạch đã nghe Dư Hoàng điểm chỉ.

Vút !

Nhưng khi sắp sửa lao vào cốc núi, từ giữa lớp vân vụ mờ mờ làm thị tuyến bị che khuất, bỗng có hai bóng trắng lặng lẽ bước ra.

Thoạt nhìn thấy, Tư Không Bạch ngỡ thế là do Dương Liễu Liễu khó lòng thực hiện ý đồ do luôn bị Bạch Y Giáo giám sát.

Nào hay, hai bóng trắng đó vừa nhìn thấy Liễu Liễu, cả hai lần lượt gật đầu và phát thoại bằng những âm thanh trầm trầm. Một bóng trắng hỏi:

- Y chính là Tư Không Bạch?

Đợi Dương Liễu Liễu gật đầu xác nhận bóng trắng thứ hai lên tiếng:

- Khá lắm ! Vào ngay đi, đừng chậm trễ.

Chỉ vỏn vẹn có hai câu như thế tuy không thể giúp gì cho Tư Không Bạch để nhận ra hai bóng trắng nọ là ai nhưng dẫu sao cũng tạo cho chàng một nhận định chuẩn xác.

Đó là, Dương Liễu Liễu không phải đơn độc trong mưu đồ phản lại Bạch Y Giáo. Và như vậy, dù có hay không có chuyện Đại hộ pháp đã sát hại Dương Hồng và Dương Hoài, là cô cô và là nội tổ của nàng, trước đó trong Bạch Y Giáo đã có một nhóm người định sẵn chuyện mưu phản. Tất cả chỉ vì di học do Tuyết Nguyệt Nhị Hùng lưu lại.

Tư Không Bạch ngấm ngầm thất vọng vậy là mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh hai năm trước chàng tình cờ phát hiện trên di thể đạo nhân sư phụ chàng, giờ đây hầu như những ai có tham vọng chiếm đoạt di học của Tuyết – Nguyệt đều nhắm vào chàng, cho chàng là người duy nhất có thể giúp họ chiếm đoạt được di học đó. Đã có Bạch Y Giáo và Phong Hỏa Môn cùng có ý này. Và hiện tại lại còn có thêm một nhóm nhỏ Bạch Y Giáo muốn phỗng tay trên của chính Bạch Hoa Lão Quân và Phong Hoa? Xú Diện, hậu nhân của Hoa – Phong Nhị Hùng.

Ba bóng trắng vẫn thoăn thoắt di chuyển một cách thầm lặng giữa lớp vân vụ mịt mờ của cốc núi bí ẩn.

Được một lúc, dù chưa nhìn rõ cảnh quang, một bóng trắng bỗng lên tiếng với một cánh tay đưa cao:

- Tạm thời hãy dừng lại đây !

Dương Liễu Liễu buông Tư Không Bạch ra, tiện tay giải huyệt luôn cho chàng.

Nàng bảo:

- Vào cảnh trạng của ngươi bây giờ nếu là ta, ta không dại gì manh động. Vì có điều này, ta muốn cho ngươi biết, dù ngươi đã luyện được công phu Hỗn Nguyên, một mình ngươi vẫn không thể đối phó và thoát khỏi tay ba người chúng ta.

Tư Không Bạch giật mình. Chàng không hề chờ nghe Dương Liễu Liễu nói câu này. Nhưng do Dương Liễu Liễu đã nói, chàng hiểu, mọi động tĩnh bấy lâu nay của chàng nếu có giấu được mọi người, nếu có giấu được Phong Hỏa – Bạch Y thì cũng không thể giấu được Dương Liễu Liễu. Nàng ta là ai? Sao lại biết rõ về chàng như nhìn trong lòng bàn tay?

Đó là nghi vấn chàng đang thuận miệng nói bật ra:

- Cô nương là ai?

Dương Liễu Liễu cười lạt:

- Chẳng phải ngươi biết ta là Dương Liễu Liễu đó sao?

Vậy là hết, chàng không thể hỏi được gì một khi Dương Liễu Liễu cố tình tỏ ra thần bí, không chịu hé môi tiết lộ Chàng thở ra:

- Biết rõ tại hạ đã luyện công phu Hỗn Nguyên, và còn dám nói chắc tại hạ không là đối thủ, xem ra cô nương và nhị vị đây đã liệu tính tất cả?

Hai bóng trắng kia vẫn bằng giọng nói cố ý làm cho trầm đi chợt gật đầu:

- Ngươi tự minh bạch như thế là tốt. Và sẽ dễ hơn nếu ngươi ngoan ngoãn hợp tác với bọn ta.

Chàng hoang mang:

- Hợp tác? Sao tôn giá không dùng hai chữ bắt buộc cho dễ nghe hơn?

Bóng trắng nọ ầm ừ:

- Ngươi nghĩ thế nào tùy ngươi. Nhưng ngươi đừng nghĩ bọn ta vì muốn chiếm đoạt di học của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng mà có hành động này. Lầm rồi đấy !

Chàng thật sự ngơ ngác:



- Chư vị không vì di học? Vậy thì vì điều gì?

- Ngươi sẽ biết sau khi đưa bọn ta lọt vào Biệt Điện Nguyệt Hàn. Và khi ta bảo đây là sự hợp tác có nghĩa là sau khi thành sự võ học của Nguyệt Cung sẽ thuộc về ngươi, nếu ngươi thích.

Không nghe chàng đáp, bóng trắng nọ vụt hỏi:

- Ngươi không thích hay ngươi nghĩ như vậy là ít quá?

Bọn họ không thể biết chàng đang nghĩ gì. Kể cả chàng cũng vậy, chàng cũng không biết chàng đang nghĩ gì. Chàng chỉ biết có một điều, đó là toàn thân chàng như hóa thành băng, cả tâm trí chàng cũng đang như hóa đá.

Chợt thở ra một hơi dài, thật chậm chàng lên tiếng:

- Được ! Tại hạ sẽ đưa chư vị đi, dù chưa hề biết nơi cần đến lại được gọi là Biệt Điện Nguyệt Hàn.

Bóng trắng thứ hai tỏ ý nghi ngờ:

- Hóa ra ngươi vẫn nhớ toàn bộ bức họa đồ có khắc ghi trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh?

Chàng bĩu môi:

- Không phải chính chư vị vẫn đang nghĩ như thế sao?

Bóng trắng đó bật cười lạnh:

- Ngươi đừng nghĩ có thể lừa được bọn ta. Chớ có xuẩn động. Hay hơn hết, ngươi nên nhìn qua vật này đã.

Như có chuẩn bị sẵn, bóng trắng đó vụt xòe ra cho chàng nhìn thấy một mảnh hoa tiên, và đương nhiên trên mảnh hoa tiên đã được ai đó vẽ ra một phần của bức họa đồ.

Vừa nhìn qua, chàng làm như vô tình lẩm bẩm:

- Thì ra Ngân Bào Bang trước khi gia nhập Bạch Y Giáo đã có sẵn mưu đồ.

Bóng trắng nọ thoáng giật mình:

- Cớ sao bỗng dưng đề cập đến Ngân Bào Bang?

Chàng cũng vờ giật mình:

- Tại hạ có đề cập đến thật sao? Mà cũng phải, đây là nửa bức họa đồ có trên nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh trước kia tại hạ có giao cho Ngân Bào Bang.

Đương nhiên đó là lý do khiến tại hạ thoạt nhìn phải nghĩ ngay đến Ngân Bào Bang.

Dương Liễu Liễu và hai bóng trắng nọ lập tức đưa mắt nhìn nhau. Sau cùng, chính Dương Liễu Liễu là người phát thoại:



- Theo ta thấy, càng lúc càng không thể xem thường ngươi. Vì ngươi đã biết, được, ta nghĩ, không cần phải giấu ngươi. Không sai, bức họa đồ kia là do phụ thân ta họa lại, trước khi giao nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh cho giáo chủ Bạch Y Giáo. Vậy đã đủ cho ngươi thấy sự thật tâm của ta chưa?

Chàng cười nhẹ:

- Ngược lại thì có, tại hạ cảm thấy càng lúc càng không thể xem thường lệnh tôn.

Dám hy sinh Ngân Bào Bang, dám hủy hoại tâm huyết của lệnh tổ Dương Hoài để mưu đồ đại sự, người như lệnh tôn quả đáng mặt hào kiệt.

Và chàng đưa mắt nhìn bóng trắng đang cầm mảnh hoa tiên:

- Tại hạ nói như vậy có gì quá đáng không Dương bang chủ?

Bóng trắng đó lại thoáng giật mình:

- Sao ngươi đoán ra ta là Dương Thanh, bang chủ Ngân Bào Bang?

Chàng không đáp, trái lại vừa bật cười thích thú, chàng vừa bảo:

- Đã đến lúc rồi. Nếu chư vị muốn đi đến Biệt Điện Nguyệt Hàn, xin mời. Ha …ha… Thản nhiên, chàng ung dung khoa chân bước vào lớp vân vụ mờ ảo, khiến bọn họ phải vội theo chân Chàng đi thoăn thoát, đủ làm cho ba nhân vật đi phía sau phải hiểu rằng chàng vẫn nhớ như in toàn bộ bức họa đồ, đến nỗi, họ đi theo chàng sẽ không bao giờ bị lạc bước.

Trong khi đó, Tư Không Bạch vừa đi vừa đảo mắt nhìn quanh. Không những thế, toàn bộ tâm trí chàng cũng được dồn cả vào ngũ quan lục giác. Chàng hy vọng, không những có thể dẫn họ đến Biệt Điện Nguyệt Hàn mà còn có thể giúp chàng thực hiện được ý đồ.

Tai nghe, mắt nhìn, miệng mấp máy nhẩm tính, đó là ngũ quan được chàng vận dụng, thính giác, thị giác, khứu giác, xúc giác, vị giác và cả cảm giác nữa, đó là lục giác cũng được chàng vận dụng.

Nhờ đó chàng bắt đầu cảm thấy hơi lạnh đang thấm vào lòng bàn chân, mũi chàng bắt đầu ngửi được khí lạnh len vào từng hốc mũi, tai nghe tiếng những giọt li ti cũng đã bắt đầu tan chảy khi chúng tình cờ rơi ngay vào đầu lưỡi chàng Biệt Điện Nguyệt Hàn nội danh xưng này thôi cũng đủ cho biết đó phải là nơi cực lạnh.

Do đó, chàng cần gì phải biết về bức họa đồ, huống chi chàng không hề biết, chỉ cần dựa theo lục giác ngũ quan cũng đủ đưa chàng tìm đến tận nơi.

Hơi lạnh bắt đầu thấm nhập. Chàng đắc ý khi nghe bóng trắng duy nhất cho đến giờ vẫn chưa biết là ai lên tiếng:

- Mau vận công hộ tâm. Sắp đến nơi rồi.

Họ vận công để chống giá lạnh, Tư Không Bạch cũng vận công.

Chân vẫn bước đi và tai chàng cũng nghe tiếng những bước chân nặng nề của ba nhân vật đồng hành bất đắc dĩ.

Chàng không nghĩ họ đủ sức chống chọi sự giá lạnh. Trái lại nếu những gì chàng vừa đoán đều đúng, họ phải có phương cách riêng để thừa sức chịu đựng cảnh lạnh giá này.

Chàng chợt dừng lại quay người về phía sau và lần lượt nhìn họ.

Đúng như chàng nghĩ, bao quanh thân thể họ lúc này dường như có cả một lớp băng mỏng.

Thấy chàng dừng lại bóng trắng vẫn chưa biết lai lịch kia chợt hỏi:

- Chưa đến nơi mà? Sao ngươi dừng lại?

Chàng vẫn nhìn họ, mặt như được phủ một lớp băng, cho dù chàng không thể có công phu tạo ra một lớp băng che kín quanh thân như họ. Mặt chàng lạnh vì chàng đang cố kềm nén những phẫn nộ đang đến với chàng.

Không nghe chàng đáp hoặc giải thích, Dương Liễu Liễu nghi hoặc:

- Sao ngươi nhìn bọn ta như vậy? Có gì không ổn chăng?

Chàng trầm giọng, buông từng tiếng:

- Tại hạ cần minh bạch một điều, ai trong chư vị đã từng luyện qua công phu Tuyết Hoa Lãnh Trảo?

Dương Liễu Liễu cau mặt:

- Tuyết Hoa Lãnh Trảo?

Đôi mắt chàng lập tức chiếu xạ ngay vào nhân vật cho đến giờ vẫn chưa rõ lai lịch:

- Vậy là các hạ? Chính các hạ là người có xuất xứ từ Bắc Băng Cung và gần đây dùng công phu đó sát hại một người?

Nhân vật đó vẫn tỏ ra bình thản:

- Ngươi muốn nói Hỏa bát, kẻ chỉ mới hôm qua bị ta lấy mạng?

Chàng gật gù:



- Hóa ra tại hạ đoán không sai? Vậy các hạ có thể nói rõ thêm, ngoài Hỏa bát, độ vài ba năm trở lại đây, còn ai nữa cũng bị các hạ dùng công phu Tuyết Hoa Lãnh Trảo sát hại?

Nhân vật đó lập tức mất đi bình tĩnh:

- Ngươi cần biết để làm gì?

Đối với Tư Không Bạch, câu quát hỏi của nhân vật đó vậy là đủ.

Chàng có một thoáng lặng người. Sau đó, từ từ quay trở lại như cũ, chàng buông nhẹ một câu:

- Có một đạo nhân từng cưu mang tại hạ mười sáu năm, đạo nhân đó cũng có cái chết giống như Hỏa bát … Từ phía sau chàng chợt có tiếng gầm:

- Hóa ra lão quỷ đó đã tiết lộ cho ngươi biết tất cả về ta? Ngươi phải chết !

Vù … Đã lường trước tình huống này, chàng bất ngờ thi triển khinh thân pháp, lao mất hút vào giữa lớp vân vụ.

Vút !

Rồi từ giữa lớp vân vụ có tiếng Dương Thanh và Dương Liễu Liễu kêu hoảng:

- Cung chủ mau dừng lại !

- Cung chủ đừng lầm quỷ kế của tiểu tử.

Và cũng từ giữa lớp vân vụ mờ ảo, tiếng gầm của Tư Không Bạch lập tức vang lên:

- Ngươi là kẻ thí sư đoạt vị. Ta không thể tha cho ngươi. Đỡ !

Vù … Tiếng quát của nhân vật kia cũng vang ầm lên:

- Lão quỷ dám tiết lộ bí ẩn bổn cung. Ngươi là kẻ được lão quỷ tiết lộ, ngươi phải chịu chung số phận như lão. Đỡ !

Vù … Ầm !

Lớp vân vụ bị chấn kình làm cho tan loãng ra, ngay sau đó những lớp vân vụ khác lại ùa vào thế chỗ, che kín những gì đang diễn ra trong đó. Chỉ có những tiếng chạm kình và những tiếng quát tháo thi thoảng vang lên, cho biết phần nào diễn tiến sự việc:

Ầm ! Ầm !



- Hãy xem Lôi Công Chưởng.

Ầm !

- Hỗn Nguyên công phu chỉ có thế thôi sao ? Đỡ !

Ầm ! Ầm !

Theo khẩu khí của lời quát này thì đó là do cung chủ Bắc Băng Cung phát ra, hàm ý khinh miệt công phu Hỗn Nguyên của Tư Không Bạch.

Và đó là sự thật, vì Tư Không Bạch phải vừa giao đấu với công phu Bắc Băng Cung cừa lo vận lực ngăn ngừa lãnh khí xâm nhập. Chứng tỏ chàng đã có những toan tính sai lầm.

Chàng đâu ngờ Hỗn Nguyên Chân Khí vẫn không đủ giúp chàng chống chọi cái lạnh hiện diện quá nhiều ở đây. Hơn nữa, chàng cũng đâu ngờ công phu Bắc Băng Cung vẫn giữ nguyên mức độ lợi hại, bất chấp đối phương cũng phải vận lực chống chọi giá lạnh như chàng.

Chàng bị kém thế rõ rệt.

Biết rõ điều đó, tiếng gầm của cung chủ Bắc Băng Cung lại vang lên:

- Đã đến lúc ngươi phải biết thế nào là công phu lợi hại của Vô Nguyên Bắc Hóa.

Nạp mạng !

Vù !

Bốn chữ Vô Nguyên Bắc Hóa làm cho Tư Không Bạch giật mình. Vậy là trong Tam Nguyên Tam Hóa, trước sua đã có hai Hóa hai Nguyên xuất đầu lộ diện Và như thế, trận thế giao đấu này còn mang ý nghĩa của trận địa giữa Hỗn Nguyên Đạo Hóa và Vô Nguyên Bắc Hóa Vì thanh danh của bốn chữ Vô Nguyên Bắc Hóa, Tư Không Bạch lập tức vận dụng toàn bộ chân lực:

- Hãy đỡ !

Vù … Ầm !

Tiếng chấn kình long trời lở đất vang lên và đó là âm thanh cuối cùng Tư Không Bạch còn nghe thấy trước khi bị một bóng đen to lớn chợt xuất hiện phủ kín nhận thức … * * * Cơ thể dần ấm lên, trả lại nhận thức cho Tư Không Bạch Và mục quang chàng lần lượt nhìn thấy nét mặt lo lắng của Dư Hoàng, Thần Cái, thấy nét mặt có phần vui mừng của Hỏa nhị Đàm Tất Vũ và sau cùng là nét mặt cứ lầm lầm lỳ lỳ của Đàm Tất Khả, phụ thân của môn chủ Phong Hỏa Môn hiện giờ.

Thấy chàng đã tỉnh lại, Đàm Tất Khả là người đầu tiên lên tiếng:

- Ta đã tận lực lắm rồi. Nếu trong vòng mười ngày, y không bị ai đả thương và y có phúc phận gặp được người có chân lực chí dương chí cương giúp đả thông kinh mạch, y sẽ sống.

Phát hiện ở chàng có dấu hiệu như không hiểu gì, Hỏa nhị Đàm Tất Vũ lên tiếng:

- Vì cảm kích ngươi giúp phụ tử ta tương phùng, gia phụ đã cố hết sức vẫn chỉ tạm thời chi trì sinh mạng cho ngươi. Sau mười ngày nữa ngươi sẽ ra sao, đó là tùy vào vận số của ngươi.

Chàng hoang mang, nhìn Đàm Tất Khả:

- Hóa ra những lời vừa rồi tiền bối muốn ám chỉ tại hạ?

Đàm Tất Khả cười lạt:

- Đương nhiên ! Vì ở đây, ngoài ngươi ra còn có ai đáng để ta phải một phen hao tốn nguyên lực? Nhưng ngươi cũng đừng cảm kích ta về điều đó. Ta đâu phải giúp ngươi không điều kiện? Muốn biết rõ, ngươi cứ hỏi lão Thần Cái kia.

Chàng gượng ngồi dậy, cười buồn với Thần Cái.

- Lão tiền bối đã chịu điều kiện gì để cứu vãn bối?

Thần Cái cố tình phớt lờ. Thay vào đó lão hỏi:

- Trước hết ! Ta muốn biết ngươi bị ai đả thương? Và tại sao khắp người như bị một lớp băng bao phủ?

Một lần nữa chàng thêm cảm phục Thần Cái. Lão đúng là một người quân tử:

“Thi ân bất cầu báo”. Chàng đáp và cứ đưa mắt nhìn Hỏa nhị Đàm Tất Vũ:

- Vãn bối bị chính cung chủ Bắc Băng Cung đả thương.

Đúng như chàng nghĩ, Đàm Tất Vũ vụt sa sầm nét mặt:

- Hiện cung chủ Bắc Băng Cung đang ở đâu?

Chàng nhìn Dư Hoàng:

- Tại hạ chỉ có thể nói rõ nếu được biết mọi người phát hiện tại hạ Ở đâu?

Một lần nữa chàng đoán đúng, Dư Hoàng nhanh nhẩu trả lời:

-Là do ta phát hiện. Y theo kế của thiếu hiệp, sau khi đã dẫn dụ quần hùng đi về phía khác, do chưa tin lắm vào kết quả ta có đi quanh quẩn cốc núi nọ vài vòng. Và ở lần sau cùng, ta nhìn thấy thiếu hiệp nằm bất động ở chân một vách đá, cách cốc núi một khoảng khá xa.

Chàng dùng tay vạch xuống nền đất hình cánh cung:

- Đây là toàn bộ địa hình của cốc núi, Dư huynh tìm thấy tại hạ từ phía nào?

Dư Hoàng đưa tay chỉ vào mạn bắc của hình cánh cung:

- Ở đây !

Chàng gật đầu và quay nhìn Đàm Tất Vũ:

- Như vậy cung chủ Bắc Băng Cung vẫn còn ở trong cốc núi. Bắc Băng Cung đang muốn thu hồi võ học của Phi Tuyết Tiên Tử mà tại hạ đoán, trước khi thành danh Phi Tuyết Tiên Tử cũng là người Bắc Băng Cung.

Đàm Tất Khả giật mình đến độ sững sờ:

- Ngươi nói sao? Phi Tuyết Tiên Tử là người Bắc Băng Cung? Chính cung chủ Bắc Băng Cung nói như thế sao?

Chàng lắc đầu thuật cho họ nghe tất cả những gì đã xảy đến cho chàng. Cuối cùng chàng giải thích:

- Từ khi tại hạ biết sở học của Phi Tuyết Tiên Tử có phần giống với sở học Bắc Băng Cung tại hạ đã có ý nghi ngờ. Và sau đó, khi biết cung chủ Bắc Băng Cung không chú ý gì đến di học của Nguyệt Cung, tại hạ lập tức minh định, sở dĩ cung chủ Bắc Băng Cung phải mạo hiểm là muốn thu hồi võ học nguyên là của Bắc Băng Cung.

Đàm Tất Khả tỏ ra bấn loạn:

- Nếu Phi Tuyết Tiên Tử đúng là người của Bắc Băng Cung, hóa ra từ lâu người của Bắc Băng Cung đã có dã tâm độc bá võ lâm Trung Nguyên? Thật không ngờ, mọi người vì mải lo tranh chấp, bị bốn chữ Tuyết Hoa Phong Nguyệt làm cho tham vọng chế ngự, quên đi mối họa có từ thời Tam Nguyên Tam Hóa ?

Tư Không Bạch cũng sửng sốt không kém, vì nếu chàng nhớ không lầm thì trong câu chuyện chàng kể chưa có lần nào đề cập đến bốn chữ Tam Nguyên Tam Hóa hoặc Vô Nguyên Bắc Hóa chính là xuất xứ của Bắc Băng Cung ! Vậy tại sao lão họ Đàm biết mà đề cập đến?

Chính đó là nghi vấn đang được Hỏa nhị Đàm Tất Vũ đưa ra:

- Phụ thân ! Tam Nguyên Tam Hóa là gì?

Đàm Tất Khả khinh khỉnh nhìn Thần Cái:

- Ở đây lão là người cao niên nhất lão có biết gì về bốn chữ này không?

Thần Cái đáp thẳng thừng, không hề tỏ ra hổ thẹn:



- Theo ta, ở đây chắc chắn chỉ có mình Đàm Tất Khả ngươi biết. Ta cũng đang rửa tai chờ nghe đây.

Đàm Tất Khả bật cười ngạo mạn:

- Thật uổng cho lão từng là bái huynh của Thần Kiếm Hồ Thiếu Thu. Ta thật không hiểu tại sao Hồ Thiếu Thu cho ta biết về Tam Nguyên Tam Hóa, riêng lão là bái huynh của y, lão lại không được y thố lộ? Ha …ha… Thần Cái vẫn tỏ ra bình thản:

- Hồ Thiếu Thu là một nhân vật kiệt xuất trăm măm mới có một. Thiếu Thu cho ngươi biết, có lẽ phải có dụng tâm. Và nếu ta đoán không lầm, có lẽ vì lo cho mối họa Tam Nguyên Tam Hóa gì đó vừa nói, Thiếu Thu đương nhiên có lời cảnh tỉnh những ai có trách nhiệm, như ngươi và Bạch Y Giáo chẳng hạn?

Đàm Tất Khả bĩu môi:

- Kể ra thì lão cũng có đôi chút hiểu biết. Không sai, Hồ Thiếu Thu cho ta biết vì muốn cảnh tỉnh Phong Hỏa – Bạch Y. Nhưng thật ra, ngay khi nghe Hồ Thiếu Thu nói, ta cũng không hề nghĩ trên đời lại có những nhân vật tối thượng đến vậy. Cho đến khi, hừ, bọn Bắc Băng Cung thật sự xuất hiện.

Đàm Tất Vũ tỏ ra nôn nóng:

- Rốt cuộc, Tam Nguyên Tam Hóa là những ai, phụ thân?

Đàm Tất Khả vẫn câng câng nét mặt:

- Vì nghĩ, đây là đại họa cho toàn thể võ lâm Trung Nguyên, bất kỳ bang môn phái nào, được, ta cũng cố giải thích một lần cho tất cả cùng hiểu. Theo Hồ Thiếu Thu nói, Tam Nguyên Tam Hóa gồm ba nhân vật. Một ở mãi phía nam, thuộc nước Đại Lý gọi là Thượng Nguyên Vương Hóa. Nhân vật thứ hai ở tận phía bắc … Do không chịu nổi thái độ ngạo mạn quá đáng của Đàm Tất Khả, Tư Không Bạch nói bằng giọng đều đều của người chưa thể khôi phục chân lực:

- Đó là Vô Nguyên Bắc Hóa ở Bắc Băng Cung.

Đàm Tất Khả quắc mắt nhìn chàng:

- Là cung chủ Bắc Băng Cung thố lộ cho ngươi biết? Vậy ngươi nói xem, nhân vật thứ ba là gì?

Chàng mỉm cười:

- Là người có liên quan đến Thần Kiếm. Được gọi là Hỗn Nguyên Đạo Hóa?

Đàm Tất Khả giật mình:

- Sao ngươi biết? Trừ phi chính Thần Kiếm sống lại nói cho ngươi biết y đã tiếp nhận di học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa?

Chàng nhìn ngay vào mắt lão:

- Lão có ý gì khi bảo:

Trừ phi chính Thần Kiếm sống lại? Phải chăng những gì Thẩm Nguyên trước kia nói với lão đều là sự thật?

Đàm Tất Khả lập tức bối rối:

- Thẩm Nguyên đã nói những gì? Là lão nói với ngươi ư ?

Không muốn khích nộ Đàm Tất Khả vì sẽ bất lợi, Tư Không Bạch chỉ mỉm cười không đáp.

Bực tức, Đàm Tất Khả đứng lên:

- Nếu ngươi đã biết tất cả về Tam Nguyên Tam Hóa, ta có nói thêm cũng là thừa.

Vũ nhi ! Chúng ta đi ! Hừ !

Thái độ của Đàm Tất Khả làm cho Thần Cái phải sinh nghi.

Do đó, chờ khi phụ tử Đàm Tất Khả đã đi khuất, Thần Cái liền hỏi chàng:

- Chuyện gì đã xảy ra giữa Thần Kiếm và Đàm Tất Khả?

Chàng đảo mắt nhìn quanh và thật bất ngờ chàng bảo:

- Nếu lão tiền bối có hứng thú hãy đi với vãn bối một chuyến.

Thần Cái nhìn sững chàng:

- Ngươi muốn đi đâu? Hay ngươi đã nghĩ ra một nhân vật nào đó có thể giúp ngươi trị thương?

Chàng lắc đầu:

- Có chuyện khác quan trọng hơn. Vãn bối đâu dám xem nhẹ đại cục võ lâm chỉ lo cho bản thân? Lão tiền bối đi được không?

Biết chàng có dụng ý, Thần Cái liếc nhìn Dư Hoàng:

- Chỉ có ta và ngươi hay cần thêm Dư Hoàng?

Chàng gật đầu:

- Có thêm Dư huynh càng tốt ! Chỉ e bang chủ Cái Bang không hài lòng.

Dư Hoàng xua tay:

- Không hề gì ! Ta chỉ để lại tin báo, thế là xong.

Chàng mỉm cười:

- Vậy Dư huynh báo đi, nhớ nói chúng ta đi về phía bắc.

Thần Cái nghi ngại:

- Phía bắc? Ngươi muốn bất ngờ tìm đến Bắc Băng Cung?

Chàng vừa lắc đầu thì Dư Hoàng kêu lên:



- Ta hiểu rồi. Chỉ là kế hư trương thanh thế, thật sự chúng ta sẽ đi về phía nam?

Tư Không Bạch lại mỉm cười …
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 26-04-2008 at 10:00 PM.
  #25  
Old 23-04-2008, 09:29 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 21

Vô Nguyên Bắc Hóa

Nhận ra phương hướng Dương Liễu Liễu đang nhắm đến, Tư Không Bạch chép miệng, cố ý nói cho nàng ta nghe:

- Rốt cuộc cô nương muốn gì ở tại hạ ? Cô nương đừng ngộ nhận, nghĩ tại hạ biết rõ nơi ẩn giấu di học của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng Dương Liễu Liễu vẫn mải miết đưa Tư Không Bạch đi và hướng chạy đến của nàng quả nhiên là một cốc núi bí ẩn, như Tư Không Bạch đã nghe Dư Hoàng điểm chỉ.

Vút !

Nhưng khi sắp sửa lao vào cốc núi, từ giữa lớp vân vụ mờ mờ làm thị tuyến bị che khuất, bỗng có hai bóng trắng lặng lẽ bước ra.

Thoạt nhìn thấy, Tư Không Bạch ngỡ thế là do Dương Liễu Liễu khó lòng thực hiện ý đồ do luôn bị Bạch Y Giáo giám sát.

Nào hay, hai bóng trắng đó vừa nhìn thấy Liễu Liễu, cả hai lần lượt gật đầu và phát thoại bằng những âm thanh trầm trầm. Một bóng trắng hỏi:

- Y chính là Tư Không Bạch?

Đợi Dương Liễu Liễu gật đầu xác nhận bóng trắng thứ hai lên tiếng:

- Khá lắm ! Vào ngay đi, đừng chậm trễ.

Chỉ vỏn vẹn có hai câu như thế tuy không thể giúp gì cho Tư Không Bạch để nhận ra hai bóng trắng nọ là ai nhưng dẫu sao cũng tạo cho chàng một nhận định chuẩn xác.

Đó là, Dương Liễu Liễu không phải đơn độc trong mưu đồ phản lại Bạch Y Giáo. Và như vậy, dù có hay không có chuyện Đại hộ pháp đã sát hại Dương Hồng và Dương Hoài, là cô cô và là nội tổ của nàng, trước đó trong Bạch Y Giáo đã có một nhóm người định sẵn chuyện mưu phản. Tất cả chỉ vì di học do Tuyết Nguyệt Nhị Hùng lưu lại.

Tư Không Bạch ngấm ngầm thất vọng vậy là mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh hai năm trước chàng tình cờ phát hiện trên di thể đạo nhân sư phụ chàng, giờ đây hầu như những ai có tham vọng chiếm đoạt di học của Tuyết – Nguyệt đều nhắm vào chàng, cho chàng là người duy nhất có thể giúp họ chiếm đoạt được di học đó. Đã có Bạch Y Giáo và Phong Hỏa Môn cùng có ý này. Và hiện tại lại còn có thêm một nhóm nhỏ Bạch Y Giáo muốn phỗng tay trên của chính Bạch Hoa Lão Quân và Phong Hoa? Xú Diện, hậu nhân của Hoa – Phong Nhị Hùng.

Ba bóng trắng vẫn thoăn thoắt di chuyển một cách thầm lặng giữa lớp vân vụ mịt mờ của cốc núi bí ẩn.

Được một lúc, dù chưa nhìn rõ cảnh quang, một bóng trắng bỗng lên tiếng với một cánh tay đưa cao:

- Tạm thời hãy dừng lại đây !

Dương Liễu Liễu buông Tư Không Bạch ra, tiện tay giải huyệt luôn cho chàng.

Nàng bảo:

- Vào cảnh trạng của ngươi bây giờ nếu là ta, ta không dại gì manh động. Vì có điều này, ta muốn cho ngươi biết, dù ngươi đã luyện được công phu Hỗn Nguyên, một mình ngươi vẫn không thể đối phó và thoát khỏi tay ba người chúng ta.

Tư Không Bạch giật mình. Chàng không hề chờ nghe Dương Liễu Liễu nói câu này. Nhưng do Dương Liễu Liễu đã nói, chàng hiểu, mọi động tĩnh bấy lâu nay của chàng nếu có giấu được mọi người, nếu có giấu được Phong Hỏa – Bạch Y thì cũng không thể giấu được Dương Liễu Liễu. Nàng ta là ai? Sao lại biết rõ về chàng như nhìn trong lòng bàn tay?

Đó là nghi vấn chàng đang thuận miệng nói bật ra:

- Cô nương là ai?

Dương Liễu Liễu cười lạt:

- Chẳng phải ngươi biết ta là Dương Liễu Liễu đó sao?

Vậy là hết, chàng không thể hỏi được gì một khi Dương Liễu Liễu cố tình tỏ ra thần bí, không chịu hé môi tiết lộ Chàng thở ra:

- Biết rõ tại hạ đã luyện công phu Hỗn Nguyên, và còn dám nói chắc tại hạ không là đối thủ, xem ra cô nương và nhị vị đây đã liệu tính tất cả?

Hai bóng trắng kia vẫn bằng giọng nói cố ý làm cho trầm đi chợt gật đầu:

- Ngươi tự minh bạch như thế là tốt. Và sẽ dễ hơn nếu ngươi ngoan ngoãn hợp tác với bọn ta.

Chàng hoang mang:

- Hợp tác? Sao tôn giá không dùng hai chữ bắt buộc cho dễ nghe hơn?

Bóng trắng nọ ầm ừ:

- Ngươi nghĩ thế nào tùy ngươi. Nhưng ngươi đừng nghĩ bọn ta vì muốn chiếm đoạt di học của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng mà có hành động này. Lầm rồi đấy !

Chàng thật sự ngơ ngác:



- Chư vị không vì di học? Vậy thì vì điều gì?

- Ngươi sẽ biết sau khi đưa bọn ta lọt vào Biệt Điện Nguyệt Hàn. Và khi ta bảo đây là sự hợp tác có nghĩa là sau khi thành sự võ học của Nguyệt Cung sẽ thuộc về ngươi, nếu ngươi thích.

Không nghe chàng đáp, bóng trắng nọ vụt hỏi:

- Ngươi không thích hay ngươi nghĩ như vậy là ít quá?

Bọn họ không thể biết chàng đang nghĩ gì. Kể cả chàng cũng vậy, chàng cũng không biết chàng đang nghĩ gì. Chàng chỉ biết có một điều, đó là toàn thân chàng như hóa thành băng, cả tâm trí chàng cũng đang như hóa đá.

Chợt thở ra một hơi dài, thật chậm chàng lên tiếng:

- Được ! Tại hạ sẽ đưa chư vị đi, dù chưa hề biết nơi cần đến lại được gọi là Biệt Điện Nguyệt Hàn.

Bóng trắng thứ hai tỏ ý nghi ngờ:

- Hóa ra ngươi vẫn nhớ toàn bộ bức họa đồ có khắc ghi trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh?

Chàng bĩu môi:

- Không phải chính chư vị vẫn đang nghĩ như thế sao?

Bóng trắng đó bật cười lạnh:

- Ngươi đừng nghĩ có thể lừa được bọn ta. Chớ có xuẩn động. Hay hơn hết, ngươi nên nhìn qua vật này đã.

Như có chuẩn bị sẵn, bóng trắng đó vụt xòe ra cho chàng nhìn thấy một mảnh hoa tiên, và đương nhiên trên mảnh hoa tiên đã được ai đó vẽ ra một phần của bức họa đồ.

Vừa nhìn qua, chàng làm như vô tình lẩm bẩm:

- Thì ra Ngân Bào Bang trước khi gia nhập Bạch Y Giáo đã có sẵn mưu đồ.

Bóng trắng nọ thoáng giật mình:

- Cớ sao bỗng dưng đề cập đến Ngân Bào Bang?

Chàng cũng vờ giật mình:

- Tại hạ có đề cập đến thật sao? Mà cũng phải, đây là nửa bức họa đồ có trên nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh trước kia tại hạ có giao cho Ngân Bào Bang.

Đương nhiên đó là lý do khiến tại hạ thoạt nhìn phải nghĩ ngay đến Ngân Bào Bang.

Dương Liễu Liễu và hai bóng trắng nọ lập tức đưa mắt nhìn nhau. Sau cùng, chính Dương Liễu Liễu là người phát thoại:



- Theo ta thấy, càng lúc càng không thể xem thường ngươi. Vì ngươi đã biết, được, ta nghĩ, không cần phải giấu ngươi. Không sai, bức họa đồ kia là do phụ thân ta họa lại, trước khi giao nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh cho giáo chủ Bạch Y Giáo. Vậy đã đủ cho ngươi thấy sự thật tâm của ta chưa?

Chàng cười nhẹ:

- Ngược lại thì có, tại hạ cảm thấy càng lúc càng không thể xem thường lệnh tôn.

Dám hy sinh Ngân Bào Bang, dám hủy hoại tâm huyết của lệnh tổ Dương Hoài để mưu đồ đại sự, người như lệnh tôn quả đáng mặt hào kiệt.

Và chàng đưa mắt nhìn bóng trắng đang cầm mảnh hoa tiên:

- Tại hạ nói như vậy có gì quá đáng không Dương bang chủ?

Bóng trắng đó lại thoáng giật mình:

- Sao ngươi đoán ra ta là Dương Thanh, bang chủ Ngân Bào Bang?

Chàng không đáp, trái lại vừa bật cười thích thú, chàng vừa bảo:

- Đã đến lúc rồi. Nếu chư vị muốn đi đến Biệt Điện Nguyệt Hàn, xin mời. Ha …ha… Thản nhiên, chàng ung dung khoa chân bước vào lớp vân vụ mờ ảo, khiến bọn họ phải vội theo chân Chàng đi thoăn thoát, đủ làm cho ba nhân vật đi phía sau phải hiểu rằng chàng vẫn nhớ như in toàn bộ bức họa đồ, đến nỗi, họ đi theo chàng sẽ không bao giờ bị lạc bước.

Trong khi đó, Tư Không Bạch vừa đi vừa đảo mắt nhìn quanh. Không những thế, toàn bộ tâm trí chàng cũng được dồn cả vào ngũ quan lục giác. Chàng hy vọng, không những có thể dẫn họ đến Biệt Điện Nguyệt Hàn mà còn có thể giúp chàng thực hiện được ý đồ.

Tai nghe, mắt nhìn, miệng mấp máy nhẩm tính, đó là ngũ quan được chàng vận dụng, thính giác, thị giác, khứu giác, xúc giác, vị giác và cả cảm giác nữa, đó là lục giác cũng được chàng vận dụng.

Nhờ đó chàng bắt đầu cảm thấy hơi lạnh đang thấm vào lòng bàn chân, mũi chàng bắt đầu ngửi được khí lạnh len vào từng hốc mũi, tai nghe tiếng những giọt li ti cũng đã bắt đầu tan chảy khi chúng tình cờ rơi ngay vào đầu lưỡi chàng Biệt Điện Nguyệt Hàn nội danh xưng này thôi cũng đủ cho biết đó phải là nơi cực lạnh.

Do đó, chàng cần gì phải biết về bức họa đồ, huống chi chàng không hề biết, chỉ cần dựa theo lục giác ngũ quan cũng đủ đưa chàng tìm đến tận nơi.

Hơi lạnh bắt đầu thấm nhập. Chàng đắc ý khi nghe bóng trắng duy nhất cho đến giờ vẫn chưa biết là ai lên tiếng:

- Mau vận công hộ tâm. Sắp đến nơi rồi.

Họ vận công để chống giá lạnh, Tư Không Bạch cũng vận công.

Chân vẫn bước đi và tai chàng cũng nghe tiếng những bước chân nặng nề của ba nhân vật đồng hành bất đắc dĩ.

Chàng không nghĩ họ đủ sức chống chọi sự giá lạnh. Trái lại nếu những gì chàng vừa đoán đều đúng, họ phải có phương cách riêng để thừa sức chịu đựng cảnh lạnh giá này.

Chàng chợt dừng lại quay người về phía sau và lần lượt nhìn họ.

Đúng như chàng nghĩ, bao quanh thân thể họ lúc này dường như có cả một lớp băng mỏng.

Thấy chàng dừng lại bóng trắng vẫn chưa biết lai lịch kia chợt hỏi:

- Chưa đến nơi mà? Sao ngươi dừng lại?

Chàng vẫn nhìn họ, mặt như được phủ một lớp băng, cho dù chàng không thể có công phu tạo ra một lớp băng che kín quanh thân như họ. Mặt chàng lạnh vì chàng đang cố kềm nén những phẫn nộ đang đến với chàng.

Không nghe chàng đáp hoặc giải thích, Dương Liễu Liễu nghi hoặc:

- Sao ngươi nhìn bọn ta như vậy? Có gì không ổn chăng?

Chàng trầm giọng, buông từng tiếng:

- Tại hạ cần minh bạch một điều, ai trong chư vị đã từng luyện qua công phu Tuyết Hoa Lãnh Trảo?

Dương Liễu Liễu cau mặt:

- Tuyết Hoa Lãnh Trảo?

Đôi mắt chàng lập tức chiếu xạ ngay vào nhân vật cho đến giờ vẫn chưa rõ lai lịch:

- Vậy là các hạ? Chính các hạ là người có xuất xứ từ Bắc Băng Cung và gần đây dùng công phu đó sát hại một người?

Nhân vật đó vẫn tỏ ra bình thản:

- Ngươi muốn nói Hỏa bát, kẻ chỉ mới hôm qua bị ta lấy mạng?

Chàng gật gù:



- Hóa ra tại hạ đoán không sai? Vậy các hạ có thể nói rõ thêm, ngoài Hỏa bát, độ vài ba năm trở lại đây, còn ai nữa cũng bị các hạ dùng công phu Tuyết Hoa Lãnh Trảo sát hại?

Nhân vật đó lập tức mất đi bình tĩnh:

- Ngươi cần biết để làm gì?

Đối với Tư Không Bạch, câu quát hỏi của nhân vật đó vậy là đủ.

Chàng có một thoáng lặng người. Sau đó, từ từ quay trở lại như cũ, chàng buông nhẹ một câu:

- Có một đạo nhân từng cưu mang tại hạ mười sáu năm, đạo nhân đó cũng có cái chết giống như Hỏa bát … Từ phía sau chàng chợt có tiếng gầm:

- Hóa ra lão quỷ đó đã tiết lộ cho ngươi biết tất cả về ta? Ngươi phải chết !

Vù … Đã lường trước tình huống này, chàng bất ngờ thi triển khinh thân pháp, lao mất hút vào giữa lớp vân vụ.

Vút !

Rồi từ giữa lớp vân vụ có tiếng Dương Thanh và Dương Liễu Liễu kêu hoảng:

- Cung chủ mau dừng lại !

- Cung chủ đừng lầm quỷ kế của tiểu tử.

Và cũng từ giữa lớp vân vụ mờ ảo, tiếng gầm của Tư Không Bạch lập tức vang lên:

- Ngươi là kẻ thí sư đoạt vị. Ta không thể tha cho ngươi. Đỡ !

Vù … Tiếng quát của nhân vật kia cũng vang ầm lên:

- Lão quỷ dám tiết lộ bí ẩn bổn cung. Ngươi là kẻ được lão quỷ tiết lộ, ngươi phải chịu chung số phận như lão. Đỡ !

Vù … Ầm !

Lớp vân vụ bị chấn kình làm cho tan loãng ra, ngay sau đó những lớp vân vụ khác lại ùa vào thế chỗ, che kín những gì đang diễn ra trong đó. Chỉ có những tiếng chạm kình và những tiếng quát tháo thi thoảng vang lên, cho biết phần nào diễn tiến sự việc:

Ầm ! Ầm !



- Hãy xem Lôi Công Chưởng.

Ầm !

- Hỗn Nguyên công phu chỉ có thế thôi sao ? Đỡ !

Ầm ! Ầm !

Theo khẩu khí của lời quát này thì đó là do cung chủ Bắc Băng Cung phát ra, hàm ý khinh miệt công phu Hỗn Nguyên của Tư Không Bạch.

Và đó là sự thật, vì Tư Không Bạch phải vừa giao đấu với công phu Bắc Băng Cung cừa lo vận lực ngăn ngừa lãnh khí xâm nhập. Chứng tỏ chàng đã có những toan tính sai lầm.

Chàng đâu ngờ Hỗn Nguyên Chân Khí vẫn không đủ giúp chàng chống chọi cái lạnh hiện diện quá nhiều ở đây. Hơn nữa, chàng cũng đâu ngờ công phu Bắc Băng Cung vẫn giữ nguyên mức độ lợi hại, bất chấp đối phương cũng phải vận lực chống chọi giá lạnh như chàng.

Chàng bị kém thế rõ rệt.

Biết rõ điều đó, tiếng gầm của cung chủ Bắc Băng Cung lại vang lên:

- Đã đến lúc ngươi phải biết thế nào là công phu lợi hại của Vô Nguyên Bắc Hóa.

Nạp mạng !

Vù !

Bốn chữ Vô Nguyên Bắc Hóa làm cho Tư Không Bạch giật mình. Vậy là trong Tam Nguyên Tam Hóa, trước sua đã có hai Hóa hai Nguyên xuất đầu lộ diện Và như thế, trận thế giao đấu này còn mang ý nghĩa của trận địa giữa Hỗn Nguyên Đạo Hóa và Vô Nguyên Bắc Hóa Vì thanh danh của bốn chữ Vô Nguyên Bắc Hóa, Tư Không Bạch lập tức vận dụng toàn bộ chân lực:

- Hãy đỡ !

Vù … Ầm !

Tiếng chấn kình long trời lở đất vang lên và đó là âm thanh cuối cùng Tư Không Bạch còn nghe thấy trước khi bị một bóng đen to lớn chợt xuất hiện phủ kín nhận thức … * * * Cơ thể dần ấm lên, trả lại nhận thức cho Tư Không Bạch Và mục quang chàng lần lượt nhìn thấy nét mặt lo lắng của Dư Hoàng, Thần Cái, thấy nét mặt có phần vui mừng của Hỏa nhị Đàm Tất Vũ và sau cùng là nét mặt cứ lầm lầm lỳ lỳ của Đàm Tất Khả, phụ thân của môn chủ Phong Hỏa Môn hiện giờ.

Thấy chàng đã tỉnh lại, Đàm Tất Khả là người đầu tiên lên tiếng:

- Ta đã tận lực lắm rồi. Nếu trong vòng mười ngày, y không bị ai đả thương và y có phúc phận gặp được người có chân lực chí dương chí cương giúp đả thông kinh mạch, y sẽ sống.

Phát hiện ở chàng có dấu hiệu như không hiểu gì, Hỏa nhị Đàm Tất Vũ lên tiếng:

- Vì cảm kích ngươi giúp phụ tử ta tương phùng, gia phụ đã cố hết sức vẫn chỉ tạm thời chi trì sinh mạng cho ngươi. Sau mười ngày nữa ngươi sẽ ra sao, đó là tùy vào vận số của ngươi.

Chàng hoang mang, nhìn Đàm Tất Khả:

- Hóa ra những lời vừa rồi tiền bối muốn ám chỉ tại hạ?

Đàm Tất Khả cười lạt:

- Đương nhiên ! Vì ở đây, ngoài ngươi ra còn có ai đáng để ta phải một phen hao tốn nguyên lực? Nhưng ngươi cũng đừng cảm kích ta về điều đó. Ta đâu phải giúp ngươi không điều kiện? Muốn biết rõ, ngươi cứ hỏi lão Thần Cái kia.

Chàng gượng ngồi dậy, cười buồn với Thần Cái.

- Lão tiền bối đã chịu điều kiện gì để cứu vãn bối?

Thần Cái cố tình phớt lờ. Thay vào đó lão hỏi:

- Trước hết ! Ta muốn biết ngươi bị ai đả thương? Và tại sao khắp người như bị một lớp băng bao phủ?

Một lần nữa chàng thêm cảm phục Thần Cái. Lão đúng là một người quân tử:

“Thi ân bất cầu báo”. Chàng đáp và cứ đưa mắt nhìn Hỏa nhị Đàm Tất Vũ:

- Vãn bối bị chính cung chủ Bắc Băng Cung đả thương.

Đúng như chàng nghĩ, Đàm Tất Vũ vụt sa sầm nét mặt:

- Hiện cung chủ Bắc Băng Cung đang ở đâu?

Chàng nhìn Dư Hoàng:

- Tại hạ chỉ có thể nói rõ nếu được biết mọi người phát hiện tại hạ Ở đâu?

Một lần nữa chàng đoán đúng, Dư Hoàng nhanh nhẩu trả lời:

-Là do ta phát hiện. Y theo kế của thiếu hiệp, sau khi đã dẫn dụ quần hùng đi về phía khác, do chưa tin lắm vào kết quả ta có đi quanh quẩn cốc núi nọ vài vòng. Và ở lần sau cùng, ta nhìn thấy thiếu hiệp nằm bất động ở chân một vách đá, cách cốc núi một khoảng khá xa.

Chàng dùng tay vạch xuống nền đất hình cánh cung:

- Đây là toàn bộ địa hình của cốc núi, Dư huynh tìm thấy tại hạ từ phía nào?

Dư Hoàng đưa tay chỉ vào mạn bắc của hình cánh cung:

- Ở đây !

Chàng gật đầu và quay nhìn Đàm Tất Vũ:

- Như vậy cung chủ Bắc Băng Cung vẫn còn ở trong cốc núi. Bắc Băng Cung đang muốn thu hồi võ học của Phi Tuyết Tiên Tử mà tại hạ đoán, trước khi thành danh Phi Tuyết Tiên Tử cũng là người Bắc Băng Cung.

Đàm Tất Khả giật mình đến độ sững sờ:

- Ngươi nói sao? Phi Tuyết Tiên Tử là người Bắc Băng Cung? Chính cung chủ Bắc Băng Cung nói như thế sao?

Chàng lắc đầu thuật cho họ nghe tất cả những gì đã xảy đến cho chàng. Cuối cùng chàng giải thích:

- Từ khi tại hạ biết sở học của Phi Tuyết Tiên Tử có phần giống với sở học Bắc Băng Cung tại hạ đã có ý nghi ngờ. Và sau đó, khi biết cung chủ Bắc Băng Cung không chú ý gì đến di học của Nguyệt Cung, tại hạ lập tức minh định, sở dĩ cung chủ Bắc Băng Cung phải mạo hiểm là muốn thu hồi võ học nguyên là của Bắc Băng Cung.

Đàm Tất Khả tỏ ra bấn loạn:

- Nếu Phi Tuyết Tiên Tử đúng là người của Bắc Băng Cung, hóa ra từ lâu người của Bắc Băng Cung đã có dã tâm độc bá võ lâm Trung Nguyên? Thật không ngờ, mọi người vì mải lo tranh chấp, bị bốn chữ Tuyết Hoa Phong Nguyệt làm cho tham vọng chế ngự, quên đi mối họa có từ thời Tam Nguyên Tam Hóa ?

Tư Không Bạch cũng sửng sốt không kém, vì nếu chàng nhớ không lầm thì trong câu chuyện chàng kể chưa có lần nào đề cập đến bốn chữ Tam Nguyên Tam Hóa hoặc Vô Nguyên Bắc Hóa chính là xuất xứ của Bắc Băng Cung ! Vậy tại sao lão họ Đàm biết mà đề cập đến?

Chính đó là nghi vấn đang được Hỏa nhị Đàm Tất Vũ đưa ra:

- Phụ thân ! Tam Nguyên Tam Hóa là gì?

Đàm Tất Khả khinh khỉnh nhìn Thần Cái:

- Ở đây lão là người cao niên nhất lão có biết gì về bốn chữ này không?

Thần Cái đáp thẳng thừng, không hề tỏ ra hổ thẹn:



- Theo ta, ở đây chắc chắn chỉ có mình Đàm Tất Khả ngươi biết. Ta cũng đang rửa tai chờ nghe đây.

Đàm Tất Khả bật cười ngạo mạn:

- Thật uổng cho lão từng là bái huynh của Thần Kiếm Hồ Thiếu Thu. Ta thật không hiểu tại sao Hồ Thiếu Thu cho ta biết về Tam Nguyên Tam Hóa, riêng lão là bái huynh của y, lão lại không được y thố lộ? Ha …ha… Thần Cái vẫn tỏ ra bình thản:

- Hồ Thiếu Thu là một nhân vật kiệt xuất trăm măm mới có một. Thiếu Thu cho ngươi biết, có lẽ phải có dụng tâm. Và nếu ta đoán không lầm, có lẽ vì lo cho mối họa Tam Nguyên Tam Hóa gì đó vừa nói, Thiếu Thu đương nhiên có lời cảnh tỉnh những ai có trách nhiệm, như ngươi và Bạch Y Giáo chẳng hạn?

Đàm Tất Khả bĩu môi:

- Kể ra thì lão cũng có đôi chút hiểu biết. Không sai, Hồ Thiếu Thu cho ta biết vì muốn cảnh tỉnh Phong Hỏa – Bạch Y. Nhưng thật ra, ngay khi nghe Hồ Thiếu Thu nói, ta cũng không hề nghĩ trên đời lại có những nhân vật tối thượng đến vậy. Cho đến khi, hừ, bọn Bắc Băng Cung thật sự xuất hiện.

Đàm Tất Vũ tỏ ra nôn nóng:

- Rốt cuộc, Tam Nguyên Tam Hóa là những ai, phụ thân?

Đàm Tất Khả vẫn câng câng nét mặt:

- Vì nghĩ, đây là đại họa cho toàn thể võ lâm Trung Nguyên, bất kỳ bang môn phái nào, được, ta cũng cố giải thích một lần cho tất cả cùng hiểu. Theo Hồ Thiếu Thu nói, Tam Nguyên Tam Hóa gồm ba nhân vật. Một ở mãi phía nam, thuộc nước Đại Lý gọi là Thượng Nguyên Vương Hóa. Nhân vật thứ hai ở tận phía bắc … Do không chịu nổi thái độ ngạo mạn quá đáng của Đàm Tất Khả, Tư Không Bạch nói bằng giọng đều đều của người chưa thể khôi phục chân lực:

- Đó là Vô Nguyên Bắc Hóa ở Bắc Băng Cung.

Đàm Tất Khả quắc mắt nhìn chàng:

- Là cung chủ Bắc Băng Cung thố lộ cho ngươi biết? Vậy ngươi nói xem, nhân vật thứ ba là gì?

Chàng mỉm cười:

- Là người có liên quan đến Thần Kiếm. Được gọi là Hỗn Nguyên Đạo Hóa?

Đàm Tất Khả giật mình:

- Sao ngươi biết? Trừ phi chính Thần Kiếm sống lại nói cho ngươi biết y đã tiếp nhận di học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa?

Chàng nhìn ngay vào mắt lão:

- Lão có ý gì khi bảo:

Trừ phi chính Thần Kiếm sống lại? Phải chăng những gì Thẩm Nguyên trước kia nói với lão đều là sự thật?

Đàm Tất Khả lập tức bối rối:

- Thẩm Nguyên đã nói những gì? Là lão nói với ngươi ư ?

Không muốn khích nộ Đàm Tất Khả vì sẽ bất lợi, Tư Không Bạch chỉ mỉm cười không đáp.

Bực tức, Đàm Tất Khả đứng lên:

- Nếu ngươi đã biết tất cả về Tam Nguyên Tam Hóa, ta có nói thêm cũng là thừa.

Vũ nhi ! Chúng ta đi ! Hừ !

Thái độ của Đàm Tất Khả làm cho Thần Cái phải sinh nghi.

Do đó, chờ khi phụ tử Đàm Tất Khả đã đi khuất, Thần Cái liền hỏi chàng:

- Chuyện gì đã xảy ra giữa Thần Kiếm và Đàm Tất Khả?

Chàng đảo mắt nhìn quanh và thật bất ngờ chàng bảo:

- Nếu lão tiền bối có hứng thú hãy đi với vãn bối một chuyến.

Thần Cái nhìn sững chàng:

- Ngươi muốn đi đâu? Hay ngươi đã nghĩ ra một nhân vật nào đó có thể giúp ngươi trị thương?

Chàng lắc đầu:

- Có chuyện khác quan trọng hơn. Vãn bối đâu dám xem nhẹ đại cục võ lâm chỉ lo cho bản thân? Lão tiền bối đi được không?

Biết chàng có dụng ý, Thần Cái liếc nhìn Dư Hoàng:

- Chỉ có ta và ngươi hay cần thêm Dư Hoàng?

Chàng gật đầu:

- Có thêm Dư huynh càng tốt ! Chỉ e bang chủ Cái Bang không hài lòng.

Dư Hoàng xua tay:

- Không hề gì ! Ta chỉ để lại tin báo, thế là xong.

Chàng mỉm cười:

- Vậy Dư huynh báo đi, nhớ nói chúng ta đi về phía bắc.

Thần Cái nghi ngại:

- Phía bắc? Ngươi muốn bất ngờ tìm đến Bắc Băng Cung?

Chàng vừa lắc đầu thì Dư Hoàng kêu lên:



- Ta hiểu rồi. Chỉ là kế hư trương thanh thế, thật sự chúng ta sẽ đi về phía nam?

Tư Không Bạch lại mỉm cười …
Tài sản của anhhe1281

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
tuyethoaphongnguyet


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™